Hanna
10-01-2014, 04:34
Ngọc Lan/Người Việt
Định viết tắt tên của nữ ca sĩ này, nhưng lại nghĩ lỡ người đọc đoán ra người này người khác th́ tội nghiệp, nên cứ viết thẳng cho xong.
Tôi đi xem chương tŕnh ca nhạc mang tên “Ánh Sáng Tân Kỳ” hôm tối Thứ Bảy 20 Tháng Chín ở Long Beach, cho đến hôm nay mới có thời gian ngồi xuống viết điều tôi bị “ám ảnh”, mà tôi ví như một sự “xâm hại tinh thần và ḷng tự trọng” từ cách ăn nói của nàng ca sĩ này.
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=666554&stc=1&d=1412138070
Ca sĩ Thu Minh (H́nh: VNExpress)
Nói vậy không biết có to tát quá không, nhưng chuyện là vầy:
Trong phần tŕnh diễn của ḿnh, Thu Minh hát và nhảy rất sung, mặc dù thật sự tôi chả nghe được lời cổ hát là ǵ, chỉ nghe hét và gào th́ đúng hơn.
Điều đầu tiên nàng này làm tôi hơi “choáng” là nàng là một ca sĩ từ Việt Nam sang tŕnh diễn cho khán giả Việt Nam coi, nhưng trong khi các ca sĩ ở hải ngoại thường xuất hiện trong các chương tŕnh lớn như Paris By Night hay Asia chỉ nói rặt tiếng Việt th́ nàng “diva Việt Nam” này cứ tiếng Mỹ mà tuôn không à, “Ŕu lư?” “Đu du hia mí?” “Ai khan hia u!” “Ai phiu hót. A du hót?” “Ai nít xom qua tờ”
Hahaha, chóng mặt luôn. Tôi nghe người bên cạnh hỏi, “Cô này không biết tiếng Việt hả?”
Nhưng mà đó là chuyện nhỏ, kệ, coi như cũng một cách cho mọi người biết là cổ có chồng “non-Vietnamese” nên cổ quên tiếng Việt rồi.
Hát được đâu mấy bài th́ ai đó yêu cầu Thu Minh hát bài “Giọt Mưa Thu” của Đặng Thế Phong, một bài hát không có sự chuẩn bị trước, nhưng “dân chơi sợ ǵ mưa rơi – chơi luôn.”
Thế là trong khi chờ người đệm đàn so dây lấy nốt, nàng “diva” quyết định ngồi xuống ngay mé sân khấu, tḥng 2 chân xuống để tạo dáng cho bài hát. Mà nàng đang mặc váy. Chiếc váy ôm dài gần đến đầu gối.
Tôi chưa kịp bật lên trong đầu tiếng khen, “Quả là chuyên nghiệp có khác! Làm sao mặc váy như vậy mà có thể ngồi xuống gọn gàng và nhanh nhậy như vậy được nhỉ?” th́ bỗng nghe tiếng nàng vang trên micro, “Em không có chiếu tướng anh đâu mà lo!”
Định thần nh́n lại th́ ra nàng đang vừa nhích mông qua lại chỉnh sửa tư thế vừa nói với ông khách nào đó ngồi ngay hàng ghế trước mặt nàng.
Chưa kịp hiểu hết ư nghĩa câu nói ấy th́ nàng “phang” tiếp thêm câu, “Này, em c̣n vắt chéo chân thế này th́ không thấy ǵ đâu!”
Khi cả rạp cười ồ th́ tôi cũng kịp hiểu điều ca sĩ này nói.
Nếu dừng lại ở đó có lẽ vẫn c̣n chấp nhận được cho một kiểu nói năng nham nhở trước công chúng. Đằng này nàng cứ đủng đỉnh vừa nhúc nhích mông cho thoải mái vị trí ngồi vừa ra rả trên micro, “Ừm, ông bà ḿnh ngày xưa nói thấy… sẽ bị xui, đúng không? Nhưng bây giờ th́ điều đó không đúng rồi. Thấy là hên đấy. Đúng không? Người ta bỏ ra bao nhiêu tiền cũng chỉ để muốn thấy đó thôi.”
Cha mẹ ơi, ông xă đưa mắt nhăn mặt ngó sang tôi tỏ vẻ khó chịu, dù tụi tôi ngồi đến hàng ghế thứ mười mấy.
Vẫn chưa hết, nàng bồi tiếp, “Nhưng hôm nay anh đi với chị, cho nên em không ‘be nice’ với anh được. Chịu thôi.”
