Hanna
02-17-2015, 19:50
VBF-Khát khao đổi đời và muốn lập nghiệp ở trong Sài G̣n của 2 vợ chồng có ǵ đặc biệt? Họ đă trải qua cái Xuân dầu tiên đó như thế nào? Tất cả có trong bài viết do chính họ kể:Năm 1977 là một cột mốc lịch sử trong cuộc đời tôi. Cuối năm 76, hai vợ chồng về Bộ Giáo dục t́nh nguyện vào miền Nam công tác, trong khi nhiều người được phân công xin ở lại. Tôi quyết định trước hết do máu giang hồ chảy sẵn trong huyết quản. Tôi ao ước một chân trời mới, một cuộc sống mới. Tôi muốn thay đổi cuộc đời ḿnh.Vào Nam rồi mới biết hiện thực cuộc sống sau giải phóng khó khăn chẳng kém ǵ miền Bắc. Vựa lúa, vựa cá mà cán bộ nhà nước vẫn ăn độn bo bo, sắn tươi, khoai mỡ và ăn vă rau luộc thay cơm. Lạ nước lạ cái, hai vợ chồng và hai đứa con thay nhau ốm. Kinh hoàng nhất là tai họa xảy ra dồn dập : 11 tháng Một Âm lịch (tức tháng 11, trùng này 22 tháng 12 Dương lịch), thầy tôi mất đột ngột trong đợt đại hàn 7 độ kéo dài. Tôi ra chịu tang th́ thầy đă nằm dưới ḷng đất lạnh. Đúng một tháng sau, sáng 23 tháng Chạp cúng ông Táo lên trời, thằng con lớn của tôi bị xe khách Tiền Giang – Chợ Lớn đụng phải trên đường đi học lớp mẫu giáo lớn bên kia quốc lộ, chấn thương sọ năo và rách tướp cả thân thể. Tưởng mất đứa con đầu ḷng, may mà bệnh viện Chợ Rẫy cứu được. Cách Tết vài ngày, con bé thứ hai bị xe Honda cán qua cổ mà không chết…
Tôi vừa phải dạy thay chồng để anh ấy nuôi con trên bệnh viện, vừa trồng rau, nuôi heo và chăm sóc hai đứa nhỏ. Vất vả tưởng như nhiều lúc kiệt sức nhưng tôi vẫn cố cắn răng chịu đựng. Hăm chín Tết, chồng gọi điện về pḥng ông hiệu phó, nhờ nhắn giùm với tôi rằng mai lên đón hai bố con về.
Sáng hôm sau, tôi ra cổng trường đón xe đ̣ đi Chợ Lớn rồi đón tiếp xe buưt đến bệnh viện Chợ Rẫy. Hai bố con đă chờ sẵn ở hành lang lầu 6 hay lầu 7 ǵ đó. Tôi giơ tay đón con từ tay chồng. Đầu và chân nó quấn băng trắng toát. Nó mếu máo khóc : “Con đau lắm mẹ ơi !”. Tôi sa nước mắt !
Lại đón xe đ̣ từ Chợ Lớn đi Mỹ Tho, ngang qua cổng trường th́ xuống. Sân trường mênh mông vắng tanh vắng ngắt. Bác Vạn bảo vệ cũng không có mặt. Tôi đẩy nhẹ cánh cổng rồi cơng con về pḥng ở khu tập thể. Cơm nước cho chồng con xong, tôi vội đi bộ ra chợ thị xă cách hơn hai cây số. Số tiền ít ỏi chỉ đủ mua mấy lạng thịt và cân gạo nếp, lạng đỗ xanh, một cái bắp cải. Không c̣n đồng nào trong túi để mua hoa, tôi nấn ná chờ mấy người bán hoa bỏ lại những cây vạn thọ bị dập găy ở ven đường, cúi xuống lựa được vài cây rồi hối hả ra về. Đến nhà chị Tư bán nước mía đối diện cổng trường, tôi đánh liều xin chị một cành mai. Chị gật liền và lấy chiếc dao róc mía chặt cho nhánh có khá nhiều nụ và mới lác đác vài bông hoa. Tôi mừng lắm !
Tôi nấu nướng rất nhanh v́ chẳng có ǵ nhiều. Mâm cơm tất niên và cũng là mâm cơm cúng thầy tôi đặt trên chiếc bàn mà vợ chồng tôi vẫn ngồi soạn giáo án và chấm bài. Tôi khóc măi không thôi v́ nhớ quê, thương thầy tôi mất mà tôi không về kịp, thương cái gia đ́nh nhỏ bé của tôi bơ vơ nơi đất khách quê người ! Đến khuya, lúc chồng con đă ngủ cả, tôi lấy phấn màu vẽ một cành đào lên bức tường dưới cái giá gỗ làm bàn thờ. Tôi tô đậm ḍng chữ CHÚC MỪNG NĂM MỚI rồi gục đầu xuống bàn, lặng lẽ khóc.
