Hanna
06-30-2014, 09:04
H́nh như tên tuổi của Việt Dzũng gắn liền với danh hiệu “một nhà đấu tranh,” “một chiến sĩ tranh đấu” cho dân tộc, cho đất nước... Nhưng có mấy ai c̣n nhớ đến Việt Dzũng, một Việt Dzũng nghệ sĩ, yêu văn học nghệ thuật và có một tâm hồn rất trẻ trung, rất lăng mạn. Cùng một Việt Dzũng chỉ biết sống v́ mọi người.
Áo Trắng là chủ đề mà Việt Dzũng đă chọn đặt từ cuối tháng 10, 2013 cho hai buổi nhạc thính pḥng sẽ diễn ra tại quận Cam trong ngày 19 tháng 7 năm 2014 sắp tới đây. Là con chim đầu đàn của Nhóm DUK, tên tắt các bạn trẻ yêu âm văn học nghệ thuật do Việt Dzũng sáng lập, hợp thành. Đó là D: Việt Dzũng, U: Uyển Diễm và K: Đỗ Tân Khoa.
Tôi hiểu đây chỉ là một trong những sinh hoạt mà Việt Dzũng đă thực hiện. Với một mục đích là khuyến khích các giới trẻ tại hải ngoại, có năng khiếu và nhất là có tinh thần yêu văn học nghệ thuật Việt Nam. Hăy hoạt động đi, cất cánh lên cho nền văn học nghệ thuật hải ngoại thêm màu sắc.
Chính bản thân tôi, ngay từ khi mới sang định cư tại Mỹ, chỉ với những bài tùy bút riêng tư, viết về quăng đời vừa trải qua sau Tháng Tư, 1975. Đăng trên nhật báo Người Việt giữa thập niên 1990. Việt Dzũng đă gọi điện thoại đến nhà và xin phép tôi cho Dzũng đăng lại trên các báo mà Dzũng phụ trách. “Em chỉ làm công việc đánh máy layout, nên phải thưa trước với chị là không có tiền nhuận bút trả cho chị.” Quả thật lúc đó tôi không biết Việt Dzũng là ai, nhưng cảm thấy thân thiện ngay: “ Ôi, em thật thà quá. Trong khi chị có nhận được phone của một số người quen, hỏi chị đang ở nơi này...nơi kia? V́ các bạn chị thấy tên Bích Huyền trong nhiều bài viết có địa danh nơi đó! Chẳng thấy ai xin phép chị ǵ cả! Hihi...”
Và kể từ đó, hai chị em quen biết nhau. Thân thiết như ruột thịt.
Dzũng cứ thúc giục tôi gom bài in thành sách, “Em sẽ đánh máy cho chị, nhanh mà!” Ngày đó chưa có Internet, Email... Tôi phải mang bài đến cho Dzũng tại một căn pḥng nhỏ, gần nơi ngày xưa là Câu Lạc Bộ Báo Chí tại đường Euclid. Dzũng một ḿnh, ngồi trước chiếc máy chữ. Mười ngón tay múa lượn trên bàn phím mà miệng vẫn nói chuyện liên tục.
Khi quận Cam có đài tiếng Việt đầu tiên, tôi và Dzũng cùng cộng tác chương tŕnh ở đó. Việt Dzũng thường phỏng vấn tôi về những chuyện 30 Tháng Tư.
Sau này, Việt Dzũng và Minh Phượng lập ra Radio Bolsa. Một hai năm sau, các em đă mời tôi cộng tác cho đến ngày nay. Cùng Mai Phương. Rồi thêm Uyển Diễm. Radio Bolsa như một gia đ́nh thứ hai của chúng tôi.
Mới đó mà đă hơn 14 năm trường làm việc bên nhau. Vừa qua, v́ lư do tuổi tác, tôi muốn xin nghỉ. Dzũng cười nói, “Khi nào em mất tiếng nói th́ chị mới được nghỉ hưu. Chị phải ở bên cạnh chúng em.”
