Log in

View Full Version : Người con gái sông Lam 40 năm t́m mộ người yêu


jojolotus
07-27-2011, 08:51
Chưa một lần mặc áo cưới, nhưng người con gái ngày ấy vẫn nguyện thờ t́nh yêu với bạn trai vĩnh viễn nằm lại dưới huyệt sâu nơi chiến tuyến. Đằng đẵng gần 40 năm trời, chị vẫn ở vậy, khăn gói t́m mộ người yêu.

Lời hẹn thề của mối t́nh đầu và duy nhất

Đó là cô thanh niên xung phong (TNXP) Phùng Thị Huệ (SN 1950), hiện đang sinh sống tại thôn Hội Tiến, xă Xuân Hội, huyện Nghi Xuân (Hà Tĩnh). 16 tuổi, cái tuổi trăng tṛn chị đă trót mang lời thề t́nh yêu với một chiến sĩ bộ đội, để rồi suốt gần 40 năm qua chị vẫn mang trong ḿnh mối t́nh âm dương cách biệt đó.

Căn nhà nhỏ của chị Huệ nằm bên bờ sông Lam thơ mộng. Vừa bước vào cửa chúng tôi đă nghe mùi nhang ngào ngạt bay ra, chị bảo vừa thắp cho anh nén hương, những ngày này anh ở dưới đó không biết mọi người đang hướng về anh và mọi người không, chứ riêng chị, suốt mấy chục năm qua vẫn nhang khói đầy đủ cho người chồng chưa cưới nhưng đă hẹn thề với nhau trọn đời.

Lật ngược kư ức, chị hồi tưởng câu chuyện của ḿnh như cuốn phim quay chậm. Năm 1966, khi vừa tṛn 16 tuổi, chị đă t́nh nguyện viết đơn xin gia nhập Đoàn thanh niên xung phong lên đường chiến đấu làm nhiệm vụ, giữ vững hậu phương.

http://img.news.zing.vn/img/624/t624326.jpg

Chị Huệ bên di ảnh của người yêu

Dưới mưa bom đạn lửa, đang tuổi thanh xuân, nhưng chị và đồng đội không c̣n biết sợ hăi ǵ, mà chỉ biết suốt ngày làm việc không nghỉ tay san lấp hố bom mở đường cho đoàn xe hậu phương vào chiến trường chiến đấu bảo vệ tổ quốc.

Suốt 4 năm tham gia chiến đấu chị cùng đồng đội luôn hoàn thành nhiệm vụ. Và rồi cũng trong chiến trường này chị gặp anh, người chiến sỹ Đặng Xuân Thọ ở cùng đơn vị. T́nh yêu sét đánh ngay lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt tŕu mến của anh. Từ đó hai trái tim ḥa cùng một nhịp, yêu thương lúc nào không hay biết, với lời thề sắt son, hẹn ước, hẹn ngày trở về xây dựng hạnh phúc khi đất nước hoàn toàn được giải phóng.

Sau 4 năm tham gia chiến đấu ở chiến trường, chị Huệ bị thương nên được xuất ngũ trở về quê tham gia công tác sản xuất, hoạt động đoàn đội ở địa phương. C̣n anh Thọ thời gian này cũng được cử đi học ở trường trung học Hàng Hải – Hải Pḥng. Hơn một năm sau mẹ và em trai anh Thọ bị trúng bom và mất ở quê nhà. Anh Thọ nghỉ học tiếp tục lên đường vào chiến trường B chiến đấu.

Chị Huệ rưng rưng nước mắt nhớ lại: “Cái ngày anh mang ba lô bước lên xe vào chiến trường B chỉ kịp nói với tôi một câu: Em ở nhà chờ anh trở về. Tôi động viên anh: Anh cứ an tâm lên đường, em ở nhà dù 5 năm, 10 năm, 20 năm hay cả cuộc đời em chờ anh trở về”.

