Lúc ba đứa chúng tôi ở lứa tuổi 5, 4 và 1 tuổi, cha mẹ tôi chia tay. Mẹ tôi không muốn nuôi đứa nào cả. Nhưng bà ngoại tôi không muốn chúng tôi rơi vào các gia đình xin con nuôi; bà nhận chúng tôi về hết.
Quan tòa hỏi:
- “Bà có thể bảo đảm chúng nó có một mái ấm gia đình không?”
Bà trả lời:
- “Vâng, tôi có thể”.
Cha mẹ tôi có trách nhiệm phải chu cấp một số tiền để nuôi dưỡng, nhưng ngoại tôi không hề nhận được 1 xu!
Bà ngoại tôi không muốn chúng tôi lớn lên ở thành phố lớn nên bỏ Texas và dọn về tiểu bang Arkansas. Lúc bà ngoại tôi chuẩn bị mọi thứ để di chuyển chỗ ở, bà đến ngân hàng để rút tiền từ trương mục tiết kiệm của bà. Lúc đó bà ngoại mới biết tiền không còn, vì mẹ ruột tôi đã rút hết tiền và đóng trương mục luôn. Đó là thời điểm 1960's nên mẹ tôi dễ dàng mạo danh và làm việc đó, chứ bây giờ thì không thể.
Bà ngoại tôi bị tổn thương, cả ba đứa chúng tôi bị tổn thương; nhưng cuối cùng thì MẸ tôi là người tổn thương nặng nhất. Mẹ tôi không có cơ hội nhìn thấy anh tôi đạt phần thưởng quí giá với các môn football. Mẹ không có cơ hội coi một anh thứ trình diễn văn nghệ. Mẹ không thể nghe được tôi trình diễn độc tấu dương cầm. Mẹ không thể dự buổi đám cưới của tôi. Mẹ cũng không thể hiện diện lúc tôi sanh hai đứa con gái. Mẹ cũng không bao giờ biết mặt hai đứa cháu! Tất cả đều là sự lựa chọn của Mẹ.
Bà ngoại tôi là người chúng tôi yêu mến và vinh danh cho đến lúc bà mất. Bà qua đời lúc 97 tuổi. Sự qua đời của bà là niềm đau khổ lớn nhất trong đời tôi. Nơi mộ của bà, chúng tôi làm mộ bia có ghi “Mãi mãi trong tim chúng tôi” và đó là cách chúng tôi luôn luôn cảm nhận/ghi ơn. Đối với chúng tôi bà là một thiên thần! Tôi muốn cho bạn xem, hình bên dưới là chúng tôi và bà ngoại, chụp lần cuối trước khi bà mất.
Lúc bà ở tuổi ngoài 90 là lúc chúng tôi đã trưởng thành. Nhiều năm đã qua nhưng sự nuôi nấng dưỡng dục và tình yêu thương của bà mãi mãi vẫn còn trong chúng tôi.
VietBF@sưu tập
|