florida80
12-18-2021, 03:15
Biết tôi thích bánh gị nên mỗi khi tôi ra Hà Nội cô cháu gái thể nào cũng đăi ông chú vài chiếc sau khi đă cùng nhau lượn qua hết hàng quà này tới hàng quà kia. Khi về lại mua chục bánh gửi “biếu bà” - tức mẹ tôi, dặn bỏ ḷ vi sóng trước khi ăn cho nóng. Mẹ tôi đă già, lười ăn, t́m mọi cớ để tránh ăn.
Bánh gị bánh gói
Nhưng trước chiếc bánh gị nóng hôi hổi, mẹ tôi không một lần từ chối. Bánh ngon phần nhiều do nhân bánh. Đă đành nhân bánh gị không khác mấy - cũng thịt heo, hành tím, mộc nhĩ, tiêu, nước mắm tạo thành hương vị khó quên. Nhưng nó khác các loại bánh khác ở chỗ bột gạo được khuấy với nước hầm xương, nên miệng chưa đụng tới nhân đă thấy ngon, thấy chưa bao giờ chán bánh gị.
Ở Sài G̣n những năm gần đây cũng có bán bánh gị. Nhưng sau miếng lá chuối là lượt nilon bọc bánh, mới nh́n đă thấy khó chịu, mất cảm t́nh. Ăn thử, th́ bánh nhăo, ít nhân, không ngon như ở ngoài Bắc. Như vậy, “di cư” vào Nam, như rất nhiều các loại quà bánh khác, bánh gị đă ít nhiều thay đổi. Nó như một cô gái đă trở thành cô dâu, về nhà người ta, th́ “nhập gia tùy tục”.
Đà Nẵng những năm gần đây cũng bắt đầu “nhập cư” nhiều món trước đây không có. Những khi thèm, sáng tôi ghé chợ mua vài cái bánh dày kèm miếng chả chiên. Muốn ăn đậu phụ tôi t́m một cô hàng xứ Bắc ở chợ để mua vài miếng đậu mịn hơn, hoặc giả ghé tới chỗ cậu trai nghe nói chính gốc dân Mơ t́m miếng đậu đă thành danh - đậu Mơ. Những buổi chiều ngon ngót bụng, nếu như đă chán bún gị, chán bánh canh, tôi nhất định lấp đầy cái dạ dày bằng một đĩa bún chả hay bún ốc làm theo kiểu Bắc, nhớ câu thơ của Thạch Lam: Ngh́n năm bảo vật đất Thăng Long/Bún chả là đây có phải không?... Không chỉ món ăn Bắc, nếu thích món Hàn, món Nhật, nếu thèm các loại rong biển, các loại nấm, Đà Nẵng sẵn sàng đáp ứng ở quán Nhật này tiệm Hàn kia…
Nhưng Đà Nẵng không có bánh gị. Đà Nẵng có bánh gói, bánh nậm không biết đă vượt đèo Hải Vân vào “định cư” tự bao giờ. Rất có thể những thứ bánh gói lá chuối lá dong này vốn là “đồng hương”, vốn gốc gác từ xứ Mường một ngày xa xưa nào đó. Tất nhiên dù cùng trên một bàn tay nhưng ngón dài ngón ngắn. Bánh gói bánh nậm hẳn nhiên không giống bánh gị. Lại v́ thế mà không thể so sánh cái nào ngon hơn cái nào. Thỉnh thoảng tôi vẫn mua dăm bảy chiếc bánh nậm, mươi chiếc bánh gói ở quán này quán kia. Có quán luôn đông khách, người này giành mua trước người kia. Xe phải để bớt phía bên kia đường. Đà Nẵng không ít nơi bán, nhưng không hiểu sao người mua cứ đua nhau về một chỗ? Tại bánh ngon? Tại nước chấm ngon? Tôi thích bánh gị, cũng thích bánh nậm, bánh gói. Bánh này và bánh kia, cái dày cái mỏng, có thể ăn kèm với chả tôm hoặc không. Vị bột gạo mát thanh, vị tôm thịt thơm ngọt… Ấy, cứ mỗi lần ra Hà Nội ăn bánh gị, tôi lại nhớ bánh nậm, bánh gói trong ḿnh.
