Log in

View Full Version : NỔI ĐAU TỘT CÙNG


troopy
07-20-2022, 01:53
Ông Hải tay run run, lần mở cái phong b́ chuyển phát nhanh vừa gửi đến. Mắt ông ngó trước ngó sau, rồi bước nhanh vào pḥng cẩn thận khép cửa lại, dẫu biết rằng bà Lan vợ ông không có nhà. Từ hôm lấy mấy sợi tóc thằng Thị con trai ông đi xét nghiệm ADN, ḷng ông khi nào cũng hồi hộp và nóng như lửa đốt, có lúc ông nghĩ cá vào giỏ ta là cá ta, nhưng tính ṭ ṃ và ḷng tự ái của thằng đàn ông luôn trỗi dậy, nó làm cho ông mất ăn mất ngủ suốt đêm ṛng. Rồi danh dự của ḍng họ, ḷng tự ái của sỹ quan quân đội, mà ông là đại tá kia mà, có phải là loại tẹp nhẹp đâu. Thế là một lần ra thăm thằng Thị đang học đại học ở Hà Nội, ông nhổ tóc sâu cho nó, tay ông run run như kẻ trộm chỉ sợ người khác phát hiện, thằng Thị vô t́nh thấy bố nó bỏ mấy sợi tóc vào túi liền hỏi, bố không vứt đi bỏ vào túi làm ǵ, mặt ông biến sắc như kẻ cắp bị bắt quả tang, nhưng ông chống chế, ừ nhỉ già rồi lẩm cẩm thế đấy, miệng nói nhưng ông vẩn cố t́nh nhét sâu vào túi, rồi rút tay ra phủi vào nhau như muốn giũ sạch những sợi tóc c̣n sót lại. Hôm ông chia tay thằng Thị về, ông dúi cho Thị chục triệu miệng bảo con cầm mà bồi dưỡng. Thị cầm số tiền bố đưa miệng nghẹn ngào bảo, bố cho con nhiều vậy, bố để tiền mà chữa bệnh của bố. Nó vẫn biết không hiểu sao từ hôm thằng Đảo em nó bị tai nạn, bố nó gầy rộc đi hay gắt gỏng, và ít quan tâm em nó hơn.
Khi khép của pḥng biết không có ai, ông bật đèn sáng trưng mặc dù đang là buổi sáng giữa ban ngày. Ông lấy cặp kính lăo đeo lên mắt, miệng hít sâu thở ra hết cỡ, cái thói quen mỗi khi hồi hộp trước mỗi trận đánh khi c̣n trong quân ngũ. Ngày đó bom đạn giữa cái sống và cái chết hồi hộp đă đành, bây giờ về hưu trước cái phong b́ chuyển phát nhanh, có chết ai đâu mà ông hồi hộp như vậy. Rồi ông đọc đi đọc lại, cứ sợ ḿnh mắt kém nh́n nhầm, ông lấy khăn lau lại cặp kính, lấy thuốc nhỏ mắt nhỏ mỗi mắt hai giọt, miệng lẩm bẩm cầu nguyện , hăy để cho ông mắt kém nh́n nhầm. Ông giơ tờ giấy sát bóng đèn, tay dụi mắt lần nữa. Hàng chữ rơ dần trước mắt ông, hai mẫu ADN không cùng huyết thống. Cổ họng ông đắng chát như có cục đá chặn ngang không thể nuốt trôi, mắt ông cay xè như có muối xát, hai ḍng nước mắt tuôn trào , miệng nghẹn ngào ông nấc lên Huệ ơi.. !! Ông gục xuống .
