johnnydan9
03-02-2012, 15:15
Sáng 29/2/2012, TAND TP.Hà Nội đă mở phiên ṭa xét xử sơ thẩm đối với Nguyễn Văn Thêm (SN 1981, ở xă Yên Bổng, huyện Lạc Thủy, tỉnh Ḥa B́nh) về tội “Giết người”.
Tháng 7 năm ngoái, người đàn ông làm nghề bốc vác tại chợ Văn Quán này đă gây trọng án xuất phát từ việc can ngăn một "tay anh chị" đang đánh người vô cớ tại chợ.
Nuôi sống gia đ́nh bằng nghề bốc vác
Nguyễn Văn Thêm sinh ra và lớn lên trong một gia đ́nh nghèo có tới 5 anh em mà cha mẹ đều mất sớm v́ bạo bệnh. Thêm là con út, chỉ được học đến lớp 5 th́ nghỉ, và sau này Thêm cũng chỉ biết đọc chứ không biết viết.
<table class="image center" width="333" align="center"> <tbody> <tr> <td>http://www.phapluatvn.vn/dataimages/201203/original/images652321_t9.giet nguoi_1_.jpg</td> </tr> <tr> <td class="image_desc">Bị cáo Nguyễn Văn Thêm.</td> </tr> </tbody> </table> Các anh chị của Thêm lần lượt lập gia đ́nh nhưng không đủ sức lo kinh tế cho nhau. Trước hoàn cảnh đó, cậu em út hiền lành là Thêm đă sớm bỏ quê ra Hà Nội t́m việc làm. Sức vóc vốn yếu ớt nhưng Thêm cũng không t́m được việc ǵ khác ngoài làm thuê bốc vác.
Công việc nặng nhọc, nhưng không phải ngày nào cũng có việc làm. Một phần v́ trông Thêm nhỏ thó, yếu ớt, phần khác v́ bản tính hiền lành nên bị các công nhân cửu vạn khác giành hết mối mà không dám phản kháng lại.
Sau mấy năm chịu khó xoay đủ thứ nghề nặng nhọc để nuôi sống bản thân, đến năm 20 tuổi, Thêm cũng tích cóp được một ít tiền để về quê cưới vợ. Vợ Thêm quê ở Đại Từ, Thái Nguyên, cũng là công nhân bốc vác.
Năm 2007, khi có con nhỏ, vợ Thêm ở hẳn quê chồng để nuôi con và làm thuê việc đồng áng, c̣n Thêm vẫn làm thuê ở Hà Nội. Có vợ và con nhỏ, Thêm càng chăm chỉ, chịu khó, làm đủ thứ nghề có thể làm được từ thợ phu hồ, bốc vác, chạy thuê xe ba gác...
Đầu năm 2010, Thêm xin về khu chợ tạm Văn Quán ở Hà Đông để làm thuê cho một chủ buôn hoa quả, và cũng nhận luôn việc bốc vác khi có người gọi.
Làm thuê ở chợ, Thêm không mất tiền thuê nhà ngủ vào ban đêm v́ được cho ở nhờ trong lán ở chợ. Công việc tuy vẫn nặng nhọc nhưng cũng đă ổn định hơn, không phải chạy vạy nhiều nơi như trước.
Anh công nhân nghèo là Thêm càng chăm chỉ làm việc, dành dụm số tiền công ít ỏi mỗi tháng đưa về quê cho vợ, ở lại với vợ con được một vài ngày rồi lại tất tả ra Hà Nội làm việc. Với Thêm, cuộc sống như vậy đă là những ngày tươi sáng hơn.
Thế nhưng, những ngày hạnh phúc như vậy đă không kéo dài như Thêm muốn. Trong một lần can ngăn một vụ đánh người, Thêm đă trở thành kẻ giết người và đánh mất tất cả.
Ngày u ám
Đó là vào chiều tối 5/7/2011, Nguyễn Thanh Tùng (SN 1989, ở An Dương, Hà Nội) chở Nguyễn Quang Vũ (SN 1986, ở Hàng Mă, Hà Nội, vốn là một "dân anh chị" trong chợ), lúc này đang ngà ngà hơi men, đi đến cổng chợ tạm Văn Quán.
