johnnydan9
01-24-2012, 15:56
Hy vọng rằng, những nỗi niềm, sự cô quạnh, cái đau đớn của người lớn măi là quá khứ được chôn vùi vĩnh viễn, để lũ trẻ có một tương lai tốt đẹp hơn. Và, ngày Tết sẽ là cái Tết thực sự đúng nghĩa của chúng...
Tôi yêu cái cảm giác đầu xuân, vượt qua sương mù, qua những rừng ban nở trắng trời để được chứng kiến người dân tộc Thái ở Sơn La trảy hội và hát bài "Inh lả ơi". Một cơn gió lạnh đầu xuân vô t́nh thổi qua, tôi thoáng rùng ḿnh và nhận ra, ở đâu đó rất gần, những mảnh đời quay quắt c̣n lại trong những bản làng nhỏ bé, toàn là người già, trẻ em và phụ nữ... Họ nương tựa vào nhau để chống chọi với ngày Tết có cũng như không. Bởi người đàn ông là trụ cột gia đ́nh đă bị nàng tiên nâu cuốn đi cùng với bệnh tật, hoặc đang vạ vật chờ tiếng gọi của tử thần. Ngày Tết của họ buồn tẻ và lạnh lẽo đến rợn người...
http://media.nguoiduatin.vn/public/data/images/phamhanh/2012/thang1/tuan3/cn/nguoiduatin-tet2.jpg
Tết có cũng như không
Cho đến bây giờ, Sơn La chưa bao giờ thôi là "điểm nóng" của ma tuư. Xă Tông Lệnh, huyện Thuận Châu gần với đường biên giới nước bạn Lào; c̣n Hát Lót th́ được ví là điểm trung chuyển ma tuư từ Sơn La đi các địa phương khác. Bắc Yên, Phù Yên th́ được ví là tam giác của cây thuốc phiện v́ có địa phận tiếp giáp với tỉnh Yên Bái.
Chị dâu tôi là người dân tộc Thái, than thở: "Sơn La đă không b́nh yên từ lâu rồi. Giàu có hay sung sướng ǵ, tôi không biết, chỉ biết cứ ra đường là thấy sợ, sợ kẻ gian, sợ đối tượng buôn ma tuư, sợ con nghiện... đến mức, người quen gửi đồ, không dám cầm giúp v́ sợ họ nhét thuốc phiện, heroin vào trong đồ".
Thực tế tàn nhẫn phần nào được thể hiện qua những con số thống kê (dù cũ kỹ): Toàn xă có gần 160 người nhiễm HIV, trong đó có 25 nữ. Họ bị lây nhiễm từ chồng, từ cha khi cơn "băo" ma tuư đi qua.
Ông Ḷ Văn Lả - một trong số rất ít người đàn ông c̣n sót lại sau "cơn băo ma tuư" tràn về nơi này, xót xa kể: 54 gia đ́nh của bản đều là người Thái. Bản Bai B đă từng là bản yên b́nh bên cạnh ḍng suối Muội hiền hoà. Ḍng suối, núi rừng này đă chứng kiến biết bao mối t́nh đẹp như mơ của những chàng trai và cô sơn nữ ở bản. Nhưng gần đây nó cũng phải chứng kiến những trai tráng của bản bị nàng tiên nâu cướp đi.
Ngày Tết, nhiều người mẹ, nguời vợ, con phải chứng kiến người đàn ông duy nhất trong nhà chết hay bị bọn tội phạm bắt đi "trả nợ". Nhiều thanh niên đang cầm bát cơm lên ăn, bị giật xuống, ném đi, bị đánh đập v́ dám cầm "tiền hàng" (tức tiền mua ma tuư - PV) về sắm Tết; không được sum họp gia đ́nh v́ đang ở trại cai nghiện, ở Trung tâm chăm sóc người bị HIV /AIDS; đang dở "chuyến hàng" (phi vụ buôn ma tuư - PV) và có thể vĩnh viễn không bao giờ về nữa... "Chứng kiến những cám cảnh đó, đau đớn lắm!" - ông Lả nói. Theo ông Lả, tết với những gia đ́nh thiếu đủ thứ ấy (thiếu t́nh thân, t́nh phụ tử, thiếu cái mặc, cái ăn...) có cũng như không.
