Romano
06-14-2013, 18:36
Hai bé Trần Văn Hoài (25 tháng tuổi, người dân tộc Ca Dong, trú tại thôn 5, xã Trà Giác, huyện Bắc Trà My, Quảng Nam) chỉ cao chưa đến 55cm, chân tay dài leo ngeo, thân hình gầy đét, song lại “vác” một khối u “khổng lồ” nặng 14kg, rộng đến 40cm trên đầu; và bé Trương Quốc Hà (15 tuổi), học sinh lớp 9/3, trường THCS Quế Phong, trú tại thôn Tân Phong, xã Quế Phong, huyện Quế Sơn, Quảng Nam có chân phải phình to gấp 3 lần chân trái và có nguy cơ hoại tử. Cháu bé bị “quỷ” ám, “ma” bắt…
Vượt đoạn đường dốc đá dựng đứng, cheo leo, lởm chởm, chúng tôi dò đường để tìm đến nhà của cháu bé Trần Văn Hoài (25 tháng tuổi, người dân tộc Ca Dong, trú tại thôn 5, xã Trà Giác, huyện Bắc Trà My, tỉnh Quảng Nam) mang biệt danh “đầu to”. Thấy chúng tôi lúng túng tìm lối vào thôn, một người dân tốt bụng hỏi: “Chú tìm nhà ai?... Chú chỉ cần đi thẳng vài trăm mét rồi hỏi nhà thằng bé “đầu to” là có ta chỉ. Ở thôn ni không ai là không biết hắn hết… Tội nghiệp hắn cái thằng bé “đầu to” bị con “ma” hắn bắt!”
Chúng tôi đến lúc xế trưa, tiết trời miền Trung vẫn còn nắng nóng hừng hực. Trong không gian tĩnh mịch của ngôi nhà, tiếng khóc thét của một đứa trẻ vọng ra ngoài ngõ. Càng về trưa, bé càng thở dốc, nghẹt hơi nhiều hơn, chân tay thì co quắp, bé nằm quằn quại, rên la thảm thiết trên nền nhà. Thấy chúng tôi, bé gào thét hơn như thể sợ chúng tôi bắt đi.
Nghe tiếng trẻ hoảng hốt, chị Nguyễn Thị Hồng, cán bộ UBND huyện Bắc Trà My, đồng thời cũng là hàng xóm, lúi cúi chạy qua với bộ mặt hớt hơ hớt hải ôm trầm đứa bé vào lòng nựng nịu: “Chi rứa con! Có chuyện chi mà con la khóc kinh rứa!..”
Chị Hồng cho biết: “Sáng ni, vì nương rẫy vào vụ mùa thu hoạch bắp nên ba mẹ cháu đã gửi tui trông hộ một buổi. Nghĩ cũng tội, cả xóm ni luôn bàn tán chuyện cháu bị “đầu to” là do con ma hắn bắt nên thành ra có ai dám đến nhà cháu đâu.”
Mặc dù, đã 25 tháng tuổi nhưng bé Trần Văn Hoài chỉ cao chưa đến 55cm, chân tay dài leo ngeo, thân hình gầy đét, song lại “vác” một khối u “khổng lồ” nặng 14kg, rộng đến 40cm trên đầu. Thành ra, suốt ngày bé không thể ngồi hay đứng dậy bình thường như bao đứa trẻ cùng trang lứa. Ngay cả nằm cũng không dám cựa quậy vì sợ...
http://media.tinmoi.vn//2013/06/14/giaoducchaubevackhoi u1.JPG
Cháu Trần Văn Hoài thường hay rên la về đêm và đầu mỗi ngày to phình lên nên dân nơi đây bảo đầu cháu bị ma ám.
Đưa tay sờ lên đầu bé, chúng tôi không khỏi hiếu kỳ về sự đặc biệt của khối u “khổng lồ” này. Cái đầu to và cân nặng xấp xỉ cơ thể, mềm nhũn, lấy đèn pin soi vào có thể dễ dàng thấy một bọc nước lớn. Thấy chúng tôi sờ soạng, cháu bé lại co người, cựa quậy, đôi mắt cứ mãi trợn tròn đảo liên tục rồi cụp xuống. Từ trong khóe mi, những giọt lệ ứa ra theo những tiếng ú ớ.
Đôi khi, chân tay bé co gập theo những cơn hành hạ của cái đầu bị “ma” ám. Đầu tóc lưa thưa thì chỉ vài sợi màu hoe vàng. Nước da cháu trắng bệch như thể người “chết nước”.
