florida80
07-23-2020, 19:45
Thanh Vân phóng tác theo Le Retour Du Prisonnier của André Maurois
* Sau đây là một câu chuyện có thật. Chuyện xảy ra vào mùa Xuân 1945, trong một thành phố của nước Pháp tạm gọi là Chardeuil, mà v́ những lư do ngoài ư muốn, chúng tôi không thể nêu tên thật ra được.
Câu chuyện bắt đầu từ trên một chuyến xe lửa chở những người tù Pháp từ Đức trở về. Họ ngồi từng nhóm 12 người một trong những toa tàu chỉ để dành cho mười người mà thôi. V́ vậy, họ phải ngồi thật sát vào nhau, nhưng chẳng ai để ư hay
tỏ dấu phiền hà ǵ về chuyện đó cả. Mọi người, tuy đă kiệt sức v́ những năm tháng tù đày và chuyến hành tŕnh quá dài, vẫn thấy ḷng nôn nao hạnh phúc v́ họ biết rằng, sau năm năm vắng nhà, họ đă về lại được Quê Hương, sẽ được nh́n lại mái nhà yêu dấu và nhất là sẽ được gặp lại gia đ́nh.
H́nh như trong đầu óc của mọi người, h́nh ảnh nổi bật nhất là h́nh ảnh người đàn bà, người vợ thương yêu mà họ đă phải xa vắng mấy lâu nay. Mặc dù phần đông đều nghĩ về vợ ḿnh với tất cả ḷng thương nhớ, nhiều người vẫn không giấu nổi sự lo lắng, bồn chồn. Không hiểu người vợ có c̣n như xưa, vẫn trung thành hay đă thay đổi ? Vợ họ đă chứng kiến những ǵ, đă làm ǵ trong thời gian họ vắng nhà ? Không hiểu sự cô đơn kéo dài có làm cho họ sờn ḷng và phản bội lại người chồng đang bị cầm tù ở một nước khác hay không? Những người tù đă có con th́ c̣n cảm thấy yên bụng, dù sao vợ họ vẫn c̣n phải chăm sóc con cái và không thể sống buông thả, tự do quá được. Những đứa con là những sợi dây ràng buộc giúp họ thoát khỏi sự cô đơn và cám dỗ trong những ngày xa nhau.
Trong góc trái của toa xe, một người đàn ông cao lớn nhưng gầy ốm ngồi thật yên lặng, đôi mắt ông sáng ngời trong khuôn mặt căng thẳng v́ chờ đợi và suy tư. Đó là ông Renaud Leymarie, quê quán ở Chardeuil thuộc miền Nam nước Pháp. Con tàu vẫn chạy đều trong đêm tối, tiếng c̣i tàu cùng tiếng bánh xe nghiến trên đường sắt càng làm cho ḷng người ly hương đang trở về thêm bồn chồn, háo hức. Người đàn ông chợt nói với người bạn đồng hành ngồi sát bên ông ta :
- Anh đă có vợ chưa hở anh Saturnin ?
- Tôi đă có vợ hai năm trước chiến tranh và đă có hai con. Vợ tôi tên Marthe. Anh muốn xem h́nh nàng không ?
Saturnin là một người đàn ông nhỏ bé và vui tính. Anh ta rút từ trong chiếc ví cũ ra một tấm h́nh đă bị rách vài nơi.
- Vợ anh đẹp quá! - Leymarie nói - Anh có lo lắng ǵ trong lần trở về này không ?
- Lo lắng ? Tôi điên lên v́ mừng th́ có ! Tại sao lại lo lắng ?
- Tại vợ anh đẹp, vợ anh lại ở nhà một ḿnh và ngoài đời có thật nhiều đàn ông.
- Anh làm tôi buồn cười quá ! Không có một người đàn ông nào khác trong đời vợ tôi cả ! Chúng tôi đă từng sống thật hạnh phúc bên nhau... Anh có muốn xem những bức thư vợ tôi viết cho tôi suốt trong năm năm nay hay không ?
