Hanna
06-16-2015, 08:45
Những nhức nhối mà du lịch VN vẫn chưa thể phát triển hoặc đủ cạnh tranh bằng các nước láng giềng được anh Dũng Taylor viết lên. Một số mục anh viết rất chính xác cùng đọc t́m hiểu nhé. CÙng vietbf.com khám phá thêm.
Văn hóa hay sĩ diện?
Khi nói đến văn hoá th́ sĩ diễn dân tộc bị đưa ra làm b́nh phong cảng trở tất cả những đóng góp tích cực, thiện trí để giúp đất nước phát triển. Đi một đàng học một sàng khôn. Không cần đi xa, chỉ cần đến những quốc gia láng giềng như Singapore, Hong Kong, Nam Hàn, Đài Loan chúng ta cũng thấy được sự khác biệt. So với các quốc gia đó th́ Việt Nam chúng ta có nhiều lợi thế hơn từ con người đến địa h́nh và phong cảnh để thu hút khách du lịch thế nhưng con số khách du lịch đến Việt Nam thật sự không đáng kể so với những quốc gia này.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=776661&stc=1&d=1434444229
Câu nói để đời của Lư Quang Diệu, thủ tướng đầu tiên của Singapore, “hy vọng là một lúc nào đó Singapore sẽ phát triển giống như Sài G̣n”. Chúng ta từng được đánh giá cao như thế trong mắt láng giềng đồng nghĩa chúng ta đủ khả năng, nhân sự, chất xám và tài nguyên để sánh vai với các nước láng giềng.
Dĩ nhiên không có điều ǵ cải thiện qua đêm nhưng bước đầu tiên là bước quan trọng nhất. Đối với một người nghiện nghập điều đầu tiên bước đến quá tŕnh cai rượu là họ cần chấp nhận họ có vấn đề và cần sự giúp đỡ, và sau đó phải nghiêm khắc thi hành và áp dụng những biện pháp triệt để.
Ai trong chúng ta cũng biết rằng Việt Nam có rất nhiều luật nhưng không nghiêm khắc hoặc người dân chưa đủ ư thức. Một vấn đề nan giải là luật giao thông, xe leo lên vỉa hè và chạy ngược chiều. Người này lao sang hàng người khác dù có hàng chỉ định rơ ràng cho xe hai bánh và auto và cả ngày phải điên loạn lên và cứ bấm kèn in ỏi lên. Cảnh sát giao thông phải đứng ở các ngă tư có đèn giao thông thổi c̣i nhắc người lái xe dừng lại khi đèn đỏ nếu không th́ đỏ th́ đỏ ta bận rộn công việc th́ cứ chạy, không phải ai cũng thế nhưng có rất nhiều người như thế. Khi hỏi th́ người lái xe và người đi đường điều trả lời rằng "chúng tôi hiểu ư nhau và tự tránh nhau, không cần phải có luật lệ ǵ cả"
Khách du lịch rất thích đi bộ, chụp h́nh và ngắm cảnh. Ở Việt Nam muốn đi bộ là một cực h́nh v́ chúng ta dùng vỉa hè làm nơi buôn bán và làm băi đậu xe nên người đi bộ phải xuống ḷng đường và họ cảm thấy vô cùng bất an nhất là với vấn nạn cướp giật của chúng ta. Chúng ta không kiểm soát được hành động của đám đông nhưng có những hành động cá nhân kém thẩm mỹ mà vẫn rất phổ biến tại Việt Nam hiện nầy và ḿnh nhận được rất nhiều phản hồi từ các người bạn nước ngoài là "móc mũi và khạc nhổ" vô tội vạ ở các địa điểm công cộng như quán ăn và cafe.
Một vài người khách du lịch trở về từ Việt Nam hỏi tôi tại sau nhiều nhà hàng, quán ăn trong pḥng vệ sinh không có giấy vệ sinh mà chỉ có ṿi nước? Tôi giải thích nhưng họ vẫn không tin rằng đến thời buổi này mà vẫn c̣n văn hóa dùng "tay không" và ṿi nước khi đi vệ sinh. Nếu chúng ta muốn thật sự thích nghi với quốc tế mà vẫn giữ được bản sắc văn tộc th́ cần phải ḥa hợp. Chúng ta cần có sự phối hợp chặc chẽ và vô cùng nghiêm khắc từ các cơ quan chức năng và các nhà lănh đạo. Điều quan trọng nữa là cần phải áp dụng những điều này vào nền giáo dục khi các em c̣n bé v́ ông bà có câu "Dạy c̣n từ thuở c̣n thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về".
