PDA

View Full Version : Chúa sơn lâm ba móng thành tinh giết hại gần 300 người ở miền Đông Nam Bộ


therealrtz
12-16-2014, 07:03
Cọp xuất hiện ở làng Lạc An và Mỹ Lộc đã làm cho dân chúng kinh hồn khiếp vía. Người dân bắt đầu lo sợ cọp sẽ tấn công người chứ không chỉ với gia súc nên hết sức hoang mang. Lúc này, thợ săn cũng xuất hiện và họ cũng thấy lo vì... cọp chỉ có ba móng.

http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=708797&stc=1&d=1418713389

Thức trắng đêm canh cọp dữ
Chúng tôi xin kể chuyện cọp bắt heo tại nhà bà Tư Oai ở hốc ông Quẹo, xã Mỹ Lộc (xã Mỹ Lộc kéo dài gần mười cây số, từ ven sông Đồng Nai dọc lên Đất Cuốc, Đất Đạo, giáp làng Tân Dân, giáp đường đi xứ Tân Uyên, tỉnh Bình Dương ngày nay). Như đã kể ở kỳ 1, bà Tư Oai bỗng nhiên lăn đùng nằm chết giấc, đè lên chậu cám heo. Lúc đó, ông Năm Hạnh, nhà ở gần đó nghe tiếng rú của của bà Tư Oai cũng như tiếng heo kêu thì hồi hộp chạy sang đến nơi thì mặt bỗng tái xanh vì thấy bà Tư Oai nằm bất động.

Quan sát thêm thì thấy trong chuồng heo có một vết dài từ trong đó vượt ra, chạy tít vào rừng. Thấy cảnh tượng ấy, ông hoảng hồn và la “cọp… cọp… ớ… cọp”. Càng la, giọng ông càng lạc đi. Thế rồi cũng có người nghe được tiếng ông Hạnh và tiếng mõ, thùng thiếc bắt đầu vang dậy khắp xóm, rồi cả một vùng. Còn ông Năm Hạnh cũng định thần được thì lúc đó giọng ông cũng đã khàn hẳn. ông quay đầu nhìn lại thì thấy bà Tư Oai vẫn nằm bất động bên chuồng heo, ông đưa tay chỉ và nói: “Cứu… cứu bà Tư Oai”.

Một toán thanh niên, trai tráng tiếp tục theo vết máu đi vào rừng với nhiều vũ khí trong tay. Trong lúc đó, nhà bà Tư bỗng nhiên đông nghịt người. Người thì lấy gừng giã nhỏ sao nước tiểu (bài thuốc dân gian giúp người ngất xỉu tỉnh dậy), người lại lấy cái áo rách đốt dưới gầm giường, rồi người thì ngồi cạnh bà Tư Oai lay lay sau khi đã thực hiện các công đoạn trên. Trong khi đó, chị Ba Sắc, con gái bà Tư Oai đang đi làm bỗng nhận được hung tin chạy hú hồn hú vía, về tới sân, chị Ba Sắc vội quẳng gánh giữa sân và khóc nức nở: “Má ơi, làm sao mà khổ vậy má ơi…”.

Tối hôm đó, cả xóm hốc ông Quẹo không ai dám ngủ. Ai cũng nơm nớp lo sợ vì không biết cọp quay lại lúc nào. Mỗi nhà đốt hai ba cây đèn chai để quanh nhà (người ta lấy một cái chai đổ dầu vào và dùng sợi dây dù hoặc vải làm tim đèn gọi là đèn chai, ông Nguyễn Huy Quang, một người cố cựu tại huyện Tân Uyên, tỉnh Bình Dương cho biết). Để đề phòng, họ còn bày la liệt thùng thiếc, mâm thau, mõ tre, thùng gỗ giữa sân, trong nhà… để nếu có động tĩnh gì thì có thể cầm ngay mà dùng. “Họ ngồi thức trong nhà một cách sợ hãi, nếu có mắc tiểu cũng phải rủ hai ba người cùng đi chứ không dám đi một mình. Họ lơ láo nhìn trừng trừng vào rừng tối. Họ rùng mình tưởng tượng như cọp ngồi rình bắt họ dưới lùm cây”, ký giả Sơn Bình viết.

Lúc này, trong nhà bà Tư Oai cũng thắp ba cây đèn chai ở gian ngoài. Chị Ba Sắc ngồi bên cạnh mẹ nằm trên giường tre. Nhưng một tiếng động ngoài trời hay một cành cây khô rớt xuống, một con chuột chạy qua nóc tranh sạt sạt cũng khiến chị Ba sắc rùng mình. Chị biết rằng, những mành tre mỏng manh che chắn nhà cửa của gia đình chị sẽ không thể nào ngăn được sự hung tợn của con cọp khủng khiếp kia. Giứa đêm khuya, bất chợt bà Tư Oai bỗng tỉnh giấc và la lên. Chị Ba Sắc liền ôm mẹ vào lòng và kêu: “Má… má..:.

Dù mệt nhưng bà Tư Oai gắng hỏi con gái: “Con heo… sống hay chết hả Ba (tên gọi chị Ba sắc)?”. Chị Ba sắc òa khóc và ôm mẹ chặt hơn: “Nó tha đi rồi má ơi”. Bà Tư Oai cũng nước mắt dàn dụa: “Tha đi rồi, trời ơi… ông giết mẹ con tôi rồi…”. Hai mẹ con đang miên man trong dòng cảm xúc mất con heo, tài sản lớn nhất nhà thì ở xóm dưới lại vang lên tiếng thùng thiếc, tiếng mõ lẫn tiếng la: “Cọp… cọp… cọp”. Cả làng Mỹ Lộc lại bật dậy và ai cũng cầm sẵn hung khí, đánh mỏ, thùng thiếc vang cả một vùng trời. Chị Ba sắc cũng cầm cây gõ chiếc thùng thiếc liên hồi, dồn dập… Chị gõ đến rã rời cái tay.

