Romano
11-17-2015, 10:12
Chồng bà chủ cũng là ông chủ, nhưng bà chủ là người gốc Việt c̣n ông là người chồng của bà đă xảy ra xung đột về các món ăn khi bị chế trên mạng. Cô gái đứng ra chê là một cô gái trẻ gốc Việt. Cùng vietbf.com khám phá thêm.
http://intermati.com/hanna/2015/11m/17d/52.jpg
Món gỏi cuốn bị chê mắc (Zomato)
Một vụ lời qua tiếng lại đă xảy ra giữa một cô gái gốc Việt với các chủ nhân của một nhà hàng ở Auckland, một thành phố lớn nhất ở xứ Tân Tây Lan. Đầu đuôi chuyện xích mích giữa đôi bên bắt nguồn từ những lời phê b́nh của Julie Trần dành cho nhà hàng Miss Saigon.
Sau một lần đi ăn tại nhà hàng nói trên, theo tin trên mạng Stuff, cô Julie Trần, 21 tuổi, đă không hài ḷng với các món ăn cũng như giá cả. Thế là cô về nhà và viết những ư kiến b́nh phẩm các món ăn, đưa đến cuộc căi vă trên mạng giữa cô và ông chủ của tiệm.
Một trong những lời phản pháo của nhà hàng là họ chê Julie không biết ǵ về các món ăn của chính quê hương Việt Nam của cô. Các chủ nhân cũng đề nghị cô trở lại ăn và họ sẽ giúp cô được hài ḷng. Tiệm Miss Saigon Cafe & Restaurant nằm trong khu phố Newmarket.
Cuộc tranh căi xảy ra trên mạng Zaomato, sau khi Julie trải qua một kinh nghiệm không vui ở nhà hàng nói trên khoảng hai tháng trước đây. Cô đă chụp h́nh các món ăn và đưa lên mục b́nh phẩm nhà hàng của Zomato.
Cô viết ư kiến bằng tiếng Anh với ư như sau, “Tôi đă hào hứng khi đến tiệm để thử các món Việt Nam, nhưng rồi tôi quá thất vọng.”
Mặc dù thích món gỏi cuốn, Julie cho rằng giá $15 (tiền Tân Tây Lan, tương đương gần $10 Mỹ kim) cho "3 cuốn cắt làm đôi” là quá mắc.
Julie Trần viết tiếp rằng món phở mà bạn trai của cô đă gọi th́ “quá nhỏ và có quá ít thịt so với giá tiền.”
“Tôi được ăn phở ở chỗ khác vừa ngon hơn mà vừa rẻ hơn nữa.”
Thế nhưng món bị chê “dữ dằn” nhất là dĩa cơm sườn.
Julie cho biết “khoảng 70 phần trăm” thịt sườn vẫn c̣n sống.
“Tôi không phải là người thích gọi một dĩa mới, thành thử tôi bỏ lại hơn phân nửa miếng thịt sườn và chỉ ăn phần cơm với trứng,” cô viết tiếp, cho biết thêm rằng nhân viên của nhà hàng đă không xin lỗi khi nghe cô than phiền về miếng thịt nấu chưa chín.
“V́ những lư do đó, tôi sẽ không bao giờ trở lại tiệm hoặc đề nghị người khác đến ăn.”
Những ư kiến nói trên đă mở đầu cho một cuộc đấu khẩu khá nóng nảy trên mạng giữa Julie và ông Jason Samson, chủ nhân của Miss Saigons. Ông đă xin lỗi về miếng sườn nhưng nêu nghi vấn về tầm cỡ của phần ăn.
http://intermati.com/hanna/2015/11m/17d/53.jpg
Julie Trần (Zomato)
http://intermati.com/hanna/2015/11m/17d/54.jpg
Món phở bị chê ít thịt (Zomato)
http://intermati.com/hanna/2015/11m/17d/55.jpg
Món sườn bị chê sống (Zomato)
Ông Jason đă viết miếng trả miếng như sau, “Có thể là cô đă quen với phần ăn lớn chứa món ăn với phẩm chất thấp tại nơi mà cô thường ăn. Thức ăn của chúng tôi được nấu với các thành phần truyền thống theo cách thức truyền thống, và được nấu mới khi khách đặt ăn, và phần ăn phù hợp với người ăn ở mức trung b́nh.”
“Chúng tôi chỉ cung cấp những món thuần túy Việt Nam mà khách hàng luôn trở lại để thưởng thức. Cô có thể đúng về miếng sườn, nhưng đừng v́ thế mà đánh giá một cách thức nấu ăn mà cô hoàn toàn không biết ǵ hết.”
Trước câu trả lời của nhà hàng, cô Julie Trần càng nổi nóng và hạ thấp số điểm mà cô dành cho Miss Saigons từ 2.5 sao xuống c̣n 1 sao.
