Log in

View Full Version : Héo hắt mẹ già 94 tuổi mong ngày gặp con


Hanna
06-17-2013, 14:50
Chồng và đứa con trai thứ sớm rời bỏ cuộc đời, người đàn bà lam lũ ấy trông mong vào đứa con trai c̣n lại.

Ở tuổi 94 nhưng cụ Bát vẫn phải tự tay làm đủ mọi việc.
Ở tuổi 94 nhưng cụ Bát vẫn phải tự tay làm đủ mọi việc.

Không ngờ sau một phút nông nổi, núm ruột cuối cùng của bà phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Người mẹ già đang gần đất xa trời vẫn cố sống chờ ngày đoàn tụ với con.
Người mẹ bất hạnh

Chúng tôi t́m đến nhà cụ Bùi Thị Bát (SN 1919) ở thôn Chùa, xă Gia Thủy, huyện Nho Quan (Ninh B́nh) nhưng gọi măi không thấy có người trả lời. Chúng tôi dè dặt bước vào ngôi nhà đơn sơ, trống trải. Trên chiếc chơng tre ọp ẹp, cụ Bùi Thị Bát nằm đó, hơi thở yếu ớt. Mấy hôm trước cụ bị ngă, chân vẫn c̣n đau nên phải nằm một chỗ, nghe tiếng, biết là có người t́m nhưng cụ chẳng thể bước ra ngoài được.
Tôi nh́n quanh ngôi nhà, những tia nắng lọt qua mái ngói thủng, xiên từng vệt xuống nền nhà lồi lơm, chiếc chơng tre ọp ẹp, mấy chiếc cột nhà mối mọt, tường vôi bong tróc, mạng nhện giăng đầy… Sự xuất hiện của chúng tôi dường như chạm đến nỗi đau sâu thẳm của người mẹ già, cụ lặng lẽ quay mặt. Im lặng một hồi, cụ quay ra kể cho chúng tôi nghe về cuộc đời ḿnh, cũng là những tâm sự về nỗi đau mà bao lâu nay cụ âm thầm chịu đựng.

Cụ Bát xuất thân trong một gia đ́nh bần nông, quanh năm “bán mặt cho đất bán lưng cho trời”. Cụ lấy chồng, sinh đôi được hai người con đặt tên là Hà Kim Văn và Hà Kim Vơ với ước mong sau này con cái nên người, có văn, có vơ. Có ai ngờ, sau khi cụ ông qua đời, tai họa liên tiếp giáng xuống gia đ́nh cụ. Người con trai thứ 2 vốn hiền lành, chịu thương chịu khó, lấy vợ sinh con nhưng đời sống vợ chồng “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt”. Phận làm mẹ cũng chỉ biết khuyên bảo các con cố hàn gắn nhưng cuối cùng, vợ chồng Vơ vẫn lôi nhau ra ṭa. Sau cú sốc, Vơ bỗng trở nên điên dại, bỏ nhà đi lang thang cầu bất cầu bơ, một năm sau trở về với thân thể tàn tạ, ốm yếu. Rồi anh lâm bệnh và qua đời.

Nén đau thương để sống, bao yêu thương cụ đặt vào người con trai cả - núm ruột c̣n lại của ḿnh. Nhắc đến con, nước mắt cụ Bát lại lặng rơi trên g̣ má nhăn nheo. Cụ bảo cụ không trách con, ngược lại c̣n thấy thương con nhiều hơn. Bao năm tháng sống cùng gia đ́nh con trai, mọi tâm tư, t́nh cảm, mọi sóng gió gia đ́nh cụ Bát đều biết cả. Chính v́ vậy, điều mà khiến cả cuộc đời cụ Bát thấy hối hận nhất, chính là việc “lấy nhầm” vợ cho con.

