dh2003
08-09-2011, 23:07
Hà Nội về đêm khá tĩnh, nó khác hẳn sự náo nức, đông đúc lúc ban ngày. Trời tối, mọi hành động, bước đi của con người cũng nhẹ hơn và nhanh hơn. Lấy con xe cà tàng lượn quanh một ṿng Hàng Ngang, Hàng Đào… 11h30’ tôi bắt đầu bước vào "con phố sung sướng".
Đôi khi ngồi quán trà đá buổi sáng, hay ở những nơi đông người thấy mấy thanh niên tóc xanh, tóc vàng nói chuyện mua thuốc kích dục ở Hà Nội dễ như đi mua… kẹo cao su. Nghe câu chuyện đó chẳng ai có thể không ṭ ṃ. Thứ thuốc mà nhiều người vẫn cho là "thần dược pḥng the" đă gây ra không ít hậu họa, báo chí đăng tải vẫn không làm người ta khiếp sợ. Đă không ít lần các cơ quan chức năng vào cuộc, dẹp bỏ đi những "điểm đen" chuyên buôn bán thuốc kích dục, khiến t́nh h́nh buôn bán có phần dịu xuống. Nhưng bây giờ, để mua loại "thần dược" như con dao hai lưỡi đó ở Hà Nội vẫn không phải chuyện khó. Chỉ có điều, người mua phải lần ṃ v́ người bán cũng kín đáo, dè chừng hơn…
Bách hóa thần dược “sung sướng”
Hết giờ làm, oi bức, mấy anh em rủ nhau lên Hàng Bồ làm vài cốc bia cho mát ruột. Giải quyết xong dăm con mực và ḥm ḥm két bia cả tụi bảo nhau đứng dậy. Bà chủ quán đon đả ra tính tiền kèm theo vài lời đong đưa: "Mực Hàng Bồ rồi phải t́m đồ Hàng Chiếu chứ mấy chú em". Tôi và mấy đứa bạn thuộc dạng "nhà quê ra tỉnh" nên nghe câu nói đó đứa nào cũng đừ mặt như "mất sổ gạo".
Thấy cả lũ tỏ ra bất ngờ bà chủ vui tính giải thích thêm: "Dân nhậu ở đây có ai là không biết mấy thứ đó đâu, làm ǵ mà mấy chú em phải tṛn mắt ra thế". Thanh toán tiền xong, anh em giải tán, nhưng tôi nán lại v́ chưa hiểu mấy câu nói của bà chủ, đành hỏi thêm th́ "Hàng Chiếu người ta vẫn gọi là con phố sung sướng. Chú em cứ ra một lần rồi biết". Nghe lời giới thiệu như vậy, thói ṭ ṃ xấu tính nổi lên, tôi quyết định mục sở thị "con phố sung sướng".
http://img.news.zing.vn/img/633/t633887.jpg
Hà Nội về đêm khá tĩnh, nó khác hẳn sự náo nức, đông đúc lúc ban ngày. Trời tối, mọi hành động, bước đi của con người cũng nhẹ hơn và nhanh hơn. Lấy con xe cà tàng lượn quanh một ṿng Hàng Ngang, Hàng Đào… 11h30’ tôi bắt đầu bước vào "con phố sung sướng". Đi dạo quanh một lượt, không thấy động tĩnh ǵ, vẫn yên ắng, chỉ c̣n một vài quán trà đá chuẩn bị dọn hàng. Cuối phố, tôi quay sang Hàng Mă và ḷng nổi lên sự nghi ngờ về sự thật của "con phố sung sướng" kia. Nhưng rồi tôi quyết tâm lượn lại một ṿng nữa xem t́nh h́nh có sáng sủa hơn không.
