Log in

View Full Version : Nhật kí của cô gái sống sót sau vụ nổ súng ở Nauy


Hanna
07-25-2011, 07:27
Prableen Kaur là tên cô gái đă giả vờ chết để sống sót sau vụ nổ súng ở đảo Utoya, Nauy hôm 22.7. “Tất cả sẽ hết. Hắn đến rồi, sẽ giết tôi. Tôi sẽ chết,“ đó là những ǵ cô gái 23 tuổi này viết trong blog về những ǵ ḿnh đă trải qua. Đây là bản dịch nguyên văn của vietinfo.

Cô gái sống sót sau vụ nổ súng ở Nauy - Prableen Kaur (ảnh từ blog).

Tôi tỉnh dậy, không thể ngủ thêm được nữa. Ngồi trong pḥng, tôi buồn, tức, hạnh phúc, trời đất, tôi không biết nữa. Thật quá nhiều cảm xúc. Tôi sợ. Tiếng động nhỏ nhất cũng làm tôi sợ. Tôi muốn viết về chuyện đă xảy ra ở đảo Utoya, những ǵ tôi đă tận mắt chứng kiến, cảm xúc của tôi, những ǵ tôi đă trải qua. Đây là những lời từ trong đáy ḷng tôi, nhưng tôi cũng muốn giấu mọi cái tên, v́ muốn tôn trọng họ, những người bạn của tôi.

Chúng tôi có cuộc họp khẩn ở khu nhà chính sau vụ nổ tại Oslo. Sau đó lại đến cuộc họp của thành viên nhóm Akershus và Oslo. Sau khi họp xong, nhiều người chúng tôi đứng trong và ngoài khu nhà. Chúng tôi tự bảo nhau là đảo an toàn. Không ai biết, nơi đây sắp trở thành địa ngục.

Tôi đứng ở hành lang chính và nghe thấy tiếng súng. Tôi nh́n thấy anh ta bắn. Mọi người bắt đầu chạy. Tôi liền nghĩ: Tại sao cảnh sát lại bắn? Chuyện ǵ đang xảy ra. Tôi liền chạy vào một pḥng nhỏ. Mọi người đều chạy và hét toán loạn. Tôi đă rất sợ và trốn vào được một chỗ nhỏ ở phía sau pḥng. Rất nhiều người ở đó.

http://images.vietinfo.eu//2011/07/24/159589/1311543730.3548.jpg

Tên giết người Anders Breivik Breihing.

Chúng tôi nằm trên sàn, nghe tiếng súng và c̣n sợ hơn nữa. Tôi không hiểu ǵ cả. Qua cửa sổ tôi thấy người bạn thân và nghĩ rằng có lẽ ḿnh nên ra ngoài để kéo cậu ấy vào. Không kịp. Tôi đă thấy nỗi sợ trong mắt cậu ấy. Chúng tôi tiếp tục nằm trong pḥng thêm vài phút và đă bàn nhau sẽ không cho ai vào nữa nếu tên giết người đến. Tiếng súng lại nổ và chúng tôi quyết định đi ra bằng đường cửa sổ. Chúng tôi quá hoảng hốt. Mọi người nhanh chóng nhảy ra. Tôi là người cuối cùng và thầm nghĩ: Tôi sẽ nhảy ra cuối cùng. Tôi sẽ chết. Tôi chắc chắn vậy và như thế cũng không sao, ít nhất tôi biết rằng người khác sẽ an toàn.

Vứt chiếc cặp ra, tôi trườn xuống dưới nhưng trượt chân ngă. Một anh chàng kéo tôi dậy, chúng tôi chạy vào rừng. Tôi nh́n quanh. Hắn ở đây? Sẽ bắn? Liệu hắn có thấy tôi không?

Một cô gái bị gẫy cổ chân. Hai người nữa bị thương nặng.Tôi cố gắng giúp họ trước khi chạy ra bờ. T́m thấy một tảng đá, tôi trốn sau nó. Rất nhiều người ở đó. Tôi cầu nguyện, cầu nguyện và cầu nguyện … thầm hi vọng Trời có mắt.

http://images.vietinfo.eu//2011/07/24/159589/1311544341.4886.jpg

Thanh niên cắm trại trên đảo trốn kẻ giết người.

Gọi điện cho mẹ và cha

Tôi gọi cho mẹ và nói không biết sẽ c̣n gặp lại nhau nữa không, nhưng tôi sẽ làm mọi thứ để qua được lúc này. Tôi nhắc lại với mẹ nhiều lần là yêu mẹ lắm. Trong giọng nói của mẹ tôi nghe thấy nỗi sợ. Mẹ khóc. Mẹ đau lắm.

