florida80
04-30-2020, 18:04
Khác với ngôn từ "nhiệt liệt chào mừng", "tinh thần chiến thắng bất diệt" cuồn cuộn trên thông tin ḍng chính, nhiều bạn trẻ Việt Nam đă chia sẻ những góc nh́n đầy ưu tư về ngày 30/4.
Trong bối cảnh "chống dịch như chống giặc", không khí kỷ niệm ngày 30/4 tại Việt Nam có vẻ trầm hơn so trong cột mốc 45 năm.
Dù thế, các phương tiện thông tin chính thống, đặc biệt là các báo, đài trực thuộc cơ quan đảng và nhà nước, vẫn tràn ngập "tinh thần chiến thắng", "khí thế hào hùng", "đánh tan Mỹ, ngụy".
30/4: Người Việt trẻ hải ngoại và hành tŕnh t́m bản sắc
Hài cốt lính VNCH: "39 năm, anh em nằm dưới nền đất lạnh"
Chỉ khi bước lên những nền tảng ít nhiều c̣n nằm ngoài sự kiểm duyệt của nhà nước, như mạng xă hội Facebook, người ta mới thấy một không khí đa chiều hơn. Nhiều người treo cờ đỏ chào mừng chiến thắng. Không ít người tưởng niệm 'ngày mất nước'.
Vậy những người Việt trẻ tuổi chào đời rất lâu sau ngày chiến tranh kết thúc nghĩ ǵ về cuộc chiến Việt Nam, về hận thù và ḥa giải?
BBC News Tiếng Việt đă có dịp phỏng vấn ba người trẻ có xuất thân khác nhau, đang hoạt động trên nhiều lĩnh vực để ghi lại những ư kiến có lẽ không bao giờ xuất hiện trên báo đài trong nước.
Không phải "ngày thống nhất"
Nhà văn Lê Hữu Nam, 34 tuổi, cây viết trẻ nhiều sách được công chúng đón nhận như Con đến như một phép màu, Mật ngữ rừng xanh, Xứ mộng hồn hoa,.. chia sẻ với BBC News Tiếng Việt từ Sài G̣n hôm 29/4:
"Thuộc thế hệ sinh ra sau cuộc chiến và được giáo dục bởi những người thắng cuộc, tôi được dạy ngày 30/4 lúc bấy giờ là 'ngày giải phóng', 'ngày thống nhất đất nước'. Tuy nhiên, khi đọc nhiều hơn, gặp gỡ và tiếp thu hơn, tôi nhận ra rằng người miền Nam trước 30/4/1975 đă có một chính quyền chính danh, họ hưởng một nền độc lập với một nền cộng ḥa hợp pháp, như người dân miền Bắc với nhà nước Xă hội chủ nghĩa. Đối với tôi bây giờ, gọi 30/4 là ngày 'thống nhất đất nước' th́ chưa chính xác."
Theo nhà văn, "là một người luôn quan tâm đến những ǵ đă và đang xảy ra trên đất nước ḿnh, ngày 30/4 với tôi là một ngày buồn."
Nhà văn Lê Hữu Nam, cây viết trẻ nhiều sách được công chúng đón nhận như Con đến như một phép màu, Mật ngữ rừng xanh, Xứ mộng hồn hoa...Bản quyền hình ảnh Lê Hữu Nam
Image caption
Nhà văn Lê Hữu Nam, cây viết trẻ nhiều sách được công chúng đón nhận như Con đến như một phép màu, Mật ngữ rừng xanh, Xứ mộng hồn hoa...
Nguyễn Vi Yên, 25 tuổi, nhà hoạt động xă hội và hiện là chủ nhiệm nhóm Tinh thần Khai Minh, hiện đang sống ở Philippines, chia sẻ rằng dù sinh sau chiến tranh nhưng "trong cả nhà nội lẫn nhà ngoại đều có những người đă hy sinh cho nền độc lập của Việt Nam Cộng ḥa".
Vi Yên cho biết:
"Trong những buổi chuyện tṛ nhắc nhớ thời xưa cũ, ba má tôi thường kể về biến cố 30/4/1975 như một vết thương khó lành gây ra bởi sự khắc nghiệt của chiến tranh, vốn được tô vẽ bởi ngôn từ và lư tưởng. Song họ không gởi gắm vào chúng tôi bất cứ t́nh cảm yêu ghét hận thù nào. Có chăng, câu chuyện cũng chỉ mang hơi hướm luyến tiếc một cái ǵ đó đẹp đẽ đă vĩnh viễn mất đi."
Lớn lên trong một gia đ́nh như vậy, Vi Yên xem "biến cố 30/4 được khắc họa như một sự kiện lịch sử của dân tộc giữa vô vàn sự kiện khác."
