troopy
12-26-2021, 04:28
Người ta có thể quên nhiều thứ, nhưng t́nh đầu dễ mấy ai quên. V́ nó là lần đầu tiên con tim ta lỗi nhịp, những nỗi nhớ đầu tiên ta dành để nhớ một người khác giới. Những rung động đầu đời trong trẻo bỡ ngỡ thật khó nguôi quên.
Mối t́nh đầu là năm tôi mười bảy tuổi. Thật ra th́ đó là những rung động từ một phía thôi chứ không phải được yêu. Ờ mà có lẽ, mở hàng yêu đă đơn phương rồi, nên sau này những cuộc t́nh sau đa phần là do tôi đơn phương hết.
Hồi đó dân Thuỷ nguyên c̣n lạc hậu lắm, vẫn dùng nước giếng khơi và nước sông là nhiều. Sông Trịnh quê tôi trong vắt hiền hoà. Tám xă dọc hai bên bờ sông đều sinh hoạt trên con sông ấy.
Anh là anh trai cô bạn học cùng lớp. Tôi mười bảy th́ anh ở bộ đội ra quân.
T́nh yêu là thứ ǵ đó mát lành và tự nhiên. Hỏi làm sao lần đầu tiên nh́n thấy người ta đă thích, th́ làm ǵ có câu tiếng sét ái t́nh chứ.
Tuy là anh trai cô bạn học, cùng xă nữa nhưng anh là lớp trên nên tôi chưa từng gặp anh lần nào. Bữa ấy, chắc thấy tôi bé nhỏ lại xách hai cái thùng to đi chênh vênh trên bờ kè dốc ngược nên anh đề nghị xách giúp.
Cứ thế, cứ thế chiều nào anh cũng xách nước giùm tôi. T́nh đầu trong veo nảy mầm nhanh như hạt cải cũng từ những thùng nước và bờ sông Trịnh dốc ngược ấy.
Với tuổi trẻ, t́nh yêu là mối quan tâm hàng đầu, cứ mỗi buổi chiều nắng hay mưa tôi cũng đều cố gắng ra sông chở nước, chủ yếu là để được nh́n, và nói với anh dăm ba câu. Cái giống yêu đơn phương nó cũng lạ lắm, tay chưa nắm, môi chưa hôn nhưng trái tim như đă thuộc về người ấy. Mọi ư ǵ dù có lẩn tránh th́ điểm cuối cùng vẫn hướng đến người ḿnh yêu thôi.
T́nh yêu cũng như tấm áo rách vai, dù có vá vúi giấu giếm khéo đến mấy th́ khi mặc nó vẫn lồ lộ trước mặt thiên hạ. Bạn bè anh và bạn bè tôi đều ủng hộ cả hai chúng tôi. Họ tạo ra những cuộc đi chơi nhóm rồi họ dành cho chúng tôi cơ hội chỉ có hai người. Khi th́ trong rạp chiếu phim, khi th́ những đêm sáng trăng bên kè đá bờ sông.
Trái tim mười bảy của tôi luôn lỗi nhịp trước chàng trai hăm hai điềm đạm và từ tốn này.
Anh là một chàng trai rất lạ, anh tốt bụng và luôn hướng thiện. Tuy trẻ tuổi nhưng anh chịu khó làm công quả ở chùa làng. Anh có thể bỏ cả hàng buổi chiều để ra chùa nghe sư cụ thuyết pháp.
T́nh yêu cũng có trực giác nhạy bén lắm. Tuy anh chưa lần nào ngỏ lời yêu, nhưng ánh mắt anh tŕu mến, sự quan tâm của anh dành cho tôi đặc biệt hơn những người khác, linh cảm mách bảo tôi biết trái tim anh là một phần thuộc về tôi, nhưng tôi vẫn nghe được tuy rất mơ hồ và xa xôi, trái tim thánh thiện của anh c̣n thuộc về một nơi cao siêu và thanh thoát, nó khác hẳn với t́nh yêu. Tuy nhiên tôi không thể giải thích được nó là ǵ.
T́nh cảm anh dành cho tôi luôn mát lành và trong trẻo, chừng mực và hiền hoà như ḍng sông quê, chưa từng một lần dậy sóng.
