View Full Version : Truyện Ngắn tuyển chọn
cha12 ba
11-07-2019, 18:45
T́m giây phút thoải mái trong đọc truyện đi các bạn
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1480821&stc=1&d=1573151975
1/ Con Kăng...Koc
Qua sự liên lạc của Tổng Hội Biệt Động Quân, Đại Bi đă t́m được người bạn cùng đơn vị thủa xưa là Tô Văn Các.
Sau nhiều lần email qua lại, Đại Bi đă bàn với vợ là mời vợ chồng Các qua Úc chơi một chuyến, vừa là để anh em hàn huyên tâm sự, vừa để giúp nghành du lịch của Úc được sống c̣n.
Tô Văn Các từ ngày được định cư tại Mỹ theo chương tŕnh H. O, chỉ lo cầy cấy chăm lo gia đ́nh chứ chưa hề dám nghĩ tới chuyện du lich. Ngay cả cái xứ Mễ kế bên rẻ rề mà hai vợ chồng cũng không dám mơ tưởng tới, nói chi là đi tuốt tận xứ Kăng ga ru xa tít mù tắp. Hồi c̣n đi học, Các nhớ có học Sử Địa qua loa về xứ Úc, nói rằng xứ này gần Nam Cực nên khí hậu trái ngược với những xứ gần Bắc Cực: Bên Mỹ là mùa đông lạnh teo dế th́ bên Úc nóng chẩy mỡ ra. Truyện kể rằng, Ông Già Nô En sau khi mang quà cho trẻ em bên Mỹ xong th́ phải vội vàng cột mấy con nai lại cho nó nghỉ xả hơi, c̣n ḿnh th́ thay quần xà lỏn xách cái ván trượt nước nhẩy xuống Bắc Cực, nhờ mấy làn sóng lớn đưa tới Nam Cực, rẽ phải về xứ Úc Tḥi Ḷi để tặng quà cho trẻ em vùng “Miệt Dưới” này. Trước khi xuống ống khói, Ông Già Nô En hô lên ba tiếng:
Ozee Ozee Ozee (phiên âm ra tiếng Việt, là: Ôź Ôź Ôź)
Cha mẹ đám con nít Úc, lúc đó vẫn c̣n thức, đồng thanh la lên ba tiếng:
Oi Oi Oi (phiên âm ra tiếng Việt, là: Oi, Oi, Oi)
Để đáp lại, có nghĩa là :Tụi tôi là dân Úc đây!
Lúc đó, Ông Già Nô En mới thả quà xuống.
Hồi Bin Laden dụ mấy thanh niên đâm máy bay vào Trung Tâm Thương Mại Thế Giới, Các xem TV th́ có thấy một ông ǵ người Úc, thấp thấp lùn lùn, giống như một ông nhà quê có tiền, nhẩy từ đằng sau Tổng Thống “Bush Con” ra tuyên bố ủng hộ xứ Mỹ oánh lại bọn khủng bố, th́ cũng có chút cảm t́nh với dân Úc. Sau Các được biết cái ông nhà quê đó chính là ông John Howard, Thủ Tướng Úc, th́ lại càng thấy có cảm t́nh với xứ Úc hơn, nên hai vợ chồng không c̣n ngần ngại ǵ nữa, vội vàng email lại cho Đại Bi, chấp nhận đi thăm bạn hiền liền một khi.
Mặc dù bây giờ mới có tháng Mười mà hai vợ chồngTô Văn Các cũng ra sức t́m tài liệu về xứ Úc để xem qua cho biết. Càng đọc hai vơ chồng càng thấy hoang mang: V́ sách nào cũng nói tới Kăng ga ru cao tới 6 feet đá người tới ngất xỉu. Lại c̣n Cá sấu rượt dân du lịch chạy thón đái. Lo nhất là bờ biển th́ đầy cá mập, mà luật th́ lại không cấm cá mập phập người ta nhưng lại cấm người ta phập cá mập. Hai vợ chồng nh́n nhau thông cảm: Hèn ǵ dân Úc nổi tiếng giỏi bơi lội và chạy nhanh: Nào là Ian Thorpe, Micheal Klim, Grant Haket, nào là Cathy Freeman…V́, nếu không giỏi bơi lội th́ làm sao thoát khỏi hàm răng của Cá Mập? Nếu không chạy nhanh th́ làm sao mà sống c̣n với Cá Său? Nếu c̣n sống th́ cũng khó ḷng thoát khỏi bị….Kăng ga ru đá cho dập mật!
Hai vợ chồng bàn nhau mỗi tối tập đi bộ, rồi cuối tuần dợt lại nghề bơi để vừa tập thể thao cho nhỏ bụng, vừa để hợp với khung cảnh xứ Úc. Nhưng đến khi coi cuốn phim Crorodile Dundee do Tài Tử nổi tiếng của Úc là cái ông ǵ mà tên nghe khó đọc quá: Pôn Hô Gần (Paul Hogan), ông ta mập như một con cá mắm nhưng đeo con dao to hơn người (giống như ông Tân Khóa Sinh Thủ Đức Đại Bi khi mang súng M 16 ra băi tập: Khóa Sinh Đại Bi và khẩu súng đều to và dài bằng nhau, nên không biết là Đại Bi mang khẩu súng hay là khẩu súng. . . mang ông Đại Bi), th́ cả hai vợ chồng muốn hủy bỏ cái chuyến du lịch, bởi v́:
Dân Úc tuy cũng nói tiếng Anh, nhưng khó nghe quá!
Ai đời, ông tài tử quay lưng lại màn ảnh mà nói với người bạn của ḿnh:
“Ố pân thzờ geo!”
Ố pân th́ Các hiểu là “Mở”, nhưng cái “Thzờ Geo” th́, ông cố nội Các cũng không biết đó là cái ǵ? Mở Tự Điển tra phiên âm quốc tế th́ lại càng bí hơn nữa!
Đến khi màn ảnh quay cảnh cái cổng được mở ra th́ hai vợ chồng mới thở phào nhẹ nhơm:
Th́ ra, “Thzờ Geo” tức là thzờ gết, tức là The Gate, dịch ra tiếng việt là cái cổng!
Ối mẹ ơi! Gết mà dân Úc đọc là geo th́ không biết con cá sấu họ đọc là ǵ? Qua Úc, đang đi lang thang ngoài đường hóng gió, gặp một anh Úc đi ngược chiều, chỉ chỏ nói cái ǵ dó mà ḿnh không hiểu, cứ vừa đi vừa suy nghĩ coi anh ta nói cái ǵ? Tới lúc chĩ c̣n có một chân th́ mới hiểu:
À! Th́ ra hắn ta nói: “Coi chừng ở đằng trước có cá sấu đó!”.
Nhưng mà đă lỡ nhận lời bạn hiền rồi, làm sao có thể từ chối? Không lẽ muối mặt mà nói rằng:
“Tớ không qua Úc, không phải v́ khi dễ bạn, nhưng mà v́ mấy cái con Kăng ga ru, Cá sấu,Ccá mập . . . nó làm phiền ḷng bạn cũ lắm lắm!”
Thôi th́, Biệt Động Quân đă nổi tiếng là ĺ, VC c̣n không sợ, xá ǵ mấy con thú không chân, hai chân hoặc bốn chân lẻ tẻ đó!
Tới luôn bác tài.
Vừa tới phi trường, hai vợ chồng Tô Văn Các cứ mắt trước sau nh́n xem, có…con Kăng ga ru nào hay không?
Kăng đâu không thấy, chỉ thấy các chị Úc cứ phưng phưng đi tới đi lui, coi. . . được quá! Các làm bộ nh́n quanh, ngắm nghía thật kỹ rồi nói nhỏ với vợ, giọng thật nghiêm trọng:
“Đây là phi trường, chỉ toàn người thôi, ra ngoài thành phố ḱa, chắc là nhiều lắm đó!”
Đến bàn Quan Thuế, Các hănh diện tŕnh ra cái sổ thông hành made in USA to tổ bố và cười cầu tài với chị nhân viên Sở Di Trú. Chị này không biết gốc gác ở đâu, nhưng da hơi vàng và mũi không cao cho lắm. Á, hiểu rồi! Úc là nước đa văn hóa mà! Đủ mọi sắc dân hết.
Chị Úc này đang mặt mày tươi tỉnh tự nhiên khi nh́n cái sổ thông hành của Các lại hơi đỏ mặt lên, chị ngước nh́n lại Các rồi lại cúi xuống nh́n cái sổ một lần nữa. Các hơi ngại, không lẽ chị Úc này tưởng ḿnh có liên hệ ǵ với bọn khủng bố? Nhưng gạt bỏ ư nghĩ đó ngay v́ xưa nay chưa có ai ở Trung Đông theo đạo Hồi mà mang họ Tô cả! Hơn nữa, trước khi đi, Các đă cẩn thận cạo râu sạch sẽ rồi, không có lư do ǵ mà lo lắng. Nhưng chị Úc này hơi lạ, chị ta nh́n cái sổ thật lâu, rồi lại cầm nó vào trong văn pḥng làm ǵ đó. Các thoáng thấy một vài cái đầu đen tóc dài ló ra nh́n Các rồi lại mỉm cười. Có chị th́ gật gù cái đầu, có chị khác lại lắc đầu rồi lại bàn bạc với nhau cái ǵ dó nghe không rơ. Các thấy các cô vô hại, nên cứ b́nh tĩnh mà đứng chờ. Cuối cùng th́ Các cũng đuọc trả lại sổ thông hành và cái chị Úc vàng này mỉm cười rất tươi mà mời Các qua ải.
Các vừa đi vừa coi lại cái sổ thông hành của ḿnh xem nó có ǵ lạ không? Chẳng có ǵ lạ cả: Ngoài cái hinh 4×6 cười toe toét ra, chỉ c̣n cái tên thôi. Mà tên th́ cũng đâu có ǵ lạ đâu? Từ hồi cha sinh mẹ dẻ ra, Tô Văn Các nó vẫn là Tô Văn Các. Chỉ từ khi đi H. O qua Mỹ, Các theo cách viết Mỹ là tên trước họ sau và bỏ tên đệm đi, Tô Văn Các trở thành Các Tô. Nhưng Mỹ không có dấu nên Các Tô được viết là Cac To.
Chỉ có thế thôi. Có ǵ mà phải suy nghĩ? Không lẽ bên Úc không có ai được gọi là Cac To cả hay sao? Bên Mỹ th́ cả đống, đâu cũng có, thiếu điều họ nhà To muốn lập hội với nhau.
Khi đi ngang văn pḥng Quan Thuế, Các thoáng nghe ai đó nói tiếng Việt:
“Hèn chi mặt mày chị vợ lúc nào cũng cứ tươi roi rói lên!”.
Các không biết ai nói ai? Nhưng nh́n quanh chỉ toàn mấy chị Úc đẹp mà thôi, nên cũng bỏ qua. Ra đến chỗ thâu hồi hành lư, vợ chồng Tô Văn Các mới nh́n ra bạn hiền Đại Bi đang dáo dác t́m kiếm. Lâu ngày mới gặp nhau, phe ta tha hồ mà nói chuyện.
Đaị Bi lái xe ra khỏi phi trường hướng về thành phố, hai vợ chồng Các miệng th́ nói chuyện tía lia nhưng mắt th́ cứ nh́n ra ngoài đường để xem Kăng ga ru có đi cùng với người hay không? Lạ thật! Chẳng có con nào cả! Không lẽ có một xứ nào khác tên là Úc chăng? Khi Đại Bi lái xe tới một xa lộ không biết tên ǵ, nhưng giải thích rằng đây là xa lộ đẹp nhất của Tiểu bang Victoria, hai vợ chồng cũng không chú ư cho lắm mà mắt th́ dán vào bờ sông tên là Yarra . . . cái ǵ đó, để xem….có cá sấu bơi qua bơi lại hay không? Quái lạ! Sấu đâu không thấy mà chỉ thấy mấy dân Úc nhí trượt nước sau cái ca nô. Chợt nghe kêu một cái…”Bíp” ở trên không, Các tưởng là chuông báo động cho biết có kăng ga ru tới, nên cả hai vợ chồng nhónh cổ lên coi. Nhưng Đại Bi lại giải thích, đó là máy điện toán ghi tín hiệu và chụp h́nh số xe để tính tiền. V́ đây là xa lộ tư, đi phải trả tiền. Các định khoe là ở bên Mỹ tiến bộ hơn, mỗi lần đi ngang xa lộ thâu tiền, chỉ vịêc thẩy đồng đô la vào là xong, nhưng lại thôi.
Ngày hôm sau, Đại Bi dẫn hai vợ chồng Tô Văn Các đi shopping: Shopping ǵ mà lớn quá và toàn những người là người thôi. Đa số là bán quần áo đàn bà, nên Các lẩn thẩn suy nghĩ cũng muốn hỏi Đại Bi là:
“Nếu ḿnh muốn mua quần áo đàn ông, th́ mua ở đâu? Hay là phải đặt mới có?
Khi đi ăn phở xong, Đại Bi nói hai vợ chồng Các đứng chờ ở lề đường đề ḿnh đi lấy xe. Các đứng nh́n ông đi qua bà đi lại cũng vui, chợt thấy cái bảng dưng ở bên cạnh, Các ngước mắt nh́n th́ thấy trên bảng ghi:
“NO STANDING AT ANY TIME”
Các giật ḿnh, suy nghĩ, rồi nói nhỏ vói vợ:
“Bảng ghi “Cấm đứng lảng vảng bất cứ lúc nào”, th́ nhắc chung quanh đây có một cơ quan ǵ bí mật lắm, có thể là Tổng Hành Dinh của Cơ Quan Chống Khủng Bố!" Bảng bố cáo đă ghi rơ, hai vợ chồng vội vàng bước mấy bước ra khỏi khu vực cấm đứng và thầm trách Đại Bi đă ở Úc lâu rồi mà không biết có cơ quan bí mật, nên mới bảo ḿnh đứng đây. Các vừa bước đi vừa suy nghĩ:
“Chắc chắn là ḿnh suy nghĩ đúng rối V́ nếu nói hoặc nghe, th́ ḿnh nghe không quen dân Úc nói cái ǵ? Nhung viết th́ chữ nào là chữ nấy, rơ ràng ra như vậy, không thể nào lầm được!”
Tuy đă đứng xích ra một quăng khá xa, nhưng hai vợ chồng cũng vẫn không yên tâm cho lắm, v́ sợ lỡ…bọn khủng bố nó phóng xe có chất nổ vào cơ quan này mà vạ lây tới ḿnh, nên cứ lóng ngóng hồi hộp nh́n ra đường xem Đại Bi đă tới chưa?
Chờ một lúc vẫn chưa thấy Địa Bi tới . Các sợ bạn không thấy ḿnh nên vội bách bộ trở lại chỗ cũ, th́ rất lấy làm ngạc nhiên khi thấy một chiếc xe buưt to tổ bố đến đậu ngay tại chỗ bảng cấm mà thả khách xuống. Có người đi ngay, nhưng cũng có người cứ nhởn nhơ đứng ở ngay cái chỗ bảng cấm đứng. Vừa lúc ấy Đại Bi lái xe trờ tới bóp kèn inh ỏi gọi hai vợ chồng Các. Các vừa lên xe th́ Đại Bi vội vàng lái xe đi liền, miệng th́ giải thích:
“Chỗ đó là trạm xe buưt, nên đề bảng cấm các xe khác đậu. Ḿnh phải chạy ngay chứ không th́ bị phạt!”.
Các như t́m ra chân lư, thở phào nhẹ nhơm:
À, th́ ra thế! . . . “No standing at any time” có nghĩa là cấm đậu xe bất cứ lúc nào! Nhưng mà, cấm đậu xe th́ sao không ghi NO PARKING? V́ xe có chân đâu mà standing?
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1480822&stc=1&d=1573152330
Ôi! Cái dân Úc này, đă nói không giống ai, viết cũng chẳng giống ai cả!
Nhưng mà – Các ráng t́m cách biện hộ cho dân Úc – đâu phải chỉ có dân Úc mới viết một đằng hiểu một nẻo đâu, ngay cả dân Mỹ cũng vậy mà! Này nhé, cái nhà ông Biu Ghết (Bill Gates) đó, mặc dù tên ông ta đọc rơ là “Mr. Biu Gết”, dịch sang tiếng Việt là “Ông Xây Cổng”, nhưng cả đời ông ta, có khi nào ông xây cổng đâu? Ông toàn là xây cửa sổ thôi hà (Microsoft Windows). Vậy mà cả thế giới đâu có ai nói là không hiểu đâu? Đâu có ai đ̣i ông ta đổi lại tên, thay v́ Bill Gates, đổi thành Bill Windows đâu?
Thôi, bỏ qua đi Tám!
Ngày hôm sau, trời hơi nóng một chút, nên Đại Bi rủ vộ chồng Các đi biển.
Tắm biển – Australia
Hai vợ chồng Các nh́n nhau mà rung lên cầm cập:
“Xứ Úc này toàn là cá mập. Bộ . . . thịt dân Mỹ gốc Việt . . . không ngon, nên cá Mập nó không ưa hay sao, mà lại đ̣i dẫn khách đi tắm biển?”
May quá, vợ Các đă nhanh miệng từ chối, viện cớ là ḿnh đang . . . có chuyện đàn bà, sợ xuống nước chết hết mấy con cá, nên Đai Bi cũng không ép, chỉ lái xe tới bờ biển rồi cả bọn thả bộ ngắm trời mây nước mà thôi.
Ra tới băi biển, Các nh́n sơ, thấy mấy cô Úc, cô nào cô nấy chỗ nào cũng cứ . . . nhún nhẩy tưng tưng cả lên, nên Các làm gan, cứ đứng ngẩn ṭ te ra mà ngắm các cô, rồi nghĩ thầm:
“Xuống nước tắm, mấy cô chắc c̣n . . . hấp dẫn hơn nhiều lắm đó! Hay là ḿnh cũng . . . thử thời vận một phen, dù sau đó, cá mập nó có tới cũng cam ḷng.”
Đỡ một điều là vợ Các sợ nh́n thấy cảnh cá mập phập người ta, nên cứ che mắt, quay mặt vào trong, không dám nh́n ra biển, nên Các tha hồ mà ngắm cá Úc. Một lúc sau, khi không thấy cá mập cá ốm ǵ cả, hai vợ chồng Tô Văn Các mới yên ḷng tạm lội xuống biển, gọi là cho nó ướt chân một chút lấy thảo.
Gió biển làm cho người ta chóng đói, Các mới đi bộ có vài cây số mà đă thấy mỏi chân và đói bụng. Đai Bi mời bạn ghé vào cái mà người ta gọi là “Family Restaurant” với nhăn hiệu chữ M thật bự để ăn trưa:
Lại toàn người và người thôi! Lạ thật! Người ỡ đâu mà đông thế? Xứ Úc vỏn vẹn có 20 triệu mống kể cả Kăng ga ru, Cá sấu và Cá mập, mà sao đi đâu cũng thấy đông nghẹt những người là người? Đươc một cái là, nhà hàng tŕnh bầy giống hệt bên Mỹ, nên Các làm bảnh, mua đồ ăn một cách dễ dàng và bưng lại bàn cho tất cả cùng ăn. Tới lúc vợ của Các cần cái giấy lau miệng, Các mới nhớ là lúc nẫy, v́ đói quá, đă quên lấy, nên đứng dậy đi kiếm. Khách hàng đông quá nên hết sạch cả giấy, Các phải đến quầy nói với cô bán hàng:
“Xin cho tôi vài cái . . . Napkins xài đỡ! May I have some napkins please!”
Cô bán hàng nghe Các nói th́ vội hỏi lại ngay:
“Có phải là cho vợ của ông không?”
Các ngạc nhiên hết sức! Làm sao mà cô ta biết vợ ḿnh cần cái giấy lau miệng?
Hay thật! Nhưng cũng gật đầu tán thành. Cô hàng lại nói tiếp:
“Chúng tôi có nhiều lắm, để sẵn ở trong . . . nhà vệ sinh đó! Ông cứ nói vợ ông vô đó là thấy liền.”
Các giận quá, đỏ cả mặt lên: Ai đời, xin có cái giấy chùi miệng mà cô hàng không những không đưa, lại c̣n nói vợ ḿnh vô nhà vệ sinh mà lấy!
Cái này th́ bất lịch sự quá, khi dễ người ta hết cỡ rồi. Đồ kỳ thị! Dù cô có trẻ, có đẹp, có . . . pưng pưng lên gấp mấy đi nữa, th́ cũng phải nể mặt cái dân US gốc Mít này chứ!
Các nổi máu Cọp Đen lên, đang định mở miệng mắng cho cô bán hàng mấy câu, th́ chợt có một chị Úc sồn sồn đi tới lại bên cạnh thỏ thẻ với cô bán hàng:
“May I have some serviettes please!”
Ấy sao lạ vậy? “Serviette” ở bên Mỹ, có nghĩa là cái băng vệ sinh. Sao bà này lại xin cái băng vệ sinh ở quầy bán đồ ăn? Ai lại đi xin băng vệ sinh mà . . . chùi miệng? Chắc là bà này muốn chọc quê ḿnh đó.
Thế nhưng, thật là ngoài sức tưởng tượng của Các, cô bán hàng đă tươi cười đưa cho bà ta một đống giấy chùi miệng.
Các há hốc miệng ra ngạc nhiên, rớt dăi chẩy đầy ra miệng mà không có . . . napkin để chùi. Tới khi cái bà Úc đó đi khỏi rồi, Các mới hoàn hồn, nhưng cũng không dám mở miệng nói xin mấy cái “serviette”, mà chỉ dám chỉ chỏ ra dấu . . . xin cái giống như bà kia vừa mới xin, vậy thôi.
Buổi tối về pḥng, nằm trên giường, hai vợ chồng to nhỏ một hồi về chuyện xứ Úc , rồi bắt chước Tổng Thống Thiệu, đồng thanh tuyên bố với nhau là:
“Đừng đọc, và đừng nghe những ǵ người Úc nói (v́ sẽ chẳng hiểu ǵ cả), mà hăy nh́n kỹ những ǵ người Úc làm!”
Từ ngày tới Úc tới giờ, canh tới canh lui, nh́n ngược nh́n xuôi hoài mà hai vợ chồng Các vẫn không thấy một con Kăng ga ru nào cả, hai vợ chồng cảm thấy thật là kỳ cục. Cuối cùng, cả hai đành phải hỏi Đại Bi:
Tôi nghe nói xứ Úc có nhiều Kăng ga ru lắm, vậy mà sao từ khi tới Úc tới bây giờ, tôi chẳng thấy một con Kăng nào hết vậy?
Đại Bi vui vẻ giải thích:
Kăng ga ru ở Úc có nhiều lắm, nhưng mà chúng nó ở trong rừng không hà, c̣n ở thành phố, muốn đi coi cũng được, nhưng có điều là phải đi tới tận…Sở thú hoặc Aquarium th́ mới được nh́n thấy Kăng ga ru, Cá sấu và Cá mập.
Ngày hôm sau, Đại Bi vội vàng lái xe đưa hai vợ chồng Các tới sở thú coi con Kăng ga ru. Điều kỳ lạ là con Kăng ga ru, mặc dù có tới 4 chân, nhưng không khi nào chúng . . . bước đi đường hoàng cả, chúng chỉ nhẩy cà tưng cà tưng lên thôi. Nh́n cách đi của con Kăng ga ru, Các mới hiểu ra là tại sao các chị Úc mỗi lần bước đi là cứ nhún nhẩy tưng tưng lên: À th́ ra, các cô bắt chước con Kăng ga ru đó! Báo hại mỗi lần thấy các cô đi là mắt của Các cứ . . . lác cả đi v́ nh́n. Lạ một điều nữa là, Kăng ga ru mẹ không có ẵm hoặc cơng con như những con thú khác, mà chúng bỏ con vào trong cái bị ở ngay đằng trước, nh́n vui lắm!Thấy được mấy con vật khác thường này rồi, hai vợ chồng Tô Văn Các lấy làm măn nguyện lắm lắm, thơ thới hân hoan đáp máy bay Qantas đi về xứ Mỹ.
Về tới Mỹ, việc đầu tiên của Tô Văn Các là triệu tập một phiên họp đặc biệt để trước là phổ biến tin tức về Hội Biệt Động Quân ở bên Úc, sau là nói cho anh em biết cái kinh nghiệm rùng rợn của ḿnh, để có anh em nào muốn đi Úc th́ lấy đó mà học hỏi.
Kangaroo and Joey
Rượu vào lời ra, bao nhiêu kinh nghiệm thâu thập được, Các kể hết cho anh em, không dấu diếm một dấu phẩy nào. Anh em ai cũng nghệt mặt ra mà lắng nghe.
Nhất là cái đoạn kể về những chị Úc , nhiều lắm, nhiều hơn cả kăng ga ru, cô nào cũng cứ . . . phưng phưng đi tới đi lui, đúng điệu Kăng ga ru, nhức mắt lắm, nhưng mà cũng . . . đáng để nhức mắt lắm!
Đang ngon trớn, bỗng một huynh trưởng khều nhẹ Các mà hỏi:
“Cái con kăng ga ru con mà mẹ nó nhét vào cái túi trước ngực đó, gọi là con ǵ vậy?”
Ối mẹ ơi! Hỏi chi mà ác nhơn ác đức quá vậy!
Trong suốt cuộc hành tŕnh trong sở thú, Các thấy rất nhiều những chú kăng ga ru con. Nhưng thấy th́ nh́n vậy thôi chứ có th́ giờ đâu mà hỏi nó được gọi là ǵ?
Thấy câu hỏi hay hay, nên ai cũng ngưng ăn uống mà chờ câu trả lời.
Tô Văn Các thấy ḿnh quan trọng hẳn lên, và cũng thấy họng của ḿnh cúng lại: Nói không biết th́ phụ ḷng tin tưởng của anh em, mà trả lời th́ lấy cái ǵ mà nói bây giờ? Đầu óc của Các hoạt động thật mănh liệt. Xem nào:
Đứa con nít th́ gọi là thằng cu tí, con của con ḅ th́ kêu là con ḅ nhỏ, con của con trâu th́ kêu là con trâu nhỏ . . . Có nghĩa là, tên gọi của con vật nhỏ nào cũng giống giống như con lớn, chỉ có đối phần sau mà thôi. Như vậy th́ con Kăng ga ru con cũng phải gọi là Kăng và thêm một chữ ǵ đó theo sau là đúng rồi. Tô Văn Các hăng hái trả lời:
Con Kăng ga ru con được gọi dân Úc gọi là Kăng. . . Kăng . . .
Các nói một thôi một hồi chữ Kăng mà vẫn chưa nghĩ ra chũ nào đi kèm với chữ Kăng cho nó hợp nghĩa. May quá, Các chợt t́m ra một chữ, vội vàng nói lớn lên:
A, nhớ ra rồi! Con Kăng ga ru con đuợc gọi là . . . Con Kăng. . . Kăng. . .
KĂNG KỌC!
NGUYỄN KHẮP NƠI.
Ghi chú
* Con Kăng ga ru, tiếng Úc viết là Kangaroo, viết tắt là Roo.
* Con của Kangaroo được gọi là Joey. Cái bọc để bỏ con vào được gọi là Pouch.
* Khi đi dự những buổi tranh tài thể thao, dân Úc muốn ủng hộ gà nhà, thường hô lên:
Oze Oze Oze, Oi Oi Oi.
* Bên Úc, gọi napkin là băng vệ sinh, Serviette là khăn giấy chùi miệng. Bên Mỹ th́ ngược lại.
cha12 ba
11-08-2019, 19:02
Lại Thị Mơ
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2017 và đă nhận giải đặc biệt năm thứ mười tám. Bà cho biết bút hiệu là tên thật, trước là nhà giáo tại Việt Nam, định cư tại New Jersey năm 1994 theo diện HO.
Sau đây, thêm một bài viết mới.
Căi mà nghe không lọt lỗ tai, người ta bảo là “căi chày căi cối”.
Bị kẹt trong nước 19 năm, cuối cùng bà Tâm cũng qua được Mỹ. Khi mới qua, các em bà luôn luôn nhắc nhở nói năng phải cẩn thận “giữ mồm giữ miệng”, kẻo mang tiếng “kỳ thị”. Khi đi làm giấy tờ,nhất là tới những nơi công sở chỗ nào
cũng dán đầy các tờ khuyến cáo cấm phân biệt (kỳ thị): màu da, sắc tộc, ngôn ngữ, phái tính.
Các em bà dặn ḍ; Ở xứ này có 2 tội người ta dễ vô t́nh mắc phải, mà không hề biết đó là tội: kỳ thị và xách nhiễu t́nh dục.
Khi mới qua chưa phải tiếp xúc nhiều với người ngoài, nên bà Tâm cũng không để ư về hai chuyện này.
Cho đến tận hôm nay, cậu em bà vừa được bảo lănh qua theo diện anh em (sau hơn 40 năm kẹt trong nước).
Theo truyền thống gia đ́nh, anh em đùm bọc nhau lúc khó khăn nên gia đ́nh cậu em gồm cô vợ (Bắc 2 nút) và 2 thằng con nhỏ cùng ở chung trong nhà bà.
Mọi chuyện rắc rối lủng củng cũng do cách nói của mấy người mới tới.
Hai thằng cháu ngoại của bà Tâm hôm nay xe bus đưa về trễ, chúng nói v́ có đụng xe nên kẹt đường.
Đơn giản chỉ có thế, nhưng cô em dâu đi đón 2 thằng con cũng vừa về ca cẩm:
gớm hôm nay có “sự cố” giao thông, đường bị “ ùn tắc”, chờ cơ quan chức năng tới “xử lư”, “văi” cả hơi. Thôi các con “khẩn trương” đi tắm rửa, rồi ăn cơm. Kiểm tra bài vở, ngày mai có giờ “phụ đạo”.
Bà Tâm cứ than thở với ông chồng (khi cô em dâu không có nhà), việc ǵ mà phải dùng những chữ “đao to búa lớn” thế. Nhanh th́ bảo nhanh, khẩn trương với khẩn cấp. Học thêm th́ nói học thêm, phụ đạo nghe càng khó hiểu. Theo bà, chữ đạo để chỉ việc kèm thêm cho học sinh yếu là không đúng.
Chữ “đạo”nói về những chuyện để cho người ta noi theo như: đạo làm người, đạo làm con. Chữ “đạo” là tiếng Hán Việt, có nghĩa là “con đường”.
C̣n làm chuyện trái luân thường đạo lư, th́ gọi là quân trộm cướp (nói đơn giản), hay phường “trộm đạo” (nói văn hoa).
Bà Tâm nhắc nhở cô em dâu bỏ thói quen đánh con bằng cách “phát vào mông” dễ bị gán tội “xách nhiễu t́nh dục”.
Bởi v́ có một cậu VN quen lối vỗ mông vỗ vai bạn (trai) khi nói chuyện với một anh (Mỹ) làm chung. Một lần chưa sao, nhưng v́ thói quen cậu không để ư, bữa kia anh Mỹ bực ḿnh thưa lên ban giám đốc, cậu VN bị đuổi v́ tội xách nhiễu t́nh dục. Đừng tưởng cứ là cha mẹ rồi muốn làm ǵ th́ làm.
Cậu em tôi vẫn tắm cho con gái lúc sơ sinh, v́ vợ cậu đi làm về trễ (ông bà ở nhà trông), nhưng khi con gái cỡ 3 tuổi (bắt đầu biết) cậu không dám tắm cho bé nữa, v́ nhỡ con bé nói cho người ngoài biết sẽ phiền phức. Cô em dâu cho là “bịa”, không tin, hễ bực bội chuyện thằng con là cứ phát vào mông, tiện v́ không cần roi, không để lại dấu.
Cô nói “truyền thống đét đít” bằng roi mây là “gia truyền”.
Bây giờ cô cứ thế mà làm, từ hồi nào giờ mông là chỗ nhiều thịt nhất, dẫu có “xâm phạm” cũng chỉ làm “tổn thương” phần mềm, chứ tát tai không khéo bị “chấn thương sọ năo” là toi mạng.
Thiệt là bó tay! Bài “diễn văn” chưa tới 1phut’ mà xài không biết bao nhiêu chữ Tàu.
Cô em đi rồi, bà Tâm ôm đầu rên rỉ: bên VN họ cứ gào thoát Trung, không muốn dính với Tàu, nhưng lại thích dùng chữ Tàu (Hán Việt). Đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Nếu chính quyền dùng chữ “ dao to búa lớn”, th́ dân chúng lại lan tràn những chữ “nôm na mách qué” , không cần biết đúng hay sai.
Chẳng hạn chém gió tức là nói phét, nói thậm xưng, nói quá lố.V́ gió là một thứ chỉ cảm chứ không thấy làm sao mà chém được. C̣n“phượt” là chữ mới hoàn toàn không có trong tự điển ngày xưa, chỉ những người trong giới trẻ “lôm côm” mới dùng.
Bà Tâm càng than van, th́ ông chồng bà càng gán cho bà cái tội “kỳ thị”. Ông liệt kê một lô tràng giang đại hải, như thể từ lâu ông ấm ức. Nay ông kể ra luôn một lúc cho hả.
Ông bảo rằng; bà chỉ “giữ mồm giữ miệng” khi nói chuyện với Mỹ, v́ bà sợ bị ghép tội “kỳ thị”. Chứ thật ra khi nói chuyện với người Việt, bà luôn luôn có tính cách kỳ thị, chẳng qua bà không để ư đó thôi.
Bà gọi thằng cháu mắt xanh, tóc hoe của bà là “Mỹ con” không sao, nhưng bà gọi 2 thằng cháu ở VN mới qua là “Việt Cộng con” hàm nghĩa kỳ thị, dù là nói giỡn. Cậu em của bà bị kẹt lại quê nhà sau 75, nhưng cô em dâu c̣n kém may mắn hơn, v́ chồng của cô được lớn lên trong miền Nam những 20 năm.
Dưới chính thể VNCH tuổi trẻ được chăm lo chuyện học hành, dù con nhà nghèo nhưng tất cả anh chị em bà đều được đi học miễn phí từ tiểu học tới đại học. Không thể gọi những người c̣n ở lại trong nước bằng hai chữ “Việt Cộng”.
Chính những kẻ cầm quyền đi theo chủ nghĩa cộng sản, nên bắt người dân phải sống dưới chế độ XHCN, chứ không phải do họ muốn.
Ông Tâm nhớ lại những ngày c̣n trong lao tù cộng sản, trên chuyến xe lửa chở Sĩ Quan miền Nam ra Bắc, những người buôn gánh bán bưng đă ném khoai sắn cho những người tù.
Rơ ràng họ đă cảm thông cho những người thất thế như ông.
Ông Tâm hỏi lại: có phải ngày mới qua đây, bà cũng từng mủi ḷng khi bị gọi là“Mít ướt”. C̣n những người qua trước là “Mít khô”.
Hồi xưa ḿnh gọi người thiểu số là mọi, qua Mỹ cũng gọi (lén) dân Phi Châu là mọi, hay mấy thằng đen (Negro). Coi người khác thấp kém hơn ḿnh, cũng là một cách kỳ thị (ngầm).
Ông Tâm cũng nhận thấy, chính bản thân ông bà bị kẹt trong nước 19 năm, nên trong đầu cũng đă bị nhiễm bao nhiêu chữ của VC. Khi nói chuyện với bạn bè cứ hỏi: đă đăng kư chưa?
Chữ ghi danh, ghi tên trước kia hay dùng bỗng dưng biến mất tự bao giờ. Chứng minh nhân dân, hộ khẩu, đi nghĩa vụ…
Nhiều nhiều lắm, ông không thể nào nhớ nổi, v́ có một lần khi gặp người bạn du học đă lâu, hỏi lại ông: nghĩa vụ ǵ? Bởi v́ ở Mỹ người dân có nhiều “nghĩa vụ” lắm, đóng thuế là nghĩa vụ hàng đầu. Khi nghe hỏi, ông Tâm mới nhớ đến bài hát có câu
“đi quân dịch là thương ṇi giống”.
Bổn phận của thanh niên khi nước nhà có chiến tranh phải gia nhập quân đội khi cần thiết: nghĩa vụ quân sự. VNCH gọi quân đội, những ǵ liên quan tới quân đội th́ gọi là quân sự (quân sự học đường).
Thời vua cũng dùng chữ quân (quân sư, quân hầu). Chỉ mỗi VN dân chủ cộng ḥa gọi lính là “ bộ đội”, ư nói toàn đi bộ và đội vác (đừng có trông mong có xe & máy bay).
Khi ông Tâm nói chuyện với những người ở lại VN sau 75, không ai nhận ra sự khác nhau giữa chữ mới và chữ cũ. Nhưng với những người rời miền Nam trước ngày 30/4/75 họ không thể hiểu “tiền đứng” là cái tiền ǵ?
Chính ông bà gặp lại cô bạn dạy cùng trường mới được bảo lănh qua Mỹ cũng dùng toàn chữ mới sau này. Hăy nghe cô kể về chuyện đi làm giấy tờ xin xuất ngoại (chữ trong nước gọi là xuất cảnh):
bây giờ họ toàn “bẻ cong luật pháp”, chỗ nào cũng phải “bôi trơn, điếu đóm” hay “lót tay” th́ mới được việc. Chúng nó bây giờ được voi đ̣i Hai bà Trưng”, c̣n không chúng “ôm tiền tàng h́nh” là toi công.
Cô nói chưa tới một phút mà có bao nhiêu chữ bà Tâm không hiểu, chép miệng bà than:
người Việt nói chuyện với người Việt, mà cứ tưởng đang nói với người xứ lạ. Càng ở lâu, tuổi càng nhỏ th́ mức độ “ nhiễm” càng nhiều.
Dù nói thế nào, bà Tâm vẫn không nhận ḿnh có ư kỳ thị. Bà chỉ liệt kê ra một số chữ nghe rất chói tai: nghèo bền vững.Bền vững là một trạng từ đ̣i hỏi phải có sự quyết tâm của ư chí. Chẳng hạn tạo nền móng( học hành) vững chắc ( bền vững) cho trẻ thơ đi học ngay từ mẫu giáo.
Người nghèo v́ hoàn cảnh chứ có ai muốn nghèo măi măi, bền vững (như đổ nền móng bê tông cốt sắt). Ngày xưa ông cha ta thường an ủi con cháu hy vọng “ không ai giàu 3 họ, không ai khó 3 đời”. Bây giờ bị gọi “ nghèo bền vững” nghe nản như nói “ nghèo truyền kiếp, nghèo vĩnh viễn”, suốt đời khỏi ngóc đầu lên. Người b́nh dân gọi là “ mạt”: trù cho 3 đời mày mạt.
Ngoài ra bà Tâm c̣n cười khảy( v́ cô em dâu xài chữ “ văi”, đợi văi cả hơi),
cách nói ở VN bây giờ lan tràn ngoài đường mang tính côn đồ: Xử đẹp, chặt chém, ném đá hùa, nă đạn...không phải chỉ có người b́nh dân, ngay cả bà tiến sĩ ngôn ngữ lên truyền h́nh cũng nói rất tự nhiên: mọi người hùa nhau ném đá. Thay v́ nói mọi người đừng công kích những lời nói của tôi.
Bà Tâm nhất định không nhận ḿnh kỳ thị người trong nước, làm cho ông Tâm tức quá hét lên: bà “ căi chày căi cối” y chang Việt Cộng, không bao giờ nhận lỗi, chỉ t́m cách lấp liếm qua mặt người dân.
Sở dĩ ông Tâm dám mạnh miệng v́ mới đây một ông to cảnh sát giao thông bảo rằng: năm 2018 thành phố không có “ ùn tắc”, chỉ có “ ùn ứ” thôi.
Thế là dân mạng đốp chát( ném đá) lại ngay.
Họ định nghĩa “ tắc” là không cách nào di chuyển, c̣n “ ứ ” là vẫn nhích nhích được từng chút một( luồn lách leo lề).
Yên tâm năm 2019 sẽ không c̣n tắc ứ, chỉ c̣n “ ùn đống”
mà thôi. Chẳng cần nói ai cũng hiểu chữ “ đống” để chỉ cái ǵ.
Hết ông giao thông, tới ông cầu cống: thành phố không có lụt, chỉ “tụ nước”mà thôi.
Cầu vừa xây bị găy th́ phân bua chỉ “cong” thôi.
Trên toàn thế giới chưa có nơi nào mà người dân gan dạ như ở VN, vẫn đi lại b́nh thường trên những con đường sắp lún, chờ lún.
Xứ người ta hễ có chuyện ǵ không đúng xảy ra, người đứng đầu xin lỗi “ nhận sai” (Tàu Nam Hàn đưa học sinh đi chơi bị ch́m, ông Chủ tự tử, công ty bên Nhật làm ăn thua lỗ làm cho nhân viên thất nghiệp, Giám Đốc cũng tự tử).
Chỉ có bên VN chưa có ông to bà lớn nào nhận ḿnh sai, thậm chí có người c̣n nói trước ṭa: em biết em có “ năo nhỏ”nên không biết… Tham nhũng v́ bụng to (tham) năo nhỏ. Ra ṭa th́ van xin khóc lóc, không phân biệt chữ nào dùng ngoài đường (giang hồ), chữ nào phải nói nghiêm chỉnh trước bàn dân thiên hạ. Hết ư kiến.
Như vậy có phải là “căi chày căi cối” không quí vị?
Lại Thị Mơ
cha12 ba
11-09-2019, 17:19
Đây là lần thứ hai vợ chồng Tư Chuột về thăm Việt Nam, lần trước cách đây năm, sáu năm. Thời gian cứ vùn vụt trôi, mải mê bận rộn v́ cuộc sống, dù nhớ nhà, nhớ người thân hai bên nội ngoại, mà bây giờ mới có dịp trở về lần nữa.
Tư Chuột nao nức về Việt Nam gặp lại người thân, ngoài ra c̣n v́ một lư do khác. Anh sẽ gặp lại một người bạn gái cũ sau hơn 30 năm xa cách, là “người trong mộng” của anh thời c̣n đi học.
Qua một người bạn học cũ mới liên lạc được, hiện cũng đang sống ở Mỹ, anh ta đă cho Tư Chuột biết tin tức một số bạn bè cùng lớp thời Trung Học. Họ cùng hào hứng nhắc đến người đẹp Ngọc Diệp, cô bé xinh xinh và nổi tiếng làm thơ hay của lớp, đám nam sinh thuở đó cứ mười người th́ phải trên năm người có cảm t́nh với nàng và hâm mộ thơ nàng. Trong số đông đảo những thằng trồng cây si nàng có cả Tư Chuột. Là một người vóc dáng nhỏ thó, gương mặt choắt choeo, lại con nhà nghèo học dở, nên anh nam sinh Lê văn Tư, biệt danh các bạn đặt cho là Tư Chuột không bao giờ dám mơ được tiếp cận nàng thơ, không bao giờ dám “chen lấn” với các nam sinh khác để ḥng chiếm được cảm t́nh của nàng. Tư Chuột chỉ biết thương trộm nhớ thầm người trong mộng.
Ngọc Diệp là một trong số vài người đẹp của lớp, nàng là con nhà giàu, học giỏi, dáng gầy gầy, đôi mắt to đen đằm thắm, và mái tóc dài qua vai luôn buông xỏa về một bên trông càng quyến rũ và lăng mạn. Các anh tha hồ đua nhau làm thơ tặng nàng, Tư Chuột xôn xao chẳng thể nào ngồi yên, anh không biết làm thơ, nên định mua một cuốn sách thơ của nhà thơ nổi tiếng nào đó để tặng nàng, mượn thơ người khác nói lên nỗi ḷng của ḿnh hay ít ra cũng làm nàng vui thích v́ nhận được cuốn thơ hay. Nhưng anh chưa thực hiện được th́ biến cố 1975 xẩy ra.
Bây giờ Ngọc Diệp là goá phụ, hai con, cuộc sống của nàng ở Việt Nam rất nghèo khổ. Mới nghe, Tư Chuột mủi ḷng thương xót cho người xưa. Có ai ngờ một cô gái đẹp cao sang thuở đó, bể dâu cuộc đời vùi dập nàng sa cơ thất thế đến tôị nghiệp? Cũng có ai ngờ anh Tư Chuột, tướng tá lù đù, thuở đó không ông thầy bói nào nh́n mà dám mở miệng tiên đoán tương lai giàu sang phú quư cho được, học hành th́ ĺnh b́nh đủ điểm lên lớp là may lắm rồi, nay lại là một người thành đạt, một ông chủ shop sửa xe to lớn và đông khách trên xứ Mỹ, hai con học Đại học, nhà cao cửa rộng trả off từ lâu, vợ Tư Chuột hột soàn đeo đầy cổ, đầy tay.
Tư Chuột đă ghi chép cẩn thận địa chỉ nhà Ngọc Diệp, nàng sống tại Sài G̣n nên sự đi lại càng thuận tiện v́ hầu hết họ hàng bên vợ và bên Tư Chuột cũng ở quanh Sá G̣n. Nhất định, anh sẽ đến thăm nàng, cả một đời người anh mới có dịp hiên ngang tiếp cận nàng như thời điểm này. Dù anh gặp lại Ngọc Diệp chỉ với tư cách một người bạn cũ, để nh́n lại bóng dáng người xưa. Nay ai đă phận nấy, hai khung trời khác biệt, cái t́nh cảm thời tuổi trẻ chỉ c̣n là kỷ niệm, một kỷ niệm đẹp có lẽ Tư Chuột không thể nào quên.
Tư Chuột dấu vợ, chị vợ hay ghen và giàu tưởng tượng, chỉ cần anh nói đi thăm một người bạn gái cũ là chị ta sẽ suy đoán ra một thiên t́nh sử ngay, và chị sẽ không rời anh nửa bước. Tư Chuột không muốn vợ đi theo làm tan biến đi giây phut diệu kỳ hội ngộ, chắc chắn nên thơ và lăng mạn như người thơ thuở ấy.
Tư Chuột đă sắp đặt sẵn mọi thứ trong đầu trước khi đến nhà thăm Ngọc Diệp, anh sẽ ghé tiệm sách mua một cuốn thơ, món quà anh c̣n mắc nợ nàng bao nhiêu năm về trước. Nhưng nàng nghèo lắm, thơ chỉ có ư nghĩa cho tâm hồn. Anh sẽ tặng nàng một món quà thực tế là tiền, là đô la. Anh ngại ngùng qúa, với một người yêu thơ, làm thơ, mà anh mang chuyện tiền bạc ra có đụng chạm vào tự ái của nàng không? Anh sẽ bỏ món quà ấy vào phong thư cho lịch sự, sẽ nhẹ nhàng kín đáo và nói hết sức khiêm nhường rằng: “ Tôi quư mến Ngọc Diệp chân t́nh nên mới tặng món quà nhỏ mọn này, mong Ngọc Diệp đừng từ chối làm tôi đau ḷng”. Ôi, đôi mắt to đen đằm thắm của nàng chắc sẽ nh́n anh cảm động? và biết đâu trong sâu thẳm tâm hồn nàng sẽ dày ṿ nuối tiếc sao ngày xưa không để ư đến anh Tư Chuột, th́ ngày nay đời nàng sung sướng biết bao?
Sáng nay sau khi ăn uống điểm tâm bên nhà vợ, Tư Chuột thay bộ quần áo b́nh dân giản dị nhất, chiếc quần màu kaki và áo sơ mi trắng bỏ ra ngoài. Đến nhà Ngọc Diệp trong hoàn cảnh nghèo, anh chẳng muốn ḿnh ăn mặc sang trọng ra vẻ Việt Kiều làm nàng tủi thân. Anh xin phép vợ để đi thăm vài thằng bạn cũ, nh́n cách ăn mặc tàn tàn của anh, chị tin ngay, và dặn chiều về sớm để hai vợ chồng cùng đi dạo phố.
Tư Chuột ra đầu ngơ kêu xe ôm chở đến một tiệm sách gần nhất và bảo anh xe ôm ngồi ngoài chờ.
Từ xưa tới nay Tư Chuột có biết ǵ về thơ, nay lạc vào một rừng thơ làm anh hoa cả mắt, có nhiều tập thơ của nhiều tác giả khác nhau, cuốn nào tŕnh bày b́a cũng đẹp, những lời đề tựa, lời giới thiệu nào cũng bay bổng trời xanh. Mở ra đọc thử mỗi bài thơ, Tư Chuột thấy bài nào cũng… giống nhau, thất t́nh, thương nhớ, giận hờn…càng làm anh rối trí. Thà như ở shop xửa xe của anh, xe nào hư không nổ máy, anh mày ṃ một lúc là t́m ra lư do ngay, thà khách hàng yêu cầu anh thay nhớt xe, anh làm vèo một cái là xong. C̣n lựa chọn một cuốn thơ trong đám thơ này sao mà khó khăn qúa!
Tư Chuột cầm một cuốn thơ lên, b́a màu tím, xinh xinh, cuốn thơ tên “Một thời tương tư”, anh thấy thích hợp với ḿnh nhất, anh đă chẳng một thời tương tư Ngọc Diệp đó sao! Muộn c̣n hơn không, để anh được bày tỏ t́nh cảm với nàng, dù điều ấy nàng cũng biết thừa từ lâu..
Anh mang cuốn thơ ra quầy tính tiền, nhờ cô nhân viên gói giấy hoa cho đẹp để làm quà tặng, anh đă hào hoa trả tiền gấp đôi gấp ba gía ghi trên b́a sau cuốn thơ và hớn hở ra khỏi nhà sách.
Anh xe ôm tiếp tục cuộc hành tŕnh t́m địa chỉ nhà Ngọc Diệp, một con hẻm nhỏ gần khu chợ Bà Chiểu, anh ta bảo đảm sẽ t́m ra địa chỉ mới ăn tiền xe, nên Tư Chuột yên tâm, âu yếm ôm nhẹ cuốn thơ vào ḷng và ngắm nh́n cảnh tấp nập của phố phường. Sau khi anh xe ôm quẹo vào vài con hẻm ngoằn nghoèo, vài lần rẽ trái, rẽ phải đến chóng mặt, Tư Chuột đă đứng ngay trước số nhà muốn t́m.
Anh sửa lại nếp áo, nếp quần cho bớt nhăn nhó và run run đưa tay lên gơ cửa, hồi hộp chờ đợi gương mặt quen thuộc ngày xưa hiện ra. Chắc khi nghe anh giới thiệu là Tư Chuột, Ngọc Diệp sẽ nhớ ra ngay, cái biệt danh độc đáo của anh nam sinh nhỏ con nhất lớp, nhà quê nhất lớp, và học dở nhất lớp, ai cũng biết.
Nhưng trong nhà vẫn im vắng, không một ai ra trả lời! Tư Chuột đang ngỡ ngàng chưa biết tính sao th́ một bà hàng xóm sát bên chạy ra, sốt sắng:
– Ông t́m nhà bà Diệp hả?
Tư Chuột mừng rỡ:
– Vâng, có phải đây là nhà bà Ngọc Diệp không?
– Đúng rồi, ba mẹ con bà ấy bán qúan cơm tấm ngoài đầu hẻm, kế bên tiệm bán chè, sinh tố đó, bộ khi năy vô đây ông anh không nh́n thấy hả?
– Vâng, thôi cám ơn bà.
Từ Chuột leo lên xe ôm và chạy ra đầu hẻm, bây giờ mới để ư thấy qúan cơm đúng như bà hàng xóm nói, Anh trả tiền hậu hĩ cho anh xe ôm và đến hàng sinh tố kêu một ly măng cầu tươi, ngồi nghỉ chân và suy nghĩ, không lẽ Ngọc Diệp đang bận rộn bán buôn mà anh đến nhận diện người quen, chuyện tṛ và tặng quà ngay giữa chốn bát nháo ăn uống này th́ c̣n ǵ là ư nghĩa? Để chiều nay, khi nàng về nhà, anh sẽ đến cũng không muộn màng ǵ, và sẽ có nhiều thời gian để tâm sự, nhắc lại những kỷ niệm thời đi học.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1481690&stc=1&d=1573319953
h́nh minh họa
Anh thong thả uống hụm sinh tố và dơi mắt sang hàng cơm tấm bên cạnh. Đang tầm sáng, giờ cao điểm đông khách, anh chẳng thấy Ngọc Diệp đâu, chỉ thấy một bà to mập đang ngồi giữa nồi cơm to tướng không kém ǵ bà ta, và một cái bàn thấp trên bày la liệt những món ăn, những hũ đồ chua và hũ nước mắm, mấy ống đựng th́a, đựng nỉa. Bà vừa xới cơm ra dĩa, vừa gắp thức ăn lia lịa và luôn miệng quát hai phụ nữ trẻ bưng bê:
– Lẹ tay lẹ chân lên chút coi, khách đang ngồi đợi ḱa!
– Dẹp mấy cái dĩa không vào đây cho tao, hết dĩa rồi !
Tư Chuột làm bộ bâng quơ hỏi chị bán sinh tố:
– Nghe nói quán cơm này ngon lắm phải không chị?
Chị sinh tố thật thà:
– Quán cơm tấm bà Ngọc Diệp nổi tiếng ngon, ông ăn thử th́ biết.
– Chị làm ơn kêu cô giúp việc cho tôi dĩa cơm tấm sườn nướng đi.
– Hai cô đó là con gái bà Ngọc Diệp, ba mẹ con sống nhờ nồi cơm tấm này đó.
– Vậy bà ấy đâu rồi?
– Th́ bà Ngọc Diệp to béo đang ngồi bán cơm chứ ai.
Tư Chuột giật ḿnh hụt hẫng, anh tưởng ḿnh nghe lầm. Cố giữ vẻ b́nh tĩnh, anh nói cho chị sinh tố khỏi nghi ngờ v́ thái độ khác thường của ḿnh:
– Nghe danh quán cơm bà Ngọc Diệp, hôm nay tôi mới có dịp ghé đây ăn thử.
Chị sinh tố chẳng th́ giờ đâu mà nghi ngờ như chị Tư Chuột nhà anh. Chị ta vui vẻ đi gọi cơm giùm anh, nên Tư Chuột tự nhiên và thoải mái nh́n bà to mập kia kỹ lưỡng hơn. Đúng là Ngọc Diệp rồi, nhờ đôi mắt to đen mà anh đă nhận ra nàng, dù h́nh dáng nàng th́ hoàn toàn khác hẳn.
Mọi thứ trên cơi đời có thể thay đổi, nhưng sao cuộc sống và thời gian lại nỡ biến đổi một cách phũ phàng từ một cô gái xinh xẻo, vóc dáng gầy gầy, một nàng thơ dịu dàng ngày nào thành một bà to mập, ngồi bán cơm ngoài đường phố và luôn miệng quát mắng con trước mặt mọi người như thế?
Cô con gái của Ngọc Diệp bưng dĩa cơm tới bàn Tư Chuột, nh́n cô gái, Tư Chuột đă thấy lại đôi mắt to đen đằm thắm của người mẹ bao nhiêu năm về trước. Anh thong thả ăn từng th́a cơm nhỏ v́ bụng hăy c̣n no, và v́ muốn kéo dài th́ giờ để nh́n thêm cảnh đời của Ngọc Diệp, cho bơ công lao anh nao nức từ bên Mỹ khi chuẩn bị về Việt Nam, cho bơ công lao anh đă ngồi mỏi lưng sau chiếc xe ôm đi t́m con hẻm nhà nàng cả giờ đồng hồ.
Khách hàng vẫn đông, bà mẹ vẫn the thé sai bảo và mắng hai cô con gái, có lúc rảnh tay bà ngẩng lên, quét ánh mắt lanh lợi như điểm danh các khách hàng, bà ta ngừng lại nơi Tư Chuột vài giây, vẫn không có cảm xúc ǵ khác lạ, như với bao nhiêu người khách khác mà thôi. Làm sao trong giây phút bận rộn hối hả này, bà có thể nhận ra một người quen sau hơn 30 năm mờ mịt v́ gío bụi cuộc đời? rồi bà lại cúi xuống thoăn thoắt xới cơm, lấy thức ăn cho khách.
Tư Chuột kêu tính tiền, cô gái hét gía 40 ngàn đồng, trong khi năy giờ anh thấy mỗi dĩa cơm tương tự người ta chỉ trả có 20 ngàn đồng. Anh ngạc nhiên nhưng cũng móc túi trả đầy đủ, chị bán sinh tố nh́n Tư Chuột thương hại, th́ thầm:
– Mẹ con bà này chuyên môn coi mặt đặt tên, thấy ông là khách lạ, ngàn năm một thuở mới đến quán một lần, nên tính gía trời ơi, kiếm thêm thu nhập. Nhưng cũng c̣n may cho ông, bữa hôm có chị Việt Kiều về xóm chơi, sáng ra đây ăn cơm tấm, bị chém một dĩa cơm tới 50 ngàn đồng, v́ chị đó ăn mặc sang trọng lắm, nh́n vô thấy Việt Kiều liền.
Tư Chuột xót xa, không v́ mất thêm tiền một cách vô lư, mà v́ ḷng tham của con người, lại là người mà anh từng ngưỡng mộ, thương mến. Cuốn sách thơ trong tay Tư Chuột bỗng trở nên thừa thăi, lố bịch, và cái phong thư có vài trăm đô la nằm trong túi áo anh có lẽ không bao giờ cần phải lựa lời tế nhị để trao cho người nhận nữa. Anh bỗng quyết định không cần đến nhà Ngọc Diệp, không đối diện với nàng, người trong mộng của anh đă chết tự lâu rồi. Món tiền này anh sẽ cho những người nghèo khổ nào đó anh gặp trên đường phố, c̣n cuốn thơ, sẽ có một người xứng đáng hơn Ngọc Diệp để anh trao tặng.
Một thằng bé bán vé số đến bên Tư Chuột, nó ch́a xấp vé số ra mời mọc, nhưng Tư Chuột gạt đi và mời lại nó:
– Thằng nhỏ, mày muốn ăn cơm tấm không?
– Muốn, mà không có tiền ông ơi!
– Mày có bao nhiêu đứa bạn kêu hết lại đây, tao bao.
Thằng vé số nhẩy cẩng lên v́ vui sướng, vội chạy đi t́m lũ bạn, một lúc sau hơn chục đứa kéo tới bu quanh Tư Chuột, anh ra lệnh:
– Đứa nào muốn ăn ǵ th́ kêu đi, rồi qua uống sinh tố hay ăn chè quán này. Nghe chưa?
Lũ trẻ uà ra chỗ bà bán cơm, xúm xít chỉ trỏ các món ăn. Tư Chuột gọi cô con gái bà hàng cơm ra, đếm bao nhiêu dĩa cơm, mỗi dĩa 40 ngàn đồng , trả tiền ngay tại chỗ, làm cô kinh ngạc không ngờ hôm nay trúng mánh lớn. Tư Chuột lại đưa cho cô một xấp bạc Việt Nam nữa và nói trước mặt lũ trẻ:
– Số tiền này đủ cho lũ trẻ đến đây ăn cơm ít nhất cũng ba lần nữa. Tôi trả trước cho cô đấy.
Anh quay qua trả tiền chị sinh tố cũng đủ cho bọn trẻ ba lần nữa rồi ra về.
Thấy chồng về sớm chị Tư Chuột ngạc nhiên:
– Tưởng anh đi tới nhà bạn bè chiều mới về?
Anh ch́a cuốn thơ gói trong tấm giấy hoa xinh đẹp ra:
– Có t́m nhưng không gặp bạn, nên anh ghé vào một tiệm sách, chọn mua tặng em một cuốn thơ t́nh.
– Một cuốn thơ t́nh?
Chị Tư Chuột cảm động ngỡ ngàng v́ món quà bất ngờ, chồng chị chưa bao giờ tặng chị một món quà thanh lịch như thế này, chị như bay bổng vào cơi thiên thai:
– Anh ơi, tuy em ít đọc thơ, nhưng anh mua tặng th́ từ nay em sẽ siêng đọc thơ và sẽ yêu nó.
Chị mở ra thấy cuốn thơ, lẩm bẩm đọc “ Một thời tương tư”, nên càng cảm động và ngạc nhiên:
– Không ngờ anh tối ngày lo sửa xe, tay chân dầu nhớt, mà cũng có tâm hồn thi sĩ ghê. Ở với anh mấy chục năm em mới phát hiện ra điều này. Bộ hồi đó anh tương tư em hả?
Tư Chuột nh́n vợ, chị cũng to mập, sồn sồn không thua ǵ Ngọc Diệp. Nhưng c̣n có chỗ dễ thương, chị đôn hậu và thành thật tin vào những lời nói dối của chồng.
Tư Chuột bỗng thấy thương vợ hơn bao giờ, anh nói bằng sự tŕu mến như thuở ban đầu mới cưới nàng:
– V́ em măi măi là người anh yêu, là người trong mộng của đời anh.
****
Buổi chiều đi chơi cùng với vợ, t́nh cờ đi ngang qua con đường nơi đầu hẻm nhà Ngọc Diệp, quán cơm đă dẹp, chỉ c̣n quán sinh tố. Tư Chuột bảo tài xế taxi ngừng lại, để anh ghé vào tiệm sinh tố mua một bao thuốc lá ba số. Chị sinh tố nhận ra anh ngay và mau mắn:
– Mấy đứa nhỏ nhờ tôi gởi lời cám ơn ông nếu có dịp gặp lại. C̣n bà Ngọc Diệp chủ tiệm cơm, bà ấy tuyên bố một câu về ông, nói ông đừng có buồn nghe?
– Chị cứ nói đi.
– Bà ấy nói với tôi rằng thằng cha đó một là khùng, hai là dân giang hồ làm ăn gian dối, trúng mánh, nên mới thừa tiền bao lũ trẻ bụi đời ngoài đường phố. Biết thằng cha chịu chơi như vậy, lúc năy tao tính mỗi dĩa cơm 50 ngàn đồng rồi. Tiếc quá!
Tư Chuột chào chị sinh tố lên Taxi, ḷng thảnh thơi, không có ǵ để nuối tiếc khi anh đă quyết định không bao giờ gặp lại người trong mộng ngày xưa của ḿnh nữa.
Nguyễn thị Thanh Dương
cha12 ba
11-11-2019, 22:31
Hay quá, tiếp đi chú em.
cám ơn lời khen khích lệ từ ông anh:thankyou::handsh ake:
cha12 ba
11-11-2019, 22:33
Truyện ngắn Tiểu Tử
Hắn tên là Cui, Đặng văn Cui. Thứ ba, nên người ta gọi là Ba Cui. Và v́ nước da hắn ngâm ngâm, nên sau này khi đi lính quốc gia, bạn đồng đội đặt cho hắn biệt danh “Cui Đen”. Không phải để phân biệt với thằng Cui khác, mà là để cho dễ nhớ! Bởi v́ tiếng “Cui” một ḿnh vừa cộc lốc, tối nghĩa, vừa khó nhớ nữa!
Thật ra, hồi đi làm khai sanh, ông già hắn đặt tên hắn là “Qui”, nghĩa là “Về”, vừa văn vẻ lại vừa nhắc nhở năm đó ông đưa vợ con trở về quê làm ruộng sau một thời gian dài “bôn ba bá nghệ” ở Sài G̣n Chợ Lớn. Nhưng không biết tại v́ ông phát âm không rơ hay tại v́ ông chánh lục bộ lăng tai mà tiếng “Qui” trở thành “Cui” trong sổ bộ! Thành ra, trong gia đ́nh và trong xóm người ta gọi hắn là “Qui”, c̣n trong trường và sau này khi ra đời, hắn vẫn mang cái tên “Cui” cứng ngắt đó và thường bị người ta hỏi “Cui là ǵ?”.
Coi vậy chớ tên “Cui” có vẻ như là cái tên… “tiền định”, bởi v́ rất hạp với con người và tánh t́nh của hắn. Con người hắn không đến nỗi quá cục mịch nhưng, thật t́nh, cũng không có nét ǵ thanh tú hết! Người gầy gầy, nước da đen đen như người Miên, mắt lộ, g̣ má cao, môi mỏng dánh, giọng nói th́ nhọn hoắt. Vậy mà trong cử động đi đứng, hắn lại rất lanh lẹ, không… ù ĺ chút nào. C̣n tánh t́nh th́ cứng cỏi, thẳng răng, gan góc… như cây dùi cui!
Hồi đó – cái thời c̣n là lính quốc gia – hắn đánh giặc hăng lắm. Khi lâm trận, mặt nào địch bắn rát nhứt là có Cui Đen phóng tới. Làm như hắn không biết sợ là ǵ. Vậy mà suốt cuộc đời “binh nghiệp” của hắn, chưa bao giờ hắn bị thương! Bạn đồng đội nói: “Chắc thằng Cui Đen nó có vô bùa!”.
Hắn đánh giặc “hết ḿnh” như vậy, không phải tại v́ hắn có lư tưởng này lư tưởng nọ hay có ư thức chánh trị ǵ ǵ, mà tại v́ hắn nghĩ rất đơn giản: “Nhà ai nấy ở. Mắc mớ ông cha ǵ tụi nó mà tụi nó kéo vô đánh ḿnh? Rơ ràng là tụi nó muốn đánh chiếm xứ ḿnh để đô hộ như tụi Tàu tụi Tây hồi đó. Mẹ bà nó! Phải đánh chết cha tụi nó hết!”.
Đánh giặc “chết bỏ” như Cui Đen vậy mà Trời không thương. Cho nên mới có ngày 30 tháng tư năm 1975…
… Được lịnh đầu hàng, hắn tức muốn ói máu! Hắn cắn chặt môi, chĩa súng lên trời bắn như điên. Bắn hết đạn, hắn liệng súng vào đống binh cụ. Trước khi quay đi, hắn nh́n lại vơ khí, ánh mắt căm hờn dịu xuống. Hắn nh́n với cái nh́n của người đàn ông nh́n cô nhân t́nh lần cuối, nhưng hắn lại đưa tay lên trán chào như hắn chào người đồng đội vừa vĩnh viễn nằm xuống nơi chiến trường… Trong đời đánh giặc của hắn, hắn đă từng chào như vậy. Nhưng lần này hắn nghe như hắn đang chào vĩnh biệt một cái ǵ to lớn hơn, một cái ǵ quan trọng hơn, một cái ǵ quí giá hơn người lính cộng ḥa chết trận. “Cái ǵ đó” hắn không định nghĩa được nhưng hắn cảm nhận được. “Cái ǵ đó” cũng bất thần lănh một viên đạn vào đầu, cũng ngă gục xuống không kịp trối. Nhưng, trong “cái ǵ đó”, hắn thấy rơ có hắn, có vợ con hắn, có bà con hắn, có đồng bào hắn nữa. Xưa nay, Cui Đen không biết khóc. Nhưng bây giờ, bỗng nhiên hắn nghe hai mắt ḿnh xót xót…
Một người bạn trong đơn vị chở Cui Đen về nhà bằng Honda.
Nhà Cui Đen ở gần chợ Bà Chiểu, trong một hẻm ngắn nhưng rộng, xe hơi vào được. Đó là loại phố trệt, có sân trước sân sau, và tường rào cao cỡ đầu người. Cui Đen, vợ và hai con nhỏ, ở căn cuối cùng trong hẻm. Vợ chồng hắn ở đó từ thời chưa có con, nên cả hẻm đó đều biết hắn. Ở đây, người ta gọi hắn là “Ba Cui”.
Ba Cui bước vào sân thấy cửa nhà đóng im ỉm. Mở cửa vội vă, thấy đồ đạc c̣n y nguyên, kể cả chiếc xe đạp của hắn. Hắn bước nhanh vào trong, vừa bước vừa gọi lớn: “Lựu! Lựu à! Mẹ con em đâu? Anh về đây nè!”. Im lặng. Im lặng kéo dài ra tới sân sau. Căn nhà bỗng như rộng minh mông… Trong cái trống vắng đó, Ba Cui nghe như muốn ngộp thở. Hắn trở ra nhà trước, kéo ghế ngồi. Bỗng hắn để ư đến một tờ giấy trắng xếp hai nằm dưới cái gạt tàn thuốc. Lấy lên xem, th́ ra là thơ của vợ hắn. Thơ viết vắn tắt: “Em và hai con di tản theo anh Sáu. Anh ở lại, nhớ nh́n kỹ Thẩm Thúy Hằng để mà sống. Em Lựu”. Đọc câu đầu, hắn nghe yên tâm v́ anh Sáu – anh vợ hắn – là trung tá hải quân. Đọc câu sau, hắn “x́” một tiếng, bỏ lá thơ lên bàn rồi lấy tay vỗ lên đó nghe một cái bốp, miệng lẩm bẩm: “Đến nước này mà c̣n viết móc ḷ, móc chảo!”. Nói như vậy, bởi v́ Ba Cui vốn mê đào hát. Hắn cắt h́nh mấy cô minh tinh trong mấy tờ báo Tết, lộng vô khuôn kiếng treo đầy tường. Người mà hắn thường ngắm say mê nhứt là Thẩm Thúy Hằng!
Ba Cui đốt điếu thuốc, vừa hút vừa nh́n quanh. Rồi theo thói quen, mắt hắn dừng lại ở khuôn h́nh người minh tinh mà hắn ái mộ. Cặp mắt quá đẹp! Cái mũi quá đẹp! Nụ cười quá đẹp! Bỗng hắn nghĩ: “Chẳng lẽ trong cái chộn rộn sanh tử của mấy ngày này mà Lựu c̣n nghĩ tới chuyện con nít như vậy à?”. Một lúc lại nghĩ: “À! Mà xưa nay Lựu đâu có ghen về vụ này!”. Rồi hắn lại nh́n chầm chầm khuôn h́nh, miệng lẩm nhẩm: “Nhớ-nh́n-kỹ-Thẩm-Thúy-Hằng… Tại sao phải nh́n kỹ? Mà tại sao để-mà-sống? Và tại sao lại gạch đít trọn câu này? Chắc Lựu muốn nói ǵ đây!”. Hắn đứng lên, bước lại gần để nh́n. Nh́n một lúc, rồi ṭ ṃ, hắn nhắc khuôn h́nh xuống, lật xem phía sau: trên miếng gỗ ép dính bụi có nhiều dấu tay nho nhỏ. Hắn chạy xuống bếp lấy con dao rồi cạy bật mấy cây đinh gài miếng gỗ ép. Miếng gỗ được lật ra, dán dính ở mặt trong bằng băng keo là ba lượng vàng. Ba Cui đứng ngẫn ngơ, quên mất điếu thuốc trên môi đang cháy dở!
Sau ngày 30 tháng tư là chuỗi dài… bận rộn! Đi mết-tinh. Rồi họp rồi hội rồi học tập. Rồi họp rồi hội rồi học tập nữa. Khi tàm tạm yên, kiểm điểm lại th́ những người trong hẻm không có ai đi di tản hết. Thành ra Ba Cui phải nói trớ là vợ con hắn về dưới quê “sống dễ thở hơn”.
Thời gian sau, lần lần người trong hẻm đổi nghề. Có lẽ cho hạp với thời cuộc, với cái gọi là “đổi đời” mà bọn VC lúc nào “lên lớp” cũng nói. Cho nên thấy thầy Trân nghỉ dạy tiểu học ở phường Sáu, thầy giáo đó bây giờ… “tháo giày” đi làm thợ hồ. Thấy bác Năm thợ bạc bây giờ ngồi bán chuối chiên ở đầu ngơ. Thấy ông thầy chích hạ bảng “Y tá có bằng cấp” rồi sơn viết lại “Hớt tóc b́nh dân”. Thấy bà Ba “thớt thịt” nghỉ bán thịt heo ở chợ Bà Chiểu, tối ngày nằm nghe băng nhạc cải lương, để chồng con chạy áp-phe tuốt trong Chợ Lớn. Thấy ông “Chánh Kư” chuyên cho mướn xe ba bánh bây giờ bán hết dàn xe rồi ra đứng nấu ḿ cho thằng con có tiệm cà phê ở ngang hông chợ… vv...
C̣n Ba Cui th́ đi đạp xích-lô!
Một hôm, trong lúc đạp rề rề trước nhà thương để đón khách, Ba Cui bị xe bộ đội chạy loạn đụng găy chân mặt. Hắn phải mang băng bột cả tháng. Lúc nào xê dịch cũng phải chống hai cây nạng gỗ. Hắn tức lắm! Khi người trong hẻm qua thăm, hắn thường cầm cây nạng gơ vô ống băng bột cốp cốp, để nói: “Mẹ bà nó! Hồi đó đánh giặc, tụi nó không bắn được tôi bị thương. Bây giờ yên rồi, tụi nó cũng ráng đụng cho tôi găy chân, tụi nó mới nghe! Quân chó chết!”.
Hồi c̣n ở nhà thương, khi nhận hai cây nạng gỗ, hắn cặp hai bên nách rồi chĩa thẳng về phía trước như hai cây súng. Mắt hắn trừng lên, hắn bắn bằng miệng: “Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!…”. Cho… đỡ tức! Sau đó, hắn gỡ bỏ hai gù cao su của đầu nạng, để mỗi lần hắn chống đi có tiếng côm cốp khô khan sắc bén. Hay khi hắn nói chuyện, hắn gơ đầu nạng xuống mặt gạch nghe cành cạch. Cho… đỡ tức! Hôm đi cắt băng bột, Ba Cui nói với đôi nạng gỗ: “Tụi bây chịu trận với tao bữa nay nữa là… lễ tất!”. Nào dè, sau khi cắt băng, chân mặt bây giờ ngắn hơn chân trái, mà chỗ xương găy lại cong cong, thành ra chân bị thương đó bây giờ không c̣n chống chỏi mạnh như xưa nữa. Hắn tức giận, quăng cặp nạng vào góc tường, chửi lớn: “Mẹ bà nó! Gia tài có cặp gị để đạp xích-lô mà bị như vầy th́ c̣n làm ăn khỉ ǵ được?”. Cô y tá nói nhỏ: “Tại số anh xui. Hôm đó anh nhập viện nhằm ca của ông bác sĩ ngoài đó…”. Hắn lầm bầm: “Mẹ bà nó!”. Rồi ḷ c̣ lại góc tường lượm đôi nạng lên chĩa thẳng về phía trước, miệng bắn lớn: “Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!…”. Mà lần này, hắn bắn đến ba bốn đợt nhưng sao vẫn chưa nghe hả tức! Bỗng hắn thèm có khẩu M16 để hắn… ria một hơi…
Về sau, Ba Cui sắm thùng đồ nghề rồi ngày ngày đạp xe ra góc đường gần Ủy Ban Nhân Dân ngồi sửa xe đạp. Và lúc nào cũng có đôi nạng gỗ, bây giờ đầu dưới có bịt sắt! Cho nó… oai!
… Thầy Hai Khuê ở khít vách Ba Cui, hồi thời trước làm thơ kư kế toán cho một hăng buôn ở Chợ Cũ, sau thời gian đổi nghề đi đan mây tre chắc chịu không nổi nên… bán nhà. Người chủ mới là đàn bà, cỡ tuổi Ba Cui, con người thanh tú, “coi được lắm”. Cô ta ở một ḿnh. Làm việc ở đâu không biết, nhưng ngày nào cũng thấy đi, thấy về bằng chiếc xe Vélo-Solex. V́ vậy, trong hẻm gọi cô ta là “cô Hai Sô-lết”. Cô Hai không giống người trong xóm. Thời buổi này mà cô ta vẫn ăn mặc như hồi đó, vẫn áo dài màu in bông trang nhă quần hàng trắng ống thon thon. Vẫn chút phấn chút son chút dầu thơm loại “xịn”. Cho nên người trong xóm cũng ngại, không muốn gần, mặc dầu thấy cô Hai Sô-lết cũng dễ thương, gặp ai cũng chào cũng hỏi. Riêng Ba Cui th́ thẳng thừng: “Con mẹ này… Tôi coi không vô! Cái thứ đàn bà ở một ḿnh mà tối ngày son phấn… tôi nghi lắm”. Cho nên, gặp cô ta mấy lần mà hắn chẳng hỏi thăm xă giao một tiếng. Chỉ gật đầu lấy lệ rồi đi luôn!
Một buổi tối, tên công an phường đi xe Honda tới nhà cô Hai Sô-lết với một anh bạn. Họ và cô Hai chào hỏi nhau, giọng điệu chứng tỏ họ đă quen thân nhau từ lâu. Ba Cui nằm trên ghế bố đặt ở pḥng khách – hắn ngủ ở đây cho nó mát – nghe cái lối chào đón của “con mẹ hàng xóm” mà phát ghét. Hắn lầm bầm: “Mẹ bà nó! Tao nói có sai đâu! Cái thứ này… xài không được!”
Bên kia, chắc họ bày biện ăn uống ở ngoài sân nên Ba Cui nghe rơ mồn một:
- Biết bà chị neo đơn nên chúng tôi có mang đến thịt quay và phá lấu đây này.
- Các anh bày vẽ. Hồi trưa, ở cơ quan, em đă bảo đừng mang ǵ hết. Em có bia nè. Em có tôm khô củ kiệu nè. Em có cua rang muối nè.
- Đấy! Đồng chí thấy không? Tôi đă bảo là chị Tâm chu đáo lắm mà đồng chí không tin.
- Ấy! Đây là lần đầu, tớ cũng phải có cái ǵ để ra mắt bà chị chứ!
- Ḿnh là người nhà với nhau hết, mấy anh đừng khách sáo. Em không thích đâu.
- Vâng! Thế th́ cho tôi xin bà chị. Lần sau sẽ đàng hoàng hơn.
Nằm bên nây, Ba Cui vừa lắng nghe vừa suy nghĩ: “Con mẹ này ghê lắm chớ không phải vừa. Thằng công an mà c̣n gọi bằng chị th́ không phải thứ cóc cắn đâu. Theo cách nói chuyện của con mẻ th́ con mẻ vô ra cơ quan của bọn Việt cộng như đi chợ. Vậy là người của tụi nó rồi”. Nghĩ đến đó, hắn có ngay một thái độ: “Mẹ bà nó! Ḿnh phải coi chừng. Trong hẻm này toàn là dân chế độ cũ không mà con mẻ chen vô đây làm ǵ? Phải có ư đồ ǵ đó! Ḿnh phải cho lối xóm biết mới được”.
Sau đó, cứ năm bảy hôm là cô Hai Sô-lết có nấu nướng ăn nhậu với bọn công an. Rồi công an kéo theo công an. Họ nói năng cười cợt như chỗ không người. Cả xóm đều biết. Cho nên mọi người đều dè dặt lẩn tránh cô Hai Sô-lết. Chỉ có Ba Cui là làm ngược lại. Trước đây, hắn không thèm chào một tiếng. Bây giờ th́ hắn nghĩ: “Ḿnh phải làm cho nó thấy là ḿnh biết nó là ai. Ḿnh phải đương đầu với nó để cho nó thấy rằng ḿnh không sợ nó, mặc dầu nó là bà chằn hay ông kẹ ǵ ǵ. Mẹ bà nó! Phải như hồi đó, tao ria cho một trận là chết cha hết!”.
Cho nên, có hôm, nghe Ba Cui nhái giọng nửa Bắc nửa Nam của “tụi giải phóng” để hỏi cô Hai Sô-lết – hỏi trổng:
- Thế nào? Tốt chứ!
- Dạ… Cám ơn anh. Cũng tàm tạm.
- Chà… Dạo này thấy… béo ra đấy!
- Em thấy em cũng vậy, hà.
- Có chứ! Cứ ăn nhậu măi là ph́ ra thôi!
Bỗng cô Hai nh́n thẳng vào mắt Ba Cui, nghiêm giọng:
- Anh Ba à! Ḿnh ăn cây nào ḿnh rào cây nấy, chớ anh!
Hắn phun nước miếng xuống đất, khoát tay rồi chống nạng cành cạch đi vô nhà. Thiếu chút nữa là hắn phun thẳng vào mặt con mẹ hàng xóm đó! Cho bỏ ghét!
Càng ngày, cô Hai Sô-lết càng tiếp đăi “tụi nó” thường hơn, đông hơn và nhiều thành phần hơn. Có cả cán bộ đến bằng xe hơi có tài xế nữa! Ngoài việc ăn uống – h́nh như chủ nhà có tài nấu nướng nên lúc nào cũng nghe “thực khách” hết lời khen ngợi thán phục – không biết họ có… “làm ǵ” nữa không? Ba Cui nhiều lần cố ư ŕnh nghe nhưng chẳng thấy có ǵ khả nghi hết. Nhưng, đối với Ba Cui, nguyên cái sự ăn uống cười đùa thân mật thoải mái của “tụi nó” cũng đủ làm cho hắn “tức con mắt”. C̣n con mẹ hàng xóm th́ hắn dứt khoát: cái giống ǵ mà hắn… hửi không vô! “Cái giống” đó cơng rắn cắn gà nhà, mở ngơ đưa đường cho tụi ngoài đó vô xâm chiếm thống trị miền Nam rơ ràng mà nói là “đi phỏng…”. Mẹ bà nó!
Một đêm đó, cũng gần khuya, trong lúc bên kia, hai tên công an và gia chủ c̣n chuyện tṛ, bên nây Ba Cui tắt đèn nằm trên ghế bố nghĩ vẩn vơ chờ giấc ngủ, th́ nghe tiếng xe hơi chạy vào thắng gấp trước nhà cô Hai. Hắn lẩm bẩm: “Giờ này mà c̣n kéo tới nữa! Thiệt… cái lũ này…”. Nhưng sao không có tiếng mở cửa đóng cửa xe mà lại nghe có tiếng chân người phóng xuống. Vậy là thuộc loại xe “gíp” chớ không phải xe nhà. Lại nghe tiếng súng khua và tiếng lên c̣ lách cách. Ba Cui phóng nhanh lại cửa, lắng tai nghe. Giọng quen thuộc của tên công an phường vang lên:
- Này! Các đồng chí làm ǵ thế?
Một giọng lạ, hống hách:
- Hai đồng chí hăy ngồi yên. Con này, đứng vào góc tường kia!
Tiếng cô Hai la: “Ối!”. Có vẻ đau. Tên công an la lên:
- Này! Nhẹ tay chứ đồng chí. Có vấn đề ǵ th́ ta hăy từ từ giải quyết. Loạn à?
- Ừ! Loạn ngay trong phường của đồng chí mà đồng chí c̣n hỏi nữa à? Đồng chí hăy ngồi xuống! C̣n con này, quay mặt vào tường, đứng yên! Không, tao bắn nát óc!
Rồi ra lịnh cho đồng bọn vào lục soát trong nhà xem “có tên nào ẩn nấp trong ấy hay có cất giấu vũ khí không”.
Không khí bên đó có vẻ căng thẳng. Tên công an thấp giọng:
- Chị Tâm đây là người của Thành ủy. Chắc đồng chí lầm người rồi.
Không nghe trả lời. Ba Cui đoán bọn mới tới là bọn bộ đội và “thằng xếp” này có vẻ coi thường hai tên công an.
Một lúc sau, nghe:
- Báo cáo đồng chí: không thấy ǵ cả.
- Tốt! Hai đồng chí ra ngoài.
Im lặng. Rồi lại nghe giọng “thằng xếp”:
- Các đồng chí có biết con này là ai không?
Ngừng một chút. Chừng như để cho câu nói tiếp theo có hiệu lực hơn, bởi v́ “thằng xếp” gằn từng tiếng:
- Người ta biết nó là Trần thị Tâm, nhưng tên thật của nó là Nguyễn Kim Hoa. Nó được cài vào hàng ngũ của ta từ lâu. Chính nó bao lâu nay bí mật đưa tin cho đám đang ẩn nấp ở vùng biên giới để chống chúng ta. Ác ôn như thế đấy!
Lại ngừng một chút, rồi tiếp:
- Bây giờ th́ hai đồng chí về đi, để chúng tôi giải quyết vụ này. Sáng mai, chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Một lúc, có tiếng Honda của bọn công an rồ máy rồi chạy ra ngơ. “Thằng xếp” ra lịnh:
- Con này! Đi ngay!
- Anh cũng phải để tôi dọn dẹp mấy thứ này vô nhà rồi tắt đèn đóng cửa chớ!
- Ừ! Nhưng nhanh lên!
Bên này, Ba Cui chống hai tay lên cửa, đầu gục xuống. Hắn cắn môi kềm xúc động. Hắn nghe ân hận vô cùng: “Cô Hai là người của ḿnh mà lâu nay ḿnh khinh miệt cổ như đồ phản quốc! C̣n đ̣i phun nước miếng vào mặt cổ nữa! Mẹ bà nó! Ḿnh tệ quá! Bây giờ làm sao xin lỗi cổ đây?”. Trong đầu hắn bỗng hiện lên h́nh ảnh của cô Hai Sô-lết. Bây giờ, sao hắn thấy cô Hai đẹp quá, cao cả quá, rắn rỏi quá. Cô vẫn giữ nguyên nét ngụy, từ cái áo cái quần tới chút phấn chút son. Cô vẫn tự trọng chớ không làm ra vẻ lam lũ theo… thời trang cách mạng. Cô đáng phục quá! Bây giờ mới hiểu câu nói “ăn cây nào ḿnh rào cây nấy” của cô Hai. Phải rồi. Cô phải “rào” cho kỹ để rút tỉa tin tức cần thiết cho “Kháng Chiến Phục Quốc”, vậy mà ḿnh đă nghĩ rằng cô là phường bợ đỡ chánh quyền! Thiệt là bậy!
Bên kia, giọng cô Hai Sô-lết nghe rất b́nh tĩnh:
- Rồi. Tôi xong rồi.
- Mang ǵ thế kia?
- Bao quần áo, bàn chải đánh răng, khăn, lược. Nè! Anh xét đi!
- Thôi! Được! Lên xe!
Xe rồ máy, sang số de rồi lùi ra hẻm.
Bên nây, Ba Cui bỏ tay xuống, lắc đầu thở dài. Bỗng, một tiếng nổ chát chúa, tiếp theo là tiếng xe đụng vào tường rào rầm rầm rầm rồi im. Ba Cui giựt ḿnh, đứng thẳng người lên, lắng tai nghe. Tiếng người xôn xao ngoài hẻm:
- Xe bộ đội nổ! Xe bộ đội nổ!
- Nó đụng tường rào nhà bác Năm!
- Có ai sao không?
- Có ai bị ǵ không?
- Anh chị Năm với mấy đứa nhỏ có sao không?
- Không! Không có sao! Tụi này đang ngủ trong nhà.
Ba Cui định mở cửa chạy ra coi nhưng nghĩ lại: “Trong hẻm nầy, chỉ có ḿnh là lính cuả chế độ cũ. Đứng xớ rớ ở đó nguy hiểm.“ Bên ngoài vẫn nghe xôn xao:
- Đứa nào chạy kêu công an coi bây! Trời ơi!
- Lấy đèn pin rọi coi!
- Rọi đây nè! Mầy rọi ở đâu vậy?
- Sao không thấy ai nhúc nhích hết vầy nè!
- Thấy ghê quá!
- Mầy rọi vô giữa coi! Cứ ria ria ngoài nầy th́ thấy khỉ ǵ được. Thằng… nhát gan quá mậy!
- Đưa đèn đây tao rọi coi.
- Trời ơi! Cô Hai Sô-lết chết banh xác trong nầy nè!
Ba Cui bỗng thở hắt ra, gục đầu vào tường, không nghe rơ ǵ ǵ nữa. Làm như tiếng nổ vừa rồi làm cho hắn lùng bùng lỗ tai. Kinh nghiệm chiến trường cho hắn biết đó là tiếng nổ của lựu đạn, loại lựu đạn mà hồi thời c̣n “đánh giặc chết bỏ” hắn vẫn thường dùng để diệt địch. Bây giờ, cô Hai đă dùng nó để nói lên tiếng nói cuối cùng. Một-tiếng-nói-cuối-cùng…
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1482702&stc=1&d=1573511617
H́nh ảnh cô Hai Sô-lết lại hiện về trong đầu Ba Cui, thật rơ, thật đẹp, nhưng thật hiên ngang, thật oai hùng, thật vĩ đại. Trong bóng tối, hắn bỗng đứng nghiêm, trịnh trọng đưa tay lên trán chào. Xưa nay, hắn không biết khóc. Vậy mà bây giờ hắn bật khóc! Không biết nước mắt ở đâu mà tuôn ra nhiều như vậy?
Mặc dầu một chân ngắn một chân dài, Ba Cui vẫn đứng thẳng, trong tư thế chào vĩnh biệt người đồng đội vừa tử trận, đứng lâu thật lâu…
Tiểu Tử
cha12 ba
11-12-2019, 19:38
Tôi có người bạn học từ nhỏ cho tới lớp lớn. Ông ấy tên Phan Cẩm Bào.
Anh em trong nhà hay bạn bè cùng trang lứa hầu hết đă đi ra nước ngoài, nhưng số ông không có sao thiên di nên vẫn c̣n ở lại quê hương. Tuy nhiên số ông cũng sung sướng hơn nhiều người là đă rời Kinh 5 lên sinh sống ở Thủ Đức.
Nhớ năm 1993 hay 95 ǵ đó tôi về VN có ghé nhà mới của ông.
Ông có làm nghề ráp ăng ten cho người ra. Bữa đó ông rủ tôi đi theo làm thợ vịn.
Ông chạy xe Honda, c̣n tôi ngồi sau vác cái thang bằng tre dài hơn 10 thước. Đường ở đó chưa có sầm uất như bây ǵ̣, nhà cửa thưa thớt và mỗi nhà cách xa nhau, lùm tre, hàng dừa, đàn gà, mùi cứt heo c̣n lảng vảng trong không khí.
Tôi kêu ông chạy chậm chớ không thôi cái thang gạt vào người ta, hoặc nó va vào hàng rào th́ có thể tôi bị giựt té bổ chửng xuống đường.
Tới nhà khách hàng, ông chủ nói cứ trèo lên mái mà ráp cần ăng ten, chiều ổng đi làm về sẽ ghé ngang nhà mà trả tiền. Nói xong ổng rồ máy dông thẳng.
Hai đứa bắc thang lên tuốt trên mái của lầu hai. Lúc xong xuôi tôi tính xuống trước, lật bật thế quái nào mà cái thang đổ rầm xuống đất.
Bỏ bà rồi.
Hai đứa không biết làm sao mà xuống, mà hồi đó đâu có phone di động như giờ.
Nắng càng lúc càng nóng, mặt trời như đổ lửa nên khát khô cổ họng. Đă thế cây dừa sai kĩu kịt lại cách xa nóc nhà cả 10 thước như trêu ngươi. Hai đứa bắc loa tay chĩa ra phía đường mà gọi cũng không thấy ai trả lời, chắc v́ xa quá chăng.
Cuối cùng ông Bào xung phong nhảy trước, v́ ngang hông nhà có cái chuồng heo và hầm phân th́ sền sệt như đống bùn. Dơ cũng phải nhảy, chứ đứng trên mái tôn nóng như chảo lửa này đến chiều chắc chết thiêu.
Tôi nghe phọp một tiếng. Thấy êm êm, một lát tôi hỏi vọng xuống:
-An toàn hả ông Bào? Hầm phân có sâu không?
Có tiếng xối nước ào ào ở cái lu, rồi ổng đáp:
-Nhảy xuống đi, ngập có tới mắt cá hà.
Tôi nhắm mắt, co gị nhảy xuống.
Phập một cái.
Mẹ họ, hầm phân sâu quá mạng, ngập đến tận mũi, thúi muốn chết.
Tôi ngoi vội lên bờ rồi chửi:
-Mẹ, sao mày biểu ngập có đến mắt cá?
-À, tại v́ lúc năy tao nhảy đầu xuống trước.
Lúc về nhà, tuy đă xối nước trước rồi, mà mùi hương hoa từ hai đứa vẫn c̣n toả ra ngào ngạt nên nhào gấp vô pḥng tắm thoa xà bông lia lịa.
Cô Nhài (vợ Bào) sau khi nghe kể lể khúc nhôi mới nói:
-Sao ông không kêu ông Bào dựng cái thang lên cho ông trèo xuống, mà lại nhảy theo ổng?
-Th́ bạn bè, ḿnh sung sướng hay đau khổ vẫn có nhau mới qúi chứ.
-Qúi cái khỉ khô, ông ngố th́ có.
https://donghuongkontum.file s.wordpress.com/2019/03/heo-cuoi.gif?w=392
cha12 ba
11-13-2019, 19:37
11/13/19
Mẹ tôi chỉ là một thư kư thường cho một công sở ở Sài G̣n trước năm 1975.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1483761&stc=1&d=1573673644
Vào cái trưa ngày 30 tháng 4, 1975, khi biết chắc miền Nam đă thất thủ và Việt cộng đang từ từ tiến vô Sài G̣n, mẹ tôi lặng lẽ mở tủ lấy lá cờ quốc gia, bỏ vô chiếc thau đồng vẫn thường để đốt vàng bạc trong các dịp cúng giổ trong gia đ́nh, rồi đem xuống bếp, thắp ba cây nhang lâm râm khấn vái trước khi châm lửa đốt.
Lúc đó chúng tôi cũng biết việc cất giữ những ǵ thuộc về chế độ cũ sẽ mang tới tai họa cho gia đ́nh, huống chi là lá cờ quốc gia, nên mẹ tôi phải đốt đi; nhưng những điều mà mẹ tôi giải thích sau đó về việc khấn vái trước khi đốt lá cờ mang một ư nghĩa khác hơn mà suốt đời tôi không quên được.
Mẹ tôi nói:
– “Biết bao nhiêu anh chiến sĩ quốc gia đă chết dưới lá cờ ni, chừ v́ thời thế mà ḿnh phải đốt đi, ḿnh cũng phải xin phép người ta một tiếng!”
Thế rồi, những năm tháng sống dưới chế độ cộng sản bắt đầu đến với người dân miền Nam.
Như bao nhiêu gia đ́nh khác, gia đ́nh tôi ngơ ngác, bàng hoàng qua những chiến dịch, chính sách liên tiếp của Việt cộng. Hết “chiến dịch đổi tiền”, “chính sách lương thực, hộ khẩu”, đến “chính sách học tập cải tạo đối với ngụy quân, ngụy quyền”, “chiến dịch đánh tư sản mại bản”, “chính sách kinh tế mới” . . . và nhiều nữa không kể hết.
Ai nói Việt cộng ngu ngốc, chứ riêng tôi th́ thấy họ chỉ vô đạo đức và kém văn hóa, kỹ thuật; chứ thủ đoạn chính trị th́ thật cao thâm!
Chính sách nào của Việt cộng cũng làm cho người dân miền Nam khốn đốn, d́m sâu con người đến tận bùn đen.
Đầu tiên là “chiến dịch đổi tiền”, họ phát cho mổi gia đ́nh một số tiền bằng nhau, như vậy mổi gia đ́nh đều nghèo như nhau, không ai có thể giúp ai đươc.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1483762&stc=1&d=1573673736
Họ tuyên bố vàng, bạc, quư kim, đá quư là thuộc tài sản của Nhà Nước, ai mua, bán, cất giữ th́ bị tịch thu. Kế đến là “chính sách hộ khẩu”, tức là mổi gia đ́nh phải kê khai số người trong gia đ́nh để được mua lương thực (tức là gồm khoai, sắn và gạo mốc) theo tiêu chuẩn, nghĩa là mổi người (mà họ gọi là “nhân khẩu”) được 13 kg lương thực mổi tháng.
Bao vây như vậy vẫn chưa đủ chặt, Việt cộng sau đó c̣n ban hành lệnh cấm người dân mang gạo và các loại hoa màu khác từ vùng này sang vùng khác, bất kể là buôn bán hay chỉ là để cho bà con, con cháu.
Thành thử các vùng thôn quê miền Nam (vốn dư thừa lúa gạo) mà lúc bấy giờ cũng không thể đem cho bà con, con cháu ở thành phố; nhiều bà nội, ngoại phải giấu gạo trong lon sữa guigoz để đem lên thành phố nuôi con cháu bị bệnh hoạn, đau ốm, …
Như vậy là họ đă h́nh thành một cái chuồng gia súc-người khổng lồ, con vật-người nào ngoan ngoăn th́ được cho ăn đủ để sống, con nào đi ra khỏi cái chuồng đó th́ chỉ có chết đói.
Chính sách này c̣n cao thâm ở chổ mà miền Nam ngày trước không có là không thể có cái việc “các má, các chị nuôi giấu cán bộ giải phóng trong nhà” như Việt cộng đă đĩ miệng, phỉnh phờ người dân trước đây.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1483763&stc=1&d=1573673736
Ba tôi rồi cũng đi tù “cải tạo” như bao nhiêu sĩ quan, công chức miền Nam khác, mẹ tôi ở lại một ḿnh phải nuôi bầy con nhỏ.
Bây giờ mổi khi hồi tưởng lại đoạn đời đă qua, tôi vẫn tự hỏi, nếu ḿnh là mẹ ḿnh hồi đó, liệu ḿnh có thể bương chải một ḿnh để vừa nuôi chồng trong tù vừa nuôi một đàn con dại như vậy không?
Trong ḷng tôi vẫn luôn có một bông hồng cảm phục dành cho mẹ tôi và những phụ nữ như mẹ tôi đă đi qua đoạn đời khắc nghiệt xưa đó.
Từ một công chức cạo giấy mẹ tôi trở thành “bà bán chợ trời” (bán các đồ dùng trong nhà để mua gạo ăn), rồi sau khi kiếm được chút vốn đă “tiến lên” thành một “bà bán vé số, thuốc lá lẻ” đầu đường.
Thời đó, cái thời chi mà khốn khổ! Mẹ tôi buôn bán được vài bữa th́ phải tạm nghỉ v́ hễ khi có “chiến dịch làm sạch ḷng, lề đường”, công an đuổi bắt những người buôn bán vặt như mẹ tôi, th́ phải đợi qua “chiến dịch” rồi mới ra buôn bán lại được.
Có khi mẹ tôi đẩy xe vô nhà sớm hơn thường lệ, nằm thở dài, hỏi ra mới biết mẹ tôi bị quân lưu manh lường gạt, cụt hết vốn.
Thời bấy giờ, do chính sách “bần cùng hóa nhân dân” của Việt cộng đă tạo ra những tên lưu manh, trộm cắp nhiều như nấm.
Có tên đến gạt mẹ tôi đổi vé số trúng mà kỳ thật là vé số cạo sửa, vậy là mẹ tôi cụt vốn; có tên đến vờ hỏi mua nguyên một gói thuốc lá Jet (thời đó người ta thường chỉ mua một, hai điếu thuốc lẻ, nên bán được nguyên gói thuốc là mừng lắm), thế rồi hắn xé bao lấy một điếu, rồi giả bộ đổi ư, trả gói thuốc lại, chỉ lấy một điếu thôi, vài ngày sau mẹ tôi mới biết là hắn đă tráo gói thuốc giả!
Một buổi tối, tôi ra ngồi chờ để phụ mẹ tôi đẩy xe thuốc vô nhà, th́ có một anh bộ đội, c̣n trẻ cỡ tuổi tôi, đội nón cối, mặc áo thun ba lỗ, quần xà lỏn (chắc là đóng quân đâu gần đó) đến mua thuốc lá.
Hồi đó, bộ đội Việt cộng giấu, không mang quân hàm nên chẳng biết là cấp nào, chỉ đoán là anh nào trẻ, mặt mày ngố ngố là bộ đội thường, cấp nhỏ, anh nào người lùn tẹt, mặt mày thâm hiểm, quắt queo như mặt chuột th́ có thể là công an hay chính trị viên,….
Anh bộ đội hỏi mua 3 điếu thuốc Vàm Cỏ, rồi đưa ra tờ giấy một đồng đă rách chỉ c̣n hơn một nửa.
Mẹ tôi nói:
– “Anh đổi cho tờ bạc khác, tờ ni rách rồi, người ta không ăn.”
Anh bộ đội trẻ măng bỗng đổi sắc mặt, cao giọng lạnh lùng:
– “Chúng tôi chưa tuyên bố là tiền này không tiêu được!”
À, th́ ra những thằng oắt con Việt cộng này cũng biết lên giọng của kẻ chiến thắng, giọng của kẻ nhân danh một chính quyền
Lúc này tôi mới sực thấy cái quần xà lỏn màu vàng mà hắn đang mặc được may bằng lá cờ vàng ba sọc đỏ!
Mẹ tôi lẳng lặng lấy tờ tiền rách và đưa cho hắn 3 điếu thuốc.
Khi hắn đă đi xa, mẹ tôi ṿ tờ bạc vất xuống cống và nói nhỏ đủ cho tôi nghe:
– “Thôi kệ, một đồng bạc, căi lẫy làm chi cho mệt… Hắn mặc cái quần…, làm chi rứa, thắng trận rồi th́ thôi, sĩ nhục người ta làm chi nữa, con hí?”.
Th́ ra mẹ tôi cũng đă nhận ra cái quần hắn mặc may bằng lá cờ quốc gia và điều mà mẹ tôi quan tâm nhiều hơn là lá cờ, chứ không phải tờ bạc rách!
Khi Việt cộng mới chiếm miền Nam, nhiều người vẫn tưởng Việt cộng cũng là người Việt, không lẽ họ lại đày đọa đồng bào.
Nhưng sau nhiều năm tháng sống dưới chế độ cộng sản, tôi hiểu ra rằng Việt cộng xem dân miền Nam như kẻ thù muôn kiếp, họ tự cho họ là phe chiến thắng “vẻ vang” và có quyền cai trị tuyệt đối đám dân xem như không cùng chủng tộc này.
Một hôm, đang ngồi bán thuốc lá, mẹ tôi tất tả vô nhà, kêu đứa em tôi ra ngồi bán để mẹ đi có việc ǵ đó.
Một lúc sau mẹ tôi trở về và kể cho chúng tôi một câu chuyện thật ngộ nghĩnh.
Mẹ kể:
– “Mẹ đang ngồi ngoài đó th́ nghe mấy bà rủ nhau chạy đi coi người ta treo cờ quốc gia trên ngọn cây. Té ra không phải, có cái bao ny-lông màu vàng có dăi đỏ, chắc là gió thổi mắc tuốt trên ngọn cây cao lắm, người ta tưởng là cờ quốc gia. Mà lạ lắm con, có con chó nó cứ ḍm lên cây mà sủa ra vẻ mừng rỡ lắm, rứa mới lạ, chắc là điềm trời rồi!
Mẹ tôi là vậy đó, bà hay tin dị đoan, nhưng chính ra là mẹ tôi nh́n mọi việc bằng t́nh cảm trong ḷng ḿnh.
Thời gian trôi măi không ngừng…
Cuối cùng rồi ba tôi cũng may mắn sống sót trở về sau gần 10 năm trong lao tù cộng sản, mẹ tôi vẫn bán thuốc lá lẻ, chúng tôi sau nhiều lần bị đánh rớt Đại Học, đành phải t́m việc vặt vănh để kiếm sống.
Đôi khi tôi tự hỏi, cuộc đời ḿnh sẽ ra sao, liệu ḿnh có thể có một mái gia đ́nh, vợ con như bao người khác không trong khi mà cả gia đ́nh ḿnh không hề thấy một con đường nào trước mặt để vươn lên, để sinh sống với mức trung b́nh!?
“Mọi người sinh ra đều b́nh đẳng .. và ai cũng được quyền mưu cầu hạnh phúc …” câu ấy nghe có vẻ hiển nhiên và dễ dàng quá; nhưng phải sống dưới chế độ cộng sản, việc ǵ cũng bị truy xét lư lịch đến ba đời, mới thấm thía ư nghĩa và hiểu được v́ sao người ta dùng câu ấy để mở đầu cho bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền bất hủ.
Một ngày khoăng đầu năm 1990, công an phường đến đưa cho ba tôi một tờ giấy có tiêu đề và đóng dấu của Công An Thành Phố, nội dung vỏn vẹn “đến làm việc”.
Gia đ́nh tôi lo sợ là ba tôi sẽ bị bắt vô tù lại, ba tôi th́ lẳng lặng mặc áo ra đi, h́nh như các ông “sĩ quan học tập” về đều trở thành triết gia, b́nh thản chấp nhận thực tại.
Hay là thân phận của con cá nằm trên thớt, thôi th́ muốn băm vằm ǵ tùy ư.
Rồi ba tôi về nhà với một tin vui mà cả nhà tôi có nằm mơ cũng không thấy được, công an thành phố kêu ba tôi về làm đơn nộp cho Sở Ngoại Vụ v́ gia đ́nh tôi được Nhà Nước “nhân đạo” cho đi định cư ở Hoa Kỳ!
Thật không sao kể xiết nổi vui mừng của gia đ́nh tôi với tin này, đang từ một cuộc sống tuyệt vọng nơi quê nhà mà nay được ra đi đến một quốc gia tự do, giàu mạnh nhất thế giới!
Những ngày sau đó lại cũng là mẹ tôi đi vay mượn, bán những món đồ cuối cùng trong nhà chỉ để có tiền làm bản sao photocopy các giấy tờ “Ra Trại” của ba tôi, khai sinh của chúng tôi, đóng tiền cho “Dịch Vụ”, … để làm thủ tục xuất cảnh.
Chỉ khoảng 6 tháng sau là gia đ́nh tôi lên máy bay để bay qua trại chuyển tiếp bên Thái Lan.
Tôi lên máy bay, ngồi nh́n xuống phi trường Tân Sơn Nhất dưới kia mà nước mắt cứ trào ra không ngăn được.
Thế là hết, đất nước này của tôi, thành phố Sài G̣n này của tôi, nơi mà tôi sinh ra và lớn lên, một lát nữa đây sẽ vĩnh viễn rời xa, bao nhiêu vui buồn ở đây, mai sau chỉ c̣n trong kỷ niệm!
Tôi quay lại nh́n thấy ba tôi mặt không lộ vẻ vui buồn ǵ cả, c̣n mẹ tôi th́ nhắm mắt như đang cầu nguyện và mẹ tôi cứ nhắm mắt như thế trong suốt chuyến bay cho đến khi đặt chân xuống Thái Lan, mẹ tôi mới nói:
– “Bây giờ mới tin là ḿnh thoát rồi!”
Sau khoảng 3 tuần ở Thái Lan, gia đ́nh chúng tôi lên máy bay qua Nhật, rồi đổi máy bay, bay đến San Francisco, Hoa Kỳ.
Ngày đầu tiên đến Mỹ được người bà con chở đi siêu thị của người Việt, thấy lá cờ Việt Nam bay phất phới trên mái nhà, mẹ tôi nói:
– “Ui chao, lâu lắm ḿnh mới thấy lại lá cờ ni, cái cờ quốc gia của ḿnh răng mà hắn hiền lành, dễ thương hí?”.
Rồi mẹ kêu tôi đi hỏi mua cho mẹ một lá cờ quốc gia bằng vải, đem về cất vào ngăn trên trong tủ thờ.
Chúng tôi dần dần ổn định cuộc sống, cả nhà đều ghi tên học College, mẹ tôi cũng đi học College nữa và xem ra bà rất hứng thú với các lớp ESL (English as a Second Language); đặc biệt là các lớp có viết essays (luận văn).
Mẹ tôi viết luận văn rất ngộ nghĩnh, thí dụ đề tài là “Bạn hăy nói các điểm giống nhau và khác nhau của một sự việc ǵ đó giữa nước Mỹ và nước của bạn” th́ mẹ tôi lại viết về lá cờ quốc gia.
Ư mẹ tôi (mà chắc chỉ có ḿnh tôi hiểu được) là nước Việt Nam có đến hai lá cờ khác nhau với hai chế độ tương phản nhau mà người Mỹ thời này hay ngộ nhận cờ Việt Nam là cờ đỏ sao vàng của Việt cộng; trong khi lá cờ đó không phải là lá cờ thiêng liêng của người Việt tại Mỹ..
Rải rác trong suốt bài luận văn dài tràng giang đại hải của mẹ tôi là những mẩu chuyện thật mà mẹ tôi đă trải qua suốt thời gian sống dưới chế độ Việt cộng.
Mẹ tôi kể là mẹ thấy bà giáo Mỹ đọc say mê (tôi nghĩ có lẽ là bà giáo Mỹ sống ở nước tự do, dân chủ không thể ngờ là có những chuyện chà đạp, bức hiếp con người như thế dưới chế độ cộng sản).
Khi bài được trả lại, tôi cầm bài luận của mẹ tôi xem th́ thấy bà giáo phê chi chít ngoài lề không biết bao nhiêu là chữ đỏ: “interesting! “, “Narrative”, “I can’t believe it!”,… và cuối cùng bà cho một điểm “D” v́… lạc đề!
Cuộc sống chúng tôi dần dần ổn định, vô Đại Học, lấy được bằng cấp, chứng chỉ, rồi đi làm, cuộc sống theo tôi như thế là quá hạnh phúc rồi.
Dạo đó, có anh chàng Trần Trường nào đó ở miền Nam California, tự nhiên giở chứng đem treo lá cờ đỏ sao vàng của Việt cộng trong tiệm băng nhạc của anh ta làm cho người Việt quanh vùng nổi giận, đồng bào đem cả ngàn lá cờ quốc gia, nền vàng ba sọc đỏ đến biểu t́nh trước tiệm anh ta suốt mấy ngày đêm.
Mẹ tôi ngồi chăm chú xem trên truyền h́nh và nói với tôi:
– “Tinh thần của người ta c̣n cao lắm chớ, mai mốt đây mà về th́ phải biết!”
Ư mẹ tôi nói là sau này khi không c̣n cộng sản ở Việt Nam nữa th́ chắc đồng bào sẽ hân hoan trở về treo lên cả rừng cờ quốc gia chớ không phải chỉ chừng này đâu.
Thời gian trôi nhanh quá, chúng tôi đă xa quê hương gần 20 năm, Việt cộng vẫn c̣n đó, vẫn cai trị đất nước tôi.
Sau này do chúng tôi, kể cả cha chúng tôi nữa, đều học xong và ra đi làm, không ai có thể chở mẹ tôi đi học ESL nữa nên mẹ tôi phải ở nhà thui thủi một ḿnh, buồn lắm.
Có lần tôi hỏi mẹ có muốn về Việt Nam một chuyến để thăm bà con lần cuối không, mẹ tôi nói:
– “Không, về làm chi, rồi ḿnh nhớ lại cảnh cũ, ḿnh thêm buồn; khi mô mà ḥa b́nh rồi th́ mẹ mới về!”
Ư mẹ nói “ḥa b́nh” nghĩa là khi không c̣n cộng sản nữa.
Rồi mẹ tôi bệnh, đưa vô nhà thương, bác sĩ chẩn đoán mẹ tôi bị ung thư phổi, cho về nhà để Hospice Care đến chăm sóc (Hospice là các tổ chức thiện nguyện ở khắp nước Mỹ, nhiệm vụ của họ là cung cấp phương tiện, thuốc men miễn phí nhằm giảm nhẹ đau đớn cho những người bệnh không c̣n cứu chữa được nữa).
Mẹ tôi mất không lâu sau đó.
Mẹ nằm lại đất nước Mỹ này và vĩnh viễn không c̣n nh́n thấy lại quê hương ḿnh lần nào nữa.
Trong lúc lục giấy tờ để làm khai tử cho mẹ, tôi t́m thấy chiếc ví nhỏ mà mẹ tôi vẫn thường dùng để đựng ít tiền và các giấy tờ tùy thân như thẻ an sinh xă hội, thẻ căn cước,..
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1483764&stc=1&d=1573673743
Trong một ngăn ví là lá cờ vàng ba sọc đỏ bằng giấy, khổ bằng chiếc thẻ tín dụng mà có lẽ mẹ tôi đă cắt ra từ một tờ báo nào đó.
Tôi bồi hồi xúc động, th́ ra mẹ tôi vẫn giữ măi lá cờ quốc gia bên ḿnh, có lẽ lá cờ vàng hiền lành này đối với mẹ tôi cũng thiêng liêng như linh hồn của những người đă khuất.
NGUYỄN KIẾN VIỆT
cha12 ba
11-15-2019, 20:17
Riêng tặng các bà các cô có chồng Bắc Kỳ.
Hồi nhỏ, mỗi lần nhắc đến hai chữ “Bắc Kỳ” tôi tự nhiên thấy mất cảm t́nh. Những h́nh ảnh của các bà, các cô khăn quấn mỏ quạ, răng đen ánh hạt huyền, c̣n các ông th́ hút thuốc lào kêu két két, đi đâu cũng đủng đẳng đeo theo cái điếu cày, của những màn đánh ghen, chửi thề nghe như hát cải lương mà không hiểu ǵ, của cái tính keo kiệt dân xứ Bắc là những ǵ vẫn thường ám ảnh trong đầu bọn trẻ chúng tôi.
Trong trường gặp mấy cô em “Bắc Kỳ nhỏ nhỏ” là bọn Nam Kỳ Lục Tỉnh chạy xa. Ăn uống th́ một con tôm cơng ba hạt muối, chém to kho mặn, rau muống luộc chấm mắm tôm cũng xong một bữa cơm, dư đồng nào dắt vào ruột tượng.
*
Mấy nơi dân Bắc Kỳ tụ lại sống chung với nhau như Phú Nhuận, Lăng Cha Cả, Xóm Mới, Vườn Chuối, Vườn Xoài, Cái Sắn, Hố Nai, Gia Kiệm th́ đến “Việt Cộng” trước và sau tháng 4 năm 1975 cũng phải chào thua! Nhà thờ mọc lên san sát, xứ này đến xứ kia sáng sáng chuông nhà thờ thi nhau đổ có muốn ngủ nướng cũng phải ḅ dậy. Vậy mà nếu ai đụng đến một chút là “tiên sư tổ bố nhà mày, để ông, để bà dậy cho mà biết nhá!…” Những tài xế lái xe chạy qua ngả Hối Nai, Gia Kiệm nhiều lần phải toát mồ hôi hột mỗi khi sơ ư để xẩy ra tai nạn.
Trở lên là những h́nh ảnh tôi có được về người Bắc Kỳ. Những h́nh ảnh này dường như nó đă ăn sâu vào tâm trí tôi trong suốt thời gian c̣n cắp sách đến trường. Sau này nhờ ơn ông chồng Bắc Kỳ “giải phóng” mà tôi mới biết ḿnh sai, và cũng từ đó, tôi yêu, tôi mến người Bắc. Nếu ai hỏi tôi, th́ tôi rất hănh diện trả lời: “Chồng tôi là Bắc Kỳ 54 đấy!”
Nhớ lại thời c̣n là nữ sinh St. Paul, đa số bọn con gái chúng tôi đều mơ mộng các chàng Taberd hay một trường Tây v́ đa số dân ở đó là con nhà giầu, công tử có nhiều tiền, nói tiếng Pháp, và nhiều chàng c̣n mang song tịch Việt-Pháp.
Nhưng thói đời dường như trái ngược, phần đông dân St. Paul chúng tôi đều bị mấy anh Bắc Kỳ “dzớt”. Có phải là “ghét của nào trời trao của đó” không? Hay tại con trai Bắc Kỳ dẻo mép, lỳ, và biết tâm lư con gái. Ba tôi thường nói với chúng tôi phải tránh xa bọn con trai Bắc Kỳ. Chúng nó nói “con kiến trong lỗ nghe bùi tai cũng ḅ ra”. Nhưng nghe rồi th́ khổ cả đời!!!
Riêng tôi th́ chẳng lo ǵ trai Bắc Kỳ theo tán tỉnh, v́ cả tuần trong trường với các Soeur. Đi về đă có tài xế đưa xe đến đón chung với chị và em gái. Ngoài ra trong nhà c̣n có hai ông anh một ông đệ tam, một ông đệ tứ đẳng huyền đai Thái Cực Đạo (Tae Kwon Do) th́ lo ǵ bị trai Bắc Kỳ tấn công hay bắt cóc. C̣n những ngày nghỉ lại được ba bảo chú tài xế chở về quê ngoại ở Cái Bè để đùa chơi với sông nước, với vườn trái cây, với đồng ruộng thẳng cánh c̣ bay. Đă vậy ông già tôi thuộc loại nghiêm khắc, đi đứng, giờ giấc luôn phải rơ ràng. Thí dụ, đi đâu, với ai, và lúc nào, bao giờ về. Tóm lại, từ ba má đến các anh chị tôi, và cả chính tôi “hổng” ưa Bắc Kỳ.
Ghét Bắc Kỳ nhưng lại lấy Bắc Kỳ. Chuyện t́nh của tôi với chàng trai Bắc Kỳ bắt đầu từ một chiều thứ Bảy. Hôm đó, anh Năm của tôi, thiếu úy tùy viên cho một vị chỉ huy trưởng nào đó về chơi và dẫn theo một sỹ quan bạn của anh.
“Người đâu nước họ, chẳng nọ thời kia,” vừa gặp tôi là cứ chăm chăm nh́n từ đầu xuống chân làm tôi thấy mắc cở muốn chết. Sau này tôi mới biết chàng là một trung úy làm trong pḥng hành quân và là bạn thân của anh Năm. Người trông lịch sự, trí thức, và thêm chất lính nên không đến nỗi tệ. Khổ cái vừa mở miệng ra đă biết đó là Bắc Kỳ:
“Không dám ạ!
Vâng! Không dám ạ!”
Lại c̣n gọi tôi là “bé”. Tôi nghe chàng ta nói thầm với anh Năm:
“Mày cho tao làm em rể mày nha. Em mày xinh gái quá!”
Chuyện ǵ th́ được chứ chuyện “làm em rể” coi bộ khó. Bởi sau lần đầu ra mắt đó, toàn bộ gia đ́nh tôi đều “chê” chàng.
1- Thứ nhất, v́ tôi đang có chàng vơ sĩ bạn của anh Tư trồng cây si, mà chàng là người Nam.
2- Thứ hai, ba má tôi rất khó về chuyện t́nh cảm của các con.
3- Thứ ba, cả nhà tôi đều không ưa Bắc Kỳ!
Nhưng đúng như lời ba tôi nói, “Bắc Kỳ nó nói con kiến trong lỗ nghe bùi tai cũng ḅ ra”.
Một vài tuần sau đó, anh Năm đánh lừa chở tôi đi ăn kem với chàng và tôi thấy “mê” cái lối nói chuyện và phong cách người lớn của chàng.
Không như những tin đồn về Bắc Kỳ keo, Bắc Kỳ kẹo kéo, chàng chi cách rất hào sảng, mặc dù mỗi lần đi chơi như vậy với anh Năm và với tôi, chàng đă phải dành dụm, và nhịn ăn cả nửa tháng lương.
C̣n về cái tài thu hút và kể chuyện th́ khỏi nói. Người ta chỉ cần cái miệng, nụ cười, và ánh mắtlà đủ để làm mê mẩn ḷng người rồi, nhưng ở chàng th́ có cả ba.
1- Nụ cười và ánh mắt chàng trông rất đa t́nh,
2- c̣n cái miệng th́ dẻo như kẹo kéo. “Bé! Bé của anh”, “Bé muốn ǵ anh mua tặng bé!”, “Nh́n bé là trái tim anh thổn thức!”…
Một hôm chàng trổ tài nói tiếng Pháp với anh Năm và tôi. Chàng thừa biết là gia đ́nh tôi ai cũng học trường Pháp từ nhỏ, nhưng không biết v́ cao hứng hay v́ để tán tỉnh, chàng kể câu chuyện tiếng Pháp mà măi đến hôm nay mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn thấy cái xạo, nhưng lại đă trót yêu cái xạo của chàng.
Chàng kể là một anh lính nọ trong phiên gác đêm ở b́a rừng, không biết v́ ngủ gật hay v́ sợ, anh nổ súng khiến cả đồn lính nhốn nháo. Cấp chỉ huy Phap của anh ra hỏi, anh diễn tả bằng một loại tiếp Pháp nhà quê: “Lúy bớp, lúy pá bớp. Lúy gầm, lúy gừ, lúy măng dê me xừ, lúy măng dê mỏa, mỏa tia rê lúy”. Tôi và anh Năm nghe xong nh́n nhau không hiểu ǵ. Anh Năm hỏi lại:
– Mày nói ǵ, tụi tao học tiếng Pháp từ nhỏ sao nghe không hiểu?
Chàng tỉnh bơ trả lời:
– Tại tiếng Pháp cậu không tới. Này nhá, anh lính đó trả lời vị chỉ huy là trong ban đêm anh nh́n thấy một con cọp tiến vào đồn lính nên anh phải nổ súng. Cọp nghe tiếng súng đă bỏ chạy.
Thấy anh Năm và tôi c̣n ngơ ngác, chàng lên mặt cắt nghĩa tiếp:
– Lúy bớp (nó là con ḅ), lúy pá bớp (nó không phải ḅ), lúy gầm, lúy gừ. Trông như ḅ mà không phải là ḅ lại c̣n biết gầm, biết gừ, biết ăn thịt ông và ăn thịt tôi nữa th́ là con cọp chứ con ǵ. V́ vậy mà phải bắn nó.
Nghe chàng cắt nghĩa, anh em tôi cười quá chừng. Th́ ra đó là câu truyện ông thày Pháp văn của chàng đă bịa ra để dậy về động từ manger (ăn) và động từ tirer (bắn).
Chuyện t́nh của tôi và chàng vừa bước vào những chặng đầu êm ả của bốn mắt nh́n nhau không nói ấy, bỗng nhiên biến cố 30 tháng 4 năm 1975 ập xuống cho cả miền Nam. Chúng tôi mất liên lạc.
Sau khi tốt nghiệp năm đó, tôi về nhà giúp ba má, trông nom công việc nhà, v́ ba tôi không muốn để bọn Cộng Sản nḥm ngó. Nếp sống sống đài các tiểu thư của tôi và anh chị em tôi chấm dứt từ đây.
Dưới những khắc nghiệt của đời sống trong chế độ Cộng Sản, năm 1980 ba má lo cho tôi và em trai Út vượt biên. May mắn chuyến đi tuy vất vả nhưng trót lọt, chúng tôi qua đến Thái lan trong t́nh trạng rất khó khăn. Phần v́ quen lối sống tiểu thư nên ḥa ḿnh trong trường như vậy thấy khó sống quá. Nhưng rồi cũng phải sống. Lo lắng về những chuyện ǵ sẽ xẩy ra cho ḿnh và em trai ḿnh trong những ngày tháng kể tiếp, và hôm đó, sau thánh lễ Chúa Nhật, tôi đang c̣n nán lại dưới chân đài Đức Mẹ ḷng tràn đầy khổ đau th́ bỗng nhiên có ai động nhẹ vào vai. Quay lại th́ là chàng.
– Bé sang đây bao giờ, sao không thấy đến tŕnh diện Ban Trại Trưởng?
– Mới tới hồi qua. Ủa mà sao anh cũng ở đây?
– Chuyện dài nhân dân tự vệ, để mai mốt rảnh anh kể cho nghe. Bây giờ “bé” ở khu nào? Cần ǵ cho anh biết nào?
Th́ ra sau khi miền Nam mất, chàng trốn lên Hố Nai rồi Gia Kiệm, và sau cùng xuống Cái Sắn ở ẩn t́m đường vượt biên. Ba lần thất bại, bị rượt bắt thoát chết. Lần thứ 4 may mắn qua được Thái lan. Nhờ gốc gác nhà binh, lại thêm chút vốn liếng Anh Văn, chàng đang làm thiện nguyện cho cơ quan thông dịch của trại. Tôi cũng nhờ có tiếng Pháp, nên được chàng giới thiệu vào làm giúp thông dịch các hồ sơ đi Pháp. Cũng nhờ ở đây tôi mới khám phá ra khả năng tiếng Pháp của chàng chỉ là vừa đủ để thi tú tài Việt. Tiếng Pháp mà sau này tôi vẫn chọc quê chàng là tiếng Tây “Tây Ninh”. Mỗi lần như vậy, chàng đều chống chế: “Anh mà không xổ nho như vậy th́ sao có người lúc đó tṛn xoe con mắt ngó anh để anh t́m thấy h́nh ảnh của anh trong đôi mắt đó chứ?” Nghe mà thấy ghét.
Khi nghe tin tôi quen lại với chàng ở xứ lạ, quê người, cả nhà đều lo lắng chỉ sợ tôi bị gạt.
Riêng ba má tôi khi nghe anh chị em nói tôi gặp lại chàng đă phản ứng rất gay gắt:
“Thà nó lấy ba Tàu, Tây đen, Mỹ, Thái, Mên, Lào ǵ cũng được. Lấy Bắc Kỳ là tao không ưng.”
Có lẽ ông không có thiện cảm với người Bắc v́ ông hay kể cho chúng tôi nghe ở đồn điền Bàu Cá của ông, hàng đêm vẫn có những người dân di cư chung quanh nhảy rào vào ăn cắp trái cây, gây thiệt hại nhiều cho ông. Ông c̣n nói, làm xui với Bắc Kỳ họ nói ǵ tao không hiểu. Tao không biết ăn thịt chó. Tao không ăn được rau muống và mắm tôm…
Được gia đ́nh chấp thuận hay không, cuối cùng th́ tôi cũng từ giă chàng sang định cư ở Orange County, California sống với người cậu họ. Tại Mỹ chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau qua thư từ và điện thoại, nhưng chuyện t́nh cảm th́ không thể tiến xa được một bước.
Tôi vừa đi làm nhà hàng vừa đi học, c̣n chàng cũng vừa lao động vừa đi học. Một sự t́nh cờ xẩy ra khiến cho t́nh cảm của chúng tôi đi vào thêm những rắc rối. Số là ông cậu bà mợ của tôi rất mê nhẩy đầm. Tuần nào không đi th́ nhớ. Nhưng đi nhẩy đầm riết kiếm đâu ra tiền, đành bắt tôi trở thành cái mỏ vàng khai thác. Bởi v́ khi tôi đi với cậu mợ th́ đương nhiên có những chàng khác cùng đi, và như vậy cậu mợ tôi được vào cửa free.
Hồi đó một chàng tự xưng là không quân theo bám tôi rất sát. Hầu như tuần nào cũng ghé nhà cậu mợ để đón chúng tôi đi nhẩy đầm.
Đă có lần chàng hào sảng đưa cho tôi mấy cái Visa và Credit Card, cho tôi luôn cả passwords của chàng và nói tôi muốn xài ǵ tùy ư. Mợ tôi thấy vậy nói với tôi: “Dại ǵ mà không xài. Tiền cho gái mà!”, nhưng tôi không muốn v́ trong tim tôi lúc này vẫn chỉ có chàng. Tôi đă trả lại những thẻ đó, và cầu cứu chàng. Nghe tôi nói, chàng bảo tôi cho chàng vài ngày để thu xếp công việc và sang với tôi.
Sở làm chàng không có chi nhánh ở California, nên chàng đành phải làm đơn thôi việc. Nhưng có một điều khiến tôi lo sợ, đó là nghe rằng ông không quân này dân B́nh Định có vơ dữ lắm. Và tôi đă nói với chàng:
– Ông phi công đó có vơ anh ơi! Coi ổng cũng ngầu lắm.
– Nó là lính, anh cũng là lính. Nó có vơ, anh cũng có vơ chưa chắc ai hơn ai?
Nghe chàng nói chàng có vơ, tôi nghĩ lại vốn liếng tiếng Pháp của chàng, nên hỏi chàng:
– Em hỏi thiệt anh đừng buồn nghe. Anh có vơ thiệt không? Em sợ anh có vơ cũng như anh biết tiếng Pháp vậy.
Nghe vậy, chàng không buồn mà c̣n cười như nắc nẻ ở đầu dây:
– Tiếng Pháp của anh đâu đến nỗi tệ chứ. Miễn sao có người học trường đầm nghe mà không hiểu là đủ rồi.
Qua California cỡ chừng 3 tháng th́ chàng mới t́m được việc làm và ổn định nơi ăn chốn ở. Nhờ chàng, tôi tự tin hơn và nhất định không đi nhẩy đầm nữa. Cũng nhờ một vị hảo tâm đă nhận tôi làm con nuôi giúp đỡ về kinh tế, nên tôi và cậu Út ra ở riêng để trở lại học full time. Điều này làm phiền ḷng cậu mợ.
Thời gian quen nhau cũng đă dài, và đă làm hao ṃn nhiều kiên nhẫn, tuy nhiên, việc cưới xin vẫn dậm chân tại chỗ.
Cả nhà chỉ có anh Năm là tán đồng, v́ anh biết chàng từ trong đơn vị.
Ngoài ra người chống đối nhất vẫn là anh Tư v́ bạn anh Tư chính là người từng trồng cây si trước cửa nhà tôi, và đến bây giờ anh vẫn c̣n độc thân. Mấy năm trước khi có dịp về thăm quê, tôi gặp anh sang chơi và hỏi anh sao anh không lo lập gia đ́nh. Anh trả lời: “Anh đă có một người rồi, nhưng người ấy lại bỏ anh đi lấy chồng.” Tôi rất trân trọng sự chung t́nh của anh, nhưng đối với tôi người chồng Bắc Kỳ 54 vẫn là number one.
Sau gần 5 năm chờ đợi, có lẽ ba tôi sợ tôi ế chồng và làm gái già ở ngoại quốc chăng. Cũng nhờ có ông cậu bên Mỹ nói vô, và anh Năm ở Việt Nam nói vào, ba tôi cuối cùng cho chúng tôi tổ chức đám cưới.
Sau ngày cưới, chúng tôi thường xuyên thư từ và điện thoại với ba má tôi, nên lần lần ông đă bị chàng cảm hóa. Trước khi ông qua đời 10 năm trước đây, ông đă sang Mỹ và ở với chúng tôi 2 tuần.
Mặc dù tôi cũng có các anh chị em khác ở Mỹ, Pháp, Bỉ, Ḥa Lan nhưng ông nhất định dành thời giờ ở với chúng tôi. Không biết chàng làm ǵ với ông bố vợ mà trước khi về lại Việt Nam, lúc chỉ có hai cha con, ông đă nói với tôi một câu rất yên ủi:
“Mày có phước đa. Kiếm được thằng Bắc Kỳ tốt quá ta. Ba biết vậy gả phức mày cho nó từ sớm để mày đỡ cực khổ!” Nhưng có lẽ ông ưng ư nhất là một lần sau khi ăn cơm xong, chàng lao vào bếp rửa bát. Thấy vậy, ba tôi nói với chàng:
– Việc đàn bà con gái, sao làm chuyện đó làm ǵ con?
Nghe ba tôi nói với chàng bằng tiếng “con” ngọt ngào, thân thương quá khiến tôi rươm rướm nước mắt. Và chàng đă gọn ghẽ đáp lại:
– Việc trong nhà là việc chung thưa ba. Con chỉ sợ con gái ba mệt thôi!”
Nói đến ông xă của tôi, Bắc Kỳ thứ thiệt. Theo cha mẹ di cư vào Nam năm 54 bằng tàu há mồm. Sống và lớn lên ở Gia Kiệm, sau đó lên Sàig̣n học và đậu Tú Tài II ban Toán rồi đi lính làm sĩ quan. Tính t́nh cẩn thận và tiết kiệm chứ không keo kiệt. Hồi đầu tôi thường lẫn lộn mấy chữ tiết kiệm và keo kiệt nên hiểu lầm chàng. Dĩ nhiên chàng hào hoa và nói năng khéo léo. Thêm vào đó là có tính khôi hài hết xẩy. Chịu khó và thực tế hơn mấy công tử Taberd ông xă của vài đứa bạn tôi.
Sau những năm tháng chung sống, đúng như lời ba tôi đă nhận xét, tôi may mắn và hạnh phúc v́ có người chồng với ư thức trưởng thành và sự chung thủy tuyệt đối. Câu nói “Trai Bắc Kỳ lấy vợ Nam Kỳ phè cánh nhạn” với tôi chỉ đúng một nửa, v́ trong trường hợp của tôi, người phè cánh nhạn chính là tôi, và các con. Nói ra sợ mắc cỡ, nhiều hôm công việc bề bộn tôi không kịp nấu ăn th́ chàng là người đầu bếp tốt nhất. Ngoài ra c̣n là ủi quần áo cho vợ con nữa. C̣n việc rửa chén bát sau bữa ăn là “chuyện nhỏ” đối với chàng. Chàng thường nói: “Vợ cũng như chồng, ai cũng phải có trách nhiệm chung. Trong gia đ́nh, ai cũng mệt, cũng cực cả, nên làm ǵ được cho nhau th́ cố mà làm. T́nh yêu là cái “chó” ǵ khi chỉ nói cái miệng!”. Tôi thích nhất câu nói kiểu Bắc Kỳ này của chàng. Nói cho đúng Bắc, Trung, hay Nam cũng tùy từng người. Và đó là lư do tôi vẫn tự hào “Chồng tôi là Bắc Kỳ 54”.
Jeanne K
cha12 ba
11-18-2019, 02:35
Thời buổi này c̣n cái ǵ không hạ giá nhỉ? Sách vở, quần áo, đồ điện tử v...v... hạ giá! Tôi cầm mảnh bằng đại học cạ cục măi chưa t́m ra việc làm, cũng nhào ra vỉa hè bán sách đại hạ giá. Từ Victor Hugo, Leon Tolstoy, Tagore, Dostoievski... đến Khái Hưng, Ngô Tất Tố, Vũ Trọng Phụng... cả thảy đều bị “hạ” nằm la liệt.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1485950&stc=1&d=1574044516
Lắm lúc ngồi chồm hổm nh́n xuống các tên tuổi từng “vang bóng một thời”, tôi thầm hỏi:
- Nên cười hay nên khóc, thưa chư liệt vị?
Cách đây ít lâu, một ông lăo h́nh dáng tiều tụy mang đến bán hai pho sách dày. Một cuốn là “Hán Việt Từ Điển” của Đào Duy Anh do Khai Trí tái bản. Cuốn kia là “Petit Larousse Illustré” in tại Paris năm 1973. Sách c̣n tinh tươm lắm, hẳn chủ nhân đă xài rất kỹ. Thấy giá rẻ, tôi mua. Loại ấn bản này đây, gặp loại khách biên biết, bán cũng được lời.
Ngoài b́a và một số trang ruột của mỗi cuốn, đều có ấn dấu son h́nh ellipse: “Bibliothèque - Đô Bi - Professeur”. À, té ra ông lăo vốn từng là giáo chức. Thảo nào! Cất tiền vào ví rồi mà ông cứ dùng dằng nuối tiếc, ngoảnh lại nh́n những tài liệu - tài sản phải đứt ruột bán đi. Ngoái măi mấy lần rồi ông mới dắt chiếc xe đạp cà tàng đạp về. Mắt ông đỏ hoe. Ḷng tôi chợt se lại!
Chiều 25 Tết. Ngồi cạnh các danh tác tôi vẫn lim dim, thấp thỏm, chồm hổm ra đấy. Qua đường không ai thấy, lá vàng rơi trên giấy. Sài G̣n chả có mưa bụi cho đủ khổ thơ Vũ Đ́nh Liên. Nhưng bụi đường th́ tha hồ, đủ khổ thứ dân lê lết vệ đường như tôi.
- Anh mua bánh ḅ, bánh tiêu?
Một chị hàng rong đến mời. Tôi lắc đầu. Bỗng chị sững người chăm chú nh́n vào hai bộ từ điển. Chị ngồi thụp xuống, đặt sề bánh bên cạnh, cầm hết cuốn này đến cuốn kia lật lật. Rồi chị hỏi giá cả hai. Ngần ngừ lúc lâu, chị nói:
- Anh có bán... trả góp không?
- Trời đất ơi! Người ta bán trả góp đủ thứ, chứ sách vở, sách đại hạ giá ai đời bán trả góp? Vả lại, tôi nào biết chị là ai, ở đâu?
- Tôi cần mua cả hai - chị nói tiếp - xin anh giữ, đừng bán cho người khác. Khi nào góp đủ, tôi sẽ lấy trọn. Anh thông cảm làm ơn giúp tôi.
Thấy lạ, tôi hỏi chuyện mới vỡ lẽ. Đô Bi chính là thầy cũ của chị hàng rong. Chị Tám (tên chị) bất ngờ thấy có dấu son quen, hiểu ra hoàn cảnh của thầy, bèn nảy ư chuộc lại cho người ḿnh từng thọ ơn giáo dục. Song, bán bánh ḅ bánh tiêu nào được bao nhiêu, lại c̣n nuôi con nhỏ, không đủ tiền mua một lần nên chị xin trả góp.
Tôi cảm động quá, trao ngay hai bộ từ điển cho chị Tám:
- Chị hăy cầm lấy, kịp làm quà Tết cho thầy. Tôi cũng xin lại đúng số vốn mà thôi, chị à.
- Nhưng...
- Đừng ngại, chị trả góp dần sau này cũng được.
Chị lấy làm mừng rỡ, cuống quít trả tôi một ít tiền.
- Chao ôi, quư hóa quá! Cảm ơn... cảm ơn... anh nhá!
Mai lại, chị Tám trả góp tiếp. Chị kể :
- Thầy bi thảm lắm... Gần Tết, cô lại ngă bệnh... Thầy nhận sách, mừng mừng tủi tủi tội ghê, anh à!... Thầy cũ tṛ xưa khóc, khóc măi!
Tôi vụt muốn nhảy cỡn lên và thét to:
“Hỡi ông Victor, ông Lev, ông Dostoievski... ơi! Ông Khái, ông Vũ, ông Ngô... ơi! Có những thứ không bao giờ hạ giá được! Có những người b́nh thường, vô danh tiểu tốt nhưng có những kiệt tác không hạ giá nổi, đó là: ''Tấm ḷng''
HSNQ
cha12 ba
11-19-2019, 21:25
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1486776&stc=1&d=1574198721
Tôi may áo dài, áo khoác, cà vạt với h́nh ảnh cờ vàng ba sọc đỏ để làm ǵ? May để bán. Mục tiêu của buôn bán là lợi nhuận, tất nhiên, đó là điều không thể chối căi. Nhưng, là một người bảo vệ Nhân quyền và hoạt động xă hội dân sự, lợi nhuận không phải mục tiêu duy nhất của tôi. Thông thường, mỗi công việc của chúng ta thường nhắm đến không chỉ một, mà hai, ba mục tiêu.
Trước nay, lá cờ vàng ba sọc đỏ cũng như mọi biểu tượng khác liên quan đến Việt Nam Cộng Hoà đều là những thứ nhạy cảm, bị đưa ra ngoài ṿng pháp luật một cách bất thành văn. Nói đến nó là nói đến công an và nhà tù.
Chúng ta, những người con Việt Nam c̣n giữ ḷng xót xa cho mệnh người và vận nước chưa thể nào quên được một triệu quân cán chính Việt Nam cộng hoà đă phải tŕnh diện chính quyền cộng sản và bị đày đi lao động khổ sai dưới cách gọi trịch thượng của chính quyền cộng sản là "lao động cải tạo" và đă có hàng trăm ngàn người lính Việt Nam Cộng Hoà không chết v́ bom đạn chiến tranh mà chết v́ bị tra tấn, đói khát, bệnh tật trong nhà tù cộng sản. Chúng ta chưa thể quên một miền Nam tan hoang sau 1975 và ḷng người dân miền Nam c̣n rỉ máu cho đến hôm nay.
Chúng ta chưa thể quên những vết cắt sâu hoắm trong ḷng dù vẫn dùng thời gian để bôi xoá nó.
Chúng ta chưa quên, v́ sao? V́ chính những người cộng sản cho đến hôm nay vẫn cai trị toàn bộ Việt Nam với bộ máy chính quyền công an trị chà đạp Nhân quyền. Họ một mặt ca ngợi "Thống nhất" nhưng mặt khác vẫn ăn mừng Ba mươi tháng Tư. Họ rao giảng "hoà hợp" nhưng vẫn bắn đại bác vào quá khứ (cái quá khứ từng là tuổi trẻ, từng là sức sống, từng là niềm tự hào của hàng triệu con người). Họ thèm khát ngoại tệ của "khúc ruột ngàn dặm" nhưng lại luôn miệng nói về lịch sử với những từ như: nguỵ quân, nguỵ quyền.
Họ nói về hoà b́nh nhưng vẫn giữ cách hành xử với người dân bằng bạo lực tàn ác. Họ tra tấn, bắt giam, khủng bố tinh thần những ai nhắc đến Việt Nam Cộng hoà, trưng cờ vàng ba sọc đỏ...
Ở Việt Nam, không ai dám giữ bất cứ cái ǵ có màu vàng ba sọc đỏ một cách có chủ ư mà không chuẩn bị tinh thần để bị công an sách nhiễu. Sau ngày VNCH sụp đổ, dưới thời bao cấp, trưng cờ vàng th́ h́nh phạt có thể là cái chết. Một Nguyễn Viết Dũng cầm cờ vàng, mang quân phục VNCH đi biểu t́nh đă bị bỏ tù. Tôi bán cà vạt, may áo dài cờ vàng bị dư luận viên nhắn tin thoá mạ và đe doạ giết.
Một cô MC may áo dài cờ vàng dẫn chương tŕnh đám cưới bị công an mời đi làm việc... V́ thế, lá cờ vàng không chỉ là biểu tượng của một quốc gia dân chủ non trẻ có tên Việt Nam Cộng Hoà, hay có thể là biểu tượng của đất nước và vương quyền của vài vị vua nào đó dưới triều Nguyễn; mà vô h́nh trung, nó trở nên thứ song hành với chính sách khủng bố của chính quyền CSVN; trở nên thứ gắn liền với sự chà đạp quyền tự do lương tâm (hay c̣n gọi là quyền tự do tư tưởng) của chính quyền độc tài.
Tôi biết hết thảy những sự thù địch với cờ vàng như thế của chính quyền CSVN và sự e sợ của người dân với h́nh ảnh lá cờ này. Tôi cũng lường được những hậu quả không sớm th́ muộn xảy ra cho chính ḿnh khi may, in các sản phẩm thời trang dựa trên h́nh ảnh lá hoàng kỳ này. Nhưng tôi vẫn làm. V́ sao? Nếu chỉ v́ mục tiêu lợi nhuận, không ai mang an toàn của ḿnh và gia đ́nh ḿnh ra đánh đổi với vài triệu đồng. Trước giờ hầu như các sản phẩm cờ vàng, đặc biệt là áo khoác, đều được sản xuất ở bên ngoài Việt Nam, đưa vào trong nước với số lượng nhỏ.
Bây giờ, tôi may các sản phẩm cờ vàng hàng loạt. Không phải chỉ để bán cho những người ở hải ngoại yêu thích màu cờ họ ấp ủ trong tim bao chục năm nay; mà c̣n để tặng, để bán cho người Việt quốc nội. Điều quan trọng là các sản phẩm được sản xuất ở chính Việt Nam, được vận chuyển, quảng bá ở Việt Nam, được trữ trong kho hàng của một người đang ở Việt Nam, và được bán, tặng cho anh chị em ở tại Việt Nam và được nổi bật trên khắp thôn làng, đường phố Việt Nam.
Tôi muốn "b́nh thường hoá" h́nh ảnh đi liền với sự sợ hăi đó. Tôi muốn góp chút sức giải toả "lời nguyền" nhắm vào màu cờ này. Tôi muốn màu vải nền vàng với ba sọc đỏ nổi bật sẽ là đi vào tâm thức người dân, đặc biệt là giới trẻ, không chỉ như là một thứ ǵ đó b́nh thường, không mang tính đe doạ mà c̣n đẹp đẽ dưới b́nh diện thẩm mỹ. Một tà áo dài vàng thướt tha, một chiếc cà vạt lụa vàng để mặc với áo sơ mi trắng, một áo khoác vàng có ba sọc thể thao trên cánh tay để mặc ra ngoài khi trời trở gió...
Vậy đó, cái ǵ hiếm hoi th́ bất thường, nhưng những ǵ quen mắt th́ dần dần trở nên b́nh thường. Khi cờ vàng được thiết kế thành áo thể thao, mũ nón, áo dài, áo đầm, logo công ty, biểu tượng của hội đoàn... một cách vô t́nh hoặc cố ư (nhưng công an làm sao biết chúng ta vô t́nh hay cố ư?) th́ lâu dần tâm thức người dân không c̣n e dè với cờ vàng nữa, công an của nhà cầm quyền cũng không thể kiểm soát được việc sử dụng nó. Vậy đó, đừng quá nghiêm trọng hoá mọi thứ, hăy để nó diễn ra tự nhiên, nhẹ nhàng như nước chảy.
Bên cạnh mong muốn xoá bỏ "sự bất thường" của cờ vàng trên đất Việt Nam, tôi c̣n muốn thông qua việc mặc các sản phẩm thời trang cờ vàng để truyền đạt sự ủng hộ cho quyền tự do lương tâm của người Việt Nam đang bị dày xéo dưới gót giày độc tài. Quyền tự do lương tâm là quyền tiên khởi của nhiều nhân quyền khác như quyền tự do biểu đạt, tự do ngôn luận, tự do tôn giáo... Bởi chúng ta được sinh ra với quyền tự do nuôi dưỡng điều ta tin tưởng, tự do trân trọng và ôm ấp trong tim một thời kỳ lịch sử, một biểu tượng dù thể chế đó không c̣n, tự do tin tưởng rằng một điều ǵ đó là tốt đẹp mà không phải điều ǵ khác, tự do phát ngôn cho điều ta tin là đúng (miễn là tất cả những điều đó không phải là bạo lực và chống lại nhân phẩm), nên nhân loại mới cùng ngồi lại với nhau để đồng ư kư kết tôn trọng tự do tôn giáo, tự do biểu đạt, tự do ngôn luận...
Nhà cầm quyền Việt Nam, về mặt nguyên tắc, không được phép cấm cờ vàng và đàn áp những ai yêu quư nó, cũng giống như họ không được phép bịt miệng những người bất đồng chính kiến và đàn áp quyền tự do tôn giáo vậy. Thế nhưng, hầu như người ta dành nhiều sự ủng hộ cho một tôn giáo bị đàn áp, một người bất đồng chính kiến bị bỏ tù hơn là một người ủng hộ cờ vàng bị tra tấn. Có ǵ khác biệt giữa quyền tự do được trân trọng điều ǵ đó (ở đây là t́nh cảm yêu quư trân trọng cờ vàng và Việt Nam Cộng Hoà) với quyền tự do thờ phượng hay quyền tự do phát biểu chỉ trích chính quyền? Không khác biệt.
Vậy tự do lương tâm và tự do biểu đạt có phải là chúng ta được quyền trưng bày các biểu tượng chống lại con người, các biểu tượng khủng bố hay các biểu tượng khác làm tổn thương lương tâm nhân loại không? Dứt khoát Không. VNCH là một chính thể dân chủ non trẻ, c̣n nhiều khiếm khuyết, cố gắng trưởng thành trong một thời kỳ chiến tranh khốc liệt và trong một giải đoạn lịch sử quốc tế phức tạp. V́ thế, tưởng nhớ VNCH chỉ làm chính quyền cộng sản lo sợ và thù ghét chứ không làm tổn thương lương tâm bất cứ ai, ngay cả những gia đ́nh cựu bộ đội Bắc Việt, v́ miền Bắc chủ động đánh chiếm miền Nam chứ không phải ngược lại. Bởi vậy, chúng ta có thể loại trừ khả năng đó.
Tự do lương tâm? Vậy v́ sao cờ đỏ bị đả kích ở hải ngoại? Vâng, cờ đỏ là biểu tượng của chế độ độc tài đàn áp nhân quyền, ngăn chặn dân chủ. Chống cờ đỏ nghĩa là biểu tỏ sự bất đồng của những người b́nh thường với một chính quyền tham tàn.
Đó cũng là cách thực thi quyền tự do biểu đạt. Nhưng đứng trên vị trí một nhà nước, với độc quyền bạo lực, không một chính quyền nào được phép cấm đoán tự do lương tâm, tự do ǵn giữ màu cờ của người dân. Và v́ thế suy ra, chừng nào Việt Nam có dân chủ th́ một Hiến pháp tự do cần toàn thể người dân, đặc biệt là giới trí thức, cân nhắc xem có nên đưa đảng cộng sản và các biểu tượng của nó ra ngoài ṿng pháp luật dựa trên những tội ác và các hành động khủng bố họ đă gây ra hay không.
Nếu không, th́ trong một Việt Nam tự do dân chủ thực sự không cho phép đàn áp quyền tự do của những người vẫn yêu mến lá cờ nhuộm màu máu này.
Tóm lại, tôi vẫn tiếp tục dùng h́nh ảnh cờ vàng cho những sản phẩm thời trang của ḿnh miễn là có người vẫn yêu mến nó; v́ đó là quyền tự do lương tâm của những người yêu mến Việt Nam Cộng Hoà và của chính người viết bài này.
Huỳnh Thục Vy
Buôn Hồ 8/6/2017
cha12 ba
11-24-2019, 20:49
Xin gọi ông ta là Ông X. Để tránh phiền phức. Thời buổi bây giờ, con người dễ bị chụp mũ bất cứ lúc nào và bởi bất cứ ai. Ở trên chụp xuống là nhà cầm quyền – hạng này đông lắm và rất... vững tay nghề v́ đă từng hành nghề này cả mấy chục năm. Ở dưới chụp lên là kẻ tiểu nhơn – hạng này thường thấy xuất hiện khi có biến cố hay khi thấy chánh quyền đa nghi như Tào Tháo; hạng này hành động theo thời cơ nên tay nghề lắm khi c̣n vụng; họ không đông nhưng rất nguy hiểm bởi v́ họ giống như mọi người nên khó mà nhận diện! Ở ngang với ḿnh mà chụp mũ ḿnh là mấy đứa mà ḿnh thường gọi là bạn hay chiến hữu hay đồng chí – hạng... mắc dịch này mới bắt tay ôm hôn ḿnh thắm thiết đó, vậy mà hôm sau đă "trở cờ xé lẻ" bởi v́ cái đít của họ đ̣i cái ghế và cái mặt của họ muốn được... bự bằng cái nia (để được thấy là… đại diện!); hạng này không cần tay nghề khéo nên cách chụp mũ thiếu... tế nhị! Nói chung, hạng chụp mũ nào cũng chỉ chụp người có tên tuổi đàng hoàng chớ chẳng ai chụp mũ một kẻ vô danh. Cho nên, gọi nhân vật trong chuyện sau đây là ông X để ổng trở thành kẻ vô danh, khỏi bị chụp mũ! (Xin lỗi! Tôi hơi dài ḍng ở đây tại v́ tôi muốn mọi người đều thấy tôi "rơ như ban ngày", để đừng ai... chụp mũ tôi "có ư đồ này nọ". Đa tạ).
Bây giờ th́ xin nói đến ông X.
Hồi thời trước – thời mà sau này "được" gọi là ngụy – ông X làm việc cho một hăng tư của ngoại quốc. Ông làm việc lâu năm và rất đắc lực nên ban giám đốc giao cho ông những chức vụ quan trọng với quyền hạn về tài chánh thật rộng răi. Để thực hiện những chương tŕnh xây dựng đồ sộ của hăng, ông thường xuyên giao dịch với chánh quyền. Nhờ vậy, ông "quen lớn" nhiều trong cả hai giới dân sự và quân sự.
Ở địa vị như của ông, con người dễ bị cám dỗ v́ tư lợi. Chẳng có ǵ khó hết. Chỉ cần "nhắm mắt" một chút là nhà thầu sẽ biết cách đền ơn. Chỉ cần "biết phải quấy" một chút là vô "áp phe" riêng cho ḿnh. Chỉ cần "bóp chẹt bắt bí" một chút là hất chân những đứa không theo bè cánh...
Ông X lại không thuộc hạng "biết làm ăn" như kể trên. Ông lớn lên trong một gia đ́nh theo Khổng giáo, lấy "nhân nghĩa lễ trí tín" làm phương châm, luôn đề cao giá trị đạo đức của con người. Cho nên làm việc cho hăng gần hai mươi năm mà không thấy ông... "xơ múi" chút ǵ hết! Bạn bè có đứa chê ông nhát. Ông cười: "Thà tao nhát mà tao giữ tṛn liêm sỉ. Cái đó mới là cái khó. Người ta có thể chê tao như mày đă chê tao. Chớ không ai dám khi dễ tao hết. Cái phách của tao là ở chỗ đó!".
... 30 tháng tư 1975. Ông X đă không di tản. Nghĩ rằng ḿnh làm việc cho hăng tư, lại là hăng của ngoại quốc, chắc "họ không làm ǵ đâu". Chẳng dè quân mũ tai bèo (Giải phóng miền Nam) và quân nón cối (bộ đội) vào Nam tiếp thu tuốt tuột. Hăng công hăng tư ǵ, lớn nhỏ ǵ cũng "đớp" hết ráo (Trước đó, họ có tuyên bố "không đụng tới cây kim sợi chỉ của dân", và sự thật, họ đă làm đúng như vậy, mới chết! Bằng cớ là họ đă lấy hết, chỉ chừa có... cây kim sợi chỉ! Cho nên, có thấy ai thưa gởi rằng bị cách mạng... cướp mất cây kim sợi chỉ đâu? Vậy mà sao ai cũng nói họ "nói một đàng mà làm một nẻo" hết! Oan cho họ! Có điều là với "cây kim sợi chỉ", người dân không biết... "làm khỉ ǵ ăn". Chỉ c̣n có nước may cái miệng lại để khỏi phải ăn, khỏi phải nói!).
Hăng của ông X bị quân mũ tai bèo mang bí số K7 tiếp thu. May cho ổng: người dẫn đầu toán tiếp thu là người chú bà con đi khu hồi kháng chiến 1945. Nhờ ông này can thiệp nên ông X không bị đi cải tạo, nhưng bị đổi đi "hạ tầng công tác" ở một kho hóa chất (Sự che chở người thân như vậy rất hiếm thấy trong chế độ. Và có lẽ v́ vậy mà chưa đầy sáu tháng sau, ông cán bộ đó bị cho "về vườn" mặc dầu chưa tới hạn tuổi!).
Bấy giờ, ông X ăn lương 80 đồng. Trong khi người tài xế cũ của ông lảnh 90 đồng! Ông được phát lương mỗi tháng hai kỳ. Mỗi kỳ là 40 đồng nhưng bị giữ lại 2 đồng để cho vào sổ tiết kiệm (Nhà Nước lo cho dân chí t́nh như vậy mà vẫn có người không bằng ḷng. Lạ thật!).
Bấy giờ, v́ tất cả ngân hàng đều bị tịch thu, nên tiền của mà ông X để trong ngân hàng của ổng kể như đă... cúng cô hồn! Ông X trắng tay và... trắng mắt.
Bấy giờ, vợ con ông X ră ra đi làm trong mấy tổ hợp. Hai đứa nhỏ nhứt ở nhà dán bao giấy bỏ mối cho bạn hàng ngoài chợ gói đồ. Ông X bán lần xe cộ, bàn ghế tủ...
Nhiều khi ông thầm nghĩ: "Ḿnh đă tự hào giữ tṛn liêm sỉ từ mấy mươi năm. Bây giờ... đổi lấy cái ăn cũng không được. Phải chi hồi đó ḿnh nhắm mắt làm bậy, mánh mung chụp giựt đầy túi rồi bay ra ngoại quốc ở, th́ bây giờ ḿnh đâu có ngồi đây nh́n cái khổ cực của vợ con! Riết rồi không biết là ḿnh khôn hay ḿnh dại nữa".
Hôm nay là ngày ông đi bán chiếc xe đạp của ông. Ông đă tính kỹ: đạp xe ra chỗ thằng nhỏ sửa xe đạp ở góc đường xin nó cho đứng nhờ để bán; ở đó người qua lại cũng đông và người ghé vào bơm bánh hay sửa xe cũng thường; thế nào cũng có người hỏi mua. Sau khi lau chùi sạch sẽ chiếc xe, ông lấy một miếng b́a cứng viết lên đó "Bán xe đạp" rồi khoét lỗ xỏ sẵn dây để mang ra cột tại chỗ.
Vừa làm ông vừa nghĩ đến thân phận của ḿnh, đến cái liêm sỉ mà ông đă đeo đẳng từ bao nhiêu năm. Ông cười chua chát: "Cái liêm sỉ không giá trị bằng chiếc xe đạp!". Bỗng ông nẩy ra một ư, vừa hài hước vừa táo bạo: "Tại sao ḿnh không treo bảng bán cái liêm sỉ? Cười chơi, sợ ǵ?". Vậy là ông lấy một miếng cạc-tông, nắn nót viết lên đó hàng chữ "Bán cái liêm sỉ. Bảo đảm 20 năm chưa sứt mẻ". Khoét lỗ xỏ dây xong, ông cho hết vào túi xách, đạp xe ra ngơ.
Thằng nhỏ sửa xe tuổi độ mười hai mười ba. Ốm nhom, đen thui, cười hở lợi. Sáng nào nó cũng kéo chiếc xe hai bánh chở hai thùng gỗ nhỏ và mớ đồ nghề, ra... hành nghề cạnh trụ đèn ở góc đường. Sợ người ta không biết hay sao mà thấy nó có treo trên trụ đèn tấm bảng trắng sơn chữ đỏ "Tại đây sửa xe đạp đủ loại".
Khi ông X xin đứng nhờ, nó vui vẻ nhận lời ngay:
- Dạ được! Dạ được! Ông Hai cứ dựng xe cạnh cột đèn đó, không sao hết. Chỗ này là chỗ "bá tánh" chớ phải của riêng cháu đâu mà ông Hai xin phép!
Rồi nó lấy cái thùng gỗ úp xuống, mời:
- Ông Hai ngồi. Cháu đang lỡ tay!
Nó làm như nếu nó không lỡ tay th́ nó có bổn phận phải ngồi... tiếp chuyện ông X vậy! Ông thấy có cảm t́nh ngay với thằng nhỏ. Ông cảm ơn rồi lấy hai miếng cạc-tông ra, treo một tấm lên sườn xe đạp, tấm thứ hai đeo lên cổ của ḿnh một cách thích thú!
Ông ngồi xuống thùng gỗ phía sau lưng thằng nhỏ, đốt thuốc hút, ung dung. Thằng nhỏ đang ráp sợi dây sên vào chiếc xe đạp dựng ngược. Nó vừa làm vừa nói chuyện với ông X, mắt vẫn nh́n chăm chú vào công việc.
- Ông Hai bán xe rồi lấy ǵ mà đi?
- Th́... tôi đi chung xe với bà nhà tôi.
- Ông đèo bà hay bà đèo ông vậy?
Ông X bật cười:
- Dĩ nhiên là tôi đèo bả chớ!
- Ư ! Bây giờ đổi đời rồi. Mấy bà chở chồng chạy bon bon thiếu ǵ, ông Hai.
Nói xong, nó cười hắc hắc. Ngừng một lúc, chừng như đang ngẫm nghĩ ǵ đó. Rồi nó nói tiếp, giọng ngang ngang:
- Bây giờ sao nhiều người bán đồ bán đạc trong nhà quá. Ở xóm của cháu, thấy có người cạy gạch bông nền nhà lên bán đặng ăn, ông Hai à!
H́nh ảnh đó làm ông xúc động. Ông không biết phải nói ǵ. Sự bần cùng của người dân trong chế độ được gọi là ưu việt này, đă vượt quá xa tầm tưởng tượng của con người... th́ c̣n lời ǵ để nói? Im lặng, ông hít nhiều hơi thuốc dài...
Thấy sao "người đối thoại" của nó làm thinh, thằng nhỏ quay đầu nh́n lại. Bây giờ nó mới thấy tấm bảng ông đeo trước ngực. Nó ngạc nhiên:
- Ủa! Ông c̣n bán cái giống ǵ nữa vậy?
- Th́... cháu đọc coi.
- Cái... "liêm"... Cái "liêm sỉ" là cái ǵ vậy, ông Hai?
- Ờ... Cái liêm sỉ là... (Ông ngập ngừng t́m lời để giải nghĩa) Là... Là cái mà thiên hạ ai cũng quí trọng hết. Người ta coi nó có giá trị như... có giá trị như...
- Như hột xoàn hả ông Hai?
- Ờ! Đại loại như vậy. Thiên hạ cho rằng người nào có cái liêm sỉ cũng thấy sáng ngời không kém.
Nổi tánh ṭ ṃ, thằng nhỏ chùi vội hai tay vào một miếng giẻ cũng dơ như tay của nó, rồi xoay hẳn người lại, hâm hở:
- Ông Hai cho cháu coi một chút được không? Từ cha sanh mẹ đẻ cháu chưa nghe nói tới cái liêm sỉ bao giờ, chớ đừng nói thấy.
- À cái này không có coi được. Lớn lên rồi cháu sẽ biết.
Thằng nhỏ tiu nghỉu, quay trở về công việc mà nghĩ: "Chắc là đồ xịn lắm nên ổng sợ!"
Có hai thanh niên dừng lại bơm bánh xe. Cả hai đều đọc bảng treo trước ngực ông X. Một anh hỏi anh kia:
- Cái liêm sỉ là cái ǵ vậy mậy?
Thằng nhỏ nói hớt, vẻ sành sỏi:
- Là đồ nữ trang loại xịn. Mắc lắm đó!
Ông X mỉm cười, chua chát nghĩ: "Chế độ đâu có dạy con người phải có liêm sỉ. Bây giờ, chỉ thấy học đấu tranh, học hận thù, học giết chóc... chớ đâu thấy học làm người có đạo đức, trọng lễ nghĩa để mà biết liêm sỉ là ǵ?"
Một anh bộ đội, nón cối nghiêng nghiêng, tấp Honda vào hỏi mua "săm" xe đạp. Thằng nhỏ nói: "Sửa xe chớ không có bán đồ phụ tùng". Chờ cho anh bộ đội đi khuất, nó quay lại cười cười nói với ông X:
- Ruột xe th́ nói ruột xe. Mấy chả nói "săm". Hồi đầu cháu đâu có biết. Cháu chỉ qua bà xẩm bán nước sâm ở bên kia đường. Thấy cười quá! Họ nói tiếng ǵ đâu không, hà!
Một thanh niên chở một ông già, ngừng lại nhờ thằng nhỏ siết lại cái đầu bàn đạp. Sau khi nh́n ông X, anh thanh niên hỏi nhỏ ông già:
- Liêm sỉ là cái ǵ hả ông nội?
Ông già tằng hắng rồi nói, giọng nghiêm trang:
- Là cái mà nó bắt con người ta phải cẩn thận trong suy tư trong hành động. Nó không cho con người ta làm bậy làm quấy, làm sai đạo lư. Nó bắt con người ta phải biết xấu hổ khi có ư xâm phạm thuần phong mỹ tục. Quí lắm, con thấy không? Vậy mà thời buổi bây giờ có mấy ai biết nó là ǵ...
Trả tiền xong, người cháu đợi người ông ngồi đàng hoàng vững chăi trên pọt-ba-ga rồi mới đạp đi. Ông già quay đầu nh́n lại ông X, giống như nh́n một món đồ cổ!
Mặt trời đă lên cao. Cây me già cạnh đó đổ bóng mát rượi xuống chỗ "hành nghề" của thằng nhỏ. Gió thổi hiu hiu. Lá me lăn tăn rụng...
Một ông già râu tóc bạc phơ đạp xe lọc cọc ghé vô nhờ sửa cái thắng. Sau khi... "kiểm tra" lại bộ phận, thằng nhỏ găi găi đầu mặc dù tay nó dơ hầy:
- Cha... Vụ này hơi lâu à ông Hai. Cũng năm mười phút à!
- Không sao. Tao đợi. Tao thiếu ǵ th́ giờ.
Nó vội vàng lật úp cái thùng gỗ c̣n lại, đặt gần chỗ ông X:
- Ông ngồi đây. Có ông Hai này ngồi bán xe, từ sáng giờ không thấy ai hỏi hết. Chắc cũng buồn!
Đó là cách nó giới thiệu để hai người dễ dàng bắt chuyện với nhau, nếu muốn.
Ông già ngồi xuống, gật đầu chào ông X, rồi móc bọc thuốc rê, mời:
- Ông vấn một điếu chơi.
- Cám ơn. Tôi có đem theo thuốc vấn sẵn ở nhà.
Ông X lấy trong túi ra hộp thiếc giẹp màu vàng (loại đựng thuốc điếu 555 ngày xưa) móp méo trầy trụa, mở ra mời lại:
- Ông hút thử thứ này coi.
Ông già cất bọc thuốc vào túi lấy một điếu của ông X để lên môi, đốt. Ổng hít mấy hơi thật dài rồi gật gù:
- Ùm... Một phần Lạng Sơn hai phần G̣ Vấp.
- Đúng! Ông rành quá!
- Một đời hút thuốc mà không rành sao được, ông bạn.
Hai người im lặng thở những hơi khói dài. Giờ đó, đường cũng vắng, chỉ nghe tiếng lách cách sửa xe của thằng nhỏ. Một lúc lâu sau, bỗng ông già tằng hắng rồi nheo mắt nh́n thẳng ông X, giọng ôn tồn:
- Ông bạn à. Tôi nghĩ nếu ông bạn c̣n chút liêm sỉ th́ nên dẹp tấm bảng bán liêm sỉ của ông đi. Chỉ có phường vô liêm sỉ mới khoe khoang khoác lác rằng ta là thế này, ta là thế nọ, ta hơn thiên hạ về đủ mọi mặt vv…. Sự thật, họ không có ǵ hết. Bọn vô liêm sỉ đó đă chà đạp mọi giá trị tinh thần của con người, đă chối bỏ truyền thống đạo đức của ông cha để lại từ không biết mấy ngàn năm.
Ông X im lặng gật gù nghe. Ông già ngừng một chút để hít mấy hơi thuốc. Rồi tiếp:
- Ông bạn à. Tôi tin rằng ông bạn là người có liêm sỉ. Trực giác cho tôi thấy như vậy. Bây giờ, đem rao bán cái liêm sỉ, ông bạn có thấy đó là hành động thiếu suy nghĩ không? Nói khùng mà nghe, giả dụ ông bạn có bán được cái liêm sỉ, ông bạn sẽ "trắng tay". Không c̣n liêm sỉ nữa th́ ông bạn sẽ thành cái ǵ?
Ông già ngừng ở đó, nh́n ông X một chút rồi nói gằn từng tiếng:
- Ông bạn sẽ là thằng-vô-liêm-sỉ!
Đến đây, thằng nhỏ đă sửa xong cái thắng. Ông già đứng lên chào ông X, trả tiền rồi đạp xe đi thẳng.
Hút tàn điếu thuốc, ông X thở dài, đứng lên tháo hai miếng cạc-tông cho vào túi xách. Thằng nhỏ ngạc nhiên:
- Ủa! Bộ ông Hai về hả?
- Ừ!
- Sao về sớm vậy?
- Ừ! Về sớm.
Ông X nói bằng một giọng trống rỗng. Thằng nhỏ ân cần dặn:
- Ông Hai cẩn thận nghe! Coi chừng tụi nó giựt cái liêm sỉ à. Mấy thằng lưu manh nó giựt bóp của người ta hoài, hà!
Ông X làm thinh đạp xe đi, bỗng nghe như cái liêm sỉ của ông nó nặng như ch́. Vậy mà bao nhiêu lâu nay, ngày ngày ông vẫn c̣ng lưng cơng nó để đi t́m một chân trời, một lối thoát, một chút ánh sáng ở cuối con đường hầm… !
Tiểu Tử
cha12 ba
11-27-2019, 22:42
11/27/19
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1490922&stc=1&d=1574894509
Tác giả đă nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2019. Là con của một sĩ quan tù cải tạo, ông đă góp 3 bài viết xúc động, kể lại việc một ḿnh ra miền Bắc, đạp xe đi t́m cha tại trại tù Vĩnh Phú, vùng biên giới Việt-Hoa Sau đây là bài viết mới nhất của Ông nhân ngày lễ Tạ ơn
****
Như trong bài hát " Khóc một ḍng sông" của nhạc sĩ Đức Huy, " Cũng may thời gian qua vun vút không như Sài G̣n", quay qua quay lại cũng đến ngày về hưu. Mới đó thấm thoát cũng đă trôi qua hơn 20 năm trên nước Mỹ này.
Gần 70 năm cuộc đời với bao nhiêu gập ghềnh sóng gió. 25 năm dưới chế độ Cộng Hoà, 23 năm với Cộng Sản và 21 năm trên một miền đất thật xa quê nhà. Những quảng đời với những xúc cảm thật khác nhau. Những ngày hạnh phúc thời Việt Nam Cộng Hoà, những năm tháng tủi nhục sau 1975 và thời gian an b́nh trên xứ người. Kỷ niệm nhiều không kể xiết. Có những giây phút rất muốn giữ lại trong trí nhớ nhưng cũng có những khoảnh khắc muốn quên nhưng không thể nào quên được.
Đă đi qua hết ¾ của cuộc đời. Đă đến lúc phải dừng lại những đam mê, những tham vọng, những toan tính. Thanksgiving là ngày tôi chọn để "gác kiếm, qui ẩn". Một ngày rất dễ nhớ cho một quyết định đặc biệt và quan trọng của đời người.
Vê hưu chính là lúc nh́n lại chặng đường đă qua để chuẩn bị một cuộc sống sắp tới. Nếu ví đời người như thời gian với 4 mùa, th́ tôi đang bắt đầu những tháng ngày mùa đông. Nh́n lại không phải để hối tiếc mà để nói với đời một tiếng cám ơn, mặc dầu thế hệ chúng tôi thật sự không may mắn. Sinh ra trong những năm 1950-1951, cho đến ngày mất nước, thời gian thanh b́nh quá ngăn ngủi. Nhưng cũng trong nhờ vậy chúng tôi mới cảm nhận hết được nỗi bất hạnh của những ngày c̣n ở lại quê nhà, để tự ḿnh chứng kiến, trải qua những đau khổ tột cùng và do đó mới thấy hết cái giá trị của sự tự do và hạnh phúc nơi quê nguời.
Ở xứ Mỹ này có rất nhiều ngày để nhớ: lễ mẹ , lễ cha, lễ độc lập, lễ t́nh nhân...Ngày lễ nào cũng có một ư nghĩa rất riêng, nhưng có lẽ Thanksgiving là một ngày ưa thích nhất của tôi. Bởi v́ không có ǵ ư nghĩa hơn là lúc nhắc ta nhớ đến những ơn nặng nghĩa sâu. Nhớ để cám ơn đời, cám ơn người.
Trên tất cả xin được nói lời cám ơn nước Mỹ, cám ơn miền đất không phải nơi tôi sinh ra nhưng chắc chắn sẽ ôm ấp tôi những ngày c̣n lại. Cám ơn một đất nước có thể không phải là thiên đường nhưng chắc chắn không là địa ngục. 21 năm sống trên đất nước này, có nhiều điều rất thích nhưng cũng có những việc không bằng ḷng. Vẫn c̣n đó những bất công, vẫn c̣n đó khoảng chênh lệch quá mức giữa giàu nghèo. Không chiến tranh nhưng vẫn có những bất an của súng đạn. An nhàn nhưng vẫn c̣n những nỗi lo của những ngày hưu trí. Những băn khoăn về bảo hiểm...Những điều không vừa ḷng vẫn c̣n nhiều lắm, nhưng để ghét, để rời bỏ đất nước này như lần giă biệt quê nhà 21 năm về trước, chắc chắn sẽ không bao giờ v́ với tôi, với gia đ́nh tôi, nước Mỹ là ân nhân.
Và có lẽ chỉ những ai sống trong hoàn cảnh của gia đ́nh tôi, những người con của một sĩ quan Cộng Hoà chết trong trại cải tạo, ở lại lây lất trong một thành phố đầy thù hận suốt mấy mươi năm mới hiểu hết được cái ư nghĩa của cảm kích, ư nghĩa của ân huệ, của tự do và t́nh người.
Những năm sau này, mặc dầu vẫn c̣n quá nhiều người nghèo khổ tại quê nhà, nhưng cũng có những người bằng những cách khác nhau trở nên giàu có. Đi ra nước ngoài để chơi, để định cư là một việc không quá khó khăn. Nhiều người thích đất nước này nhưng cũng có không ít xem miền đất này như một nơi tạm dừng chân. Có người bạn tôi tuyên bố: Việt Nam sướng hơn nhiều, tội ǵ định cư ở đây. Mỗi người có một hoàn cảnh, chỉ có điều khi tôi thắc mắc hỏi: "ông chê sao ông qua đây mua nhà, tốn tiền chạy chọt cho con cháu học rồi ở lại luôn". H́nh như không có thằng bạn nào trả lời.
Tôi nhớ có lần thằng bạn thời trung học từ Úc qua thăm, đem cho tôi bảng danh sách những thành phố đáng sống nhất trên thế giới. Hắn nói Melbourne của Úc đứng nhất nh́ ǵ đó, rồi đến Canada, Na Uy... và h́nh như không có thành phố nào của Mỹ trong 10 hạng đầu. Hắn nói y tế Mỹ không bằng Úc. Cuối cùng hắn phán một câu xanh rờn. Có dịp mày qua Úc chơi sẽ biết. Tôi th́ chưa có dịp đi Úc chỉ biết, nó có 2 đứa con trai, cả hai đứa đều sang Mỹ học, tốt nghiệp ra làm việc và định cư luôn tại Cali.
Bạn tôi nhiều đứa sau này ở lại Việt Nam, làm ăn khấm khá, năm nào cũng qua Mỹ chơi.
Hắn nói ở Việt Nam sướng hơn, nhưng con cái th́ toàn ở Mỹ. Nhiều người ở đây ba bốn mươi năm nói "nghỉ hưu về Việt Nam dưỡng già". Nói th́ nói vậy chứ chuyển từ " dự định" đến "thực hiện" chắc đến hết đời người vẫn chưa xong.
Mà thôi nói cho vui, ai về th́ về,chứ biểu tôi rời bỏ nước Mỹ, không bao giờ. Sẽ không bao giờ tôi rời bỏ đất nước này bởi v́ quên làm sao được cái nghĩa t́nh của những ngày đầu khốn khó.
Nhớ lại những ngày đầu tiên chân ướt chân ráo đến Mỹ, tôi về sống tại Tulsa. Một thành phố nhỏ bé thật hiền hoà, tuy không có nhiều người Việt Nam như Cali nhưng t́nh cảm thật đậm đà. Luôn nhớ đến những chăm sóc thật thân t́nh của những người Việt và cả của những người bản xứ đối với một gia đ́nh đang c̣n lạ lẫm trên thành phố này. Nhà thờ Việt Nam đem cho những thùng áo quần, nhà chùa đem cho những đồ dùng, nồi cơm điện, nhà thờ Tin Lành đem cho đồ chơi cho hai cháu nhỏ. Những người hàng xóm đem từng món ăn. Những ngày đầu chưa có xe ở tạm nhà em gái, có một mục sư cùng xóm mỗi ngày chở đi làm giấy tờ, đi xin trường cho các cháu, t́m việc làm cho hai vợ chồng.
Giáng sinh đoàn tụ đầu tiên của đại gia đ́nh chúng tôi thật ấm áp mặc dầu bên ngoài trời mưa tuyết. Tôi cứ nhớ măi cái h́nh ảnh của bà người Mỹ già nhà đối diện. Nửa đêm đội mưa gơ cửa nhà chúng tôi để chỉ đưa một dĩa bánh cokkies nóng hổi kèm theo lời chúc "Merry Christmas and Happy New Year". Không bao giờ chúng tôi quên được t́nh cảm của những người láng giềng dành cho chúng tôi trong thời gian đầu định cư. Ngay cả khi về ở với mẹ tôi trong khu low income Meadow, thời gian đầu vợ chồng con cái ít khi ra khỏi nhà nhất là vào ban đêm. Cái khu toàn người nghèo, lợi tức thấp đủ mọi sắc dân. Một ít gia đ́nh người châu Á c̣n toàn là người Mễ và Mỹ đen. Nh́n bộ dạng mấy ông bà to lớn, hay tụ tập thành từng nhóm quanh khu xóm, cười nói ồn ào, nên cũng hơi sợ. Nhưng ở lâu lại thấy mến cái hiền lành và tốt bụng. Có lần trên đường đi làm về, tôi bị trượt xe dạt vào lề v́ đường đông đá sau mưa tuyết, phải nhờ ông Mỹ hàng xóm ra kéo xe về giùm. Ở một thời gian rồi cũng quen dần cái nhộn nhịp và ồn ào của xóm nghèo nhưng cũng rất nghĩa t́nh này. Có lần mưa đá làm lũng một lỗ thật lớn trên mái nhà pḥng ngủ. Nước vào đầy nhà từ mái. Qua hàng xóm cầu cứu báo hại nửa đêm 2 tay Mỹ đen cởi trần trùng trục leo lên mái h́ hà h́ hục lấy tăng che tạm cho khỏi dột. Sau này dọn nhà đi chỗ khác nhưng cứ thấy nhớ cái khu Meadow, lâu lâu lại chạy về thăm lại mấy ông bà hàng xóm.
Sau này v́ cuộc sống v́ nỗi khao khát được làm việc trong một công ty kỹ thuật lớn, có công việc phù hợp tôi di chuyển qua San Jose . Mặc dầu chưa bao giờ hối tiếc về sự lựa chọn của ḿnh sau gần 20 năm sống trên miền đất phía Bắc Cali này, nhưng tôi luôn nhớ về thành phố hiền hoà nhỏ bé đó. Tulsa như Huế quê ngoại của tôi, trầm lắng, dễ thương và nghĩa t́nh.
Không chỉ Tulsa, San jose cũng đối xử với tôi thật ấm áp. Người Việt Nam đông, bạn bè nhiều, khí hậu tuyệt vời, Silicon valley cũng giống như thành phố Sài G̣n nhộn nhịp của tôi những năm trước 1975. Nơi bắt đầu lại của tôi và cũng là nơi đă cứu sống mẹ tôi không biết bao nhiêu lần.
Về sống với gia đ́nh tôi khi bệnh của mẹ trở nặng. Mẹ vừa bị alzheimer, vừa bị tiểu đường, vừa cao huyết áp, vừa cao mở. Nói chung ở cái tuổi 76 khi mẹ vê đây, mẹ có đủ thứ bệnh. Nhờ khí hậu ấm áp, bác sĩ Việt Nam nhiều, vấn đề theo dơi bệnh dể dàng, sức khoẻ mẹ cũng đở hơn. Nhưng ở cái tuổi già th́ những rũi ro, biến chứng cũng càng nhiều. Mẹ ra vào nhà thương không biết bao nhiêu lần.
Có lần đang ngồi coi tivi, cảm thấy hơi mệt nằm xuống sofa, mặt mày tái mét. Đo đường xuống dưới 40. Chưa kịp cho ăn ngọt th́ mắt dại ra, mẹ gần như coma. Gọi cấp cứu. May mà chỉ 5 phút xe emergency tới ngay trước cửa nếu không là đi luôn.
Có lần áp huyết tăng cao (chắc là nửa đêm mở tủ bếp ăn hết chén mắm khoái khẩu), lại xỉu. Lại 911 cấp cứu. May mà tại xứ này chứ ở Việt Nam như mẹ vợ tôi th́ ra đi từ lâu. Nội cái đợi xe cấp cứu vô được cái xóm nhỏ, qua hai ba cái chợ chồm hổm đầu đường chắc là không kịp với cái ông thần chết đang đứng chờ chực cạnh giường.
Phải công nhận với những người ở cái class lưng chừng như tôi th́ mới lo chứ với những người già không tài sản như mẹ tôi, nước Mỹ đúng là thiên đường. Hàng tháng có tiền già, vô bệnh viện, tiền thuốc men không tốn một xu. Mà thuốc đâu phải rẽ. 13 loại thuốc. Vừa uống vừa chích. Nh́n cái giá thuốc chính phủ phải trả thay cho bệnh nhân là đủ chóng mặt. Chưa kể khi vào bệnh viện, nh́n cái bill bảo hiểm trả cho bệnh viện là xỉu.
Nội cái chi phí chữa chạy cái chân găy của mẹ chắc cũng mất toi số tiền dành dụm của tôi trong suốt 20 năm trên đất Mỹ. Cũng nhờ vậy dù nhớ nhớ quên quên mẹ vẫn c̣n sống với chúng tôi cho đến hôm nay.
Cám ơn đất nước này và cám ơn cuộc đời đă cho tôi sống những thời gian với đầy đủ cung bậc của cảm xúc. Những vô tư của tuổi nhỏ, những lăng mạn của một thời mới lớn, những hạnh phúc của tháng ngày đoàn tụ và tự do. Dù không mong muốn nhưng cũng phải cám ơn cuộc đời đă cho tôi nếm được nỗi đớn đau của những chia xa trong những tháng ngày đen tối. Nỗi cô đơn của những ngày lưu lạc xa quê. Để rồi là những hạnh phúc của những lần gặp lại mẹ, anh em và bạn bè .
Xin được cám ơn ba, người sĩ quan chế độ Cộng Hoà chết trong trại cải tạo. Không có ba, không có những hy sinh của cha ông, đồng đội, bạn bè, chúng con đă không có những tháng năm thanh b́nh. Và khi cuộc chiến kết thúc, ba vẫn kịp đánh đổi mạng sống cùng với những tháng ngày bi thảm trong trại cải tạo để cho mẹ và các con, các cháu của ba cơ hội qua miền đất tự do này. Bao nhiêu năm ba vẫn luôn theo dơi và phù hộ gia đ́nh chúng tôi.
Cám ơn mẹ, người đàn bà vĩ đại đă dành hết tuổi thanh xuân và đời ḿnh cho chồng cho con. Người đàn bà goá chồng ở tuổi 49, một ḿnh với 9 đứa con c̣n nhỏ dại, lăn lóc để tồn tại qua những nhiểu nhương và hận thù. Người vợ của một sĩ quan thua trận, vượt qua từng ngày, trải qua từng bữa, cuối cùng cũng đem được toàn bộ gia đ́nh đến bến bờ tự do.
Xin được cám ơn em, đă cùng tôi vượt qua bao gập ghềnh sóng gió. Em đă luôn cạnh tôi trong những giờ phút bi thảm cũng như những khoảnh khắc yêu thương. Mới đó mà chúng ta đă ở bên nhau trọn vẹn 43 năm. Bắt đầu bằng một đám cưới với chiếc nhẫn đính hôn 1 phân vàng và thiệp mừng đám cưới là tấm giấy "mời" đi kinh tế mới vào ngày hôm sau, em đă cùng tôi nếm đủ mùi vị của gian khổ, cay đắng và tủi nhục. Vẫn luôn nhớ măi cái chặng đường đă qua đó. Cám ơn t́nh yêu của em.
C̣n phải cám ơn nhiều nhiều nữa. Cám ơn t́nh nghĩa bạn bè. Cám ơn tấm ḷng những đứa cháu. Cám ơn những đứa em. Cám ơn những đứa con lương thiện của tôi. Trong những ngày cuối thu của miền Thung Lũng Silicon, đứa con trai đầu của một người tù chết trong trại cải tạo năm nào đă không c̣n trẻ nửa. Đang bước vào tuổi" Thất thập cổ lai hy", rổi sẽ có ngày sẽ nhớ nhớ quên quên như mẹ. Nên trong cái ngày Thanksgiving này không thể nào không viết, không thể nào không nói những lời cảm ơn.
Sẽ chưa phải là lần cuối cùng, xin được nói tiếng cám ơn Việt Báo và Viết Về Nước Mỹ. Việt Báo đă làm một nhịp cầu cho chúng tôi được trải ḷng qua những mẫu chuyện đời. Những câu chuyện thật đời thường nhưng nếu không được ghi, kể lại có lẽ rồi sẽ đi vào quên lăng. Có lẽ sẽ mất hút đâu đó trong cái trí nhớ đang già nua của tôi. Nhờ Việt Báo, qua những bài viết về cuộc đời, tôi đă t́m gặp lại những người bạn, những người thân đang lưu lạc khắp nơi. Như những mănh vỡ của quê hương được góp nhặt để ghép lại thành một quê nhà thứ hai trên xứ người. Nhờ vậy chúng tôi sẽ không bao giờ mất đi quê hương Việt Nam yêu dấu.
Lê Xuân Mỹ
San Jose, Thanksgiving 2019.
cha12 ba
11-28-2019, 19:17
Anh là một phóng viên chiến trường, ngoài phần lương khô và vật dụng cá nhân trong ba lô mang trên lưng như bao nhiêu người lính khác, anh c̣n phải đeo lủng lẳng cái máy quay phim và máy chụp h́nh trước ngực.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1491386&stc=1&d=1574968640
Hành trang anh chỉ có thế, mũ sắt trên đầu, cuốn sổ tay trong chiếc túi áo có nắp gắn hai chữ “Báo Chí”, hai tấm thẻ bài, một bộ râu tua tủa v́ đă mấy ngày anh theo đoàn quân tiến vào trận địa. Người lính ra chiến trường đă có cây súng làm bạn, riêng anh, người phóng viên chiến trường đi vào vùng lửa đạn, chỉ vỏn vẹn có chiếc máy quay phim, đă ghi lại biết bao nhiêu h́nh ảnh trung thực của người lính sống thời chiến chinh gian khổ, trên mọi nẻo đường đất nước.
Tiếng đạn bay líu chíu ngang đầu, anh thầm nghĩ: "Không biết sống chết lúc nào". Chiếc máy quay phim đă thu vào bao nhiêu thước phim giữa mặt trận khi nóng bỏng, lúc âm ỉ đến lạnh người. Đoàn quân lầm lũi tiến vào rừng dừa trước mặt, phân tán mỏng theo lệnh viên sĩ quan chỉ huy. Những bóng người lầm lũi bước, đôi giày vải ướt sũng trên thửa ruộng xâm xấp nước, đói và mệt, chiếc ba lô trên vai anh như nặng trĩu xuống. Trong bóng chiều nhập nhoạng, thần chết như rập ŕnh chiếc lưỡi hái trên thân phận người lính, cơn mưa chiều luồn những giọt tái tê vào ḷng người chiến sĩ.
Anh nhớ lại trận đánh ở vùng Thới Lai, Cờ Đỏ vào mùa mưa năm trước, trong một vùng dầy đặc cỏ lác và sông rạch. Không phải lần nào quân ta cũng thắng. Đêm ấy, anh bị mất phương hướng, giữa bóng đêm chập chùng và ánh trăng khuya mờ ảo, anh lần ṃ ra được đường cái, ở đấy có một ngôi chùa nằm chơ vơ ven quốc lộ. Dưới ánh trăng mờ, ngôi chùa âm u không một ánh đèn, không một tiếng chuông tiếng mơ, chỉ có mùi d́u dịu của hoa sứ phảng phất giữa đêm khuya. Đă mấy ngày mà trận đánh chưa kết thúc, sự yên tĩnh tạm thời để chờ một cuộc đụng độ tiếp theo, dân chúng hầu như đă tản cư ra quận lỵ, hoặc chạy theo phía bên kia vào những làng mạc xa hơn.
Ngôi chùa tương đối nằm ở khu khá yên tĩnh giữa hai lằn đạn, nhưng không có bóng dáng người dân nào ở đó. Trong bóng tối mờ mờ và yên lặng, anh lần ṃ men theo mấy bụi cây thấp trước cổng chùa, anh nh́n thấy nhiều thân người nằm la liệt trên sân, im lặng như một băi tha ma. Họ đang ngủ, quá mệt mỏi cho nên anh chỉ kịp cởi ba lô vứt xuống đất, rồi cứ thế nằm vật xuống bên cạnh một người lính. Anh cần ngủ hơn tất cả mọi thứ trên đời, dù chưa ăn uống ǵ nhưng anh không cảm thấy đói, chỉ có giấc ngủ mới làm anh tạm quên đi tiếng đạn réo, tiếng bom rơi, tiếng đại bác rền rĩ trong những giờ phút căng thẳng của chiến trường. Anh thiếp đi thật mau, trong lúc ngủ mê h́nh như anh có đạp chân vào người lính kế bên nhưng không nghe tiếng chửi thề, hạnh phúc nhất của người lính có lẽ là những phút giây hiện tại, tạm quên đi nỗi nguy hiểm, cận kề với nỗi chết.
Chưa bao giờ anh có một giấc ngủ ngon lành đến thế. Không chiêm bao mộng mị, không giường, không chiếu, chỉ có một mặt đất ẩm lạnh và bầu trời nhấp nháy sao đêm. Gió đêm như được ướp mùi hương của những bông hoa sứ làm loăng đi mùi ǵ tanh tanh giống như mùi máu.
Sáng ra, ánh mặt trời rọi vào mặt anh khiến anh thức giấc, chim chóc hót líu lo chào một ngày vừa lên, sự sống của muôn loài vẫn diễn ra b́nh thường dù chiến tranh và sự chết đang hiện diện quanh quất, đó đây. Anh hoàn toàn tỉnh giấc, thèm một ly cà phê và điếu thuốc thơm buổi sáng, rồi lạ lùng ngó đám người nằm ngủ trên sân chùa, chợt một cảm giác lạnh toát chạy dài trên sống lưng người lính. Giờ th́ anh đă hiểu, đêm qua anh đă ngủ một giấc ngủ tṛn trịa và yên b́nh bên những người lính tử trận, xác họ ngày hôm nay sẽ được chở về nhà xác trên tỉnh lỵ, chờ thân nhân đến nhận.
"Không phải lúc nào ta cũng thắng", anh nghĩ như vậy khi nh́n những tử thi nằm lạnh lẽo suốt đêm trên sân chùa. Chiến tranh là vậy, thắng hay thua th́ bên nào cũng có người nằm xuống, có những giọt nước mắt của mẹ già, vợ dại, con thơ, chỉ có điều thật buồn khi tất cả đều là người Việt Nam. Anh nghe có tiếng bước chân nhẹ nhàng của một tà áo đà lướt bên hiên chùa, và mùi nhang thoảng bay trong gió. Một vị sư già có lẽ là người duy nhất c̣n lại nơi đây, đang cầm một nắm nhang ra cắm xuống trước những thây người nằm la liệt dưới sân chùa, miệng lầm rầm niệm Phật. Đôi mắt nhà sư thoáng một vẻ ngơ ngác và sợ hăi, khi nh́n thấy một người sống đang ngồi thu lu giữa đám người chết, cả hai cùng im lặng không nói được lời nào.
Năm 1969, anh theo cuộc hành quân miền biên giới giữa Campuchia và Việt Nam, Cộng quân đang cố thủ trong vùng núi Cô Tô, Châu Đốc. Người phóng viên chiến trường hơn ba mươi tuổi, đang độ chín muồi của nghề nghiệp, hăng say lao vào vùng lửa đạn khi Cộng quân dùng Campuchia làm bàn đạp thôn tính miền Nam.
Gia đ́nh anh gốc gác miền Bắc, cả một thời ấu thơ và thanh niên anh gắn bó với quê nhà, may mà năm 1954 anh nhanh chân chạy thoát. Bố anh chết ngay năm đó, tất cả gia tài, sự nghiệp bỗng dưng mất hết trong một ngày khiến người cha phẫn chí mà chết. Mẹ anh dẫn ba đứa em dại, đầu quấn khăn tang lếch thếch lên chuyến tàu há mồm xuôi Nam. Một cuộn phim của dĩ văng vừa hiện về trong trí anh, căn nhà gạch hai gian bề thế phố Cửa Tiền, rặng bàng trước cửa, hoa gạo đỏ mùa hè, giếng nước Tiền Hùng, cái ao sau nhà xanh um khóm chuối ngự, cả một tuổi thơ đầm ấm và mối t́nh đầu tuổi thanh xuân nằm lại sau lưng cho một tất tả bỏ chạy.
Từ trên máy bay trực thăng anh nhảy xuống theo gót chân người sĩ quan chỉ huy, máy quay phim chạy rè rè thâu vào h́nh ảnh núi non chất ngất, những người lính chạy lúp xúp nép vào những bờ đá cao tiến tới. Địch bắn ra như mưa, viên đạn đi ngọt như cắt từ một hốc núi bay thẳng tới ngực anh, anh chưa thấy đau v́ tầm đạn đi nhanh quá khiến anh ê ẩm như bị một viên gạch ném tới đột ngột. Cho đến khi anh thấy ấm ấm và rát bỏng trên ngực áo, máu đă ướt thẫm hai chữ Báo Chí trên chiếc áo nhà binh. Anh loạng choạng ngă xuống với thước phim đang quay dở, chỉ kịp nh́n thấy loà nhoà h́nh ảnh người lính cứu thương bế anh lên chiếc trực thăng tải thương, đang phần phật đôi cánh quạt trên một vùng cỏ xanh.
Lần ấy viên đạn đi cách tim anh khoảng hai cm, nếu không giải phẫu kịp, máu ứ đầy phổi có lẽ anh đă nằm xuống ngay tuổi ngoài ba mươi. Anh thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, phải nằm trong Quân y viện mấy tháng trời, để được nh́n thấy sự hy sinh và đau đớn tận cùng của người lính trong thời chiến. Những h́nh ảnh ấy vương vấn trong hồn anh, măi măi về sau, tim anh vẫn thắt lại khi bất chợt hôm nào nh́n thấy trên vỉa hè, người thương binh lê đôi nạng gỗ, khập khễnh bước khi đôi mắt chất chứa nỗi bất hạnh cho cả một tương lai
Năm 1972, mặt trận lại sôi động ở vùng biển Long Toàn, Trà Vinh. Bom đạn rền rền át cả tiếng sóng biển ŕ rào, người dân Khờ Me sống ở những làng mạc hiền hoà với chùa chiền cổ kính, lại vội vă bỏ vùng quê đi lánh bom đạn. Nhà cửa đổ nát, vườn tược tan hoang, anh ứa lệ nh́n hai đứa bé lạc mẹ, mặt mày nhem nhếch nước mắt, nước mũi giữa cảnh khói lửa tơi bời. Giữa vùng giao tranh, chỉ có lằn đạn líu chíu trên đầu người thường dân vô tội, quê hương ḿnh sao khốn khổ đến thế.
Anh nhớ lại một ngày năm 54, năm ấy anh mới mười tám tuổi và đứa em út mới lên sáu, mẹ anh trắng hai bàn tay làm lại cuộc đời trên miền Nam tự do. Những buổi chiều gió mưa, mẹ con ngậm ngùi nhớ về quê nhà. Khu phố êm ả có rặng bàng trở màu khi mùa thu đến, những buổi chợ phiên người trong các làng quê kĩu kịt gánh hàng ra chợ Nghệ.
Người phóng viên chiến trường đâu phải lúc nào cũng ngồi trên máy bay, đâu phải lúc nào cũng theo đuôi Tư lệnh để quay cảnh chiến thắng, gắn huy chương lên ngực áo người chiến sĩ. Anh đă phải ngắm nh́n chiến tranh như phải xem một bức tranh vẽ bằng máu, thâu vào h́nh ảnh và sự chiến đấu cam go của người lính nơi vùng lửa đạn. Trong khi ấy, chiến tranh quả là khó hiểu, những bàn tay giấu mặt như mụ phù thuỷ đang vẽ vời những lời nguyền rủa sấm sét xuống quê hương anh. Chiến trường này tiếp nối đến chiến trường khác, những cuộc hành quân liên miên từ tháng này qua tháng nọ, nghĩ đến đời sống gian khổ của người lính trong vùng đóng quân đầy những rủi ro bất trắc, anh chỉ ao ước một ngày nào chiến tranh chấm dứt. Một ngày nào đó những thước phim của anh chỉ là h́nh ảnh nụ cười dễ thương của trẻ thơ, là nét mặt vui tươi của người lính giữa khung cảnh ấm cúng của gia đ́nh, là đôi mắt hấp háy của mẹ già không ứa lệ, khi đêm đêm vẫn th́ thầm cầu nguyện sự an b́nh cho những đứa con.
Anh phóng viên chiến trường giơ ống kính lên, thâu bằng cận ảnh hai khuôn mặt ngây thơ, bốn con mắt ngơ ngác giữa khói lửa mịt mù của hai đứa trẻ thơ mà anh bắt gặp, khi cuộc chiến không bao giờ tính toán được sự bi thảm của nó. Những đôi mắt trẻ thơ sợ hăi, ngác ngơ khi địch quân dùng khu vực nhà dân làm bàn đạp để tiến quân, hai đứa bé c̣n lại khi cha mẹ chúng có thể đă ngă xuống bởi những lằn đạn vô t́nh.
T́nh cảm giữa người và người bắt anh phải quên đi những thước phim, những tấm h́nh giá trị khi lọt vào tay bọn thông tấn nước ngoài. Hai tay bế hai đứa bé anh băng ra khỏi khu nhà đang rần rật cháy, giờ phút ấy anh chỉ có một ư nghĩ phải mang hai đứa bé ra khỏi vùng giao tranh, dù có thể lănh một viên đạn của đối phương.
Suốt một đời làm lính và xông pha nơi những chiến trường nóng bỏng, anh phóng viên chiến trường đă bao phen đối mặt với tử thần. Anh c̣n bị thương một lần nữa trước khi chiến tranh kết thúc, chiếc máy bay trực thăng bị hỏa tiễn tầm nhiệt bắn trúng đằng sau đuôi, như một khối sắt khổng lồ rớt xuống cánh đồng ngập nước vùng Đồng Tháp Mười. May là Thượng đế đă che chở anh, đă cho anh trở về với một xác thân lành lặn.
Ngày chiến tranh kết thúc, một kết thúc bi thảm khiến anh hụt hẫng. Người lính bại trận trở về miền quê với những vết đau âm ỉ mỗi lần nhớ đến bạn đồng đội cũ. Trong những chiều gió mưa, ḷng anh bùi ngùi khi hồi tưởng đến một khoảnh khắc nào đó, bóng dáng những người lính năm xưa giờ như những bóng ma buồn bă trong dĩ văng, và anh lặng lẽ nghe những giọt nước mắt buồn tủi chảy ngược vào tim buốt lạnh.
Từ đây cuộc đời bắt đầu là những chia xa, bạn bè anh tan tác mỗi người mỗi nơi mỗi ngả. Có những người nằm xuống trong giờ thứ 25 của cuộc chiến, đă bị quên lăng với mồ hoang mả lạc. Có những người ra đi làm cánh chim cô đơn, gậm nhấm nỗi sầu vong quốc. Có những người đi vào chốn lao tù với đói khát triền miên, khi trở về chỉ là những chiếc bóng ngác ngơ, sợ hăi cả tiếng bước chân của chính ḿnh.
Sau ba mươi năm ngày chiến tranh kết thúc, người phóng viên chiến trường năm xưa nay đă già, ngồi bán cá kiểng, cá đá cho trẻ con trước khuôn viên một trường tiểu học, cạnh ngôi giáo đường cổ kính. Mỗi lần nghe tiếng chuông ngân ban chiều, anh lại th́ thầm đọc mấy câu kinh cho những linh hồn đă khuất.
Gia tài của anh chỉ có một hồ cá bằng thủy tinh với những con cá đủ màu bơi lội nhởn nhơ. Cả một xă hội cá quây quần bên nhau lượn lờ tranh sống, những cọng rong xanh, vài con lăng quăng sót lại từ bữa ăn chiều. Anh chép miệng, bầy cá đă no rồi, chứ lúc đói chúng nó cũng tranh nhau đớp mồi như đám người khốn khổ chen nhau chờ phát chẩn. Lúc này anh đâm lẩn thẩn như thế, chuyện cá chuyện người cứ lẫn lộn trong con mắt người phóng viên đă hết thời
Lúc ấy trời đă về chiều, hai đứa bé đánh giày độ trên mười tuổi vào hàng, ngắm nghía mấy con cá lia thia được rọng riêng trong những chiếc keo thủy tinh trên bệ gỗ, giữa mỗi cái keo đều có một tấm giấy cứng để che cho chúng khỏi nh́n thấy mặt nhau. Mỗi đứa chọn một con, chúng tḥ tay vào túi lôi ra những đồng tiền nhàu nát, đưa cho người bán cá. Hai thằng nhỏ bày ra cuộc đá cá ngay cửa hàng của người bán cá, tự nhiên anh cũng cảm thấy hào hứng muốn theo dơi trận đá cá của hai đứa trẻ con. Không biết ở đâu lố nhố mấy đứa trẻ nữa quần áo bẩn thỉu, chân đi đất, xúm vào bu xung quanh hai thằng nhỏ đánh giày, khiến anh tự nhiên hồi hộp như ngày xưa mỗi lần theo đoàn quân vào vùng lửa đạn.
Hai con cá trong một cái keo, không biết thù nhau tự kiếp nào xông vào nhau, hai cái thân cá ḿnh xanh vây đỏ lúc ấy phồng lên những chiếc vảy óng ánh, ḿnh chúng như to ra qua thành thuỷ tinh, xoắn lấy nhau đẩy ra những cú húc tơi tả. Lũ trẻ vây xung quanh nín thở, hai con cá lia thia mê mải tấn công nhau, thỉnh thoảng chiếc mỏ cá lại va vào thành keo đau điếng. Sau một lúc quần nhau dữ dội, một con như ngộp thở ngoi lên mặt nước hớp không khí, cái ḿnh cá vẩy óng ánh màu xanh nay đă nhợt nhạt như màu miếng vỏ dưa cố chạy thoát thân, lũ trẻ đứng bên ngoài vỗ tay hét rộ lên những tràng cười khoái chí.
Tan cuộc, hai thằng nhỏ đánh giày bỏ hai con cá cho người bán cá, bưng hộp đồ nghề đi về ngả thành phố, chỗ “hotel” và mấy quán rượu có đông người ngoại quốc và đám Việt kiều về thăm quê. Trời giăng giăng những đám mây đen khiến phố xá chừng như tối xầm lại, bất giác anh chợt nhớ đến cơn mưa đầu mùa của tháng tư năm nào làm ḷng quặn lên một nỗi buồn. Tự nhiên, người phóng viên chiến trường năm xưa cảm thấy ngùi ngùi, tưởng ḿnh như con cá bại trận manh giáp tả tơi, bị vứt lại bên lề đường một cách thảm thương
Tội nghiệp anh, những cuộn phim của dĩ văng như run rẩy theo làn khói thuốc, anh bập hoài điếu thuốc đen trên môi, những móng tay cáu vàng ám khói. Cơn mưa chiều đột ngột đổ xuống rơi lộp độp trên tấm poncho nhà binh che trên vỉa hè, gơ những nhịp trống vào đầu khiến anh nghĩ đến những cơn mưa nơi vùng hành quân năm xưa, khi anh c̣n là một người lính. Anh tưởng tượng lát nữa đây khi về nhà, với âm thanh hùng hồn của một ngày nào rất xa, anh sẽ tường thuật cho đứa cháu ngoại nghe trận đá cá chiều hôm nay trước cửa trường học. Hai con cá cùng một loại đá nhau chí tử, một con thắng nhưng cũng ê ẩm, ḷng ṿng trong chiếc keo thuỷ tinh chật hẹp, không hy vọng đá nổi một trận nữa, một con bại anh quăng ra mặt đường, đă nát ḿnh dưới những ṿng xe lăn.
Phố đă lên đèn, anh thu dọn cửa hàng để về nhà mà ḷng nặng trĩu một nỗi buồn không tên tuổi. Anh phóng viên chiến trường năm xưa th́ thầm nói với ḿnh, "Hơn ba mươi năm rồi, chẳng biết c̣n ai nhớ đến ḿnh không nhỉ?"
Nguyên Nhung
Viết cho anh tôi, người phóng viên chiến trường.
cha12 ba
12-02-2019, 18:41
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1493117&stc=1&d=1575311925
Lê Uyên Phương là nghệ danh của một cặp vợ chồng nghệ sĩ nổi tiếng từ trước năm 1975 với những t́nh khúc ca ngợi t́nh yêu nồng nàn, lăng mạn như chính cuộc t́nh của họ: nữ ca sĩ Lâm Phúc Anh và cố nhạc sĩ Lê Văn Lộc.
Ca sĩ Lâm Phúc Anh sinh tại Hà Nội năm 1952, trong một gia đ́nh gốc Hoa. Ba mẹ Phúc Anh gặp nhau tại Hà Nội vào giữa thập niên 1940 và sau đó di cư vào miền Nam năm 1954.
Gia đ́nh giàu có, Lâm Phúc Anh được theo học chương tŕnh Pháp từ nhỏ, từ trường tiểu học ‘Sans Famille’ đến trường ‘Regina Pacis’ và sau đó là nội trú ở trường ‘Franciscaine’ Đà Lạt.
Từ bé, Lâm Phúc Anh đă yêu thích vọng cổ v́ thường theo mẹ đi xem cải lương nhưng khi bắt đầu ca hát, bà chọn con đường tân nhạc.
“Bài hát đầu tiên, được tŕnh diễn đầu tiên để cho các sơ Franciscaine được tổ chức ở rạp ‘Ḥa B́nh’ ở Đà Lạt. Hôm đó ban nhạc của anh Phương đă đệm và tôi đă tập hát bài đầu tiên là bài ‘Nỗi ḷng,’" nữ ca sĩ chia sẻ.
Chồng bà, nhạc sĩ Lê Uyên Phương, tên thật là Lê Văn Lộc, sinh năm 1941 tại Đà Lạt. Ông từng là Hiệu trưởng một trường tiểu học tại Pleiku, sau đó về Đà Lạt dạy tại trường Bùi Thị Xuân, trường Petit Lycée và dạy nhạc.
Bà cho biết Lê Uyên Phương mê nhạc từ lúc c̣n rất nhỏ. Nghệ danh Lê Uyên Phương của ông ghép từ tên một người yêu cũ và một chữ lót trong tên của mẹ là Công Tôn Nữ Phương Nhi.
Hai người chính thức sống với nhau vào năm 1969 và nhanh chóng trở thành đôi song ca được yêu chuộng thời bấy giờ với tên gọi là Lê Uyên và Phương, hay thường gọi tắt là Lê Uyên Phương qua những bản t́nh ca nổi tiếng do Phương sáng tác và lối tŕnh diễn say đắm, nồng nàn của đôi uyên ương này.
Họ gặp nhau tại Đà Lạt vào năm 1966 và bị ‘tiếng sét ái t́nh.’
“Anh Phương có một người bạn ở trọ nhà tôi. Khi ảnh đi qua chơi, đi thăm người bạn đó, th́ gặp tôi. Hai đứa thích nhau ngay lập tức. Những ngày đầu gặp gỡ đó có nhiều điều thú vị lắm. Anh có dáng dấp đặc biệt và đôi mắt rất hiền từ, tôi thích lắm. Phải nói lúc đó ảnh là người con trai đầu tiên tôi nh́n, tôi có cảm xúc. Lúc đó tôi mới 14 tuổi. Tôi không hiểu được yêu là ǵ, không biết, chỉ thấy thích người này thôi. Dễ thương lắm. Tức là hai đứa khi gặp nhau rồi chỉ muốn ở bên cạnh nhau ‘all the time’, không muốn rời nhau một phút nào hết,” Lê Uyên thổ lộ.
Trước khi gặp Lê Uyên, Phương đă sáng tác một loạt ca khúc viết từ Pleiku và Đà Lạt, sau này được tập họp trong tập nhạc nhan đề ‘Yêu nhau khi c̣n thơ.’
‘Khi loài thú xa nhau’ là tập nhạc thành h́nh trong thời gian hai người chung sống với nhau sau khi vượt qua những khó khăn do gia đ́nh của Lê Uyên cản trở.
“Lúc yêu nhau th́ gặp khó khăn từ gia đ́nh tôi, sau đó vẫn có những cuộc gặp lén lút để đi chơi với nhau. Sau khi đă chính thức lấy nhau rồi th́ có những buổi văn nghệ được tổ chức ở nhiều nơi, nhiều lúc tại Đà Lạt, những ‘ball’ ở tại nhà hoặc tại giảng đường Spellman Viện Đại học Đà Lạt. Năm 1968 là buổi tŕnh diễn đầu tiên tại giảng đường Spellman,” bà nói.
Theo lời Lê Uyên, bản nhạc đầu tiên Phương sáng tác và tập cho bà hát là bản 'T́nh khúc cho em'. Bài này cùng với các ca khúc như Vũng lầy chúng ta, Hăy ngồi xuống đây, Đá xanh, Chiều phi trường, Lời gọi chân mây…được tập họp trong tập nhạc ‘Khi loài thú xa nhau’.
“Tập ‘Khi loài thú xa nhau’ nói về t́nh yêu đôi lứa trong thời chiến tranh và dĩ nhiên chuyện t́nh đó là chuyện t́nh của hai đứa chúng tôi. Cho nên những bài nhạc đó cho tới giờ phút này vẫn được mến mộ nhiều nhất là trong giới trẻ được sinh ra sau năm 1975 tại Việt Nam.”
“Tập nhạc thứ ba mà anh viết là tập ‘Uyên ương trong lồng’ với một cảm xúc khác về hôn nhân, về hoàn cảnh sống, về tất cả mọi thứ, không c̣n, không có một t́nh yêu đơn thuần, đơn giản như tập trước đó,” bà cho biết thêm.
Sau năm 1975, Phương không sáng tác nhiều, chủ yếu là phổ nhạc những bài thơ của các thi sĩ như Phạm Công Thiện, Nguyễn Xuân Thiệp, Hoàng Khởi Phong, Huy Tưởng, Phong Vũ, Trịnh Cung, Kim Tuấn, Thái Tú Hạp, Dă Dương và được tập trung trong đĩa CD có tên là ‘T́nh như mây cơi lạ.’
Theo lời họa sĩ Trịnh Cung, bản nhạc cuối cùng Lê Uyên Phương sáng tác trước khi vượt biên vào năm 1979 là bản ‘Ở đây, thôi ở đây đành’, phổ thơ cùng tên của Trịnh Cung. Người nhạc sĩ đă đàn và hát cho họa sĩ Trịnh Cung nghe chỉ vài ngày trước khi ra đi t́m tự do.
Lê Uyên giải thích lư sao trong giai đoạn sau này Phương không viết nhạc và lời như trước nữa:
“Đời sống bên này, trước hết là hoàn toàn khác ở Việt Nam nên cảm xúc về môi trường, về hoàn cảnh đương nhiên phải khác…Ảnh phải mượn những bài thơ mà ảnh nghĩ đă được viết từ Việt Nam, từ lâu lắm rồi, chớ đời sống bên này khó mà viết một bài cho hay. Cho nên cách phổ thơ là điều anh muốn nhất, tại v́ ít nhất nó cũng giữ được những cảm xúc nào đó từ Việt Nam, từ quê hương.”
Lê Uyên cho biết c̣n những sáng tác mới của Phương chưa được phát hành, một tập nhạc mà bà đang làm, nói về con người, đời sống của con người, thân phận của con người trong chiến tranh. Tập nhạc đó có tên là ‘Con người: Một sinh vật nhân tạo’.
Nhạc sĩ Lê Uyên Phương mất ngày 20/6/1999 tại bệnh viện trường đại học California ở Irvine, chỉ 19 ngày sau khi bác sĩ phát hiện ông bị ung thư phổi, trùng hợp với 19 buổi hát đôi song ca này nổi tiếng, theo lời kể của ca sĩ Lê Uyên.
Hà Vũ
cha12 ba
12-07-2019, 04:22
Xe cháo huyết của bà xẩm đó nằm trên vỉa hè phía đối diện với rạp hát Casino Đakao, gần trụ đèn xanh đèn đỏ. Thành ra khi đi về hướng Gia Định, gặp đèn đỏ, ngừng xe lại là thấy nó ngay ở bên tay mặt.
Hồi mới “giải phóng”, c̣n chút đỉnh tiền, chiều đi làm về tôi hay tấp vô đó “làm” một tô cháo huyết có kèm theo một dĩa gị-cháo-quẩy cắt khoanh. Không biết có phải tại v́ buổi trưa ăn không đủ no thành ra chiều nghe đói sớm hay sao, mà lúc nào tôi cũng thấy cháo huyết của bà xẩm đó thật là ngon!
Cháo nấu nhừ, huyết cắt vuông thành từng miếng vừa vặn nhỏ để được nằm gọn trong ḷng cái muỗng nhôm. Múc một muỗng vừa có cháo vừa có huyết đưa lên môi thổi cho bớt nóng trước khi cho vào miệng, mà nghe thơm phức làm chảy nước miếng. C̣n gị-cháo-quẩy cho vào cháo, dù đă được cắt khoanh, nhưng vẫn giử nguyên cái gịn của nó. Cái “béo” của gị-cháo-quẩy làm cho cái “bùi” của cháo càng thêm đậm đà, và cái “gịn” của gị-cháo-quẩy th́ thật “ăn rơ” với cái mềm mềm cứng cứng của huyết. Lâu lâu, nhai nhằm một sợi gừng làm nồng lên trong miệng, ngon không chê được!
Bà xẩm gọi tôi bằng “thầy Hai”. Sau “giải phóng”, từ ngữ cũng đă được đổi thay – cho nó hạp với... tác phong cách mạng – không c̣n gọi “ông A, bà B” ǵ nữa. Không c̣n xưng hô “thầy X, cô Y” ǵ nữa. Mọi giai tầng xă hội đều được xóa bỏ, mọi chênh lệch tuổi tác hầu như được san bằng. Trong... “xă giao thường thức”, để gọi nhau, người ta chỉ c̣n dùng có hai từ “anh” và “chị”, vừa ngắn gọn lại vừa... b́nh đẳng nữa! Thành ra thấy được xử dụng rất thoải mái và... xả láng! (Một hôm, một thằng bé cỡ tuổi cháu tôi đă gọi tôi bằng “anh”... ngon lành! Có lẽ trong ḷng nó cũng khoái được trịch thượng như vậy. Bởi v́ nó biết “thằng chả không làm ǵ ḿnh được”! Đổi đời... sướng ở chỗ đó!).
Vậy mà bà xẩm vẫn gọi tôi bằng “thầy Hai”, thản nhiên không ngượng nghịu ǵ hết! Có lẽ tại thói quen. Cũng như tôi vẫn gọi bả bằng “thím xẩm” chớ không là... “chị xẩm” với tiếng “chị” rất... thời trang từ ngữ! Mặc dù bây giờ người ta hay nghi ngờ, dè dặt, bà xẩm, đối với tôi, vẫn nói chuyện một cách thật t́nh cởi mở:
- Tôi nhớ hồi trước thím đâu có cái xe cháo huyết này.
- Thầy Hai nói đúng đó. Hồi trước là cái tiệm. Nó nằm sau lưng tôi nè. Hồi đó buôn bán khá lắm, thầy Hai à. Tiệm có bốn năm cái bàn lận.
- Tôi biết mà. Hồi đó, lâu lâu tôi có chở vợ con lại đây ăn. Tôi ở bên Gia Định, gần xịt hè.
- Ủa ! Mà hồi đó thầy làm việc ở đâu vậy?
- Tôi làm trong ngân hàng ở Chợ Cũ. Lái xe đi về trên đường này nên mới biết tiệm của thím đó chớ.
- Giải phóng rồi thầy cũng c̣n làm việc ở sở cũ hả?
- Đâu có! Mấy ổng đổi tôi xuống làm việc ở nhà máy ve chai Khánh Hội.
- Cha... Xa quá há! Đạp xe chắc mệt hả thầy Hai? Bây giờ ai cũng đi xe đạp hết trọi.
- Rồi cũng quen hà. Ủa? Mà tại sao thím dẹp tiệm đi?
- Thời buổi khó khăn mà thầy Hai. Giữ chi cái tiệm cho họ để ư. Làm ăn nhỏ nhỏ thôi. Như thiên hạ vậy mà.
- Rồi mấy đứa con thím đâu? Tôi nhớ hồi đó trong tiệm có mấy đứa...
- Đi hết rồi. Đi trước giải phóng.
- Sao thím không đi?
- Thầy Hai nghĩ coi. Tôi già rồi. Không biết tiếng, không biết chữ. Đi đâu? C̣n mồ mả chồng tôi, mồ mả ông già bà già ở đây mà đi đâu? C̣n thầy? Sao thầy không đi?
- Tôi kẹt!
Lâu lâu ăn cháo huyết của bà xẩm được một thời gian th́ Nhà Nước đổi tiền. Tôi... trở tay không kịp. Vậy là kẹt cứng. Có khi cả tháng không dư được một đồng. Lấy ǵ ăn cháo huyết? Để tránh... thấy hàng cháo huyết, mới đầu tôi thay đổi lộ tŕnh. Tôi đi ngả cầu sắt, ṿng qua chợ Bà Chiểu, xa hơn, hôi hơn (v́ đi ngang chợ cá) mệt hơn. Được mấy tuần, tôi bỗng nảy ra một sáng kiến (Nhà Nước đă chẳng dạy: “Ta phải luôn luôn phát huy sáng kiến” à?). Đó là vẫn đạp xe theo lộ tŕnh cũ. Nhưng khi đến cách đèn xanh đèn đỏ độ vài chục thước, tôi rà thắng, mắt nh́n đèn tuốt ở đằng xa. Nếu là đèn đỏ, tôi bóp thắng ngừng ngay, đợi. Nếu là đèn xanh, tôi cắm đầu phóng nhanh đi thẳng. Thật là... thích thú. Tôi phục... tôi quá chừng!
Chiều hôm đó, đi làm về, mặc dù bụng đói meo, tôi vẫn áp dụng sáng kiến “canh đèn để vọt” kể trên. Nhưng không hiểu sao đèn đang xanh bỗng bật đỏ ngang không qua đèn vàng, khi tôi chỉ c̣n cách nó có vài thước. Nếu tôi... nhắm mắt chạy luôn, chắc cũng không sao. Đằng này, “bản năng” của một người công dân tốt trong tôi... bóp thắng. Xe đạp lết bánh một khúc rồi ngừng ngay trước xe cháo huyết! Tôi chống chân chờ, mắt nh́n đèn đăm đăm. Bỗng tôi nghe tiếng bà xẩm, giọng niềm nở:
- Thầy Hai! Thầy Hai à! Trời ơi sao đâu mất biệt vậy? Vô ăn cháo đi! Tôi làm bộ giật ḿnh rồi nh́n về phía bả, mỉm cười cho... lấy có:
- Thím mạnh hả?
Giọng của bà xẩm trở nên ân cần:
- Vô ăn cháo đi thầy Hai. Lâu quá mà...
- Tôi không có tiền! (Tôi đă nói như vậy – dám nói như vậy – một cách thẳng thừng và không chút ngượng nghịu!).
- Không có sao! Vô ăn đi! Chừng nào trả cũng được. Ḿnh quen mà... Thầy Hai!
Tôi lại nh́n đèn đỏ. Sao nó không xanh cho rồi, để tôi có cớ mà hối hả đạp đi, tránh được cái mùi thơm hấp dẫn của cháo huyết và tránh được lời mời rất thân t́nh của bà xẩm. Đèn vẫn đỏ! Như... cố t́nh đỏ lâu để tôi có thời gian “đấu tranh tư tưởng”: một bên là “cái đói”, kéo thêm “cái thèm”, c̣n một bên là “cái xấu hổ” của một người chưa quen ăn chịu.
Tiếng bà xẩm vang lên:
- Thầy Hai đừng ngại mà... Vô ăn đi rồi mai mốt trả. Không có sao!
Lần này, “cái đói” cộng thêm “cái thèm” đă thắng. Tôi nuốt nước miếng, bước xuống xe đạp th́ đèn bật xanh. Nhưng trễ rồi. Thằng người hạ cấp trong tôi không c̣n đếm xỉa ǵ đến đèn xanh đèn đỏ. Nó chỉ c̣n thấy có tô cháo huyết! Nó dẫn xe đạp lên lề khóa xe cẩn thận rồi nó bước lại ngồi lên ghế đẩu trước mặt bà xẩm. Nó c̣n mỉm cười chào bả một cách rất tự nhiên, không có vẻ ǵ của một người sắp sửa ăn chịu. Bà xẩm hỏi:
- Sao lâu quá không thấy thầy Hai vậy?
Nó nói dóc một cách... gọn ơ:
- Tôi mắc về dưới tỉnh.
- Bà con ở dưới cũng mạnh hết hả?
- Dạ, mạnh.
Bà xẩm múc cháo, rắc tiêu, rồi đẩy tô cháo đến trước mặt nó:
- Thầy Hai cứ ăn đi. Chừng nào có tiền trả cũng được, đừng lo!
Nó nuốt nước miếng, cầm muỗng múc cháo lên đổ cháo xuống cho mau nguội mà mặt mày hớn hở. Rồi nó nhắm mắt, hít từng hơi dài mùi thơm mời mọc, coi giống như một thằng ghiền…
Giọng bà xẩm ôn tồn:
- Thời buổi bây giờ, đâu phải ai cũng c̣n tiền đâu thầy Hai. Hồi trước, làm ăn dễ, có đồng ra đồng vô. Bây giờ, càng ngày càng khó khăn, ai cũng chăm bẵm hết. Ngừng một chút rồi tiếp:
- Chỗ quen biết, tôi nói thiệt. Thầy Hai cứ tới ăn tự nhiên, đừng ngại. Chừng nào thầy Hai trả cũng được hết. Ḿnh với nhau mà... Phải thông cảm với nhau chớ! Thầy Hai hiểu tôi không?
Đến đây, bỗng thằng người hạ cấp trong tôi biến đâu mất! Để lại tôi ngượng nghịu cúi đầu nh́n tô cháo, chỉ nói lí-nhí được có mấy tiếng “Cám ơn thím. Dạ...”, rồi nín thinh.
Tô cháo trước mắt tôi bỗng như to hơn, đầy hơn, đậm đà hơn...
Tôi thấy nó như vậy, và chỉ phải như vậy nó mới tương xứng với ḷng tốt của bà xẩm. Và lần này, tôi có cảm tưởng như tôi ăn tô cháo đó chẳng bao giờ cho hết! Tôi cúi đầu húp được vài muỗng th́ bà xẩm đẩy tới một dĩa gị-cháo-quẩy. Tôi vội xua tay:
- Không! Không! Tôi không ăn gị-cháo-quẩy đâu thím!
- Không phải đâu. Đây là tôi cho thầy Hai mà! Không tính tiền!
Tôi ngước lên nh́n bà xẩm, ḍ xét. Bả nh́n tôi, hiền ḥa, gật đầu nhè nhẹ như để nói “Thiệt mà! Ăn đi!”.
Miếng cháo tôi đang nuốt bỗng nghe như bị nghẹn ngang ở cổ họng, làm tôi ứa nước mắt...
Tôi không dám nh́n bà xẩm nữa. Tôi nh́n tôi đang cúi đầu húp từng muỗng cháo, trịnh trọng như trong đời tôi lần đầu tiên tôi được ăn món này, món cháo huyết đậm t́nh người của bà xẩm Đakao...
Tiểu tử
cha12 ba
12-24-2019, 01:39
1.
Năm nào cũng vậy, không khí mùa Giáng sinh đến sớm nhất với mọi người là qua nhạc Noel. Ngoài đường phố, các nơi c̣n chưa trang trí, làm đẹp bên trong, bên ngoài th́ nhiều quán cà phê, siêu thị, trung tâm thương mại… đă bắt đầu rộn ràng phát ḍng nhạc vui tươi ấy. Cả những chiếc xe đẩy, xe ba gác xập xệ bán đĩa nhạc rong, ngày ngày chuyên lặn lội vào những con hẽm xóm lao động, phát toàn nhạc năo t́nh hay điệu bolero ‘lính chiến’, cũng ‘độn’ vào vài bản nhạc Noel lời Việt và phát đi phát lại măi hai bản mà giới b́nh dân hay trí thức ǵ cũng đều thích là ‘Đêm thánh vô cùng’ và ‘Chuông ngân vang’.
Trong ḍng nhạc Noel quốc tế phổ biến xưa nay, đă quá quen thuộc là các bản: Silent Night, Jingle Bells, We Wish You A Merry Christmas, Little Drummer Boy, Feliz Navidad,.v.v…. Trong đó, riêng bản Little Drummer Boy tuy hơi ít người biết nhưng vẫn hay tuyệt vời. Xuất hiện từ thập niên 60, nhạc phẩm thuộc ḍng nhạc Noel kinh điển này đă từng được tŕnh diễn ḥa tấu hoặc hợp ca bởi những tên tuổi lớn trong giới âm nhạc quốc tế, như với dàn nhạc giao hưởng London Symphony Orchestra; với các ca sĩ, nhóm ca thượng thặng một thời như Frank Sinatra, Boney M., ABBA, cả với ca/nhạc sĩ độc đáo bên nhạc country Johnny Cash, hay với các ban hợp xướng acapella danh tiếng như Vienna Boys Choir, Pentatonix... Trong phim hoạt h́nh hay phim búp-bê, bản nhạc lại được tấu lên với những nhạc khí bằng gỗ thật đơn sơ thời Trung Đông cổ đại xen lẫn câu chuyện kể về đêm Giáng sinh nguyên thủy, về thời khắc Chúa hài đồng ra đời trong hang đá…
Từ thời trẻ trai, đă in đậm trong tâm tưởng tôi là h́nh ảnh chú bé đánh trống, h́nh tượng tinh khôi gắn liền với bản Little Drummer Boy cùng điệp khúc “Pa rum pum pum pum ! ... Pa rum pum pum pum!”, mang tính chất một sứ điệp háo hức báo Tin Mừng cho trần thế. Tiếng trống của chú bé dơng dạc vang vọng đén mọi chốn gần, xa nhưng vẫn khoan thai, ung dung, như thể chú đang đánh trống tŕnh diễn trước mắt mọi người mà chẳng khác ǵ chú đang tập trống, vui chơi một ḿnh, cho riêng ḿnh nghe.
2.
Một mùa Noel nào đó cuối thập niên 60 ở Sài G̣n, t́nh cờ tôi được mấy bạn người Mỹ - nhân viên dân sự, giáo viên Anh ngữ, nhà truyền giáo… - mời dự tiệc đêm Giáng sinh. Hồi đó chưa có tṛ hát karaoke nhưng một ban nhạc nhạc nhẹ - chỉ hai cây guitar và cái trống caisse claire - của chủ nhà cũng đủ cho mọi người tha hồ chơi nhạc, ca hát thật ‘xôm tụ’. Sau khi tất cả cùng hát bài Silent Night thật trầm lắng, rồi rộn ràng bài Jingle Bells, có người đề nghị hát bài Little Drummer Boy. Tôi lên tiếng rằng ḿnh không biết lời (lyric) bài này th́ trên giá nhạc đặt trên bục sân khấu mini, tập thánh ca đă mở ra ngay trang cần t́m cho mỗi ḿnh tôi xem. Được lên bục đứng cạnh anh bạn chơi guitar, tôi có thể vừa góp giọng vừa tiện thể theo dơi toàn ban hợp ca nghiệp dư đề huề Mỹ - Việt đứng bên dưới.
Không hiểu sao người Mỹ - ít nhất là trong thời điểm lễ hội, họp mặt vui vẻ, thong dong như lúc này - họ tỏ ra vô cùng yêu đời, vui sống đến thế?
“Come they told me, pa rum pum pum pum / A new born king to see, pa rum pum pum pum!…”, các người bạn Mỹ - kể cả vài người đă lớn tuổi - ngẩng mặt lên hoặc quay nh́n nhau, cùng say sưa phồng má, bậm môi mà hát, khoan khoái lập đi lập lại ở cuối mỗi chi câu trong lời hát những nốt nhạc thể hiện những tiếng trống rập ŕnh ấy. Có anh c̣n vừa “búm bum” một cách đả đời, vừa thích thú làm động tác của nhạc công chơi trống, chân dậm nhịp, tay cầm dùi gơ vào khoảng không.
Cứ như âm nhạc - đúng hơn là nhạc Giáng sinh - đang bao trùm căn pḥng khách, nơi diễn ra bữa tiệc Noel vui vẻ, ấm cúng này. Thời buổi ấy, đêm đêm tiếng đại bác vẫn thường vọng về từ các vùng lân cận Sài G̣n. Đối với chúng tôi - những cư dân sống và làm việc trong đô thành nh́n chung c̣n an lành, đó là một nỗi ám ảnh không thể nào nguôi quên về thực tế chiến tranh, chết chóc, mất mát…vẫn đang c̣n tiếp diễn ngày đêm, khốc liệt và tàn nhẫn thời đó.
Vào dịp lễ mừng Chúa ra đời như đêm nay, những người bạn mắt xanh, tóc vàng kia như đă tạm quên lăng cuộc chiến, sống hết ḿnh cho thực tế trước mắt là buổi họp mặt Noel, là t́nh bạn bè, đồng nghiệp, là đàn hát với nhau cho thật vui, thật nhộn, không khác một đám trẻ thơ hồn nhiên tụ tập, chơi đùa. Hiểu theo tín lư Thiên Chúa giáo, tâm trạng lạc quan này vô h́nh trung lại thể hiện sinh động cho ư nghĩa cao vời của sự kiện Chúa giáng sinh - điềm báo về sự mở đầu cho Mùa ‘B́nh An Dưới Thế’. Đây cũng là niềm hy vọng thiết tha của người trần thế kư thác vào tính thiêng liêng của sự kiện Chúa ra đời. Theo lẽ thường, t́nh cảnh khó khăn, khổ đau càng kéo dài th́ ai cũng cần có hy vọng để sống.
3.
Sau 30 – 4, thời ‘ăn độn’ chật vật, thiếu thốn cũng qua đi, thời ‘mở cửa’ đến th́ cuộc sống tương đối có phần dễ thở hơn, cho phép vào các dịp cuối năm, dân Sài G̣n - cả tín đồ Thiên Chúa giáo cũng như người đạo khác – có thể tổ chức ăn mừng lễ Giáng sinh đàng hoàng, đầy đủ hơn theo truyền thống đă có từ thời chế độ cũ.
Ở tuổi ngũ tuần của ḿnh, trước lễ Noel tôi cũng thấy vui vui nhè nhẹ trong ḷng nhưng không thể nào c̣n cái háo hức của tuổi thanh niên ngày xưa, là rậm rực lo chuyện quần áo đẹp, xe xịn, cả bạn gái dắt đi chơi Noel nữa. Gọi là ‘chơi Noel’, tối 24 vợ chồng tôi chuẩn bị một chai rượu chát ngon khi nhận lời mời của một anh bạn Công giáo, ngụ ở một con hẻm gần nhà thờ Tân Việt, quận Tân B́nh.
Tại bàn tiệc vô vàn thân ái và rất ngon miệng, tôi được anh bạn xếp ngồi bên cạnh bác Nguyệt, cha vợ anh. Bố Nguyệt tuổi đă ngoài 80 nhưng vẫn c̣n khỏe, c̣n rất minh mẩn cũng như thường ra giúp công việc lặt vặt cho cha xứ ở nhà thờ gần nhà. Tàn tiệc, chuyển ra salon uống trà hay cà phê, bố Nguyệt kể ḿnh nguyên là lính quân nhạc chế độ cũ, c̣n vụ học chơi kèn Tây và trống caisse claire th́ phải nói là từ thời…Bảo Đại. T́nh cờ may mắn gặp được ‘người trong cuộc’, lại vào đúng thời khắc mừng Giáng sinh, tôi không thể nào không đề cập với bố Nguyệt về bản Little Drummer Boy, bản-nhạc-Noel-của-tôi.
Sau 30- 4, đă mấy chục năm trôi qua, người cựu lính quân nhạc già nua ngồi trước mặt tôi hiển nhiên đă trải qua bao nhiêu là khó khăn, thăng trầm trong cuộc sống. Bố Nguyệt im lặng một lát như tâm tưởng chợt quay về thời dĩ văng, rồi khẽ hỏi lại tôi: “Có phải cái bài tên là Chú bé đánh trống không? Tên tiếng Anh th́ bác không rành…”. Tôi lại không thể ngăn ḿnh kềm lại sự láu táu rất trẻ con, cứ vung vẩy hai tay trong không khí khi t́m cách ‘thuyết minh’ thêm cho rơ hơn về chú bé chơi trống - biểu tượng dấu yêu trong ḷng ḿnh về bài hát: “Dạ, dạ, đúng rồi, tên tiếng Việt đúng là Chú bé đánh trống. Có nhiều đoạn cứ lập lại pa rum pum pum pum, pa rum pum pum pum bác ạ!” Bố Nguyệt liền đưa nắm tay ra đánh nhịp trong khoảng không và thử xướng âm: “Có phải e nhạc như thế này không cháu? Là là la la la pa rum pum pum pum?” Tôi chỉ c̣n biết gật đầu lia lịa, như sướng rên v́ chợt gặp người đồng điệu, tức người cùng biết, cùng thích bài hát này như ḿnh, mà như những anh bạn người Mỹ ngày xưa, hễ mở miệng hát là không thể không vung tay như đánh trống vào không khí để minh họa cho lời hát.
Hai bác cháu chúng tôi cười hể hả, vui không thể tưởng. Rồi trước khi chia tay, bố Nguyệt đă tâm sự: “Năm nào cũng thế, cứ gần Noel mà nghe bài ấy phát lên rộn ràng ở đâu đó th́ ḷng bác cứ như lặng đi, nhớ lại một thời ḿnh chơi trống trong ban nhạc, đă từng tham gia tŕnh diễn ở rất nhiều nơi, không biết bao nhiêu lần bài này và các bài Noel khác…”.
Cho đến mùa Noel năm nay, tôi vẫn âm thầm t́m nghe trên net, cũng như rất vui khi t́nh cờ được nghe bản Little Drummer Boy ngoài đường phố hay bất kỳ là ở đâu. Hơi tiếc là ở cái quán cà phê quen thuộc gần nhà tôi lại không có cái bản nhạc Noel đă kém phổ biến này. Nhưng cũng vui là cậu chủ quán tử tế, tự xưng rất rành nhạc xưa, đă hứa sẽ sớm bổ sung vào liste nhạc Noel tại quán cái bản “cậu bé đánh trống bùm bum bùm bum ǵ đấy!”.
PHẠM NGA
(Cận Giáng sinh 2019)
cha12 ba
12-30-2019, 01:37
Phở Ḥa
Phở Hoà, đường Pasteur. Khoảng năm 1965, ông bán Phở tên là Hoà đặt xe Phở trên vỉa hè đoạn đường này. Xe Phở không có tên, v́ phở ngon nên đông khách, đuợc khách gọi theo tên ông chủ là Phở Hoà. V́ là Phở Vỉa Hè nên chỉ bán từ 5 giờ chiều đến 12 giờ đêm. Hoà Chủ Tiệm thường bận áo thun ba lỗ, quần đùi xanh, đứng bán phở. Sau 1975 ông Phở Hoà biến mất. Những tiệm Phở Hoà sau 1975 đều do người ta lấy tên Phở Ḥa mà mở. Tên Phở Hoà theo người Việt tị nạn sang Kỳ Hoa.
Tôi ra Trung Tâm Eden gửi Quà Noel cho Văn Quang, Thuyền Trưởng Hai Tầu, hiện ở Sài G̣n. Những ngày trước Christmas năm nay ở Virginia trời lạnh hơn những năm trước một chút, nhưng hôm nay tôi thấy lạnh quá chời là lạnh. Tôi lạnh từ trong hồn, trong tim lạnh ra, lạnh từ mỗi khớp xương, mỗi tế bào, mỗi giọt máu.
“… Chú Năm ơi..! Hôm nay trời lạnh quá!” Bỗng dưng tôi thấy tôi thầm nói với Văn Quang câu ấy. Lâu rồi, tôi gọi Văn Quang là Thuyền Trưởng Hai Tầu - có thời - xưa lắm, những năm 1960 - anh là Thuyền Trưởng chạy hai tầu cùng một lúc - nhưng anh không chịu danh hiệu Thuyền Trưởng Hai Tầu, anh nói anh là Thuyền Trưởng Năm Tầu, nên tôi gọi anh là Chú Năm.
Cái lạnh giá của nước người tháng cuối năm Tây làm tôi nhớ cái lạnh d́u dịu Mùa Giáng Sinh ở Sài G̣n, cái lạnh man mát, cái lạnh lành lạnh đủ để cho những người Sài G̣n đi sớm về chiều - chiều thôi, không cần khuya - mặc thêm cái áo blouson, cái áo gió, cái lạnh mơn mơn làm ửng hồng đôi má những người phụ nữ Sài G̣n đẹp, duyên, đa t́nh, chung thủy, những người phụ nữ Sài G̣n mà trong những năm 1980/1985 Sài G̣n có câu phong dao ca tụng:
"Thương biết mấy nghe chồng tập nói,
Tiếng đầu ngày, chồng hỏi:… Cà phê?
Chồng tôi tù cải tạo về,
Thương chồng, thuốc lá, cà phê cho chồng.
Trống cơm ai vỗ nên bông,
Tay không tôi vỗ cơm, chồng, áo con.
Trăm năm bia đá th́ ṃn,
Ngàn năm Phụ Nữ Sài G̣n vẫn thơm!"
Bỗng dưng tôi thấy tôi thầm nói với Văn Quang:
– Chú Năm ơi..! Tôi nhớ đêm Giao Thưà, hay đêm mùng Một Tết năm 1977, Tết năm ấy chú ăn Tết ở Trại Tù Khổ Sai Hoàng Liên Sơn hay Nam Hà ngoài Bắc, tôi nằm ră rời như người chết rồi bên cái radio Sony cũng rệu ră như tôi trong căn gác lửng của vợ chồng tôi ở Cư Xá Tự Do, Ngă Ba Ông Tạ, Sài G̣n. Gác nhỏ tối om, vo ve tiếng muỗi, tôi nằm trong mùng nghe Đài BBC. Năm ấy quí anh biên tập Ban Việt ngữ Đài BBC có sáng kiến cho một số thính giả Việt tị nạn, đi khỏi nước trước Ngày 30 Tháng Tư 1975, sống tản mát trên thế giới, nói với người thân ở Sài G̣n qua làn sóng điện của Đài. Người muốn nói ghi tên trước, đến giờ Giao Thừa đuợc Đài gọi điện thoại đến nhà mời nói qua điện thoại, phát thanh về Sài G̣n. Mỗi người được nói một phút. Đêm xưa ấy tôi nghe một thiếu nữ, nhà ở Ngă Ba Ông Ta,ï khu tôi đang sống, nói về với ba má cô đang ở khu Ngă Ba Ông Tạ. Cô nói nghẹn ngào như khóc:
– Ba má ơi..! Con ở nơi đây trời lạnh lắm. Con đang rất thèm được hưởng cái nắng, cái nóng ba ngày Tết ở quê hương ta…!
Từ Ngă Ba Ông Tạ, ngày 30 Tháng Tư ghê khiếp ngàn năm mới có một ngày, người thiếu nữ Ngă Ba Ông Tạ chạy được ra nước ngoài, cô đến sống ở Pháp. Đêm Giao Thừa xưa ấy nghe cô nói nơi cô ở trời lạnh quá, cô thèm được hưởng cái nắng, cái nóng ba ngày Tết ở quê hương, tôi thương cô quá là thương. Tôi có ngờ đâu cuộc đời dâu biển, cuộc t́nh tan tác như khói mây, bốn mươi năm sau hôm nay lưu lạc quê người, tôi cũng ngậm ngùi thầm nói qua biển rộng, nói qua trời xanh, nói về Sài G̣n với chú rằng…:
– Ôi… Chú Năm ơi.. Tôi ở nơi đây trời lạnh quá, tôi đang rất thèm được hưởng cái mát d́u dịu của những buổi sáng hồng, những đêm xanh muà Giáng Sinh ở Sài G̣n Xưa của chúng ta..!
Rồi tâm viên, ư mă, tôi nghĩ vẩn, tôi nhớ vương sang những chuyện khác. Tôi nhớ mấy câu Thơ của Thi sĩ Nguyễn Bính, Thi sĩ làm bài thơ này ở Sài G̣n những ngày Tết Nguyên Đán năm 1942 hay 1943:
"Em ở ḿnh đây, trời nắng lắm
Sài Thành không biết có xuân sang.
Một đêm trăng khuyết đầy thương nhớ,
Đất Bắc xa vời không tiếng vang.
… Ôi vườn dâu cũ, ai cười đó,
Xào xạc bên sông tiếng chợ tàn.
Mây bay đầy ngơ, hoa đào rụng
Này đă giao thừa pháo nổ ran…"
Tôi sửa vài tiếng trong bài thơ để tả tâm sự tôi:
"Anh ở nơi này trời lạnh lắm
Kỳ Hoa không biết có xuân sang.
Một đêm trăng khuyết đầy thương nhớ,
Đất Việt xa vời không tiếng vang.
… Ôi… Sài G̣n cũ ai cười đó..?
Man mác tim ta tiếng ngọc vàng.
Hương bay đầy ngơ, hoa mai nở
Này đă giao thừa pháo nổ ran…"
Ôi… Sài G̣n cũ, ai cười đó?? Ôi.. Sài G̣n ngày xưa của tôi, Sài G̣n trong hai mươi năm tôi trẻ, tôi sống, tôi viết truyện, tôi làm báo, tôi yêu, tôi vui, Sài G̣n yêu dấu của tôi trong hai mươi năm vui ấy có biết bao nhiêu tiếng ai cười!
Ôi… Sài G̣n cũ, ai cười đó??? Hỏi vậy thôi, tôi làm sao quên được những người cười, những người khóc trong đời tôi ở Sài G̣n yêu dấu ngày xưa! Dư âm những tiếng cười, tiếng khóc xưa ấy chiều nay, ở xứ người, làm tim tôi vỡ!
Nhưng thôi, tôi viết sang chuyện khác. Đang sầu buồn mà thả ḷng theo nỗi sầu buồn, mà viết vung tí mẹt về sầu buồn, lời văn sẽ thành cải lương, chua như bún thiu, śu như cơm vữa. Tôi thả hồn tôi trở về những đường phố Sài G̣n mùa cưới ngày xưa. Những thiếu nữ Sài G̣n thơm như múi mít chín, đậm như thịt sầu riêng, ngọt như sa-bô-chê, chua ứa nước miếng như trái cóc chín, những người thường lên xe bông vào những tháng cuối năm, đông nhất, rộn rịp nhất, tưng bừng nhất là những ngày trước, sau Lễ Noel đến những ngày gần Tết Nguyên Đán. Ba tháng cuối năm là mùa cưới của thiếu nữ Sài G̣n.
Bọn ăn cướp Bắc Cộng vào Sài G̣n, chúng bóc hết, chúng lột hết, chúng ăn hết, chúng mút hết, chúng liếm hết, chúng móc hết, chúng nhổ hết, chúng chùi hết, chúng làm cho Sài G̣n trong một sớm, một chiều, trở thành nhẵn thín, rách rưới, trần truồng, một nửa sợi lông c̣i không c̣n. Những tưởng người Sài G̣n sẽ đói, sẽ đoi, sẽ rách măi măi, tôi cứ tưởng muôn năm, hay ít nhất trong đời tôi, tôi sẽ không bao giờ c̣n thấy những chiếc xe hoa đám cưới chạy trên những đường phố Sài G̣n.
Xe hoa đám cưới, xe ô-tô rước dâu, gọi tắt là xe bông, trước ngày 30 Tháng Tư 1975, quanh năm lúc nào cũng có năm, bẩy chiếc nằm đợi khách ở đầu đường Nguyễn Huệ, Sài G̣n, ở đường Tổng Đốc Phương gần Bưu Điện Chợ Lớn. Toàn là xe Huê Kỳ to nồng nỗng, dài đuồng đuỗng, lớn như cái suồng, ngốn xăng như trâu đực khát uống như nước suối mơ, những chiếc xe hiệu Chrysler, Chevrolet, Dodge, Rambler, Mercury… như được các hăng Mỹ chế tạo dành riêng để chở những Cô Dâu Sài G̣n đến nhà thờ, đến chùa, đến cao lâu. Bọn Bắc Cộng giép râu, nón cối lểnh mểnh kéo vào Sài G̣n, những chiếc xe cưới ấy biến mất trên những đường phố Sài G̣n…
Những tưởng Sài G̣n sẽ không bao giờ c̣n có xe bông, những tưởng những cô dâu Sài G̣n sẽ về nhà chồng trên xe ba bánh. Nhưng không lâu, chỉ bốn, năm năm thôi, chỉ năm năm ngắn ngủi, Sài G̣n ngă và Sài G̣n gượng dậy. Như bọn Măn Thanh khi vào làm chủ trung thổ Trung Hoa bị văn hoá Trung Hoa chế ngự, phải bắt chước những phong tục của người Trung Hoa, bọn Bắc Cộng vào Sài G̣n cũng rất sớm bị bắt buộc phải bắt chước lối sống đẹp của dân Sài G̣n. Mùa cưới những năm 1982, 1983… người ta lại thấy trong những chiều thứ bẩy nắng vàng, những sáng chủ nhật trời trong, những chiếc xe bông hai mầu trắng đỏ chạy lên, chạy xuống, chạy ngang, chạy dọc trong thành phố Sài G̣n.
Năm 1981, 1982 ở Sài G̣n, tôi làm vài bài thơ tức cảnh Sài G̣n Xe Bông Áo Hồng Khăn Cưới. Xin mời quí vị đọc:
Tại Ngục Vĩnh Kiều. Thơ làm trong Nhà Tù Chí Hoà năm 1988, Lời B́nh Loạn viết ở Kỳ Hoa năm 1995. Trích:
"Khi nào bạn thấy nếu bạn không làm thơ bạn chết bạn hăy làm thơ. C̣n nếu bạn thấy không làm thơ bạn cũng chẳng sao cả, th́ bạn đừng làm thơ…"
Đấy là lời của thi sĩ Rilke viết cho một thi sĩ trẻ. Tôi đọc được lời trên của Rilke từ những năm 1960, thời gian tôi không làm thơ và không bao giờ tưởng tượng có ngày tôi sẽ làm thơ. Nhưng ngay lúc đó tôi đă thấy Rilke khuyên thật chí lư. Lời khuyên ấy cho tôi biết tại sao trên cơi đời này lại có nhiều bài thơ dzở đến như thế và cũng cho tôi biết tại sao trên cơi đời này lại có nhiều người làm thơ dzở ẹt đến như thế mà vẫn cứ làm thơ. Một trong những nguyên nhân chính làm cho Trường phái Thơ Con Cóc phồn thịnh khắp cơi đời này chính là v́ nhiều nhà thơ không làm thơ mà vẫn sống nhăn nhưng đă làm thơ vung xích chó.
Tôi là một trong những nhà thơ Con Cóc ấy. Tuy đă biết lời khuyên của Rilke từ lâu và tuy tôi thấy lời khuyên ấy đúng, nhưng rất nhiều lần trong đời tôi, nếu tôi không làm thơ tôi không chết song tôi vẫn cứ làm thơ. Tôi làm thơ trong những ngày, những đêm u ám tôi sống mỏi ṃn trong thành phố đầy cờ đỏ. Tôi xin tự biện hộ tôi không biết nếu những lần ấy không làm thơ tôi có chết hay không, song điều rơ ràng là trong những lần làm thơ đó trái tim tôi có niềm xúc động bắt tôi phải làm thơ.
Trước cảnh những cô gái Sài G̣n lên xe bông với áo dài cô dâu, khăn voan, xuyến vàng, pháo hồng… v.v… tuy không làm thơ tôi vẫn sống nhăn, các nàng vẫn cứ thơ thới hân hoan lên xe bông về nhà chồng, tôi đă mần thơ:
"Sáu năm vất vả ở Thành Đồng
Cứ tưởng là em ế chổng mông
Ai ngờ đám cưới em ra rít
Em vẫn xe bông, vẫn pháo hồng.
Sáu năm cả nước xếp vào hàng
Cứ tưởng bà con đói cả làng
Ai ngờ đám cưới em ra rít
Em vẫn khăn voan, vẫn xuyến vàng".
Hoàng Hải Thủy
wonderful
12-31-2019, 03:44
Cát Bụi Cuộc Đời - Nhật Ký Sau Khi Chết.
Nhật kư sau khi chết :
- Vào một ngày, khi người không c̣n nữa, đứng cạnh thân xác đang nguội lạnh, cứng đờ người đă thấy ...
Người ghét ta, nhảy múa vui mừng
Người thương ta, nước mắt rưng rưng.
- Ngày Động Quan... thân thể ta nằm sâu dưới ḷng đất mẹ hướng về trời tây.
Người ghét ta, nh́n nấm mộ của ta, niềm vui hiện rơ trên gương mặt.
Người thương ta, chẳng nỡ quay đầu nh́n lần cuối !
- Ba Tháng sau, thân xác ta đang dần trương śnh, bốc mùi hôi thối, thuở c̣n sống ta vô cùng ghét côn trùng, giờ đây gịi bọ đang nhăm nhi cái thân mà ta cả đời nâng niu, tàn sát sinh mạng để cung phụng cho nó đủ thức ngon, mặc đẹp, đắp vào bao nhiêu tiền của.
- Một Năm Sau: thân thể của ta đă ră tan …nấm mộ của ta mưa bay gió thổi ... ngày giỗ ta, họ vui như trẩy hội, mở tiệc hội họp ca nhạc, ăn uống linh đ́nh.
Người ghét ta, lâu lâu trong buổi trà dư tửu hậu nhắc đến tên ta ... họ vẫn c̣n bực tức.
Người thương ta, khi đêm khuya vắng lặng, khóc thầm rơi lệ t́m ai bày tỏ.
- Mười Năm Sau: ta không c̣n thân thể nữa, chỉ c̣n lại một ít xương tàn.
Người ghét ta, chỉ nhớ mơ hồ tên ta, họ đă quên mất gương mặt của ta.
Người yêu thương ta nhất, khi nhớ về ta có chút trầm lặng. Cuộc sống xô bồ dần dần làm phai mờ đi tất cả.
- Vài Chục Năm Sau... nấm mộ của ta hoang tàn không người nhang khói, quan tài nơi ta nằm đă mục nát, chỉ c̣n một mảng hoang vu.
Người ghét ta, đă già lú cũng quên ta rồi.
Người yêu thương ta nhất, cũng tiếp bước ta đi vào nấm mộ.
- Đối Với Thế Giới Này ...
Ta đă hoàn toàn trở thành hư vô, không ai biết ta từng tồn tại, bạn bè, đồng nghiệp, người thân, mỗi người một nơi, kẻ già, người chết, những ǵ ta dùng đă mất, những ǵ ta để lại rơi vào tay kẻ khác.
Ta phấn đấu, hơn thua, tranh giành cả đời, cũng không mang theo được nhành cây ngọn cỏ. Tiền tài, gia sản mà ta cố giữ, cố thủ đoạn, mưu mô để có cũng không mang được một phần hư danh, vinh dự hăo huyền nào !
-- Ta nhận ra sống trên đời này, bất luận là giàu sang phú quư hay bần tiện nghèo nàn, khi nhắm mắt, xuôi tay phải bỏ lại tất cả, trả hết cho đời. Cái ta mang theo được, chính là cái ta đă cho đi là đạo đức là t́nh thương. Bất giác ta có chút ân hận, ḷng lâng lâng một nỗi buồn khó tả, cứ da diết, da diết măi không thôi !
Bao nhiêu phồn hoa, thoáng qua phút chốc. Trăm năm sau, chỉ c̣n lại một nắm cát vàng.
Cuộc đời như nước chảy hoa trôi, lợi danh như bóng mây ch́m nổi, chỉ có t́nh thương ở lại đời.
Đă biết chốn này là quán trọ ...
Hơn thua hờn oán để mà chi ...
Thử ra ngồi xuống bên phần mộ.
Hỏi họ mang theo được những ǵ !?
. . . . .
ST.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1507639&d=1577763827
wonderful
12-31-2019, 03:54
T́nh người trên đất Mỹ.
T́nh người trên đất Mỹ, nói chung, trong những thập niên 60-70 thật tuyệt vời. Có thể nói, t́nh người hồi ấy rất nhân hậu, mênh mông, không biên giới. Năm 1967, tôi học tại trường Lackland, thuộc thành phố San Antonio, Texas. San Antonio có một con sông hờ hững uốn quanh thành phố, có lúc nằm ngay giữa trung tâm phố thị, bên cạnh những trung tâm thương xá khổng lồ có nhiều tầng, đôi lúc làm khách du tưởng rằng ḿnh đang ở Venice.
San Antonio cũng nổi tiếng nhờ di tích Alamo, nơi hơn 100 dũng sĩ Texas đă chiến đấu đến viên đạn cuối cùng để bảo vệ thành phố này trước sự tấn công của hơn 1,500 quân lính nổi tiếng tàn bạo của tướng Mễ Santa Ana. Cho đến ngày nay, di tích Alamo vẫn được coi là một “đền thờ” để tưởng nhớ đến gương hy sinh của các dũng sĩ Texas, trong đó có James Bowie, Williams Travis và một chiến sĩ gan ĺ, thiện xạ nổi tiếng thời đó là David Crockett, một anh hùng dân gian, người khai phá, và chính trị gia.
Thời gian học ở Lackland, tôi chỉ học đến 4 giờ chiều là tan lớp. Sau đó, lợi dụng tối đa cơ hội ở Mỹ, ngày nào tôi cũng ra phố, đi ngắm cảnh, và ăn chiều. Phương tiện ra phố là xe buưt, nhưng đôi khi, không muốn chờ lâu, tôi đứng cạnh đường đi, giơ ngón tay cái của bàn tay phải lên, ngoắc ngoắc. Chỉ vài phút sau là có chiếc xe đỗ lại ngay. Người lái xe hỏi rất lịch sự, “Anh muốn đi đâu?” Tôi nói, “Cho tôi ra phố…” Chủ xe liền với tay mở cửa mời lên ngay.
Trên đường đi, người chủ xe nói chuyện rất thân thiện, và khi xe đậu lại, cho tôi xuống, c̣n nói, “Cám ơn anh đă cho tôi giúp anh!” Đôi khi người lái c̣n cho tôi biết đáng lẽ ông ấy đi đường khác, xa với địa điểm tôi muốn xuống cả vài chục dặm, nhưng rồi lại chặc lưỡi và nói “Không sao! Tôi vẫn đưa anh tới nơi anh muốn!”
Đơn giản như thế đấy! Có lần tôi và bạn mải mê đi bộ, ngắm cảnh, xa phố thị cả chục dặm, nghĩa là về pḥng trọ cả gần 100 dặm, vẫn có người đưa về. Lần khác, tôi và bạn đến một chỗ có hồ nước xanh trong, có một rừng cây phong rủ lá như những mái tóc của tiên nữ, hai đứa tôi nằm lăn ra cỏ, nh́n trời đất bao la rồi ngủ quên. Không biết bao lâu, bỗng có một phụ nữ lại lay hai đứa tôi dậy, và hỏi “Có sao không?” rồi mời chúng tôi ra xe, đưa về nhà.
Một điều lạ lùng nữa, v́ tôi là người Công giáo, nên buộc phải đi lễ Chủ Nhật, tôi rủ anh bạn Phật giáo đi xe buưt đến nhà thờ cách pḥng trọ chừng chục dặm. Dự lễ xong, chúng tôi ra đứng trước cổng nhà thờ, chờ xe buưt. Đang ngóng về hướng xe sẽ đến, một phụ nữ trung niên tiến lại, hỏi, “Các anh người nước nào?” Sau khi biết chúng tôi là người Việt Nam, bà lịch sự hỏi, “Các anh có muốn về nhà tôi dùng cơm trưa không?” Dĩ nhiên, chúng tôi gật đầu lẹ.
Bà mở cửa xe cho chúng tôi, lái về nhà, giới thiệu chúng tôi với gia đ́nh, người chồng, và mấy cô con gái, con trai. Xong, bà chỉ cho chúng tôi “rest room” rồi đứng chờ ngoài cửa. Hai đứa tôi không biết là bà đứng chờ, cứ giỡn đùa măi, mới ra. Mở cửa, trông thấy bà vẫn đứng cạnh, chúng tôi xấu hổ quá, chỉ biết xin lỗi. Bữa cơm thật thịnh soạn, và không chỉ cơm trưa, mà sau đó, hai vợ chồng mời chúng tôi ở lại dùng cơm chiều luôn. Đến tối thật khuya, sau khi nói chuyện mỏi cả miệng và tay (hồi đó, tôi c̣n thiếu ngôn từ, nên thỉnh thoảng phải dùng tay để vẽ…), bà chở chúng tôi về nhà.
Tuần lễ sau, cũng đi lễ với người bạn Phật tử, và cũng được một gia đ́nh người Do Thái đến mời chúng tôi về nhà ăn cơm trưa và chiều luôn. Từ đó, quen lệ, mỗi tuần chúng tôi đến nhà một gia đ́nh không quen biết và ở lại đến tối mịt. Rồi đến môt ngày, chúng tôi gặp một gia đ́nh kia, chiếm luôn chúng tôi, nghĩa là bà không chờ chúng tôi đi lễ bằng xe buưt nữa, mà đến thẳng pḥng trọ chúng tôi đón chúng tôi đi. Việc đưa đón này kéo dài vài tháng, như một thành viên trong gia đ́nh, cho đến khi chúng tôi được cô giáo đón chúng tôi tại pḥng trọ, để chúng tôi ở lại từ sáng Thứ Bảy đến chiều Chủ Nhật mới đưa về để bắt đầu một mối t́nh Thầy-Tṛ khá lạ lùng. Cô giáo của chúng tôi, một phụ nữ Mỹ lai Tây Ban Nha, dưới 30 tuổi, đẹp hơn tất cả các minh tinh màn bạc mà tôi biết, với đôi mắt đen tuyền, mái tóc đen óng ả, cặp môi h́nh trái tim, dáng người tầm thước như thiếu nữ Việt Nam, giọng nói trầm, nhẹ nhàng như hơi gió.
Ngay lần đầu, khi tôi được cô giáo đón về nhà, tới cửa, thấy ông chồng mặc complet, cà vạt và xách nơi tay một chiếc cặp nhỏ, chờ chúng tôi bước tới là lịch sự bắt tay, và nói, “Enjoy your stay!” (Bạn ở đây vui vẻ nhé!) rồi ông lái xe đi luôn.. một lèo đến ngày hôm sau cũng không thấy mặt, để tôi ở lại với người vợ trẻ, một con trai mới chưa đầy 1 tuổi, nóng hổi. Chúng tôi hết nói chuyện tào lao, th́ lại ôm nhau khiêu vũ theo tiếng nhạc, rồi ăn, cười đùa, đến khuya th́ ... đi ngủ. Cô giáo “good night” với tôi xong, th́ liếc một cú sắc như dao cạo, rồi thon thả bước vào pḥng ngủ với chú bé, và không khép cửa, để tôi ngủ ngoài salông, vật vă qua đêm.
Việc đến nhà cô giáo kéo dài vài lần, th́ tôi muốn bệnh nặng, v́ phải tự ḿnh chống cự lại chính ḿnh, căng thẳng vô cùng. Đến tuần thứ… tôi kiếu với cô giáo, không đến nữa, để nhận lời đi chơi cuối tuần với một thiếu phụ khác, có ba cô con gái 17, 18, và 19. Bà đưa tôi ra biển, mặc mấy đứa chúng tôi chơi đi trốn đi t́m, bắt được nhau, th́ ôm nhau lăn dưới cát như trẻ con. Thật ra, có thể mấy cô bé kia hồn nhiên, c̣n tôi, đang thanh niên phơi phới, nên đầu óc tưởng tượng bậy bạ, nhất là khi ôm những tấm thân nẩy lửa như của Marilyn Monroe… Tối về nhà bà, tôi và một cô bé nằm lăn dưới thảm ngủ, hai cô bé kia th́ ngủ trên salông, sau khi giỡn đùa đến mệt.
Người Mỹ vào thập niên đó, nếu phải so sánh như thần tiên th́ cũng không quá đáng lắm. Tôi nhớ mùa Giáng Sinh năm ấy, một bà đến mời hai đứa chúng tôi về nhà dùng tiệc Noel. Chúng tôi ăn xong, ngồi nói chuyện đến gần sáng, th́ bà đưa chúng tôi ra xe buưt, v́ nhà bà cách chỗ chúng tôi gần 100 dặm. Đến trạm xe buưt, bà bước xuống cùng chúng tôi, ôm hai đứa và khóc v́ thương chúng tôi xa nhà trong mùa Giáng Sinh! Những sự thân thiện ấy, tôi đă quên nhiều. Nhưng có hai người mà tôi không thể quên là ông Thầy già, hễ có hội chợ (Fair) là đón tôi đi chơi, một anh chuyên viên pḥng Lab, lo âm thanh cho chúng tôi nghe tiếng nói qua “head phone,” đưa tôi đi thẳng về Mễ, ở với gia đ́nh anh ta mấy ngày Tết tây, ăn bánh đa làm bằng ớt, cay đến nghẹt thở, và uống Tequilla đến bất tỉnh.
Đi chợ, ra phố, đâu đâu cũng có nụ cười. Ngay cả khi vào những rạp xi nê hồi đó chiếu phim XXX (bây giờ là RRR), những tiếp viên nam cũng luôn tươi cười chỉ dẫn. Vào nhà hàng sang trọng, nữ tiếp viên mặc đồng phục cúi gập ḿnh chào như người Nhật! Người ta tôn trọng nhau, ngay cả với người Á châu như tôi. Có lần, đang đi lang thang, ngó trái ngó phải, thấy có một đám người ăn mặc lịch sự, đứng xếp hàng ngay ngắn trong im lặng trước một cửa hàng ǵ đó. Với tính ṭ ṃ, tôi cũng ghé chân vào, định xếp hàng sau cùng. Một người Mỹ đứng gần cuối, vội lùi ra sau, nhường cho tôi đứng trước. Trong cả hàng người, không ai nói một lời. Tất cả đứng im lặng, chờ đến lượt ḿnh. Khi tôi bước tới cửa bán vé, hỏi giá tiền, và móc túi ra trả tiền, th́ một tiếp viên khác đứng gần đấy vội lấy một chiếc áo vét và một cái cà vạt ướm vào người tôi, rồi mặc áo cho tôi, thắt cà vạt cho tôi rồi đưa tay mời tôi vào trong. Tưởng là một buổi ḥa nhạc, ai ngờ vào bên trong mới biết rằng ḿnh vừa bước vào một Play Boy Club với những người đẹp ngực trần, đội hai cái tai thỏ trắng, bưng một cái khay rượu, bước tới mời ḿnh uống rượu! Tôi lúng túng, từ chối. Người đẹp xoay người ngang sang, nhưng nghiêng ḿnh, quay đầu lại để cặp môi gần sát mặt tôi, và nở nụ cười tinh nghịch. Tim tôi muốn ngừng đập, tôi lật đật lùi lại, vấp vào người đến sau, suưt té. Lập cập xin lỗi cả hai, tôi lùi lũi rút vào góc nhà, măi một lúc sau, mới dám ngồi xuống ghế, thở ra. Ngồi chừng mười lăm phút, tôi lẳng lặng chuồn v́ ở lại măi cũng thế, chẳng có ǵ khác ngoài các em … nhà nghèo đó bước thẳng lên chiếc bàn thấp mà khách ngồi, đứng trên đó mà nhún nhảy, chờ khách cho “tip” bằng cách bỏ tiền vào chỗ cần bỏ…
Đêm nay, trong khí lạnh của mùa Giáng Sinh, tôi chợt nhớ tới những mùa Noel trước mà ḷng bùi ngùi, v́ sự thân thiện, hiếu khách đó đă không c̣n tồn tại. Bây giờ không ai cho ai đi quá giang. Không ai dám mở cửa cho người lạ bước vào nhà. V́ không phải chỉ có tội ác của người Mỹ gốc Mễ, gốc Phi Châu, mà cả người Mỹ gốc Á châu, nhất là gốc Việt. Người ḿnh, sau chừng một thập niên ở Mỹ, bắt đầu dây dưa với tội ác, lừa gạt, buôn bán mánh mung, trộm cắp, cướp của, giết người, hiếp dâm và buôn x́ ke… Nhiều bản án làm xấu hổ dân Việt, ngay cả đến giai cấp thượng lưu như Bác Sĩ, Nha Sĩ, Dược Sĩ, Tiến Sĩ, Luật Sư… cũng không tránh khỏi những tiếng xấu, khiến cho xă hội co cụm lại. Người ta bây giờ bớt chia sẻ với những đau thương, hoạn nạn của kẻ khác.
Trong cộng đồng Việt, t́nh bạn bây giờ cũng hiếm có, chỉ c̣n t́nh bè. Gặp nhau, nhậu nhẹt, ca hát, nhảy nhót... xong rồi, mạnh ai nấy sống, nếu không lường gạt nhau. T́nh chiến hữu cũng thế, đôi khi chỉ v́ một hư danh, mà đồng đội muốn thanh toán lẫn nhau bằng ngôn từ trên mạng. Cấp dưới gọi cấp trên bằng “Thằng” kèm theo nhiều tĩnh từ, trạng từ xấu xa khác. Bạn thân có thể chia sẻ tâm t́nh thầm kín bây giờ không c̣n. Ôi thôi! T́nh người nay c̣n đâu? Nghĩ đến mà ḷng đau như dao cắt…
Chu Tất Tiến.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1507643&d=1577764364
Lối đi ven bờ sông ở trung tâm thành phố San Antonio, Texas.
wonderful
01-01-2020, 21:46
Truyện ngắn: Về Việt Nam Ăn Tết.
Câu nói của ông làm bà giật ḿnh và ngạc mhiên:
- Tôi mua vé máy bay rồi ngày mai sẽ về Việt Nam.
Bà đang đứng nấu ăn trong bếp vội buông dao buông thớt, trách:
- Khi không đùng một cái ông nói về làm sao tôi chuẩn bị kịp đồ đạc quà cáp..? Rồi c̣n vụ trông mấy đứa cháu cũng phải thu xếp đàng hoàng th́ mới về Việt Nam được chứ.
Ông Tư nhấn mạnh:
- Tôi nói là ḿnh tôi về thôi, bà có về đâu mà chộn rộn! Cứ ở lại yên tâm mà baby sit mấy đứa cháu nội ngoại của bà.
Bà Tư lại ngạc nhiên thêm một lần nữa:
- Ǵ mà kỳ vậy? Ông về Việt Nam một ḿnh?
- Bộ tôi về Việt Nam một ḿnh bà sợ tôi đi lạc chắc?
Bà lo âu:
- Nhưng?tại sao ông lại muốn về Việt Nam mà không bàn với tôi một tiếng?
- Tôỉ bỗng thấy thương nhớ quê hương, tôi về ăn Tết để?. t́m lại hương vị ngày xưa, đă mười năm nay mười cái Tết ḿnh lạc loài xa xứ !
Giọng bà dỗi hờn:
- Ông biết nhớ mà tôi không biết nhớ sao? Đáng lẽ hai vợ chồng ḿnh cùng về.
Ông Tư bào chữa:
- Tôi thấy bà bận rộn quá, bà có muốn rời xa mấy đứa cháu đâu. Thôi để lần khác.
Bà vẫn cảm thấy áy náy lo âu:
- Ông nói thật đi để tôi yên ḷng, ông về Việt Nam v́ lư do ǵ?
- Tôi nhớ quê hương, thăm lại người thân, bạn bè, cḥm xóm. Được chưa?
Bà nghi ngờ:
- Xưa nay ông có thương nhớ quê hương dữ vậy đâu! Mùa Hè năm ngoái tôi rủ ông về Việt Nam măi ông mới chịu, ông từng bảo về gặp lai những cảnh bất công trái tai gai mắt trong xă hội mà thêm bực ḿnh, c̣n người thân ư? Ông bà cha mẹ hai bên chết hết cả rồi, anh chị em th́ ở cả bên này.
- Th́ tôi về thăm?mồ mả ông bà và dù ǵ cũng c̣n anh chị em họ, con bác, con d́ một đống đó.
Bà vẫn không tha ông:
- Ông đă từng chửi cái đám anh em họ đó mỗi khi họ cơ nhỡ viết thư sang xin chút tiền và có bao giờ ông cho họ một cắc nào đâu. Ông nói anh em ruột cũng mỗi người một phận không ai nhờ ai nói chi anh em họ.
Mỗi lần bị dồn vào thế kẹt ông đều gắt lên để áp đảo bà:
- Nói tóm lại, tôi muốn về Việt Nam để ăn Tết, tôi muốn thăm ai th́?kệ cha tôi. Bây giờ tôi cần đi ra ngoài một chút.
Ông Tư vội đi ra cửa không thèm trả lời câu hỏi với theo của bà:
- Ủa! ông đi đâu vậy?
C̣n lại một ḿnh bà Tư tha hồ suy đoán, không lẽ ông về Việt Nam v́ một người đàn bà nào? Cái tật của chồng ăn ở gần 50 năm nay bà rành quá, hơn cả người mẹ thuộc tính nết của con ḿnh. Ông Tư là một người đàn ông bay bướm hết ḿnh, cả một thời tuổi trẻ làm vợ ông bà đă bao phen ghen tức khóc ṛng và tủi thân tủi phận.
Ông Tư là một thầu khoán thường đi xây cất đó đây, hết tỉnh này đến thành phố khác, cái nghề thật thích hợp với con người có máu lăng du giang hồ như ông, đi đến đâu, ông có người yêu ở đấy, coi như khắp bốn phương trời ông Tư đều có người yêu.
Nghề thầu khoán kiếm được nhiều tiền cộng thêm tính ông hào hoa, rộng lượng với phụ nữ nên chẳng bao giờ ông cô đơn, chỉ có bà ở nhà là cô đơn ṿ vỏ đợi chồng về, bà Tư ghen măi không kết quả ǵ nên cũng chán và quen dần yên phận ở nhà làm nghề may vá kiếm thêm tiền và nuôi 3 đứa con. Bà đă tự an ủi: ?Thôi kệ, trời sinh tánh ông bay bướm, miễn sao về nhà ?vẫn là chồng ḿnh! Đàn ông xa nhà thằng cha nào cũng thế, ghen làm chi cho mệt!?
Các con bảo lănh ông bà qua Mỹ được hơn 10 năm nay, hai ông bà đă đi làm vừa đủ tiêu chuẩn lănh tiền hưu cuộc sống căn cơ nên cũng dư ra chút đỉnh.
Mùa Hè năm ngoái hai ông bà lần đầu tiên về thăm Việt Nam, bà bận rộn với họ hàng cḥm xóm c̣n ông th́ nói là đi thăm mấy người bạn cũ?
Một tia sáng chợt loé lên trong đầu bà Tư, có lẽ là những người t́nh cũ năm xưa?? Và họ đă hẹn ḥ nhau ?đoàn tụ? vào dịp Tết này?
Cái cử chỉ hấp tấp làm chuyện đă rồi mua vé máy bay xong mới thông báo cho bà sát nút, dù bà có làm dữ cấm cản cũng không thể thay đổi được rơ ràng là gian dối, ông lại qua mặt bà như ngày xưa đây, con người bay bướm đến chết cũng không chừa.
Khi bà Tư nấu cơm xong th́ ông trở về, cái đầu hói hết một nửa của ông đă được cắt gọn gàng và nhuộm đen những cọng tóc c̣n lại dù sao cũng trẻ được vài tuổi lại càng khẳng định ông già đang chuẩn bị về Việt Nam thăm ?bồ?.
- Già th́ để cho già, bày đặt nhuộm tóc làm ǵ?.Bà hỏi giọng cay đắng.
- Về ăn Tết th́ con người cũng phải mới mẻ chứ. Thôi, bà đừng có hỏi lung tung.
Ông gắt lại và lủi vào pḥng trong.
*****
Hôm sau, ông xách va ly kêu Taxi chở thẳng ra phi trường. Khi đă ngồi yên trên máy bay ông Tư ngả người ra ghế lim rim, không phải ông buồn ngủ mà để tận hưởng một giấc mơ tuyệt vời đang đến với ông.
Bà nhà ông nói đúng, sau 1975 ông không làm ăn được, cơ nghiệp tiêu tan nên ông chẳng muốn về lại Việt Nam mà thêm đau ḷng tiếc một thời huy hoàng đă qua.
Nào dè mùa Hè năm ngoái bà rủ ông về cho bằng được, th́ ông về cho bà vui đă làm ông thấy cuộc sống ở Việt Nam vẫn đẹp, vẫn dễ thương, đă làm sống lại trong ông một thời yêu đương, lăng mạn. Ông đă ḷ ṃ vào các quán bia bọt, máu bay bướm sôi sục lên như tuổi đôi mươi, ông ?kết? một cô xinh như người mẫu.
Ngày ông trở lại Mỹ, cô bé đă nũng nịu quấn quưt ông, tặng ông một tấm h́nh, có ghi số điện thoại để ông gọi cho cô, v́ cô đă?lỡ yêu ông rồi !
Ở Mỹ những lúc bà sang nhà các con để trông cháu th́ ông tha hồ gọi phone về Việt Nam cho cô bồ nhí, lần nào cô cũng nói cô chán cái nghề bia ôm này lắm, cô xấu hổ lắm, nhưng v́ nghèo nên phải chịu. Không người đàn ông hào hoa nào nỡ ḷng từ chối khi người đẹp của ḷng ḿnh than thở và cầu xin được giúp đỡ cả. Thỉnh thoảng ông lại rút tiền trong bank gởi cho cô một hai trăm đô coi như để cầm chân người đẹp, chứ hai phương trời xa cách ông có được? hưởng? cái ǵ đâu!
Một hôm cô bé bàn với ông xin ông khoảng 5,000 đô la để cô gởi về quê xây lại căn nhà ọp ẹp của cha mẹ, cô hứa hẹn cha mẹ có nhà cửa đàng hoàng th́ em sẽ về quê cày sâu cuốc bẩm bỏ nghề bia ôm luôn.Thỉnh thoảng anh về Việt Nam ghé quê em t́nh nghèo mà vui.
Ông suy nghĩ, chỉ tốn 5,000 đô mà có ?một chốn đi về? thật lăng mạn, nên thơ, đúng là ?có tiền mua tiên cũng được?.bỏ ra 5,000 đô ông cũng xót, nhưng lại tự an ủi, đồng tiền ḿnh làm ra th́ ḿnh phải hưởng, chứ để đó chết có mang theo được đâu, con cái th́ đứa nào cũng khá giả đâu cần đồng tiền của cha mẹ để lại. Hơn nữa, coi nhửlàm điều phước thiện giúp đỡ người nghèo
Xưa nay, ông vốn độc tài, gia trưởng, tiền bạc do ông quản lư và quyết định, bà không biết lái xe, không biết một chữ tiếng Anh, ông qua mặt bà một cách dễ dàng.
Hôm nay ngoài tiền đă mua vé máy bay, ông mang theo 10,000 tiền mặt, 5,000 để tặng cô xây ?ngôi nhà t́nh nghĩả cho cha mẹ già báo hiếu c̣n 5,000 để ông tiêu xài bên người đẹp trong những ngày Tết vui tươi, ông tưởng tượng ra bao nhiêu cảnh du hí và mỉm cười một ḿnh, công nhận là đàn ông sướng thật! dù già đến đâu cũng có thể có bồ nhí miễn là có tiền, c̣n đàn bà, thí dụ như bà vợ già của ông, dù bà có nhét đầy tiền đô trong túi cũng không dám?cuảmột chàng trai trẻ.
Nếu ông muốn làm lại cuộc đời, muốn có?baby. Dễ ợt!
Đứa bé sinh ra vẫn khoẻ mạnh, tuổi già của ông không ảnh hưởng ǵ đến sức khoẻ đứa bé cả, cô vợ trẻ của ông tha hồ đẻ cả chục đứa con . Đố các bà, ở tuổi ông mà làm được điều đó! Bắt đầu tuổi 40 trở đi các bà đă chuẩn bị về chiều hết dám sinh đẻ, có cả gan mang bầu cũng lo ngay ngáy con ḿnh bị Down Syndrome.
Nếu kiếp sau được làm người, ông cũng chỉ muốn là đàn ông .Tha hồ hưởng đời cho tới ǵa .
****
Ông Tư đi rồi, bà Tư ân hận và áy náy lo âu, bà ân hận v́ năm trước đă rủ ông, mời mọc ông về thăm Việt Nam với bà, vô t́nh bà đă ?chỉ đường cho hươu chạỷ đă ?nối giáo cho giặc?.
Bà áy náy lo âu v́ không biết phải làm ǵ trong lúc này? Bà rất muốn biết ông đă rút bao nhiêu tiền trong ngân hàng, nhờ các con hỏi giùm th́ bà ngại con sẽ coi thường cha chưa kể con dâu, con rể.
Bà quyết định sẽ lựa lời t́m cách giải thích với các con chuyện ông về Việt Nam.
Bà lục trong ngăn kéo giấy tờ ông hay cất giữ th́ thấy một tấm h́nh rơi ra trong mớ giấy tờ hỗn độn ấy, h́nh một cô gái trẻ đẹp tuổi độ mới ngoài 20, mặt sau tấm h́nh ghi một câu: ?Tặng anh để luôn nhớ tới em. Hăy gọi cho em số điện thoại này nhé?.Cô kư tên ? Yến Hương của anh?.
Tưởng rằng ông hẹn ḥ với mấy bà bồ cũ ai ngờ ông lại có thêm một cô bồ mới trẻ đẹp càng làm bà tức điên người lên. Lỡ con cái chúng nó biết th́ xấu hổ biết chừng nào.
Bà Tư tức tốc bấm số điện thoại của cô gái coi có t́m cách cứu văn được t́nh thế phần nào không. Quả nhiên, bên kia đầu dây là giọng cô gái trẻ, bà Tư lên tiếng trước:
- Chào cô, cô là Yến Hương hả? Tôi là bà Tư, vợ của ông Tư già đang hẹn ḥ với cô về Việt Nam ăn Tết đó.
- Rồi sao bác? Giọng cô gái thản nhiên như thách đố.
Chẳng lẽ bà Tư chửi mắng hay hăm doạ cho bơ cơn tức, tao sẽ thuê người rạch mặt mày, tạt acid mày, băm mày ra trăm mảnh..v..v..Nghĩ mà cay đắng, bây nhiêu tuổi đầu mà đi ghen tức với con nhỏ đáng tuổi con ḿnh nên bà đành hạ giọng ngọt ngào:
- Cháu ơi, bác van cháu hăy buông tha cho ông Tư đi ! Ông già rồi, hết xí quách rồi cháu bồ làm chi cho uổng đời. Bác c̣n sống lù lù đây ông không bảo lănh cháu qua Mỹ được đâu, c̣n về tiền bạc, ông có là bao, lănh lương hưu vài trăm một tháng thôi cháu ơỉ.
Bà năn nỉ rên rỉ chưa hết lời th́ bên kia đầu dây cô ? cháủ xa ngàn dặm đă cúp phone mất rồi.
C̣n một tuần nữa là Tết, ông về tới Việt Nam tha hồ vui. Bà tưởng tượng tới những đường phố đông người và xe cộ, chợ búa tấp nập, hàng hoá đủ thứ, từ trái cây,bánh kẹo tới giày dép, quần áo tràn đầy ra lề đường. Người mua kẻ bán huyên náo, những âm thanh, nhịp điệu, xôn xao, vội vàng của những ngày cuối năm sắp hết. Ôi, ông sẽ hớn hở đi bên cạnh con bé đó, sẽ hào phóng chi ra những đồng tiền mà ở bên này bà đă chắt chiu, tính toán để dành, bà biết tính ông quá mà, hà tiện, khắt khe với anh em, họ hàng, nhưng rất ?tử tế? với người dưng, mà phải là phái nữ.
Mà thôi, bà cũng đành gạt nước mắt chốc nữa phải gọi con dâu đến chở bà đi chợ, Tết nhất đến nơi rồi cần mua sắm bánh trái đồ ăn để nhớ tới truyền thống quê hương để cúng kiếng ông bà.
Cũng may c̣n con cháu bên cạnh nên bà đỡ tủi.
****
Yến Hương đón ông Tư ở phi trường Tân Sơn Nhất với bó hoa tươi trên taỵThật thú vị sau cuộc hành tŕnh dài mệt mỏi gặp được người đẹp thốt lên những lời nhớ thương.
Họ về một khách sạn trung tâm Sài G̣n
Sau những ṿng tay, những nụ hôn ân t́nh là?tiền, cô bé hỏi ông có nhớ mang tiền về giúp cô xây nhà cho cha mẹ không, ông hănh diện lôi trong túi áo ra những tờ tiền đô mới cứng mà ông đă rút từ ngân hàng ra để nh́n nét mặt rạng rỡ, sung sướng của cô, rồi họ lại quấn quưt vào nhau quên cả thế giới bên ngoài.
Khi ông Tư tỉnh dậy, ánh sáng qua tấm màn che khung cửa khách sạn lấp lánh bên ngoài chứng tỏ ông đă dậy trễ, đêm qua cô bé đă mời ông uống nhiều rượu quá, say rượu, say t́nh, ông đă ngủ quên mê mệt.
Ông nh́n quanh cô bé đâu rồi? Hay cô đang ở trong pḥng tắm? ông gọi không ai trả lời, đừng chơi tṛ trốn t́m với anh nhé cô bé. Ông hí hởn vào pḥng tắm sẽ hù doạ cho cô giật ḿnh, nhưng?chính ông giật ḿnh v́ pḥng tắm trống trơn !
Một cảm giác hốt hoảng chợt làm ông lạnh người, ông vội chạy ra chỗ va ly túi tiền ông để trong đó đă biến mất, không phải 5,000 mà cả 10,000 đô la.
Run run ông bấm phone cho cô bé, nhưng người trả lời là một giọng đàn ông cứng như thép:
- Bác t́m Yến Hương hả? Bác nghĩ sao khi trong tay có 10,000 đô mà một cô gái trẻ đẹp phải ôm măi một ông già trong những ngày Xuân tươi thắm này?
Anh ta xuống giọng tử tế khuyên:
- Thôi, bác hăy thu xếp hành lư về Mỹ ăn Tết với bác gái đi, đừng t́m Yến Hương cho uổng công. Cháu chưa ?đánh ghen bác là may phước cho bác rồi v́ Yến Hương là người yêu của cháu đó.
Th́ ra chúng nó là một băng đảng lừa dối ông. Cũng may ông c̣n để riêng vài trăm đô ở túi áo khác nên vẫn c̣n tiền trả khách sạn và bù lỗ cho hăng máy bay để lấy vé về Mỹ sớm.
Cũng đường phố này, cũng cảnh đông vui này, lúc đến đă làm ông rạo rực bao nhiêu th́ lúc này làm ông ê chề đau đớn bấy nhiêu.
Cái Tết sắp đến cũng trở thành vô nghĩa.
****
Nửa đêm bà Tư bỗng giật ḿnh khi nghe có tiếng gơ cửa và giọng nói rơ ràng là của ông Tư:
- Bà ơi, mở cửa cho tôi.
Chẳng lẽ ông bị?rớt máy bay và hiện hồn về??
Bà run run bật đèn trong nhà và ngoài nhà sáng choang rồi nh́n qua lỗ cửa, đúng là ông bằng xương bằng thịt.
Cánh cửa mở ra, ông vào nhà ủ rũ và mệt mỏi làm bà ngạc nhiên, thương hại và mừng vui lẫn lộn :
- Sao ông về Mỹ sớm vậy? Có đói không để tôi lấy đồ trong tủ lạnh hâm cho ông ăn nghe?
Ông ngồi thừ người ở bàn nh́n bà vợ già lăng xăng làm đồ ăn chăm chút với cả tấm ḷng, ông mới thấy cái tội của ông lớn quá chừng, ông sẽ nói ra, sẽ thú tội hết với bà, để xin được bà tha thứ th́ ḷng ông mới thanh thản.
Đột nhiên ông lo lắng hỏi:
- Mấy con có biết chuyện tôi về Việt Nam không bà?
- Biết chứ, nhưng tôi nói là do tôi muốn ông về ăn một cái Tết quê hương nên tụi nó cũng ủng hộ nói ba già rồi ba nên đi đó đây cho vui.
Ông nh́n bà với ánh mắt cảm ơn và cảm phục:
- Vui ǵ! Tôi tởn tới già !
- Bây giờ ông cũng đă già rồi mà. Bà căi.
- Ờ th́ tôi tởn tới chết ! Ông sửa lại.
Bà đoán có một sự cố ǵ ghê gớm lắm đă xảy ra nên ông mới quay về và hối hận như thế này. Cho dù ông có bị lừa t́nh lừa tiền, nhưng cái giá vẫn c̣n rẻ để ông chồng già của bà từ nay trở đi sẽ không đỏng đảnh đ̣i về Việt Nam nữa, sẽ không tự đánh mất phẩm giá, danh dự của ḿnh nữa.
Bà bưng ra bàn cho ông một tô ḿ gói có đủ tôm thịt, hành hẹ đang bốc khói thơm phức. Ông đói cồn cào muốn ăn ngay nhưng ông nắm lấy bàn tay bà giọng khẩn khoản:
- Bà tha tội cho tôi nhé, bà đừng giận tôi nhé?
Bà cảm xúc gạt nhẹ tay ông:
- Tôi giận ông làm ǵ, nếu giận hờn trách móc ông th́ bao nhiêu năm qua tôi đă không ở với ông rồi. Ăn xong, ông ra thắp nhang bàn thờ Phật chứng giám cho ḷng ông.
Ông Tư nh́n ra bàn thờ, đă bày biện đủ các món Tết: bánh chưng, dưa hấu và hai hộp bánh, mứt. Giọng bà êm đềm bên tai ông:
- Mau quá hả ông, mai là 30 Tết rồi. Chốc nữa tôi sẽ báo cho các con biết là ông đă trở lại Mỹ v́ kẻ gian đă lấy trộm tất cả tiền bạc của ông. Gia đ́nh chúng ta sẽ đón một cái Tết vui vẻ ở bên này.
Ông Tư giật ḿnh, bà nói cứ như đă chứng kiến sự thật phũ phàng của ông vậy.
Người vợ hiền dịu bao dung của ông thông minh hơn cả ông tưởng.
Ông Tư vừa ăn ḿ vừa nghĩ chút xíu nữa ông đă làm mất một cái Tết đầy ấm cúng tin yêu trong ngôi nhà này như những cái Tết ông đă từng hưởng bao năm qua, nhưng bây giờ ông mới thấy hết sự hạnh phúc vô giá của nó.
Nguyen Thị Thanh Dương
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1508489&d=1577915117
cha12 ba
01-02-2020, 17:51
01/02/20
Người Sài G̣n
Truyện kiếm hiệp thời @
V́ là truyện nhái cho nên có nhiều từ Hán - Việt, mong bạn đọc cảm thông và xí xóa.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1508903&stc=1&d=1577987455
Vùng núi Xa Bô Châu là một nơi hiểm địa suốt ngày sương lam chướng khí ánh mặt trời không thể chiếu tới, nhưng ngặt một nổi là đây là con đường ngắn nhất để tới kinh kỳ, đă từng có rất nhiều người đi qua con đường này nhưng họ măi măi không về, từ đó về sau thứ dân làng mạc quanh đó đành chọn cho ḿnh con đường ṿng xa gấp đôi, tiền xăng tốn cũng khẳm bởi vị hạt Cà Ni là nơi charge thuế xăng mắc nhất nước.
Theo thiên hạ đồn thổi th́ trên giữa con đường hành lang núi ấy có một tửu quán dành cho khách qua đường nhưng có mấy ai thấy kẻ lên núi mà trở về cho nên mọi người đều hoảng sợ, nhưng rồi theo thời gian chuyện cũng dần rơi vào quên lăng, người dân cố t́nh quên ngọn núi chắn ngang sừng sững trước mặt ḿnh tuy nhiên đôi khi có những lữ khách phương xa không biết đi vào và chết mất xác lúc nào không hay, từ đó tiếng đồn trên núi Xa Bô có ma quỷ, có cọp beo hại người cho nên quan tri huyện địa phương đă cho dán cáo thị trên đường để cảnh báo mọi người chớ dại dột mà bước vô…
Trong ánh sáng mờ ảo của buổi hoàng hôn, các ngôi nhà thảo dân đang quây quần bên bếp lửa bỗng trở nên nháo nhác khi nhiều người la ré lớn cánh bảo một hắc nhân toàn thân trang phục màu đen trên lưng có đeo theo một thanh đại đao đang thi triển khinh công vùn vụt, bỏ mặc ngoài tai hắc nhân càng tăng thêm công lực phi như xé gió, chỉ trong chốc lát y đă vượt qua tấm bảng cảnh báo và đi sâu vào ḷng núi, mọi người lo lắng, chắp tay cầu nguyện cho lữ khách được an toàn bởi v́ ai cũng thấy lành ít dữ nhiều.
Đường vào ḷng núi càng sâu càng hẹp, dây leo chằng chịt phủ kín đường ṃn, ánh sáng âm u cộng thêm tiếng gió xoáy như ma kêu quỷ gọi, nhiều lúc hắc nhân phải thi triển khinh công thượng thừa để phóng qua những con vực và những thân cây đổ chắn ngang đường, do vận dụng công lực cao nên có vẻ dạ khách đă thấm mệt, tốc độ hơi chậm lại và đưa mắt nh́n quanh t́m kiếm…; sau một khúc ngoặt hắc nhân mừng rỡ khi thấy ánh đèn dầu leo lét của một túp lều lớn, nhanh chân bước đến trong ánh sáng nhập nhoạng chỉ nh́n thấy gịng chữ “ Lữ Quán Sóng Giang”.
Đưa tay vén bức liếp bước vào th́ thấy trong quán tuy nhỏ nhưng khá sạch sẽ, lữ khách tiến vào bàn, hạ thanh đại đao xuống và kêu lớn:
- Chủ quán đâu?
Có tiếng tằng hắng từ phía sau vọng tới và tiếng bước chân lạch bạch, trong giây lát một h́nh nhân cổ quái lùn sủn có cặp mắt ti hí như loài lươn bước ra:
- Dạ đại quan nhân cần dùng ǵ ạ?
- quán nhà ngươi có bán đồ ăn và chỗ ngủ qua đêm chứ?
- đă gọi là lữ quán tất nhiên có bán đồ ăn chứ lị, c̣n chỗ ngủ th́ tại hạ có đôi ba pḥng sale off, mướn một pḥng được hai ạ.
- Ngộ nhỉ, từ thuở cha sanh mẹ đẻ đến nay ta mới nghe nói mướn motel mà rent one get one free, sao ḱ lạ vậy?
- Không dấu ǵ quan nhân, tại v́ tệ quán ế ẩm quá cho nên mới maketing, chứ cả năm rồi có ai đi qua đi lại khu vực này đâu, cho nên cho mướn hai mà tính tiền một trước là giúp người sau làm quảng cáo thôi mà.
- thôi được, nhà ngươi cho ta hai cái bánh bao, một pḥng ngủ và vài ṿ rượu ngon nhé, à mà này, quán nhà ngươi có bán rượu chứ?
- tất nhiên rồi, mà đại quan nhân muốn uống rượu ǵ, quán của tại hạ có bán đủ loại rượu, từ đế G̣ Đen, Bàu Đá cho đến Martell, Uếch Ki ǵ cũng có.
Ngạc nhiên hắc nhân hỏi dồn:
- Nơi hẻm núi xó xỉnh này cũng có Whisky nữa sao? Nếu có th́ lấy cho ta một chai XO càng tốt.
- dạ không có, làm ǵ mà quán của kẻ hèn này có rượu của bọn đế quốc xa xôi, Uếch Ki đây là hai chữ viết tắt tên của tại hạ là H. K nói theo tiếng đế quốc là Uếch Ki cho nó giông giống rượu xứ người, c̣n dân gian th́ gọi đơn giản hơn là rượu “Ếch Kêu” chỉ loại rượu nhà tại hạ làm đó mà…
- ta cứ tưởng lầm, thế rượu nhà ngươi làm thế nào, có ngon không và bán bao nhiêu tiền một ṿ?
- dạ bảo đảm đại quan nhân sẽ hài ḷng, mỗi ṿ 7 quan tiền đế quốc.
- sao mắc thế? Ta đă uống nhiều mỹ tửu, rượu xứ người từ Âu đến Á mỗi ṿ chỉ có giá 4, 5 quan tiền, rượu nhà ngươi bán có ǵ đặc biệt không mà chặt chém thế?
- đại quan cứ dùng thử sẽ biết, c̣n giá th́ tùy hứng thôi, đại quan đến đây chắc đă đi qua Hạt Xa Bô Châu, ở đó giá c̣n vô thiên lủng hơn, mấy loại thảo dược tào lao mía lao ngoài Mall bản xứ chỉ bán có 25, 30 quan mà vô mấy tay gian thương leo lên truyền h́nh quảng cáo đội giá đến gấp hai ba lần lừa gạt mấy ông bà già đó thay, huống ǵ chai rượu của kẻ hèn này chỉ cao hơn có vài đồng bạc…
- Hảo, vậy nhà ngươi cho ta một ṿ rượu Ếch Kêu, hai cái bánh bao và một đĩa cải th́a xào nhé – nói xong hảo hán rút bóp ra thẩy lên bàn một nắm tiền lẻ.
Mỉm cười nham hiểm tên phổ ki bước vội ra sau bếp chuẩn bị đồ nhắm, chỉ giây lát sau mâm thực phẩm nghi ngút khói đă được dọn lên.
Rót một cốc đầy hắc y bưng lên miệng tu ừng ực nhưng ngay lập tức hắn phun ph́ ph́ vào mặt tên phổ ki và thét lớn:
- cái này mà nhà ngươi gọi là rượu sao? Rượu ǵ mà nó chua lè mà lại lạt như nước ốc thế, mau đổi loại khác không ta chém đầu, thứ rượu này bán chó nó c̣n chê chứ ở đó mà bán cho người.(!)
Đưa tay vuốt rượu trên mặt cố nén giận, lăo chủ quán thu về chai rượu và đi vào hậu liêu đổi loại khác, chỉ vài khắc sau một chai đế G̣ Đen - Ma dè Ziệt Nôm đă xuất hiện trên bàn, hắc y tráng sỹ mở nắp tu ừng ực sau đó kêu lên cái “khà’” thỏa măn và với tay bẻ cái bánh bao:
- này chủ quán, bánh bao nhà ngươi làm bằng thịt ǵ vậy? sao ta nh́n thấy cái ǵ nh́n giống răng người và tóc đen thùi lùi thế kia?
Mau mắn tiến đến bàn nh́n sơ qua tên phổ ky trả lời:
- dạ cái này theo kẻ hèn có lẽ là răng…chuột, bởi v́ loại hắc thử sống chung quanh đây rất nhiều, chúng lục loại t́m kiếm đồ ăn và có lẽ có con chuột nào đó đang…nhức răng lỡ cắn vào cái bánh bao cho nên bị…găy, c̣n cái đen đen này đâu có phải là tóc, là nấm mèo đấy, chứ có cho vàng tại hạ cũng không có dám làm bằng thịt người đâu ạ.
Liếc sơ qua đĩa bánh, tráng sỹ không thèm đếm xỉa tới mà chỉ bưng ṿ rượu lên nốc ừng ực và gắp cải th́a đưa cay, c̣n tên chủ quán th́ lủi vào bếp đứng chửi đổng:
- Ừ, ta làm bánh bao thịt người đấy rồi sao, khá khen cho người tinh mắt nhận ra nhưng đêm nay nhà người cũng thành tảng thịt trong nồi của ta mà thôi.
Ầaaammmm… tấm phên che cửa bay vèo sau cú đá của hắc nhân:
- Té ra thiên hạ đồn thổi quả không sai, nhà ngươi đă giết người để làm bánh bao khiến cho ai đi qua con đường này đều phải bỏ mạng, hôm nay ta vâng lệnh quan trên bắt ngươi về trị tội đây – Th́ ra trong lúc tên phổ ki đi lấy rượu, tráng sỹ đă dùng phép truyền âm nhập mật ( nói cho giống truyện chưởng vậy thôi chứ thật ra y đă móc trong túi ra hai cái bộ đàm mini hiệu Motorola mở volume và dấu dưới bếp cho nên tên chủ quán nói ǵ y đều nghe hết!).
Ngay lập tức tráng sỹ thay đổi thân thủ chân tấn cận tiến và vung đao chém, cũng không vừa tên phổ ky rút từ trên giá bếp hai cây chỉa ba nghinh tiếp, tiếng kim khí va đập vào nhau chan chát, quả là cao thủ giang hồ, hai bên giao đấu đến ba hiệp vẫn bất phân thắng bại, ngay lúc đó tên phổ ki bay người lên vung hai cây chỉa ba nhắm vào đầu tráng sỹ xỉa xuống, lập tức hắc y vung đại đao lên đỡ và tung một cước chí tử vào cái bụng của y, chỉ nghe một tiếng bịch khô khốc và thấy thân thể của y bay vào góc nhà, nhưng ngay lập tức y gắng gượng đứng dậy và tung những đ̣n quyền vũ băo vào mặt tráng sỹ, thấy hắn đă rơi vũ khí, hắc y cũng dắt đại đao vào lưng quần và dùng tay đỡ những đ̣n tấn công hiểm yếu, sau đó khi khuôn mặt của tên phổ ki đă trong tầm với tráng sỹ bèn cung tay lại và dùng “đàn chỉ thần công” búng cái bóc vào mũi của y, chỉ thấy hắn la ối, lấy tay bụm mũi từ đó hai gịng xi rô tuôn ra như suối. (Đàn chỉ thần công là vơ công bí truyền từ thời nhà văn thuốc phiện Kim Dung bên Tàu sáng chế ra cho nhân vật Quách Tĩnh trong bộ Anh Hùng Xạ Điêu theo đó chỉ cần vận công lực và dùng tay búng viên sỏi có thể giết chết đối thủ, khỏi cần dùng súng chi cho mắc công).
Nắm đầu tên chủ quán gh́ xuống bàn, tay kia móc đại đao kề sát cổ như cẩu đầu trảm của Bao Công tráng sỹ hét lớn:
- Nhà ngươi tên họ là ǵ, v́ sao mở hắc điếm giết người tại đây?
- Xin tráng sỹ tha mạng, tại hạ họ Hoàng ở thôn Đậu, nhà có hai anh em nên thiên hạ gọi kẻ hèn này là Hoàng Lăo Nhị, do hoàn cảnh gia đ́nh nghèo túng quá, bán cá th́ ế ẩm cho nên mới mở lữ quán ven đường này trước là cướp của giết người kiếm bạc, sau là giết thịt làm cơm, xin tráng sỹ mở ḷng từ bi mà tha mạng.
- Hứ, cái mạng chó của người không đáng một xu, ta chính là Vơ Ṭng đă hổ trên núi Cảnh Dương đây, nay vâng lệnh quan trên đến đây điều tra và bắt ngươi về trị tội.
- th́ ra kẻ hèn này có mắt như mù, Vơ Đô Đầu vơ công cái thế, cọp đực c̣n chết dưới tay người (cọp cái th́ chưa chắc à nghen!), lấy đâu ra mà địch lại, xin tướng công mở lượng hải hà, của nă ăn cướp được bấy lâu nay xin dâng nộp, miễn sao được bảo toàn mạng sống mà thôi.
- Được, thế nhà ngươi bấy lâu nay làm ăn cướp kiếm được bao nhiêu?
- dạ, tại hạ dành dụm cũng được vài ngàn đô la tiền đế quốc, xin dâng Vơ Đô Đầu – nói rồi hắn run run lần cái ruột tượng móc ra những tờ USD được xếp gọn gàng, hai tay kính cẩn dâng lên Vơ Ṭng.
- Tiên sư thằng ngu, mày giết người bấy lâu nay mà chỉ có bấy nhiêu thôi hả, thế th́ phí lắm con ạ - Vơ Ṭng gầm lên.
- dạ kẻ hèn này chỉ biết có giết và cướp chứ đâu có biết làm ǵ hơn, tướng quân có cao kiến ǵ xin chỉ giáo, tại hạ nguyện cắn cỏ ngậm vành tạc dạ ghi ơn.
- nhà người mau theo ta về mẫu quốc, tại đó không những ḷng, gan, phèo, phổi ǵ chúng ta cũng mua, ngoài ra huyết người là sản phẩm rất cao giá, nếu hành nghề như ngươi th́ chỉ một sớm một chiều là trở thành đại gia ngay.
Được lời như cởi tấm ḷng, Hoàng Lăo Nhị chỉnh trang lại y phục quỳ xuống cúi lạy Vơ Ṭng hai lạy về ơn đă tha mạng chết và bày tiệc rượu ra đối ẩm chén tạc chén thù cho đến sáng, sau đó y khăn gói tay nải, đóng cửa tiệm “Sáng Giông “và theo Vơ Ṭng về nước Mẹ, từ đó không c̣n có ai nghe nói đến tên y nữa, nhưng vài chục năm sau tại huyện Xa Bô Châu xuất hiện một quái nhân khoác bộ vó tỷ phú (lụi), giở những tṛ lưu manh hạ cấp quậy phá thiên hạ, ai ai cũng ngạc nhiên, nhiều người ṭ ṃ, thắc mắc t́m hiểu th́ mới biết nhà “Tỷ phú” chính là Hoàng Lăo Nhị năm xưa, sau khi ṃ qua xứ Tùng Của mua bán máu đă có tư xèn rủng rẻng, sau đó v́ là tỷ phú rỏm cho nên Hoàng Lăo Nhị cất công qua xứ thiên đường Mù cạnh đó lobby cái loại rượu Uếch Ki thổ tả năm xưa của ḿnh để bán cho lũ dân ngu xứ đó, tuy nhiên các tên lănh chúa thiên đường Mù chỉ cho phép rượu của y được hưởng nhiều ưu đải sau khi bán ḿnh và làm theo sự chỉ đạo của quỷ.
V́ thế cho nên Hoàng Lăo Nhị phải trở thành tên tinh binh xung kích tấn công khắp các lĩnh vực của hạt Xa Bô, chứ có đời thuở nào mà một tỷ phú thứ thiệt lại đưa cái khuôn mặt nh́n thấy tởm của ḿnh lên truyền h́nh để quảng cáo cho cái loại rịu “Ông uống bà khen” bao giờ
wonderful
01-05-2020, 15:30
Truyện ngắn: Giáng Sinh Tạm Biệt.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1510166&d=1578238755
Mùa giáng sinh này có là giáng sinh tạm biệt không?. Với bao nhiêu tính toán, với những trăn trở của con tim, một bên là t́nh yêu một bên là t́nh mẫu tử. Thật khó khăn cho tôi đi đến một quyết định.
Vào tháng mười hai không khí đón mừng giáng sinh đă nhộn nhịp, phố phường và chợ búa vui thêm với những sắc màu ngày lễ. Thằng cu Tí của tôi cũng đang rộn ràng chờ mong. Tôi muốn dành cho nó tất cả tấm ḷng yêu thương và niềm vui của giáng sinh. Biết đâu mẹ con tôi sẽ chia xa !
Tôi mở tủ chọn cho cu Tí bộ quần áo. Hai mẹ con tôi sẽ ra tiệm mua những thứ để trang hoàng nhà cửa mừng giáng sinh.
Cu Tí hớn hở chỉ bộ áo này lại bộ áo kia:
- Con thích màu đỏ, con cũng thích ?..
- Màu đỏ con nhé, mùa lễ mà?.
Trong túi tôi không bao giờ dư dă tiền kể từ mấy tháng nay tôi ngồi nhà ăn tiền thất nghiệp nên cuối năm ai tưng bừng mua sắm c̣n tôi th́ không, mà thằng cu Tí dường như cũng hiểu t́nh cảnh nhà ḿnh, nó chẳng bao giờ đ̣i hỏi mua sắm ngoài những ǵ tôi mua cho nó
Cu Tí ríu rít hỏi:
- Mẹ ơi, chúng ta đi mua sắm ở ? 1 dollar storẻ phải không? Con sẽ được mua nhiều thứ ở nơi ấy.
- Đúng rồi, dĩ nhiên là con tha hồ mua, chúng ta sẽ trang hoàng nhà thật đẹp để mừng lễ giáng sinh.
Nó không hề biết là sau lễ giáng sinh và new year cuộc sống của nó có thể sẽ thay đổi lớn. Nếu tôi đi xa, cu Tí về ở với bà ngoại và cậu mợ nó ở tiểu bang khác.
Tiệm Dollar Tree ở gần khu apartment của tôi, những cửa hàng pizza và cửa hàng bách hóa rẻ tiền luôn gần gũi khu gia cư b́nh dân là đối tượng khách hàng chính của họ.
Buổi chiều cửa tiệm Dollar Tree vẫn tấp nập người, nhưng sắc dân châu á ít hơn những sắc dân khác. Có lẽ chỉ có mẹ con tôi là người châu á trung thành với tiệm bấy lâu nay.
Cu Tí đă qúa quen thuộc cửa tiệm, nó nhảy bổ vào những gian bày hàng cho mùa giáng sinh và lấy những món đồ để vào chiếc xe chợ, nào cuộn giấy màu, ruy băng đỏ, cành thông xanh, ṿng nguyệt quế, chiếc vớ, chiếc mũ ông ǵa Nô En, những hộp qùa be bé xinh xinh.
Tôi lấy thêm vài gói qủa thông khô mùi quế để trang trí, tôi thích mùi quế thơm và ấm nồng trong nhà suốt những ngày holidays.
Cu Tí hớn hở cùng tôi đứng xếp hàng đợi tính tiền. Nó lại ríu rít:
- Chốc nửa về nhà mẹ và con sẽ trang trí nhé, chỉ một lát là xong, là chúng ta sẽ có ngôi nhà đẹp chào đón giáng sinh.
Niềm vui của con tôi qúa rẻ, mỗi món 1 đồng, tổng cộng hơn 20 đồng kể cả thuế. Thật vừa với túi tiền rỗng tuếch của tôi.
Tôi tặng nó thêm một niềm vui:
- Cất đồ vào xe xong chúng ta đi bộ sang chợ Kroger đằng kia, mẹ sẽ mua một con gà quay và hộp bánh cookie cho bữa ăn chiều nay.
Nó vui mừng nhưng áy náy:
- Mẹ c̣n tiền không?
- Mẹ không có nhiều tiền nhưng vẫn có tiền mua đồ tiêu dùng và ăn uống hàng ngày chứ, với lại chợ chiều các món gà quay, gà chiên trong chợ sẽ bán rẻ nửa giá..
Tôi đă mua một con gà quay gía rẻ và hộp bánh như đă hứa với cu Tí. Tính tiền xong nó ra vẻ nam nhi đàn ông:
- Con lớn rồi, có thể giúp mẹ nhiều thứ, để con giúp mẹ xách túi bánh cookie.
Ôi, thằng con trai 10 tuổi của tôi. Con đă đủ lớn để sống xa mẹ chưa?
Vừa ra tới cửa chợ Kroger th́ cu Tí khựng chân lại, nó nh́n tôi bằng ắnh mắt cầu khẩn:
- Mẹ có thể cho con một hai đồng lẻ không? Và nếu cần th́?th́?.
- Th́ sao?
- Th́ chúng ta sẽ trả lại hộp bánh cookie để lấy lại mấy đồng. Lúc khác chúng ta sẽ mua bánh dù con rất thích ăn những cái bánh cookie có nho khô này.
Tôi nh́n thấy người đứng rung chuông nơi trước cửa chợ và mỉm cười:
- Mẹ hiểu rồi và chỉ đùa con thôi, con muốn bỏ vào hộp quyên tiền chỗ người rung chuông mùa giáng sinh xin tiền làm từ thiện kia phải không?
- Mẹ giỏi qúa, con cám ơn mẹ.
Tôi đưa cu Tí vài đồng lẻ và dốc tất cả những đồng xu trong bóp cho nó làm cử chỉ tốt đẹp trong mùa lễ giáng sinh, xong hai mẹ con lại đi bộ ra xe. Tôi khen cu Tí:
- Con là đứa trẻ ngoan biết thương người nghèo khó. Mỗi người đóng góp một chút tiền bạc hay công sức, ông đứng rung chuông cũng là thiện nguyện đấy, bất kể trời mùa đông lạnh hay tuyết rơi bên ngoài ông ấy vẫn đứng rung chuông để kêu gọi ḷng hảo tâm của người ta.
- Cô giáo con bảo những đồng tiền quyên góp này sẽ mua qùa tặng giáng sinh cho những đứa trẻ nhà nghèo..
Tôi bồi hồi nghe cu Tí nói tiếp:
- Cô giáo con kể có những đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi hay cha mẹ trong tù tội, chúng nó cô đơn tội nghiệp trong mùa lễ tết cuối năm vui vẻ.
Cu Tí bỗng đi sát vào người tôi như t́m sự che chở ấm cúng, giọng nó tràn đầy hạnh phúc:
- Mẹ ơi, con sung sướng hơn những đứa trẻ ấy v́ có mẹ, mẹ vừa cho con đi mua sắm những món qùa giáng sinh tuyệt vời. Những đứa trẻ ấy th́ không?
Con tôi, thằng bé 10 tuổi ngây thơ không biết lấy ḷng, không biết dùng lời giả dối, nó chỉ nói ra những suy nghĩ có thật trong đầu.
Nước mắt rưng rưng, ḷng tràn đầy cảm xúc tôi ngồi thụp xuống để nh́n con ḿnh, thằng cu Tí mở to đôi mắt trong veo như hai viên bi, ṿng tay bé bỏng của nó ôm lấy cổ tôi:
- Sao mẹ khóc, mẹ cũng thương những đứa trẻ nghèo khó bơ vơ ấy phải không?
Tôi ôm chặt con vào ḷng, ngay giây phút này tôi đă có câu trả lời, tôi không thể rời xa con, cu Tí yêu thương tôi, cần tôi biết bao, c̣n anh có yêu tôi và cần tôi đến thế không?
Trong ḷng tôi không ngớt kêu lên: ? Con yêu hăy tha lỗi cho mẹ. Mẹ hư qúa, đă có lúc ḷng mẹ chông chênh ?.
Về đến nhà hai mẹ con cùng xúm nhau cắt giấy dán tường, treo những thứ vừa mua lên tường và để những hộp qùa bé xinh dưới gốc cây thông xanh. Trông căn pḥng tươi đẹp hẳn ra.
Xong hai mẹ con mới thong thả ăn bữa cơm chiều, tuy muộn hơn thường ngày nhưng ngon miệng với món gà quay nóng.
Cu Tí là đứa con kết qủa mối duyên đầu ngắn ngủi. Khi cu Tí 5 tuổi th́ cha thằng cu Tí đă bỏ rơi hai mẹ con đi t́m t́nh duyên mới, tôi thành mẹ độc thân vất vả nuôi con, đồng lương thư kư văn pḥng chỉ đủ trả tiền thuê nhà và sinh hoạt cuộc sống hạn hẹp suốt mấy năm qua..
Tôi mới quen Hoàng một năm nay khi anh đến công ty tôi làm việc để t́m cơ hội một hợp đồng mua bán, anh chưa từng kết hôn, đang thành công với business của riêng ḿnh ở tiểu bang Florida. Anh biết làm vừa ḷng phụ nữ, những lời thăm hỏi ngọt ngào cùng những món qùa tặng ư nghĩa của anh làm trái tim tôi choáng ngợp.
V́ công việc làm ăn anh thỉnh thoảng đến tiểu bang và thành phố của tôi nên coi như chúng tôi thường xuyên gặp gỡ và t́m hiểu nhau. Anh nói yêu tôi, nhưng tôi không muốn chỉ là mối t́nh qua đường sau mỗi lần anh đến và đi. Anh hứa hẹn sẽ đi đến hôn nhân với tôi sau một thời gian sống thử. Nhưng một điều làm tôi khó xử và đau buồn là Hoàng chỉ muốn có tôi, không có thằng cu Tí, anh nêu ra những lư do là đứa con riêng của vợ sẽ làm vướng bận hạnh phúc vợ chồng, ở gần sẽ sinh ra những bất đồng mâu thuẫn, v..v..
Tôi sẽ gởi cu Tí cho bà ngoại nó. Mẹ tôi hiện sống chung với gia đ́nh thằng em trai tôi tại California, Hoàng hứa sẽ gởi tiền bạc về nuôi cu Tí ăn học. Hoàng luôn lập luận làm cho tôi xiêu ḷng:
- Vài năm nữa cu Tí sẽ lớn lên vào đại học, nó hoặc ở dorm hoặc đi tiểu bang khác, em có ở bên cạnh con măi được đâu.
Tôi đă qúa chán cuộc sống chật vật nghèo túng, tôi muốn lấy Hoàng để sẽ bước vào một khung trời khác của giới trung lưu và nhất là được sống với người ḿnh yêu và người ấy yêu ḿnh, bù đắp cho mối t́nh dang dở đau buồn đă qua.
Mẹ tôi nghe chuyện th́ gay gắt:
- Tại sao phải sống thử? cả hai đều đă trưởng thành tuổi đời và trong cuộc sống, t́m hiểu nhau cho kỹ rồi đến hay không đến hôn nhân cho rơ ràng. Hơn nữa mẹ đâu con đấy, anh ta nếu yêu thương con th́ phải yêu thương cả thằng cu Tí thế mới là người đàn ông rộng lượng đáng để con trao gởi cuộc đời.
Tôi bênh vực Hoàng :
- Mỗi người một cách suy nghĩ khác nhau. Anh ấy yêu con. T́nh yêu có tín hiệu riêng của nó, gặp một ngày cũng là yêu và một trăm năm t́m hiểu cũng chưa chắc đă yêu.
Tuy nói cứng thế mà tôi vẫn chưa t́m được câu giải đáp. Tôi muốn hưởng thêm một mùa giáng sinh vui vẻ bên con trước khi làm một quyết định quan trọng nhất đời tôi, ở lại bên con hay rời xa con để đến với Hoàng.
Tôi sẵn sàng đến với anh bằng trái tim yêu, tôi chẳng c̣n là con gái mới lớn mà vẽ vời hay đ̣i hỏi ǵ hơn.
Hoàng nói anh đang thương nhớ chờ đợi tôi. Ngày rất dài và đêm rất buồn với anh nếu không được gần tôi.
Mẹ tôi bất b́nh cho là tôi qúa quy lụy Hoàng, muốn bỏ con đến ở với anh ta không cần một thủ tục nghi lễ tối thiểu nào.
Cứ nghĩ dến giáng sinh tạm biệt con, tôi đă chạnh ḷng. Bây giờ quyết định ở lại tôi cũng chạnh ḷng v́ không đến được với Hoàng và cũng thật khó khăn khi tôi phải báo tin cho Hoàng biết quyết định sau cùng của tôi.
Buổi tối tôi gọi phone cho Hoàng, giờ này chắc anh đang cô đơn trong căn nhà độc thân vắng vẻ, lại là những ngày lễ lộc cuối năm, anh sẽ buồn và thất vọng lắm.
Biết đâu đây cũng là dịp thử thách t́nh yêu của Hoàng cho tôi, nếu yêu tôi đậm sâu anh sẽ nghĩ lại và t́m đến tôi, mở rộng ṿng tay đón thằng cu Tí. Chúng tôi sẽ là một gia đ́nh. Tôi bỗng nhen nhúm chút hi vọng và cầu mong thế.
Tiếng phone reo lên liên hồi, tôi kiên nhẫn chờ đợi, trong đầu óc tôi đă nghĩ sẵn những câu nói thiết tha để tạ lỗi cùng anh, rằng tôi vẫn yêu anh, vẫn chờ mong có cơ hội nào được cùng nhau chung sống.
Măi mới có người bốc phone và một giọng cô gái e dè lên tiếng:
- Hello..
Tôi thật bất ngờ và ngỡ ngàng v́ đây là cell phone của Hoàng, anh đâu và cô gái này là ai mà ở trong nhà anh vào giờ này?
Cô gái vẫn im lặng chờ đợi, cô ta không biết nói ǵ hơn v́ phone này không phải của cô và người được gọi không là cô. Tôi cũng e dè và cố lấy giọng b́nh tĩnh nói:
- Tôi là?bạn làm ăn với anh Hoàng, gọi hỏi thăm anh, chúc anh giáng sinh và năm mới sắp đến vui vẻ làm ăn thành công như ư.
- Dạ, chị vui ḷng gọi lại sau nhé, anh Hoàng đang tắm.
Tiếng Hoàng vọng ra, có lẽ anh vừa mở cửa pḥng tắm nên có cả tiếng nước chảy rào rào vọng vào trong phone:
- Ai đấy em??
- Một người bạn gọi chúc anh giáng sinh thôi.
Chắc anh tưởng phone đă tắt nên thoải mái nói với cô gái:
- Lấy cho anh chai dầu gội đầu anh để quên trên bàn đi cưng, có mùi hoa Lavender mà em thích đấy.
Câu nói này nghe quen quen, anh cũng đă từng nói với tôi những câu t́nh tứ như thế.
Tôi vội vàng tắt phone và chết lặng trong bàng hoàng đau đớn.
T́nh yêu của tôi dành cho anh là cả tấm chân t́nh, c̣n anh chỉ là một tṛ đùa t́nh ái, anh đă có những cuộc t́nh khác. Anh chẳng bao giờ cô đơn tội nghiệp như tôi nghĩ.
Nếu tôi đến ở với anh, người đàn ông trẻ tuổi hào hoa thành đạt ấy luôn được vây quanh bởi các cuộc t́nh, anh có từ bỏ họ để trọn vẹn chung thủy với tôi suốt đời không?
Bây giờ th́ tôi đă hiểu v́ sao anh chỉ muốn sống thử, cũng chỉ là một cuộc t́nh qua đường lâu hay mau mà thôi, khi anh chán chường th́ đường ai nấy đi.
Anh ta không đáng cho tôi phải đau đớn như thế này.
Tôi vào pḥng soi gương, lau những giọt nước mắt và thấy tiếc những giọt nước mắt của ḿnh đă khóc không đúng chỗ.
Ḷng tôi thanh thản dần. Tôi may mắn đă quyết định đúng lúc, suưt nữa tôi lại gặp người t́nh trăng hoa phản bội như người chồng trước.
Giáng sinh này vẫn là giáng sinh tạm biệt, từ gĩa một cuộc t́nh lừa dối, từ giă anh và không bao giờ mong tái ngộ.
Giáng sinh này bỗng đẹp lạ thường, hạnh phúc lạ thường với hai mẹ con tôi.
Nguyễn Thị Thanh Dương
wonderful
01-06-2020, 00:26
Truyện ngắn: Tình Anh Em
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1510257&d=1578270343
Năm cô 6 tuổi, cô mất cả bố lẫn mẹ, họ bị tai nạn ô tô trong lần về quê thắp hương cho ông bà nội.
6 tuổi, cô chưa thể hiểu hết mọi chuyện đang xảy ra trong gia đ́nh, cô chỉ biết khóc suốt ngày v́ bố mẹ không quay về.
Cô c̣n một người anh trai tên là Nam, cậu bé 14 tuổi, dáng người to cao giống bố. Lúc bố mẹ mất, cậu không khóc, không gào thét mà chỉ ôm chặt cô em gái vào ḷng cho đến khi ngủ thiếp đi.
Suốt ngày cô đều theo sau anh trai đ̣i bố, đ̣i mẹ; cô không thích ăn cơm nửa sống nửa chín của anh trai nấu, không thích mặc bộ đồ nhăn rúm anh trai giặt.
Kể từ ngày hiểu ra rằng bố mẹ măi măi không về, cô bắt đầu dựa dẫm vào anh trai v́ sợ anh lại bỏ cô mà đi
Đêm hôm đó, trời đă rất muộn, rất muộn nhưng cô không chịu ngủ mà ngồi dậy kéo anh trai và hét to: “Em muốn gặp mẹ!”.
Bỗng nhiên, Nam kéo cô từ trong chăn ra, hai tay nắm lấy đôi vai bé nhỏ của cô và nói:
“Mẹ mất rồi, đừng có t́m mẹ nữa, bố mẹ đều không c̣n nữa, họ sẽ không quay về nữa đâu!”.
Giọng nói của Nam vang lên rất to khiến cô phải im lặng v́ sợ hăi. Sau đó, cô dần dần hiểu được bố mẹ cô măi măi không quay về, cô hiểu được trên thế giới này chỉ c̣n anh trai là người thân duy nhất của ḿnh.
Nam úp mặt xuống giường và khóc thật to, đó là lần đầu tiên cô nh́n thấy anh trai khóc kể từ ngày bố mẹ mất.
Cô nhẹ nhàng cúi xuống rồi nằm trên lưng anh trai, cô dùng đôi tay bé nhỏ của ḿnh ôm lấy anh, cảm giác ấm áp như ôm bố mẹ vậy.
Cô luôn khóc đ̣i mẹ, anh trai chỉ im lặng và ôm cô vào ḷng
Cô bắt đầu dựa dẫm vào anh trai giống như trước kia từng dựa vào bố mẹ: đi học, cô đ̣i anh chở đi; tan học, anh trai phải đến đón cô.
Trường của cô cách nhà khá xa, mỗi buổi sáng Nam đều chở cô đến trường, đến nơi người Nam ướt đẫm mồ hôi. Ngồi trên xe, cô nắm chặt lấy vạt áo của anh không rời, cô không khóc đ̣i bố mẹ như trước nữa. Trước giờ cô chưa từng nói với anh, kể từ khi hiểu ra rằng bố mẹ măi măi không quay về nữa, trong ḷng cô luôn bao trùm một nỗi sợ hăi, cô sợ rằng một ngày nào đó, anh trai cũng sẽ rời xa cô.
Cảm giác sợ hăi đó khiến một đứa bé 6 tuổi trở nên ngoan ngoăn, nghe lời đến lạ. Thế rồi, có mơ cô cũng không tưởng tượng được rằng cuối cùng anh trai vẫn bỏ rơi cô.
Hôm đó là ngày cuối tuần, mới sáng sớm, Nam đă phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ chăm chút buộc cho cô hai bím tóc, mặc cho cô bộ váy màu trắng mà cô không biết anh mua cho cô từ khi nào, sau đó cô được anh trai dẫn đi công viên chơi rất nhiều tṛ, ăn rất nhiều món, cho đến khi mệt, cô ngủ say trên lưng anh.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô thấy ḿnh nằm trên giường của nhà khác c̣n anh trai th́ không thấy đâu nữa.
Cô hốt hoảng chạy đi t́m anh, sau đó một người hàng xóm mà cô gọi là “thím” nói với cô rằng anh trai cô đi làm thuê rồi, từ nay về sau, cô sẽ sống cùng với gia đ́nh họ. Mặc dù cô biết, chú thím là bạn thân thiết của bố mẹ ḿnh nhưng cảm giác bị anh trai bỏ rơi lúc này c̣n tuyệt vọng, đau đớn hơn khi bố mẹ rời đi. Là anh trai đă bỏ rơi cô, cô đă bị anh trai bán lấy tiền, anh trai không cần cô nữa.
Sau khi biết anh trai cũng bỏ đi không về như bố mẹ, cô nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới, có nhiều sự thay đổi. Sự thích nghi nhanh chóng đó măi đến khi lớn lên, cô nhận ra rằng đó chính là một kiểu để quên đi đau thương.
Cô chủ động học làm việc nhà, tự giặt quần áo, cô biết đây không phải là nhà của ḿnh, họ không phải người thân của ḿnh nên cô dần dần không c̣n dựa dẫm vào ai nữa. Kể từ khi anh trai bỏ đi, cô ḥa toàn mất đi quyền được nũng nịu, đ̣i được yêu chiều. Cô cũng có một người anh trai nữa, người đó hơn cô một tuổi, rất nghịch ngợm và đôi lúc c̣n bắt nạt cô.
Cũng may là bố mẹ nuôi rất thương cô, mỗi năm họ đều mua quần áo mới cho cô, có đồ ăn ngon cũng luôn để phần. T́nh cảm cô đối với bố mẹ nuôi, có yêu thương, nhưng sự cảm kích, ơn huệ lại là phần nhiều.
Năm cô 11 tuổi, lúc đó cô đang học lớp 4, một buổi tối nọ, cô đang giúp mẹ vá lại chiếc áo, bỗng mẹ nuôi nói:
“Mấy năm nay, con không nhớ Nam sao? Lúc đó, nó c̣n bé, sao có thể chăm lo cho con được?”
Cô im lặng không nói, đúng vậy, cô không nhớ anh trai, mới nghĩ đến cô đă thấy hận, v́ thế cô không muốn nghĩ. Cô nói với mẹ: “Mẹ à, đừng nhắc đến anh con nữa”.
Mẹ nuôi thở dài, h́nh như trong ḷng vẫn c̣n điều ǵ đó muốn nói nhưng cô đă đi về pḥng mất.
Chính xác, cô hận anh, cô không sợ khổ khi đi theo anh, không được đi học th́ có ǵ đáng sợ đâu, cô sẽ theo anh đi kiếm cơm vậy. Nhưng anh đă đập tan mộng tưởng của cô, đă làm mất đi chỗ dựa của người thân duy nhất, đó chính là sự hủy diệt triệt để, không để lại điều ǵ cả. V́ thế, cô không thể tha thứ cho anh trai ḿnh.
Năm 16 tuổi, thành tích học tâp đứng đầu toàn trường giúp cô thi đỗ vào trường cấp ba, người anh lớn hơn cô một tuổi đang học lớp 11.
Một năm sau, khi người anh đó đang chuẩn bị tốt nghiệp cấp ba, bố nuôi nghỉ việc, ông thuê một cửa hàng nhỏ ở chợ để bán rau. Tối hôm đó, đang ngồi học cô khát nước nên đi ra pḥng khách uống th́ t́nh cờ nghe được cuộc tṛ chuyện bên pḥng của bố mẹ. Anh trai nuôi nói với mẹ rằng: “Mẹ, con không biết, dù thế nào đi nữa con cũng phải học Đại học”.
“Không được, cái Mai học tốt hơn con, nó có khả năng thi đỗ Đại học”. Tiếng nói của bố nuôi nhỏ nhẹ nhưng rất quyết đoán.
“Lấy đâu ra tiền mà nuôi hai đưa ăn học cùng một lúc chứ?” Mẹ nuôi nói.
Nghe đến đó, cô vội quay về pḥng, cô không muốn nghe ǵ nữa. Lúc đó, cô quyết định để cho anh trai học Đại học, c̣n cô, học xong cấp ba, cô sẽ đi t́m việc. Bởi từ khi anh trai bỏ cô mà đi, bố mẹ nuôi đă cho cô quá nhiều, cô không muốn thêm gánh nặng cho họ nữa.
Đáng tiếc là anh trai nuôi của cô thi không đỗ và bố nuôi cô vẫn kiên quyết rằng cô phải vào Đại học.
Cô vẫn kiên quyết: “Con không thi đâu, con quyết định rồi!”.
Tranh luận hồi lâu không được, mẹ nuôi cô từ trong bếp nói vọng ra: “Mai à, con bắt buộc phải thi vào Đại học. Con có biết không, anh trai con đă gửi đủ số tiền học phí cho con rồi nên con nhất định phải học Đại học, đừng phụ ḷng nó, nó không dễ dàng ǵ…”.
Cô ngẩn người.
11 năm sau, lần đầu tiên cô lại t́m về hồi ức của anh trai ḿnh.
Bố mẹ nuôi nói với cô: “Năm đó, anh trai con biết một đứa trẻ 14 tuổi như nó không có khả năng để nuôi em gái nên nó mới quyết định ra ngoài đi làm kiếm cơm, c̣n gửi con lại cho bố mẹ. Nó bán nhà và đưa hết số tiền đó cho bố mẹ bởi nó tin rằng bố mẹ sẽ chăm sóc tốt cho con. Buổi sáng sớm hôm đó, trước khi rời đi, anh con ôm con đang ngủ say trong ḷng đưa cho mẹ bế, sau đó nh́n con và hứa rằng: “Thím à, con nhất định sẽ về đón em con, mong thím chăm sóc tốt cho nó…”.
“Từ khi con bắt đầu lên lớp 4, mỗi tháng nó đều gửi tiền về cho mẹ, bố mẹ cũng tích góp lại cho nó. Là bố mẹ vô dụng, nhiều năm qua luôn để con phải chịu ấm ức…” Bố mẹ nuôi nghẹn ḷng không nói nên lời, họ cầm lấy tay cô và khóc.
Vậy những năm qua anh ấy đi đâu, sống như thế nào?…Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu, th́ ra anh trai chưa từng bỏ rơi cô, anh trai vẫn luôn yêu cô nhưng bằng cách mà mấy năm qua cô không thể lư giải được.
“Thế tại sao anh lại không về thăm ḿnh chứ, không phải anh đă hứa sẽ về thăm ḿnh rồi ư?…”.
Số tiền gửi từ Sài G̣n về, bên ngoài phong b́ không ghi địa chỉ cụ thể, cô hạ quyết tâm nhất định phải vào Sài G̣n t́m anh.
Một năm sau, cô thi đỗ và vào Sài G̣n học tập, cô vẫn không thôi nghĩ đến việc t́m anh trai, thế nhưng giữa đất Sài G̣n rộng lớn như thế, đi t́m một người quả như là ṃ kim đáy bể.
Tốt nghiệp xong, cô ở lại Sài G̣n và làm việc ở đó, cũng là để t́m anh trai luôn. Vào lúc cô gần như tuyệt vọng, bỗng nhiên cô nh́n thấy một bức ảnh trên mạng: “Trước một quầy báo nhỏ, có một chàng trai người gầy g̣ ốm yếu miệng, bị mất một tay đang sửa xe đạp…” Khi nh́n thấy ḍng chữ ghi tên Nam, cô hoa mắt, người đó chẳng phải là anh trai ḿnh sao? Đúng rồi, là anh ấy.
Cô xem tiếp: “Năm 19 tuổi, người thanh niên làm việc ở một công trường xây dựng, trong lúc đang làm việc th́ do gặp sự cố về máy móc nên anh ta đă bị mất đi một cánh tay, từ đó anh lang thang phiêu bạt khắp nơi, làm đủ nghề để mưu sinh: nhặt phế thải, đi bán báo, phát tờ rơi,…Và 3 năm trước, anh ta mở một quầy báo nhỏ vừa bán báo vừa sửa xe đạp. Động lực duy nhất để anh sống lạc quan như thế chính là cô em gái…”.
Khi cô xuất hiện trước quầy báo, anh trai cô đang bận rộn với công việc sửa xe đạp, mặc dù mất một tay nhưng động tác của anh vô cùng nhanh nhẹn và điêu luyện. Cô nhẹ nhàng bước lại gần, nước mắt cô rơi xuống lă chă, trước mắt cô chính là người anh mà cô từng hận v́ đă bỏ rơi cô, chính là người yêu thương cô nhất, bất chấp tất cả để lo cho cô một cuộc sống đầy đủ.
“Cô gái, cô…” Anh ngạc nhiên khi nh́n thấy cô, cô khóc nức nở và ngồi xuống nhẹ nhàng lấy khăn lau mồ hôi cho anh.
“Anh à, em là Mai đây!…”
Cô vội vàng ôm lấy anh, đă lâu lắm rồi cô không được ôm anh như vậy, cảm giác đó vẫn ấm áp như hồi bé, cảm giác được an toàn, được yêu chiều…
T́nh cảm gia đ́nh luôn thiêng liêng như vậy, nó luôn là chỗ dựa để ta lớn lên, luôn là động lực để ta bước tiếp, dù người thân có làm ǵ th́ hăy luôn nhớ rằng, tất cả đều v́ những người mà họ thương yêu mà thôi!.
Tâmsự Đờitôi
cha12 ba
01-08-2020, 20:53
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1511856&stc=1&d=1578516793
Hồi trào Tây, người Sài G̣n muốn qua bên Thủ Thiêm họ phải qua sông bằng đ̣. Sông không rộng lắm, đứng trên kè đá xanh bên bờ này có thể nh́n thấy bờ kia.
Năm 1911, Thủ Thiêm là một bến đ̣ nhỏ, chỉ có đ̣ chèo, tới những năm 1930 mới có đ̣ máy và phà, người Pháp gọi là Bac (bến phà).Hồi đó vùng bán đảo Thủ Thiêm vẫn c̣n đồng hoang lầy lội, dừa nước, ô rô, cóc kèn mọc chằng chịt. Dọc theo bến đ̣ xuôi về hướng Đông Bắc có một dẻo đất nhô ra, trên đó lèo tèo những cḥi lá lụp xụp, vách đất sơ sịa giới b́nh dân gọi là Xóm Cḥi. V́ chỉ có trên chục căn nhà cḥi nên bà con cḥm xóm ai cũng dễ nhận ra nhau, những dân nghèo rải rác từ miệt thứ tới định cư (chưa có dân đàng ngoài) đều được giúp đỡ tận t́nh, bữa trước bữa sau đă thân nhau cái rột.
Dân ở đây sống bằng nghề chài lưới, buôn bán ven sông, khai khẩn đất hoang hoặc chèo đ̣ ngang đưa đón khách qua lại trên sông, c̣n đ̣ dọc th́ chèo lên vùng B́nh Quới, Thủ Dầu Một đi buôn. Mặc dầu là dân tứ xứ tới Xóm Cḥi lập nghiệp nhưng lạ một cái là ai cũng nói rặt giọng miền Nam chỉ lọt có ông Tư Đ̣ là “giọng đàng ngoài”. Dân Nam kỳ như tụi tui dù “cắn không bể chữ A”, anh Bẩu Cần Đước nói,
nhưng cũng biết chút ít về lịch sử nước nhà. Thời Gia Long tẩu quốc rồi lập quốc tới đời vua Duy Tân, triều đ́nh nhà Nguyễn được đặt tại cố đô Huế, môt dải đất co eo thắt bụng của miền Trung nước Việt. Nghe nói xứ Huế ǵ mà mưa ba tháng không ngừng, sáu tháng không dứt, thúi đất thúi đai. Đúng là cái xứ chó ăn đá, gà ăn muối xa xôi, lạ lẫm cả đời mụ nội tui cũng hổng cách ǵ đặt chưn ra tới nên dân trong này gọi miền đó là “đàng ngoài”.
Cuối thế kỷ thứ 19, ông Tư vốn quê ở tuốt luốt đâu ngoài Vỹ Dạ, Thừa Thiên Huế ǵ đó (lại c̣n gọi là đất Thần Kinh mới ngặt), theo cha mẹ v́ nghèo bỏ xứ vô Sài G̣n, qua Thủ Thiêm, mới đầu đi mần thuê sau mần nghề đưa đ̣, cái nghề cha truyền con nối như ông Tư cho biết. Khi cha mẹ qui tiên, ông Tư sống một ḿnh, vẫn đưa đ̣. Hồi đó bến Thủ Thiêm đ̣ dọc đ̣ ngang c̣n lèo tèo, con đ̣ của ông Tư coi vậy mà được việc. Ngày ngày cỡi trên mặt sóng, con đ̣ xuôi ngược đông khách của ông Tư Đ̣ luôn luôn chở theo tiếng ḥ hụi ḥ khoan làm cho sức sống miền sông nước nhộn nhịp hơn, xanh tươi lên.Mỗi lần khách qua đ̣ khen ông Tư chèo hay, ḥ số dzách ông đều xua tay lắc đầu cười hiền: “Tui già rồi, răng mà so b́ với mấy o chèo chống dưới sông tê cho đặng”. Nhắc ǵ chớ nhắc tới nghề đưa đ̣ lúc nào ông Tư cũng tỏ ra hào hứng, tâm phục khẩu phục mấy cô chèo đ̣ dưới bến Thủ Thiêm.
Nh́n con đ̣ phong sương mà thương ông Tư. Cái giọng khàn đục, bừa bựa, chênh vênh của ông dù hay, dù lạ, rặt Huế cũng không làm sao so cựa (dù không ai muốn) cự lại ba cái giọng trong trẻo như là hát dân ca của các “con đ̣ Thủ Thiêm”.
Những cô gái Thủ Thiêm rạm nắng trong chiếc áo bà ba nâu, quần lănh mỹ a đen mướt, eo hông mượt mà, ngực mông uyển chuyển đă tạo nên một vẻ đẹp sinh động trong dáng điệu chèo đ̣. Chính v́ h́nh ảnh trẻ trung, đầy sức sống đó, vô t́nh các cô đă chèo con đ̣ của ḿnh vào sâu trong câu ca dao bất hủ, trở thành câu chuyên dân gian không biết có từ bao giờ “Bắp non mà nướng lửa ḷ. Đố ai ve được con đ̣ Thủ Thiêm”.
Nhưng mà ngoài nghề đ̣, ông Tư c̣n thêm nghề bốc thuốc gia truyền miễn phí giúp đỡ dân nghèo, dù ông c̣n nghèo hơn cả kiếp nghèo. Ngộ nhứt là ông từng là một nhạc công cung đ́nh Huế lúc12 tuổi. Nhờ ba cái nghề hữu ích này, ngoài cái tên quen thuộc “ông Tư Đ̣” giới b́nh dân c̣n ưu ái gọi ông là “ông Từ điệu nghệ”, rất được ḷng bà con toàn vùng đất Thủ Thiêm lan qua cả Sài thành.Thiệt thà là đức tính của ông Tư. Thêm cái giọng trọ trẹ mà từ tốn của ông lúc đầu nghe thắc cười v́ lạ tai riết rồi ai cũng quen.Mới bét mắt đă nghe: “Ông Tư Đ̣ ơi! Ông Tư có nhà hôn?”. Ông Tư ngồi cḥ hỏ trong nhà ḍm ra: :Dà (Dạ). O mô rứa? O cần chi, tui giúp?””Ông Tư cho tui quá giang xuống trại Thủy nghen”. Ông móm mém cười: “Dà, bữa ni gió lớn, đ̣ tṛng trành, cô Hai Hên cẩn trọng hỉ”. Một lần khác, giọng quưnh quáng: “Cứu, cứu giùm thằng con tui, ông Tư ơi! Nó bị con ǵ cắn”. Ông Tư ôn tồn: “Dà, anh Hai giúp tui bồn (bồng) hắn lên chờn (giường) để tui chộ (coi). Ui chao ôi! Con rắn chàm quạp cắn chớ c̣n con chi…”
Thỉnh thoảng nh́n trăng lai láng trên ngọn dừa ông cao hứng xách đờn c̣ ra vừa kéo ̣ e vừa ḥ giọng nặng trịch như thuốc lá Cẩm Lệ, dân xa quê nghe ai cũng rầu thúi ruột thúi gan. Hỏi th́ ông vuốt mớ tóc bạc ḷa x̣a trên trán, cười nhỏ nhẹ: “Dà, bài ni là bài ḥ mái nh́, năm tể năm tê bọ mạ tui đưa đ̣ trên sông Hương hay ḥ; c̣n bài tê là Chầu Văn”.Cuộc sống cư dân Thủ Thiêm dù cực nhưng cũng tạm lây lất sống qua ngày. Đương khoẻ re như con ḅ kéo xe th́ đùng một cái cứ như là trời sập tới nơi. Số là nửa đêm nửa hôm, ngoài trời mưa to gió lớn, dưới sông sóng cuộn bỏ ṿi, dân Thủ Thiêm đương ch́m trong giấc điệp bỗng giựt ḿnh thức giấc v́ nghe súng đạn nổ rền trời đất.
Cả xóm hoang mang, nhiều người chạy ra coi th́ thấy đâu chục bóng đen cầm súng chạy thục mạng về phía xóm. Họ là Việt Minh.Cuộc giao tranh vẫn tiếp diễn, Nhiều tiếng súng phá toạc màn đêm. Việt Minh đă có chủ đích. Họ xông vô Xóm Chài lùa dân xuống bến làm bia đỡ đạn để dễ bề tẩu thoát.
* * *Câu chuyện về Xóm Chài bên Thủ Thiêm đă trở thành một trong những chuyện đau thương của thời chiến tranh thuộc địa. Phóng viên nhà báo Sài thành đă nhanh chóng ghi lại trong một tờ nhật tŕnh:”Nửa đêm quân Pháp bí mật vượt sông qua Thủ Thiêm hợp với lính partisan (lính đánh thuê) phục sẵn ở Thủy Trại, chia thành hai mũi giáp công đánh úp những con đ̣ đang vận chuyển vũ khí và cán bộ Việt Minh từ An Khánh, Thủ Thiêm vào nội thành Sài G̣n. Trận đó phía Việt Minh bị thiệt hại nặng. Số chết, số bị thương, bị bắt, số c̣n lại chạy thoát về phía Xóm Cḥi. Không biết v́ giao tranh giữa hai phe, lính Lê Dương đốt nhà dân để chận địch hay Việt Minh dùng hỏa công để tẩu thoát, đă phóng hỏa thiêu rụi cả Xóm Cḥi.
Sáng ra, Xóm Chài vẫn c̣n nghi ngút khói. Số thương vong gồm ngựi lớn và trẻ con bị thiêu cháy thành than. Dưới bến đ̣, xác Việt Cộng lẫn xác người dân vô tội nằm rải rác khắp nơi. Nhiều xác đ̣ bị đạn hư hại hoàn toàn… “.
Đáng tiếc là anh nhà báo không biết nên không đề cập tới số phận của ông Tư Đ̣. Thực ra, con đ̣ của ông Tư vẫn bồng bềnh neo dưới mé sông. Có điều phía trái mạn đ̣, ḍng máu tươi như vết sơn rớt dính mớ tóc bạc kéo thành một vệt dài chảy xuống đọng thành vũng giữa ḷng đ̣.
Gió dưới bến đ̣ đă êm, sóng đă lặng, như thể sóng và gió đồng lơa với cái phẳng lặng và kỳ lạ của máu người.
wonderful
01-12-2020, 20:55
Làm đĩ…
Câu chuyện giữa đời thường thật cảm động, sâu sắc và nhân văn…?
Chị đă chọn cái nghề hạ lưu nhất mà người đời đều khinh bỉ: “LÀM ĐĨ”.
Trong một buổi chiều mưa gió, khi con đang sốt cao mà chị không có nổi một đồng… xu trong túi. Sau khi để người ta vày ṿ, thoă măn, chị lao vào trong cơn mưa xối xả, chị đến tiệm thuốc Tây mua mấy liều thuốc cho con, chị ghé chợ mua một ít thịt dọi và mớ rau. Tối nay, gia đ́nh chị được ăn bữa cơm thịt tươm tất. Nước mưa cứ quăng táp vào mặt chị. Chị không phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt. Chị chỉ nghĩ đến anh bị liệt đang nằm bất động cả năm nay, nghĩ đến đứa con gái ngày càng gầy g̣, mới 15 tuổi đầu mà vừa đi học vừa phụ rửa bát cho quán , nghĩ đến thằng con trai bé bỏng đang sốt cao mà không đ̣i mẹ, không quấy mẹ. Chị nghĩ nhiều thứ và chị quyết định làm đĩ từ đó…
Cũng từ đó, chị đối diện với bao nhục nhă, bao ê chề. Dường như Đĩ có một sức mạnh ghê gớm. Đĩ có thể phá hoại đạo đức, Đĩ phá tan hạnh phúc một gia đ́nh, Đĩ có thể làm khuynh đảo một đất nước… Đĩ là một mớ hổ lốn, dơ dáy, bẩn thỉu nên người ta nghĩ đủ mọi cách để loại trừ nó.
Chị nhớ như in buổi sáng hôm đó. Anh công an oang oang đọc tên chị: “Nguyễn Thị Son Phấn, dù đă có chồng và hai con nhưng vẫn đi bán dâm….”, người ta bêu tên chị ngoài đường, mọi người chỉ trỏ, chị không quan tâm, chị nghe ong ong họ nói h́nh như không phải tiếng người, mắt chị ráo hoẳnh và nó chỉ nhoè đi khi bắt gặp ánh mắt như trời trồng của đứa con gái. Rồi chị được tha về, con th́ đi trước, chị theo sau. Hai mẹ con không ai nói với nhau 1 lời, một khoảng cách rất nhỏ nhưng lại quá xa. Chưa bao giờ đường về nhà lại xa với chị đến thế. Nước mắt chị bắt đầu chảy, chị muốn nói xin lỗi con mà khó quá. Chị đă làm ǵ cuộc đời chị và cuộc đời con chị?
Cuộc đời làm đĩ của chị cũng đă được thay đổi trong một chiều mưa gió. Một nhóm ba người phụ nữ đă đến đánh ghen chị tại nhà. Chồng của cô ta là một khách quen, anh ta thích chị v́ chị hiền lành. Anh ta bảo không có cảm xúc với vợ nên hay t́m chị. Nhưng chị nào quan tâm, chị cần tiền và phục vụ, chỉ vậy thôi, thế mà họ ghen. Người ta thi nhau đạp, nắm tóc, xé nát quần áo chị. Chị nằm yên chịu đựng, không rên la, không cầu xin. Chỉ đến khi đứa con trai ôm chị khóc thét: “Xin các cô đừng đánh mẹ cháu nữa!” Nó ôm chặt chị để sẵn sàng nhận đ̣n thay. Người đàn bà đánh ghen hơi khựng lại, rồi quăng mạnh đầu chị vào giường ngay chỗ chồng chị nằm. Cô ta xỉ vả một hồi rồi cả bọn họ kéo đi.
Chị ngước mắt nh́n chồng cầu mong sự tha thứ, chị t́m ánh mắt khinh bỉ, nổi giận từ người đàn ông của đời ḿnh. Nhưng không, nước mắt anh chảy dài, c̣n ǵ đau đớn hơn khi nh́n vợ ḿnh bị người ta đánh mà không thể giúp. Anh đưa bàn tay gầy g̣ xương xẩu run run vuốt lại mái tóc rối bù của chị, anh hiểu những ǵ chị đă làm, đă hi sinh v́ anh, v́ con. Anh cố gắng giữ giọng không run rẩy: “Đau không ḿnh ?”. Anh lạc hẳn giọng: ” Ḿnh đi rửa mặt, thay lại cái áo rồi ra đây với anh.”
Con gái về từ năy giờ, nó nghe người ta bảo mẹ nó bị đánh ghen, nó xin chủ cho về, nó nhặt và xếp lại những thứ mà người ta đă quăng đập. Nó ôm lấy thằng em trai, nó thương mẹ nó, nó thương bố nó, nó thương em nó. Nhưng nó c̣n nhỏ quá chưa thể làm được ǵ. Chị đă rửa mặt, buộc lại mái tóc, thay lại cái áo bị xé rách bươm. Chị đến bên giường, ngồi xuống cạnh anh. Con gái với thằng em cũng ngồi xuống bên cạnh. Anh nh́n gia đ́nh ḿnh bắt đầu bằng giọng khê đục yếu ớt: ” Anh xin lỗi ḿnh, anh đă để em phải cực khổ, phải vất vả bất chấp để bươn chải.” Chị chỉ biết khóc ngất.
Anh nói tiếp: “Từ mai, anh sẽ tự tập vật lí trị liệu, anh sẽ cố gắng. Em đừng làm nghề đó nữa. Anh gọi điện cho chú anh vay ít tiền mua cái máy may, em may đồ và sửa quần áo. Con gái cố gắng làm thêm nhưng không được bỏ học. Thằng cu th́ phải chăm chỉ ngoan ngoăn, phụ mẹ việc nhà.” Mọi người đều gật đầu. Giọng anh nghẹn ngào: ” Cha xin lỗi mọi người. Nhưng mọi người hăy nhớ, dù có chuyện ǵ xảy ra, chúng ta vẫn là một gia đ́nh. V́ là một gia đ́nh nên chúng ta phải yêu thương và tha thứ lỗi lầm cho nhau.”
Bốn người rưng rưng ôm chặt lấy nhau. Một người đàn ông bại liệt nhưng tâm hồn không bại liệt. Một người đàn bà làm đĩ nhưng vẫn là một người vợ, người mẹ sẵn sàng hy sinh tất cả v́ chồng, v́ con. Một đứa con gái 15 tuổi đă biết làm thêm sau giờ học để phụ cha mẹ. Một đứa con trai bé bỏng nhưng biết phụ việc trong nhà. Bốn con người đă gắn kết thành một khối chắc chắn mang tên Gia đ́nh.
Ngoài kia sấm chớp, mưa gió nhưng bên trong căn pḥng nhỏ xập xệ này vẫn ấm áp và đong đầy yêu thương.
Trong tận cùng của xă hội vẫn có rất nhiều mảnh đời vất vả, nhọc nhằn mưu sinh.
Bụi Mận Gai
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1513609&d=1578862812
wonderful
02-01-2020, 22:30
Còn Thấy Đâu Đây Tình Người!
Ḿnh có thằng bạn thân cùng tuổi, nó nhỏ hơn ḿnh một tháng. Ḿnh th́ Đà Nẵng c̣n nó ở Quảng Nam thị xă Vĩnh Điện, Điện Bàn. Khi hai thằng c̣n ở Quảng Nam và Đà Nẵng. Cuối tuần là hai thằng gặp nhau không tại Đà Nẵng th́ cũng tại Quảng Nam để lai rai với nhau vài ly bia hoặc ly cà phê và kể cho nhau nghe những điều tào lao xịt bộp trên trời dưới đất. Rồi cuộc sống cơm áo gạo tiền, nó phải đành rời xa quê hương vào Sài G̣n mưu sinh đă hơn mười năm nay. Kể từ đó hai thằng chỉ được gặp nhau vào những ngày cuối năm nó về quê ăn tết hoặc tôi có việc vào Sài G̣n.
Trước khi vào Sài G̣n và có ư định ở lại Sài G̣n một thời gian dài. Tôi gọi điện cho nó, nó mừng lắm. Ngày mà tôi vào Sài G̣n, vừa bước ra khỏi cửa nhà ga sân bay là vợ chồng tôi thấy nó dơ tay vẩy vẩy gọi to " tao nè Điệp " làm cho mọi người đang chờ đón người thân phải quay qua nh́n nó. Nó cười h́ h́.
Thế là hai thằng lại gần và gặp nhau như lúc xưa. Rảnh là nó chạy qua t́m tôi cùng uống ly bia hay ly cà phê.
Hôm bữa cuối tuần. Nó ghé qua chở tôi đi làm ly bia. Hai thằng vừa nhậu vừa kể chuyện đời, chuyện Facebook th́ đă hơn 10h đêm, thế là vội vàng tính tiền ra về. Đang chạy trên đường Phạm Văn Đồng, nó nh́n thấy bên kia đường có một người đàn ông đang dẫn bộ chiếc xe máy, vậy là nó quay đầu xe lại chạy ngược chiều một đoạn để đến người đàn ông đang dẫn bộ chiếc xe máy đó. Vừa tiếp cận được người đàn ông đang dẫn bộ xe là nó hỏi ngây
- Xe bị ǵ vậy ông anh?
Người đàn ông tỏ vẻ lo ngại và e dè nói
- Xe tui hết xăng. Dẫn bộ hơn 1km rồi mà chưa thấy trạm xăng
Nó cười h́ h́ nói
- Ông anh đừng có lo. Hai thằng tui không phải ăn cướp đâu. Mở cốp xe ra đi, tui đổ cho một lít mà chạy về.
Nó liền quay qua bảo tôi bước xuống và nó mở cốp xe lôi một đoạn ống dẫn, xong, nó quay qua lấy cái can 5 lít đựng xăng luôn để phía hông xe của nó, rồi nó truyền qua xe người đàn ông đó. Xong đâu vào đấy, người đàn ông đó cảm ơn ríu rít và xin được trả tiền mà nó không lấy. Lúc này th́ tôi mới nhớ ra là lúc nào bên hông xe của nó luôn có can 5 lít đầy xăng, có hỏi nó vài lần mà nó không trả lời. Hôm nay tôi phải hỏi cho được vụ can xăng này. Nó không để người đàn ông đó nói thêm nữa nó hối hôi leo lên xe rồi rồ ga chạy. Và tôi bất đầu hỏi về vụ can xăng
-May có bán thêm xăng lẻ ở nhà hả?
Nó cười hiền trả lời
-Đâu có. . .
Tôi thắc mắc
-Vậy mua xăng làm ǵ vậy, chạy hết th́ ra cây xăng đổ tiếp chứ đê xăng như này ở nhà nguy hiểm lắm
Cũng giọng cười hiền đó, nó trả lời
-Tao luôn mua để sẵn như thế này, đi đường thấy ai hết xăng th́ đổ cho người ta chứ tội
Tôi càng thắc mắc
- Nhưng sao lúc nảy mày không lấy tiền xăng lại?
Với giọng hơi chùng xuống một chút nó nói
-Tao đổ cho người ta chứ lấy tiền chi mi
Nghe nó nói vậy, tôi cũng thấy vui, thở dài nói
- Như thế có nghĩa là mày đang làm từ thiện, nhưng mày đâu có giàu có cho lắm mà làm vậy là quá tuyệt vời ông bạn tôi ah.
Nó cười buồn nói
-Từ thiện chi mi ơi. . . Như mi đă biết chuyện của vợ chồng tao rồi đó. . .Mi cứ hỏi tao chuyện can xăng này, thôi th́ hôm nay tao kể hết nguyên nhân cho mi nghe
Sau khi vào Sài G̣n làm ăn được một thời gian, nhờ trời đăi ngộ mà nó lên như diều gặp gió và mua được căn nhà trong hẻm đường Lạc Long Quân, rồi nó cưới vợ. Cưới nhau năm năm mà không có con, hai bên họ hàng khuyên vợ chồng nó đi chữa hiếm muộn. Ngày mà vợ chồng nó đi chữa hiếm muộn cũng là ngày vợ chồng nó sụp đổ hoàn toàn. Bác sĩ phát hiện ra vợ nó bị ung thư tử cung. Từ đó, nó bỏ tất cả mọi việc đưa vợ đi khắp nơi chữa chạy, nghe ai giới thiệu ở đâu là nó dẫn vợ đến ngây. Dần dần tài sản nó cạn kiệt, căn nhà để ở duy nhất nó cũng bán để lo cho vợ.
Sau bao năm chữa chạy, nhưng rồi vợ nó cũng bỏ nó ra đi. Giọng buồn buồn nó nói với tôi
- Tao nhớ măi buổi trưa hôm đó, tao không bao giờ quên. Cái ngày mà vợ tao bỏ tao lại trên cơi đời này để về với thế giới bên kia. Hôm đó. Thấy vợ chợp mắt nên tao chạy về tranh thủ tắm rửa và nấu cho nàng miếng cháo. Về đến nhà trọ, tao vừa cởi chiếc áo ra định đi tắm th́ điện thoại đổ chuông cầm máy lên th́ đầu dây bên kia giọng bác sỹ nói rất gấp " anh vào bệnh viện nhanh, chị nhà có biểu hiện rất là".
Linh tính có chuyện không lành, tao liền vội quay ra lấy xe chạy gấp đến bệnh viện mà không kịp mặc chiếc áo mới vừa cởi ra. Ông trời lại một lần nữa thử thách tao. Đang chạy nữa chừng, xe tắt máy, kiểm tra th́ xe hết xăng. Lúc đó trong túi không c̣n một đồng để mà đổ một lít xăng. Tao gào kêu ba tiếng trời, nước mắt lưng tṛng, cứ thế tao đẩy bộ xe chạy và miệng luôn khấn vái Trời Phật cho vợ tao qua cơn nguy kịch, c̣n nếu có mệnh hệ ǵ th́ cũng chờ tao đến để gặp nhau lần cuối. . .
Bổng, nó im bật không nói nữa, ngồi sau lưng nó, tôi thấy hai vai nó rung nhẹ lên một cái. Hai vai nó rung không phải v́ cái lạnh về khuya của những ngày giao mùa, mà tôi biết nó rung là bởi nó đang thổn thức của sự hoài niệm đang ùa về. Tôi im lặng để cho những cảm xúc của nó tuông trào. Một lúc sau nó mới nói tiếp
- Tao vừa chạy vừa đẩy được một đoạn. Tao định vứt chiếc xe chạy cho nhanh th́ có một chú em tầm khoảng 25 26 tuổi chạy tới nói " xe anh hết xăng phải không. Anh leo lên xe đi em đẩy đến cây xăng " tao làm theo như một cái máy. Vừa tới cây xăng tao vội móc cái điện thoại cùi bắp ra đưa cho cô nhân viên cây xăng và nói " tui không có tiền, cô cầm cái này rồi đổ cho tôi 20k xăng" lát tôi đến chuột lại. Tui có việc gấp lắm". Chú em lúc nảy đẩy tao tới đang định quay đầu xe đi nghe tao nói với cô nhân viên cây xăng vậy liền dựng xe xuống đi đến cô nhân viên rồi nói "đổ cho ảnh đầy b́nh đi, tui trả tiền".
Nói xong chú em đó móc ra tờ 200k đưa cho cô nhân viên và nói tiếp " chị cứ đổ đầy b́nh, tiền thừa th́ chị đưa cho ảnh giúp em". Nói rồi chú em đó lên xe đi mất, c̣n tao như kẻ mất hồn, lúc đó tao không mở miệng cảm ơn chú ấy lấy một tiếng. . . Xong, tao chạy ào tới bệnh viện vứt vội xe, bay ào lên pḥng bệnh th́ thấy vài bác sỹ đang đứng bên giường bệnh vợ tao.
Thấy tao, bác sỹ trưởng khoa trực gọi tao lên pḥng trực nói tao hăy đưa bà xă tao về kẻo c̣n kịp để vợ tao trút hơi thở cuối cùng tại nhà. . . Trên đường về, nằm trong xe cứu thương vợ tao dặn ḍ tao phải vững tâm, b́nh tĩnh đừng khóc thương mà có hại cho sức khoẻ. Cố gắng hết sức Nói nhiêu đó là cô ấy trút hơi thở cuối cùng trên tay tao
Hai vai nó lại rung lên. Mắt tôi cũng cay xè. Nó nghẹn ngào nói tiếp
- Cũng nhờ chú em đó cho tao mấy lít xăng nên tao mới kịp gặp vợ tao lần cuối. Sau khi ma chay cho vợ xong. Một thời gian sau nhớ lại mọi việc và mong được gặp chú em đó, nhưng biết đâu mà t́m. . . Và sau này đi đâu tao cũng cầm theo can xăng này, gặp ai dẫn bộ th́ tao dừng lại đổ cho người ta một ít để họ c̣n chạy về nhà. Biết đâu trong những người dẫn xe bộ v́ hết xăng đó, có người trong túi họ không có một đồng như tao lúc đó, biết đau có người đang chờ họ về. . .
Nói xong, nó thở dài một tiếng nghe năo ruột. Tôi liền lồng hai tay về trước ôm chặc lồng ngực nó vào ḷng. Có vài người đi đường họ nh́n thấy liền quay lui nh́n hai thằng tui và cười mĩm. Chắc họ nghĩ hai thằng tôi đang yêu nhau
Huỳnh Văn Điệp
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1522859&d=1580596200
wonderful
02-06-2020, 11:28
Hạc giấy
Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao nhiêu chân t́nh. Tôi biết một chàng trai đă gấp 1000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ ǵ xán lạn nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ c̣n có dịp gặp lại anh nữa . Nàng rất lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trở thành dĩ văng. Hăy để cho nó ngủ yên trong kư ức của mỗi người.
Chàng trai đồng ư nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đă thành lập được công ty của riêng ḿnh. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều trước đây v́ thiếu nó mà người yêu đă rời bỏ anh, mà c̣n giúp anh xua đuổi ra khỏi tâm trí ḿnh một điều ǵ đó của tháng ngày xưa cũ.
Một ngày mưa tầm tă, trong lúc lái xe, chàng trai t́nh cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ra đó chính là cha mẹ của cô gái ngày xưa. T́nh cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại.
Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không c̣n như xưa, rằng bây giờ anh đă có thể tự ḿnh tạo dựng một công ty riêng, đă có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ đă từ chối đă làm được điều đó.
Đôi vợ chồng cứ lầm lũi bước chậm răi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đă gặp lại người xưa của ḿnh, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, như thể thời gian không bao giờ làm thay đổi nụ cười ấy, đang dịu dàng nh́n anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào.
Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đă không hề đi Paris. Nàng đă mắc một căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đă luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ c̣n tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của ḿnh. V́ vậy nàng quyết định xa anh. Nàng mong ước cha mẹ sẽ dặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.
Chàng trai bật khóc.
Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đă ban tặng cho cuộc sống của chúng ta khi một sáng mai thức giấc, người ấy đă không c̣n bên ta nữa. Chỉ bởi v́ họ đă chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi ở họ. Nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến t́nh yêu của họ cho bạn bằng tất cả những ǵ họ có. Một khi bạn đă yêu, bạn sẽ măi măi yêu . Những ǵ trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những ǵ trong tim bạn th́ măi măi ở lại.
Trong t́nh yêu chẳng có ǵ tồi tệ hơn để nhớ thương một người là ngồi cạnh họ và lo sợ rằng sẽ mất họ.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1525264&d=1580988474
wonderful
02-09-2020, 12:19
Sự b́nh yên.
Một vị vua treo giải thuởng cho nghệ sĩ nào vẽ được một bức tranh đẹp nhất về sự b́nh yên. Nhiều hoạ sĩ đă cố công. Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích có hai bức và ông phải chọn lấy một.
Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ v́ có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên là bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm nh́n bức tranh đều cho rằng đây là một bức tranh b́nh yên thật hoàn hảo.
Bức tranh kia cũng có những ngọn núi , nhưng những ngọn núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp . Đổ xuống bên vách núi là ḍng thác nổi bọt trắng xoá. Bức tranh này trông thật chẳng b́nh yên chút nào.
Nhưng khi nhà vui ngắm nh́n, ông thấy đằng sau ḍng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ một khe nức của một tảng đá. Trong bụi cây, một con chim mẹ đang xây tổ. Ở đó, giữa ḍng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim mẹ đang an nhiên đậu trên tổ của ḿnh... B́nh yên thật sự.
"Ta chấm bức tranh này! -Nhà vua công bố - Sự b́nh yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. B́nh yên có nghĩa ngay chính khi đang ở trong phong ba băo táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim. Đó mới chính là ư nghĩa thật sự của sự b́nh yên.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1526874&d=1581251133
wonderful
02-09-2020, 23:07
Thượng Đế Đã An Bày - Mục sư Rob Reid.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1527090&d=1581289569
Đây là câu chuyện cho ta thấy những sự việc xảy đến trong cuộc đời ta luôn có lư do…
Một mục sư và vợ ông vừa mới dọn đến ngoại ô thành phố Brooklyn và họ có nhiệm vụ làm cho nhà thờ ở đây sinh hoạt lại. Họ rất háo hức với cộng đoàn ở Hội Thánh mới này. Khi họ nh́n thấy nhà thờ, họ biết cần phải sửa chữa nhiều v́ rất nhiều nơi bị hư hỏng.
Họ tự đề ra mục tiêu là phải hoàn tất mọi việc trước lễ Giáng Sinh. Họ đă làm việc rất cật lực trong nhiều ngày, sửa lại các hàng ghế, sơn phết tường, tô lại vách… và ngày 18 tháng 12, họ sắp hoàn thành công việc. Nhưng rồi, ngày hôm ấy, một cơn gió lốc đă tàn phá khu phố, trong suốt hai ngày.
Đến ngày 21, mục sư hướng về phía nhà thờ, tim ông se thắt lại khi thấy ṭa nhà đă tróc mái, và bên trong là một lỗ hổng thật lớn, phía cuối nhà thờ, ngay sau Cung Thánh.
Vị mục sư lau chùi những đống đổ nát trên sàn nhà, rồi đi về .Trên đường về, ông nh́n thấy các văn pḥng đang tổ chức bán garage sale và ông dừng lại. Ông nh́n thấy một tấm khăn trải bàn màu ngà, với nét thêu hoa văn rất thanh nhă, với màu sắc thật đẹp, và ở giữa là một cây thánh giá thêu rất sắc sảo. A, đây là kích thước thật thích hợp để che lỗ hổng ở Cung Thánh. Ông ta mua tấm khăn và đem về nhà thờ.
Trong khi đó, trời lại đổ tuyết bên ngoài. Rồi một phụ nữ lớn tuổi đi hướng ngược lại đang cố chạy theo cho kịp chuyến xe bus, nhưng bà đă hụt mất rồi. Mục sư thấy thế liền đề nghị bà vô trong nhà thờ cho đỡ lạnh trong khi chờ chuyến xe sau.
Bà đến ngồi ở băng ghế và không để ư đến ông đang bắc thang và gắn tấm khăn trải bàn vừa mới mua làm thành một bức thảm treo tường. Vị mục sư không thể nghĩ rằng tấm khăn lại tuyệt đẹp như thế khi ông vừa gắn xong và nh́n ngắm bức tường. Tấm khăn che đậy sự khiếm khuyết một cách tuyệt hảo.
Rồi bỗng nhiên ông thấy người phụ nữ đi đến gần tấm khăn. Gương mặt bà ta trở nên xanh mét như tàu lá.
“Thưa ngài, bà nói, làm sao ngài có được tấm khăn này?”
Mục sư giải thích xuất xứ của tấm khăn và bà nhờ ông kiểm lại ở bên trong góc phải tấm khăn có thêu những chữ EBG không. Đó là những mẫu tự đầu của tên bà, và chính bà là người đă thêu tấm khăn đó, 35 năm trước đây, khi bà c̣n ở bên Áo.
Bà không thể tin nổi khi mục sư kể lại làm sao ông mua lại được tấm khăn ấy. Bà giải thích rằng trước cuộc chiến, bà và chồng ḿnh sống một cuộc đời rất thoải mái ở Áo.
Rồi khi bọn Quốc Xă đến, bà bị buộc phải ra đi, và chồng bà th́ rời nhà tuần sau đó. Nhưng ông ấy bị bắt, rồi vào tù; từ đó bà chưa bao giờ gặp lại ông hoặc trở về ngôi nhà xưa của họ.
Mục sư có ư muốn trả lại tấm khăn cho bà, nhưng bà yêu cầu ông giữ lại để dùng cho nhà thờ. Mục sư đành đề nghị đưa bà về nhà, đó là điều tối thiểu ông có thể làm lúc đó. Nhà bà ở phía bên kia đảo Staten và bà đến Brooklyn hàng ngày để làm công việc thu dọn nhà cửa cho chủ.
Đêm vọng Giáng Sinh ở nhà thờ mọi việc diễn ra thật hoàn hảo. Pḥng lễ gần như đông chật, ban nhạc hát Thánh Ca và niềm hân hoan của những người dự lễ thật tuyệt vời. Khi buổi lễ chấm dứt, mục sư và vợ ông ta đến chào mọi người ở ngưỡng cửa và nhiều người hứa sẽ trở lại đi lễ.
Có một người đàn ông cao tuổi hơn mục sư vẫn ngồi ở băng ghế và nh́n quang cảnh; vị mục sư không hiểu tại sao ông ấy chưa ra về.
Người đàn ông hỏi mục sư làm sao có được tấm khăn trải bàn trên tường, v́ khăn đó giống hệt tấm khăn mà vợ ông đă thêu rất lâu rồi, lúc họ c̣n ở bên Áo trước chiến tranh, làm thế nào mà có thể có được hai tấm khăn giống nhau đến thế?
Ông kể cho mục sư nghe rằng trước khi Quốc Xă đến quê hương của ông, vợ ông buộc phải rời bỏ quê nhà, và đáng lư ông phải theo bà ta một thời gian sau, nhưng ông đă bị bắt và ngồi tù.
Ông chưa bao giờ gặp lại vợ ḿnh hoặc trở về căn nhà của họ từ 35 năm qua.
Vị mục sư hỏi ông có cho phép mục sư đưa ông đi một ṿng không.
Mục sư chở ông ta đến đảo Staten, đến ngay ngôi nhà mà mục sư đă chở người đàn bà thêu tấm khăn về ba ngày trước đó.
Mục sư giúp ông ta bước lên ba bậc thềm trước nhà, đến gơ cửa, và ở đó mục sư đă trải qua một lễ Giáng Sinh vĩ đại nhất, tuyệt vời nhất mà ông chưa bao giờ tưởng tượng được.
Đây là câu chuyện thật- do mục sư Rob Reid thuật lại; ông thêm rằng Thượng Đế luôn can thiệp một cách huyền bí.
Theo soleilinterieur- TháiLan dịch.Bảo Huân.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1527091&d=1581289605
wonderful
02-09-2020, 23:55
Câu chuyện rất hay...BÀ HÀNG XÓM.
Trưa thứ Bảy, sau một tuần lễ đi huấn nghiệp xa nhà, tôi lái xe về, vừa quẹo vô khoảng sân cul-de-sac trước nhà, tôi thấy lố nhố mấy chiếc xe và nhiều người đứng bàn tán ngay trên sân trước của bà hàng xóm kế bên phải của nhà tôi, tôi hiểu ngay chuyện ǵ đă xảy ra. Một người hàng xóm tiến về phía tôi và cho hay bà BJ mới được xe cấp cứu chở đi nhà thương trong t́nh trạng gần như bất tỉnh. Tôi không ngạc nhiên chút nào v́ đă biết trước thế nào cũng có ngày này v́ bà BJ đă già yếu và bệnh hoạn triền miên xem chừng khó có thể sống lâu được nữa.
Sẽ có người nói chuyện hàng xóm th́ xưa như trái đất, ở đâu cũng vậy, có người khó tính không thể chịu nổi, có người dễ thương, hiền lành, dễ ḥa đồng. Đúng vậy, xóm tôi cũng giống như mọi khu xóm khác, nhưng tôi muốn kể bạn nghe về một người phụ nữ hàng xóm độc thân của tôi, người này không thuộc loại nào trong hai loại đó. Bà không phải là cô “láng giềng ơi” của nhạc sĩ Hoàng Quư, hoặc cô thôn nữ nhà bên với vẻ e ấp, nên thơ, và sầu muộn như nhà thơ Nguyễn Bính tả: Nhà nàng ở cạnh nhà tôi, cách nhau cái dậu mồng tơi xanh dờn.
Tám năm trước đây, bà BJ và tôi mua hai căn nhà gần kề nhau cùng một lúc. Chúng tôi chào nhau, tự giới thiệu tên tuổi thật nhanh, rồi ai lo việc người đó. Tháng sau, tôi dọn vô, nh́n qua thấy căn kế bên đang c̣n sửa chữa và sơn mới lại. Vài tháng sau đó, một chiếc U-Haul thật lớn mang bảng số New-York cũng lăn bánh vào sân. Bà BJ run run bước xuống xe. Những người khuân vác làm việc cật lực mang vô nhà rất nhiều thùng giấy được dán băng keo cẩn thận, phải nói là quá nhiều đồ vật. Tôi hơi thắc mắc chồng con bà đâu mà không thấy một ai. Bán anh em xa, mua láng giềng gần, nên tôi thỉnh thoảng qua giúp bà khuân vác và treo những tranh ảnh trên tường mà vẫn không thấy bóng dáng chồng con của bà.
BJ là một người đàn bà da trắng, tóc bạc phơ, trạc 70 tuổi, vóc dáng nhỏ bé, da nhăn nheo, gầy guộc, lưng hơi c̣ng, nhưng khuôn mặt rất sắc sảo, đặc biệt đôi mắt lạnh lùng tạo cho người đối diện một cảm giác e dè, khó thân thiện. Thoạt nh́n, tôi không mấy thiện cảm, nhưng t́nh hàng xóm cũng nảy nở dần theo thời gian. Bà cho biết chồng bỏ đi từ lâu lắm rồi, lúc bà c̣n trẻ, cả hai không có con cái ǵ nên chia tay dễ dàng. Trong giọng nói bà có vẻ khinh bỉ ông chồng bằng cách buông thơng một câu “he was a useless guy, I kicked him out”, một kẻ vô tích sự, trước khi kết thúc câu chuyện.
Tôi hỏi đùa bà có buồn khi sống một ḿnh không? Bà nói bà không cần có chồng mà vẫn sống vui vẻ, thoải mái, muốn làm ǵ th́ làm, khỏi vướng víu chân tay. Tôi đùa rằng bà phải rất tự hào v́ cả mấy chục năm nay chưa một người đàn ông nào được hân hạnh nắm bàn tay của bà. Bà đáp anh nói rất đúng, tôi thấy không cần thiết phải có người đàn ông.
Trước đây bà là giám đốc tiếp thị, Marketing Director của hăng General Electric và về hưu đă hơn 10 năm nay, bà đưa tôi xem một số h́nh ảnh khi c̣n tại chức, trong đó có bức h́nh chụp chung với nhiều giám đốc khác ở chỗ làm, một ḿnh bà, thấp và nhỏ con nhất, với nét mặt kiêu hănh, đứng giữa hai bên là những đấng nam nhi, tai to mặt lớn, áo vét thẳng nếp, cao hơn bà cả cái đầu. Như một bông hoa lạc giữa rừng gươm, bà vẫn ngẩng cao đầu với khuôn mặt tự tin không kém cạnh một ai.
Về hưu, bà sống ở New-York, đồng thời coi sóc và cho thuê một nhà kho lớn (warehouse) ở đó mà bà là người chủ duy nhất. Hơn 70 mùa lá rụng với những mùa đông lạnh lẽo dài lê thê, một bầu trời xám xịt, những làn gió buốt giá, và sự cô đơn kéo về, bà muốn kiếm một miền đất ấm áp chan ḥa ánh nắng nên bà chọn Arizona để gởi gắm cuộc đời c̣n lại.
Lai lịch của bà gây cho tôi một ấn tượng mạnh rằng đây là một người đàn bà thép, không phải thân liễu yếu đào tơ, chân yếu tay mềm cần một bờ vai để tựa đầu. Bà không thích giao tiếp nhiều với hàng xóm. Đôi khi tôi có cảm giác bà bất đắc dĩ phải giao tiếp với tôi v́ hai nhà ở sát cạnh nhau. V́ vậy, kính nhi viễn chi là thái độ tôi chọn để giao tiếp với bà. Bề ngoài, tôi vẫn vui vẻ, lịch sự khi nói chuyện với bà, nhưng vẫn giữ một khoảng cách cần thiết. Tôi luôn nhấn mạnh rằng nếu bà cần chi, cứ cho biết, tôi sẽ giúp nếu có thể.
Tất cả những người hàng xóm khác cũng đến chào hỏi thăm và làm quen với bà như thông lệ, bà cũng đáp lại một cách xă giao, có phần lạnh nhạt khiến họ khá phật ḷng. Họ nói chắc tôi đặc biệt lắm nên bà mới làm bạn với tôi. Tôi đoán có lẽ tôi là người Á Châu duy nhất ở đây nên bà đối xử khác thường chăng? Mấy đứa con nít hàng xóm lỡ chơi skateboard trên sân nhà bà sẽ bị mắng xối xả nên chúng cũng tránh né không dám đến gần. Nói chung hàng xóm không mấy ai muốn kết thân với bà bà trừ gia đ́nh chúng tôi và một gia đ́nh hàng xóm khác ở bên trái nhà tôi.
Gia đ́nh này là một cặp vợ chồng trung niên và một đứa con trai trạc tuổi con trai tôi. Người chồng đi làm tối ngày, nhưng người vợ chỉ ở nhà ăn không ngồi rồi nên hay lê la lắm chuyện. Mỗi khi bà bắt chuyện với ai th́ người đó nên kiếm một cái ghế và ngồi xuống v́ đôi môi của bà sẽ không bao giờ kịp ăn da non. V́ nói nhiều và nói khéo nên bà từ từ có được cảm t́nh của bà già hàng xóm. Tôi đặt cho bà này biệt danh cô môi mỏng.
V́ thái độ không thân thiện và bẳn gắt nên hầu hết người trong xóm không hiểu bà là người như thế nào, giàu nghèo ra sao, trước đây làm ǵ. Tôi và cô môi mỏng là hai người duy nhất biết một chút về quá khứ của bà. Tôi đoán cô môi mỏng mà biết th́ chẳng bao lâu cả xóm đều biết.
Mùa Giáng Sinh năm ấy, bà tự tay giăng đèn, trang trí sân trước với những con nai, máng cỏ Chúa Hài Đồng, và vô số các h́nh tượng có đèn xanh đỏ rực rỡ. Bà bắc thang trèo lên cao để mắc những giây đèn màu ven theo mái nhà. Nh́n bà run rẩy trèo lên bước xuống thang mà tôi thấy ái ngại, nhưng bà vẫn cương quyết làm cho xong. Bà cho tôi coi một cái trống đồng Đông Sơn cổ của Việt Nam khiến tôi vô cùng ngạc nhiên và hỏi ở đâu mà bà có? Bà chỉ cười nói đó là 1 trong những đổ cổ bà sưu tập. Tôi không phải người chơi đồ cổ nên không chắc đây là đồ thật hay chỉ là 1 cái trống đồng làm nhái (replica) mà thôi.
Qua những đồ vật trang trí trong nhà, tôi biết bà rất giàu có nhưng hà tiện. Bà tự làm lấy những việc quanh nhà dù đó là những việc nặng nhọc. Nh́n bà đi lại khó khăn với cái lưng c̣ng mà thấy tội nghiệp. Tôi tự hỏi sao bà không thuê người làm thay cho đỡ cực thân. Thỉnh thoảng bà lại đi bệnh viện để mổ, nắn lại cái xương sống lưng, không phải 1 lần, mà rất nhiều lần. Bà nuôi hy vọng bà có thể đứng thẳng lưng được như lời bác sĩ hứa. Sau mỗi lần mổ, sức khỏe bà xuống dốc nặng nề, bà bước đi c̣n nghiêng ngả hơn trước mà cái lưng c̣n c̣ng hơn trước. Tôi có khuyên bà nếu không cần thiết th́ đừng mổ nữa v́ tuổi đă cao và cuộc giải phẫu không có vẻ ǵ là giúp cho lưng bà thẳng lên được. Bà chỉ im lặng không nói ǵ.
Bà khoe có nhiều bất động sản ở New York, nhiều quỹ hưu trí, nhiều đồ cổ sưu tập trong nhà. Nhưng cách sống của bà th́ rất keo kiệt và chi li đến từng đồng. Đặc biệt, bà ta rất cứng đầu, không bao giờ nghe lời và không tin ai cả. Cái ǵ bà đă quyết là làm tới cùng. Bà tự làm lấy những công việc như cắt tỉa cây cối sân trước sân sau mà không bao giờ chịu mướn người làm thay. Bà nhờ tôi mua máy thổi lá cây và tự làm lấy một ḿnh. Đôi khi tôi phải chạy sang làm giúp bà v́ thấy dáng run rẩy. đi đứng khó khăn của bà sau những lần mổ xương sống, càng làm cho bà thêm đau đớn và khó tính hơn.
Một lần tôi mướn thợ cắt cành của 2 cây Meskite ở sân trước v́ chúng chạm vào mái nhà. Nghe tiếng cưa máy nên bà bước ra sân nh́n. Bà hỏi tôi trả bao nhiêu tiền. Tôi cho bà biết số tiền tôi trả công anh thợ. Bà nhờ tôi hỏi người thợ cắt luôn cho cây Palo Verde to lớn của nhà bà. Anh thợ qua nói chuyện giá cả trực tiếp với bà. Hôm sau, khi xong việc, anh thợ về nhà; bà sang ngay bên tôi và trách sao anh ta đ̣i tiền mắc quá. Tôi đoán có lẽ cây nhà bà to hơn nên anh ta đ̣i tiền thêm. Bà tỏ vẻ bực ḿnh và ngúng nguẩy bỏ về nhà không nói với tôi thêm lời nào.
Tuần sau, bà bắc cái thang và mua 1 cái cưa điện mới tinh để tự ḿnh cắt cành cây. Lui cui làm sao, cành cây rớt xuống trên đầu bà, làm cái thang và cả bà lật ngang một bên, té xuống cái sân sỏi đá khiến bà xây xước, chân tay rướm máu v́ gai góc đâm vào da thịt vốn đă xương xẩu của bà. Hàng xóm không ai hay cho đến khi mấy đứa con nít bấm chuông cửa nhà tôi và nhờ ra coi bà có bị ǵ không. Tôi chạy vội ra gỡ cành cây, đỡ bà ngồi dậy, và d́u bà vào nhà. Khuôn mặt bà hầm hầm và tức giận một cách lầm lỳ. Trước đây, tôi có nhắc bà nên mua một loại dụng cụ đeo vào cổ (medical alert system) như giây chuyền, nếu té ngă, nạn nhân chỉ cần bấm 1 cái nút trên đó, nó sẽ phát tín hiệu cầu cứu v́ bà đă cao tuổi và ở một ḿnh. Bà nói tốn tiền. Tôi cố thuyết phục chỉ 30 đô la một tháng. Bà nhất quyết không nghe.
Thời gian ngắn sau đó, sau khi các vết thương lành hẳn, bà nhờ tôi coi nhà giùm và tưới cây cảnh trong khi bà đi xa. Rồi bà trở về với một người đàn ông to béo khoảng 50 tuổi lái 1 chiếc U-Haul khá lớn, chất đầy đồ đạc. Ông ta phải khuân vác tất cả những thùng giấy vô nhà, bà nói với tôi đây là chuyến cuối cùng chở tất cả đồ đạc về đây. Bà kể lể và than phiền về cuộc hành tŕnh mệt mỏi, dằn xóc, từ New York đi bằng chiếc xe dọn nhà quỷ quái này. Bà và người đàn ông, ngày lái, đêm ngủ motel, mất gần 4 ngày mới về đến đây. Tôi phải lắc đầu chịu thua sự cứng cỏi của bà.
Bà nói anh này là “gay”, dân đồng tính, nó thiếu nợ bà nhiều tiền lắm nên bà bắt nó theo bà về đây làm việc để trừ nợ, nếu làm tốt, bà sẽ cho một số tiền để nó trở về New York làm đám cưới với “vợ” của nó. Một hôm anh này qua nhà tôi nhờ scan dùm mấy tài liệu riêng tư và gởi qua điện thư email cho vợ sắp cưới của anh ta v́ bà già không có máy in (printer). Tôi làm dùm rồi để hắn dùng địa chỉ email tôi gởi đi, nhưng tôi hoàn toàn không để ư là giấy tờ ǵ.
Một tuần sau, bà BJ qua nhà tôi than thở rằng “thằng gay” ăn cắp đồ nhà bả và tuồn ra một chỗ nào đó, rồi sau đó ghé qua lấy, đoạn lái chiếc U-Haul thẳng về New York. Giờ hắn đổi địa chỉ nên bà không biết nó ở đâu để thưa cảnh sát. Tôi coi lại email và máy scan mới t́m được địa chỉ của cặp “vợ chồng” này trong 1 tài liệu. Tôi in ra và đưa cho bà già. Bà nhờ luật sư gởi giấy đến địa chỉ và đ̣i bồi thường, nếu không bà sẽ thưa chúng ra ṭa. Bà cười một cách khoái trá và khoe với tôi là vợ chồng 2 thằng đồng tính đó phải trả giá v́ dám ăn cắp đồ của bà.
Ngày tháng trôi đi, tôi bắt đầu đi làm ở nước ngoài nhiều, ít có dịp qua giúp đỡ bà BJ. Thỉnh thoảng về, tôi ghé hỏi thăm, có vẻ như bà không c̣n thân thiện như xưa. Tôi để ư thấy đôi mắt mờ đục của bà nh́n tôi như xa lạ. Hàng xóm nói h́nh như bà bị Amnesia, một căn bệnh tuổi già khiến trí nhớ kém dần đi. Một lần bà chợt hỏi:
-Anh từ đâu đến?
Tôi biết trí nhớ của bà giờ lăng đăng rồi, bà ở kế nhà tôi đă mấy năm rồi mà vẫn không nhớ ḿnh là ai. Tôi khẽ đáp:
-Tôi là người Việt Nam.
-Tôi ghét người Đại Hàn và món ăn của họ. Bà chợt xa xầm nét mặt.
-Vậy bà có ghét người Việt Nam và cuộc chiến Việt Nam không? Tôi hỏi.
-Không, không, tôi không chưa bao giờ đến Việt Nam nên không có dịp tiếp xúc với người Việt.
Bà kể khi c̣n làm việc với GE, bà hay qua Nam Hàn gặp gỡ khách hàng bên đó. Bà không thích người Đại Hàn v́ họ thô lỗ lắm. Đồ ăn của họ, cái ǵ cũng có 1 chút xíu, trong cái chén cũng bé tí teo mà mùi th́ nặng nề, khó ngửi. Xứ sở ǵ đâu mà kỳ cục. Tôi nhận ra trí nhớ của bà bắt đầu có vấn đề.
Cô môi mỏng bên trái nhà tôi cho biết trong lúc tôi đi làm xa, có đứa cháu trai từ New York ghé thăm bà và ở lại một thời gian ngắn. Ông này khoảng gần 60 tuổi, thân h́nh mập quá khổ, dễ chừng đến gần 350 pounds, mỗi lần đi đứng rất khó khăn và thở rất mệt nhọc. Ông nhờ chúng tôi để ư coi chừng có ai lạ đến thăm bà không. Anh nói đến một số tiền khá lớn của bà h́nh như bị ai đó lừa lọc và chiếm đoạt cách nào đó mà không ai rơ.
Cô môi mỏng tiết lộ rằng h́nh như bà BJ bị lừa mất một số tiền rất lớn qua mạng. Cô cho biết bà BJ khoe có quen với một người đàn ông ở Nigeria, Châu Phi. Ông này hứa sẽ bay qua Mỹ cưới bà. Hiện bà BJ vẫn gởi tiền đều đều cho tên lừa đảo này bằng nhiều cách. Tôi hỏi sao cô biết? Cô không trả lời mà chỉ khẽ suỵt ra dấu im lặng. Cô c̣n cho hay tuần này, gă người t́nh ảo hứa sẽ lái xe đến trước cửa nhà đón bà đi du lịch. Bà đă chuẩn bị sẵn hai cái suite-cases với quần áo, passport, và tiền bạc đầy đủ để đợi người t́nh không chân dung của bà.
Cô nói đă báo cảnh sát và FBI, họ đang âm thầm theo dơi vụ lừa đảo này. Họ yêu cầu phải có đơn thưa gởi từ bà BJ th́ họ mới có cơ sở để tiến hành vụ này. Nhưng mỗi lần cô môi mỏng khuyên nhủ BJ, bà ta chỉ ậm ừ cho qua, rồi đâu vẫn hoàn đó. Sau đó, bà đóng cửa nhà và đóng cả cửa ḷng với hàng xóm. Bà ít ra khỏi nhà, chỉ ra lấy thư từ khi rất cần thiết. Bà dành thời giờ để “chat” với người t́nh ảo Phi Châu.
Sáng thứ Hai, trước khi tôi lái xe ra khỏi nhà để đến phi trường, tôi thấy bà đứng trước cửa nhà để xe với một khuôn mặt xanh xao, gầy g̣ đến tội nghiệp. Bà đứng im lặng, mắt nh́n xa xăm mà như không nh́n thấy ǵ khi tôi vẫy tay chào bà. Hôm nay thứ Bảy, tôi trở về th́ hay tin bà nằm nhà thương cấp cứu. Cô môi mỏng cho hay mấy ngày nay không thấy bà ra lấy thư nên cô nghi ngờ có chuyện ǵ xảy ra. Cô đến và mở hộp thơ của bà, thùng thơ đầy như không c̣n chỗ chứa. Cô bèn gọi sở cứu hỏa, nhưng nhân viên cứu hỏa nói họ không có quyền phá cửa vô nhà khi chưa có bằng chứng rơ ràng rằng chủ nhà đă chết.
Sau cùng cô phải gọi cảnh sát và họ phá cửa vô nhà. Bà nằm xơng xoài trên nền gạch giữa những vũng chất thải, không biết đă mấy ngày, c̣n thở thoi thóp. Nghe kể lại, bà BJ không c̣n nhận ra ai, hơi thở yếu lắm, chỉ kḥ khè qua cổ họng. Bà như cái xác không hồn khi họ đưa bà ra khỏi nhà. Tôi hỏi cô sao không khuyên bà mua medical alert đeo ở cổ, cô nói có khuyên nhủ nhưng bà không nghe. Bà nói bà c̣n khỏe lắm, không cần những thứ này.
Ngay chiều hôm đó, cô môi mỏng báo tin bà BJ đă qua đời tại bệnh viện. Chúng tôi lấy gỗ đóng niêm phong cánh cửa mà họ đă phá để vào nhà sáng nay. Là hàng xóm kế bên, tôi phải làm người canh gác nhà bất đắc dĩ cho bà.
Vài ngày sau, người cháu trai bay từ New York qua, đi với một người luật sư và một người cảnh sát, họ đậu xe trước sân nhà. Cô môi mỏng cũng là một trong những người có mặt ở đó. Họ mở cửa vào nhà, liệt kê và niêm phong tài sản. Họ ở tại một khách sạn và đi lại trong ṿng mấy ngày liền. Bây giờ mới hay cô hàng xóm môi mỏng là người có giấy Power of Attorney để quản lư và phân chia tất cả số tiền của bà. Phần căn nhà căn nhà và tài sản bên trong sẽ được để lại cho người cháu trai của bà BJ. Cả xóm đoán già đoán non rằng cô môi mỏng lợi dụng bà BJ bị lăng trí nên thuyết phục được bà ǵa để lại toàn bộ tài sản cho cô. Tôi không biết sự thật ra sao, nhưng tôi đă từng gặp những người có tài mồm miệng đỡ tay chân.
Sau mấy ngày làm việc, cô môi mỏng cho tôi hay cô chính thức là người thừa hành trên tài sản cùa bà BJ ngoại trừ căn nhà. Mọi người khám phá ra bà BJ đă cho người t́nh ảo khoảng hơn 3 triệu đô la tiền mặt qua các chứng từ giấy tờ và cả những thẻ cạo gift-cards. Bốn, năm cọc gift-cards được buộc lại bằng dây thun, mỗi cọc dày khoảng 8 inches, và mỗi thẻ là 7,500 đô la đă được cạo. Họ coi ngày tháng mới hay bà BJ gởi $15,000/ 1 tuần cho người t́nh ảo trong ṿng nhiều năm. Tổng số tiền bà có trong ngân hàng là 187 triệu đô la gồm cả stocks và bonds. Đồ cổ khoảng 2 triệu, chưa kể một nhà kho khổng lồ ở New York.