Ông Lả kể tiếp, trong bản có ông Ban đă đau đớn đến tận cùng của nỗi đau. Ông ấy c̣n ôm nỗi đau cho cả thế thái nhân t́nh nữa. Ông ấy yếu lắm rồi. Tưởng đă "đi". "Đi" được cũng là sự giải thoát nhưng h́nh như ông ấy bị đày v́ những đứa con bất hiếu. Cuộc đời ông ấy 15 năm trở lại đây, chưa bao giờ có Tết. Ông Ban có 5 người con trai th́ cả 5 đều nghiện, 4 người đă chết v́ AIDS.
Người con trai c̣n lại duy nhất tên Tân, đang thụ h́nh ở trại giam v́ tội buôn ma tuư, chưa biết ngày về. Chắc chắn, khi ông ấy về với Giàng, sẽ chẳng có đứa con trai nào bên cạnh. Có một cái Tết, ông Ban có 3 đứa con trai ở nhà th́ 2 đứa nằm chờ chết v́ AIDS giai đoạn cuối. Đứa kia nghiện, đánh bố thừa sống, thiếu chết, v́ xin tiền mua ma tuư không được. Ông Lả phân trần: "Vật dụng ǵ đáng giá, con lấy trộm bán hết rồi... Chẳng nhẽ c̣n mâm cơm cúng tổ tiên, đáng giá nhất ngày Tết cũng phải cho chúng đem đi hút chích à? Đau lắm chứ"...
http://media.nguoiduatin.vn/public/data/images/phamhanh/2012/thang1/tuan3/cn/nguoiduatin-tet.jpg
Trẻ em rất thích thú khi thấy người lạ vào bản.
Thấy Tết mà buồn...
Theo lời kể của ông Lả th́ ngoài ông Ban ra, ở bản Bai B, nhiều ông bố bị con đánh v́ "tội" không cho tiền mua ma tuư chích, hút lắm. Tết với những gia đ́nh này là những ngày quằn quại trong nỗi đau chứ không phải là sự thưởng thức, đón xuân trong thời khắc đất trời giao hoà. Trong gia đ́nh th́ vậy, c̣n ngoài bản th́ sao?
Ông Lả cho biết: Cuối thập kỷ 90 của thế kỷ trước, ma tuư như một cơn "đại hồng thuỷ" tràn về bản. Trai làng thậm thụt, đua nhau đi làm thuê, chở thuê và cuối cùng thành nô lệ cho ma tuư. Những món tiền từ chở thuê, do mất rất ít công sức so với đi rừng kiếm củi, làm rẫy có được đă làm cho trai tráng trong bản sinh hư. Họ ỷ lại, trông chờ vào ma tuư, mà không biết rằng, ḿnh đang phạm tội, đang tiếp tay cho bọn xấu gieo mầm tội ác. Vận chuyển thuê, rồi trực tiếp đi buôn để thoả cơn nghiện của bản thân.
Thế là tranh giành lănh địa làm ăn, tranh giành chủ và ngược lại. Chẳng ai quên được cuộc chiến dằn mặt vào đúng ngày mùng Một tết ở nhà ông Sùng. Hai thằng con trai, một thằng con rể to cao lực lưỡng là thế mà bị 4 người khác, vào tận nhà, đánh đến chết đi sống lại bên mâm cỗ tết mà cả gia đ́nh từ người già đến trẻ em đều khiếp sợ, không dám kêu cứu. Những chuyện đại loại như vậy, đă từng xảy ra vào đầu những năm 2000.
Ở tiểu khu 6, thị trấn Hát Lót, huyện Mộc Châu, bà Ḷ Thị Toan được mệnh danh là người đàn bà cô đơn. Trong 5 năm, bà phải tự chôn 4 đứa con trai c̣n trẻ theo ả phù dung về với đất trời, v́ nhiễm HIV. Không chịu nổi cú sốc trời giáng, chồng bà đột quỵ và bỏ bà đi cùng con. Bà nói như nói như thể cho gió bay: "Dễ đến 20 năm nay, tôi chưa biết đến Tết là ǵ".
Người dân xung quanh th́ nói: Bà ấy cô độc lắm, ngày thường cũng thế chứ không phải là ngày Tết mới vậy đâu. Bà ấy sống như một cái bóng từ lâu rồi. Cứ thỉnh thoảng là bà ấy lại ra mộ chồng, mộ con thắp hương, ngồi đó rất lâu rồi mới về. Ngày Tết, bà ấy thường mang thức ăn ra mộ ăn với chồng, con. Có những hôm trời lạnh, người ta vẫn thấy bóng bà ấy lủi thủi đi, về...