Ṿng lại phố Hàng Ngang, để chắc ăn tôi ghé vào lề đường hỏi anh xe ôm: "Anh cho hỏi phố Hàng Chiếu đi lối nào ạ". Rồi vừa cười vừa nói anh ta đáp: "Lại Hàng Chiếu à! Ngày nào cứ đến cái giờ này bao nhiêu người hỏi lối đi phố Hàng Chiếu ấy nhỉ, mua đồ hả chú em?". Tôi vờ lúng túng, rồi anh xe ôm nói tiếp: "Đồ bán từ 7-8h tối, tội ǵ mà đi mua đêm cho khổ ra". Rồi anh ta chỉ đường cho tôi lên Hàng Chiếu.
Lần này rút kinh nghiệm, tôi đi rất chậm với dáng điệu thăm ḍ. Đèn pha xe máy quét kỹ lưỡng trên mặt đường cũng như vỉa hè của phố Hàng Buồm. Lác đác một vài phụ nữ đeo túi ngang hông đi đi lại lại trên vỉa hè. Tôi dừng lại và hỏi một người trong số đó: "Chị ơi! Ở đây chỗ nào bán…", người phụ nữ này nhanh nhảu hỏi lại: "Mua ǵ mà ấp úng như ngậm hạt thị thế?". "Em mua cái… ấy". "Ui trời! Có thế mà cũng nói không nên lời. Thuốc chứ ǵ?". Người phụ nữ đó nhanh nhẹn nói tiếp và kèm theo một câu hỏi: "Thế chú em định mua loại ǵ? Bao hay thuốc?". Thấy đúng ư ḿnh tôi bắt đầu nhập vai: "Thế ở đây chị có những loại ǵ ạ?". "Loại nào chị cũng có. Nội ngoại đều có tất. Chú thích loại nào chị cũng chiều. Chỗ chị là bách hóa tổng hợp hàng sung sướng, chú em hỏi đúng chỗ rồi".
"Chị cho em xem mấy loại thuốc đi". Được thể người phụ nữ này bắt đầu giở nghề. "Chị có đủ hàng Viagra, Cialis rồi Levitra. Xuất xứ toàn ở Mỹ, Thụy Sĩ, Thái. Chị c̣n có loại mới thuốc xịt của Hồng Kông, chỉ cần xịt 2 hơi trước khi làm chuyện ấy, đảm bảo cực lâu luôn. Chị c̣n có có loại sủi không màu, mùi, vị luôn. Đảm bảo các nàng mà uống vào th́ chỉ có quỳ dưới chân em mà xin… cho một phát thôi". Giới thiệu các loại thuốc xong người phụ nữ này c̣n thêm một câu chắc nịch: "Hàng của chị toàn loại xịn đấy, không mấy chỗ có đâu". Trong cái túi xách khoác sát nách, người phụ nữ với khuôn mặt trung tuổi lôi ra đủ thứ, nào là chai lọ, vỉ, gói… Tất cả đều được kèm theo những lời chào mời rất mát tai.
Người phụ nữ "quảng cáo" một hồi, khi dừng lại tôi quay sang hỏi giá, ngay lập tức có lời đáp: "Các loại thuốc viên th́ chỉ 150-200.000 đồng một viên, c̣n loại thuốc sủi đắt hơn 300.000 đồng, mua th́ chị lấy cho". Đă biết được khá nhiều tôi bắt đầu nghĩ kế rút lui. Tôi hỏi lại: "Hàng của chị xịn thật hay toàn hàng Tàu đấy. Bây giờ các bà hay bán hàng rởm lắm?". "Toàn hàng xịn thôi em ạ. Chị đảm bảo với em. Không hiệu quả mang ra đây chị đền tiền gấp đôi".
Tôi bắt đầu quay sang chê thuốc đắt, mồm nói tay quay xe để thực hiện kế chuồn. Ngay lập tức người phụ nữ kia quay sang văng tục tĩu: "Đ.m thằng nhà quê. Đ. có tiền lại c̣n đ̣i mua thuốc. Đúng là đồ hăm…". Kèm theo những lời nói chợ búa đó là những băi nước bọt ngay khi xe tôi lăn bánh.
