PDA

View Full Version : Tại sao tôi cứ măi phải ‘đổ vỏ’ cho kẻ khác?


pizza
06-19-2015, 22:52
Tâm sự đau ḷng của người chồng là kẻ phải đi ‘đổ vỏ’ cho kẻ khác này đă thu hút được rất nhiều sự quan tâm của cộng đồng mạng…
Người đàn ông này đang phải gậm nhấm nỗi buồn của một thằng đàn ông bị vợ cắm sừng mà không biết nên làm ǵ tiếp theo…

http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=778024&stc=1&d=1434754315

Tôi gặp Mai khi vợ tôi vừa chia tay một cuộc t́nh. Lư do là v́ ba cô ấy không chấp nhận một anh con rể là Việt kiều. Gần 1 năm sau th́ chúng tôi tổ chức cưới. Đó là vào năm 1999. Măi 3 năm sau chúng tôi mới sinh được cô con gái đầu ḷng. “Nó giống thằng cha nó như tạc. Con gái giống cha giàu ba họ nghe con”- mẹ vợ của tôi nói vậy khi vào bệnh viện thăm con gái và cháu ngoại.
Tôi nghe mà sướng rơn trong ḷng. C̣n mẹ tôi cũng mừng như bắt được vàng dù trong thâm tâm, bà mong một đứa cháu trai. Tôi nói để mẹ vui: “Mẹ đừng lo, khi nào con bé lớn một chút, chúng con sẽ sinh cho mẹ thằng cu”. Nhưng mẹ tôi đă không thể chờ đợi. Bà mất khi bé Linh tṛn 3 tuổi.
Con bé càng lớn càng xinh đẹp giống mẹ. Tôi nói với vợ: “Công em mang nặng đẻ đau nên con giống em là phải rồi”. Mai ngắm con rồi mỉm cười: “Em thấy nó giống anh và bà nội chứ có giống em chút nào đâu? Cái trán rộng, cái mũi thẳng, cái cằm lẹm không phải y chang anh đó sao?”.
Tôi lại ngắm con và thấy có vẻ như Mai nói đúng. Chính v́ vậy mà tôi yêu con bé hơn mọi thứ trên đời. Tôi cũng yêu con c̣n v́ một lẽ: Từ khi sinh nó ra, công việc làm ăn của chúng tôi luôn trôi chảy, thuận lợi. Tôi tin con bé “hạp tuổi” với ḿnh và hay gọi con là “Cô công chúa xinh đẹp của ba”. Con bé cũng quấn quưt ba nhiều hơn mẹ. Đối với nó, ba như một người bạn lớn. Bất cứ lúc nào nó cần, ba cũng có mặt để bảo vệ, chở che.
Cho đến năm bé Linh 6 tuổi, tôi bảo vợ: “Em sinh cho anh một đứa nữa nhé? Có chị, có em cho vui cửa vui nhà”. Nhưng Mai lắc đầu: “Em lớn tuổi rồi, sinh khó lắm. Thôi, một đứa cũng được. Miễn là ḿnh nuôi dạy con tốt”. Tôi nằn ń: “Em mà lớn tuổi th́ cả thế giới này thành bà lăo hết… Sinh cho anh thêm đứa nữa đi rồi em muốn ǵ anh cũng ch́u”. Tôi nói măi khiến Mai xiêu ḷng: “Anh hứa rồi đó nghen. Nhưng trai hay gái ǵ cũng một đứa nữa thôi”.
Thế nhưng, măi mà Mai vẫn chưa có thai. Tôi không dám hối thúc sợ tạo áp lực cho vợ nên tâm sự với cô em gái là bác sĩ ở bệnh viện phụ sản. Cô em nói: “Vậy th́ anh đi kiểm tra thử xem có trục trặc ǵ không? Có khi không phải chị Mai mà là anh có vấn đề…”. Thoạt đầu tôi cũng ái ngại nhưng cô em nói măi, tôi đành phải nghe.
Gần đến ngày hẹn nhận kết quả, cô em gái bỗng gọi cho tôi: “Anh rảnh th́ đến chỗ em đi. Có chuyện này lạ lắm”. Tuy chẳng hiểu mấy về chuyên môn nhưng khi nghe em nói, tôi lờ mờ hiểu rằng, ḿnh mắc một chứng bệnh ǵ đó nên không thể có con. “Hay là… ḿnh làm lại xét nghiệm đi. Em sẽ nhờ lănh đạo bệnh viện hội chẩn kết quả”- cô em tôi nài nỉ.
Kết quả vẫn thế. Chưa kể, khi biết tôi đă có một cô gái, vị giáo sư trưởng khoa nhíu mày lẩm bẩm: “Không thể như thế được”. Và tôi đă làm một chuyện mà giờ đây mới biết là hết sức ngu ngốc. Đó là thử ADN của con bởi tôi vẫn c̣n chút hi vọng là ḿnh chỉ bị “vô sinh thứ phát”. Nhưng thực tế quá đau ḷng. Giữa tôi và con bé không có một mối liên hệ máu thịt nào…
Cầm kết quả trong tay, tôi đờ đẫn cả người. Toàn thân tôi ră rời, cảm giác tuyệt vọng, đớn đau, giận dữ khiến tôi thấy ngộp thở. Phải hiểu chuyện này như thế nào đây? Bé Linh là con ai? Thằng nào đă ăn ốc mà bắt tôi phải đổ vỏ? Mai đă phản bội tôi khi nào? Tại sao sự phản bội lại ẩn nấp trong một vỏ bọc nồng nàn, hiền dịu đến vậy? Càng nghĩ, tôi càng muốn phát điên và chỉ muốn chạy thẳng đến trước mặt vợ, dí bản kết quả xét nghiệm vào mặt cô ta…