johnnydan9
10-01-2012, 17:21
Giếng Ông Cụt ở Quỳnh Lưu, Nghệ An chỉ sâu khoảng 1m, nhưng điều kỳ lạ là nước của giếng không cạn bao giờ, quanh năm trong vắt.
Đường tới giếng thần phải đi qua con đường rừng dốc thăm thẳm, ngoằn ngoèo, băng qua mấy dăy rừng thông. Giếng có đường kính chừng hơn 1 m, sâu chưa đầy 1 m, phía trên mặt đất là một thành giếng xây bằng đá, dưới đáy là đá màu xanh trắng xen lẫn. Thành giếng chỉ cao khoảng 30 cm, có một bệ bê tông h́nh vuông làm chỗ để mọi người thắp hương.
<table class="showborder" align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1"> <tbody><tr> <td>http://ngoisao.net/Files/Subject/3b/9e/0f/65/gieng.jpg
</td></tr> <tr> <td class="Image">Giếng nước Ông Cụt chỉ sâu khoảng 1m, nhưng quanh năm trong vắt và không cạn bao giờ dù có hạn hán.</td></tr></tbody></table> Điều lạ là nước ở giếng này lại ngang bằng so với mặt đất và trong vắt một cách khó tin, nh́n thẳng xuống giếng lại có cảm giác như giếng này rất sâu v́ mặt nước in h́nh bóng của rừng thông phía bên như một "bức tranh thủy mặc".
Ông Lê Văn Sơn, một ông lăo đi hái củi người xă Quỳnh Mỹ, kể: "Thấy lạ v́ giếng nông mà nước không bao giờ cạn nên một tốp 5-7 người rủ nhau thử đem mỗi người một cái gầu múc nước múc liên tục xem có cạn được nước giếng hay không nhưng kết quả là múc bao nhiêu nước giếng cũng vẫn giữ nguyên mức đó".
Giếng nằm ở một băi đất trống, nếu đứng đó có thể nh́n thấy được bao la bốn bề dân cư dưới chân núi. Ông Sơn cho biết, cách giếng này không xa phía dưới có một con suối, đến mùa khô th́ cạn nhưng riêng mực nước ở giếng này lúc nào cũng giữ nguyên dù có hạn hán. Những lúc đó, hàng trăm hộ dân ở vùng quê Quỳnh Lưu lại t́m đến giếng thần để lấy nước về sinh hoạt.
Không chỉ người dân ở xă Quỳnh Mỹ mà bà con ở nhiều xă khác ở huyện Quỳnh Lưu từ lâu cũng có thể kể vanh vách về những câu chuyện linh thiêng quanh giếng Ông Cụt. Cứ vào ngày giỗ mẹ của Ông Cụt và Ông Dài ngày 20/4 (âm lịch) hàng năm th́ Ông Cụt và Ông Dài thường về báo hiệu cho dân làng bằng những trận "cuồng phong".
Như các cụ cao niên tại xă Quỳnh Mỹ kể lại th́ trận gió lốc này vào trung tuần tháng 4 âm lịch hàng năm đều có và xê dịch trong ṿng 10 ngày trước hoặc sau ngày 20/4. Biết được điều này mà vào những ngày sắp đến giỗ mẹ Ông Cụt và Ông Dài th́ tại giếng Ông Cụt thường đông nghịt người làng người xă và những vùng lân cận t́m đến thắp hương.
Ông Nguyễn Đông Thành (62 tuổi), nguyên là chủ tịch xă Quỳnh Mỹ, huyện Quỳnh Lưu, Nghệ An những năm 1988-1993 vẫn nhớ như in câu chuyện xảy ra cách đây đúng 30 năm về trước. "Năm 1982, đúng chiều 20/4 âm lịch, trời đang trong xanh nắng chói chang th́ bỗng nhiên mây đen kéo về, rồi một lát sau một trận gió lốc nổi lên. Khi đó gió mạnh đă làm nhà xử án tại ṭa án huyện Quỳnh Lưu sập ngói..."
Cũng theo ông Thành th́ gần đây nhiều người c̣n đồn rằng nước giếng c̣n chữa được bệnh. Cái đó th́ chưa ai kiểm chứng nên không dám khẳng định, nhưng giếng nước vẫn được coi là báu vật của người dân, thậm chí c̣n là cứu tinh của người dân trong những ngày hạn hán.