Nhà văn Lê Hữu Nam chia sẻ dấu mốc dẫn tới những đổi thay nội tâm của anh:
"Vào ngày 30/4 năm mười bảy tuổi, tôi đến nhà một cậu bạn chơi, th́ thấy ba cậu ta đang ngồi uống rượu và khóc một ḿnh. Tôi mới hỏi tại sao, th́ cậu ta giải thích do ba cậu ngày xưa là 'ngụy' nên ông xem đây là ngày 'mất nước'. Từ đó h́nh ảnh một người đàn ông gầy g̣, hiền lành nhưng đến ngày 30/4 chỉ uống rượu và khóc đeo bám tôi, gợi cho tôi những câu hỏi. Liệu đây có thực sự là 'ngày chiến thắng' không, nếu là 'chiến thắng' th́ tại sao một dân tộc lại có người cười, kẻ khóc? Từ đó tôi luôn cố gắng t́m hiểu nhiều hơn từ hai phía, và không c̣n xem 30/4 là ngày vui của dân tộc nữa."
https://i.imgur.com/kOCjFXq.jpg
Người dân t́m cách chạy khỏi Sài G̣n ngày 29/4/1975
Bản quyền hình ảnh Getty Images
Tương tự, Vi Yên, trong vai tṛ hỗ trợ người tị nạn, có dịp nh́n sâu vào bi kịch của chiến tranh qua những phận người mà cô gặp thời hậu chiến.
"Cái nh́n của tôi về ngày 30/4 dần trở nên thực tế hơn và cũng chứa nhiều cảm xúc hơn, sau khi tôi có cơ hội gặp gỡ với cộng đồng người Việt hải ngoại, những người đă vượt biên rời Việt Nam sau khi Sài G̣n sụp đổ," cô chia sẻ.
Cô kể:
"Tôi không sao quên được những ngày ghé nhà chú Phong, một người Việt ở Bỉ, nghe chú say sưa kể chuyện 'chôn dầu vượt biển' rồi cho coi h́nh con tàu của chú lênh đênh nơi biển lạnh mênh mông. Khi quây quần một tối nọ với anh Cảnh và cả đại gia đ́nh anh ở Copenhagen, tôi được nghe bao chuyện thăng trầm trong các trại tị nạn. Rồi có lần, một người anh lái xe đưa tôi đi từ thành phố Monchengladback tới vùng Frankfurt nước Đức, lúc anh mở mấy băng nhạc cũ của miền Nam, tôi không khỏi xúc động khi thấy anh rơm rớm nhắc rằng đă hơn bốn mươi năm chưa một lần thấy lại quê nhà."
Trong bối cảnh "chống dịch như chống giặc", không khí kỷ niệm ngày 30/4 tại Việt Nam có vẻ trầm hơn so trong cột mốc 45 năm.
Dù thế, các phương tiện thông tin chính thống, đặc biệt là các báo, đài trực thuộc cơ quan đảng và nhà nước, vẫn tràn ngập "tinh thần chiến thắng", "khí thế hào hùng", "đánh tan Mỹ, ngụy".
30/4: Người Việt trẻ hải ngoại và hành tŕnh t́m bản sắc
Hài cốt lính VNCH: "39 năm, anh em nằm dưới nền đất lạnh"
Chỉ khi bước lên những nền tảng ít nhiều c̣n nằm ngoài sự kiểm duyệt của nhà nước, như mạng xă hội Facebook, người ta mới thấy một không khí đa chiều hơn. Nhiều người treo cờ đỏ chào mừng chiến thắng. Không ít người tưởng niệm 'ngày mất nước'.
Vậy những người Việt trẻ tuổi chào đời rất lâu sau ngày chiến tranh kết thúc nghĩ ǵ về cuộc chiến Việt Nam, về hận thù và ḥa giải?
BBC News Tiếng Việt đă có dịp phỏng vấn ba người trẻ có xuất thân khác nhau, đang hoạt động trên nhiều lĩnh vực để ghi lại những ư kiến có lẽ không bao giờ xuất hiện trên báo đài trong nước.
Không phải "ngày thống nhất"
Nhà văn Lê Hữu Nam, 34 tuổi, cây viết trẻ nhiều sách được công chúng đón nhận như Con đến như một phép màu, Mật ngữ rừng xanh, Xứ mộng hồn hoa,.. chia sẻ với BBC News Tiếng Việt từ Sài G̣n hôm 29/4:
"Thuộc thế hệ sinh ra sau cuộc chiến và được giáo dục bởi những người thắng cuộc, tôi được dạy ngày 30/4 lúc bấy giờ là 'ngày giải phóng', 'ngày thống nhất đất nước'. Tuy nhiên, khi đọc nhiều hơn, gặp gỡ và tiếp thu hơn, tôi nhận ra rằng người miền Nam trước 30/4/1975 đă có một chính quyền chính danh, họ hưởng một nền độc lập với một nền cộng ḥa hợp pháp, như người dân miền Bắc với nhà nước Xă hội chủ nghĩa. Đối với tôi bây giờ, gọi 30/4 là ngày 'thống nhất đất nước' th́ chưa chính xác."
