nguoiduatinabc
11-08-2021, 04:53
Kể từ khi Taliban nắm quyền ở Afghanistan. Hàng trăm ngh́n người đă rời bỏ đất nước. Khajida Hazara là một trong số đó.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1914743&stc=1&d=1636347206
“Tôi ở Mazar-i-Sharif, khi Taliban chiếm lấy thành phố đó. Lúc đó, Taliban đă chiếm đóng thành phố trong khi toàn bộ lực lượng có trách nhiệm đảm bảo an ninh lại chạy trốn”, cô Hazara kể với tờ Bưu điện Hoa Nam Buổi sáng (SCMP).
“Không có điều ǵ giống như nó đă từng trước đây. Mọi thứ thật kinh khủng và tồi tệ với mỗi người trong chúng tôi. Gia đ́nh tôi rơi vào nỗi tuyệt vọng và họ nói rằng khi tôi vẫn c̣n nơi để đi, th́ tốt nhất hăy rời khỏi đất nước. Bởi v́ theo luật Sharia hà khắc, không một phụ nữ nào được phép bước ra khỏi nhà để đi làm việc”, Hazara kể tiếp.
Hazara cho biết, giống như nhiều người Afghanistan khác trốn tới Pakistan, cô đă nhập cảnh vào nước này thông qua cửa khẩu Chaman. Tuy nhiên, Pakistan không cấp giấy phép tị nạn cho những người dân Afghanistan vượt biên sau thời điểm Taliban chiếm thủ đô Kabul.
“Tại Pakistan, ít nhất chúng tôi có thể nói rằng với các lư do an ninh th́ bản thân được an toàn. Nhưng chúng tôi không thể nói ḿnh có thể sống tại Pakistan. Bởi ở đây, bạn không được phép làm việc, bạn không có một công việc chính thức. Bạn không thể thừa hưởng sự b́nh đẳng như người dân bản địa”, Hazara kể.
“T́nh h́nh ở trại tị nạn cũng rất tồi tệ, đây không phải là nơi để cho con người sống. Làm sao con người có thể sống trong t́nh h́nh tồi tệ thế này. Người dân tị nạn không được tiếp cận nguồn nước uống, không có điện, không có bất kỳ cơ sở hạ tầng nào để sống. Họ sống trong những túp lều giống như chuồng vật nuôi của họ vậy”, Hazara nói thêm.
Theo tờ SCMP, những người dân tị nạn Afghanistan không được tiếp cận với nền giáo dục, công việc, dịch vụ chăm sóc sức khỏe công cộng hay có tài sản riêng.
“Giờ tôi cảm thấy rất lo lắng, hay có thể nói là tuyệt vọng. Tôi cảm thấy bản thân ‘không c̣n sống’, bởi gia đ́nh tôi vẫn ở Afghanistan. Và mỗi ngày tôi phải nghĩ về việc làm thế nào họ có thể sống dưới luật lệ của Taliban. Những người tị nạn như tôi cũng không thể sống ở Pakistan, bởi tôi không được công nhận như công dân ở nước này”.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1914743&stc=1&d=1636347206
“Tôi ở Mazar-i-Sharif, khi Taliban chiếm lấy thành phố đó. Lúc đó, Taliban đă chiếm đóng thành phố trong khi toàn bộ lực lượng có trách nhiệm đảm bảo an ninh lại chạy trốn”, cô Hazara kể với tờ Bưu điện Hoa Nam Buổi sáng (SCMP).
“Không có điều ǵ giống như nó đă từng trước đây. Mọi thứ thật kinh khủng và tồi tệ với mỗi người trong chúng tôi. Gia đ́nh tôi rơi vào nỗi tuyệt vọng và họ nói rằng khi tôi vẫn c̣n nơi để đi, th́ tốt nhất hăy rời khỏi đất nước. Bởi v́ theo luật Sharia hà khắc, không một phụ nữ nào được phép bước ra khỏi nhà để đi làm việc”, Hazara kể tiếp.
Hazara cho biết, giống như nhiều người Afghanistan khác trốn tới Pakistan, cô đă nhập cảnh vào nước này thông qua cửa khẩu Chaman. Tuy nhiên, Pakistan không cấp giấy phép tị nạn cho những người dân Afghanistan vượt biên sau thời điểm Taliban chiếm thủ đô Kabul.
“Tại Pakistan, ít nhất chúng tôi có thể nói rằng với các lư do an ninh th́ bản thân được an toàn. Nhưng chúng tôi không thể nói ḿnh có thể sống tại Pakistan. Bởi ở đây, bạn không được phép làm việc, bạn không có một công việc chính thức. Bạn không thể thừa hưởng sự b́nh đẳng như người dân bản địa”, Hazara kể.
“T́nh h́nh ở trại tị nạn cũng rất tồi tệ, đây không phải là nơi để cho con người sống. Làm sao con người có thể sống trong t́nh h́nh tồi tệ thế này. Người dân tị nạn không được tiếp cận nguồn nước uống, không có điện, không có bất kỳ cơ sở hạ tầng nào để sống. Họ sống trong những túp lều giống như chuồng vật nuôi của họ vậy”, Hazara nói thêm.
Theo tờ SCMP, những người dân tị nạn Afghanistan không được tiếp cận với nền giáo dục, công việc, dịch vụ chăm sóc sức khỏe công cộng hay có tài sản riêng.
“Giờ tôi cảm thấy rất lo lắng, hay có thể nói là tuyệt vọng. Tôi cảm thấy bản thân ‘không c̣n sống’, bởi gia đ́nh tôi vẫn ở Afghanistan. Và mỗi ngày tôi phải nghĩ về việc làm thế nào họ có thể sống dưới luật lệ của Taliban. Những người tị nạn như tôi cũng không thể sống ở Pakistan, bởi tôi không được công nhận như công dân ở nước này”.