goodidea
02-10-2021, 13:37
Em vốn là một cô gái hay cười, chăm chỉ và ưa nhẹ nhàng. Năm 2007 em tốt nghiệp ĐHSP mầm non loại khá rồi đi làm ngoài Hà Nội. Năm 2008 em nhận công tác tại một huyện miền núi của tỉnh, về làm giáo viên mầm non ạ, mọi người gọi là biên chế đó. Khi ấy, lương em cao thứ 3 ở trường chỉ sau hiệu trưởng, hiệu phó v́ các giáo viên khác đều diện hợp đồng. Đang tuổi nhiệt huyết nên em hăng say làm việc, tính t́nh lại vui vẻ ḥa đồng, yêu trẻ con nên dân làng và phụ huynh rất yêu quư, pḥng giáo dục lúc ấy c̣n chỉ định em sau khi hết thời gian thử việc sẽ đề bạt làm hiệu phó. Năm 2009 em quen với chồng sau này và chúng em yêu nhau đến 2010 th́ cưới. Nhà chồng em gần ngay cạnh xă em công tác, bố làm công tác trong xă, chị gái và em gái đều làm GVMN nên lúc yêu nhau em cũng hay qua nhà chơi, mọi người vui vẻ, em nói đủ thứ chuyện với cô em gái của anh ấy, dường như không có ǵ khác biệt nên dù đôi lần bọn em giận dỗi nhưng cuối cùng vẫn quyết định cưới nhau. Chồng hơn em hai tuổi và làm ở một sở dưới tỉnh, nên em luôn nghĩ sự hiểu biết chắc cũng không đến nỗi.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1738817&stc=1&d=1612964239
Khi quyết định cưới nhau th́ em mới dần dần vỡ lẽ nhiều điều từ gia đ́nh chồng em. Gần cưới, chị chồng t́m em nói chuyện, không c̣n cảm giác khách sáo nữa mà rất thẳng thắn. Chị nói: "Em lấy em trai chị, em đi làm đă mấy năm rồi, em có bao nhiêu tiền để dành?". Khi em nói em không có v́ em đi làm cũng được chút ít và tháng tháng em gửi tiền bố mẹ thêm vào lo cho gia đ́nh em nên không nghĩ phải để dành. Chị ấy tỏ vẻ ngờ vực, nói em keo kiệt, xong nói thẳng với em là: "Cả nhà nuôi được mỗi nó ăn học tử tế nên em lấy nó về th́ 2 năm đầu không được có con, tiền các em kiếm được phải đưa cho bố mẹ để bố mẹ lo cho các em " (Dưới chồng em c̣n 3 em, em nhỏ nhất học lớp 12). Em cứ ám ảnh măi những câu nói đó, nhưng không nói ǵ với anh ấy cả. Cho đến lúc sát ngày cưới, chị c̣n gọi 2 đứa đến nói rất nhiều nhưng em chỉ nhớ được ba việc:
- Chỉ mừng cưới bọn em số tiền bằng 1/2 tiền mua một cái đệm, v́ các em có tiền rồi, không như mấy đứa em kia. Bố mẹ chồng cũng sẽ không trao ǵ cho con dâu v́ điều đó là không cần thiết.
- Chúng mày ( 2 đứa) phải trả tiền hết tất cả đồ dùng mua về, cỗ cưới…
- Không chụp ảnh cưới, mua nhẫn nhiều tiền làm ǵ, sau cũng chỉ để xó ( Câu này sau đúng thật).
Chồng em khi ấy nghe thế bực ra mặt, nói rằng không nhận quà mừng của chị và tự lo đám cưới. Em thấy chị ấy thật quá đáng, nhưng tin tưởng vào người ḿnh sắp cưới, dù sao anh ta cũng không tệ như thế. Nhưng không được lâu, sự tin tưởng đó cứ mất dần đi. Anh ấy chọn gói chụp ảnh cưới ít tiền nhất, nhưng vẫn kêu ca về số tiền chụp ảnh và đỉnh điểm là mỗi người trả tiền 1 cái ảnh lớn treo ở gia đ́nh ḿnh hai bên. Chưa hết, anh ấy chọn cặp nhẫn cưới trị giá 700k, mặc dù cái cho em đeo hơi lỏng, nhưng anh ấy vẫn quyết chọn. Em đă ném trả cái nhẫn và đi về, … tưởng đám cưới không diễn ra, tưởng anh ấy mua cái nhẫn khác, nhưng cuối cùng đeo vào tay em vẫn cái nhẫn ấy.
Đám cưới xong bọn em làm đúng như lời chị nói, mà mọi sự thoải mái, lịch sự của nhà chồng em bay biến đâu hết. Thay bộ váy ra, em sấp mặt vào dọn dẹp đến tận 9h30 phút tối, mặt mũi, đầu tóc chưa kịp gỡ xuống và tẩy trang. Chồng và gia đ́nh chồng đang ngồi nói chuyện trên nhà, em vẫn c̣n nhà bếp, nồi niêu, cả sân xoong nồi bát đĩa… Mệt mỏi, sờ vào điện thoại là cả chục cuộc gọi từ gia đ́nh, bè bạn. Tin nhắn của chị dâu hiện lên: "Em ơi, nay mệt rồi, mọi việc để mai làm nhé, nhớ nghỉ sớm đi kẻo ốm đấy" em ̣a khóc nức nở. Em chưa từng nghĩ ngày cưới của ḿnh nó như thế. Đến 10h hơn, bố chồng em bảo mẹ chồng : " Bà đưa cho con H cái giấy để nó c̣n biết mà trả cho họ". Em cầm một tờ danh sách tất tần tật những ǵ cần mua cho một cái đám cưới, à không, c̣n có cả dầu gội đầu, sữa tắm, tăm bông…. Thật nực cười!
Chúng em cũng chả có đêm tân hôn, đếm tiền trả nợ, rồi vừa thiếp đi bà mẹ
chồng gọi em dậy:" H ơi, dậy đi, cầm thêm con dao và cái ghế con đi theo mẹ lên nhà anh H, làm cỗ cưới con cháu. Mẹ đi một ḿnh họ lại hỏi con dâu mới đâu", em ngước nh́n đồng hồ chỉ 3h sáng!
Cuộc sống địa ngục của em bắt đầu như thế, ông bố chồng tuyên bố trước cả nhà: " Từ giờ, mỗi tháng con H đóng cho chúng tao 500 ngh́n tiền nhà, thằng N không phải đóng v́ nó là con trai tao". Em thật sự sững sờ. Từ đó, ngoài giờ em đi làm ra bố mẹ chồng lên lịch cho em đi làm đồng, đi chăn gà, nuôi lợn. Nhà em nuôi có thời điểm đến 20 con lợn và cả trăm con gà đẻ. Mà buồn cười, bố chồng em giao: "100 con gà th́ ngày nào cũng phải đẻ ít nhất là 90 quả trứng. Nếu ít hơn th́ chỉ chúng mày ăn". Vậy nên đă có lúc em c̣n phải mua thêm trứng về để lén bỏ cho đủ 90 quả để đỡ bị chửi bới. Ngày nào cũng gọi em từ 4h30 hoặc 5h sáng làm tới 9, 10h tối chưa được nghỉ, mà em không quen với việc ǵ th́ ông bà ch́ chiết: " Mẹ mày không dạy à, vâng nhà mày chỉ biết đi học thôi….". Buồn cười là, mấy đứa em chồng có muốn giúp th́ ông bà tỏ vẻ không hài ḷng. Ngày nào công việc ở trường nhiều, họp hành mà về muộn hơn 5h chiều th́ ông bà lại nói em: " Làm cái việc đó có ǵ mà công lên việc xuống, đi sớm về muộn vậy, chẳng qua là lười biếng trốn việc!". Em không có ngày nào rảnh ra để về thăm quê, và nhà chồng cũng như chồng chẳng khi nào nhắc tới điều ấy. Đấy là chưa kể cứ t7, chủ nhật th́ vợ chồng chị gái sang ăn cơm, lại lo cơm nước, dọn dẹp cho sạch kẻo chị ấy lại chửi um lên. Nghe th́ chửi chúng mày theo kiểu chửi cả mấy đưa em ruột, nhưng lại cùng ngồi với nhau chửi chỉ có em tự làm một ḿnh nên biết là chị ấy nói ai. Tiền nong đóng góp th́ ông bà không nhận nhưng cũng từ lúc em về sống cùng là giao phó tất cả chuyện mua bán ăn uống, tiền ga, điện cho em trả. Em hết tiền lấy của chồng th́ chồng eo sèo: "Đường đường một viên chức nhà nước lại ngửa tay xin tiền chồng"… Rồi có lần chồng em về, v́ em hết tiền mua thức ăn nên cơm chỉ có trứng rán, tôm kho thế mà chồng em hùng hổ hất mâm cơm đi và xông vào định đánh em, kèm theo một câu: "Tao không ở nhà mày cho bố mẹ tao ăn thế này à?". Cứ như tháng nào anh ấy cũng cho em cả chục triệu vậy.