Cô trả lời với vài chữ viết hoa hết, “Ư ông muốn nói là khách hàng của ông, đặc biệt là tôi, chỉ biết ăn THỨC ĂN CÓ PHẨM CHẤT THẤP, v́ vậy nên tôi không biết món Phở ngon như thế nào, phải không? Xin lỗi ông hoặc bà, à nha. Tôi đă lớn lên với món phở v́ tội là người Việt Nam, nên tôi rất tự tin khi nói cho ông biết là tôi biết phở nào ngon và giá nên trả cho nó.”
“Tôi cũng có lư do để tin chắc rằng tôi đă không ăn món Việt Nam GIẢ tại Việt Nam trong hầu hết đời tôi.”
Lời của Julie đưa đến câu đáp sau đây của ông Jason:
“Đa số người trẻ Việt Nam ngày nay không mấy quan tâm đến thức ăn truyền thống. Nhà hàng của chúng tôi là 100% Việt Nam, với những người phục vụ và nấu ăn đến từ những nơi khác nhau ở Việt Nam.”
“Tôi có thể nói một cách an toàn là họ biết nhiều về thức ăn Việt Nam hơn một cô gái trẻ.”
Julie viết lại rằng cô không thắc mắc về nguồn gốc của thức ăn, mà chỉ đưa ra những ư kiến thành thật của cô trong tư cách là một khách hàng.
“Tôi chỉ cho độc giả biết những ǵ tốt và không tốt, đó là điều công b́nh v́ đó là ư nghĩa của mục B̀NH PHẨM. Thức ăn không c̣n là một vấn đề nữa, mà là thái độ đối với khách hàng.”
Ông Jason nói rằng ông và người vợ gốc Việt Nam có quyền bênh vực các món ăn trên thực đơn.
“Nếu ư kiến đăng trên mạng được viết một cách khách quan và công b́nh, th́ tôi không thật sự có vấn đề ǵ với nó, nhưng chúng tôi cảm thấy những phê b́nh của cô ấy đă thiếu công b́nh và xuyên tạc.”
Ông Jason cũng nh́n nhận rằng đáng lư th́ phản ứng trước tiên của ông trước những lời b́nh phẩm của Julie có lẽ “nên ngoại giao hơn một chút.”
“Tôi nghĩ đôi bên có thể phản ứng khác và mọi chuyện có thể được êm xuôi hơn.”
“Chúng tôi không có ǵ chống cô ấy, nếu cô muốn trở lại ăn, th́ chúng tôi sẽ vui vẻ tiếp đón cô tả.”
Sau lời mời này th́ Julie không nói ǵ thêm.
http://intermati.com/hanna/2015/11m/17d/52.jpg
Món gỏi cuốn bị chê mắc (Zomato)
Một vụ lời qua tiếng lại đă xảy ra giữa một cô gái gốc Việt với các chủ nhân của một nhà hàng ở Auckland, một thành phố lớn nhất ở xứ Tân Tây Lan. Đầu đuôi chuyện xích mích giữa đôi bên bắt nguồn từ những lời phê b́nh của Julie Trần dành cho nhà hàng Miss Saigon.
Sau một lần đi ăn tại nhà hàng nói trên, theo tin trên mạng Stuff, cô Julie Trần, 21 tuổi, đă không hài ḷng với các món ăn cũng như giá cả. Thế là cô về nhà và viết những ư kiến b́nh phẩm các món ăn, đưa đến cuộc căi vă trên mạng giữa cô và ông chủ của tiệm.
Một trong những lời phản pháo của nhà hàng là họ chê Julie không biết ǵ về các món ăn của chính quê hương Việt Nam của cô. Các chủ nhân cũng đề nghị cô trở lại ăn và họ sẽ giúp cô được hài ḷng. Tiệm Miss Saigon Cafe & Restaurant nằm trong khu phố Newmarket.
Cuộc tranh căi xảy ra trên mạng Zaomato, sau khi Julie trải qua một kinh nghiệm không vui ở nhà hàng nói trên khoảng hai tháng trước đây. Cô đă chụp h́nh các món ăn và đưa lên mục b́nh phẩm nhà hàng của Zomato.
Cô viết ư kiến bằng tiếng Anh với ư như sau, “Tôi đă hào hứng khi đến tiệm để thử các món Việt Nam, nhưng rồi tôi quá thất vọng.”
Mặc dù thích món gỏi cuốn, Julie cho rằng giá $15 (tiền Tân Tây Lan, tương đương gần $10 Mỹ kim) cho "3 cuốn cắt làm đôi” là quá mắc.
Julie Trần viết tiếp rằng món phở mà bạn trai của cô đă gọi th́ “quá nhỏ và có quá ít thịt so với giá tiền.”
“Tôi được ăn phở ở chỗ khác vừa ngon hơn mà vừa rẻ hơn nữa.”