Tại đây, hai người gửi xe máy ở một hàng nước rồi đi bộ vào chợ, gặp anh Nguyễn Nho Tỉnh (SN 1985, quê Kinh Môn, Hải Dương), làm bốc vác tại chợ Văn Quán, đang đi ở bên kia đường. Vũ gọi anh Tỉnh và nói: “Mày không được bốc hàng ở đây nữa”, đồng thời bắt anh Tỉnh cúi xuống và dùng chân đá vào trán nạn nhân. Tùng can Vũ để anh Tỉnh bỏ chạy.
Tùng và Vũ đi tiếp vào trong th́ thấy các anh Dư Văn Hạnh, Dư Văn Hải, Chử Văn Long (đều ở Ứng Ḥa, Hà Nội) đang ngồi ven đường. Vũ hỏi: “Mày có biết tao là ai không”. Nghe những người này trả lời “không biết”, Vũ liền túm tóc đấm anh Dư Văn Hải nhưng anh Hải tránh được. Tùng tiếp tục can Vũ và bảo nhóm của Hải chạy đi.
Vũ quay sang túm cổ áo và đấm vào đầu anh Long. Sợ hăi anh Long van xin: “Bọn em ra đây chơi chứ không phải đi làm, anh đừng đánh em”.
Vũ ngang ngược trả lời: “Tao thích đánh”. Sau đó, Vũ bắt Long quỳ xuống đất, nhặt một đoạn tre ở dưới đất vụt vào sườn Long, tháo dây lưng vụt vào cổ Long.
Thấy có người đánh nhau, Nguyễn Văn Miền (SN 1981, quê ở Ba V́, Hà Nội, là bảo vệ của chợ Văn Quán), tới xem liền bị Vũ lao vào đấm, đá.
Lúc này, Nguyễn Văn Thêm đi đến, thấy vậy, Thêm đă cùng Tùng can không cho Vũ đánh Miền. Anh Miền bỏ chạy vào khu vực bên trong chợ. Vũ quay sang đuổi đánh Thêm nhưng không kịp.
Khi quay lại, thấy anh Miền dùng điện thoại gọi người ở Ban Quản lư chợ đến can thiệp, Vũ liền xông vào bắt anh Miền quỳ xuống và dùng chân đá vào mặt anh Miền, mặc cho anh này khẩn thiết van xin. Sau khi đánh nát cả mặt anh này, Vũ chỉ thẳng và nói: “Tao mà c̣n thấy mày ở đây th́ tao đánh mày chết!”.
Vẫn tức tối v́ bị “một thằng bốc vác quèn can ngăn”, Vũ tiếp tục vào chợ t́m Thêm để đánh. Thêm đang xem tivi, thấy Vũ đến liền bỏ chạy. Vũ dựng xe máy, đuổi theo Thêm. Khi chạy đến bờ tường cách chỗ lán của thợ xây chợ Văn Quán khoảng 10m, Thêm dừng lại rút một con dao đă có sẵn từ trước dọa cho Vũ sợ và tiếp tục bỏ chạy.
Nh́n thấy Thêm cầm dao, nhưng Vũ vẫn nhất quyết đuổi theo, khoảng 4m nữa th́ túm được cổ áo phía sau Thêm, gh́ cổ Thêm kéo xuống để đánh. Thêm đă phản ứng lại bằng cách dùng dao đâm thẳng vào ngực trái Vũ. Sau đó, đâm thêm một nhát vào bụng Vũ rồi bỏ chạy.
Sau khi gây án, Thêm về nhà anh trai tại huyện Lạc Thủy, Ḥa B́nh. Ngày 6/7/2011, Thêm được anh trai đưa đến Công an quận Hà Đông, Hà Nội đầu thú.
Về phần Vũ, do vết thương quá nặng nên tử vong trên đường đến bệnh viện.
Phiên xử vắng người
Phiên ṭa sáng 29/2 diễn ra trong không khí ảm đảm của đợt rét cuối mùa. Dưới khán pḥng, ngoài vợ và em trai của nạn nhân, không có lấy bóng dáng một người thân nào của bị cáo. Có lẽ hoàn cảnh quá khó khăn, công việc quá tất bật đă khiến cho những người anh, người chị của bị cáo không thể rời quê ra Hà Nội an ủi em trai...