Tôi nhắn tin cho cha rằng yêu cha. Tôi c̣n viết cho một người mà tôi rất yêu quư. Sau đó tôi nhắn tin cho cậu bạn thân. Cậu ấy không trả lời.

Chúng tôi nghe thấy tiếng súng nữa, liền nằm chụm vào nhau để giữ ấm. Tôi đă nghĩ rất nhiều, đă sợ rất nhiều. Cha gọi. Tôi khóc và nói yêu cha. Cha bảo sẽ cùng đi với anh trai đến đón tôi vào bờ. Trong tôi bộn bề bao nhiêu cảm xúc, bao nhiêu suy nghĩ.

Tôi cầu nguyện tất cả những ǵ có thể. Một thời gian trôi đi. Những người khác gọi điện cho cha mẹ và sau đó cùng viết tin nhắn trong nỗi sợ rằng tên giết người sẽ nghe thấy. Tôi nghĩ đến em gái, giờ này đang ở nước ngoài. Làm sao để em biết có chuyện ǵ đang xảy ra với tôi? Tôi viết lên mạng Twitter và Facebook rằng vẫn sống và “an toàn“. Tôi viết là đang chờ cảnh sát đến.

Nhiều người nhảy xuống nước và bắt đầu bơi. Tôi vẫn nằm, quyết định sẽ giả vờ chết nếu hắn đến. Sẽ không chạy, không bơi. Tôi khó có thể miêu tả được nỗi sợ và tất cả những suy nghĩ, cảm xúc trong tôi lúc đó.

Giả mạo cảnh sát nổ súng

Một người xuất hiện. “Tôi là cảnh sát.“ Tôi vẫn nằm. Ai đó hét lên rằng anh ta cần chứng minh điều đó. Tôi cũng không nhớ tên giết người nói ǵ nhưng hắn bắt đầu nă súng. Nạp đạn và bắn, hắn bắn vào những người quanh tôi. Tôi vẫn nằm. Tôi nghĩ: “Giờ sẽ hết. Hắn ở đây, sẽ giết tôi. Tôi sẽ chết.“ Mọi người hét lên và tôi nghĩ rằng họ cũng đều bị bắn. Người khác nhảy xuống nước. Tôi vẫn nằm. Tôi cầm điện thoại trong tay và nằm lên chân một cô gái. Hai người nữa lại nằm lên tôi. Tôi không động đậy.

Một tin nhắn đến, điện thoại kêu vài lần. Tôi giả vờ chết ít nhất một giờ. Tất cả đều im lặng. Tôi liền nhẹ nhàng quay đầu xem ai c̣n sống không. Chỉ toàn là xác chết. Chỉ toàn máu là máu. Sợ hăi. Tôi quyết định đứng dậy.Tôi đă nằm trên một xác chết và hai xác khác nằm lên tôi. Những thiên thần đă che chở cho tôi.

Anders Breivik Breihing

http://images.vietinfo.eu//2011/07/24/159589/1311544342.0365.jpg
Tên giết người Anders Breivik Breihing.

Tôi không biết rằng người bắn súng sẽ trở lại hay không. Tôi không đủ dũng cảm nh́n xem ai đă gọi và nhắn cho tôi và chạy xuống nước. Cởi bỏ áo len, nó quá lớn, tôi tự nhủ rằng khó bơi với nó. Nghĩ xem có nên cầm theo điện thoại hay bỏ lại, tôi nhét nó vào túi quần sau và nhảy xuống nước. Lúc đó, tôi nh́n thấy nhiều người khác cũng bơi khỏi đảo và đă bơi khá xa. Họ tập trung xung quanh một cái thuyền phao. Nhiều người đă được vớt lên. Tôi cứ bơi, cứ bơi và bơi đến thuyền đó. Hét lên. Khóc. Tôi lạnh. Tôi nghĩ xem lúc nào ḿnh sẽ ch́m xuống. Mỗi lúc khó hơn. Tôi cầu nguyện và bơi tiếp. Tay bắt đầu đau nên tôi quyết định ngửa ra và chỉ đạp bằng chân. V́ ch́m xuống, tôi quay lại và bơi như b́nh thường. Đôi lúc tôi cảm thấy những người ở quanh cái thuyền phao cứ một xa đi. Tôi hét lên, xin họ hăy chờ ḿnh. Chắc chắn là ảo tưởng. Tôi đă bơi hàng trăm mét để đến đó.

Chúng tôi bắt đầu nói chuyện, nói tên là ǵ, đến từ đâu. Khi một thuyền khác bơi đến, chúng tôi cầu cứu và họ kéo những người đang bơi lên. Sau đó một người đàn ông từ thuyền đến ném cho tôi chiếc áo phao cứu trợ. Tôi cầm một chiếc, mặc vào người và cứ ở đó đến khi anh ta trở lại để đưa chúng tôi lên bờ.

