Log in

View Full Version : Hơn 1.000ngày t́m kiếm vô vọng và nỗi đau của những đứa con nghĩ mẹ chết nhưng không dám đặt ảnh thờ


vuitoichat
09-26-2013, 10:40
GiadinhNet - Cách đây hơn ba năm, báo GĐ&XH từng gửi đến bạn đọc bài viết về trường hợp mất tích kỳ lạ sau một vụ tai nạn giao thông của bà Trần Thị Lê (trú tại thôn Phương Độ, xă Hưng Thịnh, huyện B́nh Giang, tỉnh Hải Dương). Vụ việc hy hữu này đă gây xôn xao dư luận suốt một thời gian dài, nhất là khi các con nạn nhân vẫn không ngừng t́m kiếm mẹ giữa những lời đồn thất thiệt...

Cho đến tận bây giờ, khi chúng tôi trở lại địa phương th́ vụ mất tích bí ẩn này vẫn là một nghi án chưa có lời giải. C̣n những người con của bà Bắc, sau những ngày t́m mẹ vô vọng lại tiếp tục phải sống trong tâm trạng u ám, khổ đau.
http://luyenchuong.com/forum/attachment.php?attac hmentid=410602&stc=1&d=1380191797
Chị Lê (bên phải) và mẹ chồng. Ảnh: T.G

Hơn 1.000 ngày t́m kiếm trong vô vọng

Ngồi tiếp phóng viên bên ấm trà nóng, anh Trần Quốc Linh (con trai bà Lê – PV) dường như không giấu nổi sự xúc động khi nhớ lại cái ngày xảy ra vụ tai nạn kinh hoàng, tai nạn mà từ đó anh không c̣n gặp, không c̣n nghe một chút thông tin ǵ về mẹ. “Hôm xảy ra vụ việc, cả gia đ́nh đi làm nên không ai biết. Măi đến lúc nghe tin báo, chúng tôi vội chạy đến hiện trường th́ phát hiện chiếc xe đạp bà dùng đi chợ đang nằm ở giữa đường nhưng người th́ không thấy đâu. Không một phút chần chừ, mọi người vội chia nhau lục tung cả khu vực quanh đó để t́m kiếm nhưng không thấy”.

Tiếp ngay trong hôm đó, nhà anh Linh họp bàn, lập các phương án rồi chia nhau ra để t́m kiếm. Cả đại gia đ́nh nội ngoại lên đến cả trăm người, cứ 10 người một tốp t́m đến bệnh viện các tỉnh Bắc Ninh, Bắc Giang, Hưng Yên, Hải Pḥng, Quảng Ninh, Hà Nội để hỏi thăm. “Ngày ấy, nhà tôi c̣n khẩn thiết nhờ cả công an đi cùng để các bệnh viện tạo điều kiện cho t́m kiếm nhanh chóng. T́m hết ở các pḥng cấp cứu không có, gia đ́nh t́m xuống cả các nhà xác, vẫn không thấy tung tích ǵ. Thậm chí, chúng tôi đă điện lên các cửa khẩu, nhờ các cô chú, bác ở đấy nói với cán bộ hải quan lưu ư giúp trường hợp của mẹ tôi. Nhưng tất cả vẫn biệt vô âm tín”, anh Linh kể.

Điều đáng nói là một ngày sau khi xảy ra tai nạn, người nhà anh Linh bất ngờ nhặt được một đăng kư xe ở chỗ bà Lê bị tai nạn. Hy vọng lóe lên, các con bà Lê và Công an huyện vội t́m đến địa chỉ trên đăng kư xe. Anh Linh kể: “Hôm ấy, cả nhà tôi trông đợi nhiều lắm, cứ chắc chắn là t́m thấy mẹ rồi, dù có là tin xấu nhất th́ cũng giải tỏa được tâm lư đang đè nặng. Nhưng xuống đến nơi, thấy chiếc xe như bị phủ bụi ở trong sân nhà họ, th́ mọi hy vọng tiêu tan. Công an vào làm việc và xác nhận là chiếc xe màu trắng này lâu lắm rồi không được sử dụng. Hơn thế, theo biên bản hiện trường, th́ chiếc xe va chạm với mẹ tôi lại màu xanh”.