Nói về sự lừa lọc (scam) qua mạng hay qua điện thoại. Báo chí có đăng và cho biết nhiều nguời ở khắp thế giới đă từngbị lừa. Nhưng tôi không ngờ một trong số đó lại là bà BJ, bà hàng xóm lạ kỳ của tôi, mà số tiền lên đến hơn 3 triệu đô la. Không ngờ trong trái tim sắt đá của bà đầm thép, với khuôn mặt lạnh lùng không ưa đàn ông, vẫn c̣n có chỗ trống cho một mối t́nh, dù chỉ là t́nh ảo. Ông cảnh sát cho hay, bọn lừa đảo này chuyên đi sưu tầm tên tuổi, địa chỉ tất cả các bà góa và những người già cô đơn. Chúng sẽ t́m mọi cách liên lạc và dụ dỗ. Những người già là những người cô đơn, hụt hẫng khi chồng hoặc vợ qua đời, họ dễ dàng rơi vào cạm bẫy ngọt ngào của bọn này. Cô môi mỏng chỉ vào hai cái suitcases vẫn c̣n nằm trong garage, mà người t́nh của bà đă và sẽ không bao giờ đến đón.
Tôi biết bà BJ giàu, nhưng chỉ dám đoán bà có trên dưới chừng 10 triệu, không ngờ bà có số tiền gần gấp 20 lần tôi phỏng đoán. Ông luật sư cho cô môi mỏng hay, tất cả số tiền trong ngân hàng sẽ được chia đều cho các hội từ thiện đă được bà nêu tên trong di chúc. Bà không để lại tiền cho người cháu trai hay bất cứ cá nhân nào, kể cả cô môi mỏng, dù là một xu. Cô môi mỏng kể tôi nghe với giọng điệu khá cay cú, cố giấu đi sự thất vọng năo nề v́ cô chỉ là người thừa hành (executive) để làm công việc phân chia tiền cho những hội đoàn có tên trong di chúc, dưới sự chứng nhận của luật sư.
Tôi an ủi cô môi mỏng dầu sao bà BJ cũng đă coi cô như con gái trong nhà nên mới bỏ tên cô vào trong di chúc, cô là người tốt đáng tin cậy và giờ đây cô là triệu phú rồi v́ có trong tay gần 200 triệu đô la. Và cô cũng là người vinh dự được bà trao cho nhiệm vụ rải tro cốt của bà xuống ḷng biển Thái B́nh Dương theo di chúc để lại. Sống ở Mỹ khá lâu, đôi khi tôi vẫn không hiểu tại sao có những người rất giàu, lúc sống họ ky cóp từng xu, khi chết họ chẳng đem theo được bất cứ một thứ ǵ, nhưng nay tôi thầm ngưỡng mộ bà hàng xóm của tôi, khi chết đi, bà không mang theo được ǵ, nhưng di sản bà để lại là một tấm ḷng vàng cho những người nghèo.
Khi tôi đang viết những gịng chữ này, tôi vẫn là người canh chừng bất đắc dĩ ngôi nhà của bà BJ v́ giấy tờ luật sư vẫn đang tiến hành, và v́ giấy chủ quyền nhà vẫn chưa t́m ra. Nhà vẫn cửa đóng then cài với vài ngọn đèn sáng bên trong. Sân sau, cái thác nước nhân tạo nhỏ của bà BJ không c̣n chảy róc rách như lúc bà c̣n sống; những bộ bàn ghế sân vườn được phủ bạt không ai ngồi, đă bám bụi, và những chậu cảnh đang chết dần v́ không ai tưới. Tôi muốn tưới cũng không dám v́ tôi sẽ vi phạm luật nếu bước vào sân nhà bà. Tôi chợt nh́n lại cái xă hội ḿnh đang sống và tự hỏi rồi ḿnh sẽ ra sao trong những ngày tháng khi cuộc đời về chiều.
Nguyễn Văn Tới 01-2020
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1527093&d=1581292505
wonderful
02-12-2020, 11:32
Bốn Ngọn Nến.
Nếu trái tim con người luôn cháy lên ngọn lửa hy vọng, chúng ta sẽ t́m được những điều tốt đẹp cho cuộc sống như t́nh yêu, niềm tin và ḥa b́nh.
Trong một căn pḥng, không gian tĩnh lặng tới mức người ta có thể nghe thấy tiếng th́ thầm của những ngọn nến. Cây nến thứ nhất than văn: “Ta là biểu tượng của Thái B́nh, Ḥa Thuận.
Thế nhưng đời nay những cái đó thật chông vênh. Thế giới hiếm khi im tiếng gươm súng, người với người - thậm chí vợ chồng anh em trong một nhà cũng chẳng mấy khi không căi cọ". Thế rồi ngọn nến leo lét, ngọn lửa mờ dần cho tới khi ánh sáng lụi tắt hoàn toàn.
Ngọn nến thứ hai vừa lắc vừa kể lể: ''Ta là Niềm Tin. Thế nhưng trong thế giới này h́nh như ta trở nên thừa thăi, một món xa xỉ. Biết bao kẻ sống theo thời không cần tới niềm tin”. Nói rồi ngọn nến từ từ, tắt tỏa ra một làn khói trắng luyến tiếc.
''Ta là T́nh Yêu - ngọn nến thứ ba nói - Nhưng ta không c̣n đủ sức để tỏa sáng nửa...Người ta gạt ta ra một bên và không thèm hiểu giá trị của ta. Cứ nh́n thế giới mà xem, không thiếu kẻ quên luôn cả t́nh yêu đối với những người ruột thịt của ḿnh''.
Dứt lời phẫn nộ, ngọn nến vụt tắt.
Căn pḥng trở nên tối tăm. Chỉ c̣n một ngọn nến nằm ở góc xa vẫn tiếp tục phát ra ánh sáng, như ngôi sao đơn độc giữa bầu trời đêm âm u. Bất chợt một cô bé bước vào pḥng. Thấy ba ngọn nến bị tắt, cô bé thốt lên: ''Tại sao các bạn không cháy nữa? Cuộc sống này luôn cần các bạn. Ḥa B́nh, Niềm Tin, T́nh Yêu phải luôn tỏa sáng chứ''.
Cây nến thứ tư năy giờ vẫn lặng lẽ cháy trong góc pḥng, đáp lời cô gái: ''Đừng lo. Tôi là Hy Vọng. Nếu tôi c̣n cháy, dù ngọn lửa rất mong manh, chúng ta vẫn có thể thắp sáng lại Ḥa B́nh, Niềm Tin và T́nh Yêu''.
Mắt cô bé sáng lên. Cô bé dùng cây nến thứ tư - Hy Vọng - thắp sáng trở lại các cây nến khác
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1528648&d=1581507032
cha12 ba
02-14-2020, 23:30
12/02/2020
Đào Như
Lời Phi Lộ: Trong hơn 1 tháng nay, từ tháng 10-2014 kênh truyền thông của Mỹ, CNN, hằng ngày làm sống lại nước Mỹ trong “Những Năm Sáu Mươi” của thế kỷ trước qua những đoạn phim“The Sixties”. Những biến động của xă hội Mỹ vào thời khoản này đều được lồng trong khung cảnh của“Chiến Tranh Việt Nam- Vietnam War “.
‘Những Năm Sáu Mươi’ của thế kỷ trước thuộc thời đại kinh hoàng của nước Mỹ. Những biến động của Vietnam War-trong “Những Năm Sáu Mươi”- đă hủy hoại xă hội Mỹ, từ đạo lư, nhân văn, đến chính trị, kinh tế và con người…Vietnam War trong “Những Năm Sáu Mươi” đă để lại nước Mỹ, một nền kinh tế băng hoại, một nền chính trị suy đồi và hàng triệu thanh niên sống vô vọng không lư tưởng, lang thang khắp đường phố New York, Los Angeles, Chicago, Houston, San Francisco… nghiện ngập cần sa, ma túy, bạo động, sex ở lề đường…
Việt Nam quê hương tôi, vào Những Năm Sáu Mươi, một đồng minh của Mỹ ở tận phía Tây bờ biển Thái B́nh Dương, cũng có một thời chiến tranh đổ nát.“Vietnam War” càn quét quê hương tôi với những sự cố dữ dội: Những mồ chôn tập thể ở Huế trong biến cố Mậu Thân- Mùa giáng sinh 72 được thắp sáng lên bởi những trận trải bom của pháo đài bay B52 cày nát Thủ đô Hà Nội, trong suốt 13 ngày và đêm. “Chiến Tranh Việt Nam” đă cuớp đi hơn 3 triệu sanh linh Việt Nam, đă để lại 4 triệu thương tật cả chục triệu cô nhi quả phụ.“Chiến Tranh Việt Nam” đă để lại cho quê hương tôi những nghĩa trang buồn ở Biên Ḥa, ở suốt dọc Trường Sơn. Từ “Chiến Tranh Việt Nam”, nhân loại đă phát hiện ra được Dioxine-Chất độc khai hoang màu vàng cam, là Vũ Khí Chiến Lược nguy hiểm cho sư tồn vong của thiên nhiên và nhân loại …
Người th́ bảo “Chiến Tranh Việt Nam” là cuộc nội chiến Bắc Nam, kẻ th́ bảo đó là cuộc chiến chống xâm lăng, chống lại các đế quốc Cộng sản và Tư bản. Riêng tôi, là một bác sĩ phẫu thuật, tôi biết Chiến Tranh Việt Nam” đă là thảm họa của quê hương tôi, của dân tộc tôi..
“Chiến Tranh Việt Nam” không chỉ là niềm đau riêng của hai dân tộc Việt, Mỹ, nó c̣n là bài học chung cho cả nhân loại. Trong chiến tranh không có kẻ thắng, người bại, tất cả đều là nạn nhân của chiến tranh. Chiến tranh chỉ gây ra đổ nát, nghèo đói, lạc hậu, hận thù phi lư…
Bài bút kư sau đây là chứng tích cho thân phận con người trong chiến tranh…
Đào Như- Chicago-Nov-2014
* * *
Nh́n sông Hậu, con sông lớn nhất của tổ quốc, mênh mông miệt mài trôi, cuồn cuộn phù sa và ánh sáng, không một ai có thể nghĩ rằng vùng đất quê hương kỳ diệu này cũng là vùng đất chiến tranh trong gần 30 năm qua. Thị trấn Cần Thơ, nằm trên hữu ngạn sông Hậu vẫn sinh hoạt b́nh thường. Bây giờ là tháng hai, năm 1972, dân chúng trong thị trấn Miền Tây này đâu có ngờ chỉ trong một vài tháng nữa là cả nước đi vào ‘Mùa Hè Đỏ Lửa’ với những trận đánh ở ngọn đồi Tân Cảnh, Căn Cứ Lữ Đ̣an 2-Dù. Sau đó là Trận đánh An Lộc, Trị Thiên, Đại Lộ Tử Thần, những trận địa chiến hai bên bờ sông Thạch Hăn.v.v..Những trận đánh lớn cứ theo chân nhau, vượt Trừơng sơn, từ ngoài Trung vào Nam, từ Cao nguyên đổ xuống đồng bằng duyên hải như thác ngàn. Hai phe, bốn bên dốc toàn lực đổ quân vào những trận đánh điên cuồng, đẩm máu làm áp lực ḥa đàm Paris ở giai đoạn chót. Những trận đánh tận t́nh hủy diệt nhau làm rực lửa những trang báo cùng khắp thế giới, thắp sáng lương tri nhân loại. Hầu hết các gia đ́nh người Mỹ, mỗi chiều tối đều ngóng nh́n lên màng ảnh truyền h́nh, theo dỏi chương tŕnh CBS Evening News Reports tại New york, hớp từng lời tường thuật về Chiến tranh Việt Nam của Walter Cronkite. Những trận đánh đẩm máu xé nát trái tim những bà mẹ nước Mỹ. Phong trào phản chiến trên ṭan khắp thế giới lên đến cực điểm. Các sinh viên trong các trường đại học nhất là tại Mỹ, tại Anh và các quốc gia Bắc Âu và Tây Âu, băi khóa, tổ chức“truồng chạy” phản đối chiến tranh diệt chủng tại Việt nam Trong khi đó tại Sàig̣n, giọng hát Thái Thanh thảm thiết trong bài “Kỹ Vật Cho Em”, một kiệt tác phản chiến thời danh của Phạm Duy, viết sau cuôc‘Hành Quân Lam Sơn 719’:
“Anh trở về trong chiếc pon.cho…
Anh trở về trên đôi nạn gỗ…
Anh trở về tật nguyền chai đá…
Anh trở về dang dỡ đời em…”!
Bây giờ là tháng Tư /1972 ‘Mùa Hè Đỏ Lửa’ thật sự bùng nổ. Cả nước, cả thế giới sống trong căng thẳng của chiến tranh Việt Nam. T́nh trạng này càng căng thẳng hơn v́ những đợt trải thảm bom của pháo đài bay chiến lược B52 ở rừng núi Trường sơn, đường ṃn Hồ Chí Minh. Có khi B52 đánh bom địa đạo Củ chi, hay ven đô. Các phóng viên thời sự quốc tế ở các hotels: Caravelle, Ritz, hay Ambassy…tại trung tâm Saig̣n hằng đêm thức giấc nghe bom run từng lớp cửa kính. Chính phủ trung ương Saigon lúc này cũng bắt đầu tranh thủ nhân tâm. Bộ Y Tế phát động chiến dịch‘Y Tế Về Làng’. Như vậy có nghĩa là hàng tuần vào ngày thứ Bảy các bác sĩ phải hướng dẫn một đ̣an y tế và thuốc men đi về các thôn xă, ngay cả trong những làng ở tận các vùng sâu để khám bịnh cho thuốc những đồng bào quê, nghèo khó không đủ phương tiện ra các bịnh viện ở tỉnh thành điều trị. Các bác sĩ ai cũng chấp nhân thi hành nghị định của Bộ mặc dầu nghị định này có nhiều thiếu sót như là không có ǵ bảo đảm an ninh cho đ̣an y tế, nhất là cho các bác sĩ, phần nhiều các anh từ quân đội biệt phái, nghĩa là họ vẫn c̣n trong quân ngũ. Hơn nữa khi đi chúng ta có mang theo một ít thưốc men, rủi găp ‘họ’, ‘họ’ xin th́ sao? Đó là những điều mà Bác sĩ Phan Ngọc, bác sĩ đầu ngành khoa ngoại của bịnh viện Thủ Khoa Nghĩa Cần Thơ, thường hay lo nghĩ cho phong trào Y Tế Về Làng. Nhưng ngày mai thứ Bảy, cuối tháng Tư 1972, đến phiên anh và tôi, anh cũng phải đi. Nhưng tôi rất quan ngại, chuyến này chúng tôi đi vào tân vùng sâu, Thuận Trung - Cờ Đỏ, “vùng xôi đậu” nổi tiếng của tỉnh Hậu Giang.
Có lẽ ở xă chính quyền đă thông báo cho đồng bào hay, cho nên chúng tôi căng lều dựng trại vừa xong là đồng bào đă đổ xô lại vô cùng đông đảo. Chúng tôi khám bịnh say sưa, cắp thưốc men cho họ. Thỉnh thoảng có những phụ nữ d́u những ông già quấn khăn rằn mà họ bảo là cha họ hay ông nội ông ngoại của họ. Phần nhiều những người này bị suy kiệt và nhiễm trùng đường tiêu hóa, nhất là kiết lỵ và viêm gan, có người bị sốt rét rừng, họ được khiêng đến chúng tôi trong lúc cơn bịnh hoành hành. Theo bảo hộ các ông già là một số phụ nữ, họ cũng quấn khăn rằn, cười đùa và trao đổi với các cô nữ y tá của chúng tôi một cách thoải mái. Bác sĩ Phan Ngọc bảo nhỏ vào tai tôi: “Tôi nghi các cô phụ nữ bảo hộ này quá! Trong một vài phút nữa các cô dám mời ḿnh nhảy ‘sol-lá-ḿ’ lắm”! Lúc đó cách chúng tôi vào khỏang 3-5 cây số, máy bay săn giặc nhào lên bổ xuống bắn phá dữ dội, chúng tôi nghe cả tiếng súng lớn và tiếng bom nổ. Lúc đó ông Xă Trưởng cũng vừa xuất hiên, ông chào bác sĩ Ngọc, và ông cũng nói với chúng tôi: “đó là vùng oanh kích tự do, họ đang đánh nhau”. Bà cụ, tôi đang khám bịnh, cũng cho tôi hay “họ đánh nhau hà rầm, chuyện đó xảy ra như cơm bữa, bác sĩ đừng có lo”. Lúc này th́ Bác sĩ Ngọc thật sự sợ. Anh lo lắng. Anh quên hẳn chuyện có thể các phụ nữ mời anh nhảy ‘sol-lá-ḿ’. Anh hối anh em khám bịnh cho thuốc cho nhanh về sớm. Thật sự tôi c̣n sợ hơn cả anh ấy nữa. Tôi cố giử vẻ mặt b́nh tỉnh. Nhưng số bịnh nhân càng trưa càng đông.
Một người đàn ông đi chống trên một nạn, cụt mất một chân, tay phải xách một con gà, đang tươi cười tiến tới tôi, anh đang đứng trước tôi. Môi anh run:
- Thưa bác sĩ! Chắc bác sĩ quên con…em…rồi?
Thật sự lúc ấy tôi ḥan toàn quên anh ấy. Tôi cố nhớ là tôi đă gặp anh hồi nào? Thật sự nhớ lại một người bịnh nhân của ḿnh, nơi đây, trong ḥan cảnh hôm nay là một sự cần thiết và may mắn cho tôi và cho cả đội Y tế nữa. Có quen biết hay có ai là bịnh nhân của ḿnh ở đây, điều đó làm chúng tôi vững ḷng. Nhưng tôi đành chịu, không thể nào nhớ nỗi.
Anh ấy nói tiếp:
- Em là Nguyễn văn Chín, gần ba năm về trước bác sĩ cứu em, em bị thương do một cốt ḿn từ máy bay răi xuống chưa kịp nổ. Bác sĩ cưa chân em và cắt một phần...anh vừa nói anh vừa chỉ vào háng anh.
Nghe tới đó, tôi vụt đứng dậy:
- Chín! Tôi nhớ ra anh rồi. Trong gần ba năm tôi mong gặp lại anh, để tiếp tục sửa chữa điều trị cho anh, nhưng sao anh không tái khám theo giấy hẹn?
Vâng, thật sự tôi nhớ cách đấy gần 3 năm, vào khoảng 1:00 sáng của phiên trực, tôi nhận một cas gửi từ quận Thới Long nghĩa là cũng từ làng này. Nạn nhân là một nông dân, đi cày thuê, đạp phải ḿn, 1/3 dưới cẳng chân trái bị biến mất, ḷi trơ xương chầy, và hầu như toàn bộ phận sinh dục của anh, và mặt trong của háng cả hai bên bị những mảnh ḿn hủy hoại. Anh được chuyển về tôi quá trễ sau khi bị thương. Anh đang bị chóang nặng. Anh bị mất máu nhiều quá và nhiễm trùng. Mảnh ḿn đă hủy hoại hết một dich hoàn bên trái của anh. Dịch hoàn trái bay mất, không t́m thấy, chỉ c̣n lại cuốn của dịch ḥan. Dịch hoàn bên phải cũng bị hai mảnh nhỏ của ḿn gâm sâu vào, nhưng c̣n cứu văn được. Nhưng dương vật của anh bị đứt mất phần ngọn chỉ c̣n trơ 2/3 dương vật c̣n lại. Tôi cố bảo trọng dịch ḥan c̣n lại, và cố tái tạo phần c̣n lại của dương vật, để sau này anh có thể tiểu tiện dễ dàng. Tôi cũng có ư định sau này sẽ gửi anh ấy về khu tiết niệu thuộc trường Y Saig̣n để tái tạo lại dương vật của anh. Sau khi xuất viện không thấy anh tái khám như giấy hẹn. Lâu quá và tôi cũng quên hẳn anh ấy đi. Tôi hỏi người bịnh nhân:
- Sao? Sau khi xuất viện, chúng tôi cho anh tái khám, mà không thấy anh trở lại?
- Thưa bác sĩ, vợ em nói thôi, ‘nó’ như vậy cũng được rồi. Em vẫn chống nạn cày thuê được mà khỏi sợ phải đi lính đi trán ǵ hết. Anh vừa nói vừa nh́n chị vợ đang đứng ng̣ai xa.
Người bịnh nhân liền quay lại tôi, và nói:
- Từ hôm qua, hai vơ chồng em biết bác sĩ hôm nay đến đây khám bịnh cho đồng bào, nên em xin đem đến biếu bác sĩ con gà mái ‘ấp’ để bác sĩ đem về Cần Thơ nấu cháo ăn.
Tôi quyết liệt từ chối. Có nhiều lư do lắm, nhưng tôi chỉ nêu một lư do là tôi không thể mang con gà từ Thuận Trung về Cần Thơ được.
Tội nghiệp chị vợ thật thà, chị chạy lại gần tôi, chị nói:
- Bác sĩ nhận đi bác sĩ. Đó là con gà mái ấp, xương mềm, nấu cháu ăn bổ và ngon lắm bác sĩ.
Thật sự nghe tới đây, chẳng những tôi mà ngay các cô điều dưỡng cũng muốn khóc. Tội nghiệp họ nghèo quá, không c̣n ǵ để tỏ ḷng nhớ ơn tôi, chỉ c̣n có một con gà mái đang ấp một ổ trứng, họ bắt nó đem cho tôi. Nghĩ tới cái ổ trứng không c̣n gà mẹ, lạnh tanh vào giờ này, ai cũng ray rứt. Cuối cùng không phải một ḿnh tôi mà cả đội y tế, nhất là các cô y tá nhất quyết yêu cầu vợ chồng anh ta đem con gà về và trả lại nó cho ổ trứng.
Dĩ nhiên hai vợ chồng người bịnh nhân cũng phải tuân theo.
Chúng tôi sữa soạn ăn trưa, th́ thấy một nhóm thanh niên nam nữ và hai ông cụ bà cụ khiêng một binh nhân tay ôm bụng xem chừng bịnh nặng lắm và lâu ngày. Bịnh nhân được đật trên một tấm phản. Anh nằm ngữa phủ trên thân người một cái mền màu xám, loại mền quân-tiếp-vụ của quân đội Việt Nam Cộng Ḥa. Mắt anh nhắm nghiền lại. Tôi nghe bà mẹ bịnh nhân nói :
- Không sao đâu con. Các bác sĩ và các cô sẽ cứu con. Và bà khóc…
Lúc bây giờ tôi thấy bác sĩ Ngọc nở nụ cười, có lẽ anh thấy yên tâm là v́ chúng tôi được sự tin yêu của quần chúng địa phương này. Bác sĩ Ngọc đến hỏi thăm bịnh nhân. Người bịnh nói lí nhí không ra lời. Người cha của bịnh nhân đứng bên cạnh lặng thinh, c̣n bà mẹ chỉ biết khóc và than văn chiến tranh phiền nhiễu đời bà. Bà đă mất nhiều đứa con trai v́ chiến tranh, “nay chỉ c̣n.thằng này là thằng út duy nhất c̣n lại mà bây giờ nó cũng…”! Bác sĩ Ngọc đến dỡ mền, mắt anh gắng chặt vào ổ bụng bệnh nhân, miệng anh há hóc. Tôi chỉ nghe anh kêu lên một tiếng ‘Trời’! Anh chụp mền lại. Anh không đủ can đảm nh́n thêm nữa. Cả toán y tế chạy lại, anh xua họ đi xa. Anh gọi tôi lại. Anh vén cái mền tay anh nắn ổ bụng bệnh nhân, anh hỏi người bịnh :
- Đau không em?
Tôi thấy người bịnh nhăn mặt…
Tôi đến kéo mền xuống thắp, tôi bảo bịnh nhân co chân lại và khép hai đầu gối lại. Há miệng thở, thở nhẹ tự nhiên. Tôi sờ các nép lạt vót nhọn may thành bụng của bịnh nhân, khô, cứng, và vết thương thành bụng nhiễm trùng, có chỗ viêm thành mủ, bốc mùi. Tôi hỏi bịnh nhân bị thương hồi nào và mổ bao lâu rồi? Và bây giờ bụng anh ấy có đau không?
Không chờ người bịnh nhân trả lời, bác sĩ Ngọc nói ngay:
- C̣n hỏi ǵ nữa? Bị viêm phúc mạc rơ ràng quá. Người bịnh nhân bị nhiễm trùng huyết đang bị sốt cao. Rồi bác sĩ Ngọc than văn:
- May thành bụng bằng lạc vót nhọn! Đau khổ thật!
Nhưng sau đó anh lấy lại b́nh tĩnh ngay, anh hỏi tôi:
- Bây giờ làm sao?
Tôi chưa kịp trả lời và cũng thấy bác sĩ Ngọc b́nh tĩnh trở lại, cho nên toàn toán y tế đổ nhào đến nh́n bụng bệnh nhân. Không ai nói được nên lời. Chỉ có cô điều dưỡng Hy, chuyên viên gây mê hồi sức la lớn:
- Trời hởi! May thành bụng bằng tre vót nhọn! Tội quá đi! Và cô đưa hai tay lên ôm đầu.
Bác sĩ Ngọc nh́n tôi và lập lại câu hỏi:
- Giờ tính làm sao?
Không cần chờ tôi trả lời, toàn toán y tế đều muốn đem nạn nhân về bịnh viện Cần Thơ điều trị ngay. Tôi cũng phải hiểu ngay rằng đó cũng là điều bác sĩ Ngọc mong muốn, mặc dù anh không dám nói thẳng ra. Ngay sau đó anh ra y lệnh cho dich chuyền cho bịnh nhân để tái tạo lại các các chất điện giải và nước.
Bây giờ là 2 giờ trưa, một số nhân viên y tế thực hiện y lênh của bác sĩ Ngọc, một số c̣n lại th́ quay trở lại sữa soạn buổi ăn trưa. Chợt các cô điều dưỡng nh́n tôi và nói:
- Vợ chồng ông Chín bà Chín, bênh nhân của bác sĩ, họ cùng gia đ́nh trở lại ḱa
Nh́n lại tôi thấy hai vợ chồng anh Chín cùng với hai đứa con của anh chị, đang khệ nệ bưng mấy rỗ cơm phủ lá chuối xanh, và 2 nồi canh chua đang bốc hơi nghi ngút. Tôi cứ họ làm thịt con gà mái ấp, tôi phàn nàn:
- Tội quá đi anh. Anh làm thịt con gà mái ấp thật sao?
Chị Chín nhanh nhẹn trả lời
- Không đâu bác sĩ. Không phải thịt gà đâu. Đó là canh chua nấu với cá lóc. Xin bác sĩ và các cô thực ḷng dùng.
Bác sĩ Phan Ngọc nh́n vào nồi canh chua, anh hỏi
- Cá lóc ở đâu mà sẵn vậy?
Chị Chín nói:
- Anh Chín vừa trả lại con gà mái ấp vào trong ổ trứng của nó, anh chạy xuống con lạch trước nhà, anh lặn lật cái chum bể mà bỏ nó ở đó cách đây 6 tháng, anh hy vọng có con cá lóc chiếc sẽ chun vào đó ở. Hên quá bác sĩ, đúng vậy, anh bắt được co cá lóc bông gần 2 kư. Vợ chồng tôi mới nấu nồi chua để mời bác sĩ và các anh chị.
Nghe xong, bác sĩ Ngọc cám ơn vợ chồng và gia đ́nh của người bệnh nhân. Anh quay lại nói cùng với anh chị em trong toán y-tế:
- Làng này tương đối giàu có. Đời sống ở đây sung túc và dễ dăi, nên mặc dầu có những khó khăn v́ tai nạn chiến tranh, người dân họ vẫn bám ruộng bám vườn ở lại đây mà sống.
Tóan Y Tế Về Làng của chúng tôi trở về bịnh viện Thủ Khoa Nghĩa tại Cần Thơ, đúng 5 giờ chiều. Chiếc xe ambulance chở người bịnh nhân và cha mẹ bệnh nhân đến thẳng Pḥng Cấp Cứu Ngoại, CCN, theo đúng lệnh của bác sĩ Ngọc. Giấy tờ nhâp viện của bịnh nhân, anh đă kỹ lưỡng làm trước, ngay tại lều Y tế tại Thưận Trung. Bác sĩ Ngọc yêu cầu tôi luôn luôn túc trực bên cạnh bịnh nhân, c̣n phần anh th́ anh phải làm việc thận trọng với bác sĩ Giám Đốc bịnh viện và nếu cần anh phải làm việc với Công an, Cảnh sát và An ninh quân đội v́ anh vẫn c̣n tại ngũ. Anh bảo với tôi:“phải thận trọng, đừng để ‘anh em’hiểu lầm ḿnh”.
Tôi di chuyển bịnh nhân vào pḥng CCN, anh Diệp Phùng, người Y tá trưởng pḥng CCN trực hôm ấy, liền đến phụ tôi, đưa người bệnh nhân từ brandcard sang giường cấp cứu. Anh tiếp ứng tôi rất chu đáo. Anh thăm hỏi bịnh nhân, anh nh́n vào giấy tờ nhập viện của bịnh nhân mà bác sĩ Ngọc đă làm sẵn. Anh nói với tôi:
- Thưa bác sĩ, tụi “Việt Cộng” vừa giựt ḿn sập cầu Cái Tắc, một chiếc xe đ̣ bị lật, một người chết, tài xế bị thương nặng cùng với năm người khác. Hôm nay thứ Bảy mà xui thật. Bác sĩ Vĩnh và Bác sĩ Quốc đang mổ cấp cứu.
Nói xong anh đến xem lại người bịnh nhân. Anh đọc hồ sơ. Anh vén drap lên. Anh nh́n thành bụng bệnh nhân. Tôi thấy anh thất sắc. Anh chạy đến tôi, anh quát lớn.
- Bác sĩ và bác sĩ Phan Ngọc, tiếp thu thằng chiến binh Việt cộng này ở đâu vậy? Tôi biết lắm mà! Thuận Trung, Cờ Đỏ là ‘chiến khu’ của tụi nó…
Tôi chưa kịp phản ứng, anh tiếp tục hét lớn, anh chửi thề:
- Đ.m…chỉ có tụi bác sĩ Việt cộng mới may thành bụng bằng lạt, bằng tre vót nhọn. Lạt mềm buộc chặt… Nó là thằng Việt cộng. Bác sĩ rước Việt cộng vào nhà, vào nhà thương. Anh liền chạy đến giật chai dịch chuyền đang vô cho bịnh nhân. Các cô y tá và toàn thể toán Y Tế Về Làng liền nhảy đến ôm anh Phùng lại. Cô Hy, chuyên viên hồi sức gây mê nói:
- Người ta là bịnh nhân bị thương mà anh Phùng!
Diệp Phùng vẫn không nghe, anh tiếp tục la hét, và nguyền rủa người bịnh. Anh nhảy bổ vào, định đánh người bịnh. Anh chỉ mặt người bịnh nhân anh hét lớn:
- V́ mày! V́ bọn Việt cộng tụi mày mà thằng con tao chết! Và Anh nhào đến đánh bịnh nhân.
Tôi đang tŕ kéo với anh Diệp Phùng, tôi nhất định bảo vệ người bịnh của tôi. Chợt một cánh tay choàng qua vai tôi từ phía sau, nắm cổ áo anh Diệp Phùng gh́ lại, và giọng nói của bác sĩ Vĩnh vang lên sau lưng tôi:
- Nó bị thương nặng! Không được quyền hành hung bịnh nhân! Anh Phùng!
Anh Diệp Phùng khựng lại. Bác sĩ Vĩnh, kéo anh dang xa người bịnh. Bác sĩ Vĩnh nh́n sâu vào mắt anh Diệp Phùng và nói
- Anh Diệp Phùng. Nó bị thương.
Tôi quay lại, cám ơn Bác sĩ Vĩnh. Bác sĩ Vĩnh, cao lớn người, tốt nghiệp Y khoa tại Montpellier, Pháp. Anh chuyên về giải phẩu lồng ngực. Bác sĩ Vĩnh cho tôi hay anh vừa mổ cấp cứu xong. Anh hỏi tôi:
- Anh có cần tôi phụ anh mổ cas nầy không?
- Cám ơn anh, có lẽ là không, v́ anh Ngọc có kế hoạch là mổ cas này với tôi ngay chiều tối hôm nay.
Sau đó Bác sĩ Vĩnh chào tôi, ra về.
Tôi biết anh Diệp Phùng gần ba năm về trước, khị tôi đến làm việc tại bịnh viện này. Anh đậu ưu hạng khóa “Infirmier d’État” tại Chợ Rẫy, Sàig̣n năm 1953. Những năm về trước anh là người Y tá, có văn bằng cao nhất,“Ytá Quốc gia” trong binh viện. Anh là người y tá năng động, yêu nghề, biết thương yêu kính trọng bịnh nhân. Anh đươc nhiều bằng khen thưởng. Anh được cất nhắc lên làm Trưởng Pḥng Cấp Cứu Khoa Ngoại, một chức năng cao nhất (plafond) của người y tá. Anh có gia đ́nh, vợ và 4 con: 2 trai, 2 gái. Anh có một đời sống gia đ́nh mẫu mực. Người con trai lớn của anh, vừa đậu xong tú tài hai, bị động viên đi lính, thụ huấn quận sự tại Trường Sĩ Quan Bộ binh Thủ Đức. Bất hạnh cho anh. Người con trai của anh là một trong những sinh viên sĩ quan bị chết v́ dịch viêm màng năo do trùng Méningocoques bộc phát bất ngờ trong quân trường Thủ Đức năm 1969. Cái chết của người con trai của anh là một tai biến khủng khiếp cho gia đ́nh anh, là một thảm họa cho riêng anh. Anh trở nên phẫn uất, phản kháng với tất cả mọi người, Anh trở nên nghiện rượu. Trong cơn say, anh nguyền rủa Chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa, anh chửi Mỹ, anh lên án Việt cộng. Anh trở thành người chống cộng hung bạo. Anh thường bảo là tại Việt cộng mà con anh chết. Ngày đầu tiên tôi gặp anh, anh nói chuyện với tôi trong hơi men của rượu.
Tôi vào pḥng phẫu thuật chậm. Tôi chưa kịp xin lỗi, bác sĩ Ngọc nh́n tôi với nụ cười rạn rỡ:
- Nào, chúng ta phải kiên tŕ làm việc với cas này! Khó đó anh!
Bác sĩ Ngọc đă chuẩn bị bịnh nhân rất kỹ. Anh phủ những nép lạt khô bằng bằng gạt ướt, sau khi rữa thành bụng bằng thuốc khử trùng. Anh giải thích:
- Phải làm cho lạt mềm, nó trở thành dẽo, khỏi bị gẫy. Tôi có kinh nghiệm về ‘vụ’ này, hồi sau Mậu Thân tôi can thiệp ‘mổ lại’ hai cas như thế này. Tất cả đều xuất viện an toàn.
Đựơc sửa soạn kỹ lưỡng trước cho nên khi cắt tháo mấy nép lạc may thành bụng không mấy khó khăn. Vừa nói chuyện với các cô điều dưỡng phụ mổ, chúng tôi vừa thao tác kỹ thuật phẫu thuật, luôn tay tháo gỡ các mô sợi. Bác sĩ Ngọc cho các ‘cô phụ mổ’ biết, có lẽ v́ t́nh trạng khẩn trương tại chiến trường, sau khi can thiệp phẫu thuật các bác sĩ không kịp chậm khô hay hút hết máu trong ổ bụng bịnh nhân trước khi đóng thành bụng. Máu tụ trong ổ bụng lâu ngày bị viêm nhiễm biến thành sợi. Mặc dầu là một chất lỏng, máu vốn dĩ là mô sợi. Sau gần hai giờ làm việc kiên tŕ, cuối cùng chúng tôi giải phóng toàn thể ruột của bịnh nhân ra khỏi mô sợi, không c̣n đoạn nào bị tắt nghẽn, hoặc tái tím. Chúng tôi cắt bỏ toàn bộ các mô sợi t́m thấy trong ổ bụng. Chúng tôi rửa ổ bụng chậm sạch máu. Ruột trở nên hồng hào. Chúng tôi đóng thành bụng sau khi dẫn lưu hai hố chậu.
Trong pḥng dành riêng cho bác sĩ viết tường tŕnh phẩu thuật, bác sĩ Phan Ngọc nói với tôi:
- May ổ bụng bằng lạt vót nhọn! Đau khổ thật! Đau khổ cho cả bịnh nhân lẫn bác sĩ. Chiến tranh! Khốn nạn! Chiến tranh thật khốn nạn!.
Chúng tôi ra khỏi pḥng phẫu thuật lúc 11:00 giờ đêm. Cuối tháng tư bầu trời đầy sao đẹp lạ thường. Tôi thư thả tản bộ trong sân bịnh viện, muốn tận hưởng những giây phút thỏai mái sau một ngày lao động vất vă. Chợt nghe tiếng anh Diệp Phùng chào tôi:
- Thưa Bác sĩ, Bác sĩ chưa về nghỉ sao?
Tôi chưa kịp trả lời, anh ấy chỉ tay về cuối chân trời xa;
- Bác sĩ có thấy hỏa châu, trái sáng, đầy trời đấy không? Họ lại đánh đấm nhau. Dân chúng lại bị thương chết chóc. Bác sĩ về nghỉ đi, không khéo khuya nay lại phải vào mổ cấp cứu nữa.
Tôi đến bắt tay anh ra về. Diệp Phùng nắm chặt tay tôi trong ḷng hai bàn tay của anh, anh trịnh trọng hỏi:
- Thằng nhỏ chiến binh Việt cộng Bác sĩ và bác sĩ Phan Ngọc mổ liệu có c̣n hy vọng ǵ không?
- Tôi nghĩ là hy vọng, và rất tốt…
- Ùm!. Được vậy, tôi cũng mừng cho nó.../.
Đào Như
Viết xong tại bịnh viện Thủ Khoa Nghĩa Cần Thơ-Mùa Hè 1972-
Cập Nhật hóa lần cuối vào Nov-2014-Chicago- Illinois-USA
wonderful
02-20-2020, 21:47
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1533191&d=1582235205
Đừng bao giờ vô cảm trước mối nguy hiểm của người khác v́ chúng ta đều gắn kết với nhau trong một hành tŕnh chung mang tên cuộc đời. Khi ai đó đang lâm nguy và bạn biết được điều đó, hăy giúp đỡ họ khi bạn có thể, hoặc chí ít gửi đến họ những lời quan tâm hỏi han. Chúng ta giúp đỡ người khác cũng chính là giúp đỡ bản thân ḿnh.
Tôi nhớ đến chuyện về một người lái xe taxi luôn cố gắng làm việc ngày đêm, không ngại khó khăn để có thể kiếm được đồng tiền nuôi sống gia đ́nh. Một ngày nọ, khi chở khách ra ngoại ô th́ trên đường về ông gặp băo tuyết nên bị mắc kẹt, không thể đi tiếp được. Khi đang không biết phải làm thế nào th́ một ông lăo đánh xe ngựa đi qua đă giúp đỡ người lái xe bằng cách dùng ngựa kéo chiếc ô tô ra khỏi đống tuyết lầy. Ông lăo nhận lời cảm ơn của người tài xế nhưng không lấy tiền mà chỉ nói: “Hăy giúp đỡ người khác khi cậu có thể, cậu sẽ luôn có được sự giúp đỡ khi cần”.
Câu nói đó đă khắc sâu trong tâm trí của người lái xe. Một lần nọ, người tài xế đă quyết định không lấy tiền của một vị khách là bà cụ mù ḷa không con cái lên thành phố khám bệnh. Anh đă chở bà cụ đến nơi, tận t́nh đưa bà vào tận pḥng khám gặp bác sĩ rồi mới nói lời tạm biệt. “So với cụ th́ cuộc sống của cháu c̣n dễ dàng hơn. Cụ dùng số tiền này để khám bệnh đi ạ”.
Ngay khi vừa ra ngoài, người tài xế gặp được một vị khách sang trọng. Khi xuống xe, ông ta đă đưa anh gấp đôi số tiền của chuyến đi và bảo anh không phải trả lại. “Tôi trả tiền xe cho cả bà cụ vừa năy nhé! So với cậu th́ cuộc sống của tôi dễ dàng hơn nhiều”, người đàn ông mỉm cười rồi nói.
Trong cuộc sống khó khăn này, bạn sẽ gặp rất nhiều người cần tới sự giúp đỡ của người khác, đôi lúc chỉ là trong một khoảnh khắc đến bất ngờ, v́ thế hăy đừng ngần ngại mà mở ḷng ḿnh ra giúp đỡ họ khi bạn có thể làm được bởi sẽ đến lúc chính bạn là người cần giúp đỡ. Nói cho cùng giúp người lúc này chính là bạn giúp đỡ ḿnh lúc khác mà thôi.
Mỗi chúng ta đều là một sợi chỉ quan trọng trong tấm vải dệt nên cuộc đời của người khác. Đừng bao giờ vô cảm với người khác v́ vô cảm với người khác cũng chính là ta đang vô cảm với chính ḿnh.
Bảo Anh
wonderful
02-20-2020, 21:54
Con chuột và chiếc bẫy, bài học về sự thờ ơ trước khó khăn của người khác
Không ai trong đó thấy ḿnh có mối liên hệ tới mối nguy hiểm kia hay muốn cùng chuột đối mặt với chiếc bẫy chuột. Tất cả chỉ ích kỷ nghĩ đến cuộc sống của riêng ḿnh, lợi ích của riêng ḿnh. Chúng không ngờ rằng, chúng vô tâm với chuột chính là vô tâm với bản thân ḿnh.
"Tôi có liên quan ǵ đến cái bẫy chuột ấy đâu"
Chuyện kể về một con chuột sống trên mái nhà của người nông dân. Hàng ngày, nó quan sát những hoạt động diễn ra bên dưới thông qua một cái lỗ.
Hôm đó, người nông dân xuống thị trấn mua một chút đồ rồi liền đem khoe vợ khi trở về. Qua cái lỗ kia, con chuột thấy người chồng đang lấy dần những món đồ từ trong chiếc túi ra, ḷng thầm mừng khi nghĩ đến những thức ăn sắp được thưởng thức.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1533195&d=1582235824
Thế rồi một chiếc bẫy chuột rơi từ trong túi ra. Con chuột hoảng loạn khi nhận ra đó chính xác là một chiếc bẫy chuột, thứ có thể giam chân nó lại ngay khi bước qua. Quá sợ hăi, chuột liền chạy ra bên ngoài, báo ngay cho cô bạn gà mái của ḿnh.
“Có một cái bẫy chuột trong nhà đấy! Tôi đă thấy người đàn ông ấy xuống thị trấn và mua về một cái bẫy chuột".
Cô gà mái lại rất b́nh thản trước thái độ cuống quưt của chuột.
"Này anh chuột ơi! Chiếc bẫy chuột ấy đâu có liên quan ǵ đến tôi? Nó chỉ khiến anh sợ hăi và là mối nguy hiểm với anh thôi. Với tôi th́ nó chẳng có ư nghĩa ǵ hết".
Con chuột thất vọng và không biết nói ǵ nữa nên đem tin báo với anh bạn lợn.
"Trời ơi thật kinh khủng! Cậu biết chuyện ǵ chưa? Có một chiếc bẫy chuột trong nhà đó!".
Lợn nghe thấy thế th́ cười:
"Bẫy chuột ư? Bẫy chuột th́ sao nhỉ? Tôi có thấy mối liên hệ nào giữa ḿnh và nó đâu. Cậu đă bao giờ thấy một chú lợn bị mắc kẹt bởi cái bẫy chuột chưa? Thật nực cười quá!".
Con chuột không bận tâm nhiều nữa mà t́m đến chị ḅ. Chuột muốn thông báo hết cho những người bạn của ḿnh về mối nguy hiểm này.
“Tôi cũng rất lấy làm tiếc, nhưng một con ḅ như tôi th́ có liên quan ǵ đến cái bẫy chuột ấy nhỉ. Chỉ tưởng tượng ra cảnh một con ḅ bị mắc vào bẫy chuột thôi tôi đă thấy buồn cười rồi!".
Những lời nói của bạn bè khiến chuột thất vọng và buồn lắm nhưng chuột ta cũng không dám trách ǵ v́ quả thật lư luận của họ cũng có phần đúng đắn. Chiếc bẫy khiến chuột không khỏi lo lắng về hiểm họa sẽ phải đối đầu.
Ngày hôm sau, thông qua cái lỗ kia, con chuột nh́n thấy người đàn ông đang đặt một miếng pho mát nhỏ lên chiếc bẫy. Chuột ta hiểu miếng pho mát ngon lành kia chính là cái bẫy dành cho ḿnh.
Đêm hôm đó, một âm thanh vang to khắp căn nhà. Người vợ nghĩ chắc rằng con chuột đă sập bẫy nên vội chạy tới xem mà không hề biết vướng vào chiếc bẫy chuột kia lại là một con rắn bị kẹt đuôi vào. Trong bóng tối, bà bị con rắn cắn luôn vào chân.
Nghe thấy tiếng vợ la lên thất thanh, người chồng liền cầm đèn pin chạy tới rồi đưa vợ thẳng tới bác sĩ. Bác sĩ sau khi chữa cho người vợ liền dặn bà nghỉ ngơi, tránh đi lại đến khi khỏe hẳn. Người nông dân nghe bác sĩ nói vậy liền bắt vội con gà mái để nấu canh bồi bổ cho vợ.
Thế nhưng mấy ngày sau t́nh h́nh vẫn chưa khá lên, nhiều người bạn của họ đă từ khắp nơi đến hỏi han t́nh h́nh. Có những người bạn đă từ rất xa đi tới nên để cảm ơn sự quan tâm của họ, người chồng đă cho mổ lợn để làm cơm mời.
Không may, nọc độc của con rắn đă cướp đi sinh mệnh của vợ người nông dân. Đây là sự mất mát vô cùng lớn với người đàn ông này. Bạn bè, hàng xóm đă đến rất đông để tiễn đưa bà. Thay lời cảm ơn sự chia sẻ của họ, người chồng đă mổ ḅ để làm cơm mời mọi người.
Giúp người khác chính là giúp ḿnh
Có đôi lúc chúng ta nghĩ rằng, "ồ rắc rối kia là của họ, đâu có liên quan ǵ đến ḿnh. Chắc chắn ḿnh sẽ chẳng chịu sự nguy hại ǵ từ điều đó nên kệ đi". Người ta dễ dàng thờ ơ, lănh cảm và vô tâm trước khó khăn hay sự nhờ cậy giúp đỡ của người khác v́ cho rằng điều đó đâu liên quan đến ḿnh.
Thế nhưng, mỗi người chúng ta gặp gỡ, ấy đều là một nhân duyên, một mối liên hệ rất mật thiết với ta trong quá khứ. Gặp được nhau đă là cái duyên, là cơ hội để ta trao cho nhau một điều ǵ đó có ư nghĩa trong cuộc đời. Cuộc sống này là những ṿng dây kết nối chặt chẽ giữa người này với người khác. Sự khó khăn, rắc rối của người khác trong hôm nay hoàn toàn có thể liên quan đến ḿnh trong ngày mai.
Trong câu chuyện trên, khi con chuột đem tin về chiếc bẫy kể với bè bạn với một nỗi lo lắng, sợ hăi th́ tất thảy trong số đó đều tỏ thái độ thờ ơ. Họ thờ ơ v́ chiếc bẫy chuột ấy nguy hiểm đấy nhưng đâu có liên quan tới họ. Họ vô cảm v́ dù sao chiếc bẫy chuột cũng chẳng thể làm hại được ḿnh.
Chuột đă không t́m được một sự giúp đỡ hay thậm chí là lời an ủi, hiến kế từ những người bạn. Không ai trong đó thấy ḿnh có mối liên hệ tới mối nguy hiểm kia hay muốn cùng chuột đối mặt với chiếc bẫy chuột. Tất cả chỉ ích kỷ nghĩ đến cuộc sống của riêng ḿnh, lợi ích của riêng ḿnh. Chúng không ngờ rằng, chúng vô tâm với chuột chính là vô tâm với bản thân ḿnh.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1533196&d=1582235853
wonderful
02-27-2020, 23:04
Cách Ly.
Hôm đó chủ nhật, hắn căi nhau kịch liệt với vợ và quyết định bỏ nhà ra đi mấy hôm cho vợ biết tay. Đi lang thang chán chê, nghĩ đi nghĩ lại về nhà bố mẹ đẻ th́ các cụ c̣n chửi cho mục mả, đến nhà mấy thằng bạn thân th́ cũng không ổn.
Đi ngang qua trước cửa Bệnh Viện Trung ương , Hắn bèn quyết định ôm ngực lảo đảo vừa đi vừa ho rũ rượi tiến vào pḥng khám xin được xét nghiệm Corona Virus và khai với bác sĩ rằng mới ở Vũ Hán về mấy hôm. Các bác sĩ, y tá vội túm lấy hắn yêu cầu xét nghiệm và cách ly khẩn cấp. Thế rồi cơm bưng, nước rót, an ủi động viên sẽ phải ở lại BV 14 ngày, tất cả đều miễn phí hết.
Sáng thứ hai mới 8h, tiếng chuông điện thoại réo đánh thức hắn dậy, th́ ra là Sếp gọi...
Sếp gầm lên:
- Anh đang ở đâu? Dự án tôi giao cho anh hôm nay phải tŕnh lên mà giờ này không thấy mặt mũi anh đâu, tôi sẽ đuổi việc anh.
Hắn run rẩy trả lời:
- Thưa Sếp em bị nghi dính Corona đang cách ly ở BV, nếu Sếp cần em sẽ trốn BV về tŕnh Sếp cái dự án ngay.
Sếp nghe vậy liền hốt hoảng hạ giọng:
- Thôi cậu mà về th́ lây cả công ty à? Cứ yên tâm nằm đấy, lương thưởng hưởng đủ, dự án tôi giao người khác làm, chống dịch là công việc quốc gia nghe chưa...?
Hắn mừng quá, cái dự án khó như cục xương, chó không thèm gặm, hắn làm măi không xong, nay th́ thoát nợ. Không ngờ một mũi tên bắn trúng hai đích, hắn tự khen ḿnh giỏi như Khổng Minh Gia Cát !!!
Nằm viện được 3 hôm, hắn nhớ vợ quá liền gọi điện làm lành, vợ hắn nhận được điện thoại mừng như trúng Viet lottery, khóc nức nở, xin lỗi hắn và muốn được vào BV thăm để thỏa nỗi nhớ nhung. Hắn liền gặp Bác sĩ khai thêm rằng khi từ Vũ Hán về có ghé qua nhà ôm hôn vợ mấy cái. Thế là 30 phút sau, một chiếc xe cấp cứu đă đỗ trước cửa nhà hắn, các nhân viên y tế phủ kín toàn thân như robot tiến hành khử trùng toàn bộ nhà hắn và đưa luôn vợ hắn vào bệnh viện để cách ly. Vợ chồng gặp nhau thỏa nỗi nhớ mong, có ăn và..được hầu hạ chu đáo, lại c̣n có thứ trưởng bộ Y tế đến thăm tặng hoa ...
Sau 14 ngày tất cả xét nghiệm đều âm tính, Bác sĩ tuyên bố hắn khỏi bệnh và cho vợ chồng hắn xuất viện. Các cơ quan báo chí đến chụp ảnh, đưa tin, viết bài tùm lum. Bộ trưởng đến tặng hoa, chụp ảnh lưu niệm chung. Trông hắn cười tươi tắn như từ cơi chết trở về...
Nhà nước tuyên bố chữa khỏi ca bệnh thứ 19 thành công.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1537167&d=1582844706
wonderful
02-27-2020, 23:16
VỀ HƯU... DƯỠNG LĂO!!!
Bài rất hay chớ bỏ qua... Kinh-Nghiệm Quư-Báu!
Về hưu... dưỡng lăo
Dưỡng lăo, đến cuối cùng cần dựa vào điều ǵ: Hăy đọc và t́m câu trả lời cho riêng ḿnh
Căn bản, dưỡng lăo vẫn là dựa vào bản thân ḿnh!
Những người khác cho bạn chỉ là một chiếc lá, tự ḿnh làm cây lớn mới có thể có được bóng mát!
Dưỡng lăo nếu luôn dựa vào người khác th́ sẽ không có cảm giác an toàn. V́ cho dù là con cái, người thân hoặc bạn bè, sẽ không thể lúc nào đều ở bên cạnh bạn. Khi bạn gặp khó khăn, họ không thể bất cứ lúc nào, ở bất cứ nơi nào cũng có thể xuất hiện để giải quyết giúp bạn.
Trong thực tế, mỗi người đều là một cá nhân độc lập, mọi người đều có cuộc sống của riêng ḿnh, bạn không thể yêu cầu người khác phải cho bạn dựa vào, những người khác cũng không thể bất cứ lúc nào cũng có thể giúp bạn.
Chỉ có thông qua những nỗ lực của bản thân để giải quyết vấn đề, mới thực sự có thể sống cuộc sống mà bạn mong muốn!
Một nhóm người lớn tuổi nói ra sự thật:
Dưỡng lăo vẫn là nên dựa vào chính bản thân ḿnh!
Chúng ta đă già đi, chỉ là hiện giờ sức khỏe của chúng ta vẫn c̣n, đầu óc vẫn tỉnh táo.
Giai-Đoạn Đầu: 60-70 tuổi
Sau khi nghỉ hưu, sáu mươi đến bảy mươi tuổi, cơ thể tương đối tốt, điều kiện cũng tốt. Muốn ăn thứ ǵ th́ ăn, thích mặc ǵ th́ mặc, thích đi chơi th́ đi.
Đừng khắc nghiệt với chính ḿnh, những ngày này không c̣n bao lâu nữa, phải nắm bắt. Tiền tiết kiệm một chút, nhà giữ lại, để con đường hậu của ḿnh có sự sắp xếp.
Con cái có điều kiện kinh tế tốt là do sự nổ lực của chúng, sự hiếu thảo của con cái là ḷng biết ơn của chúng. Chúng ta đừng từ chối sự trợ giúp của chúng, đừng từ chối sự hiếu thuận của chúng. Nhưng vẫn phải dựa vào chính ḿnh, sắp xếp tốt cuộc sống của chính bản thân ḿnh.
Giai-Đoạn Thứ Hai: sau 70 tuổi không mắc bệnh
Bảy mươi năm tuổi không gặp rắc rối ǵ với bệnh tật, trong cuộc sống có thể tự chăm sóc bản thân, đây không phải là vấn đề lớn, nhưng phải biết rằng ḿnh thực sự đă lớn tuổi, và từ từ thể lực và tinh thần sẽ không c̣n tốt nữa, phản ứng cũng sẽ trở nên chậm hơn, phải ăn chậm chống sặc, phải đi chậm chống ngă. Không c̣n có thể cố gắng sức, cần phải chăm sóc bản thân ḿnh!
Đừng đi lo thứ này thứ kia nữa, quản thúc con cái, c̣n một số người c̣n quản cả thế hệ thứ ba.. Quản cả một đời rồi, hăy ích kỷ một chút, tự quản bản thân ḿnh. Mỗi ngày giúp dọn dẹp lau chùi, giữ trạng thái khỏe mạnh của ḿnh lâu dài hơn một chút, để thời gian sống của ḿnh lâu hơn một chút, cuộc sống không cần yêu cầu người khác rất thoải mái. Như thế, tất cả mọi thứ đều trở nên dễ dàng.
Giai-Đoạn Thứ Ba: Sau 70 tuổi bị bệnh
Cơ thể không tốt, đ̣i hỏi có người chăm sóc! Điều này nhất định phải được chuẩn bị, đại đa số người đều không thể thoát khỏi ải này. Tâm trạng phải điều chỉnh tốt, phải thích nghi. Sinh lăo bệnh tử là lẽ thường của cuộc sống cần thản nhiên tiếp nhận. Đây là đoạn cuối của cuộc đời không có ǵ để sợ hăi, sớm chuẩn bị sẽ không có điều ǵ phải hối tiếc.
Hoặc vào viện dưỡng lăo, hoặc thuê người chăm sóc tại nhà, làm bất cứ điều ǵ đều tùy theo khả năng, theo t́nh huống mà làm, sẽ luôn luôn có cách giải quyết, nguyên tắc là đừng mài ṃn đến con cái, đừng để tâm lư, gánh nặng gia đ́nh, kinh tế đặt lên con cái quá nhiều.
Tự bản thân ḿnh cố gắng một chút, thế hệ của chúng ta những khó khăn cay đắng đều đă trải qua, tin rằng cuộc hành tŕnh cuối cùng của cuộc đời chúng ta cũng sẽ qua một cách b́nh thản.
Giai-Đoạn Thứ Tư: Giai-đoạn cuối của cuộc-đời
Tinh thần cần tỉnh táo, bệnh trên cơ thể không thể chữa khỏi được, chất lượng cuộc sống kém đi, lúc này phải dám đối mặt với cái chết, quyết tâm đừng để gia đ́nh giải cứu, đừng để bạn bè và người thân làm những điều lăng phí không cần thiết.
Bạn muốn cuộc sống tuổi già không lo lắng, cần chuẩn bị sẵn sàng 4 bửu bối này!
Câu nói rất hay!
“Có tài-chính sẽ không nghèo, có kế-hoạch sẽ không loạn, có chuẩn-bị sẽ không bận-rộn!”, thân là những người già như chúng ta, đă làm tốt công tác chuẩn bị chưa? Chỉ cần mọi việc chuẩn bị trước, tương lai cuộc sống sau này sẽ không phải lo lắng nữa.
1. Sức-Khỏe về già:
Điều đầu tiên cần chuẩn bị là sức khỏe về già, b́nh thường phải chú ư đến ba thứ dưỡng: ăn dinh dưỡng, chú ư đến bảo dưỡng, cần có tu dưỡng.
2. Nơi Trú-Ngụ về già:
Thứ hai là nhà ở về già: sống với con cháu, sống một cuộc sống nhẫn nhịn nuốt đắng, chi bằng tận hưởng cuộc sống đơn thân vui vẻ, bất kể thành thị hay ngoại ô, ở nơi ḿnh sống thích hợp nhất. Gần đó có một nhà hàng bạn yêu thích!
3. Tài-Sản về già:
Thứ ba là tài sản lúc về già, v́ con cái không thể nuôi dưỡng người tuổi già, bậc cha mẹ cũng chỉ có thể tự lập tự cường, tài sản cần giữ kỹ, trước khi chưa vào quan tài quàn nhất định không chia tài sản.
4. Bạn già:
Thứ tư là bạn già, có một người bạn tốt, bạn bè tốt và người đồng hành đều rất quan trọng, thường ngày kết giao bạn bè, quen biết nhiều loại bạn bè, là một bí mật để tận hưởng cuộc sống quư tộc đơn thân.
Tóm lại, cho dù bạn là ông cụ hay bà cụ trường thọ, cuối cùng cũng chỉ là một ḿnh, câu nói này không bi ai chút nào, cũng không khủng khiếp, tất cả đều phụ thuộc vào cách bạn sắp xếp cuộc sống, tất cả đều phụ thuộc vào bạn có tâm lư trưởng thành hay không.
Thích th́ hăy làm cho đáng, đừng quên, cuộc đời này chỉ có một lần, gặp những điều tốt đẹp hay hạnh phúc, đừng chỉ luôn muốn để lại cho thế hệ tiếp theo.
Những bạn hữu già hăy nhớ kỹ! Chúng ta được mệnh danh là thế hệ sau cùng hiếu thảo với cha mẹ, là thế hệ đầu tiên bị con cái bỏ rơi, tuyệt đối đừng v́ “người ở trên trời, tiền trong ngân hàng”, cái ǵ “một ḿnh rất cô đơn”, “già rồi không ai chăm sóc” những tin tức tiêu cực này làm cuộc sống của bạn mất đi ư nghĩa, những cách nói này đă lỗi thời rồi.
Chúng ta phải dựa vào chính ḿnh dưỡng lăo, lớn tiếng mà nói:
tuổi già của tôi! Tôi tự làm chủ!!!
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1537171&d=1582845336
wonderful
03-03-2020, 21:41
Vị Thần Y .
Vào niên đại 60, tại B́nh Nguyên, Hoài Bắc đă xuất sinh được một thần y họ Cổ. Ông có y đức cao thượng, y thuật tinh xảo, khi chữa bệnh thường dùng “nhân quả” để giáo hóa người bệnh. Khiến cho thể xác và tinh thần của bênh nhân đều khỏe mạnh. V́ vậy, người dân trong vùng gọi ông là “Cổ thiện nhân” (ư chỉ ông là người tốt). Mỗi khi gặp bệnh nhân nghèo, ông chẳng những chữa bệnh không lấy đồng nào mà c̣n giúp đỡ họ bằng cách cho tiền…
Có một lần, trong thôn có một bà lăo đă ngoài 80 tuổi v́ tuổi già, cơ thể suy yếu nên bị bệnh nặng. Thần y họ Cổ thấy hoàn cảnh gia đ́nh bà quá nghèo, nên ông không chỉ không thu tiền chữa trị mà c̣n lấy 60 đồng trong túi áo của ḿnh lặng lẽ đặt vào trong chiếc giày của bà lăo. Sau khi vị Thần y rời đi, người con trai của bà lăo phát hiện ra số tiền 20 đồng mà chị anh ta để ở dưới gối đă “không cánh mà bay”. Người con trai này của bà lăo cho rằng thần y là người đă lấy trộm chúng, thế là anh ta chạy theo tới nhà Thần y để hỏi xem có đúng là ông đă lấy trộm không.
Vị Thần y nghe xong, liền thừa nhận là ḿnh đă lấy 20 đồng, ông c̣n lấy trong tủ ra 20 đồng và đưa cho người con trai của bà lăo. Anh ta nhận tiền xong c̣n chửi mắng Thần y, đồng thời đá ông 3 cái vào người. Sau khi trở về nhà, anh ta mới biết rằng số tiền 20 đồng kia là do chị gái ḿnh đă lấy cất đi.
Con trai bà lăo vừa nghe xong đă vội vàng trở lại nhà Thần y, quỳ xuống xin lỗi và hỏi ông một cách khó hiểu: “Thưa tiên sinh, ông không lấy trộm tiền của nhà tôi, tại sao ông lại nhận?”
Vị Thần y nghe xong liền trả lời: “Mẹ của cậu bị bệnh nặng không thể tức giận, nếu như không t́m được tiền, bà ấy sẽ sốt ruột lo lắng mà nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần bà ấy khỏe mạnh, ta thừa nhận ḿnh lấy chút tiền ấy cũng được. Ta tin rằng chân tướng của chuyện này sớm muộn ǵ mọi người cũng sẽ biết rơ. Nếu như ta có thể chịu nhục một chút, đổi lại mẹ của cậu được khỏe mạnh th́ cũng là xứng đáng thôi.” Sau khi nghe xong những lời này, anh ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Một hôm khác, có một cô gái ở thôn bên kia sông đến cầu xin Thần y tới chữa bệnh cho mẹ. Khi Thần y cùng cô gái này đi tới bờ sông để lên thuyền qua sông th́ thuyền đă đông người. Vị Thần y vừa bước chân lên thuyền th́ người chèo thuyền lại bảo ông xuống. Những người trên thuyền thấy vậy đều nhao nhao yêu cầu người chèo thuyền cho Thần y được qua sông nhưng người chèo thuyền vẫn không đồng ư. Cô gái thấy vậy liền quỳ xuống trước mặt người chèo thuyền vừa khóc vừa cầu xin để Thần y được qua sông chữa bệnh cho mẹ ḿnh.
Người chèo thuyền vẫn không đồng ư, Thần y liền nói: “Được rồi! Mọi người cứ qua sông trước, ta sẽ đợi chuyến sau!” Người chèo thuyền nói: “Ông có chờ đến đêm tôi cũng không chở ông qua sông.” Mọi người thấy quá lạ bèn hỏi người chèo thuyền: “Rốt cuộc là v́ sao mà ông lại không chở Thần y qua sông?” Người chèo thuyền im lặng không nói lời nào.
Vị Thần y và cô gái đành phải đứng trên bờ nh́n đoàn người qua sông mà than thở. Không ngờ, ngay khi đoàn thuyền vừa đến giữa ḍng sông th́ bị một cơn lốc xoáy lớn làm chiếc thuyền chao đảo, rồi lật khiến mọi người đều rơi xuống sông sâu mà tử vong.
Người chèo thuyền bơi được lên bờ mới nói cho vị Thần y và cô gái nghe: “Đêm hôm qua tôi đă gặp ba giấc mộng. Khi tôi vừa nằm xuống th́ thổ địa nói với tôi: “Ngày mai, nếu Thần y Cổ qua sông th́ đừng chở ông ấy!” Đến nửa đêm, Hà Bá lại nói với tôi rằng: “Ngày mai, nếu Thần y Cổ qua sông th́ đừng chở ông ấy!” Đến khi trời tờ mờ sáng th́ Quan Thế Âm Bồ Tát lại nói với tôi câu y như vậy. Cho nên, tôi đă không dám chở ông qua sông nhưng cũng không thể nói rơ nguyên do cho mọi người. Đến bây giờ th́ tôi mới hiểu, tất cả đều là “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo”.
Sưu tầm
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1539775&d=1583271664
wonderful
03-05-2020, 21:09
Truyen ngan: Ngày mái tóc không c̣n xanh, chợt nhận ra t́nh yêu tuổi trẻ thật đẹp…
Tôi thu xếp ít quần áo và vài thứ lặt vặt cần thiết vào trong chiếc va ly nhỏ, sửa soạn cho một chuyến đi vài ngày. Bác ruột tôi vừa qua đời tại thành phố Wichita, tiểu bang Kansas.
Ḷng tôi buồn vời vợi đang nghĩ nên nói cách nào cho đám anh chị em họ của tôi về chuyện của gia đ́nh ḿnh đang đến hồi sụp đổ khi mà bấy lâu nay họ chỉ thấy tôi khoe ra bên ngoài một màu hạnh phúc?
Chồng tôi về tới nhà, thấy tôi bên chiếc va ly anh chỉ hỏi một cách b́nh thường:
– Em sắp đi đâu?
– Bác Lân em vừa qua đời, em phải về tham dự tang lễ.
Anh lạnh lùng, ngắn gọn:
– Cho anh gởi lời chia buồn đến họ.
Chúng tôi đang làm đơn ly hôn. Anh, người đàn ông thành đạt cũng là một người bay bướm trăng hoa. Suốt 20 năm chung sống tôi đă cố gắng chịu đựng v́ các con. Nhưng tới hôm nay th́ sức chịu đựng của tôi đă cạn kiệt. Anh đă lừa dối tôi và có một t́nh yêu khác với một cô gái trẻ đẹp, chính anh thẳng thắn đề nghị ly hôn tôi để cưới cô gái đó làm vợ.
***
Đến tiểu bang Kansas, thành phố Wichita lại không xa mấy thành phố Liberal, chỉ 4 tiếng lái xe, tôi bỗng dưng tha thiết nhớ đến thành phố Liberal nghèo nàn nhỏ bé với khoảng 15 ngàn dân, nơi mà ngày đầu tiên đến Mỹ gia đ́nh chúng tôi đă ở đây.
Gia đ́nh chúng tôi đi vượt biển, đến trại tị nạn Bidong, Mă Lai. Sau 9 tháng gia đ́nh chúng tôi đến Mỹ nhờ sự bảo trợ của một gia đ́nh người Mỹ. Đó là ông bà Smith, nhà truyền giáo, họ chỉ có một người con trai, anh tên John, lớn hơn tôi 1 tuổi. Năm ấy anh 16, đẹp trai cao ráo.
Nhà chúng tôi ở không xa căn nhà của ông bà Smith. Nhà ông bà Smith đúng là một căn nhà nông thôn, mảnh sân rất to rộng phía trước trồng trọt dưa hấu, xung quanh nhà những cây lê, cây táo và cây đào lần lượt thi nhau nở hoa. Tôi không có ai để chơi ngoài John hay sang nhà tṛ chuyện, mấy đứa em tôi cũng thích xúm vào hóng chuyện và cũng là cách để chúng tôi tập luyện tiếng Anh.
John nói chuyện với tôi đủ thứ, từ những chuyện hàng ngày của anh cho đến những ước mơ mai sau, anh lấy vợ th́ sẽ về sống ở một nông trại. Anh say sưa tả cái nông trại của gia đ́nh anh trước kia ở tiểu bang Texas, anh khoe biết cách vắt sữa ḅ. Tôi say sưa nghe John kể, nhưng v́ nó xa lạ với tôi, chứ tôi chẳng đời nào thích sống ở những nơi khỉ ho c̣ gáy như thế. Tôi luôn mơ đến nước Mỹ với những thành phố nhộn nhịp phồn hoa như New York, tôi sẽ dạo bước trên những vỉa hè có những cửa hàng sang trọng.
Sau hai năm sống ở Liberal th́ cha mẹ tôi quyết định sẽ dọn đi tiểu bang khác, để chúng tôi được sống ở thành phố lớn, học ngôi trường lớn và có cộng đồng người Việt Nam đông hơn. Tôi quá chán thành phố Liberal nhỏ bé này rồi và đă đợi chờ quyết định này của cha mẹ từ lâu.
Ngay chiều hôm đó, tôi hí hửng chạy sang nhà John để báo tin vui này. Đó là một buổi chiều mùa hè đầy nắng. Tôi quen thuộc tḥ tay vào trong mở chốt cánh cổng rào bằng gỗ ngoài sân, mỗi lần đến nhà John tôi đều nhanh nhẩu làm thế, tự nhiên như nhà ḿnh. May quá John có nhà, mà mấy khi John đi vắng đâu, anh thích ở nhà giúp cha mẹ làm vườn, ngoài những khi thỉnh thoảng theo cha mẹ đi truyền đạo trong thành phố vào dịp cuối tuần.
Tôi lên tiếng hớn hở khoe ngay:
– Anh John ơi, gia đ́nh tôi sắp rời khỏi thành phố này rồi.
– Sao? Em sẽ đi… có thật không?
– Thật đấy, bố tôi nói cuối tuần này sẽ dọn đi. Ngày mai cha mẹ tôi sẽ sang tạm biệt cha mẹ anh. Bây giờ tôi cũng sang để tạm biệt anh.
Giọng John vẫn bàng hoàng:
– Em sẽ trở lại đây phải không?
Thấy gương mặt tội nghiệp của John, tôi hứa liều không cần suy nghĩ:
– Chắc chắn tôi sẽ trở lại thăm gia đ́nh John chứ. V́ cha mẹ John là người đă giúp đỡ gia đ́nh tôi rất nhiều mà.
John bỗng vụt đứng dậy:
– Hăy đợi anh ở đây.
John chạy bay vào nhà và không để tôi phải đợi lâu, anh đưa cho tôi một mảnh giấy nhỏ có ghi sẵn tên và số điện thoại nhà anh, giọng anh tha thiết như năn nỉ:
– Em hăy giữ lấy số điện thoại này, khi nào đến nơi ở mới th́ liên lạc với anh. Em hứa đi!
Tôi cảm động, một lần nữa tôi hứa liều:
– Vâng, khi có nơi ở mới tôi sẽ gọi cho anh.
– Đừng thất lạc nhau nhé. Em hứa đi!
– Vâng, không bao giờ!
Nhưng khi đến California th́ tôi bận rộn với cuộc sống mới và quên đi những những lời hứa vội vàng với John. Tôi đă vứt đi mảnh giấy mà anh trao vào tay tôi, dù sao th́ tôi cũng không thể nào lấy anh, v́ mộng ước của anh và tôi hoàn toàn trái ngược. Đành rằng gia đ́nh anh là ân nhân của gia đ́nh tôi, John sẽ là người chồng, người cha tốt như tấm gương của cha mẹ anh, nhưng tôi không thể lấy một người ít học, làm nông trại và chỉ quanh quẩn sống trong mấy chục acre đất hoang vu, chốn đồng khô cỏ cháy với mấy con gà, con ḅ như anh đă vẽ ra.
Giấc mơ tuổi mới lớn của tôi là giàu sang phú quư, lấy người chồng có địa vị, học cao hiểu rộng. Ở thành phố mới tôi đă miệt mài học hành, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đi làm và kén chọn người chồng tương lai. Tôi đă bỏ qua nhiều cơ hội lập gia đ́nh v́ chê họ không xứng đáng với tôi, cho đến khi gặp người chồng hiện tại. Năm ấy tôi đă 30 tuổi.
***
V́ ṭ ṃ tôi quyết định thuê xe để lái từ thành phố Wichita đến thăm thành phố Liberal, nói cho đúng hơn để thăm lại gia đ́nh ông bà Smith và John xem họ thế nào.
Sau 4 giờ lái xe, tôi đă trở về nơi chốn cũ. Khi tôi xuống xe, đứng ngẩn ngơ nơi cánh cổng rào gỗ năm xưa, bỗng thấy ngậm ngùi, dù có thể cái chốt mở cửa không phải là miếng gỗ mà tay tôi đă từng chạm vào năm xưa, nhưng nó vẫn giống thế, và như thể vẫn chờ đợi tôi trở về để chạm tay vào. Thế giới đổi thay bao nhiêu thứ mà nhà ông bà Smith dường như không hề thay đổi. Khu vườn của họ vẫn là những h́nh ảnh cũ.
Tôi gơ cửa và chờ đợi. Hiện ra trước mặt tôi là bà Smith, bà đă già đi nhiều. Sau vài phút nghe tôi tự giới thiệu th́ bà đă nhận ra tôi, bà mời tôi vào nhà, rưng rưng nước mắt trách móc:
– Th́ ra là cô, tại sao măi hôm nay cô mới trở lại đây? John đă chờ đợi cô mấy năm trời.
Tôi ngạc nhiên và xúc động, nước mắt cũng rưng rưng như bà Smith:
– Thật thế sao? Tôi xin lỗi, tôi vô cùng xin lỗi v́ đă không thực hiện điều đă hứa với John!
– Cô đâu có biết, ngay khi gia đ́nh cô đi được một tuần là John đă chờ đợi cô gọi phone về từng ngày. Nó luôn tin tưởng cô sẽ gọi phone cho nó và một ngày nào cô sẽ trở về Liberal.
Bà Smith gục đầu xuống và khóc nấc lên, kể tiếp:
– Nó đau khổ và héo hon cho đến khi hoàn toàn tuyệt vọng…
– Trời ơi, tôi không ngờ!
Tôi cố ngăn ḍng nước mắt, vuốt ve cánh tay bà an ủi như an ủi cho chính ḿnh và hỏi thăm:
– Số phận tôi và John không thể gần nhau thôi mà. Bây giờ anh ấy ra sao?
– Sau đó John lấy vợ, Christine là con gái một nhà truyền giáo bạn thân của vợ chồng tôi, cô gái hiền lành ngoan ngoăn và rất yêu John, đă làm lành vết thương ḷng của John. Nhà vợ chồng nó cũng ở gần đây.
– Thế anh ấy không sống ở nông trại như anh ước mơ sao?
Bà Smith lau nước mắt, thoáng một niềm vui:
– Đó chỉ là ước mơ của một thằng bé tuổi vị thành niên, một thằng bé nhà quê mà suốt thời thơ ấu sống nơi trang trại. Khi John và Christine yêu nhau, cả hai cùng vào đại học. Họ đă tốt nghiệp y khoa và đang hành nghề bác sĩ ngay tại thành phố Liberal này.
Tôi ngạc nhiên và vui mừng reo lên:
– Không ngờ John học giỏi và có chí đến thế!
– Tôi tin là nhờ có t́nh yêu của Christine.
– Với nghề nghiệp bác sĩ cả hai vợ chồng John có thể đi đến những thành phố lớn lập nghiệp dễ dàng, nhưng sao họ vẫn ở lại nơi đây?
– Chúng tôi đă quen sống ở thành phố nhỏ, từ ngày ông Smith mất đi, John càng không muốn xa mẹ. Nhưng nó dù bận hành nghề, vẫn không quên phụ giúp tôi gieo trồng và làm vườn mỗi khi mùa Xuân về. Đó là niềm yêu thích của John, của chúng tôi.
Họ thật thủy chung, bao năm qua vẫn ở nơi này, ở căn nhà này dù họ có điều kiện để thay đổi. Bao năm qua họ vẫn trồng trọt làm vườn như nhà nông khi đến mùa dù họ có là ai đi nữa. Tôi đứng dậy chào tạm biệt bà Smith. Bà bỗng nắm cánh tay tôi, lo lắng dặn ḍ:
– Phải đấy, cô nên về ngay đi và xin cô hăy hứa với tôi một điều.
Tôi nói với tất cả chân t́nh:
– Tôi xin hứa bất cứ điều ǵ tôi có thể.
– Cô hăy đi và đừng bao giờ trở về đây nữa. Bao nhiêu năm qua, vết thương ḷng của John đă lành, nó đang sống yên vui hạnh phúc bên vợ con. Nhưng nếu cô xuất hiện sẽ gợi lại nỗi đau cũ. Cô hăy hứa lại một lần nữa cho tôi yên ḷng.
Tôi chậm răi nói:
– Tôi xin hứa đây là lần cuối cùng đến đây. Thôi, xin chào bà.
Tôi đi ra cửa, bước trên con đường thân quen của thuở tôi 17 tuổi ḷng đầy kiêu kỳ tham vọng và John 18 tuổi hăy c̣n ngây thơ ngốc nghếch, muốn tán tỉnh tôi mà đưa ra một ước mơ nghèo nàn, đơn giản. Nhưng hôm nay, ở cái tuổi không c̣n trẻ nữa, khi mái tóc không c̣n xanh nữa, sau những vật chất phù hoa, tôi đă trải qua bao phũ phàng của t́nh nghĩa vợ chồng, tôi chợt nhận ra một t́nh yêu hồn nhiên trong sáng của John dành cho tôi. Cái hạnh phúc bây giờ của vợ John tôi biết là vững chắc, đẹp đẽ biết bao nhiêu. Điều mà tôi không hề có.
Tôi chợt nghĩ đến mấy câu thơ tôi đă đọc đâu đây mà tôi đă từng yêu thích :
Ngày mái tóc không c̣n xanh nữa.
Ngày đôi tay thôi dệt mộng phù hoa.
Th́ em sẽ v́ anh mà mở cửa.
Trông lên trời đếm hàng vạn sao sa.
Khi ra đến ngoài cổng, tôi quay lại khép cánh cổng gỗ. Tôi biết ḿnh vừa khép lại một quá khứ, một bầu trời xanh và mất nó vĩnh viễn.
Nguyen Thị Thanh Dương
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1540965&d=1583442496
wonderful
03-08-2020, 16:17
Đừng nh́n bề ngoài mà đánh giá.
Một người phụ nữ thanh lịch khoảng 40 tuổi dẫn con trai vào khuôn viên ṭa nhà trụ sở một công ty nổi tiếng ở Thượng Hải. Họ chọn một chiếc ghế băng dài ngồi xuống và ăn nhẹ tại đó.
Một lát sau người phụ nữ ném xuống đất một mẩu giấy ăn bẩn. Cách đó không xa, một ông lăo đang tỉa cây nh́n thấy hành động đó bèn lẳng lặng đến nhặt mẩu giấy vứt vào thùng rác.
Vài phút sau, người phụ nữ này lại vứt thêm một mẩu giấy xuống đất. Một lần nữa, ông lăo bước tới nhặt mẩu giấy ném vào thùng rác. Cứ như vậy, ông đă nhặt rác của người phụ nữ ba lần liên tiếp.
Người phụ nữ ngồi đó nh́n ông lăo với ư khinh thường và nói với cậu con trai: “Con thấy không, nếu không chịu khó học hành, tương lai sau này con chỉ có thể làm những công việc tầm thường như vậy thôi.”
Sau khi nghe câu chuyện, ông lăo làm bên đặt cái kéo xuống và tiến đến nói: “Xin chào, đây là khu vườn riêng của tập đoàn, hai người sao có thể vào được đây?” Người phụ nữ cao ngạo trả lời: “Tôi vừa nhận được lời mời đến làm giám đốc chi nhánh của tập đoàn.”
Đúng lúc đó một người đàn ông vội vă tiến đến, đứng cung kính phía trước ông lăo: “Thưa tổng giám đốc, hội nghị sắp bắt đầu.”
Ông lăo từ tốn nói: “Ta đề nghị miễn chức vụ của vị phu nhân này.” Tiếp đó ông tiến tới, xoa đầu và nói với cậu bé rằng: “Chàng trai nhỏ, ông hy vọng cháu có thể hiểu được rằng, trên thế giới này điều quan trọng nhất là phải học cách tôn trọng người khác cũng như công việc hoàn cảnh sống của họ…”
Vị phu nhân kia sững sờ mở to đôi mắt và không nói được ǵ cả…
Trong cuộc sống, đâu cứ phải ăn mặc sang trọng, làm những công việc to lớn th́ mới được coi là người đáng được coi trọng. Có biết đâu, những con người nhỏ bé, làm những công việc b́nh thường lại là những con người không hề tầm thường. Quan trọng ở thái độ mỗi người khi ta chứng kiến, tiếp xúc cũng như đối xử với họ ra sao. Đừng chỉ nh́n vào bề ngoài của họ mà đánh giá, bởi nét đẹp của con người xuất phát ở nội tâm, ở tấm ḷng cao cả và sự thánh thiện.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1542588&d=1583684502
wonderful
03-14-2020, 02:44
BÀI VĂN LỚP BỐN.
Ở Cà Mau mới đây, có một cô giáo tiểu học ra đề cho học sinh lớp ḿnh như sau : "Em hăy cho biết thần tượng của em là ai, và hăy tả người đó".
Học sinh hào hứng làm bài. Có em thần tượng cha, mẹ. Có em thần tượng bà bán bánh tráng trộn, thậm chí có em c̣n thần tượng ông lái xe xúc đang cưỡng chế đất đai, ủi tan nát miếng vườn của chính gia đ́nh em. Nhưng bài văn làm cô giáo toát mồ hôi hột là bài của một em bị bịnh tự kỷ, khi em chọn thần tượng của em chính là chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng.
Nội dung của bài văn như sau:
Trong đời em em không thích thần tượng ai, nhưng mà em chỉ thích thần tượng bác nguyễn phú Trọng thôi.
Bác của em có khuôn mặt trái soan mà mẹ em hay nói là nh́n không được phúc hậu. Đôi mắt bồ câu của bác hồi trước hay nh́n nhân dân say đắm nhưng chắc là tại bây giờ bác ngủ nhiều quá nên nó sưng húp lên giống như mắt của mấy con cá rô phi, cho nên bác không có c̣n nh́n nhân dân say đắm nữa. Tóc của bác màu trắng và lởm chởm ướt ướt như mấy con vịt con vừa mới đẻ. Bác có sóng mũi dọc dừa và cái miệng h́nh trái tim rất giống ông địa và từ cái miệng ông địa này đă phát thanh ra những lời yêu nước và yêu trung quốc nồng nàn.
Bác của em hay lên ti vi nói những điều cao sang em không hiểu hết nhưng mỗi lần như vậy là ba em hay chửi thề tục tĩu và đ̣i tắt ti vi, em phải khóc dữ lắm ba em mới cho em coi tiếp thần tượng của ḿnh. Ba em có tật là hay nói xấu bác trọng, như mới tối hôm qua có mấy người lớn tới uống rượu đế với ba em. Em ngồi học bài nghe mấy người đó nói từ hồi có bệnh dịch tới giờ không thấy Trọng Lú lú đầu ra, trốn đâu mất tiêu, làm lănh đạo vô trách nhiệm như vậy mà không biết nhục. Trong khi lănh đạo các nước khác th́ đứng ra chỉ huy lo liệu cuộc sống cho nhân dân, c̣n lănh đạo ḿnh chỉ biết trùm mền ngủ, chờ cho xong xuôi hết mới ló đầu ra nói dóc, nổ banh xác pháo. Có nhiêu đó chuyện mà mấy người bạn ba em nói hoài, làm em nhớ tới chuyện nhà bạn em có nuôi một ông nội, suốt ngày ông nội chỉ trùm mền ngủ lâu lâu mới tḥ đầu ra hỏi có cơm chưa bây.
Nhưng em vẫn yêu thích thần tượng bác trọng của em. Em cầu chúc cho bác sống lâu để cho đáng đời nguyên cái xóm em đă tích trử rượu bia chờ liên hoan khi bác trọng chết. Em cũng cầu mong một lần được gặp bác trọng để coi ở ngoài đời bác có đẹp như trong h́nh không, chứ đừng như bác hồ, trong h́nh th́ đẹp như tiên ông c̣n ngoài đời Ba em nói xấu và ốm nhom như con ma đói, nh́n vào chỉ thấy toàn đầu cổ cánh, không có miếng thịt nào. Em xin hết./.
CHÚ THÍCH CỦA NGƯỜI VIẾT : Nghe nói bài tập làm văn này bị phát tán đưa lên mạng và cô giáo đă bị công an huyện Trần Văn Thời, Cà Mau mời lên làm việc và h́nh như cô giáo xui xẻo này đang bị làm thủ tục cho về hưu sớm chỉ v́ cái tội không biết dạy học sinh học cho đúng quy tŕnh.
—Loc Duong
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1545856&d=1584153802
wonderful
03-15-2020, 02:33
Giải đáp thắc mắc: Các Tướng Lảnh năm xưa ai c̣n ai mất.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1546347&d=1584239650
> Theo thứ tự từ trái sang phải:
>
> TRUNG TƯỚNG NGUYỄN VĂN TOÀN
>
> Sanh năm 1932, mất năm 2005
> Tư lệnh Quân đoàn II
> Chỉ huy trưởng Binh chủng Thiết giáp kiêm Tư lệnh Quân đoàn III
>
> ĐỀ ĐỐC LÂM NGƯƠN TÁNH
>
> Sanh năm 1928, mất năm 2018
> Tư lệnh Quân chủng Hải quân
>
> TRUNG TƯỚNG LỮ LAN
>
> Sanh năm 1927
> Tổng cục trưởng Tổng cục Quân huấn kiêm Chỉ huy trưởng trường Cao đẳng Quốc pḥng
> Tư lệnh Quân đoàn II
>
> TRUNG TƯỚNG LÊ NGUYÊN KHANG
>
> Sanh năm 1931, mất năm 1996
> Tư lệnh Biệt khu Thủ đô
> Tư lệnh Quân đoàn III và Vùng 3 Chiến thuật kiêm Tư lệnh Sư đoàn Thủy quân Lục chiến
> Tổng Thanh tra Quân lực Phụ tá Tổng Tham mưu trưởng đặc trách Hành quân
>
> THIẾU TƯỚNG NGUYỄN CAO KỲ
>
> Sanh năm 1930, mất năm 2011
> Tư lệnh Quân chủng Không quân
> Chủ tịch Ủy ban Hành pháp Trung ương (Thủ tướng)
> Phó Tổng thống Việt Nam Cộng ḥa
>
> ĐẠI TƯỚNG CAO VĂN VIÊN
>
> Sanh năm 1921, mất năm 2008
> Tư lệnh Lữ đoàn Nhảy dù
> Tổng Tham mưu trưởng Quân lực Việt Nam Cộng ḥa
>
> TRUNG TƯỚNG NGÔ QUANG TRƯỞNG
>
> Sanh năm 1929, mất năm 2007
> Tư lệnh Quân đoàn I và Quân khu 1
> Tư lệnh Quân đoàn IV và Quân khu 4
>
> TRUNG TƯỚNG NGUYỄN VĂN MINH
>
> Sanh năm 1929, mất năm 2006
> Tư lệnh Quân đoàn III và Quân khu 3
> Tổng Thanh tra Quân lực Việt Nam Cộng ḥa
> Tư lệnh Biệt khu Thủ đô kiêm Tổng trấn Đô thành Sài G̣n
> Chợ Lớn
>
> THIẾU TƯỚNG NGUYỄN NGỌC LOAN
>
> Sanh năm 1930, mất năm 1998
> Tư lệnh phó Quân chủng Không quân
> Tổng Giám đốc Tổng Nha Cảnh sát Quốc gia
>
> THIẾU TƯỚNG BÙI THẾ LÂN
>
> Sanh năm 1932, mất năm 2014
> Tư lệnh Sư đoàn Thủy quân Lục chiến
> Tổng thanh tra Quân lực Việt Nam Cộng ḥa
>
> PHÓ ĐỀ ĐỐC HỒ VĂN KỲ THOẠI
>
> Sanh năm 1933
> Tư lệnh Hải quân Vùng I Duyên hải kiêm Tư lệnh Liên đoàn Đặc nhiệm 213 tại Đà Nẵng
>
> Tất cả những tướng lĩnh trên đă tản cư khỏi Miền Nam Việt Nam sau ngày 30 tháng 04 năm 1975 và định cư ở Hoa Kỳ, Pháp.
> Trong 11 vị tướng lĩnh này, chỉ c̣n Trung tướng Lữ Lan và Phó Đề đốc Hồ Văn Kỳ Thoại c̣n tại thế, 9 tướng lĩnh c̣n lại đă qua đời.
>
> Thận Thiên
> Mar 8, 2020
wonderful
03-15-2020, 22:05
Truyện ngắn: Cơm Canh Nóng Sốt.
Buổi chiều hai “vợ chồng son” ngồi vào bàn ăn. Bà Lệ mở nồi cơm điện xúc ra hai bát cơm th́ ông Kính lên tiếng hỏi ngay:
– Vẫn cơm buổi sáng hả?
– Cơm c̣n nhiều đủ cho buổi chiều anh ạ.
Nét mặt ông không vui:
– Em biết là anh chỉ thích ăn cơm nóng mới nấu thôi mà.
– Vâng, em biết, nhưng cơm c̣n nhiều, nấu thêm cơm mới ngày mai chúng ta lại có cơm cũ.
Ông lại nh́n vài con tôm bày trong chiếc đĩa nhỏ xinh xinh bên cạnh bát canh rau cải xanh nấu thịt ḅ cũng nho nhỏ xinh xinh và... phát giác thêm:
– Tôm rim của ngày hôm qua, c̣n bát canh của buổi sáng nay. Anh nhắc lại anh chỉ muốn cơm canh nóng sốt, bữa nào ra bữa ấy.
Giọng bà dỗ dành:
– Ngoan đi, nghe lời em. Hôm nay em hơi mệt, anh chịu khó ăn đồ c̣n dư đỡ mất công em nấu, đỡ tốn tiền và đỡ chật tủ lạnh.
Bà đă nhẫn nhịn, đă dịu ngọt mà ông Kính vẫn xưng xỉa bưng bát cơm ăn như kẻ bị lưu đày, bị đối xử tàn tệ.
Ông ăn lưng bát cơm th́ buông đũa suồng să thô lỗ và đứng dậy xong bữa.
Bà Lệ cảm thấy bị tổn thương và ngán ngẩm. Nỗi buồn bă và ân hận dâng lên tận cổ. Bà nghẹn lời không muốn nói ǵ nữa.
Mới ở với nhau hơn một năm mà ông Kính đă thay đổi và lộ hẳn con người thật của ông. “Chàng” của... năm ngoái, thuở mới quen không c̣n nữa.
Hai ông bà gặp nhau trong một buổi sinh hoạt cộng đồng ở Nam Cali. Họ ngồi cạnh nhau. Ông Kính bắt chuyện làm quen trước, qua vài câu thăm hỏi khéo léo, cả hai cùng biết chút đời tư của nhau, cùng độ tuổi và cùng góa bụa đơn lẻ như nhau.
Bà Lệ về hưu tiền ít ỏi nên xin hưởng welfare, bà ở căn apartment [chung cư] dành cho người cao niên lợi tức thấp. Đứa con trai duy nhất của bà đă lập gia đ́nh, vợ nó người Mỹ. Một hai năm vợ chồng nó mới từ tiểu bang khác về Cali thăm bà.
Bà Lệ quen với cảnh sống một ḿnh kể từ khi chồng bà qua đời và con ở xa.
Căn pḥng bà ở tầng lầu hai, có lan can cửa sau ngập bóng mát cây cao, bà kê chiếc ghế dựa dài ở đây, những lúc rảnh nằm thảnh thơi đón gió và đọc sách báo. Thỉnh thoảng bà gấp sách báo ngừng đọc cho đỡ mỏi mắt và phóng tầm nh́n xa mây trời lênh đênh hay nh́n xuống dưới đất người ta qua lại trong khu apartment mà vui.
Từ khi ông Kính làm quen, niềm vui của bà nhiều hơn. Đă mấy lần bà ngồi ở lan can hiên sau nh́n thấy ông Kính đang đậu xe và đi bộ vào nhà bà, ông ngước lên, bà nh́n xuống, bốn mắt ở xa nhau mà cùng giao cảm, cùng rộn ràng. Họ như mới ở tuổi đôi mươi hẹn ḥ.
Mỗi lần ông đến thăm luôn mang theo một món quà, khi th́ bó hoa đẹp nên thơ lăng mạn, khi th́ thực tế đời thường một hộp heo quay và hai ổ bánh ḿ c̣n nóng để hai người cùng ăn.
Bà đáp lễ, có lúc mời ông dùng chung bữa cơm trưa, cơm chiều, ông đều vui vẻ ăn và khen ngon, dù đó là nồi cơm bà nấu hai ngày ăn chưa hết, là nồi cá kho ba ngày vẫn c̣n, hay nồi thịt kho trứng ít nhất cũng vài ngày cứ kho đi kho lại. Bà cảm động v́ đă gặp người cùng sở thích, cảm thông.
Bà tính đơn giản và tiết kiệm v́ đồng tiền ít ỏi. Một ḿnh nấu một cup [bát/chén/0.24 lít] gạo chỉ dính nồi th́ bà nấu hẳn vài cup gạo để ăn vài lần, các món kho món mặn cũng thế.
Bà có nhiều thời giờ thảnh thơi xem phim truyện trên youtube và đọc sách bạn bè gởi tặng hay báo miễn phí tha về một đống ngoài chợ.
Khi ông Kính ngỏ lời muốn kết hôn với bà, muốn cùng bà “d́u nhau” đi nốt quăng đường đời c̣n lại, bà đắn đo nhiều lắm. Đánh đổi cuộc sống độc thân tự do và nhàn hạ lấy cuộc sống chung hai người trên danh nghĩa vợ chồng rất nhiều khác biệt. Ít nhiều bà sẽ lệ thuộc vào ông.
Về với ông nhà cao cửa rộng, tiền bạc không thiếu. Nhưng trái tim đa cảm của bà đă chọn ông, chọn cuộc sống lứa đôi cuối đời với người mà bà tin là tri kỷ tri âm chứ không v́ những thứ vật chất ấy.
Nhà bà cách nhà ông chỉ 30 phút lái xe mà hai khung trời khác biệt.
Ông ở trong khu hàng xóm sang trọng, căn nhà to đẹp, cuộc sống trung lưu. Các con ông đứa nào cũng thành danh trong ăn học, trong kinh doanh. Khi bà dọn về với ông, ba đứa con ông giỏi xă giao lịch sự với bà, nhưng bà vẫn đọc thấy chúng nh́n bà với vẻ ái ngại và nghi ngờ.
Chắc chúng tưởng bà ăn welfare này lấy ông v́ tài sản và danh giá của gia đ́nh ông? Chúng đâu biết ông đă phải năn nỉ cầu mong bà nhận lời và bà đă đắn đo suy nghĩ măi mới đi đến quyết định sống chung.
Những ngày đầu sống chung đă là những tuần trăng mật, họ như đôi vợ chồng son luôn cho nhau những ánh mắt thắm t́nh và nụ cười tŕu mến bao dung. Họ xưng hô “anh, em” ngọt ngào và trân trọng.
Nhưng ông Kính không đơn giản như bà nghĩ. Chắc ông quen sống trong giàu sang, quen được chiều chuộng và quen ra lệnh sai bảo người khác, ông khó tính khó nết đến khác người. Nhà chỉ hai người nhưng ông muốn cơm phải nấu hai bữa sáng chiều, món trưa khác, món chiều khác. Bữa ăn luôn là cơm canh nóng sốt.
Ban đầu bà hào hứng chiều ư ông, nghĩ ra những món ăn ngon để thay đổi và không trùng lập. Bà đă lên danh sách những món cho mỗi tuần. Chưa bao giờ bà phải trổ tài gia chánh chăm chỉ đến thế, chồng con bà trước kia chưa được bà tận t́nh chăm sóc đến thế.
Dần dần bà cảm thấy mệt mỏi với công việc bếp núc ngày hai bữa này, v́ cả khi bà cảm thấy nhức đầu sổ mũi muốn được nghỉ ngơi vẫn phải lăn vào bếp.
Khi xưa ở một ḿnh, nếu không thể vào bếp bà chỉ ăn một tô ḿ gói cũng xong bữa.
Hôm nào bà ước lượng sai, c̣n dư cơm dư canh là bị ông cằn nhằn hao tiền tốn bạc v́ ông không thích ăn lại món cũ dù cùng một ngày. Ông đưa ra thí dụ cho bà học hỏi:
– Tách trà ngon chỉ nhỏ bằng hạt mít, nhấp từng chút một mới thú vị, cũng trà ấy mà cho vào ly cối tổ bố và uống ào ào th́ chẳng ra ǵ. Cơm canh em cứ nấu ngày hai buổi, mỗi thứ một ít vừa đủ thôi, trông thanh cảnh và ngon.
Bà chán kiểu ăn uống “quư phái” của ông quá rồi. Bàn ăn mỗi thứ một chút, bày trong bát đĩa sạch đẹp sẵn sàng để mời ông ngồi vào bàn như một khách quư.
Lúc c̣n ở apartment bà từng vừa ăn ổ bánh ḿ vừa nằm ghế dựa và nh́n mây nh́n gió ngoài hiên sau nhà cũng là hạnh phúc.
Có lần bà làm bếp, đang đứng chặt miếng sườn heo non trên kitchen island [quầy bàn nhà bếp] th́ ông hơ hăi từ trong pḥng chạy ra và... chỉ thị:
– Em làm ǵ ầm ầm thế? Mang xuống nền nhà, tha hồ mà băm mà chặt cho... đỡ hư hại cái quầy này.
– Ngồi đau lưng lắm, mà em chặt vài nhát sườn non thôi mà.
Tuy nói thế bà vẫn phải mang thớt xuống đất để chặt miếng sườn cho xong c̣n hơn là đứng lư luận với ông và biết là sẽ không có sự thông cảm.
Hay khi bà vào rửa mặt trong restroom th́ ông đă vài lần theo bén gót chỉ để ân cần nhắc nhở:
– Em đừng làm nước văng tung tóe lên trên kẻo sinh ra nấm mốc khó sửa chữa lắm.
– Em biết rồi, dù ở apartment em vẫn cẩn thận giữ ǵn thế mà. Anh cứ làm như em mới đến Mỹ ngày hôm qua.
Ông Kính rất quư hóa căn nhà của ông, sợ bẩn tường, trầy sơn hư hỏng đủ thứ. Có lần ông nói hớ, bà Lệ hiểu rằng căn nhà này ông đă sang tên cho con gái út và nó muốn ông phải giữ ǵn nhà cho tốt để sau này bán sẽ được giá.
Th́ ra cha con nhà ông tính toán quá. Biết đâu ông cũng đă chia tiền của, sang tên tài sản cho các con rồi mới... được quyền bước thêm bước nữa.
Cũng may bà chưa làm hôn thú giấy tờ ǵ với ông cả, chỉ dọn đến sống chung trước nên đỡ mang tiếng.
Bà Lệ bỗng nhận ra ḿnh như kẻ ở nhờ, hầu hạ cơm nước cho “chủ”, chăm sóc dọn dẹp căn nhà cho “chủ” và mất quyền tự do của chính ḿnh.
Hiếm hoi lắm gia đ́nh thằng con trai mới về thăm bà. Bà không muốn tiếp đón chúng trong căn nhà không phải của bà. Mẹ con bà cháu đă hẹn nhau ở nhà hàng, xong con cháu về khách sạn, bà về... nhà chồng.
Hôm ấy bà tủi thân, nghĩ đến con cháu mà rơi nước mắt. Đáng lẽ con cháu sẽ ùa vào căn pḥng apartment như mọi lần, bà sẽ nấu bữa ăn ngon đăi con trai và con dâu, bà mua món bánh kẹo mà hai đứa cháu nội yêu thích, chúng sẽ tha hồ cười nói, đùa nghịch và làm xáo trộn căn pḥng hẹp. Gia đ́nh bà sẽ tṛ chuyện hỏi han nhau nhiều hơn, vui vẻ hơn, ấm cúng biết bao nhiêu.
Ông Kính đă không hiểu được nỗi ḷng bà, không an ủi mà c̣n cau có:
– Gặp con cháu thế đủ rồi, gặp nhiều thêm phiền phức chứ ích lợi ǵ.
Bà Lệ đă âm thầm xin thuê lại một căn pḥng trong khu chung cư cũ, căn pḥng trước kia có bóng cây cao râm mát nơi lan can sau nhà đă có người khác ở.
Nhưng căn pḥng nào cũng là căn pḥng độc thân, căn pḥng vui vẻ cho bà trở về.
Khi nhà cửa đă thuê xong xuôi bà Lệ mới lên tiếng chia tay ông Kính. Ông tức giận và ngạc nhiên, ông đơn giản tưởng bà... thoát khỏi cảnh nhà nghèo, rời xa khu chung cư rẻ tiền về với ông ở nhà đẹp, đi xe sang sẽ là may mắn và hănh diện cho bà.
Thấy bà cương quyết đ̣i chia tay, ông đành xuống nước năn nỉ. Dù ông thương yêu bà bao nhiêu không làm bà Lệ xúc động nữa. Bản chất vẫn là ông Kính dở hơi khó tính, là người chồng gia trưởng, không thích hợp với bà.
Xách valy ra khỏi cửa nhà ông, bà Lệ đổi cách xưng hô và cay đắng nói:
– Mỗi ngày ông chịu khó hai lần ra khu chợ Việt Nam, vào hàng... cơm chỉ nhé. Sáng chỉ một vài món, chiều chỉ một vài món là luôn có cơm canh nóng sốt, thức ăn đổi mới cho ông vừa ḷng.
Nguyễn Thị Thanh Dương
(March, 01, 2020)
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1546888&d=1584310357
wonderful
03-17-2020, 21:33
Má Vợ đi ở Rể
Hôm nay xếp va ly đi thăm con tuần tới, tui vui khi nghĩ đến lúc gặp mặt hai thằng cháu ngoại nhưng ḷng lại vương vấn buồn, nỗi buồn thời đại có ḿnh trong đó. Không biết gọi ai để ngỏ ḷng. Thôi đành ngồi gơ máy để than thở với tất cả mọi người, với hy vọng t́m được người cùng cảnh ngộ kết bạn tri kỷ trong quăng đời c̣n lại.
Tui kể chuyện thật đấy, tui mà nói xạo th́ sẽ bị trời đầy phạt sống hoài không chết.
Nói cho cùng tui có nỗi buồn ngày hôm nay là v́ “ Trăm đường là lỗi của tui “ tui đă tài khôn dại dột làm cách mạng chống lại má tui. Đối với hai đứa con gái tui, tui đă làm ngược lại hết những điều má tui đă làm với tui.
Ba cái chuyện lặt vặt là chuyện nhỏ, tui chỉ kể ra đây ba mục tiêu tranh đấu căn bản của tui thôi.
Điều lệ thứ nhất : Nam nữ b́nh đẳng. Má tui sanh ra một lô bẩy thị mẹt mà vẫn không ngừng sản xuất nhi đồng v́ muốn có một đấng con trai nối dơi tông đường. Thời gian đầu từ Bắc vô Nam, làm ǵ có tiền mà mướn vú em với lương công chức của ba tui. Má tui phải xông pha buôn bán để kiếm tiền phụ mà cuộc sống cũng vẫn phải tằn tiện, đầu tháng ăn ngon cuối tháng ăn sẻn.
Mỗi lần thấy ḿnh sắp có em tui chẳng vui chút nào, phải bế em oằn cả lưng vui nỗi ǵ. Trời thương má tui đến lần thứ tám th́ má tui có cục cưng chào đời. Nhưng để chắc ăn, má tui vẫn tiếp tục cho thêm hai thằng em nữa góp mặt với đời.
May quá sau đó má tui ngưng việc sản xuất v́ thêm một thằng nữa có Tứ Quư nhưng lại bị lẻ không được tṛn một tá. Muốn có một tá tṛn th́ lại sợ có Ngũ Quỷ. Xin cám ơn Trời Phật đă cho sự khôn ngoan sáng suốt đến với má tui.
Ba má tui vui, nhưng tui là người lănh đủ. Tụi nó ba thằng, vai em nhưng là cha, là ông nội của tui. Thua tui cả hơn chục tuổi, nhưng tui phải chiều chuông nịnh nọt tụi nó để tụi nó không óe cái miệng lên làm má tui lại cao giọng la tui “ Không biết thương em “.
Theo thời gian ba má tui có thể mướn người giúp việc nhưng kiếm được người đâu có dễ. Nhưng may quá các thị mẹt em cũng từ từ lớn lên, tui hân hoan bàn giao việc lo ba thằng ông nội cho các nàng. Phái yếu nhưng số đông, và các thị mẹt em khôn lỏi hơn tui nhiều, nên việc nhà trước sau êm đềm.
Thỉnh thoảng tui cũng thấy ba thằng bị các thị mẹt cho ăn cốc vào đầu, bị kéo lỗ tai xệ xuống, hay bị vài cái tát vào miệng, nhưng tui không can thiệp, v́ cùng là người nhà cả mà, biết bênh ai bỏ ai cho đành. Cảnh bạo động này chỉ xẩy trong bóng tối, xa đôi mắt sáng chói của má tui. Các thị mẹt đủ khôn không để lại dấu tích và luôn luôn có lời hăm dọa ba thằng đi kèm nên các nàng không bị má tui cao giọng trách móc “Không biết thương em“
Chỉ khi nào ba thằng bị người ngoài ăn hiếp tui mới can thiệp, ra mặt đấu vơ mồm, hăm dọa, cùng lắm mới ra vài chiêu quyền cước… các đấng mày râu người ngoài loi choi này đều xếp ve, vỗ tay hứa hẹn với tui sẽ sống chung ḥa b́nh với ba thằng ông nội của tui.
Điều lệ thứ hai : Áp dụng luật lao động cho con nít dưới 18 tuổi.
Hăng xưởng của nước văn minh mà mướn con nít dưới 18 tuổi làm việc là bị tố cáo rất nghiêm trọng, bị phạt bị đóng cửa. Má tui đă phạm luật lạm dụng tui. Tui mới 5 tuổi ranh vừa chơi vừa phải ḍm chừng em. Thời gian má tui làm sai pháp luật kéo dài mười mấy năm mà chung quanh không một ai đứng ra tố cáo v́ nhà nào cũng coi luật pháp như pha, đồng ḷng coi đó là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Chính phủ của nước nghèo lạc hậu cũng vậy, coi là chuyện nhỏ, không can thiệp.
Với lư do con gái phải vào khuôn phép công dung ngôn hạnh má tui đă tận t́nh hành hạ bẩy thị mẹt tui đến nới đến chốn, trong khi ba đấng mày râu chỉ có ăn ngủ chơi, việc nhà không hề đụng đến chân tay.
Sau này khi đến nhà con trai chơi thấy các chàng vui vẻ rửa chén, c̣ng lưng đẩy máy hút bụi, nghe con dâu luôn miệng kêu “ Anh ơi làm cho em cái này “ má tui miệng th́ khen các chàng giỏi, không bị huấn luyện từ thủa c̣n thơ, mà việc nhà sao khéo đảm đang thế. Nhưng về nhà th́ cứ than ngắn thở dài cho các thằng con bị đ́ của ḿnh “ Đúng là trời đất đảo lộn tùng phèo, văn minh nước Mỹ có khác, có đàn ông làm công việc nhà, ngộ thật ta “. Tui nh́n má tui buồn mà cười thầm “ Mấy đấng mày râu của má bị quả báo nhăn tiền rồi, má cũng có góp phần tội lỗi trong đó “.
Điều lệ thứ ba : Tự do tranh luận với cha mẹ
Suốt cả cuộc đời tui, tui luôn luôn phải nghe lời má tui. Má tui sai rành rành mà tui vẫn không bao giờ dám căi, luôn luôn phải làm theo ư của má tui. Bây giờ má tui tuyên bố bà là người thức thời theo kịp tiến hóa của thời đại, nhưng má tui chỉ văn minh với con dâu thôi, với con gái th́ vẫn nệ cổ như xưa, người xưa đă nói giang sơn dễ đổi bản tính không rời mà. Tui vẫn tiếp tục không căi lại không phải v́ sợ má tui như ngày xưa c̣n bé mà v́ tội nghiệp má tui… sợ má tui buồn bị mất Power.
Tai hại nhất là có những bà mẹ độc đoán ép duyên con lấy nhầm thằng chồng vũ phu, bị đục lên đục xuống, con chỉ biết than cho số phận ḿnh hẩm hiu, nếu dại dột trách mẹ có khi c̣n bị mẹ chửi tại v́ ḿnh làm sao mới bị chồng đánh chứ bộ.
Phải diệt hết cái xấu của chế độ phong kiến, đời con cháu mới khá lên được, tui đă trào sôi máu huyết nghĩ như thế đấy.
Kết quả cuộc cách mạng của tui, được vài điều tốt…
Về nam nữ b́nh đẳng, nhờ nguyên tắc này tui không để ông xă tui ngồi lên đầu tui, tui không chịu cảnh chồng chúa vợ tôi. Xă không được như ba tui, tức là việc nhà không đụng đến. Cái bếp cũng của xă chút chút, đời thêm hương hoa tươi lên một chút cho phái chân yếu tay mềm của tui.
Tui và xă thuộc loại không chịu cực, nên sau khi cho ra đời 2 đứa con gái tụi tui đều một ḷng nhất quyết ca “Thôi… thôi … xin thôi”, cần ǵ thằng đực rựa cho mệt “Ta chẳng cần ai nhang khói đâu”. Xă c̣n hăng hái đứng dậy nghiêm trọng nhịp chân hát “Thôi… thôi… vợ anh hừng đông không cầy bừa … chồng em hừng đông không cầy bừa… chúng ta cùng nhau không cầy bừa …”.
Kinh nghiệm từ đông qua tây con gái sau này đều gần với mẹ nhiều hơn con dâu. Má tui đó quanh năm nói với con dâu được mấy câu ? Nói ít để tránh tiếng mẹ chồng nàng dâu và cũng v́ sợ thằng con trai ḿnh giận, phá hạnh phúc gia đ́nh nó.
Và nhờ chỉ có hai đứa con nên tui ít tốn tiền nuôi con, sống ở xứ Mỹ tiền nuôi một đứa con là cả một gia tài. Ngoài ra tui không phải có con dâu của thời đại này, khỏi mất công lấy ḷng nó để xin nuôi cháu nội. Vừa làm mẹ vợ lại làm mẹ chồng nữa th́ đời có ǵ vui!
Về không lạm dụng sức lao động của trẻ em, nhờ điều này các con tui được hưởng một thời gian dài ở nhà với mẹ sống như công chúa. Kẻ hầu người hạ là mẹ đây cung cúc nhiệt t́nh chăm sóc, không một câu phàn nàn oán than. Tui cứ nghĩ đời là bể khổ, con ḿnh được sướng ngày nào th́ cứ để cho tụi nó hưởng ngày đó. Nên tui rất sung sướng hầu con, không để con cắt cả quả chanh, tui làm tuốt luôn.
Về tự do được căi lại, nhờ đó các con tui coi cha mẹ như bạn bè, chuyện lớn chuyện nhỏ đều kể hết. Không bị mang nỗi ấm ức trong ḷng như tui hồi nhỏ. Không nhút nhát trong việc bộc lộ ư nghĩ của ḿnh và không sợ làm mất ḷng người ta. Đó là nguồn gốc của tâm lư nô lệ ! Các con tui luôn luôn yêu đời, mạnh dạn tự tin.
Nhưng than ôi những đ́ều xấu hại thật là không ít, cứ như chủ nghĩa cộng sản lộ bộ mặt thật.
Không có con trai th́ con rể như con trai được không nhỉ ? Coi bộ ít người có đủ phước đó. Rể VN th́ nói tiếng VN ngọng, rể ngoại quốc th́ phải nói tiếng Anh… không đủ điều kiện ắt có và đủ để tâm t́nh hiểu nhau mà thương nhau.
Con rể khác màu tanh ḷng, rể xứ Mỹ lại có tập quán không thích mẹ vợ nữa mới chết chứ. Mỹ lúc nào cũng đem mẹ vợ ra riễu đấy thôi.
Không có con trai nên xă của tôi phải hùng hục cắt cỏ, thay nhớt xe cho xă và hai cô con gái, không có thằng bé con đứng gần để xă sai vặt …mọi việc nặng trong nhà… xă phải cáng đáng ḿnh ên.
Để con sống sướng như công chúa nên các nàng không biết và không thích việc bếp nước, cũng khổ cho các anh con rể. Nghiệp của các rể tui quá nặng. Các chàng trai xứ Mỹ nhờ văn minh hay cũng v́ Nghiệp nặng mà ôm ông bà Táo vào người ?
Cả nhà tụi nó trong tuần ăn uống qua loa, ăn để sống mà. Cuối tuần cơm hàng cháo chợ chẳng sợ bệnh tật, sống lâu trái đất thiếu chỗ ở th́ sao!
Con cái coi bố mẹ như bạn bè nên thoải mái căi lại, dù là có hỏi ư kiến đấy. Lâu lâu làm theo lời cố vấn của tui, kết quả tốt th́ không ghi công, kết quả xấu th́ đổ thừa tại con nghe lời mẹ xúi dại mới ra nông nỗi này.
Nhờ vậy theo thời gian tui tu theo lời Phật dạy được tiến bộ… càng ngày càng ít nói, ít ư kiến ư cọ. …buồn trong ḷng tự an ủi mọi sự cứ để tự nhiên theo Nghiệp Số con người.
Ôi buồn làm ǵ nhỉ, ngày xưa các bà nội, mẹ chồng có uy quyền nay bị mất quyền mới than trời oán đất chứ. … Có ai nói đến quyền uy của mẹ vợ hay bà ngoại đâu nhỉ ? Có đâu mà mất để buồn.
Nhưng, đời luôn thử thách, lâu lâu tui phải qua giúp con gái trông cháu ngoại, ít th́ vài tuần, lâu th́ một hai tháng, nên mới có chuyện tui, má vợ đi ở rể.
Ngày xưa các cụ hay nói về t́nh trạng các chàng ở rể như chó nằm gầm giuờng. C̣n tui cũng chẳng khác ǵ lắm. Muốn cho vui vẻ cả nhà, nguyên tắc số một tui học được qua kinh nghiệm là dù thích hay không phải theo ư chàng rể. Rể là thượng đế, có ngoa không đây ?
Rể không thích người lạ vào nhà nên không chịu mướn người dọn dẹp. Bước chân vào nhà, mọi thứ lộn xộn lung tung. Vào bếp th́ sờ đâu nhớp đó. Cái bếp của đàn ông làm sao mà ngăn nắp sạch sẽ được bằng của đàn bà.
H́ hục lau chùi, nhưng đồ để đâu th́ phải để đó, không được thay đổi vị trí hay vứt đi nếu không muốn bị rể sau đó hỏi “Mẹ ơi, cái chảo mẹ để đâu rồi“ hay là “Ly sữa của con đâu rồi“. Thiệt t́nh cái thằng ông nội này, lười quá đi, sao không chịu t́m, cái ngăn tủ ch́nh ́nh ngay đó mà c̣n hỏi, ngăn kia hết chỗ để rồi mới cất qua ngăn này thôi mà, ly sữa chua lè vậy c̣n giữ để làm mắm à ?
Thùng rác có đầy tràn cũng mặc kệ ngó lơ nếu không muốn tự ḿnh đi đổ. Thùng rác đầy nặng thế mồ khiêng trặc xương sống nằm liệt luôn th́ tan nát đời ta, ai mà ngu vậy?
Nghe con tui kể chuyện rể không thích gọi mẹ rể, nhờ đến giúp v́ rể không thích mẹ rể hơi một tí sai làm điều này điều nọ “ Đi đổ rác đi, rác đầy rồi đó “ hay “ Hết nước uống rồi đi mua đi “
Một bà sui thông cảm chia xẻ nỗi niềm của tui “ Tui là má của thẳng, lúc bực th́ la nó, khi giận th́ bỏ nhà nó ra đi, nhưng muốn d́a là d́a ngay được, c̣n chị sui... ừm ừm...th́ coi bộ khó đấy “
Bà khác th́ thật thà tâm sự “ Tui thương thằng con tui lắm, nên không dám làm mất ḷng con chị đâu, lôi thôi là tui mất con mất cháu “
Ôi thương thay các bà mẹ của thời đại này, bông hồng tặng mẹ là bông hồng héo rụi tàn phai sắc màu.
Tội nghiệp con, muốn cho con được “ Sống để mà ăn “ tui cũng chịu khó nấu ăn. Lâu lâu mới được rể khen ngon, c̣n phần nhiều rể thật thà tuyên bố không thích cái này cái nọ, như gị ốc th́ rể không thích mùi xả. Rể làm như rể mới là đầu bếp thứ thiệt chánh hiệu con nai vàng có cầu chứng không bằng. Tui bực nghĩ thầm “ Chê, không ăn th́ thôi, ta đâu cần mi ăn, chồng, con, cháu ta thích là được rồi “.
Con gái tui khen rể nấu ăn ngon, tui chẳng trách ǵ, nhưng tức nhất là xă cũng nhiệt t́nh giơ tay xin thêm tô nữa để rể vui ḷng. Th́ thầm hỏi xă “ Ngon thật à, sao ăn nhiều thế !” Xă cười gượng “ Ăn ít, đói sớm th́ sao ? Thế đấy “
Rể chỉ rửa chén chứ không thích rửa nồi nhất là nồi lớn, có tui là rể thoải mái để dành nồi cho tui, cho tui đánh vật với nồi chơi.
Rể thương con đấy nhưng muốn con tự lập tự làm lấy mọi thứ. Có lẽ rể thấy hậu quả tai hại của lối sống công chúa của vợ rể do tui gây ra. Cũng lỗi tại rể trước khi cưới đă khoe tài nấu ăn khi con tui thỏ thẻ không rành việc bếp nước. Rể không bằng ḷng cho tui đút ăn thằng cháu ba tuổi. Muốn thằng bé ăn nhiều, tui phải đưa thằng bé vào pḥng để lén lút đút cho nó ăn. Tui tức tui ghê, sao ḿnh phải hèn với thằng con rể quá vậy.
Lại gặp thằng bé hay hỏi Why, nó nói sao hôm qua bà đút con, hôm nay sao bà bắt con ăn một ḿnh. Why, Why cái ǵ, tại thằng bố mày đang ḍm bà ḱa.
Thằng bé gắt ngủ cứ khóc kêu “ Muốn bế “ thằng bé khóc lạc cả giọng, tui sốt ruột cũng không dám chạy lên lầu bế nó xuống. Rể không la, không hét cứ từ từ nói “ Xuống đây “ cũng không chạy lên bế con. Cuối cùng thằng bé phải chịu thua, rể nh́n tui cười đắc thắng. Tưởng hay lắm à, thứ vô lương tâm, tội nghiệp cháu quá.
Nói với rể những thứ đồ ăn của China độc hại như hột chân trâu… rể nh́n tui ánh mắt riễu cợt ra cái điều “ Mẹ ngây thơ cụ quá, cái ǵ Internet nói mẹ cũng tin hết “ Đi phố rể thoải mái mua mấy ly trà sữa chân trâu cho mọi người. Vợ chàng, con chàng ngay cả xă tui cũng tận t́nh ăn hết. Chỉ có tui không uống, trơ mắt nh́n mọi người thưởng thức món ngon độc hại vào người. Con gái c̣n trêu chọc “ Coi chừng mọi người chết hết mẹ sống có một ḿnh“
Tui càu nhàu với xă, xă chẳng an ủi lại c̣n lên giọng cải tạo “Ai kêu bà lau chùi rồi than mệt, bà lau chùi sạch được bao lâu. Ở nhà nó th́ phải theo nó là đúng rồi. Bà có muốn khách đến nhà bà bắt bà phải theo ư họ không? không thích th́ không đến nữa. Con nó ăn ít kệ nó, bộ nó thương con nó ít hơn bà sao “.
Chán không, chồng con sao chẳng hiểu tấm ḷng của tui hết nè, tui có ăn trầu đâu mà cứ làm như tui là bà già trầu vậy.
Hỡi ôi thương hai thằng cháu quá, nghe tụi nó kêu, chưa bao giờ tui biết nói chữ “No”, hớn hở xếp va ly đi ngay dù biết là chân tay sẽ ră rời. Ôi, cái tâm lẩn quẩn!
Trần Cẩm Tú
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1548155&d=1584481071
cha12 ba
03-19-2020, 13:44
Bùi Bích Hà
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1549131&stc=1&d=1584625474
Chị đúng là một giai nhân. Chị có nét thanh mảnh, vẻ sinh động của phương Tây ở khuôn mặt vuông, nhẹ nhơm, sống mũi thon, cao vừa phải, đặc biệt cánh môi cong lên ở hai khóe khiến chị nh́n lúc nào cũng như ngậm một nụ cười hàm tiếu. Tất cả sức sống tươi mát của chị gom vào ánh mắt long lanh, khuôn mắt không thể không làm nhớ Văn Cao với Bến Xuân: mắt em như dáng thuyền soi nước… Chị giữ thân h́nh săn gọn, phục sức với khiếu thẩm mỹ tinh tế.
Qua tuổi 70, chị nh́n trẻ hơn tuổi nhiều. Ở những bước đi nhanh nhẹn. Ở tiếng nói trong, làn da ăn phấn mịn màng. Ở mái tóc lơi từng sợi bồng bềnh. Ở sự tươi mát thách đố thời gian. Chị có một công việc làm nhàn hạ, di chuyển hàng tuần giữa hai thành phố biển có những băi biển đẹp nhất Nam California.
Tôi biết chị qua bạn bè chung đă hơn hai thập niên. Mỗi khi gặp gỡ hay nh́n thấy chị đâu đó, cảm giác chị như một vệt nắng thấp thoáng trong đám đông. Nếu gần gũi hơn, sẽ nghe chị cười chào với giọng nói reo vui thường lệ.
Bạn bè kháo nhau chị có người tri kỷ. Mỗi cuối tuần họ gặp nhau một lần. Để đi uống cà phê. Đi ăn điểm tâm. Đi ăn trưa, ăn tối. Đi nghe nhạc, khiêu vũ hoặc xem phim. Họ đem cho nhau niềm vui, an b́nh, nhẹ nhàng, không đ̣i hỏi, không ràng buộc. Xen kẽ giữa khoảng thời gian này, cả hai vẫn có thời khóa biểu riêng ở cái thành phố họ hẹn ḥ. Phần chị, chị chọn sinh hoạt trong một tổ chức chăm sóc phần tâm linh cho các hội viên và nhân đó, chị cũng tự chăm sóc ḿnh.
Hai mươi năm, khi nh́n lại, thấy như một áng mây qua. Ở nhiều người khi bắt đầu bước vào hoàng hôn đời ḿnh, sự thay đổi ngoại h́nh là điều gần như không thể tránh. Tuy nhiên, mỗi khi thỉnh thoảng gặp lại chị trong thời khoảng nói trên, tôi thật sự không thấy thời gian để lại dấu vết ở bất cứ nơi nào trên dung nhan luôn tươi mát và phong cách thanh lịch, nhẹ nhàng của chị. Bạn bè chung lại kháo nhau chị được như thế là v́ chị may mắn có cuộc sống dễ dàng, đầy đủ, không phải lo toan. Chị có nguời tinh thủy chung. Chị có tài chánh rộng răi. Chị có sức khỏe để đi đó đi đây, vui chơi nhàn nhă.
Tôi cũng phần nào chia sẻ với bạn bè chung cách nh́n và nghĩ về chị. Riêng trong thâm tâm ḿnh, cảm giác của tôi mỗi khi có dịp gặp gỡ, trao đổi vài ba câu chuyện với chị, dư âm để lại sau khi chia tay là vẻ đẹp hết sức trau chuốt mà kín đáo, giọng nói trong và ấm, đôi cánh môi cong của một bông hoa hé cánh và ánh mắt lấp lánh vui của chị. Nếu Hạnh Phúc cần có một chân dung, có thể nh́n thấy ở chị đôi nét phác họa.
Tất cả chỉ có vậy. Suốt 20 năm.
Một tối giữa tháng hai vừa qua, trong lúc nằm bệnh viện, tôi bất ngờ nhận được text của chị trên điện thoại. Nội dung ngoài thăm hỏi, chúc lành, chị gửi cho tôi một tấm ảnh với hai ngọn nến cháy trong hai cái cốc thủy tinh hồng ánh lửa và bó hoa với những bông măn khai. Chị chúc tôi giấc ngủ b́nh an.
Đêm bệnh viện trong căn pḥng trắng toát tôi nằm, rất buồn, rất yên lặng. Không một tiếng động khẽ ngoài chốc chốc, cái máy đo áp huyết gắn sẵn ở cánh tay tôi lùng bùng chạy. Tấm ảnh chị gửi như người bạn đến thăm bất ngờ, đánh thức thân xác mệt mỏi và thần trí lăng đăng của tôi. Tôi thầm cảm ơn chị nhưng không muốn hồi âm bằng một lời khách sáo.
Tấm ảnh đến trong ngày hôm sau là một b́nh hoa ṛn ră màu xanh của lá và màu trắng phớt hồng tôi đoán là của hoa chanh hay hoa bưởi, khiến tôi bùi ngùi nhớ lại tôi ngày nào bé dại trong khu vườn tuổi thơ ở Huế, mẹ tôi thường hái hoa bưởi để ướp mía, làm tráng miệng cho cả nhà những chiều mùa Hè nóng nực.
Tuần tự mỗi ngày, những tấm ảnh đẹp đến với tôi, mang theo chúng cả thiên nhiên hừng hực sức sống và màu sắc. Này là rừng vào thu với lá đổi màu và ḍng thác trắng xóa hiền ḥa đổ nước qua ghềnh đá. Này là một mặt sông hay hồ êm ả với những cành hoa đào soi bóng nước lấp loáng nắng ban mai. Này là những đóa hồng nây nả “tung tăng dưới bầu trời xanh cao, mang sự vui vẻ, khỏe mạnh đến với chị” (câu viết kèm theo) Này là những bậc đi lên của con đường ṃn chạy giữa hai bờ kỳ hoa dị thảo (Chị ơi, gắng lên!) Này là bữa tiệc lạ bày giữa rừng thông như trong câu chuyện thần thoại, trang hoàng với những cen-ter-pieces tuyệt đẹp. Này là đàn chim hạc trong mùa thiên di bay trong hoàng hôn, dưới ánh trăng non hay bay trong sớm mai hồng khi vầng trăng khuya c̣n lận đận ở chân trời mạ bạc?
Ôi, những tấm ảnh nhiều vô kể, mỗi tấm mang theo với nó một ngụ ư chọn lọc tinh tế như tâm hồn chị, bao dung hơn tôi có thể nghĩ. “Chị cứ nhận sự quan tâm của em! Chị không nhất thiết phải hồi âm nhé!”
Tôi dần nhận ra những tấm ảnh phong cảnh ngỡ như bất động ấy có sức hồi sinh rất mạnh. Của thiên nhiên vạm vỡ, luôn đổi mới, luôn rực rỡ, xanh tươi, từng phút giây không ngừng tái tạo trên mỗi phai tàn. Tôi thấy tôi đẫm ḿnh trong những cảnh trí bát ngát, thần tiên ấy, thở đầy phổi và trong khắp châu thân những không gian tràn trề mạch sống, khinh khoái, thơm tho, rộng lớn nhiều lần hơn không gian căn pḥng bệnh viện hay căn pḥng tôi ra vào hàng ngày trong ngôi nhà nhỏ. Tôi cũng nhận ra tâm hồn chị, cuộc sống chị có những biên giới, những cảnh quan tôi chưa bao giờ h́nh dung một lần suốt hai thập niên được cho là quen biết chị. Bây giờ th́ tôi lờ mờ hiểu ra nguồn gốc sự tươi trẻ, nét ung dung của chị vượt qua thời gian và tuổi tác. Nếu nguồn gốc ấy không phát sinh và được nuôi dưỡng trong trái tim, trong bản thân chị, không thể t́m được nó ở đâu khác.
Cảm tạ tấm ḷng từ ái vô biên của em, đă cho chị cơ hội theo dấu chân em qua cuộc hành tŕnh tuyệt đẹp ở cơi nhân gian cô quạnh này.
*
Chiều ngày 23 Tháng Hai vừa qua, một chương tŕnh ca nhạc tưởng niệm nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng nhân lễ giỗ lần thứ 20 ngày ông mất, đă trang trọng diễn ra tại nhà hàng Moonlight, thành phố Westminster. Dịp này, thính giả hâm mộ tài năng của cố nhạc sĩ qua ḍng nhạc đa dạng, sâu lắng, nhiều thể loại ông để lại, có cơ hội khám phá thêm một “góc khuất” trong tâm hồn ông chưa bao giờ có ai đă được thấy qua hay nghe qua dù chỉ thấp thoáng xung quanh ông.
“Mang ơn em trao t́nh một lần, là kỷ niệm dù không đầm ấm…” Nhân vật EM trong ca từ trên, là linh hồn của buổi diễn chiều nay, bà ĐTT, đă bất ngờ xuất hiện trên hàng ghế đầu. Nói “bất ngờ” là với khán thính giả ngồi chật hội trường thôi v́ các thành viên trong Ban Tổ Chức th́ biết rơ họ đă cùng bà làm việc với sự cẩn trọng như thế nào, trong bao nhiêu ngày tháng miệt mài để thực hiện dự án một cách hoàn hảo nhất trong từng chi tiết nhỏ. Một vài vị nhận xét bà ĐTT trông xuề x̣a, giản dị, rất khác với bà trong vai tṛ là người tổ chức chiều nhạc tưởng niệm Trầm Tử Thiêng sau hai mươi năm họ không c̣n nh́n thấy nhau. Bà “rất khó” trong mỗi lựa chọn, mỗi sắp đặt, từ nhân sự đến chương tŕnh. Những nhận xét ấy sẽ không sai đối với những ai từng mến mộ và biết nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng thuở sinh tiền. Tôi không có vinh hạnh được biết bà ĐTT nhưng tôi thật sự cảm kích thấy “nửa kia” của người đă về thiên cổ, âm thầm tưởng niệm cố nhân ở một điều thâm sâu nhất, trân quư nhất ở ông, mà nhờ đó, bà đă phân biệt ông với nhân gian c̣n lại. Là nghệ sĩ nhưng ông không phóng túng mà cầu toàn. Ông sống nghiêm túc từ bản chất, tự trọng và tôn trọng người khác. Ông yêu cuộc đời, gần như tôn thờ mỗi giây phút ông có. Buồn hay vui, khổ đau hay hạnh phúc, ông luôn t́m cách thăng hoa nó và làm đẹp con người. “Mang ơn em đau khổ thật đầy, dù nắng vàng bị nhốt trong mây.” Cả đớn đau, cả phụ phàng, với ông cũng huy hoàng, rực rỡ.
Tôi đến Mỹ giữa thập niên 80, có lẽ cùng thời điểm với nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng. Chúng tôi ba người, Trầm Tử Thiêng, Trần Đ́nh Quân và tôi, liêu xiêu gặp nhau ở Ṭa Soạn Báo Người Việt, mỗi người có chuyên môn riêng. Anh TĐQ cũng là một nhạc sĩ thành danh trước 1975 và là bạn thân thiết với anh TTT. Chúng tôi chỉ có một thời gian ngắn làm việc bên cạnh nhau trước khi anh TĐQ đoàn tụ gia đ́nh với chị và hai cháu, trước khi tôi chính thức có một công việc toàn thời gian tại một công ty sản xuất y cụ lớn của người Mỹ, có bảo hiểm sức khỏe cho cả ba mẹ con, là thứ ai đă ở Mỹ đều biết không thể không có nếu không muốn lệ thuộc trợ cấp y tế của chính phủ. V́ hoàn cảnh sinh sống thay đổi, chúng tôi như gịng sông rẽ nhánh, mỗi người trôi theo cảnh đời riêng. Chỉ ít lâu sau, anh TĐQ lâm bệnh. Anh TTT chắc đă trải qua nỗi buồn dù chưa tử biệt cũng là sinh ly. Phần tôi rất ít gặp anh TTT v́ cả hai đều bận bịu với những thời khóa biểu khác biệt nên ai đâu yên đấy, biêt rằng t́nh bạn giữa chúng tôi không là rượu mà như ly nước lọc, trong trẻo, tinh khiết, không mùi vị cũng không biến chất, lúc nào cũng sẵn sàng cho nhau khi cần. Lần sau cùng tôi gặp anh TTT là do anh gọi và hẹn. Khi tôi đến, anh đă ngồi sẵn ở chiếc bàn ngay cửa vào, có lẽ để tôi dễ nh́n thấy anh, chiếc cặp da trước mặt. Thời gian qua đă lâu, tôi chỉ c̣n nhớ mang máng dường như đó là tiệm Acapulco của người Mễ ở Costa Mesa. Thấy anh lặng lẽ khác thường, tôi hơi ngạc nhiên, nghĩ là anh băn khoăn điều ǵ nên tôi tự nhủ hăy yên lặng chờ. Thế nhưng anh không nói ǵ, thậm chí cũng không nh́n tôi, dáng vẻ như anh đang đợi thêm một ai nữa. Như thế cho đến lúc anh bỗng đứng dậy, cầm chiếc cặp lên tay và sửa soạn bước ra, làm như anh quên mục đích gọi tôi đến gặp anh về việc ǵ? Tôi theo anh đến cửa, anh hỏi tôi như một lời chào, không cần câu đáp lại: “Chị vẫn làm ca chiều hả? Các cháu có ngoan không?” Vài tuần sau, ai đó báo tin cho tôi biết dường như anh bị bệnh nhưng anh tuyệt đối không muốn thăm hỏi. Tôi lờ mờ đoán ra lư do buổi gặp mặt lạ lùng hôm nọ, chợt nghĩ có thể đó là lần cuối. Những tác phẩm anh sáng tác trong thời gian này, lạ thay, lại ngùn ngụt sức sống, chan chứa t́nh người và bừng bừng hy vọng cho Một Ngày Việt Nam rạng rở tái sinh.
Anh tận tụy, chí t́nh với bằng hữu nhưng không khoan nhượng. Với chhính bản thân, anh đặt cho ḿnh những tiêu chuẩn cao, đ̣i hỏi sự hoàn hảo. Anh là một người rất tử tế nhưng anh ần mật, giấu kỹ ḿnh trong một cơi riêng. Những ǵ cần bộc lộ, anh dùng ngôn ngữ và thanh âm biến chúng thành ngọc ngà, châu báu, thành lễ vật thiêng liêng trao tặng nhân gian. Anh không lèm bèm thở than. Anh không bán rao tâm sự. Anh là người nghệ sĩ duy nhất mà tôi biết, thâm trầm như núi non, sâu kín như đại dương, không một ai một lần nào chạm đến cái biên giới riêng tư mà ai đă biết anh, cũng biết rằng không ai nên thử bước qua và mất anh măi măi.
Nhạc sĩ TTT đến trong cuộc đời như vầng mây ngũ sắc, vui chơi trên thượng tầng thanh khí rồi như sương khói tan vào hư vô. Có bao nhiêu trong số tân khách tham dự buổi tưởng niệm anh chiều hôm ấy đến để nghe lại tiếng ḷng ḿnh một thời đă qua, được anh viết thành giai điệu cho người người hát lên ru đời nhau và bao nhiêu đă h́nh dung ra anh với cuộc sống của người hành giả quạnh hiu, ôm giữ niềm tín thác riêng ḿnh và rất đang hoàng đi qua “vài vạn ngày gió cuồng mưa lũ,” gieo những hạt giống lành hiếm hoi trước khi trở thành “huyền thoại.”
Có lẽ chỉ một người trong chiều nay, tưởng nhớ anh trong tất cả những ǵ anh đă thật là, với chị, với cuộc đời, với mọi người, măi măi. Cảm ơn chị, chị ĐTT, sau hai mươi năm, đă thắp lên cho anh một đỉnh trầm hương.
wonderful
03-20-2020, 13:27
Quan Thế Âm Bồ Tát.
Một người nọ đứng dưới mái hiên trú mưa, nh́n thấy Quan Âm cầm ô đi ngang qua. Người nọ nói: “Quan Âm Bồ Tát, xin hăy phổ độ chúng sinh một chút, cho con đi nhờ một đoạn được không ạ?”.
Quan Âm nói: “Ta ở trong mưa, ngươi ở dưới mái hiên, mà mái hiên lại không mưa, ngươi không cần ta phải cứu độ”. Người nọ lập tức chạy vào màn mưa, đứng dưới mưa: “Hiện tại con cũng ở trong mưa rồi, có thể cho con đi nhờ không ạ?”.
Quan Âm nói: “Ngươi ở trong mưa, ta cũng ở trong mưa, ta không bị dính mưa, bởi v́ có ô; ngươi bị dính mưa, bởi v́ không có ô. Bởi vậy, không phải là ta đang cứu độ ḿnh, mà là ô cứu độ ta. Ngươi muốn được cứu độ, không cần t́m ta, hăy đi t́m ô!”, dứt lời Quan Âm bèn rời đi.
Ngày hôm sau, người nọ lại gặp phải chuyện nan giải,bèn đến miếu cầu xin Quan Âm. Bước vào trong miếu, mới phát hiện có một người đang vái lạy Quan Âm, người đó giống Quan Âm như đúc.
Người nọ hỏi: “Bà là Quan Âm sao ạ?”.
Người kia trả lời: “Đúng vậy”.
Người nọ lại hỏi: “Vậy tại sao Quan Âm lại vái lạy chính ḿnh?”.
Quan Âm cười nói: “Bởi v́ ta cũng gặp chuyện khó khăn, nhưng ta biết, cầu xin người khác không bằng cầu xin chính ḿnh”.Các con nhớ rằng :" Phong ba băo táp của cuộc đời, phải dựa vào chính bản thân ḿnh. Cầu xin người khác không bằng cầu xin chính ḿnh.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1549654&d=1584711015
cha12 ba
03-21-2020, 00:19
Lời tự thuật của Thi sĩ HỮU LOAN,
tác giả "MÀU TÍM HOA SIM"
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1549842&stc=1&d=1584749798
Hữu Loan
Tôi sinh ra trong một gia đ́nh nghèo, hồi nhỏ không có cơ may cắp sách đến trường như bọn trẻ cùng trang lứa, chỉ được cha dạy cho dăm chữ bữa có bữa không ở nhà. Cha tôi tuy là tá điền nhưng tư chất lại thông minh hơn người. Lên trung học, theo ban thành chung tôi cũng học tại Thanh Hóa, không có tiền ra Huế hoặc Hà Nội học. Đến năm 1938 – lúc đó tôi cũng đă 22 tuổi – Tôi ra Hà Nội thi tú tài, để chứng tỏ rằng con nhà nghèo cũng thi đỗ đạt như ai. Tuyệt nhiên tôi không có ư định dấn thân vào chốn quan trường. Ai cũng biết thi tú tài thời Pháp rất khó khăn. Số người đậu trong kỳ thi đó rất hiếm, hiếm đến nỗi 5-6 chục năm sau những người cùng thời c̣n nhớ tên những người đậu khóa ấy, trong đó có Nguyễn Đ́nh Thi , Hồ Trọng Gin, Trịnh văn Xuấn , Đỗ Thiện và …tôi – Nguyễn Hữu Loan.
Với mảnh tú tài Tây trong tay, tôi rời quê nhà lên Thanh Hóa để dạy học. Nhăn mác con nhà nghèo học giỏi của tôi được bà tham Kỳ chú ư, mời về nhà dạy cho hai cậu con trai. Tên thật của bà tham Kỳ là Đái thị Ngọc Chất, bà là vợ của của ông Lê Đỗ Kỳ, tổng thanh tra canh nông Đông Dương, sau này đắc cử dân biểu quốc hội khóa đầu tiên. Ở Thanh Hóa, Bà tham Kỳ có một cửa hàng bán vải và sách báo, tôi thường ghé lại xem và mua sách, nhờ vậy mới được bà để mắt tới.Bà tham Kỳ là một người hiền lành, tốt bụng, đối xử với tôi rất tốt, coi tôi chẳng khác như người nhà.
Nhớ ngày đầu tiên tôi khoác áo gia sư, bà gọi măi đứa con gái – lúc đó mới 8 tuổi- mới chịu lỏn lẻn bước ra khoanh tay, miệng lí nhí: ” Em chào thầy ạ!” Chào xong, cô bé bất ngờ mở to đôi mắt nh́n thẳng vào tôi. Đôi mắt to, đen láy, tṛn xoe như có ánh chớp ấy đă hằn sâu vào tâm trí tôi, theo tôi suốt cả cuộc đời. Thế là tôi dạy em đọc, dạy viết. Tên em là Lê Đỗ Thị Ninh, cha làm thanh tra nông lâm ở Sài G̣n nên sinh em trong ấy, quen gọi mẹ bằng má. Em thật thông minh, dạy đâu hiểu đấy nhưng ít nói và mỗi khi mở miệng th́ cứ y như một “bà cụ non”. Đặc biệt em chăm sóc tôi hằng ngày một cách kín đáo: em đặt vào góc mâm cơm chổ tôi ngồi ăn cơm lúc th́ vài quả ớt đỏ au, lúc th́ quả chanh mọng nước em vừa hái ở vườn, những buổi trưa hè, nhằm lúc tôi ngủ trưa, em lén lấy áo sơ mi trắng tôi treo ở góc nhà mang ra giếng giặt …..
Có lần tôi kể chuyện ” bà cụ non” ít nói cho hai người anh của em Ninh nghe, không ngờ chuyện đến tai em, thế là em giận! Suốt một tuần liền, em nằm ĺ trong buồng trong, không chịu học hành… Một hôm bà tham Kỳ dẫn tôi vào pḥng nơi em đang nằm thiếp đi. Hôm ấy tôi đă nói ǵ, tôi không nhớ nữa, chỉ nhớ là tôi đă nói rất nhiều, đă kể chuyện em nghe, rồi tôi đọc thơ… Trưa hôm ấy, em ngồi dậy ăn một bát to cháo gà và bước ra khỏi căn buồng. Chiều hôm sau, em nằng nặc đ̣i tôi đưa lên khu rừng thông. Cả nhà không ai đồng ư: “Mới ốm dậy c̣n yếu lắm, không đi được đâu” Em không chịu nhất định đ̣i đi cho bằng được. Sợ em lại dỗi nên tôi đánh bạo xin phép ông bà tham Kỳ đưa em lên núi chơi …..Xe kéo chừng một giờ mới tới được chân đồi. Em leo đồi nhanh như một con sóc, tôi đuổi theo muốn đứt hơi. Lên đến đỉnh đồi, em ngồi xuống và bảo tôi ngồi xuống bên em.Chúng tôi ngồi thế một hồi lâu, chẳng nói ǵ. Bất chợt em nh́n tôi, rồi ngước mắt nh́n ra tận chân trời, không biết lúc đó em nghĩ ǵ. Bất chợt em hỏi tôi:- Thầy có thích ăn sim không ?- Tôi nh́n xuống sườn đồi: tím ngắt một màu sim. Em đứng lên đi xuống sườn đồi, c̣n tôi v́ mệt quá nên nằm thiếp đi trên thảm cỏ ...
Khi tôi tỉnh dậy, em đă ngồi bên tôi với chiếc nón đầy ắp sim. Những quả sim đen láy chín mọng.- Thầy ăn đi.Tôi cầm quả sim từ tay em đưa lên miệng trầm trồ:-Ngọt quá.Như đă nói, tôi sinh ra trong một gia đ́nh nông dân, quả sim đối với tôi chẳng lạ lẫm ǵ, nhưng thú thật tôi chưa bao giờ ăn những quả sim ngọt đến thế! Cứ thế, chúng tôi ăn hết qủa này đến qủa khác. Tôi nh́n em, em cười. Hai hàm răng em đỏ tím, đôi môi em cũng đỏ tím, hai bên má th́….tím đỏ một màu sim. Tôi cười phá lên, em cũng cười theo! Cuối mùa đông năm ấy, bất chấp những lời can ngăn, hứa hẹn can thiệp của ông bà tham Kỳ, tôi lên đường theo kháng chiến. Hôm tiễn tôi, em theo măi ra tận đầu làng và lặng lẽ đứng nh́n theo. Tôi đi… lên tới bờ đê, nh́n xuống đầu làng ,em vẫn đứng đó nhỏ bé và mong manh. Em giơ bàn tay nhỏ xíu như chiếc lá sim ra vẫy tôi. Tôi vẫy trả và lầm lũi đi…Tôi quay đầu nh́n lại… em vẫn đứng yên đó … Tôi lại đi và nh́n lại đến khi không c̣n nh́n thấy em nữa.
Những năm tháng ở chiến khu, thỉnh thoảng tôi vẫn được tin tức từ quê lên, cho biết em vẫn khỏe và đă khôn lớn. Sau này, nghe bạn bè kể lại, khi em mới 15 tuổi đă có nhiều chàng trai đên ngỏ lời cầu hôn nhưng em cứ trốn trong buồng, không chịu ra tiếp ai bao giờ …
Chín năm sau, tôi trở lại nhà…Về Nông Cống t́m em. Hôm gặp em ở đầu làng, tôi hỏi em , hỏi rất nhiều, nhưng em không nói ǵ, chỉ bẽn lẽn lắc hoặc gật đầu. Em giờ đây không c̣n cô học tṛ Ninh bướng bỉnh nữa rồi. Em đă gần 17 tuổi, đă là một cô gái xinh đẹp….Yêu nhau lắm nhưng tôi vẫn lo sợ v́ hai gia đ́nh không môn đăng hộ đối một chút nào. Măi sau này mới biết việc hợp hôn của chúng tôi thành công là do bố mẹ em ngấm ngầm ” soạn kịch bản”.
Một tuần sau đó chúng tôi kết hôn. Tôi bàn việc may áo cưới th́ em gạt đi, không đ̣i may áo cưới trong ngày hợp hôn, bảo rằng là: ” yêu nhau, thương nhau cốt là cái tâm và cái t́nh bền chặt là hơn cả”. Tôi cao ráo, học giỏi, Làm thơ hay…lại đẹp trai nên em thường gọi đùa là anh chồng độc đáo. Đám cưới được tổ chức ở ấp Thị Long, huyện Nông Công, tỉnh Thanh Hóa của gia đ́nh em, nơi ông Lê Đỗ Kỳ có hàng trăm mẫu ruộng. Đám cưới rất đơn sơ, nhưng khỏi nói, hai chúng tôi hạnh phúc hơn bao giờ hết! Hai tuần phép của tôi trôi qua thật nhanh, tôi phải tức tốc lên đường hành quân, theo sư đoàn 304, làm chủ bút tờ Chiến Sĩ.
Hôm tiễn tôi lên đường, em vẫn đứng ở đầu làng, nơi chín năm trước em đă đứng. Chỉ có giờ em không c̣n cô bé Ninh nữa mà là người bạn đời yêu quư của tôi. Tôi bước đi, rồi quay đầu nh́n lại…..Nếu như chín năm về trước, nh́n lại chỉ thấy một nỗi buồn man mác th́ lần này, tôi thật sự đau buồn. Đôi chân tôi như muốn khuỵu xuống. Ba tháng sau, tôi nhận được tin dữ: vợ tôi qua đời! Em chết thật thảm thương: Hôm đó là ngày 25 tháng 5 âm lịch năm 1948, em đưa quần áo ra giặt ngoài sông Chuồn (thuộc ấp Thị Long, Nông Cống), v́ muốn chụp lại tấm áo bị nước cuốn trôi đi nên trượt chân chết đuối! Con nước lớn đă cuốn em vào ḷng nó, cướp đi của tôi người bạn ḷng tri kỷ, để lại tôi tôi nỗi đau không ǵ bù đắp nỗi. Nỗi đau ấy, gần 60 năm qua, vẫn nằm sâu thẳm trong trái tim tôi.Tôi phải giấu kín nỗi đau trong ḷng, không được cho đồng đội biết để tránh ảnh hưởng đến tinh thần chiến đấu của họ. Tôi như một cái xác không hồn …
Dường như càng kềm nén th́ nỗi đau càng dữ dội hơn. May sao, sau đó có đợt chỉnh huấn, cấp trên bảo ai có tâm sự ǵ cứ nói ra, nói cho hết. Chỉ chờ có thế, cơn đau trong ḷng tôi được bung ra. Khi ấy chúng tôi đang đóng quân ở Nghệ An, tôi ngồi lặng đi ở đầu làng, hai mắt tôi đẫm nước, tôi lấy bút ra ghi chép. Chẳng cần phải suy nghĩ ǵ, những câu những chữ mộc mạc cứ trào ra: “Nhà nàng có ba người anh đi bộ đội… Những em nàng có em chưa biết nói. Khi tóc nàng đang xanh…” Tôi về không gặp nàng…Về viếng mộ nàng, tôi dùng chiếc b́nh hoa ngày cưới làm b́nh hương, viết lại bài thơ vào chiếc quạt giấy để lại cho người bạn ở Thanh Hóa… Anh bạn này đă chép lại và truyền tay nhau trong suốt những năm chiến tranh.
Đó là bài thơ Màu Tím Hoa Sim. Đến đây, chắc bạn biết tôi là Hữu Loan, Nguyễn Hữu Loan, sinh ngày 2-4-1916 hiện tại đang “ở nhà trông vườn” ở làng Nguyên Hoàn – nơi tôi gọi là chỗ “quê đẻ của tôi đấy” thuộc xă Mai Lĩnh, huyện Nga Sơn tỉnh Thanh Hóa. Em Ninh rất ưa mặc áo màu tím hoa sim. Lạ thay nơi em bị nước cuốn trôi dưới chân núi Nưa cũng thường nở đầy những bông hoa sim tím. Cho nên tôi viết mới nổi những câu : “Chiều hành quân, qua những đồi sim… Những đồi sim, những đồi hoa sim.. Những đồi hoa sim dài trong chiều không hết.. Màu tím hoa sim, tím cả chiều hoang biền biệt…Và chiều hoang tím có chiều hoang biết…Chiều hoang tim tím thêm màu da diết.”
Mất nàng, mất tất cả, tôi chán đời, chán kháng chiến, bỏ đồng đội, từ giă văn đàn về quê làm ruộng, một phần cũng v́ tính tôi” hay căi, thích chống đối, không thể làm ǵ trái với suy nghĩ của tôi”. Bọn họ chê tôi ủy mị, hoạch hoẹ đủ điều, không chấp nhận đơn từ bỏ kháng chiến của tôi. Mặc kệ! Tôi thương tôi, tôi nhớ hoa sim của tôi quá! Với lại tôi cũng chán ngấy bọn họ quá rồi!
Đó là thời năm 1955 – 1956, khi phong trào văn nghệ sĩ bùng lên với sự xuất hiện của nhóm Nhân Văn Giai Phẩm chống chính sách độc tài, đồng thời chống những kẻ bồi bút đan tâm lừa thầy phản bạn, dốc tâm ca ngợi cái này cái nọ để kiếm chút cơm thừa canh cạn. Làm thơ th́ phải có cái tâm thật thiêng liêng th́ thơ mới hay. Thơ hay th́ sống măi. Làm thơ mà không có t́nh, có tâm th́ chả ra ǵ! Làm thơ lúc bấy giờ là phải ca tụng, trong khi đó tôi lại đề cao t́nh yêu, tôi khóc người vợ tử tế của ḿnh, người bạn đời hiếm có của ḿnh. Lúc đó tôi khóc như vậy họ cho là khóc cái t́nh cảm riêng….Y như trong thơ nói ấy, tôi lấy vợ rồi ra mặt trận, mới lấy nhau chưa được hơn một tháng, ở nhà vợ tôi đi giặt rồi chết đuối ở sông …
Tôi thấy đau xót, tôi làm bài thơ ấy tôi khóc, vậy mà họ cho tôi là phản động. Tôi phản động ở chỗ nào? Cái đau khổ của con người, tại sao lại không được khóc? Bọn họ xúc phạm đến t́nh cảm thiêng liêng của tôi đối với người vợ mà tôi hằng yêu quư, cho nên vào năm 1956, tôi bỏ đảng, bỏ cơ quan, về nhà để đi cày. Họ không cho bỏ, bắt tôi phải làm đơn xin. Tôi không xin, tôi muốn bỏ là bỏ, không ai bắt được! Tôi bỏ tôi về, tôi phải đi cày đi bừa, đi đốn củi, đi xe đá để bán. Bọn họ bắt giữ xe tôi, đến nỗi tôi phải đi xe cút kít, loại xe đóng bằng gỗ, có một bánh xe cũng bằng gỗ ở phía trước, có hai cái càng ở phía sau để đủn hay kéo. Xe cút kít họ cũng không cho, tôi phải gánh bộ. Gánh bằng vai tôi, tôi cũng cứ gánh, không bao giờ tôi bị khuất phục. Họ theo dơi, ngăn cản, đi đến đâu cũng có công an theo dơi, cho người hại tôi …
Nhưng lúc nào cũng có người cứu tôi! Có một cái lạ là thơ của tôi đă có lần cứu sống tôi! Lần đó tên công an mật nói thật với tôi là nó được giao lệnh giết tôi, nhưng nó sinh ở Yên Mô, thường đem bài Yên Mô của tôi nói về tỉnh Yên B́nh quê nó ra đọc cho đỡ nhớ, v́ vậy nó không nỡ giết tôi. Ngoài Yên Mô, tôi cũng có một vài bài thơ khác được mến chuộng. Sau năm 1956 , khi tôi về rồi thấy cán bộ khổ quá, tôi đă làm bài Chiếc Chiếu, kể chuyện cán bộ khổ đến độ không có chiếc chiếu để nằm!
Định mệnh đưa đẩy, dắt tôi đến với một phụ nữ khác, sống cùng tôi cho đến tận bây giờ. Cô tên Phạm Thị Nhu, cũng là phụ nữ có tâm hồn sâu sắc. Cô vốn là một nạn nhân của chiến dịch cải cách ruộng đất, đấu tố địa chủ năm 1954, 1955. Lúc đó tôi c̣n là chính trị viên của tiểu đoàn. Tôi thấy tận mắt những chuyện đấu tố. Là người có học , lại có tâm hồn nghệ sĩ nên tôi cảm thấy chán nản quá, không c̣n hăng hái nữa.
Thú thật, lúc đó tôi thất vọng vô cùng. Trong một xă thuộc huyện Nga Sơn, tỉnh Thanh Hóa, cách xa nơi tôi ở 15 cây số, có một gia đ́nh địa chủ rất giàu, nắm trong gần năm trăm mẫu tư điền. Trước đây, ông địa chủ đó giàu ḷng nhân đạo và rất yêu nước. Ông thấy bộ đội sư đoàn 304 của tôi thiếu ăn nên ông thường cho tá điền gánh gạo đến chổ đóng quân để ủng hộ. Tôi là trưởng pḥng tuyên huấn và chính trị viên của tiểu đoàn nên phải thay mặt anh em ra cám ơn tấm ḷng tốt của ông, đồng thời đề nghị lên sư đoàn trưởng trao tặng bằng khen ngợi để vinh danh ông.
Thế rồi, một hôm, tôi nghe tin gia đ́nh ông đă bị đấu tố. Hai vợ chồng ông bị đội Phóng tay phát động quần chúng đem ra cho dân xỉ vả, rồi chôn xuống đất, chỉ để hở hai cái đầu lên. Xong họ cho trâu kéo bừa đi qua đi lại hai cái đầu đó cho đến chết. Gia đ́nh ông bà địa chủ bị xử tử hết, chỉ có một cô con gái 17 tuổi được tha chết nhưng bị đội Phóng tay phát động đuổi ra khỏi nhà với vài bộ quần áo cũ rách. Tàn nhẫn hơn nữa, chúng c̣n ra lệnh cấm không cho ai được liên hệ, nuôi nấng hoặc thuê cô ta làm công. Thời đó, cán bộ cấm đoán dân chúng cả việc lấy con cái địa chủ làm vợ làm chồng. Biết chuyện thảm thương của gia đ́nh ông bà địa chủ tôi hằng nhớ ơn, tôi trở về xă đó xem cô con gái họ sinh sống ra sao v́ trước kia tôi cũng biết mặt cô ta. Tôi vẫn chưa thể nào quên được h́nh ảnh của một cô bé cứ buổi chiều lại lén lút đứng núp bên ngoài cửa sổ nghe tôi giảng Kiều ở trường Mai Anh Tuấn. Lúc gần tới xă, tôi gặp cô ta áo quần rách rưới, mặt mày lem luốc. Cô đang lom khom nhặt những củ khoai mà dân bỏ sót, nhét vào túi áo, chùi vội một củ rồi đưa lên miệng gặm, ăn khoai sống cho đỡ đói. Quá xúc động, nước mắt muốn ứa ra, tôi đến gần và hỏi thăm và được cô kể lại rành rọt hôm bị đấu tố cha mẹ cô bị chết ra sao. Cô khóc rưng rức và nói rằng gặp ai cũng bị xua đuổi; hằng ngày cô đi mót khoai ăn đỡ đói ḷng, tối về ngủ trong chiếc miếu hoang, cô rất lo lắng, sợ bị làm bậy và không biết ngày mai c̣n sống hay bị chết đói. Tôi suy nghĩ rất nhiều, bèn quyết định đem cô về làng tôi, và bất chấp lệnh cấm, lấy cô làm vợ.
Sự quyết định của tôi không lầm. Quê tôi nghèo, lúc đó tôi c̣n ở trong bộ đội nên không có tiền, nhưng cô chịu thương chịu khó , bữa đói bữa no…. Cho đến bây giờ cô đă cho tôi 10 người con – 6 trai, 4 gái – và cháu nội ngoại hơn 30 đứa! Trong mấy chục năm dài, tôi về quê an phận thủ thường, chẳng màng đến thế sự, ngày ngày đào đá núi đem đi bán, túi dắt theo vài cuốn sách cũ tiếng Pháp, tiếng Việt đọc cho giải sầu, lâu lâu nổi hứng th́ làm thơ, thế mà chúng vẫn trù dập, không chịu để tôi yên. Tới hồi mới mở cửa, tôi được ve văn, mời gia nhập Hội Nhà Văn, tôi chẳng thèm gia nhập làm ǵ.
Năm 1988, tôi ” tái xuất giang hồ” sau 30 năm tự chôn và bị chôn ḿnh ở chốn quê nghèo đèo heo hút gió. Tôi lang bạt gần một năm trời theo chuyến đi xuyên Việt do hội văn nghệ Lâm Đồng và tạp chí Langbian tổ chức để đ̣i tự do sáng tác, tự do báo chí – xuất bản và đổi mới thực sự. Vào tuổi gần đất xa trời, cuối năm 2004, công ty Viek VTB đột nhiên đề nghị mua bản quyển bài Màu Tím Hoa Sim của tôi với giá 100 triệu đồng. Họ bảo đó là một h́nh thức bảo tồn tài sản văn hóa. Th́ cũng được đi. Khoản tiền 100 triệu trừ thuế đi c̣n 90 triệu, chia “lộc” cho 10 đứa con hết 60 triệu đồng, tôi giữ lại 30 triệu đồng, pḥng đau ốm lúc tuổi già, sau khi trích một ít để in tập thơ khoảng 40 bài mang tên Thơ Hữu Loan. Sau vụ này cũng có một số công ty khác xin kư hợp đồng mua mấy bài thơ khác, nhưng tôi từ chối, thơ tôi làm ra không phải để bán.
Màu tím hoa sim
(Nguyên văn của tác giả)
Nàng có ba người anh đi bộ đội
Những em nàng
Có em chưa biết nói
Khi tóc nàng xanh xanh
Tôi người Vệ quốc quân
xa gia đ́nh
Yêu nàng như t́nh yêu em gái
Ngày hợp hôn
nàng không đ̣i may áo mới
Tôi mặc đồ quân nhân
đôi giày đinh
bết bùn đất hành quân
Nàng cười xinh xinh
bên anh chồng độc đáo
Tôi ở đơn vị về
Cưới nhau xong là đi
Từ chiến khu xa
Nhớ về ái ngại
Lấy chồng thời chiến binh
Mấy người đi trở lại
Nhỡ khi ḿnh không về
th́ thương
người vợ chờ
bé bỏng chiều quê…
Nhưng không chết
người trai khói lửa
Mà chết
người gái nhỏ hậu phương
Tôi về
không gặp nàng
Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối
Chiếc b́nh hoa ngày cưới
thành b́nh hương
tàn lạnh vây quanh
Tóc nàng xanh xanh
ngắn chưa đầy búi
Em ơi giây phút cuối
không được nghe nhau nói
không được trông nhau một lần
Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím
áo nàng màu tím hoa sim
Ngày xưa
một ḿnh đèn khuya
bóng nhỏ
Nàng vá cho chồng tấm áo
ngày xưa…
Một chiều rừng mưa
Ba người anh trên chiến trường đông bắc
Được tin em gái mất
trước tin em lấy chồng
Gió sớm thu về rờn rợn nước sông
Đứa em nhỏ lớn lên
Ngỡ ngàng nh́n ảnh chị
Khi gió sớm thu về
cỏ vàng chân mộ chí
Chiều hành quân
Qua những đồi hoa sim
Những đồi hoa sim
những đồi hoa sim dài trong chiều không hết
Màu tím hoa sim
tím chiều hoang biền biệt
Có ai ví như từ chiều ca dao nào xưa xa
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chưa có mẹ già chưa khâu
Ai hỏi vô t́nh hay ác ư với nhau
Chiều hoang tím có chiều hoang biết
Chiều hoang tím tím thêm màu da diết
Nh́n áo rách vai
Tôi hát trong màu hoa
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh mất sớm, mẹ già chưa khâu…
Màu tím hoa sim, tím t́nh trang lệrớm
Tím t́nh ơi lệ ứa
Ráng vàng ma và sừng rúc điệu quân hành
Vang vọng chập chờn theo bóng những binh đoàn
Biền biệt hành binh vào thăm thẳm chiều hoang màu tím
Tôi ví vọng về đâu
Tôi với vọng về đâu
Áo anh nát chỉ dù lâu…
(1949, khóc vợ Lê Đỗ Thị Ninh)
Hữu Loan
© Hữu Loan
Nguồn: Huỳnh Ngọc Chênh blog.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1549843&stc=1&d=1584749896
wonderful
03-21-2020, 12:22
Hai cha con và sự giàu nghèo.
Ngày kia, có môt ông nhà giàu dắt đứa con trai nhỏ đi thăm một ngôi làng rất nghèo với mục đích là cho đứa con có cơ hội biết cuộc sống của người nghèo như thế nào.
Cả buổi, hai cha con đă thăm và quan sát sinh hoạt của môt gia đ́nh nông dân nghèo trong làng.
Hết ngày, trên đường đi trở về nhà lại, người cha hỏi đứa con trai là:
“Con thấy chuyến đi quan sát này thế nào?”
Đứa con trả lời:
“Thưa Bố thật tuyệt vời!”
Người cha hỏi:
“Con đă nh́n thấy cuộc sống của người nghèo như thế nào rồi hả?”
“Vâng. Thưa bố con đă thấy rơ.”
Người cha hỏi tiếp:
“À! Thế con có học hỏi được ǵ trong chuyến đi thăm này hay không?”
Đứa con trai liền trả lời:
“Nhà ḿnh chỉ có một con chó, nhà họ có đến 4 con. Nhà ḿnh có một hồ bơi nhỏ mà họ có cả một con sông. Để soi sáng, nhà ḿnh chỉ có vài cái bóng đèn điện c̣n nhà họ có cả ngàn v́ sao trên trời. Mỗi ngày, nhà ḿnh phải đi mua thưc phẩm để ăn, họ có sẵn ngay sau vườn và ngoài ruộng. Nhà ḿnh sống cô độc bên trong bốn bức tường kín, họ có nhiều bạn bè đến thăm hỏi. Nhà ḿnh người nào người nấy đều lui hui lo xem TV và dùng điện thoại di động một ḿnh, gia đ́nh họ quay quần tṛ chuyện với nhau những lúc rảnh rỗi…”
Trong khi người cha c̣n nh́n đứa trẻ trân trân không nói thêm được lời nào th́ đứa con trai nói tiếp:
“Con rất cảm ơn Bố đă cho con cơ hội để thấy là nhà ḿnh nghèo như thế nào!”
*
Luân lư câu chuyện:
“Không phải tiền bạc làm cho con người giàu. Chính cuộc sống đơn giản (simplicity), t́nh yêu thương trong gia đ́nh (family love/values), t́nh thân mật bằng hữu (frienships), ḷng vị tha trắc ẩn (compassion)… mới làm đời sống chúng ta giàu…”
Trần Văn Giang (ghi lại)
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1550163&d=1584793504
wonderful
03-24-2020, 12:26
Bố và tuổi thơ.
Hai mươi bốn mùa hè, con đă từng đi qua những sướng khổ buồn vui, những sum họp, biệt ly, những nụ cười và nước mắt. Con biết rằng con đường phẳng lặng đang đi trước mắt được bố nhặt hết nhọc nhằn cho mềm mại bước chân con.
***
Tuổi thơ con trôi qua b́nh lặng như những hạt nắng vàng rắc xuống trên những hàng lau bên đường, như mưa đầu mùa rụng xuống trên những chùm hoa bông giấy. Những con đường làng đầy dâm bụt in hằn bước chân, những nẻo xóm thân thương ngoằn ngoèo trong kí ức hay âm thanh của tiếng động hàng ngày vọng măi trong tâm hồn. Là tiếng cưa của bố vào ban trưa, là tiếng xoẹt của cành mây khi mẹ ngồi đan gióng, tiếng cọt cẹt của chiếc xe đạp cũ kĩ khi đứa em trai quay bánh tṛn, tiếng rao của người bán hàng rong, tiếng chuông leng keng của người bán kem, tiếng gọi nhau ơi ới trong những con hẻm, tiếng mua bán xôn xao khi đi qua cửa chợ, vẻ im ắng thơ mộng của một con đường vắng sau cơn mưa...
Trong mắt tuổi thơ con là một thế giới đầy màu sắc với những h́nh ảnh quen thuộc. Là cánh hoa bèo màu tím, là chú chuồn chuồn ớt màu đỏ, là những viên bi tṛn long lanh, là đôi mắt đen óng ánh của mẹ, là màu xám cháy rạm trên khuôn mặt bố - màu của tuổi thơ con.
Những ngày mùa gặt, bố c̣n nhớ không, vất vả thế mà có lần bố c̣n đút trong túi áo cái tổ chim đem về nhà mang tận cho con, hay những con cua đồng bố bẻ càng cột dây vào góc tường cho chúng ḅ lang thang trước thềm nhà để con đùa nghịch. Tiếng cười trẻ thơ con đổi lấy bằng những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt bố. Bao nhiêu nụ cười là bấy nhiêu nước mắt. Tưởng chừng điều nhỏ bé ấy không có ǵ để nhớ thế mà bây giờ khi lớn khôn mới biết v́ ḷng yêu thương mà bố sẵn sàng hy sinh ḿnh để con được sống trọn vẹn.
Hai mươi bốn mùa hè, con đă từng đi qua những sướng khổ buồn vui, những sum họp, biệt ly, những nụ cười và nước mắt. Con biết rằng con đường phẳng lặng đang đi trước mắt được bố nhặt hết nhọc nhằn cho mềm mại bước chân con. Những tháng ngày bập bơm, ngă lên ngă xuống trên cánh đồng theo bố mùa gặt, mặc kệ cho trời nắng vỡ đầu vẫn hào hứng chạy tít tận đâ rồi bố lắc đầu nh́n con ngán ngẩm : - Lần sau không được đi nữa nhé!
Thế giới nghịch ngợm khi c̣n tấm bé ai cũng đă từng đi qua – đi qua miền kí ức khi vé tuổi thơ chẳng bao giờ khứ hồi.
Thế đấy, tuổi thơ con lớn lên giản đơn cùng với cây cỏ dại bên đường, với năm tháng tuổi thanh xuân của bố. Tất cả đều b́nh dị và giản đơn.
Rồi một ngày, khi con biết những cọng tóc xanh lớn lên, trưởng thành, trắng đi và rụng xuống trên đầu bố là ngày bụi thời gian đă trải dài lên cả miền kí ức trong con. Bố già đi theo năm tháng để đổi lấy sự trưởng thành của con. Những lúc đó con chẳng muốn đề cập điều ǵ vượt ra tâm trí, chỉ là lúc này con đang ở đây, nơi mảnh đất cách xa quê hương bảy trăm cây số, chỉ mấy mươi tiếng đồng hồ để có thể về nhà đứng trước bố chào và nói: - Con đă về!
Nhưng điều đó con chẳng làm được bởi "Chỉ có bố là người hiểu con nhất".
Ngày tháng trôi qua, có những lúc con chỉ muốn trốn chạy tất cả mọi thứ. Con đă từng trốn ḿnh trong suy nghĩ cô đơn, là ở đây con chẳng có bố để mỗi lần vấp ngă không ai nâng bước chân con. Con muốn vượt ra khỏi thời gian hữu hạn của con người để đi đến cái hư không, bất tận, muốn bố trẻ măi không già. Nhưng điều đó là không thể phải không bố?
Con vẫn c̣n rất nhớ những điều bố đă dặn, rằng "Không ai có thể cho con Không điều ǵ, chỉ có bố mẹ mới cho con Không". Cái Không đầu tiên là không một ai ngoài chính bản thân con, cái Không thứ hai cần phải có điều kiện người ta mới cho con và hơn nữa Không thứ ba là chỉ bố mẹ mới cho con mà không cần điều kiện. Con hăy nhớ điều ấy. Là đàn ông đừng để đôi tay mềm dễ làm khổ người ta. Bởi con biết rằng đôi tay bố quá cứng để dọn sạch lối con đi.
Tiến Hoàng.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1551927&d=1585052961
wonderful
03-27-2020, 13:16
Hai người du khách và chiếc ví tiền.
Hai người khách bộ hành đang đi cùng nhau trên một con đường th́ một người bỗng nhặt được một chiếc ví đầy cứng.
"Tôi may mắn quá!" anh ta nói.
"Tôi đă nhặt được một chiếc ví. Nó nặng như thế này th́ chắc chứa đầy tiền đây."
"Đừng nói là 'tôi đă nhặt được như thế,'" người bạn đồng hành với anh ta nói.
"Phải nói cho đúng là ' chúng ta đă nhặt được và 'chúng ta may mắn quá.' Bạn đồng hành với nhau th́ phải chia nhau cả cái may lẫn cái rủi trên đường mới phải."
"Ố không, không đâu, " người kia giận dữ nói. "Tôi đă nhặt được th́ nó là của tôi."
Ngay khi đó họ nghe thấy tiếng quát to "Đứng lại, đồ ăn cắp!". Họ nh́n quanh và thấy một đám người cầm gậy gộc đang đi về phía họ.
Người nhặt được chiếc ví đâm ra hoảng sợ.
"Chúng ta chết mất nếu họ t́m được trong người chúng ta chiếc ví của họ,"
"Ồ không, không" người kia đáp, "Hồi năy ông không chịu bảo là 'chúng ta', th́ bây giờ ông cũng đừng có nói là 'chúng ta' đấy nhé. Phải giữ lấy lời. Phải nói là 'Tôi sẽ chết mất."
Bài học: Chúng ta đừng mong người ta chia sẻ với ḿnh cái rủi mà lại không chịu chia sẻ với họ điều may mắn.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1553649&d=1585314950
wonderful
03-31-2020, 13:28
Đọc chuyện hài hước 'cho nhẹ cái đầu' giữa mùa dịch.
Những thứ hài hước và nhẹ nhàng trở thành liều thuốc tinh thần của nhiều người Mỹ giữa trăm ngàn chuyện phải lo trong mùa dịch COVID-19. Một số nghiên cứu trước đó cho thấy căng thẳng cao độ có thể khiến hệ miễn dịch suy yếu.
Jonathan Jaffe, chủ bút một tờ báo châm biếm ở New Jersey, cho biết lượng truy cập đă tăng hơn 40% kể từ khi nước Mỹ có ca tử vong đầu tiên v́ COVID-19 hôm 28-2.
"Chúng tôi chỉ cố gắng t́m ra những khía cạnh nhẹ hơn của cuộc khủng hoảng với các bài báo nói với độc giả rằng đây chỉ là tạm thời và hăy cùng nhau vượt qua nó", Jaffe chia sẻ với Hăng tin Reuters.
Mỹ hiện đă trở thành vùng dịch lớn nhất thế giới với hơn 140.000 ca nhiễm COVID-19 và gần 2.500 người chết. Các bài viết về tâm dịch New York đang thiếu thốn máy trợ thở ra sao, số người chết nhiều tới mức phải lập các nhà xác dă chiến là những container đông lạnh ngay bên ngoài bệnh viện đă tràn ngập các mặt báo và phát đi phát lại trên các nhà đài.
Đó là thực tế quá khốc liệt đến mức nhiều người đă t́m cách chối bỏ và t́m kiếm các liều thuốc tinh thần. Các chuyên gia y tế phải thừa nhận sự hài hước vào lúc này là phương thuốc duy nhất có thể giúp người Mỹ sống sót qua cuộc khủng hoảng COVID-19.
Vẫn giữ lại bản chất "cà khịa" nhưng thêm vào các yếu tố tích cực, tờ nhật báo của Jaffe đă giúp nhiều người "nhẹ đầu". Chẳng hạn, Anheuser-Busch, một công ty bia có từ năm 1852 của Mỹ, đang chật vật chuyển từ sản xuất bia sang thuốc sát trùng trong mùa dịch corona.
Lệnh hạn chế đi lại buộc các show hài phải tạm ngừng sản xuất và khiến các danh hài như Jimmy Kimmel, Jimmy Fallon, Stephen Colbert hay Trevor Noah chôn chân ở nhà.
Nhưng họ không thất nghiệp. Hàng triệu người đă xem rồi cười nắc nẻ khi Fallon phát trực tiếp cảnh ngồi lảm nhảm những câu chuyện cười với chiếc laptop của ḿnh. Colbert cũng tự ghi h́nh chương tŕnh của ḿnh ngay bên ngoài hiên nhà.
Những bản tin như vậy không chỉ làm dịu các dây thần kinh mà c̣n làm giảm các hormone gây căng thẳng. Một số nghiên cứu lâm sàng đă cho thấy căng thẳng cao độ sẽ khiến hệ miễn dịch của cơ thể suy yếu.
Không phải ngẫu nhiên mà tại Trung Quốc, trong giai đoạn COVID-19 đang hoành hành, nhà chức trách vẫn huy động các bác sĩ và chuyên gia tâm lư xoa dịu tinh thần những người vừa bị nhiễm virus corona trong các trung tâm cách ly, bệnh viện dă chiến.
"Sự hài hước sẽ là áo giáp tinh thần giúp con người ta vượt qua thời kỳ bi thảm", nhà tâm lư học Sean Truman ở Minnesota chia sẻ với Reuters.
"Hài hước một chút, thế giới sẽ khác đi" - tên một quyển sách đă được phát hành ở Việt Nam - có lẽ sẽ hợp với nhiều người Mỹ, đặc biệt là người nghèo và không có bảo hiểm.
Cười chút thôi, cho nhẹ bớt cái đầu!
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1555996&d=1585661232
wonderful
04-05-2020, 12:35
Vài câu chuyện ấm ḷng khắp châu Á giữa mùa dịch corona.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1559138&d=1586091578https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1559139&d=1586091588
Tại Singapore, Tong Yee (45 tuổi) cùng 2 con gái của ḿnh - Rui'en (10 tuổi) và Ruirui (6 tuổi) - đă tự tay đóng gói các phần ăn tặng cho đội ngũ nhân viên y tế đang làm việc không mệt mỏi để chống lại sự lây lan của virus corona. Trên mỗi hộp thức ăn, 2 cô bé tự tay ghi các thông điệp khích lệ để gửi gắm đến các nhân viên y tế, như là “Singapore tin bạn”, “Chúng tôi biết bạn có thể làm được”, “Chúng tôi yêu bạn”... Ảnh: Tong Yee.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1559140&d=1586091680
Khi dịch bệnh lây lan đến Nhật Bản, những nhà thuốc, cửa hàng đă treo biển với nội dung giới hạn số lượng khẩu trang mà khách hàng có thể mua. V́ thường xuyên xảy ra thiên tai hàng năm, nên người Nhật luôn sống với tinh thần "giúp đỡ người khác chính là giúp đỡ chính ḿnh". Đối mặt với virus corona, thay v́ “quét sạch” các siêu thị, người Nhật chọn cách đổ xăng nửa b́nh, mua gạo vừa đủ ăn để chia sẻ với những người khác. Bên cạnh đó, hàng triệu chiếc khẩu trang y tế đă được người dân trên khắp nước Nhật gửi sang Trung Quốc với thông điệp: "Vũ Hán cố lên!". Ảnh: Kyodo.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1559141&d=1586091705
Khi thấy khẩu trang trở nên khan hiếm, Andy Đào Nguyên (12 tuổi, TP.HCM) đă dành toàn bộ tiền ĺ x́ để mua khẩu trang phát cho người đi đường. "Con rất vui khi khẩu trang được tặng tới tận tay cho mọi người. Dịch cúm này tuy chưa lây lan quá rộng nhưng rất nguy hiểm. Con mong món quà nhỏ của ḿnh sẽ giúp nhiều người pḥng tránh bệnh hơn", Andy Đào Nguyên nói với ****.vn. Ảnh: NVCC.
wonderful
04-06-2020, 13:13
B́nh phục khỏi virus mới hay tin cha đă qua đời một tháng trước
**** trích dịch bài đăng trên AP, về câu chuyện của một gia đ́nh tại Vũ Hán (Trung Quốc). Người con trai nằm điều trị tại bệnh viện không biết cha ḿnh đă qua đời v́ Covid-19 một tháng trước đó.
4 thành viên của gia đ́nh Wu Di (Vũ Hán) nhập viện v́ mắc virus. Sau cùng, người cha đă không trở về, c̣n anh không có cơ hội nói lời tạm biệt sau cuối với ông.
Trong hơn một tháng, Wu Di không hề hay biết cha ḿnh đă qua đời v́ Covid-19.
Chỉ mới cách đây vài tháng, ông Wu Chuanyong (68 tuổi), cha của Wu Di vẫn đang tận hưởng cuộc sống nghỉ hưu yên b́nh cùng với gia đ́nh tại thành phố Vũ Hán (Trung Quốc).
Mỗi sáng, ông thường đi dạo quanh công viên và ngồi xem phim truyền h́nh vào buổi tối trước khi đi ngủ.
“Ông ấy là người tiết kiệm và luôn rất quan tâm đến những người em của ḿnh v́ là anh cả”, người con 34 tuổi của ông kể lại.
Trong kư ức của Wu Di, những cuộc họp mặt đầu năm mới vào dịp Tết Nguyên đán luôn đầy ắp tiếng cười và sự ấm áp. Nhưng tất cả chỉ c̣n là kư ức, khi dịch bệnh Covid-19 tấn công Trung Quốc vào đầu năm nay.
Cuối tháng 1, vài ngày trước 30 Tết, anh và mẹ lên cơn sốt 39 độ. Ba ngày sau, cha anh cũng có biểu hiện sốt tương tự. Trong khi đó, mẹ vợ anh bắt đầu có những cơn ho kéo dài.
Vài tuần sau, kết quả xét nghiệm của họ đều có dương tính với virus corona.
Wu Di và cha mẹ được đưa vào danh sách chờ, nhưng phải vài ngày sau mới được nhập viện. Xe cứu thương đến đưa bố mẹ của anh đi vào giữa đêm. Trong khi đó, Wu Di lại được chuyển tới một bệnh viện khác.
Đáng buồn, ông Wu Chuanyong đă qua đời trên đường nhập viện.
Lo sợ tin buồn sẽ ảnh hưởng đến quá tŕnh chữa trị của Wu Di, mẹ và vợ anh đă giấu tin. Suốt hơn một tháng nằm viện, anh không hề hay biết cha ḿnh đă ra đi v́ loại virus nguy hiểm.
Tuy nhiên, qua những lần gọi điện cho mẹ, Wu Di nhận thấy có chuyện ǵ đó không ổn. “Mỗi lần gọi điện hỏi sức khỏe của bố, mẹ tôi đều nói ông ấy vẫn b́nh thường”, người đàn ông 34 tuổi nhớ lại.
Trong kư ức của Wu Di, cha mẹ anh đều là những người trải qua tuổi trẻ gian khó, với điều kiện ăn uống thiếu thốn, có những bữa chỉ có món đậu luộc để cầm hơi.
“Sống trong nghèo khó lâu, ông ấy luôn có tính tiết kiệm. Dẫu vậy, ông ấy luôn cố gắng chu toàn cho gia đ́nh không thiếu thốn thứ ǵ. Cha tôi cũng là người nấu ăn, mua nhu yếu phẩm cho gia đ́nh hàng ngày”, anh nhớ lại.
Dần dần, chất lượng cuộc sống của gia đ́nh được cải thiện. Điều kiện kinh tế ngày càng phát triển ở Trung Quốc đă cho phép ông Wu và người thân đi du lịch nước ngoài. Năm ngoái, vợ chồng ông đi cùng nhau tới Nga và UAE.
Song, những tháng ngày tận hưởng cuộc sống tuổi già chưa kéo dài lâu th́ đại dịch ập đến.
Ngày 19/2, mẹ của Wu Di xuất viện. Không muốn con trai sốc trước tin buồn, bà nói dối anh rằng quần áo của bố mẹ đều đă bị tiêu hủy để tránh mang theo mầm bệnh. Như để giữ vững niềm hy vọng cuối cùng, anh cũng không hỏi quá nhiều về cha.
Đến tháng 3, Wu Di mới b́nh phục hoàn toàn và được xuất viện. Hai tuần sau, vợ anh mới báo tin. Tuy nhiên, Wu Di chỉ đáp lại nhẹ nhàng: “Anh biết chuyện đó rồi”.
Wu Di cho biết anh không oán trách gia đ́nh, chỉ hối hận v́ không thể gặp cha ḿnh lần cuối. Song, trong thâm tâm, anh biết điều ấy là không thể khi các biện pháp kiểm dịch nghiêm ngặt được thiết lập.
Peng Jing, vợ Wu Di, là người duy nhất trong gia đ́nh không mắc virus corona. Giờ đây, cô dành mỗi ngày để động viên chồng ḿnh mạnh mẽ, trở thành trụ cột gia đ́nh như cách ông Wu Chuanyong đă làm.
“Người ở lại vẫn phải sống tiếp và có nhiệm vụ sống thay phần người đă khuất nữa”, cô nói.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1559650&d=1586178710
Wu Di đă không có cơ hội gặp mặt cha ḿnh lần cuối. Ảnh: News.cn
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1559651&d=1586178723
Người dân chờ đợi nhận tro cốt người thân bên ngoài một nhà tang lễ ở Vũ Hán hôm 26/3. Ảnh: Caixin.
cha12 ba
04-07-2020, 15:02
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1560322&stc=1&d=1586271724
Thằng Tèo là bạn nối khố của tui, cái thằng ngày xưa chuyên trốn học rồi mượn tập của tui chép bài, sau đó gia đ́nh nó chuyển lên Ś g̣n sinh sống từ đó tui bặt tin nó cho đến hôm nay.
Vậy mà hôm rồi nó đến thăm tui trông cái tướng nó oai vệ đạo mạo như một học giả thứ thiệt tui cũng không biết làm sao nó t́m được nhà tui, hỏi th́ nó cười hề hề nói đường đi trong miệng ḿnh chớ đâu .
Khi chào hỏi nhau xong nó lấy từ trong cái giỏ một chai Hennessy nó vừa khui chai rượu vừa nói:
- Tao biết mày chỉ uống rượu đế nhưng mày thông cảm cho tao bây giờ chai rượu nào có giá dưới đôi ba triệu là tao không uống được.
Tui không tin cái thằng học dở nhất lớp ngày xưa bây giờ sao mà nó cao sang đến như vậy?Nhưng mấp miếng rượu nó đưa sao lại có mùi chuối hột tính hỏi nó nhưng không dám hỏi.
Nó cười ha hả rồi nói tiếp :
- Bây giờ ra đời người ta phải hơn nhau một cái đầu mày biết không? Nhờ cái lư lịch sáng trưng của ḍng họ tao mà tao được du học nước ngoài, tao bây giờ có học vị Thạc sỹ, Tiến sỹ tầm quốc tế rồi nhe mậy. Tao vừa hoàn thành cái luận án tại Trường Đại học OxFord : *CẢI TẠO ĐẤT TRỒNG RAU MUỐNG ĐỒNG TRÊN SAO HỎA .
- Sao hỏa mà sao trồng rau muống được trời?
- Đó... hơn nhau cái đầu là chỗ đó, ḿnh phải động năo nghĩ ra những chuyện chưa ai từng nghĩ ra chứ. Khi mới về nước tao cũng đă đăng kư bản quyền cách:
*LUỘC TRỨNG KHÔNG CẦN NƯỚC .
Với cách này tao hứa chắc dân nghèo sẽ tiết kiệm được công và sức khi luộc trứng không cần đổ miếng nước nào.
- Vậy mày luộc bằng cái ǵ mà hay vậy?
Nó cười ha hả rồi nói:
- Th́ mày đổ chai hennessy này vô nồi luộc đâu cần nước mà có mùi rượu thấm vô cái trứng nó sẽ thơm hơn phải không ? Khi trứng chín mày ăn trứng khỏi cần uống rượu là đă say rồi, 2 trong 1 khỏi cần tổ chức nhậu nhẹt lu bu? Tửu lượng 1 xị như mày th́ ăn một trứng, muốn ngon th́ luộc hột vịt lộn khỏi cần phải tốn muối tiêu hay rau răm.
Tui nghe nói như vậy thiệt t́nh tui phục nó sát đất, chỉ có vậy mà trước tới nay không ai nghĩ ra.
Thằng Tèo nó thấy tui trơ mắt ra nh́n nó như vậy nó có vẻ thương hại tui lắm, nó nói tiếp :
- Mày có biết trên thế giới này có bao nhiêu Quốc gia bao nhiêu ngôn ngữ không?
- Tui lắc đầu, nó nhấp miếng rượu rồi nói :
- Hiện nay thế giới có 204 quốc gia, trong đó thành viên của Liên hợp Quốc là 193 nước. Có gần 500 thứ tiếng và có ít nhất là 7099 ngôn ngữ.Tao đang đăng kư nghiên cứu sáng chế ra cái gọi là:
*NGÔN NGỮ TOÀN CẦU.
Tháng rồi tao được mời tham gia cuộc họp thường kỳ của Diễn đàn kinh tế Thế giới vừa nghe tao tŕnh bày luận án th́ cả Hội đồng bảo an Liên Hiệp Quốc ok cái rụp. Nếu thành công tao sẽ có 1 tỷ USD tiền thưởng, nếu mày tham gia giúp tao tao sẽ trích cho mày 5% để mày có dịp đổi đời chứ ngày ngày cầm cây đàn đi mua vui cho thiên hạ được bao nhiêu tiền c̣n bị chửi lên chửi xuống.
Tui nhẩm tính 5% của 1 tỷ đô là 50 triệu USD trời ơi... đúng là hết cơn bỉ cực có ngày thới lai mà.
Tui hỏi nó:
- Vậy nhiệm vụ của tao làm ǵ cho mày.
Thằng Tèo nó cười ngất :
- Dốt như mày th́ làm cái ǵ được, mày chỉ cần lo hậu cần phê pháo, lo ăn uống cho tao trong thời gian tao hoàn thành luận án. Bây giờ tao thí dụ cho mày nghe nhé, tao muốn ăn tao chỉ cần chỉ tay vô miệng, cái miệng nhép nhép là ai cũng biết là tao muốn ăn cơm phải không?
- Ừ, thấy cũng có lư.
- Tao muốn nhậu th́ cái tay co lại như cầm cái ly đưa lên miệng ai cũng biết là tao uống nước phải không?
- À, mày hay thiệt đó. C̣n như muốn hăm đánh ai chỉ cần cầm cái nắm đấm giơ lên phải không.
Tèo nó khen:
- Mày đúng là thông minh, tao không chọn lầm người.Khi NGÔN NGỮ TOÀN CẦU thành công, trái đất này sẽ là một khối tỉnh lặng, con người khỏi phải cần nói chuyện cho lu bu. Nghĩa là muốn nói ǵ cứ ra dấu là tự hiểu. Không cần phải ca hát chi cho mệt đúng không mậy?
Nghe nó thao thao bất tuyệt thiệt t́nh tui phục nó sát đất rồi. Mà hỏng ca hát chắc là tui thất nghiệp.
Nó đưa cái cạc cho tui. Trời ơi... nh́n cái cạc thôi là tui muốn ôm hun nó một cái...
TIẾN SĨ , THẠC SĨ TÔNY TÈO
số nhà 766 V V K P1 Q5 TPHCM.
Nó nói:
- Trong này có số phone của tao, có ghi địa chỉ nhà tao. Mai mày có đến cứ kêu Taxi mà đi, tao trả tiền cho mày đừng ngaị.Tao sẽ ứng trước cho mày 5 hay 10 ngàn đô cho mày có kinh phí mua xe, mua điện thoại, mua cái Latop tốt tốt để tiếp tao lưu trữ hồ sơ.
Thấy tui đơ người nó nói tiếp :
- Nhớ nhe, đến nhà tao mày gặp Bảo vệ chỉ cần nói : Cho gặp ngài Tony TÈO họ sẽ cho mày vô liền, c̣n mày nói thằng Tèo là không ai tiếp đâu nghen. À mà nếu bảo vệ có hỏi mày là bạn làm sao với tao th́ mày nhớ nói tôi là bạn cùng pḥng với nó.
Tui tiễn thằng Tèo lên chiếc Taxi khi nó về rồi tự nhiên tui thấy ḿnh nhỏ bé với Kiến thức của nó... nhưng biết đâu khi tiếp tay cùng nó làm Luận án cái công tŕnh này ḿnh nếu thành công biết đâu ḿnh cũng có một danh hiệu ǵ đó th́ sao nhỉ ? Tiến sỹ, Thạc sĩ th́ tui không với tới chứ cỡ như Đại học sĩ hay Đại giáo sư chắc ăn như bắp.He he lúc đó mấy thằng bạn nhậu không dám kêu ḿnh là Bầu tèo nữa mà nói phải cung kính gọi ḿnh là:
BÙI TIÊN SINH .
Sáng hôm sau theo lời chỉ của nó tui đón Ta xi tới ngay địa chỉ nó cho, đúng là nhà nó giàu thiệt. Một căn Biệt thự to đùng dài sọc như cái ṭa lâu đài trong chuyện cổ tích, tui mới ngập ngừng xuống xe th́ một anh Bảo vệ bước tới hỏi :
- Xin lỗi, anh cần chi ạ?
- Dạ Tony Tèo là Bạn tui, nó cho tui cái địa chỉ này.
Nh́n cái cạc anh Bảo vệ có vẻ hiểu :
- A, vậy anh là bạn của Tiến sỹ Tony TÈO ?
- Vâng. Bây giờ nó có nhà không anh? Hôm nay nó hẹn tui đến để tiếp tay nó hoàn thành cái luận án:
NGÔN NGỮ TOÀN CẦU .
Anh bảo vệ gật gù :
- Anh có thể cho biết anh là bạn như thế nào của ngài Tony?
Tui nói như khoe:
- Tony Tèo là bạn cùng pḥng của tui ?
Nghe tui nói 2 chữ cùng pḥng anh ta gật gù nói :
- Vậy anh đợi tui một chút.
Anh ta a lô cho ai đó chỉ một lúc sau có mấy người nào lạ hoắc xuất hiện đè tui họ trói lại...
Vị Bác sỹ nghe tui kể đầu đuôi sự việc anh ta có vẻ như đă hiểu ra cớ sự :
- Hôm nay nay anh có thể xuất viện được rồi, về nhà kiếm cái nghề nào ḿnh biết th́ ráng tập trung làm từ từ cũng sẽ thành công. Nghe theo lời mấy thằng khùng xúi dại có ngày anh cũng khùng theo nó. Thằng Tèo bạn anh, gia đ́nh nó đưa lên trên này điều trị hơn 20 năm rồi anh biết không? Tôi biết anh chỉ vô t́nh nghe nó nổ rồi a dua theo nó thôi nên tôi cho anh về đó.
Tui ngơ ngác hỏi :
- Ủa vậy tui đang ở đâu vậy bác sỹ?
- Bệnh viện Tâm thần c̣n gọi là nhà thương Chợ quán.
- Trời ơi... như vậy thằng Tèo nó có đi du học bên Mỹ không bác sỹ?
- Nó ở Mỹ tho th́ có, nhà nó giàu mà có thằng con trai ba lơn c̣n mắc bệnh hoang tưởng nặng, anh không biết nên mới bị nó gạt. Nhân loại gần 2 triệu năm mới tiến hóa tạo ra ngôn ngữ, chữ viết cho các quốc gia, dân tộc, các vùng miền... mỗi nơi đều có ngôn ngữ riêng vậy mà thằng khùng đó nó biến loài người trở lại thời đồ đá giao tiếp nhau bằng cách quơ tay ra dấu đúng là hết thuốc chữa rồi.
Từ đó bạn bè ai cũng thấy tui ôm cây đàn trở lại cái nghề Cắc cùm cum, c̣n thằng Tony Tèo bạn tui hôm qua đọc báo thấy người ta đang khen nó đang hoàn thành cái công tŕnh XXOO ǵ đó ghê gớm lắm, vái trời lần này nó đừng rủ tui tham gia nữa. A di đà phật cầu Phật cầu Trời cho tôi 2 chữ B́nh an . /.
Bùi Trung.
cha12 ba
04-08-2020, 00:28
04/07/20
Thiếu Tá Lê Hữu Nhân với giọng nói đều đều, có vẻ mệt mỏi v́ mất ngủ, anh tự giới thiệu và nói về quá tŕnh anh đi tŕnh diện vào ngày ba mươi tháng Tư bảy lăm:
- Tôi là lính địa phương quân đóng ở Bến Tre trước bảy lăm. Tôi bị đưa đi tù cải tạo tận ng̣ai Bắc: Hoàng Liên Sơn rồi Lào Kai. Đầu năm tám mươi họ chuyển chúng tôi về Nghệ Tĩnh, Lư Bá Sơ. Cuối năm tám mươi tôi được ‘lệnh tha’ thuôc diện sức khỏe. Đi tù cải tạo ở ng̣ai Bắc nghề chính của tôi là sẻ gỗ. Tôi bị tai nạn cây đè, gẫy kín xương đùi trái…
Đoạn anh đưa tay phải lên cao choàng vai người bạn ngồi bên cạnh, rồi anh bảo:
- Nhờ đi tù cải tạo tận ng̣ai Bắc mà tôi được biết anh Phùng này đây. Chúng tôi ở cùng chung một trại từ Hoàng Liên Sơn…
Nói đến đây, anh và anh Phùng, hai người ôm nhau cùng cười. Anh Phùng cảm động, cố nuốt nước bọt, giọng anh ngậm ngùi:
- Nguyên tôi là Đại úy, Lực Lượng Đặc Biệt, đóng ở Vùng Ba Biên Giới, tiếp liệu và liên lạc với bên ngoài hoàn toàn bằng trực thăng. Việt cộng dùng đặc công đánh úp đồn. Tôi bị bắt. Gia đ́nh được khai báo tôi bị mất tích, xem như đă chết. Vợ tôi lănh ‘tiền tử’. Khi bị bắt, tôi thuộc diện tù binh, nhưng đến bảy lăm cộng sản chuyển tôi sang chế độ học tập cải tạo. Năm bảy sáu họ chuyển tôi ra tận ngoài Bắc, nên mới được ở chung với ông thiếu tá Lê Hữu Nhân này đây. Khi cấp cứu anh Nhân bị gẫy kín xương đùi tại Lào Kai, có tôi. Chính ở Lào Kai tôi và anh Nhân hái được trái “mắc cọp”, trái cây quí của người Bắc. Xin lỗi anh em, tên nó nghe không thơm lắm, nhưng khi ăn không đến nỗi nào. Câu chuyện trái “mắc cọp” v́ cái tên vô duyên của nó làm cho anh em ṭan nhóm điều trị cười một trận.
Sau đó thiếu tá Nhân tiếp nối câu chuyện về anh:
- Sự thật th́ cho tới năm bảy lăm tôi vẫn c̣n là tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 552 Địa Phương Quân, tỉnh Bến Tre. Bộ chỉ huy của tiểu đoàn đóng ở rừng Rạch Rợp, dựa lưng vào sông Ba Lai. Địa bàn hoạt động của tiểu đ̣an gồm 16 xă thuộc quận Ba Tri. Sau khi Tướng Nguyễn Khoa Nam tuẫn tiết vào đêm 30 tháng Tư bảy lăm, cũng như các sĩ quan của các đơn vị quân đội Vùng 4, chúng tôi buông súng và đi tŕnh diện tại quận Ba Tri. Đến tŕnh diện, thoạt tiên thấy cộng sản họ cũng tử tế. Họ đội nón tai bèo có, nón cối có, đến ân cần nói chuyện với các sĩ quan tŕnh diện. Tất cả họ đều nói một câu mà h́nh như có ai dạy cho họ và họ thuộc ḷng sẵn trong bụng. Họ bảo anh em chúng tôi: “Các anh phải thật thà, thành khẩn mà khai báo, đừng có khai man tên họ, lư lịch và chức năng của ḿnh. Cách mạng có cái nh́n thấu suốt tam đại, tứ đại của các anh”. Một anh chiến binh cộng sản coi c̣n trẻ, chừng mười bảy, mười tám, đội mũ tai bèo, nói giọng Bắc, đến nhẹ nhàn hỏi tôi và ghi tên họ cùng chức năng Tiểu đoàn trưởng của tôi. Một ông sĩ quan của họ, đội nón cối và cũng người miệt ngoài đó, đến cúi xuống trên tờ kê khai lư lịch của tôi, đóng khung bằng mực đỏ chức năng Tiểu đoàn trưởng của tôi. Đoạn ông ta ngước ngược tṛng con mắt lên nh́n tôi, cái nh́n sắc lạnh xuyên suốt cột sống tôi. Cái nh́n ghê rợn ấy có sức ám ảnh tôi. Măi đến bây giờ đôi khi tôi vẫn nh́n thấy lại trong những cơn ác mộng. Nói thật với các anh em, lúc đó tôi đă thấy cái ǵ bất ổn cho riêng tôi…
Làm xong mọi thủ tục, họ bảo: “các anh ai về nhà nấy, và chờ lệnh gọi tập trung”.
Trên đường về nhà, tôi suy nghĩ thật mông lung. Tôi có cảm tưởng ḿnh là con cá nằm trên thớt đang giăy dụa. Tôi gặp thượng sĩ Long đang chạy xe Honda. Nó là thượng sĩ già, kinh nghiệm, từng trải, trước sau như một, trung hậu với tôi. Tôi đem chuyện kể cho nó nghe. Nó có vẻ sợ cho tôi, nó bảo:
- Hay ông thầy về tŕnh diện ở thị xă Kiến Ḥa cũng không muộn. Ở đó có người có ta, chớ ở quận Ba Tri này, chỉ có ông thầy là lớn. Ngại lắm…
Tôi c̣n măi cân nhắc, thượng sĩ Long vụt nói:
- Giờ này không c̣n ai dám chạy xe lôi xe lam rước khách cả. Được, tôi chở ông thầy đi Kiến Ḥa bằng xe Honda của tôi.
Chỉ vỏn vẹn có 5 phút, nó ghé nhà cho vợ nó hay. Nó bảo tôi ngồi sau lưng nó, ôm nó thật chặt. Nó chở tôi một mạch về Kiến Ḥa. Trên đường vảo thị xă Kiến Ḥa tôi gặp Trung tá Bùi Tấn Bửu mới hôm qua ông c̣n là Tham mưu trưởng Tiểu khu Kiến Ḥa, bây giờ ông mặc thường phục, dân sự, chân mang dép, đang đi lẹt xẹt trên vỉa hè đường phố. Tôi liền đến tŕnh bày với ông ta về sự thể của tôi tại Ba Tri. Ông ta hơi ngại cho tôi. Ông ta bảo:
- Ở quận Ba Tri không ai mà không biết anh. Th́ cũng đành vậy thôi.
Lúc ấy trông mặt ông ta có vẻ căng ra. Mồ hôi rịn trên trán, ông vụt hỏi tôi:
- Quê anh ở Sa-đéc? C̣n sớm chán, về ngay quê quán ḿnh mà tŕnh diện cho có bà con và cũng có vẻ thật thà hơn. Chớ ở Bến Tre này anh cũng biết ngại lắm, chính tôi cũng không biết thân phận của tôi ngày mai ra sao?
Tên Thượng sĩ già của tôi cũng chụp nói vào:
- Đúng rồi đó ông thầy. Tôi đưa ông thầy xuống phà, xong tôi bốc ông thầy lên ngă ba Trung Lương để ông thầy đón xe đ̣ về bến phà Mỹ Thuận rồi thẳng về Sa Đéc nội trong ngày, trước hai hay ba giờ chiều nay.
Tôi bắt tay từ giă trung tá Bùi Tấn Bửu. Chúng tôi chưa hề bắt tay nhau ngỡ ngàng như vậy, không phải là lời chào vĩnh biệt, cũng không phải lời hẹn tái ngộ. Có ǵ bẽ bàng cho thân phận chúng tôi.
Ngă ba Trung Lương, một ngă ba sầm uất, nhộn nhịp của các tỉnh phía Nam Saig̣n. Nó nằm bên này sông Tiền trên trục giao thông của các tỉnh thuộc đồng bằng sông Cửu Long. Nó nối liền đường về các tỉnh miền Tây, đường đi Mỹ Tho,Vĩnh Long, bến phà Mỹ Thuận, về Sa Đéc và Đồng tháp v.v…Cách nó không xa là căn cứ Đồng Tâm, Hậu Cần Quân Khu 4. Và cũng cách nó không xa là Bộ Tham Mưu của Sư đ̣an 7. Hôm nay, tại ngă ba Trung Lương, người qua kẻ lại có vẻ bối rối khác thường. Ai cũng có bộ mặt thản thốt, ngỡ ngàng. Những anh em binh sĩ quân đội Việt Nam Cộng Ḥa mới hôm qua, hôm nay mặc đồ dân sự, chân mang dép, đứng nh́n sững sờ các chú lính giải phóng, đội nón tai bèo, lái xe jeep chạy tứ tung, vô kỷ luật. Họ không biết lái, họ húc phải người, tung cả quán hàng. Có xe bị lật bên đường. Có xe hết xăng bỏ ngay giữa con lộ. Nh́n lại, đó là những chiếc xe nhà binh mà các bộ đội giải phóng lấy tại căn cứ Đồng Tâm và Bộ Tham Mưu Sư đ̣an 7. Có người lính giải phóng đội nón tai bèo, đứng trên xe jeep la lớn bằng giọng Bắc Kỳ: “Đó là qui luật của chiến tranh”, và anh ta chĩa súng AK lên trời bắn đùng đùng. Tôi thấy buồn lắm. Buồn lắm các anh em…Mới hôm qua cả Quân Đ̣an 4 đều nắm vững tay súng, chủ động trên khắp chiến trường, làm chủ trong mọi t́nh thế. Đêm qua Tướng Nguyễn Khoa Nam tuẫn tiết tại Cần Thơ, cả Quân Đ̣an 4 sụp đổ. cộng sản chiếm cả Vùng 4 không tốn một viên đạn. Tôi cảm thấy mất mát quá nhiều. Tôi vô cùng xấu hổ khi thấy ḿnh cải trang trong bộ đồ dân sự, chân mang dép. Tôi thấy thương ḿnh vô hạn. Tôi c̣n trẻ. Tôi mới 32 tuổi, Tiểu Đoàn Trưởng! Cuộc đời binh nghiệp của tôi chấm dứt sớm và thê thảm như vậy sao? Tôi nghĩ đến Tú, vợ tôi. Tôi yêu Tú vô hạn. Tôi nhớ các con tôi. Có lẽ giờ này tất cả mẹ con đang ngóng mong tôi tại Sa Đéc. Cầm ḷng không được, nước mắt dâng tràn…
Không muốn để tâm t́nh xúc động của các anh em kéo dài, tôi bèn lên tiếng yêu cấu Thiếu tá Nhân tiếp tục câu chuyện từ ngă ba Trung Lương về Sa Đéc.
Thiếu tá Nhân bậm môi, cố gắng lấy hết can đảm mới đủ b́nh tĩnh tiếp nối câu chuyện của ḿnh:
- Như các anh biết, lúc đó xe chạy rất ít. Tôi có ư sợ không có xe về sớm để kịp giờ tŕnh diện. May quá lúc đó một chiếc xe nhà binh GMC cũng đang chạy trờ tới. Trên xe có mấy anh em bộ đội giải phóng đội nón cối, cũng có những người đàn ông đàn bà mặc đồ dân sự. Tôi liền đưa tay đón chiếc xe lại. Khi đến gần, họ ngừng xe lại, tôi thấy người tài xế lại là chú lính Việt Nam Cộng ḥa. Tôi mạnh dạn hỏi lớn:
- Cho quá giang về phà Mỹ Thuận có được không?
Một anh bộ đội giải phóng, nói giọng Bắc la lớn:
- Nào! Lên đi nào. Khẩn trương lên. Trưa cả rồi.
Một cánh tay đưa xuống kéo tay tôi lên. Khi bàn tay tôi chạm phải bàn tay anh, tôi thấy tay áo anh làm bằng vải kaki xanh Nam Định. Tim tôi se lại. Dưới màu kaki xanh Nam Định này, tôi đă nhiều lần nh́n thấy trên chiến trường những xác chết trẻ trung dưới hai mươi tuổi, trên ngực họ, trên tay họ hay trên lưng họ có xâm hàng chữ “Sanh Bắc, Tử Nam”.
Xe chạy…chạy xa ngă ba Trung Lương. Mọi người ngồi trong xe đều im lặng. H́nh như mỗi người đang theo đuổi những ư nghĩ riêng tư của ḿnh. Ai cũng có vẻ ngỡ ngàng khi chạm phải mắt nhau. Xe chạy qua những thôn xóm quen thuộc tôi đă từng qua lại nhiều lần từ thuở thiếu thời, cắp sách đến trường gặp thầy, gặp bạn. Hôm nay nay trông quạnh vắng lạ thường. Trường học đóng cửa không một bóng dáng học tṛ, chợ búa tiêu điều không ai nhóm, nền gạch trơ, phất phơ mấy miếng lá chuối khô bay. Có lúc trên xe im phăng phắc. H́nh như ai cũng đang chờ đợi cái ǵ. Sau những năm chiến đấu ồn ào với súng đạn, bây giờ tôi mới hiểu im lặng là cái đáng sợ. Nhất là cái im lặng sau cuôc chiến, cái im lặng chứa đầy tử khí, ngạo nghễ và phản kháng. Các anh bộ đội miền Bắc, có lúc cố gắng pha tṛ để đỡ buồn đỡ căng thẳng. Có anh nhái giọng Nam bộ, hỏi người trên xe: “Mần sao? Bà con làm một chuyến du lịch từ Rạch Miễu đến phà Mỹ thuận trên chuyến xe đ̣ Cách mạng kỳ này chắc ‘dzui’ lắm hả”?
Câu pha tṛ của anh rơi vào khỏang không. Tôi gượng gạo, nh́n bâng quơ ra ngoài. Làng mạc ruộng vườn bao la một màu xanh rờn vắng bóng người nông phu, chỉ có những cánh c̣ bay lặng lẽ.
Chợt anh tài xế la lớn;
- Đến bến phà rồi bà con.
Tôi vội vàng cám ơn mọi người và nhảy xuống xe trước nhất. Một cánh tay cầm khẩu AK của anh bộ đội giăng ra chận tôi lại. Tôi hốt hoảng không biết xử trí như thế nào; nhưng với phản xạ tự nhiên của người lính, bàn tay phải của tôi đă sẵn trong túi quần, lúc ấy ngón tay cái của tôi đă nằm sẵn trên khóa an toàn, và ngón tay trỏ của tôi lúc đó cũng đă sẵn sàng nằm trên c̣ của khẩu Colt 12 mà tôi lận rất kỹ trong người và nó sẵn sàng nổ!
Anh chàng bộ đội, nhấm ghiền đôi mắt lại, ngước cổ cao lên và la lớn:
- Ối giời! Chúng tôi đèo anh từ ngă ba Trung Lương đến tận đây, th́ anh phải trả tiền chứ, sao lại cám ơn ‘không’ đâu có được?
Nói thật, lúc đó tôi mới lấy lại b́nh tĩnh. Tôi từ từ rút bàn tay phải ra khỏi túi quần có dính theo tờ giấy bạc 500 đồng đưa cho anh bộ đội và nói cám ơn anh ấy.
Trên đường tôi ngồi tiếp xe lôi về nhà, tôi nhớ lại câu nói của anh bộ đội:“Tôi đèo anh”, tôi cười một ḿnh. Măi sau này đi tù cải tạo tại miền Bắc tôi mới hiểu được nghĩa của chữ đèo. Chiến thắng Miền Nam, đối với các anh nhanh quá. Các anh ngỡ ngàng như c̣n trong mơ. Các anh chở chúng tôi trên chiếc xe hơi nhà binh GMC mà các cứ tưởng là các anh đang đèo chúng tôi trên chiếc trên chiếc xe đạp thồ trên con đường quê nào đó tại miền-Bắc-xă- hội-chủ-nghĩa.
Về đến Sa Đéc, trước khi đến nhà, đi ngang qua một công đất bỏ hoang, cây cối um tùm, có con lạch nhỏ, nước sâu đến gối và nhiều bùn. Tôi dừng lại, suy nghĩ một hồi…Tôi bước xuống đứng dưới con lạch. Bỏ tay vào túi quần, tôi từ từ tháo gỡ cây súng, kiểm soát khóa an toàn, cho nó rơi xuống trong ống quần, rơi thật sâu xuống con lạch nước. Tôi nghe cây súng rơi xuống đến mắt cá chân. Tôi dí bàn chân sâu vào trong bùn và rút lên từ từ. Cây súng, ngang mắt cá chân tôi rơi theo đúng vào lỗ bùn sâu. Bước lên khỏi con lạch, mang lại đôi dép, tôi đi hướng về nhà không ngoănh mặt lại…
Có một chút ǵ ân hận chua xót trong tôi. H́nh như tôi vừa từ giă ai? Một người bạn? Một chiến hữu? Một khẩu súng?..Một thoáng buâng khuâng mơ hồ, tôi vừa bước qua ngưỡng cửa cuối cùng của cuộc đời binh nghiệp../.
Đào Như
Oak park, Illinois, USA
4-2001
wonderful
04-09-2020, 22:03
Tâm Tư Của Một Thằng Lính "Ngụy".
Có vài điều tao thắc mắc từ lâu, tao muốn hỏi những người tự cho là yêu nước, yêu đảng, yêu dân đang ngày đêm bảo vệ Đảng, bảo vệ cho chính phủ mà hầu như đặt nó trên cả dân tộc, trên cả tổ quốc.
1. Mày chữi VNCH bán nước, tay sai, vậy cho hỏi Quốc Gia VNCH tồn tại 20 năm đă kư văn bản nào, hợp đồng nào bán, dâng đất cho ngoại bang rồi.?
Hãy kể tên 1 địa danh, hay 1 mét đất mà VNCH đă bán.? Ngược lại chứng minh Mỹ đă chiếm được 1 tấc đất, tấc vàng nào.? Hay là ngày nay khi tụi bây cầm quyền, Đảo th́ mất dần, tổ quốc ngày càng thu hẹp.? Rụt rè trước kẻ ngoại xâm phương Bắc.?
2. Cho thằng Ngụy này hỏi: cái lá cờ đỏ sao vàng và lá cờ vàng 3 sọc đỏ cái nào có trước.? Nên nhớ nguồn gốc lá cờ vàng 3 sọc đỏ đă tồn tại trên tổ Quốc Việt Nam có nguồn gốc và ư nghĩa lịch sử hết nhé.
3. Cho tao hỏi Dân tộc ta có lịch sử 4 ngàn năm dựng nước và giữ nước nhưng tại sao phải đến thế kỷ 20 mới có 1 người được cho là "đẻ ra cả dân tộc".!
4. Cho thằng Ngụy này hỏi tại sao VNCH ác, Mỹ Ngụy ác nhưng khi xảy ra giao tranh, hay biến cố dân lại lũ lượt xuôi Nam.? Tại sao không đi về phía Giải Phóng để có cuộc sống tốt hơn mà phải chạy về phía Quốc Gia để bị ḱm kẹp.?
5. Cho thằng Ngụy này hỏi tại sao Có 1 tổ chức tự phong cho ḿnh là tổ chức duy nhất có thể lănh đạo được đất nước và bất kỳ ai không tin vào điều đó đều bị cho là "thế lực thù địch".
6. Cho thằng Ngụy này hỏi tại sao tụi bây luôn nói rằng giai cấp công nhân là giai cấp giữ vai tṛ lănh đạo nhưng thực ra giai cấp công nhân ở Việt Nam đang lo đi làm tăng ca kiếm ăn từng bữa khó khăn nói ǵ đến lănh đạo ai.?
7. Tại sao tụi bây luôn tự hào khi nhận ḿnh là đầy tớ của nhân dân, chỉ tiếc là ở xă hội này ông chủ th́ đi wave tàu và ở nhà cấp 4 c̣n đầy tớ th́ ở biệt thự và đi xe hơi. Mỗi lần ông chủ cần đầy tớ giúp việc ǵ th́ phải làm đơn xin xỏ, đút lót tiền bạc...
8. Sao tao nghe nói lương công chức nhà nước ba cọc ba đồng nhưng người ta lại đua nhau bỏ ra cả trăm triệu đồng để xin vào biên chế.? Còn người dân thì c̣ng lưng nộp thuế nuôi cán bộ nhưng mỗi khi cần cán bộ giúp việc ǵ th́ họ phải đi xin xỏ, nài nỉ, bôi trơn và họ coi đó là chuyện b́nh thường.?
9. Tại sao Nhà nước của dân, do dân và v́ dân nhưng người dân th́ chẳng được quyền lựa chọn người lănh đạo.? Công an th́ ngày càng đông nhưng tội phạm th́ ngày càng tăng, người dân bị mất trộm mà lên báo công an th́ bị coi như kẻ đi ăn trộm vậy. Muốn được giải quyết th́ đừng nói nhiều nhé, tiền đâu đưa mau. Nhưng ngạc nhiên là dân họ ngoan lắm, đưa tiền xong c̣n cảm ơn, giống như họ vừa được ban phát đặc ân vậy.?
10. Pháp luật th́ khắt khe nhưng khi dân phạm luật th́ họ bỏ tiền ra để chạy tội, vậy th́ tội ǵ mà không ban hành thật nhiều thứ luật khắt khe.? Suốt ngày tuyên bố chống tham nhũng nhưng càng chống tham nhũng lại càng tăng, càng tinh giản biên chế th́ công chức lại càng đông.?
11. Tại sao Bệnh viện, trường học thiếu th́ không chịu xây mà suốt ngày đổ tiền vào xây tượng đài, bảo tàng để làm cảnh. Công ty nhà nước nào cũng báo lỗ nhưng lương lănh đạo th́ ở trên trời và đặc biệt chẳng bao giờ thấy phá sản.? Tụi bây nh́n thời VNCH tụi bây thấy thiếu ǵ ko.? Bịnh viện miễn phí, trường học miễn phí.? Tụi bây giải thích đi.!
12. Cứ chửi thời Pháp thuộc sưu cao thuế nặng nhưng thời nay thuế má đâu có kém, ví dụ như mua 1 lít xăng là đóng hơn 10 ngàn tiền thuế đó, mua 1 chiếc xe mà phải bỏ tiền ra gấp 3 đến 4 lần so với các nước khu vực.? Suốt ngày chê bai các nước tư sản nhưng động tư là lại đi ngửa tay xin tiền viện trợ.? Tại sao vậy.?
13. Miệng mở ra là VNCH giàu nhờ Mỹ viện trợ, do có thế lực ngoại bang giúp đỡ, phải tự lực tự cường.? nhưng Năm xưa tụi bây th́ lại nhận viện trợ lương thực, vũ khí từ Liên Sô, Trung Cộng, và khối Cộng Sản.??? Ngày nay chẳng khác ǵ.? Ngửa tay xin tiền viện trợ hầu như khắp năm châu.? Nợ công ngập đầu.? Tại sao vậy.? Tự Lực Tự cường là thế nào.?
14. Tại sao Giải Phóng đất nước rồi, Miền Nam thoát khỏi kiềm kẹp rồi.? Mà tụi bây th́ cứ lũ lượt xuống Nam ở.? Ôm của cải ra Bắc.? Thống Nhất rồi tại sao dân vẫn cứ lũ lượt chạy trốn vượt biên.? Măi đến thập niên 90 mới chấm dứt.? Ngày nay cũng chẳng khác ǵ đó là vượt biên hợp pháp thôi.? Năm nào cũng hàng trăm người định cư nước ngoài.? Cũng từ bỏ quốc tịch Việt Nam.?
15.Tại sao đất nước đói nghèo lạc hậu nhưng Đảng th́ lại quang vinh muôn năm.? Tụi bây có thấy nghịch lư không.???
Nếu việt cộng tụi bây có ba xạo để lừa bịp nhân dân, hoặc là tráo trở mị dân thì cũng phải biết ngại ngùng xấu hổ khi bị đồng bào khắp nơi cùng nhau chửi rủa, khinh tởm và thù hận bọn bây gian manh khốn nạn nhé.!!!.
Nguồn Việt Nam Sử Liệu.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1561555&d=1586469831
cha12 ba
04-10-2020, 00:06
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1561555&d=1586469831
:112::112::thankyou: :handshake:
Nhớ về thời tuổi trẻ của ḿnh...:112::112:
cám ơn bác:handshake:
wonderful
04-10-2020, 00:19
Một Câu Chuyện Thương Tâm.
Tôi Nguyễn Văn Đề, sinh ra là một ngôi sao xấu trong những ngôi sao xấu nhất của bầu trời đất Việt. Cha mẹ tôi nghèo lại phải sinh sống trong một miền quê hẻo lánh gần một vùng núi rừng heo hút, xa xôi, đất cày lên sỏi đá.
Tôi chưa bao giờ được cắp sách đến trường. Do đó, từ lúc mới lên bảy, tôi được một nhà phú hộ mướn chăn dê.
Với đàn dê 40 con, hằng ngày tôi phải lùa chúng vào các triền núi đá từ sáng sớm tinh sương đến chạng vạng tối mới về. Cả ngày chăn đàn dê gặm cỏ. Chiều đến tôi phải gom dẫn chúng về nhà phú hộ. Công việc chỉ đơn thuần như thế. C̣n việc trả công, tôi không hề hay biết. Đó là việc của người lớn: – Của cha mẹ tôi và nhà phú hộ.
Sáng sớm được mẹ đánh thức, tôi rửa ráy qua loa rồi rủng ra rủng rỉnh dẫn đàn dê vào núi cho chúng tự t́m thức ăn.
Sáng nào cũng vậy, mẹ trao cho tôi một nắm cơm vắt, đựng trong mo cau với một ít muối ớt, gói trong miếng lá chuối khô. Đó là bữa cơm trưa hàng ngày của tôi.
Tôi chưa bao giờ biết ăn sáng hay lót ḷng bao giờ. Ngay cả buổi cơm cũng chỉ có muối ớt. Họa hoằn lắm mới được thay đổi bữa cơm với một con cá lép khô muối mặn bằng hai ngón tay. Đó là bữa ăn khá thịnh soạn, ngon miệng nhất đời chăn dê mà tôi đă hoan hỉ lắm rồi.
Ngồi ăn nghe tiếng lục lạc rủng rẻng trên cổ của bầy dê cũng vui tai quá đỗi.
Đời tôi thăng hoa hơn, năm 1973, vừa đúng 18 tuổi, tôi xin đăng vào Nghĩa Quân, được tuyển mộ và thăng chức ngay là Nghĩa Quân Viên-một cấp bậc nhỏ nhoi nhất trong hàng ngũ Nghĩa Quân. Tôi hănh diện được xúng xính trong quân phục ‘lính áo đen’.
Đời tôi bắt đầu sáng lạn hơn thằng chăn dê rồi đó! Tôi được dạy cho biết cách sử dụng súng trường Carbin M1 và trong khi đó, “Em Một” (Carbin M1) là ‘người t́nh’ đi theo tôi trong suốt quăng đời lính tráng này.
Tôi được phục vụ ngay tại địa phương nơi tôi chào đời và lớn lên trong đói nghèo, cơ cực. Tiểu đội của tôi gọi là ‘tiểu đội thám báo’.
Nói ‘thám báo’ cho oai, chứ thực ra, nhiệm vụ chính của tiểu đội là ban ngày canh gác trụ sở Xă, ban đêm tiểu đội thường xuyên di chuyển từ địa điểm này đến địa h́nh khác với mục đích tránh sự ḍm ngó, quan sát theo dơi của địch, để khỏi bị tấn công sát hại.
Tuy tránh giao tranh với địch song anh tiểu đội trưởng gọi nhiệm vụ đó là ‘phục kích đêm’ để phá vỡ đường dây liên lạc của Việt Cộng.
Vào đầu tháng tư năm 1975, tiểu đội di chuyển đến một bờ ruộng. Tuy nói là ẩn núp, ngụy trang, che dấu để tránh sự quan sát của địch, song chúng tôi cũng phải chia phiên ra canh gác cẩn mật. Khi phát hiện địch, chúng tôi cố ư ẩn nấp để tránh giao tranh và sáng hôm sau sẽ báo cáo để thỉnh thị quyết định của thượng cấp.
Nào ngờ đêm hôm đó, cái đêm định mệnh của đời tôi và cũng là một đêm tận cùng của tên du kích Việt Cộng, từ rừng núi ŕnh ṃ về thôn xóm để nhận tiếp tế. Đêm hôm đó, chẳng may hắn lơ đễnh thế nào mà đi lọt vào ổ phục kích của chúng tôi. Lúc đó là phiên gác của anh Cường nhưng anh ta ngủ gà ngủ gật, mắt nhắm mắt mở, khi tỉnh giấc anh thấy một bóng đen xuất hiện quá gần chỗ anh đang gác. Giật ḿnh, anh Cường nổ súng bắn một băng tiểu liên và tên du kích ngă gục sau phát đạn khai hỏa đầu tiên của anh ta.
Sáng hôm sau, chúng tôi lật xác tử thi địch để nhận dạng và biết rơ tên du kích là một người dân trong xă vừa thoát ly gia đ́nh theo Việt Cộng, khoảng vài tháng trước. Hắn ta theo du kích vào rừng và làm liên lạc viên cho đám du kích.
Sau đó chúng tôi được lệnh mang xác anh du kích về Xă để cho thân nhân anh ta nhận xác về chôn cất.
Đây là một chiến thắng đầu tiên kể từ ngày thành lập tiểu đội mang tên ‘thám báo’ của chúng tôi.
Lẽ dĩ nhiên một tiểu đội ‘áo đen’ làm ǵ có phương tiện tải thương để chuyên chở tử thi địch như các đơn vị Chủ Lực Quân hay Địa Phương Quân.V́ thế, hôm ấy chúng tôi phải dùng 2 cây sào tre, rồi lấy áo đi mưa cá nhân, kết hợp làm băng ca, khiêng tử thi tên du kích về xă.
Chúng tôi thay phiên nhau, hai người một, kẻ trước người sau, ́ ạch khiêng cái xác từ bờ ruộng này đến bờ đê khác. Gần đến trụ sở Xă, chúng tôi được lệnh của anh trung đội trưởng cho đặt tử thi trước trụ sở Xă.
Rủi ro cho tôi khi khiêng tử thi về gần đến nơi, người bạn khiêng phía sau vừa bảo tôi vừa thả buông băng ca xuống:
– Đặt xác nó tại đây đi!
Anh bạn vừa thả băng ca th́ trời bất chợt đổ cơn mưa rào. Tôi đem ḷng thương hại kẻ xấu số nên cố nắm chặt hai cáng băng ca, lôi xác tử thi vào thẳng trong chợ để xác khỏi bị…mưa ướt.
Đó là ḷng nhân từ của bất cứ ai cũng phải cư xử với người chết như thế. Tôi vừa đặt tử thi xuống, bất ngờ một người đàn bà đập th́nh thịch vào lưng tôi, nhục mạ, chửi rủa om ṣm:
– “Cái quân trời đánh! Chồng tao đi thăm ruộng về khuya. Bọn mày giết chồng tao!!” rồi lôi xác xềnh xệch như lôi kéo một con chó. “Trời ơi là trời!”
Tôi định giải thích nhưng nghĩ lại bà ta cũng có cái đau khổ của người vợ bị mất chồng, nên tôi đành cắn răng chịu đựng, bỏ đi mà không cần giải thích cặn kẽ cho bà ấy.
Một tháng sau, tháng tư đen năm 1975, đổ sụp về, tất cả các sĩ quan từ thiếu úy trở lên phải tŕnh diện học tập cải tạo tại các trại tập trung lao động khổ sai.
Các anh em hạ sĩ quan, binh sĩ và Nghĩa Quân được học tập tại địa phương 20 ngày th́ được cho về sinh hoạt với gia đ́nh. Riêng tôi lại bị vợ của tên du kích, nay là chủ tịch Ủy Ban Quân Quản kiêm Ủy Viên Chính Trị Xă, ra lệnh chuyển tôi từ địa phương ra trại cải tạo Lam Sơn với tội danh: Thành phần ác ôn, nguy hiểm, có nợ máu với nhân dân…
Những ngày đầu ở Lam Sơn, tôi cố t́m các anh em nghĩa quân khác mà tôi quen biết. Tôi đă không t́m thấy bất cứ ai, kể cả anh Cường, người Nghĩa Quân đă bắn chết anh du kích. Các ông trung đội trưởng, tiểu đội trưởng, tôi cũng chẳng thấy ông nào. Thậm chí ngay cả các anh ‘linh áo đen’ đă đi phục kích đêm hôm đó, cũng chẳng có ai!
Tôi bị phân bổ vào nhà H.22 gồm 50 thiếu úy, chỉ có một ḿnh tôi là Nghĩa Quân Viên.
Những ngày đầu, các ông thiếu úy cũng quá đỗi ngạc nhiên và hỏi tôi:
– Mày là thằng nghĩa quân quèn, sao lại tŕnh diện vào đây để ngồi tù?! Ủa, mày muốn t́nh nguyện học tập hả?
Có người th́ nói ôn tồn, thương hại. Có ông th́ nh́n tôi ṣng sọc, gặng hỏi:
– Chứ bộ mày muốn mấy ổng trả lại cấp bậc nghĩa quân quèn cho mày hay sao?
Tuy bị hạch hỏi nhưng lúc nào tôi cũng ôn tồn, nhă nhặn trả lời:
– Dạ em đâu dám mơ ước như thế đâu thiếu úy!
Dù sao đi nữa, đời tôi cũng đă thăng hoa lắm rồi.
Ngày xưa, có bao giờ tôi được ăn chung, ngủ chung với các vị sĩ quan trẻ này đâu. Thiếu úy, ít ra các ông ấy cũng là trưởng ban, trưởng pḥng, cuộc trưởng … ǵ đó trong chi khu, nên lúc nào tôi cũng kính nể, tôn trọng các vị sĩ quan ấy.
Lao động trong trại tù chừng gần hai năm, các ông thiếu úy lần lượt ra về.
Tôi lại bị dồn vào ở tù chung với trung úy và đại úy. Đời tôi sao được thăng cấp nhanh quá. Không bao lâu, chúng tôi bị chuyển ra trại Củng Sơn, Phú Yên. Khoảng 3 năm có rất nhiều trung úy và đại úy lần lượt ra về. Trại lại nhốt chung tôi với các ông thiếu tá mà ngày xưa tôi chưa bao giờ dám xuất hiện gần các vị ấy v́ các ông này ít ra cũng là các cấp chỉ huy của đại úy Quận Trưởng kiêm Chi Khu Trưởng của tôi. Đời tôi lại thăng hoa, thăng cấp nhanh như chớp. Càng được sống gần các vị thiếu tá, tôi càng kính phục họ nhiều hơn. Các ông ấy hiền, đạo đức, xem tôi như em út trong trại tù.
Sau đó, chúng tôi lại bị dời về A.30. Ở tù hơn 5 năm, hầu hết ai ai cũng được về đoàn tụ với gia đ́nh. Cá nhân tôi lại được thăng cấp ở chung với một đại tá và 12 người tù chính trị khác mà trại gọi là ác ôn, có nhiều nợ máu với nhân dân. Đời tôi tuy thăng hoa, thăng cấp nhanh, nhưng càng thăng bao nhiêu th́ ngày về lại càng xa tít mù khơi bấy nhiêu. Tôi hết trông mong có ngày trở về gặp lại vợ con.
À, mà tôi quên kể cho quư vị nghe về gia đ́nh, sự nghiệp, thân thế của tôi…
Năm 18 tuổi tôi cũng đă lập gia đ́nh với con Nại. Cô gái này nhà cũng nghèo, cũng được phú hộ mướn chăn dê như tôi. Cả hai chúng tôi thường xuyên gặp nhau ở chỗ thả dê gặm cỏ. Không biết trời xuôi đất khiến thế nào khi tôi gia nhập ‘quân áo đen’ dưới ‘cờ vàng ba sọc đỏ’ th́ Nại cũng vừa lớn, nó mắc cỡ không chịu chăn dê nữa. Mẹ tôi thấy nó siêng năng, hiền lành như búp măng bụ bẫm nên mẹ tôi đem Nại về và nó trở thành vợ tôi hồi nào tôi cũng chẳng hay biết ǵ!
Vợ chồng quê rất đơn giản, khỏi cần học những câu văn chương lăng mạn để trao cho nhau làm ǵ cho mất th́ giờ.
Tôi cũng không nhớ rơ, cái đêm động pḥng hoa chúc ấy … ra làm sao..Tôi đă nói với Nại những ǵ… âu yếm Nại như thế nào..nhưng sáng ra, tôi thấy Nại nằm trọn trong ṿng tay tôi. Tôi biết ngay, bây giờ tôi đă có vợ. Gần một năm sau, Nại cho tôi hai đứa con trai sinh đôi rất khoẻ mạnh. Một năm sau, Nại lại sinh đôi nữa. Đứa con gái chăn dê, nay là người mẹ 4 con. Hồi đó, ‘quân áo đen’ không được hưởng phụ cấp gia đ́nh như anh em Chủ Lực Quân và Địa Phương Quân. Bản thân tôi, chỉ được lănh lương 1.200 đồng mà phải nuôi sáu miệng ăn. Khi tôi đi tù, Nại một ḿnh nuôi cha mẹ già tôi và bốn đứa con thật vất vả.
Suốt thời gian tôi bị tù, Nại thăm nuôi tôi được 3 lần: lần đầu khi tôi mới bước chân vào trại Lam Sơn, lần thứ nh́ tại trại A.30. Hồi đó, trại cho tôi được ngủ đêm với Nại trong nhà ‘thăm nuôi” và Nại sinh thêm đứa thứ năm. Lần thứ ba, khi được báo có người nhà thăm nuôi, tôi vội vàng ra cổng trại th́ được biết một thảm kịch đă xảy ra lôi thôi cho gia đ́nh tôi. Chiếc xe chở vợ của các tù nhân đi thăm nuôi chồng bị lật và có hai người chết, trong đó có Nại. Xác Nại v́ không có thân nhân nhận nên địa phương nơi xảy ra tai nạn đă chôn xác Nại ven rừng.
Và năm đứa con tôi đưọc một người quen biết sinh sống cùng địa phương của Nại cũng đi thăm nuôi chồng, mang giùm mấy đứa nhỏ vào trại giao cho tôi.
Nại chết để lại 5 đứa con với một ràng bánh tráng, một ít mắm ruốc kho…
Năm đứa con, ngồi khóc v́ không có mẹ, nên trại cho tôi dẫn chúng vào trại để ở tù chung với tôi. Đời tôi bắt đầu rẽ một khúc quanh.
Nại chết, để lại hai đứa 7 tuổi, hai đứa 6 tuổi và một đứa chưa đầy hai tuổi. Lúc đầu sáu cha con tôi được anh em cùng tù giúp đỡ. Anh em bớt phần ăn ít ỏi của chính ḿnh, chia sớt cho tôi để nuôi năm đứa nhỏ. Sau đó trại thấy bất tiện nên cho tôi một cái lều tranh cũng trong khuôn viên của trại tù và cấp ba tháng thực phẩm đầu tiên để tôi tự túc nuôi con sau này.
Cảnh gà trống nuôi con. T́nh cảnh hụt hẫng. Thức ăn thiếu thốn. Cuộc đời dở khóc dở cười.
Một thời gian sau, nỗi sầu cũng đă lắng xuống nhiều, song h́nh ảnh của Nại vẫn c̣n lắng đọng trong tâm trí tôi. Ngày ngày tôi cuốc đất trồng khoai, trồng ḿ. Ba đứa con đầu cũng lẳng lặng theo sau tôi để phụ giúp công việc lắt nhắt. C̣n lại một đứa sáu tuổi ở nhà trông em hai tuổi. Tối đến tôi bắt các con đi ngủ sớm. Tôi đă mất hẳn sự trầm tĩnh và muốn bỏ cuộc. Ban đêm, năm đứa co rúm lại trong một cái mềm rách trùm kín đầu ở một xó lều như muốn tránh những âm thanh dị kỳ, thét gào của gió mưa bên ngoài. Tuy làm lụng rất vất vả nhưng hoa màu thu hoạch cũng không đủ ăn. Thỉnh thoảng vào ban đêm, tôi dẫn con Thanh đi đào ḿ và hái bắp trộm của trại về cho bầy con ăn thêm để tránh cái đói đang hành hạ chúng.
Nào ngờ một đêm, tôi giật ḿnh thức giấc th́ thấy vắng mặt con Thanh - đứa con gái đầu ḷng mà thỉnh thoảng tôi dắt nó đi hái trộm bắp.
Tôi nh́n ra ngoài, bầu trời đen nnư mực. Mưa gió đang gào thét…
Tôi nghi ngờ là con Thanh đang đi bẻ bắp trộm. Tôi vội vă lách mưa đi t́m Thanh.
Sau một hồi t́m kiếm khắp các ruộng bắp, tôi cũng chẳng thấy nó ở đâu.
Trời tối thui như mực. Mưa rơi xào xạc, át hẳn tiếng kêu của tôi:
“Thanh! Thanh! Con ở đâu?” Nhưng tiếng kêu của tôi bị mưa gào, gió cuốn mất hút trong không gian vô tận. Một chặp lâu sau, tôi nghĩ chắc giờ này con Thanh cũng đă về nhà rồi nên tôi trở về. Quần áo xài xạc, nhưng con Thanh vẫn chưa về nhà.
Đánh thức bốn đứa con, tôi gặng hỏi, mắng chửi cho một mẻ nhưng các con chỉ ngơ ngác không biết chuyện ǵ đang xảy ra.
Tôi bảo các con đi ngủ tiếp và một ḿnh ngồi chờ con Thanh về.
Một chặp lâu sau, tôi nghe tiếng súng bắn inh tai… Không biết chuyện ǵ đă xảy ra th́ khoảng nửa giờ sau, có tiếng la hét, hối hả của các ông cán bộ đang đứng giữa nhà.
– Đêm hôm khuya khoắt mà mày sai con đi bẻ trộm bắp… Anh em công an đi tuần tra, tưởng nhầm con mày là tù trốn trại nên đă bắn chết nó rồi… Khẩn trương theo tụi tao nhận xác nó về.
Điếng cả người, ruột gan tôi rối bời. Rụng rời tay chân, tôi vội chạy theo họ. Đến nơi, tôi thấy con Thanh nằm chết thê thảm bên vũng máu.
Quanh bụng nó cột một sợi giây và nhét quanh ḿnh chừng mười trái bắp và hai củ khoai ḿ mà nó vừa mới nhổ. Trong môi miệng nó c̣n đang nhai mấy hột bắp non. Do đó, tôi biết ban đêm v́ đói, con Thanh ngủ không được nên lén tôi đi bẻ bắp về cho các em nhai, không ngờ bị bắn chết thê thảm như vậy.
Sáng hôm sau, tôi chôn Thanh mà ḷng buồn rũ rượi. Tôi không c̣n một chỗ nào trong tâm trí để căm thù. Ngôi mộ của Thanh nằm ngay trong mảnh đất do cha con tôi khai phá. Ba ngày sau, tôi cúng mở cửa mả cho Thanh bằng hai trái bắp và hai củ khoai ḿ đă đổi sinh mạng của nó.
Suốt đời Thanh là một chuỗi ngày dài bất hạnh v́ thiếu t́nh thương của cha, trong đói nghèo cơ cực của mẹ, và chết trong đói khát của cảnh tù đày mà trẻ thơ mới có bảy tuổi đă phải nằm tù, gỡ lịch từng ngày với cha. Thanh chỉ mong được ăn no, mặc cho đủ ấm, nhưng hoàn cảnh xă hội đă hất hủi, không thương yêu nó.
Ngay cả trước 1975, vợ con của anh em lính Chủ Lực Quân và Địa Phương Quân được lănh phụ cấp gia đ́nh, nên vợ con lính ai ai cũng đủ cơm ăn, áo mặc. C̣n vợ con của ‘quân áo đen’ th́ đi chân đất, đầu trần, quần áo tả tơi không một cấp lănh đạo nào thèm quan tâm đến.
Hồi đó, anh em Nghĩa Quân chúng tôi cũng thuộc Q.L.V.N.C.H mà! Sao lại phân biệt đối xử với anh em chúng tôi như thế?!
Sau 1975, tôi cũng bị ghép vào ‘ngụy quân’, cũng bị tù, bị hành hạ như các anh em khác. Sao các ông ‘đỉnh cao của nhân loại’ không biết phân biệt hành xử để ‘quân áo đen’ như tôi không bị dẫn con vào trại tù và bị chết thảm như vậy?!
Bảy ngày sau, đúng vào ‘thất thứ nhất’, vào khoảng một giờ khuya, khi tôi đang ngồi buồn và nghĩ đến hoàn cảnh của gia đ́nh và cái chết thê thảm của con Thanh …
Mưa đang rơi từng giọt như tiếng ai đang rên rỉ và sau đó tôi nghe tiếng khóc của con Thanh. Tiếng khóc uất nghẹn, năo nuột. Tôi mở cánh cửa sổ bằng liếp tre nh́n ra ngoài. Mưa càng lúc càng to. Gió thổi ào ạt. Dưới gốc một thân cây chồi, ngay chỗ chôn con Thanh, một vệt trắng hiện lên…Tôi toát mồ hôi, tay chân lạnh ngắt. Tôi cố nh́n kỹ th́ ra đó là h́nh dáng của con Thanh.. Nó đang đứng trước mộ, khóc sướt mướt. Quanh lưng cũng đang buột một sợi dây và treo ṭn ten vài trái bắp như lúc tôi nhận xác nó về. Tôi mất b́nh tĩnh và khóc nấc lên từng cơn. Có bàn tay ai đó đang bám vào vai tôi. Con Nhàn, đứa con gái sanh đôi với con Thanh, hai chị em giống như hai giọt nước. Con Nhàn đă đứng sau lưng tôi tự hồi nào. Nó khóc ấm a ấm ức thật to tiếng. Tất cả các con tôi đều thức dậy đang ở chung quanh tôi. Ngoài trời đang mưa. Con Thanh vẫn c̣n đứng đó, nó khóc ngậm ngùi. Tôi hoảng hốt vừa nói với các con tôi :”Để cha ra bồng con Thanh vào nhà” tôi vừa đẩy tấm liếp;
con Nhàn cũng chạy theo.
Nhưng khi ra đến mả th́ h́nh dáng con Thanh không c̣n nữa. Tôi ngơ ngác không biết chuyện ǵ đă xảy ra nhưng tôi vẫn c̣n b́nh tĩnh và biết ngay rằng con Thanh đang bị chết oan, chết lạnh và chết đói trong nỗi oan ức mà linh hồn của nó cũng chẳng có nơi nương tựa. Không biết nghĩ sao tôi vừa khóc ừa vái trước mộ nó: “Ba đưa con vào nhà. Ba sẽ
luộc bắp cho con ăn.”
Sau đó tôi bồng con Nhàn vào nhà như thể tôi đă bồng con Thanh.
Vào nhà, tôi lấy một miếng gỗ nhỏ, tựa vào vách, rồi dùng bốn thanh tre, chôn dưới đất làm bốn chân bàn để làm tạm bàn thờ cho con Thanh.
Trong khi đó, con Nhàn nổi lửa luộc hai trái bắp đẹt làm thức ăn cúng cho con Thanh.
Tôi thấy trên bàn không có nước, tôi bảo con Nhàn lấy ly rót nước cúng con Thanh.
Nhàn đi qua đi lại trong cái nhà tranh như đang t́m kiếm vật ǵ? Sau đó nó lấy một cái gáo dừa đưa lên hỏi tôi: “Ba ơi! Nhà không có ly, ḿnh dùng cái chén này rót nước cúng chị Thanh được không ba?”
Nước mắt lưng tṛng, tôi khẽ gật đầu.
Thế cũng xong, cũng qua một tuần cúng vái. Các em của Thanh vừa lạy vừa khóc nức nở với tất cả ḷng yêu thương người chị.
Tôi nhớ ra. Từ ngày vợ tôi đi thăm nuôi, xe bị lật chết. Nại chết tức tưởi để lại năm đứa con cho tôi.. Kể từ ngày ấy đến giờ tôi cũng chưa có cơ hội lập một cái bàn thờ cho Nại. Tôi vội t́m trong mớ giấy tờ có cái chứng minh nhân dân của Nại. Tôi trang trọng vuốt h́nh vợ ḿnh trong Chứng Minh Nhân Dân; rồi nhẹ nhàng đặt h́nh của Nại lên miếng gỗ mỏng làm bàn thờ. Tôi thờ chung hai mẹ con Nại và Thanh trên một manh gỗ mỏng của thời phồn vinh giả tạo c̣n sót lại.
Từ hôm đó, Thanh cũng không về khóc nữa. Nó cũng biết an phận trong cảnh lưu đày của một chế độ mà người bóc lột người… Thỉnh thoảng tôi vẫn có những đêm ác mộng: “Nại bị chết kẹt dưới những đống hàng chồng chất, máu me lênh láng c̣n Thanh th́ đang nằm sóng soài trên một vũng máu mà miệng vẫn c̣n nhai ngấu nghiến chưa nuốt xong mấy hạt bắp sống.
Duy Xuyên.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1561592&d=1586478238
wonderful
04-10-2020, 11:52
AI SẼ LÀ "TÔI" CHO TÔI... VÀ "AI THƯƠNG TÔI NHẤT?
Tôi là một người sống độc thân (và không có con), năm nay tôi 50 tuổi. Tôi sinh sống ở Virginia thuộc Hoa Thịnh Đốn, sức khỏe đầy đủ và tôi có một việc làm vững chắc. Tôi có một người cha 85 tuổi, sống tại Houston , Texas . Ôi bao dặm đường xa cách!
Từ ngày mẹ tôi mất, cha tôi sống một ḿnh, ông không chịu rời căn nhà với những năm tháng của quá khứ và tôi không thể bỏ việc để dọn về nhà cha.
Mùa Xuân năm ngoái, cha tôi bị ngă bể xương hông và giập một bên sườn. Bây giờ cha tôi phải vào viện dưỡng lăo dành cho người già ốm yếu và cha tôi được xếp vào danh sách phải săn sóc đủ một ṿng tṛn của chiếc đồng hồ treo trong pḥng ông.
Từ ăn uống, nằm ngồi, đi đứng, làm vệ sinh, nhất nhất điều có y tá. Cái điều đáng buồn là trong khi nhận tất cả phục dịch cho thân thể th́ đầu óc của cha tôi vẫn c̣n cái minh mẫn của một ông giáo sư dậy toán cách đây mấy chục năm.
Tôi không thể thường xuyên bỏ công việc để đi xuống thăm cha nhưng mỗi ngày tôi phải điện thoại, điện thư liên lạc với bác sĩ, dược sĩ, y tá và những người săn sóc cho cha tôi tại viện dưỡng lăo. Tôi cố gắng thu xếp để mỗi hai tháng đến với cha tôi một cái cuối tuần và mỗi năm về một tuần vacation vào dịp lễ Tạ Ơn hay Giáng Sinh. Tôi biết là cha tôi rất mừng mỗi lần thấy con đến thăm. Cái ánh mắt của cha tôi khi nh́n tôi chào ra về bao giờ cũng theo tôi suốt chuyến bay.
Hôm nay cũng thế, khi ngửa cổ ra sau ghế để t́m một giấc ngủ ngắn trên phi cơ, tôi nh́n rất rơ lại hai con mắt của cha tôi.
Bất giác tôi tự hỏi "Khi tôi vào tuổi già yếu, ai sẽ là 'TÔI' để tới lui săn sóc hỏi han tôi thường xuyên?". Một người độc thân không có anh chị em và những người già không có con, những người có con sống không cùng một tiểu bang hay xa hơn nữa ở tận một quốc gia khác th́ sẽ rơi vào hoàn cảnh nào khi tuổi già lặn xuống như mặt trời lặn trên biển.
Cái thùng thư ba, bốn ngày không có người lấy hay đống báo thành chồng trước hiên nhà, cỏ không cắt, lá không cào, các cửa sổ không mở là dấu hiệu cho hàng xóm biết nên báo cho cảnh sát v́ chủ nhân trong căn nhà đó ở một ḿnh và là một người già.
Nỗi lo âu của một người không có thân bằng quyến thuộc ở gần lúc tuổi già không phải là nỗi lo âu "quá đáng". Đó là một điều chúng ta nên nghĩ đến khi c̣n có thể t́m hiểu và thu xếp cho chính ḿnh.
Bà Barbara Gordon có mẹ già 92 tuổi sống ở Florida trong khi bà làm việc ở New York, bà đă đặt ra câu hỏi "Who will be ME for me?"
Bà đem câu hỏi đó hỏi những người bạn độc thân như bà, không con hay có con tản mác mười phương, họ cùng nhau bàn bạc, đặt ra những câu hỏi cho tuổi già: - Tôi sẽ sống ở đâu?
- Tôi sẽ sống như thế nào?
- Tôi có đủ tiền không?
- Ai sẽ săn sóc tôi nếu tôi mất khả năng hoạt động?
- Nếu tôi ngă (lúc già yếu) nằm dưới đất hai, ba ngày th́ sao?
- Một ngày nào đó liệu tôi có phải rời căn nhà tôi đang ở ?
Những câu hỏi trên đưa đến những câu trả lời khác nhau mà câu nào cũng rất mơ hồ.
Cuối cùng họ đi đến kết luận:
Cái cách ḿnh đang sống bây giờ sẽ ảnh hưởng rất nhiều vào đời sống của ḿnh lúc về già.
Họ làm cái danh sách sau đây như một kim chỉ nam:
"Có bạn bè ở mọi lứa tuổi." - Đừng bao giờ nghĩ ḿnh chỉ có thể thân với những người cùng lứa tuổi hay cùng hoàn cảnh như ḿnh. Đồng ư là họ hiểu ḿnh hơn nhưng đồng thời cũng chỉ nghe những than thở của nhau, không có ǵ mới lạ.
- Giao thiệp với những người trẻ hơn ḿnh cũng trẻ lại với cách suy nghĩ và ứng xử với đời sống "Mới" này.
- Giao thiệp với người già hơn ḿnh để được hưởng sự khôn ngoan của họ.
"Kết thân với hàng xóm." Chắc bạn không muốn ngă xuống sàn nhà, nằm dưới đất hai ngày rồi mà không có ai đến vực lên.
Một tiếng gọi cửa của hàng xóm có khi cứu được sinh mệnh của bạn đấy.
Chạy qua chạy lại nhà hàng xóm lúc c̣n khỏe là một điều rất nên làm.
Có hàng xóm tin và thân nhau c̣n giao cho cả ch́a khóa nhà nữa.
Người lớn tuổi đâu c̣n sợ mất mát ǵ về vật chất, cái quư nhất chính là bản thân ḿnh thôi.
Nếu hai gia đ́nh cùng trẻ cùng có con nhỏ ở cạnh nhau mà thân thiện được là một điều rất quư.
Tránh được rất nhiều va chạm về con cái và hữu ích cho nhau khi về già.
"Một bác sĩ thân thiện và có lương tâm" rất cần.
Ông bác sĩ này phải là một người sẵn sàng cho bạn khi bạn cần tới. Một người không bao giờ từ chối cắt nghĩa một câu hỏi xem ra không được chính xác mấy của bạn (Những câu hỏi không có kinh nghiệm ǵ của người trẻ tuổi và quá lẩm cẩm của người già).
"Dược sĩ trẻ hơn ḿnh nhiều tuổi." Mua thuốc với những người này, bạn được họ cắt nghĩa rơ ràng và thân thiện hơn. Người bệnh ở lứa tuổi nào cũng cần những dược sĩ trẻ trung.
"Tiêu ít, để dành nhiều." - Người trẻ để dành cho ngày mai.
- Người già để dành cho hậu sự.
Cần kiệm luôn luôn là một đức tính.
"Ăn uống cẩn thận hơn." Thức ăn luôn luôn là một nguyên nhân chính cho sức khỏe.
Người dân nước nào cũng tự hào về văn hóa ẩm thực của nước họ. Nhưng cái bao tử của cả bàn dân thiên hạ chỉ muốn tiêu thụ những thức ăn nhẹ nhàng, ít dầu mỡ và bổ dưỡng.
Bạn cứ lắng nghe xem cơ thể bạn phản ứng thế nào sau mỗi bữa ăn khác nhau th́ bạn sẽ hiểu ngay nó muốn nói điều ǵ.
"Thể thao nhiều hơn"
- Ai cũng biết cơ thể cần vận động th́ mới khỏe mạnh và đầu óc mới minh mẫn. Cứ cả ngày ngồi gơ cọc cọc (như chính tôi đây) ở máy vi tính hay xem phim bộ như phần đông người Việt lớn tuổi, chắc chắn là không đúng rồi.
- Hăy đứng lên.
- Người trẻ có thể thao của người trẻ, người lớn tuổi có những sinh hoạt thể thao cho tuổi của ḿnh.
- Nếu không đi xa được th́ loanh quanh trong khu xóm hoặc vung tay, khua chân ngay trong nhà ḿnh.
- Đừng ngồi yên một chỗ. Chim chóc ngoài vườn đang gọi bạn.
Ngay bây giờ phải là "M̀NH".
Có người đặt câu hỏi: "Ai thương tôi nhất"
Câu trả lời: "Ḿnh thương chính ḿnh nhất"
V́ chồng (vợ) hay con ḿnh cũng không thương ḿnh bằng chính ḿnh thương ḿnh. Chồng (vợ) hay con không thể chịu trách nhiệm về thân thể bạn được.
Họ chỉ chia sẻ một phần nào.
Nếu bây giờ bạn thực hiện được những điều trên th́ khi về già chính bạn đă lo được cho bạn khá nhiều.
V́ có ai đó, không phải bà con ḿnh (người bạn hàng xóm) sẽ nhắc cho bạn:
"Tối nay lúc 9:00 giờ có mục đọc truyện của đài phát thanh (tiếng Việt) hay lắm!"
Hoặc: "Ngày mai Chủ Nhật bà có đi chùa không? Sẽ có xe đón đấy!"
Trần Mộng Tú.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1561893&d=1586519417
cha12 ba
04-11-2020, 01:45
04/10/20
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1562281&stc=1&d=1586569454
Một ngày kia đang lang thang trên mạng, t́nh cờ nàng bắt gặp hai bức vẽ của chàng vẽ bằng bút bi màu xanh và đỏ.
Bức thứ nhất có rất nhiều h́nh của một con chim nhỏ đang bay tá lả, có chỗ chim đang ẩn ḿnh trong một cái bầu kín, có chỗ lại núp trong một cái bầu chỉ kín có phân nửa, cùng với một số hoa tim bốn cánh nằm rải rác trên cái nền chằng chịt những con đường đứt quăng. Có những vật tṛn nhỏ tô đậm, có cái c̣n nguyên, có cái nổ tung như một trái bom. Dưới bức vẽ có đề hàng chữ Saigon S. Việt Nam WHERE ARE YOU NOW, LOVE? 9:10pm- 29/4/‘75.
Bức thứ hai vẽ mười phút sau đó, không gian đă quang đăng hơn, không c̣n những con đường chằng chịt mà chỉ c̣n một ít đường cong và hai đường thẳng. Trên một đường thẳng có một cái hoa tim bốn cánh và cách đó không xa, chỗ hai đường thẳng gặp nhau có một con chim nhỏ. Nàng dốt hội họa nên chưa hiểu hết ư nghĩa của hai bức vẽ, nhưng cái ngày trên bức vẽ đă đưa nàng trở về kư ức của hơn bốn mươi năm trước.
Hôm ấy là buổi sáng một ngày đầu tháng năm, nàng trở về căn nhà trọ. Nhà trống vắng v́ gia đ́nh chủ nhà đă đi tản đến nhà người chị từ nhiều ngày trước. Nàng quan sát kỹ lưỡng cửa ra vào nhưng không thấy ǵ nên yên tâm bước vào nhà khoá cửa lại rồi lên căn gác nhỏ là pḥng của ḿnh, ngồi vào cái bàn học trước cửa sổ trông ra sân vận động và... đợi.
Tháng tư năm ấy đất nước đang trải qua một cuộc chuyển ḿnh ghê gớm. Tiếng súng đă nổ ra khắp nơi. Trường học đóng cửa và một số bạn bè của nàng đă ra đi. Người bạn thân nhất của nàng khi đến từ giă đă tặng cho nàng chiếc kính hiển vi nhỏ. Nhà bạn giàu nên bạn có những món đồ chơi rất ngộ nhưng lúc ấy đồ chơi dù hay lạ đẹp đến đâu cũng không c̣n sức hấp dẫn nữa v́ chia tay bạn lần này nàng không biết có bao giờ c̣n gặp lại hay không. Nàng đă khóc rất nhiều và tự hỏi tại sao bạn phải ra đi.
Bạn đi rồi th́ gia đ́nh nàng đang ở trọ gồm ông bố và cô con gái cũng chạy về nhà người chị và sẵn sàng cho nàng đi theo. Nàng không có chọn lựa nào khác nên đă đi theo họ và cũng không biết chuyện ǵ sẽ xảy ra trong những ngày sắp tới. Nhà người chị to rộng nhưng cũng không an toàn ǵ hơn. Họ rất tử tế và nhà đông người nên cũng đỡ sợ. Thỉnh thoảng có tiếng súng nổ và mọi người lại quây quần với nhau trong nỗi hoang mang, lo lắng.
Rồi cái ngày định mệnh ấy đă đến, đất nước thay tên đổi chủ. Biết trường vẫn c̣n đóng cửa nên nàng quyết định về quê càng sớm càng tốt v́ gia đ́nh chắc cũng đang sốt ruột lo lắng cho nàng. May sao lúc đó nàng gặp được người bạn cùng quê, bạn mời về nhà trọ của bạn để cùng t́m cách về chung với nhau. Khi nàng ghé qua nhà trọ của ḿnh để lấy chút đồ đạc th́ thấy nhét ở kẹt cửa một mảnh giấy nhỏ ghi ngày giờ và h́nh một trái tim bốn cánh. Nàng nghe nhói trong ngực v́ biết chàng đă ghé qua đây t́m nàng mấy ngày trước mà không gặp.
Nàng theo bạn về nhà một người quen gần bến xe miền Tây để t́m cách về nhà. Hôm sau th́ người nhà cho biết ngày mai có thể đi được. Nàng hốt hoảng v́ trong lần gặp sau cùng hai người đă hứa sẽ t́m cách gặp nhau trước khi nàng về quê. Cơn loạn lạc đă thổi tung mọi người ra khắp mọi nơi và cũng không có phương tiện để liên lạc. Nàng quyết định phải trở về nhà trọ ngay mặc cho người nhà ra sức ngăn cản v́ đó là nơi cố định của nàng mà chàng biết.
Đường phố lúc ấy vắng vẻ v́ mọi người vẫn hoang mang lo sợ không biết chuyện ǵ sẽ xảy ra cho họ và gia đ́nh mặc dù chiến tranh vừa chấm dứt và hoà b́nh đă lập lại, khác hẳn với quang cảnh nhộn nhịp hỗn độn của những ngày trước đó khi kẻ lo di tản, người lo hôi của... Nàng may mắn t́m được một chiếc xe xích lô máy chịu chở nàng đi. Nàng sợ chàng đến mà không gặp ḿnh như lần trước. Và mặc dù không có ngày hẹn nhất định nhưng nàng vẫn phải giữ lời hứa và tin rằng hôm nay chàng sẽ đến nhà trọ t́m nàng.
Từ bàn học trên căn gác nhỏ nh́n ra cửa sổ trông xuống sân vận động, nàng thấy một đám bộ đội h́nh như đang ăn cơm. Họ trông rất trẻ, có người chắc chưa đến mười tám hai mươi, bộ quần áo bộ đội màu xanh nhưng bụi bẩn đă làm cho nó sạm hơn. Các chú phần đông nhỏ nhắn nên bộ quần áo rộng quá khổ làm cho các chú trông rất tội nghiệp. Nàng nảy ra ư định ném xuống cho các chú một lon đường cát trắng nhưng lại thôi. Rất may là nàng đă không dám. Nàng không thấy đói, thỉnh thoảng lại ngoái đầu trông xuống cửa trước qua khoảng trống trên gác, mặc dù cửa vẫn đóng. Trước kia chàng thường ghé thăm nàng vào buổi tối sau khi xong công việc.
Chàng là người tế nhị nên không gọi cửa, chỉ đứng ngoài hàng rào bên cạnh bụi hoa ngâu và đốt điếu thuốc. Chỉ cần trông thấy đóm lửa là nàng lập tức thay quần áo đi xuống. Họ đi bộ loanh quanh trên những con đường rợp bóng cây gần nhà hàng giờ, chàng nói, nàng nghe. Dường như giữa họ có một sự giao cảm sâu sắc nên nàng cảm thấy ḿnh không cần phải nói ǵ. Hơn nữa những điều chàng nói thật thú vị. Chàng kể cho nàng nghe những chuyện bên ngoài thế giới quen thuộc của nàng. Chàng mở ra cho nàng những khung trời xa rộng. Có những điều chàng nói nàng không hiểu hết nhưng vẫn thích nghe, chỉ mong con đường dài ra măi...
Bấy giờ đă quá trưa, sự bồn chồn lo lắng và niềm hi vọng cứ quay cuồng trong trí nàng. Thi sĩ Huy Cận đă viết Thuở chờ đợi ôi thời gian rét lắm... nhưng với nàng sự chờ đợi là một hỏa ngục trong ḷng. Mỗi phút trôi qua sự lo lắng tăng dần và niềm hi vọng giảm dần nhưng nàng vẫn kiên nhẫn ngồi đợi. Nàng đợi như thế đến khoảng bốn giờ chiều th́ nghe có tiếng gơ cửa nhè nhẹ. Nàng lao xuống cầu thang như một ánh chớp và mở cửa. Hai người vừa tin vừa không tin nơi mắt ḿnh, chỉ lẳng lặng nh́n nhau. Tuy đă yêu nhau trước đó nhưng t́nh yêu ấy chỉ mới hiển lộ cho nhau biết có vài tháng nay thôi nên cả hai đều giữ một khoảng cách, cả cái nắm tay cũng chưa dám. Nhưng nào có hề ǵ, chỉ cần một ánh mắt đong đầy niềm hân hoan cũng đủ cho hai người cảm thấy niềm hạnh phúc tuyệt vời trong giây phút ấy. Nàng lẳng lặng khoá cửa rồi hai người đi bộ ra đường.
Ngoài đường vắng vẻ và rất ít xe cộ qua lại. Nàng nhớ trong một bài hát của TCS có câu “Khi đất nước tôi không c̣n giết nhau, mọi người ra phố mời rao nụ cười...”. Bây giờ đă hết giết nhau mà sao không thấy ai ra phố mời rao nụ cười cả. Một cảm giác bất an như đang lan tỏa trong không khí. Cờ đỏ sao vàng đă mọc lên ở nhiều nơi. Chàng đọc cho nàng nghe hai câu thơ của Trần Dần
Tôi bước đi,
không thấy phố,
không thấy nhà,
Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ ...
Đi loanh quanh một lúc th́ nàng phải về v́ sợ t́m không được xe. Bây giờ th́ nàng cảm thấy hạnh phúc và an tâm lắm rồi. Mặc cho sự bất an đang ŕnh rập nàng cảm thấy thật b́nh yên v́ đă gặp được chàng. Sau khi dặn nhau hăy rán cẩn thận giữ ḿnh, hai người chia tay... Bây giờ th́ nàng đă hiểu rất rơ ư nghĩa của hai bức vẽ. Vui buồn lẫn lộn, nàng đem cất chúng vào một nơi rất riêng trong tim và lặng lẽ khóc.
.
Bông Hồng Xanh
(Viết cho tháng tư đen)
Cái Đinh
wonderful
04-11-2020, 11:16
Truyện ngắn: Mấy thứ ngày xưa.
Anh chị yêu nhau rồi cưới nhau.Họ có một mảnh vườn nhỏ trồng cây trái. Cuộc sống chẳng sung túc là bao nhưng hạnh phúc với 2 người con, một trai, một gái. Anh có tham gia vài hoạt động của ấp, của xă. Dần dần cấp trên thấy anh có năng lực nên cử anh đi học nâng cao tŕnh độ. Anh đem chuyện bàn bạc với chị. Vốn đă nghe lắm lời bàn ra tán vào của thiên hạ về việc để chồng tham gia vào chốn quan trường sẽ chịu không ít thiệt tḥi, nhưng chị đồng ư. Chị không muốn v́ ḿnh mà cản trở con đường công danh của anh.
Anh bảo: “Anh đi học phải mất 3 năm, lại đi xa, một ḿnh em ở nhà lo được không?”.
Chị quả quyết: “Có mỗi mảnh vườn, cạo mấy cây cao su. Hai đứa lớn rồi chẳng phải đưa đón ǵ. Vả lại, c̣n số tiền ḿnh để dành xây nhà, tạm thời cứ lấy tiền đấy lo cho anh đi học. Vài năm nữa xây cũng được”.
Anh học ở thị xă, cuối tuần đều đặn về nhà thăm chị, thăm con. Mỗi lần về nhà, anh quen giấc ngủ một mạch đến 7h sáng, thức dậy đă thấy chị đang lúi húi trong bếp nấu ăn, tay vẫn c̣n dính mủ cao su. Chị dậy đi cạo từ 2h đêm, chẳng nỡ đánh thức anh. Anh thở dài nh́n cái nhà dột lỗ chỗ, mấy cái hàng rào xiêu vẹo, vừa bắc thang vá lại chỗ dột vừa bảo chị hay là thôi, anh ở nhà rồi vợ chồng kiếm ít vốn buôn bán cho nhanh. Chị kiên quyết bảo không, đă đi được đến bước này rồi, anh phải làm “ông nọ bà kia” sau này con cái được nhờ. Mọi người trong xóm vẫn hay trêu chị: “Chồng đi học ngày càng bảnh bao, có tướng tá làm quan, c̣n vợ ở nhà nh́n héo hon đi, không cẩn thận mất chồng như chơi”.
Kết thúc khóa học, trở về xă, anh được giao một trọng trách khá khiêm tốn. Chị biết con đường thăng tiến của anh c̣n rất dài, rất xa. Ḿnh chị vẫn đảm đương mảnh vườn, chăm sóc nuôi dạy con cái. Đêm nào cũng 2h sáng, chị lên rẫy cao su cạo mủ lúc anh vẫn c̣n say giấc. Tiền bỏ ra cho những cuộc xă giao bắt buộc của chồng, chị chẳng tiếc. Chị tin ngày anh công thành danh toại th́ mẹ con chị sẽ chẳng phải vất vả thức khuya dậy sớm. Những đêm anh say khướt về gục ngay ở cửa, chị đỡ anh vào nhà nghe anh nhắc đi nhắc lại trong cơn say rằng, anh làm khổ em, anh chỉ là thằng đàn ông vô tích sự, rằng người ta xem thường anh. Chị ngồi lặng lẽ nắm bàn tay chồng.
Anh vẫn là một người chồng, người cha tốt, quan tâm con cái, mua tặng chị thứ này thứ kia, khi th́ lọ nước hoa, cái áo mới. Chị chưa từng nghi ngờ anh.
Cho đến tận cái ngày vô t́nh đọc được tin nhắn với nội dung đáng ngờ trong máy điện thoại của anh, chị cũng không vội vàng trách móc. Chị tin tưởng anh nên âm thầm ḍ xét. Anh biết chuyện vội trấn an chị là chẳng có ǵ, chỉ là một đồng nghiệp nữ vui tính trêu đùa anh thôi.
Chị quên đi chuyện ấy cho đến khi những người trong xóm kể lúc ghé qua chỗ anh làm thấy anh và một cô gái khác thân thiết trên mức b́nh thường, chị mới giật ḿnh nhận ra những thay đổi của chồng. Anh chăm cắt tóc hơn chứ chẳng đợi chị nhắc như trước. Anh nhắc chị ủi quần áo cho anh. Anh hay rửa xe hơn, cái xe tay ga chị mua để anh đi làm. C̣n chị vẫn đi cái xe Cub cọc cạch tiện chở mủ đi bán, sợ mủ hôi hám làm bẩn chiếc xe mới. Một vài lần anh trở về nhà trong cơn say, mùi bia lẫn với mùi nước hoa ngọt dịu trên cổ áo, chị ngờ ngợ rồi quên khuấy giữa bao nhiêu lo toan.
Buổi sáng đó anh đi công tác, chị vừa đi cạo mủ cao su về vẫn mặc bộ đồ lao động, tay chân dính đầy mủ. Chị đang cho đàn gà ăn th́ có tiếng xe tay ga quen thuộc chạy vào sân - chiếc xe mỗi ngày chị đều nh́n thấy chồng chạy. Cô gái dừng xe, tháo kính mát, váy chống nắng rồi lộc cộc giày cao gót bước vào. Cô gái dễ thương trẻ hơn chị cả chục tuổi, son môi đỏ chót, tóc uốn xoăn, mặc một bộ váy xẻ tà màu đỏ, rất hợp với chiếc xe của chồng chị. Cô không chào chị mà liếc mắt quan sát ngôi nhà rồi lắc đầu bĩu môi.
- Chị là chị Như - vợ anh Hà? Cô gái liếc bộ quần áo chị đang mặc rồi hỏi.
- Phải, nhưng chồng tôi đi công tác rồi.
- Em biết. Hôm qua anh Hà để quên áo chỗ em, em bảo để em giặt cho. Nhưng anh ấy không chịu, bảo phải để vợ anh giặt bằng tay, anh không quen đồ giặt máy. Loay hoay sao lại quên mang theo. Em thấy vậy nên đang làm dở công việc phải lấy xe ảnh chạy vô đây đưa chị. Khỏi cần cảm ơn em. Em để đây nha, chứ tay chị đang dơ vậy đụng vô mất công. Thôi em đi về.
Chị đứng như trời trồng, nh́n cái áo màu xanh quen thuộc của anh. Cô gái leo lên xe, cái váy xẻ tà cuốn lên cao lộ ra cả cái đùi trắng nơn nà. Đứa con gái đi học về sớm chạy xe vào trong sân thấy cô ta đi ra, quay sang hỏi chị:
- Ai vậy mẹ, sao lại đi xe của bố?
- Đồng nghiệp của bố ấy mà. Bố đi công tác, có việc gấp cần giấy tờ ở nhà nên cô ấy mượn xe bố ngoài ủy ban chạy về lấy cho bố.
- Ngoài chỗ bố sao toàn mấy cô xinh ghê!
Chị ngồi dựa cây cột nh́n đàn gà. Cả buổi sáng đó, chị nghĩ về cô ta - một cô gái chưa chồng, trẻ hơn chị, đẹp hơn chị, gia đ́nh giàu có hơn chị, bố cô ta là sếp của chồng chị. C̣n chị, chẳng có ǵ ngoài t́nh yêu thương dành cho chồng, cho con, ngoài sự tận tụy, cố gắng vun đắp cho gia đ́nh. Chị nông dân, đen đúa, không biết ăn diện.
Anh đi công tác về, chị không nhắc ǵ về chuyện cô gái kia. Anh nhận ra thái độ khác lạ của chị và gặng hỏi nhưng chị không nói. Hôm ấy anh đi làm về sớm, sau bữa cơm hai đứa con chở nhau xuống bà ngoại chơi. Anh nh́n chị:
- Uyên đă nói ǵ với em?
- Không có ǵ, chị đáp.
- Anh không ngờ cô ấy lại t́m em. Sao em lại giấu anh. Có chuyện ǵ cũng phải nói cho anh biết. Giữa anh và Uyên chẳng có ǵ hết. Em có tin anh không?
- Em tin anh, chị đáp ngay không nghĩ ngợi.
- Anh sẽ bắt cô ta phải xin lỗi em.
- Không cần đâu, em không muốn nh́n thấy cô ta bước vào nhà ḿnh nữa.
Chị nói vậy rồi vào pḥng ngủ. Đêm đó, anh ôm chị rất chặt, dù chị nằm quay lưng về phía anh.
Chị nghe lời mấy bà bạn tự thay đổi chính ḿnh, đi làm tóc, làm chân mày, mua sắm mấy bộ quần áo mới. Dù vậy, mấy vết nám trên mặt chị sau 2 lần sinh con và phơi nắng quanh năm cũng chẳng thể nào xóa hết. Trước giờ chị chẳng để ư, sao bây giờ mới nhận ra vết nám ngày càng sạm đen như vậy. Da bàn tay chị ngày càng chai sần, mấy đầu móng tay lúc nào cũng đen thui và thoảng mùi hôi của mủ cao su dù chị đă giặt tay mấy thau quần áo. Chị học nấu những món ăn mới phức tạp hơn ngoài thịt kho, cá kho. Hôm đó, chị nấu lagu ḅ mất một buổi chiều. Hai đứa con đi ra đi vào hỏi sắp ăn được chưa, chị bảo chúng chờ bố về để cả nhà cùng ăn. Nhưng hôm đó măi 23h đêm anh mới về, 2 đứa con ăn trước rồi đi ngủ. Chị thức chờ chồng và như thường lệ anh lại say khướt. Anh bảo sẽ đi thay đồ rồi ra ăn món mới chị nấu. Chị vội vàng bật bếp hâm nóng đồ ăn. Chị vào pḥng gọi đă thấy anh nằm dài trên giường, giày vớ c̣n chưa kịp tuột khỏi chân.
Những năm sau này, anh c̣n nhiều lần làm tổn thương trái tim chị khiến nó rỉ máu. Nhưng khi tận mắt thấy anh chở Uyên đi vào nhà nghỉ, chị cảm giác như anh cầm dao đâm vào tim ḿnh. Chưa bao giờ chị quyết đoán như lần ấy, chị viết đơn ly hôn và kí ngay không ngần ngừ. Chị đă mất hết ḷng tin vào chồng, vào những lời thề, hứa hẹn. Lúc ấy, anh đă là cán bộ có tí chức quyền, chỉ cần chị viết vào đơn ly hôn lư do anh ngoại t́nh, anh sẽ mất tất cả. Nhưng để giữ thể diện cho anh, chị viết vào 3 chữ đơn giản: Không hợp nhau.
Mẹ chị bảo chị hăy nghĩ cho 2 đứa con mà cố gắng vun vén. Thằng con trai cả của chị lúc ấy đang học năm thứ nhất đại học nghe thấy vậy th́ bảo: “Mẹ hăy nghĩ cho bản thân ḿnh lần này đi, không cần v́ bọn con. Bọn con lớn rồi, mấy năm sống không có bố vẫn chẳng sao”. C̣n đứa con gái chị chẳng biết nghe chuyện từ ai, từ lúc nào mà sáng hôm sau khi chị đang nằm trong pḥng nghe tiếng xe anh về, nó vùng vằng nhảy xuống từ yên xe sau. Nó đi ngang qua chị, mắt sưng húp, một bên má đỏ lên như bị ai đánh. Nh́n chị nó gào lên: “V́ con phù thủy đó mà tát con, con hận ổng”. Nó mở cửa sau, vùng chạy lên lô cao su. Chị đứng nh́n anh trân trối. Tối hôm đó lúc anh đă dọn quần áo ra khỏi nhà, con gái chị mới kể, nó t́m đến nhà cô ta đứng ở cổng hét to: “Trả bố tôi đây, trả bố cho tôi, trả bố cho mẹ tôi, đồ phù thủy. Con đứng hét một lúc th́ hàng xóm kéo ra nh́n nó càng gào to. Đúng lúc ấy bố đến, cô ta cũng chạy ra, bố tát con một tát rồi lôi con lên xe về”. Nói rồi nó quay sang nh́n chị, ráo hoảnh nói: “Từ giờ trở đi, con chỉ có mẹ và anh”.
Ṭa xử tài sản chia đôi, con cái chia đôi. Nhưng cuối cùng cả hai đứa con không ai muốn ở chung với bố nên anh để lại tài sản cho cả 3 mẹ con, ra đi tay không, dọn ra một nhà trọ sống.
2 tháng sau ly hôn, anh lấy vợ - chính là cô gái tên Uyên ấy. Đám cưới to rộn ràng 50 mâm mời cả xóm cũ nhưng không ai đi v́ họ ghét sự phản bội của anh. Không có chị nuôi anh ăn học làm ǵ có anh oai phong của ngày hôm nay.
1 năm sau ly hôn, chị vẫn sống cùng 2 đứa con, không mảy may có ư định đến với bất ḱ ai. Chị bán đi một phần đất, dồn được tiền xây nhà to nhất xóm, c̣n lại gửi ngân hàng lấy lăi cho con ăn học, lúc nào cũng vui vẻ, nói cười.
Anh có đứa con trai với người vợ sau, đă lên làm chức to ở huyện nhưng phải ở rể. Thỉnh thoảng, anh vẫn ghé vào thăm con, chị chẳng cấm đoán, dửng dưng mặc kệ. Đứa con gái ghét bố đến mức không thèm nh́n mặt. Riêng chị không hận anh nữa nhưng chị không muốn nh́n thấy người đàn ông phản bội ḿnh nhưng khi say nhiều khi vẫn thường gọi cho chị nói thương chị và các con. Anh ngồi trước hiên nhà, quay sang hỏi chị:
- Mẹ con em sống tốt không?
- Tốt, như anh thấy.
- Ừ, anh cũng rất tốt.
Chị chẳng hỏi nhưng anh vẫn tự kể, rồi tự đi về không chào hỏi, không ai tiễn. Ngoài chợ, ngoài xóm người bảo anh khôn, lấy gái trẻ, lại giàu, vài năm nữa là ngồi vào chức của ông bố vợ để sẵn. Cũng có kẻ chê anh ngu, đầu sắp hai thứ tóc mà c̣n phải đi rửa đít trẻ con, phải ở rể như con chó chui gầm chạn. Chị nghe hết những ǵ người ta nói về anh, nhưng chẳng b́nh luận câu nào.
Một lần đi chợ chị gặp anh đang hỏi mua mấy con ghẹ to về nấu cháo cho con. Bất giác chị nhớ ngày xưa lúc nhà c̣n nghèo, 2 đứa con thèm ăn tôm anh cười bảo sau này bố có tiền nhất định cho mấy đứa ăn tôm đến chán th́ thôi. Măi đến lúc ly hôn, anh vẫn chưa từng mua con tôm nào cho 2 đứa chúng nó. Chị quay đi, tự cười chính ḿnh sao cứ hay nhớ lâu mấy thứ ngày xưa.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1562562&d=1586603743
cha12 ba
04-14-2020, 00:00
04/13/20
WEDNESDAY, APRIL 20, 2016
Ngày 30 Tháng Tư - Nỗi Đau Không Tan
James Dieu
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1564210&stc=1&d=1586822439
Tối ngày 28.4.1975 khi việt cộng bắn những trái pháo vào phía sau rạp hát Quốc Thanh trên đường Vơ Tánh - Sài G̣n 2, lúc ấy gia đ́nh tôi đang sống trong khu cư xá bên trong BTL/CSQG gần đó, cạnh Sở Căn Cước và Sở Truyền Tin… phía sau sân cờ. Bố tôi lúc ấy là Đại tá Giám đốc Trung tâm Hành quân Cảnh lực trung ương và kiêm nhiệm một công việc mới theo Quyết định của Thủ tướng CP là ông Vũ văn Mẫu ngày 30/04/1975 là Chỉ huy trưởng CSQG Thủ đô Sài G̣n, Ông liên lạc với một người em kết nghĩa là chú Phạm Như Hoành (con trai của cụ Phạm như Phiên là TNS Quốc Hội Việt Nam Cộng Ḥa) chú Hoành khi ấy đang làm Giám Đốc khách sạn Majestic gần bờ sông Bạch Đằng, thế là gia đ́nh tôi di chuyển tới ở tại lầu 5 của khách sạn này, khi Mẹ tôi dắt đàn con 7 đứa ra xe, Bố tôi khi ấy bận công vụ không có nhà, các sĩ quan và cảnh sát viên ở Nha Trang di tản về ở tạm quanh sân cờ BTL thấy vậy, họ nghĩ là gia đ́nh tôi cũng bỏ chạy, có người hỏi chú Ba tài xế:
- Bộ gia đ́nh Đại tá Chánh đi hả ?
- Không, chỉ ra ngoài ở sợ việt cộng pháo trúng mấy đứa nhỏ thôi.
H́nh như họ không tin tưởng lắm qua những ánh mắt nh́n theo chúng tôi. Mẹ tôi có dừng lại và bà có nói ǵ đó với họ, tôi không nghe rơ . T́nh thế lúc bấy giờ ở bên ngoài rất hỗn loạn, người ta đổ xô ra đường rất đông, các lực lượng pḥng thủ ở thủ đô Sài g̣n lúc bấy giờ có lẽ đông nhất là các chiến sĩ Nhảy Dù cùng với rất nhiều các binh chủng tập trung về Thủ đô, mặc dù vậy, thủ đô vẫn an ninh, không có việc cướp bóc như có một số người đă nói, những chiến binh của quân đội VNCH vẫn rất có kỷ luật, cầm súng trên các ngă đường trong thủ đô, đồng bào đổ xô và tranh nhau lên các chiếc tàu biển đậu trên bờ sông Bạch Đằng để hy vọng được thoát khỏi Sài G̣n giờ phút cuối cùng, tôi nh́n thấy các chiến sĩ Nhảy Dù đang cố giữ trật tự cho đồng bào lên tàu...
Nhưng những chiếc tàu vẫn không rời bến. 10 giờ sáng sớm hoặc trễ hơn một chút, ông Dương văn Minh ra lệnh đầu hàng, tôi thấy Mẹ tôi khóc, chúng tôi chờ Bố tôi tại khách sạn, những tên việt cộng đầu tiên xuất hịện trên đường phố cùng những chiếc xe thiết giáp gầm rú để trấn áp tinh thần dân chúng Sài G̣n. Mẹ tôi ôm chúng tôi vào ḷng, Bố tôi trở về cùng với người tài xế, cả hai đều không mặc cảnh phục, Bố tôi ôm Mẹ tôi và hôn từng đứa con, chú tài xế lái xe đi đem theo khẩu M-16, trở lên pḥng Bố tôi lại nói chuyện riêng với Mẹ tôi, không cho chúng tôi nghe,
Sau đó tôi nghe chị Thu là người giúp việc cho gia đ́nh tôi ̣a lên khóc, chị quỳ dưới chân Mẹ tôi van xin được ở lại cùng gia đ́nh tôi, chị không muốn về quê ở G̣ Công, lúc ấy tôi mới biết Bố tôi định dùng súng bắn hết anh em chúng tôi rồi cùng Mẹ tôi tự sát.
Mẹ tôi khi ấy không c̣n khóc nữa, Mẹ cũng chọn sự lựa chọn của Bố tôi, tôi khóc và ôm lấy Mẹ, có lẽ lúc ấy là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi biết khóc, tôi không ư thức được sống chết là ǵ, nhưng tôi rất sợ khi mọi người nói tới hai tiếng “việt cộng” !
Bố tôi rút khẩu súng ra và ôm lấy chúng tôi... Có lẽ có điều ǵ đó không nỡ, Bố tôi không đành ḷng nổ súng vào đàn con thơ dại đang đứng chờ đợi... Những người phóng viên ngoại quốc họ đến tận pḥng ở gia đ́nh tôi và hỏi:
“ Chuyến đi cuối cùng rồi ông có ra đi không ?.
Bố tôi trả lời : “ Không “ .
Tại sao vậy ?
Bố tôi nh́n Mẹ tôi một hồi lâu, Bố nói ông không nỡ bỏ các anh em đang cầm súng ở lại ngoài kia, có lẽ ở BTL CSQG cũng không c̣n ai ngoài Bố tôi và ông Tướng Nhu, với cấp bậc của Bố tôi, ông có thể t́m được một chỗ cho ông và gia đ́nh một cách dễ dàng để bay thoát ra ngoài hạm đội Mỹ đang đợi ngoài khơi, nhưng ông đă không làm như một định mệnh với quá nhiều đau khổ cho ông và gia đ́nh về sau, khi ở lại dưới chế độ cộng sản, tôi xuống thang máy khách sạn và gặp một toán việt cộng cầm cờ đang t́m cách lên sân thượng của khách sạn, chúng quát người phục vụ khách sạn khi anh ta đưa họ vào thang máy, chúng bảo:
“ Chúng tôi muốn lên trên ấy chứ không phải vào cái buồng nhỏ này “.
Chúng dí súng vào đầu người dẫn đường, sợ quá và không thể giải thích với chúng, anh ta đành dắt họ đi cầu thang... Thấy chúng lên lầu, tôi và chị Thu giúp việc sợ quá, vội dùng thang máy chạy vội lên pḥng, và tôi đă ném chiếc kính cận của Bố tôi xuống cửa sổ, tôi khóc nói với Bố tôi:
“ Con sợ tụi nó biết Bố ở đây nên con ném xuống dưới rồi .....
Sau đó gia đ́nh tôi trở về cư xá Thanh Đa, nơi Bố Mẹ tôi có một căn nhà mua trả góp trước đây, căn nhà nhỏ này vốn dùng để cho các gia đ́nh của các chú trước đây làm việc với Bố tôi ở Sư Đoàn 23 di tản về ở tạm, gia đ́nh chú Thọ cũng đă đi đâu rồi nên gia đ́nh tôi dọn vào, tất cả mọi người đều chỉ có một bộ đồ mặc trên người, Mẹ tôi phải đưa chúng tôi ra chợ mua thêm để mặc.
Tất cả mọi người phải nằm chiếu, nhà không có bàn ghế hay giường tủ ǵ cả... Khởi sự cho một cuộc sống hoàn toàn trắng tay đúng nghĩa ! Lúc ấy đứa em út của tôi chưa biết đi. Ngày Bố tôi đi tù có hai chú ngày xưa làm việc cùng ở Sư Đoàn 23 trước khi Bố tôi được biệt phái về Cảnh sát là chú Phạm Ninh và chú Nghiêm xuân Đông đến đưa Bố tôi đi, ông đi ngay trong ngày sinh nhật thứ 41 của ḿnh, tôi chạy theo đến tận chân cầu thang cư xá và đứng nh́n Bố tôi lên chiếc xe lam...
Từ ngày 30/4 năm ấy, một tay Mẹ nuôi dạy chúng tôi, sau này c̣n phải nuôi Bố tôi ở trong tù cộng sản, có những lúc Mẹ quá sức và tuyệt vọng v́ không biết ngày về của Bố tôi, Mẹ có lần bạo gan hỏi việt cộng:
“ Sao nói đi một tháng mà bây giờ đă hơn một năm chồng tôi vẫn chưa về ? Gia đ́nh cũng không biết đang ở đâu, sống hay chết ?”
Chúng trả lời : “ Nói một tháng là một tháng đi đường (?) chứ ai nói là đi cải tạo một tháng rồi về đâu...
Chừng vài năm sau, trong cuốc sống quá khổ sở, Mẹ tôi phải lặn lội sớm hôm kiếm tiền nuôi con, trong một lần quá tuyệt vọng Mẹ tôi đă viết một lá thư để lại cho Bố tôi và nấu một nồi chè đậu xanh trong đó Mẹ đă bỏ thuốc diệt chuột mà Tổ Dân phố cấp cho, Mẹ múc ra chén cho từng đứa con...
Có lẽ tôi cũng không nhớ lầm th́ lúc ấy bên ngoài mọi người đang tưng bừng mừng 2 năm “giải phóng” th́ phải, có lẽ Mẹ tôi cũng mượn dịp này để Mẹ và đàn con 7 đứa cũng được giải thoát chăng ? Lúc ấy các em tôi cũng đă lớn, các em gái như Tuyết, Trinh, Hằng... đă khóc và quỳ xuống xin Mẹ cho chúng con được sống, chỉ sống để chờ Bố về, có đứa c̣n khóc gọi
“ Bố ơi !” ...
Mẹ tôi dường như đă cạn khô hết nước mắt rồi, thương con cực khổ quá th́ chỉ muốn cho chúng chết đi để hy vọng một kiếp sống mới tốt đẹp hơn ? Sống với đời sống “con của ngụy” th́ cũng chẳng ra ǵ ?
Cuối cùng t́nh yêu thương của Mẹ vẫn chiến thắng, Mẹ đă hắt đổ nồi chè gần như trở thành định mệnh - như ngày nào Bố tôi đă bỏ khẩu súng lục xuống để đàn con tiếp tục được sống như sự an bài của Trời Phật vậy !
Sau đó Mẹ càng cố bương chải kiếm sống ngoài đường, có lúc bị kẻ gian đập đầu bất tỉnh ngoài bến xe khi Mẹ mua đồ xuống Cần Thơ cho d́ bán nhà hàng, mong kiếm chút tiền mua cơm về cho con, lúc ấy việt cộng cấm mang gạo, ai có gạo sẽ bị tịch thu, nhưng nếu nấu thành cơm mang về Sài G̣n th́ được... Chúng con biết Mẹ rất cực khổ - từ một bà mệnh phụ, Mẹ từng là Tổng thư kư Hội Bảo Trợ gia đ́nh binh sĩ SĐ 23 BB, rồi Hội Trưởng Hội BTGĐBS của Trung Đoàn 44 BB ở Sông Mao khi Bố tôi làm Trung Đoàn Trưởng... Thế mà v́ vận nước suy vong, Mẹ sẵn sàng lam lũ như những kiếp đời vốn dĩ bần hàn.
Những ngày 30 tháng Tư đi qua, tuy Mẹ không nói, nhưng trong đôi mắt của Mẹ - Chúng con biết Mẹ buồn tủi lắm !Thấy Mẹ tôi vất vả quá, cậu Khánh tôi ở Ban mê thuột có ư nhận nuôi phụ vài đứa, nhưng Mẹ không chịu, có một chú lính ngày trước của Bố tôi từ Nha Trang vào, thấy cảnh đời gia đ́nh tôi khổ sở quá, bèn móc ví ra đưa cho thằng em tôi vài trăm, nó nhất định không lấy, chú lính phải năn nỉ măi nó mới cầm và thằng bé chưa đầy 10 tuổi đă phải bật khóc v́ tủi thân, có bao giờ nó phải nhận sự giúp đỡ thương hại như thế?
Thời gian sau này, có các chú may mắn ra đi được, có người ở Mỹ, có người ở Na Uy như các chú Nguyễn xuân Thọ, Phạm Ninh, Hồ Đắc Tùng, các bác bạn của Bố tôi Bác Thăng... gởi tiền và quà về giúp Mẹ tôi khi Mẹ đă quá sức cùng kiệt - nhờ vậy mà chúng tôi được sống !
Ngày 30/4 sắp đến - cũng dịp này, tôi xin mượn những gịng chữ này để một lần được nói lên lời tri ân những ân nhân của gia đ́nh tôi, cũng như xin được thưa với Mẹ của chúng tôi rằng
“Chúng con hiểu và suốt đời yêu thương Mẹ, đó là điều có thật đang diễn ra trong tâm hồn chúng con ! “
Và với Bố , một người Cha đă suốt đời sống thanh liêm, yêu thương đồng đội, trung thành với Tổ Quốc, kiên định trong gông cùm biệt giam của cộng sản, cho dù có lúc Bố đă từng nói trong cuốn sách lưu niệm của các sinh viên Sĩ Quan Khóa 8 Hoàng Thúy Đồng trường VBQG Việt Nam rằng: “Điều mà tôi ân hận nhất là để cho Vợ và các con của tôi phải sống những ngày tháng đau khổ đói khát dưới chế độ cộng sản...
“Thưa Bố , chúng con hiểu được, chúng con bây giờ đă lớn khôn, trưởng thành, chúng con không trách cứ ǵ số phận của minh cả, mà bù lại có lẽ chúng con càng hănh diện và tự hào hơn v́ chúng con có một người Mẹ tuyệt vời, biết hy sinh và biết đau xót cho Quốc Gia, không như những người Mẹ b́nh thường, có một người Cha sống ngay thẳng, tận tụy cùng Tổ Quốc, Chức nghiệp, không hèn hạ và vô trách nhiệm...
Nước mất nhà tan nên gia đ́nh ḿnh cùng hàng trăm ngàn gia đ́nh sĩ quan binh sĩ Việt Nam Cộng Ḥa phải đau khổ, chia sẽ và thăng trầm cùng vận nước - Điều đó đâu có ǵ nhục nhă đâu !
Như Bố vẫn thường kể cho chúng con nghe về những trận đánh của Bố ngày xưa, kể về các sĩ quan của đơn vị Bố một cách hănh diện và tự hào như các chú Xuân, chú Tài, chú Đức, chú Lâm, chú Ninh... trong số ấy có những người đă ra đi không bao giờ trở về...
Sau mười mấy năm tù đày - Bố tôi đă trở về với gia đ́nh và được ra đi định cư tại Hoa Kỳ theo diện RD-7 - Và mười mấy năm sau trên mảnh đất Utah, Mẹ tôi đă thực hiện một điều mà Bố tôi mơ ước, đó là một bộ quân phục khaki vàng với phù hiệu Quân Đoàn II, Sư Đoàn 23 BB cùng các loại huy chương Việt - Mỹ của Bố tôi trước đây... Trong bộ quân phục oai phong ấy, Bố ơi ! Người sĩ quan của ngày nào vẫn c̣n đấy, chúng con thấy Mẹ cười thật tươi, hạnh phúc, có phải chăng lư tưởng Quốc Gia vẫn âm ỉ trong tâm hồn của Bố Mẹ, dù thời gian có đi qua bao xa? Chúng con thấy bàn tay Bố vân vê Bảo Quốc Huân Chương lV và trong ánh mắt của người lính già găy súng vẫn âm vang nỗi bi tráng của một thời binh lửa...
Ngày mất nước lần thứ 34 lại về, chúng con hiểu sự đau khổ trong tâm hồn của Bố Mẹ - âm thầm , chịu đựng, u uẩn, lực bất ṭng tâm... Bố vẫn thường nhắc cùng với Mẹ về những người đă hy sinh ngoài mặt trận để bảo vệ miền Nam Việt Nam, những bạn bè của Bố đă ngă xuống trong ngục tù CS.... Con xin được tạm kết ở đây cho những ḍng tâm tư này bằng hai chữ
“Định Mệnh “ !
Vâng, Định Mệnh của cả một nền Cộng Ḥa, của hàng trăm ngàn tử sỉ, của hàng trăm ngàn người không yên dưới biển sâu trên hành tŕnh đi t́m tự do, và của ai nữa ? ...
Của những người Quôc Gia đang c̣n sống đây cho dù ở trên xứ sở Tự Do hay c̣n trong nước, vành khăn trắng này sẽ được cột lên đến bao giờ?
James Dieu
Posted by Angesat 4:26 PM
wonderful
04-14-2020, 02:29
Phút trải ḷng của con trai… con gái nhất định phải đọc.
Mỗi khi con trai tâm trạng không tốt, con gái thường làm ǵ? Tức giận hơn cậu ấy? Trực tiếp đập cho cậu ấy một trận? Hay là giận ngược lại? Chuẩn mà nói anh đây thật sự là chịu đủ mấy kiểu nhảm nhí này rồi.
Trên đời này ấy, người hiểu con trai nhất chỉ có con trai, hôm nay để anh đây đến phổ cấp kiến thức cho các chị em làm thế nào để từng bước dỗ dành bạn trai.
Con trai trời sinh không giỏi biểu đạt, bọn họ không có mong muốn dốc bầu tâm sự cùng người khác, cô có lúc nào thấy qua hai người đàn ông mỗi người tay cầm một nắm hạt dưa vừa cắn vừa buôn dưa lê không? Không có chứ ǵ.
V́ thế, lúc mà con trai không vui, con gái chuyên gia có kiểu cực kỳ thích làm một việc khiến con trai sụp đổ (tâm trạng): “Sao anh lại không nói ǵ? Anh nói chuyện với em đi.”
Các chị em à, cách này đối với các cô th́ có tác dụng. Bởi v́ mục đích cuối cùng của các cô là t́m người để trút tâm sự, để bản thân cảm thấy thoái mái, tâm t́nh nhẹ nhơm.
Các cô cũng không có yêu cầu phải giải quyết được vấn đề. Nhưng mà, con trai ấy à, nếu không thể giải quyết vấn đề, th́ có nói ra cũng chẳng để làm ǵ.
Thật ra, không phải là con trai không giỏi việc diễn đạt, mà là bọn họ không muốn đem những thứ tiêu cực lên người mà bọn họ yêu thương nhất.
Nguyên nhân mà tâm trạng con trai không tốt chỉ có một, là các cô đấy. Các cô có thể sẽ nói là do công việc anh ấy không thuận lợi nên tâm trạng mới không tốt, chứ chả liên quan ǵ đến các cô cả.
Thế th́ các cô sai rồi đấy, con trai ấy à, từ nhỏ đă được dạy phải có trách nhiệm, phải gánh vác, đảm đương.
Thậm chí không được thể hiện ra là ḿnh yếu đuối, phải bảo vệ tốt người con gái của chính ḿnh. Giống như trong các bộ film Hong Kong rất hay có câu nói “Thích em, chính là điểm mềm yếu của tôi.”
Đối với bọn họ mà nói, trách nhiệm và sứ mệnh chính là gánh nặng cả đời. Khi mà bọn họ gặp phải khó khăn, phản ứng bản năng đều là hoài nghi (năng lực) chính ḿnh.
Nói thật, nếu một thằng con trai không có người con gái nó thích, một ḿnh vẫn ổn, bọn họ sẽ không có bất kỳ áp lực ǵ. Kiêu ngạo chính là bản tính trời sinh của con trai.
Công việc có thể khiến con trai phiền năo không? Impossible. Nếu cảm thấy không được th́ ông đây cũng không làm nữa!
Nhưng mà lúc bọn con trai có người con gái chúng nó yêu, sau khi có ham muốn chăm sóc, muốn bảo vệ người đó, bọn họ bỗng trở nên hèn nhát.
Điều này trái lại có thể khiến tâm trạng của con trai càng tồi tệ – bởi v́ bọn họ cảm thấy bản thân không xứng với kỳ vọng của các cô, làm lỡ tuổi trẻ của các cô, lại chưa thể chứng minh bản thân với các cô.
Các cô nói là “Em cũng không cần anh chứng anh cái ǵ, cũng không có nhiều kỳ vọng đến thế” – nói hay lắm, c̣n nhớ anh đây ở bên trên đă nói con trai có trách nhiệm và sứ mệnh của bản thân không?
Dù cho là các cô thật sự không có nghĩ ǵ cả, bọn họ cũng sẽ ngầm thừa nhận “Em có ư kiến”, “Em có mong muốn”, “Bản thân anh phải có trách nhiệm với em”.
Thế nên là, muốn an ủi con trai, th́ cần phải giải quyết được mớ cảm giác tội lỗi, tự ḿnh tạo cho ḿnh áp lực trong ḷng bọn họ. Tiếp theo đây, mời các cô nhớ kỹ quy tŕnh dưới đây:
Gặp nhau, cái ǵ cũng không nói, ôm cậu ấy vào ḷng, vừa ôm vừa thủ thỉ, các cô dỗ trẻ con, dỗ em cún như nào th́ đem ra mà dỗ bọn con trai y như thế.
Một lúc sau th́ có thể ôm mặt cậu ấy, chăm chú, tỉ mỉ mà ngắm cậu ấy, rồi nói với cậu ấy “Anh muốn nói em sẵn sàng nghe, nếu anh không muốn nói, em cũng sẽ không hỏi anh”.
Lại tiếp tục bổ sung thêm một câu “Có em ở đây, bất kể là v́ lư do ǵ mà khiến anh không vui, em đều sẽ luôn ở bên cạnh anh, được chứ.”
Nếu trong quá tŕnh này, bạn trai xuất hiện bất kỳ biểu hiện tâm t́nh đi xuống nào, hoặc là hoài nghi bản thân, tự nói rồi tự bác bỏ, tiếp tục ôm đầu, việc của các cô là lại thủ thỉ. Sau đó dịu dàng nói với cậu ấy: “Em không cho phép anh nói bản thân như vậy, người con trai em coi trọng chính là người con trai ưu tú nhất cuộc đời này, không cho phép anh nghi ngờ mắt nh́n của em.”
Sau đó lại nói thêm một câu “Em tin tưởng anh, anh không có vấn đề ǵ hết, từ ánh mắt đầu tiên em nh́n thấy anh, em liền biết, chồng của em tương lai sẽ rất giỏi đó.”
Sau đó, lời ǵ cũng không cần nói nữa, để bạn trai ôm một cái, hoặc là nằm trong ḷng cậu ấy để cậu ấy ôm rồi tiếp túc thầm th́, thủ thỉ nhỏ nhẹ.
Trong t́nh huống b́nh thường, nếu làm theo các bước ở trên, người yêu các cô có thể không thể ngay lập tức cảm thấy vui vẻ trở lại, nhưng trong ḷng cậu ấy áp lực nhất định giảm đi không ít.
Vào lúc này việc nên làm là “điên” cùng cậu ấy. Cùng nhau ăn cơm, đi dạo phố, xem film, cực lực chuyển dời lực chú ư của cậu ấy. Tiếp đó, cho bạn trai chút thời gian để cậu ấy từ từ tiêu hóa.
An ủi con trai, các cô cần nhớ một chuyện: Các cô nên bày ra sự quan tâm giống như người mẹ, nhưng đồng thời cũng khích lệ ư chí của bạn trai.
Trước bước 3 nói với cậu ấy, “Em ở đây với anh, em nguyện ư chăm sóc anh”, dẫn dắt bạn trai bày ra mặt yếu đuối của cậu ấy, khiến cậu ấy an tâm.
Sau bước 2 kích thích ư chí của bạn trai, khiến cậu ấy ư thức được vẫn có người cậu ấy muốn chăm sóc, bản thân không thể thua được.
Hai loại tâm t́nh kết hợp lại một chỗ, có thể khiến bạn trai đang tồi tề một lần nữa trở thành một chiến sĩ tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Có rất nhiều chị em cho rằng con trai th́ nên kiên cường, trong chuyện t́nh cảm chỉ có con trai dỗ con gái, chứ không bao giờ tồn tại cái việc con gái phải đi dỗ dành con trai. Thật ra điều đấy sai văi ra.
Trong cùng một mối quan hệ, con trai nên là người được dỗ dành nhiều hơn. Xă hội này, áp lực trên vai con trai so với con gái đương nhiên là nhiều hơn
Trước khi kết hôn c̣n phải suy tính đến việc mua nhà mua xe, kết hôn rồi th́ gánh vác phần lớn các khoản chi tiêu trong gia đ́nh, chúng tôi đều là gánh vác trên ḿnh trách nhiệm.
Mềm yếu của con trai thường không nói ra, nhưng khi bọn họ chịu đến cực hạn rồi sẽ tự ḿnh rời đi, là kiểu sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa.
Thật ra th́ con trai cũng dễ dỗ dành mà. Bọn họ không cần túi xách, không cần son môi, chỉ cần một cái ôm của người con gái họ thương, một câu nói của cô gái ấy cũng có thể đem đến cho họ năng lượng rất lớn.
Thế nên là, các cô gái à, sau này nhớ dỗ dành bạn trai nhiều một chút, đừng cho rằng con trai thật sự rất kiên cường.
Minh Nam.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1564317&d=1586831326
wonderful
04-17-2020, 22:32
Truyện ngắn: BỎ QUÊN.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1566560&d=1587163623
Cha ơi ...con thương cha.
Nghe tiếng phone reng, Hoàng bực ḿnh cho là phone quảng cáo, nhưng vẫn dở phone lên gắt gỏng :
- Alo ! cái ǵ mà gọi hoài vậy.
- Dạ cho chúng tôi gặp ông Lợi, chúng tôi gọi hai ngày nay không ai bắt phone.
- Ông Lợi không có nhà.
- Chúng tôi rất cần gặp ông Lợi
- Ông Lợi đi làm hai giờ chiều mới về, có ǵ nói với tôi được không, tôi là người nhà ông Lợi,
- Xin bà làm ơn nói với ông Lợi đến nhà dưỡng lăo CampBell đưa ông cụ về nhà v́ dịch corona nhà dưỡng lăo được lệnh phải giải tán.
Hoàng hoảng hốt nghĩ cái hoạ sắp tấp vào nhà, liền xuống giọng năn nỉ :
- Thưa bà, xin bà có cách ǵ tạm để ông già trên đó không, tốn mấy chúng tôi xin chịu, nhờ bà làm ơn giúp cho chúng tôi, chúng tôi sẽ hậu tạ riêng bà.
- Không được cô, tôi là nhân viên đâu có quyền hành ǵ, 19 người già trong viện xét nghiệm có 4 người dương tính, bị nhiễm virus, hiện cho nằm bịnh viện, số c̣n lại kết quả âm nên cấp tốc trả về nhà cách ly 14 ngày.
Đó là lệnh của ban pḥng chống dịch. Hiện người ta về nhà hết, trừ ông cụ, bởi vậy cô phải báo cho ông Lợi biết, cấp tốc đến đưa ông cụ về. Thôi, cảm ơn cô.
Bỏ phone xuống Hoàng sững sờ : Làm sao bây giờ.
Lợi có một bà chị và một đứa em. Gọi phone bà chị, nhờ bà chị nhận ông già về tạm mấy ngày dịch hoành hành rồi sẽ tính sau :
- Chị nên đưa cha về một thời gian ngắn rồi sẽ tính, chị lo cho cha, bọn em chịu tất cả phí tổn cho chị
- Không được, nhà tui có một pḥng, lớn nhỏ năm người ở, đưa cha về ở chỗ nào. Nhưng mà cậu mợ nghĩ sao, ba năm nay ổng đă ở yên rồi, th́ để ổng ở tiếp cho hết đời, đem về làm ǵ.
- Bây giờ người ta không cho ở nữa, tất cả viện dưỡng lăo đều bị đóng cửa. Thôi để em thuyết phục chú út thử.
Chú út viện lư do hai vợ chồng chú cả ngày đi làm , v́ làm y tá ở bịnh viện nên dù mọi người đều phải ở nhà, hăng xưởng đều đóng cửa, nhưng hai vợ chồng chú không được ở nhà, th́ làm sao có th́ giờ chăm sóc ông già.
Trước lư do đó chị không thể năn nỉ câu thứ hai. Không c̣n cách ǵ nữa, năn nỉ ai cũng không được, chị liền nghĩ đến cách cuối cùng là im lặng xem như không được tin tức ǵ hết, và có thể cảnh sát xem như ông già không có thân nhân, và họ sẽ giải quyết theo hướng đó, hướng không có thân nhân.
Chị mỉm cười khen ḿnh người sáng ư, thông minh. Chị biết rất rơ anh bạn của chồng chị, cách nay ba năm, có bà mẹ già ở Pháp sang thăm, bà bị bịnh, anh gấp rút đưa vào bịnh viện, độ vài tuần sau bà cụ qua đời. Bịnh viện liên lạc thân nhân mới hay, là số phone giả, địa chỉ giả.
Chiều hôm đó Lợi về hơi sớm. Đường vắng quá, một vài người lớn tuổi đi bộ có vẻ ké né trên lề đường, đeo khẩu trang, ra dáng thận trọng nghiêm nghị khác những ngày thường.
Quang cảnh khác hẳn, hơi rờn rợn, h́nh như ma quái núp trong cỏ cây, nơi nào đâu xa lạ hoang vu, chứ không phải nơi anh thường đi ngày hai bận, đi cắt cỏ cho một trường học gần nhà.
Anh vừa bước vào nhà, nghe phone reng, trong pḥng bên cạnh chị chạy ra nhưng không kịp.
- Alo ! dạ..dạ .. dạ vâng …dạ..dạ tôi đến ngay.
Vừa đặt phone xuống, anh nói ngay :
- Bọn nó đuổi ông già về, bây giờ anh phải đi đón về.
Chị cố b́nh tỉnh, tuy giọng hơi run run :
- Th́ anh ăn cơm rồi sẽ tính sau.
-Tính cái con mẹ ǵ, nó bảo trước đây hai ngày, họ về hết rồi, nếu chiều nay không ai đón về, nó báo cho cảnh sát biết và xem như xong nhiệm vụ.
- Hay là anh để cho cảnh sát nó giải quyết xem sao.
- Làm thế cha anh sẽ chết lạnh dọc đường cái trong đêm nay.
Bực ḿnh anh vẫn giữ nguyên bộ quần áo cắt cỏ ra xe. Anh nghĩ cũng tại anh, năm đó ông già không chịu đi, lấy lư do già rồi đi làm ǵ, tiếng Anh không nói được không biết lái xe, hơn nữa, mẹ anh mới mất chưa giáp năm, bỏ đi thấy tội nghiệp quá.
Nhưng anh bảo cha anh nên đi, tuổi già ở Mỹ có đũ thuốc men, có bác sĩ giỏi, có binh viện tốt, nhất là tránh được cái nạn dùng thuốc giả, thuốc độc, của Trung quốc.
Bà chị cả của anh, người em trai út và nhất là vợ anh, liên tục lén anh, viết thơ về khuyên ông già nên ở lại Việt nam lo mồ mă cho mẹ mới mất, rồi sẽ gửi tiền, gửi thuốc Tây về cho ông.
Bởi vậy ông quyết định xoá bỏ hồ sơ H.O. Khi được tin xoá bỏ hồ sơ, anh phải cấp tốc về quê khuyên bảo ép buộc ông làm lại hồ sơ. Thế mà phải chờ đến trên mười năm, hổ sơ mới được tái xét, mới được ra đi.
Freeway 17 vắng quá, anh chạy hơi quá tốc độ nên chưa đến một giờ đă ra exit Campbell.
Theo con đường nhỏ đi sâu vào rừng rậm. Tuy chưa đến 4 giờ chiểu nhưng như sắp tối, vắng một cách kinh hoàng.
Anh nghĩ làm nhà dưỡng lăo ở nơi này có khác ǵ một nhà tù nhốt mấy ông già gần đất xa trời.
Đậu xe phía trước, anh chạy ṿng vào sân sau, không có một bóng người nào, phía trong hành lang xa, một ông già nhỏ thó ngồi bất động trên cái ghế dài bên cái xách vải .
“ Trời ơi ! cha tôi đây Trời !” Anh nhào tới ôm cha anh, ông già mỉm cười, nước mắt dầm dề :
- Thấy con cha mừng quá. Hai hôm nay cha ở đây một ḿnh. Nếu tối nay con không đến, cha ṃ lần ra đường cái. Trời c̣n thuong cha.
- Cha ngồi đây lâu chưa ?”
- Hồi sáng giờ. Bà y tá bảo cha dọn đồ ra ngồi chờ người nhà lên, họ đóng cửa.
Lợi xách túi vải nói :
- Con cơng cha ra xe, đường đi nhiều rễ cây dễ bị vấp ngă.
Ông giả lẩm nhẩm :
- Cha ở đây đúng ba năm 4 tháng 18 ngày.
Lợi mừng thầm, ông già ḿnh tuy ốm yếu nhưng trí óc c̣n khá sáng suốt mới nhớ được số ngày tháng năm ở khu rừng này.
- Bọn con đều khoẻ mạnh hết.?
- Dạ, v́ bịnh dịch đang lan tràn nên ai ở nhà nấy không dám ra đường, nên ḿnh con đi đón cha..
- Hai đứa cháu nội của cha lớn lắm hả, có đứa nào có vợ chưa.
- Chưa cha, bọn nó c̣n nhỏ, c̣n đi học mà.
Lợi lái xe chạy chậm v́ đoạn đường xấu, sợ xe xóc làm mệt cha già. Nghe tiếng thở đều đều ông già ngoẽo đầu qua một bên thiu thiu ngủ.
Lợi định tạm để cha già ở cách ly tại garage xe. và anh định nghỉ cắt cỏ ít nhất 2 tuần để chăm sóc cha.
Anh nguyện lần này chính anh, chinh bàn tay anh, sẽ làm mọi thứ, từ nấu ăn, giặt dũ đến tắm rửa, đổ bô, lau cầu, không để ai nhúng vào, nhất là vợ anh.
Nhắc đến vợ, anh lo lắng rồi đây anh phải cố gắng chịu đựng, cố gắng nhịn nhục tối đa, để tránh những cuộc đổ vỡ căi vă to tiếng. Nhất là không để cho ông già nghe được những lời căi vă.
Anh chắc chắn phải làm được v́ ông già sống ở garage biệt lập.
Bữa cơm tối hôm đó tuy rất đói nhưng anh ăn không ngon v́ h́nh ảnh cha anh khi chiều làm anh rất xúc động, anh cảm thấy tội lỗi, một ông già gầy ốm một ḿnh ngồi cheo leo ở b́a rừng vắng vẻ tiêu điều, vào một buổi chiều sắp tắt.
Tại sao một ông già phải bị đày đoạ như thế. Mâm ăn có 4 người, hai con anh ngồi một bên, vợ anh với anh một bên.
Hai đứa nhỏ và vợ anh mỗi người chăm chú vào chiếc Iphone, không để ư ǵ đến việc ăn uống.
Bỗng chị hỏi :
-Cha ăn uống gỉ chưa ?
- Cha mệt đang ngủ ngoài garage, anh đang nấu cháo cho cha
- Chắc anh gặp cha đang lang thang ngoài đường cái chứ ǵ?
Anh giả vờ không hiểu câu nói móc của chị, v́ khi ra xe đi đón ông già, anh bảo nếu không lên đêm nay, ông già có thể chết lạnh trên đường cái.
Anh b́nh thảng trả lời :
- Không, ông già ngồi cheo leo một ḿnh ở hè nhà dưỡng lăo.
Hai đứa nhỏ thôi ăn đứng dậy, mỗi đứa rót một ly nước, lên lầu
Chị cũng thôi ăn, đứng dậy, anh liền bảo :
- Em ngồi lại anh có vài điều muốn bàn với em.
Chị ngồi xuống nh́n thẳng vào anh.
Anh đem cha vể đây ở tạm một thời gian, có thể nửa năm, một năm để ổng ổn định sức khoẻ, anh sẽ dẫn ổng về lại Việt Nam ở với bà cô ruột anh cũng đang sống một ḿnh với đứa cháu trong họ.
Anh sẽ làm hết mọi việc từ đi chợ, nâu ăn, rửa chén, dọn dẹp trong nhà, lau chùi cầu tiêu nhà cửa, v..v..anh chỉ tha thiết xin em một điều ..một điều.. là cố gắng vui vẻ với ông già trong lúc ổng c̣n ở nhà này với chúng ta.
Nghĩa là em sẽ không làm ǵ hết, cố nhiên việc chăm sóc ông già là việc của anh, nếu em …thấy không thể được th́ cũng nên cho anh biết.
Không khí nặng nề im lặng. Chị đứng dậy, chậm chậm đi lên lầu. Khi chị đi rồi anh bực ḿnh tại sao lại đặt vấn đề với chị một cách thẳng thừng thô bạo như vậy, vô t́nh đẩy chị vào thế chống đối, anh cảm thấy ḿnh kém cơi quá, làm vấn đề đáng lẽ đơn giản, hoá ra khó khăn phức tạp hơn.
Nhà anh có 4 pḥng, trên lầu 3 pḥng ngủ, 2 pḥng tắm. Hai con hai pḥng anh chị một pḥng.
Tầng trệt 1 pḥng ngủ 1 pḥng tắm. Khi ông già chưa đến nhà dưỡng lăo, ở pḥng dưới này. Để ông già nằm một ḿnh ở garage anh không yên tâm, đêm hôm có việc ǵ ông già kêu không ai nghe, anh đặt môt giường nhỏ anh nằm cạnh ông già.
Lấy lư do v́ dịch corona, cách ly xă hội, nên anh yên tâm để ông già ở Garage cho đến khi hết dịch.
Cũng v́ lư do đó anh giải thích với ông vợ anh và hai con anh chưa dám ra garage.
Thật sự ông già hiểu hết sự việc, nhất là suốt hơn ba năm nay, ba chục người bị “lưu đày” ( chữ của các cụ ở nhà dưỡng lăo Campbell ) ở chung với nhau . Hầu như họ chung một tâm trạng bị con, tống họ ra khỏi nhà, v́ tốn kém th́ ít, v́ người nào cũng có tiền già, tiền chánh phủ cấp cho tạm đũ sống, có lẽ v́ người càng già càng làm cuộc sống của chúng mất tươi trẻ, mất hạnh phúc, và cũng chính người già bị gán cho là cái ổ vi trùng, ổ bịnh tật.
Người già đồng nghĩa với dơ dáy. v..v.. Tất cả họ, những người Việt nam ở trại Campbell, đều là cựu sĩ quan miền Nam Việt Nam sau ngày mất nước tháng Tư năm 75 (1975), trung b́nh mỗi người chịu gần 10 năn tù cộng sản.
V́ cùng chung một tâm trạng, một ngôn ngữ họ thông cảm với nhau họ không quá chán nản quá cô đơn như ở các nhà dưỡng lăo khác nói tiếng Anh là chính, nên người nào không nói được, chịu rất nhièu thiệt tḥi, có khi bị đánh đập v́ bị xem như bất tuân các mệnh lệnh của y tá y công.
V́ chia xẽ v́ thông cảm v́ cùng cảnh ngộ họ tránh được những căi vă, những xô xác với nhau, nhưng họ mỗi ngày mỗi chuốt thêm những oái oăm, những nỗi buồn v́ bất hạnh với gia đ́nh, với con cháu.
Mỗi ngày họ phết thêm vào bức tranh tập thể đó, một nét buồn thảm ảm đạm. Thế cho nên họ thiếu hẳn niềm vui, người nào cũng mang một bộ mặt âu sầu buồn thảm.
Thậm chí có người than rằng ở tù tuy mất tự do, tuy nhục nhă, nhưng ít nhất một tháng, hoặc 6 tháng, có gia đ́nh đến thăm nuôi, và gia đ́nh c̣n thương xót, c̣n tôn trọng, c̣n kính nể người đang ở tù, và c̣n hi vọng người tù c̣n có ngày về để cùng xây dựng lại cuộc sống, tạo lại hạnh phúc.
Trái lại vào trại dưỡng lăo không mất tự do, nhưng gần như không cần tự do nữa, như bước vào giai đoạn cuối cuộc đời .
Họ thật sự bi bỏ quên. Có người suốt năm không có người đến thăm.
Theo ông khi vào trại, tổng số là 30 ngụi, và gần 4 năm sau chỉ c̣n 19 người. Mười một người ĺa trần v́ buồn bă quá, v́ chán nản đến cùng cực, v́ tủi thân, v́ bị bỏ quên, chứ không phải v́ những bịnh nan y.
Có những người không chịu uống thuốc, có người phản đối đi bịnh viện.
Từ ngày đưa cha về nhà anh thay thế vợ làm mọi việc trong nhà, anh mới biết rằng tuy công việc nhẹ, nhưng bực ḿnh quá.
Quần quật từ sáng đến tối, không hết việc. Anh dọn cho cha anh và chính anh ăn ngoài garage, sợ cha buồn anh giải thích v́ trong thời kỳ cách ly nên phải như thế. Vợ con anh ăn trong nhà.
Tuy ông hiểu điều giải thích của anh là đúng trong thời kỳ cách ly này, nhưng ông vẫn buồn buồn tủi thân. Ông mỉm cười tự thấy ḿnh càng già càng khó tính, càng cô đơn càng khó tính.
Ông nghĩ đáng lẽ ở tuổi ḿnh tuổi gần 80 phải dễ dăi , phải cởi mở, sao cũng xong cũng tốt. Ông nhớ lại cái đề tài này, trong nhà dưỡng lăo, thường đem ra bàn luận với nhau trong nhóm anh em, và lúc nào ông cũng ở phe chỉ trích những người khó tính, và quả quyết v́ tính xấu đó, mà con cháu nó không muốn sống gần với mấy người già, dù đó là ông bà nội ngoại.
Mấy người bạn của ông không đồng ư và cho rằng v́ hai nền văn hoá Đông phương Tây phương đối lập nhau, nên mới có những bi kịch như vậy.
Rồi họ dẫn chứng ở Việt Nam chẳng hạn( trừ cộng sản) đứa bé lên ba đă được cha mẹ dạy dỗ lễ độ chào hỏi, trong khi ở Mỹ trẻ con lên đại học chưa có thói quen chào hỏi.
Vấn đề này với ông, chưa ngă ngũ, chưa t́m ra câu giải đáp thoả măn.
Từ ngày ra khỏi nhà dưỡng lăo Campbell. ông sống một ḿnh ở garage ông hay nghĩ đến người vợ quá cố của ông.
Nếu bà c̣n sống, th́ có lẽ đời ông không như thế này, không có chuyện ở nhà “ lưu đày Campbell”.
Càng nhớ đến bà, ông càng thấy ở bà có phẩm cách cao quí, một người vợ tuyệt vời, một người đàn bà suốt đời biết hi sinh cho chồng cho con, một người kính trọng cha mẹ ông hơn cả ông kính trọng.
Có hôm trong giấc chiêm bao ông thấy bà ngồi cạnh giường ông, ông mừng quá ngồi dậy th́ bà lặng lẽ đúng dậy ra đi im lặng không nói một lời.
Rồi những đêm tiếp theo, ông mong được gặp bà nhưng không thấy. Ông tính sẽ nói với anh lập bàn thờ thờ mẹ để đêm đêm có chỗ ông thắp cây nhang, tội nghiệp. Nhưng ư nghĩ này bị dập tắt ngay, v́ ông, và bạn bè ông đều biết, có bao giờ bọn chúng chấp nhận bàn thờ.
Anh vui vẻ hỏi cha :
- Hôm nay con đi chợ, cha muốn mua thứ ǵ, muốn ăn uống ǵ, con mua cho cha.
- Không, không, khỏi mua ǵ con, cha ăn ǵ cũng được, nhà có ǵ ăn nấy.
Anh vừa ra xe, th́ chị và hai đứa nhỏ đến cửa trong nhà xuống garage, chị nói lớn trong nước mắt :
- Hai cháu và con chào cha. Nhờ cha nói với ổng có cái thư để trong tủ lạnh. Ổng không cần vợ, không cần con, nên bọn con ra đi. Nói xong chị và hai đứa nhỏ lui vào nhà. Ông bối rối không kịp nói ǵ. Mệt quá ông nằm đừ lên giường cảm thấy khó thở. Ông mê mang vào giấc ngủ hồi nào không biết.
Anh đặt mâm cơm lên bàn mới hay cha anh đang ngủ. Anh ngạc nhiên sao giờ này cha anh c̣n ngủ :
- Cha, cha, dây ăn cơm rồi hăy ngủ cha.
Ông già ngồi dậy bần thần không biết ở đâu. Anh nói lớn:
- H́nh như cha bị cảm phải không.
- Không, hơi mệt thôi, không sao đâu.
Ông ngồi dậy cố nuốt miếng cơm, nước mắt dầm dề :
- Vợ con với hai đứa nhỏ bỏ nhà đi rồi
- Cha nói cái ǵ vậy cha ?
Ông lặp lại :
- Vợ con bỏ nhà đi rồi. Nó có ra chào cha và dặn cho con biết có thư trong tủ lạnh.
Anh vội vàng chạy vào nhà. Thư viết : “ Ông xem mẹ con tui không ra ǵ nên chúng tôi phải ra đi”. Viết vội vă chữ nguệch ngoạc, chỉ một câu thôi, không kư tên không đề ngày.
Tức qúa anh xé nát tờ thư, ngồi thừ xuống ghế nước mắt tuông chảy, anh khóc. Anh ngồi như thế đến 1 giờ sáng, giật ḿnh nghĩ đến ông già, anh vội bước ra garage cố điềm tỉnh dấu cha anh.
Cha anh nằm im lặng h́nh như chưa ngủ, v́ ông già cựa ḿnh và thỉnh thoảng ho. Anh nghĩ phải cố gắng b́nh thảng trước cha anh. Mong hết cơn dịch anh sẽ đưa cha anh về Việt nam rồi anh sẽ đi t́m vợ con anh. Nhất định không để đổ vỡ gia đ́nh. Anh nghĩ, lỗi do ḿnh, ḿnh bất tài quá nên mới ra nông nỗi này.
Nguyễn Liệu
San Jose ngày 15 tháng 4 năm 2020
Ngày cao điểm của trận dịch corona
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1566541&d=1587162709
Đời Cha sâu nặng nghĩa ân
Phận làm con nguyện muôn lần khắc ghi.
cha12 ba
04-23-2020, 15:44
CHU TẤT TIẾN
Trên thế giới có lẽ không có trại giam nào khủng khiếp hơn các nơi gọi là Trại Tập Trung Cải Tạo, bởi v́ kẻ giam giữ đối xử với những người tù như những con vật, không cấp thuốc men, chỉ cung cấp lương thực để khỏi chết đói tại chỗ, trong khi bắt làm việc cật lực từ sáng đến tối. Các tù nhân phải dựng nhà cho cán bộ, khai quang, làm đường cho xe bộ đội chạy, trồng rau cho cán bộ vưà ăn vưà bán.
Ngoài ra, c̣n phải làm dụng cụ, tiện nghi cho cán bộ, như rèn dao, làm vali bằng tôn, đóng bàn ghế, và đan giỏ mây. Trong khi đó, kẻ giam giữ có toàn quyền sinh sát, muốn hành hạ, muốn bắn muốn giết lúc nào cũng được, không cần ṭa án. Không kể những lần xử bắn tù nhân v́ trốn trại, mà tù nhân lúc nào cũng có thể bị đạn bay vào ḿnh. Tôi nhớ có lần đang gánh củi, một anh nói đùa với bạn:
- Mày trông như x́- ke.
Tên lính gác đang dẫn toán đi làm việc, đột nhiên nổi giận, lấy súng ra khỏi vai, nhắm luôn vào chân anh kia bắn một tràng:
- Đ. m. mày! Nói ai x́- ke?
Lần khác, toán chúng tôi đi làm rừng. Tới chỗ cổng gác, không thấy ai đứng đấy, anh trưởng toán bảo "thôi, cứ đi!" Vừa ra khỏi cổng chừng 10 thước, tên lính gác núp sau một thân cây, nhẩy ra, chĩa súng vào đám người ngơ ngác, nổ liền mấy phát, vừa nổ, vừa chửi:
- Đ.m. chúng mày! Đi mà không báo cáo ông à?
Anh em chúng tôi vừa thấy mũi súng chĩa ngang, liền nhẩy ngay xuống cái rănh cạnh đấy, nghe đạn nổ trên đầu veo veo. Bắn hết một tràng, tên gác quát nạt chúng tôi leo lên, đứng xếp hàng cho hắn chửi đă đời.
Khi được thăm nuôi, anh em chúng tôi cứ phải đi từng đoàn, ra về lẻ tẻ, phải có anh em đi đón, kẻo gánh quà đi một ḿnh, th́ nhất định sẽ bịbộ đội bao vây, lột hết đồ thăm nuôi, rồi bị đuổi về trại, tay không:
- Đ. M. Đằng sau quay, đằng trước bước! Chạy về trại, đứng lại láng cháng, ông bắn bỏ mẹ!
Tụi lính gác trấn lột hết quà của anh em như thế, nhưng đến đêm, lại ḅ vào trại, cầm từng gói đường, gói đậu mà bán lại cho anh em, lấy tiền!
"Đường đây! Một kí lô ba đồng! Đậu xanh đây! Ba đồng một kí!"
Có một đêm, anh bạn T. vừa mua xong kí đường, giận dữ kêu lên:
- Mẹ nó! Đúng cái hộp Ghi gô đựng đường này, vợ tớ mới cho tớ hồi sáng! Nó cướp của tớ, giờ đem bán lại.
Trong Cà Tum, v́ bộ đội ra vào trại rất thường, anh em có nhờ một tên bộ đội mua giùm đường, đậu. Tên này nhận lời, nhắn anh em gom tiền lại, hắn mua giùm. Lần đầu ṣng phẳng, tiền trao cháo múc. Lần thứ hai, anh em gom lại, gần như toàn trại một số tiền lớn, nhờ mua giùm. Tên bộ đội hẹn giờ ra lấy hàng. Hai anh đại diện gánh một cái sọt lớn, ra rừng chờ đợi. Hàng trao xong, hai bạn gánh về. Chưa được trăm thước, th́ một lũ lâu la hiện ra, tay súng gườm sẵn, ḥ hét um xùm:
- Bỏ gánh xuống! Hàng ăn trộm! Biết điều bỏ xuống, chúng ông bắn bỏ mẹ!
Thế là hai bạn đành bỏ hàng, chạy lấy người.
Cuộc sống truân chuyên như thế, ngày tháng dài bất tận như thế, ăn uống thiếu thốn như thế, lại thêm mỗi tối tẩy năo, khiến cho đời sống tù ngục căng thẳng hơn. Năm 1975, tôi ở Trảng Lớn. Năm 1976- 1978, tôi ở Kà Tum, Khối 2, L 1 T 2 (?) có anh Mừng, Quân Cảnh, làm khối trưởng, Ngô Phước Cương (ca sĩ), Ngô Phuớc An (nhạc sĩ chơi Mandoline), Tuấn (Hải quân, độc tấu ghi- ta), Hùng "rống" (ca sĩ). Tôi làm Trưởng ban văn nghệ, kiêm quản ca. Đúng ra, Tuấn được anh em đề cử làm Trưởng ban, nhưng trong lần đầu tiên, tập hát cho anh em, bị kẹt v́ thiếu sư phạm, nên đánh nhịp tới lui, cũng không ai biết hát. Anh em la ó ầm trời. Thấy Tuấn vất vả, toát mồ hôi, tôi v́ biết nhạc lư, nên nhẩy vào "cứu bồ", giữ nhịp cho anh em hát êm xuôi. Tối hôm đó, Tuấn qua lán tôi, thuyết phục tôi làm Trưởng Ban, và hứa sẽ đàn hát "số dách" cho tôi nhẹ gánh. Tuấn c̣n biểu diễn cho tôi nghe những bản nhạc Flamenco bất hủ cuả anh. Anh đánh đàn tay trái. Tay phải vưà gẩy dây đàn, vưà kẹp dây lại, biến thành trống. Những ngón tay trái vừa nhấn phím, vừa móc dây! Nghe anh đánh đàn, từ "Chinese Rose, đến "La Cumpasita".. hồn nguời nghe như bay vút đến một thiên đuờng nào. Dĩ nhiên là tôi nhận lời và sau đó, buổi tŕnh diễn văn nghệ đầu tiên, lại là hát nhạc vàng! Tôi vừa được thăm nuôi, có đậu, có đường, nên nấu một nồi chè khổng lồ, mời Tuấn, Cương, An, Hùng đến hát "chui". Ban nhạc ngồi ở chiếc bàn tre thấp, quay ra sân trống, truớc cửa B1. Tuấn chơi ghi- ta, An chơi Mandoline, Cương và Hùng thay nhau hát. Tôi đứng đằng sau ban nhạc, dặn đi dặn lại các anh là nếu thấy tôi đá chân vào bàn, lập tức chuyển "tông" sang "Bác đang cùng chúng cháu hành quân" và các bài khác. Để tránh bị bộ đội đột kích bất ngờ, tôi cử hai anh làm "lính gác giặc", đứng ở cuối sân, chỗ gần cổng ra vào.
Tối hôm đó, trăng sáng mông mênh. Cả vài trăm anh em ngồi xếp bằng ngoài sân, nghe những ca sĩ "tù" hát "Love Story", "Anh đến thăm em một chiều mưa"... Trong ánh trăng bàng bạc, cảnh tượng một nhóm đông người ngồi yên lặng nghe nhạc, gợi lên trong chúng tôi, những t́nh cảm bàng hoàng không thể tả được. Tôi đứng lặng người, say sưa nghe hát. Bất ngờ, cảm giác thấy có hơi thở dồn dập gần tai, tôi vội quay lại, và điếng người khi thấy tên Chính Ủy đang đứng sát tôi, chăm chú lắng nghe! Vội vàng, lật bật, tôi đá chân vào bàn "lạch cạch, lạch cạch". Tuấn nhận ra dấu hiệu trước nhất, anh chuyển "tông" ngay sang "Ta vượt trên đỉnh núi cao Trường Sơn, đá ṃn mà đôi dép không ṃn..."
Cả ba bạn kia lập tức họa theo. Tên chính ủy đứng thêm một lúc, thấy hát nhạc "cách mạng" th́ thở dài:
- Tưởng ǵ! Nghe nhạc này, chán bỏ mẹ!
Rồi quay đi. Cả bọn tôi thở dài. Phen này, cả lũ xuống hố rồi! Hai ông bạn làm "lính gác giặc" v́ mê say nghe nhạc quá, đă từ từ bỏ vị trí vào tuốt bên trong, nên khi tên chính ủy vào, chả ai biết. Chương tŕnh văn nghệ chấm dứt. Anh em lục tục về lán.
Ngày hôm sau, anh Mừng đi họp sớm về, gọi tôi vào:
- Này, tên chính ủy nó hỏi tôi, ai tổ chức, tôi đành phải bảo tên ông, v́ không thể nói tên anh em khác. Nó bảo tôi : "Bảo thằng Tiến dẹp đi! Lần sau mà c̣n tổ chức hát nhạc đồi truỵ nữa, tao bắn bỏ mẹ!"
Thái độ hăm dọa nhẹ nhàng đó, có lẽ v́ anh em hát hay qúa! Nhất là Ngô Phước Cương, giọng ca điêu luyện hơn các ca sĩ ngoài rất nhiều. Khi anh hát bài "Love Story" đến đoạn điệp khúc, giọng anh cao vút, khiến ai cũng mê mẩn.
Ban Văn Nghệ cuả chúng tôi, hồi đó, c̣n Điền, một nhạc sĩ trẻ. Anh chơi ghi- ta sôlô hay lắm, nhưng rất tiếc, anh không thuần nhịp. Khi vào ban nhạc, có bass, có ghi- ta "lead", có đàn "accord", tiếng đàn solo cuả anh lạc điệu. Tuấn cố gắng chỉnh hoài, nhưng không đuợc, nên đành cho anh ra ngoài ban, chỉ chơi solo một ḿnh. Điền buồn lắm. Anh chỉ c̣n một nguời bạn thân, là con chim trắng có ngù, đẹp tuyệt, mà anh đă dậy bao ngày. Con chim cứ nằm trong túi áo cuả anh, thỉnh thoảng tḥ đầu ra, duơng ngù lên như chiếc mũ cuả lính La Mă. Số phận đắng cay không tha anh, khi qua Suối Máu, anh bị ung thư ruột. Những ngày cuối đời, tôi cứ phải sang anh vào buổi tối để làm massage cho anh ngủ, nếu không, th́ anh đau lắm, gào thét kinh hoàng. Điền ra đi, khi anh vưà mới độ ba muơi.
Không được tổ chức nhạc vàng nữa, mỗi tối, tôi bắt đầu kể chuyện phim cho một số bạn bè thân thiết nghe. Trong số đó có Thanh, Huệ, Tập (Khối Phó Khối 3), Nguyễn Vũ (họa sĩ), Ngô Ngọc Trác (QGHC), Thắng và vài anh em khác. Nếu tôi nhớ không lầm, trong khối 3 có nhà nghiên cứu văn học Huỳnh Hữu Ủy. V́ việc kể chuyện phim như vậy, mà anh em gọi tôi là "Máy chiếu phim" hay "Nhà sản xuất phim ảnh". Mỗi lần kể, là được một chén trà "quặu", đặc quánh. Kể chuyện phim măi cũng hết, tôi quay sang chuyện "chưởng". Tôi thuộc hai bộ "Lộc Đỉnh Kư" và "Cô gái Đồ Long" như húp cháo. Từ khi kể chuyện "chưởng", số người nghe tăng lên dần. Từ 5, 6 bạn đến vài chục người. Mỗi tối, sau khi ăn cơm xong, là anh em giục giă:
- Nhà chiếu phim đâu rồi! Ra đây! Ra đây mau lên! Khán giả đang chờ!
Và cứ thế, tháng ngày ở Kà Tum trôi qua, trôi qua!
Đến năm 1978, chúng tôi chuyển trại về Suối Máu. Tôi được bổ vào Đội 3, Nhà 12, K 4. Anh Mừng vẫn làm Đội (Khối ?)Trưởng. Số tôi vất vả, nên sau khi các đội, khối họp lại, anh em vẫn chỉ định tôi làm Trưởng Ban Văn Hóa, Văn Nghệ, nghĩa là vừa Múa, hát, đóng kịch, vừa làm Bích báo mỗi khi có lễ, tết. Cùng làm việc với tôi có Tống Châu Khôi, Tham Sự Hành Chánh, làm Trưởng Ban Thể Thao. Tôi kiêm luôn Trưởng Ban Vũ, phải lựa 5 bạn có chân tay dẻo cùng với tôi làm thành một ban Vũ gồm 6 ngươiø, đi múa cho các trại bạn coi chơi. Với anh Hùng làm cố vấn, chúng tôi tập cho anh em múa Sạp bằng thanh tre. V́ không có nữ, nên tôi chuyên giả gái! Múa Guatamela, th́ làm cô Mễ, múa Lơ thơ tơ liễu buông mành, tôi làm cô thôn nữ, vấn khăn mỏ quạ, áo tứ thân, yếm hồng, tay cầm quạt giấy, uốn éo. Cùng với Minh "lùn" (chuyên viên làm ảo thuật), cặp chúng tôi làm anh em cười ḅ lăn, v́ cô thôn nữ quá cao, trong khi anh chàng kia qúa thấp. Sau khi tôi múa xong, bạn bè chạy vào nắm tay, sờ má tôi, nói:
- Mẹ kiếp! Cô này là cô Tây Lai, chứ con gái Việt nam sao mà cao quá!
Vài anh chạy lại, quơ tay quơ chân. Tôi giả bộ uốn qua uốn laị, tránh né.
Chúng tôi cười nghiêng ngả cho quên buồn.
Thực tế, những niềm vui ấy chỉ hiếm họa mới xẩy ra một năm hai, ba lần, c̣n lại lao động cật lực.
Những ngày tháng buồn tẻ, mệt mỏi duờng như dài hơn thuờng lệ. Tôi trở lại với chuyện "chuởng", với Đồ Long Đao, Truơng Vô Kỵ và Triệu Minh. Nhà 12 cuả tôi, buổi tối, biến thành sân khấu. Tôi ngồi trên vơng đầu nhà, anh em ngồi nghe chăm chú. Bên cạnh tôi, luôn luôn có một ly nuớc trà, hay một chén chè ngọt. Kể chuyện như thế, đời tôi qua đi trong hạnh phúc. Nhưng cũng có lúc tái nguời.
Một hôm, tôi đang kể đến khúc Truơng Vô Kỵ đang ở nhà cuả hai chuởng môn phái Côn Lôn là Hà Thái Xung và Ban Thục Nhàn để chưă bệnh cho nguời vợ thứ năm cuả Hà Thái Xung bị hai con Kim Ngân, Huyết Xà cắn, bỗng nh́n thấy mặt anh em tự nhiên căng thẳng lạ lùng, cứ nh́n lên đầu vơng ḿnh chăm chăm. Tôi giật ḿnh quay lại, th́ thấy tên Chính Uỷ đang đứng ngay đầu vơng cuả ḿnh. Phen này thật khó sống yên. Trong một tích tắc, năo tôi làm việc không ngừng, tôi cứ tỉnh bơ, coi như không có ǵ, tiếp tục kể, nhưng về các phuơng thuốc Nam! May mắn là đúng vào lúc mà Vô Kỵ đang t́m cách chữa bệnh cho cô Năm, nên tôi nặn óc tiếp theo:
- Mỗi buổi sáng, với nguời bị loại rắn Kim Ngân này cắn, phải t́m cho ra các vị sau đây: Lan linh chi, một gói, t́ suơng hai chỉ, lạc đỉnh hồng, một cân, khổng tuớc đàm một chỉ. Hoà tất cả vào trong một ly nuớc. Cất chừng 3 tiếng đồng hồ, c̣n lại một chút cặn, đổ thêm nuớc vào, nấu tiếp cứ 3 thành 1. Cho nguời bệnh uống... Với nguời bị Huyết xà cắn th́ khác hơn, buổi sáng ra ngoài vuờn , t́m ra cây Nhị tiên Hồng, có hoa mầu đỏ mềm, cánh nhỏ, đào xuống ba tấc...
Tôi cứ vừa mở miệng nói, vưà dùng óc, nặn ra các toa thuốc không có trên thế gian này, vưà nh́n thẳng vào anh em, như đang mở lớp dậy thuốc Nam vậy. Tên Chính Uỷ nghe mấy danh từ quái đản này khoảng 15 phút th́ chán, bỏ đi. Sau khi hắn vưà ra khỏi nhà, tôi gục xuống liền. V́ động năo quá sức, cứ cố t́m ra các tên thuốc tầm bậy tầm bạ, nên mệt lử, nằm thẳng cẳng.
Nhưng không v́ vậy mà chuơng tŕnh chuyện "chuởng" chấm dứt. Tôi kể hết nhà 12 th́ sang nhà 16, đội 4, kéo dài cả năm trời. Mỗi buổi chiều, sau khi ăn xong, Tống Châu
Khôi, nhà 16, chạy qua nhà 12:
- Sư phụ! Sư phụ qua mau, anh em đang chờ.
Tôi c̣n mệt mỏi, tần ngần chưa qua, th́ Tống châu Khôi tiến lại:
- Sư phụ để đệ tử cơng qua.
Việc phục vụ anh em h́nh như đă nằm trong máu tôi, nên không có cơ hội nào bảo vệ đuợc anh em, mà tôi lại không làm.
Một buổi tối, khoảng 7 giờ, đột nhiên tên Chính Uỷ mặt nám (mặt tên này bị một miếng nám đen ngay má), cho gọi tôi ra hội truờng, nơi treo bích báo kỷ niệm 2 tháng 9. Nhà tôi ngay cạnh hội truờng, nên vưà buớc ra khỏi cửa đă thấy anh Trần Đức Thịnh, Đại diện trại và tên mặt nám đứng đó. Anh Trần đức Thịnh, giáo sư Nguyễn bá Ṭng, (hiện đang ở Canada) là nguời cứu mạng tôi hôm đó. Không có anh, đời tôi đă tiêu diêu miền nào rồi.
Tên mặt nám vẫy tôi vào chỗ treo tờ bích báo cuả Đội, gằn giọng:
- Anh vẽ ǵ đây? Bôi bác chế độ hả? Vẽ ǵ mà tay què, tay cụt? Chê công nghiệp mất cân đối hả?
Nh́n lại tờ bích báo, thấy trên phần tưạ đề "Quyết Tâm", có h́nh một anh công nhân đội mũ bảo hiểm, một tay giơ lên, tay kia bỏ xuống, nhưng v́ chỉ có một khung ngang, nên phần duới không có. Tôi nhún vai:
- Anh coi lại đi! Nếu tôi vẽ giơ cả hai tay lên, th́ anh nói là "đầu hàng", nếu để cả hai tay xuống, th́ lại là cụt cả hai tay sao? Ở đây, cái khung ngang, hẹp, nên tôi chỉ có thể vẽ một tay giơ lên thôi. Đâu có ǵ là công nghiệp mất cân đối đâu!
Tên chính uỷ lại chỉ vào một logo cuả anh Minh vẽ h́nh chiếc xe máy cầy:
- C̣n cái này nữa, bánh xe ǵ mà bị dây kẽm gai cuốn vào? Ư đồ muốn ám chỉ là công nghiệp Xă hội chủ nghĩa bị tŕ kéo lại hả?
Tôi bắt đầu mất b́nh tĩnh:
- Anh nói sao? Đây là cái xe mới cáo. Bánh xe c̣n nguyên gai cao su, chúng tôi chỉ vẽ đại khái thôi, làm sao mà có kẽm gai ở đây?
Chưa thôi, tên Mặt Nám lại gơ tay vào bài viết cuả anh Giáo Sư Nguyễn văn Phú, (sau làm giáo sư tại Trung Tâm Nghiên Cứu Dịch Thuật Thành Phố):
- Này, xem này! Đúng là kêu gọi anh em Trở Cờ, chống phá cách mạng. C̣n căi cái ǵ nữa?
Tôi đọc lại bức thư. Th́ ra, đó là hai câu viết cho bạn bè ở nhà. Câu trên viết: Tôi mong có ngày chúng ta cùng "Trở". Hết hàng, xuống ḍng, câu sau: để cùng nhau có cơ hội mà chơi "Cờ"... Hai chữ "Trở" và "Cờ" viết ở cuối hàng một cách vô t́nh, nhưng tên Mặt Nám này cố t́nh hăm hại nguời ngay. Thái độ cố t́nh gán ghép này để t́m ra một con dê tế thần đây. Đột nhiên, tôi nổi điên lên:
- Tôi nói cho anh biết. Anh chỉ bới bèo ra bọ! Chẻ sợi tóc làm tư làm tám. Kiếm cớ hại nguời. Chúng tôi đâu có ngu. Ở tù như cá nằm trên thớt, anh muốn bắn, muốn giết lúc nào chả đuợc. Chúng tôi có chống anh, th́ chống ở trong đầu đây nè, đâu có ngu mà chống trên giấy trắng mực đen như thế! Hai chữ này ở hai hàng khác nhau. Vô t́nh mà viết ra như thế. Anh muốn kiếm cớ để bắn tuị tôi chứ ǵ? Mẹ kiếp! Đă thế, tôi nói cho anh biết, bắn th́ bắn mẹ nó đi, đừng nói ḷng ṿng. Tôi đây này. Muốn bắn muốn giết th́ cứ ra tay nhanh đi!
Thấy tôi nổi cơn nói một tràng, tên Mặt Nám cũng nổi cơn theo. Hắn chụp tay xuống bao súng, quát lên:
- À, thằng này chống đối cách mạng hả!
Anh Thịnh, cứu tinh, ngay trong phút giây ấy, vội giơ tay cản tên Mặt Nám:
- Khoan! Khoan! Cán bộ! Anh Tiến chiều nay bị "ấm đầu". Anh ấy mê sảng, nói tầm bậy, tầm bạ. Cán bộ đừng để ư.
Rồi anh quay về phiá nhà tôi, nói to:
- Anh em ơi! Ra cạo gío cho anh Tiến đi này! Anh ấy bắt đầu nói sảng rồi!
Trong khi tôi bị gọi lên hội truờng, một số anh em đă đi theo, đứng ngoài cưả ngó vào. Vưà nghe thấy anh Thịnh gọi ầm lên như thế, hai ba anh chạy ra ngay. Mấy anh đè ngay tôi ra đất, lột áo lên, làm massage liền, trong khi đó, A Cửu, Vua đan giỏ, đổ dầu gió vào lưng tôi, cạo soẹt soẹt.
Tên Mặt Nám đứng ngớ nguời ra, tay buông khỏi cây súng, rồi phải bỏ về. Anh Thịnh trách tôi:
- Anh nóng quá! Phải b́nh tĩnh để sống c̣n. Mai mốt trả thù không muộn. Hồi năy, tôi không nhanh trí, th́ anh mất mạng rồi! C̣n đâu mà trả hận nữa!
Tôi cám ơn anh Thịnh và dặn ḷng đừng làm Truơng Phi nữa. Ngày hôm sau, tên Mặt Nám kêu tôi lên pḥng, chỉ vào mặt, mắng:
- Anh là thằng phản động, nhưng may mắn. Lần sau mà c̣n thế nữa, tôi bóp c̣ không tha!
Tôi chỉ mím môi, không nói chi, và gật đầu, đi về. Không làm Truơng Phi, đôi khi cũng hay.
Nhưng chỉ đuợc một thời gian, tính nào tật ấy, không bỏ đuợc, xém mất mạng. Lần này, đau đớn hơn, không mất mạng, mà mất danh dự.
Hôm ấy, như mọi ngày, nhà 12 chúng tôi trách nhiệm gánh phân tuơi ra đổ ngoài ruộng rau cho cán bộ. Khoảng gần 30 nguời lê buớc duới nắng gắt cuả trại Suối Máu, Biên Hoà về đến cổng trại cỡ 1 giờ trưa, đói lả. Vưà tới cổng trại, bỗng nhiên tên Sáu Méo, (chúng tôi đặt tên thế v́ miệng hắn bị méo) quản giáo đội 3, hô lớn:
- Đứng lại!
Tất cả ngơ ngác đứng nh́n tên Sáu Méo. Hắn tiếp tục hô to:
- Dàn hàng ngang ra, nguời này cách nguời kia một thuớc.
Lại đứng dàn hàng ngang, cách nhau một thuớc. Tôi cũng đứng theo lệnh, nhưng đến khi lệnh kế tiếp th́ khựng lại:
- Tất cả quỳ xuống, dang tay ra!
Anh em chới với, trợn mắt. Thấy chưa ai thi hành, Sáu Méo gào to:
- Tôi "lói": quỳ xuống! Dang tay ra!
Sáu Méo rờ tay vào cây súng lủng lẳng bên hông:
- Nghe không? Quỳ xuống!
Ở đầu hàng bên kia, sát với chỗ Sáu Méo đứng, một vài anh lục tục cử động, có vẻ muốn quỳ. Đột nhiên, tôi lại lên cơn điên. Tôi giơ tay, nói lớn:
- Chúng tôi không quỳ! Yêu cầu anh cho biết lư do.
Thấy một tên phản động lớn tiếng, Sáu Méo nhẩy ngay lại, tay phải rút súng, tay trái chỉ mặt tôi:
- A! Thằng "lày"! Mày chống đối cách mạng hả?
Tôi nh́n thẳng vào mặt hắn:
- Không chống đối chống điếc ǵ cả! Nhưng chúng tôi không quỳ! Anh có thể cùm giam chúng tôi, nhưng không đuợc làm nhục nhân phẩm chúng tôi.
Tên kia cũng bắt đầu nổi điên. Hắn lên đạn cái xoẹt, chiă ngay súng vào mặt tôi:
- Mày dám?
Nh́n thấy họng súng đen ng̣m chĩa ngay vào mặt, tôi nổi xung thiên:
- Bắn hả? Bắn đi! Tôi nói cho anh biết, có bắn th́ cứ bắn ngay mặt nhé! Đừng bắn sau lưng, đừng bịt mắt! Tôi không sợ! Chỉ tức cái vô lư thôi! Tự dưng bắt quỳ mà không có lư do, muốn nhục mạ nhân phẩm Sĩ Quan Quân Lực Cộng Hoà à? Đừng ḥng! Chuyện ǵ cũng phải có lư do.
Sáu Méo, dân Bắc Kỳ vùng cao, thấy tôi cứng cưạ, cũng tự nhiên chùn tay. Hắn hậm hực:
- "Ní" do hả? "Lói" th́ "nắm", "nàm" th́ "nuời". "Nàm" không chất "nuợng". Đi đứng uể oải, như một lũ công tử bột!
Tôi chỉ tay vào đống quang gánh:
- Nh́n kià! Sáng nào tụi tôi cũng gánh đúng 50 kí lô phân tuơi, đi bốn lần, mỗi lần 5 cây số, tổng cộng là hai muơi cây số, mà cho ăn chỉ có hai củ khoai ḿ bằng hai ngón tay chéo. Lấy sức đâu mà làm? Anh chạy xe gắn máy, cũng phải đổ xăng th́ xe mới chạy. Tụi tôi không có ăn, làm như vậy là quá sức rồi, c̣n thế nào nưă mới đủ chất luợng?
Nghe tôi nói một tràng như bắn ra- phan, tên Sáu Méo ngẩn nguời ra. Hắn đứng suy nghĩ một hồi, rồi hậm hực đút súng vào bao, hất hàm:
- Đuợc rồi! Để đấy, về trại đi, tôi kiểm tra, anh mà "lói náo", tôi xử lư anh ngay.
Tôi cũng hất hàm:
- Cứ kiểm tra. Nếu tôi nói không đúng, anh cứ việc bắn liền. Thoải mái!
Tên Sáu Méo ra lệnh cho anh em nhà 12 về. Tôi vưà ngồi, thở ra đuợc một lúc, th́ đă thấy Sáu Méo đến gọi "ra đây!" rồi đi truớc, tới nhà bếp. Tôi lẳng lặng theo sau, đầu cúi xuống, v́ mệt mỏi. Con đuờng từ nhà 12 , đội 3 đến nhà bếp phải qua đội 2 gồm 4 dẫy nhà đâm ngang ra con đuờng đi chung. Sau đó, tới đội 1, gồm 4 căn nhà nữa, mới tới bếp. Đây là con đuờng đau khổ nhất cuả cuộc đời tôi, v́ chính nó đă làm cho tôi "thân bại, danh liệt". Đang lầm lũi đi theo sau tên Sáu Méo đến nhà bếp để chứng minh, đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng nói nhỏ, phát lên từ một căn nhà đội 2:
- Đ.M. Ăng ten đi báo cáo!
Nghe mấy tiếng ấy, tôi rùng ḿnh, muốn ngừng thở. Tôi liếc về dẫy nhà đội 2, thấy mấy cặp mắt đang trừng trừng nh́n tôi. Lạy Chuá! Sao lại có chuyện như vậy đuợc? Chân tôi như tê dại đi. Tim đập thật mạnh đến nỗi tôi hơi lảo đảo. Tôi muốn kêu lên, nhưng miệng tắc nghẽn. Nhưng tôi vẫn phải đi theo tên quản giáo kia. Không thể đứng lại và phân bua...
Tôi không trách loài người, không trách Chuá, nhưng chỉ trách số phận tôi không may mắn. Oan ơi! Oan!
Run rẩy măi cũng đến nhà bếp. Sáu Méo gọi to tiếng:
- Quản cơm đâu?
Anh Hai "néo", bếp truởng chạy ra. Quản giáo Sáu Méo chỉ tay vào một trong những cái xô nhôm đựng khoai ḿ mà hỏi:
- Mỗi cái xô này cho mấy nguời ăn?
Hai "néo" trả lời:
- Thưa cán bộ, 10 nguời.
Sáu Méo tiến lại, tḥ tay vào đếm số khoai, mỗi miếng chỉ dài hơn ngón tay giữa một chút. Tổng cộng có 19 miếng, không đuợc 20. Sáu Méo không nói ǵ, lẳng lặng ra về.
Ngày hôm sau, hắn tập họp đội 3 lại, phân công theo "tua", mỗi nhà đi một ngày. Ngày chẻ củi, ngày lấy phân, ngày gánh nuớc.. Nhà 12 chúng tôi không c̣n phải mỗi ngày mỗi đi lấy phân như truớc. Anh em hả dạ, nhưng riêng tôi, đau xót như có ai đâm vào tim ḿnh. Thà nó bắn tôi lúc trưa ngày hôm qua... Trời ơi! Nuớc mắt tôi ứa ra. Tính tôi không hay khóc, nhưng khi đó, th́ nuớc mắt chẩy đầy môi, mặn đắng. Tôi mà làm ăng ten ư? Trời! Bố tôi bị đấu tố, mẹ tôi bỏ xứ ra đi, chịu nghèo khổ kinh hoàng. Nhà có ba anh em, hai anh tôi th́ động viên. C̣n tôi, lính t́nh nguyện. Tôi đă từng làm đơn xin đi Nhẩy Dù mà bị bác. Sau đó, lại xin đi Bến Hải, Cà Mâu, cũng bị bác đơn. Giờ này, lại bị mang tiếng "ăng ten"! Đau hơn dao cắt thịt.
Nhưng số phận đă như vậy rồi, đành chấp nhận khi không thể tránh. Tuy thế, sự nghiệt ngă vẫn chưa buông tha. Chắc kiếp truớc tôi làm ác, nên kiếp này, đành trả.
Một buổi trưa nắng, tôi mang cái long ghi- gô vào bếp, để hâm lại môn "cháo khoai ḿ", cháo làm bằng khoai ḿ, trộn thêm nuớc, rồi bóp cho mềm, đổ thêm muối, bỏ vào ḷng bếp, một lúc sôi lên, th́ là một món ngon lành. V́ bếp rất cao, tôi ngồi xổm một ḿnh ở đó, không ai thấy, nên t́nh cờ tôi mới rơ một sự việc khiến cho tôi bị hoạ lớn.
Vừa lúc lon ghi- gô sôi sùng sục, tôi nguớc lên về phiá cổng gác, tới chỗ nhà cuả quản giáo, tôi thấy Tống Châu Khôi, Tham Sự Hành Chánh, nguời vẫn xưng là "đệ tử" với tôi, nguời vẫn cơng tôi đi kể chuyện "chuởng", vưà lùi lũi buớc ra khỏi nhà cuả tên Sáu Kéc, quản giáo đội 4, trên tay c̣n cầm quả banh! Tống Châu Khôi liếc tới liếc lui, không thấy ai, nên dọt lẹ vào cổng. Hắn không nh́n thấy tôi ngồi thấp hơn cái bếp. Tôi muốn nổi cơn lên nưă...
Đợi cho Khôi hấp tấp buớc qua chỗ núp, tôi gọi lớn:
- Khôi! Đứng lại!
Tống Châu Khôi giật ḿnh, nh́n quanh. Thấy tôi, hắn lúng búng:
- Tớ.. tớ đi bơm banh!
Tôi nghiến răng, vung tay vào mặt hắn, chửi liền:
- Đ.M. Mày làm ăng ten phải không? Mày đâu có nhiệm vụ bơm banh. Bơm banh đă có Thịnh lo, không phải mày. Mày báo cáo cái ǵ đó?
Tống Châu Khôi sợ hăi, xuống giọng:
- Tớ.. tớ nói thật mà! Đây, banh nè!
Tôi nổi nóng, tiến tới, tính dọng cho hắn một quả. Hắn co cẳng chạy tuốt.
Đă tính ruợt theo, rồi thôi. Đă tính báo cho anh em hay, rồi cũng thôi. Tôi nghĩ rằng tên này sẽ hết dám. Thôi, tha Tào! Đâu có ngờ v́ sự yếu đuối cuả tôi, mà đời tôi tan nát.
Cuối năm 78, bộ đội bỏ đi, bàn giao lại cho Công An. Khi Công an tới, chúng khôn ngoan, không tỏ thái độ ǵ, chỉ xào lại danh sách. Từ K4 sang K3, từ K1 qua K2... Nghĩa là không cho bạn bè gần nhau nữa. Trại K4 nơi tôi ở toàn mặt mới. Không c̣n mấy nguời cũ đă từng nghe tôi kể chuyện, đă từng chứng kiến tôi đối đầu với quản giáo, hoặc ca hát, muá may cho anh em coi. Không khí căng thẳng hẳn lên. Nhiều xung đột xẩy ra, dẫn đến đánh nhau. Khi nghe báo cáo có mấy việc đánh nhau, tên quản trại chỉ nói:
- Việc cuả các anh, tôi chỉ quản lư nhân số thôi.
Thế là bùng lên một làn sóng dư luận sôi nổi. Nào là "công an sắp bàn giao cho Mỹ rồi", "Cờ ba sọc đă đuợc kéo lên ở Dinh Độc lập rồi", "Nguyên soái Nguyễn Cao Kỳ đă về đến Trảng Bom rồi"...Nghe tin này, nhiều anh em hùng khí nổi lên, đi đánh "ăng ten" lia chia. Tôi thấy t́nh h́nh hỏng bét, lên tiếng báo động:
- Anh em không biết đâu. Công an có nghề cuả chúng. Bây giờ, mới bàn giao, chúng cần t́m hiểu xem ai là ăng ten, ai chống đối. Chúng chờ cho ta ra mặt là chúng vớt, y như vớt bèo trong ao. Đừng có nóng vội!
Đang lúc xung động, đang hăng say đi đánh ăng ten mà không gặp trở ngai, những lời khuyên chí t́nh cuả tôi, như dầu đổ vào lửa. Mấy nguời mới đến nh́n tôi, nghi hoặc. Một chiều, nguời nằm sát tôi nhiều năm là Hưá Sang, Thiếu Uư Nhẩy Dù, ghé tai tôi nói nhỏ:
- Chết mẹ! Chúng nó định đánh anh rồi! Tôi cố cản, nhưng coi bộ không xong!
Tôi hỏi Sang:
- Cậu nằm trong ban "hành động", vậy mà cậu không bênh vực cho công lư ư?
Sang buồn bă:
- Anh hiểu cho tôi. Cả băng chúng nó, toàn thằng mới, có ḿnh tôi, nói ai nghe.
Thuyết mập, ở nhà 16, nguời say mê nghe tôi kể chuyện, cũng chạy sang:
- Ông cẩn thận, có thằng nó tố ông là ăng ten. Tôi đang thuyết phục tụi nó.
- Ai tố tôi vậy?
- Không biết ai nữa!
A Cửu th́ cẩn thận hơn:
- Tôi đi lanh quanh gần ông. Đưá nào đụng đến ông, tôi nhẩy vào can thiệp.
C̣n Hùng, Hoàng (Đại Uư Công Binh) là những nguời cùng ở với tôi một thời gian dài th́ chỉ nh́n tôi, thở dài. Nh́n quanh, toàn khuôn mặt mới lạ, đằng đằng sát khí.
Tôi vẫn cố khuyên bạn bè:
- Các bạn nhớ là công an nó sẽ vớt các bạn đó. Nên cẩn thận.
C̣n cá nhân tôi, b́nh tĩnh chờ đợi. Khi không thể tránh đuơc rủi ro, th́ cứ nh́n thẳng vào mặt nó.
Đêm ấy, tôi hơi buồn. Bạn bè ra ngoài hội truờng hết rồi. Không khí căng như dây đàn. Tôi lấy cây đàn thân yêu ra ngồi xổm duới đất, chơi mấy bài nhạc cũ. Bất ngờ, đèn tắt phụp. Vưà ngơ ngác nguớc lên, th́ "bụp", một cú đá bay vào giưă mặt! Với phản ứng quen, tôi lộn nhào ra sau, tránh đuợc cú thứ hai, và đứng dậy luôn. Trong ánh sáng mờ mờ, tôi thấy có bốn khuôn mặt lạ hoắc, chưa hề biết là ai, đứng nh́n tôi chằm chằm.
B́nh tĩnh lau máu từ mũi chẩy ra, tôi hỏi:
- Các anh là ai? Tại sao lại đánh tôi?
Mấy nguời kia không nói nửa lời. Họ không tấn công nữa, khi thấy tôi thủ tấn vững vàng. Nh́n tôi chừng vài phút, nhóm nguời lẳng lặng bỏ đi. Tôi buồn bă lê buớc về chỗ ngồi. Vừa lúc ấy, Hưá Sang chạy về, hốt hoảng:
- Chúng nó đánh anh rồi hả?
Tôi gật đầu. Hưá Sang đẩy tôi ngồi xuống, lấy khăn mù xoa ra thấm máu cho tôi, rồi vắt khăn đi. V́ bị đá bằng một bàn chân rất mạnh, mũi tôi bị vỡ toang, xuơng bị dập, máu ra nhiều đến nỗi vắt đuợc thành gịng. Cùng lúc đó, A Cửu cũng chạy về, thấy máu tôi ra đầy áo, A Cửu lột áo tôi, và thay áo mới. Hùng kinh nghiệm hơn, giục Hứa Sang:
- Mày ra lấy nuớc, tao đun cho ảnh một chậu nuớc nóng.
Cả ba chăm sóc tôi kỹ luỡng như những Ma Sơ. Tôi bồi hồi nh́n các bạn, cám ơn nghẹn lời. Liếc qua cửa, tôi thấy ba bốn khuôn mặt vưà đánh tôi cũng đang ngạc nhiên nh́n vào, không hiểu sao một tên ăng ten lại đuợc anh em thuơng như vậy.
Sau khi thay quần áo xong, Hưá Sang, với hai bàn tay cứng cáp, bóp tay chân, lưng, cổ cho tôi. Măi một lúc sau, Thuyết mới về tới. Cả Thắng "ṛm" nữa. Bạn th́ sưả lại cây đàn, bạn xếp dọn chỗ nằm cho tôi. Tôi vừa nói lời cám ơn th́ tất cả đều gạt đi. Cùng lúc ấy, điều tôi tiên đoán đă xẩy ra. Sau nhiều ngày bỏ mặc, Công an đă bất ngờ nhẩy vào, bắn súng ầm ĩ, đạn chạm vào mái tôn, bật ra, kêu leng keng. Bọn chúng tràn vào như chó sói:
- Ở đâu, yên đó. Nhúc nhích, bắn chết mẹ!
Thế là anh em bị dính trấu. Không chạy kịp về pḥng ḿnh, một số anh bị c̣ng ngay. Lần luợt, công an vào từng nhà, lôi các nguời bị đánh đi hết sang K.30 là khu bệnh xá. Tới luợt nhà 12, hai tên công an buớc vào hỏi ầm ĩ:
- Nhà này! Có ai bị đánh không?
V́ tôi không muốn xa anh em, nên lẳng lặng gục đầu xuống, dấu bộ mặt máu me. Đă tuởng thoát nạn, tên công an sắp buớc ra, th́ anh Hoàng, nhà truởng, lại đột nhiên đứng dậy, chỉ tay vào tôi. Tên Công an tiến tới:
- Anh này, quay mặt ra đây coi!
Không c̣n cách nào khác, tôi phải quay ra, và phải đi theo tên công an kia, sang K 30 bên cạnh. Ḷng buồn như chết.
Ngay buổi sáng hôm sau, bọn công an uà vào trại, bắt ráo những nguời trong ban "hành động". Chúng khai thác tôi rất kỹ, nhưng tôi nhất định không khai. Tôi nói v́ tắt đèn tối thui, tôi không nh́n thấy ai. V́ thế, mà chỉ đến ngày thứ ba, sau vụ đánh, th́ anh em mới hiểu là họ đă mắc mưu kẻ chia rẽ rồi. Lư do đơn giản: tất cả những ai ở trong ban Hành Động, lập danh sách, và đi đánh nguời đều bị nhốt con- nếch hết. C̣n nhóm đánh tôi đều b́nh an! Tối hôm thứ ba, anh Nguyễn Lê Tuấn, gốc K.3, liều mạng chui rào qua thăm tôi! Anh là một chủ chốt trong nhóm "hành động". Việc anh liều chui qua hai lần hàng rào để thăm tôi là một hành động nguy hiểm, lính canh mà thấy là ăn đạn ngay.
Anh nói nhỏ:
- Tôi thay mặt nhóm để xin lỗi ông! Bây giờ, hỏi thăm anh em cũ, mới biết ḿnh lầm. Ông chính là anh hùng của trại, lại bị oan, rồi kiên quyết không khai anh em, bọn tôi xin lỗi.
Tôi bồi hồi, xúc động:
- Không sao! Ở đời, ai chẳng có lúc nhầm. Biết đuợc ḿnh nhầm, mà nhận lỗi, mới là anh hùng thiệt. Cám ơn các bạn.
Nguyễn Lê Tuấn trầm ngâm một lúc, rồi đưa ra đề nghị làm tôi tá hoả tam tinh:
- Tuị tôi.. mong ông trở về trại, lănh đạo anh em!
Nghe Tuấn nói, tôi ngẩn nguời, lắp bắp:
- Ông nói sao?
Tuấn nghiêm mặt:
- Tụi tôi muốn ông làm lănh đạo. Ông vừa can truờng, vừa t́nh cảm. Mong ông nhận lời.
Tôi bối rối quá, không biết nói sao, chỉ biết ú ớ:
- Nhờ ông chuyển lời giùm tôi, cám ơn anh em. Đă hiểu nhau, là vô cùng cảm động rồi, lại đuợc anh em thuơng mến, tôi xúc động lắm. Xin anh em tha thứ cho tôi, khi hiện giờ, tôi không thể làm chi đuợc. Xin chờ cho tôi có cơ hội về lại trại nhe.
Cầm lấy tay Tuấn, tôi muốn khóc:
- Ông cẩn thận khi về trại. Bọn gác mà biết, nó bắn ông, không tha.
Nh́n theo bóng Nguyễn Lê Tuấn len lách, chui ḅ qua hàng rào, mà ruột gan tôi nóng bỏng. Tôi run nguời, chỉ sợ nghe thấy tiếng la "Đứng lại" là một anh hùng ngă xuống.
May sao, không có chi. Bóng tối đă che chở. Đuợc thể, tối hôm sau, Thắng "ṛm" chui qua, dúi vào tay tôi mấy viên thuốc đau nhức:
- Ông cầm lấy, tôi biết ông bị đau lắm!
Tôi ôm lấy bạn hiền, mà nuớc mắt ưá ra.
Tối hôm ấy, tôi phải một phen lo sợ. Vưà lúc sắp đưa Thắng về, tự nhiên, tên gác nghi ngờ, buớc vào pḥng, la to:
- Ở đâu, yên đấy! Không đuợc di chuyển.
Không biết làm sao hơn, tôi đẩy Thắng chui ngay xuống gầm cái chơng tre tôi đang nằm, rồi giải tấm chăn ra, cho tḥng xuống hai bên. Tôi nằm trong chăn, trợn mắt méo mồm, như đang bệnh nặng. Tên gác đi qua, nh́n tôi rồi bỏ đi. Tim tôi đập măi như trống làng cho đến khi biết chắc tên gác đă về, tôi mới đẩy Thắng ra.
Ngày kế tiếp, v́ không muốn cho anh em lây hoạ về ḿnh, tôi quyết định cũng vuợt rào về trại cũ. Đợi khi khuất bóng trăng, tôi chùi xuống đất, vưà ḅ vưà gạt kẽm gai, vào tới đất trại cũ, tôi vui mừng đi kiếm bạn. Gặp ngay Trần Đức Thịnh, anh kều tôi vào nhà, rót cho tôi một ly trà nóng, và xác nhận:
- Có tên... lập danh sách đánh ông để trả thù cá nhân. Nguời cũ, ai cũng biết nó là ăng ten, chỉ trừ có những anh em mới, không rơ, nên mới mắc mưu nó. Bây giờ mới hiểu, họ cô lập nó rồi. Nó không dám gặp mặt ai, cứ trốn trong nhà như chó cún.
Tôi cuời:
- Thôi, kệ nó với Trời. Kẻ nào gieo ác th́ sẽ gặp ác.
Rồi tôi chaỵ đi kiếm Hưá Sang, Hùng, A Cửu, Thuyết. Gặp nhau .. băng đă đánh tôi hôm nọ. Mấy anh đang ngồi chơi, thấy tôi vào th́ giật ḿnh. Tôi vẫy tay chào họ, mỉm cuời. Họ hơi gật đầu chào lại. Không muốn làm cho họ khó chịu, tôi đi chỗ khác chơi.
Bắt tay, tṛ chuyện một hồi, đă tới nửa đêm, tôi phải chui rào về lại K.30. Biết một đi là không có dịp gặp lại, ḷng tôi nao nao.
Rồi K. 30 cũng giữ chân tôi thêm vài năm, thêm bao kỷ niệm, nhưng cũng tại đây, một lần nữa, tôi đụng với cán bộ công an coi tù. Hôm đó, đang ngồi gẩy đàn Ghita, cây đàn này là chính hồn tôi, giúp tôi viết tù ca, không thể rời, tên công an quản giáo vào đứng ở cửa pḥng, chống nạnh, nói lớn:
- Anh Tiến! cho tôi mượn cây đàn!
Trời! Cây đàn ghi ta c̣n trọng hơn trái tim tôi nữa. Đó là linh hồn tôi, là sức sống của tôi, làm sao mà đưa cho công an, để mất luôn! Không được! Đột nhiên, bao nhiêu buồn phiền, phẫn nộ, oan ức ở đâu ùa tới, làm máu nóng của tôi nổi lên, tôi la lớn:
- Đ.M. Con c.! Đéo cho công an mượn đàn!
Rồi tôi nghiến răng móc luôn 2 sợi giây đàn, giật mạnh lên. Dân đàn đứt “bực” một tiếng, nghe như tiếng tim tôi đứt vậy. Tôi giơ cao cây đàn lên cho tên công an thấy:
- Đàn đứt giây rồi!
Tên kia quê xệ, nhưng v́ bất ngờ quá, không biết phản ứng ra sao, nên bỏ đi. Tối đó, hắn kêu nhà của tôi lại họp, kiểm điểm, tính làm thịt tôi.
Ngồi họp có Trung Tá Hoàng Hữu Hệ (Quân Nhu – Pleiku), Thiếu Tá Đặng Quưnh, thiếu úy Huỳnh Văn Á (Ban 3, Không Trợ, ăng tên thứ thiệt), Quế mập, Nguyễn Hạnh và khoảng hơn mười bạn tù cùng nhà. Tên Công An Quản giáo ngồi ghế, chúng tôi ngồi trên chiếu. Chắc đă được lệnh trước, tên Huỳnh Văn Á khai hỏa:
- Báo cáo cán bộ, chúng tôi là những kẻ lầm đường, lạc lối. Chúng tôi từng phản bội Tổ Quốc, chúng tôi phạm tội trời không dung, đất không tha, may nhờ Cách Mạng khoan hồng…
Mới nghe đến mấy chữ “chúng tôi… phản bội…”, cơn phẫn nộ v́ cây đàn đứt giây lại như xôi lên, tôi ngắt lời tên khốn kia, chỉ tay vào mặt nó và gằn giọng:
- Anh Á! Nếu anh có phản bội tổ quốc, nếu anh có phạm tội trời không dung, đất không tha, th́ anh phải nói: TÔI PHẢN BỘI, anh không được nói chữ CHÚNG TÔI! Chúng tôi không bao giờ phản bội Tổ Quốc, chúng tôi phục vụ cho Tổ Quốc Việt Nam! Nghe rơ chưa?
Tên kia đang thao thao lập công, bị tôi chỉ đúng cổ họng, cũng nổi điên, vụt đứng dậy, gào lớn, và chỉ tay vào mặt tôi:
- Báo cáo Cán bộ! Thằng Tiến này chống đối Cách Mạng, chống đối cán bộ. Chiều nay, nó chửi cán bộ: Đ.M. Con C. Đéo cho công an mượn đàn! Thằng Tiến này là phản động nguy hiểm, cần phải tiêu diệt!
Tên Công An quản giáo kia, bất ngờ thấy t́nh h́nh không như tiên liệu, và cũng có lẽ v́ bị tôi chửi tục như thế mà không làm ǵ được, th́ lại càng quê xệ. Hắn ngước lên vẫy tay, bảo tên Á ngồi xuống nhưng tên khốn này, được thể làm già:
- Báo cáo cán bộ, thằng Tiến này cực kỳ nguy hiểm, nó chuyên viết nhạc chống đối cách mạng, rồi hát cho anh em nghe. Tên này c̣n chui rào, trốn sang gặp bọn phản động bên kia trại…
Tên ăng tên này càng nói càng hăng, đến xùi cả bọt mép! Nhưng nó không biết rằng nó bị phản tác dụng, v́ một thằng tù mắc tội lỗi tôi tầy đ́nh như thế mà quản giáo đéo biết ǵ, nên tay công an kia quát lên:
- Tôi bảo: Anh Á! Đi ra ngoài. Đi ra ngoài! Ngay!
Tên Ăng tên kia hậm hực bỏ đi. Trong này, tên quản giáo thấy bể dĩa lung tung, nên cũng phất tay ra lệnh tan hàng. Tôi không bị xây sứt ǵ! Nghĩ lại thấy cũng hú hồn! May mà tên công an này c̣n non, khoảng dưới 30 tuổi, người miền Núi ǵ đó, cũng không gian ác lắm. Nếu mà tên công an này gốc Thanh Nghệ Tĩnh th́ giờ này, xương tôi đă mục!
Tên Huỳnh Văn Á, sau buổi kiểm điểm, đi đến từng nhà, hăm dọa lung tung: “Đ.M. từ giờ phút này, thằng Tiến đi đâu, sẽ có bước chân tao theo đến đó, nó mà hát nhạc vàng nữa, là tao cho nó chết!”
Với tôi, thoát hiểm nhờ may mắn, và đă gây thù chuốc oán với tên ăng tên này rồi, th́ thôi, biết thân biết phận, không có may mắn lần nữa đâu, từ đó, làm việc đàng hoàng, buổi tối, xong việc th́ nằm một chỗ, tán gẫu một lúc rồi ngủ, không dám hó hé ǵ, để tránh cho tên kia kiếm cớ giết ḿnh.
Trời không tha kẻ gian ác. Tên Á được về sớm, nhưng chỉ ngày hôm sau, anh em ngớ người nh́n thấy nó c̣ng lưng vác ba lô đi vào cổng trại tù! Chưa hiểu t́nh h́nh ra sao, th́ một tên công an thường nhận thuốc lá 555 của bạn tù tôi, tửng tửng đi vào nói: “Đ.M. Tôi chưa thấy thằng lào ngu hơn ló! Thằng Á ngu hơn chó! Về nhà, thấy vợ bán nhà, đi theo giai rồi, không kiếm được chỗ ở, nại nên trại xin vào nàm chân lấu bếp! Trại đâu có thừa cơm mà cho ló ăn. Chỉ cho ở tạm một đêm rồi đuổi quách! Đ.M. T́nh nguyện vào tù để có chỗ ngủ! Đúng nà ngu nhất thế giới!”
Thời gian dần trôi. Tôi được tha cùng lúc với 3 Đại Úy Quân Y: Lương Tấn Lộc, Lê Hồng Khánh, Phạm Thanh Nhân (BS Nhân, sau nhiều lần vượt biên bất thành, vợ ở Canada từ chối không bảo lănh, đă chích thuốc tự tử!)
Về nhà, gặp Nguyễn Lê Tuấn, bán vật liệu xây dựng ở Lư Thuờng Kiệt, Tân B́nh. Gặp Trần Đức Thịnh để hai thằng cùng đi dậy học chung với nhau. Qua Mỹ theo diện H.O., gặp biết bao bạn tù: Phạm Thanh Tâm (đội 2), Mùi "rỗ", Truờng "lắc", Hùng "Rống".. Mừng mừng vui vui. Kể chuyện về trại tù như một thời gian rèn luyện tâm hồn. Từ đó, với sự tiếp tay cuả các bạn đồng tù, Nhà Văn Bích Huyền và các bạn H.Ô mà tôi liều ḿnh đứng ra tổ chức Cây Mùa Xuân H.Ô năm 1991 và 1992, tổ chức Tù Ca năm 1993 và 1994. Qua các cơ hội này, gặp thêm bao nhiêu bạn bè, chỉ nhớ mặt, mà không nhớ tên.
Lần đông đảo nhất là lần cùng với Nam Lộc và Tổng Hội Sinh Viên tổ chức gây quỹ xây Tuợng Đài Chiến Sĩ Việt Mỹ. Những khuôn mặt phong suơng nhưng quả cảm cuả nguời Chiến Sĩ Quân Đội Việt Nam Cộng Hoà lúc nào cũng toát lên niềm kiêu hănh cuả một quân đội Bách Chiến, nhưng thua v́ chính trị đểu cáng.
Thôi, đành mong lá cờ Vàng Ba Sọc Đỏ thân yêu măi măi tung bay khắp miền thế giới. Mọi tranh chấp rồi cũng qua đi. Con nguời rồi cũng qua đi. Chỉ c̣n lịch sử tồn tại muôn đời.
cha12 ba
04-26-2020, 19:40
04/26/20
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1572024&stc=1&d=1587930019
Ngày 28 tháng Tư, 1975:
Buổi sáng, đạp xe đến sân trường trung học Nguyễn Thượng Hiền, nằm ngay góc ngă tư Bảy Hiền, thuộc quận Tân B́nh tỉnh Gia Định. Những ngày qua, dù tin tức chiến tranh trên báo chí, truyền h́nh đầy tin dữ, tin buồn, nhưng học sinh trung học chúng tôi vẫn c̣n đến trường, lớp học vẫn c̣n thầy cô trên bục giảng, buổi trưa ở sân chơi vẫn đông đảo tôi và bạn bè. Vài đứa đă vắng mất, tiếng lau nhau bàn tán, chắc “nó đi rồi”.
Chúng tôi nói về tin tức những người đang được người Mỹ đưa rời khỏi Việt Nam thời gian đó, khi đạn lửa chiến tranh và tin tức quân thù phương Bắc đang tiến gần về sát gần thủ đô Sài G̣n. Tôi vẫn không nghĩ đến chuyện cá nhân ḿnh hay gia đ́nh ḿnh sẽ rời khỏi Việt Nam lúc này.
Buổi sáng tôi c̣n tụ họp với những người bạn đồng lớp 11B1. Trí óc không c̣n ghi được lời thầy cô giảng hay chữ viết bài vở trong sách tập. Mỗi đứa nghĩ ngợi về chuyện ngày mai, chuyện của một tương lai rất gần, chuyện ǵ sẽ đến?
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1572023&stc=1&d=1587929950
Sân trường Nguyễn Thượng Hiền
Buổi chiều ở trong ngôi nhà trong khu cư xá không quân Tân Sơn Nhất, nơi mà tôi đă sống ít nhất 10 năm nơi đây. Tôi vừa đạp xe đi ngang qua căn nhà của cô bạn gái thương yêu tuổi ban đầu, Tường Khanh, h́nh như vắng lạnh. Thời đó không dễ có điện thoại riêng ở nhà hay điện thoại cầm tay như thời nay, để mà t́m nhau khi cần có nhau.
Vài hôm trước đó, tôi c̣n đón t́m Khanh, ở một góc phố con đường Bà Huyện Thanh Quan ngập đầy những người con gái áo dài trắng Gia Long tan trường. Vài hôm trước đó, tôi c̣n hứa với Khanh, anh viết sắp xong rồi, viết cho Khanh một tập thơ t́nh bằng mực xanh trên giấy trắng “ca rô”, để giữ lại ngày sau kỷ niệm nếu lạc mất nhau v́ hậu quả của cuộc chiến này. Cô bé ở gần nhà, cô bé ở chung cùng một khu cư xá Tân Sơn Nhất này, và mẹ nàng là một cô giáo khó tính nhất của trường tiểu học Tân Sơn. Thời đó, tôi không thấy người con gái nào ở tuổi đó, ở thế giới này, có thể đẹp và dễ thương hơn Tường Khanh.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1572022&stc=1&d=1587929911
Nữ sinh Gia Long. H́nh Tư liệu
Buổi chiều, tiếng phản lực cơ chiến đấu A37 gầm thét ngang đầu. H́nh như phải hơn hai chiếc. Tiếng bom dội từ những chiếc phi cơ vào một nơi nào đó, không xa lắm, chỉ ở trong ḷng thủ đô Sài G̣n này. Căn cứ không quân Tân Sơn Nhất báo động. Tôi thấy nhiều người quân cảnh và lính không quân dàn súng ở ngay cổng ra vào căn cứ. Chuyện ǵ đó, tôi chưa kịp biết ngay lúc đó.
Hơn 10 giờ khuya, Ba tôi lái xe jeep về nhà, trong lúc cả nhà đă lên giường ngủ. Ông hối hả Mẹ và anh em tôi thức tỉnh gấp, ôm vội lấy vài bộ quần áo hay tư trang cần thiết, rồi đi ngay. Đi đâu, chúng tôi không biết. Ba tôi chỉ nói, ông đưa mọi người lên phi cơ rời Việt Nam đêm nay. Tôi bàng hoàng, tôi có định đi đâu. Tôi đang c̣n mơ mộng một t́nh cảm tuổi mới lớn dường như trải dài hạnh phúc trong tim tôi những tháng gần đây.
Tôi viết vội một lá thư ngắn vài chữ, chạy qua bên nhà Thanh Hương láng giềng trước mặt nhà tôi. Gửi cho Tường Khanh giùm Thi nhé Hương. Thanh Hương là cô bạn thân của Tường Khanh, đă từng giúp trao gửi những lá thư cho tôi và Khanh từ ngày quen nhau.
Tôi mang theo một tập thơ viết tay, mà những tháng qua đang viết và làm đẹp để là món quà cho Khanh mùa hè sắp tới.
Cả nhà lên chiếc xe jeep Ba chạy vội, rời bỏ khu xóm của một đời tuổi niên thiếu anh em chúng tôi đă sống và đă lớn lên từ nơi đây. Những con chó Nhật xinh xắn nhỏ bé nuôi trong nhà, dường như biết chuyện tai ương chia cách sắp đến giữa chúng và những người chủ, đám chó phóng lên xe jeep như đ̣i theo. Chúng tôi thả chúng vào sân nhà. Bỏ đi. Bỏ tất cả. Ở lại là những con người, cảnh vật ḿnh thương yêu gắn bó gần một đời. Mang theo là trái tim và nước mắt, cố cuốn gọn h́nh ảnh ngôi nhà, người xóm giềng, lần cuối.
Có gia đ́nh chú Trịnh Thành Tiết nhà sát bên chung vách, tiễn tay nước mắt. Có gia đ́nh bác Nguyễn Văn Hữu là nhà của Thanh Hương, cũng kéo nhau đứng chia tay bùi ngùi. Họ đă không thể ra đi.
Chúng tôi vào phi đạo sân bay khu quân sự không quân. Lính quân cảnh chận xét hỏi giấy. Ba tôi có giấy lệnh kư từ ông tướng chỉ huy. Chúng tôi lên máy bay, chiếc C130. Ba tôi đưa chúng tôi vào trong ḷng tàu, rồi bước ra. Như bao nhiêu người sĩ quan không quân khác, ông phải ở lại với tất cả những người lính, cho đến khi có lệnh cuối, cho đến khi giờ cuối (là giờ nào th́ chưa biết) xảy ra. Mẹ và anh em tôi bước vào phi cơ.
Trong ḷng tàu, đă có hàng chục hay hàng trăm người đang ngồi. Nhiều khuôn mặt xóm giềng thân quen đă nhận ra. Họ cũng đều là những gia đ́nh không quân được phép lên máy bay di tản ra khỏi Sài G̣n, trước khi một biển máu có thể xảy ra ở thủ đô này, hay trước khi căn cứ Tân Sơn Nhất sẽ thành biển lửa với đạn pháo quân thù đang bao vây khắp nơi.
Tôi nh́n qua khung cửa sổ nhỏ của chiếc vận tải cơ, buồn quá, buồn chết ngất trong tim. Trong tim, có h́nh ảnh một người con gái vẫn thường mặc áo dài trắng sóng bước bên nhau những buổi chiều sau giờ tan học, trên những chuyến xe buưt, trên những chiếc xe lam, từ con đường Phan Thanh Giản về đến cổng Phi Long Lăng Cha Cả.
Qua khỏi nửa đêm, chờ dừng bớt những tiếng đạn pháo chung quanh, chuyến bay của không lực Việt Nam Cộng Ḥa cất cánh chuyên chở những gia đ́nh người lính không quân di tản khỏi vùng nguy hiểm.
Ngày 29 tháng Tư, 1975:
Khoảng chừng 3 giờ rạng sáng. Phi cơ đáp xuống đảo Côn Sơn, xa tít ngoài khơi của Vũng Tàu. Nơi này đang có trại giam tù binh cộng sản của chính phủ VNCH. Tôi c̣n nhớ phi trường có tên Phú Hải.
Khi mọi người cùng đứng dậy để bước ra khỏi thân tàu bay, tôi bất chợt mừng rú. Tường Khanh và gia đ́nh đang ngồi ở một góc phía sau ḱa. Khanh cũng mừng quá, nàng khều Mẹ la lớn mừng vui, Thi ḱa mẹ ơi!
Phút chốc đó, là một khoảng ngắn hạnh phúc trong những điều hạnh phúc nhất của đời tôi, c̣n măi cho đến hôm nay.
Chúng tôi đến bên nhau. Tôi giới thiệu Mẹ tôi với Mẹ Khanh. Bà cũng là một giáo viên. Mẹ tôi thời đó dạy học ở Ngô Sĩ Liên, c̣n mẹ Khanh dạy học ở Tân Sơn. Khanh nói, cứ ngỡ xa anh rồi, mừng quá đi. Tôi mừng muốn khóc, trao cho Khanh cuốn tập thơ mà tôi đă mang theo. Khanh ơi, anh không mang theo hành trang nào với ḿnh, ngoại trừ cuốn lưu bút học sinh từ cấp lớp 9 có tất cả bạn bè lớp học anh thương, và cuốn thơ này cho một người con gái anh thương. Khanh mắc cỡ quá, nhận lấy cuốn tập nhỏ có ép một nhánh lá ngay trang giữa.
Trời c̣n tối lắm, chung quanh chúng tôi là biển đen, chỉ nghe tiếng sóng vỗ to. Tôi và Khanh đi dạo loanh quanh ở bờ biển, nói những điều hạnh phúc của lứa tuổi vừa lớn, c̣n nh́n thấy cuộc đời chỉ có rất xanh, rất hồng, hay màu tím.
Khoảng 7 giờ sáng, vẫn có thêm những chuyến bay từ Tân Sơn Nhất bay ra, đổ tiếp các gia đ́nh không quân đi di tản. Đưa gia đ́nh đến đảo, các ông phi công không quân lại mang phi cơ trở về, quay lại đơn vị. Có thể c̣n thêm những chuyến bay cho những gia đ́nh không quân đang chờ ở Tân Sơn Nhất.
Nhưng những chuyện kể nhau nghe của người đến sau, khiến mọi người lo lắng, không nhiều hy vọng cho những người c̣n ở lại. Kẻ thù bắn pháo nặng nề, những chuyến bay không thể đáp xuống phi đạo khi quay về từ Côn Sơn. Có những chiếc phi cơ trúng đạn nổ tan trên giữa không trung.
Khoảng 9 giờ sáng. Sân bay phi trường rất nhỏ Phú Hải ngập đầy cả chục chiếc vận tải cơ C-130, C-119, C-7, DC-6, và trực thăng. Không quân VNCH đem máy bay ra đảo để di tản, tránh đạn pháo. Sân bay nhỏ, nhiều phi công lại cất cánh bay qua Thái Lan, họ đến căn cứ không quân Utapao của Mỹ tại Thái.
Nhiều người lính không quân từ Tân Sơn Nhất đă có mặt ở đảo. Thiếu bóng dáng Ba tôi. Hỏi thăm t́m kiếm không ai biết đúng, hay những tin tức ngược chiều nhau. Một người vai Dượng của tôi – dượng Khánh là ba của Cẩm Hồng, Hùng… kể với Mẹ tôi, là ông nghe nói Ba tôi bám theo một chiếc C-7 đang rời phi đạo, nhưng lên tàu không được, rồi bị rơi trở lại…
Mẹ và anh em chúng tôi buồn lo quá.
Sau 10 giờ sáng, có xe đưa mọi người chúng tôi đến khu vực nhà nghỉ mát ở biển, nhưng tôi ở lại sân bay cố t́m đợi một chuyến bay có Ba tôi.
11 giờ. Một số sĩ quan không quân tập hợp mọi người, lập danh sách và chuẩn bị đưa ra ngoài biển nơi có tàu hạm đội hải quân Mỹ đang chờ đón chúng tôi. Những chiếc trực thăng không quân VNCH đưa một số gia đ́nh ra biển, nhưng không thấy họ quay lại đón tiếp những người c̣n lại. Những chiếc vận tải cơ, th́ các phi công chọn trong danh sách ưu tiên một số thân nhân, hay thân quen, lên tàu để bay qua Thái Lan.
Chúng tôi ở lại đảo Côn Sơn suốt ngày, đêm của 29 tháng 04 năm 1975. Nhưng không ai có thể ngủ được.
Tôi và Khanh lại đi dạo trên cát, trên những đợt sóng nhỏ, nói chuyện của một thế giới chưa biết ḷng thù hận.
