vuitoichat
08-12-2013, 18:49
Trong một thập niên trở lại, dư luận trong và ngoài nước phẫn nộ với việc Trung Quốc ngang nhiên chiếm biển Đông, đánh, đuổi và giết ngư phủ, cũng như việc chiếm 15 tỉnh đầu nguồn cực Bắc, và miền đất đỏ Trung Phần dưới danh nghĩa là chế Bô Xít.
Gần đây, lại rộ lên tin Trung Quốc công khai xây dựng phố Tầu và cấm người Việt bén mảng đến, chưa kể chúng âm mưu Hán Hóa nhiều nơi khác bằng cách trương bảng hiệu toàn tiếng Tầu, không có chữ Việt, làm nơi trao đổi Nhân Dân Tệ. Thực tế, đó mới chỉ là phần nổi của việc xâm lăng không vũ khí với sự thỏa thuận, đầu hàng của đảng Cộng Sản Việt Nam. Phần chìm của việc xâm lăng này ghê gớm hơn, kinh khủng hơn, tàn độc hơn và gây hậu quả cho nhiều thế hệ kế tiếp: giết dân Việt trên đất Việt bằng cách đầu độc dân chúng qua thuốc độc bán tràn lan trên đất Việt.
Những người gọi là Việt Kiều về nước đều kể lại nhiều kinh nghiệm hãi hùng khi ăn hàng ngoài chợ như bất chợt đau bụng, tiêu chẩy liên miên, hoặc ngộ độc tím tái thân thể, hoặc bệnh mê man suốt thời gian thăm quê.. Theo chuyện kể, thì người dân địa phương không dám ăn những quả trái xanh tươi, hoặc đẹp, bóng nhẫy, vì đó là những trái độc được ướp bằng thuốc độc do Tầu mang sang. Người khôn ngoan chỉ chọn những rau quả vừa phải, không xấu lắm, nhưng tuyệt đối không ăn trái nào mọng căng, nhìn vào hấp dẫn và để dành riêng cho... Việt Kiều ăn, chết bỏ! Những bắp cải xanh tươi khác thường, những trái cà chua mọng chín như môi thiếu nữ, những quả dưa, quả mít thơm lừng.. thì đều để trưng và chờ cho anh chị Việt Kiều nào thích le lói đến mua mà thôi. Một câu chuyện thật nghe như đùa là một ông Bộ Trưởng về trồng trọt, canh nông lại tuyên bố là không dám ăn rau quả ngoài chợ vì sợ ngộ độc. Chuyện như đùa khác nữa, là nhà vị cựu Tổng Bí Thư có nguyên một vườn rau nổi (trên lầu) vĩ đại, trồng riêng cho ông Tổng xơi, vì ông Tổng chê rau cải bán tại chợ có chất độc! Bắt chước gương ông Tổng, nhiều quan lớn cũng cho xây riêng cho mình những vườn rau và bắt nhân dân còng lưng chăm sóc.
Người ta tự hỏi: Từ đâu mà rau cải, củ, trái, thực phẩm lại có chất độc? Tại sao mà thực phẩm nhiễm độc?
A-Thực phẩm rau, củ, quả, và các thức ăn tại nhà hàng:
Theo Tuần báo Việt Nam Net (1), với đề tài kinh dị: “Chợ 'bán thần Chết' ở Sài Gòn”, ra ngày 01/03/2013, tác giả Duy Chiến cho biết:
“Nhiều vụ ngộ độc thực phẩm ở TP.HCM được điều tra làm rõ, đã truy ra xuất xứ từ chợ Kim Biên, số 37, Vạn Tường. Q.5, TP.HCM. Nhiều vụ án mạng dã man, đau lòng xảy ra không chỉ ở TP.HCM, truy tìm nguồn gốc vũ khí cháy nổ, cũng xuất xứ từ chợ Kim Biên!”
