PDA

View Full Version : KHÔNG TIN VÀO HOA HỒNG


troopy
10-31-2021, 03:42
Phải công nhận Huệ là một phụ nữ đẹp. Dáng người dong dỏng, tha thướt, làn da trắng ngần. Đặc biệt Huệ có một đôi mắt thăm thẳm, khiến mỗi lần nh́n vào đôi mắt ấy, tôi không khỏi thấy nao nao buồn. Mẹ tôi bảo: con gái có đôi mắt ấy th́ cuộc đời sẽ rất đa đoan.
Tôi và Huệ là bạn học với nhau từ hồi cấp 3, khi nhà Huệ mới chuyển về ngơ tôi. Huệ là con một, bố mẹ Huệ đều là công chức Nhà nước. Nhà Huệ không giàu, nhưng cũng thuộc loại khá giả. Huệ được bố mẹ mua cho một chiếc đàn piano bóng loáng và cho theo học đàn tại nhà một cô giáo đang dạy ở Nhạc viện Hà Nội. Mỗi lần tiếng đàn của Huệ vang lên, cái ngơ nhỏ dường như im bặt những tiếng căi cọ, chí chóe, mắng con cái của mấy bà lắm điều. Đám trẻ con trong ngơ nh́n Huệ ghen tị. Nhất là khi mẹ chúng bảo "Nh́n gương chị Huệ ḱa. Vừa xinh đẹp, vừa ngoan ngoăn, giỏi giang. Sau này rồi đời nó sẽ sướng phải biết".
Tốt nghiệp Đại học Sư phạm, Huệ lấy chồng. Chồng Huệ là một anh chàng kiến trúc sư, cao to đẹp trai, lại là trai phố cổ. Đám cưới Huệ ngày ấy, được coi là to nhất ngơ tôi. Chín chiếc xích lô lọng vàng mang theo chín tráp quả đồ sộ. Một hàng ô tô sang trọng đến đón dâu. Hai vợ chồng lại được bố mẹ chồng cho một căn chung cư vào hạng sang, rất rộng răi ở một khu đô thị cao cấp trong thành phố.
Bẵng đi mấy năm, tôi không gặp Huệ và cũng chẳng nghe tin ǵ về nàng. Tôi cũng đă lấy vợ. Hai vợ chồng tôi mua đất bên Đông Anh và cũng thỉnh thoảng mới về thăm bố mẹ tôi. Mấy lần đi họp lớp cũng không thấy Huệ. Chỉ nghe loáng thoáng thấy có người bảo Huệ đă chuyển vào Sài G̣n và h́nh như cô ấy đă ly hôn.
Chuyến công tác Sài G̣n của tôi gặp đúng những ngày mưa. Mùa mưa ở phương Nam đôi khi cũng thật phiền phức. Đường phố Sài G̣n có chỗ ngập như sông, khi đang mùa triều cường. Hợp đồng với đối tác, tôi đă kí xong. Định tụ tập với mấy đứa bạn cũ hồi Đại học th́ gọi thằng nào, thằng nấy đều bận. Đứa đang ở Đà Lạt. Đứa đang về miền Tây. Chỉ c̣n mỗi thằng tôi lang thang giữa thành phố đông đúc mà xa lạ.
Tôi bước vào một quán bánh tráng Trảng Bàng ở quận 7 và gọi một xuất cuốn heo. Bàn kế bên, một người phụ nữ và một cậu con trai chừng 15 tuổi đang ngồi ăn. Dáng vẻ người phụ nữ quen quen. Tôi nh́n kĩ một lát rồi kêu lên:
- Huệ phải không?
Người phụ nữ nh́n tôi một lát, ngỡ ngàng:
- Thành đô ngày xưa hả?
Hóa ra Huệ vẫn c̣n nhớ biệt danh ''Thành đô" của tôi v́ tôi có dáng to cao ngay từ hồi cấp 3.
- Sao bạn lại ở đây? Huệ hỏi?
- Ḿnh đi công tác trong này. Huệ bây giờ ở đâu? Con trai đây hả? Ông xă Huệ thế nào?
Huệ nh́n tôi cười buồn. Đôi mắt thăm thẳm mang theo một nỗi buồn xa vắng. Tôi có dịp nh́n kĩ Huệ. Nàng vẫn c̣n rất đẹp. Dù đă là phụ nữ tuổi 50.
Qua câu chuyện của Huệ, tôi biết Quân chồng Huệ là người đàn ông rất gia trưởng và có tính hay ghen. Huệ rất thích cắm hoa hồng thơm, thứ hoa phớt hồng và có mùi thơm thoảng bay, quyến rũ. Thứ hồng thơm trồng từ vùng đất Mê Linh và đặc biệt đẹp mỗi độ thu về. Mỗi lần thấy Huệ về nhà với bó hồng thơm trên tay là chồng nàng lại giễu cợt "Hoa có ăn được thay rau đâu mà cô mua lắm thế". Huệ buồn, nhưng tính vốn nhu ḿ, lại là một cô giáo cấp 3, nên nàng nín nhịn không căi chồng.