Hội làng tôi mở giữa mùa xuân, đêm ấy sao trăng mười sáu sáng đến thế. Làng tôi có lệ hát chèo đêm hội. Tan xuất hát nhẽ đêm muộn lắm. Anh đưa tôi về nhà qua lối tắt hai làng. Lần đầu tiên anh nắm tay tôi... Đi giữa đêm trăng thanh, tiết xuân đêm sương khá lạnh. Tôi và anh đều im lặng mà đi, có những khoảng lặng khi hai người bên nhau c̣n da diết và xúc động hơn cả ngàn lời nói. Trăng sáng, không gian lặng như tờ, chúng tôi cảm giác như nghe được cả tiếng những giọt sương rơi, nghe được tiếng tim nhau đập loạn, và nghe cả hơi thở bị gh́m nén lại trong lồng ngực...
Với những người đang yêu, thời gian bao giờ cũng là kẻ thù, quăng đường được đi bên nhau bao giờ cũng ngắn, sắp hết đoạn đồng vắng th́ trăng bỗng lẩn vào đám mây bay, anh kéo tay tôi dừng lại, sát lại gần tôi hơn, cần kề vuốt nhẹ tóc tôi rồi chạm vào môi tôi một nụ hôn nhè nhẹ, nó nhẹ quá, thoảng như khói sương, tôi chưa kịp định thần ánh trăng đă tỏ như ban ngày. Tôi có cảm giác, cả anh và tôi mặt nóng bừng, chúng tôi đứng lặng đi trong phút giây, rồi tôi ù chạy vào ngơ nhà ḿnh....
Vẫn những chiều đi gánh nước, nhưng mấy hôm rồi không thấy anh ngồi chờ bên kè đá bờ sông...Ở đời này có lẽ nỗi nhớ mong của những người đang yêu là nỗi nhớ mong dài nhất, nó cứ ray rứt, rối rắm, cứ đầy lên nếu chưa gặp được mặt nhau.
Thế rồi cuối cùng anh cũng đến. Anh đến hẳn nhà tôi, lần đầu tiên và cũng là lần cuối, anh xin phép thầy u để được nói chuyện riêng với tôi...
Măi sau này, đến ngay cả bây giờ, khi ngồi viết lại những ḍng này nước mắt tôi vẫn cứ tuôn rơi...h́nh như t́nh yêu tôi dành cho anh vẫn tṛn đầy và vẹn nguyên như ngày xưa tôi mười bảy...cho dù giờ chúng tôi ngàn vạn cách xa.
Cô em gái, bạn bè, cả mẹ anh nữa họ đều đă đến gặp riêng tôi, họ đề nghị và cả cầu xin tôi hăy níu kéo anh trở lại, hăy yêu anh thật nhiều để anh sống đời sống b́nh thường mà từ bỏ con đường đi tu hành. Tôi cũng muốn thế nhưng nào tôi có làm được ǵ ngoài việc khóc. Phải chăng đó là duyên nghiệp của đời anh.
Hơn hai mươi năm đă qua đi, biết bao nhiêu thăng trầm và sóng gió dập vùi, có nhiều thứ bị chôn vùi vào dĩ văng, nhưng ánh mắt anh, những lời anh nói xin lỗi về t́nh yêu của tôi đă dành cho anh, anh không thể đón nhận v́ anh muốn đi theo con đường tu hành, anh muốn giải thoát cuộc đời khỏi những sân si...rằng sư cụ đă xin được cho anh nhập học ở học viện Phật giáo ...c̣n văng vẳng bên tai và rơ ràng như mới hôm qua. Cứ chạm vào tim tôi đau nhói.
Sau này tôi lấy chồng xa, ngày tôi cưới có một món quà không đề tên người gửi, nhưng tôi biết đó là của anh. Sau này những sóng gió thăng trầm của cuộc đời, tôi biết anh vẫn c̣n dơi theo tôi măi.
Giờ anh đă là một sư thầy thông tuệ và uyên bác, mấy chục năm rồi chúng tôi chưa từng một lần gặp lại nhau. Có lẽ cả anh và tôi đều muốn những thứ đẹp đẽ như t́nh đầu, trong trẻo như ánh trăng mười sáu năm nào c̣n măi, nó không dành riêng cho ai cả, nó trôi vào sâu thẳm nhân gian, trôi vào luân hồi, trôi vào những ḍng trong đục vô thường để nâng đỡ những bước chân chúng tôi trên những con đường được dành riêng bởi số phận sinh ra chúng tôi vốn không nhau.