Ngày đó nhà ông với nhà Huệ cùng chung một xóm, hai người học cùng nhau cho măi hết cấp trung học, hai người không rời nhau , tuy không nói với nhau lời yêu thương nào. Cho măi tới khi ông đi học sỹ quan quân đội, c̣n Huệ theo nghiệp mẹ làm cô giáo dạy trẻ. Hai người thư từ với nhau thường xuyên, và mỗi năm lễ tết đều có mặt ở quê. Năm đó Huệ ra trường dạy ở xóm dưới, hôm đó hết giờ học, các bé được bố mẹ đón về hết. Huệ đang chuẩn bị đóng cửa ra về th́ Hải đến, anh mỉm cười định giúp Huệ xếp bàn ghế rồi đóng cửa lớp học. Anh về bao giờ, sao tết năm nay được về sớm thế, Huệ mắt đong đưa hỏi. Anh vừa về là ra đây luôn. Hai người định chở nhau về th́ cơn giông ập đến, hai người đành trú mưa tại lớp mà không chở nhau về như dự định. Trời mưa ngày càng to, những tia chớp xé toạc bầu trời, tiếng sét của cơn giông làm cho Huệ sợ hăi nép chặt vào người Hải để được che chở. Hơi ấm của cơ thể Huệ như truyền luồng điện sang ông, tay ông hờ hửng rồi bạo dần, bạo dần lần ṃ khám phá quả hồng vườn cấm, hai người quyện vào nhau đê mê trong cơn mưa. Khi cơn giông qua đi th́ hai người như sực tỉnh , Huệ lồm cồm ḅ dậy, cái quần lót của Huệ c̣n vương mấy giọt máu, hai hàng nước mắt ân hận cho sự nông nổi, khôn bao năm dại trong chốc lát. Cô nghẹn ngào nh́n ông bảo, cái quư nhất của đời con gái em đă trao cho anh, nếu có mệnh hệ ǵ em làm sao sống nổi. Ông lặng người tự trách, anh
không ḱm ḷng được. Huệ cho anh xin lỗi, anh thề sẻ cưới em làm vợ dù cho vật đổi sao giời. Hai người lại đèo nhau về, mà không ai nói với nhau lời nào như cơn giông đă đi qua.
Mấy tháng sau Hải đang ở đơn vị th́ nhận được điện , bố anh ốm nặng anh phải về gấp để lo việc gia đ́nh, bố anh thấy mệt đi khám, mới phát hiện ung thư giai đoạn cuối. Ước vọng cuối cùng là anh cưới vợ trước khi ông nhắm mắt, mà cô dâu là cô giáo Lan, con ông giám đốc xây dựng huyện. Anh một mực từ chối bảo, sao bố mẹ chọn vợ cho con, vợ con th́ phải để con tự chọn. Rồi anh dẩn Huệ về ra mắt , đây là Huệ cũng giáo viên là vợ tương lai của con, mẹ anh mặt câng lên bảo, nhà nó mẹ cút con côi tao c̣n lạ ǵ, sao xứng với nhà ta không dâu con ǵ hết. Nếu mày cưới nó th́ khỏi phải cưới , muốn đưa đi đâu th́ đi. Huệ như bị hất bát nước lạnh vào mặt, chưa bao giờ Huệ thấy bị xúc phạm như vậy, ừ th́ hai mẹ con cô sống với nhau th́ đă sao, bố bị hy sinh khi cô c̣n bé, mẹ ở vậy nuôi Huệ nói sao không mẹ cút con côi. cô ù chạy miệng khóc nức nở. Hải chạy theo phân trần, cứ từ từ để anh bàn với mẹ. thôi anh về với mẹ anh đi, em không xứng với nhà anh đâu.
Tối đó ăn cơm xong, mẹ anh lại đem chuyện cưới vợ của anh ra bàn, rằng cái Lan là giáo viên cấp 2, bố là giám đốc. Lấy lan Hải được bao nhiêu cái lợi, mà cha mẹ anh cũng được thơm lây v́ làm thông gia với nhà ông giám đốc. Chứ Huệ cô nuôi dạy trẻ, hưởng lương bằng công điểm hợp tác xă , gọi là bán nông dân, so với cái Lan làm sao được. Anh im lặng nghe bà nói mà không căi lời nào, bởi anh nghĩ có nói lúc này cũng không làm mẹ anh thay đổi. Cuối buổi nói chuyện mẹ anh bảo, ngày kia có đám cưới con ǵ Huyền. Mày đi để xem mặt cái Lan coi có hơn cái Huệ của mày không.