Phóng xe thật nhanh về phía cuối phố, rồi lại đi chậm lại để thử một lần nữa. Nhưng lần này tôi không may mắn như lần trước mà mất 200.000đ được một vỉ thuốc 4 viên chả biết xịn hay rởm. Mà chuyện thuốc thật giả cũng không quan trọng với tôi. Phóng nhanh về Bờ Hồ, kịp chụp lưu lại bức ảnh về loại thuốc đó rồi quẳng nó vào thùng rác. Về nhà mà vẫn ấm ức những lời chửi tục tĩu của người đàn bà ở "con phố sung sướng"…
Cửa hàng thuốc cũng đâu thiếu "thần dược"
Ngày hôm sau, nghe thấy tôi kể về chuyện ngày hôm trước trên "con phố sung sướng" - Hàng Chiếu, một anh bạn thuộc dạng hiểu biết về lĩnh vực dược phẩm khẳng định chắc nịch, cần ǵ phải ra Hàng Chiếu lọ mọ đêm hôm, một số cửa hàng dược phẩm cũng đâu thiếu mấy loại mặt hàng đó. Người bạn đó c̣n khẳng định với tôi rằng, mua ở trên Hàng Chiếu phải đến 90% hàng giả, dùng vài lần là sẽ xảy ra phản ứng phụ. Hàng dởm giá lại cao. Mua ở những cửa hàng dược phẩm, hàng chuẩn, uy tín mà c̣n có cả dược sĩ… kê đơn.
http://c.statcounter.com/t.php?sc_project=527 1798&resolution=1024&h=768&camefrom=http://vietsn.com/forum/forumdisplay.php?f=2 52&u=http://vietsn.com/forum/showthread.php?t=457 217&t=Thu%20Minh%3A%20'S ao%20t%C3%B4i%20ph%E 1%BA%A3i%20c%E1%BB%9 1%20hy%20sinh%3F'%20-%20Vietnamese%2520So cial%2520Network&java=1&security=582b6361&sc_random=0.72634132 183485657&sc_snum=1&invisible=1
Tôi t́m đến một hiệu thuốc gần với Bệnh viện Việt Đức trên phố Phủ Doăn theo lời chỉ dẫn của người bạn, khi hỏi người bán hàng về nhăn hiệu "thần dược" khá nổi tiếng-Stud, tôi nhận được cái lắc đầu quầy quậy. Người bán hàng khẳng định, cửa hàng không bán mấy thứ đó. Rất khó bán v́ có rất ít người mua. Chỉ sau khi từ chối lời hỏi về "thần dược", chị bán hàng đă gợi ư với tôi về một số "dụng cụ sung sướng". Chị ta hỏi. Chú có lấy dụng cụ không? Ở đây chẳng thiếu loại ǵ. H́nh thù nào cũng có hết. Râu, bi, gai… đặc biệt hơn c̣n rất nhiều loại h́nh đầu thú.
Loạt xoạt trong tủ thuốc một lúc, chị bán hàng lấy ra một đống bao cao su với nhiều loại khác nhau. Nh́n vào h́nh ảnh in ở phía ngoài vỏ các mẫu để trên mặt tủ, đúng là có rất nhiều loại khác nhau. Các loại hương liệu táo, chuối, dâu… đủ tất những h́nh thù nào là h́nh rồng, sói, râu, dao, kiếm… Nh́n vào đó tôi có cảm tưởng như một quầy bán tạp hóa với nhiều món đồ lặt vặt thường gặp ngoài chợ cóc.
Xem qua một lượt những loại "dụng cụ" kỳ quái mà chị cửa hàng giới thiệu, tôi gắng hỏi lại. "Thế cửa hàng có loại thuốc trợ lực nào không?". Vẻ e dè nhưng thấy tôi không có vẻ ǵ của một người điều tra nên người chủ cửa hàng nói: "Chỗ ḿnh chỉ có Viagra của Mỹ và Nhật thôi. Một loại 60.000đ, một loại 70.000. Hàng chuẩn xách tay từ bên đó về. Nếu như em dùng th́ cứ yên tâm về chất lượng". Sau đó người bán hàng lấy từ trong tủ một vỉ thuốc có 4 viên, kèm theo lời quảng cáo: "Loại này có tác dụng cực mạnh. Chuyên dùng cho những người yếu sinh lư".