Chị Hồ Thị Lệ, mẹ cháu trở về, chưa kịp chào khách đã bỏ nông cụ chạy vào ôm chặt con vào lòng. Khi được hỏi về bệnh tình của con, chị Lệ khóc nức nở: “Khổ quá chú ơi! Sinh hắn ra tưởng bình thường nhưng ai ngờ qua thời gian thì vợ chồng tui mới phát hiên cái đầu hắn phình to, chân tay co rút lại, không khác chi cái cổ chai… Vì cái nghèo cái khổ nên chúng tôi cũng không thèm để ý đến căn bệnh kỳ lạ trên.”
2 năm trở lại đây, khi bệnh tình bé trầm trọng hơn, vợ chồng chị Lệ đã ẵm bé xuống Bệnh viện Đa khoa Quảng Nam rồi ra tận Bệnh viện Đà Nẵng để khám và chữa trị song chỉ nhận được cái lắc đầu đầy thất vọng của các bác sĩ. Vợ chồng chị đã bồng con về quê phó thác số phận cho trời.
Thấy khối u bé Hoài ngày càng lớn lạ thường, nhiều người dân ở làng lo lắng. Họ cho rằng: “nên bỏ đứa bé vào rừng để tránh khỏi “vấn nạn” cho cả làng. Kể từ ngày phát hiện căn bệnh của con, chồng chị Lệ bỏ đi, quẳng lại cho chị gánh nặng về tinh thần lẫn vật chất.
Chị Hồng xác nhận thêm: “Gia đình cháu Hoài là diện khó khăn đột xuất của địa phương. Hai năm qua, người dân nơi đây đã “cưu mang” cháu. Mong sao có ai đó giúp đỡ thêm thì tốt biết chừng nào.”
Sẽ cắt bỏ khối u “khổng lồ” ở chân phải nếu như không có…tiền
Sinh ra, cậu bé Trương Quốc Hà (15 tuổi), học sinh lớp 9/3, trường THCS Quế Phong, trú tại thôn Tân Phong, xã Quế Phong, huyện Quế Sơn, tỉnh Quảng Nam đã mang căn bệnh quái ác ở chân phải.
Hà lớn lên trong sự đau đớn, vật vã, biếng ăn, mất ngủ do khối u khổng lồ ở chân phải có từ khi mới lọt lòng. Theo quan sát của chúng tôi, chân phải cháu Hà to gấp 3 lần chân trái. Mỗi lần nhìn con lên cơn đau quặn thắt, chị Nguyễn Thị Đẩu (47 tuổi) lại ngậm đắng nuốt cay để cho con dùng thuốc giảm đau.
http://media.tinmoi.vn//2013/06/14/giaoducchaubevackhoi u2.jpg
Khối u chân phải khổng lồ của Hà đang ngày càng to lên thất thường
Vì gia đình nghèo, chồng bỏ đi nên chị chỉ có thể làm nụng nuôi Hà ăn học còn việc đưa đi chữa bệnh thì chưa nghĩ tới. Vài năm trở lại đây, căn bệnh ở chân con trai lại lên cơn đau nhức dữ dội. Chị cũng đã dành dụm được ít tiền đưa con đi bệnh viện điều trị, nhưng các bác sĩ khuyến cáo nên đưa cháu vào bệnh viện Nhi đồng TP.Hồ Chí Minh phẫu thuật mới may mắn cứu được song phải tốn rất nhiều tiền.
Dù bị bệnh tật nhưng Hà vẫn luôn học tốt, đi học đều đặn. Bữa nào lên cơn đau không tự đi được, em lại nhờ mẹ thồ đi đến trường rồi trưa chở về nhà.
Các bác sĩ điều trị tại bệnh viện Quế Sơn khuyến cáo, nếu Hà không điều trị kịp thời thì nguy cơ chân phải có thể bị hoại tử, may mắn thì phải cắt cụt, nguy hiểm thì bỏ mạng.
Hôm chúng tôi đến, hai mẹ con vừa mới từ TP.Hồ Chí Minh trở về sau chuyến phẫu thuật lần 1. Chị Đẩu cho biết, để có tiền đi phẫu thuật lần 1, chị phải nhờ sự trợ giúp của bà con hàng xóm, nhà nước, chạy vạy khắp nơi. Chị chỉ mong cho con trai khỏi bệnh để về tiếp tục đi học, để chị được nhẹ nhõm trong những ngày cuối đời.
Cố quên những cơn đau hành hạ từ khối u khổng lồ, em Hà ngồi tiếp chuyện và luôn nở nụ cười tươi. Em kể cho chúng tôi nghe về ước mơ của mình: “Em ước chi có tiền điều trị cho cái chân quái ác để tự đi đến trường, rồi đi làm thêm lo cho cuộc sống giúp mẹ, nhìn mẹ cực mà xót lòng.”