Từ ngày lấy chồng, ít khi Huệ chơi đàn. Chồng Huệ bảo "để đàn đó cho sang nhà. Chứ chơi th́ ai nghe". Đă có lần Huệ về khóc với mẹ và kể về những tính xấu của chồng. Nhưng mẹ nàng gạt đi: "đàn ông ai chẳng có chứng nọ, tật kia. Thằng Quân không gái gú, không rượu chè, vẫn biết chăm lo cho gia đ́nh là tốt lắm rồi con ạ. Mày đừng cầu toàn quá, kẻo rồi lại khổ con cái ra".
Huệ nh́n tôi, đôi mắt nàng như long lanh nước mắt khi nàng kể tiếp câu chuyện của ḿnh: "Đỉnh điểm của sự bất ḥa, đó là khi Huệ mang thai ba tháng bé Hoàng - Đứa con đầu ḷng của vợ chồng Huệ. Hơn 30 tuổi nàng mới có thai. Sức khỏe nàng lại yếu và hay nghén dữ dội.
Hôm đó nàng dạy hết tiết bốn vào buổi sáng, th́ bị choáng trên lớp. Gọi điện cho Quân, chồng nàng đến đón, th́ máy của Quân bận liên tục. Nhà trường đành bố trí cho Hải- một thày giáo dạy Thể dục đưa Huệ về nhà.
Về đến nhà, đỡ Huệ lên giường và dặn ḍ vài câu, Hải định về. Th́ bất chợt Quân cũng vừa về nhà để lấy bản vẽ mang xuống công tŕnh. Chẳng cần biết đầu đuôi, Quân đă ch́ chiết vợ: "Tưởng cô ngoan hiền thế nào. Hóa ra cũng chỉ là loại đàn bà giẻ rách".
Huệ nghẹn ngào, nước mắt ngắn dài. C̣n Hải th́ dù có giải thích thế nào Quân cũng không nghe.
Khi Hải vừa về, Quân bước đến, cầm chiếc b́nh hoa hồng trong pḥng khách đập choang xuống đất. Chiếc b́nh pha lê vỡ tan. Nước đổ lênh láng những bông hồng lăn lóc dưới sàn. Quân nghiến răng: "Tôi chẳng tin đứa con trong bụng là của tôi. Ai biết tôi có phải là kẻ đổ vỏ không".
Huệ uất nghẹn. Không nói một lời, nàng gọi tắc xi về nhà bố mẹ đẻ và ở đó cho đến khi sinh bé Hoàng.
Khi đầy tháng thằng bé, bố mẹ chồng Huệ có đến xin lỗi bên nhà thông gia v́ không biết dạy con trai. Ông bà vẫn biết Huệ là một cô con dâu ngoan ngoăn, đúng mực. Nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng Quân xuất hiện.
Sáu tháng sau, Huệ đem con đi xét nghiệm ADN để khẳng định nó là con của Quân. Sau đó nàng chuyển công tác vào Sài G̣n. Bây giờ bé Hoàng cũng đă là một học sinh lớp 10. Cháu học giỏi và rất biết thương mẹ.
Nghe xong câu chuyện của Huệ, tôi hỏi:
- Bây giờ, hai người có quay lại với nhau không?
- Hơn một năm sau, Quân có vào đây t́m ḿnh, tỏ ư xin lỗi. Nhưng ḿnh th́ không thể tha thứ cho anh ta. Ḿnh chỉ nói là: "Nếu anh cắm lại được b́nh hoa hồng thơm như cũ, th́ chúng ta sẽ quay lại. Nếu không th́ thôi".
- Từ bấy đến giờ, Huệ không nghĩ đến chuyện đi bước nữa hay sao? Huệ c̣n trẻ và vẫn c̣n đẹp thế này cơ mà.
- Bạn có biết một câu "danh ngôn" mà tụi trẻ vẫn truyền nhau trên mạng không:
- "Hạnh phúc v́ không có đàn ông. C̣n hơn có đàn ông mà không một ngày nào có hạnh phúc". Nhưng thực ra, ḿnh bị ám ảnh khi chiếc b́nh hoa hồng bị đập vỡ tan xuống đất. Cũng từ đó, ḿnh không cắm hoa hồng thơm nữa. Thứ hoa đẹp, nhưng mong manh quá.
Huệ cười. Đôi mắt người đàn bà đẹp buồn vời vợi trong một hoàng hôn cuối tuần ở một thành phố phương Nam tấp nập.
Tôi nh́n theo bóng Huệ và cậu con trai lẫn vào ḍng người trên phố đông. Sao tôi cứ thấy thoảng bay đâu đây mùi hồng thơm thế nhỉ?
Ngày mai, tôi về Hà Nội. Thành phố đang bắt đầu cuối thu...

VietBF@sưu tập