hoalyly
11-30-2016, 16:37
Thấy Hiên thông báo đă có bạn trai, cha mẹ cô mừng rơi nước mắt và rất ṭ ṃ về cậu ấy. Tuy nhiên khi biết được hoàn cảnh của Tuấn - người yêu Hiên th́ bố mẹ cô đă vô cùng thất vọng. Nhưng v́ con gái một mực đ̣i cưới nên bố mẹ đành phải đồng ư và rồi đă phải thay đổi thái độ về cậu con rể này.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=966666&stc=1&d=1480524227
Con gái ông bà, như hoa như ngọc nhường thế, sao có thể sóng đôi với một gă thợ giầy ngày ngày phơi mặt nắng gió bụi bặm ở vỉa hè được? Những kĩ sư, bác sĩ, giảng viên, luật sư…, những chàng rể tương lai...
Cái ngày Hiên thông báo có người yêu, ông bà Thạch mừng rơi nước mắt. Con gái ra trường đi làm đă mấy năm nay, là cô giáo của một trường Cao đẳng hẳn hoi, ngoại h́nh cũng xinh xắn, tính cách ḥa nhă, thế mà măi chả thấy “động tĩnh” yêu đương ǵ, bảo sao ông bà không lo lắng cho được. Giờ Hiên nói có bạn trai, một tảng đá to tướng đè nặng trên ngực ông bà đă được gỡ bỏ rồi.
Nhưng khi ông bà sốt sắng hỏi thăm về chàng trai đáng mến kia, và biết anh chàng chỉ là một gă thợ giầy ở vỉa hè trên đường con gái đi làm, trong một lần sửa giầy đă quen biết th́ ông bà nghẹn lời không nói được ǵ nữa. Không ǵ có thể diễn tả được sự kinh ngạc, thất vọng, đau khổ và cả phẫn nộ trong ḷng 2 người lúc này.
Con gái ông bà, như hoa như ngọc nhường thế, sao có thể sóng đôi với một gă thợ giầy ngày ngày phơi mặt nắng gió bụi bặm ở vỉa hè được? Những kĩ sư, bác sĩ, giảng viên, luật sư…, những chàng rể tương lai mà ông bà ao ước, nay ở đâu rồi?
Nhưng trước những lời khuyên bảo chí t́nh chí lí, cả sự dọa dẫm từ mặt, thậm chí là nước mắt của bố mẹ, Hiên vẫn không hề lay chuyển quyết tâm yêu và lấy gă thợ giầy trời đánh kia. Cuối cùng, đất không chịu trời th́ trời phải chịu đất, ông bà buộc ḷng để Hiên dẫn chàng ta về nhà ra mắt.
Tuấn – tên chàng ta, con người cũng xởi lởi, nhanh nhẹn, dí dỏm vui tính, nhưng cứ nghĩ tới cái nghề nghiệp đáng xấu hổ của anh ta, ông bà Thạch lại thấy có cục ǵ nghẹn ứ ở cổ họng. Rồi đây bạn bè ông bà hỏi thăm về chàng rể quư hóa, ông bà biết phải đáp sao đây, giấu mặt vào đâu mới không bị thiên hạ cười cho thối mũi?
Nhưng không đồng ư th́ có làm được ǵ, con gái đă quyết tâm, ông bà cũng đành nghiến răng nghiến lợi tổ chức đám cưới cho đôi trẻ, tự nhủ ḷng “con gái có sống khổ sở hay thế nào th́ là do nó lựa chọn, ông bà sẽ không thèm quan tâm nữa, ai bảo căi lời ông bà nằng nặc đ̣i lấy thằng bé đấy cơ”.
Nhưng chả thấy con gái đau khổ uất ức ở đâu, tuần nào Hiên về thăm nhà cũng cười tươi roi rói, chàng rể thợ giầy của ông bà th́ luôn đưa đón con gái tận t́nh, hễ về tới nhà ông bà là lao vào bếp thịt gà chặt xương, 2 đứa chúng nó nấu nướng ríu rít trong bếp như đôi chim non.
Tuấn tuy chỉ học hết lớp 10, do hoàn cảnh gia đ́nh khó khăn phải nghỉ học, nhưng chuyện tṛ với cô con gái giáo viên Cao đẳng của 2 người lại rất hợp nhau, chẳng hiểu sao. Mà nghe ra th́ thằng bé cũng hiểu biết lắm, tư duy thông minh, nhanh nhạy, cấp tiến, chứ không hề có những khoảng cách tŕnh độ với con gái bà chút nào.