Chồng em đi làm cách nhà 35 km, nên ở trọ lại, b́nh thường 1 tuần về nhà 1 lần, nhưng lấy vợ rồi th́ về 2 lần, mẹ chồng em gay gắt ra mặt: " Mày gọi nó về làm ǵ, nó đi làm mệt mỏi phải để cho nó nghỉ ngơi…" Mặc dù biết thế nhưng chồng em chẳng bao giờ thanh minh với mẹ, chỉ khi chồng em đi làm là bà ấy lại lôi em ra chửi bới. Nhà chồng có nồi cơm điện, ấm điện, b́nh nước nóng nhưng tất cả chỉ để trưng bày. Em luôn phải nấu cơm bằng rơm, củi, quần áo th́ bắt giặt ở ao, chỉ được tráng lại bằng nước giếng chứ dùng hết bằng nước giếng là bị chửi ngay. Bà chị chồng th́ thỉnh thoảng lại sang bắt em phải đánh xoong, cọ nồi, có tư nhọ nồi cũng đem ra chửi bới, nói em vô giáo dục…
Em sống thật khổ sở, u uất mà không dám nói với ai, không kể lại được với ai anh ạ. Có vài lần kể với chồng th́ bị chồng dạy thêm cho cách phục vụ nhà chồng như thế nào cho tốt. Dần dần em lầm lũi như cái bóng, sụt từ 45 kg đến 37kg trong ṿng 4 tháng trời, sau đó th́ em mang bầu. Chị chồng và mẹ chồng không thích ra mặt, kiểu như mày có bầu rồi th́ không làm được nhiều cho nhà tao vậy. Bố chồng gọi hai vợ chồng em bảo: "Nhà có cái móng nhà ngoài mặt đường , chúng mày có tiền th́ thêm vào với chúng tao xây cái nhà, mai kia con H nó đẻ th́ ra đấy mà ở". Nói thêm vào chứ ông bà chỉ là phụ vào trông thợ xây thôi. Em biết thế nhưng cũng mừng lắm, cố gắng cùng chồng xoay xở tiền để dựng lên cái nhà ống, nhà cửa bếp núc, bể nước đầy đủ, đồ đạc sắm sanh đâu ra đấy, những tưởng sẽ được ra đó ở riêng th́ gia đ́nh sẽ khác trước, vợ chồng con cái vui vẻ. Trong thời gian bầu b́ chẳng nề hà việc ǵ, chả ốm mệt đến 1 ngày. Chỉ mong xây xong nhà là vui rồi. Nhà xây xong cũng là lúc em trai chồng nói chuyện muốn cưới vợ, và nhanh như 1 giấc mơ, gia đ́nh định ngày cưới cho em nó. (Cậu em này tử tế, và làm nghề sửa xe máy). Lúc em sinh bé được 20 ngày th́ gia đ́nh cưới vợ cho chú ấy. Chồng em nói với bố, xin ra ở cái nhà đó v́ đằng nào chú ấy cưới về rồi th́ cũng để chú ấy ở đây. Khi ấy, thật bất ngờ, chị chồng em lên tiếng:" Vợ mày mới sinh, ai cho ra nhà mới. Kiêng!" C̣n ông bố chồng th́ nói toẹt ra:" Cái nhà ấy của tao, tao muốn cho đứa nào ở là do tao. Cái nhà ấy ngoài mặt đường, thằng M nó cần hơn chúng mày. Mai kia thằng M ở đó, vợ chồng chúng mày phải ở đây với chúng tao c̣n lo cho chúng tao!". Chồng em cũng không nói ǵ thêm. Ôi cuộc đời, đúng là không ai học hết chữ ngờ anh Chánh Văn ạ!
Lại nói, em đi sinh cháu, v́ quá gầy yếu không có sức nên em phải mổ, ( Mẹ đẻ th́ gẫy tay không lên được) mẹ chồng chăm 7 ngày, bố chồng bắt vợ chồng em trả 3.700. 000đ. Là 500.000đ/ 1 ngày và 200.000đ tiền mẹ mày ăn uống. Đến lúc em đi làm trở lại th́ nhờ bà trông cháu, ngoài tiền chi ăn uống ra mỗi tháng chúng mày phải trả cho mẹ mày 700.000đ. Em đi mổ ruột thừa về th́ ông bảo: "Mày được mọi người đến thăm cũng v́ mày là con dâu tao. Thế họ đến thăm mày được bao nhiêu?". Biết ư, em cầm cả lên đưa cho ông, ông cầm luôn anh ạ!
Nghĩ đến con lại chảy nước mắt, có ai nuôi con nhỏ mà ngay thời gian ở cữ đă phải cho con nằm 1 ḿnh, rồi dậy từ 5h sáng nấu cơm nước cho cả nhà, giặt giũ, quét dọn, gà lợn cho cả nhà. Con em cứ nằm thế, khóc mới được lên ôm con một tư, nó ngủ mà thấy em vẫn nằm với con là quát tháo, con em cũng sợ chết khiếp.
Ngày em bắt đầu đi làm trở lại, vợ chồng em nhờ ông bà trông cháu. Bà trông con gái em th́ đ̣i đóng cho nó một cái cũi, thế là v́ con ngoan không khóc nên ông bà cho vào cũi rồi mở ti vi hát chèo, cải lương cả buổi, ông bà th́ làm việc quanh nhà. Con gái được 10 tháng th́ bập bẹ nói, 13 tháng là nói tốt rồi, thế mà 17 tháng đột nhiên không nói, 19 tháng thấy có dấu hiệu bất thường th́ em cho đi khám th́ bị rối loạn ngôn ngữ, tự kỷ nhẹ và suy dinh dưỡng độ 1. Em và chồng cho đi khám tại viện Nhi trung ương và viện 103 đều kết luận thế.
Cho con về và tâm niệm rằng ḿnh phải cố gắng điều trị cho con, phải ở cạnh con dạy con nói, phải cho con uống thuốc… Nhưng không thành anh ạ! Mẹ chồng và chị chồng đều nói: "Chưa nói được ở tuổi đó là b́nh thường, cho nó uống thuốc là hại nó". Rồi mỗi lần pha thuốc cho con như một tên ăn trộm, bà bắt gặp là giằng lấy, đổ thuốc đi, rồi chửi bới. Chồng em biết chuyện nhưng mặc kệ, tự cho vợ xử lư cứ như không phải là chuyện của anh ta vậy. Về sau, thật may mắn là mẹ em bắt em đưa cháu về ngoại, bố mẹ em tự chăm sóc, cho cháu uống thuốc và dạy cháu, cuối cùng cháu khỏi bệnh như một phép màu.
Về chồng em th́ em bây giờ không biết phải dùng từ ǵ để miêu tả. Đó là một người quá gia trưởng, kém hiểu biết, chỉ biết nói và không thực hiện. Khi lấy em về, vẫn rất nghiện thuốc lá, rượu th́ luôn trong trạng thái say khướt, cũng bài bạc và mất nhiều tiền. Lấy tiền công tŕnh về có lần cả trăm triệu nhưng chưa bao giờ thấy đưa cho vợ, không mua ǵ cho con mà chỉ chia phần ra: Chỗ này biếu ông bà, chỗ này cho em gái, chị gái, chỗ này cho chú út… Ngay cả việc cơ quan cho gia đ́nh đi du lịch th́ vợ con cũng không có trong danh sách ấy, khi th́ mời bố, khi th́ em trai có lần th́ c̣n định cho cả đứa cháu con chị gái… Thật hài hước anh nhỉ? Biết chồng sạch sẽ nên em luôn là quần áo thẳng tắp, thơm tho, đánh giầy cho chồng sạch bóng. Nhưng có khi nào v́ sạch quá mà chồng em đă nói thẳng với em là đừng bảo anh bế con, anh chỉ bế khi nó sạch và khi nó khỏe (tức là bị ốm th́ ḿnh em trông). Một từ ích kỷ không đủ để nói về chồng em, lần em bầu b́, do làm nhiều quá và thể trạng yếu nên bị dọa sảy thai, bác em bắt mạch, kê thuốc và dặn em đừng có làm việc ǵ quá nặng, đừng mang xách ǵ quá 3 kg. Nghe thấy thế chồng em nói: " Vậy cô chỉ việc ngồi một chỗ, đừng làm ǵ để mẹ tôi hầu à? Nhà này không có chuyện đó đâu!"; Một lần khác, khi bé nhà em chưa tṛn 2 tuổi bị sốt, cháu sốt về đêm nhiều nên em phải bế rong con suốt đêm, tầm gần 4h sáng thấy con ngủ yên mới nhẹ nhàng ôm con ngồi tựa vào thành giường để ngủ một chút, ai ngờ c̣n khóc toáng lên, chồng em giật ḿnh dậy, đă giơ chân đạp hai mẹ con1 cái lăn xuống đất, kèm theo câu: "Mẹ mày, có mỗi việc bế nó cho nó ngủ để mai tao đi làm mà cũng không xong!" Con em hoảng quá khóc to hơn, em thương con và uất ức đến nỗi nghĩ giá có con dao ở đó chắc em cũng liều ḿnh mà xiên cho nó một nhát.