Lặng lẽ nh́n di ảnh của chồng và người con thứ, cụ Bát kể: Con trai cả đă từng nhiều lần bán tín, bán nghi về mối quan hệ không lành mạnh của vợ với người hàng xóm. Nhưng do bản tính nhu nhược nên anh không biết làm ǵ để ngăn cản, đành bỏ đi làm ăn xa để “khuất mắt trông coi”. Một lần, Văn đi làm ở xa về, trong ḷng khấp khởi mong được gặp vợ con. Ai ngờ, về đến nhà th́ vợ vẫn đang chơi ở bên nhà hàng xóm. Văn gọi măi mà cô vợ vẫn không về khiến nỗi hân hoan, vui mừng của người chồng biến thành niềm tức giận, uất ức. Tức ḿnh, Văn quay vào nhà lấy xăng, đổ vào ống bơ (vỏ hộp sữa) chạy sang hắt vào người đàn ông mà trong ḷng anh vẫn coi là t́nh địch. Ngọn lửa bốc cháy, người hàng xóm không chạy kịp nên bị ngọn lửa bén vào người. Kết quả giám định thương tật là 24%.

Ngày 27/11/2010, Hà Kim Văn bị kết án 9 năm tù giam. Dân làng vừa trách vừa thương anh. Sau khi sự việc qua đi, giờ đây Hà Kim Văn đang phải trả giá cho hành động của ḿnh trong trại giam. Thôn Chùa b́nh yên, nhưng đằng sau câu chuyện đau ḷng này, là nỗi khắc khoải của người mẹ từng ngày mong con trở về.

T́nh người nơi xóm nhỏ

Gượng chút hơi sức yếu ớt, cụ lê bước xuống bếp nấu cơm. Tôi bước theo cụ, vừa giúp cụ nấu ăn, vừa lắng nghe cụ kể chuyện. Cụ bảo: “Từ ngày thằng Văn đi tù, chẳng đêm nào tôi ngủ ngon giấc. Quá nửa đời người, đắng cay nếm đủ, giờ tôi chỉ cố gắng sống, để chờ đến ngày con về!”.

Thương con trai, giận con dâu, nhưng tuổi già sức yếu, cụ chỉ biết nén những muộn phiền vào đáy ḷng ḿnh. Muốn được một lần nh́n thấy con, nhưng tuổi già sức yếu, cụ chẳng thể lặn lội vào trại thăm con. Từ ngày Văn đi tù, con dâu cũng không ở cùng. Các cháu nội đứa th́ lấy chồng, đứa đi làm ăn xa nên cũng không có điều kiện về thăm bà. Cụ Bát chỉ lủi thủi một ḿnh.
Vừa gài củi, cụ Bát vừa nói: “Cũng may thời gian qua có sự giúp đỡ của bà con cḥm xóm, chứ nếu không chắc là tôi đă chết lâu rồi. Thỉnh thoảng, vợ cũ thằng Vơ cũng có qua lại hỏi thăm, âu đó cũng là nó c̣n chút t́nh nghĩa. Chỉ mong thời gian trôi nhanh để thằng Văn được về, già được gặp nó một lần có chết cũng thỏa ḷng”.

Bao nhiêu ngày qua, cụ Bát sống trong cảnh không nơi nương tựa, dựa vào tiền trợ cấp của Nhà nước hỗ trợ cho người cao tuổi. Hàng ngày, cụ vẫn phải tự nấu cơm, giặt giũ, quét dọn,….lặng lẽ trong căn nhà tồi tàn. Ngôi nhà cụ ở mái ngói đă thủng nhiều chỗ, ngày nắng th́ không sao, nhưng ngày mưa, không hiểu cụ ngồi đâu cho khỏi ướt?

“Có lúc thương cụ đến nhói ḷng nhưng không phải ngày nào cũng qua với cụ được. Nhiều hôm, tôi thấy cụ ngồi măi ngoài ngơ không vào, hỏi th́ cụ bảo đang chờ con, ánh mắt mờ đục, nh́n xa xăm khiến chúng tôi thương đến rớt nước mắt. Cũng một kiếp người cả mà sao cụ phải chịu nhiều khổ đau đến thế, cả đời chẳng có lấy một ngày sung sướng”, chị Lă Thị Mùi, một người hàng xóm của cụ Bát chia sẻ.

Cũng may, ở nơi xóm nhỏ ấy mọi người vẫn quan tâm và lo lắng cho cụ Bát. Chẳng ai bảo ai, nhưng mọi người vẫn lặng lẽ giúp đỡ, động viên để cụ có thêm nghị lực sống và chờ đợi.

Giadinh