Log in

View Full Version : Nỗi thống khổ của người phụ nữ muốn chết cũng không xong!


Romano
09-16-2013, 09:34
Hơn 50 năm mang khối u quái ác trên mặt, người phụ nữ nghèo bị hành hạ bởi những cơn đau quằn quại thấu tim can, hàng đêm bà khóc cạn nước mắt, nhiều lần định t́m đến cái chết v́ không muốn tạo thêm gánh nặng cho chồng con...

Đang ở tận cùng nỗi khổ, bà Lê Thị Đoẻn, ở thôn Văn Xá, xă Phú Thủy, huyện Lệ Thủy, tỉnh Quảng B́nh, cũng chỉ ước mong được sống những ngày cuối đời trong sự thanh thản. Nhưng có lẽ mong ước nhỏ nhoi ấy của bà cũng khó ḷng thực hiện được. Từ khi mang trên ḿnh căn bệnh hiểm nghèo, bà không nghĩ rằng đời ḿnh lại cơ cực như hôm nay.

Lúc mới sinh ra, bà Đoẻn đă mang trên mặt khối u ác tính. Nhiều lần đi viện nhưng cũng không phát hiện ra nguyên nhân. Đến năm lên 14 tuổi, người thân mới đưa bà ra Bệnh viện hữu nghị Việt Đức ở Hà Nội khám và cay đắng nhận ra bà bị mắc phải căn bệnh thông động - tĩnh mạch vùng thái dương. Khối u ấy cứ ngày một phát triển dần lên khiến bà phải nằm điều trị suốt nhiều năm trời. Bao nhiêu tài sản trong nhà cứ lần lượt “đội nón ra đi” nhưng bệnh t́nh th́ cứ ngày một nặng thêm mà không cách ǵ chữa khỏi.Cha, mẹ bà mất từ sớm, mấy anh chị em ai cũng có gia đ́nh riêng nên cũng không thường xuyên ở bên để chăm sóc bà. Phần cũng v́ không có tiền điều trị tiếp nên không c̣n cách nào khác gia đ́nh phải đưa bà về nhà chăm sóc. Ôm khối bệnh trên người trong sự tuyệt vọng đến tận cùng, bà Đoẻn chỉ c̣n biết cầu trời phật phù hộ cho ḿnh sống được ngày nào tốt ngày ấy.

Suốt cuộc tṛ chuyện với chúng tôi, bà Đoẻn cứ quay mặt về phía góc nhà rồi khóc: “Nghe bác sĩ nói vậy tui cũng không biết đó là bệnh ǵ nhưng khối u trên mặt th́ cứ lớn dần khiến đầu tui bị choáng váng, mắt th́ mờ dần. Nhiều lúc tui nằm liệt một chỗ chứ không làm ǵ được. Từ ngày rời viện đến nay, tui không dám đi đâu mà chỉ quanh quẩn trong nhà v́ sợ bị ngất xỉu giữa đường, rồi chồng, con phải vất vả đi t́m th́ tội lắm” – bà Đoẻn đau đớn kể.
Nh́n khuôn mặt của bà bị khối u xâm chiếm, nhiều người chứng kiến cũng không khỏi xót xa. Khối u bắt đầu phát triển rộng xuống cằm, tai, khóe mắt, cổ… vết này lành th́ vết kia lại bắt đầu bung da, lở loét. Trên khối u là những mụn nhỏ bằng viên bi, bà Đoẻn cho biết, khi những nốt này bị bong th́ chảy máu và có mùi tanh.
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=516468&stc=1&d=1379324058http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=516469&stc=1&d=1379324058
Căn bệnh quái ác chưa bao giờ để cho bà được ngủ yên giấc, hễ cứ nằm xuống là nước mắt bà cứ chảy ṛng ṛng. Có nhiều lần bà định t́m đến cái chết cho bớt đi đau đớn nhưng v́ thương chồng và những đứa con, bà lại không cam ḷng.Hơn 50 năm qua, bà Đoẻn không chỉ chịu đựng những cơn đau hành hạ thể xác, mà luôn cảm thấy dằn vặt v́ chồng, con đă bao phen v́ bà mà chịu khổ. Nhưng cay đắng hơn, cho đến lúc gần rời ra cơi đời th́ bà vẫn không yên tâm về những đứa con tội nghiệp, v́ bệnh tật của bà mà không người nào có được hạnh phúc. “Người ta chê nhà tui nghèo, chê bệnh tật quái lạ của tui nên không có ai dám lấy con tui hết. Hai đứa con trai đă lớn nhưng cũng chưa có vợ, c̣n đứa con gái đă có chồng, có con rồi cũng bị chồng bỏ phải quay về sống với cha mẹ. Vợ chồng tui đă gieo nên tội chi mà ông trời lại đày đọa gia đ́nh tui thế này” – bà Đoẻn cay đắng.Điều bà cảm thấy được an ủi là chồng và những đứa con bà luôn ở bên động viên những lúc bà đau đớn nhất. Cũng v́ thương ba, mẹ già yếu lại lâm trọng bệnh nên các con bà phải t́m đường vào Nam làm thuê để gom góp tiền gửi về mua thuốc thang cho bà. “Đi làm thuê nơi xứ người vất vả lắm nhưng thương mẹ đau ốm triền miên mà không có tiền phẫu thuật nên mấy anh em đều quyết tâm tiết kiệm chi tiêu để lo thuốc thang cho mẹ trị bệnh. Cầu mong ông trời cho mẹ sống được ngày nào hay ngày ấy” – anh Nguyễn Văn Nam, (con trai thứ 2 của bà Đoẻn) tâm sự.

Thấy bà Đoẻn hàng ngày la ối, quằn quại v́ khối u trên mặt cứ lớn dần nên gia đ́nh đành đánh liều vay mượn tiền bạc để đưa vào bệnh viện Trung ương Huế điều trị. “Cách đây 2 năm, tui đang nằm viện tại Huế th́ có đoàn chuyên gia y tế của Mỹ sang làm việc tại đây. Qua thăm khám, các bác sĩ nói bệnh của tui nếu có điều kiện qua Mỹ phẫu thuật th́ mới có khả năng cứu chữa. Sau bao nhiêu lần đưa tui đi trị bệnh, số nợ ngân hàng mà người thân vay mượn cũng nhiều lắm rồi, chưa biết lấy ǵ để trả th́ nói chi đến chuyện phẫu thuật hả chú?” – bà Đoẻn kể.“Tui và các con bây giờ chỉ cầu mong cho bà ấy sống lâu thêm một chút, tui sẽ chăm thêm con gà, con lợn, các con đi làm thuê để kiếm tiền cho bà ấy phẫu thuật. Dù khó khăn nhưng cha con tui sẽ cố gắng vượt qua” – ông Múng ngậm ngùi nói.
Chia tay hoàn cảnh khó khăn, chúng tôi cứ thấy ḷng ḿnh day dứt, không biết gia đ́nh ông Múng, bà Đoẻn c̣n chịu đựng nỗi khổ ấy đến bao giờ nữa khi bệnh tật bà Đoẻn cứ lớn dần trong sự bất lực của cả gia đ́nh.
tm