Log in

View Full Version : Văn Quyến và chuỗi ngày chờ đợi của người mẹ


megaup
02-26-2012, 16:14
Có lẽ ai cũng biết Văn Quyến một thời là thần đồng với những “tác phẩm” siêu hạng trên sân cỏ. Nhưng góc khuất của cuộc sống qua lời kể của bà Hồ Thị Niềm (mẹ Quyến) lại là một câu chuyện khác, không liên quan nhiều đến bóng đá nhưng cũng cực kỳ cảm động.

Là kết quả của một mối t́nh éo le nên sau khi Phạm Văn Quyến ra đời, bà Niềm đă phải gửi con tại quê ngoại xă Hưng Tiến, huyện Hưng Nguyên (Nghệ An) để tiếp tục công việc của một công nhân ngành cầu đường. Hơn chục năm trời, người đàn bà khốn khổ này chỉ tranh thủ 1 năm về thăm con được 1-2 lần. V́ lẽ đó, ngày nhận quyết định về hưu, bà vui mừng nghĩ rằng sẽ được về bên con để chăm sóc, bù đắp những tháng ngày thiếu thốn đă qua. Nhưng có ai ngờ, bởi ngày bà hồi hương th́ Quyến lại khăn gói ra đi với khát vọng trở thành một cầu thủ đá bóng nổi tiếng. Họ lại xa nhau như là định mệnh của trời đất.

Chuyện t́nh buồn

Về tới xă Hưng Tiến, huyện Hưng Nguyên (Nghệ An), hỏi một đám trẻ nhà của tiền đạo Phạm Văn Quyến, tức th́ cả mấy đứa đều xin dẫn chúng tôi đến tận nơi. Ở miền quê nghèo này, cái tên Văn Quyến nổi đ́nh, nổi đám và bất cứ đứa trẻ nào khi được hỏi cũng bảo, muốn được đá bóng giỏi như anh Quyến. Không chỉ người dân địa phương, ai cũng biết Quyến một thời là thần đồng với những “tác phẩm” siêu hạng trên sân cỏ. Nhưng góc khuất của cuộc sống qua lời kể của bà Hồ Thị Niềm (mẹ Quyến) lại là một câu chuyện khác, không liên quan nhiều đến bóng đá nhưng cũng cực kỳ cảm động.

Gặp chúng tôi, bà Niềm tỏ ra rụt rè, bà sợ báo chí, bởi như bà tâm sự, có nhiều bài viết đọc xong bà cảm giác như có cái ǵ đó cứa mạnh trong ḷng, đau lắm. Một thời gian dài, cứ nh́n thấy bất cứ tờ báo nào, là bà lại tránh xa. Sau khi Quyến bị bắt, bị đi tù th́ măi cho đến tận ngày Quyến được gọi tập trung đội tuyển trở lại (năm 2010), bà Niềm mới tự tin cầm tờ báo đọc v́ được một đứa cháu mách trước rằng, họ khen anh Quyến nhà ḿnh. Nói chuyện lân la một hồi, bà Niềm cũng chịu chia sẻ với chúng tôi về câu chuyện cuộc đời đầy nước mắt.

<table summary="" width="200" border="0" cellpadding="1" cellspacing="1" align="center"> <tbody> <tr align="center"> <td>http://www1.bongda.com.vn/data/Image/2012/Thang02/26/quan1.jpg</td> </tr> <tr align="center"> <td>Bà Niềm với khuôn mặt đăm chiêu</td> </tr> </tbody> </table>
Sinh ra tại miền quê nghèo xă Hưng Tiến, không cam chịu việc quanh năm làm ruộng, tỉa ngô, cô gái trẻ Hồ Thị Niềm xin đi học và sau đó được biên chế vào làm công nhân cho một công ty giao thông ở Vinh. Mối t́nh chớp nhoáng cùng một đồng nghiệp ở huyện Diễn Châu (Nghệ An) đă khiến bà có bầu rồi mọi thứ trở nên dở dang.

