goodidea
10-17-2023, 00:48
Anh chị chỉ có mỗi cô con gái thôi, nên dạy dỗ con rất cẩn thận. Bao nhiêu hy vọng, mơ ước đều đặt cả vào con.
Cũng bởi yêu thương con quá, hy vọng nhiều quá, nên đôi khi niềm tin bị vỡ vụn, từ những sai lầm nhỏ nhặt của con.
Bé rất ngoan, và biết yêu thương bố mẹ. Bé bày tỏ tình yêu thương ấy bằng những suy nghĩ ngây thơ, những hành động mà theo hiểu biết của bé, như vậy sẽ làm cho bố mẹ vui.
Chị thích trồng hoa, và ngắm hoa. Bé biết điều đó. Chị bệnh nằm li bì một chỗ, bé ra hái hoa vào tặng chị, vì nghĩ rằng chị sẽ vui, mau khỏe. Ai ngờ vừa nhìn thấy hoa, chị vùng dậy thì thấy hoa của mình bị bé hái nham nhở, tức quá nên giáng vào mặt bé một cái bạt tai, khiến bé đập đầu vào thành giường. May mà bé không sao.
Bé ngơ ngác, rồi ôm mặt khóc rưng rức. Tới lúc này chị mới thấy mình hồ đồ, vội vàng ôm bé vào lòng vỗ về.
Anh thì thích uống trà, và rất quý bộ ấm chén cổ. Hôm ấy anh đi nhậu về, nhắm mắt nằm dài ra trên đi văng, thiu thiu ngủ. Bé nghĩ anh khát nước, nên rót trà đưa cho anh. Anh bị giật mình nên ngồi dậy, đụng phải tay bé, chiếc chén rơi xuống nền nhà, vỡ tan.
Anh cuống quýt nhặt từng mảnh vỡ, xót ruột quá, nên mặt mũi đỏ gay, tức giận mắng nhiếc bé bằng những lời lẽ thậm tệ. Bé sợ hãi, co rúm người lại, nép vào một góc, chỉ nấc cụt chứ không dám khóc.
Những hành động của anh chị sẽ ảnh hưởng tới tâm lý trẻ thơ của bé, sẽ ghi dấu ấn vào tiềm thức của bé như những vết thương, sẽ không bao giờ lành. Bé sẽ nhớ mãi những hành động đó, cho dù anh chị có hối hận cỡ nào, thì đã muộn rồi.
Con người tạo ra tiền tài, của cải vật chất. Vỡ cái chén có thể mua lại được. Hoa bị hỏng có thể trồng lại được. Nhưng tổn thương của bé thì bao nhiêu tiền cũng không chữa lành được, và thật khó để ươm mầm lại.
Đừng để những thứ mình làm ra chi phối quá nhiều, kẻo một tích tắc nóng giận mất tỉnh táo, sẽ gây ra hậu quả vô cùng tồi tệ, mà rất lâu sau này, ta vẫn hối hận khôn nguôi...
VietBF@sưu tập
Cũng bởi yêu thương con quá, hy vọng nhiều quá, nên đôi khi niềm tin bị vỡ vụn, từ những sai lầm nhỏ nhặt của con.
Bé rất ngoan, và biết yêu thương bố mẹ. Bé bày tỏ tình yêu thương ấy bằng những suy nghĩ ngây thơ, những hành động mà theo hiểu biết của bé, như vậy sẽ làm cho bố mẹ vui.
Chị thích trồng hoa, và ngắm hoa. Bé biết điều đó. Chị bệnh nằm li bì một chỗ, bé ra hái hoa vào tặng chị, vì nghĩ rằng chị sẽ vui, mau khỏe. Ai ngờ vừa nhìn thấy hoa, chị vùng dậy thì thấy hoa của mình bị bé hái nham nhở, tức quá nên giáng vào mặt bé một cái bạt tai, khiến bé đập đầu vào thành giường. May mà bé không sao.
Bé ngơ ngác, rồi ôm mặt khóc rưng rức. Tới lúc này chị mới thấy mình hồ đồ, vội vàng ôm bé vào lòng vỗ về.
Anh thì thích uống trà, và rất quý bộ ấm chén cổ. Hôm ấy anh đi nhậu về, nhắm mắt nằm dài ra trên đi văng, thiu thiu ngủ. Bé nghĩ anh khát nước, nên rót trà đưa cho anh. Anh bị giật mình nên ngồi dậy, đụng phải tay bé, chiếc chén rơi xuống nền nhà, vỡ tan.
Anh cuống quýt nhặt từng mảnh vỡ, xót ruột quá, nên mặt mũi đỏ gay, tức giận mắng nhiếc bé bằng những lời lẽ thậm tệ. Bé sợ hãi, co rúm người lại, nép vào một góc, chỉ nấc cụt chứ không dám khóc.
Những hành động của anh chị sẽ ảnh hưởng tới tâm lý trẻ thơ của bé, sẽ ghi dấu ấn vào tiềm thức của bé như những vết thương, sẽ không bao giờ lành. Bé sẽ nhớ mãi những hành động đó, cho dù anh chị có hối hận cỡ nào, thì đã muộn rồi.
Con người tạo ra tiền tài, của cải vật chất. Vỡ cái chén có thể mua lại được. Hoa bị hỏng có thể trồng lại được. Nhưng tổn thương của bé thì bao nhiêu tiền cũng không chữa lành được, và thật khó để ươm mầm lại.
Đừng để những thứ mình làm ra chi phối quá nhiều, kẻo một tích tắc nóng giận mất tỉnh táo, sẽ gây ra hậu quả vô cùng tồi tệ, mà rất lâu sau này, ta vẫn hối hận khôn nguôi...
VietBF@sưu tập