Thợ săn tìm cọp ba móng

Chuyện cọp dữ xuất hiện đã làm náo loạn cả một khu vực rộng lớn. Đặc biệt, với người dân các nơi có cọp về thì ngày đêm không yên, ai cũng nơm nớp lo sợ. Và rồi, người xưa thường nói “tiếng lành đồn xa” nhưng chuyện cọp về làng còn đồn nhanh hơn bất cứ thứ gì khác lúc đó. Họ cứ truyền tai nhau chuyện cọp bắt và tha bò của thằng Tí ở làng Lộc An bên đồng ruộng, rồi nhảy vào bắt heo, trước sự chứng kiến của bà Tư Oai ở hốc ông Quẹo. Bàn về cọp, người dân lúc bấy giờ cho rằng, năm nay rừng loạn nên cọp ra nhiều và mối lo trực tiếp lúc này đã xuất hiện: “Cọp sẽ bắt người, chứ không chỉ bắt thú nữa”.

Trước mối lo này, người dân cũng tìm đủ mọi cách để tìm diệt thú dữ. Thế nhưng, việc này xem ra rất khó khăn. Vì vậy, họ đành tìm cách phòng ngừa là chính, bằng các dụng cụ thùng thiếc, trống, mõ, gậy gộc… Còn cánh đàn ông và thanh niên trai tráng thì cũng tìm được một vài khẩu súng và chuẩn bị đầy đủ các loại vũ khí thô sơ: gậy, giáo, cung tên… Thế nhưng, để tìm được dấu vết của cọp dữ là chuyện không hề dễ dàng. Mặt khác, con cọp này như đã biết được sự chuẩn bị của dân làng, nên nó xuất hiện ở những nơi mà người dân không hề ngờ tới, đặc biệt là sau vụ bắt heo nhà bà Tư Oai.

Thế nên, dù có chuẩn bị vũ khí cũng không làm gì được. Thêm phần, con cọp này rất lanh lẹ, “lại vô ảnh, khứ vô hình”, ngoài những vết máu của con mồi còn vương vãi mà thôi. Cho nên, sau khi nó vụt qua chân đồi Giáp Lạc thì mọi người không hề biết được tung tích của nó ở đâu, kể cả người chạy nhanh nhất và dũng cảm nhất. Thế nên, theo kinh nghiệm của những người lớn tuổi thì nên cho người đi tìm các thợ săn về giúp dân làng qua cơn hoạn nạn của cọp dữ.

Một mặt là có người mời, mặt khác, với vốn đam mê săn thú dữ, nên các thợ săn ở khắp nơi nghe đồn có cop xuất hiện ở làng Lạc An và Mỹ Lộc thì liền tìm tới. Họ tìm đến và dò hỏi tin tức về loài cop dữ. Đầu tiên, họ tìm đến thằng Tí bị cọp bắt mất bò, rối tìm đến đám mục đồng để “điều tra” kỹ lưỡng thông tin, nước đi của cọp mong sẽ có được thông tin cần thiết cho mình. Theo thằng Tí mô tả thì: lúc nó đang ngồi nói chuyện với đám mục đồng trong làng cùng đi chăn bò thì thấy cái gì đó là lạ. Mấy con trâu cứ thụt lủi ra ngoài ruộng, lúc đó chúng đang gặm cỏ gần chân núi Giáp Lạc.Chúng vừa lùi vừa chụm đít lại với nhau, nghếch mõ kêu liên hồi: “nghé… ọ. Nhưng khi nhìn mấy con bờ thì nó vẫn thấy chúng còn gặm cỏ bình thường ở gần chân núi Giáp Lạc, thỉnh thoảng mấy con lại ngẩng đầu lên nhìn vào cánh rừng và kêu “khịt… khịt”. Rồi chợt thoáng một cái, một con cọp thật to, lông vằn đen, vằn vàng lao từ trong cánh rừng lao ra giống như tên bay chụp ngay con bò.

Chỉ trong tích tắc, nó vật con bò ra và nó chỉ nghe được tiếng, con bò la lên được vài cái “ọ… ọ” rồi cả đám ùa chạy theo đàn bò, đàn trâụ tán loạn.

Sau đó, thằng Tí còn dẫn đám thợ săn “chuyên nghiệp” đi tìm dấu chân cọp để lại. Và không khó để họ tìm thấy dấu vết của cọp từ ngay chỗ bắt bò và chạy sâu vào trong rừng. Tuy nhiên, có điều làm họ hết sức lo lắng, mặc dù họ là những thợ săn chuyên nghiệp, đó chính là những dấu chân cọp để lại. Họ bàn bạc với nhau mà thằng Tí nghe được là: “Con cọp chỉ có ba móng. Bàn chân của nó lớn hơn một bàn tay của người lớn xòe ra”. Họ nói: “Con cọp này lâu đời lắm rồi”. Thằng Tí về kể lại cho mọi người cùng nghe thì ai cũng hoảng hồn. Đặc biệt là với những người lớn tuổi. Bởi họ biết, cọp sống lâu năm thì đã “thành tinh”. Một khi đã hung dữ thì khó mà lường được hậu quả. Tương tự, tại nhà bà Tư Oai, đám thợ săn cũng tìm thấy dấu của chân cọp chỉ có ba móng, kích cỡ giống với bên làng Lạc An. Đến đây, đám thợ săn kết luận:

“Thôi rồi ! Đúng cọp ba móng rồi, chớ không sai đươc. Chà! Giống này thì khó lòng hạ nó lắm”.

therealrtz ⒸVietSN