Chưa hết lời chào mời, chị bán hàng chuyển giọng nói với giọng chia sẻ, cảm thông: "Nh́n chú em thanh niên khỏe mạnh thế này sao mà phải dùng mấy thứ đó. Mấy ông nhiều tuổi, sinh lư yếu mới phải cầu cứu đến mấy thứ này thôi…". Tôi mua một vỉ của Mỹ với giá 60.000đ rồi ra về, trước khi bước ra khỏi hiệu thuốc, chị bán hàng c̣n dặn rất kỹ càng: "Thuốc này không được dùng cho mấy người bị bệnh tim, huyết áp bất ổn đâu. Dùng phải rất cẩn thận đấy…".
Tiếp tục t́m đến một nhà thuốc nằm ngay đầu phố Khâm Thiên theo danh sách mà người bạn cung cấp những hiệu thuốc có bán "đồ sung sướng". Khi thấy tôi hỏi mua Viagra, chị chủ hiệu thuốc khẳng định chắc nịch: "Viagra lạc hậu lắm rồi. Loại thuốc đó chẳng mấy hiệu quả nên người ta đă bỏ từ lâu rồi". Sau đó, người chủ cửa hàng này đưa ra một hộp Cialis, trên vỏ chỉ toàn ngoại ngữ. Chị chủ cửa hàng thuốc khẳng định, loại này an toàn và hiệu quả hơn Viagra rất nhiều lần. Thuốc chuẩn nhập khẩu nên cứ yên tâm. Giá 150.000đ một viên…".
Dạo quanh một lượt các hiệu thuốc, tôi nhận thấy ở đâu cũng có bán mấy loại "thần dược sung sướng". Đó cũng là một hệ quả tất yếu v́ nhu cầu đối với loại thần dược đó không phải ít. Tuy nhiên, không nhiều người t́m mua được loại thuốc chuẩn và được dược sĩ hướng dẫn cụ thể. Cũng từ đó mà có không ít trường hợp dở khóc, dở cười v́ loại thần dược sung sướng…
Theo Cảnh Sát Toàn Cầu
Đôi khi ngồi quán trà đá buổi sáng, hay ở những nơi đông người thấy mấy thanh niên tóc xanh, tóc vàng nói chuyện mua thuốc kích dục ở Hà Nội dễ như đi mua… kẹo cao su. Nghe câu chuyện đó chẳng ai có thể không ṭ ṃ. Thứ thuốc mà nhiều người vẫn cho là "thần dược pḥng the" đă gây ra không ít hậu họa, báo chí đăng tải vẫn không làm người ta khiếp sợ. Đă không ít lần các cơ quan chức năng vào cuộc, dẹp bỏ đi những "điểm đen" chuyên buôn bán thuốc kích dục, khiến t́nh h́nh buôn bán có phần dịu xuống. Nhưng bây giờ, để mua loại "thần dược" như con dao hai lưỡi đó ở Hà Nội vẫn không phải chuyện khó. Chỉ có điều, người mua phải lần ṃ v́ người bán cũng kín đáo, dè chừng hơn…
Bách hóa thần dược “sung sướng”
Hết giờ làm, oi bức, mấy anh em rủ nhau lên Hàng Bồ làm vài cốc bia cho mát ruột. Giải quyết xong dăm con mực và ḥm ḥm két bia cả tụi bảo nhau đứng dậy. Bà chủ quán đon đả ra tính tiền kèm theo vài lời đong đưa: "Mực Hàng Bồ rồi phải t́m đồ Hàng Chiếu chứ mấy chú em". Tôi và mấy đứa bạn thuộc dạng "nhà quê ra tỉnh" nên nghe câu nói đó đứa nào cũng đừ mặt như "mất sổ gạo".
