Hanna
12-15-2011, 07:26
H́nh đám tang của 1 Thương-Phế-Binh QL/VNCH từ trần 13, tháng 12, 2011 tại Việt-Nam đă được gia-đ́nh DBN trợ giúp.
Dẫu biết rằng ai trong chúng ta cuối cùng cũng phải CHẾT. Từ Đức-Giáo-Hoàng, Thượng-Tọa, Cao-Tăng, Phù-Thủy Bói Toán, Tổng-Thống, Khoa-Học-Gia, Tỷ-Phú, Đại-Gia, Kinh-Tế-Gia, Tài-Tử nổi tiếng … đến những người bần cùng nhất trong xă-hội: Cùi Hủi, Phu Quét Rác, Ăn Mày, Homeless, người hiền, kẻ ác v.v,,,
http://www.vietbao.com/images/upload/2011/2011-12/2011-12-15/TANG_LE_TPB_by_DBN-large-content.jpg
Có SINH th́ phải có TỬ, nhưng không hiểu sao mỗi lần nhận được thư báo tin bên nhà vừa có Thương-Phế-Binh Quân-Lực Việt-Nam-Cộng-Ḥa qua đời là tim tôi như thắt lại; nước mắt cứ thế mà tuôn trào không sao cầm được.
Anh đă viết rằng:
“Hello T.N, DBN;
Thêm một chiến hữu Thương Phế Binh qua đời . Anh T.K.H , … cụt hai chân. Sau vài tháng bệnh U gan bộc phát, chữa trị không khỏi, đă qua đời lúc tối 13/12/2011. Anh T.K.H không vợ con, tự nuôi thân nghề bán vé số . Suốt thời gian bệnh đă không thể tự lo mà phải nhờ sự cưu mang của hai người em, hai người em cũng nghèo. Anh xin hai em trợ giúp anh T.K.H ... chung một tấm ḷng cho những anh em đă măn phần có hoàn cảnh khó khăn . Anh cảm ơn hai em trước..... Chúc vui, khỏe.
Mến
Anh. LHM
P.S: đính kèm h́nh-ảnh và hồ-sơ bệnh-lư của TPB. TKH”
…
Trước đó một tuần, anh có lá thư khác cho chúng tôi là:
“Hello T.N, DBN.
Gia đ́nh trở về Mỹ b́nh an và khỏe ? Anh rất cảm ơn gia đ́nh lần ghé thăm hôm 3/12/2011. Đặc biệt có sự hiện diện của bà mẹ American. Bà rất hiền diệu nhỏ nhẹ và trong mắt Bà có một sự cảm thông sâu sắc, anh cảm nhận được như thế. Cho Mẹ và anh kính lời thăm, chúc sức khỏe Bà nhé.
Như lời anh thỉnh cầu hai em góp phần giúp gia đ́nh anh TPB L.V.Đ trong việc hậu sự mai táng , mọi việc đều hoàn tất tốt lành như ư. Gia đ́nh tang gia trong lúc bối rối bận bịu nên nhờ anh chuyển lời cảm ơn hai em rất nhiều đă không ngần ngại giúp gia đ́nh trong lúc đau buồn và ngặt nghèo.
Anh gởi kèm theo email này những h́nh ảnh của TPB L.V.Đ từ lúc nhập viện - về nhà-linh cửu quàn tại gia - tiễn đưa đến ḷ hỏa táng B́nh Dương.
Cầu chúc hai em và gia đ́nh sức khỏe, b́nh an, hạnh phúc.
Thân mến;
Anh: LHM”
Đời người như chiếc lá, xanh non rồi úa tàn theo thời-gian. Nhưng các anh th́ khác; sinh ra từ ḷng Mẹ Việt-Nam vẹn toàn như bao trẻ khác, lớn lên trong thời chiến-tranh tàn-khốc nhất, các anh đă cầm súng bảo vệ cho sự tự-do của miền Nam Việt-Nam lúc ấy; cho chính cá-nhân chúng tôi có được một thuở hồn-nhiên, an-b́nh nơi Saigon (Ḥn Ngọc Viễn-Đông) xưa. Rồi một ngày đất Trời như sụp đổ, đạn bom cướp mất một phần thân-thể, xé xác các anh trong đoạn trường tang-thương. Có ai thấu được nỗi đau của người Thương-Binh Quân-Lực Việt-Nam-Cộng-Ḥa?
Những chiếc lá c̣n xanh sao bỗng rách nát tả tơi theo gịng đời cay-nghiệt? Khủng-khiếp nhất là ngày 30, tháng 4, 1975; khi những vết thương c̣n rỉ máu th́ các anh bị đẩy ra khỏi các Y-Viện Cộng-Ḥa lê-la trên đường phố, như người điên không biết khóc, các anh lại tiếp-tục trôi đi trong cơn thác-lũ quay cuồng; vẫn phải thở, phải sống như một định-mệnh trớ trêu của Thượng-Đế an-bày!