Một bài báo khác với tựa đề: “Chợ Tử Thần! Bạn đọc bức xúc!” (2) kể lại:
“Trên trang web nổi tiếng bán hàng qua mạng, tên chợ Kim Biên được xuất hiện liên tục. Nhiều comment hỏi mua chất xyanua để "giải quyết" công việc, được trả lời tỉnh bơ: Hãy ra chợ Kim Biên, chỉ cần đem theo tiền thì thứ gì cũng có! Thậm chí, một khách hàng ẩn danh còn hỏi cách pha chế hóa chất công nghiệp để gây nổ thì được tận tình chỉ dẫn với ghi chú rợn người: Tính giết người à?”
Cũng trong bài báo trên:
“Tại chợ Kim Biên, hằng hà sa số các loại phụ gia độc hại mà ở các nước khác người bán sẽ bị tống vào tù ngay lập tức, bày bán công khai hoặc chào hàng không chút nào lén lút. Các loại hóa chất "giết người" như phẩm màu, hàn the, formol, hương liệu... bày bán tràn lan. Chỉ riêng "hương liệu" đã là một thế giới khủng khiếp. Chai hương liệu 100 ml của Trung Quốc giá chỉ 15.000 đồng - 20.000 đồng pha ra được 20 lít "cà phê". Rất nhiều chủ quán cà phê ở Sài Gòn là "khách hàng" của chợ Kim Biên. Một chủ quán thú nhận: "Bán vậy mới có lời. Chứ bán cà phê thiệt lấy gì mà ăn. Ở đâu cũng vậy thôi. Chỗ thân quen, tôi khuyên chú... đừng uống cà phê nữa!". Còn bán hủ tiếu, phở, bánh canh... thì đây, đủ hết. Một gói "hương liệu" bò cho vào nồi nước sôi là có ngay thùng nước lèo thơm mùi thịt bò. Đố vị khách nào phát hiện tô phở thơm lừng trước mặt có dùng hương liệu. Có những món không được phổ thông cho lắm như thịt chó, thịt chồn thì cũng có hương liệu chó, hương liệu chồn. Nói chung, đủ hết! Còn hương liệu dùng cho vào nước thành các loại si rô, tẩm trái cây cóc, ổi, xoài cũng phong phú không kém với nhiều sắc màu sặc sỡ không thua bức tranh nào. Ghé qua một gánh xôi bình dân ven đường, nhìn những gói xôi rực rỡ sắc màu bắt mắt, mấy ai để ý và đặc câu hỏi những sắc màu này từ đâu ra…
Thế giới hương liệu còn cung cấp cho cả những món hàng thịt thêm màu tươi, lâu bị hư, phở dai hơn, thịt nướng bắt mắt hơn. Các quán nhậu bình dân thì có hương liệu chuối hột, hương liệu Minh Mạng thang cung cấp cho. Cần một nhúm nhỏ bỏ vào chai nước lạnh, lắc lắc vài cái là xong. Khách cứ ừng ừng zô zô mà chẳng biết là đang uống thuốc độc! Điều đáng nói là những thứ "giết người" đang bị cấm, lên án gay gắt đó vẫn công khai, ngang nhiên bán buôn như không hề biết luật pháp, quy định cấm.”
Một phóng viên đã đến tận chợ Kim Biên và diễn tả lại như sau (3):
“Để có tư liệu đầy đủ khi viết bài này, chúng tôi đã đến “mục sở thị” chợ hóa chất lớn nhất TP.HCM, chợ Kim Biên (Q.5). Tại rất nhiều quầy bán hóa chất ở chợ này, chúng ta có thể dễ dàng tìm được các loại hóa chất có nguồn gốc không rõ ràng để nấu rượu. Hầu hết các chủ tiệm đều giấu kín các loại hóa chất này ở bên trong, chỉ khi có khách hỏi mới mang ra ngoài. Khi chúng tôi đến doanh nghiệp tư nhân TL để hỏi tìm mua hóa chất nấu rượu, anh nhân viên ở đây vội vàng xách ra 3 can gồm: cồn công nghiệp, chất tạo mùi hương nếp, chất tạo đục cho rượu….