Ngày 30 tháng Tư, 1975
8 giờ sáng. Các sĩ quan không quân lại họp mọi người, phân bổ theo danh sách để chọn người được lên tàu các vận tải cơ trên phi đạo, để bay qua Thái Lan. Ưu tiên cho những gia đ́nh đă có chồng cha bay ra được Côn Sơn ngày hôm trước. Những phụ nữ và con cái gia đ́nh thiếu vắng người chồng, cha th́ ở lại chưa biết hoàn cảnh sẽ xảy đến thế nào. Trong t́nh thế này, có nhiều người bất măn ngấm ngầm, dù họ là những gia đ́nh cùng chung một quân chủng.
Cậu Tú của Tường Khanh, nổi nóng trước sự thiếu công bằng, chưa chi đă đ̣i bỏ nhau của những người sĩ quan đang dùng cấp bậc của ḿnh mà quyết định danh sách, chuyện ai được lên tàu ai phải ở lại. Ông lớn tiếng, nhưng gia đ́nh cản ngăn.
Nhiều người khóc, những phụ nữ như Mẹ tôi chưa biết tin chồng giờ này ra sao, chưa biết thân phận gia đ́nh ḿnh trên đảo này sẽ thế nào. Phía bên kia núi, nghe nói trại tù đă được mở, tù binh Bắc quân đang đổ ra sau khi có tin chính thức miền Nam Việt Nam đă thất thủ, ông tổng thống một ngày đă tuyên bố đầu hàng quân thù.
Khi tiếng nói đầu hàng từ vị đại tướng tổng thống yếu hèn vang lên trên làn sóng phát thanh, tất cả mọi người chúng tôi ở đảo, lặng người chết điếng. Nhiều người lại khóc.
11 giờ sáng. Có những chiếc ca nô nhỏ đổ vào gần bờ. Họ là những thủy thủ người Phi. Họ kêu chúng tôi lội biển ra tàu nhỏ. Trời lại mưa lớn, mọi người ướt hết, nhưng vẫn gắng lội qua những cơn sóng biển để ra các chiếc ca nô đón người.
Chúng tôi, hàng trăm người đa số đàn bà và thanh thiếu niên, con cái nhỏ, được các chiếc ca nô đưa ra một chiếc tàu thương thuyền lớn mang cờ Phi Luật Tân. Tôi và Khanh lên bong tàu đứng nh́n biển, nói chuyện. Sóng lớn, mọi người mệt rủ. Khanh cũng yếu lắm, nàng bị say sóng nặng, ói mửa và chóng mặt.
Ra đến hải phận quốc tế, tàu Phi đưa chúng tôi đến một tàu chiến lớn của hải quân Mỹ. Chiến hạm thuộc hạm đội hải quân Mỹ có trách nhiệm đón vớt cứu người Việt đang bỏ nước lưu vong. Chiếc tàu này đón khoảng 1.000 người Việt chúng tôi. Họ khám xét mỗi người chúng tôi rất kỹ. Những người lính th́ hoàn toàn bị tước hết tất cả vũ khí.
Tôi đưa Mẹ tôi xuống ḷng tàu, sau đó lại phụ tay với gia đ́nh Khanh. Cầu thang đi xuống bên dưới ḷng tàu, là nơi chúng tôi được đưa xuống, hơi nhỏ hẹp, tôi d́u Khanh bước từng bậc thang. Trong ḷng tàu, hàng ngàn người nằm san sát bên nhau, không nệm không chăn. Người Mỹ phân phối súp cháo cho chúng tôi trong bữa ăn đầu tiên trên tàu. Nhưng mỗi người chỉ được một ly (cup) cháo mà thôi.
Trở lên bong tàu, tôi chứng kiến những chiếc trực thăng của không quân VNCH bay đến, khi đáp lên sân tàu và người sĩ quan phi công Việt vừa bước ra, th́ người lính Mỹ xúm nhau đẩy những thân tàu trực thăng xuống biển. Có những chiếc trực thăng không thể đáp xuống sân bay trên tàu Mỹ v́ lư do ǵ đó, người phi công bỏ trực thăng nhảy ra, rơi xuống biển, có ca nô lính hải quân Mỹ đến cứu vớt. Người lính phi công hào hùng của không quân VNCH lên tàu, bị tước hết súng ống, chỉ c̣n lại bộ đồ bay. Người Mỹ phát áo quần cho họ thay.
Những lúc đó Khanh lại mệt, tôi xin Mẹ tôi hai viên thuốc say sóng cho nàng. Mẹ tôi và mẹ Khanh nói chuyện với nhau, thân nhau hơn.
Ngày 01 tháng Năm, 1975:
Buổi sáng, mọi người thủ tục vệ sinh trên bong tàu, giặt giũ áo quần bằng nước biển. Sau đó, người Mỹ ra lệnh quay trở xuống ḷng tàu.
Buổi trưa lại ăn cháo, nhưng cũng có thêm cơm. Cơm nấu sống quá, khó ăn.
Buổi chiều, tàu lại đón thêm khoảng 4.000 đồng bào được đưa qua tàu này, từ chiến hạm Midway và các xà lan đón người trên biển.
Sau lúc đó, mọi người chúng tôi được phép tự do lên bong tàu đi lại.
Khi đêm xuống, tôi và Khanh lại đứng tựa dây cáp thành tàu, nói chuyện. Khanh chia sẻ nỗi lo trong tôi khi tin tức về Ba vẫn chưa có. Tôi lo cho Ba tôi nhiều, cứ sợ điều không may xảy đến. Mẹ tôi cứ khóc, mắt luôn đỏ hoe.
Ngày 02 tháng Năm, 1975:
T́nh cờ, trong số mấy ngàn người tỵ nạn trên tàu, tôi t́m thấy được hai ông anh họ vai vế là anh em cô cậu ruột. Anh Trịnh Bá Tùng, là thiếu tá phó trưởng pḥng quân báo bộ tư lệnh không quân, và anh rể họ Nguyễn Quang Lập là đại úy không quân. Mừng quá. Có các ông anh họ, nên Mẹ tôi có chút yên tâm.
Tường Khanh lại giúp giặt áo quần cho các em tôi Vũ, Phương. Chúng tôi có thời gian bên nhau nhiều hơn, chưa lúc nào hai đứa có cơ hội ngồi bên nhau nói chuyện nhiều như thế.
Thức ăn cũng lại là cháo trắng và cơm, cùng nước lạnh.
Khuya tối, không ngủ được, hai đứa tôi lại lên bong tàu nói chuyện. Trời gió biển lạnh, tôi cởi chiếc áo hướng đạo sinh khoác lên cho Khanh, ḿnh th́ cởi trần chịu lạnh. Bong tàu nghẹt người đứng, như không ai có thể nhúc nhích bước đi. Mỗi lần bước chen lấn, tôi nắm tay Khanh như bảo vệ nàng trong ṿng vây bởi ngàn người xa lạ.
Ngày 03 tháng Năm, 1975:
Buổi trưa, tàu cho mọi người cơ hội tắm rửa bằng nước ngọt, sạch. Xong lại ăn cháo trắng nữa.
Buổi tối, tôi nhập nhóm nói chuyện với những người bạn nhỏ cùng xóm giềng, cùng là những gia đ́nh không quân Tân Sơn Nhất. Có anh em Tuấn Anh, có Chúc, có Sĩ, có Bảo… cùng tán nhau trên bong tàu. Phạm Mai Hương, bạn tri kỷ sau này của tôi, cũng có mặt cùng chuyến đi từ Tân Sơn Nhất đến Côn Sơn, rồi đến chuyến tàu này.
Tường Khanh từ dưới bước lên, cười với đám chúng tôi. Hai đứa tôi lại rẽ riêng một góc thành tàu, nói chuyện. Tôi hôn nhẹ lên những sợi tóc Khanh bay trong gió biển. Tóc nàng, có mùi biển và mặn của chất muối. Khanh cười với tôi, hai đứa bỗng nh́n nhau thật lâu trong im lặng.
Ngày 04 tháng Năm, 1975:
Tàu cập bến Vịnh căn cứ hải quân Mỹ Subic Bay tại Phi Luật Tân. Đám thanh niên trẻ chúng tôi kéo dây tàu, giúp các phụ nữ người già chuyển đồ xuống bến. Tôi phụ gia đ́nh tôi, phụ tiếp đồ cho gia đ́nh Khanh. Tôi nắm tay Khanh, đưa nàng xuống bến. Khanh nói với tôi, thôi anh nghỉ đi, mệt lắm rồi, đừng phụ người khác nữa. Tôi mang tinh thần hướng đạo, người nghĩa sinh những ngày đi học, không thể không phụ giúp người khác.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1572020&stc=1&d=1587929838
Căn cứ hải quân Mỹ Subic Bay tại Phi Luật Tân
Hành lư gia đ́nh tôi và gia đ́nh Khanh để chung với nhau. Các ông anh họ nhập chung với gia đ́nh tôi. Trong hoàn cảnh mới, xứ người, giữa những hỗn độn không gian và thời gian đang xảy ra, vậy mà tôi thấy hạnh phúc quá. Những lúc đó, tôi quên Ba tôi vẫn c̣n đang thất lạc tin tức, không biết bị kẹt lại quê nhà hay đang trên tàu biển nào, hay đang ở Thái Lan v́ nhiều chuyến bay không quân đă bay qua Utapao.
Tôi không ngờ giờ phút đó là giờ phút cuối giữa tôi và Khanh trong thuở ban đầu cuộc hành tŕnh lưu vong xứ người. Các lính Mỹ tại Subic Bay đă đùa các nhóm chúng tôi vào một bên, vào một hangar căn cứ. Lúc này, tôi mất lạc nhóm của gia đ́nh Khanh. Sau khi làm thủ tục, được ăn uống rất ngon hơn, gia đ́nh tôi được đưa lên phi cơ không quân Mỹ bay sang đảo Guam. Nhưng tôi hoảng hốt khi không c̣n trông thấy bóng dáng Khanh hay gia đ́nh Khanh ở đâu hết.
Cuối cùng, cả gia đ́nh tôi và hai ông anh họ được đưa đến đảo Guam, nơi có gần 100.000 người Việt tỵ nạn dần dà được chính phủ Hoa Kỳ tập trung về đây. Mỗi ngày tôi lang thang các khu trại trên đảo t́m kiếm Tường Khanh.
Tôi không t́m được Khanh, nhưng đă gặp lại Ba tôi trên đảo này. Ông đă kịp leo lên một chiếc phi cơ C-47, h́nh như là chiếc phi cơ cuối cùng bay ra khỏi phi đạo Tân Sơn Nhất vào trưa ngày 29 tháng 04 năm 1975 cùng một nhóm sĩ quan không quân. Họ đă đến đảo Phú Quốc, và sau đó được đưa lên tàu Mỹ ngoài hải phận quốc tế như chúng tôi.
Gia đ́nh chúng tôi đoàn viên trong hạnh phúc. Tôi vẫn buồn, nhớ Khanh.
Ngày 20 tháng Năm, 1975:
Người Mỹ đưa chúng tôi từ đảo Guam bay đến phi trường quân sự Travis vùng phía Bắc California, rồi lên xe buưt không quân Mỹ về đến trại tỵ nạn Pendleton ở California. Xe đến trại buổi trưa. Hàng trăm người ở trại này, ra t́m đón thân nhân ở băi xe buưt đỗ người đến. Từ trong xe, tôi bất chợt nh́n thấy Tường Khanh trong đám đông đứng t́m chờ người đó, đôi mắt nàng bỗng mừng rỡ khi nh́n thấy tôi.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1572019&stc=1&d=1587929801
Có những tiếng reo vui, nhưng hạnh phúc nhất là hai đứa tôi.
Những ngày tỵ nạn hay lưu vong xứ người, thuở ban đầu kỷ niệm c̣n măi trong tôi từng phút giây, đến măi hôm nay… c̣n nhớ.
wonderful
04-27-2020, 00:44
Nắm cơm .
( Viết kỷ niệm ngày VNCH TỬ TRẬN 30/4/1975)
Trong ống kính là gương mặt của một cô gái chừng mười bảy mười tám tuổi. Mái tóc khô cứng xơa dài dưới cái nón tai bèo bự hầu như che hết phần đầu. Chiếc áo bà ba đen bên ngoài thân thể bé loắt choắt chưa tới tuổi dậy th́. Cây súng CKC bắn từng phát một c̣n cao hơn cả thân người.
Trước mặt Quang là một nữ VC đang ngồi trên chiếc xuồng nhỏ chứa được cỡ năm người lớn . Hiện tại chỉ có hai , cầm lái là một phụ nữ không thấy mặt nhưng dáng vẻ trưởng thành sốc vác v́ sở hữu một bờ lưng khỏe, chắc,đưa hẳn về hướng khẩu súng của Quang .
Người đàn bà tiếp tục chèo chống trong khi người trẻ ngồi với tư thế thoải mái không ngó ngàng ǵ đến hai bờ kênh , vô tư trước tám cặp mắt của toán thám sát nằm phục kích. Chắc họ đă qua lại nơi này nhiều lần, hơn nữa đây là khu an toàn giải phóng họ không có ǵ để sợ.
Đứa con gái đang ngồi , gầy g̣ như thiếu ăn lâu năm. Tuổi này chắc gia nhập quân đội giải phóng từ hồi mười bốn mươi lăm tuổi. Cô gái du kích đột nhiên cởi khẩu súng đặt dựa sườn ghe, chĩa mũi về phía bờ kênh pḥng hờ trường hợp có biến. Hành động lành nghề đối với một đứa con nít .
Toàn bộ chiếc ghe và hai VC nằm gọn trong tầm ngắm của Quang cùng toán thám kích . Chỉ chờ tiếng súng đầu tiên của trung đội trưởng .
Cách Quang bốn thước là Chín . Ngắm mục tiêu hồi lâu Chín kín đáo hạ súng hất hàm nhẹ về phía Quang. Ngón tay trỏ của Quang đặt trở lại nhè nhẹ lên c̣.
T́nh báo kỳ nầy sai , không có phái đoàn huyện ủy nào về dự đại hội. Kinh nghiệm nhiều lần phục kích cho biết chiếc ghe đầu chỉ ḍ đường. Thực ra không có cá lớn cỡ huyện ủy th́ dớt đỡ mấy đứa này về tŕnh diện Ông Quận Trưởng chắc cũng được tiền thưởng.
Quang lại tập trung vào gương mặt đứa con gái đang ngồi. Theo lẽ thường cỡ tuổi này nó phải có chút da thịt , ngực nhú lên theo thân thể. Thế mà ngoài gương mặt hốc hác, đen sạm mái tóc tua tủa rễ tre , thân thể nó chẳng thấy dấu hiệu nào về sự trưởng thành thiếu nữ.
Quang chầm chậm điều chỉnh ống nhắm , tập trung vào gương mặt lát nữa sẽ nổ tung như xác dưa hấu khi viên đạn M18 sẽ xuyên qua. Đột nhiên đứa con gái nói vọng lên người đàn bà đang chèo thuyền vài tiếng Quang không nghe rơ. Chỉ thấy người đàn bà lắc nhẹ đầu và tiếp tục chèo. Đứa con gái gỡ chiếc nón tai bèo xuống đứng hẳn lên đối diện với mũi súng đă lên c̣. …
Chợt đứa con gái móc từ trong túi áo bà ba đen loang muối trắng mồ hôi một gói nhỏ bằng nắm tay người lớn. Nó bốc lớp lá chuối ở bên ngoài. Nó đưa lên cho người đàn bà, chị ta lắc đầu nhẹ. Đứa con gái ngồi xuống bẻ đôi chấm vào gói nhỏ hơn trên bàn tay c̣n lại. Một vắt cơm nắm và gói muối pha ớt đậm màu đỏ. Đứa du kích gái đang đói…
************
Trước khi về chỉ huy trung đội thám báo này Quang là trung đội trưởng của một đơn vị trực thuộc một sư đoàn dạn dầy chiến trận ở vùng đất nổi tiếng với muỗi ṃng đĩa vắt. Hồi nhập ngũ Quang đă tự nhủ lỡ mặc đồ lính th́ phải hoặc xanh cỏ hoặc đỏ ngực. Nhiều thằng cùng khóa cho là Quang bị tửng v́ môn học nào trong quân trường Quang cũng siêng năng . Có lần Quang nghe mấy thằng hỏi “ Mầy khùng hả Quang ? học chỉ để đủ điểm ra trường thôi, làm ǵ ghê vậy !” Quang cười mỉm, đậu cao khi ra trường sẽ được ưu tiên chọn đơn vị, và Quang đă biết trước ḿnh sẽ đi đâu rồi.
Ra trường thứ hạng đậu không được như Quang mong muốn. Đơn vị mà Quang ưa thích đă đầy, thủ khoa á khoa cộng thêm mấy thằng ở tốp mười lăm đă ghi danh hết. Thế hệ của Quang toàn điên v́ đây là đơn vị tuyển chọn rất kỹ mà xác suất sống sót thấp nhất trong toàn quân đội.
Quang đành chọn đơn vị thứ hai là một sư đoàn bộ binh sừng sỏ , và cũng là mục tiêu nhắm tới của mấy đứa con nít phải thay áo học tṛ bằng áo trận. Quang về tŕnh diện đơn vị mới, đầu tiên chỉ làm phó đàn anh để rút kinh nghiệm. Không kể sĩ quan hay mấy ông thượng sĩ già trong đơn vị, những người lính dạn dày sương gió cũng là những ông thầy có rất nhiều điều học hỏi.
Dần dà Quang trưởng thành, cứng cỏi trên trận địa . Quang chỉ huy lính dưới quyền bài bản và bắt đầu nhận được sự ngưỡng mộ của lính . Có những lúc Quang như thằng điên nghe tiếng súng địch ở đâu là cắm đầu xung phong lên mặc cho sĩ quan chỉ huy chửi như bắp rang trên máy. Lính thấy Quang nổi cơn khùng cũng đồng loạt điên máu xung phong cảm tử. Chiếm xong mục tiêu ngồi thở dốc Quang mới nhận ra sự ngu xuẩn của ḿnh. Nhiều người lính nh́n ngưỡng mộ cũng có người khen “ Ông thầy ngon quá !! “ .
Sợ muốn rớt tim ra ngoài nhưng Quang đâu dám thổ lộ tâm sự . Chỉ biết mỗi lần nghe tiếng nổ và ngửi thấy mùi thuốc súng đầu óc Quang bị kích thích đến nỗi không c̣n biết suy nghĩ ǵ nữa, cứ xung phong trước mặt rồi ra sao th́ ra. Sợ quá hoá khùng ….
Tới giờ này Quang vẫn chưa bị sứt mẻ ǵ ngoài một viên đạn xuyên đùi, hai miếng B40 nhỏ bằng nửa móng tay lồi lên thành hai cục ở bên ngực phải ( lành rồi thỉnh thoảng chúng lại nổi lên bắt ngứa ).
Hồi c̣n ở đơn vị này mỗi lần hành quân may mắn lắm mới đem đuoc trung đội thiếu ( mười tám mạng ) về nguyên vẹn . Lính nói Quang mát tay không sát lính. Cũng mong như thế c̣n hơn các trung đội trưởng khác trở về hậu cứ phải nhức đầu với mấy bà quả phụ ( Quang biết ḿnh sẽ không chịu nổi ) . Bị thương th́ OK, nặng một chút cũng là dịp để nghĩ dưỡng ở hậu cứ gặp mặt gia đ́nh. Miễn đừng trùm bông sô . “Cẩn thận dùm con nha mấy cha “
**********
Quang không biết nhậu tửu lượng yếu , nhưng hành quân về hễ lính bày tiệc Quang không từ chối . Riết rồi tửu lương cũng tăng lên ,c̣n bữa nào gục tại bàn thi lính sẽ khiêng về đắp mền . Tỉnh lại thấy lính lo chu đáo nhiều lúc Quang rất cảm động. T́nh huynh đệ chi binh c̣n đậm đà hơn cả anh em ruột thịt.
Những người lính thám báo trong đại đội được tuyển chọn từ các trung đội nghĩa quân và DPQ . Họ là người địa phương biết tường tận đường đi nước bước , từng gia đ́nh. Có khi du kích phía bên kia là bạn thời thơ ấu trong xóm. Hết nhiệm vụ họ lại xách súng trở về nhà chừng mười lăm phút đi bộ. Nhiều khi khó phân biệt được nhiệm vụ của một quân nhân hay một dân sự, v́ sự khác biệt duy nhất là khẩu súng .
Ở đơn vị này Quang thỉnh thoảng tưởng như đang sống giữa một gia đ́nh sinh toàn con trai. Ra trận hoặc đi kích c̣n lệnh lạc , chỉ huy . Về nhà quăng hết chẳng phân biệt quan hay lính.Ở sư đoàn tác chiến, hệ thống hành quân rơ ràng , cộng thêm t́nh huynh đệ chi binh giữa quan và linh dù không nói ra nhưng vẫn có một giới hạn nhất định . Tuỳ thuộc vào cảm t́nh của lính trong cung cách chỉ huy đối xử với họ, đôi khi quyết định phần nào sự sống chết . Lính thương th́ dám nhảy ra đỡ đạn cho ông thầy , lính ghét bỏ mặc chỉ huy cho VC xâm nhập cắt cổ ( từng xảy ra ở những đơn vị khác ). Linh dưới quyền sau một thời gian e dè xem xét ông quan búng ra sữa đă đổi cái nh́n hoàn toàn khác .
Những lần hành quân giải vây cho một tiền đồn hoặc đánh vào cứ điểm của VC, lính của Quang xung phong vào mục tiêu không e dè chậm chạp . Chỉ chờ tiếng hét “ lên “ là cả quan lẫn lính chẳng c̣n biết mạng sống của ḿnh sẽ ra sau ,cứ nhằm những bóng đen trước mặt mà bắn. Cụ thể họ lao vào như thiêu thân gặp lửa đến nỗi nhiều địch quân bị bắt sống với nét mặt kinh hoàng không kịp nổ một phát súng .
Những lần xung phong như vậy, lính hai bên nổ súng không kịp nh́n mặt. Khi trúng đạn cái bóng phía trước giật nẩy người lên bật ngả ra phía sau hai tay giang cao , y như người lính giăy đành đạch chạy lụp xúp bên cạnh Quang mươi phút trước . Chết mà không biết ḿnh bị bắn bởi thằng nào mặt mũi ra sao. Những xác chết được sắp xếp cho chôn tập thể hoặc trực thăng chở về hậu cứ trả lại cho gia đ́nh chôn cất .
.Những tù binh bị bắt sống hốc hác thùng th́nh trong bộ quần áo xanh lá cây đậm, đặc trưng của quân phục VC.Toàn là con nít mười lăm mười sáu tuổi vừa đủ sức cầm vững cây súng trong tay. Trong chiến trận những đứa con nít nầy cũng hùng hổ hung tợn như điên cuồng xông vào đối thủ đang tấn công họ.
Bây giờ tàn chiến trận c̣n sống nhưng ở trong tay đối phương , họ sợ hăi. Bao nhiêu lần họ được học những giờ chính trị rằng lính Ngụy là những tên giết người không gớm tay sẵn sàng mổ sống tù binh để ăn gan mật . C̣n súng trong tay c̣n anh hùng, giờ bị trói lại họ như những con cá nằm trong thớt.
Quang ít dịp nh́n tận mặt những đứa con nít như thế. Đang đánh nhau không thấy rơ , chỉ biết nả đạn theo quy luật chiến tranh “ bắn chậm th́ chết “ , ai nhắm giỏi và bóp c̣ trước sẽ thọ hơn.
Nhiều lúc nh́n những đứa bé bên kia Quang tự hỏi liệu có đủ can đảm đâm lưỡi lê vào những lồng ngực nhô xương sườn như thế này không . Rất may từ đó đến giờ Quang chưa phải đối diện với chuyện như thế. Chiến trận kết thúc sớm hơn trước khi hai bên phải đánh xáp lá cà .
Có lần đám tù binh ngồi trước mặt ngoại trừ hai người lớn khoảng trên dưới ba mươi, c̣n lại toàn con nít la hoảng khi một người lính của Quang rút lưỡi lê đi về phía họ. Mấy đứa con nít mặt xanh như tàu lá chuối, khóc hu hu la hoảng :
- Bẩm quan xin đừng giết con, con đầu hàng rồi
Người lính đang bước tới chưng hửng :
- Mày nói ǵ vậy thằng nhỏ ?
- Dạ xin đừng đâm lê con, con lạy ông
Người lính bật cười :
- Đâm mày làm cái ǵ, giết mày th́ tao đă bắn ngay từ ngoài kia rồi..Đưa tay đây !!
Người lính thiện nghệ thọc lưỡi lê giữa hai bàn tay bị trói chặt cắt đứt
- Đưa ra phía trước
Người lính ra lệnh , người tù binh sợ hăi rụt rè làm theo . Đám c̣n lại giờ đă hiểu rón rén liếc nh́n e dè. Người lính cười , đưa lưỡi lê dọa như sắp sửa cắt cổ, khiến cả đám nhóc t́ la rú . Người lính cười ha hả :
- Nhát như tụi bây mà cũng ra trận đánh nhau với tụi tao th́ làm sao thắng được ?
Anh rút gói thuốc lấy ra một điếu , mồi , đưa cho đứa gần nhất :
- Hút đi rồi chuyền cho mấy thằng kia…
Đám tù binh toàn lính chính quy dường như vẫn chưa tin được ,run rẩy đưa cả hai tay bị trói đón điếu thuốc hút lấy hút để.
Quang chứng kiến chuyện từ đầu đến cuối. Anh ngó lơ cho người lính dưới quyền ḿnh đốt thuốc rồi đưa tù binh để mọi chuyện xảy ra cách tự nhiên . Nếu anh nh́n thấy rơ nét những gương mặt thất sắc nầy ngoài chiến trường không chắc anh và đồng đội anh đủ can đảm để nổ súng. Toàn là một đám con nít…
*************
Đứa con gái nuốt vội miếng cơm nắm trong miệng rồi lấy b́nh nước ở ngang hông đưa lên môi làm một ngụm . Tất cả đang diễn ra rơ mồn một trong ống ngắm của Thiếu úy Quang. Nếu anh nổ súng bây giờ, cả toán sẽ làm theo và hai người nữ du kích không có cơ hội nào sống sót.
Đây là lần đầu tiên anh nh́n thấy gương mặt rơ từng nét của kẻ thù. Cái cử chỉ nhai cơm nắm chấm muối ớt vội vàng của đứa con gái chỉ ra rằng nó đang đói lắm. Một phát súng nó sẽ bật ngửa ra phía sau mặt nát bét. Nó sẽ không kịp chụp lấy khẩu súng dựa vào bệ ghe để bắn trả. . Người du kích lớn tuổi hơn cùng số phận. Mạng sống của hai con người vốn không quen biết ǵ với tám lính thám sát sẽ chấm dứt bởi những họng súng đang chĩa vào họ.
Đột nhiên Quang run tay. Anh không kiểm soát được nhận thức của ḿnh giữa nhiệm vụ trung đội trưởng thám sát và sự xúc động của một người anh. H́nh ảnh đứa con gái suy dinh dưỡng trên chiếc ghe ọp ẹp nhắc anh nhớ lại đứa em gái út ở nhà .
Chẳng có ǵ giống nhau giữa hai đứa ngoại trừ em anh cũng ở tuổi này. Nó được ăn uống đầy đủ được đi học, được hưởng mọi thứ nên không gầy g̣, thiếu sức sống . Nó lại b́nh yên giữa thành phố bên cạnh mẹ với đầy đủ yêu thương che chở. Chẳng ai sẽ làm hại nó, chẳng ai muốn lấy mạng nó bằng việc xiết c̣ súng . Cũng chẳng có mũi súng nào chĩa vào nó …
Chỉ cần một cái siết c̣, mọi chuyện sẽ kết thúc, đứa con gái không c̣n phải chịu đói , toán thám kích sẽ trở về nhà nghỉ ngơi sau nhiệm vụ với chiến công kèm theo tiền thưởng. Sẽ có những bữa nhậu nhẹt quên đời, và chỉ vài ngày sau sẽ chẳng c̣n ai nhớ tới hai người du kích bỏ xác giữa gịng sông vào một buổi xế như hôm nay. Nắm cơm sót lại sẽ rơi xuống nước nuôi cá. Tám người lính thám sát sẽ nhận nhiệm vụ mới sau vài ngày nghỉ phép.
Nhưng Quang không thể siet ngón tay được. Có một cái ǵ ngăn anh lại, đồng đội gần anh nhất nhướng mắt nh́n anh tỏ vẻ khó chịu. Làm đi anh Quang , anh c̣n chờ ǵ nữa ? . Quang chỉ khẽ lắc đầu anh biết giải thích ǵ đây ?, chờ chút chờ chút, con cá mập chưa xuất hiện chờ chút…
****************
Chiếc ghe của hai du kích đă vượt khá xa gần đến gốc khuất. Kinh nghiệm cho Quang biết sẽ chẳng có cá mập nào xuất hiện nữa , chỉ có thế, hai du kích nữ. Mười hai phút đă trôi qua từ lúc nh́n thấy chiếc ghe do thám. Tin t́nh báo lần này trật lất …
Quang nhớ tới đứa con gái vẫn thường đi học ngang nhà anh mà nhiều lần anh rất muốn t́m cách nói chuyện. Cô gái mười chín tuổi đang học lớp mười hai ở một trung học lớn nổi tiếng . Má anh cũng bằng ḷng và đă từng gợi ư nếu anh muốn bà sẽ t́m cách gặp gỡ cha mẹ cô gái để đi tới.
Nhưng Quang chưa dứt khoát. Lấy vợ khi vẫn c̣n là một sĩ quan nhí , lại ở vị trí tuyến đầu trong trận chiến như thế này không nằm trong chương tŕnh tương lai của anh. Lỡ chẳng may một viên đạn hoặc mảnh pháo vô t́nh cắt đứt động mạch chính trên thân thể anh ? cô gái cũng có vẻ ung chịu v́ cứ nh́n thấy Quang cô lại bẽn lẽn cuống quít vân vê tà áo. Chờ chiến tranh chấm dứt em oi…
Chưa bao giờ Quang tự vấn về cuộc chiến mà anh đang là một phần tử trong đó. Quốc gia anh đă sinh ra, lớn lên học hành đang gặp nguy khốn. Tổ quốc yêu cầu và con cái đứng lên cầm súng để bảo vệ. Đủ tuổi đủ sức khỏe Quang hưởng ứng, cầm lấy vũ khí, ra trường cứ nhắm quân thù mà bắn, hoàn toàn không cần biết địch thủ tên ǵ bao nhiêu tuổi sinh quán tại đâu, gương mặt như thế nào ? bắn để mà sống và bắn để bớt đi nguy cơ tổ quốc sẽ lọt vào tay địch. Nhiều lúc lật ngửa mặt xác chết c̣n có phân nữa v́ phần c̣n lại đă nát bét Quang chắt lưỡi . Con nít nhà ai …? San mày lại ở trước họng súng của tao ? tao đâu có muốn bắn v́ giết mày không đáng !! tao thích một đối thủ dày dạn xứng đáng , để chạm mặt với kẻ thù như hai giác đấu trong đấu trưởng La Mă đồng tài đồng sức . Đánh nhau với con nít như thế này không cần đến M16 v́ hai tay trần Quang biết ḿnh có thể chấp ba đứa . Những đứa trẻ c̣i cọc . Lính tráng ǵ như thế này: ra trận với cái nón cối làm bằng giấy bồi ép cứng, chân mang dép râu hoặc giầy vải, thùng th́nh trong bộ quần áo mỏng manh phần phật trong gió. Trang bị như thế mà đ̣i ra trận chống chọi với bom B52, với đạn pháo 105, 155… và những người lính dày dạn kinh nghiệm u đầu lỗ trán là cái chắc.
Quân đội của anh thiện chiến can đảm , đánh nhau không biết sợ. Nhưng giỏi cở nào mà bị buộc vào thế pḥng thủ th́ kéo dài đến trăm năm sau cũng chẳng thắng được. Giá như anh cùng đồng đội được xung phong đánh thẳng vào đầu năo địch ở ngoài kia th́ chắc cuộc chiến này đă chấm dứt lâu rồi
Trong khi đó địch thủ của anh thoải mái hơn, họ toàn quyền quyết định mọi chuyện trên chiến trường .Rút lui, tụ tập ,bồi dưỡng , vạch ra mục tiêu mới để tấn công, hoàn toàn dựa vào những lợi thế của ḿnh.
Biết như thế nhưng những người ở cấp bậc như anh và lính dưới quyền làm ǵ được ?
**************
Chiếc ghe đă mờ khuất từ sau khúc ngoặc . Hai mạng người c̣n nguyên .Cô du kích c̣i cọc loắt choắt không biết rằng đă giữ được mạng ḿnh cùng với đồng đội chỉ v́ đang đói. Ít nhất được sống thêm một ngày nữa, và thân thể gầy g̣ vẫn c̣n cơ hội làm đầy bao tử ḿnh bằng vài gói cơm nắm…
Quang uể oải trườn người nhè nhẹ về phía sau, những người lính dưới quyền cũng làm theo. Họ phải thận trọng v́ vẫn chưa thoát khỏi khu vực nguy hiểm. Khoảng năm mươi thước, Quang dừng lại . Anh điếng người nh́n ra ḍng sông giờ đặc nghẹt ghe tam bản với khoảng tám tới mười lính ngụy trang mỗi ghe và tiếng nói chuyện như chỗ không người . Cả toán thám sát thu người hết sức,một tiếng thở một tiếng động nhẹ cũng không nghe thấy . Lính thám sát nằm như chết trong bụi rậm mặc dù đă ngụy trang thật kỹ. Cầu trời khấn phật cho địch (cũng ngụy trang kín mít ) không phát hiện ra họ đang nằm dí trên bờ.
***************
Tám người lính đi như chạy , người kế bên sát Quang hỏi nhỏ :
- Thiếu úy, làm sao ông biết được chuyện nầy vậy ? t́nh báo đâu có cho biết ?
Quang ậm ừ, mồ hôi c̣n vă ra trên trán. Nhờ vào nắm cơm chấm muối ớt, nhờ vào thân thể bé loắt choắt suy dinh dưỡng của một đứa con gái lẹt đẹt như con nít, và nhờ vào một t́nh cảm không định h́nh rơ rệt chợt xuất hiện trong ḷng Quang đă đưa cả trung đội thoát khỏi sự tàn sát của tiểu đoàn 482 địa phương lừng danh
Nguoiviettudo
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1572211&d=1587948255
wonderful
04-30-2020, 20:30
Truyện ngắn hay : ANH LÍNH NGỤY MAY MẮN.
Vào dịp cuối năm 1994, một buổi họp mặt các cựu tù nhân chính trị được tổ chức ở San Diego. Xướng ngôn viên của buổi lễ cho biết : “Khi tôi xướng tên trại nào, nếu quư anh là trại viên của trại đó, xin đứng dậy và tự giới thiệu tên của ḿnh để các anh em khác được biết”. Nhiều trại cải tạo ở miền Bắc được lần lượt xướng tên như “Phong Quang”, “Yên Báy”, “Vĩnh Phú”, “Thanh Cẩm”, “Lư Bá Sơ”, “Nam Hà”, “Phú Sơn” v.v Trại nào cũng có năm bảy anh đứng dậy và giới thiệu tên của ḿnh. Khi xướng tên trại Nam Hà, tôi đứng dậy và có thêm bốn anh nữa , trong đó có một anh, tự giới thiệu tên của ḿnh là Lê Trung Đạo. Tôi lẫm nhẫm Lê Trung Đạo, Lê Trung Đạo…sao tên nghe quen quá, h́nh như anh ấy ở chung đội với tôi th́ phải. Khi phần giới thiệu các anh em trại Nam Hà chấm dứt, tôi đi đến bàn của anh Đạo, đứng đối diện và nh́n kỹ anh ấy. Tôi nhận ra anh Đạo ngay. Tôi ôm chầm lấy anh, và anh ấy cũng ôm tôi tŕu mến. Tôi th́ thầm bên tai Đạo : “Em c̣n nhớ anh không? ” Đạo trả lời ngay: “Anh Uyển, mà sao em có thể quên được, thật vui mừng được gặp lại anh. Em trông chờ ngày này đă lâu lắm rồi!”
Khi cùng sống trong cảnh đọa đày nơi trại Nam Hà, phân trại C, tôi và Đạo nằm gần nhau. Ra đồng, bắt được con cua, con cá, tôi và Đạo cùng chia sẻ với nhau. Đạo là một Thiếu Úy Cảnh Sát Đặc Biệt, mới ra trường, không biết làm Trưởng G hay H ǵ đó..mà bị đày ra cải tạo ở miền Bắc.Anh c̣n quá trẻ, khoảng 24, 25 tuổi. Tôi xem anh như một người em của tôi và tôi rất quư mến anh. Đạo chưa lập gia đ́nh. Anh chỉ c̣n một mẹ già đang sống ở Vĩnh long. V́ vậy, từ ngày bị đưa ra Bắc, Đạo chưa bao giờ nhận được quà của thân nhân từ trong Nam gởi cho anh. Anh sống hiền ḥa, vui tính, nên anh em trong đội ai cũng mến anh. Đạo xem tôi như một người anh trong gia đ́nh, anh tâm sự với tôi : “Đời em chẳng c̣n ǵ nữa, chỉ có một người mẹ, mà từ ngày bị đày ra Bắc, đă trên 5 năm rồi em chẳng có tin tức ǵ của mẹ em. Không biết bà c̣n sống hay đă ra người thiên cổ”
Đạo nắm tay tôi và cảm động nói: “Giờ đây em chỉ có anh là người duy nhất thương mến em, cho em chút an ủi để sống qua ngày!”
Như có một động lực nào thúc đẩy, Đạo tâm sự với tôi : “Anh ạ,ḿnh phải sống chứ anh, mà muốn sống, dù là cuộc sống thấp nhất, cũng phải có một ước mơ ǵ đó để mà mộng tưởng, để tiếp sức cho ḿnh. Các anh em ở đây , dĩ nhiên ai cũng mơ ước sớm được trở về với gia đ́nh. Ngoài xă hội th́ kẻ này mơ trúng số, kẻ kia mơ nhà cửa , ruộng vườn v.v. Nhưng sống nơi địa ngục trần gian này, anh em ḿnh mơ ước điều ǵ đây? Tất cả đều nằm ngoài tầm tay của ḿnh. Em chợt nhớ lại một câu chuyện cổ tích của Pháp, tựa đề là “Un Peu De Soleil Dans L’eau Froide” kể lại câu chuyện một ông lăo nghèo khổ, sống cô đơn một ḿnh trong căn lều nhỏ bé, trống trước, trống sau. Bổng một bà tiên hiện ra và cho ông một điều ước. Bà tiên cứ nghĩ, thế nào ông lăo nghèo nàn này cũng sẽ ao ước có một căn nhà, hoặc ao ước có nhiều tiền bạc..v..v. Nhưng bà tiên vô cùng ngạc nhiên, khi ông lăo nghèo khổ ấy chỉ xin “Một Nụ Cười”
Đạo như chợt tỉnh, ông lăo bất hạnh trong câu chuyện cổ tích, đă chỉ cho Đạo một mơ ước, mà dù trong hoàn cảnh nào cũng có thể đạt được, đó là một nụ cười. Không cần phải là nụ cười của giai nhân, mà chỉ cần một nụ cười thân ái của ai đó, chân thành trao cho anh, v́ yêu mến anh, có thế thôi.
Cuộc sống tù đày cứ kéo dài triền miên trong đói khổ, vô vọng. Nhưng khi nghĩ đến một nụ cười, Đạo thấy tâm hồn ḿnh có chút an ủi, nhẹ nhàng. Hằng ngày , Đạo ước mơ nhận được nụ cười. Đêm đêm Đạo cũng ước mong trong giấc mơ, anh sẽ gặp được một nụ cười. Nhưng buồn thay, những giấc mơ đến với Đạo chỉ là những cơn ác mộng mà thôi.
Nhưng thật kỳ diệu, từ ngày Đạo ôm ấp ước mơ có được một nụ cười, anh thấy cuộc đời của anh có chút ư nghĩa, v́ dù sao anh cũng có một ước mơ, để mà thương, mà nhớ, mà mong chờ.
Một hôm, đội được dẫn đi gặt lúa, khi đi ngang qua cổng cơ quan, Đạo thấy nhiều chiếc áo vàng đứng ở đó. Nh́n lướt qua, Đạo chợt thấy một nữ cán bộ nh́n anh mỉm cười. Anh không tin ở mắt ḿnh, anh nghĩ rằng có thể cô ta cười vu vơ ǵ đó, chứ đâu phải cười với anh. Anh quay lại nh́n một lần nữa, vẫn thấy cô ta nh́n anh và mỉm cười.
Từ ngày ấy, mỗi khi đội đi ngang qua cỗng cơ quan, Đạo đều bắt gặp nụ cười của người nữ cán bộ dành cho anh. V́ vậy khi đi lao động, Đạo luôn luôn đi cuối hàng để dễ đón nhận nụ cười của cô nữ cán bộ. Đạo cũng cười đáp lễ với cô ta. Đạo bắt đầu thấy cuộc đời của ḿnh, có một chút ǵ thi vị, đáng sống. Khi ăn, khi ngủ, nụ cười đó luôn luôn theo anh, cho anh niềm an ủi, và chút lạc quan để sống. Anh em trong đội đều biết mối t́nh mắt nh́n mắt và trao đổi nụ cười của Đạo và cô nữ cán bộ.
Không những Đạo nhớ đến nụ cười, anh c̣n nhớ đến đôi mắt như muốn nói với anh muôn ngàn lời, anh nhớ đến người con gái ấy. Ban đầu anh nghĩ rằng cứ giă bộ vui vẻ cho qua ngày. Nhưng trong tâm trí anh, luôn luôn nhớ đến cô gái ấy và anh nhận ra rằng anh đă yêu cô ta. Đạo nhớ lại ngày xưa Elvis Presley đă hát một bài hát nỗi tiếng là bài Don’t Gamble With Love nay thật đúng như trường hợp của Đạo. Bây giờ Đạo không c̣n cho rằng lao động là khổ sai nữa, mà anh trông chờ mỗi buổi sáng được đi ngang qua cỗng cơ quan, để đón nhận nụ cười của người nữ cán bộ.
Một buổi chiều khi đi lao động về,nghe các anh em Công Giáo tập hát bài “Đêm Đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời”, Đạo mới biết, đêm nay là đêm Noel. Khi cửa pḥng giam đóng lại, anh em Công Giáo vội vă thiết trí một ngôi sao Giáng Sinh và hàng chữ “Mừng Chúa Giáng Sinh” ở vách tường cuối pḥng. Họ nắm tay nhau ca hát, đọc kinh, cầu nguyện. Đạo nằm mơ màng, lơ đăng nh́n về cuối pḥng, chung quanh hàng chữ “Mừng Chúa Giáng Sinh”, Đạo tưởng tượng như có những bóng đèn màu chớp sáng. Anh mơ hồ nghe như có tiếng nhạc bài Silent Night dịu dàng thoảng đi trong gió…Anh thiếp đi trong giấc ngủ yên lành.
Vào một buổi sáng chúa nhật, chúng tôi được gọi ra sân để nhận quà của thân nhân từ trong Nam gởi ra. Thường th́ 80 đến 90 phần trăm anh em đều nhận được quà. Riêng Đạo th́ chưa bao giờ nhận được quà của thân nhân. Nhưng thật bất ngờ, hôm nay cán bộ lại kêu tên Đạo lên nhận quà, ai cũng ngạc nhiên và mừng cho Đạo. Anh nhận một gói quà b́nh thường, nhưng cách gói quà , khác với những gói quà từ trong Nam gởi ra. Đạo sững sốt nhận gói quà, đem về pḥng, cẩn thận mở ra. Một mănh giấy nhỏ nằm trên những gói đồ ăn, anh đọc vội hàng chữ “Tŕu mến gửi anh Đạo – Em : Kim Chi”. Với mấy chữ ngắn gọn đó, Đạo biết ai gởi cho anh món quà t́nh nghĩa này. Anh ôm gói quà vào ḷng. Anh không ngờ người nữ cán bộ có nụ cười dễ thương đó, lại dám liều lĩnh gởi quà cho anh. Hai hàng nuớc mắt chảy dài xuống má, đây là những giọt nước mắt hạnh phúc mà từ lâu anh không hề có.
Trại Nam hà, Phân trại C, nơi chúng tôi đang ở, phía sau là con đường làng. Trại chỉ ngăn cách với bên ngoài bởi những bụi tre thấp và hàng rào kẽm gai. Dân chúng đi ở ngoài, chúng tôi có thể thấy họ. Thường vào buổi chiều, sau khi ăn cơm xong , chúng tôi hay ra ngồi chơi ở sân sau đó, nh́n người qua lại. Một hôm, chúng tôi thấy cô cán bộ Chi đi lui, đi tới ở ngoài hàng rào, rồi th́nh ĺnh quăng vào trong một cái gói nhỏ. Chúng tôi biết cô ấy gởi ǵ đó cho Đạo, chúng tôi mang vào cho anh. Đạo không biết Chi gởi ǵ cho anh, nhưng anh cảm động lắm. Anh em hiếu kỳ đứng quanh giường của của Đạo, để xem cô Chi đă gởi ǵ cho anh: đó là một gói xôi và một con gà vàng rộm. Đối với tù nhân, đói triền miên như chúng tôi, th́ gói xôi gà này là cao lương mỹ vị bậc nhất trên thế gian này. Đạo rất hào phóng, anh chia đều xôi, gà cho tất cả 32 anh em trong đội, mỗi người được một muỗng xôi và chút ít thịt gà. Có người ăn ngay, nhưng cũng có vài anh em để đó, hít hít mùi thịt gà cho đỡ thèm.
Đạo thấy thương Chi quá, v́ yêu anh, nàng đă gan liều làm những việc như vậy, v́ nếu bị phát giác, nàng ở tù như chơi. Đạo càng thương Chi khi nghĩ đến tương lai : một cán bộ công an yêu một sĩ quan cảnh sát ngụy..th́ đời nào có thể sum họp được. Anh thở dài !
Vào một sáng chúa nhật, một anh trật tự đến pḥng chúng tôi, bảo anh Đạo chuẩn bị ra có người thăm nuôi. Chúng tôi rất ngạc nhiên, v́ từ bao năm nay, Đạo thuộc diện con mồ côi, chưa hề có ai gởi quà cho Đạo, nói ǵ đến chuyện thăm nuôi.Thế mà hôm nay, lại có người thân nào đó đến thăm Đạo. Chúng tôi mừng cho Đạo. Khoảng 9 giờ sáng, anh được cán bộ dẫn ra nhà thăm nuôi. Chúng tôi hồi hộp chờ Đạo trở vào để xem anh nhận được những quà ǵ của thân nhân đem đến.
Nhưng chúng tôi chờ măi…đă ba , bốn giờ chiều rồi, vẫn chưa thấy Đạo trở vô trại. Thường một trại viên được gặp mặt thân nhân khoảng 15, 20 phút, tối đa là nửa giờ. Thế mà , Đạo ra nhà thăm nuôi đă hơn bốn, năm tiếng rồi mà chưa thấy vô. Chúng tôi bắt đầu lo lắng cho Đạo, không biết chuyện ǵ đă xảy ra cho anh, lành hay dữ. Và từ đó, chúng tôi không c̣n biết tin tức ǵ về Đạo nữa.
Hôm nay gặp lại Đạo, tôi đem chuyện ấy ra hỏi Đạo, anh đă kể cho tôi nghe câu chuyện sau đây:
“Anh nhớ không, ngaỳ chúa nhật hôm đó, em được dẫn ra nhà thăm nuôi, nói là có thân nhân đến thăm. Em vô cùng ngạc nhiên v́ em đâu có thân nhân nào từ trong Nam có thể ra thăm em. Bước vào nhà thăm nuôi, em thấy Chi và một ông Thượng Tá công an ngồi ở đó.Chi vội vă đứng lên giới thiệu : “Đây là cậu Du của Chi, đang công tác ở tỉnh Thái B́nh, em nhờ cậu ấy đến thăm anh.” Đạo bối rối nh́n Chi, nh́n ánh mắt, nụ cười của Chi. Chi mặc đồ công an, trên cổ áo có đeo quân hàm Thiếu Úy. Chi biết Đạo ngơ ngàng, thắc mắc nên cô nói ngay : “Anh đừng lo, em bảo anh làm ǵ th́ cứ làm theo, chớ có hỏi han ǵ hết”. Chi dẫn Đạo vào một căn nhà ở gần nhà thăm nuôi, nhà không có ai cả. Chi bảo tôi cởi bộ áo quần tù ra, và mặc ngay bộ đồ công an đă để sẵn ở đó; ngoài áo quần, có cả nón, cặp da và giấy chứng nhận đi công tác miền Nam. Tôi như trên trời rớt xuống, nhưng không có th́ giờ để hỏi Chi, việc ǵ đang xảy đến cho tôi. Khi tôi đă mặc xong bộ đồ công an, Chi nh́n tôi mỉm cướ , rồi kéo tôi ra ngỏ, bảo tôi leo lên một chiếc xe Jeep nhà binh đậu sẵn ở đó., và chạy ra ga xe lửa Phủ Lư. Chi bảo tôi cứ ngồi trên xe, Chi vào mua vé xe lửa đi về Sàig̣n. Khi đưa tôi lên xe lửa, Chi ân cần căn dặn: “Không nên về nhà, cũng đừng liên lạc với mẹ, mà t́m một người bà con nào đó ở tỉnh khác xin trú ngụ vài ngày, rồi t́m đường vượt biên. Tốt nhất là đi đường bộ qua ngă Campuchia”. Chi đưa cho tôi một gói giấy và nói: “Đây là ít tiền để anh tiêu dùng, nhớ là phải vượt biên ngay nhé!”. Chi cầm tay tôi và chân thành nói : “Em là vợ của anh, anh đừng quên em!”. Tôi ôm Chi vào ḷng, nước mắt ràn rụa. Chi cũng khóc trên vai tôi. Xe lửa từ từ lăn bánh, h́nh ảnh Chi cô đơn đứng một ḿnh trên sân ga, nhỏ dần, nhỏ dần.. Tôi thấy nhiều lần Chi đưa tay lên lau nước mắt. Trong tim tôi, mối t́nh mà Chi dành cho tôi quá sâu đậm, đă chiếm trọn cuộc đời tôi. Tôi vỗ vỗ vào trái tim của ḿnh “Đạo, Đạo, mày phải sống xứng đáng để đền ơn đáp nghĩa cho Chi nghe chưa”
Khi xe lửa dừng lại ở ga B́nh triệu, Sàig̣n, tôi không về nhà tôi ở Vĩnh Long, mà đến nhà d́ tôi ở Cần Thơ xin trú ngụ.Chồng của d́ tôi là một Đại úy Công Binh Việt nam Cộng Ḥa, trước năm 1975, ông phục vụ ở Tiểu Đoàn 24 Công Binh Kiến tạo, mới được trả tự do. Gia đ́nh d́, dượng tôi đang âm thầm chuẩn bị vượt biên. D́, dượng tôi vui vẻ chấp thuận cho tôi cùng đi theo. Tôi đă đưa gói tiền mà Chi trao cho tôi, cho d́ tôi để bà tiêu dùng. Mở gói ra xem, d́ bảo tôi : “Tiền đâu mà cháu có nhiều vậy?” Tôi trả lời ngay : “Của vợ con cho đó!”
Vào một đêm tối trời, ghe máy chở cả nhà ra cữa biển Đại Ngăi, v́ tàu lớn đang đậu ở đó. Sau 3 ngày và 4 đêm, tàu của chúng tôi đă đến hải phận Thái Lan, được tàu tuần duyên của Thái Lan đưa về trại Sikiew. Trong cuộc phỏng vấn thanh lọc, nhân viên Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc hỏi tôi rất ít. Tôi nghĩ là họ có đầy đủ hồ sơ cá nhân của ngành Cảnh Sát Đặc Biệt. Họ chỉ hỏi tôi là làm Trưởng G hay Trưởng H, tôi trả lời. Người nhân viên đó lấy trong tập hồ sơ ra một tấm ảnh, anh nh́n tôi rồi gật đầu.Thế là tôi vượt qua cuộc thanh lọc. Mấy tháng sau, họ chuyển tôi qua trại Pulau Bidong ở Mă Lai, để chờ chuyến bay đi định cư ở Mỹ.
Tôi mau chóng gởi thư cho má tôi ở Vĩnh Long, báo tin tôi đă b́nh yên đến trại Pulau Bidong ở Mă Lai, đang chờ chuyến bay để đi định cư ở Mỹ. Khoảng 2 tuần sau, tôi vui mừng nhận được thư hồi âm của má tôi, và một bất ngờ thú vị đến với tôi là có cả thư của Chi nữa! Má tôi đă viết cho tôi : “Đạo con, má rất vui mừng nhận được tin con đă đến nơi b́nh yên. Má cho con biết là Chi đang ở đây với má. Chi đă kể cho má nghe hết mọi chuyện. Má rất hạnh phúc có được một con dâu hiếu thảo như Chi, má mừng cho con”
Đạo run run mở thư của Chi ra đọc: “ Anh Đạo yêu quí của em, nghe anh đă đến đảo và đang chờ chuyến bay để đi Mỹ, má và em mừng quá anh ơi. Khi anh đi về Nam chưa đầy một tháng, họ đuổi em ra khỏi ngành công an. Em đă về Vĩnh Long ở với má, em thay anh phụng dưỡng, săn sóc má, anh yên tâm ! “
Với lời lẽ chân t́nh, mộc mạc, tôi uống từng chữ, từng lời trong bức thư ngắn gọn của Chi, tôi áp bức thư vào ngực và đi vào giấc ngủ.
Năm 1982, tôi được đi định cư ở Mỹ. Khi có thẻ xanh, tôi đă làm hồ sơ bảo lănh Chi. Trong thời gian ở với má tôi ở Vĩnh Long, không biết Chi hỏi thủ tục bảo lănh ở đâu mà nàng ra Thái B́nh, nhờ người cậu Thượng Tá Công An của nàng, làm một giấy hôn thú của tôi và Chi, có đầy đủ chữ kư và khuôn dấu đỏ xác nhận của chính quyền địa phương.
Năm 1987 khi tôi được nhập quốc tịch Mỹ, tôi đă bổ túc hồ sơ bảo lănh. Chi đă nhanh chóng được phỏng vấn. Lúc này, những trường hợp gian dối chưa xảy ra nhiều, nên việc chấp thuận cho chồng bảo lănh vợ tương đối dễ dàng nếu có đầy đủ giấy tờ chứng minh.
Vào một ngày se lạnh ở miền Nam Cali, tôi và vài bạn bè thân quen đến đón Chi ở phi trường Los Angeles. Tôi ôm Chi vào ḷng, v́ quá cảm động, tôi chỉ thốt lên được một tiếng “Em!” Chi cũng vậy, nàng thổn thức trên vai tôi “Anh!”. Chỉ 2 tiếng “Anh” “Em”, nhưng đă gói trọn cuộc t́nh mà chúng tôi nghĩ là không bao giờ có thể sum họp được. Tạ ơn Trời Đất !
Đạo xây qua người đàn bà ngồi bên cạnh anh, và giới thiệu với tôi : “Thưa anh, đây là Chi, vợ em” Chi bẽn lẽn cúi đầu, che dấu nụ cười đă đem lại sức sống và hạnh phúc cho Đạo.
Tôi đă được nghe , được biết nhiều mối t́nh ly kỳ, éo le lắm. Nhưng nếu nói đến một mối t́nh thật lăng mạn, mà người con gái đă dám hy sinh sự nghiệp và cả tính mạng ḿnh cho người yêu, th́ không thể không nói đến mối t́nh của nàng Kim Chi và chàng Trung Đạo.
Bửu Uyển
30-04-2020
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1574381&d=1588278987
anhhaila
04-30-2020, 22:30
cám ơn lời khen khích lệ từ ông anh:thankyou::handsh ake:
Cho một dĩa cơm tấm tàu hủ ky với một ly sinh tố nha ông bạn củ của bà Ngọc Diệp cơm tấm .
Truyện hay ủng hộ công sưu tầm của huynh .
:thankyou::handshake :
wonderful
05-03-2020, 01:45
Tự sự tháng 4 của một người lính già
Mỗi năm cứ đến tháng 4 là Lăo (nick name của nhân vật) thấy buồn, trăn trở, suy nghĩ chuyện xưa, chuyện nay…
Cách đây 45 năm, những ngày cuối tháng 4, 1975 Lăo vừa đúng 30 tuổi, c̣n đầy nhiệt huyết, đă cùng với đồng đội, dù bất măn, bất phục, không cam ḷng, cũng phải buông súng đầu hàng theo lệnh của vị Tổng thống 3 ngày, từ 28 đến 30 tháng 4. Thật t́nh mà nói thời điểm đó, Lăo không có nhận định, phân tích nào rơ rệt về t́nh h́nh chiến sự, chính trị đang xảy ra chung quanh. Lăo theo tàu công tác tuần tiểu rồi chở người di tản từ Vùng I vào Saigon không ghé qua Vùng II để Lăo có thể về đón vợ con đi theo. Trên bờ, dưới biển, khối người di tản như bị đẩy xuôi bởi cơn nước lũ, cuốn trôi đi không cưỡng lại được. Tháng 4, từ Vùng I ra Phú Quốc rồi trở lại Sai Gon, Lăo chứng kiến vô số người chen lấn t́m cách lên tàu ra khơi, vượt thoát ra nước ngoài nhưng Lăo th́ gần như dửng dưng, ngoài cuộc. Đơn giản Lăo tự lư giải: năm 1954 đất nước chia đôi, nhiều người di cư vô Nam, thân nhân c̣n ngoài Bắc, chỉ cách con sông Bến Hải chưa đến 200 mét mà suốt 20 năm họ không hề được gặp lại nhau, nay đi nước ngoài một ḿnh th́ chừng nào mới gặp lại được mẹ, vợ, con và người thân? Trong chiến tranh nếu ḿnh bị phía bên kia bắt làm tù binh, họ tra tấn để khai thác tin tức, nay hết chiến tranh rồi chắc bị nhốt một thời gian là cùng. Về sống với gia đ́nh khi không c̣n chiến tranh là điều mà ai cũng mong muốn, cho dù có cực khổ cũng chấp nhận. Chiến tranh trên đất nước tội nghiệp này suốt 20 năm, bao nhiêu người cả hai miền Nam, Bắc đă nằm xuống, nhiều người đă bỏ mất một phần thân thể ngoài chiến trường, cha mẹ mất con, vợ mất chồng, con mất cha; nay không c̣n chiến tranh, lẽ nào họ c̣n hận thù? Dù ǵ cũng là người Việt Nam với nhau. Chắc cũng có nhiều người lúc đó đă thật thà, đơn giản nếu không nói là ngây thơ, nghĩ như Lăo.
Sau 2 tuần miền Nam hoàn toàn mất, Lăo nhận giấy gọi đi tŕnh diện học tập nhưng thực tế là đi tù. Lăo nghe có người nói, miền Nam không thua ở chiến trường mà thua dinh Độc Lập, ở Washington DC. Là một người lính, Lăo thấy có chút an ủi, như được rửa chút mặt mũi để cam ḷng khăn gói vô tù. Trong tù, Lăo có dư thời giờ để nghiền ngẫm về lư do miền Nam mất một cách tức tưởi. Ngày đi lao động, tối bụng đói meo, nằm gát tay lên trán, trằn trọc suy nghĩ. Những khi có dịp, năm ba đứa bạn tù ngồi xúm lại bàn tán chuyện những ngày tháng 3 tháng 4. Đứa th́ đang đánh bất phân thắng bại với địch nhưng có lệnh rút quân; đứa chưa đánh đă rút; đứa đánh đến viên đạn cuối cùng đành phải để cho chúng bắt làm tù binh; trách lănh đạo, trách người bạn “đồng minh” Hoa Kỳ đă phủi áo ra đi. Nhiều “tư tưởng lớn” gặp nhau trong những buổi “hội thảo nhỏ” này. Kết quả “thu hoạch” được sau những buổi hội thảo “ngoài luồng”: “Miền Nam mất v́ nhiều lư do, trong đó có “đồng minh” Hoa Kỳ.
Ra tù, Lăo nghe có một số người chê quân đội miền Nam hèn không đánh đến viên đạn cuối cùng đă đầu hàng nay đổ lỗi cho Hoa Kỳ để chạy tội. Lăo nghĩ: Ừ, th́ chúng tôi hèn nhưng rồi đánh được bao lâu? 2 tháng, 3 tháng? Hết viên đạn cuối cùng rồi sao nữa? Lúc đó anh đang ở đâu? Làm ǵ? Lăo tự nhủ: ḿnh chỉ là một quân nhân cấp bậc nhỏ, biết được bao nhiêu chuyện chiến lược, quân sự, chính trị trong nước cũng như thế giới nên không phê phán kiểu “giậu đỗ b́m leo?” Ai muốn chứng tỏ ḿnh là quân sư, là “rồng nằm”, “rồng ẩn” (ngọa hổ, tàng long) trong thời chiến; nay mất nước, không c̣n chiến tranh th́ muốn thành “rồng bay”, “rồng lộn” th́ cứ thỏa chí, cứ “phán” như Thánh cho thiên hạ biết đến th́ mặc họ. Lăo ngă nón đi chỗ khác.
Chuyện nói Mỹ phản bội, có người không đồng ư. Vâng, th́ mỗi người một nhận định. Bạn bè bắt tay hứa hẹn, anh giúp tôi cùng đánh kẻ thù nguy hiểm kia để hai ta cùng được sống yên ổn, ḥa b́nh. Nay anh bỏ tôi đi bắt tay chơi với thằng đàn anh của nó trong khi anh biết làm như vậy là tôi chết chắc! Anh v́ lợi ích gia đ́nh nên phải làm thế. Tôi hiểu, tôi không đổ tội hay lên án anh nhưng cái nguyên nhân (khiến tôi phải thua đến mất nước) th́ không thể không nói. Đạo lư giang hồ, tôi nói đó là hành động phản bạn, bội tín, tức phản bội, sai hay sao?
Được phóng thích về với gia đ́nh, Lăo chứng kiến đất nước trở lại thời kỳ đồ đá. Giải phóng miền Nam nhưng thực sự th́ họ lại cướp của cải vật chất miền Nam mang về Bắc, cướp nhà chiếm đất, đuổi người dân miền Nam lên vùng kinh tế mới phá rừng, làm rẫy để kiếm ăn khiến cho người dân miền Nam đang có đời sống ấm no, đầy đủ nay trở thành tay trắng?
Người dân miền Nam t́m đủ mọi cách để vượt biên, vượt biển đi t́m tự do. Từ ngữ giải phóng nghe đểu cáng, dối trá muốn văng tục. Giải phóng tại sao trong lúc giao chiến đồng bào đều bỏ chạy về phía quốc gia? Khi đất nước “thống nhất” và được “giải phóng” rồi th́ tại sao đồng bào liều mạng bỏ chạy ra nước ngoài t́m đất sống?
Qua tin tức từ nhiều nguồn, Lăo biết được sau khi ông Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng, miền Nam tuy đă mất nhưng răi rác nhiều nơi có hàng ngàn người bất phục, hàng chục tướng tá, hàng trăm sĩ quan các cấp khác và binh sĩ tự sát, nhiều người tiếp tục chiến đấu, rốt cuộc họ bị phe thắng trận bắt tra tấn, xử tử. Hàng trăm ngàn người khác trong các trại tù “cải tạo” đă chết dần, chết ṃn v́ bị ngược đăi, hành hạ, thiếu ăn, thiếu thuốc, lao động khổ sai, họ đă chết trong các trại tù khắp cả nước nhưng thế giới đă làm ngơ? Con số tử vong kể trên cùng với hơn nửa triệu người bỏ ḿnh trên đường vượt biên, vượt biển sau khi cộng sản cướp miền Nam đâu có ít hơn nếu ngày đó ông Dương Văn Minh đừng tuyên bố đầu hàng, đánh “ta-pi” một trận, đàng nào cũng chết nhưng họ chết oanh liệt hơn, không chết thê thảm trong đau đớn, tủi nhục.
Và, giá như sau khi quân miền Bắc thắng miền Nam, họ đối xử với quân cán chính miền Nam được một phần của tướng S. Grant, liên bang miền Bắc đă đối xử với quân của tướng Robert E. Lee liên bang miền Nam trong cuộc chiến tranh Nam – Bắc của Hoa Kỳ năm 1865 th́ đất nước VN của Lăo nay khác biết là bao nhiêu? Hàng trăm ngàn nhân tài của miền Nam, ở tuổi đóng góp xây dựng đất nước tốt nhất sau khi chiến tranh chấm dứt, đă bị hủy diệt, chôn vùi bởi sự hận thù ngu xuẩn, phi nhân của đám quan quân bên thắng trận.
Từ nước ngoài nh́n về quê hương, Lăo chua xót thấy bánh xe lịch sử của đất nước Lăo đang từng ngày quay ngược chiều.
– Cách mạng là nhằm xóa bỏ cái cũ, cái xấu để thay cái mới, cái tốt hơn nhưng bọn cộng sản trên đất nước VN của Lăo đă làm ngược lại.
– Đấu tranh xóa bỏ giai cấp th́ họ lại tạo nhiều tầng lớp giai cấp thống trị, bốc lột, tư bản đỏ.
– Giải phóng để không c̣n người bóc lột người th́ họ lại tạo ra một đám quan quân, chính quyền, đảng viên, côn an không chỉ tham nhũng, đàn áp, bốc lột mà c̣n ăn cướp công khai có văn bản.
– Miền Nam đang phát triển, mặc dù trong thời kỳ chiến tranh nhưng kinh tế, mức sống người dân đă không thua kém các nước trong vùng như Thái Lan, Singapore, Malaysia, Nam Hàn nay đă bị thụt lùi hàng 100 năm so với họ.
– VN của Lăo chưa có thời nào tuổi trẻ phải đi lao động, đi làm điếm ở nước ngoài để kiếm sống. Cũng chưa hề có chuyện người nước ngoài vào VN mua vợ và cũng chưa bao giờ nghe chuyện người dân VN ra nước ngoài trộm cắp để bị họ khinh rẽ như dưới thời “đỉnh cao trí tuệ”, “ưu việt” của cái xă hội chủ nghĩa bánh vẽ này.
– Miền Nam đang có một nền văn hóa khai phóng, đạo đức và nhân bản nay đă suy đồi ruỗng nát, phi đạo đức, từ tṛ đến thầy và cả một hệ thống giáo dục đâu cũng thấy phong b́, mua bán bằng cấp; phụ huynh đến trường bắt cô giáo quỳ; thầy cô phạt học tṛ uống nước giẻ lau bảng; nữ sinh từng đám đánh nhau, lột trần truồng trên đường và người qua đường th́ “vô tư” đứng xem.
Người dân VN cả nước bị cộng sản lừa từ thời kháng chiến chống Pháp cho đến hôm nay. Những người lính như Lăo, làm tṛn bổn phận của một công dân, chiến đấu tự vệ để bảo vệ lănh thổ, tự do cho ḿnh và đồng bào ḿnh, rơ ràng là cuộc chiến đấu có chính nghĩa nhưng lại bị thua trận đến mất nước chỉ v́ kẻ thù th́ dối trá, đồng minh th́ bội ước, người dân th́ thật thà đến ngây thơ nên không ít người đă tin chúng, tiếp tay chúng. Thù trong, giặc ngoài th́ chính quyền, quân đội VNCH của Lăo chịu sao nỗi? Hận thù, ân oán cá nhân có thể gát bỏ hoặc thời gian có thể nguôi ngoai ch́m dần vào quá khứ nhưng tội ác của kẻ bán nước, đang diễn ra từng ngày, dân tộc Lăo đang có nguy cơ bị Hán hóa, diệt vong th́ làm sao Lăo quên và không hận? Tất cả những oan nghiệt, tai họa đó đă ập xuống đất nước Lăo vào ngày 30 tháng 4 năm 75. Vậy ngày này phải là ngày Quốc hận mới chính xác, không lư do ǵ Lăo phải tránh né, đánh đồng hay ngụy biện bởi một nhóm chữ khác.
Có lúc Lăo cũng tự hỏi: ḿnh nghĩ nhiều quá như vậy để làm ǵ?
Ở cái tuổi “thất thập cổ lai hy” lại đang ở nước ngoài, Lăo không dám mong làm được điều ǵ to lớn để góp một tay với đồng bào trong nước, Lăo chỉ mong ǵn giữ cộng đồng Lăo đang sống ở đây, không cho lá cờ máu hiện diện; ngăn chận không cho những tên cộng sản theo chân người Việt tị nạn để nằm vùng chui rúc, len lơi như những con vi trùng, vi khuẩn phá nát, gây chia rẽ cộng đồng … Lăo xem đây là một bổn phận mà những người thế hệ thứ nhất như Lăo nên làm.
Những người thuộc VNCH xưa như Lăo, có một trời kỷ niệm gắn bó, tha thiết với quê hương đất nước, am hiểu lịch sử đấu tranh của dân tộc; hiểu những gian trá, hiểm ác của đối phương, biết bạn biết thù; hiểu tại sao người dân miền Nam Việt Nam đă thua trong cuộc chiến tranh năm 1975; hiểu tại sao người dân trong nước đang đấu tranh hôm nay nên Lăo cần phải truyền đạt lại cho con cháu Lăo biết. Chúng cần phải hiểu tại sao chúng có mặt ở đây? phải biết rơ nguồn gốc, lịch sử dân tộc của ḿnh. Và quan trọng là chúng biết phải nên làm ǵ cho quê hương đất tổ, hôm nay và mai sau. Nếu Lăo không làm những chuyện này th́ con cháu Lăo lấy ǵ làm vốn liếng, hành trang nếu chúng muốn tiếp nối công việc dang dỡ của cha, ông. Với khả năng và sự thành đạt của chúng ở nước ngoài, chúng có thể tiếp tay hữu hiệu cho công cuộc đấu tranh của đồng bào quốc nội trong lănh vực ngoại vận. Và, sau này khi chế độc cộng sản không c̣n, chúng có thể về mà xây dựng lại đất nước, chứ không phải bây giờ.
Ngày Lăo bỏ nước ra đi, ḷng cũng mang ít nhiều hoài bảo mong có ngày trở lại. Mới đó mà nay đă 45 cái 30 tháng 4! Thời gian trôi mau như “bóng câu qua cửa sổ” không khỏi ngậm ngùi. Tuổi trẻ nh́n về phía trước, tuổi già nh́n ngược lại phía sau. Lăo chợt bâng khuâng thấy nhớ bạn đồng ngũ, nhớ em thơ và mẹ già “một mái đầu hoa trắng tiễn đưa…” lúc Lăo ra đi nay người đă không c̣n nữa. Bất chợt Lăo nhớ hai câu thơ trong bài Tống Biệt Hành của Thâm Tâm:
Ly khách ven trời nghe muốn khóc
Tiếng đời xua động tiếng hờn căm!
San Jose, CA 30-4-2020
Hồ Hải.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1575710&d=1588470246
wonderful
05-03-2020, 22:56
Sài G̣n xưa của tôi .
Chiều nay, một chiều nhạt nắng… Ngồi nghĩ nhớ mông lung, rồi đọc thơ Du Tử Lê và nghe nhạc Phạm Đ́nh Chương trong Đêm Nhớ Trăng Sài G̣n, thấy ḿnh trở về lại thành phố xưa với bạn bè và bao kỷ niệm.
Do đó có bài viết sau đây gởi đến ai kia c̣n giữ trong kư ức và tâm cảnh những h́nh và sắc và cả âm tiếng của Sài G̣n ngày trước.
Ôi, Sài G̣n của tôi xưa.
Phải rồi Sài G̣n với các đại lộ Bonard-Lê Lợi, Charner-Nguyễn Huệ, Catinat-Tự Do những năm cuối 50 đầu 60 của thế kỷ trước là thành phố của một thời tuổi trẻ.
Thuở ấy, ḿnh tóc c̣n xanh, vừa mới chân ướt chân ráo từ Huế vào Sài G̣n, thấy cái ǵ cũng lạ. Phố xá, nhà hàng lộng lẫy, phần lớn mang tên Tây.
Vài năm sau, có sự thay đổi: tên Việt thay thế tên Tây -vẫn giữ lại tên những danh nhân thế giới, dù danh nhân ấy là người Pháp, như Calmette, Pasteur, Alexandre de Rhodes…
Những đường phố mang tên Tây, đa số là quan chức Pháp, được thay thế, như: Bonard – Lê Lợi; Charner – Nguyễn Huệ; Galliéni – Trần Hưng Đạo; De la Grandrière – Gia Long; Catinat – Tự Do; Lacaze – Nguyễn Tri Phương…
Tuy nhiên, nhiều năm sau đó, theo nhà văn Nguyễn Đạt, dân Sài G̣n vẫn nói: Đi bát phố Bô-na, Catinat; đi mua hàng ở thương xá Charner…, luôn là gọi tên Tây, cho 3 đường phố đẹp bậc nhất của Sài G̣n.
Một bạn ở lứa tuổi trẻ hơn một chút, gần đây viết comment trên báo sau khi đọc bài của Phạm Công Luận: “Những cái tên như đường Lê Lợi, rạp hát Vĩnh Lợi (tuy khán pḥng không lớn lắm nhưng sang), Thương xá Tax, Mini Rex A, B nơi để tuổi ô mai đôi khi “cúp cua” xem phim đầy nét dễ thương …
Và nhất là nhà sách Khai Trí. Những ai sống ở Sài G̣n trước 75 ít nhất đôi lần ghé vào đây.
Kho tàng kiến thức đúng như tên gọi. Phố Lê Lợi với nét kiến trúc nhà cửa đặc trưng không thể lẫn lộn… Nó đă trở thành một phần văn hóa của đời sống.”
Thuở ấy, khi mới đặt chân tới Sài G̣n, như đă nói, Nguyễn thấy cái ǵ cũng đẹp cũng mê.
Mê hàng me xanh trên phố Catinat, mê ly nước mía Viễn Đông và ly kem Mai Hương.
Đă bao sáng bao chiều dạo bước trên đường Bonard, Catinat, một ḿnh hay với người yêu. Đi để ngắm cảnh ngắm người chứ chẳng có mục đích ǵ đặc biệt.
Mới vào Sài G̣n, trong túi đâu có tiền nong ǵ nhiều. Cho nên Nguyễn chỉ đi bát phố, thỉnh thoảng gặp Đinh Cường đi với Tô Mặc Giang. Hai chàng e cũng rách như ḿnh thôi. Rách là chỉ bề ngoài nhưng tâm hồn th́ đầy thơ và mộng tưởng.
Những ngày tháng bông lông thế mà vui. Măi tới hơn năm sau đi dạy học có tiền mới dám ngồi cà phê ở Kim Sơn, ăn kem ở Mai Hương, uống bia ở La Pagode, Continental, cùng với người yêu ăn suông ở nhà hàng Thanh Thế ngay phía sau Kim Sơn.
Những sáng Chủ Nhật hai đứa dắt nhau vào hẻm Casino ăn món Bắc: Bún chả, bánh cuốn, bún riêu, phở… Ôi tuyệt vời.
Bonard là phố quen thân nhất. Ở đây ḿnh gặp lại Quách Thoại và Minh Đăng Khánh sau lần đầu tiên ở Huế.
Thoại th́ gầy xanh, c̣n Minh Đăng Khánh vẫn béo tốt, yêu đời.
Phố Bonard… Phố Charner với những kiosques bán hoa và đồ lưu niệm, đặc biệt có quán cơm Bà Cả Đọi cũng là nơi hấp dẫn.
Ôi những nơi ấy đă từng bao lần in h́nh bóng của Nguyễn và bạn bè.
Nói tới Bonard mà không nói tới nhà sách Khai Trí là điều thiếu sót không thể tha thứ.
Đây là địa điểm dừng chân của bao người trẻ mê chữ nghĩa.
Đi dạo phố Bonard thế nào cũng phải vào Khai Trí để nghỉ chân, mua sách và đọc sách cọp.
Sách nhiều vô số mà ông chủ Nguyễn Hùng Trương cũng như các nhân viên không bao giờ có thái độ bất nhă với người yêu sách.
Không khí ở đây thật thoải mái, dễ chịu. Khai Trí xứng đáng là trọng điểm văn hóa của một thời.
Trên đường Tự Do cũng có một nhà sách lớn là nhà sách Xuân Thu nhưng không đông khách bằng.
Bên ngoài nhà sách Khai Trí là một dọc những sạp hàng bán đồ linh tinh, sửa bút máy, đồng hồ, khắc chữ lưu niệm.
Nguyễn đă có lần đưa Sương Trúc từ Quy Nhơn vào chơi, tới đây khắc tên trên bút máy. Ôi, làm sao quên được.
Trên đường về, ngồi trong taxi, hai đứa nắm tay nhau. Làm sao quên buổi chiều tiễn đưa Sương Trúc lên xe lửa về lại Quy Nhơn.
Tại sân ga đường Lê Lai gần đó, Sương Trúc đă trao tặng Nguyễn cuốn Một Thời Để Yêu Một Thời Để Chết, bảo anh hăy giữ làm kỷ niệm.
Bên kia đường đối diện với Khai Trí là một loạt những cửa tiệm, kiosques sách. Ḿnh cũng đă từng dạo qua nơi đây, xem sách, gặp bạn bè.
C̣n nhớ ngồi với Tạ Kư ở Thanh Bạch ăn cánh gà chiên, uống bia. Tạ Kư kêu hai ly đá lạnh, thả vào đấy ít cọng hành lá.
Một lát, lấy hành ra chấm muối tiêu, ăn, uống bia, sướng rên mé đ́u hiu (chữ của Duyên Anh).
Sát gần với Thanh Bạch là cinema Vĩnh Lợi. Nói tới những rạp chiếu bóng thời cuối thập niên 50 đầu 60, ngoài Lê Lợi phải kể đến Vĩnh Lợi, Eden, Majestic, Đại Nam… Một thời tuổi trẻ của Nguyễn ở đó.
Mùa Hè, có hôm Nguyễn coi tới ba phim ở ba rạp khác nhau. Chính ở Đại Nam, ḿnh gặp lại DU ngày nào. DU đang ngồi bán vé, thấy Nguyễn mua vé xem phim với người yêu, bèn hỏi đi với ai thế.
Đôi mắt DU vẫn đẹp như ngày xưa, hồi ở Vỹ Dạ. Ôi, mắt em xanh như đêm dài…
Đêm thỉnh thoảng theo bạn bè tới pḥng trà nghe nhạc. Cho tới bây giờ c̣n nhớ tiếng hát Lệ Thanh ở Mỹ Phụng và Bạch Yến ở Tự Do. Bích Chiêu hồi ấy với Nỗi Ḷng và Cao Thái trong ca khúc Mexico…
Làm sao quên được. Dung ơi, anh làm sao quên góc đường Tự Do và Bonard, ở chỗ tiệm Givral ngày nọ. Thuở ấy, cách đây đă ngoài năm mươi năm, chiều Thứ Bảy, nghỉ dạy vừa từ Mỹ Tho về, anh thường tới ngồi uống bia dưới mái hiên nhà hàng Continental chờ em đi taxi từ phía Nhà Thờ Đức Bà tới.
Rồi sau đó anh và em vào passage Eden chơi, tay trong tay ra bến Bạch Đằng rồi đi ăn và đi nghe nhạc pḥng trà Tự Do hay Mỹ Phụng cho tới khuya.
Ôi, ước chi bây giờ anh lại được về chờ em ở một nơi nào đó của Sài G̣n, dưới những hàng me xanh mướt hương mưa trên đường Tự Do, hay trên bến Bạch Đằng dọc theo hàng cây bông sứ, và em sẽ tới cùng anh.
Chiều nay… Một chiều phai nắng, ngồi một ḿnh bên ly vang đỏ, nghe lại khúc hát xưa. Ôi, hồn tôi ở đó, như từ bao giờ…
Tim Nguyển.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1576211&d=1588546773
cha12 ba
05-04-2020, 00:46
Sài G̣n xưa của tôi .
C̣n nhớ ngồi với Tạ Kư ở Thanh Bạch ăn cánh gà chiên, uống bia. Tạ Kư kêu hai ly đá lạnh, thả vào đấy ít cọng hành lá.
Một lát, lấy hành ra chấm muối tiêu, ăn, uống bia, sướng rên mé đ́u hiu (chữ của Duyên Anh).
:hafppy::hafppy::haf ppy::thankyou::hands hake:
cái món đặc biệt này...làm sao quên...:eek::eek:
:thankyou::handshake :
wonderful
05-05-2020, 12:02
Cái t́nh của hai thằng bạn thân .
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1577124&d=1588680589
Tôi và Duy là một đôi bạn thân. Đúng thế, hai thằng chúng tôi chơi với nhau từ khi còn bé tí và lúc nào cũng như hình với bóng. Nhà hai đứa cũng ở gần nhau nên chúng tôi thường hay đi học cùng nhau, ra về cùng nhau và làm cái gì cũng cùng nhau. Mỗi khi có chuyện gì buồn là hai thằng lại tỉ tê tâm sự với nhau, hay thỉnh thoảng lại đèo nhau đi trên chiếc xe đạp đến một quán ăn nào đó để ăn mừng trận bóng vừa thắng. Nói chung là, thân không thể nào thân hơn được nữa.
Năm lớp Mười, tôi và Duy may mắn được học chung với nhau. Trong lớp, tôi có để ý một cô bạn. Cô ấy tên Linh, một người rất xinh và học khá. Tôi chưa bao giờ thấy tim mình đập rộn ràng mỗi khi gặp một người con gái khác. Nhưng khi đứng trước Linh, tim tôi đã như thế. Nói làm sao nhỉ, hình như là tôi đã thích Linh. Tôi luôn giả vờ tìm đủ mọi cách để tiếp cận với cô ấy, khi thì quay sang hỏi bài, khi thì mượn cái này cái kia. Thấy đối phương đã bắt đầu cười và nói chuyện với mình, tôi càng có thêm hi vọng một ngày nào đó, tôi và Linh sẽ trở thành một cặp.
Tôi đem chuyện kể cho Duy nghe. Nó nhìn tôi, cười nói
- Mày thích Linh thiệt sao? Hay chỉ là say nắng?
- Tao đã suy nghĩ kĩ rồi. Là thích, thiệt !
- Liệu Linh có thích mày không?
- Làm sao tao biết. Nhưng tao sẽ cưa cô ấy?
- Thế thì chúc mày thành công. Haizza ! – Duy thở dài – Xem ra mày đã bỏ bạn bè mà trói buộc cuộc đời vào một đứa con gái rồi.
- Thằng khỉ này – Tôi cốc đầu nó một cái
Cứ thế, tôi và Duy ngồi đùa giỡn và nói về Linh suốt cả một buổi chiều hôm ấy. Trong lòng tôi thì cứ nao nức ngày mai mau đến đi, để tôi có thể nhìn mặt của Linh nhiều hơn nữa.
Sáng hôm sau, vừa vào đến lớp, tôi đã thấy Linh ngồi đấy, hình như là đang học bài thì phải. Tôi nhìn Duy, nó liền đưa cho tôi cái nháy mắt đầy khích lệ. Tôi vờ tiến gần đến chỗ của Linh, ngồi xuống và bắt chuyện.
- Cậu đang học gì thế?
Linh ngước lên nhìn tôi, nở một nụ cười, nói
- À, tớ đang ôn lại vài công thức Toán thôi. Mà này, cậu có hiểu mấy cái bài toán thầy dạy hôm qua không, giảng lại cho tớ nhé !
Môn Toán thì đúng thật là sở trường của tôi rồi. Có được cơ hội, tôi mau mắn lật sách và giảng lại cho Linh hiểu những bài toán mà thầy giáo đã dạy hôm qua, vừa được có tiếng là tốt bụng, vừa ghi điểm cộng trong lòng của Linh. Linh vừa nghe tôi giảng, vừa gật gật cái đầu trông rất đáng yêu. Ôi, tôi tình nguyện làm người giảng bài cho Linh cả đời này !
Sau khi đã giảng xong, Linh cười với tôi và nói " Cảm ơn cậu nhé, Phong". Bỗng dưng trong tim tôi thấp thoáng những cảm xúc thật là hạnh phúc.
Và sau đó, tôi lại càng tiếp xúc nhiều hơn với Linh. Chúng tôi có số điện thoại của nhau và thường hay gọi điện trao đổi bài vở, hẹn đi ăn kem hay dạo mát ở đâu đó. Cũng vì thế mà khoảng thời gian của tôi lúc trước dành cho Duy đã bị san sẻ một phần nào cho Linh. Tôi cũng cảm thấy có gì đó "tội lỗi" với Duy nhưng bản thân không nỡ từ chối những lần Linh hẹn tôi đi chơi. Tôi với Linh tuy đã đi chơi riêng với nhau, trở nên thân thiết hơn nhưng mối quan hệ của cả hai vẫn chỉ là bạn bè, không hơn không kém.
Một buổi chiều nọ, sau giờ học thêm Hóa, tôi rủ Duy cùng đi trà sữa. Nó đồng ý. Thế là hai chúng tôi ghé vào một quán trà sữa ở gần trường. Vẫn như mọi khi chúng tôi đi chung với nhau, đề tài nói chuyện của hai đứa bao giờ cũng là thể thao, game, học hành và chuyện tình cảm..bla bla... Được một lúc thì Duy đi vệ sinh. Trong khoảng thời gian ấy, bỗng điện thoại của Duy reo lên. Có một tin nhắn mới. Nhìn vào màn hình điện thoại là số của Linh. Tôi tò mò mở tin nhắn ra xem. (Thật ra thì chuyện chúng tôi xâm phạm đời tư của nhau cũng không còn là quá lạ. Bởi chúng tôi thân đến mức cho phép đối phương có quyền bước vào cuộc sống riêng của nhau.)
Dòng tin nhắn chỉ vỏn vẹn vài dòng "Cậu đang làm gì thế?"
Tôi hơi bất ngờ. Bất ngờ là vì trên lớp, hiếm khi nào thấy Duy và Linh nói chuyện với nhau, dù là một câu ngắn. Cả hai cứ như người xa lạ, vậy mà giờ Linh nhắn tin hỏi thăm Duy ư?
Đợi Duy đi ra, tôi đem chuyện hỏi cậu ấy. Duy nhìn tôi, khuôn mặt hơi ngạc nhiên
- Là Linh nhắn cho tao à?
Tôi không nói, chỉ gật.
- "Cậu đang làm gì thế?" – Duy nhìn màn hình điện thoại, đọc lại dòng tin nhắn của Linh. – Haizza – Duy thở dài – Suốt ngày cứ nhắn tin cho mình thế này !
Tôi hơi đổi sắc khi nghe Duy nói
- Mày nói gì, suốt ngày Linh nhắn tin cho mày sao?
Duy gật một cái rồi nói
- Linh thường hay nhắn tin cho tao, lúc thì hỏi han về chuyện học hành, lúc thì tán gẫu những chuyện trong lớp. Vậy thôi !
- Nhưng mà trên lớp, tao có thấy mày nói chuyện với Linh đâu? – Tôi nói
- Tao cũng chả biết, là Linh có số điện thoại của tao trước. Mà nè, đừng nói là mày đang ghen đấy nhá !
Nghe Duy nói, tôi hơi "nhột" trong lòng, nhưng cũng đủ bình tĩnh để đáp lại với nó
- Ơ. Ghen cái gì chứ? Chẳng có lí do gì mà tao phải ghen cả
- Biết thế thì tốt, chỉ sợ mày ghen thì tao khổ à. Hahaha
Cuối cùng thì ngày Valentine đã đến. Nhưng chẳng phải đợi đến ngày này tôi mới bắt đầu chiến dịch tỏ tình của mình. Một tuần trước, tôi đã hẹn Duy sang nhà và nghĩ ra cách bày bỏ tình cảm với Linh. Nhưng hai thằng con trai mà hợp lại thì chỉ có nước nghĩ ra những cách phá hoại mà thôi. Thôi thì một món quà kèm theo một bức thư tay vậy.
Sáng, tôi đã cùng Duy đến lớp thật sớm. Mở của lớp bước vào, không một bóng người, chỉ có lác đác vài cái cặp trên bàn nhưng chủ nhân thì đã đi tọt xuống sân rồi. Vậy thì tốt quá rồi còn gì. Tôi mở cặp mình ra, lấy cái hộp quà xinh xắn màu xanh lá cây và bức thư tỏ tình được viết một cách ngay hàng thẳng lối đem để dưới hộc bàn của Linh. Xong tôi quay lại chỗ ngồi của mình, hồi hộp đợi Linh vào lớp.
- Phong này
Tiếng Duy gọi tôi. Quay đầu lại nhìn, tôi thấy mặt thằng bạn đang ngạc nhiên hết cỡ. Trên tay nó lúc này đây là một hộp quà nhỏ, nhưng được gói kĩ càng và khá đẹp.
- Chuyện gì thế !
Duy nhìn tôi, khuôn mặt nó vô cảm
- Có ai đó tặng quà cho tao
- Sao cơ – Tôi trố mắt lên, đầy rạng rỡ – Thật á. Ôi vậy là có người để ý mày rồi đấy, thích nhỉ.
Nói xong, tôi liền lao xuống bàn của nó, giục nó mở hộp quà ra xem. Đó là một chiếc đồng hồ khá đẹp và đầy kiểu cách, chắc là đắt tiền lắm.
- Wahh, đẹp quá. – Tôi trầm trồ khen – Vậy đúng là có cô nào lớp mình tương tư mày rồi.
Bỗng lúc này có một bức thư được gấp lại làm hai trong hộp quà rơi ra. Tôi và Duy nhanh chóng mở nó ra xem.
"Duy à, tớ thích cậu. Tớ đã lấy hết can đảm của mình để nói ra điều này. Nếu cậu thích tớ, hãy trả lời tớ nhé ! Kí tên : LINH"
Sao? Là Linh ư? Tôi như không tin vào mắt mình, ngực thì đánh từng nhịp một rõ nhanh. Linh thích Duy thật ư? Không thể nào? Người tôi yêu thích bạn thân của tôi?
Tôi thẫn thờ quay sang nhìn Duy. Nó đang cúi mặt xuống, không nói gì. Trong tôi lúc này mơ hồ một cảm giác gì đó, không thể nói thành lời được. Tôi không biết đây có phải sự thật không, nhưng đã rõ ràng như thế, thì không phải như thế nào nữa. Duy ngước lên nhìn tôi, miệng nó mấp máy không nên lời
- Phong..Phong à, mày nghe tao nói
Tôi im lặng, không nói gì cả. Mà tôi cũng chẳng biết Duy sẽ nói những gì đây. Nhưng chưa đợi Duy nói ra những gì nó muốn nói thì tiếng láo nháo xa gần ở dãy hành lang lớp đã vang lên lúc một lớn hơn, và đâu đó đám bạn lớp tôi đã bước vào. Không có gì hơn, tôi chỉ nghe một tiếng thở dài từ tận trái tim mình. Cảm giác tổn thương vô cùng.
Tôi lặng người quay về chỗ của mình. Duy bước theo tôi. Không hiểu sao lúc này đây, tôi chẳng thể nào dám nhìn thẳng vào mắt thằng bạn của mình. Có một cái khoảng cách nào đó, vừa xa xăm, vừa cách trở giữa hai đứa tôi. Duy ngồi xuống cạnh tôi, buông lỏng:
- Chiều nay mày sang nhà tao. Chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng. Tao không thích sự hiểu lầm này.
Nói xong, Duy về chỗ. Tôi vẫn ngồi đó, bơ phờ như một kẻ mất hồn. Tâm trạng tệ chưa bao giờ thấy. Suốt buổi học hôm đó, đầu óc tôi cứ quay mòng như chong chóng. Có lúc, tôi lén đưa mắt mình nhìn sang Linh, sang Duy. Nhưng điều đó lại làm tâm trạng tôi xấu hơn nữa.
Chiều hôm ấy, tôi gặp Duy đúng hẹn. Hai đứa vẫn như thường, đạp xe đến quán trà sữa quen thuộc. Suốt đường đi, không có một lời nói nào xuất phát ra từ hai cái miệng mà thường ngày vốn dĩ nói rất nhiều. Sự im lặng càng làm mọi thứ trở nên đáng sợ hơn. Sau khi gọi hai ly trà sữa ra, chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau trong một bầu không khí không mấy thoải mái
- Tao nghĩ là mày đang ghen, Phong à ! – Duy nói trước – Nhưng mà mày đừng hiểu lầm như thế, chỉ tổ làm mọi chuyện rối mù lên thôi.
- Có gì đâu mà hiểu lầm. Mọi thứ đã rõ thế cơ mà. – Tôi nói, nhưng mắt lại nhìn ra đường.
- Tao không hiểu mày đang nghĩ gì nữa. Mày có phải bạn tao không vậy.
Tôi im lặng.
- Tao biết mày thích Linh, nhưng chỉ vì món quà và bức thư Linh tặng tao mà mày nghĩ tao là một thằng đi cướp những thứ của bạn mình sao. Tao nói lại cho mày biết, tao chưa hề thích Linh bao giờ. Mày hiểu chứ.
Giọng nói của Duy mỗi lúc một lớn, gương mặt nó trở nên bất lực trong việc giải thích mọi chuyện cho tôi. Tôi cũng chẳng phải là một đứa không biết chuyện mà thành ra thế, "nhưng Duy à, tao xin lỗi mày. Chỉ vì tao quá thích Linh mà bản thân tao mới thế." – Tôi muốn nói lắm những lời này cho Duy nghe, nhưng can đảm của tôi trốn chạy hết rồi.
- Phong à, mày có hiểu những gì tao nói không. Từ trước tới giờ tao với mày chưa từng giận nhau chuyện gì mà.
- Tao biết. Mà thôi, bỏ qua hết đi. Duy này, từ giờ tao sẽ không thích Linh nữa đâu. Linh là của mày đấy.
Tôi không hiểu sao lúc ấy bản thân mình lại nói ra những thứ chứng tỏ tôi là một kẻ tự ái cao đến thế. Duy sửng sốt nhìn tôi, nó gắt gỏng
- Mày nói gì vậy. – Nó thở dài – Đừng lôi tao vào chuyện tình cảm của mày chứ. Mày thích Linh, nhưng Linh lại thích tao. Ôi trời ơi, sao thế này.
Duy đập bàn một cái rõ to làm những người khách xung quanh cũng quay lại nhìn. Có lẽ mọi thứ đã đi quá xa rồi. Tôi không biết phải dừng những chuyện này lại như thế nào đây.
- Tao xin lỗi mày, Duy ạ !
- Xin lỗi cái gì, thằng khỉ này ! Tao chỉ muốn mày biết là tao không thích Linh, không hề thích Linh của mày đâu, nên dù cho cô ấy có thích tao đi nữa thì tao hi vọng mày sẽ có cách để dứt ra được cái tình cảm ấy. Chúng ta không thể ép buột bất cứ ai thích chúng ta được cả. Và cũng đừng vì chuyện này mà làm mất đi tình bạn bấy lâu nay giữa tao với mày !
Duy nói một hơi dài nhưng chẳng thấm vào đầu tôi chữ nào hết. Lựa chọn nào sẽ là đúng để kết thúc cái mớ rắc rối này đây?
Thế rồi những ngày sau đó, tôi và Duy không còn đi học chung nữa. Mà không, là do tôi đang né tránh Duy. Mỗi buổi sáng, nó đều gọi điện cho tôi, bảo là đang đứng trước sân nhà đợi nhưng tôi cứ viện lí do là ba chở đi học để Duy không đợi tôi nữa. Trên lớp, Duy luôn đến chỗ tôi ngồi nhưng tôi lại vờ gục đầu xuống bàn ngủ. Tan trường, hoặc là tôi lẫn vào đám đông để chạy ù về nhà thật nhanh, hoặc là tôi sẽ trốn vào một góc sân trường, đợi Duy loay hoay tìm tôi mãi rồi về trước, sau đó tôi mới về.Tôi không hiểu bản thân mình vì cớ gì mà làm như thế. Sau khi tỏ tình với Linh, cô ấy đã nhắn tin nói hết mọi việc cho tôi nghe, rằng cô ấy thích Duy, cô ấy chỉ xem tôi là bạn. Cảm giác hụt hẫng khi đọc những dòng tin nhắn từ chối tình cảm của người mình yêu thương thật là đau. Và cảm giác người mình yêu thương lại yêu đứa bạn thân tri kỉ của mình thì lại càng đau hơn nữa.
Nhưng trốn tránh thì cũng không thể giải quyết được những hiểu lầm và xóa bỏ đi sự ích kỉ, nhỏ nhen của tôi. Sau những ngày suy nghĩ thấu đáo, tôi đã hẹn Duy ra để nói hết những gì mình muốn nói.
- Tao xin lỗi mày, là tao sai – Tôi cúi mắt, chẳng dám nhìn vào đôi mắt của Duy.
- Mày có biết là mấy ngày qua, tao buồn thế nào hông. Có một thằng bạn thân mà nó cũng trốn tránh mình...
Tôi lặng một lúc, rồi nói
- Có lẽ tao đã quá ích kỉ khi đặt nặng tình cảm với Linh hơn tình bạn thân với mày. Nhưng giờ tao đã nghĩ kĩ rồi...
- Mày nghĩ thế nào cơ.
- Linh không phải là người con gái duy nhất. Nhưng mày lại là thằng bạn thân duy nhất của tao.
- Thằng khỉ này – Duy cốc đầu tôi một cái, cười rạng rỡ.
Trên trời mây trắng đang bay bồng bềnh, tựa như những gánh lòng của tôi đã được trút bỏ hết. Rồi ngày mai, trước nhà tôi lại lấp ló cái quả đầu của nó, rồi hai đứa lại sải dài bước chân trên những con đường đến trường..
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1577121&d=1588680085
wonderful
05-09-2020, 12:56
Chiếc lá cuối cùng.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1579454&d=1589029341
“Ông vua truyện ngắn” người Mỹ, O. Henry (1862-1910), đă để lại cho hậu thế gần 400 truyện ngắn. Điểm đặc sắc trong truyện ngắn của ông là những t́nh tiết bất ngờ, có lúc khắc nghiệt hoặc oái oăm. Nhiều lúc lại khôi hài, dở khóc dở cười, để rồi kết thúc khiến người đọc hoặc thích thú nhưng không quá sướng thỏa, hoặc bâng khuâng nhưng không quá nặng nề.
Chúng tôi chọn truyện “The Last Leaf” được tác giả viết từ năm 1907 v́ nhiều lư do. Quan trọng hơn cả là tính cách thời sự của truyện với bệnh viêm phổi cũng tựa như dịch COVID-19 mà chúng ta đang phải gánh chịu. O. Henry viết về bệnh viêm phổi tại Greenwich Village ngày đó:
“Vào tháng mười một th́ Trời phái một ông khách lạnh lùng mà các ngài bác sĩ thường gọi là Bệnh Viêm Phổi đến khủng bố khu Greenwich. Ông tḥ cái bàn tay lạnh ngắt, sờ chỗ này một chút, vỗ chỗ kia một phát. Khu vực phía đông bị ảnh hưởng nặng nề với khá nhiều người bệnh, nhưng bước chân của ông khách chậm dần khi bước vào cái mê cung chật hẹp rêu phong của khu Greenwich…”
Khu Greenwich Village, Manhattan, thuộc thành phố New York, là một khu phố cổ theo kiểu Ḥa Lan từ thế kỷ thứ 18. Nơi đây hội tụ nhiều họa sĩ nghèo như Sue và Johnsy sống trong một khu nhà trọ.
“Ông khách Viêm Phổi” không phải là hạng người mà bạn thường gọi là “ông bạn già hào hiệp”. Cô Johnsy liễu yếu đó thật ra không phải là đối thủ xứng tay của lăo già thô bạo, nhưng lăo vẫn đập cô ta tận t́nh. V́ vậy cô gái nằm xụi lơ, bất động trên chiếc giường sắt, mắt nh́n vào bức tường gạch của căn nhà kế cận xuyên qua khung cửa sổ nhỏ.
Ông bác sĩ đă từng nói với Sue: "Tôi sẽ ráng hết sức làm những ǵ mà khoa học có thể làm được. Nhưng hễ khi nào bệnh nhân của tôi bắt đầu nghĩ tới chiếc xe chở quan tài và đám đô tùy th́ tôi trừ đi một nửa cái hiệu quả của thuốc men”.
Hàng ngày nằm trên giường bệnh nh́n qua khung cửa sổ Johnsy chứng kiến những chiếc lá “thường xuân” (ivy) ngày một rụng nhiều. Cô nhủ thầm, khi chiếc lá cuối cùng rụng xuống là sẽ là lúc cô ĺa đời.
Ở Greenwich c̣n có lăo Behrman là một họa sĩ già ngoài 60 với bốn mươi năm cầm cọ mà chẳng vẽ được một bức tranh nào cho ra hồn. Cả đời lăo khao khát vẽ được một kiệt tác. Biết chuyện Johnsy bị bệnh viêm phổi rất nặng và bệnh tật khiến cô tuyệt vọng nên lăo quyết định âm thầm thức suốt đêm mưa gió băo bùng để vẽ chiếc lá trên tường.
Chiếc lá giống như thật. Và ngày hôm sau, khi nh́n qua cửa sổ, chiếc lá cuối cùng, tác phẩm của Behrman, vẫn đang ngạo nghễ sau một đêm mưa gió. Johnsy bắt đầu nghĩ lại, cô bắt đầu hi vọng và muốn được sống, được sáng tạo.
Johnsy đă trở về từ cơi chết nhưng lăo Behrman lại chết v́ bệnh viêm phổi sau đêm sáng tạo kiệt tác chiếc lá cuối cùng để cứu Johnsy. Sue lặng lẽ đến bên Johnsy báo cho bạn về cái chết của Behrman và tiết lộ bí mật về chiếc lá cuối cùng.
Giày dép, quần áo Behrman ướt sũng và lạnh như đá. Không tưởng tượng ra được ông ấy đi đâu, làm ǵ trong một đêm gió mưa khủng khiếp như vậy. Sau đó họ t́m thấy chiếc đèn lồng vẫn c̣n cháy sáng, một chiếc thang được kéo lê ra từ trong kho, mấy chiếc cọ c̣n dính sơn và một hộp sơn pha trộn hai thứ màu xanh và vàng.
“Và Johnsy à, bạn thử nh́n ra ngoài cửa sổ kia, nh́n vào chiếc lá cuối cùng trên bức tường đó. Bạn không cảm thấy ngạc nhiên là tại sao nó chẳng lung lay động đậy ǵ trong cơn gió? Bạn ơi, nó chính là cái tác phẩm lớn của lăo Behrman trong đêm chiếc lá cuối cùng ĺa cành!”.
(“Look out the window, dear, at the last leaf on the wall. Didn’t you wonder why it never moved when the wind was blowing? Oh, dear, it is Behrman’s great masterpiece—he painted it there the night that the last leaf fell.”)
Chuyện chỉ có vậy nhưng sao đọc đến đoạn kết người ta cảm thấy ngỡ ngàng pha lẫn tiếc nuối!
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1579456&d=1589029391
O.Henry (1862-1910)
wonderful
05-19-2020, 22:59
Trái Me ở Sàig̣n
Giữa thời buổi “ôn dịch” corona này; hăy “anti” nó bằng cách tự bảo vệ ḿnh và người thân, bằng hạn chế tiếp xúc, hạn chế đến chỗ đông người như hàng quán, siêu thị… hăy tăng sức đề kháng cho ḿnh và gia đ́nh bằng cách ở nhà nấu canh chua me ăn; nhấm nháp mứt me, ô mai me; uống… đá me; đọc những bài viết về… me.
Nếu có “lai rai” hăy chọn “mồi” là các món được chế biến từ… me, và được dùng với… nước mắm… me!
Tôi yêu Sài G̣n – luôn luôn và măi măi – như bao người Sài G̣n khác; đơn giản là v́ tôi sinh ra và lớn lên tại Saigon trước 1975 – được thụ hưởng nền văn hóa bản sắc cùng với cách sống, hành xử nhân văn nhân ái của Sài G̣n.
Tôi tự hào là người Sài G̣n “chánh hiệu” v́ ba mẹ tôi – đă thành người “thiên cổ” từ lâu – cũng là người Sài G̣n.
Sau này, khi làm việc với nhiều chuyên gia nước ngoài: Anh, Pháp, Mỹ, Đức, Nhật, Bắc Âu… tôi hănh diện nói với họ trong những bữa ăn hoặc lúc uống cà phê: “Je suis un Saigonais pur” hoặc “ I am the real Saigonese”.
Ba mẹ nuôi tôi, nhà trường dạy tôi nhưng Saigon ấp ủ tôi. Tôi với Sài G̣n quá nhiều kỷ niệm êm đềm và đẹp biết bao…
Thời gian qua đi với nhiều biến động dữ dội nhưng trong kư ức và tâm khảm tôi – những lưu luyến về Sài G̣n vẫn hiện lên rơ ràng bất chấp thời gian.
Một trong những kư ức đó – b́nh dị lắm thay – là… me, và những hàng me của Sài G̣n.
Tôi “có duyên” với me từ lúc c̣n là “con nít”, bởi hồi nhỏ tôi hay bị “sảy” – nó nổi thành từng ‘dề’ trên lưng trên cổ gây ngứa ngáy đau rát rất khó chịu.
Ngứa lắm, đến nỗi phải “găi”; găi “sướng” đến độ rách da gây nhiễm trùng thành ghẻ và mụn nhọt.
Ba tôi dẫn tôi đi khám bác sĩ ở công ty Shell nơi ba làm việc, uống cả “chậu” thuốc Tây mấy tháng trời vẫn không hết.
Mẹ tôi – hổng biết nghe ai – nhờ người hái me non – về rửa nước sạch rồi nấu lên pha nước cho tôi tắm. Được vài lần th́ giảm rồi hết hẳn; tôi “biết ơn” me từ đó.
Lớn lên một chút – vào Trung học đệ nhất cấp trường Taberd – sau giờ tan học về nhà, tôi thích đạp xe tà tà dọc theo các con đường Tự Đức, Hồng Thập Tự, Lê Văn Duyệt (1) để được đi dưới những hàng cây me rợp bóng mát và lượm những trái me chín rụng xuống – hồi xưa gọi là me “dốt” – ngon “hết biết”.
Đi học – mỗi tuần được cha mẹ cho có 5 đồng (một chai xá xị hồi 1972/1973 chỉ có 1 đồng tiền xu) – chỉ để mỗi ngày mua ô mai me – một xấp 5 miếng tṛn tṛn dẹp dẹp như đồng bạc cắc – mà nhấm từng chút một: mặn mặn, ngọt ngọt, chua chua – “khoái” làm sao !
Không chỉ vậy, me lưu “cảm t́nh” với tôi từ những món ăn – tôi không giấu giếm ḿnh là người “ham ăn… ngon”: canh chua cá lóc mà không nấu với me th́ không phải là canh chua chánh hiệu.
Me làm cho tô canh chua có vị thanh, dịu, chua một cách… “ngọt ngào”, “đằm thắm”.
Tôi không là bác sĩ, dược sĩ nhưng tin rằng canh chua me có tác dụng “giải cảm”; có lẽ bởi tôi cảm thấy… “sảng khoái” và “quá đă” sau khi “thưởng thức” canh chua me.
Bây giờ tôi không t́m đâu ra món ăn dân dă mà mẹ tôi làm những tháng năm khó khăn những năm đầu sau 1975.
Mỗi trưa đi học về, tôi phải đạp xe lên chợ nhỏ Văn Thánh nơi mẹ tôi dăi nắng dầm mưa bán đủ thứ bí, bầu, rau, củ, quả, đậu, tương, cà, mắm, muối… để dọn hàng về.
Về đến nhà thường là hơn 1 giờ trưa. Mẹ tôi bằm ba rọi xong để một khúc mắm cá lóc vào giữa hai lớp ba rọi bằm lớp trên lớp dưới; ướp tiêu, hành, tỏi, ớt rồi đem chưng lên.
Lúc mùi thơm điếc mũi dậy lên, bà sắp cải con, rau húng, dưa leo, đậu rồng và – đặc biệt – thêm vài lát me sống bỏ hột xắt xéo.
Tô mắm cá lóc chưng với ba rọi bằm được bắt xuống c̣n nghi ngút khói cùng với nồi cơm vừa chín tới.
Mỗi “và” cơm với miếng mắm lóc kẹp ba rọi bằm kèm với đậu rồng, cải con, dưa leo và cắn nhẹ một miếng me sống là … từng giọt mồ hôi… ṛng ṛng trên mặt tôi v́ quá ngon – ăn không kịp thở !
Me c̣n làm cho nhiều món ăn b́nh thường trở thành đặc sản có tiếng. Hột vịt lộn quá b́nh thường, nhưng hột vịt lộn xào me làm mọi người múc, húp x́ xụp!
Rồi c̣n cua rang me! Trời đất! Không có nhiều quán ăn có món này bởi chế biến cho đúng điệu không dễ chút nào.
Order món này là phải chờ lâu một chút, chờ cho dịch vị tiết ra sự thèm thuồng; rồi khi món được bưng ra phải chờ thêm một tí để nguội bớt – cũng là để chút ít nước miếng nuốt ngược vào chờ đợi – rồi sau đó là… húp hà x́ xụp.
Tết mà thiếu mứt me th́ c̣n ǵ để nhấm mà tán dóc? Cái ngọt ngọt chua chua gịn gịn của mứt me làm giảm cái ngấy của bánh chưng bánh tét; giảm cái ngọt đường của các loại mứt khác.
Mứt me uống trà cũng được, nước ngọt cũng xong, và nhấm nháp với tí rượu bia cũng OK.
Các “fans” của lứa tuổi “teen” chắc phản ứng mạnh nếu không có ô mai me trên đời.
Không có ô mai me th́ làm sao có thể suốt ngày ôm “ai phôn”, “ai pát” để chít chát?
Bún riêu mà không có nước me dốt giằm th́ coi như “trớt quớt”; khô cá khoai nhấm với gỏi lá sầu đông mà không có nước mắm me th́ không phải là “gu sành điệu”
Và điều mà tôi nhớ đến me nhiều nhất là chuyện t́nh của tôi: me đồng hành với tôi khi tôi lên lớp 12 – khi trái tim bắt đầu biết… rung rinh sau mỗi chiều tan học – cứ măi đạp xe phía sau tà áo dài trắng của người con gái Trưng Vương, mà quên cả đường về nhà!
Không ǵ đẹp hơn bóng h́nh người con gái “vóc hạc xương mai” trong tà áo dài trắng thong thả nhẹ nhàng đạp chiếc “mini” (2) dọc theo con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm có hàng me cao rợp bóng.
Càng đẹp hơn khi vào mùa Hạ hàng me có đầy hoa phượng đỏ thắm cộng sinh bên trên, xào xạc cành lá đong đưa cùng với tiếng ve sầu réo rắt.
Cái đẹp của cô nữ sinh Trưng Vương áo dài trắng đạp xe tan trường về nhà, dọc theo hàng me cao tỏa rộng cành lá xanh tươi điểm những chùm hoa phượng đỏ thắm đó, đẹp biết bao nhiêu th́ càng tương phản với cái ngây ngô lọng cọng của thằng con trai mới lớn – là tôi – ngu ngơ lẽo đẽo theo sau dơi theo dáng h́nh của nàng mà không biết phải làm ǵ, không dám “dọt” xe lên để bắt chuyện; chỉ biết đạp xe theo sau chầm chậm, chầm chậm… rồi cố sức tăng tốc đạp theo mỗi khi nàng “bương” xe vượt qua ngă tư đèn xanh đèn đỏ; để rồi phải dừng lại, xuống xe; và:
“… có người yên lặng buồn trông …
nh́n theo hun hút bóng xe … em …” (3)
Tất cả chỉ v́ xe đạp của tôi bị “tuột” sên, đôi khi v́ pê đan “rớt”!
Chỉ có hàng me hiểu tôi và thông cảm cho cái ngu ngơ dại khờ của tôi.
Hàng me c̣n an ủi tôi bằng… vài trái me rụng và… một chùm lá me rơi lơa xơa trên đầu.
Bao nhiêu ngày như vậy, tôi không nhớ. Chỉ biết sau mùa Hạ đó là bao nhiêu biến động, là các chiến dịch đánh tư sản X1, X2, X3, rồi đổi tiền, đi kinh tế mới, vượt biên, chiến tranh…
Tất cả ào ạt đổi thay, tôi dấn bước vào đời, em biền biệt nơi nao?
Chỉ mong em được yên ấm và hạnh phúc, để ḿnh tôi với hoài niệm của một t́nh yêu “câm nín”, về con đường có lá me bay… chiều chiều tôi lại đạp xe… theo nàng!
Tôi vẫn yêu Sài G̣n, dẫu rằng Sài G̣n giờ đây – theo tôi – không c̣n thơ, không c̣n đẹp như xưa, không c̣n những tà áo dài trắng, không c̣n “xe đạp mini ơi” và những hàng me cũng không c̣n nhiều và rợp mát như xưa.
Tôi vẫn yêu Sài G̣n, v́ Sài G̣n có những con đường và hàng me của riêng tôi.
Những hàng me chứng kiến những rung động đầu đời của tôi, những hàng me biết tôi “yêu” mà không dám nói.
Trịnh Công Sơn có “Hạ trắng”. Riêng tôi – tôi nhớ hoài mùa Hạ với… me và hàng me Sài G̣n.
Thu Duyên.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1584873&d=1589929140
wonderful
05-22-2020, 21:37
Truyện ngắn: Mẹ chồng.
Khi tôi chuẩn bị sanh đứa con thứ hai cũng là lúc chúng tôi bảo lănh bà mẹ chồng qua đoàn tụ.
Bà vốn là dân Nam kỳ thứ thiệt, quê ngoài miệt vườn Mỹ Tho, bao nhiêu năm được nuôi nấng bởi phù sa trù phú nên tâm hồn bà mang nặng hương sắc sông nước miền Tây.
Đầu tiên là chuyện ăn nói, bà có giọng nói sang sảng, to như trống làng ngày hội.
Có lần tôi đang ở trong pḥng ngủ, nghe bà đang to tiếng với chồng tôi ở dưới nhà bếp. Tôi lo sợ không biết có chuyện ǵ xảy ra khiến bà phải lên tiếng la mắng. Tôi bèn ra cửa lắng nghe, mới biết bà đang nói chuyện rất… b́nh thường và vui vẻ.
V́ đứa con gái đầu ḷng của tôi tên Camila, bà gọi theo tiếng Anh không rành rẽ, nên gọi nó là Cam cho gọn.
Đến khi sanh thằng con trai, bà bảo vợ chồng tôi đặt tên ǵ trong khai sanh th́ tùy, nhưng tên ở nhà để bà gọi là Bưởi để nhớ cây bưởi sai trái ở sân nhà bà bên Việt Nam.
Mấy đứa bạn của tôi vừa cười vừa nhảy lên như giẫm phải ổ kiến lửa:
– Trời ơi! Cái tên vừa quê mùa vừa cải lương thần sầu!
Tôi chống chế:
– Th́ chị tên Cam, em tên Bưởi, nghe cũng… ư nghĩa lắm chớ, dạt dào hương vị cây trái quê nhà!
Chúng lại bảo:
– Tên Cam nghe c̣n… đặng, gợi nhớ ḍng thác Camly thơ mộng, lăng mạn. C̣n cái tên Bưởi, nói mày đừng buồn, rặt mùi… Hai Lúa!
Nghe vậy, tôi quên ngày bà theo vợ chồng tôi vào bệnh viện khi tôi chuyển bụng, rồi bà mừng vui, hối hả về nhà nấu cho tôi nồi thịt kho tiêu.
Và đêm đêm khi con tôi thức giấc, bà là người đầu tiên chạy vào pḥng phụ tôi dỗ dành con nhỏ.
Vậy mà tôi quên dễ dàng như quên một chiếc lá rơi bên đường, tôi giận bà v́ cái tên… Bưởi đến mấy ngày!
Bà là người nấu ăn trong nhà, trăm lần như một, ngày nào cũng có rất nhiều thức ăn dư thừa v́ nấu quá nhiều.
Bà lại bỏ chúng vào những hũ nhựa để trong tủ lạnh. Dù tôi có nhiều lần nhắc nhở, bà gật gù nhưng rồi đâu cũng vào đấy.
Thức ăn vẫn dư ra ê hề, dần dần cái tủ lạnh ngập đầy những hũ to hũ bé. Chồng tôi nói vui rằng, nếu có một con ruồi bay vào tủ lạnh, th́ nó sẽ bị… lạc đường!
Mà ngay chính bà, người tự tay bỏ những đồ ăn dư vào đó, khi cần t́m một món ǵ, bà cũng… ngơ ngác, không biết nó nằm trong hũ nào, nói chi đến con ruồi.
Khi nào hết chỗ trong tủ lạnh th́ lại vứt bỏ những thức ăn cũ vào thùng rác. Riết rồi tôi cũng chẳng muốn nhắc bà thêm nữa. Nói ra th́ sẽ bị cho là “mỏ nhọn”, mà nếu gh́m ở trong ḷng, th́ e rằng sẽ mang tiếng là “nhỏ mọn!”
Giống như nhiều người lớn tuổi khác, bà có niềm vui xem phim Tàu khi rảnh rỗi.
Bà thường xem vào buổi tối khi con Cam thằng Bưởi đă vào giường ngủ say (v́ ban ngày bà c̣n lo nấu nướng dọn dẹp nhà cửa).
Nói có Chúa làm chứng, trong đời tôi chưa bao giờ xem phim Tàu được mười phút, chẳng hiểu tại sao, có lẽ v́ cái giọng thuyết minh nghe nhăo nhẹt và chói tai chăng? (thành thật xin lỗi quư vị nào mê phim Tàu).
Bà xem triền miên hết tập này qua tập khác, hết đêm này qua đêm khác rất hào hứng say mê.
Cho dù xứ Tàu có hơn một tỷ dân, có sản xuất ra nhiều trường quay và đạo diễn làm phim, cũng không thể nào đáp ứng nổi tốc độ xem phim của bà.
Thế là trong lúc chờ đợi có phim mới, bà chuyển qua xem cải lương Việt Nam.
Lại xin Chúa làm chứng một lần nữa, từ hồi cha sanh mẹ đẻ, tôi chưa bao giờ xem trọn vẹn một tuồng cải lương nào.
Hồi ở Việt Nam đầu thập niên 80s, chương tŕnh Tivi c̣n nghèo nàn, nhà nước chiếu cái nào th́ xem cái nấy, không có nhiều kênh để lựa chọn như bây giờ, h́nh như có hai tuồng cải lương tôi xem được… một nửa, đó là tuồng “Tiếng Trống Mê Linh” do Thanh Nga diễn vai chính, và tuồng “Đời Cô Lựu” của cô đào Bạch Tuyết.
Đôi lúc rảnh rỗi, bà thường tâm sự với tôi về những kỷ niệm của bà với cải lương.
Thuở xưa, anh trai của bà là một quận trưởng ở Mỹ Tho, lại quen biết với ngôi sao cải lương Thành Được.
Cứ mỗi lần về Mỹ Tho biểu diễn, Thành Được lại lái xe hơi đến gia đ́nh bà chơi, cho cả chục vé hạng nhất, tối tối bà lại được cắp theo ô trầu tháp tùng mẹ của bà đi coi cải lương.
Bà thích nhất tuồng “Đời cô Lựu” mà bà đă xem rất nhiều lần vẫn không thấy chán. Mà lần nào cũng vậy, vừa xem hai mẹ con vừa khóc ṛng, mang theo mấy cái khăn mùi-xoa cũng chưa đủ.
Bây giờ bà cũng chỉ t́m những tuồng cải lương nổi danh một thời để xem lại, v́ bà cho rằng đám diễn viên cải lương trẻ bây giờ ca không hay, mà diễn cũng không tới nữa.
Không biết bà có lăng tai hay không, nhưng bà rất thích xem phim Tàu hoặc cải lương với volume khá to.
Một đêm kia, tôi chợt thấy ánh trăng phủ đầy trên giường ngủ. Tôi bước ra cửa sổ, mới hay rằng hôm ấy có trăng mười sáu, đẹp dịu dàng và sáng tươi cả bầu trời.
Những ngọn cây trong đêm thêm huyền hoặc dưới ánh trăng tươi, mây im lặng, lững lờ trôi để tôn vinh ngày trăng tṛn. Đẹp quá!
Trong tôi cảm xúc dâng trào, ngồi xuống bàn lấy giấy viết ra t́m vần thơ, th́ bỗng nghe văng vẳng tiếng… sáu câu vọng cổ của Thành Được ở ngoài pḥng khách.
Tôi lắng nghe th́ đến lượt cô đào cải lương chi bảo Bạch Tuyết nức nở, rên rỉ đau thương ở cảnh bà hội đồng gặp lại người chồng sau hơn hai mươi năm tù tội oan uổng.
Thế là bao cảm hứng thơ thẩn của tôi tiêu tan như cơn mưa rào bất chợt đổ xuống đường xua tan bụi bặm của thành phố.
Thật là bực ḿnh! Có lẽ “sự nghiệp văn chương” của tôi, v́ bị “phá đám” thường xuyên, nên cứ măi măi lềnh bềnh, vật vờ như những đám lục b́nh trôi trên sông Tiền sông Hậu mà thôi.
Trưa Thứ Sáu, chồng tôi gọi phone cho tôi ở chỗ làm:
– Chút nữa em nhớ đón mấy đứa nhỏ nghen. Mẹ bị đau bụng, anh đang đưa mẹ vào bệnh viện .
Tôi xin nghỉ sớm, đón hai đứa nhỏ về nhà, bắt tay vào việc cơm nước.
Trên counter của nhà bếp, tôi thấy để sẵn một con cá, giá, cà chua, rau ôm, bạc hà đă rửa sạch sẽ, chắc mẹ chồng tôi đă chuẩn bị từ sáng.
Tôi bèn nấu món canh chua và cá kho tiêu.
Thằng Bưởi nhất định không chịu ăn nếu không có bà nội đút như mọi ngày.
Tôi phải vừa dỗ dành, vừa… hăm dọa nó mới ăn được một ít. C̣n con Cam vừa ăn miếng đầu tiên đă phán ngay một câu xanh rờn:
– Mẹ nấu canh chua không ngon như… bà nội !!
(Không lẽ tôi phải giăi bày phân bua với đứa con nít, rằng tôi là gái Bắc kỳ, món canh chua nào phải sở trường của tôi!? Mà thiệt ra, chẳng có món nào là sở trường của tôi cả!)
Đến giờ tắm cho chúng nó th́ đúng là một kinh nghiệm… đau thương.
Hai đứa vừa chơi vừa đánh nhau chí chóe trong bồn tắm ngập đầy bọt xà pḥng.
Tôi vừa la hét vừa lấy khăn lau chùi “hiện trường”, th́ thằng Bưởi cởi trần như nhộng chạy ra khỏi pḥng tắm, tôi phải rượt theo nó khắp nhà, cuối cùng mới tóm được nó ở nhà bếp để mặc quần áo vào. (Tôi không thể nào hiểu nổi bà mẹ chồng tôi đă tắm cho chúng nó như thế nào!)
Rồi cũng đến lúc lùa chúng nó vào pḥng ngủ. Sau khi nằm yên ấm, chúng yêu cầu tôi kể chuyện cổ tích như bà nội vẫn thường làm.
Hai đứa nằm im nghe kể xong, vẫn là con Cam tài lanh nhanh nhẩu:
– Mẹ kể sai rồi! Cô Cám không chết! Cô Cám không chết! Tại v́ cô Cám và bà mẹ ghẻ đă ăn năn hối lỗi nên được cô Tấm và nhà vua đón về ở chung trong lâu đài. Bà nội kể như vậy mà?!
Thiệt là hết chỗ nói! Quư vị nào đă từng đọc cổ tích Việt Nam th́ xin làm chứng cho tôi. Rơ ràng là Cám bị Tấm trả thù bằng cách đun nồi nước sôi, lừa Cám xuống hố rồi dội cho chết tươi không kịp ngáp (ai bảo cô Tấm hiền lành phải xem lại nha!).
Chưa hết, Tấm c̣n lột da Cám rồi lấy xác Cám ướp làm mắm “biếu” bà d́ ghẻ, bà ăn xong lăn đùng ra tắt thở (ai bảo Tấm nhân hậu vậy cà?!).
Thế mà bà mẹ chồng tôi lại dám cả gan sửa đổi cổ tích, tôi cũng bó tay!
Tôi bỗng nổi sùng, giận cá chém thớt:
– Thôi, hai đứa ngủ đi. Cả ngày hôm nay mẹ mệt muốn phát điên v́ chúng mày rồi!
Vừa lúc ấy có tiếng phone reng. Bên đầu dây kia là tiếng của bà:
– Bác sĩ nói mẹ bị ngộ độc thức ăn, phải ăn thức ăn lỏng trong vài ngày để họ kiểm tra lại cái bao tử của mẹ xem có vấn đề ǵ không? Hai đứa nhỏ ngủ chưa con?
Tôi méc bà: (cháu hư tại…bà mà!)
– Chúng nó hư lắm bà ạ. Cơm không chịu ăn, lại nghịch phá, bây giờ lại chưa chịu ngủ nữa.
– Mẹ biết vậy nên mới phone về thăm hai đứa. Thôi, con mở speaker để mẹ kể chuyện cho tụi nó ngủ .
Hai đứa nghe tiếng bà th́ rú lên mừng rỡ, rồi ngoan ngoăn nằm xuống giường đắp mền nghe bà kể chuyện.
Tôi tắt đèn, khép cửa, đi xuống lầu dọn dẹp nhà cửa. Khi tôi trở lại pḥng th́ hai đứa đă ngủ say sưa tự lúc nào, mà tiếng của bà vẫn đều đều trong speaker:
“Kể từ đó, Sơn Tinh và công chúa Mỵ Nương sống với nhau tràn đầy hạnh phúc.
Thủy Tinh vẫn tiếc nhớ cuộc thi năm xưa, hàng năm cho nước dâng cao lên, gây nên những trận lũ lụt khắp nơi…”
Tôi chợt nhận ra giọng nói của bà đă yếu hẳn, không c̣n to vang như trống đ́nh ngày xưa nữa. (Vậy mà bấy lâu nay tôi vô t́nh, có hay biết ǵ đâu!).
Một cảm giác vừa quen, vừa lạ xâm chiếm ḷng tôi, để trái tim tôi dịu dàng dâng lên một t́nh thương mến.
Tôi nhớ đến mẹ ruột của ḿnh. Nếu giờ này bà đang ở bệnh viện, chắc bà cũng sẽ thương nhớ đám cháu nội cháu ngoại ở nhà, cũng cảm thấy buồn và lạnh lẽo trên chiếc giường trắng tinh vô hồn nơi bệnh viện.
Tôi cũng chợt nhớ ra rằng, gần năm năm qua, kể từ khi bà qua đây đoàn tụ với gia đ́nh tôi, tôi chưa hề nấu cho bà một món ǵ, kể cả nồi cháo, v́ bà dành làm hết mọi việc cơm nước cho vợ chồng tôi thảnh thơi đi làm.
Tôi lặng lẽ đi xuống bếp, lấy ra miếng thịt thăn ngon nhất. Sáng mai, trước khi đưa con Cam thằng Bưởi đi thăm bà nội, tôi sẽ dậy sớm để nấu cho bà nồi cháo thịt bằm, ít gạo, nhiều nước, thả đầy hành hoa và rắc chút tiêu trắng… đúng như sở thích của bà.
Kim Loan.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1586413&d=1590183395
wonderful
05-23-2020, 09:26
Trạm Cuối Cuộc Đời Bên Mỹ.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1586727&d=1590226470
Đây là một bài mới tác giả viết về tâm trạng của con cái khi phải đưa cha mẹ già vào nursing home. Tác Giả tham dự VVNM năm 2015, được giải danh dự trong năm đầu (2016) và giải “Vinh danh tác phẩm” (Á khôi) năm 2017. Ông là một chuyên viên về hưu, đang định cư tại Orange County..
Sống ở Mỹ khá lâu nên tôi ít nhiều cũng bị ảnh hưởng tư tưởng của người Mỹ nên không có ư định nhờ vả con cái khi tuổi về chiều. Một ngày nào đó khi thấy ḿnh không c̣n khả năng để tự lo cho ḿnh được nữa tôi sẽ vào sống trong các “Boarding care” để có người chăm sóc, nếu tệ hơn sẽ được hưởng những phúc lợi dành cho người cao niên và được bảo vệ bởi hệ thống an ninh xă hội Mỹ. Ở Mỹ có “Nursing Home” được trang bị đầy đủ phương tiện, kỹ thuật và nhân sự chuyên môn để chăm sóc những người không c̣n khả năng tự lo cho ḿnh, có “Hospice Service” chăm sóc vật chất lẫn tinh thần cho các bịnh nhân không thể sống hơn sáu tháng, giúp họ ra đi trong yên b́nh và giúp gia đ́nh họ vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Nhưng tư tưởng lạc quan nầy đă hoàn toàn thay đổi từ khi tôi thật sự đối diện với tử thần và nếm mùi bịnh viện sau khi trải qua một cơn bạo bịnh phải nhập viện trong 10 ngày. Tuy đă được thoát chết, vết thương mổ xẻ đă lành, nhưng những đau đớn về thể xác và vết thương tâm thần mà bịnh viện để lại vẫn c̣n hằn sâu trong kư ức không bao giờ lành. Từ đấy tôi bắt đầu thấy sợ bịnh viện, sợ luôn cả nursing home v́ đây chẳng qua chỉ là một h́nh thức khác của bịnh viện, bịnh viện của người già.
Từ tâm trạng sợ hăi nầy tôi liên tưởng đến 4 năm hăi hùng mà nhạc mẫu tôi phải trải qua trong nursing home trước khi bà mất. Từ đấy những quảng cáo đẹp về nursing home với h́nh ảnh những cụ già vui chơi hạnh phúc được thay thế bằng những h́nh ảnh đau khổ của nhạc mẫu tôi và của những cụ già ngồi xe lăn ủ rủ, nghiêng ngả, cong queo, nhễu nhăo, những gương mặt mếu máo, những ánh mắt vô thần.
Chúng tôi may mắn được sống chung với cha mẹ vợ v́ bà xă tôi là con gái út. Lúc c̣n khỏe ông bà nhạc của tôi quán xuyến hết mọi chuyên trong nhà để vợ chồng tôi được rảnh tay lo chuyện ngoài xă hội. Hai con tôi gần gũi với ông bà ngoại nhiều hơn với cha mẹ chúng. Đi học về vừa đến cổng nhà là đă réo gọi ông bà ngoại. Tuy nuôi con nhưng thật ra tôi chưa biết thay tă hay cho con bú! Kể cả tiếng Việt chúng nói đều nhờ ông bà dạy từ ngày chúng bập bẹ tập nói.
Nhưng cuộc sống hanh phúc chấm dứt từ khi nhạc mẫu tôi ngă bịnh. Năm 78 tuổi, sau chuyến du lịch Việt Nam về, mẹ nằm suốt trong pḥng, than mệt. Ngoài bịnh tiểu đường loại 2 măn tính, mẹ thường xuyên bị nhiễm trùng đường tiểu, đau cột sống, ho kinh niên và sau đó khám phá ra bị ung thư phổi. Từ đấy bà ra vào bịnh viện như đi chợ. Thiếu bàn tay của mẹ, gia đ́nh tôi rối loạn lung tung, con cái đi học trể, cơm nước thất thường, nhà cửa bề bộn. Vợ chồng tôi phải tập lại từ đầu cách quán xuyến gia đ́nh, nuôi con, thêm nuôi mẹ già trong bịnh viện. Bố cũng yếu chỉ hụ hợ chuyện lấy thơ, đổ rác, đóng cổng là đă than mệt rồi.
Bác sĩ ung thư khuyến cáo không nên mổ xẻ hoặc trị liệu ǵ cho mẹ v́ ung thư đă di căn đến năo.. Hơn nữa tuổi mẹ đă quá cao lại bị bịnh tiểu đường nên vết mổ không lành. Hăy để cho thiên nhiên quyết định vận mệnh của mẹ. Tôi dấu nhẹm lời bác sĩ bảo rằng mẹ chỉ sống tối đa là sáu tháng. Mẹ được cho về nhà với lời khuyên “thích ăn cái ǵ cho bà ăn cái nấy”. Nhưng “c̣n nước c̣n tát” chúng tôi không chịu thua, chạy chửa bịnh cho mẹ bằng thuốc nam. Ai bày thuốc ǵ ở đâu tôi cũng t́m cho được. Khi lái xe mắt tôi cũng láo liên nh́n bên lề đường, dọc theo các hàng rào t́m cây cỏ “Dandelion” để hái lá cho mẹ ăn. Nghe nhà ai có cây nha đam chúng tôi cũng t́m đến xin hay mua cho bằng được. Bà xă tôi cầu nguyện cho mẹ hàng ngày không xao lăng.
Như được một phép nhiệm mầu, bịnh ung thư của mẹ tôi thuyên giảm dần dần và sau mấy tháng khối u trong phổi tự nhiên biến mất.. Bác sĩ gia đ́nh rất vui bảo “đừng thắc mắc, hảy cứ tin là như vậy đi”. Nhạc mẫu tôi th́ tin là ḿnh đă hết bịnh thật, c̣n vợ chồng tôi th́ gần như kiệt lực, mong sao phép lạ sẽ kéo dài. Bịnh ung thư không thấy trở lại, nhưng bịnh đau cột sống làm mẹ đau đớn không ăn ngủ được nên sinh ra khó tính. Mẹ lại quên trước quên sau. Mẹ không c̣n kiểm soát được tiêu tiểu nữa nhưng nhất định không chịu mang tă. Bố cũng già mệt mơi, suốt ngày ngủ trong pḥng. Ông bà lại không biết tiếng Mỹ, không dùng điện thoại, nên khi vợ chồng tôi đi làm lúc nào cũng phập pḥng lo sợ.
Bác sĩ gia đ́nh đề nghị nên cho mẹ vào nursing home để dễ bề chăm sóc. Vợ chồng tôi đồng ư ngay nhưng gặp sự phản khán quyết liệt của nhạc mẫu tôi. Suốt đời mẹ không bao giờ xa gia đ́nh nửa bước nói chi chuyện cách ly vĩnh viễn! Đối với mẹ, mất gia đ́nh là mất tất că. Chúng tôi nể mẹ nên không dám nói chuyện nursing home nữa, chỉ sợ làm mẹ buồn ảnh hưởng đến sức khỏe.
Nhưng sức khỏe của mẹ càng lúc càng tệ. Sau lần cấp cứu cuối cùng v́ bị ngất xỉu, bác sĩ đề nghị phải đưa thẳng mẹ vào nursing home, v́ theo ông, đó là cách tốt nhất để bác sĩ có thể theo dơi bịnh t́nh và giữ an toàn cho mẹ.
Ngày đầu tiên vào nursing home không ai nỡ bỏ mẹ một ḿnh nên quấn quít bên bà cho đến tối rồi cũng phải ra về. Đó là ngày đầu tiên trong cuộc đời mẹ phải sống lẻ loi một ḿnh bên những người xa lạ. Tôi c̣n nhớ rơ gương mặt thẫn thờ của mẹ nh́n theo con cháu đang bỏ bà mà đi. Tôi không dám nh́n mẹ lâu hơn v́ tôi thấy mẹ khóc, một điều rất lạ đối với nhạc mẫu tôi vốn là người đàn bà can cường và cứng rắn. Bố thấy tội nhiệp đ̣i mỗi ngày chở bố vào nursing home để ông chăm sóc cho mẹ. Được mấy tuần rồi tôi cũng chịu thua v́ chuyện đón đưa hàng ngày thật là bất tiện. C̣n nếu để bố đi xe bus nếu có chuyện ǵ xảy ra th́ ai lo cho bố đây!
Từ ngày mẹ vào nursing home vợ chồng tôi thở phào nhẹ nhơm, không c̣n phải lo lắng như khi xưa khi bỏ mẹ ở nhà. Chúng tôi yên tâm là mẹ được theo dơi và chăm sóc 24/7. Tan sở vợ chồng tôi chở bố vào thăm mẹ, thấy mẹ sạch sẽ thơm tho, giường nệm trắng tinh, kẻ qua người lại tấp nập vui vẻ lắm. Yên tâm chúng tôi dần dần xao lăng việc thăm viếng. Cả hai cháu cũng không c̣n đ̣i đi thăm ngoại nữa, nhiều khi phải bắt chúng mới chịu đi. Chúng không thích cái mùi trong nursing home.
Từ ngày sống trong nursing home mẹ hoàn toàn thay đổi, trở nên trầm lặng, ít nói, khác hẳn với mẹ trước đó “quậy” tưng bừng trong bịnh viện. Mẹ chịu mang tă, nằm yên trên giường, không có ư kiến chuyện chung quanh, không đ̣i hỏi ǵ, không c̣n than phiền đau lưng nhức gối, hay càu nhàu v́ thiếu ngủ, mất ăn như lúc ở nhà. Sau nầy mới biết bà đă được cho dùng thuốc an thần và thuốc đau nhức nồng độ cao nên lúc nào bà cũng ở trạng thái lờ đờ lim dim ngủ. Có lúc tỉnh táo, mẹ chỉ nh́n qua khung cửa sổ với đôi mắt vô thần. Hỏi mẹ có đau đớn ǵ không, mẹ lắc đầu. Hỏi có thích ăn uống đồ ăn Việt Nam không mẹ lắc đầu, tuy tôi biết là mẹ rất ghét đồ ăn Mỹ nhất là khẩu phần cho bịnh nhân tiểu đường và cao máu nhạt nhẽo không sao nuốt nỗi. Mẹ chịu đưng, sống âm thầm không một lời than thở.
Cho đến một hôm mẹ nắm tay nhà tôi, nước mắt rưng rưng mẹ van xin:
- Mẹ muốn chết con à. Con xin người ta cho mẹ chết đi!
Bà xă tôi sững sờ, ôm mẹ năn nỉ:
- Mẹ đừng nói kỳ vậy, phải ráng lên chớ, con biết phải làm sao bây giờ?
Rồi vợ tôi cũng khóc. Tôi chỉ đứng nh́n. “Chúng tôi biết phải làm sao bây giờ”?
Vợ chồng tôi đều nghĩ rằng đă t́m được giải pháp tốt nhất cho mẹ rồi. Mẹ th́ đă “ráng” quá nhiều, ráng đến mơi ṃn, đến kiêt quệ nên muốn bỏ cuộc. Đă bốn năm dài đăng đẵng mẹ sống nơi đây như cái xác không hồn.
Có lúc chúng tôi vào thăm mẹ vào giờ ăn trưa thấy mẹ ngồi gục đầu trên xe lăn như một em bé ngoan, mắt nhắm nghiền, đợị đến phiên ḿnh há mồm được đút cho ăn. Mẹ không c̣n thiết tha ǵ nữa.
Những tháng cuối cùng mẹ nằm trên giường đưa mắt nh́n con cháu, không cử động hoặc nói năng ǵ. H́nh như có điều ǵ u uẩn trong ḷng mà mẹ không nói được hay mẹ có tâm sự ǵ nhưng muốn giấu kín trong ḷng.
Một buổi sáng sớm, tôi nhận được cú điện thoại từ nursing home báo tin là mẹ chúng tôi đă mất đêm qua. Bà mất lúc nửa đêm nên không ai hay biết cho đến sáng ngày hôm sau. Bà âm thầm ra đi không một lời từ giă, không một giọt nước mắt tiển đưa. Chắc mẹ cô đơn lắm lúc trút hơi thở cuối cùng. Suốt đời mẹ lo cho chồng, cho con, cho cháu, ngày mẹ ra đi chỉ có một ḿnh, trong cô đơn. Có ai biết rằng không phải mẹ chỉ cô đơn trong giây phút ra đi mà mẹ đă chết từ lâu rồi, kể từ ngày mẹ bước chân vào ngưỡng cửa nursing home, một nhà tù không cần đóng cửa. Tôi chợt hiểu được tại sao mẹ đă khóc ngày đầu tiên đến nursing home. Ngày ấy mẹ chấp nhận bản án tử h́nh không văn tự v́ muốn hy sinh cho con cái. Ngày ấy mẹ đă khóc lời vĩnh biệt các con cháu rồi.
Chúng tôi vội vă vào nursing home vừa kịp lúc nh́n mẹ lần cuối cùng trước khi người ta phủ kín mặt mẹ với tấm trải giường màu trắng rồi mang xác mẹ đi. Mọi người đứng nh́n theo chết đứng, ngỡ ngàng, đớn đau, nhưng không ai khóc thành lời. Chúng tôi đă biết là ngày nầy sẽ đến với mẹ, và hôm nay nó đă đến.
Cái chết của nhạc mẫu nhắc tôi nhớ lại chuyện cổ tích về chuyện người tiều phu đẩy xe chở mẹ vào rừng cho thú hoang ăn thịt v́ bà đă quá già. Tôi có khác ǵ người tiều phu đó, đă đưa nhạc mẫu tôi vào nursing home để chết. Đến một ngày nào sẽ đến lượt con tôi chở tôi đi như vậy sao?
Tôi lại nhớ đến chuyện con voi già biết ḿnh sắp chết, nó âm thầm đi vào cái “nghĩa địa voi” là cái hang động cho voi đến để chết. Nó âm thầm gục chết một ḿnh bên cạnh những đống xương voi già đă chết trước nó. Tôi chợt nghĩ nếu con người làm được như con voi già th́ con cháu không phải cực khổ v́ cha mẹ già, không phải khổ tâm v́ mặc cảm là đă làm một hành động bất nhân, bất hiếu, như tâm trạng hối hận của tôi bây giờ đối với nhạc mẫu của tôi.
Nursing home. Cái trạm cuối của cuộc đời mấy ai tránh khỏi!
Bạn đă chọn cho ḿnh cách đến chưa?
Chín Cali.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1586723&d=1590225941
wonderful
05-24-2020, 10:06
Truyện ngắn: Mẹ Chồng… hắc ám.
Hôm nay đi chùa Liên sẽ về sớm hơn mọi ngày, nàng nói với tôi:
– Chiều nay vợ chồng em cần đi xem vài địa điểm apartment nữa để chọn chỗ thuê mướn cho vừa ư vừa túi tiền chị ạ.
Chúng em đă hỏi vài chỗ, thuê căn hai pḥng cũng hơn một ngàn một tháng quá đắt với chúng em.
Nh́n vẻ mặt Liên thoáng lo buồn tôi càng thương cảm nhưng chỉ biết an ủi suông:
– Chúc em chọn được căn vừa ư nhé. Thôi th́ tuy tốn tiền mà ở riêng tinh thần thoải mái hơn ở với mẹ chồng…
Liên là bạn vai em, chúng tôi gặp nhau và quen biết nhau ở chùa. Mỗi Thứ Bảy cuối tuần tôi thường đi lễ chùa và Liên cũng thế. Thỉnh thoảng nàng hay than thở về bà mẹ chồng khó tính khó ưa.
Liên mới sang Mỹ được chừng 5 năm, có hai đứa con, nàng làm nail, chồng tên Hải làm thợ hàn trong hăng xưởng.
Vợ chồng con cái đang ở chung với cha mẹ chồng th́ đùng một cái bà mẹ chồng tuyên bố “đuổi” gia đ́nh Hải ra ở nơi khác.
Liên đă vừa khóc vừa kể:
– Mẹ chồng em hắc ám lắm chị ơi, hồi đó bà phản đối không cho anh Hải về Việt Nam cưới em. Bởi vậy bà ghét em, chê em con nhà nghèo, bà nghi ngờ em đi làm dấm dúi gởi tiền về Việt Nam cho cha mẹ anh em.
– Nhưng bà cũng đă cho vợ chồng em ở chung 5 năm nay rồi c̣n ǵ?
– Ôi, ở chung cũng cực khổ trăm bề, muốn ăn muốn ở ǵ theo ư ḿnh đâu có được, bà kiểm soát, chỉ dạy em đủ thứ nghe mà bắt mệt. Nhưng tụi em chưa sẵn sàng tiền bạc để ra ở riêng thế mới khổ chứ.
Tâm hồn tôi cũng bị ngả nghiêng theo chiều gió, tôi trách bà mẹ chồng của Liên:
– Làm cha mẹ phải đỡ đần cho con cháu, giận ǵ th́ giận nỡ ḷng nào đuổi con cháu ra khỏi nhà cái rụp vậy. Bà mẹ chồng của em đúng là…hắc ám.
Liên bùi ngùi:
– Em thật vô phước gặp bà mẹ chồng kiểu này. May mà c̣n có chồng thương em…
Tôi thuơng cảm cho Liên và cũng thấy ghét bà mẹ chồng của nàng dù chưa gặp mặt lần nào.
Cuối cùng th́ vợ chồng Liên đă ra ở riêng, họ thuê căn apartment hai pḥng giá $1,200 một tháng. Ngoài tiền thuê nhà, c̣n tiền gởi hai con, Liên gởi con cho bác người Việt ở ngay bên cạnh, cũng may bác hàng xóm thông cảm hoàn cảnh vợ chồng Liên nên lấy giá rẻ hơn nhiều so với nơi khác.
Từ ngày ra ở riêng Liên ít đi chùa, có khi cả một hai tháng tôi không gặp Liên, có lẽ nàng bận rộn làm việc nhiều hơn và lo chuyện nhà nhiều hơn.
Lúc trước ở chung với nhà chồng, có cha mẹ là có thêm người, thêm tay chân đỡ đần chuyện nhà cửa con cái nên vợ chồng Liên mới rảnh rang.
Tuy không gặp Liên thường xuyên nhưng tôi nghĩ gia đ́nh Liên đang sống yên vui nơi ở mới là tôi cũng vui theo.
Một Thứ Bảy tôi đi chùa như thường lệ, lúc giờ ăn trưa có một bác t́m hỏi đúng tên tôi, bác giới thiệu là mẹ chồng của Liên và đưa tôi một tấm thiệp mời:
– Nè cô, con Liên dặn ḍ tôi trao tận tay cô tấm thiệp mời ăn tân gia.
Tôi ngỡ ngàng nh́n tận mặt bà mẹ chồng… hắc ám, đó là một bà mẹ quê nét mặt hiền lành chất phác, vậy mà qua những lời Liên kể tôi đă h́nh dung ra một “ác phụ”, một “bà chằn” đối xử tàn tệ với con dâu. Tôi thật sự ngạc nhiên:
– Ủa bác… là mẹ chồng của Liên??
– Tôi ít khi đi chùa, trừ khi dịp lễ lớn như Phật Đản, Vu Lan, cô không biết tôi là phải, hồi nào tôi mắc ở nhà lo cơm nước chồng con rồi phụ trông cháu.
Lâu nay con Liên cũng bận rộn quá chừng nhưng nó vẫn nhớ đến cô.
Tôi ngạc nhiên lần nữa:
– Vợ chồng Liên đă mua được nhà rồi sao? mới hôm nào cô ấy c̣n than thở với cháu là tiền thuê nhà, tiền gởi con và đủ thứ tiền khác hao tốn lắm mà, làm sao vợ chồng Liên để dành tiền nhanh thế?
– Đúng vậy đó cô, để vợ chồng nó ra ở riêng mới biết lo….
Bà mẹ như gặp được chỗ để thở than:
– Cô ơi, có cha mẹ nào mà không thương con thương cháu ḿnh? Ban đầu thằng Hải con tôi đ̣i cưới vợ ở Việt Nam tôi có phản đối v́ chẳng biết rơ gia đ́nh người ta thế nào, nhưng đă lấy nhau, trở thành con cái trong nhà tôi cũng ráng đùm bọc chúng, cho ở chung và trông con cái cho vợ chồng nó đi làm hầu tiết kiệm được tiền sau này mua nhà mua cửa và lo cho con, nhưng có dư đồng nào là hết đồng đó.
Cô coi, con Liên mới theo chồng sang Mỹ được 5 năm mà nó mang con về Việt Nam thăm cha mẹ nó tới 3 lần, tiền bạc nào chịu cho thấu.
Thằng chồng thương vợ không dám nói ǵ, tôi khuyên nhủ th́ bị con dâu giận hờn chê trách tôi ích kỷ nhỏ nhen không muốn nó về thăm cha mẹ….
Tôi đă hiểu phần nào câu chuyện và tin những lời người mẹ này kể. Một chuyến về thăm Việt Nam của 3 mẹ con Liên tiết kiệm lắm cũng phải tốn năm, bảy ngàn, vung tay hơn nữa là tốn chục ngàn như chơi.
Nếu cha mẹ Liên ở Việt Nam biết hoàn cảnh tiền bạc Liên không dư dả ǵ mà về Việt Nam liên tục như thế chắc ǵ họ đă vui?
Thà rằng cứ thăm hỏi qua điện thoại, qua thư từ, biết tin nhau mạnh khỏe b́nh an là vui rồi.
Thay v́ thường xuyên về Việt Nam, Liên có thể gởi biếu cha mẹ tiền vẫn nhẹ nhàng đỡ tốn kém hơn rất nhiều..
Bà mẹ kể tiếp:
– Tôi đành đoạn… đuổi chúng ra khỏi nhà. Quả thật sau hai năm ở riêng dù phải trả tiền nhà, tiền gởi con nhưng vợ chồng nó biết lo làm ăn, tiết kiệm, để dành được một món tiền nhỏ, vợ chồng tôi phụ thêm vào cho chúng tiền để pay down mua một căn nhà.
– Bây giờ mẹ chồng nàng dâu đă thông cảm nhau rồi hả bác?
Bà mẹ tươi cười:
– Chắc con dâu đă hiểu ra tấm ḷng tôi, mỗi ngày thấy nó thân với tôi một chút tôi cũng mừng, nó c̣n nói phải chi con không về Việt Nam mấy chuyến là có tiền down nhà từ sớm rồi.
Hồi đó mỗi lần về Việt Nam chơi là một hai tháng, đă không kiếm được tiền một hai tháng, lại mất việc khi trở lại Mỹ, tiệm nail cũ không nhận v́ đă mướn người khác, nó lại phải t́m việc nơi khác và làm lại từ đầu.
Tôi tiếc rẻ giùm cho Liên:
– Hèn ǵ nghèo là phải, mỗi lần Liên đi chùa thường hay cầu khấn trời Phật phù hộ kiếm được chỗ làm tử tế là thế. Nhưng làm chưa ấm chỗ lại xin nghỉ về Việt Nam th́ chủ nào chịu nổi.
– Tôi trông hai cháu nội cho vợ chồng nó đi làm. Bây giờ con Liên đă yên ổn một chỗ làm, nó siêng làm lắm, không mấy hồi mà trả hết nợ nhà, có căn nhà của chính ḿnh mà ở là sướng nhất phải không cô?
– Dạ, bác nói đúng.
Bà mẹ cởi mở:
– Chừng đó, không mắc nợ nhà nợ xe ǵ nữa, rủng rỉnh tiền bạc thỉnh thoảng vợ chồng con cái thằng Hải con Liên có về Việt Nam thăm bên vợ ai cấm cản làm chi…
Tôi khen:
– Bác… càng nói đúng..
Bà nh́n tôi với vẻ biết ơn v́ đă lắng nghe và hiểu nỗi ḷng của bà. Trút xong tâm t́nh bà mẹ chồng… hắc ám của Liên vui vẻ nhắc nhở tôi:
– Cô nhớ đến chung vui tân gia với chúng tôi nha, căn nhà nó mua tôi ưng hết sức, vợ chồng con cái nó ở tha hồ thoải mái. Căn nhà là tổ ấm mà cũng là của cải vốn liếng, chứ đi thuê mướn nhà trả tiền tháng nào là bay mất tiêu tháng đó.
Tôi cầm tấm thiệp mời, chẳng cần biết căn nhà cũ mới thế nào nhưng đă h́nh dung ra một căn nhà ấm cúng của vợ chồng Liên.
Bà mẹ chồng Liên chào tạm biệt và hẹn tái ngộ.
Tôi thấy bà mẹ chồng…hắc ám này thật hiền ḥa dễ thương mà hôm nay mới gặp lần đầu tôi đă nhiều cảm mến. Tôi thầm nói với theo bóng dáng bà đang khuất dần phía xa:
– Bác ơi, bác là bà mẹ chồng tuyệt vời của cô Liên đấy.
Nguyễn Thi Thanh Dương
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1587179&d=1590314702
cha12 ba
05-24-2020, 21:29
05/24/20
Cũng như đêm cuối cùng của Đường Tăng trằn trọc không sao ngủ được, chờ ngày mai vào yết kiến Như Lai để lên kiếp Phật. Cụ Phúc đêm nay cũng vậy ! Ngày mai cụ tuyên thệ vào quốc tịch Mỹ.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1587374&stc=1&d=1590355749
ảnh minh họa
Cụ nằm trăn trở nghĩ đến cả mười năm trời dằng dẵng, từ khi đủ năm để hợp lệ nạp đơn đến những đêm đứa con trai đi làm về chở cụ đi học lớp luyện thi vào quốc tịch ở văn pḥng USCC .
Cụ nghĩ nó như con thoi giữa 2 thế hệ. Trong tuần đưa cụ đi học tiếng Anh, bắt cụ phải trả lời điện thoại " hello " chứ nói " tôi nghe đây " làm sao Mỹ hiểu được . Cuối tuần đưa con đi học tiếng Việt, mắng con gọi xe " fire truck" là " xe lửa " , phải nói là " xe cứu hỏa " hay " xe chữa lửa " chứ. Nhiều lúc cụ thấy phải chi mà thằng chắt đi học tiếng Anh, c̣n cụ đi học tiếng Việt th́ mới đúng theo lư tự nhiên của trời đất.
Thoạt đầu cụ tưởng cả lớp luyện thi vào quốc tịch này , đầy những cụ tuổi gần đất xa trời , học để giết th́ giờ, cho bớt nỗi buồn xa xứ. Vậy mà ngày bà cụ Ngà thi rớt , cả lớp xôn xao lên như ngày Mỹ rút quân ra khỏi Việt Nam . Thực ra th́ bà này rớt cũng đáng đời lắm .
Đời thuở nào ông quan ṭa hỏi tổng thống Mỹ là ai, bà cụ lại trả lời là Nguyễn văn Thiệu th́ đậu làm sao được ?
Sinh nhật người nào trong lớp, bà cũng làm cho một cái bánh gà-tồ rồi bắt các cụ vây quanh hát " Happy Birthday ". Cụ không biết đến ngày chết th́ người ta có hát "Happy Deathday " không, bởi v́ cụ nhớ bên quê nhà những ngày kỵ giỗ mới thật là quan trọng . Con cháu tụ họp ăn uống 2, 3 ngày liền. Chứ ngày bước vào trần thế khổ ải này, người ta phải dày công tu hành để thoát ra khỏi ṿng luân hồi, th́ mừng rỡ ngày sinh để làm ǵ ?
Vậy mà thời gian thấm thoát qua đi, rồi cũng đến ngày cả lớp đi thi. Các cụ sáng sớm đă ngồi đầy ra ngoài pḥng đợi của sở di trú trong ṭa đô sảnh thành phố .
Cụ nghĩ ngày xưa đi thi Hương , thi đ́nh cũng chỉ nhộn nhịp đến thế là cùng . Con cháu đem theo cho nào là bánh trái, nước uống , cả ghế xếp để ngả lưng , như thi vào quốc tịch đến mấy ngày trờị Bây giờ trí nhớ các cụ kém cỏi , học được tiếng Mỹ chữ nào , vài bữa lại quên hẳn đi không biết phát âm làm sao .
Cho nên đi thi, cụ nào cũng viết chi chít , như xâm ḿnh trên tay , các câu trả lời phiên âm ra tiếng việt. Thằng cháu cụ Tốc th́ cứ nhắc đi , nhắc lại Ngoại nhớ ngày lễ quan trọng nhất của Mỹ không phải là Tết, mà là ngày Độc Lập nha !. Cụ lại kéo tay áo lên lẩm bẩm kiếm chữ IN ĐẺ BÊN ĐÀNG . Bà cụ Ngà hỏi với qua " có phải là ngày Tây về nước không , cụ Phúc ? ". Cụ đành thở dài, biết ông ṭa muốn đánh rớt thí sinh nào th́ chỉ cần bắt hát bài quốc ca Mỹ là thí sinh đó rớt ngaỵ .
Vậy mà Giời phù hộ, cả lớp đậu hết . Cụ c̣n nhớ ngày ăn mừng tân khoa , cụ nào cũng hí hửng như những đứa trẻ con vừa lên lớp, cầm vẫy lá cờ Mỹ để chụp h́nh lưu niệm. Bà cụ Ngà hôm ấy đẹp hẳn ra, mặc cái váy đầm thay cái quần đen vừa nói "Con gà tui lội sông" (congratulations), vừa high-five , vừa "hug" mọi người .
Cụ thấy mọi người như trẻ ra dến cả chục tuổi. Có thể là v́ cái ôm nồng nàn da thịt của bà cụ Ngà làm cụ thấy trong người đổi thay như cả một mùa xuân hừng hực kéo nhau về. Có thể là vào quốc tịch mới, làm người ta tưởng như đổi thành một kiếp người khác , trở lại cái tuổi tập ăn tập noí, nên hồn nhiên như một đứa trẻ thơ.
Thế mà đêm nay cụ lại trằn trọc . Một phần là v́ cụ cứ nghĩ đến ngày mai ở ṭa đô chính , ông thị trưởng thành phố tổ chức nghi lễ tuyên thệ vào quốc tịch riêng cho cộng đồng người Việt , để đánh dấu một chặng đường gần phần tư thế kỷ tàn cuộc chiến tranh của người Mỹ tại Việt Nam .
Ông chủ tịch mấy hôm nay hăm hở nhắc nhở bà con mặc đồ cho đẹp để lên truyền h́nh . Mọi người học thuộc ḷng câu "I am proud to be American " để khi báo chí radio người Mỹ phỏng vấn th́ tỏ ra cộng đồng người Việt ḿnh mau hội nhập hơn các cộng đồng sắc tộc khác .
Cụ cứ nghĩ tới lúc trước cử tọa cả ngh́n người, có thống đốc tiểu bang, nghị sĩ , dân biểu quốc hội, quan chức các ngành , người ta gọi tên cụ lên khán đài nhận bằng công dân Mỹ , là cụ lại xốn xang trong người. Chả v́ cụ ngang bướng giữ cái tên cúng cơm của cụ. Tên họ trong tờ khai sinh cụ là Dư Quí Phúc .
Ỏ trại tỵ nạn, cụ đă bao nhiêu lần căi gàn căi bướng với mấy người thông dịch viên là tên cụ phải có dấu mới là tên của cụ Tiếng Việt một chữ có hằng chục nghĩa nếu không bỏ dấu. Thí dụ như LO có thể là lờ, lợ, lờ, lơ, lộ, lô, lố, lồ, lồ, lo, lọ ,ḷ, ló, lơ .. . Vậy mà có ai nghe cụ đâu , người ta cứ điền vào tên trước họ sau .
Cho đến hôm cụ c̣n nhớ măi ngày nhà thờ First Bapstist Church bảo trợ gia đ́nh cụ đến thành phố này . Hôm ấy chủ nhật, nhà thờ đông đảo chật cứng đến nỗi người ta phải đứng lan ra ngoài hành lang. Ông mục sư trịnh trọng giới thiệu gia đ́nh cụ mới dịnh cư .
Cứ mỗi lần tả cảnh gian khổ gia đ́nh cụ trải qua, cả nhà thờ lại xướng ầm lên Alleluja có nghĩa là ngợi khen chúa. Cuối cùng ông mục sư nói dơng dạc giới thiệu cụ: Please welcome , Mr. Phuc Du Cái giọng ông oang oang lên "Phuc Du !" Cả nhà thờ đang xôn xao bỗng im lặng như chiếc xe lủa thắng gấp lại rồi lấy trớn lao tới cười nghiêng, cười ngửa . Ông mục sư ngơ ngác sửa lại gọng kiến, nh́n xuống tờ giấy viết tay rồi đọc lại tên cụ lần nữa Phuc Du Lần này đến phiên ông mục sư gấp người lại làm đôi, cười sặc sụa chảy cả nước mắt nước mũi ra . Cụ Phúc chân ướt chân ráo, tưởng đó là phong tục địa phương chào đón ḿnh đứng bụm hai tay đưa lên trán bái tứ hướng để cảm ơn sự ưu ái của nhà thờ .
Sau này ông mục sư cho người đến đề nghị cụ đổi tên gọi để lấy lại sự nghiêm trang . Một là cụ lấy hẳn tên Mỹ như John, Peter, Larrỵ..cho dễ gọi Hoặc phiên âm tên cụ tiếng Việt Ông Phúc Dư ra tiếng Mỹ là Mr. Foot Joy . Cụ bực lắm , tên cụ từ Việt Nam là Quí Phúc , nghĩa là ơn phước quí báu của trời phật ban cho , sang đến đây th́ lại thành ...Túc Hân , là bàn chân hân hoan.
Cụ bỏ xứ sở ra đi, mất hết chỉ c̣n một cái tên Việt là cái di sản gốc gác của cụ mà đành phải mất luôn sao . Từ đó cụ không đi nhà thờ Tin Lành nữa, nhưng tên cụ th́ cứ tạm thời giữ vậỵ Cụ đi tỵ nạn vài bữa, khi nào quốc gia thanh b́nh th́ cụ lại dắt các con cháu về. Thà làm cụ Phúc nước Việt , hơn làm cụ Túc nước Huê Kỳ.
Ngày mai cụ tuyên thệ vào quốc tịch Mỹ. Thế mà cụ Phúc lại trằn trọc đêm nay không sao ngủ được. Cũng bởi v́ mấy hôm trước các cụ tân khoa bàn về chuyện tiếp tân mừng ngày nhập tịch Mỹ. Bế tắc từ đầu chỉ v́ các cụ phải chọn món ăn cho buổi tiệc . Món ăn nào đăi khách vừa thích hợp với quốc tịch mới , vừa có bản sắc dân tộc .
Ông Hai Ḅ lên tiếng ngaỵ Ông này tên việt nam là Cao Văn Tự, trong giấy tờ viết là Tu Cao. Mỹ đọc là " two cows " nghĩa là 2 con ḅ . Từ đó có tên Hai Ḅ . Vốn là dân thông dịch viên cho Mỹ ở căn cứ Long B́nh , sang bên này ông bán bảo hiểm nhân thọ . Cụ nào mà được ông kéo riêng ra góc pḥng đều sợ run lên như tử thần đến, v́ ông Hai Ḅ cứ thúc dục luôn "cụ thử nghĩ coi cụ c̣n sống được bao lâu, trời gọi ai người nấy dạ . Thú chết để da, người ta chết để tiếng .
Mấy cụ qua đây ăn phút tem ( Food Stamps)th́ có tiếng ǵ mà để, chi bằng mua cái bảo hiểm nhân thọ , đến khi chết để lại cả bạc triệu cho người ta xây một cái chùa hay nhà thờ có phải là tên tuổi ḿnh khắc vào bia đá ngh́n năm, bất tử với đời không ". Tưởng ông dọa chết th́ cóc ai thèm mua, thế mà từ ngày cụ Hanh mua cái bảo hiểm nhân thọ đầu tiên, Hai Ḅ bỗng đắt khách như tôm tươi.
Chả v́ cụ Hanh mới đoàn tụ gia đ́nh vài năm nay. Mấy đứa con qua từ năm 75 , nhà cao cửa rộng , ngày cụ đến phi trường không thấy đứa nào ra đón . Thằng Tư th́ đùn cho chị Ba , vợ thằng Bảy th́ nói nhà nó có lầu cao , sợ ổng già đi chỏng gọng, té bể đầu . Hôm ấy, cụ Hanh lủi thủi đi với bà Mỹ USCC về ở cái pḥng trong khu housing Mỹ đen. Hôm nghe Hai Ḅ dụ mua bảo hiểm nhân thọ, lại chịu lấy bằng phút-tem, cụ Hanh mua ngay .
Vài hôm tin đồn cụ có cái bảo hiểm bạc triệu, mấy đứa con bỗng có hiếu hẳn ra , tranh nhau mời cụ về nhà ở. Chồng con Năm Thúy đánh lộn với thằng Tư chỉ v́ tội không để cho nó báo hiếu nuôi ông già vợ . Ngày nào cụ muốn ăn thức ǵ , đám con rối rít đi mua về ăn không hết . Có điều hơi lạ là... không đứa nào mua sâm cao-ly để cụ uống cho khoẻ người , sống thọ thêm ra.
Thỉnh thoảng trái gió trở trời , cụ mới ho hen cảm cúm nằm trên giương vài ngày là cả nhà xúm lại bàn chuyện làm cái di chúc sao cho hợp lệ với thủ tục tiểu bang , để lănh tiền bảo hiểm mà không phải đóng nhiều thuế.
Thấy cụ Hanh chỉ mua cái bảo hiểm nhân thọ mà được con cái hậu đăi, đi học mặc áo vest, tay cầm mô bai th́ các cụ ngộ ra rằng tội ǵ ở xứ cờ hoa này mà không làm triệu phú . Sống trên đời mà không mua bảo hiểm nhân thọ, xuống âm phủ biết có hay không, bèn ùn ùn theo năn nỉ Hai Ḅ để được giá rẻ. Chết được bonus một cái ḥm cẩm lai của nhà táng xác tặng quảng cáo .
Hai Ḅ bỗng dưng trở thành ân nhân của hội bô lăo , nên khi Hai Ḅ nói bất cứ cái ǵ , mọi người đều lắng nghẹ Hai Ḅ trịnh trọng xoa 2 tay vào nhau . " Cái tradition của người Mỹ từ trước đến nay, party mà có tính cách dân tộc là phải có barbecue . Barbecue là chữ ghép bởi 2 chữ "Barbaric" and "cuisine" có nghĩa là cách nấu ăn cách mọi rợ . Ám chỉ một sinh hoạt văn hóa bán khai của người da đỏ ngày trước . Họ mới là người Mỹ chính hiệu con nai vàng. Tuy những người da trắng đến đây, dùng vũ lực cướp hết đất đai của người da đỏ để lập nên Hiệp Chủng Quốc , người Mỹ luôn luôn nhắc nhở con cháu họ ông tổ Mỹ là người da đỏ bằng cách ăn barbecue . Do đó chúng ta trở thành công dân Mỹ, uống nước nhớ nguồn : " drinking water remember origin hole ". Tôi xin đề nghị món ăn barbecue "
Cụ Can't Do đứng lên khua tay phản đối . Tên thật cụ là Đỗ Thành Cẩn. Viết theo lối Mỹ th́ họ tên lẫn là Can T. Do . Bà cô dậy Anh ngữ thấy cụ chả bao giờ chịu làm homework , bèn đọc luôn là "Can't Do". Cụ là người duy nhất không mua bảo hiểm của Hai Ḅ v́ bà xă cụ c̣n sồn sồn. Cụ chỉ sợ có bảo hiểm nhân thọ th́ nhiều khi chết sớm v́ lâu nay cụ Can't Do không c̣n hăng hái trong chuyện pḥng the, mà vợ cụ c̣n xuân xanh lắm.
Ngày xưa bán bánh cuốn ngoài chợ Thị Nghè, vợ cụ ngồi xổm nhiều nên cái bàn mông mẩy ra tṛn trịa to như hai cái lồng bàn. Ở Việt Nam th́ cái quần đen với cái áo bà ba che hết đi, qua Mỹ mặc cái quần jean vào nó lồ lộ , khêu gợi làm sao . Thế mà cụ Can't Do lại cứ cố t́nh phớt lờ như thể cụ là một nhà hiền triết đạo mạo. Ngày nào cụ cũng tập Tai Chi cho cứng gân cứng cốt , mà hễ cứ gần vợ cả người cụ rủ nhau... mềm nhũn ra như bún . Lần nào vợ cụ cũng thở dài thườn thượt , bảo cụ chết quách cho xong. Nói vậy th́ cụ mua bảo hiểm nhân thọ để làm quái ǵ . Nghe Hai Ḅ tŕnh bày món ăn barbecue, cụ Can't Do gạt phắt đi . "
Miếng thịt Barbecue là biểu tượng cái đầu óc thực dân, kỳ thị của người da trắng . Họ coi sự chinh phục những người bản xứ da đỏ là một chiến thắng vĩ đại trong lịch sử Hoa Kỳ. Món barbecue của người Mỹ thường là do các đấng mày râu đứng nướng để biểu lộ hùng tính và cương vị thủ lănh của phái nam, nhắc nhở chúng ta h́nh ảnh các chiến sĩ xẻo thịt rồi xóc vào gươm mà nướng để khao thưởng sau các trận mạc. Nước mỹ là nơi melting pot, hợp chủng quốc .Món ăn tiêu biểu phải là hamburger , món thịt bằm hầm bà lằng . Người Mỹ ăn hamburger c̣n để nhắc nhở con cháu họ về cuộc chiến Nam Bắc phân tranh tương tàn của họ Tôi xin đề nghị món thịt băm hamburger ".
Bà Loan To , tên Việt là Tô thị Loan, Mỹ lại đọc là Lôn To, đưọc dịp đứng lên phát biểu. Bà này lại có chồng Mỹ da đen Frank Quaker , hoả đầu quân của lính bộ binh Mỹ tham chiến thời trước. Nên tên bà nay có thêm họ Mỹ là Loan To Quaker. Mấy cụ trong lớp th́ Việt Nam hoá tên bà là Lôn-To-Quá-Cỡ !!! Bà Lôn To phát biểu " Dạ tui không biết nhiều về lịch sử Mỹ, chỉ biết ngày đầu tiên về nhà chồng được ông xă tôi cho ăn món Hot Dog . Tui thấy hot dog mới là biểu tượng đúng cho chức vị siêu cường quốc , hùng mạnh của nước Mỹ. Tui xin đề nghi Hot Dog, mà size loại Jumbo à nghen ".
Bà cụ Ngà ngồi bên đắc ư hùa theo "Cùng là ḅ mà thịt ḅ Mỹ nó khác thịt ḅ Việt Nam chị ạ . Để cả tuần trong tủ lạnh , bỏ ra nó cứ đỏ ửng lên. C̣n thịt ḅ việt nam ḿnh để từ sáng đến trưa nó tái hẳn đi như thịt trâu ấy " .
Các cụ ông... lấm lét nh́n nhau không biết bà cụ Ngà đang bàn về văn hóa của những miếng thịt hay nói xéo qua về những đồ gia dụng hàng ngày của... các cụ ông ?
Cụ Quưnh trưởng ban tổ chức thấy mọi người nhao nhao lên , nên theo tinh thần dân chủ của Mỹ đề nghị là sẽ có cả 3 món barbecue, hamburger và hot dog. Ông Hai Ḅ lại có thêm ư kiến để có tinh thần Mỹ Việt đề huề, các món ăn trong thực đơn phải dịch ra tiếng việt . Cụ Quưnh sẽ cho ghi bên cạnh là : barbecue (thịt nướng kiểu mọi), hamburger (thịt bằm dập), hot dog ( thịt chó nóng) .
Đă gần nửa đêm mà Cụ Phúc chưa thấy ai lên tiếng về phần món ăn việt nam. Có thể là v́ người việt ḿnh ở Tây phương trong những xă hội tự do nhất hoàn cầu lại cảm thấy ḿnh như côi cút, lạc lối , xa lạ cả với chính t́nh tự quê hương của ḿnh. Từ xưa đến nay cụ vẫn tự hào về bản sắc văn hóa riêng biệt của người Việt .
Ra ngoại quốc cụ thấy rằng cái mà xưa nay ta vẫn tưởng là Việt tính, nay chỉ c̣n lại chẳng bao nhiêu là Việt, mà tính cũng chẳng c̣n là bao ; cái mà xưa nay ta vẫn tưởng là của ta , ngờ đâu chỉ là cái đàn cha, đàn chú, đàn anh của ta vay mượn từ lâu của ngoại nhân . Với cái hoang mang đo , cụ nghĩ đến câu văn hào Paul Valry " Muốn biết văn hóa của giống dân nào th́ cứ nh́n vào sinh hoạt hàng ngày của giống dân đó " . Cụ nghĩ nếu đăi khách bằng một món ăn có bản sắc dân tộc, biểu tượng cho người Việt th́ phải chọn là món ăn ǵ . Không ǵ Pháp bằng crêpe, không ǵ Mỹ bằng hamburger, không ǵ Ư bằng pizza ,không ǵ Đức bằng bratwurst, không ǵ Mễ bằng taco , không ǵ Nhật bằng sushi . C̣n Việt nam là phở ư ?
Ở bên này Cụ thấy hầu hết những đám cưới, đám hỏi người ta giữ đủ phong tục nghi lễ cổ truyền mà có đám nào đăi ăn phở đâu mà gọi là món ăn dân tộc ?
Hay là tại sao ḿnh không tổ chức tiếp tân tại nhà hàng Tàu cho tiện .
Chỉ có thế thôi mà giông bảo nổi lên trong pḥng hội chỉ v́ sự khủng hoảng về hiện tượng bám víu thê thảm vào cái tính đồng nhất riêng biệt của hành trang ư thức và t́nh cảm quê cha đất tổ .
Trời đă quá đêm....
Ánh trăng c̣n lại một chút trên khung cửa ẩm uớt hơi sương. Cụ Phúc vẫn c̣n nằm trăn trở không sao ngủ được ...
st.
wonderful
05-25-2020, 20:33
Truyện ngắn: Cho môi em một màu son.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1587864&d=1590438781
Em một nửa đi t́m anh một nửa,
Mộng đêm Xuân xin ghép lại cho tṛn.
Bích vừa lui cui làm bếp vừa dặn ḍ chồng:
– Anh Đoan, những ngày bạn em ở đây anh đừng lạnh lùng và nghiêm trang như một thầy tu nữa nhé. Chốc nữa cùng em ra phi trường đón nó em muốn anh phải thực hiện ngay cho em thấy, tươi vui và nồng nhiệt lên….
Đoan hứa cho vợ vừa ḷng:
– Em muốn anh vui th́ anh sẽ vui ngay.
Bích hào hứng:
– Em hoàn tất bữa cơm đăi khách xong là đi tắm rửa thay quần áo đây. Anh cũng sẵn sàng đi là vừa.
Khách từ phương xa đến, Hoài Thu vừa từ Việt Nam sang Mỹ du lịch hai tháng, nàng ở nhà người chị họ ở California một tháng và sẽ bay từ Cali đến Texas ở nhà vợ chồng Bích một tháng
Lịch tŕnh này Hoài Thu và Bích đă rộn ră email và nói chuyện phone trao đổi nhiều lần.
Khi xưa ở Việt Nam, Bích và Hoài Thu là cô giáo dạy chung trường, dạy cùng môn văn, dù Hoài Thu kém Bích 3 tuổi nhưng hai người vẫn là bạn thân, luôn chia sẻ cho nhau những buồn vui nghề nghiệp và cuộc đời.
Bích định cư ở Mỹ. Sau này Bích đă liên lạc được với Hoài Thu, t́nh bạn giữa Bích và Hoài Thu lại thân thiết kéo dài cho đến bây giờ.
Đoan thay đồ xong, chàng nói với vợ:
– Anh tŕnh diện em đây, đủ chỉnh tề để chào đón bạn em chưa?
Chàng vốn ít nói, nghiêm trang và thầm lặng.
Hai vợ chồng hai công việc và cả những ư nghĩ cũng hoàn toàn khác nhau, Bích làm chủ một tiệm nails cách nhà 1 giờ xe, Đoan là kỹ sư làm việc gần nhà, ngay downtown Dallas.
Buổi chiều chàng về nhà có cả một khoảng thời gian dài riêng tư để sống theo ư ḿnh, đọc sách hay lên net.
Đứa con trai duy nhất của họ chọn học một trường đại học ở tiểu bang khác, nó mới vào đại học năm ngoái.
Ngôi nhà rộng 4,000 Sqft. quá thênh thang cho hai vợ chồng. Bích đă hớn hở rủ Hoài Thu sang Mỹ chơi và đến ở nhà nàng. Đây là lần đầu tiên đôi bạn gặp gỡ sau bao nhiêu năm xa cách.
Chuyến bay từ phi trường LAX đáp xuống phi trường DFW lúc 4 giờ chiều.
Bích điệu đàng ôm một bó hoa xinh để chào đón khách. Dù đă từng trao đổi nhau h́nh ảnh mà khi Hoài Thu xuất hiện Bích vẫn ngỡ ngàng v́ nàng trẻ đẹp hơn so với tuổi 42, có lẽ phụ nữ độc thân chưa từng lập gia đ́nh vẫn giữ được nét son trẻ lâu hơn.
Bích trao hoa cho bạn và ôm nàng trong ṿng tay :
– Hoài Thu ơi, chẳng ai ngờ hai đứa ḿnh lại gặp nhau nhỉ.
Đoan lên tiếng chào:
-Chúc mừng hai cô “nối lại t́nh xưa”.
Bích liền vui vẻ giới thiệu:
– Đây là Hoài Thu, cô bạn nhỏ của em. C̣n đây là anh Đoan chồng Bích, như Bích đă kể trước cho Hoài Thu rồi, anh Đoan vốn là người nghiêm trang như thầy tu lại trầm ngâm như nhà thơ. Nhưng anh… chẳng thuộc kinh và cũng chẳng biết làm thơ.
Hoài Thu dè dặt:
– Chào anh Đoan, không biết là em có làm phiền anh không? Cho em xin lỗi trước nhé.
Đoan lịch sự:
– Cô đừng khách sáo.
Bích đă giao tiệm nails cho nhân viên trông coi, nàng nghỉ hẳn một tuần ở nhà tiếp khách, Đoan cũng lấy một tuần vacation cùng vợ đưa khách đi chơi đó đây.
Trước tiên là Bích đưa Hoài Thu đến thăm tiệm nails để được dịp khoe những thành công của ḿnh, tiệm mở đă lâu, dưới tay nàng luôn có gần chục cô thợ nails làm chăm chỉ không hết việc.
Đưa Hoài Thu đến vài danh lam thắng cảnh trong vùng xong Bích đề nghị một chuyến đi chơi xa tiểu bang nào đó nhưng Hoài Thu nói nơi nào trên đất Mỹ đối với nàng đều là cảnh lạ, đều đẹp, chẳng cần đi xa khỏi tiểu bang Texas làm ǵ.
Đi trên xa lộ thấy những cánh đồng mênh mông sau mùa gặt hái, cỏ khô trơ trọi cũng làm nàng ṭ ṃ thích thú.
Thấy những con đường nhỏ hun hút vào sâu trong đám rừng ven đường nàng cũng bâng khuâng khi biết con đường đó dẫn vào một trang trại một ḿnh một cơi của chủ nhân. Nàng ao ước:
– Giá mà chúng ta được vào một trang trại xem sao…
– Nhưng vắng vẻ và buồn lắm Hoài Thu ạ.
Hoài Thu mơ màng:
– Hoài Thu thích sống nơi ấy với… một người thương.
Bích thắc mắc:
– Tại sao một người đẹp và có học như Hoài Thu lại… chưa lấy chồng cho đến bây giờ nhỉ? Kén chọn quá hở?
Hoài Thu bào chữa:
– Có nhiều người đến với Hoài Thu nhưng… có lẽ tại duyên chưa đến th́ đúng hơn. Nh́n lại mới biết ḿnh… đă già.
Đoan lái xe lặng im nghe vợ và bạn nói chuyện, mới gặp Hoài Thu lần đầu chàng cũng đă tự hỏi như Bích đă hỏi và chàng thấy mơ ước của Hoài Thu h́nh như…giống chàng.
Ở một nơi vắng vẻ nào đó chàng vẫn muốn t́m đến, một cuộc sống đơn giản, b́nh yên, êm ả.
Trong khi Bích thích cuộc sống ồn ào, nhà cao cửa rộng, xe đẹp đời mới để phô trương với bạn bè sang đẹp .
Sau một tuần th́ Bích đi làm lại, sáng đi chiều tối mới về đến nhà, là chủ nhân nên nàng phải đến tiệm sớm và là người ra về sau cùng.
Đoan cũng đi làm lại, nhưng chàng có buổi chiều để đưa Hoài Thu đến những nơi nào đó trong thành phố. Bích đă giao phó cho Đoan công việc này.
Hoài Thu thích ra hồ, cách nhà chỉ 15 phút, nàng và Đoan thong dong đi bộ quanh hồ cho đến khi mỏi chân th́ cùng ngồi trên băng ghế đá dưới gốc cây dọc theo bờ hồ, vừa chuyện tṛ vừa nh́n những con vịt trời bơi trong làn nước cho đến khi chiều xuống thấp, gió lành lạnh hai người mới ra về.
Đoan vài lần đă hỏi:
– Em chán cảnh hồ chưa? Mai anh đưa em đến nơi khác.
– Ngày nào em cũng thích ra đây, xung quanh ḿnh là gió, nước với mây trời c̣n chỗ nào đẹp hơn nữa.
Đoan cũng từng nghĩ thế. Không hiểu sao chàng và Hoài Thu là hai kẻ lạ, ở rất xa nhau mà bỗng gần nhau hiểu nhau như tri kỷ tự bao giờ.
Về nhà Hoài Thu và Đoan chung tay làm bếp sửa soạn bữa cơm chiều đợi Bích về cùng ăn.
Đoan thích thú khi được Hoài Thu “sai bảo” lấy thứ này thứ nọ. Căn bếp ấm cúng khi chỉ có hai người, thêm Bích căn bếp ấm cúng ấy bỗng mong manh và tan biến mất.
Từ ngày có Hoài Thu, Đoan đă thay đổi, mỗi ngày là một ngày vui. Bích cũng nhận thấy, nàng hài ḷng khen chồng:
– Anh giỏi lắm, cứ tươi vui như thế này nhé, khách đến nhà mà chủ nhân mặt lạnh như đông đá th́ ai dám ở.
Chàng vui có phải v́ lời dặn ḍ của vợ đâu, niềm vui tự nhiên đến và có cả nỗi buồn, sợ một tháng trôi qua Hoài Thu sẽ từ giă ngôi nhà này.
Mỗi cuối tuần tiệm nails đóng cửa Bích lại cùng chồng đưa Hoài Thu đi chơi và đi ăn.
Hai vợ chồng chủ nhà đă cho Hoài Thu đi thêm nhiều nơi trong và ngoài thành phố để hiểu biết thêm về cuộc sống ở Mỹ.
Hoài Thu cũng thấy tiếc từng ngày trôi qua, có ǵ đó khiến nàng gần gũi thân quen nơi căn nhà này.
Garage ngăn nắp do bàn tay Đoan sắp xếp, vườn sau có patio xinh đẹp là thành quả của Đoan, chàng lát những phiến đá nâu đỏ, hàng rào gỗ nâu với bụi hoa hồng leo màu vàng xum xuê.
Chiếc ghế xích đu và bộ bàn ghế kê trong sân patio là dịp vợ chồng bên nhau. Chàng là người đàn ông của gia đ́nh.
Nàng cũng đă từng ước mơ có một người đàn ông như thế trong đời.
Chiều nay là chiều cuối cùng Hoài Thu ở Mỹ. Chiều mai nàng sẽ giă từ.
Chuyến đi nào cũng có ngày về, nhưng lần về này chắc sẽ buồn hơn bao giờ. Tự nhiên Hoài Thu linh cảm thế, nàng lưu luyến t́nh bạn hay một t́nh cảm nào khác?
Đoan đi làm về sớm hơn mọi ngày, vừa mở cửa thấy Đoan, Hoài Thu không ḱm nén được sự mừng vui reo lên:
– Anh đă về….
Và nàng chợt ngượng ngùng bối rối, anh là ai mà làm nàng chờ mong tha thiết đến thế.
Chàng đọc thấy sự vui mừng ấy, ḷng chàng cũng vui khi gặp nhau như nàng:
– Anh về sớm v́ chỉ c̣n một buổi chiều nay. Em muốn đi đâu dù cùng trời cuối đất nếu đi được anh cũng sẽ đi.
– Em chẳng hành hạ anh đâu. Ra bờ hồ như mọi ngày anh ạ.
Nàng vào trong pḥng thay quần áo. Khi Hoài Thu đang trang điểm th́ Đoan gơ cửa, Hoài Thu mở cửa ra và anh đứng chờ ngay nơi khung cửa. Nàng không thể và cũng không muốn khép cánh cửa vào.
Nh́n vào tấm gương từ bàn trang điểm Hoài Thu thấy Đoan. H́nh như anh đang có điều ǵ băn khoăn muốn nói.
Nàng mở tung hộp trang điểm lục t́m từng thỏi son, Đoan vẫn đứng đó, anh không bước ra mà cũng chẳng dám bước vào pḥng. Cứ làm như anh đang đứng trước ngă ba đường chẳng biết ḿnh sẽ đi đâu.
Hoài Thu vẫn đang t́m một màu son. Chiều nay là lần cuối cùng đi chơi với anh, nàng muốn tặng anh một màu son đẹp, chẳng biết màu son nào anh thích? A, đây rồi…
Nàng thầm reo lên và quay ra nh́n Đoan mỉm cười:
– Anh đừng sốt ruột, chờ em chút thôi.
Đoan không cưỡng nổi, chàng bước đến bên Hoài Thu và đứng sau lưng nàng.
Hoài Thu đứng dậy xoay người lại, bốn mắt nh́n nhau quá gần.
Để tránh bối rối, như một đứa trẻ con tinh nghịch Hoài Thu giơ cao khoe thỏi son màu hồng san hô:
– Anh thích không?
Đoan đáp lại bằng một câu hỏi:
– Cho phép anh tô màu son lên môi em không?
– Vâng…
Hoài Thu ngỡ ngàng lặng người và run rẩy chỉ đáp được một tiếng “vâng”. Nàng đưa chàng thỏi son san hô đă mở nắp và đôi môi trinh nguyên chờ đợi.
Suốt một thời con gái cho đến tuổi xuân muộn này chưa có người đàn ông nào có ư nghĩ đáng yêu như anh, người sẽ tô điểm cho đôi môi nàng một màu son.
Nhưng Đoan quẳng thỏi son san hô trở lại bàn trang điểm, thỏi son lăn lóc nơi góc nào đó:
– Anh không cần thỏi son này.
Chàng dịu dàng ôm lấy khuôn mặt Hoài Thu và đặt lên môi nàng nụ hôn dài tha thiết, đôi môi người phụ nữ chưa từng yêu mềm mại và ngọt thơm như trái cây chín giữa mùa.
Đoan th́ thầm:
– Anh tô son cho đôi môi em bằng nụ hôn này, màu son anh cho không bao giờ tàn phai nhé.
Sáng hôm sau vợ chồng Bích đưa Hoài Thu đi shopping mua sắm. Bích mua tặng Hoài Thu vài món đồ. Chỉ có Bích vô tư vui vẻ, c̣n Đoan và Hoài Thu tâm trạng ray rứt ngổn ngang.
Về đến nhà Hoài Thu thu xếp hành lư để chiều ra phi trường. Ngồi một ḿnh trong căn pḥng của ḿnh Hoài Thu nhớ lại chiều qua, Đoan đă đứng đây, đă ôm hôn nàng, cảm giác ấy đúng như anh nói sẽ chẳng thể nào quên.
Hoài Thu đưa ngón tay đặt lên môi, vẫn cảm thấy nụ hôn anh ở lại. Anh đă cho nàng một màu son yêu bất diệt.
Bất giác Hoài Thu nằm lăn ḿnh trên nệm và úp mặt vào gối khóc nghẹn ngào.
Trong đời nàng đă từng được tỏ t́nh nhưng chưa ai cho nàng rung cảm ngây ngất như Đoan. Khi nàng cảm nhận được một t́nh yêu thật sự, một t́nh yêu mà cả đời nàng vẫn đang t́m kiếm chờ mong th́ chỉ là con đường cùng, ngơ hẹp.
Có tiếng gơ cửa và tiếng Bích:
– Hoài Thu ơi sửa soạn hành lư xong chưa?
Hoài Thu lau vội vàng những giọt nước mắt, xếp lại gối chăn cho gọn gàng. Bích bước vào pḥng ân cần nói:
– Bích sẽ giặt lại chăn gối và… biết đâu sang năm Hoài Thu lại sang chơi.
Hoài Thu gượng mỉm cười và những tiếng phản kháng không ngừng vang dội lên trong đầu óc nàng: “Không … không bao giờ Hoài Thu đến đây lần nữa đâu Bích ơi, anh Đoan ơi..”
Bích đưa Hoài Thu ra phi trường. Đoan tiễn nàng ra tới ngoài sân, người ngồi trong xe và người đứng ngoài xe cùng giơ tay chào tạm biệt.
Bích ái ngại giải thích với Hoài Thu:
– Anh Đoan thế đấy, không muốn cùng ra phi trường với chúng ta. Hoài Thu đừng để ư đến tính nết nắng mưa của anh ấy nhé.
Bích đâu hiểu rằng cả Đoan và Hoài Thu đă dặn nhau không đưa tiễn phút cuối, sợ sẽ không giấu nổi cảm xúc trước mặt Bích. Mối t́nh ngắn ngủi này chỉ riêng của hai người.
Chiếc xe lăn bánh rời khỏi nhà, Đoan quay vào nhà, đôi chân chàng như có ma lực nào đó đưa đẩy chàng bước vào pḥng của Hoài Thu.
Chàng ngồi xuống nệm, vuốt ve lên chiếc gối, tưởng như c̣n ngửi thấy mùi hương tóc của nàng đâu đây, mùi hương tóc mà anh đă được gần kề.
Mắt Đoan chợt vui khi thấy thỏi son c̣n nằm nơi góc bàn trang điểm kia, thỏi son san hô hôm qua đă mở nhưng hôm nay nắp đậy lại gọn gàng trong chiếc hộp be bé xinh xinh.
Nàng không bỏ quên, rơ ràng là nàng cố t́nh để lại cho chàng, nàng không cần đến thỏi son này nữa v́ nàng đă có màu son môi không bao giờ tàn phai. Điều ấy chỉ ḿnh chàng hiểu.
Đoan cầm hộp son lên, mở ra và ngắm nghía, cây son xài dang dở này đă từng tô điểm môi nàng. Cây son sẽ ở lại với chàng như Hoài Thu sẽ luôn phảng phất quanh đời
Nguyễn Thị Thanh Dương.
wonderful
05-27-2020, 10:35
Xa Quê Hương Nhớ Nước Mắm
Một cô kư giả Mỹ chuyên viết về ẩm thực so sánh nước mắm Thái Lan và nước mắm Việt Nam thế này: Cả hai đều làm từ cá cơm (anchovy), nhưng nước mắm Thái mặn hơn và có mùi “nặng” hơn.
Cô Mỹ này nhận xét trật. Trật không phải do lưỡi của cô, mà trật v́ cô so sánh con gà với con vịt.
Nước chấm làm từ cá th́ nhiều nước làm: Thái Lan, Mă Lai Á, Lào, Cam Bốt, Trung Cộng, Phi Luật Tân, Nam Dương, Nam Hàn…
Người Nhật c̣n lấy cả mực làm nước chấm.
Cá nào cũng đem làm nước mắm được hết. Về mặt khoa học, đó chỉ là “chặt” nhỏ protein của cá thành acid amin do tác dụng của enzyme trong ruột cá, từ đó mới tạo ra hương và vị đặc trưng của nước mắm.
Nước mắm mỗi nơi mỗi vẻ
Hầu hết nước chấm làm từ cá của nước Châu Á có độ đạm khoảng 10, và họ quen với hương vị nước mắm như thế.
Một vài loại nước mắm Thái có độ đạm khoảng 20, nhưng Việt Nam chuộng nước mắm đạm cao, có khi lên tới 30 – 40 độ.
Thái Lan và Việt Nam thường dùng cá cơm, một loại cá biển, nhỏ cỡ ngón tay trỏ để làm nước mắm. Nhưng có cả hơn trăm loại cá cơm, phân bổ mỗi vùng mỗi khác. Mỗi loại khi làm sẽ cho ra nước mắm có vị có hương khác nhau.
Ở Việt Nam có khoảng 6-7 loại cá cơm: Cơm than, cơm đỏ,sọc tiêu, sọc ch́, sọc phấn,… nhưng chỉ có 3 loại đầu được dùng nhiều v́ cho phẩm chất nước mắm ngon hơn.
Cũng một loại cá cơm, nhưng cá mỗi vùng lại ăn rong rêu khác nhau. Rồi cá mùa này gầy, cá mùa khác béo, năng suất ra đạm (phân ră cá) cũng khác.
Tùy theo cách làm và cũng tùy thuộc loại cá, mà thời gian lên men kéo dài 4-6 tháng, có khi kéo dài cả năm hoặc hơn.
Hơn nữa thời tiết khí hậu mỗi nơi mỗi khác, ảnh hưởng rất nhiều đến việc h́nh thành hương vị nước mắm. Chính cái “nắng gió” trời cho quanh năm này mà nước mắm Phan Thiết, Nha Trang trở nên lẫy lừng.
Với Phú Quốc, ông Trời c̣n biệt đăi hơn nữa, v́ ngoài thời tiết, cá cơm vào mùa to béo tươi ngon, chượp ra đạm nhiều. Chỉ có điều phải chượp lâu, có khi hơn cả năm, mà chượp lâu hương mắm càng đậm đà.
Những vùng khác yếu thế hơn, nhưng họ cũng biết đối phó với thời tiết, để có được những kỹ thuật làm nước mắm khác nhau, và cứ thế cha truyền con nối.
Có thể ép đạm, nhưng không thể ép hương
Nước mắm đạm cao th́ thời gian ủ chượp phải lâu hơn, nhưng “chân lư” này không phải lúc nào cũng đúng.
Người ta có thể dùng thêm enzyme để thúc đẩy sự phân giải protein cá thành đạm amin nhanh hơn, từ một năm c̣n 6 tháng, có khi nhanh hơn.
Mà cũng tùy nguyên liệu nữa: Cá nhỏ, cá dập nát phân giải nhanh hơn, cá tươi cá c̣n nguyên phân giải chậm hơn…
Nhưng hương th́ khác, hương cần thời gian ủ chượp khá lâu, một năm hoặc hơn, để vi khuẩn kỵ khí phân giải chất béo và protein thành các chất dễ bay hơi để tạo ra mùi hương đặc trưng của nước mắm, và vị nước mắm cũng “đầm” lại, cái mà người ta gọi là hậu vị (after-taste) của nước mắm.
Nước mắm Thái hầu hết đều sử dụng thêm enzyme để tăng tốc lên men, ra nước mắm nhanh.
Họ cần năng suất, nhưng hương chưa kịp ngấu sẽ có mùi hơi ngai ngái.
Cách làm nước mắm của người ḿnh thường có tỷ lệ muối cao (3 cá 1 muối), c̣n các nước khác tỷ lệ muối ít hơn.
Muối ít, lên men nhanh hơn, ra nước mắm lẹ hơn, và dĩ nhiên hương cũng kém hơn… C̣n muối cao th́ thời gian ủ chượp lâu hơn, có khi cả năm hoặc hơn, nhưng hương nước mắm ra đậm đà hơn.
Nước mắm truyền thống “thứ thiệt” của Việt Nam thường hơi mặn hơn là v́ thế.
Công nghiệp ép truyền thống
Làm nước mắm truyền thống th́ quanh năm vất vả, nắng mưa dăi dầu, chăm mấy cái thùng c̣n hơn chăm heo đẻ, nhưng làm nước mắm công nghiệp th́ nhanh cái rẹt, mỗi ngày ra cả vài chục ngàn lít là thường. Chỉ cần mua nước mắm thấp đạm về pha loăng, rồi thêm phụ gia hóa chất, đóng chai dán nhăn là xong.
Vị nước mắm là do acid amin do phân giải từ cá mà ra. Nước mắm công nghiệp chỉ cần cho thêm các chất tạo vị như bột ngọt, siêu bột ngọt (I+G)…
Hậu vị của nước mắm là do đủ loại acid amin từ cá tạo thành. Nước mắm công nghiệp làm ǵ có hậu vị.
Màu nước mắm là do chuyển hóa các chất đường, lipid và protein trong cá mà thành.
Nước mắm công nghiệp chỉ cần thêm màu nhân tạo caramel, carmine, Brown HT…
Hương nước mắm là do nhiều chất dễ bay hơi hợp thành do phân giải cá mà ra. Nước mắm công nghiệp chỉ cần thêm hương nhân tạo. Hương cốm, hương nhài, hương nếp… Hương cà cuống c̣n nhái được, th́ nhái hương nước mắm là chuyện… nhỏ.
Độ sánh của nước mắm là do protein tan trong nước tạo gel. Nước mắm công nghiệp chỉ cần thêm chất tạo sệt (thickening agents) như CMC, xathan gum…
Độ mặn của nước mắm phải cao để ức chế vi khuẩn gây hư (spoilage bacteria).
Nước mắm công nghiệp không cần mặn cao, v́ đưa thêm chất bảo quản benzoate, sorbate vào.
C̣n muốn mặn dịu hơn nữa th́ thêm đường hóa học như aspartame và acesulfam K.
Độ đạm (tổng) nước mắm là protein cá phân giải. Nước mắm công nghiệp là nước mắm đạm thấp pha loăng.
Muốn tăng độ đạm muôn vàn thủ thuật, tử tế th́ bổ sung đạm từ lúa ḿ (protein được thủy giải để dễ ḥa tan), bá đạo th́ thêm nước phụ phẩm bột ngọt…
Nước mắm công nghiệp ngọt đầm hương dịu, sóng sánh màu hổ phách, nói chung, thích ǵ chiều nấy.
V́ thêm các phụ gia hóa chất được phép dùng trong thực phẩm, nên nước mắm công nghiệp về mặt an toàn thực phẩm, không có ǵ đáng than phiền. C̣n bá đạo đến cỡ nào cũng tùy nhà sản xuất.
Nước mắm hải ngoại
Tôi có thể nói, nước mắm “Made in Thái Lan” ở bên Mỹ hay bên Châu Âu đa số là nước mắm công nghiệp.
Thực ra nước mắm Thái cũng có loại zin, nhưng cũng chỉ cỡ 20 độ đạm là cao do khẩu vị của dân họ đă quen như thế. C̣n nước mắm truyền thống Việt Nam loại ngon khoảng 30-40 độ đạm.
Ở nước ngoài, khai báo về độ đạm thường “nấp” vào trong cái bảng nhỏ xíu gọi là “thành phần dinh dưỡng” (nutrition facts) dưới dạng protein.
Con số này phải chia cho 6,25 mới ra độ đạm. Người tiêu dùng hầu như không để ư chuyện này.
Có hăng quảng cáo, chỉ có anchovy extract (nước cốt cá cơm) và muối, nhưng lại có thêm đường ăn (sugar). Mấy nhà thùng nước mắm truyền thống Việt Nam mà biết chuyện “nước mắm có đường” chắc phải bở vía.
Có đường, chỉ vài ba tháng nước mắm sẽ xuống màu, mất hương.
Thế th́ nước mắm đó là ǵ? Hoặc là dùng đường hóa học, hoặc là xài phẩm màu và hương nhân tạo.
Đến chơi nhà bạn bè ở nước ngoài, tôi thấy nhiều bà xài nước mắm Thái. Sao vậy, chê nước mắm Việt à? Không phải, tôi xài nước mắm Thái cho an toàn.
An toàn thiệt không?
Cục Khoa Học Y Tế (DMS-Thái Lan) năm 2013, đă khảo sát phẩm chất mắm với 471 mẫu của 118 nhà sản xuất nước mắm trên thị trường Thái.
Kết quả ghi nhận 45,4% mẫu không đáp ứng tiêu chuẩn. Đa số có độ đạm thấp hơn so với ghi nhăn, hàm lượng acid glutamic (bột ngọt) cao, và đáng ghi nhận là 4,5% chứa chất bảo quản benzoate trên mức cho phép.
Loại nước mắm pha (mixed fish sauce), hay gọi theo kiểu Việt Nam là nước mắm công nghiệp, vi phạm nhiều hơn.
An toàn thực phẩm là chuyện vô vàn, rủi ro có thể xảy ra bất cứ chỗ nào, chỉ có thể hạn chế mà thôi. Xuất được chai nước mắm vào Mỹ, vào Châu Âu cũng chẳng dễ ǵ qua được đôi mắt sấm sét của cơ quan thẩm quyền bản xứ.
Trở lại câu chuyện cô kư giả Mỹ so sánh nước mắm Thái và nước mắm Việt. Dựa trên h́nh ảnh mà bài báo minh họa, cô kư giả đă không nhận ra rằng, cả 2 chai nước mắm đều sản xuất tại Thái Lan.
Nước mắm Thái mà cô nếm là nước mắm zin, khoảng 20 độ đạm, nên có vị hơi mặn và hơi nồng.
C̣n chai nước mắm Việt (Made in Thailand) là nước mắm công nghiệp, nên ít mặn và dịu là đúng rồi.
Nh́n về đường cố lư…
Đầu thập niên 80 của thế kỷ trước, một người Việt tại Mỹ đă đăng kư nhăn hiệu nước mắm Phú Quốc tại đây, và cho đến nay vẫn dùng thương hiệu Phú Quốc thoải mái.
Công ty này mua nước mắm sản xuất tại Thái Lan, vận chuyển qua Thẩm Quyến hay Hồng Kông ǵ đó và đóng chai tại đấy, rồi xuất đi tứ phương.
Nước mắm Phú Quốc thứ thiệt là thế này hay sao?
Hiện công ty này cũng có một xưởng làm nước mắm với quy mô nhỏ tại Phú Quốc.
Nước mắm sau đó được xuất đi đâu đó để pha chế và đóng chai. Theo quy định về Chỉ Dẫn Địa Lư, nước mắm Phú Quốc phải được sản xuất và đóng chai dán nhăn ngay tại Phú Quốc.
Không riêng ǵ Phú Quốc, Phan Thiết cũng đă có Chỉ Dẫn Địa Lư cho nước mắm. Không đơn giản chỉ là đóng chai tại nguồn, mà nguyên liệu làm nước mắm phải là cá loại ǵ, đánh bắt ở đâu, phẩm chất muối thế nào, ủ chượp ra sao, thùng chượp bằng gỗ loại ǵ,….
Và phải chịu sự kiểm soát lẫn nhau về tuân thủ quy định này mới được phép dán nhăn Chỉ Dẫn Địa Lư, chứ không phải cứ nước mắm sản xuất tại Phú Quốc hay Phan Thiết là được dán nhăn ấy.
Ai muốn mua nước mắm truyền thống th́ căn cứ vào logo Chỉ Dẫn Địa Lư mà mua.
C̣n độ đạm, theo tôi cỡ 25 – 30 độ là tuyệt rồi. C̣n chai nào ghi “nước mắm nhĩ” hay “nước mắm cốt” th́ quên đi. Quảng cáo xạo đó!
Nước mắm nhĩ giống như thóc giống. Có ai mang thóc giống đi rao bán bao giờ. Thực ra, độ đạm của nước mắm nhĩ cũng chẳng cao.
Được trời đăi, cá cơm mập ú như ở Phú Quốc, mà “nhĩ” ở đây cũng chỉ cỡ 30 độ.
Muốn nâng độ đạm, phải đem phơi và đổ lại vào thùng chượp để rút thêm đạm trong cá.
Không phải chỉ có nước mắm Phú Quốc hay Phan Thiết mới là ngon. Nước mắm mỗi vùng mỗi miền đều có hương vị riêng của nó.
Anh bạn tôi, quê Quảng Trị, lưu lạc xứ người, mỗi lần ăn thịt heo luộc, bánh bột lọc, bánh ướt, …lại nhớ nước mắm Mỹ Thủy.
Cái tên nước mắm vùng miền nghe lạ hoắc, vậy mà anh ta lại nhớ da diết.
Nước mắm không chỉ là hương và vị, nó c̣n mang theo cả kư ức của tuổi thơ, của một thời b́nh yên chỉ biết ăn và học.
Hương vị nước mắm thấp thoáng trong lời của bản nhạc “… Nh́n về đường cố lư, cố lư xa xôi…” (Thuyền Viễn Xứ, Thơ: Huyền Chi, Nhạc: Phạm Duy).
Xa quê hương mà dùng nước mắm công nghiệp th́ buồn lắm, phải không?
Vũ Thế Thành.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1588761&d=1590575545
cha12 ba
05-27-2020, 16:47
Xa Quê Hương Nhớ Nước Mắm
C̣n chai nào ghi “nước mắm nhĩ” hay “nước mắm cốt” th́ quên đi. Quảng cáo xạo đó!
Nước mắm không chỉ là hương và vị, nó c̣n mang theo cả kư ức của tuổi thơ, của một thời b́nh yên chỉ biết ăn và học.
Hương vị nước mắm thấp thoáng trong lời của bản nhạc “… Nh́n về đường cố lư, cố lư xa xôi…” (Thuyền Viễn Xứ, Thơ: Huyền Chi, Nhạc: Phạm Duy).
Xa quê hương mà dùng nước mắm công nghiệp th́ buồn lắm, phải không?[/COLOR]
Vũ Thế Thành.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1588761&d=1590575545
:thankyou::handshake :
Tôi từng ghé Phú hài Phan Thiết ở 2 tuần phép v́...nước mắm.
Ở làng Phú Hài là chành nước mắm...vô đó mới biết nước mắm nhỉ là ǵ...
Ghiền tư nữa làm rễ Phú Hài....hahahhaha:han dshake:
:thankyou::handshake :
wonderful
05-28-2020, 13:46
Thói Vũ Phu.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1589395&d=1590673385
Thái độ của những anh chồng loại này, được tóm tắt vào mấy chữ “Đ” như sau:
- Độc đoán, đày đọa và đánh đập…vợ ḿnh.
Thái độ trên xuất phát từ những tư tưởng chỉ đạo của Nho giáo. Bởi v́ Khổng Mạnh vốn chủ trương trọng nam khinh nữ: Nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô, một mụn con trai được kể là đă có, c̣n mười cô con gái cũng vẫn bị coi là không.
V́ thế, một khi đă mang thân phận đờn bà con gái th́ bắt buộc phải sống cái đạo “tam ṭng”:
- Tại gia ṭng phụ, xuất giá ṭng phu, phu tử ṭng tử. Có nghĩa là ở nhà th́ phục tùng bố. Khi lập gia đ́nh th́ phục tùng chồng. C̣n khi chồng ngỏm th́ phục tùng con.
Từ đó mà luôn luôn phải:
- Phu xướng phụ tùy. Có nghĩa là chồng mà đă phán, th́ vợ phải cúi đầu răm rắp vâng theo.
Ôm mớ lư thuyết này mà đi vào thực hành, các ông chồng luôn nắm giữ vai tṛ “gia trưởng”, đứng đầu gia đ́nh, coi vợ như một đầy tớ, như một con ở, có bổn phận phải phục dịch cho bản thân ḿnh, đúng với tiêu chuẩn: Chồng chúa vợ tôi.
Quan niệm này ngày nay đă bị đảy lui trước những phong trào nổi lên như vũ băo: nào là phụ nữ đ̣i quyền sống, nào là nam nữ b́nh quyền… Dầu vậy, đôi lúc nó vẫn c̣n tái xuất giang hồ ở chỗ này hay chỗ khác, dưới h́nh thức nọ hay h́nh thức kia.
Trước hết, về phương diện tư tưởng, các ông chồng này luôn tỏ ra độc đoán, cho ư nghĩ của ḿnh là đúng và bắt mọi người phải tuân theo. Tác phong của họ là “ cả vú lấp miệng em”. Dù bộ ngực của nhiều người trong bọn họ lép kẹp v́ là dân “hít tô phe” nghĩa là nghiện thuốc phiện, hay x́ ke ma túy.
Tiếp đến, về phương diện lời nói, các ông chồng này luôn tỏ ra gắt gỏng, cộc cằn và thô lỗ, theo kiểu “dùi đục chấm mắm tôm”. Mở mồm ra là:
- Cái con mẹ mày…cái con mụ kia.
Trong khi đó, môi miệng của họ lại dẻo quẹo đối với bồ nhí hay đối với người dưng nước lă, thôi th́:
- Anh anh, em em…ḿnh ơi, ḿnh à…
Cứ ngọt xớt như đường cát và mát như đường phèn!
C̣n về phương diện hành động, họ luôn đày đọa và đánh đập ở mọi nơi và trong mọi lúc.
Đày đọa bằng cách bắt chị vợ phải làm hết mọi công việc nặng nhọc, từ buôn bán ngoài đường đến bếp núc trong nhà. C̣n họ th́ lúc nào cũng phải thuốc lào ngon, trà tàu đặc…để mà bàn chuyện chính chị chính em, chuyện trên trời dưới đất với mấy ông bạn già, rồi ngước mặt nh́n đời bằng nửa con mắt. Tác phong của họ đă được diễn tả như sau:
- Bố tôi hay tửu hay tăm,
Hay nghiện chè tàu, hay nằm ngủ trưa.
Ngày th́ ước những ngày mưa,
Đêm th́ ước những đêm thừa trống canh.
Tới bữa th́ phải cơm bưng nước rót. Lắm khi nhà nghèo không đủ tiền mua gạo, thế mà vẫn phải có tí thịt…cho ông chồng nhắm rượu. Có gia đ́nh c̣n phải dành riêng cho anh chồng một mâm riêng, khi anh ta xơi xong th́ mới tới lượt vợ con và những người trong nhà. Thiếu điều chị vợ c̣n phải đứng mà quạt theo kiểu:
- Em hầu quạt…mo.
Đày đọa như thế chưa đủ, đến khi tẩu hỏa nhập ma, cơn giận nổi lên đùng đùng, th́ liền ném nồi niêu. xoong chảo, bát đũa…ra ngoài sân. Nếu chưa hả cơn nóng, th́ bèn thượng cẳng chân hạ cẳng tay, đánh đập chị vợ một cách không thương tiếc.
Nghĩ về thái độ “vũ phu chi cục mịch này”, gă thấy làm như vậy quả là vô cùng dại dột. Bởi v́ khi tỉnh cơn mê, nếu nồi niêu bát đũa bị bể vỡ, lại phải bỏ tiền ra mà mua sắm. Nếu chị vợ đánh bị phun máu đầu, lại phải bỏ tiền bạc và thời giờ ra mà chạy chữa. C̣n nếu chẳng may chị vợ…bị đi tàu suốt sang thế giới bên kai, th́ chắc chắn ông chồng này sẽ được luật pháp sờ vào gáy, cho ngồi nhà đá mà đếm lịch. Rồi tương lai gia đ́nh và con cái sẽ như thế nào?
Một anh chồng đă thề quyết với bè bạn như sau :
- Tớ hứa từ nay sẽ không bao giờ đánh vợ nữa. Tốn kém lắm.
Mọi người đều ngạc nhiên:
- Sao lại tốn kém?
Anh chồng buồn sầu trả lời :
- Vợ tớ thích làm đẹp, tớ hoàn toàn đồng ư. Nhưng càng ngày cô ấy càng quá đáng. Hôm trước cô ấy hỏi ư kiến để đi xâm môi, tớ không đồng ư v́ từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ môi vợ tớ đă thật dễ thương rồi. Mua son ǵ tớ cũng chịu, chứ đi xăm nó hâm hâm tái tái, như miếng thịt trâu ôi, nh́n thấy mà ghê. Tớ cương quyết:
- Em mà xâm môi, anh nhất quyết sẽ không bao giờ hôn em nữa. Đồ thật c̣n chẳng ăn, ai lại ăn đồ giả.
Yên lặng được một thời gian, lần này cô ấy chẳng thèm hỏi han ǵ, qua mặt tớ luôn. Các cậu thấy đấy, cái mũi vợ tớ trước giờ vốn hênh hếch nh́n có duyên đáo để. Thế mà hôm nay cô ấy đem về tŕnh diện tớ một cái mũi dọc dừa thẳng tưng, chóp mũi c̣n cao hơn cả cái trán. Tớ mở tủ xem ngân quĩ th́ thấy thiếu mất một triệu rưỡi. Khổ quá! Đang dành tiền tính đổi cái xe đạp cà tàng cổ lỗ sắp thành sắt phế thải rồi. Cũng phải lên đời, chuyển hệ thành xe máy chứ. Tức quá, tớ gọi cô ấy lại, xáng cho nguyên một bạt tai. Của đáng tội, tớ đánh nhẹ thôi chứ đâu có mạnh tay. Lần đầu tiên kể từ khi cưới nhau, tớ đánh vợ tớ. Các cậu biết chuyện ǵ xảy ra không ? Cái mũi “mỹ viện” của cô ấy lệch sang một bên, nh́n giống như cục thịt thừa. Cô ấy soi vào gương mà cứ khóc thút thít khiến tớ ân hận quá. Nắn măi cũng không làm sao cho mũi ngay ngắn lại được. Đành phải chở vợ tớ tới mỹ viện, tốn thêm một triệu rưỡi nữa để họ chỉnh cái mũi lại như cũ. Tớ chỉ đánh vợ một lần duy nhất mà thôi, tởm tới già. Giận quá mất khôn. Tốn một lần chưa đủ hay sao mà lại muốn tốn thêm một lần nữa.
Kinh nghiệm sống sượng trên đây đáng cho mọi anh chồng vũ phu suy gẫm trong cung cách cư xử với chị vợ của ḿnh.
Làm thân đờn ông đă khó, c̣n làm anh “chồng giỏi chồng ngoan” lại càng khó hơn.
Và để kết luận, gă xin kể lại một mẩu chuyện như sau:
Hôm đó, một nhóm các cô gái đi tới câu lạc bộ “t́m bạn”, nơi mà người ta quảng cáo có rất nhiều chàng trai để các cô làm quen. Khi họ đến, người hướng dẫn nói:
- Chúng tôi có năm tầng. Các cô cứ đi theo thứ tự từ tầng một và có thể dừng lại bất cứ chỗ nào các cô thấy thích hợp.
Họ đi vào tầng một, thấy tấm biển với hàng chữ:
- Ở đây có những chàng trai thấp và chất phác.
Họ liền cười ồ và tiếp tục lên tầng hai. Tại tầng hai, họ thấy tấm biển với hàng chữ:
- Ở đây có những chàng trai thấp và đẹp.
Các cô thấy chưa đủ tiêu chuẩn, nên tiếp tục lên tầng ba. Tại tầng ba, họ thấy tấm biển với hàng chữ
- Ở đây có những chàng trai cao và chất phác.
Các cô muốn các chàng trai tốt hơn nên đi tiếp. Tại tầng bốn, họ thấy tấm biển với hàng chữ:
- Ở đây có những chàng trai cao và đẹp.
Các cô rất hào hứng v́ thấy càng lên cao, tiêu chuẩn càng tăng và chất lượng càng bảo đảm. Các cô thầm nghĩ:
- C̣n một tầng nữa, tội ǵ mà không lên.
V́ thế, các cô tiếp tục leo lên tầng năm. Tại tầng năm, họ thấy tấm biển với hàng chữ:
- Ở đây chẳng có chàng trai nào cả. Tầng này được xây chỉ để chứng minh rằng: Ở trên cơi đời này, không có cách nào làm cho phe đờn bà con gái được vừa ư cả.
Tất cả các cô đều chưng hửng, trố mắt nh́n nhau, vừa mệt lại vừa tức. Câu lạc bộ này quả thực là…đồ đểu, đồ tồi, đă chơi khăm các cô nàng một vố đau điếng
Đọc xong mẩu chuyện trên, gă đă phải mất trọn một đêm không ngủ, nằm vắt chân lên trán mà suy gẫm. Rồi sau đó, lồm cồm ḅ dậy, bắn một phát thuốc lào, tớp một ngụm trà nóng, rồi vỗ bụng cười…hề hề.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1589396&d=1590673429
ST. Cao Siêu
wonderful
05-29-2020, 11:16
73 năm cuộc đời, tôi đă chết từ năm 30 tuổi
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1589835&d=1590750818
22 tuổi, bạn tốt nghiệp đại học, v́ chuyên ngành của bạn không dễ t́m việc, mấy năm đầu bạn phải chạy xe ôm, giao hàng nhanh.
24 tuổi, bạn t́m được việc làm, công việc tiền lương cũng không cao, c̣n thường xuyên phải tăng ca đến tận đêm khuya.
30 tuổi, bạn kết hôn, đối tượng do bà mối giới thiệu, cha mẹ hỏi bạn có thích cô gái ấy không, bạn gật đại: "thích ạ."
73-nam-cuoc-doi-toi-da-chet-tu-nam-30-tuoi
33 tuổi, sức khỏe bạn càng ngày càng kém đi, tăng ca càng ngày càng ít, tốc độ thăng tiến cũng càng ngày càng chậm. Cô vợ được thiên hạ ban cho kia nói với bạn: "con gái ḿnh sắp lên mẫu giáo, song ngữ một tháng 6 triệu." Bạn nhíu mày, cô ấy không chịu được nữa, "con anh Lộc, một tháng 12 triệu ḱa!" "anh đă như vậy, anh muốn con anh cũng thất bại sao?!" bạn im lặng, trở về pḥng đưa vợ 12 triệu, tiền ấy bạn tính sinh nhật tự thưởng cho ḿnh bộ máy tính mới.
36 tuổi, con vào lớp 1. Thầy nói năm lớp một rất quan trọng, bạn cười nói, vâng vâng vâng, xin thầy quan tâm cháu dùm em, thầy thấy bạn chưa hiểu, chỉ cho bạn đường sáng: "phụ đạo một tháng khoảng.v..v." năm lớp sáu, cô nói cấp hai rất quan trọng, bạn cười nói:"vâng vâng vâng, em đang tính lên đóng tiền học thêm cho cháu."
Có một ngày về đến nhà, con bé nói với bạn: "ba, con muốn học piano".
Dù bạn không c̣n phân vân nữa, câu "ba hiện tại mua không nổi" những tháng năm này bạn đă nói nhiều, nhưng lần này vẫn không thể nói nên lời.
cũng may con gái tương đối hiểu chuyện, bé nói: "không sao đâu ba, không được th́ con học guitar cũng tốt." Bạn nh́n con gái ngoan, thấy vui vui trong ḷng.
46 tuổi, con gái học phổ thông ở một trường không tồi lắm.
một ngày nọ, bạn đang họp, nhận được điện thoại của giáo viên, trong điện thoại nói con bạn đánh nhau ở trường, mời phụ huynh lên trường giải quyết.
Bạn rụt rè xin cấp trên kém hơn bạn 5 tuổi cho nghỉ, tới trường lại bị thầy dạy dỗ một trận, "anh làm phụ huynh mà không biết dạy con", bạn cười cười, vâng vâng vâng.
49 tuổi, con gái lên đại học.
Chuyên môn con học, bạn nh́n vào chẳng hiểu ǵ. Bạn chỉ biết là công việc chắc chắn không dễ t́m, mà học phí lại cực cao.
một đêm nọ, bạn say khướt, về nói chuyện với con. Bạn nói những lời mà bạn từng rất ghét, "phải v́ công việc sau này mà nghĩ, chọn nghề nào hot, đừng làm theo ư con nữa."
Bạn và con từ nói chuyện thành căi lộn. Bạn phát hiện bạn già rồi, không căi lại con gái nữa. Bạn nói không lại con bé, chỉ có thể hét: "tao là ba của mày đó!"
con bé nh́n bạn, biết có tranh luận thế nào cũng vô ích, bạn không muốn nghe nữa. Khi con bé về pḥng, bạn nghe vọng lại một câu: "con không muốn sống giống như ba."
Bạn không biết sao lại ngồi khóc, 50 tuổi đầu ngồi khóc.
chắc là do rượu cay quá, có phải không?
chắc là do rượu cay quá rồi.
55 tuổi, con gái đi làm, dường như đă cảm thông với bạn một chút. 56 tuổi, con gái kết hôn.
bạn hỏi con có thích cậu trai kia không. Con bé quả quyết: "thích ạ." Bạn rất vui mừng.
60 tuổi, vất vả cả một đời, bạn muốn đi du lịch một chút.
Nửa kia đă bên bạn 30 năm qua, nhưng bạn vẫn thế thích cô ấy hay không cũng không rơ.
Bạn và cô ấy bắt đầu tính đường đi du lịch. Đă nhiều năm như vậy, cả hai vẫn bất đồng, vẫn căi nhau. Rồi đâu cũng vào đấy, tất cả đă chuẩn bị xong, th́ con gái nói: "ba má, chúng con bận rộn quá, giúp chúng con trông con nha?". Bạn rút vé máy bay, lại về như 30 năm trước.
70 tuổi, con của con gái cũng đă khá lớn, không cần mỗi ngày trông nom nữa. Bạn quyết định nói:"nhất định phải đi chơi một chuyến." Thế nhưng cây gậy trong tay chỉ có thể giúp bạn đi xuống vườn hoa dưới lầu mà thôi.
73 tuổi, bạn nằm trên giường bệnh viện, tỉnh lại sau hôn mê, xung quanh đầy người, bạn mơ mơ màng màng trông thấy bác sĩ lắc đầu, người chung quanh thần sắc trang nghiêm.
Bạn nhận ra, bạn sắp chết rồi.
bạn không có chút sợ hăi.
bạn đột nhiên tự hỏi,
ta thực ra đă chết từ lúc nào?
bạn nhớ đến hôn lễ năm 30 tuổi,
hóa ra, lúc đó, bạn đă chết rồi.
Trước lúc lâm chung 3 giây, 73 năm cuộc đời bạn tua ngược lại về trước, 1 giây, 2 giây trôi qua, mặt bạn không chút cảm xúc.
Giây thứ 3, bạn đột nhiên cười.
Đó là năm 15 tuổi, bạn trông thấy một cậu bé đang ngậm một ổ bánh ḿ, đeo cặp đi theo một đám học sinh khác. Cậu bé ấy đi qua ban công cô bé nhà bên, hướng mắt nh́n về phía cửa sổ.
Đó là cô bé mà bạn thầm thương năm 15 tuổi,
Bạn nghĩ không ra nàng trông như thế nào, bạn cố gắng nhớ lại.
3 giây trôi qua, người bên cạnh đột nhiên gào khóc, bạn rơi vào màn đêm không hay.
Trần Hồng Hạnh.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1589836&d=1590751260
wonderful
05-30-2020, 12:00
Cần hay không một lời xin lỗi?
Có những điều, người khác kể, bạn có thể hiểu, nhưng chỉ đến khi chính bạn là người trải nghiệm, bạn mới thật sự cảm nhận trọn vẹn cảm xúc nhất.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1590440&d=1590839843
Có gia đ́nh kia, người cha làm lính cứu hỏa. Trong một lần thực hiện nhiệm vụ, đă hi sinh thân ḿnh v́ nạn nhân. Vụ việc đau buồn chưa dừng lại ở đó. Khi truyền thông vào cuộc, họ đă đưa tin rằng v́ người đội trưởng lính cứu hỏa – cũng chính là người cha trong gia đ́nh ấy – v́ quyết định sai lầm của ḿnh mới khiến bản thân và cả những người cấp dưới khi ấy cũng bỏ mạng theo. Mọi người lúc đó đều rất phẫn nộ, gia đ́nh của những người cấp dưới đó đă trực tiếp đến gia đ́nh của ông và luôn miệng nói với hai đứa con trai của người trưởng nhóm lính cứu hỏa rằng họ là con của kẻ sát nhân. Người mẹ v́ không chịu nổi áp lực dư luận, đă tự tử. Hai đứa con trai sau đó cũng mất tích.
Vài năm sau, một trong hai đứa con đă minh oan lại được vụ án của cha ḿnh. Người đưa tin truyền thông năm đó, đă bị phạt theo quy định. Nhưng điều đáng buồn là dư luận, không ai lên tiếng xin lỗi cho những lỗi lầm năm xưa. Họ chỉ quan tâm xem người đưa tin sai lúc ấy, bị phạt như thế nào.
Nếu ai đă từng xem phim "Pinochino" của Hàn Quốc, hẳn sẽ biết câu chuyện kể trên chính là nội dung của bộ phim này.
Thừa Hoan t́nh cờ biết đến bộ phim này qua cô bạn ở cùng pḥng trọ với ḿnh. Khi xem tới khúc đứa con trai gào khóc luôn miệng nói rằng cha ḿnh vô tội, cô đă bật khóc nức nở. Nhưng khi xem đến lúc vụ án người cha được minh oan, mặt cô lại không thể hiện một chút cảm xúc ǵ. Người bạn cùng pḥng xem cùng cô khi ấy đă rất ngạc nhiên, v́ sao cô đến một chút vui mừng cũng không có?
Cô ấy đâu biết rằng, Thừa Hoan đă xem đến lặng người. Dường như cô không c̣n nhớ kết thúc phim như thế nào nữa. Cô chỉ c̣n đắm ch́m trong hồi ức của chính ḿnh.
Năm ấy, cô đă từng đứng ra bảo vệ một người bạn của ḿnh bị bắt nạt. Người bắt nạt bạn của cô, ngoại trừ bạn ấy ra c̣n nhiều người khác nữa, trong đó có một người là bị bắt nạt thảm nhất. Bạn của Thừa Hoan, sau khi thoát khỏi ṿng vây bị bắt nạt, liền muốn giúp đỡ người bạn kia cũng thoát khỏi ṿng vây giống như ḿnh. Tiếc là cậu ta lại không có đủ dũng khí để tự ḿnh làm việc đó. Câu chuyện sau đó lại lan đến tai mẹ người bạn bị bắt nạt thảm nhất kia. Và rồi người chuyên bắt nạt kẻ khác cũng biết việc này.
Ngày ấy, trong giới học sinh của Thừa Hoan, điều cấm kỵ nhất là ân oán giữa học sinh với nhau mà lại lôi phụ huynh vào cuộc. Ai làm việc đó, không chỉ bị xem là kẻ mách lẻo, mà c̣n bị khinh v́ hèn nhát.
Quá sợ hăi trước khi vụ việc mách lẻo bị bại lộ, người bạn ấy của Thừa Hoan đă chủ động đến gặp kẻ chuyên bắt nạt kia, và bảo rằng chính Thừa Hoan đă làm việc này. Vụ việc sau đó được phát tán rộng khắp cả lớp qua lời truyền miệng của đám học sinh. Khi Thừa Hoan biết chuyện, th́ ḿnh đă trở thành nữ phản diện hot nhất lớp.
Không ai tin lời Thừa Hoan nói, và rồi Thừa Hoan cũng dần hiểu ai là người đă đổ vấy tội cho ḿnh. Một người bị chính người bạn thân nhất của ḿnh, lại là người đă từng là nạn nhân của vụ việc bắt nạt chỉ chứng, không tin người bạn thân ấy của Thừa Hoan th́ c̣n ai? Có ai lại đi làm chứng giúp một người đă bắt nạt ḿnh? Nghĩ tới đă thấy vô lư.
Cái cảm giác bỗng dưng trở thành "quái vật" trong mắt người khác, thật sự rất khó chịu. Thừa Hoan có thể cảm nhận được mọi sự ghê tởm của mọi người dành cho ḿnh khi đi đến đâu người ta né như né tà đến đó. Mọi hành động của Thừa Hoan, đều bị soi mói. Thừa Hoan làm tốt, mọi người sẽ ào ào bảo rằng giả tạo. C̣n làm không tốt, sẽ bị nói đây là bản chất.
Tính Thừa Hoan trước giờ vẫn luôn trầm nay lại càng trầm hơn. Dường như là người câm, không nói chuyện với ai và cũng không muốn nói với ai hết. Chỉ c̣n lại số ít vài người bạn thân thật sự của Thừa Hoan, luôn cố gắng tṛ chuyện cùng cô. Họ sợ cô trầm cảm.
Nhưng rồi, mọi chuyện dần phai nhạt theo thời gian. Mọi người đều không đủ kiên nhẫn để bàn tán mỗi một vấn đề khi mà nó chỉ măi dừng lại ở điều mà ai cũng biết. Dần dần, họ bắt đầu quên lăng, và những thứ mới mẻ hơn, hấp dẫn hơn lại trở thành chủ đề mới để mọi người buôn dưa lê về nó.
C̣n với Thừa Hoan, thời gian lại là liều thuốc giúp cô h́nh thành nên kháng thể. Nỗi đau vẫn c̣n đó, mỗi khi nhớ về vẫn vẹn nguyên cảm xúc như ngày nào. Nhưng chỉ cần không cố nhớ, th́ vẫn có thể cảm nhận được dư vị xung quanh. Không như lúc đầu, uất ức quá lại trở nên vô cảm.
Sau đó, mọi người cũng dần biết được sự thật. Người đưa ra lời đính chính, chính là người bị bắt nạt thảm nhất năm đó. Chỉ là khác với tưởng tượng của Thừa Hoan, rằng ḿnh sẽ nhận được lời xin lỗi cùng sự chào đón của mọi người. Nhưng không. Khung cảnh ấy không bao giờ xuất hiện. Đơn giản là v́ không ai muốn thừa nhận lỗi lầm của ḿnh, nhất là những chuyện "chạy" theo đám đông như thế.
Nhưng Thừa Hoan của ngày hôm nay, giờ c̣n có thể như ngày trước, ngồi ôm hi vọng chờ thời khắc minh oan của ḿnh đến hay sao?
Sau ngần ấy chuyện, Thừa Hoan đă không c̣n là Thừa Hoan của năm xưa. Ân oán cũ, cô không tính toán, cũng không muốn tính nữa. Chỉ biết trách ḿnh tin lầm người, kết lầm bạn, nên dẫn đến kết cục như hôm nay.
Sau này, có người từng hỏi Thừa Hoan rằng, tại sao lúc đó cô lại không minh oan cho chính ḿnh, mà lại chờ người khác làm việc đó? Nếu thế, việc cô chịu oan ức là đúng rồi.
Đối với câu hỏi trên, cô chỉ lặng im mỉm cười từ chối đưa ra ư kiến.
Bản thân mỗi người đều tự có cho ḿnh một đáp án. Cá nhân cô đă từng nghĩ rằng đó chỉ là nỗi sợ nhất thời của bạn thân ḿnh, sẽ đến lúc bạn cô không c̣n sợ nữa, và sẽ minh oan cho ḿnh. Cô đă chờ, chờ rất lâu, nhưng cuối cùng lại không chờ được ngày người bạn thân đó làm sáng tỏ vụ việc. Cô cũng đă từng có suy nghĩ muốn vạch mặt người bạn thân đó, làm rơ chân tướng. Nhưng cô lại nhận ra rằng, sự việc để càng lâu, trái tim càng nguội lạnh. Làm được điều đó th́ sao? Oan khuất được giải, nhưng những tổn thương đó, có cách nào để nó biến mất? Nếu đă vậy, chi bằng để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Sau này, khi lớn hơn, Thừa Hoan mới hiểu rằng, ḷng tốt với một người không bao giờ là đủ. Cho đi nhưng đừng mong sẽ nhận lại được những ǵ ḿnh muốn. Nếu muốn cho đi một điều ǵ đó, hăy cứ đơn giản là cho đi thôi. Quá trông mong sẽ chỉ khiến bản thân thêm thất vọng, và nhận lấy tổn thương về ḿnh.
Có vẻ đây là một cái kết buồn cho một cô gái đă từng sống quá tốt và thiện lương, giờ đây lại không muốn tiếp tục làm điều ấy nữa v́ sợ sẽ lập lại vết xe đổ của ḿnh năm xưa. Nhưng không, câu chuyện năm ấy cô từng trải đă dạy cô nhiều bài học sâu sắc, trong đó đáng nói nhất chính là cách nh́n sự việc trực quan nhất có thể về ư kiến đám đông trước một vấn đề nào đó.
Và cô đă dùng chính bài học ấy để cứu sống cuộc đời một người bạn thân khác mà cô kết bạn sau này. Cô đă dùng chính sự thấu hiểu của ḿnh khi bị người khác xa lánh trong khi ḿnh chẳng làm ǵ nên tội để truyền đạt sự thông cảm, gần như là chút hơi ấm khi nói chuyện điện thoại cùng người bạn đang muốn tự tử v́ bị mọi người kỳ thị giới tính thứ ba – vốn được xem là một căn bệnh trong tư tưởng của nhiều người cách đây nhiều năm về trước.
Giờ đây, cô ấy đang trong quá tŕnh làm nghiên cứu sinh về mảng tâm lư trị liệu. Ước mơ của cô ấy, chính là muốn giúp mọi người có thể chữa được những căn bệnh về tinh thần – điều mà không loại thuốc nào có thể chữa được.
Chương cũ về cuộc đời cô đă khép lại. Và chương mới đang được mở ra...
Huỳnh Nhật Khánh
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1590441&d=1590839958
wonderful
05-31-2020, 13:06
Đàn ông và món nợ đồng lần.
Nợ đồng lần được hiểu nôm na là món nợ cùng lần lượt như nhau, trước sau rồi ai cũng có, cũng phải làm, phải chịu hoặc phải trải qua. Cha mẹ phải vất vả v́ con, đến đời con lại vất vả v́ cháu ...và cứ thế hết đời này sang đời khác ...Có khi vất vả quá người ta than : "Không biết kiếp trước tao nợ ǵ mày mà bây giờ đời tao khổ thế ...".
Người đời thường nói: chồng - con là nợ đồng lần. Chỉ có đàn bà mới mang trong ḿnh món nợ đồng lần ấy. Nhưng không, đàn ông cũng mang món nợ đồng lần nặng nề không kém.
***
V́ mang nợ đồng lần, nên đàn ông họ phải gánh vác trách nhiệm, đôi khi một cách âm thầm, lặng lẽ, đó là trách nhiệm về gia đ́nh, về bố mẹ, về con cái, có khi xa hơn nữa là về xă hội... Họ biết trách nhiệm ấy là cái "nợ đồng lần" của cuộc đời, chẳng cần than văn, có khi cũng chẳng cần sẻ chia, cứ ngày này qua ngày không ngừng nổ lực, phấn đấu để mang đến sự an yên, hạnh phúc cho những người ḿnh yêu thương.
V́ mang nợ đồng lần, nên đàn ông họ hiểu thế nào là t́nh yêu, là t́nh thân, là gia đ́nh... Họ không c̣n ngây ngô để chạy theo những cuộc t́nh trai gái cuồng si, họ cũng không bị hấp dẫn bởi những nhục dục thể xác luôn lởn vởn xung quanh, làm cho bản năng đàn ông mất kiểm soát. Bởi họ phân biệt được, tiệc tùng rồi cũng tàn, t́nh yêu trai gái thoáng chốc rồi cũng nhạt phai. T́nh yêu là quan trọng đấy nhưng nó chỉ là một phần của cuộc sống chứ không phải là tất cả, có hay không có đi chăng nữa th́ cuộc sống vẫn phải duy tŕ, tồn tại để gánh vác món nợ đồng lần.
V́ mang nợ đồng lần, nên đàn ông họ phải gắn kết trách nhiệm nuôi dưỡng con cái và hướng dẫn chúng cách trải nghiệm cuộc sống, niềm vui của sự trưởng thành. Bởi đa số đàn ông thời nay đều hiểu rằng, trách nhiệm nuôi dạy con cái không phải là của riêng người mẹ, họ không thể chăm chú vào việc làm ăn, lo cho vấn đề kinh tế mà quên mất trách nhiệm của ḿnh với gia đ́nh con cái. Con hư không phải tại mẹ nữa, mà con hư c̣n phải tại ba.
V́ mang nợ đồng lần, nên đàn ông họ không c̣n mơ mộng xa xôi, viễn vông, sáo rỗng...mà họ nh́n đời rất thực tế, đơn giản và bao dung. Bởi cuộc đời này vốn dĩ đă quá phức tạp rồi, người với người ganh ghét, thù oán...rồi cũng chẳng được ǵ. Ra ngoài đường, bè th́ không thiếu, mà bạn t́m măi chẳng ra, huống hồ mong ước có một người bạn chân t́nh. Chỉ có một nơi để đi - về, đó là nhà. Có những người để yêu thương, đó là gia đ́nh, có được cả hai, đó là hạnh phúc, nên đàn ông luôn mang món nợ đồng lần nặng nề trên vai là thế.
Có rất nhiều món nợ đồng lần mà mỗi người đàn ông đều phải gánh vác như: món nợ ân t́nh giữa người với người, hay những món nợ lớn lao vô h́nh khác mà cả đời chẳng bao giờ trả được và kể cả những món nợ nhỏ nhoi, tủn mủn mà có khi tặc lưỡi cho qua...
Đấy, c̣n ai bảo chỉ có đàn bà mới mang món nợ đồng lần nhỉ!.
Lê Quư Hoàng
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1591084&d=1590930744
wonderful
06-01-2020, 13:13
Ăn Hột Vịt Lộn Không Khác Ǵ Ăn Bào Thai.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1591667&d=1591017082
Cách đây cũng gần 10 năm trước tôi đang làm công ty vận tải cho bà cô ở Ḥn Đất - Kiên Giang
Vào một buổi tối nọ tôi cùng với mấy anh tài xế trong công ty ăn lẩu ḅ .
Khi ăn gần hết bữa lẩu th́ có anh tài xế nảy sinh sáng kiến là mua thêm 10 trứng vịt lộn đập bỏ vào nồi lẩu , uống rượu lai rai , vừa rẻ , vừa ngon , vừa bổ dưỡng , ai cũng tán thành ư kiến đó , tôi cũng vậy .
Nhưng khi anh ấy mang hột vịt lộn về và thao tác đập bỏ vào nồi lẩu , tôi không c̣n dám ăn nữa .
Trước tiên anh ta lắc đều trứng vịt . Rồi sau đó đập 1 phát tách đôi quả trứng ra làm cho phần trứng bên trong rơi xuống nồi nước lẩu đang sôi ùn ụt . Máu đỏ tươi , con vịt con nhúng nhích , nhúc nhích , bị nước sôi đun nấu làm cho nó càng vùn vẩy mạnh hơn nữa trong vài giây rồi chết hẳn . Tôi như chết lặng tự lúc đó , tự hứa với ḷng rằng sẽ măi măi không bao giờ ăn món ăn thiếu sự từ bi như thế nữa .
Đêm đó sau khi nhậu say tôi ch́m sâu vào giấc ngũ , tôi mơ thấy ḿnh bị trúng gió và chết đi ở tuổi 21 .... Nhưng rất may mắn là sau khi chết tôi lại được tái sinh ( đầu thai ) liền . Những tháng ngày c̣n nằm trong bào thai tôi vô cùng mong mỏi được có lại sự sống , có thể sớm thấy được ánh mặt trời , thế nhưng vào cái ngày định mệnh mà tôi sắp được chui ra .
Tôi không biết lúc đó ḿnh ( đầu thai ) thành con người hay con vật nữa ?
Bỗng tự nhiên đất trời rung chuyển , cái thứ bao bọc thân tôi bị xé toạt ra , tôi bị rơi vào cái nồi nước sôi ùn ụt để làm thức ăn ngon cho những người đam mê ăn uống , tôi nóng lắm , tôi cố vùng vẫy , nhưng tôi đành bất lực và chịu nước sôi luộc chính cơ thể non nớt của ḿnh , tôi bắt đầu chết đi trong sự đau đớn tột cùng .
Tôi lại tiếp tục được tái sanh ( đầu thai ) thêm lần nữa và lần này cũng y như lần trước nhưng có điều bị luộc chính từ bên trong , không bị đập ra , mà nằm bên trong để cảm nhận cái nóng từ từ , đến khi tôi không c̣n chịu được nữa th́ tôi bổng giật ḿnh tỉnh giấc , người tôi ước lả mồ hôi , cơ thể tôi nóng bừng , h́nh như là tôi đang bị sốt , sốt rất cao nên bị mơ sảng th́ phải .
Cổ họng tôi khô rát v́ lúc trong mơ tôi cũng có gào thét rất dữ dội v́ đau đớn
Ngồi một ḿnh trong đêm thanh vắng , tôi chợt suy tư về nhiều thứ
Tại sao chỉ v́ miếng ăn mà con người chúng ta lại tàn ác với các loài động vật như vậy ?
Có rất nhiều thứ để chúng ta ăn mà
Đâu phải chỉ có món hột vịt lộn mới nuôi sống được mạng chúng ta đâu ?
Suy nghĩ miên mang hồi tôi thiếp đi hồi nào không biết .
Tôi lại tiếp tục nằm mơ nữa lần này tôi gặp một bà già ngồi cầm nón lá bên đường , bà ta vẫy tay xin tôi quá giang 1 đoạn , tới nhà ......bà cám ơn tôi và bảo tôi chờ bà chút ....!!!
Rồi bà bước vào trong sách ra 1 bọc hột vịt đưa cho tôi và nói : bà không có ǵ cho cháu , chỉ có ổ vịt nhà bà đang ấp hơn 10 ngày , con nhỏ cũng vừa ăn , cháu hăy mang về luộc ăn đi .
Tôi liền từ chối và kêu bà hăy để cho vịt mẹ ấp tiếp đi , con không bao giờ ăn hột vịt lộn nữa đâu , tội lắm bà ơi .
Bà ta cười và bước vào nhà .....bên trong nhà bà nói vang ra 1 câu :
Nếu con có ḷng từ bi với các loài súc sanh như vậy
Th́ kiếp sau con sẽ không bị đoạ vào súc sanh đâu .
Tôi nghe cũng thấy là lạ bà ta đang nói ǵ vậy ? ( v́ lúc đó tôi chưa hiểu Phật pháp ) tôi liền bước vào nhà để hỏi bà cho rơ , nhưng khi bước vào th́ trong nhà chẳng có ai ?
Bọc trứng vịt lộn lúc năy cũng chỉ là cái bọc đựng 8 trái mận sữa trắng tinh.
Ngôi nhà trống lóc chẳng có nuôi con vịt nào ?
Tôi ngồi xuống đó và suy ngẫm hồi lâu nhưng vẫn không hiểu ǵ ?
Đến khi điện thoại báo thức reo lên tôi mới biết ḿnh vừa tiếp tục nằm mơ nữa .
Sáng thức giấc tôi cũng suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu ǵ ? Cho đến ngày hôm nay tôi có duyên gặp được Phật pháp , hiểu được Phật pháp , nên mới hiểu thế nào là : nhân quả , nghiệp báo , tái sinh , luân hồi .
Thanh Tâm.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1591669&d=1591017162
wonderful
06-02-2020, 14:08
Xấu dây nhưng tốt củ.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1592146&d=1591106832
Chiều Thứ Sáu mới vừa lănh lương, tôi tắm rửa sạch sẽ mặc đồ đẹp xách xe đi… t́m vui.
Cuộc đời ở xứ này vui nhứt là cuối tuần. Tôi ghé quán kiếm ǵ ăn dằn bụng, trước khi lao vào cuộc vui (có khi kéo dài tới sáng).
Gặp chị Bạch Lê đang ngồi ăn một ḿnh, tôi xáp lại ngồi chung tán láo cho vui.
Tôi quen chị Bạch Lê lâu rồi, chắc cũng hơn mười năm về trước, lúc đó chị mới vừa ly dị chồng, chị buồn đi chơi lang thang gặp tôi. Tôi với chị hạp t́nh hạp tánh hạp đủ thứ. Chị giống tôi ở chỗ sống hôm nào biết hôm đó, c̣n ngày mai… tính sau.
Kiểu người mà dân ở đây nói là sống “from paycheck to paycheck”.
Tôi độc thân không nói làm chi, bà này có hai con vậy mà cũng “kệ”, ly dị xong thằng con trai theo cha về ở với bà nội, đứa con gái theo mẹ về nhà ông bà ngoại, má chị nuôi giùm con chị, bà nói mày lông bông cái thân lo chưa xong, con nhỏ theo mày lớn lên có nước đi “móc bọc”.
Chị Bạch Lê làm nail, nhà chị mấy anh em đều làm nail, má chị nói không có cái nghề nào dễ như làm nail, chỉ nội tiền tip ăn không hết.
Mấy anh mấy chị của chị ai cũng có tiệm, chỉ ḿnh chị là đi làm công. Chị làm đủ tiền xài là được rồi chớ không mong làm giàu làm có ǵ với ai.
Chị của chị là chủ tiệm nên chị ỷ y, muốn làm th́ làm muốn nghỉ th́ nghỉ, vui làm, buồn… nghỉ đi chơi. Má chị nói, mày làm cho người ta chắc bị đuổi lâu rồi.
Ăn xong tôi rủ chị Bạch Lê lên ṣng bài chơi, mấy tuần nay tôi không có đi lên đó nên giờ thấy nhớ… ông tây bà đầm.
Lúc trước tôi hay chơi xập xám bảy lá, giờ th́ mê baccarat mau ăn mau thua. Chị Bạch Lê th́ đánh poker 3 lá, chị mê bonus có khi hên đặt mười đồng trúng năm trăm.
Đánh tới nửa đêm th́ tôi với chị thua sạch túi, xui quá, lâu lắm mới tới ṣng bài mà cũng c̣n… xui.
Tôi rủ chị tới nhà anh T́nh ngủ sáng về. Tôi gọi điện thoại cho anh T́nh, anh okay, cửa nhà anh lúc nào cũng rộng mở.
Anh sống với đứa con gái chừng mười sáu tuổi. Hai cha con ở trong căn nhà nhỏ hai pḥng ngủ, vợ anh bỗng dưng mê người t́nh tóc vàng mắt xanh dẫn nhau đi về nơi xa lắm.
Anh kể tôi nghe, anh nói anh năn nỉ chị hết lời mà chị vẫn bỏ đi… theo tiếng gọi của cái ǵ không biết.
Tôi mê cờ bạc, giờ thua hết tiền thấy đói bụng, anh luộc ḿ gói cho tôi và chị Bạch Lê ăn. Ḿ gói anh làm ngon hơn ḿ ngoài tiệm, anh để thêm chút giá, cho thêm hành, ḅ viên, thịt bằm, ngon hết biết.
Tôi nói tôi và chị Bạch Lê ngủ trên ghế sofa, phiền anh cho mượn cái mền mỏng là được rồi. Anh hỏi hai người nằm ngủ như vậy có được không. Tôi nói được, ngủ tới sáng không hề có ǵ xảy ra. Chị Bạch Lê gơ đầu tôi, ai mà không biết mày là thái giám.
Thỉnh thoảng tôi cũng nằm ngủ trên ghế sofa, nhưng thường ngủ một ḿnh, tối nay ngủ “hai ḿnh”.
Hai người nằm xoay ngược đầu nhau, nghĩa là bàn chân của người này sẽ đưa vô ngay mặt của người kia.
Mặc dù tôi không bị hôi chân, hôi mùi vớ nhưng cũng lịch sự đi rửa chân cho thơm trước khi ngủ. Tôi nhắc khéo chị Bạch Lê, chị nói chân tao thơm như vầy mà mày cũng bắt tao đi rửa.
Nằm chút xíu là chị Bạch Lê ngáy kḥ kḥ, lần đầu mới thấy đàn bà ngủ cũng ngáy. Tôi trằn trọc ngủ không được, không phải v́ lạ nhà hay v́ có người đàn bà nằm cạnh bên, chắc tại v́ thua hết tiền, suy nghĩ không biết lấy ǵ xài hai tuần sắp tới đây.
Anh T́nh cũng khó ngủ rọ rạy suốt đêm, chút xíu là nghe anh đi vô nhà tắm, chút xíu là anh đi ra tủ lạnh rót sữa uống. Cha này già mà c̣n uống sữa.
Đi ngang anh ṭ ṃ đưa mắt nh́n, chắc là hồi nào tới giờ anh chưa từng thấy trai gái nằm ngủ chung trên ghế sofa như thế này.
Buổi sáng thức dậy rủ nhau đi ăn. Anh T́nh ghé vô quán “Phở 75”, tôi không chịu nói thôi ḿnh vô quán “Phở 54” đi.
Anh T́nh ngạc nhiên:
– Ủa sao vậy? Lúc trước mày ca tụng quán này dữ lắm mà, mày từng làm ở đây phải không?
– Bữa trước tui đi ăn, ổng bả miệng lưỡi khen tui lúc rày thấy có vẻ bảnh bao hơn hồi đó. Tưởng sao, ḿnh móc tiền trả ổng cũng lấy, chưa từng thấy ông chủ quán nào như cha này, ai đời, người làm cũ của ḿnh tới ăn mà cũng tḥ tay lấy tiền.
Anh T́nh cười gịn không nói ǵ, chắc là anh nghĩ không có ǵ sai trái khi ông chủ cũ tính tiền ăn của người làm cũ.
Chị Bạch Lê nói theo cho tôi vui. “Ừa, cha này hơi kẹo”. (Tôi thích chị Bạch Lê ở chỗ đó, biết cách nói vuốt đuôi cho người ta vui). Tôi sẵn dịp kể cho anh T́nh nghe chuyện trước đây có thời tôi đi làm quán phở.
Hồi đó mới qua, tui kiếm việc ǵ làm tạm kiếm tiền mua xe. Thấy quán phở của “ông 75” đang cần người làm, tui vô xin đại dù chưa có kinh nghiệm bưng bê. Lúc đó cũng có một thằng mới qua cỡ tuổi tui vô xin việc làm. Ông chủ mướn cả hai. Ổng nói tui mặt mày sáng sủa đẹp trai hơn thằng kia, cho tui đứng phía trước lấy order, thằng kia làm dưới bếp rửa chén.
Anh T́nh tṛn mắt, mày đẹp trai?
Th́ đẹp hơn thằng đó. (Có thể nói cách khác là tui xấu ít hơn nó).
Mà anh có biết tại sao là “Phở 75” không.
Khách nào vô cũng nghe ổng khoe cái sự tích ngày xưa ổng tới Mỹ chỉ với chiếc quần xà lỏn.
Ổng nói hôm 30 tháng Tư tôi đi ra bến tàu, thấy người ta chen lấn xuống tàu t́m đường di tản, tôi chẳng biết ất giáp ǵ thấy người ta đi, ḿnh đi theo.
Tới Mỹ không tiền bạc, không chữ nghĩa, có nghề phụ bếp quán phở nên xin vô quán phở làm.
Được một thời gian học được nghề, có chút vốn hai vợ chồng nhảy ra mở quán.
Người ta th́ “Phở Tàu Bay”, “Phở 54”, “Phở 79”, ḿnh qua đây năm 75, thôi lấy tên quán là “Phở 75” làm kỷ niệm cho con cháu nhớ đời.
Người ta nói “có gan làm giàu” thiệt đúng. Vợ chồng tôi mà không liều mạng làm gan mở quán th́ tôi làm sao có tiền mua xe “mẹc xơ đéc”. (ở đây người ta nói mơ xí đ́, cha này qua đây đă lâu mà cũng cứ c̣n mẹc xơ đéc.
Biết mà, nh́n quán khách đông nườm nượp, ai không biết vợ chồng ông tối nào cũng chong đèn đếm tiền mệt nghỉ.
Chồng th́ mê xe, vợ th́ mê hột xoàn. Ngồi tính tiền quán phở mà bà đeo vàng đỏ tay, lâu lâu đưa bàn tay lên ngắm hạt xoàn.
Bà nói trong đời chị mê nhất là hạt xoàn, ngồi ngắm nó lấp lánh sắc màu hàng giờ không biết chán).
Rồi sao mày nghỉ làm?
Làm đâu được chừng ba tháng, có thằng cha con mẹ nào khó chịu, “complain” với ông chủ là tui lấy order mà cái mặt sao mà buồn quá, không khi nào thấy nó cười.
Anh T́nh với chị Bạch Lê cười ha hả. Ai có đi làm waiter nhà hàng th́ biết, có nhiều quư ông quư bà khách hàng thượng đế thật là dễ ghét.
Quán đông ồn ào, ḿnh đứng chờ cả buổi cũng chưa lựa được món ăn, ḿnh bỏ đi kêu lại mắng vô mặt sao không đứng chờ.
Hôm nào xui xẻo, gặp ngài thượng đế như vậy mà biểu tui cười.
Rồi mày bị ổng đuổi?
Không, chưa đuổi, cho thằng dưới bếp lên lấy order, tui đổi chỗ của nó xuống bếp rửa chén. Làm được chừng ba tháng th́ bị đuổi v́ tui rửa chén sạch quá.
Anh T́nh cười gịn, chị Bạch Lê th́ hiểu tôi bị đuổi v́ rửa chén lâu quá. Tôi rất ghét ai rửa chén không sạch.
Tôi đă từng thấy cô người làm rửa ly trong quán cà phê, cô nàng nhúng cái ly dơ vô bồn chứa nước xà bông, cô lấy ra nhúng vô bồn nước sạch, xong, cô rửa cái ly chớp nhoáng chưa đầy một phút.
Nh́n cô rửa ly mà tôi thấy ớn chè đậu. Nhưng ở nhà hàng quán ăn th́ người ta cần người làm cho nhanh cho lẹ, chén bát nh́n có vẻ hơi sạch là được rồi cần chi phải sạch bóng.
Hôm cho tôi nghỉ ông chủ kêu tôi lên nói văn hoa, anh nghĩ là chú mày nên t́m việc ǵ khác mà làm, chứ cái việc rửa chén anh thấy chú mày không thích hợp. (Đâu cần phải ăn nói lịch sự quá vậy cha).
Kỳ lănh lương sau tôi rủ chị Bạch Lê tới nhà anh T́nh “nhậu”. Tôi lănh phần đứng bếp lo mồi. Tôi làm món lẩu ḅ, món này dễ nhất trên đời, hầm xương lấy nước ngọt bỏ vô nồi lẩu.
Chuẩn bị thịt ḅ, tôm lột vỏ, cá phi lê, mực, con chem chép, rau sống xà lách, bánh tráng, luộc chút bún, xong, dễ ẹc.
Trong khi chờ tôi chuẩn bị bữa nhậu, chị Bạch Lê và anh T́nh ngồi hát karaoke. Chị Bạch Lê rất mê hát, hồi nhỏ chị từng mơ lớn lên làm ca sĩ. Chị nói nếu ở Việt Nam, chị sẽ đi thi hát “Solo cùng Bolero”.
Có lần má chị hỏi tôi có biết Bạch Lê hát cải lương Hồ Quảng không. Ca sĩ th́ họa may tôi biết chớ nghệ sĩ hát cải lương th́ tôi chịu. Má chị nói lúc bà mang bầu coi cải lương tuồng “Bao Công xử án Quách Hoè”, cô đào Bạch Lê đóng vai “Quách Hải Thọ” thiệt là hay xuất sắc.
Cho nên đẻ chị ra bà đặt tên chị là Bạch Lê, mong chị sau này sẽ nổi tiếng như cô đào hát cải lương.
Nhưng chị Bạch Lê không thích hát cải lương, chị thích hát tân nhạc, mà thích nhất là nhạc Bolero.
Ăn xong hai người kéo nhau ra hát tiếp, bỏ tôi một ḿnh dọn dẹp. Chị Bạch Lê hát anh T́nh ngồi kế bên, lâu lâu giả bộ say rượu đặt bàn tay lên đùi của chị Bạch Lê.
Chị Bạch Lê miệng th́ hát mắt ngó màn h́nh nhưng cũng biết có người đặt bàn tay lộn chỗ lên đùi của ḿnh, chị nhẹ nhàng đẩy bàn tay lông lá ra chỗ khác. Tôi vừa rửa chén vừa liếc nh́n trộm hai người, thấy tức cười không nhịn được hỏi anh T́nh đang mơ ǵ đó.
Chị Bạch Lê hỏi tôi nghe chị hát có hay không, chị muốn làm một cái “cờ líp” bỏ lên YouTube cho thiên hạ lé mắt chơi.
Ḿnh tự quay “cờ líp”, tự hát, rồi tự bỏ lên YouTube kiểu như ca sĩ “Lệ Rơi” năm xưa, ḿnh sẽ nổi tiếng mà không tốn tiền.
Tôi thấy nhan sắc của chị Bạch Lê chỉ trên trung b́nh một chút xíu, c̣n giọng hát th́ cũng na ná như trăm ngàn giọng hát đang tràn ngập trên YouTube, tôi thành thật góp ư cùng chị.
Nếu giọng hát của ḿnh không có ǵ đặc biệt nổi trội, th́ phần “h́nh” ḿnh làm sao cho gây được sự chú ư của thiên hạ. Chị định hát bài ǵ?
Chị đang thích bài “Người t́nh không đến”
Bài hát này th́ tôi biết, đang “hot”, từ ca sĩ hải ngoại cho đến ca sĩ trong nước, từ ca sĩ ngôi sao cho đến ca sĩ hát đường phố bán kẹo kéo xúm nhau hát bài này.
Chị có áo dài không?
Có một cái nhưng không có quần
Anh T́nh ôm bụng cười khùng khục, chắc anh cũng biết cái vụ cô ca sĩ Mỹ mặc áo dài Việt Nam mà không mặc quần.
Bữa nay mập, cái quần mặc hổng vừa.
Vậy thôi mặc váy cũng được, ḿnh sẽ quay cảnh chị ra sân ga đón người t́nh mà người t́nh không đến. Chị buồn bă quay trở về, gió lộng thổi tung tà áo, tui muốn bắt chước cảnh cô đào hát bóng có tấm h́nh nổi tiếng gió thổi bay tung váy.
Thẩm Thuư Hằng phải không?
Không phải, cô đào này người Mỹ tui quên tên mất rồi, anh T́nh có nhớ là ai không?
Anh T́nh làm thinh, cha này không đọc báo, tấm h́nh nổi tiếng cả thế giới vậy mà cũng không biết.
Để tăng phần “gợi cảm” chị sẽ mặc áo hơi mỏng đi trong mưa gió. Gió thổi tung tà áo và mưa sẽ làm chị… ướt.
Ướt ít ít thôi nhe, chị sợ ướt nhiều quá bỏ lên YouTube con chị thấy nó la.
Cũng khổ, đời xưa con cái sợ cha mẹ la, đời bây giờ cha mẹ sợ con la.
Tuần sau tôi và chị Bạch Lê đến nhà anh T́nh để ghi h́nh cho cái “cờ líp” bài hát “Người t́nh không đến” của chị Bạch Lê.
Dẫn nhau ra sân ga chờ xe lửa tới làm hậu cảnh sao thấy phiền phức quá, thôi lấy cảnh ṿng ṿng khu nhà anh T́nh cũng được.
Đây là lần đầu làm thử coi xem sao, ghi h́nh bằng cái iPhone đời mới của anh T́nh. Nếu thành công, lần sau sẽ tính tiếp.
Để làm cảnh mưa tôi lấy ṿi nước tưới cỏ của anh T́nh tạo cảnh mưa rơi lất phất, cũng tạm ổn.
Tạo cảnh gió th́ dùng quạt máy để gần cho gió thổi tung tà áo.
Anh T́nh lom khom cầm cây quạt, tôi cầm cái phone quay qua trở lại cố gắng ghi h́nh sao cho thật hấp dẫn cảnh chị Bạch Lê bị gió thổi “tốc váy”.
Nhưng tiếc quá! gió của cây quạt không đủ mạnh thành ra gió thổi mà không thổi tung được cái ǵ, thôi kệ, tạm thời chấp nhận như vậy đi.
Lồng tiếng hát và đưa lên YouTube cả anh T́nh và tôi không biết cách làm, cái vụ này để hỏi thăm người nào biết nhờ họ làm giùm.
Mấy ngày sau anh T́nh gọi phone cho tôi “thành thật khai báo”, tối tối anh lấy cái phone mở cái “cờ líp” coi cảnh chị Bạch Lê đi trong mưa gió.
Coi tới coi lui cảnh chị bị mưa làm ướt áo, gió thổi tung váy, anh tưởng tượng hơi nhiều anh bị “dựng cột buồm”.
Nghe qua tôi không nhịn được bật cười khùng khục. Cha nội ơi! Tui coi phim người ta cởi tuốt tuồn tuột c̣n chưa thấy ǵ, anh chỉ mới tưởng tượng thôi mà cũng dựng đứng được cột buồm, tài thiệt.
Anh T́nh bỗng mê chị Bạch Lê, anh mê chị lộ hẳn ra ngoài, người quen ai cũng biết.
Chị Bạch Lê cũng biết, có lần tôi ỡm ờ thử coi chị trả lời ra sao. Chị nói hai con chị đă lớn, giờ mà ngồi ôm con mọn chắc chị làm không được.
Đó có phải là câu trả lời cho lời tỏ t́nh của anh T́nh?
Tôi không chắc lắm, đôi lúc tôi cũng không hiểu rơ lắm con người của chị. Nh́n thoáng qua có thể đánh giá chị sai, ai cũng nghĩ chị là một người sống hời hợt, vui đâu trút đó, không chuyện ǵ ra chuyện ǵ. Nhưng gần gũi chị lâu ngày, sẽ thấy chị coi vậy chớ không phải vậy.
Chồng cũ của chị đă có vợ khác, cô vợ trẻ đẹp có tài làm business, hai vợ chồng có một tiệm liquor thấy cũng lớn.
Hôm ông bà ăn tân gia mừng nhà mới, chị rủ tôi đi theo chơi cho vui, sẵn dịp coi mắt ổng.
Lúc về tôi thấy chị có vẻ buồn buồn, tôi giả bộ chọc quê nói chồng cũ của chị mời chị tới để chị thấy tiếc rẻ là đă bỏ ổng.
Chị Bạch Lê nh́n tôi cười mỉm.
“Chị không bao giờ hối tiếc là ḿnh đă buông tay một người nào đó”
Chị Bạch Lê bắt chước người ta nói một câu kiểu cọ, nhưng tôi hiểu thấm thía hai chữ “buông tay”.
Tôi thấy anh T́nh ngày càng “Tương tư nàng ca sĩ” càng lậm. Tôi nghĩ kiểu người như chị Bạch Lê đâu có hợp với anh.
Tôi nói gần nói xa, lấy chị anh sẽ nhức đầu dài dài. Anh T́nh trầm ngâm nói anh chấp nhận nhức đầu. Nghe anh nói cũng tội.
Bả chê anh xấu. Xấu banh nhà.
(Nhan sắc của anh T́nh như vậy mà chị chê xấu… xấu banh nhà, cái nhan sắc của tôi, không biết nó xấu… banh cái ǵ đây).
Anh T́nh bước đến kính soi gương.
Anh như vầy cũng đâu đến nỗi xấu lắm. Bả chê tao xấu th́ mày nói tao tuy xấu nhưng là người lương thiện, chăm chỉ làm ăn thương vợ thương con và nhứt là không mang tiếng tứ đổ tường.
Mấy cái đó th́ chỉ biết
Th́ mày lựa lời nói tốt cho tao
Tui nói anh tuy xấu dây nhưng tốt củ.
Anh T́nh khoái chí bật cười khùng khục.
Chị Bạch Lê nghe tôi nói anh T́nh tuy bề ngoài xấu xí nhưng bên trong cũng có cái tốt… tốt không ngờ. Chị cười khùng khục. Không biết có phải v́ vậy hay không mà chị không c̣n ngó lơ lời tỏ t́nh của anh T́nh nữa.
Một hôm anh T́nh khoái chí điện thoại cho tôi biết là chị Bạch Lê không c̣n hất tay anh ra khi anh vô t́nh để lên đùi chị.
Tôi có việc đi xa khoảng một tháng, chừng trở về nghe tin chị Bạch Lê dọn về ở chung với anh T́nh. Tôi gọi điện thoại chúc mừng hai ông bà. Chị nói ở chung chớ không làm đám cưới. Vậy cho dễ tính.
Tiệc ra mắt đăi trong nhà hàng buffet, chị Bạch Lê và anh T́nh mặc đẹp không thua ǵ cô dâu chú rể.
Nhà trai nhà gái đông đủ xúm nhau chụp h́nh đủ kiểu.
Anh T́nh kéo tôi lại chụp một tấm h́nh làm kỷ niệm. Tôi nói thôi anh ơi, tui xấu xí không thích chụp h́nh. Anh nói mày đâu xấu bằng tao, xấu banh nhà.
Tôi chợt nhớ lời nói chơi hôm trước, anh tuy xấu nhưng xấu dây mà tốt củ.
Tôi ôm bụng cười một ḿnh.
Nguyễn Thạch Giang
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1592147&d=1591106842
wonderful
06-03-2020, 13:04
Bạn là Người Có Phúc.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1592832&d=1591189377
Nếu bạn thức dậy sáng nay vẫn có nhiều sức khỏe hơn bệnh tật, được sống tự do, không phải nằm trong pḥng cấp cứu bệnh viện …th́ bạn đang may mắn hơn hằng triệu người sắp chết tuần này.
Người ta hay coi thường những ǵ ḿnh đang có!
Chỉ khi nào mất đi, mới hiểu và… ân hận… muộn màng!
Nếu bạn chưa từng cảm nhận sự nguy hiểm trong chiến trường, sự cô đơn trong ngục thất, sự đau đớn khi bị hành h́nh, cảnh nhục nhă, trốn tránh, sự đói ăn khát uống, cảnh sống lang thang vô gia cư, sống không biết ngày mai sẽ ra sao…
Th́ bạn đă hạnh phúc hơn mấy trăm triệu người trên thế giới.
Nếu bạn được đi du lịch mà không sợ bị làm khó dễ
Bạn may mắn hơn đa số trong khoảng gần 3 tỉ người trên thế giới
Nếu bạn có thức ăn trong tủ lạnh, có áo che thân, có nơi cư ngụ và có nơi để gối đầu khi ngủ, không phải lo lắng quá nhiều về ngày mai…
Bạn đă giàu có hơn 75% người trên thế giới này
Nếu bạn có tiền trong nhà ngân hàng, trong ví, và có bạc lẻ đâu đó th́ bạn là một trong số 8% người giàu có hơn rất nhiều người trên cả thế giới này.
Nếu bạn có thể ngẩng cao đầu, có thể mỉm cười và cảm thấy biết ơn cuộc đời,…
Bạn đă là người có hạnh phúc v́ đa số chúng ta có thể cảm nhận điều đó, nhưng lại không chịu làm điều này.
Quá nhiều người tham lam, tự làm khổ ḿnh.
Nếu bạn có thể nắm tay người nào đó, ôm choàng họ, hoặc vỗ về an ủi, động viên họ bằng h́nh thức nào đó, từ tinh thần tới vật chất …
Bạn đă là người có hạnh phúc v́ bạn có thể hàn gắn vết thuơng ḷng, làm vơi đi nỗi buồn của nhân loại!
Hàng ngày, ngay lúc này đây, đang có biết bao người đau khổ v́ đủ mọi bất hạnh, từ bệnh tật đến chiến tranh, tù đầy, ác hoàn cảnh cơ cực, hàng ngh́n trẻ em chết đói ở Phi Châu mỗi ngày.
Nếu bạn có thể đọc được bài viết này
Bạn là người có phúc hơn 2 tỉ người trên thế giới – v́ họ không thể đọc được bất cứ chữ ǵ và sống như các động vật.
Bạn là người đang có nhiều hạnh phúc, đang sung sướng, chỉ có điều Bạn chưa biết đó thôi!
Đừng than phiền, đừng đ̣i hỏi quá nhiều
Mai đây, chưa biết những ǵ sẽ tới!
Quy luật “vô thường” luôn đúng.
Xin đừng phí phạm hạnh phúc trong tay!
BẠN LÀ NGƯỜI CÓ PHÚC!
Hăy biết chia sẻ với người khác!
ST Saigon Echo
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1592833&d=1591189387
wonderful
06-04-2020, 12:47
Hẻm mười ba
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1593505&d=1591274729
Trước khi được trải lớp bê tông mấy năm trước, con hẻm này khá nhếch nhác, mùa mưa ngập từng vũng rất khó đi. Nó là một con hẻm cụt, tám căn nhà san sát nhau. Không tính ngôi biệt thự bên phải của vợ chồng ông cán bộ về hưu và một cửa hàng khá lớn bên trái, sinh hoạt chung trong hẻm chỉ có sáu gia đ́nh.
Có điều khá lạ là sáu gia đ́nh này đều là những người góa vợ hoặc chồng, bọn nhỏ nay đă trưởng thành nên cuộc sống trong hẻm không có nhiều đảo lộn bởi cái nghịch ngợm trẻ con. Sống ôn ḥa, thân thiện, có người sống một ḿnh như anh Ba xe ôm và chị Ḥa bán chè ở chợ, c̣n có một bà cụ già sống cùng với một con chó lông nâu, chó và chủ hiền từ như nhau. Bà cụ có hai con gái đi lấy chồng xa, thỉnh thoảng ghé thăm, chu cấp cho bà, chuyện nấu nướng bà tự lo được.
Ông Tâm làm bảo vệ cho một cửa hàng ngoài phố, sống chung với con trai kỹ sư xây dựng, làm việc cho một công ty cầu đường, nay đây, mai đó nên chưa có ư định lập gia đ́nh.
Ông Hân thợ nề, tuổi khá cao nhưng vẫn thích cái nghề của ḿnh, ai gọi sửa chữa nhà cửa lặt vặt là ông mang đồ nghề đi làm. Vợ chồng cô con gái sống chung khuyên ông nghỉ ngơi hưởng tuổi già, ông nhăn nhó nói tụi bây muốn ba chết sớm hả
C̣n một gia đ́nh nữa, căn nhà phía cuối xoay mặt ra đường. Trước đây là một khoảng đất trống dành cho bọn trẻ con đùa nghịch, chủ đất bán lại cho gia đ́nh hai mẹ con người phụ nữ có khuôn mặt khá buồn hơn mười năm trước. Chị Như, bán giải khát đầu hẻm, bên cạnh ngôi biệt thự của ông cán bộ hưu trí. Cậu con trai thỉnh thoảng ra phụ mẹ những khi rảnh rỗi. Khá điển trai, ba mươi tuổi nhưng cậu chưa có gia đ́nh, kiến trúc sư, quản lư thiết kế cho một tập đoàn xây dựng
Chị Như từng là một nhà giáo dạy toán cấp hai, không hiểu v́ sao lại bỏ nghề, lưu lạc về sống cuối con hẻm này hơn hai chục năm nay. Không ai biết rằng lúc c̣n trẻ, chị là một tiểu thư xinh đẹp nhiều chàng trai theo đuổi, con gái của một người có quyền lực trong xă hội, một gia đ́nh chỉ có hai cô con gái.
Tám ngôi nhà, chỉ có ông Hân thợ nề là người cũ, biệt thự của ông cán bộ về hưu đầu ngơ mới được xây dựng năm, sáu năm trước ông mua lại ba căn nhà liền kề
Xóm nghèo, tất cả sáu gia đ́nh với mười nhân khẩu trong con hẻm khá rộng nhưng chỉ có một lối ra duy nhất. Con hẻm khá đẹp với những giàn hoa giấy đỏ, hoa chuông màu vàng, những chậu cây cảnh dọc hai bên được chăm sóc bởi tất cả những người sống ở đây, họ như một gia đ́nh, mọi người ư thức làm cho con hẻm sinh động, sạch sẽ hơn
Chi phí trải lớp bê tông do ông chủ ngôi biệt thự phía trước bỏ ra, mặc dù gia đ́nh ông không đi lại trong con hẻm này. Thỉnh thoảng người ta nh́n thấy ông vào hẻm thăm hỏi người này, người nọ nhưng vợ ông th́ không bao giờ. Sự giàu nghèo khá tách bạch trong quan hệ hàng xóm giữa sáu ngôi nhà và phía ngoài kia, ngôi biệt thự cùng với chủ cửa hàng thời trang
Người ta cũng thấy lạ không hiểu sao ông cán bộ về hưu có thể rộng lượng tài trợ kinh phí để trải bê tông con hẻm. Có người bảo là cho sạch sẽ và giá trị ngôi biệt thự sang trọng hơn
Chuyện anh Ba xe ôm và chị Ḥa bán chè qua lại với nhau th́ ai cũng biết, hai người như trai gái mới lớn nhưng không cần phải hẹn ḥ nhau đầu đường góc phố, chỉ cần vài bước chân, anh Ba có thể băng qua con hẻm vào nhà chi Ḥa không cần phải nh́n trước, ngó sau. Họ đang có ư định về ở chung một nhà nhưng lại không muốn sinh hoạt trong hẻm bị đảo lộn. Vậy là nhà ai nấy ở
C̣n chuyện éo le khác nữa là ông Tâm cũng thích chị Ḥa nhưng lại chơi thân với anh Ba xe ôm. Chị Ḥa biết hai gă đàn ông độc thân mê ḿnh nhưng chị chọn anh Ba v́ không phải vướng bận chuyện con cháu, xa gần nhắn nhủ ông Tâm siêng ra uống cà phê quán chị Như, ông trả lời có mà khùng ngày nào cũng ra ám quán người ta
Mùa đông năm nay khá lạ, không lạnh lắm nhưng mưa liên miên, mấy ông trong hẻm không đi làm được đành phải ngồi nhà, lại ra quán giải khát chuyện tṛ. Ông Hân thợ nề rít thuốc, nh́n chị Như mĩm cười, nói nhỏ " Chị may mắn thiệt, sắp có con dâu ngon rồi ". " Anh này, tôi có biết ǵ đâu ". " Về hỏi con ḿnh th́ rơ.." Ông Hân nh́n qua ngôi biệt thự, lấp lửng. Chị Như bận pha cà phê cho khách, không để ư cái liếc mắt của ông hàng xóm. Cậu con trai cũng vừa đi làm về ghé vào quán phụ chị dọn dẹp, mưa gió thế này cậu chẳng muốn cho mẹ phải vất vả nhiều
Bên ngoài, trước cổng ngôi biệt thự, cô con gái của ông cán bộ về hưu cũng vừa đi làm về, kín đáo nh́n qua quán cà phê
Mấy ông bà trong hẻm bàn tán chuyện cậu đang cặp kè với một cô gái, ai đó đă nh́n thấy và kể lại cho bà mẹ cậu nghe, họ chúc mừng v́ chị sắp có con dâu tương lai xinh đẹp, chị cười. Điều chị mong ước là con trai ḿnh có một gia đ́nh, một người phụ nữ thay chị bên cạnh con trai ḿnh. Cái tuổi trên năm mươi chị lo lắng rất nhiều về tương lai của con, đứa con chưa bao giờ nh́n thấy mặt cha ḿnh, sự bất hạnh của chị cũng là của con. Thỉnh thoảng chị cũng thúc giục con trai lấy vợ, nhưng chị hiểu sự cô đơn khi người đàn ông duy nhất trong nhà có mái ấm riêng. Như ba mươi năm trước người đàn ông bỏ rơi chị để có mái ấm riêng, chị lại phải sống một ḿnh
Ba mươi năm một ḿnh chị nuôi con khôn lớn, học hành rồi thành đạt rất khó khăn. Có điều không ai thắc mắc chị làm sao có đủ tiền để lo cho con học cái ngành kiến trúc khá tốn kém
Gần cuối tháng chạp, hơn mười ngày nữa là Tết nguyên đán, chị Như đóng kín cửa sau khi cậu con trai đi làm, không dọn hàng ra bán. Mấy hôm nay bà con trong hẻm thấy nhà chị đỏ đèn rất khuya, họ nghe tiếng nhỏ to giữa hai mẹ con. Người phụ nữ nhu ḿ, luôn nhỏ nhẹ lại có giọng nói đanh thép với con trai, h́nh như có cả tiếng thỗn thức của chị
Hàng xóm bàng hoàng khi hay tin chị Như bị tai nạn chấn thương năo đang cấp cứu tại bệnh viên hôm hai lăm Tết, cậu con trai nói rằng mẹ cậu khó qua khỏi v́ quá nặng, mọi người dường như bỏ cả công việc vào thăm chị, có cả ông chủ biệt thự về hưu. Mọi người không ngạc nhiên lắm khi ông trao b́ thư khá dày cho cậu con trai để lo cho mẹ, ai cũng biết ông là người tốt, hay quan tâm, giúp đỡ bà con láng giềng khi gặp khó khan. Họ thay nhau túc trực tại bệnh viện để cậu con trai về nhà nghỉ ngơi, [s1] [s2] nhưng cậu nhất định không rời hành lang pḥng hồi sức cấp cứu, cho đến ngày thứ ba bác sỹ nói rằng mọi chuyện đă an bài
Người đến an ủi cậu là ông cán bộ hưu trí cùng anh Ba xe ôm và chị Ḥa bán chè, mọi người buồn bă đưa chị Như ra xe về nhà
Đám tang không lặng lẽ như mọi người nghĩ, con hẻm cụt không cần phải chặn lối đi, khách đến viếng, thắp nhang cho chị khá đông. Bạn bè, đồng nghiệp của cậu con trai. Khá nhiều người là dân lao động, khách hàng của chị, nhiều người là bạn học cũ, những người trước đây khi c̣n sống chẳng thấy ghé thăm. Trong số bạn của chị, một vài người nhận ra ông cán bộ về hưu là người quen
Những gia đ́nh trong hẻm cụt và hai nhà phía trước cũng tham gia giúp đỡ trong tang lễ, họ thay nhau tiếp khách và cám ơn. Không bà con thân thuộc, vành khăn tang duy nhất quấn vụng về trên đầu cậu con trai
Một ngày sau lễ cúng bốn chín ngày cho chị Như, ông cán bộ về hưu qua thắp nhang, khi cắm nhang vào bát hương trước di ảnh của chị, cậu con trai nh́n thấy ông th́ thầm cầu nguyện điều ǵ đó rồi xoay qua cậu nói nhỏ " Bác biết con với con gái bác thích nhau. Lúc nào thuận tiện, bác sẽ kể cho con nghe một câu chuyện. T́nh cảm của hai con nên dừng lại, hăy coi như anh em ruột thịt để linh hồn mẹ con được siêu thoát "
Hai ngọn đèn sáp lắc lư như nhảy múa trên bàn thờ. Hai người đàn ông, một già, một trẻ nh́n nhau, người già không muốn dấu câu chuyện nhưng chờ cơ hội, người trẻ laị nôn nóng muốn biết
Hai đôi mắt nh́n nhau, hai đôi mắt giống nhau kỳ lạ, hai đôi mắt đồng huyết.
Bùi Thanh Xuân
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1593504&d=1591274594
wonderful
06-06-2020, 05:24
Có bao nhiêu người Việt hải ngoại chúng ta biết chuyện này?
Người Da Đen kêu gọi chính quyền nhận người tị nạn cộng sản vào Mỹ – DCVOnline
Ian Bui dịch
Sau đây là bản dịch lá thư cậy đăng trên báo New York Times ngày 19/3/1978, do một nhóm người Mỹ da đen đồng kư tên. Họ là những nhân vật thành danh trong nhiều lănh vực, từ giáo dục đến kinh tế cũng như chính trị.
Từ các quốc gia cộng sản vùng Đông Nam Á, hàng ngàn người tị nạn bất hạnh của Việt Nam, Lào và Cam Bốt đang trốn chạy và hiện sống lây lất trong các trại tị nạn. Đa số phải đối mặt một tương lai đáng sợ: bị hất hủi nơi họ đang tạm trú, không t́m được công ăn việc làm, và — tệ hại hơn nữa — bị đuổi trở về nguyên quán và có thể mất mạng.
Chúng tôi, những công dân trong cộng đồng da đen — một cộng đồng mà bản thân vẫn c̣n đang phải chịu đựng nhiều sự bất công kinh tế — rất quan tâm và đồng cảm với người anh em Á Châu trong trại tị nạn. Nhưng mối quan tâm này cần vượt qua biên giới của sự đồng cảm. Chúng ta cần phải đi đến hành động.
Nhiều người Mỹ, tuy có ḷng tốt, lư luận rằng hành động trong trường hợp này không khả dĩ về mặt kinh tế và có thể nổ ra xung đột. Chúng tôi nhận thức rất rơ t́nh h́nh kinh tế không mấy sáng sủa hiện nay ở Mỹ — nhất là trong cộng đồng da đen của ḿnh — và chúng tôi cũng hiểu là bất cứ chương tŕnh giúp đỡ người tị nạn nào cũng sẽ có cái giá phải trả dù khiêm tốn. Nhưng chúng tôi cực lực phản đối tâm lư treo bảng giá lên đầu những người tị nạn Đông Dương.
Trong quá khứ, Hoa Kỳ đă từng chứng tỏ chúng ta có khả năng thích nghi và đối phó với những hoàn cảnh bất thường tưởng chừng bất khả. Chúng tôi tin rằng người dân Mỹ đủ sức một lần nữa dang tay cứu vớt một cộng đồng thiểu số — những người tị nạn — để giúp họ an cư và tạo cho họ niềm hy vọng.
V́ thế, chúng tôi khẩn thiết yêu cầu Tổng thống Jimmy Carter và Quốc Hội hăy t́m cách mở cửa cho những người tị nạn này vào nước Mỹ, trong tinh thần tương trợ mà trước đây chúng tôi đă kêu gọi quư vị chấp nhận nạn nhân của chế độ phân chủng ở Nam Phi.
Qua bao cuộc đấu tranh gian khổ cho quyền b́nh đẳng dân sự, chính trị cũng như kinh tế trên đất nước này, chúng tôi rút ra được một bài học cơ bản: Cuộc đấu tranh cho quyền tự do kinh tế và chính trị của ḿnh dính liền với việc đi t́m tự do của người tị nạn Đông Dương. Nếu chính phủ Hoa Kỳ không thể hiện được ḷng trắc ẩn đối với những con người bất hạnh ấy th́ vô cùng khó để tin rằng chính quyền này có thể quan tâm đến người thiểu số da đen hay người nghèo tại Mỹ.
Quư vị có thể đóng góp cho chương tŕnh cứu trợ người tị nạn Đông Dương, và giúp trả chi phí cho lá thư này, bằng cách gởi tiền (được trừ thuế) đến tổ chức International Rescue Committee tại địa chỉ …
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1594517&d=1591420831
Cộng đồng người Mỹ da đen đă đăng thư ngỏ (phải trả tiền) trên tờ New York Times tháng 3/1978 kêu gọi chính phủ Hoa Kỳ nhận người tỵ nạn Đông Dương.
Giới lănh đạo người Mỹ da đen đă kư và trả tiền cho trang quảng cáo này trên tờ NY Times khi c̣n rất nhiều người Việt Nam chạy trốn cộng sản ở trong những trại tị nạn.
Nguồn: TNYT.
wonderful
06-07-2020, 11:00
Vị bác sĩ người Nga tự phẫu thuật ruột thừa cho chính ḿnh
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1595231&d=1591527882
Leonid Rogozov bế con trai Vladislav trên tay, lúc ấy mới là năm 1969.
Bắc Cực ch́m trong tuyết lạnh cũng là lúc ông Leonid Rogozov, lúc ấy 27 tuổi cảm thấy mệt mỏi, đuối sức và buồn nôn. Chẳng lâu sau, một cơn đau trỗi dậy bên bụng phải của ông. Kinh nghiệm của một bác sĩ nói cho ông biết rằng đó là một cơn đau ruột thừa.
“Đó là một ca bệnh ông đă làm rất nhiều lần rồi, và tại thế giới văn minh th́ đó là ca mổ thường ngày. Nhưng không may là ông đang chẳng ở thế giới văn minh – ông đang nằm giữa một vùng đất hoang lạnh lẽo”, Vladislav Rogozov, con trai ông nói.
Ông Rogozov thuộc đoàn thám hiểm Bắc Cực thứ sáu của Liên Bang Xô-viết, đội ngũ bao gồm 12 người đóng quân tại một tiền đồn tại Ốc đảo Schirmacher. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đội ngũ sẽ ở lại tại đây, đợi mùa đông qua đi.
Đến cuối tháng Tư, th́ điều không may đă xảy đến – tính mạng của ông Rogozov bị đe dọa, trong hoàn cảnh chẳng c̣n ai có thể giúp được cả. Con tàu chở những con người dũng cảm này đă đi hết 36 ngày để tới được đây, và nó sẽ không quay trở lại trong ṿng 1 năm nữa. Điều kiện thời tiết lúc ấy cũng khiến việc bay là bất khả thi.
Ông là người được đào tạo y duy nhất trong số 12 người đóng tại đây, v́ thể chẳng ai c̣n có thể giúp được Rogozov ngoài chính bản thân ông. Rogozov sẽ phải tự tiến hành phẫu thuật cho chính ḿnh.
“Đêm đó tôi không thể ngủ được. Đau như quỷ ấy! Một cơn băo tuyết lạnh giá quét thấu tâm hồn tôn, hú lên như 100 con chó hoang”, Rogozov viết trong nhật kư của ḿnh.
Ông cảm thấy tử thần đang dần tiến tới. “Tôi phải tính tới cách duy nhất cho phép tôi sống sót – tôi phải tự ḿnh phẫu thuật ... Gần như bất khả thi ... nhưng tôi không thể khoanh tay chờ chết được”.
Ông vẽ ra một bản kế hoạch chi tiết với những đồng nghiệp về cách tiến hành ca phẫu thuật, giao nhiệm vụ cho từng người một. Sẽ có hai trợ lư chính đưa dụng cụ mổ cho ông, đặt đèn sao cho sáng và một người sẽ giữ gương để Rogozov thực hiện phẫu thuật. Người chỉ huy tiền trạm Bắc Cực này cũng có mặt tại giường phẫu thuật, đề pḥng một trong hai phụ tá kia ngất.
Ông chỉ rơ cho họ cách tiếp tục phẫu thuật khi chính bản thân Rogozov ngất lịm, cách tiêm adrenaline và hô hấp nhân tạo để hồi phục ông. Sau khi kế hoạch chi tiết được thảo ra, ông bắt đầu tiến hành mổ.
Lượng thuốc mê được đưa vào cơ thể không được quá nhiều để ông có thể tỉnh táo suốt quá tŕnh diễn ra phẫu thuật, điều đó cũng đi kèm với việc ông không thể sử dụng bất ḱ loại thuốc giảm đau nào trong quá tŕnh phẫu thuật.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1595232&d=1591527893
Bức ảnh huyền thoại về người đàn ông dũng cảm tự cắt ruột thừa cho ḿnh
“Những người trợ lư đáng thương! Trong năm phút cuối tôi, tôi đưa mắt nh́n họ. Họ đứng đó trong bộ đồ phẫu thuật trắng, và mặt họ th́ c̣n trắng hơn cả bộ đồ”, Rogozov viết. “Tôi cũng sợ chứ. Nhưng khi tôi cầm cây kim thuốc mê lên và tiêm một liều, bằng một cách nào đó tôi chuyển sang chế độ phẫu thuật, và chẳng c̣n để ư tới thứ ǵ khác”.
Tấm gương được một trong hai người trợ lư cầm cũng chẳng giúp ích được mấy, v́ mọi thứ hiển thị đều bị ngược. Vậy là ông phải tự cảm nhận ruột ḿnh bằng đôi tay trần, nhằm có được cảm giác phẫu thuật tốt nhất. Máu chảy nhiều, ông bắt đầu choáng váng và lịm đi, mỗi năm phút Rogozov lại phải nghỉ khoảng 20 giây để giữ tỉnh táo.
“Và cuối cùng, nó đây rồi, mẩu ruột thừa đáng nguyền rủa! Tôi kinh hăi nh́n thấy một miếng ruột màu đen. Vậy là nếu để thêm một ngày nữa, ruột thừa của tôi sẽ vỡ”. Sau khi gỡ được phần ruột thừa và khâu lại thành công, ông yêu cầu phụ tá dọn dẹp sạch sẽ pḥng phẫu thuật và dụng cụ y tế, trước khi uống kháng sinh và thuốc ngủ. Ca phẫu thuật kéo dài tổng cộng gần 2 tiếng, từ lúc ông bắt đầu đường dao đầu tiên cho tới khi khâu đường chỉ cuối cùng.
Hai tuần sau khi phẫu thuật, ông Rogozov đă hoàn toàn b́nh phục và trở lại công tác b́nh thường.
Câu chuyện về ḷng dũng cảm, về ư chí sống c̣n phi thường này vẫn chưa hết bi kịch. Thời tiết quá xấu khiến cho con tàu không thể giải cứu họ khỏi cái lạnh phương Bắc, không thể đón họ theo lịch tŕnh. Đội ngũ tưởng rằng họ sẽ ngồi lại trạm hơn một năm nữa. Với ông Rogozov, th́ đây quả là quăng thời gian gian gian khổ nhất mà một bác sĩ phải chịu đựng.
Nhưng cũng may mắn là một đội máy bay một động cơ đă được cử tới để giải cứu họ. “Mà kịch tính thay, một trong số những chiếc máy bay đưa họ về c̣n suưt bị rơi xuống biển”, con trai ông Rogozov, anh Vladislav nhớ lại lời kể của cha ḿnh.
Vị bác sĩ thử thách tử thần này trở về nhà như một người hùng dân tộc. Câu chuyện sống sót đầy dũng cảm của ông trở thành cảm hứng cho mọi thế hệ người. Mà mới chỉ 18 ngày trước khi buổi phẫu thuật này diễn ra, một người Nga khác, Yuri Gagarin đă trở thành người đầu tiên ra ngoài Vũ trụ. Điều hiển nhiên đă xảy đến, người ta đưa cả hai lên thành những h́nh tượng của đất nước.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1595233&d=1591527946
Leonid Rogozov trở về nhà như một người anh hùng dân tộc.
“Cả hai người đều cùng ở tuổi 27, cả hai đều xuất thân từ tầng lớp lao động, và họ đều làm được những điều ḱ diệu nhân loại chưa từng chứng kiến. Họ đều là h́nh mẫu lư tưởng cho người hùng dân tộc”, Vladislav nói.
Ông được Liên bang Xô-viết trao tặng Huân chương Cờ đỏ Lao động, nhờ những đóng góp của ḿnh với đất nước và nhờ sự dũng cảm của ông khi đối mặt với cái chết. Sự dũng cảm ấy cũng trở thành biểu tượng cho toàn bộ thế hệ ấy và măi về sau này.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1595234&d=1591528295
Giữa vùng băng tuyết lạnh lẽo, ư chí sống c̣n của con người bị thử thách tới mức tận cùng.
wonderful
06-08-2020, 12:16
Chuyện anh Hiền..Trời cao có mắt.
Anh tên Hiền mà người th́ cũng thật là hiền, nhưng hiền quá đôi lúc thành ra… khờ.
Không biết ai đặt cho anh cái tên Khờ, dân lối xóm kêu riết thành quen chết danh cái tên Khờ.
Mẹ anh th́ nói con tui đâu phải khờ, nó chỉ không được khôn lanh như người ta mà thôi.
Mẹ anh Khờ là bà Thảo giáo viên trường tiểu học. Bà Thảo hồi nào tới giờ không có chồng nên anh Khờ không biết cha ḿnh là ai.
Gia đ́nh đơn chiếc, hai mẹ con sống trong căn nhà ông bà để lại vùng ngoại ô đèn vàng này, cái nhà mà bà Thảo đă sống từ thời bà mới vừa biết đi lẫm chẫm.
Bà có một người anh trai từ lâu sống trên thành phố, nay được con cháu bảo lănh sang sống ở nước ngoài. Căn nhà và miếng đất cho hết bà Thảo, không ai tranh giành.
Anh Khờ cũng học xong trung học, thi đại học đôi ba lần không đậu, về nhà nói mẹ ơi con muốn đăng kư đi xuất khẩu lao động nước ngoài.
Bà Thảo có hơi ngần ngừ, nửa muốn cho con ra ngoài học khôn, học ăn học nói học gói học mở với người ta, nhưng nửa ngại con ḿnh khờ quá biết có thích nghi nổi hoàn cảnh nơi xứ người không đây.
Nhưng rồi anh Khờ lại rớt phỏng vấn, thôi th́ theo bạn bè xin việc tại các khu công nghiệp.
Thời đó hăng xưởng gia công mọc lên như nấm sau mưa, đi đâu cũng thấy tuyển người làm. Mặc sức cho anh Khờ bay nhảy, anh làm chỗ này đôi ba tháng lại đổi chỗ khác, nhưng anh vốn hay bị khờ lại đứng núi này trông núi nọ, nếu anh không tự ư xin th́ chủ cũng cho anh nghỉ.
Năm anh hai mươi lăm tuổi mẹ kêu về quê cưới vợ. Có chỗ muốn gả con.
Ông bà Thân cũng là giáo viên dạy chung trường với bà Thảo, lại là người lối xóm. Cô con gái của ông bà cũng trạc tuổi anh Khờ, cũng theo nghiệp cha mẹ, cũng là cô giáo trường làng. Cô tên Lan, năm nay đă hai nhăm nhưng chưa từng có bạn trai.
Sợ để lâu con ḿnh ế, ông bà Thân sang nhà bà Thảo không cần khách sáo nói huỵch tẹt là muốn cưới anh Khờ cho con gái ḿnh. Bà Thảo thấy gia đ́nh ông giáo Thân tự hồi nào đến giờ không mang điều tiếng chi.
Cô Lan cũng được gái, nếu đem chấm điểm cũng được bảy trên mười, người như cô đi đâu mà t́m.
Bà Thảo th́ ưng bụng lắm nhưng cũng nói để tôi hỏi ư thằng con.
Ông giáo Thân sợ anh Khờ chê con ḿnh, trước khi ra về c̣n nói, “Vợ chồng tôi bảo đảm với chị, con gái tôi c̣n nguyên xi, con gái tôi chưa từng, chưa từng … yêu.”
Bà Thảo cười thầm trong bụng bởi bà là người có tư tưởng rất thoáng, đời bây giờ đâu ai đ̣i hỏi gái về nhà chồng phải c̣n nguyên xi. Mà c̣n hay mất … chỉ có trời mới biết.
Anh Khờ nghe tin cưới vợ th́ mừng hí hửng. Thân con mười hai bến nước, mẹ muốn gả cho ai th́ gả.
Con đi làm trên thành phố mấy năm nay nhưng chẳng có dư được đồng nào. Đám cưới ai muốn tính sao th́ tính. Hai nhà cách nhau chưa tới trăm mét, lễ rước dâu đi bộ cũng được nhưng nhà gái muốn có xe hoa.
Cô dâu phải bước lên xe hoa về nhà chồng cho đúng bài bản.
Đám cưới của anh Khờ thật là vui. Chú rể trai tân sánh duyên cùng cô dâu chưa từng … yêu.
Nhưng ngày vui qua mau. Mau không ngờ. Cô dâu về nhà chồng được ba ngày th́ ôm gói bỏ đi đâu không ai biết.
Chờ hoài không thấy về, bà Thảo cùng anh Khờ sang nhà thông gia t́m hiểu sự t́nh. Hai ông bà Thân chưng hửng, nó không có về đây, không biết nó đi đâu, để tôi đi t́m nó về chịu tội. Thiệt t́nh là con với cái. Nhưng tôi biết nó không quen ai, không hề.
Mười ngày sau ông bà Thân sang nhà bà Thảo chịu tội thế cho con. Con dại th́ cái mang. Không phải ông không t́m ra con ḿnh bỏ trốn ở đâu, nhưng ông biết rằng cuộc hôn nhân này hết phương cứu văn.
Ông không nói lư do con bỏ trốn, chỉ nói xin lỗi. Chúng tôi thành thật xin lỗi. Nhưng hai ông bà chỉ nói những lời xin lỗi suông mà không hề đả động ǵ tới tiền bạc hay đồ sính lễ.
Bà Thảo nh́n thằng con, anh Khờ ngồi làm thinh mặt mày ngẩn ṭ te. Bà thấy vừa tội vừa thương. Bởi v́ anh sinh ra đă mang tên Hiền, trong t́nh cảnh này mà anh cũng hiền được th́ anh quả thật là người đáng … thương.
Sau đó anh Khờ lẳng lặng lên thành phố tiếp tục cuộc đời công nhân. Cuộc sống ngày qua ngày, ngày nào cũng giống ngày nấy chẳng thấy chi điều mới lạ. Tiền lương vừa đủ chi tiêu tháng nào hết tháng đó, suốt cả năm chẳng có dư lấy một đồng.
Hôm mất việc, anh lại khăn gói về quê sống với mẹ. Thôi, không đi đâu nữa, ở đây kiếm việc làm sống qua ngày. Anh làm linh tinh đủ việc, không việc nào ổn định, lúc có lúc không, làm năm ba bữa nghỉ năm ba bữa.
Nhưng anh không lo, chỉ mong kiếm chút đỉnh tiền sáng sáng cà phê cà pháo là được rồi. C̣n nhà lầu xe hơi tiền tỷ th́ anh chẳng bao giờ mơ tới, bởi biết có mơ th́ cũng chỉ thấy mờ mờ.
Ngay cả đến việc vợ con anh cũng không lo. Kệ, chừng nào có th́ có, tới đâu hay tới đó.
Một buổi sáng mùa Xuân đẹp trời, một cô gái đến gơ cửa nhà xin được làm vợ anh Khờ. Cô c̣n trẻ và khá là đẹp, chỉ mới hai lăm.
Cô nàng là người xóm trên, cha mẹ đều là nhân viên nhà nước, gia đ́nh nhà cửa đàng hoàng ai cũng biết. Cô chỉ có cái tội là yêu sớm và ham vui sớm, bỏ nhà theo bạn trai sống thử. Chừng đẻ được đứa con th́ bạn trai vô tù v́ có dính líu tới băng đảng bán x́-ke.
Là gái hồi nào tới giờ chỉ biết ăn ở không, nay lại ôm con mọn cô cảm thấy không có cái khổ nào bằng. Về nhà cha mẹ sống cũng không yên, bà con cḥm xóm lời ong tiếng ve, chịu hết nổi, đường cùng, cô đến nhà bà Thảo gơ cửa, t́nh nguyện làm vợ anh Khờ.
Cô hứa nếu anh Khờ chịu lấy cô làm vợ, cô sẽ một ḷng một dạ lo cho chồng và mẹ chồng. Cô sẽ đi làm nuôi anh Khờ suốt đời.
Bà Thảo nh́n thằng con, anh Khờ nay đă ba lăm rồi mà cũng chưa nên thân. Nghề cũng không mà tiền cũng không. Thôi th́ cái thằng này, nó không lo kiếm vợ th́ vợ cũng đi t́m nó. Chắc cái số của nó trời định như vậy rồi.
Đám cưới anh Khờ lần này cũng đông vui. Chú rể trai một đời vợ sánh duyên cùng cô dâu gái một con.
Mọi sự đều do cô dâu bày vẽ, anh Khờ chỉ lo việc trả tiền. Cô dâu trẻ tuổi điệu đàng, thay áo cưới đôi ba lần. Áo đầm hở cổ, áo dài truyền thống, áo dài cách tân.
Lúc đi chào bàn quan khách mời rượu, cô dâu chú rể mặc áo cung đ́nh. Cô dâu mặc áo hoàng hậu c̣n chú rể mặc áo hoàng đế. Bộ đồ mướn rộng thùng th́nh, không biết y phục cung đ́nh thời vua nào, rồng phụng màu mè giống phim bộ Hồng Kông.
Lúc cô dâu chú rể cắt bánh cưới, đứa con gái nhỏ của cô dâu chạy đến ôm chân mẹ. Má ơi con muốn ăn bánh. Cả khán pḥng cười ồ. Đây là một t́nh huống bất ngờ, ban tổ chức không lường trước được.
Đám cưới đâu chừng ba tháng th́ xảy ra chuyện không ngờ. Một buổi sáng con dâu bà Thảo đi đâu về cùng một cậu thanh niên. Vừa bước vô nhà thấy bà Thảo là hai người quỳ xuống vừa khóc vừa kể:
– Mẹ ơi, xin tha lỗi cho con, con biết là con có lỗi nhiều lắm khi bỏ anh Khờ. Chồng cũ của con mới vừa được thả, đâu ai ngờ mau dữ vậy. Con thiệt là khổ tâm, mẹ với anh Khờ có thương con th́ thương cho trót, thả con về với chồng cũ của con, hai vợ chồng con đội ơn mẹ với anh Khờ.
Năy giờ bà Thảo ngồi sững sờ, bà bị một cú sốc mạnh không nói nên lời. Đứa con dâu tháo chiếc nhẫn cưới bước lại đưa anh Khờ:
– Anh làm ơn nhận lại chiếc nhẫn cưới này giùm em, coi như anh xoá bỏ một lời nguyền. Em muôn vàn nhớ ơn anh. C̣n đôi bông tai và sợi dây chuyền em xin giữ lại như đồ kỷ niệm.
Anh Khờ và bà Thảo ngồi làm thinh, hết ư kiến.
Cái tin vợ anh Khờ trở về với chồng cũ cả xóm đều biết. Có người nói tội cho anh Khờ, có người nói bỏ tiền ra mua được vợ ba tháng… coi như huề
Bà Thảo đến tuổi nghỉ hưu, ngày nào c̣n đi dạy bận bịu sách vở trường lớp, giờ ở nhà đi ra đi vô sao mà nó trống vắng buồn tênh.
Anh Khờ nay đă bốn mươi, bà nghĩ đến việc t́m vợ cho anh, ḿnh đâu có sống đời mà lo cho nó hoài. Nhưng bà chưa kịp t́m th́ vợ anh Khờ tới nhà gơ cửa, chắc cái số của anh như vậy.
Một buổi chiều mưa giông, có một người đàn bà cùng hai đứa con nhỏ chạy xăm xăm vào hiên nhà bà ngồi tránh mưa. Anh Khờ đói bụng bưng tô cơm nguội ra đứng ngoài hiên vừa ăn vừa ngó lén người ta. Anh trở vô nói với mẹ:
– Con ăn cơm thằng nhỏ ngó miệng hoài, chắc nó đói.
Bà Thảo biết ư thằng con, thấy người ta đói tội nghiệp muốn cho ăn mà c̣n ngại mẹ, sợ nói này nói kia.
Bà bước đến lấy tô cơm nguội chan cá kho đem ra ngoài cho thằng bé, bà nói trống không:
– C̣n chút cơm nguội ăn đỡ.
Thằng nhỏ lấm lét nh́n mẹ nó. Người đàn bà trẻ lên tiếng:
– Nói cám ơn bà đi con.
Hai đứa nhỏ nói cám ơn bà rồi bưng tô cơm lên ăn. Nó ăn một muỗng rồi đút cho mẹ nó một muỗng.
Bà Thảo bước vào nhà trong ḷng chợt thấy xúc động.
Mưa càng lúc càng to, giông gió sấm chớp tứ bề, anh Khờ đi tới đi lui ra chừng áy náy.
Bà bước ra ngoài kêu ba mẹ con vô nhà tránh mưa, ướt hết rồi thay quần áo kẻo cảm lạnh.
Bà bước đến bếp nấu nước sôi luộc ḿ gói cho ba mẹ con ăn thêm, chắc họ c̣n đói.
Người đàn bà lấy trong túi xách mấy bộ đồ khô thay cho con rồi ba mẹ con ngồi ăn ḿ.
– Con cám ơn bác nhiều lắm. Trước đây con ở ngoài Trung, làm ruộng quanh năm mà không đủ ăn. Chồng con theo người ta đi tàu đánh cá ngoài biển xa, không may tàu ch́m chết đuối.
Con ở quê không có việc ǵ làm, càng lúc càng túng quẫn. Có người bạn cùng thôn lấy chồng ở thị trấn này mấy năm trước, năm ngoái chị về quê, thấy hoàn cảnh con khổ quá nói có ǵ vô đây chị giúp đỡ kiếm việc làm nuôi con.
Đâu ngờ tới đây mới biết chị cùng chồng dọn đi nơi khác rồi. Bác làm ơn cho con tá túc vài bữa, rồi thủng thẳng con t́m việc t́m chỗ ở dọn đi.
Bà Thảo không nói ǵ. Từ chối th́ không nỡ mà nhận lời th́ ách giữa đàng cứ mang vào cổ.
Bà nh́n cái đi-văng chất đầy đồ đạc trên đó, bà không muốn dọn dẹp chỗ ngủ cho họ, tự nghĩ ḷng tốt cũng có giới hạn, để họ ngủ dưới sàn gạch là quư rồi.
Bà bước vào trong lấy chiếc chiếu và mùng mền. Anh Khờ giúp giăng mùng, mấy mẹ con chui vào ngủ.
Buổi sáng bà Thảo bước ra khỏi pḥng đă thấy mấy mẹ con thức dậy từ lâu, mùng mền xếp gọn gàng. Bà bước đến bếp nấu nước pha cà phê, mang cho người đàn bà trẻ một ly, bà cầm một ly bước ra phía trước nhà.
Bà không thấy nhưng cũng nghe biết ba mẹ con đang chia nhau uống. Sân vườn buổi sáng sau cơn mưa đêm thêm tươi mát. Bà Tư hàng xóm đi ngang, thấy bà trước sân bước vào nói chuyện.
Bà Tư thấy có bóng người lạ con nít trong nhà ṭ ṃ đưa mắt nh́n. Bà Thảo kể rơ đầu đuôi câu chuyện ngày hôm qua.
Hai bà bước vào trong. Bà Tư lên tiếng hỏi:
– Cô tên ǵ ?
– Dạ cháu tên Lành.
– Ông Hoà nhà ở đầu đường có bà mẹ chín mươi tuổi, muốn t́m người mỗi ngày tới phụ giúp cho ăn tắm rửa chừng bốn tiếng đồng hồ trả năm chục ngàn, cô có muốn làm không?
– Dạ muốn, cháu làm được, chuyện ǵ cháu cũng làm.
Bà Tư nói, “Vậy cô đi theo tui tới đó thử việc.”
Buổi trưa chị Lành đi về đưa bà Thảo tiền làm được. Con làm được, họ thích lắm, dặn là mỗi ngày cứ đến làm đủ bốn tiếng th́ về.
Chị đến bếp làm cơm, bà Thảo lấy trong tủ lạnh con gà đưa chị làm cơm gà luộc.
Bà bước đến ghế ngồi cầm quạt phe phẩy, ra điều bà chủ, bà mẹ chồng. Chị Lành làm bếp gọn gàng lanh lẹ, cả nhà xúm lại ngồi ăn, ai cũng khen ngon.
Chị Lành đi làm về là đưa tiền cho bà Thảo. Bà không nói ǵ lẳng lặng bỏ túi. Bà muốn thử xem sức chịu đựng của chị Lành đến đâu.
Bà c̣n t́m cách thử ḷng người mẹ trẻ này, bà giả bộ để quên tiền chỗ này chỗ nọ, bà đánh rơi tiền khi th́ trong bếp lúc ngoài sân.
Mấy đứa nhỏ lượm được trả lại cho bà. Không, bà muốn thử ḷng mẹ nó ḱa. Một hôm bà nhét hai tờ giấy năm trăm trên đầu tủ, một tờ tiền thật một tờ tiền âm phủ.
Buổi trưa bà đến xem chừng, hai tờ bạc không cánh mà bay. Bà suy nghĩ, lúc bà giấu đâu có chị Lành ở nhà, chị đă đi làm rồi, chỉ có thằng con trai bà đi ra đi vô mặt mày như mèo ăn vụng.
Buổi trưa anh Khờ về ngủ, bà lục túi quần anh treo trên vách, trong mớ tiền lẻ có tờ năm trăm tiền giả. Bà xé làm đôi vứt thùng rác. Thằng này xớn xác đem xài có ngày công an c̣ng đầu. Con ơi là con.
Xéo nhà bà Thảo phía bên kia đường là nhà ông Quư làm ở ngân hàng. Ông đang cho thợ đập nhà cũ xây nhà mới lên thêm từng lầu.
Một hôm mấy người thợ xách con gà nhờ chị Lành làm cơm họ trả công. Chị Lành có tài nấu cơm gà luộc pha nước mắm gừng rất ngon. Ai ăn cũng khen.
Thế là hết nhóm thợ này tới nhóm thợ khác nhờ chị giúp, buổi trưa họ ngồi ăn uống ồn ào như cái quán.
Chị Lành thấy ham xin phép bà Thảo đặt hai cái bàn nhỏ trước sân buổi trưa bán cơm gà kiếm thêm tiền chợ. Bà Thảo bảo anh Khờ phụ chị cắt cổ gà nhổ lông gà, phụ dọn dẹp.
Tiền lời bao nhiêu chị đưa bà Thảo. Bà chỉ lấy một ít, bảo chị giữ để dành lo cho hai đứa nhỏ. Bà thử thách chị bao nhiêu đủ rồi.
Lối xóm thấy anh Khờ đưa đón hai đứa nhỏ đi học, thấy anh buổi trưa phụ chị Lành bán cơm gà, ai cũng nghĩ chắc hai người này đă nhập cục ngủ chung mùng.
Ông Tám nhà kế bên hỏi vậy chớ chị không tính làm đám cưới cho tụi nó sao. Bà Thảo nghe tới đám cưới th́ sợ hết hồn. Tởn tới già. Mà cũng ngộ thiệt, hai đứa tụi nó có ǵ đâu. Sao ai cũng nghĩ hễ trai gái chung nhà th́ không trước th́ sau cũng giở mùng chun vô.
Bà Tư ông Năm gặp bà Thảo hỏi đon ren. Sao, chị tính chừng nào cho hai đứa tŕnh làng ra mắt quan viên hai họ.
Người này người kia nói ra nói vô khiến bà Thảo nghĩ ngợi. Hay là ḿnh hỏi con Lành cho thằng Khờ cho rồi. Bà nói với chị Lành:
– Con ở đây mấy tháng cũng biết t́nh cảnh của mẹ con bác ra sao rồi. Thằng Khờ tuy không khôn lanh như người ta, nhưng nó hiền lành tử tế, không chơi bời nhậu nhẹt hút xách. Bác nay đă lớn tuổi mong nó sớm yên bề gia thất. Nếu con thấy được th́ hai đứa sống với nhau xây dựng gia đ́nh.
Chị Lành cảm động ứa nước mắt:
– Nếu bác với anh Khờ mà không chê con, con thật là có phước mới bước vô được nhà này.
Bà Thảo không muốn tổ chức đám cưới ŕnh rang, bà chỉ muốn làm một bữa tiệc nho nhỏ tại nhà, gọi là buổi ra mắt. Bà bàn với ông Tám và bà Tư lối xóm, bà nói:
– Tôi tính đặt một con heo quay, nấu một nồi cà ri gà ăn với bánh ḿ, cá hấp ăn với cơm chiên là đủ. Mua một thùng bia, mời bà con lối xóm chừng hai bàn là được rồi.
Ông Tám có ư kiến:
– Ḿnh đăi kiểu đó giống như đám giỗ. Mặc dù không nói đám cưới nhưng cũng là đám cưới. Đăi ăn phải dọn từ món chớ không bưng ra một lần.
Dạo đầu phải có đồ nguội để thực khách lai rai uống rượu hay bia, bỏ món cà ri thế bằng món vịt quay hay là chim cút rô ti, thêm món đồ biển cua tôm. Có hơi tốn kém chút… nhưng phải làm coi cho được.
Bà Năm góp ư:
– Để tôi kêu mấy đứa nhỏ cùng bạn bè tụi nó sang phụ giúp, chị đừng lo, mấy thằng con tui giỏi mấy cái vụ này lắm.
Mặc dù không phát tờ rơi không làm quảng cáo, nhưng đám “ra mắt” của anh Khờ cả xóm ai cũng biết.
Đàn bà con nít đi ngang nhà đứng lại ḍm ngó trầm trồ, “Bữa nay đám cưới anh Khờ, bữa nay đám cưới anh Khờ!”
Mấy cậu thanh niên lăng xăng làm cổng chào với bảng “Tân Hôn”, mấy cô gái í a í ới vừa làm vừa cười giỡn dưới bếp. Bà Thảo đi tới đi lui miệng cười măn nguyện.
Thằng con của bà lối xóm ai cũng thương. Mấy cậu thanh niên lại c̣n bày đặt đem gắn dàn máy hát ḥ. Đám thanh niên thanh nữ đông quá ham vui, xin bác đặt thêm hai bàn, bác đừng lo, tụi con tự đem mồi với lại bia, vui với anh Khờ là chính.
Anh Khờ uống rượu vui quá kéo cô dâu lại hôn, cô dâu mắc cỡ bỏ đi chỗ khác, thiên hạ vỗ tay tán thưởng.
Anh Khờ xỉn xỉn lên hát một bài tân cổ giao duyên quên đầu quên đuôi ai cũng cười.
Buổi tối vợ chồng con cái xúm lại mở bao thơ đếm tiền. Anh Khờ mặt mày hí hửng lại nói với mẹ: lời, lời, hổng lỗ. Bà Thảo không nhịn được cười, hết ư kiến thằng con của tui, lần này đám cưới của nó … có lời.
Bà Thảo bắt đầu để ư con dâu, mỗi khi chị Lành đi đứng bà nh́n soi mói t́m điều khác lạ. Bà mong chị hôi cơm tanh cá, bà mong có một đứa cháu nội của riêng bà. Anh Khờ có thể mất vợ, nhưng cháu bà, cháu nội của bà sẽ măi măi là cháu bà.
Ngày tháng trôi qua bà không thể chờ. Một hôm bà kêu con dâu bà lại gặng hỏi:
– Mẹ nói thật với con, mà con cũng phải trả lời cho thật, con có thể nào đẻ cho mẹ một đứa cháu nội nữa không.
Chị Lành trầm ngâm giây lâu ngập ngừng điều khó nói:
– Con cũng biết mẹ với anh Khờ mong đợi điều đó, con thật ḷng thương anh Khờ, muốn đẻ cho ảnh một đứa con, nhưng ảnh không thể… Hai đứa con cố gắng nhiều lần nhiều cách mà ảnh vẫn… không thể nào.
Một lần nữa bà Thảo bị một cú sốc, chuyện bây giờ mới biết. Bà nhớ lại lúc anh Khờ c̣n trẻ, bà nhiều lần tắm rửa cho anh, thấy anh cũng b́nh thường như bao đứa trẻ khác. Lúc nó lớn nhiều lần giặt quần xà lỏn cho nó, đôi lúc vấy bẩn mùi tanh tưởi. Sao bây giờ… sao bây giờ… như thế này?
Một buổi sáng sớm bà Thảo nói cho con dâu và thằng con biết là bà có việc phải đi lên thành phố chiều về. Mỗi lần đi là bà thấy thành phố thay đổi khác lạ, xe cộ người ta đi lại đông đúc ồn ào.
Nhưng bà không khó lắm để t́m ra nhà ông thầy “Đông y sĩ bán thuốc gia truyền chuyên trị đàn ông yếu sinh lư”. Bà bước vào pḥng đợi, ḷng thấp thỏm lo âu. Bà nói ngập ngừng:
– Thưa thầy, tôi muốn thỉnh thuốc cho một người đàn ông… yếu… yếu… không thể… không thể…
Ông thầy thuốc Đông y gia truyền nh́n bà khách bề ngoài không có vẻ ǵ là một người đàn bà đang trong thời kỳ … cần đến mấy chuyện đó.
– Bà nói ông nhà không thể … mà không thể như thế nào?
– Tôi nghe con dâu tôi nói chồng nó như vậy th́ tôi biết như vậy. Có cần phải dẫn nó lên đây cho thầy khám?
Ông thầy bật cười hô hố, “Té ra bà đi thỉnh thuốc cho con trai bà, năy giờ tôi cứ tưởng bà nói ông nhà. Tôi có thuốc viên hải cẩu bổ thận hoàn, bà mua cho cậu một lọ uống thử. Tôi hốt ba mươi thang thuốc cho con trai bà uống trong một tháng. Thuốc cường dương gia truyền, nổi danh ba đời.”
Buổi chiều về nhà, việc đầu tiên là bà Thảo đi vô bếp t́m siêu sắc thuốc cho thằng con trai. Buổi tối bà c̣n bắt anh Khờ bưng chén thuốc uống hết trước mặt bà.
Bà chờ đợi. Ngày nào cũng ḍm ngó con dâu coi tướng tá có mập thêm chút nào. Buổi tối bà đi ra đi vô nghe ngóng, đi ngang pḥng thằng con trai lắng nghe coi có tiếng cười giỡn giường chiếu nhúc nhích động đậy ǵ không.
Lúc thuốc gần hết, bà kêu con dâu lại hỏi nhỏ, con thấy có tiến bộ hơn chút nào không con. Cô con dâu lắc đầu, mọi sự vẫn u như kỹ… y như cũ.
Ngày tháng trôi qua…bà Thảo tức ḿnh không chịu đầu hàng số phận, hễ c̣n nước là c̣n tát, hễ có bịnh là vái tứ phương. Đi đâu cũng nghe tụi thanh niên khẳng định “người ta làm được, ḿnh làm được.”
Bà thu xếp chuyện gia đ́nh, dẫn con trai con dâu lên thành phố, đến bệnh viện trung ương khám nam, khoa chữa trị hiếm muộn. Sau nhiều lần thử nghiệm, bác sĩ tuyên bố bó tay, hết cách. Rất tiếc, ông không thể nào… không thể nào…
Từ đó bà Thảo không c̣n buồn, Không c̣n lo kiếm đứa cháu nội. Bà tự an ủi…”Ư trời”
Một hôm chị Lành đến gần bà Thảo thưa chuyện:
– Mẹ à, đêm qua con nằm mơ thấy chồng cũ con hiện về, anh vui cười hỏi thăm con đủ thứ.
Tỉnh dậy con nhớ quê quay quắt suốt cả ngày. Con đi cũng đă ba năm, con muốn xin phép mẹ cho con dẫn hai đứa nhỏ về quê, cúng mồ mả ông bà, mồ Ba tụi nó.
Bà Thảo miệng nói ờ phải con cứ đi, mà trong ḷng bà thấy buồn buồn. Bà nghĩ rồi có ngày đứa con dâu này cũng sẽ bỏ con trai bà mà đi.
Buổi sáng anh Khờ hí hửng đưa vợ con ra bến xe về quê một tuần. Nghĩa là anh khỏi cắt cổ gà nhổ lông gà một tuần. Anh có nhiều th́ giờ bù khú với bạn bè, trong khi mẹ anh lại buồn rười rượi v́ nghĩ đứa con dâu này sẽ một đi không trở lại.
Lúc họ bước ra cửa bà móc tiền đưa con dâu và cho hai cháu. Dẫu thế nào th́ bà cũng phải đối xử cho phải đạo mẹ chồng.
Mấy ngày con dâu đi vắng, bà cảm thấy trống trải buồn bă lạ thường. Bà thấy nhớ tiếng hai đứa nhỏ chạy giỡn nô đùa. Bà nhớ tiếng con dâu chặt thịt gà lộp bộp. Bà thương con dâu thương cháu nội thương cái mái ấm gia đ́nh này hồi nào không biết.
Nhớ ngày nào tụi nó mới tới, co ro trong chiều mưa giá lạnh. Giờ đă ba năm. Ba năm con dâu bà trả ơn cưu mang coi như đă đủ. Ṣng phẳng. Cuộc đời lúc nào cũng đối xử với bà ṣng phẳng. Quá là ṣng phẳng.
Buổi sáng anh Khờ đi quán cà phê, ngang tấm lịch giả bộ ngó ngó, “Bữa nay mẹ con tụi nó về, ngày mai lại tiếp tục… cắt cổ gà…nhổ lông gà.” Bà muốn nói, con ơi mày được nhổ lông gà hằng ngày là phước ba đời đó con.
Anh Khờ nhắc tới một việc bà không dám chắc nhưng vẫn mong chờ. Ở tuổi này phải gánh vác một điều mất mát là một việc hết sức khó khăn.
Buổi trưa nằm thiêm thiếp trên giường bà nghe tiếng trẻ con cười nói, một âm thanh quen thuộc thân thương trong ngôi nhà này trong nhiều tháng qua.
Bà bước đến cửa sổ nh́n ra vườn sau, thằng cháu nội về tới là chạy u ra thăm con gà mái tre của nó nằm ấp trứng trong ổ, đứa cháu gái th́ leo tuốt trên cây mận.
Bà bước ra phía trước, con dâu bà về tới lăng xăng xếp đồ sắp lên bàn thờ cúng ông bà. Nhiều dữ hôn, trái cây đồ ăn lũ khũ.
– Mẹ không ngủ trưa sao? Con có đem về mấy con tôm hùm với lại mực một nắng. Để con làm cơm trưa.
Chị Lành không thay quần áo nhào vô bếp làm món tôm hùm mới vừa học được. Anh Khờ đi chơi về bước vô nhà nói thơm quá xá là thơm.
Cả nhà xúm lại quây quần ăn cơm trưa. Bà nói mẹ tính là ngày mai ḿnh mua gà người ta làm sẵn cho tiện, cũng ngon chớ làm gà sống cực quá.
Cả anh Khờ và chị Lành đồng thanh, “Dạ phải, dạ phải. Con cũng tính nói với mẹ như vậy.” Ăn xong vợ chồng con cái nằm ngủ ngon lành.
Bà Thảo đi ṿng quanh nhà ngắm nghía, phải sửa lại nhà bếp và nhà tắm theo kiểu mới hiện đại vừa sạch vừa thơm.
Rồi c̣n phải xây thêm pḥng cho hai đứa cháu, tụi nó ngày một lớn. Hồi nào tới giờ cứ nghĩ thằng con của ḿnh trước sau ǵ cũng bị vợ bỏ nên bà không tính đến chuyện sửa nhà. Nhưng mà ḿnh đă tính sai.
Người tính sao bằng trời tính.
Nguyễn Thạch Giang.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1595885&d=1591619165
cha12 ba
06-08-2020, 17:33
Có bao nhiêu người Việt hải ngoại chúng ta biết chuyện này?
.
:thankyou::handshake ::handshake:
Có biết cũng vờ mà bạn, máu ....kỳ thị mà:handshake:
wonderful
06-09-2020, 10:39
Chàng trai và chiếc ŕu.
Có 1 chàng trai trẻ đến gặp quản đốc của một nhóm thợ đốn gỗ để xin việc. Người quản đốc chỉ vào một cái cây to và bảo anh ta hăy đốn thử xem mất bao lâu. Chàng thanh niên đă không mất nhiều thời gian đốn đổ cái cây đó một cách thiện nghệ.
***
Rất ấn tượng trước tay nghề khéo léo của anh, người quản đốc quyết định nhận anh vào làm "Tốt lắm, hăy bắt đầu đi làm từ Thứ Hai tới".
Thứ Hai. Thứ Ba. Rồi Thứ Tư trôi qua, ngày ngày chàng trai đều chăm chỉ làm việc. Đến chiều ngày Thứ Năm, bổng quản đốc tới và cho chàng trai trẻ xem bảng xếp hạng:
"Chàng trai, năng suất làm việc của cậu đă tụt lùi so với những người khác. Tổng kết từ đầu tuần cho thấy cậu đă rơi từ vị trí đứng đầu hôm Thứ Hai xuống vị trí bét bảng cho đến hết ngày hôm nay."
Chàng trai trẻ bất b́nh lên tiếng:
"Nhưng tôi đă rất chăm chỉ làm việc. Tôi luôn là người đến đâu tiên và là người ra về cuối cùng, thậm chí tôi c̣n không cả có thời gian uống nước!"
Người quản đốc gật đầu nói:
"Phải công nhận cậu là công nhân cần cù nhất ở đây, nhưng đă bao lâu rồi cậu chưa mài chiếc ŕu của ḿnh?"
Chàng trai thật thà thừa nhận:
"Từ đầu tuần tới giờ th́ chưa lần nào. Tôi mải làm việc quá nên không có thời gian để mài ŕu."
***
Cuộc sống của chúng ta cũng như vậy. Chăm chỉ không có ǵ là xấu, nhưng đôi khi cần có một khoảng ngừng để "mài sắc chiếc ŕu", làm mới bản thân thông qua việc tự học tập và rèn luyện. Bỏ qua việc này, chúng ta sẽ nhanh chóng b́ "cùn" đi, và mất dần đi khả năng làm việc hiệu quả của ḿnh.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1596602&d=1591699138
wonderful
06-10-2020, 12:05
Truyện ngắn hay và ư nghĩa...M̀ và TRỨNG.
Một buổi sáng, người cha làm hai bát ḿ. Một bát có trứng ở trên, một bát không có. Ông hỏi con trai muốn ăn bát nào?
Cậu con trai chỉ vào bát có trứng nói:
- Con muốn ăn bát này ạ.
- Nhường cho bố đi.
- Không, bát ḿ này là của con
- Không nhường thật à? Ông bố ḍ hỏi.
- Con không nhường! - Cậu bé kiên quyết trả lời rồi đắc ư với quyết định của ḿnh.
Ông bố lặng lẽ nh́n con ăn xong bát ḿ th́ mới bắt đầu ăn bát của ḿnh. Đến những sợi ḿ cuối cùng, người con nh́n thấy rơ ràng trong bát của cha có hai quả trứng.
Lúc này, ông bố chỉ hai quả trứng trong bát ḿ, dạy con rằng:
- Con phải ghi nhớ điều này, những ǵ mắt con nh́n thấy có thể chưa đủ, thậm chí không đúng. Nếu con muốn chiếm phần lợi về ḿnh, con sẽ không nhận được những cái lợi lớn hơn.
---
Và ngày hôm sau, người cha lại làm hai bát ḿ trứng, một bát trên có trứng và bát không có trứng. Người cha hỏi:
- Con ăn bát nào?
Rút kinh nghiệm từ lần trước, cậu con trai ngay lập tức chọn bát ḿ không có trứng. Thật ngạc nhiên, khi cậu bé ăn hết bát ḿ vẫn không có quả trứng nào. Trong khi đó, bát ḿ của người cha không những có quả trứng ở trên mà c̣n một quả nữa ở dưới đáy.
Ông chỉ vào bát ḿ của ḿnh và nói:
- Không phải lúc nào cũng dựa vào kinh nghiệm được đâu con trai à. Đôi khi cuộc sống sẽ lừa dối con, tạt gáo nước lạnh vào con khiến con phải chịu thiệt tḥi. Con không được quá khó chịu hay buồn bă. Hăy xem đó là một bài học.
---
Một thời gian sau, người cha lại nấu hai bát ḿ như những lần trước và hỏi con trai chọn bát nào. Lần này, cậu con trai muốn cha chọn trước.
Ông bố chọn bát ḿ có trứng và ăn ngon lành. Cậu con đón lấy bát ḿ không trứng mà ăn, thần thái lần này b́nh tĩnh.
Ăn một lúc cậu chợt phát hiện trong bát của ḿnh có 2 quả trứng. Người cha mỉm cười nói với cậu con trai:
Con thấy không, khi con nghĩ tốt cho người khác, những điều tốt đẹp sẽ đến với con. Khi con không màng đến lợi ích riêng của bản thân, cuộc đời sẽ không để con phải chịu thiệt.
Hồ Hoàng.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1597266&d=1591790687
wonderful
06-11-2020, 10:06
Nghiệp là ǵ?.
Một hôm, Đức Phật đang ngồi cùng các môn đồ th́ bỗng có 1 người hỏi Ngài rằng, "Nghiệp là ǵ?".
Đức Phật trả lời: "Để ta kể cho các ngươi một câu chuyện.
Một vị vua đang cưỡi voi đi thăm thú vương quốc của ḿnh. Đột nhiên ông ta dừng lại trước một cửa hàng ở trong chợ và nói với cận thần của ḿnh: "Không biết tại sao, nhưng ta muốn treo cổ chủ cửa hàng này".
Người cận thần bị sốc. Nhưng trước khi ông ta có thể hỏi rơ lư do tại sao th́ nhà vua đă đi tiếp.
Hôm sau, người cận thần này tới cửa hàng hôm trước, ăn mặc như một người dân địa phương để t́m gặp chủ cửa hàng.
Ông ta gợi chuyện rồi hỏi xem t́nh h́nh buôn bán của cửa hàng ra sao. Chủ cửa hàng là một thương nhân buôn bán gỗ đàn hương, trả lời một cách buồn bă rằng anh ta hầu như chẳng có khách hàng nào.
Người ta cứ đến cửa hàng, ngửi mùi gỗ đàn hương rồi lại bỏ đi. Thậm chí họ c̣n khen ngợi chất lượng của gỗ đàn hương, nhưng hiếm khi mua thứ ǵ. Hy vọng duy nhất của anh ta là việc nhà vua sớm qua đời.
Có như thế th́ người ta mới có nhu cầu mua thật nhiều gỗ đàn hương để phục vụ cho các công đoạn tang lễ. Và v́ là người bán gỗ đàn hương duy nhất ở đây nên hẳn cái chết của nhà vua sẽ mang lại cơ hội làm giàu rất lớn cho anh ta.
Đến lúc này, vị quan cận thần mới hiểu lư do tại sao nhà vua dừng lại trước cửa hàng của ông ta và bày tỏ ư muốn giết người chủ cửa hàng. Có lẽ, ư nghĩ tiêu cực của người chủ cửa hàng, bằng 1 cách siêu nhiên nào đó, đă tác động tới nhà vua, và rồi, khiến nhà vua cũng lại có ư nghĩ tiêu cực với anh ta như vậy.
Vị quan cận thần vốn là một người có trí tuệ thâm sâu, đă ngẫm nghĩ một hồi rồi mới đưa ra quyết định. Ông không nói cho người chủ cửa hàng biết ḿnh là ai, cũng không tiết lộ ư muốn của nhà vua. Ngược lại, ông chỉ nói rằng ḿnh muốn mua một ít gỗ đàn hương.
Nghe thấy vậy, người chủ cửa hàng vô cùng vui mừng. Anh ta gói ghém món hàng rồi giao cho vị quan cận thần.
Khi trở về cung điện, vị quan cận thần đi thẳng đến chỗ của nhà vua và nói rằng người thương nhân có một món quà cho bệ hạ. Nhà vua hết sức ngạc nhiên. Khi mở gói quà, nhà vua đă thấy vô cùng thích thú và ấn tượng trước màu vàng tinh tế của miếng gỗ và hương thơm kỳ diệu tuyệt vời của nó.
Đang trong tâm trạng vui vẻ, nhà vua ra lệnh thưởng cho người thương nhân vài đồng tiền vàng. Trong thâm tâm, ông thầm tự trách ḿnh rằng đă có ư nghĩ xấu khi muốn giết anh ta.
C̣n khi người bán hàng nhận được những đồng tiền vàng do nhà vua thưởng cho, anh ta cũng hết sức sửng sốt. Anh ta bắt đầu nhận ra nhà vua là một đấng quân vương hào phóng, tốt bụng và đă cứu anh ta thoát khỏi cảnh phá sản.
Anh ta cũng rất hối hận khi đă trót có ư nghĩ độc ác là mong cho nhà vua băng hà sớm chỉ để có thể bán được nhiều gỗ đàn hương."
"Vậy Nghiệp là ǵ?", Đức Phật hỏi lại các môn đồ sau khi kết thúc câu chuyện.
Nhiều người đă đưa ra các câu trả lời khác nhau, rằng đó là lời nói, là hành động, là cảm xúc của chúng ta.
Nhưng Đức Phật đă lắc đầu và nói rằng, "Suy nghĩ của các ngươi chính là Nghiệp đó".
Hồ Hoàng ST
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1597810&d=1591870174
wonderful
06-12-2020, 11:50
Cái giá của sự thông thái.
Rất lâu rồi, có một nhà vua muốn hiểu biết thật nhiều nhưng lại lười. Một ngày nọ nhà vua triệu tập tất cả những nhà thông thái của vương quốc lại và ra lệnh cho họ phải thu thập tất cả những hiểu biết và sự thông thái trên thế gian đặt vào một chỗ để ông ta có thể học chúng.
Theo lệnh nhà vua, các nhà thông thái đều làm việc cật lực. Sau hơn một năm, họ dâng lên ngài một trăm cuốn sách chứa đựng mọi sự hiểu biết ở đời. Nhưng khi nh́n qua các chồng sách, nhà vua ngán ngẩm nói:
– Không! Ta cần một cách dễ dàng hơn. Biết bao giờ ta mới đọc xong và nhớ được ngần này cuốn sách.
Rồi nhà vua lệnh cho họ phải tóm lược hàng trăm cuốn sách đó vào một cuốn mà thôi. Một năm sau, các nhà thông thái quay lại với một cuốn sách duy nhất. Cuốn sách to và dày cả ngàn trang. Nhà vua nh́n thấy liền la lên:
– Không! Cuốn sách này dày quá! Ta sẽ mất rất nhiều thời gian mới đọc hết được.
Một lần nữa, các nhà thông thái bị buộc phải tóm lược thật súc tích cuốn sách ấy vào chỉ một trang giấy để nhà vua dễ dàng mang theo và nhớ được.
Mọi người xôn xao và than trời: “Sao có thể làm được như vậy?”. Nhưng họ không có sự lựa chọn nào khác cả. Họ biết hoặc là mệnh lệnh phải được thi hành, hoặc là đầu họ sẽ rơi. Nhà thông thái lớn tuổi nhất họp tất cả mọi người lại để t́m ra cách giải quyết. Cuộc hội ư diễn ra trong nhiều đêm liền. Cuối cùng, họ đă hoàn thành trang giấy chứa đựng mọi sự hiểu biết trên đời.
Được tin, nhà vua rất đỗi vui mừng. “Cuối cùng th́ ta cũng sắp biết được tất cả mọi sự khôn ngoan nhất trên đời mà chỉ cần một trang giấy mà thôi!” – Nhà vua đắc chí nhủ thầm và ra lệnh dâng trang giấy lên trong thời gian sớm nhất.
Và ngày đó đă tới. Nhà vua khấp khởi mừng thầm. Cả vương quốc đều tụ tập về quanh triều đ́nh để được biết về điều đặc biệt đó. Nhà vua háo hức mở trang giấy chứa đựng toàn bộ sự thông thái của thế gian. Trong đó chỉ duy nhất một câu: “Không có sự thông thái nào mà không phải trả giá”.
ST Vủ Thông Minh.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1598495&d=1591962604
cha12 ba
06-12-2020, 18:34
Cái giá của sự thông thái.
“Không có sự thông thái nào mà không phải trả giá”.
ST Vủ Thông Minh.
“Không có sự thông thái nào mà không phải trả giá”.
:thankyou::handshake :
Tŕnh độ kém th́ không có sự thông thái nhưng thời đại ngày nay bọn "trẻ trâu" vẫn được tung hô :):):):)
cha12 ba
06-13-2020, 04:53
Tủ sách Tuổi Hoa - Hoa Tím
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1598816&stc=1&d=1592023857
Chú thích của Tủ sách Tuổi Hoa:
1- Đây là tác phẩm cuối cùng của tác giả Cam Li Nguyễn thị Mỹ Thanh viết cho Tủ sách Tuổi Hoa trước năm 75 và sắp sửa được xuất bản vào tháng 4 - 1975 .
2- H́nh b́a do họa sĩ ViVi mới vẽ tặng tác giả Cam Li và Tủ sách Tuổi Hoa ngày 21 tháng 8 năm 2008.
Chương 1-2
Chương 01
Những bóng tṛn hiện ra, màu rực rỡ như những đồng tiền bằng vàng nằm trên một tấm thảm màu xanh lá cây. Bóng nhảy múa trên mặt, chiếu vào mắt. H́nh ảnh nào thế? Ánh sáng của thiên đường hay tṛ chơi của ma quái? Là thực tại hay chỉ là một khúc phim xảy ra trong ký ức? Cảm giác của một con người tưởng đă không c̣n. Nhưng không phải. Bây giờ rơ ràng tai đang nghe một tiếng chim hót. Chim hót ở trên đầu, trên mặt - ở đâu đó trên tấm thảm màu xanh kia.
A! Đúng rồi! Chim hót trên cây! Những bóng tṛn kia là nắng! Ngày đă bắt đầu trước khi ta thức dậy. Đúng hơn là ta tỉnh dậy. Ngày rực rỡ, ngày hiền lành quá! Ta dần dần t́m lại cảm giác. Tai đă nghe rồi! Mắt đă thấy rồi! Nhưng mũi ngửi được mùi máu khô, ở đâu đây, lẫn trong mùi cỏ ướt. Bây giờ thân thể không c̣n tê dại nữa, mà đang cảm nhận được sự nhức nhối, ở dưới chân, truyền lên đến vai, và thấu tận óc. Dù không ngóc đầu lên được để nh́n xuống thân thể, nhưng ta đă nhớ ra được rằng nơi bắp chân, máu đă chảy rất nhiều và cảm giác đau nhức cũng từ đó mà có. Nhắm mắt lại, bây giờ quên mất tiếng chim, mà nghe âm vang tiếng chong chóng quay lạch cạch trên đầu, tiếng động cơ làm át lời nói chuyện. Mơ màng, ta thấy cả mây trắng, thấy cả cánh đồng, thấy nhánh sông, thấy rừng cây bên dưới. Chính nơi đó, chiếc trực thăng bị trúng nhiều loạt đạn. Một viên đạn đă xuyên qua bắp chân ta. Rồi nhiều loạt đạn nữa… những bạn bè gục xuống. Cái h́nh ảnh một người đang huyên thuyên cười nói bỗng trở thành một tấm thân bất động, chợt hiện ra rơ ràng và nghiến nát tâm hồn. Từ con chim sắt oan nghiệt đó, các bạn đă về với đất. Thân chim lảo đảo đâm xuống tấm thảm xanh lá cây. Tiếng động nào vang dội cả khu rừng. Tiếng của thần chết? Tiếng của quỷ dữ? Hay tiếng của cha mẹ, anh em, bạn bè, người yêu khóc vùi bên mộ héo?...
Chỉ một ḿnh ta lết ra khỏi chiếc phi cơ đang rừng rực cháy. Không biết ta c̣n lết được bao xa, chỉ biết là rất xa, rồi ta ngất đi. Trong rừng cây này có phép lạ hay sao? Phép lạ chỉ ban cho một người. Khi thức dậy người trở thành một cái bóng cô đơn. Chiếc phi cơ đă bị cháy rụi. Bạn bè, anh em, c̣n đâu! Ta lạnh lẽo hơn một bóng ma. Trước mặt là cây, sau lưng là cây. Xung quanh đều là rừng. Tiếng cười nói từ ban trưa vang vọng từ đỉnh trời, vướng trên lá, tỏa đầy trong nắng xế. Ta nh́n xuống chân. Máu bê bết loang lổ hết một ống quần. Cả gương mặt của ta nữa, chắc khủng khiếp lắm? Không c̣n biết một nhân danh nào để cầu nguyện.
Chiều đổ xuống. Nắng lui dần sau cây lá. Mới tối hôm qua c̣n đang sửa soạn để lên đường. Giă từ quận nhỏ, nơi có nhiều tấm ḷng quý mến. Sáng sớm c̣n nhận được những củ khoai mới luộc c̣n bốc khói. Ban trưa c̣n xoa mấy cái đầu trọc lóc của lũ trẻ nhỏ ngây ngô, c̣n chở hộ mấy bạn hàng ra chợ quận trước khi leo lên trực thăng bắt đầu cho một chuyến đi khác. Đời sống đă như vậy, là di chuyển, là sửa soạn, là không ngừng nghỉ. Có những thân mến, những luyến lưu - ở mỗi nơi đă đi qua, nhưng không nghĩ ǵ hết. Khi bay qua đồng ruộng, qua ḍng sông, cũng không nghĩ ǵ hết. Thế mà bây giờ tất cả đă phải dừng lại. Ta trở thành một con thú lạ lạc trong rừng. Tiếng gọi của ta loăng trong gió chiều, vọng lại thành tiếng cười của bạn bè. Có phải lúc ta cô đơn nhất, là lúc ký ức sống trong ta thật mănh liệt không? Rồi ta đâm ra sợ hăi chính ḿnh nữa. Tiếng gọi, gọi măi, đến lúc không c̣n âm thanh để vang vọng. Khi ấy đêm đă tràn đặc khu rừng. Trước mặt, sau lưng đều là bóng tối. Ở đây, mọi cảm xúc đều ngưng lại, chỉ c̣n một nỗi tuyệt vọng. Trong bóng tối, ta không c̣n vẽ được một gương mặt nào của người thân. Nhắm mắt lại th́ thấy đầy mây trắng. Và tấm thảm màu xanh hiện ra. Và rừng cây đổ xuống, khép lại…
**
Chim hót nhiều hơn. Tiếng ríu rít làm người mở mắt. Ô, ngày lại bắt đầu rồi. Ngày bắt đầu cho một niềm hy vọng. Khu rừng này không phải là rừng rậm, mà giống như một vườn cây. Cây cỏ cũng hiền ḥa quá! Chắc ở đây có người, ít ra cũng có một bác tiều phu.
Đàng kia là hướng đông. Mặt trời cười cợt ở đó. Người lính muốn đứng dậy để đi tới hướng đông, nhưng cái chân nhức quá! H́nh ảnh què quặt làm người sợ hăi. Gắng gượng nhấc đầu lên, nh́n xuống chân, người ngạc nhiên thấy ở vết thương, một mảnh vải màu nâu đă buộc chặt nơi đó. Ai đă đi qua đây? Bác tiều phu? Những hướng đạo sinh gan dạ? Một người ở đơn vị bạn? Hay là…? Người hoảng hốt… Có tiếng nói lao xao ở phía thật xa trả lời cho người. Người nén ḷng hồi hộp, nằm xuống, nhắm mắt lại, chờ đợi…
- Đây rồi! Ông ấy c̣n nằm đây.
- Ông ta chưa tỉnh lại.
- Đâu? Đâu?
Tiếng trẻ nhỏ! Tiếng ríu rít như chim. Ai vậy? Những thiên thần trú ngụ trong rừng? Hay những chú nai tơ bị đọa đầy? Người lính vẫn nhắm mắt, và nghe tiếng chân bước lại gần.
- Anh Khánh ơi! Không chừng ông ấy đă chết.
Một giọng nói khác chững chạc hơn:
- Để anh coi.
Người lính nghe một bàn tay sờ lên má ḿnh, và một vật ǵ đó nặng nặng áp vào ngực ḿnh. Cái đầu của một cậu bé! Mùi tóc khét nắng làm người lính “ách-x́” một cái.
Có tiếng reo vui mừng:
- A! Ông ấy c̣n sống!
- Suỵt! Dang ra hết. Coi chừng ông ấy có súng.
- Sao biết?
- Ḱa! Ông lính mà!
- Nhưng mà ông ấy bị thương. Coi máu c̣n chảy ri rỉ ḱa!
- Ừ nhỉ! Làm sao đây, anh Khánh?
Giọng nói ban năy lại cất lên:
- Th́… đem ông ấy về.
- Thật không?
- Thật.
Có tiếng vỗ tay và tiếng cười thích thú. Người lính tiêu tan hết những lo sợ. Người muốn kéo dài tṛ chơi này một lát nữa, nên cứ nằm im, nhắm mắt lại như c̣n say ngủ.
- Nè, Lương! Sao ổng lại ở đây nhỉ?
- Ai mà biết! Chắc ông ấy mải mê… hái hoa bắt bướm.
- Hic hic, coi ḱa! Ông ấy là lính. Chắc ông ấy đánh giặc, rồi chạy vào rừng.
- Nè, Hiền, xem cái mắt ông ấy, cái mũi ông ấy, cái cằm ông ấy, cái tay, cái chân ông ấy… to ghê hở!
- Th́… tại ông ấy là người lớn.
- Không! Ông ấy là người khổng lồ chứ!
- Làm sao anh Khánh vác nổi?
- Th́ tụi ḿnh hè nhau khiêng ổng, đứa cái đầu, đứa cái tay, đứa cái chân…
- Không được, chân ông ấy bị thương mà!
Tiếng của Khánh:
- Các em im nào! Để anh nghĩ coi… phải kêu ông ấy dậy đă.
- Chắc ổng kiệt sức rồi…
- Á à! Đă có cách. Các em tới bỏ hết củi xuống, đẩy xe lại đây.
Đám trẻ dường như đă dang xa. Có tiếng cây khô bị ném xuống đất. Rồi có tiếng cót két của một chiếc xe kỳ lạ được đẩy tới gần. Người lính hết kiên nhẫn kéo dài tṛ chơi, nên mở mắt ra. Gương mặt đầu tiên, người lính đoán là gương mặt của Khánh, cậu bé lớn nhất, độ mười bốn, mười lăm tuổi, mái tóc hơi vàng vàng mầu nắng cháy, dáng người mạnh khỏe, có vẻ đầu đàn lắm. Khánh mở to mắt nh́n người lính, thốt lên:
- Ông ấy đă tỉnh!
Một đám, mươi đứa trẻ, nhỏ hơn Khánh, ùa chạy đến, chen nhau nh́n người lạ. Người bây giờ có thể nh́n tận mắt những thiên thần, những chú nai non. Không rực rỡ, không mịn màng, nhưng sự hiện diện của bầy trẻ nhỏ là ḍng suối chảy qua vùng khô hạn. Người lính cười với chúng và gượng ngồi dậy. Nhưng cậu bé Khánh ngăn lại và hỏi:
- Ông! Ông có đau lắm không?
Người lính chớp mắt cảm động:
- Đau. Nhưng anh khát nước lắm.
Nghe được tiếng nói của “người khổng lồ”, đám trẻ nh́n nhau, x́ xầm. Một đứa ch́a ra một b́nh nước nhỏ. Khánh đỡ lấy và cúi xuống:
- Ông uống nước đi!
- Cám ơn các em. Các em ở đâu vậy?
Khánh trả lời:
- Chúng em ở gần đây. Đi hết khoảng rừng này là đến rẫy khoai. Đi hết rẫy khoai là đến nhà chúng em.
Người lính vui mừng:
- Gần đây có nhà cửa hở em? Có đông không?
- Dạ… không.
- Thế các em ở với ai?
- Dạ với cha. Ông, … ông uống nước đi.
Người lính uống cạn b́nh nước. Những đứa bé nh́n nhau, kín đáo cười. Khánh hỏi:
- Ông đói không?
- Đói. Nhưng… anh không ăn hết phần của các em đâu.
Một đứa bé liến thoắng nói:
- Tụi em chỉ có khoai lang với củ ḿ, anh muốn ăn bao nhiêu cũng được. Nhưng tụi em không có thịt cừu với rượu vang đâu.
Người lính mỉm cười:
- Các em tốt lắm! Phải các em đă băng chân anh lại không?
- Dạ, chính bé Hiền đó anh.
Đứa bé trai tên Hiền nói:
- Tụi em sáng nay đi lượm củi, thấy anh nằm dưới đất, máu ở chân chảy ra. Em xé đại vạt áo cột lại cho anh. Em … đâu có biết băng. Xong rồi tụi em mới rủ nhau đi kêu anh Khánh tới.
- À ra thế.
Người lính nh́n quanh đám trẻ, hơi ngạc nhiên và hỏi:
- Các em … là anh em ruột?
Lũ trẻ nh́n nhau, rồi nh́n người lính, lắc đầu.
- Các em ở với cha mẹ?
Khánh không đáp, mà hỏi:
- Anh muốn về với chúng em không?
- Muốn, muốn chứ! Anh lạc trong rừng này từ chiều hôm qua.
- Sao anh lại lạc vào đây?
- Anh bị rớt phi cơ.
- Anh lái tàu bay hở?
- Không, anh là lính nhảy dù.
- À, em biết rồi. Vậy c̣n mấy người kia đâu?
- Họ chắc là đă chết hết. Anh lê lết trong rừng rồi ngất xỉu. Sáng thức dậy anh thấy ḿnh ở đây.
- Chắc chân anh đau lắm? Để tụi em chở anh về. Về nhà sẽ có người băng bó lại chân cho anh. Bây giờ…
Cậu bé ngần ngừ, chỉ cho người lính thấy chiếc xe ngộ nghĩnh ở đàng xa:
- Anh đi không được, tụi em chở anh bằng chiếc xe chở củi đó nhé!
- Sao được? Anh nặng lắm đó!
- Anh đừng lo, xe này chúng em đóng lấy để chở củi, chở khoai. Anh xem, chứ làm sao ôm về cho xuể, từ rẫy về làng cũng khá xa.
Người lính sáng mắt lên, hỏi nhanh:
- Em vừa nói “làng” phải không?
- Dạ.
- Làng tên ǵ?
- Làng “Chim sâu nhỏ”. Anh, anh không chê xe chở củi dơ dáy?
- Đâu có! Được các em cho về nhà, anh vui mừng lắm chứ.
- Vậy anh về với chúng em nhé!
Lũ trẻ đẩy chiếc xe lại. Đó chỉ là một cái thùng gỗ h́nh chữ nhật, dài độ một thước rưởi, bên dưới gắn bốn bánh xe nhỏ cũ kỹ. Người lính mỉm cười , chợt nghĩ đến phép lạ. Sự việc một kẻ lạc lơng được cứu sống nhờ một bầy trẻ nhỏ, đúng là một phép lạ. Nhưng chúng nó là ai? Con của ai? Không là anh em ruột, nhưng đi với nhau một đàn, lượm củi đào khoai chung, vậy chúng là ǵ với nhau? Là con của một người cha nhiệm mầu? Hay là thần dân của một xă hội tí hon đầy t́nh tương ái? Người lính ngỡ như ḿnh đang sống trong một chuyện thần tiên. Người thắc mắc nhưng cảm thấy thú vị lắm. Chỉ một lát nữa thôi, khi vượt khỏi đám rừng rẫy, sẽ biết được lũ trẻ là ai.
Vết thương ở chân và sự ê ẩm khắp người làm người lính không cử động nổi, đành nằm yên để mươi đứa bé khiêng ḿnh lên xe. Bề dài của chiếc xe quá ngắn. Khánh ái ngại nếu người lính phải ngồi. Cậu bé chợt nẩy ra một ý kiến:
- Anh cứ nằm cho khỏe nhé! Hiền, Lương, hai đứa ra phía trước kéo với anh. Hảo và Tú đẩy phía sau. Hai chân của anh ấy dư một chút, tḥ ra, Thiện với Ái đỡ lấy cho cẩn thận. C̣n Lành với Ngoan cũng đỡ phụ vào nghen! Coi chừng cái chân đau của anh ấy đấy!
Một giọng nói trong trẻo cất lên:
- C̣n em nữa, em sẽ làm ǵ?
Khánh ngơ ngác:
- A, c̣n Hậu nữa. Để xem… em phải thay thế chiếc xe, vác hết củi về làng.
Cậu bé độ chín tuổi, lanh lẹ, nhỏ nhắn, tỏ vẻ nũng nịu:
- Không chịu! Em nhỏ nhất mà!
Khánh cười;
- Anh nói đùa đó! Bé Hậu ôm b́nh nước rỗng nè, chạy theo tụi anh nghen!
Người lính nằm ngay ngắn trên chiếc xe bằng gỗ, hai chân được bốn đứa bé giữ lấy. Khánh cười:
- Xong rồi, bây giờ tụi em đưa anh về. Ủa, anh … ǵ nhỉ?
Đến bây giờ người lính sực nhớ ra rằng sự thương mến đă đến trước cả việc biết tên. Người lính đáp:
- Anh là Trúc.
Thằng bé tên Lương che miệng cười:
- Anh tên Trúc, mà anh so với tụi em thật giống người khổng lồ.
Hiền nói:
- Em cứ ngỡ anh là… ông Qui-Li-Ve lạc vào nước tí hon.
Trúc trố mắt nh́n lũ trẻ, vừa ngạc nhiên vừa thú vị. Khánh giục:
- Mau lên! Một, hai, ba!
Chiếc xe được kéo đi chầm chậm. Chín đứa trẻ lấy làm hân hoan lắm. Hôm nay, thay v́ chở củi, chúng đă mang một người gặp nạn giữa rừng về đến làng của chúng. Ở đàng sau, chỉ có thằng bé Hậu lon ton, tay ôm b́nh, chân tung tăng bước. Chiếc xe chạy gập ghềnh trên những đất đá và cành khô, nhưng cũng bỏ xa thằng bé một đỗi. Hậu chợt nh́n xuống chân, và thấy một vật nhỏ lấp lánh dưới nắng vàng. Hậu nhặt lên, nhận ra đó là một cái hộp h́nh quả tim. Của người lính chăng? Nó mở hộp ra, rồi đậy lại, lắc đầu. Chắc không phải của ông ấy đâu! Thằng bé bắt đầu liên tưởng đến những chuyện thần tiên. Quả tim nhỏ bé và dễ thương quá! Hậu khen thầm như vậy, rồi nhét chiếc hộp vào túi áo, rảo bước đi theo những người kia.
Trời đă gần trưa. Nắng vàng tươi rải đầy trên cây lá. Khu rừng này quả là một nơi hiền dịu. Chắc không hề có bóng thú dữ. Người lính chỉ nghe tiếng chim hót đầy khắp những ngọn cây. Và bên cạnh, tiếng hát líu lo của lũ trẻ cất lên lâng lâng với gió:
- “Nào anh em kéo củi về làng
Đừng lo chi đời sống lầm than
Mặt trời lên lung linh ánh vàng
Anh em sẽ thấy đời b́nh an.
Nào anh em… nào anh em….”
Bầy trẻ đă quen đường đi trong khu rừng nhỏ nên chỉ độ mười lăm phút sau, chúng đă đưa Trúc ra khỏi rừng. Trúc muốn nhỏm dậy, muốn reo lên, muốn khóc lên, khi nh́n thấy một đám rẫy quang đăng, và ở bên kia rẫy, có bóng những ngôi nhà!
Chương 02
Trời đă gần trưa, mà vẫn c̣n thấy lành lạnh. Cát Tường khoanh hai tay trước ngực, đứng nh́n ra cửa sổ. Chắc tại v́ ḿnh c̣n ở trong nhà, nên chưa cảm thấy ngoài kia nắng ấm. Trên khoảng đất vuông vắn kia, mấy luống rau đă xanh tươi. H́nh như cây cỏ đang thỏa thuê tắm nắng. Con đường dẫn xuống rẫy khoai sáng nay như có một vẻ ǵ hân hoan là lạ? Hay tại v́ tự trong ḷng ḿnh có một chút đổi khác? Một linh cảm? Một hoài niệm… Ta không sống bằng linh cảm. C̣n hoài niệm, nào có ǵ? Cuộc sống đă an bày nơi đây tự bao lâu rồi. Tại trời đất, chắc vậy. Sắp Tết? Cát Tường nhè nhẹ thở dài. Ở đây không có Tết. Những vui buồn đă lắng xuống cả rồi. Chỉ có tiếng hát vô tư của trẻ nhỏ không làm ta nghĩ ngợi.
- “Nào anh em, nào anh em…”
Lũ trẻ nhỏ đă về thật. Tiếng hát vọng lên từ dưới chân đồi, loang đầy không gian. Tiếng hát từ muôn thuở làm dịu ḷng chi lạ. Hôm nay có củi. Phải ra phụ các em ôm củi vào chất đầy hè. Rồi như bao lần, ta sẽ đứng đó ngắm, và nghĩ đến những bữa cơm ngon.
Cát Tường mở nhẹ cánh cửa gỗ, bước ra ngoài. Đưa một bàn tay lên che nắng, Cát Tường đă thấy mười đứa bé kéo đẩy chiếc xe chở củi quen thuộc. Nhưng không có củi. Vật ǵ ở trên xe vậy? Cát Tường trố mắt ngạc nhiên. Một người! Cát Tường chạy nhanh đến. Lũ trẻ đă lên đến nơi cùng với chiếc xe. Cát Tường đứng sững, nh́n người lạ nằm trên xe, lắp bắp hỏi:
- Cái ǵ vậy? Ai đây?
Khánh gạt mấy giọt mồ hôi trên trán, đáp:
- Chị Cát Tường! Chị rửa vết thương cho anh này gấp gấp.
Cát Tường bàng hoàng:
- Sao? Ông ấy bị thương hở?
- Anh ấy bị rớt máy bay, lạc trong rừng, tụi em gặp được. Có một vết lớn nơi chân, c̣n cả người bị xây xát nhiều lắm.
- Chúa ơi! – Cát Tường kêu lên hoảng hốt – Các em giúp chị đỡ ông ấy vào nhà. Lương, đun một nồi nước . Hiền, chạy lẹ vào sửa cái giường cho ông ấy nằm. C̣n các em kia dẹp xe lại, rồi đi báo cho cha hay.
Giọng nói mềm dịu mà đầy quyền uy thốt ra khiến bọn trẻ làm theo răm rắp. Trúc được d́u vào bên trong căn nhà gỗ, nằm lên một chiếc giường bằng tre, kê đầu trên một chiếc gối độn rơm. Cát Tường mở mảnh vải nâu mà bé Hiền đă cột tạm lên vết thương của người lính, rồi lấy kéo cắt một đường dài từ gấu quần đến đầu gối. Vết thương người lính bày ra. Máu lại ri rỉ chảy. Mùi máu khô lẫn mùi bùn đất bết lên đó xông lên nồng nồng. Cát Tường cúi xuống nh́n kỹ, rồi nh́n Trúc, nói:
- Chắc không sao đâu, ông ạ.
Trúc mở to hai mắt, hỏi:
- Sao cô biết?
- Dạ, cháu đă xem kỹ. Đạn chỉ xớt ngang bắp chân thôi.
Trúc mỉm cười:
- Tôi có đến nỗi ǵ… không cô?
- Ông nói dại! Cháu đă nói thật với ông là không sao đâu.
Trúc cười vui vẻ:
- Chết! Cô xưng “cháu” với tôi à?
Cát Tường cúi đầu:
- Với người lớn, cha cháu dặn là phải xưng hô đàng hoàng lễ phép.
Khánh đang lui cui soạn thuốc, góp tiếng:
- Nhưng anh Trúc đáng là anh của tụi ḿnh chị ơi!
Cát Tường len lén nh́n gương mặt người lính. Đất cát lấm lem trên da thịt, làm sao đoán biết được tuổi tác của người? Nhưng cái giọng nói, giọng nói rất trẻ. Có lẽ Khánh nói đúng, người đáng tuổi anh ta. Cát Tường nói nhỏ:
- Xin anh thứ lỗi cho.
Trúc cười:
- Không sao đâu. Tôi là Trúc.
- Thưa anh Trúc!
- C̣n cô?
- Em tên Cát Tường.
- Cô Cát Tường!…
Một sự giới thiệu và chào hỏi rất đơn giản và tự nhiên, nhưng sao bỗng làm Cát Tường nao nao ḷng. Và nhè nhẹ, Cát Tường quay đi. Cái ǵ rưng rưng trên mắt? Cái ǵ buốt buốt trong tim? Không phải. Chắc là sợi khói bay ngang trời. Chắc là ngọn gió lạc loài len vào vách gỗ…
- Chị ơi! Hộp bông g̣n đâu?
Cát Tường giật ḿnh, trả lời:
- Ơ… bông g̣n đă hết. Nhưng Khánh đừng lo, để đó cho chị.
Rồi Cát Tường mở hộc tủ, lấy ra một chiếc hộp giấy. Trong hộp có mảnh vải mịn trắng tinh mà Cát Tường định may làm khăn “mù-soa”. Tạm dùng thay cho bông g̣n vậy. Cát Tường sắp lọ thuốc đỏ, cuộn băng, xà-pḥng và mảnh vải mịn ấy lên một cái nắp hộp thiếc sạch sẽ, đặt lên bàn.
Lương bưng vào một thau nước nóng. Cát Tường đỡ lấy, đặt lên bàn. Nhưng Cát Tường chưa động đến những vật dụng ấy, quay sang hỏi Trúc:
- Thưa anh, chắc là anh đói lắm?
- Vâng, tôi nhịn đói từ trưa hôm qua.
- Anh ăn khoai đỡ đói nhé!
- Cô có ǵ cho tôi ăn cũng được.
Cát Tường đi lấy cho Trúc một củ khoai lang mới luộc c̣n nóng. Rồi đứng cạnh bên giường, vừa bóc vỏ khoai, vừa nói:
- Chúng em chỉ có khoai lang với củ ḿ, không có thịt cừu và rượu vang đâu!
Trúc ngạc nhiên. Cô bé này lại nói một câu y hệt như câu nói của đứa trẻ ban sáng. Không phải là một câu nói mỉa mai, mà lại là một câu nói rất chân thành. Thật ngộ nghĩnh! Hầu như tất cả những đứa bé mà Trúc đă gặp từ lúc tỉnh dậy, sáng nay, đă có chung một mẩu chuyện nào đó, có thịt cừu, có rượu vang. Trúc nhận lấy củ khoai nóng, cảm động:
- Nhưng cho đến chết tôi sẽ nhớ măi củ khoai này, và b́nh nước lạnh khi năy của các em.
Cát Tường rửa tay, rồi chăm chú rửa vết thương nơi chân của Trúc. Mảnh vải mịn được xé ra, thay cho bông g̣n, nhúng vào nước nóng và rửa sạch vết thương. Trúc nhăn mặt, kêu lên nho nhỏ. Cát Tường dừng tay, hỏi:
- Anh có đau lắm không?
Trúc nhắm mắt lại, đáp:
- Không…, cô cứ làm đi!
Cảm giác nhức nhối chạy lên tận óc. Sự đau đớn chắc đến thế này là cùng. Trúc mím chặt môi, và nghĩ đến “phép lạ”. Ta đang nằm ở đây, diễm phúc quá! C̣n có hy vọng để trở về. Những gương mặt người thân bỗng thấy rất gần gũi. Trúc mở mắt ra, và nh́n thấy gương mặt của Cát Tường đầy vẻ từ bi. Trên vết thương, gương mặt đó cúi xuống. Mái tóc dài cột gọn trên vai, tóc ngắn ḷa x̣a trên trán. Đôi mắt chăm chú, hai bàn tay nhẹ nhàng rửa sạch vết thương. Cuộn băng trắng đang được mở ra, quấn quanh chân Trúc. Cảm giác bây giờ là sự tê tái – nhưng êm đềm. Cảm giác đó truyền khắp người, và cũng ngọt dịu như vị của củ khoai nóng Trúc đang nhai trong miệng. Cô bé đang nghĩ ǵ về ta, về một người lính xa lạ bỗng hiện ra trong rừng rẫy? Cô bé có thắc mắc ǵ không? có e ngại ǵ không? Chắc là không đâu. V́ gương mặt từ bi kia có vẻ như không cần nghĩ đến những đe dọa, những man trá của cuộc đời. Vậy th́ ta cũng không nên thắc mắc ǵ, e ngại ǵ. Hăy nghĩ rằng đây là một xă hội tí hon, mà mỗi cá nhân ở đây, là một đơn vị của t́nh người.
Cát Tường đă băng xong vết thương ở chân, ngẩng lên và hỏi Trúc:
- Bây giờ anh có bớt đau không?
Trúc gật đầu:
- Bớt nhiều lắm, Tôi có ý nghĩ là chân tôi không bị ǵ cả.
- Nhưng anh sẽ không đi được b́nh thường, ít nhất là một tuần.
- Rồi làm sao, cô Cát Tường?
Cát Tường chớp mắt, đáp nhẹ:
- Th́ anh sẽ cứ ở đây vậy.
- Biết cha của cô có bằng ḷng không?
Cát Tường hơi nhíu mày:
- Cha chúng em không bao giờ từ chối giúp đỡ một ai.
Rồi Cát Tường im lặng, nhúng mảnh vải mịn c̣n lại vào nước, vắt khô, nhẹ nhàng lau những bùn đất trên mặt người lính.
Trúc nhắm mắt lại. Trong sự êm ái c̣n có chen vào một chút bàng hoàng, v́ sự săn sóc của Cát Tường giống như sự săn sóc của một cô em ruột, hơn thế nữa, của một người mẹ. Trúc biết gương mặt lấm lem của ḿnh giờ đă được lau sạch. Khi Cát Tường xức thuốc vào những vết xây xát trên tay Trúc, Trúc hỏi:
- Cô Cát Tường, cho tôi được hỏi một điều…
- Dạ??
- Cô là chị ruột của Khánh?
- Dạ…, không…
Trúc trố mắt:
- Phải? mà lại không? Tôi không hiểu.
Cát Tường bưng thau nước đưa cho Khánh đem ra ngoài. Chỉ c̣n lại hai người. Cát Tường nói:
- Em là chị của Khánh, của tất cả các em nhỏ ở đây. Nhưng chúng em không phải là ruột thịt.
- C̣n cha của cô…?
- Cha của chúng em… là cha chung.
Trúc chống tay xuống chiếu, hơi nhỏm người lên. Trúc như vừa nghe một điều lạ lùng. Ở đây có một người cha nuôi một đàn trẻ không phải ruột rà. Trúc lờ mờ hiểu mọi việc. Cát Tường chỉ tay ra ngoài cửa sổ:
- Qua luống rau mới trồng kia là nhà nguyện. Cha của chúng em đang tĩnh tâm trong ấy. Chắc giờ này người cũng sắp qua đây.
Trúc reo lên:
- A! Tôi hiểu rồi!
Cát Tường hỏi:
- Anh nói sao?
- Tôi thật là tối dạ. Vậy mà tôi cứ tưởng….
- Anh tưởng sao ạ?
Trúc nằm thẳng lại, im lặng. Một lát sau, Trúc nói nhỏ:
- Tôi thật có phước khi được các em ở đây cứu giúp. Tôi có cảm tưởng rằng ḿnh đang sống trong một câu chuyện thần tiên.
Cát Tường cười rất nhẹ:
- Không thần tiên đâu anh. Anh đang ở một nơi rất nghèo, rất thiếu thốn. Đây chỉ là một làng cô nhi, không, đúng ra chỉ là một xóm cô nhi… - Nụ cười biến mất trên
Trong một thoáng yên lặng, Trúc nghe rơ tiếng thở dài của Cát Tường. Cô bé đang dọn dẹp bàn thuốc, cất những vật dụng vào một cái bàn thấp. Qua vai Cát Tường, Trúc nh́n thấy một mảng trời trong xanh ở bên ngoài cửa sổ và một mảng màu lá cây thật tươi của một tàn cây nào rất lạ. Trúc chưa thấy nhà nguyện bởi lúc bắt đầu được lũ trẻ đưa lên con dốc thấp, Trúc chỉ chăm chú nh́n ngôi nhà gỗ với mái phủ đầy lá, mà nơi đó, một người con gái mảnh mai xuất hiện một cách rất bất ngờ.
- Cô Cát Tường!
- Dạ?
- Cha sẽ cho tôi ở lại đây?
- Vâng. Anh sẽ ở lại đây cho đến khi lành hẳn.
- Cả cô cũng bằng ḷng chứ?
- Không những em, mà cả làng sẽ rất vui ạ.
Trúc hân hoan:
- Cô làm tôi cảm động quá!
- Chúng em rất vụng về.
- Tôi lại thấy cô rất khéo léo.
Cát Tường xấu hổ:
- Chúng em sống măi ở đây, ít khi về thành phố. Thỉnh thoảng có người của nhà ḍng đến thăm và giúp đỡ tiền bạc. Anh là người khách lạ đầu tiên đến thăm làng.
Trúc cười:
- Khách đến thăm mà bắt chủ nhà phải lăng xăng. Tôi rất mong được đi xem khắp nơi trong làng.
Cát Tường chớp nhanh mắt:
- Vâng, khi nào anh lành bệnh
- Cô sẽ dẫn tôi đi thăm nhé!
- Dạ.
Trúc muốn nói tiếp câu chuyện, bỗng phải lắng tai nghe: Có tiếng xôn xao ở đâu trước sân nhà. Tiếng trẻ nít! Cát Tường cũng nh́n ra phía cửa. Giống như có một sự sắp xếp nào đó, rồi một đứa bé gái xuất hiện, gọi:
- Chị ơi! Đă tới giờ ăn cơm.
Cát Tường nói:
- Đợi cha về. Hay là em đi coi thử cha có bận việc ǵ không.
- Chắc cha đi thăm rẫy.
- Em sang nhà nguyện đi, thưa với cha về việc có anh Trúc ở đây.
Đứa bé gái len lén nh́n người nằm trên giường, hỏi khẽ:
- Ông đó… phải không chị?
- Ừ, em đi nhanh nhé!
Đứa bé quay lưng đi. Đàng trước sân, tiếng ríu rít chưa yên. Cát Tường bảo Trúc:
- Anh nằm nghỉ. Em phải ra sân một chút.
Rồi Cát Tường ra ngoài, đóng cửa lại. Nằm trên giường, Trúc cố lắng nghe những âm thanh là lạ bên ngoài. Tiếng Cát Tường:
- Các bé im lặng nào, nghe chị đây! Sáng nay các em trai khi đi lượm củi gặp một người bị nạn, đem về làng. Vậy các bé hăy nghe lời chị, ngoan ngoăn, giữ trật tự trong khi có khách nhé!
Tiếng trẻ nhỏ:
- Dạ.
- Các bé xếp hàng đôi, đứng ngay ngắn lại. Nào! Bé đàng sau vịn vai bé đàng trước… Giỏi lắm! Bây giờ các bé hát bài “Mừng khách đến đây” mà chị đă dạy nhé!
Tiếng “dạ” lại vang lên, rồi tiếng hát của độ chừng mười mấy đứa trẻ tiếp theo:
- “Mừng người đến đây thăm chúng em
Tỏ t́nh thương
Người nào sá gian nan xa xôi
Vượt dặm đường”
Tiếng Cát Tường xúc động:
- Chưa đủ. Các bé hăy hát thêm, theo lời chị, để mừng người khách đặc biệt của chúng ḿnh.
“Người đă đến như Quy-Li-Ve
Giấc ngủ ngon!
Người nào biết vây quanh vây quanh
Bầy tí hon”
Lũ trẻ hát theo. Tiếng hát như gió lành xuyên qua vách gỗ, chui vào tai, âu yếm. Trúc mở to đôi mắt, môi nở một nụ cười hân hoan. A! Phải chăng ta là Gulliver (*), đă lạc loài và đă gặp một nước tí hon? Ta chưa được yết kiến vị vua cao cả, nhưng đă biết rằng những thần dân của xứ này là những trẻ nhỏ rất hiền lành, nhân ái và có trí tưởng tượng thật diệu kỳ. Trúc nh́n ra mảnh trời xanh. Bây giờ ở đó có một đám mây trắng. Chợt như tiếng hát bay lên, đọng lại trên mây. Mây trôi lững lờ… Trúc mơ màng nghe tiếng hát biến thành tiếng chong chóng quạt trên đầu. Ta đang bay phía trên đồng ruộng, qua ḍng sông, qua vùng rừng xanh. Nếu không là một kẻ gặp nạn, làm sao ta biết được bên dưới tấm thảm xanh đó là một xóm cô nhi hẻo lánh, nhỏ bé? Ở đó, những trẻ nhỏ đă hiện diện – Hiền, Lương, Khánh, Hậu… và Cát Tường. Chúng em không có thịt cừu với rượu vang, mà chỉ có khoai lang, củ ḿ, và có cho anh một b́nh nước lạnh. Thật đáng yêu quá! Trúc muốn ngồi dậy, bước xuống đất, mở cánh cửa kia, ra họp mặt với đàn trẻ nhỏ. Anh là Gulliver đây! Trên băi biển, Gulliver bị trói chặt cả tay chân, và bị “giải” về kinh thành. C̣n anh, anh được các em đón tiếp bằng một chân t́nh hiếm có. Chiếc xe chở củi của các em đưa anh xuyên qua rừng, băng qua rẫy, lên dốc đồi thấp – quý giá hơn một chiếc kiệu vàng. Củ khoai nóng được Cát Tường bóc vỏ mời c̣n ngon lành hơn cả thịt cừu mà Gulliver được ăn. Và b́nh nước lạnh nuốt vào cổ lại c̣n ấm áp hơn cả rượu vang. Thân ái quá! Tuyệt diệu quá! Trưa hôm qua, sau những loạt đạn oan nghiệt, tiếng cười nói biến thành tiếng than khóc. Trưa hôm nay, tiếng hát bé thơ của các em đang biến thành những giọt lệ vui mừng rớt trong tim anh rồi.
Tiếng hát được dẫn ra xa, xa dần… Chừng như đám trẻ nhỏ ngoài ấy đang được Cát Tường dẫn qua một căn nhà khác để ăn cơm. Trúc nhắm mắt lại, cố tưởng tượng ra quang cảnh của làng. Đây là nhà nguyện. Đây là nhà ăn. Đây là nhà bếp. Kia là pḥng ngủ của các em trai. Kia là pḥng ngủ của các bé gái….
Tiếng cửa mở nhẹ làm Trúc nh́n ra. Trên khung cửa, một tấm áo đen xuất hiện. Một người tầm thước, tóc bạc hết phân nửa mái đầu, mang một đôi giày màu đen – chỉ chừng ấy, bộ áo, dáng người, mái tóc, nét mặt – đủ cho Trúc đoán người là vị cha chung của Cát Tường và bầy trẻ nhỏ. Người bước vào và đưa tay ngăn lại khi thấy Trúc định ngồi dậy. Trúc lên tiếng:
- Con xin kính chào cha.
- Cha rất mừng khi đón con tại đây. Con cứ nằm nghỉ.
- Thưa cha…
Đôi mắt tỏa ánh nhân từ, người nói rất êm đềm:
- Con đừng e ngại ǵ hết nhé! Ở đây dưỡng sức một thời gian đi. Cha sẽ giúp con những ǵ con muốn.
- Vâng, con xin cám ơn cha.
- Khi con khỏe, cha và con sẽ nói chuyện nhiều với nhau. Cứ gọi cha là Cha Đạo.
- Dạ vâng.
Cha Đạo xem xét những vết thương trên người Trúc. Đôi mắt nhân từ hơi nhíu lại.
- Con cần phải nghỉ ngơi. Cần ǵ, cứ lên tiếng gọi nhé! Ở pḥng cạnh đây lúc nào cũng có người.
- Dạ.
- Con đói chưa? Để cha bảo Cát Tường nấu cháo cho con – người đổi giọng hóm hỉnh – khi nào khỏe hẳn, con sẽ được ăn cơm độn khoai sắn như dân làng này đó!
____________________ ____________________ ____________________ __________
(*) Gulliver là tên của nhân vật trong bộ truyện “Gulliver’s travels” của nhà văn người Ái Nhĩ Lan Jonathan Swift, vào thế kỷ 17-18. Truyện được dịch ra tiếng Việt, rất quen thuộc với học sinh Việt Nam.
Tủ sách Tuổi Hoa - Hoa Tím
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1598816&stc=1&d=1592023857
Chú thích của Tủ sách Tuổi Hoa:
1- Đây là tác phẩm cuối cùng của tác giả Cam Li Nguyễn thị Mỹ Thanh viết cho Tủ sách Tuổi Hoa trước năm 75 và sắp sửa được xuất bản vào tháng 4 - 1975 .
2- H́nh b́a do họa sĩ ViVi mới vẽ tặng tác giả Cam Li và Tủ sách Tuổi Hoa ngày 21 tháng 8 năm 2008.
Lâu lắm rồi mới có dịp đọc lại những truyện trong tủ sách Tuổi Hoa ngày xưa.
Thật t́nh th́ tôi không thích chuyện t́nh cảm ủy mị, chỉ khoái xem truyện phiêu lưu và trinh thám.
Chẳng hạn như: Chiếc bẩy Kỳ Nhông. Không biết loại hoa màu ǵ nhỉ? Lâu quá quên mất rồi, Thời gian đi mau quá! :o
wonderful
06-13-2020, 14:55
BÀ NỘI
- Ối giời ơi, đă bảo bà đừng ra pḥng khách nữa cơ mà, khổ tôi không cơ chứ!
Oanh vừa lau sofa vừa la ầm ĩ. Bà Năng lủi thủi vào pḥng, lặng lẽ lấy chiếc áo cũ ra lau chỗ ḿnh vừa ngồi.
- Thôi, bà không phải lau, để đấy đi, người đâu mà đi đến đâu bẩn đến đấy!
Oanh thoăn thoắt đi vào pḥng bếp:
- Cái ǵ đây, đường đâu mà đổ tung toé ra chân tủ thế này. Ối giời ơi, kiến bám đen bám đỏ rồi! Chắc lại mọ mẫm ra đây chứ ǵ, đúng là người đâu mà!
Oanh lấy b́nh xịt kiến rồi lấy giẻ lau nền nhà, cô tất tả chuẩn bị cơm trưa.
Lan đứng trên cầu thang tầng hai chứng kiến hết toàn bộ những ǵ mà mẹ đối xử với bà nội, người mẹ mà Lan vô cùng thần tượng, một người phụ nữ hiện đại năng động có địa vị xă hội. Đặc biệt hơn trong cuộc sống hàng ngày mẹ lúc nào cũng là chuẩn mực trong cử xử và dạy bảo hai chị em Lan. Em không dám đi xuống nhà, vội vàng lên pḥng đóng kín cửa, em ngạc nhiên và thất vọng vô cùng khi chứng kiến tất cả những sự việc vừa xảy ra. Em sợ phải đối diện với mẹ, sợ để cho mẹ biết em đang ở nhà và nhất là biết việc mẹ vừa làm.
Từ khi ông nội mất, bố mẹ Lan đón bà nội về ở cùng, đến nay cũng gần sáu tháng. Lan và bé Huyền vô cùng yêu quư nội, thi thoảng xuống ngủ cùng nội, nghe nội kể chuyện ngày xưa thời bố Lan c̣n bé, chuyện chú Hoàng và bố Lan tranh nhau nửa củ khoai nướng rượt nhau ngă gẫy cả răng c̣n bị ông nội đánh đ̣n. Bà nội c̣n là một kho tàng cổ tích tuyệt vời, mặc dù năm nay đă học đến lớp mười một rồi nhưng vẫn muốn rúc vào nách nội cùng với cái Huyền háo hức nghe những câu chuyện ngày xưa và câu chuyện cổ tích như những chai mật ong ngọt lịm.
Trước đây, khi ông nội c̣n sống, một năm Lan chỉ về thăm ông bà được vài ba lần cùng bố mẹ những dịp lễ tết hoặc nhà có giỗ có việc. Hai chị em bận học, hai đứa đều học trường chuyên nên thời gian nghỉ rất hiếm. Mỗi lần được về quê thăm ông bà nội Lan thích lắm, không muốn về thành phố nữa. Lần nào về hai chị em cũng theo nội xắn quần lội ao ṃ ốc, ra khu ruộng trước nhà nội b́ bơm trải nghiệm cảm giác lội chân ngập bùn. Đêm đến kê chơng tre ra sân ngắm trăng uống nước, nghe ông nội kể chuyện ma, vừa thích thú vừa sợ hăi, cho đến khuya ông giục đi ngủ mới thôi, hai đứa lại tranh nhau nằm hai bên bà nội, tranh nhau sờ ti rồi cười rúc rích đến tận lúc mệt rồi ngủ lúc nào không biết.
Bà nội lên ở cùng, Lan vui lắm, cái Huyền cũng vậy, đi đâu hai đứa cũng mua quà về cho bà nội, có món ǵ ăn lạ và ngon cũng mua về cho bà nội thưởng thức, bà nội vui và yêu hai đứa lắm. Bố Lan là công an, thường xuyên phải đi công tác, đợt này bố đi gần mười ngày, ở nhà chỉ có mấy mẹ con bà cháu toàn phụ nữ. Thời gian này gần cuối năm thi liên tục, cả hai chị em Lan bận rộn với bài vở, cũng không dành thời gian nhiều cho bà. Hai đứa đi học gần như kín lịch. Bà nội hơn một tháng nay bị tai biến nhẹ, tai nghễng ngăng hơn, tay trở nên run rẩy nên hay đánh rơi đồ, bà nội c̣n bị lẫn lộn trong sinh hoạt cá nhân nữa. Có hôm nội c̣n đem muối cho hết vào b́nh nước lọc, Lan uống phát hiện ra mới biết bà nội bị lẫn như vậy.
Lan thương bà nội vô cùng, nghĩ đến gương mặt sợ sệt, dáng đi run rẩy khi bị mẹ quát to mà Lan ứa nước mắt. Đến bữa cơm trưa, hôm nay cái Huyền không về v́ lớp đi dă ngoại, c̣n ḿnh Lan, mẹ và bà nội. Lan ở lỳ trên pḥng không xuống, Lan không biết ḿnh sẽ đối mặt với mẹ như thế nào, bà nội cũng không ăn cơm v́ bảo mệt. Chút nữa mẹ đi làm Lan sẽ rẽ qua hàng bánh cuốn đầu ngơ mua cho bà nội, món mà bà thích v́ rất mềm và dễ ăn.
Tối đến, khi Lan xuống tầng t́m cục sạc dự pḥng, đi qua pḥng mẹ, Lan bất chợt nghe cuộc điện thoại mẹ nói chuyện với bố: Mẹ b́nh thường, hơi quên chút thôi, anh yên tâm, sáng nay em vừa cắt thuốc bổ cho mẹ, mẹ đang uống rồi...
Ǵ cơ, đúng là không thể tin được, mẹ có thể nói những lời ấy với bố sao, c̣n những lời mẹ quát bà nội trưa nay th́ sao, thuốc nào mà bà nội đang uống, mẹ cắt khi nào...hàng ngàn câu hỏi dồn dập trong đầu Lan, mẹ là người như vây ư! Em thất vọng đi về pḥng mà quên mất đi t́m cục sạc để ngày mai em đi chụp kỉ yếu với lớp.
Sáng Lan c̣n chưa dậy mẹ đă lên gơ cửa:
- Lan, dậy chưa con! Lan uể oải:
- Con dậy rồi, có việc ǵ ạ!
- Sáng nay đi học con cầm mấy ấm thuốc mẹ cắt cho bà ngoại gửi qua chỗ cậu nhé!
- Sáng nay con đi chụp ảnh kỷ yếu, con không đi qua đường nhà cậu!
Th́ ra mẹ cắt thuốc cho bà ngoại chứ không phải bà nội. Bỗng nhiên Lan thấy xót xa và thương bà nội rất nhiều.
Bà ngoại Lan là người gốc Hải Pḥng, lấy ông ngoại từ năm mười bảy tuổi, ông là người buôn chuyến, ngoại theo ông bôn ba khắp nơi rồi lập nghiệp tại Hà Nội, ông bà rất giỏi mới gây dựng được cơ ngơi khang trang với một chuỗi siêu thị tại sáu tỉnh thành. Năm nay bà ngoại gần bảy mươi tuổi nhưng c̣n rất nhanh nhẹn và điều hành siêu thị cùng với cậu. Lan không quư bà ngoại như bà nội, bà ngoại cũng ít có thời gian dành cho các cháu, đặc biệt chưa bao giờ bà ngoại kể chuyện cổ tích hay những câu chuyện ngày xưa như bà nội. Nhà ở gần nhưng Lan và Huyền cũng ít sang v́ bà ngoại cũng không có nhiều thời gian.
Mặc dù bà ngoại không thiếu thứ ǵ nhưng mẹ Lan lúc nào cũng mua cho bà ngoại đủ thứ, mẹ đi chơi, đi công tác hay đi chợ thôi có thứ ǵ hay hoặc thức ăn nào ngon bổ đều mua gửi cho bà ngoại. Từ trước tới nay như vậy nên Lan cũng không mấy quan tâm để ư, nhưng hôm nay th́ khác. Nghĩ lại tất cả những ǵ mà Lan biết em thấy mẹ thật là thiên vị, câu chuyện hôm qua mẹ quát bà nội và một phần nội dung mẹ nói chuyện với bố , Lan thất vọng vô cùng, em cố t́m ra lư do để biện minh cho mẹ, để những việc em chứng kiến chỉ là hiểu nhầm...
Lan xuống pḥng, bà nội ngồi trầm ngâm trong góc giường.
- Bà nội ăn sáng chưa, sáng nay mẹ nấu ǵ vậy!
- Bà nội chưa ra khỏi pḥng con ạ, sao hôm nay con đi học muộn vậy?
- Sáng nay con đi chụp ảnh kỷ yếu ạ! Bà nội ra ăn sáng đi!
Lan ra pḥng ăn xem sáng nay mẹ nấu ǵ, không thấy ǵ, em mở tủ cũng không thấy. Không nhẽ mẹ không nấu đồ ăn sáng cho bà nội sao, Lan thường đi học sớm nên không ăn sáng ở nhà. Bỗng dưng em thấy nóng bừng cả mặt. Em quay vào:
- Bà nội ơi, ra phố ăn sáng cùng con đi!
Em vừa nói vừa cầm tay kéo bà nội đi, bà cười:
- Cha bố mày, bà không đói đâu, đi đi cho kịp giờ!
- Không sao đâu bà !
Lan kéo xe ra chở bà nội đi, cũng lâu rồi hôm nay em mới có thời gian đưa bà ra ngoài, bà ôm cứng lấy em cứ sợ ngă và đụng vào người đi bên cạnh. Lan cười như nắc nẻ, thấy bà thật đáng yêu quá. Lan đùa rủ bà :
- Hay hôm nay bà đi chụp ảnh kỷ yếu với tụi con nhé!
- Cha tổ bố con, bà chụp sao được, chụp về đêm giật ḿnh chết đấy!
- Hihi, thật như vậy sao bà!
- Ừa!
Lan tủm tỉm:
- Kệ bà , con đưa bà đi luôn!
- Ối, thôi thôi, cho bà về không có...
Bà nội bỏ lửng câu nói, Lan gặng hỏi:
- Có sao bà, bà sợ mẹ con nói ạ!
- À, không, bà ra ngoài sợ mẹ con lo lắng!
Lan lặng người, bà thật tốt, mẹ như vậy mà bà vẫn bảo vệ mẹ.
Chợt trong đầu Lan loé lên một ư định, bất ngờ Lan quật tay lái.
- Ơ, con đi đâu đấy, về đường kia chứ!
Lan ph́ cười:
- Bà cũng nhớ đường quá cơ!
Bà cười:
- Ừ th́ bà thấy bên kia đường giống lúc đi hơn.
- Bà ôm chặt lấy con nhé!
- Ơ, nhưng con đi đâu!
- Chút nữa bà sẽ nhận ra, chắc bà sẽ vui ạ!
Lan ra bến xe, gửi xe rồi hai bà cháu bắt xe đi. Bà kinh ngạc:
- Con đưa bà đi đâu!
- Bà yên tâm, con không bắt cóc bà đâu mà lo, ba tiếng nữa bà sẽ biết!
Bà hơi hoang mang gương mặt phảng phất lo lắng:
- Cho bà về thôi, bà mệt!
Hai bà cháu lên xe, Lan chọn cho bà ngồi ngay ghế đầu, em vừa xoa bóp vai cho bà vừa động viên:
- Bà cứ ngồi nghỉ ngơi, con mát xa cho bà chút là đến thôi.
Xe chuyển bánh, bà dường như đă lờ mờ nhận ra sự quen thuộc qua những câu chuyện khách trên xe trao đổi, nhất là hướng tiến đến của xe, con đường về quê. Bà lặng thinh, một chút xúc động khi ngôi làng quen thuộc dần hiện ra, bóng nắng đă đứng, xe đỗ ngay tại bến đầu làng, nơi con đê xuống dốc đi vào khoảng 200m là đến nhà. Con đường bê tông hắt nắng tương đối nóng nhưng nội vui hay sao ấy mà bước đi xăm xăm. Hai bà cháu không hành lư nên cũng rảnh tay mà bước. Mấy người nh́n thấy bà đi qua cổng kêu lên:
- Bà thằng Su về thăm quê à, nắng quá, vào mời nước đă, lâu lắm rồi đấy!
- Chào các bà, tôi về đă, chiều vào chơi nhé!
Lan thấy mắt bà sáng lên, gương mặt rạng ngời. Thêm hứng khởi nên bà bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc căn nhà nhỏ đầy màu xanh mát mẻ thân thuộc hiện ra. Chiếc khoá lâu ngày hoen gỉ, ôi không có ch́a khoá. Lan trèo cổng vào, em lấy gạch đập bung chiếc khoá cho bà vào. Khoá nhà Lan cũng phải đập, cũng may, lâu ngày bị gỉ nên đập cũng dễ dàng. Nghe tiếng động, mấy nhà hàng xóm chạy sang, em và bà phải nói dối là mất ch́a khoá. Mọi người xúm vào quét dọn nhà cửa giúp hai bà cháu. Chú Hùng nấu cơm mời hai bà cháu ăn. Bà vui lắm, như cá gặp nước, quên luôn cả cái ngột ngạt ở Hà Nội.
Đến chiều tối, thấy mẹ gọi cho Lan cuống quưt hỏi bà đi đâu, Lan bảo em không biết, em xin phép mẹ cho em về muộn, nếu muộn quá em sẽ ở lại nhà bạn sáng mai sẽ về. Mẹ bảo Lan về ngay để đi t́m bà nội, Lan bảo: Mẹ gọi cho bố đi!
Lan chợt nghĩ đến cảnh mẹ sẽ rối lên, gọi cho tất cả mọi người, thậm chí cho công an để t́m nội. Kệ, bỗng dưng Lan thấy ḿnh thật chai lỳ. Lan muốn mẹ nếm trải cảm giác lo lắng, bà nội vẫn b́nh yên vui vẻ không sao là được.
Ngày mai Lan cũng chưa về, bố gọi cho Lan, giọng vô cùng nghiêm trọng, bố phải bỏ dở chuyến công tác để t́m bà, Lan chợt chột dạ, to chuyện rồi. Lan nói cho bố biết nội vẫn an toàn và vui vẻ ở quê. Bố cúp máy khi đang nói dở với Lan. Em gọi lại bố không nghe, Lan lo lắng hoang mang. Em không dám nói cho bà biết, suốt từ lúc bố gọi điện cho đến chiều Lan bồn chồn lo lắng, hết ra lại vào, hết đứng lại ngồi. Thấy thái độ của Lan như vậy, bà nội hỏi:
- Con lo việc ở lớp à, thôi về đi, bà ở lại chơi ít hôm rồi về đón bà . Con đă điện cho mẹ rồi chứ!
- Vâng, bà yên tâm!
Lan bấm bụng động viên bà, thực ra ruột Lan đang như có lửa đốt. Gần đến chiều tối th́ xe bố về đến trước cổng, cả bố mẹ và cái Huyền, Lan chạy ra mở cổng, vừa xuống xe bố đă tát cho Lan một cái nổ đom đóm mắt. Lan choáng váng.
- Sao con làm thế, con có biết con làm như vậy hậu quả thế nào không!
