PDA

View Full Version : TÔI CAY ĐẮNG V̀ KHÔNG THỂ THA THỨ CHO M̀NH


troopy
12-25-2021, 07:41
...Phải giấu đi một sự thật điều đó đă là quá sức đối với con người. Mang mặc cảm tội lỗi mà ḿnh dù đă t́m mọi cách để tha thứ cho ḿnh rồi mà không thể được, điều đó c̣n kinh khủng hơn. Thực sự tôi vô cùng cay đắng v́ tôi không thể tha thứ cho ḿnh...
Điều cay đắng nhất của tôi là không thể tha thứ cho chính bản thân ḿnh.
Mặc dù chuyện của tôi rất ít ai biết, nếu không nói rằng chỉ tôi mới biết tội lỗi của tôi. Nếu ai đó cho rằng, thời gian có thể tha thứ cho tất cả, sự sám hối bản thân có thể gột rửa đi tất cả, than ôi đó chỉ là sự ngụy biện, sự lừa dối chính ḿnh thêm một lần nữa.
Trước khi viết ra câu chuyện của đời ḿnh, thú thực tôi phải rất cảm ơn quư báo đă dành cho chúng tôi, cho những kẻ hèn nhát có một chốn riêng tư để giăi bày những góc khuất tăm tối nhất của cuộc sống ḿnh. Dù rằng sau sự giăi bày này, tôi tin chắc rằng, không một ai trong chúng tôi có thể nhẹ ḷng bớt.
Tôi đă giấu ḿnh trong bóng tối quá lâu, và tôi bất lực, tôi cay đắng nhận ra rằng không có cách ǵ cứu chữa lành được vết thương trong tâm hồn tôi.
Tôi năm nay đă ngoài 60, là một vị giáo sư khả kính, sống ở một thành phố lớn.
Cách đây vài chục năm, xảy ra một chuyện hết sức đau khổ.
Tôi công tác ở một viện nghiên cứu, tôi đă có vợ và con ở quê. Tôi phải ḷng một nhân viên cấp dưới của tôi ở viện. Phải nói một cách trung thực là cô gái đó rất mê tôi, tôn thờ tôi như một thần tượng. Chính cô đă chủ động bày tỏ t́nh cảm với tôi và dâng hiến cuộc đời trong trắng của cô ấy cho tôi mà không một đ̣i hỏi.
Đó là một mối t́nh đau khổ và ngang trái, v́ thật ḷng trước t́nh yêu si mê và cuồng nhiệt của một thiếu nữ trong trắng và ngây thơ, tôi không thể không đắm ḿnh ngây ngất, nhưng tôi luôn cảm thấy đau khổ v́ tôi không c̣n cơ hội để tiến tới hôn nhân với cô ấy được.
Cô gái ấy là một người rất thông minh, ḷng tự trọng cao. Biết tôi dằn vặt và đau khổ v́ yêu, cô luôn an ủi động viên tôi rằng cô ấy chỉ yêu tôi chứ không có ư định cưới tôi, không có ư định lấy tôi làm chồng.
Tôi và cô gái yêu nhau lén lút được 5 tháng th́ tôi có giấy mời đi học nghiên cứu sinh ở Liên Xô. Tôi thở phào v́ có lẽ cuộc chia tay khá dài trong năm tới có thể sẽ giúp cả tôi và cô gái chấm dứt được mối t́nh tội lỗi không có đoạn kết.
Nhưng nghĩ đến chuyện phải xa người ḿnh yêu, ḷng tôi đứt đoạn.
Tôi đă đi âm thầm một ḿnh trong đêm trên những con phố vắng, nước mắt chảy đầm đ́a v́ bất lực, v́ tất cả dường như đắm ch́m trong ngơ cụt. Đúng vào lúc tôi đang làm thủ tục để đi học th́ cả cơ quan choáng váng v́ phát hiện ra người yêu tôi đă lùm lùm một cái bụng chửa.
