Hạnh phúc và nỗi đau một người mẹ - VietBF
 
 
 
News Library Technology Giải Trí Portals Tin Sốt Home

HOME

NEWS 24h

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Breaking

Go Back   VietBF > World Box| Thế Giới > Viet Oversea|Tin Hải Ngoại


Reply
 
Thread Tools
  #1  
Old  Default Hạnh phúc và nỗi đau một người mẹ
WESTMINSTER (NV) - Tôi không h́nh dung khi cánh cửa của ngôi nhà ẩn ḿnh dưới những hàng hoa thơ mộng kia mở ra là h́nh ảnh một người phụ nữ ngồi trên chiếc xe lăn chờ đón tôi cùng một nụ cười hiền ḥa.

Tôi ngỡ ngàng. Đă không một ai nói trước với tôi điều này khi giới thiệu tôi đến tṛ chuyện với cô, người phụ nữ ngoài 60 tên Vũ Thùy Hạnh ở thành phố Anaheim thuộc miền Nam California.

Tôi đi t́m câu chuyện của những người mẹ không được b́nh an như bao người mẹ khác. Nói đúng hơn, tôi đi t́m nghe tâm sự của những người mẹ phải trải đời ḿnh đi cạnh măi cuộc đời của những đứa con tật nguyền không thể tự chăm sóc cho bản thân. Cô Hạnh được giới thiệu là một trong những người mẹ như thế.

Và tôi cũng chỉ biết rằng, “Cô đó từng chăm sóc cho đứa con bị tai nạn trong thời gian lâu lắm, giờ con cô mất rồi.”

Thế nhưng, sau hơn hai tiếng ngồi trong ngôi nhà im ắng, chỉ có tiếng cô đều đều, nhẹ nhàng kể cho tôi nghe câu chuyện của đời cô cùng tiếng sụt sùi của người nghe, tôi biết rằng, hôm nay đây, Ngày Lễ Mẹ, sẽ có rất nhiều bà mẹ những tưởng ḿnh bất hạnh đến tận cùng, nay cảm thấy trở nên hạnh phúc biết bao nhiêu, với những ǵ đang hiện hữu, sau khi soi ḿnh qua cuộc đời của người mẹ này.

Cô Vũ Thùy Hạnh, người suốt 22 năm chăm sóc con bị tai nạn. (H́nh: Ngọc Lan/Người Việt)

Những chông gai cuộc đời

Ngay trước 30 Tháng Tư, 1975, cô Vũ Thùy Hạnh, khi đó c̣n trong độ tuổi 20 mang theo hai đứa con lên 4 lên 5 sang Mỹ, trong lúc chồng cô v́ nhiệm vụ c̣n kẹt lại ở Phước Tuy.

Cô đi học lại, rồi đi làm cho chính phủ, một ḿnh nuôi hai con thơ. Ba mẹ con sống cùng nhau, chờ ngày làm giấy bảo lănh chồng theo chương tŕnh đoàn tụ gia đ́nh.

Năm 1987, chồng cô ra tù cải tạo. Một năm sau, mẹ con cô Hạnh nhận được thư của ṭa đại sứ gửi về báo cho biết người chồng mà cô chờ đợi đă kết hôn với người khác nên phía Mỹ không chấp nhận cho ông phỏng vấn đi theo diện đoàn tụ gia đ́nh. Hồ sơ bảo lănh chồng cô xem như đóng lại. Nỗi hy vọng về một sự trùng phùng tan biến cùng nỗi đau của một sự đổ vỡ ập đến.

Thế nhưng, đó chỉ mới là sự khởi đầu cho một cuộc đời đầy thử thách.

“Vết thương kia c̣n chưa lành th́ một năm sau đó, ngày 12 tháng 12 năm 1989, Bảo bị tai nạn. Người ta say rượu tông xe vào nó.” Giọng cô thấp xuống.

Bảo là con trai của người mẹ đơn thân này. Năm đó Bảo vừa bước sang tuổi 19, đang học đại học. Bảo gặp nạn trên đường đi tập nhạc về.

Cô Hạnh nhớ lại h́nh ảnh đă diễn ra gần 25 năm trước.

“Hôm đó 1 giờ sáng cảnh sát tới nhà báo cho biết Bảo trong nhà thương. Tôi đến và phải chờ 3 tiếng để được nh́n thấy nó v́ người ta phải làm cho nó 'sạch sẽ' lại. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi bị xỉu. Tôi không thể nào tưởng tượng được con trai ḿnh như thế... Nó như một xác chết! Tôi nh́n ra nó màu xanh chứ không phải là màu của một người đang sống.”

Cuộc phẫu thuật kéo dài 7, 8 tiếng đă không giúp người con trai đang độ tuổi đầy nhựa sống đó tỉnh lại.