Lan bất ngờ, em khóc: Bố hỏi mẹ con ấy!
Bà vội chạy ra:
- Sao thế, chưa về đến nhà đă đánh con, mọi việc là do mẹ đấy, mẹ thấy nhớ nhà nên bảo Lan nó đưa mẹ về.
- Không phải do bà, là do con, con tự ư đưa bà về, bà đừng có cái ǵ cũng bảo vệ mọi người như vậy rồi khổ!
Lan nói rồi nh́n sang mẹ.
- Con nói vậy nghĩa là sao!
- Con nói rồi, bố hỏi mẹ con ấy!
Nói rồi em chạy vào nhà, bố quay sang mẹ, mẹ cúi xuống tránh cái nh́n của bố , bà cũng không nói thêm ǵ, cả ba cùng lặng lẽ vào nhà.
Mẹ lặng lẽ làm bữa tối, cả nhà không ai nói với nhau một câu nào. Ăn xong, Lan vào buồng ngủ sớm, mấy bác hàng xóm sang chơi tận khuya mới về. Quá nửa đêm Lan tỉnh dậy, em mở điện thoại có một tin nhắn của mẹ: Mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con!
Lan ứa nước mắt, quay lại ôm bà thật chặt, em hít hà mùi hương lá bưởi từ những lọn tóc trắng như cước của bà. Em yêu bà , em mơ màng ch́m vào giấc ngủ cùng với những câu chuyện cổ tích ngọt lịm như những chai mật ong mà bà nội vẫn thường hay kể.
Tác giả: Đan Thanh
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1598998&d=1592060028
cha12 ba
06-13-2020, 18:51
06/13/20
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1598816&stc=1&thumb=1&d=1592023856
Chương 03
Ư thức bắt đầu nhờ tiếng chim hót. Sáng hôm qua cũng vậy, nghe chim hót mới biết những bóng vàng là nắng, tấm thảm xanh là lá cây. Trúc thức dậy sáng nay, trong một cảm giác lạ kỳ chưa hề thấy bao giờ. Thân thể như đau dần hơn, ê ẩm hơn. Nhưng sự nhức nhối ở vết thương không c̣n. Lẫn lộn trong đó, một chút mát mẻ khoan khoái len vào. Chiếc gối độn rơm, tấm mền cũ, chiếc mùng màu xanh đă bạc màu – là những tiện nghi của xứ tí hon dành cho Trúc. Cánh cửa sổ khép lại. Nhưng qua khe hở, Trúc thấy được màu trời, biết là đă sáng.
Trúc chống tay xuống giường, gượng ngồi dậy. Trúc nh́n xuống chân. Ai đă cởi đôi giày? Thảo nào suốt một đêm ḿnh đă ngủ được một giấc thoải mái. Trúc mỉm cười thú vị. Ở đây mọi cảm nghĩ đều mới mẻ. Buổi sáng bắt đầu như bắt đầu cho ta một cuộc sống mới. Thời gian dừng chân ở quận nhỏ trước kia, sáng thức dậy phải vội vàng lo tập họp. Bây giờ ở đây chỉ nghe thoáng nhẹ tiếng ríu rít của chim chóc gọi nhau đi t́m thức ăn. Đời sống êm đềm thanh thản quá!
- “Lạy Chúa! Xin cho chúng con biết chăm chỉ học hành, siêng năng làm việc, rèn luyện thể chất chúng con, trau dồi tâm hồn chúng con, giúp chúng con biết yêu mến thiên nhiên và chịu đựng thử thách, để mai sau chúng con trở nên người hữu dụng. A-men”
Trúc lắng nghe. Tiếng trẻ nhỏ vọng lên đều đặn, h́nh như phát ra từ căn pḥng bên cạnh, có lẽ là pḥng học. Sau tiếng “A-men”, sự lặng yên trở lại. Trúc đợi nghe tiếng Cát Tường. Nhưng một lát lâu sau vẫn không nghe thấy ǵ.
Một đứa bé gái nhỏ bước vào. Trúc nh́n kỹ đứa bé, nghĩ ra rằng Trúc chưa gặp nó lần nào. Đứa bé bước thật nhẹ đến bên giường rồi leo lên, hai tay cuốn vắt chiếc mùng lên cao, khá cao đối với thân h́nh của nó khiến nó phải nhón gót. Trong khi Trúc c̣n trố mắt ngạc nhiên th́ đứa bé leo xuống đất. Trúc nói:
- Này em, cám ơn em lắm.
Đứa bé gái đứng yên nh́n Trúc, gật đầu nhẹ, đôi mắt ngây thơ long lanh. Trúc hỏi:
- Chị Cát Tường đâu em?
Đứa bé chỉ tay ra cửa sổ, không đáp. Trúc bật cười, hỏi:
- Chị ấy vào nhà nguyện hở?
Đứa bé lắc đầu. Trúc càng ngạc nhiên hơn:
- Sao em không nói chuyện với anh?
Một cái lắc đầu tiếp theo nữa. Rồi đứa bé gái bước nhanh đi. Tới ngưỡng cửa, cái bóng nhỏ nhắn dừng lại, v́ Cát Tường đă đến.
- A! Nhu Ḿ, em ở bên này à? Chị t́m em bên pḥng học mà không thấy.
Đứa bé gái mang tên Nhu Ḿ chỉ tay về phía Trúc, rồi nh́n Cát Tường. Cát Tường cười:
- Em cuốn mùng cho ông Quy-Li-Ve đó hở? Giỏi lắm! Về pḥng học đi nghen!
Bé Nhu Ḿ lắc đầu, giơ bàn tay trái ra, rồi dùng ngón trỏ của tay phải vẽ tṛn tṛn trên ḷng bàn tay trái. Cát Tường hiểu, gật đầu:
- À, muốn vẽ hở? Th́… ờ , th́ em cứ vẽ.
Nhu Ḿ nhoẻn miệng cười, rồi quay lại nh́n Trúc. Đôi mắt long lanh như muốn nói điều ǵ. Đứa bé ra khỏi ngưỡng cửa rồi, Cát Tường đến bên giường Trúc:
- Anh thức dậy lâu chưa?
- Hơi lâu rồi cô Cát Tường ạ. Tôi có nghe các em đọc kinh cầu bên ấy nữa.
- Không phải kinh đâu anh. Đó chỉ là lời tâm niệm đọc buổi sáng.
***
- Bé Nhu Ḿ có một vẻ khác thường làm tôi thắc mắc quá. H́nh như bé không muốn nói chuyện với tôi?
- Với ai cũng thế, anh Trúc ạ. Bé Nhu Ḿ rất muốn nói chuyện…nhưng…
Trúc biết ngay rằng ḿnh đă đoán không sai. Cát Tường nói nhỏ như muốn để tiếng nói của ḿnh ch́m xuống:
- Nhưng bé không nói được.
Cá Tường ngồi xuống một chiếc ghế, nói:
- Bé Nhu Ḿ cũng quý mến anh, giống như tất cả chúng em ở đây đều quý mến anh. Bé đă tỏ t́nh cảm của bé bằng công việc vừa rồi đó!
- Nhưng tôi nhận thấy là tôi chưa làm được điều ǵ cho các bé cả. Sự có mặt của tôi làm các bé bận rộn. Riêng Cát Tường, chắc cô mất rất nhiều th́ giờ v́ tôi lắm?
- Dạ không... không! Anh nói làm em… không biết phải nói sao. Chúng em quý mến anh như quý mến ông Gulliver..
Trúc cười:
- Cô thích truyện Gulliver?
- Dạ, không những em, mà cả làng đều thích.
Trúc kêu lên thú vị:
- Đến thế à?
- Dạ. V́ em thường đọc cho các bé nghe truyện ông Gulliver lạc vào nước của người tí hon . Mà chúng em ở đây, cũng giống như dân tí hon vậy.
Trúc reo lên:
- Đúng vậy, một xứ thật dễ thương!
Cát Tường bẽn lẽn:
- Đó là chuyện đặt ra để các bé khỏi buồn. Mà cũng v́… em chỉ thích mỗi truyện ông Gulliver mà thôi. Chuyện đó em xem hồi nhỏ.
Cát Tường thở dài:
- Vậy mà các bé tin lắm, thích lắm. Các bé tin rằng sẽ có một ngày ông Gulliver lạc vào xứ của các bé, các bé sẽ trói ông ấy lại, chở về làng.
- Rồi các bé sẽ leo lên mặt, lên mũi ông ấy, bứt tóc ông ấy? Ồ, nhưng các bé đă đối xử với tôi thật tốt. Tôi không bị trói, mà lại được chở về trên một chiếc xe ngộ nghĩnh. Các bé không phá phách mặt mày tôi, mà tôi lại được băng bó, săn sóc như thế này.
Cát Tường cúi đầu im lặng. Trúc gọi:
- Cô Cát Tường!
- Dạ!..
- Tôi phải nói sao để cám ơn các bé và cám ơn riêng cô đây?
Câu nói của người nghe khách sáo quá! Cát Tường chớp mắt, đáp:
- Chúng em chỉ làm theo… theo lời cha Đạo dạy.
- Cha Đạo là một vị vua cao quý.
- Nhờ cha, chúng em mới được như thế này.
- Tôi có cảm tưởng là để t́m hiểu trọn vẹn nơi đây, chắc phải sống ở làng cả năm.
Cát Tường sáng đôi mắt lên:
- Anh cứ ở đây… cả năm nhé!
Trúc cười:
- Đâu được. Tôi phải ra tŕnh diện đơn vị chứ! Chắc lúc này họ đang t́m kiếm chúng tôi. Xem như là tôi đă mất tích.
Trúc xoa nhẹ chân, nơi có những lằn vải băng trắng toát:
- Chắc không thể ở lâu nơi đây.
- Nhưng anh đợi vết thương lành chứ?
Trúc gật đầu, lẩm bẩm:
- Điều quan trọng là phải làm sao liên lạc với đơn vị.
- Chuyện đó anh không lo. Sáng sớm em có gặp cha. Cha bảo rằng vài ngày nữa ông Năm chở gạo về, Cha sẽ nhờ ông Năm lên tỉnh báo với người ta.
- Ông Năm là ai?
- Một người thân tín của cha. Mỗi tháng ông Năm lái xe lên tỉnh mua các thứ cần thiết cho chúng em về trữ ở đây. Hầu như chỉ có ông Năm là người hay liên lạc với bên ngoài.
Trúc nh́n Cát Tường. Lúc này cô bé đang dọn dẹp căn pḥng. Vẻ mặt Cát Tường, khi im lặng, trông giống người trong một bức tranh nào đó mà Trúc đă có lần được xem. Mái tóc vẫn được cột gọn sau gáy. Trúc tưởng tượng khi cô bé xơa tóc ra, chắc trên vai sẽ có một ḍng suối đen nhánh. Trúc chưa biết tuổi của Cát Tường, cũng như chưa biết ǵ về cuộc đời của cô. Trúc tự nghĩ những điều thắc mắc ấy nếu hỏi ngay bây giờ chắc sẽ đường đột lắm. Thôi cứ để tự nhiên. Ít ra ḿnh cũng sẽ được trú ngụ ở đây cho đến khi “ông Năm” nào đó trở về.
Bé Nhu Ḿ lại vào pḥng, đem theo một đĩa khoai lang đă bóc vỏ và cắt ra thành từng lát. Cát Tường khen:
- Chà, bé giỏi quá, giành việc làm của chị ha! Sao lại để trên bàn? Bé mang lại mời anh Trúc ăn đi!
Bé Nhu Ḿ lắc đầu. Cát Tường cười:
- Sao vậy?
Đứa bé chỉ vào Trúc, rồi đưa hai tay ra sau lưng, như người bị trói. Chỉ có Cát Tường hiểu ý.
- À, quên nhỉ! Bé mang lại mời ông “Quy-Li-Ve” ăn đi!
Đôi môi nhỏ xíu hé ra, cười. Trúc nhận một lát khoai, cho vào miệng, và hỏi:
- Bé ăn không?
Nhu Ḿ lắc đầu, đưa đĩa khoai đến gần hơn cho Trúc. Cát Tường nói thay:
- Các em đă ăn từ sáng sớm. Các em trai xuống rẫy, c̣n các em gái làm việc nhà, nấu nướng, may vá hoặc tưới rau ngoài kia.
- C̣n bé Nhu Ḿ làm ǵ?
Nhu Ḿ lại dùng ngón trỏ của bàn tay phải vẽ tṛn tṛn, rồi viết lên ḷng bàn tay trái. Trúc hỏi:
- Bé viết? Bé vẽ nữa?
Một cái gật đầu, và một nụ cười thích thú kèm theo. Trúc khoe:
- Cô Cát Tường! Tôi đă có thể “tâm sự” với bé Nhu Ḿ rồi đó!
- Có cần em thông ngôn không?
- Khỏi, khỏi!
- Vậy bé Nhu Ḿ ở đây nói chuyện với anh, à không, với ông Quy-Li-Ve cho vui nha. Chị ra tưới rau nhé!
Bóng Cát Tường khuất sau khung cửa gỗ. Trúc quay lại nh́n bé Nhu Ḿ. Đôi mắt cô bé lúc nào cũng như ươn ướt, trông tội tội. Trúc hỏi:
- Sao? Bé Nhu Ḿ có thích nói chuyện với anh không? Bé thấy anh có giống Quy-Li-Ve không?
Nhu Ḿ gật đầu. Bé nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, đưa bàn tay thấp xuống đầu gối ra dấu như có những người lùn đang vây quanh bé. Trúc đoán:
- A, Quy-Li-Ve ngủ, rồi thức dậy, thấy có người tí hon ở xung quanh phải không?
Nhu Ḿ sáng đôi mắt lên, chỉ vào người Trúc, chỉ vết thương của Trúc, rồi chỉ hai bên chân của Trúc, chỉ xuống dưới chân giường. Trúc nh́n theo, thấy đôi giày của ḿnh được đặt ngay ngắn ở đó. Trúc mỉm cười:
- Bé đă cởi giày cho anh phải không?
Bé Nhu Ḿ gật đầu, nhoẻn miệng cười. Trúc nghe một nỗi ǵ mang mang trong ḷng. Nh́n đôi mắt ươn ướt non dại của bé, Trúc như thấy cả một tâm hồn chân thật, cả một ấu thời buồn tủi. Bé ở đâu đến? Bé là con của ai? Bé nghĩ ǵ khi thiếu thốn giác quan? Bé có nghe lời tâm niệm mỗi sáng các bạn của bé đọc không? “Lạy Chúa!... xin giúp chúng con chịu đựng thử thách…”, và bé đă chịu đựng cái thử thách suốt đời bé đó!
- Anh no rồi! Bé để dĩa lên bàn đi, rồi ngồi đây, anh nói chuyện tiếp.
Bé Nhu Ḿ làm theo lời Trúc. Trúc nói:
- Bé thật là ngoan, và… nhu ḿ giống như tên của bé vậy. Bé mấy tuổi?
Nhu Ḿ x̣e hai bàn tay ra nh́n, rồi giơ bảy ngón lên.
- A, bé bảy tuổi rồi! Bé học được nhiều chưa?
Nhu Ḿ lắc đầu, rồi chạy nhanh ra cửa. Trúc ngơ ngác nh́n theo. Một phút sau bé Nhu Ḿ trở lại, tay cầm một tập giấy nhỏ. Bé giở ra từng trang, cho Trúc thấy những nét chữ vụng dại viết trên giấy. Bắt đầu bằng những chữ đơn giản, lần lần về sau bé viết chữ khó hơn. Xen vào đó, có những h́nh tṛn, vuông hay chữ nhật. Bé Nhu Ḿ vẽ được cả h́nh mặt trời, h́nh cái cây, h́nh bông hoa. Và ở trang gần cuối là h́nh một đôi giày. Trúc ngạc nhiên hỏi:
- Bé vẽ… đôi giày của anh?
Nhu Ḿ gật đầu.
- Sao giống hai ống điếu quá vậy?
Đứa bé úp tập giấy lên che mặt, cười mắc cỡ. Rồi trước sự ngạc nhiên của Trúc, bé rút cây bút ngắn từ trong túi áo bà ba, hí hoáy viết phía dưới h́nh đôi giày:
“Bé sẽ lấy vải may cho anh một đôi dép để anh mang đi dạo”.
Trúc vỗ tay, khoái chí:
- Giỏi quá! Bé Nhu Ḿ giỏi quá! Cám ơn bé lắm! Nhưng… nhưng… anh mà mang dép bằng vải, đi dạo dưới rẫy, trong rừng, th́… chân anh sẽ làm rách đôi dép xinh xắn của bé liền. V́ chân anh… to và mạnh như chân của ông khổng lồ.
Bé Nhu Ḿ xấu hổ che mặt bỏ chạy. Trúc gọi theo:
- Bé! Bé!
Bóng dáng nhỏ nhắn biến mất. Trúc nằm dài ra giường, cười một ḿnh, và nhắm mắt lại, tưởng như hai mắt đang được vây kín bởi một màu trời xanh.
Chương 04
- Có ông Quy-Li-Ve ở đây, tụi em phải đào nhiều khoai hơn.
- Đừng lo, của Trời cho, và của do sức ḿnh làm ra, không bao giờ hết.
- Nhưng tụi em đâu có than phiền ǵ, mà c̣n vui nữa là. Có anh ấy ở làng ḿnh, tụi em thích ghê!
- Ông Quy-Li-Ve của chúng ḿnh đâu có ăn nhiều ha!
- Anh ấy biết kể chuyện nữa đó.
- Chuyện ǵ?
- Nhiều lắm. Chuyện anh ấy đến một quận nhỏ, được dân chúng nấu cơm giùm, đi chợ giùm, và … hứa gả con gái cho anh ấy nữa.
Cát Tường bật cười:
- Rồi anh ấy chịu không?
Khánh đun thêm một cây củi vào ḷ, nói:
- Anh ấy sắp chịu, th́ máy bay đến, chở đơn vị của anh ấy đi nơi khác. Híc híc!...
- Rồi sao nữa?
- Rồi máy bay bay ngang rừng, bị địch ở dưới bắn lên. Máy bay rớt, bạn bè của anh ấy chết hết.
- Chuyện đó th́ chị biết rồi. À nè Khánh, mấy hôm nay các em vào rừng có thấy ǵ lạ nữa không?
- Dạ không. Em muốn đi lần theo dấu chân anh Trúc để t́m đến xem chỗ chiếc máy bay bị rớt, nhưng Cha có dặn là không được đi.
- Phải đó! Em đừng đi nghen. Chỗ đó chắc cũng ở sâu bên trong. Em vào đó lỡ có chuyện ǵ…
Khánh không nói, nh́n vào bếp lửa. Cát Tường lẩm bẩm:
- Gần hết gạo rồi. Chuyến này ông Năm đi lâu quá!
- Chắc ông Năm lên tỉnh gặp người quen.
- Không chắc… Hy vọng kỳ này ông Năm có mua quà cho chúng ḿnh.
- Quà ǵ chị?
- Chị có dặn ông Năm t́m mua nhiều sách truyện để chị kể cho các bé nghe. Với lại vải hoa để chị may áo cho các bé.
Cát Tường cúi xuống. Tội nghiệp, ông Năm lâu về quá, Nhu Ḿ vẫn c̣n mặc áo cũ, các bé vẫn c̣n mặc áo cũ. Mới đây Cát Tường khám phá ra rằng các bé lớn dần và biết ao ước. Có lẽ các bé chẳng bao giờ nghĩ rằng người ta có khi may áo bằng vải màu sặc sỡ, bằng vải có hoa, nếu không có một hôm nghe Cát Tường kể chuyện về một nàng công chúa xinh đẹp và chiếc áo của nàng. Tội nghiệp! Tuổi nhỏ làm các bé chưa nhớ. Thời gian làm các bé dễ quên. Ở đây màu áo của các bé đồng hóa với màu cây, màu lá, màu đất, màu chiều xám xuống dần dưới chân đồi. Chờ ông Năm về, các bé sẽ có áo hoa.
Cát Tường đứng lên, nói:
- Khánh coi nồi cơm nghen! Chị đi sắp đặt lại nhà cơm. Chiều nay anh Trúc qua đó ăn cơm với tụi ḿnh. Anh ấy đi được tốt rồi. Anh có thể vịn theo bàn ghế, vách tường, không run rẩy như ngày đầu. Chị nói anh ấy cứ ở trong pḥng, chị bưng cơm vào, anh ấy không chịu, muốn ăn chung với các bé.
- Thích quá! Coi nào, bữa nay cơm ghế khoai, ăn với tương, rau muống luộc, với lại… hết rồi!
Cát Tường ngẩn ngơ:
- Ủa, hết rồi à? Không được. Vào chuồng gà, coi có cái trứng nào c̣n sót không.
Khánh cười:
- Sót làm sao được! Thôi kệ, đợi vài ngày nữa ông Năm về, tha hồ ăn cá hộp, thịt hộp.
- Ừ, thôi kệ.
- Ông Quy-Li-Ve của tụi ḿnh đâu có đ̣i hỏi thức ăn ngon.
Cát Tường chắc lưỡi:
- Chắc khi về nhà, anh ấy c̣n bằng que tăm.
- Thiên hạ sẽ chê bai xứ tí hon ḿnh quá tệ.
- Tại ḿnh nghèo chứ!
- Nhưng anh Trúc của tụi ḿnh dễ thương gấp mười lần ông Quy-Li-Ve.
Nói quanh quẩn chán, Khánh và Cát Tường nh́n nhau, ph́ cười. Thường ở đây, mỗi khi gặp nhau lúc ôm củi hay nhóm bếp, nấu ăn, hai chị em nói với nhau những câu chuyện vẩn vơ. Từ ngày có Trúc, những câu chuyện lại xoay quanh người ấy. Một cách không rơ rệt, cả hai cảm thấy sự có mặt của một người khách lạ nơi đây như nắng ấm làm tan chút sương mờ, thế thôi.
Cát Tường vào nhà cơm. Đây chỉ là một gian nhà nhỏ, cạnh nhà bếp. Vách cũng làm bằng ván mỏng, có nhiều khe hở. Mái tôn cũ kỹ đă lủng dột nhiều nơi. Không biết qua Tết này, đến mùa mưa, các bé có được yên thân mỗi khi ăn cơm không? Bốn cái bàn dài với hơn hai mươi cái ghế nhỏ choáng vừa hết gian nhà. Cát Tường thở dài. Không c̣n cái trứng gà nào sót lại. Chiều nay vẫn ăn cơm với rau muống chấm tương. Không có ǵ ngon hơn để thết đăi người khách đă khá thân. Nhưng có lẽ người không đ̣i hỏi ǵ đâu. Người dễ thương gấp mấy mươi lần Gulliver. Đúng vậy. Điều quan trọng là làm sao t́m cho anh ấy một cái ghế. Anh ấy không thể ngồi trên cái ghế nhỏ xíu bằng tre như các bé được. Phải đi qua nhà nguyện, xin cha Đạo một cái ghế.
Cát Tường vào gian nhà dùng làm pḥng ngủ của ḿnh và các bé gái. Buổi chiều, các bé qua hết bên nhà nguyện. Chỉ c̣n bé Nhu Ḿ ngồi yên trên giường. Hai mắt mở hé, chứng tỏ bé đang thức. Nhưng quyển vở trên tay th́ gấp lại. Cát Tường ngồi xuống cạnh bên bé, rồi giở chiếc gối, lấy ra một bộ quần áo màu lam. Đây là quần áo của ông Quy-Li-Ve, Cát Tường mỉm cười với đôi mắt lười biếng của Nhu Ḿ. C̣n một khuy nút chót phải làm, sau đó…, ừ sau đó sẽ mang qua cho Trúc.
Cát Tường kêu lên ngạc nhiên:
- Ủa! Ai đă khâu cái khuy nút này?
Rồi nh́n qua bé Nhu Ḿ, thấy đôi mắt bé mở to, bày ra sự thích thú. Nhu Ḿ chỉ vào ḿnh. Cát Tường nói:
- Bé khâu hả? Giỏi quá! Hồi nào vậy?... A, mới đây thôi?... Anh Quy-Li-Ve sẽ thích lắm.
Nhu Ḿ đưa bàn tay chỉ vào nơi trái tim của bé, rồi nhắm mắt lại, mỉm cười. Cát Tường hỏi:
- Bé thương anh Trúc lắm phải không?
Nhu Ḿ đưa hết mười ngón tay ra, tỏ ý thương nhiều, nhiều lắm. Cát Tường vuốt mái tóc mướt mịn của đứa nhỏ, nói khe khẽ:
- Ai cũng mến anh ấy hết. Nếu mà… anh ấy ở lại làng ḿnh luôn, bé thích không?
Nhu Ḿ gật đầu, Cát Tường tiếp:
- Có bộ quần áo này, anh ấy khỏi phải mặc bộ đồ lính kềnh càng nặng nề. Anh ấy sẽ dần dần lành chân, anh ấy xuống đồi, xuống rẫy với ḿnh, thích nhé!
Nhu Ḿ gật đầu, rồi mở quyển vở ra, lật đến trang giấy có ḍng chữ “Bé sẽ lấy vải may cho anh đôi dép để đi dạo”, đưa cho Cát Tường xem.
- Bé viết được câu này đó à? Chúa ơi! Em tôi học giỏi vô cùng. A, nhưng mà… - Cát Tường vỗ trán, chưng hửng – Bé làm chị sực nhớ…anh Quy-Li-Ve chưa có dép. Chân anh ấy đau, mang giày nặng chịu ǵ nổi. Mà mang giày vải của bé, anh ấy chỉ ngồi trên giường thôi, không dám bước xuống đất đâu!
Hai chị em nh́n nhau. Ở làng cô nhi này, hiện không biết t́m đâu ra một đôi dép đàn ông, ngoại trừ… ngoại trừ đôi dép của cha Đạo. Cát Tường hoảng hốt ngưng ngay ý nghĩ đó lại, tự cho là vô lễ lắm. Thôi, người khách đă chẳng đ̣i hỏi ǵ, chắc ḿnh cũng đừng nên áy náy. Cát Tường ôm bộ quần áo đứng lên, nói với Nhu Ḿ:
- Bé ở đây, chị đem bộ đồ qua cho anh ấy. Chút nữa anh ấy xuống ăn cơm với chị em ḿnh đó.
**
Trúc đang xem một quyển sổ nhỏ, gấp lại khi thấy Cát Tường vào.
- À, cô Cát Tường.
- Anh đang làm ǵ đó?
- Tôi lục lại giấy tờ trong túi áo, xem hôm bị nạn có…
- Anh có bị mất mát giấy tờ ǵ không?
- Ô… không. May quá cô Cát Tường ạ, giấy tờ vẫn ở nguyên trong túi, kể cả… cái này vẫn c̣n nguyên trên cổ.
Trúc mỉm cười, cầm mảnh kẽm h́nh chữ nhật có khắc những chữ và số lên ngắm. Cát Tường hỏi:
- Cái ǵ vậy anh?
- Đây gọi là tấm thẻ bài mà mỗi người lính đều phải đeo trên cổ. Đây là tên tôi. Đây là số quân, đây là loại máu. Khi ḿnh bị thương, người ta nh́n đây biết được ḿnh cần loại máu nào để mà tiếp cứu. C̣n khi ḿnh chết, nếu thân xác có bị dập vùi, người ta vẫn biết được gốc tích của ḿnh để đưa tin về nhà.
Cát Tường rùng ḿnh, nh́n Trúc. Những điều vừa nghe được thật là những khám phá mới. Ta cũng biết chiến tranh. Ta cũng biết tang tóc là ǵ. Nhưng đây mới là lần đầu đối diện với một người lính. Chẳng cần biết cấp bậc. Chẳng cần biết người ở đơn vị nào. Cát Tường chỉ thấy rơ hơn hết, một điều rằng những người chiến đấu là những người chấp nhận những ǵ rất bi hùng. Cái h́nh hài mà ta nh́n thấy trước mặt, mà ta đă may áo quần cho đây, biết đâu sau này khi tiếp tục đoạn đời gian nan, sẽ có ngày gửi thẻ bài về cho thân quyến. Cát Tường nhắm mắt lại. Cảm xúc nào làm tái tê ý nghĩ?... Hay cũng lại là sợi khói bay ngang trời? Hay cũng lại là ngọn gió lạc loài len vào vách gỗ?
- Cô Cát Tường! Cô nghĩ ǵ đó?
Cát Tường giật ḿnh:
- Dạ? Không ạ. Em…
- Những điều tôi nói làm cô nghĩ ngợi hở? Tôi thật vô ý. Bỏ chuyện ấy đi nghen Cát Tường! Bây giờ tôi chỉ c̣n nhớ một điều là tôi đang sống ở xứ tí hon toàn những người tử tế, dễ mến.
- Chúng em chỉ sợ những thiếu thốn ở đây làm anh khó chịu.
Trúc cười:
- Khó chịu? Ồ không bao giờ. Cô không hiểu được rằng tôi đang sung sướng đâu! Thuở nhỏ tôi cũng thích xem truyện thần tiên vậy. Tôi không tin trên đời có chuyện thần tiên. Nhưng nơi đây là một nơi mà tôi không hề ngờ.
Cát Tường hỏi nhỏ:
- Anh có nhớ gia đ́nh không?
- Có chứ! Nhưng tôi biết là tôi sẽ được về.
- Vâng. Khi nào ông Năm về lại, anh sẽ được ông ấy chở ra tỉnh.
- Tôi biết thế. Tôi cũng nóng ḷng lắm. Nhưng nơi đây có một cái ǵ làm tôi quyến luyến. Tôi chưa biết nhiều về các bé, về làng cô nhi này, về… Cát Tường.
- Khi ăn cơm chung với các bé, anh sẽ biết nhiều hơn. C̣n về làng cô nhi này, cũng rất đơn giản. Chúng em, xưa ở trên tỉnh, rồi v́ loạn lạc, chúng em tản cư cùng với dân chúng tị nạn. Cha Đạo quyết định dẫn chúng em về định cư ở đây, vừa sống thoải mái gần thiên nhiên , vừa có thể tự lo phần nào miếng ăn.
- Cha không định lên tỉnh lại hay sao?
- Dạ, Cha có nghĩ tới. Nhưng bốn năm rồi, sống ở đây, Cha và chúng em thấy không nơi nào hơn ở đây nữa. Vả lại, ở tỉnh chật vật quá, ít có ai giúp đỡ thường xuyên được. Cha muốn chúng em tự lập, ít ra là về miếng ăn. Có ông Năm làm người chạy đi chạy về, c̣n cha với chúng em không đi đâu cả. Ở đây yên ổn, không biết ǵ đến thời cuộc. Chúng em dạy dỗ lẫn nhau, chăm sóc cho nhau.
- Cát Tường làm cô giáo?
- Em chỉ có thể dạy các em đọc, viết và làm toán. Vài năm nữa, chắc Cha phải gửi Khánh lên tỉnh.
- Đúng rồi, Khánh là con trai lớn.
Cát Tường nh́n ra cửa. Chiều đến chầm chậm trên những luống rau. Mặt trời c̣n để rơi rải những tia nắng úa. Cảm nghĩ hồ như cũng theo đó mà úa vàng. Điều ǵ buồn buồn theo nắng len vào mắt. Cát Tường đan mười ngón tay vào nhau, yên lặng. Trúc quan sát nét mặt cô bé, và hỏi:
- C̣n Cát Tường?
- Dạ? Anh nói sao?
- Cát Tường có muốn về lại tỉnh không?
Cát Tường mở to mắt:
- Dạ? Về tỉnh? Em… chưa nghĩ ǵ hết.
- Sao vậy?
- V́… v́ em sống với các bé đă sáu năm rồi. Các bé ở đâu, em ở đó. Từ ngày chen chúc trong cô nhi viện chật hẹp đến lúc tung tăng ở đây, chúng em chưa rời nhau bao giờ.
Một điều thật đương nhiên – Cát Tường nghĩ nhanh như vậy rồi nhíu mày, không biết ḿnh buồn hay vui. Tại v́ Trúc hỏi, nên điều đương nhiên trở nên có vẻ dị kỳ. Cát Tường nói tiếp:
- Em vào sống ở cô nhi viện của cha Đạo năm mười bốn tuổi. Em là một trường hợp đặc biệt v́ thuở đó cô nhi viện của cha Đạo không nhận những đứa trẻ lớn hơn mười tuổi. Em là bà con xa của ông Năm. Gia đ́nh em bị tan nát trong chiến tranh, em không c̣n ai là người thân. Chỉ có ông Năm quen với Cha nên xin Cha cho em vào sống trong cô nhi viện. Lúc đó Khánh c̣n nhỏ lắm, mới chín tuổi, c̣n bé Nhu Ḿ chỉ mới thôi nôi. Cha nhận em v́ em học khá, có thể giúp Cha dạy dỗ chăm sóc các bé. Từ ngày ấy em trở thành con cả của Cha.
Cát Tường nói như trả bài. Hết. Từ ngày ấy, Cát Tường trở thành con cả của cha. Đến bây giờ, và măi măi về sau.
Trúc lặng yên, tay đặt trên lớp vải băng. Không gian êm đềm làm Trúc thấy thèm một điếu thuốc lá. Ở đây, mấy ngày giam ḿnh trong căn pḥng, chỉ lê ra ngoài thật nhọc mệt mỗi khi thật cần thiết, Trúc cảm thấy ḿnh giống như một đứa bé. Bây giờ nhớ những điếu thuốc tỏa khói trên môi của bạn bè, nhớ những lúc di chuyển bằng GMC, qua những con đường hai bên là ruộng, hoặc qua những cánh rừng cây xanh ngút ngàn. Khói thuốc không đủ làm ấm khoảng không gian lưu chuyển. Nhưng có với nhau điếu thuốc, bạn bè thấy gần nhau hơn, cảm thông nhau hơn về nỗi nhớ gia đ́nh, bạn bè, người yêu. Ở đây, những sự việc bỗng dưng mới mẻ. Mới mẻ giống như ánh nắng lập ḷe trong một khu rừng xa lạ. Mới mẻ giống như tiếng ríu rít của trẻ nhỏ bên tai khi ḿnh c̣n đang nhắm mắt. Trúc nh́n Cát Tường. Cả đến mái tóc của Cát Tường cũng không giống một mái tóc nào mà Trúc đă thấy. Và đôi mắt cũng không giống đôi mắt của người trong một bức tranh nào đó. Tất cả đều mới mẻ. Tất cả đều như bắt đầu cho một khúc đời lạ.
Cát Tường đặt bộ quần áo lên giường, e dè nói:
- Xin anh Trúc nhận cho.
- Chi đó Cát Tường?
- Dạ… của em may và bé Nhu Ḿ kết nút.
Trúc reo lên:
- Tôi đoán là…
Trúc thích thú cầm bộ quần áo lên, giọng hân hoan:
- Cô lại cho tôi một điều mới mẻ nữa.
- V́ chúng em muốn anh được khỏe khoắn hơn với bộ đồ này.
- Cám ơn, cám ơn cô Cát Tường lắm! Cám ơn bé Nhu Ḿ nữa.
Trúc thấy ḿnh nhỏ lại, nhỏ lại, như một đứa bé. Đôi mắt Cát Tường long lanh như muốn tỏa hết nỗi vui sướng. Cát Tường nói:
- Chỉ c̣n một đôi dép…. Chúng em c̣n thiếu cho anh một đôi dép.
Trúc kêu lên:
- Ấy! Thôi, Cát Tường! Tôi không dám để cô bận rộn v́ tôi nữa đâu. Chẳng lẽ cô lại nhường luôn cho tôi đôi dép xinh xắn của cô nữa hay sao?
- Anh phải mang giày, nặng nề lắm!
- Tôi đă quen rồi. Đi chân đất cũng không sao mà.
Nâng niu bộ quần áo trên tay, Trúc nói, giọng cảm động:
- Cát Tường lo lắng cho tôi hơn là một cô em gái lo lắng cho anh. Tôi phải làm ǵ cho xứng đáng với sự chăm sóc ấy?
Cát Tường nói rất nhỏ:
- Em không mong ǵ hơn là được anh Trúc xem em như cô em gái. Đă từ lâu rồi, em chỉ làm chị cả.
Rồi không đợi nghe Trúc nói, Cát Tường quay bước, sau khi dặn:
- Chúng em chờ anh ở nhà cơm. Xin phép anh, em xuống sắp chỗ cho các bé.
Cát Tường đi ra sân. Đàng xa, các bé trai bé gái đă đứng thành hàng đôi trước nhà cơm. Cát Tường đưa tay ra hiệu cho bầy trẻ đi vào. Sự trật tự đă quá quen thuộc. Cát Tường đứng nh́n đến khi đứa bé cuối cùng vào cửa, rồi quay trở lại để vào nhà nguyện. C̣n phải xin cho Quy-Li-Ve một cái ghế. Khi bước đến khoảng đất trồng rau, Cát Tường nghe tiếng trẻ cất lên từ phía nhà cơm:
- “Là nai đàn nên nhường nhau miếng khoai
Là chim bầy nên chia nhau chén cơm
Giờ cơm đến rồi
Giờ cơm đến rồi….”
Cát Tường mỉm cười. Các em hát để nhắc nhau niềm vui và sự chia xẻ. Hát để yêu mến những bữa ăn thanh đạm Và hát để chờ người khách sắp xuống cùng chia nhau miếng cơm ngon...
wonderful
06-14-2020, 14:19
Ngày hè bên tô cháo ḷng.
Những giấc trưa hè oi ả, con rất mong cứ đến khoảng 2 giờ trưa là chiếc xe cháo ḷng của bà Bảy lại cọt kẹt đẩy từ xóm đi lên trên đường.
Ngày xưa con láo lắm, trưa ăn thật ít cơm, mẹ bảo sao không ăn, con vẫn khăng khăng "no quá mẹ ạ", nhưng có ai biết con âm mưu đến giờ trưa con đ̣i ăn cháo ḷng bà Bảy nấu.
Nhà Bảy ở dưới xóm, cách đường khoảng 500 mét, Bà Bảy đẩy xe từ xóm lên và để xe cháo ḷng tại sân nhà bà Chín kế nhà con, rồi sau 1 tiếng bà lại đẩy xe lên tận ấp 2 để bán tiếp. Con thương bà lắm, những hôm trời nắng, bà với chiếc nón lá mảnh khảnh, đôi mắt nheo nhíp v́ nắng chói chang, mồ hôi bà tuôn ra nhưng trên gương mặt bà th́ luôn tươi rói, con c̣n nhớ nụ cười của Bảy lúc tụi con xúm xít lại chơi trước sân nhà bà Chín. Thương bà nhất là những hôm trời mưa, chưa bán hết cháo lại vẫn tiếp tục mặc áo mưa đi bán, lúc về trời vẫn c̣n mưa và mưa c̣n có gió, con từ cửa sổ nhà ḿnh nh́n ra, tự dưng con rưng rưng nước mắt...
Thân bà một ḿnh vào đây sinh sống và buôn bán nghề nấu cháo ḷng, quê bà cùng quê với mẹ con, cùng là miền Trung nhưng bà ở Quảng Ngăi, mẹ con ở Quảng Nam, con biết bà ăn không bao nhiêu nhưng bà phải cố làm để nuôi con nuôi cháu. Con luôn tự hào thay những người cháu của bà v́ họ có một người bà thật anh hùng, con xin phép gọi là vậy, bao nắng mưa bà không quản, ở một ngôi nhà dựng tạm bà vẫn không sau nhưng khi nghe con cháu có việc th́ bà lại rất sốt sắng. Đôi mắt bà c̣n sáng lắm nhưng nh́n thẳng vào sâu th́ nó chứa đầy tâm trạng và rất nhiều nếp nhăn, không phải là nếp nhăn thuận theo tuổi già mà đâu đó con c̣n thấy nếp nhăn của sự tủi cực khi một ḿnh thân già bà phải trải qua trong đất Nam này.
Ông bà con đă mất từ thời chinh chiến nên con rất muốn có một người bà, con rất mến bà không chỉ v́ tô cháo mà bà nấu rất ngon - sau này ăn bất cứ nơi nơi đến tận bây giờ con chưa t́m thấy nơi nào, ở đâu bán cháo mà ngon như Bảy con nấu, mà là bà cũng rất mến con. Con nhớ, mùa hè là mùa mà cây ḥn quân ra trái, biết con thích ăn nên bà đă hái nhà hàng xóm và khi đi bán trên đường nhà bà Chín th́ trong túi Bảy là một mớ ḥn quân tím rần, đỏ hỏn, ngon lành, thanh khát, chỉ là trái ḥn quân thôi nhưng bọn trẻ chúng con cũng coi nhứ đó là một báu vật đó Bảy.
Năm tháng cứ tiếp tục như vậy, nhưng trong khỏang thời gian ngắn Bảy cứ bệnh lên bệnh xuống, con rất lo lắng, nhưng rồi ǵ đến cũng đến, Bảy trở bệnh, và con cứ ao ước Bảy lại khỏe và nấu lại món cháo ḷng trưa hè tuổi thơ con.
Và mong ước con đă trở thành hiện thực, đợt đó con rất mừng là Bảy đă khỏe lại. Nhưng không lâu sau bệnh Bảy tái diễn lại, và điều con vô cùng sốc là những người con, những người cháu mà con từng nghe nói là Bảy dành hết tất cả tiền buôn bán với xe cháo nhỏ của ḿnh nuôi họ, nhưng đến khi bệnh th́ họ lại không có mặt chăm sóc Bảy, không chăm sóc đă đành họ cũng không gửi tiền cho bà có vài viên thuốc đề uống, bà tạm mượn mẹ con 150 ngàn để đi bệnh viện. Và đợt đó cũng là đợt bệnh Bảy cũng khá nặng, v́ sợ có chuyện không may xảy ra tại nơi đất khách quê người, nên người nhà của bà, con nhớ không lầm là một người con của Bảy ở tận Quảng Ngăi phải vào Nam chăm bà và lo cho bà về quê cho tiện chăm sóc. Và thế là con tạm chia tay với tô cháo ḷng thơm ngon nứt mũi ngày bé.
Một thời gian sau, con Bảy vào Nam có chút chuyện, và cũng t́m đến xóm nhỏ nơi mà Bảy ở, người con của Bảy đă hỏi thăm nhà mẹ con và đến nhà theo lời Bảy dặn là gửi trả mẹ con 150 ngàn và mẹ con thật sự thấy Bảy rất trách nhiệm, dù bệnh và khó khăn nhưng vẫn không quên ơn nghĩa mà những người giúp đỡ Bảy. Nhưng do vội quá, mẹ con chưa xin được số điện thoại liên lạc của người nhà Bảy, thế là mẹ con xuống xóm hỏi thăm tin tức của Bảy, và con mừng rơn khi mẹ con t́m ra được số điện thoại của Bảy. Con và mẹ cũng rất hay gọi cho Bảy, nhất là những dịp như hè hay Tết. Bảy vẫn nói chuyện vui vẻ, vẫn nhớ hết tất cả những người trong xóm ḿnh, và mỗi lần gọi về cho Bảy con đều nhắn với Bảy câu này "Con nhớ và thèm tô cháo ḷng của Bảy nấu quá, Bảy mau hết bệnh rồi vào đây bán tiếp nha Bảy", Bảy chỉ biết cười và nói "Ừm, hết bệnh Bảy sẽ vào một chuyến thăm mọi người trước khi Bảy yếu quá không đi tàu xe nổi".
Con trông chờ lời hứa của Bảy từ ngày này sang tháng nọ. Một phần con nhớ Bảy như nhớ một người bà của con và v́ môt phần hương vị tô cháo ḷng làm con nôn nao không biết khi nào con mới được ăn trở lại đây. Cũng như mọi lần, tết năm rồi 2017, mẹ con gọi về nhưng không phải bà bắt máy mà là tiếng của một người đàn ông, hỏi ra mới biết người đàn ông đó là con ruột của Bảy, và c̣n tin này con chẳng muốn nghe, nhưng cuối cùng buộc con phải nghe là ngày mồng 2 Tết Bảy đă theo ông bà về nơi chín suối rồi.
Con rất buồn và nhớ Bảy, nhớ thân h́nh gầy guộc, da đen nhẻm, mùi mồ hôi và mùi thuốc là Bảy ph́ phèo trong cơn mưa giá rét, nhớ ánh mắt Bảy nh́n con hay mấy đứa trẻ trong xóm mà Bảy nhớ cháu ḿnh, giờ đây không c̣n nghe tiếng Bảy tṛ chuyện với mẹ con con, không c̣n ai để con đ̣i tô cháo ḷng mà đă nuôi lớn thân h́nh cũng như tâm hồn con, món cháo ḷng cho con no nê ngày hè, cho con có cảm giác con có một người bà và hơn hết Bảy cho con thấy tấm chân t́nh, hết ḿnh và một mực yêu thương của Bảy dành cho những con người trong xóm, Bảy xem họ nhưng gia đ́nh của Bảy.
Hè đến, nh́n sang gốc sân nhà bà Chín là con nhớ đến Bảy. Mặc dù Bảy không c̣n nhưng hương vị Bảy mang đến cho con cho mọi người ở nơi đây th́ măi măi không ǵ phai ḥa hay thay thế được. Một lần nữa con vẫn quyết định b́nh chọn cho món cháo ḷng Bảy nấu là số một, ngon nhất từ thời thơ bé đến tận bây giờ. Và giờ con có thể tự hào khoe rằng, tuồi thơ con hạnh phúc biết bao khi con được lớn lên cùng với những con người mà con gọi đó là "anh hùng"!.
Ngọc Châu.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1599506&d=1592144287https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1599507&d=1592144296
wonderful
06-15-2020, 12:45
Nhà toàn con gái.
Tuy là gái nhưng ông Tín lại đặt tên con là Ngọ. Ông nói: Đặt tên con ngựa cho nó chạy nhảy đây đó, chứ như ông ở cái “xó xỉnh” khỉ ho c̣ gáy này, nhạt quá.
Căn nhà lâu nay b́nh yên. Từ khi Ngọ sinh ra ngày nào cũng om ṣm tiếng vợ chồng căi nhau. Tiếng ông Tín: “Bà không biết đẻ th́ tôi đi nhờ người đẻ hộ”. Bà Thanh cũng không vừa: “Ai rước được ông cho tôi nhờ, ngày nào cũng say, cũng xỉn ai mà chịu thấu”. Ngày qua tháng lại “tiếng bấc tiếng ch́” giữa hai người cũng thành quen.
Hương là con cả, có khuôn mặt thanh tú, đôi môi lúc nào cũng mộng đỏ như dưa hấu, mắt lá răm ươn ướt, nước da trắng nơn nà. Mỗi lần đi học vén quần lội qua suối, bọn con trai mắt cứ trợn ngược lên, nuốt không khí ừng ực. Lại thêm có giọng hát hay, trong trẻo. Giọng dân ca của Hương bay cao, bay xa mỗi khi lên biểu diễn trước trường, ai cũng tấm tắc khen. Nhưng tính đanh đá của Hương cũng không vừa. Hương thường căi lại bố khi nghe những lời bố nói không thuận. Dám đánh nhau với cả con trai trong lớp, hạnh kiểm của Hương không khi nào đạt được loại tốt. Bà Thanh hay than phiền về Hương. “Mặc! Bà có sống cho ḿnh đâu!” Nhiều khi Hương thốt lên những câu đại loại như thế…
Hoa là con thứ, tính t́nh hiền lành, ít nói. Cái nốt ruồi bên mép mỗi khi cười tạo nên cái nét duyên ngầm cho mấy chàng học lớp trên trêu chọc. Bị trêu chọc là phận gái, Hoa bỏ qua. Chăm chỉ học tập, miệt mài kinh sử, hay lam hay làm là bản tính của cô.
Quư thứ ba. Ông Tín bảo đặt tên Quư cho chúng nó khỏi buồn, chứ cái ngữ toàn “vịt giời” th́ quư hóa ǵ. Càng lớn, Quư biết bố nói cho bỏ tức chứ bố cũng thương mấy chị em lắm. Quư là người vui tính, lúc nào cũng cười. Ai có mắng nhiếc cũng, chê bai cũng cười. Nụ cười của Quư lúc nào cũng rạng rỡ.
Bốn chị em lớn lên trong sự yêu thương của mẹ, sự hằn học v́ không có con trai của bố; cứ lớn lên như cây măng mọc chen chúc, ấm áp trong bụi tre bên bờ suối.
Quê Ngọ, đồi núi nhiều hơn ruộng, sắn ngô nhiều hơn lúa. Cứ chiều chiều mấy chị em hái củi về đi ngang qua suối, rửa mặt ngắm nh́n thân h́nh bên ḍng nước trong vắt mà tự hào với làn da trắng trẻo mịn màng của tuổi dậy th́. Hương lúng liếng ánh mắt trên ḍng suối rồi cất lên một làn điệu dân ca. Lời hát ḥa vào tiếng róc rách của ḍng suối, dội vào vách đá nghe như tiếng loa phóng thanh trên sân khấu. Hoa bảo: “Chị cả sau này đi thi giọng hát hay thế nào chả được giải!”. Quư đùa: “Chị cả mà đi thi giọng hát hay th́ thế nào chả được giai!” rồi cười như nắc nẻ. Mất cả hứng Hương thôi không hát, lấy tay khoát nước làm Quư ướt hết. Mấy chị gánh củi về. Ngọ lẽo đẽo theo sau mang một bao sim chín. Thế nào mai mẹ đi chợ bán có tiền rồi mua cho mỗi đứa một tập vở, sắp khai giảng năm học mới rồi.
Như thường lệ, cứ mỗi sáng, sau khi gà ra chuồng là ông Tín dậy. Hôm nay, ông dậy sớm hơn mọi ngày. Chân vừa chạm đất, ông lớn tiếng:
– Mấy “con vịt giời” đâu rồi! Dậy đun cho bố ấm nước chè xanh nhá! Sáng nay các cụ, các bác, các chú…trong xóm sang nhà ta uống nước chè đấy nhé!
Không hiểu từ bao giờ, như một thông lệ, cứ thay phiên nhau, mỗi nhà sáng nấu ấm chè xanh, nồi khoai lang rồi mời cả xóm. Họ uống nước, ăn khoai, hút thuốc lào phả khói đầy nhà. Chuyện trên trời dưới đất chán chê rồi giải tán về làm đồng. Sáng nay đến phiên ông Tín. Từ sớm, mấy chị em đă dậy quét nhà, lau ấm chén, sắp xếp lại đ̣n ngồi cho ngay ngắn, rồi bê rổ khoai đang nghi ngút bốc hơi lên nhà để bố tiếp khách.
Ông Ba, người đến sớm nhất cất tiếng:
– Chú Tín đâu rồi? Chà! Nhà cửa tinh tươm sạch sẽ quá. Đẻ toàn con gái lúc này mới thấy sướng làm sao! Mấy thằng quí tử nhà tôi không bằng cái móng tay của con gái chú!
– Này! Bác “chỉ trích” tôi đấy à? Ừ ! Nhà tôi toàn con gái th́ đă sao. Bác đừng có chọc tức tôi đấy nhé! Nhà bác toàn con trai nên nói cạnh, nói khóe tôi chứ ǵ? Bác có nghe người ta nói: “Nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô” là sao không đấy hả? Thế là hai người to tiếng với nhau…Bà Thanh can ngăn thế nào hai ông cũng cứ lời qua tiếng lại. Khi các cụ, các bác… trong xóm lần lượt sang nhà th́ hai ông mới hết căi nhau. Ông Năm nghe chuyện cũng chen vào:
– Hai bác căi nhau làm ǵ cho mất cái t́nh. Người ta nói “ngũ nữ bất bần” đấy thôi! Bác Tín cố đẻ lấy một đứa nữa cho đủ ngũ nữ nhé! Ông Tín ấm ức lắm, nhưng nhịn v́ đang có khách. Vậy là cuộc vui chùng xuống. Ai cũng đăm đăm, khó chịu. Rồi mọi người lặng lẽ ra về.
Ngọ cũng lờ mờ hiểu câu: “Nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô” nên cũng buồn. Cứ nghĩ, sao các ông cứ trọng nam, khinh nữ đến thế. Như trong sử sách có viết đến Bà Trưng, Bà Triệu là nữ mà đánh Đông, dẹp Bắc làm cho quân giặc nhiều phen khiếp vía đấy thôi! Người buồn nhất vẫn là bà Thanh. Mọi tức giận của ông Tín rồi sẽ đổ lên đầu bà mà thôi.
Lớn lên, Ngọ ước ao, giá ḿnh có một người anh để khi bọn con trai bắt nạt th́ có anh che chở hay có một đứa em trai để được yêu thương, chiều chuộng. Nhiều lúc ngẫu hứng Ngọ muốn nói với mẹ, nhưng từng ấy chị em đă làm bà vất vả lắm rồi. Ông Tín th́ sáng cầm cuốc lầm lũi ruộng vườn, tối về xỉn rượu nói oang oang, chẳng cho ai nghỉ ngơi ǵ cả. Bà Thanh, tinh sương nấu nướng xong đ̣n gánh lại oằn cong xuống chợ bán mớ rau, trái bí lấy tiền. Chiều lam lũ ruộng đồng, tối về nghe chồng ca bài ca muôn thưở.
Hương không thi vào cấp 3. Hương bảo, đi học xa nhà phải ở nội trú nên không thích. Ở quê Hương, đi học cấp 3 trường huyện xa nhà gần ba chục cây số, đường rừng quanh co, lội suối trèo đèo vất vả lắm. Lại phải ở nội trú. Hằng tuần đi bộ, tiếp tế gạo, muối, lỉnh kỉnh quần áo nên cũng cực. Tính Hương chỉ thích trau chuốt, ăn diện. Tuy nhà nghèo nhưng cũng tập son phấn, đàn hát. Bà Thanh chẳng than phiền ǵ v́ Hương cũng đảm đang gánh vác việc nhà chứ không quá ham chơi. Ông Tín lúc nào cũng mắng: “Cái ngữ ấy làm ǵ mà ăn, chỉ có cạp đất!”. Mỗi lần bố mắng, Hương nh́n bố lườm một cái, cặp mắt sắc như dao cau. Rồi Hương xuống phố huyện bán cà phê và hát cho khách.
Hoa, Quư lần lượt đi học trường huyện. Hai chị em học giỏi lắm. Nhất là Quư, năm nào đi thi học sinh giỏi toán cũng đạt giải. Bà Thanh vui lắm, nhưng trong niềm vui đó chiếc đ̣n gánh của bà lại oằn hơn, lưng c̣ng thêm. Thương mẹ, Ngọ ở nhà ngoài học hành cố băm bèo, thái chuối chăm con lợn, con gà có thêm đồng tiền để các chị yên tâm học tập.
Một hôm, bà Thanh lên phố thăm Hương xem làm ăn thế nào, có phải vất vả không. Đi học về, Ngọ thấy bà nằm trên giường mệt mỏi, nước mắt lưng tṛng. Bà bảo: “Chị Hương mày đi đâu biệt tăm, biệt tích rồi”. Bà ôm Ngọ vào ḷng khóc nức nở. Gặng hỏi măi bà mới nói với Ngọ. Bà kể: “Khi mẹ lên đến nơi làm việc của chị Hương, chủ nhà không phải ông chủ tiệm cà phê nữa. Nghe đâu, con trai ông ta đă bán nhà, rồi bị bắt v́ tội sử dụng ma túy. Ông chủ quán cà phê cũng đă bỏ xứ đi đâu không rơ. Chị Hương mày phải ḷng thằng con trai ông chủ. Con trai ông chủ th́ lêu lỏng ăn chơi, có bao nhiêu tiền bạc đều nướng vào hút hít, rượu chè. Quần áo đắt tiền, trang sức chị Hương có được là do hắn mua sắm cho. Thấy chị xinh gái, hiền lành ông chủ cũng đem ḷng nhớ trộm. Vợ ông ta mất đă lâu nên cũng khao khát đàn bà, con gái. Thằng con ông ta biết vậy nên làm cuộc giao kèo với bố, nếu ông ta có chị Hương th́ gia sản thuộc về con trai”. Oái ăm! Một hôm lợi dụng bữa nhậu, hắn ép chị mày uống rượu đến say mềm. Sáng ra, hốt hoảng thấy ḿnh đang nằm trên giường với ông chủ. Thế là cuộc đổi chác giữa hai bố con chủ tiệm cà phê thành công. Rồi đứa con “quí tử” ấy bán nhà, trả nợ hút hít. Ông bố mất nhà, không c̣n cơ nghiệp. Xấu hổ ông bỏ nhà, bỏ phố đi đâu không hay. Chị Hương mày cũng uất ức bố con ông chủ lắm. Về nhà th́ sợ bố đánh chết nên cũng đi đâu không biết. Chuyện đă rơ ràng, con đừng nói với bố và các chị nhé!”
Hoa thi đậu vào đại học, ông Tín lặng lẽ làm thịt gà, sắm bữa cơm chia tay. Nhấp xong li rượu, ông nói:
– Bây giờ gia đ́nh ta, cả xóm ta vinh dự chỉ ḿnh con đậu đại học. Con cố gắng học giỏi không phụ công cha mẹ, đừng lo ǵ cho nhà ta. Mọi người sẽ chăm chỉ làm ăn để cho con có đủ điều kiện học tập…! Bà Thanh nghe ông nói vậy th́ cảm động quá , tự nhiên hai hàng lệ trào ra. Có lúc nào bà nghe ông nói một câu mát ruột như thế bao giờ! Ông Tín thấy bà sụt sùi liền lên giọng:
– Cái bà này thật mau nước mắt. Con nó đi học đại học chứ có đi làm t́nh làm tội ǵ mà…Nói chưa dứt câu, ông cũng quay mặt đi, đôi mắt chớp chớp…
Quê Hoa, con gái đậu đại học là chuyện hiếm. Ông bà Tín vui mừng đến rơi nước mắt là đúng quá đi rồi. Cả làng này, người giàu có, người vai vế trong ḍng họ mà đă có con ai đậu đại học đâu! Nh́n Hoa là người ta nể lắm. Niềm vui đă làm ông Tín có những thay đổi cũng đúng thôi. Con trai vùng này có đứa nào bằng con gái của ông đâu! Ngày chia tay Hoa vào đại học, cả nhà lỉnh kỉnh ba lô, túi xách đầy cả xe đạp. Hoa chia tay bố mẹ mà ḷng nghẹn ngào không nói được câu nào.
Giấu măi, rồi ông Tín cũng biết chuyện của Hương. Hôm nay, ông bỏ việc đồng, tay cầm cây mác nhọn mài đi mài lại đến sáng quắc. Cầm cây mác trên tay, ông chém lia lịa vào không khí miệng lẩm bẩm: “Tao, tao phải giết mày để trả thù cho con gái!”. Cây mác lâu ngày không dùng nên lưỡi long cán bay ra. Ông né người tránh vội nhưng lưỡi mác rơi nhanh vào chân cứa một đường ngọt lịm. Ông ngồi xuống đè tay vào vết thương miệng kêu cứu. Ngọ dưới bếp nghe tiếng, chạy lên thấy máu bê bết, mặt tái ngắt. Rồi như có phản xạ, chạy nhanh đến tủ thuốc bông băng, Ngọ ga rô, băng bó cho bố rồi gọi người đưa ông đi bệnh viện. Đêm hôm ấy, Ngọ ở lại bệnh viện chăm sóc bố. Nh́n vết thương phủ băng trắng toát, Ngọ thấy thương bố lắm. Ngồi bên bố, Ngọ nói chuyện cho ông dịu đi nỗi đau:
– Bố à! Bố có thương chúng con không? Chúng con toàn con gái mà làm được ối việc đấy thôi! Mà sao lúc nào trong ḷng bố cũng muốn chúng con là con trai nhĩ? Bố thấy con trai nhà bác Ba toàn uống rượu đánh nhau, lúc nào cũng quát mắng bố mẹ. Bao nhiêu tiền của cứ nướng vào cờ bạc đấy thôi! Sao bố cứ thích con trai mà không phải là con gái nhĩ…? Ông xoa đầu Ngọ âu yếm:
– Vậy là con gái của bố đă lớn rồi đấy! Biết nghĩ thế là tốt, nhưng con gái nghĩ ít thôi kẻo sau này lại khổ đấy con ạ!
Từ ngày ở bệnh viện về, ông không c̣n say rượu nữa, có phần trầm tư hơn. Nhiều đêm ông khó ngủ, chắc trong ḷng ông có điều ǵ mông lung lắm. Một hôm, ông gọi bà Thanh:
– Bà vào đây, tôi có chuyện!
Lại chuyện ǵ đây? Bà lo lắng xét nét đi vào ngồi đối diện với chồng. E hèm một tiếng ông lên tiếng:
– Bà nó ạ! Lâu nay tôi làm khổ bà nhiều rồi. Tôi thấy có lỗi với bà, với các con. Tôi chưa làm ǵ được nhiều cho chúng nó. Bây giờ con Hoa đă vào đại học nhà ta lại neo người. Của cải cũng chẳng có ǵ để cho các con ăn học. Con Quí, con Ngọ lại đang học cấp 3, không biết bao nhiêu khoản phải chi. Mọi công việc đều trên vai trên cổ bà. Tôi tính thế này…! Dừng lại giây lát như có điều ǵ lưỡng lự, rồi ông cũng nói được cái điều ông muốn nói.
Bà Thanh nghe ông nói xong ḷng thấy nhẹ nhơm v́ chồng đă nhận ra những sai trái của ḿnh. Lâu nay bà phải nín chịu với những cơn thịnh nộ, những trận đ̣n do ông say rượu phang gậy vào lưng bà, mắng nhiếc bà…Nhưng bà cũng nặng trĩu với những nỗi lo canh cánh trong ḷng. Vài ngày nữa thôi, ông sẽ theo đoàn sơn tràng của hợp tác xă đi khai thác gỗ trên mạn ngược. Đi khai thác gỗ đâu có dễ ǵ. Bao nhiêu nguy hiểm ŕnh rập, nào là rắn độc, thú dữ, nào sốt rét, rồi cây đổ đè người….Không biết bao nhiêu người đă mất mạng đó sao? Rồi ở nhà, mưa gió, lụt băo ai che cho mái nhà, ai chống cho cây chuối…! Nhưng không đi th́ lấy tiền đâu nuôi con ăn học, chi tiêu? Lo lắng, nhiều đêm bà Thanh không ngủ được cứ thở ngắn than dài…Ông Tín biết bà Thanh đang nghĩ ǵ, nhưng ông đă quyết rồi. Tính ông thế, đă nói th́ làm.
Quư vào đại học hai năm th́ Ngọ cũng đậu vào Trường đại học kiến trúc. Ngày chia tay Quư đi đại học ông Tín không về được v́ ông đang đóng dở bè gỗ chuẩn bị xuôi ḍng. Ngày Ngọ đi học ông cũng không về v́ ông đang cùng đội sơn tràng chuyển gỗ xuống sông.
Hoa học về ngành Hải dương học, ra trường với bằng tốt nghiệp loại ưu nên được phân về Viện Hải dương học. Từ khi có việc làm, có lương trang trải cuộc sống nên đă bớt đi gánh nặng cho mẹ. Cứ tháng một lần, ông Tín về lấy gạo, lấy thực phẩm lại đưa tiền về cho bà Thanh trang trải. Cuộc sống gia đ́nh có phần được nâng lên, cái lưng của bà giờ có thời gian nghỉ ngơi, đ̣n gánh đỡ oằn hơn.
Ngọ đang học năm nhất. Ngoài việc học c̣n kiếm việc làm thêm như rửa bát cho nhà hàng, dạy kèm cho mấy đứa con nhà có điều kiện…cũng có tiền chi tiêu. Hè sắp hết Ngọ mới về nhà với mẹ ít hôm cho bà vui, cho đỡ nhớ nhà. Không hiểu sao năm nay trời trái tính. Mới đầu tháng tám mà mưa gió ầm ầm. Nước lũ dâng lên ngập cả khúc suối đầu xóm.. Cây đổ ngổn ngang, đất đá sạt lở. Đường tắc nghẽn. Bà Thanh cứ đi vào đi ra, ḷng dạ không yên. Bà quàng chiếc áo mưa định đi đâu đó th́ ông Ba hớt hải chạy sang:
– Thím có nghe tin ǵ về chú Tín chưa? Nghe đâu đoàn sơn tràng bị lũ cuốn trôi mấy người, không biết chú ấy có làm sao không? Vừa nghe chỉ vậy, bà Thanh ngă vật xuống nền nhà, bất tỉnh. Ngọ, ông Ba chạy vội đỡ bà lên giường kiếm dầu xoa cho bà. Bà tỉnh dần nằm yên, mắt nh́n trân lên mái nhà, không nói năng ǵ. Bà bị huyết áp cao.
Rồi trời cũng tạnh. Con suối đầu xóm đă bớt gầm gào. Tin về ông Tín và đoàn sơn tràng đă rơ. Ông Tín cùng hai người nữa bị lũ cuốn trôi, c̣n mấy người bị thương do cây găy đè lên. Nghe đâu đội sơn tràng đă chèo thuyền đi cứu hộ cho dân bản nơi khai thác gỗ. Dân làng tổ chức đi t́m người. Các Ban ngành trong xă, dân quân địa phương phối hợp với bộ đội Biên pḥng cũng được huy động. Ba ngày sau, xác mấy người đă t́m thấy. Bà Thanh cùng anh em họ hàng lo đám ma cho ông Tín. Hôm chuẩn bị đưa ông ra đồng, ông Ba cứ lẩm bẩm: “Sao chú ấy không sinh lấy một đứa con trai nhĩ? Bây giờ không biết tính sao đây!” Ngọ nghe ông Ba nói vậy liền hỏi:
– Để làm ǵ hở bác?
– Để có người chống gậy đi lùi! Nghe vậy Ngọ chêm vào:
– Để cháu làm cho! Tiến mới khó chứ lùi th́ khó khăn ǵ!
– Giờ này mà mày c̣n đùa được à?
– Cháu nói thật đấy. Ngày c̣n sống bố cháu coi cháu là “thằng” mà!
Phá lệ, ông Ba đồng ư cho Ngọ được đi lùi trước quan tài như con trai theo tập quán. Đám tang cũng được tiến hành theo nghi lễ, theo phong tục của địa phương. Hoa, Quư cũng về kịp. Mọi việc tang lễ được mẹ con bà Thanh và bà con cô bác lo lắng chu toàn. Ông Tín được mồ yên mă đẹp, an nghỉ suối vàng. Xong đám tang, lối xóm ai cũng khen con gái mà có hiếu, nhà có phúc mới đẻ được mấy đứa con như thế!
Người khổ nhất vẫn là bà Thanh. Bà khổ v́ công việc th́ lâu nay đă quen rồi, giờ phải chịu khổ về tinh thần. Mất chồng, bà mất đi chỗ dựa vững chải. Mấy năm lại đây, ông Tín đă quan tâm chăm sóc bà nên cái t́nh yêu thương, nhung nhớ bây giờ càng làm cho bà khổ thêm. Rồi đây, bà biết dựa dẫm vào ai?
Ngọ ra trường với tấm bằng tốt nghiệp đỏ chói và được nhận vào làm cho một Công ty xây dựng thành phố. Công việc không giản đơn như cô đă từng học. Mới ra trường, mức lương thử việc thấp nhưng cường độ công việc đ̣i hỏi cao. Suốt ngày vật lộn với tính toán, đem những lư thuyết giải tích, vật lư, tĩnh học và cơ học kết cấu ra đối chiếu, áp dụng. Sau đó lại phải tiếp tục nghiên cứu tính toán dầm, sàn, cột gỗ, thép và bê tông…. Rồi phải biết sáng tạo, cạnh tranh….Dù có cố gắng mấy cũng không thể có những lỗi nhỏ trong thiết kế mà không ngờ tới. Nhiều khi Ngọ phải lặn lội trở lại trường để nhờ sự giúp đỡ của thầy, của bạn. Ngọ vừa làm vừa học thêm để lấy bằng thạc sĩ. Sáng kiến nâng chỉnh nhà nghiêng và xử lư chống lún của cô được Bộ Xây dựng cấp bằng chứng nhận và đó cũng là luận văn tốt nghiệp Thạc sĩ. Được sự giúp đỡ và động viên của thầy Quang, sự tín nhiệm của nhà trường Ngọ được nhận về giảng dạy tại Trường Đại học Kiến trúc. Ngày về trường cô vui mừng như về lại chính ngôi nhà của ḿnh và thầy Quang cũng là người vui không kém.
Rồi Ngọ lấy chồng. Người chồng của cô không ai khác là thầy Quang. Ngày c̣n đi học, thầy luôn săn sóc, giúp đỡ Ngọ tận t́nh chu đáo. Mấy đứa bạn bảo: “Tao thấy như thầy Quang phải ḷng mày đấy!”. Mặc kệ! Ngọ không biết, cô mong sao chăm chỉ học hành sau này có việc làm cho mẹ đỡ khổ là điều cô mong đợi.
Đám cưới nếp sống mới không làm cỗ, chỉ có hoa quả, bánh ngọt…, chỉ có thanh niên đến dự. Quê Ngọ tuy nghèo nhưng cưới là phải có cỗ th́ họ hàng mới đến dự. Hôm tổ chức hôn lễ, tiếng loa, tiếng nhạc, tiếng hát của các bạn trẻ đă làm vui nhộn cả một góc xóm. Một phần do hiếu ḱ, một phần thấy vui tai rồi lần lượt bà con cô bác …cũng đến chật cả rạp. Ai cũng muốn đăng kư tham gia văn nghệ, nhất là các chị, các bà lâu nay chưa từng được cầm micro để hát bao giờ. Thật vui. Rồi ai cũng bảo. Cưới “nếp sống văn hóa mới” cũng hay đáo để, khỏi phải tốn kém, khỏi phải c̣ng lưng trả nợ. Con nhà bà Thanh giỏi, giỏi thật. Đúng là có học có khác. Bà Thanh nghe làng xóm khen mà sướng cái bụng.
Ngọ lên xe hoa về nhà chồng. Hoa phải vào cơ quan, cô đang nghiên cứu công tŕnh “Phục hồi, tái tạo rạn san hô” phục vụ khách du lịch sinh thái biển Khánh Ḥa. Quư cũng phải vào trường để đưa sinh viên đi thực tập. Vậy là chỉ c̣n lại bà Thanh ở nhà một ḿnh. Buồn, mắt bà ươn ướt.
Mấy năm sau.
Bà Thanh ốm nặng. Hoa định đưa bà vào Nha Trang để có điều kiện chăm sóc v́ khí hậu trong đó tốt cho sức khỏe. Bà không nghe. Giọng bà yếu ớt:
– Mẹ già rồi, cũng chẳng sống được bao lâu, có chết mẹ cũng chết nơi chôn nhau cắt rốn này!
Rồi ông trời cũng đưa bà về với tổ tiên.
Ngày tang lễ bà Thanh, một chiếc ô tô sang trọng đỗ xịch trước cổng. Bước xuống xe, đi đầu là một phụ nữ khuôn mặt trong c̣n trẻ, nhưng nếp nhăn ở đuôi mắt cũng cho biết chị khoảng chừng bốn lăm, bốn bảy tuổi. Đi sau là một người đàn ông tóc bạc trắng, nhưng khuôn mặt th́ đang c̣n sung sức lắm. Bốn cô con gái tay xách túi lỉnh kỉnh theo sau. Cả đoàn người đi vội vàng vào nhà trong sự ngạc nhiên của bà con cô bác, họ hàng và cḥm xóm. Người phụ nữ chạy ào vào trong nhà, nơi đang quàn chiếc quan tài vội khóc lớn lên:
– Mẹ ơi! Con đă về với mẹ đây! Con bất hiếu, con bất hiếu..! Xong, cô ra trước bàn thờ bà Thanh vái hai vái và quay lại với bà con:
– Con xin lỗi mẹ, xin lỗi bà con! Con là Hương đây! Đứa con bất hiếu đă về để tang cho mẹ đây!
Mọi người vây quanh Hương. Hoa, Quư, Ngọ sau phút ngỡ ngàng ôm chị khóc nức nở.
Xong tang mẹ, mấy chị em quây quần tâm sự sau những ngày chị em xa cách. Hương kể. Sau cơn ê chề do đứa con ông chủ tiệm cà phê đặt bẫy, cô đi lang thang khắp nơi. Rồi trên một chuyến xe cô ngủ quên, vô t́nh đưa cô đến Đắk Lắk. Hương vào một nhà hàng để nghỉ ngơi và ăn uống. Mấy tên giang hồ thấy cô có chút nhan sắc, có đồ trang sức nên đă lừa bắt đi. Chúng lấy hết đồ đạc và thay nhau hăm hiếp cho đến khi cô ngất xỉu chúng mới chịu buông. Khi tỉnh dậy thấy ḿnh đang nằm trong căn lều. Một người đàn ông mua cháo về cho cô. Hương nhận ra ông chủ tiệm cà phê mà trước đây đă ăn nằm với cô. Cô vùng dậy bỏ chạy ra đường, chiếc xe máy đang đà đâm sầm vào người. Bị tai nạn đi viện. Khi ra viện Hương mất trí nhớ và cũng không biết ḿnh là ai. Ông chủ cà phê kể lại mọi chuyện cho cô nghe, nhưng cô không tin. Rồi để xua đi những éo le cuộc đời, những lo toan cuộc sống, hai người nên vợ chồng. Xin được một mảnh đất, hai người dựng nhà, tần tảo trồng cà phê, trồng sắn…sinh con đẻ cái. Với tài tháo vát, lanh lợi và kinh nghiệm làm ăn, hai người dần dần trở thành chủ trang trại trồng, thu mua chế biến cà phê. Trang trại ngày càng mở mang, phát triển doanh thu cũng khá. Bây giờ về già, cơ ngơi giao dần cho con quản lư. Bốn đứa con gái cũng ngoan, chăm chỉ, xinh đẹp. Hoa nói:
– Chúng em cứ tưởng sẽ không c̣n gặp lại chị nữa, thật đúng là quả đất tṛn cho chị em ḿnh đoàn tụ. Nhưng sao chị lại biết mẹ mất mà về. Mà chị phục hồi trí nhớ như thế nào?
– Chị được anh rể mua các loại thuốc tăng cường trí nhớ, bổ năo. Một thời gian, trí nhớ chị phục hồi và anh rể đă giúp chị h́nh dung lại tất cả sự việc xảy ra. Chị không c̣n oán trách anh mà ngược lại cảm ơn rất nhiều. Trong lúc như cây bị khô, anh là người đă tưới ḍng nước mát đầy năng lượng giúp cho cuộc đời của chị thăng hoa! Rồi con gái chị đọc trên “Pây” của d́ út báo tin buồn, mới biết mẹ đă mất nên tức tốc rủ nhau về tang mẹ. Quư hồ hởi:
– Vậy là tốt rồi! Ông trời cũng có mắt. Chắc nơi suối vàng bố mẹ cũng vui lắm khi biết chị em ḿnh có ngày hôm nay.
Sau ba ngày an táng mẹ, mấy chị em cùng bà con thân thích và thầy cúng ra mộ, cúng mở cửa mả, đắp thêm mộ bà cho được cao ráo đẹp đẽ. Đợi mọi người về hết mấy chị em nán lại bên phần mộ thắp nhang lần cuối. Ngồi qú bên mộ bố mẹ, Hương khấn vái và tỏ lời tâm sự:
– Bố mẹ ơi! Con là Hương đứa con đă bỏ nhà ra đi, giờ về với bố mẹ đây! Nén hương này thắp viếng, bố mẹ tha lỗi cho con. Bố mẹ ơi! Nhà ḿnh toàn con gái, nhưng có sao đâu! Chúng con đều sống tốt cả đấy thôi! Phải không ạ? Rồi đây, chúng con sẽ xây lăng cho bố mẹ để chúng con c̣n có chỗ về thắp hương, con cháu có nơi đi về với ông bà, về với cội nguồn…!
Ngọn gió thu chiều muộn lay nhẹ, tiếng xạc xào của những lá bàng khô rơi nhè nhẹ như báo hiệu hoàng hôn đang xuống. Trong tiếng xạc xào, Ngọ nghe như có tiếng bố đang th́ thầm: “Các con toàn là con gái, nhưng có sao đâu ! Con gái cũng làm được khối việc đấy thôi, miễn sống tốt là được!”
Nguyễn Đại Duẫn.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1599997&d=1592225060
cha12 ba
06-15-2020, 13:55
Chương 5-6
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1598816&stc=1&d=1592023857
Chương 05
Như chim nhỏ được thoát khỏi chiếc lồng, bé Nhu Ḿ chạy tung tăng trên đường đất. Trúc bước theo phía sau. Qua khoảng đất vuông vắn trồng rau cải, đến một ngôi nhà nhỏ, sơn màu trắng. Ngôi nhà có vẻ trang trọng nhất trong làng. Trúc biết ngay đó là nhà nguyện. Không, phải gọi đó là một giáo đường nho nhỏ, v́ trên đỉnh của mái nhà có một cây Thánh giá.
Không có tiếng chuông. Không nghe lời cầu nguyện. Cát Tường vừa mới dẫn đàn trẻ về nhà ngủ. Cái không khí trầm lặng khiến Trúc cảm nhận một tâm trạng lạ lùng chưa từng có. Khi chân bước khó khăn qua những khoảng đất mềm lún, lên đến bậc thềm đầu tiên của giáo đường nhỏ bé, Trúc tưởng như chỉ có nơi đây, sự b́nh an là trọn vẹn. Bao năm gian nan chưa có lúc ngừng nghỉ, có phải bây giờ mới thực sự bắt đầu? Bắt đầu làm một người mới, bắt đầu sống, bắt đầu cảm nhận, và bắt đầu tất cả mọi ý nghĩ.
Nhu Ḿ dừng lại ở cửa chờ Trúc. Bàn tay nhỏ xíu đưa ra nắm lấy bàn tay rắn rỏi. Nhu Ḿ nh́n Trúc, chợt thấy Trúc nhăn mặt và sờ vào chân. Đôi mắt Nhu Ḿ mở lớn như có ý hỏi: “anh vẫn c̣n đau phải không?”. Trúc nh́n lại và cười:
- Đau quá! Đất mềm kéo chân anh lại, suýt nữa rơi đôi giày.
Nhu Ḿ cười thích thú, nh́n lại luống đất ướt nhẹp. Những dấu giày của Trúc lún rơ xuống đó. Bé lắc đầu như muốn nói “không sao đâu!” rồi se sẽ dắt tay Trúc bước vào nhà. Khung cảnh mờ tối v́ ngoài trời không c̣n nắng. Mấy cánh cửa sổ lại đóng kín. Chẳng có ai trong nhà nguyện. Trúc nh́n thấy hai dăy ghế sắp xếp đều đặn, thẳng tắp, dẫn đến tượng Đức Chúa Giê-su phơi ḿnh trên Thập giá. Chỉ có thế. Đó là ngôi giáo đường bé nhỏ ở đây.
Nhu Ḿ đưa tay làm dấu, rồi nh́n Trúc. Trúc bối rối, nhưng rồi cũng bắt chước theo. Lạy Chúa, nơi đây Chúa yêu thương tất cả, kể cả con chưa biết một câu kinh, chưa hề biết làm dấu Thánh giá. Nhu Ḿ chỉ cho Trúc ngồi xuống một chiếc ghế. Rồi bé cũng ngồi xuống cạnh bên. Trúc không biết nói ǵ với bé. Hai anh em yên lặng. Trúc nghe cả tiếng thở nhẹ của Nhu Ḿ. Đôi mắt tội nghiệp mở to, nh́n thẳng phía trước. Chắc bé đang nói bằng những lời câm nín. Trúc cũng nh́n thẳng phía trước. Không nh́n thấy rơ nét mặt của Chúa. Nhưng cái h́nh hài dán cứng trên cây Thập giá là cả một sự chịu đựng và hy sinh. Trúc cảm thấy ḷng b́nh yên. Trước mặt Chúa, không c̣n nhớ quá khứ, không c̣n lo tương lai. Trước mặt Chúa, không ai là người già, cũng không ai là trẻ nhỏ. Trúc thấy ḿnh nhỏ lại bằng bé Nhu Ḿ không nhớ ǵ về thời ấu thơ của chính bé.
Cha Đạo xuất hiện từ sau lưng Thập tự giá – và Trúc đoán ngay là ở đó có một căn pḥng nhỏ. Cha đem theo một chút ánh sáng của ngọn bạch lạp cắm trên chân đèn bằng gỗ. Ngoài trời đă hết nắng. Trong này cha Đạo đang đặt ngọn đèn lên chiếc bàn nhỏ để ở góc nhà. Cha nh́n xuống dăy ghế, thấy Trúc và Nhu Ḿ ở đó. Trúc muốn đứng dậy, nhưng cha đang chậm chạp đi xuống. Bây giờ Trúc mới nhận thấy rơ dáng đi của Cha như có vẻ hơi khập khiễng. V́ Cha đă già chăng? Có lẽ đúng. Ngay lúc đầu gặp Cha, Trúc đă thấy mái tóc của Cha bạc hết phân nửa. Không biết cuộc đời đạo hạnh của Cha bắt đầu từ khi nào. Nhưng chắc chắn Cha sẽ tiếp tục cuộc đời ấy cho đến chết. V́ Cha đă chọn làm người cha chung cho một đàn con nhỏ nơi đây rồi.
- Con vào đây, Cha có cái này muốn tặng con.
Trúc đứng lên, ngạc nhiên:
- Thưa Cha, đi đâu ạ?
- Vào pḥng của Cha. Cha muốn tặng con tượng Thánh giá, để con đeo vào cổ. Chúa sẽ bảo vệ con.
Cha Đạo đi trước. Trúc quay lại, nói với bé Nhu Ḿ:
- Ngồi đây nhé! Anh sẽ trở ra ngay. Anh em ḿnh về lại nhà.
Nhu Ḿ gật đầu. Trúc bước theo cha Đạo. Bước chân cha Đạo khập khiễng. Chân Trúc cũng nhói đau. Qua khỏi chiếc bàn có để ngọn đèn bạch lạp, hai người ṿng ra sau lưng Thập tự giá. Cha Đạo đang mở cửa một căn pḥng nhỏ: pḥng riêng của Cha.
**
Một ḿnh Nhu Ḿ c̣n ngồi trên ghế, hai tay khoanh lại trước mặt. Tâm trí non dại như đặc tràn ý nghĩ. Đàng xa kia, ngọn đèn nến trắng như cũng lao chao. Bóng tối xung quanh nhiều hơn ánh sáng.
Nhu Ḿ nhướng mắt lên. Sau lưng dường như có ai bước vào. Chắc chị Cát Tường qua thăm chừng Cha, hay đón bé và anh Trúc? Ồ không! Tiếng chân của vài người chứ không phải một ḿnh chị Cát Tường. Nhu Ḿ quay lại. Có hai người lạ đi với Cát Tường vào nhà nguyện. Hai người đàn ông! Nhu Ḿ đứng phắt dậy. Cát Tường bước nhanh đến, nắm chặt tay Nhu Ḿ. Bóng tối không che lấp vẻ sợ hăi trên gương mặt Cát Tường. Bóng tối cũng không làm mờ vẻ nóng nảy trên mắt hai người đàn ông. Nhu Ḿ ngạc nhiên nh́n, đôi mắt mở to như muốn hỏi “cái ǵ vậy?”. Cát Tường cố giữ nét b́nh tĩnh, ôm vai Nhu Ḿ, đứng yên.
Một người cúi xuống nh́n nền nhà, mắt sáng lên khi nh́n thấy dấu giày đinh in trên đó bằng những đất bùn màu nâu đỏ. Cát Tường mím chặt môi, siết chặt vai Nhu Ḿ bằng đôi tay run rẩy. Dấu giày!!! Trời ơi người đă mang dấu giày đó vào tận nhà nguyện! Ở ngoài kia, trên những luống đất ướt mềm, dấu giày đă in xuống thật rơ ràng. Dấu giày đă làm dấy lên sự nghi ngờ của hai người lạ, sau khi đă khám xét kỹ lưỡng từ pḥng ngủ qua nhà cơm, ṿng qua nhà bếp, ra đến tận chuồng gà mà không thấy ǵ hết. Nhưng dấu giày in trên đất nhăo đă dẫn họ vào đây. Cát Tường không c̣n biết nói ǵ để ngăn cản họ nữa. Ở đây chỉ c̣n cha tôi – cha Đạo, các ông đă biết. Cha tôi đang cầu nguyện, đừng vào đó làm xao động người. Nhưng dấu giày! Chúa ơi, dấu giày của Trúc!...
- Cha Đạo đâu rồi?
Một trong hai người lạ hỏi to khiến bé Nhu Ḿ giật ḿnh. Bé trố mắt nh́n Cát Tường, chừng như muốn hỏi thật nhiều về những sự việc xảy ra năy giờ. Cát Tường nh́n quanh, rồi cố đáp to lên:
- Cha tôi chắc đă ngủ.
- C̣n người lính?
- Dạ, người lính nào?
- Cô bé này giả dại, nhưng cô nên biết tụi tôi không phải là con nít.
Cát Tường run giọng:
- Tôi đă nói ở đây chỉ có Cha của chúng tôi.
- Biết rồi, nhưng c̣n một người nữa.
Hai người đàn ông đẩy Cát Tường và Nhu Ḿ ra, và xăm xăm đi lên phía tượng Thập tự giá. Bé Nhu Ḿ ú ớ những âm thanh kinh ngạc. Cát Tường cắn chặt môi đau nhói. Chúa đă bỏ loài người rồi ư?
Ḱa, đôi giày đinh đang bước ra trước mặt hai người lạ bằng những bước khập khiễng! Hai người kia đứng khựng lại trước tượng Thập tự giá. Cát Tường nhắm mắt. Nhưng một giọng nói trầm tĩnh cất lên làm Cát Tường giật ḿnh:
- Xin hai quý khách đứng lại cho.
Giọng của cha Đạo! Cát Tường định thần nh́n lại. Đôi giày kia, cha Đạo đang mang. Cha bước tới. Hai người lạ lui lại. Cha chỉ vào dăy ghế, nói thật điềm đạm:
- Mời hai quý khách ngồi ở đây. Quý khách cần tĩnh tâm?
Người này nh́n người nọ, lúng túng. Một người nói:
- Xin lỗi cha, chúng tôi vào có hơi đường đột. Nhưng chúng tôi muốn t́m chủ nhân của những dấu giày đinh kia.
- Chính là tôi.
Người nọ kêu lên:
- Cha nói vô lý! Cha là người tu hành, Cha mang giày đó làm ǵ?
Cát Tường nghe nát cả ḷng. Cha ơi! Cha đă đến ngơ cụt. Anh Trúc ơi! Phép lạ không c̣n có ở đây nữa.
Cha Đạo không lộ vẻ nao núng, chỉ xuống đôi giày:
- Quý khách muốn biết lý do tôi mang đôi giày này à?
- Phải. Cha hăy nói mau đi.
- Quý khách đừng nóng. Quý khách biết tôi là ai chứ?
- Biết rồi. Cha là cha Đạo, cô bé kia đă khai hết trơn.
- Quý khách biết tôi ở đây chăn một bầy trẻ mồ côi chứ?
- Biết.
- Cha con chúng tôi tự làm vườn rẫy lấy để kiếm thức ăn…
Người kia ngắt lời:
- Cha lập lại lời cô bé kia vô ích. Chúng tôi chỉ muốn biết ai là chủ của đôi giày này.
Cha Đạo thong thả đáp:
- Đôi giày này là của con nuôi của tôi.
Người kia đứng bật dậy:
- Nó đâu?
- Nó chết cách nay bốn năm rồi
Người lạ trợn mắt chưa tin. Cha Đạo vẫn đều giọng:
- Con nuôi của tôi! Vâng, nó đi lính. Nó chết khi tôi mới đem các trẻ mồ côi về đây. Tôi c̣n giữ được của nó đôi giày này làm di vật.
- Cha cũng xem chúng tôi là con nít. Cha mang đôi giày này để nhớ con nuôi của Cha à?
- Không!
Hai người lạ chịu đựng hết nổi. Nhưng Cha Đạo đang cúi xuống, lặng lẽ mở dây giày. Bàn tay Cha luống cuống không quen. Trái tim Cát Tường thắt lại. Nhu Ḿ run lẩy bẩy như không đứng vững được. Cha Đạo từ tốn nói:
- Quý khách đă biết tôi là Cha Đạo, tôi ở đây chăn một bầy trẻ nhỏ và tự làm vườn, làm rẫy lấy mà sống. Quý khách phải biết thêm rằng các con tôi c̣n ngây thơ nhỏ dại, tôi không muốn cho chúng nó phải sợ sệt cái h́nh ảnh tàn tật này. Nhưng quý khách muốn biết đến tận cùng, th́ tôi cũng chẳng giấu làm chi.
Chiếc giày rơi ra khỏi chân Cha Đạo. Cha thản nhiên kéo vạt áo đen lên tận đầu gối, để lộ cho hai người kia thấy chân trái của người là một khúc gỗ màu xám bệch, bắt đầu từ dưới đầu gối và tận cùng bằng một khối h́nh thuôn dài như một cái bàn chân.
- Đó là lý do thứ nhất để tôi mang đôi giày này. Lý do thứ hai là v́ hàng ngày tôi phải ra làm vườn trên đất xốp. C̣n mang giày để tưởng nhớ con nuôi tôi… chỉ là cái lý do phụ.
Cha Đạo ngồi xuống một cái ghế, nói một ḿnh:
- Vả lại ở đây, chỉ có tôi và cái nhà thờ nhỏ xíu này. Không có hội thánh, không có con chiên. Tôi chẳng phải lệ thuộc vào một cách ăn mặc nào hết. Tôi chỉ biết có Chúa, và các con tôi.
Một người nói:
- Chúng tôi… xin lỗi Cha.
- Quý khách muốn viếng mộ con nuôi tôi không? Tôi xin dẫn ra vườn.
- Thôi, xin Cha cho chúng tôi kiếu.
Cha Đạo vẫn thản nhiên:
- Ủa! Quý khách chưa cầu nguyện…
Hai người lạ nh́n nhau bối rối. Cha Đạo tiếp:
- Quý khách hăy làm dấu đi.
- Cám ơn Cha. Tối rồi, Cha cho phép chúng tôi về.
Cha Đạo gọi:
- Cát Tường! Con đưa giùm hai ông ra.
**
Hai người đàn ông bước xuống thềm, nh́n lại. Ánh mắt vừa từ bi vừa lạnh lùng của người con gái làm họ chột dạ. Cát Tường đứng lại ở đó, nh́n hai cái bóng ch́m vào đêm đen. Rồi quay vào, Cát Tường đóng kín cửa nhà nguyện. Bé Nhu Ḿ c̣n đứng im như chưa hết sửng sốt. Cát Tường dẫn bé bước đến gần cha Đạo. Cha đang cởi nốt chiếc giày c̣n lại. Cát Tường se sẽ quỳ xuống bên chiếc chân gỗ của Cha. Tự nhiên, nước mắt rơi xuống. Cát Tường khóc ngon lành…
Cha Đạo cất tiếng:
- Ḱa ! Cát Tường, sao lại khóc, con? Khúc chân của Cha, con đă biết từ lâu rồi mà! Có ǵ đâu mà con khóc?
Cát Tường muốn nói: “Cha ơi, con thương Cha”, nhưng lời nói nghẹn lại ở cổ họng. Nước mắt chảy trên má, nóng như giọt lệ của bạch lạp. Chừng ngước lên, Cát Tường đă thấy Trúc đứng bên cạnh.
Cha Đạo nh́n Trúc, mỉm cười:
- Con hăy cám ơn Chúa. Chính người đă che chở cho con đó!
Chương 06
Khánh trở về lúc sáng sớm tinh mơ. Gặp Cát Tường, Khánh kể chuyện ngay:
- Chị biết đêm qua em ngủ ở đâu không? Ở trên cành cây. Em xin lỗi chị v́ em đi mà không cho chị biết. Lúc hai ông đó từ nhà nguyện đi ra, thấy chẳng có ǵ lạ hết, em biết là anh Trúc đă thoát nạn. Nhưng em len lén đi theo hai người ấy ra tận gần đường lộ. Em nấp trong bụi cây giả tiếng cú kêu làm hai ông ta sợ hết hồn.
Cát Tường trố mắt:
- Rồi sao nữa?
- Em thấy hai người ra tới đường lớn, chạy nhanh băng qua đám bụi cây bên kia đường, biến mất luôn.
- Rồi tại sao em không về?
- Em nghi hai người này c̣n trở lại, nên em giăng sợi dây ngang giữa đường ṃn, rồi lên cây ŕnh. Cả đêm, em nửa thức nửa ngủ. Nhưng họ không trở lại nữa. Bây giờ chị em ḿnh yên chí lớn.
Cát Tường thở ra. Khánh nh́n dáo dác xung quanh, hỏi:
- Anh Trúc đâu?
- Anh ấy đang viết ǵ đó ở trong pḥng thuốc.
Cát Tường nói giọng bùi ngùi:
- Đêm hôm qua, nếu Cha không lanh trí, chắc anh Trúc không c̣n ở đây với tụi ḿnh giờ này. Chúa quả thật đă thương xót chúng ta. Kể cả bộ đồ trận của anh ấy cũng không có ở trong pḥng.
- Ủa, chứ ở đâu hở chị?
- Bé Hậu đă đem ngâm trong nước tro để hôm sau giặt. V́ vậy khi khám xét ở đàng sau họ tưởng đó là thau nước rửa khoai.
- Híc híc, bé Hậu lóc chóc vậy mà hay.
- Khánh nè, bây giờ phải làm sao biến anh Trúc thành người làng hoàn toàn đi! T́nh trạng này chị thấy nguy lắm! Làm sao kiếm cho anh ấy một đôi dép như đôi của Cha.
Khánh chỉ xuống chân ḿnh:
- Anh ấy mang đôi dép này được không?
- Sao được? Chân Khánh nhỏ hơn chân anh ấy! Chỉ cần một vật ǵ thay cho đôi giày đinh của anh ấy là được.
Khánh reo lên:
- Nếu vậy th́… dễ quá!
- Hả? Khánh nói sao?
- Sao ḿnh không làm cho anh ấy một… đôi guốc, há chị? Có sẵn gỗ trong nhà, để em đẽo ngay một đôi guốc.
Cát Tường mở tṛn đôi mắt, nh́n Khánh. Rồi như vui mừng quá, Cát Tường xoa đầu Khánh thật mạnh. Khánh kêu:
- Á! Chị làm ǵ vậy?
- Ngu quá! Chị ngu quá! Vậy mà nghĩ không ra. Khánh vào làm mau đi! Chị sẽ lấy miếng cao su trong nhà xe của ông Năm làm hai cái quai. Mau đi! Khánh! Quy-Li-Ve sắp có guốc mới để mang!
Bỏ Khánh đứng đó, Cát Tường chạy về phía pḥng của Trúc. Cửa khép hờ. Cát Tường đứng khựng lại. Không nên cho Trúc biết trước mà phải dành làm một bất ngờ. Cát Tường nhè nhẹ mở cửa. Ở trên giường, Trúc đang ngồi thẳng, viết say sưa vào quyển sổ nhỏ của Trúc. Cát Tường mỉm cười một ḿnh rồi quay ra. Người đang nghĩ ǵ vậy? về Cha Đạo, hay về ḿnh? Về đêm hôm rồi thoát nạn? Cát Tường muốn để yên cho người với ý nghĩ đang liên tục. Lạ kỳ quá! Nh́n người viết, sao bỗng dưng hồi hộp? Không, đừng nghĩ ǵ hết, Cát Tường! Người c̣n phải nghĩ tới gia đ́nh nữa chứ! Chắc người đang nhớ một người cha, một người mẹ, nhớ một đàn em… Ô hay, người c̣n có ai nữa không? Có c̣n ai ngoài gia đ́nh và những bạn bè cùng chiến đấu? Cát Tường chớp mắt nhanh. Sao lại nghe buồn buồn trên mắt, như có khói bay ngang trời? Cát Tường ngồi xuống thềm đá, nh́n ra con dốc thoai thoải dẫn xuống rẫy khoai. Sương tan đă gần hết. Trời cũng lạnh như những buổi sáng trước. Chốc nữa đàn trẻ sẽ dẫn nhau đi xuống dưới rẫy. “Nào anh em, nào anh em…”, những lời hát sẽ cất lên. Sáng hôm nào trẻ nhỏ mang Quy-Li-Ve từ rừng sâu về làng. Cũng ở bậc thềm này ta thấy người lần đầu. Chúa đă mang người đến đây, phải không? Cuộc gặp gỡ bất ngờ và kỳ lạ quá! Chắc Chúa đă muốn vậy và sắp đặt như vậy. Nhưng nghĩ thế để làm ǵ? Sự hiện diện của anh nơi đây chỉ là tạm bợ. Mây rồi phải lên trời. Chim rồi phải cất cánh. Có khi nào biển chảy vào sông? Nghĩ thế để làm ǵ? Ta là chị của một bầy trẻ nhỏ, sống ở rừng rẫy bốn năm rồi, chưa có ǵ đặc biệt xảy ra. Đời hồn nhiên và thoải mái. Có ǵ để suy nghĩ? Có ǵ để phải thay đổi? Tự nhiên Cát Tường nghe se sắt ḷng. Chỉ v́ anh! Sự hiện diện làm Cát Tường suy tư nhiều hơn trước…
Trúc đứng ở ngưỡng cửa, định gọi Cát Tường, nhưng thôi. V́ Trúc bỗng dưng thấy ở Cát Tường một vẻ ǵ là lạ - chỉ qua mái tóc, chỉ ở vai áo, chỉ ở dáng ngồi cô quạnh nơi bậc thềm. Trúc đă thấy trong những ngày ở đây, một Cát Tường lanh lẹ, một Cát Tường vui tươi, một Cát Tường khéo léo, rất xứng đáng làm chị cả của một bầy nai non. Chưa thấy một Cát Tường trầm ngâm tư lự. Nhưng trước mắt Trúc bây giờ, người con gái ngồi thu ḿnh, tay đặt trên chân, hướng mắt nh́n xuống đường đồi. Dáng ngồi cô đơn. Mái tóc cô đơn. Vai áo buồn buồn. Trong gió sớm mai không lạnh nhưng làm se sắt da, h́nh ảnh của Cát Tường làm Trúc thấy bồi hồi. Trúc bước xuống thềm. Tiếng giầy làm Cát Tường ngẩng lên. Đôi mắt không che giấu được rằng Cát Tường đang suy nghĩ. Trúc toan nói một câu, nhưng Cát Tường đă lên tiếng trước:
- Anh không ở trong ấy nghỉ? Ra ngoài này gió lạnh…
Trúc cười:
- Lạnh sao Cát Tường ngồi ở đây?
Cát Tường đứng lên, chớp mắt , nói:
- Em quen sáng nào cũng dậy sớm. Các bé vẫn c̣n ngủ.
- Tôi có cảm tưởng là ở đây, sáng hay trưa, hay chiều, không khí đều trong lành. Tôi cũng thích thức dậy sớm để ra ngoài trời như Cát Tường vậy.
- Nhưng anh chưa được khỏe.
- Không, hôm nay tôi không c̣n cảm thấy đau nhức ǵ nữa. Chính hôm qua Cát Tường cũng đă thấy vết thương của tôi rồi.
Cát Tường vui mừng:
- Anh nói thật không?
- Thật. Tôi đă khỏe hẳn.
- Em mừng lắm!
Cát Tường cười hân hoan, Trong đôi mắt như đă tan sương mù. Trúc nói:
- Chúa đă cứu giúp tôi. Cha Đạo, Cát Tường và các bé đă cho tôi những ngày sống thật không ngờ.
Cát Tường xúc động:
- Anh Trúc tin có Chúa?
- Tin chứ! Tôi vẫn luôn luôn nghĩ rằng tôn giáo là niềm hy vọng quý giá nhất của con người. Tôi không theo đạo, nhưng tôi tin có Chúa. Nhất là sau đêm hôm qua, tôi cảm thấy là có Chúa ở cạnh bên tôi, không riêng ǵ lúc tôi ở trong nhà nguyện, mà kể cả lúc này…
Rồi Trúc lôi sợi dây chuyền bạc trên cổ, ch́a ra cho Cát Tường thấy, bên cạnh tấm thẻ bài, là tượng Thập tự giá bằng đồng.
- Cha Đạo đă cho tôi tượng này, tôi sẽ giữ măi, từ bây giờ…
- Cho đến khi anh rời khỏi làng cô nhi…?
Trúc bâng khuâng:
- Và sau này….khi tôi tiếp tục đi chiến đấu…
- Nhưng trước hết, anh phải về với gia đ́nh.
- Vâng, nghe đến hai chữ gia đ́nh, tôi nao ḷng quá. Nghĩ đến lúc tôi bước chân về nhà…
Cát Tường bỗng dưng nghe tim đập mạnh, cúi xuống để che giấu một sự hồi hộp vô cớ, nhưng vẫn chờ nghe. Trúc nói:
- Tôi c̣n may mắn hơn Cát Tường một chút. Tôi c̣n mẹ già và mấy đứa em nhỏ.
- Anh có em nhỏ nữa? Anh có mấy người em?
- À, để tôi đếm… Tôi thua Cát Tường một bậc rồi đấy nhé! Cát Tường nhớ rơ một đàn em đông, c̣n tôi có vài đứa em mà không biết là mấy. Để coi, Lệ, Hạnh, Trinh, Tuấn nè…..
- Vậy là bốn…
- Ấy vậy mà mỗi khi ai hỏi th́ tôi lại phải giơ tay ra đếm.
- Các em của anh c̣n đi học?
- Lệ sắp làm cô Tú, c̣n bé nhất là Tuấn mới lên trung học.
- Các em của anh chắc ngoan lắm?
- Ngoan nhưng chắc là không ngoan bằng các em của Cát Tường đâu.
Cát Tường cười:
- Anh nói vậy chứ các bé sống ở đây tội nghiệp lắm. Nhất là… thiếu cha mẹ…
- Đă có Cát Tường. Cát Tường c̣n hơn cả một người mẹ.
- Anh nói vậy… làm em xấu hổ quá! Thôi, anh nói tiếp đi.
- Về chuyện ǵ? Về gia đ́nh anh, về bạn bè anh, về những ǵ ở quê anh.
Đôi mắt của Trúc trở nên xa xăm:
- Những ǵ ở quê tôi…? Quê tôi ở ngoài Bắc lận cơ, mịt mờ lắm, tôi không c̣n nhớ rơ một điều ǵ ở đó. Quê hương thứ hai là Sài G̣n, nơi mà gia đ́nh tôi hiện đang sống. Không biết những điều tôi muốn kể có ǵ đặc biệt chăng?
- Anh Trúc kể đi! Với em, cái ǵ cũng đặc biệt cả. Em chưa được biết Sài G̣n. Từ nhỏ đến lớn em chỉ mới biết tỉnh em và cái làng cô nhi này.
- Cát Tường ngược lại với Hồng Phước. Hồng Phước chỉ biết Sài G̣n và chưa đi ra khỏi Sài G̣n.
Cát Tường trố mắt:
- Hồng Phước là ai?
Trúc cười:
- À…à… là em nuôi của tôi.
- Anh Trúc có em nuôi nữa? Là con trai hay con gái?
- Là con gái. Hồng Phước bằng cỡ Cát Tường vậy, cũng cao bằng này, cũng mảnh mai như thế này.
- Hồng Phước… cũng mồ côi hở anh?
- Ồ không… Hồng Phước sống với cha mẹ.
- Nhưng sao anh nhận làm em nuôi?
Trúc nhíu mày, bối rối, rồi cười:
- Th́ tại v́ thế này… ủa, nhưng điều đó có đặc biệt không?
- Với em, cái ǵ cũng đặc biệt cả.
- À, tại v́… Hồng Phước dễ mến lắm, ngoan ngoăn lắm.
- Hồng Phước có hiền không?
- Có chứ! Nhưng chắc là về tài khéo léo th́ thua Cát Tường. Hồng Phước không biết chỉ huy một đàn trẻ như Cát Tường đâu! C̣n về băng bó th́ chắc c̣n thua xa. Thế này nữa, bỏ Hồng Phước vào rừng, vào rẫy, chắc cô bé chỉ biết khóc nhè.
Cát Tường cười thích thú:
- Hồng Phước dễ thương quá! Anh nói về cô ấy nữa đi!
Trúc nh́n xuống đường đồi, mắt mơ màng, giọng nói trở nên xa xăm:
- Hồng Phước đi học cùng lớp với Lệ. Trường học của Hồng Phước cũng nho nhỏ, dễ thương như nhà nguyện ở đây vậy. Tóc cô bé dài và hay cột thành hai đuôi, thắt hai sợi nơ vàng. Ngoài giờ học, Hồng Phước cũng thích mặc áo dài vàng nữa. Đi đâu cô cũng mặc áo vàng. V́ thế mọi người gọi cô là “bé áo vàng”.
- Hay quá! “Bé áo vàng”. Anh kể nữa đi!
- Hồng Phước đi học bằng chiếc xe Cady màu vàng. Cây bút, quyển sổ cũng màu vàng.
Cát Tường chớp mắt:
- Như vậy Hồng Phước dễ thương quá! Em chưa gặp, nhưng cũng h́nh dung ra được rồi! Hồng Phước là… em nuôi của anh Trúc hở?
Trúc cười:
- Ừ.
- Sao… sao hay vậy?
- “Hay” là sao? À, là v́ Hồng Phước là… bạn của Lệ.
- Chắc anh thương cô ấy lắm?
- Thương, …th́ thương… như em nuôi vậy.
- Hồng Phước có nghe lời anh không?
- Có chứ!
- Có săn sóc anh không?
- Săn sóc? – Trúc ngẫm nghĩ – H́nh như có. Nhưng chưa bằng Cát Tường. Phải nói, Cát Tường là ân nhân của tôi, là người đầu tiên băng bó cho tôi.
- Anh Trúc đừng xem em là ân nhân. Em chỉ làm theo lời Cha dạy.
Rồi Cát Tường yên lặng. Nắng như đă đến từ lâu, sao ḿnh không hay biết? Dưới chân đồi, nắng lấp lánh cùng với lá, với cây, với đất. Phía nhà nguyện, nắng làm cây Thập tự trên nóc nhà nổi rơ. Cát Tường cúi xuống, dí mũi dép trên một viên sỏi nhỏ dưới chân. Tự nhiên hết lời để nói. Cát Tường vẫn c̣n muốn câu chuyện tiếp tục nữa. Nhưng nắng đă lên nhắc nhở rằng các bé đă thức dậy. Quả thật thế, có tiếng xôn xao từ trong nhà ngủ ra đến nhà bếp.
Trúc nói:
- Các bé đă dậy rồi.
- Dạ. Em phải vào để cho các bé đọc lời tâm niệm, rồi ăn cháo.
Khi Cát Tường vào pḥng học, đă thấy trẻ nhỏ ngồi yên trên ghế. Những cánh tay ṿng lại trước ngực, đặt ngay ngắn trên bàn. Cát Tường đứng yên, nh́n những đôi mắt ngó lên. Như nai đàn, như chim bầy… đợi chị cả gật đầu, những cái miệng mở ra, đọc lời tâm niệm:
- “Lạy Chúa! Xin cho chúng con biết chăm chỉ học hành, siêng năng làm việc, rèn luyện thể chất chúng con, trau dồi tâm hồn chúng con, giúp chúng con yêu mến thiên nhiên và chịu đựng thử thách, để mai sau chúng con trở nên người hữu dụng. Amen”
- Nào! Bây giờ các em đi ăn sáng. Sáng nay, các bé gái phụ với chị chuyền nước từ hồ ra vườn rau để tưới rau cải và đổ đầy hai lu, một lu trước nhà nguyện và một lu trước pḥng thuốc. C̣n các em trai theo anh Khánh xuống rẫy khoai, đào khoai chở về nhà. Quên nữa, trưa nay chị sẽ làm thịt hai con gà để ăn mừng Quy-Li-Ve của chúng ḿnh đă b́nh phục, …tức là hết đau ốm đó!
Đàn trẻ vỗ tay thích thú. Cát Tường nói thêm:
- C̣n để dành hai con đến khi ông Năm về, kẻo không có trứng mà ăn.
Cát Tường nh́n ra cửa pḥng học, thấy Trúc đứng đó từ bao giờ. Trúc mỉm cười nh́n lũ trẻ. Vài đứa quay ra. Những đôi môi nhỏ nhắn cười đáp lễ. Hôm nay Quy-Li-Ve hiện diện không cần có người d́u đỡ. Người mạnh khỏe, tươi tắn. Cát Tường nháy mắt với bầy trẻ, rồi mở đầu:
- “Mừng người đến đây…”
Những cái miệng cùng mở ra, trong đó có miệng của bé Nhu Ḿ, không nói được nhưng mở ra để cười. Và bài hát bắt đầu, thật dễ dàng như đă quen thuộc từ lâu:
- “Mừng người đến đây thăm chúng em
Tỏ t́nh thương
Người nào sá gian nan xa xôi
Vượt dặm đường
Người đă đến như Quy-Li-Ve
Giấc ngủ ngon
Người nào biết vây quanh vây quanh
Bầy tí hon”
Trúc sung sướng vỗ tay. Cát Tường vỗ tay. Rồi lũ trẻ vỗ tay theo. Sớm mai có nắng múa ngoài sân, có trẻ hát trong này. Bài hát mừng người khách, tập đă lâu nhưng chưa hát bao giờ, hôm nay được hát lên để mừng ngày Gulliver b́nh phục. Thân ái quá! Tuyệt vời quá! Trúc nh́n đàn trẻ, nh́n Cát Tường. Có phải con người này là cả một nguồn hạnh phúc cho những ai được ở gần? Cái h́nh ảnh một Cát Tường cô đơn, buồn bă, ngồi hiu quạnh trên bậc thềm đá, bỗng chốc mờ đi, Trúc lại thấy trước mắt là một Cát Tường hân hoan, bao dung, sống động giữa bầy trẻ nhỏ.
**
Sau khi ăn, Cát Tường dẫn lũ trẻ ra sân. Tự động, chúng chia làm hai cánh, một bên trai, một bên gái. Hiền và Lương chạy đi lấy chiếc xe đẩy lại, chiếc xe hôm nào chở “người khổng lồ” từ rừng về. Trúc ngạc nhiên:
- Ủa, Khánh đâu?
Cát Tường đáp:
- Khánh đang ở đàng sau, cậu ta đang… đang…
Trúc cười:
- Lại một điều ǵ mới mẻ nữa phải không?
- Dạ.
- Vậy th́ cho tôi biết với. Tôi đang muốn đi làm rẫy với các em đây!
Cát Tường reo lên:
- Anh Trúc xuống rẫy?
- Chứ sao!
- Ngay bây giờ?
- Ừ, ngay bây giờ.
- Vậy em phải làm mau mới được.
Mặc cho Trúc ngơ ngác, Cát Tường chạy ra phía sau nhà bếp, vừa chạy vừa nói vói lại:
- T́m cái miếng cao su của ông Năm làm cho anh hai quai guốc. Khánh ơi! Sáng nay anh Trúc xuống rẫy với chúng ḿnh….
wonderful
06-16-2020, 12:03
Thức tỉnh tâm hồn.
Thế nên, gặp chuyện ǵ cũng đừng quá kích động, hăy tỉnh táo suy nghĩ. Quên hận thù đi, quên hận thù chính là một loại giải thoát, chính là một niềm hạnh phúc.
Đi bộ dưới cơn mưa hồi lâu, Sơn đă có chút mệt mỏi. Hắn uống nốt mấy ngụm nước lọc, quẳng cái b́nh xuống đất, lấy chân đá văng nó đi. Hắn t́m gốc cây khô ráo để ngồi nghỉ th́ bỗng thấy một làn khói bếp lượn lờ ngay sườn núi bên cạnh. Tinh thần đang mệt mỏi của hắn bỗng rung lên: Có khói bếp là có người, có người là ta có thể ra tay! Hắn sờ bên hông con dao c̣n nguyên vỏ, thầm hạ quyết tâm, dùng con dao này giết người!
Sơn muốn giết người! Hắn cho rằng việc quan trọng nhất bây giờ của hắn là giết người! Thế nên hắn bấp chấp mưa gió đi tới nơi vắng vẻ này.
Khói bếp chậm răi tới gần, một gian nhà đơn sơ lúc ẩn lúc hiện, Sơn dùng sức nắm chặt chuôi đao, khóe miệng lướt qua một nụ cười độc ác. Đến gần nhà lá, con chó vàng cảnh giác "gâu gâu" kêu to. Chỉ chốc lát sau, một người mặc áo mưa đi ra, con chó ngoắt ngoắt cái đuôi chạy về chân chủ. Chủ nhà nh́n thấy một chàng trai trẻ đang ướt sũng dưới mưa vội vàng gọi : "Mau mau vào tránh mưa, đừng ngại."
Sơn đi vào nhà, căn nhà đơn sơ nhưng rất gọn gàng ngăn nắp. Chủ nhà cởi áo mưa, mái tóc thật dài cuộn lại trên đầu, thời gian điêu khắc hàng loạt nếp nhăn trên khuôn mặt, nh́n qua khoảng năm mươi tuổi. "Bác ở đây một ḿnh à?"
"Ừm, chỉ có một ḿnh bác. Ngồi xuống đi." Người phụ nữ chỉ vào chiếc giương đơn sơ.
Sơn ngồi xuống giường, thầm nghĩ: "Tốt lắm, t́m được mục tiêu rồi." Bỗng một tiếng "Hắt x́" thật to vang lên, Sơn đi lâu dưới mưa nên bị cảm lạnh. Con chó vàng đột nhiên đứng lên, hai con ngươi dữ tợn nh́n chằm chằm, miệng không ngớt gầm gừ đe dọa. Sơn không tự chủ được đưa bàn tay hướng về phía hông.
"Vàng! Nằm xuống" Người phụ nữ quát một tiếng, con chó chậm răi ngồi xuống, nhưng mắt vẫn nh́n chằm chằm Sơn.
"Cháu cảm lạnh rồi, ở đây lại không có quần áo đàn ông, cháu mặc tạm cái áo khoác của bác cho đỡ lạnh."
"Thôi, không cần đâu, cháu nghỉ một chút rồi đi."
"Đói không, bác nấu cho bát mì, ăn đi rồi hăy về, xuống đường cái c̣n xa đấy. Đừng đi lên núi nữa, đến đây là hết đường rồi."
"Hết đường?" Sơn đang hỏi người phụ nữ, cũng là hỏi chính ḿnh. Hắn tự nhủ : Giết người xong chắc chắn là phải quay về, nhưng bây giờ chưa phải cơ hội, ḿnh vừa đói vừa mệt, lỡ như đâm không chết, bà ta sẽ chạy đi, hơn nữa con chó vẫn nh́n ḿnh chằm chằm, không chừng ḿnh thực sự hết đường.
"Hết đường thật rồi, bác ở đây cả chục năm rồi c̣n lần đầu thấy có người đi tận ra đây. Trời sắp tối rồi, ăn ḿ xong nhanh nhanh trở về, nếu không trời tối là không đi nổi đâu."
"Ừm, được rồi." Sơn đi bộ cả ngày nên thực sự cảm thấy rất đói.
"Thêm củi vào cho bác, để bác chuẩn bị ḿ."
"Ừm" Sơn chọn những thanh củi nhỏ, khô cho vào bếp.
"Sao cháu lại đi ra tận đây?" Người phụ nữ nhanh chóng chuẩn bị nấu ḿ, hỏi.
"Cháu. . . cháu. . ." Sơn ngập ngừng măi không nói lên lời.
"Đừng lo, ở đây chỉ có ḿnh bác, cứ yên tâm nói đi."
"Cháu. . . Cháu đi t́m mẹ." Sơn đương nhiên không thể nói ḿnh đi giết người, đành bịa chuyện nói.
"Mẹ cháu đi đâu rồi?"
"Ừm, người ta bảo lúc cháu bảy tuổi, mẹ cháu bỏ nhà theo trai, nghe nói là trốn về hướng núi này."
"Aaa" Nghe Sơn kể, người phụ nữ giật ḿnh, con dao không may cắt trúng tay.
"Bác, bác làm sao thế?" Sơn đứng lên hỏi.
"Không việc ǵ." Người phụ nữ lấy vải quấn qua loa một ṿng, rồi hỏi : "Cháu tên ǵ?"
"Cháu tên Sơn."
Rất nhanh, nước sôi, bà cho ḿ vào nồi, dùng đũa quấy quấy, rồi đậy nồi lại. Bà mang chiếc áo khoác đầu giường đưa cho Sơn nói : "Cháu mặc tạm cái áo khoác này kẻo ốm."
Căn nhà lá đơn sơ không cản hết gió lạnh thổi đến khiến Sơn run lẩy bẩy. Hắn "Cảm ơn" rồi đứng dậy đưa lưng về phía bà rồi mới cởi áo ướt ra mặc lấy áo khoác. Hắn không muốn để cho bà nh́n thấy con dao bên hông.
Ḿ rất nhanh chín, Sơn ăn ngon lành, chỉ thoáng chốc đă hết cả nồi. Hắn lau miệng một cái, cười khen: "Ḿ ngon quá."
"Bác thấy cháu cảm rồi, cứ nằm trên giường nghỉ lúc đi, bác hong khô áo cho."
"Không sao đâu, cháu ngồi nghỉ tí là đi được mà." Sơn ngồi lên giường. Tuy hắn cảm thấy không khỏe nhưng sát cơ vẫn không giảm. Người phụ nữ đưa lưng về phía hắn, hiện tại ra tay liền dễ như trở bàn tay có thể kết liễu tính mạng của bà ta. Hắn nắm chặt cán dao, chuẩn bị tâm lư thật tốt trước khi ra tay.
Hai tay người phụ nữ đang giơ áo của Sơn trên bếp lửa, hoàn toàn không có chút đề pḥng Sơn. Bà chỉ có một ư nghĩa trong đầu, giúp áo của Sơn nhanh chóng khô. Nh́n thấy ánh mắt chuyên chú của bà ta, Sơn đột nhiên sinh ra ư nghĩ thương hại, giết một người tốt như vậy, có phải là quá tàn nhẫn!
Không! Không! ! Vô độc bất trượng phu! ! !
Ai bảo ta gặp bà, mà bà lại ở một ḿnh. Ngay cả bà ta cũng không giết được th́ làm sao giết tên Vương kia! Nghĩ đến Vương, lửa giận trong ḷng hắn cháy hừng hực. Hắn nh́n chằm chằm người phụ nữ, chậm răi rút dao ra khỏi vỏ, lặng lẽ đứng lên, tay mặc dù có chút run rẩy, răng mặc dù có chút lạch cạch, nhưng ư đồ giết người cực kỳ kiên quyết. Hắn nhấc chân tiến tới, thừa dịp người phụ nữ không chuẩn bị, định chém một nhát gọn gàng kết thúc tính mạng bà ta.
Nhất cử nhất động của hắn bị con chó vàng trông thấy, hắn vừa nhấc chân phải lên con chó đă "Gâu" một tiếng, nhe hàm răng trắng bóng. Nó tựa hồ đă nh́n thấu dụng tâm hiểm ác của Sơn nên vô cùng cảnh giác. Bị con chó cảnh cáo, Sơn giật nảy ḿnh, lập tức ngă ngồi xuống giường. Người phụ nữ nghe được âm thanh, quay đầu lại hỏi: "Sao thế?"
"Đầu cháu hơi choáng." Sơn tranh thủ thời gian dùng chiếc áo khoác che tầm mắt, nhét con dao về vỏ.
Người phụ nữ thêm củi vào trong ḷ, đứng dậy, đến bên giường sờ trán Sơn, kinh ngạc nói: "Cháu sốt cao quá. Thôi nằm xuống ngủ rồi mai hăy về." Nói xong, bà giúp Sơn chuẩn bị chăn màn. Dần dần, Sơn càng ngày càng thấy không ổn, toàn thân không tự chủ được phát run.
"Đừng sợ, bác làm cho ít nước gừng nóng uống vào là khỏe." Người phụ nữ xoay người cho thêm củi vào bếp, rồi đặt nước lên. Sau đó, bà đi ra vườn rau sau nhà đào lên một củ gừng, cạo sạch, thái mỏng bỏ vào trong nồi. Nước gừng rất nhanh nấu xong, bà ta rót ra bát cho Sơn uống. Chưa đi đến giường đă nghe tiếng Sơn nói mớ: "Thằng chó Vương, tao đâm chết mày!"
"Thằng bé này, mê sảng rồi?" Bà nh́n thấy Sơn bờ môi khô khốc, sắc mặt trắng bệch.
"Sơn, Sơn, Sơn ơi!" Gọi to mấy tiếng nhưng không thấy có phản ứng, bà đi tới lay động vai Sơn. Sơn giật ḿnh tỉnh giấc, "A" một tiếng. Nh́n thấy bà, hắn ít nhiều có chút hoảng sợ, lại không biết nói ǵ.
"Nước gừng được rồi, uống ngay đi cho nóng, hết lạnh là đỡ ốm." Người phụ nữ đưa cho Sơn chén nước gừng.
"Cảm ơn bác." Sơn nhận bát nhấp một hớp nhỏ, nước gừng nóng tỏa ra khắp người, hắn an tâm thoải mái ùng ục uống một hơi hết sạch.
"Sơn à, Vương là ai?"
"Sao bác biết?"
"Bác nghe cháu nói mớ, cháu có mâu thuẫn ǵ với người ta?"
Sơn do dự một chút, kể cho một người xa lạ cừu oán của ḿnh có vẻ không tốt lắm? Không quan trọng, dù sao bà ta rồi cũng sớm trở thành oan hồn dưới tay ḿnh, nói ra cũng không sao.
"Không chỉ là mẫu thuẫn, ấy là không đội trời chung, người chết ta sống." Dưới ngọn đèn, trong ánh mắt quan tâm của người phụ nữ, Sơn chậm răi kể ra mọi chuyện.
"Thằng Vương là công an xă, hắn chia rẽ t́nh yêu của cháu. Cháu và bạn gái rất yêu thương nhau. Từ khi mẹ cháu bỏ đi, cha cháu suốt ngày uống đến say khướt, uống say lại lôi cháu ra đánh mắng. Mỗi lần cháu bị đánh đều có cô ấy hết ḷng chăm sóc, an ủi. Nhà cô ấy rất giàu nhưng cô ấy không bao giờ chê cháu nghèo mà luôn hết mực quan tâm cháu. Với một kẻ không có mẹ, không có một gia đ́nh ấm áp như cháu th́ cô ấy c̣n quan trọng hơn cả tính mạng cháu! Cháu đă thề, cả đời này sẽ không phụ cô ấy, cả đời này sẽ không để cô ấy bị tổn thương. Thế nhưng mà. . ." Sơn nói không được nữa, nước mắt chua xót rơi đầy mặt.
Người phụ nữ cũng thở dài than thở hỏi. "Thế bạn gái cháu giờ thế nào?"
"Cô ấy vẫn đang học lớp 12. Chúng cháu từng học cùng lớp với nhau từ lớp 6."
"Không học cùng nữa à?"
"Tháng trước, cháu bị đuổi học. Cháu học cũng được, nhưng mà bị kỷ luật buộc phải chuyển trường khác. Chuyện là trên lớp có một thằng béo nhà giàu phách lối thường xuyên căi nhau với cháu. Nó cậy ngồi phía sau cháu nên nhân lúc cháu không chú ư viết chữ "ngu" lên áo cháu. Cháu chỉ có mỗi hai bộ áo trắng để đi học, thế mà nó lại viết lên áo để biến cháu thành tṛ cười. Cháu bắt nó đền mà nó c̣n cứng cổ thách thức. Cháu tức không chịu nổi đấm thật mạnh vào mũi nó, nghe đâu nó bị găy mũi luôn" Sơn ngập ngừng dừng một chút rồi kể tiếp, "Cô chủ nhiệm biết chuyện chạy tới mới vừa thấy cháu đă mắng xối xả. Đă thế c̣n chia rẽ cháu và bạn gái là "yêu đương nhăng nhít" nên đ̣i bắt cháu chuyển lớp. Cháu tức điên xông lên bục giảng căi nhau tay đôi. Ai dè cô ấy tuổi già, có bệnh cao huyết áp nên mới giằng c̣ một tí đă té xỉu trên bục giảng. Nhà trường phải gọi xe cứu thương, cháu cũng bị dọa đến mặt trắng bệch. Về sau gia đ́nh thằng béo báo cảnh sát, muốn bắt cháu đi tù, thế là thằng Vương đến xử lư. Cháu không bị đi tù nhưng cũng bị đuổi học."
"Ài, thật đáng thương." Bà thở dài một tiếng ngao ngán.
"Thằng chó Vương kia sau khi biết cháu có bạn gái đă t́m mọi cách chia rẽ. Nó c̣n đến nhà bạn gái cháu bảo bố mẹ bạn ấy cấm không cho qua lại với cháu. Có lần cháu và bạn gái gặp nhau th́ hắn trông thấy, xông tới dọa cháu. Sau đó hắn c̣n mách lẻo hại bạn gái cháu bị cấm cửa không được ra ngoài. Con chó, ỷ thế hiếp người. Cục tức này làm sao mà nuốt trôi được? Cháu và nó không đội trời chung!"
"Cái ǵ của ḿnh th́ sẽ là của ḿnh. Cái không của ḿnh th́ cố cũng vô ích. Giờ việc quan trọng nhất của cháu là chuẩn bị thi đại học v́ tương lai phía trước. Đừng v́ một cô gái mà đi vào ngơ cụt."
"Không được, cháu đă thề với bạn gái, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mă nan truy, quyết không thể nuốt lời."
"Cháu đừng nghĩ nhiều như vậy. Đàn ông hẳn là phải sống có trách nhiệm, nhưng cũng phải xem là chuyện ǵ. Có rất nhiều chuyện không đáng để xốc nổi. Cháu c̣n trẻ, đường đời c̣n dài. Mà bây giờ đầu cháu c̣n đang nóng bừng ḱa, nằm xuống đi. Ngủ một đêm, sáng mai sẽ khỏe hơn." Bà sờ lên trán Sơn, quan tâm khuyên bảo.
"Bác, cháu ngủ trên giường th́ bác ngủ ở đâu?"
"Bác c̣n hong khô đồ của cháu đă, rồi dựa vào tường một tí là ngủ được, cháu cứ yên tâm ngủ đi cho khỏe." Bà kéo chăn chỉnh tề cho Sơn.
Nh́n bóng lưng người phụ nữ xa lạ ấy, Sơn bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.
Hôm sau tỉnh lại, trời đă sáng choang. Sơn lắc lắc đầu, cảm thấy người khỏe hơn hẳn, sờ bên hông, con dao vẫn c̣n đó. Người phụ nữ cùng con chó vàng không biết đă đi đâu. Sơn tự hỏi : Chẳng lẽ bà ta nghi ngờ hành vi của ḿnh, sợ gặp bất trắc nên cố t́nh dậy sớm tránh né sao?
Sơn mặc chiếc áo khoác đă khô của ḿnh, trông thấy trong bát c̣n ba củ khoai nướng, nh́n trên bếp vẫn c̣n nồi cháo đang nóng hôi hổi, hắn ăn hết sạch rồi đi ra ngôi nhà lá.
Sau cơn mưa trời lại sáng, trên núi cỏ cây tuôn tràn sức sống. Người phụ nữ đang ở sườn núi gần đó, giơ cuốc làm việc, tựa hồ đang đào khoai lang, đào mấy nhát lại cúi người xuống nhặt, con chó vàng không biết đă chạy đâu.
Cơ hội rốt cuộc đă đến, hắn vô ư thức sờ sờ bên hông con dao. Trong ḷng hắn thầm nhủ, xin lỗi bác, trước khi giết chết thằng Vương, cháu nhất định phải t́m kẻ chết thay để luyện tập, rèn dũng khí, bác là lựa chọn tốt nhất. Bác yên tâm, nhớ bát ḿ của bác, nhớ bát canh gừng, nhớ ngủ trên giường của bác một đêm, nhớ tới khoai và cháo sáng nay, cháu sẽ không để bác phải phơi thây ngoài đường, cháu sẽ đem thi thể bác chôn dưới ngôi nhà lá. Thật xin lỗi!
Sơn bước dần tới gần người phụ nữ. Bà ta nghe tiếng quay lại thấy Sơn, bà hô: "Dậy rồi à, về nhà đi kẻo mọi người lo lắng đấy!"
"Bác, để cháu tới giúp bác một lúc!" Sơn lớn tiếng đáp. Có lẽ v́ đi quá nhanh, có lẽ v́ quá căng thẳng, Sơn không chú ư dưới chân ḿnh. Hắn đột nhiên cảm thấy giống như giẫm phải một băi bùn nhăo, chợt cúi đầu nh́n xuống đă thấy một con rắn hổ mang to ưỡn ḿnh lên cắn vào chân hắn. Cảm giác đau đớn tột cùng khiến hắn thét lên đau đớn rồi ngă lăn xuống đất.
"Sơn, sao thế?!" Bà nh́n thấy Sơn ngă xuống, vội vàng quẳng cuốc chạy tới.
Nh́n thấy Sơn hai tay ôm thật chặt cổ chân đang chảy máu, bà nhíu mày thật sâu hỏi: "Cháu bị rắn cắn rồi?"
"Aaaa, cháu bị rắn hổ mang cắn!" Sơn thở hổn hển đau đớn hô.
"Đừng sợ, có bác đây." Người phụ nữ từ vạt áo đă cũ kỹ của ḿnh xé xuống miếng vải, nhanh nhẹn cột vào chân bị cắn của Sơn. Bà dùng miệng ra sức hút máu, vừa mới bắt đầu c̣n biết hút mấy cái lại nôn ra một cái, nhưng nghe được tiếng Sơn rên rỉ thống khổ, bà lo lắng Sơn bị nguy hiểm tới tính mạng, vậy mà sau đó quên nôn ra, cứ từng ngụm từng ngụm hút máu độc. Khoảng nửa tiếng sau, bà cảm thấy không c̣n tí sức lực nào, không thể hút nổi nữa. Bà nh́n thấy xung quanh vết cắn chỉ có một mảnh nhỏ bị tím đen mới miễn cưỡng cười nói: "Đừng lo, độc rắn bị bác hút hết rồi, không có ǵ nguy hiểm nữa đâu."
"Cảm ơn bác! Bác, cảm ơn người đă cho con sinh mệnh thứ hai!" Sơn cảm kích liên tiếp cảm ơn.
"Sống trên đời phải biết yêu thương giúp đỡ nhau. Sống phải có ḷng lương thiện, phải có sự bao dung, không thể chuyện ǵ cũng tính toán so đo. Tựa như con rắn, nếu cháu không dẫm lên nó th́ nó cũng sẽ không tổn thương cháu, nó cắn cháu là do bản năng. Nhưng con rắn không biết, vết cắn này có thể lấy đi tính mạng cháu. Sơn à, hăy quên đi hận thù, tương lai của cháu và người bạn gái kia c̣n dài. Cuộc sống c̣n có vô vàn điều tốt đẹp đang chờ."
"Bác, cảm ơn ḷng tốt của bác. Bác không chỉ cứu mạng con, c̣n giáo dục con làm người. Bác là người tốt, nhưng con... nhưng con không phải là người! Con luôn có ư đồ độc ác với bác, vừa rồi, con c̣n nghĩ hạ độc thủ với bác. Con ... con thật xin bác, bác, bác hăy đánh con đi!" Sơn nắm bàn tay người phụ nữ quất mạnh mặt ḿnh.
"Không cần như vậy đâu, cháu hiểu ra là bác mừng lắm rồi."
"Bác, mong bác tha thứ cho con! Bác! Sao môi bác tím bầm thế này?" Sơn phát hiện bà ta suy yếu vô cùng, vội vàng hỏi.
"Con à, nói thật cho con, vừa rồi bác lỡ nuốt vào quá nhiều độc rắn, mà từ nơi đây chạy ra trạm xá th́ không kịp rồi." Người phụ nữ thều thào nói.
"Không, bác! Con sẽ cơng bác xuống núi, con sẽ cứu bác!" Sơn cắn răng, nhịn đau đứng lên, dùng sức nhấc bà lên lưng.
"Con à, đừng tốn công vô ích, không kịp nữa rồi, ngồi xuống nghe bác nói nốt. Bác lần đầu tiên thấy con đă nh́n ra gương mặt non nớt nhưng đằng đằng sát khí, c̣n dấu con dao bên hông, nhất định là đang nghĩ quẩn. Bác nghĩ con c̣n trẻ, c̣n có thể giáo dục, bác muốn dùng hành động của ḿnh cảm hóa con. May là con rốt cục cũng đă hiểu ra, như thế dẫu ta có đi về thế giới bên ḱa, ta ... ta cũng yên ḷng."
"Bác, bác đừng nói nữa ! Giữ sức, người sẽ không chết, nhất định sẽ không chết! Con sẽ cứu người, dẫu c̣n một hơi thở con cũng sẽ cứu người!" Sơn nước mắt đầm đ́a nói.
"Không cần, cảm ơn. . . cảm ơn... Trong túi áo của con có một phong thư của bác. Con của bác cũng lớn bằng con, dáng dấp cũng giống lắm, ta không có ǵ hy vọng xa vời, chỉ hy vọng trước khi đi có thể nghe được một tiếng ... một tiếng MẸ." Sắc mặt người phụ nữ đă tái xanh, khó nhọc nói hết câu.
"Mẹ" Sơn ôm bà vào ḷng, khóc lớn gọi mẹ.
Người phụ nữ chậm răi đ́nh chỉ hô hấp, nhưng nước mắt của bà vẫn đang y nguyên chảy ra.
"Mẹ!" Sơn lau nước mắt cho bà, lần nữa kêu khóc gọi.
Tiếng la khóc của Sơn quanh quẩn trong khe núi lâu thật là lâu...
Không biết đă trôi qua bao lâu, Sơn một tay ôm người phụ nữ, một tay móc ra lá thư, chỉ thấy trong thư viết :
"Gửi đứa trẻ đáng thương,
Cả đêm nay bác không chợp mắt được. Bác cứ thẫn thờ ngồi đây nghĩ về quá khứ, rồi một lần lại một lần sờ trán của con, cho đến khi cơn sốt lui dần. Bác nướng cho con mấy củ khoai lang, nấu cho con ăn bát cháo. Mấy củ khoai lang con có thể mang theo khi về, pḥng khi đói bụng.
Sơn à, vừa nh́n thấy mặt con đằng đằng sát khí, bác rất lo lắng con sẽ nhất thời xúc động đi vào ngơ cụt. Cừu hận là độc dược, tổn thương người khác, cũng tồn thương chính ḿnh. Tuyệt đối không bao giờ v́ hận thù mà làm những việc phải hối hận cả đời.
Con c̣n trẻ, nếu con yêu bạn gái ḿnh th́ lúc này càng phải cố gắng phấn đấu v́ tương lai của hai đứa. Nếu con giết Vương, bạn gái của con sẽ vui sao? Nếu con giết cảnh sát, con sẽ phạm vào quốc pháp, cuộc đời của con sẽ ra sao? Con hăy thử suy nghĩ, nếu thực như con dự tính, con sẽ hạnh phúc sao?
Sơn à, nói thực, bác là kẻ giết người. Bác đă giết ### (chú thích: chữ này viết xong lại bị bôi đen). V́ sợ tội, hơn chục năm nay bác đă một ḿnh lẻ loi trốn ở nơi rừng sâu núi thẳm, ngay cả một người để tṛ chuyện cũng không có. Cuộc sống vật chất và tinh thần đều vô cùng cằn cỗi. Ngày ngày, bác sống rất khổ sở và hối hận.
Thế nên, gặp chuyện ǵ cũng đừng quá kích động, hăy tỉnh táo suy nghĩ. Quên hận thù đi, quên hận thù chính là một loại giải thoát, chính là một niềm hạnh phúc. Sau khi trở về con hăy đối xử tốt với hết thảy mọi người, con đối xử tốt với người khác th́ người khác nhất định sẽ đối xử tốt với con. Cha con thực ra là một người đáng thương, con nhất định phải đối xử tốt với ông ấy, dẫu sao ông ấy cũng đă nuôi nấng con thành người.
Có rất nhiều lời muốn nói với con, nhưng chỉ dặn ḍ con những điều quan trọng nhất này.
Chúc con cả đời b́nh an!
Một người mẹ."
"Mẹ " Sơn ức chế không nổi, tiếng khóc thét khàn khàn vang vọng khắp núi rừng . . .
Bùi Phương Linh.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1600791&d=1592309527
wonderful
06-16-2020, 22:47
Đi t́m quán cà phê xưa nhất tại Sài G̣n
Cheo Leo là tên quán cà phê “xưa” nhất Sài G̣n, ở căn nhà số 109/36, đường Nguyễn Thiện Thuật, quận 3, khu vực này chi chít ngơ hẻm ngang dọc, nên từ lâu đă có tên gọi là khu Bàn Cờ.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1600964&d=1592347688
Chúng tôi được biết quán Cheo Leo h́nh thành từ năm 1938, trước cả thời gian xảy ra Đệ Nhị Thế Chiến, 1939-1945, tồn tại đến hôm nay, quán Cheo Leo đă hơn 75 năm tuổi; đặc biệt quán Cheo Leo vẫn pha cà phê bằng vợt, c̣n gọi là cà phê bít tất.
Vào thập niên 60 của thế kỷ trước, khi c̣n là học sinh trường trung học Chu Văn An, tôi đă biết có quán cà phê Cheo Leo.
Bạn đồng lứa tuổi chúng tôi, học tại trường Chu Văn An và trường Pétrus Kư, cả hai trường đều không xa khu Bàn Cờ. Khi tập tành ngồi quán cà phê, nhiều bạn đă lui tới thường xuyên quán Cheo Leo.
Riêng tôi, theo đ̣i những “ông anh văn nghệ,” đă t́m tới quán có cà phê phin, để được làm dáng trầm tư, nh́n ngắm từng giọt đậm đen nhỏ từ cái phin xuống đáy ly cốc, thuở đó tuy pha cà phê bằng phin chưa phổ biến, nhưng ở khu vực Bàn Cờ đă có những quán pha cà phê bằng phin, nổi tiếng như các quán cà phê Phong, cà phê Năm Dưỡng…
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1600965&d=1592347699
Sau biến cố 30 tháng 4 1975, không c̣n thấy bóng dáng cà phê Phong nữa. Cà phê Năm Dưỡng c̣n tiếp tục, nhưng cách đây mấy năm đă trở thành nhà nghỉ khách sạn.
Hầu hết quán cà phê nổi tiếng của Sài G̣n mà chúng tôi biết từ thuở học tṛ, đă biến mất cả rồi. Duy nhất quán Cheo Leo vẫn ngày ngày mở cửa, với cà phê vợt của một truyền thống gần như tuyệt tích.
Vừa qua, gặp bạn xa Sài G̣n đă nhiều năm, muốn t́m lại h́nh bóng cũ hương vị xưa của Sài G̣n, chúng tôi tới quán Cheo Leo, thưởng thức ly cà phê pha bằng vợt, gặp chị Nguyễn Thị Sương, chúng tôi thăm hỏi về quán cà phê kỳ cựu này.
Chị Sương là con ông Vĩnh Ngô, người lập nên quán Cheo Leo cách đây 75 năm.
“Nghe cha tui nói, thuở đó vùng Bàn Cờ này c̣n hoang sơ heo hút lắm, không khác chốn đèo heo hút gió, nên khi mở quán cha tui đặt tên là quán Cheo Leo.
Từ đó khách uống cà phê gọi luôn tên cha tui là ông Cheo Leo…”
Một vị khách lăo niên ngưng ngụm cà phê đá, nói với chúng tôi:
“Sanh thời ông Cheo Leo điệu nghệ lắm. Ổng luôn vận quần soọc, cỡi vespa đi chợ Bến Thành mua cà phê chánh hiệu Meilleur Gout, Jean Martin mang d́a pha vợt.
Tới khi Sài G̣n đă hiếm quán cà phê pha vợt, ổng cũng không chịu pha phin, biểu pha bằng cái phin th́ cà phê cũng chẳng ngon hơn chút nào, mà nỡ bỏ đi cái cách cà phê pha vợt đă quá thân thương với người Sài G̣n. Tụi tui mến ổng là vậy.”
Ông Cheo Leo mất trong năm 1993, lúc vừa tṛn 75 tuổi, ngang bằng tuổi quán Cheo Leo hôm nay.
Chị Sương dẫn chúng tôi vào nơi pha chế cà phê vợt, phía trong cùng của căn nhà chật hẹp.
Cái ḷ nung để ủ nóng cà phê ngẫu nhiên như một kiệt tác nghệ thuật, với những ḍng chảy nâu quánh kết tinh của 75 năm, không khác những ḍng thạch nhũ trong hang động.
“Thuở đó cha tui đă tự làm cái ḷ nung này, từ cái thùng phuy chèn thêm lớp gạch pha với đường cát vàng hạt lớn.
Chánh giữa ḷ nung để than lửa lên có ngọn đặng đun nước sôi. Nước sôi già mới đổ vào cái siêu, thứ siêu người ta thường đun thuốc Bắc.
Cái siêu này để tấm vải lược, tức cái vợt, bỏ cà phê xay thiệt nhuyễn trong đó. Ủ kín một lúc, khi cà phê đă ra hết th́ chắt nước cà phê qua cái siêu khác, đặt bên ŕa ḷ nung đặng giữ nóng lâu, hoặc chắt liền vào ly phục vụ khách vừa tới quán.”
Chị Sương mở nắp đậy cái vại sành, đặt nơi không xa ḷ nung. Chúng tôi nh́n vào khối nước trong trẻo, nghe chị nói:
“Nước phông tên phải để từ 3 ngày trở lên mới dùng đun sôi đặng pha cà phê.
Cha tui biểu hồi xưa dùng nước giếng th́ khác, lấy nước lên xài được liền. Tới khi nơi này phát triển dân cư, san lấp hết giếng xây dựng nhà cửa, phải dùng nước phông tên có thuốc sát trùng, nên để lắng xuống ít nhứt 3 ngày mới dùng.”
Chúng tôi tỏ ư về sự chật hẹp của quán Cheo Leo, phục vụ cà phê một ngày không được nhiều khách.
Chị Sương mỉm cười, nhỏ giọng: “Đắp đổi qua ngày là gia đ́nh chúng tôi mừng rồi. Khách tới uống cà phê ở quán này là bà con lối xóm không hà, ít khi có khách từ xa t́m tới như mấy chú, chẳng thể so sánh với thuở trước, thời Việt Nam Cộng Ḥa đó.
Cha tui biểu thời đó quán Cheo Leo để máy ca hát rộn ră, khách ra vào quán suốt ngày. Có thời gian quán Cheo Leo mở cửa đón khách từ 4 giờ sáng tới 10 giờ đêm mới hết khách, đông nhứt là giới sinh viên học sinh và dân chơi nhạc ,bây giờ tui c̣n gặp lại mấy người vào quán là khách từ thuở đó, khi là học sinh trường Pétrus Kư trường Chu Văn An, nay mấy người đó đều là những ông già trên dưới sáu bảy chục tuổi.”
Tới quán Cheo Leo, chúng tôi ngùi ngùi nhớ lại một thời đă qua. Người bạn đặc biệt nhắc nhớ Sài G̣n ngày xưa, các bác tài sáng sớm chở vợ con trên xe xích lô máy, tới quán tiệm hủ tíu và cà phê b́nh dân. Ăn uống xong xuôi chở vợ con về, các bác tài mới bắt đầu một ngày chạy xe chở khách.
Hầu hết quán tiệm b́nh dân Sài G̣n thuở ấy pha cà phê bằng vợt, như quán Cheo Leo c̣n tồn tại đến hôm nay, giống một loài sắp tuyệt chủng, quán Cheo Leo càng làm xao ḷng những khách hoài xưa, giữa vô số quán tiệm cà phê đủ kiểu hiện đại, mọc lên như nấm sau cơn mưa ở Sài G̣n.
Trai già ST
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1600966&d=1592347716
T́nh cờ đọc lại bài nầy là một kỷ niệm mà tưởng như quên mất rồi.Ḿnh có tới quán nầy và uống 1 ly càphê đậm đà thơm ngon vào khoảng 1972 khi ḿnh là trung úy đi tuần tra với quân cảnh theo lệnh của Quân vụ thị trấn th́ phải.
cha12 ba
06-17-2020, 00:45
Đi t́m quán cà phê xưa nhất tại Sài G̣n
Cheo Leo là tên quán cà phê “xưa” nhất Sài G̣n, ở căn nhà số 109/36, đường Nguyễn Thiện Thuật, quận 3, khu vực này chi chít ngơ hẻm ngang dọc, nên từ lâu đă có tên gọi là khu Bàn Cờ.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1600964&d=1592347688
Chúng tôi được biết quán Cheo Leo h́nh thành từ năm 1938, trước cả thời gian xảy ra Đệ Nhị Thế Chiến, 1939-1945, tồn tại đến hôm nay, quán Cheo Leo đă hơn 75 năm tuổi; đặc biệt quán Cheo Leo vẫn pha cà phê bằng vợt, c̣n gọi là cà phê bít tất.
Vào thập niên 60 của thế kỷ trước, khi c̣n là học sinh trường trung học Chu Văn An, tôi đă biết có quán cà phê Cheo Leo.
Bạn đồng lứa tuổi chúng tôi, học tại trường Chu Văn An và trường Pétrus Kư, cả hai trường đều không xa khu Bàn Cờ. Khi tập tành ngồi quán cà phê, nhiều bạn đă lui tới thường xuyên quán Cheo Leo.
Riêng tôi, theo đ̣i những “ông anh văn nghệ,” đă t́m tới quán có cà phê phin, để được làm dáng trầm tư, nh́n ngắm từng giọt đậm đen nhỏ từ cái phin xuống đáy ly cốc, thuở đó tuy pha cà phê bằng phin chưa phổ biến, nhưng ở khu vực Bàn Cờ đă có những quán pha cà phê bằng phin, nổi tiếng như các quán cà phê Phong, cà phê Năm Dưỡng…
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1600965&d=1592347699
Sau biến cố 30 tháng 4 1975, không c̣n thấy bóng dáng cà phê Phong nữa. Cà phê Năm Dưỡng c̣n tiếp tục, nhưng cách đây mấy năm đă trở thành nhà nghỉ khách sạn.
Hầu hết quán cà phê nổi tiếng của Sài G̣n mà chúng tôi biết từ thuở học tṛ, đă biến mất cả rồi. Duy nhất quán Cheo Leo vẫn ngày ngày mở cửa, với cà phê vợt của một truyền thống gần như tuyệt tích.
Vừa qua, gặp bạn xa Sài G̣n đă nhiều năm, muốn t́m lại h́nh bóng cũ hương vị xưa của Sài G̣n, chúng tôi tới quán Cheo Leo, thưởng thức ly cà phê pha bằng vợt, gặp chị Nguyễn Thị Sương, chúng tôi thăm hỏi về quán cà phê kỳ cựu này.
Chị Sương là con ông Vĩnh Ngô, người lập nên quán Cheo Leo cách đây 75 năm.
“Nghe cha tui nói, thuở đó vùng Bàn Cờ này c̣n hoang sơ heo hút lắm, không khác chốn đèo heo hút gió, nên khi mở quán cha tui đặt tên là quán Cheo Leo.
Từ đó khách uống cà phê gọi luôn tên cha tui là ông Cheo Leo…”
Một vị khách lăo niên ngưng ngụm cà phê đá, nói với chúng tôi:
“Sanh thời ông Cheo Leo điệu nghệ lắm. Ổng luôn vận quần soọc, cỡi vespa đi chợ Bến Thành mua cà phê chánh hiệu Meilleur Gout, Jean Martin mang d́a pha vợt.
Tới khi Sài G̣n đă hiếm quán cà phê pha vợt, ổng cũng không chịu pha phin, biểu pha bằng cái phin th́ cà phê cũng chẳng ngon hơn chút nào, mà nỡ bỏ đi cái cách cà phê pha vợt đă quá thân thương với người Sài G̣n. Tụi tui mến ổng là vậy.”
Ông Cheo Leo mất trong năm 1993, lúc vừa tṛn 75 tuổi, ngang bằng tuổi quán Cheo Leo hôm nay.
Chị Sương dẫn chúng tôi vào nơi pha chế cà phê vợt, phía trong cùng của căn nhà chật hẹp.
Cái ḷ nung để ủ nóng cà phê ngẫu nhiên như một kiệt tác nghệ thuật, với những ḍng chảy nâu quánh kết tinh của 75 năm, không khác những ḍng thạch nhũ trong hang động.
“Thuở đó cha tui đă tự làm cái ḷ nung này, từ cái thùng phuy chèn thêm lớp gạch pha với đường cát vàng hạt lớn.
Chánh giữa ḷ nung để than lửa lên có ngọn đặng đun nước sôi. Nước sôi già mới đổ vào cái siêu, thứ siêu người ta thường đun thuốc Bắc.
Cái siêu này để tấm vải lược, tức cái vợt, bỏ cà phê xay thiệt nhuyễn trong đó. Ủ kín một lúc, khi cà phê đă ra hết th́ chắt nước cà phê qua cái siêu khác, đặt bên ŕa ḷ nung đặng giữ nóng lâu, hoặc chắt liền vào ly phục vụ khách vừa tới quán.”
Chị Sương mở nắp đậy cái vại sành, đặt nơi không xa ḷ nung. Chúng tôi nh́n vào khối nước trong trẻo, nghe chị nói:
“Nước phông tên phải để từ 3 ngày trở lên mới dùng đun sôi đặng pha cà phê.
Cha tui biểu hồi xưa dùng nước giếng th́ khác, lấy nước lên xài được liền. Tới khi nơi này phát triển dân cư, san lấp hết giếng xây dựng nhà cửa, phải dùng nước phông tên có thuốc sát trùng, nên để lắng xuống ít nhứt 3 ngày mới dùng.”
Chúng tôi tỏ ư về sự chật hẹp của quán Cheo Leo, phục vụ cà phê một ngày không được nhiều khách.
Chị Sương mỉm cười, nhỏ giọng: “Đắp đổi qua ngày là gia đ́nh chúng tôi mừng rồi. Khách tới uống cà phê ở quán này là bà con lối xóm không hà, ít khi có khách từ xa t́m tới như mấy chú, chẳng thể so sánh với thuở trước, thời Việt Nam Cộng Ḥa đó.
Cha tui biểu thời đó quán Cheo Leo để máy ca hát rộn ră, khách ra vào quán suốt ngày. Có thời gian quán Cheo Leo mở cửa đón khách từ 4 giờ sáng tới 10 giờ đêm mới hết khách, đông nhứt là giới sinh viên học sinh và dân chơi nhạc ,bây giờ tui c̣n gặp lại mấy người vào quán là khách từ thuở đó, khi là học sinh trường Pétrus Kư trường Chu Văn An, nay mấy người đó đều là những ông già trên dưới sáu bảy chục tuổi.”
Tới quán Cheo Leo, chúng tôi ngùi ngùi nhớ lại một thời đă qua. Người bạn đặc biệt nhắc nhớ Sài G̣n ngày xưa, các bác tài sáng sớm chở vợ con trên xe xích lô máy, tới quán tiệm hủ tíu và cà phê b́nh dân. Ăn uống xong xuôi chở vợ con về, các bác tài mới bắt đầu một ngày chạy xe chở khách.
Hầu hết quán tiệm b́nh dân Sài G̣n thuở ấy pha cà phê bằng vợt, như quán Cheo Leo c̣n tồn tại đến hôm nay, giống một loài sắp tuyệt chủng, quán Cheo Leo càng làm xao ḷng những khách hoài xưa, giữa vô số quán tiệm cà phê đủ kiểu hiện đại, mọc lên như nấm sau cơn mưa ở Sài G̣n.
Trai già ST
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1600966&d=1592347716
T́nh cờ đọc lại bài nầy là một kỷ niệm mà tưởng như quên mất rồi.Ḿnh có tới quán nầy và uống 1 ly càphê đậm đà thơm ngon vào khoảng 1972 khi ḿnh là trung úy đi tuần tra với quân cảnh theo lệnh của Quân vụ thị trấn th́ phải.
:thankyou::handshake ::handshake:
Bài hay quá gợi nhớ Sài g̣n một thuở...ly cà phe xây chừng:handshake:
wonderful
06-17-2020, 13:44
Truyện ngắn: Chồng Già Vợ Trẻ
Tôi vừa bước chân vào nhà, chồng tôi đă gọi:
– Em ơi, cạo gíó cho anh…
– Lại cảm rồi hả? Gớm, gió đầu Đông cảm, gíó cuối Đông cũng cảm. Mà lại cảm ngay vào ngày Valentine, ngày mùa t́nh yêu, người ta tưng bừng hẹn ḥ hay đi chơi, c̣n anh th́ ngồi đây ăn vạ.
– Đầu hay cuối ǵ cũng là gió lạnh cả.
Tôi ngao ngán:
– Anh th́ dị ứng với cả bốn mùa, giữa mùa hè trời bỗng dưng đổ cơn mưa anh cũng ngây ngây người khó chịu, mùa Xuân anh không chịu nổi phấn hoa tha hồ sổ mũi hắt hơi, c̣n mùa Thu gió chuyển mùa hiu hiu, trong khi em muốn được đi theo gío đến tận chân mây cuối trời th́ anh đă cảm v́ lạnh, phải uống vài viên thuốc Tylenol và nằm nhà đắp chăn để ngủ, mặc cho mùa Thu mơ màng ngoài khung cửa.
– Th́ anh khác, em khác. Anh đă 60 tuổi rồi c̣n ǵ! Mà em th́ mới 40, cái tuổi nồng nàn và rực rỡ.
– Em muốn lấy chồng lớn tuổi để nép bóng tùng quân, để măi măi là người t́nh bé bỏng được nuông chiều, hóa ra em lại là người phải chiều anh và hầu anh đủ thứ.
Tôi nh́n anh đang ngồi trong ghế như đă chờ đợi tôi từ năy giờ, mặc áo len dày, chân đi vớ, đầu c̣n đội cả mũ len nữa. Càng thêm ngao ngán:
– Trông anh lù đù như ông già trong nursing home ấy, trong nhà chứ có phải ngoài sân hay ngoài cánh đồng lộng gió đâu mà anh trang bị quần áo, mũ và vớ kỹ thế?
– Biết thế, nhưng thà thừa hơi ấm c̣n hơn là một chút lạnh vào người.
Tôi ra lệnh:
– Thôi đủ rồi, anh chuẩn bị cởi đống quần áo len, áo khóac tổng cộng mười mấy pound của anh ra để em cạo gió. Từ ngày lấy anh em bỗng trở thành người đàn bà cạo gió thành thạo, tay nghề cao dần theo năm tháng.
Ông chồng tôi lê dép đứng lên đi lấy chai dầu gió xanh và dụng cụ cạo gió. Kể cũng lạ, mỗi lần cảm lạnh hay nhức mỏi hai vai và lưng, chỉ cần cạo gió cho người nóng ran lên anh thấy đỡ ngay.
Vừa ngửi mùi dầu xanh vừa cạo gió trên tấm lưng gầy của chồng, trong căn pḥng này dường như chỉ là tuổi già và đau ốm.
Trong khi cuộc sống bên ngoài luôn sống động xôn xao, lúc năy tôi có ghé vào chợ đă thấy cửa hàng bán hoa tấp nập khách mua.
Tôi đă dừng chân ngắm nh́n cái điều có lẽ chẳng c̣n đến với tôi nữa trong ngày Valentine, những bó hoa, những b́nh hoa đủ loại, đủ màu, bên cạnh những qủa bóng h́nh trái tim cột dây bay lơ lửng đang chờ được mua và trao tặng.
Ngày tôi 20 tuổi, đời tôi là cả một rừng hoa mênh mông chứ chẳng phải một chợ hoa hạn hẹp. Tâm hồn tôi là cả triệu quả bóng bay lơ lửng giữa trời xanh, chứ chẳng phải chỉ vài qủa bóng kia.
C̣n anh, là một người đàn ông từng trải vừa đúng 40, khỏe mạnh, đẹp trai, và t́nh tứ, anh làm con bé tôi chết mê chết mệt, yêu anh chớp nhoáng và lấy anh vội vàng.
Mỗi mùa Valentine anh đều âu yếm mua hoa về tặng vợ, mối t́nh nồng ấm kéo dài được vài năm th́ dấu hiệu tuổi ǵa của anh xuất hiện, 45 tuổi tóc anh đă bạc khá nhiều, anh phải nhuộm cho khỏi chênh lệch với cô vợ trẻ, đến nay th́ đầu anh đă hói, chỉ c̣n một nhúm tóc lưa thưa như rừng chưa thay lá.
Không biết có phải v́ tuổi già làm anh mệt mỏi hết hứng thú yêu đời hay v́ cuộc sống vợ chồng lâu ngày thành cũ, nên anh “cúp” luôn chuyện mua hoa tặng vợ ngày Lễ T́nh Yêu, mà tôi cũng chẳng náo nức chờ mong như ngày xưa nữa.
Tôi đang say sưa cạo gió, bỗng anh rướn người lên và kêu thống thiết:
– Trời ơi, em cạo kiểu ǵ mà đau quá vậy?
– H́nh như… em quên chưa bôi dầu xanh chỗ này…
Anh hỏi tội tôi:
– Em chưa già mà lơ đăng và xớn xác thế! Chưa bôi dầu mà cạo th́ ai chịu nổi!
Tôi chanh chua:
– Em già trước tuổi để bằng anh, tuổi già của anh như một loại vi khuẩn lây lan sang cả đời em. Anh biết chưa?
Anh nhăn mặt:
– Sao em lắm lời thế? Ngày xưa em ngây thơ hiền dịu bao nhiêu bây giờ em chanh chua đỏng đảnh bấy nhiêu. Nếu như được làm lại từ đầu th́…
Tôi gắt gỏng:
– Th́ anh sẽ làm ǵ? Anh chê tôi chanh chua, anh sẽ không cưới tôi chứ ǵ?
– Th́… anh vẫn yêu em và cưới em, xưa yêu em hiền dịu, nay yêu em cả những chanh chua, cả khi đỏng đảnh.
– Thôi đừng có nịnh nọt. C̣n anh, chàng hào hoa ngày xưa của em đă thay thế bằng một ông già dở hơi rồi đấy.
Không dám than đau nữa, anh hỏi sang chuyện khác:
– Năy em đi đâu mà lâu thế?
– Đi đủ thứ, nhà băng này, ghé chợ này, và… nhân thể em ghé vào văn pḥng bác sĩ thẩm mỹ hỏi thăm để cắt mí mắt, v́ mắt em hơi bị sụp mí rồi.
Tấm lưng anh lại rướn lên, lần này để phản kháng:
– Thôi em ạ, vốn dĩ em đă trẻ hơn anh nhiều, mà lại sửa sắc đẹp th́ càng trẻ hơn nữa, coi sao được?
– Biết làm sao bây giờ? chuyện em sửa sắc đẹp chẳng v́ anh bao nhiêu tuổi cả, mà v́ em thích.
Tôi than thở:
– Nếu anh không qúa già, hay nói một cách khác nếu anh c̣n trẻ độ tuổi như em, th́ giờ này anh không thể nằm đây bắt em cạo gió, mà đă ra tiệm chọn hoa tặng em và chiều nay sẽ mời em đi nhà hàng để làm ấm lại t́nh vợ chồng đă nhạt phai v́ thời gian, v́ bận rộn của cuộc đời.
Em có bao nhiêu quần aó, giày dép thời trang để diện, có son phấn để điểm trang mà mấy khi dùng đến?
– T́nh yêu là ở trong ḷng, cái màn tặng hoa, tặng qùa Valentine chỉ là h́nh thức phù phiếm, làm lợi cho giới kinh doanh.
Năm nay kinh tế khó khăn, thất nghiệp lan tràn, càng giản tiện, tiết kiệm càng tốt, ở California có ông bị thất nghiệp đă giết chết vợ con và tự tử theo.
T́nh yêu đă cũ, hâm đi hâm lại như nồi nước phở cũng chẳng làm ngon thêm tí nào.
– C̣n hơn là không hâm sẽ bị… thiu, sẽ tệ hại hơn nữa.
Anh vừa nói vừa thở v́ vẫn c̣n đau mỗi khi tôi mạnh tay:
– Anh có muốn thế này đâu. Thật dại khờ khi người ta lấy nhau bất kể tuổi tác. Mà tại sao ngày ấy em cứ xông vào đời anh, đ̣i lấy anh trước khi anh ngỏ lời cưới em?
– Đấy là lăng mạn một cách bốc đồng. Tại cuốn truyện “T́nh Nghĩa Vợ Chồng” của Leon Tolstoi do Bảo Sơn dịch, cô Mai tuổi mới lớn đă yêu chú Sách, người đàn ông hơn cô rất nhiều tuổi và là bạn của cha cô, và chú Sách th́ tử tế bao dung tuyệt vời làm ảnh hưởng đến em.
Lại thêm bản nhạc nào đó của ông Y Vân với những câu “Năm anh 20 em mới sinh ra đời, năm anh 40 em mới vừa 20…” thật sống động và lăng mạn.
Cả hai thứ cộng lại làm hồi đó em chỉ mơ lấy một anh chồng già, đến nỗi mấy thằng cùng trang lứa tán em, em coi chúng như hàng ranh con không hề đếm xỉa đến.
– C̣n anh háo thắng một cách bốc đồng! V́ anh không măi măi là thằng đàn ông 40 sung sức để yêu em, để mỗi lần em giận dỗi anh làm huề bế xốc em lên và ôm gọn trong ṿng tay ḿnh, ngược lại bây giờ một cú vung tay vùng vằng hờn dỗi của em cũng làm anh loạng quạng suưt ngă.
Thà anh lấy một người vợ ngang vai phải lứa, cả hai cùng già, cùng nay ốm mai đau, cuộc sống thoải mái biết bao! Bà ấy cạo gió cho anh, anh cạo gió cho bà ấy, chẳng có ǵ để phàn nàn cả.
– Nhưng sao anh già nhanh thế? người ta 70 c̣n cưới vợ, mà anh th́ mới 60 đă ốm yếu ho hen thế này?
– Th́ sức khỏe mỗi người mỗi khác. Mẹ anh kể ngày c̣n bé anh đau ốm quặt quẹo, vừa chữa bệnh bằng Tây y lẫn Đông y vừa cúng bái chùa chiền tứ phương anh mới lớn nổi.
Tôi lên giọng kể lể:
– Tuy nhỏ tuổi hơn anh mà đôi lúc em như bà chị hai của anh, hay như một người mẹ chăm sóc đứa con thơ ấy.
– Phải nói rơ ra là như một bà chị hắc ám hay người mẹ… ghẻ em nhé, v́ em hay gắt gỏng, mắng mỏ và hà hiếp anh lắm đấy.
– V́ anh lẩm cẩm quá ai mà chịu nổi? Lúc nào cũng than đau ḿnh nhức mẩy và đ̣i cạo gió. Thôi xong rồi, anh nằm nghỉ đi cho khỏe để em đi nấu cơm.
Tôi kê gối, đắp chăn cho anh nằm êm ấm xong th́ có tiếng chuông cửa reo. Người ta đến giao phát một b́nh hoa tươi làm tôi ngỡ ngàng cứ tưởng có sự lầm lẫn ǵ chăng?
Nhưng đúng địa chỉ nhà này và tên người nhận là… con gái tôi, chứ không phải tôi. Con gái đă 19 tuổi rồi, vậy mà dưới mắt tôi nó vẫn chỉ là một đứa trẻ con. Th́ ra đă có anh chàng nào để ư đến nó rồi.
Tôi thận trọng mang b́nh hoa để lên bàn và ngắm nghía, b́nh hoa bằng thủy tinh trong suốt, thắt nơ bằng sợi dây màu hồng, trong cắm đầy hoa Hồng, điểm tô bằng những cánh hoa cúc trắng nhỏ lấm tấm với những cành lá dương xỉ xanh tươi..
Ḷng tôi bỗng rộn ràng ấm áp, sống lại những phút giây xa xưa.
Chồng tôi cũng ṭ ṃ từ trong pḥng bước ra:
– Hoa của ai đấy em?
Tôi ra khỏi giấc mơ:
– C̣n ai vào đâu nữa, ngoài con gái ḿnh? Không lẽ ai đó tặng hoa cho em, một mụ đàn bà 40 có chồng lù lù bên cạnh?
– Nhưng sao mặt em bâng khuâng thế kia?
– Em chạnh ḷng nhớ thuở mới yêu anh, nhưng phút giây ngắn ngủi ấy qua rồi.
Thực tế, em đang bực ḿnh đây, con gái ḿnh không thể quan hệ t́nh cảm yêu đương làm ảnh hưởng đến việc học hành của nó trong lúc này.
Chồng tôi bênh con gái:
– Em chỉ hơn nó 1 tuổi mà ngày xưa đă yêu anh thế nào? Lăng mạn đến thế nào?
Em đă nói rằng nếu không lấy được anh th́ tất cả đàn ông trên cơi đời này đều vô duyên, đều là những tượng đá không linh hồn.
– Th́ đă nói ngày ấy em bốc đồng mà, nên phải rút kinh nghiệm cho con ḿnh.
– Trái lại, em không bốc đồng mà c̣n tỉnh táo và thông minh để chép những bài thơ t́nh rất hay trên báo tặng cho anh. Em đă từng bỏ học để đi chơi với anh. C̣n con ḿnh vẫn đi học nghiêm chỉnh và tử tế hơn em nhiều.
Tôi vùng vằng:
– Anh đánh gía t́nh yêu của em xuống cấp như thời buổi kinh tế khó khăn mọi thứ đều hạ giá hả?
Con gái chúng tôi về đến, chấm dứt sự căi cọ thường ngày như cơm bữa của cha mẹ:
– B́nh hoa này là quà tặng Valentine của con, một người bạn trai yêu con và con cũng yêu anh ấy. Chiều nay chúng con có hẹn.
Tôi lo xa:
– Chúng con yêu nhau th́ được, nhưng chớ có đ̣i cưới nhau sớm nhé? Phải lo học hành thành tài đă.
– Chuyện cưới nhau c̣n lâu mẹ ạ, phải t́m hiểu tính t́nh nhau nữa chứ. Ngày xưa bố mẹ có t́m hiểu nhau trước khi cưới không?
– Không! Chồng tôi đáp.
Tôi khẳng định thêm:
– Mẹ cũng không! Trăm lần không, ngàn lần không!
– Hèn ǵ bố mẹ xung khắc nhau, hay căi cọ quá, vậy mà bố mẹ nói lấy nhau v́ t́nh yêu.
– Đúng là v́ t́nh yêu con ạ, một t́nh yêu chớp nhoáng như một tia sấm sét lóe lên ngắn ngủi trong một đêm mưa gió u mê.
Con tôi an ủi:
– Nhưng t́nh yêu nào chẳng phai nhạt theo thời gian, lâu hay mau mà thôi, có lẽ chúng ta phải biết chấp nhận điều đó.
Chuyện t́nh Romeo và Juliet cũng thế, cả hai đều chết sớm, nếu lấy nhau th́ chắc ǵ có thiên t́nh sử cho chúng ta đọc.
Con gái chúng tôi ở lứa tuổi đôi mươi là h́nh ảnh tôi ngày xưa, nhưng suy luận chín chắn hơn tôi nhiều.
Tôi nói với chồng trước khi lăn vào bếp để nấu nướng:
– Anh nằm yên đừng kêu réo ǵ em để em yên trí làm món thịt ḅ steak nhé. Thay v́ ḿnh đi nhà hàng như người ta trong ngày Lễ T́nh Yêu th́ ăn tại nhà vậy.
Chồng tôi kêu lên:
– Thôi, thôi, anh mệt lắm, sức đâu mà nuốt món ḅ steak của em, chắc sẽ dai như đỉa đói hay dai dẳng như những lần em căi nhau với anh và không chịu ngừng nghỉ.
– Anh đừng bi quan hóa vấn đề sẽ làm anh nhanh suy sụp và già thêm đấy. Em sẽ nấu theo sách vở, sẽ ngon lành…
– Hai mươi năm qua không lẽ hôm nay em sẽ giỏi nấu nướng bất ngờ?
– Cứ coi như thế đi, cũng phải cho em cơ hội chứ. Hai chúng ḿnh sẽ ăn bữa chiều nay với món ḅ steak và uống chút rượu cho ấm ḷng và ấm t́nh anh nhé.
Anh vẫn cương quyết chối từ:
– Thú thật anh chỉ thèm… một tô cháo trắng nóng hổi ăn với thịt chà bông, có lẽ sẽ nhẹ nhàng và khỏe người hơn, và cũng dễ nấu cho em hơn là món ḅ steak.
Tôi thất vọng thở dài:
– Muốn ăn với anh một bữa chiều ấm cúng cũng không được, con gái th́ hẹn ḥ đi ăn ngoài, chỉ c̣n hai vợ chồng mà hai khung trời khác biệt, chẳng lẽ anh ngồi húp cháo mà em ăn steak th́ vui với ai?
– Th́ em cùng ăn cháo với anh cho vui, nhân thể diệt luôn.
Tôi chán nản dẹp bỏ bịch thịt ḅ trở vào ngăn tủ lạnh. Vừa lúc đó con gái tôi đă trang điểm xong đi ra ngoài, con tôi thật đẹp với đôi mắt long lanh, nụ cười rạng rỡ và mái tóc mượt mà đong đưa.
– Mẹ ơi, con đi đây … Chúc bố mẹ ở nhà b́nh thường, đừng căi nhau nữa nhé.
Ngày Lễ T́nh Yêu, mùa của những t́nh yêu đă cũ, đă phai nhạt, trong đó có vợ chồng tôi.
Nhưng vẫn là mùa t́nh yêu bắt đầu, mới tinh khôi cho bao nhiêu người khác, ở mọi lứa tuổi, đến với nhau bằng nhịp đập của con tim, trong đó có con gái tôi.
Tôi thẫn thờ nh́n con gái đi ra cửa, chợt tôi vội gọi lại, hoảng hốt lo âu:
– Con ơi, con sẽ đi hẹn với người yêu của con, mối t́nh đầu của con, phải không?
– Vâng, con đă vừa nói với mẹ rồi, chúng con sẽ hoàn toàn trong sáng và nghiêm chỉnh.
– Mẹ biết điều ấy rồi, vấn đề mẹ chưa biết và muốn hỏi con bây giờ là người yêu của con bao nhiêu tuổi?? Bao nhiêu tuổi? Bao nhiêu tuổi??
– Sao mẹ hỏi dồn dập và kinh hoàng thế? Anh ấy hơn con 3 tuổi.
Tôi thở phào nhẹ nhỏm:
– May quá, mẹ chỉ sợ con cũng lăng mạn như mẹ ngày xưa mà yêu và lấy chồng già th́ khổ vào thân.
Thôi con đi chơi vui vẻ nhé, c̣n mẹ đi nấu nồi cháo trắng và ăn với bố con cho hết buổi chiều nay.
Nguyễn Thị Thanh Dương
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1601348&d=1592401457
wonderful
06-18-2020, 01:31
Nhớ lại Saigon Xưa.
Ở Thủ Đô Sài G̣n chúng ta trước 1975, truyện ngắn, truyện dài thường có thể đọc trên báo hàng ngày (nhật tŕnh) hay đến tiệm sách dù đọc chùa, đi mướn hay mua về, phần đông là những chuyện dài t́nh cảm, lâm ly bi đát của các bà Tùng Long, Lan Phương...
Vài nhà văn mà đương sự c̣n nhớ là Duyên Anh, Nhă Ca, Nguyễn Thị Hoàng, Nguyễn Thụy Long, Hồ Trường An, B́nh Nguyên Lộc, Chu Tử, Hoàng Hải Thủy...
Vài tác giả chuyên sáng tác chuyện miền Tây như An Khê, Lê Xuyên qua các tác phẩm Gừng Cay Muối Mặn, Loan Máu Biển Hồ, Vợ Thày Hương..
Giới trẻ thời đó rất thích đọc chuyện t́nh yêu của Dung Saigon và Vơ Hà Anh. Đối với các em thiếu nhi th́ ngoài loạt truyện khá nhảm nhí từ các truyện của Tàu, của Hồng Kông như truyện Chú Thọng... c̣n có nhiều truyện Tuổi Hoa.
Có thể nói ngày nay lớo độc giả miền Nam chúng ta yêu thích tủ sách này, nay đă bước sang tuổi 50, 60 và 70 nhưng vẫn c̣n nhớ những cái tựa gợi cảm, mang đầy âm hưởng gây háo hức.
Đó là Mật lệnh U đỏ, Chiếc lá thuộc bài, Khúc Nam Ai, Thiên Hương, Lữ quán giết người... và tên những tác giả Hoàng Đăng Cấp, Minh Quân, Bích Thủy, Kim Hài, Thùy An, Nguyễn Thái Hải... Khi t́nh cờ thấy lại được một cuốn sách cũ của tủ sách này, tất cả kỷ niệm đẹp đẽ như ùa về, cái thuở trong sáng đầy mơ ước hướng thiện.
Nhà xuất bản Tuổi Hoa với tủ sách Tuổi Hoa, chủ biên là ông Nguyễn Trường Sơn khai sinh, nuôi dưỡng và phát triển tủ sách này. Bước ban đầu, tủ sách này in vài quyển, “h́nh thức cố cho sạch sẽ, nội dung là để giải trí lành mạnh, các em tuổi 14 đến 16” (trả lời phỏng vấn của báo Bách Khoa).
Lúc đầu là sách của nhà văn Nguyễn Trường Sơn, cuốn Con tàu bí mật và sách của vài người bạn thân. Sau khi in được tám quyển đầu, tủ sách nhận được nhiều thư của các bậc phụ huynh khích lệ và được các độc giả nhỏ tuổi rất thích. Đến năm 1962, bán nguyệt san Tuổi Hoa được phép phát hành và sau đó Tủ sách Tuổi Hoa ra đời, tuy nhiên, lúc đầu tủ sách chỉ đủ sức cho ra rải rác một số quyển.
Theo nhà văn Nguyễn Trường Sơn trả lời trên báo Bách Khoa, đến năm 1966 - 1967, được sự hỗ trợ và khuyến khích của nhà văn Minh Quân, tủ sách ra sách đều đặn hơn, trung b́nh mỗi tháng một cuốn. Lúc đầu, mỗi cuốn in 3.000 bản bán không hết, sau in tới 5.000 bản/cuốn và bán ngon lành. Giá bán từ 30 đồng, cao nhất là 60 đồng. Nhiều người lấy làm lạ v́ số trang nhiều, in đẹp, b́a offsette tươi rói mà sao bán giá rẻ vậy. Tuy vậy, người hưởng lợi nhiều nhất là nhà phát hành hưởng chiết khấu tới 45%, không khác chi hiện nay.
Sách Tuổi Hoa chia làm ba loại: Hoa Đỏ, Hoa Xanh và Hoa Tím. Hoa Đỏ là loại sách trinh thám, phiêu lưu, mạo hiểm. Hoa Xanh thuộc loại t́nh cảm nhẹ nhàng. Hoa Tím đă xuất hiện t́nh cảm giữa nam nữ một cách trong sáng dành cho tuổi từ 16 đến 18. Biểu trưng của tủ sách là bông hoa tám cánh do họa sĩ Vi Vi vẽ.
Nhà văn Nguyễn Trường Sơn tốt nghiệp Trường Mỹ thuật Đông Dương, nên rất chú ư đến tính mỹ thuật của các ấn bản. Với “bút lực” của họa sĩ Vi Vi ngày càng phát triển, b́a các cuốn sách Tuổi Hoa ngày càng đẹp rực rỡ. Về nội dung, có sự hỗ trợ rất lớn của nhà văn Minh Quân từ việc quan trọng nhất là khai thác bản thảo, như giới thiệu nhà văn Nguyễn Hiến Lê viết cho tủ sách này (cuốn Bí mật dầu lửa) và mời một nhà phê b́nh kiếm hiệp viết truyện kiếm hiệp để “đả” loại kiếm hiệp hoang đường đang hoành hành lúc đó.
Lúc đầu, Tủ sách Tuổi Hoa có một số cuốn được viết theo dạng “phóng tác”, tức là dựa vào một cuốn tiểu thuyết nước ngoài và Việt hóa từ nhân vật cho đến bối cảnh trong truyện (Phải chăng đó là cách thức để h́nh thành những bản thảo khi đội ngũ viết cho tủ sách ban đầu hầu như không phải là nhà văn chuyên nghiệp?).
Ví dụ như truyện Thiên Hương phỏng theo truyện Tombée du Ciel của Henry Winterfell, truyện Pho tượng rồng vàng phóng tác theo một truyện trinh thám của nước ngoài.
Xin hết.
Thằng con trai 2020.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1601584&d=1592443785
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1601585&d=1592443793
cha12 ba
06-18-2020, 03:03
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1598816&stc=1&thumb=1&d=1592023856
Chương 07
Cát Tường bước lên thềm nhà nguyện, đứng ở đó một tí. Trời nắng gắt. Buổi trưa êm ả như muốn bảo mọi vật ngủ đi. Nắng giữa trưa đứng bóng. Cát Tường bâng khuâng nh́n cái bóng nhỏ xíu của ḿnh in trên nền gạch đă loang lở. Không một ý nghĩ nào được bắt đầu. Mà chỉ thấy trong trí một sự trống rỗng – một sự trống rỗng lạ kỳ.
Cát Tường ngồi xuống đó. Tự nhiên nh́n xuống tay, nh́n xuống chân. Bàn tay làm việc với vườn rẫy qua nhiều tháng nhiều năm, dù chưa khô cứng nhưng có nhiều vết buồn bă. Bàn chân chưa quen bước lên xe, đă quên đường đến trường, trông tội nghiệp làm sao! Và áo quần màu nâu, màu đen, màu xám! Ta chưa có vải hoa. Các bé chưa có vải hoa… Ở đây sáng sớm thấy mặt trời lên từ nóc nhà nguyện, chiều thấy bóng tối tràn đến từ rừng xa. Chưa có ǵ khuấy động, và cũng chẳng có ǵ để làm náo nhiệt hơn.
Tự nhiên ký ức bùng dậy. Mới đầu, như một tiếng thở dài của người vừa bừng tỉnh giấc ngủ. Rồi cuồn cuộn dâng lên, nức nở như tiếng than van. Chiều nào đó trên sân nhà vắng bóng, ta khóc như chưa hề được khóc. Sáng nào đó trong sân viện cô nhi đông đảo những khuôn mặt nhỏ bé tội nghiệp, ta mở miệng cười như cười nụ đầu tiên. Cười v́ xung quanh ḿnh là nai, là chim, mà ḿnh th́ lớn quá! Tất cả gọi ḿnh bằng chị. Chị cả! Chị dạy chúng em hát đi! Anh Khánh chẳng biết hát ǵ hết trơn, có mỗi bài “Em có nuôi một con chó” hát hoài. Mà Cha đâu có nuôi chó. Chúng em ăn cơm c̣n chưa đủ nữa là! Ha ha, hi hi… Nai với chim cười đùa thật tẻ nhạt, cười đùa như cho quên thân phận. Không được, các em! Đứng thành ṿng tṛn xung quanh chị đi! Nắm tay nhau, như chim giăng cánh che hết trời. Chị dạy cho mà hát. Không hát bài con chó, con mèo nữa. Nhạc đó không dành cho chúng ta. Lời hát không chép trên giấy. Bài hát chưa có nốt nhạc. Chị nghĩ bằng trí tưởng tượng. Chị viết từ con tim. Nào hát nhé! “Em thương cha em lắm, người cha tóc trắng. Cha em như ánh nắng chiếu ấm đời em. Cha mặc áo màu đen, nhưng tim cha sáng như ánh đèn…”. Mấy chục cái miệng mở ra, mà lời hát như bắt đầu từ trong phổi, trong tim. Cha Đạo đứng trên thềm, bước xuống, vuốt tóc Cát Tường. Đôi mắt Cha xúc động. Con giỏi lắm! Con hiền ngoan lắm! Con có muốn ở lại đây không? Cha chưa bao giờ nhận trẻ lớn như con, v́ Cha sợ không đủ phương tiện dạy dỗ. Nhưng con là trường hợp đặc biệt. Con sẽ giúp Cha chăn dắt đàn trẻ này nhé! Con tên ǵ? Dạ, Cát Tường. Con ở lại đây nhé! Không trả lời được, nước mắt ứa ra. Ta xấu hổ với đàn bé, mà cũng thương cho chính ta nữa. Mấy mươi đôi mắt khờ dại nh́n ta. Chị ở đây đi! Dạy cho em học, dạy cho em hát, nhé chị!...
Cha Đạo đứng trên thềm, bước xuống. Nhưng Cha không vuốt tóc Cát Tường như năm xưa. Cha ngạc nhiên khi thấy đứa con cả của Cha ngồi một ḿnh, để nắng chiếu đầy tóc, đầy lưng.
- Ḱa, Cát Tường! Con qua t́m Cha à?
Cát Tường giật ḿnh quay lại, rồi đứng dậy, nói:
- Thưa Cha, không… Nhưng…
- Không, sao con ngồi đây?
Cát Tường ấp úng:
- Nhưng…, thưa Cha, anh Trúc…
- Có chuyện ǵ vậy con?
- Dạ… sáng nay anh Trúc bảo là anh ấy muốn ra đường lớn một ḿnh.
- Để làm ǵ?
- Thưa Cha, anh ấy muốn ra đón xe để lên tỉnh tŕnh diện v́ quá mười lăm ngày th́ đơn vị sẽ thông báo là anh ấy mất tích. Như thế ở Sài G̣n gia đ́nh anh ấy sẽ lo lắng, anh ấy không muốn thế.
Đôi mày trắng của Cha Đạo nhíu lại. Cha nói:
- Ồ! Nhưng Cha ngại quá! Đường sá h́nh như bị chận ở khúc nào đó, th́ làm ǵ có xe cho Trúc đi. Con thấy không, cả ông Năm cũng chưa về nữa mà!
- Con có nói với anh Trúc như vậy, nhưng anh ấy không yên, cứ lo lắng hoài.
- Vả lại, Trúc đă lưu lạc đến đây, cha con ta đă săn sóc cho Trúc lành lặn, bây giờ để anh ta đi một ḿnh sao đành? Mà chúng ta th́ đâu có ai rời khỏi làng được. Con cứ nói với Trúc là hăy đợi vài hôm nữa, ông Năm thế nào cũng về. Cha sẽ nhờ ông Năm đưa Trúc ra tỉnh ngay.
- Dạ.
- Đêm nào Cha cũng nghe tiếng súng, ở xa xa đâu đó. Cha đoán là phía cầu. Chắc v́ thế mà cầu bị chận, ông Năm về không được.
Cát Tường nhè nhẹ thở dài. Sự lo sợ đă bắt đầu từ hôm có hai người đàn ông lạ vào nhà nguyện, từ hôm có tiếng súng vang vọng giữa đêm. Nếu v́ có giao tranh trên đường đi , hoặc v́ sập cầu, hoặc v́ một lý do nào khác mà ông Năm không về được, th́ chỉ một tuần nữa thôi, Cha Đạo và các con của Cha sẽ phải nhịn cơm. Gạo đă sắp hết. Không những chỉ một vấn đề đó, mà c̣n nhiều chuyện nữa. Thuốc men cũng thiếu thốn. Hôm nào đưa Trúc về làng, Cát Tường đă phải hy sinh miếng vải mịn định may khăn tay để thay bông g̣n rửa vết thương cho Trúc. Các bé nhỏ lại đang chờ có vải hoa để may áo đẹp. Cát Tường cũng chờ có thêm nhiều sách truyện để kể cho các bé nghe. Quá nhiều việc chờ ông Năm về giải quyết, kể cả việc đưa Trúc ra tỉnh để chờ về đơn vị nữa. Nhưng lại cũng điều ấy làm Cát Tường thấy nao nao, bồi hồi kỳ lạ. Mai mốt ông Năm về, chở anh Trúc đi xa, đi luôn. Làm sao biết có ngày gặp lại? V́ mây bao giờ cũng ở trên trời, nếu có rơi xuống th́ đă là mưa lũ. Mà anh Trúc là mây. Cát Tường nghĩ quanh quẩn như thế rồi lấy làm buồn bă lắm, nên dù lo lắng sao ông Năm chưa về nhưng cứ như là mong ông Năm khoan về. Cầu hăy bị chận thêm vài ngày. Đường hăy bị kẹt thêm vài ngày.Để anh ấy c̣n trú ngụ ở đây, sáng xuống rẫy cùng đào khoai, trồng củ ḿ; trưa thăm luống cải đă che xanh cả khoảng đất; chiều thơ thẩn trước nhà nguyện hay vào đó tĩnh tâm trước mặt Chúa; tối sang pḥng học cùng Cát Tường dạy cho các bé. Ở đâu có dấu chân của Trúc, ở đó Cát Tường thấy có sự vui tươi. Cái bóng dáng của Trúc là biểu hiệu cho sự an ổn , vững mạnh. Tại sao người đến, rồi chờ ngày ra đi? Sao người không là mưa mà lại làm mây? Người có biết, ngoài những lúc cùng sinh hoạt vui vẻ, c̣n lại là những giờ phút dành cho Cát Tường nghĩ ngợi, khắc khoải? Một thứ lo âu nào thật mơ hồ. Một thứ buồn bă nào vồ chụp lấy Cát Tường, mỗi đêm, khiến đôi mắt Cát Tường mỗi sáng soi gương thấy có vết thâm quầng.
- Cát Tường, con có điều ǵ buồn chăng?
Cha Đạo hỏi làm Cát Tường ngỡ ngàng, vội nói để Cha đừng nghi ngờ:
- Thưa Cha không. Con chỉ qua đây … muốn để thưa với Cha việc đó.
- Cha thấy con có vẻ khác lạ. Có việc ǵ làm con khó nghĩ không?
- Dạ không thưa Cha. Con vẫn như thường.
Nhưng Cha Đạo vẫn áy náy:
- Nếu con có mệt mỏi, con hăy nghỉ ngơi đi, giao cho Khánh làm bớt. Cha thấy lúc này con làm việc nhiều lắm đó!
- Thưa Cha, con đâu có làm ǵ nhiều.
Cha Đạo cười:
- Mọi khi con chỉ lo việc ở nhà, bây giờ Cha thấy con c̣n lo dưới rẫy. Bọn con trai khỏe, chứ con là con gái, đừng ra dang nắng nhiều.
Cát Tường cảm động, muốn nói ǵ với Cha Đạo, nhưng thôi. Cũng phải công nhận là ḿnh có xuống rẫy hơi nhiều. Nhưng tại v́… à, tại v́ có Trúc. Có đôi guốc của Trúc dẫm trên đá, có tiếng cuốc của Trúc đào vỡ đất, có tiếng cười của Trúc vang động giữa trời xanh, là như có sự sống linh hoạt và bền bỉ. Như thế ai mà không náo nức, ai mà đứng yên được ở trên đỉnh đồi?
Cát Tường nói như để Cha Đạo yên ḷng:
- Dạ, con sẽ bớt làm việc lại, thưa Cha.
- Công việc mà Cha muốn con đừng xao lăng là dạy các em con học. C̣n những công việc khác, con hăy để Khánh lo.
- Dạ.
- Ít nhất, Cha muốn các em con sẽ học bằng với sức học của con ngày trước. Tới chừng đó, Cha sẽ gửi chúng đi học thêm ở các Cha trên tỉnh. Con cũng vậy. Bây giờ thời cuộc chưa yên, ḿnh chấp nhận thế này. Sau này, có điều kiện, con cũng phải tiến lên – Cha Đạo thở dài – Nhưng có lẽ việc ấy hăy c̣n xa. Hiện giờ Cha vẫn thấy sống gần thiên nhiên, các con phát triển nhiều hơn khi sống chật chội ở thành phố. Sao? Đến nay bé Nhu Ḿ đă làm được toán nhân chưa?
- Thưa Cha, Nhu Ḿ học giỏi lắm ạ. Nhờ có anh Trúc thúc đẩy, bé đă làm được cả bốn phép toán. Các em khác cũng học chăm lắm. Chỉ trừ Hậu…
- Hậu làm sao?
- Thưa Cha, Hậu chỉ thích chơi những tṛ chơi ngoài trời, nó có tính tháo vát nên thích hoạt động tay chân, ít chịu học. Đến nay Hậu vẫn chưa đánh vần trôi chảy.
- Vậy sao? Để Cha rầy nó.
- Con nghĩ chắc không phải bé Hậu tối dạ, mà v́ nó thích những việc linh động hơn.
Cha Đạo có vẻ suy nghĩ:
- Như vậy, sau này Cha sẽ cho nó học nghề. Chắc thằng bé đă thích vậy… Nhưng con cũng rán dạy cho nó đọc, viết cho được nhé!
- Dạ.
- Thôi, con trở về nhà đi. Đứng ở đây nắng quá. Chiều Cha sẽ qua gặp Trúc. Giờ này Trúc đang làm ǵ bên đó?
- Thưa Cha, chắc anh ấy nghỉ.
- Thế à? Thôi con về đi.
- Vâng, thưa Cha con về.
Ở trên trời, có một vầng mây xám mỏng bỗng dưng che ánh nắng. Lúc Cát Tường quay lưng đi, Cha Đạo chợt nhận thấy một điều ǵ không được vui lắm. Cha định gọi Cát Tường lại, nhưng thôi. Cha tự nghĩ có lẽ cuộc sống b́nh lặng quá đôi lúc cũng làm con người mất vẻ vui nhộn. Cha đứng trên thềm, nh́n theo cái bóng của Cát Tường xa dần về phía dăy nhà bên kia vườn rau. Ở đó gần, nhưng thấy có vẻ ngăn cách quá! Chợt Cha đưa bàn tay lên, tính nhẩm. Rồi đôi mày cau lại, Cha lẩm bẩm:
- Ủa, sáu năm rồi sao?...
**
Trưa yên vắng làm bước chân Cát Tường chậm lại. Đến trước cửa pḥng thuốc – nơi mà hơn một tuần nay dành làm pḥng của Trúc – Cát Tường nhẹ đặt tay lên chốt cửa. Chắc Trúc đang thức? Cát Tường gọi khẽ:
- Anh Trúc!
Chưa nghe tiếng trả lời, nhưng cánh cửa đă tự động mở ra v́ bên trong không cài móc lại. Căn pḥng vắng lặng. Cát Tường ngạc nhiên quá, chạy qua pḥng học. Chỉ có bé Nhu Ḿ đang ngồi vẽ. Cát Tường t́m khắp nơi, vẫn không thấy Trúc đâu. Các bé th́ đang ngủ trưa. Khắp sân trước vườn sau, chẳng hề thấy bóng Trúc. Trúc ở đâu? Cát Tường giật ḿnh khi t́m được câu trả lời. Trúc đă ra đường lớn một ḿnh? Trúc đă đi lúc trời trưa vắng vẻ để đừng ai hay biết? Trúc chờ một chiếc xe lam chạy ngang, Trúc vẫy, và xe đưa Trúc về thành phố? Trúc bỏ mọi người nơi đây. Không có ǵ để tiếc rẻ, để lưu luyến cả, phải không? Cát Tường ngồi xuống bậc thềm đă trở thành của riêng Trúc, ôm mặt khóc. Ô hay! Ta khóc được dễ dàng như thế này ư? V́ sao vậy? V́ thương người quá? V́ bóng dáng người làm không gian rạng rỡ, v́ tiếng nói của người làm tỏa ngát niềm vui, v́ dấu chân của người làm cảm t́nh in đậm…
- Cát Tường!
Ai gọi? Đúng rồi, tiếng của người chào ta ngày đầu tiên đến đây bằng chiếc xe chở củi. Tôi là Trúc – Thưa anh Trúc!... C̣n cô? Em tên Cát Tường – Cô Cát Tường!... Chỉ có thế, nhưng là lời chào nhau rất đậm đà.
- Cát Tường!
Đúng rồi! Tiếng của người lo âu, sợ nơi đây từ chối sự có mặt của người. Cô Cát Tường! Dạ? Cha cô sẽ cho tôi ở lại đây? Vâng, anh sẽ ở đây đến khi lành hẳn. Cả cô cũng bằng ḷng chứ? Không những em, mà cả làng sẽ rất vui… Cô làm tôi cảm động quá!..
- Cát Tường! Sao Cát Tường khóc?
Đúng rồi, giọng của Trúc thật mà! Cát Tường bàng hoàng ngước lên. Trúc đứng trước mặt, rơ ràng như vậy. Đâu phải lời chào hỏi, đâu phải lời lo âu. Mà thật đó, Trúc c̣n ở đây, Trúc hỏi sao Cát Tường khóc. Tự nhiên điều ǵ làm Cát Tường ngượng ngùng quá! Anh có thấy rơ những ý nghĩ của ḿnh không?
- Anh Trúc… vẫn c̣n ở đây hở?
Trúc ngơ ngác:
- Chứ tôi đă đi đâu! Tôi ra lối đường ṃn…
- Anh ra đó… để đón xe về hở?
Trúc cuời:
- Không, tôi theo đường Khánh chỉ, để xem cho biết.
Cát Tường tấm tức:
- Anh nói gạt.
- Thật mà! Ủa, nhưng sao Cát Tường khóc? Có ai làm Cát Tường buồn không?
- Dạ…
- Tôi nghĩ, ngoài tôi ra, không ai làm buồn ḷng Cát Tường được hết.
- Không, đâu có…
- Tôi là người làm phiền Cát Tường nhiều nhất. Mà lúc năy tôi lại đi vắng. Vậy th́ ai?
Cát Tường xấu hổ đáp:
- Không ai hết. Tại v́… tại v́ buồn quá!
Trúc cười lớn:
- Lần đầu tiên nghe Cát Tường nói buồn. Nhưng nè, Cát Tường, nghe tôi nói chuyện này, hết buồn ngay.
Cát Tường lau nước mắt, chờ đợi. Trúc vui vẻ ngồi xuống, cầm một nhánh cây khô vẽ lên đất, nói:
- Này nhé Cát Tường, trưa nay ngủ không được tôi ra đường ṃn, đi lần lần tới đường lớn. Nhưng tôi không đón xe đâu. Vả lại, chẳng có một bóng xe nào chạy qua cả. Tôi trở lại, và phát bớt cây cỏ hai bên đường để lối đi sáng sủa hơn. Con đường vào làng thật ra đâu phải là đường ṃn.
- Dạ, nhưng tại v́ cây cỏ mọc lấn ra đó anh. Xe ông Năm vẫn ra vào được mà!
- Làm rộng con đường ra rồi, tôi nghĩ ra một điều, là làng ta chưa có cổng.
- Hồi trước có, nhưng mưa gió làm mục găy, Cha bỏ đi đó anh!
- Bây giờ tôi muốn dựng một cái cổng ở chỗ cũ. Hai bên đă có hai cây to. Ḿnh chỉ việc hè nhau lấy gỗ và tre đóng thành cánh cổng gắn vào đó.
- Có sẵn đinh, dây thép ở nhà bếp…
- Chưa hết, có một cái chuông, tôi vừa mới t́m được sau chỗ chất củi.
Cát Tường reo lên:
- Cái chuông gọi ăn cơm của chúng em, lạc mất đă lâu.
- Đúng rồi. Tôi sẽ nối một sợi dây vào chuông, rồi cột nơi cánh cổng. Tiếng chuông vẫn c̣n ḍn dă lắm. Có ai mở cổng, ta ở trong này sẽ nghe chuông “leng keng, leng keng”.
Cát Tường thích thú cười:
- Hay quá! Có cái chuông đó, người lạ có đến, ḿnh sẽ biết trước mà tránh.
- Như hai cái ông hôm nọ?
- Dạ.
Cả hai không hẹn mà cùng im lặng. Rồi chợt Trúc đưa một ngón trỏ lên trước mặt, cười hóm hỉnh:
- Thấy chưa? Tôi đă bảo nghe chuyện làm cổng với lại làm dây chuông là Cát Tường sẽ vui ngay.
Cát Tường bẽn lẽn:
- Sao anh biết?
- Th́ tại v́ Cát Tường là chị cả. Chị cả của một cái làng th́ luôn luôn muốn cho các em ḿnh được yên ổn.
- Anh Trúc nói sai rồi!
Cát Tường cúi xuống, xấu hổ. Nếu mà Trúc biết được rằng chỉ cần sự có mặt của Trúc thôi, Cát Tường sẽ vui lại ngay. Nhưng xấu quá, thẹn quá! Cát Tường muốn trốn ánh mắt của Trúc, cái ánh mắt lạ lùng quá, thu hút quá!
Trúc hỏi:
- Tôi nói sai chỗ nào?
- Em là chị cả của các bé, chứ đâu phải là chị cả của…
Trúc bật cười:
- …của tôi, phải không?
- Dạ.
Rồi lại im lặng. Nhưng Cát Tường muốn nói với Trúc rằng: trước khi anh hiện diện nơi đây, Cát Tường thấy ḿnh là chị cả thật; rồi sau ngày đón nhận người làm người khách bất ngờ, Cát Tường đă dần dần cảm thấy ḿnh nhỏ nhoi, bé mọn, và cần một sự che chở yêu thương nào đó… Không biết!!!
Chương 08
Biết rồi! Cát Tường đă biết rồi! Biết là ḿnh bé mọn, nhỏ nhoi. Biết ḿnh là một đứa con gái chưa một lần sống với t́nh cảm mới. Nên cần che chở. Nên cần yêu thương. Nhưng không phải sự che chở của Chúa, không phải sự yêu thương của Cha. Mà của anh Trúc. Phải là anh không? Sự gặp gỡ kỳ lạ và huyền diệu. Một bông hoa hồng nở trong khúc đời xanh ngát. Cát Tường đă biết rồi! Cát Tường cần có anh như một an ủi tuyệt vời. Biết như thế, sao không vui mà lại buồn? Sao không cười mà lại khóc?
Trưa hôm nay chỉ một ḿnh trong pḥng học, trước chiếc gương nhỏ, Cát Tường khóc như thể bây giờ mới là lần đầu được khóc. Khóc v́ thấy tóc, thấy mắt, thấy gương mặt của chính ḿnh. Cát Tường ơi, sao mi lại như thế? Nếu mi c̣n cha, c̣n mẹ, c̣n cắp sách đến trường, biết đâu chừng đă được bạn bè gọi là “cô bé áo xanh, áo hồng, hay áo trắng”… Sao Cát Tường lại ở đây? Một diễm phúc hay một đọa đày?
Ḱa, tóc đó cũng mượt lắm, đen lắm! Mắt đó cũng sáng lắm, to lắm! Da kia cũng trắng lắm! Môi kia cũng hồng lắm! Cát Tường, mi là con gái hay là nữ tu? Mi có cần yêu thương, che chở? Hay mi muốn làm chim đại bàng giăng cánh bảo vệ lũ chim non? Điều ǵ trái ngược quá! Điều mà trước kia ḿnh không bao giờ nghĩ tới, bây giờ lại đâm xoáy vào tim. Tại sao lại có anh, hở Trúc? Anh hiện diện như Gulliver lạc vào nước tí hon. Ở đây chúng em không giam cầm anh, không tước đoạt vật dụng của anh. Mà trái lại, chúng em c̣n may cho anh quần áo, đẽo cho anh đôi guốc. Anh vui vẻ, anh hiền lành vô hạn. Nhưng có mỗi con tim của Cát Tường, chính anh đă giam cầm mất rồi!
Anh biết ǵ không? Người thanh niên đang vui cười dưới rẫy khoai ngập nắng kia, biết ǵ không? Mai mốt cánh chim sẽ bay lên trời, có đem theo ǵ không? Một chút nhớ, một chút buồn? Rồi th́ cuộc đời sẽ tiếp tục như sông, như biển. Cát Tường đă biết việc ǵ sẽ đến. Sông sẽ cuốn trôi hết những muộn phiền. Biển sẽ ḥa tan tất cả nỗi nhớ. Anh sẽ sống đời anh.Cuộc sống tiếp diễn như người ta lật những trang sách. Những trang sắp tới, Cát Tường vẫn ở đây, giữa bầy trẻ nhỏ, bên người Cha chung. Đợi cho trẻ nhỏ chóng lớn. Cầu cho Cha chung lâu già. C̣n Cát Tường th́ sao? Có tiếp tục hồn nhiên, vui tươi? Hay Cát Tường sẽ là cái bóng cằn cỗi, khắc khoải và ưu phiền? Ôi, tóc đó, mắt đó, mai mốt sẽ là tóc trắng, mắt sâu. Cát Tường ơi! Sao biết ḿnh yêu quý người mà lại khóc? Sao biết ḿnh cần người mà chẳng vui? Nước mắt lăn xuống má, nhỏ giọt trên tay. Ḷng cũng như thế mà se thắt.
Đêm hôm qua Cát Tường mơ thấy ḿnh được về thành phố - một thành phố nào thật xa, thật lạ, và là nơi trú ngụ của Trúc. Có mẹ Trúc, có em Trúc: Lệ, Hạnh, Trinh, Tuấn. Có cô bé áo vàng Hồng Phước. Ai cũng mến Cát Tường và muốn Cát Tường ở lại đó. Trúc cũng năn nỉ Cát Tường ở lại đó. Cát Tường gọi mẹ Trúc bằng mẹ, gọi những người kia là em. Cát Tường được đi học, mặc áo dài trắng. Trúc khen Cát Tường đẹp, nhất là khi mặc áo dài trắng. Cát Tường cài hoa trắng trên đầu. Rồi mùa xuân cũng đến. Trúc tặng cho Cát Tường thật nhiều hoa trắng. Hoa ngợp cả người, cả mặt. Cát Tường chới với như đang bước giữa chân không. Cát Tường ngỡ ḿnh sắp chết, khóc ̣a trong hoa. Nhưng có Trúc bên cạnh, Trúc an ủi ngọt ngào. Trúc biến những giọt lệ thành những hạt sương, cho rơi xuống những cánh hoa. Âm thanh vỡ ra thành tiếng đàn. Không phải tiếng thánh nhạc đều đặn ở giáo đường, mà là tiếng hân hoan rung lên từ những tâm hồn trẻ trung. Là t́nh ca. Là tiếng ru cho ḷng người náo nức. Rồi Trúc hát, và Cát Tường cũng hát. Không phải bài kéo củi, mà là khúc hát ngọt ngào giúp Cát Tường quên đi nỗi thê lương của một thời thơ ấu.
Giấc mơ chỉ có thế.
Trúc hiện ra ở cửa sổ ngoài pḥng học. Trúc ngạc nhiên vô cùng, v́ lần thứ hai Trúc trông thấy nước mắt Cát Tường. Gương mặt can đảm, từ bi đang nḥa nhạt lệ. Và cô gái đó, trước mắt Trúc bây giờ, đang trở thành một cọng cỏ yếu đuối, mảnh mai. Trúc bồi hồi, gọi khẽ:
- Cát Tường, có chuyện ǵ thế?
Cát Tường quay mặt đi. Không che giấu được người, nhưng biết trả lời làm sao? Trúc ṿng lại phía cửa lớn, bước vào pḥng học. Mấy dăy ghế vắng ngắt, v́ đám học tṛ tất cả đều ra rẫy. Chỉ có mỗi cô giáo đang tấm tức một ḿnh.
Tiếng chân Trúc đến gần, đàng sau lưng, làm Cát Tường bỗng dưng run rẩy. Không phải v́ tiếng chân vang động như chân của người khổng lồ. Mà v́ Cát Tường đă nh́n Trúc bằng một nhăn quan khác, nên tiếng chân quen thuộc đă biến thành tiếng của hạnh phúc, của nỗi khổ, của một t́nh cảm nào đó rất thênh thang. Một sự ǵ khó định nghĩa lắm! Trúc đứng trước mặt. Nụ cười trở nên ái ngại. Trúc hỏi:
- Có chuyện ǵ vậy, Cát Tường?
Cát Tường lắc đầu,nước mắt lại ứa ra, không cầm giữ được. Trúc hỏi tiếp:
- Bộ Cát Tường phiền tôi chuyện ǵ?
- Dạ không...
- Hay là tại v́ ở đây buồn quá?
- Không...
Cát Tường im bặt. Sao người lại biết rằng ở đây buồn quá? Cát Tường nghĩ như thế rồi nhớ ngay là có lần ḿnh đă nói như vậy. Ở đây buồn quá! Sáng xuống rẫy, chiều trở về, chẳng có ǵ đáng nói. Mai mốt người ra đi, chắc cũng không luyến tiếc những bữa cơm trộn khoai nuốt nghẹn cổ, nhức óc...
- Cát Tường, lau nước mắt đi, nói cho tôi nghe sao đến nỗi Cát Tường phải khóc.
- Không , không có ǵ cả. Thỉnh thoảng vẫn vậy. Mỗi khi nhớ ba mẹ, em khóc. Khóc rồi th́ thôi, không có ǵ cả.
- Có thật không? Hay có điều ǵ Cát Tường muốn giấu?
Chợt nh́n thấy chiếc gương nhỏ đặt trên bàn, Trúc ph́ cười:
- A! Cát Tường khóc... mà soi gương!...
Cát Tường mắc cỡ chết thôi! Không biết phải giải thích thế nào. Chắc dưới mắt Trúc, ta đang trở thành một cô Mán rừng đáng thương lắm. Trúc cười nhẹ nhàng, nhưng giọng cười khiến Cát Tường lúng túng.
- Anh Trúc đừng nhạo nữa. Cát Tường khóc v́ ... v́ Cát Tường xấu xí quá!...
Trúc mở to đôi mắt:
- Ai nói vậy?
- Không ai nói, nhưng em biết.
- Tầm bậy nào! Cát Tường đâu có xấu xí.
- Anh nói gạt.
Trúc cười:
- Tôi nói thật. Cát Tường quá bi quan đó. Cát Tường dịu dàng, đáng mến lắm. Cát Tường có nét đẹp quen quen, mà mới lúc ban đầu, tôi cứ tưởng là tôi đă gặp trong một bức tranh nào.
Cát Tường lập lại bằng giọng ngạc nhiên:
- Trong một bức tranh nào...?
Trúc gật đầu:
- Nhưng tôi nhớ ra rồi, không phải trong tranh b́nh thường, mà Cát Tường biết ở đâu không?
- Ở đâu hở anh?
- Trong h́nh tượng Đức Mẹ.
Cát Tường kêu lên:
- Chết! Sao lại như thế được?
- Thật mà Cát Tường. Cát Tường có nét đẹp từ bi, giống như Mẹ Maria, mà tôi chưa hề gặp ở một người con gái nào khác. Cát Tường lại có nhiều đức tính quá, nếu các em gái của tôi được ở gần Cát Tường, tôi sẽ khuyên chúng nó tập lấy giống như Cát Tường.
- Anh Trúc nói, làm em “dị” quá!
Trúc nh́n thẳng vào đôi mắt Cát Tường, nói rất êm đềm:
- Nếu Cát Tường không ngại, th́ cho tôi được xem Cát Tường như một người em gái, được không?
- Dạ? Anh Trúc nói ǵ?
- Tôi mong nhận Cát Tường làm em gái.
Giọng Trúc nghe thiết tha quá! Cát Tường chớp mắt:
- Anh... nhận em làm em gái?
- Vâng.
- Em gái... là thế nào?
Hỏi xong, Cát Tường thấy ḿnh ngớ ngẩn, và xấu hổ vô cùng. Trúc cười:
- Th́ hai ta xem nhau như anh em một nhà.
Cát Tường bâng khuâng:
- Ở đây... đă là một nhà rồi!
- Cát Tường không chịu hả?
- Đâu có! Chịu chứ! Từ lâu... em đă xem anh Trúc như... một người anh.
- Cám ơn Cát Tường. Riêng tôi, v́ cách xưng hô khiến tôi cảm thấy xa cách. Tôi vẫn thấy Cát Tường xứng đáng là chị cả của các bé nhỏ. Tôi chưa hề có ý nghĩ coi Cát Tường ở vai thấp hơn tôi – giọng Trúc trầm xuống – Nhưng trưa nay, lúc đang cuốc đất dưới rẫy, tôi có một ý nghĩ khác. Ở đây đă có một cái ǵ làm tôi thương mến lắm. Không biết tôi c̣n được ở lại đây bao lâu nữa? Nhưng chắc khi xa sẽ nhớ lắm. Nhất là Cát Tường... Sao tôi lại không thể thân mật hơn với Cát Tường, mà tôi lại cứ xem Cát Tường như một người rất xa cách?
- Em... có ǵ đáng để xa cách đâu!
- Không, chỉ v́ Cát Tường quá bao dung, khéo léo, làm tôi kính phục.
Giọng Cát Tường ướt sũng:
- Nhưng em không phải là một người cứng rắn. Có lúc em cũng nhận thấy ḿnh yếu ớt. Ở đây, nhiều khi... cũng buồn lắm. Không có ai chia xẻ với em. Em thèm sống trong một mái gia đ́nh. Em thèm có cha, mẹ, có anh chị. Em muốn được nghe những lời an ủi, lo lắng. Sáu năm rồi, em sống không có t́nh gia đ́nh. Bốn năm nay, em nhận nơi này làm mái nhà lớn. Em thương Cha lắm, thương các bé lắm. Nhưng có nhiều lúc, em thương thân em quá!
- Cát Tường! Anh hiểu...
Giọng của Trúc êm như gió chiều. Nước mắt lại được dịp rơi. Cát Tường cũng không hiểu tại sao ḿnh lại có can đảm khóc sụt sùi trước mặt Trúc. Không c̣n xấu, không c̣n thẹn. Tưởng như chỉ có Trúc là người chia xẻ được nỗi buồn.
Giọng Trúc vỗ về, an ủi:
- V́ hiểu thế, nên anh muốn Cát Tường xem anh như người anh của Cát Tường. Anh muốn mỗi khi Cát Tường có điều ǵ suy nghĩ, bận trí, Cát Tường nói cho anh nghe với.
- Cho đến khi nào? Cho đến khi ông Năm về, hở anh?
Trúc im lặng. Ngoài sân vắng có tiếng chim gọi nhau nghe thật rơ. Trúc sực nhớ rằng dưới rẫy có lũ trẻ nhỏ đang chờ ḿnh.
- Cát Tường! Đừng buồn nữa, xuống rẫy chơi đi!
- Em sắp phải nấu cơm.
- Xuống chơi một lát đi! Ngồi một ḿnh, lại suy nghĩ vẩn vơ.
- Nhưng... mới khóc xong, xấu lắm, “dị” lắm!
Trúc cười:
- Không “dị” đâu! Lau nước mắt đi, để các bé thấy tưởng là chị cả nhớ nhà, các bé bắt chước th́ khổ đó!
- Anh Trúc chế nhạo măi, em cứ tưởng như ḿnh xấu xí lắm.
- Không, trái lại nữa là khác. Anh nghĩ... nếu mà Cát Tường mặc một chiếc áo dài trắng, ôm một chiếc cặp, chắc sẽ đẹp và ngoan như một cô bé học tṛ.
Cát Tường mỉm cười. Lời nói như một sự khích động lớn lao. Ở trong giấc mơ, Trúc cũng khen Cát Tường đẹp khi mặc áo dài trắng. Tự nhiên Cát Tường nghe dâng lên một niềm ao ước. Ao ước một cuộc sống giản dị và b́nh thường – sớm có áo trắng tung tăng, chiều có nghe lời mẹ gọi - nhưng thần tiên lắm, ngọt ngào lắm, tưởng như rất khó xảy ra, hay nói đúng hơn là chẳng bao giờ xảy ra nữa.
Tiếng chân trẻ nhỏ dừng lại trước hiên nhà. Tiếng ríu rít trao đổi với nhau khiến Cát Tường đoán là có độ ba, bốn đứa đang ở ngoài cửa. Cát Tường lau vội cho khô những dấu nước mắt, rồi nhón gót nh́n ra thềm. Hiền, Lương và Hậu, ba đứa con trai nhỏ đang ló đầu vào cửa sổ pḥng học. Hiền nói:
- Anh Trúc ơi! Sao lâu vậy?
Trúc đáp:
- Th́ tại v́ anh chờ chị Cát Tường đây này! Chị ấy đang bận… vá chiếc áo…
Hậu hỏi:
- Áo nào hở chị?
Trúc cười:
- Xong rồi, chị ấy cất rồi. Bây giờ th́ chị Cát Tường sẽ xuống chơi với các em.
- Cả anh nữa chứ?
- Ừ, th́ có anh nữa.
Trúc quay lại nói với Cát Tường:
- Không biết có tṛ chơi ǵ đây mà các bé bắt anh phải làm “vai chính”.
Cát Tường ngơ ngác:
- Cái ǵ vậy?
Hậu đáp nhanh nhẩu:
- Chị cứ xuống rẫy coi th́ rơ. Cả đám chờ ở dưới ấy.
Cát Tường nhẹ cốc đầu thằng bé, mắng yêu:
- Bé Hậu này, được cái chơi đùa th́ thích nhé, chứ động đến sách vở th́ sợ lắm.
- Cho em chơi đi, ngày mai em học bù.
- Ngày mai… ngày mai chẳng bao giờ đến cả.
Hậu cười lấp, nắm tay Cát Tường lôi đi. Cát Tường vừa cười vừa nói:
- Chẳng hiểu ǵ hết. Các bé làm ǵ đây?
Trúc đi theo sau với Hiền, Lương. Năm người xuống đường dốc thấp, tới đám rẫy trồng khoai sắn. Đi từ trên, đă thấy ở bên dưới, lũ trẻ nhỏ đứng thành một đoàn. Chúng reo ḥ khi thấy Trúc và Cát Tường. Khánh chạy đến, nói ngay:
- Rồi, đă đông đủ tất cả, chúng ta bắt đầu chơi.
Cát Tường hỏi:
- Bé Nhu Ḿ đâu?
Từ đám đông, bé Nhu Ḿ chạy ra, giơ một tay lên khỏi đầu. Đôi môi mọng đỏ tươi tắn hơn mọi ngày, đang mấp máy như muốn nói: “Em đây!” Lần đầu tiên bé xuống rẫy vui cùng các bạn. V́ ai thế? V́ một tṛ chơi nào sắp bày ra đây làm nôn nao ḷng bé?
Trúc đứng thẳng người, nói:
- Bây giờ Khánh cho biết tṛ chơi đi!
- Tṛ chơi rất giản dị: em muốn anh Trúc làm ông Quy-Li-Ve. Ông Quy-Li-Ve là thuyền trưởng của một chiếc chiến hạm.
Hiền la lên:
- Không phải! Ông ấy là một tên cướp biển.
Cát Tường nói:
- Các em quên rồi à? Quy-Li-Ve là một y sĩ làm việc trên các tàu biển.
Khánh cười:
- A đúng rồi. Quy-Li-Ve là y sĩ. Ông ta bị đắm tàu và trôi dạt trên biển. Ông ngất đi. Đến lúc tỉnh dậy ông thấy ḿnh bị trói chân tay, và vây quanh ông là những người nhỏ tí xíu. Đó là người của nước tí hon “Chim Chích”.
Trúc ngơ ngác:
- Nhưng tṛ chơi ǵ đây?
- Khoan. Để em thuật chuyện cho có đầu có đuôi. Mấy người dân của nước “Chim Chích” sợ ông Quy-Li-Ve lắm, giống như ḿnh sợ người khổng lồ vậy, nên họ trói ông ấy thật chặt. Họ c̣n bắn những mũi tên tí hon vô người ông ấy nữa.
Hậu tiếp lời:
- Nhưng đến khi Quy-Li-Ve tỉnh dậy, người tí hon thấy ông ấy hiền lành, nên vác những thúng thịt cừu tới cho ông ăn, đem rượu vang cho ông uống, rồi… rồi….
Khánh:
- Rồi họ đóng một cái xe vừa với thân h́nh của Quy-Li-Ve để chở ông ấy về kinh thành.
Đám trẻ đồng loạt vỗ tay. Trúc đứng lặng người, nửa bàng hoàng nửa sung sướng. Chừng như câu chuyện Gulliver đều được những đứa trẻ ở đây thuộc ḷng. Cái câu chuyện được viết ra bởi một nhà văn người Ái Nhĩ Lan mà thuở nhỏ Trúc đọc không mấy thích, giờ trở nên sống động dạt dào. V́ nhân vật đó bây giờ là Trúc. Từ một tai nạn, Trúc đă làm một kẻ lạc loài. Giữa cánh rừng thưa nghe tiếng trẻ ríu rít, nghe tiếng xe cót két đẩy tới, đưa ḿnh về làng nhỏ. Có những điều ḿnh cho là chỉ có trong trí tưởng tượng, lại xảy đến cho chính ḿnh. Và cái làng cô nhi “Chim sâu nhỏ” này, là một sự thật trên đất nước của ḿnh.
Trúc nói, với giọng xúc động, khi tiếng vỗ tay đă dứt:
- Anh hiểu rồi! Bây giờ anh sẵn sàng làm theo ý muốn của các em. Tṛ chơi ǵ đây?
Khánh nói:
- Gần nửa tháng nay anh Trúc sống ở xứ tí hon, đến một hôm dân chúng muốn mở tiệc đăi anh. Nhưng đặc biệt, dân chúng chỉ đem đến cho anh những ǵ mà anh yêu cầu. Tṛ chơi là như vậy. Bây giờ, Quy-Li-Ve đứng giữa, chúng em chia làm hai nhóm. Hễ Quy-Li-Ve bảo thích thứ ǵ, mọi người sẽ thi nhau đi t́m cho anh thứ nấy. Bên nào đếm được nhiều món hơn, sẽ được bên bị thua cơng đi một ṿng.
Đám trẻ vỗ tay thích thú. Khánh nói tiếp:
- Em dẫn đầu một phe, chị Cát Tường một phe.
Lũ trẻ nhỏ giành nhau chia phe. Nhu Ḿ chạy lại với Cát Tường. Trúc đứng một ḿnh ở giữa. Xong xuôi. Khánh nói lớn:
- Chuẩn bị nhé! Anh Trúc, ủa quên, Quy-Li-Ve cứ truyền lệnh, chúng em đă sửa soạn đủ. Nhưng anh không được đ̣i hỏi những thứ mà nước tí hon không thể có nghen!
Trúc đồng ý, suy nghĩ và nói:
- Bây giờ Quy-Li-Ve đang đói. Anh muốn có một củ khoai mới luộc.
Lũ trẻ tranh nhau đem khoai tới. Phe của Khánh đến trước. Trúc nhận củ khoai, rồi nói:
- Ăn no rồi, anh muốn có… nước uống.
Chỉ có một b́nh nước của phe Cát Tường đem lại. Trúc dốc ngược cái b́nh : không có một giọt nước. Phe của Khánh la ḥ phản đối. Trúc cười:
- Nhưng có cái b́nh tượng trưng là được rồi. Bây giờ… Quy-Li-Ve muốn có một cái mũ con trai.
Cái mũ của bé Hảo được lấy xuống. Lũ trẻ lại reo ḥ cổ vơ. Trúc nói ngay:
- Một cái áo con trai.
Khánh cởi áo của ḿnh vứt nhanh cho Trúc.
- Một cái kẹp tóc.
Mấy đứa bé gái vội vă gỡ kẹp xuống. Trúc nhận chiếc kẹp của Diệu rồi nói tiếp:
- Một chiếc dép… đứt quai.
Thế là có một màn t́m kiếm dưới chân của nhau. Rốt cuộc chỉ có Lương đem đến cho Trúc chiếc dép xơ xác của cậu bé. Cát Tường và Khánh cùng la lớn thúc giục phe của ḿnh:
- Cố lên!
- Cố lên!
- Phải lẹ tay mới được nghen các em!
Trúc đứng yên suy nghĩ. Hết nghĩ ra được thứ ǵ để đ̣i hỏi. Ở hai bên, đám trẻ cứ chờ đợi, hồi hộp. Sau nửa phút, Trúc hô to:
- Quy-Li-Ve… muốn có một bông hoa.
Đám trẻ hơi lúng túng v́ cứ chuẩn bị những thứ trên người ḿnh, bây giờ phải chạy ra đi t́m bông hoa. Những hoa dại bị hái và đem tới cho Trúc. Trúc nói tiếp:
- Một cây củi.
Lũ trẻ hè nhau chạy tới cuối rẫy. Khi cây củi nhanh nhẹn nhất được trao cho Trúc, Trúc nói ngay:
- Một xe chở củi.
Lũ trẻ lại xô đẩy nhau chạy lên dốc. Trúc cười vang theo với chúng, và nh́n theo những bước chân chạy vội vàng. Phía đó, Trúc đă thấy, chiếc áo đen của Cha Đạo hiện rơ trên nền trắng của trời chiều. Cha đang mỉm cười nh́n bọn trẻ chơi đùa như chưa bao giờ được vui vẻ như vậy.
Chiếc xe được lũ trẻ đẩy chạy xuống dốc. Khi đến nơi, chúng giành nhau phần thắng. Trúc phải giảng ḥa:
- Món này xem như huề đi, v́ cả hai phe đều có công. Bây giờ…
Lũ trẻ sắp xếp lại hàng ngũ, chờ đợi. Trúc vỗ trán suy nghĩ, rồi:
- Một sợi tóc thật dài.
Cát Tường bứt nhanh một sợi tóc của ḿnh, chạy đến đưa cho Trúc. Lũ trẻ reo ḥ ầm ĩ. Trúc cầm lấy sợi tóc rồi la lớn:
- Thôi! Quy-Li-Ve xin cám ơn dân chúng xứ tí hon. Ở đây cái ǵ cũng có, thật là sung sướng. Nếu mà anh đ̣i hỏi thêm nữa th́ tội lắm. Bây giờ để anh đếm nhé! Chiếc xe kể như của chung rồi, không kể. C̣n lại… xem nào, phe của Khánh thắng rồi!
Tiếng trẻ nhỏ xôn xao:
- Phe chị Cát Tường phải cơng.
- Không! Không! Bên này nhiều con gái, ít con trai, làm sao cơng nổi bên đó?
- Rán chịu, phải cơng! Phải cơng!...
- Không chịu! Chiếc xe là của phe này lấy trước.
Cát Tường can:
- Đừng căi vă, các bé! Hồi năy bé nào chạm tay vào xe củi trước nhất?
- Chị Thương.
- Vậy là phe ta có công trước. Xem như huề.
Khánh la lên:
- Không chịu. Nếu vậy anh Trúc muốn một thứ nữa đi!
Trúc cười:
- Anh hết ý rồi! Bây giờ… để coi, anh cần… à, để anh cần người nhé! Anh cần một người… một người…
Một giọng nói tinh nghịch con trai cất lên:
- Một người… vợ!
Lũ trẻ ré lên cười. Nhưng bé Nhu Ḿ đă bất th́nh ĺnh nắm tay Cát Tường kéo chạy đến phía Trúc. Trúc c̣n đứng ngơ ngác, trong khi lũ trẻ vỗ tay reo cười vang dội, mà Cát Tường th́ xấu hổ nóng bừng cả mặt. Cát Tường giật tay ra khỏi tay bé Nhu Ḿ chạy băng lên dốc. Ở đàng sau, tiếng gọi của đám trẻ nghe xôn xao như tiếng rượt đuổi. Ở phía trước, bóng áo của Cha Đạo như cũng tươi tắn lên với nụ cười của Cha. Xung quanh ai cũng cười vui. Cát Tường th́ muốn trốn cho biến mất. Nỗi ǵ kỳ lạ quá, lâng lâng quá! Cát Tường chạy đến nhà, ngồi xuống bậc thềm, và ḱa, Trúc đang dẫn đàn trẻ đi lên dốc. Những tiếng cười cứ chạy ùa đến hồ như làn gió. Lẫn trong tiếng cười, có những âm thanh nào là lạ. Cát Tường lắng tai nghe. Âm thanh nghe xa xa, nhưng dồn dập lắm, tựa như tiếng thúc giục trước đây mỗi khi ăn cơm. Leng keng… leng keng… leng keng… Cát Tường đứng bật dậy. Tiếng chuông rơ dần. Tiếng chuông từ ngoài cổng. Ai đă đến?
Cha Đạo cũng đă nghe. Trúc và đàn trẻ vừa lên đến nơi cũng đă nghe. Không ai bảo ai, tất cả đều ùa ra phía cổng rào mới được Trúc dựng xong. Và đồng loạt, những đứa trẻ reo lên:
- Ông Năm về! Ông Năm về!
wonderful
06-18-2020, 23:46
Kư ức về Đà Lạt, 60 năm sau: Vũ Giản (Hồi kư).
Dù chỉ ở Dalat trong 3 năm, khi tôi cùng gia đ́nh di cư (1954) từ Hà nôi vào cái thành phố ”Paris nhỏ” này. Nhưng khi rời Dalat năm 1957 xuống Sài g̣n học tiếp 2 năm ở trường Chu văn An để thi tú tài, th́ tôi mới thấy thấm thía, khi đọc 2 câu thơ của Chế Lan Viên:
“Khi ta ở, chỉ là đất ở
Lúc ta đi, đất đă biến thành hồn”
Sau này, vào đầu những năm 60, khi được gia đ́nh cho đi du học ở thành phố Paris ”lớn”, th́ tôi lại không thấy ”thấm thía” như vậy! Có lẽ v́ Paris thật quá lớn, so với Đà Lạt khi ấy chăng? Đà lạt 1954 chỉ giống như 1 tỉnh nhỏ vùng núi Alpes của Pháp (hay của Thụy Sĩ), xây trong thung lũng, nh́n lên ngọn núi Langbian có h́nh giáng 1 phụ nữ nằm ngửa nh́n lên trời,và kiến trúc sư Pháp đă phân khu cho dân Pháp ở trung tâm, và dân bản xứ ở bên ngoài. Trung tâm thương mại, ṿng quanh rạp hát Ḥa B́nh (là chợ cũ), có hiệu thuốc Tây, tiệm cắt tóc, hiệu kem Việt Hưng (của cụ Khắc, Trưởng Hứơng Đạo VN đầu tiên), các tiệm “chạp pô” Tầu, bán cả đồ ăn Tây (như Pa-Tê, rượu vang Pháp...),và tiệm Café Tùng (nổi tiếng cho đến ngày nay),mà giới trẻ và các lưu học sinh trường Lycée Pháp Yersin diện bộ ”complet” đi dạo phố vào uống café, nghe nhạc, ngắm các cô học sinh trường ”đầm” đi chợ, hoặc các cô lưu học sinh trường nữ trung học Công giáo « Couvent des oiseaux » mặc đồng phục, được xe nhà trường trở ra trung tâm, để đi « shopping », vào ngày thứ bẩy.
Khi ấy, ngoài 2 trường trung học Pháp kể trên, c̣n có trường trung học VN được thành lập (theo yêu cầu của phụ huynh học sinh muốn con học trường Việt) trước cuộc di cư của 1 triệu người từ Bắc vào miền nam VN, mà lúc đầu được đặt tên công chúa Phương Mai (v́ Đà Lạt là ”Hoàng triều cương thổ”), rồi đổi thành trường trung học Quang Trung là nơi tôi theo học trong 3 năm (đệ ngũ, đệ tứ, đệ tam), rồi phải xuống Sài g̣n học tiếp 2 năm, để thi Tú Tài, rồi đi du học ở Pháp.
Mới đầu, trường QT chỉ có 1 khu gồm 4 lớp học (kể cả lớp đệ thất), ngoài văn pḥng Hiệu trưởng và giáo sư và trước mặt, th́ có khu” ra chơi”, cũng dùng làm nơi biểu diễn văn nghệ của học sinh. Bên cạnh là sân Vận động, thể thao. Xa hơn, vẫn cạnh trường, có cư xá giáo sư, là nơi tôi ở, v́ Ba tôi cũng dậy ở trường này, sau khi tốt nghiệp trường Bưởi (Hà Nội), khóa 1928, rồi dậy tại các trường Lê-quư- Đôn (Thái B́nh), Nguyễn Trăi (Hà Nội), và Quang Trung (Đà Lạt), sau xuống Sài g̣n, làm ở Bộ Giáo Dục, trước khi nghỉ hưu.
Ở Đà Lạt, tôi có mấy người em họ học trường Yersin (v́ vào Đà Lạt đầu những năm 1950), khiến tôi cũng quen biết các học sinh trường Pháp, và tham dự các hoạt động thể thao cùng với họ, như học nhu đạo ở Judo Club của người Pháp (làm ở Viện Địa dư, c̣n của Pháp khi ấy), chơi bóng rổ (có khi giúp trọng tài điều khiển trân đấu giữa nữ sinh trường Yersin, và trường ”Couvent des oiseaux”.Cũng nhờ vậy (ngoài dịp đi Hội trợ Giáng Sinh hàng năm, của Couvent des oiseaux), mà tôi quen biết các nữ sinh của 2 trường này, và về sau tôi gặp lại một cô « yến quư » cũng du học ở Paris (như ông anh của cô, mà tôi quen, là con cả « sinh đôi »trong 1 gia đ́nh kim hoàn có Đức âm, và dương ).th́ nghiệm thấy đúng là «Hồng nhan, đa chuân», dù mệnh không yểu, mà yến!
Ở trường Quang Trung, tôi cũng hoạt động thể thao, và văn nghệ (mỗi năm, vào dịp Tết,lễ ?), mà học sinh lớp tôi đă được hân hạnh biểu diễn múa « Châu Pha rừng » (?) của đồng bào «Thượng » để đón tiếp Tổng Thống Ngô đ́nh Diệm lên Đà Lạt nhận lời thề «Trung thành » của Ngự Lâm quân. Vào dịp này, tôi cũng tham dự biểu diễn nhu đạo, cùng với Câu lạc bộ Nhu đạo của gia đ́nh anh Bính (có cô em Dung, nổi tiếng « quật ngă » cao-bồi Saigon lên Đà Lạt quấy nhiễu!). Ngoài ra trường cũng tổ chức đi cắm trại cho cả trường, và có lần thầy Trọng (là giáo sư được tuyển từ Hà nội, vào Đà Lạt trước 1954) đă tổ chức cho cả trường đi Nha Trang tắm biển trong cả tuần, mà khi thiếu tiền chi, trả (mặc dầu mỗi học sinh đều đóng tiền), thầy bảo tôi, và cô học tṛ Hà (cùng lớp tôi) tháp tùng thầy,đi quyên tiền trợ giúp của 1 xí nghiệp ở Nha Trang. Sau 1975, thầy di tản qua Oklahoma (Mỹ), nhưng có khi đi hội họp ở California với các học tṛ cũ, và nghe nói là thầy đă « tái giá »với một cô học tṛ! Thật đúng là:« Muốn con hay chữ,phải yêu lấy thầy »!
Thuở ấy,tôi thích nhất là khi xếp hàng vào lớp mỗi ngày,được ngắm mấy cô học sinh các lớp dưới, đang ở tuổi «dậy th́» (như Thu,Hiếu….), mà sau này gặp lại ở Mỹ,th́ thấy các cô lên chức « Bà » nội, ngoại, nhưng vẫn c̣n dáng đẹp thuở xưa. Trong lớp tôi có cô Phương Thu (con”Trưởng” Khắc) học giỏi nhất lớp, sau này trở lại Đà Lạt làm Hiệu trưởng trường cũ (Quang Trung đổi tên thành) Bùi thị Xuân. Ngoài những chuyện học tṛ ”gán ghép” đôi lứa để trêu chọc lẫn nhau), th́ cũng có chuyện t́nh rung động, như bạn Bích đă thử tự tử ”hụt”, v́ yêu cô bạn Thoa (học cùng lớp). Sau này, nghe nói Bích trở thành sĩ quan chỉ huy 1 tiểu đoàn ”nhẩy dù” nổi tiếng, mỗi khi kéo quân về ”dưỡng binh” tại 1 ”đặc khu” phố của tiểu đoàn này,ở Sài g̣n ? Và có lần tôi gặp lại Thoa (di tản chậm qua Mỹ, cùng chồng con) ở Cali, th́ Thoa thổ lộ là thời ấy, đă khuyên Bích là phải học thành tài đă (?!). C̣n một chuyện (t́nh?) nổi tiếng nữa,là chuyện một giáo sư Anh văn trẻ (sau khi du học vớ học bổng Colombo ở Úc về, th́ được lên Đà lạt dậy lớp chúng tôi), và cô học tṛ Tường Quy (mà ông bố là Thiếu tá, Phó chỉ huy trường Vơ Bị Quốc gia, và Trung Tá Nguyển văn Thiệu là Chỉ huy trưởng, trước khi trở thành Tổng Thống VNCH nhiều năm sau). Cô ”rùa” người Huế này đẹp nhất lớp, khiến thầy giáo ham mê kể chuyện du học Úc châu cho lũ học tṛ chúng tôi nghe, nhất là khi ấy có phim t́nh cảm “Pinic” (quay tại Úc?) do Kim Novak đóng. Mặc dầu ít ai biết nếu có chuyện ǵ xẩy ra sau ”hậu trường ”, nhưng ít lâu sau, thấy bà vợ giáo sư từ bỏ chức giám thị trường Trưng Vương ở Sài g̣n, để lên Đà Lạt đoàn tụ với chồng! Như vậy có lẽ chưa chắc vị giáo sư đă tất thắng ?!
Đây chỉ là mấy kỷ niệm vui, buồn trong kư ức về Đà Lạt của tôi, trong một thời gian ngắn (3 năm) của cuộc đời. Nhưng « Nếu tôi sống lại một ngày » trong kư ức này (như bài hát Pháp : « Si je pouvais revivre un jour de ma vie »), để kéo dài hơn 3 năm
Genève, Thụy Sĩ,đầu năm Canh Tư 2020
Vủ Giản.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1602526&d=1592524348
cha12 ba
06-21-2020, 00:46
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1598816&stc=1&thumb=1&d=1592023856
Chương 09
Đôi mắt của bé Hậu như ríu lại, nhưng hai ngón tay giả vờ chống lên trán mở hai mí cho khỏi sụp xuống. Cát Tường vừa ngao ngán vừa muốn ph́ cười v́ vẻ mặt tội nghiệp của cậu bé.
- Bé Hậu! Hễ chơi th́ thích lắm, mà học th́ gục lên gục xuống. Mới ăn cơm xong mà em tưởng đă khuya lắm rồi à?
Cậu bé gắng đè nén cơn buồn ngủ, lắc đầu:
- Dạ đâu có! Em…
- Em lười biếng phải không? Nh́n Nhu Ḿ ḱa. Nó đă biết đọc trước cả em nữa. Mai mốt Nhu Ḿ lớn, nó viết văn. C̣n em, em làm ǵ?
Hậu cúi đầu nh́n vào trang vở. Cát Tường nói như giận:
- Nếu em cứ lười biếng, Cha sẽ gửi em lên tỉnh cho em học nghề đó.
Câu nói làm Hậu tỉnh hẳn cơn buồn ngủ. Cậu bé tỏ vẻ hoảng hốt, đôi mắt long lanh:
- Em không đi đâu!
- Sao vậy?
- Em muốn sống ở đây.
- Vậy th́ em gắng học nhé!
- Dạ.
Cát Tường viết một chữ vào trang vở trắng tinh, nói như nói cho ḿnh nghe:
- Em ngoan lắm! Mai mốt em biết đọc trôi chảy rồi, chị dạy em viết thành câu, dạy em làm toán nữa. Chị dạy đến khi nào chị hết biết dạy ǵ. Lúc đó có thể Cha dẫn chị em ḿnh lên tỉnh. C̣n nhớ nơi ấy không? Chắc quên rồi hở? Ở tỉnh vui lắm. Chừng đó các bé đă lớn hết. Cha dẫn chị em ḿnh đi Sài G̣n. Chị cũng thích đi học thêm nữa. Chị thích mặc áo dài trắng, không phải áo này…
Nh́n thấy Hậu đang chờ đợi, Cát Tường chỉ vào chữ của ḿnh, nói:
- Chữ này là chữ “truyền”, không phải chữ “thuyền”, Hậu đừng đọc lộn nữa nhé! Bây giờ em hăy viết cho chị một hàng chữ “truyền”.
Muốn cho thằng bé biết áp dụng, Cát Tường t́m một chữ có phụ âm tương tự để viết vào. Cát Tường mỉm cười, nắn nót viết chữ “Trúc” ở hàng kế tiếp.
- Chị đi ra ngoài một tí. Em ở đây viết nhé, xong rồi th́ đi ngủ.
Hậu cầm cây bút lên, lẩm nhẩm đọc:
- “Tê- e- rờ- u- tru… truyền” ! Biết rồi! “truyền”, không phải “thuyền”. C̣n chữ này ngắn hơn, chắc dễ hơn, nhưng… đọc làm sao đây? Nhu Ḿ, chữ ǵ đây?
Nhu Ḿ đang vẽ, ngừng tay nh́n qua. Hậu hỏi:
- “Tê- e- rờ- u- tru…” rồi “xê” ǵ? Đọc làm sao?
Nhu Ḿ lắc đầu, cầm viết, viết lên một tờ giấy, chữ “Trúc”, tưởng như ḿnh đang đọc ra tiếng cho Hậu nghe. Cậu bé nhăn nhó:
- Nè! Nhu Ḿ! Sao mà học khó quá đi! Hậu tập đọc hoài chẳng nên thân.
Nhu Ḿ cười, lật vở của ḿnh ra, chỉ vào những bài toán, như khoe. Hậu trầm trồ:
- Nhu Ḿ giỏi quá! Mai mốt Hậu cũng làm toán giỏi như Nhu Ḿ vậy. A, Nhu Ḿ nhái Hậu phải không? Tại v́… Hậu buồn ngủ quá đi chứ bộ. Mà Nhu Ḿ buồn ngủ chưa? Sao không theo mấy người kia đi ngủ đi?
Nhu Ḿ lắc đầu, chỉ vào h́nh vẽ của ḿnh. Hậu nói:
- Thích vẽ lắm hở? Hậu cũng vậy…. Nhưng Hậu thích trồng cây hơn. Ở dưới rẫy, Hậu có gieo một cây cam, ở một chỗ bí mật, không cho ai biết đâu! Không biết chừng nào nó sẽ lớn hở? Chắc chắn có trái mà! Chừng đó Hậu sẽ cho Nhu Ḿ ăn cam nghen!
Cậu bé quên mất công việc phải làm.
**
Ở pḥng thuốc, Cát Tường gặp ông Năm. Ông đang soạn chiếc va-li lớn, lấy ra một xấp vải hoa:
- Của bé Nhu Ḿ phải không ông Năm?
- Không. Của cháu đó!
- Của cháu?
Cát Tường ướm ngay vào người. Đủ may một chiếc áo dài. Nhưng ḿnh đâu có biết may áo dài! Cát Tường ngơ ngẩn… Ông Năm đem ra một lô vải khác, nói:
- Cái này mới là của các cháu gái. C̣n mấy xấp này là của con trai.
- A! Thích quá! Các bé sẽ mừng lắm. Cháu cứ hứa hoài mà chẳng có ǵ cho các bé. Tại v́ đợi ông Năm đó! Ông Năm đi lâu quá chừng!
- Th́ đó, cháu đă nghe ông Năm kể rồi. Cầu bị phá, trên tỉnh th́ đánh nhau. Ở trên đó ông Năm ăn ngủ không yên. Ông Năm cứ sợ là ở đây cũng lộn xộn như vậy.
Cát Tường nói rất hồn nhiên:
- Chúa che chở tất cả mà ông Năm.
Nói xong, Cát Tường lại tung xấp vải hoa quàng lên người, hỏi:
- Ông Năm, đẹp không?
- Xinh lắm! Ông Năm biết thế nào cháu cũng sẽ thích.
- Cám ơn ông Năm nhiều. Ủa, c̣n sách truyện cổ tích đâu ông Năm?
- Ông Năm không kịp mua.
- Sao vậy?
- Ông Năm nghe yên yên một cái là ông Năm lật đật đi mua mấy thứ thiết yếu rồi về ngay, không kịp mua sách truyện. C̣n vải vóc này là ông Năm mua trước.
- Vậy là cháu cứ phải bịa chuyện mà kể nữa.
Ông Năm cười:
- Ai chứ Cát Tường th́ đâu có lo. Cháu có tài kể chuyện, đặt bài hát, không ai bằng. Ông Năm nhớ nhất là chuyện Quy-Li-Ve nè.
- Chuyện đó của người khác viết ra mà ông Năm, không phải Cát Tường đặt.
Rồi Cát Tường lại liên tưởng đến Trúc. Giờ này Trúc c̣n ở bên nhà nguyện, chắc đang hàn huyên với Cha Đạo về chuyến đi sắp tới. Một chuyến đi như mọi chuyến giă từ của anh, giă từ một nơi nào đó mà anh đă đi qua. Cát Tường xếp tấm vải hoa lại, nhè nhẹ thở dài. Anh có bao nhiêu chuyến đi như vậy trong cuộc đời rồi. Dù là một quận nhỏ, một buôn nghèo hẻo lánh, hay một làng cô nhi nhỏ như ở đây, cũng thế thôi. Tất cả chỉ là nơi tạm trú cho bước chân bận rộn. Những cuộc giă từ sẽ giống như nhau, dù cuộc giă từ đó bắt đầu bằng lúc anh lên một chiếc quân xa, một chiếc phi cơ hay chiếc xe già lăo của ông Năm, cũng vậy thôi. Những cảm nghĩ của anh, nếu có, cũng chẳng khác nhau bao nhiêu. Một chút luyến tiếc, một chút nhớ, rồi chắc cũng qua…. Nhưng đă có nơi nào anh dừng chân lại, có một Cát Tường như ở đây? Có nơi nào vương vấn theo anh một mối thương mến dạt dào như nơi đây? Chắc cũng có, nhưng chắc cũng không. Đâu có nghe anh nhắc ǵ đến một cô gái ở quận nhỏ, một cô gái ở buôn nghèo. Vậy th́ tên Cát Tường, mai mốt cũng bị quên như người ta quên tựa một bài hát cũ. Ô, lại một điều làm tim nhói đau, làm mắt buồn buồn. Nhưng có trách anh được không, khi mà anh vẫn c̣n mang nhiều món nợ? Mai mốt tấm thân đó lại dấn vào gió bụi, vào nắng mưa, với mảnh thẻ bài kim khí c̣n đeo trên cổ…
- Cát Tường à!
- Dạ ông Năm kêu cháu?
- Nghĩ ǵ mà thừ người ra đó? Kỳ này ông Năm có mua nhiều thịt, vậy ngày mai cháu có quyền làm thịt hai con gà c̣n lại nghen!
- Dạ, ngày mai cháu sẽ đăi ông Năm ăn ngon, tại v́ ông Năm c̣n phải đi lên tỉnh nữa.
- Ông Năm sẽ về ngay, sau khi đưa cậu Trúc tới tŕnh diện đơn vị.
Cát Tường chớp mắt, nói:
- Ông Năm, nhớ mua truyện.
- Ừ, ông Năm không quên nữa đâu. Mà này, sao cháu buồn vậy, Cát Tường?
- Dạ, đâu có ǵ buồn, ông Năm!
Nói thế rồi Cát Tường quay mặt đi, như sợ một giọt nước rơi vào làm tràn ly nước đầy. Đừng ai hỏi han ǵ về nỗi buồn, v́ sẽ làm nước mắt chảy ra đấy! Cát Tường uể oải đứng lên. Chưa bao giờ thấy ḿnh rời rạc như thế này. V́ ngọn gió độc của mùa màng? V́ sự chờ đợi một cuộc chia tay chắc chắn phải đến?
- Cháu về pḥng nghen ông Năm! Đêm nay ông Năm ngủ với anh Trúc ha! Để cháu sửa giường lại.
Cát Tường trải chiếc chiếu thẳng ra, và đặt chiếc gối lên đó. Chiếc gối của ông Năm, bây giờ phải trả về cho ông Năm. C̣n Trúc… Cát Tường cau mày, ngẫm nghĩ… Không lẽ bắt Khánh phải nhường gối cho Trúc? Hay là… thôi, ta lại đem chiếc gối của ḿnh sang đây cho Trúc vậy. Chẳng c̣n bao nhiêu ngày nữa, người đă xa ĺa nơi đây rồi.
- Thưa ông Năm cháu về.
- Ừ cháu về ngủ đi! Ông Năm cũng ngủ sớm. Mệt quá! Cháu cứ khép cửa lại. Ông Năm chờ cậu Trúc.
Cát Tường bước ra, khép cửa hờ. Ánh sáng bị ngăn lại sau cánh cửa. Bước xuống thềm, Cát Tường nghe gió lành lạnh – gió của những ngày cuối năm. Gió thổi không biết từ đâu, phía đường cái, dưới rừng rẫy hay từ nhà nguyện? Nhưng một nỗi ǵ vây quanh nghe lạnh quá! Cát Tường nh́n qua pḥng học. Ánh đèn đă tắt tự bao giờ. Có lẽ Hậu và Nhu Ḿ cũng đă thôi không học nữa. Cảnh vắng lặng khiến Cát Tường rùng ḿnh. Kỳ lạ quá! Một nơi từ bao lâu hằng yên ổn, thế mà hôm nay ḿnh lại thấy sợ. Cát Tường bước nhanh về phía nhà nguyện. Ở đó c̣n thấy ánh đèn.
**
- Ai đó?
Tiếng Cha Đạo hỏi vọng ra khi bước chân của Cát Tường dừng lại trên thềm. Cha đă già nhưng quả thật tai Cha rất thính. Cát Tường lên tiếng:
- Thưa Cha, Cát Tường đây ạ!
- Vô đi con!
Cánh cửa mở ra. Cát Tường bước vào nhà nguyện. Ánh sáng lung linh của bạch lạp đủ cho thấy Cha Đạo và Trúc ngồi ở hai chiếc ghế ngay trước tượng Thập tự giá. Cát Tường rón rén đi tới.
- Con chưa ngủ à?
- Thưa Cha, chưa ạ.
- C̣n ông Năm?
- Dạ ông Năm đă ngủ. Con sắp chỗ cho ông Năm rồi.
Cha Đạo chỉ một chiếc ghế, bảo:
- Cát Tường, con ngồi ở đây đi!
- Thưa Cha, Cha đang nói chuyện với anh Trúc, cho con ngồi ở dưới kia.
Trúc nói:
- Không, Cát Tường cứ ngồi đây. Cha và anh muốn nói với Cát Tường một chuyện.
Cát Tường ngồi xuống. Yên lặng một lúc, rồi Cha Đạo mở lời:
- Cha và anh Trúc vừa mới nói về chuyện anh Trúc sắp lên tỉnh với ông Năm. Ngày mai th́ gấp quá, ông Năm c̣n phải nghỉ ngơi nữa. V́ vậy anh Trúc định là ngày mốt.
- Dạ.
Cát Tường dạ, rồi cúi mặt. Ngày mốt! Chỉ hai chữ mà làm se thắt ḷng. Việc ǵ đến sẽ đến, mà sao vẫn thấy mắt cay cay? Cát Tường muốn giấu mặt đi như ban chiều muốn biến mất trên đỉnh đồi.
- Cát Tường, con sao vậy?
Không nghe trả lời, Cha Đạo lại hỏi:
- Con khóc à?
- Thưa Cha… không…
Nhưng lời nói nghẹn ngào chẳng che giấu được. Cha Đạo vẫn ôn tồn:
- Con nghe nè, Cát Tường! Ngày mốt anh Trúc đi, anh ấy vừa mới đề nghị với Cha một chuyện. Nhưng Cha bảo rằng việc này phải tùy ở con quyết định.
Cát Tường không nghĩ đến việc che giấu mấy giọt nước mắt vừa mới tuôn ra, ngước mặt lên, ngạc nhiên:
- Thưa Cha, việc ǵ ạ?
- Trúc đề nghị Cha cho con lên Sài G̣n.
Cát Tường mở lớn đôi mắt nh́n Cha Đạo, rồi nh́n Trúc, tưởng ḿnh nghe lầm. Nhưng không, âm thanh c̣n in lại trong óc rơ ràng lắm.
- Cha biết việc này khá đột ngột đối với con. Với Cha cũng vậy. Nhưng nghĩ cho cùng th́ không có ǵ lạ lùng cả. Cha để tùy ý con.
Cát Tường ngỡ ngàng nh́n Trúc. Trúc nói:
- Anh mới thưa với Cha là anh muốn nhận Cát Tường làm em nuôi thật sự của gia đ́nh anh. Cha đă bằng ḷng. Nếu Cát Tường cũng chịu, th́ ngày mốt, Cát Tường sẽ theo ông Năm và anh lên tỉnh.
Cát Tường bàng hoàng:
- Ngày mốt? Ngày mốt sao?
Cha Đạo nói:
- Cha định thế này: ông Năm chở hai con lên tỉnh. Trúc th́ tŕnh diện ở đơn vị, c̣n Cát Tường theo ông Năm đến nhà ḍng, các Cha sẽ lo cho con một nơi ở tại nhà của người quen. Khi nào Trúc có thể về Sài G̣n được, con sẽ được các Cha đưa về Sài G̣n, đến tận nhà của Trúc. Nếu một khi con yên nơi yên chỗ rồi, các Cha sẽ trở về.
Cát Tường xúc động:
- Cha… lo cho con nhiều quá! Nhưng con biết làm ǵ khi lên Sài G̣n?
- Con sẽ đi học. Cha viết thư gửi gắm con cho nhà ḍng.
Trúc tiếp lời:
- Khi Cát Tường đă vào ở nhà anh rồi, anh sẽ lo cho Cát Tường tất cả. Mẹ anh thương anh lắm. Mẹ và các em anh chắc chắn sẽ yêu mến Cát Tường
Cha Đạo hỏi:
- Đó là phần Cha và anh Trúc lo, mới bàn với nhau thôi. C̣n ý kiến của con ra sao, con hăy nói cho Cha nghe.
- Thưa Cha…
Cát Tường muốn khóc quá! Giờ phút này không biết là ḿnh sung sướng hay buồn khổ. Ḿnh sắp ĺa xa nơi này sao? Ḿnh sắp tham dự vào một cuộc sống mới mẻ sao? Ḿnh sẽ được hưởng những hạnh phúc đơn giản mà tưởng khó xảy ra với ḿnh – sớm có áo trắng tung tăng, chiều có nghe lời mẹ gọi. Nhưng c̣n một điều nữa, to lớn hơn, hạnh phúc hơn, đó là được gần con người mà ḿnh yêu thương. Có ai không mơ ước một điều như thế? Có ai nỡ khước từ một dịp như thế? Cát Tường ngỡ như đang nh́n thấy qua làn nước che mờ đôi mắt, một cảnh sống rộn ràng vui tươi ở thành phố xinh đẹp của Trúc, mà một cô gái như ḿnh chưa hề đặt chân đến, cũng chưa dám mơ tưởng đến.
- Cát Tường, con nghĩ thế nào?
- Thưa Cha, con … con rất… mừng…
Cha Đạo và Trúc nh́n nhau cười. Cát Tường rưng rưng:
- Nhưng… xa các em…
- Cha biết, con sẽ nhớ, sẽ buồn. Nhưng nghe lời Cha đi, rồi con sẽ quen với đời sống mới. Con dù sao cũng đă lớn. Cha muốn con được sống b́nh thường như những người con gái khác. Hiểu Cha không?
- Dạ, con hiểu. Nhưng ai sẽ săn sóc các em?
- Đă có Khánh. C̣n Diệu và Thương nữa, chúng nó cũng đều lớn cả. Con đi trước, khi nào t́nh h́nh sáng sủa hơn, Cha sẽ đem các em về thành thị.
Cát Tường nh́n Cha Đạo, muốn nói một lời nào đó. Nhưng bóng tối làm cạn khô ý nghĩ, sự vắng yên làm ngưng đọng cảm giác. Trong đôi mắt của Cha Đạo, đêm xuống đă vô cùng.
Chương 10
- Khi đến Sài G̣n chị sẽ t́m mua ngay một thứ rất đặc biệt của xứ đó, chị gửi cho ông Năm để ông Năm đem về cho bé. Chị sẽ mua nhiều sách truyện nữa chứ! Anh Khánh sẽ kể cho các bé nghe. Chị Diệu kể cũng hay nữa. Bé thích nghe ai? Hay là chị Thương? Chị sẽ viết thư cho bé, gửi cho nhà ḍng, rồi khi nào ông Năm lên tỉnh mua sắm hàng tháng, ông Năm đem về, bé chịu không? Chịu đi nhé!
Cát Tường cầm bàn tay của Nhu Ḿ áp vào má ḿnh. Nhu Ḿ vẫn nh́n không chớp trang giấy đang vẽ dở dang một ngọn đèn cầy. Đôi mi mắt như ẩn giấu một nỗi buồn, nhưng chiếc miệng đang cố gắng cười một nụ. Cát Tường th́ thầm như nói cho chính ḿnh nghe:
- Chị đi với ông Năm, với anh Trúc. Ông Năm đưa anh Trúc tới chỗ có đơn vị của anh ấy rồi đưa chị đến nhà ḍng. Nhớ không, nơi mà Cha có một lần cho tụi ḿnh đến thăm đó! Chắc bé không nhớ đâu, lúc đó bé mới ba tuổi, nhỏ xíu hà. Không hiểu ǵ hết hở? Chị nói chuyện khác nhé! Anh Trúc thương chị lắm, muốn chị về ở trong gia đ́nh anh ấy. Sao kỳ vậy hở? Chị cũng không biết nữa. Chị thương anh ấy…
Đôi mi ngây thơ tự dưng chớp nhanh, Nhu Ḿ vẽ lên trang giấy một giọt nến chảy xuống. Một sự việc không liên quan ǵ đến thực tế nhưng cũng làm Cát Tường nghe nao nao trong ḷng. Cát Tường càng nói khẽ hơn:
- Chị thương anh ấy, Nhu Ḿ ạ! Thương… không giống như thương bé Nhu Ḿ đâu! Bé hiểu không? Khác nhau thế này nè: thương bé, hay thương các bé, hay thương Cha, mỗi khi nh́n thấy người đó ḿnh muốn đến nói chuyện thật nhiều, hỏi han thật nhiều. C̣n… thương anh Trúc, mỗi khi thấy anh ấy… ḿnh lại muốn bỏ chạy. A, mà chỉ cần nghĩ đến thôi, ḿnh cũng đă thấy kỳ lạ trong ḷng. Bé hiểu ǵ không? Khó hiểu quá hở? Khó cắt nghĩa quá! Thôi, bỏ chuyện ấy đi. Bé hăy vẽ cho xong.
Giọt nến đă chảy đến tận chân đèn, không lan ra, mà đứng yên ở đó. Hai con mắt bé Nhu Ḿ trở thành hai vũng nến lạnh. Tờ giấy bị gấp lại làm đôi. Bé Nhu Ḿ buồn bă đứng dậy, rời bàn học đi ra ngoài. Cát Tường bước theo. Ở ngưỡng cửa, hai chị em đứng lại. Không biết lời ǵ để nói. Cát Tường biết là sẽ buồn như thế này. Nhưng có làm ǵ hơn? V́ ngày mai, không c̣n thấy các bé, không c̣n thấy cha Đạo. Ngày mai bước chân đi, như bước chân ra đời. Lâu nay Cát Tường sống như nhà tu. Mặc dù chưa thuộc làu kinh sách, chưa phải khoác áo đen, nhưng t́nh cảm khô gọn có khác ǵ nhà tu. Ngày mai bước chân ra đời! Một điều thật nôn nao mà cũng thật buồn bă, v́ biết khi đó không c̣n thấy lại các em thơ. Nhưng ta đă đến lúc được lựa chọn. Giữa một cuộc sống vốn đă b́nh lặng và một món quà mới lạ, ta phải lựa chọn. Chúa đă cho ḿnh cái quyền được quyết định cho cuộc đời ḿnh. Và cũng chính v́ Chúa đă đem đến cho con – người ấy – món quà đầy t́nh thân. Chúa đă sắp đặt mà! Nếu không, sao lại cho người sống sót, sao lại khiến đàn trẻ đem người về, sao lại cho người thoát hiểm trong một đêm tối, sao lại cho người muốn nhận con vào gia đ́nh người? Cám ơn rừng xanh. Cám ơn chiếc xe chở củi và đàn em nhỏ. Cám ơn Cha Đạo. Cám ơn Trời Đất huyền vi. Con đă thấy, trên mặt đất này, chẳng một ai bị bỏ rơi, dầu kẻ đó là con, sống ẩn giấu sau chiếc màn bằng cây lá.
Chiều đổ xuống từ phía rẫy khoai. Nắng vương văi trên từng cọng cỏ. Không gian đang giành giật giữa màu vàng với màu xám. Lúc này Cát Tường mới nhận thấy một điều, là cảnh vật lúc nào cũng vui vẻ. Vui vẻ cả những lúc bóng tối đă bao phủ cả làng cô nhi. Thật thế, phải nhớ rằng xung quanh làng cô nhi - hay cái xóm cô nhi bé nhỏ này - c̣n có nhà cửa, có dân cư, dù chẳng thấy nhau nhưng mà có đó. Cũng như đêm đến là để chờ một sáng. V́ vậy, có phải đời lặng yên bao lâu nay là sửa soạn cho một chuyến đi ngày mai? Ôi! Chuyến đi! Vô vàn niềm cảm xúc chan ḥa trong tim... Đêm hăy xuống mau, chờ mai sáng lên đường.
Khánh đến từ nhà cơm, nói:
- Chị Cát Tường, các bé đă tụ tập đủ. Chị với bé Nhu Ḿ qua ăn cơm luôn. Anh Trúc có ăn không?
- Anh Trúc c̣n ở bên nhà nguyện. Các em ăn trước với chị.
Quay sang Nhu Ḿ, Cát Tường nói:
- Đi, bé!
Nhận thấy vẻ ủ dột trên mặt Nhu Ḿ, Cát Tường ái ngại hỏi:
- Sao vậy? Không muốn đi với chị hả? Giận chị chuyện ǵ đây?
Nhu Ḿ lấy ngón trỏ phải vẽ lên ḷng bàn tay trái. Cát Tường hỏi:
- Bé muốn vẽ nữa? Hay muốn viết. Đi ăn cái đă. Tối nay chị sẽ thức nhiều với bé. C̣n bây giờ, chị muốn bé ăn món cơm thịt gà chị nấu chiều nay. Ngon lắm.
Ba chị em vào nhà cơm. Đàn trẻ đă ngồi yên trên ghế. Bước vào pḥng, gặp ngay đôi mắt của Hậu nh́n Cát Tường không chớp. Một sự ǵ là lạ trong cái nh́n ấy. Cát Tường tự hỏi như thế rồi giải thích được ngay. Bởi v́ những đôi mắt của Hiền, của Lương, của Ngoan, của Diệu, của tất cả… đều có vẻ là lạ. Nghĩ thế rồi Cát Tường tự cười ḿnh. Chắc tại chính ḿnh đă thấy lạ nên cái ǵ xung quanh cũng mang vẻ khác thường. Chờ cho Nhu Ḿ vào chỗ, Cát Tường nói lớn:
- Chiều nay các bé ăn món cơm gà của chị nấu. Sáng mai chị đi lên tỉnh, không c̣n ở đây nữa, các bé đă biết rồi. Vậy các bé ăn cơm đi, rồi chị em ḿnh chơi tṛ chơi với nhau.
Trẻ nhỏ xôn xao hỏi:
- Anh Trúc đâu, chị? Quy-Li-Ve đâu?
- Anh ấy ở bên nhà nguyện, nói chuyện với Cha.
- Ông Năm đâu?
- Ông Năm chưa ăn bây giờ. Ông c̣n đang sửa xe để sáng mai đi. Các bé hăy ăn với chị.
Những đôi mắt nh́n nhau, rồi nh́n lên Cát Tường. Những ḥn bi phản chiếu một sự chờ đợi. Rồi không thấy Cát Tường nói ǵ cả, những cái miệng tự động mở ra, hát:
- “Là nai đàn nên nhường nhau miếng cơm
Là chim bầy nên chia nhau miếng khoai
Giờ cơm đến rồi
Giờ cơm đến rồi….”
Lời hát ngân ra làm Cát Tường ngơ ngẩn: ḿnh đă quên không bắt giọng và bắt nhịp cho các bé hát, nên chúng phải tự động cất tiếng. Những lời hát hỗn độn, không ḥa hợp. Rồi sau đó, những mái đầu cúi xuống trên bát cơm nóng.
Bữa ăn qua nhanh, rồi nai đàn tụ tập trước sân, đứng thành hàng đôi. Cát Tường muốn nghĩ ra một tṛ chơi mới để vui với đàn trẻ. Nhưng cũng những đôi mắt là lạ ấy khiến Cát Tường bâng khuâng. Muốn biết các bé nghĩ ǵ từ lúc nghe Cát Tường sẽ đi. Tin loan ra vào bữa ăn trưa, do Cha Đạo nói. Trước mặt Cha khi đó, những gương mặt không dám biểu lộ ǵ. Nhưng buổi chiều nay, có một nỗi ǵ đè nặng không khí của bữa cơm. Chính Khánh, người ăn khỏe nhất, hôm nay cũng chỉ ăn có một chén. Có một sự ngầm đồng ý với nhau, là không nói ǵ hết - ở những đôi mắt kia, Cát Tường đă đọc được. Nhưng tại sao phải như thế? Nói đi các bé! Nói một điều ǵ đi, tỉ như: chị hăy mua truyện cổ tích gửi về cho anh Khánh kể… Sao những gương mặt linh hoạt kia đang trở thành nghiêm nghị, xa lạ với nhau? Ôi, một sự thay đổi lạ lùng quá! Chị không muốn thế.
- Các bé hăy nghe này! Chị dặn một chuyện: Chiều nay, tối nay, chị em ḿnh chơi với nhau. Các bé muốn chơi tṛ ǵ chị cũng ch́u hết. Mai sáng chị đi sớm lắm. Các bé cứ ngủ nhé, đừng thức dậy Cha rầy.
Cát Tường dừng lại, nh́n một loạt bầy trẻ. Cũng một sự im lặng kỳ lạ trải ra khiến không khí có vẻ căng thẳng.
- Chị sẽ về thăm các bé khi băi trường. Chị sẽ t́m mua nhiều sách truyện gửi về cho Khánh, Diệu và Thương kể cho các em nghe. Chị sẽ…
Cát Tường im bặt. Sự im lặng của các bé đồng nghĩa với sự buồn bă. Nắng tắt hết trên ngàn cây lá. Một bầy chim lả tả bay về phía bên kia nóc nhà nguyện. Vài đứa trẻ ngơ ngẩn nh́n theo…
- Chị muốn chiều hôm nay, các bé hát cùng với chị tất cả những bài hát mà chị đă dạy. Nhớ không? Đầu tiên là bài “Cha em”, các bé hát nào, “Em thương Cha em lắm, người cha tóc trắng…”
Hai mươi hai cái miệng, hai mươi hai giọng hát cất lên. “Cha em như ánh nắng, chiếu ấm đời em. Cha mặc áo màu đen, nhưng tim Cha sáng hơn ánh đèn…” Cát Tường nhắm mắt lại, hồ như trong bóng tối thấy rơ được thời ấu thơ. Thời yên ấm đó chấm dứt khi con tim biết khóc gào những lời nức nở. Rồi Cha đến. Trên sân vuông vắn của viện cô nhi nhỏ bé, Cha hỏi: “Con muốn ở lại đây không?”…. Sáu năm trôi qua, đời sống là một trang giấy viết đều đặn như nét chữ của Nhu Ḿ. Rồi Cha hỏi: “Hiểu Cha không? Cha muốn con được sống b́nh thường như những người con gái khác”.
- Nhớ ǵ không các em? Sáng sáng anh Khánh dẫn các em đi lượm củi. Có bài hát ǵ nào? “Nào anh em kéo củi về làng….”
“Nào anh em, nào anh em….” Tiếng hát ở trên sân, mà như vang đến từ cuối rẫy. Măi măi không quên nghen các em! “Mặt trời lên lung linh ánh vàng. Dưới mặt trời , ta sẽ thấy đời bằng an”. V́ hôm đó, người đă đến – Quy-Li-Ve của chúng ta. Người mạnh mẽ, người khoan ḥa và dịu ngọt lắm. Hát mừng người nhé! “Người đă đến như Quy-Li-Ve, giấc ngủ ngon. Người nào biết vây quanh, vây quanh, bầy tí hon…” Biết ǵ không? Từ lúc có người, bao nhiêu sự đổi khác đă xảy ra trong ḷng chị. Cái dáng người ngồi, dáng người đi, dáng người cúi ḿnh trên luống đất, dáng người cuốc xới dưới rẫy khoai, dáng người trầm mặc trong nhà nguyện… tất cả đều gây động như h́nh ảnh người mệt lả nằm trên chiếc xe chở củi. Biết ǵ không? Đó là h́nh ảnh của một người rất thân mến, tự thuở nào, hay chỉ bắt đầu hôm đó? Lẩm cẩm quá! Xa vời quá! Ngày mai chị bước chân ra đời, thật thế. Chị sẽ đơn độc lắm, nhưng chỉ một thời gian thôi, rồi sẽ măi măi bên người… Tiếng hát chấm dứt rồi nhưng tâm trí Cát Tường c̣n lâng lâng.
- Các bé nghe này! Từ ngày mai, các bé phải nghe lời anh Khánh như nghe lời chị vậy nhé! Buổi sáng khi anh Khánh dẫn các em trai xuống rẫy, các em gái phụ chị Diệu tưới rau, hay giúp chị Thương nấu cơm. Mỗi bữa phải nhớ mang cơm qua cho Cha trước, ông Năm cũng vậy. Ba ngày phải lau chùi nhà nguyện một lần. Pḥng ngủ, pḥng học, nhà cơm phải thường xuyên quét dọn sạch sẽ. Cần thưa việc ǵ cứ đến với Cha, nhưng tránh đừng xáo trộn giờ Cha tĩnh tâm. Phải khuyên nhủ nhau, đừng gây gỗ xích mích...
- Dạ.
Lũ trẻ thật ngoan! Cát Tường nghĩ thế, rồi tiếp:
- Xem nào… À, sáng thức dậy nhớ đọc lời tâm niệm trước khi ăn điểm tâm. Tối phải ngủ sớm. Chị giao tủ thuốc cho Thương. Bé nào bệnh phải nói ngay. Trợt té hay đứt tay phải nhớ xức thuốc.
- Dạ! Dạ!
Cát Tường ngẫm nghĩ… Những điều căn dặn đă quá tỉ mỉ, chắc như vậy cũng đủ rồi. Chỉ c̣n thiếu những điều như… ăn phải nhai, ngủ phải nhắm mắt nữa thôi.
- Bây giờ, các bé nghe nè! Chị em ḿnh chơi một tṛ chơi. Các bé muốn chơi ǵ?
- Mèo bắt chuột.
- Chuyền ṿng.
- Bỏ khăn.
- …
Chờ cho trẻ bớt xôn xao, Cát Tường nói:
- Ta chơi bỏ khăn vậy. Đợi chị một lát, chị vào pḥng thuốc lấy cái khăn.
- Nhanh lên nghen chị. Bỏ khăn khăn bỏ khăn chuyền, ba cô bốn cậu đi t́m cái khăn.
Để lũ trẻ nhỏ đứng đó, Cát Tường chạy nhanh đi. Ở trong pḥng thuốc, lúc một ḿnh lui cui t́m mảnh giẻ làm khăn, Cát Tường nghe tiếng động sau lưng. Bé Hậu rụt rè đến bên cạnh. Cát Tường hỏi:
- Chi đó Hậu?
- Dạ… chị ơi….
- Em cần ǵ không?
Và nh́n lại, Cát Tường bắt gặp ánh mắt là lạ của thằng bé Hậu giống như lúc ở nhà cơm.
- Có chuyện ǵ đó Hậu? Em cứ nói đi!
- Chị…
- Sao em?
- Em nói… chị đừng rầy em nghen!
- Hả?.... Ừ, chị không rầy đâu. Nhưng có chuyện ǵ?
- Em… em muốn nhờ chị đưa giùm cho anh Trúc cái này. Chị nói với anh ấy là không phải em cố ý lấy cất giữ, mà tại v́… em không biết đọc chữ…
Cát Tường không hiểu:
- Mà cái ǵ vậy?
Bé Hậu ấp úng:
- Cái hộp…, em lượm được ở b́a rừng, chỗ anh Trúc nằm ngất đi. Hôm ấy, các anh kéo anh Trúc đi trước, em theo sau, lượm được cái hộp này. Em thấy nó đẹp, nhưng em không biết là của anh ấy, nên em cất đi.
- Rồi tại sao bây giờ…
- Chị ơi, hôm qua chị dạy em, em đánh vần được chữ “Trúc”, em mới biết. Trên hộp này có tên anh ấy. Chị đừng la em nghen! Tại … em dốt…
Cát Tường bật cười:
- A, chị hiểu rồi. Đó, chị khuyên em hoài, phải học đi, chứ có chữ “truyền” đọc cũng không ra, chữ “trúc” đọc cũng không ra. Đâu, đưa chị xem, cái hộp ǵ vậy?
Bé Hậu lấy một vật nhỏ trong túi áo ra, nhưng chưa chịu đưa, nói:
- Chị nhớ nói anh ấy đừng giận em nghen!
- Anh ấy không giận đâu. Đưa cho chị đi.
Hậu đưa cho Cát Tường một cái hộp nhỏ h́nh trái tim, rồi chạy ra ngoài. Cát Tường lẩm bẩm:
- Của anh Trúc!
Thật thế, trên nắp hộp có khắc tên của Trúc. Cát Tường mỉm cười, rồi mở hộp ra. Trong trái tim nhỏ nhắn ấy chỉ vỏn vẹn có tấm ảnh của một người con gái. Một khuôn mặt hiền ngoan nổi bật lên với màu áo vàng. Ở góc phải của tấm ảnh, hai chữ “Hồng Phước” được viết thật nhỏ. Khi Cát Tường chạm đến, chút keo dán lâu ngày tróc ra, làm bức ảnh lệch đi. Cát Tường lật sau lưng tấm ảnh, và đọc được một ḍng chữ viết…
Chiếc hộp được đóng lại. Và trái tim nhỏ nhắn dễ thương ấy được Cát Tường nâng niu bằng bàn tay run rẩy, áp vào ngực, nơi đó có con tim của ḿnh đang muốn khóc ̣a.
cha12 ba
06-23-2020, 02:21
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1598816&stc=1&thumb=1&d=1592023856
Chương 11
Bước thật nhẹ vào căn pḥng, Trúc nh́n thật kỹ một lần cuối những gương mặt thân quen. Ánh đèn mờ nhạt không làm Trúc thấy rơ từng đứa, nhưng Trúc không muốn đem ánh sáng vào làm thức giấc lũ trẻ. Trúc nh́n qua những chiếc mùng sậm màu, ở đó thấy lại những đôi mắt, những bàn tay, mà suốt những ngày qua đă đem đến cho ḿnh tiếng cười. Sự việc đó xảy ra thật, nhưng quả giống chiêm bao.
Đây là một làng cô nhi, như mọi làng cô nhi, nhưng phải chăng cũng là một xứ sở gồm những thần dân nhỏ biết yêu thương và biết cho nụ cười. Là xứ tí hon. Là nước “Chim Chích”. C̣n ta là Gulliver. Ở đây ta được hưởng tràn trề những đăi ngộ. Không phải thịt cừu, rượu vang, mà cơm ghế khoai và nước lạnh. Không phải chiếc giường vương giả, mà tấm mền cũ, chiếc gối độn rơm. Nhưng tất cả đó là ân sủng của đấng thiêng liêng đă ban cho.
Những đôi mắt nhắm kín. Những bàn tay đặt ngoan ngoăn trên gối, trên mền. Thôi, giă từ nhé, nước tí hon đáng ỵêu! Những ngày sắp tới anh sẽ sống lại cuộc đời của anh. Chắc lại tiếp nối bước chân bận rộn. Nhưng cái hân hoan to lớn nhất là được gặp lại người thân, nh́n lại những khuôn mặt mà cách nay nửa tháng – khi nằm trong khu rừng nhỏ, anh đă tưởng như không c̣n bao giờ gặp lại. Là mẹ thân yêu, là các em thương mến, là Hồng Phước với màu áo vàng rực rỡ. Là phố phường vui vẻ tấp nập. Là bạn bè anh, những người c̣n sống.
Một đôi mắt mở lớn nh́n Trúc. Đôi mắt của bé Nhu Ḿ. Nhưng cái miệng xinh xinh như là biếng cười. Nhu Ḿ thức giấc tự lúc nào, ngồi trên giường. Trúc cúi xuống, nh́n đứa bé xuyên qua lớp mùng vải. Trong đôi mắt chứa chan những điều buồn bă tội nghiệp. Tự nhiên một niềm xúc động ùa đến thật mạnh mẽ, Trúc nói nhỏ:
- Bé không ngủ tiếp đi?
Nhu Ḿ lắc đầu. Trúc nói:
- Anh đi, nha bé!
Đứa bé gật đầu.
- Bé viết ǵ cho anh đi!
Một cái lắc đầu nữa. Đôi mắt Nhu Ḿ nhíu lại như không muốn nói thêm một điều ǵ. Trúc nh́n đứa bé thật lâu. Sự im lặng làm không khí trĩu xuống. Và cho đến khi có tiếng ông Năm gọi khẽ:
- Cậu Trúc! Xe đă sẵn sàng, cậu ra đi!
Trúc đành phải quay ra.
**
Cha Đạo ân cần nắm lấy bàn tay Trúc, nói:
- Cha chúc con gặp được vạn sự lành.
Và vuốt mái tóc Cát Tường, Cha cười nhẹ:
- C̣n Cát Tường đây, Cha xin gửi gắm cho gia đ́nh con. Cha mong nó sẽ hưởng được mọi thứ t́nh thương mà nó mong ước.
Rồi chừng như nhận thấy câu nói của ḿnh có vẻ khách sáo quá, Cha Đạo mỉm cười yên lặng, nh́n Trúc và Cát Tường vào xe.
Cát Tường run run nói:
- Thưa Cha…
- Chi con?
Giọng nói trở nên ướt sũng:
- Con…
- Ừ, con đi b́nh an. Nhớ viết thư cho Cha.
- Dạ… Nhưng mà, thưa Cha…
Cát Tường nghẹn ngào. Trúc đang nói với Cha Đạo những lời tri ân và từ giă, nhưng Cát Tường nghe không rơ tiếng nào.
Ông Năm mở máy xe. Tiếng máy làm xao động không khí yên tĩnh của buổi sớm mai. Cái bóng áo đen của Cha Đạo quyện đầy khói, trắng mờ như mái tóc. Cát Tường quay đầu nh́n về phía nhà ngủ. Xem ḱa!!! Tiếng máy xe rộn ràng đó đă khiến một cánh cửa sổ mở ra, hai ba cái đầu trẻ thơ xuất hiện. Có một nét hốt hoảng in trên gương mặt dại khờ. Rồi từ hai khung cửa, những bước chân cuống quít chạy ra. Đám trẻ nhỏ chạy theo xe ông Năm, vừa vẫy , vừa ríu rít lời chào từ giă. Cát Tường bấu bàn tay vào kính cửa, mà người cứng ngắc như tượng đá, trong khi Trúc đưa tay vẫy chào với bầy trẻ. Cát Tường thấy cánh cổng lùi lại sau lưng. Có tiếng chuông leng keng… leng keng… Rồi Cát Tường bỗng như nghe trong tiếng chuông đó, có vang vọng tiếng cười vui của những người được gặp gỡ. Ở đâu đây có nỗi mừng tủi của những kẻ thương yêu nhau. Mà trên đám cỏ xanh có một cội cây cô độc, trong những tiếng reo vui có lẫn một nốt nhạc buồn.
Con đường nhỏ dẫn ra lộ lớn ngắn dần, ngắn dần… Đến lúc thấy trước mắt là cái mặt đường quang đăng, khá phẳng phiu, Cát Tường nhỏm người dậy. Bây giờ mới thật sự hốt hoảng. Cát Tường kêu lên:
- Ông Năm! Ông Năm!
- Cái ǵ đó?
- Ngừng lại! Ông Năm ơi, ngừng lại!
Ông Năm thắng xe ngay. Két!!! Cả Trúc và ông Năm đều ngạc nhiên. Ông Năm hỏi:
- Chuyện ǵ vậy, Cát Tường?
Cát Tường mở cửa xe, bước xuống đường. Trúc lo lắng:
- Cát Tường, sao thế?
Cát Tường nói thảng thốt:
- Cho em về! Ông Năm, cho cháu trở vào!
Ông Năm ngơ ngác:
- Ḱa, sao lạ vậy cháu?
Đôi mắt Cát Tường đỏ hoe. Cát Tường nói cứng ngắc:
- Ông Năm đưa anh Trúc đi tiếp đi, cho cháu ở lại.
Rồi Cát Tường quay mặt. Trúc xuống xe, đến bên Cát Tường, hỏi vội:
- Cát Tường, nói cho anh nghe, có chuyện ǵ?
Cát Tường đứng dưới một tàn cây. Cả hai gương mặt đều ch́m vào bóng mát – không, là bóng tối, bởi v́ mặt trời buồn bă c̣n chưa muốn chiếu sáng. Nhưng trong bóng tối ấy, đột nhiên Trúc đă nh́n thấy được Cát Tường – một Cát Tường không giống như Cát Tường những ngày qua. Đó là sự linh cảm, nhưng Trúc chắc chắn sự linh cảm của ḿnh đúng.
Trong bóng tối chỉ có đôi mắt hiện rơ, long lanh. Và giọng nói như phát ra từ hai đáy nước đó:
- Em phải ở lại. Em đă thấy rồi, em không thể sống thiếu Cha Đạo…
- Cát Tường!???
- Em không thể sống thiếu bé Nhu Ḿ, thiếu Khánh, thiếu Hậu….
- Nhưng anh muốn…
- Cám ơn anh. Em đă bỏ một dịp để được sống b́nh thường. Nhưng… ở đây, em có đầy đủ…
Cát Tường nghẹn lời. Rồi lấy trong túi ra chiếc hộp h́nh trái tim, Cát Tường đưa cho Trúc:
- Bé Hậu nhờ em đưa lại cho anh và xin lỗi anh giùm. V́ bé không đọc được chữ nên lượm được vật này mà không biết của anh để trả lại. Đây không phải… là lý do khiến em ở lại, mà nó chỉ giúp cho em có đủ lý do … để ở lại mà thôi. Em phải ở lại v́… v́ em thương Cha, thương các bé của em…
Trúc bồi hồi:
- Cát Tường đă nghĩ kỹ chưa?
- Cả đêm hôm qua em đă không ngủ. Như vậy anh đừng lo là em quyết định vội vàng. Có điều… em đă đi theo với anh được một quăng đường, và em thấy rơ là… em không thể đi thêm được nữa.
- Anh có làm ǵ để buồn ḷng Cát Tường không?
- Không, không bao giờ.
- Anh không yên tâm chút nào.
- Em luôn luôn giữ với anh một ḷng quý mến.
Trúc cầm lấy chiếc hộp, và nhận thấy hai bàn tay của Cát Tường run run. Đúng là một Cát Tường bé nhỏ, yếu đuối và đa cảm – con người đó, đôi mắt đó, mái tóc đó, cái dáng mảnh mai hiền hậu đó… Chúa ơi! Nếu điều linh cảm của con là đúng, th́ con là người có lỗi phải không? Thời gian mười mấy ngày trú ngụ ở làng cô nhi chưa đủ để con cảm nhận một điều tế nhị, nhưng phải chăng đă đủ nuôi dưỡng một t́nh yêu kín đáo và thánh khiết của một người con gái?
Trúc cất chiếc hộp vào túi áo. Cát Tường cúi đầu xuống, mái tóc che mất hai vực nước long lanh. Nhưng ở trên cành, bỗng có tiếng của một con chim muốn dậy sớm bắt sâu. Tiếng chim làm Cát Tường nôn nóng trở về. V́ ở đó, nơi trú ngụ yêu mến của ḿnh, những con chim nhỏ chắc cũng đang bắt sâu cho một ngày mới mẻ.
- Anh Trúc đi b́nh yên. Em phải trở lại.
Hai bàn tay giá lạnh của Cát Tường bỗng ấm lên, v́ bàn tay rắn chắc của Trúc đang nắm lấy.
- Anh xin lỗi Cát Tường, nếu anh đă làm ǵ cho Cát Tường buồn.
- Không. Em đă nói là không bao giờ.
Cát Tường cố giữ nét mặt thật b́nh tĩnh để Trúc yên ḷng. Ông Năm đứng yên ở đàng xa, lắc đầu.
Trúc thở dài:
- Cha Đạo đă gửi gắm Cát Tường cho anh. Cát Tường đổi ý như vậy, anh rất áy náy.
- Em sẽ nói cho Cha nghe ý nghĩ của em. Anh Trúc hăy đi, chẳng c̣n th́ giờ nữa đâu!
Cát Tường rút bàn tay ra khỏi bàn tay Trúc, nói lớn với ông Năm:
- Ông Năm đi đi! Nhớ mau về, mua cho cháu nhiều sách truyện.
Mặt trời đang ló những tia mắt đầu tiên. Sau hướng đó, người sẽ tiếp tục bước chân. Cát Tường quay lưng, bước đi như chính ḿnh không điều khiển được. Không dám ngó lại nh́n người đang vào xe. Nhưng ở sau lưng, tiếng máy nổ rộn ràng. Và khói, khói ùa tới, quyện lấy đôi chân ḿnh, mênh mông….
Chương 12 (hết)
Đường đất ngắn c̣n hai bước, và đă đến cổng rào.
Cát Tường đứng dừng lại ở đó, hai bàn tay chắp vào nhau, đặt lên cánh cổng ghép bằng đủ thứ cây gỗ. Nắng dội tràn hai vai. Trên cây, chim đang hát giùm những lời thương thân. Mà sao hai mắt khô cứng, thần trí đặc quánh lại như không c̣n ý nghĩ.
Chỉ cần mở cánh cổng này, những tiếng chuông leng keng sẽ vang lên, ít nhất cũng lan đến pḥng học, để trẻ nhỏ biết rằng có người đến, có người trở về. Nhưng ḱa! Hai mắt Cát Tường mở lớn, nh́n thấy sợi dây buông thơng trên cánh cửa rào. Không c̣n có chiếc chuông, ai đă cắt đi? Cánh cổng mở, nhưng không có tiếng leng keng… leng keng… Không gian lạnh ngắt. Những mái nhà hờ hững. Những lối đi im ĺm. Mới ban năy khi tiếng xe nổ ḍn dă, đám trẻ thơ ùa ra từ nhà ngủ, những bàn chân tí hon cuống quít, những bàn tay nhỏ bé vẫy đưa. Ḿnh trở lại, chắc các bé không ngờ. Có lẽ giờ này sắp bắt đầu ăn sáng. Cát Tường ngơ ngác bước qua luống đất ướt. Đám bắp cải đă vừa lớn. Đám lá hành đă vừa cao. Những năm sống ở đây b́nh thản quá, ḿnh chưa có một hôm nào ngồi tưởng tượng một trận mưa băo vô t́nh làm nát úa cỏ hoa. Mà đến nay th́ đă thấy, chỉ những dấu chân trên thềm kia – dấu chân êm ái và hiền ḥa biết bao – đă làm cho cơi ḷng bé nhỏ của ḿnh có những vết hằn sâu đậm. Ôi! Người đă đến, như Quy-Li-Ve, giấc ngủ ngon; người nào biết vây quanh người, là cảm t́nh của ta, là đôi mắt của ta. Tội nghiệp ta quá, tội nghiệp người quá – những kẻ không gặp nhau ở một môi trường thuận tiện, ở một thời gian tốt lành. Có Chúa không? Sao Chúa đă đem người đến rồi để người đi? Có Chúa không???...
Cửa nhà nguyện đă mở! Hai dăy ghế dài hun hút. Có một người, một vị thần, hay một nhà hiền triết, ở đầu xa lắc đó. Người không phải đang ban t́nh yêu cho thiên hạ ư? Ta thấy rồi, Người đang vui vẻ dang tay trên Thập Tự Giá. Đinh đóng trên da thịt Người. Máu đổ từ huyết quản của Người. Là Chúa đó! Là câu trả lời cho con đầy đủ nhất, phải không?
Cát Tường run run bước tới, qua từng hàng ghế. Trước mặt Thập Tự Giá, cái h́nh hài thân quen đang lặng im như một chiếc bóng. Tấm áo đen cũng bạc màu như đất. Mái tóc trắng là h́nh ảnh cô quạnh nhất đời. Và đôi mắt, khi người quay lại, không phải là hai giếng khô hạn, mà đang rơm rớm lệ.
- Thưa Cha…
- Sao con trở lại? Con quên thứ ǵ à?
- Thưa Cha, không.
- Chứ sao vậy? Trúc đâu?
- Anh ấy đi với ông Năm rồi. Con muốn thế. Con muốn… ở lại đây.
- Tại sao?
- V́ con không muốn xa Cha… xa các bé…
Nói xong câu ấy, Cát Tường cảm thấy ḿnh dối trá, bật khóc nức nở. Thật ḷng ta như như thế chăng? Không muốn xa Cha, xa các bé, sao ta bằng ḷng về một thành phố lạ? Thương cái làng cô nhi này, sao ta bằng ḷng yêu quý người hơn? Khi đi đă là mâu thuẫn, khi về lại càng mâu thuẫn hơn. Ta đă tự lừa dối chính ta khi nói “v́ thương Cha, v́ thương các bé”.
Cha Đạo thở dài:
- Nhưng con đi, đâu có nghĩa là con không thương Cha và các em con đâu! Chính Cha, v́ thấy con đă lớn, nên Cha muốn con có đủ những điều kiện để sống thật với điều mong ước của con.
- Con không mong ước ǵ cả.
- Con đừng giấu giếm với Cha. Cát Tường, con yêu Trúc phải không?
Cát Tường bàng hoàng mở lớn mắt nh́n Cha Đạo. Điều ǵ quen thuộc quá, nhưng lạ lùng quá! Con yêu Trúc phải không? Cha Đạo hỏi một câu không ngờ. Cha nào biết câu hỏi đó có tác dụng như một cơn sóng làm nước mắt ào ạt chảy thêm. Con yêu Trúc phải không? Con có bao giờ nghĩ như vậy đâu! Hay chính con đă cảm thấy như vậy rồi, ngay từ lúc người được đưa về làng, từ dưới chân đồi nhỏ?
Cát Tường sụt sùi:
- Thưa Cha, xin Cha đừng bắt con phải nói ra những điều tồi tệ.
Cha Đạo lắc đầu:
- Yêu thương là tồi tệ à? Không, chính sự giấu giếm với Cha và giấu giếm chính con mới là tồi tệ.
Cát Tường nói như kể lể với ḿnh:
- Anh Trúc chỉ muốn nhận con làm một đứa em. Anh ấy thương và lo cho con thật ḷng, con biết vậy. Nhưng, t́nh cảm của con đối với anh ấy th́ khác. Nếu chỉ thương anh ấy như thương một người anh, con… con… đă không rời nơi này để đi.
- Cha đă đoán như vậy.
- Nhưng thưa Cha, anh ấy đă có một người… một người yêu. Là Hồng Phước. Chiều hôm qua bé Hậu đưa cho con một chiếc hộp, trong ấy có ảnh của Hồng Phước và một ḍng chữ đủ nói lên tất cả.
- Chiếc hộp ở đâu mà Hậu có?
- Dạ… ở b́a rừng, bé Hậu nhặt được từ hôm đưa Trúc về.
- Sao nó không đưa cho Trúc ngay hôm đó?
- Thưa Cha, Hậu không đọc được chữ, nên lúc ấy không biết là của anh Trúc.
Cha Đạo gật đầu:
- Cha hiểu rồi. Nhưng con đă đọc được ḍng chữ ǵ?
Cát Tường cắn môi, nghẹn ngào:
- Xin Cha cho phép con không nói ra. Ḍng chữ của một người yêu viết cho một người yêu… Con đă đưa trả cho anh Trúc ban năy.
Cha Đạo thở dài:
- Những lần nói chuyện với Trúc, Cha thường hỏi Trúc “có ai chưa?”, anh ta chỉ cười. Cha hiểu rồi, khi chưa th́ người ta sẽ đáp là chưa, c̣n khi người ta cười… A! Tâm lý bọn thanh niên, thật là…
- Con xin Cha tha lỗi cho con, v́ con đă trở lại. Con biết như thế là làm buồn ḷng Cha và anh Trúc, làm buồn… cả chính con. Nhưng Cha ơi! Con yếu đuối, tầm thường, con đă làm thế v́ h́nh ảnh của Hồng Phước…
- Con không có lỗi. Cha thương con không hết, giận con sao được? Cha muốn con – và các con – có được một cuộc sống b́nh thường như mọi người, nên từ lâu Cha hằng chờ đợi có dịp gửi gắm con cho một nơi nào mà chính con cũng ưa thích. V́ mong muốn như vậy, nên Cha không hề bắt buộc con, các con, phải sống như Cha, ép ḿnh theo một đời đạo hạnh.
Cát Tường bàng hoàng ngước nh́n Cha Đạo. Ôi, trong đôi mắt già nua đang rơm rớm lệ kia, có phải đă chứa đựng cả t́nh thương bát ngát của Chúa? Cha đâu có bắt chúng con học thuộc ḷng kinh sách, hay phải sống như các nhà tu. V́ Cha c̣n muốn có một ngày Cha gửi chúng con về đời. Nhưng Cha ơi, con đă thấy, cái hạnh phúc cá nhân, tuy hân hoan lắm nhưng dễ tan vỡ lắm! Cha không ép con sống đời đạo hạnh, nhưng khi con rời bỏ nơi này, không làm một cánh tay của Cha nữa, chắc Cha cũng buồn lắm. Chính đôi mắt của Cha, bao năm khô khan, hôm nay long lanh lệ, đă nói với con đầy đủ.
Có tiếng ai gọi trước cửa nhà nguyện. Cha Đạo nh́n ra, rồi dời bước. Cát Tường c̣n ngồi im trên ghế. Nước mắt đă khô ở trên má. Cái cảm giác của một người-trở-lại mang mang ở trong ḷng. Ta trở lại, chỉ v́ chiếc hộp, chỉ v́ tấm ảnh của Hồng Phước, cô bé áo vàng. Chỉ v́ một ḍng chữ yêu thương của một người-yêu viết cho một người-yêu. Chỉ v́ con tim của ta bị tổn thương bởi chính ta. Ngoài ra, không v́ lẽ ǵ hết. Không v́ Cha Đạo, không v́ các bé. Không v́ ḷng thương nhớ lưu luyến nơi này. Có phải như vậy không? Bây giờ thời gian bị chận lại ngoài cửa, không gian trở lại tĩnh yên như những buổi ta đem cơm vào cho Cha, ta đă nh́n thấy rơ ràng con người của ta, bé mọn, nhỏ nhoi, yếu đuối và tầm thường. Chúa ơi! Con chưa sống được một đời đạo hạnh. Có phải ở thời gian này, ở không gian này, Chúa muốn con nh́n thấy rơ Chúa? Vâng, con đă thấy rồi! Ở trước mặt con, trên cây Thập Tự Giá, h́nh như có những giọt máu của Chúa nhỏ ra, sáng ngời như nước mắt.
Cát Tường vùng đứng dậy, đi qua những hàng ghế, mở cửa nhà nguyện. Ánh nắng ùa vào làm nền nhà rực rỡ. Cát Tường nh́n thấy Cha Đạo đang bước nhanh qua khoảng sân đất mềm. Phía trước Cha là bé Ngoan. Bước chân của Cha khập khiễng vội vă nhưng không đi mau bằng đôi chân của đứa trẻ. Cái chân của Cha! Cái chân gỗ! Cái chân của một thời trả giá cho cuộc đời vị tha, đạo hạnh, trả giá cho một con tim bác ái. Cái chân nhắc nhở cho một đêm ở làng cô nhi này, cái chân cứu người thương binh, đêm đă trở thành một kỷ niệm se ḷng…
Có việc ǵ ở đó? Giờ này các em ta đang ăn sáng, hay bắt đầu xuống rẫy? Có việc ǵ? Có việc ǵ? Cát Tường tự hỏi rồi hoảng hốt chạy theo hai cái bóng phía trước. Cha Đạo và bé Ngoan đă đi vào nhà cơm. Cát Tường chạy theo đến nơi. Rồi tự nhiên tim đập thật mạnh. Cát Tường khựng chân lại. Các bé có biết chị đă về đến không? Từ ngoài đường lớn vào đây là cả một không gian xa cách. Từ sáng tinh mơ khi mặt trời c̣n rúc đầu sau mây đến lúc này là cả một quăng thay đổi lớn của cuộc đời. Cái con người nào cũng vậy, hầu như có những khoảnh khắc cách nhau mươi- mười lăm phút là cả hai con người khác biệt. Các em biết vậy không? Cát Tường bồi hồi bước lên thềm nhà. Sau khung cửa sổ, những mái đầu lô nhô bên nhau. Là nai đàn. Là chim bầy. Nhưng đàn nai hỗn độn, bầy chim xao xác. Khánh đang đứng trước mặt Cha Đạo, phân trần:
- Thưa Cha, sáng nay Hiền, Lương và Hảo đ̣i nghỉ, không đi đào khoai.
- Tại sao vậy?
- Các em đó nói là khoai c̣n đủ ăn ngày hôm nay. Con muốn hỏi ý Cha có bằng ḷng không.
- Việc đó tùy ở con sắp xếp chứ! Cha nhớ là Cát Tường đă giao cho con phần đào khoai và lượm củi.
- Thưa Cha, c̣n bé Hậu nữa, bé Hậu cũng xin qua pḥng học để tập viết ạ.
Cha Đạo trố mắt:
- Hôm nay thằng bé siêng vậy?
- Con có bảo là làm việc xong, trưa sẽ học, Hậu không chịu.
Có tiếng bé Hậu:
- Em chưa thuộc bài. Em phải học, nếu không th́ Cha bắt em lên tỉnh học nghề.
Cha Đạo cười:
- Ai nói với con vậy?
- Dạ, chị Cát Tường.
- Nhưng con cũng phải làm việc để phụ giúp anh Khánh, nghe không?
- Thưa Cha, con nghe. Nhưng… Cha đừng bắt con lên tỉnh.
- Sao? Con không thích lên tỉnh à?
- Dạ không. Lên tỉnh không vui. Con chỉ thích ở đây hà!
Trái tim Cát Tường thắt lại. Ở trong kia, Cha Đạo lại cất tiếng:
- C̣n chuyện ǵ nữa không?
Khánh đáp:
- Thưa Cha, c̣n ạ. Nhiều bé áo đă rách, xin may áo khác.
- Đă có vải của ông Năm mua về.
Tiếng của Thương:
- Thưa Cha, con biết may, nhưng không biết cắt. Chị Cát Tường chưa dạy con cắt áo.
Khánh hỏi:
- Diệu đâu rồi?
- Diệu bị cháo đổ phỏng tay.
Cha Đạo lo lắng:
- Đâu? Diệu đâu? Đă xức thuốc ǵ chưa?
- Thưa Cha, con đây!
Cát Tường hốt hoảng nh́n thấy Diệu bước đến, cánh tay băng trắng toát. Cát Tường giật ḿnh, thốt lên:
- Không được! Tay phỏng không được băng kín mít như vậy.
Chim đầu đàn xuất hiện ở cửa pḥng, làm bầy chim nhốn nháo. Mấy mươi cái miệng mở ra, ríu rít những tiếng vui mừng:
- Chị Cát Tường!
- A! Chị Cát Tường về!
- Chị không đi nữa sao?
Cát Tường xúc động:
- Chị không đi. Không đi đâu hết.
- A! Thích quá! Thích quá!
- Nghe chị bảo đây! Sáng nay Khánh vẫn dắt các em trai xuống rẫy, đào thêm khoai để trưa nay chị làm bánh. Thương giúp chị tưới rau. Chị sẽ cắt áo quần cho các em. Hậu được nghỉ một bữa để tập viết. C̣n Diệu, đưa cánh tay đây! Phỏng không bao giờ băng cột chặt như thế này.
Phút chốc, sự an ổn đă trở lại trong bầy chim xao xác. V́ sự có mặt của Cát Tường như lấp đầy một chỗ trống lớn lao. Khi ra đi tưởng mọi việc sẽ tiếp tục dù không có ḿnh, lúc trở lại mới thấy rằng sự rời bỏ cái tổ chim thân ái này là một lầm lỗi vĩ đại. Cát Tường nh́n Cha Đạo. Ở trong đôi mắt già nua như đang rưng rưng sóng. Cha mỉm cười. Rồi Cha quay gót. Đôi chân khập khiễng. Áo màu đen. Tóc pha màu ngày tháng. Cát Tường cũng muốn nói “Cha ơi, con thương Cha…” như đêm nào có hai kẻ lạ mặt. Nhưng thôi, hăy để yên như vậy. Chắc Cha cũng biết trong ḷng ta có những ý nghĩ ǵ rồi.
Cát Tường quay lại, hỏi:
- Các bé đă đọc lời tâm niệm chưa? Ăn sáng chưa?
Khánh đáp:
- Chưa ạ. Lúc Diệu mới bị phỏng, em bảo Ngoan qua mời Cha liền.
- Vậy các bé đọc đi! Trễ rồi, c̣n phải làm việc nữa.
Đàn trẻ ngồi vào bàn, trước bữa điểm tâm nóng hổi. Mấy mươi cái miệng mở ra, vui vẻ đọc:
- Lạy Chúa! Xin cho chúng con biết chăm chỉ học hành, siêng năng làm việc, rèn luyện thể chất chúng con,…
Cát Tường nhíu mày, suy nghĩ. Có một cái ǵ thiếu vắng ở đây chăng? H́nh như trong sự náo động thiếu một sự lặng yên. H́nh như trong tiếng trẻ nhỏ đọc đều đều kia, thiếu một lời câm nín. Là thế nào? Cát Tường đảo mắt nh́n tất cả những khuôn mặt. Khi tiếng “A-men” vừa dứt, Cát Tường hỏi ngay:
- Nhu Ḿ đâu?
Không đợi nghe trả lời, Cát Tường ra lệnh:
- Các em tiếp tục ăn đi! Chị ra kiếm Nhu Ḿ.
Rồi bước nhanh ra cửa, Cát Tường chạy qua pḥng ngủ. Không có Nhu Ḿ ở đó. Nhưng ở trên giường của Nhu Ḿ, quyển vở mở ra để hỏng hờ trên gối. Cát Tường cầm lên, thấy ở hai trang liên tiếp, Nhu Ḿ đă vẽ thật nhiều đèn nến – những ngọn nến nhỏ bé, mong manh như dáng nhỏ của Nhu Ḿ. Chiều hôm qua, Nhu Ḿ cũng đă vẽ như vậy. Nhưng niềm vui quá to lớn khiến Cát Tường không thấy lệ của nến lan quanh chân đèn. Bây giờ, nước mắt của Cát Tường đang rơi xuống hai trang giấy mỏng, tưởng như đông đặc lại thành sáp, tưởng như có âm vang thành tiếng chuông kêu. Cát Tường ôm quyển vở vào ngực, bàng hoàng bước ra cửa. Ở phía đó, phía mặt trời lên đó, nơi mà sáng hôm nào tiếng xe cót két hân hoan đưa người về, cái ngọn đèn nến cô độc nhỏ bé đang thất thểu đi lên. Mà Cát Tường th́ hiện ra sáng chói dưới nắng. Những bước chân cuống quít chạy đến với nhau. Leng keng… Leng keng…! Tiếng chuông rung lên như từ một bản thánh ca, như từ một góc nhà thờ. Tiếng chuông từ trong giọt lệ. Tiếng chuông ở trong bàn tay của Nhu Ḿ!...
Nhu Ḿ nhé, chị đă biết bé đi đâu. Chị đă biết bé nghĩ ǵ. Chị chẳng đi nữa. Chị ở lại đây. Chỉ có kẻ dại khờ mới từ bỏ những thân t́nh hiện có. Chị chẳng muốn làm nữ tu, chẳng muốn làm thiên thần, mà chỉ muốn làm chị cả, của nai đàn, của chim bầy. Thế thôi! Chị ở lại đây, làng cô nhi chiến tranh, dấu tích có thật của chiến tranh, mà ở đây, mỗi một người chúng ta là một dấu tích đó! Cái chân của Cha Đạo, sự có mặt của em, nỗi buồn của chị… tất cả đều là dấu tích. Dấu tích chua xót. Dấu tích se ḷng. Nhưng chỉ có ở đây, sáng mới thấy mặt trời lên từ rừng rẫy, chiều mới thấy bóng tối về từ đỉnh nóc nhà nguyện. Chỉ có ở đây, ta mới cất tiếng hát được những lời ca thoải mái. Mai mốt, khi các em lớn lên, khi Cha cho chúng ta về tỉnh thị, chị vẫn ở bên các em. Nhu Ḿ muốn vậy không? Hăy nói đi, nói bằng lời của nến. Và hăy đưa cho chị cái chuông đang nằm trong bàn tay bé nhỏ. Chị treo trở lại trên cánh cổng rào. Mai mốt c̣n nghe tiếng leng keng báo hiệu ông Năm về. C̣n người, Quy-Li-Ve, chẳng trở lại đâu! C̣n chị, đă trở lại rồi! Quy-Li-Ve, người đă đến, và đă đi, để giúp chị thấy chị nhỏ nhoi và thấy chị rộng lớn. Thế thôi!
Bước qua luống đất này đi! Đất c̣n mềm, c̣n ướt. Dấu giày của ai đó c̣n lún xuống như khắc vào ḷng, đau đớn. Ở trên thềm nhà nguyện, dấu đất c̣n để lại, là những cung nhạc ngàn đời không phai. Nhu Ḿ hở! Kỷ niệm người để lại, nói không hết đâu! Kỷ niệm sẽ chói ḷa mỗi khi bé ra cổng, mỗi khi bé ra sân, mỗi khi bé xuống rẫy, mỗi khi bé vào rừng.
Ngồi ở đây đi, thềm nhà nguyện đă vắng. Khóc với chị đi, bé thơ ngây chỉ nói chuyện bằng nước mắt và nụ cười.
Hai chị em cùng khóc. Khóc cho thấy nhớ một khuôn mặt, một mái tóc, một dáng người thân mến.
Khóc cho nước mắt rơi. Rơi thay cho mưa.
Rơi xuống thềm nhà, làm xóa mất dấu chân….
Tân Định, Sài G̣n
Mùa Đông 1974
Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh
wonderful
06-25-2020, 22:44
Truyện ngắn: Những con hẻm, anh và em.
Chàng đi xe ṿng qua ṿng lại mấy ngơ hẻm và bối rối tự trách ḿnh đă không hỏi Vân cho kỹ để bây giờ phải mất công suy đoán.
H́nh như Vân nói hẻm nhà Quế Hương nằm gần nhà thờ hay chùa ǵ đó.
Chàng quẹo vào một con hẻm và vừa đi vừa hỏi thăm nhà cô Quế Hương, tuyệt nhiên không ai biết, chàng liền ch́a số nhà ra hỏi th́ một người nói số nhà này nằm trong con hẻm xóm chùa.
– Vậy đây là hẻm ǵ hả bác?
– Hẻm xóm nhà thờ. Hẻm chùa phải đi thêm một khúc nữa. Nhớ đừng đi quá xa là… sang con hẻm khác nữa đó.
Chàng nh́n túi xách trong đó có bịch dâu tây Đà Lạt tươi ngon. Hy vọng sẽ đến đúng nhà và làm quà cho người đẹp của ḷng.
Chàng lại vừa đi vừa hỏi thăm, lần này chàng quẹo vào đúng ngơ chùa, đi qua chùa th́ thấy g̣ mả đá ong vài cái cao thấp như lời Vân kể, thế là chàng vui mừng đă thoát nợ những con hẻm.
Từ đây chàng chỉ việc quẹo trái là vào hẻm nhà Quế Hương, một hẻm ngắn có chừng hơn hai chục căn nhà, lẽ nào chàng t́m không ra.
Muốn chắc ăn chàng hỏi lũ trẻ con đang leo trèo chơi đùa trên g̣ mả:
– Các em có biết nhà chị Quế Hương trong con hẻm này không?
Vài đứa nhao nhao lên:
– Cái tên lạ hoắc, tụi em không biết chị này.
– Anh đi lộn hẻm rồi, hẻm tụi em không có chị Quế Hương.
Chàng cố kèo nài:
– Các em thử suy nghĩ xem biết đâu chị Quế Hương ở con hẻm nào gần đây chăng?
– Bảo đảm với anh là không.
Trẻ con chạy nhảy chơi đùa khắp xóm cả ngày mà không biết chị Quế Hương hàng xóm của chúng kể cũng lạ. Không lẽ chàng vẫn đi lạc hẻm?
Chàng dắt xe quẹo trái vào con hẻm để ḍ t́m số nhà xem sao. Số nhà đây rồi, là căn nhà thứ năm ngay trước mặt chàng, nhưng chàng ngại ngùng do dự chưa dám gọi cổng ngay v́ lời lũ trẻ đă khẳng định không có chị nào tên Quế Hương trong hẻm này.
Một bà bán hàng lớn tuổi tay bưng thúng vừa đi vừa rao:
– Ai bánh chưng, bánh dày gị không…
Chàng liền hỏi:
– Thưa bác, cho cháu hỏi thăm nhà cô Quế Hương.
Bà già đáp ngay không cần suy nghĩ:
– Quế Hương nào ở đây? Tôi chịu thua…
Chàng lại ch́a tấm giấy ghi địa chỉ ra làm bằng chứng:
– Đây bác, đúng là căn nhà này số 95/3.
– Ối giời, anh lầm to rồi. Nhà này chỉ có con bé Tẹt thôi, tôi là hàng xóm lại bán hàng quà rong xóm này mười mấy năm c̣n lạ ǵ nó, nó thường ăn hàng của tôi, khi th́ bánh chưng khi th́ bánh dày gị.
– Bé…Tẹt?
– Chứ c̣n ǵ nữa, mẹ nó gọi yêu thế từ khi c̣n bé v́… mũi nó tẹt.
Chàng nhớ đến gương mặt xinh Quế Hương, rơ ràng là sóng mũi nàng cao, vậy là địa chỉ này có sự nhầm lẫn chăng??
Ngay lúc ấy một cô gái đi tới, cô là con của bà già:
– Anh ấy hỏi mẹ ǵ thế?
– Anh ấy t́m nhà cô Quế Hương nào đó.
Cô gái hiểu chuyện, trách mẹ:
– Cô ấy lớn rồi mà mẹ cứ gọi là bé Tẹt. Thật ra trong nhà này có bé Tẹt thuở nhỏ nhưng cô tên là Thoa, chứ không phải Quế Hương mà anh đang t́m kiếm.
Chàng chán nản thất vọng:
– Cả hai tên bé Tẹt hay Thoa đều xa lạ quá. Thôi, cám ơn bác và chị.
Hai mẹ con bà bán hàng kia đi khỏi, chàng c̣n đứng ngẩn ngơ, tiếc công ḿnh từ sáng đến giờ đi t́m qua mấy con hẻm.
Ngay lúc ấy cánh cổng nhà 95/3 mở toang, cô gái bê thùng rác ra để ngoài sân:
– Anh làm ơn đứng xích ra, chỗ này nhà em để… thùng rác.
Chàng quay lại nh́n cô gái và mừng rỡ kêu lên như sợ nàng biến mất, ch́m khuất mất trong những con hẻm rắc rối này:
– Quế Hương, Quế Hương đây rồi….
Nàng ngỡ ngàng nh́n chàng:
– Ơ,… anh đi đâu đây, sao anh biết nhà em?
Chàng phàn nàn:
– T́m con hẻm nhà em đă khó, t́m được Quế Hương c̣n khó hơn. Anh sẽ trả lời câu hỏi của em sau. Để anh hỏi em trước đă, tại sao đă tên bé Tẹt lại là Thoa mà không là Quế Hương? Vậy tên nào là tên thật của em?
– Dĩ nhiên là tên Quế Hương v́ khi mang thai em, mẹ em ốm nghén thích ngửi mùi quế nên tên em mới lạc điệu…
Chàng ngơ ngác chẳng hiểu ǵ:
– Lạc điệu?
– Vâng, v́ tên các anh chị của em đều bắt đầu bằng TH, thế nên bố mẹ đặt em tên Thoa để gọi ở nhà cho vần điệu với tên các anh chị. C̣n tên bé Tẹt…
Chàng sốt ruột ngắt lời:
– Anh đă biết lai lịch tên bé Tẹt rồi. Bà bán bánh chưng, bánh dày cho em đă khai với anh lúc năy.
Nàng hơi vênh mặt chắc là để khoe chiếc mũi cao cao:
– Dù mũi em cao dần theo thời gian khi em lớn lên như bây giờ nè, thế mà hàng xóm cứ quen miệng. Vâng, hàng xóm chỉ biết em với hai tên ấy thôi, tên Quế Hương trong khai sinh ít ai biết đến. Mà anh t́m em…làm ǵ?
Bây giờ chàng đâm ra lúng túng với túi xách đựng dâu trên tay:
– À…anh…mới đi Đà Lạt về có mua ít dâu tươi ngon mang… tặng em. Bởi thế anh mới xin Vân địa chỉ nhà em đến đây… gấp kẻo… dâu héo mất.
Cô bé bắc kỳ mới 17 tuổi nhưng thừa hiểu ư đồ anh muốn đến làm quen v́ hôm gặp anh ở nhà Vân anh luôn t́m cách chuyện tṛ với nàng, Quế Hương giả vờ ngây thơ và khách sáo:
– Anh làm em ngại quá chỉ v́ mấy quả dâu tây mà đường xa vất vả.
Nàng mời chàng vào nhà, bước qua cánh cổng có giàn hoa giấy đỏ, đi qua khoảng sân loáng thoáng những lá mít khô chắc từ nhà bên cạnh bay sang v́ cây mít to cao ló đầu trên bức tường thấp giữa hai nhà.
Chàng và nàng nói chuyện, nghe chàng kể đă đi lộn vào hẻm nhà thờ, Quế Hương cười giải thích:
– Hẻm nhà thờ cũng đến hẻm chùa được mà anh, tại anh là khách lạ nên không biết đường đi.
Chàng vội nắm lấy cơ hội:
– Vậy hôm nào em rảnh đưa… anh đi thăm hết mấy con hẻm xóm em nhé, để lần sau nếu có đi lạc anh c̣n biết đến nhà em.
Nàng kể cho chàng nghe tên những con hẻm xóm ḿnh. Hẻm “cổng thành” v́ đối diện với xưởng Lục quân Công xưởng.
Hẻm “Nhà Thờ” v́ gần ngay nhà Cha xứ và dẫn vào nhà thờ. Hẻm “Xóm Chùa” có lối vào cổng chùa, tuy trần tục vây quanh, trẻ con nghịch phá, người lớn thường căi nhau ỏm tỏi, nhưng ngôi chùa nằm đầu con hẻm vẫn ngày ngày vọng câu kinh tiếng kệ.
Nếu đi về hướng khác th́ lại có những con hẻm mang tên khác nhau cũng dẫn vào xóm, hẻm “Mộng Thành” v́ có quán cà phê Mộng Thành , hẻm “Bún riêu ” v́ hàng bún riêu ngon có tiếng của bà Tư ngự trị nơi đây v..v…
Nhưng dù đi hẻm nào, vào trong trận đồ bát quái ấy cũng vẫn có thể quẹo ngang quẹo dọc, đi tới đi lui, đến nơi ḿnh muốn.
Chàng xuưt xoa:
Nghe em kể anh thấy thương… tất cả những con hẻm xóm em. Ước ǵ ngày nào anh cũng được đến…
Nàng hóm hỉnh:
– Đến làm ǵ? chả lẽ ngày nào anh cũng… có dâu Đà Lạt tặng em?
Quế Hương là bạn học cùng lớp với Vân.
Hôm sinh nhật Vân, đám bạn Vân đă ngồi cùng bàn với đám bạn anh trai của Vân, cả bàn cùng nói chuyện vui như Tết.
Chàng ngồi đối diện Quế Hương, nói chuyện với Quế Hương nhiều nhất, khi ra về c̣n xin địa chỉ, nàng kiêu kiêu từ chối lư do là nhà em trong xóm có nhiều con hẻm anh không thể nào t́m ra đâu.
Thế mà hôm nay chàng đă t́m ra.
Chàng chăm chỉ đến nhà Quế Hương, chỉ vài tháng quen nhau t́nh cảm hai người đă trở nên thân mật.
Lúc rảnh rỗi nàng dẫn anh lang thang xuyên qua những con hẻm trong xóm, vừa đi vừa nói chuyện và tŕu mến kể về những người hàng xóm, cứ làm như anh muốn quen nàng th́ phải… quen tất cả hàng xóm của nàng.
Có hẻm dài quanh co, nhà nhô ra thụt vào, có hẻm nhỏ tối sâu hun hút ngại ngùng cả bước chân, có hẻm ngắn dẫn đến những lối rẽ nếu là người lạ sẽ phân vân chẳng biết lối nào đi…
Hai người cùng ăn nhiều món quà hàng rong trong xóm. Anh thân thiện giản dị cùng nàng ngồi hàng bún riêu bà Tư và khen là bún riêu ngon hơn nhiều nơi khác anh đă từng ăn. Con hẻm mang tên “Bún Riêu” cũng không ngoa.
Nàng dẫn anh đi ṿng quanh ngôi nhà thờ, chỉ cho chàng biết góc sân kia là nơi dựng hang đá mỗi mùa lễ Giáng Sinh.
Thuở bé nàng đă say mê đứng ngoài hàng rào song sắt cổng nhà thờ nh́n ngắm hang đá ấy mà không biết chán.
Nàng dẫn anh vào thăm chùa lễ Phật và hái hoa Ngọc Lan trồng ngoài sân chùa khi ra về, hương Ngọc Lan thơm tho quấn quưt cả hai người.
Chàng đă quen thuộc nhiều con hẻm trong xóm, nhưng thân nhất vẫn là con hẻm xóm chùa nhà nàng.
Mỗi lần anh đến, lũ trẻ con chơi đùa trên g̣ mả đá ong đầu hẻm cũng ríu rít chào anh, coi anh như một người thân của xóm.
Một hôm anh đến và hai người cùng đi lang thang trong xóm như mọi lần, nhưng lần đầu tiên anh hỏi nàng về quán cà phê “Mộng Thành” Nàng ngạc nhiên:
– Hôm nay anh thích uống cà phê ở con hẻm xa lơ xa lắc ấy hả?
– Anh thích cái tên “Mộng Thành” của nó. Có phải là những giấc mộng sẽ thành sự thật không em? Thí dụ như mộng thành… đôi.
Nàng chanh chảnh:
– Nhưng… “Anh ơi nếu mộng không thành th́ sao?”
– Mặc cho người ta hát ḥ thế. Chúng ḿnh sẽ khác.
Hai người vào quán cà phê hẻm “Mộng Thành”. Anh buồn buồn báo tin:
– Anh sắp đi du học rồi. Đây là kế hoạch của cha mẹ và của anh từ trước khi anh quen em. Anh du học tự túc ở Mỹ, bậc trên đại học….
Chàng nắm lấy bàn tay nàng, tha thiết:
– Anh yêu em ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ hôm chúng ta ăn sinh nhật nhà Vân. Sắp phải xa em anh buồn lắm, nhưng cả hai chúng ta c̣n quá trẻ. Em chờ đợi anh nhé.
Nàng run run cảm xúc:
– Vâng em sẽ đợi anh. Chúc anh học hành thành đạt.
– Anh cũng chúc em sẽ thi đậu đại học ngành nghề mà em yêu thích. Chúng ta sẽ có ngày tái ngộ.
Chàng đi xa, nàng bắt đầu mộng mơ nhớ nhớ thương thương nhưng vẫn không xao lăng chuyện học hành. Đầu năm ấy nàng thi đậu vào đại học sư phạm.
Hai người vẫn thường xuyên liên lạc nhau qua thư từ và cả hai cùng hứa sẽ học hành thành đạt cho ngày tái ngộ tṛn vẹn niềm vui.
C̣n vài tháng nữa chàng sẽ trở về và nàng sẽ tốt nghiệp cô giáo.
Bỗng đâu một bà bạn của cha mẹ nàng hí hửng muốn giới thiệu nàng cho một chàng trai mà bà rất ưng ư. Bà xuưt xoa nói với mẹ nàng:
– Tôi mà có con gái th́ gả cho anh ta ngay, chẳng dại ǵ giới thiệu cho ai, đẹp trai học giỏi, gia thế giàu sang.
Mẹ nàng hoan hỉ thủ thỉ với nàng:
– Bé Tẹt đồng ư t́m hiểu đám này con nhé? Anh ta du học ở Mỹ và sẽ trở về nay mai.
Quế Hương kiêu hănh khoe:
– Con cũng quen một anh đang du học ở Mỹ thua kém ǵ anh này đâu.
Mẹ nàng sa sầm nét mặt:
– Có phải là anh chàng từng đến nhà ḿnh mấy lần không? Đừng thả mồi bắt bóng, cờ đến tay th́ phất, đám này bạn mẹ biết rơ gia cảnh, tính nết chàng trai. Con trông đợi ǵ lời hứa hẹn của một người mới quen và đă đi xa?
Nàng biết nói sao cho mẹ hiểu, t́nh yêu ấy cho nàng một niềm tin anh sẽ không thể quên nàng, anh sẽ trở về. Quế Hương t́m cách hoăn binh :
– Mẹ thư thả vài tháng nữa để con ra trường xong hăy bàn đến chuyện “ra mắt” người mà bạn mẹ mai mối.
Chàng đă trở về. Những con hẻm nhà nàng lại rộn ră bước chân chàng.
Cha mẹ Quế Hương thấy chàng đứng đắn đẹp trai có ăn học nên đă chấp nhận cho con gái và chàng t́m hiểu nhau thêm trước khi quyết định đi đến hôn nhân.
Họ vẫn thầm tiếc rẻ khi phải từ chối lời mai mối của bà bạn dù chưa biết mặt mũi anh chàng kia ra sao.
Thiệp cưới đă được phát đi quanh xóm, các nhà hàng xóm bây giờ mới biết con “bé Tẹt” hay “cô Thoa” tên thật là Quế Hương.
Mẹ con bà bánh chưng dày gị bảo nhau:
– Từ giờ trở đi mẹ mất mối bán bánh chưng, bánh dày gị cho bé Tẹt rồi.
– Ấy chết, mẹ đừng gọi “Bé Tẹt” nữa. Từ giờ chúng ta gọi cô ấy là Quế Hương.
Nhận tấm thiệp mời đám cưới. Bà bạn của mẹ nàng đă phát hiện ra một điều kỳ lạ, bà sững sờ nói với mẹ Quế Hương:
– Trời ơi… chàng rể tương lai nhà chị chính là chàng trai mà tôi định giới thiệu đấy. Hoá ra chúng nó đă quen nhau trước.
Mẹ nàng cũng ngạc nhiên và vui mừng:
– Nó có khoe với tôi quen chàng đang du học ở Mỹ. Ai ngờ hai chàng chỉ là một.
– Nghĩa là duyên số nhà chị nhất định phải có chàng rể này rồi. Chúc mừng nhé.
Trong khi đó chàng và Quế Hương cũng phát hiện ra điều kỳ lạ này.
Nàng mở to mắt ngạc nhiên nghe chàng kể. Khi chàng sắp về nước, mẹ chàng đă báo trước là chàng sẽ đi xem mắt một cô gái xinh ngoan nào đó, chàng vâng dạ cho xong.
Chỉ qua lời mai mối của bà bạn thân mà mẹ chàng đă thích mê, tin rằng cô gái ấy vừa xinh đẹp giỏi giang vừa con nhà nề nếp, là mẫu con dâu mẹ chàng mong muốn.
Nàng dí dỏm trêu chọc:
– May quá anh đă không đi xem mặt cô gái ấy mà… bỏ em.…
– Th́ ra cô gái ấy là em. Anh đă chọn trước khi mẹ anh chọn. Chúng ta có duyên nợ với nhau sâu đậm quá, đă yêu nhau lại được người quen biết cả đôi bên gia đ́nh chúng ta nhiệt t́nh đ̣i mai mối.
Giọng chàng trở nên mơ màng:
– Anh đă đi t́m em trong những con hẻm…
– Em biết anh muốn nói ǵ rồi. Những con hẻm thật dễ thương, có anh và có em…
– Đúng thế, và mai sau dù cuộc đời có trở ngại quanh co như những con hẻm rắc rối của xóm em th́ chúng ḿnh vẫn không bao giờ lạc mất nhau em nhé…
Nguyễn Thị Thanh Dương
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1606731&d=1593125000
wonderful
06-26-2020, 23:12
Truyện ngắn: Yêu Em hay yêu Tôi?
Mười năm với cuộc sống hôn nhân cùng người vợ đầu tiên vẫn là niềm hối tiếc dằng dặc trong ḷng tôi, mặc dù chúng tôi đă chia tay và tôi đă lập gia đ́nh khác.
Tôi vượt biên năm hai mươi sáu tuổi. Khi ấy, tôi là giáo viên cấp hai ở Sài G̣n. Người yêu của tôi – Vân – là sinh viên sư phạm, nhỏ hơn tôi bảy tuổi. Chúng tôi bịn rịn chia tay nhau trong nước mắt và hứa hẹn sẽ đợi chờ nhau cho đến ngày sum họp.
Tàu đến đảo Galang, Indonesia, và tôi ở đó hơn một năm để chờ định cư. Thời gian tạm trú tại trại tỵ nạn, tôi tham gia vào nhóm thiện nguyện làm công tác xă hội và chương tŕnh phát thanh, phục vụ đồng hương.
Ở đây, tôi quen Duyên, một cô gái xinh xắn, vui tính, cùng trang lứa với tôi.
Qua công việc cùng chí hướng, chỉ trong thời gian ngắn, chúng tôi trở nên thân thiết và tôi đă nhanh chóng quên lăng h́nh bóng của Vân, để bày tỏ t́nh yêu tha thiết dành cho Duyên với ư muốn được kết hợp suốt đời.
Duyên rất bất ngờ trong nỗi xúc động, nhưng lại ngần ngại, đắn đo với lư do có nhiều vấn đề phải suy nghĩ cặn kẽ trước khi quyết định, mặc dù rất yêu tôi.
Hai ngày sau, với khuôn mặt đầm đ́a nước mắt, Duyên nói rằng cô không xứng đáng làm vợ tôi, bởi v́ quá khứ của cô có nhiều điều khó nói.
Để tỏ ra ḿnh là người độ lượng, tôi âu yếm cầm tay Duyên ngọt ngào thố lộ:
– Chỉ cần Duyên thật sự yêu anh và sẵn sàng đi bất cứ nơi đâu với anh là đủ rồi. Đừng nói chuyện quá khứ. Hăy bỏ tất cả lại phía sau và bắt đầu cuộc sống mới đầy hứa hẹn ở nước thứ ba.
Đó là những lời phát xuất từ tấm ḷng chân thật của tôi, v́ lúc ấy, tôi đang yêu Duyên say đắm và tin rằng cô gái nầy sẽ là người vợ tốt.
Xinh đẹp, dịu dàng, vui tính, biết sống v́ người khác, đó là mẫu người tôi hằng mơ ước. Duyên sung sướng chấp nhận lời cầu hôn và chúng tôi xin điều chỉnh lại hồ sơ, sau tiệc cưới đơn sơ do bạn bè – cùng thân phận tỵ nạn – đứng ra tổ chức.
Khi chung sống, dù biết Duyên không c̣n trong trắng nhưng tôi chẳng hề ân hận và đoán rằng, có lẽ đó là điều Duyên đă ngần ngại khi tôi ngỏ lời cầu hôn.
Giữ đúng lời hứa và để chứng minh cho Duyên thấy ḿnh là một người chồng quảng đại, tôi không thắc mắc về vấn đề nầy, xem như một sự tế nhị để ǵn giữ hạnh phúc cho nhau.
Sau đó không lâu, chúng tôi được định cư tại Mỹ và có việc làm vững chắc. Tôi và Duyên tạo nên một mái ấm gia đ́nh rất hạnh phúc, nhất là từ khi đứa con trai đầu ḷng chào đời đúng như sự mong ước của tôi.
Duyên càng ngày càng tuyệt vời trong vai tṛ làm mẹ, làm vợ, đảm đang mọi chuyện từ trong ra ngoài và nhất là chiều chuộng tôi hết mực.
Có lẽ, một phần nào đó, Duyên muốn đền bù những thiệt tḥi của tôi về quá khứ của cô. Thỉnh thoảng, ư nghĩ ấy lại thoáng qua, nhưng dù sao th́ tôi cũng rất hài ḷng về người vợ của ḿnh.
Khi cậu con trai được tám tuổi, chúng tôi dọn đến thành phố khác, v́ tôi có việc làm tốt hơn ở đây.
Thời gian nầy có rất nhiều người Việt Nam sang định cư theo chương tŕnh con lai và HO.
Một lần, t́nh cờ tôi gặp lại người bạn học cũ cũng là hàng xóm của Duyên ở Cần Thơ mới biết được một chuyện đau ḷng. Đó là Duyên đă có đứa con để lại Việt Nam cho mẹ nuôi dưỡng và bé gái đă mười hai tuổi.
Tin nầy đến với tôi như sét đánh ngang đầu. Tôi giận dữ hạch hỏi, tại sao Duyên có thể giấu giếm tôi một chuyện quan trọng như thế.
Với ánh mắt chứa đầy nét khổ đau, Duyên nghẹn ngào kể lể – trong một chuyến vượt biên bị bể, Duyên bị hai tên ác ôn cưỡng bức trong lúc chạy trốn và đă mang thai.
Sau khi sinh con, mẹ Duyên giữ đứa bé lại và t́m đường cho Duyên đi tiếp. Duyên nói rằng, cô muốn thú thật khi tôi cầu hôn, nhưng lúc ấy tôi đă bảo rằng “Đừng nói chuyện quá khứ, hăy bỏ tất cả lại phía sau”.
Hơn nữa, với Duyên, cuộc hôn nhân nầy là một ân huệ mà Trời Phật đă ban cho, nên Duyên rất trân quư và sợ sẽ bị mất đi, khi sự thật được phơi bày, dù đó không phải là lỗi của Duyên.
Tôi tin những lời Duyên nói là sự thật, nhưng sao vẫn cảm thấy bị tổn thương. Điều tôi lại sợ nhất là họ hàng, bè bạn xem thường, v́ lấy người vợ đă có con riêng.
Lỡ đóng vai người độ lượng, tôi đành ngậm bồ ḥn làm ngọt, nhưng trong ḷng bắt đầu có điều ǵ đó không ổn. Chính tâm trạng nầy khiến tôi có thái độ lạnh nhạt với Duyên và hay kiếm cớ gây gổ v́ những chuyện không đáng. Chín năm mặn nồng hạnh phúc giờ không c̣n nữa.
Ngay lúc ấy, tôi bỗng nhớ đến Vân, người yêu bé bỏng mà tôi đă lăng quên dễ dàng từ ngày gặp Duyên ở đảo. Tôi bắt đầu kể cho bạn bè nghe về Vân, về những kỷ niệm của mối t́nh đầu, ngay cả những lúc có sự hiện diện của Duyên, như một cách trả thù.
Chẳng bao lâu, tôi t́m cớ về Việt Nam thăm cha mẹ già. Việc đầu tiên là t́m gặp Vân. Cô học tṛ nhỏ ngày nào nay đă xấp xỉ tuổi ba mươi nhưng vẫn nơn nà, xinh đẹp.
Gặp lại nhau, sau giây phút bất ngờ mừng rỡ, Vân trách tôi bạc bẽo, vô t́nh. Dĩ nhiên, tôi phải viện dẫn đủ lư do – mà toàn là những lư do dối trá- để lấy ḷng người yêu cũ. Vân cũng dễ dàng bỏ qua cái tội “làm cho em đau khổ gần cả chục năm trời”, để chúng tôi có được khoảng thời gian thật vui vẻ, hạnh phúc bên nhau.
Và chính ngay lúc ấy, tư tưởng bỏ vợ để trở lại với người t́nh đầu tiên bắt đầu manh nha trong đầu tôi.
Trở về Mỹ, tôi t́m cớ ly dị để thực hiện ư định bất chính của ḿnh. Duyên càng chiều chuộng, tôi càng hững hờ. Và rồi tôi đă đạt được ư nguyện khi bắt gặp Duyên đang ngồi trong quán nước với một người đàn ông xa lạ – mà theo Duyên, đó là người quen của ba má Duyên, mang hồ sơ của đứa con riêng đến cho Duyên, để cô tiến hành thủ tục bảo lănh, v́ ông bà đă già cả, bệnh hoạn, sợ không đủ sức để nuôi đứa bé đến ngày khôn lớn.
“Cô định qua mặt tôi nên lén lút…”.
Tôi giận dữ hét vào mặt Duyên và không cho Duyên cơ hội giải thích, dù một câu ngắn ngủi.
Tôi quyết liệt gán cho Duyên tội ngoại t́nh – dù thật sự trong thâm tâm, tôi không chút nghi ngờ.
Kết quả, điều tôi mong muốn được thực hiện một cách thuận lợi.
Hồ sơ ly dị vừa hoàn tất, tôi trở về Việt Nam cưới Vân và làm thủ tục bảo lănh.
Một năm sau, Vân sang Mỹ trong nỗi hân hoan tràn ngập của tôi, khi có được người vợ xinh đẹp, lại c̣n trong trắng.
Ngụp lặn trong niềm hạnh phúc nầy chưa được bao lâu tôi bắt đầu đối diện với thực tế cay đắng.
Sống với Duyên, tôi sung sướng, thảnh thơi, v́ đă có vợ đảm đang tất cả mọi việc.
Với Vân th́ ngược lại, tôi phải lo toan từ trong ra ngoài, cộng thêm gánh nặng gia đ́nh ở Việt Nam.
Vân đ̣i tôi phải t́m người làm hôn thú giả để bảo lănh cô em gái sang đây. Ngoài khoản tiền to lớn cho mục đích gian dối đó, tôi c̣n phải gửi cho anh này, chị kia, trong họ hàng, anh em, mỗi khi họ gặp hoạn nạn hay đau yếu.
Vân lại là người tiêu xài rộng tay không cần tính toán. Tôi cảm thấy bực tức, khó chịu, nhưng nói ra th́ e rằng vợ chê ḿnh ti tiện.
Hai năm sau, Vân chán công việc chân tay mà cô cho rằng không hợp và muốn đi học để có một nghề ở văn pḥng.
Dù không đồng ư, nhưng tôi vẫn phải gật đầu, để ra vẻ ḿnh là người chồng luôn chiều vợ, dù điều đó có trái ư.
Từ ngày đi học, Vân quen biết thêm nhiều bạn, mà đa số là bạn trai. Những buổi đi về thất thường của Vân khiến tôi sinh nghi. Nhưng khi tôi gặng hỏi th́ Vân mắng tôi là thứ đàn ông ghen bóng, ghen gió, hẹp ḥi, ích kỷ, rằng cô không phải là loại người lăng nhăng, bằng chứng là gần chục năm tôi rời xa cô, nhưng cô vẫn một ḷng, một dạ đợi chờ tôi.
Dĩ nhiên tôi cứng họng, nên chỉ c̣n biết nuốt nỗi ấm ức vào trong ḷng. Bao năm qua, Vân vẫn sống thoải mái như người tự do, trong khi tôi bắt đầu héo rũ, v́ niềm hạnh phúc ngọt ngào ngắn ngủi mà tôi từng hănh diện khoe khoang với bạn bè đă dần dần lịm chết.
Bây giờ, hơn bao giờ hết tôi nhớ Duyên và đứa con trai bất hạnh với niềm hối hận tràn dâng.
Thật sự, tôi chỉ là một người hẹp lượng. Và có phải, v́ đă đối xử tệ bạc với người thật sự yêu tôi, nên hậu quả tôi phải gánh chịu ngày hôm nay cũng là đáng tội?
Nghĩ lại, tôi chỉ là người thả mồi bắt bóng!
Đặng Hiếu Sinh
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1607405&d=1593213068
wonderful
06-27-2020, 23:08
Truyện Ngắn : Người Mỷ cuối cùng ở Việt Nam.
Đường phố Sài G̣n nhộn nhịp một cách bất thường. Tiếng c̣i xe vang lên inh ỏi. Trên ḷng đường, xe Jeep, 4x4 và “cam nhông”10 bánh hết xăng đứng tại chỗ, không những đă trở nên vô dụng mà c̣n làm cản trở lưu thông. Một vài chiếc, chắc là bị lột “dên”, khói bốc nghi ngút. Bốn góc ngă tư đều chật ních những xe. Xe đạp, xe gắn máy, scooter, xe ba bánh, xe xích lô đạp, xích lô máy, xe lam, xe ngựa, tắc xi, xe ô-tô dân sự, tất cả đều đang kẹt cứng, dậm chân tại chỗ khi Mark lái chiếc Vespa tới chỗ góc đường Hai Bà Trưng và Tú Xương.
Trên lề đường, người đi bộ không đi mà chạy, theo nhau mà chạy. Mark nghĩ đến những đoạn phim thời sự quay cảnh dân chạy loạn từ miền Trung hồi năm 72 trên Quốc Lộ số 1, đoạn đường được thế giới biết đến qua cái tên Đại Lộ Kinh Hoàng.
Những người dân miền Trung này đă “bỏ phiếu bằng chân”, bỏ lại nhà cửa, ruộng vườn, mồ mả, tổ tiên chạy về hướng Nam lánh nạn cộng sản, t́m đường sống với chính quyền Cộng Ḥa. Họ cứ chạy mà không cần biết nơi họ sắp dừng chân là đâu hoặc bao giờ th́ an toàn để dừng chân.
Những người trên hai bên lề đường Hai Bà Trưng bây giờ cũng t́m đường tránh nạn cộng sản, cũng chạy loạn, nhưng phần lớn những người này biết là họ phải đi đâu, đến đâu, và biết là bao giờ, ở đâu th́ được an toàn.
Những người này đang cố gắng t́m cách, càng nhanh càng tốt, để ra đến Bến Bạch Đằng tại bờ sông Sài G̣n, chỗ các tầu hải quan, tầu buôn, tầu vận tải, tầu đánh cá , tầu tư nhân đang chất người lên như xếp cá hộp trước khi nhổ neo ra khơi.
Một số những người khác chạy ngược lại, hướng về sân bay Tân Sơn Nhất và Bộ Tư Lệnh Không Quân, chỗ những chiếc C-47, C-130, Caribou, DC-3, L-19, Cessna, T-28, A-37, F-5, trực thăng Chinook, Huey; những chiếc máy bay cánh quạt và phản lực của Air America, Air France, TWA, Pan Am, Air Vietnam đang lũ lượt cất cánh đem hành khách - các nhân viên sở Mỹ cùng bạn bè, thân nhân, vợ con - ra khỏi không phận Việt Nam, hướng về Mỹ Châu, Âu Châu, Thái Lan, Phi Luật Tân, hạm đội Thứ Bẩy đậu sẵn ngoài khơi.
Một số nữa cũng chạy nhanh không kém hướng về ṭa Đại Sứ Mỹ hay một trong những biệt thự chung quanh thành phố, nơi có những băi trống trong khuôn viên làm chỗ đáp cho trực thăng của Thủy Quân Lục Chiến hạ cánh đón người Mỹ và những người được Mỹ cho di tản trước khi cộng sản tràn vào Sài G̣n.
Những người này c̣n làm cho Mark liên tưởng đến đám đông kéo nhau lũ lượt vào đêm Giáng Sinh trên đường Tự do, Nguyễn Huệ, Lê Lợi đi tới điểm không ai hẹn ai mà đều gặp ở đó - Vương Cung Thánh Đường - để dự lễ mừng Chúa Hài Đồng lúc nửa đêm. Trong những năm Mark làm việc ở ṭa đại sứ Mỹ ờ Việt Nam, chỉ có đêm đó là lần duy nhất anh thấy các đám đông tập hợp lại, “xuống đường”, không với chủ đích chống chính quyền v́ lư do này hay lư do khác.
Một tràng đạn nổ đâu đó rất gần phía bên trái làm thiên hạ chạy nhốn nháo t́m chỗ trốn. Mark trông thấy khoảng trống, rồ máy chiếc xe Vespa nhẩy lên lề đường t́m lối ra. Chạy được khoảng 5 thước th́ một người đàn ông từ đâu nhẩy vào mũi xe làm Mark quẹo bánh lái gấp sang một bên, mấy ngón tay cầm ambrayage tuột ra, chiếc scooter chồm lên, khựng lại, rồi chết máy. Cuống quưt, Mark đạp lấy đạp để cả chục lần mà máy vẫn không nổ lại; anh nh́n quanh, dựa chiếc Vespa vào một gốc cây, khóa cổ lại rồi, bắt chước những người chung quanh, chạy.
Nhà Thu ở trong khu chợ Bàn Cờ, cách đó khoảng 2 cây số. Đến đầu chợ trên đường Phan Đ́nh Phùng th́ chợ chiều đă vắng. Những hộp các tông chất đống, mùi rau cỏ héo, mùi thịt cá hôi tanh, và xác một con chó chết chặn đường vào nhà Thu. Mark nhịn thở, bước nhanh. Thu ở trong một căn nhà 2 tầng trong ḷng một con hẻm sát mặt chợ. Tiếng radio vang vang. Mark nghe thấy đài phát thanh Sài G̣n, đài Quân Đội, đài BBC, đài VOA…Dân trong xóm lao động với vẻ mặt lo âu nuốt từng câu từng chữ của các xướng ngôn viên, cố gắng t́m hiểu sự thực đằng sau những lời tuyên bố, những bản tin chiến trận về số phận ḿnh, số phận thành phố Sài G̣n, số phận miền Nam Việt Nam sẽ đi đến đâu.
Trong nhà Thu cũng có tiếng radio nhưng không có tiếng người xướng ngôn mà chỉ có nhạc. Và tiếng nhạc, tuy đă biết trước, cũng làm Mark có cảm giác náo động. Bởi v́ bản nhạc đang được phát ra từ chiếc máy radio nhỏ để trên chiếc tủ chè trong góc nhà là bài White Christmas của Irving Berlin do Bing Crosby hát. Từ mười ngày trước đây, tất cả những người Mỹ c̣n lại ở Việt Nam được lệnh mở radio trên đài FM của Mỹ 24/24 và khi nghe thấy White Christmas phát thanh liên tục thay cho chương tŕnh thường lệ th́ đó là hiệu lệnh cuộc di tản khỏi Việt Nam đă chính thức khởi đầu. Tiếng nhạc White Christmas đă khởi lên, mùa Giáng Sinh Tuyết Trắng đă tới dưới ánh mặt trời gay gắt, nhuộm đỏ thành phố Sài G̣n vào những ngày cuối tháng Tư. Và thông điệp của nó không phải là nói về một mùa Giáng Sinh thanh b́nh với tuyết rơi ngoài cửa sổ mà là hiệu lệnh cấp bách cho những người như Mark phải bỏ lại tất cả, t́m mọi cách di chuyển tới một trong những địa điểm ấn định sẵn để được trực thăng vận ra khỏi Việt Nam. Càng nhanh càng tốt.
Thu đang cố sức nhấn nắp chiếc va li xuống để đậy lại nhưng v́ sức nàng yếu nên chiếc nắp lại bật lên. Mark đến bên cạnh, hôn trên má Thu rồi lấy tay chặn xuống, kéo chiếc fermature trên va li lại một cách dễ dàng. Xong rồi Mark đứng lên, hai tay sách hai chiếc va li.
“Ḿnh đi đi em,” Mark nói với Thu.
“Nhưng mẹ em chưa xuống tới,” Thu trả lời.
“Ḿnh gửi điện tín cho mẹ em mười ngày hôm nay rồi. Nếu bà muốn đi với ḿnh th́ bà đă tới rồi.”
“Thế nào mẹ em cũng xuống. Anh biết là lúc này đường từ Đơn Dương xuống đây khó khăn như thế nào.”
“Nhưng mà ḿnh phải vào ṭa đại sứ ngay bây giờ. Anh nghĩ chỉ mấy ngày nữa là mọi chuyện coi như xong. Nhiệm vụ của anh là phải trở vào ṭa đại sứ ngay lập tức. Anh về để đón em chứ không phải về để chờ mẹ em.”
Thu lắc đầu.
“Em phải chờ mẹ xuống. Em không thể đi được. Em không thể bỏ mẹ lại được. Mẹ chỉ có một ḿnh em.”
“Nếu ḿnh không đi bây giờ th́ “chúng ḿnh” sẽ bị bỏ lại,” Mark gằn giọng rồi đi ra cửa.
“Nếu anh cần phải quay lại ṭa đại sứ ngay bây giờ th́ anh cứ đi trước. Em ở đây đợi mẹ rồi sẽ vào sau.”
Mark nói như quát, tuy bản tính của anh không phải là người hay nóng.
“Em không hiểu hay sao? Ḿnh không c̣n nhiều th́ giờ nữa. Ḿnh không thể nào chờ mẹ em được. Chưa chắc ǵ mẹ em sẽ xuống.”
“Nhưng thế nào mẹ em cũng xuống với em.”
Một cái ǵ trong giọng Thu làm Mark dịu cơn nóng.
“Sao em biết?”
“Bởi v́ mẹ thương em…và mẹ biết là lúc này em đang cần mẹ bên cạnh…”
“Em…” Mark ngừng nói, nh́n vào đôi mắt sâu thẳm mầu nâu nhạt của Thu. “Mẹ biết là em cần?...”
Thu gật đầu thật nhẹ.
“Em báo cho mẹ biết là em có thai…”
Mark sững người, đứng im một khoảnh khắc, rồi buông hai chiếc va li trên tay xuống, choàng tay ôm lấy Thu, xiết người nàng thật chặt.
“Cám ơn em.”
Khi Mark choàng tỉnh giậy th́ chiếc đồng hồ trên tường chỉ tám giờ bốn mươi lăm. Mark đă bồng Thu lên lầu và hai người đă yêu nhau thật lâu, thật êm đềm v́ sợ động vào cái thai c̣n non trong bụng mẹ. Thu vẫn ngủ thật ngon bên cạnh. Mark nhoài người ra khỏi giường, cố không gây tiếng động, sợ đánh thức Thu.
Mark mặc quần áo rồi ra ngoài ban công nh́n xuống. Trời đă tối hẳn. Đường hẻm vắng tanh. Vẫn không thấy mẹ Thu đâu.
Mark Mason, 38 tuổi, đă giữ chức vụ tham vụ báo chí của ṭa đại sứ Mỹ tại Sài G̣n từ tháng Sáu năm 1970. Thu làm việc tại pḥng đánh máy ở lầu một. Hai người bắt đầu đi chơi với nhau khoảng hơn một năm, tuy thật ra Mark đă theo đuổi Thu từ lần gặp nàng đầu tiên vào ngày Thu mới vào làm việc ở ṭa đại sứ hơn hai năm trước, lúc đó Thu mới 26. Có cảm t́nh với Mark nhưng Thu vẫn e dè với cái danh hiệu “Me Mỹ” xă hội vẫn gán cho các cô gái Việt đi bên cạnh những chàng Mỹ tóc quăn, mũi lơ, mắt xanh. Cho tới khi Mark gửi một chiếc máy bay Cessna của ṭa đại sứ lên Đà Lạt đón cậu Năm, em mẹ Thu, rồi đưa vào bệnh viện dă chiến trong Tân Sơn Nhất, cứu được mạng sống của cậu Năm, th́ Thu mới bằng ḷng đi chơi với Mark. Cách đây 4 tháng, Mark đă lên Đơn Dương gặp mẹ Thu xin cưới nàng và mẹ Thu đă nhận lời cầu hôn. Thu nói với Mark rằng nàng đă đến chiêm tinh gia Huỳnh Liên xin ngày tốt và ông Huỳnh Liên đă nói đám cưới của hai người nên tổ chức vào ngày 30 tháng Tư, ngày tốt nhất cho cả hai tuổi.
Mark đă li dị Cathy, người vợ cũ, trước khi sang Việt Nam. Sau khi ra ṭa, Cathy đem Grace, đứa con gái duy nhất của hai người đi mất v́ biết Mark rất thương con và muốn trả thù Mark. Lần sau cùng Mark gặp con là ngày trước khi sang Việt Nam. Lúc đó Grace mới 6 tuổi. Những lần về phép, Mark đều về Mỹ thay v́ đi nghỉ mát ở các nước khác v́ anh hy vọng sẽ gặp được con. Nhưng Cathy đă đem Grace đi biệt tích. Năm năm nay Mark sống trong hy vọng và tuyệt vọng.
Có tiếng súng vọng về từ xa. Mark nh́n về hướng ṭa đại sứ. Chắc giờ này cuộc di tản ở ṭa đại sứ đă đi vào giai đoạn rầm rộ nhất nhưng v́ nhà Thu ở khá xa nên không nghe thấy tiếng ồn của máy bay trực thăng. Mark chợt thấy đắng trong cổ họng. Một nỗi buồn khó tả dâng lên. Anh rất thích nước Việt Nam và v́ thế đă xin ở lại đến nhiệm kỳ thứ hai; và sau đó th́ Thu đă đóng vai chính trong việc giữ chàng nhân viên ngoại giao này ở lại Sài G̣n một nhiệm kỳ nữa. Thật đáng buồn, Mark nghĩ. Đúng là thân phận nhược tiểu. Bị dùng như một con tốt thí quân, không hề thương tiếc. Mark ở vào địa vị để có thể hiểu được những thế cờ giữa Mỹ, Trung Cộng, Nga Sô và Bắc Việt. Miền Nam đă từ lâu không c̣n nằm trong thế cờ đó nữa. Hai mươi lăm triệu dân miền Nam đă trở thành miếng thịt ḅ thơm phức để trên đĩa sẵn sàng để cho cộng sản Bắc Việt nuốt chửng.
Thấy khát nước, Mark đi vào trong. Thu vẫn ngủ say. Mark kéo chăn lên đắp cho Thu rồi xuống cầu thang. Điều đầu tiên Mark nhận thấy là chiếc radio không c̣n phát thanh White Chrismas nữa. Thay vào đó là những tiếng xèo xèo của làn sóng điện. Lặng người đi một giây, Mark đi nhanh ra cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra, nhẹ nhàng khép cửa lại, rồi cắm cổ chạy ra ngoài ngơ.
Góc đường Nguyễn Thiện Thuật và Phan Đ́nh Phùng vẫn đông người. Mấy xe bán thịt ḅ viên vẫn có khách. Mark nh́n quanh xem có chiếc taxi nào không. Không thấy. Xích lô th́ có nhiều nhưng quá chậm. Trông thấy một ông tài xế đang ngồi trên chiếc xích lô máy cầm bát ḅ viên húp x́ xụp, Mark tiến đến bên cạnh, nói bằng tiếng Việt rất sơi, giọng Nam:
“Bác làm ơn chở tôi tới ṭa Đại sứ.”
Người lái xe xích lô máy vội vàng húp nốt chỗ nước c̣n lại, nhẩy xuống, đưa bát cho người bán ḅ viên. Mark trèo lên xe. Bác tài đạp máy. Măi mà máy không nổ. Mark sốt ruột nh́n quanh, định bước xuống t́m cách khác đi th́ máy nổ. Bác tài rồ ga vài lần rồi chạy về hướng đường Hộng Thập Tự. Tuy Mark chỉ nói vỏn vẹn có ba chữ “ṭa đại sứ”, nhưng chiếc xích lô máy tự động quẹo trái rồi trực chỉ ṭa đại sứ Mỹ nằm trên đường Thống Nhất, gần Nhà Thờ Đức Bà. Xe quẹo trái ở Tú Xương, con đường vắng dễ chạy hơn. Gần đến Hai Bà Trưng th́ Mark nẩy ra một ư tưởng ngộ nghĩnh. Anh nghĩ là cũng hơi lạ khi con đường mang tên Tú Xương - một nhà thơ “dài lưng tốn vải ăn no lại nằm”, để vợ tần tảo kiếm ăn trong khi ḿnh ngồi găi rốn làm thơ – lại nối ngang với Hai Bà Trưng, nữ lưu khởi nghĩa chống ngoại xâm.
Đi ngang chỗ bỏ lại chiếc Vespa hồi chiều th́ không thấy nữa. Ra hiệu cho chiếc xích lô máy ngừng ở góc đường Thống Nhất, Mark trả tiền rồi bước thật nhanh về phía ṭa đại sứ Mỹ.
Dưới mấy ngọn đèn đường vàng nhợt nhạt không đủ xua đi bóng tối, đám đông bao vây ṭa nhà mầu trắng vẫn c̣n nguyên, có khi c̣n đông hơn hồi chiều lúc Mark rời ṭa đại sứ về đón Thu. Lại gần hơn, Mark nh́n lên mấy vọng gác trên bờ tường cao. Không c̣n bóng dáng của những người lính Thủy Quân Lục Chiến Mỹ mặc áo giáp, đội mũ sắt, cầm tiểu liên đứng gác. Những người lính bảo vệ ṭa đại sứ là những người di tản sau chót khi họ tháp tùng ông Đại Sứ Martin lên chiếc trực thăng cuối cùng, bỏ lại đằng sau hàng ngàn người đang đứng chờ một chuyến bay sẽ không bao giờ đến nữa. Và trong số những người đó, bây giờ, có cả Thu, Mark, và đứa con hăy c̣n trong bụng mẹ.
V́ một lư do ǵ đó mà chính Mark cũng không giải thích được – có lẽ là v́ thói quen đảm nhận trách nhiệm giải thích sự việc liên quan đến ṭa đại sứ - thay v́ âm thầm quay về với Thu, anh tiến thẳng vào trong đám đông. Mark, tóc vàng, cao gần 1 mét 9, len vào giữa đám người tóc đen, trung b́nh trên dưới 1 mét 6. Mọi người quay lại ngước lên nh́n anh chàng người ngoại quốc cao lênh khênh tiến sâu vào trong đám đông. Mark tiến lại gần chiếc cổng chính đóng kín, leo lên một tảng đá to cạnh cây cổ thụ, giơ tay lên, nói bằng tiếng Việt. Tiếng Mark vang vang trong bóng đêm:
“Các ông các bà về nhà đi. Đừng chờ nữa. Ṭa đại sứ đóng cửa rồi. Đại sứ Martin đă rời Việt nam bằng chiếc trực thăng cuối cùng. Sự hiện diện của Hoa Kỳ tại Việt Nam đă hoàn toàn chấm dứt.”
Đám đông, im lặng khi Mark bắt đầu nói, ồn ào trở lại. Cả trăm người nói cùng một lúc.
“Anh là ai?”
“Tôi…”
Mark vừa mở miệng th́ những người đứng gần cổng nhất bắt đầu xô nhau tiến về phía trước trong những tiếng la ó.
“Phá cổng ra. Phá cổng ra xem c̣n thằng Mỹ nào trong đó không? Thằng này nói láo.”
“Tụi Mỹ bỏ rơi ḿnh rồi.”
“việt cộng vào chắc chết quá.”
“Tôi làm cho Mỹ 20 năm mà bây giờ chúng nó bỏ rơi tôi.”
“Chồng tôi hăy c̣n ở trong đó, không biết đă đi chưa.”
Rổi th́ đám đông bắt đầu chửi.
“Đ.M. mấy thằng chó đẻ Mỹ. Đồ phản thùng.”
“Nixon nói là không bao giờ bỏ rơi Việt Nam.”
“Thằng khốn nạn Ford yếu quá, để cho quốc hội lấn lướt.”
“Đ.M. thằng chó đẻ Kissinger.”
“Đ.M. thằng Martin.”
“Thằng khốn nạn nhất là thằng Kissinger.”
Mark thấy những câu chửi “thằng chó đẻ Kissinger” được lập lại nhiều nhất.
Những tiếng chửi nhỏ dần rồi tắt. Bỗng nhiên một giọng đàn ông cất lên rất to trong đám đông.
“C̣n thằng Mỹ này nữa. Kéo nó xuống, đánh cho nó chết mẹ nó đi. Đ.M. nó.”
“C̣n thằng Mỹ này nữa. Lôi nó xuống, đánh cho nó một trận cho nó chết mẹ nó đi.”
Vài chục người ồn ồn lập lại câu nói trong lúc những người đứng gần chiếc cổng kiên cố, quay lại nh́n Mark. Mark thấy họ dồn tới trước; những cánh tay đưa ra, nằm lấy quần, áo, chân, tay Mark kéo anh xuống khỏi tảng đá.
Và cứ thế, những cánh tay, những bàn chân, đấm, đá, dầy, đạp lên thân thể Mark, đại biểu cho những ǵ những người Việt Nam đứng quanh ṭa đại sứ Mỹ chờ được di tản và bị bỏ rơi cho là những hành vi phản bội.
Một ư nghĩ lóe lên trong đầu Mark Mason, người Mỹ sau cùng ở Việt Nam, trước khi ngất đi dưới trận đ̣n thù, là anh đang hứng chịu số phận của những người Mỹ xấu xí với những cái tên quen thuộc, Nixon, Ford, McNamara, Bundy, Martin, Bunker, Kissinger,.
Và rồi Mark Mason không c̣n biết ǵ nữa trong khi đám đông dường như vẫn như chưa hả giận…
Luân Tế
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1607933&d=1593299268
wonderful
07-01-2020, 21:09
Con khô miệt Lục Tỉnh ăn chơi ngon hơn
ăn thiệt
Con khô là đặc sản của người Lục Tỉnh. Khô là thực phẩm h́nh thành trên bước đường khai hoang của tổ tiên.
Thuở đó gọi “miệt Lục Tỉnh” là nói lên cái vùng đất vừa xa, vừa lạ, mang nhiều ư nghĩa bí ẩn nữa. Nên cái ăn cái uống của người Lục Tỉnh cũng mang nhiều sắc thái lạ kỳ dưới mắt người Hà Nội.
Và con khô của miệt Lục Tỉnh, khô miền Nam, dưới mắt người di cư năm 54 không chỉ là lạ mà c̣n khó hiểu..
Khó hiểu từ cách gọi đến cách ăn.
Ấy thế nên Vũ Bằng đă phải lặn lội t́m hiểu, mới khám phá ra thế giới khô miền Nam hầu dạy cho người miền Bắc hiểu thế nào là khô:
“Thế th́ ông có biết khô là ǵ không hỡi ông bạn Bắc Kỳ thân mến? Khô không phải là một dung từ, nhưng là một danh từ, khô là một biến thể chớ không phải là một trạng thái, khô là một thực thể chớ không phải là một phương pháp”
Vũ Bằng, Món lạ Miền Nam
Con khô là sản phẩm mang tánh sáng tạo của người lưu dân ngày xưa từ miền ngoài vào. Họ phát cỏ, khẩn hoang, làm ruộng mà tài sản mang theo chỉ có cái nớp và cái phản. Có ǵ ăn nấy, cá tôm dư thừa ăn không hết, không biết làm ǵ nên “biến chế” ra con khô.
Rồi con khô lần lượt được định h́nh, thành một phong cách ăn uống độc đáo, có mặt trong ẩm thực Việt Nam, như là một tập quán, thói quen ăn khô và ghiền khô, đến tận ngày nay.
Vậy con khô ra đời thế nào?
Xưa, theo ông bà kể lại, khi mới từ miền ngoài vào “không có một miếng đất chọi chim”; th́ vùng đất giồng, đất rẫy có người chiếm hết rồi, nên đành phải đi vào vùng sâu, chèo chống t́m đất hoang để khai khẩn.
Đất vô chủ, mạnh ai nấy phát hoang để làm ruộng, vất vả nhưng “con đàn cháu đống” do tối phải chung vô nốp ngủ sớm để tránh cái cảnh muỗi bay như trấu.
Nhưng nhờ trời thương, năm nào nước trên nguồn cũng đổ về mang theo cá tôm “thôi vô kể”. Cá trồi lên mặt nước, táp mồi giống như nồi cơm sôi sùi bọt.
Ăn cơm với cá riết rồi ngán. Cá có con bự tổ chảng, cái đầu con rô bằng bàn tay x̣e. Nhà nào cũng rộng đầy lu, đầy hũ, riết rồi phải đào hầm rộng để ăn lâu.
Vào cuối năm, gió chướng non thổi về th́ cứ ra đồng đào hầm, vét mương để bắt cả nhảy hầm. Cá nhiều chở cả ghe, đựng bằng thùng thiếc, bằng cần xé, không biết làm ǵ cho hết, thương lái đâu có ai vô đó thâu mua!
Thế là phải xẻ cá, móc bỏ ruột, ướp muối đổ ra đệm, trên lá chầm, thậm chí trên sân quanh nhà để phơi khô...
Lâu lâu chèo ghe ra tỉnh bán đổi lấy trà, đường tán, thuốc rê, giấy hút thuốc, đá lửa, dầu hôi. Hồi đó chèo cả ngày mới tới tỉnh; c̣n lên Sài G̣n đi cả đôi mươi ngày, mà đâu phải ai cũng đi được.
Con khô miệt vườn ra đời nhiều truân chuyên như thế, cuộc đời con khô từ đó lưu lạc nơi này đến nơi khác, theo chân ghe thương hồ về tới Gia Định, Đồng Nai, có khi theo ghe bầu ra tận xứ Quảng.
Miệt Lục Tỉnh làm ruộng dựa vào nước sông Tiền, sông Hậu; thủy triều ở đây lên xuống hai lần trong ngày, không như miền Bắc chỉ có một, nên sanh nhiều tôm cá. Người dân ở đây trị thủy bằng cách đào kinh, khai mương; trong khi miền Bắc lại đắp đê trị thủy. Sông rạch, thủy triều ở miền Nam giúp sức cho người lưu dân có nhiều cá, làm nhiều khô là như vậy.
Đó là con khô cá đồng.
C̣n khô cá biển nó ra đời nào có kém gian truân đâu, thậm chí c̣n nguy hiểm nữa.
Xưa ghe đi biển đánh cá vài ngày, không có phương tiện lưu trữ nên phải làm khô. Con cá sau khi mổ bụng, bỏ ruột, ướp muối đổ lan trên mui, dưới khoang phơi tạm cho ráo rồi đem vô bờ bán cho thương lái, phơi lại thành con khô cá biển. Gặp lúc mưa dầm làm cho con khô bị ươn, bị bủn thịt nên khô cá biển nhiều lúc có mùi khăn khẳn là vậy.
Có lúc gặp băo, phải đổ khô xuống biển cho nhẹ ghe để chèo lẹ vào bờ.
Xem như vậy, v́ dư thưa không biết làm ǵ mà người miệt Lục Tỉnh làm ra con khô. Nay con khô trở thành món ăn quen thuộc, nên làm khô, chế biến con khô là v́ nhu cầu và v́ nhiều người ḿnh c̣n khoái ăn khô.
Ngày nay bất cứ người Việt nào cũng biết con khô. Chỗ nào có người ḿnh là có mặt con khô.
Cùng với con người văn minh, con khô nay cũng văn minh sau bao phen đổi mới cho hợp với thời đại nhưng không v́ thế mà con khô đánh mất bản chất, sắc thái đă làm ra nó: Là đơn sơ, dân dă.
Do vậy con khô vẫn c̣n thấy bày bán ở vỉa hè Sài G̣n vào ban đêm, bên bếp lửa than, cạnh xị rượu đế, rượu thuốc, bất kể ḍng họ nó là ǵ, xuất thân từ đâu.
Vào các cửa hàng chuyên bán sĩ, thấy đủ loại khô:
Đầu tiên là khô cá đồng. Đây là loại nhiều nhứt và cũng được nhiều người ưa chuộng. Loại to, bự cao cấp như khô cá lóc, cá tra rồi cá chạch, đến loại khô tạp nhưng không kém hấp dẫn như khô cá bống kèo, cá trắng, cá đối, cá sặc. Khô lươn, khô lịch, khô chuột, ếch, nhái cũng không thiếu.
Khô cá biển, mặc dầu mùi khó chịu, nhưng lại ngon. Như cá đuối, cá hố, cá lẹp, cá khoai, cá lù đù, cá chim, cá ch́a vôi…
Riêng tôm khô và khô mực là loại khô cao cấp, ngự trị riêng biệt một vùng, ngồi riêng một chiếu, tự hào ngon hơn mấy loại khác.
Tôm khô, khô mực nằm trong danh mục sơn hào hải vị. Con tôm, con mực từ khi thành con khô th́ nó chiếm địa vị đầu bảng trong ḍng họ khô..
Khô mực, tôm khô, ngon hơn mực tươi, tôm tươi, mùi vị quyến rũ, và màu sắc cũng mời gọi người ăn nữa.
Người Việt ḿnh không có thói quen ăn khô làm bằng các loại thịt như gà, heo cả ḅ nữa. Khô gà, vịt, heo, ḅ là loại đồ ăn để lâu như hột vịt muối, lạp xưởng là sản phẩm của người Tàu.
Duy có khô nai là sản phẩm khô làm bằng thịt rừng của người Việt, được dân ăn nhậu thích và ít thấy bán.
Người sành điệu ăn khô không ai nướng đến chín con khô. Con khô vừa thấy lửa là có mùi thơm và ăn được liền. Như khô cá hố, cá khoai, khô cá lẹp.
Khô cá hố, cá khoai, chắm nước mắm me (me chín) hoặc nước mắm xoài hay nước dấm cay ngọt th́ rất ngon. Nước chấm phải làm sẵn, khô vừa nướng xong bẻ ra, chấm nước “chua cay ngọt” đưa vào miệng nhai nghe “ḍn khướu” , nuốt xong mà miếng khô chưa kịp mềm.
Đưa cay phải là rượu đế, rượu nếp than hay ngon nữa là rượu thuốc th́ hết biết.
Ăn khô, uống rượu đế, ngồi dưới đất và phải có vài ba người th́ mới vui, rôm rả.
C̣n khô cá lóc, cá tra loại khô có nhiều thịt th́ nướng lửa than, già lửa một chút. Con khô để trên vỉ, lửa làm cho con khô sôi bọt, chảy mở, mùi khô, mùi mỡ bốc bay tỏa cả nhà như mời gọi.
Khô nướng vừa chín tới phải xé ra, c̣n bốc khói, cho vào chén nước chấm me, xoài hoặc nước dấm chua cay. Nước chấm ḥa cùng mở con khô rỉ ra làm cho chén nước chấm trở thành món nhậu ngon hết chỗ chê. Món khô này nhậu rất bắt mồi và không kém náo nhiệt. Càng về khuya th́ lại càng có thêm tay mới vào, thế chỗ một vài tay vừa cho chó ăn chè sau gốc chuối.
Riêng con khô cá đuối lại có cách nướng, cách ăn khác. Không ai dạy bảo ai mà dân ghiền khô người nào cũng biết nướng khô cá đuối.
Khô cá đuối phải nướng thật khét, sau đó phải đập cho mềm, cho thịt cá tưa ra thành xớ. Nếu nướng không tới, th́ đập con khô không tưa được và làm cho con khô có mùi khai, ăn không vô. Khô cá đuối phải chấm nước dấm chua và cay và đưa cay bằng rượu đế mới đúng bộ.
Con khô cá sặc th́ thịt nhiều, dày cơm, thường rất mặn. Nướng chín, xé nhỏ ra, trộn với dưa chuột, dưa leo xắc mỏng với nước mắm chua cay ngọt, gọi là gỏi khô cá sặc, ăn rất ngon mà nhậu cũng được.
Con khô mực th́ tuy quư phái nhưng chế biến đơn giản và dễ dàng. Có thể nhậu với rượu bia, rượu đế, ruợu Martel càng ngon.
Dân có tiền, chủ điền, ở nhà ngói nướng khô mực bằng rượu đế. Ruợu đế “cao chữ ” rót trên dĩa châm lửa cháy ngọn xanh bốc mùi tỏa thơm dễ chịu. Hơ con khô mực, trở qua trở lại một hai lần mùi thơm của khô, của rượu làm ta phải chảy nước miếng.
Khô mực xé nhỏ, nhai nhóc nhách như nhai kẹo cao su, mùi ngọt khô mực ḥa tan cùng nước bọt khiến ta dằn ḷng không được, phải nuốt ngay. Khô mực ăn không hoặc chấm nước tương chua cay th́ ngon hơn.
Khô mực tuy là loại cao cấp nhưng nó vẫn có mặt ở hè phố, làm bạn tri kỷ với xích lô, xe kéo, giang hồ tứ chiếng, ai cũng ưa, cũng thích.
Riêng con tôm khô là món khô sẵn sàng để ăn, không cần nướng.
Từ khi con tôm khô ra đời th́ h́nh như ai đó đă làm mai mối nó với củ kiệu rồi. Cuộc t́nh tôm khô củ kiệu là cuộc t́nh đẹp, bền vững khiến cho bao “mối t́nh khô” khác phải ghen tức.
Gặp khi không có củ kiệu, riêng một ḿnh con tôm khô cũng làm tṛn nhiệm vụ cho bạn đưa cay, bên ly bia lạnh. Dầu ngồi một ḿnh bạn cũng không thấy cô đơn thiếu vắng là nhờ tôm khô.
Ăn khô như vậy đúng là ăn chơi.
Và ai dám bảo ăn khô không ngon, ăn khô là ăn chơi mà ngon hơn ăn thiệt là vậy.
Theo chân con khô, lần về miệt Lục Tỉnh, vô tận vùng sâu mới thấy hết được lịch sử con khô xứ ḿnh.
Ăn khô mà nhớ về tổ tiên bỏ xứ miệt ngoài xuôi Nam t́m cuộc sống mới.
Ngày nay, món ngon vật lạ ê hề, nhưng con khô vẫn c̣n là món ăn không thể thiếu trong bữa cơm, bữa nhậu của người ḿnh.
Ăn khô bây giờ không chỉ là sở thích mà là lối sống, văn hóa trong ẩm thực của chúng ta.
Nếu có dịp về thăm lại Việt Nam, chúng ta làm một chuyến về thăm Lục Tỉnh, t́m cho được mấy ông già Nam Bộ để nghe kể chuyện ngày xưa, chuyện nghĩa khí Lục Vân Tiên với ly rượu và con khô th́ không ǵ bằng.
Nam Sơn Trần Văn Chi
Trích từ cuốn Hương Vị Ngày Xưa
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1610510&d=1593637383https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1610512&d=1593637411https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1610511&d=1593637398https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1610513&d=1593637428
wonderful
07-04-2020, 01:00
Con trai ngày nào cũng biến mất khỏi nhà, ông bố ṭ ṃ theo dơi con th́ phát hiện việc làm xúc động của cậu bé.
Không c̣n nghi ngờ ǵ nữa, con cái đích thị là niềm tự hào của bố mẹ, nhất là chúng có thể trở thành một con người tốt bụng và biết chia sẻ. Đó là trường hợp của cậu bé 9 tuổi tên Ken sóng ở Philippines.
Mỗi ngày, Ken đều biến mất khỏi nhà và đi đâu đó trong một khoảng thời gian mà không hề nói với bố. Tất nhiên, bố Ken rất tin tưởng con trai nhưng anh không thể tránh khỏi cảm giác ṭ ṃ muốn biết đứa trẻ này đi đâu, làm ǵ.
Thế là một ngày họ, bố Ken quyết định đi theo con trai bí mật trước khi phát hiện đứa trẻ này mỗi ngày đều làm chuyện tốt đẹp. Ken đi khắp các con phố để mang thức ăn đến cho những chú chó hoang. Các con vật ốm yếu, suy dinh dưỡng, cứ thế mà bu xung quanh đứa trẻ 9 tuổi và tập trung vào khay thức ăn. Cuộc sống đầu đường xó chợ khiến chúng không dám tiếp cận con người nhưng với Ken th́ khác, giữa cậu bé và các con chó được gắn kết bằng một sợi dây vô h́nh. Chứng kiến việc làm của con trai, bố Ken không khỏi xúc động.
Sau này, Ken kể lại rằng ban đầu, em chỉ dám đứng cách khay đựng thức ăn cho các chú chó 50 mét v́ không muốn các con vật biết đến sự hiện diện của ḿnh. Giờ đây, Ken đă không chỉ trở nên gần gũi mà c̣n được vuốt ve những con vật.
Sau khi lén chụp một vài bức ảnh xong, bố của Ken bỏ chiếc máy ảnh xuống và đi đến giúp con trai một tay. V́ những chú chó hoang này có thể mang trong người mầm bệnh nên bố con Ken đă cẩn thận đi tiêm ngừa trước để được thoải mái chơi đùa cùng các con vật này.
2 bố con Ken đă cùng nhau đặt tên cho 3 trong số các chú chó lần lượt là Brownie, Blackie, White. Sau này, cả hai mới biết Blackie chính là mẹ của 2 con chó c̣n lại. Bất chấp t́nh h́nh sức khỏe không mấy tốt của ḿnh, Blackie vẫn luôn ra sức bảo vệ các con.
Trở về nhà, 2 bố con Ken tin rằng họ cần phải làm ǵ đó cho những con chó đáng thương này, đặc biệt là Ken, em luôn muốn làm mọi thứ v́ các con vật bị người ta bỏ rơi này.
Thế là một tổ chức t́nh nguyện giúp đỡ những chú chó cơ nhỡ được ra đời được đặt tên là Happy Animals Club. Chương tŕnh này nhanh chóng gây chú ư và gặt hái được thành công ngoài sự mong đợi của 2 bố con Ken. Bố của Ken đă mua một mảnh đất nhỏ gần nhà và xây dựng một trong những nơi ở nhà cho chó lớn nhất trong khu vực. Kết quả là họ đă cứu sống được hàng trăm con chó và mèo, giúp chúng thoát khỏi cuộc sống khốn khổ trên đường.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1611934&d=1593824286https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1611935&d=1593824301https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1611936&d=1593824311https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1611937&d=1593824324https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1611951&d=1593825062
wonderful
07-07-2020, 23:35
Người đàn ông trong bức ảnh nổi tiếng 9/11 chết v́ coronavirus ở Florida
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1614531&d=1594164905
Ông Stephen Cooper, kỹ sư điện từ New York (người cầm tập hồ sơ)
Một người đàn ông trong bức ảnh tháo chạy khỏi mảnh vỡ và khói bụi khi ṭa tháp phía Nam của Trung tâm Thương mại Thế giới sụp đổ trong vụ khủng bố 11/9/2001 đă qua đời ở Florida do coronavirus .
Ông Stephen Cooper, kỹ sư điện từ New York và dành một phần cuộc đời ở Delray Beach, bang Florida, đă qua đời ở tuổi 78 v́ Covid-19
Bức ảnh, được chụp bởi nhiếp ảnh gia Associated Press Suzanne Plunkett, được đăng trên các tạp chí và báo chí trên toàn thế giới. Cooper t́nh cờ nh́n thấy bức ảnh của ḿnh trên tạp chí Time.
“Ông ấy thậm chí không biết khoảnh khắc đó được chụp ảnh lại”, bà Janet Rashes, người bạn đời gắn bó với ông Cooper suốt 33 năm qua, chia sẻ. “Đột nhiên một ngày ông ấy đọc tạp chí Time và nh́n thấy ḿnh trên đó. Ông ấy đă thốt lên: ‘Chúa ơi, đó là tôi! Thật kinh ngạc. Không thể tin được”.
Vào ngày 9/11, Cooper đă đến Trung tâm Thương mại Thế giới để giao một số hồ sơ. Khi anh ta đến gần, một sĩ quan cảnh sát hô lớn, “bạn phải chạy”.
Một lát sau, ṭa tháp sụp đổ, một đám bụi và mảnh vụn có thể nh́n thấy trong nền của bức ảnh. Cooper chạy trốn đến một ga tàu điện ngầm gần đó.
Susan Gould, một người bạn lâu năm của Copper, cho biết ông đă cắt nhỏ một bản sao của bức ảnh, giữ nó trong ví của ḿnh.
Năm ngoái, Cooper đă ngă và bị các vấn đề sức khỏe liên quan, cuối cùng cần phẫu thuật năo vào tháng Mười. Ông đă trải qua hơn hai tháng nằm viện hoặc phục hồi chức năng sau đó.
ST.
wonderful
07-09-2020, 03:03
Truyện ngắn: Thằng Mất Gốc.
Ông Toán sững sờ đứng lặng người khi nghe thằng Tony, con trai ông, nói như thét:
- Mấy người lúc nào cũng nói muốn cám ơn nước Mỹ mà cứ lợi dụng kẽ hở để moi tiền nước Mỹ. Ơn ǵ mà ơn... Ơn tiền th́ có.
Nói xong, Tony mở cửa đi thẳng ra sau vườn. Cậu đóng rầm cánh cửa...
Cơn gió nhẹ thổi qua. Hơi mát của những ngày cuối xuân vẫn c̣n quanh quẩn đâu đây, nhưng nỗi bực dọc trong người Tony vẫn chưa nguôi. Câu nói của đứa em gái c̣n văng vẳng bên tai về việc đi làm rồi mà vẫn c̣n xin thêm tiền trợ cấp thất nghiệp.
Ở trong nhà, ông Toán mặt ông phừng phừng cơn giận. Ông muốn chạy ra ngoài vườn đá cho cái thằng con mất gốc này một cái. Nếu ông c̣n ở Việt Nam, dám có thể ông cầm rựa chém nó một phát v́ cái tội hỗn hào, không coi ông ra ǵ.
Nghe ồn, bà Tâm, vợ ông từ trên cầu thang đi xuống, hỏi:
- Chuyện ǵ mà cha con ông rần rần dưới này?
Nghe vợ hỏi, ông như người đuối nước vớ được phải phao, nói liền một mạch:
- Th́ thằng con của bà ḱa nó nói tui lợi dụng nước Mỹ để lấy tiền. Mà tui có lấy cũng lấy tiền của Mỹ chớ có lấy tiền của ông cố nội nó đâu mà nó làm ầm lên. Bà coi có được không? Cái đồ mất gốc.
- Mà chuyện ǵ mới được? Ông nói không đầu không đuôi tui có biết chi mà lần.
Ông Toán dịu giọng kể lễ cho vợ nghe:
- Th́ hôm trước tui với bà nói với nó là tuần tới vợ chồng ḿnh d́a lại với con Thủy để giữ con cho tụi nó đi làm v́ tiệm nails của hai vợ chồng nó sắp mở cửa trở lại. Cái thằng đó nó đồng ư xong hết, nhưng khi năy nghe tui nói chuyện với con Thủy, tự nhiên nó nỗi khùng la tui với con Thủy một trận. Con Thủy lật đật cúp máy. Đúng là thằng mất gốc mà.
- Mà ông với con Thủy nói chuyện ǵ mới được.
- Th́ con Thủy nó gọi cho tui nó hỏi chừng nào ba má d́a? Tui nói để cuối tuần. Nó hối tui với bà d́a sớm để nó chuẩn bị đi ra tiệm nails phụ chủ lau chùi, bắt kiếng chắn, sửa soạn để thứ Hai đi làm. Rồi nó kể chuyện bà chủ tiệm của nó chịu trả tiền mặt thêm mấy tuần để nó ăn tiền thất nghiệp. Tự nhiên nghe tới đó, thằng Tôn nó nổi khùng rồi nói tui với con Thủy là tham lam lợi dụng để ḅn rút tiền của nước Mỹ. Bà nghĩ coi có tức không chứ?
- Cũng tại ông thôi...
- Tại tui? Sao lại tại tui? Tui chưa có đi làm mà sao tại tui?
- Ai biểu ông nói chuyện điện thoại lúc nào cũng oang oang rồi c̣n mở loa cho lớn. Mở lớn chi cho nó nghe rồi nó la ùm lên?
- Đụng tới quư tử của bà là bà binh chầm chập. Tui nói thiệt với bà chứ hên là nó ở đây chứ như hồi c̣n ở Việt Nam là tui dzớt nó vài đá rồi. Cái đồ mất gốc.
- Mà chuyện tiền thất nghiệp ǵ mà nó đùng đùng vậy?
- Th́ từ lúc dịch con Covid 19 này nè, vợ chồng con Thủy nghỉ ở nhà xin tiền thất nghiệp. Tui cũng có apply và nhận mỗi tuần mà tui có nói với bà đó. Mỗi một tuần vợ chồng con Thủy, mỗi đứa tụi nó nhận được một ngàn mấy, trừ thuế ra cũng hơn chín trăm, nhiều hơn đi làm rất nhiều. Nghỉ ở nhà c̣n được nhiều tiền hơn, nên khi chánh phủ thông báo mở cửa để mọi người đi làm lại tụi nó không muốn đi làm liền. Tụi nó mới nói với chủ tiệm trả tiền mặt cho để xin thêm tiền thất nghiệp cho đến khi bị cắt th́ trả lại check như b́nh thường. Nghe tới đó là thằng Tôn nó khùng lên. Nó nói tui là mang ơn, nợ nước Mỹ này nọ mà lợi dụng để trục lợi. Chỉ có cái thằng mất gốc đó mới nói vậy thôi chứ tui thấy ai cũng làm vậy hà rầm. Ḿnh không lấy th́ người khác cũng lấy. Mà ḿnh nộp đơn đàng hoàng, chứ có phi pháp đâu mà nó làm ùm. Nước Mỹ này giàu và nhiều tiền mà. Năm bảy ngàn có thấm béo ǵ đâu. Mùa dịch này bọn Mỹ lời chán v́ số người già chết quá nhiều. Mỹ khỏi cần phải trả tiền Social. Tui nói vậy bà thấy có đúng không?
- Nói như ông vậy mà nghe được? Thằng Tôn nó nói cũng phải mà ông...
- Bà lại bênh nó nữa. Đúng là con hư tại mẹ mà...
- Ông với con Thủy mới hư đó. Ḿnh mới vừa lănh một người một ngày hai mà. Nước Mỹ đâu có bỏ đói ḿnh đâu mà vợ chồng con Thủy c̣n ḅn rút nữa. Với lại ông phải thông cảm cho thằng Tôn chứ. Nó qua đây từ nhỏ, nên tánh nó dậy thôi. Ông phải từ từ nói cho nó nghe, dạy biểu nó.
- Dạy ǵ được với cái thằng mất gốc đó. Thôi bà lên trên chuẩn bị quần áo, tui chở bà d́a ở với vợ chồng con Thủy. Tui không đợi cuối tuần ǵ hết nữa.
- Ông nói cuối tuần th́ để cuối tuần chứ ông đ̣i d́a giờ th́ ai coi tụi nhỏ cho vợ chồng nó?.
- Không cuối tuần ǵ hết trọi. Bà khéo lo… Hồi trước khi dịch, không có tui với bà, nó cũng lo được.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị ǵ hết...
- Ông thiệt là... Có muốn ǵ th́ cũng chờ con vợ nó d́a để vợ chồng nó t́m chỗ gởi mấy đứa nhỏ chớ.
- Bà muốn ở lại th́ một ḿnh bà ở. C̣n tui... Tui d́a. Tui không muốn thấy cái bản mặt thằng mất gốc đó nữa.
- Thôi được rồi. Mà thằng Tôn đâu?
- Nó dộng cửa cái rầm rồi ra sau vườn...
Bà Tâm đi ra sau vườn t́m con. Bà thấy Tony ngồi trên chiếc ghế đu, cạnh hồ cá. Có lẽ Tony đang nh́n mấy con cá koi đang bơi lội trong hồ. Bà nhớ hồi c̣n nhỏ, mỗi lần có chuyện buồn là nó hay ra ngoài lu để ngắm cá. Bà đi đến sau lưng Tony, nhẹ nhàng gọi:
- Tôn...
Tony quay lại, nh́n bà:
- Dạ... Má...
Bà Tâm nh́n con, bà không biết bắt đầu từ đâu. Người đàn ông trước mặt bà không c̣n là thằng Tôn mười hai tuổi của ba mươi năm về trước. Mà là cậu thanh niên chững chạc, tóc đă điểm vài sợi bạc. Một người thân nhưng cũng xa lạ đối với bà... Bà Tâm ấp úng...
- Má...
- Má có chuyện ǵ nói với con?
- Ừa... Chuyện mày với ba mày khi năy... Giờ ổng muốn dọn về nhà con Thủy liền thay v́ cuối tuần...
- Dạ... Vậy th́ má đi với ổng đi...
- C̣n mấy đứa nhỏ?
- Không sao đâu má. Con với vợ con sẽ gọi vô sở nói họ đổi ca hay vợ chồng con xin nghỉ vài ngày để coi tụi nhỏ chờ lúc daycare mở cửa rồi tụi con đem gởi...
- Má... Má... không biết nói sao... Nhưng...
- Con không hiểu được ba với con Thủy nghĩ ǵ. Vợ chồng con Thủy đâu có nghèo. Tụi nó cũng dư ăn dư để, vậy mà c̣n tính ḅn rút của nước Mỹ. C̣n ba nữa. Ba nghe nó nói ba cũng không khuyên c̣n nghe theo nó tiếp tục xin thêm tiền thất nghiệp...
- Th́ ổng thất nghiệp thiệt mà...
- Con biết, nhưng đi làm lại rồi mà c̣n muốn lấy thêm... Vậy mà cứ nói là yêu nước Mỹ. Nhớ ơn nước Mỹ cưu mang này kia nọ. Con nghe phát bực.
- Tại con sống ở đây từ nhỏ nên không biết chứ người ḿnh nghèo nên khi có tiền th́...
- Nghèo là hồi c̣n ở Việt Nam ḱa má. Giờ ḿnh ở Mỹ rồi đâu có nghèo. Không có tiền thất nghiệp tụi nó cũng không có đói. Ḅn rút thêm chi khi nước Mỹ gồng ḿnh trong cơn đại dịch này... Nhưng mà thôi…
Ngưng một chút, rồi Tony tiếp:
- Má lo thu xếp dọn đồ về trên đó với vợ chồng con Thủy đi chứ không khéo ba lại la má.
- Ừa... Vậy má thu dọn xong, chờ con Tina về rồi ba má đi.
- Dạ.
Bà Tâm trở vô nhà rồi đi lên pḥng. Lúc vào pḥng, bà thấy ông Toán đang nằm trên giường coi điện thoại. Mắt không rời khỏi cái phôn, ông hỏi:
- Bà nói chuyện với nó xong rồi hả?
- Ừa. Xong rồi.
- Rồi nó có nói ǵ không?
- Không. Nó kêu tui lo thu xếp rồi đi theo ông d́a. Tụi nhỏ vợ chồng nó lo được.
- Đó, tui nói với bà có sai không. Nó đâu cần ḿnh.
Bà Tâm vừa xếp áo quần vừa nghĩ đến Tony.
***
Ba mươi năm trước...
Thằng Tôn của bà chỉ là cậu bé mười hai tuổi. Bà c̣n nhớ rơ, năm đó vào dịp hè, bà cho con ở lại nhà cô Lan để cậu bé vui chơi cùng thằng Hải, đứa em cô cậu, ở thành phố biển Nha Trang. Trong một chuyến vượt biển, cô Lan đă dắt theo thằng con trai của bà. Đùng một cái bà mất con cho đến hai mươi năm sau mẹ con mới được gặp lại mặt nhau. Lúc gặp nhau thằng Tôn của bà không c̣n là thằng bé thuở nào mà đă là một cậu thanh niên với cái tên rất Mỹ, Tony. Tony giờ đă học thành tài. Một dược sĩ với mức lương ngất ngưỡng và chuẩn bị lấy vợ.
Thằng Tôn của bà nghe theo lời cô dượng nó, cũng là cha mẹ nuôi trên giấy tờ, nên đă làm giấy tờ bảo lănh cả gia đ́nh ông bà qua Mỹ trước rồi mới làm đám cưới sau.
Trong ngày cưới của con trai có đầy đủ cả gia đ́nh ông bà. Có cô Lan dượng Trung và c̣n có vợ chồng cô em gái của Tony. Lễ cưới của con trai mà bà cứ tưởng của người ngoài v́ mọi chuyện đều do cô Lan lo hết. Ông bà có mặt cũng chỉ làm "h́nh nền" thêm cho đầy đủ màu sắc trong ngày trọng đại của con. Bà buồn ḷng, nhưng không nói ra. C̣n ông Toán th́ lại trách cô em gái đă qua mặt qua quyền, nên từ đó đă giận luôn cô em. Ông không thèm qua lại với gia đ́nh em gái.
Thời gian trôi qua bà Tâm đă sống ở đất nước này hơn mười năm. Sống mười năm, vậy mà bà chưa từng đi làm ở bất cứ nơi đâu, ngoài việc chăm lo cho chồng, cho con, cho cháu. Mỗi tháng, con trai, con gái cho bà vài trăm đô để dành dưỡng già. Mấy tháng trước khi dịch cúm vi khuẩn Corona bùng phát, chính phủ đă trợ giúp cho mỗi người một ngh́n hai trăm đô la. Gia đ́nh bà trừ con trai và con dâu (v́ chúng làm vượt qua mức lương quy định để nhận được sự trợ giúp) th́ ai cũng nhận được tiền. Bà thầm nghĩ, nước Mỹ này quá tử tế đối với một người như bà. Bà chẳng làm ǵ, nhưng vẫn được tiền trợ giúp. Số tiền đó, bà trích ra phần lớn gởi về cho thân nhân bên Việt Nam, phần c̣n lại bà cất dành.
Bà Tâm nhớ lại trong những buổi tiệc, lễ lộc, chung vui của gia đ́nh, nhất là ngày Thanksgiving, bà luôn nói với các con là gia đ́nh bà rất biết ơn nước Mỹ đă cưu mang đùm bọc cả gia đ́nh. Bà nói với các con hăy cố gắng hết sức ḿnh để làm việc và đền ơn nước Mỹ, đất nước đă giúp đỡ ḿnh. Chắc có lẽ v́ vậy mà Tony nghe và nhớ những lời căn dặn của bà? Thành thử khi nghe em gái và cha bàn chuyện đi làm nhận tiền mặt để xin thêm tiền thất nghiệp, nên nó mới giận cha và em. Nghĩ tới đây bà chợt mỉm cười. Bà nghĩ thầm: "Thôi kệ, thằng Tôn mất gốc, nhưng nó vẫn c̣n nhớ tới những lời nói của ḿnh. Và, hơn hết, tuy nó mất gốc, nhưng không mất nhân cách làm người. C̣n cái gốc như cha con ông Toán cũng chỉ là đồ bỏ ."
Vơ Phú.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1615240&d=1594263780
wonderful
07-11-2020, 14:44
Truyện ngắn: Nhà Tôi Nam Kỳ .
Vâng, nếu bảo nhà tôi Nam Kỳ đơn thuần như bao nhiêu người khác th́ cũng chẳng có ǵ đáng nói, chỉ có điều đáng nói ở đây tôi lại là dân Bắc Kỳ quư vị ạ.
Ngày xưa, thuở c̣n môi nồng mắt biếc, chưa nếm mùi chồng con, chưa đeo gông vào cổ, mẹ tôi thường dặn lũ con gái như kinh tụng hằng ngày:
– Các con chớ có lấy chồng người Nam, nó ăn nhậu say sưa tối ngày, về nhà c̣n đánh đập vợ con nữa…
Hoặc là:
– Chồng người Nam không biết thương vợ, hay bắt nạt vợ và không biết lo cho gia đ́nh… chi bằng ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn.
Hoặc lại:
– Trâu ta ăn cỏ đồng ta…
vân vân và vân vân…
Thế nhưng, con gái cưng của mẹ tôi có thèm nghe lời mẹ dặn ḍ đâu lại dính ngay với một anh chàng ngâm đen Nam Kỳ đặc để rồi ngày nay Nam Bắc xung đột cứ như văn hóa Đông, Tây vậy đó.
Thật ra, Ông xă tôi biết uống rượu nhưng không uống, nhưng nếu có lỡ uống th́ cũng quên béng vợ con đúng y như lời bà cụ dặn ḍ “Chồng người Nam không biết thương vợ con, ăn nhậu tối ngày…”.
Ông xă tôi biết hút thuốc nhưng không nghiện.
Chỉ có mỗi một tội là thích có mèo, thích nói dối và thích thề ẩu như cuội.
Cũng rất may là những lúc nhà tôi thề bán sống bán chết như vậy, Thần Thánh bận ngao du sơn thủy măi đâu nên không biết đến những lời thề cứ như thật của nhà tôi.
Được thể ăn quen nên thề hoài mà chẳng sợ Thần thánh quở phạt ǵ cả. Bởi thế cho nên nhiều lúc, tôi như rơi vào những cơn lốc của nhà tôi tưởng chừng như bị xoáy nát bởi những lời thề độc địa đó.
Cái tính Nam Kỳ của nhà tôi lại khác với cái tính Nam Kỳ của thiên hạ. Ai bảo người Nam dễ tính, dễ mời chứ ông xă Nam Kỳ của tôi th́ lại khó tính, khó mời.
Nể lắm th́ cũng nhấm nháp ly nước dù đói meo cả bụng, đến nỗi có người cứ tưởng nhà tôi ăn chay cơ đấy.
Chả bù cho tôi, dù mang tiếng Bắc Kỳ khách sáo, kiểu cách thế nhưng nếu đă nhập tiệc hoặc đang đói bụng là cứ thật tâm chiếu cố, chẳng ngại ngùng ǵ cả.
Nhà tôi có cằn nhằn th́ tại: “Con tim em chân chính không biết nói dối…” hay tại kiếp trước tôi là dân Nam Kỳ?