Cháu ngoại gái của ông bà ra đời, Tuấn cưng như trứng mỏng, nhận hết phần chăm con về ḿnh để vợ được nghỉ ngơi. Con được 6 tháng, Hiên đi làm lại, phải mang con đến gửi ông bà Thạch. Chiều chiều, Hiên có khi chưa thấy mặt đâu, nhưng Tuấn đă tới đón con về tắm rửa, cho con ăn uống rồi, đảm đang c̣n hơn cả phụ nữ ấy. Lúc này, ông bà Thạch mới gọi là bớt thành kiến với chàng rể thợ giầy của ḿnh.
Con gái được 1 tuổi, Hiên đ̣i đi học lên Thạc sĩ. Ông bà Thạch can ngay, học th́ phải vài năm, mà c̣n đi xa nhà, chồng con định để cho ai? Có thằng đàn ông nào chịu ở nhà với con nhỏ, để vợ tung tẩy bên ngoài cơ chứ! Nhưng nào ngờ con rể của ông bà lại đồng ư không do dự, c̣n động viên vợ: “Em cứ yên tâm học hành, việc ở nhà đă có anh lo!”. Đến đây th́ ông bà Thạch thật sự bị Tuấn làm cho cảm động rồi!
Mấy năm Hiên đi học, Tuấn ở nhà chăm chỉ làm giầy, vừa lo chi tiêu sinh hoạt trong nhà, vừa lo gửi tiền cho Hiên. Hiên th́ vài tuần mới về thăm bố con Tuấn một lần, nhưng chẳng bao giờ thấy Tuấn đi đâu chơi bời ǵ, ngoài đi làm th́ là về nhà với con. Cả ngày mệt nhọc, nhưng tối nào
Tuấn cũng tới đón con về với ḿnh, không bao giờ đùn đẩy cho ông bà Thạch, ngày mưa cũng như ngày nắng, quanh năm như vậy. Nhiều khi ông bà c̣n gọi điện lên trách con gái, sao lại dở chứng đ̣i đi học lúc này, đợi con lớn hơn mới đi th́ có chết ai. Bấy giờ ông bà thấy thương Tuấn c̣n không hết, đâu c̣n c̣n chút hờn giận, ghét bỏ nào nữa.
Sau 10 năm Hiên kết hôn, t́nh cảm của vợ chồng cô vẫn thắm thiết như ngày đầu. Tuấn đă mở cửa hàng bán giầy kết hợp sửa chữa, nhờ uy tín nhiều năm mà đắt khách ra tṛ. Vợ chồng Hiên đă sinh thêm một bé trai, nếp tẻ đủ đầy tṛn vẹn. Mỗi sáng vẫn thấy con rể chở con gái đi ăn sáng uống café rồi đưa Hiên tới tận trường mới trở về cửa hàng làm việc, ông bà Thạch chỉ biết cười tít mắt. Con gái ông bà, quả là có con mắt chọn chồng!
hoalyly@vietbf sưu tầm
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=966666&stc=1&d=1480524227
Con gái ông bà, như hoa như ngọc nhường thế, sao có thể sóng đôi với một gă thợ giầy ngày ngày phơi mặt nắng gió bụi bặm ở vỉa hè được? Những kĩ sư, bác sĩ, giảng viên, luật sư…, những chàng rể tương lai...
Cái ngày Hiên thông báo có người yêu, ông bà Thạch mừng rơi nước mắt. Con gái ra trường đi làm đă mấy năm nay, là cô giáo của một trường Cao đẳng hẳn hoi, ngoại h́nh cũng xinh xắn, tính cách ḥa nhă, thế mà măi chả thấy “động tĩnh” yêu đương ǵ, bảo sao ông bà không lo lắng cho được. Giờ Hiên nói có bạn trai, một tảng đá to tướng đè nặng trên ngực ông bà đă được gỡ bỏ rồi.
Nhưng khi ông bà sốt sắng hỏi thăm về chàng trai đáng mến kia, và biết anh chàng chỉ là một gă thợ giầy ở vỉa hè trên đường con gái đi làm, trong một lần sửa giầy đă quen biết th́ ông bà nghẹn lời không nói được ǵ nữa. Không ǵ có thể diễn tả được sự kinh ngạc, thất vọng, đau khổ và cả phẫn nộ trong ḷng 2 người lúc này.
Con gái ông bà, như hoa như ngọc nhường thế, sao có thể sóng đôi với một gă thợ giầy ngày ngày phơi mặt nắng gió bụi bặm ở vỉa hè được? Những kĩ sư, bác sĩ, giảng viên, luật sư…, những chàng rể tương lai mà ông bà ao ước, nay ở đâu rồi?
Nhưng trước những lời khuyên bảo chí t́nh chí lí, cả sự dọa dẫm từ mặt, thậm chí là nước mắt của bố mẹ, Hiên vẫn không hề lay chuyển quyết tâm yêu và lấy gă thợ giầy trời đánh kia. Cuối cùng, đất không chịu trời th́ trời phải chịu đất, ông bà buộc ḷng để Hiên dẫn chàng ta về nhà ra mắt.