Ước mơ giản dị về một gia đ́nh có chồng, có con không thành hiện thực bởi rất nhiều lư do, trong đó có nguyên nhân người t́nh không chấp nhận lấy bà về làm vợ. Sắp đến ngày vượt cạn, bà về quê trong vô số những lời dị nghị của xóm làng nhưng rồi bằng bản lĩnh, bà cũng đứng vững để có ngày mẹ tṛn con vuông. Sinh con xong mới được vài tháng, bà phải gửi con cho ông bà ngoại, rồi cứ đi biền biệt theo các công tŕnh giao thông khắp các tỉnh miền Trung. Có khi một năm bà mới được về thăm con một lần.

Một đời với những chuỗi ngày chờ đợi

Là mẹ con nhưng hơn 10 năm đầu tiên, số lần họ gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Người mẹ ngày càng héo ṃn bởi gánh nặng cơm áo, khi phải kiếm tiền nuôi bố mẹ già và đứa con thơ. Trong khi đó, Quyến lớn lên trong sự thiếu thốn t́nh cảm của cả bố mẹ và phải sống nhờ vào sự yêu thương đùm bọc của xóm làng.

Nhiều người dân cao tuổi trong làng cho biết, Quyến bén duyên với bóng đá thế nào bà Niềm cũng không hề hay biết. Vài lần về ghé thăm con, nghe các cậu bảo Quyến đá bóng giỏi lắm nhưng bà cũng chỉ biết vậy, chứ chẳng bao giờ nghĩ, sau này Quyến là một cầu thủ lớn. Rồi một lần nọ, về quê không thấy con đâu, bà hỏi người thân th́ họ cho biết, Quyến đă được các bác, các chú ở CLB Sông Lam Nghệ An (SLNA) về lấy đi, nghe đâu là chuẩn bị đá giải thiếu niên toàn quốc. Bà Niềm nhớ lại, năm ấy Quyến tṛn 12 tuổi.

Về hưu, tưởng mẹ con được sống bên nhau, bù đắp những tháng ngày xa cách đă qua nhưng lúc này, Quyến đă là cầu thủ của SLNA, đi khắp nơi tham dự các giải trẻ, và cũng thành danh từ rất sớm. Mẹ con tiếp tục sống trong xa cách và bà Niềm cũng như trước đây, luôn khắc khoải chờ đợi. “Năm 2000, thấy hàng xóm bảo rằng, mở ti vi lên mà xem thằng Quyến đá bóng và lần đầu tiên tôi cảm thấy hạnh phúc. Đó là giải U.16 châu á, nơi mà Quyến tạo tên tuổi bằng danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất giải. Từ độ ấy, tôi luôn có mặt trong những trận đấu của Quyến nhưng sao khoảng cách giữa hai mẹ con vẫn cứ xa vời vợi. Khát khao được ở bên con khi nào cũng cháy bỏng trong tôi”, bà Niềm tâm sự.

Không muốn nói nhiều về những ngày tháng Quyến dính tiêu cực, rồi đi tù. Bà chỉ tóm lại, đó là những ngày cùng cực của đau khổ. Nhiều đêm liền bà thức trắng, ngóng con trai. Hàng xóm cũng không ít người xa lánh, cho rằng ḿnh nuôi con không tốt nên mới như vậy, bà chỉ biết cắn răng chịu đựng. Trong thời gian ấy, một ḿnh bà cùng với chiếc ba lô hết ra Bắc vào Nam để ngóng theo diễn biến của vụ án, rồi thăm nuôi con những ngày ở trại giam. Bà chịu đựng tất cả, miễn sao Quyến được trở về trong ṿng tay của bà.

Ngày Quyến ra tù, bà Niềm một hai bắt Quyến bỏ bóng banh, mẹ con về quê làm ruộng, sống bên nhau. Nhưng rồi, như đă là cái nghiệp cộng với thiện chí từ phía SLNA, bà lại đành để con ở lại Vinh, tiếp tục theo đuổi nghiệp quần đùi áo số.