Ngày xưa, mỗi lần đưa tôi về, gặp cơm chiều, ba mẹ có mời, anh chàng cũng chỉ ăn qua loa, mẹ tôi thấy vậy cứ thắc mắc:
– Sao anh ấy ăn ít thế? Hay là tại mẹ nấu không ngon?
Thế nhưng, cách nói chuyện của nhà tôi th́ cứ như người đi xe không thắng, tuột từ một dốc cao. Nhà tôi chả ư tứ ǵ cả, nhiều lúc tôi cứ phải phụ nhĩ:
– Ḿnh nhớ nhé, đừng có nói như vậy nhé!…
Dù biết dặn ḍ thương yêu như vậy có bị trừng mắt, gầm gừ đi chăng nữa tôi cũng cứ giả lờ để rồi cứ phải “ḿnh nhé” trước khi ra khỏi nhà.
Cái này th́ thật đúng là dân Nam Kỳ chính hiệu, không lai căng tí nào cả (xin lỗi quư vị Nam Kỳ nhé, ư tôi chỉ muốn nói cái Nam Kỳ của nhà tôi thôi).
Đúng ra, nhà tôi thuộc loại người ít nói, thành ra đi đâu tôi cũng bị hàm oan là nói nhiều. Nhưng quư vị cũng phải hiểu rằng nếu gặp phải ông chồng ít nói th́ ḿnh phải nói phải không quư vị?
Chẳng lẽ ngồi vào bàn tiệc cứ ăn từ đầu đến cuối th́ trông sao được?
Nhưng nếu nhà tôi bắt trúng tầng số của ai đó trong bàn tiệc hoặc của người bên cạnh th́ thật là cái sự nói nhiều của tôi chẳng thấm vào đâu cả.
Những lúc nhà tôi hăng say như thế, thỉnh thoảng tôi cứ phải đưa tay lén nhéo nhà tôi một cái thật đau mà miệng th́ cứ giả vờ cười tươi như hoa, v́ cái lưỡi trơn tru của nhà tôi bắt đầu tuột dốc.
Vấn đề chính trị của nhà tôi đôi khi cũng làm tôi nhức đầu, đôi khi cũng làm tôi giật ḿnh v́ người đối diện đă vô t́nh thao thao bất tuyệt với nhà tôi về một khía cạnh chính trị nào đó.
Nhà tôi như bị khơi trúng niềm đau của người bị bỏ lại nên đă chẳng góp chuyện mà c̣n phang một câu chí tử làm tôi hoảng quá, nhéo mạnh sau lưng nhà tôi, miệng nhanh nhẹn chen vào câu chuyện để người đối diện quên câu nói vô ư của nhà tôi lúc năy.
Vào những năm trước, khi phong trào kháng chiến bắt đầu rầm rộ khắp mọi nơi, đang hăng say rạo rực tâm hồn người Việt hải ngoại, khi mà các đồng chí kháng chiến c̣n đang đậm đà t́nh huynh đệ, chưa có những vụ tố khổ nhau, đi đâu cũng nghe người ta bàn tán về kháng chiến, về hoạt động của tổ chức này, của đoàn thể nọ…
Ông cụ đang thao thao nói về kháng chiến, về cứu quốc một cách say mê với nhà tôi, nhưng nhà tôi ác quá, lại phang ngay một câu:
– Rồi cũng chẳng làm nên tṛ trống ǵ, ngày xưa có binh lính trong tay c̣n chưa làm được huống chi bây giờ chỉ là một con số không… các ông ấy giỏi sao không ở lại kháng chiến, bỏ chạy sang đây làm ǵ để bay giờ đ̣i kháng chiến, đ̣i cứu quốc.
Ông cụ cụt hứng, đang định cự lại… tôi phải nhanh nhẹn chêm vào, miệng nói, tay thúc lưng nhà tôi:
– Ḿnh nói ǵ kỳ vậy? Nếu ai cũng nghĩ như ḿnh th́ làm ǵ có ngày về?… Ḿnh không làm được th́ để người khác làm phải vậy không cụ? Ḿnh nói vậy người ta bảo ḿnh là Cộng Sản đó!
Nhưng nói là nói thế, chứ với thời gian trôi qua, cộng thêm cái khí hậu bất thường của tiểu-bang chúng tôi đang ở đă thay đổi tính t́nh của nhà tôi lúc nào mà “ngài” ấy cũng chẳng hay nữa.
Bởi vậy theo lời các cụ thường bảo: “Việc nhà th́ lười, việc chú bác th́ siêng”, hoặc “ăn cơm nhà đi vác ngà voi” là vậy.
Nhà tôi không c̣n bác bỏ hay chê bai hội đoàn này, kháng chiến nọ nữa mà c̣n tích cực tham gia một cách rất ư là hết ḿnh.
Kể từ ngày các hội đoàn như trăm hoa đua nở khắp mọi nơi, binh chủng nào cũng thành lập hội đoàn, chỉ có binh chủng Công Binh của ông Cụ tôi là chẳng thấy ai thèm nhắc đến, không ai thèm đoái hoài đến, chắc tại binh chủng của Ông cụ tôi không hào hoa, không dữ dằn chỉ biết hàn gắn những ǵ đổ nát do chiến tranh tàn phá, không biết đến bom đạn là ǵ…
Vậy nếu quư vị Công Binh nào đúng lên thành lập Hội Công Binh, xin nhớ cho tôi được hân hạnh thay mặt ông cụ làm hội viên nhé, tôi xin hứa sẽ tham gia nồng nhiệt, hăng say như nhà tôi vậy.
Nói đến chuyện mê say hội họp của nhà tôi th́ không thể nào không nhắc đến chuyện nhà tôi mải mê hội họp đến nỗi quên cả giờ đón con, để thằng con trai quư của chúng tôi phải đứng chờ ngoài trời lạnh giữa mùa đông lạnh giá đến chảy cả máu, nứt cả môi th́ quư-vị mới có thể hiểu được sự hăng-say của nhà tôi như thế nào rồi nhé.
Sự xung khắc tư tưởng Nam-Bắc cũng luôn xảy ra giữa chúng tôi, kể cả cách sinh hoạt hằng ngày, đôi khi làm tôi thắc mắc và tự hỏi, không hiểu những cặp vợ chồng Việt-Mỹ th́ thế nào nhỉ?
Liệu họ có xung đột Đông-Tây như chúng tôi? Hay là tại chúng tôi chưa yêu nhau đến độ có thể quên tất cả dị biệt, cá tính của mỗi miền để có thể sống “dưới túp lều tranh với hai quả tim vàng?” .
Con trai tôi sanh đẻ nơi này nên đôi khi không thể tránh được những lời nói vừa Việt, vừa Mỹ, v́ chúng tôi cũng như bao nhiêu cha mẹ khác, đi làm suốt ngày, chỉ gặp con cái vài ba tiếng sau giờ làm việc.
Vài tiếng đồng hồ đó nào lo cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, tắm rửa con cái nên không đủ thời gian để kéo dài tiếng mẹ đẻ như thời gian ở trường học.
Bởi vậy nhiều lúc nói chuyện với con, chúng tôi lại phải dùng ngôn-ngữ này để cắt nghĩa ngôn-ngữ kia, khổ thêm một điều là ngôn ngữ của chúng tôi không thuần nhất mà lại người Nam, kẻ Bắc.
Một hôm cho con ra bờ hồ hóng mát, nhà tôi chỉ ngay đám vịt trời hỏi con:
– Ba đố Vũ con ǵ kia?
– Con biết rồi, con Duck phải không ba?
– Ba biết đó là con Duck, nhưng ba muốn hỏi tiếng Việt Nam gọi con
Duck là con ǵ?
Thằng bé tiu nghỉu:
– Con không biết, tiếng Việt Nam gọi là con ǵ hả ba?
Nhà tôi hí hửng trả lời:
– Tiếng Việt Nam gọi là con “dịt”
Tôi giật ḿnh, nhẹ nhàng sửa lại:
– Con “Vịt” con ạ, con phải gọi là con ” Vịt” mới đúng.
Nhà tôi căi:
– Con “dịt” chứ con “Vịt” là con ǵ?
– Con “Vịt” th́ là con “Vịt” chứ là con ǵ? thế con Vịt ḿnh viết thế nào? Ḿnh viết làm sao th́ phải đọc y như vậy… nói thiệt cho ḿnh biết, ḿnh mà là học tṛ của tôi th́ chỉ có ăn trứng Vịt thôi.
Về nấu ăn, nhà tôi cũng luôn chê bai bảo tôi không biết nấu ăn ǵ cả. Điều này tôi vui vẻ công nhận mà chẳng dám phàn-nàn, v́ trước khi lấy chồng, tôi ít được hân hạnh xuống bếp nấu ăn.
Mỗi lần xuống bếp là phải có lũ nhóc em tôi đi theo phụ dọn, bởi vậy mẹ tôi cứ nhẹ nhàng từ chối khéo mà không bao giờ buồn ḷng tôi cả, nào là “con nhặt rau hộ mẹ, con nhặt rau sạch”, hay “con chẻ rau ngon, con chẻ hộ me, để mẹ nấu cho…” .
Vả lại cách nấu ăn, uống cũng Nam, Bắc phân tranh, bất đồng ư kiến nữa, nhà tôi ăn cái ǵ cũng cho đường, cái ǵ cũng ngọt, xào rau th́ phải xào lạt để c̣n chấm nước tương… trong khi người Bắc xào vừa ăn để khỏi phải chấm lôi thôi.
Bởi vậy mỗi lần nhà có khách, nhà tôi phải yểm trợ tôi bằng cách xuống bếp để 2 đứa cứ gầm gừ v́ bất đồng ư kiến, khách dễ dăi cười:
– Thấy anh chị hạnh phúc quá đến thèm lấy vợ.
Nhà tôi vội vàng:
– Ấy chớ, chớ có dại dột… tại chưa thấy quan tài nên chưa nhỏ lệ đấy.
Nhà tôi thật đúng là người ích kỷ, quư vị nào c̣n độc thân đừng có dại dột nghe lời nhà tôi mà ở giá đấy nhé… biết ḿnh nấu ăn dở, tôi luôn cố gắng để khá hơn mọi ngày, bằng chứng là sau những năm lấy chồng, tôi nấu ăn cũng chẳng tệ cho lắm, một phần cùng v́ muốn nấu những món ăn Nam nên cứ phải vác điện thoại hỏi cô em chồng cách nấu để cố làm vừa ḷng Ông xă quư, thế mà Ông xă tôi lại chẳng quư tôi tư nào cả.
Trong khi tôi không biết ăn những món ăn người Nam, nhưng v́ thương chồng tôi cũng ráng tập ăn, không biết nấu những món ăn người Nam, tôi cũng cố mà tập nấu.
Ngược lại, Ông xă tôi chẳng biết điệu tư nào, cứ chê ong-óng rằng món ăn của người Bắc không ngon. Mỗi lần thèm ăn cà ghém chấm mắm tôm th́ ôi thôi!… thật là khổ tâm, nhà tôi cứ hết ra lại kêu khắm, hết vào lại kêu hôi, tại nhà tôi người Nam nhưng lại không biết ăn mắm, thật là vô phước cho tôi phải không quư vị?
Có lẽ nhà tôi không có dịp làm rể như cái anh chàng nào đó trong văn-chương, ca-dao VN “Công anh làm rể chương đài, một năm anh ăn hết 20 vại Cà, em ơi! mở cửa cho anh vào, kẻo anh chết khát v́ Cà nhà em…”
Đọc đến đây, chắc ai cũng phải đồng ư với tôi là quá tội nghiệp cho cái anh chàng không may mắn này, đă khát nước v́ Cà nhà em mà c̣n phải năn-nỉ mở cửa nữa… chả bù cho Ông xă tôi, mỗi lần vợ ăn có mấy quả cà là cứ nhăn với nhó, bảo món ăn chẳng có ǵ hấp dẫn để mê cả.
Nhà tôi có biết đâu, mỗi lần thiên hạ nhắc đến những món ăn quốc thuần, quốc tuư, người ta đều kể đến Cà ghém và canh rau đay, hoặc mùng tơi, những món ăn ấy mới nói lên t́nh quê hương, t́nh dân tộc phải không quư vị?
Nhớ đến năm nào, hứng chí, tôi trồng một ít rau đay sau vườn, v́ nhà có sẵn nên khỏi đi mua tốn kém vô ích, cứ thỉnh-thoảng được dịp nấu canh rau đay với tôm khô ăn cho đă thèm.
Nhà tôi được ăn đă không cám ơn có vợ đảm đang mà c̣n than vắn, than dài với bạn bè trong hăng là ngày nào cũng phải ăn canh rau đay. Sáng rau đay, trưa rau đay và chiều cũng lại canh rau đay…
Ông xă tôi thật lắm lời, làm ǵ có thời giờ để ăn sáng, ăn trưa tại nhà? chỉ có nói oan cho vợ thôi.
Con gái Bắc chúng tôi đảm đang lắm cơ, chả thế mà nhiều vị muốn lấy con gái Bắc nhưng có gặp duyên, gặp nợ đâu? thế nhưng Ông xă tôi may mắn lấy được vợ Bắc Kỳ đă chẳng biết cám ơn mà lại cứ ngoay-ngoảy rằng th́ là con gái Bắc chúng tôi chua như dấm, dzữ như sư-tử Hà-Đông.
Chắc ở ngoài Bắc có sư tử c̣n trong Nam th́ không, nên quư vị đàn ông mới ác mồm, ác miệng bảo chúng tôi như thế…
Ngày xa xưa, ngày chưa dại dột đeo gông vào cổ, đeo cùm vào chân, giọng nói của tôi cũng ngọt ngào, dễ thương làm nhiều người cũng ngẩn-ngơ lắm cơ đấy.
Nếu hôm nay nhà tôi chê bai bảo không êm tai th́ cũng lỗi tại nhà tôi chứ đâu phải lỗi ở tôi. Từ khi lấy chồng, nhà tôi đă vô t́nh làm hỏng cuộc đời của tôi mà nhà tôi không hề biết hối hận là ǵ. Nhiều lúc tủi-thân, tôi bảo khẽ nhà tôi:
– Kiếp này lỡ rồi, kiếp sau nếu có thấy em, ḿnh làm ơn tránh xa ra nhé, đừng có xông vào đó, khổ một kiếp này thôi.
Nhưng dù sao, nhà tôi cũng có những cái một nửa để tôi thương, một nửa để tôi ghét.
Một nửa để tôi thương chẳng hạn như biết hút thuốc nhưng nhà tôi không hút. Biết uống rượu nhưng nhà tôi ít uống. Biết đánh bài nhưng nhà tôi không cờ bạc, và biết nhảy đầm th́ nhà tôi lại… chết mê v́ nhảy đầm, thành ra… Thôi, cũng được phải không quư-vị?
Vậy thôi, đành vậy ḿnh nhé! ráng thương nhau trọn kiếp này nhé Ông xă Nam Kỳ của em!
Nguyển thi T.H.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1616611&d=1594479211https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1616608&d=1594479113
wonderful
07-12-2020, 23:07
Truyện ngắn: Con Lai Mỹ.
Truyện xóm tôi sau 1975.
Tôi nằm trằn trọc đang t́m vào giấc ngủ th́ nghe tiếng chân chạy đuổi nhau rần rần bên ngoài cùng tiếng kêu gào:
– Mai…bớ Mai về má biểu..
– Con hỏng chịu đâu, con hỏng chịu đâu…
Th́ ra tiếng mẹ con chị Mận. Thỉnh thoảng đêm khuya đứa con gái lai của chị lại bỏ trốn ra ngoài và chị chạy đuổi theo t́m nó về nhà.
Chẳng hiểu nhà xảy ra chuyện ǵ mà mẹ con chị Mận chạy đuổi nhau trong đêm khuya như thế này đă mấy lần rồi.
Nhà chị Mận ở cuối con hẻm nhà tôi.
Hôm sau thấy con Mai lang bang đi chơi trong xóm, ngang qua nhà tôi, tôi liền vẫy nó lại và ṭ ṃ:
– Mai, cháu có chuyện gi căi má phải không?
Con bé dừng chân lại và kể:
– Má biểu em về ở với bà kia, lạ hoắc à…em hỏng chịu.
– Bà kia là ai?
– Em hỏng biết..
Mai chỉ nói thế rồi bỏ đi.
Cả xóm này không ai lạ ǵ con “Mai mát”, nó là con lai Mỹ trắng, con ruột chị Mận. Mai không được b́nh thường, lúc nào cũng đầu bù tóc rối và quần áo lôi thôi bẩn thỉu nên hàng xóm gọi là “Mai mát”.
Chẳng có chuyện ǵ bí mật măi được với lối xóm. Nghe đồn chị Mận muốn “bán” con Mai cho ai đó lấy 5 cây vàng, con nhỏ tuy dở dở ương ương mà cũng biết lạ người, nó sợ hăi, không muốn về với người kia nên luôn có ư định bỏ trốn mỗi khi nhà kia đến nói chuyện với chị Mận.
Chị Mận là chỗ thân t́nh với gia đ́nh tôi, chị thường chạy qua nhà lúc năn nỉ vay mượn ít tiền, lúc “khẩn cấp” hết gạo hết mắm cũng qua nhà tôi mượn đỡ.
Tôi hỏi, chị thành thật khai:
– Th́ người ta kiếm tôi để mua con Mai giá 5 cây vàng mang nó đi Mỹ. Con th́ thương nhưng nó ở với tôi nhà nghèo đói khổ cả đời. Mong rằng nó đi Mỹ được sướng thân và tôi cũng đỡ khổ..
– Sao gia đ́nh chị không làm hồ sơ mang con Mai đi Mỹ, cả nhà cùng đổi đời?
Chị Mận phân bày:
– Chị à, có 5 cây vàng tôi vừa có tiền trả nợ vừa làm ăn buôn bán c̣n hi vọng kiếm sống, chứ đi Mỹ vốn liếng một cắc không có trong tay, tiền làm giấy tờ cũng không, nói đi Mỹ làm chi cho tủi thân.
Vợ chồng con cái tôi tiếng Việt c̣n không bằng cấp nghề nghiệp ǵ, tiếng Mỹ không biết lấy một chữ, sang bển làm ǵ sống??
Tôi cố bày cho chị:
– Chị bán nhà lấy tiền trang trải nợ nần rồi đi xuất cảnh. Sang Mỹ làm cu li cũng có tiền mà chị.
Chị Mận dăy nảy:
– Trời đất ! bán nhà rủi không đi Mỹ được cả nhà tôi mấy mạng cù bơ cù bất ngoài đường hả…
Đang đói nghèo chị Mận thấy trước mắt 5 cây vàng quá to lớn hậu hĩ nên không màng ǵ tới chuyện đi Mỹ.
Tội nghiệp con “Mai mát” nếu ra đi với người dưng nước lă. Hôm nay họ cần nó để đạt được mục đích, mai kia họ sẽ đối xử với nó ra sao ? Có trời mà biết??
Chị Mận nếu bán con c̣n được 5 cây vàng.
Chị Thu ở xóm trên có hai con lai mà…mất trắng, những ngày tháng tư 1975 chị đă mang hai đứa con lai cho cô nhi viện để đi theo chương tŕnh BabyLift.
Chị lo ngại bị Việt cộng trả thù tội lấy Mỹ, đẻ ra con lai Mỹ nên tống con đi và đốt hết h́nh ảnh giấy tờ cho thoát nợ.
Hai đứa bé một lên 3, một mới đầy năm, c̣n mẹ, c̣n gia đ́nh bà ngoại mà bỗng thành trẻ mồ côi, ra đi trong t́nh thương, ḷng nhân đạo của chính phủ Mỹ.
Sau khi dứt được hai đứa con lai chị Thu lấy chồng đẻ ra hai thằng con Việt hoàn toàn cũng chẳng êm ấm ǵ, chồng chị bỏ đi, ba mẹ con phải nương náu ở chung với cha mẹ chị trong một căn nhà nhỏ.
Cha mẹ chị phải đùm bọc thêm ba nhân khẩu thời buổi bao cấp đói khổ. Cảnh nhà xô bồ đụng chạm, căi nhau, diễn ra như cơm bữa giữa mẹ con, bà cháu, cậu cháu…
Hàng ngày mẹ chị gánh nồi bánh canh, chị gánh nồi cháo huyết đi khắp xóm trên đến xóm dưới bán kiếm từng đồng.
Giá mà chị c̣n giữ hai đứa con lai, chia ra hai nhà th́ chẳng những mẹ con chị đi Mỹ mà gia đ́nh cha mẹ chị cũng đi Mỹ luôn.
Thấy người ta đi Mỹ diện con lai chị Thu đau đớn tiếc thương…con.
Ông trời công bằng. Ai giỏi chịu đựng, ai cho t́nh yêu thương sẽ nhận được thành quả tốt đẹp.
Chị Phi thợ may quần áo trong xóm, có một đứa con gái lai Mỹ mà hai vợ chồng đều thương yêu và âu yếm gọi là “bé Phương”. Phương dịu dàng và ngoan ngoăn, đi học về là phụ mẹ trong tiệm may những ǵ nó có thể làm được. Hàng tuần Phương là người ngoan đạo, theo cha mẹ đi lễ nhà thờ.
Người đời hay thành kiến đám con lai là khó dạy, là hư hỏng. Đó là những đứa trẻ bị bỏ rơi, không ai quan tâm thương yêu và giáo dục . Bé Phương may mắn không nằm trong thành phần ấy.
Chị Phi và đứa con lai ở đâu dọn về xóm này và mở tiệm may. Chồng chị đă qua một lần hôn nhân đổ vỡ trước kia. Hai mảnh đời dang dở kết hợp thành vợ thành chồng.
Anh không thể có con, th́ yêu vợ anh cũng yêu thương cả đứa con lai của vợ . Con bé cũng yêu thương anh như cha ruột.
Gia đ́nh hạnh phúc nhà chị Phi đă xuất cảnh diện con lai.
Cô Hương đi làm sở Mỹ nuôi cha mẹ và anh chị em cũng được nhờ. Cô lần lượt đẻ hai đứa con gái lai mang về cho bà chị cả nuôi. Hai đứa lai hai khuôn mặt khác nhau, chắc là…hai ông bố.
Chị Tuyết nuôi hai cháu mặc cho miệng đời hàng xóm dèm pha. Sau 1975 chị bán hàng bún ḅ kho trước cổng nhà máy.
Từ sáng sớm hai đứa cháu lai cùng bác ra dọn hàng, bán hàng, bưng bê vất vả.
Xong hàng ḅ kho buổi sáng, hai đứa phải trông hai tủ thuốc lá ngồi phơi mặt cả ngày ngoài đường, bán từng gói thuốc hay từng điếu thuốc lá lẻ cho đến chiều khi nhà máy tan ca th́ chúng mới dọn hàng và thực sự nghỉ ngơi.
Ở với bà bác nghèo nhưng đàng hoàng tử tế hai đứa con lai thành hai đứa trẻ ngoan, chịu thương chịu khó như những đứa trẻ ngoan của bao gia đ́nh khác.
Đại gia đ́nh chị Tuyết đă đi Mỹ diện con lai thật xứng đáng.
Một gia đ́nh con lai khác cũng ra đi trong hạnh phúc xum vầy.
Ông bà “Dầu Cù Là” trong xóm tôi lấy nhau bao năm vẫn không con, chẳng biết lỗi tại ai nhưng ông bà vẫn sống bên nhau và làm nghề buôn bán dầu cù là rất thành công giàu có.
Trước 1975 họ có xe hơi riêng để đi bỏ mối hàng.
Ông bà xin hai đứa con lai Mỹ về nuôi được một vài năm th́ biến cố 30 tháng tư 1975 . Người ta c̣n đem con ruột trả về Mỹ, ông bà th́ vẫn cương quyết giữ lại hai đứa con nuôi mang gịng máu Mỹ.
Về sau có người t́m đến ông bà Dầu Cù Là xin “mua” một đứa con lai để đi Mỹ với giá rất cao nhưng ông bà đều từ chối dù lúc này công việc làm ăn của hai ông bà đă xuống dốc thất bại, chiếc xe hơi đă bán từ hồi nào rồi.
Cả hai đứa con lai đều xuất cảnh cùng với ông bà Dầu Cù Là đường đường chính chính, v́ là con nuôi hợp pháp bấy lâu nay.
Hàng xóm khen ông bà nhưng cũng xuưt xoa …tiếc rẻ, chuyến xuất cảnh của ông bà ..“phí phạm” quá, tới hai đứa con lai, trong khi người ta mong có một đứa con lai để đi xuất cảnh mà t́m không ra.
Đó là những gia đ́nh có con lai xuất cảnh đi Mỹ hợp lệ hợp pháp.
Xóm tôi có hai trường hợp “con lai giả” qua mặt Mỹ ngon lành.
Nhà ông bà Lan có ba cô con gái, đứa nào cũng trắng trẻo nuột nà với đôi mắt sâu và mái tóc màu hung hung đỏ, trông thoáng cứ tưởng là con lai dù cha mẹ là người Việt hoàn toàn.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1617465&d=1594595033
Cô con út giống con lai nhất. Cô giả làm con lai và đăng kư hồ sơ xuất cảnh. Phỏng vấn trót lọt.
Ngày gia đ́nh bà Lan lên đường đi Mỹ hàng xóm chỉ biết là có thân nhân bên Mỹ bảo lănh dù hồi nào tới giờ chưa ai nghe hay biết nhà bà có thân nhân ở Mỹ cả.
Hàng xóm bàn tán nể phục chắc là người thân nhà bà Lan làm chức vụ ǵ đó hay nhiều tiền lắm của mới mang cả nhà bà đi Mỹ bất ngờ như thế.
Măi khi một người trong xóm có thân nhân đi Mỹ diện con lai cùng thời điểm với bà Lan đă gặp gia đ́nh bà tại Philippine khi tạm trú để học tiếng Anh, viết thư về kể mọi người mới vỡ lẽ ra.
Nhà bà Sáu có thằng con lai tây c̣n “hên” hơn nữa. Ngay sau 1975 nó nộp hồ sơ đi Pháp không thành công.
Đến thời điểm con lai Mỹ, bà Sáu bỏ tiền chạy chọt làm giấy tờ khai sinh giả cho thằng lai Pháp nhỏ tuổi lại thành lai Mỹ và xin xuất cảnh diện con lai Mỹ, qua mặt ban phỏng vấn dễ dàng.
Lúc này hàng xóm không thấy bóng dáng con “Mai mát” nữa. Nhà chị Mận “khấm khá” hẳn ra, cái nhà cũ rích đă lợp lại mái “tôn” mới, chồng chị ăn nhậu nhiều hơn, chị Mận th́ se xua quần áo mới hơn.
Chuyện đă rơ. Con “Mai mát” đă đi theo gia đ́nh kia rồi.
Nghe kể chị Mận đă ngọt ngào năn nỉ nó, tiền bạc của nhà kia đổ vào để chị Mận mua sắm cho nó nhiều thứ, quần áo mới, dây chuyền cổ, ṿng đeo tay và đưa nó đi ăn, đi du lịch Vũng Tàu, Đà Lạt cùng gia đ́nh kia để nó làm quen với họ.
Thế là “Mai mát” vui vẻ đồng ư theo cha mẹ mới về nơi ở mới.
Họ là ai, ở đâu? chị Mận không hề biết, nhận tiền và giao con xong chị Mận hoàn toàn mất con không một tăm tích nào để lại, ví như chị bỗng dưng có đổi ư, trả lại tiền vàng đ̣i con về cũng không biết tên, không biết địa chỉ họ mà t́m.
Chỉ qua một người giới thiệu, ăn huê hồng cả đôi bên, người mua và người bán con lai đều phải chi chút tiền cho bà trung gian.
Những người con lai xóm tôi cũng như bao con lai Mỹ khác của miền nam Việt Nam sau cuộc chiến đă lên đường đi Mỹ định cư.
Dù đi với ai, là gia đ́nh mẹ ruột, mẹ nuôi, mẹ “giấy tờ” hay đi theo diện mồ côi Babylift. Họ cũng đă về quê cha.
Dù hầu hết những người cha của con lai ấy không c̣n nhớ thương, day dứt hoặc thậm chí không hề biết đến sự có mặt của họ trên cuộc đời này. Họ cũng đă về quê cha.
Chúc mừng những con lai. Họ đă có cuộc sống mới nơi đất nước tự do dân chủ, nơi mà không ai bị kỳ thị màu da, hoàn cảnh v..v…nơi mà họ có nhiều cơ hội để tiến thân.
Chỉ tội nghiệp chị Thu, không nghe tin tức ǵ của hai con đi diện BabyLift, mà chị cũng chẳng c̣n giữ một chút h́nh ảnh, giấy tờ nào của chúng cả.
Hai đứa con ấy đă nhạt nḥa h́nh ảnh trong nỗi dày ṿ ân hận và thương tiếc không nguôi của chị.
Và tôi nghiệp chị Mận, sau khi bán con được 5 cây vàng, chẳng thấy chị làm ăn ǵ mà chỉ thấy cả nhà ăn xài nên một thời gian sau lại thấy chị buôn gánh bán bưng và thỉnh thoảng đi vay nợ như trước kia.
Những lúc buồn chị ngậm ngùi than thở với tôi:
– Nghĩ mà thương con Mai quá, ngu ngơ dại khờ không biết nó sướng khổ ra sao?
Phải chi hồi đó tôi nghe lời chị, bán nhà trả nợ, làm thủ tục giấy tờ đi Mỹ th́ tôi đâu phải mất con Mai và vẫn nghèo mạt rệp như bây giờ nè trời…!!!
Nguyễn Thị Thanh Dương.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1617467&d=1594595052
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1617466&d=1594595042
cha12 ba
07-14-2020, 19:01
07/14/20
Lê Uyên Phương là tên khi viết nhạc của Lê Minh Lộc (1941-1999). Nghệ danh Lê Uyên Phương là sự kết hợp giữa Lê (họ của cha), Uyên (tên người bạn gái đầu tiên) và Phương (tên của mẹ, mẹ của ông là Công Tôn Nữ Phương Nhi, con gái thứ chín của Vua Thành Thái).
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1618861&stc=1&d=1594753201
Sau này khi đi hát với vợ ḿnh, Lê Uyên Phương mới “chẻ” cái tên ra làm hai. Vợ là ca sĩ Lê Uyên, c̣n anh là người vừa đệm guitar vừa hát bè tên Phương.
Ca sĩ Lê Uyên lừng danh tên thật là Lâm Phúc Anh (1952), sinh ra trong một gia đ́nh khá giả và nề nếp trong khu người Hoa, Sài G̣n. Năm 15 tuổi, Lâm Phúc Anh được gia đ́nh gửi lên Đà Lạt học trường Tây. Nhà trọ của Lâm Phúc Anh cách nhà của Lê Uyên Phương đúng một căn (số 18 và 22 đường Vơ Tánh).
OK, xong phần chép từ Wikipedia rồi, giờ là lúc kể chuyện.
Lê Uyên kể lần đầu tiên gặp Phương là ở trên một con dốc của Đà Lạt. Thấy nàng đi ngang qua, chàng cất tiếng “chào cô.” Lê Uyên bảo ḿnh không bao giờ quên được đôi mắt hiền khô đă nh́n ḿnh đăm đắm ấy. Nhưng có biết thằng cha đó là ai đâu mà chào lại. Cô bỏ đi.
Hai ngày sau, Lê Uyên cùng bạn đến lữ quán Thanh Niên gần nhà nghe nhạc. Quán nhỏ, nhét gần 200 người, nhưng Lê Uyên vẫn ráng chen vào. Và nh́n lên sân khấu, cô thấy chàng trai trên con dốc cất tiếng “chào cô” đang kéo vĩ cầm say sưa. Và đấy là khởi đầu cho mối t́nh chung thủy lẫn khổ đau kéo dài suốt 30 năm sau đó măi đến ngày Phương mất vào năm 1999.
Nhưng nếu như yêu nhau rồi cưới nhau rồi sinh con th́ có lẽ âm nhạc Việt Nam đă không có huyền thoại mang tên Lê Uyên Phương. Âm nhạc của anh khắc khoải, đau khổ, tràn ngập tư tưởng hiện sinh chính bởi v́ mối t́nh của đời anh là một mối t́nh đau khổ, bị ngăn cấm.
Thấy đứa con gái mới 15 tuổi đi yêu một gă nghệ sĩ thấp bé, mẹ Lê Uyên lôi con về Sài G̣n, cấm tiệt không được giao du với phường “xướng ca vô loài.”
Lê Uyên phản ứng thế nào? Cô nói trong một bài phỏng vấn hồi năm ngoái, “Tôi tự vẫn. Tôi đă đi mua thuốc ngủ, chọn tối thứ Bảy để uống, để quyết ra đi chứ không phải là dọa (v́ ngày khác sẽ có người lên đánh thức dậy đi học). Chết c̣n hơn là sống mà không được yêu anh.”
May quá, mẹ Lê Uyên phát hiện kịp và mang cô đi súc ruột. Sau khi tỉnh dậy, Lê Uyên không hề sợ hăi v́ chết hụt. Cô chuyển sang tuyệt thực. Mẹ hỏi giờ con muốn cái ǵ đây, cô trả lời, “Con muốn anh Lộc.” Mẹ cô chiều ư, nhưng cũng chỉ để cô chịu ăn uống trở lại, rồi sau đó tiếp tục ngăn cấm.
Thế là Lê Uyên quyết định bỏ nhà theo trai. Cô nói, “Tôi quyết làm biện pháp mạnh hơn, đó là bỏ nhà đi cùng người ḿnh yêu. Chúng tôi bỏ nhà xuống Bảo Lộc. Hai đứa sống với nhau một tuần. Tôi tập nấu nướng, đi chợ, chăm sóc anh. Anh đứng đắn, không vượt quá giới hạn ǵ trong suốt một tuần lễ sống chung.”
Hết một tuần th́ bà mẹ tiếp tục lôi đầu đứa con gái về. Lê Uyên dùng biện pháp mạnh hơn, quyết định có con. Cô tin người mẹ rồi sẽ đầu hàng với chiêu “gạo nấu thành cơm.” Nhưng không, mẹ cô vẫn kiên quyết ép cô phá thai. Lê Uyên kể, “Lần này, mẹ tôi mạnh tay lắm. Bà nói, Nếu con không chịu th́ thằng Lộc phải ở tù v́ con đang tuổi vị thành niên. Tôi sợ thực sự mà đáng sợ hơn, tính mẹ tôi đă nói là làm.”
Và lúc này một nhân vật xuất hiện làm thay đổi cục diện. Đó là ba của Lê Uyên. Ông nói với người mẹ khó tính, “Chúng đă thương yêu nhau đến thế th́ cho chúng đến với nhau v́ nhỡ có chuyện ǵ th́ ḿnh lại mất đi một đứa con và một đứa cháu ngoại.”
Rồi từ đó, họ mới được yêu nhau.
Nh́n về mối t́nh bị cấm ngăn này, ta thấy nó mang đầy đủ chất liệu để làm nên một bộ drama. Nhưng sẽ càng drama hơn nếu ta đặt nó vào cái bối cảnh khốc liệt của thời chiến. Và lại càng drama hơn nữa khi ta biết Phương bị khối u ở ngón tay, suốt một thời gian dài anh nghĩ ḿnh bị ung thư xương. Cưới người vợ thua ḿnh mười tuổi, anh luôn nơm nớp lo sợ cô sẽ trở thành “góa phụ ngây thơ.”
Âm nhạc của Lê Uyên Phương phản ánh mối t́nh của Lê Uyên và Phương, tức là tràn ngập sự ám ảnh về chia ĺa và cái chết. Trịnh Công Sơn từng có một niềm tin sắt đá, rằng t́nh yêu rồi sẽ cứu chuộc ta trên cây thập giá đời. Lê Uyên Phương cụ thể hóa niềm tin ấy thông qua âm nhạc. Họ yêu và sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng.
Họ vồ lấy nhau như loài thú hoang yêu nhau ngoài đồng. Họ đưa nhau xuống phố khi vẫn c̣n “nhức mỏi đôi vai.” Và khi rời xa ṿng tay nhau, rời khỏi chiếc giường c̣n đượm mùi ân ái là một hành tŕnh “bước xuống cơn đau.” Trước Lê Uyên Phương, nhạc t́nh của Việt Nam chưa xuất hiện những “vực sâu” hay những “vũng lầy.” Những ái ân hoan lạc cũng không xuất hiện, hoặc xuất hiện một cách thật kín đáo. Chỉ đến khi Lê Uyên Phương viết nhạc, bản năng mới xuất hiện, khi ông gọi ḿnh và người t́nh là “loài thú xa nhau.” Sau Lê Uyên Phương cũng chưa có ai dám viết những câu như sau,
“Hăy ngồi xuống đây
như loài thú hoang yêu nhau ngoài đồng
dưới nắng ban mai
phô thân trần truồng kiếp sống hoang sơ.”
Như những nhân vật trong sách của Remarque, họ yêu lấy nhau trong lo âu, như thể ngày mai sẽ chết hoặc nhanh hơn, buông nhau ra là sẽ chết. Sợ rồi làm ǵ? Rồi b́nh thản đón nhận nó. C̣n ǵ buồn hơn khi ta buồn thật b́nh thản, và c̣n ǵ sợ hơn khi nỗi sợ cũng trở nên b́nh thản đến độ cứ phải hỏi nhau là “Buồn Đến Bao Giờ.” Trong tác phẩm ấy, Lê Uyên Phương viết,
“Em ơi, lá đổ hoa tàn
Đếm tuổi cuộc đời trên hai bàn tay trơn
Em ơi, em ơi!
Xuân nào tàn, Thu nào vàng, môi nào ngỡ ngàng”
Cũng bị ảnh hưởng lớn bởi triết học hiện sinh, Lê Uyên Phương trở về ôm lấy thực tại. Dù ngày mai có xa nhau th́ vẫn quư những giờ c̣n gần nhau. Và mỗi phút bên nhau đều xem đó là lần cuối. Ông viết,
“Giờ này c̣n gần nhau, gần thắm thiết trong mối sầu
Gần bối rối biên giới từ ḷng đau.
Giờ này c̣n cầm tay, cầm chắc mối duyên bẽ bàng
Cầm chắc mắt môi ngỡ ngàng
Cầm giá buốt thương đau, ngày mai ta không c̣n thấy nhau.”
Sau Khánh Ly, Trịnh Công Sơn t́m thấy Hồng Nhung. Và đâu đó, ta thấy Trịnh Vĩnh Trinh, Trần Thu Hà và các giọng ca nam hát hay một vài bài của Trịnh Cộng Sơn. C̣n nhạc của Lê Uyên Phương phải do chính họ cất lên. Bởi v́ họ không chỉ hát, mà c̣n sống trên sân khấu. Lê Uyên Phương viết nhạc chính là để cho Lê Uyên và Phương tŕnh diễn. Đó là một định mệnh không thể tách rời. Và thứ âm nhạc đó chân thật vô cùng. Cung Tiến viết, “Chỉ một lần nghe, ta cũng có thể cảm thấy ngay đó là những khúc ca được sáng tác với cảm hứng âm nhạc đích thực, nhưng đó là một cảm giác không làm dáng và cũng không làm ra quá đáng, mà độ lượng, như là cố ư cầm lại vừa với tầm ngậm ngùi, ngao ngán của kiếp sống...”
Ngày Phương mất tại Nam California, có tới hai người phụ nữ để tang anh. Lê Uyên và cô em gái ruột của ḿnh. Cô em gái ấy đă mang ḷng yêu người anh rể, một mối t́nh tuyệt vọng và đau khổ khác. Và mấy năm sau khi Phương mất v́ bệnh ung thư phổi, Lê Uyên cũng đă có một người chồng mới.
Ái t́nh sau tất cả cũng chỉ là câu chuyện của hiện tại. Hăy yêu nhau như thể ngày mai sẽ mất nhau. Như Lê Uyên Phương rủ người yêu hăy ngồi xuống đây, nơi con vực này mà ngó xuống thương đau v́ “ngày mai, ta không c̣n có nhau.”
Và v́ ngày mai không c̣n có nhau nên hôm nay mới phải “Cho nhau hết những mê say, cho nhau hết cả chua cay. Cho nhau chắt hết thơ ngây, trên cánh môi say, trên ngón chân bước về t́nh buồn.”
Nhiều tập nhạc, và cũng nhiều ca sĩ đă hát là “chất hết thơ ngây,” nhưng chất… đi đâu? Chữ ấy phải là “chắt” mới hay chứ, chắt hết máu rồi th́ mới xuống phố với “trái tim khan” chứ.
Và c̣n ǵ đau hơn, đẹp hơn, buồn hơn khi một trái tim khan vẫn cố “chắt” để yêu thêm một lần cuối.
Hôm nay, 29-6 là ngày giỗ thứ 21 của Lê Uyên Phương!
B̀NH BỒNG BỘT Facebook
-L-97QSrgKs
cha12 ba
07-16-2020, 20:40
07/16/20
Tôi yêu Sài G̣n – luôn luôn và măi măi – như bao người Sài G̣n khác; đơn giản là v́ tôi sinh ra và lớn lên tại Sài G̣n trước 1975 – được thụ hưởng nền văn hóa nhân văn và lối sống nhân ái của của Sài G̣n.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1619967&stc=1&d=1594931973
Tôi tự hào là người Sài G̣n “chánh hiệu” v́ ba mẹ tôi – đă thành người “thiên cổ” từ lâu – cũng là… dân Sài G̣n. Sau này, khi làm việc với nhiều chuyên gia Anh, Pháp, Nhật, Mỹ, Đức,… tôi hănh diện nói với họ trong những bữa ăn hoặc lúc uống cà phê: “Je suis un Saigonais pur” hoặc “I am the real Saigonese.”
Ba mẹ nuôi tôi, nhà trường dạy tôi nhưng Sài G̣n ấp ủ tôi. Tôi với Sài G̣n quá nhiều kỷ niệm êm đềm và đẹp biết bao… Thời gian qua đi với nhiều biến động dữ dội nhưng trong kư ức và tâm khảm tôi – những lưu luyến về Sài G̣n vẫn hiện lên rơ ràng bất chấp thời gian.
Một trong những kư ức đó – b́nh dị lắm thay – là… me và những hàng me của Sài G̣n.
Tôi “có duyên” với me từ lúc c̣n là “con nít,” bởi hồi nhỏ tôi hay bị “sảy” – nó nổi thành từng “dề” trên lưng trên cổ gây ngứa ngáy đau rát rất khó chịu, ngứa lắm đến nỗi phải “găi”; găi “sướng” đến độ rách da gây nhiễm trùng thành ghẻ và mụn nhọt. Ba tôi dẫn tôi đi khám bác sĩ ở công ty nơi ba tôi làm việc, uống cả “chậu” thuốc tây mấy tháng trời vẫn không hết. Mẹ tôi, hổng biết nghe ai, nhờ người hái me non về rửa nước sạch rồi nấu lên pha nước cho tôi tắm. Được vài lần th́ giảm rồi hết hẳn; tôi “biết ơn” me từ đó.
Lớn lên một chút, vào trung học đệ nhất cấp, sau giờ tan học về nhà, tôi thích đạp xe tà tà dọc theo các con đường Cường Để, Nguyễn Bỉnh Khiêm… để được đi dưới những hàng me rợp mát và lượm những trái me chín rụng xuống – hồi xưa gọi là me “dốt” – ngon “hết biết.”
Không chỉ vậy, me lưu “cảm t́nh” với tôi từ những món ăn, tôi không giấu giếm ḿnh là ngưới “ham ăn… ngon”: Canh chua cá lóc mà không nấu với me th́ không phải là canh chua chánh hiệu. Me làm cho tô canh chua có vị thanh, dịu, chua một cách… “ngọt ngào.” Tôi không là bác sĩ, dược sĩ nhưng tin rằng rằng canh chua me có tác dụng “giải cảm”; có lẽ bởi tôi cảm thấy… “sảng khoái” và “quá đă” sau khi “thưởng thức” tô canh chua me.
Bây giờ tôi không t́m đâu ra một món ăn dân dă mà mẹ tôi làm những tháng năm khó khăn những năm đầu sau 1975. Mỗi trưa đi học về, tôi phải đạp xe lên chợ nhỏ Văn Thánh nơi mẹ tôi dăi dầu mưa nắng bán đủ thứ bí, bầu, rau, củ, quả, đậu, tương, cà, mắm, muối… để dọn hàng về.
Về đến nhà thường là hơn 1 giờ trưa. Mẹ tôi bằm ba rọi xong để một khúc mắm cá lóc vào giữa hai lớp ba rọi đă bằm, ướp tiêu, hành, tỏi, ớt rồi đem chưng lên. Lúc mùi thơm điếc mũi dậy lên, bà sắp cải con, rau húng, dưa leo, đậu rồng và đặc biệt – thêm vài lát me sống bỏ hột xắt xéo. Tô mắm cá lóc chưng với ba rọi bằm được bắt xuống c̣n nghi ngút khói cùng với nồi cơm vừa chín tới.
Mỗi “và” cơm với miếng mắm lóc kẹp ba rọi bằm kèm với đậu rồng, cải con, dưa leo và cắn nhẹ một miếng me sống là… từng giọt mồ hôi… ṛng ṛng trên mặt tôi v́ quá ngon, ăn không kịp thở!
Me c̣n làm cho nhiều món ăn b́nh thường trở thành đặc sản có tiếng. Hột vịt lộn quá b́nh thường, nhưng hột vịt lộn xào me làm mọi người múc, húp ś sụp! Rồi c̣n cua rang me! Trời đất! Không có nhiều quán ăn có món này bởi chế biến cho đúng điệu không dễ chút nào. Order món này phải chờ lâu một chút, chờ cho dịch vị tiết ra sự thèm thuồng; rồi khi món được bưng ra phải chờ thêm một tí để nguội bớt – cũng là để chút ít nước miếng nuốt ngược vào chờ đợi – để sau đó là… húp hà… tê tái!
Tết mà thiếu mứt me th́ lấy ǵ để nhấm mà tán dóc? Cái ngọt ngọt chua chua gịn gịn của mứt me làm giảm cái ngấy của bánh chưng bánh tét; giảm cái ngọt đường của các loại mứt khác. Mứt me uống trà cũng được, nước ngọt cũng xong, và nhấm nháp với tí rượu bia cũng ok.
Các “fan” của lứa tuổi “teen” chắc phản ứng mạnh nếu không có ô mai me trên đời. Không có ô mai me th́ làm sao có thể suốt ngày ôm “ai phôn,” “ai pát” để chit chat?
Bún riêu mà không có nước me dốt giầm th́ coi như “trớt quớt,” khô cá khoai nhấm với gỏi lá sầu đông mà không có nước mắm me th́ chưa phải “sành điệu.”
…
Và điều mà tôi nhớ đến me nhiều nhất là chuyện t́nh của tôi: Me đồng hành với tôi khi tôi lên lớp 12 – khi trái tim bắt đầu biết… rung rinh sau mỗi chiều tan học – cứ măi đạp xe phía sau tà áo dài trắng của người con gái Trưng Vương, mà quên cả đường về nhà! Không ǵ đẹp hơn dáng h́nh người con gái “vóc hạc xương mai” trong tà áo dài trắng thong thả nhẹ nhàng đạp chiếc “mini” dọc theo con đướng Nguyễn Bỉnh Khiêm có hàng me cao rợp bóng. Càng đẹp hơn khi vào mùa Hạ hàng me có đầy hoa phượng đỏ thắm đan xen, xào xạc cành lá đong đưa cùng tiếng ve sầu réo rắc.
Cái đẹp của cô nữ sinh Trưng Vương áo dài trắng đạp xe tan trường về nhà dọc theo hàng me cao tỏa rộng cành lá xanh tươi điểm những chùm hoa phượng đỏ thắm đó, đẹp biết bao nhiêu th́ càng tương phản với cái ngây ngô lọng cọng của một thằng con trai mới lớn – là tôi – ngu ngơ lẽo đẽo theo sau dơi theo dáng h́nh của nàng mà không biết phải làm ǵ, không dám “dọt” xe lên để bắt chuyện; chỉ biết đạp xe theo sau chầm chậm, chầm chậm… rồi cố sức tăng tốc đạp theo mỗi khi nàng “bươn” xe vượt qua ngă tư đèn xanh đèn đỏ; để rồi phải dừng lại, xuống xe; và:
“… có người yên lặng buồn trông…
nh́n theo hun hút bóng xe… em…” (2)
Tất cả chỉ v́ xe đạp của tôi bị “tuột” sên, đôi khi v́ pê đan “rớt”!
Chỉ có hàng me hiểu tôi và “thông cảm” cho cái ngu ngơ dại khờ của tôi. Hàng me c̣n “an ủi” tôi bằng… vài trái me rụng “lộp độp” và… chùm lá me rơi lỏa xỏa trên đầu.
Bao nhiêu ngày như vây, tôi không nhớ. Chỉ biết sau mùa Hạ đó, là bao nhiêu biến động: đánh tư sản, đổi tiền, đi kinh tế mới, vượt biên, chiến tranh… Tất cả ào ạt đổi thay, tôi dấn bước vào đời; em biền biệt nơi nao? Chỉ mong em được yên ấm và hạnh phúc, để ḿnh tôi với hoài niệm của một t́nh yêu “câm nín,” về con đường có lá me bay… chiều chiều tôi lại đạp xe… theo nàng!
Tôi vẫn yêu Sài G̣n, dẫu rằng Sài G̣n bây giờ – theo tôi – không c̣n thơ, không c̣n đẹp như xưa, không c̣n những tà áo dài trắng, không c̣n “xe đạp mini ơi” và những hàng me cũng không c̣n nhiều và rợp mát như xưa.
Tôi vẫn yêu Sài G̣n, v́ Sài G̣n có những con đường và hàng me của riêng tôi. Những hàng me chứng kiến những rung động đầu đời của tôi, những hàng me “biết” tôi “yêu” mà không dám nói.
Trịnh Công Sơn có “Hạ Trắng.” Riêng tôi – tôi nhớ hoài mùa Hạ với… me và hàng me Sài G̣n.
Bạch Đằng,
Sài G̣n mùa Hạ 2020
NgườiViệt.com
_______
(1) Đường Cường Để: nay là đường Tôn Đức Thắng
(2) Theo lời bài hát “Thiệp hồng báo tin” của nhạc sĩ Minh Kỳ-Huy Cường
wonderful
07-18-2020, 01:16
Truyện ngắn: Tắt Lửa.
Ấn tượng của chị Dung lần đầu gặp ông Đại là một khuôn mặt vô hồn nh́n vào khoảng không vô định. Không chào hỏi, không có bất kỳ biểu hiện vui buồn ǵ trên khuôn mặt trơ như tượng đá. Tuy vóc dáng ông c̣n khỏe mạnh đối với một người ngoài bảy mươi nhưng những bước đi có vẻ nặng nề không phải do đau yếu mà dường như trong ḷng không muốn bước.
Hôm đó là ngày đầu tiên chị Dung đi làm cái nghề chăm sóc người già ở nhà ông Đại. Ra mở của là một người đàn bà có tuổi với gương mặt lạnh như tiền lướt nh́n chị từ đầu đến chân. Bà Tiên vợ ông Đại có thói quen đánh giá người khác qua bề ngoài bằng cái nh́n soi mói làm đối phương mất b́nh tĩnh. Công ty chị Dung phải đổi đến năm nhân viên chỉ trong ṿng một tháng, chị Dung là người thứ sáu. Nguyên nhân thông thường của việc đổi người là do gia chủ yêu cầu người chăm sóc làm những việc quá sức hay người làm không chịu nổi nhưng ch́ chiết đay nghiến của thân chủ. Trường hợp của ông Đại hoàn toàn khác. Ông hoàn toàn không mở miệng hay yêu cầu điều ǵ. Nếu muốn làm ǵ cho ông Đại phải được bà Tiên đồng ư th́ mới được làm. Thực ra bà Tiên không thích có người đến nhà để chăm sóc ông Đại. Việc sắp xếp này là do cô con gái Mindy bàn với ông bác sĩ gia đ́nh và ông Đại là người gật đầu theo ư họ mà thôi. Những người xin đổi việc là do không ai chịu nổi cái tĩnh lặng gần như bất động trong ngôi nhà ông Đại.
Chị Dung trông trẻ trung hơn lứa tuổi u60 của ḿnh, thời gian vẫn chưa làm phai hết nét đẹp dịu dàng của người đàn bà góa này. Sau hơn 30 năm làm y tá cho một bệnh viện ở Sài g̣n, lúc về hưu, chị được con gái lớn bảo lănh sang Mỹ. Chị muốn đi làm để kiếm tiền nuôi hai đứa con c̣n ở Việt nam và có thể sớm bảo lănh chúng sang để đoàn tụ gia đ́nh. Lúc mới qua Mỹ, chị đi làm giúp việc cho một gia đ́nh giàu có người Việt. Hàng ngày vợ chồng họ đi làm và con cái đi học, một ḿnh trong một ngôi nhà rộng lớn ở một vùng núi, chị Dung có cảm giác thật trống trải. Nghe ở vùng này người ta tuyển nhân viên chăm sóc người cao tuổi, chị Dung cảm thấy công việc này phù hợp với chị hơn nên nộp đơn. Sau khóa huấn luyện một tuần, chị được phân công chăm sóc ông Đại tại nhà. Công việc của người chăm sóc theo hợp đồng lao động là giúp đỡ thân chủ trong việc ăn uống, đi lại, vệ sinh cá nhân, nấu nướng và dọn dẹp nhà cửa.
Ông Đại vốn là một cựu sỹ quan VNCH, định cư ở Mỹ gần ba mươi năm trước theo diện HO. Ông bà sang Mỹ khi đă nửa đời người, rồi lao vào kiếm tiền để nuôi hai đứa con. Ông đă từng làm nhiều việc khác nhau như sắp xếp hàng ở các siêu thị, nhân viên đưa thư. Dù vất vă nhưng ông đă hoàn thành tốt nhiệm vụ của một người cha là nuôi hai con nên người. Tony nay là bác sĩ chuyên khoa da liễu, Mindy là luật sư. Hai ông bà về hưu sống trong căn nhà nhỏ mà gia đ́nh họ sống trong hơn hai mươi năm ở ngoại ô Phidadelphia. Tony và Mindy sau khi ra trường, mua nhà riêng gần đó để tiện đi lại chăm sóc hai ông bà.
Hồi các con c̣n nhỏ, ông Đại vui vẻ hoạt bát và siêng năng làm việc. Từ lúc hai con trưởng thành và ra riêng, ông Đại trở nên trầm tư ít nói. Trước đây, ông Đại cảm giác họ là một gia đ́nh đầm ấm. Đó là động lực để ông làm việc kiếm tiền nuôi con. Lúc các con khôn lớn th́ chúng nó thành Mỹ con từ văn hóa đến lối sống, khoảng cách hai thế hệ ngày một xa. Lúc đầu ông bà nghĩ như thế cũng tốt cho thế hệ thứ hai. Chúng nó đă ḥa nhập với cuộc sống ở đây, đất nước này trở thành quê hương của chúng chứ không phải như bọn người già họ.
Bà Tiên là người đơn giản, chỉ cần thấy con cháu có cuộc sống tốt là bà vui. Ông Đại th́ khác. Vốn sinh ra trong một gia đ́nh truyền thống ở Huế, ông quen với sự gắn kết giữa các thế hệ trong một gia đ́nh ở đó người ông hay người cha luôn được kính trọng và có tiếng nói trong từng việc nhỏ việc lớn. Hai đứa con ông cũng suy nghĩ đơn giản như mẹ chúng, cho rằng sứ mệnh của ông đă kết thúc, bây giờ đến lượt chúng nó. Ông bà chỉ cần ngồi yên để hưởng những thành quả của ḿnh.
Bà Tiên cũng nghĩ rằng bây giờ con cháu thành đạt, đây là lúc ông được nghĩ ngơi th́ đúng ra ông nên vui mới phải. Ông muốn nói ǵ với con cháu bà cũng ngăn cản, cho rằng ông cổ hủ và con cái bây giờ hiểu biết hơn cha mẹ hăy để chúng nó tự quyết định. Hồi ông c̣n là lao động chính trong nhà, hàng ngày bà cũng cố nấu những món ông thích. Khi về già, bà trở nên mệt mỏi nên trong nhà ít khi đỏ lửa. Các món ăn thường trực là ngũ cốc với sữa, ḿ gói, bánh kẹp thịt đông lạnh hâm bằng ḷ vi sóng. Ông buồn không muốn ăn th́ bà than rằng ông đổ chướng. Ông thích về Việt nam sống th́ bà không chịu v́ muốn sống gần con cái. Nhiều lúc ông nói chuyện về những kỷ niệm ở Việt nam bà cũng không buồn nghe, bảo rằng ông sống hoài niệm. Dần dà ông chẳng buồn nói v́ cảm thấy không c̣n ai lắng nghe ḿnh nữa.
Cuối tuần Tony và vợ con ghé qua nhà ông bà để một đống đồ ăn vào tủ lạnh, hỏi thăm ông bà đôi ba câu rồi đi. Mindy th́ ở hơi xa nên thường gọi điện cho ông bà để biết t́nh h́nh. Thỉnh thoảng, cô ghé nhà ông bà khi có công chuyện cần thiết mà thôi. Cả tuần bận rộn với công việc, cuối tuần hay ngày lễ những người trẻ muốn nghĩ ngơi và dành thời gian cho gia đ́nh nhỏ của ḿnh. Ai cũng có xu hướng tập trung vào thế hệ sau, v́ cho rằng đó mới là tương lai. Hơn nữa, ngoài việc hỏi thăm ba mẹ có uống thuốc đầy đủ không, hôm nào đi thăm bác sĩ th́ họ cũng không biết làm ǵ hơn. Oái ăm thay, con người thông minh có thể tạo ra những con búp bê biết thể hiện cảm xúc mà bản thân con người th́ lại trở thành những cái mày biết nói theo kiểu lập tŕnh.
Ông Đại đi thăm bác sĩ tâm thần của ông thường xuyên để kiểm tra và điều chỉnh thuốc. Dường như càng uống thuốc th́ bệnh trầm cảm của ông Đại ngày một tệ hơn. Lần khám gần đây, bác sĩ đề nghị với ông họ sẽ làm sốc điện cho ông nếu ông đồng ư. Mỗi lần đi gặp bác sĩ, hai thân già tha nhau chứ hiếm khi nào ông con bác sĩ đưa cha ḿnh đi khám. Có lẽ anh ta quá bận và anh ta nghĩ điều đó cũng không cần thiết. Công việc ai người đó lo, anh đưa ông đi cũng không có ích lợi ǵ hơn. Một suy nghĩ rất Mỹ, tôn trọng sự độc lập và riêng tư của người khác. Logic đến nhẫn tâm!
Cô con gái Mindy là một nữ luật sư trẻ đẹp, nói tiếng Việt trọ trẹ. Mỗi lần nói chuyện ǵ với bác sĩ ông bà cũng phải thông qua một người phiên dịch. Thỉnh thoảng Mindy đưa ông Đại đi để giải quyết những vấn đề cô cho là quan trọng. Một lần để nói với bác sĩ rằng cô rất lo lắng cho sự an toàn của mẹ có khi phải ở chung nhà với ba cô v́ đôi khi tức giận ông hay ném vật này vật nọ. Mới đây cô đến để yêu cầu bác sĩ gia đ́nh rằng ba cô cần người chăm sóc tại gia v́ mẹ cô không đủ sức để làm và nhất là ông bà không c̣n đối xử với nhau ḥa thuận như trước đây.
Các nhà tâm lư học cho rằng giữa cha và con gái có một t́nh yêu đặc biệt. Ông Đại thấy giữa ḿnh và con gái là một khoảng cách vời vợi. Ông thèm một cái ôm tŕu mến, ánh mắt thương yêu, hay một câu an ủi từ cô con gái. Chỉ chừng đó là ông có thể bớt bệnh, chứ không phải những viên thuốc với những công thức hóa học chính xác đến vô hồn kia. Ông Đại ước ǵ con trai con gái ông cứ bé như hồi nào, để mỗi buổi sáng ông được cơng chúng ra xe bus, rồi được hai đứa ôm hôn trước khi đến trường. Những buổi đi coi phim tụi nó đ̣i ông mua cho những bao bắp rang nóng hổi hay những kem cây mát lạnh. Những lúc cô đơn, ông có thói quen lục lạo những kư ức đẹp. Ông vẫn c̣n nhớ như in cái đang chạy chân sáo đầy phấn khích của hai đứa những lúc đó. Tụi nhỏ quấn quít bên ba mẹ, thế giới của chúng có một phần ông trong đó. Bây giờ thế giới chúng nó và ông là những đường tṛn chỉ tiếp xúc ngoài mà thôi. Đó là những lúc tụi nó đem thức ăn đến cho ông hay là đến bác sĩ để khai thêm triệu chứng của ba nó. Tụi nó được gọi là thành đạt nhờ học và hành những thứ logic vô hồn, lạnh lẽo c̣n hơn những cái thánh giá trên các ngôi mộ.
Ông không hề trách chúng nó v́ cuộc sống của chúng đâu có nhiều thử thách như ông đâu để hiểu hết những suy nghĩ của ông. Ngay cả người đă đồng hành với ông qua những thăng trầm là vợ ông c̣n không hiểu được ông. Nhiều khi ông có cảm giác lạc lơng ngay trong tổ ấm của ḿnh. Thông thường cảm xúc của mỗi con người như là tấm gương phản chiếu tâm hồn người đối diện. Dễ thương th́ dễ được thương, chứ mấy ai chịu khó thương người khó chịu. Trong cuộc sống gia đ́nh th́ sự hiểu biết và thương yêu là điểm then chốt. Nếu không có đủ hiểu biết và t́nh thương th́ khi có chuyện ǵ xảy ra, mọi người có xu hướng đổ lỗi cho người khác. Từ đó, khoảng cách giữa mỗi người ngày càng xa. Hiểu và thương giúp ḿnh trở nên vị tha, hy sinh hơn để có thể ôm ấp người thương những lúc họ không dễ thương. Đó cũng là lúc người thương của chúng ta cần ṿng tay của ḿnh nhất.
Đến thế hệ thứ ba th́ thế giới ông và cháu là những đường tṛn không tiếp xúc nữa mà xa nhau như những hành tinh quay cuồng trên những quĩ đạo riêng, không bao giờ đụng nhau. Tụi nó nói tiếng Mỹ, ăn đồ Mỹ, Việt nam đă quá mơ hồ với chúng. Những ǵ ông nói chúng không bao giờ hiểu và ngược lại. Ngay cả vợ ông cũng khuyến khích các con nuôi dạy cháu ḿnh theo kiểu Mỹ để được như cha mẹ nó, để bà nở mày nở mặt về thế hệ Mỹ con này. Vợ ông luôn tự hào về các con, khoe con ḿnh giỏi cỡ nào, nhà cửa to lớn ra làm sao. Bà Tiên là người thiên về vật chất và dễ thỏa măn. Bà hay than rằng ông đ̣i hỏi nhiều quá. Bà thấy ông ngày một khó tính cũng không c̣n muốn gần ông nhưng cũng không muốn để người khác chăm sóc ông. Ông Đại có cảm giác ngày xưa ḿnh ông gánh cả nhà th́ bây giờ ông đă trở thành gánh nặng cho vợ con.
…
Mấy năm trước khi chị Dung đến, một ngày của ông Đại là ngồi hàng giờ ở sofa nh́n vào khoảng không vô định. Đến buổi th́ ăn, tối trời th́ lên giường. Như một cái máy, không c̣n chút hứng thú ǵ. Không ai biết hay quan tâm những suy nghĩ trong đầu ông. Đơn giản, bệnh th́ uống thuốc. Vốn là một y tá nhiều kinh nghiệm, chỉ chưa đầy một tuần bên ông, chị Dung nhận thấy lối sống là phần quan trọng nhất đối với căn bệnh trầm cảm của ông Đại. Chị Dung nghĩ rằng nếu ḿnh không giúp ông th́ đến người thứ n cũng không ai thay đổi được ǵ. Hàng sáng chị pha trà mời ông uống, nấu những món Việt thuần túy cho ông ăn, đọc truyện và mở nhạc cho ông nghe, đưa ông đi dạo . Chị cố gắng tṛ chuyện với ông Đại bằng cách khơi gợi những kỷ niệm hồi c̣n ở Việt nam, những kư ức vui vẻ với vợ con. Lúc đầu bà Tiên tỏ vẻ không thích chị Dung làm những điều đó nhưng chị mạnh dạn thưa với bà đó là trách nhiệm của chị, nếu bà không muốn th́ có thể yêu cầu với công ty để đổi người. Kinh nghiệm mách bảo chị có thể giúp ông thoát ra khỏi t́nh trạng sống cũng như chết này nên chị thà làm theo lương tâm rồi bị cho nghỉ việc chứ ngậm miệng ăn tiền rồi cũng chán và tự ư xin nghĩ như năm người trước.
Và chị Dung đă đúng. Ông Đại ngày càng có những biểu hiện trên khuôn mặt một nhiều hơn. Giọng nói và cử chị dịu dàng của chị Dung làm ông Đại nhớ lại cô bé học cùng lớp tiểu học hơn nửa thế kỷ trước. Những kỷ niệm nhiều khi giúp con người ta sống qua thực tế phũ phàng. Trí nhớ ông sống lại h́nh ảnh cô bạn cùng lớp xinh xắn với hai má lúm đồng tiền có giọng đọc và hát thánh thót như sơn ca. Lần đầu tiên sau nhiều năm làm tượng đá, ông đă t́m được nụ cười trên môi và những hoan hỉ trong tâm của ḿnh.
Tuần thứ ba, ông Đại đă chịu theo chị Dung ra sân mỗi buổi sáng để chăm sóc các cây cảnh. Ông bắt đầu đi đứng nhanh nhẹn hơn, nói năng ngày một nhiều hơn. Những buổi sáng sau đó, ông Đại thấy ḷng ḿnh háo hức như là cậu học tṛ ngày xưa mong đến trường mỗi ngày để được gần cô bạn cùng lớp. Thứ hai tuần thứ tư, ông Đại thấy sốt ruột v́ đă hơn 9 giờ sáng mà chị Dung vẫn chưa đến. Rồi ông nhận được điện thoại của công ty cho hay trên đường đến nhà ông, chị Dung bị tai nạn xe và họ sẽ phân công người khác đến chăm ông.
Ông cho họ hay rằng ông đă khỏe không cần người chăm sóc nữa. Ngay lập tức, ông lấy xe chạy vào bệnh viện thăm chị Dung. Nghe chị Dung bị tai nạn, đột nhiên ông trở lại mạnh mẽ, quyết đoán như thời c̣n cầm súng. Sau nhiều năm không ngồi trước vô lăng, mà hôm nay ông chạy xe thật ngon. Ông hỏi người trực ở bệnh viện, người ta dẫn ông đến pḥng mổ năo nơi chị Dung vừa được đưa vào. Ông được cho biết chị Dung đang trong t́nh trạng nguy kịch tính mạng cần phải phẫu thuật ngay.
Mới hai tuần trước ông c̣n thờ ơ với mọi thứ trên đời với đôi mắt nh́n vào hư vô th́ bây giờ trông ông bồn chồn bước tới bước lui trong pḥng chờ với đôi mắt mở to như dán vào cánh cửa dẫn từ pḥng mổ ra pḥng đợi. Mỗi khi cánh cửa trắng mở, ông Đại nh́n chằm chằm vào những bóng áo xanh bước ra, cố t́m nụ cười trên gương mặt họ. Bất chợt ông Đại nhận ra những ǵ làm ông suy nghĩ trong mấy năm qua đă hoàn toàn tan biến trong giờ phút sinh tử này.
TYKH.https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1620619&d=1595034933
cha12 ba
07-18-2020, 15:09
Bác cha12 ba ơi.
Nói về Sài G̣n bác có biết mấy câu ca dao nầy không ?
Đèn Sài G̣n ngọn xanh ngọn đỏ
Gái Sài G̣n cái mỏ cong cong
Đường Sài G̣n cong cong quẹo quẹo
Gái Sài G̣n khó ghẹo lắm anh ơi !
He ! He ! He!
:thankyou::handshake ::handshake:
Cám ơn đă đọc bài...
Gái Saigon có cái giọng dể thương lém đó
:handshake::handshak e:
wonderful
07-20-2020, 21:43
Nỗi buồn lớn nhất của tuổi già là phải thận trọng với con ḿnh
Con lớn lên, nhiều kiến thức hơn, dần thiếu kiên nhẫn và xem thường cha mẹ, khiến họ trở thành một "con nhím" thận trọng.
Một độc giả gửi đến mục tâm sự của Sina câu chuyện của ḿnh: "Tôi mua cho mẹ một chiếc điện thoại thông minh. Mẹ nhờ tôi dạy cách sử dụng. Tôi đă chỉ cho bà cách tải các ứng dụng, sau đó bật máy tính lên để chuẩn bị làm việc. Thế rồi mẹ vào, bà lại hỏi về một phần mềm mới. Lát sau, khi tôi đang xoay sở với đống việc, bà ở bếp than thở vọng ra rằng bà không thể dùng được chiếc máy mới. Ḍng ư tưởng công việc bị cắt ngang khiến tôi bực dọc, tôi chạy vào bếp và gắt lên với mẹ. Bà ngước lên nh́n tôi khổ sở: "Hay là thôi, mẹ vẫn dùng điện thoại cũ". "Tùy mẹ, mẹ muốn thế nào cũng được", tôi sốt ruột bước ra ngoài, để mẹ một ḿnh với cái điện thoại đời mới.
Đêm khuya hôm ấy, khi chuẩn bị đi ngủ, tôi nhận được tin nhắn của mẹ: "Con à, mẹ đă già. Mẹ quên nhanh điều người khác nói. Mẹ cũng không nhớ cả điều mẹ đă nói. Lúc nấu cơm, có khi mẹ quên cả cắm phích. Con có thể kiên nhẫn hơn với mẹ không?".
Những ḍng mẹ viết làm mắt tôi ướt nḥe. Tôi biết, mẹ không dám nói chuyện trực tiếp với tôi nên đă nhắn tin. Tôi dằn vặt ḿnh: Giá có thể kiên nhẫn hơn một chút nữa.
Những ngày sau đó, mẹ không hỏi tôi về điện thoại nữa. Tự bà đă mày ṃ, t́m hiểu cách tải ứng dụng".
Độc giả bày tỏ, anh biết mẹ anh đă tổn thương. Anh chia sẻ: "Điều đáng buồn nhất không phải là thái độ của tôi, mà là thông điệp tôi đă truyền tải qua thái độ ấy, nó nhắn nhủ với mẹ lại rằng: Mẹ đă già rồi, và đang dần trở nên vô dụng". Giờ đây, khi b́nh tĩnh nh́n lại, anh cảm thấy day dứt, v́ đă để lại những vết sẹo trong ḷng đấng sinh thành.
Nỗi buồn lớn nhất của cha mẹ khi họ già đi, chính là buộc phải trở nên thận trọng hơn với con ḿnh.
Thủa ấu thơ, trong mắt trẻ, mẹ cha là người biết mọi thứ, mạnh hơn tất cả. Cha mẹ là hai ngọn núi, che chở, mang lại b́nh yên cho đứa con.
Nhưng có một ngày, những "ngọn núi" ấy không c̣n sừng sững nữa. Đó là khi bố mẹ về già. Họ có nhiều điều không dám hỏi, không dám đề cập với con. Lư do đơn giản, tuổi tác khiến họ dễ tổn thương hơn. Đó c̣n là v́ con cái dần thay đổi, trở nên thiếu kiên nhẫn, nhiều kiến thức hơn và dần xem thường người cha, mẹ. Điều đó biến cha mẹ thành một "con nhím" thận trọng.
Bộ phim truyền h́nh nổi tiếng của Trung Quốc Gia đ́nh hạnh phúc từng lấy đi nước mắt của nhiều người, v́ những thông điệp mà nó mang lại. Nội dung phim xoay quanh một thanh niên giỏi giang, là bác sĩ của một viện lớn, tuy nhiên anh không thăng tiến được v́ nhiều đồng nghiệp khác có gia đ́nh bề thế, địa vị hơn. Một ngày, trong nỗi thất vọng v́ mất đi vị trí tiềm năng, anh về nhà trách cứ bố ḿnh: "Bố mỗi ngày cứ hỏi con có đói không? Bố chỉ lo được cho con chuyện đói, no, không thể nào lo cho con được sự nghiệp". Lời phàn nàn của đứa con làm người bố trống rỗng, đau khổ. Ông nói: "Là bố sai rồi, là bố không có khả năng đem lại cho con những điều tốt đẹp hơn".
Sự đồng hành của cha mẹ trong mọi giai đoạn cuộc đời của con giống như một bức tường ngăn giữa con và "Thần Chết". Bất kể là lên 3, lên 5, hay 40, 60, bạn luôn cảm thấy cái chết ở rất xa chúng ta, khi cha mẹ c̣n ở bên. Tuy nhiên, khi đấng sinh thành về với cát bụi, những cảm xúc sẽ hoàn toàn thay đổi. Người con cảm thấy ḿnh đă bước sang một giai đoạn mới của cuộc đời, thấu hiểu rơ nỗi đau mất mát bởi sự mong manh của đời sống, họ trở nên già dặn hơn, cô độc hơn, và yếu đuối hơn, khi thiếu đi chỗ dựa quan trọng. Đó là lúc, con cái hiểu được giá trị trọn vẹn của cha mẹ ḿnh.
Để tránh làm bố mẹ tổn thương, con đừng:
- Đổ lỗi cho sự "bất tài" của cha mẹ
Bạn có thể trách bố mẹ không có khả năng đem lại điều bạn muốn, nhưng đừng quên rằng họ đă trao cho bạn khả năng. Việc bạn đạt được điều bạn muốn hay không, một phần lớn phụ thuộc vào năng lực của chính ḿnh.
- Phàn nàn về những phàn nàn của cha mẹ
Lời phàn nàn có thể khiến bạn bực dọc, nhưng họ làm vậy v́ thực ḷng yêu thương và mong muốn bạn tốt đẹp hơn.
- Cau có về sự chậm trễ của cha mẹ
Khi c̣n nhỏ, chúng ta dựa vào cha mẹ để bước đi. Giờ bố mẹ đă già, phải dựa vào con cái để di chuyển. Mỗi khi họ chậm chạp, lề mề, hăy nhớ về thủa ban sơ của ḿnh, bạn cũng không khác ǵ như vậy.
- Ghét bỏ khi bố mẹ ốm
Sinh lăo bệnh tử, con người không ai thoát khỏi quy luật tự nhiên ấy. Khi cha mẹ c̣n trẻ, họ chăm sóc bạn từng tí, bên bạn khi bạn ốm đau. Lúc họ về già, đây là lúc quay lại ṿng tuần hoàn ấy.
Phan Hạnh.
PH-HCA
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1622207&d=1595281353
wonderful
07-23-2020, 21:56
Hộp cơm cuối cùng của mẹ…
“Chị lại đến đây rồi!” – Giọng tôi quát lên khi nh́n thấy mẹ Tân Dũng tay xách hộp cơm đến cho cậu bé, bởi trường chúng tôi có quy định không cho phụ huynh mang cơm cho học sinh.
“Thầy giáo à…!”
“Trời ơi, không phải tôi đă nói với chị rồi sao, trường học không cho phụ huynh mang cơm đến cho học sinh. Nếu ai cũng như chị th́ trước cổng trường sẽ đông nghịt người, như vậy, chúng tôi làm sao để cho học sinh nghỉ giải lao đây?”
“Tôi biết, tôi biết…”
“Biết rồi mà vẫn mang đến, đây gọi là biết rơ sai nhưng vẫn làm. Chị không biết đường để cậu bé tự mang đi sao?”
“Tôi xin lỗi… xin lỗi thầy…”
Những lời của người mẹ này, không biết tôi đă nghe bao nhiêu lần rồi. Cứ mỗi lần đến buổi trưa là bà lại mang cơm đến cho con, rồi năn nỉ, năn nỉ…
Tân Dũng là cậu học sinh ít nói, sống nội tâm. Có một lần trong giờ học, nh́n thấy cậu bé gật gà gật gù, tôi liền nhắc nhở. Nhưng cậu bé cứ như thế, ngủ gật từ đầu đến cuối buổi học, tôi bực ḿnh không chịu được liền gọi cậu ta lên hỏi lư do tại sao, câu trả lời của cậu bé khiến mọi tức giận trong tôi dần biến mất:
– Thưa thầy! V́ tối qua mẹ em phải vào cấp cứu trong bệnh viện nên…
– Mẹ em bị sao?
– Mẹ em bị ung thư phổi ạ!
Tôi bàng hoàng, nh́n thân h́nh yếu ớt của Tân Dũng mà sống mũi tôi cay cay. Bữa cơm hôm ấy ở nhà, nh́n thấy vợ tôi cho con ăn, tôi chợt nghĩ đến h́nh ảnh mẹ Tân Dũng luôn giấu cơm để đưa cho em.
Hôm sau, sau khi tan làm, tôi đi đến bệnh viện nơi mẹ Tân Dũng đang chữa bệnh. Mấy hôm không gặp, tôi suưt không nhận ra bà ấy nữa. Sức tàn phá của bệnh tật thật đáng sợ. Bà ấy nh́n thấy tôi, cố đứng dậy, nhưng vừa ho một trận th́ người đă liêu xiêu sắp đổ.
– Chị cứ nằm nghỉ đi, không cần đứng dậy đâu!
– Thầy!… Cảm ơn thầy!
Mẹ Tân Dũng cố gắng nói với tôi bằng giọng yếu ớt, tôi vội quay mặt đi, gạt nhanh giọt nước mắt đang chực rơi.
Tiễn tôi ra ngoài hành lang bệnh viện, bố Tân Dũng nói:
– Bà ấy chỉ c̣n sống được mấy ngày nữa thôi. Tôi… tôi thực sự không biết phải làm thế nào?
Trở về trường, tôi kể lại mọi chuyện với thầy hiệu trường:
– Bố cậu bé cũng đă hơn 60 tuổi, giờ mẹ cậu lại sắp từ bỏ thế giới này, chúng ta nên phát động một đợt quyên góp trong toàn trường, bất kể là bao nhiêu th́ cũng trợ giúp cho gia đ́nh được phần nào đó.
Hiệu trưởng gật đầu bằng ḷng.
Qua mấy ngày quyên góp, chúng tôi quyên góp được gần 50 triệu và chuyển đến bệnh viện nơi mẹ em đang chữa bệnh. Lúc đó, mẹ Tân Dũng đă rơi vào trạng thái hôn mê.
– Chúng tôi chuẩn bị đưa bà ấy về nhà vào ngày mai. Bố Tân Dũng buồn bă nói với tôi.
– Thầy giáo có thể giúp tôi một việc này được không?
– Anh cứ nói, chỉ cần làm được, tôi sẽ cố gắng hết sức.
– Mấy ngày trước, bà ấy cứ nắm chặt tay Tân Dũng và nói “Từ nay, mẹ không c̣n mang cơm cho con được nữa rồi!”. Tôi muốn nhờ thầy giáo hăy để cho bà ấy đưa cơm cho Tân Dũng lần cuối cùng để khi ra đi bà ấy được thanh thản, mong thầy giúp đỡ.
Tôi không thể không đồng ư.
Buổi trưa, chiếc xe cấp cứu c̣i inh ỏi đi đến trước cổng trường. Bố Tân Dũng cùng một vị y tá đỡ chiếc giường mà mẹ em đang nằm xuống. Tôi đứng sang bên cạnh, lặng người với cảnh tượng trước mắt.
Bố Tân Dũng mua sẵn một hộp cơm, mẹ Tân Dũng nằm trên giường bệnh yếu ớt đưa tay ra cầm lấy. Ở bên kia cánh cổng trường, Tân Dũng đưa tay ra đón lấy hộp cơm mẹ đưa.
– Mẹ ơi! Tân Dũng bật khóc nức nở.
Lúc đó, tôi chứng kiến tận mắt mọi chuyện, h́nh như mẹ em muốn nói lời ǵ đó nhưng không thể nói nên lời.
long-me-thuong-con-chang-doi-nao-thay-doiẢnh minh hoạ: Blog radio.
– Mẹ ơi, con không muốn rời xa mẹ đâu! Tân Dũng vừa khóc vừa hét lên.
Tôi cũng bật khóc, giá như trước đây tôi không ngăn cản bà mang cơm đến… điều ước của người mẹ thật đơn giản…
Ngày hôm sau, mẹ em qua đời. Sau đó một ngày, bố Tân Dũng đến văn pḥng của tôi, đưa cho tôi một cái túi giấy.
– Thầy giáo à, đây là số tiền mà các thầy và các cháu học sinh quyên góp cho tôi. Tôi thấy trong trường c̣n rất nhiều học sinh cần đến số tiền này, v́ vậy tôi đem trả lại cho thầy. Cảm ơn tấm ḷng của các thầy và các cháu học sinh!
Sau đó, hàng ngày tôi đều nói chuyện với Tân Dũng, tôi sợ em không vượt qua được nỗi đau mất mẹ.
– Thưa thầy! Thầy yên tâm ạ, thầy không phải lo lắng cho em đâu ạ!
Tân Dũng nói tiếp:
– Em đă sớm biết được mẹ sẽ ra đi rồi. Không phải là mẹ em không muốn nghe lời dặn của thầy, em cũng nói với mẹ đừng đưa cơm đến nữa… Nhưng v́ trong ngày chỉ có buổi trưa em mới được ăn cơm mẹ nấu thôi ạ!
Tôi bỗng run lên:
– Tại sao vậy?
– Mẹ em rất yếu, mọi việc trong nhà đều do bố làm hết, nấu cơm cũng vậy. Chỉ có buổi trưa bố vắng nhà, mẹ mới giấu bố để làm cơm cho em. Mẹ cứ nhất quyết phải mang cơm đến v́ mẹ muốn em được ăn cơm mẹ nấu…
Nói xong, Tân Dũng ̣a khóc…
Mắt tôi cũng ngấn lệ từ lúc nào không hay. Bữa cơm của mẹ thật đáng giá biết bao…
ST.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1624084&d=1595541328
wonderful
07-25-2020, 00:57
Truyện Ngắn : HẠT GIỐNG.
Một doanh gia thành công đă già và muốn chọn người kế vị quản trị doanh nghiệp.
Thay v́ chọn một trong những phụ tá hoặc con cái ḿnh, ông gọi tất cả các phụ tá trẻ lại và nói: "Đây là lúc tôi bước xuống và chọn người kế vị. Tôi đă quyết định chọn một người trong các bạn. Hôm nay tôi sẽ phát cho mỗi bạn một hạt giống. Một hạt giống rất đặc biệt tôi muốn các bạn gieo, tưới nước, và mang trở lại đây sau một năm với những ǵ các bạn đă làm nên từ hạt giống đó. Sau đó tôi sẽ thẩm định thành quả và chọn ai là tân Giám đốc. "
Một anh tên Jim có mặt ở đó, cũng như những người khác, anh nhận được một hạt giống. Anh về nhà hào hứng kể cho vợ nghe câu chuyện. Bà vợ kiếm cho anh một cái chậu, đất và phân bón để gieo hạt. Mỗi ngày, anh tưới nước và theo dơi. Sau ba tuần, một số phụ tá bắt đầu nói về hạt giống của họ và cây bắt đầu mọc.
Jim tiếp tục theo dơi hạt giống của ḿnh, nhưng nó chẳng hề nảy mầm. Ba tuần, bốn tuần, rồi năm tuần, vẫn chẳng thấy ǵ.
Bây giờ, những người khác đă nói về cây của họ, nhưng Jim không có cây và cảm thấy ḿnh thất bại.
Sáu tháng trôi qua - vẫn chẳng có ǵ trong chậu của Jim. Anh chỉ biết là ḿnh đă giết chết hạt giống. Mọi người khác đều có cây mọc cao, nhưng anh chẳng có ǵ. Jim đă không nói bất cứ điều ǵ với các đồng nghiệp, tuy rằng anh vẫn tiếp tục tưới nước và bón phân - Anh muốn hạt giống nảy mầm.
Một năm trôi qua, các phụ tá trẻ của công ty mang cây của họ để ông giám đốc xem.
Jim nói với vợ rằng anh không muốn mang cái chậu trống rỗng theo. Nhưng chị muốn anh phải trung thực với những ǵ đă xảy ra. Jim cảm thấy khó chịu trong ḷng, anh đă có những khoảnh khắc xấu hổ nhất trong đời, nhưng anh biết vợ anh đúng. Anh mang cái chậu trống không của ḿnh vào pḥng họp. Đến nơi, anh ngạc nhiên trước sự đa dạng của cây cối được trồng bởi các phụ tá khác. Chúng thật đẹp - với đủ thứ h́nh dáng và kích cỡ. Jim đặt cái chậu trống rỗng của ḿnh trên sàn nhà. Nhiều đồng nghiệp của anh cười, một vài người thấy tội nghiệp cho anh!
Khi giám đốc đến, ông quan sát cả pḥng và chào các phụ tá trẻ.
Jim chỉ lấp ló ở phía sau. Giám đốc nói: "Chà, tuyệt, cây và hoa của các bạn đă lớn mạnh. Hôm nay một trong các bạn sẽ được bổ nhiệm làm tân Giám đốc !"
Đột nhiên ông nhận ra Jim ở cuối pḥng với cái chậu trống không. Ông ra lệnh cho anh lên phía trước. Jim sợ hăi. Anh nghĩ, "Ông Giám đốc biết tôi thất bại! Có lẽ tôi sẽ bị sa thải!"
Khi Jim đă lên phía trước, ông giám đốc hỏi anh chuyện ǵ đă xảy ra - Jim kể lại câu chuyện.
Ông giám đốc yêu cầu mọi người ngồi xuống, ngoại trừ Jim. Ông nh́n Jim, và thông báo: "Đây là tân Giám đốc của các bạn! Tên anh là Jim!" Jim không tin ở tai ḿnh. Thậm chí anh không ươm nổi hạt giống.
Những người khác nói: "Làm sao anh ta có thể là tân giám đốc được?"
Ông Giám đốc cho biết: "Một năm trước đây, tôi đă cho mỗi người trong căn pḥng này một hạt giống. Tôi đă nói các bạn gieo hạt, tưới nước, và mang nó trở lại hôm nay. Nhưng hạt giống tôi cho các bạn đă được luộc chín..; chết rồi - không thể mọc thành cây được.
Tất cả các bạn, trừ Jim, đă mang lại cho tôi cây và hoa. Khi bạn các phát hiện ra hạt giống không phát triển, các bạn đă thay hạt giống khác. Jim là người duy nhất dũng cảm và trung thực đă mang lại một chậu với hạt giống của tôi trong đó. Do đó, anh là Giám Đốc mới của các bạn! "
* Nếu bạn gieo thành thật, bạn sẽ gặt ḷng tin
* Nếu bạn gieo ḷng tốt, bạn sẽ gặt bạn hữu
* Nếu bạn gieo khiêm tốn, bạn sẽ gặt vĩ đại
* Nếu bạn gieo kiên nhẫn, bạn sẽ gặt măn nguyện
* Nếu bạn gieo quan tâm, bạn sẽ gặt viễn tượng
* Nếu bạn gieo chăm chỉ, bạn sẽ gặt thành công
* Nếu bạn gieo tha thứ, bạn sẽ gặt ḥa giải
V́ vậy, hăy cẩn thận với những ǵ bạn gieo hôm nay; nó sẽ quyết định những ǵ bạn sẽ gặt mai sau.
TNT phỏng dịch.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1624934&d=1595638599
wonderful
08-04-2020, 02:45
Truyện ngắn: CHẾT OAN.
Bạn tôi gọi phone, giọng nghiêm trọng: Kiếm gấp giùm một người giúp việc nữ đứng tuổi, có năng khiếu săn sóc người già.
– Cho ai?
– Cho ông bà già, ông già bị ung thư tiền liệt tuyến giai đoạn cuối, đau đớn lắm, bao nhiêu người giúp việc thuê làm chỉ vài tuần là hoặc ông già đuổi hoặc người ta bỏ việc v́ tính khí cáu bẳn của ông già.
Giới thiệu đến người thứ 41, bạn tôi mới ưng ư.
Vâng, siêu sao ôsin mà tôi giới thiệu là một người phụ nữ đẫy đà, có đủ các tiêu chuẩn đặt ra. Nàng khoảng 40 xuân xanh, chưa từng lấy chồng.
Một tuần sau khi đưa nàng vào chăm sóc ông già của bạn tôi, tôi nhận được điện thoại của bạn gọi đến, giọng vui như chim sáo.
Này nhé, tuyệt vời! Cả mấy tháng nay, đêm nào ông già cũng đau đớn không ngủ được, các loại thuốc giảm đau gần như không c̣n tác dụng. Vậy mà từ khi có nàng, ông già vừa rên lên khe khẽ, lập tức nàng đến đỡ đầu ông già lên, áp sát vào ḷng ḿnh, nơi có đôi g̣ bồng đảo phốp pháp mềm hơn gối lông ngỗng, ấm áp hơn nắng ban mai, lại thêm những tiếng đập thổn thức đều đặn của trái tim tràn nhựa sống, bàn tay nàng mềm mại vừa xoa nhẹ hai bên thái dương của ông vừa hỏi với giọng du dương:
– Ông ơi, ông nh́n lên bức tranh kia ḱa, có đẹp không ông? Con hát ru cho ông dễ ngủ nghe!
– Ừ! Khẽ thôi!
Và thế là nàng hát, hát thật khẽ, thật nhẹ, thật hay.
Và ông già ngủ thiếp đi một mạch cho đến sáng.
Này nhé, bấy lâu nay, lúc nào ông cũng gắt gỏng chuyện người ta cứ ép ông ăn ăn uống uống.
Cuộc sống đối với ông như vậy là đă quá đủ rồi.
Vậy mà nàng cứ bưng chén xúp đến, nhoẻn một nụ cười thật mộc mạc dễ thương với ông, lấy cái khăn ướt lau khắp mặt cho ông, đưa bàn tay mềm mại xoa nhẹ lên khắp bụng ông nói th́ thầm:
– Ông ơi, bụng lại xẹp hết cả rồi, cho vào tí xúp ông nhá!
Ông lại nh́n nàng như muốn bật cười v́ tính hay dụ dỗ ông của nàng:
– Ừ!
– Tí thôi í mà, con nấu cho ông đấy, ngon lắm!
Và cứ thế, đút cho ông một muỗng, nàng lại nói một câu, vuốt lên bụng ông mấy cái.
Ăn xong, nàng lại c̣n nghiêng tai áp sát xuống bụng ông, nói th́ thầm:
– Bụng ơi, đủ chưa? Cố mà nghiền kỹ cho ông nha!
Cố mà đánh nhau với mấy thằng ma cô cho nó chết hết đi cho ông mau hết bệnh nha!
Thế là ông lại cười, cười to nữa là đằng khác. Này nhé! Mỗi lần lau rửa chỗ vết mổ, lau rửa cái của quí của ông, bàn tay nàng cứ như diễn viên múa chèo ấy, nâng nhẹ lên, lấy bông g̣n nhúng nước ấm, lau cẩn thận như sợ chạm phải kíp ḿn nổ, vừa lau vừa nh́n ông cười duyên hỏi:
– Ông ơi, con lau cho ông, ông có thấy dễ chịu không? Lau cho nó sạch sẽ, thoáng mát ông nha!
Ông lại nh́n nàng, ánh nh́n đầy vẻ biết ơn, ánh nh́n tràn ngập niềm vui sướng, thích thú. Trong đáy mắt ông có điều ǵ đó mới mẻ.
Phải nói,nghe chuyện của nàng, mũi tôi ph́nh to hết cỡ.
Không đầy một tháng sau, bạn tôi lại gọi điện thoại lúc nửa đêm, giọng hốt hoảng, cầu cứu, hỏi địa chỉ và điện thoại liên lạc với nàng. Tôi ngơ ngác:
– Nàng đang chăm sóc ông bà già mà?
– Không! Bà già đuổi nàng đi cả tuần nay rồi.
– Tại sao?
– Bà già ghen! Này nhé, không ghen sao được! Lúc đầu t́m được người chăm ông tuyệt vời thế bà mừng lắm, giao khoán trắng cho nàng chăm ông, bà lên lầu ngủ thẳng giấc.
Sau vài ngày, bà mới để ư thấy ông dạo này là lạ thế nào ấy. Này nhé, lâu lắm rồi không thấy ông cười, vậy mà mấy tuần nay cứ thấy ông cười nói vui vẻ!
Này nhé, da dẻ ông cứ như là có sắc hồng ấy!
Này nhé, chẳng thấy ông rên la đau đớn vật vă nữa!
Bà giành chén xúp trên tay nàng để ngồi xuống cạnh giường ông, cũng nhẹ nhàng đưa muỗng xúp vào miệng ông. Khó nhọc lắm ông mới há miệng ra, thức ăn chưa kịp đụng lưỡi, ông nhăn mặt, nhè ra cả gối, mắng bà là cho cả kư muối vô chén xúp hả?
Này nhé, tối đến, bà bảo nàng lên gác vào giường bà mà ngủ cho ngon giấc để bà ngủ trong pḥng nàng.
Nàng tṛn xoe mắt ngạc nhiên thưa cả tuần nay nàng có ngủ trong cái pḥng dành riêng cho nàng đâu!
– Thế mày ngủ ở đâu?
– Dạ con ngủ luôn bên cạnh ông cho tiện để ông trở ḿnh là con xoa cho ông ngay.
Thế là ba máu sáu cơn, bà đuổi nàng cuốn xéo khỏi nhà ngay lập tức.
Khổ nỗi, suốt một tuần rồi, không có nàng, ông cứ nằm yên, mắt mở trừng trừng nh́n lên trần nhà, thực hiện khẩu hiệu ba không: Không nói! Không ăn! Không ngủ!
Cuộc họp đại gia đ́nh ngay lập tức được tổ chức để biểu quyết áp đảo bà già là phải chiều ḷng ông già trong những ngày cuối cùng sống trên cơi đời này.
Bà già ấm ức lắm nhưng đành gọi các con lại để nói rằng mẹ nghĩ kỹ rồi. Thôi th́ cứ gọi cái con đó lại đi, để ba con được nhẹ nhàng sung sướng trước khi ra đi!
Tôi đă phải vất vả mới truy t́m lại được nàng.
Tôi tất tả, háo hức, đưa nàng trở lại nhà ông bà già bạn tôi. Tôi có cảm giác như ḿnh đang thay Chúa Trời đưa nước thánh diệu kỳ đến ban cho một người đàn ông đang đau đớn v́ bệnh tật trong những ngày cuối cùng, bớt đau đớn vật vă.
Nhưng không, muộn rồi, ông già vừa ra đi. Người ta phải vuốt mắt ông măi ông mới chịu thôi không nh́n trân trân lên trần nhà để t́m kiếm phép lạ nữa…
Châu Thổ
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1630140&d=1596509056
wonderful
08-08-2020, 10:59
Chuyện kể của chồng.
Có lần ḿnh hỏi chồng: Lư do (bây giờ người ta hay gọi là “động cơ”) nào để anh quyết định tham gia đấu tranh?
Lăo trả lời: V́ 3 cô gái điếm người Việt ở Campuchia.
Thú thật, khi ấy ḿnh rất bất ngờ, có phần hụt hẫng và bối rối. Tưởng câu trả lời phải to tát, lư tưởng, chính trị ghê lắm chứ. Lăo cũng biết khi trả lời như thế sẽ khiến người đối diện tỏ ra khó hiểu. Từ khó hiểu sẽ dẫn đến thái độ ṭ ṃ. Câu chuyện về thân phận ba cô gái điếm được chồng ḿnh kể lại, quả là bi thương. Chồng ḿnh bảo “V́ chứng kiến những phận đời vỡ nát ấy mà anh muốn góp phần nhỏ bé vào cuộc đổi thay đất nước. Hy vọng đất nước ḿnh khá hơn, có dân chủ, có tự do để không c̣n những cô gái VN phải sang xứ người làm điếm. Không c̣n cảnh người Việt phải sống tha hương, chịu mọi khổ sở, thiệt tḥi, hoặc chết thảm nơi xứ người nữa. Đơn giản thế thôi”.
Ba cô gái ấy tên là Hương, Trầm và Yến, nhưng cũng có thể đó chỉ là những cái tên giả. Cả ba người đều có cha là những người lính từng phục vụ trong quân đội VNCH. Sau năm 1975, v́ gia cảnh éo le nên họ phải phiêu dạt sang Campuchia làm gái. Họ gặp nhau và kết nghĩa chị em. Cô Hương bằng tuổi anh Tú, sinh năm 1968. Vài năm sau ngày SG bị “giải phóng”, gia đ́nh cô Hương cả thảy 4 người lên tàu vượt biên. Chuyến tàu gặp cướp biển và Hương đă chứng kiến cảnh mẹ ḿnh bị hăm hiếp, ba và anh trai bị cướp biển dùng báng súng đập vào đầu cho đến chết rồi quăng xác xuống biển. Nhắc đến cuộc đời ba cô gái, có lúc hai vợ chồng hỏi nhau “Không biết trong ba người, ai có số phận khốn khổ, nghiệt ngă nhất?”.
Yến sinh năm 1972 quê Mộc Hóa, Long An. V́ hoàn cảnh gia đ́nh nghèo khó, năm 13 tuổi Yến đă phải theo mẹ đi “tải hàng lậu” thuê cho người ta từ biên giới Campuchia về Việt Nam. Ba Yến là một cựu quân nhân VNCH. Sau tháng 4/1975, ông bị bắt đi tù cải tạo. Khoảng một năm sau ông được thả. Ra tù, ba của Yến tham gia vào một tổ chức chống cộng và bị bắt năm 1979. Anh Tú nói rằng không biết ông tham gia tổ chức nào, bị kết án mấy năm nhưng đă ở tù 6 năm, từ 1979 đến 1985 th́ măn án, theo lời kể của Hương và Trầm. Một năm sau khi ra tù, ông qua đời vào tháng 4/1986. Kể từ khi ba qua đời, mẹ Yến ngày càng suy sụp tinh thần, có lúc hóa điên. Một ḿnh Yến tiếp tục công việc tải hàng lậu cho người ta để nuôi mẹ, nuôi thân. Một buổi chiều tháng 2/1987, sau khi đi làm về Yến không thấy mẹ đâu. Linh tính báo cho cô biết điều không lành xảy ra. Cả đêm Yến đi t́m mẹ nhưng không gặp. Sáng hôm sau, người quen báo tin đă t́m thấy mẹ cô nằm chết bên mộ của ba.
Năm 16 tuổi, Yến yêu Hùng, con trai của một trong những chủ buôn lậu mà Yến làm thuê. Hùng lừa Yến sang Nam Vang và bán cô cho một mụ tú bà người Việt. Yến t́m cách trốn khỏi nhà chứa nhưng bị bắt lại, bị đánh đập tàn nhẫn. Khoảng 1 năm sau Hùng lại ṃ đến nhà trọ của Yến ở Nam Vang. Hắn khóc lóc, van xin và lại thề thốt. Mủi ḷng v́ thấy Hùng bây giờ đă thành người tàn tạ (hắn chống nạng v́ bị găy một chân), Yến lại tha thứ và cưu mang Hùng. Vài tháng sau Yến báo tin cô có bầu, Hùng lại một lần nữa ruồng bỏ, phụ bạc người yêu. Suốt thời gian Yến mang bầu và sinh con, đều do một tay Hương (đi làm gái) nuôi nấng. Đến khi thằng Hên lên 1 tuổi, mẹ con Yến và Hương dắt díu nhau lên Koh Kong. Phận làm gái vẫn đeo đuổi họ. Ở đây, họ gặp Trầm. V́ thương cảm hoàn cảnh của nhau, ho kết nghĩa chị em, lo cho nhau như người thân ruột thịt.
Yến chết, một cái chết thảm thương và đau đớn. Suốt ba ngày không thấy Yến về pḥng trọ, Trầm và Hương phải bỏ tiền thuê người đi t́m. Để có thêm tiền chi trả việc t́m bạn, tất nhiên Hương và Trầm phải “làm thêm”, tức là tiếp khách nhiều hơn ngày thường. Người ta t́m thấy xác của Yến (khi ấy đă không c̣n nguyên vẹn do thương tích, do côn trùng bâu kín thân thể) bị vứt ở chân núi Mô Păng (1). V́ chủ chứa- một mụ đàn bà người Việt có nước da bợt như xác chết, không cho làm tang ở đấy, thành ra mấy người thợ mộc hàng xóm phải đi kiếm gỗ, dựng tạm cho cái cḥi tại khu đất trống để có chỗ kê quan tài. Đám tang lèo tèo vài ba người hàng xóm thất nghiệp ngồi dự cho đỡ tủi. Anh Tú kể đoạn thằng bé Hên 4 tuổi vừa khóc, vừa chửi, vừa kể lể bằng cả ba thứ tiếng Việt, Khmer và Thái, vừa lấy tay đạp đổ bát nhang và di ảnh của mẹ khiến tôi chảy nước mắt. Nó cho là mẹ Yến đă lừa nó, không đưa nó về thăm ngoại mà đă vội chui vào ḥm nằm trốn. Rồi một gă người Việt đưa mấy tên lính Campuchia đến phạt vạ v́ dám tổ chức tang lễ ở nơi không được phép. Trầm và Hương lại phải giàn xếp bằng cách hứa ngủ với mấy thằng lính để “trừ nợ”, để đám tang của Yến được suôn sẻ. Hôm sau, đưa tro cốt của Yến lên chùa xong, cả hai người chị kết nghĩa của Yến là Trầm và Hương phải ngủ với mấy tên lính Campuchia như đă hứa.
Hồi tưởng lại chuyện xưa, chồng tôi bùi ngùi: “Năm 1993, Yến chết thảm ở tuổi 21. Khi sống, Yến không có nổi một ngày vui, vậy mà định mệnh nỡ ḷng nào vẫn ném cho cô một cái chết đầy bi thảm. Với anh, Yến chỉ là một người quen như bao người quen khác đă đi ngang qua cuộc đời. Và cuộc đời cô cũng ngắn ngủi hơn những cuộc đời anh đă gặp. Nhưng đến hôm nay, dù đă bao nhiêu thay đổi, dù đă gần 30 năm trôi qua, anh vẫn không thể quên được mảnh đời tàn tạ của Yến, không quên được đám tang buồn tủi của Yến ở xứ người”. Nói chuyện với vợ mà như tự nói với ḿnh vậy.
Kết thúc câu chuyện về ba cô gái điếm, chồng tôi bảo: “Đấy, giờ em hiểu v́ sao anh rất thương và tôn trọng phụ nữ. Cho nên dù em có bắt nạt anh đến mấy anh cũng nhường. Nhường thôi chứ đừng tưởng là anh sợ nhá”.
Câu chuyện cảm động như thế mà vẫn cài thêm một ư đe vợ vào được.
Phạm Thanh Nghiên
(Tác giả và chồng đều là cựu tù nhân lương tâm tại Việt Nam)
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1632375&d=1596884331
wonderful
08-13-2020, 20:17
GỎI KHÔ B̉ CỦA “ÔNG GIÀ CHEMISE NOIRE”.
Một truyện ngắn đăng trên báo Tuổi Ngọc trước 1975 có chi tiết đáng nhớ. Chàng trai trong truyện đi chuyến công tác vào Sài G̣n. Khi quay ra miền Trung, tới đèo Hải Vân anh chợt thấy tiếc v́ chưa kịp ăn món gỏi khô ḅ của “ông già áo đen” ở khu nước mía Viễn Đông đường Pasteur, Sài G̣n. Anh đă t́m cách quay lại Sài G̣n để thực hiện ước mơ ấy...
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1635530&d=1597349497
Không dễ thực hiện chuyến đi xa xôi như vậy trong thời chiến chỉ để được ăn món gỏi khô ḅ. Có lẽ đó chỉ là một ẩn dụ về nỗi tiếc nuối của chàng trai trẻ xa thành phố, lao vào vùng chiến sự và nhớ về những niềm vui đời thường trên phố xá phồn hoa. Nhưng cái tên “ông già áo đen” đă luôn là thắc mắc của tôi. Những anh chị tôi, lứa tuổi nay đă bước vào tuổi 60, 70 rất quen thuộc với hàng ḅ khô, nay gọi là gỏi khô ḅ của ông già áo đen bán trên đường Pasteur. Họ vẫn nhớ những buổi chiều chưa tắt nắng của Sài G̣n nửa thế kỷ trước, tan trường Sư phạm, trường Luật là phóng xe ra ngay góc ngă tư Lê Lợi - Pasteur, ngồi trên xe gọi mấy dĩa khô ḅ đu đủ cùng một lúc.
Từ xa đă thấy bóng ông chủ xe khô ḅ, luôn luôn bận áo đen nên chết tên. Phải canh làm sao để ăn được gỏi khô ḅ của “ông già chemise noire” hay “ông già áo đen” này dù khu đó có tới bốn người bán gỏi khô ḅ đu đủ bào. Không mấy ai biết ông tên ǵ, chỉ gọi biệt danh như vậy.
Ai sống tại thành phố này hay đă từng đến Sài G̣n những năm trước 1975 đều biết khu nước mía Viễn Đông. Ngay góc ngă tư Lê Lợi – Pasteur, đó là nơi bán nước mía đắt khách dưới chân ṭa nhà hăng bảo hiểm Viễn Đông nên được gọi vậy cho gọn, theo những người lớn tuổi kể lại. Quây quanh góc đường, trên lề dành cho người đi bộ là nhiều hàng quán, xe bán hàng rong. Tuy là hàng rong, hàng bán vỉa hè nhưng h́nh thành một khu ẩm thực hẳn hoi, gọi chung là khu nước mía Viễn Đông, nổi tiếng đến độ đến hơn bốn mươi năm sau, nhiều bài viết vẫn c̣n nhắc tới.
Trong đó, có hồi ức của nhà thơ Cao Thoại Châu: “Hồi c̣n học đại học, thường chiều hay trốn học ra vỉa hè ngă ba Pasteur - Lê Lợi. Vỉa hè khá rộng, cây cối nhiều mà lại có tới hai thứ quà nổi tiếng. Những chiếc tủ kính nhỏ bán ḅ khô của người Bắc, không dát mỏng nhuộm phẩm đỏ như khô ḅ Chợ Lớn mà từ Hà Nội mang vào. Nó dày và mềm màu hơi xỉn v́ nướng, ăn với đu đủ sống bào thành sợi. Lách cách tiếng kéo của người bán, xúyt xoa cay của người ăn đủ dạng, đủ tuổi. Không biết cái nào có trước nhưng hai thứ quả là d́u nhau cùng nổi tiếng và đông nghẹt, ḅ khô ăn xong có ngay nước mía chen và đứng - nước mía Viễn Đông!”
Buổi sáng cuối năm 2016, tôi ngồi với anh Nguyễn Văn Tuynh trong một quán cà phê. Anh là con trai của “ông già áo đen” bán gỏi khô ḅ xưa kia. Anh Tuynh đă trên 60, c̣n khỏe và trí nhớ c̣n tốt. Đầu thập niên 1960, ba anh bắt đầu bán gỏi khô ḅ ở đó, và chú bé Tuynh theo phụ cha suốt chín năm trời cho đến tuổi trưởng thành th́ bị đi quân dịch. Chín năm trời trên vỉa hè là chín năm đáng nhớ với anh. Anh chứng kiến cuộc sống trên phố xá trung tâm Sài G̣n, những thay đổi của thời cuộc qua mắt nh́n của một chú bé mới lớn.
Sài G̣n thời ấy, không có nhiều hàng quán cầu kỳ như bây giờ. Không chỉ giới b́nh dân, giới có học không câu nệ phải ăn hàng quán sang trọng mắc tiền. Do đó, các xe bán hàng ăn trên lề đường rất đông khách, có đủ cả sinh viên, thầy cô giáo, tiểu thương, công tư chức và quân nhân. Tuy nhiên, măi cho đến đầu năm 1960, khu hàng ăn Viễn Đông nổi tiếng mà dân trong nghề gọi là “bến nước mía Viễn Đông” mới h́nh thành. Ở đó có nhiều món ăn, ngoài gỏi khô ḅ c̣n có phá lấu, ḅ bía, bánh ướt, ḅ viên, chè thạch, nước sinh tố các loại, nước ngọt.... nhưng ba món gỏi khô ḅ, phá lấu và nước mía được xem là ba món chính ngon nhất Sài G̣n thời bấy giờ.
Ông Nguyễn Văn Huỳnh, tức “ông già áo đen” người gốc Hưng Yên di cư vào Nam năm 1954. Lúc đầu ông ở Trị An, Đồng Nai rồi chuyển xuống Sài G̣n. Ông có ông bạn làm lính partisan ở Hà Nội cùng vào Nam nên đi t́m, th́ biết ông kia bán ḅ khô ở các trường Chu Văn An, Nguyễn Bá Ṭng. Ông Huỳnh thấy bạn làm ăn được, xin học nghề rồi cùng bán với ông bạn, bắt đầu từ năm 1956.
Anh Tuynh nói: “Bây giờ có người làm ḅ khô bằng phổi ḅ, phơi khô sau khi luộc chín nên rất dễ bị bẩn, sau đó thắng với nước đường. Ngày xưa, nhà tôi làm khô bằng lá lách ḅ, thịt th́ bằng thịt ở má ḅ v́ má ḅ có gân nên vừa mềm vừa dai, khi chín tới ăn rất thơm ngon. Lá lách ḅ dài như miếng gan heo, luộc chín, khứa từng khứa để khi xào nấu th́ gia vị thấm vào bên trong mới ngon. Xong đem xào với sả, ngũ vị hương, muối, đường, gừng (để khử mùi nồng của lách ḅ) rồi đổ nước vào cho ngập mặt, đun hơn một giờ cho sệt lại. Sau đó vớt ra cho vào chảo chiên.
Qua ba công đoạn luộc, xào rồi lại chiên nên mới có miếng sém cạnh, vừa bùi vừa gịn, ngon vô cùng. Khi ba tôi bán ở trường Chu Văn An, tôi mới hơn mười tuổi, buổi sáng đi học, chiều đi phụ bán. Ba bán sát hàng rào, học tṛ trường này toàn là nam sinh nhưng ăn hàng bạo lắm. Họ đưa tiền ra, ba tôi chuyền dĩa nhôm đựng gỏi ḅ khô chan dấm ớt nước tương vào. Việc của tôi là hết giờ th́ leo vào cổng trường để gom dĩa nhôm mà các anh nam sinh ăn xong vất vào một góc.
Giá một dĩa gỏi khô ḅ lúc đó là 2 đồng, gấp đôi ly nước mía”.
Đến năm 1958, ông Huỳnh ra bán ở chợ Bến Thành, góc đường Lê Thánh Tôn với Tạ Thu Thâu. Bán ở đó đắt khách nhưng bị lính ở bót Lê Văn Ken phía gần nhà thương Sài G̣n hốt ghế hoài nên ông nản. Sau hai năm, ông đẩy xe ra bán ở góc đường Pasteur – Lê Lợi th́ tiếp tục gặp chuyện đang bán th́ bị đuổi. Sau khi bàn bạc, suy tính cùng với vài người bán hàng ở địa điểm này, ông đến bót Lê Văn Ken xin lập một “bến”, tức là khu tập trung buôn bán, đóng thuế đàng hoàng cho cảnh sát hằng tháng. Ông đứng ra đảm nhận việc thu tiền để nộp. “Bến nước mía Viễn Đông” chính thức được cho phép, rất thuận tiện thu hút khách dạo phố trên con đường Lê Lợi đă vào thành ngữ “Bát phố Bô-na” ((trước 1954 đường Lê Lợi mang tên Bonard).
An tâm rồi, ông Huỳnh cùng bạn bè ngoài “bến” lo tổ chức việc làm ăn. Đoạn lề đường Pasteur chạy dài từ đường Tôn Thất Đạm đến Lê Lợi chia thành hai dăy hẳn hoi, dăy phía trong là các xe bán gỏi khô ḅ, nước ngọt. Dăy phía ngoài, sát đường xe chạy th́ bán hủ tíu ḅ viên bánh cuốn, ḅ bía. Phía lề đường Lê Lợi bán phá lấu nhiều hơn. Ông Huỳnh tiếp tục dùng cái tủ đựng thức ăn bằng gỗ gắn kính đặt trên cái xe đẩy.
Tủ chia làm ba phần theo bề ngang, ở giữa là ngăn tủ để dĩa, hai ngăn hai bên đựng thịt ḅ khô và gỏi đu đủ đă bào sẵn ở nhà. Hai ŕa tủ là các thành gỗ thiết kế để đặt đũa, các chai nước tương, nước giấm, ớt…Thùng xe phía dưới để được chục cái ghế xếp. Mỗi ngày từ ba giờ chiều, ông Huỳnh cùng cậu bé Tuynh đẩy xe từ cổng xe lửa số 6 đường Trương Minh Kư (nay là Lê Văn Sỹ) suốt một giờ đồng hồ mới tới điểm bán.
Sau một thời gian, việc làm ăn phát triển, ông Huỳnh thuê hẳn một chiếc xe xích lô máy để chở ông và Tuynh cùng cái xe đẩy. Hai cô con gái đạp xe ra để phụ bán. Buổi trưa sau buổi học, Tuynh cùng mấy anh chị em lo bào đu đủ, ngâm cho ra nhựa và vắt ráo nước trong khi vợ chồng ông Huỳnh lo chế biến thịt.
Chiều tà là bắt đầu thời gian cao điểm. Một ḿnh ông Huỳnh đứng ôm cái tủ, đặt hàng loạt dĩa nhôm lên mặt tủ và thoăn thoắt bỏ đu đủ sợi, khô ḅ (lúc đó không có đậu phộng rang, bánh phồng tôm như hiện nay), rồi hai tay cùng lúc xịt nước giấm, nước tương, ớt vào dĩa thật nhanh. Các con lo thu tiền, bưng và thu dĩa để rửa, xếp ghế, bưng ra cho khách. Đa số khách đứng ăn cho nhanh, không mấy ai ngồi.
Nhiều người ăn bận lịch sự là các giáo sư trường học gần đó, lính và sĩ quan, công chức. Không ai chỉ ăn một dĩa, có người ăn tới bốn dĩa và có người ngày nào cũng ra ăn. Ai nấy vừa ăn vừa xuưt xoa chảy nước mắt nước mũi v́ cay, nhăn mặt v́ nước giấm chua và khoái chí nhai miếng lá mía ḅ khô màu đen cháy, ngọt đậm đà trong tiếng kéo lắt xắt. Dăm lần, Tuynh thấy ông tướng không quân râu kẽm ghé đến ăn. Ông ngồi trên xe jeep, sai lính xuống mua và ông ăn ngay trên xe. Việc buôn bán của ông Huỳnh phát đạt đến độ khi nào ông bán hết th́ các hàng khác mới có khách.
Phụ cha buôn bán ở đó, Tuynh có dịp quan sát thế giới ăn uống của người lớn sao mà vui quá. Món phá lấu ở đây được chiếu cố đặc biệt. Ông người Tàu bận áo xá xẩu bán những miếng phá lấu màu vàng nâu ghim vào những cây tăm đặt trong cái xửng nhôm gác trên một chạc gỗ trông ngon lành lắm. Mỗi miếng khách cầm lên ăn, ông Tàu dùng một cây tăm khác ghim vào sợi dây thun cột sẵn ở cổ tay. Đó là cách ghi nhớ của ông về số miếng phá lấu khách đứng ăn tại chỗ. Ngoài đó có ông A Sáng, cũng người Tàu bán ḅ viên rất ngon (lúc đó chỉ bán ḅ viên chấm tương, không thấy ai bán chung với hủ tíu).
Gỏi khô ḅ có tới bốn người bán, đều là người Bắc di cư, ngoài ông Huỳnh có ông Thung, ông Chiểu, ông Dần. Ngoài ra, món bánh cay vàng ruộm mà Tuynh rất thích. Lê la trên hè phố nhiều năm, Tuynh chứng kiến những người Ấn chuyên buôn bán vải trên đường Tôn Thất Đạm gần chùa Ấn, bán các loại vải tetoron, dacron cho trả dần và ngày nào cũng đi thu tiền góp. Nhớ những buổi chiều trời sắp mưa, hàng đàn bồ câu cả ngàn con từ chùa Ấn bay ra, có cả những con cà cuống bay xuống từ các tàng cây trên đường Pasteur. Thời ông Diệm, trên đường Pasteur nhân công đào một đường dẫn nước sinh hoạt lớn, sâu và rộng. Mùa mưa nước đầy, có người té xuống la chói lói v́ không biết bơi và chú bé Tuynh đă kịp nhảy xuống cứu.
Anh Tuynh kể có đọc được bài thơ của ông bác sĩ Lê Văn Lân làm thơ về khu nước mía Viễn Đông như vầy:
Người về c̣n nhớ quà rong năm nào
Đầu đường nghe thoáng lời rao
Là tha hồ biết quà nào rẻ ngon
Dăm bông, thịt nguội, ḿ ḍn
Hai đồng một ổ, bà con mua giùm
Anh ơi, “Nước mía Viễn đông”
Hai ly chưa đă, mát ḷng em luôn
Thêm đĩa ḅ bía chấm tương
Ăn kèm phá lấu, em thương anh nhiều...
Anh nói: “Tuy không nhắc đến gỏi khô ḅ ông già áo đen”, mấy câu thơ này làm tôi nhớ quá...”. Tuổi không c̣n trẻ, anh Tuynh vẫn đau đáu mong muốn khôi phục lại nghề gia truyền của cha. Anh kể sau 1975, buồn v́ không tiếp tục làm nghề trên lề đường Pasteur nữa, ba anh mất chỉ sau một năm nghỉ ở nhà. Anh Tuynh sau đó đi bán ḅ viên trên đường Nguyễn Thông, cũng đắt khách không thua cha ḿnh xưa kia cho đến khi nghỉ v́ lớn tuổi. Cho dù thảnh thơi v́ con cái đă trưởng thành, anh vẫn nôn nao khi nghe tiếng kéo lắt xắt nhắp trước khi cắt ḅ khô ở các hàng quán gỏi khô ḅ trên đường Nguyễn Văn Thủ hay trước công viên Mạc Đỉnh Chi.
PHẠM CÔNG LUẬN
(Trích SÀI G̉N CHUYỆN ĐỜI CỦA PHỐ tập 4 – Công ty sách Phương Nam xuất bản 2017)
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1635532&d=1597349799
wonderful
08-20-2020, 13:42
Bài học cuộc sống.
Bỏ ra 4000 đồng để mua lại một cái bát cũ của đứa trẻ ăn xin đang rất cần tiền, người đàn ông không ngờ 15 năm sau đó, có ngày ông được nhận lại nhiều đến thế.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1639362&d=1597930861
Trong một pḥng bệnh của bệnh viện nọ, một người đàn ông trung niên tóc hoa râm tay run rẩy cầm một lá thư, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Lau khô nước mắt, ông quay người lại hướng sang phía người mẹ già đang nằm trên giường bệnh: Mẹ, bệnh của mẹ được chữa rồi!
Bà cụ mấp máy miệng nhưng không nói lên lời, chỉ thấy nước mắt ngân ngấn nơi khóe mắt. Người đàn ông trung niên đưa lá thư cho bà cụ.
Bức thư của người lạ
Chú Vương, chào chú!
Chú cháu ḿnh đă 15 năm không gặp nhau, mong chú hiểu cho cháu, cháu không đích thân đến thăm chú v́ cháu sợ chú sẽ từ chối cháu, v́ thế chú đọc bức thư này xem như chú cháu ḿnh đă gặp nhau!
15 năm trước, bố cháu bệnh nặng không ra được khỏi giường, mẹ cháu v́ thế mà bỏ bố con cháu đi. Cháu khi đó c̣n nhỏ, bạn bè thân thích không nhờ cậy được ai.
Để có tiền chữa bệnh cho bố, cháu đă gơ cửa khắp các gia đ́nh thân thích nhưng chẳng một ai ra tay giúp đỡ. Họ đều cho rằng cháu không thể nào trả nợ cho họ được.
Không c̣n cách nào khác, cháu phải đi ăn xin. Cháu viết lên một tờ giấy thật to, rằng ai đồng ư cho cháu vay 4000 đồng tiền viện phí, trong 10 năm tới cháu sẽ làm trâu làm ngựa để trả tiền cho họ. Người qua đường rất đông nhưng chẳng ai để tâm đến cháu, họ đều cho rằng cháu là kẻ lừa đảo.
Cho đến khi gặp được chú, dường như chú không đọc mấy ḍng chữ cháu viết mà cúi xuống nhặt cái bát cháu dùng để cố định tờ giấy lên trước sự kinh ngạc của những người xung quanh, b́nh tĩnh nói: "Cái bát này là bảo vật từ thời Càn Long, ta sẽ trả cháu 2000 đồng để mua nó."
Khi đó cháu c̣n chưa tin, vẫn nghi ngờ. Tiếp đó người đi sau chú lại hô lớn, rằng ông ta sẵn sàng bỏ ra 4000 đồng để mua cái bát của cháu. Lúc đó cháu mới tin cái bát vỡ của ḿnh đáng giá đến thế. Cháu đă vô cùng sung sướng vội vă bán bát rồi chạy về nhà.
Khi bố cháu được chữa khỏi bệnh, cháu mới đem chuyện kể cho bố nghe. Và đến khi đó, cháu cũng mới biết chiếc bát đó là giả, không phải hàng thật.
Cháu đă đoán rằng có khi nào chú không nhận ra đó là bát giả. Về sau, cháu t́m hiểu th́ được người mua cái bát của cháu là bạn chú và cuối cùng, nó thuộc về chú chứ không phải người kia. Chú lại là một thương gia chuyên bán trang sức đắt tiền và đồ quư, làm sao chú có thể không phát hiện ra cái bát của cháu là giả được.
T́m hiểu kỹ hơn, cháu c̣n biết chú vẫn hay dùng cách này để giúp không ít người. Và đến lúc đó, cháu hoàn toàn tin rằng chú đă cố ư giúp cháu nên mới cùng bạn diễn kịch như vậy.
Hơn nữa trước khi chú đi, chú c̣n nói với cháu rằng sau này không được làm ăn mày nữa, phải tự lực cánh sinh, làm một người có ích cho đời!
Những lời dặn của chú cháu giờ vẫn c̣n nhớ như in, không dám quên. Cháu nhất định sẽ làm một người có ích. Cũng nhờ có chú mà bây giờ cháu mới thành công, trở thành một ông chủ trong cách gọi của mọi người.
Nhờ có 4000 đồng của chú năm nào mà bố cháu mới khỏi bệnh, mới có thể nuôi cháu đi học để có được hôm nay. 4000 đồng năm đó, cháu biết rằng ḿnh đă đi gơ cửa tất cả những nhà họ hàng thân thích nhưng không ai t́nh nguyện giúp.
Vậy mà chú, một người lạ không quen biết lại tin tưởng cháu đến vậy.
Những năm qua, cháu biết chú bị bạn bè lừa gạt, lâm vào cảnh khó khăn, phải làm nhiều việc để bám trụ lại. Nhưng sự đời khó lường, mẹ chú đột ngột mắc bệnh nặng chỉ sau một đêm. Vạn bất đắc dĩ, chú phải nhờ đến những người ḿnh từng giúp nhưng lại bị từ chối.
Cháu cũng đă từng nghĩ cách giúp chú nhưng không biết chú nghĩ sao lại không chấp nhận sự giúp đỡ từ người lại. Bởi thế nên cháu mới phải chọn cách này.
Người ta nói rằng người tốt không được đền đáp tử tế nhưng cháu không tin người tốt như chú tại sao lại không có phúc báo!
Chi phí phẫu thuật của mẹ chú cháu đă thanh toán xong. Trong phong b́ thư này có một chiếc thẻ, cháu để sẵn vài chục ngh́n đồng, mật mă là xxxxxx, chú giữ lại pḥng khi có việc gấp, nếu không đủ, chú cứ gọi điện cho cháu.
Chú không cần phải cảm ơn cháu v́ cháu chỉ là một thằng bé bán bát giả cho chú mà thôi. Không có chú, sẽ không có cháu ngày hôm nay!
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1639363&d=1597930872
wonderful
08-21-2020, 20:00
Mẹ là tất cả.
Mẹ tôi đă qua đời năm 1996.
Buổi chiều, mẹ tôi thường ngồi trước bàn Phật tụng kinh từ 3 giờ đến 6 giờ. Tôi tự hỏi sao mẹ tôi giỏi quá? Mẹ có thể ngồi liên tục mấy giờ đồng hồ mà không mệt? Hay thật!
Mẹ tôi hiền từ, không bao giờ lớn tiếng với bất cứ người nào. Mẹ tôi thường xuyên đi chùa. Mẹ gật đầu ngay mỗi khi tôi hỏi, “Mẹ đi chùa không?”
Không kể trời nắng hay mưa, mẹ tôi nhanh nhẹn trả lời, “Đi chứ!”
Thế là mẹ tôi thay áo dài ngay lập tức. H́nh như mẹ tôi sợ chậm một chút là các con đổi ư. Lúc nào mẹ tôi cũng hái rau, trái cây, rửa thật sạch, đợi tôi đến hay gọi em gái tôi đi làm về là đi chùa, chỉ cần chúng tôi mở miệng hỏi, “Mẹ đi chùa không?”
Chỉ một câu thôi là mẹ tôi lập tức đi mặc áo dài, có lẽ cả ngày, cả tuần mẹ tôi chỉ chờ đợi có thế! Mẹ tôi biết chúng tôi bận rộn với công việc làm nên không bao giờ bảo chúng tôi chở mẹ tôi đi chùa. Mẹ tôi chỉ chờ chúng tôi hỏi “Mẹ có đi chùa không?” Chỉ cần câu hỏi ngắn và gọn đó là mắt của mẹ tôi rực sáng, chứa chan hạnh phúc, đong đầy trên mặt của mẹ tôi.
Nếu mẹ tôi c̣n sinh tiền, chắc chắn ngày nào tôi cũng hỏi mẹ câu này. Tôi muốn thường xuyên đưa mẹ tôi đi chùa hơn! Đi chùa như một nhu cầu cần thiết của mẹ tôi.
Mẹ tôi thường đem rau, trái cây do chính bà trồng đến chùa hàng tuần. Mẹ tôi trồng đủ loại rau: rau húng cây, rau dền, rau lang, rau muống, ng̣, cần tây,... và nhiều loại cây trái khác, như là nho, mía, táo, đu đủ, tắc,... Tổng cộng hơn 36 loai rau trái.
Mẹ tôi nâng niu từng trái một. Trái nào th́ đem cúng, trái nào nhỏ xíu th́ để ở nhà ăn. Mẹ tôi thích tự tay ḿnh hái trái cây, tự tay ḿnh rửa rau, rửa trái cây. Mẹ tôi làm việc này với hạnh phúc.
Việc ǵ làm được cho người khác th́ mẹ tôi không bao giờ từ chối.
Mẹ tôi rất thật thà ngay thẳng. Việc ǵ làm được th́ nói được, không được th́ nói ngay. Không bao giờ chần chờ hay nói ṿng vo làm cho người khác hiểu lầm.
Mẹ tôi là một người rất mộ đạo. Từ ngày ba tôi mất, rồi đến em trai tôi mất, th́ mẹ tôi tụng kinh nhiều hơn. Chiều nào mẹ cũng ngồi trước bàn Phật tụng kinh giờ này đến giờ khác. Mỗi lần về nhà thăm mẹ tôi, nh́n mẹ tôi ngồi lần tràng hạt và tụng kinh, tôi thương mẹ tôi vô cùng.
Tôi là con cả trong gia đ́nh. Ba tôi cũng là con cả. Ba tôi chỉ có một người em trai duy nhất. Ông bà nội mất sớm. Lúc đó tôi c̣n quá nhỏ (khoảng mấy tháng), nên tôi không có ấn tượng nào về ông bà nội. Nhưng tôi nghe nói lại th́ ông bà nội thương tôi lắm! Mẹ tôi là con út trong gia đ́nh có 9 người con. Tôi cũng chỉ nghe nói về ông bà ngoại. Tôi nh́n thấy mộ ông bà nội, ông bà ngoại, mà chưa bao giờ được biết về ông bà của ḿnh. Đứa trẻ không có ông bà nội, ông bà ngoại cũng nhiều thiệt tḥi. V́ thế tôi rất ngưỡng mộ về những ai có phước đức c̣n có ông bà nội, ông bà ngoại.
Mẹ tôi thường dạy chúng tôi rằng phước đức là do ḿnh làm nên chứ không phải đi xin. Bà cũng dạy rằng nên làm việc từ thiện. Hạnh phúc là giúp đỡ cho người khác, chứ không phải nhận sự giúp đỡ của người khác. Chúng tôi có phước đức hơn nhiều người, v́ chúng tôi khi trưởng thành vẫn c̣n cha mẹ. Cha mẹ chúng tôi không được như chúng tôi, v́ ông bà nội, ông bà ngoại mất khi ba mẹ chúng tôi c̣n rất nhỏ.
Khi tôi vượt biên th́ ba tôi mất. Mọi người ở nhà giấu, không cho tôi hay. Họ sợ tôi buồn quá rồi không học được. Măi đến năm sau, cháu tôi ở Pháp cho tôi hay tin này. Khi biết tin buồn, tôi làm ngay một buổi lễ cầu siêu cho ba tôi ở chùa Việt Nam của Ḥa Thượng Mẫn Giác ở Los Angeles. Khi đó, Ḥa Thượng không có mặt ở Hoa Kỳ. Ḥa Thượng Nguyên Đạt đă làm lễ cầu siêu cho ba tôi. Chùa rộng lớn, trang nghiêm, nhưng tôi chỉ có một người bạn tham dự buổi lễ này. Vừa chân ướt, chân ráo đến Hoa Kỳ, người nào cũng bận tối tăm mặt mày làm việc. Vả lại tôi cũng không muốn làm phiền ai. Lúc đó, tôi đang học và làm việc cho tờ báo Trắng Đen của ông bà Việt Đinh Phương.
Mấy năm sau, tôi bảo lănh mẹ tôi và em gái tôi sang Hoa Kỳ. Mẹ tôi và em tôi sống với tôi. Sau đó, mẹ tôi dọn về nhà một tầng ở thành phố Westminster, gần Bolsa, để mẹ tôi xuống phố cho gần. Tôi nghĩ, người lớn tuổi ở nhà một tầng tiện hơn, mỗi ngày phải lên lầu xuống lầu. Nhà này tôi mua cho mẹ tôi lâu lắm rồi. Mua nhà cho người già phải chọn lựa nhà một tầng để khỏi phải lên lầu, xuống lầu hàng ngày.
Niềm vui của người già là đi lễ, và đi mua quà để gửi về Việt Nam cho thân nhân c̣n ở lại quê nhà. Mẹ tôi rất cẩn thận, kỹ lưỡng. Bao giờ mua quần áo mới, về nhà phải giặt, ủi cẩn thận, rồi mới tặng cho người nhà. Quần áo trẻ con để một bên, người lớn để một bên. Cháu nội c̣n ở Việt Nam. Mẹ tôi thương cháu nội lắm. Cháu là “cục vàng” của bà nội. Chúng tôi thường tặng tiền cho mẹ tôi, để mẹ tôi cần ǵ th́ cứ mua. Bao giờ mẹ tôi cũng dành dụm để mua quà gửi về Việt Nam.
Mẹ tôi thích đi chùa làm công quả. Vào chùa, thấy việc ǵ cũng làm, như lặt rau, bào cà rốt, quét rác ở sân chùa,... Mẹ tôi làm việc liên tục, không nghỉ ngơi. Tôi nhớ ơn Ḥa Thượng Minh Mẫn, viện chủ chùa Huệ Quang. Khi mẹ và em tôi mới sang, tôi vẫn phải đi làm cả ngày. Tôi sợ mẹ tôi và em tôi buồn, nên đưa mẹ tôi và em tôi vào chùa Huệ Quang. Tôi vừa ngỏ ư, muốn mẹ và em tôi vào chùa để làm Phật sự, thầy Minh Mẫn nhận lời ngay không một chút do dự, mặc dù chùa lúc đó rất nhỏ. Thầy mua một ngôi nhà nhỏ bên cạnh cho thiện nam, tín nữ ở xa đến viếng chùa, có thể ở lại chùa. Tôi rất cảm động v́ sự giúp đỡ của thầy.
Mẹ tôi luôn được chăm sóc chu đáo từ các con, ba chị họ, các cháu con của d́ tôi, nhưng mẹ tôi lúc nào cũng nghĩ về con dâu, cháu nội và bà con đang ở Việt Nam. Một sự thay đổi rất lớn của những người già. Mẹ tôi không bao giờ than văn, nhưng tôi biết mẹ tôi cũng buồn và cô đơn khi các con đi làm. Mẹ ở nhà một ḿnh chăm sóc cây kiểng, trồng rau, cây trái. Lấy đó làm niềm vui chờ các con về.
Mẹ tôi sống êm ả, và chết b́nh yên. Bệnh không kéo dài, không đau đớn. Mẹ tôi ra đi một cách êm đềm, thanh thản.
Bà ra đi vào một buổi trưa ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ. Một tay tôi nắm chặt tay mẹ, một tay tôi gọi điện thoại cho em gái tôi tới bệnh viện. Khi tôi sờ vào chân mẹ tôi, bàn chân lạnh từ từ rồi lên đến đầu gối... Thôi, tôi biết không xong rồi.
Mấy tuần lễ ở trong bệnh viện, lúc nào bên mẹ cũng có chúng tôi túc trực. Ban đêm th́ tôi trực, ban ngày th́ em gái tôi ở bên cạnh mẹ. Khi mẹ qua đời, ở nhà c̣n nhiều thùng quần áo đă giặt sạch sẽ chưa kịp gửi về Việt Nam. Ban đêm tôi ở lại với mẹ trong bệnh viện, tôi gầy c̣n hơn lúc ở trong trại tị nạn lúc mới sang Hoa Kỳ.
Mẹ tôi ra đi trong sự b́nh thản.
Chúng tôi đă mất mẹ.
Chúng tôi mồ côi cha mẹ.
Và cho đến bây giờ chúng tôi vẫn yêu thương cha mẹ của ḿnh.
Tôi cứ tưởng mẹ tôi đang đi du lịch nơi nào đó và chúng tôi sẽ gặp lại người mẹ yêu thương của ḿnh.
Biết bao nhiêu năm rồi, chúng tôi vẫn cầu nguyện cho ba mẹ chúng tôi về Cơi Niết Bàn, và bây giờ vẫn tiếp tục cầu nguyện, không phải đợi đến mùa Vu Lan mới báo hiếu.
Mẹ ơi! Chúng con thương Ba Mẹ lắm!
Kiều Mỹ Duyên
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1640191&d=1598039987
cha12 ba
08-22-2020, 02:33
08/21/20
Sáng sớm chuông điện thoại réo rắt, Huy tỉnh giấc cựa ḿnh ngồi dậy, giọng của anh bạn bên Trung tâm đào tạo Âm nhạc khàn khàn:
- Alô! Nhận học sinh mới nhé: Nữ - Ba mươi tuổi - Độc thân, em nó muốn học kèm riêng một thầy một tṛ chứ không muốn vào trung tâm...
- Thôi! Lớn tuổi rồi th́ học ǵ, lại c̣n độc thân nữa, rắc rối! Huy ngái ngủ gạt ngang...
- Ơ! Việc của ông là dạy, liên quan ǵ mấy cái chuyện đó. Tôi đưa số điện thoại của ông cho nó rồi đấy, nó sẽ liên hệ trực tiếp với ông.
Huy ậm ừ cho xong chuyện. Gă không có hứng thú lắm với chuyện kèm riêng, lại c̣n học sinh nữ lớn tuổi, độc thân nữa...
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1640356&stc=1&d=1598063584
ảnh minh họa
Buổi chiều hôm đó, cô gái bước vào nhà chào Huy rồi ngồi xuống ghế.
Huy nh́n thoáng qua: Chiếc váy ngắn để lộ h́nh xăm trên cặp đùi trắng nơn, khuôn mặt hồng lấm tấm mồ hôi, xinh xắn ưa nh́n nhưng có nét ǵ đó bướng bỉnh:
- Em chào Thầy! Em tên là Trang. Lúc trưa em gọi điện cho thầy đấy ạ! Em muốn thầy sắp xếp cho em một khóa học nhạc. Em ở trên thị trấn ĐT, cách đây rất xa, xuống chỗ thầy phải bắt hai chặng xe buưt, nên em muốn mỗi buổi học, thầy dành cho em bốn tiếng. Học phí th́ do thầy quyết định. Chỉ mong là thầy sắp xếp thời gian và nhận em là học sinh.
Cô nh́n Huy mỉm cười và vào đề một cách rất nhanh gọn quyết đoán.
Huy nh́n cô gái, mắt anh chạm phải h́nh xăm trên ngực của cô, tự nhiên anh lại thấy hơi khó chịu!
Anh đưa cô đến bên chiếc đàn piano ở góc pḥng, thực hiện một số bài kiểm tra năng khiếu thường lệ trước khi nhận học sinh.
Cô gái có thẩm âm rất tốt, loạt gơ phách dài trúc trắc cô gơ lại chuẩn xác. Huy lướt tay trên phím đàn, đẩy mẫu luyện thanh lên dần từng nửa tone một, tới những nốt cao, Huy hơi bị bất ngờ v́ chất giọng giả thanh trong sáng của cô.
Anh sắp xếp cho cô một tuần hai buổi học.
Mấy buổi học đầu Huy chẳng thấy có thiện cảm với cô học sinh này lắm, Huy cũng không biết tại sao, h́nh như tại cái cách nói cười ngông nghênh trẻ con so với tuổi ba mươi của cô? Hay tại v́ cái cách ăn mặc? Tại cái váy ngắn cũn cỡn để lộ ra cái h́nh xăm con rắn đang uốn éo? Ừ th́ chắc cô ta tuổi Rắn, nhưng cái h́nh xăm ở mông lấn sang cả vị trí nhạy cảm cứ chực đập vào mắt Huy khiến nhiều lúc anh phải lúng túng quay mặt đi làm gián đoạn cả việc dạy, bực ḿnh thật!
Có lần anh nhắc khéo: "Khóa học trước, học sinh của tôi toàn mặc quần thôi, trông đứng đắn lắm..."
"Vầng! Đi học th́ phải mặc quần hoặc mặc váy chứ ạ." Cô cười cười. Huy bực ḿnh: "Váy cũng được, nhưng đừng có ngắn cũn cỡn như thế!"
"Vầng! Nhưng mà trời nóng lắm!" Lại cười cười nhe cả cái răng khểnh, Huy quay mặt đi chả hiểu nổi là ḿnh đang ghét hay đang ǵ ǵ nữa...
Huy đưa tay cào cào mái tóc bồng bềnh của ḿnh rồi bước ra pḥng học. Trang đang lom khom nửa đứng nửa ngồi bên cái đàn piano, chân cô hơi nhún nhún, tiếng đàn phát ra nghe giật cục...
- Tập tành kiểu ǵ thế? Bài luyện ngón kỹ thuật Hanong mà chổng mông lên tập thế à? Ngồi xuống tập hẳn hoi!
- Vầng! Trang ngồi xuống rồi lại bật dậy nhăn nhó: "Ái da! Đau quá! Cái mụn, cái mụn của tui!"
Huy định trợn mắt, nhưng cái nh́n chợt dừng lại nơi h́nh xăm của cô, đúng cái chỗ để ngồi nổi lên một vùng đỏ tấy, chắc là đau lắm nên cô mới có cái tư thế tập đàn lom khom ngứa mắt như vậy. Anh lắc đầu hạ giọng: "Có tập tiếp được nữa không?" Cô nhăn nhó trả lời: "Cho em đứng tập luyện thanh đi, em phải đi hai chặng xe buưt mới xuống đến đây, em quư thời gian luyện tập bên thầy lắm!"
Huy ngồi xuống đàn, đẩy dần độ cao mẫu luyện thanh lên, anh hài ḷng nghe giọng cô học tṛ quyện vào tiếng đàn mỗi lúc một cao dần lên mà vẫn tṛn trịa trong vắt. Bất chợt cái giọng giả thanh cao chót vót chợt ngừng bặt, Huy ngẩng lên nh́n, Trang đang lúng túng quay người đi che phần ngực phía trên căng đầy vừa lộ ra, hậu quả của việc lấy hơi quá sức làm chiếc áo chật vừa bị bật tung khóa.
Huy lúng túng trong khoảng khắc rồi đứng dậy vào nhà lấy chiếc áo sơ mi của ḿnh ra đưa cho cô giọng cộc lốc: "Khoác vào!"
- Vầng! Trang quay lưng về phía anh khoác chiếc áo rộng vào người rồi quay lại vung vẩy hai ống tay áo lùng thùng nhoẻn miệng cười: "Học tiếp thầy ưi!"
***
Mấy tháng hè trôi nhanh vội vă rồi lấn cả vào giữa thu lúc nào chẳng hay, giống như t́nh cảm của của Huy từ chỗ khó chịu không thiện cảm với cô học tṛ chuyển sang thứ t́nh cảm khác lạ lúc nào chẳng biết. Trong suốt thời gian Trang học, hai người ít chuyện tṛ riêng với nhau. Cô tiếc thời gian! Thời gian cô ở bên anh chỉ đủ để học. C̣n Huy thấy cô mải miết học anh cũng thấy hài ḷng và dần lấy lại được thiện cảm. Càng về sau Huy càng cảm thấy ẩn sau cái cách ăn mặc, cái vẻ bề ngoài nghịch ngợm và những câu nói lư lắc của cô là một tâm hồn trong sáng ngây thơ. Anh ít hỏi và cô cũng ít thổ lộ về công việc và cuộc sống riêng tư của ḿnh, điều đó tạo ra ở cô một sự bí ẩn khiến anh cảm thấy ṭ ṃ, cuốn hút.
- Bây giờ bên thầy em chỉ đủ thời gian để học. Sau này học xong, em muốn mời thầy đi uống nước nói chuyện, có được không thầy?"
Trang hỏi và nh́n Huy cười cười, đôi lúm đồng tiền lơm xuống, vẻ nghiêm khắc của anh bỗng biến mất: "Ừ! Cứ học tốt đi, học xong th́ làm cái lễ chuyển từ Thầy sang Anh." Huy đùa lại.
"Vầng! Thầy giữ lời đấy, em đợi!" Cô chu môi lại trêu Huy rồi đứng lên ngay ngắn lấy hơi, từ cái miệng tṛn xinh của cô vút lên âm thanh cao chót vót của bài mẫu luyện thanh. Huy cúi xuống đàn, mười ngón tay lướt nhẹ nâng hoà những âm thanh từ miệng cô đang ngân lên phiêu du thánh thót...
Đó cũng là buổi học cuối cùng của cô. Lúc Trang ra về, Huy mở chiếc phong b́ cô đặt trên bàn, ngoài số tiền học phí c̣n có một tấm thiệp cô mời anh đi uống nước, Huy lật mặt sau tấm thiệp, một ḍng chữ to viết bằng bút dạ làm anh sững sờ bối rối:
"THẦY ƠI - EM YÊU ANH!"
***
Mùa Đông đến với những cơn gió bấc lạnh se sắt thổi về từ phương bắc. Quán cà phê nơi hai người thường ḥ hẹn hôm nay thật ấm áp. Sau lớp cửa kính ngăn những cơn gió lạnh buốt phía ngoài, Trang ngồi nép sát vào anh, cô ríu rít nói cười, anh lắng nghe cô nói bằng ánh mắt ấm áp và ṿng tay lúc nới lỏng lúc ôm chặt tùy theo cảm xúc của câu chuyện cô đang kể...
Nhưng cô vẫn chưa một lần kể về câu chuyện cuộc đời cô, cô vẫn đang để lại trong ḷng anh một dấu hỏi ngọt ngào! Cô nói: "Rồi một ngày anh sẽ được biết về cuộc đời em!"
Cô cười nh́n anh đắm đuối và hát khe khẽ: "Biết đâu, biết đâu đấy, anh xa em chỉ v́ anh biết! Biết đâu biết đâu đấy, đắm say chỉ có, khi ḿnh chưa hiểu hết về nhau..."
Anh nh́n sâu vào mắt cô, ṿng tay anh siết chặt như sợ vuột mất cô:
"Ừ! Hăy cứ để những bí mật của cuộc đời em như một dấu hỏi ngọt ngào trong ḷng anh nhé!".
...
Huy đâu ngờ rằng câu hát của cô hôm đó như một lời tiên đoán chia xa: "Biết đâu biết đâu đấy, anh xa em chỉ v́ anh biết hết..."
Và rồi Huy cũng được biết hết về cô!
Vào một chiều thứ bảy lất phất mưa phùn, anh phóng xe lên quán cafe trên thành phố nơi hai người vẫn thường gặp nhau. Cuộc hẹn tuần trước Trang đă lỡ hẹn, cô nhắn tin cho anh là có việc bận đột xuất và cả tuần đó cô trả lời tin nhắn của anh hời hợt và rất ít: "Đợt này em bận, phải giải quyết nhiều việc quá. Nhớ anh..." Hoặc: "Đợi em nhé anh! Nhớ...
Anh dừng xe tại điểm đỗ xe buưt mà cô vẫn thường hay xuống. Mưa phùn nặng hạt, anh thấp thỏm đợi cô. Anh không chắc là cô sẽ đến, anh đợi theo thói quen và nỗi nhớ thôi thúc.
Mưa mỗi lúc một dày, hơi co người lại v́ lạnh, anh cứ ngồi và chờ đợi... Từng chuyến, từng chuyến xe buưt đỗ lại, anh dán mắt vào cửa xe hy vọng thấy dáng người nhỏ bé của cô bước xuống...
Anh nh́n sang quán cafe bên kia đường chờ đợi một phép màu, chờ h́nh bóng cô xuất hiện...
Và phép màu xảy ra vào lúc mà anh đă hoàn toàn thất vọng. Cô xuất hiện ở quán cafe bên kia đường bằng cách mà không bao giờ anh nghĩ tới: Cô đi bên cạnh một người đàn ông cứng tuổi, lịch lăm, họ vừa từ trên một chiếc Mercedes bước xuống, cô nép sát vào người đàn ông rồi cả hai đi vào trong quán.
Mắt Huy hoa lên, anh gỡ vội cặp kính xuống lau sạch những bụi nước mưa nḥe nhoẹt. Không thể nhầm được: Là Trang! Cô cùng người đàn ông ngồi xuống một bàn trong góc quán, ánh mắt cô nh́n người đàn ông ngưỡng mộ, nụ cười của cô thật tươi, cử chỉ cô nũng nịu. Người đàn ông ngồi hơi nghiêng vào cô, hành động âu yếm cưng chiều...
Sự thật về em đấy ư?
Em là cô gái vũ trường? Và em học nhạc để nâng cao "kỹ năng công việc"?
Có phải v́ thế mà chưa bao giờ em tiết lộ thân thế với tôi?
Người Huy run lên! Có một con quái vật đang gào thét trong anh, nó xúi dục thúc bách anh làm một điều ǵ đó thật điên cuồng nhằm thoát khỏi sự đau đớn tổn thương đến tột cùng. Anh và con quái vật giằng xé nhau dữ dội, cơ thể anh như rung lên bần bật...
Một chuyến buưt đỗ chắn ngang trước mặt anh che lấp đi h́nh ảnh độc ác trong quán cafe, con quái vật trong anh như bị bịt mắt cũng tạm dừng giăy đạp gào thét, trả lại anh một cơ thể ră rời và một cái đầu trống rỗng...
Huy lê từng bước đến chiếc xe máy, anh ngồi lên xe ngập ngừng rồi nổ máy tạt vào ngồi trong một quán nước, anh móc điện thoại ra, tay run run ấn vào những bức ảnh của Trang đang nh́n anh cười tinh nghịch, anh ấn vào nút xóa, điện thoại sạch trơn không c̣n tin nhắn, không c̣n một bức ảnh nào khả dĩ có thể làm anh phải đau đớn nữa, anh ngập ngừng chặn nốt số điện thoại của cô. Từ giờ phút này tất cả chỉ c̣n là dĩ văng.
Ngoài trời âm u, mưa phùn lất phất, gió đông lạnh đến se ḷng, cây bàng ngoài cửa quán lơ thơ vài chiếc lá đỏ ối c̣n sót lại trên những cành nhánh khẳng khiu...
Một chiều đông lạnh giá, chất ngất nỗi buồn!
***
Huy vùi đầu vào công việc để t́m quên, mới đó mà đă một tuần trôi qua, sáng thứ bảy Huy ra trung tâm làm việc, anh nhận được giấy mời của trung tâm trẻ Mồ côi - Khuyết tật mời anh đến dự cuộc thi văn nghệ của các em học sinh với tư cách là giám khảo.
Huy có mặt ở Trung tâm lúc bảy giờ tối, nh́n sang dăy bàn đại biểu, anh chợt điếng người v́ nh́n thấy Trang ngồi cạnh người đàn ông đứng tuổi trong quán cafe tuần trước, họ đang trao đổi với nhau điều ǵ đó rất thân mật. (?)
Huy bàng hoàng khó hiểu, những dấu hỏi cứ xoáy trong đầu anh, những cảm xúc tưởng chừng đă đào sâu chôn chặt nay lại bùng dậy bẽ bàng chua xót. Anh hối hận v́ đă đặt chân đến nơi này. Anh ngồi lặng đi với muôn vàn cảm xúc xâm lấn, không c̣n để ư đến xung quanh cho đến khi những tràng vỗ tay nổi lên rào rào, người đàn ông bên cạnh Trang đang bước lên sân khấu:
- Trước hết tôi xin cảm ơn ban giám đốc Trung tâm đă cho phép tôi, một Việt kiều từ Nước Mỹ xa xôi được làm người đỡ đầu của gần một trăm trẻ em mồ côi, khuyết tật. Và cũng thật tự hào được giới thiệu một thành viên đă lớn nên từ Trung tâm này và giờ đă trở thành một giáo viên âm nhạc của Trung tâm, cũng là người đă kết nối tôi với Trung tâm:
Con gái tôi Hoàng Trang, đứa con đă lưu lạc hơn hai mươi năm trời mà số phận đă run rủi cho tôi gặp lại tại đây...
Những tràng pháo tay lại rào rào nổi lên, tai Huy ù đi. Anh nghe loáng thoáng người dẫn chương tŕnh giới thiệu về anh, Trang sánh đôi bước cùng anh lên sân khấu.
Tiếng người dẫn chương tŕnh lại vang lên:
- Tôi cũng xin được trân trọng giới thiệu vị trưởng ban giám khảo: Ông Lê Huy.
Huy cúi chào khán giả rồi anh bước về phía hai bố con Trang
- Em nhớ anh! Cô nói nhỏ và nh́n sâu vào mắt anh.
- Anh cũng vậy! Gấp mười lần em! Anh nói, lồng ngực nhẹ bẫng, khối nặng ngh́n cân của đau khổ nhớ thương từ bao lâu chợt tan biến, thay vào đó là hạnh phúc ngập tràn.
Người đàn ông nắm tay Trang và anh giơ lên cao trong tiếng vỗ tay rào rào phía dưới.
Sưu tầm trên mạng
wonderful
08-23-2020, 23:31
Cái khăn đen ...đời cải tạo.
Một năm sau khi Miền Nam thất thủ, hàng ngàn sĩ quan Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa đă bị lưu đày lao động khổ sai nơi Làng Đá, Cẩm-Nhân, đầu nguồn hồ Thác-Bà, Yên-Bái, Hoàng-Liên-Sơn.
Sau đây là một truyện kể về đời tù nơi ấy năm 1977…
Tháng Năm, trời không c̣n lạnh lắm, hoa đậu phọng đă rụng, râu bắp đă teo, nhưng mùa màng chưa thu hoạch.
Đối với những người tù cải tạo trong trại T4 Cẩm-Nhân, th́ mùa này ngày dài hơn, cơn đói cũng kéo dài hơn.
Nơi khúc quanh con lộ đá, sát mé nước hồ Thác-Bà, có một băi tăng gia sản xuất “cải thiện” đời sống của "bộ đội thuộc Đoàn 776" Cộng-Sản.
Vườn bắp nơi đây tốt giống, tốt nước, nên trái nào, trái nấy no tṛn, mập mạp thấy phát thèm…
Một ngày, giờ đứng bóng, có một anh tù đứng bên một đống lửa đang cháy lớn trên triền đồi; anh ta đang nướng bắp non.
Bắp anh đang nướng là bắp ăn trộm từ cái rẫy bên hồ của cán bộ.
Những bạn tù khác vác củi đi ngang qua khúc quanh, đều được anh ném tặng một, hai cái bắp nướng, nóng hổi, thơm ngon, ngọt lịm.
Không ai nh́n rơ mặt anh tù vô kỷ luật đó, v́ anh ta đội nón sụp tới mắt; mặt và cổ anh lại quấn một vuông khăn đen, mặc dù trời không lạnh.
Anh ta khôn lanh đứng giữa khoảng trống, có thể quan sát tới khúc quanh rẽ vào Trại 4, đồng thời nh́n rơ cả những bóng người di chuyển nơi cổng Trại 9 bờ bên kia.
Sau lưng anh là rừng già. B́a rừng già có một nhà sư ẩn ḿnh canh gác cho anh.
Nhiều người biết nhà sư này là cựu Đại Úy Lê Thái B́nh, Tuyên-Úy Phật-Giáo của Tiểu-Khu Phú-Bổn.
Những người tù vác củi về sớm không được phép nhập trại, họ phải tập trung nơi chuồng lợn, cách trại chừng hai trăm mét chờ tới hết giờ lao động.
Không rơ có anh “ăng-ten” nào lẻn về báo cáo ǵ với "cán bộ" trại hay không, nhưng gần một chục tay súng AK đă hộc tốc, vội vă chạy ra bờ hồ truy lùng anh tù “phá hoại”.
Họ uổng công thôi! T́m anh ta không được đâu! Anh “phá hoại” nhanh như cheo. Chẳng thế mà, Trung Tá Nguyễn Công Luận (K12 VB) ở tù chung Lán 11 với anh ta, đă gán cho anh ta cái biệt danh “Con Beo Trại 4″.
Hôm đó, toán vệ binh chỉ nh́n thấy trên triền đồi, một bếp lửa lớn đang cháy hừng hực và một đống bắp chưa kịp nướng.
Dưới chân đồi, bên con đường ṃn, nằm trơ hai trái bắp nướng, vỏ c̣n bốc hơi. Hai trái bắp này được ném cho anh tù "cải tạo" tên là Nguyễn Hữu Sủng cựu Đại Úy An-Ninh Quân-Đội.
Anh Sủng không dám lượm bắp ăn, v́ anh là một tín đồ Thiên-Chúa rất ngoan đạo. Cho dù lúc đó bụng đói muốn chết, anh vẫn sợ phạm tội với Chúa.
Toán bộ đội hăm hở lùng sục “phạm trường”. Ngón nghề của người trộm bắp quả thực là quá khéo tay. Cả trăm trái bắp non bị hái mang đi không dấu vết.
Anh trung úy cán bộ quản giáo tên Thu giận quá, nghiến răng trèo trẹo,
“Đúng là quân phá hoại! Ông mà tóm được mấy thằng này, ông ‘dần’ cho hộc máu!”
Toán vệ binh đứng bên đống bắp cao nghệu bên đường, tiếc ngẩn ngơ.
Trên không, có đám mây ngàn hững hờ chứng kiến. Bên hồ, vài con trâu trầm ḿnh trong bùn, vẫy đuôi đuổi ruồi, mắt lừ đừ…
Biết hỏi ai để t́m ra kẻ “phá hoại ” bây giờ?
Mười phút sau, toán bộ đội đành rút lui về trại.
Buổi chiều, đoàn tù vác củi theo chân nhau vào cổng dưới đôi mắt xoi mói của anh trung úy quản giáo Thu.
Quản giáo Thu lục túi từng người kiếm cái khăn đen. Chẳng ai có cái tang vật màu đen ấy cả.
Tối đó, cựu Đại Úy An-Ninh Quân-Đội Nguyễn Hữu Sủng lẻn vào Lán 4, ngồi cầu nguyện bên chân linh mục Khổng Tiến Giác , cựu Tuyên-Úy của Cụ Diệm. Cha Giác cũng bị giam ở trại này.
Anh Sủng hỏi cha,
“Cha ơi! Con đói quá! Nếu con ăn trộm một trái bắp của trại ăn cho đỡ đói th́ con có phạm tội không cha?”
Cha Giác ôn tồn:
“Con ơi! Con là con của Chúa. Bắp cũng là của Chúa. Con ăn bắp của Chúa để cứu cái thân con của Chúa th́ con có tội t́nh ǵ đâu!”
Những ngày sau đó, trong hàng ngũ những kẻ phá hoại vườn sắn, khoai lang, rau đậu của cán bộ, có thêm hai hung thần nữa, đó là cựu Đại Úy Nguyễn Hữu Sủng và người bạn tù nằm kế bên anh, cựu Đại Úy Tuyên-Úy Tin-Lành Sư Đoàn 2 Bộ Binh, Mục-Sư Vơ Ngọc Thiên Lộc.
Một năm sau (1978), tay ăn trộm bắp trốn trại lần thứ hai, lại thất bại, lại bị cùm, lại bị chuyển trại.
Tới trại Phú-Sơn 4, Thái-Nguyên, bạn bè cũ gặp lại nhau, có người hỏi anh ấy rằng ngày đó cái khăn đen anh dấu đâu?
Anh ta (BĐQ Vương Mộng Long) cười h́ h́, tiết lộ rằng anh đă dắt cái khăn đen dưới mái chuồng trâu nhà một người dân Tày, dưới chân dốc Ngàn, ngoài cổng trại.
Anh chỉ lấy khăn ra khi hành nghề ăn trộm, cứu giúp bạn tù đang đói.
Xong việc, anh lại dấu cái khăn vào nơi cũ.
Khi đi trốn trại lần thứ hai, vội quá, anh không kịp đem cái khăn theo.
Không rơ mấy chục năm qua, cái khăn đen có c̣n nằm dưới mái chuồng trâu nhà Tày nơi cuối dốc Ngàn hay không?
Nhưng chắc chắn cái khăn đen đó vẫn chưa quên người, v́ người vẫn c̣n nhớ khăn…
Vương Mộng Long
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1641383&d=1598225384
wonderful
08-24-2020, 20:21
Chọn một cách sống cho riêng ḿnh.
Con người thường chỉ nh́n thấy bề nổi của sự việc, không nh́n thấy bản chất. Nhiều lúc sự thật không như ta thấy. Đáng sợ nhất không phải bị người ta gạt, mà chính là sự ngộ nhận của bản thân. Rất nhiều thứ không thể đánh giá qua bề ngoài. Hăy dùng trái tim tĩnh lặng, đôi mắt sáng suốt và trí tuệ minh mẫn để học thông bài học cuộc đời!
- Ḿnh mua xe, hỏi ư người này người kia. Cuối cùng tiền ḿnh bỏ ra nhưng mua một chiếc xe người khác thích.
- T́m người yêu, người này một câu người kia một câu, cuối cùng t́m được nhưng không phải là người ḿnh muốn.
- Sự nghiệp bản thân, nghe ư kiến của người thân bạn bè. Cuối cùng bỏ lỡ cơ hội thay đổi cuộc đời, đi trên con đường của người khác chứ không phải của ḿnh.
Đôi giày ḿnh mang, vừa hay không vừa bản thân ḿnh biết. Hăy mang đôi giày của ḿnh đi trên con đường của chính ḿnh.
Dưới đây là một câu chuyện có thật đă xảy ra trong đời thường
Tại một thành phố ở Ấn Độ.. có vị thương gia nọ bận rộn cả ngày v́ công việc.. mệt mỏi.. ông vào một nhà hàng tự thưởng cho ḿnh bữa tối thịnh soạn..!
Khi những món ăn đă được dọn sẵn trên bàn.. bất chợt ông nh́n thấy một cậu bé đang nh́n trộm ông qua cửa kính với ánh mắt thèm thuồng.. h́nh ảnh ấy như có ǵ làm nhói tim ông..!
Ông đưa tay vẫy cậu bé.. cậu liền bước vội vào.. theo sau cậu là 1 bé gái nhỏ.. 2 đứa trẻ nh́n chăm chăm vào những đĩa thức ăn c̣n nóng hổi.. mà chẳng cần biết người vừa gọi chúng vào là ai..?
Vị thương gia bảo chúng cứ tự nhiên mà ăn thỏa thích...
Không nói.. không cười.. cả hai ngấu nghiến ăn hết các món ăn trên bàn một cách ngon lành...
Vị thương gia im lặng.. nh́n hai đứa trẻ ăn đắm đuối.. và khi chúng rời đi.. chúng đă không quên nói lời cám ơn với ông..!
Cơn đói trong ḷng vị thương gia lúc ấy được xua tan một cách lạ kỳ.. kèm theo một cảm giác khó tả đang lâng lâng trong ḷng...
Măi một hồi sau.. vị thương gia gọi tiếp các món ăn lần nữa.. rồi từ từ thưởng thức.. đến khi gọi thanh toán.. nh́n tờ hóa đơn.. không ghi số tiền.. mà chỉ là một hàng chữ:
- “Thật đáng tiếc.. tiệm chúng tôi không in được HÓA ĐƠN THANH TOÁN CHO T̀NH NGƯỜI.. xin chúc ngài măi luôn hạnh phúc..!”
Một giọt nước mắt đă rơi từ vị thương gia.. ông quay nh́n người đàn ông đang đứng tại quầy thu ngân rồi gật đầu mỉm cười.. ông ta đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ...
Vị thương gia đă dùng “Đức” đối xử với người nghèo.
Chủ nhà hàng dùng “Nghĩa” đáp lại “Đức” không biết ai hơn ai.?
Người xưa có câu :
- Ngồi trên đống Cát.. ai cũng là hiền nhân.. quân tử.
- Ngồi trên đống Vàng.. mới biết rơ.. ai mới là quân tử.. hiền nhân.
T́nh yêu thương luôn đem đến những sự kỳ diệu từ hai phía :
- "người cho và người nhận".
Hạnh phúc của T̀NH NGƯỜI là cảm giác b́nh yên và thật sâu lắng.. xóa tan tất cả những đau khổ và bất hạnh.
Vạn vật tồn tại trên thế giới này đều không thể sống măi với thời gian.. ngay cả con người cũng không thể đi ngược lại hay cưỡng cầu với quy luật ấy.
- Theo thời gian.. mọi thứ đều biến hóa và thay đổi..
- Tất cả có thể sinh ra hoặc mất đi.. có thể phát triển hay lụi tàn..
- Cái ǵ có đến chắc chắn sẽ rời đi.. không bao giờ là tồn tại măi măi.
- Vật chất là ngoại thân.. T̀NH NGƯỜI là vĩnh cửu.
Huy Tạ.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1641846&d=1598300472
wonderful
08-30-2020, 14:06
Mộng Cuồng.
(Lá thư này có tên “Mộng cuồng” v́ sau một giấc mơ tác giả vội vùng dậy gơ máy. Chỉ sợ không nói hết ư trong thư và nếu để lâu e sẽ mất hết ư nghĩa)
***
Bạn thân mến,
Thư này viết cho bạn từ một cơi xa xăm vô h́nh. Ngày xưa người ta dùng những từ ngữ như “âm ti”, “địa ngục” để chỉ nơi tôi hiện sinh sống. Nơi này, ngày nay không biết nên gọi là ǵ? Cũng có thể đó là “cơi âm” nhưng biết đâu đó lại là “thiên đàng” như người trần vẫn thường mơ ước?
Dân số ở “thiên đàng” hay “địa ngục” mà tôi đang sống (phải nói chính xác hơn là đă chết) hiện tăng “đột biến” kể từ khi có nạn đại dịch mà dưới trần thế gọi bằng đủ các thứ tên: nào là Coronavirus, Dịch cúm Vũ Hán, Virus China, Covid-19...
Theo thống kê ngày 20/8/2020 (Báo Tuổi Trẻ) đă có 789.948 người xuống đây, ấy là chưa kể số người nhiễm bệnh lên đến trên 22,5 triệu trong khi đó con số người hồi phục chỉ ở mức 15,2 triệu. Họ đến từ khắp nơi trên thế giới, đông nhất là từ Châu Mỹ, Châu Á và Châu Âu.
Có hiện diện ở đây mới thấy những người “chuyển hộ khẩu” đông nhất là Mỹ (176.283 người đă làm xong thủ tục giấy tờ khai tử), kế đến là Brazil với con số 111.189 và Ấn Độ 53.994. Trong khi đó, từ nơi xuất phát dịch bệnh là Trung Quốc, lại không có tên trong “top ten” và Việt Nam, nơi tôi đă từng sinh sống, chỉ mới dừng lại ở con số 25.
Thật ḷng tôi không mong ǵ gặp lại những đồng hương người Việt ở dưới này. Vui sao được dù ngày xưa các cụ có câu “xa quê hương ngộ cố tri”. Nay th́ xin đổi lại là… “xa trần thế ngộ cố tri”, chẳng có ǵ mừng khi gặp lại nhau dưới địa ngục.
Cũng xin có đôi lời về sinh hoạt của chúng tôi dưới này. Đầu tiên là thủ tục cách ly 14 ngày để xét nghiệm xem có c̣n dương tính với Covi hay không. Chắc các bạn thắc mắc, chết rồi c̣n xét nghiệm làm ǵ? Như các bạn biết đấy, địa ngục có tới 9 tầng. Phải cách ly người mắc bệnh để không lây lan trước khi chuyển đến những tầng kế tiếp!
Bây giờ đang là Tháng Cô Hồn ở trần thế. Dưới này cũng vui như hội v́ có quà của người thân gửi xuống. Thôi th́ đủ cả: tiền âm phủ, vàng thỏi, nhà lầu, xe hơi, điện thoại và cả những h́nh nhân xinh đẹp cho những vị “hảo ngọt” để hú hí trong những ngày cô đơn, xa trần thế.
Hà Nội nổi tiếng với phố Hàng Mă, thời Pháp thuộc có tên là “Rue du Cuivre”, được đặt tên chung với Hàng Đồng trong khu phố cổ. Nơi đây có nghề thủ công truyền thống làm “hàng mă” dùng cho công việc cúng lễ làm “y như thật”, có điều chỉ… bằng giấy.
Phố Hàng Mă, chỉ dài khoảng hơn 300m, nhưng thực sự chuyển ḿnh trước “Rằm Tháng 7” một tháng để phục vụ bà con mua sắm đồ cúng cô hồn, tháng của những người đă từ bỏ cơi trần. Tới đây, các bạn sẽ có đủ mặt hàng để mua sắm cho người thân đă khuất và “ship” bằng cách... đốt.
Thời trang hàng mă trong mùa Covid năm nay có ǵ lạ?
Đó là sự xuất hiện của “khẩu trang bằng giấy” để gửi xuống âm phủ. Có điều mới chỉ thấy ở Singapore, đất nước vẫn c̣n giữ được “truyền thống tâm linh” trong tháng cô hồn dù đă “văn minh hiện đại” không kém ai nhưng vẫn không quên tập tục của ông bà xưa để lại.
Khẩu trang được bán với giá không hề rẻ, dù là hàng mă. Có lẽ đắt v́ ư nghĩa trong việc người “dương” quan tâm đến người “âm”. “Tiền thật mua của giả” cũng chỉ v́ cái t́nh của người dương thế đối với người đă khuất.
Thư đă dài nên xin phép được ngừng tại đây với hy vọng sẽ... không gặp lại các bạn ở dưới này. Tuy âm dương cách trở nhưng nếu gặp lại sẽ có nhiều phiền toái lắm đấy.
Kính thư,
Nguyễn Ngọc Chính
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1645278&d=1598796559
wonderful
09-01-2020, 01:40
Giấc Mơ.
Hồi mới chập chững tới Mỹ, sau hơn nửa năm đi làm bằng chiếc xe đạp cọc cạch hoặc đi nhờ, vợ chồng chú mượn người quen được gần một ngàn rồi cộng với vài trăm đô chắt chiu để dành, họ hớn hở nhờ người bạn đồng hương cùng sở chở ra hăng xe cũ gần nhà để mua một chiếc xe hơi.
Tựa như đứa trẻ được mẹ cho đi chợ lần đầu, vợ chồng chú cứ lượn đi lượn lại, ngó tới ngó lui những chiếc xe, tuy không c̣n mới, nhưng được lau chùi sạch sẽ đang nằm mời gọi trong băi đậu xe. Mặc dầu cả tháng nay, vợ chồng chú bàn qua tính lại rồi quyết định là sẽ chỉ “lựa cơm gắp mắm”. Trên đường từ nhà đến hăng xe, hai người cũng đă tự nhủ một lần nữa là sẽ chỉ chọn cho nhanh một chiếc xe tốt và rẻ chứ không quan tâm tới kiểu xe hay mầu xe. Nhưng khi ra đây, ôi chu choa, thấy chiếc nào cũng “phê”! Chiếc nào cũng muốn tha về nhà! Thêm vào đó, ông saleman cứ thao thao bất tuyệt vẽ ra những cái đẹp, cái tốt, cái hay của từng chiếc xe. Dù khả năng tiếng Mỹ của vợ chồng chú và của ông bạn đồng hương ngày đó thuộc hạng “ăn đong từng chữ”, nhưng qua tài “múa máy chỉ trỏ” của ông saleman, vợ chồng chú vẫn “đoán” rơ là ông ta muốn họ mua chiếc xe “bảnh” nhất.
Hấp dẫn lắm, thèm thuồng quá, nhưng trong túi, cả vốn lẫn mượn, chỉ có vỏn vẹn ngàn rưởi đô! V́ vậy, mặc cho ông saleman “nói ngả nói nghiêng”, vợ chồng chú vẫn “vững như…con số ngh́n rưởi đô!” Hơn nữa, nhớ lại chỉ mới gần một năm trước đây, hồi c̣n ở quê nhà, họ chưa bao giờ được sờ đến chiếc xe hơi mà nay có cơ hội làm chủ “một em” th́ đúng là phép lạ quá sức tưởng tượng rồi! Họ chả mong ǵ hơn! Vợ chồng chú sẽ trọn vẹn thỏa măn và hạnh phúc với một chiếc xe cũ miễn sao “chiếc xe rẻ, máy chạy tốt, có máy nóng, máy lạnh”. Nhớ tới điều đó, chú cong lưỡi, méo miệng, lập lại câu tiếng Anh mà chú đă tra tự điển và khổ công tập luyện cả tuần nay, bằng giọng nói và cử chỉ dứt khoát:
-We want buy one car cheap, engine run good, have engine hot, engine cold!
Sau khoảng hai giờ đồng hồ mặc cả tới lui, đắn đo co giăn, họ chồng tiền rồi hạnh phúc cỡi chiếc “xe Huê Kỳ” về nhà ra mắt với xấp nhỏ. Thời đó, một ngàn đô to lắm và giá xe chưa đến nỗi mắc như bây giờ; nên với số tiền khoảng ngàn rưởi, chiếc xe đầu đời của họ tuy cũ nhưng c̣n khá tốt. Chiếc xe đó hiệu Ford, màu xanh dương, rộng đủ cho cả gia đ́nh, hai băng ghế c̣n khá sạch chưa có chỗ nào rách, và nước sơn trong, ngoài c̣n khá bóng. Trên đường về nhà, chú đă không quên tạt vào chợ K-Mart cho vợ chú mua vài mét vải mầu cà phê sữa để may hai cái áo bọc ghế.
Nhớ lại đêm trước ngày mua xe, chẳng biết v́ vui quá hay bồn chồn hồi hộp, vợ chồng chú trằn trọc măi chả ngủ được, chỉ mong cho trời mau sáng để được đi mua xe. Trong lúc trằn trọc, vợ chồng chú bàn tán đủ chuyện và cùng đồng ḷng là họ sẽ cố gắng ǵn giữ chiếc xe thật lâu. Mải mê nói chuyện, vợ chồng chú quên cả giờ giấc! Lúc nh́n đồng hồ, họ mới giật ḿnh là đă hơn hai giờ sáng. Chú vói tay tắt ngọn đèn bên cạnh giường rồi hai vợ chồng nằm nhắm mắt chờ đợi giấc ngủ. Nhưng mới im lặng được khoảng hai phút, vợ chú lại thủ thỉ:
-Anh ạ, sau khi mua xe về, hằng tuần, đúng rồi sau mỗi lễ Chúa Nhật, ḿnh bắt mấy đứa nhỏ phải lau chùi, rửa, và đánh bóng chiếc xe nha anh.
Chú chưa kịp trả lời th́ vợ chú lại nói tiếp:
-À mà không được! Ít nhất là anh hay em phải rửa và lau chùi chung với tụi nó. Để mấy đứa làm một ḿnh rồi chẳng may kỳ cọ quá tay, chẳng may mạnh tay quá, trầy sơn hay rách ghế th́…
Chẳng đợi vợ dứt lời, chú cắt ngang:
-Ừ, anh cũng vừa tính bàn với em như vậy. Rửa và lau chùi xe hằng tuần là chuyện nhỏ, tháng tháng anh sẽ phải thăm nước, thăm dầu thắng, dầu tay lái, và thay nhớt xe nữa. Ông bà ta đă dặn “của bền tại người”, ḿnh cứ thế mà theo em ạ.
Quái lạ, từ bé tới giờ, việc đi lễ nhà thờ với chú là chuyện chú làm v́ bị bắt buộc chứ không phải v́ thích thú. Chả hiểu sao, từ hôm có xe, chú chỉ mong đến Chúa Nhật để được lái xe đi lễ! Lái chiếc xe vừa mua, vợ chồng chú thấy tự tin hẳn ra. Vợ chồng chú có cảm tưởng là ai ai cũng đều nh́n họ bằng cặp mắt thèm thuồng. Trong một lần đứng ngắm nghía chiếc xe, chú tự hào nói với vợ:
-Có bốn thứ mà người ḿnh thường dùng như một tiêu chuẩn để nói về một người giầu sang, thành đạt, đó là Nhà Lầu, Xe Hơi, Ti Vi, Tủ Lạnh! Vợ chồng ḿnh đến Mỹ chưa đầy một năm mà trong nhà đă có được 3 trong 4 thứ đó rồi! Với đà này, cùng lắm là cố gắng vài năm nữa, ḿnh sẽ tậu được căn nhà lầu nho nhỏ. Lúc đó th́ kể như măn nguyện!
Hai vợ chồng nh́n nhau bằng ánh mắt yêu thương bên nụ cười hạnh phúc măn nguyện! Họ hạnh phúc đến muốn khóc!
Bỗng chợt nhớ ra số tiền gần ngàn đô đang mượn, chú nh́n vợ rồi chép miệng than thở:
-Ước ǵ mau mau có tiền trả hết nợ xe th́ đời sống gia đ́nh ḿnh sẽ thoải mái!
Qua cố gắng, không những vợ chồng chú trả xong nợ xe mà vài năm sau họ c̣n mua được chiếc xe mới toanh, vừa ra ḷ, cho “nở mày nở mặt với người ta”.
***
Năm tháng cứ thế trôi qua, ước mơ “Nhà Lầu, Xe Hơi, Tivi, Tủ Lạnh” ngày xưa của vợ chồng chú đă trở thành sự thực từ lâu rồi, nhưng cái mốc “măn nguyện” năm nào th́ đến nay vẫn chỉ là ảo mộng xa vời! Để tiếp tục nở mày nở mặt hơn người, vợ chồng chú đổi từ xe mới sang xe hiệu, từ nhà bé lên nhà to, thế nên từ đó đến giờ vợ chồng chú vẫn phải tất bật đi làm, làm thêm overtime, thậm chí có lúc c̣n làm hai jobs - để trả nợ!
Dù cố gắng đến kiệt lực nhưng những cục nợ cứ teo đi được một tí th́, sau khi sắm đồ mới, nó lại ph́nh ra! Nhận thấy nếu chỉ đi làm công nhân, họ sẽ không thể ngoi ra khỏi ḍng sông nợ nần. Trông trước ngó sau, vợ chồng chú thấy cuộc sống của những người trong thương trường khấm khá hơn, nhà họ to hơn, xe cộ sang trọng hơn, bóp, đồng hồ, điện thoại của họ tân thời hơn, vợ chồng chú lại thèm thuồng. Một hôm, sau khi về nhà từ second job, chú bảo vợ:
-Ông bà ḿnh nói đúng, “phi thương bất phú”! Ḿnh phải làm thương mại.
Đúng là “thuận vợ thuận chồng tát bể đông cũng cạn!” Có vậy mà bao nhiêu năm nay không nghĩ ra! Vợ chồng chú nh́n nhau mỉm cười, nụ cười đồng lơa, và bắt đầu hoạch định cho bước tiến mới. Vài tuần sau, vợ chồng chú ra ngân hàng cầm nhà, mượn nợ để nhảy vào thương trường dù chưa bao giờ có kinh nghiệm làm trong ngành mà chọ sẽ chọn. Cục nợ của vợ chồng chú, v́ vậy, lại bắt đầu tăng theo một tốc độ mới, trong đà khát vọng mới, mănh liệt hơn. Thời giờ rảnh rang của họ xưa đă ít nay lại hạn hẹp hơn bởi vừa phải đi làm công việc cũ vừa phải chạy ngược chạy xuôi trông coi cơ sở thương mại mới.
Đă đành sống trên đời th́ nên cầu tiến để cuộc sống ngày càng thăng tiến. Nhưng cầu tiến không bao giờ đồng nghĩa với đua đ̣i! Nhớ lại những năm đầu tỵ nạn, vợ chồng chú hy sinh, cố gắng làm lụng cũng chỉ v́ cầu tiến; nhưng chẳng biết tự lúc nào, vợ chồng chú đă đổi từ cầu tiến sang đua đ̣i! Phải chăng nó bắt nguồn từ vấn đề “nở mày nở mặt”? Dẫu biết chiếc xe chỉ là vật để đưa người ta đi từ điểm này đến điểm nọ, cái bóp chỉ dùng để đựng vật dụng cần thiết khi ra đường, nhưng chẳng hiểu sao, khi ngồi sau tay lái của chiếc xe hiệu đời mới hoặc khi đeo một cái bóp hiệu tân thời, vợ chồng chú cảm thấy ḿnh cao hơn, quan trọng hơn người khác một bậc. Khổ nỗi, chỉ cần khoảng vài tháng hay một năm sau khi tha nó về nhà, th́ những cái “mới” đó, mặc dù vẫn c̣n đang trả góp, đă được xă hội thay bằng những cái “mới hơn”! Thấy người khác có những cái “mới hơn”, vợ chồng chú lại đau khổ, lại bực bội, rồi lại t́m đủ cách để ḅ lên đỉnh của ngọn núi khát vọng.
Khi thấy vợ chồng chú quá bận bịu với cuộc sống bon chen, dăm người bạn thân, vài anh chị em trong gia đ́nh, và ngay cả cô con gái lớn của họ đă đôi lần đánh bạo khuyên họ nên rút gọn, nên buông bỏ những thứ không cần thiết, hay ít nhất, nên dành thời giờ để quân b́nh cuộc sống vật chất và tinh thần, nên dành thời giờ cho gia đ́nh. Những người thân yêu muốn cho vợ chồng chú nhận ra rằng phẩm giá con người, giá trị thực sự của con người, không bao giờ dựa trên tiêu chuẩn vật chất. Họ muốn vợ chồng chú hiểu rằng sự “ù à” của thiên hạ, nếu có, cũng sẽ không bao giờ mang đến cho gia đ́nh vợ chồng chú một cuộc sống hạnh phúc đích thực. Thật tiếc, lời khuyên của những người thân như nước đổ lá khoai! Với vợ chồng chú, trong lúc này, sự “ù à” là trọng tâm của cuộc sống. Vợ chồng chú sẵn sàng “cày” thêm chứ không thể buông bỏ để chịu lép vế những người xung quanh.
Gịng đời của họ cứ thế cuộn chặt trong cuồng phong của khát vọng! Những bữa cơm gia đ́nh, những cuộc tṛ chuyện giữa vợ chồng con cái, v́ thế càng lúc càng thưa dần. Những cái mốc lớn nhỏ của gia đ́nh vợ chồng và con cái, đến rồi đi như thế nào, chú cũng chỉ nhớ loáng thoáng. Những ước mơ hoặc những chuyến du lịch đây đó của vợ chồng con cái cũng đều được vợ chồng chú khất “mai mốt bớt nợ,” “mai này khấm khá,” hoặc “mai mốt về hưu” sẽ làm! Thậm chí ngay cả khi đối diện với những đóng góp cần thiết cho các sinh hoạt tôn giáo, nhà trường, hoặc từ thiện, vợ chồng chú áy náy lắm, nhưng cũng vẫn thoái thác là “để mai mốt dư giả” sẽ giúp.
Chiếc phi cơ càng ngày càng mất phương hướng trên bầu trời khát vọng! Vợ chồng chú không c̣n nhận ra đâu là băi đáp cho một gia đ́nh hạnh phúc, nơi con cái của họ đang cần họ, hiện tại chúng đang chờ họ, nhưng chúng cũng sắp sửa cất cánh bay vào một bầu trời vô định. Tiếc thay, v́ mải mê đua đ̣i, vợ chồng chú đă quên cảm ơn và tận hưởng cái họ đang có mà chỉ nhớ tới, chỉ cay đắng khi nghĩ tới, và chỉ hướng về, cái họ chưa có. Chỉ v́ muốn được “thiên hạ trầm trồ”, vợ chồng chú phải nợ. Rồi v́ nợ nần, bao nhiêu sinh hoạt yêu thương, cần thiết, đều bị gác lại “để mai mốt.”
Cái mốc “mai mốt” đó cuối cùng đă chẳng đến! Những đứa con thân yêu của vợ chồng chú nay đă lớn, tản mát mỗi đứa một nơi, và có đứa h́nh như cũng vô t́nh đang dẵm vào vết chân cũ của bố mẹ. Phần chú, sau hơn mấy mươi năm vật vă trong nợ nần, trong bon chen vọng ảo, khoảng sáu tháng trước, chú cảm thấy một bên của bụng đau đau, ăn không c̣n ngon miệng, da đổ màu vàng và người bỗng dưng xuống kư. Vài tuần sau khi đi thử nghiệm, bác sĩ yêu cầu gặp riêng chú để tham khảo rồi cấp tốc gửi chú vào MD Anderson, một trong những bệnh viện nổi tiếng nhất thế giới về ung thư. Cho tới hôm nay th́ MD Anderson đă trả chú về với gia đ́nh được gần một tuần để nằm chờ một điều chú không đợi!
Chẳng biết có phải v́ phản ứng của thuốc hay không? Trong giấc ngủ chập chờn của chú cứ ẩn hiện những giấc mơ và ác mộng. Trong những giấc mơ, chú thấy gia đ́nh vợ chồng con cái vui cười hạnh phúc qua những sinh hoạt đơn giản, ngây thơ. Chú nghe đâu đó giọng cười nắc nẻ của những đứa bé con chú khi chúng đùa chơi với tuyết trong những mùa đông xa xôi năm nào; chú thấy h́nh ảnh cả nhà ướt như chuột lột, nhưng vẫn vui cười, khi dùng ṿi nước xịt nhau trong những lần cả gia đ́nh cùng nhau rửa chiếc xe cũ sau lễ Chúa Nhật năm xưa; chú thấy tụi nhỏ tung tăng líu lo khi vợ chồng chú dắt chúng đi ăn McDonald’s hồi chúng c̣n bé… Chú đang vui cười hạnh phúc th́ những giấc mơ bỗng vụt tắt, rồi thay vào đó, những cơn ác mộng của chuỗi ngày ganh đua vụt đến!
Cứ thế, tất cả những ǵ đă xảy ra trong cuộc đời chú cứ được quay đi quay lại, như một cuộn phim không có đoạn kết, trong những lúc chú mơ mơ, tỉnh tỉnh. Chú cảm thấy thật hạnh phúc khi nó “chiếu” lại những điều tốt chú đă làm cho người khác, những sinh hoạt lớn nhỏ với vợ con, và những gói đồ ăn chú trao tặng người nghèo khi gia đ́nh chú được người bảo trợ trong nhà thờ dẫn đi thăm người vô gia cư hồi vừa qua Mỹ. Tiếc thay, những giấc mơ đó quá ít và quá ngắn! Những cơn ác mộng, th́ ngược lại, quá nhiều và cứ dài lê thê. Không những chỉ hoảng loạn trong lúc bị ác mộng mà lúc tỉnh dậy nó c̣n làm chú dằn vặt và ân hận. Chú cảm thấy mắc cở, nuối tiếc, đau đớn dằn vặt khi nhớ tới những hành động ích kỷ chú đă làm cho riêng chú, những ganh đua vớ vẩn, những cái háo thắng nhất thời. Nói chung, trong những tuần vừa qua, chú bị dằn vặt và ân hận bởi những điều đă làm, những việc không làm, và những cái không c̣n cơ hội để làm!
Trong căn pḥng quạnh hiu với ánh sáng mù mờ của chiếc đèn ngủ và tiếng ph́ pḥ ngày đêm của chiếc máy trợ khí, chú nh́n vợ than thở:
Ước ǵ ḿnh đă hết nợ nần... Phải chi nhà cửa, xe cộ, business không c̣n nợ th́ mai đây em và các con ở lại sẽ bớt khổ và anh ra đi cũng an tâm!
Đinh Công B́nh.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1646134&d=1598924676
wonderful
09-05-2020, 22:56
Người Honda ôm tật nguyền
"9 giờ tối, xa cảng Miền Tây.
Xách túi đồ dợm bước ra taxi, nhận một cái níu tay, tôi quay lại, chú xe ôm đứng cong người nài nỉ: "Đường giờ này mát mẻ lắm, con đi giúp chú cuốc xe đi. Ai thấy chú tật nguyền vầy cũng ngại đi nên chú chạy ế lắm. Con yên tâm đi, chú chạy được, chạy cẩn thận lắm".
- Dạ được rồi, con đi.
Và cái đoạn đường hơn chục cây số từ đó về Tao Đàn, tôi đă được nghe một chuyện đời, một chuyện t́nh đẹp năo ḷng.
Chú 58 tuổi, ở quận 7, mỗi chiều năm giờ ra bến, chạy đến năm giờ sáng hôm sau. Ráo cũng như mưa, chục năm nay chú không dám nghỉ ngày nào. Mỗi đêm thường kiếm được trăm mấy, mỗi tháng đóng tiền bến hết chín trăm.
Cô th́ đi nấu cơm cho công an phường, lương có triệu mốt nhưng được cái họ hay bỏ bữa, cô mang thức ăn về, nhà khỏi đi chợ. Cô đ̣i đi kiếm chỗ làm thêm, chú không cho. Chú biểu để ḿnh chú cực là được rồi. Kể tới đây, chú cười hịch hạc: 'Đàn ông ḿnh, cỡ nào cũng phải sống mà lo cho gia đ́nh được, há con?'.
Tôi bắt đầu thấy ngưỡng mộ chú rồi đây, sau câu hỏi này. Bạn bè đang đợi, tôi th́ trễ hẹn nhưng bị cuốn vào câu chuyện tươi sáng của chú, tôi nghĩ ḿnh cũng chẳng cần phải nhanh hơn. Tới đâu đó Thuận Kiều, thấy vai chú run run, tôi hỏi thăm, chú biểu cái chân tật của chú, hễ trời lạnh lại nhức.
- Thôi chú dừng xe lại đi, con chở cho.
- Đâu có được, ai làm vậy được con? Chú không sao, ráng chạy chút nữa, về bóp dầu.
- Chú sợ con cướp xe hả? Xe chú cà tàng lắm rồi nha. Với lại con sẽ đưa túi xách con cho chú đeo. Chú dừng lại đi.
Tôi cũng chạy chậm, như chú. Thanh thản lắm, như đang chở ba ḿnh đi dạo vậy. Ngồi sau lưng tôi, chắc ấm được chút đỉnh nên chú trải ḷng hơn.
Chú khoe hồi trẻ cô đẹp lắm, con gái Cai Lậy mà. Cô lên Sài G̣n ở mướn cho nhà chủ mà chú làm bảo vệ. Ba má cô đâu có chịu chú bởi họ chê thằng này mồ côi, nghèo mà c̣n què quặt nữa. Họ sợ cô khổ khi về với chú. Nhưng cô hổng sợ, cô bỏ nhà theo chú. Ba má cô từ con gái. Ngày ba cô nhắm mắt, ông c̣n chưa tha cho cô mà. Chú phải đưa cô về, nửa đêm quỳ ngoài hàng rào lạy vọng vào. Rồi đi.
- Chú biết cô thương chú lắm nên chú muốn cô được sung sướng. Mà muốn vậy thôi chứ tới giờ cũng chưa được sướng ngày nào.
- Sướng chứ chú. Đi làm th́ phải đi thôi chứ chỉ cần có người chồng thương ḿnh như chú, con nghĩ bụng dạ cô sướng lắm đó.
- Thiệt hôn con?
- Hổng tin chú về hỏi cô đi.
- Ừ. Mà Tết nhất tới bên nách rồi con há. Chắc chú phải ráng cày thêm chút đỉnh, vài bữa mua cho cô cái áo kiểu đẹp đẹp mặc Tết với người ta.
Tôi nghe chừng trong lam lũ một trời yêu thương. Cái yêu thương không phải đôi vợ chồng đủ đầy nào cũng có được. Rồi chú khoe hai thằng con, thằng lớn hai mươi, thằng nhỏ mười ba, thằng nào cũng ngoan.
- Em lớn đang c̣n đi học hay đi làm rồi chú?
- Nó học giỏi lắm con, học năm ba đại học Sư phạm. Mà thằng đó đẹp trai à nha, nó giống cô. Nó có hiếu lắm, hổng bao giờ dám xài tiền.
- Nói vậy thôi chứ con nghĩ hồi trẻ chú cũng đẹp trai. Nghe em nó được vậy, con cũng mừng cho chú.
- Ừ... th́ ...
Sao tôi nghe câu trả lời như vướng đâu đó trong cổ họng. Câu chuyện c̣n đang dang dở, chúng tôi đă tới nơi. Xuống xe, chú biểu bớt hai chục ngàn, cho cái công tôi chở chú.
- Chú bớt phân nửa luôn đi.
- Sao cũng được mà con.
Trả tiền xe xong, tui dắm dúi một ít vào tay chú, dặn ḍ:
- Chú về mua cho cô cái áo đi, áo màu tím nghen chú. Con tin cô sẽ thích. Mà cũng phải mua thêm cho chú một cái nữa. Cô mặc áo đẹp mà áo chú cũ quá, hổng xứng đâu nha. À quên, hai thằng nhỏ, mỗi thằng một cái nữa nhé.
Tôi thấy chú cúi sát nh́n thứ tôi vừa đưa, tay run run. Chào nhau, chú lại níu tôi. Tôi ghẹo:
- Tính cám ơn con nữa hay ǵ đây? Thôi khỏi, mai mốt có gặp nhau, chú chở rẻ cho con là được rồi.
- Hổng có, hồi năy chú hổng dám kể hết. Thằng con lớn của chú đó, là chú nhớ nó quá nên chú tưởng tượng vậy thôi chứ sau khi thi đậu đại học, nó bị tai nạn mất rồi con ơi. Tới giờ mà chú c̣n chưa tin là nó hổng c̣n... Đêm nào cha con chú cũng nói chuyện... Nhưng chú cũng sẽ lấy tiền này mua cái áo cho nó.
Trời ! Tôi muốn quỳ xuống đường mà tế sống người đàn ông này".
Hồng Hải.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1648679&stc=1&d=1599346496
wonderful
09-08-2020, 21:13
Truyện ngắn:NGƯỜI VỢ MỘT ĐÊM.
Có nhiều người không tin tướng số, và cho rằng tướng số là xạo. Cá nhân tui tin mỗi người có một số mệnh, không biết là do Trời định như thế nào, nhưng nếu vóc dáng bề ngoài, cách đi đứng, và đường chỉ tay đă được in trên bàn tay rồi, th́ nhất định cuộc đời sẽ như thế, không thế nào thay đổi được. Hồi thanh niên, tui vớ được mấy cuốn sách Thuật Xem Tướng, cuốn Thuật Xem Chỉ Tay, cuốn Đời Người Qua Chữ Kư. Tui đọc mê man, gần như là học thuộc ḷng, để đến khi học lớp Đệ Nhị th́ áp dụng mấy cái “thuật” này mà ... tán gái, trúng ngay tróc. Không có cô nào đưa tay cho tui coi rồi mà không nhận lời đi ăn kem với tui…
Thiệt ra, học mấy cái môn này cũng có lợi, vừa để biết ḿnh vừa biết người mà lại dễ ợt. Coi chỉ tay cần coi ít nhất là 6 phương diện: Đường chỉ tay, g̣ cao hay thấp, bàn tay mập hay gầy, ngón dài hay ngón ngắn, đầu ngón tay vuông hay thuôn, và sắc mầu của bàn tay. Mỗi đường chỉ là một sự việc, mỗi g̣ đống là thành công to hay nhỏ… Trong phạm vi câu chuyện ngắn này chỉ nói về các đường chỉ mà thôi.
Này nhé, nếu coi chỉ tay, th́ “nam tay trái, gái tay mặt”: Nam làm việc bằng tay phải nhiều, th́ các đường chỉ sẽ bị mờ đi, c̣n Gái th́ làm việc nhẹ, nên chỉ tay của tay mặt c̣n rơ. Trên cả hai bàn tay, có 3 đường chính, đậm và dài, gần giống h́nh chử M mà thiếu một nét chéo. Nét trên cùng, nằm lửng lơ, chạy từ cạnh bàn tay lên đến kẽ giữa hai ngón trỏ và ngón giữa là Đường Tâm Đạo hay đường T́nh Yêu (Ligne de Coeur), đường này cho thấy cuộc đời ái t́nh ra sao. Đường bên dưới, chạy từ cạnh của ngón tay trỏ băng ngang bàn tay là Đường Trí Đạo (ligne de tête), tức là đường học vấn, trí thức, suy tư. Đường cuối cùng là Đường Sinh Đạo (ligne de vie) là đường sống lâu hay ngắn.
Nói chung, nếu đường nào đậm và rơ nét th́ gặp chuyện Tốt, ngược lại, nếu mờ nhạt th́ không khá, gian truân. Nếu trên đường ấy mà có h́nh “cù lao”, quả xoài, h́nh bầu dục, là không khá, bị trở ngại, tùy theo to, nhỏ mà sự trở ngại lớn hay nhỏ. Nếu có dấu chấm (.) đậm, cũng là trắc trở, hoặc chấm dứt. Nếu có nhiều đường rẽ nhỏ như chân rết, th́ nhiều rắc rối to, mỗi một đường rẽ là một lần trở ngại. Nếu có hai đường song song cùng một hướng là vô cùng tốt (double). Thí dụ như đường T́nh Yêu mà đậm, rơ nét th́ sẽ t́nh yêu chung thủy, gặp người yêu, người vợ cùng chí hướng. T́nh cảm người này đơn giản, không rắc rối, ăn đời ở kiếp với một người. Đường T́nh mà mờ nhạt th́ chuyện t́nh cảm chán như cơm nếp nát. Đường này mà có nhiều ngơ rẽ là nhiều mối t́nh lăng nhăng. Nhưng nếu mà có hai đường song song cùng một hướng th́ số ... đào hoa, gạt ra không hết người yêu.
Số mệnh tui vất vả và khổ lắm, nên đường T́nh Yêu của tui có tới ... hai đường song song, lại có biết bao nhiêu ngơ rẽ, chạy linh tinh y như một con rết có chục cái chân! Trên đường lại có đủ “cù lao” và dấu chấm, rồi có nhiều đường cắt ngang dọc. Thế là khổ suốt đời v́… được yêu, nhưng chung thủy, v́ có một đường May Mắn chạy ở cuối đường, lôi đường T́nh của tui chạy thẳng lên trên gốc ngón giữa, nghĩa là “đời tui chỉ yêu một người,” bất chấp mọi cuộc t́nh lang bang dọc đường… V́ thế mà có chuyện tui lấy vợ một đêm như sau.
Hồi đó, tui c̣n là lính, đeo trên cổ một hoa mai vàng, nghĩa là Thiếu Úy, Sĩ Quan huấn luyện, Trường Sĩ Quan Thủ Đức. Chiều hôm ấy, có việc mừng chi đó, mà Trường mời nhiều đại diện các đơn vị khác đến chung vui, trong đó có các Sĩ Quan Nữ Quân Nhân, các cô Ca Sĩ Chính Huấn là những nữ tướng “gan cóc tía,” chịu chơi, thường đến các tiền đồn hát cho binh sĩ nghe, dưới đạn pháo dồn dập. Sau phần ăn tiệc, là khiêu vũ. Tui cùng một nhóm mấy tay sĩ quan trẻ, độc thân, ngồi tụm lại một bàn, ngắm các em khiêu vũ, chỉ ngồi ngắm mà không nhẩy, v́ tui nhẩy đầm rất dở.
Trong khi đang ngắm các nàng, chợt bọn tui “ồ” lên v́ thấy một người đẹp, mặc đồ lính trận, vai mang phù hiệu Biệt Động Quân, lính thứ dữ, nhẩy điệu “A- Go- go” đẹp quá chừng chừng. Thú thiệt, đời tui từng thấy nhiều người đẹp khiêu vũ, mà chưa bao giờ thấy ai nhẩy đẹp như nàng. Trời ơi! Từng động tác uốn trên, lượn dưới (tui chỉ nh́n thấy lưng, mông, và chân nàng thôi, v́ nàng nhẩy cặp với một nàng khác) tuyệt cú mèo! Có lẽ lúc ông Trời nặn ra nàng th́ ông Trời đang vui, ca hát nên từng thớ thịt, từng đường cong của nàng cứ dịu dàng, nhịp nhàng. Khi chân nàng uốn sang phải th́ mông nàng uốn sang trái, nhưng lưng lại uốn sang phải, đầu cổ lại ở bên trái, nếu nh́n từ trên xuống dưới, tui có cảm tưởng như nh́n một làn sóng xanh, hay một khúc nhạc t́nh tuyệt diệu. Mấy tên độc thân như tui cứ ngồi hít hà, hít hà, chắc lưỡi như thằn lằn đớp muỗi vậy.
Đột nhiên, một tên đẩy vào lưng tui, nói nhỏ: “Mày ra tán em đi! Để em nhẩy mà không có kép th́ uổng quá!”
Tui dẫy nẩy: “Tao chỉ có nhẩy ḷ c̣ thôi. Nhẩy với em điệu nghệ như thế này th́ có nước ... thác rồi đầu thai kiếp khác, làm con mỏ nhác, mổ nát trái tim của lệnh bà… Tưng tưng từng tưng!” Tui chối từ bằng câu vọng cổ như vậy mà thằng bạn tui vẫn cứ nhất định nắm cổ tui đẩy tới: “Mày liều mạng, ngon cơm mà không tán em, để thằng nào đen thùi lùi nó tán mất th́ uổng một đời con gái!” Mấy thằng ngồi cạnh cũng đốc vào, thế là tui không đừng được, phải lùi lũi tiến đến trước hai em, cúi đầu và giơ tay về phía em mặc đồ lính trận. Em ngần ngừ một lát rồi buông tay bạn ra, nhận bàn tay tui và bắt đầu nhẩy. Thiệt t́nh mà nói, tính tui gan ĺ nên hay làm chuyện “cù liều”, chẳng biết nhẩy A- go- go ra sao, cũng lắc bừa.
Thấy tui loi choi như ếch lên cạn, chân tay quờ quạng, mới đầu nàng mỉm cười sau th́ cười rũ rượi đến nỗi phải ngừng lại, cúi gập người xuống mà cười. Nhưng chỉ vài giây, nàng nghiêm chỉnh lại nói nhỏ: “Em xin lỗi! Tự dưng bật cười quá, nín không được!” Tui tỉnh bơ cu li, chẳng mắc cở ǵ, nhe răng cười lại: “Không sao! Em cười là đúng! Anh có biết nhẩy là cái quái ǵ đâu, thấy em đẹp quá, anh nhịn không nổi, ra nhẩy đại…” Rồi tui cười h́ h́, xưng “Anh” với nàng như đă quen nhau từ kiếp trước. Thế là hai đứa quen nhau.
Sau đó, th́ tới điệu X́ Lâu, cái điệu này dễ ợt, chỉ cần hai tay ôm eo người đẹp, rồi lúc lắc, lúc lắc. Nàng cũng chịu chơi, đặt luôn hai bàn tay ngà lên vai tui, và thả ḿnh theo điệu nhạc du dương. Lúc đó, tui như lên cơi tiên, mặt tui gần sát mặt nàng, thấy rơ có nốt ruồi duyên bên môi mọng thắm và cảm thấy hơi thở nàng chơi vơi trên má tui, trong khi hai tay tui ôm ṿng eo của nàng, cảm thấy những thớ thịt eo nàng mềm hơn bánh ḅ mà tui vẫn thích ăn.. Hai đứa lúc lắc một hồi th́ chương tŕnh tới hồi tan hàng. Nàng bỏ tui bước về phía cô bạn, rủ bạn đi về cùng với một vị Thiếu Tá rất đáng kính, mà tui thấy mến suốt đời luôn.
Thấy bộ ba chuẩn bị ra về, tui vội vàng bước đến, chào vị Thiếu Tá một cách nghiêm chỉnh rồi nói liền, sợ mất cơ hội:
- Thiếu Tá có bận ǵ tối nay không? Nếu không, xin mời Thiếu Tá lại pḥng tôi nói chuyện vui chơi. Và tiện, xin mời hai cô cùng đến luôn.
Thiếu Tá Tạo, vị sĩ quan đáng kính, cười vui:
- Anh chàng đẹp giai này mê hai người đẹp Chính Huấn của tôi rồi phải không? Muốn đưa các nàng về dinh phải không?
Thấy ông Thiếu Tá chịu chơi, vui tính, tôi cũng “tới luôn đi bác tài”:
- Dạ, nếu Thiếu Tá vui ḷng đứng làm chủ hôn, th́ tôi chịu liền. Nhưng chỉ xin một nàng thôi, c̣n một nàng th́ để tôi giới thiệu với anh bạn.
Cả ba cười vui vẻ. Vị Thiếu Tá tự giới thiệu:
- Tôi là Tạo, Trưởng Ban Chính Huấn Biệt Động Quân.
Chỉ tay về phía người đẹp của tôi, ông nói:
- Đây là Tuyết. Ca sĩ Chính Huấn.
Và về người đẹp đi cùng, cũng khá nghiêng nước nghiêng thành, da trắng hơn, sắc sảo hơn, ông nói:
- C̣n đây là Ánh. Ngọc Ánh, ca sĩ Chính Huấn luôn.
Tôi nịnh đầm theo kiểu kiếm sĩ Nhật Bản, cúi gập ḿnh xuống chào từng cô:
- Chào em.
Định xưng tên, th́ Ông Thiếu Tá đă xua tay:
- Khỏi cần xưng tên. Tên của anh nằm trên bảng tên rồi. Thiếu Úy Tiến đi trước đi.
Tui mừng quá, đi thật nhanh dẫn đường về văn pḥng Đại Đội, nơi tôi ngủ trực. Văn pḥng Đại Đội có hai pḥng, pḥng ngoài để tiếp khách, có bộ bàn ghế sa lông bằng gỗ, 1 cái tủ đựng giấy tờ, một quạt máy. Pḥng trong có 4 cái giường đơn, 4 tủ đứng đựng quần áo, một cái bàn để cái bếp điện, xiêu nước, nồi nấu cơm và bát đũa. Pḥng tắm và “rét rum” th́ ở đầu trại.
Tới đây th́ có lẽ là Ông Tơ Bà Nguyệt bất ngờ xuất hiện, quăng sợi chỉ hồng vào cổ tôi khiến tôi bất ngờ dựng lên một màn kịch vui mà trước đó vài phút, không hề nghĩ đến. Vừa vào đến cửa, tôi gọi lớn cho anh bạn, Trung Úy Quan, đang trực pḥng:
- Ông Quan ơi! Bà xă ông đang đi cùng vợ chồng tôi về tới nhà rồi. Ông chuẩn bị trà nước nhé.
Bạn tui cũng như bị ma nhập, vào cuộc luôn:
- Thế hả? Bà Xă tôi đâu?
Rồi hướng ra cửa, gọi:
- Em về tới rồi hả? Vào phụ với anh pha trà đón vợ chồng anh Tiến vào chơi!
Rồi khi thấy có hai người đẹp, anh cười nhỏ:
- Mà bà nào là bà xă tôi đây!
Cả bọn cười ầm. Người đẹp tên Ánh nhập cuộc, vui vẻ bước nhanh vào:
- Em đây nè! Ông Xă chờ em chút. Em vào ngay.
Ba chúng tôi bước theo sau, vừa đi vừa cười.
Thiếu Tá Tạo dặng hắng, nói lớn:
- Vợ chồng bay có món ǵ hấp dẫn th́ mang ra, tao không thích uống trà. Tao ghét nhất là trà Thái đức. Bây giờ mà uống th́ cả đêm thức đái!
Văn pḥng đại đội bỗng trở thành hội vui, cười hoài không nghỉ.
Người đẹp tui mê, Tuyết, là kịch sĩ đại tài. Nàng đóng vai người vợ tuyệt luân luôn. Vừa tất tả bước vào
pḥng trong, nàng vừa quay lại nói:
- Anh Tạo thông cảm. Vợ chồng con Ánh mới cưới nhau có một ngày, chắc nó c̣n lu bu lắm. Để em vào phụ với nó chút.
Rồi gọi tui:
- Ông Xă ơi! Vào đây em nhờ cái này.
Tui nh́n ông Thiếu Tá, than thở:
- Anh Hai xem, vợ chồng em cũng mới lấy nhau, trước anh chị Quan kia có một ngày. Nhà em lúc nào cũng bám lấy em, không rời, anh ơi!
Tui bước vào pḥng trong, hỏi vợ:
- Mới vắng nhau có 1 phút mà em đă gọi rồi. Thiệt! Không để cho chồng ngơi một phút nào! Ǵ đó, vợ?
Tuyết cười:
- Con Ánh này nó mới về nhà chồng có một ngày, nó không biết trà, bánh để đâu?
Bạn tui quay qua Ánh, nhắc:
- Bà xă! Anh đă dặn em chỗ để trà, bánh là trong cái tủ nhỏ này. Em cần ǵ để anh lấy cho..
Ánh phụng phịu:
- Ông xă có chỉ hồi nào đâu? Lấy về là ấp vợ trong pḥng, không cho làm ǵ hết, bây giờ không biết trà, bánh để đâu.
Ở ngoài pḥng, có tiếng sang sảng của “anh Hai”:
- Mấy đứa tụi bay làm ǵ như sam thế? Cứ ấp nhau hoài! Không c̣n biết đến anh Hai ngoài này chờ dài cả cổ ra, chưa có ǵ bỏ bụng!
Cô vợ tui chạy ra, nói nhỏ:
- Anh Hai đừng la em! Tại vợ chồng con Ánh nó cứ ôm nhau, mê đi, quên cả chỗ để bánh, trà…
Cả 5 người cười như nắc nẻ. Từ đó, chúng tôi không hề nhắm mắt, cứ đóng kịch với nhau, mà người đẹp của tui đóng kịch tài t́nh đến nỗi chúng tôi cứ tưởng thật, mê đi, nhập vai như thật. Có lúc “vợ chồng” tui ngồi chung một ghế, tui ôm vai nàng cho khỏi té. Có lúc kéo nhau vào pḥng trong, th́ thầm to nhỏ. Thật t́nh trong đời tui, chưa bao giờ có ngày vui cười đă đứa như thế. Ông Thiếu Tá, gốc Hướng Đạo Sinh, nên chịu chơi tới bến luôn. Đóng vai anh Hai, ông la đứa này, rầy rà đứa kia, khiến tụi tui cứ lăn ra giường, cười đau cả bụng.
Buồn thay, cuộc sống tưởng tượng đầy hạnh phúc này không thể kéo dài. Tới khoảng 5 giờ sáng, th́ màn kịch tan. Thiếu Tá Tạo đứng dậy giục hai nàng đi về.
Chúng tôi im lặng hồi lâu, rồi gượng gạo chia tay. Bước chân ra khỏi cửa, tới giữa con đường nhỏ dẫn tới cổng chính, sao nặng nề quá. Nàng đi sau tui, tay nàng ôm tay tui, đi lệt xệt như không nhấc nổi gót lên nữa. Bất ngờ, một chuyện không tưởng tượng đă xẩy ra: khi vừa ra tới giữa đường, Tuyết ngồi sụp xuống, bật lên khóc nức nở và nói:
- Em.. em .. không muốn về! Muốn ở đây luôn!
Mới đầu nghe nàng nói, cả bọn tưởng là nói giỡn, nhưng sau khi thấy nàng khóc thiệt, tất cả sững người. Riêng tui, thấy nàng khóc thật, th́ trái tim thắt lại như bị ai bóp mạnh. Tui cũng nhập vai kịch như nàng, cũng tưởng nàng là vợ thật. Bây giờ, sự thật phũ phàng ập đến. Chúng tôi phải chia tay nhau, mỗi người một việc. Tui ngồi xuống bên nàng, ôm vai nàng, an ủi:
- Em ạ! Phải về trại thôi. Sắp tới giờ anh phải tập họp, điểm danh lính rồi. Em về, rồi cuối tuần anh đến đón em.
Nàng vùng vằng, đôi vai rung lên:
- Không! Em muốn ở đây luôn cơ!
Thiếu Tá Tạo cũng ngơ ngác. Ông và Ánh cùng ngồi xuống, khuyên nàng phải trở lại trại, tŕnh diện đi làm. Ánh ôm lấy tay Tuyết, định kéo nàng đứng lên, nhưng Tuyết nhất định không chịu, đẩy tay Ánh ra. Tui phải ôm nhẹ lưng nàng, nói nhỏ:
- Anh nhất định sẽ lên. Ḿnh sẽ gặp nhau..
Rồi làm bộ diễu cho nàng cười:
- Vợ nghe lời chồng, đi làm nhé, rồi cuối tuần chồng sẽ đến đón vợ..
Nghe tui nói, nàng liếc một cái thăm thẳm, rồi vịn tay tui đứng dậy. Những giọt nước mắt dần khô, nhưng h́nh như Tuyết đi không nổi, Ánh phải d́u nàng đi như d́u người bệnh ra chiếc xe díp đậu cô đơn từ tối hôm qua. Tui và bạn tui theo sau, không nói nên lời. Đến khi bước lên xe díp, Tuyết không nh́n lại, chỉ cúi đầu làm tui tưởng như có hàng tấn đá đè nặng lên tim…
Cuối tuần, như đă hẹn, tui phóng tới trung tâm trú đóng Biệt Động Quân trên đường Tô Hiến Thành, hỏi nàng th́ em đă đi công tác xa. Tôi đến vài lần, hỏi người lính gác, đều có câu trả lời sẵn như thế. Có lẽ nàng không muốn gặp nữa?
Và như thế là xa nhau măi măi. Tui đi t́m nàng rất nhiều lần, hỏi thăm Thiếu Tá Tạo, ông cũng đi công tác xa. Như thế là đường chỉ tay của tui rất đúng: toàn là chia ly, ngăn cách vội vă…
Em ơi! Bây giờ em ở đâu? Người Vợ Một Đêm của anh?
Chu Tất Tiến.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1650136&d=1599599536
wonderful
09-15-2020, 02:01
Thiên đàng mơ mộng " cuả đám nam sinh thời đó.
1. “Thiên đàng” của những thằng tóc hớt ngắn, quần xanh áo trắng là nơi các nữ thiên thần áo dài trắng túa ra như lũ chim bồ câu sau giờ tan học của Trường Gia Long. Thằng học sinh Petrus Kư nào chẳng mơ được “mần quen” cùng một em áo dài.
Phía bên hông cổng Trường Gia Long, trước cổng chùa Xá Lợi, “cạnh tranh” với những chiếc xe bán ḅ bía, gỏi đu đủ là những chàng áo trắng Petrus Kư đang gửi hồn qua cánh cổng thâm nghiêm có từ năm 1915 với cái tên thơ mộng “Trường nữ sinh Áo Tím”.
Nghe kể lại, trường được thành lập do đề nghị của nghị viên Hội đồng quản hạt Nam kỳ Lê Văn Trung cùng vợ của tổng đốc Phương và một số trí thức người Việt. Khóa đầu tiên (1915) trường tuyển 45 nữ sinh với đồng phục là áo dài tím. Những đời hiệu trưởng đầu toàn là người Pháp.
Năm 1949, nữ sinh Trường Áo Tím cùng nam sinh Trường Petrus Kư tổ chức băi khóa kỷ niệm ngày Nam kỳ khởi nghĩa nên chính quyền đă đóng cửa trường. Năm 1950, sau một cuộc đấu tranh, biểu t́nh dài ngày với sự ủng hộ của phong trào học sinh lúc ấy, trường được mở cửa lại.
Đánh dấu sự kiện quan trọng này, sau bảy đời hiệu trưởng trường là người Pháp, lần đầu tiên trường có nữ hiệu trưởng là người Việt: bà Nguyễn Thị Châu. Năm 1953, Trường Áo Tím đổi tên thành Trường nữ trung học Gia Long. Áo dài tím được thay bằng áo dài trắng với phù hiệu là bông mai vàng. Chương tŕnh giáo dục bằng tiếng Pháp được chuyển sang quốc ngữ.
Biết đâu chính “mối t́nh” gắn kết tranh đấu của Áo Tím và sau đó Gia Long trong những năm về sau đă gắn kết “trai Petrus Kư, gái Gia Long” trong những mối t́nh thật và ảo của lứa tuổi học tṛ. Hăy mơ đi những chàng trai Petrus về “thiên đường” tuổi nhỏ dại của ḿnh!
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1653619&d=1600135181
2. Khoảng giữa thập niên 1970, bài hát Con đường t́nh ta đi của nhạc sĩ Phạm Duy làm xáo động những trái tim mới lớn với những lời ca mộng mị: “…Lá đổ để đưa đường/Hỡi người t́nh Trưng Vương”.
Tôi không biết đó là lời cảm thán của chàng trai nào. Nhưng có lẽ thích hợp hơn xin hăy cho chàng trai ấy là người của Trường Chu Văn An. Như một mặc định, “trai Petrus Kư, gái Gia Long” th́ nữ sinh Trường Trưng Vương lại là “của riêng” của những học sinh Chu Văn An mặc dầu hai trường cách trở về mặt địa lư một quăng đường khá dài.
Trường chàng th́ ở tận nhà thờ ngă sáu, đường Minh Mạng, c̣n “thiên đường” của nàng th́ ở đối diện Sở thú – Thảo cầm viên, số 3 Nguyễn Bỉnh Khiêm. Tội nghiệp cho nam sinh Trường Vơ Trường Toản cùng ăn chung xe gỏi ḅ với các nàng nhưng chỉ đứng xa ngắm những chàng trường Chu đón nàng mà hát câu cảm thán: “Trưng Vương hôm nay mưa vẫn giăng đầy trời/ Bóng người th́ mịt mùng/ Từng hàng me rung rung” .
Có lẽ “nhân duyên tiền định” của hai trường này đều xuất phát từ “người phương Bắc”. Học sinh Chu Văn An đa số là người miền Bắc và Trường Trưng Vương cũng vậy. Điều này cũng dễ hiểu v́ Trường Trưng Vương là ngôi trường có gốc gác từ Hà Nội.
Theo “gia phả”, trường được thành lập từ năm 1925, trên con đường Đồng Khánh, phía nam hồ Gươm mang tên Trường Nữ trung học (College de Jeunes Filles), ngôi trường nữ trung học đầu tiên và duy nhất của nữ giới miền Bắc. V́ nằm ở đường Đồng Khánh nên c̣n được gọi là Trường Đồng Khánh. Đến năm 1948 trường được chuyển đến đường Hai Bà Trưng (Hà Nội) và đổi tên là Trường Trưng Vương. Năm 1954, một số giáo sư và học sinh di cư vào Sài G̣n và thành lập lại Trường Trưng Vương.
Năm học đầu tiên phải học nhờ cơ sở của Trường nữ trung học Gia Long. Măi cho đến năm 1957, Trường Trưng Vương dời về số 3 Nguyễn Bỉnh Khiêm (nguyên trước đó là Quân y viện Coste của quân đội Pháp).
Bởi vậy ta không lấy làm lạ khi đây là một trong những ngôi trường mang đậm dấu ấn kiến trúc Pháp và được b́nh chọn là ngôi trường có kiến trúc đẹp nhất Sài G̣n. Nhờ là học sinh Trưng Vương nên mỗi lần làm lễ kỷ niệm Hai Bà, nữ sinh Trưng Vương được ưu tiên tuyển chọn làm Trưng Trắc, Trưng Nhị cưỡi voi trong lễ diễu hành.
Có lần đi xem lễ diễu hành trên đường Thống Nhất (nay là đường Lê Duẩn), khi hai nàng học tṛ Trưng Vương ngồi trên voi “phất ngọn cờ vàng” đi ngang, tôi thấy thằng bạn có vẻ phấn khích. Tôi hỏi: “Mầy thích “ghệ” áo vàng hả?”. Nó trả lời buồn xo: “Không, tao thích con voi. Bây giờ tao ước ǵ ḿnh được làm con voi”.
Rồi nó cảm thán nhại theo thơ của Nguyễn Công Trứ: “Kiếp sau xin chớ làm người/ làm voi nàng cưỡi, cái ṿi đung đưa”. Sau này tôi mới biết cô gái đóng vai Trưng Trắc – áo vàng đó đă cho chàng leo cây, “Trưng Vương vắng xa anh dần. Mùa thu đă qua một lần. C̣n đây bâng khuâng”. Ôi, tội nghiệp một thời mê gái!
3. “Áo dài trắng em mang mà anh nhớ…” đâu chỉ ở Sài G̣n. Ở một vùng trời tỉnh Gia Định, những chiếc tà áo của nữ sinh Trường nữ trung học Lê Văn Duyệt vờn bay thật nhẹ nhàng, thanh khiết. Tôi khoái chữ “vờn bay” của nhà thơ Phạm Thiên Thư hơn chữ “tung bay” của nhạc sĩ Từ Huy khi nói về chiếc áo dài của nữ sinh trung học. Chữ “tung” có vẻ ǵ đó mạnh bạo quá khi nói về chiếc áo dài vốn dĩ đằm thắm.
Thật thiệt tḥi khi ngôi trường này không được nhắc đến trong âm nhạc hoặc thơ ca, có lẽ những chàng thi sĩ, nhạc sĩ chỉ thích tụ tập ở Sài G̣n mà bỏ quên một ngôi trường nữ làm đẹp và trắng khung trời Gia Định.
Từ Sài G̣n, xuôi theo đường ĐinhTiên Hoàng, quẹo tay mặt, qua cầu Bông một đoạn, nh́n sang tay trái là một ngôi trường kiến trúc kiểu hiện đại hơn trường Gia Long và Trưng Vương. Chuyện cũng dễ hiểu v́ năm 1960, ṭa tỉnh trưởng Gia Định đă dùng một khu đất trước kia là ao rau muống để xây dựng trường trên đường Lê Văn, gần Lăng Ông thuộc xă B́nh Ḥa (tỉnh Gia Định). Trước kia trường mang tên Trương Tấn Bửu, thành lập năm 1957, có hai lớp đệ thất một nam và một nữ, học nhờ tại trường nam tỉnh lỵ (nay là Trường THCS Lê Văn Tám).
Năm 1959, lớp nam sinh chuyển về Trường Hồ Ngọc Cẩn (nay là Trường Nguyễn Đ́nh Chiểu). Khi xây dựng xong, trường được đặt tên là Trường nữ trung học Lê Văn Duyệt và chương tŕnh học bắt đầu từ lớp đệ thất đến lớp đệ nhị. Học sinh nào đậu tú tài I sẽ chuyển sang học Trường Trưng Vương. Khoảng năm 1965-1966 trường mới có lớp đệ nhất. So với hai trường nữ đàn chị th́ nữ sinh Lê Văn Duyệt nào có kém cạnh chi, cũng làm những chàng trai thốt lên: “Ơi em, bắt hồn tôi về đâu?”…
Có những chàng trai lăng mạn th́ cũng có những chàng trai rất thực tế. Hiệp mập, thằng bạn của tôi, phát biểu: “Tao không lấy vợ là “ghệ” Gia Long, yểu điệu thục nữ quá cỡ, tao chỉ muốn vợ tao là nữ sinh Trường Sương Nguyệt Anh”. Tôi sửng sốt v́ Trường nữ trung học tổng hợp Sương Nguyệt Anh mới vừa thành lập năm 1971.
Sau Mậu Thân 1968, một góc đường Minh Mạng, Vạn Hạnh gần chùa Ấn Quang bị cháy rụi. Vài năm sau đó, chung cư Minh Mạng ra đời, phía bắc của chung cư, ngay góc đường Ḥa Hảo, Minh Mạng (nay là đường Nguyễn Chí Thanh), Trường nữ trung học tổng hợp Sương Nguyệt Anh cùng được xây dựng.
Không phải thằng Hiệp mập không có lư của nó, v́ nữ sinh trường này được học một chương tŕnh giáo dục hoàn toàn mới. Đây là ngôi trường nữ đầu tiên tại VN với lối giáo dục theo phương pháp tổng hợp theo mô h́nh của các nước tiên tiến thời ấy. Song song với việc giảng dạy như các trường công lập khác, trường c̣n dạy thêm kinh tế gia đ́nh (tức nữ công gia chánh, may vá nấu ăn), môn doanh thương (tức kế toán đánh máy), âm nhạc (đàn tranh, piano), hội họa, nghệ thuật cắm hoa, và cả môn vơ aikido, vovinam.
Ngay từ năm lớp 6, nữ sinh Trường Sương Nguyệt Anh đă được học cả hai sinh ngữ Anh và Pháp khi mà học sinh công lập các trường khác chỉ được học một sinh ngữ. Trường được trang bị một pḥng thính thị máy móc rất tối tân để luyện giọng chính xác với giáo sư ngoại quốc, một pḥng thí nghiệm đầy đủ dụng cụ.
Với lối giáo dục mới mẻ này, sau bảy năm trung học, nữ sinh trường có cơ hội thành một thiếu nữ VN văn vơ song toàn. C̣n theo thằng bạn tôi, giúp ích xă hội được hay không th́ chưa biết, nhưng chắc chắn là một bà xă biết dạy chồng bằng vơ vovinam và tài nội trợ.
Sài G̣n, cùng với những trường nữ trung học công lập Gia Long, Trưng Vương, Lê Văn Duyệt, Sương Nguyệt Anh cũng c̣n trắng trời áo dài với những trường nữ trung học tư khác như Thánh Linh, Hồng Đức… đă nhốt hồn những chàng trai mặt bắt đầu nổi mụn trứng cá và vỡ giọng với những thổn thức “áo ai trắng quá nh́n không ra”…
Những cô nữ sinh với những ngôi trường ấy đă là một phần hồn của chúng tôi, một phần hồn của Sài G̣n đă đào tạo những nữ lưu anh kiệt về các mặt chính trị, văn hóa, khoa học, và tiếp tục những nữ lưu anh kiệt lại là những anh kiệt nữ lưu khác.
Cảm ơn Sài G̣n đă có những ngôi trường ấy cho tôi nhớ. Cảm ơn Sài G̣n có những ngôi trường thiên đàng tuổi nhỏ dành riêng cho chàng trai mơ về những mái tóc, những chiếc áo dài trắng vờn bay… vờn bay!
ANH KHOA.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1653618&d=1600135171
cha12 ba
09-15-2020, 17:16
09/15/20
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1654030&stc=1&d=1600190195
Thứ Hai, ngày 13 tháng 9 nhà văn Nhật Tiến (nguyên Phó Chủ tịch Trung tâm Văn Bút Việt Nam 1963-1975) cũng qua đời vào lúc 11:30 AM cũng hưởng thọ 84 tuổi (1936-2020)
R.I.P
Chuyện Giữa Hai Người
Căn pḥng quét vôi màu hồng. Thảm màu da cam mịn mướt. Bộ sa lông bọc đệm màu đỏ sẫm kê chung quanh chiếc bàn kính bóng lộn. Hưng ngồi ở đó, trầm lặng, câm nín dưới ánh đèn tỏa ra từ những cái chụp tô vẽ những bông hoa sặc sỡ. Trời vào hạ. Không gian bên ngoài êm ả dưới bầu trời đă ngả màu tím sẫm có những v́ sao long lanh ướt. Chẳng có tiếng động tĩnh ǵ ngoài âm thanh của một bản nhạc nhẹ như tỏa lan ra khắp căn pḥng, len lỏi vào những ư nghĩ của Hưng vốn lúc nào cũng rời rạc, mệt mỏi, đứt quăng. Sức khỏe của chàng, sau bẩy năm học tập cải tạo suy yếu đă đành, nhưng c̣n nhiều yếu tố khác nó làm cho chàng suy yếu hơn. Như rượu. Như thuốc lá. Như cà phê. Và nhất là tâm trạng hụt hẫng của chàng khi được nhấc từ một hoàn cảnh tối tăm, tuyệt vọng sang một nếp sống mới hoàn toàn khác biệt: sung túc, đầy đủ, choáng lộn nhưng hoàn toàn trống rỗng.
Ngày nhận được giấy tờ đoàn tụ, Hưng tưởng như ḿnh vừa mọc được đôi cánh có thể bay được khỏi địa ngục để lên thiên đàng. Bây giờ thiên đàng ấy đang ở đây, trong căn pḥng quét vôi mầu hồng, thảm màu da cam, có bộ salon bọc nệm đỏ bầy chung quanh mặt bàn kính ngổn ngang những vỏ bia và những chai rượu mạnh. Mới buổi chiều, Hưng vừa từ cuộc họp mặt do một nhóm ái hữu tổ chức để nghe chàng thuyết tŕnh. Chàng đă nói, bằng một giọng mệt nhọc, bằng những tư tưởng đứt quăng, lộn xộn mà chàng thấy rơ ḿnh không làm chủ được cả một mớ ư nghĩ lộn xộn, giữa quá khứ với hiện tại, giữa hoàn cảnh tù đày và nếp sống đầy đủ đang có, giữa bạn bè, người c̣n ở trại cải tạo, kẻ đă ra đi.
Chàng biết rằng ḿnh cũng không đem lại được điều ǵ mới mẻ cho nội dung câu chuyện. Vẫn chỉ là kềm kẹp, là đói khổ, là lao động vất vả cực nhọc, là ốm đau bệnh tật và những lời chửi rủa của bọn công an mặt c̣n non choẹt. Chàng lại c̣n đủ bén nhậy để cảm thấy rằng đám đông lố nhố ngồi nghe ở dưới cũng đă biết rơ những điều đó.
Thế là cơn mệt mỏi cứ uà đến. Nó làm chàng kiệt sức mau chóng, như một con quay đang hết đà, sắp sửa đổ xuống. Bài nói chuyện kết thúc trong nhạt nhẽo, gượng gạo nhưng rất may đă được kéo lại bằng những tiếng cười nói ồn ào về chuyện nhà cửa, chuyện tin tức bạn bè, chuyện job ở sở làm, chuyện cờ bạc ở Las Vegas giữa những vỏ chai bia được khui ra la liệt.
Rồi Hưng trở về trong căn pḥng êm ả này. Chàng ngồi rũ liệt như một cái xác bất động, giống hệt như ngày nào chàng cũng đă ngồi như thế ở trại cải tạo Long Giao sau một ngày lao động cực kỳ khổ nhọc.
H́nh ảnh này của chàng đă khiến cho Hương tuyệt vọng ghê gớm lắm. Không chỉ một lần mà nhiều lần. Không chỉ một tháng, hai tháng mà đă kéo dài cả năm. Làm sao nàng có thể làm cho chồng hiểu được rằng muốn sống sót ở cái xă hội này, con người phải có can đảm đứng dậy, sốc tới, che giấu tâm sự thầm kín ở bên trong để chỉ phô bầy nổi lạc quan ra bên ngoài. Tươi tắn. Hoạt bát. Vui vẻ. Đó là những điều kiện tối thiểu để làm lại từ lúc khởi đầu.
Từ ngày bảo lănh được chồng qua, Hương không t́m thấy được ở nơi chồng một sự chia sẻ nào, ngay cả trong lănh vực t́nh cảm. Đi làm mệt mỏi về, Hương mong đợi một nụ cười tươi, một lời thăm hỏi nồng nàn, một sự đỡ đần những dịch vụ lặt vặt (không tên nhưng rất nhiều), nhưng ngược lại nàng chỉ cảm thấy trong nhà ngột ngạt hơn, nặng nề hơn v́ những vỏ lon bia ngổn ngang, v́ vẻ mặt rầu rầu nặng trĩu tâm trạng ưu tư, u sầu, c̣n nụ cười th́ hầu như gượng gạo chỉ khiến cho vẻ mặt của chàng đă rúm ró lại rúm ró thêm.
T́nh thế ấy trước sau ǵ th́ cũng có lúc bùng nổ, v́ bất cứ lư do ǵ, dẫu nhỏ nhặt. Ly nước đă đầy tràn, chỉ c̣n chờ thêm môt giọt cuối cùng.
Giọt nước ấy đă đến vào hôm nay, trong lúc Hưng đang chập chờn trong tiếng nhạc êm dịu và những ư nghĩ miên man, ră rời. Hương đẩy cửa bước vào, theo sau là thằng Dũng, đứa con trai duy nhất của hai người, Hương nói:
– Đi tắm rửa thay đồ rồi ăn cơm. Mà chào bố đi. Mẹ đă dặn bao nhiêu lần là đi phải thưa, về phải chào cơ mà.
Thằng Dũng nh́n về phía bố nó, nói bằng giọng hờ hững:
– Hi, Dad!
Chính cái giọng hờ hững ấy đă khiến cho Hưng nổi sùng bất tử. Chàng ngồi bật dậy và cất tiếng sẵng ngay:
– Mày không mở mồm được một câu tiếng Việt sao, Dũng!
Rồi chàng nh́n nó bằng một cặp mắt hung tợn. Điều này khiến thằng Dũng sợ hăi, thụt lùi một bước và nh́n bố với vẻ mặt ngỡ ngàng. Nó chưa bao giờ từng thấy bố nó hung dữ đến như thế.
Sau đó nó cũng cố chữa lại:
– Thưa bố, con về.
Nói xong ngần ấy câu, nó quay phắt người lại và chạy thẳng lên cầu thang. Bước chân của nó giẫm lên thảm nhung, nghe không mạnh mẽ ǵ nhưng cũng đủ để cho Hưng thấy nó đang giẫm thô bạo lên ḷng tự ái của chàng.
Đầu óc chàng bùng lên những câu hỏi: Nó khinh ǵ ḿnh mà nó quay đi, nó hỗn quá đáng đến độ giẫm th́nh thịch lên mặt sàn để trả đũa cái vụ chàng hạch hỏi nó phải nói tiếng Việt, và đau đớn hơn hết là chàng thấy rơ nó với chàng đă trở nên quá xa, xa đến độ hai người chẳng c̣n bao giờ có thể dính líu ǵ tới nhau, dù đang ở chung trong một mái nhà.
Hưng muốn ném một cái vỏ chai bia về phía nó. Nhưng những ư nghĩ ngần ngại, thiếu dứt khoát đă làm cho ư định của chàng trở nên chậm trễ. Bao giờ th́ chàng cũng bị cái thiếu dứt khoát đó làm chậm trễ đủ mọi công việc. Thằng Dũng đă mất biến sau bức vách tường ở trên cầu thang. Nó bỏ lại đằng sau một bầu không khí nặng nề, đặt sệt khiến cho cả hai người đều như sững lại, ngỡ ngàng, bực bội, năo nề.
Một lát sau, Hương ngồi xuống chiếc ghế ở phía đối diện chồng và nói bằng một giọng cố gắng giữ cho được sự dịu dàng:
– Anh Hưng ạ, có lẽ ḿnh phải nói chuyện thẳng với nhau, một lần cho tất cả.
– Cô muốn cái ǵ th́ cứ nói.
– Trước hết anh phải hiểu rằng dù sao th́ em vẫn c̣n yêu anh, quư trọng anh. Bởi có như thế em mới chịu khó làm lụng vất vả, vừa nuôi con, vừa cố bảo lănh cho anh qua.
– Cô khỏi cần phải kể công.
Hương kiên nhẫn:
– Anh đừng tầm thường như thế. Giữa chúng ḿnh đừng nói bao giờ nói chuyện công lao.
– Cô nói ra điều đó th́ được. Tôi th́ không.
– Tại sao lại thế? Có cái ǵ khác giữa anh và em đâu.
– Khác chứ! Khác nhiều chứ. Cô là người đang có tất cả. C̣n tôi th́ đang mất tất cả.
Đến lúc này th́ Hương không c̣n giữ nổi sự b́nh tĩnh mà nàng tự nhủ phải có thái độ ấy ngay từ phút khởi đầu. Nàng sẵng giọng:
-Anh ám chỉ cái ǵ mà nói em đang có tất cả. Bộ ngần ấy nỗ lực của em dành cho anh, cho con vẫn không làm vừa ḷng anh sao?
– Cô làm như tôi là người luôn luôn đ̣i hỏi và không bao giờ vừa ḷng. Nhưng cô thấy đó, từ ngày đến đây, tôi câm nín, chịu đựng và có mở mồm đ̣i hỏi ở cô điều ǵ đâu.
– Thà rằng anh nói ra. Thà rằng anh bầy tỏ rơ rệt ư muốn của anh. Chứ sự câm lặng, lầm ĺ của anh mới là điều ghê gớm, không thể chịu đựng nổi.
Vẻ mặt của Hưng hằn xuống, đôi môi của chàng mím chặt, hai bên hàm bạnh thêm ra. Trông chàng lúc này đầy một vẻ vừa khắc khổ, vừa thiểu năo. Điều này khiến cho Hương mủi ḷng. Nàng nguôi ngay cơn bực bội, vội vàng tiến lại ngồi xuống bên cạnh Hưng, nắm lấy tay chàng và nói:
– Anh Hưng ạ. Anh là người thấy rơ từ gần một năm nay, cả hai chúng ḿnh đều cũng không thấy hạnh phúc ǵ. Mà đó là điều vô lư, phải không. Cả anh cũng như em đều đă trải qua bao nhiêu là ngày tháng đau khổ chịu đựng kể từ ngày em ra đi và anh c̣n kẹt lại ở VN. Biết bao nhiêu đêm, ngày em cầu nguyện cho anh đi được, cho gia đ́nh ḿnh có thể đoàn tụ được với nhau. Thế mà đến lúc gặp lại nhau, cả hai đều không có hạnh phúc. Điều đó thật là vô lư quá, phải không?
Thấy Hưng im lặng không trả lời, Hương nói tiếp:
– Anh phải hiểu được rằng chính em là người muốn cứu văn t́nh thế chứ không phải buông xuôi để tới một ngày đi đến đổ vỡ. Em thấy rơ ḿnh phải làm một cái ǵ để thay đổi cái bầu không khí ngột ngạt này, nếu không muốn mất tất cả. Nhất là như anh thấy, giữa anh và thằng Dũng, hai người cứ mỗi ngày một xa thêm nhau hơn.
– Nó Mỹ hóa quá rồi, và tôi không thể chạy theo nó để cầu xin một chút t́nh thương.
– Nó c̣n bé quá để đủ tế nhị biết phải nên làm cái này hoặc không nên làm cái kia. Điều cốt yếu là ḿnh phải mở rộng ṿng tay với nó.
– Vậy là cô trách cứ tôi không có t́nh thương yêu đối với nó.
– Không phải vậy. Nhưng cung cách biểu lộ t́nh yêu thương của anh không thích hợp với nó, do đó nó không cảm nhận được. Và v́ thế, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa hơn.
– Phải rồi, tôi biết rơ là tôi đă lạc hậu ở cái xứ này rồi.
-Anh biết rồi mà anh không sửa, cái đó mới kỳ!
Hưng bất giác nổi sùng :
– Tôi bằng này tuổi đầu rồi mà c̣n sửa với chữa nỗi ǵ. Mà tại sao tôi lại phải sửa cơ chứ. Tôi là tôi, Tôi không bao giờ muốn trở thành một kẻ khác.
– Anh tưởng như thế chứ, anh không c̣n là anh ngày xưa nữa. Anh đă có quá nhiều đổi thay mà anh không biết đấy.
– Cô nói cái ǵ, tôi không hiểu.
– Đấy là tại anh cố t́nh không hiểu. Anh trốn tránh mọi sự thực. Anh cố chui rúc vào cái vỏ đậy của anh từ bao nhiêu năm nay. Anh sợ đối phó. Anh ngại đổi thay dù là sự đổi thay thiết thân đến cả đời sống của anh. Nói tóm lại là anh đầy mặc cảm và anh không dám đương đầu đến phá vỡ cái mặc cảm ấy.
– Xin lỗi cô! Tôi chả có ǵ phải mặc cảm với ai hết. Cô đánh giá như thế là cô hạ thấp giá trị con người của tôi quá.
Hương biết ḿnh đang bị du vào t́nh thế không thể lùi được nữa, bởi nếu không mổ xẻ toạc móng heo một lần, th́ sự hiểu lầm có thể sẽ làm cho mối liên hệ giữa hai người tổn thương nhiều hơn. Nàng dằn giọng:
– Em biết là em có thể dại dột khi đụng đến những tâm tư thầm kín của anh. Nhưng chính v́ không muốn mất anh nên em phải nói một lần cho tất cả. Bây giờ anh hăy ngồi nhớ lại đi, những ngày c̣n gian khổ trong tù, anh mong ǵ và ước muốn được làm ǵ. Chắc chắn không phải là anh chỉ mong suốt ngày ngồi gậm nhấm nỗi khắc khoải của ḿnh bằng những ly rượu, những lon bia. Bạn bè c̣n trong tù ngục của anh nếu biết như vậy chắc họ cũng xấu hổ thay cho anh đấy chứ nhỉ.
– Tôi có thể làm ǵ được khác hơn ở giữa cái xă hội xa lạ và đầy hưởng thụ này.Từ ngày tới đây, tôi cũng đă đi hội họp, đi thuyết tŕnh, hội thảo và nói lên những điều cần phải nói….
Hương cướp lời:
– Và sau những lần như thế anh buồn rũ rượi hơn ra có phải không?
– Làm sao cô biết được!
– Có ǵ mà không biết! Ḷng anh th́ kỳ vọng, sốt sắng quá nhiều mà thực tế chẳng đáp ứng lại bao nhiêu.
Càng thuyết tŕnh, càng hội thảo anh lại càng thấy trống rỗng, vô vị. Bởi v́ hầu hết chỉ đánh trống xong bỏ dùi, lúc tan cuộc, ai cũng chỉ mua được cái cảm giác an toàn là đă làm tṛn bổn phận của một kẻ lưu vong nhưng thực chất công việc th́ chẳng có cái ǵ đi đến đâu. Anh không có can đảm nh́n thẳng vào sự thực đó sao?
– Thà như thế c̣n hơn không. Không lẽ cô lại muốn tôi buông xuôi, bỏ cuộc.
– Ai bảo anh rằng em muốn anh bỏ cuộc. Điều mà em muốn là anh hăy loại bỏ bớt những cái ǵ phù phiếm, bề ngoài vô ích để tập trung vào những cái cần làm, đang làm. Mà điều cần làm, đáng làm trước hết là anh phải nh́n lại chính bản thân của anh trước đă. Bản thân của anh chưa vững, chưa biết ḿnh muốn ǵ, làm ǵ, chưa giải tỏa cho ḿnh những nỗi phiền muộn nhỏ nhặt hàng ngày, chưa khuất phục được những giây phút gậm nhấm bên lon bia, ly rượu, th́ đừng mong làm được bất cứ điều ǵ, chứ đừng nói chuyện lớn lao, đại sự.
Ngưng một giây để chờ phản ứng của chồng, thấy Hưng không nói ǵ, Hương liền tiếp:
– Nói tóm lại là anh hăy phải tự vực anh dậy trước đă. Anh vẫn thường tỏ ra buồn khổ và than rằng ḿnh đă mất hết, không c̣n ǵ. Điều đó đúng, những chả lẽ cứ ngồi than hoài măi sao? Rồi cũng phải tới một lúc anh phải đứng dậy, giẫm chân lên trên tất cả những cái đổ vỡ mất mát ấy mà biết lạc quan để làm lại từ lúc khởi đầu chứ. Bởi không có cái khởi đầu th́ không bao giờ có cái kế tiếp, cho dù điểm khởi đầu của anh chỉ là một hạt cát, một hoàn cảnh thấp kém đến tận cùng đi chăng nữa. Điều cốt yếu là anh muốn từ đó đi lên, chứ không phải đắm ch́m măi măi trong tiếc nuối mà không bao giờ tính chuyện thoát ra cả.
Hưng ngước lên nh́n nàng như ḍ hỏi, rồi chàng cất tiếng:
– Thế th́ cô muốn tính toán, đề nghị tôi làm cái ǵ đây?
– Anh hăy suy nghĩ về những điều mà em nói đi đă. Khi nào tới lúc anh thấy rằng em có lư th́ người đề nghị chính là anh chứ không phải là em.
Nói xong, Hương đứng dậy và đi thẳng lên lầu. Sau một lúc cố gắng hết ḿnh để nói ra những điều mà nàng suy nghĩ, Hương bỗng thấy mệt mỏi đến tận cùng. Nàng muốn chui vào cái vỏ riêng tư của ḿnh. Trong căn buồng biệt lập mà không biết từ bao lâu rồi, Hưng không có quyền bén mảng tới. Căn nhà có cả thẩy ba pḥng, th́ hai pḥng ở trên lầu dành cho hai mẹ con. Hưng ở từng dưới, lủi thủi như một cái bóng mờ. Cái bóng ấy nhiều hôm đối diện với chai rượu thâu đêm, đến sáng ra, lúc tỉnh dậy th́ cả Hương và thằng Dũng đă đi học, đi làm từ bao lâu rồi. Quả thực Hương đă nói đúng, không có phút khởi đầu th́ không bao giờ có cái kế tiếp. Vậy mà Hưng vẫn tự cho rằng ḿnh đang đi đến chỗ cuối của chặng đường khổ nhọc, không c̣n lối nào mà thoát ra nữa chứ. Điều này làm chàng nhớ lại một lần ở trong tù, chàng đă có dịp đối thoại với một kẻ cũng mang cái tâm trạng đang ở chỗ cuối của chặng đường mà hắn đang đi.
Vũ, người bạn tù vẫn luôn luôn than thở với chàng là anh ta hết chịu đựng với nỗi dầy ṿ cả thể xác lẫn tinh thần trong những ngày bị giam hăm đằng đẵng, không có ánh sáng hy vọng của ngày về. Vũ nói:
– Chả có lư do ǵ mà ḿnh cứ phải giam hăm măi ở đây. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Ở chỗ tận cùng của tuyệt lộ, ḿnh c̣n có ǵ để trông đợi nữa đâu.
Hưng an ủi:
– Không có cái ǵ ở trên đời này gọi là bất biến cả. Vậy đừng bao giờ nghĩ rằng ḿnh đang ở chặng đường tuyệt lộ. Hai chữ tuyệt lộ nghe ghê gớm quá. Ḿnh c̣n nhiều điều phải làm, do đó phải cố gắng ráng giữ cho ḿnh c̣n tồn tại.
Vũ nh́n Hưng mỉa mai:
– Cậu c̣n lạc quan đến thế cơ à. Với tôi th́ tất cả đă hết rồi. Vợ đi lấy chồng. Con cái lạc lơng vất vưởng đứa đi chiến trường Kampuchia, đứa lang thang đầu đường xó chợ. C̣n thân ḿnh ở đây, đày đọa không c̣n ai ngó tới, biết tới. Chuyện thay đổi chỉ là chuyện mơ ước hăo huyền, làm ǵ có tướng này, tá kia đang lập chiến khu để tính chuyện lật ngược thế cờ. Bẩy năm ṃn mỏi trong hy vọng, bây giờ th́ tôi không c̣n tin tưởng ở điều ǵ nữa rồi.
– Đành là như vậy, nhưng sống trong tù mà không có lấy một chút niềm tin, niềm hy vọng th́ rất dễ dàng suy sụp, và ḿnh tự hủy diệt chính ḿnh.
Vũ cướp lời:
– Nhưng tồn tại th́ để làm ǵ cơ chứ. Ở cái chặng cuối đọa đầy này, càng giải thoát sớm bao nhiêu, càng khỏe bấy nhiêu.
Trước sau th́ Hưng cũng chỉ nghĩ rằng đó chỉ là lời than thở. Chàng không thể ngờ được rằng chỉ sau đó ít lâu, Vũ đă t́m phương cách giải thoát cho chính anh ta thực. Một hôm vào khoảng chập tối, sau khi đi lao động về, Vũ đă ngang nhiên chạy thẳng một mạch qua khu ṿng rào và lao ra khỏi cổng trại. Lính trên cḥi canh chĩa súng vào phía lưng của anh ta mà tuôn đạn xối xả. Thật là dễ dàng, nhanh chóng và giản dị nhưng vẫn khiến cho biết bao nhiêu người ngơ ngẩn, ngỡ ngàng. Người ngơ ngẩn nhất có lẽ là Hưng, bởi sau đó chàng cứ lởn vởn măi trong đầu câu nói thầm th́ với Vũ:
– Sao lại như thế hả Vũ. Ḿnh c̣n bao nhiêu chuyện phải làm.
Nhưng chuyện phải làm đó, những chuyện mà Hưng ước mơ có thể làm được một khi tháo cũi sổ lồng, th́ khi qua đến đây, nó tan xèo như một cánh bướm trước mồi lửa. Có lẽ Hương đă nói đúng, việc đáng làm trước hết là phải nh́n lại chính bản thân ḿnh. Ḿnh chưa vững, chưa biết ḿnh thực sự phải làm ǵ, chưa thấy rơ ḿnh phải khởi sự từ đâu, mà chưa chi đă muốn ôm cả đại cuộc trong ḷng để rồi chán nản, bất măn, tuyệt vọng, th́ việc d́m ḿnh trong những ly rượu đâu có khác ǵ cung cách chọn lựa lao qua hàng rào như Vũ ngày xưa. Hai hoàn cảnh tuy có khác biệt, nhưng chung quy vẫn chỉ là một bản chất. Đó là sự đầu hàng quá sớm trước hoàn cảnh khắc nghiệt.
Hưng nhớ đến những người bạn tù, những bàn tay nắm chặt lấy nhau trong bóng tối, những nỗi niềm ước ao sẽ thực hiện khi có ngày được giải thoát, và cả những lời nhắn nhủ trước khi chàng lên đường ra đi. Bao nhiêu là gửi gấm. Bao nhiêu là cậy trông. Vậy mà chàng vẫn c̣n ngồi ở đây, trong căn pḥng này, với những lon bia đầy nhu nhược và ỷ lại.
REPORT THIS AD
Trong ḷng của Hưng bỗng trỗi dậy một niềm xôn xao mới. Ở cái xă hội này , không ai có thể ỷ lại vào ai, dù kẻ đó là vợ ḿnh, con ḿnh. Đó là điều kiện trước tiên để có được niềm tự hào. Và chỉ có sự tự hào th́ con người mới có thể tự đứng dậy và đi tới. Bước đi có thể ngắn, chậm, nhưng vững chắc. Nó khiến cho chàng thấy rơ ḿnh đang ở đâu, muốn làm ǵ và có thể làm được ǵ. Mọi thứ sẽ ở trong tầm tay với, một cách cụ thể chứ không mơ hồ, huyễn hoặc, tiêu hao th́ giờ mà chẳng đem lại được điều ǵ ngoài sự tự ru ngủ chính ḿnh.
Ngày hôm sau, lúc Hương đi làm về và đón con ở trường ra th́ Hưng đă chờ nàng ở trên sân sỏi trước nhà. Chàng nói với Hương bằng một giọng cố hết sức giữ cho được tự nhiên:
– Hương ạ, bây giờ th́ chính anh đề nghị với em.
Hương cảm thấy ngay có điều ǵ khác thường vừa xẩy đến với chàng. Nàng nh́n chồng ḍ hỏi:
– Đề nghị ǵ thế hả anh?
– Anh sẽ xa em và con một thời gian để khởi sự lại từ đầu, bằng chính những nỗ lực của anh chứ không phải của ai khác, kể cả em. Em nói đúng, muốn làm ǵ th́ làm, phải cách mạng cái bản thân ḿnh trước đă.
Hương trả lời, giọng đầy xúc động:
– Đó vẫn là điều mà em mơ ước. Không phải anh đă trở nên tồi tệ, xấu xa ǵ, nhưng thực sự em không muốn anh cứ ch́m đắm măi trong một lối ṃn. Bao nhiêu năm sống ở đây, em đă chứng kiến quá nhiều lối ṃn đă làm thui chột bao nhiêu con người, bao nhiêu công tŕnh, bao nhiêu nỗ lực mà không đem lại được kết quả ǵ. Em muốn anh thấy rơ điều đó và vượt qua được điều đó.
– Em đừng kỳ vọng ở anh quá nhiều. Anh mới chỉ khởi sự từ đầu và chưa biết ḿnh sẽ làm được ǵ.
– Cái khó là người ta biết khởi sự lại từ đầu, không bị ràng buộc bởi những tiếc nuối v́ mất mát trong quá khứ. Bây giờ cũng đă quá trễ để biết nh́n về phía trước chứ không phải chỉ quay lại về phía sau lưng. Anh cứ yên tâm mà suy nghĩ về những việc cần làm. Em và con sẽ lại lui tới thăm anh, như ngày nào đă tới thăm nuôi khi em c̣n ở quê nhà.
Hưng mỉm cười:
– Lại một h́nh thức cải tạo nữa, phải không?
– Không đâu anh. Cải tạo ở Việt Nam không hy vọng có ngày về. C̣n ở đây, hoàn toàn tùy thuộc ở chính ḿnh. Bao giờ anh cảm thấy thoải mái, tự tin, ḷng đầy nhiệt thành mà không vướng víu bởi một chút nào tự ti mặc cảm nào, ngày đó anh cứ việc xách va-li trở về. Em sẽ vui mừng mở rộng cửa chào đón anh. Em nghĩ rằng đó là cung cách tốt nhất để cứu văn hạnh phúc của chúng ḿnh, và cho luôn cả những điều mà anh muốn làm khi anh c̣n ấp ủ trong ṿng rào kẽm gai của một trại tù.
Nhật Tiến
Tháng 6- 1987
wonderful
09-16-2020, 19:44
TIẾNG "DẠ" thân thương.
Ngày trước 75 hầu hết ca sĩ hát Tân nhạc bằng giọng Bắc ngoại trừ quái kiệt Trần văn Trạch hát giọng Nam qua bài: Chiều mưa biên giới của Nguyễn văn Đông được ban nhac Pháp Ḥa âm :
Chiều mưa biên giới anh đi DỀ đâu?
Sao c̣n đứng ngóng nơi DANG đầu.
Giọng trầm ấm của quái kiệt Trần văn Trạch nghe mộc mạc rất dễ thương.
C̣n nữa : Ban thoại kịch KIM CƯƠNG phát âm toàn giọng Saigon qua tác phẩm Lá sầu riêng được khán giả 3 miền tán thưởng nhiệt liệt.Trong Lá sầu riêng Kim Cương vai cô Diệu nói giọng Sài G̣n, hát giọng Saigon bài Duyên Kiếp do nhạc sĩ Lam Phương viết nhạc nền :
Anh ơi nếu mộng không thành th́ sao.
Non cao đất rộng biết đâu mà t́m.
Ngày nay, sau 45 năm Bắc Nam thống nhất t́m lại giọng Saigon xưa e rất khó.
TIẾNG "DẠ" thân thương
Nghe tiếng "Dạ" sao mà thương đến lạ. Người Sài G̣n nói riêng và miền Nam nói chung, có thói quen dùng từ "dạ" khi nói chuyện, khác với người miền Bắc lại dùng từ "vâng". Để ư sẽ thấy ít có người Sài G̣n nào nói từ "vâng". Khi có ai gọi, một người Sài G̣n nói "vâng!" là trong dáng dấp của câu nói đó có giọng đùa, cười cợt.
Khi nói chuyện với người lớn hơn ḿnh, người dưới thường đệm từ "dạ" vào mỗi câu nói:
''Mày ăn cơm chưa con ?
- Dạ, chưa!"
"Mới d́a/dzề hả nhóc?
- Dạ, con mới!"…
Cái tiếng "dạ" đó, không biết sao trong cảm giác nghe của một người Sài G̣n với một người Sài G̣n thấy nó "thương" lạ.....dễ chịu mà gần gũi, nhẹ nhàng mà t́nh cảm lắm lắm. Cảm giác nó thật riêng so với những nơi khác. Nghe một tiếng "dạ" là biết ngay tên này là dân miền Nam cái đă rồi hẵng hay...
Một người miền khác, có thể là Bắc hoặc Trung, diễn tả một khoảng thời gian ngắn vài ngày th́ nói:
"Từ bữa đó đến bữa nay", c̣n người Sài G̣n th́ nói: "Hổm rày", "dạo này"…
Người khác nghe sẽ không hiểu, v́ nói chi mà ngắn gọn ghê. (Lại phát hiện thêm một điều là người Sài G̣n hay dùng từ "ghê" phía sau câu nói để diễn tả một sắc thái t́nh cảm riêng.
Tiếng "ghê" đó chẳng hàm ư ǵ nhiều, nó mang ư nghĩa là "nhiều" là "lắm". Nói ''Nhỏ đó xinh ghê!", nghĩa là khen cô bé đó xinh lắm vậy. Lại so sánh từ "hổm nay" với "hổm rày" hay nghe ở các vùng quê Nam Bộ, cũng một ư nghĩa như nhau, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau. Nghe người Sài G̣n dùng một số từ "hổm rày, miết…" là người Sài G̣n bắt chước người miền sông nước vậy. Nhưng nghe vẫn không trái tai, không cảm thấy gượng, v́ trong người Sài G̣n vẫn c̣n cái chất miền Nam chung mà.
Nghe một đứa con trai Sài G̣n nói về đứa bạn gái nào đó của ḿnh xem… "Nhỏ đó dễ thương ghê!", "Nhỏ đó ngoan!"… Tiếng "nhỏ" mang ư nghĩa như tiếng "cái" của người Hà Nội. Người Sài G̣n gọi "nhỏ Thuư, nhỏ Lư, nhỏ Uyên" th́ cũng như "cái Thuư, cái Uyên, cái Lư" của người Hà Nội thôi.
Nói một ai đó chậm chạp, người Sài G̣n kêu "Thằng đó làm ǵ mà cứ cà rề cà rề… nh́n phát bực!" Nghe cứ như là đùa, chẳng làm câu nói nặng nề lắm.
Một người lớn hơn gọi:
"Ê, nhóc lại nói nghe!"
Hay gọi người bán hàng rong:
"Ê, cho chén chè nhiều nhiều tiền ít coi!"…
"Ê" là tiếng Sài G̣n đó, coi gọi trổng không vậy mà chẳng có ư ǵ đâu, có thể nói đó là thói quen trong cách nói của người SàiG̣n.
Mà người Sài G̣n cũng lạ, mua hàng ǵ đó, thường quên mất từ "bán", chỉ nói là:
"Cho chén chè, cho tô phở"…
"Cho" ở đây là mua đó nghen.
Nghe người Sài G̣n nói chuyện với nhau, thường bắt gặp thế này:
"Lấy cái tay ra coi!"
"Ngon làm thử coi!"
"Cho miếng coi!"
"Nói nghe coi!"…
"Làm thử" th́ c̣n "coi" được, chứ "nói" th́ làm sao mà "coi" cho được nè ? Vậy mà người Sài G̣n lại nói, từ "coi", cũng chỉ như là một từ đệm, dân Sài G̣n nói dzậy mà.
Ngồi mà nghe người Sài G̣n nói chuyện cùng nhau th́ quái lắm, lạ lắm, không ít người sẽ hỏi:
"Mấy từ đó nghĩa là ǵ dzậy ta ?"
– Mà "dzậy ta" cũng là một thứ "tiếng địa phương" của người Sài G̣n à.
Người Sài G̣n có thói quen hay nói:
"Sao kỳ dzậy ta?"
"Sao rồi ta?"
"Được hông ta?"…
Nghe như là hỏi chính ḿnh vậy đó, mà...hổng phải dzậy đâu nghen, kiểu như là nửa hỏi người, nửa đùa đùa vậy mà.
Tiếng Sài G̣n là thế đó, nếu bạn giả giọng Sài G̣n nói chuyện, dù có giống cách mấy mà bỏ quên mấy tiếng đệm, mấy tiếng Sài G̣n riêng riêng này th́ đúng là… "bạn hông biết ǵ hết chơn hết chọi!"
Mà giọng Sài G̣n đă thế, cách người Sài G̣n xưng hô, gọi nhau cũng có phần mang "màu sắc" riêng.
Người Sài G̣n có cái kiểu gọi "Mày" xưng "Tao" rất "ngọt". Một vài lần gặp nhau, nói chuyện ư hợp tâm đầu một cái là người Saigon mày tao liền. Nếu đúng là dân Sài G̣n, hiểu người Sài G̣n, yêu người Sài G̣n sẽ thấy cách xưng hô ấy chẳng những không có ǵ là thô mà c̣n rất ư là thân thiện và gần gũi.
Mày-tao là kiểu xưng hô hay thấy trong mối quan hệ bạn bè của người Sài G̣n. Cách xưng hô này thấy dàn trải từ đủ các mối quan hệ bạn bè; từ bạn học giữa mấy đứa nhóc chút xíu, cho đến mấy bác mấy anh lớn lớn tuổi.
Hổng biết cái máu dân Sài G̣n nó chảy mạnh quá hay sao mà thấy mấy cách gọi này nó... tự nhiên và dễ nói hơn là mấy từ như "cậu cậu - tớ tớ" của miền Bắc. Nói chuyện bạn bè với nhau, thân thiết mà gọi mấy tiếng mày mày tao tao th́ nghe thật sướng, thật thoải mái tự nhiên, và khoai khoái làm sao ấy. Gọi thế th́ mới thiệt là dân Sài G̣n.
Đấy là ngang hàng, ngang vai vế mà gọi nhau, chứ c̣n như đám nho nhỏ mà gặp người lớn tuổi hơn, đáng bậc cha, chú th́ khác. Khi ấy "tụi nhỏ" sẽ gọi là chú, thím, cô, d́, hay bác và xưng "con" ngọt xớt. Có vẻ như người Sài G̣n "ưa" tiếng chú, thím, d́, cô hơn; cũng như đa phần dân miền Nam khác vậy mà. Mà có lẽ cách gọi này cũng c̣n tuỳ vào việc ước lượng tuổi của người đối diện.
Gặp một người phụ nữ mà ḿnh nhắm chừng tuổi nhỏ hơn mẹ ḿnh ở nhà th́:
“D́ ơi d́...cho con hỏi chút.....!" -
C̣n lớn hơn th́ dĩ nhiên là "Bác ơi bác..." rồi.
Những tiếng mợ, thím, cậu,..... cũng tuỳ vào vai vế và người đối diện mà gọi. Có người chẳng bà con thân thuộc ǵ, nhưng là bạn của ba ḿnh, lại nhỏ tuổi hơn, thế là gọi là chú và vợ của chú đó cứ thế gọi luôn là thím.
Gọi th́ gọi thế, c̣n xưng th́ xưng "con" chứ không phải "cháu cháu" như một số vùng khác.
Cái tiếng "con" cất lên nó tạo cho người nghe cảm giác khoảng cách giữa ḿnh với đứa nhỏ đang nói kia tự dưng… gần xịt lại. Nghe sao mà quen thuộc, và gần gũi đến lạ lùng. Tự dưng là thấy có cảm t́nh liền. Nói tiếp chuyện xưng hô, người Sài G̣n có kiểu gọi thế này :
Ông đó = Ổng
Bà đó = Bả
D́ đó = Dỉ
Anh đó = Ảnh
Chị đó = Chỉ
Cô đó = Cổ
C̣n nữa:
Ở bên đó = Ở bển
Ở trong đó = Ở trỏng
Ở ngoài đó = Ở ngoải
Hôm đó = Hổm.
Nói chung, khi cần lược bỏ chữ "đó", người ta chuyển thanh ngang hoặc thanh huyền thành thanh hỏi. Không hiểu sao mà dấu hỏi tự nhiên cái trở nên giữ vai tṛ quan trọng... ngộ nghĩnh dzậy nữa. Nhưng mà kêu lên nghe hay hay đúng hông? Gọi vậy mới đúng là chất miền Nam - Sài G̣n á nghen. Người Sài G̣n cũng có thói quen gọi các người trong họ theo... số. Như anh Hai, chị Ba, thím Tư, cô Chín, dượng Bảy, mợ Năm... Mà nếu anh chị em họ hàng đông đông, sợ gọi cùng là chị Hai, anh Ba mà hổng biết nói về ai th́ dzậy nè, thêm tên người đó vào.
Thành ra có cách gọi: Chị Hai Lư, chị Hai Uyên, anh Ba Long, anh Ba Hùng... Thêm nữa, nếu mà anh chị em cùng nhà th́ tiếng "anh-chị-em" đôi khi được....giản lược mất luôn, trở thành:
"Hai ơi Hai, em nói nghe nè..." và "Ǵ dzạ Út ?"... Tôi thích cách gọi này, đâm ra ở nhà gọi D́ Út tôi chỉ là một tiếng Út gọn lỏn. Có chuyện nhờ là cứ "Út ơi...con nhờ chút!" hoặc với mấy chị tôi th́ "Hai ơi Hai... em nói nghe nè!".
Cách gọi này của người Sài G̣n nhiều khi làm người miền khác nghe hơi... rối. Cách xưng hô của người Sài G̣n là vậy. Nghe là thấy đặc trưng của cả một mảnh đất miền Nam sông nước. Cứ thế, không sang trọng, điệu đà như giọng người dân đất Bắc, cũng chẳng trầm lắng, thanh thanh như tiếng Huế Kinh Thành, cái giọng Sài G̣n đi vào tai, vào ḷng, vào cách cảm, và nỗi nhớ nhung của người Sài G̣n lẫn dân miền khác bằng sự ngọt ngào của sông nước miền Nam, bằng cái chân chất thật thà của truyền thống xa xưa, và bằng cả cái "chất Sài G̣n" chảy mạnh trong từng mạch máu người dân Sài G̣n.
Đi đâu, xa xa Sài G̣n, bỗng dưng nghe một tiếng "Dạ!" cùng những tiếng "hen, nghen" lại thấy đất Sài G̣n như đang hiện ra trước mắt với những nhớ thương...
Vơ Hồng Phi.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1654675&d=1600285432
wonderful
09-17-2020, 09:39
Bỏ đi tám.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1655137&d=1600335325
Chợ Cây Me xưa nay có tiếng sầm uất và rộn ràng nhất xứ này, dân quanh chợ làm ăn khấm khá, mỗi hôm nhóm chợ th́ phải nói là rất ồn ào nhưng mà vui. Người các tổng gần xa đem đến nông sản, gia cầm: gạo, bắp, rau, hoa, củ, quả, gà, vịt, heo… ê hề, đồ ăn thức uống la liệt: chè cháo, bún, bánh, cơm…mấy cô hàng xén, hàng vải nổi tiếng xí xọn và có lẽ cũng là những cô đẹp nhất chợ, lúc nào cũng mắt xanh, môi đỏ, má hồng.
Sáng hôm phiên chính, chợ vốn đă ồn ào ấy vậy mà giờ c̣n ầm ĩ dễ sợ. Người ta bu đen bu đỏ quanh sạp chè bà Ba Bê, chỉ trỏ bàn tán. Có người cười hả hê, có kẻ tỏ vẻ thông cảm nhưng chẳng ai ra tay can gián, một số bà th́ tỏ vẻ thích thú và hưng phấn. Mấy nồi chè lật đổ tứ tung nhầy nhụa, ly và chén bị xô đổ bể trên sàn sạp. Cô Mận mặt mày đỏ gay, túm tóc bà Ba Bê cắt nham nhở, miệng tru tréo:
- Đồ đĩ ngựa, mầy dám giựt chồng người khác! Tao oánh, tao làm nhục cho chừa cái thói mèo mỡ.
Xởn tóc xong, cô Mận tát tới tấp vào mặt bà Ba Bê. Bà Ba Bê co quắp như con tôm, run rẩy sợ sệt van xin:
- Tui hổng có trai gái, hổng có giựt chồng ai hết!
Cô Mận nghiến răng:
- Con đĩ già mồn, đă mèo mỡ c̣n chối hả?
Mỗi tiếng hả là một cái tát nảy đom đóm, cô Mận xé áo bà Ba Bê, bà co người ôm lấy ngực, hoàn toàn tê liệt như con khỉ khi đối diện cái nh́n dữ dội của con trăn gấm, nước mắt, nước mũi lẫn máu chảy trên mặt bà Ba Bê. Cô Mận thủ sẵn muối ớt, móc ra xát vào mặt bà Ba Bê, bà rú lên đau đớn thảm thiết. Đám đông bu quanh nhiều kẻ hả hê phụ hoạ:
- Ai biểu trai gái chi cho người ta oánh!
Bà Hai hàng xén tỏ vẻ thương haị:
- Chỉ là đồn đaị, có bằng chứng chi đâu mà oánh người ta dữ vậy!
Nghe ồn ào, bọn bảo vệ gác chợ chạy lại nhưng cũng giả lả chứ chẳng giúp ǵ bà Ba Bê. Cô Mận dường như cũng mệt và hả cơn giận nên ngừng tay quay trở laị sạp của ḿnh ngồi nghỉ nhưng miệng vẫn không ngớt xỉ vả:
- Con đĩ già, đồ gái già mà nứng…Bày đặt trai gái. Tao oánh cho chừa cái tật già dâm, già mất nết, già mà ngựa.
Sạp hàng cô Mận vừa là nhà, ngay mặt tiền chợ nên thuận tiện mua bán làm ăn. Chồng cô Mận đi bộ đội, sau khi về xin vào làm ở ngân hàng huyện, vốn chẳng tŕnh độ ǵ, chỉ đi học thêm bổ túc, chuyên tu… âư vậy mà giờ lên làm giám đốc luôn. Cô Mận vốn sắc sảo, giờ cậy thế chồng càng hồ đồ và dữ hơn. Bà con chợ búa x́ xầm:
- Con Mận dựa hơi chồng, làm tàng, ăn hiếp người ta!
Sạp chè bà Ba Bê nằm án trước sạp cô Mận nên cô Mận không ưa, đă thế chè bà Ba Bê ngon có tiếng, nào là chè hoa cau, chè bà ba, chè thưng, chè ba màu, chè đậu ván… hạt đậu mềm, bùi mà nguyên vẹn không bể nát, nước đường ngọt thanh… bởi thế khách ăn đông nghịt, mỗi phiên chợ bà Ba Bê bán cả chục nồi chè to chà bá. Cô Mận thấy thế sanh ḷng đố kỵ, vẫn thường chửi bóng gió nhưng bà Ba Bê laị vô ư không hiểu và cũng không ngờ bụng dạ người ta độc đến vậy. Bà vốn người ấp Thạnh Hưng, cách chợ hai mươi cây số, mỗi phiên chợ bà phải dậy từ bốn giờ sáng để đem chè đến chợ. Bà Ba Bê trắng da dài tóc, mặt luôn ửng hồng, con mắt lúng liếng, bà thích mặc cái quần lănh Mỹ A với cái áo bà ba hoa cà, mà phải công nhận bà mặc bộ đồ ấy trông mướt mát lắm, bà goá chồng đă lâu nhưng chẳng thấy tái giá.
Trong số khách thường ăn chè của bà, ngoài mấy anh xe ôm, mấy ông buôn heo mối bỏ sỉ c̣n có ông Tám Mắm. Ông Tám Mắm là cha chồng cô Mận, nhà có vựa mắm lớn nhất chợ Cây Me, cả mấy anh em ông đều làm chủ vựa, chủ chành mắm cả, v́ thế nên khá giàu và cái chữ mắm trở thành tên gọi luôn. Ông Tám Mắm đă bảy mươi nhưng thân thể cường tráng, hàm răng trắng nhởn laị bịt hai cái răng vàng cho sang, giọng nói sang sảng. Ông Tám Mắm nổi tiếng có máu dê, ngoài vựa mắm ông c̣n có mấy chục sào ruộng cặp con lộ 69. Mỗi khi ông ra ruộng, ông cởi quần để trên bờ, áo buộc ngang bụng cứ thế mà nhổ cỏ, be bờ, dặm lúa… Ông tuy giàu có nhưng chịu khó làm và làm sung sức lắm. Mỗi khi ông xuống ruộng, mấy bà đi chợ ngang qua con lộ là bỏ chạy hoặc nghiêng nón lá che mặt mà đi. Nhiều người chửi thầm:
- Cha già dê mắc dịch! Cha già mất nết!
Thằng Tí, con bà Bảy bánh canh quả quyết:
- Cu ông Tám Mắm tḥng ḷng như cặt ngựa.
Thằng Ṛm, thằng Mập cười ngặt nghẽo:
- Tụi tao thấy dái ổng như dái heo nọc.
Con Hồng, con Thắm, con Loan… đỏ mặt la oai oái:
- Đồ vzô duyên!
Hổng biết nó nói tuị thằng Tí, thằng Ṛm hay là nó nói ông Tám Mắm, cả đám cười toe toét chạy ra hàng bà Ba Bê ăn chè.
Ông Tám Mắm thích bà Ba Bê ra mặt, ngày nào cũng ăn chè, ngồi nh́n chằm chặp, có khi bắt ghế ngồi ở sạp cô Mận mà mắt ở bên sạp chè. Mấy bà tám của chợ Cây Me đồn đại:” Ông Tám Mắm cặp bà Ba Bê”. Ông Tám Mắm thích bà Ba Bê th́ ai cũng biết nhưng bà Ba Bê có t́nh ư với ổng hay không th́ chẳng ai dám khẳng định và cũng chẳng có bằng chứng, thế nhưng miệng người đời thích thêm mắm dặm muối, từ đó chuyện lan dần khắp nơi. Cô Mận vốn ghen ghét bà Ba Bê, nay nhân cớ này ra tay oánh ghen giúp mẹ chồng cho bỏ ghét. Nhiều người vốn không ưa cô Mận hống hách nhưng sợ thế lực của nhà cô nên chỉ biết nói thầm thôi. Bà Bốn Lành nói với giọng tức tối như khóc:
- Tội nghiệp bà Ba Bê, con Mận ghen ăn tức ở, nó cậy thế làm dữ đánh người. Nào ai có bằng chứng chi đâu. Bà Ba Bê ở xa hơn hai mươi cây số, mỗi phiên chợ bán xong là về, thời gian đâu mà trai gái, chợ búa thiên thanh bạch nhựt vậy chỗ đâu mà ṭm tem?
Nhiều người nữa cũng tỏ vẻ bất b́nh nhưng không ai dám nói ǵ, chỉ nói thầm với nhau thôi. Họ sợ khi không laị liên lụy tới ḿnh, nhỏ th́ cô Mận thù ghét, lớn th́ phải làm chứng mất công, mất thời giờ…Bà Ba Bê bị đánh oan ức, nhục nhă, sạp chè bị đập phá… vừa đau thân vừa mất của mà chẳng làm ǵ được. Bà Ba Bê hiền lành, laị thân cô thế cô nên đành nuốt hận, ôm nhục cắn răng mà chịu. Chị Hai Lăm hàng xén bảo:
- Bà Ba Bê phải làm đơn thưa con Mận ra toà! Đ̣i nó bồi thường thiệt haị
Có người cũng nói vậy nhưng cũng có người tỏ vẻ nghi ngờ. Bà Chín sạp gạo nói:
- Thưa chi cho uổng công, nhằm nḥ ǵ! Nhà ông Tám Mắm giàu có, chồng cô Mận làm cán bộ, ăn nhậu với bọn tai to mặt lớn trên huyện, đơn thưa nó quẳng sọt rác, hổng ai xử đâu, có xử cũng huề thôi. Mấy bà quên sao? Năm rồi bà Năm sạp mắm lóc kiện cáo nhưng có ăn thua ǵ đâu. Bả bán lẻ, lấy hàng từ vựa ông Tám, vậy mà thuế nặng hơn ông Tám. Ông Tám chi cho tụi làm thuế, quản lư hết rồi! Tốt hơn hết là bà Ba Bê nên nhịn đi, coi như cái xui xẻo của ḿnh, cái năm xui cái tháng hạn của ḿnh.
Ông Mười Keo, chủ sạp ngũ cốc cười cười:
- Đồng tiền đi trước đồng tiền khôn, việc ǵ cũng phải chi, hổng chi là hổng làm được chi hết ráo! Đồng tiền nó mạnh lắm, bởi vzậy nên người ta mới nói:” Mạnh v́ gạo bạo v́ tiền”. Bà Ba Bê có đi kiện cũng hổng ai xử đâu, thiệt t́nh mà nói th́ bà Ba Bê chẳng có mèo mỡ ǵ với ông Tám Mắm cả, tội bà Ba Bê là bán đắt khách, laị đẹp và có sức hút hơn cô Mận, sạp bà laị nằm phía trước sạp cô Mận. Bà Ba Bê vô t́nh trở thành cái gai trong mắt cô Mận. Cô Mận cũng biết bà Ba Bê hiền và thân côi thế cút nên mới làm tàng, giở thói hồ đồ hung hăng hiếp đáp. Ông Tám Mắm lẹo tẹo với bà Dư ở mé phải chợ, hai người có con rơi mấy năm nay, ông Tám bỏ tiền ra mua sạp cho bà Dư làm ăn mà cô Mận có dám hó hé tiếng nào. Cô Mận biết đụng đến bà Dư không dễ, không chừng c̣n bị bả quật laị th́ chưa biết sẽ rao sao. Bởi thế người đời nói đâu có sai:” mền nắn rắn buông”.
Ông Mười Keo dứt lời, h́nh như được thể, mấy bà nhào vô kể khổ, kể tội nhà cô Mận, nỗi uất ức chẳng biết nói làm sao giờ được dịp xổ ra hết. Bà Ba Bụng chửi:
- Mồ tổ nhà nó, nhà nước lập quỹ giảm nghèo cho dân vay, vậy mà có ai vay được đâu. Tui đi tới đi lui mấy bận, khi th́ đ̣i giấy này, khi th́ bảo chứng giấy kia…Có người bỏ nhỏ với tui:” tới thằng Bảy mập xă hội đen mà vay, qũy giảm nghèo nó thầu hết rồi, tụi ngân hàng cho xă hội đen vay cả gói, dân vay qua xă hội đen… lời lăi tụi nó chia nhau.” lăi vay ngân hàng một th́ lăi vay từ xă hội đen gấp hai mươi lần, bởi vậy làm giám đốc ngân hàng có mấy năm mà mua nhà lầu xe hơi, của ch́m của nổi ai mà biết hết được!
Bây giờ mọi người nhao nhao:
- Ông Tám Mắm đập căn nhà ở chợ Cây Me, xây laị to lắm, nhà năm tấm luôn, lấn gần hết con rạch bên hông chợ, người mất lối đi, nước mưa mất chỗ thoát. Dân quanh chợ la ́ xèo, xă tới, huyện xuống đo đạc, ngắm nghía… xong rồi ra về im ru, phong b́ đă nhét vào túi th́ c̣n nói năng ǵ được, thế là vụ lấn rạch chợ Cây Me ch́m xuồng luôn.
Thời gian qua mau quá, dân cư chợ giờ đông đúc lắm, thế hệ con cháu lớn lên lấy vợ lấy chồng, sinh con đẻ cái ngày càng nhiều, chợ trở nên nhỏ bé, thế là người ta đập chợ cũ để xây laị nhà lồng to lớn hơn. Con cô Mận cũng xí được mấy lô đất quanh chợ, người ta tính mỗi lô cả hai tỉ bạc chứ ít đâu. Tiếng khen cũng nhiều:” thằng nhỏ biết làm ăn” nhưng tiếng chê cũng không ít:” Nhờ có thế thần”.
Sự đời cũng khó có ai biết trước phước họa như thế nào. Đang phất lên như thế, con cô Mận cảm thấy bụng đau râm ran, đi bác sĩ th́ họ phát giác ra thằng nhỏ bị xơ gan giai đoạn cuối, sáu tháng sau th́ nó chết. Dân chợ laị x́ xầm:
- Ăn ở ác, lấn đất lấp rạch giờ thằng con bị quả báo!
Chú Hai chồng cô Ngọc hàng chạp phô can gián:
- Ai làm nấy chịu, con trai cô Mận hiền lành, chẳng can dự vào việc hiếp người, lấn đất, lấp rạch. Số mệnh cậu ta chỉ đến đấy th́ phải chịu thế thôi!
Chẳng bao lâu th́ thằng con út cô Mận cũng chết nốt, mới hai mấy tuổi đời, nó đi tắm sông và uống rượu với tụi bạn du thủ rồi trúng gió chết dưới chân cầu Cây Me. Cô Mận khóc khô nước mắt, đau khổ tưởng chừng như chết đi sống dậy. Những người ghét cô Mận và nhà ông Tám Mắm lấy làm hả hê:
- Quả báo nhăn tiền, ăn ở ác, hiếp đáp người cô thế, lấn đất, lấp rạch… giờ con cái chết yểu!
Chú Hai laị phân trần:
- Tội ai nấy gánh, phước ai nấy hưởng, mệnh ai nấy chịu. Con cô Mận bạc phước, yểu mệnh nên chết sớm, đừng đổ thừa do cổ hay ai khác. Bà con cũng đừng nặng lời với sự đau khổ của cô Mận, kẻo tội người mà họa miệng cho ḿnh. Chuyện cô Mận làm th́ cô Mận sẽ gánh hậu quả thôi!
Con rạch bên hông chợ Cây Me ngày nào giờ lấp hẳn làm con hẻm luôn, mái bằng năm tấm nhà ông Tám Mắm x́a ra quá nửa con hẻm, che khuất cả bóng mặt trời nên tối om ủm thủm. Người đi chợ qua laị bực bội, xe máy chỉ lọt được từng chiếc. Mỗi ngày người sống dọc trong hẻm qua laị vẫn rủa hoài:
- Con bà nó, giàu có mà c̣n tham lam lấn đất bóp nghẹt con hẻm!
Cô Tám Ù, nhà cuối hẻm, vốn có họ hàng với ông Tám Mắm vẫn hằn học:
- Hổng biết lấn hẻm vậy th́ nhà rộng hơn được bao nhiêu? Tính ăn đời ở kiếp trong cái nhà ấy luôn hay sao? Ngày nào tui c̣n qua laị con hẻm là tui c̣n nguyền rủa cái bọn tham lam, ăn ở ác nhân thất đức!
Chồng cô Tám Ù bảo:
- Thôi đi bà ơi! hổng ai lên tiếng cả, chỉ một ḿnh bà nói th́ được ǵ? Bà chửi th́ bà nghe chứ con Mận nó nằm trong nhà, cửa kiếng máy lạnh kín mít, nó có nghe đâu.
Cô Tám Ù căi:
- Ông hổng biết hả? người ta nói:” Miệng người đời độc lắm, bị người ta chửi th́ không sớm th́ muộn cũng mắc hoạ cho mà coi”
Chồng cô Tám cười:
- Bà chửi, vậy th́ miệng bà cũng độc rồi! thôi, bỏ đi Tám!
Hiền Nguyễn
wonderful
09-17-2020, 23:38
Chuyện kinh dị: Sửa mũi.
Số tôi bị Sao “Dao, Kéo” chiếu mạng nên gặp toàn chuyện hung hiểm, bị sắt thép đâm vào người hoài hoài. Hồi học lớp Đệ Ngũ (lớp 8) th́ v́ gầy yếu, bị “bu-ĺ”, bắt nạt trong lớp hoài, nên một hôm tức khí lấy lưỡi lam, bẻ ra làm đôi, tay phải cầm nửa miếng dao sắt, rạch trên cổ tay trái hàng chữ “chu tat tien” thật sâu cho máu chảy thành giọt xuống đất, rồi dí vào mặt thằng Hoàn, vua bắt nạt, làm thằng này xanh mặt. Từ đó, hết dám “bu-ĺ” tôi. Đến thời thanh niên th́ đánh lộn lia chia, bị đâm, chém nhiều nhát, sẹo rải rác từ ngực xuống tay chân.
Đi lính, rồi đi tù cải tạo. V́ tính ba gai, nên bị đập hai lần. Lần đầu, v́ phát biểu xin xem lễ Giáng Sinh, bị cai tù Tổng Quản Giáo kêu vào pḥng đập cho môt trận, nhưng với tôi là nhẹ hều, không “xi nhê”. Lần hai, đang ngồi trên chiếu, chơi đàn một ḿnh, bỗng bị một nhóm 5, 6 mạng nhào dô, vung chân đá liên tiếp vào mặt, khi cái đầu ḿnh vừa đúng tầm những bàn chân lực lưỡng, nên vỡ mũi, vỡ má, chảy máu tai lênh láng. Từ đó ngạt mũi liên miên, không thở được, phải ngủ ngồi cả năm. Sau, nhờ gia đ́nh mang thuốc trụ sinh lên, mới thở được, nhưng cứ mùa lạnh là ngạt cả hai bên mũi, xức dầu xanh muốn ói luôn.
Về nhà th́ lập tức đi t́m Bác Sĩ chữa mũi. Thầy đầu tiên, ở Phú Nhuận, vạch mũi ra xem rồi bảo “có cục thịt lồi ra một bên, phải đốt đi.”
Đốt th́ đốt, sợ ǵ! Ông bác sĩ đưa cho một cái khăn tay, bảo hứng máu ở dưới cằm, nếu chảy ra. Ông c̣n dặn, “Khi đốt thịt th́ phải nín thở, không hít vào, v́ khói độc sẽ vào phổi, có thể chết.” Rồi ông cầm một cái dùi y như cái đầu hàn điện nhỏ, cắm dây điện vào đít dùi, rồi từ từ đâm vào mũi tôi, dí xuống miếng thịt thừa, để đốt cháy nó đi.
Tôi nín thở th́ được, nhưng khi miếng thịt bị đốt cháy ngay trong mũi, đau quá th́ chịu không nổi, phải hét lên. Ông vội rút cái dùi điện ra, ngần ngừ một lúc rồi lại bảo, “Thôi, đốt không được th́ tôi phải cắt nó! Ngày mai trở lại, tôi cắt nó cho!” Tôi lảo đảo đứng dậy, muốn té luôn, nhưng gan cóc tía, nhất định sẽ trở lại. Ngày hôm sau, ông thầy nhét một cục bông g̣n ướt vào mũi, bảo, “đó là thuốc tê, tôi làm cho tê đi rồi mới cắt.”
Đă chơi th́ chơi tới cùng, tôi gật đầu. Chừng vài phút, thấy tê tê mũi thật, tôi ra dấu cho ông Thầy làm việc. Ông thầy cũng dùng một cái kéo điện, có dây điện cắm vào đít kéo. Ông dùng găng tay dầy, để tránh bị điện giật, rồi chọc mũi kéo vào mũi tôi, loay hoay.. cắt cái chỗ lồi lên trong mũi! Vừa xoẹt xoẹt cái kéo vài nhát, tôi nhảy nhổm lên, gạt tay ông Thầy ra, la lớn lên, “Đau quá!” Đau kinh khủng! Dù đă bị đâm, chém, đánh nhiều lần rồi, mà chưa lần nào đau ghê gớm như vậy, v́ cục thịt lồi ra là do mạch máu bị nhiễm trùng, sưng lên ở ngay trong ḷng mũi, sát với óc…mà ông Bác Sĩ này định dùng kéo cắt cái chỗ thịt bị nhiễm trùng như cắt bánh vậy! May mà chưa đứt, nếu miếng thịt đứt chắc là giờ này, mộ tôi đă xanh cỏ nhiều năm. Máu mũi chảy ḍng ḍng, ḥa với nước mắt, nước mũi xền xệt, chàm ngoàm trên mặt tôi, rồi chảy xuống cổ, xuống áo, đỏ ḷm! Tôi ngă ngửa ra khỏi ghế, rớt xuống đất, nghe cái “bịch”, rồi nằm lăn ra luôn, co quắp. Đau thấu trời xanh! Đau tím lịm cả người!
Ông Bác Sĩ Tai Mũi Họng nhăn nhăn, “Thôi, ông không chịu đau được th́ thôi, về đi, tôi không lấy tiền! Chữa không đấy!” Đang lúc đau đớn muốn xỉu, nghe thấy ông Thầy nói đến tiền bạc, tôi nổi sung, tính đục ổng luôn, nhưng lại cố gượng ngồi dậy, phủi quần áo rồi thất thểu đi về, trong bụng đầy tiếng chửi không ra hơi. Đến nhà, tự lôi thuốc trụ sinh ra uống để tránh cho mũi không bị làm độc!
Chừng năm sau, chịu không nổi việc ngạt mũi trời lạnh, lại đi t́m một Bác sĩ Tai Mũi Họng khác, là bác sĩ chế độ cũ. Ông này ngon lành hơn, báo cho tôi biết phải mổ để đặt lại vách ngăn đă bị lệch. Có lư, chơi luôn! Hôm đó, đến pḥng mạch ông, thấy gọn gàng và có vẻ y khoa hơn cái ông Lang Băm kia, tôi nằm xuống cho ông chích thuốc tê đàng hoàng. Đợi thuốc tê ngấm, ông mới mổ banh cái mũi tôi ra, nằm nhắm mắt, tôi chỉ nghe thấy cái dụng cụ ǵ của ông, đục đục, đẽo đẽo trong mũi, nhưng không thấy đau. Chừng một khoảng thời gian nào đó, ông vỗ vai tôi, cho ngồi dậy, và chỉ cho tôi thấy một đống lầy nhày trăng trắng, đỏ đỏ.
Ông bảo, “Tôi chưa đặt vách ngăn cho ông, v́ khi mổ ra thấy nguyên lớp sụn bọc trên chóp mũi bị vỡ vụn, tôi phải đục và gắp ra hết! Nếu để lại, th́ lúc nào đó, nó sẽ sưng lên, làm độc.”
Rồi ông cười, đùa giỡn cho tôi vui, “Ông yên chí! Mũi ông chỉ thấp đi một chút thôi, nhưng vẫn c̣n cao như Tây lai.” Rồi tiếp, “Ông sẽ ngạt mũi vài ngày rồi hết. Đừng lo nhé!”
Đúng là tư cách của một Bác Sĩ chế độ Cộng Ḥa, lương y như từ mẫu, khác hẳn với ông Lang Băm Xă Hội Chủ Nghĩa, Xịa Hết Chỗ nói, Xạo Hay Chơi Nổi! Từ đó, “bớt” ngạt mũi, nghĩa là thay v́ ngạt hẳn hai bên mũi, th́ chỉ ngạt một bên thôi. Dùng dầu cù là xức vào là hết ngạt. Cũng cám ơn ông Thầy. Rồi, tới ngày chuẩn bị đi Mỹ, tôi suy nghĩ là phải chữa tối đa cho hoàn toàn hết ngạt, kẻo sang Mỹ, lạnh lắm, th́ bỏ bu! Cho nên, lại loay hoay đi t́m một Bác Sĩ khác, nghe nói ông này “mát tay lắm.”
Tôi đến, kể cho ông nghe bệnh trạng của ḿnh. Ông Bác Sĩ này lắng nghe một lúc th́ phán, “Ông đă làm đúng rồi, nhưng c̣n thiếu một phương pháp mới, không cần mổ máy ǵ cả! Tôi sẽ rút máu ở tay ông rồi bơm lại vào mông, cho máu di chuyển, th́ sẽ hết ngạt!”
Mới đầu tôi hoang mang quá. Dù ǵ ḿnh cũng có học chút chút và biết rằng lấy máu chỗ này bơm vào chỗ nọ th́ có khác ǵ? Nhưng lúc đó, cần đi Mỹ quá, nên lú mẹ lú con. Tôi đồng ư và nghĩ rằng, biết đâu đấy? Thế là cứ ba ngày, tôi lại đến pḥng mạch ông, cho ông rút máu ở tay rồi lại cắm phập vào mông… Chích cho đến khi cái mông chai lại, ngạt vẫn hoàn ngạt. (Cũng có thể v́ thế mà tôi bị viêm gan B, v́ không thấy ông nấu cái kim chích ǵ cả!)
Rồi tới ngày đi Mỹ. Ở xứ người hai chục năm, t́nh h́nh tài chánh ổn định, lại nhớ đến cái vách ngăn mũi chưa làm, nên đọc báo rồi t́m đến một pḥng mạch kia, nối liền với bệnh viện khá lớn ở Quận Cam trên đường Brookhurst. Ông Bác Sĩ này tre trẻ, khoảng trên 40 thôi, trước ngực có thêu hàng chữ đỏ, “Head & Neck Surgery. Ear & Nose & Throat” A! Nếu có bằng mổ đầu, mổ cổ th́ chắc phải giỏi lắm. Yên chí lớn! Tôi giao cái mạng tôi cho ông Bác Sĩ trẻ. Ngày vào bệnh viện, cũng chích thuốc mê, tôi thiếp đi, chẳng biết trời trăng ǵ. Tỉnh dậy, cô Y Tá đỡ tôi ngồi lên, cho đi Restroom. Tôi ngạc nhiên hết sức v́ ḿnh mổ mũi có can hệ ǵ đến thận, mà sao đi tiểu thấy máu đỏ ḷm? Hỏi cô y tá, cô cũng lúng búng, chẳng hiểu sao. Thôi, kệ, ba ngày sau đến rút dây chỉ khâu trong mũi ra, sẽ hỏi.
Ba ngày sau, chuyện kinh dị xảy ra. Chuyện này c̣n kinh hoàng hơn hồi đốt mũi, cắt lỗ mũi nữa! V́ c̣n mệt lả, nên con dâu đưa đi. Đến pḥng mạch của ông, không thấy y tá, ngoài ông bác sĩ. Ông đặt tôi nằm trên giường, bảo để rút chỉ ra. Cô con dâu hơi lo, nên hỏi Bác Sĩ cho ngồi ở đó, trông chừng. Ổng gắt lên bằng tiếng Anh, “Đi ra ngoài. Ngồi chở ở ghế đó, khi nào tôi gọi, th́ mới được vào.”
Rồi ông tống con dâu tôi ra ngoài cửa ngoài, chỗ không thể nghe thấy ǵ xảy ra trong pḥng khám. Đoạn ông đưa tôi một cuộn giấy Napkin lớn, bảo tôi thấm máu lấy. (Ông trao đổi với tôi hoàn toàn bằng tiếng Anh), ông cầm kéo chọc vào mũi tôi, cắt từng múi chỉ khâu ra, rút ra “bực, bực”. Xong, ông quay lại nói với tôi, “Tôi ra ngoài, ông cầm máu một lúc, tôi sẽ trở lại!” Thế là ông quầy quả đi ra, sang pḥng khác, khám một bệnh nhân khác. Lúc này bắt đầu một chương truyện hăi hùng! Mới đầu, máu trong mũi tôi chảy ra từ từ, từng giọt, từng giọt, nhưng dần dần, chuyển sang chảy ồ ạt thành gịng. Tôi cầm nguyên một cuộn Napkin to thế, thấm liên tục mà máu cứ chảy suốt, không ngừng. Hơi hoảng hốt, tôi ấn một cục to vào mũi, rồi ráng ngồi dậy, lúc đó đă bắt đầu chóng mặt, lê ra cửa pḥng, nh́n ra ngoài hành lang, không thấy ai, tôi ráng gơ gơ “cọc, cọc” vào tường một lúc, không thấy động tĩnh ǵ. Dùng hết sức tàn, tôi gọi lớn, “Bá….ác Sĩ i…ĩ.. ĩ …. Ơ..i…i.”
Phải vài phút sau, mới thấy ông đi ra từ pḥng bên cạnh, hất hàm hỏi, “Cái ǵ vậy?”
Tôi chỉ vào đống giấy máu và những giọt máu đang nhễu nhăo đầy mặt. Ông vội bước tới, đẩy tôi vào trong, cho nằm lại, rồi lấy ra một lọ bông g̣n, nhét từng cục vào mũi tôi. Nhưng v́ mạch máu trong mũi đă bị đứt, nên mấy cục bông g̣n làm sao giữ được? Máu chảy ra, đẩy cục bông g̣n rớt ra ngoài. Lúc bấy giờ ông mới biến sắc nói bằng tiếng Việt, “Bị bể động mạch rồi, cháu phải mổ lại!”
Nghe nói mổ lại, tôi hết hồn, hỏi run run, “Thế …Có thuốc tê không?”
Ông tỉnh bơ, “Không cần và cũng không kịp!”
Tôi hỏi nữa, “Thế… có thuốc cầm máu không?”
Ông cũng tỉnh bơ, “Không cần. Mau lắm!”
Rồi ông lôi ra một thùng dụng cụ mổ xẻ ǵ đó, ấn tôi xuống giường và bắt đầu... mổ lại! Mổ trong mũi, không thuốc tê, không thuốc cầm máu. Ông dí cho tôi một cục Napkin lớn nữa, nói tôi tự lau máu lấy... Các bạn hăy tưởng tượng những cơn đau kinh khiếp như thế nào, khi cái kéo, cái ḱm ǵ đó chọc tuốt vào trong mũi, banh chỗ mổ cũ ra, cắt cắt, xén xén, rồi kim chỉ chọc vào, khâu khâu, thắt nút, rút lên, cắt chỉ…
Đau quá, đau vô cùng, đau buốt trong đầu, trong óc, trên từng thớ thịt của cơ thể, tôi muốn xỉu, nhưng v́ nhớ đến vụ lau máu chan ḥa trên mặt, trên môi, tràn vào miệng, qua cằm, xuống cổ… lành lạnh, tôi vận dụng hết sức b́nh sinh, hết tinh thần, đọc kinh, cầu Chúa, “Lạy Ngài, nếu Ngài muốn con chết v́ mất máu, th́ xin Ngài cho con đi ngay, đừng để con đau đớn quá thế này! Con chịu hết nổi rồi! Chúa ơi! Đau quá…” và cứ thế, tôi đọc kinh…
Cuộn giấy Napkin đă hết, ông dí cho tôi cuộn thứ hai… Không nh́n xuống, tôi cũng biết là sàn pḥng đầy máu và giấy lau máu…
Cuộc tra tấn kinh dị rồi cũng qua. Có lẽ tại tôi đọc kinh liên tục, Chúa đă không để tôi chết trên giường khám bệnh. Ông thở phào, “Xong rồi, chú có thể về!” Rồi ông mở cửa, gọi con dâu tôi vào.
Cháu hỏi, “Có xe lăn đẩy bố tôi xuống thang không?”
Ông Ác Mẫu (Mẹ ghẻ) này lắc đầu rồi đi sang pḥng bên cạnh, khám bệnh tiếp. Con tôi d́u tôi đứng dậy và lê lết trên sàn nhà đầy máu, ra thang máy. Từ thang máy ra đến chỗ đậu xe có hơn trăm thước mà hai bố con tôi lết đúng nửa tiếng mới tới nơi.
Về nhà, nghe con dâu tôi thuật lại chuyện kinh dị này, cả nhà phẫn nộ. Mấy người bạn tôi, cũng là Bác Sĩ, Luật Sư, nghe tôi kể, đùng đùng nổi giận, nói tôi nên viết thư tố cáo thái độ vô nhân và không chuyên nghiệp này cho “nó” mất bằng luôn, tôi cười, lắc đầu. Thôi, để Trời xử trí hắn. Làm Ác th́ sẽ gặp Ác. Mê tiền, mất lương tâm chức nghiệp th́ thế nào cũng bị quả báo. C̣n tôi, sống sót là may rồi, có ngày kể chuyện kinh dị Sửa Mũi này cho bà con rút kinh nghiệm mà tránh.
Chu Tất Tiến
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1655491&d=1600385792
wonderful
09-19-2020, 23:12
Bàn tay của vợ.
Tôi vắt óc nhưng không tài nào nhớ nổi lần cuối cùng ḿnh nắm đôi tay ấy là khi nào… Có lẽ là trong tuần trăng mật cách nay đă mười tám năm.
Trước đây, nếu có ai nói rằng, cuộc đời con người ta có thể thay đổi v́ một chuyện t́nh cờ th́ tôi chẳng bao giờ tin, cho đến khi điều đó xảy ra với chính ḿnh.
Đúng vào ngày này năm ngoái, sau cuộc họp giao ban buổi sáng, công ty tôi tổ chức chúc mừng chị em nhân ngày của một nửa thế giới. Hôm đó, chẳng hẹn mà tất cả chị em đều chưng diện rất đẹp.
Trong khi sếp phát biểu chúc mừng, tôi đảo mắt ngắm nh́n mấy chục bông hoa đang tỏa hương thơm ngát trong pḥng. Ôi chao, sao em nào cũng đẹp, cũng trẻ, cũng duyên dáng với trang phục điệu đàng.
Ánh mắt tôi vô t́nh chạm vào đôi bàn tay của cô thư kư hành chính ngồi đối diện. Tôi ngạc nhiên. Sao trên đời này lại có đôi bàn tay xinh đẹp như thế nhỉ? Những ngón tay búp măng trắng nuột nà kia hẳn là mềm mại, ấm áp lắm. Tôi tưởng tượng, nếu được chạm vào đôi tay ấy một lần th́… có chết cũng cam ḷng.
Để dằn nén “tư tưởng” hư hỏng đang trỗi dậy mănh liệt trong ḷng, tôi rê mắt sang những đôi tay khác. Trời ạ, th́ ra không chỉ có một đôi bàn tay của cô thư kư hành chính mà đôi tay của chị trưởng pḥng kế toán, của cô phó pḥng kinh doanh, của em giám đốc tiếp thị… thảy đều trắng ngần, thon thả.
Tôi chưa bao giờ nh́n ngắm kỹ những đôi bàn tay phụ nữ như thế. Quả thật cái đẹp luôn có sức cuốn hút, làm cho người ta có thể nảy sinh rất nhiều ước ao, khát thèm…
Cả buổi sáng hôm đó, tôi thành kẻ tương tư. Trong đầu tôi cứ mơ hồ, lăng đăng về sự xinh tươi, quyến rũ của những người phụ nữ có đôi bàn tay ngọc ngà.
Cảm giác ấy chỉ mất đi khi tôi về đến nhà. Vừa trông thấy tôi, bà xă đă giục: “ Anh rửa mặt, thay đồ đi rồi ăn cơm kẻo nguội.”.
Bàn ăn đă dọn sẵn. Hai thằng con tôi đang chờ ba mẹ. Mùi thức ăn bốc lên thơm phức. Mấy khứa cá thu chiên vàng, dĩa rau luộc xanh mướt, chén nước mắm tỏi ớt đỏ đỏ xanh xanh, tô canh khổ qua nấu cá thác lác thơm lừng hành tiêu… khiến bụng tôi sôi sùng sục. Tôi hít một hơi thật đầy và đưa tay đỡ chén cơm từ tay vợ.
Ăn một hơi 3 chén cơm, tôi buông đũa. Trong khi cái cảm giác no đủ của gia đ́nh trào dâng trong ḷng khiến tôi cực kỳ khoan khoái và chẳng c̣n tơ tưởng đến bất kỳ thứ ǵ khác trên đời th́ bất ngờ, ánh mắt tôi chạm đúng vào đôi bàn tay của vợ đang thong thả gọt xoài.
Tôi há hốc đến không nói thành lời. Đôi tay của vợ tôi rám nắng và lấm chấm đồi mồi. Những ngón tay trên bàn tay ấy gầy guộc, nhăn nheo và suông đuồn đuột chứ không múp míp, búp măng như những bàn tay mà tôi được chiêm ngưỡng sáng nay.
Tôi vắt óc nhưng không tài nào nhớ nổi lần cuối cùng ḿnh nắm đôi tay ấy là khi nào… Có lẽ là trong tuần trăng mật cách nay mười tám năm. Ừ, đúng là đă 18 năm rồi, tôi chưa một lần nắm bàn tay ấy!
– Đưa đây anh gọt cho.- Tôi nhẹ nhàng bảo vợ.
Vợ tôi khẽ chau mày:
– Anh sao vậy? Ở công ty có chuyện ǵ à?
Tôi lắc đầu:
– Không có. Em đưa đây cho anh.
Rồi tôi lọng cọng gọt măi mới xong quả xoài nhưng chỗ lồi, chỗ lơm nh́n chẳng muốn ăn. Tôi cắt miếng to nhất đưa cho vợ:
– Em ăn đi.
Vợ tôi trố mắt không nói nên lời.
Tôi không nói cho bà xă biết trong đầu tôi đang nghĩ ǵ, nhưng tối hôm ấy tôi đă cầm măi đôi tay gầy guộc, thô ráp của vợ. Đôi tay ấy đă cho cha con tôi những bữa cơm ngon, những bộ quần áo thơm tho sạch sẽ; đă sắp xếp nhà cửa tươm tất gọn gàng để tôi hănh diện mỗi khi có bạn bè, người quen đến nhà… Đôi tay ấy dẫu không đẹp đẽ, sang trọng, quyến rũ, nhưng đối với cha con tôi, đó là đôi tay vàng.
Và điều quan trọng nhất là kể từ ngày 8-3 năm ngoái, 3 người đàn ông chúng tôi đă chính thức bước vào căn bếp của gia đ́nh với vai tṛ là những người trong cuộc.
Xin cảm ơn những bàn tay đẹp của những người phụ nữ đẹp. Chính chúng đă giúp tôi nhận ra, có những bàn tay không đẹp, nhưng đó lại là bàn tay vàng. ❤
PHÚC AN .
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1656539&d=1600557327
wonderful
09-20-2020, 21:58
Người Chết Dưới Chân Chúa
Sông Tiền Giang mênh mông như bể, chiếc phà lớn chuyên chất ba GMC, vài chiếc xe du lịch bềnh bồng mang chúng tôi qua sông lẫn với đám hành khách đầy mầu sắc. Họ dồn về một phía, nh́n lũ người gươm đao thật xa cách
Tôi ngồi trên mui tầu thả từng mẩu giấy vụn xuống gịng nước, trí năo lăng đăng như bọt sóng.
Đoàn xe rời Quốc Lộ 4 rẽ về phía phải theo con đường đỏ hướng phi trường Trúc Giang qua ngôi trường tiểu học quận, một dẫy quan tài sắp lớp, mùi thây chết bốc lên ngây ngất. Biệt Động Quân (BĐQ), Tiểu Đoàn 41, nghe nói h́nh như tiểu đoàn trưởng hay tiểu đoàn phó bị chết. Lính ở trên xe x́ xầm bàn tán với một vẻ thản nhiên. Họ không biết chiến trận đă đến hồi khốc liệt, nên chiến đoàn dù gồm có tiểu đoàn chúng tôi và một tiểu đoàn bạn đă có mặt tại vùng hành quân từ ngày trước.
Đến phi trường, nơi đặt bộ chỉ huy của khu chiến thuật Tiền Giang, trung tâm của cuộc hành quân, chúng tôi được lệnh ngủ tại đây để chờ ngày mai trực thăng vận vào vùng hành quân. Tôi chưa được dự trận lớn, nên không có ư niệm về những gay go sắp đến trong ngày mai, b́nh thản ngủ một giấc yên lặng với kết luận: trực thăng vận đối với Nhảy Dù chỉ là tṛ đùa, không có ǵ mới lạ.
Ngày 22, lúc 8 giờ hai pháo đội đặt ở phi trường hướng súng về băi đáp nhả đạn liên hồi để dọn băi. Lấy cái chết của phe địch để làm an toàn cho phe ḿnh, nguyên lư của chiến tranh quả thật tàn khốc. Tiếng súng dọn băi vừa dứt, ba mươi chiếc trực thăng đồng bốc lên một lượt mang hai đại đội 71 và 72 vào trận địa.
Báo cáo xuống băi tốt, b́nh yên. Phần c̣n lại của tiểu đoàn được trực thăng vận tiếp theo. Toàn bộ tiểu đoàn đă xuống đủ, hai đại đội 71 và 73 dẫn đầu cho đơn vị, di chuyển được mười lăm phút. Súng nổ. Đụng rồi, đụng rồi… Lính dáo dác, máy truyền tin chuyển lệnh nghe loạn xạ. Phía trước của tiểu đoàn súng nổ lẫn lộn, tiếng khô và cứng của ta, sắc nhọn của địch. Đại Đội 72 rút lên bố trí về phía phải của Đại Đội 73.
Lệnh cho đại đội chúng tôi lên thật nhanh. Ngang qua chỗ của thiếu tá tiểu đoàn trưởng, một tiếng nổ thật lớn nháng lửa ngay trước mặt, quả đạn 57 ly vừa nổ khi ra ngay khỏi ṇng, người phụ xạ thủ bắn tung ra đằng sau, một bàn tay bị đứt. Ông tiểu đoàn trưởng hét lớn qua màu khói. Trung đội anh
chạy ra cái nhà tranh…
Như vậy là đụng lớn, người bị thương nằm la liệt ở dưới các rănh dừa nước, Toàn đang đứng trong một giao thông hao chỉ trỏ quát tháo. Phía tay trái nơi xa có tiếng lựu đạn nổ và tiếng hô xung phong. Trung đội tôi ép phải, hướng tiến bây giờ thẳng góc với các con kinh nhỏ, nên chúng tôi chỉ có thể nhảy từng bước thật dài trên bờ kinh, một cái nhảy hụt tôi rơi vào đường mương vùng với hai người khinh binh. Bám cỏ ḅ lên, xác hai cán binh Việt Cộng nằm tênh hênh, một xác bị banh nát ngực, xác kia nằm xấp, không rơ. Người chết, lần đầu tiên tôi chạm phải một thây chết của đối phương.
- Lên đi tụi mày, thằng nào trốn đàng sau, tao bắn găy gị… Tôi quát tháo cũng ra ǵ, mấy tên lính đi chậm dớn dác t́m lối qua rạch họ không nhảy qua được v́ mang đồ quá nặng. Đ.m. có nhảy qua được không? Thường ngày sao liến xáo quá cỡ, hôm nay lại chậm như rùa.
Tôi chửi mắng om ṣm. Trung đội đến bờ làng dừng lại bố trí trông ra cánh đồng trống. Ngồi dựa vào một gốc dừa, tôi thấy mệt v́ phải quát tháo quá nhiều, nhớ lại lời chửi tục. Tôi đă thành một người lạ nào đấy. Địch từ phía trái chạy vọt qua, bóng áo đen ẩn hiện đàng sau rặng dừa xanh bên kia cánh đồng. Bắn. Bắn. Trung đội tôi khai hỏa ṛn ră. Một vài bóng áo đen ngă xuống. Hơi thuốc súng, hơi bùn lầy, máu người chết xông lên ngây ngấy.
Sáu giờ chiều, tiếng súng phía bên trái, hướng Đại Đội 71 hoàn toàn chấm dứt, trực thăng tải thương bắt đầu đến, khói mầu xanh làm dấu băi đáp bốc lên mờ mịt làm đặc không gian đang ngă vào đêm, rừng dừa xanh thẩm lại. Tiếng súng vu vơ của địch bắn lên máy bay khi tháo lui. Tôi ngồi dựa gốc dừa, mệt mỏi đến tột độ, một tên lính ṃ lại bên cạnh.
- Thiếu úy ăn cháo gà.
- Cháo gà?
- Dạ, gà em bắt được, nó c̣n ấp trứng…
- Thôi mầy cho tao quả trứng, tao ăn cháo không nổi.
Khi lính trong trung đội xịt xoạt ăn cháo, tôi đi lui về phía xác hai cán binh Việt Cộng. Người nằm sấp bây giờ lật ngược lại, có lẽ đấy là cử động cuối cùng của anh ta trước khi chết. Tôi đặt tay lên một xác chết, da người chết lạnh tanh. Đêm xuống, chúng tôi trải Poncho nằm trên bờ rạch, không cởi giày, địch có ư tấn công lại nên phải đề pḥng.
Tiểu đoàn tiếp tục truy kích, hôm nay đại đội tôi đi đầu, trung đội tôi dẫn đầu đại đội, chúng tôi đi dọc một con kinh lớn, rừng dừa xanh ngút tầm mắt, thôn xóm trù phú nhưng không một bóng người. Chúng tôi dè dặt từng bước đi.
- Hầm có dấu chân người. Tản rộng ra chung quanh, một người đến xem mà thôi. Tôi ra lệnh.
- Ai ở dưới, đi lên! Im lặng…
- Lên không tao ném lựu đạn xuống! Thiếu úy, cho em ném lựu đạn xuống. Người lính hỏi ư kiến.
- Không, mầy bắn xuống mà thôi.
Tên lính lanh lẹ bắn một tràng Thompson, có tiếng rên khe khẽ.
- Lên không bắn nữa. Đưa tay lên trước.
Tôi nín thở, một chiếc đầu bạc phơ từ từ nhô lên khỏi miệng hầm, ông lăo bế một bà lăo lên theo. Vừa ra khỏi hầm ông lăo chấp tay xá bốn hướng xụt xùi khóc lóc, bà lăo nằm vật xuống, ở đầu có một vết thương.
Đến buổi trưa, tôi hoàn toàn kiệt lực như một mũi tên rơi xuống khỏi cuối đường bay. H́nh ảnh hai mái tóc bạc nhô lên từ miệng hầm, nét mặt hốt hoảng của hai cán binh Việt Cộng chưa quá mười sáu tuổi lôi lên từ một đám bèo, một người c̣n đang ngậm một búng cơm. Những h́nh ảnh đó bây giờ cộng thêm cảnh chết của hai vợ chồng và ba đứa con trước mắt tôi. Họ chết từ ngày hôm kia, khi địch đặt bộ chỉ huy ở khu nhà thờ, người chống là ông Từ giữ nhà thờ đă đem cả gia đ́nh vào trốn dưới cái bệ thờ Chúa.
Tượng Đức Chúa ngả nghiêng, tượng hai thiên thần rơi tung tóe, hai bàn tay trắng bằng đất nung lăn lóc trên sàn nhà. Khi tôi cúi xuống nhặt hai bàn tay nầy th́ khám phá ra năm xác chết trên. Họ chết ngồi, hai vợ chồng ngồi sát nhau ôm ba người con trước ngực. Họ chết v́ bị sức ép nên thân thể vẫn c̣n nguyên vẹn, nét mặt in vẻ hốt hoảng. Tôi ra lệnh kéo xác họ ra sân.
Giáo đường bây giờ im vắng, tượng Chúa linh động trong vị thế nghiêng ngả, nắng ở ngoài không rọi vào, không khí nặng nề lạnh ngắt. Tôi ngồi xuống trên chiếc ghế, hỏi thầm: Thượng đế, ngài có thật đấy chăng?
Khi tôi bước ra đàng sau nhà thờ, qua khu nhà của những người chết, một chiếc áo tím chắc hẳn của cô con gái c̣n phơi phới bay trong gió. Nh́n ra xa, xác cô gái nằm thẳng trên sàn gạch, nắng thật sáng, rọi lên rực rỡ. Người tôi ai cắm một lưỡi dao oan nghiệt vào tim, thật buồn.
Tôi loay hoay đốt một điếu thuốc. Cái chết quả là một bi thảm, nhưng h́nh ảnh của cô gái nằm chết trong khi chiếc áo c̣n bay trong gió vang vang trong trí náo tôi như một tiếng kêu thê thảm không biên giới. Hai ông bà cụ già, người Việt Cộng trẻ, người cha và người mẹ, họ đă sống, đă chết dù sao cũng có chủ đích, có chọn lựa, cũng đă qua gần hết cảnh sống. Cô gái chết bất ngờ không báo trước, yêu đời như màu tươi của chiếc áo. Tôi choáng váng ngộp thở, người lao đao trong một niềm giận dỗi và sầu muộn mênh mông.
Đụng lớn. Tiểu đoàn lấy được một lô súng đạn, thừa thắng xông lên truy kích địch để lùa họ về Quốc lộ Bốn. Bên trái là sông Tiền Giang. Tiểu Đoàn 3 Nhảy Dù bên phải làm thành phần chận bít. Tiểu đoàn tôi lùa địch từ đông sang tây. Việt cộng phân tán thành từng toán nhỏ để trốn. Ba đại đội tác chiến được xử dụng để lục soát không chừa một hốc nhỏ. Việt Cộng được moi lên từ các ao bèo, bờ lúa, đun rơm, cuộc truy kích vừa khôi hài vừa hào hứng như tṛ chơi.
Tôi lầm ĺ đi giữa hàng quân, trận đánh ngày hôm qua, một đêm mất ngủ, cái chết hàng loạt của Việt Cộng, những thây ma tênh hênh lăn lóc, tất cả đổ ào xuống một lượt trên linh hồn c̣n hồn nhiên. Tôi ngất ngư như lần đầu tiên uống rượu như đây là cơn say đen. Xua quân đi vào một vườn dừa rộng, tiểu đội bên trái, tiểu đội bên phải, lục soát dọc theo hai con rạch nhỏ bao quanh khu vườn. Tôi đi vào ngôi nhà đang âm ỉ cháy, những chiếc cột lớn lỏng chỏng hỗn độn bốc khói xanh ngắt.
Một người đàn bà áo trắng quần đen tay ôm chiếc lẳng mây trước ngực ngồi im trên nền gạch đôi mắt nh́n thẳng ngơ ngác. Thấy chúng tôi đi vào chị ta đứng dậy, đứng thẳng người như pho tượng, như thân cây chết với đôi mắt không phản ứng. Thằng bé theo tôi cùng tên Hiệu thính viên lẻn ngay vào bếp kiếm thức ăn. Tôi đi đến trước chị đàn bà.
- Làm ǵ chị ngồi đây, không biết đang đánh nhau sao? Im lặng, đôi mắt ngơ ngác lóe lên tia nh́n sợ hăi. Bỗng nhiên chị ta đưa thẳng chiếc lẳng mây vào mặt tôi, động tác nhanh và gọn như một người tập thể dục. Sau thoáng ngạc nhiên tôi đưa tay đón lấy. Hai bộ áo quần, chiếc khăn trùm đầu, gói giấy nhỏ buộc chặt bằng dây cao su. Mở gói, hai sợi dây chuyền vàng một đôi bông tai.
- Của chị đây hả? Vẫn im lặng, nỗi im lặng ngột ngạt lạnh lùng.
- Con mẹ này điên rồi thiếu úy, chắc sợ quá hóa điên.
Tên hiệu thính viên th́ thầm sau lưng tôi, mắt nó sáng lên khi nh́n vào những miếng vàng chói trên giấy. Vàng, chắc cũng hơn một lượng, lấy đi thiếu úy. Ê! Đi đi. Tên lính xua tay đuổi người đàn bà đi chỗ khác. Lạnh lùng, chị ta xoay người bước đi như xác chết nhập tràng.
Chị kia quay lại đây tôi trả cái này. Tôi nói vọng theo. Người đàn bà xoay lại, cũng với những bước chân im lặng, trở về đứng trước mặt tôi nhưng đôi mắt bây giờ chứa đầy sợ hăi, một vẻ hốt hoảng thảm hại làm răn rúm khuôn mặt và run đôi môi. Chị ta c̣n trẻ lắm, khoảng trên dưới 27, 28 tuổi, da trắng mát tự nhiên, một ít tóc xơa xuống trán làm nét mặt thêm thanh tú.
Tôi đưa trả chiếc lẳng mây, chị đàn bà đưa tay đón lấy, cánh tay run rẩy như tiếng khóc bị dồn xuống. Chiếc lẳng rơi xuống đất, hai cánh tay thả xuống mệt nhọc song song với thân thể. Ḍng nước mắt chảy dài trên má. Tôi hươi mũi súng trước mặt chị ta. Ngồi đây. Tôi chỉ ṇng súng vào bực tam cấp. Khi nào tụi tui đi th́ chị đi theo. Tại sao khóc, nhặt vàng lên chứ. Im lặng, chỉ có nỗi im lặng kỳ quái, thân thể người đàn bà cứ run lên bần bật, nước mắt ràn rụa.
Từ từ chị đưa bàn tay lên hàng nút áo trước ngực. Không! Không thể như thế được, tôi muốn nắm bàn tay kia để ngăn những ngón tay run rẩy đang mở dần những hàng nút bóp để phơi dưới nắng một phần ngực trắng hồng. Không phải như thế chị ơi. Người đàn bà đă hiểu lầm v́ tôi không lấy vàng và bắt đứng lại, chị ta không hiểu được lời nói của tôi, một người Việt Nam ở cùng trên một mảnh đất. Chị ta tưởng tôi thèm muốn thân xác và đ̣i hiếp dâm. Tội nghiệp cho tôi biết bao nhiêu, một tên sĩ quan 21 tuổi làm sao có thể biết đời sống đầy máu lửa và đớn đau tủi hờn đến ngần này.
Tôi đi lính đánh giặc chỉ v́ một ư nghĩ: Đi cho cùng quê hương và chấm dứt chiến trang bằng cách góp mặt. Thê thảm biết bao nhiêu với ngộ nhận tủi hổ này. Thê thảm cho tôi, cho những người lính chung quanh v́ lính chúng tôi có thể tàn bạo trong khoảnh khắc, tham lam trong lén lút nhưng chúng tôi đâu phải là một thứ lính tẩy trên quê hương.
Người ngoại cuộc của những tàn phá kinh tởm do chiến tranh này gây nên. Chúng tôi có ḷng nào hưởng cảm giác trên xác thân của một người đàn bà Việt Nam trong cơn vỡ nát kinh hoàng đau đớn. Khổ lắm, người đàn bà của tỉnh Kiến Hoà đâu có biết rằng chúng tôi không bao giờ muốn huênh hoang, hung bạo trong vườn xanh bóng mát này, chúng tôi đâu có muốn tạo những ngọn lửa oan uổng thiêu đốt căn nhà b́nh yên như giấc mơ của chị. Và những mảnh vàng đó, thân thể chị đây ai có can đảm để giang tay cướp phá và xâm phạm!
Tôi muốn đưa tay lên gài những nút áo bật tung, muốn lau nước mắt trên mặt chị nhưng chân tay cứng ngắc hổ thẹn. Và chị nữa, người đàn bà quê thật tội nghiệp, đời sống nào đă đưa chị và cơn sợ hăi mê muội để dẫn dắt cho những ngón tay cởi tung hàng nút áo, sẵn sàng hiến thân cho một tên lính trẻ, tuổi chỉ bằng em út, trong khi nước mắt chan ḥa trên khuôn mặt đôn hậu đầy kinh hăi.
Quân rút ra khỏi làng, chị đàn bà đi theo chúng tôi, vẫn với những bước đi ngượn ngập cứng nhắc, vẫn đôi mắt nh́n vào khoảng trống không cảm giác. Người đàn bà Việt Nam bước đi trong ngỡ ngàng với hạnh phúc khốn nạn: hạnh phúc đến chót sau những đau khổ rời ră, hạnh phúc lạ lùng như chiêm bao thấy thân thể chưa bao giờ bị xúc phạm.
Quân rút ra gần đến Quốc lộ, con sông đầy thuyền, hỗn loạn bóng người chen chúc, dân của vùng hành quân trốn ra từ ngày trước. Tiếng người kêu la vang dội một khoảng sông. Họ hỏi thăm t́nh trạng nhà cửa, người thân thích người kẹt trong vùng hành quân. Có tiếng khóc vang lên: “Trời ơi nhà ông Năm bị chết hết cả nhà rồi bà con cô bác ơi!” Tiếng kêu thê thảm như một kẻ đắm đ̣.
“Lai! Mày đó Lai ơi!” Bà già dưới sông mồm kêu tay ngoắc chị đàn bà theo chúng tôi. Chị ta dừng lại như để nhớ một dĩ văng, như nhớ một đời sống đă đi qua. “Lai! Lai ơi, má đây con…” chị đàn bà đứng lại xoay người về phía ḍng sông… “Má! Má!” Tôi thấy đôi môi run rẩy th́ thầm: “Nhà cháy rồi, nhà cháy rồi.” Chị ta đi lần ra phía bờ sông, cũng với những bước chân của người mất hồn, bóng áo trắng nổi hẳn trên đám dừa xanh…
Tôi cúi đầu đi thẳng, mắng mấy thằng lính đứng tần ngần nh́n theo người đàn bà. “Tiên sư, đi lẹ c̣n qua phà sớm.” Ḷng ngập một niềm ăn năn kỳ lạ…
Chiếc phà đưa tiểu đoàn chúng tôi về Mỹ Tho, dân chúng ta ra đứng nh́n cảm phục. Tôi đóng quân ở sân vận động. Tôi đi lên chiếc cầu hướng về phía G̣ Công ḍng nước đen thấp thoáng ánh đèn chảy siết dưới chân cầu đục ngầu như linh hồn tôi. Đêm tỉnh lẻ đỏm dáng tội nghiệp, tôi đi lang thang, thật lạ ngay với chính ḿnh. Gặp Bang ở Biệt Động Quân, anh chàng nhỏ người nhưng ồn ào nhất trong số mười lăm anh Khóa 15 Thủ Đức về Biệt Động Quân. Bang đăi tôi cơm, tôi chỉ uống đượi chai bia, xong chúng tôi đi coi ciné, phim The Sun Also Rises, phục Hemingway th́ có khi đọc sách, nhưng phim dửng dưng và nhạt nhẽo.
Tôi đi về trong đêm khuya, thành phố ngủ sớm, chiếc lá khô bay trước mặt như tà áo của cô con gái. Tội nghiệp thay cho một tuổi trẻ, tôi cũng đáng tội nghiệp nữa. Ngày mai chúng tôi về Sài G̣n, ao ước được cởi áo nhà binh trong vài ngày, nhưng đó chỉ là ao ước v́ chúng tôi biết rằng Sài G̣n đang có biến động, Phật Giáo và Công Giáo xua tín đồ ra đường phố. Lần đầu tiên trong đời, tôi biết thế nào là thù hận khi về đến Sài G̣n, đóng cửa Tổng Nha Cảnh Sát, lănh một cái mặt nạ để sẵn sàng dẹp biểu t́nh.
Phan Nhật Nam
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1656945&d=1600639073
wonderful
09-22-2020, 23:06
BỐ ƠI, CON NHỚ MẸ
"Vợ của anh v́ một lư do ngoài ư muốn đă qua đời được 4 năm, anh v́ không có cách nào có thể chăm sóc được con nên cảm thấy chán nản và mệt mỏi.
Một buổi tối khi anh trở về nhà, v́ quá mệt mỏi nên anh chỉ chào hỏi đứa con ngắn gọn và không muốn ăn cơm, cởi xong bộ comple liền lên giường nằm. Đúng lúc đó, ầm một tiếng, bát ḿ tôm làm bẩn hết chăn và ga trải giường, hóa ra trong chăn có một bát ḿ tôm. “Cái thằng ranh con này”, anh ta liền vớ một chiếc móc quần áo chạy ra ngoài đánh cho đứa con trai đang ngồi chơi một trận.
Đứa con trai vừa khóc vừa nói:
- Cơm sáng đă ăn hết rồi, đến tối con chưa thấy bố về thấy đói bụng nên đi t́m đồ ăn, con t́m thấy ḿ tôm trong tủ bếp, muốn nấu ḿ tôm ăn nhưng bố dặn không được tùy tiện dùng bếp gas nên con lấy nước nóng từ trong ṿi tắm pha ḿ tôm, con pha một bát ăn, c̣n một bát để phần bố. Sợ ḿ tôm bị nguội nên con mang vào giường ủ trong chăn đợi bố về ăn cho nóng. Con mải chơi đồ chơi mới mượn được của bạn nên khi bố về đă quên không nói với bố.
Anh không muốn đứa con thấy ḿnh khóc nên vội vă vào nhà vệ sinh, mở ṿi nước và khóc. Khi đă ổn định tinh thần, anh mở cửa pḥng con trai và nh́n thấy đứa con trai trong bộ quần áo ngủ, nước mắt giàn giụa và tay đang cầm bức h́nh của mẹ nó.
Từ đó trở đi, anh chăm sóc con trai tận tâm hơn, chu đáo hơn, khi con trai mới vào học cấp I, anh đánh con một trận nữa. Hôm đó, thầy giáo gọi điện về nhà báo con anh không đi học, anh lập tức xin nghỉ về nhà, chạy đi t́m con khắp nơi, sau vài tiếng đồng hồ đi t́m anh đến một cửa hàng bán văn pḥng phẩm nh́n thấy đứa con đang đứng trước một đồ chơi điện tử, thế là anh tức giận đánh con, đứa con không một lời giải thích, chỉ nói “Con xin lỗi”.
Một năm sau, anh nhận được điện thoại từ bưu điện, nói con trai anh đă bỏ một loạt các bức thư không viết địa chỉ vào ḥm thư, cuối năm là lức bưu điện bận rộn nhất nên điều này gây ra rất nhiều khó khăn cho họ. Anh lập tức đến bưu điện, mang những bức thư đó về ném trước mặt con trai nói:
- Sao mày lại làm những tṛ tai quái thế này hả?
Thằng bé vừa khóc vừa trả lời:
- Đây là những bức thư con gửi cho mẹ.
Mắt người bố cay cay hỏi con:
- Thế sao một lúc gửi nhiều thư như vậy?
Đứa con nói:
- Trước đây con c̣n thấp nên không bỏ thư vào ḥm thư được, bây giờ con lớn có thể bỏ thư vào được rồi nên con mang gửi hết những bức thư con viết từ trước đến giờ.
Ông bố nghe xong, tâm trạng rối bời không biết nói ǵ với con. Một lát sau ông bố nói:
- Mẹ con giờ ở trên thiên đàng, sau này con viết thư xong, hăy đốt nó đi th́ có thể gửi thư cho mẹ được đấy.
Đợi đứa con ngủ, anh mở những bức thư đó xem đứa con muốn nói ǵ với mẹ, trong đó có một bức thư khiến anh vô cùng xúc động.
“Mẹ thân yêu của con: Con nhớ mẹ lắm! Mẹ ơi, hôm nay ở trường con có một tiết mục mẹ cùng con biểu diễn, nhưng v́ con không có mẹ nên con không tham gia, con cũng không nói cho bố biết v́ sợ bố sẽ nhớ mẹ. Thế là bố đi khắp nơi t́m con, nhưng con muốn bố nh́n thấy con giống như đang đi chơi nên con đă cố ư đứng trước một đồ chơi điện tử. Tuy bố đă mắng con nhưng con đă kiên quyết không nói cho bố biết v́ sao.
Mẹ ơi, con ngày nào cũng thấy bố đứng trước ảnh mẹ ngắm rất lâu, con nghĩ bố cũng như con rất nhớ mẹ đấy!
Mẹ ơi, con đă sắp quên giọng nói của mẹ rồi, con xin mẹ trong giấc mơ của con hăy để con được gặp mẹ một lần được không, để con nh́n thấy khuôn mặt của mẹ, nghe thấy giọng nói của mẹ, được không mẹ?
Con nghe mọi người bảo nếu ôm bức ảnh của người ḿnh nhớ vào ḷng rồi đi ngủ th́ sẽ mơ thấy người đó, nhưng mà mẹ ơi, v́ sao con tối nào cũng làm như thế mà trong giấc mơ của con vẫn không gặp được mẹ?”
Đọc xong bức thư, ông bố ̣a khóc. Anh không ngừng tự trách ḿnh: phải làm sao mới có thể lấp được khoảng trống mà người vợ để lại đây?
Chúng ta là những ông bố bà mẹ khi đă mang cuộc sống của đứa con đến với thế giới này có nghĩa là gánh trên vai trách nhiệm vô cùng to lớn. Khi đă là một người mẹ, không nên tăng ca quá nhiều, khi đă là một người bố, không nên uống quá nhiều rượu, đừng nên hút nhiều thuốc, phải chăm sóc tốt cho bản thân mới có thể yêu thương con hết ḷng, tuyệt đối đừng nên v́ muốn kiếm nhiều tiền mà hủy hoại sức khỏe của ḿnh, không có sức khỏe th́ những danh lợi kia có nghĩa lư ǵ.
Và cũng đừng nghĩ rằng đợi đến khi bố mẹ có nhiều tiền th́ sẽ như thế này như thế kia, nào ai biết sau này chuyện ǵ sẽ xảy ra, có thể sau một giây mọi chuyện đă khác".
Nguồn: Khampha
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1658239&d=1600815928
wonderful
09-26-2020, 22:32
Suy nghỉ trong quán cơm chỉ.
Chiều Chủ nhật, tôi bỗng dưng nổi cơn lười không muốn vào bếp nấu cơm nữa.
Tôi nói Thảo ghé ngang quán hàng bán bánh ḿ, cơm chỉ gần góc đường Bolsa và Brookhurst (Quận Cam, California, nơi rất đông người Việt - BT) để mua hai phần bánh xèo về ăn, tiện thể, tôi cũng muốn mua vài cái bánh tiêu ăn thử, xem món bánh tiêu của quán hàng này ngon như thế nào mà cô em của Thảo nói là “phải” ghé mua mỗi lần đi xuống Little Sài G̣n.
Tôi đặt mua hai phần bánh xèo trước, rồi quay sang quầy hàng thức ăn ngọt để mua bánh tiêu.
Đă có một người khách đứng ở quầy hàng trước tôi, và bà đang bảo bà bán hàng gói cho bà “tất cả” những cái bánh tiêu nằm trong khay bánh.
Tôi hấp tấp hỏi bà bán hàng c̣n bánh tiêu không th́ bà bảo là hết rồi. Tôi buồn t́nh buông hai tiếng - “Thế à!”, rồi đứng qua một bên, không xếp hàng nữa.
Thấy vậy, người khách hàng đang “gồm thâu” hết mười mấy cái bánh tiêu trong khay quay lại hỏi tôi:
- Chị muốn mua mấy cái?
Tôi trả lời:
- Tôi chỉ muốn hai cái thôi.
Bà khách, mà tôi quên hỏi tên, nên tôi tạm gọi là “bà khách bánh tiêu”, nói với bà bán hàng:
- D́ để lại cho chị này hai cái đi.
Tôi quay sang cười với bà khách hàng, nói:
- Cám ơn chị. Tôi nghe cô em chồng quảng cáo bánh tiêu ở đây ngon nên muốn thử cho biết.
Bà khách bánh tiêu cũng cười:
- Chị không thấy tôi mua hết nguyên khay sao?
Bà khách bánh tiêu nh́n qua quầy hàng thức ăn mặn nói:
- Cho con hai hộp lớn sườn ram, một hộp canh khổ qua, và đổ cho con thêm hai phần bánh xèo.
Bà bán hàng ngoái cổ vào phía nhà bếp gọi lớn trước khi bước sang quầy hàng cơm chỉ:
- Hai phần bánh xèo nữa Tám ơi.
Sau khi mua xong thức ăn rồi, bà khách bánh tiêu cũng đứng vào một góc quán hàng, gần tôi, chờ bánh xèo. Bà nói:
- Bánh tiêu ở quán này ngon nhất vùng Little Saigon đó. Để qua đêm nướng lại ăn cũng c̣n ngon.
Vừa lúc đó có một người Mễ và một người Việt Nam bước vào. Ông Mễ chậm chạp với cái gậy chống trên tay, nhường bước cho người Việt Nam đứng xếp hàng trước. Anh chàng Việt Nam này c̣n rất trẻ, chắc khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi, nhưng ăn mặc bê bối luộm thuộm và dơ dáy làm sao.
Anh gọi mua một hộp cơm phần ba món, có cả canh, một hộp cơm rang, thêm mấy món mặn nữa để riêng.
Bà bán hàng vừa múc thức ăn vào hộp vừa nói với anh:
- Nhiều quá ăn sao hết.
Nhưng người khách hàng không đếm xỉa ǵ đến lời nói của bà bán hàng, anh chạy sang tủ nước lấy mấy lon coke lạnh đưa cho bà.
Anh có vẻ vội vă như sắp phải đi ngay. Bà bán hàng vừa gói thức ăn vừa nói như phân bua với tôi và bà khách bánh tiêu:
- Mấy người này là vậy đó, có ai cho th́ mua lung tung, mua nhiều quá hổng biết làm sao ăn hết.
Tôi ngạc nhiên nh́n bà bán hàng, rồi nh́n bà khách bánh tiêu như thầm hỏi: “Ai lại bán hàng mà phàn nàn là khách mua nhiều bao giờ”.
Bà khách bánh tiêu có vẻ hiểu ư tôi nên th́ thào giải thích:
- Anh chàng này là một trong những người homeless (vô gia cư, không nhà cửa. BT) đó, họ cứ đứng xớ rớ trước cửa mấy tiệm bán đồ ăn chờ xem có ai cho ǵ không.
Bà bán hàng cầm mấy cái túi thức ăn và nước để trên mặt quầy nhưng chưa giao cho người khách homeless, bà nói:
- “Hết thảy $17.5” -, rồi chờ thâu tiền.
Tôi cũng đứng nh́n xem anh homeless này có chừng bao nhiêu tiền mà dám tiêu nhiều như vậy cho một bữa cơm chiều. Nhưng không có dấu hiệu ǵ chứng tỏ là anh sẽ lấy tiền ra trả. Bà bán hàng nói lớn, trống không:
- Ai trả tiền cho “nó” đây?
Tôi nh́n quanh quất không biết bà hỏi ai, v́ ở trong quán hàng này, ngoài bà bán hàng, có tôi, bà khách bánh tiêu, và ông Mễ, th́ đâu c̣n ai nữa.
Bà bán hàng nh́n người khách homeless đang giơ tay chờ đợi giao hàng, rồi nh́n sang bà khách bánh tiêu:
- Cô trả cho “nó” hả?
Bà khách bánh tiêu lắc đầu nói không, rồi quay sang tôi nói nhỏ:
- Tôi mới cho anh ta tiền hồi năy.
Ông Mễ, tay cầm một tờ $20, năy giờ đứng yên lặng trước quầy hàng, thấy ồn ào nên lên tiếng hỏi:
- What are you guys saying? I don’t understand. (Các vị đang nói chuyện ǵ vậy? Tôi không hiểu. )
Bà bán hàng lặng im, bà không biết phải trả lời ông Mễ ra sao, bà đưa mắt nh́n bà khách bánh tiêu như nhờ bà nói giúp. Bà khách bánh tiêu quay sang ông Mễ giải thích:
- We are talking about this man. He bought too much food, but he has no money to pay.
What can we help you, sir? Do you need to buy anything? (Chúng tôi đang nói về anh chàng này. Anh ta lấy quá nhiều đồ ăn nhưng không có tiền trả. Chúng tôi có thể giúp ǵ, thưa ông. Ông có cần mua ǵ không ạ?. )
Ông Mễ lắc đầu:
- No, I don’t need anything. I promised to buy this man dinner. Just give him the food he wants. I will pay. (Không, tôi không cần mua ǵ. Tôi đă hứa sẽ mua bữa tối cho anh này. Bà hăy đưa đồ ăn cho anh ấy. Tôi sẽ trả tiền.)
Bà khách bánh tiêu quay lại nói với bà bán hàng:
- Ông Mễ nói ổng trả tiền cho người này.
Bà bán hàng há hốc miệng nh́n người khách Mễ, nhưng vẫn chưa chịu đưa mấy gói thức ăn cho người khách homeless.
Bà khách bánh tiêu nhắc lại:
- Ông Mễ nói d́ đưa đồ ăn cho người ta, ổng trả tiền.
Bà bán hàng luống cuống thả hai gói thức ăn và bịch nước trên quầy. Người khách homeless nhanh tay chộp lấy rồi phóng nhanh ra cửa.
Tôi ngạc nhiên nh́n ông Mễ, người đă rộng ḷng chia chén cơm chiều nay cho người homeless. Ông chừng khoảng trên dưới bốn mươi tuổi thôi, khuôn mặt trắng trẻo, thân h́nh thon gọn, mạnh khỏe, nhưng h́nh như là hơi bị tật ở chân, v́ ông phải nhờ vào chiếc gậy chống trên tay trong mỗi bước đi khập khễnh.
Ông vừa cầm tiền thối lại vừa cau mày hỏi:
- What is going on? Why was there so much commotion in here? Why didn’t she give the food to the customer? (Có chuyện ǵ đang xảy ra vậy. Sao ồn ào thế? Sao bà ta không đưa thức ăn cho khách?. )
Một lần nữa bà khách bánh tiêu phải trả lời giúp bà bán hàng:
- Because the saleswoman did not know who would pay for the food. That man is homeless, you know. (Bởi v́ bà ấy không biết ai sẽ trả tiền đồ ăn. Anh chàng này là dân lang thang mà, ông thấy đấy!. )
Tôi thêm vào:
- That man ordered too much food for one person to eat. The saleswoman was just afraid that the homeless man was taking advantage of the people who were trying to help him. (Anh ta yêu cầu quá nhiều đồ ăn mà một người có thể ăn được. Bà bán hàng e ngại ông ta lợi dụng những người có ḷng tốt. )
Ông Mễ lắc đầu nói:
- It’s ok. We still have jobs, we still have money. It is good that we can share with the less fortunate. We do whatever our heart says. How people act is their business. Don’t judge them if we don’t know their circumstances. Maybe he got more food because he wanted to save some for tomorrow, or perhaps to share with those who are in the same boat. (Không sao mà. Chúng ta vẫn c̣n có việc làm. Chúng ta vẫn c̣n có tiền. Chia sẻ cho những người có số phận không may là điều tốt.
Chúng ta làm những điều mà trái tim mách bảo. C̣n họ cư xử thế nào đó là việc riêng của họ. Đừng kết tội họ nếu ta không biết rơ t́nh trạng người ta thế nào. Có thể anh ấy lấy nhiều đồ ăn v́ muốn để dành cho ngày mai hoặc có thể để chia cho những người cùng cảnh ngộ. )
Nói xong, ông Mễ chống gậy chậm chạp bước khỏi quán hàng. Tôi, bà khách bánh tiêu, và bà bán hàng, đứng yên không nói được lời nào.
Sự im lặng bao trùm lấy chúng tôi măi đến mấy phút sau, khi bà bếp đem mấy phần bánh xèo ra để lên quầy hàng trước mặt, chúng tôi mới hết nỗi bàng hoàng.
Tôi với tay lấy túi thức ăn của ḿnh, trả tiền rồi chào bà khách bánh tiêu đi ra xe. Tôi kể cho Thảo nghe chuyện người Mễ trả tiền cơm cho người homeless Việt Nam.
Thảo gật gù khen:
- Ông Mễ đó thiệt hay nghen.
Suốt một quăng đường về tôi im lặng nghĩ lại chuyện vừa xảy ra trong quán hàng cơm chỉ. Tôi cảm thấy có chút hổ thẹn v́ ḿnh đă không có được một tấm ḷng quảng đại như ông Mễ đó, một người khác chủng tộc đă giúp đỡ người đồng hương của tôi.
Tôi đă không nghĩ đến cái việc nhỏ nhoi tôi có thể làm là mua cho người đồng hương khốn khổ đó một phần cơm. Không những thế, tôi c̣n có những ư nghĩ coi thường người khách homeless v́... trẻ mà không chịu t́m việc đi làm, chỉ biết sống nương nhờ vào người khác, v́... người ǵ đâu mà....
Tôi ngượng ngùng khi nhớ lại thái độ của ḿnh khi đă cố t́nh bước lùi xa thêm một chút nữa, để “rộng chỗ” cho người đồng hương homeless khỏi “đụng chạm” vào tôi trong lúc anh lăng xăng chạy từ quầy hàng sang tủ nước.
Ừ nhỉ, tại sao tôi lại nông nổi đến thế? Tôi không nghĩ được như ông Mễ: “Đừng xét đoán người khi không biết rơ hoàn cảnh của họ”.
Tại sao tôi không băn khoăn tự hỏi, biết đâu những người homeless này có những cái khó khăn mà họ đang phải phấn đấu để vượt qua?
Tại sao tôi không nghĩ là có thể v́ một lư do nào đó nên họ không có cơ hội để t́m kiếm, giữ vững được công việc làm?
Cũng có thể v́ tuổi trẻ lầm lỡ, nên họ đă vướng mắc vào ṿng lao lư, rồi v́ cái quá khứ đen tối đó đă đưa họ vào t́nh cảnh hôm nay?
Cũng có thể v́ thất cơ lỡ vận nên họ mới trở thành homeless, không có một chốn nương thân, không biết ngày mai có ǵ ăn để sống?!
Ông Mễ tôi gặp chiều nay cao thượng quá, có một trái tim to lớn quá. Ông giúp người mà không cần biết là có bị lợi dụng hay không.
Ông cũng chẳng quản ngại là cái người được ông giúp không cùng chung một quê hương, xứ sở với ông.
Tôi cũng cầu mong cho người homeless Việt Nam trẻ đó có thể thoát qua cơn đói nghèo hôm nay và sau này anh cũng sẽ bắt chước ông Mễ ngày nào, đem bát cơm Phiếu Mẫu chia cho những người bất hạnh hơn anh.
Bảo Trân.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1660768&d=1601159484
wonderful
10-02-2020, 23:43
Tuổi già mới biết nhà ḿnh là ...
Tuổi một người có thể là 50, 70, 100 hay cao hơn nữa lúc "ra đi" như vậy kể cũng dài lắm nhưng đời người chỉ gói gọn trong bốn chữ Sinh, Lăo, Bệnh, Tử. Già là giai đoạn tệ nhất trong số kiếp của con người v́ "Già" là số tuổi "tàn đường" lúc người ta c̣n sống được diễn tả qua h́nh thể một ông già hay bà già lưng c̣ng mắt yếu, chân tay run rẩy, đi đứng lụm cụm, xách cái giỏ cũng không xong, làm tí xíu thở ph́ pḥ mệt nhọc.
Lớp người già đa số đều có cháu nội cháu ngoại đầy đàn. Họ thèm muốn ở gần con cháu nhưng con cháu v́ hoàn cảnh nào đó không về nhà gần gũi với ông bà được nên trong cảnh ngộ nầy người già rất buồn và cảm thấy cô đơn.
Hôm nọ tôi đến thăm một người bạn trong Nursing Home. Đó là một building lớn, trước có sân trồng cây mát mẻ, trong gồm nhiều pḥng. Mỗi pḥng kê vài giường sắt cách nhau chừa một đường đi nhỏ, sẵn khăn trải giường, mền cho cụ ông cụ bà trú ngụ dài hạn. Một bàn nước. Họ nằm. Ngồi, lom khom đi tới đi lui lủi thủi trong phạm vi phóng ốc. Họ ít nói. Ít cười. Như những h́nh nộm biết đi. Khi đi ngang qua dăy pḥng E, một trong các "dăy phố" của làng bô lăo, tôi thấy nào ông nào bà ngồi xe lăn tay đậu trước cửa pḥng. Một lăo bà ốm tong teo, tóc bạc trắng vói nắm tay tôi kêu gào:
- Ông ơi! Chú ơi! Ở lại đây nói chuyện với tui cho vui! Không có ai chuyện tṛ với tôi hết đó!
Tôi có dịp quan sát người đối thoại khoàng 60 tuổi trí óc c̣n minh mẫn. Ṭ ṃ:- Bà c̣n trẻ sao bà vào ở đây
Miệng cười mếu máo:- Con tui thải tui vô đây ông ạ! Tui nào có muốn đâu.
Tôi tô điểm quyết định của bọn trẻ con của bà:- Con cái bà đi làm việc không săn sóc bà ở nhà được nên đưa bà vào đây có người lo cho bà chu đáo hơn
Bà lăo lắc đầu. Thở ̣ ̣:- Tui bệnh suyễn con tui làm giấy tờ đưa tui vô đây để có người lo cho tui.
- Ở đây bà thấy thế nào có bằng ḷng và vui không.
Lại lắc đầu.- Vui ǵ mà vui, nản lắm ông ơi! Mà không bằng ḷng cũng không được. Con đặt đâu cha mẹ phải ngồi đó. Khổ quá!
Rồi bà tiếp lời giong hờn trách:- Tui nói để mà an ủi thôi. Tui nghĩ con nó đưa tui vô đây cho nó khỏe.
- Sao bà phiền trách con bà như vậy
Một giọng cười đay nghiến.- Hai tháng hơn chúng có tới thăm má nó ngày nào đâu. Thế cũng đủ biết ḷng con cái ra sao!
Tôi bất nhẫn nhưng không biết làm sao hơn là từ giă bà đến thăm người bạn già.
Gặp một nhân viên làm việc tôi hỏi:- Chị à mấy người già sao không ở trong pḥng nghỉ ngơi mà ngồi xe lăn trước cửa pḥng chi vậy Chị vừa đi nhanh vừa trả lời ngắn gọn:- Đó chuông reo rồi đó. Họ sắp tới giờ cơm.
Câu trả lời cho tôi một nhận xét người già ở Nursing Home phải sống theo kỷ luật giờ ăn, giờ ngủ, giờ sinh hoạt nằm trong thời dụng biểu.
Dăy phố rộng lớn chia ra nhiều ngă quanh co, mỗi ngă có đề chữ phân biệt E, K, L, M, N...đó là tên đường cho thân nhân t́m thân bằng quyến thuộc dễ. Lao công đang cặm cụi lau sàn gạch mỗi dăy phố bóng loáng, người đi ngang c̣n in bóng. Dọc theo bờ tường có gắn h́nh các cụ, nhân viên làm việc. Trang trí h́nh ảnh bông hoa rất đẹp mắt. Tới giờ một bác sĩ đến từng pḥng thăm bệnh nhân. Ông ta vui vẻ khen một bà lăo đang lim dim kề sát mặt với mặt, cố nh́n mặt người đối thoại để nhận diện:- Nay bà cụ trông khỏe lắm! Ăn ngủ ngon nhé.
- Ông là ai vậy
- Da! Cháu là bác sĩ đến thăm bác..
- Dạ! Chào bác sĩ!
- Dạ! Kính cụ! Hôm nay cụ khỏe không
- Khỏe mới c̣n đây nói chuyện với ông chớ!
Bác sĩ trẻ xoa nhẹ vai bà lăo.- Cụ vui tánh lắm! Cụ gọi cháu cho có t́nh bà cháu, cháu thích hơn. Cháu thương cụ, lo thuốc cho cụ khỏe!
- Vậy th́ tôi cám ơn! Bác sĩ tốt quá! Thăm bác mỗi ngày.. Tôi cám ơn bác sĩ.
- Bổn phận con cháu đối với cô bác mà!
Vẻ buồn trên nét mặt lăo già.- Con cái của bác 3, 4 đưa từ ngày đưa bác vô đây có đứa nào tới lui tới thăm tôi đâu
Bà im lặng vài giây nói tiếp:- À, mà có chứ! Nhưng một tháng một lần mà thôi!
Rồi bà chậm nước mắt:- Có lẽ tụi nó đợi bác chết chúng đến luôn một lần cho tiện.
Bác sĩ chào biệt.
Tôi vô pḥng bạn tôi. Đạt nằm giường trong bên cạnh hai giường của hai ông già tuổi ngoài 80.
Đạt gặp tôi hắn mừng lắm. Nó líu lo nói chuyện này qua chuyện khác. Tuổi của Đạt 67. Bác sĩ cho biết Đạt bị bệnh gan B. Nó qua Mỹ một ḿnh không bà con thân thích.
T́nh cảm vui vẻ nhờ dựa vào bạn bè.
Nó than thở với tôi:- Ở đây buồn lắm mày ơi!
Tôi an ủi:- Nhưng có bác sĩ, y tá lo thuốc men cho mày.
Đạt nh́n cặp mắt xa xăm.- Chỉ được có chút ấy. Nhưng c̣n cần nhiều nữa mà tao không có.
- Ví dụ như....
Nó nói liền:- T́nh cảm bạn bè. Những thú vui khác như sự đi lại, điện thoại người thân ở quê nhà, đi chơi vân vân và vân vân.
- Ở đây có người lo cơm nước, chỗ ngủ đàng hoàng. Có người chăm sóc thuốc men. Như vậy là hạnh phúc rồi mày ơi!
Đạt nói móc:- Mày nghỉ đó là hạnh phúc th́ vô đây sẽ biết!
Một nhân viên vào pḥng đẩy xe lăn cho một ông già chân liệt ra khỏi pḥng. Tôi hỏi:- Anh đưa bác này đi đâu
Đạt nhanh nhảu trả lời:- Tới giờ cơm trưa rồi.
- C̣n mày
Nó cười gịn:- Bơi walker. H́ ..h́..tao c̣n khỏe h́ ..h́.. tự đi được th́ tự tiện đi! Tự do không ai rầy!
- Thường họ cho ăn ǵ
- Đủ thứ. Khi th́ cá khi th́ thịt. Rau nấu chín. Thức uống có nước lọc đôi khi nước táo hay cam..
Tôi hỏi thêm:- Ăn rồi họ đưa ḿnh về pḥng
Nó khôi hài châm biếm:- Không! Ra vườn dạo kiểng xem hoa!
Tôi vỗ tay hoan nghênh.- Vậy là cha rồi
Miệng thằng bạn tôi h́nh trái tim bây giờ méo xẹo trứng gà mới đun sôi.- Ừ! Th́ vô đây làm cha đi con!
Đây chuyện gia đ́nh tôi. Tôi nay 73 tuổi. Ốm nhom. Mất ngủ. Uống vitamin cũng không ăn ngon. T́nh trạng nhớ trước quên sau. Ho sù sụ tối ngày.. Ngủ cũng thức dậy ho. Ra khỏi nhà phải chống tó. Mỗi tháng phải đi bác sĩ thăm bệnh một lần. Bác sĩ cho biết tôi bị bệnh tiểu đường nên ăn uống phải cử kiêng.
Con cái bằng ḷng gửi tôi vào Nursing Home. Chúng bàn luận:- Ở Nursing Home chánh phủ lo!
- Anh nghỉ đưa ba vô Nursing Home tiện cho ba lắm!
- Cũng tiện cho con cái của ba nữa.
- Ở đó người ta lo thuốc men cho ba ḿnh an tâm.
- Ở Nursing Home lần lần ba làm quen với các bạn già.
- Rồi tụi ḿnh thay phiên nhau tới thăm ba.
Nhớ lời kể của Đạt ở Nursing Home kê khai có nhiều điểm lợi có bác sĩ chăm sóc thuốc men như các con tôi bàn luận. Tôi ưng ư với các con:- Đưa ba vô đó đi con!
Tôi đă chính thức có tên trong danh sách người vào ở Nursing Home. Vui lắm. Có nhiều bô lăo, già hay bệnh tật, tuổi tôi, lớn hơn, nhỏ hơn cũng có. Một dăy apartment cho đủ sắc dân cư ngụ Mỹ, Mễ, Tàu, Thái, Việt...Vietnamese gốc An Giang, Người Đà Nẵng. Kẻ Biên Ḥa, B́nh dương... Hiện tại mỗi người một hoàn cảnh. Mồ côi. Con cháu làm hăng. Gia đ́nh đơn chiết.
Căn cứ đây có bác sĩ, y tá thăm bệnh. Có vườn hoa. Có cơm ăn. Giấc ngủ nhiều mộng đẹp. Mỗi tháng lănh vài chục xài. Người hiểu biết cho rằng tiền già hay SSI trừ chi phí c̣n lại. Hàng ngày có người ngoài đến thăm.
Tại đây nhiều cụ già mặt mày ngơ ngáo. Nh́n mà như không thấy ǵ cả. Mắt lơ láo. Có tiền bối nói lảm nhảm cả ngày. Nhiều "thây ma" ngồi trên xe lăn hàng giờ bất động. Có lăo th́ hát nghêu ngao các bài Tây t́nh cảm thống thiết! Trước pḥng xuất hiện nhiều nhân vật la hét ầm ỷ hoặc cười ha hả!
Tôi bắt đầu thấy chán và đến sợ hăi!.
Con không đến thăm tôi nhiều như những tháng đầu. Cảm thấy trơ trọi v́ không bạn bè, không thân thích. Tôi muốn gào thét vị bị hàng rào chung quanh vây hăm, cô đơn càng ngày tôi càng cô đơn hơn. Bị g̣ bó muốn ra ngoài chơi nhưng bị tù lỏng trong phạm vi dinh thự. Chúng tôi, người cao niên con cháu đưa vào nội trú Nursing Home đang ở trong t́nh trạng dưỡng sinh nghĩa là "Ăn để sống" những nhu cầu khác coi như ngoại lệ. Là con người ai ai cũng có nhiều ước muốn trong cuộc sống như cảnh đầm ấm gia đ́nh, bạn bè, đi chơi, xem hát, vui nhộn nhưng ở trong đây coi như bế tắc. Phàm nhân, đường lạc thú xă hội bế cô lập kiếp con người đành tê liệt. Tôi không có người nói chuyện, thèm "Nói" thèm "Nghe" thèm nh́n người khỏe mạnh. Tự kỷ ám thị ám ảnh!
24 giờ trong ngày chúng tôi chỉ biết "Ăn" "Uống thuốc" "Dạo mát" "và "Ngủ".
Nhân viên làm việc trong khu quốc tế này có tính cách nhân công tới tháng lănh lương. Làm tṛn bổn phận. Ít thân mật nhiều khi gay gắt đến lạnh lùng. Nơi đây người đông nhưng khó mà gần gũi. Họ câm. Khùng. Riêng tư. Chán nản. Tôi câm mấy tháng nay. Mỗi lần thấy người ngoài tới thăm dầu không thân thích nhưng tôi mừng và vui lắm! Họ đi ngang không để ư tới tôi nhưng tôi rất để ư tới họ. Thèm tự do, tôi nh́n họ say đắm!
Tôi nhớ hôm nọ một bà già vói nắm tay tôi khẩn khoản "Anh ở đây nói chuyện với tôi đi. Tôi buồn lắm!". Bây giờ tôi vào thường trực ở đây thay cho bà ta để nói câu nói ấy!
Bạn già trong đại gia đ́nh Nursing Home "ra đi không bao giờ hồi hương" từng mạng sống. Mới thấy họ hôm nay th́ mai họ đă đi xa rồi. Họ ra đi âm thầm. Khẽ từ từ. Lại bổ sung. Tôi thương tiếc cảm thấy ḷng man mác.
Một hôm có người bạn tới thăm tôi rất đỗi vui mừng và có dịp cầu khẩn:- Anh nói dùm con tôi đưa tôi về. Tôi chết mất!
- Nếu tụi nó bỏ th́ nhờ anh làm đơn đưa tôi về! Hăy đưa tôi về nhà đi anh!
Bạn tôi im lặng trước ḷng thẫn thờ tôi bỗng nhớ lại lời nói của Đạt trước khi rời khỏi căn nhà Nursing Home là căn nhà cuối cùng lúc tuổi về già:
- Mày vô ở Nursing Home th́ biết nỗi khổ như thế nào! Du ơi! Căn nhà cuối cùng cũng là nợ của mày đó!
V́ vậy tôi c̣n ở miết đây.
Trần Đông Thành
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1664535&d=1601682139https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1664534&d=1601682130
wonderful
10-04-2020, 22:55
Anh CU: Người Đàn Ông Số Vất Vả
Năm tôi lên 9 anh Cu 12 tuổi, anh đang học lớp 6, tôi cùng lớp cùng tuổi với con Hảo em út anh nhưng tôi chơi với cả ba anh em nhà anh v́ chúng tôi ở cùng xóm, hai nhà chỉ cách nhau vài căn..
Từ trong gia đ́nh đến hàng xóm toàn gọi anh là Cu, chẳng cần biết tên thật anh là ǵ.. Những bà hàng xóm thường réo tên anh thoải mái:
– Cu, mẹ mày có nhà không?
– Thằng Cu, ra mà xem con em gái mày đang bị ngă ngoài ngơ ḱa
Hảo đă giải nghĩa cho tôi Cu là tên loài chim Cu chứ không phải nghĩa “kia”, nhưng tôi vẫn lanh chanh hỏi lại anh cho chắc:
– Anh Cu ơi, tên anh nghĩa là loài chim Cu hay là………..
Anh trợn mắt và tức giận búng vào tai tôi đau điếng không cho tôi nói hết câu::
– Con nhỏ nhiều chuyện, tên Cu chỉ là tên gọi ở ngoài, tao tuổi con khỉ tên là Thân mày nhớ chưa?
Tôi vừa nói vừa bỏ chạy v́ sợ bị anh búng tai lần nữa:
– Em cứ gọi là anh Cu, dễ nhớ hơn.
Cha anh mất sau một cơn bạo bệnh cách đây hai năm, thế là gánh nặng gia đ́nh một ḿnh mẹ anh lo toan, bác gái phải chạy chợ từ sáng sớm đến chiều buông mới về, bác bán hàng ở chợ G̣ Vấp.
Ở nhà anh Cu bỗng trở thành người nội trợ chăm sóc hai em là thằng Toàn và con Hảo, sáng anh đi học trưa về là đâm đầu vào bếp nấu cơm rồi giặt giũ quần áo, quét dọn nhà cửa và làm đủ thứ việc trong nhà..
Tôi thường sang nhà anh chơi với Hảo và Toàn, có nhiều lúc tôi ngồi chồm hổm xem anh Cu thái quả bầu, vo gạo, xem anh rán trứng, …cho tới lúc ba anh em ngồi vào mâm cơm tôi cũng chưa chịu về để anh Cu phải mời:
– Mày có muốn ăn cơm không?
Tôi mừng rỡ:
– Cho em ăn với…
Thằng Toàn th́ lườm tôi:
– Sao mày không về nhà mày ăn cơm ngon hơn, ở đây cơm nhà nghèo…
Tôi ăn cơm với trứng rán lộn xộn mà thấy ngon lành nên đáp thật thà :
– Anh Cu nấu ăn ngon hơn.
Anh Cu giải thích:
– Trứng rán với một tí mỡ đảo lộn xộn lên làm ǵ mà ngon cho được, tại mày ăn cơm nhà lạ nên cảm thấy ngon .
– Em nói thật mà, với lại em thích ăn cơm nhà anh vui hơn.. Ở nhà mẹ em cứ bắt ăn cơm với ruốc cho lành, ăn thịt cá cho bổ, em ngán lắm.
Ngoài món trứng rán lộn xộn tôi ăn món canh bầu nấu với tôm khô cũng thấy ngon hơn nhà ḿnh Lạ thật, chẳng lẽ anh Cu có tài nấu ăn đến thế.
Tôi ăn chực nhà anh Cu vài lần thành quen, thành ghiền, có lần tôi lẽo đẽo theo anh ra sàn nhà sau nh́n anh rửa bát và… năn nỉ:
– Mai mốt em lớn anh Cu lấy em nhá, nấu cơm với canh bầu trứng rán lộn xộn cho em ăn nhá…
Anh Cu bỗng đỏ mặt mắc cở, anh lấy tay hất nước trong chậu rửa bát vào người tôi và đuổi tôi:
– Con nít con nôi ăn nói tầm bậy…về nhà mày đi.
Một buổi chiều thứ bảy tôi sang nhà anh Cu chơi như thường lệ, vừa vào trong nhà th́ cũng là lúc có hai chị nữ sinh mặc áo dài trắng dắt xe đap dừng lại trước cửa nhà anh, tôi đoán là bạn học cùng lớp với anh, không thấy anh ở nhà trên tôi biết anh Cu đang ở dưới bếp nấu cơm nên gọi ầm ĩ lên:
– Anh Cu ơi, anh Cu ơi…có bạn anh đến..
Gọi to thế mà chưa thấy anh lên, từ dưới bếp nh́n lên nhà trên anh Cu có thể thấy thấp thoáng h́nh dáng hai cô bạn anh rồi mà, tôi liền chạy xuống bếp th́ thấy anh đang vội vàng bắc nồi canh bầu ra khỏi bếp, xong anh quay ra….kéo tai tôi thật đau và mặt anh đỏ bừng lên v́ tức giận:
– Sao mày gọi tên Cu thế hả ? này…này…lần sau chừa không được gọi Cu nếu có bạn tao đến chơi.
Anh lau tay, sửa lại quần áo cho ra vẻ dù chẳng chỉnh tề thêm là bao và đi lên nhà, tôi đi theo thấy hai chị nữ sinh nh́n anh cười cười và thay nhau trêu đùa:
– H́nh như ở nhà bạn có tên…ǵ lạ lắm nhỉ?
– Ừ, tên …. nghe kêu lắm…
Anh Cu lại đỏ bừng mặt và liếc nh́n tôi với vẻ…căm hờn. Tôi cảm thấy ḿnh có lỗi bèn t́m cách chuộc tội, tôi khoe:
– Hai chị ơi, anh C…
Suưt nữa th́ tôi lại nói anh Cu, may mà tôi dừng kịp và vội vàng sửa lại:
– Anh Thân đang nấu cơm dưới bếp, anh ấy nấu cơm rất giỏi, ngày nào anh cũng cho nhà ăn món canh bầu và trứng rán lộn xộn ngon lắm…
Tưởng rằng lời khen của tôi sẽ làm anh vừa ḷng hănh diện không ngờ anh lại ném cho tôi cái nh́n tóe lửa làm tôi ngạc nhiên và e ngại không dám ở lại nhà anh mà lủi thủi đi về..
Hôm sau tôi sang chơi nhà anh Cu, anh vẫn không tha cho tôi, anh vẫn c̣n giận lắm:
– Tại sao mày lại kể với hai bạn là tao nấu cơm hả?
Tôi căi ngay:
– Th́ ngày nào anh chẳng nấu cơm, em nói có ǵ sai đâu..
– Nhưng đấy không phải là công việc của con trai. C̣n nữa, sao mày lại khai ra nhà tao toàn ăn cơm với trứng và canh bầu hả?
Tôi lại căi:
– Em thấy anh hay nấu món ấy, mà hai món đều ngon. Anh sợ ǵ? Thế lần sau em sẽ kể thêm món rau muống luộc và đậu hũ kho hả anh?
– Trời ơi, sao mày ngu thế. Không kể ǵ hết, hiểu chưa?
Thấy anh càng giận thêm tôi sợ hăi líu ríu:
– Vâng, em…. hiểu rồi.
Mà thật ra tôi không hiểu ǵ cả. Anh giỏi giang, anh nấu ăn ngon mà sao lại cấm tôi không được khoe cho người khác biết.?
Chúng tôi vẫn ở chung xóm và lớn lên, tôi vẫn gọi anh bằng tên Cu như bấy lâu nay trong nhà và hàng xóm vẫn gọi, chẳng ai thắc mắc hay ngại ngùng ǵ cả. Tên Cu cũng b́nh thường như bao cái tên khác.
Càng lớn tôi càng thấy tên Cu của anh… kỳ kỳ và đă hiểu ra cha mẹ anh gọi âu yếm thế v́ anh là con trai, cũng như con gái th́ người ta hay gọi là cái Gái, cái Tẹt ǵ đó để phân biệt giới tính, chứ không phải đặt tên anh cho giống loài chim Cu như Hảo đă nói cho đỡ “quê “ anh của nó.
Anh Cu đă là một thanh niên, anh vẫn ngoan hiền đảm đang thay mẹ lo cơm nước chăm sóc hai em và làm bao nhiêu công việc nhà.
Năm tôi 14 tuổi tôi biết mắc cỡ không ngồi ĺ nhà anh để đợi anh Cu mời ăn cơm nữa, mà anh có mời tôi cũng chẳng dám ăn. Món trứng rán lộn xộn và canh bầu anh nấu vẫn là món ngon trong đời tôi.
Tôi cũng hiểu ra nhiều điều, v́ quả bầu và trứng là món rẻ tiền nên nhà anh ăn thường xuyên chứ không phải là món họ yêu thích.
Nhà anh dọn đi nơi khác, đến gần chợ G̣ Vấp để mẹ anh thuận tiện việc đi lại buôn bán.
Chia tay ba anh em mà tôi chỉ nhớ một người, chỉ nhớ anh Cu.
Từ nhà tôi đến chợ G̣ Vấp không xa, chỉ chừng hai cây số nhưng tôi không thể ngày nào cũng sang nhà anh Cu chơi được nữa.
Hôm anh về thăm xóm cũ, vừa trông thấy anh tôi mừng rỡ chạy ra và kêu lên không kềm hăm được::
– Anh Cu… anh Cu…
Lạ quá, anh không tức giận khi tôi gọi anh bằng cái tên này dù anh đă là một thanh niên cao ráo đẹp trai. Anh 18 tuổi rồi.
– Em và bố mẹ em có khỏe không?
Dĩ nhiên bây giờ anh không xưng hô với tôi “mày, tao” nữa. Tôi cũng biết điều tự ư sửa lại:
– Cả nhà em vẫn b́nh thường, hôm nọ Hảo nói với em là anh Thân đă thi đậu vào Đại Học Sư Phạm phải không?
– Ừ, anh sẽ học Sư Phạm.
– Anh giỏi quá, giỏi việc nhà lại học giỏi nữa.
Anh không e ngại như xưa mà c̣n đùa:
– Số anh… vất vả mà, bây giờ anh cũng vẫn vừa đi học vừa nấu cơm và chăm sóc hai đứa em chứ đă xong đâu. Này, anh vẫn c̣n làm món trứng rán lộn xộn và canh bầu, em dám… ăn không?
Tôi vẫn nhớ lời tôi đă năn nỉ và mong ước mai này lớn lên anh Cu sẽ cưới tôi v́ tôi thích ăn hai món này của anh. Anh c̣n nhớ không hay anh chỉ vô t́nh nhắc lại?
H́nh ảnh anh Cu ngày xưa và bây giờ luôn ở trong trái tim tôi, một thứ t́nh cảm nhẹ nhàng, trong veo, là t́nh trẻ thơ hàng xóm lâu năm, t́nh bạn hay t́nh của tuổi mới lớn bâng quơ?
Hai năm sau cả nhà tôi đi xuất cảnh sang Mỹ, tôi không có dịp tham dự ngày anh ra trường tốt nghiệp đại học như có lần tôi đă hứa với anh, mà ngược lại anh là người đưa tiễn tôi ra phi trường cái điều mà anh và tôi đều không hẹn trước.
Hôm ấy tôi buồn lắm chỉ nh́n anh mà không nói nên lời, măi tôi mới nói được:
– Chúc anh ở lại b́nh an, anh sẽ ra trường và dạy học giỏi nhé.
Anh cũng buồn buồn:
– Sang Mỹ em có thèm ăn món trứng rán lộn xộn và canh bầu nấu tôm khô th́ một ngày nào đó về đây anh sẽ nấu mời em.
Sau khi tôi sang Mỹ anh em Hảo và tôi thỉnh thoảng có liên lạc qua lại.
Rồi tôi và anh Cu đều đă có gia đ́nh riêng, mỗi người bận rộn cuộc sống của ḿnh,
Tôi và anh Cu hai phương trời cách biệt, hai cuộc đời, hai lối rẽ khác nhau.
Anh em Hảo và tôi không thân như thuở nhỏ nữa, những người bạn hàng xóm cũ của tôi đă nhạt phai dần theo chồng chất của thời gian và cuộc sống. Tất cả chỉ c̣n trong kỷ niệm.
Bỗng một hôm tôi nhận được điện thoại từ anh Cu. Th́ ra gia đ́nh riêng của anh đă xuất cảnh sang Mỹ nhiều năm nay.
Anh vừa t́nh cờ gặp một người hàng xóm cũ nào đó ở Mỹ và người này cho số điện thoại của vài hàng xóm khác, trong đó có số điện thoại của tôi để anh Cu hỏi thăm hàng xóm láng giềng nơi xứ lạ quê người..
Khi tôi hỏi thăm gia đ́nh anh th́ anh Cu nói rất ít và chỉ nói chung chung. Anh hẹn khi có dịp sẽ nói nhiều hơn.
Tôi không là đứa trẻ con năm xưa xồng xộc chạy vào nhà anh và biết hết mọi ngơ ngách tâm tư của cuộc sống từng người trong nhà anh nữa.
Và tôi cũng chỉ khoe với anh là các con tôi đă ăn học trưởng thành.
Thế là tôi và anh Cu cùng nhau nhắc lại những kỷ niệm xưa nơi xóm nhỏ khi chúng tôi c̣n nhỏ.
Ngày liên lạc được với tôi cũng là dịp con thứ hai của anh tốt nghiệp đại học, anh mời vợ chồng tôi tham dự, anh nhắc lại ngày xưa tôi đă không thể tham dự anh ra trường th́ ngày nay hăy dự ngày ra trường của con anh và cũng là dịp bạn bè gặp lại.
Tôi đă vui vẻ nhận lời.
Nơi anh Cu ở cách nơi tôi không xa, chỉ gần một tiếng lái xe.
Tôi lái xe đến nhà anh, đây là lần đầu tiên chúng tôi tái ngộ kể từ ngày tôi đi xuất cảnh năm tôi 17 tuổi.
Vừa thấy anh, y như ngày xưa, hôm anh từ G̣ Vấp lần đầu tiên trở về thăm xóm cũ tôi lại bật thốt lên mừng rỡ:
– Anh Cu……
Anh tuổi con khỉ tên Thân tôi biết thế mà sao vẫn cứ quen miệng gọi là anh Cu. Có lẽ cái tên anh Cu đă thân mến in sâu vào tâm khảm tôi suốt cả thời trẻ thơ.
Anh chẳng phiền toái tôi chút nào v́ tôi vẫn dùng cái tên mà ngày xưa tôi đă có lần làm anh mắc cở với bạn bè, trái lại nét mặt anh cũng vui mừng rạng rỡ.
Anh ngạc nhiên thấy tôi đi một ḿnh, bây giờ tôi mới kể anh nghe chồng tôi đă qua đời cách đây vài năm v́ một tai nạn xe cộ khủng khiếp đă làm tôi bàng hoàng đau đớn, v́ lẽ đó nên tôi ít khi nhắc đến cái chết của chồng.
Tôi ngạc nhiên hơn khi biết chuyện gia đ́nh anh, người vợ đă ĺa bỏ chồng con đi theo tiếng gọi t́nh yêu khác, anh đă ở vậy nuôi hai đứa con ở tuổi dở dang như các em anh ngày nào.
Anh từng có kinh nghiệm chăm sóc hai em nên săn sóc hai con rất chu đáo kể cả công việc nấu nướng cho con từng bữa ăn. Căn bếp vắng lạnh không có bóng dáng người mẹ đă có người cha thay thế….
Suốt những năm qua anh không nghĩ đến chuyện tái hôn chỉ v́ muốn gần gũi để thương yêu bù đắp cho các con đă thiếu thốn t́nh mẹ, để các con không bị tổn thương thêm lần nữa. Mẹ đă bỏ rơi chúng, nếu cha sau đó cũng t́m hạnh phúc mới lấy vợ khác chúng sẽ cảm thấy bơ vơ và tủi thân dường nào.
Tôi cảm phục anh đến nghẹn ngào:
– Anh là một người cha tốt, là một người đàn ông tốt, từ khi người đàn ông trẻ con 10 tuổi cho đến bây giờ. Người đàn ông có tâm hồn bao la yêu thương và biết cả nấu cơm quét nhà giặt giũ, biết chăm sóc người thân của ḿnh .….
Anh lại vui đùa:
– Ngày xưa anh đă nói với em anh là người đàn ông có số vất vả mà.
Tôi và anh cùng lẻ loi cô độc, có phải ông trời cố t́nh xô đẩy cho chúng tôi gặp lại nhau không?
Sau lần hội ngộ ấy anh và tôi dần dần thân nhau lại như xưa, anh thường lái xe từ thành phố anh đến thành phố tôi..
Hảo từ Vệt Nam được tin tôi và anh Cu đă gặp lại nhau nó mừng vui lắm luôn gọi phone nói chuyện để khuyến khích chúng tôi đến với nhau v́ các con của tôi và con anh đều đă trưởng thành.
Hảo nói với tôi:
– Ngày nhỏ bạn thích anh Cu lắm mà, khi lớn bạn cũng thích anh ấy nhưng đă vội ra đi, tuy bạn không nói ra nhưng chơi với bạn, gần gũi bạn tôi đă hiểu thế. Bạn có biết là anh Cu đă mơ ước sau khi tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm anh sẽ hỏi cưới bạn làm vợ không?
Ngày bạn đi anh Cu buồn và hụt hẫng như một người vừa đánh mất tương lai.
Tôi cũng buồn và cảm thấy hụt hẫng như thế. Tôi và anh cùng tâm trạng mà cùng non trẻ vụng về chưa ai kịp nói lời yêu…
Không cần cô em út nói giùm..Anh đă đến thăm tôi với một bó hoa hồng đỏ thắm để cầu hôn tôi:
– Anh xin cưới em nhé. Em c̣n yêu anh không?
Tôi vờ ngây thơ v́ chẳng c̣n ngây thơ như xưa nữa:
– Sao anh lại hỏi thế? Em yêu anh hồi nào mà c̣n hay hết?…
– Anh c̣n nhớ có con bé năm lên 9 tuổi đă lẽo đẽo theo anh ra sàn rửa bát sau nhà năn nỉ anh mai mốt lấy em, nấu canh bầu, trứng rán lộn xộn cho em ăn. Ngoài hai món “đặc sản” nhà nghèo ấy từ ngày chăm sóc hai con anh c̣n biết nấu những món ăn Âu Mỹ nữa ...
– Em chỉ thích ăn món “nhà nghèo” của anh thôi, trứng và canh bầu nấu tôm khô thôi. Thế th́ số anh vẫn… khổ, vẫn vất vả. Ngày xưa nấu nướng hầu hạ cho các em của anh, rồi cho các con anh, nếu cưới em anh lại… phải nấu nướng cho em, cho cô vợ cuối mùa này nữa.
Anh vui vẻ:
– Chăm sóc cho những người ḿnh yêu thương là anh vui rồi, anh t́nh nguyện làm người đàn ông số vất vả suốt đời.
Tôi dịu dàng nắm bàn tay anh:
– Em thử ḷng và đùa với anh thôi, lẽ nào để anh chiều em măi thế, em có c̣n là con bé hàng xóm của anh năm xưa đâu. Em sẽ thay đổi số mệnh cho anh, không để anh phải vất vả nữa. Em sẽ nấu cho anh những bữa cơm ngon để cám ơn anh ngày xưa từng mời em ăn cơm cũng như cám ơn anh đă thực hiện lời… năn nỉ của em, hôm nay xin cưới em …
Anh kéo tôi sát vào người anh và ôm tôi, ṿng tay đàn ông yêu thương che chở, ṿng tay này đă từng của hai em anh, của hai con anh và hôm nay thuộc về tôi:
– Cho anh xin lỗi ngày xưa đă mấy lần nổi giận búng tai và nhéo tai em nhé. Em biết không, khi ở tuổi lớn lên anh đă từng mong được bên em để nói lời xin lỗi này.
Tôi nũng nịu trách:
– Anh nhắc lại chuyện cũ em bắt đền anh đấy. Làm sao bây giờ? chả lẽ em… nhéo lại tai anh?
– Đừng em, anh sẽ đền em bằng những nụ hôn, tuy muộn nhưng vẫn là những nụ hôn đầu đời của t́nh yêu đầu đời chúng ta nhưng v́ duyên số nên đến gần cuối đời chúng ta mới đến với nhau.
Nguyễn Thị Thanh Dương.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1665404&d=1601852092
wonderful
10-05-2020, 20:17
Bắc Kỳ di cư ăn cá rô cây
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1665856&d=1601928938
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1665857&stc=1&d=1601928956
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1665859&d=1601929254
HẢI PH̉NG Tháng 8/1954 - Tàu đổ bộ của Pháp đưa đồng bào di cư ra tàu chiến USS Montague của Mỹ để đi vào Nam
Tàu “há mồm” chở người Bắc di cư vào Nam năm 1954.
Năm ấy tôi hơn 10 tuổi, đang học lớp Nh́ trường Ngô Quyền, Hải Pḥng. Một hôm, me tôi bảo:
- Con vào trường xin phép Thầy cho con đi di cư.
Tôi lẳng lặng tuân theo, v́ hai tiếng “di cư” đă xôn xao từ lâu trong xóm rồi. Các cậu tôi ở đâu mà tôi không từng biết cũng đột nhiên xuất hiện đầy nhà tôi, nói chuyện, hút thuốc lào, nhả khói ngập pḥng. Tối đến th́ nằm tràn lan dưới đất. Cả nhà có một cái quạt máy cũ, các cậu chiếm luôn để ngay đầu ḿnh nằm, có lẽ để che tiếng ngáy của các cậu, y hệt tiếng bánh xe lửa, “kẹt, kẹt, hú hú... kẹt, kẹt…”
Khi tôi đến lớp học, một không khí buồn thảm đă giăng đầy làm cho những thằng quậy nhất lớp cũng im lặng. Tôi tiến lên bàn thầy, khoanh tay, cúi đầu:
- Thưa Thầy, con xin phép Thầy cho con nghỉ học. Con đi di cư.
Thầy ngước cặp mắt kính dầy nh́n tôi hiền từ:
- Ừ! Th́ con đi nhé.
Tôi quay trở lại bàn, lục trong cặp ra lấy hết những cái h́nh Tạc Dăng mà tôi cắt trong sách báo, với một bó dây cao su và mấy viên bi ve khổng lồ, mầu xanh biếc, to bằng ngón chân cái mà tôi quư lắm, đưa hết cho thằng Thắng, bạn thân nhất của tôi. Nó im lặng, chẳng nói ǵ, buồn buồn nh́n tôi. Hai đứa lặng lẽ chia tay. Tôi đi xuống thang mà ḷng như rỗng hẳn đi.
Về đến nhà, me tôi bảo:
- Con đi đằng này với me.
Tôi gật đầu ngay. Me tôi dẫn tôi đi ra các phố xem thiên hạ nhộn nhịp chuẩn bị di cư. Trên các vỉa hè, người ta bán tống bán tháo mọi thứ cho nhẹ người mà đi. Đồng hồ đứng, đồng hồ bàn, ghế, bàn, lồng chim, quần áo, chai lọ, tranh ảnh, sách vở... đủ thứ lỉnh kỉnh. Tiếng người ồn ào, gay gắt. Những người không đi di cư th́ hoặc đứng hoặc ngồi bệt xuống đất mà trả giá rồi khệ nệ ôm ôm, xách xách, kéo lê đồ mới mua được về nhà. Kẻ bán xong được th́ phủi đít đứng dậy, vừa thở dài vừa mừng. Nhưng có một điều ai cũng giống ai là khuôn mặt mọi người đều mang một vẻ ưu tư, trầm uất, không thấy có môt nụ cười nào tươi nở, ngay cả những cô thiếu nữ trong chiếc áo dài trịnh trọng, thường ngày vui tươi, hớn hở, mà nay cũng đăm chiêu như các cụ già. Mấy thằng bé trạc tuổi tôi, vẫn chạy nhẩy nhốn nháo mà nay cũng ngơ ngác, xỏ tay túi quần, đứng nh́n mọi sinh hoạt chộn rộn kia như nh́n người của thế giới khác.
Hai mẹ con đi măi đến mỏi chân mới trở về nhà. Thực ra, đây chỉ là nhà mà me tôi thuê tạm mà thôi. Chúng tôi vốn ở xa mới dọn tới đây được gần hai năm. Me tôi vốn quê Thái B́nh, c̣n Thầy tôi quê Hà Đông. Thầy tôi vốn là ông Đồ nho, được dân làng bầu làm Tiên Chỉ, một chức vụ lớn nhất làng, nên được trọng vọng nhưng không có tiền nhiều v́ không có thực quyền như ông Lư Trưởng. Với địa vị Tiên Chỉ, mỗi lần họp hành, ăn nhậu th́ Thầy được ngồi chiếu trên, và nếu có chặt gà, th́ Thầy tôi được cái đầu gà, nếu giết lợn th́ Thầy tôi được nguyên một cái “thủ” lợn! Nếu có căi nhau, th́ ư kiến Thầy tôi là ư kiến chung cuộc, không ai dám căi, chỉ biết cúi đầu nói:
- Vâng, nếu ư kiến cụ Chỉ đă như thế, th́ chúng tôi xin vâng. Cụ Chỉ dậy sao, chúng tôi làm vậy!
(Để tỏ ḷng tôn trọng, người làng đều bớt đi chữ Tiên, mà gọi ngắn là cụ Chỉ!)
Dân làng mà thấy Thầy tôi đi qua, th́ phải ngả nón chào: “Lạy cụ Chỉ ạ!” Nhưng chỉ có thế thôi! Thầy tôi có “tiếng” nhưng không có “miếng.” Nhưng, như người xưa nói: “Của Trời cho, th́ tự khắc nó ḅ vào nhà!” Thầy tôi lại rất giầu, v́ có may mắn là được bà Nội tôi chia cho mấy mẫu ruộng ở miền thượng du, cho tá điền cấy rẽ, nên chẳng phải làm ǵ mà vẫn sống huy hoàng. Nếu không có Việt Minh nổi lên, dán cho Thầy me tôi cái bản án: “Nợ máu với nhân dân” rồi tịch thu hết đất đai, bắt Thầy tôi ra khảo của, th́ chúng tôi c̣n ở quê măi. Khi Thầy tôi sắp sửa bị đem ra đấu tố, những tá điền thương Thầy tôi, cơng Thầy tôi chạy. Cả nhà tôi lúp xúp chạy theo, hai chị kế tôi th́ được cho vào hai cái thúng cho một anh tá điền gánh, c̣n tôi th́ được me tôi cột chặt vào sau lưng, chạy băng ruộng về Hà Nội.
Thầy me tôi về Hà Nội, mua căn nhà thật lớn ngay tại phố Khâm Thiên, hai tầng, mà thang đi lên tầng hai đặt ở giữa pḥng khách, có tay vịn hai bên bằng đồng sáng chói. Tưởng thế là hạnh phúc măi. Ai ngờ, lại gặp trắc trở. Thầy tôi về đấy lại gặp ngay những “cô đầu” gần nhà, dụ dỗ đi hát “ả đào” hoài. Từ đó, mà Thầy me tôi xích mích nhau trầm trọng. Trong một lần căi nhau nặng lời, me tôi đùng đùng kéo mấy đứa con về Bùi Chu, một tỉnh xa lắc xa lơ, hẻo lánh. Me tôi mua ngay căn nhà đầu đường sát với nhà thờ Bùi Chu, rồi đi buôn đủ thứ. V́ bà rất bạo gan, và muốn làm giầu để cho Thầy tôi “biết mặt,” nên chuyến buôn nào của bà cũng là nguy hiểm, chín chết một sống. Lúc th́ bà buôn đá lửa, thuốc cảm Aspirin vào trong vùng Việt Minh đóng. Bà thuê thuyền đinh chở đi, và cho người đục rỗng mái chèo ra, rồi đổ đá lửa, thuốc men vào trong ấy rồi khằn lại. Tới khu Việt Minh, bà khôn khéo nộp tiền măi lộ, nên bọn chúng cho qua. Nhưng rồi thấy nguy hiểm quá, có thể bị Việt Minh bổ cuốc vào đầu bất cứ lúc nào, bà đi buôn gỗ từ trên rừng thượng xuống đồng bằng. Bà mua gỗ ngay từ đầu nguồn rồi thuê người đóng thành bè, cho thả xuống sông, thuê người đẩy gỗ đi, c̣n bà th́ đi thuyền theo. Đến bến dưới b́nh nguyên, bà bán từng bè gỗ như thế cho thương lái, lấy tiền chênh lệch, nhưng rồi nguy hiểm chập chùng trong suốt đường đi, nào cướp, nào tai nạn, có những bè gỗ dạt vào bờ, hay đâm vào đá, bể tung, muốn đi vớt lại cũng “chằng ăn, trăn cuốn.” Bà lại bỏ. Rồi đi buôn thuốc lào. Từng bánh thuốc lào Vĩnh Bảo được nén chặt trong các thùng nhôm tṛn, cao khoảng gần một thước, đường kính cũng gần một thước. Bà cho chở lên xe “ca” , loại xe chở hành khách ngày xưa, mang đi các tỉnh. Xe ca hồi đó chỉ có ghế gỗ, ngồi trên đường xóc muốn đứt cả ruột, giữa đám bụi đỏ mù trời. Nhưng v́ xe ca hay bị dính ḿn của bọn Việt Minh, nổ tung xác pháo nên bà lại đi tầu thủy, loại tầu từ thế chiến thứ hai, do gia đ́nh họ Bạch đấu thầu, chạy chậm ŕ, phun khói mù trời. Tầu thủy th́ không sợ bị ḿn, nhưng lại sợ đắm! Mấy cái tầu ấy cũ x́, gỗ và sắt làm đáy tầu chỉ mấy năm là rỉ sét, nếu chở nặng quá th́ bể tung, người chết hàng lũ như đàn cá bị trúng thuốc độc.
Trong tất cả các chuyến đi ấy, me tôi vất vả lắm, nhưng ngược lại, tôi th́ khoái vô cùng v́ bà cho tôi, thằng Út, đi theo, c̣n các anh chị khác th́ ở nhà, thèm nhỏ giăi... Nhưng thôi, trở lại chuyện di cư 1954.
Một buổi sáng lạnh, me tôi đánh thức chúng tôi dậy và hấp tấp leo lên một chiếc xe nhà binh đậu trước cửa. Gia tài chúng tôi mang theo chỉ là hai cái ḥm gỗ. Cùng với một số gia đ́nh gần bên, chúng tôi được chở tới “căng con cóc,” là một nơi tập trung tạm dưới những cái lều nhà binh mầu xanh dầy, khổng lồ chứa được vài chục gia đ́nh. (Gọi là “căng con cóc” v́ có bốn cái tượng con cóc ngồi chồm hổm, chĩa miệng vào trong, phun nước vào một cái hồ cạn.) Mỗi gia đ́nh, tùy theo số người mà nhận những chiếc ghế bố xếp của nhà binh, và chăn. Mỗi ngày chúng tôi được phát đồ ăn hai lần. Chiều chiều, máy phóng thanh đặt tại bốn góc “căng” phổ biến tin tức và phát bài “Sáng trăng sáng cả vườn chè... anh chưa thi đỗ, th́ chưa động pḥng” do ca sĩ Xuân Sơn hát. Ngoài ra, c̣n các bài “Thuyền Viễn Xứ” do Mai Hương ca, và bài “Ô Mê Ly” do cả ban nhạc Thái Thanh, Thái Hằng, Hoài Trung, Hoài Bắc tŕnh bầy. Hoài Trung giả tiếng ngựa hí “hí.. hí.. í . í..í” nghe giống hệt tiếng ngựa! Tôi nhớ ở đây, nhiều bà mẹ vẫn c̣n mặc áo tứ thân, cột chéo hai cái tà trước thành cái nút to đùng. Có một bà gài khoảng 5, 6 cái khăn mặt vào cạp quần. Mỗi lần x́ mũi, bà lại rút ra một cái, đưa lên mũi hỉ hỉ một lúc rồi lại dắt cái khăn ấy vào cạp quần trở lại. Sáng hôm sau, bà mang ra ṿi nước, giặt tất cả rồi nhét thành hàng ngang trên cạp quần. Gần chỗ tôi nằm, có ông hay hút thuốc lào x̣ng xọc. Mỗi lần hút xong, là ông lăn đùng ra, nằm thẳng cẳng.
Ở đấy được vài ngày, chúng tôi lại phải di chuyển về “căng xi măng,” một nơi tập trung lớn gấp nhiều lần “căng con cóc.” Ở đây được ăn nhiều hơn, nhưng lại gặp trở ngại là v́ ở gần nhà máy sản xuất xi măng nên bụi xi măng lúc nào cũng nghẹt cả không gian. Mũi chúng tôi lúc nào cũng trắng xóa. Lúc đó lũ trẻ chúng tôi chẳng biết hiểm họa của bụi xi măng khi vào phổi th́ làm sao, mà chỉ ham vui, thích đứng ngắm một cái cầu “rút,” gần nhà máy, khi có tầu lớn đi ngang, th́ chiếc cầu từ từ nứt ra ở giữa, rồi từ từ mở lên cao, cho tầu đi quan xong th́ lại từ từ gập xuống.
Rồi buổi sáng ấy cũng đến. Tôi nhớ mài mại là môt ngày cuối năm. Trời lạnh cóng. Máy phóng thanh kêu gọi mọi người thức dậy, mang hết hành lư lên xe, ra bến tầu. Chúng tôi lần lượt leo lên xe, tương đối gọn gàng, nhưng cũng có nhiều người lại mang theo những bó chiếu dài, có lẽ sợ miền Nam không có chiếu! Bà cụ mà hay giắt đầy khăn măt vào giải lưng quần, cũng có mặt. Lần này, bà khệ nệ bưng một cái rổ to đầy, chất nặng những thứ lỉnh kỉnh ǵ đó, mà đến khi lên tầu, bị buộc phải vất lại, bà khóc nức nở: “Giê Ma lạy Chúa tôi! Giê Ma lạy Chúa tôi!”
