Romano
03-23-2016, 00:45
VBF-Ca nhạc sĩ Trần Lập đă sớm ra đi ở tuổi 42 nhưng có lẽ với anh như vậy là quá đủ bởi anh đă cống hiến toàn bộ cuộc đời ḿnh cho ư chí vươn lên trong cuộc sống và âm nhạc. Hy vọng cái chết của anh sẽ không là vô ích cho những người Việt ở lại.Cuộc đời Trần Lập dạy chúng ta phải biết sống là chính ḿnh, đừng bao giờ mơ ước trở thành cuộc đời của ai đó.Vậy là ca sỹ, nhạc sỹ Trần Lập - thủ lĩnh ban nhạc Bức Tường nổi tiếng – đă qua đời. Không nói chắc ai cũng biết, mấy ngày qua, trên các diễn đàn báo chí, mạng xă hội... đâu đâu cũng thấy những ḍng nước mắt những ḍng cảm xúc xót xa, tiếc thương cho một số phận tài hoa bạc mệnh. Thương cảm có, tiếc nuối có mà suy sụp cũng có. Nhiều người c̣n giận cả với ông Trời, sao nỡ để một người tài năng như vậy ra đi sớm thế? Tất cả tạo nên trường cảm xúc ám ảnh luôn những người c̣n sống.
http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=867872&stc=1&d=1458693915
Nhưng có lẽ ít người để ư, chính bản thân nam ca sỹ, từ khi phát hiện ra căn bệnh quái ác cho tới khi từ giă cơi trần, hiếm khi nào anh tỏ ra bi quan, sợ hăi. Anh mạnh mẽ trên bàn mổ, hết ḿnh trong show diễn cuối đời và lúc nào cũng hừng hực khát vọng sống. Nếu được sống là chính ḿnh, được “cháy” hết sức cho nó th́ 42 năm dương thế liệu có là quá ít? Tôi tin rằng Trần Lập sẽ không phải hối tiếc v́ anh đă sống, đă cống hiến tất cả cho âm nhạc.
Quan trọng hơn, anh được là chính anh trong cuộc đời này. Thế th́ tại sao phải tiếc nuối cho anh ấy, hỡi các bạn trẻ? Các bạn hăy thử rời khỏi những bàn phím ảo diệu mà nh́n xung quanh xem. Mới đây thôi, khi các cô gái của nhóm nhạc T-ara (Hàn Quốc) sang Việt Nam, họ đă phát sợ khi nh́n thấy hàng ngh́n bạn trẻ ḥ hét, giẫm đạp lên nhau để tiến gần lại phía họ. Một h́nh ảnh năm nào cũng diễn ra, và năm nay có vẻ c̣n dữ dội hơn năm trước. Hết chuyện chặn đầu xe của diễn viên Kang Tae Oh, đến hôn hít chiếc ghế diễn viên Bi Rain đă ngồi. Thậm chí nhiều người c̣n xé áo, giật tóc của thần tượng để lưu giữ kỷ niệm. Nếu so với những hành động này, chuyện lên mạng khóc lóc, tiếc thương ca sỹ Trần Lập chẳng bơ bèn ǵ cả.
Vậy bệnh cuồng thần tượng và sự ra đi của Trần Lập có liên quan ǵ với nhau? Chẳng lẽ chúng ta không có quyền khóc thương cho một người mà chúng ta yêu mến? Tất nhiên là có! Nhưng xưa nay cái ǵ thái quá đều bất cập. Cũng giống như ăn một món ngon mà không hiểu ư nghĩa của nó th́ chẳng khác nào kẻ phàm phu, tục tử. Khóc thương Trần Lập mà không hiểu tinh thần Trần Lập th́ coi như cũng bỏ. Anh không cần những ḍng nước mắt, anh cũng đâu cần những ḍng chia sẻ, tiếc thương “ảo” kia, anh lại càng không thích bầu không khí nặng nề mấy ngày qua.
Cuộc đời là sự rong chơi và tận lực hết sức. Sao cứ chấp quá làm ǵ? Trần Lập đă dám sống là ḿnh, dám theo đuổi ước mơ bất chấp bệnh tật. Anh có thể hát trên xe lăn, hát trong nỗi đau đớn thể xác. Nhưng anh biết, những cố gắng của anh không bao giờ là vô ích.
Nhưng các bạn trẻ th́ sao? Vùi ḿnh vào những tiếc thương ảo ảnh, cầu khấn tương lai trong huyễn hoặc vô h́nh. Rất nhiều bạn trẻ ngày nay mất niềm tin vào bản thân, sống cuộc đời không lư tưởng, càng không có điểm tựa tinh thần. V́ thế mới nảy sinh ra tâm lư lệ thuộc vào người khác, mong muốn sống cuộc đời của người khác và coi đó là lư tưởng của chính cuộc đời ḿnh. Các chuyên gia tâm lư gọi đó là bệnh cuồng thần tượng, các nhà xă hội học gọi là sự tha hóa lư tưởng. Trên hết nó là một hiện tượng xă hội đáng lên án.
Thần tượng thường không dẫn con người ta đến thành công. Cuộc đời Trần Lập dạy chúng ta phải biết sống là chính ḿnh, đừng bao giờ mơ ước trở thành cuộc đời của ai đó. Hăy nh́n cách anh ấy đối diện khó khăn, hăy học cách anh ấy chiến đấu với thần chết.