Không chỉ chấn thương năo, mà “chân Bảo như một chiếc chân gà bị đập nát, nhưng không thể mổ được v́ nó yếu quá.”

Cô Hạnh tóm gọn hoàn cảnh khi ấy trong một câu, “Giai đoạn đó kinh khủng lắm!”

Gần cả nửa năm, Bảo vẫn không tỉnh lại. Nhưng trái tim người mẹ nói với cô rằng con cô sẽ tỉnh.

Mỗi ngày cô đều đến thủ thỉ nói chuyện vào tai con trai ḿnh. Khi đi làm th́ cô viết thư để lại nhờ y tá đọc cho nó nghe.

“Ngày nào tôi cũng nói vào tai nó câu 'Nếu con thương mẹ th́ nhúc nhích cho mẹ xem' Tôi nói đến tuyệt vọng luôn mà nó vẫn cứ ngay đơ.”

“Cho đến hôm tôi thấy nó nhúc nhích cái tay. Tôi chạy ra hành lang, tôi nhảy lên, sung sướng vô cùng.” Ánh mắt người mẹ rạng rỡ một niềm vui, ngỡ như điều đó hăy đang hiện lên rơ ràng trước mắt.

“Rồi đến ngày nó nhúc nhích con mắt... Rồi sau đó nó tỉnh dần dần. Khi đó người ta mới mang nó đi mổ, cho sắt vào trong chân.”

Gương mặt người mẹ lấp lánh sự măn nguyện sau khoảng 5 năm nh́n cảnh con ḿnh hôn mê.

Cô Hạnh ngẫm nghĩ, “Tôi thấy muốn người ta được sung sướng th́ hăy cứ lấy hết đi mọi sự, rồi cho lại người ta từ từ. Khi đó ḿnh mới biết trân trọng cái ǵ ḿnh đang có.”

Tuy nhiên, do gặp khó khăn trong vấn đề bảo hiểm sức khỏe, con trai cô Hạnh bị chuyển từ nhà thương này sang bệnh viện khác, cuối cùng “Bảo được chuyển sang một 'nhà trẻ.'”

Cô tiếp tục câu chuyện, “Mỗi ngày đi làm về, tôi lái xe 2 tiếng để đến thăm nó. Tôi không thể nào chịu được h́nh ảnh Bảo khi đó. Cả người nó lở loét, nó nh́n tôi không nói được ǵ nhưng trông mắt nó đau đớn lắm.”

Sau một năm tê tái nh́n con ở t́nh trạng như thế, trong ḷng người mẹ này dậy lên câu hỏi duy nhất: “Đời ḿnh hay đời Bảo?”

Cô Hạnh cùng Khanh, chị ruột của Bảo, nói với nhau “Nhất định mang Bảo về nhà chăm sóc.” Vậy là cô xin nghỉ việc.

Nhất định như vậy nhưng bệnh viện lại không cho phép! V́, Bảo là người tàn tật, cần phải biết cách chăm sóc đặc biệt.

Thế là trong khi Khanh vừa đi học vừa lo tài chánh cho gia đ́nh, cô Hạnh dành thời gian đi học hết tất cả các thứ cần thiết để chăm sóc cho Bảo, từ cách bồng bế, cách lật, cách tắm, học cả ngôn ngữ bằng kư hiệu tay chân để nói chuyện với con.

Sau cùng, người mẹ này thuyết phục được bệnh viện cho cô được mang con trai về nhà chăm sóc.

Nhất định con sẽ nói được!

T́nh thương con của người mẹ bao la là thế, nhưng điều đó không có nghĩa là lúc nào cô cũng thấy cuộc đời là một màu hồng tươi nguyên.

Có những lúc cô cảm thấy ḿnh hoàn toàn kiệt sức. Có những lúc cô cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng. Có những lúc cô cảm thấy ḿnh mất tất cả.

“Một lần tôi mệt quá, tôi ra ngồi nơi cầu thang để thở. Tôi nh́n chung quanh, không một bóng người. Tôi nghĩ đến bố nó giờ này như thế nào. Tôi bật khóc.”

Thế rồi sau giây phút tủi thân, sau cảm giác đơn độc đó, cô nhớ lại cô đă nghĩ ǵ khi quyết định mang con về nhà chăm sóc.

“Tôi nghĩ đời ḿnh đă sống rồi, dù vui dù buồn, hạnh phúc hay đau khổ, ḿnh đều đă sống. C̣n nó chưa được sống, đời nó c̣n trẻ quá. Nó phải được sống.”

