Tôi ngĩ, có lẽ tôi nên chia tay cho đỡ nặng đầu.
Nhà tôi nghèo, tôi chỉ học hết cấp 3 rồi lên thành phố kiếm việc làm. Tôi cũng trải qua đủ thứ nghề rồi, từ rửa bát trong quán phở cho tới phụ việc cho tiệm làm tóc, đến khi vào làm nhân viên phục vụ bàn ở nhà hàng này th́ tôi mới được ổn định. Lương ở đây cao, lại hay được khách tip, có bố trí chỗ ăn ở cho nhân viên.
Rồi tôi quen T́nh ở đây, anh thường đưa đối tác tới nhà hàng này ăn cơm. Tôi luôn để ư và phục vụ bàn của anh chu đáo nhất có thể bởi anh luôn tip cho nhân viên. Rồi sau vài lần tṛ chuyện, anh xin số điện thoại của tôi và chúng tôi bắt đầu nhắn tin cho nhau.
Thời gian đầu tôi không nghĩ ǵ nhiều, nhưng về sau, thấy T́nh thường xuyên gọi điện, rủ tôi đi cà phê và nói nhiều chuyện riêng tư hơn th́ tôi cũng cảm mến anh.
Mặc cảm v́ thân phận ḿnh nên tôi chưa từng có ư nghĩ sẽ lâu bền với bạn trai.
Thế mà T́nh lại chứng minh bằng cách đưa tôi về nhà ra mắt bố mẹ anh. Song 3 lần tôi về nhà anh th́ đều bẽ bàng, nhục nhă.
Lần đầu về th́ bố anh không ở nhà, chỉ có mẹ anh. Song bác nh́n tôi một cái sau đó quay mặt đi xem ti vi, tôi chào bác cũng không trả lời, không gật đầu, dửng dưng như không nh́n thấy.
Bối rối quá nên ngồi một lúc tôi xin phép ra về, T́nh cũng hiểu ư nên chở tôi về. Trên đường đi, anh có giải thích tính mẹ anh như vậy, tôi đừng để bụng, có thể mẹ anh đang mải theo dơi phim. Nhưng tôi biết, từ ánh nh́n đầu tiên đó, mẹ anh đă coi tôi như không khí rồi.
Lần thứ 2, bạn trai cố ư đưa tôi về vào giờ cơm tối.
Nhưng trong nhà chỉ có mỗi mẹ anh và người giúp việc. Bố anh đi tiếp khách chưa về. Bác trai cũng là người làm kinh doanh. Tôi mua giỏ hoa quả đến nhưng mẹ anh thấy tôi th́ nhíu mày rồi không ngồi ăn cơm nữa mà bỏ lên trên tầng 2. Lúc tôi ra về c̣n nghe thấy tiếng bác dặn người giúp việc: "Chị bảo nó mang giỏ hoa quả kia về, không cầm th́ vứt bỏ đi".
Tôi đă định không đến chơi nữa v́ biết mẹ anh không ưa ḿnh. Nhưng T́nh vẫn động viên tôi, anh bảo tôi cứ đến cho bố mẹ anh thấy điểm tốt của tôi. Với lại, chút áp lực cỏn con này tôi nên t́m cách vượt qua bởi sóng gió trong cuộc sống sau này c̣n nhiều và lớn hơn.
Thế nên tôi lại về nhà T́nh lần thứ 3. Lần này có cả bố anh ở nhà. Tôi chào, bác có gật đầu đáp lại. Nhưng bác không nói ǵ, chỉ nh́n chằm chằm tôi một lúc sau đó lắc đầu thở dài. Biểu hiện đó của bác trai khiến tôi vô cùng tổn thương và biết rằng không thể tiếp tục mối t́nh này được nữa.
Tôi đ̣i chia tay nhưng T́nh không chịu. Anh bảo ban đầu chỉ tán tỉnh làm quen chút v́ thấy tôi thú vị, nhưng càng nói chuyện, càng thấu hiểu th́ lại yêu tôi hơn, giờ th́ chỉ muốn lấy tôi làm vợ. Anh cầu xin tôi đừng buông tay anh, hăy cùng anh t́m cách thuyết phục bố mẹ.
Tôi không biết liệu rằng bố mẹ anh có thể thay đổi, có đồng ư cho tôi bước chân vào nhà không? Nếu họ không đồng ư th́ T́nh có v́ bị áp lực quá mà chia tay tôi không? Giờ tôi rất mông lung, không biết phải làm sao nữa.
VietBF@ sưu tập
|