Tại sao chúng ta không khóc v́ những điều ấy? Khóc để học tập và vươn lên bằng, thậm chí vượt anh ấy. Chúng ta không khóc để tiếc nuối cho một tài năng. Lẽ sinh tử trên đời này có buông tha ai đâu? Nếu mỗi người đều cố gắng hết sức trong lĩnh vực của ḿnh, chúng ta hoàn toàn có thể trở thành Trần Lập trong lĩnh vực đó. V́ thế hăy biến chính bản thân chúng ta thành thần tượng chứ đừng làm nô lệ cho nó. Đó mới là điều đáng học hỏi.
http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=867872&stc=1&d=1458693915
Nhưng có lẽ ít người để ư, chính bản thân nam ca sỹ, từ khi phát hiện ra căn bệnh quái ác cho tới khi từ giă cơi trần, hiếm khi nào anh tỏ ra bi quan, sợ hăi. Anh mạnh mẽ trên bàn mổ, hết ḿnh trong show diễn cuối đời và lúc nào cũng hừng hực khát vọng sống. Nếu được sống là chính ḿnh, được “cháy” hết sức cho nó th́ 42 năm dương thế liệu có là quá ít? Tôi tin rằng Trần Lập sẽ không phải hối tiếc v́ anh đă sống, đă cống hiến tất cả cho âm nhạc.
Quan trọng hơn, anh được là chính anh trong cuộc đời này. Thế th́ tại sao phải tiếc nuối cho anh ấy, hỡi các bạn trẻ? Các bạn hăy thử rời khỏi những bàn phím ảo diệu mà nh́n xung quanh xem. Mới đây thôi, khi các cô gái của nhóm nhạc T-ara (Hàn Quốc) sang Việt Nam, họ đă phát sợ khi nh́n thấy hàng ngh́n bạn trẻ ḥ hét, giẫm đạp lên nhau để tiến gần lại phía họ. Một h́nh ảnh năm nào cũng diễn ra, và năm nay có vẻ c̣n dữ dội hơn năm trước. Hết chuyện chặn đầu xe của diễn viên Kang Tae Oh, đến hôn hít chiếc ghế diễn viên Bi Rain đă ngồi. Thậm chí nhiều người c̣n xé áo, giật tóc của thần tượng để lưu giữ kỷ niệm. Nếu so với những hành động này, chuyện lên mạng khóc lóc, tiếc thương ca sỹ Trần Lập chẳng bơ bèn ǵ cả.
Vậy bệnh cuồng thần tượng và sự ra đi của Trần Lập có liên quan ǵ với nhau? Chẳng lẽ chúng ta không có quyền khóc thương cho một người mà chúng ta yêu mến? Tất nhiên là có! Nhưng xưa nay cái ǵ thái quá đều bất cập. Cũng giống như ăn một món ngon mà không hiểu ư nghĩa của nó th́ chẳng khác nào kẻ phàm phu, tục tử. Khóc thương Trần Lập mà không hiểu tinh thần Trần Lập th́ coi như cũng bỏ. Anh không cần những ḍng nước mắt, anh cũng đâu cần những ḍng chia sẻ, tiếc thương “ảo” kia, anh lại càng không thích bầu không khí nặng nề mấy ngày qua.
Cuộc đời là sự rong chơi và tận lực hết sức. Sao cứ chấp quá làm ǵ? Trần Lập đă dám sống là ḿnh, dám theo đuổi ước mơ bất chấp bệnh tật. Anh có thể hát trên xe lăn, hát trong nỗi đau đớn thể xác. Nhưng anh biết, những cố gắng của anh không bao giờ là vô ích.
Nhưng các bạn trẻ th́ sao? Vùi ḿnh vào những tiếc thương ảo ảnh, cầu khấn tương lai trong huyễn hoặc vô h́nh. Rất nhiều bạn trẻ ngày nay mất niềm tin vào bản thân, sống cuộc đời không lư tưởng, càng không có điểm tựa tinh thần. V́ thế mới nảy sinh ra tâm lư lệ thuộc vào người khác, mong muốn sống cuộc đời của người khác và coi đó là lư tưởng của chính cuộc đời ḿnh. Các chuyên gia tâm lư gọi đó là bệnh cuồng thần tượng, các nhà xă hội học gọi là sự tha hóa lư tưởng. Trên hết nó là một hiện tượng xă hội đáng lên án.
Thần tượng thường không dẫn con người ta đến thành công. Cuộc đời Trần Lập dạy chúng ta phải biết sống là chính ḿnh, đừng bao giờ mơ ước trở thành cuộc đời của ai đó. Hăy nh́n cách anh ấy đối diện khó khăn, hăy học cách anh ấy chiến đấu với thần chết.
Tại sao chúng ta không khóc v́ những điều ấy? Khóc để học tập và vươn lên bằng, thậm chí vượt anh ấy. Chúng ta không khóc để tiếc nuối cho một tài năng. Lẽ sinh tử trên đời này có buông tha ai đâu? Nếu mỗi người đều cố gắng hết sức trong lĩnh vực của ḿnh, chúng ta hoàn toàn có thể trở thành Trần Lập trong lĩnh vực đó. V́ thế hăy biến chính bản thân chúng ta thành thần tượng chứ đừng làm nô lệ cho nó. Đó mới là điều đáng học hỏi.