Gọi là bạn. Gọi là em cũng đúng. Thôi cho tôi gọi là em nhé !
Tôi biết em đă gần 50 năm nhưng biết và quan tâm thân thiết hơn th́ từ 1983. Tôi từng nợ ba em một ơn che chở. Tôi t́m cách giúp em khi em cần. Tôi yêu mến em không phải v́ ơn qua nghĩa lại mà chính xác hơn tôi yêu em v́ bản chất của em. Em sống chân thật ,tính nết hiền lành, biết ăn biết ở và hầu như chả mất ḷng ai. Em chăm chỉ như con ong mật.
Em tâm sự lấy chồng hơi muộn v́ cha buồn khi con gái vẫn độc thân. Em mau mắn nhận lời đi chung cuộc đời với người chồng bây giờ. Những tưởng số phận mỉm cười với em nhưng hỡi ôi người chồng em chọn tiếng là có chức có quyền nhưng đó là chuyện của ngày xưa. Bây giờ hắn chỉ với hai bàn tay trắng ,những tưởng vợ chồng chung nhau để xây một gia đ́nh hạnh phúc nhưng những ǵ em tưởng măi măi vẫn là không tưởng. Em là một người trí thức ,là một giáo viên dạy ngoại ngữ của một trường trung học và một số trung tâm. Em cày ngày ,cày đêm rồi để đem tiền về cho hắn giữ ( hắn buộc vậy), em lại phải lao vào bổn phận làm dâu. C̣n hắn cũng đi làm nhưng cũng chỉ là một lao động tay chân . Cho đến khi em không c̣n chịu nổi th́ em ra ở riêng. Em ở tại trường trong một pḥng chừng 10 m2 với 4 con người. Em lam lũ chạy đôn đáo các trung tâm để nuôi chồng và hai con. Nhưng chưa ai thấy em nhăn nhó hay luộm thuộm.Em vẫn giữ chừng mực phong cách của một nhà giáo. Chưa bao giờ thấy ai mất ḷng em hoặc em mất ḷng ai, trên môi em luôn nở nụ cười. Em đảm đang lắm ,tài giỏi lắm. Cứ mỗi độ Tết về em lại làm đủ loại mứt để bỏ cho hàng. Em làm vào những giờ trường đóng cửa. Một ḿnh em vừa thái ,vừa gọt...Rồi xoay quanh em 3-4 cái bếp ḷ đỏ rực than. Em xoay như cái chong chóng với bao nhiêu mẻ mứt trong một đêm. Ai cũng thương em nhưng biết sao ! Cuộc sống mà !
Rồi một ngày nào đó em cùng chồng con xuất cảnh định cư ở nước ngoài. Những tưởng em có cuộc sống tốt hơn nhưng sau được biết em phải lam lũ và vô cùng khổ để nuôi chồng và hai con.
Chắc ai cũng thắc mắc hỏi thế chồng em giúp ǵ cho em. Măi gần đây em mới tâm sự : 40 năm lấy chồng chưa một lần chồng đưa cho em một đồng đă vậy tiền em làm phải nộp hết cho hắn. Ơn giời ! Hai con trai em đă thành đạt, đă là bác sĩ. Cuộc sống tưởng chừng ở cái tuổi 69 hiện nay đáng ra em phải được hưởng an nhàn. Nhưng không ! Hắn vẫn chửi em hàng ngày ,dằn vặt mọi lúc.
Em hàng ngày vẫn phải cơm nước hầu hắn. Hỏi : hàng tháng hắn đóng cho em bao nhiêu ? Em nói : em chi tiêu bằng lương hưu của em, hắn có đóng cho em đồng nào đâu. Khốn nạn hơn là hắn c̣n lải nhải phải biết ơn hắn v́ hắn đem 3 mẹ con sang đây. Nếu hắn muốn th́ hắn sẽ lấy 40 ngh́n đô/ 1 người. À th́ ra là vậy ! Té ra cả cuộc đời phải phục vụ hắn là đây ! Thế hai đứa con của hắn là ǵ ?!
Em gọi cho tôi mà bao bức xúc, buồn bă chỉ mong ra đi cho hết kiếp.
Em ạ. Chả ai hơn ai đâu. Ai cũng có nỗi sầu nỗi khổ, nỗi đau riêng.
Chỉ mong em hăy quên đi những cay đắng hàng ngày. Con người số phận đặt để rồi. Căi cũng chả được. Tôi biết có người cũng ngời ngời nhan sắc, cũng tài,cũng giỏi ...nhưng rồi số phận cũng cột vào cho đến tri thiên mệnh cũng chưa thoát .
Rất yêu thương em người phụ nữ kiên cường. Yêu quư em nhân sinh nhật tṛn 69 tuổi .
VietBF@sưu tập
|