Cũng theo ông Phương, ở một số lò rượu, người ta còn lấy nước lã pha với chất benzene, chờ một lúc để nước và chất benzen tan đều rồi cho một ít hương nếp tự nhiên và chất tạo đục để tạo thành rượu, bán cho khách. Nhiều khi, để cho đỡ mất nhiều thời gian, khi đi mua hoa chất người ta mang theo một chiếc can, khi đến nơi mua hóa chất thì xin nước và pha luôn để kịp giao cho các “mối”...”
Một bài báo có tựa đề y như phim trinh thám, hành động: “Hãi Hùng khu Chợ đầu độc Người tiêu dùng lớn nhất Saigon” đã cho chi tiết ghê rợn hơn: (4)
“Ở chợ Kim Biên, có đủ các loại hóa chất "thượng vàng hạ cám". Phổ biến nhất là các loại hoá chất chế nước lèo làm bún, phở, hủ tiếu... Trong đó đầu tiên phải kể đến loại đường Tây tạo vị siêu ngọt cho nồi nước lèo bún bò, bún riêu cua... Chỉ cần vẩy một ít hạt đường nhỏ vào trong nồi nước nấu sôi, lập tức sẽ có ngay vị nước lèo bún bò tuyệt ngon mà chẳng cần phải ninh xương mất thời gian lại tốn kém. Ngoài ra, còn có: Hóa chất tạo nước lèo bún bò siêu ngọt: Loại đường Tây này được bày bán chủ yếu tại các sạp bên trong chợ và được chủ sạp ra giá 200.000 đồng/500gram có khả năng nấu được 30 nồi nước lèo ngọt lừ... chẳng khác gì ninh xương bò. Bịch đường Tây này có xuất xứ từ Trung Quốc và hướng dẫn sử dụng cũng bằng tiếng Trung…. Đi tiếp một vòng quanh chợ, chúng tôi được biết thêm loại bột tạo vị trà chanh cũng được nhiều tiểu thương bày bán. Đây là bột tạo chua có giá 35.000 đồng/kg. Theo lời người bán, chỉ cần 1 muỗng bột này pha vào 10 lít nước là được ngay ly nước cốt chanh chua ngọt đúng vị, không cần phải thêm đường. Mỗi lần bán chỉ cần lấy 1 muỗng nhỏ bột này sẽ pha được 500 cốc trà chanh. Chưa hết, để tạo mùi hương chanh thơm đúng vị, người mua được chủ hàng tư vấn mua thêm can nhựa màu trắng ghi chữ "Hương Chanh" rất to bên ngoài với giá 50.000 đồng/lít. Chỉ cần 100ml này sẽ tạo được hương chanh cho 1.000 cốc. Tò mò, chúng tôi mở thử can hương chanh để ngửi thì mùi hắc xông lên rất khó chịu, bên ngoài không hề có hướng dẫn sử dụng hay xuất xứ. Chưa kịp hỏi thì chủ sạo đã phân bua: "Hàng nhập từ bển (Trung Quốc) về, cứ yên tâm là chất lượng khỏi chê. Hàng ngày có rất nhiều tiểu thương mua bột này bán, người ta uống vào ầm ầm đã chết ai đâu?"...”
Ngoài việc cho biết là có các loại “Cafe hóa chất, Các loại thuốc thúc chín trái cây, Thuốc thúc chín không có nhãn mác, ngâm chín cả sầu riêng, mít, Bột sản xuất nước rửa chén không trôi nổi, nhiều loại hóa chất tẩy trắng thực phẩm…” bài báo viết tiếp:
“Thêm nữa, chợ Kim Biên còn bán tràn lan các loại hóa chất tẩy trắng rau củ quả. Loại bột này có màu trắng, giá bán 100.000 đồng/bịch 500gram, cho vào rau củ bẩn thì sẽ trắng tinh như mới gọt rửa. Bên cạnh đó, nhiều loại hóa chất hóa mỹ phẩm như sữa tắm, bột giặt, nước hoa xịt phòng, làm thịt đỏ tươi trở lại... tất cả đều được đựng trong các can nhựa trắng không ghi nhãn mác.”