Không nản ḷng, những đứa con lại bỏ công, gác việc đôn đáo đi t́m mẹ khắp nơi. Thậm chí, giữa lúc bấn loạn, nỗi nghi ngờ bà Lê đă… kẻ xấu giấu đi cũng đă được tính đến. “Thời điểm xảy ra tai nạn vào sáng sớm, không có người qua lại nên tài xế mới mang người đi được. Nhưng dù mẹ tôi có ngất đi hay chết ngay lúc đấy th́ tài xế cũng không dám để mẹ tôi ở lâu trong ô tô. Do đó, khi họp lại phân tích, anh em chúng tôi đoán họ sẽ chỉ giấu mẹ tôi ở khoảng cách 100 km thôi. Họ sẽ t́m các con đường vắng vẻ, ít người qua lại để thủ tiêu nạn nhân. Nghĩ đến hướng này, lại mỗi tốp 10 người được chia nhau đi các hướng, trong ṿng bán kính 100 km, sau đó t́m về các ngơ ngách nhỏ để t́m kiếm nhưng vẫn vô vọng”.

T́m măi không thấy tung tích con dâu, cụ Nguyễn Thị Bắc (mẹ chồng bà Lê - PV) bắt đầu nhờ đến các cửa đền đài, bói toán, thậm chí nhờ cả đến nhà ngoại cảm. Mỗi ông thầy một thông tin nhưng ai cũng báo “đă chết rồi”. Cứ mỗi lần nhận được “thầy” phán bảo về tung tích bà Lê là mỗi lần cả nhà anh Linh lên kế hoạch lục tung khu vực đó nhưng cũng chẳng ăn thua. Anh Linh kể: “Nhà tôi đă đào tung băi cát gần khu vực xảy ra tai nạn rồi sau đó thuê thuyền đi khắp con sông t́m kiếm mà chẳng thấy ǵ. Đằng đẵng ba năm trôi qua, nhà tôi vẫn cứ t́m kiếm vô vọng, vừa mong ngóng tin tức như thế. Anh em tôi đă xác định tư tưởng ngay sau khi mẹ mất tích mấy tháng rồi. Nhưng người chết th́ phải thấy xác, nếu không phận làm con sao có thể an ḷng”.
http://iyouphim.com/forum/attachment.php?attac hmentid=243608&stc=1&d=1380191807
Anh Trần Quốc Linh vẫn không giấu nổi sự xúc động khi nhớ lại vụ tai nạn xảy ra với mẹ ḿnh. Ảnh: T.G

Ngừng một lúc, Linh buồn buồn kể tiếp: “Có một lần ở bệnh viện Việt Đức, tôi nh́n thấy một người phụ nữ đang được cấp cứu, mái tóc giống hệt mẹ tôi. Tôi thực sự hoảng sợ, mất tinh thần đến mức suưt đột quỵ. Tôi sợ đấy là mẹ ḿnh, sợ mẹ đang ở t́nh trạng nguy hiểm như thế. Nhưng bây giờ tôi nghĩ, thà ngày ấy người phụ nữ ấy là mẹ tôi thật th́ chúng tôi cũng không khổ sở nhiều như thế này, vừa đau ḷng vừa phải chịu nhiều đồn thồi từ làng xóm láng giềng”.