Thế nhưng món bị chê “dữ dằn” nhất là dĩa cơm sườn.
Julie cho biết “khoảng 70 phần trăm” thịt sườn vẫn c̣n sống.
“Tôi không phải là người thích gọi một dĩa mới, thành thử tôi bỏ lại hơn phân nửa miếng thịt sườn và chỉ ăn phần cơm với trứng,” cô viết tiếp, cho biết thêm rằng nhân viên của nhà hàng đă không xin lỗi khi nghe cô than phiền về miếng thịt nấu chưa chín.
“V́ những lư do đó, tôi sẽ không bao giờ trở lại tiệm hoặc đề nghị người khác đến ăn.”
Những ư kiến nói trên đă mở đầu cho một cuộc đấu khẩu khá nóng nảy trên mạng giữa Julie và ông Jason Samson, chủ nhân của Miss Saigons. Ông đă xin lỗi về miếng sườn nhưng nêu nghi vấn về tầm cỡ của phần ăn.
http://intermati.com/hanna/2015/11m/17d/53.jpg
Julie Trần (Zomato)
http://intermati.com/hanna/2015/11m/17d/54.jpg
Món phở bị chê ít thịt (Zomato)
http://intermati.com/hanna/2015/11m/17d/55.jpg
Món sườn bị chê sống (Zomato)
Ông Jason đă viết miếng trả miếng như sau, “Có thể là cô đă quen với phần ăn lớn chứa món ăn với phẩm chất thấp tại nơi mà cô thường ăn. Thức ăn của chúng tôi được nấu với các thành phần truyền thống theo cách thức truyền thống, và được nấu mới khi khách đặt ăn, và phần ăn phù hợp với người ăn ở mức trung b́nh.”
“Chúng tôi chỉ cung cấp những món thuần túy Việt Nam mà khách hàng luôn trở lại để thưởng thức. Cô có thể đúng về miếng sườn, nhưng đừng v́ thế mà đánh giá một cách thức nấu ăn mà cô hoàn toàn không biết ǵ hết.”
Trước câu trả lời của nhà hàng, cô Julie Trần càng nổi nóng và hạ thấp số điểm mà cô dành cho Miss Saigons từ 2.5 sao xuống c̣n 1 sao.
Cô trả lời với vài chữ viết hoa hết, “Ư ông muốn nói là khách hàng của ông, đặc biệt là tôi, chỉ biết ăn THỨC ĂN CÓ PHẨM CHẤT THẤP, v́ vậy nên tôi không biết món Phở ngon như thế nào, phải không? Xin lỗi ông hoặc bà, à nha. Tôi đă lớn lên với món phở v́ tội là người Việt Nam, nên tôi rất tự tin khi nói cho ông biết là tôi biết phở nào ngon và giá nên trả cho nó.”
“Tôi cũng có lư do để tin chắc rằng tôi đă không ăn món Việt Nam GIẢ tại Việt Nam trong hầu hết đời tôi.”
Lời của Julie đưa đến câu đáp sau đây của ông Jason:
“Đa số người trẻ Việt Nam ngày nay không mấy quan tâm đến thức ăn truyền thống. Nhà hàng của chúng tôi là 100% Việt Nam, với những người phục vụ và nấu ăn đến từ những nơi khác nhau ở Việt Nam.”
“Tôi có thể nói một cách an toàn là họ biết nhiều về thức ăn Việt Nam hơn một cô gái trẻ.”
Julie viết lại rằng cô không thắc mắc về nguồn gốc của thức ăn, mà chỉ đưa ra những ư kiến thành thật của cô trong tư cách là một khách hàng.
“Tôi chỉ cho độc giả biết những ǵ tốt và không tốt, đó là điều công b́nh v́ đó là ư nghĩa của mục B̀NH PHẨM. Thức ăn không c̣n là một vấn đề nữa, mà là thái độ đối với khách hàng.”
Ông Jason nói rằng ông và người vợ gốc Việt Nam có quyền bênh vực các món ăn trên thực đơn.
“Nếu ư kiến đăng trên mạng được viết một cách khách quan và công b́nh, th́ tôi không thật sự có vấn đề ǵ với nó, nhưng chúng tôi cảm thấy những phê b́nh của cô ấy đă thiếu công b́nh và xuyên tạc.”
Ông Jason cũng nh́n nhận rằng đáng lư th́ phản ứng trước tiên của ông trước những lời b́nh phẩm của Julie có lẽ “nên ngoại giao hơn một chút.”
“Tôi nghĩ đôi bên có thể phản ứng khác và mọi chuyện có thể được êm xuôi hơn.”
“Chúng tôi không có ǵ chống cô ấy, nếu cô muốn trở lại ăn, th́ chúng tôi sẽ vui vẻ tiếp đón cô tả.”
Sau lời mời này th́ Julie không nói ǵ thêm.