Bên cạnh rất nhiều bài nói về nạn thực phẩm nhiễm độc của các phóng viên mạng, Nhà Văn Văn Quang, từ Saigon, cũng viết về việc đầu độc của Trung Cộng: “Không thể tin gì và tin ai được nữa”:
“Người dân lúc này nhìn nơi nào, hàng nào cũng thấy toàn độc là độc. Từ mớ rau, con cá, con cua đồng đến đủ loại thịt heo gà vịt đều có thể tẩm chất độc.
Xem ra việc thực phẩm nhiễm độc đã là quá quen thuộc, khi mới đây lại thêm cá tầm Trung Quốc, rau ngót, mướp đắng bị phát hiện nhiễm độc. Giờ đây tìm hàng nhập khẩu từ Trung Quốc sạch có lẽ còn khó hơn tìm hàng bẩn, độc, sau hàng loạt loại nhiễm độc đã công bố như nho, lê, táo, gừng, khoai tây, gà, vịt… giờ tới cá tầm nhập lậu cũng nhiễm chất cấm.
Từ nhà hàng cao cấp, các vị thích ăn heo sữa quay, vịt quay đến nhà hàng bình dân, nơi nào cũng có thể bị nhiễm độc.
Nhiều đám giỗ đám cưới và cả những người lao động ở một vài công ty đã có hàng chục thực khách lăn quay ra sau khi ăn uống thực phẩm được các nhà hàng mang tới.
Bây giờ đúng là không thể tin gì, tin ai được nữa, con dấu, giấy tờ cũng bị làm giả, Cục trưởng Cục Bảo Vệ Thực Vật thì biết rau, củ, quả nhiễm độc vẫn khuyên dân cứ ăn, còn người buôn bán thì vì lợi nhuận loại gì cũng sẵn sàng bán… Cứ như trước mặt là cả một tấn tuồng bắt tay nhau gài sẵn guồng máy “lậu” và “độc”, chẳng anh nào thoát được chui đầu vào rọ. Người tiêu dùng nào cũng không thể là “thông thái” được nữa. Chỉ còn biết “nhắm mắt đưa chân”, ăn bừa may ra thì không chết.
Gần đây, lại rộ lên tin Trung Quốc công khai xây dựng phố Tầu và cấm người Việt bén mảng đến, chưa kể chúng âm mưu Hán Hóa nhiều nơi khác bằng cách trương bảng hiệu toàn tiếng Tầu, không có chữ Việt, làm nơi trao đổi Nhân Dân Tệ. Thực tế, đó mới chỉ là phần nổi của việc xâm lăng không vũ khí với sự thỏa thuận, đầu hàng của đảng Cộng Sản Việt Nam. Phần chìm của việc xâm lăng này ghê gớm hơn, kinh khủng hơn, tàn độc hơn và gây hậu quả cho nhiều thế hệ kế tiếp: giết dân Việt trên đất Việt bằng cách đầu độc dân chúng qua thuốc độc bán tràn lan trên đất Việt.
Những người gọi là Việt Kiều về nước đều kể lại nhiều kinh nghiệm hãi hùng khi ăn hàng ngoài chợ như bất chợt đau bụng, tiêu chẩy liên miên, hoặc ngộ độc tím tái thân thể, hoặc bệnh mê man suốt thời gian thăm quê.. Theo chuyện kể, thì người dân địa phương không dám ăn những quả trái xanh tươi, hoặc đẹp, bóng nhẫy, vì đó là những trái độc được ướp bằng thuốc độc do Tầu mang sang. Người khôn ngoan chỉ chọn những rau quả vừa phải, không xấu lắm, nhưng tuyệt đối không ăn trái nào mọng căng, nhìn vào hấp dẫn và để dành riêng cho... Việt Kiều ăn, chết bỏ! Những bắp cải xanh tươi khác thường, những trái cà chua mọng chín như môi thiếu nữ, những quả dưa, quả mít thơm lừng.. thì đều để trưng và chờ cho anh chị Việt Kiều nào thích le lói đến mua mà thôi. Một câu chuyện thật nghe như đùa là một ông Bộ Trưởng về trồng trọt, canh nông lại tuyên bố là không dám ăn rau quả ngoài chợ vì sợ ngộ độc. Chuyện như đùa khác nữa, là nhà vị cựu Tổng Bí Thư có nguyên một vườn rau nổi (trên lầu) vĩ đại, trồng riêng cho ông Tổng xơi, vì ông Tổng chê rau cải bán tại chợ có chất độc! Bắt chước gương ông Tổng, nhiều quan lớn cũng cho xây riêng cho mình những vườn rau và bắt nhân dân còng lưng chăm sóc.