Chồng em, chưa từng mua ǵ cho con em cả. Nói ra mồm rằng: "Vợ bầu, định mua cho vợ con chim bồ câu hầm nhưng nghĩ bụng bố mẹ c̣n chưa được ăn nên thôi". Nói thật với anh em không hiểu sao lại lấy được một người như thế, và lạ là em chấp nhận những việc đó mà không căi vă, em thậm chí c̣n rất chiều chồng: Mua quần áo đắt tiền cho chồng, nấu những món chồng thích ăn, và nấu ngon nên chồng rất thích, nhưng cũng chỉ dừng lại ở rất thích mà thôi, chứ chả bao giờ v́ thế mà thương hai mẹ con, v́ thế mà thay đổi. Cứ mỗi lần làm việc ǵ anh ta chẳng tự quyết mà sẽ đi hỏi chị gái, đến việc em mua ǵ, chăm con thế nào cho con uống thuốc ǵ cũng bắt phải hỏi, mà nếu có hỏi th́ chị ấy sẽ nói ngay câu đầu tiên: "Sao mày chả biết cái ǵ thế? Sao cái ǵ vợ chồng mày cũng hỏi tao?". Nhưng nếu em tự ư làm th́ cho rằng em tự tung tự tác, qua mặt nhà chồng…
Cuộc sống ở chung như vậy quá ngột ngạt, là giáo viên mà em sợ nhất nghỉ hè, nghỉ hè với em là những ngày đáng sợ, không được cho con về ngoại chơi mà phải bỏ con 1 ḿnh để làm cho bằng hết việc nhà. Nếu không là hôm đó cơm không lành, canh không ngọt. Cuối cùng th́ v́ cuộc sống bế tắc đó em đă hai lần từ chối cơ hội lên hiệu phó, đi làm c̣n đỡ chứ ở nhà là chỉ muốn đi chết anh ạ. Em đă nhiều lần nói chuyện với chồng về những rắc rối đó, hỏi xem có cách ǵ để giải quyết cho cả nhà vui vẻ, con cái được chăm lo cho tốt không, nhưng không lần nào là không nghe chửi anh ạ, với anh ta th́ em phải ở đây, chăm lo cho bố mẹ chồng, nhưng nhận lại là ǵ? Là sự ghét bỏ, không chia sẻ của cả nhà, rồi con bé chẳng được chăm sóc, em rất buồn, em bế tắc thật sự.
Rồi em nghĩ ra cách xin chuyển trường xuống 1 xă thật xa nhà chồng, cách 20km để tự tách ra ở riêng. Chồng biết chuyện th́ bực tức rồi nghe gia đ́nh chồng nói vào nữa nên ngày em về trường mới là ngày vô cùng xấu hổ với đồng nghiệp v́ chồng em hai tay hai con dao đứng gọi em ở cổng trường chỉ chờ em ra là chém. Con gái gần 3 tuổi, em đă phải địu lên lưng, nhờ các cô trong trường dẫn đi lối tắt, phóng xe về nhà chồng để bố chồng giải quyết. Khi về nhà, nh́n thấy em, anh ta vất loảng xoảng 2 con dao xuống sân và kèm theo câu: "Hôm nay mày không về đây th́ đă là ngày giỗ của mày rồi!". Lần đó bố mẹ chồng em cũng chửi bới rất nhiều, dù rất sợ nhưng việc em đă chuyển nên em vẫn nhất quyết trở lại nhà trọ làm việc.
Ở riêng thật thoải mái, chồng em đi làm gần thêm 15 km chứ không phải đi xa hơn trước, thứ 7, chủ nhật hoặc có việc ǵ là vợ chồng em lại cho con về nhà chồng, mặc dù chẳng vui vẻ ǵ nhưng em cũng luôn cho con về thăm ông bà, rồi làm được ǵ là làm cho ông bà. Nhưng cứ lúc trở lại nhà trọ là chồng em sinh sự, chửi bới và đánh em. Em thật chẳng hiểu v́ sao lại như thế. Lúc ở chung cũng từng đánh em nhưng em biết có nói ra cũng chẳng ai thương nên em chỉ khóc một ḿnh, sau xuống có 2 vợ chồng th́ đánh em càng dă man hơn. Có lần c̣n đ̣i đốt b́nh xăng cho nổ… Đỉnh điểm của việc đó là tối hôm chủ nhật tháng 7 năm 2014, thứ 7 cả nhà về nhà chồng có đám cưới, chiều chủ nhật dọn dẹp xong em cho con về nhà trọ, chồng em nói c̣n đi đám cưới bạn nên không về cùng. Tối trời trở mưa to, em sợ chồng say sưa mà đi ướt th́ dễ cảm nên lấy điện thoại gọi cho bố chồng nói anh cứ ở đấy, sáng mai đi làm kẻo về mưa gió th́ khổ lắm. Ông ừ một tiếng rồi thôi, em chưa kịp tắt máy th́ nghe rầm 1 tiếng, cửa nhà trọ rung lên, con em khóc thét lên. Em bỏ điện thoại vào túi quần vội ôm lấy con ra mở cửa. V́ thế mà cuộc gọi vẫn đang tiếp tục anh ạ! Mở cửa ra là chồng em phi cả xe lên trên nhà, tay gạt mạnh vào mặt em, em và con văng ra ra góc tường đau điếng. Em ḅ dậy, vơ lấy con và hoảng hốt vô cùng. Trong đầu khi ấy chỉ nghĩ chồng say rượu, nhưng không. Gạt chân chống xe là lao vào tát em, đánh em túi bụi luôn, con em văng ra và đầu em đập vào cái ǵ đó, em lịm đi không biết ǵ nữa. Lúc tỉnh dậy thấy con ngồi cạnh khóc không ra tiếng, c̣n em nằm dưới nền nhà. Em vội ḅ dậy hỏi: Anh ơi, anh sao vậy? anh uống say quá à? Anh ta tiếp tục lao đến túm tóc em đập xuống nền nhà và nói: " *** mẹ mày, v́ mày mà tao bị coi như chó trong gia đ́nh tao, v́ mày mà mọi người nói tao sợ vợ, không làm được ǵ…", em đau không tả nổi nhưng lờ mờ nhận ra sự việc. Chưa dừng ở đó, anh ta chạy xuống bếp, cầm dao lên và nói: " tao sẽ chém chết mày, chém mày …". Con em hoảng quá, vội ôm cổ em lắc đầu, nước mắt dàn dụa trông rất tội nghiệp. Em không dậy được, em không thể nói được một câu nào v́ tự dưng thấy cổ họng tắc nghẹn. Lúc ấy, may mắn v́ con em ôm cổ em, nếu không th́ chắc chắn con dao đă chém xuống. Anh ta như con thú hung hăn lấy dao chặt chém xung quanh. Và tát liên tục vào mặt em, con em bị hất văng ra lần nữa, em lịm đi lần thứ 2. Ngoài trời mưa xối xả, em ở cạnh gia đ́nh có 1 cụ ông đă ngoài 70 tuổi bị điếc, không ai nghe thấy ǵ hết, nhưng điện thoại em vẫn chạy, cuộc gọi vẫn đếm giây. Lần 2 khi em tỉnh dậy th́ đă thấy anh ta ngồi trên ghế, bên cạnh em là con gái và 1 b́nh gas. Em đă nghe rất kém v́ những cái tát trời giáng khi năy, những vẫn nhớ rơ câu nói của anh ta: "Tao sẽ vặn gas ra, đốt cho nổ tung lên, cả nhà cùng chết!". Nhưng chắc cũng do trời thương, gas th́ đă vặn rồi, cửa trước đă khóa trái, anh ta đang đi t́m bật lửa, anh ta là người nghiện thuốc lá như thế mà hôm đó t́m khắp túi quần túi áo đều không thấy bật lửa. Anh ta nghĩ ra dưới bếp chắc sẽ có nên chạy xuống bếp t́m ( Bếp cách nhà 1 vài m). Em khi ấy nghĩ, ḿnh phải chạy ra khỏi đây, ḿnh nằm đây là sẽ chết. Nghĩ thế, em vội dậy, t́m được ch́a khóa mở cửa và ôm con chạy ra ngoài, trời mưa như trút nước. Ra đến ngoài hiên th́ anh ta nghe tiếng động đă chạy lên và đạp em với con gái ngă nhào xuống sân, nước mưa xối xả ướt cả hai mẹ con, anh ta