troopy
07-03-2021, 11:56
Đi quá nửa đời người, ta mới chợt ngộ ra: Tạo hóa thật bao dung, độ lượng biết nhường nào!
Mỗi người; dù lành lặn hay tật nguyền, dù giai nhân hay kì dị, dù tài cán hay ngu si,...kể từ khi lọt lòng cho tới lúc rời xa dương thế, ai ai cũng được trao những đặc ân vô giá ở Đời. Chỉ tiếc rằng; không hẳn ai trong số chúng ta cũng nhận ra đó là những món quà mà Tạo hóa đã thầm ban!
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1821021&stc=1&d=1625313390
Đời con sâu hay cái kiến, đời chiếc lá hay nụ hoa, mỗi loài là một nét chấm phá độc đáo tạo nên bức hình sinh động chốn nhân gian. Vậy mà, tuổi trẻ ngây ngô ta vô tình quên lãng!
Những tháng ngày thơ ấu, ta đằm mình trong khoai- sắn, mới hay rằng cơm áo của cha ông. Lớn lên chút, ta hồn nhiên thả mộng theo cánh diều no gió, bỗng giật mình mới qua ngày gian khó của bác nông dân. Chân lấm bùn, tay thấm mồ hôi, bác gửi cả mùa vàng vào những hạt dẻo thơm bên mâm cơm mẹ nấu. Thuở tới trường, ta dùi mài kinh sử, mới thấu ròng những công trình ngôn ngữ được xây. Là những kỹ sư trên mặt trận tâm hồn, mong ký gửi với đời những tàng kho tri thức. Thế giới mênh mông, biển học vô bờ, bao hậu thế quan hoài chẳng hết. Thanh xuân đó, Tình yêu gõ cửa, ta thấy mình chợt lớn thêm lên; biết dưỡng nuôi bên đời, những buồn vui cảm xúc: khúc ve sầu dắng dỏi những mùa thi, bằng lăng tím nao lòng ai đứng khóc, phượng cháy rợp trời thêu dệt ước mơ xa. Một cánh bèo trôi, xuôi dòng sông nhỏ, gọi thầm ai đó - một kiếp nhân sinh!
Tuổi vào Đời, ngẫm Nghề bao triết lý; đoái thương hoài dáng hình cây cỏ, thổn thức lòng trước bất hạnh trần gian...
Một mầm non cựa mình trong nắng sớm, cũng tiếp bầu nhựa sống đời ta, những nụ hoa vươn mình khoe sắc, góp tạo niềm vui sướng, hân hoan. Một nếp nhà xưa, đưa ta về nơi cũ, nhớ bóng Người, hoài niệm thưở hàn vi...Một bước chân đi, về miền xa vắng...Một bầu trời nắng, thức gọi giấc mơ trưa... Chạy những cơn mưa, bóng chiều nghiêng ngả, hoàng hôn tím lặng mỗi độ Thu về, nhắc nhớ tuổi thơ "đầu trần chân đất"...Tháng Bảy mưa Ngâu, cầu Ô Thước bắc, Ngưu Lang - Chức Nữ nức nở Thiên Thu. Thị vàng thơm ngát, nhắc nhớ Vu Lan; thờ Cha kính Mẹ - đạo hiếu ngàn đời...
Một ngày mưa rơi, nhắc ta thêm yêu bầu trời ấm áp. Một cơn bão táp, giúp ta quý trọng những phút bình yên! Một tiếng chim ca, một làn gió thoảng, một trảng cỏ non, một áng mây bồng, một dòng sông trắng, một khóm cây xanh...Tất cả đều khoác lên mình những sắc màu tươi trong nắng. Một cảm xúc thăng hoa - một nỗi buồn nhè nhẹ, một điệu cười khe khẽ - một cá tính ngông nghênh...Tất cả là những mảnh ghép muôn màu cho bức tranh cuộc sống.
Một gia đình nhỏ, một tổ ấm xinh; ấy là thục nữ, này trang nam nhi, ao ước điều gì???Ngước lên tòa cao, nhẹ sà ánh ngắm, chẳng có nhà lầu, chẳng tậu xe hơi, nhưng, Ai bảo gia đình ta không người mơ muốn! Một dòng nước mát, một bữa cơm đạm bạc cũng đủ nuôi ta vượt qua khắc nghiệt của nắng gió miền Trung bao năm rồi không khác. Trưa hè bỏng rát, những đêm hanh heo, ta không phải gồng mình chống chọi với mưu sinh. Thấm thật lâu những mồ hôi, nước mắt, gợi mặn mòi cha mẹ khi xưa. Một áng thơ sâu, một bầu tâm sự, một câu chuyện cổ, một nốt du ca, cũng khiến lòng ta ngưỡng tri tâm tình người nghệ sĩ!
Những khi tranh biện, những lúc bất đồng,...hãy nhìn ra Thế giới: Đại dịch Corona toàn cầu chao đảo, ta vẫn an nhiên lặng ngắm cuộc đời, bước chậm lại giữa dòng người vội vã, thả tâm hồn vào chốn thinh không. Một chút quan tâm, một niềm hy vọng, ta cùng góp nhỏ những gì ta có, hướng tinh thần cổ vũ tuyến đầu xa.
Hạnh phúc quanh ta, hạnh phúc không là gì xa xỉ quá; luôn hiện hình trong hơi thở, bước chân. Hãy nâng niu giữ chặt bên mình, và trân quý những gì đang có. Đừng như ai đó lãng đời tuổi trẻ, rẽ ngược dòng vào chốn lao lung, càng vùng vẫy ấy càng tuyệt vọng, chẳng thể nào thấy điều trong gió: Những món cao quý không tên...