Người ta tự hỏi: Từ đâu mà rau cải, củ, trái, thực phẩm lại có chất độc? Tại sao mà thực phẩm nhiễm độc?
A-Thực phẩm rau, củ, quả, và các thức ăn tại nhà hàng:
Theo Tuần báo Việt Nam Net (1), với đề tài kinh dị: “Chợ 'bán thần Chết' ở Sài Gòn”, ra ngày 01/03/2013, tác giả Duy Chiến cho biết:
“Nhiều vụ ngộ độc thực phẩm ở TP.HCM được điều tra làm rõ, đã truy ra xuất xứ từ chợ Kim Biên, số 37, Vạn Tường. Q.5, TP.HCM. Nhiều vụ án mạng dã man, đau lòng xảy ra không chỉ ở TP.HCM, truy tìm nguồn gốc vũ khí cháy nổ, cũng xuất xứ từ chợ Kim Biên!”
Một bài báo khác với tựa đề: “Chợ Tử Thần! Bạn đọc bức xúc!” (2) kể lại:
“Trên trang web nổi tiếng bán hàng qua mạng, tên chợ Kim Biên được xuất hiện liên tục. Nhiều comment hỏi mua chất xyanua để "giải quyết" công việc, được trả lời tỉnh bơ: Hãy ra chợ Kim Biên, chỉ cần đem theo tiền thì thứ gì cũng có! Thậm chí, một khách hàng ẩn danh còn hỏi cách pha chế hóa chất công nghiệp để gây nổ thì được tận tình chỉ dẫn với ghi chú rợn người: Tính giết người à?”
Cũng trong bài báo trên:
“Tại chợ Kim Biên, hằng hà sa số các loại phụ gia độc hại mà ở các nước khác người bán sẽ bị tống vào tù ngay lập tức, bày bán công khai hoặc chào hàng không chút nào lén lút. Các loại hóa chất "giết người" như phẩm màu, hàn the, formol, hương liệu... bày bán tràn lan. Chỉ riêng "hương liệu" đã là một thế giới khủng khiếp. Chai hương liệu 100 ml của Trung Quốc giá chỉ 15.000 đồng - 20.000 đồng pha ra được 20 lít "cà phê". Rất nhiều chủ quán cà phê ở Sài Gòn là "khách hàng" của chợ Kim Biên. Một chủ quán thú nhận: "Bán vậy mới có lời. Chứ bán cà phê thiệt lấy gì mà ăn. Ở đâu cũng vậy thôi. Chỗ thân quen, tôi khuyên chú... đừng uống cà phê nữa!". Còn bán hủ tiếu, phở, bánh canh... thì đây, đủ hết. Một gói "hương liệu" bò cho vào nồi nước sôi là có ngay thùng nước lèo thơm mùi thịt bò. Đố vị khách nào phát hiện tô phở thơm lừng trước mặt có dùng hương liệu. Có những món không được phổ thông cho lắm như thịt chó, thịt chồn thì cũng có hương liệu chó, hương liệu chồn. Nói chung, đủ hết! Còn hương liệu dùng cho vào nước thành các loại si rô, tẩm trái cây cóc, ổi, xoài cũng phong phú không kém với nhiều sắc màu sặc sỡ không thua bức tranh nào. Ghé qua một gánh xôi bình dân ven đường, nhìn những gói xôi rực rỡ sắc màu bắt mắt, mấy ai để ý và đặc câu hỏi những sắc màu này từ đâu ra…
Thế giới hương liệu còn cung cấp cho cả những món hàng thịt thêm màu tươi, lâu bị hư, phở dai hơn, thịt nướng bắt mắt hơn. Các quán nhậu bình dân thì có hương liệu chuối hột, hương liệu Minh Mạng thang cung cấp cho. Cần một nhúm nhỏ bỏ vào chai nước lạnh, lắc lắc vài cái là xong. Khách cứ ừng ừng zô zô mà chẳng biết là đang uống thuốc độc! Điều đáng nói là những thứ "giết người" đang bị cấm, lên án gay gắt đó vẫn công khai, ngang nhiên bán buôn như không hề biết luật pháp, quy định cấm.”