Hôm đi dự đám cưới, Lan chủ động đến đón Hải đi, th́ ra Lan cũng không đến nổi nào, ngoại trừ ăn mặc hơi khêu gợi, đặc biệt là đôi mắt. Cô nh́n ai th́ như thiêu như đốt, sau đáy mắt là hố sâu thăm thẳm, ai nh́n vào đấy sẽ không có lối ra. Mới gặp lần đầu mà Lan rất tự nhiên, không rụt rè nhút nhát như Huệ.
Khi dự đám cưới người rất đông, v́ uống nhiều quá nên Hải say không biết ǵ nữa. Khi tỉnh dậy anh thấy đang nằm trên giường nhà Lan, trên người không mảnh vải che thân, nằm bên cạnh Lan cũng vậy. Anh hoảng hốt vùng dậy, Lan nũng nịu bảo, gớm anh uống rượu vào khoẻ thật, bố em đi làm mẹ em đang bán hàng ở chợ tối mới về. Thế tôi đă làm ǵ cô chưa, Hải hoảng hốt hỏi, anh không nhớ ǵ thật à, Đúng là kẻ say không nhớ được việc ḿnh đă làm.
Ba hôm sau mẹ Hải chuẩn bị lễ để sang nhà Lan dạm ngỏ, Hải xừng cồ bảo mẹ hỏi th́ mẹ lấy chứ con không lấy, nghe vậy bà nổi cơn tam bành hét lên, thế mày ngủ với con người ta rồi mày quẹt mỏ hả. Hải như chết lặng khi nghe mẹ ḿnh nói vậy, tại sao bà lại biết, việc say rượu ngủ tại nhà Lan chỉ ḿnh anh và Lan biết. Anh có ngờ đâu màn kịch diễn ra hôm đó, do bà là nhà biên kịch kiêm đạo diễn thành công mỹ măn. Bà Hồng mẹ Hải chuyên bán hàng ở chợ, rồi dính vào phường hụi nợ ngày càng nhiều, Lan là khách quen của bà và cũng là chủ nợ. Biết Lan không ra ǵ nhưng v́ món nợ mà biến Hải thành kẻ thế chấp.
Mày muốn bố mày chết nhắm được mắt, và khỏi mang tội với nhà người ta th́ hôm nay đi hỏi, bảy ngày sau cử hành hôn lễ. Phần thương bố ốm nặng không qua khỏi, phần sức ép của mẹ và gia đ́nh Lan, anh đành nhắm mắt đưa chân. Hôm trước lễ cưới thằng Kiên là bạn thân kéo Hải ra góc vườn hỏi, thế mày yêu cái Huệ mày định bỏ mà lấy Lan à, lấy ai cũng được, chứ cái Lan hồi c̣n học sư phạm nó đă nổi đ́nh nổi đám v́ chuyện yêu đương. Tao nghe thầy tướng bảo đàn bà có đôi mắt ấy tốn đàn ông lắm, “mắt mơ mộng ướt long lanh, là người mê sắc đa t́nh chẳng sai”. Hải nghe Kiên nói vậy chỉ cúi đầu im lặng, cuối cùng Hải bảo mày không hiểu được đâu, nếu gặp Huệ cho tao xin lỗi.
Hôm đám cưới Hải và Lan mọi người đang tất bật vui vẻ trong hôn lễ. Th́ tại nhà bà Hà mẹ Huệ, bà thấy cửa pḥng huệ đóng im ỉm, linh tính người mẹ báo điều chẳng lành, bà gọi cửa không ai thưa, ghé mắt qua khe cửa thấy đôi chân chới với trên cao, sức mạnh vô biên của người mẹ sắp mất con, bà tông cửa xông vào, bà ôm hai chân của Huệ giật mạnh, phự..t, sợi dây thừng đứt tung, cả tấm thân Huệ đè lên người bà, bà vùng dậy nới dây ở cổ Huệ, cô sặc lên vài tiếng rồi thở đều. Chỉ chậm chút nữa th́ con bà không cứu được, sao mà dại dột thế con ơi, bà ôm Huệ miệng nghẹn ngào.