Với tôi và cháu Uyển Diễm, Việt Dzũng như một người em thân yêu ruột thịt. Buồn vui có nhau. Tuy hai chị em như mặt trăng mặt trời. Giờ Dzũng thu thanh ở đài là giờ tôi ra về. Hai chị em chỉ ngừng lại nói chuyện với nhau nhiều nhất là dăm ba phút nơi băi đậu xe. Nhưng khi có việc ǵ cần, bao giờ Dzũng cũng ở bên cạnh tôi. Có khi c̣n đến với tôi sớm hơn như để trấn an.
Dù chỉ gặp nhau ngắn ngủi như thế, nhưng Dzũng vẫn theo sát những công việc làm, những hoạt động sinh hoạt cộng đồng của tôi, về văn hóa, chính trị, đời sống trong cộng đồng. Điều đó thể hiện trong những bài phát biểu của Việt Dzũng dành cho tôi, nhiều chi tiết Dzũng quan tâm đến từng công việc của tôi trong cộng đồng, hay chuyện riêng tư bạn hữu trên Facebook. Tôi ngạc nhiên đến bất ngờ.
Nhất là Dzũng rất quan tâm nâng đỡ Uyển Diễm. Hướng dẫn chỉ bảo cho Uyển Diễm, Đại Dương trong nhiều sinh hoạt.
Dzũng săn sóc đời sống tinh thần cho hai mẹ con tôi, đôi khi tôi cảm động muốn nghẹn ngào rơi lệ.
“Em yêu chị, em thương cháu Uyển Diễm v́ chị và cháu là những nạn nhân trực tiếp, đau khổ nhất do cộng sản gây nên. Bao năm qua chị đă chèo chống gia đ́nh dù vắng anh bên cạnh.”
Dzũng thúc giục tôi chọn chương tŕnh thơ nhạc VOA in thành CD. Tất cả những ǵ Dzũng bày ra, tôi đều gặt hái nhiều thành công rực rỡ.
Khi tôi được nhạc sĩ Từ Công Phụng mời sang điều khiển chương tŕnh nhạc Kỷ Niệm 50 T́nh Ca Từ Công Phụng tại Oregon, tôi đă giới thiệu cho hai cháu Đại Duơng và Uyển Diễm thay mẹ làm công việc ấy.
Tôi hứa luôn luôn đứng sau hướng dẫn. Các cháu đă hoàn thành xuất sắc. Được 600 khán giả hiện diện buổi nhạc ấy nhiệt liệt tán thưởng. Tiếng vang rộng khắp. Do đó mới có 50 Năm T́nh Ca Từ Cộng Phụng tại hư viện lớn Segerstrom Performing Art, quận Cam, với 1,700 khán giả yêu nghệ thuật tham dự do DUK tổ chức.
Chúng tôi đă trao cho ông bà Từ Cộng Phụng một số tiền lớn và chi phí cho rạp quá nhiều, cũng như dàn âm thanh ánh sáng, ban kỹ thuật và ca nhạc sĩ tŕnh diễn.v.v...Tưởng lỗ, nhưng không ngờ ít lâu sau chủ rạp gọi đến nhận $9,000 tiền vé bán tại cửa. Thế là lại “thừa thắng xông lên,” Việt Dzũng lại thúc giục nhóm tổ chức những show kế tiếp. Nào Thu Quyến Rũ, Đoàn Chuẩn-Từ Linh, Happy NewYear 2013...Và Áo Trắng ngày hôm nay. Thất bại về tài chính nhưng được an ủi là thành công về nghệ thuật. Khán giả yêu văn học nghệ thuật ở quận Cam được thưởng thức những chương tŕnh nhạc thính pḥng giá trị.
Việt Dzũng là như thế! Đầu óc em, chân tay em luôn luôn hoạt động không ngừng. Em quan tâm đến những người chung quanh, chia xẻ bằng nụ cười, lời nói. Bằng ánh mắt vui tươi, thân thiện, bằng những thúc giục: “Hăy làm đi!” Không chỉ bằng lời nói suông mà bằng tất cả sự góp ư, chỉ dẫn, công sức khi cùng thực hiện. Dù người đó có e dè ngần ngại th́ cũng vui ḷng dấn bước tới.
Chúng tôi chỉ có niềm vui bên nhau, bên thơ, bên nhạc với t́nh cảm chia sẻ chan ḥa, ít khi nào tụ tập ăn uống! Nhưng t́nh thương yêu th́ chan ḥa chảy trong ḍng máu mỗi người.