Một phóng viên đã đến tận chợ Kim Biên và diễn tả lại như sau (3):
“Để có tư liệu đầy đủ khi viết bài này, chúng tôi đã đến “mục sở thị” chợ hóa chất lớn nhất TP.HCM, chợ Kim Biên (Q.5). Tại rất nhiều quầy bán hóa chất ở chợ này, chúng ta có thể dễ dàng tìm được các loại hóa chất có nguồn gốc không rõ ràng để nấu rượu. Hầu hết các chủ tiệm đều giấu kín các loại hóa chất này ở bên trong, chỉ khi có khách hỏi mới mang ra ngoài. Khi chúng tôi đến doanh nghiệp tư nhân TL để hỏi tìm mua hóa chất nấu rượu, anh nhân viên ở đây vội vàng xách ra 3 can gồm: cồn công nghiệp, chất tạo mùi hương nếp, chất tạo đục cho rượu….
Cũng theo ông Phương, ở một số lò rượu, người ta còn lấy nước lã pha với chất benzene, chờ một lúc để nước và chất benzen tan đều rồi cho một ít hương nếp tự nhiên và chất tạo đục để tạo thành rượu, bán cho khách. Nhiều khi, để cho đỡ mất nhiều thời gian, khi đi mua hoa chất người ta mang theo một chiếc can, khi đến nơi mua hóa chất thì xin nước và pha luôn để kịp giao cho các “mối”...”
Một bài báo có tựa đề y như phim trinh thám, hành động: “Hãi Hùng khu Chợ đầu độc Người tiêu dùng lớn nhất Saigon” đã cho chi tiết ghê rợn hơn: (4)
“Ở chợ Kim Biên, có đủ các loại hóa chất "thượng vàng hạ cám". Phổ biến nhất là các loại hoá chất chế nước lèo làm bún, phở, hủ tiếu... Trong đó đầu tiên phải kể đến loại đường Tây tạo vị siêu ngọt cho nồi nước lèo bún bò, bún riêu cua... Chỉ cần vẩy một ít hạt đường nhỏ vào trong nồi nước nấu sôi, lập tức sẽ có ngay vị nước lèo bún bò tuyệt ngon mà chẳng cần phải ninh xương mất thời gian lại tốn kém. Ngoài ra, còn có: Hóa chất tạo nước lèo bún bò siêu ngọt: Loại đường Tây này được bày bán chủ yếu tại các sạp bên trong chợ và được chủ sạp ra giá 200.000 đồng/500gram có khả năng nấu được 30 nồi nước lèo ngọt lừ... chẳng khác gì ninh xương bò. Bịch đường Tây này có xuất xứ từ Trung Quốc và hướng dẫn sử dụng cũng bằng tiếng Trung…. Đi tiếp một vòng quanh chợ, chúng tôi được biết thêm loại bột tạo vị trà chanh cũng được nhiều tiểu thương bày bán. Đây là bột tạo chua có giá 35.000 đồng/kg. Theo lời người bán, chỉ cần 1 muỗng bột này pha vào 10 lít nước là được ngay ly nước cốt chanh chua ngọt đúng vị, không cần phải thêm đường. Mỗi lần bán chỉ cần lấy 1 muỗng nhỏ bột này sẽ pha được 500 cốc trà chanh. Chưa hết, để tạo mùi hương chanh thơm đúng vị, người mua được chủ hàng tư vấn mua thêm can nhựa màu trắng ghi chữ "Hương Chanh" rất to bên ngoài với giá 50.000 đồng/lít. Chỉ cần 100ml này sẽ tạo được hương chanh cho 1.000 cốc. Tò mò, chúng tôi mở thử can hương chanh để ngửi thì mùi hắc xông lên rất khó chịu, bên ngoài không hề có hướng dẫn sử dụng hay xuất xứ. Chưa kịp hỏi thì chủ sạo đã phân bua: "Hàng nhập từ bển (Trung Quốc) về, cứ yên tâm là chất lượng khỏi chê. Hàng ngày có rất nhiều tiểu thương mua bột này bán, người ta uống vào ầm ầm đã chết ai đâu?"...”