Bà Ḷ Thị Tích cùng cảnh ngộ như bà Toan, có 4 đứa con trai th́ 3 đứa đă chết v́ HIV. Tết năm nào, bà cũng chờ đứa con thứ 4 về sum họp nhưng ngày tết nào có nó bà đều khốn khổ. Con bà không thương mẹ. Nó xin tiền hút, chích không được th́ "dày ṿ" bà đến mức phải đi viện. Bà Tích không nói ra nhưng ai cũng hiểu, đứa con nghịch tử ấy đánh mẹ v́ không cho tiền mua ma tuư.
Ngoài những người mẹ, người cha th́ người vợ và trẻ thơ ở nơi cơn "đại hồng thuỷ" của ma tuư đi qua này cũng không có Tết. Tết đối với họ là cái ǵ đó rất xa xỉ. Chị Lầu Thị Nghi, 29 tuổi, có 2 đứa con, chồng đă chết được 5 năm v́ AIDS, tâm sự: "Từ ngày chồng theo ả phù dung, gia đ́nh chưa có một cái Tết đúng nghĩa. Chồng chết, tôi lầm lũi kiếm sống nuôi 2 con, ngày nào cũng giống nhau thôi. Tôi sợ Tết v́ cái Tết trước khi chồng tôi nghiện đă ám ảnh tôi. Anh ấy đang ăn cơm cùng gia đ́nh, có người đến báo đi có việc gấp. Anh ấy bảo để ăn xong đă, vừa nói xong, người đàn ông là khách cầm dao kề cổ bố chồng, ra lệnh: Đi ngay, không đi, tao cắt cổ thằng già này... Miếng cơm nghẹn trong miệng".
Thay lời kết
Ánh mắt trẻ thơ, h́nh ảnh chúng đùa nghịch với đôi chân trần trong trời giá lạnh cứ ám ảnh tôi. Hy vọng rằng, những nỗi niềm, sự cô quạnh, cái đau đớn của người lớn măi là quá khứ được chôn vùi vĩnh viễn, để lũ trẻ có một tương lai tốt đẹp hơn. Và, ngày Tết sẽ là cái Tết thực sự đúng nghĩa của chúng...
Nguyên Hằng
Tôi yêu cái cảm giác đầu xuân, vượt qua sương mù, qua những rừng ban nở trắng trời để được chứng kiến người dân tộc Thái ở Sơn La trảy hội và hát bài "Inh lả ơi". Một cơn gió lạnh đầu xuân vô t́nh thổi qua, tôi thoáng rùng ḿnh và nhận ra, ở đâu đó rất gần, những mảnh đời quay quắt c̣n lại trong những bản làng nhỏ bé, toàn là người già, trẻ em và phụ nữ... Họ nương tựa vào nhau để chống chọi với ngày Tết có cũng như không. Bởi người đàn ông là trụ cột gia đ́nh đă bị nàng tiên nâu cuốn đi cùng với bệnh tật, hoặc đang vạ vật chờ tiếng gọi của tử thần. Ngày Tết của họ buồn tẻ và lạnh lẽo đến rợn người...
http://media.nguoiduatin.vn/public/data/images/phamhanh/2012/thang1/tuan3/cn/nguoiduatin-tet2.jpg
Tết có cũng như không
Cho đến bây giờ, Sơn La chưa bao giờ thôi là "điểm nóng" của ma tuư. Xă Tông Lệnh, huyện Thuận Châu gần với đường biên giới nước bạn Lào; c̣n Hát Lót th́ được ví là điểm trung chuyển ma tuư từ Sơn La đi các địa phương khác. Bắc Yên, Phù Yên th́ được ví là tam giác của cây thuốc phiện v́ có địa phận tiếp giáp với tỉnh Yên Bái.
Chị dâu tôi là người dân tộc Thái, than thở: "Sơn La đă không b́nh yên từ lâu rồi. Giàu có hay sung sướng ǵ, tôi không biết, chỉ biết cứ ra đường là thấy sợ, sợ kẻ gian, sợ đối tượng buôn ma tuư, sợ con nghiện... đến mức, người quen gửi đồ, không dám cầm giúp v́ sợ họ nhét thuốc phiện, heroin vào trong đồ".