Trời ạ! Tôi thật sự không biết ông khách nào khi ấy ngồi trước mặt Thu Minh, cũng như người phụ nữ đi cùng ông khách đó nghĩ ǵ, chỉ biết là sao tôi thấy ngượng quá chừng trước sự trơ trẽn đến vậy của người ca sĩ trên sân khấu!
Đă vậy, sau khi kết thúc bài hát đó, MC Thùy Dương mặt mày tươi rói bước ra nói thêm “Mấy vị mua vé VIP hàng đầu hôm nay thật đáng đồng tiền!” th́ Thu Minh “chống chế” khi đứng lên, “Nói thế cũng oan cho họ, có thấy ǵ đâu!”
Tôi tự hỏi không hiểu người ta cười ồ lên là để gượng gạo cho qua đi sự ăn nói không chỉ nham nhở mà c̣n thô tục của cô ca sĩ này hay thực sự họ thấy cô ta đùa có duyên và đó là điều có thể chấp nhận trên một sân khấu ca nhạc?
Riêng tôi, tôi nghĩ đó là một sự xúc phạm. Khán giả mua vé đến một rạp hát lớn như thế để xem ca nhạc, để thưởng thức nghệ thuật, chứ không phải để xem “cái” của Thu Minh. Và nếu tôi là những khán giả ngồi ngay vị trí của những người mà nàng ca sĩ đùa cợt, tôi sẽ kiện cô ta về tội xúc xiểm đó.
Viết đến đây, tôi chợt nhớ một người bạn từng nói “Đi xem ca nhạc, sợ ca sĩ lên nói lắm, sợ lắm, v́ họ nói một hồi thế nào cũng nham nhở à!”
Nói vậy th́ hơi quơ đũa cả nắm, bởi nhiều ca sĩ vẫn nói năng rất duyên dáng, khôi hài một cách thông minh trên sân khấu đó thôi. Nhưng đúng là, ca sĩ ơi, làm ơn về học nói và cần ư thức được điều ḿnh đang nói trước công chúng là ǵ. Bởi, nó không chỉ là sự tôn trọng khán giả, mà hơn hết, đó là sự thể hiện nhân cách của chính ḿnh.
NV
Định viết tắt tên của nữ ca sĩ này, nhưng lại nghĩ lỡ người đọc đoán ra người này người khác th́ tội nghiệp, nên cứ viết thẳng cho xong.
Tôi đi xem chương tŕnh ca nhạc mang tên “Ánh Sáng Tân Kỳ” hôm tối Thứ Bảy 20 Tháng Chín ở Long Beach, cho đến hôm nay mới có thời gian ngồi xuống viết điều tôi bị “ám ảnh”, mà tôi ví như một sự “xâm hại tinh thần và ḷng tự trọng” từ cách ăn nói của nàng ca sĩ này.
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=666554&stc=1&d=1412138070
Ca sĩ Thu Minh (H́nh: VNExpress)
Nói vậy không biết có to tát quá không, nhưng chuyện là vầy:
Trong phần tŕnh diễn của ḿnh, Thu Minh hát và nhảy rất sung, mặc dù thật sự tôi chả nghe được lời cổ hát là ǵ, chỉ nghe hét và gào th́ đúng hơn.
Điều đầu tiên nàng này làm tôi hơi “choáng” là nàng là một ca sĩ từ Việt Nam sang tŕnh diễn cho khán giả Việt Nam coi, nhưng trong khi các ca sĩ ở hải ngoại thường xuất hiện trong các chương tŕnh lớn như Paris By Night hay Asia chỉ nói rặt tiếng Việt th́ nàng “diva Việt Nam” này cứ tiếng Mỹ mà tuôn không à, “Ŕu lư?” “Đu du hia mí?” “Ai khan hia u!” “Ai phiu hót. A du hót?” “Ai nít xom qua tờ”
Hahaha, chóng mặt luôn. Tôi nghe người bên cạnh hỏi, “Cô này không biết tiếng Việt hả?”
Nhưng mà đó là chuyện nhỏ, kệ, coi như cũng một cách cho mọi người biết là cổ có chồng “non-Vietnamese” nên cổ quên tiếng Việt rồi.
Hát được đâu mấy bài th́ ai đó yêu cầu Thu Minh hát bài “Giọt Mưa Thu” của Đặng Thế Phong, một bài hát không có sự chuẩn bị trước, nhưng “dân chơi sợ ǵ mưa rơi – chơi luôn.”
