troopy
07-23-2022, 01:59
Đời ko phải lúc nào cũng vui. Đúng vậy. Nếu lúc nào cũng vui th́ cái vui đó ko làm cho ta cảm thấy sướng. Cũng như, nếu bạn sống ở một nơi toàn trai xinh, gái đẹp th́ sự xinh đẹp đó rất đỗi b́nh thường. Câu chuyện của ông bà ngoại cũng vậy, có lúc buồn.
Thứ 7 hôm đó, như thường lệ, khi bà ngoại “đi phép” về đến nhà th́ tầm hơn 9h. Bà vẫn gọi t́m ông như mọi khi, ông lại tất bật chạy về. Nhưng chỉ ôm được một lúc, bà khẽ đẩy ông ra. Ông thấy bà khác thường, liền hỏi:
- Bà ốm hay sao vậy?
- Không, tôi vẫn khỏe.
- Vậy con cái nó đối xử tệ với bà à?
- Không.
- Hay nhà thông gia có ǵ làm bà phật ư?
- Cũng… không phải.
- Vậy có ǵ th́ bà nói ra đi, tôi lo quá.
- Tôi…tôi..bị “chảy dầu” (!) rồi ông ạ. Thương ông quá!
- “Chảy dầu” là sao”? Sao bà bị mà lại nói là thương tôi?
- Là…là cái vụ “đến tháng” của đàn bà ấy. Hai tuần mới được về, mà ông lại phải “nhịn”, thương ông quá!
- Bà làm tôi hết cả hồn. Mà bà học đâu cách ăn nói vớ vẩn đó? trên mạng hả? Tôi cũng buồn chứ. Nhưng thôi, tôi đă có cách rồi…
Chiều hôm đó sau giờ nghỉ trưa, bà không thấy ông đâu cả. Điện thoại vẫn để trên bàn. T́m măi, gọi măi, cuối cùng bà thấy ông ngoại đang…cuốc cái chỗ đất bỏ hoang cách nhà mấy trăm mét. Là phụ nữ, bà tinh ư lắm. Hai tuần ông mong đợi giây phút gặp bà, không may bà lại bị “hỏng”, ông ấy cố t́nh làm thế cho “nó” quên đi, chứ mảnh đất cằn khô đó có trồng cấy được ǵ đâu. Nếu để ư, ta thấy mắt bà ngân ngấn nước.
Bà tâm sự với ông bên ruộng một lúc, rồi rủ ông về nhà. Bà bảo lâu nay, cái ǵ khó ông cũng có cách gỡ rối, rồi ổn cả, lần này ông để tôi. Thấy bà rất tự tin, ông theo bà về nhà.
Tới nhà, bà ngoại đun một ấm nước chè xanh thật to, mua ít kẹo lạc, rồi nhờ ông ngoại đến mấy nhà hàng xóm mời họ sang uống nước, buôn chuyện. Cả buổi chiều hôm đó, nhà ông bà cứ vui như hội, ông cũng quên dần cái việc mong được làm vào những kỳ nghỉ phép của bà…
Hôm sau như thường lệ, bà lại lo cơm nước, đi chợ, mua sẵn thức ăn cho ông, rồi cùng ông xuống vườn tưới rau, cho gà, lợn ăn…
Rồi ông tiễn bà ra bến xe buưt, trong yên lặng. Khi xe vừa đến, bà nhắc:
- Ông nhớ giữ sức khỏe, đừng cuốc chỗ đất ấy nữa. Khi “khỏi” hẳn, tôi sẽ tranh thủ về nhà…
Xe chạy rồi mà ḷng bà vẫn c̣n lưu luyến măi nơi ông. H́nh như bà khóc!
VietBF©sưu tập
Thứ 7 hôm đó, như thường lệ, khi bà ngoại “đi phép” về đến nhà th́ tầm hơn 9h. Bà vẫn gọi t́m ông như mọi khi, ông lại tất bật chạy về. Nhưng chỉ ôm được một lúc, bà khẽ đẩy ông ra. Ông thấy bà khác thường, liền hỏi:
- Bà ốm hay sao vậy?
- Không, tôi vẫn khỏe.
- Vậy con cái nó đối xử tệ với bà à?
- Không.
- Hay nhà thông gia có ǵ làm bà phật ư?
- Cũng… không phải.
- Vậy có ǵ th́ bà nói ra đi, tôi lo quá.
- Tôi…tôi..bị “chảy dầu” (!) rồi ông ạ. Thương ông quá!
- “Chảy dầu” là sao”? Sao bà bị mà lại nói là thương tôi?
- Là…là cái vụ “đến tháng” của đàn bà ấy. Hai tuần mới được về, mà ông lại phải “nhịn”, thương ông quá!
- Bà làm tôi hết cả hồn. Mà bà học đâu cách ăn nói vớ vẩn đó? trên mạng hả? Tôi cũng buồn chứ. Nhưng thôi, tôi đă có cách rồi…
Chiều hôm đó sau giờ nghỉ trưa, bà không thấy ông đâu cả. Điện thoại vẫn để trên bàn. T́m măi, gọi măi, cuối cùng bà thấy ông ngoại đang…cuốc cái chỗ đất bỏ hoang cách nhà mấy trăm mét. Là phụ nữ, bà tinh ư lắm. Hai tuần ông mong đợi giây phút gặp bà, không may bà lại bị “hỏng”, ông ấy cố t́nh làm thế cho “nó” quên đi, chứ mảnh đất cằn khô đó có trồng cấy được ǵ đâu. Nếu để ư, ta thấy mắt bà ngân ngấn nước.
Bà tâm sự với ông bên ruộng một lúc, rồi rủ ông về nhà. Bà bảo lâu nay, cái ǵ khó ông cũng có cách gỡ rối, rồi ổn cả, lần này ông để tôi. Thấy bà rất tự tin, ông theo bà về nhà.
Tới nhà, bà ngoại đun một ấm nước chè xanh thật to, mua ít kẹo lạc, rồi nhờ ông ngoại đến mấy nhà hàng xóm mời họ sang uống nước, buôn chuyện. Cả buổi chiều hôm đó, nhà ông bà cứ vui như hội, ông cũng quên dần cái việc mong được làm vào những kỳ nghỉ phép của bà…
Hôm sau như thường lệ, bà lại lo cơm nước, đi chợ, mua sẵn thức ăn cho ông, rồi cùng ông xuống vườn tưới rau, cho gà, lợn ăn…
Rồi ông tiễn bà ra bến xe buưt, trong yên lặng. Khi xe vừa đến, bà nhắc:
- Ông nhớ giữ sức khỏe, đừng cuốc chỗ đất ấy nữa. Khi “khỏi” hẳn, tôi sẽ tranh thủ về nhà…
Xe chạy rồi mà ḷng bà vẫn c̣n lưu luyến măi nơi ông. H́nh như bà khóc!
VietBF©sưu tập