Việt Dzũng như một người đầu tàu, nhưng nay cánh chim đă găy cánh. Gục ngă. Các em các cháu khóc biết bao nhiêu. Việt Dzũng đă đáp lại ở một chân trời xa nhưng ánh mắt và tấm ḷng thương yêu vẫn c̣n đó, nâng đỡ, khuyến khích, thúc giục các em các cháu, vững tin đi tới.
Thế nhưng nhiều công việc vẫn c̣n đó, như những ngày qua các em các cháu đang bắt đầu tất bật lo cho show nhạc “Áo Trắng” thành công trọn vẹn. Nh́n Uyển Diễm, Đỗ Tân Khoa, Phong Lê, Đại Dương ngồi bên nhau chia sẻ lo toan công việc cho show nhạc thính pḥng mà ḷng tôi chùng xuống. Thương các cháu vô cùng. Các cháu muốn buông. Nhưng Việt Dzũng h́nh như vẫn bên cạnh thúc giục. Cho nên bỗng nhiên Bê Bê Hoàng Anh xuất hiện an ủi, khuyến khích. “Phải làm cho bằng được! Chị Huyền hăy cùng em, giúp các cháu!”
Bây giờ “Áo Trắng” vẫn đang xúc tiến mạnh mẽ để kịp tŕnh diễn trong hai buổi - 2 PM và 7 PM, ngày 19 Tháng Bảy tại Saigon Performing Arts Center (Brookhurst và Edinger).
Trên bước đường lưu lạc, chúng ta đă gặp biết bao người. Quen biết trước hay mới gặp nhau đây thôi. Thương yêu. Rồi hờ hững. Nhưng dù sao vẫn có một chút t́nh. Một lần gặp gỡ. Một phút chia chia xa. Một nụ cười, một ánh mắt để lại. Một lời nói yêu thương. Một ṿng tay thân ái.
Xin hăy đến với “Áo Trắng,” cùng ngồi bên nhau t́m lại một thời hoa mộng tuổi học tṛ. Sống lại một thuở đă xa, môi hồng mắt biếc. Để gần gũi nhau, yêu thương nhau hơn.
Tôi tin rằng Việt Dzũng ở trên cao, sẽ mỉm cười góp chung niềm hạnh phúc.
vnn
Áo Trắng là chủ đề mà Việt Dzũng đă chọn đặt từ cuối tháng 10, 2013 cho hai buổi nhạc thính pḥng sẽ diễn ra tại quận Cam trong ngày 19 tháng 7 năm 2014 sắp tới đây. Là con chim đầu đàn của Nhóm DUK, tên tắt các bạn trẻ yêu âm văn học nghệ thuật do Việt Dzũng sáng lập, hợp thành. Đó là D: Việt Dzũng, U: Uyển Diễm và K: Đỗ Tân Khoa.
Tôi hiểu đây chỉ là một trong những sinh hoạt mà Việt Dzũng đă thực hiện. Với một mục đích là khuyến khích các giới trẻ tại hải ngoại, có năng khiếu và nhất là có tinh thần yêu văn học nghệ thuật Việt Nam. Hăy hoạt động đi, cất cánh lên cho nền văn học nghệ thuật hải ngoại thêm màu sắc.
Chính bản thân tôi, ngay từ khi mới sang định cư tại Mỹ, chỉ với những bài tùy bút riêng tư, viết về quăng đời vừa trải qua sau Tháng Tư, 1975. Đăng trên nhật báo Người Việt giữa thập niên 1990. Việt Dzũng đă gọi điện thoại đến nhà và xin phép tôi cho Dzũng đăng lại trên các báo mà Dzũng phụ trách. “Em chỉ làm công việc đánh máy layout, nên phải thưa trước với chị là không có tiền nhuận bút trả cho chị.” Quả thật lúc đó tôi không biết Việt Dzũng là ai, nhưng cảm thấy thân thiện ngay: “ Ôi, em thật thà quá. Trong khi chị có nhận được phone của một số người quen, hỏi chị đang ở nơi này...nơi kia? V́ các bạn chị thấy tên Bích Huyền trong nhiều bài viết có địa danh nơi đó! Chẳng thấy ai xin phép chị ǵ cả! Hihi...”