Ngoài việc cho biết là có các loại “Cafe hóa chất, Các loại thuốc thúc chín trái cây, Thuốc thúc chín không có nhãn mác, ngâm chín cả sầu riêng, mít, Bột sản xuất nước rửa chén không trôi nổi, nhiều loại hóa chất tẩy trắng thực phẩm…” bài báo viết tiếp:
“Thêm nữa, chợ Kim Biên còn bán tràn lan các loại hóa chất tẩy trắng rau củ quả. Loại bột này có màu trắng, giá bán 100.000 đồng/bịch 500gram, cho vào rau củ bẩn thì sẽ trắng tinh như mới gọt rửa. Bên cạnh đó, nhiều loại hóa chất hóa mỹ phẩm như sữa tắm, bột giặt, nước hoa xịt phòng, làm thịt đỏ tươi trở lại... tất cả đều được đựng trong các can nhựa trắng không ghi nhãn mác.”
Bên cạnh rất nhiều bài nói về nạn thực phẩm nhiễm độc của các phóng viên mạng, Nhà Văn Văn Quang, từ Saigon, cũng viết về việc đầu độc của Trung Cộng: “Không thể tin gì và tin ai được nữa”:
“Người dân lúc này nhìn nơi nào, hàng nào cũng thấy toàn độc là độc. Từ mớ rau, con cá, con cua đồng đến đủ loại thịt heo gà vịt đều có thể tẩm chất độc.
Xem ra việc thực phẩm nhiễm độc đã là quá quen thuộc, khi mới đây lại thêm cá tầm Trung Quốc, rau ngót, mướp đắng bị phát hiện nhiễm độc. Giờ đây tìm hàng nhập khẩu từ Trung Quốc sạch có lẽ còn khó hơn tìm hàng bẩn, độc, sau hàng loạt loại nhiễm độc đã công bố như nho, lê, táo, gừng, khoai tây, gà, vịt… giờ tới cá tầm nhập lậu cũng nhiễm chất cấm.
Từ nhà hàng cao cấp, các vị thích ăn heo sữa quay, vịt quay đến nhà hàng bình dân, nơi nào cũng có thể bị nhiễm độc.
Nhiều đám giỗ đám cưới và cả những người lao động ở một vài công ty đã có hàng chục thực khách lăn quay ra sau khi ăn uống thực phẩm được các nhà hàng mang tới.
Bây giờ đúng là không thể tin gì, tin ai được nữa, con dấu, giấy tờ cũng bị làm giả, Cục trưởng Cục Bảo Vệ Thực Vật thì biết rau, củ, quả nhiễm độc vẫn khuyên dân cứ ăn, còn người buôn bán thì vì lợi nhuận loại gì cũng sẵn sàng bán… Cứ như trước mặt là cả một tấn tuồng bắt tay nhau gài sẵn guồng máy “lậu” và “độc”, chẳng anh nào thoát được chui đầu vào rọ. Người tiêu dùng nào cũng không thể là “thông thái” được nữa. Chỉ còn biết “nhắm mắt đưa chân”, ăn bừa may ra thì không chết.