C̣n vợ của bị cáo, từ khi bị cáo bị bắt đă lặng lẽ xin ly thân rồi đưa con về quê ngoại ở Thái Nguyên, không một lần liên lạc với chồng.
Hơn 30 tuổi, vẫn cuộc sống nghèo khó, nhưng ít ra bị cáo cũng từng có một hạnh phúc b́nh dị, có một gia đ́nh nhỏ để mà phấn đấu. C̣n bây giờ, ngay cả cuộc sống nghèo khó và hạnh phúc nhỏ nhoi, b́nh dị nhất cũng đều vuột khỏi tầm tay của người đàn ông khốn khó này.
Trả lời tại ṭa, bị cáo trước sau đều cho biết không hề có chủ ư giết Vũ. Sự việc xảy ra là ngoài ư muốn của bị cáo, v́ những người như bị cáo đều có hoàn cảnh quá khổ nên mới phải mưu sinh bằng công việc bốc vác nặng nhọc. Biết ḿnh là lao động nghèo không có tiếng nói, chỉ muốn yên ổn làm ăn, nên ai cũng đều biết thân biết phận, khi bị anh Vũ - vốn là "dân anh chị" làm bảo kê ở chợ - đánh đấm vô cớ cũng không dám nói ǵ.
Bị cáo thấy anh em bị đánh vô cớ, lại thấy anh Vũ có vẻ như say rượu, nên mới ra can ngăn, chứ không hề nói lại hay đấm đá ǵ anh Vũ. Không ngờ Vũ để bụng, bị cáo cuống quá không biết làm ǵ mới dẫn đến hành động như vậy...
Dù tương lai phía trước sẽ rất mù mịt, nhưng để hối lỗi cho hành động của ḿnh, bị cáo đă đồng ư bồi thường một số tiền rất lớn mà gia đ́nh nạn nhân yêu cầu là 350 triệu đồng. Tại cơ quan điều tra và tại ṭa, bị cáo cũng đều khai báo rất thành khẩn.
Nhận thấy trong vụ việc này cũng có một phần lỗi của nạn nhân, nên HĐXX đă tuyên phạt Nguyễn Văn Thêm 8 năm tù về tội “Giết người”.
Ngọc Điệp
Tháng 7 năm ngoái, người đàn ông làm nghề bốc vác tại chợ Văn Quán này đă gây trọng án xuất phát từ việc can ngăn một "tay anh chị" đang đánh người vô cớ tại chợ.
Nuôi sống gia đ́nh bằng nghề bốc vác
Nguyễn Văn Thêm sinh ra và lớn lên trong một gia đ́nh nghèo có tới 5 anh em mà cha mẹ đều mất sớm v́ bạo bệnh. Thêm là con út, chỉ được học đến lớp 5 th́ nghỉ, và sau này Thêm cũng chỉ biết đọc chứ không biết viết.
<table class="image center" width="333" align="center"> <tbody> <tr> <td>http://www.phapluatvn.vn/dataimages/201203/original/images652321_t9.giet nguoi_1_.jpg</td> </tr> <tr> <td class="image_desc">Bị cáo Nguyễn Văn Thêm.</td> </tr> </tbody> </table> Các anh chị của Thêm lần lượt lập gia đ́nh nhưng không đủ sức lo kinh tế cho nhau. Trước hoàn cảnh đó, cậu em út hiền lành là Thêm đă sớm bỏ quê ra Hà Nội t́m việc làm. Sức vóc vốn yếu ớt nhưng Thêm cũng không t́m được việc ǵ khác ngoài làm thuê bốc vác.
Công việc nặng nhọc, nhưng không phải ngày nào cũng có việc làm. Một phần v́ trông Thêm nhỏ thó, yếu ớt, phần khác v́ bản tính hiền lành nên bị các công nhân cửu vạn khác giành hết mối mà không dám phản kháng lại.
Sau mấy năm chịu khó xoay đủ thứ nghề nặng nhọc để nuôi sống bản thân, đến năm 20 tuổi, Thêm cũng tích cóp được một ít tiền để về quê cưới vợ. Vợ Thêm quê ở Đại Từ, Thái Nguyên, cũng là công nhân bốc vác.