Thực tế tàn nhẫn phần nào được thể hiện qua những con số thống kê (dù cũ kỹ): Toàn xă có gần 160 người nhiễm HIV, trong đó có 25 nữ. Họ bị lây nhiễm từ chồng, từ cha khi cơn "băo" ma tuư đi qua.
Ông Ḷ Văn Lả - một trong số rất ít người đàn ông c̣n sót lại sau "cơn băo ma tuư" tràn về nơi này, xót xa kể: 54 gia đ́nh của bản đều là người Thái. Bản Bai B đă từng là bản yên b́nh bên cạnh ḍng suối Muội hiền hoà. Ḍng suối, núi rừng này đă chứng kiến biết bao mối t́nh đẹp như mơ của những chàng trai và cô sơn nữ ở bản. Nhưng gần đây nó cũng phải chứng kiến những trai tráng của bản bị nàng tiên nâu cướp đi.
Ngày Tết, nhiều người mẹ, nguời vợ, con phải chứng kiến người đàn ông duy nhất trong nhà chết hay bị bọn tội phạm bắt đi "trả nợ". Nhiều thanh niên đang cầm bát cơm lên ăn, bị giật xuống, ném đi, bị đánh đập v́ dám cầm "tiền hàng" (tức tiền mua ma tuư - PV) về sắm Tết; không được sum họp gia đ́nh v́ đang ở trại cai nghiện, ở Trung tâm chăm sóc người bị HIV /AIDS; đang dở "chuyến hàng" (phi vụ buôn ma tuư - PV) và có thể vĩnh viễn không bao giờ về nữa... "Chứng kiến những cám cảnh đó, đau đớn lắm!" - ông Lả nói. Theo ông Lả, tết với những gia đ́nh thiếu đủ thứ ấy (thiếu t́nh thân, t́nh phụ tử, thiếu cái mặc, cái ăn...) có cũng như không.
Ông Lả kể tiếp, trong bản có ông Ban đă đau đớn đến tận cùng của nỗi đau. Ông ấy c̣n ôm nỗi đau cho cả thế thái nhân t́nh nữa. Ông ấy yếu lắm rồi. Tưởng đă "đi". "Đi" được cũng là sự giải thoát nhưng h́nh như ông ấy bị đày v́ những đứa con bất hiếu. Cuộc đời ông ấy 15 năm trở lại đây, chưa bao giờ có Tết. Ông Ban có 5 người con trai th́ cả 5 đều nghiện, 4 người đă chết v́ AIDS.
Người con trai c̣n lại duy nhất tên Tân, đang thụ h́nh ở trại giam v́ tội buôn ma tuư, chưa biết ngày về. Chắc chắn, khi ông ấy về với Giàng, sẽ chẳng có đứa con trai nào bên cạnh. Có một cái Tết, ông Ban có 3 đứa con trai ở nhà th́ 2 đứa nằm chờ chết v́ AIDS giai đoạn cuối. Đứa kia nghiện, đánh bố thừa sống, thiếu chết, v́ xin tiền mua ma tuư không được. Ông Lả phân trần: "Vật dụng ǵ đáng giá, con lấy trộm bán hết rồi... Chẳng nhẽ c̣n mâm cơm cúng tổ tiên, đáng giá nhất ngày Tết cũng phải cho chúng đem đi hút chích à? Đau lắm chứ"...
http://media.nguoiduatin.vn/public/data/images/phamhanh/2012/thang1/tuan3/cn/nguoiduatin-tet.jpg
Trẻ em rất thích thú khi thấy người lạ vào bản.
Thấy Tết mà buồn...
Theo lời kể của ông Lả th́ ngoài ông Ban ra, ở bản Bai B, nhiều ông bố bị con đánh v́ "tội" không cho tiền mua ma tuư chích, hút lắm. Tết với những gia đ́nh này là những ngày quằn quại trong nỗi đau chứ không phải là sự thưởng thức, đón xuân trong thời khắc đất trời giao hoà. Trong gia đ́nh th́ vậy, c̣n ngoài bản th́ sao?