Không chồng mà chửa ở thời bao cấp năm xưa th́ khủng khiếp đến chừng nào. Dư luận rủa nguyền, đồng nghiệp khinh bỉ, xóm giềng miệt thị.
Đau đớn cho tôi là lúc đấy tôi vừa được quy hoạch từ trưởng ban lên viện phó (mới quy hoạch chứ chưa bổ nhiệm) tương lai đang vô cùng sáng sủa, con đường thăng tiến đang rộng mở ở phía trước, lại là ủy viên ban chấp hành Đảng ủy cơ quan và v́ vụ việc xảy ra trong ban của tôi nên tôi phải trực tiếp đứng ra xử lư kỷ luật cô gái nhân viên cấp dưới của tôi v́ cô ta phạm tội sinh hoạt không lành mạnh, xấu xa dẫn đến chửa hoang.
Khốn thay, trong quá tŕnh yêu đương, tôi không hề phát hiện ra cô ấy có thai. Cô ấy cũng không hề nói ǵ, không đả động tới việc có thai với tôi. Cô ấy không bao giờ biểu hiện sẽ làm một cái ǵ đó để bó buộc tôi với cô ấy.
Tóm lại là tôi hết sức bất ngờ, choáng váng và bản thân cũng không hiểu tại sao lại xảy ra như vậy. Việc có thai là do Hội Phụ nữ cơ quan phát hiện ra và làm đơn tố cáo gửi lên Đảng ủy cơ quan và Viện trưởng.
Chao ôi, khó có thể mô tả được tâm trạng của tôi lúc đó. Hoang mang cực độ, sợ hăi đến cực độ, lo lắng đến cực độ. Ngay sau khi cả cơ quan phát giác chuyện cô ấy có mang, tối hôm đó, một cuộc họp cơ quan bất thường xảy ra.
Tôi như người mất hồn với bản án tử h́nh lơ lửng trước mặt. Thú nhận hay không thú nhận, nếu thú nhận tôi có t́nh yêu nhưng mất hết tất cả, đạo đức, danh vọng và sự nghiệp. Không thú nhận, tôi thành kẻ đê hèn trong mắt người tôi yêu.
Thực ra mọi chuyện diễn biến quá nhanh, tôi không c̣n đủ thời gian, sức lực và sự tỉnh táo để mà suy nghĩ.
Cuộc họp hôm đó, dưới sự chủ tŕ của Viện trưởng, Hoa, cô gái tôi yêu sẽ phải khai nhận tác giả của cái bào thai trong bụng cô và chấp nhận án kỷ luật của cơ quan, bị khai trừ khỏi Đảng và nguy cơ bị đuổi việc là chắc chắn, ngoại trừ người yêu của cô đứng ra nhận và xin cưới cô.
Cuộc họp diễn ra trong căng thẳng tột cùng.
Hoa tuyệt đối tránh mặt tôi. Không nh́n tôi dù chỉ một ánh mắt. Tôi nhớ năm đó là mùa đông, giữa tiết đông hàn mà mồ hôi tôi vă ra như tắm. Mặc cho ông Viện trưởng và bà Hội trưởng Hội Phụ nữ cơ quan kiên quyết tra khảo, Hoa vẫn một mực cúi đầu im lặng.
Sau hơn một tiếng nghe lời thóa mạ và chỉ trích về mặt đạo đức của bà Hội trưởng Hội Phụ nữ cơ quan và của Viện trưởng, đến cuối cuộc họp, bất ngờ Hoàng, một nhân viên cấp dưới của tôi lúc này mới vụt đứng lên nói: "Tôi xin nhận hết mọi tội lỗi. Cái thai trong bụng cô ấy là của tôi. Tôi xin phép được cưới cô ấy làm vợ".
Cả căn pḥng lặng đi. Tất cả ai có mặt lúc đấy đều quay lại đổ dồn ánh mắt vào Hoàng. Hoàng đứng đầu hơi cúi, gương mặt tái đi v́ căng thẳng.
