PDA

View Full Version : Độc chiêu “tước vũ khí”


tonycarter
03-01-2012, 05:07
Mấy hôm rày thấy anh Tư đến cơ quan cứ rầu rầu làm cả đám lính lác cũng ớn. Sẵn chiều thứ bảy rảnh rỗi mấy anh em mời anh Tư lai rai vài chai. Hỏi rơ ngọn nguồn, anh Tư mới thổ lộ: dạo này bà xă anh nghe lời ai không biết mà cứ ghen bóng ghen gió hoài. Đă vậy mấy tuần nay chị Tư lại áp dụng một “chiến dịch” hết sức quy mô nhằm tước “vũ khí” của anh Tư.

Chuyện là chị Tư hay kể chuyện nhà cùng mấy bà tập thể dục chung. Thường ngày chị Tư thường khoe anh Tư sức khỏe ngon lành, mấy chuyện đó thuộc loại VIP. Thế là mấy bà bóng gió nhắt nhở coi chừng mấy ông sung sức thường “kiếm thêm” ở ngoài. Huống chi anh Tư cao ráo, phong độ, lại là phó thủ trưởng của cơ quan nên mấy em “vây ráp” dữ lắm.

Chị Tư tính toán: nếu cử người theo dơi th́ mất mặt quá, lại lỡ anh Tư phát hiện th́ “mất thể diện”. Thế là mấy bà trong hội thể dục hiến kế phải vắt kiệt sức mấy ổng ở nhà để mấy ông có ra đường cũng “hết vốn” sử dụng.

Chị Tư thấy kế hoạch này vẹn toàn quá: vừa được việc, vừa lợi ḿnh thế là âm thầm thực hiện. Chị mua đồ về tẩm bổ cho sung sức, vào mấy hiệu thời trang tuyển mấy bộ đồ ngủ thiệt mướt mắt về “khè” anh Tư. Tội nghiệp anh Tư, một hai tuần đầu anh bất ngờ sao bà xă dạo này ăn mặt mát mẻ quá, nh́n cứ phây phây ra. C̣n chuyện ấy th́ cũng sung dữ, lúc nào cũng “khiêu khích”. Anh cũng thấy phấn khởi, tưởng ḿnh như trẻ lại như tuổi ba mươi. Xong việc cơ quan lại phóng về nhà, có cơ hội th́ lâm trận ào ào.

Nhưng ôi thôi, đến tuần thứ ba là anh thấy bất ổn, người lúc nào cũng uể oải. Tuần kế tiếp th́ mỗi lần thấy chị Tư nh́n cười cười là anh thấy ngại. Thêm một, hai tuần sau th́ đúng là chịu chết, không c̣n sức chiến đấu. Nhiều bữa xong việc anh cũng ngại về sớm, thôi th́ rủ mấy thằng em trong cơ quan lai rai vài chai, tối về ăn miếng cơm rồi ngủ sớm. Chị Tư cũng chịu khó giở đủ chiêu khích tướng, nhưng cũng vài lần lấy được rồi tướng cũng xụi lơ. Chị bắt đầu phật ư, rồi đâm nghi ngờ lung tung. Anh Tư cũng chẳng biết giải thích ra sao. Nói là ngán chuyện đó th́ sợ chị buồn. Nói là xuống sức th́ sợ chị chê, nên cứ x́u x́u, ễn ễn cho qua ngày đoạn tháng. Chị Tư càng nghi ngờ hung nên cứ truy riết.

Thế rồi chị Tư gọi điện về nhà kể khổ với mẹ. Cũng may mẹ chị Tư hiểu rơ ngọn ngành rồi la cho một chặp. Bà nói: “Vũ khí” đó là của ḿnh, biết ăn chừng dè sẻn th́ sử dụng lâu. Phung phí quá có ngày thành phế liệu. Thôi mua đồ tẩm bổ cho nó vào, biết chừng biết mực một chút là đâu lại vào đó. Chuyện ǵ ra chuyện đó, ghen bậy bạ thiệt thân. Tao ngày xưa mà cũng làm kiểu này th́ đâu có… đẻ đứa thứ 7 là mày".

Mấy hôm rồi đi tập thể dục, mấy bà bạn cứ thắc mắc sao chị Tư vừa tập vừa cười mỉm hoài. Chị nhớ cái kiểu anh Tư tối qua vừa ăn cơm vừa lén con gái khèo chân chị dưới gầm bàn. Hơ hơ, cứng tuổi rồi mà cứ như trai lơ. Con mắt cứ lấm la lấm lét như hồi xưa dụ chị đi xem phim ở băi vậy.



Duy Phương
Người Lao Động