tiến lại túm lấy mớ tóc rối xù của em nắm chặt và lôi em vào trong nhà đánh, tát, em không c̣n biết đau là như nào nữa, chỉ biết lúc th́ lịm đi, lúc lại bị lôi dậy… Đột nhiên có tiếng xe máy đến, 2 cái xe máy và 4 người mặc áo mưa. Đó chính là anh rể, em gái, em rể và em trai anh ta xuống. Sự việc bày ra trước mắt như thế, con gái em hoảng hồn ươt nhép ngồi bên em, em th́ mặt mày máu me be bét, tóc tai rối xù, người sũng nước như vậy chả hiểu họ nh́n có ai động ḷng không nữa. Nhưng chồng em vừa nghe đứa em gái nói: "Bố nghe thấy anh chị đánh nhau nên bảo chúng em xuống" th́ chồng em đă chồm lên tát bồi e 1 cái kèm 1 câu: " *** mẹ mày, tao đánh mày vậy mà mày vẫn c̣n có thời gian và tỉnh táo để gọi cho bố tao". Mà thú thực em cũng không hiểu nổi v́ sao có chuyện ấy, về sau khi xem điện thoại mới vỡ lẽ ra anh ạ! Mọi người th́ nói 2 vợ chồng em thu dọn rồi về nhà ngay để bố giải quyết, chả ai hỏi em xem em có đau không? V́ sao nên nông nỗi ấy? Rồi tự nhiên anh ta bắt em phải quỳ xuống xin lỗi anh ta th́ mới cho em về nhà, nếu không sẽ không cho về và sẽ đánh tiếp. Ai cùng nói em là không chấp thằng say rượu, cứ quỳ đi, xin đi rồi về nhà giải quyết sau. Em thực sự sợ hăi, thực sự mệt mỏi, em lại nh́n thấy con em hoảng hốt ngồi bẹp dúm bên cạnh thấy sao cuộc đời đánh thương thế này, em đành quỳ xuống xin. Nhưng chưa kịp nói câu nào th́ đứa em trai nó tiến lại kéo em đứng dậy và nói: "Chị đứng lên đi, sao chị khổ quá vậy? Chị hăy bỏ chồng đi để nuôi con S thành người, chị đang sống kiếp làm con chó, không phải kiếp con người. Chị bỏ chồng có pháp luật chứng kiến là được, là anh trai tôi nên tôi không bỏ được chứ không th́…". Nói đến đó là anh ta chồm dậy đ̣i đánh đứa em ấy. Em như bừng tỉnh từ những lời nói đó, đúng như vậy, tại sao em lại cứ sống như vậy, em đi làm có tiền, em không sống phụ thuộc, tại sao em lại phải cố sống khổ sở như vậy để chỉ mong cho con em có 1 người bố, một người tàn tệ như thế. Em c̣n nghe nó nói:" Tối nay, cả nhà nói anh là con trâu để chị xỏ dây vào mũi thích dắt đi đâu th́ dắt, chị và mẹ c̣n nói phải đánh cho vài lần th́ nó mới nghe ḿnh được; ngày em chưa lấy vợ cũng nghe mọi người mà ghét chị, chỉ muốn bày việc cho chị làm thật nhiều, nhưng khi lấy vợ rồi em mới hiểu chả ai là ở được với mẹ và chị gái, em mới biết thương chị v́ anh quá gia trưởng, quá nghe gia đ́nh…".
Anh ạ! Em chưa từng nghĩ ḿnh sống tốt thế này mà lại gặp phải một gia đ́nh như vậy, một gia đ́nh có cả bố, mẹ, và chị em nhà chồng đều đối xử với ḿnh như thế. Chồng em đối với em như nào th́ em không thể định nghĩa nổi. Và em quyết tâm chia tay chồng. Bố chồng biết c̣n thách thức em: "Mày là đứa nơi khác đến đây mà tưởng muốn làm ǵ th́ làm à, con trai tao sẽ cho mày không bỏ được chồng mà sống không bằng chết !....". Và sự hèn hạ của anh ta c̣n thể hiện ở chuyện cố t́nh ngă giá nuôi con với ṭa để không phải đóng góp tiền nuôi con, hoặc góp sao cho ít nhất. Em đă nói trước ṭa là không cần anh ta có trách nhiệm, nhưng cuối cùng vẫn chốt 500k/1 tháng, tức là chưa bằng mức thấp nhất ṭa quy định ( Thấp nhất là 1/2 tháng lương cơ bản, khi ấy mức lương cơ bản là 1150k ạ).
May mắn là cuối cùng th́ em cũng gặp nhiều người tốt giúp đỡ cho em li hôn thuận tiện. Em và con gái sống với nhau, c̣n anh ta thỉnh thoảng lại đến xin lỗi, xin quay lại, xin em nghĩ lại để cho con có đủ bố mẹ. Được hai năm như thế rồi anh ta cũng đi lấy vợ, một cô cũng có 1 đời chồng và đang nuôi 1 cậu con trai. Như thế là em hết duyên phận với con người ác quỷ đó.
Em chuyển công tác về thành phố sống, hai mẹ con vẫn phải thuê nhà nhưng
rất thoải mái, con gái em là đứa vui vẻ, hiểu chuyện, học hành tiến bộ. Chỉ có điều kư ức địa ngục đó luôn tồn tại trong tâm trí em. Gần như tháng nào em cũng mơ thấy những cơn ác mộng đó. Khi th́ mơ ḿnh vẫn sống trong ngôi nhà đó, đang cặm cụi làm việc, khi th́ mơ thấy những trận đ̣n oan ức, khi th́ mơ thấy ḿnh đi ra hồ gần nhà chồng để tự tử mà không thành, lúc lại mơ thấy bà mẹ chồng gọi em thất thanh buổi sáng. Sau mỗi cơn mơ là cả một kư ức đau buồn sợ hăi lại hiện về. Em vẫn không yên ổn. Cho đến bây giờ em đă li hôn được gần 7 năm rồi, anh ta 1 năm đôi ba lần t́m gặp con, tiền nuôi con lúc gửi, lúc không, tuy thế, em vẫn luôn ám ảnh về cuộc sống ngày trước, vẫn rất sợ gặp lại anh ta.
Về công việc em vẫn rất ổn, sống không gần gia đ́nh nhưng gặp toàn người tốt, đùm bọc giúp đỡ mẹ con em. Cũng có nhiều người hiểu em muốn mai mối cho em v́ nghĩ rằng em c̣n trẻ, em là người tốt, công việc lại ổn định. Nhưng em luôn sợ và né tránh. Thực t́nh bây giờ chỉ mong hai mẹ con có một cuộc sống yên ổn anh ạ!
Anh ạ! Có khi đây là bức thư anh nhận được từ người lạ dài nhất từ trước tới giờ nhỉ. 9 trang giấy A4, đọc đến đây anh sẽ thắc mắc tại sao em không kể lại cho gia đ́nh? Bạn bè em đâu? Sao em không phản kháng?... Gia đ́nh em ở cách nhà chồng 60 km, mẹ em huyết áp cao, cũng vài lần lên thăm con và ở lại rồi chứng kiến con khổ sở th́ mẹ em lại tăng xông, rồi không muốn mẹ nghĩ ngợi nên em không cho mẹ lên nữa, bố em rất lành, chả biết gặp họ có nói lại được họ không, Anh trai th́ đi bộ đội biền biệt, nghĩ thế nên em cứ giấu kín với gia đ́nh. Bạn bè th́ không giúp được ǵ cả, mà em phản kháng lại là ăn đập ngay rồi anh ạ. Có lần bố chồng nói oan cho em, em không nhận mà nói lại th́ bà mẹ chồng nói: "Mày câm mồm ngay, mày không biết người ta nói: muốn nói ngoa làm cha mà nói à?". Em không dám thổ lộ cùng đồng nghiệp, hàng xóm láng giềng cũng không, v́ em ở nơi khác đến và người nhà chồng em th́ quen cả xă. Lúc đó thực sự em rất cô độc. Đă có nhiều lần em bế tắc rồi nghĩ đến cái chết, cùng vài ba lần ra cái hồ gần nhà chồng đứng nhưng may mắn là em lại quay về.