Suy nghĩ đó là nghị lực mạnh mẽ giúp người mẹ này đứng lên, vượt qua tất cả để tiếp tục hành tŕnh giành lại cho đứa con trai thương yêu của ḿnh từng chút một những kỹ năng sống của một người b́nh thường.

Cô Hạnh nhớ lại, “Khi đem Bảo về, bác sĩ nói Bảo sẽ không nói được, nhưng tôi nghĩ Bảo sẽ nói được.”

Trái tim người mẹ kiên tŕ và bền bỉ với từng tiến bộ nhỏ của con.

“Mỗi ngày sống với những tiến bộ của nó, nỗi buồn tôi trôi hết. Nó nhấc cái chân lên được một chút, nhấc cái tay lên một tí, rồi nửa người nó hoạt động trở lại. Chỉ vậy thôi là tôi thấy đủ cho tôi vui lắm rồi. Rồi nó lại biết nói, dù nói ít và chỉ có tôi hiểu nó nói ǵ, nhưng 2 mẹ con nói chuyện với nhau suốt.”

Cô khoe niềm hạnh phúc của người mẹ của một đứa con đang từng chút giành lại các kỹ năng sống, điều mà không phải bà mẹ nào cũng có thể cảm nhận được.

Khi đứa con trai hai mươi mấy tuổi mở miệng phát ra được âm thanh như “ôôôôooo” cô đă bật khóc v́ sung sướng, thấy đời sao mà đẹp quá!

Với hy vọng đó, cô Hạnh lại bắt đầu tập cho đứa con trai gần 30 tuổi nói từng chữ ô chữ a chữ i…

“Tập hoài tập miết, mà sự kiên nhẫn của ḿnh phải đếm bằng năm chứ không phải bằng tháng đâu. Năm nọ qua năm kia nó nói được, đầu tiên là nguyên âm, sau là từng tiếng. Rồi nó nói được câu dài và giỏi nhất là câu 'Mẹ, con thương mẹ nhất trên đời.'”

Cô lại cười. Tôi h́nh dung ra niềm hạnh phúc vỡ ̣a ra của người mẹ này trong giây phút nghe được đứa con trai, mà lẽ ra đến thời điểm đó nó đă phải có vợ có con, nói được một câu bập bẹ mà thiêng liêng như thế.

Mỗi sáng mỗi chiều cô đẩy con trai ḿnh ra sân nghe chim hót, nh́n ánh mặt trời, nh́n cây cỏ và nói chuyện cùng nó.

“Tôi hỏi nó có buồn không. Nó nói không. Vậy, tôi c̣n muốn ǵ nữa chứ! Phải mười mấy năm sau ngày nó bị tai nạn nó mới được như vậy, sau bao vất vả. Tôi cảm thấy b́nh yên lắm!” Giọng cô Hạnh thật êm, thật dịu dàng.

Cô Vũ Thùy Hạnh, “Nó mất đi là tôi mất hết. Đời sống của tôi suốt 22 năm qua từ sáng đến chiều là nó, từ chiều đến đêm là nó, không có ǵ khác hết, dù vất vả vô cùng." (H́nh: Ngọc Lan/Người Việt)

Tận cùng của bất hạnh

Cô Hạnh chiêm nghiệm, “Bây giờ tôi hiểu rơ lắm ở đời vui buồn là ở ḿnh hết. Ḿnh nghĩ vui th́ nó sẽ vui. Hạnh phúc là ḿnh biết trân trọng, tri ân cái ǵ ḿnh có. Thế nên dù ai cũng thấy tôi khổ, nhưng tôi lại thấy ḿnh có thể làm nỗi đau khổ đó trở thành hạnh phúc.”

Nói là vậy, bởi niềm hạnh phúc của cô chính là đứa con trai mà cô c̣n có thể chăm sóc, c̣n nh́n thấy nó nói ngọng nghịu, c̣n nh́n thấy nó cười.

Nhưng

Niềm hạnh phúc mong manh đó cũng không ở măi cùng người mẹ đă chịu quá nhiều nỗi cực khổ này.

22 năm sau khi tai nạn, Bảo qua đời ngày 4 Tháng Tư, 2011.

“Hôm Bảo chết tôi không thể tưởng tượng được. Tôi đang cầm tay nó th́ sao nó chết. Nó chết nhanh lắm. Nó bị bể một mạch máu trên đầu. Nó chết quá bất ngờ, tôi không thể nào tưởng tượng được.” Giọng cô lại nhỏ xuống.

Không gian xung quanh dường như đặc quánh.

“Nó mất đi là tôi mất hết. Đời sống của tôi suốt 22 năm qua từ sáng đến chiều là nó, từ chiều đến đêm là nó, không có ǵ khác hết, dù vất vả vô cùng. Nó mất đi tôi mới thấm thía sự đau khổ là như thế nào.”