<table summary="" width="200" border="0" cellpadding="1" cellspacing="1" align="center"> <tbody> <tr align="center"> <td>http://www1.bongda.com.vn/data/Image/2012/Thang02/26/quan2.jpg</td> </tr> <tr align="center"> <td>Ngôi nhà của Phạm Văn Quyến</td> </tr> </tbody> </table>
Thời điểm ấy, không được ở bên con nên bà Niềm quyết định dùng điện thoại và bắt Quyến mỗi ngày ít nhất phải gọi về cho ḿnh 2 lần. Theo suy nghĩ của bà, đó là cách bà có thể kiểm soát và quan tâm đến Quyến nhiều hơn. Ngoài ra, trong suốt 3 mùa giải vừa qua, bà không vắng bất cứ một trận đấu nào trên sân Vinh. Thậm chí, nhiều hôm nhớ con, bà nhờ người đèo xuống CLB, gọi Quyến ra nói chuyện, đem cho vài quả trứng, quả ổi rồi lại quay về. "Tôi chỉ có ḿnh nó, giờ nó đá bóng ḿnh không xem sao được. Dù mưa hay nắng, trận nào SLNA đá ở Vinh tôi cũng phải xuống xem cho bằng được", bà Niềm tâm sự.

Ngày Quyến được gọi tập trung ĐTQG trở lại (năm 2010), bà Niềm mừng đến rơi nước mắt: "Nhận được điện thoại con báo, tôi hét lên v́ sung sướng, rồi sau đó đi khoe khắp cả làng”. Sau cú ngă đầu đời, Quyến đă lại có tên trong ĐTQG, điều đó thật là hạnh phúc. Dù sau đó, Quyến không thể hiện được nhiều và bị loại khỏi danh sách tham dự AFF Cup 2010 nhưng bà Niềm vẫn động viên con tiếp tục cố gắng bởi cơ hội vẫn đang ở phía trước.

"Tôi sinh ra là để chờ đợi, ngày trước là chờ ngày để được về thăm con, giờ là chờ con trưởng thành và vượt qua những thử thách, cuộc đời tôi là chuỗi dài những ngày chờ đợi, tôi đă quen, và tôi tin, ngày hạnh phúc sẽ đến với 2 mẹ con chúng tôi, bà Niềm đă đúc kết về cuộc đời ḿnh như vậy, và mong rằng, Quyến thấu hiểu những tâm sự của mẹ, qua đó biết nỗ lực để toại ḷng người mẹ đă hết ḷng lo lắng cho ḿnh", bà Niềm thổ lộ.

“Định mệnh” xa cách

Tái kư hợp đồng với SLNA, Quyến cũng có được số tiền lót tay kha khá. Nghĩ đến những ngày mẹ ngược xuôi lo cho ḿnh trong thời gian xảy ra vụ bán độ và cũng muốn mẹ con được sống bên nhau, bù đắp những mất mát trong quá khứ nên Quyến có ư định mua một mảnh đất ở Vinh, rồi tiết kiệm xây nhà, đón mẹ lên ở cùng. Nhưng dự định lớn lao đó đă không thành bởi Quyến dính chấn thương và phải dùng số tiền lớn để chữa trị, lượng tiền c̣n lại chỉ đủ Quyến sửa lại nhà cho mẹ ở quê.

Tương tự, ngày Quyến ra tù, bà Niềm đă bắt Quyến phải cưới một cô gái hơn ḿnh 6 tuổi, quê ở TP.HCM, người đă giúp bà rất nhiều trong thời gian Quyến ở tù. Mục đích của bà Niềm là muốn Quyến bỏ bóng đá, về quê cưới vợ và 3 người cùng sinh sống, làm một nghề khác không liên quan đến bóng đá. Nhưng rồi Quyến đă phản đối quyết liệt và sau đó, anh vẫn ở lại SLNA để tiếp tục niềm đam mê của ḿnh.

Hai người, bằng hai cách khác nhau để mong được sống bên nhau lâu dài, nhưng bất thành. Có lẽ, họ sinh ra là để xa cách với những cuộc gặp gỡ chớp nhoáng, để sau đó là sự chờ đợi. Gần 30 năm rồi với mẹ con bà Niềm dường như nó là định mệnh, định mệnh về “một đời xa cách” như lời than thở của bà Niềm khi chia tay chúng tôi.

Theo Nguoiduatin.vn