Thấy cả lũ tỏ ra bất ngờ bà chủ vui tính giải thích thêm: "Dân nhậu ở đây có ai là không biết mấy thứ đó đâu, làm ǵ mà mấy chú em phải tṛn mắt ra thế". Thanh toán tiền xong, anh em giải tán, nhưng tôi nán lại v́ chưa hiểu mấy câu nói của bà chủ, đành hỏi thêm th́ "Hàng Chiếu người ta vẫn gọi là con phố sung sướng. Chú em cứ ra một lần rồi biết". Nghe lời giới thiệu như vậy, thói ṭ ṃ xấu tính nổi lên, tôi quyết định mục sở thị "con phố sung sướng".
http://img.news.zing.vn/img/633/t633887.jpg
Hà Nội về đêm khá tĩnh, nó khác hẳn sự náo nức, đông đúc lúc ban ngày. Trời tối, mọi hành động, bước đi của con người cũng nhẹ hơn và nhanh hơn. Lấy con xe cà tàng lượn quanh một ṿng Hàng Ngang, Hàng Đào… 11h30’ tôi bắt đầu bước vào "con phố sung sướng". Đi dạo quanh một lượt, không thấy động tĩnh ǵ, vẫn yên ắng, chỉ c̣n một vài quán trà đá chuẩn bị dọn hàng. Cuối phố, tôi quay sang Hàng Mă và ḷng nổi lên sự nghi ngờ về sự thật của "con phố sung sướng" kia. Nhưng rồi tôi quyết tâm lượn lại một ṿng nữa xem t́nh h́nh có sáng sủa hơn không.
Ṿng lại phố Hàng Ngang, để chắc ăn tôi ghé vào lề đường hỏi anh xe ôm: "Anh cho hỏi phố Hàng Chiếu đi lối nào ạ". Rồi vừa cười vừa nói anh ta đáp: "Lại Hàng Chiếu à! Ngày nào cứ đến cái giờ này bao nhiêu người hỏi lối đi phố Hàng Chiếu ấy nhỉ, mua đồ hả chú em?". Tôi vờ lúng túng, rồi anh xe ôm nói tiếp: "Đồ bán từ 7-8h tối, tội ǵ mà đi mua đêm cho khổ ra". Rồi anh ta chỉ đường cho tôi lên Hàng Chiếu.
Lần này rút kinh nghiệm, tôi đi rất chậm với dáng điệu thăm ḍ. Đèn pha xe máy quét kỹ lưỡng trên mặt đường cũng như vỉa hè của phố Hàng Buồm. Lác đác một vài phụ nữ đeo túi ngang hông đi đi lại lại trên vỉa hè. Tôi dừng lại và hỏi một người trong số đó: "Chị ơi! Ở đây chỗ nào bán…", người phụ nữ này nhanh nhảu hỏi lại: "Mua ǵ mà ấp úng như ngậm hạt thị thế?". "Em mua cái… ấy". "Ui trời! Có thế mà cũng nói không nên lời. Thuốc chứ ǵ?". Người phụ nữ đó nhanh nhẹn nói tiếp và kèm theo một câu hỏi: "Thế chú em định mua loại ǵ? Bao hay thuốc?". Thấy đúng ư ḿnh tôi bắt đầu nhập vai: "Thế ở đây chị có những loại ǵ ạ?". "Loại nào chị cũng có. Nội ngoại đều có tất. Chú thích loại nào chị cũng chiều. Chỗ chị là bách hóa tổng hợp hàng sung sướng, chú em hỏi đúng chỗ rồi".
"Chị cho em xem mấy loại thuốc đi". Được thể người phụ nữ này bắt đầu giở nghề. "Chị có đủ hàng Viagra, Cialis rồi Levitra. Xuất xứ toàn ở Mỹ, Thụy Sĩ, Thái. Chị c̣n có loại mới thuốc xịt của Hồng Kông, chỉ cần xịt 2 hơi trước khi làm chuyện ấy, đảm bảo cực lâu luôn. Chị c̣n có có loại sủi không màu, mùi, vị luôn. Đảm bảo các nàng mà uống vào th́ chỉ có quỳ dưới chân em mà xin… cho một phát thôi". Giới thiệu các loại thuốc xong người phụ nữ này c̣n thêm một câu chắc nịch: "Hàng của chị toàn loại xịn đấy, không mấy chỗ có đâu". Trong cái túi xách khoác sát nách, người phụ nữ với khuôn mặt trung tuổi lôi ra đủ thứ, nào là chai lọ, vỉ, gói… Tất cả đều được kèm theo những lời chào mời rất mát tai.