Lần đầu tiên gặp được các anh là năm 1999, trong một chuyến chúng tôi từ Hoa-Kỳ về Việt-Nam làm phim tài-liệu. Tôi đă thực-sự không tin vào chính mắt ḿnh là có quá nhiều Thương-Phế-Binh VNCH sống lây lất từng ngày cho đến hôm nay. Chiến-tranh đă lùi xa, hậu-quả và trách-nhiệm ấy không c̣n thuộc về ai nữa… Có chăng là những tấm ḷng c̣n biết Tri-Ân & ban phát, dầu chỉ hiến-dâng một lời cầu-nguyện (tùy theo mỗi người một tôn-giáo); cho vong-linh những người Thương-Phế-Binh VNCH bất-hạnh đă thoát đời trầm-luân khổ-ải được yên-nghỉ đời đời thiên-thu nơi cơi vĩnh-hằng.
Xin chia xẻ sự may mắn của chúng tôi đến với các anh; suốt hơn 10 năm qua được phần nào lo giúp việc hậu-sự cho Thương-Phế-Binh Quân-Lực Việt-Nam-Cộng-Ḥa. Tạ-Ơn anh!
Tạ Ơn Trời đă cho chúng tôi có được những giây phút tĩnh-tâm lùi vào cơi vắng giữa những ồn-ào phố-chợ ngoài kia; để suy-ngẫm, cảm-nghiệm về một kiếp làm người: Sinh-Lăo-Bệnh-Tử. Một quy-luật bất-biến của Thượng-Đế!
Mùa đông sẽ chính thức trở về vào ngày 22, tháng 12, 2011 sắp tới. Rừng thông bên ngọn đồi nhỏ gần nhà chúng tôi vẫn vươn ḿnh ung-dung ngạo-nghễ, bất chấp mưa gió tuyết băng. Chợt nhớ đến bốn câu-thơ của một thi-sĩ mà tên của ông cũng là tên con đường nữ trung-học Trưng-Vương của tôi ngày nào:
“Kiếp Sau Xin Chớ Làm Người.
Làm Cây Thông Đứng Giữa Trời Mà Reo.
Giữa Trời Vách Đá Cheo-Leo.
Ai Mà Chịu Rét Thời Trèo Với Thông”. (Nguyễn-Bỉnh-Khiêm).
Diamond Bích-Ngọc (viết xong lúc 12:30’ trưa thứ Tư 14, tháng 12, 2011). Web: www.diamondbichngoc. com.
VB
Dẫu biết rằng ai trong chúng ta cuối cùng cũng phải CHẾT. Từ Đức-Giáo-Hoàng, Thượng-Tọa, Cao-Tăng, Phù-Thủy Bói Toán, Tổng-Thống, Khoa-Học-Gia, Tỷ-Phú, Đại-Gia, Kinh-Tế-Gia, Tài-Tử nổi tiếng … đến những người bần cùng nhất trong xă-hội: Cùi Hủi, Phu Quét Rác, Ăn Mày, Homeless, người hiền, kẻ ác v.v,,,
http://www.vietbao.com/images/upload/2011/2011-12/2011-12-15/TANG_LE_TPB_by_DBN-large-content.jpg
Có SINH th́ phải có TỬ, nhưng không hiểu sao mỗi lần nhận được thư báo tin bên nhà vừa có Thương-Phế-Binh Quân-Lực Việt-Nam-Cộng-Ḥa qua đời là tim tôi như thắt lại; nước mắt cứ thế mà tuôn trào không sao cầm được.
Anh đă viết rằng:
“Hello T.N, DBN;
Thêm một chiến hữu Thương Phế Binh qua đời . Anh T.K.H , … cụt hai chân. Sau vài tháng bệnh U gan bộc phát, chữa trị không khỏi, đă qua đời lúc tối 13/12/2011. Anh T.K.H không vợ con, tự nuôi thân nghề bán vé số . Suốt thời gian bệnh đă không thể tự lo mà phải nhờ sự cưu mang của hai người em, hai người em cũng nghèo. Anh xin hai em trợ giúp anh T.K.H ... chung một tấm ḷng cho những anh em đă măn phần có hoàn cảnh khó khăn . Anh cảm ơn hai em trước..... Chúc vui, khỏe.
Mến
Anh. LHM
P.S: đính kèm h́nh-ảnh và hồ-sơ bệnh-lư của TPB. TKH”
…
Trước đó một tuần, anh có lá thư khác cho chúng tôi là:
“Hello T.N, DBN.
Gia đ́nh trở về Mỹ b́nh an và khỏe ? Anh rất cảm ơn gia đ́nh lần ghé thăm hôm 3/12/2011. Đặc biệt có sự hiện diện của bà mẹ American. Bà rất hiền diệu nhỏ nhẹ và trong mắt Bà có một sự cảm thông sâu sắc, anh cảm nhận được như thế. Cho Mẹ và anh kính lời thăm, chúc sức khỏe Bà nhé.