Theo nhà văn, "là một người luôn quan tâm đến những ǵ đă và đang xảy ra trên đất nước ḿnh, ngày 30/4 với tôi là một ngày buồn."
Nhà văn Lê Hữu Nam, cây viết trẻ nhiều sách được công chúng đón nhận như Con đến như một phép màu, Mật ngữ rừng xanh, Xứ mộng hồn hoa...Bản quyền hình ảnh Lê Hữu Nam
Image caption
Nhà văn Lê Hữu Nam, cây viết trẻ nhiều sách được công chúng đón nhận như Con đến như một phép màu, Mật ngữ rừng xanh, Xứ mộng hồn hoa...
Nguyễn Vi Yên, 25 tuổi, nhà hoạt động xă hội và hiện là chủ nhiệm nhóm Tinh thần Khai Minh, hiện đang sống ở Philippines, chia sẻ rằng dù sinh sau chiến tranh nhưng "trong cả nhà nội lẫn nhà ngoại đều có những người đă hy sinh cho nền độc lập của Việt Nam Cộng ḥa".
Vi Yên cho biết:
"Trong những buổi chuyện tṛ nhắc nhớ thời xưa cũ, ba má tôi thường kể về biến cố 30/4/1975 như một vết thương khó lành gây ra bởi sự khắc nghiệt của chiến tranh, vốn được tô vẽ bởi ngôn từ và lư tưởng. Song họ không gởi gắm vào chúng tôi bất cứ t́nh cảm yêu ghét hận thù nào. Có chăng, câu chuyện cũng chỉ mang hơi hướm luyến tiếc một cái ǵ đó đẹp đẽ đă vĩnh viễn mất đi."
Lớn lên trong một gia đ́nh như vậy, Vi Yên xem "biến cố 30/4 được khắc họa như một sự kiện lịch sử của dân tộc giữa vô vàn sự kiện khác."
Nhà văn Lê Hữu Nam chia sẻ dấu mốc dẫn tới những đổi thay nội tâm của anh:
"Vào ngày 30/4 năm mười bảy tuổi, tôi đến nhà một cậu bạn chơi, th́ thấy ba cậu ta đang ngồi uống rượu và khóc một ḿnh. Tôi mới hỏi tại sao, th́ cậu ta giải thích do ba cậu ngày xưa là 'ngụy' nên ông xem đây là ngày 'mất nước'. Từ đó h́nh ảnh một người đàn ông gầy g̣, hiền lành nhưng đến ngày 30/4 chỉ uống rượu và khóc đeo bám tôi, gợi cho tôi những câu hỏi. Liệu đây có thực sự là 'ngày chiến thắng' không, nếu là 'chiến thắng' th́ tại sao một dân tộc lại có người cười, kẻ khóc? Từ đó tôi luôn cố gắng t́m hiểu nhiều hơn từ hai phía, và không c̣n xem 30/4 là ngày vui của dân tộc nữa."
https://i.imgur.com/kOCjFXq.jpg
Người dân t́m cách chạy khỏi Sài G̣n ngày 29/4/1975
Bản quyền hình ảnh Getty Images
Tương tự, Vi Yên, trong vai tṛ hỗ trợ người tị nạn, có dịp nh́n sâu vào bi kịch của chiến tranh qua những phận người mà cô gặp thời hậu chiến.
"Cái nh́n của tôi về ngày 30/4 dần trở nên thực tế hơn và cũng chứa nhiều cảm xúc hơn, sau khi tôi có cơ hội gặp gỡ với cộng đồng người Việt hải ngoại, những người đă vượt biên rời Việt Nam sau khi Sài G̣n sụp đổ," cô chia sẻ.
Cô kể:
"Tôi không sao quên được những ngày ghé nhà chú Phong, một người Việt ở Bỉ, nghe chú say sưa kể chuyện 'chôn dầu vượt biển' rồi cho coi h́nh con tàu của chú lênh đênh nơi biển lạnh mênh mông. Khi quây quần một tối nọ với anh Cảnh và cả đại gia đ́nh anh ở Copenhagen, tôi được nghe bao chuyện thăng trầm trong các trại tị nạn. Rồi có lần, một người anh lái xe đưa tôi đi từ thành phố Monchengladback tới vùng Frankfurt nước Đức, lúc anh mở mấy băng nhạc cũ của miền Nam, tôi không khỏi xúc động khi thấy anh rơm rớm nhắc rằng đă hơn bốn mươi năm chưa một lần thấy lại quê nhà."