Ông Lả cho biết: Cuối thập kỷ 90 của thế kỷ trước, ma tuư như một cơn "đại hồng thuỷ" tràn về bản. Trai làng thậm thụt, đua nhau đi làm thuê, chở thuê và cuối cùng thành nô lệ cho ma tuư. Những món tiền từ chở thuê, do mất rất ít công sức so với đi rừng kiếm củi, làm rẫy có được đă làm cho trai tráng trong bản sinh hư. Họ ỷ lại, trông chờ vào ma tuư, mà không biết rằng, ḿnh đang phạm tội, đang tiếp tay cho bọn xấu gieo mầm tội ác. Vận chuyển thuê, rồi trực tiếp đi buôn để thoả cơn nghiện của bản thân.
Thế là tranh giành lănh địa làm ăn, tranh giành chủ và ngược lại. Chẳng ai quên được cuộc chiến dằn mặt vào đúng ngày mùng Một tết ở nhà ông Sùng. Hai thằng con trai, một thằng con rể to cao lực lưỡng là thế mà bị 4 người khác, vào tận nhà, đánh đến chết đi sống lại bên mâm cỗ tết mà cả gia đ́nh từ người già đến trẻ em đều khiếp sợ, không dám kêu cứu. Những chuyện đại loại như vậy, đă từng xảy ra vào đầu những năm 2000.
Ở tiểu khu 6, thị trấn Hát Lót, huyện Mộc Châu, bà Ḷ Thị Toan được mệnh danh là người đàn bà cô đơn. Trong 5 năm, bà phải tự chôn 4 đứa con trai c̣n trẻ theo ả phù dung về với đất trời, v́ nhiễm HIV. Không chịu nổi cú sốc trời giáng, chồng bà đột quỵ và bỏ bà đi cùng con. Bà nói như nói như thể cho gió bay: "Dễ đến 20 năm nay, tôi chưa biết đến Tết là ǵ".
Người dân xung quanh th́ nói: Bà ấy cô độc lắm, ngày thường cũng thế chứ không phải là ngày Tết mới vậy đâu. Bà ấy sống như một cái bóng từ lâu rồi. Cứ thỉnh thoảng là bà ấy lại ra mộ chồng, mộ con thắp hương, ngồi đó rất lâu rồi mới về. Ngày Tết, bà ấy thường mang thức ăn ra mộ ăn với chồng, con. Có những hôm trời lạnh, người ta vẫn thấy bóng bà ấy lủi thủi đi, về...
Bà Ḷ Thị Tích cùng cảnh ngộ như bà Toan, có 4 đứa con trai th́ 3 đứa đă chết v́ HIV. Tết năm nào, bà cũng chờ đứa con thứ 4 về sum họp nhưng ngày tết nào có nó bà đều khốn khổ. Con bà không thương mẹ. Nó xin tiền hút, chích không được th́ "dày ṿ" bà đến mức phải đi viện. Bà Tích không nói ra nhưng ai cũng hiểu, đứa con nghịch tử ấy đánh mẹ v́ không cho tiền mua ma tuư.
Ngoài những người mẹ, người cha th́ người vợ và trẻ thơ ở nơi cơn "đại hồng thuỷ" của ma tuư đi qua này cũng không có Tết. Tết đối với họ là cái ǵ đó rất xa xỉ. Chị Lầu Thị Nghi, 29 tuổi, có 2 đứa con, chồng đă chết được 5 năm v́ AIDS, tâm sự: "Từ ngày chồng theo ả phù dung, gia đ́nh chưa có một cái Tết đúng nghĩa. Chồng chết, tôi lầm lũi kiếm sống nuôi 2 con, ngày nào cũng giống nhau thôi. Tôi sợ Tết v́ cái Tết trước khi chồng tôi nghiện đă ám ảnh tôi. Anh ấy đang ăn cơm cùng gia đ́nh, có người đến báo đi có việc gấp. Anh ấy bảo để ăn xong đă, vừa nói xong, người đàn ông là khách cầm dao kề cổ bố chồng, ra lệnh: Đi ngay, không đi, tao cắt cổ thằng già này... Miếng cơm nghẹn trong miệng".
Thay lời kết
Ánh mắt trẻ thơ, h́nh ảnh chúng đùa nghịch với đôi chân trần trong trời giá lạnh cứ ám ảnh tôi. Hy vọng rằng, những nỗi niềm, sự cô quạnh, cái đau đớn của người lớn măi là quá khứ được chôn vùi vĩnh viễn, để lũ trẻ có một tương lai tốt đẹp hơn. Và, ngày Tết sẽ là cái Tết thực sự đúng nghĩa của chúng...
Nguyên Hằng