Con sống rồi, tôi gọi bố

Một lúc sau thuyền bắt đầu có đầy nước. Tôi làm tất cả có thể để đổ chúng đi bằng một cái xô. Khi tôi mệt, một cô cái trên thuyền đă làm thay tôi. Chúng tôi đều lên bờ và nhận được chăn. Nước mắt cứ chảy măi. Một phụ nữ ôm lấy tôi làm tôi cảm thấy tốt hơn. Tôi khóc to và nghẹn.

Một ông cho tôi mượn điện thoại. Tôi gọi điện cho cha: Con sống. Con đă làm được. Con an toàn.

Sau đó tôi bỏ điện thoại xuống và khóc. Chúng tôi đi bộ một đoạn. Những người không quen biết đưa chúng tôi lên xe và chở đến khách sạn Sundvollen. Tôi chạy vào trong xem có người bạn thân không. Không có. Tôi chỉ nh́n thấy một bạn gái và bắt đầu nấc to. Chúng tôi ôm nhau lâu, cảm thấy thật b́nh yên. Tôi liền đi xung quanh t́m kiếm bạn bè và vẫn không biết người bạn thân c̣n sống không. Trên các danh sách không có tên cậu ấy. Tôi rất sợ.

Người ta mang chăn bông đến. Tôi cởi tất ướt ra và họ cho tôi áo khoác. Tôi cố gắng hoàn hồn lại.

Gọi điện cho cha, cha nói đang cùng anh đến đón tôi. Tôi uống chút cacao và ngồi xuống. Suy nghĩ, tôi lại khóc. Khi nh́n thấy những người bạn khác sống sót, chúng tôi ôm nhau. Và tiếp tục khóc. Họ cho tôi mượn máy tính. Tôi viết lên Facebook và Twitter rằng ḿnh đă an toàn.

Phải ở khách sạn vài giờ người thân mới đến đón được. Tôi t́m người quen và nói chuyện với một cha đạo, kể hết mọi sự việc ḿnh đă trải. Một người đàn ông ở Hội chữ thập đỏ rửa vết thương cho tôi.

Thời gian trôi đi và tôi ở cùng những người bạn. Ai cũng chỉ nói về việc họ đă sống sót như thế nào. Tôi cứ hỏi xem có ai thấy bạn tôi không. Chắc đó là lỗi của tôi khi không thể ở lại cùng cậu ấy.

Một cô gái có được ch́a khoá của pḥng khách sạn. Chúng tôi vào đó ngồi xem thời sự. Tức giận, buồn, thật nhiều cảm xúc hỗn độn. Cha gọi đến báo họ đă tới. Tôi đi xuống và chạy đến ôm họ. Chúng tôi ôm nhau rất lâu, tôi đă khóc lớn và anh cũng vậy. Thời khắc đó thật tuyệt vời.

Chợt thấy ai đó giống như cậu bạn thân. Tôi gọi tên và cậu ấy quay lại. Đó chính là bạn tôi. Chúng tôi ôm chầm lấy nhau. Cả hai đều khóc và hỏi thăm xem người kia làm thế nào để sống sót.

Một lúc sau tôi về nhà. Một số người khác đi cùng chúng tôi, trong đó có cả người bạn thân. Anh trai cậu ấy cùng một người bạn cũng đến. Chúng tôi tụ tập ở nhà. Họ không hề muốn đi nếu chưa thấy tôi khoẻ trở lại. Chúng tôi nói chuyện một lúc. Tôi uống một cốc nước quả và ăn sữa chua.

Sau khi nói chuyện với mẹ và gia đ́nh, tôi gọi điện cho bạn gái thân nhất. Cô ấy nói: “Tôi đă không dám chắc là bạn sẽ c̣n gọi nữa.“ Nước mắt tôi cứ chảy ṛng ṛng.

Nói chuyện một lúc rồi tôi đi nằm. Ba giờ đêm. Mẹ không muốn tôi ở một ḿnh nên vào ngủ cùng.

Đă nhiều giờ sau vụ việc, tôi vẫn sốc. Vẫn chưa thể vượt qua được. Những xác bạn bè chết, nhiều người c̣n mất tích. Tôi thầm vui v́ ḿnh biết bơi. Chắc ông Trời đă cứu tôi. Trong đầu tôi, những ư nghĩ và cảm xúc cứ hỗn độn quần lấy nhau. Tôi nghĩ đến người thân, đến những người tôi đă mất. Đó là địa ngục, những ǵ xảy ra trên đảo.

Truyện cổ tích hè đẹp tuyệt của đời tôi đă trở thành cơn ác mộng kinh khủng nhất của cả Nauy.

Tác giả: Prableen Kaur

Dịch: Nghiêm Trang – vietinfo.eu