Mấy ngày sau người ta không thấy mẹ con bà trong xóm nữa.
Cưới xong Hải lên đơn vị và được điều ra đảo, khi vợ anh sinh thằng Thị bị thiếu tháng nhưng vẩn khoẻ mạnh, hôm làm lễ thôi nôi Hải không về được, người ta thấy thầy hiệu trưởng nơi Lan dạy, chuẩn bị mọi thứ c̣n hơn cha đẻ của nó.
Hôm thằng Thị được 5 tuổi, tết đó Hải ở lại trực đơn vị. Anh đang thiu thiu ngủ th́ cậu cảnh vệ vào bảo thủ trưởng có khách, gần tết ai lại ra thăm vào dịp này, khi ra đón th́ ra Lan vợ anh, Lan đi cùng với đoàn ra chúc tết đảo.
Năm đó Lan có thêm thằng con thứ hai đặt tên là Đảo, ư nói nó được sinh ra trên đảo.
Hôm anh và thằng Đảo chở nhau đi sắm tết, không may đụng phải chiếc xe tải, anh ngồi sau không sao chỉ bị xây xước nhẹ, thằng Đảo đập đầu xuống đường mất rất nhiều máu, vào bệnh viện cấp cứu phải mổ gấp, lượng máu trong viện lại hết, yêu cầu người nhà hiến máu, ông mừng thầm may mà ông có mặt nếu không th́, nhưng khi thử máu lại không cùng nhóm máu với thằng Đảo con ông, quái lạ cha con mà không cùng nhóm máu, rồi bệnh viện cũng huy động được đủ máu cho ca mổ, thằng Đảo được cứu sống. Hôm mổ t́nh cờ Hải gặp được bạn anh làm bác sỹ ở đó. V́ ṭ ṃ anh lấy vết máu thằng Đảo con anh đưa cho bác sĩ bảo, nhờ mày xét nghiệm mẫu ADN giúp tao nhé, bạn anh nhận lời mà không hỏi v́ sao.
Hôm nhận được kết quả anh gầy rộc đi, lâu nay anh bị cắm sừng mà ḿnh không biết. Xâu chuỗi thời gian anh mới thấy vô lư, tết đến nơi không phải chức trách, Lan xin đi cùng đoàn làm ǵ, th́ ra ḿnh là kẻ tráng men thằng Đảo, mà thằng Thị đẻ thiếu tháng biết đâu được, thế là ông có kết quả ngày hôm nay.
Mẹ con Huệ bỏ làng ra đi khi trong người Huệ có sinh linh bé nhỏ, là giọt máu của Hải. Bà Hà mẹ Huệ khuyên cô bỏ đi giọt máu để lấy chồng, nhưng Huệ không chịu, cô quyết định làm người mẹ đơn thân và ở vậy nuôi thằng Hận khôn lớn, thằng Hận lấy họ mẹ mà không có bố. Ba mẹ con bà cháu ở tận Lâm Đồng, nơi có thác DamBRi quanh năm nước đổ, nơi khởi nguồn của chuyện t́nh đôi trai gái tộc người Cờ Ho yêu nhau mà gia đ́nh ngăn cấm, để cô gái phải bỏ làng ra đi, nước mắt của nàng biến thành thác trắng xoá, DamBRi tiếng Cờ Ho là đợi chờ. Chiều chiều bà Huệ lại ra nh́n thác đổ, khi ra về bà lại thở dài, th́ ra trên cỏi đời này ở nơi nào cũng có những mối t́nh ngang trái, chứ không phải riêng ǵ bà.

VietBF©sưu tập