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1959230&stc=1&d=1640492869
VietBF@sưu tập
Mối t́nh đầu là năm tôi mười bảy tuổi. Thật ra th́ đó là những rung động từ một phía thôi chứ không phải được yêu. Ờ mà có lẽ, mở hàng yêu đă đơn phương rồi, nên sau này những cuộc t́nh sau đa phần là do tôi đơn phương hết.
Hồi đó dân Thuỷ nguyên c̣n lạc hậu lắm, vẫn dùng nước giếng khơi và nước sông là nhiều. Sông Trịnh quê tôi trong vắt hiền hoà. Tám xă dọc hai bên bờ sông đều sinh hoạt trên con sông ấy.
Anh là anh trai cô bạn học cùng lớp. Tôi mười bảy th́ anh ở bộ đội ra quân.
T́nh yêu là thứ ǵ đó mát lành và tự nhiên. Hỏi làm sao lần đầu tiên nh́n thấy người ta đă thích, th́ làm ǵ có câu tiếng sét ái t́nh chứ.
Tuy là anh trai cô bạn học, cùng xă nữa nhưng anh là lớp trên nên tôi chưa từng gặp anh lần nào. Bữa ấy, chắc thấy tôi bé nhỏ lại xách hai cái thùng to đi chênh vênh trên bờ kè dốc ngược nên anh đề nghị xách giúp.
Cứ thế, cứ thế chiều nào anh cũng xách nước giùm tôi. T́nh đầu trong veo nảy mầm nhanh như hạt cải cũng từ những thùng nước và bờ sông Trịnh dốc ngược ấy.
Với tuổi trẻ, t́nh yêu là mối quan tâm hàng đầu, cứ mỗi buổi chiều nắng hay mưa tôi cũng đều cố gắng ra sông chở nước, chủ yếu là để được nh́n, và nói với anh dăm ba câu. Cái giống yêu đơn phương nó cũng lạ lắm, tay chưa nắm, môi chưa hôn nhưng trái tim như đă thuộc về người ấy. Mọi ư ǵ dù có lẩn tránh th́ điểm cuối cùng vẫn hướng đến người ḿnh yêu thôi.
T́nh yêu cũng như tấm áo rách vai, dù có vá vúi giấu giếm khéo đến mấy th́ khi mặc nó vẫn lồ lộ trước mặt thiên hạ. Bạn bè anh và bạn bè tôi đều ủng hộ cả hai chúng tôi. Họ tạo ra những cuộc đi chơi nhóm rồi họ dành cho chúng tôi cơ hội chỉ có hai người. Khi th́ trong rạp chiếu phim, khi th́ những đêm sáng trăng bên kè đá bờ sông.
Trái tim mười bảy của tôi luôn lỗi nhịp trước chàng trai hăm hai điềm đạm và từ tốn này.
Anh là một chàng trai rất lạ, anh tốt bụng và luôn hướng thiện. Tuy trẻ tuổi nhưng anh chịu khó làm công quả ở chùa làng. Anh có thể bỏ cả hàng buổi chiều để ra chùa nghe sư cụ thuyết pháp.
T́nh yêu cũng có trực giác nhạy bén lắm. Tuy anh chưa lần nào ngỏ lời yêu, nhưng ánh mắt anh tŕu mến, sự quan tâm của anh dành cho tôi đặc biệt hơn những người khác, linh cảm mách bảo tôi biết trái tim anh là một phần thuộc về tôi, nhưng tôi vẫn nghe được tuy rất mơ hồ và xa xôi, trái tim thánh thiện của anh c̣n thuộc về một nơi cao siêu và thanh thoát, nó khác hẳn với t́nh yêu. Tuy nhiên tôi không thể giải thích được nó là ǵ.
T́nh cảm anh dành cho tôi luôn mát lành và trong trẻo, chừng mực và hiền hoà như ḍng sông quê, chưa từng một lần dậy sóng.