Anh mới đi có mấy ngày nhưng chị cảm thấy nhớ da diết. Rồi thư từ chiến trường gửi đi, thư từ hậu phương gửi lại. Khi có người ở chiến trường về, anh gửi cho chị chiếc gối thêu h́nh con chim, lưỡi trăng, 5m vải. Ở nơi quê nhà chị mỏi ṃn chờ ngày chiến thắng mong anh trở về để xây đựng gia đ́nh.

Gần 40 năm lẻ bóng và đi t́m hài cốt người yêu

Từ ngày xa anh, đêm nào chị cũng mơ thấy anh. Cho tới một đêm chị mơ thấy người anh bê bến bùn đất máu ướt đẫm người. Sợ hăi, chị giật ḿnh tỉnh giấc hốt hoảng trong ḷng thấy bất an. Rồi mấy tháng sau, chị nhận giấy báo tử của em trai ruột ḿnh Phùng Thanh B́nh cùng với giấy báo tử của người yêu, tê tái biết rằng anh đă anh dũng nằm xuống đúng vào thời điểm xảy ra giấc mơ đau đớn đó.

Từ đó, năm tháng đi qua, tuổi thanh xuân cũng dần biến mất, bố mẹ thúc giục đi lấy chồng nhưng chị luôn t́m cách từ chối nhiều chàng trai đến ngỏ lời. Chị quyết giữ trọn mối t́nh chung thuỷ, thề hẹn sắc son với người chiến sĩ Đặng Xuân Thọ đă hi sinh.

http://img.news.zing.vn/img/624/t624327.jpg

Dù đă t́m được mộ người yêu nhưng niềm vui với chị vẫn chưa trọn, nét ưu tư vẫn hằn trên khuôn mặt của chị.

Không lấy chồng, chị xin bố mẹ làm căn nhà 2 gian bên bờ sông Lam để lập bàn thờ thờ di ảnh của anh, c̣n gian ngoài cũng chỉ vừa đặt cái giường. Chị hứa với ḷng sẽ quyết tâm đi t́m mộ anh.

Dù chưa một lần được làm vợ, làm mẹ nhưng chị tự coi ḿnh là con dâu của gia đ́nh anh. Hàng năm, cứ đến ngày anh hy sinh và ngày 27/7, chị đều làm giỗ cho anh cẩn thận. Những lúc nhớ anh, chị vẫn dở sổ viết những ḍng nhật kư đẫm nước mắt.

Rồi chị bắt đầu tự ḿnh ṃ mẫm đi t́m mộ anh. Với tờ giấy báo tử số 215 do Đại tá Hồ Bá Phúc kư ngày 1/6/1974, ghi vỏn vẹn mấy ḍng, báo ân liệt sĩ Đặng Xuân Thọ hy sinh ngày 26/1/1973, tại mặt trận phía Nam, thi hài mai táng gần khu vực riêng của đơn vị gần mặt trận.

Năm 1989, một cơn lũ khủng khiếp tràn qua, căn nhà và toàn bộ tài sản của chị bị nước lũ cuốn trôi ra biển. Chị không tiếc của nhưng chị thấy đau đớn khi những kỷ vật tỉnh yêu của hai người gồm hai cuốn nhật kư, thư từ bị mất hết. Không nản chí, chị vẫn ngày ngày đi bán cá kiếm tiền, dựng một căn nhà khác nho nhỏ ven ḍng sông Lam để có chỗ đặt bàn thờ cho người yêu.

Mối t́nh sâu nặng đă khuất nhưng với lời thề chung thủy sắt son năm xưa không thể nguôi ngoai trong ḷng người con gái sông Lam.

Suốt gần 40 năm qua chị sống một ḿnh làm lụng chắt chiu, cộng với đồng lương ít ỏi, chị đă lặn lộn khắp mọi miền từ Bắc chí Nam, đến nhiều nghĩa trang Trường Sơn, Khe Sanh, đường 9 nhưng vẫn bặt vô âm tín.