Cảm ơn anh v́ đă đọc đến đây! Câu chuyện của em thật dài và buồn. Hôm nay em đă dũng cảm trải ḷng với anh, dù anh có lời khuyên nào cho em hay không th́ em thấy như thế đă đủ rồi. Em hy vọng rằng nói ra những lời này với anh em sẽ thanh thản hơn, em sẽ buông bỏ được những nỗi buồn trong ḷng mà em đă giấu kín bao nhiêu năm nay. Em cũng hy vọng sẽ không c̣n những cơn ác mộng đó nữa.
*VietBF@sưu tập
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1738817&stc=1&d=1612964239
Khi quyết định cưới nhau th́ em mới dần dần vỡ lẽ nhiều điều từ gia đ́nh chồng em. Gần cưới, chị chồng t́m em nói chuyện, không c̣n cảm giác khách sáo nữa mà rất thẳng thắn. Chị nói: "Em lấy em trai chị, em đi làm đă mấy năm rồi, em có bao nhiêu tiền để dành?". Khi em nói em không có v́ em đi làm cũng được chút ít và tháng tháng em gửi tiền bố mẹ thêm vào lo cho gia đ́nh em nên không nghĩ phải để dành. Chị ấy tỏ vẻ ngờ vực, nói em keo kiệt, xong nói thẳng với em là: "Cả nhà nuôi được mỗi nó ăn học tử tế nên em lấy nó về th́ 2 năm đầu không được có con, tiền các em kiếm được phải đưa cho bố mẹ để bố mẹ lo cho các em " (Dưới chồng em c̣n 3 em, em nhỏ nhất học lớp 12). Em cứ ám ảnh măi những câu nói đó, nhưng không nói ǵ với anh ấy cả. Cho đến lúc sát ngày cưới, chị c̣n gọi 2 đứa đến nói rất nhiều nhưng em chỉ nhớ được ba việc:
- Chỉ mừng cưới bọn em số tiền bằng 1/2 tiền mua một cái đệm, v́ các em có tiền rồi, không như mấy đứa em kia. Bố mẹ chồng cũng sẽ không trao ǵ cho con dâu v́ điều đó là không cần thiết.
- Chúng mày ( 2 đứa) phải trả tiền hết tất cả đồ dùng mua về, cỗ cưới…
- Không chụp ảnh cưới, mua nhẫn nhiều tiền làm ǵ, sau cũng chỉ để xó ( Câu này sau đúng thật).
Chồng em khi ấy nghe thế bực ra mặt, nói rằng không nhận quà mừng của chị và tự lo đám cưới. Em thấy chị ấy thật quá đáng, nhưng tin tưởng vào người ḿnh sắp cưới, dù sao anh ta cũng không tệ như thế. Nhưng không được lâu, sự tin tưởng đó cứ mất dần đi. Anh ấy chọn gói chụp ảnh cưới ít tiền nhất, nhưng vẫn kêu ca về số tiền chụp ảnh và đỉnh điểm là mỗi người trả tiền 1 cái ảnh lớn treo ở gia đ́nh ḿnh hai bên. Chưa hết, anh ấy chọn cặp nhẫn cưới trị giá 700k, mặc dù cái cho em đeo hơi lỏng, nhưng anh ấy vẫn quyết chọn. Em đă ném trả cái nhẫn và đi về, … tưởng đám cưới không diễn ra, tưởng anh ấy mua cái nhẫn khác, nhưng cuối cùng đeo vào tay em vẫn cái nhẫn ấy.
Đám cưới xong bọn em làm đúng như lời chị nói, mà mọi sự thoải mái, lịch sự của nhà chồng em bay biến đâu hết. Thay bộ váy ra, em sấp mặt vào dọn dẹp đến tận 9h30 phút tối, mặt mũi, đầu tóc chưa kịp gỡ xuống và tẩy trang. Chồng và gia đ́nh chồng đang ngồi nói chuyện trên nhà, em vẫn c̣n nhà bếp, nồi niêu, cả sân xoong nồi bát đĩa… Mệt mỏi, sờ vào điện thoại là cả chục cuộc gọi từ gia đ́nh, bè bạn. Tin nhắn của chị dâu hiện lên: "Em ơi, nay mệt rồi, mọi việc để mai làm nhé, nhớ nghỉ sớm đi kẻo ốm đấy" em ̣a khóc nức nở. Em chưa từng nghĩ ngày cưới của ḿnh nó như thế. Đến 10h hơn, bố chồng em bảo mẹ chồng : " Bà đưa cho con H cái giấy để nó c̣n biết mà trả cho họ". Em cầm một tờ danh sách tất tần tật những ǵ cần mua cho một cái đám cưới, à không, c̣n có cả dầu gội đầu, sữa tắm, tăm bông…. Thật nực cười!
Chúng em cũng chả có đêm tân hôn, đếm tiền trả nợ, rồi vừa thiếp đi bà mẹ
chồng gọi em dậy:" H ơi, dậy đi, cầm thêm con dao và cái ghế con đi theo mẹ lên nhà anh H, làm cỗ cưới con cháu. Mẹ đi một ḿnh họ lại hỏi con dâu mới đâu", em ngước nh́n đồng hồ chỉ 3h sáng!
Cuộc sống địa ngục của em bắt đầu như thế, ông bố chồng tuyên bố trước cả nhà: " Từ giờ, mỗi tháng con H đóng cho chúng tao 500 ngh́n tiền nhà, thằng N không phải đóng v́ nó là con trai tao". Em thật sự sững sờ. Từ đó, ngoài giờ em đi làm ra bố mẹ chồng lên lịch cho em đi làm đồng, đi chăn gà, nuôi lợn. Nhà em nuôi có thời điểm đến 20 con lợn và cả trăm con gà đẻ. Mà buồn cười, bố chồng em giao: "100 con gà th́ ngày nào cũng phải đẻ ít nhất là 90 quả trứng. Nếu ít hơn th́ chỉ chúng mày ăn". Vậy nên đă có lúc em c̣n phải mua thêm trứng về để lén bỏ cho đủ 90 quả để đỡ bị chửi bới. Ngày nào cũng gọi em từ 4h30 hoặc 5h sáng làm tới 9, 10h tối chưa được nghỉ, mà em không quen với việc ǵ th́ ông bà ch́ chiết: " Mẹ mày không dạy à, vâng nhà mày chỉ biết đi học thôi….". Buồn cười là, mấy đứa em chồng có muốn giúp th́ ông bà tỏ vẻ không hài ḷng. Ngày nào công việc ở trường nhiều, họp hành mà về muộn hơn 5h chiều th́ ông bà lại nói em: " Làm cái việc đó có ǵ mà công lên việc xuống, đi sớm về muộn vậy, chẳng qua là lười biếng trốn việc!". Em không có ngày nào rảnh ra để về thăm quê, và nhà chồng cũng như chồng chẳng khi nào nhắc tới điều ấy. Đấy là chưa kể cứ t7, chủ nhật th́ vợ chồng chị gái sang ăn cơm, lại lo cơm nước, dọn dẹp cho sạch kẻo chị ấy lại chửi um lên. Nghe th́ chửi chúng mày theo kiểu chửi cả mấy đưa em ruột, nhưng lại cùng ngồi với nhau chửi chỉ có em tự làm một ḿnh nên biết là chị ấy nói ai. Tiền nong đóng góp th́ ông bà không nhận nhưng cũng từ lúc em về sống cùng là giao phó tất cả chuyện mua bán ăn uống, tiền ga, điện cho em trả. Em hết tiền lấy của chồng th́ chồng eo sèo: "Đường đường một viên chức nhà nước lại ngửa tay xin tiền chồng"… Rồi có lần chồng em về, v́ em hết tiền mua thức ăn nên cơm chỉ có trứng rán, tôm kho thế mà chồng em hùng hổ hất mâm cơm đi và xông vào định đánh em, kèm theo một câu: "Tao không ở nhà mày cho bố mẹ tao ăn thế này à?". Cứ như tháng nào anh ấy cũng cho em cả chục triệu vậy.