Ngoài ra, c̣n có một câu chuyện mà người dân trong vùng đă xem như một báu vật, đồng thời truyền tai nhau không ít câu chuyện nhuốm màu huyền thoại. Theo ông Nguyễn Đông Thành ở làng Phú Mỹ (xă Quỳnh Hoa, huyện Quỳnh Lưu ngày nay) có vợ chồng một người nông dân họ Nhữ sinh ra một cái bọc, trong bọc là một đôi rắn. Người chồng rất buồn nhưng người vợ khuyên rằng trời cho con nào th́ nuôi con đó, nên giữ lại. Hai con rắn lớn rất nhanh và thường xuyên đi theo người bố.
Một lần sau cơn mưa, người chồng đi đắp bờ giữ nước, hai con rắn cũng đi theo. Chúng tinh nghịch lấy đuôi dùi thủng bờ để nước ruộng trên chảy xuống ruộng dưới, lấy thế làm thích thú. Thấy nước ṛ, người bố liền lấy xẻng xăm bờ lại. Chúng lại dùi, người bố lại xăm mà không hay biết. Một lần vô t́nh, lưỡi xẻng của người bố đă chặt đứt đuôi một con rắn. Giận bố, hai con rắn cho là người bố cố ư hại con nên rủ nhau về phục trên cổng ngơ bằng tre chờ người bố về để mổ cho chết. Người bố biết liền xin rằng: "v́ bố mải đắp bờ giữ nước nên vô t́nh làm con bị thương. Xin hai con hăy tha cho bố". Hai con rắn liền bỏ đi.
Sau này con rắn đứt đuôi được dân làng gọi là Ông Cụt, c̣n con rắn c̣n đuôi gọi là Ông Dài. Ông Cụt bị mất đuôi ra nhiều máu nên rất khát nước. Khi đi qua vùng này phát hiện thấy mạch nước liền ủi cho nước trào lên để uống và dưỡng thương nhiều ngày nên vũng nước sau có tên là giếng Ông Cụt.
Có người đi rừng t́m được giếng, thấy nước trong, ngọt lạ thường đă mách cho nhiều người khác. Kể từ đó, giếng nước trở thành tài sản quư cho những người đi rừng, nhất là trong những ngày hè nóng nực. Trải qua thăng trầm, giếng Ông Cụt trở thành chỗ trâu ḅ thả trên rừng t́m đến uống nước, tắm mát. Hiểu được tầm quan trọng của giếng, năm 1993 sau khi có nghị định giao đất giao rừng, những hộ dân ở xóm 11, Quỳnh Mỹ liền góp tiền mua xi măng, chở cát đá lên xây thành để bảo vệ giếng.
Theo An Ninh Thủ Đô
Đường tới giếng thần phải đi qua con đường rừng dốc thăm thẳm, ngoằn ngoèo, băng qua mấy dăy rừng thông. Giếng có đường kính chừng hơn 1 m, sâu chưa đầy 1 m, phía trên mặt đất là một thành giếng xây bằng đá, dưới đáy là đá màu xanh trắng xen lẫn. Thành giếng chỉ cao khoảng 30 cm, có một bệ bê tông h́nh vuông làm chỗ để mọi người thắp hương.
<table class="showborder" align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1"> <tbody><tr> <td>http://ngoisao.net/Files/Subject/3b/9e/0f/65/gieng.jpg
</td></tr> <tr> <td class="Image">Giếng nước Ông Cụt chỉ sâu khoảng 1m, nhưng quanh năm trong vắt và không cạn bao giờ dù có hạn hán.</td></tr></tbody></table> Điều lạ là nước ở giếng này lại ngang bằng so với mặt đất và trong vắt một cách khó tin, nh́n thẳng xuống giếng lại có cảm giác như giếng này rất sâu v́ mặt nước in h́nh bóng của rừng thông phía bên như một "bức tranh thủy mặc".
Ông Lê Văn Sơn, một ông lăo đi hái củi người xă Quỳnh Mỹ, kể: "Thấy lạ v́ giếng nông mà nước không bao giờ cạn nên một tốp 5-7 người rủ nhau thử đem mỗi người một cái gầu múc nước múc liên tục xem có cạn được nước giếng hay không nhưng kết quả là múc bao nhiêu nước giếng cũng vẫn giữ nguyên mức đó".
Giếng nằm ở một băi đất trống, nếu đứng đó có thể nh́n thấy được bao la bốn bề dân cư dưới chân núi. Ông Sơn cho biết, cách giếng này không xa phía dưới có một con suối, đến mùa khô th́ cạn nhưng riêng mực nước ở giếng này lúc nào cũng giữ nguyên dù có hạn hán. Những lúc đó, hàng trăm hộ dân ở vùng quê Quỳnh Lưu lại t́m đến giếng thần để lấy nước về sinh hoạt.