Rời căn nhà nhỏ, chia tay hai mẹ con cậu bé Hà, chúng tôi không dám nhìn vào đôi chân của em và khuôn mặt khắc khổ của người mẹ vì càng nhìn chúng tôi càng thấy ngậm ngùi xót xa cho hai phận đời nổi lênh, đắng cay...
TM
Vượt đoạn đường dốc đá dựng đứng, cheo leo, lởm chởm, chúng tôi dò đường để tìm đến nhà của cháu bé Trần Văn Hoài (25 tháng tuổi, người dân tộc Ca Dong, trú tại thôn 5, xã Trà Giác, huyện Bắc Trà My, tỉnh Quảng Nam) mang biệt danh “đầu to”. Thấy chúng tôi lúng túng tìm lối vào thôn, một người dân tốt bụng hỏi: “Chú tìm nhà ai?... Chú chỉ cần đi thẳng vài trăm mét rồi hỏi nhà thằng bé “đầu to” là có ta chỉ. Ở thôn ni không ai là không biết hắn hết… Tội nghiệp hắn cái thằng bé “đầu to” bị con “ma” hắn bắt!”
Chúng tôi đến lúc xế trưa, tiết trời miền Trung vẫn còn nắng nóng hừng hực. Trong không gian tĩnh mịch của ngôi nhà, tiếng khóc thét của một đứa trẻ vọng ra ngoài ngõ. Càng về trưa, bé càng thở dốc, nghẹt hơi nhiều hơn, chân tay thì co quắp, bé nằm quằn quại, rên la thảm thiết trên nền nhà. Thấy chúng tôi, bé gào thét hơn như thể sợ chúng tôi bắt đi.
Nghe tiếng trẻ hoảng hốt, chị Nguyễn Thị Hồng, cán bộ UBND huyện Bắc Trà My, đồng thời cũng là hàng xóm, lúi cúi chạy qua với bộ mặt hớt hơ hớt hải ôm trầm đứa bé vào lòng nựng nịu: “Chi rứa con! Có chuyện chi mà con la khóc kinh rứa!..”
Chị Hồng cho biết: “Sáng ni, vì nương rẫy vào vụ mùa thu hoạch bắp nên ba mẹ cháu đã gửi tui trông hộ một buổi. Nghĩ cũng tội, cả xóm ni luôn bàn tán chuyện cháu bị “đầu to” là do con ma hắn bắt nên thành ra có ai dám đến nhà cháu đâu.”
Mặc dù, đã 25 tháng tuổi nhưng bé Trần Văn Hoài chỉ cao chưa đến 55cm, chân tay dài leo ngeo, thân hình gầy đét, song lại “vác” một khối u “khổng lồ” nặng 14kg, rộng đến 40cm trên đầu. Thành ra, suốt ngày bé không thể ngồi hay đứng dậy bình thường như bao đứa trẻ cùng trang lứa. Ngay cả nằm cũng không dám cựa quậy vì sợ...
http://media.tinmoi.vn//2013/06/14/giaoducchaubevackhoi u1.JPG
Cháu Trần Văn Hoài thường hay rên la về đêm và đầu mỗi ngày to phình lên nên dân nơi đây bảo đầu cháu bị ma ám.
Đưa tay sờ lên đầu bé, chúng tôi không khỏi hiếu kỳ về sự đặc biệt của khối u “khổng lồ” này. Cái đầu to và cân nặng xấp xỉ cơ thể, mềm nhũn, lấy đèn pin soi vào có thể dễ dàng thấy một bọc nước lớn. Thấy chúng tôi sờ soạng, cháu bé lại co người, cựa quậy, đôi mắt cứ mãi trợn tròn đảo liên tục rồi cụp xuống. Từ trong khóe mi, những giọt lệ ứa ra theo những tiếng ú ớ.
Đôi khi, chân tay bé co gập theo những cơn hành hạ của cái đầu bị “ma” ám. Đầu tóc lưa thưa thì chỉ vài sợi màu hoe vàng. Nước da cháu trắng bệch như thể người “chết nước”.
Chị Hồ Thị Lệ, mẹ cháu trở về, chưa kịp chào khách đã bỏ nông cụ chạy vào ôm chặt con vào lòng. Khi được hỏi về bệnh tình của con, chị Lệ khóc nức nở: “Khổ quá chú ơi! Sinh hắn ra tưởng bình thường nhưng ai ngờ qua thời gian thì vợ chồng tui mới phát hiên cái đầu hắn phình to, chân tay co rút lại, không khác chi cái cổ chai… Vì cái nghèo cái khổ nên chúng tôi cũng không thèm để ý đến căn bệnh kỳ lạ trên.”
