Mẹ chồng lên ở chỉ ăn muối vừng, đêm ấy nh́n miếng sườn trong sọt rác tôi không cầm được nước mắt. Bà đă lên ở được nửa tháng nhưng chẳng chịu ăn uống ǵ cả, chỉ thích ăn muối vừng. Hôm nào hết, mẹ chồng lại mua về làm rồi ăn tiếp.
Trước khi kết hôn, tôi từng có nỗi lo chung giống mọi người, đó là chuyện mẹ chồng nàng dâu. Bởi bố chồng tôi mất đă lâu, nhà lại chỉ có ḿnh chồng tôi là con. Thành ra, việc vợ chồng tôi sống chung với mẹ là điều chắc chắn. Mặc dù vậy, sau khi cưới, tôi vẫn nói mẹ lên sống cùng ḿnh. Nhưng bà từ chối thẳng:
“Thôi, thành phố xô bồ quá, mẹ không quen. Với lại bàn thờ bố ở đây, mẹ ở nhà hương khói cho bố nữa”.
Nói vậy chứ tôi biết nguyên nhân phía sau là ǵ. Thật ra, mẹ chồng thấy chúng tôi chưa đủ tiềm lực kinh tế nên mới không lên sống cùng. V́ vậy mà lần nào vợ chồng tôi về chơi, bà cũng chuẩn bị rất nhiều đồ ăn để mang lên thành phố. Thời gian tôi mang bầu, tuần nào mẹ cũng gửi thịt cá và rau xanh ở quê lên. C̣n vợ chồng tôi th́ chưa cho mẹ được thứ ǵ đă khiến bà phải lo nghĩ thêm.
Chuyện là thấy vợ sắp sinh em bé, chồng tôi lại có thêm áp lực kiếm tiền. Thế rồi đợt ấy, anh về nhà nói sẽ kinh doanh nhà hàng với bạn bè. Tôi đă cản chồng v́ để có tiền góp với người ta, chúng tôi sẽ phải đi vay thêm bên ngoài. Nhưng chồng tôi không để ư, anh cứ thuyết phục ngày này qua ngày khác. Cuối cùng, thấy chồng quá quyết tâm, tôi đành vay mượn anh em bên ngoại để đưa tiền cho chồng khởi nghiệp.
Đúng như tôi dự đoán, nhà hàng của chúng tôi chỉ ăn nên làm ra trong 1 tháng đầu. Những tháng sau, chúng tôi không đủ tiền để vận hành, thậm chí c̣n phải vay thêm bên ngoài để bù vào. Nợ càng ngày càng nhiều, cuối cùng sau 5 tháng, nhà hàng buộc phải đóng cửa. Tất nhiên, số tiền hơn 1 tỷ góp vào chúng tôi không thể thu về được.
Thấy chúng tôi quá khó khăn khi tháng nào cũng chật vật kiếm tiền trả nợ, mẹ chồng bèn bán nhà ở quê đưa tiềncho vợ chồng tôi để trả nợ. Sau đó, bà dọn đồ lên thành phố sống cùng chúng tôi. Nói về mẹ chồng, tôi tự cảm thấy ḿnh là người may mắn khi mà lúc nào bà cũng hết ḷng với con cháu. Tiếng là có con nhỏ nhưng tôi ít khi phải chăm con. Ban đêm bà cũng ngủ cùng cháu để tôi được nghỉ ngơi. Không những vậy, mẹ chồng c̣n dặn tôi:
“Con phải ăn ngủ đúng giờ th́ mới đủ sữa cho con bú. Muốn ăn ǵ cứ bảo mẹ, mẹ sẽ đi chợ về nấu cho con. Đừng thấy mẹ là mẹ chồng mà ngại”.
Những lời mẹ chồng nói khiến tôi xúc động vô cùng. Có điều bà đă lên ở được nửa tháng nhưng chẳng chịu ăn uống ǵ cả, chỉ thích ăn muối vừng. Hôm nào hết, mẹ chồng lại mua về làm rồi ăn tiếp. Nhiều bữa tôi gắp thịt, mẹ chồng cũng không chịu ăn. Bà gắp lại vào bát cho tôi rồi bảo ḿnh già rồi, ăn thịt thấy không thích nữa. Ở tuổi này, bà chỉ muốn ăn những đồ thanh đạm mà thôi.
Cho đến đêm qua, khi tôi xuống bếp để nấu ḿ ăn đêm th́ phát hiện trong sọt rác, những miếng sườn vừa ăn buổi tối không c̣n chút thịt nào. B́nh thường vợ chồng tôi ăn rất hay để thừa thịt. Thấy lạ, tôi bèn mở camera kiểm tra th́ phát hiện th́ ra, mẹ chồng đă ngồi gặm lại toàn bộ thịt sườn mà vợ chồng tôi đă ăn. Nh́n vào màn h́nh điện thoại mà tôi không cầm được nước mắt. Có lẽ mẹ chồng sợ bà ăn nhiều tốn kém nên bấy lâu nay mới không chịu ăn thịt. Chỉ trách là tôi quá vô tâm, đă nửa tháng rồi mới biết sự thật. Bây giờ tôi chỉ mong ḿnh có thể mau chóng trở nên giàu có. Đến lúc ấy, nhất định tôi sẽ báo đáp mẹ chồng để xứng với những ǵ bà đă hy sinh v́ con cháu.
VietBF@ sưu tập
|