Tới bến tầu, mọi người phải sắp hàng đi theo những cái cọc chăng giây, và lần lượt mọi người phải vạch bụng ra cho một người cầm b́nh xịt thuốc DDT vào bụng trắng xóa, để diệt chấy rận. Đi hết hàng xịt thuốc, th́ lên tầu “há mồm” là chiếc tầu đổ bộ nên không có pḥng ốc ǵ, chỉ là môt khoảng sàn trống cho người di cư nằm ngồi tùm lum. Không có pḥng vệ sinh, chỉ có mấy cái khung sắt hàn dính vào hai bên sườn tầu ở trên cao, ngồi trong cái khung sắt ấy mà thả “bom” xuống biển! Đi khoảng nửa ngày ra tới tầu lớn như một cái thành phố có nhiều tầng. Từ tầu “há mồm,” mọi người phải leo lên cầu tầu là một cái cầu treo rất cao bắt tuốt tới boong tầu. Đến đầu cầu thang, từng người môt được phát một cái khăn mặt, một hộp kẹo xô- cô- la, môt cái bàn chải đánh răng, môt hộp kem đánh răng, loại hộp tṛn, mở ra, dùng bàn chải chà chà vào lớp bột cứng bên trong. Me tôi lôi từng đứa vào pḥng, chiếm mấy cái giường tầng liền nhau. Tôi hào hứng leo lên tầng cao nhất, mà không biết rằng, khi tầu chạy, tôi say sóng, nôn thốc tháo xuống đầy mặt người nằm dưới! V́ tính ṭ ṃ, sau khi cả nhà an vị, tôi chạy lung tung, lên khoang này, xuống khoang kia, có lẽ đến 7,8 tầng, rồi lại chạy lên boong, ngó người ngồi nằm la liệt. Điều buồn cười nhất là việc đi vệ sinh. Pḥng vệ sinh ở trên tầu là môt dẫy bàn cầu trống huyếch hoác, không có cửa. Mọi người đều quen ngồi kiểu nước lụt, nên khi đi vệ sinh, cứ leo lên ngồi chồm hỗm bên trên, phơi hết đồ ḷng ra. Mấy anh lính thủy Mỹ cười ḅ lăn rồi kéo từng người ngồi bệt xuống bàn cầu. Nhiều cụ già không chịu, v́ vừa xấu hổ, vừa dốt nát, nên cự căi um xùm, mà lính Mỹ dễ tính, không căi lại.
Đến bữa ăn, th́ xếp hàng đi lănh cơm, táo, bánh ḿ... Mấy cụ bà gốc quê thấy trái táo th́ chẳng biết là cái ǵ, cứ trố mắt ra mà xăm xoi. C̣n những ông tham ăn, vơ vét cho đầy khay, nhét vào đầy bụng để lúc say sóng th́ trả lại sàn tầu, nhơ nhớp kinh khủng.
Tầu chạy chừng 3, 4 ngày th́ tới bến Saigon. Khi tầu ngừng và nghe tiếng người la ó um xùm, tôi chạy lên boong để thấy môt khung cảnh thật lạ. Lạ nhất là cảnh bán đồ ăn, trái cây từ dưới sông lên tầu. Những chiếc thuyền con kẹp sát thành tầu, giơ cao những cây gậy thật dài lên tới boong, trên đầu gậy là cái rổ nhỏ, trong đó đựng trái cây, bánh, kẹo. Ai ở trên boong mà mua, th́ cứ việc bốc ra rồi bỏ tiền vào trong đó, không mặc cả ǵ hết. Người ở dưới từ từ rút cái rổ xuống, nhặt tiền ra rồi lại bỏ đồ vào trong rồi đẩy cây lên… Tầu ngừng một thời gian rồi thả thang xuống cho mọi người lên bờ. Gia đ́nh chúng tôi xuống sau hết để t́m người quen đến đón: ông anh rể của tôi, đă đi theo Sở vào Nam trước cả tháng rồi. Khi chúng tôi xuống đến bến, th́ thấy trên bờ có giăng một cái biểu ngữ mầu vàng dài cả chục thước, đề chữ: “Hân hoan đón chào người di cư thứ 1 triệu!.” Dưới cái biểu ngữ là một dẫy hai, ba cái bàn, trên đó, chất đống đầy tiền mới. Cứ mỗi đầu người đi qua, th́ được đưa cho 800 đồng! Mấy nhân viên làm việc cho Tổng Cuộc Di Cư hồi đó, cứ bốc tiền ra mà đưa, chẳng hỏi tên tuổi ǵ! (V́ không đếm tiền, không đếm người, không hồ sơ tổng kết, một số viên chức làm cho Tổng Cuộc Di Cư sau đó thành triệu phú!) Sau khi lănh tiền, th́ có loa gọi, hỏi ai muốn về các trại định cư th́ xếp hàng, lên xe nhà binh, chở về chỗ định cư, có thể là Hố Nai, Gia Kiệm, Xóm Mới, Bùi Môn hay đi xa hơn nữa, tới tận Rạch Giá, Hà Tiên. V́ đa số dân di cư là Công Giáo nên có các linh mục đứng đón, đưa về từng vùng thích hợp với địa phương cũ của ḿnh ở Bắc. C̣n chúng tôi, có ông anh rể đến đón, nên đi riêng về khu tạm cư B́nh Đông gần Khu Cầu Sắt, Khánh Hội, nơi dành riêng cho công chức miền Bắc di cư. Khu tạm cư này vốn là những nhà kho khổng lồ, được ngăn ra từng pḥng bằng vách tre đan, cho mỗi gia đ́nh một ngăn, cho nên nếu có một người “x́ hơi” là cả dẫy nhà đều ngửi chung! Những tiếng x́ xầm đều nghe được, th́ tiếng nói to, tiếng căi nhau cứ như là từ loa phóng thanh, làm điếc tai lũ con nít chúng tôi. Để trốn tiếng ồn, lũ con nít chúng tôi phải chạy cà nhỏng ở bên ngoài suốt ngày cho đến khi về ăn cơm, hoặc ngủ.
Tôi nhớ có mấy đứa nhóc mất dậy cứ chạy theo các cô bé cột tóc sau lưng mà hát: “Búi tó củ hành, làm anh thiên hạ!” rồi chúng xô lại, nắm cái củ hành đó mà giật!
Chúng tôi chỉ ở tạm đó có một tháng, rồi me tôi kéo chúng tôi về thuê một pḥng sau ở khu Vườn Lài, rặt Nam Kỳ Quốc. (Không hiểu sao me tôi lại lanh thế, biết đường đi thuê nhà?) Ở đây, me tôi bắt đầu làm người buôn gánh, bán bưng. Bà bắt tụi tôi dậy từ 2,3 giờ sáng, ngồi dưới đất, phụ với bà gói bánh nếp, một loại như bánh ú, nhân đậu xanh, không có đường, nhưng to ngang bằng cái bánh gị. Mấy mẹ con ngồi quanh cái bếp củi, rực lửa, cắm cúi cắt lá, đổ bột, trộn nhân, gói lại bằng dây lạt, rồi thả trong cái nồi to kềnh… Đến sáng, bà lụi hụi bưng cái mẹt đựng bánh ra ngồi trước cửa nhà, mời “ông đi qua, bà đi lại” mua bánh..
Ở khu Vườn Lài này, tôi có nhiều kỷ niệm. Trước hết, là cô bé hàng xóm có cặp mắt to hơn hột nhăn rất quư hai chị tôi. Đến một dịp nào đó, cô bé làm thiệp gửi tặng cho cả ba chị em tôi, nhưng gửi lộn cái thiệp đáng lẽ cho chị tôi lại đưa cho tôi. Mở ra, thấy ḍng thơ nhỏ, tôi lặng người luôn: “Gửi ai một đĩa muối gừng. Gừng cay, muối mặn, xin đừng quên nhau!” Thằng bé 11 tuổi chới với, đem khoe với chị tôi, chị giật lấy và đưa cho tôi tờ khác: “Chúc em trai mạnh khỏe!” Thế là cụt hứng! Thời đó, c̣n kỳ thị Nam Bắc cực kỳ luôn. Một hôm, thằng con trai bà chủ nhà, lớn hơn tôi vài tuổi, tướng mất dậy, du côn, hớt hải chạy về xóm, tung tin vịt: “Bà con ơi. Mới rồi, cảnh sát bắt được một cái xích lô, chở đầy đầu lâu con nít! Cảnh sát nói là của dân Bắc kỳ di cư đó!”
Má nó phải bợp tai nó, nó mới chịu im. Thằng này là vua kỳ thị. Có lần nó đè tôi xuống đất, bẹo tại tôi gần đứt, bắt tôi phải trả lời là có phải “Bắc kỳ di cư ăn cá gỗ không?” Tôi nhất định không trả lời. Nó hành tôi một lúc đến đau điếng rồi mới chịu buông.
Cũng tại một lớp học Vườn Lài, tôi và hai chị cùng họp lớp Nhất. Thầy giáo là một ông già khó chịu, ghét dân di cư. Ổng hay dùng thước kẻ gơ đầu tôi mà ngân nga: Thằng này lư..ờ.. i.. quá!” (Tiếng Nam kỳ là “làm biếng”). Một hôm, ổng lôi tôi lên trước bảng, quất vào đít tôi mấy roi, v́ tôi viết sai câu tính mà ổng đọc. Tôi viết “Cô tôi cho giai 10 đồng, lấy lại 5 đồng, hỏi c̣n mấy đồng?” thay v́ viết “cô tôi cho vay…,” v́ cái giọng khè khè của ông đọc chữ “vay,” tôi nghe ra chữ “giai”!
Me tôi thấy tôi hay bị đánh oan, bà đưa tôi đi học trường khác, tôi không nhớ là trường ǵ v́ chỉ là một căn nhà nhỏ, mặt đường, có hai, ba lớp ǵ đó, ngoài cửa đề bảng: “Trường Tiểu Học…” Tưởng thoát vỏ dưa, ai dè gặp vỏ dừa. Trường này cũng kỳ thị tối đa. Một hôm, lũ học cùng lớp với tôi, hè nhau nắm cổ tôi, ném xuống cái giếng cạn trong sân trường. Tôi khóc la vang trời. Ông Thầy nghe tiếng la, chạy ra, thấy tôi vùng vẫy dưới giếng, bèn ra lệnh cho lũ nhóc kia thả dây xuống cho tôi leo lên. Về nhà, mách mẹ, mẹ tôi giận quá, xách nách tôi, lôi đến trường, chỉ tay vào ông Thầy mà hét lên: “Thầy dậy học tṛ của thầy làm sao mà chúng nó ném con tôi xuống giếng hả?” Ông Thầy đứng yên, không trả lời. Me tôi la một hồi cho xẹp cơn giận rồi lôi tôi về, không cho đi học nữa.
Sau đó, bà lại lần ṃ thuê được một căn nhà sàn ở đường Nguyễn Tri Phương, Khánh Hội, gần nhà thương Khánh Hội. Nhà dựng trên đống śnh lầy quanh năm, đường đi trước nhà là những cây cầu gổ ọp ẹp. Dưới chân cầu, chuột cống to đùng chạy qua chạy lại ăn rác và những thứ phóng uế do con người thải xuống. Đôi khi chuột bám theo những cây cột leo lên nhà. Một hôm, tôi hết hồn nhẩy lui, v́ thấy một cái đuôi chuột tḥ ra trên nóc trạn. Chị tôi nhanh lắm, chụp lấy con dao làm bếp, gài bên vách, chặp “Phụp!” một cái, đứt đuôi con chuột. Nó phóng từ nóc trạn ra, bay xuống đất, rồi nhào vào cầu tiêu, biến mất tăm. Chị tôi lấy que củi khều cái đuôi chuột đỏ máu ra, rồi cũng hất vào cầu tiêu. Nhà cầu ở đây chỉ là một cái khung che 3 mặt, phía cửa là tấm vải che, bên dưới là một cái lỗ, để thả bom xuống x́nh. V́ chỉ là x́nh nhăo, khi nào nước triều lên th́ thành rạch nhỏ, khi nước triều xuống, th́ x́nh lộ ra với đủ thứ rác thải, hôi kinh khủng.
Từ những ngày ở khu Khánh Hội này, tôi mới biết dân miền Nam dữ đ̣n. Con bé chừng 14 tuổi ở trước nhà tôi, gầy như bộ xương cách trí, mà thỉnh thoảng bị bố quất bằng những thanh củi to, kêu khóc vang trời. Một hôm, không biết v́ tội lỗi ǵ mà bố nó lôi ra trước cửa, lột truồng con bé ra, rồi cứ thế mà giáng củi xuống lưng nó. Một lúc th́ con bé bất tỉnh, nằm c̣ng queo trước cửa nhà và cũng là trước cái khung nuôi hai con heo nhỏ, trần truồng. Mẹ tôi thấy vậy, vội mang tấm chăn chạy qua, đắp cho con bé, rồi hạch hỏi ông bố: “Ông ác quá mà! Sao lại đánh nó mà c̣n lột quần áo nó nữa?” Ông bố gằn giọng: “Bà biết ǵ! Về nhà bà đi!”
Sau đó, một thời gian, không thấy con bé đâu. Nghe nói nó xấu hổ đă bỏ nhà đi bụi đời rồi. Chuyện đánh lộn ở khu Khánh Hội này là chuyện thường ngày. Vợ chồng đánh nhau, bồ bịch đánh nhau, hàng xóm đánh nhau đổ máu… Lạ lùng là không ai can thiệp!
Tôi ở đây khoảng một năm trời ǵ đó mà cũng bị ảnh hưởng! Theo chân một số đàn anh, lớn hơn tôi 6,7 tuổi, tung chân đi khắp các xóm nghèo toàn điếm, đĩ, du côn, băng đảng.. mà chơi đủ tṛ nguy hiểm như bắn nhau bằng súng cao su, bắn đạn bằng sắt, chẩy máu là thường. Mẹ tôi thấy tôi dần dần mất dậy, liền kéo chúng tôi về khu Vườn Xoài Trương Minh Giảng.
Tới giai đoạn này là chấm dứt cuộc di cư của gia đ́nh chúng tôi. Tại đây, các anh chị em tôi đă cắp cặp đi học và bắt đầu một cuộc đời mới tại miền Nam “đất lành, chim đậu,” để ḥa nhập với đời sống Nam Kỳ, ăn hột vịt lộn, giá sống, mắm chua và hủ tiếu.
Đời sống cứ thế mà trôi đi. Đến nay, nh́n lại ngày di cư năm ấy đă hơn 60 năm! Nhanh quá! Như Cao Bá Quát đă viết: “Nhân sinh thiên địa gian nhất nghịch lữ. Có bao lăm ba vạn sáu ngh́n ngày. Như thoi đưa, như bóng sổ, như gang tay…”
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1665858&d=1601928968
Tổng Thống Vnch Ngô Đ́nh Diệm Đến Thăm Trại Tỵ Nạn Của Người Dân Miền Bắc Di Cư Vào Nam Năm 1954
Chu Tất Tiến.
wonderful
10-12-2020, 20:06
Chuyện cậu bé đưa báo.
Vào năm 1951, tôi lên 9 tuổi. V́ gia đ́nh quá nghèo, tôi đến xin bác Miceli nhận tôi vào việc phát báo - sau giờ học - cho một số gia đ́nh ở vùng phụ cận thành phố Chicago (thuộc bang Illinois, Hoa Kỳ). Bác Miceli là chủ thầu phát tờ nhật báo American's Herald. Bác đồng ư với điều kiện tôi phải có chiếc xe đạp.bike
Thân phụ tôi làm đến 4 nghề. Ban ngày Ba làm việc ở công xưởng. Ban chiều, Ba đi bỏ hoa cho các tiệm bán hoa. Ban tối Ba lái taxi cho đến nửa đêm. Vào ngày thứ bảy, Ba đi từng nhà để quảng cáo các bảo hiểm. Ba mua cho tôi một chiếc xe đạp cũ. Vừa mua xong, người ngă bệnh nặng phải vào nhà thương, chưa kịp tập cho tôi đi xe đạp.
Thật ra bác Miceli không hỏi tôi có biết đi xe đạp không. Bác chỉ hỏi tôi có xe đạp không. Do đó tôi dắt xe đạp đến cho bác xem. Bác nhận tôi vào số những đứa trẻ phát báo cho bác.
Tôi mang chiếc bị sau lưng và đặt các tờ báo trên ghi-đông xe đạp rồi dắt xe đi trên lề đường. Nhưng dắt chiếc xe đạp chất đầy báo, quả là cực h́nh! Sau vài ngày phát báo như thế, tôi đổi chiến thuật. Tôi bỏ xe đạp ở nhà và mượn cái giỏ đi chợ có bánh xe lăn của Mẹ. Tôi bỏ báo vào giỏ rồi kéo giỏ đi phát báo cho từng nhà.
Nếu trời mưa hay có tuyết rơi, tôi cẩn thận lấy áo mưa của Ba phủ lên giỏ, để báo khỏi bị ướt. Tôi mất rất nhiều giờ để phát báo với chiếc giỏ đi chợ của Mẹ. Trong khi đó, nếu tôi biết đi xe đạp, chắc hẳn sẽ nhanh chóng hơn.
Nhờ việc đi đến từng nhà bỏ báo, tôi bắt đầu gặp gỡ và quen biết hầu hết các khách hàng. Phần đông họ là người di dân thuộc nhiều sắc tộc khác nhau như Ư, Đức và Ba Lan. Có điều đặc biệt là ai ai cũng dễ thương và cư xử rất tốt với tôi.
Khi rời nhà thương về nhà, Ba tôi đi làm trở lại. Nhưng v́ c̣n yếu nên người chỉ làm một công việc ban ngày mà thôi. Trong khi gia đ́nh chúng tôi càng ngày càng lâm cảnh túng thiếu. Sau cùng, Ba Má quyết định bán chiếc xe đạp cũ của tôi. V́ chưa biết đi xe đạp nên tôi không ngăn cản cũng chẳng than trách ǵ! Trong ṿng 8 tháng phát báo, tôi nâng con số khách hàng từ 36 lên 59. Khách hàng mới thường do khách hàng cũ giới thiệu, hoặc đôi lúc gặp tôi trên đường đi, họ xin ghi tên vào danh sách khách hàng của tôi.
Từ thứ hai cho đến thứ bảy, cứ mỗi tờ báo phát đi, tôi lănh được một cắc. Riêng Chúa Nhật, tôi lănh được 5 xu. Tôi thu tiền báo vào mỗi chiều thứ năm và giao tiền cho bác Miceli vào ngày thứ sáu. Mỗi lần thu tiền như thế, tôi nhận được tiền huê-hồng từ 5 đến 10 xu. Do đó, đôi khi tiền huê-hồng của tôi cũng cao bằng tiền bán báo của bác Miceli. Thật là điều may mắn, v́ Ba tôi c̣n yếu chưa làm nhiều việc nên chưa kiếm nhiều tiền. Tôi giao tất cả tiền lănh được cho Mẹ.
Ngày thứ năm Vọng Lễ Giáng Sinh, 24-12-1951, như thường lệ, tôi đi phát báo và thu tiền nơi từng nhà. Nơi căn nhà đầu tiên, tôi bấm chuông cửa, nhưng không ai trả lời. Tôi sang căn nhà thứ hai, rồi thứ ba, thứ tư .. Cũng chẳng trông thấy một ai. Tôi đi gần hết các nhà khách hàng nhưng không ai trả lời cho tôi. Tôi bắt đầu lo lắng thực sự. Tôi tự nhủ:
- Lạ thật, ngày mai là Lễ Giáng Sinh, vậy mà không người nào trả lời cho ḿnh cả? Chẳng lẽ mọi người đều đi phố mua sắm vào buổi chiều Vọng Lễ Giáng Sinh sao?
Do đó, khi đến căn nhà của bác Gordon, và nghe tiếng nói cùng tiếng nhạc từ trong nhà phát ra, tôi vui mừng vô kể. Tôi bấm chuông. Tức khắc cánh cửa rộng mở, bác Gordon tươi cười xuất hiện và kéo tôi vào pḥng khách. Nơi đây, tất cả 59 vị khách hàng của tôi đều có mặt. Ở giữa pḥng khách là chiếc xe đạp mới tinh, màu đỏ tươi như trái táo chín! Trước ghi-đông xe, lủng lẳng cái bị đầy ứ các phong b́.
C̣n đang bỡ ngỡ th́ bác gái Gordon vừa chỉ chiếc xe đạp vừa nói:
- Đây là món quà Giáng Sinh cho cháu. Tất cả các bác chung tiền mua cho cháu. Trong các phong b́ có thiệp Giáng Sinh, tiền báo và tiền huê-hồng cho cháu.
Tôi ngạc nhiên đến độ không thốt được lời nào. Tôi đứng im không nhúc nhích. Sau cùng, một bác gái khác ra hiệu xin mọi người im lặng. Bác dẫn tôi vào đứng giữa pḥng khách và nói:
- Cháu là đứa bé phát báo tuyệt vời nhất của các bác. Không một ngày nào báo thiếu hoặc báo đến trễ hay báo bị rách, bị ướt! Tất cả các bác đều trông thấy cảnh cháu đi trong mưa, đi dưới tuyết, c̣ng lưng kéo cái giỏ đi chợ đầy báo! Do đó các bác nghĩ rằng cháu cần phải có chiếc xe đạp để đi phát báo.
Tôi vô cùng xúc động và chỉ biết ấp úng hai tiếng CÁM ƠN. Rồi tôi nói đi nói lại nhưng cũng chỉ nói được hai tiếng CÁM ƠN mà thôi.
Khi về nhà, tôi cẩn thận mở các phong b́. Tôi đếm được tất cả 100 mỹ kim tiền huê-hồng!
Ngày Lễ Giáng Sinh năm đó, gia đ́nh tôi mừng Lễ Giáng Sinh với trọn ư nghĩa, trong vui tươi và no ấm!!!
Riêng tôi, tôi không bao giờ quên món quà Giáng Sinh và bài học mà các bác khách hàng trao tặng tôi vào ngày Vọng Lễ Giáng Sinh năm ấy:
- Bạn hăy ngẩng cao đầu, đem hết tâm lực làm việc, dù cho công việc của bạn hết sức khiêm tốn như nghề phát báo, bỏ báo chẳng hạn .
(Câu chuyện của ông Marvin J.Wolf, người Mỹ)
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1669529&d=1602533125
wonderful
10-14-2020, 01:07
Truyện ngắn: Con Đốm.
Năm tôi được năm tuổi th́ Mẹ tôi mất. Nhà tôi ở thôn Thượng, bác Vinh tôi ở với Bà tôi dưới thôn Hạ. Nghe hai thôn Thượng với Hạ ai không biết chắc tưởng là xa lắm, nhưng thật ra chỉ cách hai cánh đồng. Mà đường đê cũng rộng và dễ đi, cho nên cứ chiều đến, gặp hôm mát trời anh tôi thường dẫn tôi xuống chơi nhà bác Vinh. Ở đó anh tôi có bạn là mấy anh con bác Vinh, c̣n tôi chẳng có bạn nào cả. Nhưng tôi thích xuống đó bởi nhà bác Vinh có con chó đốm mà tôi biết nó từ ngày mới đẻ. Nó tên Đốm là bởi trên vai phải phía chân trước nó có một cái đốm đen. Chỉ mỗi nó là con chó đực trong lứa ba con nên bác Vinh gọi nó là Đốm. Tôi thương nó lắm, hay bế nó trong tay lắc lư như mẹ bế con ru cho ngủ. Thành thử ra lắm khi tôi hay xin Bà tôi cho ngủ lại cũng v́ nó, mà lắm khi ăn uống ǵ cũng dấm dúi để dành cho nó, lúc nào cũng chỉ sợ nó đói hay nó buồn. Chắc Bà tôi thấy thế nên một hôm Bà tôi nói:
– Để hôm nào tao bảo Bố mày cho mày qua đây ở luôn để đi học, mày chịu không?
Tôi cứ tưởng như Bà tôi nói đùa, ai ngờ đâu chỉ mấy ngày sau đó Bố tôi cho tôi xuống đó ở thật – không phải v́ con chó, mà v́ ở dưới đó có ông thầy khóa Tư nhận dạy học chữ quốc ngữ. C̣n trên thôn Thượng này chỉ có thầy đồ mà thôi. Thành thử ra Bà tôi lấy cớ đó để xin cho tôi xuống đó ở, bởi tôi nghe Bố tôi nói:
– Mày đă lên năm rồi, chuẩn bị xuống nhà bác Vinh ở đi học đi là vừa…
Tôi vội dạ ngay. Thế là từ đó tôi được ở gần con Đốm. Chúng tôi hàng ngày bên nhau. Trưa Hè hai đứa hay chui vào bụi rơm trước sân ngủ, tối đến trải chiếu hai đứa ngủ ngoài hiên. Tôi hay chơi tṛ đi trốn với nó, chui vào hốc ngách nào đó để nó đi t́m. Nói chung rất ư là hạnh phúc ở cái tuổi ấu thơ của tôi dạo ấy. Rồi thời gian cũng trôi nhanh. Đến năm tôi lên sáu, mới vừa đi học chưa được chữ nào vào đầu, một hôm tôi đi học từ nhà thầy khóa Tư về th́ thấy trong nhà bố tôi và bác Vinh lớn tiếng căi nhau. Tôi cũng chẳng biết chuyện ǵ, chỉ lẳng lặng ra sau nhà t́m con Đốm chơi như mọi ngày. Bỗng ở nhà trước tôi nghe bố tôi quát to gọi tôi:
– Con Thơm đâu!? Lên đây tao bảo!!!
Tôi sợ quá, biết chuyện chẳng lành lên tiếng
– Dạ…
– Mày mang cái dạ của mày lên đây!!!
Tôi lật đật chạy lên, vừa thấy mặt bố tôi nói ngay:
– Mày vào thu xếp đi về, từ nay tao không cần ai giúp nữa. Tao không muốn mày ở bên này để người ta nói lên đầu tao, nghe chửa?!
Tôi xanh mặt chẳng biết ất giáp ǵ. Nghe thế tôi chỉ biết khóc, vừa vào nhà vừa khóc lấy quần áo. Mà quần áo tôi cũng chẳng có chi, chỉ mỗi một bộ đă rách vá tứ tung chứ đâu có ǵ. Mang tiếng đi học mà sách vở cũng chẳng có. Lúc ấy tôi khóc chẳng phải v́ đâu cả mà tôi khóc bởi từ nay tôi không được ở gần con Đốm nữa. Vỏn vẹn trong đầu tôi chỉ có thế, mà tôi c̣n nhớ cái ngày hôm ấy rất rơ.
Bố tôi th́ đứng ngoài cổng rào hằn học đi qua đi lại không yên đợi tôi. Bác Vinh đứng trên bậc thềm trước nhà, thấy tôi khóc bác thấy cũng thương. Nghĩ sao bác gọi người nhà ra bảo:
– Chúng mày mang cho tao sợi dây cột chó ra đây.
Rồi bác chẳng nói ǵ, tự tay bác gọi con Đốm đến lấy dây cột vào cổ nó, rồi đưa sợi dây cho tôi bảo:
– Tao cho mày con Đốm mang về nuôi đấy!
Rồi bác lẳng lặng vào nhà không nói thêm lời nào. Bà tôi ngồi bên trong nói vọng ra:
– Rơ khổ! Anh em với nhau chả đứa nào chịu nhịn đứa nào. Thôi, đă thế Bác Vinh cho con Đốm cháu cứ mang về mà nuôi cho có chị có em, đừng ngại. Thôi về đi. Hôm nào Bà lên chơi nhé, đừng sợ.
Tôi mừng quá, tưởng nằm mơ càng oà lên khóc, làm Bà tôi phải đứng dậy đưa tôi ra tận cửa và nói với Bố tôi cho tôi được nhận con Đốm về nuôi. Cũng may hôm ấy Bố tôi chẳng nói ǵ, chỉ thở phào quay đi. Tôi lẽo đẽo theo sau, tay cầm sợi dây kéo con Đốm vui vẻ đi bên cạnh. Nó làm như cũng phấn khởi lắm; chúng tôi hướng về phía thôn Thượng.
Cuối năm ấy, dạo gần Tết, nhà tôi nghe tin Cậu Tấn đậu bằng Thành Chung, và sẽ mang bằng về để ăn mừng cái ngày trọng đại nở mặt ấy. Chả mấy khi Bố tôi lại bỏ qua, cho nên Bố tôi phải đứng ra làm một buổi tiệc mời hết quan viên hai họ, chức sắc trong làng đến, như để chứng kiến sự thành công khoa bảng của ḍng họ.
Hôm ấy tiếng ồn ào đánh thức tôi dậy. Nh́n quanh thấy họ hàng kéo đến từ lúc nào, vui đùa như ngày hội lớn. Trời giáp Tết nên cũng lạnh. Tôi co ro định ngủ nữa nhưng chợt nhớ ra con Đốm, chả hiểu nó chạy đi đâu. Mọi hôm lúc nào mà nó chẳng nằm bên tôi, mà tại sao hôm nay bao người lạ kéo đến mà không thấy nó sủa báo ǵ cả. Tự nhiên tôi thấy có ǵ không ổn trong ḷng, bèn ngồi vùng dậy đi t́m nó, mồm gọi:
– Đốm ơi….!!! Đốm ơi….!!!
Gặp ai tôi cũng hỏi thấy Đốm của tôi đâu không? Ai ai cũng chỉ lắc đầu, tôi có cảm tưởng như họ biết mà không nói. Càng lúc tôi càng lo, chạy ra ngoài ngơ kiếm những chỗ mỗi lần nó hay chơi; chạy qua nhà bà Mạnh hỏi thăm xem nó qua bên ấy chơi với con Cún nhà bên ấy không; cũng chẳng thấy nó đi đằng nào. Tự nhiên nước mắt tôi rơi… Lủi thủi về nhà xuống sân sau, đi qua gian nhà bếp nh́n vào, thấy cái khay để con lợn mới thui ngay giữa bếp. Lạ thật! Sao hôm nay nhà ḿnh lại mổ lợn đăi khách cơ à? Mà nhà ḿnh có nuôi lợn đâu mà mổ? Tôi vội chạy lại gần nh́n cho rơ th́ thấy trên khay có cái đầu con vật; không phải đầu lợn mà là đầu con chó. Khủng khiếp quá! Nh́n xuống cái bả vai phía chân trước nó có một cái đốm. Thôi, đích thị là Đốm của tôi rồi!
Đau đớn quá, tôi ôm nó gào khóc, mặc cho mọi người can ngăn. Tôi hận bố tôi. Tôi hận mọi người. Tôi hận cả cậu Tấn, v́ cậu mà Đốm tôi phải ra nông nỗi này…
Hôm ấy tôi nhịn ăn. Cả buổi hôm ấy tôi cứ lang thang ra ngồi bờ đê chỗ tôi với nó thường ra. Bao buổi chiều gió lộng ngồi bên nhau mà giờ đây sao con người đă nỡ nào chia cắt chúng tôi? Rồi cứ thế nh́n về phía chân trời mà tôi khóc. Đến lúc trời đă chập choạng tối tôi mới chịu trở về nhà. Ra sau tôi t́m đến chỗ vại nước mà lúc ban sáng họ đă cắt cổ Đốm. Đứng ở chỗ này tôi càng nghĩ đến lúc ấy, tưởng tượng ra cái đau của nó, tôi lại càng khóc to hơn. Cứ một tay chùi nước mắt c̣n lại tay kia đi quanh nhặt những đám lông của nó c̣n sót lại. Sau cùng tôi c̣n t́m lại được bốn cái móng chân của nó. Tôi t́m đến khoảng đất trống chỗ nh́n ra sau ao và chôn những thứ ấy xuống lỗ như một lời chia tay, như một lời giă biệt. Trong khi ấy bên trong nhà, ngoài sân trước họ đang vui vẻ đánh chén một cách vô tư, mồm ngốn miếng thịt, miếng xương của Đốm, cho vào mồm mà mút, mà nhai một cách kinh tởm.
Ở tuổi ấu thơ cái trách móc nó rất là nông cạn, không sâu xa được như người lớn. Nghĩa là không biết đến trả thù hay là tự vẫn chẳng hạn. Chỉ vỏn vẹn quanh quẩn nghĩ là từ nay không bao giờ được nh́n thấy nó nữa, chỉ có thế mà đứt ruột mà khóc. Mà nỗi đau khổ của cái ngày ấy cho đến bây giờ không bao giờ quên, nhất là mỗi khi nh́n nhà ai thấy một bé gái ôm con chó vào ḷng là y như rằng nước mắt tôi rưng rưng…
Bao năm qua bây giờ Bố tôi đă mất. Cái hận Bố tôi ngày ấy hầu như theo năm tháng cũng tan theo. Tôi đă có chồng. Nhưng có một điều tôi không thể nào giải thích nổi mỗi khi nghĩ đến, mà không dám nói với ai nghe, cứ để uẩn ức trong ḷng, mong một ngày nào đó có dịp nói ra như ngày hôm nay.
Ngồi đây viết ra trang giấy này, tôi hy vọng t́m được lối thoát trong ḷng bằng cách này. Chẳng hiểu sao, bên phía vai phải của chồng tôi cũng có một cái đốm đen như con Đốm của tôi ngày xưa. C̣n chồng tôi th́ lại tên Đôn. Hay là…? Hay là…?
Hay là tiếng khóc tuổi thơ của tôi ngày ấy đă vang lên tận “Thiên Đ́nh”?!
Hoa Thơm.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1670211&d=1602637530
wonderful
10-14-2020, 22:41
Truyện ngắn: Lời tỏ t́nh.
Sau khi chiếm được nam Việt Nam, năm 1975, Cộng Sản miền Bắc lùa số lớn công chức, quân nhân, đảng viên các đảng phái quốc gia, các nhà tu hành của các tôn giáo miền Nam, ra Bắc “khổ sai biệt xứ”. Liên Xô có Xi-bê-ri th́ Việt Nam có vùng núi non Tây Bắc khắc nghiệt, tuy không lạnh bằng Xi-bê-ri nhưng cũng đủ cho tù chết dần. Chết v́ lạnh, v́ đói, v́ lao động kiệt sức và v́ bịnh mà không có thuốc chữa.
DFjAjsf
Thông thường, tù phải tự đốn cây, cắt tranh làm lán cho ḿnh ở, phải phá rừng, làm rẫy trồng trọt khoai củ nuôi thân. Nhà nước Cộng Sản không phải tốn phí nuôi tù cải tạo. Ban ngày tù vào rừng lao động, chiều về, vào lán, cán bộ coi tù khóa cửa lại, sáng hôm sau, mở cửa cho tù đi lao động tiếp.
Mấy năm đầu, tù chết quá nhiều nên chính quyền Cộng Sản Việt Nam cho thân nhân tù được gửi thuốc, áo quần (giới hạn) bằng đường bưu điện, về sau được thăm nuôi, nghĩa là được gặp mặt tù và tiếp tế lương thực, mùng mền, thuốc men… giúp tù chịu đựng, tiếp tục khai phá núi rừng và chết chậm hơn.
*
Trong chuyện nầy, tôi không kể về những sinh hoạt trong nhà tù mà kể về một anh bạn tù nằm cạnh tôi.
Anh Hùng, (nằm cạnh tôi) là người ít nói nhưng thường quan tâm đến người khác. Buổi tối, vào lán, thấy ai có vẻ trầm tư, suy nghĩ, là anh sà đến, nói huyên thiên những chuyện trên trời dưới đất, chuyện nào cũng khiến người nghe bật cười. Thế là người bạn đó bớt buồn. Khi quay về, anh bảo tôi:
– Khá rồi! Lo buồn làm ḿnh suy sụp nhanh nhất. Nhanh hơn cả bịnh hoạn. Chỉ cần mất ngủ vài ba đêm là không đủ sức gượng dậy.
Ai cũng biết điều đó, nhưng rất khó vượt qua, nhất là những người không được thăm nuôi, thậm chí không nhận được thư của thân nhân gửi vào. Họ được gọi là “con bà xơ” (nữ tu), ư nói là con hoang trong trại mồ côi do các bà xơ (soeurs) nuôi dưỡng. Các tù nhân con bà xơ nầy, mỗi khi thấy người nào ra thăm thân nhân, đem đồ tiếp tế vào là họ tránh chỗ khác, t́m những người cùng hoàn cảnh (không có thăm nuôi) mà chuyện tṛ, ăn mấy củ khoai, củ sắn với nhau. Được tặng thức ăn (thăm nuôi) họ có thể nhận một lần, lần sau th́ từ chối.
– Xin cám ơn anh, tôi nhận th́ không có ǵ tặng lại. Anh thông cảm cho tôi. Xin giữ lấy.
Trong tù, chỉ nghĩ đến miếng thịt, cây kẹo cũng đủ chảy nước miếng, v́ cơ thể quá cần, nhưng nhận chút thực phẩm của bạn cho, lấy ǵ trả lại?
Tôi với anh Hùng, may mắn, được vợ thăm nuôi, dù cả năm chỉ được một lần và chỉ được một xách nhỏ. Một gói đường tán đen, gói cá khô, ít đậu và gạo, ít thuốc men, chỉ vậy thôi, v́ tiền xe cộ đi hàng ngh́n cây số (từ miền Nam ra núi rừng tây bắc), ăn uống dọc đường… hết cả! Chúng tôi nghèo quá, nhưng vợ chồng gặp mặt nhau là may rồi. Tôi mừng, nhưng anh Hùng lại mừng hơn. Lần thăm nuôi nào anh cũng bảo:
– Đây là lần chót!
Thế nên, mỗi khi được gọi tên ra gặp thân nhân th́ anh ngạc nhiên:
– Ai thăm tôi? Bà cụ th́ quá yếu, không đi nổi!
Tôi cười bảo:
– Không phải vợ th́ ai vào đây”
Theo vợ tôi kể, trong một lá thư gửi cho tôi, chỉ một lần vợ tôi cùng đi thăm nuôi với vợ anh Hùng mà hai người thành bạn thân. Cả hai đều ở trong một con hẻm vùng Đa Kao lại có chồng là bạn nằm cạnh nhau trong tù, cùng hoàn cảnh nên hai người đàn bà thương nhau, thường giúp đỡ nhau trong việc buôn bán mưu sinh.
V́ thấy anh vui hơi quá đáng mỗi khi được thăm nuôi nên tôi ṭ ṃ, cố t́m hiểu v́ sao? Đúng ra, trong tù không nên biết chuyện gia đ́nh người khác, nếu người đó không tự ư kể ra. Tôi không nhớ ḿnh đă gợi ư cách nào khiến cho anh Hùng kể chuyện vợ con của anh.
Sau đây là câu chuyện theo lời anh kể…
…
– Tôi là con trai độc nhất của bà cụ tôi. Đúng hơn, tôi là độc đinh của cả ḍng họ nhà tôi. Nếu mẹ tôi không sinh ra tôi th́ coi như họ Hoàng Đắc của tôi tuyệt tự. Mẹ tôi săn sóc, chăm lo cho tôi, v́ t́nh thương mà cũng v́ trách nhiệm bên nhà chồng giao phó, là phải có người thừa tự, lo nhang khói, cúng giỗ để vong linh ông bà, tổ tiên khỏi bơ vơ, thành ma đói, ma khát, vất vưởng trong cơi u minh. Thế nên, khi tôi vừa xong tú tài là mẹ tôi lo t́m vợ cho tôi, v́ bà sợ tôi vào quân đội, không biết chết lúc nào, sẽ không kịp có con trai để nối dơi tông đường. Tôi th́ không để ư đến chuyện đó. Ngay trong thời đi học, bạn bè yêu cô nầy, cô kia, tôi chỉ biết bài vở và các môn thể thao như đá banh, học vơ…
Đến khi thi xong tú tài một, tôi t́nh nguyện đi sĩ quan Thủ Đức. Mẹ tôi, thời trẻ là đảng viên một đảng phái Quốc Gia, thông hiểu t́nh h́nh đất nước, bà cụ bảo tôi “Khi tổ quốc lâm nguy, làm con dân phải có bổn phận cùng với mọi người bảo vệ đất nước, bảo vệ đồng bào. Những tên trốn lính, sống chui, sống nhủi chỉ thêm nhục. Nhưng con phải lấy vợ, sinh con trai để sau nầy lo nhang khói cho ông bà, tổ tiên”. Mẹ tôi hỏi tôi có để ư cô nào chưa? Tôi thưa rằng: “Mẹ xem cô nào vừa ư mẹ th́ cưới cho con chứ con không có người yêu”. Mẹ tôi đến nhà các bà bạn, ngắm nghía cô nầy, dọ hỏi cô kia, cuối cùng bà chọn được một cô. Mẹ tôi nhờ người mai mối, gia đ́nh cô ta đồng ư ngay. Để tôi được gặp cô gái, mẹ tôi mua một ít trái cây, sai tôi đem đến biếu gia đ́nh cô ta. H́nh như cô gái không biết có sự xếp đặt giữa hai gia đ́nh nên cô ta tiếp tôi rất hồn nhiên, vô tư như với bạn bè. Tôi thấy cô cũng xinh, hiền lành, vui vẻ nên về thưa với mẹ tôi rằng: “Mẹ thấy vừa ư th́ con xin vâng lời”. Quả thật, cô gái hoàn toàn không biết ǵ về việc cô sẽ là vợ tôi. Trước ngày tôi vào quân trường, hai gia đ́nh muốn tổ chức lễ hỏi, cưới luôn một lần. Lúc đó, cô gái mới được thông báo. Cô ta phản đối quyết liệt. Hóa ra cô đă có người yêu.
Sau nầy tôi mới biết, người cô yêu là một nhà thơ. Anh chàng có dị tật ở chân nên anh ta khỏi phải đi lính. Nhờ thế anh ta yên tâm vui chơi và ăn bám gia đ́nh. Hết làm thơ đăng báo tán tỉnh cô nầy, cô kia th́ la cà các quán cà phê, quán nhậu. Con gái mới lớn, cô nào cũng mơ mộng. Anh chàng thi sĩ nầy làm thơ ca tụng, tỏ t́nh với cô vợ tương lai của tôi th́ chẳng khác ǵ bỏ bùa cô ta. Cô ta yêu mê mệt chàng thi sĩ, quyết cùng chàng “Một túp lều tranh hai quả tim vàng”. Bất ngờ cô bị ép phải lấy tôi làm chồng. Cô tuyên bố thẳng thừng với cha mẹ rằng cô ta sẽ trốn đi với chàng thi sĩ, nếu không trốn được mà bị ép duyên, cô ta sẽ uống thuốc rầy tự tử. Gia đ́nh cô ta h́nh như có xích mích ǵ đó với gia đ́nh “nhà thơ” nên không muốn làm sui gia với họ. Thế nên bà mẹ mới bảo với con gái rằng “Mầy muốn trốn theo trai th́ cứ trốn đi, nhưng không được theo thằng chó chết của nhà đó. Nếu mầy theo nó, th́ nhớ ba ngày sau quay về dự đám ma tao. C̣n mầy muốn tự tử th́ tao mua cho mầy chai thuốc rầy, nhưng uống nửa chai thôi, để một nửa cho tao. Nuôi mầy khôn lớn để mầy làm nhục cha mẹ…”. Lời tuyên bố đó khiến cô gái không c̣n lựa chọn nào khác. Thế nên, trước ngày cưới, cô ta hẹn tôi ra một quán nước.
Sáng đó, chúng tôi gặp nhau. Tôi ngồi đối diện. Quán vắng người nên cô ta chẳng cần giữ lời, tấn công tôi ngay: “Tôi và anh không hề quen biết nhau, không thù oán nhau, tại sao anh cố t́nh phá vỡ t́nh yêu của chúng tôi? Anh có biết, vợ chồng không có t́nh yêu mà sống với nhau là sống trong địa ngục không?”
Tôi trả lời: “Đây là chuyện hai gia đ́nh với nhau. Cô không bằng ḷng lấy tôi th́ cứ nói thẳng với ba mẹ cô hoặc nói với mẹ tôi. Tôi không có ư kiến. Tôi không cần vợ, nhưng mẹ tôi cần có cháu nội trai để nối dơi tông đường. Tôi sẽ vào quân đội. Chiến tranh rất ác liệt. Đời lính chiến, hành quân liên miên, cưới cô về, được bao nhiêu lần chúng ta gặp nhau? Để có con, c̣n khó hơn. Và có thể một ngày, một tuần, một tháng sau đó, tôi tử trận. Cô sẽ thành quả phụ. Nhanh lắm. Tôi nói sự thật để cô đủ lư do từ chối việc cầu hôn của tôi”.
Cô yên lặng lắng nghe. Tôi cũng suy nghĩ, lựa lời một lúc mới nói tiếp: “Nếu bị ép duyên, và nếu không c̣n con đường nào khác để làm vui ḷng cha mẹ cô, cô nên lấy tôi. V́ sau khi ra trường sĩ quan, tôi sẽ chọn binh chủng tác chiến, tôi sẽ leo lên bàn thờ nhanh lắm. Khi tôi chết rồi, gia đ́nh cô không c̣n quyền cấm cô về sống với người cô yêu. Mà dù tôi chưa tử trận, khó khăn của tôi vẫn là phải có con trai cho mẹ tôi an tâm. Tôi đề nghị thế nầy. Sau khi là vợ tôi, dĩ nhiên là tôi đi hành quân, đâu có về nhà thường xuyên được… Cô cứ hẹn ḥ với người yêu, miễn sao đừng cho thiên hạ biết, khi nào có bầu, cô ra đơn vị t́m tôi rồi quay về nhà. Mục đích để hợp thức hóa đứa bé trong bụng cô. Tôi sẽ không ghen tương ǵ mà mẹ tôi lại mừng v́ đă làm tṛn bổn phận đối với gia tộc tôi…”.
Chưa nghe hết câu, cô chồm qua bàn, thẳng tay tát tôi một tát tai, nảy đom đóm mắt: “Tôi cấm anh không được nhục mạ tôi theo lối nói vô học đó. Anh xem tôi là hạng người ǵ?”. Rồi cô ôm mặt, gục xuống bàn khóc nức nở. Cô khóc to, như rống lên rồi lấy khăn bịt miệng ḿnh lại để tự kềm chế. Tôi kinh hoàng, vội qua ngồi cạnh cô, lắp bắp: “Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Cô tha thứ cho tôi”. Tôi định choàng tay qua vai cô để vỗ về th́ cô xô mạnh tôi ra, khiến tôi suưt ngă ngửa. Cô cứ cúi đầu thút thít măi. Tôi chán nản, nghĩ rằng, tốt nhất về thưa với mẹ tôi rút lui vụ cưới hỏi nầy để khỏi rắc rối, có khi gây oán thù với cô ta và cả người t́nh của cô nữa.
Tôi đứng lên, đến quầy trả tiền. Cô chủ quán hỏi tôi: “Có chuyện ǵ vậy?”. Tôi lắc đầu, quay lại bàn nước, ngồi cạnh cô để tránh tia mắt cô đang nh́n đăm đăm phía trước như người xuất hồn. Tôi nói: “Tôi đă hiểu cô, đă biết mối t́nh của cô. Xin cô yên tâm. Tôi sẽ báo cho mẹ tôi hủy bỏ vụ nầy. Cô được tự do”. Tôi định đứng lên th́ cô ra dấu tôi ngồi xuống. Cô nói mà không nh́n tôi: “Anh chẳng có lỗi ǵ trong chuyện nầy. Gia đ́nh tôi nhất quyết gả tôi cho người khác. Ai cũng được, ngoại trừ người tôi yêu”. Rồi cô quay nh́n tôi, mắt long lên, môi mím lại: “Tôi đồng ư lấy anh. Nhưng tôi cho anh biết. Anh chiếm đoạt được trinh tiết của tôi, chiếm đoạt được thân xác tôi nhưng không thể chiếm đoạt được trái tim tôi. Đừng hy vọng tôi sẽ thương yêu anh. Tôi không thù anh, nhưng tôi không thể yêu thương ai ngoài người tôi yêu. Tôi cũng cho anh biết trước rằng, về làm vợ anh, dù đến măn đời, tôi thề sẽ không bao giờ nói tiếng yêu thương với anh, không bao giờ hôn anh. Mong anh cũng làm như thế”.
Tôi giận sôi gan, nhưng cố b́nh tĩnh: “Tôi sẽ giữ lời. Tôi thề sẽ không nói thương yêu với cô, không hôn cô, v́ tôi biết chúng ta chẳng hề yêu thương nhau. Tôi cũng yêu cầu cô nhớ lời thề đó. Sau nầy, nếu tôi tử trận, xin cô đừng giả vờ khóc, v́ tôi biết đó là ngày vui của cô, ngày cô được giải thoát để về với người cô yêu. Không cưới cô th́ mẹ tôi cũng t́m một cô khác cho tôi. Từ hôm nay cho đến tuần sau, cô có thể báo cho mẹ tôi biết quyết định của cô. Mà dù đă là vợ tôi, cô vẫn tự do. Cô có thể gặp người yêu của cô bất cứ lúc nào, chỉ mong cô cố gắng cho mẹ tôi một đứa cháu trai. Xin cô giúp tôi”.
Kể đến đấy anh Hùng hỏi tôi: “Nếu vào trường hợp tôi, anh sẽ nghĩ sao” Chúng tôi có ba mặt con với nhau, nhưng không bao giờ tôi nghĩ rằng cô ta c̣n lưu lại trong gia đ́nh tôi cho đến ngày tôi vô tù như hôm nay”. Anh quay ra sau, lục trong xách nhỏ, lấy ra mấy tấm h́nh, trao cho tôi: “Anh nh́n xem, mấy đứa nhỏ nầy giống ai?”. Tôi nh́n và nói ngay: “Giống anh chứ giống ai? Con anh phải không? Hai thằng nhỏ nầy là anh em sinh đôi?”. Anh trầm tư: “Để tôi dài ḍng một chút. Trước khi vào quân trường, tôi cưới vợ. Khi c̣n đang thụ huấn trong Thủ Đức, được tin vợ sinh, tôi về phép, vào nhà bảo sanh. Vợ tôi sinh con gái. Tôi ôm đứa bé vào ḷng. Lúc đó, tôi không thắc mắc, ai là tác giả của sinh vật bé bỏng đó, nhưng không hiểu sao, tôi thương nó quá. Tôi ngắm nghía nó, hôn nó, th́ thầm với nó mà quên cả chung quanh. Lúc đặt con xuống bên cạnh vợ, cô ta nắm lấy bàn tay tôi, nh́n tôi, nước mắt ứa ra. Cô ta khóc. Tôi hiểu ư nên nói: “Xin lỗi! Nhưng tôi thương nó. Lần sau, cố giúp tôi một thằng con trai…”
Tôi ngắt lời anh “Bộ hai người xưng tôi chứ không anh em ǵ cả sao?”. “Cô th́ xưng em với tôi, c̣n tôi, khi chán nản hoặc chỉ có hai người, tôi xưng “tôi” và nói trống không. Khi có người thứ ba th́ tôi “anh, em” như vợ chồng b́nh thường… Sau đó, cô sinh đôi, hai thằng con trai. Khi tôi đi tù th́ hai thằng con được gần hai tuổi”.
– Hai anh chị thề thốt với nhau rằng sẽ không hôn, không nói tiếng yêu thương với nhau, rồi có giữ lời không?
– Tôi có vợ mà tâm lư không giống những ông khác. Tôi chỉ làm bổn phận. Tôi đâu cần t́nh yêu mới làm chuyện vợ chồng được. Khi cô ta vừa sinh hai thằng con trai, tôi dự định, hễ hai đứa nhỏ cứng cáp th́ tôi sẽ nói với cô rằng muốn ly dị th́ tôi kư tên ngay để cô được tự do, nhưng tôi chưa kịp nói th́ đi tù. Thế nên, mỗi khi tôi được gọi ra thăm nuôi, anh thường nghe tôi tự hỏi: “Ai thăm nuôi ḿnh?” v́ tôi cứ đinh ninh là cô ta đă bỏ tôi để về với người t́nh, để khỏi nuôi mấy đứa nhỏ, khỏi nuôi mẹ tôi, khỏi thăm nuôi tôi.
– Anh có thể nói thật t́nh cảm của anh đối với vợ anh cho tôi nghe được không? Anh có thương vợ không?
Anh trầm ngâm:
– Chỉ sau nầy, khi tôi vào tù, cô ta không bỏ chúng tôi, lại phải vất vả, bươn chải để nuôi sống bao nhiêu người trong gia đ́nh tôi, tôi mới nghĩ rằng cô là vợ tôi. Nếu chúng tôi có yêu nhau trước đó th́ sự hy sinh của cô ta c̣n có chút ư nghĩa. Đằng nầy… Không ai có thể bắt cô phải cưu mang chúng tôi. Đó là sự bất công. Trước kia, tôi không màng đến ư nghĩ, t́nh cảm của vợ tôi. Chúng tôi ít nói chuyện với nhau. Đúng ra là không có dịp. Tôi hành quân liên miên, vài ba tháng về phép một lần. Hai mươi bốn giờ phép mà gần tối mới về đến nhà, sáng sớm lại phải ra đơn vị. Vả lại, tôi thương các con tôi lắm. Vừa bước vô nhà, chào mẹ tôi xong là tôi quấn quít với con, hôn hít đứa nầy, bồng ẵm đứa kia, đưa chúng ra đường mua quà, kẹo bánh. Lần nào về phép tôi cũng ôm con mà cứ nghĩ rằng, đây là lần cuối ḿnh được gần các con. Ra trận, đạn như văi trấu, bạn bè, đồng đội tôi ngă xuống ngay bên cạnh. Trước sau ǵ cũng đến lượt ḿnh. C̣n vợ tôi, tôi cảm tưởng như giữa hai đứa có một bức tường vô h́nh ngăn cách, và cô ta, sinh con xong, bồng nó, đưa qua bức tường vô h́nh đó, trao cho tôi. Chúng là con tôi. V́ ám ảnh đó mà mọi sự săn sóc, lo lắng của cô dành cho tôi, tôi tưởng như của một cô bạn gái cùng lớp giúp bạn trong một buổi đi chơi chung ngoài trời, vậy thôi. Mỗi khi tôi về phép, thấy tôi bước vào nhà là cô vội lo nước nôi, khăn tắm, áo quần để sẵn đó rồi chạy ra chợ mua thức ăn, chạy về, chui vào bếp, nấu nướng, dọn lên. Ăn xong, lại dọn rửa, rồi giặt giũ áo quần cho tôi, phơi phóng, sắp xếp, chuẩn bị mọi thứ trong xách để sáng sớm là tôi chỉ việc đeo lên vai, về đơn vị. Cô xoay tṛn như chong chóng. Tôi th́ tắm con, đút cơm cho chúng, rồi chơi đùa, kể chuyện cho chúng nghe, ru chúng ngủ, không màng đến vợ, không nh́n đến mẹ. Người ngoài nh́n vô, đó là một gia đ́nh b́nh thường. Mẹ tôi th́ vui lắm, cứ khen con dâu ngoan hiền. Bà cụ không biết dĩ văng của cô, cũng không thấy những đợt sóng ngầm đang kiên tŕ, th́ thầm gọi cô thoát ly.
Bây giờ, ở tù kiểu nầy th́ chỉ có chết hoặc mục xương trong tù v́ chẳng ai biết ngày về. Cái chết đối với thằng lính chiến như tôi th́ sá ǵ, nhưng tôi thương các con quá, chỉ mong được về để lo cho chúng và săn sóc vợ tôi để đền đáp bao khổ nhọc mà cô ta đă phải chịu đựng.
Từ khi nghe anh Hùng kể chuyện gia đ́nh, tôi cũng đâm ra hồi hộp mỗi khi nghe tên anh ta được gọi ra thăm nuôi. Tôi tưởng tượng mẹ anh Hùng hoặc bà cụ nhờ một người nào đó gặp anh và báo tin rằng vợ anh đă bỏ đi lấy chồng rồi. Nhưng lần nào cũng là chị ta. Lần đầu được giới thiệu là vợ anh Hùng, tôi thấy chị ta, tuy đen và ốm, xác xơ v́ sinh kế nhưng c̣n phảng phất những nét thanh tú và quí phái. Chị ta, thời trẻ, ắt đă làm bao trái tim bọn con trai xao xuyến.
Mỗi lần ra thăm nuôi, anh Hùng, tôi và vài người tù ngồi một bên chiếc bàn dài, đối diện (bên kia bàn) là thân nhân của tù. Đầu bàn có một công an ngồi theo dơi, lắng nghe tù và thân nhân chuyện tṛ. Tù chỉ có mười lăm phút gặp người thân nên ai cũng cố nói thật nhiều, hỏi thật nhiều những điều cần thiết. Tôi cũng gấp rút chuyện tṛ với vợ nhưng cũng để ư xem vợ chồng anh Hùng có ǵ khác thường không? H́nh như anh Hùng không nh́n vợ mà hơi cúi xuống vẻ đắn đo, suy nghĩ. Trái lại chị vợ ngồi nh́n chồng đăm đăm như thôi miên anh ta.
Thông thường, trong lúc gặp gỡ, người vợ để bàn tay bên hông của giỏ quà thăm nuôi, phía khuất tia nh́n của công an, người chồng biết ư sẽ để bàn tay ḿnh lên bàn tay vợ, bóp nhẹ. Bao nhiêu năm xa cách, chỉ cần chạm nhẹ hai bàn tay với nhau cũng đủ cho vợ chồng ngây ngất, rung động cả thể xác và tâm hồn. Giây phút đó quí giá hơn bao nhiêu lần ôm ấp nhau mà vợ chồng đă trải qua. Vợ anh Hùng cũng để tay bên giỏ thăm nuôi. Anh Hùng chỉ đụng rất nhẹ vào tay vợ, như vô t́nh rồi rút tay về. Chị ta vẫn để yên bàn tay và chờ đợi. Anh Hùng lại đụng nhẹ tay vợ lần nữa, rồi lại rút về. Cả hai yên lặng. Rồi h́nh như anh nói nho nhỏ ǵ đó với vợ.
Thời gian thăm gặp qua rất nhanh. Lúc chia tay, anh Hùng xách gói quà thăm nuôi đi thẳng mà không ngoái nh́n người thân như các tù nhân khác.
Chúng tôi ở tù trên mười năm nhưng chỉ ở chung lán trại hơn ba năm, sau đó bị phân tán đi các trại tù khác. Dù vậy, t́nh bạn giữa chúng tôi đă như ruột thịt. Bảy năm sau, chúng tôi mới gặp lại nhau ở trại tù Z 30, Xuân Lộc. Sau đó, chúng tôi cùng ra tù một lần, vào năm 1986.
Chúng tôi, hai thằng tù trung niên mà trông đă hom hem. Tóc đă có sợi bạc, chân tay như những khúc xương khô. Vợ tôi và vợ anh Hùng, sau mười năm vất vả, cũng đă là hai chị nạ ḍng đen thui, đầu tóc, áo quần tả tơi v́ suốt ngày lê lết đầu đường xó chợ. Hai người mua đi bán lại từng đôi giày cũ, áo quần cũ, răng vàng bạc vụn, đồng hồ hư, radio hư… Nghĩa là ai bán ǵ cũng mua, ai mua ǵ cũng có.
Thời bấy giờ, tù về xă hội chỉ làm được các nghề chân tay như đạp xích lô, bán vé số, vá xe đạp… Tôi và anh Hùng, mỗi người một chiếc bàn con, mỗi cạnh hai gang tay, đặt bên lề đường, ngồi bán vé số, kiếm tiền phụ với vợ mua gạo. Lúc đó vợ tôi và vợ anh Hùng mới lấy lại chút b́nh tĩnh, không c̣n lo thất sắc mỗi ngày v́ lũ con đói.
Đầu thập niên 1990, có chương tŕnh tù cải tạo được đi Mỹ. Gia đ́nh tôi và gia đ́nh anh Hùng đến cùng tiểu bang Virginia nhưng khác thành phố, cách nhau hơn hai giờ lái xe. Bước chân đến xứ người với hai bàn tay trắng, chúng tôi phải làm gấp đôi người khác, v́ lao động chân tay, lương thưởng chẳng bao nhiêu. Sáng sớm đă ra khỏi nhà, khuya mới về. Chúng tôi chỉ gọi điện thoại tṛ chuyện, hỏi han nhau mà thôi. Tôi không c̣n để ư đến chuyện xưa của vợ chồng anh Hùng, cũng không bao giờ kể cho vợ tôi nghe. Đàn bà bép xép, một chuyện kỳ lạ như thế th́ không bà nào để yên trong bụng được.
Hơn bảy năm ở xứ Mỹ, vài đứa con của gia đ́nh tôi và gia đ́nh anh Hùng đă tốt nghiệp đại học, có việc làm, phụ với cha mẹ lo cho các em nên chúng tôi đă bớt giờ làm việc, có dịp thăm viếng nhau. Bao nhiêu năm mới gặp lại, thấy anh Hùng khỏe mạnh, hồng hào hơn trước, chị vợ cũng mập tṛn, mặt mũi tươi rói, gặp lại vợ tôi như gặp cố nhân, hai người tíu tít hỏi han, chuyện tṛ vui vẻ. Nơi xứ người bơ vơ nên chúng tôi coi nhau như anh em một nhà.
Đột nhiên, một buổi tối, khoảng mười giờ, điện thoại reo, vợ tôi bắt máy rồi la lên:
– Sao? Chị nói sao? Anh Hùng bị ǵ mà đưa vô bịnh viện cấp cứu? Chị nói chuyện với ông xă em. Em run quá!
Vợ tôi đưa điện thoại cho tôi.
– A lô! Anh Hùng bị ǵ vậy chị?
Bên kia đầu giây, giọng vợ anh Hùng hốt hoảng:
– Không hiểu sao. Ăn tối xong ảnh ngồi xem TV. Th́nh ĺnh, ảnh kêu “Đau đầu quá!” rồi gục xuống bất tỉnh. Em gọi xe cứu thương đến đưa vô bịnh viện. Hiện em đang ở pḥng cấp cứu. Ảnh chưa tỉnh. Em rối trí quá! Không biết ḿnh phải làm ǵ đây?
– Chị báo cho sắp nhỏ biết chưa?
– Dạ rồi. Nhưng đứa gần nhất cũng phải năm giờ lái xe, đứa ở xa, sáng mai mới đi máy bay về.
– Ảnh không sao đâu. Chị b́nh tỉnh. Đưa vô bịnh viện là yên tâm. Tụi tôi sẽ đến ngay bây giờ. Lên xe, chúng tôi sẽ nói chuyện sau. Nhớ là phải b́nh tỉnh. Hai giờ nữa chúng tôi sẽ đến bịnh viện.
Ban đêm, xa lộ 95 không đến nỗi kẹt xe. Từ Richmond hướng về thành phố Falls Church, phía bắc tiểu bang, gần hai giờ, chúng tôi đă có mặt tại bịnh viện. Bịnh viện về đêm thật yên tĩnh. Theo sự hướng dẫn của nhân viên trực, chúng tôi đi rất nhẹ dọc hành lang để t́m pḥng hồi sức.
Anh Hùng nằm trên giường với đủ thứ dây nhợ, ống trợ thở nối với dàn máy sát tường. Một cái máy điện tâm đồ với lằn sóng xanh chạy đều đều, yếu ớt. Chị Hùng quỳ bên cạnh, nắm tay chồng, th́ thầm:
– Anh cố gắng nghe em nói. Em chỉ nói một câu thôi. Em không nói được cho anh nghe th́ em đau khổ suốt đời, ân hận suốt đời. Anh có thương em không? Thương em th́ nghe em nói. Nghe anh! Tội nghiệp em mà anh…
Chúng tôi đứng bên cạnh mà chị vẫn không hay biết. Vợ tôi cúi xuống vỗ nhẹ vai chị, chị quay lại, đứng lên, ôm vợ tôi, nước mắt trào ra.
– Ảnh không nghe em nói! Ảnh không biết ǵ nữa. Sao em ngu quá? Không nói khi ảnh c̣n khỏe mạnh. Mà th́nh ĺnh, ảnh bị như vầy…
Chị nói lảm nhảm như người mất trí. Vợ tôi không hiểu ǵ cả nhưng vẫn vỗ về, nhỏ nhẹ:
– Ảnh không sao đâu. Em biết, nhiều người bị như vậy, sẽ tỉnh lại. Chị đừng lo. Bác sĩ nói sao?
– Bác sĩ nói ảnh bị xuất huyết năo, đang chuẩn bị, sẽ mổ ngay. Em sợ, người ta mổ rồi ảnh đi luôn. Em mà không nói được cho ảnh nghe, chắc em chết theo để linh hồn em được gặp ảnh, nói mấy lời…
Vợ tôi lại nh́n tôi, không hiểu chuyện ǵ quan trọng, khẩn cấp đến độ phải nói ra cho người sắp chết nghe. Đáng ra, chính người bịnh mới cần trăn trối trước khi từ giả cơi đời. Vợ tôi, biết rằng chuyện gia đ́nh người ta, không nên ṭ ṃ, chỉ trấn an:
– Sáng mai, mổ xong là ảnh tỉnh dậy, sẽ nghe chị nói. Chị yên tâm. B́nh tỉnh mà chuẩn bị tinh thần, cầu xin Trời Phật phù hộ ảnh tai qua nạn khỏi.
Nhưng chị ta như không nghe, cứ lảm nhảm:
– Bao yêu thương, săn sóc ảnh dành cho em, em hiểu, em đón nhận, nhưng sao em ngu quá, không nói cho ảnh biết em yêu thương ảnh…
Vợ tôi ngớ ra, tưởng chị điên thật rồi… Vợ chồng yêu thương nhau, đâu cần phải nói ra mới hiểu? Chỉ ḿnh tôi biết điều đó. Tôi nói với chị ta:
– Xin chị b́nh tỉnh. Tôi sẽ cố giúp chị xem sao. Tôi với anh Hùng thân thiết c̣n hơn ruột thịt. Hy vọng, tôi nói ảnh sẽ nghe.
Nh́n điện tâm đồ, thấy những gợn sóng rất yếu ớt, tôi biết, có mổ cũng rất ít hy vọng, nhưng tôi tin, sự sống trong anh ta vẫn c̣n. Tôi ra dấu cho chị Hùng đến bên cạnh rồi cúi sát tai anh, nói chậm răi:
– Tôi là Nguyễn Văn Chánh, bạn anh đây. Chúng ta ở tù chung, khi c̣n ở bên Việt Nam, anh c̣n nhớ không” Anh cố gắng nghe tôi nói, một điều rất quan trọng, sẽ giúp anh yên tâm… Nếu anh nghe được, anh chấp nhận, xin anh chuyển động mi mắt hoặc con ngươi của mắt anh. Vợ anh đang đứng bên anh đây. Vợ anh nói rằng, chị chỉ yêu thương một người duy nhất trong đời là anh mà thôi. Anh có nghe không, có chấp nhận không?
Mọi người im lặng, chăm chú nh́n đôi mắt đang nhắm nghiền của anh Hùng. Đột nhiên, đôi mi của anh Hùng chuyển động như muốn mở ra rồi nhắm lại. Tuy rất nhẹ nhưng mọi người đều thấy rơ. Chị Hùng ôm chồng khóc ̣a lên. Tin rằng anh Hùng có nghe tiếng khóc của vợ nên một lúc sau tôi mới ra dấu cho chị yên lặng, rồi nói vào tai anh Hùng:
– Bây giờ, vợ anh, chị Hùng sẽ nói cho anh nghe. Chị yêu thương anh từ lúc nào. Anh cố gắng nghe vợ anh nói.
Tôi bước lùi cho chị Hùng quỳ xuống, cúi sát tai chồng và nói, từng tiếng một:
– Anh Hùng. Anh là chồng em. Em yêu thương chỉ một ḿnh anh. Em yêu thương anh suốt đời. Em yêu thương anh từ ngày đầu, từ đêm đầu, từ giây phút đầu em trở thành vợ anh… Em lạy anh. Đừng giận em nghe anh! Xin anh thương em. Em là vợ anh. Tội nghiệp em. Nghe anh!
Nói đến đó th́ nghẹn lời, chị đứng lên lùi lại, hai tay để lên ngực, như sợ chồng điều ǵ nhưng mắt vẫn không rời đôi mắt chồng. Mọi người nín thở chờ đợi. Rồi đôi con ngươi dưới hai mi mắt nhắm nghiền của anh Hùng chuyển động nhẹ, hướng về phía chị Hùng và dừng lại. Tôi nói với chị:
– Anh Hùng đă hiểu chị, đă chấp nhận lời yêu thương của chị.
Bỗng chị Hùng lảo đảo, níu tay vợ tôi rồi ngă quỵ xuống, bất tỉnh. Vợ tôi đỡ lấy chị, ngồi bệt xuống sàn, ôm chị vào ḷng. Tôi bảo vợ.
– Không sao đâu. Bị xúc động mạnh. Để anh đi gọi y tá…
Thật ra, là chị ấy đă trăn trối với chồng.
Tác giả Phạm Thành Châu.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1670748&d=1602715202
wonderful
10-15-2020, 21:38
Truyện ngắn: BẾN CŨ.
Huy gặp Diệp lần đâu tiên trong buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập binh chủng Không quân. Anh được đơn vị b́nh chọn là phi công đạt nhiều thành tích nổi bật trong năm.
Là một phi công trẻ, bô trai, hào hoa nên Huy được giới nữ sinh xếp vào loại “người yêu lư tưởng”. Anh có chiều cao vô địch trong nhóm phi công, v́ thế bạn bè thường gọi anh là “Huy Bamboo”.
Huy c̣n là tay chơi đàn dương cầm nổi đ́nh đám trong các buổi tŕnh diễn văn nghệ do đơn vị Không quân tổ chức.
Phần trao hoa cho các chiến sĩ xuất sắc do toán nữ sinh trường Trung học Sao Mai phụ trách. Lúc choàng ṿng hoa cho Huy, Diệp không thể nào với tới, bởi anh cứ trong tư thế đứng nghiêm, thẳng lưng, ngẩng cao đầu.
Bản Lục Quân Hành Khúc do ban quân nhạc ḥa tấu đă chấm dứt. Mỗi quân nhân xuất sắc đều có ṿng hoa trên cổ, riêng cặp Huy Diệp vẫn c̣n đứng tại chỗ giương mắt nh́n nhau.
Sĩ quan phụ trách đến bên Huy nhắc khéo : “Đưa đầu cho cô bé tṛng ṿng… vào cổ đi”.
Huy lấy mũ, cúi xuống đặt trán ḿnh trên mái tóc của Diệp, cả hàng quân cười khúc khích, khiến nàng ngượng chín người.
Thực ra, Huy cố ư trêu cô nữ sinh có mái tóc dài đen tuyền che một phần khuôn mặt trái soan với má lúm đồng tiền trông rất “liêu trai”. Hai người quen nhau từ đó.
Sau khi đậu bằng tú tài, Diệp ghi tên vào đại học Huế.
Qua năm thứ hai họ làm lễ cưới. Dự tính lấy xong bằng cử nhân văn chương, Diệp mới chiụ sinh con. Nhưng vận rủi ập xuống. Cuối tháng 3/75, Vùng 1 chiến thuật mất vào tay cộng sản Bắc Việt.
Chuyến bay cuối cùng không may bị đạn cộng quân bắn trúng, trực thăng của Huy phải đáp khẩn cấp và anh bị quân Bắc Việt bắt làm tù binh.
Dù bị kẹt lại trong lao tù cộng sản, nhưng ḷng Huy vẫn cảm thấy thỏa măn v́ đă kịp thời gởi vợ anh, Trương Hoàng Diệp ra đảo đảo Lư Sơn để di chuyển vào Sài G̣n.
Diệp được bạn của Huy tận t́nh đưa nàng ra hạm đội sớm sủa. Đến Hoa kỳ, nàng được một gia đ́nh người Mỹ da trắng ở tiểu bang Washington bảo trợ.
Thời gian đầu, cuộc sống tuy có phần chật vật, nhưng đỡ hơn nhiều so với những gia đ́nh c̣n ở trong khu tạm trú. Dù phải qua những năm dài vất vả vừa làm vừa học, Diệp đă tốt nghiệp và đựơc giới thiệu vào làm trong hăng Boeing.
Ngày ra tù, cha mẹ vợ báo cho Huy biết Diệp vừa lấy chồng. Như mũi dao đâm vào tim, tay chân anh rụng rời, chẳng c̣n ḷng dạ nào ở lại dùng cơm tối với gia đ́nh vợ.
Huy ra về với cơi ḷng tan nát. Không có lư do ǵ để trách Diệp, anh chỉ buồn cho số phận hẩm hiu của ḿnh. Huy đă có dự định sẽ vượt biên để được đoàn tụ với vợ.
Giờ th́ niềm hy vọng ấy đă tiêu tan. Nhưng ḷng khao khát tự do vẫn không ngừng thôi thúc anh ra đi.
Tháng Chín năm 1985, Huy cùng với bảy người bạn tâm đồng ư hợp nhất, tổ chức vượt biển trên chiếc xuồng một “lốc” mong manh giữa mùa mưa băo.
Năm ngày lênh đênh trên biển, thuyền mang tám kẻ dũng cảm ấy tấp được vào bờ của một làng ven biển thuộc Mă-Lai. Họ được tàu của Mă-Lai đưa đến hải cảng Trengganu và chuyển qua đảo Pulau Bidong.
Tại đây, Huy chưa biết định cư tại quốc gia nào. Bất ngờ, được thư của Diệp gởi đến, Huy vô cùng ngạc nhiên, làm sao cô ấy biết được ḿnh ở đây?
Có thể Diệp cần chữ kư của ḿnh trong đơn ly dị chăng?
Huy hồi họp mở thư ra xem:
“Kính gởi anh Huy,
Qua thư thầy me, em biết được anh đang ở trại tị nạn Pulau Bidong, nhưng không biết anh có được vào Mỹ không. Nếu anh muốn định cư tại Hoa Kỳ em sẵn sàng đứng ra bảo trợ cho anh với tư cách của một cousin.
Như anh biết đó, em không thể nào sống đơn chiếc măi. Đợi chờ anh chỉ là nỗi vô vọng. Càng nhớ anh, em càng thấy nỗi trống vắng xót xa. Cuộc sống lênh đênh của em trên xứ người, nhờ vào sự đỡ đầu của một người Mỹ và định mệnh đă đưa đẩy em vào một nẻo đường mới.
Chồng em hiện nay là giám đốc trong phân xưởng Boeing, người đă nâng đỡ em ngay từ buổi đầu. Ông ấy ly dị vợ lúc năm mươi tuổi. Ban đầu chỉ là ḷng kính trọng, sau thấy thương hại hoàn cảnh lẻ loi của ông, v́ vậy em chấp nhận lời cầu hôn của ông ấy.
Bà vợ cũ đă lấy chồng khác, giao lại đứa con gái cho ông chăm sóc. Hiện giờ nó đang học High chool.
Giai đoạn đầu ở Mỹ khó khăn lắm anh ạ, thật ḷng em muốn giúp anh vượt qua chặn đường đó. Cuộc sống của em hiện giờ tương đối ổn định. Em hy vọng anh bỏ qua tự ái của người đàn ông thường t́nh mà nghĩ đến tương lai sáng lạn của ḿnh. Hăy quên đi những kỷ niệm đă qua. Giờ xin anh xem em như một người em họ. Với danh nghĩa nầy, em hi vọng sẽ giúp anh có nhiều cơ hội thành công…
Nhận được thư, anh nên trả lời gấp để em c̣n kịp làm thủ tục hồ sơ bảo trợ. Anh nhớ khai với Cao ủy tị nạn có người cousin là Diep Truong Thomas theo địa chỉ trong thơ. Em gởi anh cái check 500 USD để tiêu dùng.
Mừng cho anh đă thoát được cảnh lao tù khổ nhục và giờ đây đất nước tự do đang chờ đón anh.
Em Trương Hoàng Diệp
Thẫn thờ đặt bức thư trên bàn, nét chữ của Diệp như nhảy múa trước mắt Huy. H́nh ảnh của nàng vẫn c̣n đầy ắp trong trái tim nồng cháy của Huy, thế mà trong thư Diệp viết lại thản nhiên, như không vướng bận chút t́nh cảm nào, thẳng thắn và thực tế đến độ tàn nhẫn.
Từ ngày đến đảo, Huy chẳng thiết tha ǵ được vào đất Mỹ mà sẵn sàng chấp nhận đi bất cứ quốc gia Tây phương nào.
Tuy nhiên, khi đọc thư của Diệp, anh lại quyết định đến Hoa Kỳ. Huy muốn gặp Diệp một lần và muốn nh́n xem tận mắt cuộc hôn nhân mới của nàng hiện giờ ra sao.
Dẫu biết lần chạm mặt trước thực tế bẽ bàng nầy có thể gây thêm thương tích cho trái tim ḿnh. Ḷng nhớ thương và tính ṭ ṃ đă thôi thúc Huy đồng ư đề nghị của Diệp đứng ra bảo trợ.
Đúng ngày lễ Giáng sinh, Huy đến phi trường Seattle được Diệp cùng người chồng William Thomas và đứa con gái riêng của chồng, Christina đón tiếp.
Cuộc hội ngộ với người “anh họ” khá niềm nở. Diệp ôm chàng trong phép xă giao của người Tây phương rất tự nhiên và chân t́nh như đứa em họ đích thực.
Kết hợp với lễ nửa đêm đón Chúa Hài Đồng là buổi tiệc tiếp đón Huy đầy thân t́nh. Khách mời, người nào cũng mang quà Christmas đến chúc mừng Huy. Diệp không mời khách nhiều, chỉ giới hạn một số bạn bè thân thiết của chồng.
Trước cảnh gia đ́nh hạnh phúc của Diệp, Huy nghe trái tim ḿnh se thắt nhưng với ḷng tự trọng, anh vẫn giữ thái độ b́nh thản.
Mọi người hân hoan vào tiệc. Tiếng dương cầm ngân vang bản nhạc Đêm Thánh Vô Cùng do cô bé Christina độc tấu, rồi tuần tự là những bản nhạc t́nh du dương, âm thanh êm đềm như quyện vào men rượu nồng làm tăng thêm nỗi ngất ngây cho thực khách.
Đă ngà ngà say, tâm hồn nghệ sĩ bị kích thích, Huy đứng dậy đến bên chiếc piano xin phép cô bé được đàn một bản. Dù đôi bàn tay bị chai sần sau những năm lao động khổ sai trong tù, dù đă mười năm không tập luyện, mười ngón tay anh lướt trên phím ngà bản nhạc “Histoire d’un amour” như xuất thần trỗi lên âm điệu réo rắt làm say đắm ḷng người.
Cô bé Christina trố mắt nh́n Huy đầy thán phục. Trái tim Diệp không biết có c̣n rung động trước âm thanh mang đầy những kỷ niệm xưa mà hai người đă từng bên nhau “anh đàn em hát” ?
Bản nhạc vừa dứt, cơn say ập tới, Huy gục đầu trên bàn phím.
Ông Thomas d́u Huy vào pḥng ngủ đă chuẩn bị sẵn từ mấy ngày qua.
Buổi sáng thức dậy, Huy ngạc nhiên trước căn pḥng được trang hoàng khá sáng sủa. Mấy bộ áo quần mới treo trong tủ và một số đồ dùng hàng ngày được sắp đặt rất tươm tất trên các kệ. Huy dạo quanh một ṿng.
Đây là loại pḥng dành cho người độc thân, có đủ tiện nghi từ pḥng tắm đến bếp ga và cả lối đi riêng hoàn toàn biệt lập với căn nhà chính.
Hai ngày nghỉ lễ, William đưa Huy cùng với đứa con gái đi xem các thắng cảnh ở vùng Seattle được mệnh danh là thung lũng Hoa Hồng .
Cô bé đi bên Huy líu lo giới thiệu tên của các thắng cảnh và về lịch sử của vài công tŕnh xây dựng có tính tượng trưng cho thủ phủ của tiểu bang Washington.
Diệp ở nhà mua sẵn thực phẩm để trong tủ lạnh cho Huy tự nấu ăn.
Vào ngày lễ đầu năm dương lịch, Huy cùng gia đ́nh ông bà Thomas đến dự tiệc tại nhà bạn thân của vợ chồng họ. Anh được giới thiệu là cousin của Diệp từ đảo mới qua, mọi người bắt tay chúc mừng.
Sau hai tuần lễ nghỉ ngơi, Huy ngỏ ư với Diệp sẽ t́m thuê một nhà khác. Nàng ân cần khuyên nhủ :
- William rất quư mến anh. Ông ấy muốn giúp đỡ anh có hoàn cảnh thuận lợi để trở lại trường học. Nếu anh đặt nặng tương lai của ḿnh và thắng được tự ái, chắc chắn anh sẽ có cơ hội tốt để tiến thân.
Diệp ngừng nói, nh́n Huy như ḍ ư rồi tiếp:
- Căn pḥng đó là do ông ấy quyết định dành riêng cho anh ở hoàn toàn miễn phí. Khi nào cuộc sống ổn định, có việc làm hẳn hoi, chừng đấy anh muốn thế nào cũng được.
Hôm qua Bill dự tính chờ khi anh lấy xong bằng lái sẽ tặng anh chiếc xe Ford đời cũ của ông để anh đi học và đi làm. Em thấy đó là phương tiện cần thiết đối với anh hiện giờ.
Qua những lời khuyên của Diệp, Huy cảm nhận được trong đáy ḷng nàng, một t́nh cảm sâu kín nào đó bị ngăn chận v́ hoàn cảnh. Diệp thật ḷng không muốn Huy vấp ngă bởi những khó khăn mà nàng đă trải qua và những kinh nghiệm thất bại của những người đến trước. Đó là lư do chính đáng thúc đẩy chàng ở lại. Và giờ đây, Huy biết ḿnh phải làm ǵ.
Đối với anh, hiện tại là phương tiện, mà tương lai mới là cứu cánh. Cứu cánh đó sẽ là phần thưởng dành cho cả quăng đời c̣n lại của anh.
Dường như trong tiềm thức, Huy không muốn xa Diệp và cả Diệp cũng không muốn rời Huy, dẫu cuộc sống của hai người đă có lằn ranh phân định và t́nh cảm của cả hai có bức tường đạo nghĩa ngăn cách.
Huy đă t́m được công việc làm bán thời gian và ghi tên học tại trường college. Sáng đi, tối về, Huy và Diệp ít khi gặp nhau.
Thỉnh thoảng, Diệp tổ chức những bữa ăn thân mật cuối tuần mời Huy cùng với gia đ́nh dùng cơm tối.
Sau những bữa cơm như thế, Huy thường được ông Thomas và Christina yêu cầu chơi đàn.
Có lần Huy giới thiệu bản nhạc Diễm Xưa của Trịnh Công Sơn đă được dịch lời qua nhiều thứ tiếng trên thế giới. Huy vừa đàn vừa hát, đến điệp khúc: “..Trời c̣n làm mưa sao em không lại. Nhỡ mai trong cơn đau vùi làm sao có nhau , hằn lên nỗi đau bước chân xin em về mau?
Diệp vội quay mặt nh́n qua khung cửa sổ. Huy vẫn tiếp tục hát :
” Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động, Làm sao em biết bia đá không đau, Xin hăy cho mưa qua miền đất rộng, Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau !..”
Diệp nh́n Huy với ánh mắt trách hờn, rồi bỏ vào pḥng. Chỉ một lần ấy rồi thôi, Huy đă khước từ những bữa cơm sau nầy.
Cô con gái của William đă qua mấy khóa học piano, nhưng ngón đàn vẫn c̣n non kém, cô bé rất thích được nghe Huy đàn và nhờ anh chỉ vẽ thêm. Huy th́ ngại ngùng mỗi lần vào pḥng khách nên đă nhiều lần từ chối lời khẩn cầu của cô bé.
Christina vừa mới ghi tên vào đại học năm thứ nhất, nhưng sức học của nàng lại kém hơn Huy một bực. Vừa giỏi toán lại vững vàng về lư thuyết và thực hành môn đàn Piano nên Christina luôn quanh quẩn bên Huy , dần dà anh trở thành thầy dạy kèm bất đắc dĩ.
Chiếc dương cầm ở pḥng khách cũng được mang xuống pḥng của Huy để Christina tập luyện hàng ngày.
Vào những đêm cuối tuần, tiếng dương cầm thánh thót và giọng cười rộn ră của cô bé vang lên từ pḥng của Huy đă làm dịu bớt nỗi quạnh vắng của tháng ngày qua.
Lắng nghe tiếng đàn ngày một điêu luyện của con gái, ông Thomas rất vừa ḷng và thầm cảm ơn Huy đă giúp ông bớt phần lo lắng.
Trong cuộc thi biểu diễn dương cầm toàn trường, Christina đoạt giải nhất về kỹ thuật và phong cách tŕnh diễn. Hôm ấy, cô bé đă đích thân trao cho Huy một bó hoa hồng và cảm ơn chàng như một người thầy đă có công rèn luyện nàng tạo được thành tích ngày hôm nay.
Ông Thomas xem chừng rất hănh diện. Riêng Diệp, dường như nàng không được khỏe, nụ cười có vẻ gượng gạo, và gương mặt bớt phần tươi tắn.
Sau hai giờ làm bài tập và chỉ thêm toán cho cô bé, Huy ngồi vào chiếc đàn piano dạo bản L’amour c’est pour rien. Điệu nhạc tango làm xao xuyến tâm hồn, Christina bỏ viết đến phía sau lưng Huy rồi thản nhiên choàng tay ôm cổ chàng. Bản nhạc vừa chấm đứt, cô bé xoay người Huy về phía ḿnh rồi đặt nụ hôn nồng cháy vào môi chàng. Màu mắt xanh ánh lên nỗi đam mê, cô bé nh́n anh với cơn kích thích. Huy bàng hoàng đứng lên, vội vă bắt tay chúc ngủ ngon và tiễn nàng ra khỏi cửa.
Hôm sau, Huy ngỏ ư với ông Thomas và Diệp sẽ dọn đi ở nhà khác với lư do cho tiện đường đến sở làm và gần trường hơn.
Ngày lễ Thanksgiving, Christina bay qua Virginia thăm bà mẹ ruột đang sống với ông chồng sau. Nhân đó, Huy cũng dọn nhà sang chỗ ở mới. Ông William tỏ ư luyến tiếc.
Phần Diệp, nàng chẳng nói ǵ, chỉ đưa mắt nh́n Huy ngờ vực khi chàng bắt tay ngỏ lời cảm ơn.
Huy cố t́nh giấu Christina chỗ ở mới của ḿnh, chỉ ghi riêng số điện thọai và địa chỉ để lại cho vợ chồng Diệp.
Từ khi Huy ra đi, Christina thường hay buồn bực, gắt gỏng với mọi người. Mỗi một biến đổi t́nh cảm nhỏ nhặt của cô bé cũng không thể nào lọt qua mắt của Diệp. Việc dời nhà của Huy đă giúp cho Diệp tin vào suy đoán của nàng là đúng.
Ngày Giáng sinh đă về, đánh dấu ba năm tṛn trên đất Mỹ, Huy đă vượt qua được một cách dễ dàng những khó khăn ban đầu.
Giờ đây, anh đang học năm thứ ba kỹ sư điện tại trường Đại học UW. Huy đă lấy được giải học bổng của hăng Boeing dành cho sinh viên xuất sắc trong hai năm cuối cùng Đại học.
Sáng Chúa Nhật, tâm trí thảnh thơi, Huy đang ngồi nhâm nhi ly cà phê và đọc tờ báo địa phương, chợt có tiếng gơ cửa thúc bách, anh vội vàng mở hé cánh cửa nh́n ra, Christina đột ngột tông cửa vào, với ánh mắt rực lửa cô nàng hét lên:
“Tại sao anh trốn em ? Tại sao anh bỏ em ? Tại sao ? Tại sao” ?
Vừa nói nàng vừa đẩy Huy lùi về phía sau. Anh cố đứng trụ lại, cô nàng càng xông tới. Miệng Huy không ngớt van lơn : “Xin cô b́nh tĩnh, xin cô bớt nóng..”
Nhưng Christina chẳng ngừng tay, vẫn ra sức xô chàng.
Đến cuối pḥng, Huy bị chiếc sofa cản chân nên cú đẩy sau cùng khiến anh ngă nằm lên ghế. Christina nhào tới nằm đè lên ḿnh Huy và ôm lấy đầu anh hôn tới tấp trên mắt, trên môi rồi úp mặt ḿnh vào vai Huy. Cô bé th́ thào trong hơi thở đứt quăng, nghẹn ngào :
- Em yêu anh và anh biết em yêu anh đến mức nào, sao nhẫn tâm với em
Huy cảm thấy mềm ḷng, đưa tay vuốt mái tóc vàng óng mượt của cô bé, khuyên giải :
- Cô c̣n quá trẻ và có cả một tương lai sáng lạn đang chờ phía trước, c̣n tôi chỉ là bóng đêm mịt mùng, ngày mai là những tháng năm dài lao đao. Cô chẳng được ǵ khi vướng víu vào t́nh yêu không cân xứng.
Christina vụt đứng lên, chạy đến khóa cánh cửa c̣n hé mở từ lúc nàng vào và nhanh tay cởi bỏ hết áo quần. Một thân thể nở nang đầy hấp lực, lồ lộ làn da mịn màng với bộ ngực căng đầy như tượng thần Vệ Nữ đứng trước mặt Huy thách thức.
Anh vừa trở thế nằm dự định đứng lên. Không để vuột mất cơ hội, Christina sấn tới và tự tay lột bỏ bộ pyjama của chàng đang mặc. Huy hoàn toàn bị khuất phục bởi những kích thích tột độ của nàng.
Từ hôm đó, sau giờ tan học, Christina thường ghé vào nhà trọ của Huy măi đến khuya mới về nhà. Thấy con gái độ nầy đi về thất thường, ông Thomas ḍ hỏi, cô bé cho biết đến nhà Huy nhờ hướng dẫn toán. Tin ở con gái ḿnh và người anh họ của vợ, ông cảm thấy an tâm.
Ra khỏi sở làm, Diệp lái xe thẳng đến nhà trọ của Huy. Nàng đứng tần ngần một chặp lâu rồi đưa tay gơ vào cánh cửa. Christina xuất hiện nơi khung cửa. Diệp lạnh lùng hỏi :
- Cô làm ǵ ở đây ?
- Thăm anh Huy.
- Đâu cần cô thăm ?
Christina bốp chát
- Tại sao không !
- Tôi cấm cô.
- Ô hay, bà ghen đấy à ?
Diệp dang tay tát vào má Christina toé lửa. Cô bé trố mắt kinh ngạc rồi dùng cả hai tay tấn công trả đũa.
Từ trong pḥng Huy nghe tiếng căi vă và tiếng đánh nhau, vội vàng chạy ra. Huy thấy Diệp ôm mặt khóc, c̣n Christina giận dữ đóng sầm cửa lại, ra khỏi nhà.
Huy hấp tấp đến bên Diệp hỏi :
- Nó đă làm ǵ em ?
Thay v́ trả lời, nàng đấm vào ngực Huy thùm thụp, tức tối la lên :
- Anh vô t́nh ! Anh tàn nhẫn ! Anh độc ác !
Huy nắm lấy đôi tay Diệp giữ lại nhưng nàng cố vùng ra rồi ôm chầm lấy Huy, vùi mặt vào ngực chàng khóc tức tưởi.
Huy ôm chặt Diệp vào ḷng, lặng lẽ nghe hơi ấm của người yêu ngấm vào trái tim giá lạnh suốt mười bốn năm của ḿnh.
Từng giọt lệ nóng âm thầm lăn trên má chàng. Nước mắt t́nh yêu của hai người đă được chắt lọc từ trái tim thử thách ở hai phương trời giờ đây kết tụ.
Gia đ́nh ông bà Trương Hoàng Mẫn đến phi trường Đà Nẵng đón vợ chồng cô con gái Trương Hoàng Diệp từ Mỹ về thăm quê hương sau mười tám năm xa cách.
Ánh nắng của tiết trời sắp vào Xuân nhuộm vàng cả phi cảng. Chiếc máy bay Hàng Không Việt Nam vừa hạ cánh trên phi đạo, mọi người hồi hộp đợi chờ.
Ông bà Mẫn hết đứng lại ngồi, mắt đăm đăm nh́n ra phi đạo khi chiếc máy bay vừa dừng bánh. Hành khách lần lượt xuất hiện trên cửa phi cơ.
Những khuôn mặt rạng rỡ của người Việt ly xứ sắp được đoàn tụ với gia đ́nh nổi bật giữa đám người địa phương trầm mặc.
Trong đoàn người hối hả rời sân bay tiến vào khu hành khách, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của một người Mỹ mà gia đ́nh ông bà Mẫn đặc biệt chú mục.
Chợt Diệp đột ngột xuất hiện, một tay kéo chiếc vali nhỏ, tay kia với túi xách đựng tả lót và b́nh sữa. Nàng đang dớn dác t́m người nhà.
Bỗng người em gái của Diệp reo lên :
- “ Chị Diệp kia ḱa !” Cùng lúc cả nhà nhận ra, gọi to lên :
- “Cô Diệp ! Chị Diệp ! Thầy Me đứng đây nè !”
Trước nỗi vui mừng đoàn tụ không ai để ư đến Huy đang bồng con đứng phía sau vợ. Bà Mẫn ôm con gái vào ḷng để rơi những giọt nước mắt mừng mừng tủi tủi.
Ông Mẫn là người đầu tiên nhận ra sự có mặt của Huy, vội vàng đến siết chặt tay chàng :
- Con Diệp về thầy me chỉ mừng một, khi thấy con cùng về là niềm vui tăng lên gấp mười lần hơn cho gia đ́nh ta.
Bà Mẫn bồng cháu ngọai từ tay Huy trao qua, vừa nựng cháu vừa trách yêu :
- Bố mẹ cháu hư lắm, cái việc trọng đại một đời mà giấu ông bà suốt mấy năm nay.
Diệp nhoẻn miệng cười với mẹ :
- Chúng con bàn tính với nhau là dành cho thầy me một dịp bất ngờ, như một món quà để tạ lỗi thầy me suốt bao năm đă phải trăn trở về việc con lấy chồng khác.
Diệp âu yếm nh́n Huy rồi quay sang me, tiếp :
- Ông William Thomas là ân nhân của con, v́ vậy con đặt ơn nghĩa lên trên t́nh yêu dành cho ông ấy. Cách đây ba năm, đứa con gái của ông bỗng nhiên bỏ nhà ra đi, ông lên cơn nhồi máu cơ tim rồi qua đời.
Mẹ Diệp th́ thầm : “Nguyện cầu Thiên Chúa d́u dắt linh hồn ông ấy sớm về cơi thiên đàng”.
Ông Mẫn cùng làm dấu Thánh giá với vợ rồi nói với vợ chồng Diệp
- Âu cũng là định mệnh !
Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1671216&d=1602797791
wonderful
11-11-2020, 00:42
TAY NGHỀ (Hay và Vui)
Chuyến bay KLM đến từ Amsterdam hạ cánh ở phi trường Los Angeles đúng 12 giờ trưa. Sau khi qua khỏi hải quan, tôi ghé mua một ít thức ăn thức uống để trên đường đi dùng thay cho bữa cơm chiều, rồi vội vă lên xe buưt ra băi đậu xe t́m con ngựa xích thố của ḿnh. Đây là một món đồ chơi tôi mua cho tôi trong dịp lễ Giáng sinh năm rồi. Một chiếc Mercedes GLC 300. Xe SUV đời mới màu đỏ rực. Xe Âu châu được chế tạo không phải để ngắm nh́n hay giữ lâu dài mà là để lái, nên dù máy tương đối nhỏ, chiếc xe nầy vẫn vọt rất lẹ, ôm đường, ôm cua hết chỗ chê. Lúc lái chiếc xe ở gia tốc cao, lưng bị phản lực dán vào thành ghế, tôi có cảm nghĩ ḿnh đang cưỡi con ngựa xích thố nổi tiếng thời Tam Quốc bên Tàu. Ngày xưa, ngài Quan Vân Trường cưỡi con ngựa nầy pḥ hai bà chị dâu vượt ngàn dặm sơn khê đi t́m ông anh kết nghĩa Lưu Bị.
Ngày nay, tôi cưỡi con ngựa xích thố sắt của ḿnh từ Las Vegas xuống Los Angeles để đáp máy bay qua Ḥa Lan dự hội thảo rồi tiện đường đến một thành phố nhỏ ở đó ghé thăm ông anh kết nghĩa. Ông anh này cũng đến ty nạn ở Mỹ như tôi, nhưng ma đưa lối, quỷ dẫn đường thế nào lạc bước qua làm việc bên Ḥa Lan rồi bị một cô nàng ở đó nắm đầu giữ lại rồi tṛng vào cổ một cái giấy hôn thú. Hai vợ chồng đang sống đầm ấm ở xứ tulip, cho nên khi đi, tôi chẳng có bà chị dâu nào đi cùng, và khi trở về, vẫn chỉ ḿnh tôi lái xe từ Los Angeles về Las Vegas. Thật ḷng mà nói, tôi cũng chỉ mong được như vậy. Nếu có một bà chị dâu nhờ tôi “pḥ”, chắc tôi sẽ nhờ Hồng Lan chuyển bả đi, về giùm. Lái xe lên dốc xuống đèo, mà có một bà ngồi bên vừa làm máy định vị (quẹo trái, không, không, quẹo phải), vừa làm máy kiểm soát tốc lực (sáu mươi dặm một giờ đó; chậm, chậm lại), vừa làm máy báo động (coi chừng, coi chừng, thắng, thắng lại) th́ c̣n đâu hứng thú để lái xe nữa.
Mấy giờ sau, tôi đă lái xe bon bon trên xa lộ 15 hướng về Las Vegas. Tôi chạy ngang qua thành phố Barstow nhưng không ngừng ở đó mà lại lái thêm một đoạn đường nữa, rồi ngừng xe ở một khu nghỉ chân. Tôi tắt máy xe, đến ngồi ở một cái bàn xi măng, duỗi chân tay cho thoải mái, rồi vừa ăn uống vừa nh́n quanh quất. Gần đó có một người ngồi gục đầu trên bàn, dáng điệu mệt mỏi, mắt nửa nhắm nửa mở hướng về phía tôi. Bỗng nhiên, hắn ngồi bật dậy như một cái ḷ xo, nh́n tôi đăm đăm. Tôi cảm thấy hơi khó chịu, định quay đi nh́n nơi khác th́ hắn đă đứng dậy, bước đến bên bàn tôi rồi sà người xuống ngồi đối diện với tôi. "Hi Bác", hắn chào nửa tiếng Mỹ nửa tiếng Việt, miệng cười thật tươi. "Thật không ngờ được gặp lại bác ở đây".
Tôi nh́n hắn, cố moi trong trí nhớ ḿnh đă quen biết hắn từ lúc nào nhưng nghĩ măi cũng không ra. Hắn nh́n về mặt ngỡ ngàng của tôi liền cười lớn. "Bác không nhận ra cháu hả?". Hỏi xong, hắn liền trở lại bàn ḿnh, đứng quay lưng về phía tôi lục lọi trong túi xách một hồi rồi trở lại ngồi đối diện với tôi."Bây giờ bác nhớ ra chưa?", hắn vừa cười vừa hỏi.
Hắn bây giờ đang mang một đôi kiếng đen tổ tướng, c̣n đầu th́ đội một cái mũ có in h́nh một chiếc là cần sa cùng chữ "Amsterdam" bên dưới. "Deventer phải không?", tôi cười hỏi.
Nh́n cách ăn mặc của hắn, tôi đă nhớ ra rồi. Tuần trước, khi tôi vừa xuống nhà ga ở Deventer th́ gặp mặt hắn. Lúc ấy, hắn đang đứng lẩn quẩn bên chiếc máy bán vé tàu điện. Thấy tôi đi ngang qua, hắn bước đến gần, nh́n tôi rồi hỏi. "You from US?"
Tôi chưa kịp trả lời, th́ hắn lại hỏi tiếp. "You Vietnamese?"
Tôi giật ḿnh, nh́n hắn rồi lắp bắp. "How do…do you…". Tôi nói chưa dứt câu th́ hắn đă ngắt lời. "Chào bác", hắn nói bằng tiếng Việt. "Cháu cũng là người Việt".
Tôi hết bỡ ngỡ, cười lớn. "Haha, thật không ngờ đến chổ khỉ ho c̣ gáy này mà vẫn có thể gặp người Việt. Đúng là tha hương ngộ cố nhân".
Hắn cũng cười. "Dạ đúng vậy. Gặp được bác là người Việt, cháu mừng quá". Rồi hắn ngưng cười, nh́n tôi rồi cúi đầu. "Cháu có chút chuyện muốn nhờ bác giúp cho"
Chuyện một người xa lạ vừa thấy mặt đă nhờ ḿnh giúp đỡ th́ tôi đă gặp qua nhiều lần ở Las Vegas rồi, và lần nào cũng vậy, vừa nghe câu "có chuyện nhờ bác giúp đỡ" là tôi đă quay người bỏ đi ngay. Nhưng không hiểu sao lúc ấy tôi lại không phản ứng như vậy. Tôi nh́n hắn, mỉm cười. "Nói đi".
"Cháu đi giang hồ mấy tuần nay, từ Pháp, qua Bỉ, rồi qua đây để xem hoa tulip. Định mua vé tàu điện về Amsterdam, sáng mai bay về Mỹ, nhưng …". Hắn nh́n tôi, cười h́ h́ rồi nói tiếp. "Tiền mặt th́ cạn queo, c̣n cái Visa card th́ bị rơi mất con chip". Nói xong hắn đưa cho tôi xem cái thẻ tín dụng. Trên cái thẻ nơi có con chip gắn vào bây giờ chỉ là một lỗ trống nhỏ. "Nếu không mua được vé tàu điện, cháu không biết..."
Một lần nữa, tôi không hiểu tại sao lại tin lời người thanh niên lạ mặt nầy. Xua tay không để cho hắn nói hết câu, tôi bước đến bên máy bán vé, dùng thẻ tín dụng của ḿnh và mua một tấm vé tàu điện đi Amsterdam. Tôi đưa vé cho hắn rồi hỏi. "Sáng mai mới về, tối nay sống sao đây? Có cần tôi giúp ǵ nữa không?".
Hắn lắc đầu. "Dạ không. Cháu có bạn ở Amsterdam". Hắn nheo mắt nh́n tôi, một ngón tay chỉ lên cái lá cần sa in trên mũ rồi vừa cười vừa nói. "Thứ ǵ th́ không biết, chứ bạn kiểu này đi xứ nào cháu cũng có". Hắn ngừng cười, nói tiếp. "Cám ơn bác rất nhiều". Hắn hỏi tôi về khách sạn tôi cư ngụ rồi nói. "Có dịp cháu nhất định sẽ trả ơn bác".
Rồi chúng tôi chia tay, mỗi người đi một hướng. Ngồi trên xe taxi về trung tâm thành phố, tôi bất giác nhớ câu hắn nói "Có dịp cháu sẽ trả ơn cho bác" rồi bật cười. Cả tôi lẫn hắn đều chưa biết tên của đối phương; đến tên cũng không rơ th́ dù hắn muốn trả ơn cũng làm sao mà trả đây.
Không ngờ trái đất tṛn; một tuần sau, về đến Mỹ, chúng tôi lại gặp nhau. Nghe tôi nhắc đến nhà ga Deventer, hắn gật đầu lia lịa. "Dạ, đúng rồi. Cháu là người đă nhờ bác giúp đỡ ở nhà ga Deventer". Rồi hắn nh́n tôi rồi vừa cười vừa bẻn lẻn nói tiếp. "Gặp bác rồi mà vẫn chưa có tiền trả lại cho bác, thật ngại quá".
"Bỏ đi", tôi cười nói. "Chỉ có mấy chục euros thôi chứ đâu có bao nhiêu". Tôi nh́n hắn rồi hỏi tiếp. "Sao cậu lại ở đây?”
"Cháu định đi Las Vegas. Hai ngày qua, quá giang xe này đến xe khác, bây giờ mới đến đây".
"Tôi cũng đi Las Vegas”, tôi nói. "Để tôi cho cậu quá giang”.
Hai đứa tôi lên xe. Hắn cởi mũ và mắt kiếng bỏ vào túi xách rồi ném túi xách sang băng ghế sau. "Trang phục này chỉ hợp khi ở Amsterdam thôi, ở Mỹ không tiện lắm", hắn giải thích.
Tôi vừa lái xe vừa nh́n người hành khách của ḿnh. Hắn trẻ hơn tôi nhiều, độ ba mươi tuổi, người cao gầy, mặt mũi vóc dáng chẳng có ǵ đặc biệt. Trừ đôi mắt. Đôi mắt hắn đảo qua đảo lại, rực sáng nét tinh lanh. Y hệt như đôi mắt của một con chuột.
"Cậu ở Las Vegas hả?", tôi hỏi.
Hắn lắc đầu. "Không. Cháu ở San Diego. Cháu muốn đến Las Vegas v́ có trận vô địch quyền Anh ở đó tối mai. Cá độ lớn lắm".
Tôi gật đầu. "Tôi có nghe qua. Tôi cũng thích xem đấu quyền Anh, nhưng lần này bận quá nên không mua vé kịp".
"Cháu không thích cá độ, cũng chẳng thích xem đấu", hắn nói. "Hai thằng đực rựa đánh nhau lỗ đầu chảy máu, hay ho ǵ mà xem"
"Vậy tại sao cậu lại đến đó", tôi hỏi.
Hắn có vẻ không thích câu hỏi của tôi, ngồi lặng yên không nói ǵ. "Tôi đoán chắc là cậu làm việc trong một casino ở đó, phải không?"
Hắn bĩu môi. "Mấy chuyện ấy ai mà thèm làm. Suốt ngày chia bài, đổi tiền cho đám con bạc, chán chết".
Chúng tôi lặng yên một lúc lâu. Tôi nhớ hồi c̣n trẻ mới qua Mỹ, khi đi nhờ xe thiên hạ thường bị đám tài xế cho quá giang hạch hỏi đủ điều. Mầy đến Mỹ bao lâu rồi? Mầy đang làm nghề ǵ? Có bồ chưa? Con bồ tên ǵ? Nó người Mỹ hay người Việt?... Tôi rất ghét những câu hỏi kiểu điều tra lư lịch nầy, nên rất thông cảm cho hắn. "Xin lỗi cậu nghe", tôi nói với hắn. "Tôi không muốn xen vào chuyện riêng tư của cậu đâu. Chẳng qua tôi bị méo mó nghề nghiệp. Đám nhà văn, nhà báo tụi tôi là chúa ṭ ṃ mà".
"Bác là văn sĩ?", hắn hỏi. Tôi gật đầu. "Văn sĩ th́ không sao". Hắn nh́n tôi rồi gật gật đầu. "Vậy th́ bác là một tay nghề. Cháu cũng là một tay nghề. Cháu coi thường nhất là cái đám suốt đời chỉ khư khư ôm những việc làm không đ̣i hỏi một chút tài năng nào cả. Bác hiểu cháu muốn nói ǵ chứ?". Tôi gật đầu. "Bí quyết sống trên đời", hắn nói tiếp "là ḿnh có tay nghề cao, làm được việc mà người khác khó có thể làm được". "Giống như cậu", tôi nói. "Đúng trăm phần trăm. Như cháu và như bác".
"Làm sao cậu biết là tôi có tay nghề cao?", tôi hỏi.
"Số người Việt ở Mỹ tính ra cũng đâu có nhiều, c̣n số người Việt ở Mỹ thích đọc sách Việt th́ lại càng ít hơn", hắn đáp. "Bác là văn sĩ Việt, nếu bác không có tay nghề cao, th́ làm sao bác ở thể tậu được cái xế hộp ngon lành như thế này". Hắn đưa tay vỗ vỗ vào thành ghế xe. "Sắm chiếc xe này chắc cũng bộn bạc phải không bác?". Tôi gật đầu. " Khoảng năm mươi mấy ngàn. Tiền dành dụm cả đời đó. Tôi thích chạy nhanh để t́m cảm giác mạnh ngay từ lần đầu lái chiếc xe mô tô Honda 67 ở Saigon. Bây giờ già rồi, tôi thích loại xe SUV thoải mái rộng răi nhưng sở thích t́m cảm giác mạnh đó vẫn c̣n. Nên đành trút ống mua chiếc xe này". "Nó phóng hết ga th́ được bao nhiêu dặm một giờ?”, hắn lại hỏi. "Theo tài liệu quảng cáo, tốc lực tối đa là một trăm hai mươi chín dặm một giờ", tôi đáp. "Đó là tốc lực bị giới hạn điện tử; lên đến mức đó rồi th́ không thể chạy nhanh hơn được nữa"
"Cháu dám cá với bác là dù không bị giới hạn điện tử, nó cũng không chạy đến mức đó được". Tôi cười. "Tôi th́ dám cá với cậu là nó dư sức qua cầu".
"Mấy hăng xe là chúa láo khoét", hắn nói. "Hăng nào cũng vậy, họ quảng cáo xe của họ là con thỏ, nhưng khi bác mua về th́ khám phá ra nó chỉ là một con rùa". "Chiếc xe này th́ khác", tôi đáp. "Quảng cáo là một con thỏ, mua về nhà cũng vẫn là một con thỏ". "Vậy bác chứng minh đi, xem thử xe của bác là một con thỏ hay chỉ là một con rùa già".
Lúc ấy, xe đang chạy ngang qua một vùng sa mạc. Tôi nh́n về phía trước. Xa lộ thẳng tắp, vắng hoe. "Thử th́ thử", tôi nói. "Chân ga dính sàn nhà, pedal to metal”. Nói xong, tôi đạp mạnh chân ga. Chiếc xe vọt lên như một con ngựa bị ong chích vào mông. Chỉ trong mấy giây đồng hồ, tốc lực xe đă lên đến chín mươi dặm một giờ.
"Hết sẩy, hết sẩy", hắn la lên. "Tới luôn đi bác tài". Lúc ấy, bàn chân ga xe đă chạm vào sàn xe; tôi giữ nó ở nguyên vị thế đó.
"Một trăm", hắn la lên. "Một trăm lẻ năm. Một trăm mười. Một trăm mười lăm. Cố lên bác. Cố lên". Chiếc xe của tôi phóng như một mũi tên. Thấy xe tôi vọt đến, vài chiếc xe đang chạy trên lằn đường bên trái của xa lộ vội vă lủi vào lằn bên phải. Xe tôi qua mặt một chiếc xe pickup, một chiếc xe hơi và một chiếc xe vận tải mười tám bánh. Dù chúng đang chạy trên xa lộ, tôi thấy chúng dường như đang đứng yên. "Một trăm hai mươi", hắn đếm lớn. "Chin dặm nữa thôi, ráng lên, ráng lên".
Ngay lúc đó, tôi nghe có tiếng c̣i hụ. Nh́n qua kính chiếu hậu, tôi thấy có một chiếc xe màu đen đang bám theo xe tôi sát nút, mấy cái đèn xanh đỏ gắn trên mui xe nhấp nháy liên hồi. "Thấy mẹ rồi", tôi vừa lẩm bẩm vừa thả chân ga cho chiếc xe chậm lại.
Cuối cùng, tôi tấp xe vào lề đường, tắt máy rồi ngồi chờ.
"Thật không ngờ xe cảnh sát lại chạy nhanh như vậy", tôi nói với người hành khách ngồi bên cạnh ḿnh. "Ḿnh chạy một trăm hai, nó th́ đứng yên một chổ phục kích ḿnh, vậy mà nó vẫn có thể nắm đầu ḿnh dễ dàng". "Police interceptor; xe truy cản mà", hắn đáp. "Máy và hộp số đặc biệt. Đừng nói một trăm hai; một trăm rưỡi nó cũng có thể bắt kịp ḿnh”.
Người cảnh sát ngừng ngay sau xe tôi. Hắn chậm răi mở cửa, rồi từ từ bước ra khỏi xe. "Cảnh sát tiểu bang. Điệu nầy coi bộ không xong rồi", tôi lẩm bẩm. "Chỉ nói khi nào cần nói thôi, bác hiểu không", ông bạn đồng hành dặn tôi. "Chúng ta cứ ngậm miệng ngồi yên xem t́nh h́nh thế nào đă".”
Người cảnh sát khoan thai bước về phía chúng tôi. Hắn c̣n trẻ, rất đô con, mặt tṛn đầy thịt, hai bắp đùi to như hai cái chân voi. "Coi chừng thằng cớm nầy", ông bạn đồng hành lại dặn tôi. "Nh́n cái mặt heo của nó cũng đủ biết nó là thứ khó chơi rồi".
Người cảnh sát đến bên phía cửa xe đang mở của tôi. Hắn đặt một bàn tay nhung nhúc thịt lên thành cửa xe rồi hỏi. "Có chuyện khẩn cấp phải không?"
"Không, thưa thầy".
"Hay là bà nhà lâm bồn ông phải chở gấp đến nhà thương?". Tôi định nói với hắn là nhà tôi gần sáu mươi rồi, c̣n đẻ chửa chi nữa, nhưng vừa mở miệng th́ đă ngừng ngay. "Không phải", tôi đáp. "Hay là nhà ông đang bị cháy, ông phải về gấp để xông vào trong đám lửa cứu gia đ́nh ông?". Giọng người cảnh sát từ tốn nhẹ nhàng, nhưng đầy sự mỉa mai chế diễu.
"Cũng không phải", tôi lắc đầu đáp. "Ông có biết tốc lực tối đa trên xa lộ ở đây là bao nhiêu không?" người cảnh sát hỏi tiếp. Tôi gật đầu. "Tôi biết; bảy mươi dặm một giờ". "Vậy th́ ông làm ơn cho tôi biết ông đă chạy bao nhiêu dặm một giờ không?", hắn lại hỏi. Tôi nhún vai, nhưng không trả lời.
Khi hắn nói tiếp, giọng hắn lớn đến nỗi làm tôi giật ḿnh. "Một trăm hai mươi dặm một giờ”, hắn gằn từng tiếng. "Năm mươi dặm quá tốc lực tối đa", hắn nói như quát lên. Rồi hắn quay sang người hành khách của tôi. "C̣n ông này, ông là ai?"
"Ông ấy là người quá giang”, tôi nói. "Tôi cho ông ấy quá giang đến Las Vegas"
"Tôi không hỏi ông", người cảnh sát nói. "Tôi hỏi hắn".
"Bộ tôi làm chuyện ǵ phạm pháp hay sao mà hỏi tôi hả thầy cảnh sát?"
"Có thể lắm", người cảnh sát đáp. "Tôi sẽ tính chuyện với ông sau". Rồi hắn quay sang tôi. "Bằng lái xe và thẻ bảo hiểm", hắn vừa nói vừa ch́a tay ra.
Tôi đưa cả hai thứ cho thằng cớm. Hắn móc trong túi áo bên trái ra một cuốn sổ b́a đen, rồi vừa đi ṿng quanh xe tôi, vừa ghi hiệu xe, đời xe, bảng số, và số đăng bộ xe vào sổ. Rồi hắn cầm cuốn sổ b́a đen lẫn giấy tờ của tôi trở về ngồi trong chiếc xe cảnh sát, ghi ghi chép chép một hồi. Một lát sau, hắn trở lại, đưa cho tôi một cuốn sổ khác. Sổ biên giấy phạt. "Kư vào chỗ nầy". Tôi lẳng lặng làm theo lời. Hắn trả bằng lái xe cùng thẻ bảo hiểm lại cho tôi, xong xé tấm giấy phạt đưa cho tôi, rồi nhét cuốn sổ phạt vào túi áo.
Hắn lại móc cuốn sổ b́a đen ra, rồi bước sang phía người hành khách của tôi. “Đến phiên ông. Tên ǵ?"
“Micky King Nguyen"
Thằng cớm khịt mũi một tiếng rồi hỏi tiếp. "Có giấy tờ chứng minh tên tuổi, địa chỉ của ông không?"
Người hành khách của tôi móc túi đưa bằng lái xe của chính ḿnh cho người cảnh sát. Không nói không rằng, thằng cớm lại ghi ghi chép chép vào cuốn sổ b́a đen. "Nghề ǵ?"
"Thất nghiệp"
"Hử? Trước khi thất nghiệp làm nghề ǵ?"
"Cũng thất nghiệp luôn".
Thằng cớm nhăn mặt, ghi chép vào cuốn sổ đen xong nhét nó vào túi áo. Hắn trả bằng lái xe lại cho người hành khách của tôi rồi nói."Ông là nhân chứng việc vi phạm lưu thông của ông nầy", hắn vừa nói vừa chỉ tay về phía tôi. "Về đến cuộc cảnh sát, tôi sẽ điều tra thêm về ông".
"Điều tra tôi? Tôi đă phạm tội ǵ?"
Thằng cớm đưa tay tắt chiếc máy quay phim nhỏ đeo trên ngực áo. "Nh́n cái bản mặt khó ưa của mầy là tao thấy nghi nghi rồi ", thằng cớm trở giọng nói. " Tao sẽ điều tra. Nếu mà tao thấy trong Hồ Sơ Tội Phạm Liên Bang có tên mầy trong đó th́, hà hà... ". Hắn bỏ lửng câu nói đi quanh xe, đến bên tôi. "Ông già, ông có biết đang bị rắc rối lớn hay không?"
"Tôi biết".
"Cảnh sát tụi tao chúa ghét đám vô pháp vô thiên tụi mày, cứ ngồi vào xe là phóng như một con ḅ điên, chẳng coi luật pháp hay sự an toàn của người khác ra ǵ cả. Mầy đă lọt vào tay bọn tao th́ đừng ḥng được lái cái xe kiểng của mầy nữa. Mày chỉ có đường ngồi trong hộp mà nh́n nó thôi".
Tôi nghe thằng cớm nói mà giật ḿnh. "Ư ông nói là tôi sẽ vào tù?". Thằng cớm gật đầu. "Đúng, ngồi tù, ngồi trong hộp. Tao sẽ xin quan toà cho tao cái vinh dự được c̣ng tay mầy và tống vào khám để mầy bầu bạn với đám côn đồ tội phạm ở đó. Chưa hết, tao cũng xin quan toà phạt thật nặng cho mày sạt nghiệp luôn". Hắn nói xong, nh́n chúng tôi lườm lườm một hồi, rồi đưa tay bật chiếc máy quay phim trên ngực lên. "Tôi sẽ gặp hai ông ở ṭa án. Nhớ lái xe cẩn thận và kiểm soát tốc lực. Xin chào".
Hắn trở lại chiếc xe cảnh sát rồi nổ máy vọt đi. Chỉ trong phút chốc, chiếc xe biến dạng ở cuối xa lộ.
"Thế là tàn một kiếp hoa của tôi rồi", tôi thở ra.
"Tàn kiếp hoa của bác, tàn luôn kiếp hoa của cháu nữa", người hành khách của tôi nói.
"Tôi chạy quá tốc lực bị lănh đủ th́ đă đành. C̣n cậu làm ǵ mà kiếp hoa của cậu phải bị tàn?"
"Bộ bác không nghe thằng Trư Bát Giới đó hăm he điều tra cháu hay sao?", hắn hỏi. Rồi hắn quay sang tôi. "Bác tính làm ǵ đây?"
"Đến Las Vegas, tôi sẽ nhờ luật sư liên lạc với một luật sư ở California để lo giải quyết chuyện này. Tôi không muốn vô trong khám ngồi gỡ lịch".
"Thằng cớm đó xạo tổ mẹ, bác đừng có tin nó", hắn nói. "Nó thấy bác già cả, lại ở tiểu bang khác nên nó hù bác đó. Chứ có luật lệ nào ở California nầy bắt người ta phải vào tù v́ tội lại xe quá tốc lực đâu?"
"Chắc không đó?"
"Chắc như đinh đóng cột", hắn đáp. "Bác có thể bị trừ điểm, hay bị phát một số tiền lớn, những ngồi khám chắc chắn là không". Tôi nghe hắn nói, thấy nhẹ nhơm như trút một gánh nặng.
"Có một câu tôi muốn hỏi cậu", tôi vừa nh́n hắn vừa nói. "Tại sao cậu lại nói dối với tôi?"
"Sao bác nghĩ là cháu nói dối với bác?"
"Cậu nói với tôi cậu là tay nghề, nhưng lại nói với thằng cớm cậu không có nghề ngỗng ǵ cả"
"Quả là như vậy", hắn nói. "Nhưng tại sao phải chưa khảo đă khai hết với bọn cớm; làm vậy ḿnh có được lợi lộc ǵ đâu?".
"Vậy cậu làm nghề ǵ?", tôi hỏi hắn.
"A", hắn nh́n tôi, ánh mắt lộ nét ranh mănh. "Bí mật nghề nghiệp không thể tiết lộ được"
"Chắc là nghề không ra ǵ nên xấu hổ không dám nói ra chứ ǵ" tôi nói.
"Xấu hổ?", hắn nói lớn. "Tui mà thấy xấu hổ về nghề nghiệp của tui?". Hắn nh́n tôi rồi lắc đầu. "Không đâu bác ơi. Cháu là người hănh diện về nghề nghiệp của ḿnh nhất trên thế gian nầy".
"Ngon lành vậy sao?", tôi hỏi. "Vậy tại sao cậu lại không dám cho tôi biết về nghề của ḿnh?".
Hắn nh́n tôi, cười cười. "Quả như bác nói khi năy, mấy ông nhà văn nhà báo đúng là chúa ṭ ṃ, " hắn nói. "Hết đào đến bới cho đến khi moi ra được câu trả lời mới thôi, có phải vậy không?".
"Thật ra có câu trả lời hay không đối với tôi cũng chẳng quan trọng ǵ. Hỏi để bắt chuyện cho quên đường dài, chứ tôi đâu có cần biết cậu làm nghề ngỗng ǵ", tôi dối hắn.
"Cần lắm chứ", hắn cười ranh mănh. "Cháu nh́n mặt bác cũng thấy rằng bác đang nghĩ cháu làm một cái nghề đặc thù nên bác nhất định muốn biết cho bằng được".
Tôi thật sự không thích hắn có thể đọc ư tưởng trong đầu tôi dễ dàng đến như vậy. Tôi lặng yên, mắt nh́n đăm đăm về con đường dài trước mặt.
"Bác nghĩ đúng đó", hắn tiếp tục. "Nghề của cháu rất đặc thù, nghề đặc thù nhất trong những nghề đặc thù".
Tôi không nói ǵ, lặng yên chờ hắn nói tiếp.
"Đó là lư do tại sao cháu phải thận trọng khi nói về nghề nghiệp của ḿnh. Trước hết, cháu cần phải xác định bác có phải là cớm thường phục hay không?"
"Bộ tôi giống cảnh sát lắm hay sao?"
"Không giống, mà cũng không phải. Người có ngu đến mấy cũng thấy rơ điều nầy".
Hắn móc trong túi quần ra một gói cần sa nhỏ và một xấp giấy gói thuốc rồi bắt đầu vấn thuốc. Vừa lái xe, tôi vừa liếc nh́n hắn làm việc. Tốc độ vấn thuốc của hắn thật sự nhanh không tưởng tượng được. Chỉ trong năm giây đồng hồ, hắn đă vấn xong điều cần sa. Rồi thật bất ngờ, một chiếc hộp quẹt xuất hiện trên tay hắn. Ánh lửa bùng lên, đầu điều cần sa bốc cháy, rồi cái hộp quẹt biến mất. Mọi động tác xảy ra nhanh quá, y hệt như trong một màn ảo thuật.
"Cậu có thể đoạt giải quán quân về môn vấn thuốc lá", tôi nói.
“A”, hắn vừa nói vừa hít một hơi cần sa. "Th́ ra bác đă để ư thấy hết". "Dĩ nhiên là tôi thấy hết. Thật là nhanh không tưởng được". Hắn ngă lưng trên ghế xe, mỉm cười. Hắn có vẻ rất vui v́ tôi đă ghi nhận tốc độ vấn thuốc lá của ḿnh.
"Bác có biết tại sao cháu có thể vấn thuốc lẹ đến như vậy không?", hắn hỏi. "Nói đi", tôi đáp. "Bởi v́ cháu có mười ngón tay thần. Mười ngón tay của cháu", hắn vừa nói vừa x̣e cả hai bàn tay trước mặt tôi, "vừa nhanh vừa điệu nghệ hơn cả mười ngón tay của bất cứ danh thủ dương cầm nào trên thế giới". "Cậu chơi piano?”, tôi hỏi. Hắn lắc đầu quầy quậy. "Tội quá bác ơi, bộ cháu giống người chơi piano hay sao?”. Tôi nh́n mười ngón tay của hắn, những ngón tay thon dài, đài các, chẳng phù hợp với con người của hắn chút nào. Chúng giống như những ngón tay của một y sĩ giải phẫu, hay của một người thợ làm đồng hồ.
"Việc cháu làm," hắn tiếp tục, "c̣n khó hơn việc chơi piano đến trăm lần. Thằng cà chớn nào cũng có thể chơi piano. Một thằng bé đi chưa vững vẫn có thể đi thi VStar Kids, chơi piano ngầu như Beethoven. Nhưng chỉ có một người trong cả chục triệu người mới có thể làm nghề của cháu. Bác thấy sao?"
"Nếu quả vậy th́ cậu đúng là một thiên tài rồi"
"Dĩ nhiên trong nghề của cháu, cháu là một thiên tài".
"Tôi đoán chắc cậu là một ảo thuật gia", tôi nói.
"Bác đánh giá cháu thấp quá”, hắn nói. "Mấy cái nghề dàn cảnh để ḷe mắt thiên hạ đó con nít làm cũng được, đâu có cần đến mười ngón tay thần làm ǵ ".
"Vậy chắc cậu là tay tổ x́ phé", tôi lại nói.
Hắn lại lắc đầu. "Cái nghề vua bịp trong phim bộ Hongkong chỉ hấp dẫn đối với đám b́nh dân, nhưng với một người có mười ngón tay thần như cháu th́ chỉ là những tṛ trẻ con thôi"
"Vậy th́ tôi chịu thua, đoán không nổi", tôi cười đáp.
Lúc ấy xe qua một thành phố nhỏ. Có phố là có cớm, vừa mới bị cớm nắm đầu nên tôi thấy lạnh cẳng. Tôi cho xe vào lằn đường bên phải, giữ đúng vận tốc cho phép trên xa lộ. Bất th́nh ĺnh, người hành khách hỏi tôi. "Tuần trước, bác đánh rơi hộ chiếu ở khách sạn, phải không?”
Tôi giật ḿnh. Đúng vậy, tối hôm đó, từ Deventer trở về Amsterdam, tôi nhận được tin nhắn của khách sạn. Tôi theo chỉ dẫn trong tin nhắn, đến gặp người quản lư của pḥng “Mất và T́m Thấy”. Hắn đưa cho tôi cuốn hộ chiếu và bảo rằng có người nhặt được đưa cho hắn để nhờ hắn chuyển lại cho tôi. Chuyện này chỉ liên hệ đến tôi và người quản lư, không ngờ người thanh niên đang ngồi bên tôi lại biết được. "Sao cậu biết chuyện này?", tôi hỏi.
Hắn chẳng trả lời, vói tay lấy cái túi xách ở ghế sau, lục lọi một hồi rồi ch́a một vật trước mặt tôi. Tôi chỉ biết lơm bơm tiếng Ḥa Lan, nhưng đọc hàng chữ lớn “RIJBEWIJS” trên vật ấy, tôi biết nó là một cái bằng lái xe ở Ḥa Lan. "Bác có nhận ra người đàn bà trong h́nh nầy không?", hắn hỏi.
Tôi nh́n một hồi, nhưng không thể nào nhận ra. Thấy tôi lắc đầu, hắn nói tiếp. "Con mụ này đi với đứa bé gái đă đụng vào bác ở nhà ga Deventer đó".
Nghe hắn nhắc, tôi mới nhớ ra một sự việc xảy ra ở nhà ga Deventer. Sau khi chia
tay với hắn, tôi quay người kéo xách hành lư len giữa đám hành khách đi t́m taxi. Bất ngờ có một đứa bé gái tay cầm ly kem từ đâu chạy tới đụng vào người tôi. Đụng nhẹ thôi, nhưng làm vạt áo khoác của tôi bị dính đầy kem. Đứa bé nh́n tôi, vẻ mặt sợ hăi tột độ, mắt mở lớn, miệng méo xệch. Một người đàn bà ăn mặc sang trọng bước đến, nh́n đứa bé rồi nói một hơi dài. Tôi không hiểu nhiều tiếng Ḥa Lan, nhưng đoán đây là bà mẹ đang trách mắng đứa con gái ḿnh. Đúng vậy, bà qua sang tôi rồi nói bằng tiếng Anh. "Xin lỗi ông, con gái tôi bất cẩn quá, làm dơ áo ông rồi". Bà móc ví, lấy một chiếc khăn tay trắng tinh rồi khom ḿnh vừa lau vết kem trên áo tôi, vừa rồi rít xin lỗi. "Ông vui ḷng cho phép tôi được trả tiền giặt ủi áo của ông". Tôi nh́n khuôn mặt sợ hăi của cô bé, rồi nh́n cử chỉ vồn vả lịch sự của người đàn bà, ḷng thấy không nở. "Không cần đâu, chuyện nhỏ thôi, bà đừng để tâm". Người đàn bà lại xin lỗi tôi một lần nữa, rồi nắm tay dắt cô con gái vừa đi vừa nói thêm một tràng dài. Tôi đưa tay sờ nhẹ vào ngực áo khoác, thấy cái ví đựng hộ chiếu vẫn c̣n cồm cộm ở bên trong, nên yên tâm, rồi sau đó quên bẵng chuyện này đi.
"Cháu gọi bác nhưng bác đă lên taxi", người hành khách của tôi nói. "Bác bất cẩn quá", hắn vừa nói vừa lắc đầu, điệu bộ y như một người cha đang trách mắng đứa con ḿnh. "Cũng may là gặp phải cháu. Con mụ đó tay nghề cũng kha khá, nhưng so với cháu th́ chỉ như múa búa trước cửa Lỗ Ban mà thôi".
Tôi kinh ngạc nh́n người thanh niên tên Micky King nầy, ḷng thầm hỏi không biết hắn sinh ra ở Mỹ hay ở Việt nam. Nếu sinh ra ở Mỹ, sao tiếng Việt của hắn lại giỏi đến như vậy. C̣n bảo sinh ra ở Việt nam, th́ cách dùng chữ của hắn lại không giống như loại tiếng Việt "hoành tráng" mà đám "đỉnh cao trí tuệ" đă nhập cảng vào quê hương tôi sau ngày Miền Nam bị cưỡng chiếm.
Tôi nữa như hiểu, nửa như không hiểu những ǵ hắn nói. "Ư cậu là...", tôi lắp bắp. Hắn cười rồi gật đầu. "Hôm ấy, cháu vừa về đến Amsterdam là ghé lại khách sạn bác ở nhờ người ta chuyển cuốn sổ hộ chiếu lại cho bác".
Tôi tuy đă già rồi, nhưng đầu óc vẫn chưa lú lẫn cho lắm. Nên nghe hắn nói, tôi hiểu hết mọi chuyện. Người đàn bà và đứa bé gái ở nhà ga Deventer là cùng một bọn móc túi chuyên nghiệp. Chúng đóng kịch quá giỏi, dàn cảnh như thật làm tôi không có một chút mảy may nghi ngờ ǵ cả. Đứa bé cố t́nh đụng vào tôi để áo tôi dính kem, tạo cơ hội cho người đàn bà đến gần tôi và móc sổ hộ chiếu. Điều đáng sợ là người đàn bà ấy lấy đi sổ hộ chiếu nhưng vẫn để cái ví đựng hộ chiếu lại trong túi áo tôi khiến tôi hoàn toàn không hay biết ḿnh vừa trở thành một nạn nhân của chúng. Chỉ trong một tích tắc mà người đàn bà ấy, một tay chùi cho sạch vết kem trên áo tôi c̣n tay kia móc cuốn sổ hộ chiếu ra khỏi cái ví đang nằm sâu trong túi áo trong; khả năng này thật khó mà tưởng tượng cho được. Nhưng c̣n điều kinh khủng hơn nữa là ông bạn hành khách đang ngồi bên cạnh tôi đây ngay sau đó lại có thể không những lấy lại cái hộ chiếu của tôi mà c̣n móc thêm được cái bằng lái xe của một tay tổ trộm đạo ngay từ cái ví tay của mụ ấy. Tôi nh́n hắn trân trân, ḷng vừa thán phục vừa có chút khủng khiếp.
"Cậu làm nghề ...móc... móc... túi?, tôi lắp bắp hỏi.
"Cháu thật không thích từ ngữ này", hắn trả lời. "Nghe nó vừa thô lỗ, vừa tục tĩu làm sao ấy". Hắn ngừng một lúc rồi nói. "Móc túi là nghề của bọn ăn cắp vặt, như cái con mụ ở Deventer". "Vậy th́ cậu gọi cái nghề của cậu là ǵ?", tôi hỏi. "Nghề của cháu gọi là diệu thủ. Cháu là một tay diệu thủ chuyên nghiệp", hắn trả lời với vẻ mặt nghiêm trang, trông chẳng khác ǵ ông Hội Trưởng Hội Văn Bút đang thuyết tŕnh về hội của ḿnh. "Tôi chưa bao giờ nghe đến cái nghề diệu thủ này ", tôi nói. "Cái tên nghề này do cậu chế ra phải không?"
Hắn lắc đầu. "Cháu có pha chế ǵ đâu. Danh từ nầy đă phổ thông từ lâu lắm mà". Hắn nh́n tôi rồi hỏi. "Bác đă từng nghe đến cái tên Chu Thông hay chưa? "
Tôi gật đầu. Đúng vậy, khi c̣n học trung học ở quê nhà, tôi là vua luyện chưởng nên dĩ nhiên là tôi có nghe qua cái tên này. Những ai đă đọc Anh Hùng Xạ Điêu cũng biết rơ nhân vật Diệu Thủ Thư Sinh Chu Thông của nhóm Giang Nam Thất Quái. Chu Thông là vua trộm đạo, nhưng được người đọc yêu thích ngưỡng mộ v́ hành động nghĩa hiệp của ḿnh. Có điều làm tôi thật sự ngạc nhiên, là người thanh niên tên Micky King nầy sinh sau đẻ muộn, ra đời sau tôi cả một thế hệ. Ở Việt nam thời của hắn có biết bao nhiêu truyện về anh hùng xă hội chủ nghĩa, người th́ nắm càng kéo trực thăng rớt xuống đất, kẻ th́ một ḿnh một súng bắn giết cả tiểu đoàn Mỹ Ngụy. Truyện nào cũng oanh oanh liệt liệt, vậy mà hắn chẳng thèm đọc, lại đi đọc chuyện kiếm hiệp vớ vẫn. Thằng này chắc ở Việt nam là tay tổ phản động, Bác và Đảng trị không nổi nên gởi qua Mỹ nhờ thằng cớm Trư Bát Giới khi năy điều tra rồi trị giùm, tôi vừa nghĩ vừa cười thầm.
"Chu Thông cũng là một tay diệu thủ chuyên nghiệp", hắn nói. "Đôi khi cháu tự hỏi, nếu Chu Thông không phải là một sản phẩm của trí tưởng tượng mà là một con người thật, th́ giữa hắn và cháu, không biết mèo nào cắn mĩu nào". Tôi nh́n hắn mỉm cười đồng t́nh. Sau khi nghe biết những ǵ hắn đă làm cho tôi, tôi không c̣n dám nghĩ câu hắn vừa nói là khoát lác nữa.
"Hơn hay thua th́ không biết, nhưng giữa cháu và Chu Thông có chỗ tương đồng, và đó cũng chính là sự khác biệt giữa đám diệu thủ và đám móc túi", hắn nói tiếp. "Đám móc túi th́ chuyên môn đi móc túi người nghèo. C̣n diệu thủ thi ngược lại, bị người nghèo móc túi".
Tôi gật đầu mỉm cười. "Cho nên, cậu có thể moi tiền trăm ngàn từ bọn cá độ quyền Anh rồi đem cho người khác, nhưng lại không thể móc được mấy mươi euros để mua vé tàu".
Hắn cười thật tươi. "Bác đúng là một tri kỷ của cháu. Đúng vậy đó bác, nên cháu suốt đời nghèo vẫn hoàn nghèo. Cũng may lúc ở Deventer có bác, chứ không th́ diệu thủ đă trở thành thất thủ rồi".
"Từ buổi tối hôm ấy, mỗi lần nghĩ đến bị mất hộ chiếu ở xứ người phải gặp không biết bao nhiêu là phiền phức rắc rối là tôi lại rùng ḿnh". Tôi nh́n hắn rồi nói tiếp. "Cậu nói có dịp cậu sẽ đền ơn. Cậu đă làm hơn những ǵ cậu nói. Tôi chỉ ra một chút ơn nhỏ, mà ơn cậu đền th́ lại quá lớn..."
"Bác ra hai chút ơn chứ không phải một", hắn cười nói.
"Tôi ra ơn hai lần? Lần thứ hai là khi nào? ", tôi ngạc nhiên hỏi.
"Th́ là đang bây giờ nè", hắn đáp. Thấy vẻ mặt ngu ngơ không hiểu của tôi, hắn giải thích. "Nếu bác không cho cháu quá giang, th́ đêm nay cháu chỉ dành ôm bụng đói ngũ giữa sa mạc. T́nh cảnh đó mới thật là thê thảm. Như vậy, không phải là bác đă ra ơn một lần nữa hay sao?"
Tôi lắc đầu, chỉ biết cười mà không biết nói ǵ thêm. "Bác ra ơn hai lần, th́ cháu phải đền ơn hai lần. Ta, ta, ta, tà …", hắn vừa nói vừa giơ hai tay lên trước mặt tôi, mỗi bàn tay cầm một vật: tay trái cầm cuốn sổ biên giấy phạt, tay phải cầm cuốn sổ nhỏ b́a đen. "Để xem thằng Trư Bát Giới đó có tài phép ǵ để điều tra cháu hay khiến cho bác phải ngồi tù", hắn vừa nói vừa cười lớn.
Lại một lần nữa, tôi trân trân nh́n hắn. Nhưng sự kinh ngạc khủng khiếp đó chỉ thoáng qua có một giây rồi được thay thế bằng sự vui sướng tột cùng. "Cậu thật là thần thông quảng đại", tôi cười nói. "Trư Bát Giới mà gặp phải Tề Thiên Đại Thánh th́ chỉ có đường bỏ cào cỏ mà chạy dài thôi!"
Nguyễn Giao Kỳ Trung
(Houston 01/2019)
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1686416&d=1605055295
wonderful
12-31-2020, 00:06
DUYÊN PHẬN !
Ngày cô bé Joan Grace đẩy cửa bước vào tiệm của Pierre Richard th́ Pierre là con người cô độc nhất thành phố. Có lẽ hồi ấy các bạn đă được nghe phong phanh câu chuyện đó. Nhưng báo chí không nêu tên mà cũng không kể chi tiết nên hôm nay tôi xin thuật lại tường tận.
Pierre đă được ông nội để lại cho một cửa tiệm bán đồ cổ. Trong cái tủ kính nhỏ xíu anh chất đủ các thứ đồ kỳ cục: ṿng, mề đay đeo vào dây chuyền có từ thế kỷ trước, nhẫn vàng, hộp bạc, ngọc thạch hoặc ngà chạm trổ, tượng nhỏ bằng sứ.
Buổi chiều, mùa đông hôm đó, một em gái đứng áp trán vào tủ kính, trố mắt ngó kỹ từng vật cổ lỗ đó như muốn kiếm một vật ǵ. Bỗng em ngững đầu lên, vẻ khoan khoái rồi đẩy cửa bước vào tiệm.
Tiệm tối tăm mà c̣n bừa băi hơn mặt tiền nữa. Có những ngăn tủ muốn sập v́ chất quá nặng: hộp đựng tư trang, súng lục cũ không c̣n dùng được nữa, đồng hồ chuông đèn; c̣n trên sàn th́ chất đống nào là giá để củi trong ḷ sưởi, đờn măng-đô-lin và những đồ cũ kỹ khó mà phân loại được.
Pierre ngồi ở sau quầy. Mặc dầu mới ngoài ba mươi mà tóc của anh đă hoa râm. Anh ngó cô bé.
Em hỏi:
- Thưa ông, con có thể coi chuỗi ngọc lam bày ở tủ kính không ạ?
Pierre kéo tấm màn, lấy chuỗi ngọc ra đưa cho cô bé xem. Những viên ngọc lam chiếu rực rỡ trong bàn tay xanh xao của anh. Em đỡ lấy, thốt lên lời khen:
- Đẹp quá! Xin ông gói lại thành một gói đẹp cho con.
Pierre lạnh lùng ngó em:
- Có ai sai em đi mua hả?
-Thưa không. Con mua cho chị Hai con. Chị đă nuôi nấng con từ khi má mất. Đây là lễ Noel đầu tiên chị em con được ở gần nhau. Con muốn tặng chị một món quà đẹp.
Pierre nghi ngờ hỏi:
- Em có bao nhiêu tiền?
Em mở khăn tay ra, đổ lên bàn một nắm bạc xu, bảo:
- Con đă đập con heo của con ra đấy.
Pierre Richard ngó em, vẻ trầm tư. Rồi anh ư tứ cầm chuỗi ngọc lên, sợ em trông thấy giá tiền. Nói thẳng cách nào cho em biết được? Cặp mắt xanh đầy tin tưởng của em gợi cho anh nhớ lại vết thương ḷng thời trước.
Quay lưng lại em, anh bảo:
- Em đợi một chút nhé.
Rồi vừa lúi húi làm một việc ǵ đó, anh vừa quay lại hỏi:
- Em tên ǵ?
- Thưa, Joan Grace.
Khi quay lại th́ trong tay anh đă cầm một gói nhỏ bao bằng giấy lụa đỏ và cột bằng một băng lụa màu xanh lá cây. Anh đưa cho em bé và bảo:
- Này, coi chừng em đừng đánh rơi nhé.
Em Joan mỉm cười rạng rỡ, chạy vụt về nhà. Anh nh́n theo, một nỗi buồn mênh mông dâng lên trong ḷng. Em nhỏ đó và chuỗi ngọc lam khêu gợi lại một vết thương ḷng không bao giờ lành hẳn của anh. Tóc em vàng như lúa chín, mắt em xanh như nước biển; mới mấy năm trước, anh đă yêu một thiếu nữ cũng có mớ tóc đó, cặp mắt đó. Chuỗi ngọc đă tính để tặng nàng.
Nhưng một chiếc cam nhông trượt bánh trên con đường trơn trợt một đêm mưa đă làm tiêu tan ước mơ.
Từ đó anh sống cô độc, ôn lại hoài nỗi khổ tâm. Anh ân cần lễ độ tiếp khách, nhưng ngoài công việc ra, anh thấy đời trống rỗng vô nghĩa một cách khủng khiếp. Lầm ĺ, không giao thiệp với ai, anh rán quên mà không quên được, nỗi thất vọng như sương mù cứ mỗi ngày mỗi dày đặc.
Cặp mắt xanh của em Joan Grace gợi cho anh h́nh ảnh người yêu. Vào dịp lễ này, khách hàng tới đông, ai cũng bộc lộ niềm vui làm cho anh càng đau ḷng. Khách qua đường bước vào tiệm, chuyện tṛ, sờ mó các món đồ, trả giá lăng xăng.
Đêm Noel đă khuya rồi, khi người khách cuối cùng bước ra, Pierre Richard thở phào nhẹ nhàng. Thôi thế là qua được năm nay. Nhưng anh đă lầm.
Cửa th́nh ĺnh mở ra, một thiếu nữ xông vào. Anh thấy nhói ở tim: thiếu nữ có vẻ mặt quen quen nhưng anh không nhớ rơ đă gặp ở đâu, hồi nào. Tóc cô vàng hoe, mắt xanh thăm thẳm. Cô im lặng lấy trong túi xách ra một gói nhỏ bao vội vàng một thứ giấy lụa đỏ, lại có cả cái băng lụa màu xanh lá cây đă mở ra rồi. Và những viên ngọc lam chiếu rực rỡ trên bàn:
- Chiếc chuỗi ngọc lam này có phải của tiệm ông không?
Pierre ngước mắt lên nh́n cô, nhẹ nhàng trả lời:
- Phải.
- Phải ngọc thật không?
- Nhất định rồi. Không phải thứ ngọc quư nhất nhưng ngọc thật đó.
- Ông có nhớ đă bán cho ai không?
- Bán cho một cô bé. Tên em là Joan. Em mua để tặng quà Noel cho chị Hai của em.
- Giá bao nhiêu?
Pierre nghiêm mặt đáp:
- Tôi không khi nào nói giá tiền khách hàng đă trả cho tôi.
- Em Joan chỉ có ít đồng tiền tiêu vặt làm sao em có đủ tiền mua chuỗi ngọc này?
Trong lúc đó, Pierre vuốt kỹ lại tờ giấy lụa, gói lại chuỗi ngọc. Anh bảo:
- Em đă trả đắt hơn hết thảy các người khác. Có bao nhiêu tiền em đưa tôi hết.
Hai người làm thinh. Cửa hàng bỗng tĩnh mịch lạ thường. Tiếng chuông từ một giáo đường ở gần đó bắt đầu đổ, văng vẳng đưa lại. Cái gói nhỏ đặt trên bàn, vẻ thắc mắc ḍ hỏi trong cặp mắt thiếu nữ và cảm giác hồi sinh kỳ dị dồn dập dâng lên trong ḷng Pierre, tất cả những cái đó đều là do t́nh yêu của một em nhỏ.
- Nhưng sao ông lại làm như vậy?
Pierre vừa đưa gói nhỏ đó cho cô vừa trả lời:
- Hôm nay là ngày Noel. Tôi bất hạnh không có ai để tặng quà. Cô cho phép tôi đưa cô về nhà và chúc cô một lễ Noel vui vẻ với gia đ́nh nhé!
Thế là trong tiếng chuông đổ hồi, giữa một đám đông vui vẻ, Pierre Richard và một thiếu nữ mà anh chưa biết tên, cùng nhau bước qua một ngày mới đem lại nguồn hy vọng tràn trề trong ḷng mọi người.
Tác Giả: Fulton Oursler
Dịch Giả: Nguyễn Hiến Lê
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1716662&d=1609373072
wonderful
01-01-2021, 02:08
CÁI DÁNG RẤT BUỒN
Anh bước vào giai đoạn lú lẫn (Alzheimer) ở cuối đời. Mấy năm nay anh đă thay đổi rất nhiều. Bắt đầu anh quên quên nhớ nhớ, tiếp đến là anh dễ xúc động, anh hay khóc. Mấy năm trước, nghe cô bạn đọc Thơ của anh, anh cười, anh nhớ lại, đọc tiếp theo, chỉ độ một năm sau đó, anh không đọc theo nữa, anh chỉ nghiêng đầu lắng nghe, rồi bật khóc.. H́nh như anh biết được người kia vừa nói ra những câu ǵ rất thân yêu, rất thân thuộc với ḿnh, và điều đó làm anh xúc động, anh khóc rưng rức. Chị lại nhỏ nhẹ dỗ anh:
- Nín đi, nín đi, Thơ của anh, cô ấy nhớ đấy mà, phải vui chứ.
Anh nghe chị, ngoan như em bé, lau nước mắt, bằng mấy ngón tay, rồi cười, một nụ cười rất thơ trẻ.
Những năm kế tiếp, anh bắt đầu quên mặt họ hàng, quên mặt những người bạn thân, anh chỉ nhớ có chị thôi. Anh 85 tuổi, chị 80 tuổi. Hai vợ chồng già sống với nhau, con trai, con gái đều có gia đ́nh. Đứa ở xa, đứa ở gần cũng vậy thôi. Một năm tụ họp gia đ́nh đôi ba lần vào dịp Lễ, Tết.
Khi anh mới bắt đầu lăng quên, sức khỏe anh vẫn c̣n tốt, sáng sáng chị chở anh tới Gym. Chị bơi lội, anh ngồi ngoài nắng hóng mặt trời. Chị đi chợ, đi tới nhà bạn họp mặt luôn luôn có anh đi theo. Mỗi ngày anh một chậm hơn và quên nhiều hơn nhưng anh vẫn tự lo được vệ sinh cho ḿnh, chị chỉ cần nhắc.
Rồi bỗng một ngày anh không làm ǵ một ḿnh được nữa, chị phải phụ anh. Cơ thể chị nhỏ quá so với anh, chị không thể khiêng vác, tắm gội cho anh được. Anh bắt đầu ngu ngơ như một đứa trẻ c̣n mặc tă, mà anh đang mặc tă thật, chị không thể nào khênh, đỡ anh làm những việc vệ sinh cá nhân cho anh. Chị gọi con, con trai chị từ tiểu bang xa về t́m Home Care để gửi Bố vào.
T́m măi mới được một nơi gần nhà, Mẹ chỉ lái xe có 8 phút là thăm được Bố. Số tiền hơi cao, nhưng để con lo.
Con ở lại thêm vài ngày nữa yên tâm có chỗ tốt cho Bố mà Mẹ không phải đi xa, muốn thăm Bố lúc nào cũng được. Chị ngậm ngùi:
- Ừ thôi con về nhà với vợ, con đi.
Mấy hôm có con, chị yên tâm.. Con đi rồi, chị một ḿnh trống trải, thấy căn nhà của ḿnh sao nó rộng mênh mông thế này, căn nhà không có anh bỗng tự nhiên thành xa lạ, giống như chính chị cũng vừa dọn vào một ngôi nhà mới, chị buồn trống cả hồn. Buổi tối đi ngủ chị nghĩ tới anh ở nhà mới với những người xa lạ chắc anh c̣n buồn hơn chị bây giờ. Thương anh quá, chị mong sao cho đến sáng để vào thăm anh.
Anh đă ở nhà mới được hai tuần, mỗi ngày chị tới thăm, người ta không cho chị vào hẳn pḥng anh, ngay cả pḥng khách cũng chưa được vào (v́ đang thời Đại Dịch), họ đưa anh ra ngoài hàng hiên, nơi đó có sẵn mấy cái ghế cho anh chị ngồi gặp nhau. Chị thấy anh sạch sẽ, tươm tất chị cũng mừng, nhưng mỗi lần thấy anh hiền lành như một đứa trẻ ngoan, chị lại mủi ḷng.
Sao anh thay đổi nhanh thế! Gặp chị anh không vui, chị đứng lên về anh không buồn, trên nét mặt anh chị không thấy một cảm xúc nào, anh nh́n chị như nh́n cái cây hay bức tường trước mặt, ánh mắt anh không vui, không buồn. Con chim sẻ sà xuống sân cỏ trước mặt hai người, chị cầm tay anh lay lay, chỉ anh, anh nh́n mà như không nh́n, ánh mắt anh không biểu lộ một cảm xúc nào.
Khi tới thăm anh, chị cứ đinh ninh là khi anh bước ra, thấy chị, ánh mắt anh sẽ sáng lên, miệng anh sẽ mỉm cười và khi chị bịn rịn chia tay về, ánh mắt anh sẽ buồn buồn, tay anh sẽ nắm chặt tay chị. Nhưng không, anh thản nhiên đứng lên đi vào, không hề quay đầu lại.
Chị không thấy anh khổ, không thấy anh buồn hay vui. H́nh như anh không c̣n cảm giác buồn vui nữa. Sao anh thay đổi nhanh thế!
Chị nghĩ tới ba tháng mùa Đông sắp tới, người ta đă cho chị biết là sẽ không có thăm viếng v́ trời lạnh người già yếu không thể ra ngoài hiên được và thân nhân vẫn chưa được quyền vào bên trong, nếu đại dịch vẫn c̣n.
Chị nghĩ tới nét mặt vô cảm xúc của anh, nghĩ tới h́nh ảnh anh đi vào không hề quay đầu lại và chị đứng ứa nước mắt nh́n theo dáng cái lưng im lặng của anh khuất sau cánh cửa.
Trời ơi trong 3 tháng mùa Đông, ngay cả cái lưng im lặng, cái dáng rất buồn đó, chị cũng không được nh́n thấy, mặc dù nó vẫn hiện hữu.
Bất giác chị ôm mặt ḿnh nấc lên.
Trần Mộng Tú
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1717312&d=1609466847
wonderful
01-01-2021, 02:10
HAPPY NEW YEAR 2021
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1717313&d=1609466954
wonderful
01-23-2021, 04:35
Người Mỹ da vàng.
Hôm nay trên đường đi làm, tôi cảm thấy buồn buồn, một nổi buồn nhẹ nhàng phảng phất trong tâm tư. Không hiểu v́ nghe bản nhạc "Riêngá Một Góc Trời" của Ngô Thụy Miên do lời ca của Tuấn Ngọc hay nh́n những cành cây lá úa rơi rụng bên đường của mùa thu ở miền trung Mỹ. Khung cảnh này, bản nhạc này và khôngá khí lành lạnh đă mang tôi lại dĩ văng của 26 năm về trước...
Năm ấy tôi mới 26 tuổi đầu, rời đất nước thân yêu tan nát bởi chiến tranh, tôi trèo lên con tàu Trường Xuân, để lại gia đ́nh cha mẹ, anh em, đi vào chân trời vô định để t́m tư do. Khi bước chân lên con tàu này tôi không biết là ḿnh sẽ đi đâu, nhưng không sao, tôi tự nhủ, đi đâu cũng được miễn là một nơi nào được tư do và không bị kiềm kẹp tù đầy.
Lần đầu tiên tôi đặt chân trên tiểu bang Arkansas lúc đó cũng vào tháng 11, khung cảnh ảm đạm của mùa thu với những hàng cây bên đường đều trụi lá, ngoài trời khá lạnh, bầu trời bao phủ bằng một màu xám tro tang tóc, buồn ơi là buồn. Phần th́ nhớ nhà phần th́ bở ngở trước khung cảnh lạ, tôi cảm thấy ḿnh lạc loài, đơn độc và nghỉ rằng có lẻ suốt đời tôi sẽ không bao giờ gặp lại gia đ́nh hoặc trở về Việt Nam nửa. Chúng tôi được đưa vào trại Fort Chaffee, vào những căn nhà củ bỏ hoang của quân đội Mỹ. Nhờ chút vốn liếng sinh ngữ tôi học khi c̣n ở trung học, và trường Sinh Ngữ Quân Đội để đi du học Mỹ năm 71, tôi xin được công việc làm đầu tiên là thông dịch viên cho người tỵ nạn ở trại. Một tháng sau tôi đă được nhà thờ bảo trợ và bắt đầu du nhập vào cuộc sống Mỹ.
Tháng 11 năm 1975, tôi đặt chân đến Springfield, thủ phủ của tiểu bang Illinois, nơi này một nhà thờ tin lành đă nhận tôi, giúp đở vài tháng đầu rồi sau đó tôi tự lập tự cường. Tôi và một vài người nửa là những người Việt đầu tiên đến tỵ nạn ở tỉnh này. Đối với dân Mỹ, họ thấy lạ và nh́n với vẻ thích thú. Khi chúng tôi mới đến họ mời chúng tôi ra toà đô chính và ông tỉnh trưởng đă tới bắt tay, viết hồ sơ đón mừng chính thức để đón chào chúng tôi. Đài truyền h́nh của tỉnh cũng đến để phỏng vấn tôi và đưa lên tin tức buổi chiều.
Lúc đầu tôi cũng đi t́m những công việc tầm thường như làm ở cafeteria, hăng mua bán xe hơi. Sau này tôi được giới thiệu qua làm cho hảng commercial mailing. Hảng này rất nhỏ, và mới được thành lập do một cựu quân nhân Mỹ lúc trước ông ta có qua VN tham dự chiến tranh một thời gian. Hảng chỉ có hai người, tôi và một thằng Mỹ cũng khoảng tuổi tôi. Vài năm sau hảng phát triển, mướn thêm người và mua thêm máy móc. V́ làm đó cũng lâu và có công trong việc phát triển hảng này, ông chủ tăng chức cho tôi làm manager.
Tôi nghĩ ḿnh đă lở sang xứ này rồi th́ phải chịu khó học hỏi thêm ngôn ngữ và phong tục để sống cho đàng hoàng và dung hoà với người Mỹ. Toi rủ thằng Mỹ làm chung với tôi thuê một cái trailer ở chung để học hỏi thêm sinh ngữ và lối sống của họ. Sống chung th́ cũng được nhưng tôi không hiểu sao thằng Mỹ này đôi lúc nó giận dử và đập nhà rầm rầm, tôi hỏi nó th́ nó chi mỉm cười và trả lời không có ǵ. Sau này tôi mới biết ở Mỹ có nhiều người tính rất nóng (short fuse) và thiếu kiên nhẩn nhiều lúc bực ḿnh chỉ làm những tiếng động lớn như đập tường, quăng đồ đạc.
Tiếng Anh của tôi mang tiếng là có học và đi du học Mỹ này nọ nhưng cũng chẳng vào đâu, nghe radio hoặc xem TV th́ cũng chử được chử không. Tuy nhiên tôi cũng cố gắng ngày ngày xem TV, đọc báo chí Mỹ, nếu chử nào không hiểu th́ coi tự điển. Nhiều đứa Mỹ nó hỏi tôi xem nói khó hơn nghe hoặc nghe khó hơn nói. Lúc đó tôi thấy cái ǵ cũng khó cả, nói cũng khó mà nghe cũng khó nên chỉ trả lời đại là nói khó hơn nghe, mà thực vậy, sau này tôi mới biết.
Vài năm sau tự nhiên một hôm ngồi xem TV tôi nghe được gần hết những câu chuyện trên đài TV, tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng v́ thấy tŕnh độ sinh ngữ ḿnh khá hẳn lên sau những tháng ngày học hỏi. Nhưng sau này tôi mới biết đó chỉ là bước đầu. Nghe được trên TV, chưa chắc là đă nghe và hiểu được khi đàm thoại hàng ngày với người Mỹ, v́ họ sẽ xài tiếng lóng (slang) hoặc nói không rỏ ràng và chững chạc như trên TV.
Người Mỹ rất thích khôi hài, người Việt ḿnh th́ trung thực cứ tưởng thiệt. Họ gặp nhau thi cứ nói giởn và ưa cười, lúc đầu nói chuyên với họ cái ǵ tôi cũng tưởng thiệt. Sau này họ cười và bảo rằng tao chỉ nói giởn thôi. Những câu chuyện khôi hài khi ngồi tụm năm tụm ba kể chuyện tiếu lâm nhiều lúc họ cười nhưng tôi không hiểu tại sao họ cười" Cái lối khôi hài của họ khó hiểu quá!ù Nhưng có đi sâu vào đời sống hàng ngay của người Mỹ các bạn mới thấy được cái lối khôi hài của họ.
Lúc Johnny Carson c̣n là vua cười ban đêm của hảng NBC tôi thường coi show ông ta để học hỏi thêm lối khôi hài của người Mỹ, lúc đó trên TV chỉ có mỗi show của ông ta, bây giờ th́ comedy show mọc lên như nấùm, nhiều quá tôi cũng chẳng coi show nào, hơn nửa muốn coi th́ cũng coi không được v́ nhằm giờ đi làm. Lối khôi hài của người Mỹ nhiều lúc đâm ra méo mó và đụng chạm tới những người khác. Tôi nhớ cách đây không lâu, trên David Letterman show, anh ta có nói tài (talent) của hoa hậu Columbia là nuốt vài chục quả bong bóng có bạch phiến! Các bạn cũng biết là nước Columbia nổi tiếng về sản xuất bạch phiến và buôn bán lậu nửa, những người buôn bán lậu này thường bỏ bạch phiến vào bong bóng và nuốt vào bụng. Letterman nói giởn như vậy th́ đụng chạm thể diện của nước này nên hoa hậu Columbia có than phiền, sau này Letterman phải xin lổi trên đài truyền h́nh.
Nhiều lúc họ dùng những lời khôi hài này để chế diểu những người nước khác, nào là Viets jokes, Chinese jokes, Polock jokes, Mexican jokes, Black jokes, Frence jokes v.v... Những người nào không phải da trắng và nói tiếng Anh rành đều bị chọc. Cả đến những người đàn bà Mỹ có tóc màu vàng (blonde jokes) cũng bị chọc, v́ họ cho rằng những người đàn bà nào có tóc vàng th́ không được thông minh lắm. Trên internet hàng ngày tôi nhậïn được ít nhất là 4, 5 emails khôi hài, rồi người này gởi cho người nọ cứ thế mà luân chuyển. Tên người Việt hoặc người Tàu cũng là một trong những đề tài để họ cuời. Một hôm thằng Mỹ làm chung với tôi hỏi tôi:
- Hey, do you know how the Chinese name their kids"
- No, tôi trả lời.
- They throw a pan on the wall and name the kid after that!
Bạn có thể hiểu hoặc cười được với sự khôi hài này chưa" Họ có ư nói là tên của người Tàu nghe như xong chảo đụng trên tường... Tên tôi cũng từng bị đưa ra trong đám đông để làm tṛ cười. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao khi mới qua tôi đi làm nhà hàng Mỹ, ông manager của nhà hàng này là người Nhật hỏi tôi tên ǵ, tôi nói tên tôi là Hương Văn Nguyễn, ổng nói tao gọi mày là Van đi nhé" Tôi nói OK, tuy nhiên tôi cũng hơi thắc mắc là tại sao ổng không goi tôi bằng Hương mà gọi bằng tên giửa" Từ đó dến nay tôi dính chết với cái tên này. Tên Hương người Mỹ đọc không được, đâm ra họ đọc giống như Hung. Nếu các bạn ở Mỹ lâu, chắc các bạn cũng biết "well hung" là ǵ" Khi người Mỹ nói đến chử "hung", họ thường nghỉ đến "well hung", một tiếng lóng của Mỹ, tạm dịch theo tiếng Việt là "của quư lớn quá'" - nói về bộ phận sinh dục của đàn ông. Nếu người Việt nào có tên Hưng, Hương hoặc Hùng th́ coi chừng đấy nhé! Sau đây là vài tên Việt mà khi đọc ra người Mỹ ưa cười, v́ thế khi sinh con các bà các ông cẩn thận khi đặc tên con. Những tên như Tiết, Nhứt, Nhực, Khanh, Khánh, tôi sẽ nói qua cái lối phát âm và sự tưởng tượng của người Mỹ.
Tên Tiết, nếu đọc lạng quạng th́ họ sẽ nghĩ đến "tit", tiếng lóng của Mỹ có nghĩa là núm vú đàn ba!
Tên Nhứt, Nhựt, đọc không rỏ nó tưởng là "nut", các bạn cũng đă biết nó nghĩa là ǵ rồi, "nut" có nghĩa là khùng, điên.
Tên Khanh, Khánh, tên này rất nguy hiểm v́ đọc không đúng nó tưởng là "cunt", tiếng lóng và tục, ám chỉ bộ phận sinh dục đàn bà, xin lổi các bà nhé! Đó chỉ là một vài tên tượng trưng.
Không những tên người bị chọc mà tên đồ ăn cũng bị cười nửa. Khi tôi nói chuyện về đồ ăn VN với một thằng Mỹ, tôi nói thường thường cuối tuần tôi qua nhà một bà người Việt để bả nấu phở bán cho chúng tôi ăn, v́ ở đây không có tiệm ăn VN, nó lại cười và hỏi tôi:
- Do you eat "fur"" rồi nó tiếp tục nói.
- Did you ask her to see if you can eat some of her "fur""
Chử "fur" có nghĩa là "lông" đọc hơi tương tự như "phở", và "eat her fur"ù có nghĩa là ăn lông ǵ của đàn bà th́ các bạn đoán đi" Đầu óc người Mỹ nhiều khi hơi thô tục.
Lúc mới qua tôi có cặp với một em Việt Nam, ở với nhau được một năm rồi đường ai nấy đi, tôi cũng buồn nhưng biết làm sao. Sau này em và gia đ́nh dọn đi St. Louis, Springfield bây giờ lại trống vắng hơn nửa. Hết gái VN th́ đi tán gái Mỹ vậy, lúc đó mấy đứa bạn tôi đứa nào cũng cặp một em Mỹ. Hôm đó di party ở nhà thằng bạn, con bồ Mỹ của nó giới thiệu con bạn nó cho tôi. Thấy cô bé xinh xinh tôi cũng thích nên chịu liền, năm đó nàng mới 17 tuổi, c̣n học ở trung học địa phương. Party đêm đó vui quá lại rượu ngà ngà nên tôi ngủ lại nhà bạn tôi. Tôi đâu biết rằng em Mỹ này nói dối mẹ để được ở lại. Hôm đó tôi ngũ dưới sàn nhà, cô bé ngũ trên sofa, bạn tôi th́ nó ngủ trong pḥng riêng với bồ nó. Nằm không lâu lắm, chưa nhắm mắt th́ cô bé đ̣i xuống sàn nhà ngủ chung với tôi. Hơi ngạc nhiên nhưng tôi chịu liền. Đâu ngờ duyên trời đă định, sau 5 năm bồ bịch với nhau chúng tôi có được một cháu trai và năm sau đó chúng tôi làm đám cưới.
Tôi không bao giờ nghỉ là ḿnh sẽ cưới một cô vợ Mỹ, nhưng cũng v́ con, hơn nửa gia đ́nh nàng cũng nói tới nói lui nên đám cưới là giải pháp cuối cùng. Tôi sống với nàng được đúng 10 năm, thêm được hai đứa con nửa sau đó chúng tôi ly dị. Tôi nghỉ ngay đến hậu quả của sự ly dị này, nghỉ đến phụ cấp gia đ́nh (child support), tiền luật sư v.v... Những ǵ tôi tạo dựng bao nhiêu năm nay đều phải chia đôi cho bà xả. Cả đến tiền hồi hưu trong sở tôi làm cũng phải chia đôi! Nhưng tôi coi như pha, không thương nhau nửa th́ đường ai nấy đi chứ sống với nhau làm ǵ cho khổ. Ở Mỹ ly dị là chuyện thường, tuy đau khổ thật, nhiều người đă t́m cách trốn tránh trả tiền child support. Có người làm những việc động trời như t́m cách giết con để không phải trả tiền phụ cấp.
Tôi c̣n nhó một thảm cảnh xăy ra ở Saint Louis cách đây vài năm, cặp vợ chồng này đang ly dị, ông chồng th́ làm nghề y tá, ông ta không muốn trả tiền phụ cấp cho con nên một hôm anh ta lấy mũi kim chích vi trùng bệnh HIV cho đứùa con để nó chết dần chết ṃn. Sau này cảnh sát khám phá ra, đưa anh đi toà và bị kết án chung thân.
Đối với tôi, tôi nghĩ ḿnh tạo dựng ra con cái th́ cũng phải có trách nhiệm nuôi nấng và chia xe gánh nặng với mẹ nó nên tôi không quăng ngại vấn đề này. C̣n 5 năm nửa đứa con út tôi mới được 18 tuổi, tôi mới trả xong nợ đời!
*
Chúng ta là ai trên đất nước này" Chúng ta là người Việt, người Việt-Mỹ hay người Mỹ" Câu trả lời có thể khác biệt từng người với lập trường của từng cá nhân.
Đối với tôi sau khi tuyên thuệ trở thành công dân Mỹ, chúng ta đă chấp nhận và hứa trung thành với đất nươc này, chúng ta là người Mỹ, "người Mỹ da vàng" gốc Việt, nói thế không có nghĩa là ta quên tổ quốc ta. Càng đi xa tôi càng yêu nước tôi và mới định nghĩa được ḷng ái quốc. Đây là Hợp Chũng Quốc, " The melting pot", danh từ này sao đúng quá, nó diễn tả được nguồn gốc của dân tộc Mỹ. Bạn đừng để người Mỹ nào chỉ trích về t́nh trạng di dân của bạn, v́ người Mỹ cũng di cư đến đây như bạn, hoặc tổ tiên họ cũng di dân đến đây qua bao thế kỷ trướcá từ những nước như nước Anh, Ái Nhĩ Lan, Đức, Pháp, Ư, v.v...
Ư th́ nhiều nhưng tôi không thể viết lên hết những kinh nghiệm về đời sống ở nước Mỹ một lần. Sau bao nhiêu năm sống biệt lập với người đồng hương, bây giờ tôi mới t́m lại được sự liên kết với cộng đồng Việt qua computer, báo chí, tôi bắc đầu nghe lại nhạc Việt, viết tiếng Việt. Nơi tôi ở coi như "khỉ ho c̣ gáy", cộng đồng người Viêt nhỏ bé, vỏn vẹn chưa tới một trăm người, nhiều khi cả tháng tôi không gặp người nào.
Hơn hai chục năm qua tôi không nghe nhạc VN, không nghe không phải không thích nhưng mỗi lần nghe tâm hồn tôi xáo trộn và đau khổ, h́nh ảnh và kỹ niệm ngày xưa hiện về ám ảnh tôi. Lúc trước khi muốn viết hoặc nói tiếng Mỹ tôi thường phải dịch ra từ tiếng Việt, bây giờ viết tiếng Việt đôi khi tôi phải dịch từ tiếng Mỹ ngược lại. Khôi hài thật, nhưng đó là sự thật! Tôi cảm thấy tôi c̣n nhiều may mắn hơn những người VN khác trên đoạn đường t́m tự do. Bao nhiêu người đă bỏ xác trên biển cả, hoặc bị hăi tặc hăm hiếp cướp bóc. Mỗi lần coi video tape hoặc đọc những câu chuyện này tôi không thể cầm được nước mắt. Tôi khóc cho đất nước tôi, cho người Việt thân yêu, chúng ta đă bỏ tất cả tài sản, gia đ́nh, bạn bè, ra đi để t́m tự do và chúng ta đă trả một giá rất đắc cho sự tự do này.
Nguyễn Văn Hương
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1730096&d=1611376502
wonderful
01-26-2021, 23:39
Ư NGHĨA CỦA BỨC TRANH "SỰ THẬT NƠI ĐÁY GIẾNG"
Đây là một tác phẩm hội họa năm 1896 của nghệ sĩ người Pháp Jean-Léon Gérôme. Trong bức tranh, một phụ nữ khỏa thân (Sự Thật) la hét từ dưới giếng trèo lên, tay cầm roi da để trừng trị loài người. Bức họa này dựa trên câu nói 'Sự thật nằm sâu nơi đáy giếng.'
Đây là bức tranh nổi tiếng của hoạ sĩ người Pháp Jean Leon Gerome (1824-1904), mang tên “The Truth Coming Out Of Her Well“ tạm dịch là "Sự thật nơi đáy giếng".
Bức tranh này được vẽ năm 1894 dựa trên một câu chuyện dân gian như sau:
Chuyện kể rằng vào một ngày hè, Sự Thật và Dối Trá t́nh cờ gặp nhau. Dối Trá nói: "Hôm nay trời đẹp quá!". Sự Thật ngước nh́n lên và đúng như lời Dối Trá đă nói: Trời rất trong xanh, tràn ngập nắng vàng, từng cụm mây trắng lững lờ trôi thật đẹp...
Rồi cả hai lại đến bên một cái giếng. Dối Trá nói: "Giếng trong mát quá. Chúng ḿnh hăy tắm đi!". Sự Thật mới đầu c̣n nghi ngại nhưng khi nh́n xuống giếng, thấy nước trong mát thật, bèn trút bỏ bộ quần áo đẹp và nhảy xuống giếng tắm cùng Dối Trá.
Cả hai cùng bơi lội một lúc đến khi đột nhiên Dối Trá leo nhanh lên khỏi miệng giếng, khoác vào người bộ y phục đẹp đẽ của Sự Thật rồi bỏ chạy thật nhanh.
Sự Thật hốt hoảng leo lên miệng giếng, vừa bối rối vừa tức giận đuổi theo Dối Trá để giành lại bộ quần áo nhưng nàng đuổi tới đâu cũng có đám đông hai bên đường túa ra chỉ trỏ, cười nhạo v́ nàng hoàn toàn lơa thể. Một số sượng sùng ngoảnh mặt đi không thèm nh́n Sự Thật.
Sự Thật trần trụi cảm thấy xấu hổ nên nàng không đuổi theo Dối Trá nữa. Sự thật tội nghiệp đă quay lại giếng và náu ḿnh ở đó măi măi.
Kể từ đó, Dối trá đi khắp thế giới, khoác áo như Sự thật, đáp ứng nhu cầu của thế giới và không hề muốn nh́n thấy Sự thật trần trụi.
Về sau, loài người không c̣n ai nh́n thấy được Sự Thật nữa. Họ chỉ thấy Dối Trá ung dung hiện diện ở mọi nơi, mọi lúc. Họ luôn tán dương nó, vuốt ve nó, say mê nó, học đ̣i theo nó, chỉ v́ vẻ ngoài hào nhoáng và đẹp đẽ mà nó đă ăn cắp từ Sự Thật.
Sự Thật dẫu có tốt th́ vẫn luôn là trần trụi, Dối Trá dẫu xấu xa nhưng lại vô cùng quyến rũ! Chừng nào loài người c̣n say mê trước những ngọt ngào và kiều diễm th́ chừng nấy Sự Thật c̣n lặn rất sâu.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1731790&d=1611704381
wonderful
01-28-2021, 22:44
Quá đổi vô t́nh !
Tuần rồi tôi có dịp đi thăm hai người, một người bạn đang nằm trong quan tài tại nhà quàn, và một bà cô đang nằm trong nhà dưỡng lăo.
Người bạn không biết tôi là ai đă đành, v́ người ấy đă chết, nhưng bà cô c̣n sống cũng không biết tôi là ai v́ bà đă mất trí nhớ!
Người bạn này ngày hôm trước c̣n vui vẻ chuyện tṛ với bạn bè, nhưng sáng hôm sau, người nhà không thấy thức dậy, vào pḥng th́ thấy ông đă chết.
Bà cô, một đời giàu có lẫy lừng, giờ cũng trắng tay, vào chỗ nghỉ cuối cùng cũng đă hơn năm.
Cả hai người không ai thấy khổ, một người đă qua bên kia thế giới, chỉ c̣n lại xác thân rồi cũng tan rữa trong ḷng đất hay thành tro bụi rải xuống ḷng biển, người c̣n lại phần trí nhớ đă là một khoảng không gian mờ mịt, chỉ sống theo bản năng, hít thở hay biết đói, đau, đâu c̣n nh́n ra mặt người quen nữa.
Trong khoảng thời gian gần đây, tôi thấy bạn bè, hay người quen biết bỏ thế giới nay ra đi khá nhiều, và nhiều lúc ra đi quá đột ngột.
Những điều chúng ta thường nghĩ là không ngờ, nhưng lại xảy ra, nhiều lúc có cái cảm giác là chuyện phi lư, nhưng thật ra là chuyện rất thường vẫn xảy ra trong cuộc đời thường.
Mấy tuần trước, trong bữa ăn sáng với một người bạn cùng đơn vị cũ, bỗng dưng tôi chợt nhớ đến một anh bạn làm chung pḥng, hơn mười lăm năm nay, sau khi bị stroke, chỉ quanh quẩn trong nhà.
Tôi đề nghị với bạn, ăn sáng xong sẽ ghé qua thăm, kẻo lâu ngày quá không gặp bạn cũ. Bạn tôi chần chừ: – “Hay để bữa khác đi anh. Hôm nay tôi phải chạy về nhà có chút việc.”
Tuần sau, điện thoại reo, tôi mở máy, bạn tôi cho biết: – “Sơn chết rồi anh!” Tôi la lên: -“Đă nói mà, phải chi hôm nọ đi thăm th́ đâu phải hối hận như bây giờ!”
Bạn tôi c̣n vớt vát: -“Hôm đó đi thăm th́ Sơn cũng đă vào bệnh viện rồi! Bây giờ th́ đă quá trễ, tang lễ mới cử hành cách đây ba hôm. Theo sở nguyện của người chết, gia đ́nh không đăng cáo phó!”
Bạn tôi biết tin v́ vừa đọc được tên Sơn trên trang phân ưu.
Tôi bắt đầu nổi cáu: “Th́ ít ra vào bệnh viện, cũng gặp nó một lần trước khi nó chết!”
Tôi đăng một mẩu chia buồn ngắn ngủi trên một tờ nhật báo, mở đầu bằng câu:“Quá đỗi vô t́nh, được tin trễ….” Nhưng người chết đâu có xem được trang báo và biết cho nỗi hối tiếc của chúng tôi.
Nói ra th́ buồn trong khi nhiều người đang vui!
Mới nghe tin trễ, vợ một người bạn qua đời đă hai tháng nay, bà trối trăng, ngoài gia đ́nh, đừng tin cho ai biết.
Gọi một số bạn đi thăm th́ lại nghe tin một người bạn tháng trước mới đưa vợ vào pḥng cấp cứu, và nay đang ở trong nursing home.
Thật cũng quá vô t́nh, trách cuộc sống bận rộn, hay trách ḿnh ít khi nghĩ đến người khác, số phận thiệt tḥi, bất hạnh hơn ḿnh. Nghĩ đến việc ǵ, nên làm ngay, thời gian không đợi ḿnh, và người bạn tôi cũng không c̣n thời gian để nằm chờ.
Đă có thời gian nằm bệnh viện, rồi nơi phục hồi, tôi biết nỗi cô đơn của người bệnh là to lớn như thế nào.
Tôi được xem một cuốn phim Mỹ, trong đó một vị linh mục khuyên một người trai trẻ, nếu có cơ hội nên đi viếng thăm tang lễ của người quá cố, người bệnh trong nhà thương, người kém may mắn trong nhà tù. Đó là những việc lành.
Và với tôi, xin thêm, những người già, kẻo không c̣n kịp nữa!
Hôm qua tôi vừa được điện thoại của một người bạn đă về hưu, nghĩa là cũng đă đến tuổi già, ở miền Đông nước Mỹ.
Anh cho biết anh đang có một chương tŕnh đi ṿng quanh nước Mỹ và cả Canada để thăm những người bạn thân, bệnh tật và già yếu.
Anh cho biết thêm, chỉ trong ṿng nửa tháng, anh đă mất đi ba người bạn, lớn cũng như nhỏ tuổi, bệnh tật hay không, nên bây giờ có thời giờ nên thăm viếng, gặp gỡ nhau, kẻo“một mai bóng xế trăng lu, con ve kêu mùa hạ, biết mấy thu mới gặp chàng!”
Tôi biết ở Mỹ này, nhiều người v́ sinh kế phải đi làm ở tiểu bang xa, không có thời gian trở về thăm cha mẹ.
Vào những dịp Lễ Tạ Ơn, Giáng Sinh và Tết Nguyên Đán, cha mẹ vẫn ngóng đợi con về.
Con th́ có bao nhiêu công việc bận rộn ở sở; cuối tuần phải cắt cỏ, dọn dẹp nhà xe, đưa con đi học đàn, học vơ; mùa hè phải đi “vacation;” vắng nhà không có ai săn sóc con chó, con mèo hay bầy cá Koi trong hồ, ai cho ăn.
Đến khi nghe cha mẹ mất mới hối hả, mua vé máy bay về phục tang và khóc lóc. Để làm chi nữa!
Chuyện kể, một cụ già, goá vợ, sống cô đơn, buồn rầu sau khi nghe điện thoại của con gái và các cháu nói rằng sẽ không trở về thăm cha vào dịp Giáng sinh năm nay.
Người con khác cũng hứa hẹn sẽ cố gắng để về thăm cha vào năm tới, thế nhưng đă ba mùa Giáng Sinh trôi qua, người cha vẫn cô đơn ṃn mỏi ngóng đợi những đứa con về.
Những người con sau đó đột ngột được thân nhân báo tin cha qua đời, lúc này, họ mới bàng hoàng nhận ra ḿnh có một người cha trên đời này, và hôm nay cha đă không c̣n nữa.
Ḷng tràn đầy hối hận và đau đớn, mắt rướm lệ, những đứa con vội vàng trở về nhà để tham dự tang lễ.
Bước vào nhà, họ ngạc nhiên khi thấy một bàn tiệc đă sắp sẵn. Người cha già bất ngờ bước ra, và câu nói đầu tiên của ông là:
“Xin thứ lỗi cho Cha. Cha chẳng c̣n cách nào khác để gọi các con trở về thăm Cha.”
Bày ra bông hồng trắng, bông hồng đỏ mà chi? Nhiều lúc chúng ta quên chúng ta c̣n cha mẹ ở ngay trong nhà, trong thành phố, trong một tiểu bang xa, hay cả trong một nhà dưỡng lăo.
Xin hăy thăm viếng, trang trải tấm ḷng, lo lắng, đừng để một mai kia ŕnh rang nghi lễ “làm văn tế ruồi!”
Huy Phương.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1732726&d=1611873853
wonderful
01-29-2021, 22:29
Kiếp người... chua chát !
Tôi đang ngồi xem tin tức thế giới trên màn h́nh chiếc máy tính Bảng hiệu Apple, cái máy ấy tuy là thứ vô tri vô giác, thế nhưng bây giờ lại chính là bạn, là con, là cháu của tôi trong những tháng ngày c̣n lại , của cuộc đời trong cái Viện dưỡng lăo Club Health care này đây, tôi sống trong một pḥng riêng v́ là c̣n tự chăm sóc bản thân được, không như những người khác lú lẫn , mất tự chủ th́ phải sống chung pḥng lớn 2-3 người, để c̣n tiện hổ trợ nhau trong việc bấm chuông gọi điều dưỡng khi cần giúp.
Bổng chuông điện thoại reo vang :
- Hello.
Đầu dây bên kia giọng cô con gái thứ của tôi lên tiếng :
- Con chào Ba , Ba có khoẻ không ?
- Ba khoẻ, ăn uống ngon miệng, ngũ tốt, nói chung là Ba khoẻ tụi con đừng lo lắn , ở đây Ba sống thấy rất thoải mái.
- Ba ơi ! Ba c̣n nhớ câu chuyện về đứa bé lai Mỹ đen , mà khi xưa Ba kể Ba tính nhận nuôi , khi người Mẹ muốn bỏ ở Quân Y Viện Nha Trang , nhưng Mẹ không chịu v́ thằng bé là lại Mỹ đen, nên Mẹ sợ người đời dị nghị đó không B .
- Ừ Ba nhớ, nhưng sau hả con ?
- Hôm nay, con có khám mắt cho một người, khi đọc hồ sơ th́ con khá ngạc nhiên là anh ta có ngày tháng năm sinh trùng với con và cả nơi sinh luôn. Cho đến khi gặp anh, th́ Ba biết không anh ấy là người Việt lai Mỹ đen luôn, thật quá trùng hợp phải không Ba.
- Trời, không lẽ quả đất tṛn đến vậy sao?
- Trong khi thăm khám mắt, chúng con có hỏi chuyện nhau, th́ anh ấy cũng rất ngạc nhiên và muốn được gặp Ba, nên con gọi điện để hỏi ư Ba đây.
- Ồ tốt thôi, con cứ nói anh ấy có thể đến gặp Ba bất cứ lúc nào nha.
- Dạ, để con thông báo lại cho anh ấy.
- Nè con, thằng Kevin và con Tina tụi nó vẫn chơi đùa khoẻ chứ?
- Dạ , hai cháu khoẻ và quậy phá lắm Ba à, để con sắp xếp cuối tuần nào đó sẽ chở hai cháu vào thăm Ba nghen.
- Ừ, vậy đi, chớ Ba nhớ tụi nó lắm rồi.
- Vậy thôi con tiếp tục làm việc đây, Ba nhớ giữ ǵn sức khoẻ đó nghen, con chào tạm biệt Ba.
- Ừ.
Tiếng đặt máy đánh “cộc“ khô khan từ phía bên kia vọng lại , như tiếng gơ của vị quan toà khi kết án một người, nó gọi bằng điện thoại bàn của Bệnh Viện Mắt đó mà.
Tôi năm nay mới 67 vừa mới đúng tuổi về hưu năm ngoái, vợ của tôi đă mất cách đây 5 năm Năm ngoái sau khi về hưu, đêm đó bị tôi bị tai biến mạch máu năo, nên đưa vào Bệnh Viện nằm điều trị , sau một thời gian tôi phục hồi hẳn, chỉ bị liệt nhẹ một bên cơ mặt , nhưng không hiểu sao .. sau đó tôi lại được chuyển thẳng vào cái Viện dưỡng lăo này , chứ không được về nhà ... thật là tủi thân! Sau đó tôi có hỏi nhân viên Văn pḥng tại đây để biết lư do, th́ mọi sự mới vớ lẽ... đến bẽ bàng cho đời tôi.
Số là tất cả mọi người già được người thân gởi vào đây, chủ yếu là do nguyên nhân lú lẫn, hay quên hoặc mất tự chủ trong vấn đề vệ sinh cá nhân. Họ vào đây từ nhà của họ và sau khi họ đă tṛ chuyện với con cái, rồi thống nhất đi đến quyết định .. vậy họ đỡ tủi hơn tôi rồi, v́ họ được một phần quyền quyết định.
Riêng tôi, khi ở Bệnh Viện chuẩn bị xuất viện, th́ con cái tôi đă nói chuyện với Bác Sĩ và than phiền rằng tôi hay lú lẫn, quên trước quên sau .. ôi trời ! tụi nó c̣n trẻ mà đôi khi c̣n quên tắt bếp nấu , quên nồi nước đang sôi, chứ huống hồ tôi .. luật ở Mỹ nó thế, Đất mước văn minh mà, nghe vậy là hợp lệ rồi , đây là người cần sự chăm sóc và theo dơi thường xuyên, vậy th́ các cơ sở Viện dưỡng lăo mới mọc như nấm , ăn nên làm ra được chớ và rồi con được tiếng là Đất nước có chế độ chăm sóc người già tốt nhất nh́ thế giới nửa chứ .. ôi ! cái sự đời đầy nghịch cảnh chát .. chua .
Tôi có đến ba đứa con , 2 trai , 1 gái .. con trai đầu là kỹ sư đang làm việc cho NASA , đưa con gái thứ hai là Bác Sĩ Mắt và thằng con trai út CEO của tập đoàn Dầu khí ESSO MOBIL và hai cháu ngoại , bốn cháu nội tất cả c̣n nhỏ , đứa lớn nhất chỉ 7 tuổi ... một gia thế khủng , được chăm lo nuôi nấng ăn học từ đôi tay của người Ba già nua này , nhưng già mà sức khoẻ tôi c̣n rất tốt , đi đứng nhanh nhạy , đầu óc minh mẫm ... thế mà thật cay nghiệt .
Ba ngày sau , tôi được thông báo có người muốn gặp , đă biết trước nên tôi đồng ư .
Bước ra , tôi trông thấy một người đàn ông trung niên , ừ tuổi bằng con gái tôi là 39 đúng rồi , anh ta là Mỹ lai đen , thân h́nh khá phốp pháp , cao to như di truyền của Cha anh ta vậy .
Gặp tôi anh đứng dậy bắt tay :
- Con chào Bác , rất mừng v́ Bác đă cho phép con được gặp mặt .
- Chào Cậu , Cậu có muốn uống cafe , hút thuốc để nói chuyện được lâu và thoải mái không ?
- Ôi quí quá , mới gặp Bác lần đầu mà con đă cảm thấy nhẹ nhơm , thoải mái với sự ân cần của Bác rồi đấy . Dạ như vậy cũng được ạ .
- Vậy để tôi thông báo với người chịu trách nhiệm ở đây , về yêu cầu của ḿnh nha .
Tôi đi vào trong nói chuyện với nhân viên , để họ cho phép khách của tôi bào pḥng riêng và sau đó ra vườn đi dạo .
Tôi dẫn chàng trai đi vào pḥng ḿnh , để pha cafe xong :
- Bác cháu ḿnh đem cafe ra ngoài sân vườn uống và nói chuyện nha .
- Dạ .
Chúng tôi song bước ra ngoài vườn , đi trong im lặng như để cho đối phương đủ thời gian để cảm nhận về nhau và suy nghĩ về những ǵ cần nói .. ra đến nơi có bàn ghế đá và bóng râm , gió mát , chủng toii ngồi xuống , đốt điếu thuốc tôi hỏi :
- Sao ? bây giờ tôi có thể giúp anh điều ǵ nào ?
- Bác có thể kể cho cháu nghe về tất cả những ǵ Bác biết không ạ .
Nh́n về xa xăm , như một cuộc phim quay chậm đang được tua lại cách đây 39 năm ...
- Sáng hôm ấy vào thăm vợ của tôi đang nằm ở Bệnh Viện Quân Y Nha Trang , nghe vợ kể đêm qua có một người phụ nữ vừa sanh một bé trai lai Mỹ đen , đang muốn cho .. tôi đi qua nh́n thấy một đứa bé da ngâm đen nhưng thật dễ thương , trông nó c̣n đẹp hơn cả đứa con gái mà vợ tôi mới sinh , trán có ba nếp nhăn giống tôi , trán vồ , mũi găy .. tôi nói với vợ hay xin nó về nuôi luôn một thể , có ǵ thuê người trông nom phụ , nhưng vợ tôi không chịu v́ sợ người ngoài đàm tiếu sanh đôi mà một đứa đen , một đứa trắng , vậy là đi lang chạ sao ? thế nên chịu .. Mẹ cậu là một người đàn bà cao đẹp , nghe nói có chồng thường xuyên đi công tác xa , có lẽ bà có cuộc sống phóng túng nên khi sanh , phải từ Đà Nẳng vào tận Nha Trang để sanh , nếu là đứa con thuần Việt th́ bế về nuôi , c̣n không th́ ... chứ làm sao ăn nói với chồng đây , lúc đó thời chiến nên những đứa trẻ như cậu sẽ được đưa vào Trại cô nhi viện chăm nuôi , nếu có ai nhận làm con nuôi th́ cho ... Tôi chỉ biết có vậy thôi , không biết c̣n giúp ǵ được cho cậu nữa không ?
- Thưa Bác , suốt thời gian qua cháu chỉ thắt mắc về lư do tại sao Mẹ lại bỏ cháu mà thôi. Bây giờ qua chuyện Bác kể cháu đă biết lư do rồi .. cháu cũng v́ thắc mắc lư do đó, mà đem ḷng thù hận đàn bà và chấp nhận sống độc thân cho tới tận bây giờ.
Bổng bất ngờ không kiềm chế được, tôi bật cười vang .. ha .. ha .. ha .. tiếng cười chất chứa một sự chua chát, khinh thường cái sự đời, như luôn chớ trêu phận người.
- Có ǵ mà Bác cười nghe cảm giác chua chát đến vậy ạ.
- Tôi cười v́ chợt nhận ra anh suy nghĩ ấu trĩ và tôi th́ ngu muội đến phũ phàng .. anh thử nghĩ mà xem, sau giải phóng tôi vượt biên sang Mỹ , một thân một ḿnh đi cày bán mạng để dành dụm tiền bạc gởi về phụ vợ nuôi con và lo mua nhà để bảo lănh vợ con sang đoàn tụ .. bảo lănh vợ con sang , th́ phải cày bán mạng hơn nửa để lo cho con ăn học .. nay ba đứa con đă lo cho yên bề gia thất, học vị kỹ sư, Bác Sĩ, Tổng gián đốc .. nhưng rồi sao? tụi nó thông đồng quyết định tống khứ Ba của tụi nó vô đây, mặc dù tôi tỉnh táo không lú lẫn, khoẻ mạnh nhanh nhẹn không mất tự chủ trong sinh hoạt cá nhân, mặc kệ người Ba đă tận tuỵ dầy công , hy sinh nuôi chúng khôn lớn thành đạt như hôm nay .. nhưng cũng lỗi ở tôi , v́ đi làm nhiều quá không có thời gian để dạy bảo chúng thành người trước .. thay v́ thành danh .
Thế nên , anh hăy quẳng cái suy nghĩ hận thù đàn bà ấy đi , cho tâm trí nó nhẹ nhàng và vui vẽ sống những năm tháng c̣n lại của cuộc đời , đừng quá đau đầu về nó mà uổng phí tuổi trẻ , nghe không ?
Tôi mà biết trước cái sự đời như thế vậy, tôi đă mặc kệ vợ con ở Việt Nam , mà ăn chơi bay nhảy cho khỏi uổng phí tuổi trẻ của tôi rồi.
Tiếng cười chua chát lại vang lên nghe thắt ruột , nhưng lần này là kèm theo hai ḍng lệ tuôn rơi đầy đau xót.
Anh cám ơn và từ giă Bác ấy ra về, anh thầm cảm ơn buổi nói chuyện nay , chẳng những giúp anh biết rơ lư do v́ sao Mẹ bỏ ḿnh, mà c̣n chứng kiến và hiểu hơn về măng đời c̣n tăm tối hơn cả ḿnh, thế mà chính người đang mang măng đời đầy cay nghiệt đó , vẫn cố tiếp sức cho anh đi tiếp quăng đời c̣n lại bằng chính câu chuyện của đời ḿnh . Nhưng Bác ấy đâu biết rằng, anh đă không kể hết về đời ḿnh .. rằng anh đi ghép với một GĐ cũng có ba con nhỏ , khi qua Mỹ anh xem họ như GĐ ḿnh , v́ là anh lớn .. anh không đi học mà đi làm luôn để phụ giúp GĐ nuôi các em , cho đến khi các em học xong Bác Sĩ , kỹ sư và sắp chuẩn bị kết hôn , th́ Cha Mẹ bảo anh ra riêng sống .. chỉ v́ sợ mang tiếng với thông gia .. thế là anh đành xách valy ra đi, với vốn tiếng Anh ít ỏi lụm lặt từ cuộc sống khi đă gần 40.
Bổng anh chợt bật cười khanh khách một ḿnh .. mắt cay nồng , tim đau nhói .. cho kiếp người của Bác ấy và cho anh!!!
Hồ văn Hoàng
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1733195&d=1611959341
wonderful
01-29-2021, 23:10
Chuyến Vượt Biên Đẫm Máu.
Nói về cuộc sống ở Mỹ của những người Việt Tỵ Nạn mà không nhắc đến những cuộc hành tŕnh gian nguy của họ để rời nơi cố hương th́ quả là một thiếu sót! Riêng với tôi, chuyến vượt biên đẫm máu tôi đă từng trải qua sẽ c̣n măi ám ảnh tôi cho đến hết những ngày tháng c̣n lại của ḿnh.
Đó là lần đầu tiên tôi được đặt chân xuống tàu để mong rời khỏi quê hương đầy hận thù! Đó là những ngày cuối năm, sau khi được người thân ở Mỹ gửi về cho ít tiền viện trợ, má tôi đă lo cho tôi đi vượt biên… Người ta dặn má tôi về nói tôi hăy chờ, khi họ cho người xuống kêu là đi ngay. Ngày ngày, tôi vẫn đi rừng đốn cây như thường lệ trong khi chờ đợi những thay đổi quan trọng sắp đến cho ḿnh.
Đúng như tôi đă lường trước, khi đứa em trai út vào rừng báo cho tôi biết chuyến đi lúc trời đă tối hẳn rồi, đám thợ rừng chúng tôi vừa dựng được cái sàn gỗ mới cưa xong để chuẩn bị làm chỗ ngủ. Tôi vội vàng vừa đi vừa chạy về nhà với đủ thứ âu lo hồi hộp. Sáng sớm hôm sau, tôi đón chuyến xe đ̣ đầu tiên chạy về Sài G̣n, để rồi từ đó đón xe đi Bà Rịa.
Nhớ lời dặn, để tránh sự theo dơi của du kích và công an, tôi đă thận trọng xuống xe ở cách địa điểm “tập kết” của chuyến đi chừng một cây số để đi bộ đến đó. Đêm đầu tiên tôi ngủ trong nhà bà chị cùng đi trong chuyến vượt biên đó, rồi đêm sau tôi được chuyển tới địa điểm ẩn náu khác mà dân ở đó gọi là “nơi nhốt gà”. Phía trước nơi này cũng chỉ là một mái nhà tranh b́nh thường như mọi ngôi nhà khác, nhưng phía sau có một gian nhà tranh khác được dựng tường kín đáo hơn.
Đi theo người dẫn đường vào bên trong, tôi thấy đă có hơn 50 người khác đang chờ đợi chuyến đi như tôi. Đến đây, tôi bắt đầu sống giữa những tiếng th́ thầm, những lời bàn luận; cùng những hy vọng và âu lo do từ những bàn luận của họ. Ngày hôm sau, tôi có dịp làm quen và chia sẻ những quá khứ điêu linh cùng những kinh nghiệm vượt biên và tù đày của họ.
Chúng tôi được chủ nhà cho ăn trưa và ăn tối tại chỗ. Ngay sau bữa tối, họ dắt từng tốp đi ra ngơ sau vườn rồi băng qua những đám ruộng hoang cỏ mọc lộn xôn để đến “băi”! Trời tối đen như mực nên chúng tôi phải đi sát vào nhau cho khỏi bị lạc và để cho đỡ sợ. Không phải chúng tôi sợ bóng tối mà là sợ những bất trắc bị VC phát giác trên đường đi ra băi.
V́ là dân rừng, tôi đă giúp nhiều người vượt qua các khe suối, những vũng lầy; và dần dần tôi vượt qua hầu hết đoàn người để nhập vào toán dẫn đầu. Khi người ta đi chậm dần và đứng lại, tôi nh́n thấy đám người vượt biên đến “tập kết” ở băi đông như cái sân nhà thờ vào ngày lễ chủ nhật, lúc đó tôi có thể thấy lập lờ chiếc tàu vượt biên của chúng tôi đang chập chờn dưới bóng đêm ở ngay con lạch trước mặt.
Thành tàu khá cao nên nhiều người không tự leo lên nổi; tuy nhiên khi tới phiên tôi, chỉ cần vươn hai tay đu lên thành tàu và búng mạnh hai chân một cái là cả thân h́nh tôi đă hoàn toàn ở trên boong tàu rồi. Vừa lên tới đó, tôi đă bị người ta lùa ngay xuống hầm tàu.
Cửa hầm tàu là một lỗ vuông tối om nằm ở phía gần mũi tàu, chỉ vừa một người chui xuống. Đúng ra đó chỉ là cái hầm đựng cá. Bên ngoài dù trời tối nhưng tôi c̣n có thể nh́n thấy những người gần ḿnh; trái lại sau khi bị dồn xuống hầm cá, hoàn toàn không nh́n thấy ǵ nữa, ngoại trừ cái ô vuông ở miệng hầm. Tôi không thể biết cái h́nh dáng hay kích thước phía trong của nó như thế nào, mà chỉ cảm giác được chỗ ngồi bằng 2 tay của ḿnh thôi! Họ lùa người xuống sau dồn người xuống trước tiến sâu hơn nữa vào phía cuối hầm tàu, vừa đi vừa ṃ mẫm. Tôi bắt đầu cảm thấy lo sợ, lỡ tàu ch́m th́ làm sao ḿnh thoát ra ngoài được đây" V́ thế tôi chùn bước không dám tiến sâu vào hướng tối đó, mà nép người sang một bên ở gần ô vuông cửa hầm, nhường chỗ cho những người xuống sau theo nhau mà bước sâu vào phía trong. Không nh́n thấy ǵ nữa; nhưng qua cảm giác với những tiếng nói và tiếng động sột soạt, tôi biết là người ta đang lũ lượt nhảy xuống!
Những âm thanh đó kéo dài chừng gần một tiếng, có lẽ mọi người đă được dồn hết vào “chiếc quan tài” trôi nổi đó rồi th́ có giọng ra lệnh cho tàu nổ máy chạy. Khi tàu vừa chạy, lại có giọng nói lớn “bây giờ anh em nào công giáo, ḿnh đọc kinh đi”; và tàu vẫn cứ đều đều chạy.
Tiếng kinh râm ran ḥa nhịp với tiếng máy tàu làm tâm hồn tôi cảm thấy yên ổn hơn một chút. Nhưng chợt có giọng nói khác trên tàu ra lệnh “Tất cả im lặng. Gần đến trạm công an!” Tiếng máy lúc đó cũng trở lên nhẹ nhàng hơn, làm như nó đang thận trọng trước những hiểm nguy đang ŕnh chờ…
Có tiếng trẻ thơ khóc trong tàu làm mọi người lo lắng; một vài tiếng người th́ thầm phản đối. Có tiếng nói “bóp mũi nó lại, không cho nó khóc nữa!” Rồi bỗng có tiếng ra lệnh “cho máy dzọt lẹ lên, chạy hết ga đi!”
Trong khoảnh khắc sau đó, tôi nghe tiếng súng nổ; thế là rồi! Tôi phải ngồi nghiến răng, gh́ mạnh hai tay vào ván tàu để nghe tiếng súng! Tàu đang chạy hết tốc lực, có lúc tiếng súng xa dần để nhường chỗ cho những hy vọng trở lại… Tiếng súng nghe xa, nhưng vẫn tiếp tục nổ. Căng thẳng! Chúng tôi đặt hy vọng vào người tài công đang điều khiển chiếc tàu, và dồn những hy vọng khác vào động cơ tàu để mong đẩy chiếc tàu vọt nhanh hơn cho mau thoát khỏi chốn nguy nan!
Những giây phút căng thẳng này là những khoảnh khắc tranh chấp giữa sống và chết, giữa hạnh phúc và đau khổ, giữa may mắn và ngục tù; giữa đấu tranh chịu đựng và những chọn lựa! Đây chính là giai đoạn khó nhất mà chúng tôi phải trải qua để t́m được tự do. Hàng trăm người trên tàu, nhưng không ai dám nói chuyện và cựa quạy; mọi người đều tập trung một ư nghĩ mong sao chiếc tàu lướt nhanh hơn và êm hơn để thắng lướt những giờ phút nguy kịch đó!
Đột nhiên, có những tiếng súng nổ chát chúa gần bên tàu. Tôi cảm thấy chiếc tàu bẻ cua sang tay trái và chạy sượt vào mé bờ. Có nhiều tiếng kêu trời ơi cứu tôi! Chiếc tàu chỉ lệch sang một bên nhưng chưa ch́m, nó gượng lại thăng bằng và tiếp tục chạy giữa tiếng súng nổ liên hồi. Trong bóng tối, tôi nghiến răng gh́ mạnh tay vào ván tàu để nỗi lo sợ của ḿnh không buột ra khỏi miệng, như một số người khác. Có tiếng nói trong tàu bảo tài công ngừng lại, nhưng có tiếng nói khác ra lệnh cứ tiếp tục chạy.
Đạn đă bắn xuyên nhiều vào trong tàu, nhiều tiếng rên la bên trong nhưng lúc đó tôi chỉ chú ư lắng nghe tiếng đạn bay xeo xéo sựơt vào thành tàu! Rồi tôi nghe tiếng chiếc tàu khác gạt vào mũi tàu tôi làm nó bị lệch hướng đâm xập vào bờ! Con tàu chênh vênh một lần nữa tưởng như muốn bị lật úp; Nhiều người giành nhau chui ra cái lỗ ô vuông cửa hầm tàu ngay phía gần đầu tôi. Có khi hai ba người giành nhau chui ra một lúc làm cho những người muốn thoát ra mất th́ giờ hơn. Nh́n qua ô vuông đó, tôi thấy những ánh đèn pha sáng chói bên ngoài.
Tôi không giành chui ra với họ là v́ c̣n nuối tiếc chiếc tàu. Đến khi trống trải không c̣n ai dám chui ra nữa th́ tôi lại lo sợ, tại sao ḿnh lại ngồi trong đó để cho tàu ch́m mà chờ chết; và tôi liền quyết định chui lên!
Vừa chui lên, tôi đă bị chói mắt bởi ánh đèn pha từ phía chiếc tàu VC; Sau này vào tù th́ tôi mới biết được rằng đó chính là chiếc tàu của những người tù chung với tôi, họ bị bắt trong chuyến vượt biên trước chúng tôi. Công an VC đứng dàn hàng ngang trên boong tàu đó, họ đang nhắm bắn từng người đang bơi dưới con lạch nhỏ như những thợ săn nhắm bắn những chiếc gáo dừa đang trôi lềnh bềnh dưới nước!
Vừa chui từ dưới hầm cá lên khỏi cái lỗ ô vuông, tôi giơ hai tay lên đầu hàng. Một tên công an nó hỏi tôi hai, ba câu; sau đó chúng chú ư nhắm bắn những “chiếc gáo dừa” kia, nên đột nhiên tôi quyêt định nhảy trở lại xuống hầm tàu! Sáng hôm sau, ngay chỗ cửa hầm tàu là xác chết của một đứa cháu họ của tôi, nó bị bắn bể thái dương và rớt trở lại xuống dưới!
Sau khi hoàn toàn làm chủ t́nh h́nh, không c̣n ai dám nhảy xuống nước bỏ trốn nữa, công an VC vẫn để những đèn pha chỉa vào chung quanh chiếc tàu và cho phép một số chúng tôi leo lên boong nằm đợi lệnh. Nằm trên boong và dưới ánh đèn pha, tôi nh́n thấy xác chết của người thợ máy chiếc tàu chúng tôi nổi lềnh bềnh cạnh đó. Suốt đêm, lẫn trong tiếng vi vu của gió biển là những tiếng rên la năo nề của những người bị thương nằm dứơi hầm tàu.
Đến sáng th́ những người bà con của tôi đi kiểm điểm người thân trên tàu, thấy mất một số, có thể họ đă nhảy xuống nước bơi và trốn được rồi. Nhưng lại có người không biết bơi mà t́m măi vẫn không thấy họ; Có người cho biết ở cái sàn phía sau máy tàu có ba, bốn người bị bắn chết nằm chồng lên nhau. Tôi vội vă ra đó kiểm chứng kỹ xem có người thân nào của tôi không.
Lần này tôi mới chú ư nh́n mặt những xác chết, ….đúng rồi, nó chết rồi! Nó bị bắn vỡ một góc đầu ở tư thế nửa nằm nửa ngồi, dựa lên xác của một thanh niên khác cũng bị trúng đạn ngay tai. C̣n một xác chết nữa ngay cạnh đó bị bắn trong tư thế quỳ chổng mông lên trời trông như một trái núi, đầu cúi khom xuống sát sàn gỗ, có lẽ để núp đạn; nhưng tôi cũng thấy một đường máu khô trên sàn tàu chảy ra từ phía đầu của nạn nhân. Cả ba xác đó đều mở trợn trừng mắt... nh́n tôi! Thế là đă có hai ngườI thân của tôi chết trong chuyến đi này! C̣n hai xác khác bên trong tàu là một ông già bị đạn bắn nát ngực, và xác đứa bé khóc lúc tàu chạy gần trạm công an. Không biết nó bị người ta xô lấn hay bị bóp mũi cho chết lúc nó đang khóc!
Măi tới chừng 10 giờ sáng hôm sau, công an mới đem một chiếc tàu khác đến chở những người bị thương đi. Có người trong tàu đứng ra quyên tiền và vàng để đút cho công an. Sau khi mang số vàng bạc sang nộp cho công an, mọi người đều hy vọng chờ đợi; nhưng chờ hoài cũng chẳng có ǵ.
Măi tới lúc chiều tối, có chiếc tàu công an khác chạy tới, bọn chúng lùa tất cả mọi người lên tàu này chở vào nhà tù. Một số người là thân nhân của những nạn nhân bị chết, bọn công an “cho” ở lại để dọn xác những người chết xuống băi, người ta hy vọng sẽ được thả. Tôi ở trong nhóm khoảng 10 thanh niên đuơc ở lại đó, đến chiều gần tối mới có một tên công an cấp lớn hơn đến giải quyết với chúng tôi. Đầu tiên hắn hăm dọa chúng tôi, dí họng súng K54 vào đầu từng người để khám xét. Ông chú họ của tôi bị hắn hăm dọa dữ quá đă phải chắp tay lạy hắn! Sau đó hắn ra lệnh chúng tôi phải khiêng các xác người chết trên tàu xuống.
Hắn ra lệnh và bắt chúng tôi phải làm thật nhanh. Tôi rất sợ xác chết và sợ máu nên đi sau cùng và phải đứng dưới nước để đỡ những xác chết được chuyền xuống. Lúc này chiếc tàu không c̣n người nữa nên nó nổi rất cao, tôi phải giơ thẳng hai tay lên mới đỡ tới những xác chết chuyền trên boong xuống. Thấy tôi nhút nhát, tên công an VC để ngón tay trỏ vào c̣ súng và dí mạnh họng súng K54 vào gáy tôi bắt phải làm việc cho nhanh.
Khi những xác chết được lần lượt chuyền xuống, máu và óc của những nạn nhân đó đă chảy đầy xuống đầu, mặt và toàn thân tôi. Lúc đó tôi quên cả cảm giác với máu và óc v́ cái cảm giác lạnh và cứng của họng súng K54 sau gáy nó chi phối hết nỗi sợ hăi của ḿnh, không may tên VC đó lỡ tay th́ trong khoảnh khắc cái mạng của tôi cũng sẽ tương tự như các nạn nhân kia thôi!
Sau khi làm xong việc chuyển xác, tên công an bắt chúng tôi rửa sạch những vết máu trên tàu. Rồi hắn đưa chúng tôi lên tàu nhỏ của hắn cho đồng bọn chở vể băi Lam Sơn ở gần Bà Rịa. V́ tên công an VC này sợ chúng tôi chạy trốn nên đă bắt chúng tôi di chuyển bằng cách ḅ từ đó qua xóm nhà dân, qua chợ Lam Sơn ra tới đường lộ. Hắn dồn chúng tôi lên một xe lam chở về nhập chung với nhóm người bị giải đi trước tại trạm G̣ Dầu. Từ đây, sau khi VC lột hết vàng bạc của mọi người, chúng dùng xe công an chở thẳng chúng tôi vào trại giam B5 ở Biên Ḥa. Giữa đêm hàng trăm người chúng tôi đă bị nhét chung vào một chiếc pḥng chỉ bằng pḥng ngủ master room của một gia đ́nh ở Mỹ. Tôi đă phải ngồi khít giữa khối người chen chúc và ngủ thiếp đi v́ mệt mỏi và tuyệt vọng.
Sáng hôm sau tới giờ làm việc, bọn công an VC lại bắt đầu một màn điều tra, khám xét nữa. Chúng hỏi cung, làm hồ sơ lư lịch, rồi từng người chúng tôi phải cởi hết quần áo đưa cho chúng khám xét. Rồi lần lượt mỗi người phải đi ngang chiếc bàn và há miệng ra cho tên công an VC kiểm kê mấy chiếc răng vàng hoặc “khâu” vàng nào giấu trong miệng" Pḥng bên cạnh là một công an khác chuyên “điều trị” lỗ đít. Từng người phải đến đó, chổng đít lên gần mặt nó và banh lớn lỗ đít ra cho nó kiếm vàng bên trong chỗ đó!
Sau đủ thứ thủ tục kỳ dị ấy, mọi đồ đạc đều bị cướp hết. Mọi người được đưa vào một khu vực có tường dầy cao và hàng rào kẽm gai phía trên, cùng những cḥi canh trên cao ở bốn góc. Vào trong khu này tôi nghe thấy tiếng ŕ rào như những đàn ong đang bay. Đến khi được đưa lại gần các căn pḥng phát ra những âm thanh đó th́ mới biết đó là nơi cư trú mới của tôi. Từng pḥng nh́n vào tối om, có cánh cửa sắt và hàng chấn song sắt lớn. Nh́n măi tôi mới nhận ra một số người ở trần, mặc xà lỏn và đầu trọc lóc đang đứng gần song sắt nh́n chúng tôi, trông họ ốm nhom như lũ khỉ.
Khoảng 5 phút sau, tên quản giáo đến mở khóa đưa chúng tôi vào nơi cư trú mới, nhập bọn với “lũ khỉ” bên trong! V́ quá tối, nên phải đứng chớp mắt một lúc tôi mới nh́n rơ hết được căn pḥng. Cả một xă hội mới, chẳng bao lâu chính tôi cũng trở nên y hệt “lũ khỉ” đó; nhưng sau một thời gian tôi cảm thấy cái xă hội trong đó c̣n có t́nh nghĩa hơn xă hội bên ngoài mà tôi đă sống!
. . .
Nhiều năm đă qua. Sau cùng, tôi cũng đă tới được xừ sở tự do, nhưng măi măi, chuyến vượt biên đẫm máu ấy c̣n ám ảnh tôi.
Như đă nói, nhiều vị có nói là phải quên quá khứ. Riêng tôi, quá khứ của tôi tuy không đẹp nhưng tôi không có ǵ mặc cảm với những ǵ tôi đă kinh qua. Nó là những bài học quư giá cho chính tôi về con người và nhất là về xă hội nơi cố hương tôi đă từng sống.
Quá khứ đó cũng là những kinh nghiệm xương máu, mồ hôi và nước mắt; và bằng chính mạng sống của những nạn nhân đă cùng cảnh ngộ như chúng tôi khi c̣n ở đó.
Những hy sinh của họ đă xúc động lương tâm thế giới để chúng ta được cơ hội đến đây tỵ nạn và xây dựng cuộc sống mới hôm nay... Cuộc sống của chúng ta hôm nay, há chẳng phải được xây dựng trên nền tảng qúa khứ thương đau đó sao"
Mai Phuc.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1733216&d=1611961757
wonderful
02-01-2021, 21:54
Đàn Bà Sao Quan Trọng Thế Nhỉ?
Đàn bà là thứ mà Đàn ông không thể thiếu được. Anh có thể thiếu rượu, thiếu thuốc lá, thậm chí có thể thiếu cả áo mặc nhưng không thể thiếu Đàn bà.
- Đàn ông tiếng là mạnh mẽ thế, cứng cỏi thế nhưng thiếu Đàn bà là Cô đơn ngay.
- Bận rộn như Hoàng đế Napoleon, xông pha trận mạc khắp các chiến trường châu Âu mà vẫn không thể thiếu Đàn bà. Chiến tranh quyết liệt, căng thẳng như ở ḷng chảo Điện Biên Phủ năm 1954 mà Tướng De Castries vẫn cần một Cô nhà báo xinh đẹp làm thư kư riêng.
- “Giai nhân tự cổ như danh tướng”. Người Trung Quốc xưa đă nói như vậy.
- Đàn bà là một nửa cuộc đời của Đàn ông. Đàn ông càng làm việc nhiều, càng kiếm tiền giỏi càng cần có Đàn bà, nếu không họ sẽ bị stress, tụt dốc.
- Người Nhật Bản nói: “Vắng Đàn bà nhà hóa Mồ côi”.
- Đàn bà là Thiên thần hay Quỷ dữ? Thưa rằng trong mỗi người Đàn bà có cả hai thứ đó, họ vừa là Thiên thần, lại vừa là Quỷ dữ. Đàn bà c̣n đẹp hơn tất cả các loài hoa.
- Lực hấp dẫn của Đàn bà rất mạnh mẽ. Phái đẹp là thỏi nam châm mà giới mày râu là đám mạt sắt nhỏ nhoi.
- Hễ người đẹp xuất hiện là những đôi mắt của cánh Đàn ông sáng bừng lên, ham muốn, thèm khát và chỉ cần một cái vẫy tay, một cái liếc mắt là Đàn ông có thể đổ ngay.
- Tất cả các Hoàng đế mạnh nhất từ xưa tới nay đều thử sức với Đàn bà và đều đă thất bại.
- Chính Đàn ông làm cho Đàn bà thành thiên thần, cũng chính Đàn ông khiến Đàn bà thành Quỷ dữ. Nguy hiểm nhất cũng là Đàn bà.
- Trong 36 kế hiểm của người Trung Hoa, Đàn Bà Là Ǵ? Mỹ nhân kế là hiểm nhất.
Đổng Trác hùng mạnh thế mà phải chết v́ Điêu Thuyền, Từ Hải anh hùng thế mà phải chết đứng v́ Thúy Kiều, Phù Sai quyền lực thế mà phải chết v́ Tây Thi. Bill Clinton suưt té giếng v́ Lewinsky...
- Đại văn hào Victo Hugo đă viết rằng: Ai cũng có thể tin, cái ǵ cũng có thể tin, trừ Đàn bà.
Khi Đàn bà là Thiên thần th́ họ là người tuyệt vời nhất, hấp dẫn nhất.
Nhưng khi Đàn bà là Quỷ dữ th́ họ trở nên nguy hiểm nhất.
Song cũng v́ tính chất hai mặt này của Đàn bà mà họ trở nên có sức hút mạnh mẽ hơn đối với Đàn ông v́ đàn ông ham chơi mà tṛ chơi nếu thiếu tính mạo hiểm th́ không hấp dẫn đâu.
- Đàn bà ma lực như thương trường, bất trắc như thương trường, nhiều rủi ro như thương trường.
- V́ tôn thờ t́nh yêu nên cuối đời Đàn bà không biết Ai yêu ḿnh.
- V́ chạy theo Đàn bà nên cuối đời người Đàn ông không biết là ḿnh yêu Ai.
- Đàn bà là ǵ? Đàn bà là ai? Những câu hỏi đó suốt đời Đàn ông không thể trả lời được một cách trọn vẹn. Song cũng v́ thế mà suốt đời Đàn ông cứ si mê Đàn bà.
- Nếu Đàn bà như chiếc bánh, bóc lá ra là thấy được hết cả nhân lẫn bột th́ Đàn ông sẽ chán ngay và sự nhàm chán là kẻ tử thù của T́nh yêu c̣n sự bí ẩn là chất xúc tác của T́nh yêu.
- Nếu không thèm khát Đàn bà th́ không phải là Đàn ông. Nhưng nếu đánh mất sự nghiệp v́ Đàn bà th́ cũng không phải là Đàn ông.
- Người Đàn ông thông minh xem Đàn bà như bông hoa tươi trong pḥng khách\, là người bạn tâm giao trong pḥng ngủ và là người cộng sự trong sự nghiệp.
Không Đàn bà: Ôi chẳng thà tận thế....!!!
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1734728&d=1612216464
wonderful
02-08-2021, 22:10
Sao Mẹ không tin con?
Cảm ơn video của bạn về thói ăn dơi, ăn đỉa, ăn tất cả những con ǵ bắt được trong hoang dă của người Tàu, người Thái, người Việt ḿnh...
Thời làm việc tại Á Châu, tôi có qua lại nước Tàu nhiều lần và cũng có thấy cách ăn uống những thứ "ghê tởm" này của họ. Nói ra th́ họ tự ái nhưng không nói, không được.
Ngày nay, người Tàu không phải v́ đói mà ăn tạp, ăn bẩn và ăn hoang. Họ cho thức ăn là thuốc bổ. Như ăn óc khỉ th́ bổ năo người, ăn chân gà th́ chân người cứng cáp, và ăn tim heo th́ tim người khỏe...
Đă hơn 5000 năm dựng nước (họ tự hào và nói thế) và quá hănh diện về ngành đông y trị bá bệnh của ḿnh, người Tàu coi việc ăn uống không chỉ để nạp năng lượng cho cơ thể mà ăn để chữa bệnh. Thuyết âm dương (âm th́ lạnh, dương th́ nóng) là phải ăn uống làm sao cho thuận khí, ḥa tinh. Như ăn thịt vịt lạnh th́ phải có thêm gừng cho nóng. Và cứ thế lấy nóng lạnh, âm dương làm chuẩn: như thức ăn phải bổ t́, dưỡng thận, bồi gan, nhuận trường, xung khí, ích phổi...
Như uống cao hổ cốt (xương con hổ nấu 5 ngày 5 đêm trở thành một loại Collagen) để bổ xương. Ăn trùng, đỉa, sa sùng, dế, châu chấu, cào cào... để có thêm đạm hữu cơ. Uống sâm để giúp thêm Oxygen vào máu cho da dẻ hồng hào, dễ thở và sống lâu thêm vài giờ sảng khoái trước khi nhắm mắt.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1738114&d=1612822151
Đây là chuyện nhà tôi:
Bố vợ tôi tự nhận là một Đông Y có tiếng từ VN. Qua Mỹ năm 75, ông biết Sâm Mỹ tốt, rẻ nên ngâm rượu uống đến nứt da, cao áp huyết và chết v́ tai biến mạch máu năo. Ông chết mà mặt vẫn đỏ hồng như thanh niên khỏe mạnh. Trong nhà ăn uống, thực phẩm nấu như nấu thuốc Bắc. Nhà lúc nào cũng bay mùi thuốc Bắc v́ uống thuốc thay nước. Cứ trời lạnh hay nhảy mũi v́ dị ứng phấn hoa cho là bị cảm nên cho uống Quế Chi Thang (gừng, quế nấu với nước trong 15 phút).
Khi đứa con trai thứ 2 của tôi được 3 tháng trong bụng Mẹ, Ông bổ hàng chục thang thuốc Bắc chọ Mẹ nó uống nói là giúp cho thai nhỏ lại, dễ sinh đẻ. Thai tới tháng thứ 6 đi khám bác sĩ thấy mẹ thằng nhỏ không tăng cân, Bác Sĩ không biết lư do tại sao. Về nhà tôi để ư thấy mẹ thằng bé ngày ngày uống thứ nước đậm đặc, đen nghịt, đắng nghét, tôi sợ quá đổ hết vào thùng rác và nhất định không cho uống nữa. Nhờ thế thai nhi phát triển trở lại, nhưng khi sinh ra thằng con nhỏ hơn thằng anh nó 2 kg (2kg vs 4kg). Từ đó tôi không cho ông Ngoại Đông Y đụng đến vợ con tôi nữa. Thế là xung đột xảy ra. May là tôi cứu kịp chứ không con trai tôi đă chết trong bụng Mẹ nó.
Trước khi ông Ngoại qua đời, có viết một cuốn cẩm nang về cách trị bênh bằng tiếng Việt, nói là chữa được bá bệnh từ ung thư đến nhức đầu, và giao cho anh con trai cả giữ làm bửu bối. Trong nhà ai có bệnh ǵ th́ theo đó mua thuốc uống thay Tây Dược. Anh ta, không biết một chút ǵ về Đông Y, không viết được chữ Hán nhưng rất rành về Đinh Lăng, Bạch Truật, Mă Đề, Cam Thảo...
Tôi v́ không chịu nổi sự khác biệt về hiểu biết có nền tảng khoa học, nên không trụ lại trong nhà đó sau 12 năm làm rể. Bà Ngọai mấy con tôi sau này qua đời v́ ung thư dạ dày do vi khuẩn HP (Helicobacter Pylori) có nhiều trong mắm cá, mắm ruốc bẩn gây ra. Trong suốt thời gian bà bị bệnh, mấy người con không cho đi bác sĩ soi ruột mà ở nhà chỉ uống mấy thứ lá cây rễ cây, v́ nghĩ bà đau bụng v́ ăn nhiều đồ lạnh. Cứ thế bà uống nước gừng, ăn tỏi, tiêu, hành cho nóng người lên. Cho đến khi quá trễ, đi bệnh viện Bác Sĩ cũng đầu hàng.
Mẹ mấy đứa con tôi vừa mới qua đời v́ bị ung thư vú lúc cô ta 50t. Không đi khám, không chữa thuốc Tây, chỉ ở nhà uống mấy thang thuốc Bắc do ông anh "bào chế" cho, tới ngày ung thư di căn lên năo, qua phổi, qua gan rồi qua đời ở tuổi 59.
Tôi làm việc nghiên cứu khoa học cao cấp trên 35 năm nên biết nhiều về thuốc Tây, biết họ bào chế như thế nào và hiệu quả của điều trị ra sao. Tôi biết chưa có thuốc Đông Y nào chữa bá bệnh như họ nói trên các quảng cáo. Chưa có thuốc Tàu nào chữa dứt khỏi các bệnh do vi trùng, vi khuẩn, ung thư, tiểu đường, cao áp huyết, Gout, COPD..... Nói chung, thuốc Bắc chỉ có giúp cho con người khỏe mạnh, khi chưa có bệnh, để giúp chống lại bệnh tật. Khi có bệnh rồi mà tin Đông Y th́ sớm muộn ǵ cũng chầu Diêm Chúa.
V́ thế, trong cơn đại dịch virus Vũ Hán, họ bó tay. Không đủ bệnh viện Tây Y, không đủ máy thở Oxy, không có pḥng cách ly, không biết bệnh lây nhiễm như thế nào, ra sao, nên đang bị đại nạn. Sau lần virus SARS cách nay gần 20 năm, cũng phát ra từ Tàu, họ vẫn chưa học được bài học nào. Bên Tàu, bệnh viện Đông Y nhiều hơn Tây Y và mấy ông thầy thuốc Bắc, không biết tốt nghiệp từ trường ĐH Y Khoa nào vẫn tự nhận ḿnh là Bác Sĩ, không phải là Đông Y Sĩ. Bác Sĩ ngồi nhà, chỉ bắt mạch, không có bất kỳ một dụng cụ Y Khoa nào để chẩn đoán mà biết bệnh nhân bị ung thư nơi nào trong lục phủ ngũ tạng... thật là kỳ tài.
Trong khi thế giới loay hoay t́m cách chế ra Vaccine để pḥng bệnh COVID-19 trong tương lai và nổi tiếng như viện Pasteur chuyên sản xuất Vaccine của Pháp tất bật chạy đua với thời gian. Họ đều nói phải mất gần 2 năm nữa mới xong, th́ một công ty của Mỹ Inovio Pharmaceuticals ở San Diego trong 3 giờ sau khi người Tàu giải mă cấu trúc con virus Vũ Hán, họ đă có Vaccine để bắt đầu thử nghiệm trên thú vật như thỏ, chuột, linh trưởng... Có thể đầu mùa hè này sẽ có Vaccine chủng ngừa cho nhân loại rồi. Nếu quả đúng th́ nhân loại này được cứu rồi.
Nhân dịp này, tôi chỉ mong những ai đọc câu chuyện này nên suy nghĩ lại về cách pḥng và chữa bệnh ở Mỹ...
Ngày xưa ở VN chúng ta không có tiền, không đi Bác Sĩ, không biết thật sự ḿnh bị bệnh ǵ nên uống lá cây rễ cây, thắp vài nén nhang cầu Trời khẩn Phật chờ cứu. Ngày nay, chúng ta đang ở nước Mỹ với ngành Tây Y tân tiến, tại sao phải trở lại uống mấy thứ thuốc mà ḿnh không biết nó là ǵ.
Tôi có người bạn, đang nằm chờ chết v́ bị tai biến mạch máu năo đă hơn 7 năm rồi. Oái oăm là bà có người con trai là một Bác Sĩ nổi tiếng (được nhận thẳng vào trường Y đặc biệt khi mới vừa tốt nghiệp TH). Biết Mẹ ḿnh bị bệnh cao áp huyết và cao Cholesterol, anh ta gửi thuốc cho Mẹ hàng tháng. Một ngày Bà ta bị liệt nửa người, khi t́m hiểu ra, người con Bác Sĩ mới biết bao nhiêu năm Mẹ ḿnh không uống thuốc Tây mà tự mua mấy thứ thuốc được quảng cáo trị bá bệnh trên các đài TV Việt Nam. Thuốc Tây con trai đưa cho bà bỏ đó v́ nghĩ nó độc hại hơn là Đông Trùng Hạ Thảo, Linh Chi, Mật Gấu, Sữa Ong Chúa.....
Mẹ bệnh nằm nhà thương, bất động, nhắm mắt, chờ ngày đi. Người con trai mỗi ngày về thăm Mẹ ṿ đầu bứt tóc và tự trách ḿnh:
"Mẹ cho con học Bác Sĩ để cứu người giúp gia đ́nh. Vậy mà Mẹ bệnh ḿnh không cứu được. Sao Mẹ lại không tin con?".
Tôi chỉ mong mọi người đọc câu chuyện này và hiểu ư chính tôi muốn chia xẻ là ǵ.
Nguyễn Lương
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1738117&d=1612822446
wonderful
02-11-2021, 11:59
Chúc Mừng Năm TÂN SỬU 2021.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1739286&d=1613044678
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1739287&d=1613044698
wonderful
02-23-2021, 23:16
T̀NH YÊU 1 ĐÔ LA
Jim làm việc tại một khu du lịch, mỗi ngày khi đi làm, ông Jack hàng xóm đều sẽ đưa anh một tờ 5 đô la để nhờ anh mua một túi cà phê giá 4 đô la ở tiệm cà phê trong khu du lịch, thói quen này đă kéo dài suốt mấy năm nay. Đương nhiên, để cảm ơn Jim, ông Jack luôn giúp anh cắt cỏ phía trước nhà.
Thời gian lâu sau, bà chủ quán cà phê đă quen thuộc Jim, và luôn sẵn sàng chuẩn bị cà phê cùng tờ 1 đô la tiền lẻ. Có lần, Jim cũng ṭ ṃ hỏi ông Jack rằng: “Thời hạn sử dụng của cà phê rất lâu. Tại sao mỗi lần ông không thể mua nhiều hơn một chút?”. Ông lắc đầu cười nói: “Không, ta thích như bây giờ hơn, mỗi ngày một bịch cà phê, vừa mới là tốt”.
Có một lần, Jim vội đến nhà bạn nên anh đă mua cà phê ở tiệm khác. Không ngờ là dù chưa mở túi mà ông Jack đă nói: “Đây không phải là cà phê mà tôi muốn mua”. Jim giật ḿnh, sau đó anh lại thử vài lần nữa, dù cho bao b́ giống hệt nhau, nhưng ông luôn nhận ra ngay nếu không phải là cà phê mua ở khu du lịch khiến Jim không dám qua mặt ông nữa.
Vài năm sau, sức khỏe của ông Jack không c̣n như trước nữa. Nhưng mỗi ngày ông vẫn nhờ Jim mua cà phê và lần nào cũng tỏ ra đầy mong chờ khi đưa cho anh tờ 5 đô la. Có một ngày, khi Jim mang cà phê về, ông Jack nằm trên giường bệnh yếu ớt đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa tờ 1 đô la và hỏi Jim rằng: “Đă lâu như vậy rồi mà chẳng lẽ cậu không biết v́ sao tôi luôn mua cà phê ở tiệm này ư?”. Jim nh́n ông lăo hàng xóm rồi lắc đầu.
“Bởi v́ người bán cà phê cho cậu là bà Elena!” Giọng ông Jack bỗng vô cùng dịu dàng: “Bà ấy là người mà tôi yêu sâu đậm nhất. Năm đó, bố mẹ của bà ấy chê tôi nghèo, buộc chúng tôi chia tay nhau, tôi đành đau ḷng rời đi… Nhiều năm sau, vợ tôi qua đời v́ bị bệnh, các con th́ đă có gia đ́nh riêng, nên tôi muốn quay lại xem thử. Sau đó, tôi biết được là bà Elena bán cà phê ở khu du lịch và cũng đă có con rồi. Tôi không muốn làm phiền cuộc sống b́nh yên của bà ấy nên lặng lẽ sống ở đây và bắt đầu nhờ cậu mua cà phê. Kể từ lần đầu tiên cậu mang cà phê về cho tôi, tôi biết rằng Elena cũng không quên tôi…”
Jim hỏi: “Chẳng lẽ ông chưa từng quên bà ấy sao?”
Ông Jack lắc đầu nói: “Năm đó khi yêu nhau, chúng tôi không thể thường xuyên gặp mặt được nên đă lén đặt ra ám hiệu đó là gấp tờ 1 đô la thành h́nh tam giác rồi cho vào phong b́ và gửi cho nhau qua bưu điện để thay cho lời báo b́nh an. V́ thế, mỗi lần nhờ cậu mua cà phê, tôi luôn gấp tờ tiền thành h́nh tam giác và tờ tiền mà bà Elena đưa cho cậu cũng được gấp như thế. Bằng cách này, tuy chúng tôi chưa hề gặp nhau, nhưng mỗi ngày đều có thể báo b́nh an cho người kia như những ngày xưa ấy…”
“Bây giờ tôi sắp phải đi về với Chúa rồi. Nếu bà Elena không nhận được tin tức của tôi th́ hẳn là bà ấy sẽ đau ḷng nhiều lắm. Dưới gầm giường của tôi có một chiếc hộp, bên trong là những tờ tiền gấp thành h́nh tam giác, xin cậu hăy tiếp tục mua cà phê giúp tôi với, xin nhờ cậu…” Nói xong, ông Jack nhắm mắt xuôi tay.
Trong tang lễ của ông Jack, Jim lặng lẽ mở một chiếc hộp khác ra, bên trong toàn là những túi cà phê được đóng gói đẹp đẽ và rất nhiều những tờ tiền lẻ được gấp thành h́nh tam giác. Th́ ra là bà Elena đă qua đời v́ bị bệnh từ nửa năm trước rồi.
Trước khi rời khỏi thế gian, việc cuối cùng mà bà làm đó là giao tất cả cà phê và tiền lẻ cho Jim để nhờ anh thay ḿnh báo tin b́nh an đến cho ông Jack …
MINH NGỌC (biên dịch)
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1745731&d=1614122037
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1745732&d=1614122048
wonderful
03-02-2021, 21:36
Điều chưa hiểu !
Hắn, một người đàn ông thành đạt.
Năm ngoái, về thăm nhà, thấy Bố một ḿnh thui thủi, cô đơn trong căn nhà trống vắng, v́ Mẹ hắn đă khuất núi đă lâu, Hắn quyết định đưa Ông cụ lên thành phố ở với vợ chồng ḿnh cho trọn đạo người con có hiếu.
Cứ tưởng rằng cụ sẽ vui, v́ nhà hắn là một ngôi biệt thự rộng răi , sang trọng, lại có khu vườn sầm uất bao quanh, đủ loại hoa trái.
Vậy mà không phải thế!
Giáp Tết năm nay, Bố lại... năn nỉ hắn để được trở về quê!
Hắn hoàn toàn KHÔNG HIỂU tại làm sao nữa?!
Nên đă cố dọ hỏi :
-Hay là vợ con đối xử tệ bạc với cụ chăng!!
-Không, con dâu rất tốt, ngày nào cũng sai người làm cho ba bữa ăn thịnh soạn mà.
- Thế... Sao bố lại đ̣i về quê?
- À, tại ở đây buồn, không biết nói chuyện với ai... và v́ BA ĐÔI DÉP con ạ!
- ???!!!???!!! À, con chưa hiểu lư do thứ hai...
- Ừ, con bây chừ là người thành phố, làm sao hiểu được...
- Th́ Bố nói cho con hiểu được không ạ?
- Thế th́... Bố nói nhé: cả một năm nay, Bố cố để mà quen cái chuyện ở pḥng WC mang dép Lào, pḥng khách th́ phải đi dép da, ra ngoài vườn thay dép tổ ong...!!! theo "gia quy" của con!
Mỗi lần quên, là có vợ con cầm đôi dép phù hợp đưa và nhắc nhở: Bố ơi đổi dép!
- ?!?!!!!???
- Bố thật ngại ngùng! Nên suốt ngày tự nhắc: vườn - ong, khách- da, tắm - Lào, lúc nào cũng nghĩ, lẩm bẩm: "ong, da, Lào - Lào da ong!". Nhưng không thể nào quen được!
Ngủ, bố cũng mơ thấy ḿnh lộn dép và vợ con đang nh́n bố với "đôi mắt h́nh viên đạn" với... đôi dép cần thay thế trên tay... bố sợ quá! Hưm hưm...
Thôi cho Bố về quê, dù buồn, khổ nhưng tự do con ạ...
Ở nơi ấy, Bố chỉ đi một đôi dép, dù trong nhà hay ngoài vườn... Khỏi suốt ngày bận tâm, rồi chẳng muốn đi lại luôn!
Hưm... Lào, da, ong... lẩm bẩm riết rồi khùng luôn! H́ h́ hic hic…
Ông cụ pha tṛ, cười nhưng như mếu! Trông thật đáng thương.
-???!!!???!!!???!!!
À, hắn nhận ra ḿnh có học, thành đạt, nhưng vẫn chưa hiểu một điều đơn giản là Người già cần sự yêu thương, gần gũi, cảm thông hơn là nhà cao cửa rộng, cao lương mỹ vị ǵ cả!
Hắn, cứ tưởng ḿnh có hiếu, nhưng thật sự là một kẻ vô tâm!
Và đă hối hận vô cùng, vội quỳ xuống trước mặt người đă sinh thành dưỡng dục ḿnh nói:
-Xin Bố tha lỗi cho thằng con vô tâm này nhé.
Từ nay, bố chẳng cần phải thay đổi dép ǵ cả!
Nếu thích, bố cứ đi chân trần ngay trong pḥng ngủ!
Con chỉ cần bố gần gũi con, chẳng cần quy định ǵ sất!
H́ h́, Bố ở lại với con nhé.
Rồi hắn nhào đến siết chặt đôi vai đang rung lên v́ xúc động của người Bố.
Hắn dụi mặt vào ngực người đă thương yêu ḿnh cả một đời để bốn ḍng lệ hạnh phúc, trộn lẫn làm một!
Hắn chợt nhớ một câu nói thật hay: hạnh phúc tại tâm!
Ngoài kia, tiếng chim lảnh lót hót vang lừng bên những khóm mai vàng rực rỡ báo hiệu xuân về giữa đất trời bao la và trong ḷng của hai người...
H́nh như hắn c̣n thấy nụ cười hạnh phúc của người thứ ba, ở nơi thật xa... nơi mịt mờ nhân ảnh của cơi vĩnh hằng, đó là nụ cười của mẹ!
Xin cảm ơn đời, cảm ơn Mẹ Cha, đă cho một cuộc đời hôm nay và đă đánh thức hắn, hiểu được một điều đơn giản: "Con người cần nhất là sự cảm thông"... Nhưng chưa hẳn ai cũng hiểu được!?
Xin đa tạ và chào mừng mùa xuân.
Đệ Nguyễn
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1749356&d=1614720909
wonderful
03-10-2021, 21:14
Nổi đau c̣n măi .
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1753628&d=1615410844
Tôi không có kỷ niệm đau đớn uất hận trong tháng tư như những người lính buông súng thất thiểu trở về thành phố, không có những giây phút kinh hoàng trong ḍng người di tản giữa mưa pháo trên những đại lộ vương văi xác chết, không có cảm giác cuống cuồng chạy loạn xuống biển lên rừng để t́m đường thoát hiểm khỏi thảm họa Cộng Sản.
Tôi cũng không có nỗi hốt hoảng lo lắng của kẻ thua cuộc trước sự thay đổi cả một xă hội miền Nam trong cái ngày gọi là giải phóng với những đợt đổi tiền tức tưởi hay đánh tư sản trắng tay mạt vận.
Tôi lúc đó b́nh yên trong ngôi nhà treo cờ đỏ của ḿnh, để thấy người thân hân hoan chào đón ngày vui thống nhất đất nước.
Bà Nội tôi cười móm mém “Ḥa b́nh rồi, hết lo bị tụi Việt Cộng pháo kích”tôi lúc đó có ngây ngô cỡ nào cũng nh́n ra “tụi Việt Cộng” là ai.
Thấy như ḿnh bị hụt hẫng thất vọng cái ǵ đó không gọi được tên, cảm giác bồn chồn khó chịu trước sự thay đổi quá đột ngột mà ḿnh chưa sẳn sàng để chấp nhận sự thật.
Ở một nơi mà ḿnh đă nh́n thấy đầu tiên khi mở mắt chào đời , nó hiện hữu thiêng liêng từ ánh đèn ấm áp trong đêm tối hay vạt nắng sáng lung linh ngoài khung cửa sổ, thấy ngôi nhà thân thương mà ḿnh đă sống ở đó với bao buồn vui kỷ niệm êm đềm, rồi chợt có một ngày ai đó xồng xộc bước vào quát tháo, dẹp cái bàn thờ, gỡ mấy bức tranh phong cảnh, lấy đi cái lu , cái tủ, đuổi mọi người ra đường rồi ngang nhiên chiếm hết mọi thứ của cải và tự xưng ḿnh là đầy tớ của nhân dân, nghe sao ngang ngược và bực bội hết sức.
Tâm trạng của tôi lúc đó chỉ có vậy. Sự ngây thơ đến ngu ngốc, tôi lúc đó vô tư đến độ không phân biệt được chế độ Cộng ḥa và Chủ nghĩa Xă hội khác nhau ra sao, không có khái niệm về Thế Giới Tự Do và khối Cộng Sản hay dở ở chỗ nào.
Chiến tranh xảy ra ở đâu đâu trong miền Nam và không liên quan tới cái hẻm nhỏ của tôi, khi hàng ngày chúng tôi vẫn đến trường hồn nhiên vui đùa, hàng xóm vẫn chợ búa tấp nập, rạp chiếu bóng vẫn có phim hay cuối tuần và bác xích lô già đạp vài cuốc xe đủ sống là thong thả nằm khềnh đọc báo. Cuộc sống b́nh yên quá mà…
Gia đ́nh tôi đâu có ai tử thương tử trận để thấy cuộc chiến khốc liệt tàn nhẫn đến thế nào khi lá vàng khóc lá xanh rơi, khi đàn bà con nít nháo nhào lo tản cư chạy giặc, đàn ông con trai tới tuổi quân dịch phải bỏ ruộng hoang nhà trống mà nhập ngũ hay vô bưng…
Tất cả đều c̣n rất trẻ, cái tuổi c̣n sung sức, c̣n nhiều hoài bảo cho tương lai.
Vậy mà chiến tranh đă cướp mất tuổi trẻ của họ, giết chết mọi ước mơ của họ một cách tàn nhẫn.
Cái từ giải phóng miền Nam đă dạy cho tôi một bài học nhớ đời, đó là sự dối trá và phản bội.
Không có giải phóng ǵ hết, chỉ có bên thua cuộc và bên thắng cuộc, tuổi trẻ miền Bắc chiến đấu v́ một chủ nghĩa Cộng Sản ngoại lai, tuổi trẻ miền Nam th́ chiến đấu chống lại sự xâm lược của miền Bắc để giữ vững thành tŕ Tự Do.
Tôi nghĩ VNCH có chính nghĩa trong cuộc chiến này, nên khi Cộng Sản miền Bắc cưỡng chiếm miền Nam thành công, những hô hào reo mừng của kẻ chiến thắng đă làm tôi thất vọng, bực tức.
Bên nào cũng là người Việt, bên nào cũng máu đỏ da vàng.
Cuộc chiến kéo dài quá lâu với biết bao thảm cảnh mất mát đau buồn của cả hai miền đất nước.
Nhưng ngay cái ngày tang tóc thương tâm đó Cộng Sản Bắc Việt lại giăng đèn kéo hoa để chào mừng mùa Xuân đại thắng, họ đă hát trên những xác người, trên các tử thi c̣n nằm lăn lóc suốt đoạn đường di tản giữa những đại lộ kinh hoàng v́ bom đạn trong tháng tư đen tối ấy.
Đă mấy chục năm trôi qua tôi vẫn thấy đau buồn mỗi khi nghĩ đến những năm tháng đáng nguyền rủa đó.
Tôi nhớ những tên cách mạng hùa mang băng đỏ chạy ṿng ṿng thành phố như thị uy đe dọa, nhưng trong mắt dân chúng miền Nam lúc bấy giờ th́ bọn chúng chỉ bẩn thỉu như những con chó săn.
Và ngày nay cái đám dư luận viên hay công an đàn áp những người yêu nước biểu t́nh ôn ḥa trong nước cũng chỉ là loại côn đồ đê tiện.
Tôi nhớ hoài ánh mắt như có lửa của người đàn ông đứng ở ven đường nh́n tên việt cộng xé lá cờ vàng vùi trong thùng rác, bàn tay anh nắm chặt để gh́m cơn phẩn nộ.
Sau này tôi thắm cái đau của các vị tướng lănh đă tự sát ngay trong thời điểm đó Họ chọn cái chết đứng thẳng kiêu hùng.
Gần nửa thế kỷ trôi qua, những đứa trẻ đă sinh ra sau 4/1975 và lớn lên trong chế độ Cộng Sản, như những hạt giống vô t́nh, gieo ở nơi nào th́ ảnh hưởng thổ nhưỡng nơi đó, không khó khăn khi nhận dạng những hạt giống nhuộm đỏ bạo lực và gian manh trong xă hội Việt Nam ngày nay.
Dĩ nhiên không phải là tất cả nhưng t́m nam thanh nữ tú thanh lịch như ngày xưa th́ nay đă hiếm hoi.
Không ai có thể chọn lựa nơi ḿnh sinh ra, nhưng có thể chọn lựa Tổ Quốc để ḿnh yêu quư, có thể nhận thức được giá trị tốt đẹp để mà noi theo sống cho tử tế đàng hoàng.
Điều đáng buồn là có rất nhiều giới trẻ ngày nay không nhận ra vị trí của ḿnh. Sau mấy mươi năm cai trị Cộng Sản đă biến đất nước Việt Nam giàu đẹp thành băi rác, biến người thanh lịch thành lớp tư bản đỏ kệch cởm, hống hách, biến những đứa trẻ tiểu học đă biết chửi thề và bạo lực, biến những người dân lương thiện thành cừu non và xưng tụng tên lưu manh làm kẻ chăn dắt.
Cái đau luôn âm ỉ trong trái tim của người Việt lưu vong như chúng tôi, không phải đợi đến tháng tư đen mới kêu gào than thở nhưng đó là cái mốc thời gian của một lịch sử bi thảm nhất, khủng khiếp nhất mà dân tộc Việt Nam phải xót xa viết bằng máu của hàng triệu triệu đồng bào.
Măi măi chúng tôi không bao giờ quên Cộng Sản miền Bắc đă bức tử dân miền Nam bằng mọi thủ đoạn tàn ác sau ngày đại thắng vinh quang đó, trại tù đă mọc lên suốt chiều dài đất nước, kéo theo biết bao gia đ́nh tan nát, khốn khổ bởi sự trả thù hèn hạ của bên thắng cuộc, những cái chết vùi dập như xác con thú hoang bên ven rừng.
Người giàu sự nghiệp cũng trắng tay do chánh sách đánh tư sản và mấy đợt đổi tiền, một nền văn hóa nghệ thuật phong phú đa dạng cũng bị tiêu hủy lụi tàn trong tức tưởi uất hận, nền kinh tế công nghiệp phồn thịnh với lượng hàng hóa dồi dào, gạo cá mênh mông của miền Nam bỗng khan hiếm do những chuyến hàng chạy suốt đêm ra Bắc, rừng vàng biển bạc dần dần biến mất bởi ḷng tham không đáy của những tay trị nước ngu xuẩn.
Máu đă đổ suốt từ thời chiến tranh cho tới lúc ḥa b́nh hơn 45 năm nay, những giọt máu của người dân trong nước khao khát nền Tự Do Dân Chủ vẫn c̣n chảy trong nhà tù với những bản án khắc nghiệt dành cho họ và những người đă chết đều có thật. Rất thật.
Vinh quang ǵ trong ngày vui đại thắng mà hàng năm Cộng Sản Việt Nam vẫn tổ chức lễ hội ăn mừng và bắt nhà nhà treo cờ kỷ niệm tháng tư đen?
Xin hăy dẹp cái tṛ “hát trên những xác người” ấy đi, dẹp những tên côn đồ gian ác trong lớp áo công an nhân dân, chính quyền nhân dân mà áp bức đồng bào, dẹp những tên quan tham ḅn rút công quỷ, hút máu dân nghèo, những kẻ lănh đạo mị dân bằng ngôn từ mỹ miều xảo trá mà sau đó lại qú mọp trước thiên triều phương Bắc để dâng tổ quốc non sông..
Nếu toàn dân đồng ḷng giải tán đảng Cộng Sản hèn với giặc ác với dân th́ may ra chúng ta c̣n khép lại quá khứ mà cùng hướng tới tương lai chống một kẻ thù chung là bọn bành trướng Trung Cộng đang lăm le nuốt trọn đất nước Việt Nam nhỏ bé này.
Xin hăy đứng thẳng lên sau bao nhiêu năm cúi đầu chấp nhận cái Độc Lập -Tự Do- Hạnh Phúc”chỉ có trên trang đầu của các giấy tờ chế độ XHCN, bao nhiêu năm sống trong ḥa b́nh mà ḷng dân ly tán, quê Mẹ oan khiên.
Lẽ nào dân Việt ḿnh tới bây giờ vẫn c̣n ngủ mê khiếp nhược “trước những bất công vẫn không biết kêu đ̣i”để đến ngày nào đó đất nước rơi vào tay kẻ ác, cả một dân tộc bị đọa đày và tên Việt Nam biến mất trên bản đồ thế giới th́ mới tỉnh dậy hay sao?
Tháng tư, nỗi đau c̣n măi.
Ngọc Ánh.
wonderful
03-11-2021, 20:12
Con hoang.
Tôi cầm túi đồ ăn ném mạnh vào giỏ rác, nói như hét: “Đă nói má đừng có lên nữa, sao không chịu nghe vậy? Tiền nè, má về đi”.
Mẹ tôi run rẩy bước tới cạnh thùng rác: “Thôi, con không ăn th́ má đem về… Tại má nhớ con quá th́ lên thăm chớ má đâu có cần tiền. Mai mốt con về th́ hết con nước rồi, má sợ không có cá ngon như vầy nữa…”
Tôi dịu giọng: “Sao má không chịu nhớ? Lâu rồi con đâu có thích ăn cá linh? Cá ǵ mà xương không…”. Mẹ tôi mở giỏ lấy ra túm bông điên điển: “Vậy má để lại cái này cho con nghen? Nước rút rồi nên bông cũng ít. Hôm qua má phải đi hái cả buổi mới được nhiêu đây”. Tôi thấy chạnh ḷng nên gật đầu: “Má cứ để đó cho con. Thôi, má về đi, con phải đi làm đây”.
Tôi đứng nh́n theo mẹ bước thấp, bước cao khuất dần nơi đầu hẻm. Tôi để mẹ đi một ḿnh v́ không muốn người trong hẻm biết tôi có một người mẹ tật nguyền…
“Cô Tư què”,“bà Tư què”… là những tiếng mà tôi nghe người ta gọi từ khi tôi nhận biết sự bất thường của đôi chân mẹ.
Lớn lên một chút, tôi biết mẹ tôi bị tật cả hai chân từ lúc mới lọt ḷng. Bà ngoại mất khi mẹ tôi mới 16 tuổi. Sống một ḿnh giữa đồng nước mênh mông, một đêm mưa nọ, mẹ đă bị một gă đàn ông cùng xóm cưỡng hiếp. Kết quả là - tôi có mặt trên cơi đời này với bao nhiêu điều tiếng xấu xa.
Thế nhưng với mẹ th́ ngược lại. Bà xem đó là món quà vô giá mà tạo hóa đă ban cho ḿnh. “Má nói thật đi,ai là cha con?”. Không phải chỉ một lần, tôi hỏi mẹ câu đó. Nhưng lần nào cũng vậy, mẹ chỉ lặng im. Có lần tôi làm dữ th́ mẹ nói: “Con biết th́ cũng đâu có lợi ích ǵ mà c̣n làm cho gia đ́nh người ta xào xáo. Thật ḷng, má phải mang ơn người ta chớ thân má như vầy,ai mà thèm…”.
Tôi lớn lên như một cái cây non thiếu ánh sáng. Sau lưng tôi, người ta xầm x́: “Đồ con hoang”. Rồi đến những đứa bạn học cùng lớp cũng trêu chọc: “Đồ không cha”.
Mấy tiếng “con hoang” như một vết chém sâu hoắm vào tâm hồn non nớt của tôi. Không biết từ bao giờ, trong tôi chỉ c̣n lại sự căm ghét người mẹ tật nguyền của ḿnh.
Trong mắt tôi - mẹ là một kẻ tội đồ v́ đă sinh ra một đứa con mà không cho nó biết cha nó là ai…
Lên lớp 10, tôi ra thị xă học. Suốt những năm học cấp 3, tôi chỉ về nhà dịp hè và Tết dù từ nhà ra thị xă chỉ mất 30 phút đi xe máy.
Thằng Kiên con bác Ba Bảo ở cạnh nhà có nhiệm vụ “tiếp tế” cho tôi mỗi tuần. Có lần nó bảo: “Ê, sao mày không về thăm má mày? Tao thấy tội nghiệp má mày lắm. Hôm trước h́nh như bả bị bịnh đó”. Tôi có hơi băn khoăn nhưng rồi lại quên ngay. “Mày về nói với má tao là nhớ mua thuốc uống, lúc này tao bận học lắm nên không về được”. Thằng Kiên bĩu môi: “Mày đúng là con bất hiếu”.
Học hết lớp 12, tôi quyết định lên Sài G̣n. “Lên trên đó dễ kiếm tiền lắm”- chị Thu con bác chủ nhà tôi ở trọ bảo. Chị làm đầu bếp trong một nhà hàng lớn ở Sài G̣n, lương mỗi tháng cả chục triệu. Chị hứa sẽ đỡ đầu nếu tôi muốn lên trên ấy.
Mẹ tôi đă khóc cả đêm khi biết ư định này. “Con lên trên đó làm sao má đi thăm?"- mẹ tôi sụt sịt. Tôi nạt: “Ai cần má thăm? Má cứ ở nhà, con làm có tiền sẽ gởi về nuôi má”.
Vậy là tôi đi. 4 năm qua, tôi về thăm nhà đúng 1 lần. Mẹ tôi nhờ thằng Kiên ḍ la tin tức.
Biết chỗ tôi làm, nó gọi điện thoại trách: “Mày đúng là con bất hiếu. Nếu tao không gọi, chắc mày cũng im luôn. Má mày lo tới bịnh luôn đó”. Tôi bực v́ cái tiếng “bất hiếu” của nó nên nạt: “Mày c̣n nói cái giọng đó nữa th́ đừng có gọi điện cho tao nghe chưa”. Nói rồi tôi cúp máy.
Có lẽ - nó tức lắm nên dẫn mẹ tôi lên tận Sài G̣n t́m tôi. Dĩ nhiên là nó bị tôi chửi vuốt mặt không kịp. Mẹ tôi cũng bị vạ lây: “C̣n má nữa, ai biểu má lên đây?”.
Thật sự th́ đâu có ai biểu mà chỉ có tấm ḷng, t́nh yêu của một người mẹ đă thúc giục mẹ tôi lặn lội đi t́m con. “Tại con không về nên má nhớ…”- mẹ tôi rưng rưng. Thấy vậy, tôi cũng không nỡ rầy la: “Thôi được, má muốn lên th́ cứ lên; nhưng con nói trước là con không có về dưới nữa đâu”.
Từ đó, cứ vài tháng, mẹ tôi lại lặn lội từ Châu Đốc lên Sài G̣n thăm con. Thỉnh thoảng thằng Kiên rảnh th́ lại đi cùng với mẹ.
Có lần nó đùa: “Ê, má bà đă hứa gả bà cho tui rồi đó nghen. Bà ở trên này đừng có lộn xộn”. Tôi không nhớ nó đă đổi cách xưng hô từ khi nào nhưng vừa nghe vậy đă đổ quạu: “Đừng có mơ. Tui không bao giờ trở về cái xứ đó. Mà ông cũng đừng có ăn nói bậy bạ”. Nó cười h́ h́: “Giỡn bà thôi chớ cái thứ con cái không ra ǵ như bà,có cho tui cũng ... không thèm lấy”.
Mọi chuyện sẽ không có ǵ nếu như tôi không t́nh cờ quen một người. Anh là trưởng pḥng của một công ty lớn. Chân dung của tôi trong mắt anh là một đứa trẻ mồ côi, tự lập, tự bươn chải vào đời…“Anh yêu em v́ những điều đó. Em là một cô gái đầy nghị lực”- có lần anh bảo tôi như vậy.
Tôi gọi điện cho Kiên: “Ông đừng có dẫn bà già lên nữa nghe chưa. Tôi nói với người ta là tôi mồ côi…”. Vừa nghe vậy, Kiên đă sừng sộ: “Bà ăn nói ǵ bất nhơn thất đức vậy? Má bà c̣n sống sờ sờ đó mà”. “Tui nói rồi, ông mà c̣n dẫn má tui lên là đừng có trách sao tui cạn t́nh nghen”- tôi nói dứt khoát.
Kiên c̣n dẫn mẹ tôi lên một lần nữa. Sau đó, hắn mất biệt. Mẹ tôi lại lặn lội đi một ḿnh. Tôi bực bội ra tối hậu thư: “Má đừng có lên đây nữa, con khó ăn khó nói với người ta. Nếu má không nghe lời, con sẽ đổi chỗ ở, không cho biết số điện thoại luôn”.
Lần đó về, măi 4 tháng sau mẹ tôi mới dám lên.
Đó chính là cái lần tôi đă vứt giỏ đồ ăn mà mẹ lụm cụm mang từ nhà lên cho tôi. Và v́ giận mẹ không nghe lời nên tôi đă đổi chỗ ở và không thèm gọi điện thoại về nhà.
***
Cho đến một hôm, tôi bỗng thấy ruột gan ḿnh bồn chồn. Tôi lục t́m số điện thoại của Kiên. Nhưng tôi t́m măi mà chẳng thấy.
Bẵng đi một thời gian khá lâu, khi sắp xếp lại đồ đạc, tôi t́m được quyển sổ trong đó có ghi số điện thoại của Kiên. Tôi mừng quưnh vội gọi ngay.
Vừa nghe tiếng Kiên, tôi đă líu lo: “Xin lỗi nghen, tui bỏ mất số điện thoại của ông, giờ mới t́m được. Ông sao rồi? Khỏe không? Cưới vợ chưa hay là c̣n chờ tui?”.
Không nghe Kiên trả lời, tôi lại ghẹo: “Ê, bộ c̣n giận hả?”. Bên kia, giọng Kiên thật chậm: “Giận làm ǵ cái thứ không phải con người như bà”. Tôi chột dạ: “Làm ǵ mà nặng lời như vậy? Ông thấy má tui khỏe không?”.
Không có tiếng trả lời. Tôi sốt ruột: “Nói đi chớ, tốn tiền điện thoại của người ta…”. Kiên thủng thẳng: “Giỏi lắm th́ bà cũng chỉ tốn tiền điện thoại một lần này chớ mai mốt có muốn tốn cũng không được...”. Tôi phát bực nên gắt: “Nói ǵ th́ nói lẹ lẹ lên, không thôi tui cúp máy à”.
Lần này tôi không phải chờ lâu v́ Kiên nói ngay: “Má bà mất rồi”. Tôi nghĩ là Kiên nói đùa: “Ê, hết chuyện giỡn rồi sao? Má tui đang mạnh sần, ông trù ẻo hả? Đồ xấu xa”. “C̣n bà là đồ bất hiếu. Muốn biết th́ về. Tui cúp máy đây”.
Giọng Kiên cụt ngủn. Hắn cúp máy thật. Tôi gọi lại, chuông vẫn đổ nhưng hắn nhất quyết không nghe máy.
Bán tín,bán nghi, hôm sau tôi chạy về…
Kiên không hề nói đùa. Mẹ tôi đă mất cách nay hơn 3 tháng. Trước đó, bà đă bệnh không ăn uống cả tuần…
Kiên kể với tôi, hôm đám tang mẹ tôi, trời mưa tầm tă. Những người đưa đám đều khóc khi thấy người đứng ra lo ma chay cho mẹ tôi lại là Kiên. “Tui có nhờ nhắn tin trên truyền h́nh, cả đăng báo nữa…”- giọng Kiên buồn buồn.
Tôi cúi đầu, không dám nh́n vào ảnh mẹ. Kiên đă nói đúng. Tôi không chỉ là một đứa con bất hiếu mà thậm chí, tôi cũng không đáng làm một con người.
Tôi có mẹ mà như một đứa con hoang…
Thu phong
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1754255&d=1615493524
wonderful
03-11-2021, 20:38
Nụ cười của người đàn bà…
Đàn bà dù có nhan sắc hay không, xinh hay không, chỉ cần cười là tôi thấy đẹp. Đó là nét đẹp, là sức quyến rũ rất riêng, hơn cả chân dài hay ngực khủng. Nụ cười rạng ngời của đàn bà luôn có sức lan tỏa cả không gian xung quanh. Luôn hiền lành và tràn đầy bao dung, như chính trái tim và tấm ḷng họ.
Nhưng bạn biết tôi sợ ǵ nhất không? Là khi họ cười nhẹ- nhẹ như không, b́nh thản đến lạnh người. Khi cạn cùng đổ vỡ, đàn bà cười nhẹ tênh. Tôi sợ điều này hơn cả nước mắt hay sự im lặng. Thay v́ khóc, đàn bà cười- nụ cười vỡ vụn trong tổn thương, mà bất cần.
Anh từng nói với tôi là yêu nụ cười rất tươi của chị. Những năm tháng sinh viên, anh đă không ngại đạp xe cả mấy cây số chỉ để mua món đồ chị thích, khiến chị cười khi muộn phiền. Khi ấy, tôi đă nghĩ, đàn bà chỉ có thể cười khi hạnh phúc, đủ đầy yêu thương và sẻ chia. Tôi không biết, ngay cả khi đau khổ tột cùng, đàn bà vẫn có thể cười.
Anh cầu hôn chị sau 5 năm yêu nhau. Sau 5 năm kết hôn, anh thăng tiến trong công việc, chị ở nhà quán xuyến việc nhà với hai đứa con ngoan. Vài lần lại thăm ngôi nhà khang trang, không biết sao tôi không c̣n thấy nụ cười khi xưa của chị. Tôi từng nghĩ có lẽ cuộc sống áp lực dễ khiến người ta muộn phiền.
Rơ ràng, có những băo bùng một thời c̣n cực khổ hơn gấp bội, ma sao chị đă từng cười hạnh phúc? Cho đến khi tôi biết, anh có nhân t́nh. Anh xem điều đó như lẽ dĩ nhiên và bảo rằng xă hội thượng lưu, ông nào lại không có nhân t́nh? Anh chỉ làm quen với “quy luật” của thế giới đó. Anh không nhận ra, chẳng có “quy luật” nào tàn nhẫn như vậy cả. Chỉ v́ anh không kềm ḷng trước cám dỗ ở đời mà thôi.
Sau đó gặp lại chị, nụ cười bao năm héo úa đă không c̣n. Tệ hơn, chị cười nhẹ tênh, dù tôi biết trong ḷng chị là biết bao đổ vỡ nát tan. Nụ cười xót xa đó của chị luôn khiến tôi ám ảnh. Đau ḷng đến mức khóc không dứt, mà sao ráng nặn ra nụ cười bi ai đến thế? Nụ cười ấy chứa bao nhiêu là khổ đau và bất hạnh.
Rồi chị ly hôn, buông bỏ tất thảy. Hai năm sau, chị hồi phục sau những tháng ngày như không thể đứng dậy. Chị lại cười, nụ cười hạnh phúc của riêng ḿnh. Đúng lúc ấy, anh lại muốn quay về. Chỉ là, mọi thứ đă quá muộn. Anh măi măi không thể có lại nụ cười hạnh phúc chị từng chỉ dành riêng cho anh.
Đàn ông hơn nhau, chính là ở nụ cười của người đàn bà đi cùng. Được yêu thương, đàn bà sẽ cười hạnh phúc. Đàn ông tệ bạc, nụ cười đàn bà héo úa, đáng thương.
Đàn bà hơn nhau là chọn được người đàn ông có thể làm ḿnh cười vui cả một đời, hơn là chỉ biết khóc v́ mỏi mệt.
Nếu đàn ông chỉ có thể đem đến cho ta nước mắt, hăy ra đi để t́m nụ cười của chính ḿnh. Nụ cười đẹp chỉ nên dành cho một người xứng đáng…
DUNG TRAN
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1754258&d=1615495057
wonderful
03-11-2021, 21:15
Buổi điểm danh cuối cùng…
Ngày mới bước chân đến Mỹ, với tuổi mới trên 50, lo chuyện dựng vợ gả chồng cho con cái, tham gia niềm vui của con cháu ḿnh và con cháu bạn bè, tháng nào chúng tôi cũng phải tham dự một hai tiệc cưới. Bây giờ suưt soát tuổi 80, sắp lên chức “cố,” cả năm không c̣n khăn áo chỉnh tề, lên xe “phó hội” kư tên vào sổ vàng, tươi cười đóng hụi chết, mà áo trắng, cà vạt đen, mặt mày buồn thảm đi viếng tang cũng khá nhiều.
Bạn bè, đơn vị cũ, một thời chinh chiến hay là long nhong thời thơ ấu, ông th́ nằm trong nhà hưu dưỡng đă hơn năm, ông th́ đi gậy chống, walker hay ngồi xe lăn, ông th́ đă thành tro bụi chứa trong cái hũ có khắc tên để trên chùa, hay ra nằm ngoài nghĩa địa với bia mộ đề tên!
Bây giờ không c̣n vào nhà hộ sinh để thăm cháu ra đời, hay chúc mừng hôn lễ của ai nữa, mà toàn đi nhà dưỡng lăo, bệnh viện hay tang nghi quán!
Có người bạn mới gặp ở quán cà phê, tươi vui, yêu đời, vài hôm sau vừa nghe tin đột quỵ. Sau một vài tuần ở bệnh viện và trung tâm phục hồi trở về, bây giờ không c̣n nói được, tay chân lẩy bẩy, gặp nhau, ứa nước mắt, mà không khóc, sợ bạn buồn nản chí.
Trong nhà hưu dưỡng, đi thăm một người bạn khác, gặp một người bạn biến chứng tiểu đường, mắt đă mù, nằm ở đây đă bốn năm, c̣n nhớ tiếng nói của bạn mà mừng, nhưng không c̣n trông thấy nhau nữa. Rồi có người mang ống dẫn tiểu, có người mang tă, có người sống nhờ thức ăn chuyền thẳng vào bao tử, mà phải sống không chối từ, không thể dễ dàng chọn cái chết dù muốn chết.
Tôi cũng biết có trường hợp, anh nằm đây đă trên 10 năm, sau lần “tai biến.” Anh mở lớn đôi mắt nh́n tôi, anh nhớ tôi hay không, tôi không rơ, đôi mắt đờ đẫn, mệt mỏi, đầy những chịu đựng. Lần nào vào thăm anh, tôi cũng thấy chị ngồi đó, theo anh suốt một cuộc hành tŕnh dài lâu, mà vẫn như đi một ḿnh. Nhan sắc chị đă tàn phai, thân gầy như xác ve, sức tàn, lực kiệt. Chỉ sợ một ngày nào đó, chị ra đi, bỏ anh lại cho ai? Rồi một ngày, nghe tin anh mất, buồn, nhưng mừng cho chị, từ nay được giải thoát.
Nhưng chỉ ít lâu sau thôi, nghe tin chị cũng theo anh. Chút dầu c̣n lại trong cây đèn nhỏ đă cạn!
Tuần rồi vào bệnh viện thăm một thằng bạn thời niên thiếu, cái thuở bạn bè mùa Hè nào cũng rong chơi, tinh nghịch mà vô tư, có đêm ngủ lại nhà nhau, mà bây giờ nó nằm đó, hôn mê. Cũng một thời hạnh phúc, cũng một thời đau khổ, cũng vật vă trong chiến tranh, cũng tủi nhục trong tù đày, giờ này đâu c̣n ǵ vui buồn mang theo nữa. Thôi ra đi b́nh yên!
Những người lính cũ dự định tổ chức họp khóa, thời c̣n sung măn, một năm một lần, bây giờ ba năm chưa muốn gọi nhau. Ngày trước tập họp vài ba trăm có dư, nay là vài ba chục cũng khó kiếm. Trong điện thoại, ở xa, có bạn nói thều thào không ra hơi, có anh điếc ù phải đeo máy, có người kêu than đau chân đi không nổi, th́ làm sao mà họp khóa, điểm danh với anh em được. Ở gần th́ đau mắt, không lái xe được, cũng có nhớ bạn thương bè, nhưng sức đă tàn, lực đă kiệt, cũng chẳng c̣n vui thú ǵ những lúc gặp gỡ anh em. Thôi đành một tiếng “xin lỗi” là xong!
Trước đó, thăm một anh bạn cùng khóa nhà binh, tuy già yếu, đau ốm trên giường bệnh, nhưng thấy c̣n lạc quan vui tươi: “Thế nào tháng sau, họp khóa, tôi cũng đến! Lâu quá không gặp anh em!” Lời hứa vui vẻ ấy không ngờ không bao giờ thực hiện được. Chúng tôi “họp khóa” năm ba thằng với anh tại nhà quàn trong ngày tiễn đưa. Rơ ràng là anh có hẹn với chúng tôi là anh sẽ đến, nhưng ở một nơi khác.
Hôm nay họp khóa, chị đă trở thành bà quả phụ, nhận bó hoa từ anh em, nhắc lại như một lời chia buồn. Lần “điểm danh” này, vắng mặt quá nhiều anh em, trong đó có anh. Vắng mặt có lư do – Miễn tố!
Quân số hôm nay đă hao hụt nhiều, phần lớn bất khiển dụng, hoặc được xếp loại 2, nhưng không bao giờ được bổ sung!
Chắc các bạn c̣n nhớ giờ điểm danh cuối cùng, hay là buổi chào cờ cuối cùng trong đơn vị vào cái Tháng Tư nghiệt ngă của đất nước, rồi anh em, mỗi người một nơi. Có anh em may mắn trôi giạt, sống sót đến xứ người, có người thất thân lâm cảnh tù đày. Đă có bao người chết trong trại tù hung hăn, bao nhiêu người ch́m sâu xuống đáy biển oan khiên.
Bây giờ quê người lận đận, mà vẫn có đồng đội, rỗi công đi t́m người thất tán, tái cấu trúc, hay tái bố trí, gọi là đồng môn cùng quân trường, là khóa học, là binh chủng, là đơn vị! Họ gặp nhau, già yếu hơn xưa, tóc đă bạc phơ, câu chuyện ngày cũ, nhớ nhớ, quên quên. Họ gặp nhau mà nước mắt lưng tṛng. Nhưng những lần tập họp thưa thớt dần, xa dần, mệt mỏi dần trong ngày tháng phai tàn.
Không phải là một lời nói bi quan, đây có thể là lần điểm danh cuối cùng. Ở tuổi ngoài bảy mươi, cuộc đời c̣n lại chỉ có thể tính bằng giờ. Nhiều đồng đội đă bỏ anh em đi xa, nhiều người đă không đến. Con số người mất cũng lớn bằng người c̣n. Răng, tóc, trí nhớ cùng với bạn bè đă bỏ chúng ta ra đi biền biệt.
Tướng MacArthur đă để lại một câu nói để đời: “Old soldiers never die; they just fade away” (Người lính già không chết; họ chỉ phai nhạt dần đi).
Tôi thích và yêu kính những người lính chết trận. Tôi không thích những người lính sống cũng như chết, sống như cái bóng ma. Phải có sự khác biệt của một người lính hy sinh trên chiến địa ngày xưa và một người lính cũ chết trong nhà dưỡng lăo. Không thể coi họ như nhau.
Sống mà phai nhạt dần, cho đến một ngày nào đó, không ai c̣n nhớ đến ḿnh nữa, th́ cuộc đời này buồn biết mấy!
Mà thôi, chuyện ǵ rồi cũng qua, cái ǵ rồi cũng đến!
HUY PHƯƠNG
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1754270&d=1615497239
wonderful
03-14-2021, 20:42
Truyện ngắn: Người Lính Năm Xưa.
Tôi gặp anh là duyên số. Anh gặp tôi là cố t́nh. Dù duyên phận hay cố ư, tôi vẫn luôn sung sướng khi biết được anh. Cho dù chỉ ở với anh chưa đến hai ngày tôi vẫn nhớ măi những kỷ niệm thật đậm đà, nhẹ nhàng đến từ anh, từ gia đ́nh anh và cả từ thành phố anh ở, El Paso.
Tháng 7 năm 1998, gia đ́nh tôi qua California làm. Công ty chỉ cho gia đ́nh tôi bốn người mướn một cái xe. Khi tôi lái xe đi làm, vợ con tôi bị treo gị, nằm ở nhà ngóng. Nhiều khi cần đi chợ hay đi học, vợ tôi lại phải chở tôi tới sở sáng sớm. Nh́n hai cô con gái c̣n ngái ngủ phải thức dậy sớm, tôi chịu hết nổi. Một buổi chiều thứ năm, nhân nghỉ lễ cuối năm, tôi phóng ra phi trường, lấy vé bay về Houston rồi một ḿnh lái xe qua lại California.
Đường từ Houston qua tới Huntington Beach dài khoảng 1550 dặm Anh. Tôi tính lái đi tổng cộng hai ngày, rời Houston từ sáng sớm hôm thứ sáu và sẽ tới California vào chiều thứ bẩy. Theo lịch tŕnh th́ ngày đầu tiên tôi sẽ lái một nửa, khoảng hơn 750 dặm tới thành phố nằm tận cùng của tiểu bang Texas, El Paso. Tôi sẽ t́m một quán ăn Việt nam, dùng bữa cơm chiều thật xôm tụ để lấy sức rồi kiếm một khách sạn nghỉ qua đêm. Sáng hôm sau thức dậy lúc mặt trời chưa mọc, vừa phóng xe đi vừa ăn sáng th́ có lẽ sẽ tới California trước bữa cơm chiều.
Có lẽ đối với dân Mỹ th́ bữa cơm chiều là quan trọng nhất. Thường th́ người Mỹ ăn trưa trong sở làm. Một miếng bánh ḿ sandwich kẹp vài ba miếng thịt nguội, một trái táo và lon nước ngọt. Có người bỏ luôn bữa trưa, chỉ ăn bữa sáng thật nhiều rồi nhịn cho tới bữa ăn chiều.
Với dân Việt nam th́ ba bữa sáng, trưa, chiều đều quan trọng như nhau. Ngày c̣n nhỏ, tôi nhớ sáng sáng thường làm một bụng đầy trước khi đi học. Lúc th́ cơm tấm, khi lại bánh xèo, nào bánh tầm b́, nào bánh cuốn rồi bánh ḿ thịt nguội. Trưa đi học về, cả nhà quay quần chung quanh bàn ăn với đầy đủ các món trước khi làm một giấc ngủ trưa dài. Chiều, trời chưa tối gia đ́nh chúng tôi lại quay quần chung quanh bàn ăn một lần nữa. Thỉnh thoảng ngủ trưa dậy tôi lại ra đầu xóm làm một tô bánh canh gị heo nóng hổi. Tối khuya, có lúc bố tôi kêu đói, anh em chúng tôi lại lục đục lên xe đi tới quán ḿ. Không ḿ xào cây dừa th́ cũng ḿ xào cây me. Cây nào anh em chúng tôi cũng xơi. Tính tới tính lui, tôi nhớ có ngày ăn đến năm lần. Anh em chúng tôi vẫn không mập.
Qua đến Mỹ, ngày ngày phải đi làm tám tiếng, nên buổi trưa đối với tôi giấc ngủ quan trọng hơn miếng ăn. Do vậy bữa ăn chiều phải thật thịnh soạn, phải đầy đủ chất bổ dưỡng. Với bữa sáng, nhiều khi ly cà phê cần thiết hơn miếng bánh ḿ. Tuy nhiên phải có một chút xíu vô bụng th́ mồm miệng mới thơm tho, ăn nói mới thông. Ngày c̣n nhỏ, bố tôi thường dậy anh em chúng tôi sáng phải có chút ǵ vô bụng để bịt cái hơi hôi, thông từ ruột đi lên. Cho dù ḿnh có đánh răng, nạo lưỡi hay xúc nước thơm cách mấy, không có chút ǵ vô bụng, mở miệng nói vẫn nặng mùi. Mùi hôi xông từ bao tử, từ ruột non, ruột già đi lên không thuốc thơm nào trị được. Chỉ cần một miếng bánh donut nho nhỏ hay nửa củ khoai lang đóng cái cửa thông hơi, hơi miệng bảo đảm sẽ không bay mùi. Cà phê chỉ để tỉnh ngủ chứ không chữa được hết mùi. Do đó tôi thường chỉ ăn một chút xíu vào buổi sáng sớm để ăn nói cho ngọt ngào chứ chẳng phải cho no. Bữa ăn trưa thường lè phè, có ít ăn ít, có nhiều ăn cũng ít để lẹ cho giấc ngủ trưa. Tất cả tôi đều tập trung vào bữa ăn chiều. Tôi phải tới El Paso và California trước bẩy giờ tối để sửa soạn cho bữa cơm chiều.
Tôi tới El Paso sớm hơn dự tính, trước sáu giờ chiều. Kiếm được một khách sạn thuận tiện nằm cạnh quốc lộ số 10. Quốc lộ số 10 có lẽ tất cả dân của mọi tiểu bang phía nam nước Mỹ ít nhiều cũng phải một lần đi qua. Nó chạy từ tiểu bang Florida qua tới California. Nối Thái B́nh Dương với Đại Tây Dương. Cái khách sạn be bé xinh xinh, chỉ có khoảng năm chục pḥng là cùng. Tôi thích chọn khách sạn nhỏ với một tầng trệt để đậu xe ngay trước cửa pḥng, khỏi mất công khiêng đồ lên xuống. Đi với vợ con th́ tôi phải chọn khách sạn lớn, đầy đủ tiện nghi v́ con tôi thích cầu thang máy và v́ vợ tôi sợ không được an toàn.
Vừa lấy được pḥng ngủ là tôi vội t́m cuốn sách niêm giám điện thoại. Hầu như ngày nay bất cứ cuốn sách niêm giám điện thoại của mọi thành phố trên đất Mỹ đều có họ Nguyễn và bất cứ người Việt Nam tỵ nạn Cộng sản cũng đều có họ hàng sống ở Cali. Lựa một tên thật b́nh thường tôi bấm số hỏi địa chỉ nhà hàng Việt Nam. Đầu dây bên kia, giọng người đàn bà trả lời ngắn một tiếng Hello. Tôi lên tiếng :
- Xin lỗi có phải nhà Việt Nam không ạ "
Người đàn bà ngập ngừng giây lát rồi bập bẹ trả lời tôi:
- Ông ..đợi ..chút ..chút.
Khoảng hai phút sau, giọng người đàn ông vang trong điện thoại:
- A-lô, ai đó "
Tôi lập lại câu hỏi cũ :
- Xin lỗi có phải nhà Việt Nam không ạ "
- Đúng vậy. Anh t́m ai "
Tôi vội giải thích:
- Thưa anh, em lái xe từ Houston qua Cali, giữa đường ngừng nghỉ ở El Paso tối nay. Em muốn t́m một quán ăn Việt Nam. Em coi trong cuốn điện thoại thấy tên anh nên gọi hỏi đường. Anh có thể chỉ giúp em quán ăn Việt ở vùng này "
Người đàn ông cười trả lời:
- Vùng này có vài quán nhưng họ lại nấu lai theo kiểu Mễ để câu khách Mỹ, khách Mễ. Chú ăn không được như ở Houston hay Cali đâu. Có một tiệm tạm tạm được nhưng đường đi lại hơi khó, tiệm lại không có bảng hiệu rơ ràng. Chú hiện giờ đang ở đâu"
Tôi nói tên khách sạn của tôi đang mướn. Người đàn ông tiếp:
- Anh biết chỗ chú ở rồi. Cũng gần nhà anh thôi. Chú đợi khoảng mười lăm phút anh tới dẫn chú đi.
Tôi chưa kịp trả lời chỉ nhờ anh chỉ đường để khỏi làm phiền th́ anh đă nhanh cúp điện thoại. Nằm dài trên cái giường to nh́n lên trần nhà, tôi nghĩ vớ vẩn đến người đàn ông kỳ lạ này. Ḿnh chỉ hỏi đường, anh đ̣i tới dẫn ḿnh đi. Chưa kịp nói số pḥng, anh đă cúp phôn. H́nh như anh đă biết tôi là ai và sẽ phải làm ǵ. Tôi bước vào pḥng tắm xả nước nằm ngâm ḿnh cho bớt cơn mệt nhọc sau hơn mười tiếng đồng hồ lái xe mà ḷng vẫn băng khoăng nghĩ tới người đàn ông lạ kỳ này.
Chưa đầy mười lăm phút, điện thoại pḥng tôi reo vang. Tôi nghe giọng anh vang rền trong máy:
- Chú ra văn pḥng chính của Hotel. Anh đang đợi chú ở ngoài này đây.
Vẫn vội vă như lúc trước, tôi chưa kịp trả lời, anh đă cúp điện thoại. Tôi khóa trái cửa pḥng, lững thững đi ra văn pḥng của khách sạn tôi đang mướn. Ngay chỗ quầy làm giấy tờ cho mướn pḥng, một người đàn ông Việt Nam tuổi dễ qúa năm mươi, người to lớn, đang đứng phân trần với nhân viên của khách sạn. Tôi bước lại gần thấy họ nói với nhau bằng tiếng ...Mễ. Người đàn ông Việt Nam bỗng nhiên ngưng nói, quay qua nh́n tôi như ra lệnh:
- Chú đưa credit card cho nó đi. Nó bằng ḷng hoàn lại tiền pḥng cho chú rồi. Nhà anh dư pḥng, chú tới ở đêm nay, đỡ được hơn sáu chục bạc.
Tôi ú ớ chưa biết trả lời ra sao, th́ anh lại tiếp:
- Chú mới mướn pḥng chưa được nửa tiếng đồng hồ nên có quyền lấy lại hết tiền.
Anh nh́n cái đầu ướt của tôi rồi cười h́ h́:
- Theo luật th́ chú không được tắm đâu. Nhưng anh nói với tên ngố này chú chưa đụng ǵ đến đồ trong pḥng. Ngay cả cái thùng rác. Lẹ lẹ lên không nó đổi ư, lại mất công giải thích. Ḿnh phải đánh thật mau, rút thật lẹ mới được.
Tôi ngập ngừng:
- Anh đừng lo. Tiền khách sạn, công ty của em sẽ hoàn lại. Ngay cả tiền ăn dọc đường nữa. Em chỉ cần t́m tiệm Việt Nam để ăn tối nay.
Anh lắc đầu, quơ tay liên tục:
- Có trả cũng về nhà anh ở. Vừa rộng răi, thoải mái, vừa an toàn đóng quân hơn nơi đây nhiều. Chú nghe anh nói, đưa credit card cho nó đi.
Thấy anh hối mấy lần, tôi phải đưa thẻ tín dụng của tôi cho người nhân viên khách sạn. H́nh như anh ta cũng không muốn căi lộn bằng tiếng Mễ với người Việt nữa nên nhận lấy thẻ nhanh nhẹ quẹt vào máy, trả tiền lại cho tôi trong tích tắc. Khi người nhân viên khách sạn đưa tờ biên nhận hoàn lại tiền cho tôi, anh cẩn thận nhắc nhở:
- Chú coi cho kỹ đó. Lộn tới Cali gọi kiện nó không chịu trả đâu. Có lấy lại được th́ cũng tốn gần hết tiền cho điện thoại long distance. Đừng để địch nắm đằng chuôi.
Anh theo tôi về lại pḥng ngủ để dọn đồ đạc ra xe. Vừa đi anh vừa tự giới thiệu ḿnh:
- Anh ở đây dễ cũng tới hai chục năm hơn. Ngày xưa lúc mới qua cũng trấn ở Cali một thời gian. Rồi không thích ồn ào bay về đây ở ẩn. Án binh bất động.
Tôi cười tiếp lời anh:
- Ta dại ta t́m nơi vắng vẻ, người khôn người xuống phố Bô-sa.
Anh cười lớn lặp lại câu thơ ... thẩn của tôi rồi bỗng thấp giọng:
- - Đây đàn bà Mễ nhiều lắm, lại chịu đàn ông Việt ḿnh nên không phải là nơi vắng vẻ đâu. Chú nhớ đấy, đàn bà Mễ hành quân c̣n mạnh hơn cả cánh ta ở Cali nhiều.
Tôi khuân đồ ra xe rồi lái theo anh về nhà. Nhà anh cách cái khách sạn tôi mướn chỉ khoảng năm dặm Anh thôi, nhưng trời đă xẩm tối nên anh lái thật chậm sợ tôi theo không kịp. Khi tôi tới được nhà anh th́ đường phố đă lên đèn, nhà nhà đều đèn đuốc sáng trưng. Trước cửa nhà, một người đàn bà và hai đứa con trai vội mở cửa ra đứng đón khi nghe tiếng c̣i xe anh bấm lúc chúng tôi đậu xe vào băi đậu xe của nhà.
Căn nhà anh vừa vặn, xinh xắn sơn mầu xanh nhạt. Vườn trước rộng mênh mông với băi cỏ lớn, hợp đúng tiêu chuẩn của tiểu bang Texas. Một cây cổ thụ lâu đời mọc giữa băi cỏ như che phủ lấy căn nhà. Thân cây cắm hai lá cờ: cờ Việt Nam Cộng Ḥa và cờ Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Trước cửa vào nhà là một dăy hàng hiên dài với cái ghế xích đu treo lủng lẳng và vài ba cái ghế nhựa mầu xanh lá cây đậm để ngổn ngang gần cửa ra vào.
Anh mở cửa xe bước xuống, hai đứa bé chạc mười tuổi chạy vội ra ôm anh. Chúng nh́n tôi lễ phép khoanh tay chào. Giọng Việt nghe rơ ràng. Người đàn bà đứng yên nơi cửa chào đón. Từ xa tôi cũng đă nhận đoán chị không phải người Việt Nam qua vóc dáng cao lớn của chị. Nếu mang giầy hơi cao gót, tôi chắc chắn chị sẽ cao hơn anh. Mái tóc hơi ngả mầu vàng, chị trông lối bốn mươi hơn.
Thường thường, người đàn bà Mễ không giữ được thân h́nh thon gọn sau khi lấy chồng sinh con. Có lẽ v́ dân Mễ thích ăn đậu, ưa ngồi nhiều nên dễ ph́. Người đàn bà Mễ đang đứng trước mặt tôi là một ngoại lệ. Dáng chị cao lớn nhưng không xồ xề, thân người to nhưng không thô, tay chân dài nhưng không thừa thăi. Chị nh́n tôi mỉm cười nhẹ, nói bập bẹ vài ba câu xă giao tiếng Việt:
- Mời anh vô nhà. Mời anh nghỉ. Anh đi xe có mệt không"
Tôi có bạn gốc Mễ, được dạy nói vài câu xă giao vớ vẩn, nên trả lời câu hỏi của chị bằng tiếng Mễ. Anh và chị đều cười to khi thấy tôi pha tṛ. Hai đứa bé không hiểu mấy nên ngẩn mặt ṭ te. Có lẽ anh ít bạn tới nhà chơi nên chúng có vẻ không được tự nhiên với tôi nhiều. Riêng anh và chị th́ thoải mái hơn. Anh vừa kéo lê cái va-li hành lư của tôi vào nhà vừa chỉ chị và hai đứa con giới thiệu tên:
- Đây là Silvia. Tụi nhỏ tên An và Lộc. Chú đóng quân ở đây rộng răi không sướng sao. Tội chi ẩn vào cái Hotel đó. Anh nói chú nghe. Nhân tiện chú đi ngang qua đây, ở chơi với anh mấy ngày rồi hăy về Cali.
Tôi cười thoái thác ngay:
- Anh cho em ở một đêm thôi. Mang phải lên đường. Em có nhiều chuyện lắm. Sáng thứ hai đi làm sớm, không ở lâu được đâu. Khi lái xe về lại Houston, có nhiều giờ hơn em sẽ ở lâu hơn.
Anh lắc đầu liên tục:
- Mấy khi có dịp. Chú đừng dùng kế hoăn binh. Mai thứ bẩy chú ở lại đây một ngày. Sáng sớm chủ nhật lái xe đi sớm, tới Cali vào lúc xế chiều. Sáng thứ hai dậy đi làm lại. Anh tính chú thấy sao"
Tôi vẫn lắc đầu từ chối :
- Mệt lắm anh ạ. Em muốn tới sớm, có một ngày nghỉ cho khoẻ.
- Thanh niên như chú th́ đánh đấm Việt cộng sao nổi. Tới Cali chỉ cần ngủ một đêm thôi là mai có thể đi làm được rồi. Ngày xưa đi đánh giặc, chúng tôi chỉ ước được vài tiếng nghỉ mà chả có. Nhiều khi thức trắng đêm đến sáng thức tiếp. Ngủ nhiều là có thể ...ngủ luôn.
Thấy anh có ḷng, tôi im lặng chấp nhận. Tính tôi dễ dăi. Ngày xưa, lúc mợ tôi c̣n sống thường nói tôi là con cừu, muốn sao cũng được, không thích làm trái ư ai.
Trong nhà anh đồ đạc bầy đơn sơ, không kiểu cách mấy. Pḥng khách nhỏ với bộ nghế xa lông có lẽ trên chục năm hơn đă ngă mầu xanh lá cây đậm thành lạt. Cái vô tuyến truyền h́nh đặt góc pḥng cũng kiểu xa xưa với hai cây ăn-ten cao lêu nghêu để trên nóc. Dàn máy nhạc cũ kỹ để cạnh với cái gía nhỏ đựng dĩa và băng nhạc. Phía trong là nhà bếp bốc khói nghi ngút. Tôi ngửi được mùi bún riêu thoang thoảng cộng lẫn mùi nồng nồng của mắm tôm. Phía trái của pḥng khách là pḥng ăn với cái bàn gỗ mầu vàng nhạt và sáu cái ghế đặt chung quanh. Hai đứa bé lo phụ mẹ bầy chén đũa lên bàn. Người đàn bà Mễ đương hư hoáy nấu đồ ăn Việt Nam trong bếp. Anh nh́n tôi quảng cáo:
- Hôm nay anh cho chú thưởng thức món bún riêu nổi tiếng của vùng này. Đặc sản thuần túy của dân Việt Nam do đầu bếp... ngoại quốc nấu. Chả có tiệm nào ở đây nấu đồ ăn Việt Nam bằng Silvia đâu. Khỏi phải đi đâu kiếm tiệm chi cho mất công. Nhà này là tiệm ăn số một của vùng El Paso.
Trong cuộc đời, tôi may mắn sống nhiều nơi, đi nhiều chỗ và cũng được ăn nhiều món lạ. Có thể nói tôi rất hài ḷng khi có được một cuộc sống đa dạng và trôi nổi. Tôi đă từng sống trong tù vượt biên, lúc lang thang ngủ trên nóc xe lửa cả tháng trời, khi lại nằm trong khách sạn thật sang trọng, mắc tiền tuần lễ hơn. Từng phá rừng Long Khánh, đốn cây trên đảo tỵ nạn Mă Lai, rồi một ngày lại được ngồi họp trong những pḥng ốc tối tân nhất của thế giới. Có lúc khổ cực phải bươi khoai ḿ ăn sống, nhiều khi tôm hùm, đồ biển lại ngập bàn. Đi nhiều, thấy nhiều, nhưng có lẽ h́nh ảnh người đàn bà Mễ có chồng Việt Nam đứng trong bếp nêm nước mắm vô nồi bún riêu là một thích thú đặc biệt nhất trong cuộc sống lưu vong của tôi. Nó vừa là h́nh ảnh của một sự buồn bă chia cắt sống lưu lạc nơi xứ người phải lấy vợ ngoại quốc, vừa lại là một sự kết hợp hạnh phúc giữa các sắc dân nơi vùng đất tạm dung. Nó là sự chấp nhận thay đổi với cuộc sống mới nhưng lại không quên được quê hương qua những mùi vị của chai nước mắm, của lọ mắm tôm. Silvia sẽ măi măi không nấu bún riêu ngon bằng chị tôi hay vợ tôi nấu. Nhưng chiều hôm đó tôi đă có được một bữa ăn đầy hương vị của đất nước tôi. Tô bún của tôi có cả rau muống chẻ, có tía tô, kinh giới, có hành phi cháy ḍn, và có đậu hũ chiên chấm nước mắm nguyên chất hiệu một con cua. Tôi c̣n nhớ măi lời anh dặn:
- Nước mắm phải là đúng hiệu một con cua, tuy hơi đắt nhưng ăn mới đúng điệu. Ba con cua rẻ hơn nhưng không đậm đà bằng. Nước mắm mực chỉ dùng để nêm vô nồi nước lèo chứ không thể chấm ăn được. Chú nhớ đấy.
Buổi tối mùa đông trời El paso chuyển lạnh xuống thật mau. Anh và tôi bước ra ngoài hàng hiên trước nhà ngồi ghế xích đu, uống cà phê phin, ngắm trời xứ người. Hai lá cờ, Mỹ và Việt, gió lộng thổi tung bay phần phật trước mặt chúng tôi. H́nh như tối nào sau bữa cơm chiều anh cũng đều ra đây ngồi ngắm chúng. Đă hơn hai mươi năm sau ngày nước mất, h́nh ảnh cuộc chiến vẫn chưa phai nḥa trong anh.
Ngồi càng lâu sương khuya xuống càng đậm, anh càng ít nói. Giọng anh lạc hẳn khi hỏi tôi hay tự hỏi chính ḿnh:
- Tại sao một quân đội hùng mạnh, thiện chiến vào bậc nhất của thế giới lại vất súng đầu hàng một lũ người ngu dốt, người không ra người, ngợm chả ra ngợm" Không bắn được một viên đạn mà phải bỏ chạy. Cho đến giờ nghĩ lại anh cũng không thể tưởng tượng nổi ngày đó lại đến qúa mau như vậy.
Tôi chưa nghĩ được câu trả lời th́ anh lại lẩm bẩm tiếp:
- Nếu nói Mỹ cố t́nh sắp đặt th́ tại sao những tướng lănh, chỉ huy của ḿnh lại nghe họ bỏ súng đầu hàng. Ḿnh vẫn c̣n dự trữ đạn dược dùng cả năm trời cũng chưa hết mà.
Đêm càng khuya càng lạnh. Anh vẫn ngồi yên lặng trên cái ghế xích đu, trầm tư nh́n hai lá cờ nghĩ về cuộc chiến năm xưa. Anh đă ngồi như vậy mỗi buổi tối suốt hơn hai mươi năm qua.
Cuộc chiến đă kết thúc, nhưng nó vẫn hằng in đậm trong tâm hồn của kẻ tới chiếm lẫn người ra đi. Ai ai cũng thấy cái thất bại của phe ḿnh, cái gía phải trả cho cuộc tương tàn. Đoàn quân chiến thắng kéo từ rừng rú về thấy được sự phồn thịnh, tự do của những người bỏ cuộc. Kẻ mệnh danh đi giải phóng người trông thật ngu ngơ, tồi tàn hơn người được giải phóng. Người vất súng bỏ chạy uất ức thua v́ sự ngu dốt của quân đội Bắc phương, sự lừa bịp của đám lănh tụ về một chủ nghĩa không tưởng. Cả hai bên, thắng và thua, cũng đều thua đậm trong cuộc chiến. Người lính bên tôi ngày ngày ngồi ôm đầu trách ḿnh sao bỏ súng qúa nhanh. Người lính bên kia, xưa lấy thân lấp lỗ châu mai, chống Mỹ cứu quốc nay đứng ngẩn ngơ nh́n các lănh tụ mà một thời ḿnh sùng bái hèn hạ dâng không đất cho đàn anh kết nghĩa ruột thịt. Thật thương cho sự hy sinh của người thua và tội nghiệp cho sự ngu dốt của kẻ chiến thắng.
Tôi chậm răi bâng khuâng trả lời câu hỏi của anh:
- Có thể chúng ta thua v́ bọn chúng quá... ngu chăng "
Sau ngày nước mất, tôi có được nghe một câu chuyện thật khôi hài, đầy mỉa mai về một cán bộ cấp tá vào miền Nam thăm người em trai của ḿnh. Ông mang chức vụ trung tá chỉ huy cả một sư đoàn sao đỏ tới thăm em chỉ là một công chức quèn của chế độ cũ với chiếc túi xách nặng chĩu trên vai. V́ lịch sự, gia đ́nh người em không hỏi ǵ về cái túi cả. Một tuần sau, chả thấy người anh nhắc ǵ đến nó, vợ người em thắc mắc nhờ chồng hỏi v́ sợ bác có đồ dơ áy náy không dám nhờ giặt dùm. Người anh đỏ mặt ấp úng chối quanh. Người em vội mở túi xách ra thấy toàn giấy báo cũ xếp thật
gọn gàng. Người anh đành thú thật:
- Nghe chúng tuyên truyền trong nam Mỹ, Thiệu rất ác, người dân khổ sở thiếu thốn mọi thứ. Ngay cả giấy đi cầu cũng không cho, bắt phải chùi bằng lá chuối nên đít ai cũng lở không ngồi được. Mỗi ngày tôi lấy báo cũ trong sư đoàn tích lại, tính vào đây cho gia đ́nh chú. Vào đến đây thấy nhà cửa của chú tôi mới biết ḿnh cũng bị tên chính ủy sư đoàn lừa luôn.
Một vị sĩ quan mang cấp bậc trung tá mà c̣n ngây thơ và đần độn đến nỗi bị lừa phỉnh một cách ấu trĩ như vậy th́ thử hỏi tại sao không có cả một quân đội chục triệu quân ngu dốt cứ đâm đầu sinh Bắc tử Nam cho vài tên ác độc, bịp bợm ngồi hưởng lộc tại Bắc bộ phủ.
Nghe xong câu chuyện của tôi, anh gật đầu đồng ư:
- Cùng có thể lắm. Chúng ta thua v́ chúng qúa ngu. Ngu không tưởng được nên mới nghe lời dụ dỗ thật nhảm nhí như vậy. Càng ngày càng đói nhe răng mà lúc nào cũng mơ sống trong thiên đường cộng sản, đồ
ăn vất đầy đường không ai thèm lượm. Thật là ...ngu. Nhưng mà nếu nói ḿnh thua v́ chúng qúa ngu th́ ai mà tin được.
Buổi sáng tôi thức giấc trễ hơn mọi ngày v́ El paso trễ hơn California một múi giờ đồng hồ. Cả gia đ́nh anh thức giấc từ lâu. Họ đă dùng xong bữa ăn sáng và đang ở vườn sau tưới cây, nhặt cỏ. Hơn một phần ba vườn, anh làm nhà kính bao chung quanh để trồng rau miền nhiệt đới. Tôi trông thấy được cả những cọng rau muống thật to và dài. Anh chỉ tôi, hănh diện khoe:
- Chú thấy đấy. Mùa nào gia đ́nh anh cũng có đầy đủ các loại rau. Chỉ cần chịu khó một tí là tha hồ có rau tươi ăn quanh năm. C̣n các bà th́ càng dễ hơn. Cứ huấn luyện vài lần th́ Mỹ, Mễ ǵ cũng nấu được bún ốc, quấn được chả
gị ngay. Nếu biết cách chỉ huy là xong thôi.
Trưa hôm đó tôi được ăn bánh xèo, quấn rau cải đắng chấm nước mắm pha nhạt. Anh c̣n bẻ cho tôi vài ba quả ớt tươi trồng trong nhà kính của anh. Buổi chiều xuống chúng tôi lại ra ngồi trước cửa ngắm trời và nghe anh kể chuyện chinh chiến năm xưa. Chúng tôi lại kết thúc câu chuyện bằng câu hỏi của ngày hôm qua:
- Tại sao một quân đội hùng mạnh, thiện chiến vào bậc nhất của thế giới lại vất súng đầu hàng quá nhanh"
Trước khi đi ngủ anh c̣n cẩn thận lôi ra cho tôi coi bộ đồ trận anh mặc trong ngày bỏ nước ra đi từ đáy chiếc rương cũ. Nó được xếp thật ngay ngắn với cái mũ bê rê đỏ đặt lên trên. Anh đă sửa soạn để mặc lại nó trong ngày ra đi lần thứ hai: trở về nước hay từ bỏ kiếp làm người. Không một bộ đồ nào khác anh muốn mặc. Một ngày khoát bộ quân phục làm người lính Việt Nam Cộng Ḥa, một đời chỉ muốn chết cho tổ quốc, cho quê hương. Tôi sờ nhẹ lên mép của cái áo như thấy được cả một cuộc chiến trôi nhanh qua. Mùi thuốc súng và mùi mồ hôi thoang thoảng đâu đây. Tôi nh́n anh, thương thật nhiều cho người lính của nước tôi năm xưa.
Sáng hôm sau, ngày chủ nhật, tôi dậy sớm để sửa soạn cho nửa cuộc hành tŕnh c̣n lại. Gia đ́nh anh cũng vẫn dậy sớm hơn tôi. Anh giúp tôi mang hành lư ra xe. Hai đứa bé ôm chân mẹ đứng trước cửa nhà nh́n ra im lặng. Anh đứng cạnh cửa xe tôi bùi ngùi chúc:
- Chú đi đường b́nh an.
Tôi gật đầu đáp lại lời anh:
- Anh, chị và hai cháu khoẻ luôn.
Anh nh́n tôi một lúc bỗng dưng mỉm cười hỏi tôi câu cuối:
- Chú c̣n thắc mắc ǵ về anh cứ việc hỏi, không đi đường suy nghĩ vớ vẩn dễ đụng xe. Con người của chú mang nhiều t́nh cảm, hay suy nghĩ.
Tôi ngần ngừ giây lát, không nh́n anh, ấp úng hỏi:
- Một điều em không hiểu. Người như anh, tại sao có người lại ...chê, bỏ ...anh đi.
Anh im lặng nh́n về hướng trước như ôn lại quá khứ rồi chậm răi trả lời:
- Những ngày mới qua c̣n thiếu thốn khổ cực. Lại thêm cái buồn mất nước, cái nhục thua trận. Nhiều khi anh nóng nẩy, có lời lẽ không được nhẹ nhàng. Lỗi do anh cả.
Lời anh ngắn, nhưng tôi thấy được cả nôĩ khổ dài bao năm của người lính nước tôi đă trải qua: nước mất đến nhà tan. Tinh thần lẫn thể xác đều tổn thương. Anh trầm tư thêm giây lát rồi bỗng vỗ mạnh vào thành xe tôi nói to:
- Chú đi không trễ. Khi nào muốn trốn đời, về lại El Paso t́m anh.
Tôi từ từ lái xe ra khỏi sân. Ngoái lại nh́n mọi người lần cuối như muốn thu tất cả h́nh ảnh vào trong ḷng. Xe tôi đi xa vẫn thấy anh đứng yên đấy. Nh́n qua cái kính chiếu hậu hông xe, tôi thấy được cả cái ghế xích đu mà chiều chiều anh ngồi ṿ đầu nh́n hai lá cờ để t́m câu giải đáp về một cuộc chiến đă tham gia. Hai lá cờ vẫn lộng gió tung bay như thách thức câu trả lời. Hai đứa bé vẫn ôm chân mẹ đứng nh́n hiện lờ mờ trên kính sau anh. Tên của chúng gợi tôi nhớ đến hai câu thơ nói về một địa danh đẫm máu và một binh chủng bách thắng mà năm xưa, một lần đă được ghi vào quân sử.
An Lộc địa sử lưu chiến tích,
Biệt Kích Dù vị quốc vong thân.
Lê Như Đức
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1756102&d=1615754464
wonderful
03-18-2021, 02:32
Lá thư t́nh hay nhất…
Có một lá thư ngoài đời thực khiến tôi kinh ngạc. Tôi đă đọc nó nhiều năm trước và rất ngưỡng mộ tấm chân t́nh. Hy vọng bạn cũng cảm nhận được những rung động cùng tôi.
Trước khi tôi cho bạn xem nội dung lá thư, điều quan trọng bạn phải hiểu qua về ngữ cảnh.
—
Nội chiến đang diễn ra sôi nổi. Sullivan Ballou là một cán bộ Công đoàn 32 tuổi, trước đây từng là một luật sư. Ông và vợ sinh sống tại Rhode Island, nơi mà ông hành nghề luật sư.
Ông từng tham gia hoạt động chính trị, là một người luôn ủng hộ Lincoln và phong trào chống lại chế độ nô lệ. Ông cũng t́nh nguyện tham gia chiến đấu trong Quân đội Liên minh và vận động các đồng nghiệp cùng tham gia chiến đấu với ông.
Người vợ – Sarah, vừa sinh con trai thứ hai của họ, được đặt tên Edgar. Sullivan cảm thấy tội lỗi khi đă bỏ rơi vợ con v́ tham gia vào một cuộc chiến đẫm máu nhất trong lịch sử Hoa Kỳ.
Trong bức thư này, bạn sẽ thấy sự xung đột xuất hiện, những giằng xé trong ông giữa ư thức về nghĩa vụ đối với quốc gia và vai tṛ trụ cột của gia đ́nh.
Có lẽ, bạn cũng sẽ cảm nhận được nỗi sợ hăi của ông ấy. Đơn vị của ông sắp đánh trận Bull Run và tỷ lệ thành công vô cùng khó khăn. Ông biết khả năng ḿnh tử trận rất lớn, nhưng với ông đây là sự vinh quang mà ông hằng mong muốn.
Ngày 14 tháng 7 năm 1861
Washington DC
Sarah thân yêu của anh!
Nhiều khả năng quân đoàn anh sẽ di chuyển trong vài ngày tới, mà cũng có thể là ngày mai. Anh có linh cảm không hay rằng ḿnh sẽ không c̣n được viết thư cho em nữa, điều đó thôi thúc anh đêm nay viết cho em đôi ḍng bày tỏ nỗi ḷng anh.
Đoàn quân di chuyển có lẽ phải mất đến vài ngày và anh nghĩ sẽ thú vị – với anh, anh có thể gục ngă bất cứ lúc nào. Hẳn là điều anh không hề muốn, nhưng, nếu Chúa yêu cầu, nếu phải ngă xuống trên chiến trường v́ quê hương, anh rất sẵn ḷng. Anh không chút nghĩ ngợi hay tự ti về lư do anh đă gia nhập quân ngũ và đến giờ phút này, ḷng quả cảm trong anh vẫn không lay chuyển. Anh biết rằng cuộc nội chiến nước Mỹ hiện nay đang rất trông mong vào chiến thắng của chính quyền và món nợ chúng ta tri ân với những người đă ngă xuống trên chính mảnh đất này to lớn nhường nào. Và anh, sẵn sàng từ bỏ những niềm vui bất tận trong đời cùng những lợi ích cá nhân để thực hiện nghĩa vụ thiêng liêng giúp chính phủ trả món nợ ấy.
Vợ thân yêu của anh, khi thực hiện điều này, anh biết rằng ḿnh đă gần như hy sinh t́nh yêu em dâng hiến cho anh, thay thế cuộc đời của em bằng những nỗi buồn phiền và sự lo lắng – khi mà anh, trải qua bao năm tháng đắng cay ở cô nhi viện, phải dành tất cả t́nh yêu thương cho gia đ́nh nhỏ của ḿnh – vậy mà giờ đây, anh cũng không rơ hành động của bản thân là đáng tự hào hay bị khinh bỉ, t́nh yêu sâu đậm của anh dành cho em và con lúc này lại đang tranh đấu với t́nh yêu quê hương.
Sarah hỡi, t́nh yêu của anh dành cho em là bất diệt! T́nh yêu đó được ràng buộc bởi một sợi dây mà Tạo hóa hoàn toàn không thể phá vỡ. Thế nhưng, t́nh yêu quê hương lại trỗi dậy như một cơn băo khiến anh không thể cưỡng lại được những xiềng xích nơi chiến trường.
Bao kỷ niệm về những khoảnh khắc hạnh phúc của chúng ta đang len lỏi trong hồn anh, và tạ ơn Chúa, v́ rằng chúng ta đă được tận hưởng trọn vẹn những ngày tháng ngọt ngào ấy. Thật khó để đốt lên những tàn tro hy vọng về những năm tháng tương lai hạnh phúc, chúng ta vẫn gắn bó yêu thương nhau và cùng chứng kiến các con trưởng thành trên con đường dài phía trước. Anh biết, rằng anh rất ít khi cầu nguyện, chỉ cầu nguyện cho Edgar bé bỏng – nhưng giờ đây anh đang cầu nguyện rằng anh sẽ trở về nguyên vẹn cùng em và con. Nếu như không thể, em hăy luôn nhớ rằng anh yêu em nhiều biết bao, và khi hơi thở cuối cùng trút xuống nơi chiến trường, anh vẫn luôn thầm gọi tên em.
Hăy tha thứ v́ những lỗi lầm của anh. Anh đă thật thiếu suy nghĩ và dại dột biết bao! Ước ǵ anh có thể đánh đổi những giọt nước mắt này để gột rửa sạch nó, để đấu tranh với tất cả những bất hạnh trên thế gian này, để bảo vệ em và con khỏi những tổn thương. Nhưng anh đă không thể. Điều duy nhất anh có thể làm là ngự ở cơi linh hồn kia lặng lẽ dơi theo em, anh sẽ chờ đợi cho đến ngày chúng ta được đoàn tụ, măi không chia ĺa.
Sarah hỡi! Nếu như người chết có thể là những linh hồn quay trở về trần gian và được ở cùng những người mà họ yêu thương, anh mong sẽ măi luôn bên em. Và nếu có một làn gió thoảng nhẹ trên đôi má em, sẽ là hơi thở của anh và khi những làn gió mát nhẹ nhàng lướt bao quanh lấy em, ấy là chính linh hồn của anh.
Sarah, đừng thương tiếc sự ra đi của anh, hăy nghĩ anh đang ở một nơi xa xăm chờ đợi em, v́ rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau vào một ngày nào đó.
Những đứa con của chúng ta, chúng sẽ lớn lên như anh đă từng, và thật thiệt tḥi khi các con không bao giờ biết đến t́nh yêu và sự chăm sóc của cha. Willie c̣n quá nhỏ để có thể nhớ đến anh, Edgar mắt xanh có lẽ sẽ luôn nhớ chút ít đến những cuộc vui đùa và anh nghĩ đó là một trong số những kư ức mờ nhạt nhất c̣n sót lại trong thời thơ ấu của con trai.
Nhưng Sarah, anh có niềm tin vô hạn vào sự chăm sóc chu đáo của một người mẹ. Anh sẽ cầu nguyện phước lành đến với em và con của chúng ta.
Sarah, anh đợi em ở đó nhé. Em hăy đến và dẫn theo các con của chúng ta!
Sullivan.
Một tuần sau khi viết bức thư này, Sullivan đă ngă xuống. Bức thư được t́m thấy trong một chiếc ḥm ở trong lều của ông ấy. Nhiều tháng sau, nó được giao lại cho vợ của ông, Sarah, tại nhà của họ ở Rhode Island. Thật không thể tưởng tượng được khoảnh khắc đó: Khoảnh khắc bà ấy nghe thấy tiếng gơ cửa và nhận được bức thư.
Sau chiến tranh, bà đưa các con trai của họ chuyển về sống với mẹ của ḿnh, và sau đó sống với một trong các con trai của bà. Bà sống đến 82 tuổi và không bao giờ tái hôn.
Là một người đàn ông đảm đang trong gia đ́nh, đồng thời cũng là một người con; tôi đă chứng kiến cha ḿnh và những người bạn đồng trang lứa của tôi đă phải ra chiến trường rất nhiều lần. Tôi đă tham dự những đám tang quân sự khủng khiếp đó, tôi biết những góa phụ, tôi biết những đứa con trai lớn lên mà không có cha. Hậu quả của những trận chiến này hoàn toàn giống nhau.
Bức thư này không phải là một bài đọc nâng cao tinh thần. Tuy nhiên, tôi thấy việc đọc lại vài năm một lần, giống như một h́nh phạt để rèn luyện bản thân khỏi sự tự măn là điều lành mạnh.
Sullivan có thể đă chết, nhưng t́nh yêu của ông ấy đă được bất tử hóa trong bức thư ấy. Người vợ của ông sau đó được chôn cất bên cạnh ông.
Linh Trang.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1758318&d=1616034694
wonderful
03-19-2021, 23:14
T́nh cha con
Năm con vào trường mẫu giáo, ba chở con đi học bằng chiếc Cub 50. Trên đường đi, trong lúc dựng xe ngoài sân trường và cả khi chia tay ở cửa pḥng học, con cứ nói măi một câu: “Ba ơi! Hết giờ, ba rước con sớm nhứt nghen, ba.”
Ba cũng lặp đi lặp lại không biết chán: “Ừ! Ba sẽ đến sớm nhứt!”.
Suốt thời con học mẫu giáo, chỉ có một lần ba không phải là người đến sớm nhất. Phố đang mưa, ba chạy nhanh quá, không tránh kịp chiếc xe tải bất ngờ quẹo cua, đành thắng gấp. Chiếc Cub lết đi mấy chục mét, ba ngă nằm dưới gầm xe tải. May mà thoát chết! Lồm cồm bật dậy, chạy đến trường, hối hả ẵm con, hối hả xin lỗi. Con làm thinh, nh́n măi mặt ba, lâu lắm, chợt nói: “Ba ơi, sao trán ba có máu?”.
Năm con vào tiểu học, đường đến trường xa hơn. Ba vẫn chở con trên chiếc Cub cũ mèm. Buổi sáng, hễ chia tay nhau ngoài cổng trường là con nhắc: “Ba ơi! Ba cứ đứng đây nghen, ba! Khi nào con vô lớp rồi ba hăy về nghen, ba!”. “Ừ! Ba sẽ đứng đây! Đừng lo!”.
Con đi qua sân, đến tận hành lang pḥng học vẫn quay ra, dáo dác ngó, xem ba có c̣n đứng đó hay không. Ba đứng nh́n cái lưng nhỏ xíu của con lẫn trong đám học tṛ, giơ tay thật cao cho con thấy, đợi đến khi con vào lớp mới chạy vội cho kịp giờ dạy.
Suốt thời con học tiểu học, cũng chỉ đúng một lần ba không đứng lại mà hộc tốc chạy đi. Ba chạy hơn trăm mét, bỗng giật ḿnh, nôn nao, khó chịu lạ lùng, đành quay lại, len qua cánh cổng trường sắp đóng, nh́n vào, thấy con đứng tần ngần giữa hành lang vắng.
Lúc thấy ba ló đầu vào, ánh mắt con sáng lên như có một giọt nước phản chiếu ánh nắng sớm. Con giơ tay, mỉm cười, miệng mấp máy như muốn nói: “Chạy nhanh lên, ba. Cho kịp giờ! Con vào lớp nghen!”. Ông bảo vệ chưa đành đóng cổng trường, lắc đầu, cười: “Bữa nào cũng vậy!”.
Năm con vào cấp II, trường xa thêm chút nữa. Chiếc Cub cà tàng giờ uống xăng như uống nước, tuần nào cũng phải đem đến tiệm sửa hai, ba lần, nên ba và con phải thức sớm, dẫn xe ra hẻm, đạp cho nó nổ máy, phun khói đen mù mịt một lúc mới chịu chạy êm. Ba không c̣n đón con sớm nhất nữa mà có khi trễ, rất trễ v́ thỉnh thoảng xe x́ vỏ, nghẹt xăng…
Một lần, mưa rất to, phố xá ch́m trong nước. Xe ướt bugi, chết máy. Ba xuống xe, dặn: “Con cứ mặc áo mưa, ngồi trên xe để ba dẫn qua chỗ ngập”. Ba lội b́ bơm trong nước, đẩy xe len trong ḍng người cũng đang vật vă với cảnh nước ngập đến đùi.
Bỗng thấy chiếc xe nhẹ hơn, quay lại, thấy con đă cởi áo mưa, nhảy xuống từ lúc nào, cắn răng đẩy tiếp. Ba và con về đến nhà ướt mem, vậy mà vẫn nh́n nhau cười.
Năm con vào cấp III, trường xa lắm, mỗi ngày hai lượt đi, về hơn 20 cây số. Chiếc Cub đă bán cho đồng nát.
Ba mua chiếc Dream mới, không c̣n sợ cảnh chết máy dọc đường. Con ngồi phía sau, nói đủ chuyện trên đời: chuyện nhà, chuyện trường, chuyện thầy cô, bè bạn… Có khi xe đă đến cổng trường mà chuyện c̣n chưa dứt.
Trong tiếng mưa, tiếng c̣i chói tai, tiếng máy xe gầm rú, tiếng căi vă, ḥ hét xô bồ giữa đám khói bụi, giữa những ngă tư, ngă năm ùn ứ người và xe giờ cao điểm, ba vẫn nghe rất rơ tiếng con liến thoắng, v́ tiếng nói đó ở ngay sau lưng ba.
Ngày con thi đại học, ba chở con đến trường rất sớm rồi chờ ngoài cổng, chen chúc trong nhóm cha mẹ cũng ngồi chờ con, hết đứng lại ngồi. Gặp vài học sinh nộp bài ra sớm, cả nhóm nhao nhao bu lại hỏi: “Ra tác phẩm ǵ, con?”, “Đề khó không, con?”…
Ba chạy mua một ly nước mía, đợi con ra khỏi cổng trường là vội vă đưa: “Uống đi con! Cho khỏe rồi về! Làm bài được không, con?”. Con cầm ly nước mía, ngó ba, chớp mắt mấy cái như bối rối: “Chắc không tệ ba à!”. “Đâu, đưa đề ba coi!”.
Con cười, lấy đề đưa cho ba. Ba cắm cúi đọc, toàn số và h́nh, công thức và đồ thị, chẳng biết ất giáp ǵ. Nhưng thôi, cứ lướt qua cho yên tâm.
Con đi học xa, vậy mà thỉnh thoảng, trong giấc ngủ, ba vẫn hay choàng tỉnh, hoảng hốt v́ h́nh như đă thức dậy trễ giờ đưa con đi học. Biết rằng ở thành phố, chiếc xe là phương tiện tối hậu, nếu không con phải thức sớm, đi bộ cả quăng đường ba cây số từ kư túc xá đến lớp mới kịp giờ, nhưng cứ dụ dự măi v́ lo t́nh h́nh giao thông phức tạp, lỡ có bề nào…
Cuối cùng, đành bấm bụng đem chiếc Dream lên Sài G̣n cho con đỡ chân. Căn nhà chật chội v́ thường khi có chiếc xe dựng chiếm chỗ, giờ bỗng rộng mênh mông. Cứ thấy thiêu thiếu một cái ǵ!
Con ra trường rồi ở lại Sài G̣n làm việc. Ba đi thăm con, đang chờ ngoài cổng bến xe Miền Tây th́ nghe con gọi. Con chạy chiếc Dream ba cho, trờ tới, với tay xách túi đồ, nói: “Lên xe đi ba! Con chở ba về”. Ba ngồi sau lưng con, đi qua chằng chịt phố xá, xe chen xe, người chen người, hoa cả mắt.
Con luôn miệng giải thích: “Ở đây người ta chạy nhanh lắm, không giống ở quê ḿnh!”, “Chỗ này có quán ăn miền Tây nè ba!”, “Ḿnh vừa qua Đầm Sen đó ba”…
Ba làm thinh nghe con nói, tiếng nói không c̣n vang lên từ phía sau mà từ phía trước. Hết nghe rồi lại nh́n! Ba nh́n tấm lưng dài và rộng của chàng trai trẻ, rưng rưng nhớ cái lưng nhỏ xíu của con ngày mới vào tiểu học.
Rồi ba nh́n con đường trước mặt, dài thăm thẳm, lóa nắng, ngập khói bụi, ken đặc xe cộ, nửa ngao ngán, nửa thắc thỏm, tưởng tượng những sáng, những chiều, những tuần… con từ nhà đến chỗ làm rồi từ chỗ làm về nhà trên chiếc Dream đă rệu ră.
Ba nói: “Ráng làm có tiền đổi xe mới đi, con! Chiếc này tệ lắm rồi!”. Con quay lại, đùa: “C̣n chạy tốt mà ba! Con ráng o bế nó, để dành chở cháu nội ba đi học!”. Ba cười cười, mắng con: “Thằng cha mày!…”.
Thầy NGUYỄN KIM CHÂU
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1759498&d=1616195710
wonderful
03-20-2021, 20:42
Chỉ là mộng thôi
Đứng xếp hàng chờ đợi, cuối cùng th́ chàng đă có tên trong “bảng vàng” sau khoảng thời gian ngỡ trái đất ngừng quay v́ hồi hộp với tâm trạng lo lắng sợ ḿnh không trúng tuyển. Rồi phút giây chờ đợi cũng đến khi tên chàng được xướng lên trong số mấy trăm người cùng chí hướng. Chàng đă thật sự trở thành tân khóa sinh của trường Vơ Bị Quốc Gia Việt Nam! Biết sẽ phải đối đầu với nhiều thử thách, biết sẽ c̣n lắm gian nan để tôi luyện tinh thần lẫn thể xác trước khi trở thành một người lính can trường trên mọi mặt trận, nhưng ngay phút này đây không nghĩ đến điều đó, chàng chỉ thấy một niềm vui lan tỏa trong ḷng khi mộng đă trong tầm tay. Chàng ngẩng mặt nh́n lên bầu trời xanh biếc của Đà Lạt, nó trong như có thể in h́nh ước mơ của con người vào nó, c̣n những tia nắng th́ nấp vào những đám mây lơ lững trôi một cách hờ hững như mặc kệ những hệ lụy của trần gian.
Chàng ước ǵ có ai đó để chia sẻ niềm vui của ḿnh. Ngay thời khắc đó chàng mới thấy thật thiếu sót khi chưa có một mảnh t́nh vắt vai v́ trong suốt quăng thời gian trước do chàng bận học, chính xác là do chàng nhút nhát không dám thả gió cho mây ngàn bay đến với một nàng nào. Nhờ như vậy trái tim chàng dù muốn dù không nó thật … trinh nguyên! Chàng tập trung vào học với quyết tâm nung nấu trong ḷng. Vài lần trước đó chàng cùng bạn bè đến Đà Lạt rong chơi, h́nh ảnh những chàng sinh viên của trường Vơ Bị dạo trên phố đập vô mắt, và chàng thấy như ḿnh có “duyên tiền định” với ngôi trường mà chàng biết nằm trên đồi 1515 thơ mộng! Dù không phải là “Chàng trai trẻ vốn ḍng hào kiệt” nhưng chàng đă “Xếp bút nghiên theo việc đao binh” khi vừa có trong tay tấm bằng tú tài toàn phần để theo chí hướng nuôi trong ḷng từ lâu.
Tiếp sau đó với chí đă quyết, ḷng đă bền, qua nhiều thử thách nhưng không thể khuất phục được ư chí của các chàng trai, chỉ có Đỉnh Lâm Viên bị chàng và các bạn đồng khóa chinh phục để chấm dứt tám tuần huấn nhục ghi dấu kỷ niệm đầu đời binh nghiệp của ḿnh. Khi chiếc Alfa xinh xắn trên cầu vai đỏ gắn lên vai là lúc chàng và các bạn nghiễm nhiên trở thành SVSQ của ngôi trường lừng danh đă đào tạo cho đất nước những chiến binh dũng mănh mà chàng đă luôn để trong mộng.
Thắm Nguyễn
o O o
Ngày đầu tiên được đi phép, phố phường Đà Lạt sáng hơn v́ các cầu vai đỏ. Bộ Jaspé lần đầu tiên được mặc, cho chàng cảm giác ḿnh oai phong hẳn lên. Vẫn với bản tính nhút nhát khi tiếp xúc gần với một thiếu nữ, chàng cũng muốn làm quen với một cô nàng nào đó như các bạn của ḿnh, họ đang thong thả trên đường hoặc những thắng cảnh nên thơ của Đà Lạt, nhưng chàng không thể thực hiện mong muốn v́ chàng hiền quá hay v́ nhút nhát quá!?
Không biết đi đâu với ngày đầu tiên ra phố. Chàng không suy nghĩ lâu, phải về thăm mẹ thôi, đứa con trai “bé bỏng” của mẹ vắng nhà lâu quá rồi. Chàng sải bước về hướng đậu xe taxi, đang đi th́ chàng thấy một tà áo trắng phất bay cạnh ḿnh, chàng nghiêng đầu nh́n sang cô gái đi gần như song song (?), khuôn mặt bị che một phần do mái tóc dài nhưng chàng vẫn có thể thấy đó là một khuôn mặt xinh xắn và đôi mắt đang liếc liếc ḿnh, cô gái nhoẻn miệng cười khi thấy đôi mắt trên khuôn mặt nghiêm nghị của “đối phương” cũng đang liếc liếc…
Vẫn bản tính nhút nhát, nhưng lịch sự th́ có thừa nên chàng khẽ cúi đầu chào đáp lại nụ cười của cô gái, rồi sau đó th́ đôi chân phản chủ của chàng chợt băng qua đường, trời đất ơi! Sao có thể như vậy chứ! Sự thông minh ngay lập tức giúp chàng quay lại, và chàng lấy hết “can đảm” hỏi cô gái:
– Chào cô! Có thể chỉ giúp tôi băi đậu xe taxi ở đâu không? (Chàng biết nhưng giả vờ hỏi để làm quen)
Cô gái cười rất tươi và dễ thương quá chừng:
– Dạ cũng gần tới rồi, tôi cũng đang đến đó. Gần bến xe đó ạ. Hăy đi theo tôi…
Chàng mở cờ trong bụng, không ngờ cơ hội đến với ḿnh như thế. Cô gái hỏi:
– Anh định đi đâu?
– Tôi muốn về nhà, một quận gần đây!
Rồi chàng cho biết ḿnh định về quận nào. Cô gái reo lên:
– Ồ! Tôi cũng định về đó thăm chị bạn của tôi. Hôm nay Chủ Nhật tôi xuống đó chơi và sẽ cùng chị ấy trở lại để ngày mai đi học…
Chàng và cô gái cứ thế trao đổi chuyện tṛ cho đến băi đậu xe. Dĩ nhiên khi chàng hào phóng mời nàng chung xe về, thật hợp lẽ nên nàng không từ chối. Xe trên đường trực chỉ bon bon về quê mẹ, tâm hồn chàng phơi phới. Cô gái ngồi nép sát cửa bên phải, c̣n chàng nép sát cửa bên trái, họ không biết nói ǵ với nhau ngoài loanh quanh về thời tiết. Tâm hồn chàng lâng lâng một cảm giác dễ chịu hơn bao giờ, thỉnh thoảng chàng liếc nh́n cô gái, giống như một nàng thơ với mái tóc dài quá lưng, chàng thấy xao xuyến nhưng không mở được lời để có một gắn kết về sau. Chàng không tin ḿnh bị coup de foudre, làm ǵ có cái chuyện yêu từ cái nh́n đầu tiên khi mà 19 cái xuân qua chưa có cô nào lọt mắt xanh, dù chàng đă từng đối diện với các bạn gái không kém phần xinh đẹp! Có cả cô bé cùng xóm hồi học chung mẫu giáo thường hay đóng vai vợ, hoặc vai…má của chàng trong các tṛ chơi trẻ con, thế mà chàng có rung động ǵ đâu. Vậy mà với cô gái này…
Xe về đến nhà chàng trước. Lại lấy hết can đảm, chàng mời cô gái tóc dài vào nhà ḿnh gọi là cho biết. Nàng ngoan ngoăn xuống xe theo chàng! Thôi th́ khỏi phải nói, mẹ chàng mừng tíu tít khi thấy con trai về… với một người con gái! Một việc bà chưa từng thấy trước đây. Bà hết sức vui vẻ với cô gái và luôn miệng khen…con ḿnh đẹp trai, thi đâu đậu đó! Đậu cả vào trường Vơ Bị không phải ai muốn cũng được. Nàng chăm chú lắng nghe, chỉ mỉm cười. Rồi cũng đến lúc nàng xin phép cáo từ để đến nhà bạn ḿnh, mẹ chàng nháy mắt với con trai:
– Con đưa bạn đi đi, ở đây lạ đường dễ lạc lắm đó.(Vừa nói mẹ chàng vừa đẩy tay con trai…)
Áo mặc sao qua khỏi đầu, chàng (vui vẻ) vâng lệnh mẹ đi cùng cô gái. Trái đất này rất bé, bạn tin không? Cô gái có mái tóc Demi-garcon, (Là bạn của cô gái tóc dài đồng hành với chàng) lại là bạn thời mẫu giáo của chàng. Nhờ gặp lại nên “t́nh nghĩa” được hâm nóng, họ vui vẻ như những người bạn lâu năm gặp nhau. “Khi nắng nhẹ vương trên lưng đồi” th́ cả ba cùng quay về Đà Lạt. Lần này th́ cả hai cô cùng tranh nhau ngồi phía cửa để nh́n đường, là trang nam nhi nên chàng phải lịch sự nhường cho phái đẹp, chàng ngồi vào giữa! Hai nàng ngồi hai bên nhưng cứ chồm sang nói chuyện với nhau nên cứ lấn vào chàng. Cô Demi-garcon là “cố nhân” của chàng (dĩ nhiên rồi) nên tỏ ra thân mật với chàng khiến cô tóc dài hiểu lầm chi đó, bèn xuất khẩu thành thơ trêu ghẹo:
“Em có hứa đợi chờ anh không?
Hỡi cô gái tóc Demi-garcon!
Chờ anh em nhé vài năm nữa
Anh sẽ về, đừng vội lấy chồng…”
Cô Demi-garcon không phản đối bạn, cô cười rúc rích tỏ vẻ thích ư, rồi cấu mạnh vào bắp vế chàng một cái đau điếng khiến chàng giật nẩy người, trước khi cô Demi-garcon nhận ra sự vô ư của ḿnh, th́ cái bắp vế trong trắng của chàng đă lănh đủ! (sau này về giở ra xem, chàng thấy nó bầm!) Chàng tê tái v́ cái dấu vết đầu tiên kia không phải do cô tóc dài tạo ra v́ như đă nói, chàng đă bị mái tóc dài kia trói trái tim rồi. Nhưng chàng vẫn không thể tỏ lộ t́nh ư v́ “Ḷng trong như đă, mặt ngoài c̣n e”. Cũng từ đó cô Demi-garcon thường vào trường thăm chàng, được chàng đưa đi thăm Hội Quán Huỳnh Kim Quang, Hồ Huyền Trân, Đồi Bắc, lăng mạn tay trong tay ở vườn hoa Con Thỏ của Trung đoàn SVSQ, chàng cũng đưa nàng tới Hoa Viên (Sau khu vực đó là nơi các SVSQ học môn thoát hiểm mưu sinh) rồi các buổi picnic vui vẻ. Chàng ân cần đón tiếp cô gái Demi-garcon… như những đôi t́nh nhân khác. Nhưng mỗi khi nghe ngoài cổng Nam Quan gọi tên có người muốn gặp, là trong đầu chàng hiện ra khuôn mặt của cô tóc dài, nhưng nàng không đến, có lẽ v́ hiểu lầm “người ấy” là của bạn ḿnh. Chàng đă gởi tặng cho cô tóc dài tấm ảnh duy nhất mà chàng mặc bộ đại lễ mùa Hè trong tư thế chào kiếm đứng trước sân cỏ Trung đoàn, như một trao gởi kín đáo, nhưng có vẻ nàng không hiểu! Nàng luôn tự dặn ḿnh không được chen vào làm kẻ thứ ba giữa chàng và cô gái Demi-garcon! V́ lẽ đó chàng vẫn cô đơn, trái tim trống rỗng v́ điều chàng chờ đợi chưa đến.
Ba năm trôi qua! Chặng đường chàng đi gần đến đích th́ mọi thứ chợt tan vỡ…
Chàng và tất cả rời trường trong nỗi uất nghẹn, đau đớn, không được hưởng sự kiêu hănh khi “Quỳ xuống các sinh viên sĩ quan” và “Đứng lên các tân sĩ quan”. Ḍng đời vẫn cuốn về phía trước với bao thăng trầm của phận người. Chàng không hề biết tấm h́nh khi c̣n là sinh viên sĩ quan của trường Vơ Bị mà chàng tặng “người xưa” đă được in trên con stamp 39 cent được phát hành ở Hoa Kỳ, và có một người vẫn giữ tấm h́nh đó như một báu vật của đời ḿnh.
Lá thu vẫn rơi vàng như màu của kư ức. Làm sao quay ngược được thời gian để người ta có thể t́m kiếm những mảnh vỡ của kỷ niệm, dù nó mong manh như sương mù chỉ có thể nh́n từ một nơi xa lắm …
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1759985&d=1616272943
wonderful
03-22-2021, 01:58
Chuyện T́nh Của Chú Năm
Chú Năm bước đến hàng bán cá mua hai con cá rô phi, nhờ người bán làm sạch và chiên ḍn.
Có một người đàn bà cũng đang đứng chờ chiên cá như chú, chị nói:
– Bữa nay thứ Tư họ thay dầu mới, cá chiên nóng về ăn với nước mắm tỏi ớt ngon lắm.
Chú Năm mỉm cười không nói ǵ, chú đâu biết pha nước mắm tỏi ớt, hồi trước lúc vợ chú c̣n sống chuyện bếp núc một tay bà lo.
Vợ chú chết hai năm nay, chú không biết nấu ăn lại không thích vô bếp, cứ ra tiệm mua thức ăn người ta làm sẵn mang về, ở thành phố này th́ có rất nhiều tiệm bán thức ăn Việt, rất tiện.
Chú có hai đứa con, một trai một gái. Đứa con gái lớn vừa lấy chồng, theo chồng sống ở tiểu bang khác. Thằng con trai mới học xong mùa hè vừa rồi, xin được chỗ làm lương cũng khá, nhưng hơi cực, ngày làm mười tiếng lâu lâu phải đi công tác xa cả tuần mới về. Hai cha con chú ăn uống cũng dễ, nhà có ǵ ăn đó, nếu không th́ luộc ḿ gói cũng xong.
Thằng con chú đi làm bận bịu cả ngày, nó thường ăn ở ngoài, thỉnh thoảng mua đồ ăn đem về cho chú.
Từ ngày bà xă th́nh ĺnh bỏ chú ra đi, chú cảm thấy căn nhà sao mà trống vắng buồn tênh. Chú t́m việc ǵ làm cho khuây khỏa, chú ra sau vườn nhổ cỏ trồng rau, nếu không th́ thả bộ lang thang mấy khu mua bán của người Việt, nghe người ta nói tiếng Việt lao xao cũng thấy đỡ buồn.
Sáng nay thứ Tư, nhớ lời người đàn bà chú gặp tuần trước, thứ Tư người ta thay dầu mới, chú đến chợ mua cá rô phi chiên ḍn.
Chú định bụng nếu gặp người đàn bà đó, chú sẽ nhờ chị ta chỉ cách pha nước mắm tỏi ớt.
Đến nơi, có lẽ c̣n hơi sớm, chợ ít người, hàng bán cá chẳng thấy ai mua, chú không phải chờ lâu xách hai con cá vừa chiên xong nóng hôi hổi ra về.
Ra cửa chú thấy người đàn bà đó đang đứng chờ người nhà đến đón, chú xáp lại nói chuyện.
– Dễ lắm, anh rót nước mắm sống vô chén, pha chút nước lạnh, bỏ đường, nặn chanh, cho vô ớt bằm, tỏi bằm. Nếm vừa ăn là được, tùy người thích ăn ngọt th́ thêm chút đường.
– Pha nước mắm mà nhiều công đoạn quá vậy?
Chị cười xoà. “Bả đâu?”
– Bả bỏ đi hai năm rồi. Chị im lặng mím môi, chắc là chị nghĩ ông này bị vợ bỏ. Chú Năm không buồn đính chánh câu nói lấp lửng của ḿnh.
– Cô chờ người đến đón?
– Dạ, chờ thằng cháu.
– Có phải cô tên Sáu? Hôm trước tôi nghe người nhà cô kêu chị Sáu.
– Tôi tên Nguyệt, thứ sáu nên người trong nhà kêu theo thứ chớ không kêu tên.
– Tôi cũng vậy, tôi tên Minh nhưng người quen đều kêu theo thứ, nhiều người tưởng tôi tên Năm.
– Anh đă nghỉ hưu?
Chú Năm cười xoà chỉ mái tóc của ḿnh, tóc bạc hết cô không thấy sao, vài tháng nữa là bảy chục rồi.
– Thấy anh cũng c̣n trẻ, về Việt Nam người ta tưởng chừng sáu chục. Chú Năm cười hề hề, lúc này xuống dốc thấy mau già chớ lúc trước tôi trông trẻ lắm, ai thấy cũng khen.
– Cô chắc c̣n đi làm?
– Dạ, tôi c̣n trẻ mà, anh thấy tôi chừng bao nhiêu tuổi? – Sáu chục. – Sáu mươi hai rồi đó.
– Chắc cô mới qua?
– Dạ cũng được ba năm rồi, lúc tôi qua má tôi yếu nhiều, bệnh già thôi, tôi qua kịp lúc săn sóc bà già trong những ngày cuối đời của bà. Chớ lúc trước bà ở nhà lủi thủi một ḿnh tội lắm, ai cũng đi làm. Má tôi chết hơn sáu tháng rồi, nhiều người quen thấy tôi săn sóc người già tốt, họ kêu tôi giúp. Tôi hiện đi làm hai chỗ, tôi có bằng lái xe nhưng c̣n hơi nhát không dám lái, đi đâu cũng nhờ đưa đón nhiều lúc cũng bất tiện.
Chị cười h́ h́… Thằng cháu chị đến đón, chú Năm trở vô chợ mua ớt, tỏi, đường, nước mắm, nhà chú lâu nay chẳng ai nấu nướng nên trong bếp trống lỏng chẳng có ǵ. Tự nhiên chú thấy vui vui yêu đời, chú tập tành làm bếp.
Sáng thứ tư là chú Năm thấy rộn ràng muốn đi chợ, chú thấy nhớ cô Sáu, chú muốn gặp cô nói ba điều bốn chuyện.
Mới gặp nhau sao thấy hạp, nói chuyện hoài không muốn dứt. H́nh như cô không có chồng, cái kiểu cô nói chuyện có thể đoán cô là người có một ḿnh ên.
Đến nơi chú Năm đến hàng bán cá trước, không thấy “người ta” chú đi ḷng ṿng gian hàng bán đồ khô, nhưng chú không mua thứ ǵ rồi bước qua khu bán rau cải.
Chú mua mấy trái dưa leo cùng một bó rau muống. Rau muống luộc th́ chú biết cách làm không cần ai chỉ.
Đảo quanh mấy ṿng cũng không thấy “người ta”, chú đến quầy trả tiền rồi bước ra.
Hôm nay chú không mua cá, thằng con chú không thích ăn cá, hồi nhỏ nó ăn cá he mắc xương giờ thấy cá nó sợ. Chú vô tiệm bán thức ăn làm sẵn gần bên mua một phần canh chua tôm và một phần thịt sườn ram mang về.
Chú Năm chợt thấy “người ta” bước vô chợ, chú đă đề máy xe nhưng lưỡng lự chưa muốn đi, chú tắt máy xe bước vô chợ.
Chú đi qua hàng đồ khô mua lung tung, đến hàng rau cải mua lung tung mặc dầu không biết mua về để làm ǵ.
“Người ta” gặp chú mừng rỡ vui ra mặt, chú th́ mừng trong bụng kiếm chuyện đi theo “người ta” hỏi nầy hỏi nọ hỏi kia. Chú nói hồi năy chú qua tiệm “Food Togo” mua thịt sườn ram, thằng con tôi rất thích ăn món này.
Cô Sáu nói dễ làm lắm để tôi chỉ anh làm. Chú Năm liền mua mấy pound thịt sườn non, “để tôi làm thử, làm không xong hôm nào cô đến nhà tôi chỉ tôi làm nhe”.
Bước ra ngoài cô Sáu nói anh về trước, hôm nay tôi đi xe bus, không ai đưa đón.
– Nếu cô không ngại để tôi đưa cô về, nhà cô ở đâu?
Cô Sáu nh́n người đàn ông mới vừa quen, “thấy” ông ta có vẻ là người đàng hoàng tử tế.
– Tôi th́ không ngại, chỉ sợ vợ ông ghen. – Vợ tôi không ghen, nhưng con nhỏ con gái tôi ưa “ghen” dùm cho má nó.
Tôi mà quen bà nào, nó theo ḍm ngó, nhưng bữa nay nó có chồng đi ở xa rồi, mà giờ chắc lo giữ chồng không c̣n lo giữ ông già nữa.
Cô Sáu cười khúc khích đi theo chú Năm ra xe. Lúc đến ngă tư đèn đỏ, chú Năm chỉ căn nhà mái ngói đỏ xéo bên kia đường, “nhà có cây chanh phía trước là nhà tôi đó”.
Cô Sáu nói ở đây chanh sai trái thấy ham, giờ thấy cây chanh mới nhớ hồi năy quên mua. Chú Năm nghe vậy quay đầu xe lại, nói vậy vô nhà tôi hái về ăn, khỏi mua.
Cô Sáu nh́n căn nhà to lớn nghĩ bụng vậy mà ở có hai cha con. Nhà em ḿnh chút xíu ở bảy tám người lớn. Hái chanh xong chú Năm mời cô vô nhà chơi cho biết.
Cô Sáu sẵn dịp chỉ chú Năm làm món sườn ram. Hai người vô bếp, cô Sáu để chú tự làm, cô đứng gần bên chỉ cách.
Làm xong chú hâm cơm nguội mời cô sẵn dịp dùng bữa. Cô Sáu tự nhiên không khách sáo, hai người tâm đắc như là quen nhau từ thuở nào.
Trong pḥng ăn có treo tấm h́nh gia đ́nh chụp hai vợ chồng cùng hai đứa con. Cô Sáu khen vợ anh đẹp quá. Chú Năm buồn bă nói vậy mà bả đành đoạn bỏ tôi đi. Chú chỉ về phía bàn thờ gần đó, bả ngồi đó hai năm rồi, phát bịnh có sáu tháng th́ mất.
Lúc đưa cô Sáu về chú Năm hỏi xin số phone, để khi nấu nướng có cần ǵ gọi nhờ cô chỉ, hoặc là đi chợ chú qua nhà chở cô đi chung để cô “cố vấn” chú mua thứ ǵ, nấu món ǵ vừa nhanh vừa dễ nấu.
Mỗi cuối tuần cô Sáu hay đi chợ trời, cô rủ chú Năm đi theo chơi cho biết. Cô thích vô đó mua trái cây và rau cải, vừa ngon lại vừa rẻ.
Chú Năm đi theo coi người ta mua bán đồ cũ thấy cũng vui. Cô Sáu là người dưới quê miền Tây, hồi nào tới giờ không có chồng sống với cha mẹ anh em. Cô mới vừa qua Mỹ, ở vào cái tuổi người ta chuẩn bị nghỉ hưu th́ ḿnh mọi việc chỉ ở mức khởi đầu.
Nhưng cô không buồn, bằng ḷng với cái “trời đă định” cho ḿnh.
Chú Năm goá vợ, mấy năm nay chú th́nh ĺnh bị rơi vào một cơn hụt hẫng buồn hiu.
Nhiều lúc ở nhà một ḿnh chú chợt thèm có ai đó đi ra đi vào lảng vảng gần bên. Đi đó đi đây với người đàn bà vừa quen, chị này có ǵ cũng nói chú nghe, về nhà thấy nhớ thấy trống trăi chỉ mong tới lúc được gặp.
Chú Năm tập cô Sáu lái xe cho quen đường và không c̣n sợ. Mỗi ngày chú đến nhà cô đậu xe bên lề đường, vô ngồi trong xe của cô. Khi cô lái, có người ngồi kề bên cô thấy tự tin hơn và không sợ.
Chừng một tuần th́ cô tự lái đi một ḿnh, cô cám ơn chú Năm rối rít. Rồi th́ qua lại tới lui, mỗi khi đi chợ cô gọi chú Năm. Một tuần cô đi chợ ba lần, chợ trời mua rau cải trái cây, chợ thực phẩm Á Đông và Costco mua đồ linh tinh xài trong nhà.
Chú Năm nhiều th́ giờ rănh rỗi, t́nh nguyện đưa đón cô đi đây đi đó chớ ở nhà một ḿnh buồn thúi ruột. Cô Sáu trả công đến nhà chú tập chú nấu nướng, cô vui mà chú cũng vui, nấu xong hai người ngồi ăn như hai vợ chồng.
Thằng con chú Năm thỉnh thoảng gặp ba nó dẫn đàn bà về nhà, nó nói với chị nó cở này ba có bồ.
Có lần cô Sáu kể chú Năm nghe, hồi lúc cô c̣n ở Việt Nam, lúc gần đi Mỹ có xuống Bạc Liêu chỗ ông cha Diệp cầu nguyện.
– Em cầu nguyện điều ǵ? (lúc này hai người xưng anh em).
Cô Sáu cười không nói nhưng cô kể:
– Bận về ghé vô chợ Cần Thơ nghỉ ăn trưa. Em đi vô chợ tính kiếm mua một ít trái cây, có một ông già ngồi coi bói, em đi ngang ổng nói cô ơi coi bói không cô, tôi thấy đường hậu vận cô tốt lắm. Em đi vô quán ăn suy nghĩ thấy ông tội nghiệp, trở ra cho ông một ít tiền. Ông cầm tay em nói cuối đời em sẽ gặp người tốt thương yêu lo cho em, em sẽ không c̣n cô đơn cô độc một thân một ḿnh nữa.
– Em có tin không?
Cô Sáu nh́n xa xăm đôi mắt mơ màng. – Từng tuổi này ḿnh đâu có mong ǵ nữa, nhưng chuyện t́nh cảm nhiều khi tránh cũng không được.
Chú Năm trằn trọc không ngủ được, cứ nhớ đến lời cô Sáu nói ban chiều. Thấy thương cô quá! Nhiều lúc thấy tội nghiệp. Nhưng chú chưa bao giờ nghĩ ḿnh sẽ bước thêm bước nữa.
Cuộc đời giờ chỉ lấy niềm vui bên con cháu. Thằng con trai chú hơi khó tánh, trong nhà nó giữ ngăn nắp sạch sẽ. Nó là thằng con ngoan thương cha thương mẹ.
Chú Năm hơi ngán nó, không hiểu sao chú cứ ngài ngại nó không đồng ư chú đi thêm bước nữa. Chú không dám dẫn cô Sáu về khi nào có nó ở nhà. Hồi c̣n trẻ đi chơi với bồ sợ cha mẹ la, giờ bảy chục tuổi không dám dẫn đàn bà về nhà… sợ con la.
Một buổi chiều lúc hai cha con ngồi ăn cơm, chú nói với nó:
– Con cũng biết hồi nào tới giờ ba rất thương cái gia đ́nh này. Má con không may mất sớm, giờ ba chỉ c̣n hai con, ba cũng đă lớn tuổi không c̣n sống bao lâu, ba không muốn làm bất cứ điều ǵ khiến cho gia đ́nh ḿnh không vui, nếu hai con không thích ba sẽ ở vậy cho đến hết cuộc đời c̣n lại.
Thằng con nghe cha nói như vậy nó ứa nước mắt, tội nghiệp cha nó quá, thương cha nó quá.
– Con và chị con rất thương ba, hồi nhỏ con hay đ̣i mua cái này cái nọ mà không biết gia đ́nh ḿnh không khá giả ǵ. Lớn lên con hiểu chuyện thấy ngày đó ḿnh thật là có lỗi.
Giờ ba đă già, con không muốn đ̣i hỏi ở ba điều ǵ cả. Từ lúc má chết, đôi lúc thấy ba cô đơn buồn bả con thương ba lắm mà không biết làm sao.
Giờ nếu ba gặp được người nào vừa ư, con và chị con rất mừng, chúng con mong ba luôn vui và hạnh phúc trong những ngày cuối đời.
Thằng con trai khóc, ba nó cũng khóc.
Ư Ngôn
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1760704&d=1616378255
wonderful
03-24-2021, 21:14
Ý Nghĩa Của Danh Dự.
Tháng 11, ṭa báo tổ chức cuộc thi “Người thầy danh dự”, nhằm tôn vinh những thầy cô vĩ đại nhất trên cả nước. Chưa bao giờ có cuộc thi lớn như vậy, mọi ngóc ngách của hàng chục ngh́n trường lớp đều xôn xao. Người ta ví von, giải thưởng về người thầy mà đ́nh đám cứ như giải Oscar ở xứ Hoa Kỳ.
Đến đầu tháng 1, sau sự làm việc hăng hái của hội đồng xét giải, 3 người thầy đă lọt vào danh sách cuối cùng. Ba vị này, toàn các vị đă trên 50 tuổi. Vị th́ đầu bạc, vị bạc một nửa, và vị th́ không có tóc mà bạc.
Cô phóng viên rất thích chủ đề này nên định tới phỏng vấn cả 3 người...
Vị giáo sư đầu tiên hẹn cô tại một quán café sang trọng. Ông mặc bộ vest hợp thời, may rất khéo, bộ râu tỉa kỹ, và chiếc kính hàng hiệu tôn lên ánh mắt trầm tĩnh sâu thẳm của ông.
Cô phóng viên bị ấn tượng mạnh bởi một người đàn ông trung niên và lịch lăm như vậy. Sau màn chào hỏi, họ bắt đầu bài phỏng vấn:
- Thưa Giáo sư, danh dự có ư nghĩa ǵ với ông?
- Cuộc đời tôi, danh dự là quan trọng nhất. Tôi có thể mất mọi thứ, nhưng không bao giờ để mất danh dự cả.
- Giáo sư có bao giờ thất hứa?
- Tôi đă vài lần thất hứa khi c̣n trẻ, và người ta bắt đầu bàn tán xôn xao. Tôi cảm thấy rất khó chịu việc người khác cứ nói xấu sau lưng ḿnh. Từ đó, tôi quyết không bao giờ thất hứa.
- Với Giáo sư, giờ giấc có quan trọng?
- Tôi không bao giờ đến muộn trong gần 30 năm nay. Và tôi cũng không ngày nào nghỉ làm cả. Công việc với tôi là một niềm vui thú.
- Ông có được nhiều đồng nghiệp, sinh viên yêu quư?
- Tất nhiên, đó là tất cả những ǵ ư nghĩa với tôi (ông vừa nói, vừa cười đầy tự hào).
Cuộc tṛ chuyện kéo dài một tiếng. Cô phóng viên rất hài ḷng. Lần đầu tiên trong đời cô gặp một người thầy mực thước như vậy. Gần ông, cô cảm giác rất ấm áp, được che chở, được quan tâm, được lắng nghe. Những ai được học ông quả thực là may mắn.
.
Vị giáo sư thứ hai hẹn gặp cô tại trường học. Khi cô đến, ông đang giảng bài cho sinh viên, nên cô được mời tham gia lớp học luôn. Cô phóng viên xin phép rằng liệu giáo sư có thể giảng về danh dự được không. Ông cười hiền và đồng ư.
Giáo sư yêu cầu cả lớp, mỗi người cầm lên một vật có ư nghĩa với ḿnh nhất bây giờ, đứng dậy và giơ nó lên. Cô phóng viên cũng cầm cốc nước trước mặt và giơ lên.
Tiếp theo, giáo sư yêu cầu giữ càng lâu càng tốt. 10 phút trôi qua, mọi người vẫn giữ được. 15 phút, những ai cầm những vật nặng th́ đă bắt đầu hạ tay xuống. Cô phóng viên đầu hàng sau 30 phút, cùng hơn một nửa lớp. Sau 60 phút, người cuối cùng cũng phải đầu hàng và buông tay xuống.
Lúc này ông giáo sư mới hỏi cả lớp:
- Ban đầu, khi cầm một vậy và nâng nó trước mặt, các em cảm thấy thế nào?
- Thưa thầy, rất thoải mái ạ.
- Sau 5 phút th́ sao?
- Dạ, bắt đầu mỏi tay ạ.
- Sau 30 phút?
- Dạ, đau tay đến không chịu được.
- Em nào cầm vật nhẹ th́ có đau tay không?
- Dạ, em cầm mỗi tờ tiền polyme giơ lên, nhưng cũng chỉ chịu được 60 phút. Đau lắm.
Ông Giáo sư ôn tồn nói:
“Vật các em nâng lên cũng như danh dự của các em vậy. Không quan trọng là danh dự của các em nặng bao nhiêu gam, chỉ cần giữ lâu th́ chắc chắn sẽ rất đau.
Không ai có thể giữ danh dự cả đời được cả. Ngay cả những người hết sức vĩ đại trên đời này cũng vậy. Ngay cả Đức Phật cũng chịu bao nhiêu lời phỉ báng từ những người đạo khác. Ngay cả Chúa Giê su cũng bị treo trên cây Thánh giá. Ngay cả ông Washington, cha đẻ của Huê Kỳ, cũng bị con cháu thời nay lôi ra đâm xỉa xem đă ngủ với bao nhiêu nô lệ da đen.
Vậy nên, đừng cố giữ danh dự làm ǵ cả. Hăy hành xử đúng với trái tim các em.
Đừng cố tỏ ra là người tốt trước mặt mọi người, hăy cố gắng làm điều tốt nhất cho ḿnh và cho người khác.
Các em hăy xem trái tim ḿnh hát ở đâu, và hăy làm theo điều trái tim ḿnh hát.”
Ông nhấp ngụm trà chay HAPI Vegan do nhóm học tṛ mới tặng và nói tiếp:
“Hồi trẻ thầy cũng đă từng làm hết sức để giữ danh dự của ḿnh. Rồi đến một ngày thầy cũng nhận ra, càng cố giữ lâu th́ lại càng đau, như ta cầm cốc nước vậy.
Thầy cũng đă từng làm mọi chuyện để có được sự kính trọng từ học tṛ các em và đồng nghiệp. Thầy cố giảng bài thật hay, ăn mặc thật lịch lăm, thầy quan tâm tới các thầy cô giáo khác.
Ban đầu thầy nghĩ là v́ học tṛ, v́ đồng nghiệp. Rồi một ngày thầy nhận ra, sâu xa nhất thầy làm tất cả là v́ ḿnh, v́ cái danh dự của ḿnh. Thầy muốn lau nó mỗi ngày, rồi đặt nó lên cao để mọi người ngước nh́n nó và trầm trồ thán phục. Thầy đă từng sống như thế. Mọi người rất yêu thầy, nhưng thầy thấy thật mệt mỏi v́ luôn phải ôm cái cục danh dự của ḿnh.
Đến khi hiểu, thầy buông nó xuống. Chỉ đến khi đó, thầy làm mọi chuyện thật tự do. Thầy mặc những bộ đồ thầy thích, không quan tâm xem ai nói ḿnh thế nào, chỉ chú tâm sao cho học tṛ được tiến bộ, giúp đồng nghiệp phương pháp giảng bài hay, giúp tất cả mọi người trong công việc và cuộc sống.
Khi không c̣n quan tâm tới danh dự của ḿnh, chỉ lúc đó, thầy thấy ḿnh thật hạnh phúc.”
Ông vừa nói dứt, cả lớp vỗ tay không dứt. Cô phóng viên rưng rưng cảm động và sung sướng. Ngày hôm nay, cô và những người sinh viên này đă học được một bài học thật đáng quư.
Cô bước ra ngoài, hít một hơi thật dài. Cái lạnh đầu đông thấm vào cổ họng, chạy thẳng xuống dạ dày mát lạnh.
Hai người thầy hai phong cách. Thầy đầu tiên mang cho cô cảm giác ấm áp của một người cha. Người thầy thứ hai mang cho cô sự thức tỉnh thật mát lành, như nước suối nguồn.
Thầy đầu tiên, cô coi như thần tượng. Thầy thứ hai giúp cô thấy có một thứ ǵ đó nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ nổi lên trong cô.
Măi nhiều năm sau cô mới biết, người thầy thứ nhất cho cô sự ngưỡng mộ, c̣n người thứ hai cho cô sự hiểu biết và hiểu biết là thứ thuộc về cô, nó nảy mầm và nó sẽ lớn.
Cô đă có một ngày đầu tuần thật đẹp. Cô sống trọn vẹn ngày hôm đó mà rất hứng khởi nghĩ đến ngày gặp người thầy thứ ba.
.
Sau cuộc tṛ chuyện hết sức thú vị với hai người thầy với phong cách tuy trái ngược nhưng cùng rất thu hút, cô phóng viên trẻ đẹp tài năng đi tới gặp người thầy thứ ba. Lạ thay, người này chỉ có địa chỉ, chứ không có số điện thoại, mà lại chẳng ghi trường lớp nào. Cô bắt đầu ṭ ṃ...
Người thầy này sống ở Huế, gần con sông Hương êm đềm mơ mộng nên thơ. Cũng tại nơi đây, Trịnh Công Sơn đă say ngắm cô nữ sinh thướt tha tà áo trắng hàng ngày đi học dưới hàng cây long năo mà làm nên tuyệt phẩm “Diễm xưa”.
Khi đến nơi, cô lần hỏi người dân xung quanh th́ mới biết cái ông mà được mọi người yêu quư b́nh chọn này hóa ra là... một ông lái đ̣, nay đă tầm 70. Ông chèo đ̣ giữa đôi bờ sông, đưa hàng trăm người qua sông mỗi ngày. Ông chèo đ̣ sao mà lại được b́nh chọn là “Người thầy danh dự” nhỉ?
Thế rồi cô đến bờ sông và không khó để t́m ra bến đ̣. Cả một khúc sông dài chỉ có một ông lái đ̣. Cô trầm trồ: “Chỉ là ông lái đ̣ thôi mà, có cần đẹp trai như vậy không chứ?”.
Cô lại gần và nói chuyện. Hóa ra, ông lái đ̣ này chẳng biết ǵ về cái giải danh dự này cả. Ông hết sức điềm nhiên, không vui mà cũng không không vui khi biết tin ḿnh được nhận giải thưởng cao quư này. Vẻ điềm nhiên này có lẽ đă tạo nên nét đẹp ở ông.
Ở người này, không hiểu sao, cô thấy sự an toàn, sự ấm áp, thân thuộc. Và rồi cô quên béng nhiệm vụ đến phỏng vấn mà thao thao kể cho ông về chính ḿnh, về nghề báo mà cô mới tham gia, về những người cô may mắn được phỏng vấn trong những ngày chập chững vào nghề.
Ông lái đ̣ nh́n cô phóng viên bằng ánh mắt tŕu mến như nh́n đứa cháu yêu quư lâu ngày không gặp. Đợi cô dứt lời, ông nói: “Tôi cũng có chuyện này muốn kể cho cô. Tôi chắc là cô sẽ thích”...
- Cách đây mấy chục năm, tôi tốt nghiệp trường Sư phạm và về Huế làm giáo viên dạy Văn. Hồi trẻ, tôi đẹp trai lắm, lại c̣n tài hoa và hào sảng nên mấy cô nữ sinh mê tôi lắm. Mấy cậu nam sinh th́ coi tôi như thần tượng.
Trong đó, tôi đặc biệt quư một cậu học tṛ. Cậu này nhà nghèo, học siêu giỏi, đĩnh đạc oai phong, đầy nghị lực. Cậu ấy học tôi 3 năm cấp 3 và lấy tôi là h́nh mẫu để cậu ấy cả đời vươn tới. Bây giờ, cậu ấy đă là một ông giáo sư danh tiếng, và cũng chính là người thầy đầu tiên mà cô tới phỏng vấn đấy.
Khi cậu ấy ra trường được vài năm, th́ tôi gặp chuyện. Hồi đó, do đẹp trai quá mà tôi bị ông hiệu trưởng Chu Du ganh ghét, t́m cách hăm hại và đuổi tôi khỏi ngành.
Thế là tôi phải đi t́m việc và bén duyên với nghề lái đ̣ này. Nhiều năm đầu, tôi cực kỳ oán hận ông hiệu trưởng, và dồn nén cái sự bực tức của ḿnh lên vợ con.
Tôi chán đời nên đâm rượu chè, rồi đánh vợ đánh con. Từ một người thầy trẻ tương lai tươi sáng vậy mà đùng một phát trở thành anh lái đ̣ thấp kém, tôi không cam tâm. Cuộc sống tôi thật đen tối trong suốt nhiều năm như vậy.
Thế rồi, mọi chuyện thay đổi trong một chuyến đ̣ chiều cách đây 20 năm.
Hôm đó, tôi chở vài người qua sông, gồm một sư thầy nổi tiếng khắp vùng, hai đệ tử theo hầu, hai mẹ con một thiếu phụ, một cậu thanh niên ước chừng 30 đang bước đầu vào nghiệp kinh doanh, một ông thầy giáo trẻ và một ông say rượu.
Đ̣ đến giữa sông, đứa bé mải nghịch nước mà ngă xuống, la lên inh ỏi. Bà mẹ không biết bơi nên cầu cứu mọi người trên đ̣ cứu đứa bé. Ông say rượu kia đang lơ thơ th́ tỉnh đầu tiên và quay sang hỏi vị sư danh tiếng (lúc đó đang nhắm mắt tọa thiền): “Ông có biết bơi không?”
Vị sư đáp: “Tôi có biết bơi, thưa thí chủ”.
Thế là ông say rượu đột nhiên đạp vào mông sư thầy té xuống sông rồi nói “Vậy th́ cứu đứa bé đang sắp chết đuối kia đi”.
Sư thầy như chợt bừng tỉnh, vội bơi ra kéo đứa bé đưa lên đ̣. Hai đệ tử theo hầu thầy tức tối xông lên định đánh ông say rượu. Sư thầy quát đệ tử “Dừng lại”.
Rồi ông tới gần, cúi lạy ông say rượu một lạy: “Xin cám ơn ông, nhờ ông mà tôi đă thức tỉnh”.
Rồi ông quay sang giảng giải cho hai đệ tử đi cùng:
“Các con à, ta xưa nay quá chú trọng vào h́nh thức, phải đi đứng khoan thai, phải ở chùa đẹp, pḥng ốc gọn gàng, bàn thờ thanh tịnh.
Do quá chú trọng mấy thứ bề ngoài như vậy nên ta quên mất đi vào sửa cái bên trong. Rồi người khác cũng chỉ nh́n thấy vẻ ngoài cao cao tại thượng của ta mà lầm ta đă đắc đạo.
Họ càng tôn thờ ta th́ cái cục danh dự mà họ phong cho ta càng lớn. Ta dồn quá nhiều năng lượng trông coi cái cục danh dự ấy, luôn luôn sợ nó mất sáng mất đẹp mà quên đi mất việc chính của ḿnh là phải tu tâm.”
Rồi ông đột ngột ném chiếc áo cà sa hàng hiệu, đính đầy đá quư của ḿnh xuống sông. Trước sự ngạc nhiên của hai đệ tử, ông giải thích:
“Chiếc áo không làm nên thầy tu. Nhưng v́ chiếc áo này mà đă ngăn ta xuống cứu đứa bé. Ta chỉ bo bo giữ thể diện, giữ cái tiếng thầy nổi tiếng của ḿnh mà thôi, rồi ta quên mất trước mắt ta có một người đang chết đuối. Trong khi đó, vị thí chủ kia dù say rượu nhưng thấy người hoạn nạn là lập tức tỉnh ngay. Vị ấy cố t́nh đá vào mông ta nhằm đánh thức ta.
Hôm nay, ta đă học được một điều thiêng liêng. Bất kỳ ai trên đời nếu giúp ta nhận ra cái sai th́ đều là thầy ta. Mà sai th́ sửa. Con đường ta đi từ giờ sẽ là không sợ sai, nhận sai và sửa sai”.
Ba thầy tṛ cùng nh́n mặt sông tĩnh lặng, mặt tràn đầy hạnh phúc.
Cậu thanh niên trên đ̣ chứng kiến từ đầu câu chuyện cũng bừng tỉnh. Cậu đă 30 tuổi, đă bước vào nghề kinh doanh một thời gian nhưng sao cứ lao đao măi. Đến hôm nay cậu mới ngộ ra hóa ra để thành công th́ cần không sợ sai. Chỉ đơn giản vậy thôi. Không sợ sai th́ mới thấy cái sai của ḿnh và sửa sai. Nhận ra càng nhanh th́ sửa càng nhanh. Niềm vui thú đến quá đột ngột khiến tóc trên đầu cậu ngay lập tức bạc một nửa. Nhiều năm sau này, giới doanh thương gọi cậu là Dương Quá, một doanh nhân thành đạt cả tâm cả trí.
Thầy giáo trẻ cũng vừa quá 30. Nghe xong câu chuyện, ngay lập tức tóc cậu rụng hết. Con người cũ chỉ chăm chăm lau chùi danh dự hàng ngày, đặt nơi cao nhất cho mọi người chiêm ngưỡng đă biến mất. Từ đó, cậu sống tự do với trái tim ḿnh, đi theo nơi nào trái tim ḿnh hát. Cậu ấy bây giờ chính là người thầy thứ 2 mà cô đă phỏng vấn đấy.
C̣n tôi, tôi thấy thật sự hạnh phúc, v́ chỉ vài phút ngắn ngủi mà bao nhiêu chuyện đă xảy ra.
Người thầy tu học được cách tu tâm, chứ không tu tướng như trước đây.
Người doanh nhân trẻ học được bài học về thành công ở đời là không sợ sai.
Người thầy giáo trẻ học được cách đặt danh dự xuống và sống tự do theo trái tim ḿnh.
Hóa ra, nghề chèo đ̣ cũng có thể làm được nhiều điều có ích vậy.
Và tôi cũng hiểu, tôi có thể mang trái tim một ông giáo với cái vỏ là một người chèo đ̣.
Kể từ đó, mỗi chuyến đ̣, tôi kể lại câu chuyện này. Tôi tiếp tục học nhiều thứ, chia sẻ, giúp đỡ những người đi đ̣. Tôi dạy dỗ cả những em học sinh hàng ngày vẫn đi qua chiếc đ̣ nhỏ này. Mỗi ngày hàng trăm người. Tôi mang trái tim của một thầy giáo tới hàng trăm người mỗi ngày, được giúp đỡ họ về mọi thứ vướng mắc trong cuộc sống của họ. Có lẽ chính họ là người b́nh chọn tôi trong cái giải này mà chính tôi cũng không hề quan tâm.
V́ tôi hiểu ḿnh cho đi, nhưng ḿnh không hề mong nhận lại bất cứ cái ǵ, không mong đợi ḷng biết ơn, không mong ai phải tôn trọng ḿnh, không v́ giải thưởng hay cúp nào cả. Tôi đơn thuần chỉ giúp tất cả mọi người tôi có thể giúp. Tôi yêu nghề chèo đ̣. Tôi tự do và hạnh phúc, và gia đ́nh tôi cũng hạnh phúc hơn rất nhiều kể từ ngày đó.
Đó là toàn bộ câu chuyện.
Cô phóng viên trẻ lắng nghe hồi lâu. Cô thấy mọi chuyện thật huyền diệu. Mọi chuyện cô thấy thích thú trong những ngày gần đây hóa ra đều xuất phát từ một chuyến đ̣. Và rồi cô chợt khóc. Mẹ cô vẫn hay kể lại chuyện hồi nhỏ cô nghịch nước trên đ̣ và bị rơi xuống sông, rồi may mắn được một sư thầy cứu giúp. Đă hai mươi năm rồi. Và sứ mệnh của cô là viết lại câu chuyện tuyệt vời này cho nhiều người được biết.
Cô gạt nước mắt và quay sang hỏi ông lái đ̣: Ông có biết vị sư thầy và ông say rượu nọ nay ở đâu không?
Ông lái đó cười hiền từ: Tôi biết.
.....
Cô phóng viên, sau duyên tao ngộ kỳ lạ với ông lái đ̣, đă xin địa chỉ của sư thầy, người đă cứu mạng cô hai mươi năm về trước. Ông đang là trụ tŕ một ngôi chùa nhỏ ở ven hồ Tây.
Sau khi trở về Hà Nội, cô lập tức tới gặp sư thầy. Ông nay đă lớn tuổi, tóc râu bạc trắng, ung dung tự tại, điềm nhiên như mặt hồ tĩnh lặng.
Vừa trông thấy sư thầy, một sự rung động mănh mẽ nổi lên trong ḷng cô gái. Cô kể lại toàn bộ quá tŕnh cô t́m được thầy để cảm ơn, từ cuộc b́nh chọn “Người thầy danh dự”, tới những cuộc phỏng vấn kỳ lạ.
Nghe xong, ông nhấp ngum trà, rồi nói với cô:
- Con gái à, ṭa soạn báo các con nhọc công đi t́m người thầy danh dự, vậy con có thể cho ta biết danh dự của con đâu không, có thể lấy ra cho ta xem không?
- Dạ, ư thầy là ǵ ạ? – cô phóng viên trẻ ngỡ ngàng.
- Theo con, thế nào là danh dự?
- Dạ, danh dự là tất cả những ǵ người khác nghĩ về ḿnh.
- Vậy th́ nếu người khác nghĩ về con chính là danh dự của con th́ danh dự của con nằm trong tay ai, trong tay con hay trong tay người khác?
Cô gái sững người, lặng một lúc rồi trả lời: “Thưa thầy, danh dự của con nằm trong tay người khác ạ.”
Sư thầy lại nhấp ngụm trà, b́nh thản nói: Danh dự của con nằm trong tay người khác, vậy con có tất cả bao nhiêu cục danh dự? Mỗi người nghĩ về con giống nhau hay khác nhau? Hoàn toàn khác nhau. Ai cũng có suy nghĩ của họ.
Nếu vậy th́ mỗi người lại nắm giữ một cục danh dự của con. Vậy th́ có hai vấn đề:
. Thứ nhất, danh dự của con nằm trong tay người khác nên nếu con quá coi trọng thứ gọi là danh dự đó, coi hạnh phúc của con nằm ở danh dự, th́ khác nào hạnh phúc là thứ quư giá nhất với con mà con lại trao trong tay kẻ khác.
. Thứ hai, có hàng ngh́n cục danh dự như vậy, con có thể nào lau chùi cho nó sạch sẽ được không. Trong khi nếu muốn, bất kỳ ai cũng có thể làm bẩn cục danh dự của con, v́ nó nằm trong tay họ.
Con gái à, như vậy, cái danh dự mà các con tôn vinh liệu có thực sự cần thiết không? Mỗi người sẽ nghĩ về con với một phiên bản khác nhau. Dù con có là thiên thần, có tốt đẹp đến đâu chăng nữa, th́ vẫn có một nửa thế giới coi con là ác quỷ, v́ đơn giản, với một tâm xấu ác th́ họ thường sẽ nghĩ ai cũng xấu ác. Họ không thể nào hiểu nổi phẩm tính mà họ không có.
. Cái ông thầy đầu tiên trong câu chuyện của con, rồi ngày nào đó ông ta sẽ phải khổ, v́ cố giữ cái không thể nào giữ nổi. Ông ta chỉ sống theo cái mà xă hội muốn ông ta là, chứ không phải cái ông thực sự là. Ông ta nằm trong nhà tù của xă hội phong cho ông ta.
. Ông thứ hai, biết buông xuống có thể sống một đời nhẹ nhàng.
. Ông thứ ba, không c̣n nghĩ tới nó, biết giữ trái tim đẹp – không quan tâm cái vỏ, làm từng việc nhỏ theo trái tim ḿnh hát, sẽ có một đời tự do tự tại.”
Cô phóng viên trẻ thực sự cảm động. Những lời của sư thầy đă đi sâu vào trái tim cô. Cô không kiếm t́m, nhưng cô nhận được.
Có lẽ do ḍng nhân quả cứ thế trôi, nghĩ tốt sống tốt sẽ có ngày nhận được những điều tốt, gặp được những người tốt. Cô biết ơn cuộc đời đă cho ḿnh gặp được những con người kỳ lạ, được nghe những câu chuyện sâu sắc này. Cô cảm thấy vui hơn. Cô yêu đời hơn, yêu cỏ cây, hoa lá một cách nhẹ nhàng.
Hồ Tây thật tĩnh lặng. Mặt nước thật đẹp. Ḷng người cũng nhẹ nhàng hơn…
Vũ Thái
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1762532&d=1616620384
wonderful
04-01-2021, 10:54
Truyện ngắn thắm thía: Con Nhồng…
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1767023&d=1617274422
Đến tuổi sáu mươi th́ anh mới qua Pháp định cư. Hồ sơ hoàn tất từ hồi tuổi năm mươi, không hiểu sao cứ kéo dài măi. Toà lănh sự kêu lên năm lần bảy lượt hết hỏi này nói nọ lại bổ túc hồ sơ. Anh thấy nản, chẳng muốn đi nữa, bỏ ngang. Sau khi vợ anh mất, anh lại càng không nghĩ đến chuyện đấy nữa. Nhưng cô em gái bảo lănh cho anh, thương ông anh ruột côi cút một ḿnh, cứ thúc anh măi. Anh cứ lần khân v́ anh không muốn làm gánh nặng cho cô em.
Hơn nữa, anh thích sống ở Việt Nam hơn. Ở đây có bạn bè, hàng xóm, bà con. Đi đến đâu cũng có người để nói chuyện. Mà anh lại là người thích chuyện tṛ. Ra quán cà phê đầu ngơ mỗi ngày, anh gặp bao người, đa số là quen cả, đủ thứ chuyện để nói với nhau. Hôm nào lười nói th́ ngồi nghe, nghe người khác nói cũng là một cái thú. Đi sửa cái xe, bắt chuyện với anh thợ trẻ, nghe anh kể tâm trạng nhớ quê, nhớ vợ, thương cho hoàn cảnh của anh. Gặp anh thợ già lại nghe chuyện đời, chuyện ḷng người, hiểu thêm nhiều cảnh ngộ. Vợ chồng anh sống giản dị, gắn bó với mọi người nên gặp ai trong phố cũng chào hỏi, nói cười rôm rả. Cho nên khi nhận được giấy tờ định cư, rồi mua vé máy bay, anh buồn lắm, tâm trạng chẳng muốn đi.
Nhưng anh cứ lấn cấn chuyện ở đây th́ vui nhưng lắm chuyện để nghĩ. Anh là người siêng năng nghe đài, xem báo, đọc mạng, biết nhiều chuyện quá buồn của đất nước, nh́n thấy bế tắc không có lối ra của nền kinh tế đang có dấu hiệu sụp đổ. Hàng ngày chứng kiến những tên tham ô, nhũng nhiễu, cướp của dân nghèo, anh xót xa thấy ḿnh bất lực. Anh rùng ḿnh sợ hăi với cách sống tàn nhẫn nhan nhản trong xă hội, con người tàn sát lẫn nhau để tồn tại, lừa gạt nhau để sống, đầu độc nhau để thủ lợi. Những điều đó làm anh trăn trở và anh nghĩ rời đất nước để không c̣n phải làm một kẻ chứng nhân và cũng là nạn nhân của sự tàn mạt đó. Anh biết qua đấy sẽ buồn nhiều hơn vui, v́ anh đă có thời gian đi học ở đấy, nhưng ít ra anh khỏi phải là người chứng kiến một sự đứt găy và sụp đổ những giá trị văn hoá mà anh đă một thời tôn thờ và ngưỡng vọng. Anh không muốn nh́n thấy những nền nếp lâu đời của một dân tộc đang ră nát. Và v́ thế anh đi.
Khi máy bay tăng tốc để rời phi đạo, anh khóc khi nh́n qua cửa sổ và phía dưới kia là những con đường, những nóc nhà, những địa điểm quen thuộc. Và bỗng dưng anh tự nghĩ ḿnh quyết định thế này có đúng không?
Nước Pháp đón anh với những cơn gió lạnh mùa đông tái tê. Anh thấy ḿnh cô dộc hơn bao giờ với mớ hành trang lỉnh kỉnh. Những ánh đèn màu lung linh trên phố, tiếng người xôn xao nhưng không có giọng nói của quê hương khiến anh bơ vơ.
Ở chung với gia đ́nh cô em được mấy tháng, anh thấy không được thoải mái lắm, lại thêm chẳng muốn làm phiền. Anh đi thuê một căn pḥng nhỏ ở khu Saint Denis, một vùng ngoại ô và giá b́nh dân, nhưng khá lộn xộn. Cả ngày chẳng biết làm ǵ, anh lang thang ra công viên, vào quán cà phê bên đường, sáng ăn cái bánh croissant, uống ly cà phê sữa, trưa ăn khúc bánh ḿ mong có găp một người Việt để cùng nói chuyện năm ba câu. Cũng có khi gặp, nhưng ai cũng vội, chỉ ḿnh anh không vội nên chỉ nói hai ba câu xă giao hờ hững. Anh thèm được nói chuyện, được nghe tiếng Việt như những ngày ở quê nhà, nhưng khó quá.
Có nhiều đêm trong căn pḥng nhỏ, không ngủ được, anh nhồi cho ḿnh một cối thuốc đầy, thắp một ánh nến, rót một ly rượu rồi ngồi nói một ḿnh như kẻ điên. Sau những lần độc thoại như thế, anh lại cảm thấy ḿnh cô đơn hơn, chán nản hơn. Đối diện pḥng anh là pḥng của một tay Mỹ già. Ông ta vốn là một thuỷ thủ tàu buôn, đến lúc tuổi già th́ rời vùng đất đầy gió biển Marseille về Paris chứ nhất định không về Mỹ. Lăo bảo cứ xuống phi trường, đặt chân lên đất Mỹ là lăo buồn ói. Ở lâu, hai lăo già thành bạn, lâu lâu cũng ngồi với nhau nhấm nháp ly rượu, nhai một chút xúc xích, nói với nhau bằng hai thứ ngôn ngữ lơ lớ nhưng cũng hiểu nhau. Lăo già Mỹ nói tiếng Mỹ pha chút tiếng Pháp, lăo già Việt nói tiếng Pháp pha chút Mỹ, lâu lâu lại chêm tiếng Việt khiến tay người Mỹ ngẩn ngơ. Mỗi lần như thế, anh lại xin lỗi và bảo tại nhớ tiếng Việt quá.
Anh t́m đến cộng đồng người Việt, tham gia nhiều sinh hoạt với họ, được dịp nghe và nói tiếng Việt. Những cuộc gặp gỡ như thế thường chỉ tổ chức vào cuối tuần hoặc dịp lễ lạc. Thời gian đầu anh thấy thú vị và sung sướng lắm. Nhưng rồi lần hồi, anh nhận ra mấy tổ chức này lung tung quá, nhiều khuynh hướng chính trị quá lại cứ căi nhau như mổ ḅ, tranh dành danh hăo, gặp nhau là dịp để khoe đủ thứ trên đời, nói xấu thiên hạ. Anh nản nên rút lui dần, chỉ c̣n mỗi tuần đi nhà thờ ở cuối phố, gặp mấy bà già Việt qua đây từ thuở nào, chào nhau, nói vài chuyện. Các bà qua lâu quá rồi nên cũng chẳng có nhớ chuyện ǵ để nói ngoại trừ nhắc lại mấy chuyện xa lắc lơ của thập kỷ bốn mươi của thế kỷ trước ở vùng quê chiêm trũng Bắc bộ.
Và rồi anh phát hiện có bà cụ nuôi một con nhồng biết nói tiếng Việt. Cũng t́nh cờ thôi, hôm đó lễ xong trên đường về th́ anh cùng đường với bà cụ. Bà cụ khoe anh là vừa được cậu cháu vừa đi Việt Nam về biếu cho con nhồng nói được. Cụ bảo gian truân, ma mănh lắm mới đem được con chim qua đây. Thế là anh ghé nhà bà xem thử, con nhồng nói được thật, nhưng chỉ nói được “Trời ơi” và nhiều tiếng ậm ừ trong họng. Nhưng thế cũng là tốt rồi. Anh chợt nghĩ, giá mà anh có con chim thế này nuôi trong pḥng, anh sẽ dạy nó nói thêm nhiều tiếng nữa, suốt ngày chim và người nói qua lại với nhau, cũng là điều quá thú vị.
Từ đó, anh siêng đến thăm bà, để nghe bà ngọng nghịu nói vài tiếng Việt và chủ yếu là nghe con nhồng hét lên “Trời ơi”. Bà cụ già, lười biếng nên chuồng chim lúc nào cũng đầy phân chua loét, lần nào ghé anh cũng dọn sạch lồng cho chim nẻn lần hồi chim cũng quen anh, mỗi lần thấy bóng anh là nó ngước mỏ lên mà la “Trời ơi”. Bỗng một hôm bà cụ bảo anh: Anh ạ! Tôi thấy anh quư chim, tôi cũng thích nó nhưng không khoẻ để chăm sóc nó cho tốt. Hay là tôi xin tặng anh, anh đem về chăm sóc nó tốt hơn tôi. Nghe thế anh mừng húm, anh bảo gởi cho cụ ít tiền, cứ xem như anh mua lại con chim của bà cụ.
Từ đó, anh có con nhồng làm bạn. Anh đặt cái lồng giữa pḥng, chùi rửa mỗi ngày, thức ăn, tắm rửa đầy đủ nên chim càng ngày càng phổng phao, bộ lông đen nhánh như nhung, cái mỏ với đôi tai lủng lẳng vàng choé như múi mít chín. Và cũng nhờ khoẻ nên chim siêng nói, nhưng chưa học thêm từ nào mới, vẫn cứ vểnh mỏ mà la “Trời ơi”. Anh cũng trời ơi với nó, nói qua nói lại suốt ngày. Anh muốn dạy nó nói “Mẹ ơi”, ” Ba ơi”, “Việt Nam ơi”. Nhưng nó vẫn ầm ào trong miệng, phát âm chẳng rơ ràng. Anh bớt đi lang thang. Sáng pha cà phê, cắt cho chim miếng chuối, cho miếng croissant, chim kêu “Trời ơi”. Anh hớn hở cười, nói lại “Trời ơi”. Suốt ngày không biết chán. Chim và người cứ đối thoại với nhau như thế và anh thấm hơn cái nghĩa của chữ trời ơi của người Việt. Anh định viết một bài nghiên cứu về “Trời ơi” trong phong tục và ngôn ngữ của dân Việt, anh nghĩ chắc cũng lắm cái hay. Anh sẽ phân tích cái chữ trời ơi trong mọi hoàn cảnh mà người Việt thường dùng khi sung sướng cũng như lúc đau khổ, lúc ngạc nhiên cũng như lúc bế tắc của số phận. Anh khám phá ra triết lư của chữ trời ơi nó phong phú quá, nó sâu xa quá.
Mấy người bạn cũ của anh nay đang định cư ở Mỹ rủ anh qua Mỹ chơi nhân dịp họp mặt truyền thống trường học xưa thời trung học. Chuyến đi dự định một tháng. Anh chỉ một ḿnh, đi đâu cũng được, ở đâu cũng thế nên chuyện đi đối với anh, anh chẳng có ǵ phải băn khoăn. Chỉ cần mua vé, xách vali lên là đi thôi. Nhưng anh ngại không ai chăm sóc con nhồng, cũng chẳng biết gởi ở đâu trong những ngày anh vắng mặt. Thời may, khi biết nỗi âu lo của anh, anh bạn Mỹ già mở lời sẽ chăm sóc chim chu đáo như lời anh dặn ḍ và khẳng định sẽ chẳng có chuyện ǵ có thể xảy đến cho chim.
Tin tưởng lời hứa của bạn già, anh đi Mỹ một tháng mà ḷng cũng lo âu, vài hôm điện về Pháp hỏi thăm, biết chim vẫn khoẻ là an tâm rồi.
Lăo bạn già người Mỹ đón anh ở phi trường lúc anh về lại Pháp. Câu hỏi đầu tiên của anh là chim sao rồi, khoẻ chứ. Lăo Mỹ nh́n anh tủm tỉm cười: Khoẻ và hay hơn trước nhiều. Trong mắt lăo ánh lên một tia nh́n tinh quái đầy vẻ bí mật. Anh hỏi lăo chỉ cười: Về biết liền. Mở cửa pḥng, thả cái vali, anh kêu: “Trời ơi” như lời chào. Con chim ngóng mỏ chào lại:”Oh my God”. Cái ǵ thế này? Anh lập lại:”Trời ơi”. Chim cũng trả lời:”Oh my God”. Anh lập lại nhiều lần, chim vẫn trả lời :”Oh my God”. Anh quay nh́n lăo Mỹ, lăo cười ha hả với giọng đắc thắng: “Mày thấy tao giỏi không? Chỉ một tháng, tao đă dạy nó nói được tiếng Mỹ, chưa đâu, nó c̣n biết chào Hello nữa kia, rồi mày sẽ nghe”. Anh điên tiết nh́n hắn với cặp mắt toé lửa: “Tao chỉ muốn nó nói tiếng Việt, mày hiểu chưa, tao không muốn nó nói tiếng Mỹ”. Lăo Mỹ cười khùng khục: “Tiếng nào cũng thế thôi, mày phải cám ơn tao v́ đă dạy được nó nói”. Anh quắc mắt la lên: “Cám ơn cái con cặc, đụ má mày, mày làm hư con chim của tao rồi. Cút mẹ mày đi”. Lăo Mỹ nh́n anh ngạc nhiên, đôi mắt xanh mở to như mắt khỉ, ra dấu chẳng hiểu ǵ. Mà làm sao nó hiểu, làm sao giải thích cho nó biết anh chỉ cần chim nói tiếng của dân tộc anh, của quê hương xa tít của anh, để anh cảm thấy gần gũi với quê nhà. Anh chỉ cần nghe tiếng trời ơi, chỉ cần thế thôi. Lăo thuỷ thủ già không hiểu điều đó, lăo không có ư niệm quê hương, lăo buồn ói khi nói về đất nước của lăo, không có chút đồng cảm trong chuyện này th́ làm sao để gỉải thích.
Anh đứng giữa pḥng la to:”Trời ơi”. Nhồng trả lời:” Oh my God”. Cuộc đối thoại nhàm chán suốt như thế cho đến khi anh khản cả cổ. Chim đă quên tiếng Việt. Suốt cả tuần, trừ lúc ngủ, lúc ăn, anh cứ đứng với lồng chim mà kêu:”Trời ơi”. Và chim măi trả lời : “Oh! My God”. Không biết tay Mỹ già dạy sao hay thế. Lần hồi, anh khám phá ra lăo già cho chim ăn Hamburger. Anh chỉ cho nó ăn bánh Croissant. Lăo cho Hamburger có thịt, chim khoái nghe lời lăo. Anh lại biết thêm lăo cho chim uống rượu Whisky, trong khi anh chỉ cho chim uống nước lă.
Hèn ǵ, anh châm nước cho nó, nó chấm mỏ vào rồi vung vẩy, lấy mỏ kẹp nghiêng hủ nước cho đổ lênh láng. Hoá ra nó đ̣i Whisky. Lăo này mất dạy thật. Con chim đă hư rồi. Bây giờ nó chào Hello khi muốn ăn, nó kêu Whisky khi muốn uống, lúc anh hét trời ơi, nó trả lời Oh! My God! Việc đó làm anh phát điên. Anh bỏ mấy tuần để dạy lại tiếng trời ơi cho nó, nhưng nó làm như đă quên rồi. Nó chỉ Oh! My God. Nhiều lần, tức quá anh đập mạnh trên nóc lồng rầm ràm, nó bay loạn xạ, dáng điệu ngạc nhiên, sợ hăi nhưng vẫn kêu : Oh! My God! Tức không chứ. Giờ th́ nó chỉ ăn Hamburger, uống rượu và nói tiếng Mỹ.
Chịu hết nỗi, anh túm lấy chân nó, mở cửa sổ, tung nó ra ngoài trời. Anh nói: “Bay đi, tao không cần mày nữa”. Nó chao một ṿng. Paris đang mùa thu, lá vàng trên cây, lá đỏ dưới đất. Con chim màu đen lượn mấy ṿng trong sắc thu rồi trở lại đậu trên bậu cửa sổ. Anh bảo: Trời ơi. Nó: Oh! My God. Nhiều lần như thế, bực ḿnh anh xua nó bay đi, đóng cửa sổ lại, ngồi vào ghế nhồi cối thuốc. Nó quay lại, lại đậu trên bậu cửa, mỏ gơ cành cạch vào cửa kính. Nó kêu Hello, Hello!
Anh hét: Trời ơi!
Nó trả lời: Oh! My God!
Anh ném mạnh tẩu thuốc đang hút vào cửa, chim hoảng hồn bay đi, vừa bay vừa kêu: Oh! My God!
Không biết nó kiếm ăn ở đâu, đêm có lẽ nó ngủ trên cành cây phía bên kia đường. Nhưng suốt cả tháng, sáng nào nó cũng đậu nơi cửa sổ pḥng anh, dùng cái mỏ vàng gơ cành cạch vào cửa kiếng mà Hello với Oh! My God!
Thế rồi một hôm nó mất hút, mấy ngày không thấy bóng dáng nó. Anh mở cửa sổ, ngước lên cây gọi liên tục: Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi!. Chẳng có tiếng vọng nào. Anh vẫn gọi, lớn hơn: Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi! Những người đi đường nh́n lên, cứ nghĩ có một lăo già châu Á đang bị điên, có lẽ v́ lăo nhớ quê hương.
Con chim Trời ơi của anh đă vỗ cánh bay mất, suốt cả buổi anh cứ gọi măi trời ơi, hi vọng nó sẽ bay về. Nhưng nó đă mất biệt. Giọng anh lạc đi với hai hàng nước mắt. Nó đă nói tiếng Mỹ rồi. Nó đă quên tiếng Việt rồi. Thôi! Anh cũng đành quên nó đi.
Đổ Duy Ngọc
wonderful
04-03-2021, 22:04
Truyện ngắn cảm động: Đứa Con Trời Cho
Ở đời có những nhân duyên lạ lùng xô đẩy hai cuộc đời hoàn toàn khác nhau vào một hoàn cảnh éo le mang đầy nước mắt, thương yêu, và hạnh phúc cho cả đôi bên.
Chẳng hạn như TOM là một kỹ sư cơ khí lái xe lửa chở hành khách ở Ventura County, California, lấy vợ 15 năm rồi mà không có con. Vợ là MEGAN lại mới đây bị phát giác ra mắc bệnh ung thư ngực tới thời kỳ thứ ba, vi trùng đă ăn tới xương, phải đi nhà thương điều trị chemo, phóng xạ hàng tuần, bị cất bớt một bên vú, làmTom đă buồn lại càng buồn thêm... Meg không hy vọng ǵ nữa ở bệnh viện, sống thui thủi một ḿnh trong ngôi nhà lạnh lẽo ở Simi Valley ,không cha mẹ bà con thân thích xung quanh. Tom thương vợ, đưa nàng từ nhà thương này tới nhà thương kia, tham vấn các bác sĩ chuyên môn nổi tiếng. Các therapist đề nghị cách tự trị liệu bằng niềm tin, bằng ngồi thiền, thư giăn...để giúp cơ thể hồi phục, Meg chỉ lạnh lùng nghe, không mảy may tin, không muốn hợp tác. Biết ḿnh không sống được bao lâu nữa,Meg nhứt định không chịu vào nhà thương, nằm giữa 4 bức tường quét sơn trắng với mớ dây nhợ thuốc men ḷng tḥng suốt ngày trên đầu trên ngực, không cho bác sĩ y tá theo dơi , không chịu ngồi thiền,thư giản,bởi chẳng ai dám cam đoan nàng sẽ khỏi hẳn với những thứ đó. Meg muốn tận dụng vài tháng cuối cùng của đời ḿnh sống thoải mái theo ư thich , cam chịu số phận Trời đất an bài cho ḿnh, chỉ có lâu lâu nổi nóng cáu kỉnh gắt gỏng với chồng tại sao không cho nàng được một đứa con để an ủi trong lúc bệnh hoạn đơn chiếc. Tom chỉ biết âu sầu nhịn vợ, đổ lỗi cho công việc lái xe lửa phải di chuyển thường xuyên,không cho hai vợ chồng được gần nhau lâu.