2 năm trở lại đây, khi bệnh tình bé trầm trọng hơn, vợ chồng chị Lệ đã ẵm bé xuống Bệnh viện Đa khoa Quảng Nam rồi ra tận Bệnh viện Đà Nẵng để khám và chữa trị song chỉ nhận được cái lắc đầu đầy thất vọng của các bác sĩ. Vợ chồng chị đã bồng con về quê phó thác số phận cho trời.
Thấy khối u bé Hoài ngày càng lớn lạ thường, nhiều người dân ở làng lo lắng. Họ cho rằng: “nên bỏ đứa bé vào rừng để tránh khỏi “vấn nạn” cho cả làng. Kể từ ngày phát hiện căn bệnh của con, chồng chị Lệ bỏ đi, quẳng lại cho chị gánh nặng về tinh thần lẫn vật chất.
Chị Hồng xác nhận thêm: “Gia đình cháu Hoài là diện khó khăn đột xuất của địa phương. Hai năm qua, người dân nơi đây đã “cưu mang” cháu. Mong sao có ai đó giúp đỡ thêm thì tốt biết chừng nào.”
Sẽ cắt bỏ khối u “khổng lồ” ở chân phải nếu như không có…tiền
Sinh ra, cậu bé Trương Quốc Hà (15 tuổi), học sinh lớp 9/3, trường THCS Quế Phong, trú tại thôn Tân Phong, xã Quế Phong, huyện Quế Sơn, tỉnh Quảng Nam đã mang căn bệnh quái ác ở chân phải.
Hà lớn lên trong sự đau đớn, vật vã, biếng ăn, mất ngủ do khối u khổng lồ ở chân phải có từ khi mới lọt lòng. Theo quan sát của chúng tôi, chân phải cháu Hà to gấp 3 lần chân trái. Mỗi lần nhìn con lên cơn đau quặn thắt, chị Nguyễn Thị Đẩu (47 tuổi) lại ngậm đắng nuốt cay để cho con dùng thuốc giảm đau.
http://media.tinmoi.vn//2013/06/14/giaoducchaubevackhoi u2.jpg
Khối u chân phải khổng lồ của Hà đang ngày càng to lên thất thường
Vì gia đình nghèo, chồng bỏ đi nên chị chỉ có thể làm nụng nuôi Hà ăn học còn việc đưa đi chữa bệnh thì chưa nghĩ tới. Vài năm trở lại đây, căn bệnh ở chân con trai lại lên cơn đau nhức dữ dội. Chị cũng đã dành dụm được ít tiền đưa con đi bệnh viện điều trị, nhưng các bác sĩ khuyến cáo nên đưa cháu vào bệnh viện Nhi đồng TP.Hồ Chí Minh phẫu thuật mới may mắn cứu được song phải tốn rất nhiều tiền.
Dù bị bệnh tật nhưng Hà vẫn luôn học tốt, đi học đều đặn. Bữa nào lên cơn đau không tự đi được, em lại nhờ mẹ thồ đi đến trường rồi trưa chở về nhà.
Các bác sĩ điều trị tại bệnh viện Quế Sơn khuyến cáo, nếu Hà không điều trị kịp thời thì nguy cơ chân phải có thể bị hoại tử, may mắn thì phải cắt cụt, nguy hiểm thì bỏ mạng.
Hôm chúng tôi đến, hai mẹ con vừa mới từ TP.Hồ Chí Minh trở về sau chuyến phẫu thuật lần 1. Chị Đẩu cho biết, để có tiền đi phẫu thuật lần 1, chị phải nhờ sự trợ giúp của bà con hàng xóm, nhà nước, chạy vạy khắp nơi. Chị chỉ mong cho con trai khỏi bệnh để về tiếp tục đi học, để chị được nhẹ nhõm trong những ngày cuối đời.
Cố quên những cơn đau hành hạ từ khối u khổng lồ, em Hà ngồi tiếp chuyện và luôn nở nụ cười tươi. Em kể cho chúng tôi nghe về ước mơ của mình: “Em ước chi có tiền điều trị cho cái chân quái ác để tự đi đến trường, rồi đi làm thêm lo cho cuộc sống giúp mẹ, nhìn mẹ cực mà xót lòng.”
Rời căn nhà nhỏ, chia tay hai mẹ con cậu bé Hà, chúng tôi không dám nhìn vào đôi chân của em và khuôn mặt khắc khổ của người mẹ vì càng nhìn chúng tôi càng thấy ngậm ngùi xót xa cho hai phận đời nổi lênh, đắng cay...
TM