- Thư từ chẳng chứng minh được ǵ cả. Tôi cũng vậy, tôi đă nhận được thật nhiều những lá thư thật đẹp, thật nồng nàn. Vậy mà sao ḷng tôi vẫn cảm thấy lo lắng ?
- Bộ anh không tin tưởng ở vợ của anh hay sao ?
- Có chứ… ! Lúc đầu mới xa nhau, tôi không tin ai bằng tin vợ tôi cả. Chúng tôi đă ở với nhau sáu năm và trong thời gian đó, chưa có một đám mây nào có thể làm vẩn đục được hạnh phúc của chúng tôi…
- Vậy tại sao bây giờ… ?
- Đó chỉ là chuyện thường t́nh thôi ông bạn ạ… ! Tôi là một người không khi nào tin tưởng được vào hạnh phúc của chính ḿnh. Tôi lúc nào cũng nhủ thầm rằng Hélène, vợ tôi, quá đẹp, quá tuyệt vời, quá thông minh đối với một người như tôi. Nàng là một người có kiến thức rộng và h́nh như chuyện ǵ có bàn tay nàng nhúng vào đều thành công tốt đẹp cả. Nàng cầm khúc vải, khúc vải biến ngay thành cái áo thật đẹp, nàng trang hoàng một túp lều, nó sẽ biến thành một thiên đàng nơi hạ giới. V́ vậy, trong lúc chiến tranh, có thật nhiều người đàn ông đă đến thành phố này ẩn náu. Và trong những người đó, có biết bao nhiêu người hơn tôi trên tất cả mọi phương diện. Lại c̣n những người ngoại quốc, những người lính đồng minh. Họ tất nhiên đă phải để ư đến ngay người đàn bà đẹp nhất thành phố đó.
- Rồi có làm sao đâu… nếu vợ anh vẫn yêu anh ?
- Anh bạn nói rất đúng ! Nhưng anh thử đặt địa vị của anh vào địa vị của nàng. Năm năm sống cô đơn, thêm nữa, thành phố này đâu phải là thành phố của nàng. Tôi yêu nàng, cưới nàng và nàng về đây ở với tôi mà thôi! Nàng không có gia đ́nh hay anh em bà con ǵ cả. Sự cám dỗ, v́ vậy, sẽ mănh liệt vô cùng.
- Anh làm tôi buồn cười ! Đầu óc anh thật lộn xộn. Vả lại, nếu có chuyện ǵ xảy ra đi nữa th́ có chi quan trọng đâu một khi nàng đă quên, đă bỏ hết tất cả khi anh trở về ? Anh biết không, nếu có ai nói với tôi chuyện ǵ về Marthe - vợ tôi - tôi sẽ nói ngay : “Đừng nói ǵ thêm nữa… Người đàn bà ấy là vợ tôi và khi đó chiến tranh đang xảy ra, bây giờ ḥa b́nh đă trở lại. Chúng tôi đang khởi sự lại từ đầu… !”.
- Tôi không thể nào làm như anh được! Leymarie trả lời. Nếu khi về đến nhà mà tôi biết có chuyện ǵ đă xảy ra trong thời gian tôi đi vắng, dù bất cứ chuyện ǵ. . .
- Th́ anh sẽ làm ǵ ? Bóp cổ vợ chăng ? Giết vợ à ? Bộ anh đă khùng chưa ?
- Không, tôi sẽ chẳng làm cái ǵ cả ! Tôi cũng sẽ chẳng trách móc một lời. Nhưng tôi sẽ biến khỏi thành phố ngay !Tôi sẽ đi làm lại cuộc đời ở một nơi thật xa, với một tên họ khác. Tôi sẽ để lại tiền bạc, nhà cửa cho nàng. Tôi chẳng cần ǵ. Có lẽ tôi hơi ngu ngốc. Nhưng tánh tôi như vậy, một là có tất cả , hai là chẳng có chút ǵ…
Một hồi c̣i tàu rú lên… Tiếng bánh xe nghiến trên đường sắt… Tàu đă vào sân ga. Hai người đàn ông chợt trở nên im lặng.
https://i.imgur.com/s6QAlJd.jpg
* Sau đây là một câu chuyện có thật. Chuyện xảy ra vào mùa Xuân 1945, trong một thành phố của nước Pháp tạm gọi là Chardeuil, mà v́ những lư do ngoài ư muốn, chúng tôi không thể nêu tên thật ra được.