Trong khi đó ở ngoại ô thành phố Tom ở, có hai mẹ con nọ tín đồ Công giáo, sống bằng trợ cấp xă hội , bằng đức tin vào Chúa Jesus, thui thủi với nhau trong căn hộ một khu ổ chuột nghèo nàn. Mẹ mới 28 tuổi ,chồng chết, bị chứng nhức đầu dây dưa nhiều tháng không đâu chữa khỏi, nuôi đứa con trai 11 tuổi bữa học bữa không,thường xuyên trốn học ở nhà săn sóc mẹ. Việc bếp núc nhiều khi hàng xóm phải nấu giúp sơ sài mang qua bỏ trên giường bệnh, đêm đêm mẹ con kề đầu bên nhau dưới ánh đèn leo lét cùng cầu nguyện Ơn Trên ban phước cho mọi sự b́nh an. Nhưng bệnh t́nh càng lúc càng nặng khiến Mary tuyệt vọng nhiều lúc muốn quyên sinh,bỏ mặc tất cả sự đời để về với Chúa,chỉ v́ c̣n kẹt đứa con mà nấn ná chờ cơ hội.
Một sáng,Mary quyết định uống 3 viên thuốc ngủ,rồi đưa 2 viên khác ép con uống,nói dối là thuốc bổ xương,uống cho mau lớn. Thằng bé thấy đắng lưỡi, ngậm thuốc rồi lén vào nhà bếp khạc nhổ ra "sink" rửa chén,xúc nước sạch miệng, rót một cốc sữa uống cho hết đắng miệng. Một giờ sau, Mary chở con đến trường học. Lúc lái xe sắp băng qua khúc đường rày xe lửa th́ thuốc ngấm,cơn buồn ngủ th́nh ĺnh kéo đến khiến hai mắt nàng mở không lên, Mary lẩm nhẩm cầu kinh rồi quyết định vọt xe đậu ngay trên đường rày, tất máy, ngả đầu vào ghế thiếp ngủ mê man. DAVEY,đứa con trai, thất kinh kêu réo inh ỏi, nàng vẫn hôn mê bất động. Vừa lúc đó th́ cách mấy dặm xa xa, xe lửa do Tom lái xầm xầm chạy tới với tốc độ 65 miles một giờ. Khám phá trên màn h́nh có vật lạ chắn ngang đường rày,Tom và người phụ lái hoảng hốt hạ tốc độ xuống 55,rồi c̣n 45 miles theo như sách luật hỏa xa qui định. Khi thấy chiếc xe lù lù nằm trên đường rày,người phụ lái xanh mặt hỏi có nên kéo thắng emergency không,Tom nghiến răng bối rối suy nghĩ trong mấy giây rồi lắc đầu nói " KHÔNG",v́ thắng gấp các toa xe sẽ đụng nhau ầm ầm khiến cả đoàn xe có thể trật bánh tuột ra khỏi rails,và có đến 90% hy vọng một tai nạn thảm khốc như vậy xảy ra, giết chết hàng trăm hành khách trong nháy mắt,chưa kể phí tổn phục hồi kỹ thuật máy móc lên tới hàng chục triệu. Trong khi dó Mary vẫn bằn bặt hôn mê,mặc cho đứa con nhảy ra ngoài nắm tay lôi kéo ,mếu máo khóc la inh ỏi. Và như thế, hai người thợ máy đă nhắm mắt nín thở để yên cho đầu máy hăm hở xông tới , tàn nhẫn húc văng chiếc xe cũ ra khỏi đường rày, giết chết người đàn bà rũ liệt không c̣n muốn sống c̣n kẹt trong xe...
Hiện trường đông nghẹt xe cảnh sát, đèn xanh đỏ chớp lia lịa, cảnh sát làm biên bản,xe cứu thương chở nạn nhân đi nhà xác,công nhân dọn dẹp,câu xe đi.Tom bị tạm cho nghỉ việc không lương chờ ra "hearing" ban lănh đạo Ty hỏa xa, để giải thích cho việc "giết người" ngoài ư muốn,trước khi Ban giám đốc quyết định nên truy tố ra ṭa hay tha bổng. Đứa bé mồ côi được giao cho Ty xă hội , pḥng Family and children services giữ tạm để gửi vô một foster home thích hợp.
Chị Lê người Việt nam là nhân viên xă hội có trách nhiệm đó, giao Davey cho một người đàn bà góa chồng không con,có nhà 3 pḥng,chuyên nhận con nít cách ly cha mẹ để lấy tiền xă hội sống.. Bà này to mập và trông không mấy hiền từ nhân đức,Lê vừa đưa số phone liên lạc,an ủi thằng bé xong, ra về được 1 phút th́ đă quay lại lớn tiếng quát mắng thằng bé xa xả v́ mởTivi coi mà không xin phép.trước. "Mày ở nhà tao, phải theo cái luật nhà tao, muốn coi Tivi phài xin phép, không dược tự tiện, hiểu không"."Rồi tắt Tivi cái rụp, đẩy thằng bé vừa mất mẹ vô pḥng, đóng xập cửa lại. Davey tức giận, đá lông lốc cái ghế con trên sàn, đập bể cái kiếng soi trên tủ, rồi nh́n quanh quất, đập luôn miếng gương cửa sổ, chui đầu ra ngoài bỏ trốn khỏi nhà đi lang thang.
Trước đó mấy hôm, Megan coi Tivi biết chồng vừa cán chết một người đàn bà bệnh hoạn như ḿnh, bỏ lại đứa con 10 tuổi, th́ động ḷng xót xa, lẳng lặng t́m tới khu nhà ổ chuột 2 mẹ con cư ngụ trước đó, hỏi thăm bà hàng xóm tỉ mỉ về t́nh cảnh 2 mẹ con, ái ngại nh́n căn pḥng trọ chật chội dơ dáy, lắc đầu rơm rớm nước mắt. Meg đang ao ước có một đứa con, mà đứa bé này lại đang mất mẹ, khiến nàng nôn nao trong dạ, thầm trách tạo hóa sao quá bất công.
Davey lang thang hai ngày ngoài phố, nhiều lúc đau đớn nhớ mẹ, nó đổ hết cơn nóng giận vào đầu người lái xe lửa hôm đó là Tom, đă không chịu "stop" tàu hỏa kịp thởi. Nó tới nhà ga xe lửa,leo lên một toa xe gặp người tài xế, xưng là cháu kêu Tom bằng cậu ruột, vừa cùng mẹ từ tiểu bang khác qua CALI thăm nhưng lạc mất địa chỉ. Ông này cả tin, t́m địa chỉ Tom đưa cho Dave. Lúc Tom và Meg đang trong nhà nói chuyện về tai nạn tung xe th́ nó tới bấm chuông liên tục, khiến 2 người ngơ ngác nh́n nhau không hiểu chuyện ǵ. Meg vừa mở cửa th́ thằng bé, thấy mặt Tom, chạy xông thẳng vào đấm túi bụi vô ḿnh anh, hét lên ầm ỹ:
-You did not stop. You killed my mother.You did not stop.
Tom giựt ḿnh đẩy thằng bé ra:
-What" She killed herself. I did not kill her.
-Liar. How fast did you go"
-45 miles .
-You didn t even try to stop.
-Tao không thể thắng gấp, thắng gấp cả đoàn tàu sẽ lật.Tao đă hú c̣i mấy lần, cố chạy chậm lại tối đa theo tốc độ qui định rồi. Tại mẹ em muốn tự tử nên ngừng xe ngay trên đường rày.
Meg ái ngại ôm lấy thằng bé vỗ về:
-Con yên tâm, chuyện đâu c̣n có đó. Ai mà muốn giết người cho bị ở tù hả con..Nay mai chú sẽ phải ra ṭa giải thich, người ta sẽ điều tra rồi quyết định ai lỗi, ai phải..Con đừng lo...
Davey vẫn khóc nức nở, nhưng có vẻ bớt hung hăng. Meg nhỏ nhẹ hỏi:
-Con tên ǵ" David hay Davey"
-Davey.
Tom thở dài lấy cuốn "Luật hỏa xa" ra đưa cho Dave, chỉ chỗ cần đọc cho nó thấy anh đă cố làm hết sức ḿnh theo luật, không dám thắng gấp vị sợ các toa xe húc vào nhau làm cả đoàn tàu lật ngă. Meg vuốt tóc thằng bé, ôm vào ḷng, nhẹ nhàng nói:
-Con có vẻ đói và mệt lắm rồi, thôi vào nhà bếp cô dọn cơm ăn, đi tắm rửa, rồi ngủ cho lại sức, mai ḿnh nói chuyện tiếp.
Dave ngoan ngoăn làm theo lời Meg, cảm thấy bà này nhân từ tử tế khác hẳn cái bà mập hung dữ ở foster home mà cô Lê gửi. Sáng hôm sau, nó dậy thật trưa, khỏe khoắn sau một giấc ngủ đầy. Meg dọn điểm tâm cho nó, ân cần chiều chuộng thằng bé, thấy nó làm dấu thánh giá thầm th́ cầu nguyện trước khi ăn, nói năng dạ thưa lễ phép, tự nhiên đâm ra mến nó như con ruột. T́nh mẫu tử ở đâu tự nhiên tràn ngập trái tim người đàn bà cô độc, cả đời chưa hề có một đứa con bồng ẳm.
-Con cứ tự nhiên như ở nhà, để cô ra phố mua thêm cho con một ít quần áo thay đổi .
Nàng lăng xăng sửa soạn trang điểm, mặc đồ, xong vào nói nhỏ với chồng:
-Thằng bé dễ thương ăn nói lễ phép lắm, ḿnh giữ nó lại nuôi một thời gian được không anh"
-Cái ǵ" Em điên à" Em có biết ḿnh làm vậy là trái luật không" Họ chụp tội ḿnh "bắt cóc" con nít đó. Phải gọi cảnh sát trả nó về foster home.
Meg ngẩn người ra nghe, thở dài. Nàng kêu Dave xuống garage chơi tṛ xe lửa với Tom . Tom có một cái bàn rộng như bàn "bi da", trên sắp xếp một đường rày chạy quanh co giữa những ḥn non bộ cây cối ao hồ giả tạo, khi bấm nút, một đoàn xe lửa con con xinh xắn hú c̣i chạy x́nh xịch như thật. Dave thích chí, tươi cười chăm chú theo dơi, lễ phép hỏi Tom luôn miệng. Hai ngày sau,Tom bảo Meg chàng quyết định lái xe chở Dave tới Ty xă hội giao trả. Meg đưa số phone cho Dave:
-Đây là phone nhà cô, cần ǵ con cứ gọi cô. Họ không cho phép con ở đây với cô chú.
-Sao vậy cô" Có phải v́ vụ gây tai nạn cho mẹ con không cô"
Meg khe khẽ gật đầu,ôm chặt lấy thằng bé bịn rịn. Tom chở nó đi một khúc đường rồi không hiểu nghĩ sao,có lẽ nghĩ đến sự quyến luyến của vợ đang bịnh nặng đối với thằng bé trong cảnh mồ côi mẹ mà ḿnh đă gián tiếp gây ra, quay phắt đầu xe trở về trả lại cho Meg. Hai cô cháu ôm nhau mừng rỡ. Meg cảm động nh́n chồng cảm ơn . Dave nh́n Tom lộ vẻ biết ơn. Nhà có cái piano, Meg rủ Dave cùng ngồi vào tập đàn, tiếng nhạc trầm bổng líu lo, hai cô cháu chốc chốc thich chí nh́n nhau cười vui như nắc nẻ. Tom thấy vợ vui hẳn lên cũng vui lây, sẵn đang ở không, tổ chức đi du ngoạn cả 3 người, chỗ này chỗ kia, khi xuống biển Santa Monica hóng mát cho Dave bơi lội, khi ăn trưa ở quán ăn lộ thiên Holywood nắng ấm,lúc tung tăng mua sắm trong mall đông người,khi ăn tối khiêu vũ ở các bar nhộn nhịp.
Sau mấy ngày vui chơi, Meg có vẻ tươi tỉnh khỏe mạnh hẳn lên trông thấy. Một lần ban ngày, Dave chơi xe lửa với Tom trong garage,hỏi Tom băt đầu lái xe lứa lúc mấy tuổi,Tom nói lúc 30 tuổi, Dave kể hồi c̣n sống, ba chết sớm, mẹ đêm đêm kèm nó làm homework, mẹ nấu ăn dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ như Meg. Tới bữa lunch, thấy hai vợ chồng ngồi xuống cầm muỗng ăn, nó hỏi sao cô chú không cầu nguyện,Tom và Meg nh́n nhau nhún vai. Đêm đó, thằng bé thấy cửa 2 vợ chồng he hé mở, đi ngang dừng lại đứng ngắm hai người nằm ngủ, rồi nghĩ sao bỏ đi nhanh về pḥng. Meg lấy làm lạ, đi theo vô pḥng hỏi, nó quay mặt vô vách không đáp. Gặng măi, nó mới ̣a ra khóc,thú thật đă nói láo với Tom ban sáng rằng mẹ nó hồi sống kèm nó học mỗi ngày, luôn nấu ăn món ngon vật lạ cho nó, thực ra là không có chuyện đó.
-She didn t. She did not for a long time.
-"Dù sao má con cũng đă cố gắng hết sức rồi," Meg an ủi,"má bệnh mà."
-Dạ, tội nghiệp má con lắm, má ráng ghê lắm...
-Thôi ngủ đi con...
Rồi nàng ngồi ở ghế đầu giường, dựa đầu vào vách canh cho Dave ngủ, đến lúc ngủ thiếp một giấc tới sáng lúc nào không biết. Hôm sau,Tom mua sơn về, rủ Dave cùng chàng sơn lại căn pḥng Dave màu xanh dương cho có việc làm. Meg đi phố, mua mấy cuốn sách truyện cổ tích về cho Dave. Nàng mở mailbox, thấy một cái thư, mang vào cho Tom. Tom mở ra đọc, bảo vợ:
-Thứ hai tới,anh phải ra "hearing" giải thích về vụ tai nạn.
Dave nh́n hai người lo lắng: "Họ có cho chú nghỉ việc không""
Meg trấn an: "Nếu họ thấy chú có lỗi th́ họ cho chú nghỉ việc, không th́ thôi."
Dave nói to: "Con sẽ ra ṭa, khai lỗi tại má con muốn tự tử nên cố ư đậu xe trên đường rày."
Tom và Meg đưa mắt nh́n nhau ngạc nhiên. Meg nói: "Con đừng lo, chú biết nhiều nghề lắm, mất vệc không sợ đói đâu". Tom ôn tồn giải thích:
-Mẹ con tự tử hay không, họ không cần biết. Họ chỉ cần biết rơ chú hành động như vậy có hợp t́nh hợp lư hay không mà thôi.
Dave buột miệng: "Con tha lỗi cho chú."
-"Thank you",Tom liếc Dave mỉm cười.
*
Hai hôm sau, cô Lê làm ở Ty xă hội, sau một thời gian đi dán chân dung Dave với quảng cáo"Mising child" khắp nơi để t́m Dave, được tin báo thằng bé đang trú ngụ nhà Tom, ôm hồ sơ tới gơ cửa. Dave trong nhà nh́n ra cửa sổ thấy Lê, biết tới bắt ḿnh bỏ vô foster home lại, sợ hăi chui vào closet trốn. Lê bảo Tom có người làm hỏa xa cho biết thằng bé đang ở đây. Lê đi coi khắp các pḥng không thấy ai,hỏi Tom tại sao sơn cái pḥng nhỏ cho mới, có phải là pḥng thằng bé không. Lại chỉ cuốn sách trên bàn, hỏi có phải sách của Dave đọc không. Tom nói "sách của vợ tôi, bà ấy bị cancer nặng nằm nhà cả năm nay".,vừa lúc Meg mệt mỏi bước ra,phều phào kể lể bệnh t́nh ung thư vú đă đến thời kỳ chót, không biết chết lúc nào. Lê ái ngại cất tiếng xin lỗi, ngó quanh không thấy ǵ khả nghi, bèn cáo lỗi ra về.
Lê đi, nhưng vẫn bán tín nghi, ngấm ngầm lái xe quanh quẩn xóm nhà Tom ở, theo dơi liên tiếp luôn một tuần. Một hôm, t́nh cờ ngồi trong xe đậu khuất sau một tàng cây gần công viên,Lê thấy Tom đang chạy tới lui chơi thả diều với Dave trong khi cách đó không xa, Meg ngồi dưới gốc cây với giỏ thức ăn picnic, rạng rỡ tươi cười theo dơi cuộc chơi. Nàng mở cell phone gọi Ty cảnh sát th́ thấy Dave cười khanh khách chạy tới ôm chầm lấy Tom ngước nh́n lên trời cao, hai người thân mật y như hai cha con ruột. Lê xúc động, ngẩn người ra một lúc, nhớ ra Meg sắp chết , đổi ư đóng phone lại, thở dài không nỡ phá đám 3 con người đang hạnh phúc, rồ máy lái xe đi. Hôm sau,Tom ra hearing. Meg chở Dave ngồi trong xe ngoài lề đường, chờ kết quả...Sau mười phút ngheTom kể lại sự việc đă diễn ra, ông trưởng Ủy ban kỷ luật hỏa xa đằng hắng đặt câu hỏi:
-Giả dụ nếu chuyện đó xảy ra trở lại, anh có xử sự khác không" Thắng emergency, hay vẫn cứ cho tàu chạy chậm lại như cũ"
Tom suy nghĩ vài giây, ngửng đầu lên cương quyết đáp:
-I am sorry, tôi không thể nào làm khác hơn điều tôi đă làm.
Câu trả lời chắc nịch của Tom đă làm Ủy ban hiểu anh có lư, đồng thanh bỏ phiếu anh vô tội, không phải tiếp tục đưa qua Pḥng điều tra theo thủ tục, và tiếp tục lưu dụng anh. Meg và Dave vui mừng đưa anh về nhà, nhưng không được mấy tiếng đồng hồ th́ Meg ôm lấy ngực mệt lả,mặt tái xanh. Tom vội vàng bế nàng lên xe chở nhà thương. Meg nằm nghoẻo đầu trên ghế. Khi nàng được đưa vô pḥng cấp cứu, ngồi pḥng đợi,Tom nh́n Dave hỏi:
-Cô bị ung thư ngực tới thời kỳ chót, con có biết không"
- Ung thư không chữa được sao"" Dave lo lắng hỏi.
-Chữa hai lần rồi, tưởng khỏi, nhưng rồi nó trở lại.
-"Th́ ...tiếp tục chữa lại, không được sao"", Dave nói lạc hẳn giọng.
Tom không trả lời. Một lát, Dave run run hỏi như muốn khóc:
-Bộ.. vậy là... cô sắp chết sao"
Vừa lúc đó, bác sĩ bước ra nh́n Tom ái ngại nói nhỏ: "She wants to go home...". Tom bế vợ ra xe chở về nhà. Suzane, cô y tá có trách nhiệm săn sóc Meg, hay tin lật đật chạy tới, vô pḥng thử nhiệt độ, bắt mạch, đo huyết áp, rồi áo năo bước ra lắc đầu, rơm rớm nước mắt ôm Dave và Tom chào về. Tom tiễn cô ra, trở vào th́ nghe có tiếng đập th́nh thịch trong pḥng Dave. Chạy vào thấy thằng bé ngồi trên giường đập đầu vào vách liên tục, khóc gào thê thảm:
-Chúa phạt con v́ con đă nói láo...Con trốn học, ông hiệu trưởng gọi, con giả giọng bà hàng xóm nói láo là má chết phải ở nhà lo đám ma. Đến phiên cô cũng chết. Chúa phạt con...
Tom la to:"Không phải, cô bị bịnh nặng trước khi con tới đây mà."
Dave vẫn khóc nức nở: " Má ơi...con xin lỗi má...,má ơi, lẽ ra con không được nói là má chết rồi. Chúa phạt con nên bắt Meg chết luôn theo ...cho không c̣n ai săn sóc con nữa.....
Tom ôm lấy thằng bé, vuốt ve an ủi một hồi đến khi nó nguôi ngoai rồi xuống bếp hâm lại thức ăn ,mang lên bàn để cả hai chú cháu cùng ngồi ăn. Ăn xong, Dave chạy vô ngồi bên giường Meg. Meg nắm hai tay đứa bé để lên ngực, bóp chặt lại, phều phào nói yếu ớt:
-Cô không có con... Cô coi con như con ruột cô. Cô tưởng hai cô cháu ta có nhiều thời gian hơn, để cô lo lắng săn sóc cho con được lâu hơn. Cô muốn ở gần con măi măi, con biết không...
Dave mủi ḷng mếu máo khóc, nước mắt thi nhau ṛng ṛng nhỏ giọt xuống tay Meg:
-Con thương cô lắm...Cô tốt với con quá sức. Co thương con như má con...Cô đừng bỏ con.
-Con ở lại với chú ...,chú cũng thương con lắm...,con đừng bỏ chú mà đi...Coi chú như ba con vậy nghe con...
Dave đưa tay quệt nước mắt nước mũi, gật đầu vâng dạ... ngồi gục đầu vào ngực người đàn bà hết ḷng tử tế với nó một lát rồi lui ra. Tom bước vào ngồi bên giường, cúi ḿnh xuống ôm lấy vai vợ, hôn trên đầu trên trán nàng. Meg th́ thầm:
-Anh hứa với em đi. Xin Ty xă hội nhận nuôi thằng bé, lo lắng cho nó.. Nó mồ côi cả cha lẫn mẹ... Hăy làm thủ tục nhận nó làm con nuôi...cho nó đi học tiếp, gầy dựng cho nó nên người đàng hoàng...
-Anh xin hứa, em cứ an tâm nghỉ ngơi.
Khuya đó,Tom ngồi trên ghế bên giường vợ canh chừng, mệt mỏi ngủ gục luôn tới sáng. Khi mở mắt dậy, thấy đầu Meg đă nghoẻo sang một bên trên gối. Tom rờ vào má vợ thấy lạnh ngắt, hoảng hốt kê ngón tay vào mũi vợ không nghe động tịnh ǵ. Tom đứng bật dậy, lớn tiếng kêu Dave. "Dave, Dave ơi". Dave lật đật chạy vào. Tom nh́n thằng bé, lạc giọng thốt lên ba tiếng ngắn ngủi :
-She is gone.
Dave ̣a ra khóc, chạy tới ôm chặt lấy Tom, gục đầu vào ḷng người đàn ông tốt bụng duy nhất c̣n sót lại trên đời đă hết ḷng tử tế với nó, ràn rụa hai hàng nước mắt chảy ướt má....
Phạm Hoàng Chương
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1768353&d=1617487636
wonderful
04-08-2021, 20:08
Mạng xă hội dậy sóng với lá thư của người đàn ông sau 24h ly hôn.
Mạng xă hội ngày hôm nay đang 'dậy sóng' bởi bức thư của người đàn ông tên Cố Điển Điển đăng trên trang cá nhân khi vừa chia tay vợ được 24 giờ:
"Hôm qua, tôi đă ly hôn vợ. Khoảnh khắc bước chân vào Cục dân chính, tôi tràn đầy niềm vui bởi từ giờ sẽ không bao giờ phải nghe người phụ nữ này cằn nhằn nữa. Tôi có thể thản nhiên hút thuốc hoặc đi nhậu với bạn bè, về nhà không c̣n nh́n thấy khuôn mặt cau có và già nua của cô ấy.
Mặc dù bố mẹ tôi không đồng ư việc ly hôn và nói rằng thật đáng thương cho hai đứa trẻ, nhưng tôi đă chịu đựng nhiều năm rồi và không thể tiếp tục được nữa. Đối với các con quả thật tôi có lỗi, nhưng đều đặn đóng tiền sinh hoạt hàng tháng, chúng sẽ vẫn yêu tôi và mang họ của tôi.
Sau khi ly hôn, tôi hẹn vài người bạn đi uống bia. Họ đều ghen tị khi biết tôi bây giờ rất rảnh rỗi. Một trong những người bạn nhận được cuộc gọi từ vợ khi anh ta vừa ăn được nửa bữa cơm, hỏi khi nào về nhà. Một người khác nhận được điện thoại từ đứa con, nói rằng đợi bố về để cùng giải bài tập.
Lúc chưa ly hôn, vợ cũ chắc chắn sẽ gọi điện cho tôi, hỏi vài câu ngớ ngẩn với giọng điệu tức giận. Mỗi lần như vậy tôi chỉ đáp vài câu chiếu lệ rồi dập máy. Nhưng bây giờ th́ khác, tôi đă tự do, sẽ chẳng ai gọi điện làm phiền và cũng chẳng ai nhắn tin giục về.
Thật sự, có vài giây trong buổi tối đó, tôi có cảm giác người từng ở bên cạnh ḿnh không c̣n nữa. Nhưng ngay sau đó, cảm xúc này bị tôi lăng quên, và dự định sẽ uống rượu với bạn bè cả đêm. Nhậu đến 1h sáng tôi bắt taxi về , trời đă tối và trong nhà không có ánh đèn, tôi vô thức gọi tên "vợ" và chợt nhận ra ḿnh đă ly hôn. Tôi nằm trên giường, khát khô cổ và muốn uống một cốc nước nhưng chẳng ai rót nước cho. Tôi định đi tắm, nhưng không t́m thấy bộ đồ ngủ của ḿnh.
Hôm sau tôi ngủ một giấc đến 10h sáng, mở mắt ra thấy căn pḥng im ắng khủng khiếp, không ai gọi tôi dậy ăn sáng. Tôi đứng dậy và đi vào bếp, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Trong tủ lạnh có thịt ḅ và vịt, tất cả các món yêu thích , nhưng không ai chế biến giúp tôi bây giờ. Cuối cùng tôi chọn một gói ḿ ăn liền. Không c̣n ai ngăn cản chuyện ăn đồ nhanh không tốt cho sức khỏe nữa. Trong nhà im ắng, không một tiếng động nào.
Sau khi ăn no, tôi nằm trên ghế sofa, vô t́nh nhặt được bài kiểm tra của con gái thứ hai rơi ở gầm ghế. Tôi mở ra xem mới biết con ḿnh đă học tới lớp 5, phía dưới bài kiểm tra có chữ kư của vợ cũ.
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra vợ ḿnh làm tất cả những việc trong gia đ́nh này.
Mới 24 giờ kể từ khi ly hôn, tôi cảm tưởng đă trải qua một tuần. Đây rơ ràng là nhà của ḿnh, tuy sống ở đây nhưng luôn cảm thấy mọi thứ đều xa lạ.
Tôi không thể t́m thấy bộ quần áo muốn mặc, không nhớ cái bấm móng tay ở đâu. Khăn giấy vệ sinh không c̣n nữa, cũng chẳng biết t́m ở đâu để thay thế. Căn bếp cũng trở nên xa lạ, đă không c̣n mùi thơm nữa. Sàn pḥng ngủ bẩn nhưng tôi chẳng muốn động tay chân.
Đột nhiên tôi cảm thấy ḿnh đă trở thành "đồ bỏ đi", chẳng biết làm ǵ ngoại trừ việc đi làm. Tôi thực sự hối hận, chỉ 24 giờ sau ly hôn, tôi bắt đầu nhớ những ngày tháng bên vợ.
Trước đây, tôi luôn nghĩ làm phụ nữ thật dễ dàng, đàn ông kiếm tiền nuôi gia đ́nh mới khó nhưng giờ tôi mới phát hiện vợ ḿnh không sống dễ dàng chút nào. Cô ấy phải làm việc không kém ǵ đàn ông với những công việc không tên.
Tôi thấy vợ ḿnh già nhanh chóng, đôi khi chế nhạo cô ấy là "vợ béo" nhưng không biết lư do v́ sao lại vậy. Đó là v́ cô ấy ăn uống đạm bạc và không bao giờ mua các sản phẩm chăm sóc da đắt tiền, chăm chút cho bản thân.
Tôi từng không thích vợ ḿnh cằn nhằn, nhưng giờ mới hiểu đó là cách làm của nhiều phụ nữ quan tâm tới chồng. Cô ấy dặn tôi không được hút thuốc, không nghe điện thoại khi lái xe và không uống quá nhiều rượu vào ban đêm. Cái nào trong số này không phải v́ lợi ích của tôi?
Trên đời này thứ không mua được chính là thuốc hối hận. Có những người chỉ biết quư giá thứ ǵ đó khi đă mất đi. Thật nực cười, tôi phát hiện ra ḿnh thuộc loại người này.
Tôi nhớ khi mới kết hôn, vợ cũ chỉ là một cô gái mỏng manh và dịu dàng. Sau này, khi sinh con, nghe cô ấy hét lên đau đớn trong pḥng sinh, lúc đó tôi tự nhủ ḿnh phải dành cả cuộc đời để bảo vệ và nâng niu vợ. Nhưng bao năm rồi tôi không cho cô ấy được sống một ngày thoải mái, có khi công việc không suôn sẻ, về đến nhà là tôi phải xả hơi vào vợ, dẫn đến căi vă triền miên.
Tôi thấy trên mạng có câu: Đàn ông bất tài thích quát mắng vợ.
Tôi từng ghét và phản đối câu nói này, bây giờ nghĩ lại, có lẽ tôi quá bất tài, không thể cho cô ấy và hai đứa con điều kiện sống tốt . Đôi khi cô ấy vu vơ nói kiếp sau sẽ không muốn trở thành phụ nữ, giờ th́ tôi mới hiểu.
Chỉ một ngày sau ly hôn, tôi phát hiện ra trong gia đ́nh có quá nhiều việc đều do cô ấy làm. Không phải ngày một ngày hai mà là hơn mười năm rồi, tôi cũng tự hỏi bản thân ngoài việc kiếm tiền cho gia đ́nh, ḿnh c̣n làm được ǵ nữa không?
Tôi không nấu ăn, không giặt quần áo, thậm chí không buồn ṿ đôi tất bẩn cũng như chưa bao giờ đi đổ rác. Tôi cũng không kèm bài tập về nhà cùng con và chưa khi nào đưa con đến trường. Ngay cả khi bố mẹ tôi bị ốm, vợ cũng là người phải chăm sóc.
Cô ấy ăn uống đạm bạc và không bao giờ chịu mua những thứ đắt tiền, nhưng lại rất hào phóng với tôi, v́ sợ chồng mất mặt bên ngoài. Cô bận rộn nhất khi gần đến Tết, không chỉ dọn dẹp nhà cửa mà c̣n chuẩn bị những bữa cơm thịnh soạn.
Và bây giờ, tôi đă ly hôn với cô ấy.
Tôi từng nghĩ ly hôn nhất định sẽ t́m được người khác tốt hơn, trẻ trung hơn. Nhưng soi gương thấy cái bụng bia nhô cao và mái tóc thưa dần, có lẽ chẳng c̣n ai yêu tôi như cô ấy từng yêu.
Cuộc đời của một người phụ nữ, kể từ khi kết hôn, giống như dành những năm tháng đẹp nhất của ḿnh cho một người đàn ông. Điều một người đàn ông cần là bảo vệ, cưng chiều và coi vợ như một công chúa nhỏ.
Giờ tôi đă hiểu chân lư này, nhưng mọi thứ đă quá muộn.
Nếu ông trời cho tôi một cơ hội, tôi sẽ không bao giờ căi nhau với cô ấy nữa, và cũng không nói câu "ly hôn" một cách bốc đồng"
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1770983&d=1617912464
wonderful
04-08-2021, 21:08
Tình ruột thịt
Bà Hai giựt mình, chới với khi chạm mặt gần 50 người đang chờ đón bà và con gái.
Qua nhiều đêm trằn trọc, mất ngủ, bà Hai quyết định trở về Việt Nam thăm họ hàng sau nhiều năm xa cách. Bà sang Mỹ theo diện con lai dù con của bà lai Tây. Chuyện bắt đầu từ thời má của bà lấy chồng Tây và bây giờ con của bà chỉ lai Tây có 25 phần trăm thôi. Nhưng mấy ông cách mạng đâu cần biết chuyện nầy. Cứ thấy có nét lai (Mỹ hay Tây như nhau mà) là lên danh sách cho đi Mỹ. Càng đi nhiều, cán bộ càng có lợi. Ở đây, ta mới thấy cái tầm nhìn xa của các đỉnh cao trí tuệ, khi khúc ruột ngàn dặm biến thành con bò sữa. Trước ngày lên đường, làng xóm tấp nập đến chúc mừng, ca tụng gia đình thế mà có phước, được sang Mỹ như trúng số lớn.
Rồi bà Hai cùng cô con gái sang Mỹ. Đất lạ, quê người, bà lại không biết chữ (Việt và Mỹ), nên suốt ngày chỉ quanh quẩn với công việc nhà, chăm sóc vườn rau xanh, và ngồi chờ con đi làm về để nói chuyện. Chuông điện thoại có reo vang cũng chẳng dám giở máy vì tiếng nói lạ hoắc, nghe mà không hiểu gì. Từ ngày sống ở Mỹ, bà Hai được hưởng tiền già (thời tổng thống Reagan, người ta hay nói đùa là “tiền của ông già”), mặc dù tuổi bà chưa tới 60, lại khỏe mạnh. Một người không tay nghề, lại câm và điếc (dù tai, miệng bình thường) nên lẽ tự nhiên chẳng hng nào dám nhận. Như vậy dư luận trong làng đúng phong phóc: bà cứ qua Mỹ đi, người già bên đó không cần làm gì, có chính phủ nuôi. Người khác lại kể chuyện con Mén con của bà Tư ở xóm trên mới về thăm nhà năm rồi. Ôi thôi! Quần áo lượt là, vàng đeo đầy người, trái ngược với cái nghèo lúc còn ở Việt Nam. Nghe nói làm gì đó bên Mỹ, chắc là làm lớn lắm vì muốn đi đâu đều có xe và tài xế, con cái đi học cũng có xe đưa rước miễn phí, hàng tháng có tiền chính phủ gởi đến tận nhà. Xứ Mỹ thật là thần tiên, vì một con nhỏ nghèo, thất học, con cái đùm đề, bỗng đổi đời trở nên giàu có, sang trọng! Đúng là chuyện “cô bé lọ lem trên đất Mỹ.”
Nhờ sống chung với con nên mỗi tháng bà Hai dành dụm được ít tiền phòng khi hữu sự. Trong khi đó, thư từ của bà con ở Việt Nam tiếp tục đổ sang Mỹ. Thư nào cũng chan chứa tình cảm họ hàng với nhiều nước mắt nhớ thương, mong bà Hai sớm trở về thăm quê hương, làng xóm và kết thúc với một điệp khúc: Xin giúp đỡ tiền bạc vì ai cũng nghèo. Có người còn bảo bà ra máy tự động lấy tiền gởi về cho họ vì ở Mỹ chính phủ in tiền để sẵn trong máy cho dân lấy xài thoải mái. Lương tháng một người lao động ở Việt Nam lúc đó chỉ 30 đô. Mỗi tháng bà gởi hai trăm đô nhưng dường như chẳng thấm vào đâu vì gần đây thư kêu cứu càng thêm gấp rút và nhấn mạnh gia đình cần một ngàn đô mỗi tháng. Bà Hai đọc thư mà tay chân lạnh ngắt vì số tiền to lớn nầy. Tất nhiên, lớn đối với bà, còn quá nhỏ với người Việt Nam có thân nhân ở Mỹ. Con gái bà đi làm hăng, mỗi tháng được ngàn rưỡi đô trừ tiền nhà, xe, điện, nước, ăn uống… còn dư chút đỉnh. (Phải nói rõ là con nhỏ làm mỗi ngày từ 6 giờ sáng đến 8 giờ tối mới được đồng lương như vậy.) Nay bên Việt Nam đòi số tiền lớn hàng tháng thì lấy tiền đâu mà gởi nên bà run là phải.
Bà Hai và con gái về đến phi trường Tân Sân Nhứt vào một ngày nắng đẹp nhưng trong lòng bà thì lắm mối u sầu. Bà hận mình không giúp được họ hàng như bao Việt kiều khác. Sau khi xong thủ tục nhập cảnh, tiến ra ngoài, bà Hai giựt mình, chới với khi chạm mặt gần 50 người đang chờ đón bà và con gái. Tiếng gọi chị, bà, cô… vang lên ơi ới: Nhứt là đám con nít tranh nhau đến mừng bà về. Bà Hai thật ngạc nhiên hôm nay sao có nhiều bà con như vậy. Nhiều người bà chưa gặp bao giờ. Rồi mọi người lên xe được mướn sẵn trực chỉ về Hậu Giang. Đứa nhỏ nào cũng đòi ngồi kế bà của tao. Xe chưa ra khỏi thành phố thì mọi người nhao nhao và nhứt là lũ trẻ đồng loạt kêu đói bụng vì từ sáng sớm chưa ăn gì. Tài xế không biết tình cờ hay cố ý cho xe chạy trên con đường với nhiều quán ăn, rồi đột ngột ngừng xe trước một tiệm khá khang trang. Chủ tiệm và nhân viên biết hôm nay trúng mối Việt Kiều miệng cười toe toét, vồn vă chào mời. Một giờ sau, mọi người no bụng, vui vẻ. Lẽ cố nhiên khổ chủ của bữa tiệc bất đắc dĩ là mẹ con bà Hai. Điều oái ăm là mẹ con bà Hai chưa bao giờ đi ăn tiệm trong 5 năm ở Mỹ. Nhiều người còn nói lâu lắm rồi mới được ăn ngon như thế nầy, ước gì bà Hai về đều đều thì hay biết mấy. (Như vậy đi ăn chớ đâu phải đi đón Việt kiều.)
Xe về quê bà Hai, một làng nhỏ ở miền Tây. Cảnh cũ, người xưa không thay đổi. Đêm đầu tiên chị em thức khuya kể chuyện gia đình. Ai cũng than công việc làm ăn khó khăn, con cái nheo nhóc, đời sống quá nghèo dù có tiền viện trợ hàng tháng của bà Hai. Mới hừng đông, ngoài ngơ đã nghe xôn xao tiếng người đến mừng bà Hai về thăm quê nhà. Nhà thì nhỏ, khách lại đông, không đủ chỗ ngồi, đứng cả ngoài sân. Khách cứ rề rà, không ai chịu ra về dù trời đã đứng bóng. Cuối cùng, một người đại diện đám đông chúc mừng bà Hai và con gái rồi chấm dứt với điệp khúc xin chút ít quà từ Mỹ. Bà Hai cũng thông cảm tình cảnh của đồng hương nên cầm một xấp tiền, định cho mỗi nhà 20 đô làm phước. Thật là bất ngờ khi có một người vọt nói: ở đây không ai xài số tiền nầy, phải 50 trở lên mới được. Bà Hai thiếu điều muốn xỉu. Bà nhớ có lần ở Mỹ bà đang đứng trước chợ thì có một người Mỹ đến xin “quarter,” bà cho 1 đô. Người Mỹ được tiền chắp tay cám ơn bà rối rít. Còn ở đây xứ nghèo sao lại chê tờ 20 đô. Nhưng bà cũng phải bấm bụng phát cho mỗi gia đình 50 đô. Xong đám đòi nợ lại đến cô em dâu xin tiền đi chợ vì không lẽ để bà và con gái ăn cơm với nước mắm. Bà Hai ngạc nhiên thấy mấy người trong nhà không đi làm. Sáng 11 giờ mới thấy mọi người thức dậy. Đàn ông thì ra quán cà phê ngồi, tới trưa về nhà ăn cơm, ngủ một giấc đến 4, 5 chiều rồi ra quán nhậu. Đàn bà thì gầy sòng tứ sắc. Nếu có hỏi tại sao thì câu trả lời như một điệp khúc: Có việc gì đâu mà làm. Con nít ăn no chỉ chạy rong chơi, chẳng thấy đi học. Cơm nước, việc nhà, kể cả việc chia bài đã có mấy đứa nhỏ hàng xóm sang phụ giúp. Như vậy nguyên nhân cái nghèo thấy rõ ràng trước mắt.
Ngày hôm sau, mới vừa tảng sáng đã thấy một đám người gồm hai công an xã và hai người lạ đến đòi gặp anh Tư (em ruột bà Hai.) Hai người lạ cho biết, từ 5 năm nay, anh Tư có mượn của họ một số tiền Việt Nam tính ra là năm ngàn đô. Họ đưa cho xem giấy ký nợ. Lâu nay hẹn lần không chịu trả, chỉ trả tiền lời thôi. Nay họ phải nhờ công an giải quyết. Phía công an cho biết nếu hôm nay không trả họ phải giải anh Tư về xã chờ đưa lên huyện ra tòa. Cô em dâu khóc lóc, kể lể vì nhà nghèo phải mượn tiền để sống, may mà có thân nhân là Việt kiều nên có người cho mượn. Nay xin chị cứu giúp em ruột, vì nếu bị giải lên huyện sẽ bị kêu án tù. Bà Hai trông thật khổ sở, nói không ra lời. Tiền thì bà không có đủ. Mới về có một ngày đã tốn hết mấy ngàn. Nay lấy đâu ra năm ngàn trả nợ cho em. Bà đưa mắt cầu cứu con gái. Cô nầy không nói gì. Sau một hồi chờ đợi, đám công an giải anh Tư đi mất. Vợ anh Tư rống lên thảm thiết như chồng chết. Bà Hai chịu không nổi nên năn nỉ con gái cho bà mượn bốn ngàn, cộng với một ngàn còn trong túi của bà đưa cho cô em dâu đi chuộc người. Bà phải hứa với con gái khi qua Mỹ sẽ lấy tiền già trả lần.Và anh Tư về nhà vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bà Hai dự định về thăm quê một tháng. Nhưng được một tuần thì cô con gái đòi trở lại Mỹ với lý do: Không đủ tiền chợ cho vợ anh Tư. Mỗi ngày phải chi 200 đô thì sạch túi trước thời hạn. Hai mẹ con lên Saigon đổi vé máy bay qua Mỹ. Khi từ giă không thấy vợ chồng anh Tư cản trở, cũng không thấy người trong xóm đến tiễn đưa.
Máy bay chuẩn bị cất cánh. Qua khung cửa kiếng, bà Hai nhìn mảnh trời quê hương bỏ lại mà thấy lòng se thắt vì bà biết rằng đây là lần cuối cùng.
Mấy tháng sau, bà Hai nhận được thư từ Việt Nam của một đứa cháu kêu bà bằng cô. Nó nói rằng vụ công an đòi nợ là việc sắp đặt giữa vợ chồng bác Tư của nó và đám công an để moi tiền bà Hai. Công an lấy hai ngàn. Bác Tư gái thì lấy ba ngàn đi sắm vàng. Chuyện xì ra vì bác Tư trai muốn lấy tiền đi nhậu, bác gái không cho. Hai vợ chồng căi nhau dữ quá. Cả xóm đều biết chuyện nầy.
Trời ơi! Khốn nạn quá! Là những tiếng kêu của bà Hai trước khi bà ngất xỉu…
Nguyễn Đan Tâm
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1770997&d=1617916043
baolunbeau
04-09-2021, 14:42
Truyện ngắn vui :Chàng cử nhân và nàng hoa hậu
Tôi cho con Mercedes S600 dừng lại trước cổng nhà sư phụ rồi hồi hộp mở cửa xe xách giỏ quà bước xuống. Mười năm xa quê hương không có dịp về thăm sư phụ, nhưng tự đáy ḷng, lúc nào tôi cũng quan tâm và dơi theo người: tất cả các tút sư phụ post lên Phây, tôi tuy không đọc, nhưng đều like, c̣m-men, và chia sẻ.
Mười năm mới hội ngộ nên cả sư và tṛ đều xúc động, mừng mừng tủi tủi, đến nỗi cả khi đă vào nhà, ngồi xuống bàn, và sư phụ đă rót đầy tách trà đẩy về phía tôi rồi, mà giọng sư phụ vẫn chưa hết bồi hồi: “Nghe nói con lập nghiệp ở nước ngoài hả? Nào, kể cho sư phụ nghe: mười năm qua con ở đâu? Làm ǵ để đạt được thành công như hôm nay?”.
Tôi cười, lễ phép nhấp một hụm trà rồi chầm chậm cất giọng: “Dạ, mười năm qua, con công tác bên Lào, làm ô-sin quét dọn, nấu nướng ở một xưởng mộc. Công việc vô cùng thấp hèn, khóc nhọc, nhưng con chưa bao giờ từ bỏ ước mơ, khát vọng của ḿnh. Bởi vậy, những lúc rảnh rỗi, con thường chăm chú đứng xem đám thợ làm việc. Vốn thông minh, sáng dạ từ nhỏ, cộng với đức tính ham học hỏi, chịu khó quan sát, nên chỉ một thời gian ngắn sau, con đă nắm hết được các bí quyết và kỹ thuật làm nghề…”.
“Sau đó, con tách ra mở xưởng riêng để khởi nghiệp đúng không?” – giọng sư phụ háo hức. Tôi lắc đầu: “Dạ không! Sau đó con trúng Laolott, được hơn trăm tỉ”. “Laolott là cái ǵ?”. “Dạ, là xổ số kiểu Mĩ ở Lào, giống Vietlott ở ḿnh đó sư phụ!”.
Sư phụ “À” lên một tiếng khoái trá, rồi gật gù, tấm tắc khen tôi giỏi quá! Xong, như chợt nhớ ra, sư phụ hỏi: “H́nh như năy bước vào con có xách giỏ quà?”. Tôi giật ḿnh: “À vâng, mải nói chuyện con quên mất. Có chút quà, toàn là đặc sản của Lào, con biếu sư phụ ạ!”. Rồi tôi mở giỏ quà, lấy ra một đôi dép lào, một gói thuốc lào, và một lọ thuốc trị hắc lào.
“Đợt này con về Việt Nam chơi lâu không?” – sư phụ vừa hỏi, vừa mở nắp lọ thuốc trị hắc lào tôi vừa tặng quệt một ít bôi vào bẹn. Tôi đáp: “Dạ! Con không đi nữa! Con ở lại Việt Nam để cống hiến cho quê hương!”
Sư phụ đột nhiên lặng người đi – không biết do cái chỗ hắc lào vừa bôi thuốc bị xót hay là v́ xúc động nữa – rồi cất giọng rưng rưng: “Mấy đứa vô địch cái cuộc thi Đường lên đỉnh Ốt-trây-li-a sang Úc du học thành đạt rồi có đứa nào thèm về đâu, vậy mà con sang Lào làm ô-sin thành đạt vẫn muốn trở về cống hiến cho quê hương, thật đáng trân trọng. Mà con định cống hiến thế nào?”. Tôi nghẹn ngào: “Dạ, con muốn đầu tư mở một trường đại học để đào tạo ra những cử nhân làm giàu cho đất nước!”.
Sư phụ nghe vậy th́ giọng bỗng trầm lại: “Ta có đứa cháu trai, cử nhân đại học, đang chạy Grab. Hồi đầu c̣n tạm ổn, chứ giờ cử nhân ra trường nhiều, cạnh tranh khốc liệt, ngày chả nổi chục cuốc, thu nhập chỉ được khoảng 250 ngh́n Việt Nam đồng, rất khó khăn! Ta lại có đứa cháu gái, chả học hành mẹ ǵ, nhưng nhờ tham gia cuộc thi hoa hậu ǵ đó, giành được cái giải “hoa hậu dâm đăng”, nên cuộc đời nó sang trang: ngày chạy sô chục cuốc, mỗi cuốc 25 ngh́n Đô la. Ta nói vậy, mong là con sẽ lựa chọn được cho ḿnh cách đầu tư hiệu quả!”.
Sau cái hôm nói chuyện và được nhận những lời khuyên quư báu từ sư phụ, tôi đă lập tức từ bỏ ư định đầu tư xây trường đại học, bởi tôi không muốn gây thêm khó khăn cho những cử nhân đang chạy Grab nữa. Thay vào đó, tôi sẽ dùng tiền ấy để tổ chức thật nhiều các cuộc thi hoa hậu, tạo điều kiện cho những cô gái trẻ lười lao động nhưng lại có quyết tâm và khát vọng làm giàu nhanh chóng.
Đôi khi, cách nhanh nhất để đến đích không phải là đi, là chạy, mà lại là quỳ gối xuống và chổng mông lên.
wonderful
04-12-2021, 21:46
Truyện ngắn để suy gẩm : Chuyện ăn thịt chó
Khi ăn thịt chó ở Việt Nam, các bạn nên biết rằng khả năng rất lớn là bạn đang ăn thú cưng của một gia đ́nh nào đó và có một đứa trẻ đâu đó đang khóc v́ miếng thịt trên đũa của bạn.
Lang thang trên mạng chợt gặp một bài của em Huyền Chíp nói về ăn thịt chó. Có ư kiến khen, có ư kiến chê chuyện em ấy nói. Mà những điều em ấy nói có thể rút gọn trong câu này: “Những nền văn hoá khác nhau coi trọng những loài vật khác nhau. Người theo đạo Hindu coi trọng con ḅ và không ăn thịt ḅ. Người theo đạo Hindu không lên án người phương Tây ăn thịt ḅ ở trong các nước phương Tây th́ cũng chẳng có lư do ǵ để người phương Tây lên án người Việt Nam ăn thịt chó ở Việt Nam cả.”
Về chuyện ăn thịt chó ḿnh kể một câu chuyện và có một vài ư dưới đây.
Hồi 2000, ḿnh mất một chú cho Bec-giê. V́ nuôi lâu nên chú chó như người trong nhà. Ḿnh cùng cậu bạn thân lặn lội khắp các ḷ trộm chó của Hà Nội – từ Ngă Tư Sở tới làng Hoàng Mai, sục sạo cả vào ḷ trộm chó ở Nhổn. Sau một tháng đi t́m th́ ḿnh cũng t́m được một tay trùm trộm và hắn t́m hiểu về số phận chú chó của ḿnh theo thời gian mất, khu vực mất và đặc điểm chó. Với các thông tin đó, ḿnh đoán hắn t́m được tên trộm bắt chó của ḿnh. Sau khi nhận tiền, hắn báo cho ḿnh biết là v́ chó của ḿnh là chó Béc-giê lớn nên lũ trộm khi bắt đă dùng gậy có tḥng lọng siết cổ rồi dùng xe máy kéo đến khi chó của ḿnh không thở được nữa. Khi mang về ḷ trộm th́ chó của ḿnh đă chết. Do đó, lũ trộm chó đă bán chó ḿnh lên Nhật Tân. Đó là hết câu chuyện.
Điều ḿnh muốn kể là trong quá tŕnh đi t́m chó ḿnh thấy chuyện như thế này. Khi vào các ḷ trộm chó – nơi nhốt hàng trăm con bị bắt từ nhiều chỗ khác nhau về th́ có một điều làm ḿnh sửng sốt. Không cần phải nói về điều kiện nhốt chật chội kinh khủng thế nào. Có những lồng chó rất bé bị nhồi nhét hàng chục con chó bị bắt vào. Chúng nằm đè lên nhau và v́ đáy chuồng bằng các thanh sắt rất thưa (để cứt lọt xuống dưới) nên nhiều chú chó bị đè dưới cùng bị tụt cả 4 chân xuống các khe đó. Các thanh sắt thường là rỉ sét nên tôi nh́n thấy phổ biến các chú chó một khi đă bị thụt chân xuống khe sắt th́ da ở bốn cẳng chân bị bong hết, chảy máu và nhiều khi bị cọ vào thanh sắt sàn rách thịt vào đến tận xương. Những con chó đó cuối cùng sẽ chết v́ nhiễm trùng hoặc đau đớn nếu như chúng chưa bị thịt trước đó.
Điều kinh khủng hơn là những con chó bị nhốt đó nhận biết được ai là người yêu chó và ai là bọn trộm. Khi tôi đi vào khu chuồng, bọn chó nh́n nem nép tay trộm chó đi trước. Thế nhưng khi tôi ngó vào chuồng th́ một con đưa 2 chân trước lên vái tôi và khóc (ai nuôi chó th́ sẽ biết chó cũng khóc). Thế rồi hàng chục con khác bắt chiếc theo khóc thút thít hoặc khóc không thành tiếng, đưa chân vái lạy tôi. Kể cả những con mà 2 chân đă bị kẹt cứng giữa các thanh sắt cũng cố lết đến bên cửa sổ mà tḥ mũi ra khụt khịt. Tất cả các chú chó đó biết tôi là một người chủ đang đi t́m chó của ḿnh. Chúng nó biết rằng tôi không phải là chủ của chúng nó, nhưng một kẻ không ăn thịt chó ở trong hoàn cảnh đó đều có thể là cứu tinh đối với chúng nó. Mỗi con chó ở đó, tôi đoán đều có một gia đ́nh, đều có ai ở đâu đó đang mong chờ nó.
Tôi không ăn thịt chó, tôi cũng không lên án những người ăn thịt chó. Tôi không nhân cách hoá một con chó để nói rằng chó là bạn người, th́ sẽ là man rợ nếu ăn bạn ḿnh.
Điều tôi muốn nói là, mỗi khi chúng ta ăn một miếng thịt chó, chúng ta đừng nghĩ tới chú chó bị thịt, mà hăy nghĩ về những con người – đồng loại với chúng ta – đang buồn đau v́ chú chó bị mất.
Hỏi rằng sự đau buồn của những người mất chó lớn không? Câu trả lời là rất lớn – lớn đến mức mà một đám đông những người đau khổ đó có thể đánh chết 1-2 kẻ ăn trộm chó – hệt như những kẻ đó đánh chết chó của họ vậy. Tôi chẳng cần dẫn link, chỉ cần tra chữ “đánh chết trộm chó” th́ các bạn sẽ có đầy các thông tin về chuyện đó.
Điều tôi nói là miếng thịt chó cũng ngon – và bạn có quyền ăn nó nếu bạn cho rằng những t́nh cảm của những người khác (già có, trung tuổi có, nhưng đặc biệt là trẻ em, những người thực sự yêu chó như yêu một người bạn) đối với miếng thịt trên đũa của bạn không quan trọng – th́ hăy cứ tiếp tục ăn.
Huyền Chip nói “Chúng ta đă ăn thịt trong suốt 1,5 triệu năm qua, và chúng ta rất có thể sẽ tiếp tục ăn thịt cho đến tận khi loài người kết thúc.” Nếu chỉ thấy đó là miếng thịt mà thôi, th́ đúng là cho tới tận khi loài người biến mất, chúng ta không tiến hoá – v́ chúng ta vẫn chỉ là loài ăn thịt. Điều khiến chúng ta khác với muông thú là đâu đó trong lịch sử loài người trong thời kỳ đồ đá, chúng ta phát hiện ra rằng một cá thể con người, ngoài giá trị là thịt để ăn ra, c̣n có tâm hồn nữa. Đó là lư do người cổ đại đă từ bỏ ăn thịt đồng loại (dù 1,5 triệu năm nữa, thịt người theo nghĩa đen cũng vẫn là thịt một loại động vật mà thôi). Vào những năm 1960 thế giới văn minh phát hiện ra một bộ tộc ăn thịt người ở Papua New Guinea. Những người của bộ tộc này không bị xử tội h́nh sự v́ thế giới văn minh hiểu là đối với họ, con người cũng chỉ là một con vật có thể bị thịt. Đó là lư do không có bất kỳ một hành động lên án hay cưỡng chế của thế giới văn minh nào đối với những người thuộc bộ tộc đó.
Do đó, những người không ăn thịt chó cũng không có quyền lên án những người ăn. Những người ăn thịt chó cũng có quyền cho rằng họ chỉ đang ăn một loại thịt như các loại thịt khác.
Điều khác nhau là, khi ăn thịt chó ở Việt Nam, các bạn nên biết rằng khả năng rất lớn là bạn đang ăn thú cưng của một gia đ́nh nào đó và có một đứa trẻ đâu đó đang khóc v́ miếng thịt trên đũa của bạn. Sau khi đă nghĩ về điều đó mà bạn vẫn thấy miếng thịt thật ngon lành th́ cũng không sao – cứ ăn và yên tâm là chẳng ai có quyền lên án bạn. Nếu bộ tộc ăn thịt người ở New Guinea không bị truy tố v́ cách sống truyền thống của họ th́ với truyền thống vài ngàn năm ăn thịt chó của Việt Nam, bạn yên tâm là không ai có quyền lên án bạn chỉ bởi v́ t́nh cảm của một người xa lạ không đủ để thuyết phục bạn bằng mùi thơm của miếng thịt nướng trên tay.
THÁI BẢO ANH
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1773178&d=1618263965
wonderful
04-16-2021, 22:37
Truyện ngắn: Đứa em gái nhỏ
Ḥa có một người em gái nhỏ hơn 3 tuổi, từ nhỏ hai anh em đều học rất giỏi, thầy cô trong trường đều rất quư mến. Cả làng đều khen ngợi hai anh em là những đứa trẻ ngoan, là con cái hiếu thảo, sau này lớn nhất định sẽ có tương lai.
Không ngờ rằng hạnh phúc đó vụt tắt năm Ḥa 17 tuổi c̣n em gái mới 14 tuổi. Bố mẹ Ḥa bị tai nạn xe, mẹ cậu mất luôn tại chỗ, c̣n bố bị xe cán găy cả hai chân. Trong nháy mắt một gia đ́nh hạnh phúc êm ấm bỗng nhiên vụn vỡ tan tành.
Môt ngày bố cậu gọi hai anh em lại và nói: “Bố xin lỗi hai con, này bố không thể làm việc nuôi các con được nữa, nên bắt buộc phải cho một đứa nghỉ học ở nhà làm ruộng”. Đêm đó, cả hai anh em đều không thể chợp mắt, ai cũng nhận nghỉ học để nhường cho người kia !Giằng co măi không ai chịu, hôm sau em gái Ḥa nhặt một ḥn sỏi bỏ vào trong tay rồi nắm lại. Cô bé nói: “Nếu anh đoán đúng tay nào có ḥn sỏi th́ anh đi học, c̣n nếu không th́ em đi”.
Ḥa không c̣n cách nào khác nên đành đồng ư đoán, cuối cùng cậu chọn đúng tay có sỏi nên hôm sau cậu vẫn tiếp tục đi học. C̣n em gái cậu nghỉ học ở nhà vừa chăm bố vừa kiếm tiền nuôi anh đi học.
Công việc đồng áng đối với một cô bé 14 tuổi quả là không đơn giản chút nào. Nhưng em gái Ḥa biết chỉ có cố gắng hết sức th́ anh trai mới có tiền đi học. V́ anh trai, v́ bố cô nhất định làm được.
Ông trời không phụ ḷng người, cuối cùng Ḥa cũng thi được vào một trường đại học danh tiếng. Năm thứ 3 cậu tự ḿnh thiết kế ra một phần mềm thật hữu hiệu nên được thành phố thưởng cho một khoản tiền kha khá. Nhiều công ty biết tiếng nên đă nhận Ḥa về làm từ khi chưa tốt nghiệp.
Vừa tốt nghiệp Ḥa đă chọn ngay công ty lương cao ưng ư nhất để vào làm, cậu làm việc rất chăm chỉ và nỗ lực thế nên chỉ vài năm ngắn ngủi đă lên làm quản lư. Lên chức chưa bao lâu Ḥa đă dành được tiền mua nhà, mua xe. Anh đón bố và em gái lên thành phố sống cùng. Về đến nhà Ḥa xúc động nói với em gái: “Bao nhiêu năm qua em vất vả quá rồi, nếu anh ở nhà chăm bố, rồi đi cày cấy thuê chắc sẽ không làm được như em”. Lúc đó bố Ḥa đẩy xe lăn đến, ông rơm rớm nước mắt nắm chặt tay con gái, nghẹn ngào nói với Ḥa: “Hôm đó dù con có chọn tay nào th́ con cũng thắng thôi, bố đă thấy em con hai tay nắm hai viên sỏi, nay con đă không phụ sự hy sinh của em gái rồi”.
Ḥa bất ngờ khụy xuống, tai như ù đi. Cậu thật sự choáng váng, rất khâm phục và biết ơn em gái, em ấy nhỏ bé, c̣i cọc mà quả thực quá vĩ đại.
Xuân Thuận
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1775605&d=1618653528
wonderful
04-17-2021, 00:45
Truyện ngắn: Món nợ ân t́nh
Tôi sang Mỹ cùng với Ba Dượng theo diện H.O – nhờ tờ khai sinh giả tôi có được qua những đồng tiền đút lót mà tôi trở thành con ruột của Ba. Cha mẹ tôi và một đứa em trai c̣n ở lại Việt Nam. Nhiều người rất ngạc nhiên, không hiểu v́ sao mỗi khi nhắc đến gia đ́nh ruột thịt tôi có phần lạnh nhạt trong khi tôi lại rất thương yêu và chăm sóc Ba Dượng. Thật sự, tôi thương Ba Dượng hơn cha ruột của tôi rất nhiều. Tôi không biết điều đó đúng hay sai nhưng t́nh cảm luôn xuất phát từ trái tim, không thể gượng ép và cũng không thể theo một khuôn mẫu đă định sẵn. Duy nhất một điều tôi có thể hiểu được là cha tôi chưa một ngày bồng ẵm tôi nhưng Ba Dượng đă nuôi nấng tôi từ thuở ấu thơ.
Khi mẹ mang thai tôi được sáu tháng th́ cha đă bỏ mẹ con tôi để vào rừng, theo “Quân giải phóng”. Mẹ ở lại, một ḿnh một thân yếu đuối với cuộc sống vất vả nghèo nàn, vừa nuôi mẹ chồng, vừa nuôi con dại. Ngay lúc ấy, Ba Dượng tôi xuất hiện. Ông là một Sĩ quan trong Quân lực Việt Nam Cộng Ḥa. Từ Thành phố ông thuyên chuyển về nơi gia đ́nh tôi đang sinh sống. Tôi không nhớ rơ những ǵ đă xảy ra, chỉ biết rằng đến khi bốn tuổi tôi mới có được một người mà tôi gọi bằng Ba. Ba là một người hiền lành, chân thật và rất vui tính, cởi mở. Ba chăm sóc bà nội như mẹ ruột, v́ thế bà nội cũng rất thương Ba. Ngược lại, mẹ tôi không yêu Ba. Mẹ tiếp nhận Ba – một cuộc hôn nhân không giá thú – chỉ để t́m nơi nương tựa. Ba biết điều đó nhưng vẫn chấp nhận.
Năm bảy mươi lăm cha tôi bất ngờ trở về, c̣n Ba th́ lại khăn gói vào “trại cải tạo”. Mẹ vui mừng v́ sự trở về của cha bao nhiêu th́ tôi lại đau ḷng v́ sự tù tội của Ba bấy nhiêu. Tôi không hiểu được t́nh cảm của mẹ. Tại sao với một người chồng hết ḷng thương yêu mẹ mà trái tim bà vẫn dửng dưng? Tại sao chỉ một năm ngắn ngủi sống với cha mà t́nh yêu bà vẫn bền vững suốt cả chục năm hơn? Tại sao mẹ có thể chấp nhận việc cha đă có vợ khác và người vợ “đồng chí” của cha đă nghiễm nhiên trở thành vợ chính thức, c̣n mẹ, chỉ là một người vợ danh không chính, ngôn không thuận, để mỗi lần đến thăm, cha phải nh́n trước, ngó sau như một kẻ đang phạm tội ngoại t́nh. Chưa kể có lần vợ của cha c̣n đến nhà, mắng chửi mẹ là “dâm phụ” và cũng không cần biết bà nội tôi là ai, bà chống nạnh xỉa xói:
– Cả nhà chúng mày phải tránh xa chồng bà, không th́ bà cho chết cả lũ về cái tội cấu kết với cái thằng lính ngụy đang ở tù rục xương.
Cha tôi nắm tay kéo bà vợ đi xềnh xệch trước những cặp mắt ṭ ṃ của hàng xóm. Mặt bà nội xanh như chàm, bàn tay cầm cây gậy run lên bần bật v́ tức giận. Mẹ ngồi bệt xuống sàn nhà với những giọt nước mắt không ngừng tuôn chảy trên khuôn mặt lơ lơ, láo láo như người mất hồn. Tôi cũng không nhớ rơ cảm giác của ḿnh lúc ấy ra sao nhưng h́nh như có một nỗi vui nào đó hiện đến rất nhanh khi tôi chợt nghĩ, đây cũng là một điều hay để giúp mẹ tôi sáng mắt ra mà nhận biết ai là người thật sự yêu thương ḿnh. Nhưng không, mẹ tôi vẫn tối tăm quay cuồng trong mớ t́nh cảm hỗn độn đó dù bà nội khuyên mẹ hăy quên cha tôi đi để lo thăm nuôi Ba đang chịu tù tội, đói khát.
Phần tôi, tôi rất bất măn trước thái độ của mẹ khi bà không có một chút quan tâm, lo lắng nào dù thật nhỏ cho cuộc sống của Ba trong cảnh khốn cùng. Mỗi lần theo cô Tư đi thăm Ba, tôi phải nói dối đủ điều về lư do tại sao mẹ vắng mặt. Dĩ nhiên, cô Tư cũng không muốn anh ḿnh phải đau khổ – nếu biết được người vợ đầu ấp tay gối đă nhẫn tâm phủi tay, rũ bỏ t́nh nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm – nên cô dặn ḍ tôi phải nói dối với Ba rằng mẹ đi buôn xa không về kịp, hoặc bà nội bệnh bất ngờ mẹ phải ở nhà chăm sóc.
Có lần, sau khi thăm Ba trở về, tôi hỏi mẹ bằng thái độ khó chịu:
– Ba ở tù bốn năm rồi mà sao mẹ không đi thăm Ba một lần?
Mẹ trả lời một cách thản nhiên:
– V́ mẹ không thể phản bội cha con!
Tôi tức giận:
– Mẹ không thể, nhưng mẹ đă phản bội cha rồi.
Mẹ cho rằng tôi bất hiếu v́ không phân biệt ai là cha ruột, ai là cha nuôi. Tôi cười chua xót:
– Con không cần biết ai là cha ruột, ai là cha nuôi. Con chỉ biết Ba là người đă cực khổ nuôi nấng con từ lúc c̣n bé. Con chỉ biết Ba là người đă bất kể hiểm nguy, giữa đêm khuya bế con đến Bệnh viện cứu cấp khi con đau nặng. Mẹ không nói cho con biết nhưng bà nội vẫn nhắc hoài chuyện ấy.
Mẹ quay đi sau khi ném cho tôi ánh mắt giận dữ. Tôi biết mẹ không thể bỏ cha ruột của tôi, dù ông đối xử với bà t́nh không trọn mà nghĩa cũng chẳng tṛn, nhưng ít ra bà cũng không nên rũ sạch ơn nghĩa cưu mang của Ba hơn chục năm trời.
– Mẹ hăy dẹp t́nh cảm qua một bên để tỉnh táo suy nghĩ xem cha đối với mẹ như thế nào. Ông đi bao nhiêu năm trời không một tin tức. Chắc trong ḷng ông không hề vấn vương, thương nhớ mẹ hay nghĩ đến đứa con chưa kịp chào đời. Bằng chứng là đứa con riêng của cha nhỏ hơn con một tuổi, có nghĩa là xa mẹ chưa đầy một năm cha đă có người đàn bà khác. Rồi khi trở về đây gặp lại mẹ, đáng lẽ cha phải giải thích cho bà vợ của cha hiểu ai là người đến trước, ai là người đến sau, chứ lẽ nào cha đứng đó để chứng kiến bà ta làm hùm làm hổ với mẹ, cứ y như mẹ cướp chồng của bà ta…
Nh́n bà nội ngồi ở góc bàn sụt sùi lau nước mắt, tôi cảm thấy ân hận nên quỳ xuống cạnh bà:
– Nội à! con không muốn nói những lời làm đau ḷng nội. Nhưng thật t́nh con không thể nào chấp nhận thái độ bạc bẽo của mẹ con. Nội thử nghĩ, nếu như ngày xưa không có Ba th́ cuộc sống của gia đ́nh ḿnh sẽ ra sao? Nội bệnh hoạn cũng một tay Ba lo thuốc men mà không hề phân biệt rằng, đây là mẹ chồng chứ đâu phải mẹ ruột của vợ tôi. Ba nuôi nấng con từ nhỏ đến lớn không rầy la một tiếng dù con có phạm lỗi lầm. Ba thương yêu con như một đứa con ruột thịt…
– Rồi sao nữa? Cái thằng Sĩ quan ngụy đó cũng giỏi thiệt… nó dụ dỗ được mày đứng về phe nó để chống lại cha mẹ.
Cha tôi bước vào nhà, quăng cặp táp lên chiếc phản gỗ, tay đập bàn rầm rầm:
– Anh đă nói với em rồi, con bé này đă bị thằng ngụy đó đầu độc mười mấy năm không thể nào tẩy năo được mà.
Tôi lùi lại, đứng sau lưng bà nội. Dù trong ḷng cũng có chút nao núng, nhưng khi nghe cha xúc phạm đến Ba, tôi tức giận đến độ không c̣n biết sợ là ǵ:
– Thưa cha, cha có biết cái “thằng ngụy” xấu xa đó đă dạy con điều ǵ không?
…
Tôi cười chua chát tiếp lời:
Ông ấy đă dạy con, dù đi đâu xa cũng phải nhớ ngày giỗ của cha mà về nhà đốt nén nhang cho bà nội và mẹ vui ḷng. Hồi mẹ được tin cha chết, mẹ khóc lóc, đau khổ nhưng không dám lập bàn thờ, th́ chính cái “thằng ngụy” mà cha luôn miệng chửi rủa đó đă mang ảnh ba ra tiệm h́nh để rọi lớn, rồi đem về trịnh trọng đặt lên đầu tủ với lư hương, với chân đèn để làm bàn thờ cho cha. Nếu đêm nào mẹ lỡ quên v́ bận bịu th́ cũng chính “thằng ngụy” đó dù đă lên giường cũng vội vàng leo xuống để đốt nhang cho cha. Chưa bao giờ con nghe “thằng ngụy” đó nói một lời thất lễ với cha, nhưng cha th́ lúc nào cũng chửi bới người ta, trong khi đáng lẽ cha phải cám ơn người đă thay cha gánh vác việc gia đ́nh. “Thằng ngụy’ đó đă cho con thấy h́nh ảnh một người chồng, người cha cao thượng, nhưng cha th́ sao?… cha hăy suy nghĩ lại để từ nay đừng bao giờ xúc phạm đến Ba của con.
H́nh như t́nh thương đối với Ba đă cho tôi thêm sức mạnh và sự b́nh tĩnh để dơng dạc nói lên suy nghĩ của ḿnh không chút sợ hăi. Điều đó khiến mẹ tôi lo quắn quíu:
– Con này… ma nhập nó rồi hay sao mà ăn nói bậy bạ, hỗn láo!
Mặt cha tôi như xám lại, ánh mắt ông long lên ṣng sọc, đôi môi mím chặt khiến khuôn mặt ông đanh lại, hung hăn không thua ǵ các diễn viên đang vào vai một nhân vật phản diện độc ác. Cha đưa chân đạp chiếc ghế văng vào bàn. Ông quay lại hét vào mặt mẹ tôi:
– Em dạy dỗ con cái như thế này đây hả? Nó nói chuyện với cha nó như một phường mất dạy. Anh nói rồi… ngày nào nó c̣n ở trong nhà này anh sẽ không bao giờ đặt chân đến đây nữa.
Tôi nghênh mặt khiêu khích:
– Cha không cần đuổi con cũng sẽ ra khỏi nhà ngay hôm nay. Con xin nói thật… con không muốn gặp mặt người cha vô trách nhiệm, bỏ vợ, bỏ con mấy mươi năm rồi bây giờ trở lại trách vợ ḿnh không dạy dỗ con. Cha có biết trách nhiệm dạy dỗ con thuộc về ai không?
Cái tách trà bay về phía tôi, chạm vào thành ghế bà nội đang ngồi vỡ toang. Tôi không biết nếu cái tách trúng ngay đầu bà nội th́ việc ǵ sẽ xảy ra? Có lẽ tôi lại hứng thêm một cái tội “Tại cái con mất dạy này mới ra cớ sự!”
0ooo ||| ooo0
Sau cuộc căi vă đó tôi thu dọn quần áo ra đi. Bà nội chạy theo níu tay tôi mếu máo dặn ḍ:
– Con xuống nhà cô Tư ở, đừng đi đâu bậy bạ nghe con.
Tôi cười trong nước mắt:
– Con có tư cách đến nhà cô Tư sao bà nội? Cô Tư đâu phải ruột thịt ǵ của con!
Mẹ đứng ngang ngạch cửa mai mỉa:
– Biết vậy là khôn đó con. Cứ đến ở thử vài ngày để xem người ta đối xử ra sao cho biết thân.
Không hiểu sao câu nói nào của mẹ cũng châm chích, cay nghiệt. Không lẽ mẹ đă quên hết những ngày cô Tư chạy đôn chạy đáo đem hàng về cho mẹ bán kiếm lời. Chẳng những thế, cô c̣n nhường cả khách hàng của cô cho mẹ. Ngay từ lúc Ba đến với mẹ, đâu phải cô Tư không biết tôi là con riêng của mẹ, nhưng lúc nào cô cũng đối xử với tôi ngọt ngào, thân thương như đứa cháu ruột. Mẹ không nhớ hay cố t́nh chối bỏ? Tôi thất vọng năo nề v́ cách cư xử của mẹ nên cay đắng trả lời:
– Cô Tư đối xử với con ra sao th́ cả chục năm nay con đă biết rồi không cần phải thử đâu mẹ. Con nghĩ người mà con cần thử là cha đó, cả mẹ bây giờ nữa… Mẹ à! mẹ thay đổi quá nhiều… đến độ con không c̣n nhận ra mẹ là người con vẫn hằng yêu quư. Trời cao, đất rộng không tha thứ cho mẹ cái tội bạc đăi Ba đâu.
Tôi quay lưng đi mà không chút luyến lưu, nuối tiếc. Tội nghiệp bà nội. Bà vừa khóc vừa gọi tên tôi rồi lúc thúc chạy theo, dúi vào tay tôi một nắm tiền:
– Cầm tiền theo mà tiêu xài đi con. Ở đâu nhớ cho nội biết để nội an tâm. Có đi thăm Ba th́ lấy tiền này mua một chút đồ ăn đem theo, nói nội gửi cho Ba và xin lỗi Ba dùm… nội già yếu rồi không thăm Ba con được.
Tôi ôm chặt lấy bà nội, nước mắt chan ḥa.
0ooo ||| ooo0
Sau sáu năm học tập Ba được thả về. Hộ khẩu của Ba là căn nhà ngày xưa gia đ́nh tôi đă chung sống, nhưng nay mẹ không đồng ư cho Ba vào nhà. Bà nội khóc hết nước mắt cũng không lay chuyển được quyết định của mẹ – đúng hơn là mẹ đă làm theo lệnh của cha tôi. Ông Năm hàng xóm thương Ba sa cơ thất thế, giận mẹ tôi là “Phường vong ân bội nghĩa” – cụm từ này đă thay vào tên mẹ tôi mỗi khi ông nhắc đến – ông cho Ba cất cái chái nhỏ phía sân sau của ông, sát cạnh nhà mẹ trong thời gian chưa ổn định v́ hàng ngày Ba phải ra Công an phường tŕnh diện.
Ba hoàn toàn không nói một lời trách móc mẹ. Tất cả nỗi đau Ba giấu kín trong ḷng. Có lần bà nội sang thăm Ba, bà ân cần nắm tay Ba nói trong nước mắt:
– Má xin lỗi con. Má không biết phải làm sao cho đúng!
Ba cười hiền từ:
– Cũng là số phận của con thôi. Má đừng buồn!
Phải hơn nửa năm sau cô Tư mới đút lót được Công an để chuyển hộ khẩu của Ba về nhà cô. Và tôi đă có những ngày tháng vui vẻ sống bên cạnh Ba và cô Tư. Một mái gia đ́nh đâu phải thật sự là của tôi nhưng sao t́nh cảm tôi nhận về quá thiết tha, sâu đậm. Cha “bắn tiếng” hăm dọa sẽ từ bỏ, không nhận tôi là con nữa. Ba khuyên tôi nên trở về xin lỗi cha mẹ, tôi nhăn mặt trách Ba:
– Con đang ở thiên đàng sao Ba lại nỡ ḷng đẩy con xuống hỏa ngục. Ba hết thương con rồi phải không? Ai muốn từ con th́ cứ từ… con không sợ. Con chỉ sợ Ba từ con thôi.
Đôi mắt long lanh, đỏ hoe của Ba cho tôi biết rằng Ba đang rất hạnh phúc khi biết rằng, trong ḷng tôi, Ba mới thật sự là người cha tôi yêu kính.
Ngày bà nội mất Ba không đến nhưng trong căn pḥng hẹp của Ba, Ba đă lập một bàn thờ nhỏ và lặng lẽ quấn vành khăn tang. Nếu mẹ đă làm tôi thất vọng v́ sự bạc t́nh, bạc nghĩa đối với Ba th́ t́nh cảm của Ba và bà nội làm tôi cảm động rơi nước mắt. Ba nói “Ba mồ côi từ bé, bà nội lại đối xử với Ba rất tốt, nên Ba thương bà nội như chính mẹ của ḿnh”.
0ooo ||| ooo0
Những năm gần đây Ba mang một chứng bệnh nan y. Có lẽ, Ba sợ khi mất đi tôi sẽ bơ vơ v́ không có ai là người thân thích ruột rà nơi đất khách quê người nên cứ nhắc nhở tôi trở về Việt Nam thăm “gia đ́nh” nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ đến điều đó. Sự oán giận và ray rứt trong ḷng tôi vẫn chưa nguôi ngoai dù thỉnh thoảng tôi vẫn gửi tiền về cho mẹ theo lời khuyên nhủ, nhắc nhở của Ba. Tôi muốn được ở cạnh Ba cho đến ngày cuối cùng để đền bù món nợ ân t́nh quá lớn mà mẹ tôi đă nợ của Ba.
NGÂN B̀NH
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1775604&d=1618653436
wonderful
04-17-2021, 20:34
Hai linh hồn ấy là một!
Chiếc xe tải mất lái đâm vào một người mù đang được con chó dẫn đường. Người mù chết ngay. Con chó xông vào cứu chủ nên cũng bị chẹt chết. Linh hồn hai kẻ bị nạn bay lên trời, tới lối vào cổng thiên đường.
Thiên thần gác cổng chặn lại: “Xin lỗi, bây giờ danh sách lên thiên đường chỉ c̣n lại một suất. Một trong hai ngươi phải xuống địa ngục.”
Người chủ chó hỏi: “Con chó của tôi chưa hề biết thiên đường là ǵ, địa ngục là ǵ. Có thể để cho tôi quyết định ai được lên thiên đường hay không ạ?”
Thiên thần nh́n người mù với ánh mắt khinh bỉ, chau mày nói: “Rất tiếc! Đă là linh hồn th́ đều b́nh đẳng với nhau. Các ngươi phải qua một cuộc thi để chọn ra kẻ được lên thiên đường.”
Người mù thất vọng hỏi: “Thi thế nào ạ?”
“Rất đơn giản, thi chạy. Từ đây chạy tới cổng thiên đường, ai tới trước th́ được lên thiên đường. Nhưng ngươi cũng đừng lo, v́ ngươi đă chết rồi nên không c̣n là kẻ mù nữa, và tốc độ chạy của linh hồn th́ không liên quan ǵ tới thể xác; linh hồn nào càng trong sạch lương thiện th́ chạy càng nhanh.” Người mù nghĩ ngợi giây lát rồi đồng ư.
Khi tuyên bố cuộc chạy đua bắt đầu, thiên thần cứ tưởng người mù sẽ khôn ngoan ráng sức chạy thật nhanh, ai ngờ người đó vẫn đi thong thả chậm răi. Kỳ lạ hơn là con chó dẫn đường kia cũng không chạy mà chỉ đi cùng với chủ của nó, không hề rời một bước. Bấy giờ thiên thần mới hiểu ra: bao năm nay con chó ấy đă tập được thói quen măi măi làm theo chủ nó, luôn luôn đi đằng trước để dẫn đường cho chủ, người chủ bảo ǵ th́ nó nghe theo ngay. Rơ ràng, nếu là kẻ có tâm địa độc ác th́ khi tới cổng thiên đường người chủ sẽ bảo con chó đứng lại để người đó dễ dàng thắng cuộc thi chạy này.
Thiên thần thương hại nh́n con chó và lớn tiếng bảo nó: “Mày đă v́ cứu chủ mà hiến dâng tính mạng của ḿnh, bây giờ chủ mày đă hết mù rồi, mày chẳng cần dẫn đường cho ông ta nữa, mày chạy nhanh lên nào!”. Thế nhưng người chủ cũng như con chó, cả hai dường như chẳng nghe thấy thiên thần nói ǵ cả, vẫn cứ thong thả như đi dạo.
Khi tới cách cổng thiên đường vài bước chân, người chủ ra lệnh cho con chó dừng lại. Nó bèn ngoan ngoăn ngồi xuống. Thiên thần nh́n người chủ với ánh mắt khinh bỉ.
Người chủ nhoẻn miệng cười quay lại bảo thiên thần: “Tôi sắp sửa tiễn con chó của ḿnh lên thiên đường. Bây giờ điều tôi lo nhất là nó thật sự không muốn lên đấy mà chỉ thích ở bên tôi… Chính v́ thế mà tôi muốn quyết định thay cho nó.”
Thiên thần ngạc nhiên đứng sững lại. Người chủ nh́n con chó với ánh mắt lưu luyến, lại nói: “Thật tốt là ta có thể dùng cách chạy thi để quyết định thắng thua. Ít nhất tôi cũng có thể bảo con chó kia bước thêm vài bước nữa, như vậy nó có thể lên thiên đường được rồi. Có điều con chó này đi cùng tôi đă bao năm nay mà bây giờ lần đầu tiên tôi mới hết mù và được nh́n thấy nó bằng chính mắt của ḿnh. Bởi vậy tôi muốn đi thong thả một chút để được nh́n nó lâu hơn. Nếu được phép th́ có lẽ tôi thật sự muốn măi măi được nh́n thấy nó. Nhưng bây giờ đă tới cổng thiên đường rồi. Đây mới là nơi nó cần được đến. Xin thiên thần làm ơn chăm nom nó giúp tôi!”
Nói dứt lời, người chủ ra lệnh cho con chó tiến lên phía trước. Khi con chó tới cổng thiên đường th́ người chủ rơi xuống địa ngục như một chiếc lá rụng. Con chó quay đầu nh́n thấy chủ nó rơi xuống bèn chạy thục mạng đuổi theo chủ.
Lúc bấy giờ, vị thiên thần ḷng đầy hối hận vội giương cánh bay theo định túm lấy con chó dẫn đường. Nhưng v́ con chó ấy vốn có linh hồn trong sạch nhất, lương thiện nhất, cho nên nó chạy nhanh hơn bất cứ thiên thần nào. Và thế là rốt cuộc con chó dẫn đường ấy lại trở về bên người chủ của nó. Dù là ở dưới địa ngục, nó cũng sẽ măi măi bảo vệ chủ của ḿnh.
Thiên thần đứng rất lâu nh́n theo hai linh hồn đáng thương kia và lẩm bẩm: “Ngay từ đầu ta đă phạm sai lầm. Hai linh hồn ấy là một thể thống nhất không thể tách rời nhau. Được cùng ở bên nhau th́ dù là thiên đường hay địa ngục chúng cũng bằng ḷng.”
Hải Đăng
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1775776&d=1618691455
wonderful
04-17-2021, 21:57
Truyện ngắn: Cám ơn Thượng đế
– Chú ơi, ở đây có bán Thượng Đế không?
Người chủ cửa hàng trợn mắt quát:
– Đi chỗ khác chơi, con nít quỷ…
Cậu bé Bonnie trạc 5, 6 tuổi, đi khắp các cửa hàng để t́m mua Thượng Đế trong nhiều tiếng đồng hồ, nhưng đều bị những người lớn quát mắng và đuổi đi…
Đến một cửa hàng thứ 29, cậu bé cũng hỏi người bán hàng câu hỏi đó. Lần này Bonnie được ông chủ 60 tuổi, gương mặt hiền lành, ân cần lắng nghe và hỏi han:
– Con muốn mua Thượng Đế thiệt sao? Nhưng nói cho ông biết là con mua để làm ǵ?
Cậu bé chảy nước mắt, trả lời:
– Dạ, Chú Rupp của con bị tai nạn, đang hôn mê sắp chết trong bệnh viện, mà bác sỹ nói “Chỉ có Thượng Đế mới có thể cứu được chú”, nên… con đi t́m mua Thượng Đế về để cứu chú của con.
– Ba mẹ con đâu? Ông lăo chau mày hỏi.
– Dạ, ba mẹ con chết hết rồi, con chỉ có chú Rupp thôi.
Người đàn ông dừng lại trong cảm xúc và hiểu vấn đề, ông chùn ḷng suy tư… rồi hỏi tiếp:
– Con sẽ mua Thượng Đế bằng cái ǵ?
– Dạ, con chỉ có 1 đô la thôi… Bonnie thút thít, lo sợ.
Ông chủ gật gù, suy nghĩ chút rồi ông cầm lấy 1 đô la của cậu bé đi vào trong.
Chút sau ông bước trở ra với một lọ nước trên tay có dán ḍng chữ “Nụ hôn của Thượng Đế” và đưa cho Bonnie.
– May mắn là giá của Thượng Đế cũng chỉ có 1 đô la. Con mang chai nước này về cho chú uống. Ông hy vọng chú Rupp của con sớm hết bịnh.
– Dạ, con cám ơn ông.
Thằng bé cầm chai nước chạy nhanh ra khỏi cửa tiệm. Ông chủ nh́n theo, đôi mắt ông đỏ hoe…
May mắn là giá của Thượng Đế cũng chỉ có 1 đô la. Con mang chai nước này về cho chú uống. Ông hy vọng chú Rupp của con sớm hết bịnh.
– Dạ, con cám ơn ông.
Thằng bé cầm chai nước chạy nhanh ra khỏi cửa tiệm. Ông chủ nh́n theo, đôi mắt ông đỏ hoe…
Bonnie chạy nhanh vô pḥng bệnh của bệnh viện, mừng rỡ nói:
– Chú Rupp ơi con mang Thượng Đế về cho chú nè…
Mấy ngày sau, một nhóm bác sỹ chuyên khoa tŕnh độ cao đă đến bệnh viện. Họ đă sử dụng kỹ thuật tiên tiến nhất để điều trị cho chú Rupp…
Sau nhiều tuần điều trị, điều kỳ diệu đă xăy ra. Chú Rupp của Bonnie đă hồi phục hoàn toàn… Khi biết được tổng số tiền viện phí trên hóa đơn, chú Rupp gần như ngất xỉu… Nhưng phía bệnh viện đă nói với chú rằng:
– Anh đừng lo v́ đă có một người đến thanh toán tất cả viện phí cho anh rồi. Ông ấy là một tỷ phú về hưu và mở cửa hàng tạp hóa bán cho vui qua ngày… Nhóm chuyên gia y học cũng do ông bỏ ra một số tiền lớn tiền để thuê đến đây trị bịnh cho anh đó…
Chú Rupp cảm động rơi nước mắt…
Bonnie dẫn chú Rupp đến gặp người đàn ông để tạ ơn th́ biết ông đă đóng cửa tiệm và đi xa…
Thời gian sau, chú Rupp nhận được một lá thư ở nước ngoài gửi về từ người ân nhân đó…
“Anh Rupp, anh thật may mắn có đứa cháu trai Bonnie. V́ muốn cứu anh, cháu đă cầm 1 đô la đi khắp nơi để t́m mua Thượng Đế… Anh hăy cám ơn Thựng Đế, v́ chính Thượng Đế đă cứu tính mạng của anh…
Đọc xong, chú Rupp cúi mặt khóc, những giọt nước mắt như thay lời cảm tạ…
Nhiều năm sau, cậu bé Bonnie lớn lên và trở thành bác sỹ.
Nhớ về câu chuyện năm xưa, Bonnie quyết tâm sống đẹp và giúp tất cả mọi người với những ǵ anh có thể cũng để thay lời tạ ơn đến Thương Đế và người ân nhân đó, người đă gieo vào ḷng anh một đức tin về cái tốt, cái đẹp, đức tin vào Thượng Đế…
T́nh yêu và ḷng bao dung của Thượng Đế hiện diện trong ḷng người là chân lư vĩnh hằng…
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1775785&d=1618696574
wonderful
04-18-2021, 15:06
Truyện ngắn: T́nh mẹ và ḷng trắc ẩn
Hân tan ca tầm tám giờ, từ khu chế xuất Tân Thuận theo đại lộ Nguyễn Văn Linh rẽ trái đường Nguyễn Hữu Thọ đến cuối đường là gần tới nhà Hân. Đoạn đường Nguyễn Hữu Thọ là hai trục đường một chiều ở giữa là lau sậy, ngay khúc giữa thường xảy ra tai nạn do làn xe ô tô và xe máy không có giải phân cách, người ta phải dựng một ngôi miếu cho những oan hồn.
Hôm nay trời mưa lất phất, Hân chạy đến gần đoạn giữa bỗng thấy có xe chạy ngược chiều, đường th́ tối mà xe đó không bật đèn, Hân chạy đến th́ thấy xe vụt qua, chạy như bay, dường như lướt trên mặt đất, giọng rỉ rả trong không khí: “Đằng kia có tai nạn đau lắm cô ơi!” Hân hơi rùng ḿnh, chỉ nghe vậy nhưng mà cô đoán là phụ nữ, c̣n đoán được chị là công nhân ở khu công nghiệp Hiệp Phước.
Hân chạy lên ngay đoạn có miếu thờ th́ thấy đông người. Chiếc xe tải cuốn một người vào gầm xe. Hân không dám nh́n, chỉ thấy mấy con tôm văng ra đường, một ít rau muống, ḷng Hân bỗng dấy lên sự xúc động: Người chết kia có thể mới lănh lương nên mua vài con tôm cho gia đ́nh, chắc cũng đang trên đường trở về nhà!
Hân rẽ đám đông chạy về nhà ḷng nặng trĩu mà xe cô cũng nặng trĩu. Rồi cô nghe loáng thoáng: Người chết là nữ công nhân làm ở khu công nghiệp Hiệp Phước, h́nh như mới đi chợ về.
Về đến nhà, Hân vào bếp làm cơm tối, chồng cô dẫn xe vô nhà hỏi: Em làm ǵ cái yên sau toàn đất không vậy?” Hân ngạc nhiên hay lúc năy ghé đám đông có người quăng đất lên xe cô. Chắc tại trời mưa.
Tối đó Hân thức làm mớ sổ sách cần giải quyết xong. Bỗng Hân nghe có tiếng thút thít ngoài cửa pḥng, Hân nghĩ không lẽ giờ này hai đứa nhỏ c̣n thức. Hân mở cửa pḥng ngó qua pḥng con, thấy cửa đóng im ĺm. Hân nh́n xuống th́ thấy dấu chân lấm lem bùn đất đi dọc từ cửa pḥng xuống tới bếp. Hân nghĩ trộm, cô quay lại gọi chồng. Anh dậy ra nh́n tới lui bảo có ǵ đâu. Chồng cô trở vào là ngủ như chết.
Hân nằm kế bên chồng bỗng nghe tiếng thút thít lần nữa, cô rón rén dậy, lần này cô thấy rơ dấu chân đầy bùn. cô rón rén bước theo dấu bùn xuống nhà bếp. Tiếng rên rỉ thê lương ngày càng lớn, Hân thấy lành lạnh. Nhưng đây là nhà cô, nơi gia đ́nh cô ở cô phải bảo vệ gia đ́nh cô. Hân bước xuống tới nhà bếp, trong ánh sáng le lói của chiếc đèn cà na trên bàn thờ ông táo, cô thấy bóng dáng một phụ nữ, mặc áo công nhân, úp mặt khóc. Tiếng ḱ lạ, âm u, vang vang, lạnh lẽo. Hân linh cảm giống người chạy ngược đường mà cô thấy, cô hỏi to: “Ai đó!”. Rồi cô với tay định vặn đèn lên, cái bóng ngẩng đầu dậy, van xin: “Cô Hai đừng vặn đèn, tui xin cô, tui không làm hại cô đâu.”
Hân giật ḿnh, chị ta c̣n biết người nhà hay gọi Hân là hai. Hân nh́n rơ là cái bóng nhàn nhạt, chơm chớp kiểu lúc ẩn lúc hiện. Hân hỏi: “Chị là ai, sao vào nhà tôi?”. Cái bóng nói mà giọng như vang từ lồng ngực: “Tui theo cô Hai từ chỗ bị tai nạn. Trong đám đông đó, tui chỉ thấy có ḿnh cô Hai là hiểu tui. Cô xúc động, cô thương tui nên tui theo cô.”
Hân rùng ḿnh nhớ đến cái ớn lạnh khi chạy qua chỗ chị bị tai nạn rồi cảm giác cái yên xe nặng trịch khi chạy về. Hân hỏi: “Chị muốn ǵ?”
Cái bóng đứng dậy, nó cứ vật vờ trong không khí, Hân lùi lại, hơi lạnh phát ra, Hân nổi gai óc. Cái bóng như hiểu, nó đứng một khoảng cách, rồi tiếp tục cái giọng vang vang trong không trung: “Tui chết ngoài đường, tui không biết đường về cô hai. Bữa đó tui lănh lương, tui mua mấy con tôm định luộc, tại thằng lớn nhà tui thèm lâu lắm rồi. Con gái nhỏ nó thích ăn canh chua rau muống. Tui hứa với hai đứa con tui nấu cho nó trong ngày sinh nhật ḿnh. Mà giờ tui quên đường về nhà rồi cô Hai.”
Nói xong nó lại khóc rên rỉ. Nghe cái bóng nói, Hân xúc động nghẹn ngào, Hân cũng là mẹ nên cô hiểu nỗi khắc khoải day dứt đó chứ. Chết trong chính ngày sinh của ḿnh c̣n ǵ đau đớn hơn. Chết khi chưa nấu được cho con bữa ăn đă hứa sao mà ra đi cho được. Hân hứa giúp chị, đêm đó Hân trằn trọc măi: Ranh giới giữa người và ma suy cho cùng là giữa thực tại và ảo ảnh.
Sau một ngày t́m kiếm, Hân cũng t́m được chỗ chị ở là một pḥng trọ nằm sâu hút trong hẻm. Người ta để quan tài chị ngoài đường v́ pḥng trọ đâu đủ chỗ để chứa quan tài. Đám ma hiu quạnh, không kèn trống, không bà con thân thuộc. Chỉ có hai đứa con, đứa con trai đang học đại học năm thứ nhất, đứa con gái đang học lớp mười, chồng chị bị bệnh mất cách đây mấy năm. Mấy người hàng xóm, ai cũng thương tiếc chị bảo chị giỏi giang, nghèo mà sạch, nghèo mà ráng cho con ăn học. Hân nghe tê tái trong ḷng. Hân bảo với hai đứa là bạn của mẹ, cô ở lại phụ lo đám tang.
Đêm đó chỉ c̣n ba cô cháu, Hân bảo hai đứa lại đây, Hân dọn cho hai đứa đĩa tôm luộc, cơm nóng và nồi canh chua rau muống. Hân bảo mẹ con nhờ cô nấu, mẹ con muốn nấu cho hai con ăn trong ngày sinh nhật ḿnh. Hai đứa gật đầu, chúng vừa ăn vừa khóc. Có lẽ trong cuộc đời, chúng sẽ không bao giờ ăn được một bữa cơm ngon, mặn chát nước mắt như thế. Hân ôm hai đứa khóc, Hân nói: “D́ dẫn mẹ về nhà rồi. Mẹ con chỉ mong hai con cố gắng thương yêu, bảo ban nhau ăn học cho nên người.” Hai đứa gật đầu, chúng nấc lên từng cơn, c̣n nỗi đau nào hơn nỗi đau mất mẹ. Hân quay sang chiếc quan tài, chị đang đứng đó, Hân nói: “Chị đi đi, em sẽ giúp hai cháu. Chị yên tâm ra đi nhé!” Cái bóng gật đầu, từ lúc thằng con lớn vừa lột tôm vừa khóc, chị đă nấc nghẹn ngào, đến lúc đứa con gái lùa muỗng canh chua rau muống mà miệng gọi: “Mẹ ơi!” chị đă biết ḿnh toại nguyện. Giờ Hân hứa giúp hai con chị, chị nghĩ ḿnh đă siêu thoát.
Bỗng Hân thấy hàng ngàn ngôi sao lấp lánh vỡ ra từ cơ thể chị, lung linh, bàng bạc từ bay lên lên cao. Chị mỉm cười dù nụ cười đầy nước mắt. Người ta hay nói, người phàm chỉ thấy ma khi họ bắt cùng tần số. Chị và Hân có cùng một tần số: Đó là t́nh mẹ và ḷng trắc ẩn.
Ngày mai là ngày đưa chị về hư không.
VÂN ANH MAI
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1776174&d=1618758337
wonderful
04-18-2021, 15:56
Truyện ngắn: “Em xin lỗi”
– Anh về ngay đi, em hết chịu nổi rồi, mẹ anh phiền thật.
– Uhm, mẹ anh phiền thật, bây giờ anh đang có cuộc họp quan trọng, tối về anh sẽ giải quyết nha em.
Tiếng đầu dây bên kia dập máy nghe có vẻ rất tức tối, anh buông thơng người ra sau ghế, ở bên kia cô nh́n ra phía cửa như đang cố nuốt trôi một cái ǵ đó vào ḿnh.
– Anh nh́n đi, đó, đây này, hôm nay em sắp, ngày mai em xếp, cứ một người dọn, một người lại bày ra như vậy, ai mà chịu nổi. Em sắp điên rồi đây. Cô ṿ đầu trong 1 trạng thái vô cùng tức giận, anh lại gần cô, lấy tay xoa xoa 2 bờ vai gầy gầy, cô hất chúng ra.
– Em vào đây – Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô kéo vào pḥng, khép hờ cửa, anh lấy xuống 1 chiếc hộp được đặt trên nóc tủ, lấy tay phủi nhẹ, anh nh́n cô mỉm cười.
– Mẹ phiền thật, ngày mai ḿnh đưa mẹ đến viện dưỡng lăo em nhé, c̣n bây giờ để anh cho em biết mẹ chúng ta phiền đến mức nào.
Anh mở chiếc hộp ra, bên trong là 1 xấp h́nh, anh lấy ra 1 tấm đă cũ, nhưng chẳng hề dính tí bụi nào, cô ṭ ṃ nh́n vào tấm ảnh.
– Em thấy không, đây là tấm h́nh mà D́ anh đă chụp lúc anh sinh ra, D́ kể v́ mẹ yếu nên sinh lâu lắm, mà sinh lâu chắc là đau lâu em nhỉ, mà mẹ phiền thật, cứ la hét ầm ĩ cả lên, ai mà chẳng sinh. D́ c̣n nói, mẹ yếu lắm, nếu cứ cố sinh th́ sẽ nguy hiểm cho người mẹ, bác sĩ đă nói như vậy rồi vậy mà mẹ vẫn cố căi ”Không, con tôi phải ra đời, tôi phải sinh”, mẹ anh phiền thật đó.
Cô nh́n tấm h́nh, bàn tay cô nhẹ bỗng, rồi cô nh́n anh, trong mắt anh chứa 1 điều ǵ đó rất lạ. Anh cẩn thận bỏ tấm h́nh đó qua 1 bên, lấy 1 tấm khác cho cô xem.
– Em nh́n nè, đây là bức ảnh chụp lần đầu tiên anh bú mẹ, anh chẳng thấy ai phiền như mẹ cả. Bà nội, bà ngoại nói cả rồi, mẹ yếu, không đủ sữa để cho anh, uống sữa b́nh đi, ở đó mà dưỡng sức, nhưng 1, 2 cứ khư khư giữ anh vào ḷng ”Không, con con nhẹ cân, phải bú sữa mẹ mới tốt”. Ai nói ǵ cũng căi em nhỉ, nếu không anh được uống sữa b́nh rồi, sữa b́nh phải ngon hơn chứ, mẹ anh phiền thật.
Bàn tay cô run run, cô thấy ánh mắt của người mẹ trong bức ảnh ánh lên vẻ rất hạnh phúc, 2 bàn tay cô ta cứ giữ chặt đứa bé. Cô nh́n anh không nói ǵ cả.
– C̣n nữa đây này – Anh lại lôi ra 1 tấm khác nh́n vào đó.
– Em thấy mẹ anh phiền ghê chưa, con nít hơn 1 năm ai chẳng chập chững biết đi, mẹ cứ làm như chỉ có con mẹ mới làm được điều đó không bằng. Ba kể mẹ cứ gặp ai là cũng hí hởn khoe ”Thằng cu Tin nhà tôi đi được rồi, nó biết đi rồi đó“. Bộ mẹ không thấy phiền hay sao em nhỉ? – Bờ môi cô như muốn nói một cái ǵ đó nhưng cổ họng th́ ứ nghẹn lại, bức ảnh đứa trẻ con chập chững đi về phía mẹ trong tấm h́nh, cô nh́n măi.Ba c̣n kể, từ ngày anh bắt đầu bi bô tập nói rồi gọi được tiếng mẹ là nguyên những ngày sau là một chuỗi điệp khúc ”Cu Tin gọi mẹ đi, gọi mẹ đi cu Tin”, mẹ phiền quá đi mẹ à, anh mỉm cười xoa nhẹ vào bức ảnh, mắt anh đang long lanh th́ phải.
– Đây nữa, đây nữa này – Anh lôi ra nguyên 1 xấp, nhiều lắm, rất nhiều ảnh – Em thấy mẹ anh phiền ghê chưa, chụp làm ǵ mà lắm ảnh vậy không biết, lần đầu tiên anh vào mẫu giáo, có phiếu bé ngoan, rồi tiểu học, trung học, nhận bằng khen, em coi đi, đủ tṛ trên đời, coi h́nh của anh có mà đến tết mới xong, anh ph́ cười, ”mẹ anh phiền nhỉ“?
Cô nh́n anh, anh không cười nữa, anh cầm 1 tấm h́nh lên nh́n vào đó rất lâu, cô thấy nó, 1 tấm h́nh rất đạp, anh rất đẹp trong bộ áo tốt nghiệp cử nhân, anh lúc đó trông điển trai quá, cao ráo, nhưng…
– Em có thấy không? Tóc mẹ anh đó, rối em nhỉ? C̣n áo quần nữa này, cũ mèm…- Cô nghe thấy giọng anh trở nên khác đi, không đều đều như lúc ban đầu nữa, đứt quăng. Cô nắm lấy tay anh.
– Năm 15 tuổi, ba bỏ mẹ con anh lại, rồi lúc đó, mọi thứ trong nhà trở nên không có điểm tựa, anh đi học, mẹ bắt anh phải học…Em không biết đâu, anh xin nghỉ nhưng mẹ không cho, phiền như vậy chứ. Mẹ cứ sáng sớm đi phụ quán cơm cho người ta, trưa ăn 1 chén cơm thừa trong quán để dư tiền cho anh học thêm ngoại ngữ, rồi chiều đến chạy đi giặt đồ cho những bà mẹ không phiền khác, để họ đi mua sắm, cà phê, giải trí… – Giọng anh lạc hẳn – C̣n nữa em ạ, tối đến mẹ lại tiếp tục đi làm lao công đường phố, sáng sớm mới về chợp mắt được 1 tí thôi, vậy đó…Em thấy mẹ anh khỏe không?
” Tách”, 1 giọt nước rơi xuống trên tấm h́nh, mắt cô cũng nḥe đi, khác thật, 1 bà mẹ trẻ với gương mặt xinh đẹp lúc đứa con mới bi bô tập nói, và cũng với gương mặt phúc hậu đó nhưng giờ làn da đă nhăn đi, khuôn mặt gầy hẳn khi đứng cạnh cậu con trai lúc chuẩn bị ra trường.
– Anh à – Bàn tay cô nắm lấy bàn tay run run của anh.
– Em có thấy tay mẹ rất yếu không, anh chẳng bao giờ kể em nghe nhỉ. Khi 5 tuổi, anh đùa nghịch chạy nhảy lung tung, lúc đuổi bắt cùng cô nhóc hàng xóm anh đă trượt chân ngă từ cầu thang xuống. Lúc đó, anh chẳng thấy đau một chút nào cả, chỉ nghe một tiếng kêu rất thân quen, em có đoán được không, anh đang nằm trên 1 thân thể rất quen…mẹ anh đó. – Cô sững người lại, nước mắt cô trào ra, rơi xuống ướt đẫm tay anh.
– Em à, mẹ anh phiền vậy đó, phiền từ khi anh chuẩn bị lọt ḷng cho đến khi anh gần đón đứa con đầu tiên của ḿnh, chưa hết đâu, mẹ sẽ c̣n phiền cả đời em ạ, bây giờ lớn rồi mẹ vẫn cứ lẽo đẽo theo anh dặn đủ thứ em không thấy sao, cơm phải ăn 3 chén, đi xe phải chậm thôi, đừng có mà thức khuya quá. Mẹ anh phiền thật, ngày mai ḿnh đưa mẹ đến viện dưỡng lăo em nhé.
”Anh“, cô ôm chặt lấy anh, cô ̣a khóc nức nở, ”em xin lỗi“, anh ôm lấy cô vỗ về, vỗ về như ngày xưa anh vẫn thường được làm như vậy.
”Choang“- Anh và cô chạy nhanh xuống bếp.
– Mẹ xin lỗi, mẹ nghe con thèm chè hạt sen nên mẹ đi nấu, nhưng…Giọng mẹ run run không dám nh́n về phía trước, cúi người nhặt những mảnh vỡ vừa rơi.
– Mẹ à – Cô chạy đến nắm lấy bàn tay xương xương của mẹ – Từ nay mẹ đừng phiền nữa nhé, để con phiền mẹ cho – Cô ôm chặt mẹ, nước mắt thấm đẫm vai áo mẹ, mẹ nh́n anh, anh nh́n cô trong ḷng của mẹ.
”Mẹ đă không sinh lầm con và con cũng đă không chọn nhầm dâu cho mẹ, phải không ạ?”
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1776231&d=1618761365
wonderful
04-19-2021, 10:49
Truyện ngắn: Việt kiều nghèo
Cường vừa bước chân ra khỏi cửa phi trường Tân Sơn Nhất, má Cường và các em chạy ào đến ôm Cường quấn quít vui mừng. Má Cường thương nhớ con nên vừa mừng vừa khóc. Bà nh́n con trai từ trên xuống dưới, rồi khóc lên thành tiếng. Cường cũng xúc động, nhưng không nói ǵ. Mấy đứa em thấy má khóc cũng khóc theo…
Cường đi vượt biên lâu lắm rồi. Đây là lần đầu tiên Cường về thăm quê hương. Mọi thứ đă thay đổi nhiều quá. Cường khó mà nhận ra cảnh vật ngày xưa. Đó là chưa nói đến bà con xóm giềng và những người thân, họ cũng khác lắm luôn. Nhưng Cường nói sẽ đến thăm từng nhà một.
Ngày hôm sau, má nói Cường sao không lấy đồng hồ, dây chuyền, ṿng vàng, nhẫn soàn ra đeo. Giờ về nhà rồi, không sợ ai giựt đâu, con cứ đem ra đeo đi. Má thấy Việt Kiều về họ đeo vàng đỏ người luôn. Cường nói Cường không thích đeo mấy thứ đó. Nó rườm rà mà thấy ḱ ḱ sao đó. Nhưng má Cường bắt Cường phải đeo vào. Má lại nói em Cường chở Cường ra tiệm vàng, sắm đồ đeo vào để má dẫn Cường đi thăm bà con. Cường một mực từ chối khéo. Nhưng thấy má buồn. Má nói đi thăm bà con xóm giềng, mà không đeo thứ ǵ đắt giá, họ lại nghĩ, con ở bển không có việc làm nên nghèo. Nhưng Cười nhất định không là không. Không đi mua vàng đeo đỏ người cho má nở mặt nở mày với người ta. Má Cường buồn ra mặt luôn.
Cả nhà ăn cơm trưa. Đồ ăn quá sang luôn. Thịt ḅ, thịt heo, thịt gà, đủ thứ món. Đồ hải sản cũng có nữa. Cường nh́n qua nh́n lại, rồi Cường nói mai má nấu cá đồng, cà pháo mắm tôm, hay canh rau rúp nha má. Mấy thứ thịt này và cá biển ở bển con ăn ngán lắm rồi. Má nói, ai cũng biết nhà có Việt kiều. Đi chợ mua mấy thứ đó cho họ cười lên đầu. Ăn thịt ḅ và hải sản cho sang để họ nể con à.
Ngày mai, gia đ́nh Cường đi ăn đám cưới của người cháu họ. Tối đến, má Cường đưa cho Cường một gói đồ. Cường mở ra, nào là dây chuyền vàng, ṿng vàng, nhẫn vàng. Má nói mai Cường phải đeo vào chứ đi tiệc đám cưới, người ta đeo đầy vàng, nhà ḿnh có Việt kiều mà không đeo ǵ hết coi bộ khó coi quá. Cười im lặng không nói ǵ. Nhưng Cường cũng gật đầu dạ một tiếng rồi đi vào pḥng.
Sáng hôm sau, chưa thấy Cường thức dậy, má Cường vào kêu Cường dậy để sửa soạn diện đồ cho oai. Má Cường hănh diện với cái đám cưới này lắm v́ chỉ có mỗi ḿnh Cường là Việt kiều.
Má Cường gọi hoài mà không thấy Cường trả lời. Bà đẩy cửa vào th́ không thấy Cường đâu. Bà ra ngoài gọi ơi ới cũng không thấy Cường lên tiếng.
Người em gái của Cường chạy vào pḥng, hốt hoảng chạy ra rồi la lên, má ơi anh Cường đem hết đồ đi luôn rồi. Ảnh đem theo ṿng vàng má mua luôn rồi. Má Cường không tin, chạy vào pḥng coi lại lần nữa. Đúng là nó đi thật rồi. Nhưng bà chẳng lo lắng ǵ số vàng bà đưa cho Cường cả. Bởi lẽ, bà đă mua vàng giả cho Cường đeo.
Vừa lúc đó, đứa em gái khác chạy vào nhà rồi cũng la lên. Má ơi anh Cường gởi tin nhắn nè. Má coi đi.
“ Con về là thăm má và gia đ́nh. Chứ không phải là những lư do khác. Nhưng h́nh như sự thật không phải vậy. Nơi này không hợp với con.”
Đứa em gái ban đầu đi ra pḥng la lên mừng rỡ. Con kiếm ra bịch vàng nữ trang rồi nè. Anh Cường để ở trên ti vi.
Má Cường chẳng c̣n màng ǵ nữa. Không biết bà đang tỉnh hay vẫn đang mê. Nhưng buông ra một câu rất đau ḷng:
– Nó đi rồi, mà sau này nó có c̣n gởi tiền về cho má nữa không.
Cũng may, Cường không nghe được câu nói này.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1776737&d=1618829299
wonderful
04-21-2021, 00:06
Truyện ngắn: Nhớ Thương
Bà khóa chiếc xe lăn không cho di chuyển, d́u chồng ngồi vào ghế. Mang khẩu trang cho ông, lấy chiếc khăn nhỏ đắp lên đùi ông rồi đẩy ông ra ngoài. Buổi sáng bầu trời Cali vào đầu Xuân thật đẹp. Cơn gió nhẹ nhàng đùa giỡn với những cụm hoa hồng trồng trước cửa nhà. Khu phố yên tĩnh và dễ thương. Con đường đi bộ rộng và sạch. Hai vợ chồng già đẩy nhau đi dạo buổi sáng. Có con chim nào hót reo vui chào mừng nắng mai. Chào buổi sáng sớm. Chào đôi vợ chồng già hạnh phúc viên măn.
Bà đẩy xe đi qua những căn nhà quen thuộc. Bụi hoa hồng vàng nhà bà Linda hôm nay nở nhiều hơn năm ngoái. Đám cỏ trước nhà ông Tony hơi vàng rồi đó phải không ông! Ông này! cây Magnolia nhà bà Mễ năm nay trổ hoa thật đẹp. Lá đă rụng đầy cả sân mà sao họ không dọn nhỉ. Chiếc xe cứ chậm chậm lăn bánh. Người chồng lặng thinh, người vợ huyên thuyên nói chuyện. Thỉnh thoảng ông già như nhoẻn miệng cười. Nụ cười méo mó tội nghiệp dấu sau khẩu trang.
Bà đẩy một ṿng xóm là đi ngang cái công viên nhỏ gần nhà. Bà dừng lại bên một băng ghế đá, khóa xe lăn và ngồi xuống. Mái tóc bà đă bạc phân nửa cúi xuống bên ông. Bà tháo khẩu trang ông ra, cái khẩu trang đă ướt nhẹp. Bà lau nước miếng chảy ra hai bên mép miệng ông chồng. Bà tḥ tay vào ngăn túi sau lưng xe lấy ra chai nước. Bà gắn ống hút vào rồi đưa vào miệng ông:
- Mệt và khát nước rồi phải không ông? Uống miếng đi cho khỏe
Ông hút một hơi rồi nhả ra. Cơn ho sặc sụa làm bà lo lắng. Ông là vậy, Bác Sĩ bảo thực quản ông có vấn đề. Những thức ăn, nước uống thường văng qua bên khí quản. Bác sĩ đề nghị mổ cho ông và dùng ống đưa thức ăn trực tiếp vào bao tử. Thế nhưng bà vẫn chưa đồng ư. Bởi v́ làm như vậy có khác nào đẩy ông vào tuyệt vọng. Một con người không đi được đàng hoàng, không nói được rơ ràng rồi cả cái ăn cũng phải dùng máy móc th́ có khác nào giết chết ông sao.
Bà lấy tay vuốt lia lịa trên ngực ông và xoa hai bàn tay ông an ủi. Cơn ho giảm dần mặt ông đă chuyển lại b́nh thường. Bà mỉm cười nh́n ông âu yếm. Kéo cái khăn đắp lại cho đàng hoàng hơn rồi ngồi bên mép băng đá nắm tay ông nói bâng quơ:
- Trời hôm nay đẹp quá phải không ông!
Ông nh́n ra sân chơi Basketball trống trải. Ông như thấy hai thằng con trai đang chạy giành banh với ông. Ông nhướng người tung trái banh lên cao, vào rổ. Trái banh xoay xoay, chạm vào khung rồi rơi ra ngoài. Hai thằng con lao tới, một đứa chụp nhanh rồi thảy mạnh. A! vào lưới 2 điểm. Có tiếng cười reo vui, có tiếng banh chạm xuống nền xi măng. Âm thanh "b́nh... b́nh" tiếng banh chạm đất của thằng con đang nhồi khiến đầu ông hơi nhức. Ông hả miệng tính kêu lên, nhưng nước miếng ứa ra chảy từng giọt ướt cả cái khăn lót. Bà vội vàng lau thật nhanh và chỉ ông về hướng khác. Nơi có hai đứa bé đang rượt đuổi nhau:
- Ông xem, hai đứa nhỏ chơi ḱa. Dễ thương quá phải không ? chắc bằng tuổi cháu ḿnh.
Hai đứa bé cỡ bằng hai đứa cháu nội của bà bên Nhật. Tiếng Việt không rành cứ hay gọi ông là "Ông nụi Ông nụi" cặp mắt chúng với hai hàng lông mi dài cong vút rất đẹp. Mùa này trong căn cứ những hàng cây đổi màu đẹp lắm. Con đường rợp bóng cây Anh Đào đă trụi hết lá. Thời tiết bên đó chắc c̣n lạnh. Cuối tháng ba hoa Anh Đào đă nở rực rỡ và sắp tàn. Một cơn mưa nhẹ, gió lướt qua, những cánh hoa rơi xuống trắng xóa như tuyết phủ đầy cả mặt đường. Bà đẩy xe đưa ông đến ngắm, bà hốt từng bụm hoa tung lên cao rồi nh́n theo gió hoa bay tản mạn. Bà cười reo vui thích thú. Hạnh phúc đơn sơ khiến giọng cười bà như trẻ trung hơn so với tuổi.Ông yên lặng nh́n bà và cười thật hiền. Nụ cười yêu thương và tin cậy. Nhớ lúc đó, cũng trên chiếc xe lăn này con trai đă đẩy ông đi nhiều nơi trên đất Nhật. Trên những chuyến xe lửa đông đúc giờ tan sở bận về, gia đ́nh mệt mỏi ngồi ở cuối toa xe. Ba chiếc xe đẩy ba ông cháu ngủ gà ngủ gật. Bà nắm tay ông cố ḱm cho ông không bị ngă đầu về sau. Nụ cười ông méo mó nhưng ấm áp hạnh phúc. Những ngày đoàn tụ thật vui.
Mùa Xuân nắng ấm đă lên, để ông ở măi trong nhà cũng cuồng chân, bà đưa ông ra ngoài một chút để ông hít thở khí trời. Ngày xưa khi khỏe mạnh ông hay dẫn hai thằng con ra park chơi bóng rổ. Bà cũng tham gia cho vui. Cả gia đ́nh la hét vang trời. Ông là fan ruột của Kobe Bryant thuộc đội Laker. Các món quà sinh nhật hay father's day như áo thun, áo khoác, mũ, chăn đắp đều có dính dáng tới Laker.
Bà quay sang ông, chùi vội nước miếng ở miệng và mang khẩu trang vào cho ông. Bà cúi xuống gần sát mặt chồng, nh́n vào mắt ông nói khẽ:
- Mệt chưa! Thôi tui đẩy ông về nghỉ nha ông?
Ông cũng chẳng trả lời, đôi mắt lại nh́n về sân bóng rổ. Cái thằng, sao mà nó thảy hoài mà không lọt lưới. Mạnh hơn, cao hơn một tí đi con. Chiếc xe lăn di chuyển. Ông cố ngoái đầu nh́n lại. Sao không đi về! Cu Lỳ, cu Đạt. Về với ba.
….
- Ông ơi! ráng một muỗng nữa đi ông. Này há miệng này...
Ông vẫn làm thinh. Môi mím chặt cương quyết không ăn. Chén súp đă nguội, nước súp ở muổng chông chênh. Bà lại mỉm cười bỏ muỗng xuống âu yếm dỗ dành:
- Vậy uống thuốc nha ông.
Bà đă tán thuốc và quậy trong một cái ly thật nhỏ. Ống hút đă gài sẵn ở một ly nước. Mỗi ngày dỗ cho ông ăn, ông uống thuốc, uống nước chiếm một thời gian lớn. Không phải ông lười mà v́ ông sợ sặc. Người càng bệnh, thuốc càng nhiều. Nước uống không đủ nên ông đă bón càng bón hơn. Tội nghiệp ông già không thể đi cầu. Bà cũng mệt cầm hơi với ăn, uống, tiêu tiểu của chồng.
Người sĩ quan hào hoa phong nhă, đẹp trai của bà giờ tả tơi nhàu rách như vậy đó. Một thời thanh xuân đă bỏ lại nơi rừng thiêng nước độc. Bỏ lại trên vách núi, sườn đồi. Những giờ lao động khổ sai đă vắt kiệt sinh lực của ông. Đă cấy vào người ông những căn bệnh trầm kha. Đau lưng, đau bao tử, suy nhược cơ thể, suy nhược tinh thần và cả căn bệnh Parkinson. Những ngày tù đày đă khiến ông đối diện với với những hồi ức đáng sợ. Cơ thể càng yếu đuối, đầu óc càng dễ bị quấy nhiễu . Trong đầu ông lúc nào cũng nghe như có tiếng gió hú tiếng ve kêu của rừng già hoang lạnh. Có tiếng người gọi thảng thốt, có người bị thương rên rỉ dễ sợ giữa đêm. Có tiếng súng lên ṇng lẫn tiếng la hét của người bị đánh đập. Có nhiều khi ông ngồi co rúm lại, sợ sệt, kinh hoàng.
Tháng 3 năm 1975 khi Đà Nẵng mất, cả gia đ́nh dắt díu nhau về quê chồng. Chỉ mới giữa tháng tư, khi Sài G̣n c̣n trong cơn binh biến ông đă bị đi tù Cộng Sản. Ông bị quy chụp là ngụy quân ác ôn có tội với nhân dân. Bà bị tội ngụy quyền dạy học tṛ thù hằn chế độ. Hai vợ chồng như hai ung nhọt trong xă hội ưu việt của bác Hồ. Ông khăn gói đi tù, bà bị mất dạy và làm xă viên lao động trong hợp tác xă nông nghiệp.
Bà nhớ tới lăo chủ tịch xă nhe hàm răng vàng khè khói thuốc lào:
- Tui nói cho O biết, O đừng mơ tưởng việc dạy học. Từ nay O phải lao động chân tay. Lao động là vinh quang. O lao động tốt, chồng O về sớm, O làm không tốt chồng O bị ảnh hưởng, không có ngày về.
Như vậy đó hai vợ chồng cùng cải tạo. Những buổi chiều ngồi nh́n con sông Ô Lâu nước chảy lững lờ bà đă khóc. Ngày Sài G̣n thất thủ bà cũng khóc. Nước mắt bà chảy thường xuyên âm thầm theo những ngày lao động mệt nhọc ngoài đồng. Trời tháng chạp lạnh như cắt da. Cái lạnh lạ lùng miền Trung mà dân miền Nam chưa bao giờ biết được. Lạnh tê tái, cóng cả chân không thể di chuyển giữa ruộng, Bà đă nhiều lần té ngồi giữa ruộng hoặc đứng yên không nhúc nhích mặc cho đỉa nó bu. Những hôm chăn trâu không biết làm sao kéo nó đi tiếp. Những lần đi cấy về khuya bị té lên té xuống nơi bờ ruộng tối om. Những bữa gánh lúa về đội không kịp với chị em bị đem ra phê b́nh kiểm thảo.
Bà nghĩ chính bà cũng đang bị bệnh hồi tưởng như ông mỗi mùa tháng tư. Bà tự nhủ hăy quên tất cả để làm một bà già dễ thương vui vẻ. Quá khứ đă đi xa quá rồi có kéo lại được đâu mà cứ nhớ. Thời kỳ "Quá độ" tem phiếu, ăn bo bo đă như trở thành chuyện cổ tích. Việt Nam bây giờ thay da đổi thịt hoàn toàn. Cái ǵ sang trọng nhất trên thế giới VN đều có. Những cái xấu nhất, bi kịch thảm thương nhất, con người nghèo đói, bệnh viện đông nghẹt người nhất VN cũng chiếm đa số. Đời mà, rồi mọi thứ sẽ đi qua như ṿng quay liên tục của đồng hồ.
…..
- Má ơi! Sao má ngồi đây?
Bà giật ḿnh quay lại, đứa con gái đang đứng sau lưng bà, gương mặt hoảng hốt.
- À! Má đi bộ một ṿng rồi ngồi đây nghỉ mệt.
- Lần sau má đừng đi như vậy nữa, con về nhà không thấy má con lo quá vội chạy đi t́m.
- Ờ! Má biết. Nhưng park gần nhà mà con
- Con biết park gần nhà, nhưng t́nh h́nh đang lộn xộn, người Á Châu già già ngồi một ḿnh như má, lỡ có mấy thằng mấy con khùng khùng tới đập má một cái rồi bỏ chạy th́ làm sao ai cứu kịp.
- Má biết rồi! Má xin lỗi đă làm con lo lắng.
Bà đứng dậy theo con về nhà, căn nhà cách nơi bà ngồi chừng hơn 20 thước. Từ nhà có thể thấy cái park và dăy ghế. Thùng thư trong khu vực này đặt ngay trong khuôn viên park sát với lối đi của người đi bộ. Xe đậu ngoài lề đường chỉ bước xuống là có thể bỏ thơ hoặc lấy thư. Thùng thư có nhiều hộc nhỏ cho mỗi gia đ́nh và ch́a khóa riêng. Sáng nay bà đi bỏ thư cho thằng út ở Portland. Bà nhớ mấy đứa cháu nội vô cùng, gửi cho bé Madison chi phiếu mừng sinh nhật cháu tuần sau. Bỏ thư rồi nh́n quanh park chợt nhớ tới chồng. Bà lang thang đi bộ quanh park rồi ngồi đây nh́n măi cái sân bóng rổ vắng người quên cả thời gian. Sân không có ông chơi, mấy thằng con cũng không nhưng sao bà vẫn nghe tiếng cười gịn vang dội. Ông ra đi đă hơn 3 năm, ông thoát được trận đại dịch Covid 19. Ông không bị lo sợ phập phồng như bà. Ông cũng chưa từng lo sợ bị kỳ thị v́ ḿnh Á Châu. Ngày ông c̣n khỏe, bà dắt ông đi bộ ṿng xóm rồi đi lên chợ mua tí đồ, hai vợ chồng già ghé tiệm mua Taco và bánh ăn. Lần nào ông cũng muốn mua vài tấm vé số lấy hên. Cái gậy của ông gỏ xuống mặt đường lọc cọc. Lúc đèn xanh người đi bộ bật lên là bà đă nắm tay ông dẫn qua cẩn thận. Ông lúc nào cũng ít nói và hay cười. Nụ cười nửa miệng có chút ngây ngô của người bệnh.
Kể chừng hơn một năm nay bà bị dịch cúm nhốt trong nhà. Con gái không dám cho ra đường sợ bà bị lây. Ở trong nhà chúng cũng cách ly bà v́ sợ mang virus từ nhà thương về ảnh hưởng tới mẹ. Nhờ trời mọi sự b́nh an và bà được chích ngừa khá sớm. Chích xong hai mũi Pfizer xong bà thấy nhẹ người muốn ra ngoài để bỏ những lúc hồi hộp và bó gối. Bà thích được đi bộ ṿng xóm mỗi sáng rồi ra ngồi ngoài park hít thở mùi thơm của cỏ cây và ngắm các cháu vui chơi. Nhưng đời không như là mơ, thời gian sau này các vụ đập phá giết người Á Châu làm mọi người hoảng sợ. Vừa rồi một bà già dẫn chó đi dạo ở khu vực gần nhà con gái đă bị một cô gái vô cớ đâm chết. Con gái dặn ḍ mẹ từ nay không được mở cửa trước, không ra ngoài một ḿnh, không được đi bộ quanh xóm để tập thể dục … Bao nhiêu là dặn ḍ. Một lần nữa bà lại bị nhốt.
Đă về đến nhà, con gái lấy thức ăn mới mua mời bà ăn cho nóng. Bà nh́n lên bàn thờ, ông ngồi đó cười cười nh́n bà.
- Tui với ông ăn chung nha. Ông ăn trước rồi tui ăn sau. Ăn ngon ông xă! À này ông ơi! Bây giờ là tháng tư lần thứ 46 rồi đó. Năm nay tháng tư buồn hơn các năm trước nữa đó ông. Bệnh dịch người ta chết quá nhiều. nhạc sĩ Lam Phương, Chí Tài, Lệ Thu những người mà ông ái mộ và yêu thích cũng đă về dưới đó. Bà Sophia hàng xóm của ḿnh cũng đă mất v́ Covid. Ông có gặp họ ở dưới đó không?
Nén nhang được đốt lên, khói quyện xoay tṛn tỏa mùi thơm nhẹ. Bà có cảm giác ông đang đứng đâu đó nh́n bà âu yếm, thương yêu.
Nguyễn thị Thêm
4/2021
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1777504&d=1618963548
wonderful
04-21-2021, 19:42
Truyện ngắn VN: Chuyện bác sĩ 3 năm phá thai 10.000 ca…
Bác sĩ Sản Khoa Lê Thị Kim Dung (Trung Tâm Y Khoa Thái Hà, Hà Nội) đă hành nghề từ khi ra trường, năm 1977. Có một thời gian dài công tác tại Bệnh Viện Phụ Sản Hà Nội, sang Ba Lan sinh sống rồi lại trở về Việt Nam, nh́n lại hành tŕnh của ḿnh, bà chua xót tự nhận ḿnh thuộc dạng “đao phủ”. Con số thống kê sau 3 năm bà làm việc ở quận Hoàn Kiếm khiến bà giật ḿnh: bà đă tự tay làm 10.000 ca phá thai. “Những năm sau đó, không ai thống kê nữa, và tôi cũng chẳng nhớ ḿnh đă làm bao nhiêu ca” – bác sĩ Dung cho biết.
Bà kể: “Hồi ấy, việc phá thai không có ǵ ghê gớm, nhưng phức tạp ở chỗ phải xin giấy cơ quan, xác nhận của công đoàn, chữ kư của chồng… nên nhiều chị em lỡ có thai khi chưa lập gia đ́nh rất khó khăn khi đi phá thai. Tôi và các đồng nghiệp đă “mở cửa” để thai phụ chỉ cần đem theo chứng minh nhân dân và đơn xin phá thai là được.”
Ngần ấy năm hành nghề, bác sĩ Sản Khoa này tâm sự: “Ám ảnh kinh hăi nhất là khi phá những thai lớn bằng phương pháp ép sinh non. Những thai nhỏ, bác sĩ cho dụng cụ vào tử cung người mẹ để nạo ra. Nhưng với những bào thai lớn (15 tuần trở lên), hy hữu có trường hợp phá thai 7 tháng tuổi, những sinh linh nhỏ bé ấy bị ép ra đời sớm, không được phép tồn tại trên đời, nhưng đă đủ nguyên h́nh hài. Khi lôi chúng ra khỏi cơ thể người mẹ, những hài nhi bị d́m nước trôi tuột ra đă chết thật đáng sợ; có những trường hợp, thai nhi c̣n kịp trút hơi thở đầu tiên, cũng là cuối cùng, rồi mới ĺa đời. Khi hủy đi những thai lớn như thế, người bác sĩ phải thực sự chai ĺ mới có thể quen nổi, để c̣n sống tiếp và làm việc.”
Bà phân tích, những trường hợp phá thai to như thế thường là người mẹ mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ, chùng chằng không tự chủ được chuyện có nên giữ hay bỏ con, hoặc định lấy con ra làm áp lực với người cha nhưng thất bại. Những trường hợp ấy, với bà, là ngu xuẩn, v́ vừa phải cậm cạch đi t́m nơi phá thai không hợp pháp, vừa chẳng có ǵ đảm bảo sẽ an toàn cho tính mạng. Những trường hợp tai biến, nhiễm trùng huyết, băng huyết cho đến chết người khi phá thai to không hiếm.
Ngay cả với những thai nhỏ, độ an toàn không phải v́ thế mà tăng lên. Bác sĩ Kim Dung tiết lộ, dù phá thai ngoại khoa ( nạo, hút, tác động đẻ non…) hay phá thai nội khoa ( phá thai bằng thuốc) cũng tiềm ẩn những tai nạn, tai biến, có những tai nạn mà chính bác sĩ cũng không tưởng tượng được. Bà kể: “Thực ra phá thai, nạo thai là một quá tŕnh “mù”, làm bằng kinh nghiệm chứ không thể biết đích xác điều ǵ đang xảy ra bên trong cơ thể bệnh nhân. Có hàng trăm, thậm chí hàng ngh́n tai biến có thể xảy đến như sót nhau thai, sót thai, thủng tử cung, viêm nhiễm, băng huyết, sốt…”
Có những câu chuyện nghề bà kể khiến người nghe rợn tóc gáy. “Nếu ai theo đạo Phật, nh́n thấy cảnh tôi làm việc hồi ấy sẽ chết khiếp. Nghịch cảnh trớ trêu là, tôi lúc đó mang thai đến tháng thứ 9, không thể ngồi b́nh thường để phá thai được, phải kê chăn ở dưới mông, kỳ cạch phá thai cho người khác. Trước đó tôi đă bị sẩy thai một lần. Bố tôi chứng kiến cảnh ấy, không chịu nổi, lên yêu cầu cấp trên cử người thay tôi…
Hoặc có những lần tôi khốn khổ v́ phá thai cho người thân, như cô bé cháu gái của đồng nghiệp tôi, 16 tuổi có thai 3 tháng rưỡi mà không chịu phá, người yêu nó bị nghiện. Con bé gọi điện mách người yêu, người yêu nó dọa phá sập pḥng khám nếu dám phá thai. Bố con bé phải cử người phong tỏa pḥng khám, mẹ nó cùng tôi nhốt con bé vào pḥng, ép uống thuốc, khốn khổ mới làm xong cho nó. Cũng có lần tôi phá thai cho nhân viên, mồ hôi vă ra như tắm, chỉ chực ngất, trong khi con bé đang chảy máu ồ ạt. Không phải tôi sợ, mà là bị hạ đường huyết. May mà cũng trụ được để làm cho xong.”
Bà bảo, cảm giác ḿnh phải chịu họa, ḿnh là đao phủ thi thoảng ập đến, nhưng thú thực, phải sống gần như vô cảm và đă làm thủ thuật như một cái máy, chẳng kịp có thời gian để đếm xem có bao nhiêu bệnh nhân đă đến với ḿnh nữa.
Và khoảng lặng đằng sau sự “vô cảm”
Trong cuộc nói chuyện dài, bác sĩ Kim Dung có lúc trầm tư: “Nghĩ lại, không hiểu nổi sao ḿnh có thể làm được những việc kinh khủng như vậy, nhưng không dành thời gian để trầm tư quá lâu, bởi chỉ nghĩ thêm một chút, không bác sĩ sản khoa nào có thể tiếp tục với nghề.”
Bà phân tích, tôn giáo và giáo dục ở nước ta cũng không đủ mạnh để cản trở người phụ nữ có thai liên miên, dẫn đến chuyện không nuôi được con hoặc có con ngoài ư muốn. Thay v́ coi việc phá thai hợp pháp là b́nh thường, tại sao ta không t́m cách để việc nạo phá thai không hoặc ít phải xảy ra? Với những phụ nữ đă từng phá thai, tâm lư bất an suốt đời không bao giờ gột rửa được và không bác sĩ nào có thể chữa trị được những sang chấn tâm lư của phụ nữ sau phá thai. Mặc cảm ḿnh có tội sẽ đeo bám dai dẳng, từ đó, người phụ nữ không c̣n tự tin dấn thân vào cuộc sống, cảm thấy không tự tin, không xứng đáng trong t́nh yêu, trong sự nghiệp. Có người chôn vùi cảm giác ấy đi bằng cách dâng sao giải hạn, làm lễ cầu siêu để các “vong” khỏi theo.
Bà nói thêm: “Có nhiều bà mẹ phá thai nhỏ nói rằng, cái thai ấy chỉ là giọt máu, phá đi không có tội, nhưng đó chỉ là bao biện để thoát khỏi ám ảnh tâm lư. Thực ra, một đứa trẻ tự ḿnh hoàn thành chính nó trong bụng mẹ, người mẹ chỉ hỗ trợ cho nó lớn lên chứ không tác động ǵ nhiều. Khoảng 10 tuần thai nhi đă là một đứa trẻ hoàn chỉnh. Phá thai, dù sao cũng là giết người. Vậy mà có nhiều người đến với tôi 7, 8 lần, mặt cứ trơ trơ vô cảm…”
Bác sĩ Phụ Khoa này tiết lộ, theo thông kê, có vẻ tuổi quan hệ t́nh dục và phá thai đang được trẻ hóa, nhưng thực ra không phải. Từ những thập niên 80, 90 của thế kỷ trước, khi nước ta rộ lên phong trào xuất khẩu lao động và khám phụ khoa là một yêu cầu bắt buộc, bác sĩ đă có cơ hội được khám cho những trinh nữ. Và theo số lượng thống kê của bà, 35% phụ nữ đă mất trinh trước 18 tuổi, và không nhiều người giữ được cho đến tuổi 20. Tỉ lệ phá thai khi c̣n trẻ cũng tương tự, có điều, ngày xưa kín đáo hơn.
Bà bảo, làm nghề này, vấn đề Y Đức rất nặng nề. Với các bệnh nhân, bà phải cởi mở, không gây cảm giác mặc cảm cho họ, luôn đặt cho họ câu hỏi “tại sao không giữ được ?” và yêu cầu họ cân nhắc lại. Có hàng ngh́n lư do được đưa ra, nhưng hầu hết là ngụy biện cho việc lỡ mang thai ngoài ư muốn. “Trong 10 trường hợp, may lắm th́ 1 người ra về. Hạnh phúc và an ủi, nhẹ ḷng đôi chút khi nhiều bà mẹ quay trở lại, mang theo con và khoe: “Nếu ngày xưa không có bà th́ không c̣n thằng bé ( con bé ) này”, nh́n thấy những bào thai đă bị ḿnh từ chối giết đi bây giờ đă được sinh ra, lớn lên khỏe mạnh, lanh lợi. Những người hiếm muộn cũng đến với tôi, nhưng ít hơn so với tỉ lệ phá thai. Thành công với những ca hiếm muộn, tôi thấy hạnh phúc và thú vị hơn nhiều”, bà cho biết.
Vị bác sĩ Sản Khoa tâm sự thật ḷng: “Làm nghề này phải có trái tim lạnh, thật lạnh, bỏ qua cảm xúc của ḿnh và cảm xúc của bệnh nhân, chỉ nghĩ đến công việc thôi. Đêm về, tôi đặt lưng xuống là ngủ ngay, không cho phép ḿnh có một giây nào để suy nghĩ, phải vứt đi hết những xúc cảm con người đi, tôi mới tồn tại được và tiếp tục làm nghề…”
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1777941&d=1619034135
wonderful
04-21-2021, 21:42
Truyện ngắn: Giấy ly hôn
Hùng thằng bạn tù cải tạo nằm cạnh trăn trở hoài làm cho tôi cũng không ngủ được. Ngày hôm qua khi xếp hàng điểm danh để ra cổng Phân trại B́nh Sơn đi lao động, Hùng được cán bộ Quản giáo Lia bảo hôm nay anh ở nhà, chút nữa trật tự sẽ đưa anh đi làm việc.
Chúng tôi vô cùng lo lắng cho nó, không biết chuyện ǵ đây? Ở trại tù này mỗi khi nghe tới lên làm việc là y như có chuyện. Thằng Hùng nó rất hiền từ, không làm mích ḷng ai bao giờ nên mọi người đều quư mến.
Chắc có thằng ăng ten nào muốn lập công với Quản giáo Lia nên báo cáo bậy bạ chứ ǵ? Anh em vừa đi vừa đoán ṃ tṛ chuyện rôm rả cho qua chặng đường dài hun hút. Hôm nay Nhà 13 tiếp tục cái công việc nặng nhọc hàng ngày là băm chồi cho những đám Mía, cái công việc chán phèo nhưng cũng kiếm ăn được. Dưới đám lá mía nhiều thứ cải thiện được lắm, nào mấy con nhái bầu, chuột đồng và đặc biệt là những lóng mía được chúng tôi chôn vùi dưới đám lá hồi tháng trước khi chặt mía.
Mỗi anh trong tổ trực vác bó cuốc nặng muốn oằn cả vai, nhưng mà chuyện cứ rôm rả. Từ ngày các anh bên khối Đại úy cướp súng đánh vào đầu tên cảnh vệ rồi vượt trại đến nay Quản giáo và Cảnh vệ không dám đi gần đám tù chúng tôi và dụng cụ đi lao động được bó thành bó vác đi v́ sợ dọc đường chúng tôi nổi máu cho một cuốc vào đầu mấy tên Công an cảnh vệ rồi cướp súng đào thoát.
Anh em tôi khi đến nơi cuốc đất băm chồi túi bụi nên quên phắt đi cái chuyện thằng Hùng. Giữa trời nắng chang chang nóng như ḷ lửa, những nhát cuốc cứ phầm phập xuống đất, Quản giáo Lia và hai tên Cảnh vệ đứng dưới bóng cây canh chừng đám tù. Thung lũng Mai Liên Thạch Thành trước bảy lăm là Nông trường Mía của Pháp nên rất trù phú, ba mặt bao quanh bởi núi non sừng sững, chạy dài trùng điệp tiếp giáp với Đèo Cả, nh́n xung quanh chỉ toàn núi với rừng ngút ngàn, không khí ở đây khô và nóng v́ gió ít khi lọt được vô cái thung lũng này nên nóng bức vô cùng. Mồ hôi chảy ướt đẫm cái áo may bằng vải bao cát mà tôi làm được ở đồn Đại Hàn gần xă Thạch Thành sau chiến tranh bị bỏ hoang phế.
Riêng tôi mong chiều về hỏi nó xem chuyện ǵ mà bị kêu lên pḥng Chính trị, đám tù chúng tôi ngán nhất là được kêu lên pḥng Chính trị v́ khi lên đây tất có chuyện xảy ra không có lợi cho bản thân người tù. Đến khi chiều về gặp, thấy nét mặt nó buồn buồn nên thôi hỏi, tôi biết nó sẽ nói cho tôi biết thôi v́ nó thường kể cho tôi nghe về những chuyện t́nh mông lung của nó.
Cơn gió lạnh buốt thổi qua hàng song sắt ở các cửa sổ, làm đám tù co ro trong những tấm mền rách, tôi nh́n qua chỗ nó nằm thấy nó nằm ngủ b́nh thường nên cũng yên tâm phần nào. Một ngày cuốc đất vất vả, thân thể mệt mỏi đau nhừ nên tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết, đến khi nghe tiếng kẻng đánh báo thức và đám trật tự trại lao xao mở cửa, tôi mới chịu thức giấc.
Hôm nay tôi đứng gần nó để băm gốc mía, thấy nét mặt nó dàu dàu, có vẻ buồn tôi lên tiếng hỏi:
“Hùng hôm qua có chuyện ǵ mà thấy mày buồn quá vậy? nói cho anh em biết đi”.
Sau một lúc suy tư Hùng bắt đầu kể cho tôi nghe với một giọng đều đều pha chút đắng cay, câu chuyện này chỉ có thể xảy ra ở dưới thời Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.
“Thằng trật tự Trại dẫn tôi đi gần ba cây số về trại chính A30 dưới Thạch Thành để gặp Ban phó Sinh tại pḥng tiếp tân c̣n làm ǵ th́ thằng trật tự cũng như nó mù tịt. Sở dĩ, thằng trật tự phải dắt đi là v́ trại sợ nó vượt trại, tất cả những người tù mang mỹ danh cải tạo đều phải bị coi sóc tận t́nh khi đi ra ngoài kể cả trong lúc được đi thăm nuôi. Khi vừa đến pḥng tiếp tân của trại dùng để đón tiếp mấy thượng khách từ các nơi đến thăm trại th́ tôi đă thấy mụ Quản giáo Cơ đi ra đón vào, mặt mụ cứ ngó chăm bẩm vào tôi. Mụ này nổi tiếng ṭ ṃ hay nḥm ngó vào chuyện người khác, tôi nghĩ nhiệm vụ chính của mụ là quản lư nhà thăm nuôi, nhưng hôm nay không biết mụ ở đây làm ǵ.
Tôi có thắc mắc trong đầu nhưng không tài nào hiểu nỗi ḿnh có ǵ sai phạm mà bị dẫn đến đây, mà tại sao lại không phải pḥng chính trị. Đến khi bước vào pḥng th́ tôi lại càng ngạc nhiên vô cùng v́ thấy Vợ tôi đang ngồi lù lù trên ghế kề một người đàn ông có tuổi xa lạ mặc quân phục xanh cứt ngựa với quân hàm Thượng úy Quân đội Nhân Dân Việt Nam trên cổ áo, cái nón cối nằm úp trên bàn. Phó trại Sinh ngồi dựa ngửa trên chiếc ghế ở đầu bàn đang ph́ phèo điếu thuốc lá phun khói lên trần nhà.
Vợ tôi hôm nay trang điểm rất kỹ nên trông đẹp hẳn lên, cô ta đứng dậy lí nhí nói trong miệng khi thấy tôi bước vào: “Anh Hùng”, và ngồi xuống với đôi chút thẹn thùng c̣n sót lại trên gương mặt đầy son phấn. Phó Sinh đưa tay chỉ ghế cho tôi ngồi đối diện với tên Thượng úy VC.
Quản giáo Cơ rút ra trước cửa đứng lại chờ xem diễn tiến câu chuyện, chắc là mụ có đánh hơi biết sơ qua vụ này. Phó Sinh mở đầu bằng cái đằng hắng lấy giọng để phá tan bầu không khí im lặng đến nặng nề: “Mời anh Hùng uống nước rồi chúng ta nói chuyện”.
Nh́n người Tù cải tạo, với giọng đặc xệch miền Quảng Đà, pha đôi chút bối rối Phó Sinh ngập ngừng nói:
– Hôm nay tôi mời anh Hùng lên đây v́ có sự yêu cầu của đồng chí Tâm Thượng úy đây, Phó Sinh chỉ vào người đàn ông ngồi bên vợ tôi. Ngừng một chút, Phó Sinh nói tiếp.
– Đồng chí Tâm đây quen với vợ anh một thời gian lâu lắm rồi, nay chị vợ của anh và đồng chí đây muốn tiến tới hôn nhân nên vào đây đề nghị với anh kư giấy ly hôn để hai người có thể làm hôn thú, vợ anh đă bằng ḷng kư vào rồi chỉ c̣n có anh.
Tôi nghe như có tiếng lùng bùng trong lỗ tai, sao lại có chuyện lạ đời như vậy. Cái thằng Thượng úy VC này đă lấy vợ người lại c̣n dám vác mặt ra đây để đ̣i nó kư giấy ly hôn. Mấy lần thăm nuôi trước chỉ có mẹ già từ Sài G̣n ra thăm không thấy vợ đi thăm tôi đă có cảm nhận mơ hồ về điều ǵ đó không tốt sẽ xảy ra, mẹ tôi chỉ nói vợ nó bận làm ăn không đi được và tôi tin như vậy nên càng thương nhớ vợ tôi vô cùng.
Vợ tôi ngồi im lặng cuối đầu không dám nh́n thẳng mặt tôi, dầu sao th́ cô ta cũng là con người nên có trơ trẽn đến đâu cũng phải có chút xấu hổ liêm sỉ. Tôi nghĩ nhanh trong đầu, chuyện đă đến nước này có không kư cũng không được. Nh́n hai người trước mặt và cách nói của Phó Sinh th́ hai người đă sống chung với nhau lâu lắm rồi, không cần tôi kư th́ hai người họ vẫn đường hoàng lấy nhau mà ḿnh có làm ǵ được đâu, cái lũ người này chỉ chờ cơ hội là cướp vợ người không kể ǵ liêm sỉ, tư cách của người tự hào là Sĩ quan Quân đội Nhân Dân anh hùng.
Thân phận tù tội của thằng cải tạo như ḿnh, đă ở cuối từng địa ngục khổ đau, nay c̣n bị thêm một lần đay nghiến của cuộc đời. Con đàn bà như vậy th́ có ǵ phải tiếc rẻ, lưu luyến ǵ nữa. May mà tôi chưa có đứa con nào với người đàn bà này, không th́ càng khổ đau.
Trách ai được đây, trong cảnh tù tội không có ngày về. Vợ tôi, nó tất nhiên phải t́m nơi nương tựa, nhưng thà rằng họ cứ âm thầm lặng lẽ lấy nhau đừng vác nhau ra đây cho tôi bớt bẽ bàng và trong tâm ḿnh lại càng đầy thống hận hơn v́ con vợ mà ḿnh ngày đêm thương nhớ, lại đi lấy một thằng Sĩ quan Việt Cộng không ra ǵ trong khi chồng đang bị chính lũ Việt Cộng này đày đọa trong tù. Đáng trách là trách tên Thượng úy này, thừa cơ chồng c̣n đang cải tạo mà đi giựt vợ người! Bên ngoài hết đàn bà rồi th́ phải, ôi không c̣n ǵ để nói. Cuối cùng tôi nh́n thẳng vào Phó Sinh và nói:
– Tôi có được quyền chọn lựa nữa đâu mà không kư và c̣n ǵ để tiếc nuối, Ban đưa giấy cho tôi kư.
Hùng nó nói tiếp với chúng tôi:
“Không biết trong ḷng Phó Sinh nghĩ thế nào, riêng tôi đứng vào địa vị một Ban phó của một trại tù, tôi không thể nào giúp cho ai cướp vợ người tù đang chịu dưới quyền quản lư của ḿnh, dù hắn có là ǵ đi nữa. Kư xong tấm giấy ly hôn ḷng tôi có chút bùi ngùi thật, nhưng tôi cũng thấy nhẹ nhàng trong cơi ḷng, v́ khỏi phải lo lắng về người vợ ở nhà nữa. Tôi đứng dậy chào Phó Sinh để ra về, vợ Hùng và tên Thượng úy cũng đứng lên cám ơn, và đưa tôi ra cửa pḥng, sao nghe trong ḷng chua chát quá, c̣n chút nữa là tôi bật khóc nhưng cố kềm lại được. Bước chân ra cửa, t́m tên trật tự để đi về lại B́nh Sơn, chợt tôi thấy mụ Quản giáo Cơ nh́n tôi với ánh mắt đầy ái ngại, đây là lần đầu tiên tôi thấy mụ này dễ thương một cách kỳ lạ”.
Nghe thằng Hùng kể đến đây về cái nhận xét về mụ Quản giáo Cơ khiến tôi cười x̣a, tôi chêm vào cho không khí bớt căng thẳng: “Hồi nào tới giờ tao nghe mày kể toàn là chuyện mày đá người ta, hôm nay mới nghe mày kể bị vợ đá”.
Tôi an ủi nó bằng những dẫn chứng nhiều câu chuyện c̣n oái âm đau khổ hơn chuyện t́nh bi đát nó vừa kể cho tôi nghe. Tôi đă chứng kiến cảnh một thằng bạn được vợ vào thăm nuôi với cái bụng chữa sắp đẻ đến nơi, mặc dù bạn tôi ở trong tù gần hai năm không một lần gần vợ.
Dù vậy người bạn này cũng ăn với vợ nó bữa cơm thăm nuôi một cách vui vẻ để nói lời từ biệt. Được biết chị vợ cũng bị một thằng Thượng sĩ công an VC nó “cưởm” khi nó mới vào tù… c̣n nhiều nhiều quá nói ra càng thêm cay đắng.
“Thời gian sẽ làm cho mày quên lăng”, tôi an ủi nó. Chuyện trước mắt là mày và tao kiếm vài lóng mía vừa cuốc vừa ăn cho ấm ḷng chiến sĩ. Số là khi chặt mía anh em tôi đă qua mặt bọn quản giáo đem chôn dưới đống lá mía vô vàn khúc mía, nay chỉ việc bươi đống lá lên là mặc sức bồi dưỡng.
Câu chuyện này có thật trong trại tù A30 Phú Khánh, lâu lắm rồi mà hễ nhớ đến thằng Hùng là cứ y như câu chuyện nó kể lại hiện ra trong đầu tôi. Không biết giờ này bạn tôi đang ở đâu và có tiếp tục những cuộc t́nh bay bướm của nó.
CAO HOÀI SƠN
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1777961&d=1619041308
baolunbeau
04-22-2021, 14:07
Cô bé hái sen.
Một anh bạn kể cho chúng tôi nghe câu chuyện của một cô bé 11 tuổi ở quận B́nh Tân, thành phố Sài G̣n, hàng ngày phải lội ao, đầm… để hái sen đem ra đường lớn bán kiếm tiền nuôi người cha bệnh tật ở nhà. Câu chuyện anh biết được trong một lần t́nh cờ đi ngang qua nơi cô bé nhỏ nhắn ấy ngồi bán từng bó sen, anh dừng lại hỏi mua và tṛ chuyện cùng cô bé. Cô bé ấy đă 11 tuổi nhưng không được đến trường v́ phải nặng gánh mưu sinh, khi người cha của em với đôi chân tật nguyền đă mất khả năng lao động từ hơn 1 năm nay. Một ngày giữa tháng 9, tôi cùng anh bạn ấy đến thăm cô bé phi thường kia. Em dẫn chúng tôi vào nơi mà gia đ́nh nhỏ của ḿnh đang sinh sống. Con đường dẫn vào nhà em là con đường đất śnh lầy, ngập lún, hai bên cỏ mọc cao hơn đầu người. Ngôi nhà dột nát của hai cha con nằm trên một mảnh đất cằn cỗi đang chờ quy hoạch phường B́nh Trị Đông B, quận B́nh Tân. Nó được dựng lên tạm bợ để chống chọi với mưa gió Sài G̣n.
Từ hơn một năm nay, cha của em là anh Nguyễn Văn Thành (45 tuổi, quê Bến Tre) đi lại khó khăn do bệnh tật và đôi chân yếu ớt phải chống gậy.
Tên em là Nguyễn Hồng Thanh, năm nay em tṛn 11 tuổi nhưng không được đến trường như những đứa trẻ khác. Một ngày của em bắt đầu bằng việc dậy sớm, lội ra đầm sen trước nhà để ṃ mẫm hái từng cành sen đẹp nhất đem đi bán kiếm tiền. Mùa này sen không mọc nhiều nên em phải đầm ḿnh trong ḍng nước đen ng̣m, nặng mùi rác thải mà t́m sen. Em lội tới, lội lui cũng hơn 1 giờ đồng hồ, kéo theo chiếc thùng mút cũ kỹ để đựng từng bó sen vào đó. Bất kể mưa to hay nắng gắt, mỗi ngày Thanh lội ra đầm khoảng 2 lần để t́m sen. Nhiều hôm Sài G̣n đỏng đảnh mưa suốt từ sáng đến chiều, có khi nặng hạt mà rơi như trút, Thanh dù cố gắng đến mấy cũng không dám lội ra xa quá, đành ngồi bó gối nh́n ra đầm sen. Không bán được sen đồng nghĩa với việc không có tiền nên có hôm hai cha con không ăn ǵ, có hôm Thanh được người chú nấu chén cơm nhỏ lót bụng để ăn, c̣n anh Thành th́ ăn rau luộc cầm cự.
Giữa đầm sen bát ngát, Thanh kéo theo chiếc thùng làm bằng mút xốp, len lỏi vào từng ngóc ngách để t́m hái những cành sen đẹp nhất. Khi t́m đủ những cành sen để có thể bán thành từng bó, Thanh mới chịu lội vào bờ. Sau hai lần dang nắng đầm ḿnh trong ao, người ngợm đầy bùn đất và mồ hôi ướt đẫm trên tóc, Thanh lấy bộ đồ rồi chuẩn bị lấy nước tắm. Ở ngay giữa Sài G̣n phồn hoa nhưng khu vực em ở lại không có nước sạch, em phải hứng nước từ một cái ao c̣n đọng lại nước mưa từ những ngày trước để dùng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thanh sẽ kể cho cha nghe về một ngày “làm việc” của ḿnh.
“Tôi cũng lội ao hái sen đi bán, có khi giăng lưới đánh cá, làm đủ kiểu để kiếm miếng ăn, con bé Thanh ngày đó ngồi trên bờ nh́n cha nó lội ao, lội đầm, nhiều lần cũng bảo: “Cho con đi với!” nhưng tôi cản. Hơn một năm trước, không hiểu bệnh ǵ mà bỗng dưng tôi mệt trong người, rồi chân th́ yếu dần, đứng không vững chứ nói ǵ đến lội ao. Rồi Hồng Thanh thay tôi làm việc, nó bảo cha lội được, con cũng lội được. Giờ ngày nào, nó cũng ra đó hái sen rồi đạp xe ra đường nhựa, ngồi bán đến hết mới về…”
Dường như đă quen với cơ cực, Thanh không cảm thấy mệt mỏi khi trở thành trụ cột của gia đ́nh. Em xem điều đó như bổn phận và trách nhiệm mà ḿnh đương nhiên phải gánh. Thanh thường nói, ở đây tuy thiếu thốn nhưng có các anh em chú bác, và có đầm sen, nơi gắn liền với tuổi thơ ḿnh. Tội nghiệp, lội nước trong đầm lầy suốt một thời gian dài, đôi chân của em bắt đầu xuất hiện những chứng bệnh ngoài da.
Hôm nay, em không phải đạp xe đi bán v́ có một mạnh thường quân đă vào đến tận nhà thăm hai cha con và mua hết số hoa sen em đă hái được.
Một cành sen với giá 2,000 đồng. Một ngày, Thanh kiếm được khoảng 40,000 – 50,000 đồng. Những cũng có hôm, em chẳng bán được cành nào.
Đă từ lâu rồi, anh Thành chẳng đụng vào một hạt cơm. Khi có cơm do em trai ḿnh nấu, anh để cho bé Thanh ăn, c̣n anh chỉ ăn rau luộc. Do chưa làm giấy khai sinh cho Thanh nên anh cũng không thể cho bé đi học. Nhưng vốn ham học nên Thanh cũng hỏi người em họ của ḿnh cách đánh vần, đọc chữ. Thanh khoe: “Con thuộc hết bảng chữ cái, con có thể viết được họ tên của ḿnh!”. Hỏi rằng Thanh có muốn được đến trường không, em lẳng lặng gật đầu. Hiện Thanh chỉ biết bập bẹ đánh vần, viết chữ như học sinh mới vào lớp 1.
“Hỏi rằng trong đầm ǵ đẹp bằng sen? Xin đáp c̣n có cô bé tên Thanh kia ḱa!”.
Thắm Nguyễn
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1778418&d=1619100424
baolunbeau
04-22-2021, 15:28
Truyện ngắn: Nước Mỹ Là Thiên Đường?
-Mau mau lên đi em! Nhớ mang đủ tă lót, áo ấm cho các con! Sữa nữa. Anh ra đề máy xe trước không thôi lạnh mấy nhỏ. Coi chừng ra trễ, má xuống máy bay rồi, bả chửi chết.
Hùng vừa nói vừa lăng xăng ôm mớ “phụ tùng” của xấp nhỏ ra xe trước.
Hùng về Việt Nam cưới Phương qua sự giới thiệu của một người bà con, và đưa sang Mỹ cách nay mười năm.
Thuận vợ thuận chồng, nên cả hai vẫn sản xuất đều dặn, đến nay lũ khũ bốn nàng công chúa, và hai hoàng tử.
Cho nên, đi đến đâu cũng phải mang theo cả một rờ moọc , nào tă lót, nào áo ấm, khăn choàng, b́nh sữa…
Ôi thôi đùm đùm đề đề…
Và hôm nay bầu đoàn thê tử ra phi trường đón mẹ của Phương sang đoàn tụ sau những tháng năm dài chờ đợi, tưởng chừng đă mỏi ṃn.
“…Tội nghiệp bà già, mong muốn được sang Mỹ hết sức vậy đó.
Ủa! Mà h́nh như đâu phải chỉ bà già ḿnh. Ai cũng tưởng đất Mỹ là thiên đường cả mà !”
Khi Phương vừa đậu quốc tịch cách đây năm năm, bà đă gọi phôn sang, thúc hối làm giấy tờ băo lănh.
-..Nếu bảo lănh theo chương tŕnh đoàn tụ mà lâu quá, th́ con kiếm đại ông nào độc thân, có quốc tịch, giới thiệu ổng về cưới má qua cho mau…
-Ư đâu được má ! Mấy ông loại đó, người ta d́a cưới con gái hăm mấy không hà, ai đi cưới bà già như má mần chi.
-Nếu chê tao già, không chịu cưới th́ chi tiền cũng được…
-Dạ để con lo…
Nói cho bà già yên ḷng, đừng thúc hối nữa, chứ vài ba chục ngàn đô la, đối với một người mới sang đây như cô th́ lấy đâu ra. Mà chẳng những đưa tiền, lại c̣n đưa cả mẹ nữa.
Cả ch́ lẫn chài thế này, th́ chắc khó ḷng được chấp nhận với một cô gái quê, chân chỉ hạt bột như Phương.
Thật ra bà Huệ, má của Phương nào đă già cỗi ǵ cho lắm đâu, góa bụa từ lúc c̣n xuân sắc, ở vậy nuôi Phương cho đến ngày khôn lớn, rồi làm chim đa đa theo chồng về Mỹ, bỏ mẹ hiu hắt nơi quê nhà.
Nên khi vừa trở thành công dân Mỹ, cô vội xúc tiến việc bảo lănh cho mẹ.
Trong khi chờ đợi cứu xét đi định cư, đă mấy lần bà nộp đơn xin đi du lịch, thăm con.
Nhưng v́ mới ở vào tuổi tri thiên mệnh, lại tiền bạc rủng rỉnh do con gái từ Mỹ gởi về, nên trắng da, dài tóc, khiến bà Huệ nom trẻ hơn tuổi rất nhiều.
Đó là lư do khiến tất cả những lần vào phỏng vấn đi du lịch, bà đều bị từ chối.
Thế nhưng, trời không phụ kẻ có ḷng.
Hôm nay, ngày 12 tháng 12 năm 2009, niềm vui đă thật sự tràn ngập trong ḷng bà và gia đ́nh Phương.
Chuyến bay 4 giờ chiều của hăng AA sẽ đem người mẹ mà Phương hằng thương yêu, nhung nhớ đến bên cô.
Từ nay, sẽ không c̣n những đêm nhớ, ngày mong và tháng tháng phải năn nỉ chồng thanh toán giùm bill điện thoại oversea.
…
Gia đ́nh tay xách nách mang đến phi trường sớm hơn giờ máy bay đáp khoảng nửa tiếng.
Chẳng thà đi sớm c̣n hơn để bà già phải chờ đợi, tiếng Anh tiếng U một chữ không biết, thiệt khó coi.
Mấy nhóc con được dịp, tựa chim xổ lồng, chạy nhảy lung tung, khiến hai vợ chồng Hùng như đang chăn vịt chạy đồng lúc c̣n ở quê nhà. Lôi được đứa này lại, th́ đứa kia chạy biến vào quầy sách báo, đứa nọ trốn trong cà phê teria…
May mà phi trường Wichita nó nhỏ như cái lỗ mủi, chứ nếu không th́ thiệt không biết làm sao mà quán xuyến nổi tụi nó.
Loay hoay với bầy con phá như giặc Tàu Ô, hai vợ chồng Phương không biết chuyến bay đă đáp xuống tự hồi nào.
-Ủa ! Sao không thấy má vậy ḱa " Người ta ra gần hết rồi.
-Ờ há, sao lạ vậy, để anh lại đằng quầy vé hỏi thăm coi …
Hùng quay vừa quay lưng đi, bỗng Phương la lên:
-Má ḱa anh Hùng., trời đất ơi sao kỳ dậy " Má ngồi xe lăn…
Phải, bà Huệ đang ngồi trên xe lăn, do một nhân viên phi trường đẩy ra. Cả hai người đều lo sợ đến thất sắc. Mặt mày xanh lét.
-What happen with my mom"
Hùng hỏi một cách lo lắng khi chiếc xe đẩy dừng lại bên hai vợ chồng, và bà Huệ cũng vừa đứng dậy, kèm theo câu trả lời của người nhân viên:
-No, not thing, she can’t speak English and she doesn’t know where to go, so we should help her.
-Thanks you so much!
-You’ re welcome.
Sau khi đă yên vị trên chiếc xe Van dài sọc, đầy đủ tiện nghi của các con, mà nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Bà Huệ cất tiếng hỏi :
-Sao hồi năy thấy má xuống, mà tụi bay mặt cắt không c̣n hột máu dậy "
-Trời ơi ! Thấy má ngồi xe lăn, tụi con sợ điếng hồn luôn đó.
-Tại sao vậy Hùng"
-Má mà có chuyện ǵ, phải vô bịnh viện, nói thiệt má nghe nhe: Tụi con bán nhà cũng không đủ tiền để trả đó má ơi !
-Tiền bệnh viện ở đây mắc dữ thần dậy sao "
-Dạ, ở đất nước này không lo đói, lo nhất là cái sức khỏe. Bởi vậy, bảo lănh má qua được th́ bớt một phần lo lắng bên nhà, nhưng mang nặng một mối lo khác. Mà những người mới sang có ai hiểu cho đâu.
-Bây giờ th́ má hiểu rồi !
-Nó c̣n vô lư vầy nữa nhe má! Những người đi làm phải mua bảo hiểm, trừ tiền hàng tuần. Khi bị thất nghiệp là bảo hiểm cắt cái rụp. C̣n những người chẳng làm lụng ǵ th́ lại có bảo hiểm y tế rất tốt. Thế nên ḿnh có một ông Dân Biểu người Việt, đang góp phần vận động để mọi người dân đều có thể được chăm sóc sức khỏe, dù có đi làm việc hay không …
-Má cũng cầu mong được như vậy! Chứ lúc xuống máy bay, thấy mặt mày vợ chồng con như cái xác không hồn, má đă linh cảm được, nước Mỹ chưa hẳn là một thiên đường như nhiều người thường nghĩ, và như trước đây má cũng đă từng nghĩ…
DƯƠNG THƯỢNG TRÚC
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1778445&d=1619105277
wonderful
04-24-2021, 19:52
Truyện ngắn: Bán Thân V́... Nước Mỹ
Nhận được thư nhà gửi sang Hồng bực lắm, bực đủ thứ chuyện, cái lũ em của Hồng thật là lắm chuyện, không biết điều tí nào. Ngày xưa mỗi lần nhận thư Việt Nam Hồng vui lắm, c̣n bây giờ th́ mỗi khi thấy thư Việt Nam gửi qua, Hồng chán lắm nhiều khi chẳng muốn đọc tí nào. Chuyện vui không thấy, chỉ toàn chuyện buồn không...
Lúc th́ Tèo anh xin tiền để mua xe Cá Mập chở khách du lịch, khi th́ Tèo em xin tiền mở tiệm in thiệp đám cưới. Hồi chưa có tiền th́ không sao, lúc có tiền rồi, th́ thư qua, đứa này tố khổ đứa kia.
Tèo anh nói Tèo em xài phí, không lo làm ăn, tối ngày biên đề với cá độ đá banh. Tèo em th́ méc Tèo anh từ khi có xe du lịch, chị dâu ở nhà không thèm đi làm, tối ngày lo đánh quần, đánh áo, móng tay móng chân sơn đỏ, cái mặt vênh vênh, phách lối thấy mà ghét, ra ư ta đây là bà chủ xe du lịch chứ có chơi đâu. Hồng ngán ngẩm thở ra: chung qui cũng chỉ v́ ghen tị tiền bạc mà thôi.
C̣n về phần mẹ Hồng, mỗi tháng Hồng gửi về phần bà tiền chợ là 200, mà bà vẫn chưa hài ḷng, ư nói 200 mà nhiều nhặn ǵ. Có tháng Hồng gửi về trễ, tháng nào gửi trễ th́ bà phải mượn họ hàng xài trước, chờ Hồng gửi về trả lại sau. Mọi người đâu có biết tuy Hồng làm có tiền thiệt, nhưng sau khi trừ thuế ra trả đủ mọi thứ bill, Hồng đâu có dư bao nhiêu.
C̣n tiền sữa, tiền baby sister cho 2 thằng con... Mấy năm trước khi chưa có con, Hồng để dành được chút ít, nên khi Tèo anh, Tèo em xin vốn làm ăn, Hồng lập tức gửi liền với lời dặn liệu mà làm ăn đừng để mất vốn, không có lần 2 đâu nhe! Bây giờ th́ chi tiêu đủ thứ, nàng đâu có dư như ngày xưa, mà có ai hiểu đâu.
Hồng cay đắng nhớ lại chặng đường liều lĩnh đi đất Mỹ của nàng...
Ngày đó Hồng mới 20 tuổi, nhờ có chút ít nhan sắc trời cho, chạy chọt đủ thứ nàng xin vào làm kế toán cho một Ngân Hàng nhà nước. Giám đốc là một ông cán bộ sói đầu gần 60 tuổi, mọi người thường gọi là chú Hai... Khi ấy có phong trào mỗi Ngân Hàng được cử 2 người đi qua Mỹ theo diện du học để học hỏi thêm kinh nghiệm và trau dồi nghề nghiệp.
Hồng không bỏ qua dịp may hiếm có này, nàng đăng kư đơn xin đi với điều hứa là sau khi học xong sẽ quay về phục vụ đất nước. Đơn từ giấy tờ đă đầy đủ, Hồng chỉ c̣n thiếu tấm giấy của Ngân Hàng chứng nhận nàng có tài sản ở Việt Nam trị giá là 200 triệu đồng.
Thời kỳ ấy, số tiền đó thật lớn lao, cho dù cả nhà nàng có bán hết đất đai, ruộng vườn, bán luôn cả bàn thờ ông cố tổ cũng không đủ nữa. Suy nghĩ nát óc Hồng không biết phải tính làm sao. Ngày phỏng vấn sắp đến, Hồng đâm ra hoảng quá. Chiều hôm đó chú Hai đến Ngân Hàng kêu Hồng phải bổ túc giấy chứng nhận có tài sản ở Việt Nam. Hồng dạ cho qua chuyện rồi mong sao cho đến giờ về. Đến lúc tan sở Hồng liền chạy theo chú Hai, leo nhảy đại lên xe của chú và nói nàng muốn chú chở nàng đi đến một quán cà phê vắng người, nàng có chuyện muốn bàn với chú.
Đến quán cà phê nàng ngồi sát bên chú Hai, cầm bàn tay già nhăn nheo của chú lên mà năn nỉ, ánh mắt nàng long lanh, giọng như muốn khóc, nàng năn nỉ ỉ ôi nói 6 câu vọng cổ đại để là xin chú hăy thương nàng, làm ơn giúp nàng kư giấy chứng nhận nàng có tài sản ở Việt Nam, để nàng được đi du học, trước là mở mang kiến thức, sau là khi về nàng sẽ hết ḷng phục vụ đất nước, ơn của chú nàng măi măi khắc ghi và chẳng bao giờ quên ơn của chú (nói láo thôi, có điều kiện đi được th́ dông luôn, ở đó mà quay về phục vụ với không phục vụ).
Quả thật những kinh nghiệm lâu năm trong quân ngũ làm cho chú Hai trở thành một con người vô cùng thực tế. Chú đă đưa ra điều kiện trao đổi bánh ít đi th́ bánh quy lại. Nếu Hồng chịu làm nhân t́nh của chú, th́ ông sẽ giúp nàng, hơn nữa ông quen biết rất nhiều, nếu có lời gởi gấm của ông th́ chắc ăn hơn, hồ sơ của nàng sẽ được giải quyết mau lẹ. Hồng nh́n chú Hai mà chán ngán quá, thật đúng là câu nói mà mọi người trong sở thường hay nói: nếu đi thi về cuộc thi tuyển lựa người xấu, th́ có lẽ chú Hai là người được giải nhất. Da chú th́ nhăn nheo từng lớp, có lẽ chú nên di căng da mặt th́ tốt hơn, 2 con mắt ti hí, đầu th́ sói không có tóc, c̣n hai hàm răng của chú nữa, lúc chú nói chuyện cứ lập bập lại với nhau như người nói ngọng. Làm thế nào bây giờ"
Hồng nhanh trí suy nghĩ, dịp may không đến 2 lần, vả lại cái ǵ cũng phải có cái giá của nó chứ, ngày xưa nàng Kiều phải bán ḿnh chuộc cha, c̣n Hồng phải bán thân đi t́m Tự Do, t́m cơ hội lo cho gia đ́nh, tính ra nàng c̣n may mắn hơn Thúy Kiều trăm ngàn lần. Chú Hai cán bộ đen đủi đáng ghê tởm thiệt, nhưng c̣n bọn hải tặc Thái Lan ngoài biển đông th́ sao. Vậy mà biết bao người cũng đă phải liều thân, liều mạng xuống thuyền vượt biển. Thôi th́: cũng liều nhắm mắt đưa chân, để xem con tạo xoay vần đến đâu. Hồng liều gật đầu ưng thuận.
Thế là mọi việc tiến hành y như mong muốn của Hồng. Gần ngày đi, chú Hai càng đ̣i gặp nàng nhiều hơn. Chú nói chú đă ghiền Hồng rồi chú kêu Hồng sau khi về nước chú sẽ mua cho Hồng một căn nhà, bảo bọc cuộc sống của nàng, v́ chú thương nàng nhiều quá, nếu nàng chịu làm vợ hai của chú, nàng muốn ǵ chú cũng ưng thuận.
Hồng chỉ ậm ừ cho qua chuyện, chứ thâm tâm nàng có thương yêu ǵ chú đâu. Mấy đêm liền chú đ̣i Hồng đủ thứ. Sau mỗi lần trả nợ quỉ thần, Hồng đă ứ nước mắt, khi nh́n chú Hai nằm há hốc miệng ra mà ngủ, c̣n ngáy ồ nữa chứ, Hồng nh́n mà càng thêm ghê tởm. Vậy mà ở ngân hàng, ngày ngày chú thao thao bất tuyệt giảng đủ thứ đạo đức. Toàn bọn đạo đức giả. Rồi nàng cũng ghê tởm cho bản thân của ḿnh, không thương, không yêu mà cũng đă đớt đú đởn, làm như t́nh nghĩa mặn mà lắm. Bây giờ nàng cảm giác được phiêu linh của người xưa, 2 gia đ́nh đính ước với nhau, cả hai không hề biết mặt, không hề yêu thương, đôi khi cũng sống đến già đó thay. Th́ ra một người phụ nữ, dù không yêu thích người đàn ông của ḿnh, cũng vẫn có thể chung sống được. Chính là sự chịu đựng, sự hy sinh. Thế mới biết con người ghê gớm thật, để đạt được ư đồ của ḿnh, con người có thể làm đủ mọi chuyện. Thôi th́ cũng xong, chỉ c̣n ít ngày nữa, cố gằng trả nợ đời cho rồi. Hồng tự nhủ với ḷng như vậy...
Qua đến Mỹ c̣n thê thảm hơn Hồng tưởng nữa ḱa, sinh viên đi du học phần đông là con cán bộ, ai cũng có tiền người nhà gửi hàng tháng qua để ăn học, c̣n Hồng làm ǵ mà có ai gửi qua, nhà không đủ ăn nữa, tiền đâu là gửi cho nàng. Sau giờ học nàng xin vào 1 tiệm bán Hambuger, 10 năm về trước, mỗi tuần nàng chỉ lănh được có $1.25 thôi, nhưng cũng tạm đủ, c̣n hơn là không, khi đi học Hồng bao giờ cũng nhịn đói, chờ đến lúc vô chỗ làm ăn bánh Hambuger bự tổ chảng no cả ngày, chị chủ người Việt cũng dễ thương, chị nói muốn ăn ǵ th́ cứ tự nhiên, gần đến giờ về Hồng ăn thêm 1 cái nữa, trước khi về c̣n đem theo bịch khoai tây chiên để sáng mai ăn sáng trước khi đi học. Nhờ vậy Hồng đở phải lo về miếng ăn mỗi ngày...
Cả năm trôi qua thật nhanh, gần đến ngày trở lại quê nhà rồi, Hồng không biết làm cách nào để được ở lại Mỹ, nhiều lúc Hồng tự nghĩ hay là đứng trước chợ, treo cái bảng trước ngực kèm với lời rao: "T́m người bảo lănh để được ở lại, hứa sẽ làm vợ hiền, chung thủy suốt đời".
Hồng lo quá, chỉ biết cầu trời Phật mà thôi. Có lẽ lời cầu nguyện của Hồng đă thấu đến mây xanh nên bỗng dưng chiều hôm đó, sau khi tan học Hồng cùng con bạn tên Lan sánh đôi ra về. Lan chợt nói bữa nay Sinh Nhật của nó, anh nó sẽ đến rước nó đi ăn, và nó rủ Hồng đi theo cho vui. Hồng nhận lời, tối đó Hồng ăn thật no, ăn tự nhiên không hề mắc cỡ, bù lại những ngày ăn Hambuger ngán lên tận óc.
Anh của Lan tên Hưng, người th́ hơi thấp, mắt đeo cặp kiếng rất đạo mạo, anh rất ít cười chỉ ngồi nh́n Hồng ăn mà không nói ǵ cả. Cảm thấy Hưng có cảm t́nh với nàng, một ư đồ vừa lóe lên trong óc nàng. Bởi thế sau khi chia tay ra về, nàng lại nũng nịu ngỏ ư muốn gặp Hưng ngày hôm sau (cái nghề nũng nịu, nhỏng nhẽo là nàng đă giỏi lắm, ai qua được nàng.)
Ngày hôm sau khi đi ăn, Hồng dùng những cử chỉ quyến rũ, những lời nói nhẹ nhàng (nói đúng hơn nàng đang dùng Mỹ Nhân Kế để chài Hưng), Hồng năn nỉ nói hết sự t́nh cho Hưng nghe, ngỏ ư muốn Hưng giúp nàng được ở lại đất Mỹ này. Hưng cũng thẳng thắn không kém, điều kiện Hưng đ̣i là nàng phải làm vợ chàng.
Nh́n Hưng, Hồng lập tức nhớ tới h́nh ảnh chú Hai lănh đạo ngân hàng ngày nào. Làm một bài tính thiệt nhanh, ở đời có cái ǵ free bao giờ cái ǵ cũng có cái giá của nó. Thôi th́ chẳng thà lấy đại 1 chàng Việt Kiều Mỹ cho xong, c̣n hơn là quay về Việt Nam nh́n chú Hai há mồm ngáy ̣ ̣. Không chừng c̣n phải qua tay mấy thằng Đài Loan, Hàn Quốc nữa... Dựa vào chú Hai, kéo dài được bao lâu, cuộc sống cũng chẳng có tương lai...
Một lần Hồng đă bán thân cho chú Hai để được qua Mỹ, bây giờ bán thân lần nữa để được ở lại Mỹ có sao đâu, chỉ sợ không có người mua thôi. Nh́n Hưng ḱa... C̣n đ̣i ǵ hơn nữa.
Và rồi mọi chuyện suông sẻ. Hồng đă có thể ở lại Mỹ, làm ra tiền gửi về nuôi mẹ, giúp em. Vậy mà thư nhà th́ không ngừng kèn cựa, đ̣i hỏi. Hồng thấy buồn quá, cả gia đ́nh nàng chỉ nghĩ đơn thuần là Hồng đi du học rồi kết hôn với người có quốc tịch Mỹ nên được ở lại. Chứ đâu có ai biết để có được ngày hôm nay, được sống trên đất nước tự do, Hồng đă phải ngă giá bán thân đến 2 lần. May mà lần bán thân thứ hai ở đất Mỹ Hồng gặp người tử tế.
Chắc cũng có lẽ là duyên nợ, lúc đầu nàng lấy Hưng chỉ v́ muốn ở lại đất Mỹ, nhưng ở lâu dần, nước chảy đá ṃn, dần dần t́nh cảm nảy sinh. Kết quả là bây giờ là nàng rất hạnh phúc bên chồng cùng với 2 đứa con.
Đang miên man với những kư ức của dĩ văng, Hồng bỗng giựt ḿnh khi nghe tiếng con khóc./.
Trần Huyền Chi
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1779658&d=1619293915
wonderful
04-25-2021, 10:01
Ở PH̉NG TẬP THỂ DỤC
Tôi tới cái Gym gần nhà, cố giữ bốn, năm lần một tuần. Cuối tuần th́ chắc chắn là khó đi lắm. Ở đó độ hai tiếng. Lên máy đi bộ khoảng 2 miles (45 phút), rồi đi ḷng ṿng trong đó, nâng cái máy này, đủn cái máy kia một chút, cho cả chân tay đều phải hoạt động. Con trai tôi nói, mẹ cứ nhấc cho con 5 lbs một bên. Cứ làm từ từ ít cái một theo sức ḿnh. Bao giờ quen th́ làm nhiều lần hơn. Mẹ già rồi nên tập đều đặn nhưng chầm chậm lại.
Ừ th́ nhấc, xem được bao lâu. Giống như hồi trẻ chơi banh, chơi nhẩy giây hay túc cầu. Cái ǵ cũng háo hức thử, rồi bỏ.
Tôi bước vào pḥng tập thể dục, lúc 2 giờ trưa. Giờ này thường vắng người. Đông nhất là sáng sớm và buổi chiều v́ người ta tới đó trước khi đi làm hay sau khi ở sở về. Giờ này cũng là giờ của những người đă về hưu rồi.
Chưa kịp vào pḥng thay quần áo, tôi chợt nh́n thấy trên hai cái máy chạy bộ trước mặt, có hai cụ già đứng cạnh nhau. Hai cụ tóc trắng phau, trông mong manh lắm. Cụ ông đứng trên máy, nhưng chưa bước v́ c̣n lo cho cụ bà đứng vững đă. Cụ mở số chậm nhất rồi giữ tay cho cụ bà bắt đầu bước, bước thật chậm, từng bước một. Khi cụ bà đứng vững rồi, cụ ông mới mở máy của ḿnh. Cũng thật chậm, từng bước một.
Hai cụ đứng trên hai cái máy, bước thật chậm, hai tay vịn hai bên then ngang, đưa lên đưa xuống. Hai cụ cùng gầy, khom khom lưng, quần áo mỏng màu trắng sữa nhàn nhạt, tóc bạc trắng lưa thưa. Cái máy giúp hai cụ bước chầm chậm, tay đưa lên đưa xuống chầm chậm. Trông như hai phi hành gia bay trên không gian, không có trọng lực, là là giữa gian pḥng. Tôi ngẩn người ra nh́n hai cụ.
Cứ tưởng nơi này chỉ để cho những người c̣n trẻ, hay c̣n khỏe. Chạy máy rầm rập cả gian pḥng. Hai cụ ít nhất ngoài 80 tuổi, cũng tới đây, leo lên máy mà không làm ra tiếng động nào.
Không biết có phải hai cụ, tự ḿnh lái xe đến đây hay con cháu đưa tới.
Tôi thay quần áo ra tập được 15 phút th́ thấy hai cụ sửa soạn tắt máy ra về. Cũng cụ ông tắt cái máy của ḿnh trước, rồi tắt máy của cụ bà, đỡ cụ bà xuống hẳn máy mới buông tay ra. Cử chỉ từ tốn, nhẹ nhàng. Hai cụ không thay quần áo trong buồng tắm mà ra về thẳng.
Tôi nh́n theo hai cái lưng c̣ng, hai bàn tay nắm lấy tay nhau, đi thật chậm ra cửa. Không có ai đón, tức là hai cụ tự lo cho nhau.
Tôi h́nh dung ra ở một khu chung cư nào gần đây. Trong một căn hộ nhỏ, hai cụ tự lo cho nhau miếng ăn, giấc ngủ. Vẫn lái xe, vẫn đi Gym th́ chắc hai cụ phải c̣n những sinh hoạt khác trong những hội cao niên hay nhà thờ, trường cũ, bạn xưa.
Cứ chầm chậm mà bước. Càng bước chậm th́ con đường trước mặt càng kéo dài ra hơn nữa. Tôi cần học cách chấp nhận khôn ngoan này của hai cụ.
Trần Mộng Tú
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1780056&stc=1&d=1619344836
wonderful
04-26-2021, 22:22
Truyện ngắn: T̀NH YÊU ĐÍCH THỰC
Cô không ngờ ḿnh lại gặp một người mẹ chồng dễ sợ như vậy, từ khi kết hôn bà chưa từng xem trọng cô, ngày nào cũng nói những lời khó nghe. Cô chỉ biết khóc.
Người khác khuyên cô rằng mẹ chồng cô về hưu rảnh rỗi không có việc ǵ làm, cô cứ sinh một thằng bé kháu khỉnh, bà ấy trông cháu th́ sẽ không phàn nàn cô nữa.
Mẹ chồng gây áp lực cho cô, bà cứ luôn hỏi cô khi nào th́ sinh cháu, kết hôn đă mấy năm rồi mà chẳng thấy động tĩnh ǵ cả. Mẹ chồng c̣n nói những câu khó nghe hơn: “Nuôi con gà c̣n có thể đẻ trứng, lấy một cô vợ về mà chẳng chịu sinh cháu, thế th́ thà nuôi một con gà mái c̣n hơn”.
Chồng cô khuyên mẹ ḿnh: “Mẹ, mẹ nói ǵ vậy ạ, bọn con bận công việc, tạm thời chưa muốn sinh con”.
Bà mẹ lại nói: “Đă 30 tuổi đầu rồi c̣n bận đến khi nào đây!”
Thật ra không phải là hai vợ chồng cô không muốn sinh con, họ rất muốn có con, nhưng không biết v́ sao măi mà cô vẫn chưa mang thai. Nay đă qua 30 tuổi rồi, không thể dùng lư do bận công việc không muốn sinh con nữa.
Mẹ chồng cô nói: “Đến bệnh viện nào lớn mà khám đi, khéo lại bị bệnh ǵ đấy!”
Bà không nói là nghi ngờ ai có bệnh, nhưng cô biết chắc chắn là đang nghi ngờ cô. Cô cũng có hơi nghi ngờ bản thân ḿnh có bệnh ǵ đó, chồng cô khỏe mạnh như thế, không có vẻ ǵ là có bệnh cả.
Kết quả kiểm tra ngoài dự kiến, th́ ra là do anh bị bệnh. Khi biết được điều này, cô đă gào khóc lớn, rất nhiều năm qua, cô đă chịu biết bao nhiêu tủi nhục, cô oán giận đánh vào lưng anh:“Đều là tại anh, mẹ anh c̣n mắng tôi, lời ǵ khó nghe cũng đều nói ra hết cả!”
Anh lặng lẽ rơi nước mắt, không nói câu nào.
Về đến nhà, cô đẩy cửa vào nhà trước, mẹ chồng nói: “Sao lại khóc lóc thế kia? Ai nợ cô tiền hả? Ôi dào, tôi hiểu rồi, khám ra là cô có bệnh rồi chứ ǵ?”
B́nh thường v́ nghi ngờ việc không có con là do ḿnh nên cô thấy tự ti trước mặt mẹ chồng, khi bà nói những lời khó nghe, cô chưa từng dám đáp trả, nhưng lần này cô lại hét lớn: “Ai có bệnh chứ, có mẹ bị bệnh ấy!”. Nói xong cô đẩy cửa đi vào pḥng ngủ.
Mẹ chồng ngây ra, bà hỏi con trai vừa đi vào sau: “Chuyện ǵ đây?”
Anh nói: “Mẹ, có kết quả kiểm tra rồi, là do con ạ”.
Bà không tin, bắt anh phải cho xem kết quả kiểm tra.
Anh nói: “Mẹ xem cũng có hiểu ǵ đâu ạ”.
Bà lại nói: “Th́ mẹ t́m người nào hiểu xem hộ!”
Anh nói: “Chuyện này có ǵ hay sao mà c̣n để cho người khác biết chứ ạ! Con xé và ném vào nhà vệ sinh ở bệnh viện rồi”.
Bà khóc lóc, nói dù phải tốn bao nhiêu tiền cũng phải chữa được.
Anh nói rằng bác sĩ đă nói rồi, bệnh này cả thế giới cũng không chữa được.
Thế nhưng bà mẹ không cam ḷng, đi hỏi thăm những nơi chữa vô sinh bằng Đông y, rồi đi lấy thuốc, bắt anh uống những chén thuốc đắng nghét, vậy mà vợ anh vẫn chẳng có động tĩnh ǵ. Bà mẹ chồng cuối cùng cũng từ bỏ.
Có lần, cô nói với chồng ḿnh muốn ly hôn. Anh không đồng ư và nói: “Anh bị bệnh này, sẽ không có ai chịu lấy anh cả, em nhẫn tâm bỏ anh như vậy sao, hay là chúng ta nhận con nuôi đi”.
Cô cũng nói với anh, cô yêu anh, nếu thật sự phải ly hôn, cô cũng không nỡ, đó chỉ là lời cô nói khi tức giận thôi. Họ nhận nuôi một bé trai, bà mẹ chồng rất cố gắng giúp họ trông con. Thái độ của mẹ chồng đối với cô cũng thay đổi 180 độ, mỗi ngày khi cô tan sở, mẹ chồng đều hỏi han, khi cô bị bệnh, bà bê trà rót nước.
Dần dần, cô không c̣n oán giận mẹ chồng nữa, con trai họ cũng rất thông minh, ngoan ngoăn, gia đ́nh ấm êm hạnh phúc.
Đôi khi cô nghĩ như thế này cũng rất tốt, nếu chồng cô không bị vô sinh, mẹ chồng chắc hẳn vẫn c̣n khó chịu với cô như ban đầu. Nếu vậy th́ cô sẽ rất khó lựa chọn, ly hôn th́ cô không nỡ, không ly hôn th́ cô không chịu nổi tính khí của mẹ chồng.
Đă nhiều năm trôi qua, con trai họ đă lên đại học, mẹ chồng cũng đă qua đời rồi. Một ngày nọ, cô dọn dẹp tủ và phát hiện những tờ kết quả kiểm tra đă ố vàng trong một tập hồ sơ cũ, cô mở ra xem, mặt biến sắc, cô lập tức cầm đi hỏi chồng.
Anh nói:“Đúng vậy, anh đă nói dối, khi đó kết quả là em bị bệnh”.
Cô kinh ngạc hỏi anh tại sao lại làm như vậy.
Anh nói: “Em thể hiện thái độ tự tin trước mặt mẹ anh là v́ em cho rằng người bị vô sinh là anh, nếu anh nói sự thật với em th́ em sẽ không c̣n mặt mũi nào nữa, mẹ anh là người thông minh, bà sẽ nh́n ra được. Anh uống những chén thuốc đắng nghét đó là để giả vờ người bị bệnh thật sự là anh!”.
Th́ ra là vậy! Cô ôm chầm lấy anh, không nói nên lời, nước mắt cô tuôn rơi như mưa…
Yêu không phải chỉ là những ǵ nói ra ngoài miệng, t́nh yêu hy sinh thầm lặng mới là t́nh yêu đích thực!
Thanh Trúc biên dịch
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1780801&d=1619475680
wonderful
04-26-2021, 22:38
Truyện ngắn: Ông Hai Sang Mỹ Kể Chuyện Phân Dơi
Chắc các bạn c̣n nhớ ông Hai Sáng, ông Sui của anh chị tôi mà tôi có dịp nhắc tới trong chuyện Làm Giàu, tôi mới gặp ổng chiều hôm qua đây nè. Hai ông bà được con bảo lănh qua Mỹ chơi. Gặp tôi, ổng bả mừng lắm, nói cười huyên thuyên, kể chuyện xưa, chuyện nay như không muốn dứt. Tôi cũng cười muốn đứt ruột luôn.
Con trai ổng kể:
- Xuống tới phi trường Lốt, ba má cháu theo cháu lôi đồ ra xe, hổng biết ổng mang cái ǵ mà tới bốn năm cái goa-ly căng phồng, về nhà mới biết đó là khô mực khô thiều, mang cả bột nếp qua đây để gói bánh ít cho cháu nội ăn.
Ngồi trên xe, ổng nhún nhún rồi khen cái nệm êm, khen đường lộ thẳng tắp rộng thênh thang, khen nhà cửa cảnh trí đẹp đẽ, rồi nói :
- Cha ! Tưởng đâu chỉ có ở VN mới có bán nem như nem Thủ Đức hay nem Lai Vung, hổng dè ở phi trường bên Mỹ đây cũng có bán.
- Uở, trong siêu thị VN mới có nem, chứ ngoài phi trường làm ǵ có bán , ba.
- Có mà, tao thấy nó để rơ ràng , một bên đề Nem, bên kia đề Vỏ Nem. Có điều Mỹ nó cũng đánh vần sai trớt quớt.
- Trời trời, cái đó là cầu tiêu mà ba, một bên là Men, c̣n bên kia là Women, tức là đàn ông với đàn bà.
- Dậy hả, vậy mà tao cứ tưởng bán nem.
Ở Nam Cali tuy đă cuối hè, nhưng buổi chiều khá mát, ông Hai lên bộ đồ kiểng, dạo ra phố Bolsạ Tuy cách nhà chừng một dặm và queọ có ba bốn cái đèn, nhưng lần đầu đi chơi, lúc trở về ông lạc cả hơn tiếng đồng hồ, v́:
- Sao tao thấy nhà ở Mỹ cái nào trông cũng giống như cái nào, ngay cái nhà này, tao thập tḥ hoài ngoài cổng mà hổng dám vô, tới lúc nghe tiếng con vợ mày la mấy đứa nhỏ, tao mới biết chắc là nhà ḿnh.
Ông khoái cái thái độ vui vẻ của mấy người Mỹ hàng xóm :
- Bà nó ơi, người Mỹ ở đây họ lịch sự quá, họ chào tui, và c̣n biết thứ của tui nữa, họ kêu tui : Hai ! Rồi họ vẫy taỵ
Ông Hai c̣n kể cho tôi nghe nhiều chuyện ở xứ Mỹ này, nhưng hầu hết chúng ta đă biết và đă trải qua trong những ngày đầu đến Mỹ. Vậy nên tôi chỉ kể chuyện làm ăn của ông bên VN mà thôi. Đó là chuyện nuôi dơi.
*
Người ta nuôi trâu ḅ, heo cá, nuôi tôm rùa rắn rết th́ nghe tới đă nhiều, nhưng nuôi dơi " Một loài đen đủi, xấu xí mà con người có ác cảm. Mà nuôi giống đó làm ǵ mới được chớ " Thưa rằng nuôi để lấy phân.
Ông Hai là người nông dân Nam Bộ chính hiệu Con Bướm Vàng, loại người mà khi ngồi uống cà- phe thường co một chân lên ghế cho nó ''phẻ''. Hồi năm 1965 ông có ruộng vườn ở cách đường lộ chừng nửa cây số. Thấy lúc trời chạng vạng tối, có nhiều dơi bay xập xoạng, ông làm thử một chuồng dơi, đó là một cây cột cao gần mười thước, trên chót đóng cây ngang như một cái dù và cột từng chùm lá cây thốt nốt ( Cây này mọc nhiều ở miền Tây VN và bên Cam Bốt, nó giống y hịt cây Mexican Palm bên Mỹ).
Ban ngày dơi rúc vô đó mà ngủ, đêm mới bay ra ăn bồ chét, rầy, muỗịThấy qua một đêm mà cứt dơi đă dầy lên gần một ngón tay, ông Hai liền bỏ tiền ra làm thêm tới mười ba chuồng loại hai cột, loại này có cái lợi là dựa nhau nên đứng vững trước mưa to gió lớn.
Thời thập niên 60, nông dân VN chưa xài phân hóa học nhiều như bây giờ, có nhiều người chưa từng nh́n thấy phân Urê nó ra làm sao nữạ Lúa th́ hầu như không ai phải bón phân, chỉ có người làm rẫy mới dùng phân ḅ, phân cá, để bón dưa, đậu, bí và dây tiêu mà thôị
Phân trâu ḅ th́ ai cũng biết rồi, nhưng phân cá không phải là cứt con cá đâu. Phân này họ lấy từ xác cá ở những nhà thùng làm nước mắm, nhưng nó mặn, đem bón liền th́ cây sẽ chết, nên họ trộn thêm cá vụn, loại cá mà heo nó cũng chê, rồi ủ cho hoai ra mới dùng được. Dĩ nhiên phân cá rất tốt nên mắc tiền lắm.
Con dơi chó, dơi quạ nặng chừng nửa kư, chuyên ăn phá trái cây, nhưng dơi chuột mà chúng ta đang nói tới đây là loại ăn muỗi, rầy, thân nó nhỏ bé như con chuột nhắt. Dơi chuột ngày xưa ở rất nhiều trong các hang động vùng núi Thất Sơn, nhưng từ khi chiến tranh lan rộng, những toán du kích ẩn núp trong hang, những trái ô buưt bắn hàng ngày vào vách núi làm đàn dơi sợ hăi bỏ chốn núi rừng càng ngày càng nhiều, để bay về vùng ít tiếng súng hơn. Chuồng dơi của ông Hai dơi về ở đầy nhóc nhách, nó đu lộn đầu xuống đất chen chúc đen kịt trong những túm lá thốt nốt và đẻ nhanh như chuột, nhưng mỗi lần chỉ đẻ hai con mà thôi, v́ dơi con bám dưới bụng mẹ, nếu đẻ hàng chục con như chuột th́ dơi mẹ bay sao nổị
Phân dơi được cào vô mỗi ngày một lần , đem phơi khô rồi đóng bồ, việc làm này cũng phải cẩn thận nếu không nó sẽ nát nhừ ra như cám.
Những đám ruộng lúa gần chuồng dơi xanh như hành lá, lúa rất trúng. Nhưng những đám ruộng gần quá, trong ṿng 100 thước th́ v́ quá tốt, lá nhiều nên cây lúa đổ ập xuống, mất trắng. Chủ ruộng bắt bồi thường, nên sau một vài năm ông Hai mua luôn số ruộng đó mà để hoang. Lư do là dơi bay đi bay về gần chuồng nhiều, phân cứt rơi văi nhiều, nên ruộng tốt quá mà canh tác lúa không có lơị, thà để cỏ mọc cho trâu ăn c̣n có ích hơn.
Có sản phẩm rồi, nhưng tiêu thụ ở đâu " Nông dân trồng lúa gần ở đây th́ đâu có ai bỏ tiền ra mua phân, thôi đành đổ xuống ghe mà chở đi bán. Từ đầu Kinh Năm Tân Hiệp, chạy dài xuống Cầu Quằn Rạch Sỏi, người ta làm rẫy thiếu ǵ, nhưng ông Hai không bán được một gịa phân nào, chào hàng đến đâu cũng bị thiên hạ từ chối, dù giá bán rẻ bằng nửa phân cá :
- Em nói cứt dơi tốt, th́ qua cũng biết vậy, nhưng qua đă làm rẫy hơn hai chục năm rồi, chỉ có bón phân cá mà thôị Nay nếu nghe em mà bỏ mồi bắt bóng, lỡ thất muà th́ làm sao "
Gần một tuần lễ chở phân đi rồi lại chở về, nh́n gương mặt thiểu năo của cả nhà, ông Hai lại chở đi nữạ Lần này ông '' Khuyến Măí' :
- Thưa bác, nếu bác sợ là nếu bón phân này mà bị thất mùa, th́ tui biếu bác nửa gịa, bác chỉ bón thử một hàng ở ngoài bià mà thôị Nếu nó trúng th́ tốt, c̣n có thất th́ chỉ bị một hàng cũng không đến nỗi nàọ
- Chú em mày nói có lư, để qua thử coị
Xuống tới Cầu Quằn th́ vật phẩm khuyến măi c̣n có chút tí, ông Hai quẹo vô xóm Tiều, thấy ông Tiều già đang quảy đôi thùng nước tưới cây bèn hỏi:
- Hia ơi, hia có xài phân dơi hông "
- Có chớ, nhưng ngộ hết tiền dồi, có đổi khoai lang th́ ngộ đổi cho, mà nị c̣n nhiều hông"
- C̣n chừng hơn một gịạ
Ông Tiều già, hốt hết phân vô bao, rồi dở bồ khoai lang ra, xúc đổ xuống ghe một thúng lớn, lại trèo lên xúc hai lần nữa mới thôị Ông Hai mừng rỡ nói với con:
- Trúng khẳm rồi con ơị Có hơn một giạ phân mà đổi được bằng này khoai lang.
Một tháng sau, ông lấy ghe nhỏ bơi dọc theo Kinh Xáng, th́ thấy hàng đậu đũa bón phân dơi lá nhỏ nhưng xanh đậm, trong khi cả vườn rẫy lá to nhưng ngả màu vàng. V́ chưa biết kết quả ra sao, nên ông không ghé hỏi thăm mấy người làm vườn.
Hai tuần sau, ông lại cà rề đi ''Thăm dân cho biết sự t́nh'' th́ thấy cả vườn hái hết đậu rồi, coi như đă tàn, nhưng hàng bià c̣n tuơi mơn mởn , ngọn c̣n đang bủa ṿi, bông nụ c̣n ra hiếm hiệm. Ông chủ nhà ào ra nắm lấy cánh tay lắc lia liạ :
- Trời ơi, tao trông chú em mày hết biết, ghé đây lai rai ba sơị, rồi chiều nay chở mớ bí, đậu dià nhà mà ăn. Rồi bữa nào rảnh , chở cho tao ít chục giạ phân dơị
- Nói thiệt với bác, hồi này tui túng quá, thành thử nếu có chở cho bác, là tui lấy tiền liền chứ không bán thiếu chịu đâụ
- Th́ tao có nói mua thiếu chịu hồi nào mà chú em mày lo, mà cả mấy người gần đây đều chờ cái thứ phân này, hèn chi mấy người Tiều họ phải cất công lên tới tận Châu Đốc để mua, nên năm nào họ cũng trúng hơn ḿnh gấp bộị
Kể từ đó, ghe lớn, vỏ lăi, tam bản lúc nào cũng lui tới ́ xèo trước cầu bến nhà ông Hai, đôi khi họ c̣n phải đặt tiền cọc trước nữạ Lúa hồi đó có 50 đồng một giạ mà phân được giá tới 60 đồng. Phân dơi có khi dầy lên cả tấc, mà mười ba chuồng như thế th́ không biết hốt được mấy chục giạ một ngày. Những người xung quanh thấy làm chuồng dễ như làm đồ chơi, mà lại ăn thiệt nên đua nhau mua vật liệu về làm. Nhưng có một điều lạ lùng là không hiểu tại sao chuồng dơi của họ, dơi lại đến ngụ cư lác đác, không đủ phân bán để bù cho sở hụị
Con dơi tuy nhỏ có chút xíu nhưng cũng biết lựa đất lành mà đậu, biết lựa chủ mà nhờ. Nuôi dơi không tốn thức ăn, nhưng nếu không biết săn sóc tới đàn dơi, th́ nó cũng bỏ mà đi hết, nhất là khi chuồng trại bị rệp. Dơi và các loài chim thường bị một giống rệp nhỏ như đầu cây kim gút, bám cắn dưới cánh, nó hút máu no bụng tṛn lẳn và đỏ bóng lưỡng. Dơi dùng mỏ, chân cào cho rớt xuống, nhưng người chủ trai, nếu có kinh nghiệm th́ biết ngay rằng đàn dơi của ḿnh đang bị bệnh chí rận. Họ xây chung quanh gốc cột một ṿng bệ nước, trong đó pha thêm muối, hoặc thuốc trừ sâu, con rệp bị rớt xuống đất, cố trèo lên tổ dơi, sẽ bị chết hàng đống ở ngay chân cột.
Khi mặt trời đă lặn, dăm ba con dơi tiền phong buông ḿnh xuống khỏi tổ, sau đó bay vọt lên cao, thăm thú t́nh h́nh thời tiết mưa băo, rồi trở về thông báo với cả đàn. Nếu không có con nào dời tổ , thà nhịn đói không đi kiếm ăn, th́ chắc chắn đêm đó có mưa to gió lớn. C̣n nếu b́nh thường, đàn dơi sẽ từng lần lượt rời tổ chừng một ngàn con một lần, tiếng cánh quạt gió ù ù như tiếng báo đầu một cơn băo lớn. Có lần mấy người đi giăng câu gần đó, nghe tiếng ́ ́, tưởng là sắp có cơn giông, nhưng khi thấy vẫn trời quang mây tạnh, lại tưởng đâu bị ma nhát, nên vội vàng cuốn câu bỏ chạỵ
Khi dơi đă đi ăn, người chủ trại trèo lên sửa từng tấm lá cho ngay ngắn, thay những tấm te tua hay cũ quá, xịt thuốc muỗi để diệt rệp trong các kẽ lá, thuốc này c̣n có công hiệu diệt luôn những con rệp c̣n bám theo ḿnh dơi, khi dơi trở về nữạ
Người chủ trại biết ơn đàn dơi của ḿnh, ngoại trừ nó đă cho phân, nó c̣n diệt biết bao sâu bọ rầy muỗị Họ cưng đàn dơi, trèo lên nhắc từng lá để kiểm bệnh, rệp. V́ dơi bám đầy, nên có khi dùng hai tay mà không nhấc lên nổi một phiến lá thốt nốt. Những con dơi cũng nhận ra người chủ đang săn sóc ḿnh, nên không hề sợ hăi mà vẫn nằm im, trố hai con mắt trau tráu ra nh́n. Những con bị rớt xuống đất , được lượm đưa lên tổ v́ dơi không tự ḿnh bay từ mặt đất mà phải từ trên cao buông ḿnh rớt xuống, rồi mới baỵ
Ở đời này người ta thấy ḿnh làm cái ǵ thành công, th́ hay bắt chước, mà nếu không thành công th́ họ lại quay ra oán ḿnh. Có một ông kia tức giận v́ chuồng dơi của ổng chẳng có con nào tới ở, nên vào một đêm hè nóng , có gió hanh, ông ta lén đốt chuồng dơi cuả nhà ông Haị Mùa khô hạn, nước trong ao đià chẳng c̣n bao nhiêu, nên không ai có thể dập tắt được ngọn lửa phá hoại đang cháy đùng đùng, mười ba dẫy chuồng dơi biến thành b́nh địa trong mấy giờ đồng hồ. Lửa cháy ngất trời đă làm đàn dơi sợ hăi bay đi mất, đến nay qua bao nhiêu năm rồi mà cũng không hề dám quay trở lạị
Ông Hai ưu tư nói với tôi :
- Chú à, người ta nói kiếp trước ḿnh gieo nhân nào th́ kiếp sau gặt quả nấy, nhưng tui nghĩ có khi ḿnh phải gặt quả ngay ở đời nàỵ Thí dụ như cái ông đă đốt lửa chuồng trại của tui đó, ổng chết thê thảm quá, mà mấy đứa con trai cũng mang hoạ lây, một thằng th́ bị bắn chết, c̣n một thằng trèo lên nóc nhà bị điện giựt cháy đen thui. Thiệt là ''Thiện ác đáo đầu chung hưũ báó' há chú"”
Tân Ngố
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1780811&d=1619476670
wonderful
04-27-2021, 22:26
Bài văn được điểm cao nhất
Trong giờ trả bài tập làm văn, cả lớp luôn sôi động v́ thầy giáo sẽ chọn ra bài văn điểm cao và bài văn điểm thấp nhất để đọc cho cả lớp nghe.
Bài điểm cao luôn được cả lớp nghe say sưa và vỗ tay tán thưởng, c̣n bài văn bị điểm thấp lại bị những trận cười như vỡ trận…
Cả lớp hồi hộp khi xấp bài trên tay thầy đă vơi đi nhiều rồi mà bài của ḿnh c̣n chưa thấy đâu.
Và hôm nay, như thường lệ. Thầy mở xấp bài ra làm. Cả lớp nhấp nhổm.
Đầu đề bài văn là: “Hăy kể lại một kỷ niệm sâu sắc nhất của em”
Thầy nói:
-“Lớp có bốn mươi em th́ chắc chắn sẽ có 40 kỉ niệm khác nhau”.
Mỗi khi bị Thầy chê là đơn điệu, cả lớp chúng tôi thường chống chế:
-“Thầy ơi, học cùng nhau th́ làm sao mà dẫn chứng không trùng lặp nhau được…”
Khác với mọi khi, Thầy đưa bài cho lớp trưởng phát và chỉ giữ lại một bài.
Cả lớp, đứa nào cũng nhón chân nghển cổ cho cao để cố nh́n cho ra cái tên của ai và được mấy điểm, nhưng không thấy được.
Người giỏi văn nhất lớp là Kim Chi, nhưng dự đoán nhanh chóng tiêu tan khi Kim Chi với tay nhận bài của ḿnh.
Cả lớp cùng suy nghĩ:
-“Thế là Thầy giữ bài văn dở nhất rồi…”
Và thế là cả lớp chuyển ánh mắt về phía Cường kèm theo tiếng cười khúc khích.
Cường hay viết những câu văn kiểu như: “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn, vậy nên chúng ta phải đi nhiều ngày hơn nữa…”
Nhưng Cường cũng đă nhận được bài của ḿnh. Cả lớp bắt đầu nhao lên:
-“Vậy bài của ai? làm sao biết trước được bài sẽ đọc là của ai?
Trời mà biết được. Môn văn có khi bài trước mới được 6 điểm kèm lời phê: “Lối hành văn trong sáng, nên đọc nhiều để dẫn chứng phong phú hơn”, th́ bài sau có thể nhận ngay điểm 4 với lời phê: “Quá lan man, dông dài”.
Điểm 7 môn văn của Thầy là một ước mơ xa xỉ ngay cả với Kim Chi cũng nói vậy.
Chúng tôi hồi hộp nh́n theo tay của lớp trưởng cho đến khi bài cuối cùng được phát ra. Chỉ một ḿnh Dũng là chưa có bài. Không hẹn, cả lớp đều ngạc nhiên nh́n về phía Dũng, tác giả của bài văn c̣n lại trên tay của Thầy.
Tất nhiên, để tránh cái nh́n của cả lớp. Dũng ngoảnh ra cửa sổ. Không thấy mặt Dũng, nhưng cả lớp có thể thấy rơ hai vành tai và cổ của cậu ta đỏ ửng.
Dũng là học sinh trường Huyện mới chuyển đến lớp tôi khoảng 2 tháng, không có ǵ nổi trội. Ở Dũng, cái ǵ cũng b́nh thường và chưa có ǵ tỏ vẻ ra là đặc biệt về môn văn cả. Vậy mà điểm 8, đúng vậy điểm 8 chúng tôi nh́n rơ số 8 đỏ chót trong ô điểm.
Khi Thầy giáo đưa tay sửa lại cặp kính trên sống mũi, cử chỉ quen thuộc mỗi khi Thầy xúc động. Giọng Thầy trầm trầm:
“Kỷ niệm sâu sắc nhất của em là khi nhận được thư của Ba em. Nhà em nghèo lắm, nhưng Ba, Má cho em ra phố học để sau này em có thể làm được điều ǵ đó tốt đẹp hơn. Cho em ra phố, ngoài việc phải làm thêm để kiếm tiền trang trải việc học hành của em, Ba em c̣n phải làm những việc mà khi ở nhà em có thể đỡ đần được cho gia đ́nh. Chưa bao giờ Ba má viết cái ǵ cả. Hồi ở nhà, mỗi khi cần viết thư về quê, hay viết đơn từ ǵ đó là em viết.
Thầy ngừng đọc, nh́n cả lớp:
-“Các em, Thầy sẽ viết lại nguyên văn bức thư của Ba bạn Dũng lên bảng cho chúng ta cùng đọc.
Một chuyện lạ! Tất cả chúng tôi hồi hộp ṭ ṃ nh́n từng chữ hiện ra dưới tay Thầy.
“Con iu thươn, ba kiu người báng con heo đễ có tiềng gưởi cho con, con nhớ nhà khôn? Cả nhà nhớ con nh́u lấm cố họch nge con chừn nào mùa màn song ba má xẻ ra thăm con”.
Lá thư vẻn vẹn có 45 chữ. Khi Thầy quay lại th́ Dũng đă úp mặt xuống bàn, hai bờ vai rung rung. Mắt Thầy cũng đỏ hoe.
Cả lớp im phăng phắc trước lá thư đầy lỗi chính tả trên bảng, lá thư yêu thương và gửi gắm của một người cha vốn chỉ quen với công việc cày cuốc, lần đầu cầm bút viết thư cho con.
Đằng sau sự an vui và thành công của một ai đó, có thể là ẩn giấu của những sự hi sinh thầm lặng. Thiêng liêng và thiết thực nhất có thể chính là sự im lặng cao cả của Ba Mẹ. Có thể Ba Mẹ của bạn không hoàn hảo như bao nhiêu người khác, nhưng họ luôn yêu thương con ḿnh theo cách hoàn hảo nhất!
Trần Thành .
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1781405&d=1619562336
wonderful
04-30-2021, 23:39
Truyện ngắn: Bằng Với Cấp
Ngày c̣n ở Việt Nam, ông anh họ từ Mĩ về chơi, cả nhà ai cũng ngớ ra khi anh ấy nửa đùa, nửa thật khoe về cái bằng Master Card của ổng. Đơn giản th́ Master có nghĩa là thầy giáo, hoặc cao cấp hơn là Tiến sĩ, nhưng ai ai cũng ngạc nhiên thán phục đến sát đất, không hiểu lúc anh ấy ở Việt Nam, tiếng Anh không đầy một bàn tay, vậy mà nay trở về đă học hành, đỗ đạt được như thế, đúng là mồ mả ông bà táng hàm rồng.
Sau này sang Mĩ, cả nhà mới té ngửa ra về cái bằng Credit Card của ông anh họ, đấy chỉ là thứ ăn trước trả sau, mà chữ Credit lúc nào cũng kề một bên đít, chạy đâu cũng không thoát, chỉ trừ khi về với ông sáu tấm.
Sang Mĩ, đến lúc đi học ESL mới thấy bằng cấp ở xứ này loạn cào cào cả lên, học ngắn học dài ǵ cũng có bằng, làm bài giỏi cũng bằng, xuất sắc về môn nào đó là bà giáo cũng âu yếm tặng cho một tấm về xem chơi cho đỡ buồn.
Thằng bé con nhà tôi mới học Tiểu học mà đă nhiều bằng quá. Không biết có phải những chữ Certificate đều có nghĩa là bằng cấp không, đi học đầy đủ không nghỉ ngày nào cũng có bằng, ra thư viện đọc sách lem nhem, ghi ẩu mấy cái tên sách cũng có bằng khen và chữ kí của Thống đốc Tiểu bang, rồi c̣n nhiều thứ giấy khác cứ ngập cả lên. Sự thật tất cả không phải đều không có giá trị, nhưng lạm phát bằng cấp, giấy khen nhiều quá hóa cũng nhàm, nh́n như miếng giấy lộn. Thằng con lớn của tôi học Đại Học cũng mang về bao nhiêu bằng, thấy tôi nh́n với đôi mắt nghi ngờ, nó vội giải thích là toàn bằng có giá trị, không phải mua sẵn ở Office Depot rồi viết vớ vẩn vào là được. Nó nói th́ nói, tôi vốn dốt lại đa nghi, nhất là từ ngày qua Mĩ thấy lắm thứ lạ, thỉnh thoảng trong đống thư từ, tự nhiên thấy có một công ty nào đó gởi cho ḿnh tấm bằng,trên ấy tên tuổi được ghi chữ mạ vàng rất đẹp, mà ḿnh lại chưa hề thi cử bao giờ, thế là bụng đâm mừng rơn, lại nghĩ ngợi khi khổng khi không ḿnh đâm có bằng cấp tự trên trời rơi xuống.
Chương tŕnh học hè của đứa con út, có một tháng dành cho phụ huynh học sinh. Đa số, dân ở đây là dân tộc thiểu số, cho nên vấn đề liên lạc giữa nhà trường và phụ huynh thật phức tạp, do đó mới có chương tŕnh bổ túc dạy hè cho phụ huynh. Một tháng ấy gồm có những ba chương tŕnh: ESL, Computer và Dinh dưỡng trong đời sống. Tất cả phụ huynh học giỏi, học dở ǵ cũng chỉ có một lớp, từ đánh vần a,b,c,d. . .,nguyên âm với phụ âm, chưa đọc thông mấy câu hỏi thăm sức khỏe nhau th́ đă măn khóa, thế là "̣ e, con me đánh đu, thằng cha nhảy dù. . .", cả lớp có một bữa party ra tṛ để nhận bằng tốt nghiệp.
Lớp Computer mở ra một ngày hai tiếng, một tuần bốn ngày, đại khái là mỗi người một màn h́nh và một con chuột, ai nấy ngồi nghiêm chỉnh, căng thẳng nghe cô giáo chỉ dẫn. Khổ nỗi, v́ chỉ có một tháng, ABC chưa thông th́ cứ cô nói cô nghe, hoặc tṛ cứ nghe mà không cần biết cô nói ǵ, một lũ già đầu tay táy máy con chuột, ngồi nghệt mặt ra nh́n con cóc, con nhái nhảy nhót trên màn h́nh, bấy nhiêu cái mồm mấp máy theo Ờ, Bờ, Cờ vui ra phết, cứ thế một tháng qua nhanh, mỗi người được một tấm bằng tốt nghiệp Computer "dzỏm".
Đi học chung với nhiều sắc dân khác nhau, Mễ, Tàu, Việt xem nhau như anh em, dù rất ít khi bày tỏ được sự thông cảm với nhau, chỉ nh́n nhau bằng ánh mắt. Lớp học Dinh Dưỡng thường được bà con khoe tài nấu nướng của dân tộc ḿnh: Mễ th́ có mấy món ăn cay, rất nhiều đậu, Tàu có ḿ xào, dầu ăn đẫm trong các món chiên, bảo đảm về lâu về dài có nguy cơ bệnh mỡ trong máu, Việt Nam ta có món chả gị làm chuẩn, thêm tí rau xanh làm gỏi cuốn và món nước mắm chua đậm đà hương vị quê hương. Các bà thày được dịp thưởng thức ngon miệng mà không phải trả tiền, bèn hoan hỉ tặng cho mỗi người một tấm bằng.
Hôm cuối khóa cũng rôm rả ra phết, có sự hiện diện của bà hiệu trưởng, các giáo viên và học tṛ cũng hân hoan ra mặt,rồi Ư quay phim, chụp h́nh, lại có một thứ không thể thiếu là bằng cấp. Hôm ấy tôi nhận được những ba mảnh bằng tốt nghiệp, thật xứng đáng cho một tháng đèn sách.
Tuy có nhiều bằng như thế nhưng vẫn nói không thông một câu tiếng Anh, tay cứ bấm loạn xạ con chuột khi xử dụng Computer mà vẫn không biết làm sao để điều khiển cho máy chạy, gặp Mĩ vẫn lắp bắp, ú ớ, nghẹn ngào không thốt được nên lời, bao nhiêu từ ngữ đi chơi mất cả, lúc chia tay chữ nghĩa mới thập tḥ ḅ ra, thôi th́ chỉ có nước véo tai, đấm ngực tự sỉ vả ḿnh sao mà dốt thế.
Sự thật, ngoài những cái bằng dzởm như thế, thiên hạ cũng có đầy bằng thật, bác sĩ, kĩ sư, dược sĩ, thầy giáo học tóe khói mới lấy được bằng. Dân Mĩ có một điều rất thú vị là họ có rất nhiều thứ bằng cấp, giấy khen, nhờ vậy dốt nát như cỡ tôi cũng có cái an ủi là có đầy bằng cấp, nhờ nước Mĩ có dư thừa sáng kiến và "giấy" cho nên không bao giờ hà tiện lời khen.
Sẵn đây tôi cũng xin kể một câu chuyện vui quanh quẩn vụ thi Quốc tịch. Bà con ḿnh thật thông minh, tuy không đọc được chữ nào trên giấy trắng mực đen về lịch sử Hoa Ḱ, nhưng môn học thuộc ḷng vốn là bửu bối của dân ḿnh, do đó mới có chuyện một cụ già trả lời vanh vách bài học thi quốc tịch, khi nhân viên sở di trú quá ngạc nhiên về sự thông minh của cụ, bèn hỏi một câu rất dễ: "Hôm nay, bà đă ăn sáng chưa"" th́ cụ ḿnh tịt mít, chịu không biết họ nói ǵ.
Hôm đi thi vào công dân Mĩ, tuy gạo bài cả tháng mà sao lúc đó tôi run thế," run như run thần tử thấy long nhan" vậy, lúc vào thi người cứ lẩy bẩy như sốt rét ngă nước. Cũng may, tôi trót lọt qua ḱ thi nhờ bà giám khảo dễ tính, tôi trở thành công dân Hoa Ḱ mà không biết nên buồn hay vui, kể cũng hách thật khi từ nay ḿnh đă trở thành công dân một nước giàu mạnh như Hoa Ḱ, nhưng ḷng vẫn ấm ách một nỗi buồn là ḿnh đă đánh mất quê hương. Trong bài sát hạch, người giám khảo hỏi tôi câu này:
"Nếu Hoa Ḱ và Việt Nam có chiến tranh, bạn theo ai""
Dĩ nhiên tôi phải nói là ḿnh hoàn toàn trung thành với nước Mĩ, nhưng bụng tôi lại nghĩ, nếu quê hương tôi không lọt vào tay Công Sản, có bao giờ chúng tôi lại bỏ nước ra đi. C̣n trở lại chuyện chiến tranh năm xưa giữa hai khối Tự do và Cộng sản, th́ "mời ông, ông đánh ngay đi, chúng tôi theo ông cả tay lẫn chân", chỉ tại ông giúp không đến nơi đến chốn, bây giờ tôi đă hiểu rằng không có t́nh bạn giữa các quốc gia, mà chỉ có quyền lợi trên hết, để ngày nay đất nước tôi nên nông nỗi này, là cũng tại các ông đấy chứ.
Trở về câu chuyện bằng cấp của nước Mĩ, mấy bằng kia tôi coi như giả hết, nhưng bằng Quốc tịch th́ tôi quí lắm, v́ nhờ nó tôi có cái Pass Port, muốn đi đâu th́ đi miễn trong túi có tiền, để thỏa măn sự kềm tỏa thằng dân bao nhiêu năm sống dưới chế độ Cộng Sản. Tôi mua một cái khung rất đẹp, lọng kính mảnh bằng "thiệt" treo lên một chỗ đẹp nhất trong nhà. Một người Mĩ, bạn của con tôi đến chơi nhà, hắn ṭ ṃ đọc rồi hỏi tôi:
" Hê, cái ǵ đây""
Tôi hănh diện khoe:
" Bằng chứng nhận công dân Hoa Ḱ của tao đó"
Thằng nhỏ ngạc nhiên, nó thắc mắc:
"Sao tui Mĩ mà không có bằng""
Tôi trêu hắn:
" Á à, như vậy phải về hỏi má mày xem, coi chừng mày không phải người Mĩ.
Nó gân cổ lên căi:
"Tui Mĩ mà, nhưng sao tui không có bằng."
" Ố là là, vậy có khi mày không phải người Mĩ, chứ muốn làm người Mĩ phải có bằng."
Thằng nhỏ đỏ mặt tía tai lên, căi:
" Tui Mĩ mà, Mĩ thiệt mà, nhưng sao không có bằng".
" Hê, tao có hai thằng cháu con lai, bố nó Mĩ mà chúng nó cũng đâu phải là công dân Mĩ đâu". Tôi đưa cho nó xem h́nh hai thằng nhỏ Mĩ lai chưa được gọi là công dân Mĩ, và có lẽ không bao giờ thành công dân Mĩ, v́ hai thằng quậy quá, bị sở Di trú hăm he tống về Việt Nam. Hai thằng nhỏ mắt xanh, tóc vàng, đúng là khuôn của Mĩ đúc ra, vậy mà không phải Mĩ.
Cha mẹ ơi, một ngày sáng sủa nào đó, tôi trở về quê hương, đem tất cả bằng cấp tào lao về ḷe bà con thiên hạ, vui phải biết, nhất là như tôi, dân i tờ rít, nay qua Mĩ mới có mấy năm mà bằng cấp đă loạn cả lên. Cám ơn xứ Mĩ, người Mĩ, đă không hẹp ḷng cho chúng tôi một chút vui về những ngày lưu lạc nơi xứ lạ, quê người.
NGUYÊN NHUNG
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1783098&d=1619825922
wonderful
04-30-2021, 23:47
Truyện ngắn: Hôm Nay Ăn Cái Ǵ Nhẩy?
Chiều cuối Đông năm 1978 trên đồi ở trại 8 Hoàng Liên Sơn, từng toán tù dăm ba người ngồi co ro bên đống lửa đề chờ cai tù và AK dẫn về chuồng (!). Trời đang mưa phùn, anh tù nào cũng ṿng tay ôm chặt lấy ngực, rên hừ hừ, răng lập cập không nói lên lời, mảnh áo rách vá chằng vá đụp thấm nước mưa càng làm lưng tù lạnh thêm. Đă vậy đống cỏ cây ẩm ướt gom lại đốt để chuẩn bị đất gieo ngô vụ Đông-Xuân lại không bốc lửa cho tù sưởi ấm mà chỉ có khói khiến tù chẩy nước mắt! Không khói trong cảnh cơ hàn bụng đói cật rét thân xác tả tơi này cũng đủ khóc, huống chi thêm khói như hun chuột!
Anh tù ngồi xổm sát bên tôi hỏi nhỏ:
- "Hôm nay ăn cái ǵ nhẩy""
Tôi hiểu ư anh hỏi chiều nay trở về chuồng, mà là chuồng thật th́ trại cho tù ăn cái ǵ" Khoai lang, củ ḿ, sắn lát phơi khô, bắp răng ngựa hay cơm trộn thóc" Nó mà cho ăn cơm trắng là bỏ mẹ! Chỉ được vừa bằng miệng chén đá, "và" một cái là hết, trong khi nếu bắp răng ngựa th́ được một chén đầy có ngọn. Cái lợi thế ăn bắp răng ngựa là tù ta có quyền khoan thai nhai từng hạt một, và nhai cho tới khi đi ngủ. C̣n ăn "cơm tám gị chả" ư! Làm sao mà nhai từng hạt cơm một được"
Nếu có anh nào kín đáo dấu được bó rau "tằn-u" vào cạp quần th́ cũng chỉ đủ nhai làm cho phân thêm màu xanh, VC gọi phân xanh là phân làm bằng lá cây cỏ. Rau tằn-u khác với rau tần-ô để ăn hủ tíu Mỹ Tho hay lẩu hải sản, c̣n rau "tằn-u" là rau tù-ăn, là bất cứ thứ ǵ, nói theo cụ Phan Bội Châu là "bới đất cuốc cỏ mà nhét cho đầy bụng đói".
Chiều nào anh cũng hát điệp khúc "ăn ǵ nhẩy" nên tôi hơi bực minh bèn đáp:
- Th́ kiếm xem có con cào-cào, châu-chấu, cóc, nhái, ễnh ương, bù tọt nào "nhẩy" quanh đống rác này mà chụp.
Biết tôi chọc quê, anh sẵng giọng:
- Nếu có cũng đếch đến lượt tao.
Đó là chuyện 31 năm về trước ở trại tù CS dưới chế độ XHCN. Chuyện ngày hôm nay ở trên đất Mỹ, no đủ và tự do nhất thế giới, đứng trước siêu thị tràn ngập thực phẩm tôm gà ḅ cá heo lon, gạo thơm chất từng đống th́ anh vẫn không quên câu hỏi ấy:
- Hôm nay ăn cái ǵ nhẩy".
Cùng một câu hỏi y như 31 năm về trước, nhưng hôm nay tôi lại hiểu ư anh muốn nói là nhiều "đồ" để ăn quá, chán quá, biết ăn cái ǵ bây giờ" Đứng sau lưng anh, bỗng dưng tôi không thấy bực ḿnh như ngày xưa mà thấy có cái ǵ mỉa mai, nên tôi buột miệng nói nhỏ đủ cho anh nghe:
- Ở trong chợ th́ có tôm hùm sống đang nhẩy trong hồ, anh tha hồ ăn, c̣n ở bên ngoài chợ, phía bên kia đường, có tiệm nhẩy sexy, tối anh đến đó th́ tha hồ mà ăn "đồ" nhẩy.
Anh quay lại nh́n tôi ḿm cười:
- Ăn lốp-tơ có nhiều co-lét-tê-rôn lắm.
Nhưng có lẽ anh không hiểu ư tôi nên không trả lời nốt vế thứ hai, và anh cũng không nhận ra người cùng tù năm xưa đă bảo anh kiếm cóc nhái mà ăn. V́ kẹt get-lai phía sau đề tính tiền nên tôi tiếp tục bị nghe người đàn bà xách bóp, chắc là vợ anh hỏi cô cát-xê:
-"Có gạo nàng hương bao bố chợ Đào không em"".
- "Không, chỉ có con ngỗng, ông địa và ba cô gái thôi, ăn cũng tạm được"!
- "Ối giời, ăn con ngỗng ... chán chết."
Người đàn bà đi chợ đă rất lịch sự gọi người "cát-xê" là em, mặc dù gương mặt, vóc dáng được sửa chữa, sơn phết cũng không che được dáng dấp của một "bà nội", và bà nội này càng giống bà phán Phom hách dịch khi trả lời khách hàng cụt lủn "không" kèm với lối "thị của" khi nói rằng gạo con ngỗng, gạo ông địa, gạo ba cô gái ăn cũng "tạm" được, ư muốn nói rằng không có gạo ngon hơn, thơm hơn, dẻo hơn, th́ đành phải ăn .. cô gái chứ biết làm sao!.
Đó là lối bán hàng của các bà các cô nói tiếng Việt ở các siêu thị chủ gốc "bông, gốc hoa" trong cộng đồng người Việt. Chuyện khinh thường khách hàng của các nhân viên siêu thị từ lâu đă trở thành quá quen thuộc rồi, xin hẹn kỳ tới sẽ hỏi thăm sau, chuyện hôm nay là thái độ của vợ chồng người đi chợ.
Khi nghe bà "cát-xê" nói gạo con ngỗng ăn cũng tạm được, c̣n bà vợ th́ lại nói chán con ngỗng th́ anh cũng hùa theo, hứ lên một tiếng như heo bị chọc tiết:
- "Hứ! Ông địa khô khốc, hay bị nghẹn, chán gạo con ngỗng, hôm nay ăn cái ǵ nhẩy" Thôi th́ mua đại .. ba cô gái đi".!
Nếu tôi không biết anh, không tận mắt nh́n mặt anh mà chỉ nghe tiếng nói như thế th́ tôi sẽ tưởng anh là người có óc khôi hài, v́ ông địa th́ "khô", khô như các ông, những người đang ở tuổi cuối Đông và v́ ông không c̣n thích khô cứng nên nói vợ chọn ba cô gái cho.. mềm chăng"
Nhưng ông không có óc khôi hài như thế, v́ ông vốn là một người thật thà ma mănh từ khi c̣n ở trại tù số 8 Hoàng Liên Sơn rồi về đến trại tù Vĩnh Quang A, Vĩnh Phú. Có lẽ ông bị ám ảnh bởi chuyện bị nghẹn v́ nuốt vỏ khoai lang trong tù nên ngày nay sống trên đất Mỹ, ăn gạo ông địa ông cũng sợ bị nghẹn!
Nếu những cô "cát-xê" hằng ngày sống trong chợ, trên những đống thực phẩm mà coi rẻ thức ăn, khinh thường khách hàng th́ c̣n hiểu được, nếu bà nhà vốn thuộc ḍng "châm-anh" tài phiệt, chê con ngỗng cứng th́ c̣n tạm thông cảm, c̣n anh! Anh vừa mới thoát ra từ nơi đầy những thực phẩm bằng cỏ cây và đă được tiêu hóa (") mà đă vội vàng chê gạo này, thích gạo kia th́ quả là điều khó hiểu!
Anh chị là người sinh ra và lớn lên ở VN, chỉ mới qua Mỹ "sống già" trong thời gian ngắn thôi, xin nhớ lại xem ở VN có loại gạo nào trắng, sạch, ngon như các loại gạo anh chị vừa chê không" Hay là anh chị muốn khoe cái quá khứ chỉ ăn có "cơm tám gị chả""
Mới ngày nào trên rừng núi trại 8, cạnh hồ Thác Bà, có người ăn một lúc hai loon guigoz mộc nhĩ (nấm tai mèo) để nhét cho đầy bụng đói. Thứ nấm này, nói theo chính sách khoan hồng nhân đạo của XHCN là "trước sau như một" nên sau khi đi "đồng" về, anh khoe với tôi là những cái "tai gỗ" này "trước sau như một", chỉ tổ mệt dạ dày, chẳng bổ béo chi cả!
Năm 1979 khi những người anh em Việt-Trung như môi với răng, răng cẩu TC cắn vào môi VC chảy máu th́ anh và tôi, là tài sản hiếm quư, được VC đưa về trại tù Vĩnh Quang A cho "ḅ vàng" săn sóc và những người tù này trở thành những người "quân tử", ngày ba bữa vỗ bụng nước nghe b́nh-bịch. "Nói ra sợ chúng bạn cười" nhưng v́ anh chê gạo ông địa nên buộc ḷng người ngồi cùng chiếu phải nhắc lại tí kỷ niệm xưa để cho cái dạ dày nó tỉnh ngủ.
Tại pḥng giam đội 12, chúng ḿnh ngồi xếp bằng dưới mái hiên, trước mặt là chén cơm độn thóc (!), từng người tù cứ khoan thai nhặt từng hạt lúa bỏ vô miệng cắn lấy cái nhân c̣n vỏ trấu thổi ra, nh́n cứ như những đạo sĩ luyện môn khí công. Sở đĩ phải kiên nhẫn như thế v́ nếu nhặt những hạt thóc bỏ đi th́ c̣n ǵ là chén cơm, lại c̣n phí phạm những hạt gạo mà người bạn Phan Hữu Hạnh, ngồi kế bên anh, nó bảo mỗi hạt gạo là một hạt ngọc trời cho. Nhưng nếu cứ nuốt cả những hạt thóc th́ có vấn đề bế tắc .. cổng sau.
Chắc anh c̣n nhớ chàng tuổi trẻ Nguyễn Văn A.., lợi dụng lúc đi gặt lúa, v́ đói nên hắn cứ tuốt lúa mà nhai rồi vội vàng nuốt kẻo cai tù bắt được, vài ngày sau hắn bị đau bụng dữ dội v́ đường đi bị nghẽn lối, chổng mông kêu bộ đội khai thông bế tắc nhưng chúng lờ đi, may nhờ có đội phó Phan Trừng, một người lúc nào cũng hết ḿnh v́ anh em, cơng đại hắn đưa lên trạm xá để thông ống cống nên mới sống.
Chắc anh c̣n nhớ chiều Đông năm ấy, anh, tôi, Hạnh, Nhuận, bụng đói cật rét ngồi co ro nh́n phần cơm chiều của ḿnh bằng mấy củ khoai lang "hà" mà ngao ngán. Khoai hà, c̣n gọi là khoai "sùng" đắng đến nỗi heo nó c̣n chê nên chúng tôi cấu bỏ đi, và thật bất ngờ, đến giờ này tôi vẫn c̣n không tin nổi mắt ḿnh, h́nh như anh gom những miếng khoai hà đó bỏ vào miệng nuốt chửng và rồi! Anh bị nghẹn! V́ bị nghẹn bởi khoai lang sùng trong tù nên nay sống phủ phê ở hải ngoại anh đâm ra ngại ngùng phải ăn gạo ông địa! Gạo ông địa mà anh nuốt không vô th́ chắc tới lúc "ông địa" nuốt anh rồi.
Do chính sách "khoan hồng nhân đạo, trước sau như một" của "kách-mệnh" không cho tù chết mà chỉ cho đói rũ xương nên tù mới biết chính sách "trước sau như một" là thế nào! Bố già Nguyễn Văn S.. được quản giáo giao cho miếng da trâu phơi khô để làm cho hắn cái "bóp", bố già đă lấy những miếng da trống thừa (da trâu phơi khô để làm mặt trống) bỏ vào loon guigoz hầm rồi nuốt và than ôi! Sau thời gian biến chế trong dạ dày, da trâu vẫn hoàn da trâu, "trước sau như một"! C̣n anh sau khi no bụng bằng hai loon guigoz mộc nhĩ rồi anh đi .. th́ "cốt khỉ hoàn cốt khỉ", mộc nhĩ hiện nguyên h́nh là mộc nhĩ, "trước sau như một" anh quên rồi sao"
Khi tên cai tù thấy anh có mộc nhĩ ăn thừa mửa, hắn ra lệnh cho anh t́m thêm cho hắn để hắn mang về xuôi làm quà tết cho gia đ́nh th́ anh than với hắn là khó t́m lắm, tôi lại "vô t́nh" nhanh nhẩu đoảng nói to cho cả anh và nó nghe:
- "Th́ anh ra chỗ dấu hai loon gô mộc nhĩ vừa biến chế sáng nay đó".
Nghe tôi "tố cáo" xong, anh c̣n ngơ ngác chưa hiểu th́ tên cai tù nhe răng cải mả cười:
- "Tự rác như anh lày nà học tập tiến bộ đấy nhá" (!)
Chẳng đặng đừng mới phải nhắc lại những kỷ niệm này giúp anh nhớ chứ có hay ho ǵ cái tṛ "chống đói" mà khui ra làm tṛ cười cho thiên hạ. Cái đói "xuyên suốt" mà theo lời cụ Phan Bội Châu nói th́ bụng đói c̣n có thể "bới đất cuốc cỏ mà nhét cho đầy bụng đói" nhưng cái đầu mà đói mới chết. Chúng ta đă không chết v́ đói nhưng trong chúng ta có nhiều cái đầu đang đói, quên hết cái đói quá khứ để áo gấm về làng, khoe khoang cái no, cái bụng to, cái rửng mỡ! C̣n khi sống nhờ trên đất Mỹ "thiếu đói" này th́ chê gạo ông địa ăn vào bị nghẹn cổ!
Chuyện xẩy ra mới như ngày hôm qua thôi, sáng trưa chiều tối, mỗi lần sau khi đi khổ sai về, anh thường nh́n quanh bốn bức tường trại giam rồi lẩm bẩm một ḿnh "có cái ǵ ăn không nhẩy"", và ngày hôm nay, câu anh hỏi thường xuyên là "hôm nay ăn cái ǵ nhẩy""
Câu hỏi này nghe quen quen, đi đâu cũng gặp, từ trong gia đ́nh cho tới ngoài đường, từ sở làm việc cho tới SPA, nơi người người đến đó để khổ công luyện tập cho tiêu mỡ. Điều đó chứng tỏ chúng ta đang sống trong một xă hội thừa mứa thực phẩm. Thừa thực phẩm là điều đáng mừng, là hạnh phúc, chứ không có nghĩa thừa thực phẩm rồi coi rẻ, coi thường của trời ban cho, có phải thế không anh"
Tôi biết anh cũng là con chiên ngoan đạo, câu nhật tụng của anh, của tôi, của gia đ́nh chúng ta là "Xin Cha cho chúng con lương thực hằng ngày dùng đủ", đọc trước mỗi khi cầm đũa, vậy mà nỡ ḷng nào anh phụ ḷng thương của Thượng Đế! Hay là đă tới thời điểm anh chê gạo chê cơm"
Anh à! Biết bao thuộc cấp của anh v́ không có mảnh bằng 3 năm "học đại" nên bị ở lại, nhất là những người thương binh đang sống trong khốn cùng, thiếu thốn và đói khát (chứ không phải "thiếu đói" như nhiều con vẹt hải ngoại nói ngược theo kiểu VC) th́ đă có khi nào anh nhớ tới họ chưa nhỉ" Anh chê gạo trong khi họ ḅ lê trên đôi mông bịt vỏ bánh xe hay đi guốc bằng tay để xin từng hạt gạo đó anh! Trong chúng ta có bao nhiêu người giầu sang như anh và cũng "nghèo nàn" như anh" Tôi nhớ măi kỷ niệm cái ngày cầm xấp vé nhạc hội gây quỹ cho thương binh mời hai ông tốt tướng ph́ lộn như anh, đẩy một xe thực phẩm đầy nhóc như anh, mua ủng hộ th́ họ lắc đầu và tặng lại tôi hai tiếng rất lịch sự "cám ơn".
Xa hơn một chút, anh có bao giờ nh́n thấy đồng bào trong nước XHCN, quê hương yêu dấu của anh ngày trước, ngay lúc này đây, bên cạnh cái xe giá triệu đô của cán bộ th́ vô số trẻ em sống trên đống rác! Có bao giờ anh nh́n thấy h́nh ảnh một người đàn ông gốc thiểu số cỡ tuổi anh tuổi tôi, ngồi đầu gối quá tai, khố rách tḥ cu ra ngoài, hai tay bới đống than t́m xem trong đó có cái ǵ ăn được không" H́nh ảnh này y hệt như anh và tôi ngồi bên đống lửa đêm đông năm 1978 ở trại 8 Hoàng Liên Sơn.
Đêm Đông lạnh quá không ngủ được, anh và tôi ngồi bó gối bên đống lửa ở giữa nhà, tay cầm que gẩy những cục than bắn ra những tia lửa nổ lép-bép rồi cả anh và tôi vô t́nh cùng thốt lên một lúc:
- "Giá bây giờ mà có củ khoai vùi vào than này th́... xướng nhỉ"!
Vừa nói xong h́nh như cả hai chúng ta cùng nuốt nước miếng nghe cái "ực"!
Nước miếng mà nhiều như thế th́ chả có cái ǵ có thể làm chúng ta bị nghẹn họng phải không người bạn đồng tù"
Đi xa hơn tư nữa, ra khỏi tầm nh́n của anh nên chắc anh chưa được ngắm tấm h́nh diễn tả về cảnh ngồi chờ chết đói đă được phổ biến trên internet, để tôi nói sơ qua cho anh biết chứ chẳng hy vọng ǵ anh bị "nghẹn họng":
Giữa đồng khô cỏ cháy, một em bé trần truồng chỉ c̣n da bọc xương sắp chết đói, không đủ sức ḅ đến nơi phát thực phẩm chỉ cách non cây số, em gục đầu xuống đất chờ chết! Cách đó dăm mét, một con kên kên đứng chờ em chết để ăn thịt! Kevin Carter chụp xong bức h́nh rồi v́ lư do ǵ đó không cứu em mà lại bỏ đi nên chỉ ba tháng sau anh ta đă tự tử!
Những ai chưa"được" hưởng ḷng khoan hồng nhân đạo trước sau như một của XHCN th́ không thể cảm thông được cái đói nó như thế nào, cái đói nó đi với cái rét nó xướng tê thế nào nên họ có thể đứng trước tủ với hằng trăm bộ quần áo mà than: "Mặc cái ǵ nhỉ"" Họ có thể đứng trước tủ lạnh, trong đó chứa tất cả thực phẩm gồm: tôm, ḅ, gà, cá, heo v.v.. và hằng chục thứ trái cây rồi than: "Hôm nay ăn cái ǵ nhỉ""! Và đứng trước những đống gạo ngon, họ có "quyền" chọn lựa khen chê.
Nhưng anh, chúng ta, là những người đă từng ăn "tai gỗ" rồi đi .. ra mộc nhĩ, đă từng nuốt chửng khoai lang hà bị nghẹn th́ chớ nên phí phạm của trời, chớ nên chê ăn gạo ông địa bị nghẹn trong khi ngay giờ phút này trên thê giới có hằng tỷ người đang thiếu ăn.
Xin Thượng Đế ban ơn phước cho anh luôn luôn được .. ăn cơm ngon miệng./.
PHI LA TO
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1783102&d=1619826430
wonderful
04-30-2021, 23:59
Truyện ngắn: NGƯỜI LÍNH ẤY CỦA TÔI…
Tôi quen anh năm 17 tuổi, khi c̣n cắp sách đến trường. Lúc ấy anh là sinh viên sĩ quan năm thứ ba, hai mươi tuổi đời, nhưng dạo đó trong mắt tôi anh thật chững chạc, lại tài hoa, và cũng không thiếu… si mê.
Anh nhất định đ̣i cưới tôi ngay sau khi ra trường, nói rằng Thầy Mẹ anh sẽ ưng ư, không thể phản đối. Tôi h́nh như có hơi ngạc nhiên và hơi… sợ sợ, v́ tuổi 18, 19 thời đó c̣n nhỏ lắm, chẳng biết ǵ, chỉ biết rằng tôi h́nh như cũng… yêu anh nhiều lắm. Tôi c̣n nhớ, tuy c̣n nhỏ và ngây thơ lắm, nhưng những ngày giữa năm thứ tư của anh, từng đêm tôi đă thổn thức một ḿnh.
Cảm giác lúc ấy là chỉ sợ mất anh vào nơi gió cát mịt mù mà biết bao người trai đă ra đi không hẹn ngày về. Và tôi nhất quyết lấy anh, tuy anh làm phiền ḷng Ba Má tôi không ít, khi anh dứt khoát từ chối mọi công lao chạy chọt của song thân tôi ngay từ truớc ngày anh tốt nghiệp. Anh gần nổi giận cả với tôi, anh nhất định đi Nhảy Dù. Bao nhiêu gịng nước mắt cũng không cản được con người ấy. Gia đ́nh tôi ngần ngại, nhưng tôi là con gái út, được cưng nhất nhà, vả lại cả nhà ai cũng quư mến anh…
Thế là tôi rời ghế nhà trường năm 19 tuổi, lên xe hoa mà tưởng như đang trong giấc mộng t́nh yêu thời con gái. Rồi th́ giă từ quê huơng Đà lạt yêu dấu, giă từ những kỷ niệm yêu đương trên từng con dốc, từng vạt nắng xuyên cành trong hơi lạnh thân quen, từng hơi thở th́ thầm trong ngàn thông thương mến, tôi theo anh về làm dâu gia đ́nh chồng ở Sài G̣n. Tôi chưa hề được chuẩn bị để làm dâu, làm vợ, đầy sợ hăi trong giang sơn nhà chồng, c̣n chưa biết ứng xử ra sao, nhưng được cha mẹ và các em chồng hết ḷng thương mến. Các chú em chồng nho nhă luôn luôn hoan hô những món ăn tôi nấu nướng.
Tuần trăng mật thật vội vă nhưng vô cùng hạnh phúc, chỉ vỏn vẹn trong thời gian anh nghỉ phép ra trường, rồi tŕnh diện đơn vị mới, Tiểu đoàn 5 Nhảy Dù ở Tam Hiệp. Mùng sáu tết Tân Hợi 1971, Sư đ̣an Dù của anh đi mặt trận Hạ Lào. Hôm ra đi anh vui tưng bừng như con sáo sổ lồng, trong khi tôi thẫn thờ… Anh siết tôi thật chặt, không cho tôi khóc, nói rằng ra đi trong gịng nước mắt vợ hiền là điều xui rủi.
Tôi vội vă gượng cười, để rồi từng đêm thổn thức một ḿnh trong căn pḥng lạnh vắng, run rẩy lắng nghe từng tin chiến sự miền xa. .. Thư anh từ mặt trận toàn những điều thương nhớ ngập tràn, pha lẫn những lời như những tràng cười say sưa của người tráng sĩ đang tung ḿnh trên lưng ngựa chiến. Mẹ chồng tôi chẳng vui ǵ hơn tôi. Hai mẹ con buôn bán xong thường đi lễ chùa, khấn nguyện. Bà cụ bảo tôi “phải khấn cho nó bị thương nhẹ để mà về, chứ vô sự th́ lại không được về, vẫn c̣n bị nguy hiểm”… Tôi càng hoang mang, thảng thốt, quỳ măi trong khói hương với đầy nước mắt, chẵng khấn được câu nào… Má tôi trên Đà lạt cũng vội lặn lội lên tận cốc xa, thỉnh cho được tượng ảnh Bồ Tát Quán thế Âm để chồng tôi về sẽ đeo vào cổ.
Sau trận đầu tiên ở Hạ Lào anh trở về với cánh tay trái treo trước ngực. Tôi run run dội nước tắm cho anh để nước khỏi vào vết thương, mà không dấu được nụ cười đầy sung sướng, pha lẫn… đắc thắng, cảm ơn Trời Phật linh thiêng…
Rồi anh lại ra đi. Tây Ninh, Cam Bốt, cùng những địa danh trong các gịng tin chiến sự mà tôi thuộc nằm ḷng. Trảng Bàng, Trảng Lớn, Suông, Chúp, Krek, Đam Be… Anh đi toàn những trận ác liệt một mất một c̣n với quân thù quái ác. Vừa lành vết thương là lại ra đi. Tôi thành người chinh phụ, thao thức từng đêm, vùi đầu vào gối khóc mùi trong lời khấn nguyện Phật Trời che chở cho sinh mạng chồng tôi. C̣n anh, anh cứ đi đi về về trong tiếng cười vui sang sảng, hệt như các bạn chiến đấu trong cùng đơn vị, mà nay tôi vẫn c̣n nhớ tên gần đủ: các anh Tường, Hương, Trung, Dũng, Sinh, Chiêu, anh Sĩ, anh Tâm, anh Quyền….
Mỗi lần trở về b́nh an là một lần cả nhà mở hội, và mỗi khi nhận lệnh đi hành quân là một lần tôi thờ thẫn u sầu trong lúc anh hăng hái huưt gió vang vang khúc hát lên đường. Con người ấy không biết sợ hăi là ǵ, không cần sống chết ra sao, và không hề muốn nghe lời than văn, chỉ thích nụ cười và những lời thương yêu chiều chuộng. Anh nói không biết tại sao anh có niềm tin kỳ lạ là không có việc hiểm nguy nào hại đựơc thân anh. Tôi chỉ c̣n biết chiều theo ư chồng, không bao giờ dám hé môi làm anh buồn bực, v́ thời gian gần nhau quá ngắn ngủi, tôi chỉ lo chiều chuộng và đem lại cho anh những phút giây hạnh phúc hiếm hoi của người lính chiến, không muốn để anh bận ḷng v́ những nỗi lo âu. Lấy chồng hơn hai năm sau mà tôi vẫn chưa có cháu, v́ anh cứ đi, đi măi đi hoài, những ngày gần nhau không có mấy.
Rồi mùa hè đỏ lửa nổ ra lúc Tiểu Đoàn 5 Dù đang đóng quân ở vườn Tao Đàn. Anh nhảy vào An Lộc, lăn lóc đánh dập đánh vùi với địch quân đông gấp bội trong gần ba tháng trời, mất cả liên lạc bưu chính, ở nhà không hề nhận một chữ một lời. Người hạ sĩ quan hậu cứ mỗi tháng ghé lại gia đ́nh thăm hỏi đều phải vẫy tay tươi cười ngay từ đầu ngơ. Anh về được đúng một tuần, th́ lại lên đường đi Quảng Trị. .. Rồi anh lại bị thương ở cửa ngơ Cổ thành, trở về trong pḥng hồi sinh Tổng y viên Cộng Ḥa. Trên đướng tới bệnh viện cùng với gia đ́nh, tôi ngất xỉu trên xe của người anh chồng…
Nhưng rồi anh vẫn đứng dậy, lại khoan khoái cất bước hành quân. Ôi, không biết tôi mang nợ anh từ tận tiền kiếp xa xôi nào, mà tôi yêu thương đến thế cái con người dường như chỉ biết miệt mài say mê chiến trận. Tôi chỉ biết ước nguyện của anh là trở thành một tướng Patton của Việt Nam, “…Rồi nước ḿnh sẽ phải tự chủ hơn lên, mấy năm nữa phải khác hẳn đi chứ. Nền nếp quân đội sẽ phải thay đổi. Anh muốn làm iư lệnh đại đơn vị, để anh điều động liên quân chủng, cả thiết giáp, máy bay, đánh giặc như Patton cho mà coi. Cam bốt, Hạ Lào Trung Thượng Lào ăn nhằm ǵ… Hà hà” Tôi chỉ ậm ừ v́ chẳng hiểu ǵ, khi anh th́ thầm bên tai tôi vào một đêm tôi dần thiếp đi trong đôi cánh của hạnh phúc, một lần anh về phép hành quân…
Sinh cháu gái đầu ḷng năm 1973 ở Đà Lạt, anh về thăm mẹ con tôi và trường cũ, xong lại bay đi trấn thủ đường ranh giới ngưng chiến ở vùng Tây Nam Huế...
Tháng tư năm 1975, đơn vị anh đóng quân ở Thủ Đức, chuẩn bị tử chiến với quân thù. Chú em chồng là sĩ quan chuyên vận tàu HQ505. Tàu ghé Sài G̣n để chuẩn bị đi công tác Phú Quốc. Chồng tôi bảo cả gia đ́nh, gồm Thầy Mẹ, các chú và cả mẹ con tôi, xuống tàu đi Phú Quốc lánh nạn chiến sự, rồi khi yên sẽ lại trở về. Tôi tưởng anh cũng định ra đi, nhưng anh quắc mắt nói tại sao anh lại phải bỏ đi lúc quân lính của anh vẫn c̣n chưa nao núng, “bọn nó làm ǵ thắng nổi khi cả Sư Đoàn Dù đầy đủ bung ra phản công, cho nó ăn một cái Mậu thân nữa th́ mới hết chiến tranh, quân Dù đánh giặc một chấp bốn là thường, c̣n trận cuối này là xong.…” Anh hăng say như sắp xung trận, nhưng rồi anh quay lưng lại, run giọng bảo tôi hăy bế con theo xe của ông anh ra bến tàu. Đến nước đó tôi không c̣n ǵ sợ hăi, ôm con nhảy xuống, nhất định đ̣i ở lại. Vợ chồng sống chêt có nhau...
Ba lần toan vượt thoát từ đầu đến giữa tháng 5 đều thất bại năo nề. Anh lên đường đi trại tập trung vào tháng 6, khi tôi đang mang bầu cháu thứ nh́… Bé Dung ưỡn người đ̣i theo bố. Anh quay lại, vẫy tay cười với mẹ con tôi. Vẫn nụ cười ấy, anh vẫn chẳng nệ âu lo sống chết là ǵ, nhưng c̣n mẹ con em, anh ơi??? …
Gia đ́nh nhà chồng tôi thiệt có phước, hầu hết đă theo tàu 505 đi Phú Quốc rồi sang Mỹ, kể từ hôm tôi ôm con ở lại với chồng. Gia đ́nh tôi từ Đà lạt chạy về Sài G̣n, sống chen chúc quây quần đùm bọc lẫn nhau. Hàng quán của gia đ́nh chồng tôi bị tịch biên hết. Tôi nhất định giữ chặt ngôi nhà của cha mẹ chồng để lại, đuổi mấy cũng không đi. Chị ruột tôi bỏ dấn vốn ra mua được ngôi nhà khác, v́ ông chồng ôm vợ bé chạy mất, nhà cửa xe cộ bị tịch biên hết. Tôi và các anh chị em tôi chạy vạy đủ điều để lo sinh kế, nuôi con thơ cha già mẹ yếu. Chồng tôi mịt mù tăm tích, chỉ có đôi ba lá thư viết về từ trại Long Giao. Lên Long Giao cũng không gặp được, rồi anh bị đưa ra Bắc.
Năm đó tôi tṛn 25 tuổi, dung nhan tuy tiều tụy nhưng vẫn khiến nhiều kẻ phải suưt soa ḍm ngó. Biết bao người mai mối th́ thầm bên tai tôi, thôi hăy lo cuộc đời mới, sĩ quan ngụy đi Bắc chẳng có ngày về... Bao nhiêu nỗi khổ đau dồn nén đôt nhiên bùng phát. Tôi vùng lên như một con cọp cái: bác thử nghĩ coi cả bọn cả lũ tụi nó đó có đáng xách dép cho chồng tôi không!!! Rồi ba mẹ con tôi ôm nhau khóc vùi trong tủi hận.
Không, không, một ngàn vạn lần không. Quanh tôi chỉ c̣n toàn rác rưởi. Toàn bọn cán ngố từ Bắc vào và từ trong khu ra, và không kể các bậc trưởng thượng cùng anh em chiến sĩ miền Nam đang khổ sở, th́ đàn ông ở miền Nam khi ấy cũng chỉ c̣n bọn người không đủ điều kiện để phải đi tù cải tạo, dù chỉ có ba ngày.
Vâng, những người đàn ông ở miền Nam mà đang đi tù Cộng Sản mới là những người xứng đáng với đàn bà con gái miền Nam ở lứa tuổi tôi. Chị em chúng tôi gọi đó là “tấm bằng tù cải tạo” của các ông để chọn gửi cuộc đời, dù là trao gửi vào một nơi bất định…. C̣n ǵ nữa mà chọn lựa! Thà vậy, đành thôi. Tôi đă là vợ anh, tôi vẫn tôn thờ anh trong tim óc, làm sao khỏi lợm giọng trước bọn người lường lọc, bướm ong, hèn hạ bợ đỡ kẻ thù, thấp kém từ kiến thức đến tư cách.
Chị em tôi buôn bán từ thuốc lá đến bánh cuốn, bánh ướt, bánh ḿ, thuốc tây, thuốc nam, kiêm luôn cắt chải gội uốn tóc, làm móng tay … nhưng luôn tránh chỗ công quyền và nơi phồn hoa nhan nhản những con mắt hau háu của bọn cướp nước và bọn trở cờ. Mấy anh chị em tôi đồng ḷng, đùm bọc lẫn nhau, nên áo rách nhưng một tấm ḷng son tôi vẫn vẹn với câu thề…
Vượt qua được thời gian khó khăn cực khổ nhất lúc ban đầu, sau ba mẹ con tôi được gia đ́nh chồng từ Mỹ chu cấp, tuy không dư dả nhưng cũng đủ gửi quà ba tháng một lần, rồi lại dành dụm cho môt chuyến thăm nuôi….
Anh từ miền cực bắc bị đưa về Thanh Hóa chừng một năm, th́ tôi xin được giấy phép đi thăm nuôi. Tôi và chị tôi chạy đôn chạy đáo mua đủ một trăm năm chục kư quà để tôi đem ra Bắc cho chồng. Bà cụ buôn bán quen ngoài chợ lại nhờ đem thêm năm chục kư thăm dùm con trai, v́ con dâu cụ đă vượt biên. Cháu Dung đă lên 6, em Long nó 4 tuổi và chưa lần nào thấy được mặt cha. Tôi đem cả hai con đi cho anh gặp đứa con trai.
Xuống ga Thanh Hóa, cả đoàn quân khuân vác vây quanh gọi mời giục giă. Tôi và mấy chị cùng thăm chồng chia nhau giữ chặt hàng hóa không cho ai khiêng vác, rồi tự ḿnh kéo lê kéo lết đi thuê nhà trọ. Không cho khiêng bọn chúng trở mặt chửi liền. Có người đă đi về kể rằng cứ sơ ư là bọn dân này vác hàng chạy mất. Chúng tôi cũng phải chia nhau ở lại nhà trọ coi chừng hàng và đi chợ. Tôi nhờ một chị mua thêm được kư mỡ, về rang tóp mỡ ngoài sân nhà trọ. Nghe con khóc, tôi vội vă chạy vô nhà. Chưa kịp dỗ con th́ nghe tiếng ồn ào. Quay ra, hai kẻ cắp đă bưng chảo tóp mỡ ù té chạy, chị bạn rượt theo không kịp. Tôi khóc thầm tiêc hoài, cứ nghĩ những tóp mỡ kia đáng lẽ đă giúp chồng ḿnh đỡ bao đói khát.
Xe đ̣ đi Thanh Cẩm chật ních những bà thăm chồng. Chúng tôi năm người lớn và hai cháu xuống ngă ba Nam Phát để vô Trại 5. Tôi lê từng bao hàng rồi lại quay lui kéo lê bao khác, chừng hơn nửa cây số mới đến trạm xét giấy tờ vào trại, hai cháu c̣n quá nhỏ chẳng muốn chúng đụng tay . Cô Út thiệt giỏi, xong phần ḿnh lại xông xáo giúp hết người nọ tới người kia.
Xong giấy tờ, chờ một lát th́ một người tù h́nh sự đánh xe trâu đến. Hàng hóa và hai con tôi được lên xe trâu, tôi và chị Phước, chị Điệp cùng hai mẹ con cô Út lẽo đẽo theo sau. Đường đi xuyên trại xuyên rừng dài tám cây số. Chúng tôi chưa biết lúc trở ra mới càng thê thảm.
Chân tay ră rời, tới chiều tối mới thấy cổng trại 5 Lam Sơn. Đêm xuống bé Dung c̣n phải phụ tôi gom lá mía cho tôi vội nấu hết gạo thành cơm, nắm lại từng vắt, v́ nghe nói công an không cho tù chính trị đem gạo sống vô, sợ các anh âm mưu trốn trại. Đêm chờ sáng để thăm chồng, nh́n hai con thơ ngây ngủ say sưa v́ mỏi mệt, tôi rời ră vô cùng nhưng không sao ngủ được. Hằng trăm h́nh ảnh chồng tôi nhảy múa trong đầu… Chồng của tôi, người lính dù hăng hái húyt sáo mỗi khi nhận lệnh hành quân ấy, nay đă ra sao???
Sáng, đến lượt ra nhà thăm nuôi ngong ngóng chờ chồng, tôi không được phép ra khỏi cửa căn buồng nhỏ xíu, kê một bàn gỗ dài và hai ghế băng dọc hai bên. Đột nhiên một ông lạ hoắc đứng lù lù ngay cửa. Tôi ngỡ ngàng chưa biết điều ǵ. Cô nữ công an nh́n cḥng chọc, hằn học, đợi chờ như con gà đá sắp tung đ̣n. Tôi không thể hiểu người con gái Bắc cỡ cùng tuổi tôi kia thù hằn tôi điều ǵ. Tôi ngó lại, lát sau cô ta coi sổ xong, mới nói đây là anh Đức mà bà cụ nhờ tôi đi thăm dùm. Mất nửa tiếng giao quà và kể chuyện gia đ́nh cho anh Đức nghe, tôi được biết chỉ c̣n một tiếng rưỡi gặp chồng. Thế là tôi bắt đầu ôm mặt khóc, càng lúc càng nức nở v́ tủi cực, không thể nào cầm được.
Trên thế giới này có ai phải lặn lội hằng ngàn cây số để chỉ được gặp chồng có một giờ ba mưới phút không hả Trời?!!
Hai cô công an lớn tiếng dọa dẫm, những là phải động viên học tập tốt, không lau sạch nước mắt th́ không cho ra thăm… Nhưng ḱa, ai như chồng tôi vừa bước ra khỏi cổng trại. Tôi không c̣n nhớ quy định luật lệ ǵ nữa, vùng đứng dậy chạy nhào ra như một tia chớp. Hai đứa nhỏ vừa khóc vừa chạy theo. Hai công an nữ bị bất ngờ không cản kịp, đứng nh́n.
Tôi chạy tới ôm anh, và càng khóc dữ, đôi chân khụyu xuống, không c̣n sức lực. Trời ơi, chồng tôi ốm yếu đến nỗi tôi ôm không trọn một ṿng tay. Người anh nhỏ thó hẳn lại, chỉ có đôi mắt sáng với tia nh́n ngay thẳng là vẫn hệt như ngày nào, nhưng nay đượm nét u buồn khiên tôi đứt ruột. Anh vẫn không nói được lời nào, chỉ bặm môi nh́n tôi nh́n con thăm thẳm. Tôi biết anh đang cố trấn tĩnh, v́ không muốn rơi nước mắt trước mặt bọn công an.
Anh d́u tôi và dắt con trở vào nhà thăm nuôi. Anh nắm chặt tay tôi, đưa vào chiếc ghế băng.
Cô công an lạnh lùng chỉ anh bước sang chiếc ghế đối diện, rồi ngồi sừng sững ở đầu bàn, cứ chăm chăm nh́n vào sát tận mặt tôi. Anh khuyên tôi ở nhà ráng nuôi dạy con cho giỏi. Rồi thật nghiêm trang, anh bảo tôi phải đưa con đi vùng kinh tế mới, về tỉnh Mỹ Tho chỗ bác Chánh với chú Cương và cô Huyền đă xung phong đi khai khẩn rồi, đang chờ vợ chồng ḿnh lên lao động sản xuất.
Tôi hơi sững sờ, rồi chợt hiểu, đang khóc lại suưt bật cười hân hoan, khi thấy nét khôi hài tinh anh của chồng tôi vẫn c̣n nguyên vẹn. Bác Chánh là tên gọi của Thầy mẹ chúng tôi, chú Cương và cô Huyền chính là chú Cường, chú em chồng đă đưa cả nhà xuống tàu HQ 505 đi lánh nạn.
Cô công an có vẻ rất đắc ư, nhắc tôi:
- Chị phải nói ǵ động viên anh ư đi chứ.
Anh nh́n mắt tôi, cười thành tiếng. Tôi chợt cười, nhưng lại chợt giận hờn. Tôi cúi mặt giận dỗi:
- Em không đi đâu hết, em chờ anh về đă rồi muốn đi đâu cũng được …
Tôi lại khóc, hai tay nắm chặt tay anh, chỉ sợ phải xa rời. Cô công an cứ quay nh́n hết người nọ đến người kia, lên tiếng:
- Chị này hay nhỉ! Phải đi kinh tế mới, lao đông tốt th́ anh ấy mới chóng được khoan hồng chứ! Trại giáo dục anh ư tiến bộ thế đấy, c̣n chị th́ cứ…. Chỉ được cái khóc là giỏi thôi!!
Anh không nhịn được, lại cười khanh khách và nói:
- Đó em thấy chưa, cán bộ ở đây ai cũng sáng suốt như vậy hết, em phải nghe anh mới được… Em cứ thấy anh bây giờ th́ biết chính sách Nhà nước ra sao, cũng đừng lo ǵ hết, ráng nuôi dạy con cho nên người đàng hoàng đừng học theo cái xấu, nghe…
Tôi dở khóc dở cười, chỉ nắm chặt tay anh mà tấm tức, dỗi hờn. Anh gọi hai con chạy sang ngồi hai bên ḷng. Cô nữ công an do dự, rồi để yên, lại tiếp tục nh́n sững vào mặt tôi. Anh ôm hôn hai cháu, nói chuyện với hai cháu. Đôi mắt chúng tôi chẳng nỡ rời nhau. Mắt tôi nḥa lệ mà vẫn đọc được trong mắt anh những lời buồn thương da diết. Tội nghiệp hai con tôi đâu biết chỉ được gần cha trong giây lát nữa thôi.
Tôi như một cái máy, vừa khóc vừa lay lay bàn tay anh, nhắc đi nhắc lại, em sẽ đợi anh về, anh đừng lo nghĩ ǵ nghe, em sẽ đợi anh về, em nhất định đợi anh mà.. anh về rồi ḿnh cùng đi kinh tế mới… anh ráng giữ ǵn sức khỏe cho em và con nghe… Em thề em sẽ đợi anh về…. Em không sao đâu… Anh đừng lo nghĩ, cứ yên tâm giữ ǵn sức khỏe nghe, em thề mà, anh nghe…
Tôi chợt thấy chồng tôi nḥa nuớc mắt. Cô công an lúng túng đứng dậy, bỏ ra ngoài nhưng lại trở vào ngay, gơ bàn ra hiệu cho người ở ngoài. Người nữ công an kia chẳng biết núp ở đâu, lập tức xuất hiện, báo hết giờ thăm… Vợ chồng tôi lại ôm chặt nhau ở đầu bàn bên kia ngay trước cửa pḥng, bất chấp tiếng gơ bàn thúc giục. Anh nắm chặt hai bàn tay tôi, chỉ nói được một câu: Anh sẽ về đưa em và con đi, không thể quá lâu đâu, đừng lo nghe, cám ơn em … đă quyết đợi anh về… Rồi anh nghẹn ngào…
Tôi bị ngăn lại ngay cửa nhà thăm nuôi, cháu Dung chạy đại theo cha, cu Bi nhút nhát đứng ôm chân mẹ cùng khóc. Tôi ôm cây cột gỗ nh́n dáng anh chậm chạp buớc tới hai cánh cổng gỗ to sầm, mà không thể nào ngưng tiếng khóc. Anh ngoái đầu nh́n lại hoài, bước chân lảo đảo, chiếc xe cút kít một bánh mấy lần chao nghiêng v́ hàng quá nặng…
Sáng hôm sau tôi như người mất hồn. Các chị bạn cũng chẳng hơn ǵ . Mây chị em và bà bác dắt díu nhau ra, mới biết không được về lối cũ, mà phải đi ṿng bên ngoài trại cả gần hai chục cây số nữa để trở lại chỗ ngă ba Nam Phát.
Đường xuyên rừng, rồi lại ra đồng trống, nắng hanh chang chang như muốn quật ngă ba mẹ con tôi. Cu Bi mệt lắm, có lúc ngồi bệt xuống, áo quần mồ hôi ướt nhẹp. Tôi phải đứng giữa nắng đem thân ḿnh che nắng cho hai con, dỗ dành chúng, rồi lại bế cu Bi, lầm lũi bước thấp bước cao. Bà bác và hai chị cùng cô Út cứ phải đi chậm lại chờ mẹ con tôi. Bao nhiêu cơm gạo đă giao cho chồng hết, chúng tôi không c̣n ǵ ăn uống. Dọc đường mua được mấy cây mía, tôi róc cho các con ăn cho đỡ đói. Hai đứa không khóc lóc một lời. Bé Dung thiệt ngoan, luôn miệng dỗ em cố gắng. Bụng đói, chân mỏi ră rời trong lúc chiều cứ xuống dần.
Đám người lang thang trong những cánh rừng tre nứa âm u, trên miền đất không một chút t́nh thương. Ai cũng lo sợ, dớn dác nh́n trước ngó sau, tự nhiên túm tụm lại mà đi, càng mệt lại càng như muốn chạy. Tôi bế cu Bi, mỏi tay quá lại xoay ra cơng cháu, vừa mệt vừa đói vừa sợ, lếch thếch vừa đi vừa chạy, không biết sẽ ngă gục lúc nào. Cháu Bi nh́n thấy mẹ mệt quá, đ̣i tuột xuống, rồi lại hăng hái tiến bước. May sao, đến hơn 6 giờ chiều, trời gần tối hẳn, th́ trở lại được ngă ba Nam Phát. Hai công an dắt xe ra đạp về nhà, dặn chúng tôi ở đó đón xe đ̣ ra Thanh hóa.
Đám người ngồi bệt xuống bên đường. Lâu lắm mới có một xe chất đầy người chạy qua, nhưng đều chạy thẳng, không ngừng. Đă hơn chín giờ đêm. Dáng cô Út cao mảnh rắn chắc đứng vẫy xe in lên nền trời đêm đầy sao như một pho tượng thần Vệ Nữ. Một xe lớn có hai bộ đội chở đầy tre nứa, từ xa chiếu đèn pha sáng ḷa trên dáng người con gái đảm đang ấy, từ từ dừng lại. Chúng tôi xúm lại hứa trả thật nhiều tiền, rồi bà bác cùng hai con tôi được lên ngồi ca bin, c̣n tôi với hai chị và cô Út đẩy kéo nhau leo lên ngồi nghiêng ngả trên tre nứa, tay bám, chân đạp chặt vô thành xe, qua năm tiếng đồng hồ trên con đường đất dằn xóc kinh hồn, nhiều lần tưởng đă văng xuống đất. Ra đến Thanh hóa là hai giờ sáng. Các chị đi thăm chồng xuống tàu đêm thật đông, thăm hỏi tíu tít, trả lời không kịp. Khi ấy sao mà chị em chúng tôi thương nhau quá sức.
Vé về Nam không có, phải mua vé ra Hà Nội rồi mới đi ngược trở về. Đêm hôm sau mới đến ga Hàng Cỏ, mấy bà con ra đường đang ngơ ngác th́ các chị đằng xa đă đôn đáo vẫy chào, kéo chúng tôi tới chỗ… lề đường, đầy những chiếu với tấm ni lông, nơi tạm trú mà các bà “vợ tù cải tạo” gọi là… Hotel California. Vâng, chúng tôi nghiễm nhiên nhận chồng chúng tôi là “các ông cải tạo” như người miền Nam vẫn kêu với tấm t́nh trân quư, để phân biệt với những người tù h́nh sự. Cho nên danh từ thường đi theo với ư nghĩa nào mà người ta hiểu với nhau, không c̣n giữ được nguyên cái nghĩa mà nó được đặt cho v́ mục đích chính trị xâu xa.
Ngủ lề đường nhưng chẳng ai thấy khổ, v́ gần nhau thấy ấm hẳn t́nh người đồng cảnh. Các chị em th́ thầm tṛ chuyện suốt đêm, kẻ th́ khóc rấm rứt, người lại cười khúc khích. Tôi vừa ôm con ngủ gật vừa quạt muỗi cho hai cháu, h́nh ảnh chồng tôi quay cuồng măi trong đầu, khi anh nói, khi anh cười, lúc anh đầy nước mắt… Sau những nguồn cơn cực nhọc và xúc động mạnh này, về nhà tôi bị thương hàn nhập lư, rụng hết mái tóc dài, gần trọc cả đầu, tôi đă trối trăn cho bà chị nuôi dạy hai cháu, tưởng không c̣n được thấy mặt chồng tôi lần nữa…
…Chín năm sau, đúng ngày giỗ đầu Ba tôi, anh đột ngột bước vô nhà. Tôi suưt té xỉu v́ vui mừng, cứ ôm chặt anh mà.. khóc ngất. Anh cười sang sảng:
- Cái chị này chỉ được cái khóc là giỏi thôi, phải động viên cho chồng đi sang Mỹ đi chứ … Hà hà..
Các chị em tôi từ Đà Lạt tất bật xuống thăm. Vừa xong ngày đám giỗ th́ cả nhà đă vui như hội. Tất nhiên tôi là người mừng vui nhất….
Hạnh phúc đă trở về trong ṿng tay tôi. Tôi sẽ ôm thật chặt lấy nguồn hạnh phúc này, không bao giờ để cho đi đâu xa mất nữa…
MINH H̉A
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1783112&d=1619827042
wonderful
05-01-2021, 21:44
Truyện ngắn: Tô Cháo Huyết
Xe cháo huyết của bà xẩm đó nằm trên vỉa hè phía đối diện với rạp hát Casino Đakao, gần trụ đèn xanh đèn đỏ. Thành ra khi đi về hướng Gia Định, gặp đèn đỏ, ngừng xe lại là thấy nó ngay ở bên tay mặt.
Hồi mới “giải phóng”, c̣n chút đỉnh tiền, chiều đi làm về tôi hay tấp vô đó “làm” một tô cháo huyết có kèm theo một dĩa gị-cháo-quẩy cắt khoanh. Không biết có phải tại v́ buổi trưa ăn không đủ no thành ra chiều nghe đói sớm hay sao, mà lúc nào tôi cũng thấy cháo huyết của bà xẩm đó thật là ngon ! Cháo nấu nhừ, huyết cắt vuông thành từng miếng vừa vặn nhỏ để được nằm gọn trong ḷng cái muỗng sành. Múc một muỗng vừa có cháo vừa có huyết đưa lên môi thổi cho bớt nóng trước khi cho vào miệng, mà nghe thơm phức làm chảy nước miếng. C̣n gị-cháo-quẩy cho vào cháo, dù đă được cắt khoanh, nhưng vẫn giử nguyên cái gịn của nó. Cái “béo” của gị-cháo-quẩy làm cho cái “bùi” của cháo càng thêm đậm đà, và cái “gịn” của gị-cháo-quẩy th́ thật “ăn rơ” với cái mềm mềm cứng cứng của huyết. Ngon không chê được !
Bà xẩm gọi tôi bằng “thầy Hai”. Sau “giải phóng”, từ ngữ cũng đă được đổi thay – cho nó hạp với... tác phong cách mạng – không c̣n gọi “ông A, bà B” ǵ nữa. Không c̣n xưng hô “thầy X, cô Y” ǵ nữa. Mọi giai tầng xă hội đều được xóa bỏ, mọi chênh lệch tuổi tác hầu như được sang bằng. Trong... “xă giao thường thức”, để gọi nhau, người ta chỉ c̣n dùng có hai từ “anh” và “chị”, vừa ngắn gọn lại vừa... b́nh đẳng nữa ! Thành ra thấy được xử dụng rất thoải mái và... xả láng ! (Một hôm, một thằng bé cỡ tuổi cháu tôi đă gọi tôi bằng “anh”... ngon lành ! Có lẽ trong ḷng nó cũng khoái được trịch thượng như vậy. Bởi v́ nó biết “thằng chả không làm ǵ ḿnh được” ! Đổi đời... sướng ở chỗ đó !).
Vậy mà bà xẩm vẫn gọi tôi bằng “thầy Hai”, thản nhiên không ngượng nghịu ǵ hết ! Có lẽ tại thói quen. Cũng như tôi vẫn gọi bả bằng “thím xẩm” chớ không là... “chị xẩm” với tiếng “chị” rất... thời trang từ ngữ !
Mặc dù bây giờ người ta hay nghi ngờ, dè dặt, bà xẩm, đối với tôi, vẫn nói chuyện một cách thật t́nh cởi mở:
- Tôi nhớ hồi trước thím đâu có cái xe cháo huyết này.
- Thầy Hai nói đúng đó. Hồi trước là cái tiệm. Nó nằm sau lưng tôi nè. Hồi đó buôn bán khá lắm, thầy Hai à. Tiệm có bốn năm cái bàn lận.
- Tôi biết mà. Hồi đó, lâu lâu tôi có chở vợ con lại đây ăn. Tôi ở bên Gia Định, gần xịt hè.
- Ủa ! Mà hồi đó thầy làm việc ở đâu vậy ?
- Tôi làm trong ngân hàng ở Chợ Cũ. Lái xe đi về trên đường này nên mới biết tiệm của thím đó chớ.
- Giải phóng rồi thầy cũng c̣n làm việc ở sở cũ hả ?
- Đâu có ! Mấy ổng đổi tôi xuống làm việc ở nhà máy ve chai Khánh Hội.
- Cha... Xa quá há ! Đạp xe chắc mệt hả thầy Hai ? Bây giờ ai cũng đi xe đạp hết trọi.
- Rồi cũng quen hà. Ủa ? Mà tại sao thím dẹp tiệm đi ?
- Thời buổi khó khăn mà thầy Hai. Giữ chi cái tiệm cho họ để ư. Làm ăn nhỏ nhỏ thôi. Như thiên hạ vậy mà.
- Rồi mấy đứa con thím đâu ? Tôi nhớ hồi đó trong tiệm có mấy đứa...
- Đi hết rồi. Đi trước giải phóng.
- Sao thím không đi ?
- Thầy Hai nghĩ coi. Tôi già rồi. Không biết tiếng, không biết chữ.Đi đâu ? C̣n mồ mả chồng tôi, mồ mả ông già bà già ở đây mà đi đâu ? C̣n thầy ? Sao thầy không đi ?
- Tôi kẹt !
Lâu lâu ăn cháo huyết của bà xẩm được một thời gian th́ Nhà Nước đổi tiền. Tôi... trở tay không kịp. Vậy là kẹt cứng. Có khi cả tháng không dư được một đồng. Lấy ǵ ăn cháo huyết ?
Để tránh... thấy hàng cháo huyết, mới đầu tôi thay đổi lộ tŕnh. Tôi đi ngă cầu sắt, ṿng qua chợ Bà Chiểu, xa hơn, hôi hơn (v́ đi ngang chợ) và mệt hơn. Được mấy tuần, tôi bỗng nảy ra một sáng kiến (Nhà Nước đă chẳng dạy: “Ta phải luôn luôn phát huy sáng kiến” à ?). Đó là vẫn đạp xe theo lộ tŕnh cũ. Nhưng khi đến cách đèn xanh đèn đỏ độ vài chục thước, tôi rà thắng, mắt nh́n đèn ở đằng xa. Nếu là đèn đỏ, tôi bóp thắng ngừng ngay, đợi. Nếu là đèn xanh, tôi cắm đầu phóng nhanh đi tuốt. Thật là... thích thú. Tôi phục... tôi quá chừng !
Chiều hôm đó, đi làm về, mặc dù bụng đói meo, tôi vẫn áp dụng sáng kiến “canh đèn để vọt” kể trên. Nhưng không hiểu sao đèn đang xang bỗng bật đỏ ngang không qua đèn vàng, khi tôi chỉ c̣n cách nó có vài thước. Nếu tôi... nhắm mắt chạy luôn, chắc cũng không sao. Đằng này, “bản năng” của một người công dân tốt trong tôi... bóp thắng. Xe đạp lết bánh một khúc rồi ngừng ngay trước xe cháo huyết !
Tôi chống chân chờ, mắt nh́n đèn đâm đâm. Bỗng tôi nghe tiếng bà xẩm, giọng niềm nỡ :
- Thầy Hai ! Thầy Hai à ! Trời ơi sao đâu mất vậy ? Vô ăn cháo đi !
Tôi làm bộ giật ḿnh rồi nh́n về phía bả, mỉm cười cho... lấy có:
- Thím mạnh hả ?
Giọng của bà xẩm trở nên ân cần:
- Vô ăn cháo đi thầy Hai. Lâu quá mà...
- Tôi không có tiền ! (Tôi đă nói như vậy – dám nói như vậy – một cách thẳng thừng và không chút ngượng nghịu !).
- Không có sao ! Vô ăn đi ! Chừng nào trả cũng được. Ḿnh quen mà... Thầy Hai !
Tôi lại nh́n đèn đỏ. Sao nó không xanh cho rồi, để tôi có cớ mà hối hả đạp đi, tránh được cái mùi thơm hấp dẫn của cháo huyết và tránh được lời mời rất thân t́nh của bà xẩm. Đèn vẫn đỏ ! Như... cố t́nh đỏ lâu để tôi có thời gian “đấu tranh tư tưởng”: một bên là “cái đói”, kéo thêm “cái thèm”, c̣n một bên là “cái xấu hổ” của một người chưa quen ăn chịu.
Tiếng bà xẩm vang lên:
- Thầy Hai đừng ngại mà... Vô ăn đi rồi mai mốt trả. Không có sao !
Lần này, “cái đói” cộng thêm “cái thèm” đă thắng. Tôi nuốt nước miếng bước xuống xe đạp th́ đèn bật xanh. Nhưng trễ rồi. Thằng người hạ cấp trong tôi không c̣n đếm xỉa ǵ đến đèn xanh đèn đỏ. Nó chỉ c̣n thấy có tô cháo huyết ! Nó dẫn xe đạp lên lề khóa xe cẩn thận rồi nó bước lại ngồi lên ghế đẩu trước mặt bà xẩm. Nó c̣n mỉm cười chào bả một cách rất tự nhiên, không có vẻ ǵ của một người sắp sửa ăn chịu. Bà xẩm hỏi:
- Sao lâu quá không thấy thầy Hai vậy ?
Nó trả lời... gọn ơ:
- Tôi mắc về dưới tỉnh.
- Bà con ở dưới cũng mạnh hết hả ?
- Dạ, mạnh.
Bà xẩm múc cháo, rắc tiêu, rồi đẩy tô cháo đến trước mặt nó:
- Thầy Hai cứ ăn đi. Chừng nào có tiền trả cũng được, đừng lo !
Nó nuốt nước miếng, cầm muỗng múc cháo lên đổ cháo xuống cho mau nguội mà mắt sáng rỡ, mũi hít từng hơi mùi thơm mời mọc.
Giọng bà xẩm ôn tồn:
- Thời buổi bây giờ, đâu phải ai cũng c̣n tiền đâu thầy Hai. Hồi trước, làm ăn dễ, có đồng ra đồng vô. Bây giờ, càng ngày càng khó khăn, ai cũng chăm bẵm hết.
Ngừng một chút rồi tiếp:
- Chỗ quen biết, tôi nói thiệt. Thầy Hai cứ tới ăn tự nhiên, đừng ngại. Chừng nào thầy Hai trả cũng được hết. Ḿnh với nhau mà... Phải thông cảm với nhau chớ ! Thầy Hai hiểu tôi không ?
Đến đây, bỗng thằng người hạ cấp trong tôi biến đâu mất ! Để lại tôi ngượng nghịu cúi đầu nh́n tô cháo, chỉ nói lí-nhí được có mấy tiếng “Cám ơn thím. Dạ...”, rồi nín thinh. Tô cháo trước mắt tôi bỗng như to hơn, đầy hơn, đậm đà hơn... Bởi v́ tôi thấy nó phải như vậy mới tương xứng với ḷng tốt của bà xẩm. Và lần này, tôi có cảm tưởng như tôi ăn tô cháo đó chẳng bao giờ cho hết !
Tôi cúi đầu húp được vài muỗng th́ bà xẩm đẩy tới một dĩa gị-cháo-quẩy. Tôi vội xua tay:
- Không ! Không ! Tôi không ăn gị-cháo-quẩy đâu thím !
- Không phải đâu. Đây là tôi cho thầy Hai mà ! Không tính tiền !
Tôi ngước lên nh́n bà xẩm, ḍ xét. Bả nh́n tôi, hiền ḥa, gật đầu nhè nhẹ như để nói “Thiệt mà ! Ăn đi !”. Miếng cháo tôi đang nuốt bỗng nghe như bị nghẹn ngang ở cổ họng, làm tôi ứa nước mắt... Tôi không dám nh́n bà xẩm nữa. Tôi nh́n tôi đang cúi đầu húp từng muỗng cháo, trịnh trọng như trong đời tôi lần đầu tiên tôi được ăn món này, món cháo huyết đậm t́nh người của bà xẩm Đakao...
Tiểu Tử
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1783584&d=1619905397
baolunbeau
05-02-2021, 12:55
Chuyện 37 Năm Mới Kể: Trăng Tự Do
Chũm!
Một tiếng động ngắn, gọn, của một vật ǵ nặng vừa rơi xuống nước, vang giữa không gian biển trời lúc ấy.
Thời khắc ấy, tất cả đều im lặng trên chiếc ghe đầy người, đang trôi lênh đênh giữa biển Đông, chỉ c̣n tiếng sóng biển gờn gợn đập nhẹ vào mạn ghe. Một buổi sáng mai trên biển, biển rất êm, biển rất thanh b́nh, thế mà đă xảy ra một cuộc thủy táng trên biển.
“Nam Mô A Di Đà Phật! Thương cho chị, cầu xin cho chị sớm được về nơi cỏi Phật!”
Tiếng ai đó phá tan bầu không khí đang đặt sệt mùi chết chóc, lẩn ai oán, vừa đưa tiển một người xuống ḷng biển. Hiền nằm đó trong pḥng lái, nghe hết, nhưng không dám mở mắt ra, phải một lúc lâu sau, nàng mới dám hé mắt nh́n ra mặt biển, thế mà nàng vẩn nh́n thấy thân xác của một cô gái đang trôi dập dềnh cạnh chiếc ghe.
Sau nhiều ngày mắc bệnh, dáng người mảnh mai của cô đă teo nhỏ lại hơn, cô đă không c̣n gượng được nữa, xuôi tay im lặng nhắm mắt trong đêm, không chờ được ngày tàu tới bến bờ. Cô một thân một ḿnh bỏ nước ra đi t́m tự do.
Chiếc ghe đă nhiều ngày trôi dạt, thức ăn, nước uống khô cạn, ai nấy đều mệt lả, một số ít thanh niên c̣n sức th́ c̣n đi tới đi lui, c̣n lại hầu hết đều nằm hoặc ngồi bó gối, chờ ...
Chiếc ghe gổ nhỏ bé, đă lênh đênh trôi theo sóng nước chừng đâu cũng đă lâu, Hiền không c̣n nhớ và đếm ngày nổi nữa, phỏng chừng đă vài tuần, mang trên người nó rất nhiều người vượt biển t́m tự do.
Hiền, và chồng cùng hai con nhỏ cùng nằm trong số đó, sau nầy khi đến trại Sungai Besi, Mă Lai, được kiểm tra, mới biết con số tổng cộng lên đến một trăm người đúng, gồm cả cô gái và hai em bé xấp xỉ một năm tuổi cũng đă chết giữa biển khơi. Đến nơi, mới biết hành tŕnh trên biển của chiếc ghe đă kéo dài ba tuần rưởi, kể từ ngày ra đi rời Việt Nam.
(Sau đó có thêm một cậu thanh niên, khi nhập trại được vài ngày, vào Sick Bay và cũng đă mất trên đất Mă Lai. Cậu đó, v́ có bệnh tâm thần, không ư thức được b́nh thường như mọi người, nên đă uống nước máy hầm tàu khi ghe lênh đênh, không c̣n ǵ để uống.)
Số mạng của chín mươi bảy người lênh đênh trên biển đă được Ơn Trên/Thượng Đế/Trời Phật che chở, giử ǵn, cứu độ, cho đến một ngày gặp được các vị ân nhân cứu mạng.
Trước ngày đi, chủ ghe đến nhà cho biết phỏng chừng một, hai ngày nữa là đi.
V́ đă ra đi nhiều lần bị thất bại, ở tù, nên lần nầy Hiền làm tất cả mọi thứ về tâm linh, mong được sự che chở. Nghe theo lời dạy của Bố Mẹ Bửu, ông bà bố nuôi, Hiền làm một buổi cúng Chư Phật Mười Phương, một mâm cơm cúng bàn thờ tổ tiên nhà chồng để tạ ơn. Ngay đêm trước ngày đi, sau khi đă đồng quỳ sụp lạy Ba Má chồng từ biệt,trong khói hương nghi ngút bàn thờ Phật, vợ chồng gạt lệ ra đi, chở hai con qua nhà bên ngoại ngủ qua đêm, tránh sự để ư của hàng xóm nơi nhà chồng.
Trong đêm vắng, đạp chiếc xe đạp, chầm chậm ngang qua những con đường quen thuộc: Hồng Thập Tự, Nguyễn Bỉnh Khiêm, Thống Nhứt, nhà thờ Đức Bà, Công Lư, Lê Lợi … Hiền ghi nhớ từng góc phố, âm thầm nhắn nhủ lời từ biệt quê hương, (không hiểu sao, lần ra đi nầy nàng có linh cảm sẽ khó có được giây phút đạp xe êm đềm như thế nầy).
Sáng sớm hôm đi, chỉ được một người em trai thứ năm đưa tiển, gia đ́nh Hiền ngồi xe xích lô máy từ đường Nguyễn Thái Học, âm thầm từ biệt ba má Hiền và các em khác đang c̣n ngủ, đi ra xa cảng Miền Tây. Gặp người dẩn đường ở bến xe Phú Lâm, v́ đă được dặn ḍ trước đó, thấy anh ta đi đâu th́ cứ bám theo mà thôi, không được nói năng ǵ cả, làm vợ chồng Hiền mắt cứ phải láo liên theo dỏi bóng dáng anh.
Trưa, xe đ̣ đến Cần Thơ, anh ta dẩn đến một chợ nhỏ và dặn chờ ở chợ, sẽ có người đến liên lạc sau, rồi anh ta mất dạng.
Sau nhiều giờ quanh quẩn, ṿng ṿng quanh chợ, với tâm trạng lo âu bất an, v́ nh́n đâu cũng thấy nhiều người giống ḿnh, kẻ ngồi quán nước, người đứng góc đường, ngổn ngang, nh́n là biết “dân ta” Saigon xuống, t́m đường ra đi. Chợ th́ thưa dần, người mua bán thật sự cũng biến mất từ từ, mà vợ chồng Hiền vẩn cứ rảo bước quanh chợ.
Gia đ́nh Hiền, hai vợ chồng dẩn hai đứa con nhỏ, với một bó rau muống lủng lẳng trên tay, cứ xách tới xách lui quanh chợ vắng, rau bắt đầu héo úa v́ nắng trưa, họ không dám ghé vào quán, đi riết cũng mệt, cũng không biết phải làm ǵ, đi đâu. Trong ruột rối bời, sợ công an bắt, vợ chồng Hiền đă từng ra đi nhiều lần, hụt có, bể có, từng vào tù Bến Tre … nên rất là căng thẳng, dù ngoài mặt cố giử vẻ điềm tỉnh.
Trời xế chiều dần, chợt thấy bóng dáng anh ta trở lại chợ, hai vợ chồng mừng quá, và được anh ta dẩn đường đến một bến đ̣ kế bên chợ, chỉ cho lên một ghe tam bản nhỏ có mui, như bạn hàng tan chợ về. Đang lần ḍ đi tới để lên ghe, bổng nhiên có tiếng gọi tên con gái Hiền:
- “Ê, Quỳnh Như, mầy đi đâu đó?”
Con gái nghe kêu tên, nh́n lại, nhận ra một người bạn tiểu học cùng lớp thời bấy giờ ở Saigon. Hiền đẩy con đi nhanh lên ghe, cho khuất tầm mắt. Đúng là trái đất tṛn và trời bất dung gian! Cuối cùng rồi cũng lên được chiếc “tắc”. Hiền nghĩ: “Giờ phút nầy, tới đâu th́ tính tới đó, ra khỏi chợ là mừng rồi”. Ghe chèo một đổi cũng khá xa, vào một con lạch nhỏ, và tiếng người chèo ghe nói vọng vào khoang:
- “Bà con lên ghe từ từ, cẩn thận, êm thắm.”
Nơi ghe cặp vào là một chiếc ghe bầu lớn. Vào trong khoang đă thấy lố nhố người ngồi sẳn. Sau đó, từng ghe, từng ghe một đưa người đến nén đầy khoang ghe bầu. Trời tối dần, đến đêm th́ ghe bầu nhổ sào, chạy ra khỏi nơi đó, Hiền cảm thấy có gió mát lùa vào trong khoang, đoán là ghe bầu đă ra sông cái. Chạy một khoăng nữa, rồi tiếng máy giảm bớt tốc độ, dường như cặp vào bên bờ sông, nghe tiếng nói vọng vào ghe bầu, t́m hai người tài công để lên “cá lớn” trước, rồi sau đó lần lượt chuyển tất cả người lên, trong một cách vội vàng, nhanh chóng. Tất cả đều cho xuống hầm qua một lổ vuông vức, đó cũng là diện tích duy nhất để không khí lọt vào trong hầm. Hầm chứa cá mà.
Hiền và hai đứa con cũng không ngoại lệ, v́ sợ lạc chúng nên luôn nắm chặt tay hai đứa nhỏ và miệng luôn th́ thầm kêu tên chúng, nói với chúng để trấn an. Trong hầm tối đen, người thả xuống sau th́ phải dẩm lên người ngồi trước, đạp phải nhau, la hét lung tung, làm phải có tiếng nói từ trên boong vọng xuống mới im đôi chút.
- “Bà con có im lặng không? Tàu tuần nó đến gần th́ lộ hết bây giờ, tàu chưa ra đến biển.”
Tiếng máy tàu vẩn chạy đều, nhưng trong hầm th́ không khí bắt đầu quá ngột ngạt, con nít la khóc, mẹ th́ v́ con mà cấu véo người kế bên để dành thêm diện tích cho con ḿnh, mà chổ trống đâu mà xích bây giờ? Hiền bị đạp lấn đủ bề, nàng cho hai con ngồi trên hai cái đầu gối của nàng, để cho tụi nhỏ được cơi cao hơn, hít thở được phần nào không khí từ miệng hầm. Ba mẹ con mà chỉ có một chổ ngồi.
Những chuyện xảy ra trên boong như thế nào, dưới hầm đều nghe, tàu tuần duyên pḥng đi ngang qua ghe vượt biên, bên nầy họ phải nhá đèn làm hiệu, đội nón bộ đội lên, như ḿnh là ghe đánh cá quốc doanh thực sự. Đúng là nín thở qua sông.
Cho đến một lúc, con trai nhỏ ốm yếu của Hiền không chịu đựng được nữa, dù đă được nàng dùng hai cánh tay thay phiên nhau đưa nó lên cao hơn, gần với miệng hầm để nó thở, nó trở nên dẹo nhẻo trên cánh tay nàng. Hiền hoăng sợ quá, nhân một lúc có người trên đó đứng gần miệng hầm, nàng la lớn lên, xin nhắn với ba nó dùm, cho nó lên trên để thở, không thôi nó chết. Một lúc sau, thằng nhỏ được người đến đem lên khỏi hầm.
Cuối cùng th́ mấy người đề-lô trong sông phải từ giả trở về, bàn giao cho tài công lèo lái. Dưới hầm lắng nghe, Hiền đoán biết đă tạm ổn, nh́n đứa con gái nhỏ của nàng, cũng dần dần mệt nhiều v́ thiếu không khí thở, nhưng v́ thương mẹ nên chịu đựng, không rên la, nàng lấy sức chồm lên miệng hầm, nhắn xin cho con gái được lên trên boong với em nó.
Gần ra đến cửa biển, sóng bắt đầu dập vồn, mọi người dưới hầm đều được thong dong, ai không sợ biển th́ lên trên boong cho thoáng mát hơn.
Chiếc ghe rời Việt Nam ban đầu cũng gặp nhiều nổi gian nan trong sông, mấy phen hú vía nhưng đều qua khỏi. Âm thầm chạy trong đêm tối, qua nhiều lần né tránh các hàng đáy, lúc gần ra cửa biển, chiếc ghe bị mắc cạn khi trời hừng sáng, rướng lên cồn cát, ai nấy đều hoăng kinh, chẵng khác ǵ cá nằm trên thớt. Tất cả thanh niên trên ghe nhảy xuống, dồn hết sức lực, đẩy chiếc ghe ra khỏi cạn, và ghe đă tiếp tục ra đi. Cuối cùng cũng ra được đến cửa biển khi trời đă sáng dần.
Ghe đang chạy th́ nhác thấy dạng ghe đánh cá quốc doanh xa xa, kỳ nầy thứ giả gặp thứ thiệt, nên chiếc ghe nầy phải chạy hết tốc lực, để tránh bị nó ví bắt. Rồi cũng thoát. Hú hồn!
Tránh né được người, nhưng không tránh né được ông trời. Quả là như vậy, chạy được một lúc th́ giông gió nổi lên ầm ầm. Sóng nào sóng nấy cao ngất ngưỡng, chiếc ghe cắt sóng mà đi, chao đảo, nhưng ư chí của hai người tài công nầy không thay đổi và suy suyển. Có lúc ngọn sóng cao làm cho chiếc ghế tài công ngồi trong pḥng lái, trượt từ bên nầy qua bên kia, họ phải t́m cách đứng vững trên đôi chân để cầm lái. Họ quyết tâm ra đi để t́m một cuộc sống tự do cho chính ḿnh và cho những người đồng hành.
Trời dần sập tối, nhưng biển vẩn động mạnh, sóng vẩn cao, ghe vẩn cắt sóng mà đi. Được một lúc, có một số người trên tàu, chứng kiến trước mắt những ngọn sóng cao, gối đầu nhau, liên tiếp phủ ập vào ghe, họ đâm hoăng, lớp bị dập sóng, say sóng nên họ yêu cầu tài công cho ghe quay trở lại đất liền, dù có bị bắt cầm tù họ cũng cam chịu. Hai người tài công phải ậm ừ với họ cho qua chuyện, không làm mích ḷng ai lúc nầy. Hiền cũng vô cùng lo sợ, nh́n thấy sóng quá cao, không biết sẽ nuốt chững chiếc ghe lúc nào không hay, nhưng nghĩ rằng:
“Ra đi là phải chấp nhận, t́m cái sống qua cái chết!” Nên nàng tiếp tục niệm kinh và giử vững đức tin qua những ǵ nàng đă cố gắng làm về tâm linh, xét thấy ḿnh đă làm tất cả những ǵ có thể. Hai tài công cũng đă cố gắng rất nhiều, giờ th́ phó mặc cho số mạng mà thôi.
Nh́n thấy ánh đèn sáng xa xa phía trước, mừng rở, chiếc ghe chạy đến gần, th́ ra đó là một dàn khoan trên biển, có đông người đứng trên nh́n xuống nhưng nh́n lá cờ và ḍng chử viết th́ biết đó là Liên Sô, chiếc ghe lại quay đầu sang hướng khác, rời càng xa, càng nhanh càng tốt.
Trong lúc giông bảo, ghe bị sóng dập, Hiền nh́n thấy những thùng can nhựa lớn, chứa nước hay dầu máy, được cột chặt vào nhau chung quanh thành ghe, thay phiên nhau rớt xuống biển, có cả một cần xé chanh tươi cũng theo sóng nước mà ra đi. Chứng tỏ chiếc ghe nầy cũng được chuẩn bị nước uống đầy đủ, tạm cho chuyến đi biển ngắn ngày.
Đêm tối đen thăm thẳm, cơn giông dịu dần, nhưng biển vẩn là biển, vẩn sóng gió, ghe vẩn phăng phăng đi, ra hướng hải phận quốc tế, không dám men theo cận duyên, sợ gặp phải ghe hải tặc Thái Lan. Mọi người đều yên nghỉ, hết đ̣i hỏi quay về. Hiền nh́n h́nh ảnh hai tài công trong pḥng lái, âm thầm chụm đầu vào nhau tính toán, giúp nhau lèo lái chiếc ghe trong bóng đêm, mà thấy thương cảm cho cả một chế độ, một thế hệ … phải đành ḷng bỏ lại quê nhà hai bên cha mẹ già như vợ chồng nàng đây, bỏ quê hương đất nước mà ra đi. Dù biết bài toán nan giải, chưa biết đáp số sẽ ra sao, nhưng phải đi, t́m đường sống qua cái chết thôi, không c̣n sự chọn lựa nào khác.
Sang sáng thứ ba (?), (Ngồi viết hôm nay, Hiền không c̣n nhớ rỏ chính xác ngày, thế mới biết trí nhớ mai một với thời gian, không c̣n sắc bén như ngày nào, nên nay nàng phải viết ra ở cuối đời nầy, kẻo bị con Alzheimer đến kiếm) chiếc ghe cạn dầu, cần châm dầu thêm, kiếm ông cơ khí th́ ông đă nằm mẹp từ bao giờ, nên phải nhờ các thanh niên khỏe mạnh giúp, các anh sốt sắng, nhưng đă không phân biệt được, can nào là can dầu, can nào là can nước. Ghe đang chạy êm, dưới hầm máy các anh châm dầu (?) vào, th́ tiếng máy kêu “phụp” một cái, rồi tắt ngúm. Tài công biết ngay là châm lộn nước thay v́ châm dầu. Biết sao bây giờ? Âu là định mệnh.
Hầu hết đàn ông cùng xuống hầm máy, phụ nhau t́m cách sửa chiếc ghe cho chạy trở lại. Nhưng cuối cùng th́ vô vọng: nước đă vô lốc máy.
Ghe lênh đênh trên biển.
Có một điều Không-Tưởng là suốt khoăng thời gian trôi dạt, hầu hết mọi ngày, mặt biển rất thanh b́nh, êm như mặt hồ. Biển thương chiếc ghe mong manh, biển thương phận người vượt biển, nên biển rất ít nổi cơn thịnh nộ, không nở nhận ch́m chiếc ghe nhỏ.
Hiền nghĩ nàng nói điều nầy không ngoa, nếu ai đă từng cùng đi trên chuyến ghe nầy (SP… , trại Sungai Besi, 1984) và đọc được bài, th́ đă là chứng nhân cho điều kỳ diệu nầy. Chỉ có hai lần giông to, mưa lớn, giúp người trên ghe t́m cách hứng nước mưa mà uống, khi không c̣n nguồn nước ngọt nào. Chồng Hiền lấy poncho, làm áo mưa mang theo, ngồi ngoài trời hứng từng giọt nước mưa trên poncho, chiết vào chai nhỏ, cho cả bốn người uống từng ngụm cầm chừng.
Ngày qua ngày, thanh niên c̣n khỏe chia phiên nhau tát nước dưới hầm ghe, để chiếc ghe vẩn được nổi trôi …. Hầu hết người trên ghe đều lên boong, hướng mắt bốn phương trời, t́m kiếm tàu thương thuyền ngang qua mà quơ vẩy cầu cứu. Biển rất êm, cá đi từng đàn thấy rỏ dưới mặt nước, có lần nàng thấy từng đàn cá thu; từng đàn cá nhỏ, mà thịt trong suốt thấy cả xương bên trong, tên gọi cá sơn, và có cả đàn cá heo bơi lượn diểu chung quanh ghe. Các em trẻ, biết bơi, nhảy xuống biển bơi như ở piscine. Hiền th́ chỉ dám ngồi trên be ghe, tḥng chân xuống nước cho mát mà thôi, mắt nh́n trời cao xanh thẵm, hướng theo những vệt khói trắng nhỏ phun ra từ chiếc máy bay phản lực nào đó, mà mơ ước được đến bến bờ tự do ...
Ngày nầy qua ngày nọ, rất nhiều tàu đi ngang qua, gần có, xa có, có khi nh́n thấy rất rỏ, họ dàn hàng ngang trên tàu, đứng nh́n qua chiếc ghe, rồi đi mất hút. Họ quá đổi vô t́nh hay họ có lệnh của chính phủ nước họ không được nhận người tị nạn nữa. Đêm đến, cả ghe cũng không yên ngủ, gom sẳn quần áo làm giẻ vụn, sẳn sàng để đốt làm hiệu khi thấy tàu hàng nào đi ngang qua. Đă nhiều lần đốt giẻ làm hiệu, quơ vẩy đủ cách, nhưng vẩn lênh đênh. Vô vọng! Và bắt đầu cảm nhận nổi tuyệt vọng đang thành h́nh và lớn dần theo từng ngày trôi qua.
Có vài lần, v́ quá tuyệt vọng mong tàu đến vớt, mà đă có những thanh niên trai tráng, cảm thấy c̣n sức lực, khi thấy những con tàu lớn đi ngang qua gần ghe, họ xin ai trên ghe c̣n chút thức ăn như đường … cho họ xin để ăn lấy sức. Rồi họ nhảy ùm xuống biển, bơi lấy bơi để, về hướng con tàu, với hy vọng người trên tàu thấy họ, vớt lên, để xin được cứu vớt chiếc ghe. Nh́n theo dáng họ bơi xa xa, đầu lặn hụp trên mặt biển khơi mà Hiền thót ruột, không biết họ có quay về ghe được không? Thế mới biết khi con người đă quá mức tuyệt vọng, lư trí nhường chổ cho ngông cuồng. Cuối cùng họ cũng bơi trở lại, về được với chiếc ghe lênh đênh. Hiền thở phào nhẹ nhỏm.
Thức ăn không có, nhưng nước uống phải có, nên mấy ngày đầu trôi dạt, các ông, khi ấy c̣n khỏe, xuống hầm máy, t́m các phụ tùng nào của ghe có thể chế biến tạm thành b́nh thông hơi để cất nước biển ra thành nước ngọt mà uống. Dù cất ra được rất ít ỏi nước ngọt, cả một ngày trời chỉ được chừng nữa chai xá xị, nhưng cũng giúp sống sót trên biển, chờ tàu đến vớt. Ban ngày chồng Hiền cất nước, ban đêm th́ cho một gia đ́nh, gồm ba cô cháu, mượn mà cất nước uống, tạm sống sót qua ngày. Tưỡng đâu như thế tạm yên, cho đến một đêm, đang thiêu ngủ, nghe một tiếng vang “chũm!”, một vật ǵ vừa rớt xuống nước, và tiếng nói của một cô vang lên, nghe như là tiếng của cô gái mà gia đ́nh Hiền cho mượn đồ cất nước, rầy la cậu trai trẻ v́ đă làm rớt dụng cụ đó xuống biển rồi! Vợ chồng Hiền nằm đó im thinh thít, không dám lên tiếng, chỉ biết thấm thía, nghĩ đến những ngày sau sẽ không c̣n nước ngọt để uống … Định mệnh!
Sáng hôm sau, cô ấy xin lổi, báo cho biết tin, vợ chồng Hiền nói lời thông cảm với cô, v́ từ đây cả hai gia đ́nh đều cùng chịu chung số phận “chết khát”.
Một ngày, nghe tiếng trẻ con nói, mà xót xa:
“Bé Tài khát nước quá cô Sinh ơi. Cho bé Tài uống nước đi.”
“Nè, uống đi.”
“Sao cô Sinh cho bé Tài uống nước đái? Hồi nảy, cô Sinh biểu Bé Tài đái vô chai nầy, Bé Tài nhớ mà. Bé Tài hổng uống đâu.”
“Không uống th́ thôi. Cô Sinh không có nước ǵ khác. Bé Tài khát th́ ráng chịu.”
Hiền nằm đó, nh́n hướng cô cháu họ, thấy cậu bé Tài dể thương kia, đang cầm cái chai có chút nước màu vàng mà hớp một cái. Nó nhăn mặt, nhưng cũng nuốt vô để thỏa mản cơn khát lúc bấy giờ. Bé Tài lúc đó vào khoăng ba, bốn tuổi ǵ đó. Cô Sinh quay qua Hiền nói:
“Không c̣n ǵ cả, em phải để dành lại nước đái của nó, ngừa khi nó khát, đ̣i uống th́ em có mà đưa”.
Thế mà sau đó vài ngày, trời đổ xuống hai lần, cho hai trận mưa lớn, nên khỏi chết v́ khát: Số mạng.
Hiền nh́n thấy mây đen vùn vụt đến từ xa, cuối chân trời, thói thường th́ phải lo sợ v́ chiếc ghe chết máy, lênh đênh, có thể bị nhận ch́m, nhưng Hiền lại vui v́ sắp có nước uống rồi. Mưa lớn mịt mù, trắng cả không gian biển, chiếc ghe cḥng chành, chao qua chao lại, ông xả Hiền lại ra giữa boong, đội poncho, ngồi chịu khó hứng được một ít nước mưa, nhờ vậy mà uống cầm chừng từng ngụm nhỏ, cho đến những ngày cuối cùng, khi đă kiệt sức v́ khát, th́ cũng là lúc các vị ân nhân đến cứu mạng.
Ngày qua, ngày lại, không biết đến ngày thứ mấy, ghe vẩn lênh đênh, không biết trôi dạt đến đâu, nhưng chắc chắn là chiếc ghe nằm ở vị trí tuyến đường thương thuyền quốc tế qua lại, v́ vẩn có rất nhiều tàu đi ngang qua, chỉ là họ không muốn vớt chiếc ghe nầy mà thôi. Có lần thấy một chiến hạm ngang qua, trên boong, cả một nhóm, mặc toàn quân phục trắng như Hải Quân Việt Nam Cộng Ḥa ngày xưa, dàn hàng ngang nh́n sang chiếc ghe, xa xa họ chỉ đứng nh́n mà thôi, và rồi cũng đi mất hút.
Có các anh c̣n khỏe, đói quá chịu không nổi, t́m cách làm cây mác đâm cá, gốc gác họ ở vùng biển nên họ rất thành thuộc, họ chỉ cách cho ai muốn bắt cá. Hiền khuyên ông xả không nên làm theo, v́ trước lúc ra đi, ngày nào nàng cũng phóng sanh, th́ không v́ cớ ǵ mà bây giờ đang gặp nạn giữa biển, ḿnh vướng vô sát sanh. Chết th́ chịu thôi. Chồng nàng nghe theo lời khuyên.
Thế nhưng, một miếng khi đói bằng một gói khi no, khi anh bạn tài công ngồi trên mui ghe, kêu ông xả, đưa cho một con cá nhỏ vừa mới xiên được, cho gia đ́nh Hiền có hai con nhỏ, đang đói lả, được nhấm chút ít chất protein đở dạ. Cám ơn anh đă có ḷng chia xẻ.
Anh là người bạn duy nhất của ông xả trên ghe, đồng cảnh ngộ, đồng chí hướng ra đi và cũng đồng tâm ư phóng sanh, cầu mong cho chuyến đi được đến bến bờ. V́ thấu hiểu được sự cộng nghiệp khi đi cùng một chuyến ghe đông người, nên Hiền đă giải thích rỏ cùng anh, trọng trách nặng nề của tài công khi lèo lái ra đi, nắm trong tay bao nhiêu là sanh mạng; đi chung với một nhóm đông như thế th́ cộng nghiệp là một điều khó mà tránh khỏi … Nên phóng sanh để giải bớt nghiệp chướng là điều cần làm, anh đồng ư và đă góp phần, giao phó việc phóng sanh cho Hiền, với toàn tâm, toàn ư và tự nguyện.
Nhiều ngày lênh đênh giữa biển khơi như vậy, ḷng thành, niềm tin vào Đạo Pháp của Hiền cũng bị suy suyễn, dù vẩn âm thầm niệm kinh hằng ngày, nhưng mỗi khi thấy tàu lớn ngang qua mà họ lơ đi, nàng bị hụt hẩng, và dần cảm thấy tuyệt vọng.
Cho đến một buổi chiều, cả ghe đồng reo lên, kinh ngạc, pha lẩn chút ǵ vui mừng, v́ sự hiện diện của một con chim sẻ nhỏ bé, đậu trên chóp mủi ghe.
Một điều kỳ lạ Không-Tưởng, giữa biển khơi.
Con chim sẻ chỉ ở với chiếc ghe vài giờ rồi bay đi, nhưng đă đem đến một nguồn sinh khí mới, một niềm hy vọng cho cả ghe. Một điềm lành.
Không ai có thể biết được tâm trạng Hiền hân hoan, vui như thế nào. Cuối cùng, ḷng thành của nàng, pháp phóng sanh vi diệu, đă được thực chứng nơi con chim nhỏ bé nầy. Hiền thầm cảm tạ chư Phật Mười Phương. Nhớ những ngày đạp xe qua Lăng Ông Bà Chiểu mua chim phóng sanh; những buổi sáng đi chợ, Hiền dành tiền mua tép c̣n sống, những con ốc, lên cầu gần chợ, thả xuống phóng sanh, tất cả với niềm tin vô biên cho một đời sống tự do. Nhưng giờ đây, c̣n bao lâu nữa ghe mới được cứu vớt?
Một buổi sáng, Hiền nh́n ông xả mắt nhắm, nằm dài trên chổ để hải bàn trong pḥng lái, không c̣n đứng dậy đi đứng nữa, nàng rất lo sợ, biết là anh đă kiệt sức rồi, không ăn uống nhiều ngày như vậy, sức lực nào mà c̣n? Nàng đứng cạnh bên, lo lắng, hỏi chồng một cách tuyệt vọng, hỏi chỉ để mà hỏi thôi, và cũng để muốn nghe anh trả lời, biết anh vẩn c̣n đó với Hiền:
“Sao chưa thấy tàu nào vớt ghe ḿnh hết vậy anh? Bố nói ḿnh đi được mà.”
“Ráng giử vững đức tin đi!” Ông xả Hiền trả lời, mà mắt vẩn nhắm.
Đột nhiên, ngoài boong có tiếng la lên:
“Máy bay, bà con ơi. Mau lạy, vẩy tay đi. Càng đông càng tốt. Đàn bà con nít đâu ra đây.”
Hiền vội chạy ra phía ngoài, nh́n lên, thấy một chiếc máy bay nhỏ, loại Cessna, bay trong tầm mắt nh́n, không cao lắm, đang lượn ṿng ṿng quanh chiếc ghe.
Mừng quá, nàng chạy vào cho ông xả hay tin.
Rồi lại chạy ra, nh́n lên máy bay, lần nầy thấy rỏ được có người trên đó đang xem ống ḍm nh́n xuống chiếc ghe. Ḷng mừng khấp khởi, Hiền hiểu rằng, chiếc ghe nàng sẽ được cứu vớt. Sau khi lượn thêm vài ṿng, chiếc máy bay Cessna mất hút về chân trời.
Nàng nh́n thấy tất cả người trên ghe lúc đó, quỳ xuống trên boong chấp tay lạy lia lịa, vẩy tay với lên hướng máy bay, với hy vọng viên phi công trên đó phần nào cũng hiểu được chiếc ghe nầy đang gặp nạn trên biển.
Hiền chạy vào pḥng lái, nói với chồng:
“Nó bay đi rồi, nó cũng thấy ḿnh, chắc ḿnh sẽ được cứu, phải không anh?”
“Như vậy là được rồi, nó sẽ t́m cách cứu vớt ḿnh, chờ thôi!” Ông xả vẩn nằm dài mà trả lời nàng.
Kể từ phút đó, ai cũng ngóng nh́n, trên trời, trên mặt biển.
Rồi, Hiền nh́n thấy một chấm đen rất nhỏ xuất hiện ở cuối chân trời. Nàng tiếp tục theo dỏi, từng lúc từng lúc, thấy chấm đen đó càng lớn dần, hiện rỏ h́nh dáng một chiếc tàu và đang hướng về chiếc ghe nàng. Nàng lại chạy vào, báo tin cho ông xả:
“Dường như có tàu tới cứu ḿnh, anh ơi. Anh ráng ngồi dậy đi anh.”
Và Hiền lại chạy ra ngoài, nàng tiếp tục quan sát, lần nầy lại thấy chiếc Cessna ban nảy xuất hiện trên bầu trời đàng xa, bay trên đầu chiếc tàu lớn, cả hai đều hướng về chiếc ghe. Cả ghe reo ḥ, mừng rở. Tiếng ù ù của chiếc Cessna đến gần hơn, lúc nầy Hiền mới b́nh tỉnh nh́n và thấy được hàng chử trên thân máy bay: US Navy, khi nó lượn ṿng ṿng quanh chiếc ghe. Khi đó nàng cũng đoán hiểu được, chiếc Cessna bay đi t́m tàu thương thuyền nào gần đó, hướng dẩn đến cứu giúp chiếc ghe trôi dạt nầy.
Chiếc tàu đến gần hơn, hiện ra là một chiếc tàu thương thuyền lớn. C̣n cách chiếc ghe một đổi th́ tàu ngừng lại, thả xuống một chiếc xuồng cao su nhỏ, có người cầm loa ngồi trên. Xuồng máy đến gần chiếc ghe lúc nhúc người, dùng tiếng Anh hỏi xem có cần thức ăn hay dầu, họ sẽ cung cấp cho.
Trên ghe nghe vậy, liền cử cô Ngọc đại diện trả lời, yêu cầu được cứu vớt v́ máy ghe đă hư hỏng, đă trôi dạt nhiều ngày qua. Họ đồng ư cho cô lên xuồng máy, trở lại tàu gặp Thuyền Trưởng tŕnh bày. Chiếc máy bay vẩn tiếp tục bay ṿng quanh khu vực ghe và tàu.
Khi cô Ngọc trở lại ghe báo tin: “Sau khi biết rỏ t́nh trạng chiếc ghe, đồng thời Thuyền Trưởng cũng liên lạc với viên phi công, họ chấp thuận sẽ vớt chiếc ghe vượt biển nầy”.
Người trên ghe, nghe tin xong, như chết đi sống lại, người chảy nước mắt ràn rụa, người sụp lạy trời đất … Ông xả Hiền lúc đó gượng ngồi dậy và ôm vợ con mà ngả nghiêng, đứng không vững:
“Ḿnh sống rồi!”
Nhanh chóng, chiếc tàu di chuyển đến gần ghe. Họ điều người của họ qua ghe, giúp đở từng người một leo lên thang dây để lên tàu. Tay chân Hiền bủn rủn, không c̣n sức lực, phải có người d́u vịn mới lên được tàu. Trời chiều đă sẩm màu, chiếc ghe ch́m dần dần, từ từ xuống khuất khỏi mặt nước biển, khi mọi người đă lên được tàu.
Đêm đó, được nằm duổi tay chân trên boong tàu thương thuyền, nh́n lên bầu trời trong, dưới ánh trăng rằm, tṛn, vành vạnh sáng, mà chưa bao giờ trong đời Hiền được nh́n thấy một trăng tṛn lớn như thế, sáng như thế.
Nằm giữa biển trời bao la, cảm nhận được sự bảo bọc an toàn của chiếc tàu thương thuyền, hoàn toàn khác với đêm trước, nằm trên ghe lênh đênh trôi dạt, nàng thầm niệm kinh cảm ơn Chư Phật độ tŕ, tự nhủ:
“Chúng tôi đươc sống rồi!” Và ḱa:
“Ánh trăng Tự Do!” Sau chín năm, mới có được sự Tự Do trở lại.
Thật là như vậy, làm sao có được diễm phúc ngắm trăng sáng, tṛn, giữa đại dương mênh mông bao la, không có ǵ áng ngữ che tầm mắt, mà chỉ thuần một con trăng tṛn mà thôi.
Đức tin của Hiền càng mạnh mẽ hơn, khi ngay đêm sau, thủy thủ đoàn ra boong di chuyển tất cả thuyền nhân vào bên trong những hốc nghách nào có thể, sát cạnh vách tàu; họ cho biết là một cơn bảo lớn sắp đến. Hiền nghe xong mà rùng ḿnh, cảm nhận được số mạng, đất trời thay đổi chỉ tích tắc mà thôi, nếu không có chiếc tàu ân nhân nầy, cứu vớt chiếc ghe, đem lên tàu đêm trước, th́ tất cả chín mươi bảy thuyền nhân nầy có lẽ đêm nay phải nhận đại dương là mồ chôn thân.
Sau nầy đến trại Sungai Besi, khi vào phỏng vấn, được Cao Ủy Liên Hiệp Quốc Mă Lai cho biết, chiếc ghe của nhóm mang tên: SP--- , chỉ ở tạm cư tại trại trong khoăng ba tháng mà thôi, tất cả đều phải định cư, bằng mọi cách: thân nhân bảo lảnh hay diện nhân đạo … Bà ấy cũng cho biết thêm rằng, viên phi công chiếc máy bay Cessna đă đồng ư với chiếc tàu thương thuyền rằng, con tàu cứ đến vớt thuyền nhân lúc đó, mà không phải chịu trách nhiệm về vấn đề định cư, mọi lo liệu về sau sẽ do viên phi công của chiếc máy bay Cessna - US Navy chịu trách nhiệm, và liên lạc với Cao Ủy Liên Hiệp Quốc Tế Về Người Tỵ Nạn (UNHCR).
***
Nhân đây, tôi cũng muốn xin nói thêm rằng:
“Rất tri ân hai viên phi công người Mỹ trên chiếc Cessna, dù các ông hiện giờ c̣n hay đă mất, chúng tôi vẩn không quên hai ông, lúc đó đă có ḷng nhân từ, thương xót đến chiếc ghe nhỏ bé hoạn nạn trên biển, thương xót cho một dân tộc phải ra đi vượt biển t́m tự do, đánh đổi bằng cả mạng sống. Đă có những người Mỹ như hai ông đây, dù cuộc chiến đă tàn, nhưng vẩn không quên con dân của một nước Việt Nam Cộng Ḥa, và hơn hết các ông đă cho chúng tôi mạng sống vô giá trên biển.”
“Cũng không quên tri ân vị thuyền trưỡng giàu ḷng nhân đạo và thủy thủ đoàn, người Đại Hàn, của chiếc tàu thương thuyền (Pearl Ocean (?) đăng kư Panama) đă mở ḷng đón cả trăm người chúng tôi lên tàu, quan tâm chăm sóc chúng tôi từng miếng ăn, cho đến ngày rời tàu tại cảng Penang, Mă Lai. Thử nghĩ, khi không mà trên tàu có thêm một trăm người bất ngờ đến sinh hoạt, thay đổi nếp sống hằng ngày của một chiếc tàu b́nh thường, th́ lại cũng là một sự Không-Tưởng, nhưng họ đă làm rất tốt với đầy ắp t́nh người. Khi đưa tiển, ai cũng rơi nước mắt, dù chỉ có vài ngày gặp gở.”
Tôi xin tán thán công đức của các vị ân nhân, dù có muộn màng, tôi không có cách nào đền ơn các vị trong đời nầy, nhưng các vị đă cho tôi niềm tin mănh liệt vào Đạo Pháp của tôi. Tôi không trả ơn trực tiếp đến các vị được, nhưng xin trả ơn gián tiếp qua các việc thiện mà tôi làm, tiếp nối tinh thần nhân ái bất-vụ-lợi. Các vị luôn là những tấm gương quư giá về T́nh Người, Ḷng Nhân Từ, áp dụng trong tất cả mọi hoàn cảnh sống./.
BẠCH ĐẰNG.
Tháng Tư, năm 2021.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1783918&d=1619960098
baolunbeau
05-02-2021, 15:29
Truyện ngắn: Người Vợ Tù H.O. Lạc Loài.
Chị phải ḷng anh khi vừa mười bảy tuổi- cái tuổi "bẻ găy sừng trâu" của cô nữ sinh một trường Trung học nổi tiếng ở Saigon, vừa thi trượt tú tài, được bố mẹ gởi gấm cho gia đ́nh cậu mợ ở Đà Lạt để cô con gái cưng khuây khỏa nỗi buồn và ôn lại bài vở cho đợt thi tú tài lần hai..
Cậu chị dạy học ở trường Vơ Bị Đà Lạt. Cuối tuần nhà ông bà thường là nơi dừng chân của những chàng sinh viên cô độc, muốn tim chút không khí gia đ́nh. Nhất là từ khi nhà ông thầy có cô cháu gái xinh đẹp từ Saigon lên trọ học, không khí càng đông đúc nhộn nhịp hơn vào những ngày cuối tuần.
Anh - Chàng sinh viên Vơ Bị Đà Lạt Bắc Kỳ cao lớn, đẹp trai. Ánh mắt đa t́nh, giọng nói ngọt ngào, êm ái đă dễ dàng lọt vào mắt xanh của chị trong lần gặp gỡ đầu tiên.
Đà Lạt - thành phố sương mù thơ mộng với những căn nhà nho nhỏ đầy hoa vàng nằm trên những sườn đồi thoai thoải. Với Hồ Xuân Hương, Thủy tạ, thác Cam Ly, hồ Than thở, đồi thông hai mộ - đă tạo nên mối t́nh lăng mạn của đôi trai tài, gái sắc. Để rồi khi anh ra trường cũng là lúc chị từ giă tuổi học tṛ hoa mộng, ngoan ngoăn "theo chồng bỏ cuộc chơi". Chấp nhận làm vợ lính, đời sống gian khổ nhiều rủi ro. Để anh yên tâm chiến đấu, làm tṛn nghĩa vụ trai thời ly loạn.
Một bé trai rồi một bé gái ra đời- vẽ nên một bức tranh gia đ́nh hạnh phúc hoàn hảo hơn.
Hạnh phúc những tưởng luôn mỉm cười với chị th́ biến cố lịch sử 30-4-75 xảy ra. Nước mất, nhà tan. Chị ôm hai con và bào thai trong bụng về Saigon tá túc nhà ông bà ngoại chờ ngày sanh đẻ, đồng thời nghe ngóng tin tức của chồng.
Cùng chung số phận đau thương của đất nước, chị cũng như những người vợ lính khác:
Chồng, tù cải tạo mịt mùng.
Vợ, kinh tế mới thay chồng nuôi con.
Sinh con thứ ba xong, chưa kịp cứng cáp chị gởi con cho mẹ bương chải ra chợ trời để lo cho đàn con nhỏ dại. Nhà có ǵ đành đem ra bán hết. Cực khổ trăm bề. Nhiều lúc đầu đội nón lá, tay cầm những chiếc áo dài thêu của mẹ, của chị...chạy ngược chạy xuôi, cố nén nước mắt để chào mời những người khách lạ- không mời mà đến. Họ như những người đói khát từ lâu, vơ vét tất cả.
Vất vả một thời gian và cũng không c̣n ǵ để bán. Nhớ thời kỳ ở Đà Lạt, chị có tay nghề đan len bỏ chợ nên làm đơn xin vào tổ hợp đan len của phường. Gần một năm sau chị biết tin anh đang đi tù, học tập cải tạo ở Hàm Tân. Nhờ lao động tốt, chị được cấp giây phép đi thăm nuôi. Giờ đây gánh nặng đôi vai càng nặng trĩu hơn-một bên cho con, một bên cho chồng.
Thời gian này những người vợ trẻ trước viễn cảnh đen tối, có người liều ḿnh dẫn dắt con thơ đi vượt biên, có người lo sợ không nơi nương tựa rẽ thuyền sang bến khác.
Riêng phần lớn và chị:
C̣n trời, c̣n nước, c̣n non.
Trung trinh vợ vẫn ḷng son đợi chờ.
Ḷng son sắt của chị rồi cũng được đền bù. Gần mười năm sau anh được thả trở về đoàn tụ gia đ́nh trong nước mắt. Ngày anh đi tù hai đứa con c̣n nhỏ, đứa út chưa biết mặt cha. Chị " thân c̣ lặn lội nuôi con ", dạn dày sương gió, héo úa xuân th́. Anh, sau những năm tháng tù đày, nhờ được cải tạo đă trở về với thân h́nh tiều tụy, gương mặt hốc hác, trầm tư, it nói với mặc cảm của người chiến binh bại trận, tuy đă thoát khỏi trại tù nhỏ nhưng vẫn c̣n lo sợ, hoang mang trượ́c nhà tù lớn.
Bằng mọi nỗ lực chị cố gắng tạo dựng lại gia đ́nh nhỏ của ḿnh. Chị kiếm những công việc cho anh như đi giao hàng cho tổ hợp để anh từ từ quen với nếp sống của xă hội mới. Hay đưa đón con đi học để tạo sự gần gũi, thân mật giữa cha con.
Nhưng mọi nỗ lực của chị đều thất bại. Anh như người thất chí - cả ngày lầm ĺ, không tṛ chuyện với ai. Ngay cả những đêm vợ chồng gần gũi, chị thường có cảm giác sợ hăi như người đang bị hành hạ. Sau những năm tháng tù đày, cải tạo, anh trở về như một người đă chết từ thể xác lẫn tâm hồn.
Thời may lúc này có tin chính phủ Mỹ như để chuộc ḷại lỗi lầm của ḿnh đă bỏ rơi miền Nam ngày đó, họ thiết lập chương tŕnh định cư ở Mỹ cho những người tù cải tạo và chương tŕnh HO ra đời. Anh như người đang chết sống dậy. Chị cũng vui mừng hy vọng sự " đổi đời" này sẽ giúp gia đ́nh chị trở lại như xưa. Thế là mỗi ngày chị đưa anh it tiền, sau khi đưa các con đi học anh liên lạc với các bạn tù hỏi thăm tin tức và lo thủ tục giấy tờ đi Mỹ.
Cuối cùng cái ngày hân hoan, vui mừng ấy cũng đă tới. Cả gia đ́nh chị bận bịu, rộn ràng chuẩn bị cho chuyến đi với tương lai đầy hứa hẹn. Trước ngày đi một tuần anh thường vắng nhà, bảo phải về bên nhà để lo cho mẹ và các em trong những ngày c̣n lại.
Đến ngày đi chị vẫn không thấy mặt anh. Nhắn tin anh bảo sẽ gặp tại phi trường.Hôm đi cả nhà chị từ bố mẹ, chi em đều ra phi trường đưa tiễn.Ai cũng mừng cho chị va các cháu từ đây sẽ có cuộc đời sung sướng, hạnh phúc hơn.
Trong bối cảnh chia tay với gia đ́nh, chị lo sợ, dáo dát đưa mắt t́m kiếm anh- anh là đầu tàu dẫn dắt và thay đổi số mệnh của mẹ con chị trong giờ phút quan trọng này. Đúng lúc gia đ́nh chị được gọi vào pḥng cách ly mới thấy anh len lỏi giữa đám đông, xuất hiện với chiếc ba lô đeo trên vai. Anh đưa mắt chào tự biệt gia đ́nh chị rồi vội vàng dẫn vợ con vào bên trong.
Khi máy bay bắt đầu cất cánh chị thở phào nhẹ nhỏm, yên tâm. Nh́n sang anh chị thấy nét mặt anh ṃệt mỏi, ánh mắt đăm chiêu xa vắng. Chị khẽ nắm bàn tay chai sạm của anh, cảm giác bồng bềng, lâng lâng như những đám mây đang trôi ngoài cửa sổ. Chị thở nhẹ rồi ch́m vào giấc ngủ.
Đi theo diện HO nhưng anh có cô em gái ở Cali nên gia đ̣́nh anh chị được định cư tại California. Cô em xin cho anh vào phụ việc ở một siêu thị của người Việt. Chị th́ phụ bếp cho nhà hàng Việt Nam. Được ba tháng cuộc sống chưa ̉ổn định th́ anh bảo muốn trở về Việt Nam v́ thấy cuộc sống ở đây không thích hợp. Biết anh lại mang mặc cảm tự ti chị nghẹn ngào khuyên nhủ:
- Anh không thương mẹ con em sao? Từ từ cuộc sống ḿnh sẽ khá hơn anh à.
Anh cũng xúc động không kém:
- Lúc đầu anh không định đi nữa nhưng nghĩ đưa em và các con qua để cuộc sống có tương lai hơn rồi anh về. Anh vẫn cảm thấy ḿnh là người vô dụng. Anh xin lỗi em.
Một lần nữa c̣hị̣ lại có cảm giác như anh đi tù, bỏ chị bơ vơ với đàn con nơi đất khách quê người.
Một người bạn học cũ ở Virginia, gần Washington DC thương cho hoàn cảnh của chị đă giúp đỡ đưa mấy mẹ con về đây. Đến Thủ Đô vào mùa đông băng giá, chị càng cảm thấy cô đơn hơn. Những hôm lội tuyết từ chỗ share nhà ra trạm xe bus đi làm, chị nghe cái lạnh như cắt vào da thịt. Tuyết rơi trên tóc, trên má và lần đầu tiên trong đời chị ngạc nhiên khám phá ra rằng: sao tuyết có vị mặn? Chị ngậm ngùi thương cảm cho thân phận lạc loài của ḿnh.
Hơn hai năm chị vẫn lặng lẽ đợi chờ. Chị mong anh trở lại để các con chị có cha và một mái ấm gia đ́nh hạnh phúc.. Nhất là tự thâm tâm và đáy ḷng, chị biết ḿnh vẫn c̣n yêu anh tha thiết- t́nh đầu cũng là t́nh cuối.
Một hôm chị nhận được thư anh từ Cali. Trong thư anh xin lỗi chị và mong muốn được làm giấy tờ ly hôn.
Th́ ra trong những ngày chạy đôn, chạy đáo lo giấy tờ đi Mỹ, anh đă để lại giọt máu của ḿnh nơi quán cà phê bên đường trước Sở Ngoại Vụ.
Chị lặng người đau đớn. Bạn bè khuyên nhủ chị nên khép lại quá khứ đau thương. V́ con, một lần nữa chị không cho phép ḿnh gục ngă. Chị lao vào công việc như điên với nghi lực phi thường. Và với số phận nghiệt ngă giữa cuộc đời, chưa bao giờ chị thấy ḿnh mạnh mẽ như lúc này.
Tuy sống giữa ḷng Thủ Đô nước Mỹ, chị không tham gia vào bất cứ hội hè nào, nhất là hội của những người HO- hằ̀ng năm vẫn tổ chức những buổi tượng nịệ̣m, những buổi vinh danh người tù và những người vợ tù HO. Chị vẫn cho ḿnh là một người vợ tù HO lạc loài, không xứng đá́ng xếp vào hàng ngũ ấy.
Thời gian chữa lành mọi vết thương. Các con khôn lớn, lập gia đ́nh. Giờ đây ở tuổi xế chiều, niềm an ủi, hạnh phúc của chị là những đứa con ngoan ngoăn, thành tài rạng rỡ nơi xứ người và những đứa cháu xinh đẹp, kháu khỉnh. Chị có thể nở nụ cười măn nguyện dù nh́n lại ḿnh- "đời đă xanh rêu".
Suy cho cùng những anh hùng thời xưa cũng như thời nay, có bao giờ qua được "ải mỹ nhân". Và dẫu tin rằng người đàn bà ấy đă đến với anh chỉ v́ "tấm vé đi Mỹ", chị vẫn không thể và không bao giờ tha thứ cho anh. Nhưng chị sẽ tha thứ cho chị. V́ dù người chồng lính năm xưa không trở lại, chị vẫn một ḿnh thay chồng bôn ba nuôi dạy cho các con thành người.
Vẫn nguyên một tấc ḷng son
Cái c̣ lặn lội nuôi con thay chồng.
Sau 42 năm lạc loài, bây giờ chị̉ có thể ngẩng cao đầu, tự hào là người vợ lính Việt Nam Cộng Hoà năm xưa. Từ đây mỗi năm đến ngày 30-4 chị có thể đứng dưới đài tưởng niệm với lá cờ Tổ Quốc thân yêu, để tưởng niệm các chiến sĩ đă hy sinh, bỏ ḿnh cho tự do, dân tộc.
Và cũng để tưởng niệm h́nh bóng anh ngày nào.
Hải Âu
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1784023&d=1619969339
baolunbeau
05-02-2021, 15:41
Truyện ngắn: CHO CON ĐI VƯỢT BIỂN
Cả nhà đang vui mừng anh Thi tôi thi đậu vào đại học Tài Chính chưa được bao lâu th́ anh phường đội ghé nhà đưa giấy báo tin anh Thi đă… trúng tuyển nghĩa vụ quân sự.
Mẹ tôi “quen” với anh phường đội, mời anh vào nhà th́ thầm to nhỏ xin anh hủy tấm giấy gọi này như lần trước anh đă từng làm và hậu tạ anh, nhưng lần này anh phường đội nói không thể v́ chỉ tiêu quận đưa ra rất cao phải gom đủ số.
Cả nhà cùng lo âu, chiến tranh biên giới Việt Nam và Campuchia đang diễn ra từng ngày, những đợt nghĩa vụ quân sự nối tiếp nhau lên đường.
Cầm tờ giấy báo nghĩa vụ trong tay mẹ tôi nước mắt rưng rưng nhưng cả quyết:
– Đi nghĩa vụ là… chết. Không, nhất định là không.
Mẹ ra phường… khiếu nại với hai tờ giấy, một giấy báo đậu đại học và một giấy báo trúng tuyển nghĩa vụ quân sự, xin cho con được đi học đại học v́ giấy báo này đến trước, th́ ông chủ tịch phường đă nhiệt liệt chúc mừng con trai bà được trúng tuyển cả hai thứ.
Nhưng nghĩa vụ quân sự thiêng liêng cao cả hơn anh Thi phải thi hành trước. Ông hứa hẹn khi nào hoàn thành nghĩa vụ anh Thi sẽ vào học đại học.
Mẹ tôi cay đắng nghĩ thầm con tôi đi bộ đội có khi chết mất xác ở Campuchia hay nếu sống sót trở về, lời hứa hôm nay của ông cũng theo gió bay mà thôi.
Thế là anh Thi tôi phải dẹp mộng bút nghiên lên đường vào bộ đội tại quân trường Quang Trung Hốc Môn.
Mẹ tôi chưa chịu thua, mẹ an ủi con trai:
– Con cứ vào trại Quang Trung, mẹ sẽ t́m đường cho con đi vượt biển t́m cuộc sống tự do và yên chí ăn học đàng hoàng.
Tôi ngây thơ cũng đ̣i đi vượt biển cùng với anh th́ mẹ mắng:
– Đi vượt biển vui lắm sao mà đ̣i đi chung? Nhà ḿnh không có nhiều tiền, mẹ sẽ dốc hết tài sản lo cho anh con. Mày là con gái… không quan trọng.
Sau 1975 gia đ́nh tôi mất tất cả tiền bạc gởi trong Ngân hàng Việt Nam Thương Tín và sau hai lần đổi tiền tài sản vốn liếng càng teo tóp lại.
Bố tôi là công chức th́ mất việc. May nhà mặt tiền nên mẹ mở cửa hàng tạp hóa nho nhỏ sống tằn tiện qua ngày với hộ khẩu 4 đầu người gồm cha mẹ và anh em tôi.
Người chị Cả của tôi đă lập gia đ́nh ở riêng.
Anh Thi vào trại Quang Trung được hai tháng th́ mẹ đă có mối đi vượt biển. Một ngày cuối tuần anh được phép về thăm nhà. Anh đă không trở về trại mà đáp xe đ̣ đến Cần Thơ bắt đầu cuộc hành tŕnh t́m đường vượt biển.
Những ngày đầu ở Cần Thơ anh Thi cùng chủ tàu và vài người khác sống trên ghe giả làm người đi buôn than củi. Cũng như họ, anh Thi mặc bộ quần áo bà ba đen, đầu đội chiếc mũ tai bèo, bèo nhèo cũ rích.
Bọn họ vừa đi buôn vừa… thực tập lái ghe, lúc từ từ trong ḷng sông hẹp hay lúc tốc độ nhanh khi ra sông Cái cho thật thuần thục.
Từ Cần Thơ đi Sóc Trăng, Bạc Liêu và xuống tuốt luốt Cà Mau, qua lại mấy đồn kiểm soát gần trạm biên pḥng cho chúng quen ghe, quen mặt, chờ thời cơ sẽ xuất phát lên tàu lớn ra biển luôn.
Người đội trưởng của anh Thi ở Quang Trung kết hợp cùng công an phường mấy lần đến tận nhà truy t́m anh Thi, kết tội anh đào ngũ, nếu gia đ́nh bao che sẽ bị tội nặng, nhưng cha mẹ tôi vẫn một mực kêu oan, không biết con trai bỏ đi đâu.
Ở nhà đêm nào gia đ́nh tôi cũng coi tin thời tiết trên ti vi, thấy biển êm th́ mừng thầm, thấy “biển động đến động mạnh” hay “gió giật mạnh cấp 6 cấp 7” trở lên là hoang mang lo lắng. Gió cấp này ngư phủ cũng không dám ra khơi đánh cá.
Gia đ́nh tôi sợ chính quyền và sợ cả thời tiết nắng mưa. Chỉ biết cầu nguyện cho anh Thi được mọi sự b́nh yên.
Thế mà một đêm khuya nghe tiếng gơ cửa, bố tôi ra mở và kinh hăi thấy một người mặc áo khoác dài tới chân đứng lù lù trước cửa. Người đó vội th́ thầm lên tiếng ngay:
– Bố ơi con là Thi đây.
Chuyến đi đă thất bại ngay lúc ra quân, người từ các ghe nhỏ chưa kịp lên ghe lớn th́ bị công an ập tới, một số người bị bắt, một số người chạy thoát.
Anh Thi phải chi tiền nhờ người dân địa phương giúp đỡ mới thoát ra khỏi vùng sông nước chằng chịt Cần Thơ trở về Sài G̣n, anh đợi nửa đêm mới dám về nhà ḿnh v́ sợ hàng xóm phát hiện.
Cả nhà cùng bàng hoàng lo sợ. Nhốt anh ở trong nhà một ngày sau cha mẹ tôi đă gởi anh xuống Bà Chiểu ở nhờ nhà bác ruột tôi v́ nếu ở ngay nhà ḿnh th́ sớm muộn ǵ hàng xóm cũng biết, hàng xóm biết th́ chính quyền sẽ biết.
Anh về nhà nửa đêm và ra đi cũng nửa đêm như tên tội phạm.
Mẹ tôi mang đến nhà bác tiêu chuẩn 9 kư gạo, một kư cá khô và một kư lạp xưởng để khỏi phiền bác thời buổi bao cấp gạo thịt khó khăn.
Cha mẹ tôi sốt ruột lại đi t́m nhiều mối vượt biên khác, nếu chỗ này không xong th́ c̣n chỗ kia.
Hai tuần lễ sau bỗng bác trai đạp xe xuống nhà tôi, mang theo gạo, cá khô, lạp xưởng vẫn c̣n y nguyên và ngại ngần nói với mẹ tôi:
– Chúng tôi mang trả lại chú thím phần thực phẩm này, chưa dùng đến…
Mẹ tôi ngạc nhiên:
– Chẳng lẽ anh chị nuôi không cháu Thi à, nó c̣n ở nhờ nhà bác mà?
– Thím thông cảm cho, con cháu thương th́ thương nhưng… bà nhà tôi lo lắm, không dám chứa chấp cháu trong nhà sợ mang họa, nó vừa tội đào ngũ vừa tội phản động vượt biên.
Hai tuần cháu ở, chúng tôi phải che giấu, không dám khai báo với tổ dân phố có người tạm trú, nuôi cháu thế là đủ rồi, chú thím làm ơn… mang cháu về.
Ông bác ra về rồi mẹ tôi ngồi thẫn thờ chẳng biết tính sao th́ bố tôi đi đâu cũng vừa về đến, không kịp nh́n thấy những món hàng thực phẩm c̣n để trên bàn, bố tôi vội vàng vào đề ngay:
– Có chuyến đi ngay đêm mai, tối nay tôi phải đến bác đón thằng Thi về và mang đến điểm hẹn. Chuyến của Tư Lùn mà bà từng tin cậy và mong đợi đấy…
Mẹ tôi mừng rỡ:
– Đám này tổ chức chuyến nào là thành công chuyến ấy. Đợi chuyến của họ lâu mà chắc. Nhà ḿnh gặp vận hên rồi.
Mẹ tôi chỉ túi gạo:
– Bác trai vừa đến và không chịu chứa thằng Thi ḱa… chuyến đi thật đúng lúc. Chắc là trời… giúp.
Tối hôm đó bố tôi đến nhà bác đón anh Thi về và mang anh đến điểm hẹn. Hôm sau anh đă có mặt ở Bến Tre. Chuyến tàu sẽ xuất phát ở cửa biển B́nh Đại.
Một tuần lễ trôi qua, tin từ nhóm tổ chức Tư Lùn cho biết tàu đă ra khơi rồi.
Cả nhà cùng vui mừng, tàu ra khơi sẽ ra đến hải phận quốc tế th́ không sợ bị bắt nữa, số phận con tàu chỉ trông vào biển cả và thời tiết.
Chúng tôi lại coi ti vi phần tin thời tiết và cầu nguyện cho chuyến tàu thuận buồm xuôi gió đến bến bờ tự do.
Một tháng trôi qua cả nhà đang khấp khởi mừng thầm bỗng có người phụ nữ lạ t́m đến nhà, hỏi đúng tên và địa chỉ nhà tôi, bà đi thăm nuôi con bị tù ở Long Đất Vũng Tàu, thằng con nhờ bà chuyển lá thư này cho người bạn cùng tù với nó tên là Thi.
Trời ơi, th́ ra chuyến tàu vừa ra khơi đă bị công an đuổi theo bắt lại trọn gói, cả đám thuyền nhân vào trại tù ở Long Đất.
Mẹ tôi suy sụp, v́ thương con, v́ số vàng chắt chiu để dành cho con đi vượt biển hai chuyến đă cạn túi rồi, tương lai đen tối đang chờ đón anh tôi ở phía trước.
Bố tôi là điểm tựa chính của gia đ́nh, bố nén thương đau, vẫn bề ngoài điềm nhiên, mỗi khi có hàng xóm nào hỏi thăm về Thi th́ bố vẫn giữ vững lập trường đáp nó bỏ đi từ dạo đó nhà vẫn chưa có tin tức ǵ.
Bố tôi đi Long Đất thăm nuôi anh Thi, khi về ông c̣n mua một quả mít to bán ở dọc đường, mít Vũng Tàu nổi tiếng múi dày thơm ngon.
Mẹ tôi chán chường:
– Ông c̣n tâm trí thưởng thức mít được hả? Ông ăn hết đi, tôi quyết chí…không ăn.
Hàng xóm có kẻ ṭ ṃ hỏi tôi:
– Bố cháu đi đâu mà mua mít về, người lại nắng gió ngăm ngăm ra…
– Bố cháu đi thăm họ hàng ở Vũng Tàu.
Bà hàng xóm lửng lơ:
– Không phải đi thăm thằng Thi hả…
Thế là lần sau bố tôi lặng lẽ đi thăm anh Thi và nhất là không mua mít dù bố tôi khen rẻ và ngon, sợ hàng xóm biết, không lẽ lại nói đi thăm họ hàng ở Vũng Tàu lần nữa?
Ở tù hơn một năm th́ anh Thi được thả ra, lần này đành phải mang anh Thi về nhà chị Cả tôi, dù gia đ́nh chị ở xóm bên, cách xóm tôi không xa.
Nhà chị có lầu, cho anh lên tầng trên ở một pḥng. Đứa con chị c̣n bé mới lên ba chẳng biết ǵ, không cho nó lên tầng trên là được.
Hy vọng công an khu vực không nghi ngờ và xét hỏi như thời gian đầu anh Thi mới đào ngũ nữa.
Cha mẹ tôi không biết cách nào xoay ra tiền để lo cho anh Thi tiếp tục đi vượt biên, anh không thể trốn chui trốn nhủi măi trong một góc nhà ngày đợi hai bữa cơm như một thằng tù giam.
Cha mẹ tôi có lúc tuyệt vọng bàn nhau hay là mang anh ra phường tự thú đă trở về nhà sau một thời gian… đi hoang, để khỏi phiền lụy đến gia đ́nh, để mở ra cho anh một con đường sống trên cơi đời, dù sống với một xă hội mà ḿnh từng toan tính bỏ chạy, muốn ĺa xa nó.
Tôi 17 tuổi, bắt đầu thi vào đại học, đơn xin vào đoàn trường của tôi mang về phường bị uỷ ban phường nơi tôi cư trú nhận xét những lời tệ hại “có anh phản quốc đào ngũ…” làm tôi khóc quá chừng, không v́ tiếc ḿnh chưa được là đoàn viên của trường sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi này mà v́ chạnh ḷng thương anh Thi tôi.
Người ta sỉ nhục anh như một tội phạm nhưng anh vẫn là ngôi sao sáng của gia đ́nh và của tôi. Các môn toán, lư hóa tôi đều khá là nhờ có anh kèm.
Vậy mà tôi thi rớt đại học, chỉ được chuyển xuống nguyện vọng hai là trường trung cấp sư phạm. Tôi không hề thích nguyện vọng này, chỉ ghi cho có lệ mà thôi v́ tin tưởng khả năng ḿnh sẽ vào đại học.
Một hôm người bạn tù Long Đất rất thân anh Thi đến nhà tôi t́m anh.(người mà trước kia mẹ anh đă đến nhà đưa thư anh Thi ở trong tù) Tôi kín đáo dẫn anh đến nhà chị tôi. Hai người bạn lên tầng lầu nói chuyện rất lâu.
Người bạn tù này cùng vài người bạn tù khác cũng ở Long Đất đă rủ nhau tổ chức vượt biển, người có khả năng lái tàu, người là hoa tiêu.
Họ bàn nhau mua chiếc ghe nhỏ, dài chừng 8-9 mét, động cơ máy cũng…nhỏ, chừng 1 block. Chi phí cây nhà lá vườn kiểu “con nhà nghèo” chừng 5 – 6 cây vàng là đủ. Nếu anh Thi muốn tham gia th́ góp 1 cây vàng để sắm đồ, đưa vàng trước đi sau.
Cha mẹ tôi nghe đều run sợ hơn là mừng, ghe đi biển trung b́nh dài 15 mét, ghe nhỏ dài 8-9 mét này đi ra biển th́ làm sao chịu nổi sóng gió?, lại chỉ có vài mống trên ghe lấy đâu ra người tài giỏi để giúp đỡ lẫn nhau?
Hơn nữa nhà đă hết tiền, một cây vàng bây giờ cũng là gia tài lớn, đưa vàng trước, ghe chưa chuẩn bị xong bị bắt th́ coi như mất toi cây vàng.
Anh Thi chỉ biết khích lệ tinh thần bố mẹ:
– Các bạn ấy đều cùng tuổi trẻ, cảnh ngộ ra tù lông bông, con đường sống và t́m tương lai duy nhất là đi vượt biển nên ai cũng cố gắng hết sức mà t́m vận may cho đời ḿnh.
Mẹ tôi đau trĩu ḷng cũng đành gượng cười:
– Để bố mẹ tính, chưa quá tam ba bận mà.
Bố tôi tán thành:
– Bước đường cùng rồi… con cứ đi theo các bạn.
Tôi lại đ̣i đi theo:
– Anh Thi cho em đi theo anh với. Em không được vào đại học, chán lắm.
– Nếu cha mẹ đồng ư th́ em đi cùng không mất tiền đâu, ghe c̣n rộng chỗ mà.
Mẹ tôi gạt phăng:
– Thân phận anh Thi đang dầu sôi lửa bỏng. Hai đứa đi một lúc nếu …
Mẹ tôi tự bịt miệng lại, kiêng cữ không dám nói tiếp nếu… sợ xui xẻo cho chuyến đi sắp tới.
Bố mẹ đă vay mượn họ hàng mỗi người một ít cho đủ một cây vàng để chơi ván bài chót, mặc cho số phận muốn ra sao th́ ra. Mẹ cũng không quên đưa riêng anh Thi chiếc nhẫn mỏng 5 phân vàng để anh… có tiền đánh điện tín về nhà báo tin vui.
Anh Thi lần thứ ba rời khỏi nhà trên đường đi t́m tự do. Lần này anh đi bằng cửa biển Gành Hào Bạc Liêu…
Bố tôi đưa anh đến Bạc Liêu và ở lại nhà người thân của người bạn cùng chuyến với anh để nghe ngóng tin tức, mấy ngày sau, khi chiếc ghe nhỏ bé ra khơi không nghe động tĩnh ǵ th́ bố yên tâm ra về.
Cả nhà tôi lại rơi vào ṿng lốc xoáy của thấp thỏm chờ đợi và nghe ngóng thời tiết. Hỡi những cơn gió đừng giật mạnh. Hỡi biển đừng động mạnh cho chiếc ghe nhỏ bé kia ra khơi và đến nơi đến chốn nhé.
Mỗi một ngày trôi qua là một ngày căng thẳng với gia đ́nh tôi, chân như đạp trên chông gai, người như ngồi trên chảo lửa, tim gan ruột phổi như đảo lộn tùng phèo. Họ đang lênh đênh trên biển hay đang ra sao có trời mà biết??
Được 3 tuần là mẹ tôi bắt đầu chờ mong… tờ điện tín, ngày nào mẹ cũng mong giờ người đưa thư qua nhà, anh đưa thư trẻ tuổi chạy xe đạp vèo qua cửa th́ mẹ tôi thở dài thất vọng, anh ngừng lại đưa thư, nhưng lại là thư từ miền Bắc gởi sang mẹ tôi càng chán thêm, ch́a tay nhận lá thư mà chẳng buồn nh́n mặt anh đưa thư, làm như anh cũng… có tội khi không có một tin tức ǵ của anh Thi tôi.
Mẹ tôi đau xót đếm từng ngày và thở than:
– Được một tháng rồi mà chẳng có tin. Con ơi là con ơi!
Thấy mẹ buồn tôi cũng buồn theo, tôi bi quan như mẹ, tưởng tượng ra bao cảnh hăi hùng. ghe… lạc đảo hoang, ghe đang… hư máy hay… hết xăng dầu lênh đênh trên biển và khủng khiếp nhất là ghe… đă ch́m vào biển khơi?!
Có hôm mẹ tôi nằm ác mộng thấy anh Thi hiện về đứng ở đầu giường, anh mặc chiếc áo kẻ ca rô màu xanh hôm anh ra đi. Mẹ tôi kêu rú lên:
– Thi ơi, con đâu rồi? con đâu rồi?
Nghe mẹ kể tôi và mẹ lại ̣a khóc tiếp cứ làm như vừa được tin anh Thi tử nạn ngoài khơi.
Bố tôi phải gắt:
– Hai mẹ con bà làm ǵ mà sầu bi thế. Từ Gành Hào đến Thái Lan là gần nhất, nhưng biết đâu ghe nó lạc đường tới Mă Lai nên chưa có tin về??
Mẹ tôi giăy nảy lên:
– Ống c̣n muốn nó đi lạc đến Mă Lai à, sao ông không cho nó đi lạc đến Philippines, Hồng Kông luôn đi cho tôi đợi chờ thêm vài tháng nữa, chết dần chết ṃn thêm nữa.
– Tôi chỉ… thí dụ thế thôi để mẹ con bà yên tâm chờ đợi.
Sang tuần lễ thứ năm, tuần lễ thứ sáu th́ mẹ tôi đă kiệt sức trông thấy, gầy hốc hác, phờ phạc như một nhánh cây khô, mẹ như một người không có hồn. Chị tôi phải đưa mẹ đến tư gia của một y tá để truyền nước biển.
Đôi lúc tôi bắt gặp vẻ buồn rầu thất vọng trên gương mặt người cha luôn tỏ ra cứng cỏi với vợ con. Bố tôi cũng lo buồn lắm đấy nào dám nói ra.
Cả nhà tôi âm thầm cùng gánh chịu một niềm đau.
Anh đưa thư trẻ vẫn nhởn nhơ đi qua nhà mỗi ngày, nhưng trưa nay anh quẹo thẳng vào sân nhà tôi và hớn hở:
– Mời nhà ra nhận thư nè…
Tôi nhanh chân từ trong nhà phóng bay ra ngoài sân, thấy tôi anh đưa thư mới khoan thai chậm răi móc trong cái túi vải đeo ngang vai đầy ắp văn thư và lôi ra một mảnh giấy ǵ đó:
– Điện tín từ Thái Lan của Nguyễn Quang Thi nè.
Chữ “nè” của anh đưa thư vừa chảnh chọe vừa dễ thương làm sao.
Tôi mừng vui cuống quưt, líu ríu nhận tờ điện tín, mẹ tôi đang mệt mỏi nằm dưỡng sức trong nhà cũng xồng xộc đi ra, mặt mẹ tươi rói như hoa mới nở. Phép lạ nào mà nhiệm màu đến thế với người đàn bà hôm qua c̣n nằm thiêm thiếp để truyền nước biển?
Giọng mẹ rổn rảng như hồi chuông đổ hàng xóm bên cạnh cũng có thể nghe thấy:
– Có điện tín Thái Lan à? Cám ơn cháu nhé…
Mẹ móc hết tiền lẻ trong túi áo đưa tặng anh đưa thư mà không cần đếm.
Quả nhiên, bà hàng xóm bên cạnh bấy lâu hay ṭ ṃ thắc mắc đă bước sang, chẳng biết bà vui cùng hay là ganh tị:
– Có tin thằng Thi đến đảo rồi hả, thích nhỉ? Tôi đoán đúng mà, nó đi vượt biển chứ c̣n đi đâu, giấu ai chứ chẳng qua mắt được tôi…
Cả nhà tôi đă hồi sinh.
Vài ngày sau nhận thêm lá thư của anh Thi. Lá thư viết trước tờ điện tín dù nó đến sau. Anh kể chiếc ghe nhỏ bé chở 12 người đă may mắn trong biển êm gió lặng sau 7 ngày th́ đến Thái Lan, 5 phân vàng mẹ đưa anh đă tặng cho người dẫn đường chiếc ghe nhỏ của anh khi ra đến cửa biển nên anh không có tiền đánh điện tín về nhà ngay. Nhưng anh tin là chờ mong càng dài th́ niềm vui mừng càng tràn đầy.
Trời ơi, anh Thi đâu biết là anh để cho chờ mong khủng khiếp này dài thêm chút nữa là cả nhà càng thêm sống dở chết dở…
Mẹ tôi mỉm cười hạnh phúc trách yêu thằng con trai đang b́nh yên nơi xa:
– Có mấy phân vàng mang theo pḥng thân mà cũng cho người ta…
– Biết đâu nhờ anh rộng lượng tử tế nên trời thương.
Mẹ tôi kể công:
– Nhờ mẹ đi coi bói và đi chùa cầu nguyện nữa chứ.
Bố tôi phản đối:
– Chuyến nào của nó bà chẳng đi coi bói chẳng đi chùa cầu nguyện, vậy mà hai chuyến trước thất bại c̣n vào tù hơn năm trời.
Mẹ tôi bỗng quay ra nh́n tôi và tiếc rẻ:
– Nhưng chuyến này Trời Phật thương, biết thế mẹ cho con đi cùng với anh Thi, chẳng tốn thêm tiền lại được thêm một đứa.
Bố tôi hù dọa:
– Nhưng nếu nó đi th́ sẽ thành 13 người là con số không may đấy.
Tôi nũng nịu với bố mẹ:
– Thôi, mẹ đă bảo con gái… không quan trọng mà. Anh Thi đi được là cả nhà ḿnh trút được gánh nặng sầu lo, con cũng đang sung sướng hạnh phúc lắm đây….
Nguyễn Thị Thanh Dương
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1784025&d=1619970044
wonderful
05-06-2021, 02:53
Truyện ngắn: Đồng Tiền Mỹ
Ngày đầu tiên được nhận vào làm việc trong công ty, người "manager" dẫn tôi đến gặp Joe, một người Mỹ trung niên, đang sử dụng một trong những chiếc máy được thiết kế tại "department" này. Sau khi giới thiệu chúng tôi với nhau, người "manager" giao cho Joe trách nhiệm huấn luyện công việc cho tôi.
Khi người "manager" đi rồi, tôi đưa mắt nh́n khắp một lượt những chiếc máy có vẻ xa lạ đối với ḿnh, được vận hành hoàn toàn bởi những chiếc "computer" gắn liền với chúng. Từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ tôi có biết "computer" là cái ǵ, thế mà bây giờ coi ṃi phải biết sử dụng nó th́ mới làm cho máy chạy được. Như hiểu được nỗi băn khoăn của tôi, Joe vỗ vai tôi như ngầm nói với tôi "Don't worry". Liền đó, bằng một động tác nhanh nhẹn, Joe đưa tay móc chiếc bóp ở túi quần sau, mở bóp lấy ra tờ 1 đô la. Anh thả đồng tiền xuống sàn nhà rồi cúi xuống nhặt lên, miệng tươi cười bảo tôi đừng có lo lắng ǵ cả, công việc ở đây dễ dàng như "pick the money from the floor".
Câu nói đùa của Joe làm tôi nghĩ đến cái ư nghĩ chung của nhiều người ở Việt Nam về đồng tiền Mỹ. Người ta cứ nghĩ kiếm tiền ở Mỹ giống như gom lá rụng về mùa thu. Do cái tâm lư đó mà nhiều người đă có cái nh́n sai lệch về cuộc sống, về sinh hoạt ở Mỹ và đôi khi ngay cả ûvề ḷng tốt của người Việt ở Mỹ đối với thân nhân và bạn hữu của họ.
Khi gia đ́nh tôi đến Mỹ chưa đầy 2 năm tôi đă nhận được những lá thư từ Việt Nam gửi sang hỏi mượn tiền. Có người khiêm tốn chỉ xin mượn 500 đô la, có người muốn mượn vài ngàn, có người hỏi mượn đến 5,000 đô la. Đọc xong những lá thư đó, tôi chỉ cười. Qủy thần ơi tiền ở đâu ra mà nhiều dữ vậy. Dĩ nhiên là tôi không thể thỏa măn lời yêu cầu của chủ nhân những lá thư đó. Cho dù có khả năng thỏa măn được cho vài người xin mượn số tiền nhỏ, tôi cũng không dám. Cho người này mượn th́ c̣n người khác, làm sao mà thỏa măn hết cho được. Không khéo c̣n gây chuyện bất b́nh chứ chẳng chơi.
Tôi đă từng nghe những câu chuyện dở khóc dở cười do từ đồng tiền Mỹ mà nhiều người Việt ở Mỹ đă gặp phải. Nghe nói có người từ Mỹ đem tiền, vàng về cho thân nhân ở Việt Nam đă bị quăng trả lại v́ bị chê ít. Có những gia đ́nh từ Việt Nam viết thư cho thân nhân ở Mỹ kể lể đang gặp hoàn cảnh ngặt nghèo, đến khi người nhà về Việt Nam mới vỡ lẽ ra là t́nh trạng hoàn toàn không giống với những ǵ đă được mô tả. Lại có người gửi "tối hậu thư" cho thân nhân yêu cầu khẩn cấp gửi tiền về trong ṿng hai tuần lễ để trả nợ cho ngân hàng, nếu không nhà cửa sẽ bị tịch thu và người trong gia đ́nh sẽ bị trục xuất. Nhưng rồi sau thời hạn đo,ù tiền chưa kịp gửi mà vẫn chẳng có chết thằng Tây nào.
Nói chi đâu xa, chính người bạn của tôi cũng đă từng "khốn đốn" v́ đồng tiền Mỹ. Anh bạn của tôi sống ở khác tiểu bang nhưng thỉnh thoảng chúng tôi vẫn gọi điện thoại thăm nhau. Lần đó anh gọi cho tôi và sau khi nhận ra tiếng nói của tôi, từ đầu dây phía bên kia, anh bạn tôi cười như nắc nẻ. Tôi nghĩ có lẽ anh đang cười nghiêng ngả, cười đến chảy nước mắt không chừng. Cười đă một hồi anh mới giải thích rằng anh cười v́ chuyện đời oái oăm, rằng "làm ơn mắc oán". Tôi hỏi anh câu chuyện như thế nào. Anh nói vừa nhận được tiền từ Việt Nam gửi qua. Trời đất ơi! Hồi nào đến giờ tôi chỉ nghe nói người ở Mỹ gửi tiền cho thân nhân hay bạn bè ở Việt Nam chứ có nghe ai nói người ở Việt Nam gửi tiền cho người ở Mỹ bao giờ.
-Vậy là "bảnh" qúa rồi c̣n muốn ǵ nữa" - tôi chọc anh và hối thúc anh nói rơ ràng hơn.
Anh bạn tôi tằng hắng cho thông cổ rồi mới từ từ kể đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe. Anh nói anh về thăm Việt Nam và mới trở lại Mỹ được vài tuần lễ. Trước khi lên đường anh đă chuẩn bị sẵn một số tiền làm qùa cho họ hàng. Anh c̣n cẩn thận lên một danh sách ghi tên những người anh dự định sẽ cho qùa và số tiền làm qùa cho mỗi người. Đại khái anh phân loại như sau: anh em ruột mỗi người 500 đô la, chú bác ruột 300 , anh em họ 100, cháu ruột 50 và cháu họ mỗi người 20 đô la. Khi đến thăm người nào mà không gặp th́ anh gửi tiền nhờ chuyển lại. Trở về Mỹ anh c̣n đang măn nguyện v́ đă làm được công việc giúp đỡ họ hàng đôi chút th́ đùng một cái, anh nhận được thư của một người cháu ruột cùng với tờ 50 đô la. Lời lẽ trong thư chỉ ngắn gọn "Ở Mỹ về mà cho 50 đồng th́ thà đừng cho". Th́ ra là thế. Chê ít chứ ǵ nữa.
Nghe xong câu chuyện tôi không khỏi có chút bất b́nh về thái độ của người cháu anh. Nếu người bạn "khí khái" kia hiểu được đồng đô la có gía trị như thế nào ngay đối với người Mỹ, có lẽ anh ta sẽ chẳng nổi giận đến nỗi đem 50 đô la ra bưu điện gửi trả lại người đă có nhă ư tặng ḿnh. Người ta sẽ không dám coi thường mấy chục đô la khi thấy có những người Mỹ đến chợ với một xấp "coupon" để mua những món hàng được giảm gía từ vài chục xu đến vài đồng. Hoặc nh́n thấy người mua hàng sẵn sàng chờ đợi để lấy năm, bảy xu tiền thối lại.
Tôi nhớ có lần tôi bỏ một đô la vào chiếc "vending machine" để mua một chai nước ngọt. V́ máy bị "malfunction" nên nó đă "nuốt" tiền của tôi mà không chịu "nhả" ra chai nước ngọt. Hơi bực ḿnh, tôi đi qua chiếc máy khác, lại bỏ tiền vào và lần này th́ lấy được chai nước . Vừa lúc tôi quay gót bước đi th́ một người đàn bà Mỹ cũng có mặt lúc đó bảo tôi "fill out" cái "refund request" có sẵn gần bên chiếc máy để lấy lại tiền. Tôi thấy hơi mất công nên lắc đầu và nói nếu bà muốn th́ bà có thể điền tên của bà và lấy tiền đó. Nói xong tôi thấy ḿnh lỡ lời nhưng bà Mỹ này không có vẻ ǵ tức giận, bà hỏi lại tôi rất tự nhiên:
- Are you sure"
- Yes I am - Tôi trả lời. Tôi thấy bà ta nhanh nhẹn điền tên vào cái "form" để lấy lại tiền mà cái máy đă "ăn quịt" của tôi.
Tôi biết có nhiều người Mỹ làm được bao nhiêu tiền tiêu hết đến đo,ù giống như kiểu "tiền lính tính liền", không có dư được đến mấy chục đồng. Lâu lâu có chuyện trục trặc, lương bị trễ một ngày là họ la lối om ṣm v́ không có tiền chi dùng cho ngày hôm đó. Có những khoản tiêu họ phải chờ đợi cho đến sau ngày được trả lại tiền thuế. V́ vậy mà không có ǵ khó hiểu khi thấy có những người Mỹ làm việc cả đời vẫn không mua nổi một chiếc xe để di chuyển, đi đâu cũng phải dùng xe bus.
Kiếm tiền ở Mỹ qủa là không dễ như lượm lá rơi nhưng cũng không khó khăn đối với những người chịu thương chịu khó, cần cù làm việc. Nhiều gia đ́nh Việt Nam đến Mỹ chỉ 4 hay 5 năm đă mua được xe cộ, nhà cửa. Nhưng để được như vậy họ phải làm việc gấp rưỡi hay gấp đôi người khác. Nhiều người làm 2 "job". Vừa làm xong "job" này đă lật đật chạy đến nơi khác cho kịp làm "job" thứ hai. Có người chỉ ngủ vài giờ mỗi đêm v́ thời gian làm việc đă chiếm gần hết ngày giờ của họ. Nhiều người nhận làm "overtime" bất cứ khi nào được yêu cầu. Làm việc xong về đến nhà thân thể ră rời, chỉ kịp ăn uống vội vă rồi c̣n đi ngủ để chuẩn bị "cày" vào ngày hôm sau. Cứ như vậy ngày này qua ngày khác đến nỗi không c̣n thời gian liên lạc với người thân hoặc bạn bè ở Việt Nam để rồi đôi khi bị trách móc là vô t́nh.
Nhờ cần cù làm việc, nhiều người Việt đến Mỹ với hai bàn tay trắng nay đă làm nên cơ nghiệp, thành công trong nhiều lănh vực. Tiền kiếm được họ dùng để lo cho gia đ́nh nhưng cũng không quên gửi về Việt Nam giúp đỡ người thân hay bạn bè, các cơ sở tôn giáo, cơ sở từ thiện chăm sóc cho trẻ mồ côi, người phong cùi và những người tật nguyền khác. Trong những năm qua, số tiền do người Việt ở Mỹ gửi về giúp nạn nhân thiên tai , băo lụt tại Việt Nam không phải là nhỏ. Nghe nói hàng năm người Việt ở Mỹ đă gửi về nước cả tỷ Mỹ kim, một khỏan ngoại tệ đáng kể đối với một nước nghèo như Việt Nam. Cũng có người nhẹ dạ, sau khi kiếm được nhiều đô la tại My,ơ đem về Việt Nam làm ăn với hy vọng hốt bạc, nhưng đau đớn thay, không những đă bị trắng tay mà c̣n bị cáo buộc phạm pháp và bị truy tố nữa. Luật của "đỉnh cao trí tuệ" mà, muốn cáo buộc ai mà chẳng được.
“Ăn qủa nhớ kẻ trồng cây", người Việt không bao giờ quên ơn đất nước Hoa Kỳơ đă cưu mang họ, đă cho họ cơ hội để phát triển. Để trả ơn đó, người Việt đă nỗ lực làm việc, góp phần vào sự thịnh vượng của đất nước. Trong qúa khứ cũng như hiện nay, người Việt đă tham gia, đóng góp không ít vào các việc công ích và từ thiện, bác aí trên đất nước này.
Sau thảm họa hôm 11-9 vừa qua, không như đám sinh viên vô lương tâm của trường Đại học Tổng hợp Hà nội đă tỏ lộ sự vui mừng trước cảnh chết chóc, đau thương của những nạn nhân vô tội. Người Việt ở Mỹ ai nấy đều căm phẫn đối với hành động điên rồ của bọn khủng bố, thông cảm và chia sẻ nỗi đau xót chung của nước Mỹ và đóng góp tiền bạc vào các qũy cứu trợ để giúp đỡ gia đ́nh nạn nhân. Theo bản tin đăng trên Việt Báo On Line ngày 17-9-2001, ông Trần Đ́nh Trường một cư dân ở New York và là chủ nhân hai khách sạn Hotel Lafayette và Hotel Carter đă hiến tặng cho hội Hồng Thập Tự 2 triệu đô la để giúp đỡ nạn nhân và gia đ́nh. Cũng theo bản tin này, bà Nancy Blaschak giám đốc điều hành địa phương đă phát biểu rằng số tiền hiến tặng của ông Trường là khoản tiền lớn nhất từ một cá nhân mà cơ quan của bà đă nhận được. Bà nói "Chúng tôi tràn ngập xúc động. Bạn có thể nói ǵ được. Gia đ́nh này thực sự biết ơn Hoa Kỳ. Chúng tôi không thể cảm ơn đủ ông ta về khoản hiến tặng lớn như thế".
Tại một khách sạn ở thành phố Burlington, Vermont người ta cũng nghe nói đến một phụ nữ Việt Nam có thân h́nh nhỏ thó nhưng tấm ḷng th́ quảng đại, bà Bản Ngô. Dù trong hoàn cảnh mẹ góa con côi, bà Bản đă hiến tặng 900 đô la cho qũy cứu trợ tại khách sạn . Số tiền này nhiều hơn hai lần tiền quyên góp được từ các nhân viên trong khách sạn. Đây là những tiền "tip" mà bà đă nhận được của khách đến mướn pḥng và bà đă bỏ ống, dành dụm từ lâu với ư định sẽ dùng tiền đó vào việc từ thiện. Nay nước Mỹ gặp nạn, bà đă trút ra hết cho việc cứu trơ.
Theo một bản tin khác trên Việt Báo On Line ngày 18-9-2001, Trung Tâm Từ Thiện Xă Hội Phật Giáo Nam California cũng vừa hiến tặng 20,000 đô la để giúp đỡ gia đ́nh các nhân viên cứu hỏa đă hy sinh v́ muốn cứu người khác. Một bản tin khác của Việt Báo On Line ngày 19-9-2001 nói rằng bà Mai Công, chủ tịch Cộng Đồng Người Việt Orange County cho biết đă mở cuộc lạc quyên gây qũy cứu trợ gia đ́nh các nạn nhân trong vụ tấn công của bọn khủng bố vừa qua.
Chắc chắn rằng ngoài ông Trần Đ́nh Trường, bà Bản Ngô, Trung Tâm Từ Thiện Xă Hội Phật Giáo Nam California, Hội Cộng Đồng Người Việt Orange County c̣n có rất nhiều người Việt khác cũng đang mở rộng tấm ḷng và các hội đoàn khác cũng đang hoạt động lạc quyên để làm vơi đi những nỗi đớn đau của gia đ́nh các nạn nhân trong biến cố khủng khiếp này. "Dẫu xây chín đợt phù đồ, không bằng làm phước cứu cho một người". Đồng tiền đáng qúy thật nhưng nó c̣n đáng qúy hơn nếu ta biết sử dụng nó vào đúng nơi , đúng lúc.
Hải Triều
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1785851&d=1620269506
baolunbeau
05-06-2021, 14:42
Truyện ngắn: Mẹ Tôi
Từ New York, tôi bay về San Jose thăm mẹ. Trong bữa cơm tối, ḷng tôi nặng trĩu lo nghĩ nên im lặng không gợi chuyện như thường lệ. Đă mấy tháng trời, ngày nào cũng băo tuyết, hàng họ ế ẩm, tiệm vắng không một bóng người. Khủng hoảng kinh tế lan tràn làm nhiều khách của tôi dè dặt, không dám ăn xài. Tôi về nhà hy vọng sẽ khuây khoả, để quên hết những phiền phức, để không khí ấm cúng gia đ́nh xoa dịu những ưu lo đă khiến tôi khó ăn khó ngủ.
Mẹ tôi dọn một bữa cơm thật ngon, đầy đủ các món khoái khẩu cho thằng con tham ăn từ xa về thăm nhà. 3 tô canh, 3 món xào, ba món kho la liệt trên bàn, vậy mà ḷng tôi cũng không hào hứng mấy. Đầu óc tôi không gạt bỏ được những con số ám ảnh, sắp đến ngày trả tiền lương thợ, rồi phải lo tiền nhà, tiền hàng..., đủ thứ chi phí mà tiệm th́ ế như Chùa Bà Đanh.
Mẹ tôi ngồi nh́n tôi ăn không nói ǵ. Hôm nay mẹ không chọc ghẹo, không la mắng, không đ̣i tiền, cặp mắt bà xăm xăm đi guốc xọc vào chiếu tướng từng cử chỉ của tôi.
Ăn cơm xong, mẹ tôi lửng thửng đi vào pḥng và gọi tôi đi theo. Cái tướng Mẹ đi chậm răi, đôi vai gầy gập lại v́ đă bao năm tần tảo buôn gánh bán bưng, cái lưng thẳng thanh tao thời con gái của mẹ giờ đây đă c̣ng xuống.
Tôi theo mẹ vào pḥng, mẹ bảo tôi ngồi xuống giường. Bà lục lọi t́m ra một cái túi giấy dày cộm đưa cho tôi. Bất ngờ và ngỡ ngàng, tôi mở ra coi. Trong túi có 5 xấp tiền một trăm đă được sắp xếp ngay ngắn. Tôi vừa mừng vừa ngạc nhiên, tôi chỉ ngó qua đă biết 5 bó ấy là $50,000.
- Mẹ đưa tiền cho con làm ǵ? Tôi hỏi.
- Mẹ biết con đang kẹt.
- Ai nói cho mẹ biết?
- Mẹ là mẹ con, nh́n cái mặt như cái bánh bao chiều của mày, Mẹ biết.
Tôi bật cười:
- Cám ơn Mẹ. Dạo này con gặp nhiều khó khăn, con không cho mẹ biết v́ sợ mẹ lo buồn. Sao mẹ có nhiều tiền vậy?
- Tiền mẹ để dành và chơi hụi. Cầm lấy, đừng hỏi nữa.
Tôi cầm túi tiền của mẹ, vừa mừng, vừa thẹn. Thẹn v́ lúc nào mẹ cũng chê mắng bảo tôi không phải là đứa con rượu của bà. Vậy mà bất cứ khi nào tôi không có lối thoát, mẹ tôi luôn là một ánh sáng trong đường hầm.
Ai cũng bảo tôi giống mẹ, nhưng lại tḥng thêm một câu “con giống cha là nhà có phúc.” Tôi không biết ḿnh giống mẹ hay giống bố. Nhưng nếu chỉ được một phần giống mẹ th́ tôi đă quá vui. Chắc là tôi giống cái tính không sợ trời sợ đất, không sợ bị chê bai của Mẹ.
Tôi nhớ hồi ở bên Phi, tôi chưa đầy 12 tuổi. Sau khi ăn trưa, tôi nằm ngủ trưa trên cái sạp gỗ. Bên ngoài trời vừa nóng vừa ẩm, mồ hôi nhễ nhoại. Lũ ruồi như t́m được món mồi béo bở cứ thi nhau xông vào tôi chích lấy chích để. Mẹ tôi đang ngồi chuyện gẫu với một bà bạn. Một tay bà cầm cái quạt phe phẩy, một tay Mẹ cầm cái đồ đập ruồi cứ thỉnh thoảng là lại đánh cái đét vào đùi tôi để đuổi đám ruồi đang tấn công thằng con. Rồi vừa quạt đuổi ruồi Mẹ vừa chép miệng than thở:
- Thật là khổ. Tôi ra đi bỏ lại hết gia tài sự sản, bao nhiêu là nhà, là đất. Bỏ lại cả chục đứa con khôn ngoan của tôi. Ra đi tay không, chỉ đem theo mỗi hai đứa con xấu nhất và ngu nhất.
Tôi nằm im, tuy giả vờ ngủ nhưng trong đầu thắc mắc, đứa nào xấu, đứa nào ngu? Chị tôi là con lai, ai cũng khen đẹp. C̣n tôi th́ luôn bị mẹ chê là xấu nhất nhà. Tôi nực ḷng nhiều lúc hỏi Mẹ, “Mẹ ơi trong nhà ḿnh ai đẹp trai nhất?” Mẹ luôn nh́n tôi chép miệng, “Ối giời ơi, con mẹ ai cũng đẹp chỉ có mày là xấu nhất nhà.” Nói xong mẹ tôi lại b́nh thản cho heo ăn.
Hôm ấy, thời tiết nóng nực, tôi phải nằm trên cái sạp gỗ cọc cạch, cứng ngắc này, tôi cảm thấy bực bội. Tức quá không chịu được nữa, tôi vùng lên:
- Mẹ nói ai ngu, ai xấu?
Chả thèm trả lời, Mẹ cầm cái đồ đập ruồi đập cái phẹt vào vai tôi.
- Ngủ đi, nằm đó mà hóng chuyện.
Tôi đành phải nằm xuống giả vờ ngủ tiếp. Mà ḷng c̣n ấm ức cho đến bây giờ.
Cầm túi tiền mang cất đi, tôi nghĩ chắc là tôi giống mẹ cái tính biết buôn bán, biết tiết kiệm? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mẹ chắc chắn có nhiều vơ hơn tôi, nhiều nhà, nhiều của cải, nhiều con cái...
Lại phải nhớ tiếp cái ngày nghiệt ngă mà mẹ nói chuyện với bà hàng xóm bên Phi.
- Hồi c̣n ở ngoài Bắc, tôi làm rượu nếp bán chạy như tôm tươi. Có chút máu địa chủ từ ông bà để lại, có bao nhiêu tiền, tôi mua hết đất đai nhà cửa của mọi người bỏ xứ di cư vào nam. Nhưng rồi cuối cùng chỉ c̣n mỗi ḿnh tôi trong làng. Cuối cùng tôi đành phải bỏ lại hết nhà cửa đất đai mang hai đứa con gái nhỏ và ông chồng binh quân vô nam, không tiếc của ǵ bằng tiếc ruộng với đất...
Bà hàng xóm vừa hớp trà vừa hỏi:
-Thế không bán được ǵ hết?
-Có ma nào ở lại mà mua, cả làng bán hết đất đai cho tôi rồi bỏ đi. Đồng không nhà trống chỉ c̣n lại ḿnh vợ chồng tôi và hai đứa con, nên đành quẳng gánh vào nam thôi. Sau khi vô Nam, tôi bắt đầu gầy dựng trở lại, buôn hàng bán quán, cùng lúc đẻ thêm chín đứa con. Rồi cũng dành dụm đủ tiền bạc lại mua đất xây ngơi. Tôi xây căn nhà to đùng cao nhất xóm. Nhà 5 tầng lầu bê tông cốt sắt kiên cố. Mười mấy cái cửa sắt, bao nhiêu pḥng ốc, một ḿnh tay tôi toan tính, xoay xở, ông chồng tôi không ngó ngàng tới chuyện ǵ.
Bây giờ, cầm tiền của mẹ trong tay, tôi biết đây là món tiền bao nhiêu năm dành dụm của mẹ. Hơn mười đứa con, đứa lấy chồng lấy vợ, đứa mở nhà hàng, đứa mua nhà mới, đứa học lên cao, lúc nào mẹ cũng có tiền dúi tay cho từng đứa chúng tôi, tuy miệng mẹ lúc nào cũng la mắng chê bai lũ con, nào là làm biếng, nào là dài lưng tốn vải, chả thằng nào con nào giống mẹ.
Mẹ chê cũng đúng. Tôi c̣n nhớ hồi c̣n ở Việt Nam. Mẹ buôn bán cả ngày, chiều về th́ chăm nuôi cả một trại heo. Mỗi sáng sớm khi cả nhà c̣n ngủ, mẹ đi gánh nước gạo, mang về nấu cám cho heo ăn heo mập. Chỉ một tay mẹ, từ 4 giờ sáng đến 12 giờ đêm. Tôi thấy mẹ chỉ “tranh thủ” ngủ lúc mẹ đang nhặt rau hay đang thái thịt.
Qua đến Mỹ, mẹ đi làm trong khách sạn, đi làm overtime, và đi học tiếng Anh. Muốn bảo lănh các con, mẹ phải cần có tiền, phải lấy bằng được quốc tịch Mỹ. Hàng ngày mẹ học hành siêng năng không sót một chữ nào. Có chữ nào trong sách mẹ thông thạo chữ đó. Tuy mẹ không biết viết tiếng Anh, nhưng nghe chữ nào mẹ nhớ chữ đó, bà thầy giáo chỉ cần hỏi một câu “how are you?” là mẹ xổ ra một tràng “I am fine thank you and you? I have eleven children, five boys, six girls. I have been in America 2 years….”
Mẹ sẽ không ngừng nói cho đến khi bà giáo bảo mẹ dừng lại.
Đến ngày đi thi quốc tịch, Ba Mẹ và hai chị em tôi cùng vào một pḥng thi. V́ không biết viết tiếng Anh, ba tôi quay sang hỏi “Mày chỉ cho bố mẹ với…” Thấy bà giám khảo đang ngồi soi mói, tôi nói “th́ mẹ với bố cứ vẽ gà vẽ vịt vào, sợ ǵ.’
Bố nghe cau mày lại, c̣n Mẹ, ngồi không buồn bị thằng con thách đố, bà vẽ 2 con gà và 2 con vịt vào tờ giấy thi. Khi thi xong, họ nh́n và đánh rớt hết cả hai người. Mẹ chửi: “Cái thằng mất dạy, mày phá hoại làm nó đánh rớt mẹ, thế bây giờ làm sao bảo lănh anh chị em mày?” Tôi ra năn nỉ bà giám khảo, nói rằng mẹ tôi không biết viết nhưng biết nói. Hay là bà thử hỏi một câu xem sao. Bà giám khảo hỏi mẹ một câu, “Who is the first president?” Mẹ trả lời, George Washington. Bà hỏi thêm một câu nữa trên đề thi. Mẹ trả lời xong, tự hỏi tự trả lời một lúc thêm mấy chục câu. Bà nói dừng lại mẹ cũng không dừng mà thao thao bất tuyệt đọc cho hết mọi câu mẹ đă học thuộc. Bà giám khảo buồn cười và quyết định cho mẹ đậu quốc tịch Mỹ.
Thế rồi mẹ cũng bảo lănh được cả đàn con sang ở với Bố Mẹ.
Bố tôi là một ông quan lớn khó khăn nhất trong nhà. Ông sẽ không ăn uống ǵ nếu mẹ không dọn sẵn mâm lên bàn cho ông. Ông có thể nhịn đói cả tuần nếu mẹ không có nhà hầu cơm rót nước. Mẹ th́ việc ǵ cũng dám làm. Bố th́ việc ǵ cũng ngại. Mẹ kể chuyện ngày mẹ đi lễ sáng và t́m thấy một em bé gái ở ngay bên cạnh đống rác. Tuy đă có 9 đứa con, mẹ nhất định mang em bé về nhà nuôi. Bố tôi phản đối kịch liệt, “Nó là con lai, bà nuôi nó ai cũng nghi ngờ tưởng bà có chửa hoang, gia thế mất mặt…” Ông nhất quyết nói “Nếu bà nuôi nó th́ tôi sẽ bỏ đi.” Mẹ tôi thản nhiên dí cho bố tôi một túi đồ và một mớ tiền và tiễn ông lên xe lam ra đi. Sau khi đi một ṿng tiêu hết tiền, chả biết làm ǵ, bố tôi lại quay về nhà và đành phải chấp nhận. Khi chị Lai lên 1 tuổi, chị luôn luôn ngồi trên vai bố tôi đi cùng khắp lối xóm.
Nhưng dù bố tôi có khó tính cỡ nào đi nữa, mẹ tôi cũng có cách trị ông. Có lần khi bố tôi say rượu, mẹ tôi mới dọn cơm lên bàn, bố tôi nh́n những món ăn không ngon ông quẹt hết xuống đất. Mẹ bảo chúng tôi tất cả ngồi xuống đất phủi bụi ăn tiếp. Bố tôi không biết làm sao cũng đành ngồi xuống đất. Sau đó ông lại giở tṛ đổ ly nước vào cơm. Mẹ tôi nói: “Này chú Ba, lần sau có muốn tôi không ăn th́ nhanh tay hơn một chút, chứ chậm chạp như vầy tôi đă ăn xong no rồi. Đằng ấy muốn làm ǵ th́ cứ làm, tôi đi ngủ đây.”
Bố tôi trong lúc say xỉn đưa tay lên định bợp tai mẹ, Mẹ nhanh nhẹn một tay đỡ, một tay nắm cổ ông, nh́n thẳng vào mặt ông, nói: “Nghe tôi bảo, đằng ấy không muốn ăn th́ thôi, chứ đặt tay lên tôi th́ tôi không nhịn đâu nhé!” Bố tôi xụi lơ, ngồi im thin thít. Từ đó không bao giờ dám làm dữ nữa.
Sau 75, mẹ tôi hay giễu “Bàn tay ta làm nên tất cả, với sức người sỏi đá cũng thành cơm.”
Mà quả đúng vậy, lúc mới qua bên Phi, đất sỏi cằn cỗi, khô khan. Trời nóng bức chả có ǵ để ăn, để uống. Mẹ đi đâu mang về được một cái cuốc. Lại một tay mẹ, mặt trời nắng gắt, mẹ cuốc những cục đá cứng, những lô đất khô cằn bỏ không, chỉ trong vài tháng mẹ đă biến nó thành vườn rau sum suê. Ai cũng đến mua rau của mẹ. Mẹ bán rau dành giụm tiền mở một gian hàng nhỏ buôn bán bên Phi. Đủ tiền sống qua ngày. Đến lúc mẹ sang Mỹ c̣n để dành được một mớ không ít.
Lúc nhỏ tôi không thấy ḿnh giống mẹ mấy, nhưng càng lớn lên tôi càng mong muốn ḿnh chỉ được một phần giống mẹ. Mẹ tôi chịu thương, chịu khó, rộng răi, nhân hậu, nh́n xa, trông rộng. Mẹ tôi yêu chồng, thương con, bảo bọc cho tất cả anh em, cả ḍng họ, lo lắng cả cho bạn bè của chúng tôi. Trong những giờ cầu nguyện, mẹ chỉ nguyện cho các con của mẹ nên người.
Bố tôi qua đời, ông ra đi b́nh an, nhẹ nhàng trong ṿng tay của Mẹ. C̣n mẹ tôi, một đời chịu khổ, bây giờ bà chỉ c̣n một ḿnh, quanh quẩn trong nhà chờ các con về tṛ chuyện cho qua ngày.