Bước chân hành tŕnh đi t́m người yêu của chị hầu hết hằn trên các tỉnh trong nước. Chưa t́m thấy hài cốt người yêu trong ḷng chị lo lắng không yên, mỗi năm chị bắt xe vào tận trong Nam, nơi anh đă hi sinh mong t́m được hài cốt người chiến sỹ quả cảm. Vừa hỏi thông tin vừa xác định t́m mộ...thời gian đă hơn mấy mươi năm, sức khỏe yếu đi mái tóc đă chuyển sang màu sương bạc trắng, cảnh vật cũng đă thay đổi, từ băi ngô nương dâu, đồi núi hố bom giờ không con nguyên vẹn khiến việc t́m lại hài cốt người yêu không hề dễ.

Và cứ thế suốt mấy chục năm qua chị vẫn lẻ bóng đi t́m hài cốt anh Thọ mong sớm đưa anh về quê nhà yên nghỉ. Khi trái gió trở trời vết thương trên đầu lại đau nhức nhưng chị vẫn cố t́m được hài cốt của anh. Nỗi khát vọng của chị măi mang nặng lời nguyện thề thủy chung, t́nh nghĩa sâu thẳm suốt cả cuộc đời luôn ám ảnh làm chị day dứt khi mộ anh chưa t́m thấy.

http://img.news.zing.vn/img/624/t624328.jpg

Mấy chục năm nay chị Huệ vẫn hằng ngày lo hương khói thờ cúng người yêu chưa cưới.

Măi đến năm 2010 tâm nguyện của chị mới trở thành sự thật. Cách đó không lâu, chị may mắn gặp ông Sáu - trước cùng đơn vị với anh Thọ ở Sư đoàn 324. Ông vẫn nhớ như in nơi chôn cất liệt sĩ Thọ ở xă Hậu Mỹ, huyện Cái Bè, tỉnh Tiền Giang. Chị Huệ cùng 3 người em của liệt sỹ Thọ đă vào xă Hậu Mỹ, huyện Cái Bè để t́m mộ anh.

Sáng ngày 22/8/2010, người nhà liệt sĩ Thọ phối hợp cùng chính quyền xă Hậu Mỹ, huyện Cái Bè đă t́m được hài cốt liệt sỹ Đặng Xuân Thọ và làm lễ truy điệu tại xă Hậu Mỹ, huyện Cái Bè.

Sau 3 ngày ở lại Tiền Giang, liệt sỹ Đặng Xuân Thọ đă được đưa về an nghỉ tại nghĩa trang xă Xuân Mỹ, huyện Nghi Xuân, tỉnh Hà Tĩnh. Anh đă trở về quê với rất nhiều đồng đội sau hàng chục năm nằm lại ở miền sông nước qua những nỗ lực t́m kiếm không ngừng nghỉ của người yêu.

Giờ đây, chị Phùng Thị Huệ đă bước sang tuổi 61. Thế nhưng trong đời chị chưa một lần được mặc áo cưới, được hưởng cái đêm tân hôn ngọt ngào…

Tuy nhiên những điều đó không làm chị buồn mà chị buồn và ân hận v́ ngày đó nếu chị nhận lời cưới anh th́ có lẽ anh đă không hi sinh và chị không lẻ bóng như vậy. Đó là cái lần anh bỏ học về đ̣i cưới nhưng chị không đồng ư v́ c̣n trẻ. Giờ đây khi đă t́m được mộ người yêu nhưng niềm vui đối với chị không trọn, chị vẫn luôn day dứt v́ điều đó.

Bài thơ chất chứa nỗi niềm ưu tư của chị Huệ lưu trong cuốn nhật kư hành tŕnh đi t́m mộ người yêu.

Người ta để tang, để tang có hạn

C̣n em đây tang hận tang hờ

Duyên kia nhăn lệ bơ vơ

Thân em chiếc bóng đợi chờ khoảng không

Anh đi v́ quê hương non sông

Máu hiên ngang ḍng máu phi thường

T́nh kia anh đoái anh thương

Phương trời giữ gót quê hương t́m về

T́m đồi thông xưa kia hẹn ước

T́m đồi thông ngày trước hẹn ḥ

T́m người chung một con đ̣

Sông sâu biển cạn dặn ḍ có nhau

T́m người biết vàng thau phân biệt

Kiếp hoa đời ngắn ngủi cùng cam...


Hồng Thịnh
Theo Bưu Điện Việt Nam