Hội làng tôi mở giữa mùa xuân, đêm ấy sao trăng mười sáu sáng đến thế. Làng tôi có lệ hát chèo đêm hội. Tan xuất hát nhẽ đêm muộn lắm. Anh đưa tôi về nhà qua lối tắt hai làng. Lần đầu tiên anh nắm tay tôi... Đi giữa đêm trăng thanh, tiết xuân đêm sương khá lạnh. Tôi và anh đều im lặng mà đi, có những khoảng lặng khi hai người bên nhau c̣n da diết và xúc động hơn cả ngàn lời nói. Trăng sáng, không gian lặng như tờ, chúng tôi cảm giác như nghe được cả tiếng những giọt sương rơi, nghe được tiếng tim nhau đập loạn, và nghe cả hơi thở bị gh́m nén lại trong lồng ngực...
Với những người đang yêu, thời gian bao giờ cũng là kẻ thù, quăng đường được đi bên nhau bao giờ cũng ngắn, sắp hết đoạn đồng vắng th́ trăng bỗng lẩn vào đám mây bay, anh kéo tay tôi dừng lại, sát lại gần tôi hơn, cần kề vuốt nhẹ tóc tôi rồi chạm vào môi tôi một nụ hôn nhè nhẹ, nó nhẹ quá, thoảng như khói sương, tôi chưa kịp định thần ánh trăng đă tỏ như ban ngày. Tôi có cảm giác, cả anh và tôi mặt nóng bừng, chúng tôi đứng lặng đi trong phút giây, rồi tôi ù chạy vào ngơ nhà ḿnh....
Vẫn những chiều đi gánh nước, nhưng mấy hôm rồi không thấy anh ngồi chờ bên kè đá bờ sông...Ở đời này có lẽ nỗi nhớ mong của những người đang yêu là nỗi nhớ mong dài nhất, nó cứ ray rứt, rối rắm, cứ đầy lên nếu chưa gặp được mặt nhau.
Thế rồi cuối cùng anh cũng đến. Anh đến hẳn nhà tôi, lần đầu tiên và cũng là lần cuối, anh xin phép thầy u để được nói chuyện riêng với tôi...
Măi sau này, đến ngay cả bây giờ, khi ngồi viết lại những ḍng này nước mắt tôi vẫn cứ tuôn rơi...h́nh như t́nh yêu tôi dành cho anh vẫn tṛn đầy và vẹn nguyên như ngày xưa tôi mười bảy...cho dù giờ chúng tôi ngàn vạn cách xa.
Cô em gái, bạn bè, cả mẹ anh nữa họ đều đă đến gặp riêng tôi, họ đề nghị và cả cầu xin tôi hăy níu kéo anh trở lại, hăy yêu anh thật nhiều để anh sống đời sống b́nh thường mà từ bỏ con đường đi tu hành. Tôi cũng muốn thế nhưng nào tôi có làm được ǵ ngoài việc khóc. Phải chăng đó là duyên nghiệp của đời anh.
Hơn hai mươi năm đă qua đi, biết bao nhiêu thăng trầm và sóng gió dập vùi, có nhiều thứ bị chôn vùi vào dĩ văng, nhưng ánh mắt anh, những lời anh nói xin lỗi về t́nh yêu của tôi đă dành cho anh, anh không thể đón nhận v́ anh muốn đi theo con đường tu hành, anh muốn giải thoát cuộc đời khỏi những sân si...rằng sư cụ đă xin được cho anh nhập học ở học viện Phật giáo ...c̣n văng vẳng bên tai và rơ ràng như mới hôm qua. Cứ chạm vào tim tôi đau nhói.
Sau này tôi lấy chồng xa, ngày tôi cưới có một món quà không đề tên người gửi, nhưng tôi biết đó là của anh. Sau này những sóng gió thăng trầm của cuộc đời, tôi biết anh vẫn c̣n dơi theo tôi măi.
Giờ anh đă là một sư thầy thông tuệ và uyên bác, mấy chục năm rồi chúng tôi chưa từng một lần gặp lại nhau. Có lẽ cả anh và tôi đều muốn những thứ đẹp đẽ như t́nh đầu, trong trẻo như ánh trăng mười sáu năm nào c̣n măi, nó không dành riêng cho ai cả, nó trôi vào sâu thẳm nhân gian, trôi vào luân hồi, trôi vào những ḍng trong đục vô thường để nâng đỡ những bước chân chúng tôi trên những con đường được dành riêng bởi số phận sinh ra chúng tôi vốn không nhau.
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1959230&stc=1&d=1640492869
VietBF@sưu tập