Cô như sống lại những khoảnh khắc đó, “Mẹ tôi nói với tôi rằng 'con hy sinh cho Bảo hai mươi mấy năm rồi, giờ là lúc Chúa cho nó đi để con sống cuộc đời c̣n lại nhàn hạ và đỡ khổ. Nhưng tôi cảm thấy có nó tôi không khổ, không có nó tôi mới khổ.”

“Sau khi Bảo mất mấy tháng th́ mẹ tôi mất luôn. Lúc đó tôi cảm thấy không c̣n ǵ nữa hết.” Bàn tay trái của cô Hạnh lại phải đè bàn tay phải của cô xuống cho nó dịu đi sự co giật liên tục.

Tôi không biết có bao nhiêu người trên đời này phải chịu đựng nhiều thử thách như người phụ nữ mà tôi đang đối diện.

Mà nỗi đau này đâu đă dừng lại ở đó.

Trước ngày giỗ đầu tiên của người con trai mà cô bỏ ra gần hết quăng đời ḿnh để chăm sóc th́ đến lượt chính cô phải vào bệnh viện.

Cô bị tai biến mạch máu năo, sau thời gian bị khủng hoảng v́ cái chết của Bảo.

Khi tỉnh dậy, nửa người bên phải cô đă bị liệt.

Tôi đă bao lần vừa khóc trong những lần ngồi nghe người ta kể chuyện, nhưng có lẽ chưa bao giờ tôi lại rơi nước mắt nhiều như lần này, dù người kể chuyện, cô Vũ Thùy Hạnh, không hề rơi một giọt nước mắt nào.

Nhưng đến khi cô nói, “Hồi xưa có Bảo, khổ mấy vẫn không thấy buồn. Giờ buồn lắm, Lan ơi. Bảo nó đi rồi cô thấy đời trống vắng quá!” th́ tôi mới hiểu: nước mắt cô chảy hết rồi!

Bàn tay trái cô lại nắm lấy bàn tay phải của ḿnh. Ngôi nhà im ắng quá. Một năm nay con gái cô đă đi lấy chồng, dù mỗi tuần vài ngày vẫn ghé về thăm cô.

Cô cười buồn, “Ngày xưa tôi từng khuyên Bảo điều ǵ th́ giờ tôi tự khuyên ḿnh điều đó và cố sống cho qua. Chưa bao giờ tôi thấy cô đơn như bây giờ, chưa bao giờ thấy buồn như bây giờ, dù tôi vẫn luôn cầu mong nó sẽ ra đi trước tôi để tôi c̣n có thể lo cho nó trọn vẹn.”

***


Tôi rời nhà cô, khép lại cánh cửa nơi chỉ c̣n lại người phụ nữ ngồi trên chiếc xe lăn, một ḿnh. Bóng đêm ngập tràn. Khu phố tĩnh lặng đến vô cùng.

Trong giây phút đó, tôi chợt nhận ra rằng nỗi mệt mỏi của người bạn tôi lúc chiều nay, khi tan sở làm về phải vật vă với đứa con gái bị tự kỷ lên cơn quậy phá cũng c̣n là hạnh phúc, để nghe tiếng chân nó đạp đùng đùng đến lủng tường th́ vẫn là hạnh phúc.

Và sau cánh cửa kia, tôi biết cô Hạnh lại đang mở lại từng tấm h́nh của con trai cô, nh́n ngắm nó và nhớ lại những ngày hạnh phúc, dù vất vả, mà ḿnh từng có...

Ngọc Lan/Người Việt

vuitoichat
R11 Độc Cô Cầu Bại
Release: 05-11-2014
Reputation: 67376


Profile:
Join Date: Jan 2008
Posts: 138,563
Last Update: None Rating: None
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	187844-Thuy-Hanh-NV-01-400.jpg
Views:	0
Size:	38.5 KB
ID:	610277  
vuitoichat_is_offline
Thanks: 11
Thanked 12,728 Times in 10,139 Posts
Mentioned: 3 Post(s)
Tagged: 1 Thread(s)
Quoted: 39 Post(s)
Rep Power: 158 vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8
vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8vuitoichat Reputation Uy Tín Level 8
Reply

User Tag List


Facebook Comments


 
iPad Tablet Menu

HOME

Breaking News

Society News

VietOversea

World News

Business News

Other News

History

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

Sport News

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Thơ Ca

Help Me

Sport Live

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOT 30 Days

NEWS 30 Days

Member News

Tin Sôi Nổi Nhất 24h Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 3 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 7 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 14 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 30 Ngày Qua
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.


All times are GMT. The time now is 19:22.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2024
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2024 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.11084 seconds with 13 queries