Câu chuyện bắt đầu từ trên một chuyến xe lửa chở những người tù Pháp từ Đức trở về. Họ ngồi từng nhóm 12 người một trong những toa tàu chỉ để dành cho mười người mà thôi. V́ vậy, họ phải ngồi thật sát vào nhau, nhưng chẳng ai để ư hay
tỏ dấu phiền hà ǵ về chuyện đó cả. Mọi người, tuy đă kiệt sức v́ những năm tháng tù đày và chuyến hành tŕnh quá dài, vẫn thấy ḷng nôn nao hạnh phúc v́ họ biết rằng, sau năm năm vắng nhà, họ đă về lại được Quê Hương, sẽ được nh́n lại mái nhà yêu dấu và nhất là sẽ được gặp lại gia đ́nh.
H́nh như trong đầu óc của mọi người, h́nh ảnh nổi bật nhất là h́nh ảnh người đàn bà, người vợ thương yêu mà họ đă phải xa vắng mấy lâu nay. Mặc dù phần đông đều nghĩ về vợ ḿnh với tất cả ḷng thương nhớ, nhiều người vẫn không giấu nổi sự lo lắng, bồn chồn. Không hiểu người vợ có c̣n như xưa, vẫn trung thành hay đă thay đổi ? Vợ họ đă chứng kiến những ǵ, đă làm ǵ trong thời gian họ vắng nhà ? Không hiểu sự cô đơn kéo dài có làm cho họ sờn ḷng và phản bội lại người chồng đang bị cầm tù ở một nước khác hay không? Những người tù đă có con th́ c̣n cảm thấy yên bụng, dù sao vợ họ vẫn c̣n phải chăm sóc con cái và không thể sống buông thả, tự do quá được. Những đứa con là những sợi dây ràng buộc giúp họ thoát khỏi sự cô đơn và cám dỗ trong những ngày xa nhau.
Trong góc trái của toa xe, một người đàn ông cao lớn nhưng gầy ốm ngồi thật yên lặng, đôi mắt ông sáng ngời trong khuôn mặt căng thẳng v́ chờ đợi và suy tư. Đó là ông Renaud Leymarie, quê quán ở Chardeuil thuộc miền Nam nước Pháp. Con tàu vẫn chạy đều trong đêm tối, tiếng c̣i tàu cùng tiếng bánh xe nghiến trên đường sắt càng làm cho ḷng người ly hương đang trở về thêm bồn chồn, háo hức. Người đàn ông chợt nói với người bạn đồng hành ngồi sát bên ông ta :
- Anh đă có vợ chưa hở anh Saturnin ?
- Tôi đă có vợ hai năm trước chiến tranh và đă có hai con. Vợ tôi tên Marthe. Anh muốn xem h́nh nàng không ?
Saturnin là một người đàn ông nhỏ bé và vui tính. Anh ta rút từ trong chiếc ví cũ ra một tấm h́nh đă bị rách vài nơi.
- Vợ anh đẹp quá! - Leymarie nói - Anh có lo lắng ǵ trong lần trở về này không ?
- Lo lắng ? Tôi điên lên v́ mừng th́ có ! Tại sao lại lo lắng ?
- Tại vợ anh đẹp, vợ anh lại ở nhà một ḿnh và ngoài đời có thật nhiều đàn ông.
- Anh làm tôi buồn cười quá ! Không có một người đàn ông nào khác trong đời vợ tôi cả ! Chúng tôi đă từng sống thật hạnh phúc bên nhau... Anh có muốn xem những bức thư vợ tôi viết cho tôi suốt trong năm năm nay hay không ?