Chuyện là thế. Sau cuộc họp khủng khiếp ấy, tôi khăn gói sang Liên Xô làm nghiên cứu sinh đúng như lịch tŕnh. Thực ḷng, tôi rất sợ hăi khi phải đối diện với Hoa, với Hoàng, đều là nhân viên cấp dưới của tôi.
Trước khi bay, tôi có tranh thủ gặp Hoa để xin lỗi cô ấy và mong cô ấy tha thứ.
Thật bất ngờ, Hoa đă b́nh thản thú nhận với tôi một tin sét đánh: "Anh hăy yên tâm đi học và phấn đấu cho sự nghiệp. Em không dám nói cho anh biết. Đứa con trong bụng chính là con của Hoàng. Em không thể làm ǵ được, em không biết nói với anh thế nào để anh hiểu, em không có lư do ǵ để cho anh biết sự thật này. Chính em mới là người có lỗi với anh. Chính em mới là người mong được anh tha thứ".
Năm đó là một mùa đông buồn thê lương nhưng trong ḷng tôi hết sức nhẹ nhơm. Tôi đau đớn và buồn đến tê người, nhưng đó là một nỗi buồn thanh khiết, nó làm cho tôi thanh thản hơn. Tôi đă bay sang Nga và bỏ lại phía sau những dông gió cuộc đời.
Thời gian tôi học tập ở Liên Xô tất cả tổng cộng gần chục năm. Tôi đón vợ và các con sang Liên Xô để gia đ́nh được gần gũi bên nhau. Thú thực tôi đă hoàn toàn quên được Hoa và mối t́nh ngang trái ấy.
Thế nhưng, 10 năm sau, khi về nước, tôi đă xin chuyển công tác sang một viện khác để tránh những kư ức đau buồn. Tôi không hề biết rằng cả Hoa và Hoàng đều không công tác ở viện cũ nữa. Oái oăm thay, khi trở về nước, những kư ức về mối t́nh và cuộc họp kỷ luật người tôi yêu lại hiện lên rơ mồn một.
Trong thi thoảng những lần trở về của kư ức đau nhói, tôi đă thoáng nghĩ Hoa và Hoàng nói dối tôi. Tôi đă nghĩ cái thai trong bụng Hoa là của tôi chứ không thể là của ai khác. Và thế là tôi đă bí mật đi t́m kiếm Hoa.
Sau một thời gian kiếm t́m, cuối cùng tôi cũng gặp được Hoa. Gia đ́nh Hoa bây giờ sinh sống ở Sài G̣n. Chồng của Hoa là Hoàng. Sau khi bỏ việc ở viện, Hoa và Hoàng dắt díu nhau vào Sài G̣n lập nghiệp và khá thành công trong kinh doanh.
Gặp lại Hoa sau 20 năm xa cách, Hoa không thay đổi là bao, vẫn đôi mắt ấy, nụ cười ấy, chỉ có điều là tất cả trở nên đằm thắm hơn xưa. Từ xa tôi đă nhận ra Hoa, c̣n cô ấy có vẻ như không nhận ra tôi là ai.
Sau khi tôi giới thiệu và khơi gợi lại những kỷ niệm, Hoa mới vỗ trán ồ lên ra chiều kinh ngạc v́ nhớ ra chuyện cũ. Tối hôm đó, vợ chồng Hoa mời tôi đi ăn tối cùng với gia đ́nh cô trên danh nghĩa tôi là sếp cũ của hai người.
Một bữa tối ḷng tôi quặn thắt khi xuất hiện bên cạnh vợ chồng Hoa là hai cậu con trai và một cô con gái nhỏ. Cậu cả, đứa con mà tôi khắc khoải nhớ, khắc khoải nghi ngờ giờ đă tṛn 20, đang là sinh viên năm thứ 3 của một trường đại học.
Cậu mang một vóc dáng khác, một gương mặt khác biệt hoàn toàn so với bố và hai em, nếu không nói rằng đó là nguyên bản thời trẻ của tôi. Suốt cả bữa cơm, tôi như người không hồn vía. Hoa lặng lẽ cười nói bên Hoàng, c̣n Hoàng th́ tự hào kể cho tôi nghe về cậu con trai cả, về những thành tích học tập của con.