Xa xa, tiếng pháo đă lẹt đẹt nổ. Tôi không gọi chồng dậy v́ biết anh quá mệt. Cúng giao thừa, tôi chỉ có ly nước lă và ba nén nhang cắm trong cái ống bơ đựng gạo đặt trên nắp hồ nước trước cửa. Tôi khấn trời đất, tổ tiên, ông bà và thầy tôi khôn thiêng phù hộ độ tŕ cho con cháu b́nh an, tai qua nạn khỏi. Chưa bao giờ tôi đón một cái Tết buồn thảm đến thế ! Chắc gia đ́nh tôi ngoài Sơn Tây năm nay cũng không có Tết v́ thầy tôi mới qua đời. Tôi nhớ và thương mẹ, thương anh chị em vô cùng !
vk
Tôi vừa phải dạy thay chồng để anh ấy nuôi con trên bệnh viện, vừa trồng rau, nuôi heo và chăm sóc hai đứa nhỏ. Vất vả tưởng như nhiều lúc kiệt sức nhưng tôi vẫn cố cắn răng chịu đựng. Hăm chín Tết, chồng gọi điện về pḥng ông hiệu phó, nhờ nhắn giùm với tôi rằng mai lên đón hai bố con về.
Sáng hôm sau, tôi ra cổng trường đón xe đ̣ đi Chợ Lớn rồi đón tiếp xe buưt đến bệnh viện Chợ Rẫy. Hai bố con đă chờ sẵn ở hành lang lầu 6 hay lầu 7 ǵ đó. Tôi giơ tay đón con từ tay chồng. Đầu và chân nó quấn băng trắng toát. Nó mếu máo khóc : “Con đau lắm mẹ ơi !”. Tôi sa nước mắt !
Lại đón xe đ̣ từ Chợ Lớn đi Mỹ Tho, ngang qua cổng trường th́ xuống. Sân trường mênh mông vắng tanh vắng ngắt. Bác Vạn bảo vệ cũng không có mặt. Tôi đẩy nhẹ cánh cổng rồi cơng con về pḥng ở khu tập thể. Cơm nước cho chồng con xong, tôi vội đi bộ ra chợ thị xă cách hơn hai cây số. Số tiền ít ỏi chỉ đủ mua mấy lạng thịt và cân gạo nếp, lạng đỗ xanh, một cái bắp cải. Không c̣n đồng nào trong túi để mua hoa, tôi nấn ná chờ mấy người bán hoa bỏ lại những cây vạn thọ bị dập găy ở ven đường, cúi xuống lựa được vài cây rồi hối hả ra về. Đến nhà chị Tư bán nước mía đối diện cổng trường, tôi đánh liều xin chị một cành mai. Chị gật liền và lấy chiếc dao róc mía chặt cho nhánh có khá nhiều nụ và mới lác đác vài bông hoa. Tôi mừng lắm !
Tôi nấu nướng rất nhanh v́ chẳng có ǵ nhiều. Mâm cơm tất niên và cũng là mâm cơm cúng thầy tôi đặt trên chiếc bàn mà vợ chồng tôi vẫn ngồi soạn giáo án và chấm bài. Tôi khóc măi không thôi v́ nhớ quê, thương thầy tôi mất mà tôi không về kịp, thương cái gia đ́nh nhỏ bé của tôi bơ vơ nơi đất khách quê người ! Đến khuya, lúc chồng con đă ngủ cả, tôi lấy phấn màu vẽ một cành đào lên bức tường dưới cái giá gỗ làm bàn thờ. Tôi tô đậm ḍng chữ CHÚC MỪNG NĂM MỚI rồi gục đầu xuống bàn, lặng lẽ khóc.
Xa xa, tiếng pháo đă lẹt đẹt nổ. Tôi không gọi chồng dậy v́ biết anh quá mệt. Cúng giao thừa, tôi chỉ có ly nước lă và ba nén nhang cắm trong cái ống bơ đựng gạo đặt trên nắp hồ nước trước cửa. Tôi khấn trời đất, tổ tiên, ông bà và thầy tôi khôn thiêng phù hộ độ tŕ cho con cháu b́nh an, tai qua nạn khỏi. Chưa bao giờ tôi đón một cái Tết buồn thảm đến thế ! Chắc gia đ́nh tôi ngoài Sơn Tây năm nay cũng không có Tết v́ thầy tôi mới qua đời. Tôi nhớ và thương mẹ, thương anh chị em vô cùng !
vk