"Biết ơn Đời Đời sẽ thương ta"
VietBF@sưu tập
Mỗi người; dù lành lặn hay tật nguyền, dù giai nhân hay kì dị, dù tài cán hay ngu si,...kể từ khi lọt lòng cho tới lúc rời xa dương thế, ai ai cũng được trao những đặc ân vô giá ở Đời. Chỉ tiếc rằng; không hẳn ai trong số chúng ta cũng nhận ra đó là những món quà mà Tạo hóa đã thầm ban!
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1821021&stc=1&d=1625313390
Đời con sâu hay cái kiến, đời chiếc lá hay nụ hoa, mỗi loài là một nét chấm phá độc đáo tạo nên bức hình sinh động chốn nhân gian. Vậy mà, tuổi trẻ ngây ngô ta vô tình quên lãng!
Những tháng ngày thơ ấu, ta đằm mình trong khoai- sắn, mới hay rằng cơm áo của cha ông. Lớn lên chút, ta hồn nhiên thả mộng theo cánh diều no gió, bỗng giật mình mới qua ngày gian khó của bác nông dân. Chân lấm bùn, tay thấm mồ hôi, bác gửi cả mùa vàng vào những hạt dẻo thơm bên mâm cơm mẹ nấu. Thuở tới trường, ta dùi mài kinh sử, mới thấu ròng những công trình ngôn ngữ được xây. Là những kỹ sư trên mặt trận tâm hồn, mong ký gửi với đời những tàng kho tri thức. Thế giới mênh mông, biển học vô bờ, bao hậu thế quan hoài chẳng hết. Thanh xuân đó, Tình yêu gõ cửa, ta thấy mình chợt lớn thêm lên; biết dưỡng nuôi bên đời, những buồn vui cảm xúc: khúc ve sầu dắng dỏi những mùa thi, bằng lăng tím nao lòng ai đứng khóc, phượng cháy rợp trời thêu dệt ước mơ xa. Một cánh bèo trôi, xuôi dòng sông nhỏ, gọi thầm ai đó - một kiếp nhân sinh!
Tuổi vào Đời, ngẫm Nghề bao triết lý; đoái thương hoài dáng hình cây cỏ, thổn thức lòng trước bất hạnh trần gian...
Một mầm non cựa mình trong nắng sớm, cũng tiếp bầu nhựa sống đời ta, những nụ hoa vươn mình khoe sắc, góp tạo niềm vui sướng, hân hoan. Một nếp nhà xưa, đưa ta về nơi cũ, nhớ bóng Người, hoài niệm thưở hàn vi...Một bước chân đi, về miền xa vắng...Một bầu trời nắng, thức gọi giấc mơ trưa... Chạy những cơn mưa, bóng chiều nghiêng ngả, hoàng hôn tím lặng mỗi độ Thu về, nhắc nhớ tuổi thơ "đầu trần chân đất"...Tháng Bảy mưa Ngâu, cầu Ô Thước bắc, Ngưu Lang - Chức Nữ nức nở Thiên Thu. Thị vàng thơm ngát, nhắc nhớ Vu Lan; thờ Cha kính Mẹ - đạo hiếu ngàn đời...
Một ngày mưa rơi, nhắc ta thêm yêu bầu trời ấm áp. Một cơn bão táp, giúp ta quý trọng những phút bình yên! Một tiếng chim ca, một làn gió thoảng, một trảng cỏ non, một áng mây bồng, một dòng sông trắng, một khóm cây xanh...Tất cả đều khoác lên mình những sắc màu tươi trong nắng. Một cảm xúc thăng hoa - một nỗi buồn nhè nhẹ, một điệu cười khe khẽ - một cá tính ngông nghênh...Tất cả là những mảnh ghép muôn màu cho bức tranh cuộc sống.
Một gia đình nhỏ, một tổ ấm xinh; ấy là thục nữ, này trang nam nhi, ao ước điều gì???Ngước lên tòa cao, nhẹ sà ánh ngắm, chẳng có nhà lầu, chẳng tậu xe hơi, nhưng, Ai bảo gia đình ta không người mơ muốn! Một dòng nước mát, một bữa cơm đạm bạc cũng đủ nuôi ta vượt qua khắc nghiệt của nắng gió miền Trung bao năm rồi không khác. Trưa hè bỏng rát, những đêm hanh heo, ta không phải gồng mình chống chọi với mưu sinh. Thấm thật lâu những mồ hôi, nước mắt, gợi mặn mòi cha mẹ khi xưa. Một áng thơ sâu, một bầu tâm sự, một câu chuyện cổ, một nốt du ca, cũng khiến lòng ta ngưỡng tri tâm tình người nghệ sĩ!
Những khi tranh biện, những lúc bất đồng,...hãy nhìn ra Thế giới: Đại dịch Corona toàn cầu chao đảo, ta vẫn an nhiên lặng ngắm cuộc đời, bước chậm lại giữa dòng người vội vã, thả tâm hồn vào chốn thinh không. Một chút quan tâm, một niềm hy vọng, ta cùng góp nhỏ những gì ta có, hướng tinh thần cổ vũ tuyến đầu xa.
Hạnh phúc quanh ta, hạnh phúc không là gì xa xỉ quá; luôn hiện hình trong hơi thở, bước chân. Hãy nâng niu giữ chặt bên mình, và trân quý những gì đang có. Đừng như ai đó lãng đời tuổi trẻ, rẽ ngược dòng vào chốn lao lung, càng vùng vẫy ấy càng tuyệt vọng, chẳng thể nào thấy điều trong gió: Những món cao quý không tên...
"Biết ơn Đời Đời sẽ thương ta"
VietBF@sưu tập