Người phụ nữ "quảng cáo" một hồi, khi dừng lại tôi quay sang hỏi giá, ngay lập tức có lời đáp: "Các loại thuốc viên th́ chỉ 150-200.000 đồng một viên, c̣n loại thuốc sủi đắt hơn 300.000 đồng, mua th́ chị lấy cho". Đă biết được khá nhiều tôi bắt đầu nghĩ kế rút lui. Tôi hỏi lại: "Hàng của chị xịn thật hay toàn hàng Tàu đấy. Bây giờ các bà hay bán hàng rởm lắm?". "Toàn hàng xịn thôi em ạ. Chị đảm bảo với em. Không hiệu quả mang ra đây chị đền tiền gấp đôi".
Tôi bắt đầu quay sang chê thuốc đắt, mồm nói tay quay xe để thực hiện kế chuồn. Ngay lập tức người phụ nữ kia quay sang văng tục tĩu: "Đ.m thằng nhà quê. Đ. có tiền lại c̣n đ̣i mua thuốc. Đúng là đồ hăm…". Kèm theo những lời nói chợ búa đó là những băi nước bọt ngay khi xe tôi lăn bánh.
Phóng xe thật nhanh về phía cuối phố, rồi lại đi chậm lại để thử một lần nữa. Nhưng lần này tôi không may mắn như lần trước mà mất 200.000đ được một vỉ thuốc 4 viên chả biết xịn hay rởm. Mà chuyện thuốc thật giả cũng không quan trọng với tôi. Phóng nhanh về Bờ Hồ, kịp chụp lưu lại bức ảnh về loại thuốc đó rồi quẳng nó vào thùng rác. Về nhà mà vẫn ấm ức những lời chửi tục tĩu của người đàn bà ở "con phố sung sướng"…
Cửa hàng thuốc cũng đâu thiếu "thần dược"
Ngày hôm sau, nghe thấy tôi kể về chuyện ngày hôm trước trên "con phố sung sướng" - Hàng Chiếu, một anh bạn thuộc dạng hiểu biết về lĩnh vực dược phẩm khẳng định chắc nịch, cần ǵ phải ra Hàng Chiếu lọ mọ đêm hôm, một số cửa hàng dược phẩm cũng đâu thiếu mấy loại mặt hàng đó. Người bạn đó c̣n khẳng định với tôi rằng, mua ở trên Hàng Chiếu phải đến 90% hàng giả, dùng vài lần là sẽ xảy ra phản ứng phụ. Hàng dởm giá lại cao. Mua ở những cửa hàng dược phẩm, hàng chuẩn, uy tín mà c̣n có cả dược sĩ… kê đơn.
http://c.statcounter.com/t.php?sc_project=527 1798&resolution=1024&h=768&camefrom=http://vietsn.com/forum/forumdisplay.php?f=2 52&u=http://vietsn.com/forum/showthread.php?t=457 217&t=Thu%20Minh%3A%20'S ao%20t%C3%B4i%20ph%E 1%BA%A3i%20c%E1%BB%9 1%20hy%20sinh%3F'%20-%20Vietnamese%2520So cial%2520Network&java=1&security=582b6361&sc_random=0.72634132 183485657&sc_snum=1&invisible=1
Tôi t́m đến một hiệu thuốc gần với Bệnh viện Việt Đức trên phố Phủ Doăn theo lời chỉ dẫn của người bạn, khi hỏi người bán hàng về nhăn hiệu "thần dược" khá nổi tiếng-Stud, tôi nhận được cái lắc đầu quầy quậy. Người bán hàng khẳng định, cửa hàng không bán mấy thứ đó. Rất khó bán v́ có rất ít người mua. Chỉ sau khi từ chối lời hỏi về "thần dược", chị bán hàng đă gợi ư với tôi về một số "dụng cụ sung sướng". Chị ta hỏi. Chú có lấy dụng cụ không? Ở đây chẳng thiếu loại ǵ. H́nh thù nào cũng có hết. Râu, bi, gai… đặc biệt hơn c̣n rất nhiều loại h́nh đầu thú.