Văn hóa hay sĩ diện?
Khi nói đến văn hoá th́ sĩ diễn dân tộc bị đưa ra làm b́nh phong cảng trở tất cả những đóng góp tích cực, thiện trí để giúp đất nước phát triển. Đi một đàng học một sàng khôn. Không cần đi xa, chỉ cần đến những quốc gia láng giềng như Singapore, Hong Kong, Nam Hàn, Đài Loan chúng ta cũng thấy được sự khác biệt. So với các quốc gia đó th́ Việt Nam chúng ta có nhiều lợi thế hơn từ con người đến địa h́nh và phong cảnh để thu hút khách du lịch thế nhưng con số khách du lịch đến Việt Nam thật sự không đáng kể so với những quốc gia này.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=776661&stc=1&d=1434444229
Câu nói để đời của Lư Quang Diệu, thủ tướng đầu tiên của Singapore, “hy vọng là một lúc nào đó Singapore sẽ phát triển giống như Sài G̣n”. Chúng ta từng được đánh giá cao như thế trong mắt láng giềng đồng nghĩa chúng ta đủ khả năng, nhân sự, chất xám và tài nguyên để sánh vai với các nước láng giềng.
Dĩ nhiên không có điều ǵ cải thiện qua đêm nhưng bước đầu tiên là bước quan trọng nhất. Đối với một người nghiện nghập điều đầu tiên bước đến quá tŕnh cai rượu là họ cần chấp nhận họ có vấn đề và cần sự giúp đỡ, và sau đó phải nghiêm khắc thi hành và áp dụng những biện pháp triệt để.
Ai trong chúng ta cũng biết rằng Việt Nam có rất nhiều luật nhưng không nghiêm khắc hoặc người dân chưa đủ ư thức. Một vấn đề nan giải là luật giao thông, xe leo lên vỉa hè và chạy ngược chiều. Người này lao sang hàng người khác dù có hàng chỉ định rơ ràng cho xe hai bánh và auto và cả ngày phải điên loạn lên và cứ bấm kèn in ỏi lên. Cảnh sát giao thông phải đứng ở các ngă tư có đèn giao thông thổi c̣i nhắc người lái xe dừng lại khi đèn đỏ nếu không th́ đỏ th́ đỏ ta bận rộn công việc th́ cứ chạy, không phải ai cũng thế nhưng có rất nhiều người như thế. Khi hỏi th́ người lái xe và người đi đường điều trả lời rằng "chúng tôi hiểu ư nhau và tự tránh nhau, không cần phải có luật lệ ǵ cả"
Khách du lịch rất thích đi bộ, chụp h́nh và ngắm cảnh. Ở Việt Nam muốn đi bộ là một cực h́nh v́ chúng ta dùng vỉa hè làm nơi buôn bán và làm băi đậu xe nên người đi bộ phải xuống ḷng đường và họ cảm thấy vô cùng bất an nhất là với vấn nạn cướp giật của chúng ta. Chúng ta không kiểm soát được hành động của đám đông nhưng có những hành động cá nhân kém thẩm mỹ mà vẫn rất phổ biến tại Việt Nam hiện nầy và ḿnh nhận được rất nhiều phản hồi từ các người bạn nước ngoài là "móc mũi và khạc nhổ" vô tội vạ ở các địa điểm công cộng như quán ăn và cafe.
Một vài người khách du lịch trở về từ Việt Nam hỏi tôi tại sau nhiều nhà hàng, quán ăn trong pḥng vệ sinh không có giấy vệ sinh mà chỉ có ṿi nước? Tôi giải thích nhưng họ vẫn không tin rằng đến thời buổi này mà vẫn c̣n văn hóa dùng "tay không" và ṿi nước khi đi vệ sinh. Nếu chúng ta muốn thật sự thích nghi với quốc tế mà vẫn giữ được bản sắc văn tộc th́ cần phải ḥa hợp. Chúng ta cần có sự phối hợp chặc chẽ và vô cùng nghiêm khắc từ các cơ quan chức năng và các nhà lănh đạo. Điều quan trọng nữa là cần phải áp dụng những điều này vào nền giáo dục khi các em c̣n bé v́ ông bà có câu "Dạy c̣n từ thuở c̣n thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về".