Ẩn ức sống với những tin đồn thất thiệt

Dằn lại nỗi xúc động khi nói về quăng thời gian hơn 1000 ngày t́m mẹ vô vọng, anh Linh trầm giọng kể: “Ngày mới xảy ra sự việc, tôi buồn là lẽ đương nhiên. Nhưng tôi rất khó chịu v́ người dân cứ đồn đại lung tung, người th́ nói mẹ tôi đă bỏ theo ông nào, người th́ nói đă trốn đi nước ngoài. Họ không hiểu, không động viên chúng tôi c̣n xát thêm muối vào nỗi đau mà gia đ́nh tôi phải chịu. Chúng tôi phải biết về mẹ ḿnh hơn ai hết chứ. Điện thoại riêng không có, mối quan hệ th́ rất ít, suốt ngày cắm đầu vào làm việc. Nghe mọi người nói th́ hoang mang lắm và nhiều khi tôi không ḱm chế được”. Ngồi bên cạnh cháu nội, cụ Bắc lên tiếng đồng t́nh: “Nó suốt ngày chỉ ở nhà đầu tắt mặt tối làm việc, có biết đến bạn bè nào đâu. Giả sử nó đột nhiên mất tích một cách bí ẩn th́ chắc chắn là bị ép buộc, không thể có chuyện nó tự nguyện bỏ đi đâu v́ nó ngoan hiền, hiếu thuận lắm”.
http://younhac.com/forum/attachment.php?attac hmentid=87799&stc=1&d=1380191817
Mẹ chồng chị Lê. Ảnh: T.G

Để bà nội nói dứt, anh Linh đỡ lời: “Người ta đồn mẹ tôi bỏ đi nước ngoài nhưng 50 tuổi rồi, mẹ tôi đi được đến đâu. Đồ đạc, chứng minh thư, hộ chiếu vẫn c̣n nguyên, vàng bạc, tiền nong vẫn ở nhà. Đi ra ngoài nghe thiên hạ xầm x́ mà chúng tôi ức đến rơi nước mắt. Cách đây một tháng cũng có thông tin, một người đàn ông ở làng Lê, bảo nh́n thấy mẹ tôi ở Đài Loan. Tôi xuống tận nơi và bảo: “Nếu đúng là chú nh́n thấy mẹ cháu ở bên ấy thật, cháu sẽ gọi công an xuống ghi nhận lời chú và biếu chú 500 triệu đồng. Nhưng người đàn ông ấy tự nhiên run bắn lên và bảo không phải, chỉ là câu chuyện làm quà để nói với nhau thôi. Cũng có lần, thiên hạ c̣n bảo “mẹ nó bị như thế mà vẫn thấy hai anh em nó thoải mái nói cười”. Chị có ở hoàn cảnh này mới hiểu được tôi đă phải chịu đựng những ǵ. Chúng tôi đă xác định, kể cả bán đất, bán nhà đi để t́m mẹ cũng sẵn sàng, miễn là thấy người, chết phải thấy xác”.

Nói rồi Linh cúi mặt xuống, không ḱm chế được cảm xúc của ḿnh, anh vẫn nức lên: “Thật ḷng là bao nhiêu chuyện buồn xảy ra từ ngày mẹ tôi mất tích. Đám cưới của tôi chỉ có nước mắt, nhiều lúc tôi cảm thấy tủi thân lắm. Em trai tôi cũng v́ không chịu được những đồn thổi của dư luận mà đă phải chạy vạy đi nước ngoài làm cho khuây khỏa”.

Hơn ba năm sau ngày bà Lê mất tích bí ẩn, cả gia đ́nh anh Linh bàn nhau, nhớ mẹ th́ để trong ḷng, c̣n phải làm ăn, lo lắng công việc của gia đ́nh, họ mạc. Linh bảo: “Trong thâm tâm, tôi vẫn nghĩ mẹ đă mất rồi. Nhưng dù thế, tôi vẫn không dám đặt ảnh mẹ lên để thờ. Tôi chỉ nhớ cái ngày mẹ mất tích, làm mâm cơm, thắp hương gia tiên, mong phù hộ và có hướng để t́m được mẹ thôi. Nếu c̣n sống th́ chúng tôi xác định mẹ tôi có thể đă ngớ ngẩn, mất ư thức v́ vụ tai nạn này. Thu xếp công việc ổn thỏa, chúng tôi sẽ tổ chức một chuyến đi, gọi là đi chơi cho thoải mái. Chúng tôi sẽ đi khắp các bệnh viện tâm thần để t́m thêm một lần nữa, biết đâu lại gặp được mẹ ở đó”.