Loạt xoạt trong tủ thuốc một lúc, chị bán hàng lấy ra một đống bao cao su với nhiều loại khác nhau. Nh́n vào h́nh ảnh in ở phía ngoài vỏ các mẫu để trên mặt tủ, đúng là có rất nhiều loại khác nhau. Các loại hương liệu táo, chuối, dâu… đủ tất những h́nh thù nào là h́nh rồng, sói, râu, dao, kiếm… Nh́n vào đó tôi có cảm tưởng như một quầy bán tạp hóa với nhiều món đồ lặt vặt thường gặp ngoài chợ cóc.
Xem qua một lượt những loại "dụng cụ" kỳ quái mà chị cửa hàng giới thiệu, tôi gắng hỏi lại. "Thế cửa hàng có loại thuốc trợ lực nào không?". Vẻ e dè nhưng thấy tôi không có vẻ ǵ của một người điều tra nên người chủ cửa hàng nói: "Chỗ ḿnh chỉ có Viagra của Mỹ và Nhật thôi. Một loại 60.000đ, một loại 70.000. Hàng chuẩn xách tay từ bên đó về. Nếu như em dùng th́ cứ yên tâm về chất lượng". Sau đó người bán hàng lấy từ trong tủ một vỉ thuốc có 4 viên, kèm theo lời quảng cáo: "Loại này có tác dụng cực mạnh. Chuyên dùng cho những người yếu sinh lư".
Chưa hết lời chào mời, chị bán hàng chuyển giọng nói với giọng chia sẻ, cảm thông: "Nh́n chú em thanh niên khỏe mạnh thế này sao mà phải dùng mấy thứ đó. Mấy ông nhiều tuổi, sinh lư yếu mới phải cầu cứu đến mấy thứ này thôi…". Tôi mua một vỉ của Mỹ với giá 60.000đ rồi ra về, trước khi bước ra khỏi hiệu thuốc, chị bán hàng c̣n dặn rất kỹ càng: "Thuốc này không được dùng cho mấy người bị bệnh tim, huyết áp bất ổn đâu. Dùng phải rất cẩn thận đấy…".
Tiếp tục t́m đến một nhà thuốc nằm ngay đầu phố Khâm Thiên theo danh sách mà người bạn cung cấp những hiệu thuốc có bán "đồ sung sướng". Khi thấy tôi hỏi mua Viagra, chị chủ hiệu thuốc khẳng định chắc nịch: "Viagra lạc hậu lắm rồi. Loại thuốc đó chẳng mấy hiệu quả nên người ta đă bỏ từ lâu rồi". Sau đó, người chủ cửa hàng này đưa ra một hộp Cialis, trên vỏ chỉ toàn ngoại ngữ. Chị chủ cửa hàng thuốc khẳng định, loại này an toàn và hiệu quả hơn Viagra rất nhiều lần. Thuốc chuẩn nhập khẩu nên cứ yên tâm. Giá 150.000đ một viên…".
Dạo quanh một lượt các hiệu thuốc, tôi nhận thấy ở đâu cũng có bán mấy loại "thần dược sung sướng". Đó cũng là một hệ quả tất yếu v́ nhu cầu đối với loại thần dược đó không phải ít. Tuy nhiên, không nhiều người t́m mua được loại thuốc chuẩn và được dược sĩ hướng dẫn cụ thể. Cũng từ đó mà có không ít trường hợp dở khóc, dở cười v́ loại thần dược sung sướng…
Theo Cảnh Sát Toàn Cầu