Và kể từ đó, hai chị em quen biết nhau. Thân thiết như ruột thịt.
Dzũng cứ thúc giục tôi gom bài in thành sách, “Em sẽ đánh máy cho chị, nhanh mà!” Ngày đó chưa có Internet, Email... Tôi phải mang bài đến cho Dzũng tại một căn pḥng nhỏ, gần nơi ngày xưa là Câu Lạc Bộ Báo Chí tại đường Euclid. Dzũng một ḿnh, ngồi trước chiếc máy chữ. Mười ngón tay múa lượn trên bàn phím mà miệng vẫn nói chuyện liên tục.
Khi quận Cam có đài tiếng Việt đầu tiên, tôi và Dzũng cùng cộng tác chương tŕnh ở đó. Việt Dzũng thường phỏng vấn tôi về những chuyện 30 Tháng Tư.
Sau này, Việt Dzũng và Minh Phượng lập ra Radio Bolsa. Một hai năm sau, các em đă mời tôi cộng tác cho đến ngày nay. Cùng Mai Phương. Rồi thêm Uyển Diễm. Radio Bolsa như một gia đ́nh thứ hai của chúng tôi.
Mới đó mà đă hơn 14 năm trường làm việc bên nhau. Vừa qua, v́ lư do tuổi tác, tôi muốn xin nghỉ. Dzũng cười nói, “Khi nào em mất tiếng nói th́ chị mới được nghỉ hưu. Chị phải ở bên cạnh chúng em.”
Với tôi và cháu Uyển Diễm, Việt Dzũng như một người em thân yêu ruột thịt. Buồn vui có nhau. Tuy hai chị em như mặt trăng mặt trời. Giờ Dzũng thu thanh ở đài là giờ tôi ra về. Hai chị em chỉ ngừng lại nói chuyện với nhau nhiều nhất là dăm ba phút nơi băi đậu xe. Nhưng khi có việc ǵ cần, bao giờ Dzũng cũng ở bên cạnh tôi. Có khi c̣n đến với tôi sớm hơn như để trấn an.
Dù chỉ gặp nhau ngắn ngủi như thế, nhưng Dzũng vẫn theo sát những công việc làm, những hoạt động sinh hoạt cộng đồng của tôi, về văn hóa, chính trị, đời sống trong cộng đồng. Điều đó thể hiện trong những bài phát biểu của Việt Dzũng dành cho tôi, nhiều chi tiết Dzũng quan tâm đến từng công việc của tôi trong cộng đồng, hay chuyện riêng tư bạn hữu trên Facebook. Tôi ngạc nhiên đến bất ngờ.
Nhất là Dzũng rất quan tâm nâng đỡ Uyển Diễm. Hướng dẫn chỉ bảo cho Uyển Diễm, Đại Dương trong nhiều sinh hoạt.
Dzũng săn sóc đời sống tinh thần cho hai mẹ con tôi, đôi khi tôi cảm động muốn nghẹn ngào rơi lệ.
“Em yêu chị, em thương cháu Uyển Diễm v́ chị và cháu là những nạn nhân trực tiếp, đau khổ nhất do cộng sản gây nên. Bao năm qua chị đă chèo chống gia đ́nh dù vắng anh bên cạnh.”
Dzũng thúc giục tôi chọn chương tŕnh thơ nhạc VOA in thành CD. Tất cả những ǵ Dzũng bày ra, tôi đều gặt hái nhiều thành công rực rỡ.
Khi tôi được nhạc sĩ Từ Công Phụng mời sang điều khiển chương tŕnh nhạc Kỷ Niệm 50 T́nh Ca Từ Công Phụng tại Oregon, tôi đă giới thiệu cho hai cháu Đại Duơng và Uyển Diễm thay mẹ làm công việc ấy.
Tôi hứa luôn luôn đứng sau hướng dẫn. Các cháu đă hoàn thành xuất sắc. Được 600 khán giả hiện diện buổi nhạc ấy nhiệt liệt tán thưởng. Tiếng vang rộng khắp. Do đó mới có 50 Năm T́nh Ca Từ Cộng Phụng tại hư viện lớn Segerstrom Performing Art, quận Cam, với 1,700 khán giả yêu nghệ thuật tham dự do DUK tổ chức.