Thế là trong khi chờ người đệm đàn so dây lấy nốt, nàng “diva” quyết định ngồi xuống ngay mé sân khấu, tḥng 2 chân xuống để tạo dáng cho bài hát. Mà nàng đang mặc váy. Chiếc váy ôm dài gần đến đầu gối.
Tôi chưa kịp bật lên trong đầu tiếng khen, “Quả là chuyên nghiệp có khác! Làm sao mặc váy như vậy mà có thể ngồi xuống gọn gàng và nhanh nhậy như vậy được nhỉ?” th́ bỗng nghe tiếng nàng vang trên micro, “Em không có chiếu tướng anh đâu mà lo!”
Định thần nh́n lại th́ ra nàng đang vừa nhích mông qua lại chỉnh sửa tư thế vừa nói với ông khách nào đó ngồi ngay hàng ghế trước mặt nàng.
Chưa kịp hiểu hết ư nghĩa câu nói ấy th́ nàng “phang” tiếp thêm câu, “Này, em c̣n vắt chéo chân thế này th́ không thấy ǵ đâu!”
Khi cả rạp cười ồ th́ tôi cũng kịp hiểu điều ca sĩ này nói.
Nếu dừng lại ở đó có lẽ vẫn c̣n chấp nhận được cho một kiểu nói năng nham nhở trước công chúng. Đằng này nàng cứ đủng đỉnh vừa nhúc nhích mông cho thoải mái vị trí ngồi vừa ra rả trên micro, “Ừm, ông bà ḿnh ngày xưa nói thấy… sẽ bị xui, đúng không? Nhưng bây giờ th́ điều đó không đúng rồi. Thấy là hên đấy. Đúng không? Người ta bỏ ra bao nhiêu tiền cũng chỉ để muốn thấy đó thôi.”
Cha mẹ ơi, ông xă đưa mắt nhăn mặt ngó sang tôi tỏ vẻ khó chịu, dù tụi tôi ngồi đến hàng ghế thứ mười mấy.
Vẫn chưa hết, nàng bồi tiếp, “Nhưng hôm nay anh đi với chị, cho nên em không ‘be nice’ với anh được. Chịu thôi.”
Trời ạ! Tôi thật sự không biết ông khách nào khi ấy ngồi trước mặt Thu Minh, cũng như người phụ nữ đi cùng ông khách đó nghĩ ǵ, chỉ biết là sao tôi thấy ngượng quá chừng trước sự trơ trẽn đến vậy của người ca sĩ trên sân khấu!
Đă vậy, sau khi kết thúc bài hát đó, MC Thùy Dương mặt mày tươi rói bước ra nói thêm “Mấy vị mua vé VIP hàng đầu hôm nay thật đáng đồng tiền!” th́ Thu Minh “chống chế” khi đứng lên, “Nói thế cũng oan cho họ, có thấy ǵ đâu!”
Tôi tự hỏi không hiểu người ta cười ồ lên là để gượng gạo cho qua đi sự ăn nói không chỉ nham nhở mà c̣n thô tục của cô ca sĩ này hay thực sự họ thấy cô ta đùa có duyên và đó là điều có thể chấp nhận trên một sân khấu ca nhạc?
Riêng tôi, tôi nghĩ đó là một sự xúc phạm. Khán giả mua vé đến một rạp hát lớn như thế để xem ca nhạc, để thưởng thức nghệ thuật, chứ không phải để xem “cái” của Thu Minh. Và nếu tôi là những khán giả ngồi ngay vị trí của những người mà nàng ca sĩ đùa cợt, tôi sẽ kiện cô ta về tội xúc xiểm đó.
Viết đến đây, tôi chợt nhớ một người bạn từng nói “Đi xem ca nhạc, sợ ca sĩ lên nói lắm, sợ lắm, v́ họ nói một hồi thế nào cũng nham nhở à!”
Nói vậy th́ hơi quơ đũa cả nắm, bởi nhiều ca sĩ vẫn nói năng rất duyên dáng, khôi hài một cách thông minh trên sân khấu đó thôi. Nhưng đúng là, ca sĩ ơi, làm ơn về học nói và cần ư thức được điều ḿnh đang nói trước công chúng là ǵ. Bởi, nó không chỉ là sự tôn trọng khán giả, mà hơn hết, đó là sự thể hiện nhân cách của chính ḿnh.
NV