Như lời anh thỉnh cầu hai em góp phần giúp gia đ́nh anh TPB L.V.Đ trong việc hậu sự mai táng , mọi việc đều hoàn tất tốt lành như ư. Gia đ́nh tang gia trong lúc bối rối bận bịu nên nhờ anh chuyển lời cảm ơn hai em rất nhiều đă không ngần ngại giúp gia đ́nh trong lúc đau buồn và ngặt nghèo.
Anh gởi kèm theo email này những h́nh ảnh của TPB L.V.Đ từ lúc nhập viện - về nhà-linh cửu quàn tại gia - tiễn đưa đến ḷ hỏa táng B́nh Dương.
Cầu chúc hai em và gia đ́nh sức khỏe, b́nh an, hạnh phúc.
Thân mến;
Anh: LHM”
Đời người như chiếc lá, xanh non rồi úa tàn theo thời-gian. Nhưng các anh th́ khác; sinh ra từ ḷng Mẹ Việt-Nam vẹn toàn như bao trẻ khác, lớn lên trong thời chiến-tranh tàn-khốc nhất, các anh đă cầm súng bảo vệ cho sự tự-do của miền Nam Việt-Nam lúc ấy; cho chính cá-nhân chúng tôi có được một thuở hồn-nhiên, an-b́nh nơi Saigon (Ḥn Ngọc Viễn-Đông) xưa. Rồi một ngày đất Trời như sụp đổ, đạn bom cướp mất một phần thân-thể, xé xác các anh trong đoạn trường tang-thương. Có ai thấu được nỗi đau của người Thương-Binh Quân-Lực Việt-Nam-Cộng-Ḥa?
Những chiếc lá c̣n xanh sao bỗng rách nát tả tơi theo gịng đời cay-nghiệt? Khủng-khiếp nhất là ngày 30, tháng 4, 1975; khi những vết thương c̣n rỉ máu th́ các anh bị đẩy ra khỏi các Y-Viện Cộng-Ḥa lê-la trên đường phố, như người điên không biết khóc, các anh lại tiếp-tục trôi đi trong cơn thác-lũ quay cuồng; vẫn phải thở, phải sống như một định-mệnh trớ trêu của Thượng-Đế an-bày!
Lần đầu tiên gặp được các anh là năm 1999, trong một chuyến chúng tôi từ Hoa-Kỳ về Việt-Nam làm phim tài-liệu. Tôi đă thực-sự không tin vào chính mắt ḿnh là có quá nhiều Thương-Phế-Binh VNCH sống lây lất từng ngày cho đến hôm nay. Chiến-tranh đă lùi xa, hậu-quả và trách-nhiệm ấy không c̣n thuộc về ai nữa… Có chăng là những tấm ḷng c̣n biết Tri-Ân & ban phát, dầu chỉ hiến-dâng một lời cầu-nguyện (tùy theo mỗi người một tôn-giáo); cho vong-linh những người Thương-Phế-Binh VNCH bất-hạnh đă thoát đời trầm-luân khổ-ải được yên-nghỉ đời đời thiên-thu nơi cơi vĩnh-hằng.
Xin chia xẻ sự may mắn của chúng tôi đến với các anh; suốt hơn 10 năm qua được phần nào lo giúp việc hậu-sự cho Thương-Phế-Binh Quân-Lực Việt-Nam-Cộng-Ḥa. Tạ-Ơn anh!
Tạ Ơn Trời đă cho chúng tôi có được những giây phút tĩnh-tâm lùi vào cơi vắng giữa những ồn-ào phố-chợ ngoài kia; để suy-ngẫm, cảm-nghiệm về một kiếp làm người: Sinh-Lăo-Bệnh-Tử. Một quy-luật bất-biến của Thượng-Đế!
Mùa đông sẽ chính thức trở về vào ngày 22, tháng 12, 2011 sắp tới. Rừng thông bên ngọn đồi nhỏ gần nhà chúng tôi vẫn vươn ḿnh ung-dung ngạo-nghễ, bất chấp mưa gió tuyết băng. Chợt nhớ đến bốn câu-thơ của một thi-sĩ mà tên của ông cũng là tên con đường nữ trung-học Trưng-Vương của tôi ngày nào:
“Kiếp Sau Xin Chớ Làm Người.
Làm Cây Thông Đứng Giữa Trời Mà Reo.
Giữa Trời Vách Đá Cheo-Leo.
Ai Mà Chịu Rét Thời Trèo Với Thông”. (Nguyễn-Bỉnh-Khiêm).
Diamond Bích-Ngọc (viết xong lúc 12:30’ trưa thứ Tư 14, tháng 12, 2011). Web: www.diamondbichngoc. com.
VB