- Thư từ chẳng chứng minh được ǵ cả. Tôi cũng vậy, tôi đă nhận được thật nhiều những lá thư thật đẹp, thật nồng nàn. Vậy mà sao ḷng tôi vẫn cảm thấy lo lắng ?
- Bộ anh không tin tưởng ở vợ của anh hay sao ?
- Có chứ… ! Lúc đầu mới xa nhau, tôi không tin ai bằng tin vợ tôi cả. Chúng tôi đă ở với nhau sáu năm và trong thời gian đó, chưa có một đám mây nào có thể làm vẩn đục được hạnh phúc của chúng tôi…
- Vậy tại sao bây giờ… ?
- Đó chỉ là chuyện thường t́nh thôi ông bạn ạ… ! Tôi là một người không khi nào tin tưởng được vào hạnh phúc của chính ḿnh. Tôi lúc nào cũng nhủ thầm rằng Hélène, vợ tôi, quá đẹp, quá tuyệt vời, quá thông minh đối với một người như tôi. Nàng là một người có kiến thức rộng và h́nh như chuyện ǵ có bàn tay nàng nhúng vào đều thành công tốt đẹp cả. Nàng cầm khúc vải, khúc vải biến ngay thành cái áo thật đẹp, nàng trang hoàng một túp lều, nó sẽ biến thành một thiên đàng nơi hạ giới. V́ vậy, trong lúc chiến tranh, có thật nhiều người đàn ông đă đến thành phố này ẩn náu. Và trong những người đó, có biết bao nhiêu người hơn tôi trên tất cả mọi phương diện. Lại c̣n những người ngoại quốc, những người lính đồng minh. Họ tất nhiên đă phải để ư đến ngay người đàn bà đẹp nhất thành phố đó.
- Rồi có làm sao đâu… nếu vợ anh vẫn yêu anh ?
- Anh bạn nói rất đúng ! Nhưng anh thử đặt địa vị của anh vào địa vị của nàng. Năm năm sống cô đơn, thêm nữa, thành phố này đâu phải là thành phố của nàng. Tôi yêu nàng, cưới nàng và nàng về đây ở với tôi mà thôi! Nàng không có gia đ́nh hay anh em bà con ǵ cả. Sự cám dỗ, v́ vậy, sẽ mănh liệt vô cùng.
- Anh làm tôi buồn cười ! Đầu óc anh thật lộn xộn. Vả lại, nếu có chuyện ǵ xảy ra đi nữa th́ có chi quan trọng đâu một khi nàng đă quên, đă bỏ hết tất cả khi anh trở về ? Anh biết không, nếu có ai nói với tôi chuyện ǵ về Marthe - vợ tôi - tôi sẽ nói ngay : “Đừng nói ǵ thêm nữa… Người đàn bà ấy là vợ tôi và khi đó chiến tranh đang xảy ra, bây giờ ḥa b́nh đă trở lại. Chúng tôi đang khởi sự lại từ đầu… !”.
- Tôi không thể nào làm như anh được! Leymarie trả lời. Nếu khi về đến nhà mà tôi biết có chuyện ǵ đă xảy ra trong thời gian tôi đi vắng, dù bất cứ chuyện ǵ. . .
- Th́ anh sẽ làm ǵ ? Bóp cổ vợ chăng ? Giết vợ à ? Bộ anh đă khùng chưa ?
- Không, tôi sẽ chẳng làm cái ǵ cả ! Tôi cũng sẽ chẳng trách móc một lời. Nhưng tôi sẽ biến khỏi thành phố ngay !Tôi sẽ đi làm lại cuộc đời ở một nơi thật xa, với một tên họ khác. Tôi sẽ để lại tiền bạc, nhà cửa cho nàng. Tôi chẳng cần ǵ. Có lẽ tôi hơi ngu ngốc. Nhưng tánh tôi như vậy, một là có tất cả , hai là chẳng có chút ǵ…
Một hồi c̣i tàu rú lên… Tiếng bánh xe nghiến trên đường sắt… Tàu đă vào sân ga. Hai người đàn ông chợt trở nên im lặng.
https://i.imgur.com/s6QAlJd.jpg