Anh chị em chúng tôi mỗi người đều học được tính tự lập, tự trọng, nghiêm chỉnh của mẹ. V́ chúng tôi ai cũng muốn làm vừa ḷng mẹ, ai cũng chịu khó, cố gắng vươn lên. Nhưng nh́n lại đời ḿnh, tôi không thể nào so sánh với cuộc đời Mẹ. Chúng tôi không ai có được trí thông minh bén nhạy, cũng không ai có một quả tim bát ngát như mẹ.
Chỉ mong những chuỗi ngày c̣n lại của mẹ, anh chị em chúng tôi sẽ làm cho mẹ vui, làm cho mẹ cười nhiều.
Mẹ ơi, cái gói mẹ cho, thằng con xấu xí của mẹ đă phá hết lâu rồi. Coi bộ làm ăn chưa có ṃi khá lại. Nó cũng biết khi đọc bài này mẹ sẽ chửi “bố cái thằng mất dạy.” Và cười.
Lê Thi
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1786125&d=1620312116
baolunbeau
05-06-2021, 14:54
Truyện ngắn: Nghề Và Ngỗng
Mùa hè năm ngoái tui có đem gia đ́nh d́a Santa Ana nghỉ hè, luôn tiện thăm ông anh và vài bạn bè quen biết cũ . Không hiểu đây là lần thứ mấy tui đến đây để nghỉ hè, nhưng h́nh như mỗi lần d́a Santa Ana, tui lại thấy háo hức, giống như là d́a quê, mặc dù tui chưa bao giờ định cư ở đây cả ! Tui đang ở Houston, thành phố cũng tấp nập và sầm uất những dịch vụ buôn bán của người Việt ḿnh, cũng có rất nhiều hội đ̣àn và sinh hoạt cộng đồng, báo chí đếm không xuể và đài phát thanh th́ có thể nghe từ lúc c̣n nằm trên giường chưa thức dậy tới lúc nửa đêm, hết đài này qua đài khác ! Nhưng h́nh như Houston vẫn c̣n thiếu một cái ǵ đó rất Sài G̣n trong kư ức, một quán cà phê vỉa hè, một ổ bánh ḿ một dĩa cơm tấm điểm tâm buổi sáng, một tờ nhựt tŕnh c̣n thơm mùi mực in trong quán phở, một nhà báo hay một ca nhạc sĩ ngồi ph́ phèo điếu thuốc trong nhà hàng, một câu chuyện phím nổ như bắp rang ngay giữa chợ, và tiếng người cười nói líu ríu như tiếng chim trên đường phố ...
Về Santa Ana lần nào cũng vậy, ngày nào hai vợ chồng và mấy đứa con cũng kiếm cớ đi ăn tiệm, không cần phải cao lương mỹ vị, nhưng it' ra cũng phải những món mà theo lời vợ tui nói, không thể t́m ở đâu ra ! Ngay bửa chiều hôm đầu tiên bà chị dâu, cũng thuộc loại có tâm hồn ăn uống như hai vợ chồng tui, chở nhau ra một quán bún ḅ Huế tương đối xập xệ so với những hàng quán khác ở quận Cam, cách nhà ổng bả vừa đúng năm phút lái xe ! Quán chỉ có độ trên dưới mười cái bàn, mỗi bàn chỉ có khoảng năm sáu cái ghế ! Ḍm thấy ánh mắt hơi nghi ngờ của vợ chồng tui, bà chị dâu đă trấn an: "Tiệm này chủ yếu là bán "to go", thậm chí c̣n nhận đặt nguyên nồi cho cả nhà hay đặt tiệc tùng, coi xập xệ nhưng ăn một lần nhớ đời luôn . Bà chủ người Bắc mà hổng hiểu sao nấu bún ḅ c̣n ngon hơn mụ Rớt chánh hiệu nữa" . Lúc tụi tui đang kéo hai cái bàn lại cho đủ chổ ngồi cho hai gia đ́nh th́ một ông bồi bàn cầm menu ra ! Quán xá coi nghèo nàn vậy chứ ông bồi bàn ăn mặc lịch sự hết sức ! Người bồi bàn ra lấy order là một người đàn ông độ khoảng trên dưới 40, ăn bận rất đàng hoàng áo sơ mi bỏ trong thùng đeo mắt kiếng ḍm rất trí thức, tui đoán là ổng nếu không là công chức làm việc văn pḥng th́ cũng là giáo sư giáo siếc ǵ đây . Và chắc ông này mới qua Mỹ nên đang làm tạm bợ một công việc nào đó trong nhà hàng, trong thời gian t́m một nghề thích hợp . Tui chợt nhơ’ lại rất nhiều người khi mới chân ướt chân ráo qua Mỹ, nhứt là những người tuổi tác lở dở lại thêm gánh nặng con cái gia đ́nh, chưa kể những người c̣n phải có trách nhiệm bên Việt Nam, đành phải làm tạm bợ đủ thứ nghề ! Tuổi tác th́ đă cao không có thể tới trường để học lấy một cái nghề chuyên môn, lại không có vốn liếng anh ngữ, thêm nữa gánh nặng gia đ́nh bên Việt Nam nên nhiều người phải "bung" ra đi làm kiếm tiền . Có điều đáng nói là ông bồi bàn "bất đắc dĩ" này có vẻ không thích cái nghề ổng đang làm cho lắm, ổng ném cái menu lên bàn, gương mặt cau có lạnh như tiền như muốn nói : "Tui là không phải làm cái nghề này đâu . Cái nghề này chỉ là nghề tạm bợ mà thôi . Ngày trước c̣n lâu tui mới thèm làm ba cái nghề này, và sau này th́ càng không thể nào" . Lúc ổng bưngđồ ăn ra th́ ổng lại "giằng mâm xáng chén", y như thể là ban phát ơn phước cho tụi tui vậy ! Tui tuy cảm thông với tâm trạng "thất thế" của ông bồi bàn bất đắc dĩ này, nhưng cũng cảm thấy hơi bực ḿnh v́ ḿnh vào nhà hàng ăn trả tiền đàng hoàng chứ đâu có đi xin đâu mà bị đối xử tệ bạc như vậy . Ngó thấy ông bồi bàn mà tui vừa thấy tội nghiệp vừa thấy thương hại, phải chi ổng vui vẻ chấp nhận cái nghề tạm bợ này th́ ổng làm việc vui vẻ mà khách hàng cũng hổng cảm thấy bị bạc đăi . Thái độ của ông bồi bàn c̣n làm
cho tui liên tưởng đến những ông chủ tiệm người Tàu bận quần xà lỏn áo thun ba lỗ vàng khè, nói thiệt tiền bạc của mấy ông Tàu này đốt ḿnh c̣n hổng hết, vậy mà ḿnh thử vào quán ổng mà coi, ổng sẽ một điều ông chủ hai điều ông chủ khúm núm phục vụ . Đó là v́ ông chủ người Tàu biết rằng ḿnh đang bán hàng, khách là người đem tiền bạc đến cho ḿnh, ḿnh phải vui vẻ để họ c̣n trở lại.
Nhớ lại câu chuyện trên làm tui liên tưởng tới vấn đề nghề nghiệp của người Việt ḿnh từ khi đặt chưn đến vùng đất mới . V́ hoàn cảnh, v́ khả năng sinh ngữ hạn chế, có rất nhiều người trong chúng ta phải đang làm những cái nghề hổng có phù hợp với năng khiếu và sở thích chút nào hết . Công việc làm chỉ là phương tiện kiếm cơm, c̣n sở thích hay khả năng lại là chuyện khác . Hồi tui mới sang Mỹ ghi danh đi học, sinh viên Việt Nam trong trường hết 90% là theo học hai ngành điện và computer, sau này ngành điện ra trường hơi khó kiếm job nên bà con đổ xô đi học civil (công cha’nh) . V́ bởi hai ngành này không cần khả năng sinh ngữ nhiều, chỉ cần bập bẹ vài ba câu tiếng Anh và đọc được môt. số chữ chuyên môn là có thể gồng ḿnh ”bắt lạc đà chui qua lỗ kim” được . Sau này lớp trẻ lớn lên, nhờ đi học trường Mỹ từ nhỏ, tiếng Anh đâu có thua ǵ bọn Mỹ nên tụi nó mới có thể theo học những cái ngành mà có nằm mơ ḿnh cũng hổng dám nghĩ tới như ngành luật sư, ngành khảo cổ, ngành diễn viên, ngành quảng cáo, hay ngành văn học nhân văn lịch sử ... Nghĩ như vậy tui mới thấy tiếc là dù rằng ḿnh đang sống ở nước ngoài, tuy có nhiều điều kiện để hấp thụ những kiến thức khoa học hiện đại, nhưng đâu phải ai cũng có năng khiếu hoặc những sở thích về khoa học đâu, nếu tui thích thơ văn và mơ ước trở thành một ông giáo dạy văn chẳng hạn th́ làm sao tui thực hiện được mơ ước của ḿnh . Hổng lẽ rán rặn mọ học Anh ngữ để sau này ra dạy những Hamlet của Shakespeare " Mà với cái accent của tui, nói những câu thông thường bọn Mỹ phải cau mặt nhíu mày mới hiểu nổi th́ can đảm nào tui dám đứng trên bục giảng mà giảng văn giảng thơ cho học tṛ nghe " (Mà cho dù tui có điếc hổng sợ súng rán đi học th́ có ra trường cũng hổng ai thèm mướn) ! Mà đâu phải chỉ ḿnh tui đâu, tui có thằng bạn mê đá mê đất và từng mơ ước sẽ làm một nhà khảo cổ, vậy mà bây giờ v́ thời thế v́ miếng cơm mà nó phải đi học ngàng civil, tối ngày xách xe chạy ngoài đường lo xây cầu xây cống . Ít ra th́ nó cũng làm cái công việc liên quan tới đất đá, c̣n hơn một thằng bạn khác của tui, từng mơ ước sau này sẽ làm thầy căi đấu tranh cho công bằng xă hội, mà bây giờ nó đang kẹt lại ở Sài G̣n, dùng cái khả năng ăn nói trời cho của ḿnh và một mớ kiến thức đi chạy áp phe, chạy mánh !
Tui có hai đứa cháu, sang Mỹ hồi 8, 9 tuổi, bây giờ đang chuẩn bị vào đại học . Má tui có hỏi chị Hai tui là tụi nó định học cái ǵ, bác sĩ hay kỹ sư " Bà chị Hai tui nói thằng con trai lớn v́ ham thích dế, thằn lằn, cóc, nhái, ểnh ương, nên quyết định đi học ngành "côn trùng học", c̣n con nhỏ con gái v́ cặp với một thằng Tàu nên bị nó trù quến nên đi học ngành "Văn Chương Cổ Trung Quốc" . Bà má tui mới nói sao bà chị Hai tui hổng cản, để cho tụi nó học mấy cái ngành ǵ hổng có thực tế sau này lấy cái ǵ mà ăn . Má tui chép miệng than, con cháu người ta th́ bác sĩ này, nha sĩ nọ, c̣n con cháu của ḿnh là "thằn lằn sĩ", "ểnh ương sĩ, với lại "văn chương cổ tàu sĩ" !
Cũng như bao nhiêu người lớn tuổi khác, má tui chỉ thích con cháu làm bác sĩ kỹ sư để nở mày nở mặt với bà con họ hàng, chứ mấy cái ngành "mắc toi" hổng nghe ai nói tới th́ sau này làm sau nuôi nổi thân, nói ǵ c̣n gia đ́nh con cáị Cũng giống như có lần thằng bạn tui tới nhà bạn gái của nó chơi, bà má con bạn nó ḍm nó bằng nửa con mắt rồi hỏi bằng cái giọng móc họng :
- Cậu có bằng (cấp) ǵ không vậy "
Thằng bạn tui nghe bả hỏi xóc hông như vậy tức muốn trào máu nhưng cũng nhũn nhặn trả lời :
- Dạ có chứ bác ! Con có tới hai cái bằng lận ! Một cái bằng lái và một cái bằng nails!
Mà bạn co’ để y’ một điều là nghề nghiệp của những người qua sau này thường th́ sẽ đi theo ca’i nghề của người thân bảo lănh qua trươ’c ! Một bà chị mở tiệm nails th́ che’m chê’t mâ’y đư’a em qua sau này cũng chui tọt vô đo’ mài mài dũa dũa ! Môt. ông anh làm nghề môi giơ’i mua ba’n nhà cửa th́ sau này mâ’y đư’a em cũng co’ đư’a theo ngành loan officer ! Tui co’ một thằng bạn hồi ở Việt Nam bộ bài 52 la’ chưa bao giờ sờ tơ’i, vậy mà khi được ông anh và bà chị dâu bảo lănh về Las Vegas, bây giờ ca’i nghề chi’nh của no’ là chia bài ! Cũng may no’ không phải là thư’ dân co’ ma’u đen đỏ, chư’ nê’u không th́ vơ’i những ca’i bo’ng đèn xanh đỏ chơ’p tă‘t đầy ma lực đo’ th́ làm bao nhiêu mơ’i “cu’ng” cho đủ "
Ở bên Mỹ này có những nghề mà ngày xưa ở Việt Nam ḿnh chưa hề nghe nói tới, chẳng hạn như nghề trang điểm cho người chết hay nghề cố vấn tâm lư hay cố vấn hôn nhân ! Nếu bạn có dịp đi dự đám tang người quen và có can đảm "ḍm" vô mặt người mới qua đời th́ bạn sẽ không phải hét lên một tiếng kinh hoàng v́ gương mặt nhợt nhạt của người quá cố ! Trái lại là đằng khác, v́ trước khi đặt người chết vô quan tài cho thân nhân và bè bạn "nh́n nhau lần cuối", họ đă được những chuyên viên trang điểm lại, da dẻ hồng hào, mới ḍm tưởng là người chết đang nằm ngủ ! C̣n cố vấn hôn nhân ư " Vợ chồng ở Mỹ này hở một chút là đem chuyện chăn gối mền mùng ra kể cho một chuyên viên tâm lư có bằng cấp hậu đại học tương đương với học vị tiến sĩ . Và cũng v́ bằng cấp cao như vậy nên những vị này cũng chém, hổng đẹp hổng ăn tiền ! Tui hổng biết có phải là trưởng giả học làm sang hay không, hay những vị chuyên viên cố vấn hôn nhân này học chưa đến nơi đến chốn mà càng cố vấn bao nhiêu th́ tui lại thấy bọn họ xách chiếu ra ṭa ly dị xoành xoạch . Nhiều khi nghĩ những cặp vợ chồng bên Việt Nam đánh nhau, thậm chí lấy dao rượt nhau chạy từ đầu trên xóm dưới, vậy mà mới buổi sáng c̣n phang nhau gọi nhau bằng những từ ngữ cạn tào ráo mán, buổi chiều đă thấy họ ngồi bên mâm cơm chan chan húp húp và nh́n nhau vô cùng âu yếm !
Người Việt ḿnh có thói quen tôn trọng những người có bằng cấp, và h́nh như hơi khinh rẻ những người lao động chưn tay ! Những nghề hạ tiện bên nhà như đi+ làm mướn, hay nói nặng nề hơn, là đi ở đợ, thường th́ phải ở luôn trong nhà chủ, mỗi năm ngoài tiền lương c̣n được tặng thêm hai bộ quần áo, mặc ăn Tết ! Bên đây nghề dọn dẹp nhà cửa làm theo giờ, thậm chí c̣n có những hăng thầu chuyên cung cấp những người tới dọn dẹp nhà cửa cho những gia đ́nh cả hai vợ chồng cùng đi làm, lương bổng cộng thêm tiền tip cũng khấm khá ! Có những cặp vợ chồng HO, bây giờ trên dưới sáu chục bó, đâu có nghề nghiệp ǵ, ở với con cháu không được v́ mặt con dâu th́ "sưng" triền miên c̣n con rể th́ "lạnh lùng sương rơi heo may", nên đành đi giữ trẻ cho những cặp vợ chồng có con mọn, vừa có chỗ ở miễn phí, khỏi phải phiền hà con cháu ma `t́nh cảm cũn đỡ sứt mẻ, vừa được đài thọ ăn uống, tháng tháng lại được tặng thêm vài trăm cho bà ăn trầu (mặc dù bà chưa hề ăn trầu bao giờ), cộng với tiền già của ông Bush, dư xăng cho ông bà gửi về bên nhà giúp đỡ con cháu, hay thỉnh thoảng, đi du lịch, làm "khúc ruột ngàn dặm" d́a thăm quê hương !
Có một điều cũng hơi tréo cẳng ngỗng là bên Việt Nam ḿnh muốn làm ǵ th́ làm, hổng thấy ai hỏi là ḿnh có bằng cấp ǵ không ! Bên Mỹ này th́ làm nails làm tóc cũng phải treo cái bằng ch́nh ́nh bên cạnh tấm kiếng chỗ khách soi mặt ! Bác sĩ cũng phải treo bằng tốt nghiệp ! Chỉ có làm ca sĩ th́ muốn ca bao nhiêu th́ ca, hét bao nhiêu th́ hét, chẳng ai hỏi han bằng cấp là cô hay anh tốt nghiệp trường đại học âm nhạc nào ! Chỉ có ở bên Việt Nam ḿnh, có phải muốn làm ngược đời bên Mỹ nên đ̣i hỏi ca sĩ phải có bằng hành nghề ! Tui th́ chỉ nghĩ là trong nước chỉ muốn làm những ǵ khác với ở bên này, chứ báo chí th́ nói là tại văn nghệ phải có sự chỉ đạo, bạn nghĩ sao "
Thôi để chấm dứt bài viết về chuyện nghề và ngỗng này, tui kể cho bạn nghe câu chuyện của hai tía con tui . Hồi thằng con tui tám tuổi, tui hỏi nó:
- Lớn lên con muốn làm ǵ "
- Con muốn làm nghề đổ rác !
Tui nghĩ bụng "thôi rồi c̣n chi đâu em ơi", bên này làm ǵ có chuyện công nhân vệ sinh được ra ứng cử quốc hội như bên Việt Nam, nhưng cũng nuốt nước miếng, hỏi lại:
- Sao vậy "
- Tại v́ làm hăng như ba mỗi tuần làm tới năm ngày, c̣n đổ rác mỗi tuần làm có một ngày thôi !
NGỌC DUY
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1786134&d=1620312840
baolunbeau
05-06-2021, 15:05
Truyện ngắn: Lấy Mễ
Nhiều người trong chúng ta khi mới đến Hoa Kỳ không phân biệt được người Mỹ trắng và người Mễ, thấy họ khác chúng ta và nhất là thấy không phải là ông Mỹ đen th́ trong thâm tâm rất lấy làm kính trọng.
Dăm ba tháng, một vài năm sau th́ t́nh h́nh đổi khác. Tự nhiên ta thấy họ lùn, mập, da không được trắng, đi xe xấu, ở nhà tồi, hay đánh nhau, ăn cắp, ở dơ, làm công việc "hạ tiện", uống bia, không biết tôn trọng hàng xóm khi mở nhạc chát ch́nh chát chinh om x̣m v v... thôi th́ đủ thứ tật xấu!
Chẳng phải chúng ta tự t́m ra điều đó, mà do những người đến trước dè bỉu, phê b́nh, mà có chắc đâu những lời phê b́nh đó là đúng.
Hăy đến các công sở ở vùng Orange County mà coi, người làm việc ở đây hầu hết là người gốc nói tiếng Tây Ban Nha, họ nắm giữ nhiều chức vụ cao trong guồng máy chính quyền (mà người Việt đă được mấy người). Chắc ai trong chúng ta cũng đều biết và tôn trọng bà Dân Biểu Loretta Sanchez, bà đă từng sát cánh với người Việt trong nhiều vấn đề mà cộng đồng quan tâm.
Người Mễ tánh t́nh cởi mở và thân thiện, gặp là “Como esta Seno” rối rít cả lên. Họ dù có giấy tờ hợp lệ hay không đều chịu khó làm những công việc vất vả nặng nhọc, mà các sắc dân khác không ai thèm làm kể cả người da đen.
Tôi không thể tưởng tượng được nếu không có người Mễ th́ xứ Mỹ này ra sao, những ai sẽ là người dang nắng dầm mưa hái cho chúng ta từng trái dâu cho đến cái bắp cải(")
Những người làm nghề xây dựng sẽ lấy đâu ra công nhân đào đất, tráng xi măng hay lợp mái nhà.
Họ có sức khoẻ và không đ̣i lương cao, nhưng có điều họ không hề chung thuỷ: Tôi làm nghề Construction khá lâu và chưa thấy anh Amigo nào ở bền với ḿnh, cho dù tôi đă từng cho một anh cái xe truck khá mới; Noel hay tết đều có phong bao ĺ x́ riêng cho từng công nhân.
Họ hơi giống những người miền quê sông nước của tôi là bóc ngắn cắn dài, làm tới đâu lủm tới đó, không mấy khi để dành. Mua xe th́ lựa mua chiếc nào chiếc nấy bự tổ chảng, uống xăng như chủ nó uống bia vậy. Mấy người làm với tôi không bao giờ chịu mua từng xâu nước ngọt 99 cent, bỏ trong thùng đá mà uống cả ngày, mà mỗi lần có xe lunch tới th́ họ mua 1$/1 chai mà uống. Họ đi chợ th́ ôi thôi mỗi gia đ́nh chất đồ ăn đầy lên có khi tới hai xe lặc lè.
Chúng ta thường than phiền là người Mỹ không coi chúng ta b́nh đẳng, cho dù chúng ta đă thành công trên công việc và thương trường, con cháu chúng ta học rất giỏi, nhưng hăy tự xét lại chúng ta khi đối xử với những sắc dân khác coi thế nào"
Có khi nào chúng ta lại là "Chúa chổm" phân biệt chủng tộc hay không (")
Có rất nhiều người vẫn quen miệng gọi người da trắng là "Ông Mỹ trắng", nhưng gọi người gốc Phi Châu là "Thằng cha Mỹ Đen", đến người Mễ th́ tụt xuống hạng thấp hơn nữa: "Mấy thằng Amigo"!
Cứ khu nào đông Mỹ trắng th́ nhà có mắc hơn nhiều chúng ta cũng lăn xả vào mua; thấy ai ở khu nào đó có đa số dân Mễ là chê bai ở khu xập xệ, nhiều tội ác.
Đó là nói chung chung, c̣n việc cô con gái cưng mà lại dẫn về giới thiệu một anh Mễ th́ ôi thôi... cả nhà phản đối ngay lập tức.
Có những bậc cha mẹ có con lấy người Mỹ, Mễ rất phiền ḷng, chẳng phải họ sợ con họ sau này khổ sở hay người đồng hương phê b́nh này nọ, mà ngay từ khi tổ chức đám cưới đă thấy trật rơ, nó lạt lẽo làm sao ấy, tiệc cưới ở nhà hàng cũng vậy; rồi t́nh suôi gia, t́nh bố vợ con rể nó cũng lạt nhách, gặp nhau th́ cũng "How are you; I am fine; I'm glad to see you ..." rồi thế là tịt ngắc, đâu có cái cảnh anh chị suôi người Việt chúng ta ngồi kề cà nói chuyện quê hương, tâm sự hay chia sẻ vấn đề học hành của con cái v v..
Người con gái Việt lấy đàn ông Mễ không nhiều, mà có chăng nữa th́ ông này cũng phải thuộc dạng cao ráo đẹp trai và tương đối có chức vụ, nhưng con trai Việt lấy gái Mễ th́ khá đông.
Giống dân Mễ (nhất là con gái) lai giữa người bổn xứ Da Đỏ và người Âu Châu rất đẹp: Da trắng, tóc dợn sóng, đôi mắt to và lông mi cong vút, c̣n đồ phụ tùng th́ nói theo kiểu b́nh dân là "Vú cho một vú; đít cho một .. đít!"
Có người nói ông trời sanh ra giống người da đen để chơi thể thao, âm nhạc và .. làm t́nh.
Người Mễ cũng không khác là mấy.
Họ khoái đá banh, họ mê âm nhạc một cách lạ lùng, lúc nào cũng cứ cái điệu nhạc Fox chát ch́nh, chát chinh ấy mà nghe cả ngày, mà lại mở lớn tối đa.
Họ rất thích mở Party vào ngày Thứ Bảy. Thường th́ họ qui tụ bạn bè ở một công viên nào đấy, mang đồ ăn ra đó mà nướng, nghe nhạc hoặc ca hát với nhau tới chiều. Trời thật tối họ mới kéo nhau về một nhà rồi nhảy nhót đến ba bốn giờ sáng Chúa Nhật mới văn.
Những ông chồng người Việt khởi đầu cũng c̣n chiều vợ mà đi dự hàng tuần, nhưng đến những chỗ này th́ cứ ngồi nghệt mặt ra, v́ vợ ḿnh với bạn bè cứ xổ rặt tiếng Mễ. Khi vào Party th́ ông không thích nhảy, cứ phải ngồi chờ vợ bèn nản củ tỉ quá, toàn ngồi ngáp ruồi.
Rồi càng ngày ông càng chán cái kiểu họp mặt đó, than mệt, ở nhà coi con để vợ đi chơi một ḿnh.
Cho dù có tin vợ cách mấy đi nữa, mà cô vợ hây hẩy ấy cứ đi gần sáng mới về với chồng th́ thế nào cũng có vấn đề rạn nứt t́nh cảm.
Tại sở làm hay khi bù khú với bạn bè, ai cũng nói gái Mễ ..."cái vụ đó" khiếp lắm, họ xay như xay lúa. Khởi đầu những chàng trai Việt cũng thích lắm, nhưng rồi đường xa mỏi gối chồn chân, đến khi sanh một vài đứa con th́ không biết v́ ṇi giống họ như thế, hay tại ăn uống thả dàn, cứ đậu bean và bánh bột bắp mà ních, nên bà nào bà ấy sồ ra, ba ṿng bằng nhau, sau đó cái ṿng cần nhỏ nhất lại vượt lên đứng đầu.
Người ta nói "Người gầy là thầy ...." nhưng như vậy không có nghĩa là người béo chịu kém thớ đâu nghen, về vụ này họ cũng khiếp lắm đấy. Chạy xe dọc đường mà thấy mấy bà đẩy cái xe con nít trên side walk th́ mười bà có đến chín bà là Mễ béo rồi. Họ sanh nhiều và mắn như thỏ vậy.
Tôi biết một cặp chồng Việt vợ Mễ trông rất đẹp đôi, có công việc vững chắc thế mà chỉ trên dưới 10 năm là ră!
Ngoại trừ khác biệt về văn hoá, người Việt mà ăn đồ Mễ hoài ngán lắm, như ông chồng muốn ăn canh chua cá kho tộ th́ phải nấu lấy mà ăn, và cô vợ dĩ nhiên chê cái mùi nước mắm làm ông chồng tự ái phải nổi lên, thế là to tiếng căi vă.
Anh NNT nói rằng "Chớ có bao giờ mời Mễ đi ăn đám cưới kiểu Việt Nam, mời họ một thiệp th́ họ đi hai vợ chồng với bốn đứa con cộng thêm ông bà già vợ nữa, kéo vô ngồi gần kín một bàn, mà họ nghĩ như là đi party, nên không tặng phong b́, chỉ đem gói quà là một hộp mấy cái ly hay cái bàn ủi mà thôi, mời Mễ đi nhiều th́ lỗ chỏng gọng lên".
Tôi cũng nghe có anh kia lấy gái Mễ, nhà gái đi dự khá đông. Đám cưới xong anh được gần 20 chiếc đồng hồ treo tường, anh tặng lại cho bạn bè một mớ, c̣n bao nhiêu phải đem ra chợ trời bán được 8$/1 cái. Lời khẳm!
T́nh yêu vốn không phân biệt chủng tộc, màu da, ngôn ngữ... nhưng nếu thằng con dẫn về nhà giới thiệu một cô tiểu thư Mễ, th́ ḿnh ra sao há" Hỏi và ôn đủ thứ chuyện mà vẫn chưa thấy câu trả lời hay ho.
Nguyễn Viết Tân
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1786151&d=1620313501
wonderful
05-06-2021, 22:59
Truyện ngắn: Cha và Con gái
Đêm khuya tôi đưa em gái ḿnh vào pḥng bệnh viện đợi sinh. Ngồi phía trước pḥng cấp cứu, tôi thấy một người đàn ông đă ngoài 50 tuổi với vẻ mặt khắc khổ, lo lắng và luôn thấp thỏm nh́n vào trong. Trong đầu có chút ṭ ṃ nên tui liên tục quan sát. 15 phút, 30 phút và 45 phút trôi qua người đàn ông ấy vẫn cứ thấp thỏm đứng lên ngồi xuống. Tôi vội thốt lời hỏi "Anh chờ người nhà sanh à? vào pḥng lâu chưa anh?"
Người đàn ông ấy trả lời "con gái tôi vào cũng được 6 tiếng đồng hồ rồi nhưng chưa thấy bác sĩ thông báo ǵ?"
Tự nhiên trái tim tôi thắt lại cũng chẳng hiểu lư do ǵ, có lẽ v́ bất ngờ khi thấy h́nh ảnh một người cha đưa con ḿnh đi sinh. Tôi lại ṭ ṃ và hỏi "người nhà không có ai là phụ nữ hả anh? V́ anh là đàn ông chăm con gái sinh rất bất tiện"
Người đàn ông ấy cuối đầu xuống thấp một chút, và giọng cũng nhỏ đi "Mẹ nó mất sớm, chị gái nó lại có chồng phương xa, tôi một ḿnh nuôi con nên nhà cũng neo đơn"
Tôi lại buột miệng hỏi "vậy cha đứa bé đâu anh?"
Anh mỉm cười nhẹ trên gương mặt đầy nếp nhăn và nhân từ của một người cha rồi nói "nó bỏ con gái tôi từ khi nó hay tin con tôi có thai"
Có lẽ sự thấu cảm trong tôi lúc này dâng cao, tôi thốt lời "khốn nạn quá, rồi nó có hay tin con gái anh nó sinh không anh?"
Anh nói "nó biệt vô âm tín rồi, nghe đâu nó có người phụ nữ khác, con tôi nó dại khờ nên đành thế, nhiều lần nó đ̣i chết, tôi khuyên nhủ nó và nói nó cố gắng sinh con, tôi sẽ ráng làm để nuôi mẹ con nó"
Tự nhiên khoé mắt tôi cay cay, không cầm được ḷng tôi hỏi anh tiếp "anh làm nghề ǵ? Rồi sinh sống ở đâu?"
Anh trả lời "tôi chạy xe ôm công nghệ, nhà ở quận 12, con gái tôi ngày thường đi làm công nhân xí nghiệp may"
Tôi im lặng vài phút, nh́n vào pḥng sinh để xem bác sĩ có gọi tên em gái ḿnh không, rồi quay sang hỏi con gái anh ấy tên ǵ. Cũng chẳng biết hỏi để làm ǵ cả, chỉ là để biết thế thôi. Tôi nh́n vào giỏ đồ bên dưới chân của anh nó nhỏ gọn lắm, rồi quay sang nh́n cái vali của em gái ḿnh tự nhiên tôi xót xa và thương quá.
Rồi bác sĩ kêu tên em gái tôi, tôi và người nhà vội chạy lại, mới hay thằng cháu tôi nó vẫn chưa chịu ra đời và bác sĩ lại cho về nhà. Tôi chào tạm biệt anh, cũng chẳng kịp có món quà nào cho con gái và cháu của anh, tôi chỉ kịp vội lấy trong vali em gái ḿnh vài món đồ nghĩ sẽ cần cho con gái anh và một ít quà nhỏ cuộn vào túi đồ để anh có chi phí trang trải cho những ngày ở bệnh viện.
Anh từ chối không nhận, tôi thuyết phục anh không được. Đến khi tôi cầm cái túi lại và nói "Thứ nhất đây là món quà em tặng cho con gái và cháu của anh, nó không phải món quà của anh v́ thế anh đừng v́ ḷng tự trọng mà không nhận cho con cháu ḿnh. Thứ hai em cảm ơn anh đă cho em thấy được t́nh cảm và sự bao dung của người cha, và cảm ơn anh v́ đă là người tử tế trong cuộc đời này. Nếu anh không nhận th́ xem như anh phụ ḷng em." Nói xong tôi quay lưng bước đi, anh vội kêu tôi lại và nói "tôi cảm ơn cô, cô cho tôi thông tin, sau này tôi nói con gái tôi đi làm trả ơn lại cho cô"
Tôi cười và trả lời "sẽ có cuộc đời trả lại cho em sau, c̣n bây giờ th́ anh nhận món quà này và cầu chúc cho hai mẹ con em ấy được mẹ tṛn con vuông, chúc anh luôn khoẻ mạnh để che chở cho cuộc đời của con và cháu ḿnh."
Rồi bước lên xe ra về, chẳng biết bao giờ đủ duyên gặp lại người đàn ông ấy, nhưng tôi biết ḿnh đă đủ duyên để thấy được một bức tranh đẹp trong cuộc sống này. Chúng ta vẫn thỉnh thoảng nghe câu nói "Cha không hoàn hảo nhưng luôn yêu con theo cách hoàn hảo nhất!" Và có một nghịch lư, chúng ta rất dễ nói lời yêu thương ai đó, ngoại trừ cha của ḿnh. Thiết nghĩ cô gái trong pḥng sinh ấy dù có đang trải qua những tổn thương đau ḷng khi đối diện với những cơn đau thập tử nhất sinh khi phải một ḿnh và thiếu vắng đi bóng dáng của người cha đứa bé. Nhưng điều đó có xá chi khi bên cạnh cô gái ấy giờ đây chính là t́nh yêu thương vô bờ bến của người cha vĩ đại trong cuộc đời ḿnh. Chúng ta vẫn thường hay nghe những lời nói "măi măi" và tin vào nó, nhưng liệu măi măi là bao xa. Vậy mà có một t́nh thương chẳng bao giờ nói măi măi, nhưng nó luôn tồn tại từ khi chúng ta sinh ra đời đến khi ĺa xa cơi đời chính là t́nh mẫu tử và phụ tử của cha mẹ ḿnh dành cho chính ḿnh.
Ngồi trên xe viết lại khoảnh khắc đẹp của t́nh phụ tử này khi trời rạng sáng và trên đường từ bệnh viện về nhà. Tôi lại thấy đêm nay Sài G̣n đẹp thật, hạ ô cửa kính xuống, hít thật sâu và thở ra. Mọi thứ thật nhẹ nhàng và thanh thản tận sâu bên trong.
Diệp Bùi
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1786318&d=1620341898
baolunbeau
05-12-2021, 14:42
Truyện ngắn: Em không thích trở thành “con vợ”
Anh tôi đi lao động hợp tác ở Đức về cũng có chút tiền để lận lưng. Anh tôi thích sống kiểu châu Âu, được cái vẻ điển trai nên anh nhanh chóng cua được chị. Nói đúng hơn, anh cũng chẳng phải cưa cẩm ǵ, chỉ mới vác cưa tới thôi chị ấy đă đổ rồi.
Anh yêu chị lắm và muốn đi đến hôn nhân, nhưng chị lại nói rằng “Em thích làm người t́nh hơn”. Anh hỏi chị v́ sao, câu giải thích của chị làm cho anh vừa shock vừa thích thú: “Em thích làm người t́nh v́ người t́nh cao sang và sạch sẽ hơn đĩ và chỉ thấp hơn vợ một tí”. Đặc biệt là chị không thích trở thành “con vợ”.
Thế là anh tôi đi lấy vợ sau hai năm hẹn ḥ với chị v́ anh tôi đă 31 tuổi và muốn lập gia đ́nh. Anh quyết định lấy cô bạn đồng nghiệp làm chung cơ quan tên là Yến. Khỏi phải nói, anh rất tự hào khi lấy được chị Yến.
Vào cái ngày anh nói với chị người yêu cũ lời chia tay, chị đă nói với anh: “Từ trước tới giờ anh ngủ với em bao nhiêu lần rồi anh cứ thế tính tiền mà trả chứ không cần phải ái ngại cho em đâu”.
Anh tôi sững sờ nghĩ bụng “Th́ ra ḿnh đă gặp phải con đĩ… “
Anh không nói thêm một lời nào và ra về. Để gột rửa sự ghê tởm anh lấy tất cả tiền dành dụm từ hồi ở Đức về được khoảng 5.000 USD và 20 triệu đồng đưa cho chị với lời nhắn:
“Nếu với người nào em cũng tính toán như vậy th́ nhớ báo trước với họ để họ khỏi shock”.
Chị nhận tiền và đọc thư xong cười thật lớn – nụ cười như ngạo nghễ nhưng chua xót. Rồi anh cưới chị Yến. Cả nhà ai cũng vui mừng v́ chị rất ngoan và tài giỏi.
Thật bất hạnh cho anh tôi chỉ mới lấy vợ được 4 tháng th́ chị Yến đă ngoại t́nh. Anh chán nản nên nhậu nhẹt tối ngày.
Cuối cùng họ ra ṭa ly dị chấm dứt cuộc t́nh vẻn vẹn 7 tháng.
Anh chuyển sang kinh doanh. Công việc rất trôi chảy thuận lợi, tiền bạc vô như nước nhưng trong ḷng anh vẫn khắc khoải về chị…
Tự nhiên anh nói: “Không biết giờ này con đĩ đó sống ra sao?”. Tôi trả lời lấp lửng: “Muốn biết sao anh không đến tận nơi mà hỏi, hỏi em làm ǵ?”.
Thế là anh tới nhà chị, tần ngần đứng ngoài cửa anh nghe thấy có tiếng trẻ con khóc, anh vững dạ hơn gơ cửa. Mở cửa đón anh là người phụ nữ giống hệt chị nhưng trông có vẻ nhiều tuổi hơn. Anh chưa kịp nói ǵ th́ người phụ nữ đó bảo: “Tuấn vào nhà đi em”.
Chị giới thiệu là chị gái của chị – chị đă chết v́ sinh khó và đau tim. Hóa ra chị sinh ra đă bị bệnh tim bẩm sinh, không thể sinh con nhưng v́ quá yêu anh chị đă cố có con với anh.
Không muốn làm khổ anh nên chị đă cư xử như một con đĩ để anh đừng bao giờ nghĩ đến chị nữa. Chị để số tiền 5.000 USD và 20 triệu đồng dành cho con và viết di chúc lại là “Tiền của bố cho”. Khắp nhà chị là h́nh của anh để sau này con biết anh chính là bố nó.
Trái đất như sụp dưới chân anh. Anh ôm con lên và khóc.
Th́ ra bấy lâu nay anh coi vợ như một con đĩ và đă rước một con đĩ về làm vợ. Giờ đây anh đang đau khổ đến tột cùng, muốn nói ǵ đó với chị tất cả đều đă quá muộn.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1789357&d=1620830523
baolunbeau
05-12-2021, 21:42
Chân Thành
Có một câu nói rất hay mà tôi rất tâm đắc:
“Tôi chỉ sợ những người sống tốt với ḿnh thôi, v́ ḿnh không biết phải trả cái t́nh nghĩa cho người ta thế nào cho phải. C̣n với những người tệ với ḿnh th́ dễ mà, họ như thế nào th́ cũng không có ǵ đáng để ḿnh bận tâm!”
1. Không thích ai, đừng quan tâm đến họ.
2. Ghét ai, tránh xa ra.
3. Không cùng quan điểm, không tranh căi, tôn trọng ư kiến đối phương, đỡ tốn thời gian.
4. Gặp loại thảo mai nịnh bợ, kệ. Cứ để người ta diễn tuồng, ưu điểm duy nhất của họ mà
5. Gặp loại đâm chọt sau lưng, nhếch mép một cái. Vị trí kẻ đó măi đi sau ḿnh mà thôi
6. Gặp loại thích ăn sẵn, tối ngày chỉ nhờ vả người khác. Từ chối dứt khoát, không cả nể
7. Ai tốt với ḿnh, ḿnh tốt lại
8. Ai chân thành với ḿnh, ḿnh chân thành lại
9. Ai thương ḿnh th́ ḿnh thương
10. Không phụ ḷng người tin tưởng ḿnh
11. Không bỏ rơi người đă giúp đỡ ḿnh khi gặp hoạn nạn
12. Đi khắp muôn nơi không quên chốn về là gia đ́nh
13. Trân trọng những ǵ ḿnh có, yêu thương bản thân thật nhiều
14. Luôn giữ cho ḿnh nụ cười rạng rỡ trên môi, tâm thái an b́nh.
Hăy nhớ “Vạn người quen có mấy người là bạn? Trăm loại bạn có mấy người là thân? Chục người thân có mấy người là tốt? Vài người tốt liệu có được bền lâu? Một người là đủ nếu có chữ “Chân Thành”.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1789439&d=1620855677
baolunbeau
05-12-2021, 22:04
Nguyễn Thị Di Tản
Sau 44 năm vẫn có những câu chuyện….
CHUYỆN MỘT NGƯỜI MANG TÊN NGUYỄN THỊ DI TẢN
Tên tôi là Nguyễn thị Di Tản. Cái họ Nguyễn của tôi đă chứng tỏ tôi là người Việt Nam chính hiệu con nai vàng. Song có điều tôi là đứa bé Việt Nam chào đời ở một miền đất lạ xa – đảo Guam – một nơi chốn thật lạ lẫm với quê hương tôi. Theo lời mẹ tôi kể tôi chào đời vào những tháng ngày buồn thảm nhất của miền Nam Việt Nam. Tôi đă nằm trong bụng mẹ, theo mẹ trên con đường di tản của dân tộc tôi.
Tôi đă là một chứng nhân của lịch sử. Tiếng khóc chào đời của tôi ở một quần đảo nơi quê người đă giúp mẹ tôi nhiều can đảm vượt qua những thử thách, gian truân của cuộc đời. Tôi đă là Nguyễn Thị Di Tản từ ngày ấy. Thế mà đă hơn một phần tư thế kỷ kể từ 30 tháng 4 năm ấy. Thế mà đă 35 năm qua…
Đă 35 năm qua. Tôi đă lớn. Đă trưởng thành nơi miền đất tạm dung của một tỉnh lỵ miền Tây Canada. Thành phố Winnipeg buồn hắt hiu như tâm sự “Người di tản buồn” của mẹ. Mẹ rất yêu bản nhạc “Người di tản buồn” của Nam Lộc. Ngày c̣n bé, bằng bài hát ấy mẹ đă ru tôi ngủ. Riết rồi tôi quen với từng lời ca tiếng nhạc. Mẹ bảo đêm nào không nghe bài hát ấy tôi không ngủ. Đến lúc tôi bập bẹ biết nói mẹ dạy tôi hát. Tôi vừa quấn quít bên mẹ vừa đỏ đẻ hát:
Chiều nay có một người đôi mắt buồn
Nh́n xa xăm về quê hương rất xa
Chợt nghe tên Việt Nam ôi thiết tha
Và rưng rưng lệ vương mắt nhạt nḥa
Bạn ơi đó là người di tản buồn
Ngày ra đi lặng câm trong đớn đau.
Rồi đêm đêm hằn lên đôi mắt sâu
Thời gian đâu c̣n những phút nhiệm mầu
Cho tôi xin lại một ngày, ở nơi nơi thành phố cũ
Cho tôi xin lại một đời, một đời sống với quê hương
Cho tôi đi lại đoạn đường, hàng cây vươn dài bóng mát
Cho tôi yêu lại từ đầu, bên người yêu dấu ngày xưa
Chiều nay có một người di tản buồn
Nh́n quê hương c̣n ai, hay mất ai?
C̣n bao nhiêu thằng xông pha chiến khu?
Và bao nhiêu nằm trong những lao tù?
Ở đây có những chiều mưa rất nhiều!
Nhiều hơn khi hành quân trong tháng mưa
Buồn hơn khi rừng khuya vang tiếng bom
Ngày vui ơi giờ đâu nước không c̣n
Cho tôi xin lại một lần, ở nơi tôi dừng quân cũ
Cho tôi xin lại b́a rừng, nơi từng chiến đấu bên nhau
Cho tôi xin một lời chào, chào bao nhiêungười đă khuất
Cho tôi xin một mộ phần, bên ngàn chiến hữu của tôi!
Tôi hát như sáo. Mẹ hát sao tôi hát theo vậy. Mẹ bằng ḷng lắm. Dần dà tôi có thể hát được cả bài. Bạn bè của mẹ đến nhà chơi mẹ, đem con sáo của mẹ ra khoe. Mẹ bắt tôi hát. Mỗi lần hát xong các bác các cô, bạn của mẹ ai cũng đều rươm rướm nước mắt. Có lần tôi thỏ thẻ hỏi mẹ “Sao con hát hay mà mẹ với các bác lại khóc”.
Mẹ ôm tôi vào ḷng và nói “Bao giờ con lớn con sẽ hiểu tại sao”. Cái trí óc non nớt ngày ấy của tôi mơ hồ cảm nhận có một điều ǵ khác thường ở mẹ, một cái ǵ mất mát lớn lao trong đời mẹ. Những lúc rảnh rỗi, sau giờ cơm chiều mẹ dạy tôi nói, tôi đọc:
– Con là người ǵ? – Dạ thưa con là người Việt nam
– Con tên ǵ?
– Con tên là Di Tản
– Con có yêu nước Việt Nam không?
– Con yêu Việt Nam lắm!
Tôi đă thuộc nằm ḷng những câu mẹ dạy. Tôi đă quen thuộc với cái tên Di Tản. Tôi thấy tên tôi nó ngồ ngộ, dễ thương làm sao. Đến lúc tôi lên năm, mẹ dắt tôi đến một ngôi trường tiểu học ở gần nhà để ghi tên đi học. Từ ngày c̣n bé tôi chỉ loanh quanh ở cái apartment mẹ ở mà thôi. Chung cư nầy đa số là người Việt nam. Lần đầu tiên đến trường, một khung cảnh mới, người mới. Các học sinh cùng lớp với tôi hoàn toàn là những khuôn mặt lạ xa.
Cô giáo cũng thế. Không giống mẹ. Không giống các bác, các cô đến chơi nhà mẹ. Lúc mẹ chào cô giáo ra về. Tôi ở lại trường với tâm trạng thật lạc lơng, bơ vơ. Tôi muốn khóc. Tôi muốn theo mẹ ra về làm sao. Tôi ngồi cô đơn một góc lớp. Cô giáo rất trẻ, đến bên tôi nhỏ nhẹ hỏi
– “What is your name?”.
Tôi cúi mặt, bặm môi chừng như rướm máu, lí nhí đáp bằng cái giọng Việt Nam đặc sệt “Dạ .. Di Tản”. Cô giáo chừng như không hiểu, cô xem lại quyển sổ và hỏi lại tôi “your name is Đaithen”. Tôi lắc đầu và lập lại “Di Tản”. Cả lớp rộ lên cười. Tôi bật khóc. Tôi khóc ngon lành như bị ai ức hiếp.
Sau buổi học, mẹ đến đón tôi về. Trên suốt quăng đường từ trường về nhà Tôi lặng thinh, không nói một điều ǵ cả với mẹ. Mẹ âu yếm hỏi tôi “Con đi học có vui không”. Chừng như tôi chỉ chờ mẹ hỏi, Tôi ̣a lên khóc và bảo:
– Sao mẹ không đặt cho con một cái tên nào dễ kêu như Helen, như Cindy hay Linda như tụi nó mà mẹ đặt tên con là Di Tản. Cô giáo đọc không được tên con, mấy đứa cùng lớp tụi nó chọc ghẹo con.
Mẹ tôi dịu dàng, từ tốn bảo:
– Con có biết cả nước Canada nầy có biết bao nhiêu là Helen, là Cindy không con. C̣n tên Di Tản chỉ có mỗi một ḿnh con. Con không thấy con đặc biệt sao con. Con phải hănh diện v́ cái tên rất là Việt Nam của con mới phải.
Tôi nũng nịu pha một chút hờn dỗi:
– Mà cô giáo đọc là Đaithen mẹ thấy có kỳ không?
Mẹ tŕu mến đưa tay vuốt tóc tôi, hiền ḥa khẽ bảo:
– Tại cô giáo không biết cách phát âm của ngướ Việt Nam ḿnh đó thôi. Con phải đọc lại cho cô biết rồi từ từ cô sẽ đọc đúng.
Giọng mẹ thiết tha hơn, chùng xuống, sũng đầy nước mắt.
– Mẹ đă mất tất cả rồi con ơi. Mẹ chỉ c̣n cái tên Việtnam mẹ gửi cho con. Con có biết như thế không?
Đầu óc của một đứa bé lên năm làm sao tôi hiểu đuợc hết những ǵ mẹ nói, song tôi biết mẹ buồn lắm. Có một cái ǵ làm cho mẹ khổ tâm lắm. Tôi cảm thấy ân hận. Tôi ôm mẹ, hôn me, và bảo:
– Con xin lỗi mẹ. Con làm mẹ buồn lắm phải không mẹ.
Tôi thấy mắt mẹ long lanh ngấn lệ.
– Không phải đâu con, con của mẹ ngoan lắm.
Đó là câu chuyện ngày lên năm của tôi. Măi cho đến những năm sau nầy tên tôi vẫn là một đề tài cho lũ bạn chọc ghẹo. Cái chọc ghẹo cho vui chứ không có một ác ư nào cả. Lúc tôi vào Highschool tôi đă lớn lắm rồi. Tôi đă hiểu những u uất của đời me. Tôi thương mẹ hơn bao giờ hết.
Thấm thoát mà tôi đă là cô gái 18. Soi gương tôi cũng biết ḿnh đẹp lắm. Mẹ không cho tôi cắt tóc ngắn. Cả trường con gái mái tóc dài chấm lưng với khuôn mặt Á Đông của tôi vẫn là một đề tài nổi bật nhất.
Lại thêm cái tên Di Tản nữa. Lúc nầy tôi không c̣n buồn mỗi lần bị giáo sư đọc trật tên. Bạn bè tôi, những đứa quen nhau từ lớp mẫu giáo đến giờ được tôi huấn luyện cách phát âm nên đọc tên tôi đúng lắm. Tụi nó bỏ dấu c̣n lơ lớ nhưng tạm được. Nhưng mỗi lần bắt đầu một niên học mới, tên tôi lại là một tràng cười cho lũ bạn cùng lớp mỗi khi các giáo sư mới gọi tên tôi. Giáo sư nào cũng thế. Ngập ngừng một hồi lâu rồi mới đọc.
Tôi cũng không nín cười được cái giọng như ngọng nghịu của một giáo sư người Canada đọc một cái tên lạ quơ lạ huắc chưa bao giờ thấy và gặp trong lịch sử dân tộc. Trên tay cầm bài Test của tôi, ngập ngừng rồi vị thầy gọi “Đai then”. Cả lớp ồ lên một loạt “Oh, my god”. Vị giáo sư lúng túng, đảo mắt nh́n quanh lớp. Cả lớp nhao nhao lên như bầy ong vỡ tổ. Chừng như tụi nó thích những dịp như thế để câu giờ, “nhứt quỉ, nh́ ma, thứ ba học tṛ” mà. Con Linhda ngồi cạnh, hích nhẹ cùi chỏ vào tôi và khẽ bảo:
– Ditan, ổng đọc sai tên mầy rồi ḱa, mầy sửa cho ổng đi.
Tôi đỏ mặt. Tôi chưa kịp nói ǵ cả th́ tụi con trai ngồi sau lưng tôi ào ào lên như chợ nhóm “Ditản, Ditản not Đai then”. Vị giáo sư lúc đó mới vỡ lẽ ra, mới biết là ḿnh phát âm sai, ông gục gặt đầu nói lời xin lỗi và lập lại “Ditản Ditản”.
Lúc nầy tôi không c̣n nhút nhát như ngày xưa nữa. Bạn bè tôi Tây Tàu, Canadian nữa đều “cứu bồ” tôi mỗi lần có t́nh trạng như trên vừa xảy ra. Dần dà mọi người gọi tên tôi rất ư là dễ thương. Đến bây giờ nhớ lại những lời mẹ nói với tôi ngày nào, tôi hănh diện vô cùng về cái tên mẹ đă cho tôi. Tôi thương mẹ vô cùng.
Cái đất nước Việt Nam khổ đau muôn chiều đă gắn liền với mẹ tôi như h́nh với bóng trong cuộc đời lưu lạc xứ người hơn một phần tư thế kỷ. Một điều mà tôi có thể khẳng định rằng “dù hoàn cảnh có thể tách rời mẹ ra khỏi quê hương, nhưng không có một hoàn cảnh nào tách rời quê hương ra khỏi tâm hồn mẹ được”.
Mẹ sống như chờ đợi, như mong mỏi một điều ǵ sẽ đến. Có lần tôi bắt gặp mẹ ngồi một ḿnh trong đêm, tay mân mê, vuốt ve bức ảnh bán thân của bố tôi. Mẹ vẫn nuôi hy vọng Bố c̣n sống và sẽ có lần gia đ́nh tôi laị đoàn tụ như xưa. Nhưng định mệnh đă an bài. Sau khi nhờ một người bạn làm ở Usaid đưa mẹ con tôi di tản. Bố hứa Bố sẽ gặp lại mẹ sau.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng Bố bảo sao, mẹ nghe vậy. Một ḿnh mẹ bụng mang dạ chửa mẹ đă lên phi cơ, theo đoàn người di tản và mong có ngày gặp lại Bố.
Nhưng niềm hy vọng đó đă vơi dần theo năm tháng cho đến một ngày mẹ được tin Bố đă nằm xuống nơi trại cải tạo.
Mẹ như điên loạn.
Rồi mẹ tỉnh lại.
Mẹ biếng cười, biếng nói.
Cuộc sống của Mẹ đă thầm lặng bây giờ càng thầm lặng hơn xưa.
Ngoài giờ ở sở. Về nhà cơm nước xong, tṛ chuyện với tôi đôi lát rồi Mẹ vào pḥng. Cái khoảng đời quá khứ ngày xưa. Những kỷ niệm ngọc ngà ngày nào của Bố và Mẹ như chút dấu yêu c̣n sót lại. Thời gian không làm nhạt nḥa mà ở Mẹ không một h́nh ảnh nào mà Mẹ không nhớ. Mỗi lần nhắc tới Bố, Mẹ như trẻ lại. Mắt Mẹ long lanh ngời sáng. Mẹ kể cho tôi nghe chuyện t́nh của cô sinh viên Văn khoa với chàng thủy thủ Hải Quân.
Tôi thuộc nhiều bài hát Việt Nam lắm nên tôi ghẹo Mẹ “Mẹ và Bố giống em hậu phương c̣n anh nơi tiền tuyến quá”. Ngoài t́nh mẹ con ra, tôi như một người bạn nhỏ để Mẹ tâm sự, để Mẹ trang trải nỗi niềm nào là “con biết không Bố hào hoa và đẹp trai lắm… v.v… và v.v…
Tôi nịnh Mẹ:
– Bố không đẹp trai làm sao cua được Mẹ.
Mẹ cười thật dễ thương.
Một điều mà tôi biết chắc chắn rằng không ai có thể thay thế h́nh bóng Bố tôi trong tim Mẹ.
Tôi không ích kỷ. Song điều đó làm tôi yên tâm hơn. Tôi muốn cùng Mẹ nâng niu, giữ ǵn những kỷ niệm dấu yêu, ngọc ngà của Mẹ và Bố cho đến suốt cuộc đời.
Hôm nay nhân ngày giỗ lần thứ 35 của Bố. Con muốn thưa với Bố một điều. Con cám ơn Bố Mẹ đă tạo cho con nên h́nh, nên vóc. Dù chưa một lần gặp mặt Bố. Dù bây giờ Bố đă nằm xuống. Bố đă đi thật xa, không có lần trở lại với Mẹ, với con. Song với con Bố vẫn là một hiện hữu bên con từng giờ, từng phút.
Con nghĩ Bố đă che chở Mẹ con con hơn một phần tư thế kỷ nay. Xin Bố hăy giữ ǵn, che chở Mẹ, con trong suốt quăng đời c̣n lại. Con mong làm sao ngày nào đất nước thật sự thanh b́nh Mẹ sẽ đưa con trở về thăm lại quê hương. Con sông xưa sẽ trở về bờ bến cũ. Ngày ấy ở một phía trời nào đó của quê hương con thấy bố mỉm cười và Bố nói với con… Bố sung sướng lắm, con biết không? Con yêu dấu!
HOÀNG THỊ TỐ LAN
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1789440&d=1620857046
baolunbeau
05-13-2021, 14:52
Truyện ngắn: Tiếng Chổi Tre Của Mẹ
Mặc cho mẹ quỳ lạy, van xin bố ở lại với mẹ con tôi. Bố cầm tay mẹ giật mạnh, mẹ ngă ngửa ra đằng sau. Bố quay lại liếc nh́n tôi một cái rồi xách vali đi một mạch ra ngơ...!
Cuối cùng mọi cố gắng của hai mẹ con đều vô vọng, bố vẫn quyết định đi theo người đàn bà mà bố đă qua lại mấy tháng qua...!
Mấy tháng sau mẹ nhận được giấy gọi của ṭa án đến giải quyết việc ly hôn do bố gửi đơn. Trời mùa đông lạnh giá, trước hôm mẹ và bố ra ṭa mẹ cả đêm không ngủ. Dù đă biết trước sẽ không níu giữ được bố vậy mà mẹ vẫn khóc rất nhiều. Nằm bên cạnh giả vờ nhắm mắt nghe tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ ḷng tôi đau như thắt. Lúc đó tôi rất muốn vùng dậy t́m đến người đàn ông mà tôi gọi bằng bố để níu kéo về với mẹ nhưng tôi lại không thể làm vậy v́ mẹ. Mẹ đă dặn bố đă không c̣n yêu mẹ th́ có sống với mẹ bố mẹ cũng sẽ không hạnh phúc, mẹ đă dặn dù bố có như thế nào th́ cũng là người sinh ra con... Đèo tôi đến ṭa án trên con đường đá gập ghềnh, ngược gió trong cái rét đầu đông. Mẹ gật đầu khi ṭa hỏi mẹ lần cuối có đồng ư để bố mẹ ly hôn, mẹ không cần khoản trợ cấp nào của bố dành cho tôi, không nhận một tài sản chung nào của bố mẹ mà mấy năm qua mẹ vun đắp. Bước ra khỏi cánh cửa kia bố và mẹ sẽ là hai người xa lạ không c̣n ràng buộc nhau. Nhớ lại lúc bước qua tôi trong ṭa án. Tôi đă nắm lấy tay bố kéo lại, bố quay lại nh́n tôi một lúc, rút tay ra và đi thẳng theo hướng người đàn bà đang chờ bên ngoài...
Mẹ về xin một mảnh đất nhỏ của ông bà ngoại dựng tạm mái nhà tranh để ở.... Tôi dần lớn lên cần bao khoản chi phí cho học hành. Một ḿnh mẹ làm công nhân lương không đủ cho tôi ăn học. Mẹ xin làm thêm buổi tối việc quét dọn đường phố. Hàng ngày sáng dậy sớm lo cho tôi ăn, chở tôi đi học rồi đến công ty đi làm. Tối về mẹ lo cơm nước dặn ḍ tôi ở nhà cẩn thận rồi lại vội vàng trên chiếc xe đạp cũ kỹ đi đến để kịp giao ca công việc lao công. Nh́n người mẹ càng ngày càng héo hắt ḷng tôi như ngàn vạn lưỡi dao đâm. Tôi xin mẹ cho đi phụ mẹ vào cuối tuần được nghỉ học, ban đầu mẹ không đồng ư nhưng tôi cứ ń nèo nên mẹ đồng ư cho tôi đẩy xe phụ mẹ vào thứ 7 hàng tuần.
Đẩy xe rác đi đằng sau mẹ tôi mới ngộ ra nhiều điều đằng sau công việc của mẹ mà tôi chưa biết...
Mọi người đi đường có vẻ khinh thường những người quét rác như mẹ. Khi đang lúi húi mấy anh thanh niên rú c̣i trêu mẹ làm mẹ giật thót ḿnh, có khi chỗ mẹ vừa dọn xong mấy người ngồi trong nhà quăng vù bịch rác ra. Nhiều lúc những người trên xe ô tô cầm những túi bẩn ném vào người mẹ... Mẹ vẫn bỏ qua tất cả để cố gắng kiếm tiền v́ tôi...!
Chiếc xe dần nặng bánh như chính gánh nặng cuộc đời mẹ con tôi đang chầm chầm trôi qua mỗi ngày. Cứ cuối tuần tôi lại được nh́n h́nh bóng mẹ trong đêm với tiếng chổi nghe nặng nề trên đường phố. Ánh đèn điện hắt xuống khiến mẹ càng hiện rơ trong đêm. Cái rét mùa đông hay cái nắng nóng mùa hè cũng không làm mẹ nản chí. Cuộc sống hai mẹ con đỡ cơ cực hơn, nhưng bù lại mẹ nh́n gầy g̣, xanh xao hơn trước.
Đợt này được nghỉ hè nên ngày nào tôi cũng được đẩy xe cùng mẹ. Đi qua công viên chợt thấy mẹ đứng khựng lại nh́n ǵ đó từ phía bên kia đường. Chạy lại gần mẹ tôi thấy bố cùng người đàn bà ấy đang cầm tay cho bé trai tập đi. Nh́n thấy nước mắt mẹ rơi c̣n sống mũi tôi cay cay. Không hiểu tại sao lúc đó tôi đă chạy sang bên đường, đứng trước mặt bố. Hai bố con tôi nh́n nhau như người xa lạ. Cúi xuống nh́n bé trai đang cầm tay bố lôi đi. Nh́n nó rồi nh́n tôi như hai người ở hai thế giới khác nhau. Nó được ăn mặc đẹp c̣n tôi đang khoác trên ḿnh bộ quần áo lao động cũ kỹ, bẩn thỉu. Tôi chợt nhận ra v́ sao bố bỏ mẹ con tôi đi theo người phụ nữ đó. Không nói câu nào tôi lùi dần, lùi dần và chạy sang nơi mẹ đang đợi. Mẹ ôm lấy tôi vuốt mái tóc dài rối bù của tôi trong bóng tối. Mẹ tiếp tục quét c̣n tôi quay lại đẩy chiếc xe đi. Tôi không biết bên kia đường bố có nh́n thấy mẹ con tôi không nhưng tôi nhận ta tiếng chổi của mẹ nghe không c̣n nhanh nhẹn như ban đầu mà nằng nặng. Nhận ra nỗi đau mà mẹ đang ḱm nén để ngăn không cho ḍng nước mắt chảy ra.
Hôm sau bố t́m đến mẹ con tôi...
Bố đưa cho mẹ một chiếc phong b́ không biết đựng bao nhiêu tiền trong đó nhưng tôi nghe bố nói với mẹ "cầm lấy mà lo cho con bé, đừng đi làm việc quét dọn nữa người khác nh́n thấy sẽ không hay...". Mẹ nói lại: "Làm sao mà không hay, công việc đó có ǵ bất chính à. Hay anh xấu hổ khi biết mẹ con tôi làm nghề này...!"
Bố hung dữ ném phong b́ xuống bàn định đi. Tôi chạy lại cầm chiếc phong b́ chạy theo bố "ông cầm lấy đi, mấy năm qua không có ông mẹ con tôi vẫn sống tốt. Nếu ông cảm thấy xấu hổ v́ có đứa con quét rác như tôi th́ không cần nhận tôi là con. Từ bây giờ tôi cũng không nhận ông là bố là được rồi đúng không?". Bố tát tôi một cái rất mạnh cùng câu nói "con mất nết". Mẹ chạy ra ôm tôi vào ḷng và đuổi bố về. Tay tôi vẫn nắm chặt chiếc phong b́ tiền của bố, nước mắt tôi chảy dài và ḷng tôi tan nát...!
Dần dần cuộc sống của hai mẹ con ổn định hơn. Từ ngày đó mẹ không c̣n nhắc về bố trước mặt tôi. Tôi chỉ biết cố gắng học thật giỏi để làm mẹ vui, cũng từ ngày có cái tát đó bố không c̣n quay lại t́m mẹ con tôi. Mười năm sau tôi đậu đại học. Mẹ vẫn cùng chiếc chổi tre mỗi đêm cho tôi ăn học. Chọn một trường trong tỉnh để được gần mẹ. Mỗi lần ai hỏi tôi về mẹ tôi rất tự hào trả lời mẹ làm công nhân và lao công quét rác. Trên các con đường h́nh bóng mẹ con tôi vẫn in hằn trong đêm tối. Mẹ bây giờ không c̣n như trước. Khuôn mặt mẹ đă có nhiều nếp nhăn, làn da đen sạm, mái tóc đă điểm hoa râm. Nhưng với tôi mẹ vẫn là cả một tài sản quư báu mà tôi không thể đánh đổi lại bất kỳ tài sản quư giá nào.
Đă lâu vậy mà đôi khi thức giấc vẫn nghe tiếng nấc của mẹ trong đêm. Tôi đă rất hận bố v́ đă phụ bạc lại t́nh yêu chung thủy mẹ dành cho bố. Hận bố chạy theo giàu sang mà bỏ rơi mẹ con tôi, hận bố v́ trong suốt mười mấy năm qua bố không một lần đến thăm mẹ. Cuộc sống đă lâu tôi không c̣n quan niệm rằng ḿnh có bố, tôi chỉ cần bàn tay mẹ nắm chặt tôi mỗi lúc ốm đau, mỗi kỳ thi khó khăn mà tôi gặp phải. Hôm nay tôi nhận học bổng toàn phần, mẹ mừng mà xin nghỉ hẳn một ngày dành cho tôi. Tôi chọn mua cho hai mẹ con bộ đồ thật đẹp, cầm tay mẹ đi qua những con đường dài mà công việc lao công của mẹ con tôi mỗi tối vẫn đi qua. Mẹ nắm chặt tay tôi như tôi vẫn c̣n non trẻ. Mẹ bảo mẹ hạnh phúc v́ có tôi, mẹ tự hào về tôi, mẹ chỉ cần tôi bên cạnh là đủ. Ôm mẹ vào ḷng tôi nhận ra thân h́nh của mẹ ngày càng nhỏ bé, da thịt mẹ đă v́ tôi mà hao tổn quá nhiều. Đă nhiều lần tôi bảo mẹ nghỉ công việc lao công nhưng mẹ không đồng ư. Mẹ bảo cần tiền lo cho tương lai của tôi, rồi lúc tôi lấy chồng, lúc mẹ già nua không c̣n làm được ǵ nữa. Những lúc như vậy tôi chỉ biết ôm lấy mẹ mà khóc. Mẹ bảo bây giờ mẹ mà thiếu tiếng chổi tre mẹ sẽ rất buồn. Nó đă trở thành người bạn thân quen của mẹ...
Ngày tôi ra trường mẹ cầm bó hoa đến tận trường tặng tôi. Bạn bè ai cũng lại hỏi thăm mẹ, họ cảm phục mẹ cả đời con gái của mẹ đă hy sinh cho tôi. Đă có nhiều người đến với mẹ nhưng mẹ đều từ chối, mẹ bảo mẹ chỉ cần tôi là đủ. Xin vào một doanh nghiệp nước ngoài công việc cũng ổn định. Đă đến lúc mẹ cần nghỉ ngơi nhưng tính mẹ lo xa nên vẫn hàng đêm với chiếc chổi tre. Hôm đó là một ngày rét mướt mẹ bảo tôi ở nhà mẹ làm nốt hôm nay rồi nghỉ nên tôi không cần phụ mẹ. Tiếng điện thoại reo giọng một người đàn ông lạ nói mẹ bị tai nạn phải nhập viện. Không c̣n nghe thấy ǵ tôi lao như bay đến bệnh viện, trên người mẹ máu đỏ thấm ướt bộ quần áo lao công. Bác sĩ thấy tôi lắc đầu bảo tôi vào nói lời cuối với mẹ. Trời đất như sụp đổ. Tôi lao đến ôm mẹ mà khóc thảm thiết. Mẹ nặng nề lấy trong túi áo chùm ch́a khóa tủ mẹ luôn mang bên ḿnh. Giọng mẹ th́ thào "Con hăy giữ lấy pḥng thân, giao lại cái phong b́ cho bố con và nói với ông ấy mẹ chưa bao giờ hận ông ấy cả...". Tiếng la của tôi dù có đến tận trời xanh th́ mẹ vẫn rời xa tôi vĩnh viễn...!
Đă một tuần mẹ bỏ tôi ra đi. Căn nhà nhỏ bây giờ ḿnh tôi lẻ loi với cuộc sống. Mở chiếc hộp gỗ của mẹ đựng trong chiếc va li bằng sắt đă cũ. Phong b́ cách đây gần mười lăm năm bố đưa cho mẹ con tôi chưa có vết bóc cùng chiếc sổ tiết kiệm của mẹ để lại cho tôi. Ôm những thứ đó vào ḷng tôi như người chết lặng giữa ḍng đời. Th́ ra mẹ không hề sử dụng số tiền bố đưa cho hai mẹ con tôi. Mẹ đă cố gắng dùng tiền bằng mồ hôi xương máu của mẹ để nuôi lớn tôi ăn học thành người. Nước mắt thay nhau rơi xuống, chạy đến trước bàn thờ mẹ, tôi quỵ xuống chỉ biết khóc mà gọi hai tiếng "mẹ ơi...". Đêm khuya tĩnh lặng chỉ ḿnh tôi với bóng tối, đêm nào tôi cũng mơ thấy h́nh bóng mẹ về bên cạnh. Mơ thấy mẹ hát đưa đôi vào giấc ngủ...
Hôm đó tṛn một trăm ngày cho mẹ. Bố tôi đến thắp hương. Cũng đă gần mười lăm năm tôi chưa gặp bố. Tôi thấy bố đứng nh́n ảnh thờ mẹ hồi lâu rồi quay sang tôi "Con định thế nào? Con định sống một ḿnh như thế này sao?". Tôi chỉ im lặng nh́n bố như một kẻ thù, tôi hận bố đă đẩy mẹ con tôi đến t́nh cảnh ngày hôm nay. Tôi im lặng trước bố. Cả buổi chiều đó bố ở lại cùng tôi nhưng một lời tôi cũng không thể nói ra với bố. Lúc bố ra về tôi đă gọi lại "khoan đă mẹ nhờ tôi gửi lại cái này cho ông. Mười lăm năm qua mẹ chưa hề bóc nó. Lúc đó mẹ cầm v́ chỉ sợ có lúc mẹ cần đến để lo cho tôi, nhưng rất may tôi vẫn khỏe mạnh đến bây giờ. Số tiền này xin gửi lại cho ông...". Lúc đó tôi thấy bàn tay run run từ bố đưa ra nhận phong b́ từ tôi. Bố muốn nói ǵ đó nhưng không thể nói nên lời. Bố quay đi. "Mẹ c̣n dặn tôi nói lại với ông rằng mẹ chưa bao giờ hận ông. Mẹ thật ngốc ngếch. Mẹ không hận ông, mẹ rất yêu ông. Tôi vẫn thường nghe thấy tiếng mẹ khóc nghẹn trong đêm v́ ông. C̣n tôi, tôi hận ông đến tận xương tủy. Tôi không thể tha thứ cho ông. Nhưng dù sao cũng cảm ơn ông v́ đă đẩy mẹ con tôi vào t́nh cảnh này. Đẩy tôi thành đứa con gái không cha, không mẹ. Cảm ơn ông đă cho mẹ con tôi nghị lực sống đến ngày hôm nay..." Chẳng hiểu sao lúc đó tôi hét lên với bố dù rất muốn được chạy lại ôm bố làm điểm tựa cho nỗi đau lớn tôi vừa trải qua. Bố không quay lại, bố cúi đầu im lặng và bước đi loạng choạng trong bóng chiều tà.
Hôm nay là sinh nhật tôi. Mọi năm mẹ đều nghỉ một ngày làm dành cho tôi nhân ngày sinh nhật. Dù không có quà nhưng những bữa ăn ngon trong ngày tôi sinh ra làm tôi ấm áp. Một ḿnh lang thang dọc con đường tôi nghe thấy tiếng chổi đêm của cô lao công đang dọn dẹp đường phố trước mặt. H́nh ảnh mẹ cùng tiếng chổi tre vang vọng trong đêm hiện về trong tôi, nước mắt không thể kiềm chế mà rơi dọc con đường. Từ ngày mẹ mất đêm nào tôi cũng đi dọc những con phố để t́m lại h́nh bóng mẹ. Nỗi đau quá lớn làm tôi mất đi phương hướng trong cuộc sống. Bạn bè, đồng nghiệp động viên tôi nên ḱm nén lại để lo cho tương lai phía trước. Nhưng tôi hàng đêm vẫn theo đuổi tiếng chổi đêm để được t́m lại h́nh dáng người mẹ mà cả đời tôi yêu mến, cảm phục...
Năm năm sau tôi có gia đ́nh riêng với chồng và con gái gần một tuổi. Người chồng yêu thương hết mực và con gái ngoan hiền có lẽ chính là món quà mẹ ban tặng cho tôi. Hàng năm vào ngày sinh nhật tôi. Tôi không cần bánh sinh nhật, không cần thổi nến mà chỉ cần cùng nắm tay chồng và con đi dạo trên những con phố nơi tuổi thơ tôi từng gắn bó với tiếng chổi của mẹ....!
Tiểu Mẫn
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1789953&d=1620917473
baolunbeau
05-13-2021, 14:57
Truyện ngắn : Hạt gạo nghĩa t́nh
Cái nghèo cái đói thường trực trong ngôi nhà nhỏ này, nhưng dường như, nỗi cơ cực bần hàn ấy không buông tha họ. Cậu con trai bắt đầu cắp sách đến trường cũng là lúc nỗi mất mát lớn bỗng nhiên đổ ập xuống đầu họ.
Cha qua đời v́ cơn bạo bệnh. Hai mẹ con tự tay ḿnh mai táng cho người chồng, người cha vắn số.
Người mẹ góa bụa ở vậy, chị quyết không đi bước nữa. Chị biết, bây giờ chị là chỗ dựa duy nhất cho con trai ḿnh. Chị cặm cụi, chăm chỉ gieo trồng trên thửa ruộng chật hẹp, tài sản quư giá nhất của hai mẹ con chị. Ngày qua ngày, năm nối năm, những tấm giấy khen của cậu con trai hiếu học dán kín cả bức tường vôi nham nhở. Nh́n con trai ngày một lớn lên, ngoan ngoăn, học hành giỏi giang, nước mắt bỗng lăn trên g̣ má chị.
Học hết cấp hai, cậu thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm của thành phố. Gánh nặng lại oằn lên vai người mẹ. Thế nhưng không may thay, khi giấy báo trúng tuyển về đến tay cậu cũng là lúc mẹ cậu ngă bệnh. Căn bệnh quái ác làm chị liệt nửa chi dưới. Vốn là lao động chính của gia đ́nh, giờ chị chẳng thể đi lại b́nh thường như xưa nữa nói chi đến chuyện làm nông. Cậu bé vốn hiểu chuyện, thương mẹ vất vả, cậu xin nghỉ học:
– Mẹ này, con nghỉ học thôi, ở nhà làm ruộng thay mẹ. Đi học, tiền đâu mà đóng học phí, tiền sinh hoạt phí, lại c̣n một tháng nộp 15 cân gạo nữa, nhà ḿnh biết lấy đâu ra.
– Có thế nào con cũng không được bỏ học. Con là niềm tự hào của mẹ. Chỉ cần con chăm chỉ học hành, c̣n những việc khác, con không phải bận tâm
Hai mẹ con tranh luận rất lâu, cậu kiên quyết không đi học nữa v́ không muốn mẹ ḿnh khổ. Cậu trở nên ngang bướng và ĺ lợm. Phải đến khi nóng nảy quá không kiềm chế được, mẹ cậu giơ tay tát cậu một cái vào má, cậu mới sững người lại. Đây là cái tát đầu tiên trong đời cậu con trai mười sáu tuổi. Mẹ cậu ngồi thụp xuống đất và khóc nức nở…
Nghe mẹ, cậu khăn gói vào trường nhập học. Ḷng cậu nặng trĩu. Người mẹ đứng lặng hồi lâu, nh́n bóng con trai khuất dần…
Ít lâu sau, có một người mẹ lặc lè vác bao tải dứa, chân thấp chân cao đến pḥng giáo vụ. Chị nộp gạo cho con trai. Chị là người đến muộn nhất. Đặt bao gạo xuống đất, chị đứng thở hổn hển một hồi lâu rồi nem nép đi vào.
Thầy Hùng pḥng giáo vụ nh́n chị, nói:
-Chị đặt lên cân đi. Mở túi gạo ra cho tôi kiểm tra.
Chị cẩn thận tháo túi.
Liếc qua túi gạo, hàng lông mày của thầy khẽ cau lại, giọng lạnh băng:
-Thật chẳng biết nên nói thế nào. Tôi không hiểu sao các vị phụ huynh cứ thích mua thứ gạo rẻ tiền đến thế cho con ḿnh ăn. Đấy, chị xem. Gạo của chị lẫn lộn đủ thứ, vừa có gạo trắng vừa có gạo lức lẫn gạo mốc xanh đỏ, cả cám gạo nữa, đây c̣n có cả ngô nữa… Thử hỏi, gạo thế này, chúng tôi làm sao mà nấu cho các em ăn được. Thầy vừa nói vừa lắc đầu.
– Nhận vào.
Thầy nói, không ngẩng đầu lên, đánh dấu vào bảng tên của học sinh.
Mặt người mẹ đỏ ửng lên. Chị khẽ khàng đến bên thầy nói:
-Tôi có 50.000 đồng, thầy có thể bổ sung vào thêm cho cháu để phụ tiền sinh hoạt phí được không thưa thầy?
-Thôi, chị cầm lấy để đi đường uống nước.
Thầy nói và vẫn không ngẩng đầu lên nh́n người phụ nữ tội nghiệp đang loay hoay, khổ sở, mặt đỏ ửng lên, chân tay thừa thải v́ chẳng biết làm thế nào. Chị chào thầy rồi lại bước thấp bước cao ra về.
Đầu tháng sau, chị lại đến nộp gạo cho con trai. Thầy lại mở túi gạo ra kiểm tra rồi lại cau mày, lắc đầu. Thầy có vẻ lạnh lùng, ác cảm:
– Chị lại nộp loại gạo như thế này sao? Tôi đă nói phụ huynh nộp gạo ǵ, chúng tôi cũng nhận, nhưng làm ơn phân loại ra, đừng trộn chung như thế này. Chúng tôi làm sao mà nấu cơm cho ngon để các em ăn được? Chị nghĩ thử xem, với loại gạo hổ lốn thế này, liệu chúng tôi có thể nấu cơm chín được không? Phụ huynh như các chị không thấy thương con ḿnh sao?
– Thầy thông cảm. Thầy nhận cho, ruộng nhà tôi trồng được chỉ có thế !Người phụ nữ bối rối.
– Thật buồn cười cái nhà chị này ! Một mảnh ruộng nhà chị có thể trồng đến hàng trăm thứ lúa thế sao? Nhận vào! Giọng thầy gằn từng tiếng và vẫn không ngẩng đầu lên nh́n chị.
Người mẹ im bặt, mặt chị trở nên trắng bệch, nhợt nhạt.Chị lí nhí cảm ơn thầy rồi lại lặng lẽ bước thấp, bước cao ra về.Dáng chị liêu xiêu, đổ vẹo trong cái nắng trưa hầm hập như đổ lửa.
Lại sang đầu tháng thứ ba của kỳ nộp gạo. Chị lại đến.Vẫn dáng đi xiêu vẹo, mồ hôi mướt mải trên trán, ướt đẫm lưng áo của người mẹ trẻ. Bao gạo nặng dường như quá sức với chị.
Thầy lại đích thân mở túi gạo ra kiểm tra. Lần này, nét giận dữ in hằn trên mặt thầy. Thầy rành rọt từng tiếng một như nhắc để người phụ nữ ấy nhớ:
– Tôi đă nói với chị thế nào. Lần này tôi quyết không nhân nhượng chị nữa. Chị làm mẹ mà sao ngoan cố không thay đổi thế này. Chị mang về đi. Tôi không nhận!
Người mẹ thả phịch bao gạo xuống đất. Dường như bao nỗi ấm ức, đau khổ và bất lực bị dồn nén bao ngày đột nhiên bừng phát. Chị khóc. Hai hàng nước mắt nóng hổi, chan chứa trên gương mặt sớm hằn lên nét cam chịu và cùng quẫn. Có lẽ, chị khóc v́ tủi thân và xấu hổ. Khóc v́ lực bất ṭng tâm.
Thầy Hùng kinh ngạc, không hiểu đă nói ǵ quá lời khiến cho người phụ nữ trẻ khóc tấm tức đến thế. Chị kéo ống quần lên để lộ ra đôi chân dị dạng. Một bên chân quắt queo lại.
– Thưa với thầy, gạo này là do tôi… Tôi đi ăn xin, gom góp lại bao ngày mới có được. Chẳng giấu ǵ thầy, chân cẳng tôi thế này, tôi làm ruộng thế nào được nữa. Cháu nó sớm hiểu chuyện, đ̣i bỏ học ở nhà giúp mẹ làm ruộng. Thế nhưng tôi kiên quyết không cho, kiên quyết không để con tôi thất học. Có học mới mong thoát khỏi cảnh cơ cực này. Nhà chỉ có hai mẹ con, cha cháu mất sớm… Thầy thương t́nh, thầy nhận giúp cho. Không nộp gạo, con tôi thất học mất!
Người mẹ trẻ này đều đặn ngày nào cũng thế.Trời c̣n tờ mờ, khi xóm làng c̣n chưa thức giấc, chị lặng lẽ chống gậy, lê ḿnh rời khỏi thôn. Chị đi khắp hang cùng,ngơ hẻm xóm khác xin gạo. Đi măi đến tối mịt mới âm thầm trở về. Chị không muốn cho mọi người trong thôn biết.
Lần này người bị xúc động mạnh lại là thầy Hùng. Thầy đứng lặng hồi lâu rôi nhẹ nhàng đỡ chị đứng lên. Giọng thầy nhỏ nhẹ :
– Chị đứng lên đi, người mẹ trẻ !Chị làm tôi thực sự bất ngờ. Tôi đă có lời không phải với chị.Thôi thế này, tôi nhận. Tôi sẽ thông báo với trường về hoàn cảnh của em học sinh này, để trường có chế độ học bổng hỗ trợ cho học sinh vượt khó.
Người mẹ trẻ đột nhiên trở nên cuống quưt và hoảng hốt. Chị gần như chắp tay lạy thầy. Giọng chị van lơn:
– Xin thầy. Tôi có thể lo cho cháu, dù không đủ đầy như các bạn nhưng tôi lo được. Khổ mấy, vất vả mấy tôi cũng chịu được. Chỉ xin thầy đừng cho cháu hay chuyện này. Đây là bí mật của tôi, mong thầy giữ kín giùm cho.
Chị kính cẩn cúi đầu chào thầy như người mà chị mang một hàm ơn lớn, đưa tay quệt mắt rồi lại nặng nhọc, liêu xiêu ra về.
Ḷng thầy xót xa.
Thầy Hùng đem câu chuyện cảm động này báo với hiệu trưởng. Ban giám hiệu trường giữ bí mật này tuyệt đối. Nhà trường miễn phí toàn bộ học phí và sinh hoạt phí cho cậu học sinh có hoàn cảnh đặc biệt này. Ngoài ra,học lực của cậu rất khá, đủ tiêu chuẩn nhận được học bổng của trường.
Cuối cấp, cậu dẫn đầu trong danh sách những học sinh xuất sắc của trường. Cậu thi đậu vào trường đại học danh tiếng nhất của Thủ Đô. Trong buổi lễ vinh danh những học sinh ưu tú, khi tên cậu được xướng lên đầu tiên, mẹ cậu lặng lẽ đứng ở một góc khuất, mỉm cười sung sướng.
Có một điều rất lạ rằng trên sân khấu hôm ấy, có ba bao tải dứa sù ś được đặt trang trọng ở một góc phía ngoài cùng, nơi mọi người có thể dể dàng nh́n thấy nhất. Ai cũng thắc mắc,không hiểu bên trong ấy chứa thứ ǵ.
Trong buổi lễ trang nghiêm ấy, thầy hiệu trưởng rất xúc động và kể lại câu chuyện người mẹ trẻ đi ăn xin nuôi con học thành tài. Cả trường lặng đi v́ xúc động. Thầy hiệu trưởng ra dấu cho thầy Hùng pḥng giáo vụ đến mở ba bao tải ấy ra. Đó là ba bao gạo mà người mẹ với đôi chân tật nguyền lặn lội khắp nơi xin về.
Thầy nói:
– Đây là những hạt gạo mang nặng mồ hôi và nặng t́nh của người mẹ yêu con hết mực. Những hạt gạo đáng quư này, tiền, vàng cũng không thể mua nổi. Sau đây, chúng tôi kính mời người mẹ vĩ đại ấy lên sân khấu.
Cả trường lại một lần nữa lặng người đi v́ kinh ngạc. Cả trường dồn mắt về phía người phụ nữ chân chất, quê mùa đang được thầy Hùng d́u từng bước khó nhọc bước lên sân khấu.
Cậu con trai cũng quay đầu nh́n lại. Cậu há hốc miệng kinh ngạc. Cậu không thể ngờ rằng người mẹ vĩ đại ấy không ai khác chính là người mẹ thân yêu của cậu.
– Chúng tôi biết, kể ra câu chuyện này sẽ khiến cậu học sinh ưu tú nhất trường bị chấn động rất mạnh về tâm lư. Thế nhưng, chúng tôi cũng mạn phép được nói ra v́ đó là tấm gương sáng, tấm ḷng yêu thương con vô bờ bến của người mẹ. Điều đó hết sức đáng quư và đáng được trân trọng vô cùng.
Chúng tôi muốn thông qua câu chuyện cảm động này, giáo dục các em học sinh thân yêu của chúng ta về đạo đức và lối sống, về t́nh người và những nghĩa cử cao đẹp. Hôm nay, một lần nữa chúng ta vinh danh những người cha, người mẹ đă cống hiến, hy sinh cả đời ḿnh v́ tương lai con em…
Giọng thầy hiệu trưởng đều đều, ấm áp và hết sức xúc động. Tai cậu ù đi, cậu chẳng nghe thấy ǵ nữa cả,mắt cậu nḥe nước. Mẹ cậu đứng đó, gầy g̣, khắc khổ, mái tóc đă sớm điểm bạc, mắt bà cũng chan chứa niềm hạnh phúc và ánh mắt ấm áp, yêu thương ấy đang hướng về phía cậu với cái nh́n tŕu mến.
Người phụ nữ ấy run run v́ chưa bao giờ đứng trước đám đông. Run run v́ những lời tốt đẹp mà thầy hiệu trưởng đă giành cho ḿnh. Với chị, đơn giản, tất cả chỉ xuất phát từ t́nh yêu bao la mà chị giành cho con trai. Chị không nghĩ được thế nào là sự hy sinh hay đạo lư lớn lao ấy.
Cậu con trai cao lớn đứng vụt dậy, chạy lên ôm chầm lấy mẹ mà mếu máo khóc thành tiếng:
– Mẹ ơi!!!!!!
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1789962&d=1620917816
wonderful
05-15-2021, 00:59
Ông già đạp xích lô
Đó là dịp tết năm 1995. Lần đầu tiên tôi về thăm quê hương.
Người đàn ông đạp xích lô, gầy guộc và khắc khổ. Nh́n ông già hơn tuổi. Có lẽ cuộc sống đầy khó khăn, nên sự lo âu, buồn buồn, hiện rơ trên nét mặt của ông.
Lúc đó, cũng có dăm ba người mời tôi đi xe của họ. Nh́n qua nh́n lại, tôi chọn đi xe của ông. Tôi nghĩ, ông già yếu hơn mấy anh kia, nên có thể ông ít được khách mời ông đi. Tôi muốn ông có thêm thu nhập, nên đồng ư lời mời của ông.
Hôm đó tôi bao xe đi nguyên ngày, đi ṿng quanh Vũng Tàu, ngắm lại phong cảnh quê hương, sau 5 năm xa cách.
Khi biết ư muốn của tôi, ông mừng vui lắm. Nét mặt rạng rỡ hẵn ra. Trước khi lên xe, tôi nghe mấy anh kia c̣n nói. Trúng mánh nhe ông già. Gặp Việt kiều là ngon rồi.
Ông đạp xe chở tôi đi. Hai ông cháu nói chuyện rất thân thiện. Qua câu chuyện, tôi biết ông đi tù cải tạo về. Trăi qua bao tháng ngày cực khổ trong chốn lao tù, h́nh như sức lực của ông cũng hao ṃn, yếu dần đi. Cuộc sống vốn dĩ khó khăn, nay về nuôi thêm mẹ già, nên càng khó khăn hơn. Khi biết tôi qua Mỹ theo diện HO, ông trầm ngâm:
– Bác giờ cũng đă già. Với lại đang nuôi mẹ già. Giờ bác đi cũng được. Nhưng mẹ bác để cho ai coi đây. Bao nhiêu năm đi tù xa cách mẹ già, giờ bỏ đi nữa th́ mang tội bất hiếu.
Rồi bác nói không biết bây giờ qua Mỹ bác sẽ làm ǵ. Bạn bè của bác đă đi gần hết. Họ nói họ đi v́ tương lai của con cháu. Chứ bác đâu c̣n gia đ́nh ǵ đâu nữa mà đi. Tôi hỏi bác vậy vợ con của bác đâu rồi. Bác im lặng một hồi. Tôi quay lại, ngước mắt lên nh́n bác. Bác vẫn đạp xe, nhưng h́nh như bác buồn lắm. Mắt bác đỏ hoe. Như đoán được chuyện ǵ, tôi chỉ im lặng nh́n theo hướng phía trước. Chừng 5 phút sau, bác mới nói được:
– Bác có 3 đứa con. Chúng nó đi vượt biên, khi bác c̣n ở trong tù.
– Giờ mấy anh chị đang ở nước nào hả bác.
Bác lại im lặng…một hồi…rồi nói tiếp.
– Chuyến đi đó mất tích luôn. Không một ai có tin tức ǵ hết.
Tôi lặng điếng người. Thật không ngờ, kiếp người sao khổ vậy trời. Tôi cũng khổ nhiều, nhưng so với ông, nỗi khổ kia chẳng thấm vào đâu. Ḷng tôi cảm thấy thương bác nhiều hơn. Không biết là t́nh thương đồng loại, hay thương v́ tội nghiệp cho những bất hạnh của ông.
– Vậy bác gái đâu rồi bác.
– Ngày xưa thời VNCH, một ḿnh bác làm nuôi cả nhà. Sau năm 1975 bác bị đi tù, bác gái phải tần tảo mà cũng không nuôi nổi mấy đứa con. Rồi có người giúp đỡ…
Nói đến đó bác không nói nữa. Tự nhiên tôi thấy ḿnh hơi tàn nhẫn khi vô t́nh khơi lại vết thương đau của bác.
Bác chở tôi đi về từ theo đường băi Dâu, băi Dứa. Con đường này, cách đây 20 năm, vẫn một bên là núi, một bên là vực sâu của biển. Có đoạn lên dốc, có đoạn xuống dốc rất khó đi. Nhưng v́ muốn tôi ngắm cảnh đẹp của đất trời, mênh mông của biển cả, bác chọn hướng đi này. Những đoạn lên dốc, tôi nhảy xuống, v́ sợ bác mệt đuối sức, nhưng ông nhất định ko chịu. Bác thấy chân tôi bị yếu đi cà quẹo, bác càng không để tôi bước xuống. Chổ nào bác đạp không nổi, bác nhảy xuống đẩy hay kéo xe. Thật ḷng những lúc đó, tôi cảm thấy khó chịu quá trời.
Thế rồi chuyện đời cũng lắm cái ngờ. Trong khi đang xuống dốc, chiếc xe chạy nhanh hơn, rồi nhanh hơn nữa, hơn nữa. Tôi nghe bác hốt hoảng la lên.
– Chết rồi, thắng xe bị tuôn.
Xe càng chạy nhanh hơn. Tôi quá sợ hăi. Trong đầu lúc đó, tôi chỉ nghĩ ḿnh sẽ bị lao xuống vực sâu. Bác vội nhảy xuống, dùng hết sức lực kéo chiếc xe lại, nhưng chiếc xe chỉ khựng lại tí xíu rồi vẫn chạy nhanh. Tôi nhắm mắt lại và nghĩ đến Gia đ́nh. Cũng lúc đó, một tiếng đùng vang lên. Cả xe và tôi ngă nghiêng về vách núi và dừng lại.
Sau khi b́nh tĩnh trở lại, tôi thấy bác máu ra nhiều ở 2 bàn chân. V́ khi bác cố gắng kéo chiếc xe lại. Sức mạnh của chiếc xe đă kéo đôi chân của bác chà xát trên mặt đường, và bây giờ nh́n vào đôi chân ấy, chỉ thấy toàn là máu. Trong lúc xảy ra t́nh huống giữa chết và sống, bác lanh trí bẻ tay lái cho xe tông vào núi. Dù có bị ǵ đi nữa, c̣n hơn rơi xuống vực sâu.
Về đến nhà, bác không lấy tiền xe v́ tai nạn xảy ra. Bác tha thiết năn nỉ tôi đừng bắt đền cái máy chụp h́nh, v́ bác không có tiền. Thật sự lúc đó tôi thấy bác thật tội nghiệp và đáng thương. Tôi nói bác đừng lo ǵ cả, rồi tôi tặng cho bác 100 đô. Bác ngỡ ngàng nói đây là tờ 100 đô chứ không phải tờ 10 đô. Tôi nói tôi biết. Bác nói như vui mừng lắm.
– Con cho bác 2 chỉ vàng hả con.
Đáng lư ra tôi không nên kể chuyện tặng bác tiền. Nhưng tôi nghĩ, nếu như những ai trong trường hợp của tôi lúc đó, tôi tin cũng đều làm như vậy.
Trước khi chia tay, tôi đă ôm bác thật lâu. Lúc đó tôi vẫn c̣n nhớ là có mùi khen khét từ làn da cháy nắng của bác.
Sau này tôi có dịp về thăm quê hương và có hỏi thăm bác. Người ta nói bác đă đi Mỹ theo diện HO rồi.
CHỨNG ĐẶNG
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1790979&d=1621040292
wonderful
05-17-2021, 01:29
Mẹ không muốn
Bức thư tuyệt mệnh của người mẹ 80 tuổi hối hận v́ sinh ra 4 con trai khiến nhiều người trào nước mắt
“Các con trai của mẹ,
Hôm nay là ngày 6/6, mẹ đă qua tuổi 80, điều này cũng có nghĩa là mẹ đă sống được 80 năm trên đời rồi.
Trải qua một thời gian dài như vậy, mẹ sinh 4 đứa con và nuôi thêm 8 đứa cháu tất thảy. Tức là trong suốt cuộc đời ḿnh, mẹ đă nuôi 12 người, cả con lẫn cháu.
V́ vậy mà mẹ nghĩ rằng mẹ đủ từng trải và đủ tiếp xúc để có thể hiểu rơ về những đứa con của ḿnh.
Đặc biệt là từ vài năm trước, sau khi cha các con qua đời, mẹ cảm thấy một cách rơ ràng rằng các con ngày càng trở nên thiếu kiên nhẫn với mẹ.
Nhưng lúc đó, mẹ đă thực sự hy vọng rằng các con có thể đưa mẹ về nhà, mẹ muốn sống với các con và mẹ có thể làm bất cứ điều ǵ để được như thế.
Mẹ cứ mong chờ nhưng 2 tháng đă trôi qua mà không một ai trong số các con đón mẹ về. Trái tim của mẹ lạnh lẽo như đóng băng v́ mẹ biết các con sẽ không bao giờ có ư định đó.
Cũng may là khi ấy các con đối xử với mẹ không tệ.. 4 người các con đă chia nhau, mỗi người 1 tuần ở lại với mẹ, nên mẹ không c̣n sợ hăi khi màn đêm buông xuống nữa.
Thực ra, ai cũng vậy thôi, sống đến ngần này tuổi rồi, điều đáng sợ nhất là ǵ? Đó chẳng có ǵ khác ngoài nỗi cô đơn.
Thế nhưng sau đó, các con gặp mẹ với gương mặt ngày càng cau có. Khi đến, các con không chào hỏi ǵ và lúc đi cũng chẳng nói với mẹ một câu nào.
Nó giống như là các con đang vào khách sạn và đi lướt qua một bà già xa lạ vậy.
Mẹ không muốn xúc phạm bất kỳ ai trong số các con. Mẹ không ăn của các con một bữa ăn nào, cũng không mặc quần áo của các con và càng không tiêu tốn 1 đồng nào của các con.
Nhưng các con luôn cho mẹ cảm giác, việc các con đến thăm mẹ giống như là một món nợ, một gánh nặng phải trả.
Ngay cả khi mẹ đă chẳng c̣n minh mẫn th́ mỗi tối, các con vẫn bỏ về nhà ḿnh, không một ai ở lại với mẹ. Chính điều đó đă khiến cho mẹ cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.
Sau khi cha các con qua đời, các con đă ở cạnh mẹ 1 năm 9 tháng. Mẹ biết ơn v́ điều này nhưng ở phần c̣n lại của cuộc đời, mẹ sẽ đi một ḿnh.
Trong hơn 2 năm qua, mẹ đă phải vật lộn với nỗi cô đơn. Vào ngày sinh nhật lần thứ 80 của mẹ, các con đă đến và đều chúc mẹ “Sống lâu trăm tuổi!”, nhưng lúc đó mẹ chỉ cười và nghĩ, sống trăm tuổi thật vô dụng.
Và gần đây, bệnh tim của mẹ ngày càng nặng hơn. Mẹ không nói điều đó với các con và mẹ không biết phải nói ǵ.
Mẹ mong rằng bệnh tật sẽ mang mẹ đi gặp cha các con sớm hơn, nếu được như vậy th́ mẹ sẽ biết ơn cuộc đời này rất nhiều.
Mấy ngày trước, mẹ mơ thấy cha các con. Ông ấy nh́n mẹ cười và nói: “Bà đi với tôi nhé! Bà sẽ không c̣n cảm thấy cô đơn nữa”.
Tỉnh dậy, mẹ nh́n thấy những ngôi sao bên ngoài cửa sổ, thấy mặt trăng tṛn và lớn. Mẹ đă mơ thấy cha các con, mơ thấy rằng ông ấy sẽ đón mẹ đi vào một đêm tuyệt đẹp như thế.
Trong suốt cuộc đời ḿnh, mẹ biết ơn t́nh yêu của ông ấy dành cho mẹ và biết ơn sự chăm sóc của các con trong 630 ngày vừa qua.
Bệnh tim của mẹ mỗi ngày một nặng nên mẹ hiểu rằng ḿnh không c̣n nhiều thời gian nữa. Thế nên mẹ đă viết bức thư này, bởi duyên phận của mẹ con ḿnh cũng chẳng c̣n bao nhiêu.
Tóc mẹ đă bạc hết rồi, mẹ có thể thề với mái tóc của ḿnh rằng, mẹ thực sự trân trọng những ǵ các con đă làm cho mẹ.
Ngoài câu này ra, mẹ c̣n muốn nói thêm rằng: “Mẹ rất hối hận khi đẻ ra các con. Nếu có kiếp sau, mẹ không muốn các con là con của mẹ nữa.”
Nhưng với tư cách là một người mẹ, mẹ vẫn hi vọng rằng cả 4 người các con sẽ hạnh phúc trong những năm tháng sau này, sẽ không bị 8 đứa con của ḿnh bỏ rơi.
Sau lá thư này, mẹ muốn dừng lại tất cả…”
Cuối cùng, một vài ngày sau, người ta phát hiện bà mẹ 80 tuổi đă nhắm mắt xuôi tay với gương mặt vô cùng b́nh yên trên chiếc giường của ḿnh, trong tay là bức ảnh duy nhất của bà và chồng.
VƯƠNG ĐIỀN
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1792125&d=1621214957
wonderful
05-17-2021, 01:44
Nhưng Sao Mẹ Tôi Cũng Nói Dối!
Tôi c̣n nhớ năm tôi học lớp ba, gia đ́nh tôi mới chuyển tới ở khu dinh điền G̣ Chuối thuộc quận Kiến B́nh, tỉnh Kiến Tường. Mồi buổi chiều tôi thường xin phép bố Mẹ ra một băi đất trống để cùng các bạn chơi khăng, trốn t́m và những tṛ chơi khác. Lần đó, có khá đông, chúng tôi chơi tṛ “Cờ Lau tập trận”. Cũng chia hai phe rơ ràng, vũ khí là những cành cây được bẻ vội gần đó. Không may trong lúc nhập trận, một bạn, tôi nhớ h́nh như là Tuân (là cháu họ gọi tôi là cậu), có lẽ v́ quá hăng say đă làm tôi bị nhiều vết trầy trên mặt, trên cánh tay. Bực ḿnh quá, tôi lấy ngay cành cây đang cầm quất vào đầu Tuân làm Tuân bị chảy máu… Khi về nhà, sợ bị đ̣n tôi đă nói dối bố tôi là tôi bị trượt chân ngă khi đi ngang một cây cầu khỉ. Bố tôi không để ư và chỉ kêu tôi lấy thuốc sát trùng rửa những chỗ bị trầy. Mẹ tôi đă giúp tôi làm những chuyện này một cách chu đáo… Hôm sau Mẹ gọi tôi và dịu dàng nói: ”Hôm qua con nói dối bố Mẹ. Tuân nói với Mẹ là con chơi tập trận và gây sự đánh nhau với Tuân. Con nói dối bố Mẹ. Nói dối là không tốt con ạ. Từ nay về sau con không được nói dối nữa nghe Môn”. Tôi xin lỗi Mẹ và hứa từ nay sẽ không nói dối nữạ. Kể từ đó, mỗi lần xảy ra chuyện ǵ tôi thường nói thật với Mẹ và Mẹ tôi rất vui khi thấy tôi làm như vậy
Mẹ tôi cũng nói dối!!! Vâng đúng vậy, Mẹ tôi đă nói dối ba anh em tôi nhiều lần. Tôi vẫn c̣n nhớ bốn lần Mẹ đă nói dối tôi và anh em tôị.
Khi anh em chúng tôi c̣n nhỏ, nhà tôi nghèo nhưng mỗi ngày đi chơ Mẹ đều mua chút quà về cho chúng tôi, khi th́ vài cái kẹọ khi th́ vài trái cây. Đặc biệt, biết chúng tôi thích ăn mía nên cũng Mẹ hay mua. Về nhà Mẹ tự dùng dao róc mía và tiện ra từng khúc nhỏ và bổ ra cho chúng tôi ăn. Ba anh em chúng tôi ngồi cạnh Mẹ chờ đợi. Khi tớí đầu mặt của cây mía th́ thay v́ bỏ đi th́ Mẹ lại ăn khúc đó! Em Huệ ngây thơ hỏi Mẹ: “Sao Mẹ không ăn khúc kia, khúc đầu mặt cứng và không ngọt, sao Mẹ không bỏ đi?”. Mẹ từ tốn: “ Răng Mẹ c̣n tốt. Mẹ thích ăn khúc này các con ạ v́ càng nhai lâu càng thấy vị ngọt của mía!”. Có thể em Huệ c̣n bé nên tin điều Mẹ nói nhưng tôi hơi nghi ngờ. Tôi nghĩ Mẹ tôi đă nói dối!
Năm 1966, tôi học lớp đệ tứ (lớp chín bây giờ) ở trường trung học Kiến Tường. Năm đó nước lụt lớn làm ngập các con đường trong tỉnh. Mỗi lần đi học, Mẹ chèo thuyền chở tôi đi và đến giờ tan học lại ra đón tôi về. Có một lần Mẹ chèo thuyền chở tôi đi học. Hôm đó trời mưa lất phất và gió thổi nhè nhẹ. Khi gần tới trường, một chiếc ca nô quân đội chạy băng qua với tốc độ khá nhanh để lại những gợn sóng to làm chiếc thuyền bé nhỏ bị cḥng chành. Tôi bị mất thăng bằng và làm rơi chiếc cặp xuống ḍng nước. Tôi chới với chồm qua thành chiếc thuyền nhỏ để níu lại chiếc cặp. Chiếc thuyền nhỏ ba lá mất thăng bằng và bị lật.
Mẹ buông chèo và nhảy vội tới để bế tôi vào chỗ mô đất cao. Người tôi run lên v́ lạnh. Mẹ vội phủ chiếc áo mưa quanh người tôi và ấp tôi vào ḷng để truyền hơi ấm cho tôi. Tôi hỏi Mẹ có lạnh không? Me trả lời rất nhanh: “Không, Mẹ không saọ, Mẹ không lạnh!”. Hôm đó tôi bị trễ một giờ học và Mẹ th́ bị cảm lạnh mấy ngày sau đó. Như vậy khi đó chắc Mẹ lạnh lắm nhưng… Mẹ đă nói dối!
Thời gian đó, chiến tranh càng ngày càng khốc liệt. Điều này đă làm cho đời sống khó khăn thêm. Số lương công chức ít ỏi của cha tôi đă không c̣n đủ để trang trải cho cuộc sống của gia đ́nh. Mẹ tôi đă phải vất vả đi vào những vùng sâu, nguy hiểm (h́nh như vùng Long Khốt) để mua hàng mang về chợ Kiến Tường bán thêm kiếm lời. Vất vả lắm nhưng Mẹ vẫn vui khi chúng tôi có thêm được cuốn vở mới hay một bữa ăn ngon hơn. Có lần thấy Mẹ hơi buồn sau một chuyến đi mua hàng. H́nh như Mẹ bị mất hàng trong chuyến đi đó. Tôi gạn hỏi, Mẹ chỉ nói qua loa cho qua chuyện: “Mẹ không bị mất hàng, nhưng lần này không mua được hàng rẻ nên không có lời. Đi buôn th́ cũng có lẫn này, lần khác con ạ!”. Sau lần đó, tôi không thấy Mẹ tiếp tục đi mua hàng nữa và tôi ngờ ngợ... Mẹ đă nói dối tôi!
Khi tôi lên trọ học ở thành phố Mỹ Tho v́ đường xá đi lại khó khăn nên Mẹ khuyên tôi cứ lo học đừng lo chuyện ở nhà. Thỉnh thoảng tôi cũng về thăm gia đ́nh. Lúc này Me tôi hơi yếu và bi chứng huyết áp cao, chú y tá Tánh thường hay đến nhà đo huyết áp và cho thuốc Mẹ tôi uống. Có một lần, Phạm Văn Tuyên, bạn tôi, về Kiến Tường ghé thăm Mẹ tôi và cho tôi biết lúc này Mẹ tôi có vẻ yếu và mệt nhiều. Tôi vội viết thư về thăm Mẹ. Mươi ngày sau Mẹ hồi âm ít ḍng cho biết Mẹ chỉ bị cảm nhẹ do thời tiết thay đổi và nay th́ Mẹ đă khỏe rồi, huyết áp của Mẹ cũng trở lại b́nh thường. Tôi yên tâm và tiếp tục chăm chú học nhưng… chỉ hơn một tuần sau, vào một ngày cách đây hơn bốn chục năm. Tôi được tin Mẹ tôi bị đứt mạch máu và qua đời! Vâng, Mẹ lại nói dối tôi và đây cũng là lần nói dối cuối cùng của Mẹ !!!
Đây chỉ là những lần nói dối của Mẹ mà tôi c̣n nhớ được. Tôi nghĩ, Mẹ c̣n nói dối anh em chúng tôi nhiều lần nữa.
Để tạm ngưng bài tùy bút này, tôi xin mượn lời hát trong bài “Ḷng Mẹ” của cố nhạc si Y Vân. Bài này chắc hẳn ai cũng có thể hát một đôi câu. T́nh Mẹ, hai chữ đó càng suy nghĩ tới th́ càng không thể ngăn nổi đôi ḍng lệ.
Ḷng Mẹ bao la như biển Thái B́nh, dạt dào,
T́nh Mẹ tha thiết như ḍng suốt hiền ngọt ngào
Lời ru êm ái như đồng lúa chiều ŕ rào,
Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng Mẹ yêu …
Thương con thao thức bao đêm dài,
Con đă yên giấc, Mẹ hiền vui sướng biết bao
Thương con khuya sớm bao tháng ngày,
Lặn lội gieo neo, nuôi con tới ngày lớn khôn...
Mai Khánh Thư - Phạm Doanh Môn
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1792129&d=1621215769
baolunbeau
05-17-2021, 14:56
Chuyện con cua
Nếu ta bỏ một con cua vào một cái xô nhỏ, nó có thể dễ dàng leo lên và ḅ ra. Nhưng nếu ta bỏ nhiều con cua vô chính cái xô đó, th́ không con nào ḅ ra khỏi được!
Bạn có biết tại sao không?
Một buổi chiều lang thang trên bờ biển, tôi thấy một bác ngư dân để một cái xô rất nhiều cua trên bên cạnh ông. Thấy thế tôi mới thắc mắc hỏi: Tại sao cái xô không có nắp đậy? Bác không sợ cua nó ḅ ra hết à? Và cũng nhờ vậy tôi mới có được câu giải thích: “Ngốc quá, một con cua th́ có thể leo ra ngoài dễ dàng nhưng với một đàn cua th́ không.
Bởi khi bất kỳ con cua nào cố gắng trèo ra sẽ bị những con cua khác nắm chân lôi xuống. Cứ như thế, chẳng con cua nào ra khỏi cái xô được, vậy cần ǵ đậy nắp”.
—
Có bao giờ bạn muốn làm một điều ǵ đó mà bị bạn bè, gia đ́nh, người thân ngăn cản chưa?
Có bao giờ bạn cho đó là đúng nhưng hầu như tất cả mọi người đều bảo là sai chưa?
Có bao giờ bạn hành động theo trái tim ḿnh nhưng bị ném đá tơi tả chưa?
Chắc chắn, ít nhất một đôi lần bạn gặp trường hợp tương tự. Đây là định luật xă hội, nhưng gắn chặt với định luật của tự nhiên.
Khi bạn cố gắng bắt đầu đi trên một con đường mới, hướng đi mà những người khác rất thận trọng, họ sẽ làm tất cả những ǵ có thể để kéo bạn trở lại. Những ǵ họ đang thực sự làm là chiếu nỗi sợ hăi của chính ḿnh vào t́nh huống của bạn.
Họ thậm chí có thể cảm thấy rằng họ đang giúp đỡ bạn, rằng họ đang hướng bạn khỏi thất vọng và thất bại. Nhưng không, họ đang giữ bạn ở chính vị trí mà họ đang ở mà thôi.
V́ vậy, khi bạn thật sự muốn làm một điều ǵ th́ khó khăn lớn nhất chính là vượt ra khỏi đám đông c̣n lại. Nếu không học cách vượt qua, bạn sẽ cứ măi ở lại trong chính “cái xô” đó.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1792476&d=1621263327
wonderful
06-16-2021, 13:52
Truyện ngắn: Con chó trung thành
Hồi tôi mới độ 15 tuổi, bố tôi mang về một con chó đực. Con chó có bộ lông trắng, đôi mắt màu nâu đen rất đẹp. Năm đó mất mùa đói kém, gia đ́nh tôi phải thường xuyên ăn độn khoai sắn. Lạ lùng thay, con chó này cứ lớn phổng phao, mượt mà. Nó phải nặng đến 15kg.
Cũng như nhiều gia đ́nh khác, những con chó nuôi đều không được đặt tên. Nó là loài vật, nên vô danh ! Mỗi lần muốn gọi, chỉ cần: “Êu, Êu” là nó xuất hiện, ve vẩy đuôi, miệng rít lên những tiếng như tiếng rên, rất dễ thương! Thường ngày, khi không có ai cần đến, nó nằm khoanh tṛn trong gậm giường, đầu hướng ra phía cửa. Có khách lạ, nó sủa lên vài tiếng báo hiệu. C̣n là người quen thân, nó vùng dậy, xông ra, vẫy đuôi rối rít và kêu lên mừng rỡ.
Từ ngày mua được con chó này, nhà tôi như được b́nh an hơn. Cha tôi quư con chó lắm. Mùa đông giá rét, ông lấy một chiếc bao tải quấn quanh ḿnh, giữ ấm cho nó.. Những ngày hè nóng nực, ông mang nó ra ao tắm cho sạch lông. Nhà tôi nghèo như thế, vậy mà đôi khi ông vẫn đi đâu đó t́m được một khúc xương mang về cho nó gặm. Con chó rất quyến luyến cha tôi, suốt ngày luẩn quẩn bên ông.
Một hôm có hai người khách lạ đến nhà tôi hỏi mua chó. Họ nói, họ ở làng bên cạnh, cách làng tôi một cánh đồng… Ngày mai gia đ́nh họ có đám giỗ, cần một con chó để thịt! Cha tôi nghe vậy không muốn bán, nhưng gia cảnh nhà tôi lúc đó rất nghèo. Cả cha mẹ và bốn anh em tôi, mặc dù bữa ăn phải độn nhiều khoai sắn nhưng không ngày nào thật sự được ăn no.
Mẹ tôi bàn với cha tôi lâu lắm. Nếu tiếp tục nuôi th́ không c̣n ǵ để cho nó ăn, dù rằng con chó vô cùng dễ ăn. Nó có thể ăn vài cọng rau thừa, dăm bảy cái vỏ khoai lang, mấy cái xương lơi sắn, vài hạt cơm rơi văi quanh mâm hoặc bất cứ cái ǵ có thể ăn được mà con người cho phép. Tuy nhiên, nuôi nó cũng như thêm một miệng ăn nữa. “Người chẳng có mà ăn, lấy đâu ra cơm nuôi nó măi?” – Mẹ tôi bảo thế.
Có một điều rất lạ là khi cả cha và mẹ tôi miễn cưỡng đồng ư bán con chó, th́ tự nhiên nó chạy biến đi đâu mất! Không lẽ con chó này hiểu được tiếng người? Chúng tôi chia nhau đi t́m mọi xó xỉnh, xung quanh nhà, thậm chí sang cả nhà hàng xóm, nhưng bặt vô âm tín. Cho đến khi cha tôi nước mắt lưng tṛng, lên tiếng gọi, th́ từ trong đống rơm ở phía sau chuồng lợn nó chui ra !
Người ta lấy cái chày giă gạo chẹn cổ nó xuống, trói mơm và bốn chân nó lại. Con chó tội nghiệp kêu rên ư ử, hai mép nó sùi bọt. Cha tôi ôm lấy nó, khóc. Nh́n bộ dạng cha tôi, thương lắm. Tôi liên tưởng đến lăo Hạc, một nhân vật của nhà văn Nam Cao khi phải bán cậu Vàng!…
Người ta trả tiền cho mẹ tôi và dùng đ̣n ống khiêng nó đi. Cha tôi buồn bă lên giường nằm, tay trái vắt ngang qua trán, tay phải để lên bụng và thở dài thườn thượt… Chiều hôm đó ông bỏ ăn. Một bát cơm và đĩa khoai phần ông vẫn c̣n nguyên trong trạn. Mẹ tôi bảo, nó chỉ là một con chó, việc ǵ phải tiếc quá như vậy? Nếu muốn, lại sẽ mua con khác về nuôi ! Cha tôi không nói ǵ, cứ nằm im như người bệnh nặng….
Đêm hôm đó trời tối đen như mực. Cả nhà tôi đă ngủ yên, chỉ một ḿnh cha tôi thao thức. Thỉnh thoảng ông trở dậy, bật diêm hút thuốc.. Rồi ông nằm xuống thở dài, trằn trọc, quay ra, lật vào, ngao ngán. Tâm trạng ông nôn nao, buồn phiền như tiếc nuối một vật ǵ đă mất đi, quư lắm…
Vào khoảng 2-3 giờ sáng, cha tôi là người đầu tiên phát hiện những tiếng động rất lạ ở vách cửa.. Cha tôi yên lặng lắng nghe. Không có nhẽ đêm đầu tiên không có con chó giữ nhà là đă có kẻ trộm? Mà nhà tôi có ǵ đáng giá để kẻ trộm phải ŕnh ṃ? Nhưng chỉ một phút sau, linh tính báo cho ông biết, con chó đă trở về! Nó cào mạnh vào cửa, kêu ư ử như cầu cứu. Cha tôi vồng dậy, kéo cửa ra. Con chó mừng rỡ nhảy sổ vào nhà. Mẹ tôi trở dậy thắp đèn.
Tội nghiệp con chó. Cổ nó c̣n nguyên một ṿng xích sắt có khóa, nối với đoạn dây thừng lớn đă bị nó cắn đứt kéo lê theo. Đầu và bụng nó ướt lút thút, bốn chân và đuôi dính đầy bùn. Nó đói quá, hai bên sườn xẹp lại, sát vào nhau. Cha tôi vội tháo ṿng xích, lấy cái khăn rách lau khô lông và lau sạch bùn ở đầu, ở bụng, ở chân và đuôi nó, rồi vào trạn lấy bát cơm c̣n để phần ông từ hồi chiều hôm trước, trộn với một ít tương cho nó ăn.
Lạ lùng thay, con chó đói gần chết, và lại lần đầu tiên được ăn một bát cơm ngon như thế, vậy mà nó ngước mắt nh́n cha tôi, như nghi ngờ và ngần ngại… Một lúc sau, nó mới cúi đầu xuống ăn một cách từ tốn. Cha tôi vuốt ve nó rất lâu, sau đó cho nó vào gầm giường… Ông lên giường nằm và một lúc sau ông đă ch́m vào giấc ngủ b́nh thản và ngon lành.
Sáng hôm sau, mới tinh mơ hai người mua chó hôm trước quay trở lại nhà tôi. Con chó đánh hơi thấy trước nên nó trốn biệt. Cha tôi điều đ́nh và trả lại tiền cho hai người mua chó. Cả nhà tôi đều hiểu rằng, dù có phải chết đói, cha tôi cũng không bao giờ bán con chó cho ai nữa.
Từ hôm đó chúng tôi để tâm chăm lo cho con chó nhiều hơn. Cha tôi, dù cả bữa cơm ông phải ăn khoai là chính (tiêu chuẩn mỗi người chỉ một bát cơm), song ông luôn dành cho con chó một nửa bát. Con chó h́nh như cũng hiểu được điều này. Nó trở nên nhút nhát hơn, cảnh giác hơn với mọi người. Nhưng với cha tôi, nó cứ luẩn quẩn bên chân ông. Khi ông ra đ́a, nó luôn đi theo ông như h́nh với bóng. C̣n những lúc ông đi làm xa, không cho nó đi theo th́ nó ra đầu thềm nhà nằm ngóng ra cổng, chờ cho đến khi nào ông về, nó nhảy xổ ra, mừng rối rít rồi theo ông vào nhà!
Khoảng chừng hai năm sau, kinh tế gia đ́nh tôi khá giả hơn trước. Con chó cũng lớn hơn, khỏe ra, mượt mà, rất đẹp. Nó luôn luôn theo sát cha tôi, không rời nửa bước. Vào một buổi trưa cuối mùa hè, cha tôi ra đ́a để vớt bèo lục b́nh về làm phân xanh. Cái đ́a này lầy bùn, cỏ và cây dại mọc dày đặc từ hàng trăm năm nay. Dưới gốc rễ cây đan quyện vào nhau như những tấm lưới thép, tạo thành những hang hốc sâu đầy bùn. Ở dưới đó, rất nhiều lươn và cá trê lưu cữu to bằng bắp chân người lớn. Đôi khi người ta c̣n bắt được cả rái cá, kỳ đà. Nhưng không một ai có thể tưởng tượng ra dưới cái đ́a rậm rạp đó lại có một con trăn hoang to như một cây tre bương, dài cỡ 3 mét, sống lâu năm và chắc nó cũng đă ăn hết cả mấy tạ cá dưới đ́a.
Hôm đó cha tôi lội dưới bùn vớt những đám bèo dày đặc vứt lên bờ. Đến gần gốc một cây vạy, ông nh́n thấy đuôi một con trăn lớn tḥ ra. Cha tôi quyết định bắt sống hoặc đánh chết con trăn này. Ông chộp lấy đuôi con trăn, đạp hai chân vào gốc vạy, kéo con trăn ra ngoài. Con trăn chống cự. Khi bị lôi ra khỏi hang, nhanh như một tia chớp, con trăn cong người cắn chặt vào bắp chân cha tôi. Ông ngă ra bờ đ́a và kêu lên một tiếng sợ hăi.
Ngay lúc đó con chó không kịp sủa một tiếng nào, nó nhảy bổ vào, cắn vào cổ con trăn và dính liền hàm răng vào đó, như không bao giờ muốn nhả ra nữa. Con trăn quật ḿnh cuốn chặt lấy thân con chó. Chỉ bằng một cú núc, nó làm con chó găy đôi xương sống! Mơm con chó vẫn cắn chặt vào cổ con trăn. Hai bên mép nó ứa ra hai ḍng máu và ở lỗ hậu môn ḷi ra một đống phân nhăo!
Cha tôi đă ư thức được sự nguy hiểm, ông vớ lấy con dao quắm mang theo để chặt cây, nhằm vào đầu con trăn chém rất mạnh. Con trăn chỉ quằn quại được một lát, nó mềm nhũn ra và bất động. Cha tôi cứ để máu ở chân chảy ṛng ṛng, ông quay ra cố gỡ mơm con chó ra khỏi cổ con trăn và ôm chặt nó vào ḷng. Nh́n thân ḿnh con chó ướt sũng, bê bết bùn, mềm ẹo, mắt nhắm nghiền, cha tôi khóc. Ông nghĩ rằng nó đă chết.
Cha tôi mang con chó về nhà, tắm, lau khô và để nó nằm vào một cái nong đặt ở cuối thềm. Ông bảo tôi đi t́m một cái thùng gỗ, đặt con chó vào và mang nó đi chôn. Khi cha tôi nhấc nó lên, định cho nó vào ḥm th́ đôi mắt nó mở hé ra và chớp. Cha tôi mừng quá, sai tôi đi t́m ông lang Tá về băng, bó nẹp cố định xương sống cho nó. Xong xuôi mọi việc, cha tôi mới thấy đau ở bắp chân. Ông ngồi xuống bậc thềm, để cho ông lang rửa sạch, sát trùng, bôi thuốc và băng bó vết thương.
Buổi chiều, ông bảo mẹ tôi nấu một nồi cháo gạo, rồi đập hai quả trứng gà vào quậy đều. Đây là một món ăn sang trọng để tẩm bổ mà gia đ́nh tôi rất ít khi được ăn. Ông múc cháo ra tô, chờ nguội và vuốt ve dỗ dành cho con chó ăn. Nó nằm im, đôi mắt ướt nh́n cha tôi, nhưng không ăn một miếng nào…
Cả xóm tôi đem con trăn ra làm thịt chia nhau, ai cũng khen con chó quá khôn, nhưng không ai tin rằng nó c̣n có thể sống thêm được vài ngày nữa. Nhiều người bảo mẹ tôi đem con chó ra mà thịt, kẻo để nó chết uổng phí của trời! Chỉ riêng cha tôi không nghĩ thế. Ông luôn tin rằng con chó sẽ sống cùng ông, và nếu chẳng may nó chết, ông sẽ đem chôn nó như chôn một con người!
Khoảng hai tháng sau, với sự chăm sóc của cha tôi, con chó đă b́nh phục. Tuy nhiên v́ xương sống của nó bị găy nên hai chân sau hoàn toàn bị liệt. Mỗi lần đi, nó chỉ dùng hai chân trước chống xuống đất và lết trên đầu gối của hai chân sau. Điều làm cả nhà tôi ngạc nhiên, từ khi con chó đi được theo kiểu lê lết, nó chỉ gặp khó khăn trong khoảng một tháng đầu. Sau những ngày ấy, nó lết nhanh không kém ǵ những con chó b́nh thường.
Từ dạo đó, cha tôi cưng con chó như con. Một phần cơm đạm bạc và ít ỏi của ông, bữa nào cũng được chia làm đôi. Thảng hoặc, ngày nào có một hai miếng thịt, cha tôi cũng dành cho nó một phần. Con chó rất khôn, h́nh như nó biết tất cả mọi điều đang diễn ra xung quanh. Nó không bao giờ quấy rầy chúng tôi. Nhưng với cha tôi, nó quấn quưt, liếm láp chân tay, không muốn rời ra nửa bước. Ban đêm ông nằm ngủ, nó nằm dưới chân giường. H́nh như chỉ như thế th́ cả chó và người mới thấy yên tâm!.
Cuộc sống như vậy trôi đi. Cả nhà tôi luôn biết ơn con chó và gần như ngày nào cũng nhắc đến chuyện con trăn! Cho đến tháng hai năm 1959, nhà tôi có đại tang. Cha tôi bị một cơn bạo bệnh rồi qua đời! Tôi c̣n nhớ như in, hôm đưa ma cha tôi, trời mưa tầm tă, rét lắm, nhưng người đi đưa rất đông. Anh chị em, chú bác, cô d́, ḍng họ ai cũng khóc như mưa. Không mấy ai để ư trong ḍng người đông đúc đó, con chó liệt cũng có mặt.
Nó ướt lút thút như chuột lột, rét run lẩy bẩy, cố lết trên đôi chân liệt, len lỏi giữa ḍng người than khóc sướt mướt trong đám tang. Không ai h́nh dung ra được con chó liệt đó có thể đi theo đám tang ra tận nghĩa địa, nơi chôn cất cha tôi, và sau đó bằng cách nào nó lại tự lê lết về nhà? Chỉ đến khi trời tối mịt, thắp đèn lên, mới t́m thấy nó nằm sâu trong gầm giường, bộ lông hăy c̣n ẩm ướt và đôi mắt buồn rầu khó tả, cứ nh́n đi đâu đó, như hướng về một cơi nào mơ hồ nhưng ở đâu xa lắm…
Sáng hôm sau, cúng cơm cho cha tôi xong, chúng tôi gọi chó ra cho nó ăn. Không c̣n thấy nó nằm trong gầm giường nữa. Nó đă lết ra đầu thềm tự khi nào, nằm quay đầu ra cổng ngóng chờ xem một ngày nào đó liệu cha tôi có trở về? Tôi bế nó vào nhà, vỗ về và dỗ dành cho nó ăn, nhưng tuyệt nhiên nó không đụng vào bất cứ thứ ǵ. Tôi đem mấy miếng thịt lợn luộc, những thứ mà ngày thường nó vô cùng thích ăn. Nó quay đầu ra chỗ khác. Tôi đặt nó trở lại gầm giường. Nó không chịu nằm yên, lại lết ra đầu thềm, nằm ngóng ra cổng, kiên tŕ chờ đợi và im lặng như một mô đất.
Sau hơn một tuần lễ con chó nhịn ăn như thế, nó gầy rạc đi. Cả nhà bận cúng tuần cho cha tôi, nhưng ngày nào tôi cũng để tâm và dỗ dành, hy vọng nó ăn lấy một chút. Nhưng nó không màng.
Rồi một buổi sáng tinh mơ, trời c̣n đầy sương và se se lạnh, chúng tôi ra nghĩa trang thắp nhang và đặt tấm bia đá trên mộ cha tôi. Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức không c̣n tin ở mắt ḿnh: Con chó liệt đă nằm chết trên mộ cha tôi tự bao giờ, hai chân trước chồm lên ôm lấy ngôi mộ, hai chân sau bại liệt như đang quỳ, cơ thể nó đă cứng đơ, đôi mắt nhắm nghiền, thanh thản, nhưng dường như c̣n hơi ươn ướt…
Chúng tôi trở về nhà đóng một cái ḥm gỗ, khâm liệm con chó tử tế và chôn nó dưới chân mộ cha tôi… Tôi cắm mấy nén nhang lên ngôi mộ nhỏ bé này, ḷng miên man nghĩ ngợi : Không biết giờ này linh hồn cha tôi đang phiêu diêu bên trời Tây cực lạc, Người có biết con chó đầy ân t́nh và tội nghiệp của Người đă măi măi đi theo Người…
PANDA NGUYEN
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1811592&d=1623851492
wonderful
08-12-2021, 20:29
Truyện ngắn: Cám Ơn T́nh Người
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1846508&d=1628800119
- Cám ơn mẹ giúp con làm bài.
- Cám ơn bố chở con đi ăn.
- Cám ơn ông bà kể chuyện cho cháu nghe...
Mỗi ngày tôi nghe tiếng cám ơn từ các con trong gia đ́nh, ở nhà của bạn bè người thân, nhưng ít khi tôi nghe được tiếng cám ơn từ người lớn đối với con cháu của họ. Có phải người Việt quen nhận lời cám ơn từ những người nhỏ hơn ḿnh hoặc v́ tuổi tác hoặc v́ chức vị trong xă hội nên họ không cần đáp lời cám ơn lại" Chắc chắn là không, v́ tôi thấy khi đối xử với người Mỹ ở bất cứ lứa tuổi nào, người Việt ta vẫn luôn mở lời cám ơn ríu rít.
Con tôi được sinh ra tại Mỹ nên từ nhỏ đă quen với nếp sống ở đây. Có lần tôi dẫn cháu đi sinh hoạt những lễ hội Việt Nam trong vùng để biết thêm về phong tục người Việt. Lúc về nhà cháu thắc mắc không biết tại sao người lớn không biết nói cám ơn. Tôi hỏi trong trường hợp nào th́ cháu nói khi có mấy em nhỏ đem đĩa thức ăn tới th́ không thấy ai nói cám ơn cả.
Cám ơn là cái chi chi"
Dựa theo tự điển Oxford, khi nói tiếng cám ơn là ta bày tỏ ḷng biết ơn của ta đến một người nào v́ người đó đă làm một việc ǵ cho ta.
Thông thường người Mỹ hay trả lời "You re welcome" (không có chi) sau khi ai đó nói cám ơn. Các trẻ em Việt đôi khi thấy lạ khi chúng cám ơn "Thank you" mà không thấy người Việt (ngay cả người thân) không chịu nói "You’re welcome". Đặc biệt hơn nữa là những em đă được cha mẹ dặn ḍ truớc khi về thăm Việt Nam là người Việt bên ấy rất kính trọng người lớn tuổi và các em cần lễ phép với mọi người.
Khi các em về thăm quê hương th́ các em rất dễ bị va chạm thực tế phũ phàng. Ai nấy đều nh́n các em bằng cặp mắt soi mói, không chào hỏi như người Mỹ mỗi khi gặp thường nói "Hello". Khi mua vé, mua thức ăn, đi chợ, h́nh như vấn đề xếp hàng theo thứ tự trước sau không c̣n nữa mà mạnh ai nấy lấn. Khi nhận được món hàng hoặc tiền thối lại th́ mọi người nh́n em chăm chăm khi em nói cám ơn theo thói quen. Tiếng cám ơn hầu như không thấy trên đầu môi chót lưỡi nữa mà thay vào đó chỉ là những chữ ĐM đệm cho mỗi câu. Đó là điều được kể lại bởi một số em theo gia đ́nh về thăm người thân hàng năm mỗi lần khoảng một đến hai tháng hè. Tôi cũng có nghe vài người bạn nói như thế nhưng chưa kiểm chứng được v́ tôi rời Việt Nam từ năm 75.
"Lời nói không mất tiền mua,
Lựa lời mà nói cho vừa ḷng nhau."
Ông bà ta đă để lại cho con cháu cả một kho tàng ca dao tục ngữ dễ nhớ, nhằm răn dạy chúng ta làm người phải biết lễ, nghĩa, trí, tín. Tôi không thấy người Mỹ có kho tàng ca dao phong phú như ta, nhưng từ trẻ đến già họ đều có tính thân thiện và hay giúp người, dù họ giàu hay nghèo.
Người Mỹ đă "dạy con từ thuở c̣n thơ". Họ dạy các em biết tự mặc áo quần, xỏ giầy, giúp đỡ cha mẹ việc nhà như thu xếp các đồ chơi vào thùng, xếp khăn và dọn bát đĩa ra bàn cho bữa ăn điểm tâm hoặc bữa chiều. Ngay cả những khi khách đến thăm, các em cũng được ngồi chung bàn tiếp chuyện với người lớn, và khi các em nói chuyện mọi người đều lắng nghe chứ không như gia đ́nh Á châu khi người lớn đến thăm là những em nhỏ phải ở nhà trong không được ra pḥng khách. Những lúc các em làm việc này người lớn luôn miệng "Cám ơn" và các em đáp lại "Không có chi."
Ngay trong trường tiểu học (lớp mẫu giáo - lớp 6), các em đă được khuyến khích làm những công tác thiện nguyện như: thu thập đồ chơi, thực phẩm bằng đồ hộp vào mỗi dịp lễ Giáng Sinh cho những gia đ́nh có mức thu nhập thấp, dạy kèm các bạn học c̣n yếu về một môn học nào đó, giữ cho sân trường được sạch sẽ sau mỗi bữa ăn trưa, mở và đóng cửa xe của phụ huynh trước và sau giờ học để việc đưa rước học sinh được an toàn và nhanh nhẹn.
Tại thành phố tôi ở, những học sinh trung học đệ nhất cấp (lớp 7, 8) cần phải làm 12 tiếng đồng hồ thiện nguyện trong trường học hay trong cộng đồng, c̣n học sinh đệ nhị cấp (lớp 9, 12) phải làm 20 tiếng mới được cấp bằng ra trường. Do đó, các em đă quen nghe và nói tiếng "Cám ơn" từ trong nhà, đến trường học, và ngoài xă hội.
Có lẽ v́ được tập tính tự tin từ nhỏ nên không ai ngạc nhiên khi các em trong lứa tuổi từ mười đến mười hai tuổi trở lên đă có thể tự làm những việc lặt vặt cho gia đ́nh và hàng xóm mà c̣n được trả lương. Và để được trả lương xứng đáng với công việc, các em phải trổ tài ăn nói thuyết phục các "ông, bà chủ" rằng các em thực sự có khả năng làm việc như dọn dẹp nhà cửa, giữ em, cắt cỏ, tưới cây, rửa xe, hốt tuyết, bỏ báo, đánh máy chữ ... . Những em 15 tuổi trở lên đă có thể lái xe hơi, đứng bán hàng tại các tiêm ăn, siêu thị, tiệm tạp hóa và các em biết tiếp đón khách hàng niềm nở không khác ǵ những người làm việc lâu năm trong nghề.
Tôi nhớ khi mới chân ướt chân ráo đến Hoa-kỳ và được một nhà thờ bảo trợ, gia đ́nh tôi được nhà thờ phân chia hội viên để lo cho gia đ́nh tôi ngay từ lúc chúng tôi đáp xuống phi trường của thành phố định cư. Người đưa áo lạnh v́ ngoài trời tuyết đang rơi (mặc dù lúc đó mới vào khoảng cuối tháng tám), người đi lấy hành lư, người đi lấy xe đậu trước cửa phi trường.
Ngày ấy, chúng tôi như người từ miền rừng núi trở ra thành phố lần đầu tiên. Cái ǵ đối với chúng tôi cũng đều mới mẻ. Lần đầu tiên chúng tôi ngồi trong xe hơi chạy trên con đường đóng đá băng mà không biết ḿnh đi đâu (tuyết đang rơi dầy đặc, chỉ nh́n thấy đèn đỏ của xe phía trước). Lần đầu tiên chúng tôi thấy mạng sống của ḿnh như chỉ treo mành trên nước Mỹ tự do, v́ nguời hội viên lái xe chỉ chùi miếng kiếng nhỏ đủ để nh́n phía trước mặt. Khi xe ngừng lại trước một căn nhà trắng xóa (v́ tuyết phủ) chúng tôi mới hoàn hồn. Vừa bước chân ra khỏi chiếc xe ai nấy đều thở phào với một làn khói dài, không phải v́ đang hút thuốc mà v́ trời lạnh khoảng mười mấy độ Fahrenheith (độ nước đông lạnh là 32 độ F) và v́ hú hồn tưởng công lao t́m tự do vượt qua cả một Thái B́nh Dương rộng lớn th́ không sao mà qua đến nước Mỹ tự do, lại mất mạng v́ thời tiết và tai nạn xe cộ th́ uổng cả cuộc đời.
Sau hai ngày tạm trú tại nhà của một hội viên nhà thờ, họ đă giúp chúng tôi dọn vào một căn nhà gần trường học để chúng tôi dễ đi lại. Trong suốt một tuần lễ các hội viên thay phiên nhau đưa đón chúng tôi làm các thủ tục xin giấy căn cước, khám sức khoẻ, xin nhập học, đi nhà thờ, đi chợ mua thức ăn, quần áo, và dụng cụ cá nhân. Qua đến tuần thứ hai v́ không muốn làm phiền người bảo trợ nên bố tôi đă xin một việc làm tháo ráp radio cho xe hơi tại một tiệm Radio Shack cách nhà khoảng 15 phút đạp xe đạp. Dẫu thế các hội viên vẫn tới lui thăm hỏi và dẫn chúng tôi đi chơi cuối tuần. Gần nhà tôi có một bạn Mỹ cũng học chung trường, cô đă hướng dẫn tôi mỗi ngày đến từng lớp học để khỏi bị lạc trong suốt cả tháng trời và lúc nào cũng vui vẻ giới thiệu tôi với bạn học của cô ấy.
Kể sao cho hết những "người đi qua đời tôi", đă tạo cho tôi một ấn tượng rất tốt về t́nh người. Những người lạ mặt đă giúp tôi đẩy chiếc xe cũ kỹ vào lề đường khi nó giở chứng nhơng nhẽo nằm ỳ ngay giữa đường, hoặc giúp tôi câu b́nh điện những khi nó nằm ăn vạ ngay trong băi đậu xe trường học giữa lúc trời tuyết rơi lạnh thấu xương. Những người đă cho tôi những đồng bạc cắc để gọi điện thoại vào lúc khẩn cấp. Những người đă mở cửa hộ khi tôi tay xách nách mang cháu nhỏ đi khám bác sĩ, đi chợ khi chưa có loại cửa mở tự động... .
Vào ngày 6/4/08 tôi có dịp tham dự chương tŕnh "Lịch Sử Ngàn Người Viết" của Viện Bảo Tàng Thuyền Nhân tại thành phố San Jose, miền bắc California. Thật là cảm động khi tôi được biết những nghệ sĩ tŕnh diễn hôm đó đến với chương tŕnh hoàn toàn với tính cách thiện nguyện. Họ đến để nói một lời cám ơn với những đất nước đă cưu mang người Việt tỵ nạn. Theo lời ban tổ chức, khi ra đi tỵ nạn không ai đoán trước tương lai mù mịt của ḿnh sẽ ra sao, chúng ta rời quê hương yêu dấu và bỏ lại tất cả tài sản và đôi khi cả người thân để chỉ đi t́m hai chữ tự do. Giờ đây sau 33 năm nh́n lại quá khứ, tất cả chúng ta đều có trách nhiệm viết lại lịch sử, để ghi nhớ bằng dữ kiện làm tài liệu cho thế hệ mai sau. Từ một nữ sinh viên tuổi đôi mươi cách đây 66 năm đă cất tiếng hát "Tiếng Gọi Sinh Viên" (tiền thân của quốc ca Việt Nam Cộng Ḥa) tại quê nhà, những cựu quân nhân VNCH, những cựu sinh viên năm mươi mấy tuổi trở lên, những em học sinh, sinh viên Việt Nam sinh ra và lớn lên tại Hoa Kỳ, đến những cụ cao niên có người đă trên tám mươi, đứng trên cùng một sân khấu để hát chung "Hội Nghị Diên Hồng" với hàng ngàn khán giả tay cầm những ngọn đèn lung linh ánh sáng, với ước vọng cho một quê hương thanh b́nh có tự do dân chủ.
Cũng trong chương tŕnh này, bốn cuốn phim "Chúng Tôi Muốn Sống", "Người T́nh Không Chân Dung", "Rồng Xanh", và "Vượt Sóng" của những nhà làm phim người Việt đă được giới thiệu. Thành thật cám ơn những đạo diễn, người viết truyện, người soạn nhạc, người ḥa âm, ca sĩ, nhạc sĩ, người thiết kế y phục, thiết kế cảnh trí, chuyên viên hóa trang, người phụ trách âm thanh, ánh sáng, người quay phim cũng như những diễn viên đă bỏ ra không biết bao nhiêu công sức, tạo ra những thước phim giá trị để chúng ta và những cộng đồng khác hiểu và thông cảm được ít nhiều về cuộc sống và lịch sử tỵ nạn của người dân Việt từ năm 1954 đến bây giờ
Trong cuộc sống của chúng ta, tôi chắc chắn chúng ta đă thọ ơn nhiều người, và cũng có nhiều lần chúng ta không biết họ là ai, v́ họ chỉ là khách qua đường giúp ta trong lúc hoạn nạn mà không đ̣i hỏi ǵ cả. Tôi tự nguyện với ḷng, tôi sẽ làm bất cứ điều ǵ để giúp những người cần được giúp bằng tiền bạc hay thời gian trong khả năng hạn hẹp của tôi để thể hiện lời cám ơn đến họ.
Hy vọng trong mùa Lễ Tạ Ơn năm nay chúng ta đều nghĩ đến việc cho thay v́ nhận, ngơ hầu thế giới chúng ta đang sống được an vui và mọi người có được một cuộc sống êm ấm hơn.
Nguyễn Thi
wonderful
08-14-2021, 13:20
Truyện ngắn: Bằng Nail và Bằng Cấp.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1847596&d=1628947080
Sống trên đất Mỹ này, người Việt Nam ḿnh thường nhắc đến và ca tụng những cái bằng như Bác Sĩ, Nha Sĩ, Dược Sĩ vân vân. Chủ nhân của loại bằng cấp này thường được tuyên dương, kính nể v́ chẳng những các bằng cấp đó đă “cấp” cho chủ nhân của chúng sự thông thái mà c̣n mang về cho họ mức lương trên “sáu số” tức là hàng trăm ngh́n/năm. Nhưng mà người ta đă “bỏ quên” hoặc là có nhắc đến nhưng với những nhận định không mấy đẹp đối với những cái bằng “không có cấp” cho dù chúng cũng đă đem lại cho chủ nhân những thành công không nhỏ. Một trong số đó là cái bằng Nail.
H́nh như cái bằng Nail không được vinh dự có tên trong “danh mục” bằng cấp. Giá mà nó biết nói, th́ nó sẽ tự hào mà tuyên bố một cách hùng hồn rằng nó cũng từng giúp “làm nên lịch sử” cho rất nhiều gia đ́nh Việt sống trên đất nước của Nữ Thần Tự Do này. Nói về việc giúp cho kiến thức tổng quát, bằng Nail cung cấp sự hiểu biết về những khái niệm cơ bản của sinh học, hệ tuần hoàn, các chứng bệnh “thế kỷ” dễ lây nhưng không dễ trị, các loại vi khuẩn, việc giữ ǵn vệ sinh cần thiết để ngăn ngừa sự nhiễm bệnh, lây bệnh cho bản thân, cho người khác, cách pha chế dung dịch sát trùng theo tiêu chuẩn của bệnh viện, và điều quan trọng nữa là những kiến thức tuyệt vời trong việc “đối nhân xử thế” và những bí quyết để thành công trong lănh vực kinh doanh. Trừ ra nghệ thuật làm móng tay, th́ tất cả kiến thức mà cái bằng Nail đ̣i hỏi cũng gần “sêm sêm” với những kiến thức cơ bản mà những cái bằng “cấp cao” như Bác Sĩ Nha Sĩ đều phải học qua.
Nói về việc giúp cho con đường học vấn, th́ có biết bao cái bằng Đại Học, Thạc Sĩ, và Tiến Sĩ, có khi đếm không xuể, mà những đứa con của những người “thợ dũa Việt Nam” đă mang về cho cha mẹ họ. Bằng Nail cũng giúp cho chính những người thợ nail hoàn thành ước mơ. Một cô thợ nail đă từng làm cho tôi trước đây chỉ học đến lớp 7 bên Việt Nam, vậy mà trong thời gian làm nail, cô ấy đă tranh thủ đi học lấy GED rồi vào college, cuối cùng hoàn thành cái bằng college AA cộng thêm Pharmacy Technician. Hiện giờ cô ấy đang làm việc cho một hăng thuốc tây, có bảo hiểm y tế “ngon lành” và cuối tuần vẫn tiếp tục “đi dũa” để kiếm thêm thu nhập.
Nói về kinh tế gia đ́nh, có biết bao cái bằng Nail đă đem lại cho chủ nhân của nó mức lương cũng “trên sáu số như ai” (có mấy người chủ tiệm nail lớn tôi quen biết cũng nằm trong số này), nhà cửa khang trang, đi xe “xịn,” cuộc sống không thua ǵ những “đại gia,” và hơn thế nữa, c̣n “dài tay” giúp đỡ bà con nghèo, xây nhà cất cửa, mồ mả ông bà, giúp mở tiệm, nhà hàng, khách sạn cho cha mẹ anh em kinh doanh bên Việt Nam.
Nói về kinh tế quốc gia, bằng Nail đă có công rất lớn trong việc giúp phát triển nền kinh tế Hoa Kỳ. Hằng hà sa số cái bằng Nail đă “kéo” theo cái bằng “Business Owner” treo bên cạnh nó trong những tiệm Nail khang trang, sang trọng – hệ thống tiệm Nail dây chuyền trong Walmart là một ví dụ, và biết cơ man nào là tiệm Nail mọc ra khắp hang cùng ngơ hẻm trên nước Mỹ này, đă tạo công ăn việc làm cho hàng trăm ngh́n người.
Theo hội Thẩm Mỹ Quốc Gia Hoa Kỳ (National Cosmetology Association), th́ có đến 70% thợ nail tự làm chủ cho những tiệm nail của họ và ngành kinh doanh về Nail được đứng vào hạng thứ 7 trong cái “list” của hơn bốn ngh́n doanh nghiệp trong quyển Phonebook màu vàng.
C̣n nữa, bản thống kê mới nhất của tạp chí Nails, (Nails Magazine, 2011-12 Big Book) cho thấy trong t́nh h́nh kinh tế hiện nay “mặc dù ai ngả ai nghiêng, thuyền Nail vẫn vững như kiềng ba chân”. Mức doanh thu trong năm 2011-2012 của ngành Nail đă tăng trưởng một cách “rất ư là ngọan mục” với tổng doanh số 7.3 tỷ mỹ kim so với 6.6 tỷ trong năm 2010-11! Nếu chỉ nói về một chuyện “nhỏ như con thỏ” là làm người tiêu dùng tốt để “đẩy mạnh kinh tế thị trường” như cái việc mà tổng thống Mỹ Obama đă từng làm –biếu không dân chúng một số tiền để đi mua sắm nhằm đẩy mạnh kinh tế quốc gia – th́ cái bằng Nail đă “đẻ” ra những người tiêu dùng thật là hết sẩy!
Những người thợ nail thường để dành tiền “tip” trong cả tuần và đến ngày nghỉ cuối tuần th́ đi shopping. Tiền tip có khi lên đến nhiều trăm dollars/tuần. Họ mua sắm vô tư, thích ǵ mua nấy, không bao giờ tiếc tiền v́ đó là số tiền thưởng, tiền nhờ sự tận tâm phục vụ tốt đối với khách hàng mà có. Tiền đó không cần phải “tính” vào thu nhập hàng ngày. Họ mua sắm đủ thứ, có thứ mua về rồi xài, có thứ mua rồi không xài. Nhưng mà họ không bao giờ đem bán “Garage Sale” như những người Mỹ “chánh hiệu con nai vàng” để số quần áo đồ dùng đó lại “du lịch ṿng ṿng” cho đến khi nó dừng chân ở một cái tiệm “Salvation Army” hoặc là “Goodwill” nào đó và lại được tiếp tục… xoay ṿng! Rồi số hàng hóa đó cứ tồn tại măi trên “đất của chú Sam,” như vậy th́ rất ư là bất lợi cho cái sự phát triển kinh tế.
Những người thợ nail Việt th́ lại khác, họ thường đóng gói số vật dụng và quần áo không dùng rồi đợi đến Tết Nguyên Đán là dịp mà ngành nail chậm lại, th́ mang về Việt Nam để tặng bà con em cháu và những người nghèo trong xóm làng. Vậy là số hàng hóa đó biến mất khỏi thị trường Mỹ, “một đi không trở lại,” làm tăng thêm nhu cầu cho các nhà sản xuất trong niên khóa đến. Thiết nghĩ mỗi năm người thợ nail Việt về thăm “chùm khế ngọt” của họ ít nhất là một lần mà mỗi một người đi th́ nước Mỹ “xuất khẩu” cả trăm cân Anh hàng hóa (v́ các hăng máy bay chỉ cho phép họ mang có thế chứ nếu không th́ bảo đảm sẽ là một con số khổng lồ hơn!), th́ thử hỏi với con số hàng trăm ngh́n thợ nail Việt về Việt Nam/năm, th́ mức sản xuất sẽ tăng lên đến cỡ nào? Giá như có ai đó “tŕnh tấu” tỉ mỉ cái công trạng này lên ṭa Bạch Cung th́ thế nào vị đệ nhất nhân Obama cũng trao tặng một cái bằng “Tưởng lục” cho cái bằng Nail, “kẻ đồng minh thầm lặng” của ông.
Đấy, “công sức” của cái bằng Nail nó tuyệt vời đến như thế! Mà đau ḷng thay, h́nh như nhân loại đă lờ đi hoặc là không nhận ra tất cả những điều nó làm. Không ít người đă nhắc đến cái nghề Nail với một vẻ khinh khi, miệt thị, nào tiệm nail là chốn “hỗn độn” nào là “lộn xà ngầu” vân vân. Người Mỹ có câu, “People are different,” người ta không ai giống ai cả, c̣n người Việt Nam ḿnh th́ nói “Chín người mười ư” để chỉ ra sự khác biệt của mọi người. Công b́nh mà nói, có những chủ tiệm nail rất tệ, khó tính với người làm, dành hết khách “xịn” cho ḿnh hoặc chia khách không công b́nh giữa thợ “phe ḿnh” và thợ “không phải phe ta.” Nhưng cũng có rất nhiều người chủ biết điều và đối xử với thợ như bạn, hướng dẫn kỹ càng, chia xẻ ngọt bùi, thuyết phục khách ruột cho họ chịu để thợ làm khi tiệm gặp cảnh “sớm nắng chiều mưa” như người chủ tiệm tôi làm đầu tiên ngày xưa.
Thợ nail cũng vậy. Tôi cũng từng được xem những video clip “xấu” về thợ nail, và tôi cũng từng chứng kiến cảnh tranh khách hoặc là “nhiều chuyện” giữa các thợ nail khi tôi đi làm. Nhưng tôi cũng đă gặp rất nhiều người thợ dễ thương, phụ giúp nhau những khi khách vội, và thật tâm giúp đỡ, san sẻ kinh nghiệm cho những kẻ mới vào nghề. Cho nên đem bao nhiêu “tội lỗi” của những kẻ không biết điều mà đổ “lên đầu lên cổ” của tất cả những người có bằng Nail th́ quả thật là oan ức cho họ và cho cái bằng Nail vô tội kia quá thể! Điều đó đă khiến cho nhiều chủ nhân của cái bằng Nail không dám đề cập đến sự thành công của ḿnh là nhờ vào cái bằng “không có cấp” đó.
Và nếu như cái bằng Nail biết nói, nó cũng sẽ hỏi rằng tại sao những người chủ tiệm nail và thợ nail Việt đă gây ra “tai tiếng xấu” cho nó lại không tự hỏi lại bản thân họ thử xem tại con người hay tại cái bằng Nail làm cho nghề Nail của người Việt bị mang tai tiếng và bị người đời châm chọc và coi thường, quên mất đi giá trị của cái bằng Nail? Người Mỹ họ cũng có câu, “No job is a humble job,” không có cái nghề nào là thấp hèn cả.
Cũng theo thống kê của tạp chí Nails (Nails Magazine, 2011-12), cái tổng doanh thu thật là “đẹp mắt” 7.3 tỷ Mỹ kim của ngành nail năm 2011-12 là “công lớn” của cái bằng Nail từ 45% người Việt Nam và 33% từ người Mỹ da trắng “Caucasian,” và số c̣n lại th́ của các sắc dân khác. Như vậy chứng tỏ ngành nail nhất định không phải là ngành “tồi tệ” trên xứ Cờ Hoa này!
Tóm lại, như người Việt Nam ḿnh thường nói, “Uống nước nhớ nguồn,” chúng ta cũng nên nhớ đến những thành quả tốt đẹp mà cái bằng Nail mang lại cho bản thân, cho gia đ́nh, và cho xă hội mà không nên nặng lời phê phán, vạch áo cho người xem “cái lưng của thợ nail Việt”–v́ h́nh như thiên hạ không hề nghe thấy những b́nh phẩm “đau ḷng” như thế về thợ nail Mỹ bao giờ–mà vô t́nh “gậy ông đập lưng ông,” rồi làm giảm đi cái giá trị của tất cả những chủ nhân của cái bằng Nail, trong đó có cả chính những người cùng nghề đă từng “phê phán” nó!
Xin hăy nghĩ rằng những cái “xă hội to đùng” với hàng trăm hàng ngh́n nhân vật như một quốc gia hay là hội đồng Thượng viện Hạ viện của một nước, được lănh đạo bỡi những vị “tai to mặt lớn” thế mà không tránh khỏi những bất đồng, tranh căi, thậm chí có khi c̣n “thượng cẳng tay, hạ cẳng chân” với nhau nữa là huống chi cái “xă hội Nail” bé tí trong tiệm nail với một chủ và mấy thợ. Suy cho cùng, tất cả những thứ đó là sự đa dạng của cuộc đời, của cộng đồng, sự đa dạng đă h́nh thành cuộc sống thú vị của chúng ta mà chúng ta không thể nào “vất” nó đi được. Nó cũng giống như cái cộng đồng muôn màu muôn vẻ của một vườn hoa. Có những loài hoa với sắc màu rực rỡ làm cho người ta cảm thấy vui khi ngắm nó như hoa cúc, hoa hồng th́ cũng có những loài hoa mà màu sắc của nó mang đến cho thiên hạ cảm giác buồn như cẩm chướng, thạch thảo; có những loài hoa hữu dụng như hoa sứ hoa nhài đă cho chúng ta những tách trà thơm, th́ cũng có những loài hoa độc hại như hoa loa kèn hay hoa cẩm tú cầu mà chúng có thể làm hại ta nếu ta nếm phải. Nhưng nếu thiếu đi sự đa dạng đó, th́ vườn hoa sẽ không c̣n là một vườn hoa đúng nghĩa nữa!
Cho nên, nếu mọi người ai làm chủ cái bằng Nail cũng đều cố gắng sống thân thiện, ḥa đồng, chia xẻ ngọt bùi với nhau, nhất là không để lộ ra cái tính nết “không được đẹp” của ḿnh trước mặt khách hàng để tự ḿnh biến thành một loài hoa “độc hại” trong vườn hoa nghề nghiệp, và liên kết tạo thành một “thế giới Nail” lư tưởng rồi tất cả mọi người cùng nhau đi từ thành công đến đại thành công trên quê hương thứ hai này th́ thiên hạ sẽ không c̣n ai dám xem thường, và họ sẽ nhắc đến cái bằng Nail của “thợ nail Việt” với sự kính trọng cũng như những bằng cấp khác.
Riêng đối với tôi, kẻ viết bài này, cái bằng Nail có giá trị “liên thành.” Cái bằng Nail của tôi nó có sự “liên quan mật thiết” đến bằng cấp của các con tôi, bằng cấp của các cháu tôi nơi quê nhà, và nó cũng có “dây mơ rễ má” đến đời sống của anh em, cô d́ chú bác, và bà con nơi chôn nhau cắt rốn của tôi. Nhưng trên tất cả, cái bằng Nail đă cho tôi cơ hội ban ngày làm nail ban đêm đi học rồi “vươn tới” cái mảnh bằng đại học ở tuổi 62 sau mười năm cùng với “người dưng khác họ” của tôi làm chủ một cái tiệm nail chỉ bé bằng cái “đít con cóc ngồi,” để tôi “gác cây kiếm dũa” rồi cầm “cây kiếm bút” và bắt đầu một sự nghiệp mới, cái sự nghiệp mà tôi hằng ước mơ cả cuộc đời: Đi dạy học. Tuy rằng đă muộn, nhưng “muộn vẫn c̣n hơn không” như người Mỹ thường nói, “Its never too late,” nhất là, không bao giờ quá trễ đối với việc học hành.
Cho dù làm nail nay đă thành dĩ văng, nhưng tôi vẫn “renew” cái bằng Nail và trang trọng treo nó bên cạnh cái bằng “mới nhất” của tôi. Và nếu ai có hỏi, tôi sẽ không một chút do dự mà trả lời rằng cái bằng Nail là một trong những bằng cấp rất quan trọng của tôi.
Phương Hoa
wonderful
08-15-2021, 19:48
Truyện ngắn: ANH BA RÂU.
Anh Ba Râu là bạn cố cựu thuở ly hương rồi tha phương của tui ở cái đất Footscray, Melbourne, Úc Châu nầy đây. Dẫu là dân Nam Kỳ rặt ri, ảnh lại đi bán phở, món ruột của người Bắc để kiếm cơm. Anh phải bán cơm tấm, hủ tiếu ḿ hay ḅ ṿ viên mới đúng chớ?! Sao tréo cẳng ngỗng vậy anh?
Th́ ảnh cười hè hè, trả lời: À! Bán phở là nghề cha truyền con nối của con vợ tui. Ông bà nhạc của tui bế nó từ Hải Pḥng theo tàu há mồm vào Nam, năm 54. Mới đầu ở Ngă Ba Ông Tạ. Nhưng khu đó toàn là Bắc Kỳ di cư không hè! Ai cũng biết nấu phở. Có người nấu c̣n ngon hơn ḿnh. Mở tiệm phở ở Ngă Ba ông Tạ ai thèm ăn? Vậy là nhà em mở tiệm phở ở vùng Tân Định. Dân Tân Định đa phần làm công chức. Đời sống trung lưu, có tiền. Sáng ăn hủ tiếu, ḿ riết ngán; họ đổi qua ăn phở nên ḿnh sống được và sống khỏe!
C̣n ông Ngoại tui là điền chủ miệt Cái Bè, Mỹ Tho. Hồi 9 năm (1945-1954), Việt Minh dậy, tụi nó lấy đất điền. Lại c̣n giết ông Ngoại của tui. Nên Tía Má tui sợ quá phải bỏ nhà cửa; bồng bế anh em tui chạy tuốt lên cái đất Sài G̣n mà tị nạn CS.
Chạy cũng không thoát! Sau 75, CS Bắc Việt vào. Tiệm phở nhà tui nhỏ! Lính của Đỗ Mười không bắt vô công tư hợp doanh. Nhưng khổ cái là: bữa nay thằng Bí thơ, mai thằng Chủ tịch, mốt th́ tới thằng Công an Khu vực tới ăn chực. Rồi đóng góp quỹ bồi dưỡng an ninh tổ quốc, tức bọn Công an. Quỹ dân pḥng của bọn Phường đội..
Dân th́ mạt. Khách ăn Phở không nhiều như xưa nữa. Bán ế riết. Chịu hết xiết! Tui bàn với con vợ tui sang tiệm phở. Bán nhà luôn cho đám bà con của nó từ ngoài Bắc tràn vô đất Sài G̣n đông như ruồi. Vợ chồng gom đâu được hơn chục cây vàng; bèn bồng bế thằng Tèo, thằng Tí, hai đứa con tui, vượt biển.
Qua tới đây, thằng Tèo, thông minh giống tui, siêng học! Nó học tới Tiến sĩ rồi đi dạy Đại học Melbourne.
C̣n bà xă anh, chuyện chữ nghĩa bả hổng có ham. Bả ham phim tập Hàn quốc! Thằng Tí giống hịt Mẹ, nó nói: “Anh Tèo học đến mặt mày xanh xao vàng vơ. Học đến kiếng cận thị dày cui, cả chục độ. Nặng trịch, đeo thiếu điều găy sóng mũi. Cuối cùng có tiếng mà không có miếng. Lương Giáo sư Đại học nghe oách thiệt nhưng năm kiếm được 200 ngàn đô Úc là đụng la phông. Chi bằng con theo nghề của Mẹ. Con đi bán phở. Năm con kiếm nửa triệu đô là chuyện nhỏ! Con cần miếng hơn cần tiếng!” (Thiệt cái thằng ở Úc mà nó thực dụng như Mỹ!)
“Cái c̣n vướng mắc là phải có người coi tủ tiền. Không thể giao trứng cho ác được. Nó ăn cắp ngày vài chục đô thôi là Tía ḿnh cũng chết. Cốc ṃ c̣ xơi! Tía ở không đi nhậu làm ǵ? Mẹ cằn nhằn, cửi nhửi măi! Nhà như cái địa ngục. Tía cứ bắt Mẹ làm chúa ngục hoài đâu có được! Ra ngồi thu tiền cho con! Con trả cho Tía ngày 100 đô. 9 giờ tối đóng cửa tiệm, nồi súp c̣n xí quách. Tía rủ bạn già, ai chơi được, đến nhậu thoải mái!”
“Nhưng Tía mầy chỉ biết tiếng Em! Tía đâu biết tiếng Anh.” “Ngồi thâu tiền cần ǵ biết tiếng Anh! Biết hai tiếng là đủ. Một là ‘ten đô la’ (ten dollars), giá tô phở. Hai là: ‘Thánh kiu’ (thank you). Phẻ re như con ḅ kéo xe th́ Tía c̣n lo ǵ?”
Vậy là ḍng đời của anh Ba Râu êm đềm trôi chảy như ḍng kinh Nhiêu Lộc, Thị Nghè của quê nhà năm cũ. Mỗi tuần một lần, lúc 9 giờ tối, tiệm đóng cửa, có chuyện ǵ vui, ảnh hú tui đem hai cái lỗ tai ra để nghe ảnh chia vui. Có chuyện ǵ buồn, anh cũng hú tui đến để trải ḷng tâm sự. Tui được nhậu chùa, không tốn tiền nhà! Nên con vợ tui cũng không có càm ràm ǵ ráo trọi.
Tất cả những ngày vàng son đó đột nhiên ră bèn như vàng mă mắc mưa. Cũng tại con ‘virus’ COVID-19 xuất phát từ Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc bên Tàu mà ra.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1848293&d=1629056843
Bảo Huân
o O o
Nửa đêm tối thứ Ba, ngày 27, tháng Bảy vừa qua, sau hai tuần cô lập, nội bất xuất ngoại bất nhập, chánh phủ cho tiểu bang Victoria he hé mở cửa ra.
Tối thứ Tư, anh Ba Râu gọi tui ra quán nhậu chơi. V́ hai tuần lễ nằm nhà, ảnh cũng nhớ bạn hiền.
Lúc tui vác cái miệng tới, ảnh đóng cửa quán, tắt bớt đèn, cho đỡ tốn điện. Ảnh bưng ra một thau xí quách bự chà bá. Tui khui chai rượu đỏ giá 10 đô .
Mừng ngày tương ngộ, tui không thấy ảnh cười vui giựt giựt hai hàm râu cá chốt như xưa! Chỉ nghe tiếng ảnh thở than như cọng nhang tàn thắp khuya.
“Cô lập 5 lần rồi và lần nầy không phải là lần cuối đâu!” Nghe ảnh nói, tui cũng buồn trong tấc dạ.
“T́nh h́nh dịch bịnh COVID-19 do biến thể Delta lây lan rất nhanh nầy làm thủ phủ Sydney và Sài G̣n găng lắm! Từ hải ngoại, nghe tiếng kêu cứu khẩn thiết của bà con ở quê nhà đang chông chênh trên bờ vực, đang rơi vào nạn đói như năm 1945! “Anh ráng cứu em!”.
Sức ḿnh th́ có hạn! Dẫu là sỏi đá nghe tiếng khóc bi ai như vậy hỏi ḷng ai mà không tan chảy?”
“Anh sẽ thấy Sài G̣n sẽ xảy ra biến loạn vào những ngày sắp tới y chang như ngày 30 tháng Tư lúc CS Bắc Việt chiếm được Sài G̣n!”
o O o
Tui bèn hỏi anh Ba Râu nghĩ sao khi hơn cả chục ngàn người Úc biểu t́nh ở Sydney và Melbourne hôm thứ Bảy rồi để chống lịnh cô lập của chánh phủ tiểu bang.
Anh Ba Râu từ tốn trả lời: “Dân Úc xưa giờ hiền ḥa, tuân theo luật pháp. Mấy lần bị cô lập trước, họ đâu có quậy quạng ǵ đâu? Nhưng cứ cô lập hoài! Chịu hết nổi! Tức nước phải vỡ bờ!”
“Một mặt, tui không ủng hộ việc tụ tập đông người! V́ cả trăm người Úc bị nhiễm ‘virus’ mỗi ngày. Mặt khác, tui cũng hiểu tại sao họ lại tức giận đến thế!
Nếu anh làm ăn c̣ con như: bán phở, bán hủ tiếu, bán bánh tiêu, bánh ḅ… bán lắt nhắt, hầm bà lằng xắng cấu làm cần câu cơm th́ anh sẽ thông cảm cho họ! Nào là tiền mướn ‘shop’, tiền điện, tiền nước, tiền ga, tiền cáo sồ (Council rate). Tất cả phải chi ra. Mà không thu vô được cắc nào!
Melbourne cứ mở vài tháng lại đóng sập! Rồi mở rồi đóng! Làm nền kinh tế như bị mắc kinh phong. Làm riết, họ bị lâm vào ṿng cùng quẫn, sát bên bờ khánh tận. Nghe tin tiểu bang Victoria lại bị cô lập lần thứ 5, những người Mẹ, người Chị đi làm kiếm sữa về cho con, kiếm cơm về cho Má, khóc nức nở trước ống kính truyền h́nh! Những người Mẹ, người Chị sớm hôm tần tảo đó, họ không có IQ thấp; họ không có ngu như bị một số người chửi bới họ đâu anh! Họ dám tụ tập biểu t́nh trong lúc dịch bịnh tràn lan là v́ họ đă bị ví vào bước đường cùng. Nh́n nét bi thương đó, ḷng tui đau xót lắm!
“C̣n tiền trợ cấp của chánh phủ cho anh nghỉ ở nhà chơi chi anh?” Tui hỏi. Anh trả lời hơi lớn giọng làm tui giựt ḿnh, thiếu điều té ghế: “Tiền chánh phủ Liên bang trợ cấp chỉ đủ ăn KFC, Hungry Jack’s hay McDonald’s…”
Tui vuốt đuôi cho anh hạ hỏa: “Thế giới sửng sốt nh́n mà không biết Úc đang làm cái giống ǵ?!” “Tại sao chánh phủ tiểu bang cứ hết đóng rồi mở! Mở rồi đóng! Như mắc bịnh cà lăm vậy?”
“Giờ làm sao ḿnh ra khỏi cánh rừng nầy?”
Anh Ba Râu như một chuyên gia thứ thiệt dù không có bằng cấp ǵ ráo trả lời như đinh đóng cột: “Chích ngừa! Chích ngừa! Và chích ngừa!” Bằng chích ngừa cứ ầu ơ ví dầu như vầy nước Úc đóng mở cà lăm tới tận sang năm.
Các nước Anh, Pháp, Ư, Tây Ban Nha… đă từng bị cô lập như Úc nhưng nhờ dân chích ngừa nhiều nên họ đă từ từ mở cửa.
Xin quư ông bà Thủ tướng, Thủ hiến của nước Úc nầy đây đừng ngủ mê, ngủ say, ke chảy tùm lum khoé miệng nữa!
Ṿng nguyệt quế của giới truyền thông quốc tế trao cho v́ thành công trong việc kiểm dịch COVID-19 hồi năm ngoái đă héo rũ hết rồi mấy Cha, mấy Má!
Đoàn Xuân Thu
wonderful
08-25-2021, 23:50
Truyện ngắn: Con Trai con Gái.
Tôi có 3 đứa con, nhưng buồn thay, toàn là con gái! C̣n cái nhà hàng xóm - cách nhà tôi mỗi cái dậu mồng tơi - cũng có 3 đứa, mà lại toàn con trai. Thật mỉa mai!
Biết tôi không có con trai, tôi buồn là vậy, thế mà cái lăo hàng xóm vô tâm thi thoảng lại trêu ngươi, cho 3 thằng con lăo xếp hàng đái vào dậu mồng tơi, chĩa thẳng chim sang nhà tôi. Chúng đái vào dậu mồng tơi mà như đang đái vào ḷng tôi vậy: xót xa vô cùng! H́nh ảnh cái "dậu mồng tơi xanh rờn" đă trở nên quá đỗi quen thuộc trong thơ, trong nhạc, nhưng cái dậu mồng tơi giữa nhà tôi và nhà hàng xóm đó th́ là "dậu mồng tơi đen ś" do bị tưới quá nhiều đạm, phốt pho, kali và khoáng chất đậm đặc.
Có con trai đúng là sướng thật! Những ngày lễ tết, bố con trở thành bạn nhậu, nâng chén cà kê - chứ con gái, chúng nó cắm đầu hùng hục ăn, vừa ăn vừa lèo bèo: "Bố uống ít thôi! Ăn cơm, ăn thịt đi!".
Có con trai cũng rất tiện: Đi tắm quên quần sịp, gọi con trai nó mang cho, rồi mở toang cửa nhà tắm, tồng ngồng, hiên ngang đón lấy - chứ con gái th́ phải nép sát vào tường, cửa hé tin hin, tḥ vài đầu ngón tay ra ngoài, rụt rè nhón lấy. Có con trai cũng yên tâm: trộm cướp vào nhà, mấy bố con nhảy ra đánh hội đồng - chứ con gái, vừa một ḿnh ḿnh kháng cự, vừa lo nếu ḿnh gục, con gái ḿnh sẽ bị chúng nó hiếp dâm.
Nói vậy thôi, chứ tôi và con gái cũng có một thứ có thể dùng chung, ấy là cái dao cạo râu. Hôm trước, t́m cái dao cạo râu măi không thấy đâu, tôi cáu, quát um lên, th́ đứa con gái lớn chạy từ trong buồng ra, cầm cái dao cạo trên tay, bảo: "Con trả bố đây!". Tôi nh́n chiếc dao cạo vẫn c̣n vương mấy sợi lông đen ś, quăn tít th́ nhăn mặt hỏi:
- Mày vừa cạo cái ǵ đấy?
- Dạ! Con cạo lông nách thôi mà!
- Đúng là lông nách chứ?.
- Dạ đúng! Con thề! Là bố con, chẳng lẽ nó thề ḿnh lại không tin, nhưng quả thực, tôi chưa bao giờ cạo râu mà thấy ḷng hoang mang như thế.
Nhà toàn đàn bà con gái, nên cái dây phơi, dài từ đầu đến cuối sân, lúc nào cũng lủng lẳng toàn x́-líp với coóc-sê, hồng đỏ xanh vàng, đủ cả! Nhiều khi vội đi, không để ư, bị x́-líp nó đập vào mặt, coóc-sê nó quấn quanh đầu. Rồi những khi rầu rầu, bên ấm trà tầu, nh́n cái mớ x́-líp coóc-sê ấy phất phơ theo gió hiu hiu, hệt như những chiếc lá bàng già nua lay lắt trên những cành khô gầy guộc khẳng khiu trong buổi chiều đông giá rét. Buồn chẳng để đâu cho hết.
Chiều nay, tôi qua bên nhà lăo hàng xóm chơi, tiện thể xin đoạn dây thép, về gia cố lại cái dây phơi (chắc treo nhiều x́-líp quá nên nó chuẩn bị đứt đến nơi). Vào nhà, tôi thấy lăo hàng xóm một ḿnh nằm rầu rĩ trên giường, mặt quay vào tường, rên hừ hừ, nghe rất đáng thương! Tôi hỏi sao thế, lăo bảo bị cảm cúm mấy hôm nay, vợ lại vắng nhà, chả ai mua thuốc, nấu cháo cho ăn, nên mệt lả.
- Ông ốm mà vợ ông c̣n đi đâu? - Tôi hỏi bằng giọng đầy bức xúc.
- Vợ lên Hà Nội, chuộc xe cho thằng cả!
- Nó lại cắm à? Mới tuần trước thấy vợ ông lên chuộc rồi mà?
- Tuần trước là nó cắm để bắt trận Ngoại hạng Anh, tuần này, nó cắm để bắt trận C1!
- Thế bao giờ vợ ông về?
- Vợ tôi định về hôm nay, nhưng nghĩ đă là thứ 5 rồi, hai ba hôm nữa lại là cuối tuần, lại có giải Ngoại hạng Anh, nên ở lại luôn, đỡ mất công đi đi về về!
Tôi thở dài, nh́n quanh, rồi hỏi thế thằng con thứ hai nhà lăo đâu, th́ lăo ngán ngẩm lắc đầu, bảo rằng thằng hai vừa về cạy tủ, vơ hết tiền của lăo mang đi đá f̣. Lăo tiếc tiền lao tới, ôm chặt nó lại, nào ngờ, nó hất tay lăo ra, túm lấy cổ áo lăo, rồi giơ nắm đấm lên dọa. Lăo điên tiết quá, quát to: "A! Thằng này láo! Mày định đánh cả bố mày hả? Đây! Bố đứng im đây! Mày có giỏi th́ đánh đi!". Kể đến đó, lăo dừng lại, nhăn nhó véo một miếng bông g̣n, chấm chấm lên cái môi c̣n đương rướm máu, sưng vều, tím bầm như dái ch.ó.
- Thế thằng út nhà ông đâu?
- Nó đi cùng thằng hai rồi!
- Thằng út mới tí tuổi đầu, sao đă chơi được f.̣ mà đi cùng?
- Nó đi theo xem thôi!
Đúng lúc này, có tiếng xe máy rú ga inh ỏi ngoài ngơ. Tôi hốt hoảng ngó cổ ra, th́ thấy phải đến chín mười gă cởi trần, xăm trổ, ngồi trên bốn năm cái xe máy hùng hổ phóng vào: đứa vác dao, người cầm gậy, kẻ khiêng quan tài. Chúng vứt xe giữa sân, quẳng cái quan tài ngay trước cửa kêu cái "rầm", rồi quát tháo ầm ầm:
- Thằng con trai mày vay tiền của tao, giờ nó trốn biệt rồi! Mày giấu nó ở đâu, đưa ra đây mau, không tao chém chết cả nhà!
Tôi hoảng quá, mặt mũi tái nhợt, tay chân rụng rời. Thế nhưng lăo hàng xóm th́ chả có biểu hiện ǵ cả. Lăo b́nh thản đi ra, đứng trước mặt bọn chúng, chắp tay trước ngực, rồi quỳ thụp xuống cạnh cái quan tài, giọng bi ai:
- Trăm sự nhờ các anh! Em cũng đang muốn t́m thằng con em để ch.ém ch.ết bà nó đi đây, mà t́m hoài không thấy! Giờ có các anh t́m và ch.ém nó giúp em th́ tốt quá rồi! Em xin đa tạ! Ch.ém nó xong em cũng sẽ t.ự t.ử luôn! Đang lo không có tiền mua quan tài th́ các anh lại mang đến cho! Đội ơn các anh quá!
Nói rồi, lăo hàng xóm nhảy luôn vào quan tài, nằm duỗi dài. Mấy thằng cởi trần xăm trổ ngơ ngác nh́n nhau, rồi chúng lao tới chỗ quan tài, ra sức lôi lăo hàng xóm ra. Nhưng lăo hàng xóm chơi lầy, cứ bám chặt, nằm ĺ ở đó. Thấy thế, thằng cầm đầu của lũ xăm trổ mới tiến tới, chắp tay trước ngực, rồi quỳ thụp xuống cạnh cái quan tài, giọng bi ai:
- Em xin anh! Anh làm ơn ra ngoài giúp để bọn em c̣n vác quan tài đi nhà khác, kẻo tối không xong việc th́ về đại ca bọn em ch.ém ch.ết ạ!
Khi ấy, lăo hàng xóm mới chịu lồm cồm ḅ ra. Mấy thằng xăm trổ vừa năy hung hăng là thế, giờ ngoan ngoăn, cum cúp như mèo, lầm lũi bỏ đi. Ấy vậy mà lũ đó vừa đi được một lúc th́ đă lại nghe tiếng xe máy rú ga ngoài ngơ, tôi lại hốt hoảng quay ra: May quá, không phải bọn chúng, mà là hai thằng con trai lăo hàng xóm vừa đi đá pḥ về. Tuy vậy, vẻ mặt hai đứa nó cũng hung hăng không kém lũ xăm trổ vừa rồi. Chúng vứt cái xe đổ cái "rầm" ngoài sân, hùng hổ chạy vào nhà. Thật kỳ lạ, lúc này, tôi lại rất b́nh thản, c̣n lăo hàng xóm th́ đâm ra cuống cuồng, hoảng loạn. Tôi hỏi sao vậy, lăo bảo: "Bọn xăm trổ chỉ dọa thôi! C̣n hai thằng này, chúng nó làm thật đấy!".
Quả đúng vậy! Lăo hàng xóm vừa nói dứt lời th́ hai thằng con lăo đă xông tới, đè nghiến lăo xuống giường, thằng gh́ chân, thằng ấn cổ.
- Ông già! Biết điều th́ nôn tiền ra!
- Mày vừa cạy tủ lấy hết rồi! Ở đâu nữa mà nôn?
- Ông tưởng tôi ng.u à? Trong tủ đó chỉ là vài đồng lẻ thôi! Tôi biết ông c̣n tiền! Mau nôn ra!
Lăo hàng xóm bị ấn cổ th́ h́nh như khó thở, mặt lăo tím bầm. Rồi bất ngờ lăo vùng lên, hất ngửa hai thằng con ra, cắm đầu chạy thẳng. Hai thằng con lăo sau tích tắc ngỡ ngàng th́ cũng lập tức chồm dậy, tiện tay vơ luôn cái gậy, hùng hục đuổi theo.
C̣n lại mỗi ḿnh, tôi chán quá, lững thững đi về. Vừa tới nhà, tôi đă nghe tiếng ai đó thều thào gọi tôi vọng ra từ gian buồng. Tôi ḷ ḍ bước vào: Th́ ra là lăo hàng xóm, lăo đă may mắn cắt đuôi được hai thằng con, trốn vào trong đó, nằm bẹp dí chỗ góc buồng, như một con chó.
Tôi vội vàng bế lăo lên giường. Mấy ngày ốm mệt, không ăn uống ǵ, bị đấm sưng mồm, lại vừa vẫy vùng, chạy thục mạng, nên có lẽ sức lăo đă kiệt. Đứa con gái lớn nhà tôi, thấy quần áo lăo bẩn, hôi hám quá, th́ lột trần lăo ra, lấy đồ của tôi cho lăo mặc, rồi đem mớ quần áo bẩn của lăo ra giếng giặt. Đứa con gái thứ hai chạy đi mua dầu thoa cho lăo, đứa út xuống bếp bắc nồi, nấu vội cho lăo bát cháo cầm hơi.
Đón bát cháo từ tay con bé út, lăo run rẩy đưa lên miệng, húp soàm soạp một hơi hết sạch. Từ khóe mắt lăo chảy ra hai hàng lệ long lanh. Tôi hỏi: "Sao thế? Cháo cay quá à?”, th́ lăo lắc đầu, bảo: "Không, cháo ngon! Chưa bao giờ được ăn bát cháo nào ngon như thế!".
Tôi nghe vậy th́ mỉm cười, thong thả bước ra sân, gió nhè nhẹ, nắng lung linh, khiến những chiếc x́-líp, coóc-sê trên dây phơi như ánh lên, phấp phới, dập ŕnh theo gió rung rinh.
Chưa bao giờ thấy mớ x́-líp, coóc-sê nào đáng yêu như thế.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1855545&d=1629935355
wonderful
08-28-2021, 15:12
"Truyện ngắn : Đám Cưới, Khi Thầy Tu Cưới Vợ.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1857671&d=1630163434
Nói tới đám cưới th́ người ta sẽ nghĩ ngay đến hai bên gia đ́nh, một bên là đàng trai và một bên là đàng gái, gia tộc đàng trai sẽ qua đàng gái rước dâu và gia tộc nhà gái phải đưa con gái về nhà chồng. Nhưng ở đây, cái đám cưới này không có chuyện rước dâu, không có chuyện "cô dâu từ giă mẹ cha, bước đi một bước lệ sa mấy hàng" như những cô dâu khác mà vẫn ở nguyên nhà cha mẹ ruột như từ khi mới lọt ḷng mẹ chào đời. Ngược lại chàng rể tạm thời phải theo về nhà vợ ở rể bởi v́ chưa t́m đâu được một túp lều lư tưởng hay một mái thảo trang thơ mộng ưng ư để rước nàng "về dinh" như bao chàng rể trên đời.
Chuyện là như vầy. Chàng rể tên Nguyên, nguyên là một thầy tu xuất, một môn đệ Ki tô đă đánh mất niềm tin phụng vụ đang tập tễnh làm quen với tục lụy đời trần. Vốn liếng vào đời chỉ có mớ văn bằng chữ nghĩa c̣n tiền của th́ một xu dính túi cũng không bởi v́ thầy đă nguyện làm tôi tớ Chúa sống khó nghèo từ bao nhiêu năm qua. Sở dĩ thầy ḥan tục là v́ căn tu thầy đă hết hay nói đúng hơn ở trong chăn mới biết chăn có rận. Thiên hạ bên ng̣ai, có lẽ ai cũng tưởng rằng tu viện, giáo đường là nơi truyền bá đức tin, là nền tảng căn bản của đạo đức, bác ái và công bằng nhưng có biết đâu thực tế bên trong th́ lắm chuyện phũ phàng, chướng tai gai mắt chỉ v́ những kẻ bề trên đă lạm quyền ỷ thế bất công trong cách hành xử đối đăi với sư huynh đệ dưới trướng. Thầy đă quá bất măn chán chường nên quyết định dẹp quách chiếc áo nhà tu nhập cuộc với đời thường cưới vợ cho xong. Thầy có thể hy sinh dâng cả cuộc đời ḿnh cho Chúa nhưng không cam ḷng bị hiếp đáp triền miên tháng này qua năm nọ. Thà làm người thế gian sống cuộc đời b́nh thường như bao nhiêu người trần tục khác, miễn sao lương thiện ngay lành giữ trọn mười điều răn là đă đẹp ư Chúa chớ cần chi khóac áo tu hành sớm kinh chiều kệ nhưng trong bụng một bồ dao găm luôn nghĩ cách hăm hại người, miệng nói giáo lư giáo điều nhưng ḷng dạ hẹp hòi thâm độc như rắn rít.
Cô dâu là Kim Châu, con gái lớn của ông bà tài phú nhà máy lúa gạo người Tiều minh hương. Cô không thuộc lọai người đẹp, chỉ được cái là mặt mày sáng láng trắng trẻo dễ thương nên đă làm xao xuyến trái tim côi của ông thầy ḍng xưa nay vốn chỉ biết một ḷng yêu mến trung thành thờ phượng Chúa. Cô gặp thầy rất ngẫu nhiên như định mệnh dun rủi khi vào học trường ḍng nam bốn năm về trước. Lúc ấy thầy dạy môn sinh ngữ Pháp lớp cô. Suốt niên học, mỗi giờ Pháp văn, người trên bục giảng, kẻ dưới bàn học, cả hai thường bắt gặp ánh mắt tŕu mến len lén gởi trao nhau. Lời tuy chưa tỏ nhưng ḷng đă nghe cảm giác thân quen từ kiếp nào để rồi kịp lúc tan trường thầy đă thề ước chuyện trăm năm, hẹn vài năm sau sẽ trở về xin cưới cô làm vợ. Chuyện t́nh lúc bắt đầu tưởng đă ngang trái bất thành bởi đạo đời ngăn cách nhưng kết cuộc định mệnh đă cho hai người một happy ending bằng một cái đám cưới "một chiều" không giống ai thời bấy giờ.
Lúc rời khỏi nhà ḍng, thầy Nguyên như một vị quan liêm chính hồi hưu không của cải, không cửa không nhà, chỉ vơn vẹn một túi xách tay đựng vài bộ quần áo với mấy quyển sách học làm người đắc nhân tâm (có lẽ v́ trong nhà ḍng thầy chỉ biết nếm mùi thất nhân tâm) và 5000 đồng (thuở đó lương giáo sư cấp hai khỏang ba mươi lăm ngàn đồng một tháng) của bề trên ban cho làm vốn vào đời. Trong lúc thất sở thân sơ đó, thầy phải tá túc nhà bà chị cả vài tuần đầu trong thời gian chờ nộp đơn xin về quê vợ lập nghiệp, cái nghề dạy học cố hữu của thầy nhưng phen này đi dạy nhứt định là lănh lương hẳn hoi chớ nếu "dạy chùa" th́ lấy ǵ mà nuôi sống bản thân và đồng thời c̣n phải dành dụm để sắm sửa cưới vợ mua nhà.
Khi ấy là đang mùa nghỉ hè, nếu như c̣n trong ḍng th́ thường khi học tṛ băi trường, các thầy tu phải đi cấm pḥng, cầu nguyện, tịnh tâm ở một nơi nào đó tùy bề trên giám tỉnh chỉ định cũng kiểu như những cao thủ vơ lâm tới thời kỳ nhập thất bế môn luyện công vậy. Nhưng bây giờ th́ thầy đă ḥan ṭan tự tại thong dong như chim được xổ lồng, như cá được thả về sông mặc t́nh bay lượn theo ư muốn, không c̣n lo sợ bề trên áp bức, bề dưới sàm tấu thưa gởi ǵ nữa. Thầy xuống vườn trái cây mấy chục mẫu của bà chị ở Cái Mơn nghỉ ngơi một tuần, trèo lên cây hái trái chín ăn cho thỏa thích, họăc cùng mấy đứa cháu đi câu tôm tát đ́a bắt cá, hít thở không khí tự do bỏ những khi bị g̣ bó buộc ḿnh tuân theo những quy luật khắt khe quá đáng của nhà ḍng. Vườn nhà bà chị trồng đủ lọai trái ngon giống tốt, cam, dâu, x̣ai, mít, sầu riêng, măng cụt, ḅn bon, chôm chôm nhăn. Mỗi mùa trái cây thu họach mấy chục triệu đồng đến nỗi không dám gởi ngân hàng mà phải dấu vào những hộp biscuits treo trên ngọn cây dừa.
Kế đó thầy xuống Sóc Trăng thăm cô bồ và luôn tiện t́m nhà trọ để mai mốt khi về đây dạy mới có nơi ăn chốn ở. Thầy t́m đến d́ Sáu, bà bếp nấu ăn trong trường ḍng khi xưa nhờ t́m một nơi trú ngụ. D́ Sáu giới thiệu thầy với d́ Ba, chị của d́. D́ Ba có hai người con đă lớn, con gái th́ đă theo chồng ra riêng, c̣n con trai đi lính đóng quân ở tận Bảo Lộc nên nhà cửa rộng răi dư pḥng. Có người xin ở trọ, kiếm thêm được chút lợi tức, d́ Ba vui vẻ chấp thuận ngay vô điều kiện.
Tưởng rằng mọi việc sẽ suông sẻ diễn tiến theo dự tính của thầy, nào ngờ đâu thầy dọn vào ở nhà d́ Ba chưa nóng chỗ nằm th́ một buổi chiều d́ Ba nhận được tin con tử trận. D́ vật vă khóc lóc thảm thiết và dị đoan cho rằng chính thầy Nguyên đă đem cái xui xẻo đến cho gia đ́nh d́ khiến con d́ mất mạng. Thật là phi lư hoang đường! Con người sinh ra ai cũng có sẵn số mệnh đặt để, một khi đă tới số th́ cho dù có trốn trong nhà cũng nhào lăn ra chết bất đắc kỳ tử huống chi mang thân làm lính vào sanh ra tử nơi chiến trường đạn lạc tên bay. Súng đạn đâu có mắt có tṛng, trúng ai th́ người đó nấy chịu. Cái chết của con d́ đâu có mắc mớ tới thầy mà chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng d́ Ba đă nghĩ vậy th́ thầy cũng không c̣n ḷng dạ nào ở lại nhà d́ thêm nữa.
Cạnh nhà d́ Ba là nhà một anh chàng thiếu úy văn pḥng. Anh thiếu úy này tên Lộc c̣n độc thân, con một gia đ́nh khá giả quê quán Cần Thơ nhưng v́ nhiệm sở ở Sóc Trăng nên phải đóng đô ở Sóc Trăng. Biết t́nh cảnh của thầy Nguyên, Lộc hào hiệp rủ qua ở chung cho có bạn. Hai tuần sau khi thầy Nguyên dọn vào, nhân được ngày phép cuối tuần, Lộc rủ thầy thứ bảy tới đi tắm biển ở băi Mỏ Ó (băi biển có h́nh dạng mỏ ó) với nhóm bạn của anh ta. Thầy Nguyên đă nhận lời, hẹn sau khi đi Saigon bổ túc hồ sơ hơan dịch xong trong ṿng ba ngày sẽ về đi chơi với Lộc. Nhưng không hiểu số mạng khiến xui thế nào mà thay v́ nghỉ phép ngày thứ bảy như đă nói với thầy, Lộc lại nghỉ ngày thứ năm trong lúc thầy c̣n đang lo giấy tờ ở Saigon. Do vậy, Lộc và mấy người bạn gồm ba anh sinh viên và một ông thầy chùa trẻ kéo nhau đi tắm biển trước ngày dự định.
Chiều tối thứ sáu, thầy Nguyên trở về từ Sàig̣n, về tới nhà thầy muốn mở cửa vào tắm rửa nghỉ ngơi nhưng không mở được. Lấy làm lạ, thầy chạy qua t́m bà hàng xóm kế bên dọ hỏi:
- Bác Hai à, làm ơn cho tôi hỏi thăm. Anh Lộc có nhắn ǵ với bác không? Sao tôi mở cửa nhà không được, h́nh như có ai đă thay ổ khóa rồi th́ phải?
Bác Hai rầu rầu nói :
- Cậu mới ở Saigon về nên không hay thiếu úy Lộc đă chết rồi. Sáng hôm qua cậu ta ra cửa c̣n gặp tôi chào vui vẻ nói bữa nay được nghỉ phép đi tắm biển xả hơi một bữa. Vậy mà hồi sáng này, người nhà của cậu ta đă tới lấy hết đồ đạc đem về Cần Thơ và đổi ổ khóa nhà. Tôi chạy qua hỏi có chuyện ǵ th́ họ cho tôi biết cậu Lộc đă bị Việt cộng phục kích bắn chết hôm qua ng̣ai băi biển Mỏ Ó. Thiệt không ngờ, tội nghiệp hết sức! C̣n trẻ quá mà.!
Thầy Nguyên không tin nổi những ǵ ḿnh nghe, hỏi lại như hỏi chính ḿnh:
- Có thật không bác? Anh Lộc có hẹn với tôi ngày mai mới đi biển mà sao lại bỏ đi trước như vậy chớ.
Bác Hai thở dài lắc đầu bảo :
- Phần số con người biết sao mà nói cậu ơi! Nếu biết trước th́ cậu ấy đă không chết. Chắc nhờ mạng cậu lớn nên trời xui đất khiến Lộc thất hẹn với cậu đi trước để cậu khỏi chết chung đó mà, hay đúng hơn là số của cậu Lộc chỉ hưởng dương tới đây thôi. Người nhà đă đem xác cậu ấy về quê chờ chôn cất. Cậu có muốn đi thăm cậu ấy lần cuối th́ ngày mai cũng c̣n kịp. Thôi, tối nay nếu cậu không vào nhà được th́ qua ở tạm nhà tôi đi rồi sáng mai hăy tính.
Sáng sớm hôm sau, sau khi cám ơn ḷng tốt của bác Hai cho ngủ nhờ qua đêm, thầy Nguyên vội vă đi Cần Thơ t́m đến gia đ́nh Lộc chia buồn và hỏi thăm tự sự. Người nhà của Lộc kể lại rằng hôm sáng thứ năm Lộc cùng ba anh bạn sinh viên và một ông thầy chùa đi chơi biển Mỏ Ó. Sau khi tắm xong nhảy lên xe jeep đề máy định về th́ máy xe không nổ v́ b́nh xăng đă bị ai đổ cát vào. Liền khi ấy Việt cộng núp gần đâu đó trong những lùm cây rậm rạp bắn ra hàng lọat súng xối xả khiến ba người chết liền tại chỗ là Lộc, một anh sinh viên và một ông thầy chùa . C̣n hai anh bạn kia may mắn nhanh chân phóng xuống biển lội trối chết mới thóat thân c̣n mạng trở về báo tin cho gia đ́nh Lộc.
Thầy Nguyên bùi ngùi đến trước linh cữu của Lộc thắp lên ba nén nhang khấn nguyện cho vong linh người bạn vắn số sớm được siêu thóat yên nghỉ, người bạn tuy chỉ sơ giao nhưng rất phóng khoáng nhiệt t́nh đă giúp đỡ thầy trong cơn lỡ bước bơ vơ không nơi tá túc. H́nh ảnh trẻ trung với nụ cười ngạo đời của Lộc c̣n hiển hiện rành rành trước mắt như mới hôm qua mà giờ đây đă âm dương cách biệt khiến thầy không khỏi xúc động bi ai. Quả thật vô thường!
Thôi thế th́ anh trước tôi sau
Lẽ tử sinh ai tránh được nào
Anh đi trước có tôi đưa tiễn
Tôi đi sau ai tiễn ai chào
Thế là thầy Nguyên lại trở về t́nh trạng cù bơ cù bấc không cửa không nhà. Thầy kể lại mọi việc với gia đ́nh cô Châu. Ba má cô Châu nghe vậy mới bàn tính với nhau hay là cho thầy về ở chung trong nhà ḿnh cho rồi, chớ mà cứ để thầy đi lang bang hết chỗ này đến chỗ nọ, đi tới đâu người ta chết tới đó, đành rằng là do số mạng nhưng rủi thay lại nhè lúc thầy đang ở trọ trong nhà họ, nếu đồn ra ng̣ai th́ chắc sẽ mang tiếng là sát chủ chớ chẳng chơi.
Riêng cô Châu, cô cũng nơm nớp lo sợ người yêu của cô nếu cứ đi ḷng ṿng bên ng̣ai, nay tắp nhà này mai đậu nhà kia, với bản chất thật thà dễ tin, không biết ǵ là cạm bẫy cuộc đời, biết đâu có ngày thầy bị người ta "vớt" hay gài cho một cái bầu như anh chàng Điệp trong chuyện t́nh Lan và Điệp th́ cô chỉ có nước đi tu như Lan mà thôi. Thế nên, thấy ba má dễ dăi cô mạnh dạn nói tọac ra nỗi lo âu của ḿnh, đôn đốc ba má cô đem thầy về "cất" ở nhà ḿnh luôn cho chắc ăn. Nhưng mà thầy với cô chưa có lễ nghi ǵ chính thức ra mắt bà con cḥm xóm, nếu để thầy khơi khơi vào nhà th́ e rằng sẽ bị thiên hạ đàm tiếu dị nghị. Do đó, ba má cô mới bảo thầy về quê mời người lớn trong gia đ́nh tới làm lễ hỏi ra mắt bà con ở đây chiếu lệ trước rồi từ từ mới coi ngày lành tháng tốt làm đám cưới cho danh chánh ngôn thuận sống chung nhà.
Trong lúc thầy Nguyên về quê mời người nhà qua hỏi vợ th́ ở đây ba má cô Châu lo đặt thèo lèo, bánh mứt và chuẩn bị sẵn những lễ vật mà đáng lẽ phía nhà trai cần phải "đi mâm" mang qua nhà gái cầu hôn. Nhưng v́ biết chắc trăm phần trăm là thầy Nguyên không thể nào hiểu nổi ba cái tập tục ŕnh rang phiền phức này nên hai ông bà phải sắp xếp dàn dựng mọi thứ giùm cho thầy. Đồng thời hai ông bà cũng đi mời bà con thân tộc và xóm giềng chung quanh đến dự lễ hỏi của con gái ḿnh. Chỉ là một tiệc trà đơn sơ, bánh bao xíu mại, cà phê sữa nóng để tŕnh làng chàng rể tương lai với họ hàng là thầy Nguyên có thể ung dung xách đồ đạc dọn vào ở chung một nhà mà không sợ thiên hạ dèm pha.
Và cũng sau đám hỏi th́ ngày tựu trường cũng đă tới để thầy từ đây có thể bắt đầu tạo lập cuộc đời của riêng ḿnh. Với mớ văn bằng và kinh nghiệm sư phạm bao năm, thầy tin rằng ḿnh sẽ làm nên một tương lai tươi sáng, hạnh phúc hơn sau những tháng năm dài dấn thân phụng vụ cho một lư tưởng thiêng liêng mà tới đây thầy nhận thấy đă đủ để chuyển hướng đời. Hai hôm đầu đi dạy, v́ chưa đủ tiền mua xe nên thầy phải đi bộ hoặc nếu nhằm giờ dạy ở trường quận th́ phải đón xe lam. Ông già vợ tương lai thấy vậy "coi không được" nên mới mua liền cho thầy một chiếc Honda 50 cc làm chân để thầy chạy tới chạy lui cho khỏi tủi thân với đồng nghiệp bạn bè. Nhờ vậy mà thầy mới có thể đi dạy hai ba trường kịp giờ trong cùng một ngày. Thời gian đó, cũng nhờ ăn ở trong nhà vợ sắp cưới, tiền lương mỗi tháng của thầy dư trọn vẹn không mẻ một xu nào cho nên mỗi tháng thầy mua một cây vàng để lên. Tích trữ thứ ǵ khác th́ cũng có thể hư hao phá giá chớ vàng y th́ bốn mùa tứ quư đều thích dụng, bất cứ lúc nào cũng dễ mua dễ bán. Tính như thầy vậy thiệt là chắc cú an ṭan.
Rồi một ngày đẹp trời, gia đ́nh cô Châu tổ chức lễ cưới cho hai người. Dù đám cưới này không có rước dâu nhưng ông cậu bà con đang trấn nhiệm chức vụ tỉnh trưởng Sóc Trăng thời bấy giờ cũng hào sảng cho mượn chiếc xe riêng của ông làm xe hoa đưa cô dâu chú rể đến nhà thờ. Sau nghi thức hôn phối ở nhà thờ, về nhà là tới cái màn nhóm họ đàng gái, đăi đằng bà con chị em phía cô dâu. Tiếng là nhóm họ đàng gái chớ thật ra là hai đàng nhập một bởi v́ chú rể đă ở trọ trong nhà hằng mấy tháng. Nhà cô dâu hôm nay được che lều dựng rạp treo đèn kết hoa và đặt bàn ghế ra tận giữa đường lộ để bà con khách khứa có đủ chỗ ngồi ăn uống chung vui. Bữa tiệc nhóm họ đêm đó có nhiều món lai rai như b́ cuốn, bún chả gị, bánh ḿ cà ri, cháo gà xé phay do mấy chị em bạn d́ giúp làm rất hợp khẩu mấy ông bợm nhậu, nhứt là những ông đồng nghiệp của thầy Nguyên, uống sao mà như hũ ch́m. Nhà ba má cô Châu ở cạnh bên Ty cảnh sát nên mấy ông cảnh sát trực đêm hôm đó cũng được chủ nhà chơi đẹp mời nhấm nháp vài ly hả hê phê đời.
Và ngày kế tiếp hôn lễ mới chính thức cử hành trong gia tộc. Thầy Nguyên rời nhà đi tu từ khi c̣n rất nhỏ nên đă bị người nhà lăng quên theo thời gian, cả đời không ai đếm xỉa tới thầy đang làm ǵ, ở đâu hay sống ra sao. Anh chị em thầy cộng lại có hơn một tá nhưng chẳng ai bận tâm tới chuyện thầy ra ḍng cưới vợ. V́ thế bên nhà gái phải chủ tŕ mọi việc từ A tới Z, từ đôi bông tai, chiếc nhẫn cưới cho đến sính lễ mâm quà, nhứt nhứt đều do đàng gái sắp đặt. Thiệt t́nh! cũng v́ thông cảm cho ḥan cảnh đon chiếc của thầy, có người nhà như không, không ai lo giúp chỉ dẫn cho nên bên nhà gái phải gánh hết trong việc hợp thức hóa cuộc chung sống cho con ḿnh. Ḿnh tốt với rể th́ sau này nó sẽ tốt lại với con ḿnh chớ có lỗ lă ǵ đâu. Chuyện vợ chồng là chuyện trăm năm, quan trọng là t́nh nghĩa một đời chớ sá ǵ vật chất chi ly trước mắt.
Bà d́ và má cô Châu cũng khéo tính, đă mượn nhà một bà hàng xóm thân t́nh làm nhà đàng trai để từ đó bưng mâm qua nhà đàng gái chiếu lệ. Lễ vật cả thảy là tám mâm gồm có heo sữa quay, trầu cau, bốn chai rượu, bốn hộp trà, hai mâm trái cây, một mâm bánh bía, một mâm biscuits hiệu Lu của Pháp. Đàng gái nhận lễ vật và mời đàng trai (cũng do đàng gái đạo diễn) vào nhà, lên đèn cưới rồi chào ra mắt bà con từ già tới trẻ cho dù đă biết rành nhau quá xá nhưng cũng phải diễn tuồng cho đủ lễ bởi v́:
Thói đời hay chuộng bề ng̣ai
Làm cho đẹp mặt đẹp mày mới cam
Làm lễ xong, cả đám kéo nhau đến nhà hàng dự tiệc. Ba cô Châu là người làm lúa gạo nên đa số khách mời là bạn làm ăn. Bên thầy Nguyên th́ chỉ cần một bàn là đủ cho các thầy giáo chung vui quắc cần câu với thầy. Ai uống rượu uống bia ǵ th́ uống, c̣n thầy chỉ uống nước ngọt hay nước lă cầm cự chớ xưa nay chưa từng uống giọt rượu hay biết đến điếu thuốc bao giờ. Người th́ nói cô dâu có phước gặp được người chồng có học thức lại đàng ḥang chân chỉ không biết rượu chè bài bạc hút sách chi chi. Người th́ cho là chàng rể tốt số cưới được con nhà tử tế hiền lành nề nếp. Và mọi người đều xúm nhau cụng ly chúc phúc cho đôi tân nương tân lang. Ôi thôi! Biết bao là lời tán tụng đẹp đẽ ngọt ngào đầu môi không ngớt. Tốt số hoặc có phước hay không th́ phải về lâu về dài mới biết chớ bây giờ trước mắt mọi người th́ hẳn nhiên là một họat cảnh hạnh phúc nhứt trong các màn kịch của cuộc đời.
Hôn nhân là một cuộc hành tŕnh lâu dài suốt kiếp mà đám cưới chỉ là bước khởi đầu cho cuộc hành tŕnh đó. Và rủi thay, "hôn nhân là mồ chôn ái t́nh", là phản diện của t́nh yêu. Sau ngày cưới, sau tuần trăng mật, chung sống bên nhau hằng ngày mới biết chân tướng của nhau. Đường dài thăm thẳm, tương lai ai biết được, là một con đường được trải thảm hoa êm ả đẹp như trong truyện cổ tích hay đầy đá sỏi gập ghềnh, đất bằng dậy sóng?! Có đi trọn đường t́nh được hay không c̣n tùy ở sự nhẫn nhịn hy sinh và biết chia sẻ cảm thông với nhau của mỗi cặp vợ chồng…
Người Phương Nam
wonderful
09-20-2021, 19:33
Truyện ngắn hay : Miami, Một Mùa Vải
Miami trước lạ, sau quen
Biển Tây, mưa băo, ướt mèm đất đai.
Tuyết rơi lạnh giá, chim bay
T́m nơi nắng ấm, chờ ngày qua Đông
Ṛng, rong con nước đục trong
"Vải cầu dừa đủ“nhớ không, quên rồi!
Miami, đối với tôi hồi mới đến là một miền đất lạ, chưa từng được khám phá. Hai quận Broward và Miami Dade dân số chưa tới 3 triệu người, bây giờ hơn 5 triệu. Bước sang năm 2015, tiểu bang Florida sẽ vượt qua tiểu bang New York, đứng hàng thứ ba về dân số của liên bang (số 1 là California, số 2 là Texas, số 3 là Florida,...). Dù vậy, người Việt vùng này là "hàng hiếm".
Chợ Vĩnh An, coi như độc quyền, do những người cùng gia đ́nh anh em điều hành. Có "free” tờ tuần báo Bút Việt, xuất bản ở Texas. Từ mấy năm trước, tôi thường đến chợ này lấy báo v́ tờ này thường có những bài viết rất hay của nhà báo lăo thành Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh...
Cách chợ một "block“đường là tiệm giặt (coin laundry) của gia đ́nh anh T.T. Tổ vừa mới mở, cũng là nơi người Việt Nam đến giặt đồ, tán gẫu. Một hôm, tôi đang ngồi chờ đợi, anh Tổ từ phía sau bước ra, trong tay cầm một chùm vải thiều vừa mới chín, màu ửng hồng,... Tôi ngạc nhiên:
- Ở đâu mà anh có được vậy?
Anh nói:
- Mấy đứa con vừa hái, nó mua nguyên cây.
- Chuyện lạ à nghe, lần đầu tui mới nghe nói.
Anh giải thích thêm:
- Ở đây dân địa phương trồng trước nhà để làm kiểng, che bóng mát, cản gió băo; không biết ăn, tới mùa trái rụng đầy dưới gốc, nhớp nhúa, dơ bẩn. Ḿnh hỏi mua, vừa có tiền và được thu dọn sạch sẽ, "nhất cử lưỡng tiện", họ thích lắm.
Khi về, tôi kể lại chuyện "mua nguyên cây“cho cả nhà nghe; ai cũng cho là lạ, thôi th́ hăy thử xem!
Vừa đi làm về, th́ đứa con chạy ra báo tin mới:
- Gần đây có cây vải, đầy trái, ba muốn đến hỏi mua? Tôi đáp:
- Ḿnh đến đó xem sao.
Chúng tôi đến nơi, rơ ràng trước nhà có cây vải oằn trái, một màu ửng hồng phủ hết tàn cây. Gỏ cửa nhà rồi chỉ lên cây, họ nói cho không, nếu thích th́ hái đi. Tôi dự đoán, trái trên cây chừng 50 lbs; để cho chắc chắn, tôi đưa $ 50.00 để mua hết cây. Chủ nhà đồng ư và dặn ḍ thêm:
- Hăy cẩn thận khi leo cây.
Tôi trấn an:
- Chúng tôi tuổi con khỉ, ốm nhom, leo cây rất giỏi, đừng lo.
Hẹn cuối tuần đến hái. Họ nói tuần nầy vắng nhà, hăy tự nhiên đến.
Chúng tôi kẻ kẹp, người leo, hăng say hái trái, đầy mấy bịt lớn, hơn 100 lbs. Mọi người đang cười nói vui vẻ, thu dọn sạch sẽ cây lá, chuẩn bị về; bỗng nhiên, không biết từ đâu có một chiếc xe "police“xuất hiện, đèn trên mui chớp tắt liên hồi dừng lại trước nhà. Một người cảnh sát bước tới hỏi:
- Hi ông, ông là chủ nhà nầy?
Tôi đáp:
- Không, tôi mua trái trên cây, đến hái.
Người cảnh sát:
- Tôi không hiểu.
Sau một hồi quan sát, người cảnh sát nói rằng:
- Leo trèo trên cây quá cao, dễ ngă té, xin hăy cẩn thận. Rồi chào từ biệt, ra xe chạy đi.
Cả trăm pounds vải chất đầy góc nhà, thấy mê, làm sao ăn cho hết, để lâu nó hư thúi! Thôi th́ vô thùng ra bưu điện gởi cho bằng hữu ăn lấy thảo.
Vài ngày sau:
Một người ở Minesota, gọi điện thọai đến "complaint":
- Gởi quà làm chi cho cực khổ, nhưng mà bà xă khen, vải ngon quá, mấy chục năm mới được ăn.
Một ông ở Atlanta gọi:
- Cám ơn nhiều, có nhiều trái hư, cắt bỏ phần hư đi rửa sạch, vẫn c̣n ngon; đúng là "organic", không hóa chất, tuyệt!
Tôi có người ở Baton Rouge, LA, ông nầy không hảo ngọt, lại hảo chua. Biết tính bạn, ngoài lô vải tươi, tôi c̣n tặng ông thêm mấy trái xoài sống.
- Bếp trưởng chuẩn bị sẵn cá, đợi kho lạt bằm xoài sống, nhưng xoài sống trở thành xoài chín. C̣n vải bếp trưởng ăn hết, mắc đền!
Quí bằng hữu ơi, số trái vải đó là tui mua nguyên cây, tui sẽ ráng trồng để đón quí vị ở Miami. Quí bằng hữu có biết là ḿnh bị "dụ dỗ", chắc chắn sẽ đến thăm tui.
Một hôm có người ở Jacksonville, hỏi thăm nhà có trồng dừa không.
- Tôi th́ không, nhưng mà người ta th́ trồng nhiều lắm. Ngày cuối tuần có đi Haulover Beach Park mua cá, mới câu ngoài về biển. Chợt thấy mấy người của thành phố đến giựt hết mấy trái dừa trên cây xuống đem bỏ. Chắc họ sợ cảnh,
"Vân Tiên ngồi gốc dừa câu
Dừa khô rớt xuống bể đầu Vân Tiên"
Tui thấy tiếc, nên xin, chở dừa về đầy xe.
Người bạn giải thích về cách chữa đục thủy tinh thể của nhà nghiên cứu thảo dược John Heinerman.
Trong sách ông chỉ dẫn: bệnh nhân nằm xuống và nhỏ vài giọt nước dừa tươi vào mắt, sau đó lấy khăn nhúng nước nóng đắp lên mắt là có công hiệu.
Bạn già ơi, đôi mắt là "cửa sổ của linh hồn", xin hăy cẩn thận, cần phải có bác sĩ chuyên khoa; xin đừng đem mắt ḿnh ra thí nghiệm.
Trở lại ngôi chợ Vĩnh An, trong ngôi chợ thực phẩm này, một hôm tôi đang phụ giúp bếp trưởng t́m gia vị làm bếp,... bỗng nghe tiếng của một người phụ nữ hỏi ông chủ chợ:
- Ông chủ ơn chỉ dùm: bún "Giang Tây sợi nhỏ nằm ở dẫy nào mà t́m hoài không thấy?
Tiếng ông chủ chợ nói không có rồi giới thiệu một loại bún tương tự. Giọng nữ cao giọng chê:
- Chỉ có loại nầy nấu bún riêu, mới ngon. Đó là món "ruột", chính tay tôi nấu chồng tôi mới chịu. Sao mà ở đây cái ǵ cũng thiếu hết, không bằng ở Sài G̣n.
Tôi đi lần đến coi, ai mà nói trúng quá vậy! Ở Miami th́ thực phẩm Việt Nam chắc chắn là không bằng Việt Nam rồi. Giọng nói nghe cũng lạ, không giống mấy bà nội trợ người Việt trong vùng này. Chắc là thuộc lớp mấy cô trẻ mới lớn.
Thời gian trôi qua nhanh, mới đây mà đă mấy chục năm. Lớp già thường khó khăn để rời đi nơi khác v́ đă "bén tiếng quen hơi". Những đứa trẻ năm nào, bây giờ đă khôn lớn như những con chim đủ lông đủ cánh bay khắp nơi, xem đất nước Mỹ là quê hương của ḿnh, cho "thỏa chí tang bồng". Đâu thấy cô nào chịu thành bà nội trợ sành điệu nấu riêu cua tới vậy. Để coi là ai.
Khi tôi đến gần th́ thấy một người phụ nữ hoàn toàn lạ, dáng h́nh dễ nh́n. Cô cho biết là nhà ở gần đây, qua Mỹ được vài tháng; chồng cô làm ở Parkway Hospital. Tôi cố ôn lại trí nhớ, những người Việt Nam ở đây ḿnh quen biết gần hết, hỏng lẽ là ông Victor.
Victor th́ độc thân, cuộc đời ông trải qua nhiều gian khổ, chưa từng nếm mùi vợ yếu, con thơ. Mấy tháng trước, ông nói là lấy cái nghỉ phép hàng năm đi về Việt Nam. Hồi đó tới giờ đâu nghe ổng thích ăn "bún riêu“đâu hà! Thôi th́ từ từ mọi chuyện sẽ rơ ràng thôi, nếu đúng như vậy th́ phải có tiệc mừng chứ.
Chúc mừng Victor có đôi có cặp, trăm năm hạnh phúc, Miami có thêm người Việt Nam, càng đông càng vui.
Y Châu
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1874197&d=1632166389
baolunbeau
09-29-2021, 23:12
Truyện ngắn hay: Có cánh chuồn nào trên vai em không?
Chuyện t́nh sau đây thật đẹp, huyền ảo, nhưng buồn -như một thiên t́nh sử. Truyện do nhà văn Trang Hạ viết kể lại trên một trang Facebook. Nay xin gởi đến độc giả để cùng hân thưởng. NS
*
Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi b́nh minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở băi cát. Dường như những ai đă gặp đôi t́nh nhân đều nh́n theo với ánh mắt ngưỡng mộ.
Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im ĺm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.
Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không c̣n lệ để khóc than.
Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im ĺm, người con trai đă tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động ḷng. Ngài cho chàng trai một cơ hội. “Con có bằng ḷng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?” Chàng trai không chần chừ vội đáp: “Con bằng ḷng”. Thượng đế nói: “Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hóa chuồn chuồn, con bằng ḷng không?” Chàng trai đáp: “Con bằng ḷng”
Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vă tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đă tỉnh dậy! Chuồn chuồn không phải người nên không nghe thấy người yêu đang nói ǵ với vị bác sĩ đứng bên giường.
Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bă. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đă bỏ đi đâu. Trong khi đó cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.
Mùa Hạ đă trôi qua, mùa Thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây ĺa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. V́ thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái. “Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng em nào nhận ra.”
Chớp mắt, mùa Xuân đă tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố t́m người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đă tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.
Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, t́nh yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đă vui trở lại như những ngày xưa.
Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nh́n thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái ḿnh yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm ǵ hơn. Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1881862&d=1632957049
Mùa Hạ thứ ba, chuồn chuồn đă không c̣n thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. V́ trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không c̣n thời gian để ngoái về quá khứ.
Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.
Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói: “Con bằng ḷng!”. Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.
Thượng đế hỏi: “Con đă hối hận rồi sao?” Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: “Con không!”
Thượng đế hài ḷng nói: “Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!”
Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: “ Hăy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời…”
Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đă có được một người th́ hăy cố yêu lấy họ. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không?
Trang Hạ
baolunbeau
10-03-2021, 09:29
Truyện ngắn: Làm Lành Vết Thương Xưa.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1884914&d=1633253291
Chiếc phi cơ FR - 975 của chúng tôi lẽ ra đă phải rời phi trường Paris - Charles de Gaulle lúc 19 giờ để hướng về vùng trời Đông Nam Á, nơi có đất nước nhỏ bé mang h́nh dáng chữ S trên bản đồ; nhưng vào phút chót một bộ phận điện tử của phi cơ bị trục trặc nên giờ cất cánh đă bị dời lại 2 giờ sau.
Sáu mươi phút đầu đă chậm răi trôi qua, giờ thứ nh́ cũng sắp kết thúc, nhưng hơn bốn trăm người chúng tôi vẫn đứng ngồi la liệt ở khắp nơi trước chiếc cổng B-42. Vẫn chưa có dấu hiệu ǵ cho thấy chúng tôi sắp được lên phi cơ. Các loa phát thanh lại vang lên: "Chúng tôi xin cáo lỗi cùng quư vị, phi cơ vẫn chưa được sẵn sàng để có thể khởi hành. Mong quư vị rộng ḷng bỏ qua cho sự cố đáng tiếc ngoài ư muốn này của phi hành đoàn chúng tôi. Thức ăn và thức uống sẽ được mang ra phục vụ quư vị trong giây lát."
Mọi người bắt đầu thở dài và lo âu. Nếu chuyến bay bị hủy hoặc dời sang vài ngày sau th́ sẽ cực và mất thời gian lắm, bởi không phải mọi người ai cũng ở ngay tại Paris, mà rất đông trong số chúng tôi đă đến từ khắp nơi, không chỉ trong nước Pháp mà cả những nước lân cận.
Phần đông hành khách của chuyến bay là người Việt. Ngồi đối diện tôi là hai ông bà đă khá lớn tuổi. Tôi đă đặc biệt để ư đến họ bởi cụ bà trông rất gầy yếu. Tôi cứ lo ngại và thầm hỏi làm thế nào bà có thể có đủ sức ngồi suốt hơn 18 giờ bay. Dăy ghế của tôi và của ông bà chỉ cách nhau khoảng hai mét. Trong thời gian chờ đợi, cụ ông đă đi đi lại lại và chuyện tṛ cùng tôi và những người ngồi gần quanh đó. Họ trở về Việt Namđể sống v́ không thể tiếp tục chịu đựng nỗi nữa cái lạnh và sự cô đơn nơi đất khách quê người.
Cụ ông đă kể rằng, mỗi ngày bà ấy cứ ốm đi, ốm thật nhiều; đi bác sĩ khám th́ hoàn toàn không thấy bà mắc bệnh ǵ nhưng bà chỉ ốm dần, ốm đến độ con cái phải lo sợ và không c̣n biết phải làm ǵ khác ngoài quyết định đưa ông bà trở về quê nhà. Mong rằng nơi ấy bà sẽ t́m lại được hơi ấm của quê hương, hơi ấm của đồng bào - là sức sống mà có lẽ cơ thể thật gầy yếu của bà đang cần. Những người con hiện đang sống ở Pháp của ông bà đă thật khó khăn khi phải để cho cha mẹ rời xa họ... nhưng giờ đây việc cứu sống bà quan trọng hơn cả. Họ đă đặt rất nhiều niềm tin và hy vọng trong chọn lựa ấy.
Một người đàn ông tuổi đă ngoài năm mươi, dáng vóc cao lớn, từng bước đi hơi khập khểnh tiến đến chỗ ông bà lớn tuổi đang ngồi. Không rơ ông mang quốc tịch ǵ nhưng ông không có vẻ là một người gốc Pháp. Trên khuôn mặt ông đă đeo một đôi kính lớn nhưng nó vẫn không che hết hai vết thẹo dài từ mắt xuống má, và từ miệng qua tai. Tay ông cầm hai mẩu bánh ḿ kẹp thịt và hai chai nước suối. Đến bên ông bà người Việt, ông dừng lại và đưa cho họ hai mẩu bánh ḿ cùng hai chai nước. Cụ bà chỉ vẫn nh́n thẳng ra phía trước và khẽ lắc đầu; nhưng cụ ông th́ hơi ngạc nhiên ngước mắt nh́n lên phía người đàn ông và chỉ sang phần bánh ḿ và nước uống mà con gái họ đă lấy về cho họ. Người đàn ông gật gật đầu rồi tiếp tục bước đi.
Ông về chỗ ngồi của ông cách chỗ tôi vài ghế rồi chậm răi dùng phần bánh ḿ của ḿnh… Sau một lát, ông ta lại đứng lên và đi ngang qua chỗ hai ông bà. Ông nh́n họ mỉm cười và như muốn hỏi "Ông Bà có khỏe không""… nhưng ông chỉ gật gật đầu rồi lại bước đi, không hề lên tiếng.
Từng giờ một cứ tiếp tục trôi qua và đến qua nửa đêm chúng tôi mới được lên phi cơ. Dù mệt mỏi nhưng mọi người chỉ mừng vui chứ không bực bội cho sự chờ đợi ngoài ư muốn vừa rồi. Sau đó phi cơ của chúng tôi đă về đến Việt Nam b́nh yên vô sự.
Hai mươi chín ngày sau, tôi lại rời Việt Nam để trở sang Pháp. Lần này chuyến bay của tôi thông suốt hơn, không bị trục trặc hay trễ nải chi nữa. Sau khi kết thúc mọi thủ tục xuất cảnh, tôi thong thả lên máy bay.
Khi đang loay hoay nâng chiếc vali xách tay hơi lố kư của tôi lên ngăn để hành lư phía trên của mỗi chỗ ngồi th́ có một bàn tay rắn chắc, khỏe mạnh đă xuất hiện để đỡ phụ tôi. Khi quay sang nh́n nhân vật tốt bụng đang giúp ḿnh để nói lời cảm ơn th́ tôi đă vô cùng ngạc nhiên nhận ra chính "người đàn ông" ấy - người đă đưa cho ông bà lớn tuổi ngồi đối diện tôi bánh ḿ và nước uống bốn tuần trước. Sao lại có một sự trùng hợp lạ lùng đến như vầy, bởi một ngày có bao nhiêu là chuyến bay trở về Pháp và trong tuần có đến bảy ngày, vậy trong gần một tháng sẽ phải có đến cả trăm chuyến chứ không phải chỉ hai hay ba mươi chuyến thôi. Làm sao "người đàn ông" ấy lại có thể cùng đi và cùng về chung với tôi trong cùng một chuyến như vầy (").
Tôi vừa nói cảm ơn ông vừa nhớ lại những diễn biến của cái hôm ngồi chờ hơn 5 giờ đồng hồ ở sân bay Paris - Charles De Gaulle. Tôi đă nh́n thấy ông ấy đi qua đi lại trước mắt ḿnh không biết bao nhiêu lần. Giây phút này tôi mới có thể nh́n thấy rơ hơn khuôn mặt của ông. Ông trông rất hiền dù hai vết thẹo đă làm giảm đi nét tự nhiên và hiền từ của ông.
Ông chỉ ngồi cách tôi một chiếc ghế và v́ c̣n sớm, hành khách chưa lên đủ, nên tôi đă bắt đầu tṛ chuyện cùng ông. Khi tôi vừa buông miệng nói một câu tiếng Pháp th́ ông liền trả lời lại với một giọng nói thật khó nghe. Ông như cố uốn quai hàm của ḿnh để phát ra từng âm thanh một. Tôi kiên nhẫn chờ ông nói hết những ǵ muốn nói mà ḷng cảm thấy thật tội nghiệp ông ta làm sao. Chuyện ǵ đă xảy ra với ông" Chắc chắn ông đă trải qua một tai nạn rất nghiêm trọng chứ ông không phải là một người tàn tật bẩm sinh. Hai vết thẹo trên khuôn mặt ông đă ít nhiều nói lên điều đó.
Cuối cùng tôi đă nghe ra được những ǵ ông muốn nói. Ông không phải là người Pháp mà là người Hoa Kỳ và ông chỉ nói được tiếng Anh mà thôi.
Tiếng Anh của tôi lúc bấy giờ th́ cũng không đến nỗi nào tệ nhưng v́ từ khi ở Pháp, tôi không có dịp sử dụng tiếng Anh hàng ngày nên khi phải bắt đầu một câu chuyện, tôi phải ngừng lại một chốc để t́m từ trong bộ nhớ và ráp thành câu. Khi tôi nhắc lại cho ông nghe cái hôm mọi người đă chờ thật lâu tại phi trường Paris - Charles De Gaulle, mắt ông đă sáng lên và hỏi tôi, "Oh, vậy cô cũng đă đi chuyến bay của ngày hôm ấy ư" Ngộ nghĩnh thật nhỉ!"."
Vâng, đúng là "ngộ nghĩnh thật" bởi tôi luôn nghĩ, cuộc gặp gỡ nào cũng đều phải có cái "duyên" của nó. Không phải chỉ có duyên để làm cha mẹ, con cái, vợ chồng hay bạn bè của nhau mà kể cả những người ḿnh chỉ gặp gỡ họ đôi ba phút trên đường phố, nói với nhau đôi ba câu… để rồi sau đó h́nh ảnh của người ấy cứ vẫn c̣n đọng lại dù người đă đi khuất… Chính v́ luôn tin vào cái "duyên" ấy nên tôi đă không ngần ngại chuyện tṛ với "người đàn ông có vẻ rất đặc biệt" này.
Quả thật tôi đă có cái "duyên" gặp ông để được biết về câu chuyện và về con người đáng được khâm phục của ông.
Tất cả hành khách đă dần lên máy bay và lấp gần kín các chỗ ngồi lúc năy vẫn c̣n trống, nhưng chỗ trống giữa tôi và "người đàn ông" ấy vẫn không thấy có ai đến. Máy bay cất cánh và câu chuyện của chúng tôi đă được bắt đầu.
Ông tên Larry H., hiện đang sống tại tiểu bang New York - Hoa Kỳ. Tôi thắc mắc:
- Từ New York chỗ ông, nếu tôi nhớ không lầm th́ có chuyến bay bay thẳng về Việt Nam mà, tại sao ông phải ghé sang Pháp cho cực vậy""
- Tôi mua vé máy bay trễ nên chẳng c̣n chuyến nào. Tôi lại phải có mặt tại Việt Nam với một số bạn bè trong thời gian đó, nên dù có phải đi ḷng ṿng và ngừng lại bao nhiêu chặng tôi cũng không ngại."
- Như vậy rơ ràng là mục đích chuyến đi của ông phải quan trọng lắm!"
Tôi c̣n muốn hỏi "người đàn ông" này bao nhiêu là điều nhưng cách ông cố gắng phát âm làm cho tôi cảm thấy e ngại. Tôi hoàn toàn không thể nào đoán biết được là khi phải cố gắng chuyển động hai quai hàm, ông có bị đau đớn ǵ không, thế là tôi đă quyết định hỏi ông một câu không được tế nhị cho lắm:
- Tôi xin lỗi ông trước khi hỏi ông điều này. Ông có cảm thấy thoải mái không khi phải phát âm" Ông không cảm thấy đau chứ" Nếu có th́ chúng ta sẽ nói chuyện ít ít thôi vậy."
Ông mỉm cười và tiếp tục những cử động cũ:
- Không, tôi không hề cảm thấy đau. Được chuyện tṛ với cô tôi vui lắm, chỉ sợ cô không có đủ kiên nhẫn chờ nghe những ǵ tôi muốn nói thôi."
Tôi cũng mỉm cười và đáp lại lời ông:
- Ông đừng lo, tôi thường cũng kiên nhẫn lắm. Tôi cũng cảm thấy rất vui khi được nói chuyện cùng ông. Chúng ta có những 18 giờ đồng hồ lận mà. Chúng ta cứ tṛ chuyện cho đến khi nào mệt th́ nghỉ, ông thấy sao""
Ông gật gật đầu và chúng tôi lại tiếp tục. Ông kể:
- Tôi đă được giải phẫu 9 lần rồi. Những lần đầu tôi cảm thấy rất đau khi phải nói, có khi tôi lại bị đau buốt lên tận óc. V́ vậy mà tôi cứ phải trải qua hết cuộc giải phẫu này đến cuộc giải phẫu khác. Bây giờ th́ sức khỏe của tôi tốt lắm rồi, rất tốt so với năm sáu năm về trước."
- Như vậy ông đă thật là can đảm đấy. Người ta chỉ bị giải phẫu một lần thôi là đă thấy mệt rồi. Tôi thấy ông vẫn khỏe và yêu đời lắm. Ông có thể nào kể cho tôi nghe v́ sao ông đă bị giải phẫu không""
- Chắc cô đă nh́n thấy những vết thẹo trên khuôn mặt của tôi. Tôi c̣n vài vết lớn như thế trên đầu và bên sườn. Trên người tôi th́ hàng trăm vết thẹo, nhỏ, lớn, đủ mọi kích thước, những cái nhỏ li ti th́ không thể nào đếm được… Tôi đă bị trúng ḿn trong chiến tranh Việt Nam. Hiện giờ trong óc tôi vẫn c̣n một mănh ḿn nhưng v́ nó không cản trở việc tôi tiếp tục sống nên các bác sĩ đă quyết định cứ để nó nằm yên như vậy, bởi nếu giải phẫu lấy ra th́ nguy cơ tử vong của tôi sẽ là 99%."
- Ôi trời ơi, th́ ra là vậy! Tôi thành thật xin ông hăy thứ lỗi cho khi đă để ông phải nhắc lại quá khứ đáng buồn này."
- Không, không sao cả. Cô không có lỗi chi v́ tôi không c̣n cảm thấy buồn khi nhắc lại những chuyện của ngày xưa ấy. Chúng bạn tôi vẫn thường kể về những chuyện ngày xưa và cứ hô lên tôi là một vị anh hùng. Nhưng tôi nào có thấy ḿnh là anh hùng. Tôi chỉ là một kẻ may mắn mà thôi!"
Chúng tôi phải tạm ngưng câu chuyện đang nói dỡ dang v́ phi cơ phải ngừng lại ở Singapore để đón thêm khách. Phi cơ lúc này mới thật sự đầy. Sau khi được dùng xong nước uống và bữa ăn tối, chúng tôi lại tiếp tục câu chuyện. Ông Larry bắt đầu hỏi:
- Năy giờ nói chuyện mà tôi vẫn chưa biết tên cô là ǵ!"
- Thưa, ông có thể gọi tôi là Anne, như thế sẽ dễ dàng cho ông hơn."
- Chắc cô Anne sống ở Pháp phải không" Cô về Việt Nam thăm gia đ́nh, tôi nghĩ vậy."
- Vâng đúng thế ạ! Tôi c̣n gia đ́nh ở Việt Nam."
- Người Việt Nam giàu t́nh cảm thật, cô Anne nhỉ. Tôi rất quư mến người Việt Nam của cô. Đất nước và con người Việt Nam của cô th́ thật nhỏ bé nhưng t́nh người th́ lại mênh mông."
- Tôi xin thật cảm ơn ông cho những lời tốt đẹp đó."
- Có ǵ phải cảm ơn, bởi đó là sự thật kia mà."
- Hơn hai mươi lăm năm về trước, tôi cứ tưởng là tôi đă chết. Tôi đă nói lời trăn chối với bạn bè để họ về thưa lại với Bố Mẹ tôi… Nhưng rồi không hiểu sao tôi lại được ban tặng lại sự sống. Chắc hẳn v́ tôi chưa hoàn thành sứ mệnh của ḿnh."
- Vâng, ông nói đúng, mỗi người sinh ra sống ở thế gian này, ai cũng có riêng cho phần ḿnh một sứ mệnh, chẳng của người nào giống của người nào; nhưng tôi tin chắc sứ mệnh của ông phải đặc biệt lắm!"
- Tôi chẳng biết ḿnh có làm được ǵ lớn lao không, nhưng tôi cảm thấy hài ḷng về những ǵ ḿnh hiện đang làm. Những vết thương trên người tôi đang dần được lành lặn khi tôi giúp đỡ cho những người cũng tàn tật như tôi vậy và tôi tin rằng, những vết thương trên thân thể của họ cũng đang được lành lặn như những vết của tôi."
- Những lời nói của ông nghe thật hay ông Larry ạ!! Tôi thật hài ḷng đă được gặp lại ông hôm nay để được chuyện tṛ cùng ông. Tôi đă bắt đầu để ư đến ông từ sau khi ông mang bánh ḿ và nước uống đến mời hai người Việt Nam lớn tuổi ngồi trước mặt tôi. Tôi đă nhận ra ngay ông là một con người rất đỗi nhân hậu. Ông có thể nào kể cho tôi nghe ông đến Việt Nam để làm ǵ không""
- Tôi là thành viên của một Hội Cựu Chiến Binh Việt Nam. Hội của chúng tôi có quỹ và những chương tŕnh sang Việt Nam để giúp cho những người cựu chiến binh cũng tàn tật như tôi, gia đ́nh của họ, và đặc biệt là các trẻ em, nạn nhân của chiến tranh. Nhiều lần trong năm, hội của chúng tôi có những người đại diện mang áo quần, thuốc men, thức ăn, dụng cụ học tập và nhiều thứ hàng tiếp tế khác về giúp cho những trường học, những trung tâm trẻ mồ côi - khuyết tật và những gia đ́nh nghèo khó ở những vùng ngoại ô, xa xôi, hẻo lánh. Tôi đă cùng những người trong hội đến Việt Nam được 7 lần rồi và lần nào khi xong việc ra đi, tôi cũng đều mong sẽ c̣n dịp được trở lại Việt Nam. Đất nước Việt Nam của cô, dường như có một phần thân thể của tôi đă được gắn liền ở đó."
Càng nghe những lời ông Larry nói về những kỷ niệm, về những hoạt động hiện nay của ông, tôi càng cảm thấy khâm phục người đàn ông này. Khi bước đi, ông đi những bước khập khễnh không vững; khi nói chuyện th́ ông nói thật khó khăn, phải sau một hồi thật lâu ông mới phát ra được hết những âm thanh ngọng nghiệu,… ấy vậy mà ông không màn mấy chục ngàn cây số. Ông vẫn cứ đi, đi hết lần này lại đi lần khác. Những bước đi của ông là những bước đi đem người này đến gần với người kia; bàn tay này cứ được nắm với bàn tay khác, để cái khoảng cách dù rộng cả nửa ṿng trái đất, dù hai dân tộc ấy không có cùng một màu da và một gịng máu, họ vẫn cảm thấy cái ṿng tṛn ấy thật ra chỉ là một ṿng tṛn rất nhỏ - nhỏ v́ nó chính là ṿng tṛn của t́nh thương, của ḥa b́nh.
Khi tôi đang măi mê đeo đuổi suy nghĩ của ḿnh về ông Larry, về những ǵ ông cùng bạn bè đem đến cho dân tộc tôi… th́ ông lại lên tiếng:
- Có một dạo, cứ nhắm mắt ngủ là tôi lại nh́n thấy những h́nh ảnh kinh khủng của bom đạn, của chết chóc. Tôi cứ có cái cảm giác ḿnh thật tội lỗi và điều ấy không cho phép tôi được sống yên..."
Khi ông Larry nói đến đây, tôi đă mạn phép cắt ngang những lời tự trách móc của ông.
- Chiến tranh ư, nào ai có muốn bao giờ, bởi chiến tranh chẳng khi nào là đúng cả. Nó luôn để lại những vết sẹo thật sâu và thật đau trong ḷng của những người bị thương. Ông đă chỉ phải làm những công việc của ông và hàng trăm ngàn người khác họ cũng đă phải làm những điều mà lúc bấy giờ là nhiệm vụ của họ. Nhưng đă mấy mươi năm trôi qua rồi c̣n ǵ, những ǵ thuộc về quá khứ không c̣n quan trọng nữa mà là những ǵ chúng ta hiện đang làm trong ngày hôm nay mới là đáng quư, đáng được lưu tâm đến. Tấm ḷng và con tim của ông, cũng như của những bạn bè ông thật đáng được đề cao. Tôi vô cùng hân hạnh đă được biết ông, thưa ông Larry. Tôi sẽ không bao giờ quên chuyến bay ngày hôm nay của tôi. Tôi xin cảm ơn ông rất nhiều, ông Larry ạ, v́ nhờ ông, tôi đă có một cái nh́n khác về chiến tranh, về con người, về t́nh nhân loại..."
Ông Larry lấy ra cho tôi xem những bức h́nh ông đă chụp trong chuyến đi của ông. Ông đă cùng bạn bè đến những làng nghèo của thành phố Nha Trang, Hội An, và Huế. Ông đă thật hạnh phúc khi ôm các trẻ nhỏ trong ṿng tay ḿnh. Những bà mẹ thật già cũng đă cười thật tươi và ôm lấy ông. Những tấm h́nh khác th́ ông lại đang cùng khóc với những người thương binh đồng cảnh ngộ. Họ như thật hiểu nhau, thương nhau; ôm nhau vào ḷng và cùng cảm nhận được một điều quan trọng, họ chẳng qua chỉ là những đứa con của cùng một Thượng Đế.
18 giờ đồng hồ, thông thường tôi đă phải chờ đợi rất lâu, cứ như là phải đếm từng năm phút một v́ trên máy bay không làm được ǵ nhiều ngoài đọc sách, xem phim, nghe nhạc hoặc ngủ những giấc ngủ chập chờn,... nhưng lần này 18 giờ ấy đă qua đi thật nhanh. Tôi như vẫn c̣n muốn được ông Larry kể thêm cho nghe bao nhiêu chuyện khác nữa nhưng máy bay đă hạ cánh.
Đă đến giờ chúng tôi phải chia tay nhau và đi về hai ngả. Tôi th́ chuyển máy bay để về lại Lyon; c̣n ông Larry th́ phải đi xa hơn, ông sẽ phải chờ đợi và lại tiếp tục ngồi máy bay thêm ít nhất là 6 giờ nữa th́ mới đến được New York…
Tôi kéo chiếc vali bước đi, ḥa vào ḍng người mà trong ḷng... bao nhiêu dư âm vẫn c̣n đọng lại.
Anne Khánh-Vân
baolunbeau
10-11-2021, 21:58
Truyện ngắn hay: Bó hoa trên ngưỡng cửa
Khi bước đi vội vă trên lề đường, tôi bị một người bộ hành đi ngang chen lấn. “Ồ! Xin lỗi ông.” Tôi vội nói. Ông ấy trả lời: “Tôi cũng xin cô thứ lỗi. Tôi không nh́n thấy cô!”
Chuyện xảy ra trên đường phố. Tôi và người đàn ông kia đă trao đổi những lời lẽ thật đẹp cho nhau, và cả hai chúng tôi tiếp tục con đường của ḿnh sau khi nói ”Xin chào!”
Thế nhưng khi về đến nhà th́ câu chuyện lại hoàn toàn khác hẳn. Thử xem chúng ta đối xử như thế nào với những người thân yêu của chúng ta…
Vào buổi chiều, khi tôi đang làm cơm tối, con trai tôi đến sau lưng tôi và đứng im như vậy, không nói tiếng nào. Trong một lúc vô ư, bất thần tôi quay người lại, và làm cháu ngă.
“Tránh ra đi nào! ”, tôi giận dữ quát lên, “Sao lúc nào con cũng lẩn quẩn bên chân mẹ vậy”!
Thằng bé quay lại và buồn bă bỏ đi. Tôi không nhận biết được tôi vừa làm nó tổn thương như thế nào.
Đến lúc đi ngủ,… Có tiếng Người nói với tôi: “Tại sao con thật dễ dàng đối xử với người ngoài đường một cách khả ái, mà lại không thể hành xử như vậy với những người bên cạnh con, họ yêu mến con và con cũng thương yêu họ vậy?” Con hăy dậy đi và hăy nh́n trên sàn nhà bếp. Ở đó con sẽ thấy một bó hoa thật đẹp nằm ngay ở cửa…Đó là hoa mà con trai con mang về cho con. Nó đă tự tay hái lấy những đóa hoa đó cho con: có hoa hồng, vàng và xanh màu trời nữa đó. Có điều con chẳng hiểu ǵ cả. Khi nó nhẹ nhàng đến sau lưng con là để không làm lộ điều bí mật dành cho con mà con sẽ rất thích thú. Nhưng con đă không nh́n thấy ḍng lệ tràn ra trên má của nó khi con bảo nó tránh đi.”
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1891560&d=1633990034
Thắm Nguyễn
Tôi ngồi dậy rồi đến cánh cửa và nh́n thấy bó hoa thật đẹp dưới đất. Chính vào lúc đó tôi mới cảm thấy thật sự đau đớn, và mắt tôi đă đẫm lệ. Và tôi bước nhẹ nhàng đến bên giường con, nói: “Dậy di, con yêu của mẹ, dậy đi con!”
“Đây là những đóa hoa hôm nay con đă hái cho mẹ phải không?”
Con tôi mỉm cười và nói: “Con đă t́m thấy hoa này bên cạnh một gốc cây và con đă hái v́ con thấy chúng rất đẹp… Đẹp như mẹ của con! Con biết rằng mẹ rất thích, nhất là những cánh hoa xanh màu trời v́ con biết mẹ rất yêu màu xanh ấy.”
Tôi nói với con: “Con trai của mẹ, mẹ thật buồn v́ đă cư xử rất tệ với con hôm nay. Lẽ ra mẹ không nên quát mắng to tiếng với con như lúc chiều.”
Con tôi đáp lại: “ Ôi, Mẹ ơi, không sao đâu Mẹ. Dù vậy con vẫn yêu mẹ cơ mà!”
“Con của mẹ, mẹ cũng rất yêu con, con ạ. Và mẹ rất thích hoa , nhất là hoa màu xanh trời.”
Lúc ấy, một khoảnh khắc dịu dàng yêu thương làm cho chúng tôi thật gần gũi bên nhau.
Kể từ hôm đó, tôi đă học được rằng phải ân cần chăm chút người thân yêu cũng như để ư đến người xa lạ. Hay đúng hơn là chăm chút thương yêu người thân hơn người xa.
Như Sao
baolunbeau
10-19-2021, 22:40
4 Chuyện Rất Ngắn Làm Thức Tỉnh Lương Tâm Người Đọc.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1898630&d=1634683265
1- Chuyện thứ nhất: Duyên nợ đời người.
Xưa, có một chàng tên Thư Sinh, anh và bạn gái đă đính ước và chuẩn bị hôn lễ. Thế nhưng trước đó ít ngày, cô gái lại lấy người khác. Thư Sinh bị lâm bệnh nặng. Vừa khi đó, một du khách đưa Thư Sinh chiếc gương soi. Thư Sinh nh́n thấy xác một cô gái trôi dạt vào bờ biển, trên người cô ta không một mảnh vải che thân.
Người đầu tiên đi qua chỉ thoáng nh́n, lắc đầu rồi...đi. Người thứ 2 đi qua cởi chiếc áo khoác đắp lên người cô gái. Ngư ời thứ 3 đi qua bèn đào hố và xây mộ cho cô gái và cho biết cô gái xấu số đó chính là bạn gái anh ta trong kiếp trước.
“Anh là người qua đường thứ 2 đă đắp áo cho cô gái. Đ ến nay, cô gái gặp chỉ là để trả..nợ ḷng tốt của anh thôi! C̣n người mà cô ấy phải báo đáp cả đời đó chính là người thứ 3 đă chôn cất cô cẩn thận, người đó chính là chồng hiện tại của cô gái“.. Thư Sinh nghe xong liền tỉnh ngộ mọi chuyện.
Chuyện thứ 2: Tấm ḷng trẻ thơ.
Một bà mẹ đơn thân vừa chuyển nhà, bà phát giác hàng xóm là một gia đ́nh nghèo với bà góa và hai con. Một hôm bị cúp điện, bà đành thắp nến cho sáng. Lúc sau, có tiếng người gơ cửa, bà mở cửa ra...th́ chính là con của hàng xóm. Đứa bé nói: “Kính chào D́, D́ có thêm cây nến nào không?” Bà ta thầm nghĩ: “Gia đ́nh này nghèo đến nỗi cả nến cũng không có ? Tốt nhất không cho,v́ cứ cho như thế họ sẽ ỷ lại không chịu mua”.
Bà liền trả lời : “Không có!”. Đúng lúc bà ta đang đóng cửa, đứa bé cười và nói: “Con biết là nhà d́ không nhiều nến..". Nói xong, nó lấy trong túi 2 cây nến và thưa: “Mẹ con sợ d́ sống một ḿnh thiếu nến..và sai con đem tặng d́ 2 cây v́ cúp điện lâu lắm"... Bà ta vừa tự trách vừa cảm động rơi nước mắt ôm chặt đứa bé!
3- Chuyện thứ ba: Chúng ta chỉ bất tiện khoảng 3 giờ thôi!
Ngày nọ...tôi may mắn mua được vé về quê ngoại cùng chồng, nhưng khi lên xe th́ nh́n thấy một cô đang ngồi ở ghế của chúng tôi.Chồng tôi bảo tôi ngồi ở cạnh cô đó và chàng th́ đứng. Tôi phát giác chân phải của cô này bị tật..có chút trở ngại, lúc đó tôi hiểu ra tại sao chồng tôi làm như thế. Chồng tôi đứng như vậy từ Đà Nẵng ra Huế mà không hề đ̣i lại chỗ của ḿnh.
Khi đến nơi tôi nói với giọng điệu buồn xót xa: “Nhường ghế là việc nên làm, thế nhưng đường quá xa... sao anh không nói cô này luôn phiên đổi chỗ đứng và anh ngồi một lúc chứ?”.Chồng tôi nhẹ nhàng nói: Cô này bị tật sẽ chịu cả đời.. c̣n anh chỉ mỏi chân có 3 tiếng thôi mà em!
Nghe chồng nói vậy, tôi quá xúc động tự nghĩ:" Được chồng vừa tốt bụng vừa lương thiện là măn nguyện lắm rồi!".. và ḷng tôi trở nên ấm áp thêm nhiều.
Chuyện thứ 4: Luật nhân quả.
Một đêm khuya đầu Xuân, lúc mọi người đều ngủ say th́ đôi vợ chồng tuổi đă cao bước vào khách sạn, đáng buồn.. là khách sạn hết pḥng.
Nhân viên tiếp tân không đành ḷng để cặp vợ chồng này phải lủi thủi t́m khách sạn khác, anh liền dẫn họ vào căn pḥng và thưa: “Đây không phải là pḥng tốt nhất nhưng ít nhất 2 bác cũng không phải đi t́m nơi khác nữa”.Cặp vợ chồng thấy căn pḥng tuy nhỏ nhưng sạch nên quyết định ở lại.
Hôm sau, khi trả tiền pḥng th́ anh nói: “Hai Bác không cần trả tiền...v́ pḥng đó là pḥng của cháu! Xin chúc hai Bác có cuộc du lịch vui vẻ”.
Th́ ra, anh ta đă ngủ qua đêm tại quầy tiếp tân và nhường pḥng cho họ. Cặp vợ chồng cảm động và nói: “Chàng trẻ à, cậu là nhân viên khách sạn tốt nhất mà chúng tôi gặp...Cậu sẽ được đền đáp”. Chàng trai cười rồi tiễn cặp vợ chồng.. và nhanh chóng quên chuyện này.
Bỗng một ngày, anh ta nhận được bức thư, trong đó có tấm vé đi du lịch New York, chàng xin phép chủ và đi. Khi đến đúng địa chỉ ghi trong thiệp là căn biệt thự to lớn sơn mầu xanh. À th́ ra... 2 người mà anh ta tiếp đón trong đêm khuya đó chính là vợ chồng nhà tỷ phú! Ông bà này c̣n mua tặng một tiệm rượu lớn giao cho anh làm quản lư.
Kết luận:
NHÂN-QUẢ đều do mỗi người nắm giữ, khi chưa xác định được mục tiêu của đời.. th́ hăy dùng tấm ḷng của ḿnh để làm việc ǵ đó. Mỗi một cá nhân đều là một nhân viên phục vụ, những điều lớn lao đều bắt nguồn từ việc ta phục vụ cho người khác: Phục vụ người khác nhiều bao nhiêu th́ kết quả chúng ta nhận được càng nhiều bấy nhiêu!
Trên đường đời, có lúc ta cười sảng khoái, nhưng cũng có khi buồn đến nhỏ lệ!. Vui lúc thành công.. th́ xin đừng tuyệt vọng khi gặp thất bại.
Giàu sang phú quư đến.. th́ vui nhưng xin đừng khổ đau buồn chán khi thất bại nghèo túng! Trên đời không cần điều quá cao, chỉ cần làm việc bằng sự chân thật là đủ:
- Nếu muốn có bạn tốt, th́ ta phải đối tốt với người khác.
- Nếu muốn vui vẻ và hạnh phúc, xin hăy cố gắng làm việc thiện giúp người khác, không lâu bạn sẽ nhận ra ḿnh cũng đầy đủ và sung sướng!
Yêu người, yêu đời, cho đi yêu thương th́ nhận lại thương yêu và rồi "nhắm mắt ra đi" trong thương tiếc của nhiều người...
baolunbeau
10-30-2021, 14:32
Truyện ngắn hay - Mồ côi
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1907738&d=1635604291
Trong giấy khai sinh của tôi, ḍng “họ và tên cha” ghi “đă mất”.
Tôi được định danh trên cuộc đời là đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong t́nh thương của má và ngoại. Từ cấp một, tôi đă phải bươn chải nhiều hơn bạn bè. Dù nhỏ thó, tôi lên núi đốn củi, bứt mây, đi nhặt sắt vụn để bán kiếm tiền mua gạo. Suốt thời tiểu học, trung học, nhà tôi thắp đèn dầu với chiếc bóng hột gà leo lắt.
Nhưng khó quên nhứt là chuyện lớn lên không có ba. Ngoại hay nói, con không cha như nhà không nóc, rồi giải thích, gió mưa dễ lồng vào làm ướt hết những ai trong đó. Đúng là nhà không có nóc, chuyện nặng nhọc ǵ má và tôi cũng tự làm, có khi mệt mỏi đến muốn ngă gục.
Cũng những ngày Trung thu thế này, năm tôi lên tám, má tự tay làm cho chiếc đèn ông sao mà giấy dán là tập vở cũ của năm học trước. Má bán mấy nải chuối cau cho người ta cúng rằm để mua cho tôi chiếc áo trắng, v́ trung thu cũng là tháng tựu trường. Lớn thêm một chút, tôi tự làm lồng đèn để chơi. "Không có ba, con phải ráng nhiều hơn", má nói.
Khi mới 15 tuổi, dù thương con, má cũng ngậm ngùi để tôi lặn lội từ Quảng Nam ra Đà Nẵng làm thuê lấy tiền đi học tiếp. Điểu, bạn đi cùng cũng mồ côi như tôi, chỉ khác là mất mẹ. "Tụi ḿnh cứ đi đại, xin chỗ mô đó để làm", Điểu nói, tôi gật đầu. Chuyến xe đ̣ chở hai đứa cḥng chành qua Đèo Le ngoằn ngoèo, đường tỉnh lộ 610 hồi đó chưa rải nhựa, xe đ̣ cũ kỹ vài lần chết máy.
Đà Nẵng đông người đến chóng mặt. Quán cơm gà đường Nguyễn Chí Thanh chịu tuyển hai đứa tôi vào làm trong hơn hai tháng hè, lương 200.000 đồng một tháng. Bà chủ gần 70, giọng Huế bảo: "Tụi bây c̣n nhỏ vậy làm có nổi không, thức khuya dậy sớm đó nghe". Chúng tôi hứa đáp ứng mọi tiêu chí của bà, "vậy thay đồ tươm tất xuống phục vụ bàn".
Đôi chân tôi mỏi nhừ khi đứng chờ khách vào sẽ tiến lại hỏi dùng ǵ, ghi thực đơn, đem xuống nhà bếp. Hết khách th́ chia nhau rửa ly chén, chà toilet, quét dọn pḥng ăn, dọn rác. Gần nửa đêm mọi việc mới xong. Sáng hôm sau, năm giờ tôi đă được "dựng" dậy, giặt khăn lau bàn, lau nhà, sơ chế gà, rau, củ quả, cọ rửa.
Tôi dần thích nghi với những lời sai biểu của gia đ́nh chủ. Đứa nhỏ bằng tuổi tôi kêu: "Ê, Long, bưng tao ly nước". Bà chủ nhắc liên tục: "Tụi bây rửa ly không sạch là bị trừ lương, đứa nào bưng bể cái chén là mất 10 ngàn đồng".
Phải thức khuya dậy sớm liên tục, chúng tôi làm trong tâm thế sợ hăi v́ quá mệt và lỡ bị trừ lương th́ c̣n đâu để trang trải tiền học. Rất nhiều lần, tôi khủng hoảng tinh thần khi hỏi: "tại sao ba lại không nuôi ḿnh?".
Sau mùa hè đó, chỉ có tôi về quê tiếp tục việc học, Điểu ở lại Đà Nẵng làm thuê. Tôi may mắn hơn v́ má và ngoại đă quyết định "khó mấy cũng ráng cho thằng Long học".
Cho đến tận bây giờ, gia đ́nh tôi chưa bao giờ khá giả. Khó khăn rèn cho tôi sự kiên nhẫn và cũng dạy tôi "Không buồn thương sao biết chuyện con người?", như Thiền sư Thích Nhất Hạnh viết.
Đại dịch khiến 1,5 triệu trẻ em trên toàn cầu đă mất đi người nuôi dưỡng. Con số chưa đầy đủ và chỉ riêng tại TP HCM, hơn 1.500 học sinh phải mồ côi. Con số ấy làm tôi cảm thấy chới với một lần nữa, như lúc tôi đă lớn và biết được ba tôi chưa chết. Ông chỉ chối bỏ tôi từ lúc chưa sinh ra và cũng chưa bao giờ thấy mặt tôi. Với tôi, ông cũng như không c̣n v́ không hiện diện suốt quăng đời khó khăn nhứt của tôi.
Má tôi đă kịp lấp đầy khoảng trống đó bằng t́nh yêu vô điều kiện. Nhờ đó, tôi biết chắc rằng, hạnh phúc hoàn toàn tồn tại trong những ngôi nhà khuyết một người trụ cột nếu ta không may không đủ cả cha mẹ như người khác.
Liên Hợp Quốc khuyến khích trẻ em bị mất người nuôi dưỡng được sống với họ hàng gần nhất như ông bà, cô d́ chú bác, cũng như ông bà ta có câu "sẩy cha c̣n chú, sẩy mẹ bú d́".
Trước Covid, Việt Nam đă có tới 157.000 trẻ mồ côi cả cha và mẹ, trẻ bị bỏ rơi và không nơi nương tựa trong tổng số 1,4 triệu trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Tôi mong sẽ có nhiều gia đ́nh Việt Nam dang tay đón trẻ mồ côi về nuôi, nếu chúng cũng không c̣n họ hàng gần có thể cưu mang tốt nhất.
Covid là dịp để phát huy văn hóa nhận con nuôi ở nước ta thành việc thông thường hơn, như xă hội phương Tây đă phát triển nhiều năm trước. Đó là lư do nhiều nước châu Âu và Mỹ hiện không c̣n các trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi tập trung toàn thời gian. Chính sách quản lư trẻ mồ côi và nhận con nuôi hoàn thiện đă giúp những đứa trẻ mất cha mẹ mau chóng có mái ấm mới. Sau khi có gia đ́nh mới, trẻ hoàn toàn có thể theo học tại các cơ sở tập trung như trường nội trú theo nhu cầu.
Tại Việt Nam, chính phủ, những tổ chức xă hội công và tư ngay bây giờ có thể phát động chiến dịch nhận con nuôi dù đó là d́, chú, bác hay ông bà của các cháu hoặc bất kỳ ai có tấm ḷng và thời gian cho một cuộc đời khác. Chúng ta có thể t́m hiểu nhu cầu của từng đứa trẻ mất cha, mẹ do Covid để trao cho em điều cần nhất.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn không thích những lời thương hại, "tội nghiệp, nó mồ côi; thằng nhỏ không có ba, thôi giúp nó"... Câu nói như xát muối vào ḷng. Rất nhiều lần, tôi bị gọi đi để nhận những món quà thời vụ, những chăm lo "phong trào", được giúi vào tay vài món quà tượng trưng và chụp h́nh. Nhưng hồi đó tôi c̣n nhỏ, chứ bây giờ tôi sẽ từ chối nhẹ nhàng.
Nỗi sợ nhất trong đời này không phải nghèo khó mà là không được thuộc về nơi nào có t́nh yêu thương. Cách chúng ta đối xử với trẻ thiệt tḥi bây giờ cũng chính là kết quả ta sẽ nhận về trong tương lai.
Lưu Đ́nh Long
baolunbeau
10-30-2021, 20:58
Truyện ngắn hay: Vụ Đánh Ghen Dă Man Đối Với Vũ Nữ Cẩm Nhung.
1* Mở bài
Khoảng 8 giờ tối ngày 17-7-1963, một phụ nữ vừa bước ra khỏi nhà, tiến về chiếc taxi chờ sẵn, th́ bỗng nhiên, một người đàn ông xuất hiện, tay bưng một ca acid, tạt vào mặt người phụ nữ. Thiếu nữ thét lên trong đau đớn: “Chết tôi rồi!. Cứu tôi với”, rồi ôm mặt ngă quỵ. Một người đàn ông chạy đến, bế cô lên chiếc taxi, chạy vào bịnh viện Sài G̣n cấp cứu. Sau đó được chuyển đến Bịnh viện Đồn Đất (Grall) vào lúc hai giờ sáng ngày 18-7-1963.
Cái tin vũ nữ Cẩm Nhung bị tạt acid gây xôn xao trong giới thượng lưu, thường lui tới các vũ trường. Báo chí đăng tấm h́nh rất xinh đẹp của Cẩm Nhung, đă gây xúc động và thương tiếc của người Sài G̣n và cả Miền Nam VN.
Đó là vũ nữ tài sắc vẹn toàn, nổi danh là “Nữ hoàng vũ trường”, Cẩm Nhung bị đánh ghen bằng tạt acid.
Hai người thân là mẹ và bà vú lần lượt ra đi. Tài sản cạn kiệt. Không nơi nương tựa nên phải đi ăn mày. Đặc biệt là người ăn xin nầy, mang trước ngực tấm h́nh cô chụp chung với người yêu là Trung tá Công Binh Trần Ngọc Thức.
2* Vài nét tổng quát về Cẩm Nhung
Cẩm Nhung sinh năm 1940 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi theo gia đ́nh di cư vào Nam. Vào Sài G̣n ít năm, khi cuộc sống vừa ổn định, th́ người cha mất v́ bịnh. Gia đ́nh c̣n lại ba người phụ nữ: bà mẹ, bà vú Sọ và Cẩm Nhung.
Không đủ điều kiện tiếp tục học, năm 17 tuổi Cẩm Nhung bỏ học, đi học khiêu vũ. Cô gái 17 tuổi có cái nhan sắc trời cho, trổ mă đều đặn, nói chung là rất đẹp và hấp dẫn.
Cẩm Nhung theo học khiêu vũ ở một lớp dạy tư, do hai nhạc sĩ, vừa là vũ sư Nguyễn T́nh và Nguyễn Thống. Hai nhạc sĩ nổi tiếng về ngón đàn Hạ uy cầm (Hawaiian guitar), đă từng đào tạo hàng chục vũ nữ cho các vũ trường thời đó.
Nhờ có sắc đẹp hấp dẫn, với năng khiếu nhảy múa xuất sắc, Cẩm Nhung nổi bật trong nghệ thuật khiêu vũ. Vũ sư Nguyễn T́nh nói với người “tài pán” Marie Sang: “Đôi chân của nó, thân h́nh gợi cảm của nó, rồi đây sẽ có cả khối đàn ông ngă rạp dưới chân nó mà chết cho coi”.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1907819&d=1635626605
“Tài pán” là người quản lư vũ nữ ở vũ trường, c̣n gọi là “cai gà”. Khách đi solo muốn nhảy với vũ nữ đều phải do người cai gà đó sắp xếp. Phải mua ticket thời đó là 20$. Mỗi ticket chỉ nhảy được một vài bản mà thôi. Muốn bao thầu cả đêm th́ phải mua trọn gói chừng 15 ticket.
Năm 19 tuổi, Cẩm Nhung trở thành vũ nữ chuyên nghiệp, được mệnh danh là “Nữ hoàng vũ trường”.
Đối với “Nữ hoàng vũ trường” Cẩm Nhung, th́ khách phải lo lót chị tài pán. Người nào cho tiền nhiều th́ được cuộc. Muốn nhảy với kiều nữ suốt đêm, tới một hai giờ sáng, th́ khách phải mua trọn gói 15 ticket. Khách sành điệu cùng vũ nữ rời vũ trường nầy, đến một vũ trường khác vừa khiêu vũ thoải mái, vừa giữ được tiếng tăm về đức hạnh của vũ nữ, vừa giữ được địa vị trung lập để câu những khách nhảy khác.
Nhảy được vài ba bản, rồi rủ nhau đi ăn khuya như ăn cháo cá ở Chợ Cũ, cơm thố Hàm Nghi, cơm gà nổi tiếng Siu Siu, hoặc ăn ḿ vịt tiềm Hải Kư ở đường La Cai (Lacaze), sau đổi thành đường Nguyễn Tri Phương, Chợ Lớn.
Đó là xong phần một. Phần c̣n lại do sự thỏa thuận của hai bên. Khách nhảy phải típ cho vũ nữ, thời giá lúc đó là 500$. Đêm vui trọn vẹn đạt “mục đích yêu cầu” th́ tốn phí khoảng 1,000$, tương đương với mấy cây vàng.
Cẩm Nhung đă qua nhiều vũ trường, và Kim Sơn là điểm chót.
Nghe nói Trung tá Công Binh mua cho Cẩm Nhung một căn nhà giá 200 cây vàng, trong hẻm bên cạnh vũ trường Au Chalet.
Từ đó, Cẩm Nhung đă bước vào con đường của định mạng, người tài hoa bạc mệnh. “Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen”.
3* Vụ đánh ghen tàn bạo và rùng rợn nhất Sài G̣n thời đó
Vụ đánh ghen bằng acid diễn ra ngày 17-7-1963 tại Sài G̣n. Đó được xem như vụ đánh ghen tàn bạo và rùng rợn nhất chưa từng có ở Việt Nam trước kia. Sự việc gây chấn động cả Sài G̣n và Miền Nam, trong một thời gian. Báo chí nhận định vụ đánh ghen bằng acid là lần đầu tiên xảy ra trong giới thượng lưu Sài G̣n.
3.1. Nạn nhân là “Nữ hoàng vũ trường
Nạn nhân bị đánh ghen bằng tạt acid, là vũ nữ vô cùng xinh đẹp tên Cẩm Nhung của vũ trường Kim Sơn.
Báo chí thời đó hết lời ca ngợi nhan sắc và đôi chân dài điệu nghệ của cô vũ nữ gốc Hà Thành. Mệnh danh là “Nữ hoàng vũ trường”.
Tại vũ trường Kim Sơn, đường Tự Do, Cẩm Nhung phải ḷng một khách nhảy hào hoa, dân chơi có tiếng tại các vũ trường, là Trung tá Công Binh Trần Ngọc Thức.
( H́nh 2 , Trung tá công binh Trần Ngọc Thức )
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1907820&d=1635626624
Thời đó, miền Nam bắt đầu nhận viện trợ ồ ạt của Mỹ. Công Binh giữ vai tṛ xây dựng hạ tầng cơ sở để phục vụ quân đội, phục vụ chiến tranh, với những khoản tiền khổng lồ. Đó là thời cơ để sếp Công Binh làm giàu.
Việc ông Thức cặp kè với Cẩm Nhung đến tai bà vợ là Lâm Thị Nguyệt, biệt danh là Bà Năm Rado, v́ bà chuyên bán đồng hồ Thụy Sĩ hiệu Rado. Một thương hiệu đồng hồ “cao cấp”, đắt tiền, mới nhập cảng vào Việt Nam. Bà Năm Rado cũng giàu sụ.
Máu Hoạn Thư nổi lên. Người đàn bà dữ tợn nhất, độc ác nhất là lúc lên cơn ghen.
Thuở đó, ở Sài G̣n và cả Miền Nam chưa có vụ đánh ghen nào bằng tạt acid cả. Thông thường th́ những vụ đánh ghen theo lối cổ truyền, là đón đường chửi bới về việc giựt chồng, làm nhục nơi công cộng. Bạo động hơn là “xởn tóc”, cao hơn nữa là xé áo, “lột quần”.
Bà Lâm Thị Nguyệt thuê hai người tạt acid vào mặt Cẩm Nhung với giá hai lượng vàng.
3.2. Bà Ngô Đ́nh Nhu vào cuộc
( H́nh 3 - Bà Ngô Đ́nh Nhu (Trần Lệ Xuân)
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1907821&d=1635627195
Vụ đánh ghen bằng tạt acid diễn ra trong khi bà Ngô Đ́nh Nhu, Trần Lệ Xuân, đang ở nước ngoài. Nghe được tin, bà vô cùng tức giận.
Ngay sau khi về nước, bà Ngô Đ́nh Nhu đến Bịnh viện Đồn Đất (Grall) thăm Cẩm Nhung.
Tại bịnh viện Đồn Đất, ban đầu Cẩm Nhung được cho nằm ở khu dành cho thường dân, ai vào thăm cũng được. Hàng ngày có cả chục người, gồm bạn bè và những người hiếu kỳ vào thăm.
Bạn bè Cẩm Nhung vận động, gom góp tiền, thuê luật sư kiện thủ phạm vụ tạt acid.
Tin tức nầy bị tiết lộ. Một hôm, có một khách thăm, kề vào tai Cẩm Nhung nói nhỏ những ǵ ǵ đó. Cẩm Nhung thuật lại cho bà vú là “Muốn yên thân th́ hăy câm miệng, nếu làm lớn chuyện th́ “bà” sẽ giết chết cô”.
Sau đó, bà vú phát hiện một người lạ mặt, với dáng điệu nghi ngờ, ŕnh rập. Bà vú giả vờ đi ra ngoài mua đồ, nhưng thật sự bà nép ḿnh ở một góc hành lang để theo dơi. Khi thấy kẻ lạ giở tấm drap trắng trên ḿnh Cẩm Nhung, th́ bà nhanh chóng chạy vào. Người lạ lúng túng, cho biết người quen đến thăm, rồi lùi ra biến mất.
Bà vú báo cáo với ban giám đốc bịnh viện. Nghe được tin đó, bà Nhu đề nghị cho Cẩm Nhung vào nằm ở khu chăm sóc đặc biệt. Ai vào thăm phải có sự chấp thuận của bịnh viện.
Với tư cách là người lănh đạo Phong Trào Liên Đới Phụ Nữ Việt Nam, binh vực quyền lợi và sự b́nh đẳng của phụ nữ, bà Trần Lệ Xuân thúc đẩy điều tra và lập hồ sơ đưa ra ṭa.
Sau đó, bà Nhu đề nghị đóng cửa các vũ trường, v́ cho đó là nơi ăn chơi sa đọa, làm tan nát nhiều gia đ́nh, cũng là nguồn gốc của những tật xấu, kể cả tham nhũng.
Thời kỳ đó, Sài G̣n buồn thiu về buổi tối. Sau vụ đánh ghen, một số quan chức lo ngay ngáy trong ḷng v́ sợ bị khám phá ra “pḥng nh́”. Kể ra th́ Luật Gia Đ́nh của bà Ngô Đ́nh Nhu cũng là một tiến bộ đối với phụ nữ và gia đ́nh.
1). Phiên ṭa xét xử
Vào tháng 10 năm 1963, ṭa kết án Lâm Thị Nguyệt, vợ của Trung Tá Trần Ngọc Thức, và người đàn ông tạt acid, mỗi người 20 năm tù. Một người đàn ông liên hệ 15 năm.
Trung tá Trần Ngọc Thức bị cho giải ngũ. Sau năm 1975, Đại tá Trần Ngọc Thức đi tù cải tạo ở Trại Z.30C, Hàm Tân.
2). Vũ nữ Cẩm Nhung được đưa qua Nhật điều trị.
Cẩm Nhung c̣n giữ được cái mạng, nhưng dung nhan kiều diễm bị hủy hoại hoàn toàn. Do sự vận động của bà Nhu, tháng 9 năm 1963, Cẩm Nhung được đưa qua Nhật chữa trị, hy vọng phục hồi gương mặt như trước kia.
Bác sĩ Nhật bó tay.
Hơn hai tháng sau, khi Cẩm Nhung về nước th́ nền Đệ nhất Cộng Ḥa đă sụp đổ. Bà Ngô Đ́nh Nhu sống lưu vong ở nước ngoài.
Người vũ nữ nổi tiếng một thời đă biến mất trong các sinh hoạt ở Sài G̣n. Những biến cố chính trị dồn dập, khiến cho việc đánh ghen dă man, tàn bạo rơi vào quên lăng, và ch́m trong quá khứ.
4* Vũ nữ Cẩm Nhung bắt đầu cuộc đời ăn mày
( H́nh 4 , vũ nữ Cẩm Nhung đi ăn mày )
4.1. Thất vọng: đập phá và nghiện ngập
Từ địa vị của một nữ hoàng sống trên đỉnh cao danh vọng, rực rỡ dưới ánh đèn màu và điệu nhạc, phong lưu công tử bay bướm đa t́nh, và các thương gia giàu sụ săn đón, th́ bỗng nhiên trở thành thân tàn ma dại, ngậm đắng nuốt cay cho số phận hẩm hiu, Cẩm Nhung lao vào con đường đập phá, rượu chè, nghiện ngập, sa đọa…
Năm 1964 người mẹ qua đời. Cẩm Nhung sống với bà vú tên Sọ. Tiền bạc, nữ trang lần lượt từng bước ra đi. Bán căn nhà 200 lượng vàng và cùng với bà vú ra ở thuê nhà trọ.
Bà vú Sọ qua đời. Cẩm Nhung tật nguyền. Không nghề nghiệp, không nơi nương tựa, nên chỉ có con đường là đi ăn xin.
4.2. Đi ăn mày khắp nơi
Trước Tết năm 1969, người ăn mày xuất hiện ở chợ Bến Thành. Mặt mày dị dạng, đeo trên ngực tấm h́nh chụp chung với người t́nh là Trung tá Trần Ngọc Thức. Cô lê bước trên các con đường Sài G̣n, trên hành lang của Thương Xá Tax. Rồi đến những Chợ Bà Chiểu, Chợ B́nh Tây…và sau cùng về Miền Tây, ở bến bắc (Phà) Mỹ Thuận, Vĩnh Long.
5*. Một bài hát về Cẩm Nhung
Hành khách qua lại trên bến phà Mỹ Thuận cho biết, Cẩm Nhung không c̣n mang tấm h́nh chụp chung với người t́nh nữa, mà chỉ mang tấm h́nh của bản thân người ăn mày.
Chuyện kể rằng, một hôm có mấy người lạ mặt đến trao cho người ăn xin một số tiền, và giật lấy tấm h́nh chụp chung hai người.
Ở Sài G̣n xuất hiện bản nhạc “Bài Ca Cho Người Kỹ Nữ” của hai nhạc sĩ Nhật Ngân và Duy Trung. Các tác giả viết bài hát này v́ xót thương số phận của cô vũ nữ Cẩm Nhung. Bài hát có đoạn:
“Ta tiếc cho em trong cuộc đời làm người
Ta xót xa thay em là một cánh hoa rơi
Loài người vô t́nh giẫm nát thân em
Loài người vô t́nh giày xéo thân em
Loài người vô t́nh giết chết đời em…”
6*. Nhà thơ Nguyên Sa nói về Cẩm Nhung
Trong hồi kư “Đời 1998”, Nguyên Sa thuật lại, nhiều lần ông và nhà văn Mai Thảo đến nhà chở Cẩm Nhung đi vũ trường Arc en Ciel, ăn kem và hóng mát ở Bến Bạch Đằng. Lần sau cùng ông gặp Cẩm Nhung như sau:
“Lần chót tôi gặp lại người phụ nữ ấy, Mai Thảo dừng xe có phần gấp gáp, không có nét bay bướm nào. Anh đang phóng nhanh bỗng thắng két, tấp xe vào lề, đậu xe bên phía tay mặt đường Pasteur. Mai Thảo ra khỏi xe không một lời giải thích. Tôi không hỏi, xuống theo ngay, linh cảm có chuyện ǵ khác lạ. Chúng tôi băng qua con lộ xe chạy một chiều vun vút. Mai Thảo dừng lại trước một người hành khất, một người phụ nữ, móc trong túi ra một nắm giấy bạc, anh chuyển nắm giấy bạc sang tay kia, để t́m kiếm thêm. Tôi không nhận ra người hành khất là ai, chỉ thấy mặt loang lổ những vết cháy nổi lên, những mảng thịt nửa đỏ nửa tím sậm, dị dạng, hai mắt vết cháy càng rơ, ḷng trắng và ḷng đen bị hủy hoại lổn nhổn.
Bạn tôi bỏ nắm tiền vào chậu bằng nhôm, những tờ giấy chạm vào tay người đàn bà hành khất, dường như nàng biết ngay người cho tiền là ai, sự va chạm của bàn tay vào những tờ giấy bạc, cho nàng biết ngay là ai, ai có thể cho nàng nhiều tờ giấy bạc như thế, nàng ngẩng mặt lên gọi "anh", Mai Thảo vỗ nhẹ vào bàn tay nàng, có tiếng nói an ủi bằng xúc giác, không có âm thanh nào được phát lên.
Tôi muốn nói lên tên người đàn bà hành khất. Tôi chưa kịp nói th́ Mai Thảo kéo tôi băng qua đường. Tôi ngồi vào trong xe, nói lên ngay tên nàng. Mai Thảo gật đầu. Cẩm Nhung. Tên người vũ nữ thường thay quần áo sau tấm b́nh phong, mỗi lần Mai Thảo và tôi đến đón nàng đi làm, hay đi ăn, đi ra Pointe des Blagueurs (Bến Bạch Đằng) hóng mát. Cẩm Nhung bị tạt át xít trong một trận đ̣n ghen có sức mạnh của tiền hô hậu ủng, có sự tàn bạo mới của thế kỷ khoa học.
Tôi nh́n bạn tôi ngậm ngùi:
-Cẩm Nhung!
Mai Thảo nh́n về phía trước mặt, như nói một ḿnh, rất khẽ:
-Nhung đấy!”
(Nguyên Sa)
7*. Cẩm Nhung qua đời
7.1. Bà lăo mù bán vé số ở khu chùa Tam Bảo, Hà Tiên, Kiên Giang
Sau nhiều năm bôn ba khắp các tỉnh miền Tây Nam Bộ, cuối cùng bà ẩn ḿnh sống trong cô đơn, những năm cuối đời ở vùng đất thuộc chùa Tam Bảo, Hà Tiên.
Một ông “đồng nghiệp” bán vé số thuật lại như sau: “Bà dáng người cao ráo, gương mặt đầy những vết thẹo lồi lơm. Đôi mắt mù, có một bên lồi ra. Lúc mới đến, bà dắt theo một bé trai, nhưng vài năm sau th́ không thấy nó nữa.
Bà sống khép kín. Đơn độc. Có một lần nói chuyện với bà, nghe giọng nói lơ lớ, tôi biết bà ở miền Bắc.
Sống một ḿnh. Ban ngày đến trước cổng chùa bán vé số. Ở đó, nhiều người đi lễ Phật, động ḷng trắc ẩn, giàu ḷng nhân ái, mua nhiều vé số để giúp những người già mù ḷa, bạc phận.
7.2. Ra đi trong cô đơn
Một hôm, vào đầu năm 2013, nhiều ngày không thấy bà ra bán vé số, mọi người vào pḥng th́ thấy bà đă chết tự bao giờ. Những người đồng cảnh ngộ, quyên góp mua một chiếc áo quan rẻ tiền để tẩm liệm.
Trong mớ hành lư của bà, có một tấm h́nh khổ lớn đă cũ, có nhiều chỗ bong tróc. Trong h́nh, một thiếu nữ đôi mươi, rất đẹp, bên cạnh người đàn ông đẹp trai, dáng người lịch lăm.
Đă hơn 50 năm qua, không ngờ người thiếu nữ tuyệt đẹp trong h́nh, bây giờ lại ở bên cạnh những người nghèo khổ như chúng tôi. Và khi từ giă cơi đời cũng chính chúng tôi tiễn bà đi.
Bà ra đi. Tài sản không có ǵ. Không một người thân tiễn bà, chỉ có những mảnh đời bất hạnh, vất vưởng như chúng tôi, đưa bà về chín suối”. Bà 73 tuổi.
Sống làm vợ khắp người ta
Hại thay, chết xuống làm ma không chồng.
8* Kết luận
Vũ nữ Cẩm Nhung được xem như má hồng phận bạc. Sống được kẻ đón người đưa, phong lưu công tử, các đại gia hào sảng, vung tiền qua cửa sổ, chỉ mong được ôm ấp người đẹp, để mua vui trong một đêm.
Cẩm Nhung là nạn nhân của vụ đánh ghen bằng tạt acid.
Ngoài việc tạt acid, đ̣n ghen đă được thực hiện dưới những h́nh thức ác độc khác, như lấy xăng đốt chồng. Vụ cô Quờn đốt chồng là thầy Sĩ, vào năm 1953, 1954. Vụ cắt của quư của chồng liệng cho chó ăn.
Ớt nào mà ớt chẳng cay
Gái nào mà gái chẳng hay ghen chồng
Ớt nào mà ớt chẳng nồng
Gái nào là gái có chồng không ghen?
Hoàng hậu ghen Hoạn Thư cũng bó tay.
Trúc Giang ( Tác giả )
Minnesota ngày 26-10-2021
baolunbeau
11-23-2021, 21:20
Truyện ngắn hay: Cuộc Sống Lúc Tuổi Già
Bà Ba bị bệnh cao máu đă lâu, bà vẫn uống thuốc đều đặn mỗi ngày. Một ngày đẹp trời, bà nhức đầu, chóng mặt. Đo áp xuất máu lên tới 145/95. Cô con gái bà gọi 911 đưa vào nhà thương. Bà may mắn vượt qua con bệnh stroke không phải nằm liệt giường. Các con bà đành phải gửi bà vào viện dưỡng lăo để được thường trực theo dơi cơn bệnh cao máu lúc trồi, lúc sụt. Các con bà v́ phải đi làm kiếm sống trả nợ cơm áo không c̣n th́ giờ để lo săn sóc sức khỏe cho bà và lo cơm ngày ba bữa cùng nhiều việc không tên.
Từ ngày bà vào viện dưỡng lăo lúc đầu c̣n cảm thấy xa lạ, từ cách thức ăn uống đến nơi ăn, chốn ở, phương tiện giải trí hoàn toàn khác hẳn với sinh hoạt ở nhà cùng đàn con cháu nội ngoại. Ở được một thời gian, dần dần bà cũng cảm thấy quen với lối sống trong viện dưỡng lăo. Bà được phục vụ cơm ngày 3 bữa, dọn pḥng thay khăn giường quét dọn, tắm rửa, được săn sóc sức khỏe chu đáo, thỏa măn nhu cầu cần thiết hàng ngày.
Ở nhà bà thích nhất là ăn uống. Bà mê các món ăn Việt Nam như canh chua cá bông lau, cá lóc kho tộ, thịt đông, dưa chua v.v... Từ ngày sống trong viện dưỡng lăo, bà được phục vụ toàn đồ ăn nấu nướng theo kiểu Mỹ như bánh ḿ sandwich, spagetti nấu với cheese, xà lách thái nhỏ trộn dưa leo, cà chua. Tráng miệng bằng sương sa (jello), nước táo, nước cam v.v...
Bà rất nhớ và thèm các món ăn Việt Nam. Chỉ mỗi cuối tuần, các con bà thay nhau vào viện đưa bà đi ăn uống tại các nhà hàng Việt Nam và mua bán lặt vặt tại các siêu thị Á Đông để bà nhớ lại không khí Việt.
Ngồi lâu trên ghế, nằm riết trên giường, bà miên man nghĩ tới các bạn bè cùng lớp tuổi. Bà Tư bạn bà cũng vào viện dưỡng lăo như bà ở ngay quận Cam ở Cali đă được trên 2 năm. Bà Tư có đứa con ở măi Seattle, tiểu bang Washington lâu lâu mới có dịp thăm bà. Bà rất cô đơn, tiếng Anh tiếng u chỉ bập bẹ yes hay no. Mặc dầu được phục vụ đầy đủ về mọi phương diện, nhưng bà vẫn cảm thấy đơn chiếc, thương nhớ con cháu vô vàn.
Bà Ba lại nghĩ tới bà bạn trong viện dưỡng lăo tận bang New York, nay không c̣n biết chồng con bạn bè là ai. Bà nằm đó mà linh hồn dường như đă về chầu Chúa, tính đến nay đă được 8 năm. Bà tiếp tục được viện dưỡng lăo nuôi sống bằng thực phẩm lỏng bơm qua đường ruột. Tim, phổi, bao tử hoạt động b́nh thường nên da dẻ vẫn hồng hào chỉ c̣n đôi mắt vẫn đưa đẩy không c̣n linh hoạt như xưa.
Bà Ba thầm nghĩ dù thế nào đi nữa, bà vẫn c̣n may mắn hơn rất nhiều người. Ở tuổi già như bà đă được nước Mỹ chăm sóc sức khỏe, cuộc sống về già hoàn toàn thoải mái từ miếng ăn, giấc ngủ đến các sinh hoạt thường ngày. Qua truyền h́nh, báo chí, các cụ già ở Việt Nam vẫn c̣n vất vả trăm chiều, vẫn c̣n phải lo kiếm sống mỗi ngày. Ốm đau không được săn sóc, con cháu không có khả năng giúp đỡ v́ chính cuộc sống của chúng c̣n cơ hàn.
Qua bạn bè, bà được biết mấy người trẻ tuổi hơn bà đă hoặc sớm bỏ vợ, bỏ con hoặc bỏ chồng con ở lại v́ các căn bệnh như ung thư phổi, ung thư gan, ung thư màng óc, ung thư vú v.v...
Ngày qua ngày, bà lại tiếp tục hồi tưởng về lúc tuổi thanh nữ đầy hoa gấm. Lúc lên xe hoa về nhà chồng, sanh con đẻ cái giúp chồng xây dựng sự nghiệp, giáo dục con cái, bôn ba cuộc sống vất vả ngược xuôi.
Rồi đến ngày 30 tháng 4 năm 1975, gia đ́nh bà may mắn được máy bay Mỹ chở tới Phi Luật Tân rồi qua Mỹ ở trại tị 1 thời gian và cuối cùng được định cư tại bang Louisiana. Muốn t́m cơ hội vươn lên gia đ́nh bà dọn về quận Cam bang Cali. Từ công việc bán đồ ăn ngoài chợ tiến tới việc mở cửa tiệm bán đồ ăn trong nhà hàng ngay trong ḷng đất nước Mỹ buổi ban đầu. Nuôi nấng giáo dục, giúp đỡ con cái tốt nghiệp ra trường đi làm việc.
Hồi thập niên 90, ngày không may xảy tới khi người bạn đời bỏ bà ở lại, bơ vơ rồi tới ngày bà sức ṃn, lực kiệt, tuổi già, sức yếu, bệnh tật phải vô nhà dưỡng lăo.
Bà nhớ lại lúc ông chồng c̣n sống, đưa bà đi chơi đó đây, hết bờ biển Santa Barbara, tới ṣng bài tận Las Vegas, giải trí từ Disneyland tới Seaworld ở San Diego, tới Hollywood Universal Studios, gặp gỡ bạn bè, bà con thân nhân, anh chị em ở các tiểu bang khác tới thăm. Ôn lại các kỷ niệm đă qua, nói cười thoải mái, nhập cuộc nói chuyện vui vẻ, ồn ào. Các con cái bà cũng được dịp chia xẻ không khí vui vẻ của đại gia đ́nh. Ngày ngày bà được sự giúp đỡ gần gũi, ân cần, âu yếm, chia xẻ t́nh nghĩa vợ chồng sau mấy chục năm trời chung sống với đức lang quân.
Tất cả những ngày vui, kỷ niệm êm đềm đó nay đă thuộc về dĩ văng. Ông xă bà dứt gánh ra đi làm bà cảm thấy hụt hẫng, lẻ loi, mặc cảm cô đơn ám ảnh. Bà không c̣n được nh́n thấy nụ cười, ánh mắt thân t́nh, lời nói âu yếm văng vẳng bên tai, sự giúp đỡ chu đáo cần thiết mỗi khi cần tới.
Bà ngồi đó giữa các người thân mà vẫn cảm thấy lạc lơng khi không c̣n người bạn đời bên cạnh. Bà ít nói, ít cười, không vui vẻ, hồn nhiên, thoải mái - khác hẳn năm, bảy năm về trước.
Từ nay cứ mỗi cuối tuần, bà lại mong mỏi được gặp lại con cháu và được chúng đưa đi thăm bà con, bạn bè, thưởng thức các món ăn như ư tại các nhà hàng quen thuộc. Thay đổi không khí bằng cách tham dự các chương tŕnh ca vũ nhạc tại các hư viện đông nghẹt các khán thính giả người Việt hoặc các buổi ḥa nhạc với các ca sĩ nổi tiếng tại hải ngoại cũng như tại quê nhà.
Tất cả những ước vọng trên bà hy vọng sẽ kéo dài trong cuộc sống lúc tuổi già trên miền đất hạnh phúc Mỹ quốc.
Nguyễn Lê
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1930181&d=1637705447
wonderful
11-25-2021, 11:56
Truyện ngắn hay: Cuộc Sống Lúc Tuổi Già
Bà Ba bị bệnh cao máu đă lâu, bà vẫn uống thuốc đều đặn mỗi ngày. Một ngày đẹp trời, bà nhức đầu, chóng mặt. Đo áp xuất máu lên tới 145/95. Cô con gái bà gọi 911 đưa vào nhà thương. Bà may mắn vượt qua con bệnh stroke không phải nằm liệt giường. Các con bà đành phải gửi bà vào viện dưỡng lăo để được thường trực theo dơi cơn bệnh cao máu lúc trồi, lúc sụt. Các con bà v́ phải đi làm kiếm sống trả nợ cơm áo không c̣n th́ giờ để lo săn sóc sức khỏe cho bà và lo cơm ngày ba bữa cùng nhiều việc không tên.
Từ ngày bà vào viện dưỡng lăo lúc đầu c̣n cảm thấy xa lạ, từ cách thức ăn uống đến nơi ăn, chốn ở, phương tiện giải trí hoàn toàn khác hẳn với sinh hoạt ở nhà cùng đàn con cháu nội ngoại. Ở được một thời gian, dần dần bà cũng cảm thấy quen với lối sống trong viện dưỡng lăo. Bà được phục vụ cơm ngày 3 bữa, dọn pḥng thay khăn giường quét dọn, tắm rửa, được săn sóc sức khỏe chu đáo, thỏa măn nhu cầu cần thiết hàng ngày.
Ở nhà bà thích nhất là ăn uống. Bà mê các món ăn Việt Nam như canh chua cá bông lau, cá lóc kho tộ, thịt đông, dưa chua v.v... Từ ngày sống trong viện dưỡng lăo, bà được phục vụ toàn đồ ăn nấu nướng theo kiểu Mỹ như bánh ḿ sandwich, spagetti nấu với cheese, xà lách thái nhỏ trộn dưa leo, cà chua. Tráng miệng bằng sương sa (jello), nước táo, nước cam v.v...
Bà rất nhớ và thèm các món ăn Việt Nam. Chỉ mỗi cuối tuần, các con bà thay nhau vào viện đưa bà đi ăn uống tại các nhà hàng Việt Nam và mua bán lặt vặt tại các siêu thị Á Đông để bà nhớ lại không khí Việt.
Ngồi lâu trên ghế, nằm riết trên giường, bà miên man nghĩ tới các bạn bè cùng lớp tuổi. Bà Tư bạn bà cũng vào viện dưỡng lăo như bà ở ngay quận Cam ở Cali đă được trên 2 năm. Bà Tư có đứa con ở măi Seattle, tiểu bang Washington lâu lâu mới có dịp thăm bà. Bà rất cô đơn, tiếng Anh tiếng u chỉ bập bẹ yes hay no. Mặc dầu được phục vụ đầy đủ về mọi phương diện, nhưng bà vẫn cảm thấy đơn chiếc, thương nhớ con cháu vô vàn.
Bà Ba lại nghĩ tới bà bạn trong viện dưỡng lăo tận bang New York, nay không c̣n biết chồng con bạn bè là ai. Bà nằm đó mà linh hồn dường như đă về chầu Chúa, tính đến nay đă được 8 năm. Bà tiếp tục được viện dưỡng lăo nuôi sống bằng thực phẩm lỏng bơm qua đường ruột. Tim, phổi, bao tử hoạt động b́nh thường nên da dẻ vẫn hồng hào chỉ c̣n đôi mắt vẫn đưa đẩy không c̣n linh hoạt như xưa.
Bà Ba thầm nghĩ dù thế nào đi nữa, bà vẫn c̣n may mắn hơn rất nhiều người. Ở tuổi già như bà đă được nước Mỹ chăm sóc sức khỏe, cuộc sống về già hoàn toàn thoải mái từ miếng ăn, giấc ngủ đến các sinh hoạt thường ngày. Qua truyền h́nh, báo chí, các cụ già ở Việt Nam vẫn c̣n vất vả trăm chiều, vẫn c̣n phải lo kiếm sống mỗi ngày. Ốm đau không được săn sóc, con cháu không có khả năng giúp đỡ v́ chính cuộc sống của chúng c̣n cơ hàn.
Qua bạn bè, bà được biết mấy người trẻ tuổi hơn bà đă hoặc sớm bỏ vợ, bỏ con hoặc bỏ chồng con ở lại v́ các căn bệnh như ung thư phổi, ung thư gan, ung thư màng óc, ung thư vú v.v...
Ngày qua ngày, bà lại tiếp tục hồi tưởng về lúc tuổi thanh nữ đầy hoa gấm. Lúc lên xe hoa về nhà chồng, sanh con đẻ cái giúp chồng xây dựng sự nghiệp, giáo dục con cái, bôn ba cuộc sống vất vả ngược xuôi.
Rồi đến ngày 30 tháng 4 năm 1975, gia đ́nh bà may mắn được máy bay Mỹ chở tới Phi Luật Tân rồi qua Mỹ ở trại tị 1 thời gian và cuối cùng được định cư tại bang Louisiana. Muốn t́m cơ hội vươn lên gia đ́nh bà dọn về quận Cam bang Cali. Từ công việc bán đồ ăn ngoài chợ tiến tới việc mở cửa tiệm bán đồ ăn trong nhà hàng ngay trong ḷng đất nước Mỹ buổi ban đầu. Nuôi nấng giáo dục, giúp đỡ con cái tốt nghiệp ra trường đi làm việc.
Hồi thập niên 90, ngày không may xảy tới khi người bạn đời bỏ bà ở lại, bơ vơ rồi tới ngày bà sức ṃn, lực kiệt, tuổi già, sức yếu, bệnh tật phải vô nhà dưỡng lăo.
Bà nhớ lại lúc ông chồng c̣n sống, đưa bà đi chơi đó đây, hết bờ biển Santa Barbara, tới ṣng bài tận Las Vegas, giải trí từ Disneyland tới Seaworld ở San Diego, tới Hollywood Universal Studios, gặp gỡ bạn bè, bà con thân nhân, anh chị em ở các tiểu bang khác tới thăm. Ôn lại các kỷ niệm đă qua, nói cười thoải mái, nhập cuộc nói chuyện vui vẻ, ồn ào. Các con cái bà cũng được dịp chia xẻ không khí vui vẻ của đại gia đ́nh. Ngày ngày bà được sự giúp đỡ gần gũi, ân cần, âu yếm, chia xẻ t́nh nghĩa vợ chồng sau mấy chục năm trời chung sống với đức lang quân.
Tất cả những ngày vui, kỷ niệm êm đềm đó nay đă thuộc về dĩ văng. Ông xă bà dứt gánh ra đi làm bà cảm thấy hụt hẫng, lẻ loi, mặc cảm cô đơn ám ảnh. Bà không c̣n được nh́n thấy nụ cười, ánh mắt thân t́nh, lời nói âu yếm văng vẳng bên tai, sự giúp đỡ chu đáo cần thiết mỗi khi cần tới.
Bà ngồi đó giữa các người thân mà vẫn cảm thấy lạc lơng khi không c̣n người bạn đời bên cạnh. Bà ít nói, ít cười, không vui vẻ, hồn nhiên, thoải mái - khác hẳn năm, bảy năm về trước.
Từ nay cứ mỗi cuối tuần, bà lại mong mỏi được gặp lại con cháu và được chúng đưa đi thăm bà con, bạn bè, thưởng thức các món ăn như ư tại các nhà hàng quen thuộc. Thay đổi không khí bằng cách tham dự các chương tŕnh ca vũ nhạc tại các hư viện đông nghẹt các khán thính giả người Việt hoặc các buổi ḥa nhạc với các ca sĩ nổi tiếng tại hải ngoại cũng như tại quê nhà.
Tất cả những ước vọng trên bà hy vọng sẽ kéo dài trong cuộc sống lúc tuổi già trên miền đất hạnh phúc Mỹ quốc.
Nguyễn Lê
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1930181&d=1637705447
baolunbeau
12-15-2021, 19:11
Truyện ngắn hay: Con Gái Bây Giờ.
Con gái bây giờ là con gái mộng mơ. Họ mơ mộng ǵ? Hỏi mười cô hết chín trả lời: Đi Mỹ.
Đi bằng cách nào? Trang nhún vai:
- Nhiều cách lắm.
Trang có mấy cô bạn đă đi Mỹ, mỗi đứa đi một cách khác nhau:
Nhỏ Oanh được anh chị bảo lănh.
Kim Nga đi diện con lai, v́ chị hai Nga là Mỹ lai.
Hoàng Lan theo ba đi diện H. O.
Ngọc Anh th́ được chị giới thiệu Mỹ về cưới.
Bích Hạnh, được d́ giới thiệu Việt Kiều về cưới.
Chị của Thanh nhờ người về "kết hôn giả".
Mấy đứa khác đi theo diện du học.Ngày xưa nghe nói đi du học khó khăn lắm nhưng bây giờ chỉ có khoảng ba ngàn đô la th́ đi được rồi.Công ty giới thiệu làm cho đủ các loại giấy tờ theo yêu cầu của nhà trường bên Mỹ.Thậm chí giấy chứng nhận thu nhập của cha mẹ và giấy xác nhận có tài khoản trong ngân hàng họ đều làm được cả.
Phải khâm phục, khâm phục hai tay, nhà Loan không có ǵ cả mà cũng cầm trong tay được giấy chứng nhận năm trăm triệu đồng Việt Nam ở nhà băng và ba Loan có giấy xác nhận thu nhập hàng tháng 60 triệu, dư sức đóng tiền ăn, tiền học cho con ở Mỹ.
Thế là rủ nhau qua Mỹ, nghe nói qua bên ấy vừa làm vừa học cũng c̣n dư tiền gửi về cho gia đ́nh trả nợ.Thấy mà ham.
Trang th́ đang chờ chị bảo lănh.
Mốt thời thượng đang thịnh hành: làm quen trên internet.
Nguyệt bạn thân của Trang đi theo kiểu ấy.
Nguyệt vô Face book làm quen được anh Khôi, nghe nói anh ấy là kỷ sư điện, làm trong một công ty lớn ở Mỹ. Sau ba tháng chat qua, chat lại, vô webcam để nói chuyện với nhau. Khôi quyết định về Việt Nam để gặp tận mặt nhau rồi tính tiếp. Nhân dịp Tết âm lịch anh về thăm gia đ́nh Nguyệt, sau hai tuần cùng đi chơi t́m hiểu nhau, đến tuần thứ ba Khôi quyết định mua một chiếc nhẫn hột xoàn làm lễ đính hôn với Nguyệt.
- "Gia đ́nh đó sao Trời thương quá, đă giàu rồi c̣n được Việt Kiều về cưới nữa". Hàng xóm xầm x́ to nhỏ có hơi ghen tị một chút.
Gia đ́nh Nguyệt giàu nhất xóm này, nhà lầu ba từng, mẹ Nguyệt buôn bán hột xoàn cẩm thạch nhiều năm. Chiều 30 tết năm con gà, ba Nguyệt đi mua mấy chậu mai ở khu chợ mai ngoại ô, gần một đoạn đường rầy xe lửa ở B́nh Triệu. Không hiểu v́ sao ba bị xe lửa càng chết. Xác ba bị kéo một đoạn dài, người nát bét, thật kinh khủng. Mẹ ngất xỉu khi hay tin ấy, người ta nói rằng có lẽ ba Nguyệt sỉn không nghe tiếng c̣i xe lửa nên băng ngang qua đường rầy.
Sau khi ba mất, nhiều lần mẹ Nguyệt định tái giá nhưng lại sợ của cải lọt vào tay người dưng nên bà đă từ chối nhiều mối lắm, hiện bà vẫn c̣n trẻ đẹp, mới 48 tuổi mà lại giàu nên nh́n bà tưởng chừng ngoài ba mươi. Hai mẹ con Nguyệt ra đường người ta lầm tưởng hai chị em.
Khôi c̣n lựa chọn ai hơn nữa, gia đ́nh Nguyệt chỉ có hai chị em, nhan sắc Nguyệt cũng không thua kém ǵ hoa khôi. Gương mặt trái xoan thanh tú, làn da trắng với lớp lông măng mịn màng không bị phấn che. Dáng dấp nhỏ nhắn, dịu dàng. Đẹp nhất là mái tóc dài mượt, đen nhánh, chấm lưng quần, thẳng suông tự nhiên. Bên cạnh trái cánh mũi cao một nốt ruồi son điểm thêm phần duyên dáng. Kèm theo một tài sản vững chắc của gia đ́nh là lợi điểm cho Nguyệt.
Đám hỏi diễn ra trong nhà hàng năm sao tại thành phố. Hơn ba trăm khách dự.
- "Chờ đám cưới sẽ mời đông hơn, lần này cũng nhiều người trách lắm nhưng đành chịu thôi chị à". Mẹ Nguyệt hảnh diện nói với mẹ Trang.
Sau đám hỏi, họ làm hồ sơ xin đi xuất cảnh theo diện Fiance
Sáu tháng sau Nguyệt được gọi phỏng vấn lần thứ nhất, cần phải bổ sung vài giấy tờ cần thiết.
Lần phỏng vấn thứ nh́ Nguyệt được chấp thuận.
Tưởng như vậy đă xong phần Nguyệt, nhưng… cũng tại chữ nhưng chen vào.
Đến Mỹ, sau khi làm hôn thú, Nguyệt đề nghị tổ chức đám cưới.
- Thú thật, anh không có tiền để tổ chức đám cưới linh đ́nh ở Mỹ này. Nếu em muốn th́ xin mẹ gửi tiền qua. Khôi thẳng thừng đến trắng trợn.
Nguyệt nhăn nhó nh́n Khôi như vừa nuốt phải trái ớt hiểm cay sè.
Chưa kịp nói ǵ, Khôi hắng giọng:
- Anh đă bị thất nghiệp một năm nay rồi, chỉ sống bằng tiền thất nghiệp. Anh đă dùng thẻ tín dụng để về Việt nam mang em qua đây, bây giờ thiếu nợ hai chục ngàn rồi. Em xin mẹ tiền cho anh trả nợ được không?
Khôi nói nhanh cố tránh ánh mắt trợn tṛn của Nguyệt đang nh́n anh không chớp.
Anh đóng sầm cửa, bỏ đi, trốn chạy những giọt nước mắt đang lăn dài trên má Nguyệt.
Như chim bị trúng tên, Nguyệt nhũn người rơi đánh phịch xuống salon. Trái tim vừa rớt vào hố băng. Trời mùa hè mà Nguyệt muốn run, leo lên giường, trùm chăn, mặc cho nước mắt vỡ ào không kềm được. Căn pḥng bày biện sang trọng với tivi, đầu máy, giường ngũ mới toanh. Chiếc nhẫn xoàn đính hôn to bằng đầu ngón tay trỏ mà mẹ Nguyệt đă chọn trong các hột tốt nhất của bà. Tiệc đám hỏi linh đ́nh, và tất cả chi phí khi Khôi về Việt nam là tiền Khôi mượn trong thẻ tín dụng sao? Nếu vậy th́ thật tội nghiệp cho anh. Làm sao để trả nợ bây giờ. Làm sao, làm sao và làm sao v́ số tiền quá lớn.
Thảo nào qua Mỹ được một tuần Khôi cứ thúc hối Nguyệt đi làm. Có chút vốn tiếng anh trong sáu năm phổ thông và ba năm đại học Nguyệt xin được vào làm ở khu bán thức ăn nhanh trong Walmart. Ngày ngày Khôi đưa đi rước về rất đúng giờ. Mỗi khi Nguyệt gọi th́ anh bảo đang ở sở làm.
- Hên qúa, giờ giấc anh làm cũng thuận tiện để đưa đón em.Khôi ậm ừ khi nghe Nguyệt nói vậy.
Nguyệt hoàn toàn không chút nghi ngờ ǵ cho đến hôm nay.
Sự thật sao quá bẽ bàng? Suy nghĩ miên man, chưa biết phải làm ǵ. Nguyệt mang nỗi bàng hoàng thiếp đi.
- Dậy ăn cơm đi em. Khôi lay Nguyệt.
Nguyệt cḥang dậy, ôm chầm lấy Khôi hai vai run lên bần bậc theo tiếng nấc.
- Anh ơi, đừng bỏ em, em yêu anh thật ḷng mà.Giọng Nguyệt van nài.
- Anh không bỏ em đâu, nhưng anh đang thiếu nợ nhiều. Xin lỗi em tháng rồi mấy bạn anh rũ anh chơi Football, anh thiếu nợ bạn anh mười ngàn nữa, em xin mẹ cho anh mượn tiền trả nợ được không?- Khôi vỗ dành.
- Em sẽ thử gọi mẹ, nhưng em không tin mẹ sẽ cho mượn v́ em rất hiểu tính mẹ anh à. Nguyệt nói giọng ướt đầm.
- Thôi ăn cơm đi, chuyện ǵ tới sẽ tới. - Khôi trầm giọng khó hiểu.
Hôm sau Nguyệt phone cho mẹ, kể hết mọi chuyện. Rồi ngập ngừng:
- Mẹ cho tụi con mượn hai chục ngàn đô trả nợ, tụi con sẽ làm trả lại từ từ cho mẹ. Nguyệt vừa dứt câu, mẹ gào lên:
- Thôi im ngay, bộ con tưởng tiền mẹ in ra hả. Đă thế th́ bỏ nó ngay, ở đó mà gánh nợ à.
- Mẹ, chỉ v́ ảnh lo cho con mà, tại ḿnh đ̣i đám hỏi linh đ́nh, đi chơi đủ chỗ, đi nhà hàng cao cấp…- Nguyệt chưa dứt lời. Mẹ quát lên:
- Con im đi. Nó dám lừa dối mẹ con ḿnh mà c̣n binh nó à, đồ lừa đảo. - Mẹ nghiến răng trèo trẹo
Nguyệt chết điếng trong ḷng, thời gian ngưng đọng, im lặng một lúc mà tưởng chừng lâu lắm. Nguyệt nghe tiếng mẹ buông ḿnh xuống salon kèm theo tiếng rủa sả Khôi.
- Mẹ à, xin mẹ bớt giận. Cứ xem như mẹ tốn mấy chục ngàn cho con đi Mỹ vậy… Nguyệt cố thuyết phục.
- Con c̣n dám nói thế hả, thà tốn tiền đi th́ khác, đằng này…Trời ạ, mặt mũi nào ăn nói với cḥm xóm bà con nè trời. - Mẹ đay nghiến.
Nguyệt bấn loạn trong ḷng, xin lỗi, và chào mẹ. Nguyệt hy vọng mẹ sẽ suy nghĩ lại.
Nguyệt gọi Trang tâm sự, Trang cũng quá bất ngờ, chỉ biết an ủi và khuyên Nguyệt b́nh tĩnh. Nguyệt nhờ Trang qua năn nỉ mẹ Nguyệt dùm.
Không kết quả ǵ. Mẹ Nguyệt nhất định bảo Trang khuyên Nguyệt chia tay với Khôi.
Biết mẹ không giúp, Khôi bỏ nhà đi biền biệt mấy ngày liền.
Nguyệt đi làm bằng xe bus.
Nguyệt phone khi được khi không, Khôi bảo đừng lo cho Khôi, Khôi phải đi về gia đ́nh mượn tiền.
- Gia đ́nh anh à, sao anh bảo rằng anh là con mồ côi, đi theo người ta vượt biên. - Nguyệt đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
- V́ ba mẹ không cho về Việt nam cưới vợ nên anh dấu em. – Khôi ngập ngừng.
Nguyệt cúp phone, không biết nói ǵ với Khôi lúc này.
Nguyệt vất phần thức ăn trưa vào thùng rác, uống ừng ực chai nước lọc như nuốt nỗi đau vào tận trong ḷng.
Đêm đó Khôi về, quần áo xốc xếch. Nguyệt nằm khóc rấm rức, vừa thương vừa giận chồng.
Khôi nhả khói thuốc đầy pḥng, không ai nói với ai một lời.
1:30AM, Khôi bật đèn ngồi nh́n Nguyệt, giọng rơ ràng:
- Anh xin lỗi về mọi việc, anh không muốn làm em buồn nhưng v́ anh lỡ mắc nợ thẻ tín dụng và một số bạn v́ anh chơi football, anh không đủ khả năng lo cho em thời gian này. Em tự lo cho bản thân em, khi nào anh có thể lo cho em anh sẽ t́m em.
- Không anh không được nói vậy, anh không được bỏ em, em làm được bao nhiêu th́ sống bấy nhiêu, rồi anh sẽ có việc làm và ḿnh sẽ lo trả nợ. - Nguyệt ôm chầm Khôi hốt hoảng, năn nỉ.
- Nhưng tiền lương em chỉ đủ trả tiền mướn nhà c̣n nhiều khoản chi phí khác nữa… Thôi ḿnh tạm chia tay nhau một thời gian đi em, anh không muốn liên lụy đến em. – Khôi cương quyết.
Nguyệt nh́n Khôi như nh́n vào hư không, ánh mắt đờ đẫn, thật vậy sao, rồi Nguyệt sẽ xoay sở thế nào khi sống một ḿnh. Nguyệt thầm trách mẹ sao cứng ḷng nhất quyết không cho Nguyệt mượn tiền.
- Hết tháng này cũng hết hợp đồng thuê nhà, anh sẽ trả nhà cho người ta, em xem t́m chỗ thuê ở, một ḿnh em cũng dễ. - Khôi không dám nh́n Nguyệt khi nói câu này.
Nguyệt như người trong mơ, nh́n Khôi chằm chằm với ánh mắt vô thần.
- Tiền lương của em cũng đủ sống, em nhớ kiếm chỗ ở tiện đường xe bus, xin lỗi v́ anh chưa dạy em lái xe được. Em ráng dành dụm tiền để học lái xe và mua xe mà đi. - Khôi lại rít một hơi thuốc dài, nhả từng ṿng khói tṛn bay rồi tan vào khoảng không.
Nguyệt nhào tới ôm chặt Khôi không thốt được lời nào v́ tâm tư ngỗn ngang trăm mối.
Sáng hôm sau, Khôi đưa Nguyệt đi làm.
- Anh về nghĩ đi, từ từ tính nha anh. Tối nay em thử gọi mẹ năn nỉ một lần nữa xem sao. - Nguyệt ôm Khôi không muốn rời.
Khôi ậm ừ, siết chặc Nguyệt trong ṿng tay th́ thầm:
- Dầu ǵ đi nữa anh cũng cám ơn em đă yêu anh, I love you too.
Xe Khôi đă chạy khuất Nguyệt lững thững đi vào chỗ làm như kẻ không hồn.
Tối nay về Nguyệt sẽ gọi mẹ năn nỉ thêm nữa.
Không hôm nào Nguyệt thấy dài như hôm nay. Giờ ăn trưa Nguyệt gọi mà Khôi không trả lời ,Trái khổ qua hầm thịt c̣n lại từ hai hôm trước được Nguyệt hâm nóng nhưng sao nuốt măi không trôi, nghèn nghẹn nơi cổ họng làm Nguyệt muốn nôn ra ngoài.
Ôi, bây giờ Nguyệt mới hiểu ư nghiă mấy câu thơ:
“Ăn khổ qua cho khổ qua,
Ngậm buồn, mắc nghẹn, khổ không qua…”
Ḷng nguyệt nóng nảy, linh tính có điều không hay. Hết giờ, Nguyệt đi như chạy ra bến xe bus.
Đến nhà, cửa đóng im ỉm, tay run run tra ch́a khoá vào ổ, cửa mở. Nguyệt đứng như trời trồng trước cảnh tượng không bao giờ ngờ tới.
Ti vi, máy vi tính, salon ở pḥng khách, giường, tủ trang điểm trong pḥng ngũ, bàn ăn, tủ lạnh ở nhà bếp tất cả đều không cánh mà bay. Căn nhà tưởng là chật mà bây giờ rộng thênh thang quá.
Nguyệt ngồi bệt xuống, bấm phon liên tục, chỉ nghe lời nhắn tin. Ôm mặt nức nở, đôi vai thon thả rung lên từng hồi.
- Hết rồi sao? Anh nỡ đối với em như vậy sao?- Nguyệt hỏi vào phone với hy vọng nghe được tiếng Khôi trả lời.
Như nhớ ra, Nguyệt chạy đến tủ áo Khôi, không c̣n cái nào. Mở tủ áo Nguyệt, 1 lá thư rơi ra: “Xin lỗi em, anh thiếu nợ bạn tiền chơi football nên anh ấy lấy đồ đạc trừ nợ. Vậy em lo kiếm chỗ ở đi nhen, cuối tháng này chủ nhà lấy nhà lại rồi. Có ǵ cứ phone cho anh. Anh yêu em”
Lá thư rơi xuống đất, Nguyệt lẫm bẫm:
- “Anh yêu em? Anh yêu em? Sao lại bỏ em chứ?”
Nguyệt kể đến đây, bé Tân chạy đến ṿi vĩnh:
- “Mẹ cho con chơi game đi mẹ”.
- “Con ăn xong mẹ sẽ cho. OK?”. - Nguyệt âu yếm nh́n con.
Trang không kềm được thắc mắc cắt ngang:
- Rồi sao lại trở lại? Nếu là ḿnh chắc ḿnh không tha cho anh ấy đâu. Tại sao anh ấy lại bỏ Nguyệt chứ? Vợ chồng phải đồng cam cộng khổ có nhau mới đúng.
- “Lúc đầu ḿnh cũng giận lắm, nhưng t́nh yêu tha thứ hết mọi sự Trang à. ”
Nguyệt nh́n vào ánh mắt ngạc nhiên của Trang:
- “Thật đó, v́ ḿnh yêu anh Khôi bằng trái tim và cả lư trí nên ḿnh dễ tha thứ cho ảnh. Tụi ḿnh rất biết ơn Trang đă nhờ chị Trang giúp ḿnh trong thời gian qua, ḿnh rất vui khi hay tin Trang được qua Mỹ đoàn tụ với ba mẹ. Nếu không có chị An của Trang giúp th́ ḿnh không biết bây giờ ra sao?”
Nguyệt nhắm mắt, mới đó mà đă năm năm qua.
Ngày ấy, trong cơn tuyệt vọng Nguyệt giận mẹ nên không gọi mẹ mà gọi cho Trang kể hết sự t́nh. Trang gọi cho chị ở tiểu bang Ohio. Chị có tiệm nails, Trang nhờ chị giúp Nguyệt. Cũng t́nh nghĩa cḥm xóm nên chị mua vé cho Nguyệt qua ở nhà chị. Chị ứng tiền cho Nguyệt đi học nails, khi có bằng Nguyệt làm với chị. Thời điểm đó nghề nails c̣n kiếm được rất nhiều tiền, mỗi tháng Nguyệt lănh được trên, dưới bốn ngàn đô, chưa tính tiền tip.
Nguyệt trả nợ cho chị An, học lái xe và mua được chiếc xe để đi làm. Thỉnh thoảng Khôi có gọi hỏi thăm Nguyệt, nhưng Nguyệt gọi th́ không bao giờ Khôi trả lời.
Đến cuối năm, Nguyệt dành dụm được khoảng 15 ngàn đô. Nhân ngày sinh nhật Nguyệt, Khôi gọi thăm và chúc mừng sinh nhật, Nguyệt ngơ ư muốn Khôi về sống chung và lấy tiền trả nợ bớt. Khôi c̣n chần chừ, Nguyệt nghĩ có do lẽ sĩ diện đàn ông.
- Gần tiệm nails có khu chung cư cũng đẹp, tiền thuê mỗi tháng bằng tiền em làm một tuần. Anh về đây ở rồi đi học nails làm lại từ đầu đi anh. Hai vợ chồng cùng làm ăn chí thú chẳng mấy chốc sẽ trả được nợ anh à. - Nguyệt thuyết phục.
- Em tha thứ cho anh sao?- Khôi thấp giọng.
- Em tha thứ cho anh trăm lần, anh về đây với em đi anh, em mong chớ anh từng ngày. - Nguyệt sụt sùi
Khôi vẫn c̣n ậm ừ.
Cuối năm chị An mua nhà mới, căn nhà mobile home của chị đăng bảng bán 25 ngàn. Nguyệt xin chị bán trả góp cho Nguyệt. Chị đồng ư vừa bán vừa cho Nguyệt năm ngàn, c̣n nợ 20 ngàn trả trong ṿng hai năm. Ấy là chị muốn giúp cho vợ chồng Nguyệt có cơ hội đoàn tụ.
Lần này Nguyệt thuyết phục được Khôi.
Khôi quay về và đi học nails.
Khôi hối hận về việc cũ nên sửa đổi tính t́nh hai vợ chồng chí thú lo làm ăn. Năm sau bé Tân ra đời, hạnh phúc đậm đà hơn khi có tiếng trẻ con bập bẹ.
Trang thở phào khi nghe đến đây, Trang thầm khen Nguyệt có ư chí và có ḷng vị tha, nhân hậu đối với Khôi.
Khôi vừa đi mua thức ăn về, bé Tân chạy ra đón Khôi đ̣i xách đồ phụ bố. Trang cũng vui lây với hạnh phúc của bạn. Hạnh phúc tưởng đă mất mà lại c̣n. Khôi sôi nổi:
- Trang biết không? Trang và chị An là ân nhân của gia đ́nh anh đó. Nghĩ lại lúc đó anh nông nổi quá, tuy ḷng yêu Nguyệt nhưng giận mẹ Nguyệt xem tiền quư hơn hạnh phúc của con. Anh có lỗi lừa dối gia đ́nh và bê tha chơi cá độ nên mới tạo ra nợ nần. V́ khi anh về Việt nam thấy gia đ́nh Nguyệt quá giàu, anh sợ Nguyệt chê anh nghèo nên mới mượn tiền thẻ tín dụng mà ch́u theo mọi yêu cầu mẹ Nguyệt đ̣i hỏi. Lúc ấy anh mới bị thất nghiệp nên thẻ anh c̣n nhiều tiền khoảng 25 ngàn tiền thẻ cho mượn.
- Hèn chi, mẹ đ̣i ǵ anh cũng OK, tiền nợ mà cũng chảnh. - Nguyệt nguưt yêu Khôi.
- Nếu không chảnh sao lấy được người vợ như em. - Khôi âu yếm.
- Vợ như em là sao?- Nguyệt chu môi.
- Người vợ nhân từ tha thứ cho anh đó. - Khôi hôn phớt lên má Nguyệt.
- Thôi ăn đi tôi đói bụng rồi đây. – Trang chen vào vui vẻ.
- Bửa ăn này để đón mừng Trang qua Mỹ và cũng để thay lời cám ơn đó nha.Nguyệt vừa dọn bàn vừa nh́n Trang cảm động.
Cả ba đều vui, mỗi người một niềm vui khác nhau nhưng nụ cười th́ tươi như nhau, gương mặt rạng rỡ như nhau.
Trang mừng cho gia đ́nh Nguyệt nay đă ổn định.
- Mỹ không phải thiên đàng, Mỹ là xứ sở cơ hội cho những ai muốn tiến thân. - Chị Trang bảo thế.
Trang qua Mỹ đă hơn một tháng, vẫn c̣n được ở nhà chơi với ba mẹ.
Đời Trang bắt đầu bước vào một ngả rẽ đầy hứa hẹn, Trang thầm nghĩ: “Bây giờ đến lượt ḿnh chụp lấy cơ hội đây, hăy thực tế, không được mơ mộng nữa”
Nguyễn Thị Hữu Duyên
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1949720&d=1639595275
baolunbeau
12-17-2021, 22:36
Truyện ngắn: Vụ án ông già Noel
–Mẹ nh́n trong tủ kính ḱa, chiếc tàu điện đẹp ơi là đẹp!
Đó là ngày 19 tháng 12 năm 1978. Cậu bé Antonio, 6 tuổi, cùng mẹ đi trên đường phố Milan, nước Ư. Ở tuổi búp măng, Antonio muốn mẹ đưa đi phố mua sắm vào dịp lễ Noel là chuyện tự nhiên. Đường phố được trang hoàng, thắp sáng bởi đủ loại màu sắc sặc sỡ, đặc biệt là những tủ kính với đủ loại hàng hóa, đồ chơi trẻ con. Nhưng chiều hôm ấy, đường phố Milan không đông người như thường lệ v́ từ trưa, tuyết phủ một lớp dày khắp nơi.
Sau khi ngắm nh́n thỏa thích chiếc tàu điện trong tủ kính, Antonio, bấu vào tay mẹ:
-Ḿnh lại đằng kia xem ông già Noel đi mẹ!
Cách nơi họ đứng khoảng 20 mét, một ông già Noel đứng bất động trong trang phục cổ truyền: quần áo, mũ màu đỏ viền ren màu trắng, đôi giầy bốt màu đen, bộ râu dài trắng xóa. Ông già Noel đứng trên một cái bệ cạnh vỉa hè, mặc cho tuyết rơi, trời lạnh giá. Antonio đến bên cạnh ông già Noel:
-Chào ông già Noel!
Ông già Noel đứng lặng im. Antonio cố nài nỉ:
-Xin chào ông già Noel! Sao ông không trả lời?
Ông già Noel vẫn im thin thít. Mẹ Antonio đến bên con, hơi ngạc nhiên trước thái độ là lạ của ông già Noel. Chị định hỏi một câu ǵ đó nhưng lại thôi v́ không có nhiều thời giờ. Bất ngờ ông già Noel tiến về cửa chiếc xe vừa mới đỗ bên vệ đường. Chắn ngang trước mặt người đàn ông vừa ra khỏi xe, ông già Noel tḥ tay vào ống tay áo lấy ra một vật. Sự việc sau đó diễn ra trong chớp nhoáng: hai tiếng nổ vang trời, người đàn ông ngă gục xuống vỉa hè đầy tuyết, ông già Noel tẩu thoát mất dạng.
Sau khoảnh khắc sợ hăi, mẹ Antonio hồi tỉnh. Chị chạy đến bên nạn nhân bị hai viên đạn bắn trúng vào đầu. Mẹ Antonio tri hô cấp cứu.
Một giờ sau, Trung úy Signorelli, cảnh sát trưởng Milan, người trực tiếp điều tra vụ án ông già Noel, thẩm vấn mẹ của Antonio là nhân chứng duy nhất tại hiện trường. Bước vào tuổi ngũ tuần, mái tóc của Trung úy Signorelli đă ngả màu muối tiêu:
-Chị có thể mô tả vài chi tiết nhận dạng tên tội phạm?
Mẹ Antonio đưa tay lên bóp trán cố nhớ:
-Biết trả lời ông cảnh sát trưởng thế nào nhỉ? Ông già Noel là ông già Noel trong bộ đồ truyền thống màu đỏ viền trắng…
-Ví dụ gương mặt ông ta, già hay trẻ?
-Tôi không trông thấy rơ. Cái nón và bộ râu trắng che khuất gần hết gương mặt.
-Đôi mắt hắn màu ǵ?
-Thực t́nh tôi cũng không mấy chú ư. Tôi chỉ nh́n hắn được có mấy giây trong khi tuyết rơi dày đặc.
-Thế th́ chị có thể phỏng đoán chiều cao của hắn?
-Hắn hơi cao hơn tôi một tí.
Trung úy Signorelli quay sang Antonio. Cậu bé đang ôm lấy mẹ, gương mặt lộ vẻ sợ sệt.
-Cậu bé, cậu thấy nét ǵ đặc biệt ở tên sát nhân không?
Cậu bé lắc đầu:
-Thưa không ạ!
Nhận thấy cuộc thẩm vấn không có kết quả, Trung úy Signorelli kết luận:
-Tôi không muốn làm phiền hai mẹ con chị nữa. Cuộc thẩm vấn kết thúc tại đây. Xin cám ơn chị và cháu.
Sau khi tiễn mẹ con Antonio về, Trung úy Signorelli gọi người phụ tá đắc lực của ḿnh là Thiếu úy Alberto Ponza, 28 tuổi.
-Chúng ta không thu thập được ǵ từ nhân chứng, phải bắt đầu từ nhân thân của kẻ bị hại thôi. Anh đă tập họp được chi tiết nào chưa?
Ponza rút ra tập hồ sơ:
-Vâng, thưa trung úy. Nạn nhân là Ricardo Negri, 51 tuổi, hoạt động trong ngành thời trang may mặc. Ông ta khá giàu có và nổi tiếng ở Milan. Ư kiến của trung úy thế nào?
-Tôi không mấy quan tâm đến nghề nghiệp của ông ta. Anh có chi tiết ǵ về quan hệ gia đ́nh của ông ta không?
-Nạn nhân Ricardo đă có vợ và hai con. Cô con gái, Émilia, 23 tuổi, đang theo học ngành lịch sử nghệ thuật. Cậu con trai, Sergio, 18 tuổi, là một sinh viên rất năng động, có khả năng sẽ kế nghiệp gia đ́nh sau này.
Signorelli lắng nghe báo cáo của Thiếu úy Ponza:
-C̣n vợ của ông ta?
-Bà Antonella, 45 tuổi, rất đẹp. Thời con gái, bà từng là người mẫu thời trang. Hiện Antonella đang đi trượt tuyết ở Chamonix, Pháp, cùng với t́nh nhân Silvio Michaelli.
Chi tiết quan trọng nầy khiến Signorelli phải thầm khen tài tháo vát, nhanh nhạy của viên phụ tá:
-Tốt lắm, Ponza! Anh thu thập thông tin rất nhanh. Bằng cách nào anh có được nó?
-Thông qua gia đ́nh, tôi biết bà Antonella đang ở Pháp và tôi đă trực tiếp gọi đến đó. Cả hai ở chung pḥng trong khách sạn.
-Họ đă quay về Milan chưa?
-Antonella vẫn c̣n ở đó, nhưng t́nh nhân của bà ta đă trở về Milan. H́nh như anh ta có việc gấp th́ phải.
Cảnh sát trưởng Signorelli gật đầu hài ḷng:
-Anh cho mời Silvio Michaelli đến ngay!
Bằng giọng khiêm tốn, Ponza đáp:
-Tôi dự đoán thế nào trung úy cũng yêu cầu điều này nên đă gọi anh ta đến. Anh ta đang chờ trung úy ở pḥng ngoài.
Silvio Michaelli có dáng dấp một tay chơi. Anh ta khoảng 25-30 tuổi, trẻ hơn nhiều so với người t́nh. Ngoại h́nh của hắn thể hiện rơ một tay vô liêm sỉ chuyên sống nhờ váy đàn bà. Nhưng trước mặt Trung úy Signorelli, Silvio trở thành một kẻ nhu nhược: vai hắn trệ xuống, đôi mắt thất thần, hai tay run nhẹ:
-Tôi không giết ông ta, thưa ngài cảnh sát trưởng. Tôi xin thề không phải là tôi.
-Tại sao anh đột ngột quay về Milan?
-V́ công việc thôi ạ.
-Công việc ǵ? Anh sống bằng nghề ǵ?
Sau giây phút do dự, hắn ngẩng mặt lên:
-Tôi muốn thuật lại sự việc một cách minh bạch. Mọi người có thể đánh giá không tốt về tôi. Nhưng giết người là việc tôi không bao giờ làm. Thực sự tôi sống nhờ đàn bà chứ không có nghề ngỗng ǵ khác. Tôi quay về Milan v́ tôi có cuộc hẹn với người t́nh khác ở Milan. Nghề của tôi là thế, phải pḥng ngừa trước các cuộc chia tay để không phải sống cô đơn, không tiền…
-Tôi hiểu…
-Ông phải hiểu tôi. Tôi không bao giờ giết người, nhất là giết người v́ ghen tuông.
-Tại sao không, bà Antonella Negri là một phụ nữ rất đẹp kia mà?
-Thế th́ ông chưa thực sự hiểu tôi rồi, thưa ông. Những cuộc hẹn ḥ giữa tôi và phụ nữ chỉ là sự mua bán, trao đổi. Nếu có ai đó nói lời yêu đương với tôi th́ tôi rút lui ngay.
-Thật thế không?
-Đó là sự thật! Ông thử nghĩ xem, nếu tôi si mê Antonella, liệu tôi có nên ngủ chung pḥng với bà ta trước khi ra tay sát hại người chồng chính thức? Khi viên phụ tá của ông gọi tới, chúng tôi xác nhận ngay đang vui vầy bên nhau, chúng tôi không giấu giếm điều ǵ cả.
-Ngay cả với ông Ricardo Negri?
-Không, ông Negri biết chúng tôi quan hệ với nhau. Ông có thể xác minh qua những người thân quen của ông ta.
-Vậy th́ tại sao Ricardo Negri bị sát hại?
-Tại sao trung úy cứ quy kết ông ta bị giết v́ ghen tuông? Ricardo Negri là nhân vật nổi tiếng, giàu có và đầy quyền lực. Có thể nguyên nhân dẫn đến án mạng là do cạnh tranh nghề nghiệp, do sa thải nhân viên…
Đúng vào lúc đó, Alberto Ponza bước vào pḥng thẩm vấn. Anh ta bước đến sát bên Signorelli nói nhỏ:
-Một nhân chứng khác vừa đến xin gặp trung úy.
-Khi nào xong tôi sẽ gặp.
-Thưa trung úy không cần phải tiếp tục với Michaelli nữa đâu ạ.
Signorelli lập tức cho Michaelli ra về với lời dặn, không được rời khỏi thành phố cho đến khi có thông báo mới.
Signorelli cau mày ngạc nhiên trước sự xuất hiện của nhân chứng mới. Đó là một cậu bé cũng xấp xỉ tuổi Antonio. Cậu bé đến cùng với mẹ. Alberto Ponza giới thiệu:
-Xin giới thiệu, cậu bé Amedeo Berti. Amedeo đă gặp ông già Noel trước Antonio ít phút. Amedeo ghi nhận được một chi tiết rất quan trọng: cậu bé đă nghe giọng nói của ông già Noel.
Cảnh sát trưởng Signorelli:
-Cháu có tṛ chuyện với ông già Noel ư?
Vẻ rụt rè, Amedeo lắc đầu phủ nhận. Phụ tá Alberto Ponza đỡ lời:
-Cậu bé không tṛ chuyện với ông già Noel. Nó nh́n thấy ông già Noel bị vấp chân trong tuyết và nghe ông ta thốt lên lời ta thán. Lúc bấy giờ nó ở rất gần ông già Noel. Tốt nhất là để nó tự thuật lại điều tai nghe mắt thấy với cảnh sát trưởng.
Nở nụ cười thân thiện với Amedeo, Signorelli khuyến khích:
-Nào, cháu nghe thấy ǵ, kể cho chú nghe đi?
-Đó là một phụ nữ.
-Cháu nói sao?
-Cháu nghe giọng nói một phụ nữ thốt ra từ miệng ông già Noel.
Signorelli ngồi bất động v́ ngạc nhiên. Chi tiết mới ngoài dự đoán làm ông thật sự bất ngờ. Cuộc điều tra rẽ sang bước ngoặt mới.
oOo
Ngày 23 tháng 12 năm 1978, tức 4 ngày sau vụ án, cảnh sát trưởng Signorelli gơ cửa một căn nhà mà bề ngoài trông có vẻ nghèo nàn. Ra mở cửa là Gina Borgo, một phụ nữ ngoài 50 tuổi, nét mặt không có ǵ đặc biệt. Chị ta bắt đầu bằng giọng nói mệt
-Ông đến t́m tôi có việc ǵ không ạ, thưa ông cảnh sát trưởng?
Chậm răi và trầm tĩnh, Signorelli đáp lại:
-Hẳn là bà đă biết lư do của cuộc viếng thăm, thưa bà. Và tôi nghĩ trong tận sâu đáy ḷng, bà đang chờ cuộc hội ngộ này.
-Tôi không hiểu ông muốn nói ǵ?
-Viên phụ tá của tôi rất tài ba, thưa bà Borgo. Từ khi chúng tôi biết ông già Noel thực chất là một phụ nữ, chúng tôi chỉ việc áp dụng phương pháp loại trừ. Người phụ nữ nào có lư do để giết ông Negri? Vợ ông ta ở ngoài phạm vi điều tra v́ lúc xảy ra sự việc bà ta đang ở Pháp. Chúng tôi cố t́m hiểu xem liệu ông Negri có t́nh nhân nào không, Không có! Ông Negri cũng chẳng cho một nữ thư kư hay nữ nhân viên nào nghỉ việc… Để kết luận, chúng tôi chỉ thấy có mỗi ḿnh bà thôi, bà Borgo ạ!
-Ông kể với tôi cái ǵ thế, ông cảnh sát trưởng? Tôi chẳng biết ông Negri là ai cả.
-Đúng vậy, thưa bà Borgo. Nhưng chồng bà th́ biết ông Negri rất rơ. Và chính chồng bà là nguyên nhân dẫn đến vụ án mạng.
Bà Gina Borgo giữ im lặng. Signorelli nói tiếp:
-Chồng bà, ông Paolo Borgo, đă tự vận cách đây 6 tháng bằng một viên đạn bắn vào đầu. Chồng bà là chủ nhân xí nghiệp may mặc, cùng ngành sản xuất với ông Negri. Ông Negri có đề nghị chồng bà bán lại xí nghiệp cho ông ta, nhưng chồng bà từ chối. Và thế là bằng chiến thuật “cá lớn nuốt cá bé”, ông Negri đă làm chồng bà phá sản dẫn đến việc tự tử. Đó là lư do tại sao bà giết ông Negri. Và nếu như giọng nói của bà không bị một cậu bé phát hiện th́ có lẽ bà đă thoát khỏi lưới của pháp luật. Thật sự tôi cũng không ngờ kẻ phạm tội là một phụ nữ.
Bà Borgo điềm tĩnh đáp lời:
-Tôi không biết Negri là ai cả. Ông cảnh sát trưởng không có bằng chứng buộc tội nào cả, ngoại trừ lời lẽ lư luận dông dài.
-Cho đến bây giờ th́ chưa, nhưng bằng chứng nằm trong tầm tay của chúng tôi. Bà biết đấy, mỗi vũ khí để lại vỏ đạn có đặc thù riêng giống như dấu vân tay. Ông Borgo tự tử bằng súng Smith & Wesson 12mm. Tôi chỉ cần khai quật mồ chồng bà lên và so sánh vỏ đạn th́ biết ngay…
Bà Borgo lấy hai tay ôm đầu gào lên:
-Không, tôi không cho phép quật mồ chồng tôi! Không được đụng đến chồng tôi!
-Nếu thế th́ chỉ có cách duy nhất là bà hăy tự thú.
Khoảnh khắc im lặng trôi qua. Giọng bà Gina Borgo nấc lên:
-Tôi xin tự thú. Ông già Noel chính là tôi!
Đào Duy Ḥa
(Phỏng dịch từ nguyên tác “Le Père Noel assassin”)
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1951899&d=1639780329
baolunbeau
12-27-2021, 20:10
Truyện ngắn: Chiếc áo đêm Noel.
Bữa đó tôi đạp xe đi chợ Xóm Mới, gặp nhỏ Hương Văn ngay đầu chợ, nhỏ hỏi tôi:
– Ê, năm nay nhà ngươi có mục Reveillon với nhóm nào không??
Tôi thở dài:
– Trường mới lớp mới th́ bạn bè chưa quen lắm, chắc ở nhà thôi!
– Vậy th́ qua nhà bác tao chơi đêm Noel nhe?
– Nhà bác mày có ǵ mà chơi!?
– À quên, tao chưa nói hết ư, bà chị họ con bác Ba tao đó, chị ấy tổ chức tiệc Noel cho vài bạn bè thân, chị ấy cho tao rủ thêm bạn, nói chung là toàn người trẻ tuổi.
– Nhưng mày có chàng người yêu tháp tùng, tao đến đó lẻ loi dư thừa à?
Nó chu mỏ:
– Mày đừng lo! Tao có rủ nhỏ Thuỷ lớp ḿnh nữa, hai đứa bay đi chung về chung là an toàn, ai nỡ để mày cô đơn đâu nà!!
Chúng tôi là bạn bè thân thiết suốt 3 năm học trung học đệ nhị cấp, năm nào lớp trưởng cũng tổ chức tiệc Noel cho cả lớp tại nhà của một người nào đó luân phiên nhau. Năm ấy là năm chúng tôi vừa tốt nghiệp ra trường mỗi đứa một nơi, kẻ vào Đại Học, người vào Cao Đẳng, đứa th́ đi làm, đứa ở nhà chờ sang năm thi tiếp. Lẽ ra chúng tôi cũng có tiệc Noel họp mặt, nhưng hồi giữa tháng 12 bố của lớp trưởng bất ngờ qua đời v́ tai nạn giao thông, nên mọi người đồng ư hủy tiệc Noel, thành ra tôi mới bị “ế độ” và nhỏ Hương Văn nhảy ra rủ rê. Tôi nhận lời v́ có nó quen biết, hơn nữa, đêm Noel mà nằm ở nhà th́ buồn quá, đi đến chỗ lạ cũng có thú vị là không ai biết ḿnh là ai, tha hồ vô tư ăn uống rồi tiệc tàn đi về, là xong.
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1960959&d=1640635691
V́ chủ nhà và khách mời đa số đều có đạo Công Giáo, nên tiệc bắt đầu lúc 9 giờ tối, để mọi người xong xuôi chuyện đi lễ đêm Vọng Giáng Sinh, rồi đến tiệc mừng Chúa.
Tôi và nhỏ Thuỷ đến nơi, đó là căn nhà lầu đúc ba tầng nằm gần chợ Xóm Mới, ngay mặt đường giữa xứ Hà Nội và xứ Lạng Sơn. Nhỏ Hương Văn ra đón chúng tôi, dẫn xe vào cổng, bước vào nhà, sao thấy im re, có thấy bàn tiệc ǵ đâu. Tôi hỏi:
– Ủa, chả lẽ tụi tao đến sớm nhứt sao, mà cũng chưa thấy bày biện ǵ cả?
Nhỏ cười lớn, chọc quê tôi:
– Hai đứa bay đến trễ nhứt th́ có! Khách đă có mặt đầy đủ trên sân thượng rồi ḱa.
Nhỏ Thủy reo lên:
– Hả? Làm trên sân thượng? Độc đáo à nghen!
Chúng tôi theo chân Hương Văn dẫn lên sân thượng. Ngạc nhiên và thích thú v́ lần đầu dự tiệc với nhiều người lạ, và tiệc ngoài trời đêm đầy sao rất lăng mạn.
Không gian bữa Reveillon được trang hoàng lấp lánh mờ ảo, với những chiếc ghế xinh xắn xung quanh các chậu cây cảnh khắp sân thượng. Ở góc ngay cửa lên xuống là chiếc bàn dài để thức ăn theo kiểu buffet, và nổi bật là dàn máy cat-xet tối tân, đang mở hết công suất bài hát gợi nhớ gợi thương vời vợi qua tiếng hát nức nở của nữ hoàng sầu muộn Giao Linh:
“Một mùa sao sáng đêm Noel Chúa sinh ra đời,
người hẹn cùng tôi ngày về khi đất nước yên vui…”.
Chúng tôi chào hỏi với chị họ của Hương Văn, chủ nhân buổi tiệc, c̣n những người khác, chỉ gật đầu nếu chạm mặt dưới ánh sáng nhấp nháy của những dây đèn bên cây thông Giáng Sinh thật to.
Tiệc bắt đầu, mọi người rộn ràng ăn uống, nói chuyện, nghe nhạc, đứng ngồi hoặc đi loanh quanh hỏi thăm nhau. Cảnh tượng ấm cúng, trang trọng, vui tươi mừng đêm cực linh Thiên Chúa giáng trần.
Trời càng về khuya gió trên sân thượng càng nhiều, ngoài trời có hơi sương nên người tôi bắt đầu run lên, v́ tôi ăn mặc khá phong phanh. Nhỏ Hương Văn có bạn trai đi chung nên lo áo cho nó, nhỏ Thuỷ th́ vốn tính cẩn thận nên mặc chiếc áo thun dầy, tay dài, cổ lọ nên nó chẳng bị hề hấn ǵ. C̣n tôi, với chút máu điệu, vả lại cứ nghĩ tiệc làm ở trong nhà, nên tôi diện chiếc quần Jeans bó và chiếc áo lửng cổ thuyền mong manh, v́ trời Sài G̣n có bao giờ lạnh lắm đâu. Nh́n mọi người ai cũng ấm áp, (chắc họ biết tiệc làm ngoài trời sân thượng) tôi thấy thèm, nhưng tôi có quen biết ai để mà nhờ vả hỏi han, mà biết hỏi làm sao. Ḷng tự trọng và ḷng kiêu hănh của tuổi trẻ nhắc nhở tôi ráng chịu đựng, cố ngồi im lặng thu ḿnh co ro, tới đâu tính tới đó. Mà hai nhỏ bạn vàng của tôi cũng vô t́nh lắm cơ, chúng cứ mải mê ăn uống, cười nói, chẳng để ư tôi đang lạnh lẽo, tái tê khắp người.
Chịu đựng thêm một lúc, răng tôi bắt đầu đánh vào nhau lập cập, và nước mắt nước mũi bắt đầu lă chă… tuôn rơi. Tôi lúng túng chưa biết làm sao, th́ một anh chàng ngồi đối diện liền đứng lên, ṿng qua chỗ tôi ngồi, đưa cho tôi mẩu khăn giấy, rồi cởi chiếc áo khoác của anh ta đưa cho tôi:
– Cô lau nước mũi đi và mặc chiếc áo này vào. Cô đang run rẩy rồi ḱa!
Trời ơi, tôi muốn độn thổ ngay lập tức, nhưng vẫn vội vàng chụp lấy cái khăn giấy và chiếc áo, lí nhí cám ơn “vị cứu tinh” của tôi v́ anh ta chỉ cần đến chậm vài phút là tôi gục ngă v́ chết cóng! Nhỏ Hương Văn biến đi đâu chả thấy, nhỏ Thuỷ ngồi kế bên tôi vẫn líu lo nói chuyện với chàng trai bên cạnh. Người ấy xua tay ư là không có chi, rồi đi ra phía cửa sân thượng, xuống dưới nhà, lát sau mang lên ly sữa nóng:
– Cô uống ly sữa, tôi có thêm chút café cho cô vừa ấm bụng vừa tỉnh táo nhé!
Anh ta đặt ly sữa xuống trước mặt tôi, chẳng cần chờ tôi cám ơn, rồi lại nhanh nhẹn ra phía dàn máy đổi đĩa nhạc, có vẻ như anh ta rất thân quen với chủ nhà và một số người ở đây.
Chiếc áo và ly sữa của anh ta làm tôi tươi tỉnh lại, rung động theo tiếng hát của Sĩ Phú qua băng nhạc Sơn Ca mà anh ta vừa mở volume thật to, chắc để cho… tôi nghe (c̣n ai khác nữa chớ, anh ta mới tặng tôi một ly sữa rất ngọt ngào đấy thôi):
“Mùa Noel đó chúng ta quen nơi giáo đường
Mùa Noel đó anh dắt em vào t́nh yêu…”
Đến nửa đêm tiệc bắt đầu tàn, người lai rai ra về, chúng tôi ở lại cuối cùng, phụ nhau dọn dẹp vài thứ linh tinh.
Hương Văn đưa tôi và Thuỷ ra ngoài cổng, có anh ta và vài người khác cùng ra tiễn. Tôi dừng lại, đưa chiếc áo cho anh ta nhưng anh ta lại khoác nó trở lại vai tôi:
– Em cứ mặc về nhà, hôm nào tôi sẽ ghé qua lấy!
Tôi lùng bùng cái lỗ tai, gọi tôi là “em” từ khi nào vậy trời! C̣n “hôm nào ghé qua lấy” là sao? Có biết nhà tôi đâu chớ, tính làm quen hả, tôi đâu phải loại con gái dễ dàng như thế! Tôi liền giăy nảy:
– Dạ thôi, không cần đâu ạ!
Rồi cởi chiếc áo quăng vào người anh ta lần nữa, nhưng anh ta lại nhẹ nhàng khoác nó trở lại vai tôi, cười mỉm chi:
– Nếu em không muốn tôi tới nhà th́ cứ nhờ người đưa lại, không sao cả. Đường về c̣n dài, không đủ ấm sẽ bị cảm lạnh đấy, cô bé!
Rồi mọi người cũng xúm vào đồng t́nh, tôi không c̣n chọn lựa nào khác, không thể tiếp tục dùng dằng đẩy đưa chiếc áo qua lại, tôi đành nói lời cám ơn và cùng nhỏ Thuỷ đạp xe về nhà.
Hôm sau là ngày nghỉ, buổi chiều cơm nước xong, tôi mang chiếc áo đến nhà Hương Văn, nhờ nó mang đến nhà Bác nó như lời dặn của người ấy.
Trả áo rồi, tôi bắt đầu…chờ đợi. Tôi tin chắc rằng, thế nào người ấy cũng sẽ kiếm cách đến nhà tôi. (từ Xóm Mới xuống Thông Tây có bao xa). Chả lẽ tự dưng mà anh ấy “hy sinh” chịu lạnh để cho tôi mượn áo, tự dưng pha cho tôi ly sữa, rồi tự dưng biểu tôi mặc áo về nhà để anh ấy ghé lấy? Khi anh ấy t́m đến, tôi sẽ rất kiêu kỳ, sẽ rất điệu đà, và trêu chọc anh ấy rằng, em đă trả áo anh rồi, c̣n nợ nần ǵ nữa đâu!
Nhưng sau đó vài ngày, vài tuần, rồi vài tháng, chẳng có ai đến t́m như tôi tưởng tượng. Tuổi trẻ với những bận rộn học hành cũng làm tôi quên đi chuyện ấy, dù có đôi lần tôi thấy giận hờn vu vơ (chẳng biết giận… ai!), và thấy ân hận v́ đă mau mắn trả lại cái áo… sớm quá!!
Mấy chục năm đă trôi qua, cứ mỗi khi Tháng Mười Hai trở về, trời Canada tuyết phủ trắng xoá không gian, thỉnh thoảng tôi lại nhớ về đêm Reveillon tuổi mười chín, trên sân thượng căn nhà lầu đúc xứ Lạng Sơn và “chuyện mượn áo” năm xưa. Đêm Chúa giáng trần cứu rỗi nhân loại, c̣n người ấy “cứu vớt” tôi qua cơn lạnh giá đêm Noel. V́ chỉ gặp nhau một lần đó, nên đến giờ tôi không c̣n nhớ chính xác h́nh dáng người cho mượn áo, cao thấp mập ốm ra sao, mặt ngang mũi dọc đẹp xấu thế nào (chắc là không xấu, nên tôi mới chịu… nhận áo).
Nhưng có điều, tôi vẫn nhớ rơ chiếc áo ấy, màu đen, bằng da thật, mềm như nhung. Chiếc áo cho tôi hơi ấm đêm Reveillon, giữ ấm tôi suốt con đường về giữa trời khuya, và khi về nhà đi vào giấc ngủ vẫn c̣n sưởi ấm cơi ḷng bâng khuâng của tôi.
Và tôi cũng nhớ cả tên người ấy, v́ nó cũng bắt đầu bằng vần L, như tên của tôi:
Anh Lâm, giờ anh đang ở nơi nao trên quả đất này?!!
Kim Loan
*
Tái Bút: Nhỏ Hương Văn hiện đang định cư bên Mỹ (tiểu bang North Carolina) góp ư, tôi nên post bài này lên facebook mỗi năm khi mùa Giáng Sinh về, để “khiến người tên Lâm/ đau khổ ăn năn/ khiến người tên Lâm/ đau khổ muôn năm!”.
Tôi đă làm theo lời đề nghị của nó, ít ra cũng để anh ta hắt hơi sổ mũi…cho bơ ghét!!!
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1960960&d=1640635724
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1961125&d=1640656529
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1961493&stc=1&d=1640700293
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1961495&stc=1&d=1640701938
baolunbeau
12-28-2021, 20:29
Truyện ngắn hay : Cây giáng sinh đẹp quá!
Vợ chồng chị Bông đi chợ Costco. Từ cửa vào một chút đă thấy trưng bày cây Giáng Sinh to đẹp với giá 899 đồng, chị Bông đứng ngắm nghía măi, chồng phải nhắc nhở:
-Nhà có cây Giáng Sinh rồi đấy nhé.
-Em biết rồi, em ngắm cho vui không khí Giáng Sinh thôi mà.
Sau lễ Tạ Ơn, người ta rộn ră mua sắm cho mùa Giáng Sinh đang đến, các cửa tiệm, chợ búa thêm đông vui cho dù dịch Covid vẫn có mặt đâu đây. Chợ Costco cuối tuần nhộn nhịp quá, chị Bông đang lướt qua dăy kẹo bánh, bỗng chị giật ḿnh, sau vài phút chị quay mặt đi và đẩy xe chợ quẹo về hướng khác làm anh Bông ngạc nhiên:
-Em vừa thấy ǵ mà biến sắc thế? Cứ như vừa gặp kẻ… không đội trời chung!
Chị Bông vẫn đi nhanh về phía trước, quẹo vào dăy hàng gạo ít người mới dừng lại và nói:
-Em vừa thấy Rosy, kẻ… một thời không đội trời chung đấy!
-Th́ ra Rosy. Em từng nói nếu thấy Rosy th́ sẽ… xé xác nó ra trăm mảnh cho hả tức mà.
-Lúc giận em phát ngôn trời gầm đất lở thế thôi, thấy Rosy đi mua sắm bên chồng và hai đứa con em… không nỡ làm họ mất vui, thà tránh mặt c̣n hơn nh́n mặt lại nhớ đến món nợ 2 tháng tiền thuê nhà chưa trả, có khi em lại ứa gan chỉ muốn… xông tới hỏi tội nó.
Anh Bông lẩm bẩm:
– Không biết chồng hay t́nh nhân thứ mấy của Rosy đây? Nhưng dù sao ta cũng phải gặp Rosy hỏi cho ra lẽ món nợ chứ, cô ta lờn mặt ḿnh quá đi.
-Dù là chồng hay bồ, thấy cả nhà vui vẻ em nghĩ không phải là lúc ta đến đ̣i nợ, em muốn giữ thể diện cho cô ta bên người mới.
Rosy là người đă thuê căn duplex 906.B Naomi của vợ chồng chị Bông với giá 1,000 đồng một tháng. Ngày Rosy đến hỏi thuê nhà, mẹ độc thân với 2 đứa con nhỏ, sợ chủ nhà từ chối cô Rosy khoe income, cô làm công nhân lâu năm tại một hăng, công việc lương cao và khó bị lay off, hai đứa con có tiền trợ cấp từ cha chúng. Thấy hoàn cảnh đáng thương, chị Bông cảm động tự động bớt giá tiền deposit chỉ lấy một nửa là 500 đồng thay v́ 1,000 đồng.
Được vài tháng đầu tiền thuê nhà trả đúng ngày, ṣng phẳng là bắt đầu cuộc… hành tŕnh gian nan đ̣i tiền nhà của chị Bông. Cô Rosy đă cho chị Bông những cái hẹn để chị Bông hy vọng chờ mong và rồi cô thất hẹn khiến chị Bông năo nề lẫn tức giận cành hông. Cứ vài lần hẹn thế, chị Bông mới nhận được tiền của Rosy, cứ y như chị Bông là người đi vay nợ chứ không phải là chủ nợ. Mỗi khi đầu tháng, ngày mồng 5 là ngày Rosy phải trả tiền nhà, chị Bông lại… trách thời gian sao đi nhanh thế, cô Rosy kia làm sao xoay xở kịp để trả tiền thuê cho ḿnh!
Chị Bông dần dần hiểu rơ hoàn cảnh 3 mẹ con Rosy, 2 thằng con là của 2 mối t́nh, chàng nào cũng ở với Rosy tới khi có con là chia tay, không hề trở lại. Thuê căn nhà này thỉnh thoảng có một chàng đến thăm Rosy, cũng may chưa cho cô cái bầu. Bà Mễ hàng xóm thuê căn nhà 906.A bên cạnh Rosy, bà đă nhiều chuyện kể với chị Bông là con Rosy vừa ăn chơi vừa mê trai, không tổ chức ăn nhậu ở nhà cũng kéo nhau đi quán đi bar nên tiền bạc lúc nào cũng trắng tay sạch túi.
Cho Rosy thuê nhà và lấy tiền thuê gian khổ được hơn một năm th́ t́nh h́nh gay go thật sự, cô Rosy không thể trả nổi tiền thuê nữa dù chị Bông dọa sẽ thưa ra ṭa, sẽ đuổi ra khỏi nhà nhưng cô Rosy vẫn ỳ ra, không có tiền trả mà cũng không chịu dọn đi. Chị Bông nhẫn nhịn chờ đợi những lời hứa lèo của Rosy cho đến 2 tháng rưỡi vẫn chẳng nhận được đồng xu nào bèn thật sự thưa ra ṭa. Dĩ nhiên người thua là Rosy, ṭa ra lệnh 500 đồng tiền cô Rosy deposit tính vào nửa tháng tiền thuê nhà, cô Rosy phải trả nợ 2 tháng c̣n lại là 2,000 đồng và dọn ra ngay lập tức.
Hôm ấy, cô Rosy không ra ṭa mà ở nhà dọn dẹp đồ đạc tính chạy làng nhưng không kịp, sau phiên ṭa chị Bông đến ngay nhà 906.B Naomi. Thế là cô Rosy năn nỉ khất nợ, nhất định tháng sau cô sẽ trả đủ 2,000 đồng, t́nh nhân của cô sẽ cho cô món tiền này. Cô xin số điện thoại chị Bông, hỏi đi hỏi lại hai ba lần và cẩn thận ghi chép vào cuốn sổ tay, cô sẽ liên lạc để mang tiền đến trả. Cô c̣n làm chị Bông vui ḷng là hứa sau khi dọn hết đồ đạc cô sẽ clean up nhà cửa sạch sẽ tinh tươm như ngày mới dọn vào.
Hôm sau, đến căn duplex chị Bông ngă ngửa với căn nhà đầy rác rưởi và những vật dụng cô Rosy bỏ lại bừa bộn khắp nhà như vừa trải qua một cuộc binh đao hỗn loạn. Chị Bông tức tối gọi điện thoại Rosy nhưng cô ta đă thay số điện thoại từ hồi nào rồi. Chị Bông linh cảm lời hẹn một tháng sau trả tiền nợ 2,000 đồng chỉ là bánh vẽ. Thế rồi, một tháng rồi hai ba tháng trôi qua, càng chờ đợi chị Bông càng biết ḿnh bị lừa, chị Bông điên tiết thề nếu mai mốt gặp Rosy sẽ túm lấy váy áo nó, đ̣i tiền hay sẽ xé xác Rosy ra trăm ngàn mảnh.
Cho đến 5 năm qua chị Bông vẫn chưa hề nhận được cuộc gọi nào của cô Rosy và ngày hôm nay chị Bông t́nh cờ gặp lại cố nhân.
Chị Bông đang lan man nghĩ tới Rosy th́ bỗng thấy cô Rosy bằng xương bằng thịt hiện ra ngay đầu dăy hàng gạo, rơ ràng là cô ta đang t́m kiếm chị Bông, Rosy mỉm cười từ xa và tiến đến gần:
-Tôi t́m chị năy giờ, tôi nói là đi restroom trong lúc chồng và 2 con tôi đang bận rộn lựa chọn mua đồ ở phía đằng kia.
Chị Bông ngạc nhiên chưa kịp phản ứng ǵ th́ Rosy nhanh chóng tiếp, giọng cảm kích:
-Lúc năy tôi cũng thấy chị khi chị sững sờ nh́n thấy tôi và chị quay đi. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy tôi đă hiểu thái độ của chị và tôi cảm động biết bao, chị đă rộng lượng bao dung không muốn đ̣i nợ tôi trước mặt chồng con giữa chốn đông người. Tôi biết chị từng tốt với tôi những khi tôi trả tiền nhà trễ, tôi biết tôi đă chẳng ra ǵ khi đă lừa dối chị, cả số điện thoại tôi giả vờ ghi chép tử tế nhưng lúc ấy trong thâm tâm tôi đă nghĩ sẽ quỵt nợ chị và tôi xé bỏ số điện thoại ngay sau đó. Mấy năm qua, sau những bầm giập của cuộc đời tôi đă tỉnh ngộ ra, muốn thay đổi ḿnh, muốn làm một người đàng hoàng b́nh thường. Tôi hối hận t́m chị để nói lời xin lỗi và trả món nợ mà không thể nào liên lạc được, đến căn duplex 906 Naomi hỏi thăm th́ đă đổi chủ. Hôm nay may mắn gặp chị, xin chị hăy tha lỗi cho tôi.
Chị Bông cảm động rưng rưng:
-Thế sao! Căn duplex tôi đă bán cách đây hai năm rồi.
Rosy chân thành:
-Chị cho tôi số điện thoại lần nữa đi, tôi sẽ trả góp cho hết món nợ 2,000 đồng. Lần này tôi hứa thật với trái tim tôi đây. Chị tin tôi đi, tôi không c̣n là Rosy hư hỏng bê tha trước kia đâu.
Trái tim chị Bông như mềm nhũn lại, chị không cảm thấy tức giận, nổi tam bành như cách đây 5 năm nữa, chị Bông hỏi lại:
-Anh chàng ấy là chồng cô hả?
Rosy hớn hở khoe:
-Anh ấy và tôi lấy nhau một năm nay, là chồng tôi chứ không phải là người yêu như hai thằng bố của hai đứa con vô thừa nhận của tôi và thằng người yêu cuối cùng chị vẫn gặp lúc tôi thuê nhà chị đâu. Tôi đă làm lại cuộc đời, không bồ bịch lăng nhăng, không để bọn đàn ông ăn chơi lợi dụng t́nh cảm và thân xác tôi nữa. Chồng yêu thương tôi và cả hai đứa con tôi, hiện chúng tôi sống trong một căn nhà thuê cũng thành phố này.
-Chúc mừng cô, Rosy! Cô không cần số điện thoại tôi làm ǵ, tôi sẽ xóa món nợ 2,000 đồng. Cô hăy yên tâm hưởng hạnh phúc cuộc sống mới và hăy giữ ǵn nó.
Rosy ngạc nhiên và mừng rỡ reo lên:
-Cám ơn chị, chị thật tuyệt vời. Trong cuộc đời đi thuê nhà của tôi 5 lần 7 lượt từ apartment này đến duplex kia th́ chị là người chủ nhà không giống ai mà tôi đă gặp.
Chị Bông giục:
-Thôi cô đi đi kẻo chồng con chờ.
Rosy cố nói thêm:
-Sắp tới Giáng Sinh, tôi chúc anh chị Giáng Sinh vui vẻ và năm mới hạnh phúc nhé!
-Tôi cũng chúc gia đ́nh Rosy như thế. Giáng Sinh và năm mới thật nhiều an vui may mắn.
Rosy đi rồi anh Bông mỉm cười với vợ:
-Anh biết ngay cuộc đ̣i nợ sẽ happy ending như thế này mà. Khi nổi giận em ăn nói như bà chằng, khi mủi ḷng em là… mụ khờ.
-Ừ, 5 năm qua Rosy vẫn phải đi ở nhà thuê, vẫn c̣n nghèo. Cô ta đă biết lỗi và xin lỗi em, cô biết làm lại cuộc đời và nhân dịp mùa lễ Giáng Sinh, năm mới vui vẻ đang đến th́ cũng nên cho cô món quà tặng là tha thứ và xóa nợ cô ta. Với lại 5 năm qua em cũng hạ hỏa cơn giận từ lúc nào rồi.
Khi vợ chồng chị Bông ra chỗ tính tiền lại t́nh cờ gặp gia đ́nh Rosy đang tính tiền quầy kế bên, họ đă mua cây Giáng Sinh to cao tuy c̣n trong hộp nhưng chị Bông đoán là cây Giáng Sinh lúc năy chị Bông yêu thích. Cô Rosy bận rộn không nh́n thấy chị Bông nhưng chị Bông nh́n sang bên ấy và nói khe khẽ:
-Cây Giáng Sinh đẹp quá Rosy ơi…
Nguyễn Thị Thanh Dương
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1962040&d=1640723295
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1962519&stc=1&d=1640778442
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1962520&stc=1&d=1640778442
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1962521&stc=1&d=1640778442
baolunbeau
12-29-2021, 14:07
Chuyện Mùa Giáng Sinh.
Nghe kể là những năm 1920s, ở tiểu bang ‘Lone Star’ (V́ sao cô đơn) Texas mỗi ngày có tới 3 hoặc 4 ngân hàng bị cướp. Hiệp hội các chủ ngân hàng Texas đă treo thưởng tới 5,000 đô (một số tiền rất lớn vào thời đó) cho ai bắn què gị hay bắn ngỏm củ tỏi một tên cướp ngân hàng.
Rồi ‘radio’ đưa tin ngân hàng bị cướp tới 200 ngàn đô. Mấy tên cướp nghe tin, ngồi đếm tới đếm lui cả chục lần tới trật cái cần cổ mà chỉ có 100 ngàn đô. Chúng chửi toáng lên: “Tổ cha cái thằng Giám đốc Ngân hàng!”
Chuyện cướp ngân hàng xưa rồi. Giờ chỉ c̣n trong phim cao bồi miền Viễn Tây do tài tử John Wayne thủ vai sheriff mà thôi. Tại sao vậy? V́ bây giờ với kỹ thuật báo động tối tân, cướp ngân hàng th́ chỉ có vô hộp hoặc ra nghĩa địa. Cướp tiệm bán rượu, bán thuốc lá dễ ăn hơn.
Bên Cali, mới đầu tháng Chạp, muốn có tiền ăn Lễ Giáng Sinh cho xôm tụ trong mùa đại dịch COVID-19, sống nay chết mai, một đám du thủ, du thực đông như quân Nguyên vác búa tài xồi đi ăn cướp.
Chuyện ǵ xảy ra ở Hoa Kỳ bữa trước là bữa sau nó xảy ra ở Úc hè. V́ chánh phủ Úc coi chánh phủ Mỹ là đại ca. Bọn hắc đạo giang hồ Úc cũng coi hắc đạo giang hồ Mỹ là đại ca nên luôn bắt chước làm theo.
Ngay chỗ tui ở nè, ngay sáng ngày mùng Một, tháng Chạp Tây, lúc 19:39am, 3 tên cướp, dáng Phi Châu, cầm búa xông vào một tiệm vàng của người Việt ở đường Paisley vùng Footscray, Melbourne.
Chúng mặc quần áo sẫm màu và đeo khẩu trang, đập phá tủ kiếng chưng đồ trang sức bằng vàng bên trong tiệm. Vụ cướp xảy ra chớp nhoáng chỉ trong 3 phút. Chúng hốt một mớ rồi dông trên một chiếc BMW SUV màu đen với biển số bị đánh cắp, do tên thứ tư cầm lái.
Chủ tiệm vàng 35 năm lần đầu bị cướp, chỉ biết chạy ra cửa la ‘ơi ới’ là chúng đă mất dạng ở cuối đường.
Dính vào ma tuư rồi lầm đường, những thanh niên nầy không hiểu một điều rất đơn giản là cha mẹ đă mang ḿnh chạy khỏi một Phi Châu nghèo đói, bất công. Đến Úc họ chỉ mong con ḿnh có một tương lai tốt đẹp hơn. Chớ không muốn con ḿnh thành ăn cướp.
Nói nào ngay đa số dân Úc đổ mồ hôi sôi nước mắt kiếm tiền một cách lương thiện. Giáng sinh mà không có cây Noel là không phải Giáng Sinh. Nên có trang trại cần mẫn trồng và chăm sóc 6 đến 8 ngàn cây thông suốt 3 năm trời ṛng ră để bán vào dịp lễ Noel. Nó giống quê ḿnh trồng mai, trồng đào bán Tết vậy.
Một nửa niềm vui mùa Noel của em yêu là tự tay em chọn cây thông Giáng Sinh. Giống như hồi xưa, em chọn thằng nào để lấy làm chồng vậy mà.
Một số em thích cây thông sanh sao để vậy. Càng hoang dă càng thích. Giống như hồi xưa em khoái cái thằng chọc trời khuấy nước mà em nói nó có nam tính. Chớ em đâu biết rằng tối nó phải đi trộm gà hàng xóm để có tiền dắt em đi uống cái nồi ngồi trên cái cốc.
Nhưng cũng có một số em khoái về điểm phấn tô son lại; ngạo với nhân gian một nụ cười; nên muốn cây thông Giáng Sinh phải giống hịt em mới được. Nghĩa là bẹo h́nh, bẹo dạng cho thiên hạ ngắm th́ phải son môi c̣n thắm, tóc ‘demi garçon’. Cây Giáng sinh phải được cắt tỉa đàng hoàng chớ không được bù xù tổ quạ như tóc của em mới vừa thức dậy.
Tiền bán mỗi cây thông Giáng Sinh sẽ được chủ ‘farm’ trích ra 10 đô la làm từ thiện, giúp người ‘homeless’. Người Úc ngoài mấy thằng x́ ke, lên cơn ghiền đi ăn cướp, cũng có người tốt đấy chớ. Bên Mỹ cũng vậy, mùa Giáng Sinh lại về cũng có những câu chuyện cảm động làm ấm ḷng người trong trời Đông buốt giá.
Chuyện rằng: một chiếc máy bay của Southwest Airlines đang từ Chicago chuẩn bị cất cánh đi Columbus. Tất cả mọi việc diễn ra rất b́nh thường! Hành khách lên tàu, làm thủ tục đầy đủ, tắt hết các thiết bị điện tử, thắt dây an toàn. Máy bay ra phi đạo chuẩn bị cất cánh bay lên. Nhưng đột nhiên máy bay lại lăn bánh về ga hành khách. Rồi một tiếp viên nhẹ nhàng đến mời Peggy xuống máy bay. Lúc đến quầy ‘check in’, Peggy được bảo hăy gọi ngay cho chồng ḿnh. Lúc này, chồng Peggy nói, con trai 24 tuổi của họ ở tiểu bang Colorado, Denver bị chấn thương năo, rơi vào hôn mê và đang được cấp cứu trong bệnh viện.
Tin sét đánh ngang tai làm Peggy không thể ḱm được nước mắt. Th́ ra chồng của Peggy đă gọi điện cho hăng hàng không, hy vọng họ sẽ thông báo để vợ ḿnh có thể bay về với con càng sớm càng tốt. Hăng hàng không hay tin này đă lập tức sắp xếp một chuyến bay sớm nhất cho Peggy bay đến Denver chỉ trong ṿng 2 giờ.
Khi Peggy được đưa đến khu vực hành khách chờ lên máy bay, nhân viên của hăng đă an ủi để cô bớt căng thẳng và lo lắng. Khi đến giờ, hăng hàng không yêu cầu tất cả hành khách xếp hàng chờ nhường quyền ưu tiên cho Peggy. Họ sắp xếp cho cô ngồi ngay đầu cửa cabin. Như vậy khi đến Denver cô có thể ngay lập tức xuống máy bay. Khi Peggy đến Denver cái đầu tiên nhận được không phải là hành lư mà là hộp cơm trưa của hăng hàng không Southwest Airlines. Hơn nữa hăng Southwest Airlines c̣n chi trả toàn bộ chi phí cho chuyến bay của Peggy.
May mắn thay, 3 tuần sau t́nh trạng con của Peggy tốt dần lên và cháu đang hồi phục một cách nhanh chóng.
Hăng hàng không kinh doanh v́ lợi nhuận; nhưng không phải v́ tiền mà họ quên lăng t́nh người. Chủ nghĩa tư bản đang giẫy chết cư xử như vậy đó!
o O o
Chuyện ấm ḷng thứ hai trong Mùa Giáng Sinh rất lạnh bắt đầu từ Ga Tàu điện ngầm thành phố New York cách đây 21 năm.
Danny Stewart thấy một cái bọc nhỏ được quấn trong một chiếc áo len trong một sân ga vắng vẻ. Ban đầu, Danny nghĩ đó là một con búp bê, có lẽ do một đứa trẻ nào bỏ lại; cho đến khi Danny nh́n thấy một cái chân nhỏ bé ngọ nguậy. Danny nhận ra ngay đó là một đứa bé sơ sinh, dây rốn vẫn c̣n nguyên, chỉ mới vài giờ tuổi.
Được báo tin, giới chức của tiểu bang đưa cháu vào bịnh viện. Đồng thời t́m kiếm khắp thành phố để biết cha mẹ của cháu là ai?
Vào tháng Chạp, năm 2000, cũng vào Mùa Giáng Sinh gieo lên niềm hy vọng cho toàn nhân loại, Danny Stewart ra Toà khai chứng việc đứa bé được t́m thấy như thế nào? Bà thẩm phán hỏi Danny: ‘Ông có muốn nhận con nuôi không?’ Danny trả lời là có. Đó là một ngày định mệnh đầy xúc động để bắt đầu một câu chuyện diệu kỳ. Danny Stewart và người chồng đồng tính Pete Mercurio trở thành cha mẹ nuôi của đứa bé và đặt tên con là Kevin.
Đối với cha mẹ ruột của Kevin, Mercurio nói rằng vợ chồng ḿnh chỉ thấy cảm thương. V́ bỏ con là một hành động trong cơn tuyệt vọng. Và tôi có thể tưởng tượng ra nỗi thống khổ của họ đến dường nào khi phải rời bỏ một đứa con mà ḿnh rứt ruột đẻ ra”
“Chúng tôi đă luôn nói với Kevin khi cháu c̣n rất nhỏ rằng: Con không phải bị ghét bỏ! Mà v́ t́nh yêu, mẹ ruột của con đă rời đi ở ngay chỗ mà ba mẹ đă t́m thấy được con.”
Danny nói: “Vợ chồng tôi yêu đứa trẻ này hơn bất cứ thứ ǵ trên đời. Tôi thực sự không biết thứ t́nh yêu này tồn tại trên đời này cho đến khi con trai tôi đột nhiên bước vào cuộc đời của chúng tôi.”
Mercurio đă viết một cuốn sách và đọc cho Kevin nghe hàng đêm. Khi lên năm, Kevin nhận ra đó là câu chuyện về ḿnh.
Năm ngoái, câu chuyện rất riêng tư đó đă được xuất bản với tựa đề: “Our Subway Baby” (Em bé tàu điện ngầm của chúng tôi), mà Mercurio gọi là “bức thư t́nh gửi cho con trai của chúng tôi.”
Hai mươi năm sau, Kevin, năm nay 21 tuổi, là sinh viên năm cuối của trường Cao đẳng Swarthmore. Kevin sẽ tốt nghiệp đại học vào mùa Xuân này”.
Thật là một câu chuyện ấm ḷng trong Mùa Giáng Sinh trời rất lạnh.
Đoàn Xuân Thu
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1962578&d=1640786529
baolunbeau
01-12-2022, 20:01
Truyện ngắn: Tôi Hiến Tuỷ
“Xin Quư Cô, Quư Bác cứu con với!” Tiếng van xin của bé John Lê qua làn sóng phát thanh đă làm tôi vô cùng xúc động.
Bé John bị bệnh hoại huyết, cần phải được cấy tủy, mới mong có thể sống sót được. Thân nhân của bé không người nào có loại máu hợp với bé, nên Hội Người Việt Hiến Tủy đă đưa cháu lên đài phát thanh để kêu gọi t́nh thương của cộng đồng người Việt.
Theo lịch tŕnh thử máu của Hội NVHT, nhà tôi và tôi lái xe từ Los Angeles xuống Orange County để cho mẫu máu. Đến nơi, chúng tôi thấy đă có rất nhiều đồng bào tụ tập theo lời kêu gọi của Hội NVHT. Cung cách làm việc của Ban Tổ Chức rất khoa học, nhanh chóng và nhất là rất an toàn. Kết quả của mẫu máu sẽ được Hồng Thập Tự (Red Cross) lưu trữ trong computer để so sánh với máu của người bệnh trong tương lai.
Tiếc rằng máu của nhà tôi và của tôi không trùng với máu của bé John Lê. Nhưng sau đó, tôi nhận được thư của Hồng Thập Tự nói rằng qua đợt so sánh sơ khởi, máu của tôi trùng với một người ở New York, và hỏi tôi có bằng ḷng để họ thử nghiệm đợt hai. Dĩ nhiên là tôi bằng ḷng. Và tôi hồi hộp chờ đợi kết quả. Sau đó, không thấy Hồng Thập Tự liên lạc lại, tôi đoán là qua lần thử nghiệm kỹ hơn ở đợt hai, máu của tôi đă không trùng với máu của bệnh nhân đó.
Rồi, v́ công ăn việc làm, chúng tôi di chuyển sang thành phố Buffalo, thuộc tiểu bang New York. Nơi đầu tiên tôi thông báo đổi địa chỉ và số điện thoại là Hồng Thập Tự, v́ tôi nghĩ không có ǵ bối rối cho bằng nếu Hồng Thập Tự khám phá máu của tôi trùng với máu của một bệnh nhân nào đó, mà họ lại không liên lạc được với tôi.
Và, quả nhiên, tôi nhận được thư và điện thoại của HTT (Hồng Thập Tự), báo tin rằng máu của tôi trùng với máu của một bé gái sáu tuổi, và hỏi tôi có bằng ḷng cho lấy máu để thử nghiệm tiếp. Tôi trả lời rằng tôi rất vui khi nghe máu của tôi trùng với máu của em bé, và tôi rất sẵn sàng để cho máu thử nghiệm thêm. Và khi được HTT cho biết máu của tôi và của bé gái đáng thương kia hoàn toàn trùng hợp với nhau (perfect match), tôi rất vui mừng. Không vui mừng sao được khi biết rằng ḿnh có cơ hội để cứu sống một mạng người!
Văn pḥng HTT New York làm việc rất chu đáo. Họ gửi Bác Sĩ và Y Tá đến tận chỗ làm của tôi, tŕnh bày cặn kẽ cho tôi biết những nguy hiểm (risk) có thể xảy ra trong tiến tŕnh hiến tủy (bone marrow). Họ cũng cung cấp cho tôi một cuốn video tape quay cảnh Bác Sĩ đang lấy tủy để tôi hiểu rơ hơn cách thức lấy tủy như thế nào. Rồi họ hỏi lần chót rằng tôi có c̣n giữ ư định hiến tủy không" Không do dự, tôi trả lời rằng tôi chưa bao giờ có ư nghĩ là tôi sẽ bỏ ư định hiến tủy, dù tôi biết rằng có thể sẽ có một số nguy hiểm xảy ra.
Tôi nghĩ, trên lư thuyết, đâu có ǵ bảo đảm an toàn trăm phần trăm, cho dù đó chỉ là một việc rất đơn giản như chích ngừa bệnh cúm. V́ vậy, nên HTT mới cẩn thận gửi Bác Sĩ đến tŕnh bày cho tôi rơ. Tôi xem đó như là một thủ tục cần phải có của HTT, và v́ rất tin tưởng vào nền Y Khoa rất tân tiến của Mỹ (họ có thể thay tim đổi thận c̣n được nữa là, huống ǵ một việc đơn giản như chích kim vào sau xương chậu để lấy tủy), nên tôi không ngần ngại kư tên chấp nhận hiến tủy.
Rồi, cũng v́ công việc làm ăn, tôi trở về lại Nam Cali. Dĩ nhiên là tôi thông báo đầy đủ địa chỉ và số điện thoại mới cho HTT. Hồng Thập Tự New York gửi hồ sơ của tôi cho HTT Nam Cali. Cô Jennifer Goldman, Điều Hợp Viên của chương tŕnh hiến tủy, liên lạc ngay với tôi, và sắp xếp để tôi khám tổng quát tại bệnh viện ST. JOSEPH (Orange County). Và Bác Sĩ định ngày lấy tủy là ngày 4 tháng 3 năm 1997.
Sáng sớm, tôi nhờ Phượng, cô cháu gái, chở đến bệnh viện. Jennifer cũng đến sớm đưa tôi vào làm thủ tục nhập viện. Ḷng tôi rất thanh thản, không một chút hồi hộp, không một chút lo âu. Sau bao nhiêu thủ tục, sau bao nhiêu lần thử máu, sau bao nhiêu ngày chờ đợi, rồi cuối cùng ngày hiến tủy cũng đă đến. Một niềm vui chợt dâng lên trong ḷng khi nghĩ đến cha mẹ của đứa bé đang chờ nhân viên HTT mang tủy của tôi đến cứu sống con của họ.
Khi nằm trên bàn mổ, tôi c̣n nhớ vị Bác Sĩ đánh thuốc mê hỏi tôi về công ăn việc làm, tôi nói rằng tôi sẽ sang Hawaii, nơi mệnh danh là Thiên Đàng Hạ Giới, để làm việc ở đó. Vị Bác Sĩ nói đùa: "Ông sắp vào Thiên Đàng rồi đó!". Và tôi thiếp đi. Không mộng mị.
Đến khi tỉnh dậy, tôi thấy ḿnh rất tỉnh táo, giống như vừa thức giấc sau một giấc ngủ đầy. Cựa ḿnh thấy đau ở phía dưới thắt lưng, vùng xương chậu. Chỉ có một ḿnh tôi trong pḥng. Yên lặng. Tĩnh mịch. Tưởng chừng như đang relax trong khách sạn của một kỳ nghỉ vacation.
Jennifer đến thăm, tặng một b́nh hoa. B́nh hoa lớn, đẹp, màu sắc rực rỡ, cắm theo kiểu Tropical. Chắc cô nầy biết ḿnh sắp sang Hawaii!
Sau khi được cô Y Tá đỡ đi một ṿng trong hành lang bệnh viện (khi biết rằng lúc đó tôi đang mặc áo của bệnh viện, trống ở sau lưng, mà trong người không có quần áo lót ǵ cả, lũ cháu cười chọc tôi quá chừng!), và sau khi được ăn một bữa dinner thịnh soạn (có lẽ do HTT order), tôi được Phượng đến đón về. Lại cũng cô cháu gái nhơng nhănh nầy!
Trong suốt tuần lễ sau đó, tôi đi đứng trong nhà b́nh thường, tuy vẫn c̣n đau chỗ chích kim vùng xương chậu. Tôi cẩn thận không chạy nhảy, không làm việc nặng. Jennifer ân cần gọi hỏi thăm hầu như hằng ngày. Rất cảm động!
Hai tuần sau ngày hiến tủy, tôi cùng với nhà tôi ngồi máy bay sang Hawaii. Bắt đầu một cuộc hành tŕnh mới.
Và, giờ đây, bốn năm sau, mỗi khi nghĩ đến việc hiến tủy, ḷng tôi vẫn c̣n lâng lâng một niềm vui. Cơ hội trùng máu để cứu một bệnh nhân khó như trúng số độc đắc. Tôi cảm thấy ḿnh như được Trời thương cho trúng số độc đắc. Trúng số độc đắc không vui lâu sao được! Niềm vui vẫn c̣n kéo dài. Kéo dài!
Lê Tấn Phước
baolunbeau
01-22-2022, 14:13
Truyện ngắn: Tết Ở Nơi Này(2015)
https://www.vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1986967&d=1642860751
Ngày Tết của bé Việt trong cảnh tuyết ở Cherry Hill.
Từ rất lâu, nơi này không có Tết. Do vậy, Tết Ất Mùi 2015 đă tuột trôi đi trong sự hờ hững của mọi người. Không hiểu tại sao, lúc nào tôi cũng tiếc nuối, mơ màng đến nhiều kỷ niệm và hương vị ngày Xuân.
Tối 18 tháng 2 năm 2015. "Mười giờ đêm miền Đông Bắc Hoa Kỳ là mười giờ sáng ngày mồng Một Tết. Những nụ mai đă nở đủ ở ngoài sân và trong nhà, mọi người đă ăn mặc chỉnh tề quây quần cho buổi cúng ông bà đầu năm. Những đồng tiền mừng tuổi Má tôi đă chuẩn bị sẳn trong phong bao ĺ x́ cho các con, các cháu. Trên bàn thờ đèn nến lung linh, hoa tươi rực rỡ…"
Tôi tưởng tượng cảnh ngày Xuân thơ ấu đẹp đẽ đó để tự an ủi ḿnh. Bên ngoài gió thốc hù hụ, nghiêng ngă hàng cây trơ xương. Tivi nói tuyết sẽ trở lại đêm nay từ 3-5 inches. Mười giờ đêm. Tôi nằm nghe chút buồn v́ nghĩ đến Má tôi đă không c̣n hai mùa tết rồi. Chừng nào… đến lượt tôi đây? Những ngày Tết ở đây năm nào cũng rơi tơm vào mùa Đông với tuyết thật dày và thật lạnh. Sức gió lên tới 40, 50 miles/ giờ và nhiệt độ hôm nay chỉ c̣n 1 độ F. Nhưng ở đây vẫn c̣n may mắn hơn thành phố Boston (Massachusetts). Từ hơn ba tuần nay, Boston đă hứng trọn bốn lần tuyết đậm, tổng cộng 6, 7 feet, có nơi tuyết làm sập luôn mái nhà. Boston strong, giống như Boston đă từng đứng vững sau cuộc khủng bố Marathon tháng 4/2013.
Hồi sáng trong tiệm Wegman mấy người Tàu léo nhéo chúc Tết với nhau "cung hỉ phạt x̣i" (Chúc mừng năm mới), tôi không muốn nghe. Cũng giống như người bạn trẻ Khôi An, tôi không thích người ta gọi Tết truyền thống của ḿnh là Chinese New Year. Tôi không là người Tàu, nên tôi thích gọi là Lunar New Year, hoặc là Tết, ăn Tết.
Nghe nói ở China Town Philadelphia có múa lân, múa rồng, có đốt pháo… Ở mấy tiệm thực phẩm Á Đông của người Tàu Việt có pháo nổ mừng Xuân. Ào ào, lẹt đẹt một chút rồi tan hàng. Cũng bi nhiêu đó thôi, cũ nhèm. Cũng giống như tôi ở đây gần 25 năm cô đơn, lặng lẽ.
Tưởng là đă quên sao ḷng c̣n nhớ măi? Bà bạn già ở San Jose gọi chúc Tết hôm qua, bả than mệt ngất ngư v́ phải nấu đồ chay cúng Giao thừa, cúng mồng Một cho con cháu tề tựu về cúng vái, ăn uống. Lắm lúc tôi không c̣n biết ḿnh là ai, hai mươi mấy năm ở cái xứ này không t́m được một người bạn nào, chỉ có mấy đứa co-workers lải nhải mỗi ngày cho qua năm qua tháng. Cười thật tươi với khách hàng, nhưng khi về đến nhà nh́n bàn thờ Má nghe đau xót ḷng con! Năm nào cũng viết thư Xuân chúc Tết Má, năm nay vừa đặt bút xuống là nước mắt dầm dề:
Thương con lưu lạc phương trời
Má gần trăm tuổi vẫn ngồi chờ trông
Vừa viết vừa khóc. Mấy đứa Mỹ hỏi dồn dập: "What's happen?". Tôi lau nước mắt không nói ǵ, chỉ sợ chúng cười v́ gần 70 tuổi là tôi đang thương nhớ mẹ ḿnh tuổi quá 90. Văn hóa của tụi nó khác ḿnh… Có thể, tôi buồn v́ ngày Tết, ngày Xuân, chỉ có ḿnh tôi trơ trọi ở nơi này!
Mấy năm đầu qua Mỹ, khi các con c̣n nhỏ, tôi c̣n háu hức bày việc ăn Tết: mua sắm bánh mứt rượu trà, tự làm vài thứ bánh ở nhà, kho mồi thịt kho tàu… Bông hoa, bánh trái, mứt miết đầy bàn. Cũng chen chân mua quít, mua bưởi, chọn trái tươi rói c̣n nguyên lá cành xanh ngát t́nh xuân. Hăm hở lắm, nôn nao lắm. Ở đây không có hoa mai, hoa đào, thôi mua đở bông cúc vàng, bông cúc đỏ vậy…
Rồi 10 năm, 15 năm, 20 năm, Tết qua, Tết lại chán phèo. Các con xa ḿnh, dần dần xa ḿnh v́ công việc. Chỉ c̣n lại hai con khỉ già th́ ăn Tết với ai đây? Trên Tivi, phóng sự người Việt ăn Tết vui vầy khắp nơi làm ḿnh thêm ganh tị, thêm buồn. Áo dài ở đâu mà nhiều quá, đẹp quá vậy? Già trẻ lớn bé, đàn ông đàn bà ai cũng áo dài, khăn vành. Trời ơi, sao họ vui tươi dữ vậy?
Tôi mang t́nh ư này nói với bà bạn già ở San Jose. Tưởng bả an ủi ḿnh, ai ngờ bị mắng xối xả:
- Ai biểu bà ở hoài trên đó? Gian khổ cả đời, chưa đủ sao? Dưới này bạn bè có, anh em có, con cháu có, sao không đi?
Bà này kỳ ghê ta ơi. Chưa kịp nói câu nào, bả lại tiếp:
- Tui biểu bà lo "ŕ-thai" cho rồi. Bỏ hết, buông hết đi. Cứ lo kiếm tiền rồi lúc "ra đi" có đem theo được đồng nào không?
- Lỡ năm nay rồi. Năm tới về Cali ăn Tết ví bà, được chưa?
- Năm nay không đi, đợi chờ chi năm tới, biết c̣n "thở" không mà hứa với hẹn?
Bà quỉ này sát phạt dữ ta. Chưa hết. Bên kia đầu dây, giọng bả sang sảng:
- C̣n vụ này nữa. Tui nghe bà mon men làm nhà văn nhà báo ǵ đó. Tuổi này rồi c̣n ham danh hám lợi, ngựa quen đường cũ…
Bạn bè từ nửa thế kỷ nay hiểu nhau, thương nhau đứt ruột mới "chủi mắng" thậm tệ như vậy. Bà già này dùng chữ trật lất, cái ǵ mà "mon men", cái ǵ mà "ngựa quen đường cũ"? làm như tui là "cô gái thập thành" lúc về già hương phai phấn nhạt rồi lại muốn quay về đường xưa lối cũ.
Tôi thấy bả chửi ḿnh cũng đúng thôi. Nhà văn, nhà báo hả? Làm ǵ có chuyện đó. Tôi sợ mấy cái nghề bắt đầu bằng chữ "nhà" này lắm rồi. Nhà văn, nhà thơ, nhà báo, nhà giáo (có những cái nhà "rùng rợn" hơn nhưng không dám kể ra đây v́ năm mới sợ "rông" cả năm) Tôi chỉ mang trong đời cái "nhà" sau cùng là nhà giáo mà lận đận suốt "một đời hương phấn" đây nè. Nhà báo, nhà văn chỉ là nỗi mơ ước cả đời không đạt, mà nói cho cùng, mấy cái nhà này cũng khổ sở thấy bà.
Mấy cái "nhà" bên trên h́nh như không chỉ là cái nghề mà c̣n là cái "nghiệp". Tôi nặng nghiệp kiếp này nên đă buông bỏ hơn 20 năm nay, bây giờ t́m đường trở lại.
Nhưng viết cái ǵ? Cho ai? Với ai? Tôi hoàn toàn mù tịt về cái "điểm nhắm" (target) này.
Viết là nói với chính ḿnh. Từ trong sâu thẳm của tiềm thức, sự lắng đọng của trí năo kèm theo sự xúc cảm của trái tim, tâm sự được phơi bày. V́ thế, được độc giả ghé mắt là người viết vui lắm rồi, cám ơn lắm lắm rồi, bất kể khen chê. Viết để giảm stress, để trí năo vận động, khỏi quên đời. Viết là lối đi thoát hiểm, ra exit gần nhất!
Bấy giờ là tuần lễ cuối tháng Hai 2015. Tháng Ba sắp về. Mọi người nói với tôi ráng chờ vài tuần lễ nữa cho mùa Xuân mới. Phải, "Tháng Ba trời đất vào Xuân" bài viết đầu tiên cho loạt bài "Viết Về Nước Mỹ" từ năm 2013, tôi đă sơ lượt về cuộc đời ḿnh. Sẽ c̣n những dự định ở phía trước cho những toan tính muộn màng…
Hồi chiều, trong lúc ngồi chờ ở pḥng nha sĩ, tôi có chút vui khi bắt gặp những bức danh họa trịnh trọng treo hai bên tường. Ngoài những tấm của Giovanni Bellini, Leonardo Da Vinci, bức tranh Red Boats của Claude Monet (1875) làm tôi tưởng nhầm là 1975. Con số này không mang một ư nghĩa nào với mọi người, nhưng với người Việt Nam là con số của một thời kỳ đen tối, đớn đau của lịch sử nước nhà.
Bên ngoài tuyết rơi thật nhiều. Những bông tuyết dày đan kín bầu trời. Kiểu này tuyết rơi tới sáng không thể nào 5 inches được có thể lên tới cả chục inches. Trời đă lạnh thêm lạnh. Ḷng đă buồn thêm buồn. Sáng mai phải dậy sớm cả tiếng để cào tuyết và sẽ lầm lũi đi tới sở làm trong cái giá lạnh cùng cực của mùa Đông. Tối mai, Tivi nói độ thấp sẽ là âm 4 độ F. Rồi sẽ cười thật tươi với mọi người, với khách hàng. Con người thật của ḿnh sẽ cất lại, ở nhà.
Tự nhiên đoạn thơ của Nhă Ca từ lâu bật dậy trong tôi:
Đời sống, ôi buồn như cỏ khô
Và anh, em cũng biết mong chờ
Em về, tay nhỏ che trời rét
Nghe giá băng ṃn hết tuổi thơ.
Lâu quá rồi, tôi nhớ không chính xác lời thơ, nhưng rất thích, quá thích, v́ nó là tâm sự tôi lúc này, ngay bây giờ. Câu ba tuyệt chiêu! Nhưng "tay nhỏ" làm sao "che trời rét" dưới 4 độ F được? "Tay nhỏ" đưa lên cài nút áo coast c̣n không được nữa là…
Tôi lắng nghe. Chung quanh tôi vắng lặng. Ông xả đang làu bàu bảo ngủ sớm đi, sáng c̣n dậy sớm cào tuyết, đi làm. Ông lăo này chẳng có chút "lăng mạn" nào hết, quanh năm ngày tháng quanh tôi, bên cạnh tôi, chỉ toàn là chuyện "lăng xẹt". Rồi sẽ giống như tác giả Philato "70, chán mớ đời".
Mới đó, ông già đă ngủ kḥ, ngáy o-o. Tôi trở ra pḥng ngoài, ngồi một ḿnh nh́n ra sân đầy tuyết phủ. Nh́n bàn thờ nhỏ, Má tôi đang cười, tôi thấy ḷng nao nao. Ăn Tết nơi này, tôi chỉ kịp mua bó hoa Godetia và chai rượu đỏ. Đứa cháu gái ở Garden Grove, Cali gởi cho d́ cặp bánh chưng Minh Phụng, tôi đặt lên bàn thờ Má tôi. B́nh hoa, chai rượu và ngọn nến lung linh… Tôi thấy ḷng ấm lại đôi chút. Tôi mở chai rượu, rót ra ba ly để tưởng niệm Ba Má và người anh trai từ lâu xa chúng tôi…
Ngoài kia tuyết vẫn rơi.
Tôi vẫn ngồi đây với kỷ niệm ngày Xuân khi c̣n nhỏ ở với Ba Má, khi ra trường dạy học bên đám học tṛ vui tươi, thời gian vàng son rực rỡ của đời ḿnh, giống như Khôi An đă nói: "Nhiều kỷ niệm và h́nh ảnh cứ đứng nguyên như lúc tôi mới bắt đầu thu góp những ư niệm về cuộc đời, về người lớn ở chung quanh. Những nhà thơ, nhà văn. Những nhạc sĩ, ca sĩ. Những thầy, cô giáo. Những danh tướng một thời." Đoạn văn này, Khôi An đă làm tôi xúc động không ít. Không ngờ tác giả này trẻ tuổi lại có được những suy niệm đúng đắn, dễ thương đến như thế! Tôi tự hỏi ḿnh, tôi có là "danh tướng một thời" không? Và câu thơ cổ lại lóe sáng:
"Mỹ nhân tự cổ như danh tướng"
Tôi không dám nghĩ tiếp câu sau, dù thế nào chăng nữa, hôm nay là ngày đầu năm, phải kiêng khem chút đỉnh…
Trời bây giờ trời đă sang Xuân.
Anh nh́n em, t́nh yêu thật gần…
Lời ca ngày Xuân c̣n đọng trong tiềm thức, sao hiện giờ chỉ thấy lạnh buốt cả về thể chất lẫn tinh thần? T́nh yêu nào tôi có được đêm nay?
Tuổi già như giọt sương khuya. Tôi hiểu rơ điều này. Thiệp Tết đă gởi đi từ tuần trước sao ḷng ḿnh cứ vơ vẩn chút t́nh riêng?
"Có những niềm riêng, làm sao nói hết?" (Lê Tín Hương)
Ngọn nến vẫn lung linh. Hoa vẫn rực rỡ sắc màu. Giao thừa ở Mỹ này sắp đến. 12 giờ đêm, giờ Đông Bắc.
Chào đón mùa Xuân Ất Mùi 2015 bằng tấm ḷng rộng mở của ḿnh. Dù cô đơn. Dù lạnh giá. Tôi nói với ḷng ḿnh, như thế.
Giao thừa đến rồi, trong ḷng tôi, dù chỉ một ḿnh. Không biết v́ giá lạnh của đất trời hay v́ muốn có được chút ấm áp đầu năm, tôi uống luôn, một lần, ba ly "xây chừng" rượu đỏ.
Ngày Tết Ất Mùi đêm Giao thừa.
Song Lam
vBulletin® v3.8.9, Copyright ©2000-2025, vBulletin Solutions, Inc.