Năm 2007, khi có con nhỏ, vợ Thêm ở hẳn quê chồng để nuôi con và làm thuê việc đồng áng, c̣n Thêm vẫn làm thuê ở Hà Nội. Có vợ và con nhỏ, Thêm càng chăm chỉ, chịu khó, làm đủ thứ nghề có thể làm được từ thợ phu hồ, bốc vác, chạy thuê xe ba gác...
Đầu năm 2010, Thêm xin về khu chợ tạm Văn Quán ở Hà Đông để làm thuê cho một chủ buôn hoa quả, và cũng nhận luôn việc bốc vác khi có người gọi.
Làm thuê ở chợ, Thêm không mất tiền thuê nhà ngủ vào ban đêm v́ được cho ở nhờ trong lán ở chợ. Công việc tuy vẫn nặng nhọc nhưng cũng đă ổn định hơn, không phải chạy vạy nhiều nơi như trước.
Anh công nhân nghèo là Thêm càng chăm chỉ làm việc, dành dụm số tiền công ít ỏi mỗi tháng đưa về quê cho vợ, ở lại với vợ con được một vài ngày rồi lại tất tả ra Hà Nội làm việc. Với Thêm, cuộc sống như vậy đă là những ngày tươi sáng hơn.
Thế nhưng, những ngày hạnh phúc như vậy đă không kéo dài như Thêm muốn. Trong một lần can ngăn một vụ đánh người, Thêm đă trở thành kẻ giết người và đánh mất tất cả.
Ngày u ám
Đó là vào chiều tối 5/7/2011, Nguyễn Thanh Tùng (SN 1989, ở An Dương, Hà Nội) chở Nguyễn Quang Vũ (SN 1986, ở Hàng Mă, Hà Nội, vốn là một "dân anh chị" trong chợ), lúc này đang ngà ngà hơi men, đi đến cổng chợ tạm Văn Quán.
Tại đây, hai người gửi xe máy ở một hàng nước rồi đi bộ vào chợ, gặp anh Nguyễn Nho Tỉnh (SN 1985, quê Kinh Môn, Hải Dương), làm bốc vác tại chợ Văn Quán, đang đi ở bên kia đường. Vũ gọi anh Tỉnh và nói: “Mày không được bốc hàng ở đây nữa”, đồng thời bắt anh Tỉnh cúi xuống và dùng chân đá vào trán nạn nhân. Tùng can Vũ để anh Tỉnh bỏ chạy.
Tùng và Vũ đi tiếp vào trong th́ thấy các anh Dư Văn Hạnh, Dư Văn Hải, Chử Văn Long (đều ở Ứng Ḥa, Hà Nội) đang ngồi ven đường. Vũ hỏi: “Mày có biết tao là ai không”. Nghe những người này trả lời “không biết”, Vũ liền túm tóc đấm anh Dư Văn Hải nhưng anh Hải tránh được. Tùng tiếp tục can Vũ và bảo nhóm của Hải chạy đi.
Vũ quay sang túm cổ áo và đấm vào đầu anh Long. Sợ hăi anh Long van xin: “Bọn em ra đây chơi chứ không phải đi làm, anh đừng đánh em”.
Vũ ngang ngược trả lời: “Tao thích đánh”. Sau đó, Vũ bắt Long quỳ xuống đất, nhặt một đoạn tre ở dưới đất vụt vào sườn Long, tháo dây lưng vụt vào cổ Long.
Thấy có người đánh nhau, Nguyễn Văn Miền (SN 1981, quê ở Ba V́, Hà Nội, là bảo vệ của chợ Văn Quán), tới xem liền bị Vũ lao vào đấm, đá.
Lúc này, Nguyễn Văn Thêm đi đến, thấy vậy, Thêm đă cùng Tùng can không cho Vũ đánh Miền. Anh Miền bỏ chạy vào khu vực bên trong chợ. Vũ quay sang đuổi đánh Thêm nhưng không kịp.
Khi quay lại, thấy anh Miền dùng điện thoại gọi người ở Ban Quản lư chợ đến can thiệp, Vũ liền xông vào bắt anh Miền quỳ xuống và dùng chân đá vào mặt anh Miền, mặc cho anh này khẩn thiết van xin. Sau khi đánh nát cả mặt anh này, Vũ chỉ thẳng và nói: “Tao mà c̣n thấy mày ở đây th́ tao đánh mày chết!”.