Rời nhà Linh khi đă quá trưa, câu chuyện mất tích bí ẩn của bà Trần Thị Lê cứ ám ảnh chúng tôi. Ngày nào chưa t́m thấy mẹ, chưa thấy xác mẹ, có lẽ Linh và những người trong gia đ́nh sẽ không thể có một ngày yên ổn trọn vẹn...

Vụ tai nạn kỳ lạ

Ngày 16/5/2010, tại Km 300 +700 QL5A chiều Hải Pḥng - Hà Nội xảy ra một vụ TNGT nghiêm trọng, chiếc ô tô (xác định ban đầu của cơ quan công an là xe tải nhỏ hiệu Hyundai), đă đâm vào một người phụ nữ đi xe đạp. Nạn nhân sau này được xác định là bà Trần Thị Lê, người rời nhà vào lúc 5h sáng để đi chợ mua đồ ăn cho thợ sửa nhà. 8h sáng cùng ngày, chị Trần Khánh Ly (con gái bà Lê) sang hỏi người chú và biết thông tin về chiếc xe đạp màu xanh (là chiếc xe bà Lê dùng để đi chợ - PV) nằm tại hiện trường cách nhà không xa. Cả nhà hốt hoảng vội báo công an. Hiện trường được xác định là một vụ tai nạn nhưng không có một giọt máu nào ngoài chiếc xe đạp, khẩu trang và vài mảnh gương ô tô vỡ. Đặc biệt, nạn nhân của vụ tai nạn biến mất mà không để lại dấu vết ǵ.

Nguyên Anh

Hanna
09-27-2013, 06:48
Một vụ TNGT kỳ lạ xảy ra ngày 16/5/2010 tại QL5A. Hiện trường không có một giọt máu nào chỉ có chiếc xe đạp, khẩu trang và vài mảnh gương ô tô vỡ. Đặc biệt, nạn nhân của vụ tai nạn biến mất mà không để lại dấu vết ǵ.

Cách đây hơn ba năm, báo GĐ&XH từng đưa tin về trường hợp mất tích kỳ lạ sau một vụ tai nạn giao thông của bà Trần Thị Lê (trú tại thôn Phương Độ, xă Hưng Thịnh, huyện B́nh Giang, tỉnh Hải Dương). Vụ việc hy hữu này đă gây xôn xao dư luận suốt một thời gian dài, nhất là khi các con nạn nhân vẫn không ngừng t́m kiếm mẹ giữa những lời đồn thất thiệt...
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=520061&stc=1&d=1380264509
Cho đến tận bây giờ, khi chúng tôi trở lại địa phương th́ vụ mất tích bí ẩn này vẫn là một nghi án chưa có lời giải. C̣n những người con của bà Lê, sau những ngày t́m mẹ vô vọng lại tiếp tục phải sống trong tâm trạng u ám, khổ đau.Hơn 1.000 ngày t́m kiếm trong vô vọng

Ngồi tiếp phóng viên bên ấm trà nóng, anh Trần Quốc Linh (con trai bà Lê – PV) dường như không giấu nổi sự xúc động khi nhớ lại cái ngày xảy ra vụ tai nạn kinh hoàng, tai nạn mà từ đó anh không c̣n gặp, không c̣n nghe một chút thông tin ǵ về mẹ. “Hôm xảy ra vụ việc, cả gia đ́nh đi làm nên không ai biết. Măi đến lúc nghe tin báo, chúng tôi vội chạy đến hiện trường th́ phát hiện chiếc xe đạp bà dùng đi chợ đang nằm ở giữa đường nhưng người th́ không thấy đâu. Không một phút chần chừ, mọi người vội chia nhau lục tung cả khu vực quanh đó để t́m kiếm nhưng không thấy”.