Bánh gị bánh gói
Nhưng trước chiếc bánh gị nóng hôi hổi, mẹ tôi không một lần từ chối. Bánh ngon phần nhiều do nhân bánh. Đă đành nhân bánh gị không khác mấy - cũng thịt heo, hành tím, mộc nhĩ, tiêu, nước mắm tạo thành hương vị khó quên. Nhưng nó khác các loại bánh khác ở chỗ bột gạo được khuấy với nước hầm xương, nên miệng chưa đụng tới nhân đă thấy ngon, thấy chưa bao giờ chán bánh gị.
Ở Sài G̣n những năm gần đây cũng có bán bánh gị. Nhưng sau miếng lá chuối là lượt nilon bọc bánh, mới nh́n đă thấy khó chịu, mất cảm t́nh. Ăn thử, th́ bánh nhăo, ít nhân, không ngon như ở ngoài Bắc. Như vậy, “di cư” vào Nam, như rất nhiều các loại quà bánh khác, bánh gị đă ít nhiều thay đổi. Nó như một cô gái đă trở thành cô dâu, về nhà người ta, th́ “nhập gia tùy tục”.
Đà Nẵng những năm gần đây cũng bắt đầu “nhập cư” nhiều món trước đây không có. Những khi thèm, sáng tôi ghé chợ mua vài cái bánh dày kèm miếng chả chiên. Muốn ăn đậu phụ tôi t́m một cô hàng xứ Bắc ở chợ để mua vài miếng đậu mịn hơn, hoặc giả ghé tới chỗ cậu trai nghe nói chính gốc dân Mơ t́m miếng đậu đă thành danh - đậu Mơ. Những buổi chiều ngon ngót bụng, nếu như đă chán bún gị, chán bánh canh, tôi nhất định lấp đầy cái dạ dày bằng một đĩa bún chả hay bún ốc làm theo kiểu Bắc, nhớ câu thơ của Thạch Lam: Ngh́n năm bảo vật đất Thăng Long/Bún chả là đây có phải không?... Không chỉ món ăn Bắc, nếu thích món Hàn, món Nhật, nếu thèm các loại rong biển, các loại nấm, Đà Nẵng sẵn sàng đáp ứng ở quán Nhật này tiệm Hàn kia…
Nhưng Đà Nẵng không có bánh gị. Đà Nẵng có bánh gói, bánh nậm không biết đă vượt đèo Hải Vân vào “định cư” tự bao giờ. Rất có thể những thứ bánh gói lá chuối lá dong này vốn là “đồng hương”, vốn gốc gác từ xứ Mường một ngày xa xưa nào đó. Tất nhiên dù cùng trên một bàn tay nhưng ngón dài ngón ngắn. Bánh gói bánh nậm hẳn nhiên không giống bánh gị. Lại v́ thế mà không thể so sánh cái nào ngon hơn cái nào. Thỉnh thoảng tôi vẫn mua dăm bảy chiếc bánh nậm, mươi chiếc bánh gói ở quán này quán kia. Có quán luôn đông khách, người này giành mua trước người kia. Xe phải để bớt phía bên kia đường. Đà Nẵng không ít nơi bán, nhưng không hiểu sao người mua cứ đua nhau về một chỗ? Tại bánh ngon? Tại nước chấm ngon? Tôi thích bánh gị, cũng thích bánh nậm, bánh gói. Bánh này và bánh kia, cái dày cái mỏng, có thể ăn kèm với chả tôm hoặc không. Vị bột gạo mát thanh, vị tôm thịt thơm ngọt… Ấy, cứ mỗi lần ra Hà Nội ăn bánh gị, tôi lại nhớ bánh nậm, bánh gói trong ḿnh.