Chồng em đi làm cách nhà 35 km, nên ở trọ lại, b́nh thường 1 tuần về nhà 1 lần, nhưng lấy vợ rồi th́ về 2 lần, mẹ chồng em gay gắt ra mặt: " Mày gọi nó về làm ǵ, nó đi làm mệt mỏi phải để cho nó nghỉ ngơi…" Mặc dù biết thế nhưng chồng em chẳng bao giờ thanh minh với mẹ, chỉ khi chồng em đi làm là bà ấy lại lôi em ra chửi bới. Nhà chồng có nồi cơm điện, ấm điện, b́nh nước nóng nhưng tất cả chỉ để trưng bày. Em luôn phải nấu cơm bằng rơm, củi, quần áo th́ bắt giặt ở ao, chỉ được tráng lại bằng nước giếng chứ dùng hết bằng nước giếng là bị chửi ngay. Bà chị chồng th́ thỉnh thoảng lại sang bắt em phải đánh xoong, cọ nồi, có tư nhọ nồi cũng đem ra chửi bới, nói em vô giáo dục…
Em sống thật khổ sở, u uất mà không dám nói với ai, không kể lại được với ai anh ạ. Có vài lần kể với chồng th́ bị chồng dạy thêm cho cách phục vụ nhà chồng như thế nào cho tốt. Dần dần em lầm lũi như cái bóng, sụt từ 45 kg đến 37kg trong ṿng 4 tháng trời, sau đó th́ em mang bầu. Chị chồng và mẹ chồng không thích ra mặt, kiểu như mày có bầu rồi th́ không làm được nhiều cho nhà tao vậy. Bố chồng gọi hai vợ chồng em bảo: "Nhà có cái móng nhà ngoài mặt đường , chúng mày có tiền th́ thêm vào với chúng tao xây cái nhà, mai kia con H nó đẻ th́ ra đấy mà ở". Nói thêm vào chứ ông bà chỉ là phụ vào trông thợ xây thôi. Em biết thế nhưng cũng mừng lắm, cố gắng cùng chồng xoay xở tiền để dựng lên cái nhà ống, nhà cửa bếp núc, bể nước đầy đủ, đồ đạc sắm sanh đâu ra đấy, những tưởng sẽ được ra đó ở riêng th́ gia đ́nh sẽ khác trước, vợ chồng con cái vui vẻ. Trong thời gian bầu b́ chẳng nề hà việc ǵ, chả ốm mệt đến 1 ngày. Chỉ mong xây xong nhà là vui rồi. Nhà xây xong cũng là lúc em trai chồng nói chuyện muốn cưới vợ, và nhanh như 1 giấc mơ, gia đ́nh định ngày cưới cho em nó. (Cậu em này tử tế, và làm nghề sửa xe máy). Lúc em sinh bé được 20 ngày th́ gia đ́nh cưới vợ cho chú ấy. Chồng em nói với bố, xin ra ở cái nhà đó v́ đằng nào chú ấy cưới về rồi th́ cũng để chú ấy ở đây. Khi ấy, thật bất ngờ, chị chồng em lên tiếng:" Vợ mày mới sinh, ai cho ra nhà mới. Kiêng!" C̣n ông bố chồng th́ nói toẹt ra:" Cái nhà ấy của tao, tao muốn cho đứa nào ở là do tao. Cái nhà ấy ngoài mặt đường, thằng M nó cần hơn chúng mày. Mai kia thằng M ở đó, vợ chồng chúng mày phải ở đây với chúng tao c̣n lo cho chúng tao!". Chồng em cũng không nói ǵ thêm. Ôi cuộc đời, đúng là không ai học hết chữ ngờ anh Chánh Văn ạ!
Lại nói, em đi sinh cháu, v́ quá gầy yếu không có sức nên em phải mổ, ( Mẹ đẻ th́ gẫy tay không lên được) mẹ chồng chăm 7 ngày, bố chồng bắt vợ chồng em trả 3.700. 000đ. Là 500.000đ/ 1 ngày và 200.000đ tiền mẹ mày ăn uống. Đến lúc em đi làm trở lại th́ nhờ bà trông cháu, ngoài tiền chi ăn uống ra mỗi tháng chúng mày phải trả cho mẹ mày 700.000đ. Em đi mổ ruột thừa về th́ ông bảo: "Mày được mọi người đến thăm cũng v́ mày là con dâu tao. Thế họ đến thăm mày được bao nhiêu?". Biết ư, em cầm cả lên đưa cho ông, ông cầm luôn anh ạ!
Nghĩ đến con lại chảy nước mắt, có ai nuôi con nhỏ mà ngay thời gian ở cữ đă phải cho con nằm 1 ḿnh, rồi dậy từ 5h sáng nấu cơm nước cho cả nhà, giặt giũ, quét dọn, gà lợn cho cả nhà. Con em cứ nằm thế, khóc mới được lên ôm con một tư, nó ngủ mà thấy em vẫn nằm với con là quát tháo, con em cũng sợ chết khiếp.
Ngày em bắt đầu đi làm trở lại, vợ chồng em nhờ ông bà trông cháu. Bà trông con gái em th́ đ̣i đóng cho nó một cái cũi, thế là v́ con ngoan không khóc nên ông bà cho vào cũi rồi mở ti vi hát chèo, cải lương cả buổi, ông bà th́ làm việc quanh nhà. Con gái được 10 tháng th́ bập bẹ nói, 13 tháng là nói tốt rồi, thế mà 17 tháng đột nhiên không nói, 19 tháng thấy có dấu hiệu bất thường th́ em cho đi khám th́ bị rối loạn ngôn ngữ, tự kỷ nhẹ và suy dinh dưỡng độ 1. Em và chồng cho đi khám tại viện Nhi trung ương và viện 103 đều kết luận thế.
Cho con về và tâm niệm rằng ḿnh phải cố gắng điều trị cho con, phải ở cạnh con dạy con nói, phải cho con uống thuốc… Nhưng không thành anh ạ! Mẹ chồng và chị chồng đều nói: "Chưa nói được ở tuổi đó là b́nh thường, cho nó uống thuốc là hại nó". Rồi mỗi lần pha thuốc cho con như một tên ăn trộm, bà bắt gặp là giằng lấy, đổ thuốc đi, rồi chửi bới. Chồng em biết chuyện nhưng mặc kệ, tự cho vợ xử lư cứ như không phải là chuyện của anh ta vậy. Về sau, thật may mắn là mẹ em bắt em đưa cháu về ngoại, bố mẹ em tự chăm sóc, cho cháu uống thuốc và dạy cháu, cuối cùng cháu khỏi bệnh như một phép màu.
Về chồng em th́ em bây giờ không biết phải dùng từ ǵ để miêu tả. Đó là một người quá gia trưởng, kém hiểu biết, chỉ biết nói và không thực hiện. Khi lấy em về, vẫn rất nghiện thuốc lá, rượu th́ luôn trong trạng thái say khướt, cũng bài bạc và mất nhiều tiền. Lấy tiền công tŕnh về có lần cả trăm triệu nhưng chưa bao giờ thấy đưa cho vợ, không mua ǵ cho con mà chỉ chia phần ra: Chỗ này biếu ông bà, chỗ này cho em gái, chị gái, chỗ này cho chú út… Ngay cả việc cơ quan cho gia đ́nh đi du lịch th́ vợ con cũng không có trong danh sách ấy, khi th́ mời bố, khi th́ em trai có lần th́ c̣n định cho cả đứa cháu con chị gái… Thật hài hước anh nhỉ? Biết chồng sạch sẽ nên em luôn là quần áo thẳng tắp, thơm tho, đánh giầy cho chồng sạch bóng. Nhưng có khi nào v́ sạch quá mà chồng em đă nói thẳng với em là đừng bảo anh bế con, anh chỉ bế khi nó sạch và khi nó khỏe (tức là bị ốm th́ ḿnh em trông). Một từ ích kỷ không đủ để nói về chồng em, lần em bầu b́, do làm nhiều quá và thể trạng yếu nên bị dọa sảy thai, bác em bắt mạch, kê thuốc và dặn em đừng có làm việc ǵ quá nặng, đừng mang xách ǵ quá 3 kg. Nghe thấy thế chồng em nói: " Vậy cô chỉ việc ngồi một chỗ, đừng làm ǵ để mẹ tôi hầu à? Nhà này không có chuyện đó đâu!"; Một lần khác, khi bé nhà em chưa tṛn 2 tuổi bị sốt, cháu sốt về đêm nhiều nên em phải bế rong con suốt đêm, tầm gần 4h sáng thấy con ngủ yên mới nhẹ nhàng ôm con ngồi tựa vào thành giường để ngủ một chút, ai ngờ c̣n khóc toáng lên, chồng em giật ḿnh dậy, đă giơ chân đạp hai mẹ con1 cái lăn xuống đất, kèm theo câu: "Mẹ mày, có mỗi việc bế nó cho nó ngủ để mai tao đi làm mà cũng không xong!" Con em hoảng quá khóc to hơn, em thương con và uất ức đến nỗi nghĩ giá có con dao ở đó chắc em cũng liều ḿnh mà xiên cho nó một nhát.
