goodidea
05-20-2021, 10:57
Năm gái rượu 20 tuổi, lần đầu nó thỏ thẻ : - Nếu con có bạn trai, bố sẽ nói gì? Tôi giật mình nhưng cố tỏ ra lạnh lùng : Con nên cho bố gặp nó rồi bố sẽ nói
Một tuần sau, gái dắt người yêu tới. Hỏi cậu làm gì? Cậu lúng túng, gái phải đỡ lời: ảnh làm ngân hàng, thạc sỹ bố ạ.
Nhìn cậu hiền lành, có học, tôi có cảm tình bước đầu. Tôi vẫn dạy con : đàn ông quan trọng nhất là cái lõi, còn cái vỏ loè loẹt chưa nói lên điều gì.
Hôm làm lễ ăn hỏi, gái thì thầm : mọi đồ sính lễ ảnh tự bỏ tiền mua sắm đấy bố, bố mẹ ảnh già rồi. Tôi thấy gai người : nó giống bố hồi trẻ.
Hôm cưới, anh sui nguyên là một nhà thơ có nhờ : tôi viết thì ổn, nhưng vụng đường ăn nói, cậu thay mặt hai họ lên có vài lời căn dặn hai cháu và cảm ơn các quý khách hai bên. Tôi lên phát biểu, lần đầu được làm bố vợ : “Bố trao con gái cho con, con hãy yêu nó. Bố chỉ có đứa con gái duy nhất này gửi gắm nơi con. Dù thế nào cũng đừng buông tay nhau các con nhé”
Mắt tôi nhoè đi, nói với con cũng như nói với mình, bởi khi đó tôi là một doanh nhân chưa già, tiền bạc rủng rỉnh mà tội với vợ không ít.
Sau đám cưới, tôi xây cho vợ chồng con gái một biệt thư xinh xắn ở phố và bảo nó : bố mẹ cho hai con cái vỏ rồi, cái lõi bên trong các con tự lo.
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1794206&stc=1&d=1621508221
Rồi thời gian trôi đi, đời cua cua máy, đời cáy cây đào. Tôi thương con nhưng chúng sẽ phải lo cuộc đời của chúng. Tôi biết có những lúc khó khăn, con gái chạy về nhỏ to với mẹ, tôi tuyệt nhiên không tò mò hoặc can thiệp. Gái tôi vốn tiểu thư, được chiều chuộng từ bé, khi có chồng phải tần tảo nuôi hai đứa con sinh đôi, công việc nhà chu toàn từ nấu ăn giặt giũ đến lo lắng mọi việc nhà chồng. Tôi biết hết nhưng im lặng không khen. Tôi đã giao ước : vợ chồng vui vẻ thì về, nếu cự cãi thì tự giải quyết ổn thỏa với nhau. Nếu phải bênh vực, tôi luôn đứng về phía con rể. Là đàn ông phải ủng hộ nhau .
Một lần gái tôi bảo : bố có dư cái đồng hồ đeo tay nào thì cho chồng con ( một kiểu tăng xin giảm mua).
Tôi mở giỏ đưa cho nó con Rolex, nó hỏi : Thế vỏ hộp đồng hồ đâu hả bố?
Tôi biết ý nó nên cười : đồ thật không cần vỏ con ạ.
Và 15 năm rồi, gia đình chúng hạnh phúc. Cái lõi của gia đình nhỏ của chúng là hai thiên thần thông mình và ngoan ngoãn. Tôi có vài người bạn là tỷ phú, báo chí vẫn viết về trend rich kid , con gái họ ngập trong hàng hiệu và xe sang. Con gái tôi không được như vậy nhưng tôi yêu nó và nó tự hào về bố mẹ. Thế là đủ.
VietBF@sưu tập
Một tuần sau, gái dắt người yêu tới. Hỏi cậu làm gì? Cậu lúng túng, gái phải đỡ lời: ảnh làm ngân hàng, thạc sỹ bố ạ.
Nhìn cậu hiền lành, có học, tôi có cảm tình bước đầu. Tôi vẫn dạy con : đàn ông quan trọng nhất là cái lõi, còn cái vỏ loè loẹt chưa nói lên điều gì.
Hôm làm lễ ăn hỏi, gái thì thầm : mọi đồ sính lễ ảnh tự bỏ tiền mua sắm đấy bố, bố mẹ ảnh già rồi. Tôi thấy gai người : nó giống bố hồi trẻ.
Hôm cưới, anh sui nguyên là một nhà thơ có nhờ : tôi viết thì ổn, nhưng vụng đường ăn nói, cậu thay mặt hai họ lên có vài lời căn dặn hai cháu và cảm ơn các quý khách hai bên. Tôi lên phát biểu, lần đầu được làm bố vợ : “Bố trao con gái cho con, con hãy yêu nó. Bố chỉ có đứa con gái duy nhất này gửi gắm nơi con. Dù thế nào cũng đừng buông tay nhau các con nhé”
Mắt tôi nhoè đi, nói với con cũng như nói với mình, bởi khi đó tôi là một doanh nhân chưa già, tiền bạc rủng rỉnh mà tội với vợ không ít.
Sau đám cưới, tôi xây cho vợ chồng con gái một biệt thư xinh xắn ở phố và bảo nó : bố mẹ cho hai con cái vỏ rồi, cái lõi bên trong các con tự lo.
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1794206&stc=1&d=1621508221
Rồi thời gian trôi đi, đời cua cua máy, đời cáy cây đào. Tôi thương con nhưng chúng sẽ phải lo cuộc đời của chúng. Tôi biết có những lúc khó khăn, con gái chạy về nhỏ to với mẹ, tôi tuyệt nhiên không tò mò hoặc can thiệp. Gái tôi vốn tiểu thư, được chiều chuộng từ bé, khi có chồng phải tần tảo nuôi hai đứa con sinh đôi, công việc nhà chu toàn từ nấu ăn giặt giũ đến lo lắng mọi việc nhà chồng. Tôi biết hết nhưng im lặng không khen. Tôi đã giao ước : vợ chồng vui vẻ thì về, nếu cự cãi thì tự giải quyết ổn thỏa với nhau. Nếu phải bênh vực, tôi luôn đứng về phía con rể. Là đàn ông phải ủng hộ nhau .
Một lần gái tôi bảo : bố có dư cái đồng hồ đeo tay nào thì cho chồng con ( một kiểu tăng xin giảm mua).
Tôi mở giỏ đưa cho nó con Rolex, nó hỏi : Thế vỏ hộp đồng hồ đâu hả bố?
Tôi biết ý nó nên cười : đồ thật không cần vỏ con ạ.
Và 15 năm rồi, gia đình chúng hạnh phúc. Cái lõi của gia đình nhỏ của chúng là hai thiên thần thông mình và ngoan ngoãn. Tôi có vài người bạn là tỷ phú, báo chí vẫn viết về trend rich kid , con gái họ ngập trong hàng hiệu và xe sang. Con gái tôi không được như vậy nhưng tôi yêu nó và nó tự hào về bố mẹ. Thế là đủ.
VietBF@sưu tập