07/09/20
Và cũng chưa bao giờ người Mỹ tức giận như lúc này.
Theo một khảo sát của Pew Research, 71% số người Mỹ tức giận với hiện t́nh của đất nước, 66% lo sợ, và chỉ có 17% vẫn tự hào về nước Mỹ.
Họ tức giận và lo sợ v́ một sáng thức dậy, họ phát hiện ra với sổ thông hành Mỹ, họ không c̣n được tự do đi tới Châu Âu và tất cả các nước khác. Láng giềng thân thiết như Mexico và Canada, đồng minh tin cậy như Anh… đều đóng cửa, không cho phép người Mỹ vào nước họ trừ số ít trường hợp đặc biệt.
Họ tức giận v́ vị thế của nước Mỹ trên trường quốc tế rơi xuống mức thấp chưa từng thấy. Các cường quốc độc tài như Nga và Trung Quốc hầu như không c̣n đếm xỉa tới Mỹ mà cứ làm những ǵ Moscow và Bắc Kinh muốn, mặc cho Washington kêu gào phản đối. Hồng Kông là một ví dụ, Mỹ phản đối, ra luật cấm vận, nhưng Trung Quốc cứ ban hành luật an ninh quốc gia, xé bỏ hiệp định cam kết 50 năm “nhất quốc lưỡng chế,” kư với Anh năm 1984.
Ngay cả những “tiểu quốc” như Iran, Bắc Hàn bây giờ cũng chẳng c̣n e ngại Mỹ. Tehran thản nhiên cho tàu chở dầu sang viện trợ cho Venezuela, c̣n ra trát đ̣i bắt giam Tổng Thống Donald Trump v́ tội giết chết Tướng Iran Qasem Soleimani, Bắc Hàn sổ toẹt yêu cầu đàm phán của Mỹ khi đặc phái viên của Washington đă đặt chân tới Nam Hàn…
Đối thủ là vậy, các đồng minh cũng không c̣n mặn ṃi với một nước Mỹ sớm nắng chiều mưa, chỉ quan tâm tới quyền lợi của chính ḿnh mà nhiều lúc đẩy đồng minh vào thế khó xử. Đại dịch COVID-19 làm lộ ra một phần mối quan hệ không c̣n đằm thắm giữa Mỹ và các đồng minh Châu Âu khi Mỹ bỏ mặc Châu Âu xoay xở trong cơn hoạn nạn rồi c̣n đơn phương cấm công dân Châu Âu nhập cảnh mà không thèm trao đổi trước với lănh đạo các nước châu lục này. Vụ Châu Âu không cấm cửa công ty Huawei của Trung Quốc theo yêu cầu của Mỹ, mới đây lại cấm công dân Mỹ nhập cảnh… là những dấu hiệu cho thấy có bất ổn trong quan hệ giữa hai bờ Đại Tây Dương mà Bắc Kinh nhanh chóng nhận ra và đang cố khai thác.
Trên thế giới, nước Mỹ chưa bao giờ cô độc như thế này!
*
Đa số người Mỹ tức giận và lo âu cho đất nước, cho cuộc sống của chính họ, nhưng hăy c̣n quá sớm để bi quan về tương lai nước Mỹ. Với ưu thế của một nền dân chủ, người Mỹ nhanh chóng nhận ra sai lầm và sửa chữa. Bằng lá phiếu. Bằng những cuộc vận động xă hội làm rung chuyển các thành phố. Bằng trách nhiệm công dân của từng người.
Bệnh dịch rồi cũng sẽ qua. Công xưởng rồi sẽ hoạt động. Công việc làm rồi sẽ có lại. Các liên minh rồi sẽ được củng cố. Nước Mỹ với nền tảng vững chắc về chính trị, kinh tế, quân sự vẫn sẽ lừng lững đi tới, vượt qua những khó khăn tạm thời để kiến tạo một xă hội b́nh đẳng hơn, giàu mạnh hơn, đó là điều chắc chắn.
Giữa một thế giới ngày càng ngả sang hướng độc tài chuyên chế, người Mỹ không thể đánh mất vai tṛ là ngọn hải đăng của dân chủ, tự do trong thế kỷ 21. Ngày Độc Lập năm nay tuy trầm lắng nhưng thực sự là lời nhắc nhở mọi người Mỹ, dù màu da sắc tóc có khác nhau, hăy nỗ lực dọn dẹp những lộn xộn trong nhà và đấu tranh cho một thế giới tự do, như sứ mệnh từ trước đến nay của nước Mỹ.
Hiếu Chân