Vẫn tức tối v́ bị “một thằng bốc vác quèn can ngăn”, Vũ tiếp tục vào chợ t́m Thêm để đánh. Thêm đang xem tivi, thấy Vũ đến liền bỏ chạy. Vũ dựng xe máy, đuổi theo Thêm. Khi chạy đến bờ tường cách chỗ lán của thợ xây chợ Văn Quán khoảng 10m, Thêm dừng lại rút một con dao đă có sẵn từ trước dọa cho Vũ sợ và tiếp tục bỏ chạy.
Nh́n thấy Thêm cầm dao, nhưng Vũ vẫn nhất quyết đuổi theo, khoảng 4m nữa th́ túm được cổ áo phía sau Thêm, gh́ cổ Thêm kéo xuống để đánh. Thêm đă phản ứng lại bằng cách dùng dao đâm thẳng vào ngực trái Vũ. Sau đó, đâm thêm một nhát vào bụng Vũ rồi bỏ chạy.
Sau khi gây án, Thêm về nhà anh trai tại huyện Lạc Thủy, Ḥa B́nh. Ngày 6/7/2011, Thêm được anh trai đưa đến Công an quận Hà Đông, Hà Nội đầu thú.
Về phần Vũ, do vết thương quá nặng nên tử vong trên đường đến bệnh viện.
Phiên xử vắng người
Phiên ṭa sáng 29/2 diễn ra trong không khí ảm đảm của đợt rét cuối mùa. Dưới khán pḥng, ngoài vợ và em trai của nạn nhân, không có lấy bóng dáng một người thân nào của bị cáo. Có lẽ hoàn cảnh quá khó khăn, công việc quá tất bật đă khiến cho những người anh, người chị của bị cáo không thể rời quê ra Hà Nội an ủi em trai...
C̣n vợ của bị cáo, từ khi bị cáo bị bắt đă lặng lẽ xin ly thân rồi đưa con về quê ngoại ở Thái Nguyên, không một lần liên lạc với chồng.
Hơn 30 tuổi, vẫn cuộc sống nghèo khó, nhưng ít ra bị cáo cũng từng có một hạnh phúc b́nh dị, có một gia đ́nh nhỏ để mà phấn đấu. C̣n bây giờ, ngay cả cuộc sống nghèo khó và hạnh phúc nhỏ nhoi, b́nh dị nhất cũng đều vuột khỏi tầm tay của người đàn ông khốn khó này.
Trả lời tại ṭa, bị cáo trước sau đều cho biết không hề có chủ ư giết Vũ. Sự việc xảy ra là ngoài ư muốn của bị cáo, v́ những người như bị cáo đều có hoàn cảnh quá khổ nên mới phải mưu sinh bằng công việc bốc vác nặng nhọc. Biết ḿnh là lao động nghèo không có tiếng nói, chỉ muốn yên ổn làm ăn, nên ai cũng đều biết thân biết phận, khi bị anh Vũ - vốn là "dân anh chị" làm bảo kê ở chợ - đánh đấm vô cớ cũng không dám nói ǵ.
Bị cáo thấy anh em bị đánh vô cớ, lại thấy anh Vũ có vẻ như say rượu, nên mới ra can ngăn, chứ không hề nói lại hay đấm đá ǵ anh Vũ. Không ngờ Vũ để bụng, bị cáo cuống quá không biết làm ǵ mới dẫn đến hành động như vậy...
Dù tương lai phía trước sẽ rất mù mịt, nhưng để hối lỗi cho hành động của ḿnh, bị cáo đă đồng ư bồi thường một số tiền rất lớn mà gia đ́nh nạn nhân yêu cầu là 350 triệu đồng. Tại cơ quan điều tra và tại ṭa, bị cáo cũng đều khai báo rất thành khẩn.
Nhận thấy trong vụ việc này cũng có một phần lỗi của nạn nhân, nên HĐXX đă tuyên phạt Nguyễn Văn Thêm 8 năm tù về tội “Giết người”.
Ngọc Điệp