Chúng tôi đă trao cho ông bà Từ Cộng Phụng một số tiền lớn và chi phí cho rạp quá nhiều, cũng như dàn âm thanh ánh sáng, ban kỹ thuật và ca nhạc sĩ tŕnh diễn.v.v...Tưởng lỗ, nhưng không ngờ ít lâu sau chủ rạp gọi đến nhận $9,000 tiền vé bán tại cửa. Thế là lại “thừa thắng xông lên,” Việt Dzũng lại thúc giục nhóm tổ chức những show kế tiếp. Nào Thu Quyến Rũ, Đoàn Chuẩn-Từ Linh, Happy NewYear 2013...Và Áo Trắng ngày hôm nay. Thất bại về tài chính nhưng được an ủi là thành công về nghệ thuật. Khán giả yêu văn học nghệ thuật ở quận Cam được thưởng thức những chương tŕnh nhạc thính pḥng giá trị.
Việt Dzũng là như thế! Đầu óc em, chân tay em luôn luôn hoạt động không ngừng. Em quan tâm đến những người chung quanh, chia xẻ bằng nụ cười, lời nói. Bằng ánh mắt vui tươi, thân thiện, bằng những thúc giục: “Hăy làm đi!” Không chỉ bằng lời nói suông mà bằng tất cả sự góp ư, chỉ dẫn, công sức khi cùng thực hiện. Dù người đó có e dè ngần ngại th́ cũng vui ḷng dấn bước tới.
Chúng tôi chỉ có niềm vui bên nhau, bên thơ, bên nhạc với t́nh cảm chia sẻ chan ḥa, ít khi nào tụ tập ăn uống! Nhưng t́nh thương yêu th́ chan ḥa chảy trong ḍng máu mỗi người.
Việt Dzũng như một người đầu tàu, nhưng nay cánh chim đă găy cánh. Gục ngă. Các em các cháu khóc biết bao nhiêu. Việt Dzũng đă đáp lại ở một chân trời xa nhưng ánh mắt và tấm ḷng thương yêu vẫn c̣n đó, nâng đỡ, khuyến khích, thúc giục các em các cháu, vững tin đi tới.
Thế nhưng nhiều công việc vẫn c̣n đó, như những ngày qua các em các cháu đang bắt đầu tất bật lo cho show nhạc “Áo Trắng” thành công trọn vẹn. Nh́n Uyển Diễm, Đỗ Tân Khoa, Phong Lê, Đại Dương ngồi bên nhau chia sẻ lo toan công việc cho show nhạc thính pḥng mà ḷng tôi chùng xuống. Thương các cháu vô cùng. Các cháu muốn buông. Nhưng Việt Dzũng h́nh như vẫn bên cạnh thúc giục. Cho nên bỗng nhiên Bê Bê Hoàng Anh xuất hiện an ủi, khuyến khích. “Phải làm cho bằng được! Chị Huyền hăy cùng em, giúp các cháu!”
Bây giờ “Áo Trắng” vẫn đang xúc tiến mạnh mẽ để kịp tŕnh diễn trong hai buổi - 2 PM và 7 PM, ngày 19 Tháng Bảy tại Saigon Performing Arts Center (Brookhurst và Edinger).
Trên bước đường lưu lạc, chúng ta đă gặp biết bao người. Quen biết trước hay mới gặp nhau đây thôi. Thương yêu. Rồi hờ hững. Nhưng dù sao vẫn có một chút t́nh. Một lần gặp gỡ. Một phút chia chia xa. Một nụ cười, một ánh mắt để lại. Một lời nói yêu thương. Một ṿng tay thân ái.
Xin hăy đến với “Áo Trắng,” cùng ngồi bên nhau t́m lại một thời hoa mộng tuổi học tṛ. Sống lại một thuở đă xa, môi hồng mắt biếc. Để gần gũi nhau, yêu thương nhau hơn.
Tôi tin rằng Việt Dzũng ở trên cao, sẽ mỉm cười góp chung niềm hạnh phúc.
vnn