Tiếp ngay trong hôm đó, nhà anh Linh họp bàn, lập các phương án rồi chia nhau ra để t́m kiếm. Cả đại gia đ́nh nội ngoại lên đến cả trăm người, cứ 10 người một tốp t́m đến bệnh viện các tỉnh Bắc Ninh, Bắc Giang, Hưng Yên, Hải Pḥng, Quảng Ninh, Hà Nội để hỏi thăm. “Ngày ấy, nhà tôi c̣n khẩn thiết nhờ cả công an đi cùng để các bệnh viện tạo điều kiện cho t́m kiếm nhanh chóng. T́m hết ở các pḥng cấp cứu không có, gia đ́nh t́m xuống cả các nhà xác, vẫn không thấy tung tích ǵ. Thậm chí, chúng tôi đă điện lên các cửa khẩu, nhờ các cô chú, bác ở đấy nói với cán bộ hải quan lưu ư giúp trường hợp của mẹ tôi. Nhưng tất cả vẫn biệt vô âm tín”, anh Linh kể.

Điều đáng nói là một ngày sau khi xảy ra tai nạn, người nhà anh Linh bất ngờ nhặt được một đăng kư xe ở chỗ bà Lê bị tai nạn. Hy vọng lóe lên, các con bà Lê và Công an huyện vội t́m đến địa chỉ trên đăng kư xe. Anh Linh kể: “Hôm ấy, cả nhà tôi trông đợi nhiều lắm, cứ chắc chắn là t́m thấy mẹ rồi, dù có là tin xấu nhất th́ cũng giải tỏa được tâm lư đang đè nặng. Nhưng xuống đến nơi, thấy chiếc xe như bị phủ bụi ở trong sân nhà họ, th́ mọi hy vọng tiêu tan. Công an vào làm việc và xác nhận là chiếc xe màu trắng này lâu lắm rồi không được sử dụng. Hơn thế, theo biên bản hiện trường, th́ chiếc xe va chạm với mẹ tôi lại màu xanh”.

Không nản ḷng, những đứa con lại bỏ công, gác việc đôn đáo đi t́m mẹ khắp nơi. Thậm chí, giữa lúc bấn loạn, nỗi nghi ngờ bà Lê đă… kẻ xấu giấu đi cũng đă được tính đến. “Thời điểm xảy ra tai nạn vào sáng sớm, không có người qua lại nên tài xế mới mang người đi được. Nhưng dù mẹ tôi có ngất đi hay chết ngay lúc đấy th́ tài xế cũng không dám để mẹ tôi ở lâu trong ô tô. Do đó, khi họp lại phân tích, anh em chúng tôi đoán họ sẽ chỉ giấu mẹ tôi ở khoảng cách 100 km thôi. Họ sẽ t́m các con đường vắng vẻ, ít người qua lại để thủ tiêu nạn nhân. Nghĩ đến hướng này, lại mỗi tốp 10 người được chia nhau đi các hướng, trong ṿng bán kính 100 km, sau đó t́m về các ngơ ngách nhỏ để t́m kiếm nhưng vẫn vô vọng”.