Chồng em, chưa từng mua ǵ cho con em cả. Nói ra mồm rằng: "Vợ bầu, định mua cho vợ con chim bồ câu hầm nhưng nghĩ bụng bố mẹ c̣n chưa được ăn nên thôi". Nói thật với anh em không hiểu sao lại lấy được một người như thế, và lạ là em chấp nhận những việc đó mà không căi vă, em thậm chí c̣n rất chiều chồng: Mua quần áo đắt tiền cho chồng, nấu những món chồng thích ăn, và nấu ngon nên chồng rất thích, nhưng cũng chỉ dừng lại ở rất thích mà thôi, chứ chả bao giờ v́ thế mà thương hai mẹ con, v́ thế mà thay đổi. Cứ mỗi lần làm việc ǵ anh ta chẳng tự quyết mà sẽ đi hỏi chị gái, đến việc em mua ǵ, chăm con thế nào cho con uống thuốc ǵ cũng bắt phải hỏi, mà nếu có hỏi th́ chị ấy sẽ nói ngay câu đầu tiên: "Sao mày chả biết cái ǵ thế? Sao cái ǵ vợ chồng mày cũng hỏi tao?". Nhưng nếu em tự ư làm th́ cho rằng em tự tung tự tác, qua mặt nhà chồng…
Cuộc sống ở chung như vậy quá ngột ngạt, là giáo viên mà em sợ nhất nghỉ hè, nghỉ hè với em là những ngày đáng sợ, không được cho con về ngoại chơi mà phải bỏ con 1 ḿnh để làm cho bằng hết việc nhà. Nếu không là hôm đó cơm không lành, canh không ngọt. Cuối cùng th́ v́ cuộc sống bế tắc đó em đă hai lần từ chối cơ hội lên hiệu phó, đi làm c̣n đỡ chứ ở nhà là chỉ muốn đi chết anh ạ. Em đă nhiều lần nói chuyện với chồng về những rắc rối đó, hỏi xem có cách ǵ để giải quyết cho cả nhà vui vẻ, con cái được chăm lo cho tốt không, nhưng không lần nào là không nghe chửi anh ạ, với anh ta th́ em phải ở đây, chăm lo cho bố mẹ chồng, nhưng nhận lại là ǵ? Là sự ghét bỏ, không chia sẻ của cả nhà, rồi con bé chẳng được chăm sóc, em rất buồn, em bế tắc thật sự.
Rồi em nghĩ ra cách xin chuyển trường xuống 1 xă thật xa nhà chồng, cách 20km để tự tách ra ở riêng. Chồng biết chuyện th́ bực tức rồi nghe gia đ́nh chồng nói vào nữa nên ngày em về trường mới là ngày vô cùng xấu hổ với đồng nghiệp v́ chồng em hai tay hai con dao đứng gọi em ở cổng trường chỉ chờ em ra là chém. Con gái gần 3 tuổi, em đă phải địu lên lưng, nhờ các cô trong trường dẫn đi lối tắt, phóng xe về nhà chồng để bố chồng giải quyết. Khi về nhà, nh́n thấy em, anh ta vất loảng xoảng 2 con dao xuống sân và kèm theo câu: "Hôm nay mày không về đây th́ đă là ngày giỗ của mày rồi!". Lần đó bố mẹ chồng em cũng chửi bới rất nhiều, dù rất sợ nhưng việc em đă chuyển nên em vẫn nhất quyết trở lại nhà trọ làm việc.
Ở riêng thật thoải mái, chồng em đi làm gần thêm 15 km chứ không phải đi xa hơn trước, thứ 7, chủ nhật hoặc có việc ǵ là vợ chồng em lại cho con về nhà chồng, mặc dù chẳng vui vẻ ǵ nhưng em cũng luôn cho con về thăm ông bà, rồi làm được ǵ là làm cho ông bà. Nhưng cứ lúc trở lại nhà trọ là chồng em sinh sự, chửi bới và đánh em. Em thật chẳng hiểu v́ sao lại như thế. Lúc ở chung cũng từng đánh em nhưng em biết có nói ra cũng chẳng ai thương nên em chỉ khóc một ḿnh, sau xuống có 2 vợ chồng th́ đánh em càng dă man hơn. Có lần c̣n đ̣i đốt b́nh xăng cho nổ… Đỉnh điểm của việc đó là tối hôm chủ nhật tháng 7 năm 2014, thứ 7 cả nhà về nhà chồng có đám cưới, chiều chủ nhật dọn dẹp xong em cho con về nhà trọ, chồng em nói c̣n đi đám cưới bạn nên không về cùng. Tối trời trở mưa to, em sợ chồng say sưa mà đi ướt th́ dễ cảm nên lấy điện thoại gọi cho bố chồng nói anh cứ ở đấy, sáng mai đi làm kẻo về mưa gió th́ khổ lắm. Ông ừ một tiếng rồi thôi, em chưa kịp tắt máy th́ nghe rầm 1 tiếng, cửa nhà trọ rung lên, con em khóc thét lên. Em bỏ điện thoại vào túi quần vội ôm lấy con ra mở cửa. V́ thế mà cuộc gọi vẫn đang tiếp tục anh ạ! Mở cửa ra là chồng em phi cả xe lên trên nhà, tay gạt mạnh vào mặt em, em và con văng ra ra góc tường đau điếng. Em ḅ dậy, vơ lấy con và hoảng hốt vô cùng. Trong đầu khi ấy chỉ nghĩ chồng say rượu, nhưng không. Gạt chân chống xe là lao vào tát em, đánh em túi bụi luôn, con em văng ra và đầu em đập vào cái ǵ đó, em lịm đi không biết ǵ nữa. Lúc tỉnh dậy thấy con ngồi cạnh khóc không ra tiếng, c̣n em nằm dưới nền nhà. Em vội ḅ dậy hỏi: Anh ơi, anh sao vậy? anh uống say quá à? Anh ta tiếp tục lao đến túm tóc em đập xuống nền nhà và nói: " *** mẹ mày, v́ mày mà tao bị coi như chó trong gia đ́nh tao, v́ mày mà mọi người nói tao sợ vợ, không làm được ǵ…", em đau không tả nổi nhưng lờ mờ nhận ra sự việc. Chưa dừng ở đó, anh ta chạy xuống bếp, cầm dao lên và nói: " tao sẽ chém chết mày, chém mày …". Con em hoảng quá, vội ôm cổ em lắc đầu, nước mắt dàn dụa trông rất tội nghiệp. Em không dậy được, em không thể nói được một câu nào v́ tự dưng thấy cổ họng tắc nghẹn. Lúc ấy, may mắn v́ con em ôm cổ em, nếu không th́ chắc chắn con dao đă chém xuống. Anh ta như con thú hung hăn lấy dao chặt chém xung quanh. Và tát liên tục vào mặt em, con em bị hất văng ra lần nữa, em lịm đi lần thứ 2. Ngoài trời mưa xối xả, em ở cạnh gia đ́nh có 1 cụ ông đă ngoài 70 tuổi bị điếc, không ai nghe thấy ǵ hết, nhưng điện thoại em vẫn chạy, cuộc gọi vẫn đếm giây. Lần 2 khi em tỉnh dậy th́ đă thấy anh ta ngồi trên ghế, bên cạnh em là con gái và 1 b́nh gas. Em đă nghe rất kém v́ những cái tát trời giáng khi năy, những vẫn nhớ rơ câu nói của anh ta: "Tao sẽ vặn gas ra, đốt cho nổ tung lên, cả nhà cùng chết!". Nhưng chắc cũng do trời thương, gas th́ đă vặn rồi, cửa trước đă khóa trái, anh ta đang đi t́m bật lửa, anh ta là người nghiện thuốc lá như thế mà hôm đó t́m khắp túi quần túi áo đều không thấy bật lửa. Anh ta nghĩ ra dưới bếp chắc sẽ có nên chạy xuống bếp t́m ( Bếp cách nhà 1 vài m). Em khi ấy nghĩ, ḿnh phải chạy ra khỏi đây, ḿnh nằm đây là sẽ chết. Nghĩ thế, em vội dậy, t́m được ch́a khóa mở cửa và ôm con chạy ra ngoài, trời mưa như trút nước. Ra đến ngoài hiên th́ anh ta nghe tiếng động đă chạy lên và đạp em với con gái ngă nhào xuống sân, nước mưa xối xả ướt cả hai mẹ con, anh ta tiến lại túm lấy mớ tóc rối xù của em nắm chặt và lôi em vào trong nhà đánh, tát, em không c̣n biết đau là như nào nữa, chỉ biết lúc th́ lịm đi, lúc lại bị lôi dậy… Đột nhiên có tiếng xe máy đến, 2 