Hoàng c̣n vỗ vai con và nhắc lại chuyện cũ một cách âu yếm: "Con biết không, ngày trước bố mẹ yêu nhau, lỡ ăn cơm trước kẻng, mẹ con có con nhưng bố mẹ chưa kịp cưới nhau. Cả cơ quan bố và mẹ họp lại để kỷ luật mẹ. Có bác đây chứng kiến. Suưt nữa bố không nhanh mồm thú tội là cả hai bố mẹ đi đứt đấy".
Hoa âu yếm ngả đầu lên vai chồng cười. Tôi nghe những lời Hoàng nói mà chết lặng, trong ḷng tê tái.
Vợ chồng Hoàng và các con của họ tiễn tôi về Bắc trong quyến luyến. Đứng trên máy bay, đôi mắt tôi nḥa lệ. C̣n Hoa, cô ấy mỉm cười rất tươi và thanh thản bên chồng.
Khó có thể nói hết tâm trạng của tôi ngày ấy. Tôi đă vô cùng xấu hổ với lương tâm, xấu hổ với Hoa, Hoàng và tất cả mọi người.
Có lẽ không một ai biết tôi và Hoa từng yêu nhau ngoài tôi và cô ấy. Không ai biết để mà phán xét tôi, mà khinh bỉ tôi. Thế nhưng kể từ ngày đó, tôi cảm thấy danh vị giáo sư mà tôi khoác lên ḿnh đêm ngày trở thành một tấm áo giáp nặng trĩu.
Tất cả những sự tôn kính của đồng nghiệp, bạn bè, con cháu gia tộc đối với tôi trở thành một gánh nặng đáng sợ.
Phải giấu đi một sự thật điều đó đă là quá sức đối với con người. Mang mặc cảm tội lỗi mà ḿnh dù đă t́m mọi cách để tha thứ cho ḿnh rồi mà không thể được, điều đó c̣n kinh khủng hơn. Thực sự tôi vô cùng cay đắng v́ tôi không thể tha thứ cho ḿnh.
Kính thư: TĐ
Lời BBT: Kính thưa ông TĐ!
Ông nói đúng, có lẽ điều cay đắng nhất là khi ta biết ta vừa làm một điều ngu ngốc nhưng không có cách ǵ có thể sửa chữa được lỗi lầm ấy. Càng cay đắng hơn khi ta biết ta đă hành động một cách vô liêm sỉ, nhưng ta chẳng c̣n con đường nào khác, và cuối cùng th́ ta biết ta có lỗi lớn với một người nào đó, và mặc dù người đó đă quên, đă tha thứ cho ta nhưng bản thân ta lại không thể tha thứ cho chính ḿnh, dù đă cố gắng để mà tha thứ.
Câu chuyện của ông cung cấp thêm cho cuộc sống vốn đầy rẫy những bí ẩn này thêm một bi kịch. Không có bi kịch nào giống bi kịch nào, nhưng dư âm của nó, nỗi đau của nó mang đến cho con người là giống nhau, và không đau đớn nào nhẹ hơn cả.
Chúng ta chỉ có quyền sống một lần cho một cuộc đời và chúng ta sẽ phải trả giá cho cái cách mà chúng ta đối xử với cuộc sống của ḿnh.
Ông không cần lời khuyên nào từ phía chúng tôi, bởi bản thân chúng tôi cũng như ông, không phải là những người hoàn hảo để có thể dạy cho ai đó những bài học cuộc đời. Chỉ xin được sẻ chia với ông.
Cuộc đời thật công bằng. Không có ai phán xét chúng ta th́ đă có lương tâm chúng ta tự phán xét. Chúng tôi cũng như ông, cảm giác cay đắng và thở dài khi chia sẻ. Mong ông rộng lượng với ḿnh hơn, để có thể có chút thanh thản. Hăy để cho tất cả được yên lành trong đời sống vốn có quá nhiều dông tố này. Thân mến!

https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1958478&stc=1&d=1640418056

VietBF@sưu tập