T́m măi không thấy tung tích con dâu, cụ Nguyễn Thị Bắc (mẹ chồng bà Lê - PV) bắt đầu nhờ đến các cửa đền đài, bói toán, thậm chí nhờ cả đến nhà ngoại cảm. Mỗi ông thầy một thông tin nhưng ai cũng báo “đă chết rồi”. Cứ mỗi lần nhận được “thầy” phán bảo về tung tích bà Lê là mỗi lần cả nhà anh Linh lên kế hoạch lục tung khu vực đó nhưng cũng chẳng ăn thua. Anh Linh kể: “Nhà tôi đă đào tung băi cát gần khu vực xảy ra tai nạn rồi sau đó thuê thuyền đi khắp con sông t́m kiếm mà chẳng thấy ǵ. Đằng đẵng ba năm trôi qua, nhà tôi vẫn cứ t́m kiếm vô vọng, vừa mong ngóng tin tức như thế. Anh em tôi đă xác định tư tưởng ngay sau khi mẹ mất tích mấy tháng rồi. Nhưng người chết th́ phải thấy xác, nếu không phận làm con sao có thể an ḷng”.Ngừng một lúc, Linh buồn buồn kể tiếp: “Có một lần ở bệnh viện Việt Đức, tôi nh́n thấy một người phụ nữ đang được cấp cứu, mái tóc giống hệt mẹ tôi. Tôi thực sự hoảng sợ, mất tinh thần đến mức suưt đột quỵ. Tôi sợ đấy là mẹ ḿnh, sợ mẹ đang ở t́nh trạng nguy hiểm như thế. Nhưng không phải. C̣n bây giờ tôi nghĩ, thà người phụ nữ ấy là mẹ tôi thật th́ chúng tôi cũng không khổ sở nhiều như thế này, vừa đau ḷng vừa phải chịu nhiều đồn thồi từ làng xóm láng giềng”.

Ẩn ức sống với những tin đồn thất thiệt

Dằn lại nỗi xúc động khi nói về quăng thời gian hơn 1000 ngày t́m mẹ vô vọng, anh Linh trầm giọng kể: “Ngày mới xảy ra sự việc, tôi buồn là lẽ đương nhiên. Nhưng tôi rất khó chịu v́ người dân cứ đồn đại lung tung, người th́ nói mẹ tôi đă bỏ theo ông nào, người th́ nói đă trốn đi nước ngoài. Họ không hiểu, không động viên chúng tôi c̣n xát thêm muối vào nỗi đau mà gia đ́nh tôi phải chịu. Chúng tôi phải biết về mẹ ḿnh hơn ai hết chứ. Điện thoại riêng không có, mối quan hệ th́ rất ít, suốt ngày cắm đầu vào làm việc. Nghe mọi người nói th́ hoang mang lắm và nhiều khi tôi không ḱm chế được”. Ngồi bên cạnh cháu nội, cụ Bắc lên tiếng đồng t́nh: “Nó suốt ngày chỉ ở nhà đầu tắt mặt tối làm việc, có biết đến bạn bè nào đâu. Giả sử nó đột nhiên mất tích một cách bí ẩn th́ chắc chắn là bị ép buộc, không thể có chuyện nó tự nguyện bỏ đi đâu v́ nó ngoan hiền, hiếu thuận lắm”.Để bà nội nói dứt, anh Linh đỡ lời: “Người ta đồn mẹ tôi bỏ đi nước ngoài nhưng 50 tuổi rồi, mẹ tôi đi được đến đâu. Đồ đạc, chứng minh thư, hộ chiếu vẫn c̣n nguyên, vàng bạc, tiền nong vẫn ở nhà. Đi ra ngoài nghe thiên hạ xầm x́ mà chúng tôi ức đến rơi nước mắt. Cách đây một tháng cũng có thông tin, một người đàn ông ở làng Lê, bảo nh́n thấy mẹ tôi ở Đài Loan. Tôi xuống tận nơi và bảo: “Nếu đúng là chú nh́n thấy mẹ cháu ở bên ấy thật, cháu sẽ gọi công an xuống ghi nhận lời chú và biếu chú 500 triệu đồng. Nhưng người đàn ông ấy tự nhiên run bắn lên và bảo không phải, chỉ là câu chuyện làm quà để nói với nhau thôi. Cũng có lần, thiên hạ c̣n bảo “mẹ nó bị như thế mà vẫn thấy hai anh em nó thoải mái nói cười”. Chị có ở hoàn cảnh này mới hiểu được tôi đă phải chịu đựng những ǵ. Chúng tôi đă xác định, kể cả bán đất, bán nhà đi để t́m mẹ cũng sẵn sàng, miễn là thấy người, chết phải thấy xác”.