Không chỉ người dân ở xă Quỳnh Mỹ mà bà con ở nhiều xă khác ở huyện Quỳnh Lưu từ lâu cũng có thể kể vanh vách về những câu chuyện linh thiêng quanh giếng Ông Cụt. Cứ vào ngày giỗ mẹ của Ông Cụt và Ông Dài ngày 20/4 (âm lịch) hàng năm th́ Ông Cụt và Ông Dài thường về báo hiệu cho dân làng bằng những trận "cuồng phong".
Như các cụ cao niên tại xă Quỳnh Mỹ kể lại th́ trận gió lốc này vào trung tuần tháng 4 âm lịch hàng năm đều có và xê dịch trong ṿng 10 ngày trước hoặc sau ngày 20/4. Biết được điều này mà vào những ngày sắp đến giỗ mẹ Ông Cụt và Ông Dài th́ tại giếng Ông Cụt thường đông nghịt người làng người xă và những vùng lân cận t́m đến thắp hương.
Ông Nguyễn Đông Thành (62 tuổi), nguyên là chủ tịch xă Quỳnh Mỹ, huyện Quỳnh Lưu, Nghệ An những năm 1988-1993 vẫn nhớ như in câu chuyện xảy ra cách đây đúng 30 năm về trước. "Năm 1982, đúng chiều 20/4 âm lịch, trời đang trong xanh nắng chói chang th́ bỗng nhiên mây đen kéo về, rồi một lát sau một trận gió lốc nổi lên. Khi đó gió mạnh đă làm nhà xử án tại ṭa án huyện Quỳnh Lưu sập ngói..."
Cũng theo ông Thành th́ gần đây nhiều người c̣n đồn rằng nước giếng c̣n chữa được bệnh. Cái đó th́ chưa ai kiểm chứng nên không dám khẳng định, nhưng giếng nước vẫn được coi là báu vật của người dân, thậm chí c̣n là cứu tinh của người dân trong những ngày hạn hán.
Ngoài ra, c̣n có một câu chuyện mà người dân trong vùng đă xem như một báu vật, đồng thời truyền tai nhau không ít câu chuyện nhuốm màu huyền thoại. Theo ông Nguyễn Đông Thành ở làng Phú Mỹ (xă Quỳnh Hoa, huyện Quỳnh Lưu ngày nay) có vợ chồng một người nông dân họ Nhữ sinh ra một cái bọc, trong bọc là một đôi rắn. Người chồng rất buồn nhưng người vợ khuyên rằng trời cho con nào th́ nuôi con đó, nên giữ lại. Hai con rắn lớn rất nhanh và thường xuyên đi theo người bố.
Một lần sau cơn mưa, người chồng đi đắp bờ giữ nước, hai con rắn cũng đi theo. Chúng tinh nghịch lấy đuôi dùi thủng bờ để nước ruộng trên chảy xuống ruộng dưới, lấy thế làm thích thú. Thấy nước ṛ, người bố liền lấy xẻng xăm bờ lại. Chúng lại dùi, người bố lại xăm mà không hay biết. Một lần vô t́nh, lưỡi xẻng của người bố đă chặt đứt đuôi một con rắn. Giận bố, hai con rắn cho là người bố cố ư hại con nên rủ nhau về phục trên cổng ngơ bằng tre chờ người bố về để mổ cho chết. Người bố biết liền xin rằng: "v́ bố mải đắp bờ giữ nước nên vô t́nh làm con bị thương. Xin hai con hăy tha cho bố". Hai con rắn liền bỏ đi.
Sau này con rắn đứt đuôi được dân làng gọi là Ông Cụt, c̣n con rắn c̣n đuôi gọi là Ông Dài. Ông Cụt bị mất đuôi ra nhiều máu nên rất khát nước. Khi đi qua vùng này phát hiện thấy mạch nước liền ủi cho nước trào lên để uống và dưỡng thương nhiều ngày nên vũng nước sau có tên là giếng Ông Cụt.
Có người đi rừng t́m được giếng, thấy nước trong, ngọt lạ thường đă mách cho nhiều người khác. Kể từ đó, giếng nước trở thành tài sản quư cho những người đi rừng, nhất là trong những ngày hè nóng nực. Trải qua thăng trầm, giếng Ông Cụt trở thành chỗ trâu ḅ thả trên rừng t́m đến uống nước, tắm mát. Hiểu được tầm quan trọng của giếng, năm 1993 sau khi có nghị định giao đất giao rừng, những hộ dân ở xóm 11, Quỳnh Mỹ liền góp tiền mua xi măng, chở cát đá lên xây thành để bảo vệ giếng.
Theo An Ninh Thủ Đô