cái xe máy và 4 người mặc áo mưa. Đó chính là anh rể, em gái, em rể và em trai anh ta xuống. Sự việc bày ra trước mắt như thế, con gái em hoảng hồn ươt nhép ngồi bên em, em th́ mặt mày máu me be bét, tóc tai rối xù, người sũng nước như vậy chả hiểu họ nh́n có ai động ḷng không nữa. Nhưng chồng em vừa nghe đứa em gái nói: "Bố nghe thấy anh chị đánh nhau nên bảo chúng em xuống" th́ chồng em đă chồm lên tát bồi e 1 cái kèm 1 câu: " *** mẹ mày, tao đánh mày vậy mà mày vẫn c̣n có thời gian và tỉnh táo để gọi cho bố tao". Mà thú thực em cũng không hiểu nổi v́ sao có chuyện ấy, về sau khi xem điện thoại mới vỡ lẽ ra anh ạ! Mọi người th́ nói 2 vợ chồng em thu dọn rồi về nhà ngay để bố giải quyết, chả ai hỏi em xem em có đau không? V́ sao nên nông nỗi ấy? Rồi tự nhiên anh ta bắt em phải quỳ xuống xin lỗi anh ta th́ mới cho em về nhà, nếu không sẽ không cho về và sẽ đánh tiếp. Ai cùng nói em là không chấp thằng say rượu, cứ quỳ đi, xin đi rồi về nhà giải quyết sau. Em thực sự sợ hăi, thực sự mệt mỏi, em lại nh́n thấy con em hoảng hốt ngồi bẹp dúm bên cạnh thấy sao cuộc đời đánh thương thế này, em đành quỳ xuống xin. Nhưng chưa kịp nói câu nào th́ đứa em trai nó tiến lại kéo em đứng dậy và nói: "Chị đứng lên đi, sao chị khổ quá vậy? Chị hăy bỏ chồng đi để nuôi con S thành người, chị đang sống kiếp làm con chó, không phải kiếp con người. Chị bỏ chồng có pháp luật chứng kiến là được, là anh trai tôi nên tôi không bỏ được chứ không th́…". Nói đến đó là anh ta chồm dậy đ̣i đánh đứa em ấy. Em như bừng tỉnh từ những lời nói đó, đúng như vậy, tại sao em lại cứ sống như vậy, em đi làm có tiền, em không sống phụ thuộc, tại sao em lại phải cố sống khổ sở như vậy để chỉ mong cho con em có 1 người bố, một người tàn tệ như thế. Em c̣n nghe nó nói:" Tối nay, cả nhà nói anh là con trâu để chị xỏ dây vào mũi thích dắt đi đâu th́ dắt, chị và mẹ c̣n nói phải đánh cho vài lần th́ nó mới nghe ḿnh được; ngày em chưa lấy vợ cũng nghe mọi người mà ghét chị, chỉ muốn bày việc cho chị làm thật nhiều, nhưng khi lấy vợ rồi em mới hiểu chả ai là ở được với mẹ và chị gái, em mới biết thương chị v́ anh quá gia trưởng, quá nghe gia đ́nh…".
Anh ạ! Em chưa từng nghĩ ḿnh sống tốt thế này mà lại gặp phải một gia đ́nh như vậy, một gia đ́nh có cả bố, mẹ, và chị em nhà chồng đều đối xử với ḿnh như thế. Chồng em đối với em như nào th́ em không thể định nghĩa nổi. Và em quyết tâm chia tay chồng. Bố chồng biết c̣n thách thức em: "Mày là đứa nơi khác đến đây mà tưởng muốn làm ǵ th́ làm à, con trai tao sẽ cho mày không bỏ được chồng mà sống không bằng chết !....". Và sự hèn hạ của anh ta c̣n thể hiện ở chuyện cố t́nh ngă giá nuôi con với ṭa để không phải đóng góp tiền nuôi con, hoặc góp sao cho ít nhất. Em đă nói trước ṭa là không cần anh ta có trách nhiệm, nhưng cuối cùng vẫn chốt 500k/1 tháng, tức là chưa bằng mức thấp nhất ṭa quy định ( Thấp nhất là 1/2 tháng lương cơ bản, khi ấy mức lương cơ bản là 1150k ạ).
May mắn là cuối cùng th́ em cũng gặp nhiều người tốt giúp đỡ cho em li hôn thuận tiện. Em và con gái sống với nhau, c̣n anh ta thỉnh thoảng lại đến xin lỗi, xin quay lại, xin em nghĩ lại để cho con có đủ bố mẹ. Được hai năm như thế rồi anh ta cũng đi lấy vợ, một cô cũng có 1 đời chồng và đang nuôi 1 cậu con trai. Như thế là em hết duyên phận với con người ác quỷ đó.
Em chuyển công tác về thành phố sống, hai mẹ con vẫn phải thuê nhà nhưng
rất thoải mái, con gái em là đứa vui vẻ, hiểu chuyện, học hành tiến bộ. Chỉ có điều kư ức địa ngục đó luôn tồn tại trong tâm trí em. Gần như tháng nào em cũng mơ thấy những cơn ác mộng đó. Khi th́ mơ ḿnh vẫn sống trong ngôi nhà đó, đang cặm cụi làm việc, khi th́ mơ thấy những trận đ̣n oan ức, khi th́ mơ thấy ḿnh đi ra hồ gần nhà chồng để tự tử mà không thành, lúc lại mơ thấy bà mẹ chồng gọi em thất thanh buổi sáng. Sau mỗi cơn mơ là cả một kư ức đau buồn sợ hăi lại hiện về. Em vẫn không yên ổn. Cho đến bây giờ em đă li hôn được gần 7 năm rồi, anh ta 1 năm đôi ba lần t́m gặp con, tiền nuôi con lúc gửi, lúc không, tuy thế, em vẫn luôn ám ảnh về cuộc sống ngày trước, vẫn rất sợ gặp lại anh ta.
Về công việc em vẫn rất ổn, sống không gần gia đ́nh nhưng gặp toàn người tốt, đùm bọc giúp đỡ mẹ con em. Cũng có nhiều người hiểu em muốn mai mối cho em v́ nghĩ rằng em c̣n trẻ, em là người tốt, công việc lại ổn định. Nhưng em luôn sợ và né tránh. Thực t́nh bây giờ chỉ mong hai mẹ con có một cuộc sống yên ổn anh ạ!
Anh ạ! Có khi đây là bức thư anh nhận được từ người lạ dài nhất từ trước tới giờ nhỉ. 9 trang giấy A4, đọc đến đây anh sẽ thắc mắc tại sao em không kể lại cho gia đ́nh? Bạn bè em đâu? Sao em không phản kháng?... Gia đ́nh em ở cách nhà chồng 60 km, mẹ em huyết áp cao, cũng vài lần lên thăm con và ở lại rồi chứng kiến con khổ sở th́ mẹ em lại tăng xông, rồi không muốn mẹ nghĩ ngợi nên em không cho mẹ lên nữa, bố em rất lành, chả biết gặp họ có nói lại được họ không, Anh trai th́ đi bộ đội biền biệt, nghĩ thế nên em cứ giấu kín với gia đ́nh. Bạn bè th́ không giúp được ǵ cả, mà em phản kháng lại là ăn đập ngay rồi anh ạ. Có lần bố chồng nói oan cho em, em không nhận mà nói lại th́ bà mẹ chồng nói: "Mày câm mồm ngay, mày không biết người ta nói: muốn nói ngoa làm cha mà nói à?". Em không dám thổ lộ cùng đồng nghiệp, hàng xóm láng giềng cũng không, v́ em ở nơi khác đến và người nhà chồng em th́ quen cả xă. Lúc đó thực sự em rất cô độc. Đă có nhiều lần em bế tắc rồi nghĩ đến cái chết, cùng vài ba lần ra cái hồ gần nhà chồng đứng nhưng may mắn là em lại quay về.
Cảm ơn anh v́ đă đọc đến đây! Câu chuyện của em thật dài và buồn. Hôm nay em đă dũng cảm trải ḷng với anh, dù anh có lời khuyên nào cho em hay không th́ em thấy như thế đă đủ rồi. Em hy vọng rằng nói ra những lời này với anh em sẽ thanh thản hơn, em sẽ buông bỏ được những nỗi buồn trong ḷng mà em đă giấu kín bao nhiêu năm nay. Em cũng hy vọng sẽ không c̣n những cơn ác mộng đó nữa.
*VietBF@sưu tập