Nói rồi Linh cúi mặt xuống, không ḱm chế được cảm xúc của ḿnh, anh vẫn nức lên: “Thật ḷng là bao nhiêu chuyện buồn xảy ra từ ngày mẹ tôi mất tích. Đám cưới của tôi chỉ có nước mắt, nhiều lúc tôi cảm thấy tủi thân lắm. Em trai tôi cũng v́ không chịu được những đồn thổi của dư luận mà đă phải chạy vạy đi nước ngoài làm cho khuây khỏa”.

Hơn ba năm sau ngày bà Lê mất tích bí ẩn, cả gia đ́nh anh Linh bàn nhau, nhớ mẹ th́ để trong ḷng, c̣n phải làm ăn, lo lắng công việc của gia đ́nh, họ mạc. Linh bảo: “Trong thâm tâm, tôi vẫn nghĩ mẹ đă mất rồi. Nhưng dù thế, tôi vẫn không dám đặt ảnh mẹ lên để thờ. Tôi chỉ nhớ cái ngày mẹ mất tích, làm mâm cơm, thắp hương gia tiên, mong phù hộ và có hướng để t́m được mẹ thôi. Nếu c̣n sống th́ chúng tôi xác định mẹ tôi có thể đă ngớ ngẩn, mất ư thức v́ vụ tai nạn này. Thu xếp công việc ổn thỏa, chúng tôi sẽ tổ chức một chuyến đi, gọi là đi chơi cho thoải mái. Chúng tôi sẽ đi khắp các bệnh viện tâm thần để t́m thêm một lần nữa, biết đâu lại gặp được mẹ ở đó”.

Rời nhà Linh khi đă quá trưa, câu chuyện mất tích bí ẩn của bà Trần Thị Lê cứ ám ảnh chúng tôi. Ngày nào chưa t́m thấy mẹ, chưa thấy xác mẹ, có lẽ Linh và những người trong gia đ́nh sẽ không thể có một ngày yên ổn trọn vẹn...

Vụ tai nạn kỳ lạ

Ngày 16/5/2010, tại Km 300 +700 QL5A chiều Hải Pḥng - Hà Nội xảy ra một vụ TNGT nghiêm trọng, chiếc ô tô (xác định ban đầu của cơ quan công an là xe tải nhỏ hiệu Hyundai), đă đâm vào một người phụ nữ đi xe đạp.

Nạn nhân sau này được xác định là bà Trần Thị Lê, người rời nhà vào lúc 5h sáng để đi chợ mua đồ ăn cho thợ sửa nhà. 8h sáng cùng ngày, chị Trần Khánh Ly (con gái bà Lê) sang hỏi người chú và biết thông tin về chiếc xe đạp màu xanh (là chiếc xe bà Lê dùng để đi chợ - PV) nằm tại hiện trường cách nhà không xa. Cả nhà hốt hoảng vội báo công an.

Hiện trường được xác định là một vụ tai nạn nhưng không có một giọt máu nào ngoài chiếc xe đạp, khẩu trang và vài mảnh gương ô tô vỡ. Đặc biệt, nạn nhân của vụ tai nạn biến mất mà không để lại dấu vết ǵ.
Nguồn : giadinh.net

omega
09-27-2013, 07:48
Bị đụng chết rồi hốt xác lên xe chở đi luôn ấy mà !! CSGT phải có dính vô thôi, coi lại xe tỉnh ủy đi nhậu hay chơi gái mấy giờ về nhà là ra manh mối