Tuấn – tên chàng ta, con người cũng xởi lởi, nhanh nhẹn, dí dỏm vui tính, nhưng cứ nghĩ tới cái nghề nghiệp đáng xấu hổ của anh ta, ông bà Thạch lại thấy có cục ǵ nghẹn ứ ở cổ họng. Rồi đây bạn bè ông bà hỏi thăm về chàng rể quư hóa, ông bà biết phải đáp sao đây, giấu mặt vào đâu mới không bị thiên hạ cười cho thối mũi?
Nhưng không đồng ư th́ có làm được ǵ, con gái đă quyết tâm, ông bà cũng đành nghiến răng nghiến lợi tổ chức đám cưới cho đôi trẻ, tự nhủ ḷng “con gái có sống khổ sở hay thế nào th́ là do nó lựa chọn, ông bà sẽ không thèm quan tâm nữa, ai bảo căi lời ông bà nằng nặc đ̣i lấy thằng bé đấy cơ”.
Nhưng chả thấy con gái đau khổ uất ức ở đâu, tuần nào Hiên về thăm nhà cũng cười tươi roi rói, chàng rể thợ giầy của ông bà th́ luôn đưa đón con gái tận t́nh, hễ về tới nhà ông bà là lao vào bếp thịt gà chặt xương, 2 đứa chúng nó nấu nướng ríu rít trong bếp như đôi chim non.
Tuấn tuy chỉ học hết lớp 10, do hoàn cảnh gia đ́nh khó khăn phải nghỉ học, nhưng chuyện tṛ với cô con gái giáo viên Cao đẳng của 2 người lại rất hợp nhau, chẳng hiểu sao. Mà nghe ra th́ thằng bé cũng hiểu biết lắm, tư duy thông minh, nhanh nhạy, cấp tiến, chứ không hề có những khoảng cách tŕnh độ với con gái bà chút nào.
Cháu ngoại gái của ông bà ra đời, Tuấn cưng như trứng mỏng, nhận hết phần chăm con về ḿnh để vợ được nghỉ ngơi. Con được 6 tháng, Hiên đi làm lại, phải mang con đến gửi ông bà Thạch. Chiều chiều, Hiên có khi chưa thấy mặt đâu, nhưng Tuấn đă tới đón con về tắm rửa, cho con ăn uống rồi, đảm đang c̣n hơn cả phụ nữ ấy. Lúc này, ông bà Thạch mới gọi là bớt thành kiến với chàng rể thợ giầy của ḿnh.
Con gái được 1 tuổi, Hiên đ̣i đi học lên Thạc sĩ. Ông bà Thạch can ngay, học th́ phải vài năm, mà c̣n đi xa nhà, chồng con định để cho ai? Có thằng đàn ông nào chịu ở nhà với con nhỏ, để vợ tung tẩy bên ngoài cơ chứ! Nhưng nào ngờ con rể của ông bà lại đồng ư không do dự, c̣n động viên vợ: “Em cứ yên tâm học hành, việc ở nhà đă có anh lo!”. Đến đây th́ ông bà Thạch thật sự bị Tuấn làm cho cảm động rồi!
Mấy năm Hiên đi học, Tuấn ở nhà chăm chỉ làm giầy, vừa lo chi tiêu sinh hoạt trong nhà, vừa lo gửi tiền cho Hiên. Hiên th́ vài tuần mới về thăm bố con Tuấn một lần, nhưng chẳng bao giờ thấy Tuấn đi đâu chơi bời ǵ, ngoài đi làm th́ là về nhà với con. Cả ngày mệt nhọc, nhưng tối nào
Tuấn cũng tới đón con về với ḿnh, không bao giờ đùn đẩy cho ông bà Thạch, ngày mưa cũng như ngày nắng, quanh năm như vậy. Nhiều khi ông bà c̣n gọi điện lên trách con gái, sao lại dở chứng đ̣i đi học lúc này, đợi con lớn hơn mới đi th́ có chết ai. Bấy giờ ông bà thấy thương Tuấn c̣n không hết, đâu c̣n c̣n chút hờn giận, ghét bỏ nào nữa.
Sau 10 năm Hiên kết hôn, t́nh cảm của vợ chồng cô vẫn thắm thiết như ngày đầu. Tuấn đă mở cửa hàng bán giầy kết hợp sửa chữa, nhờ uy tín nhiều năm mà đắt khách ra tṛ. Vợ chồng Hiên đă sinh thêm một bé trai, nếp tẻ đủ đầy tṛn vẹn. Mỗi sáng vẫn thấy con rể chở con gái đi ăn sáng uống café rồi đưa Hiên tới tận trường mới trở về cửa hàng làm việc, ông bà Thạch chỉ biết cười tít mắt. Con gái ông bà, quả là có con mắt chọn chồng!
hoalyly@vietbf sưu tầm