Dịch bệnh virus Corona bùng phát khiến ai cũng rơi vào t́nh cảnh khó khăn. Từ ông chủ doanh nghiệp cho đến người dân lao động. Chuyện những người bán vé số dạo bán những tấm vé cuối cùng trước giờ "cách ly toàn xă hội" ở Sài G̣n.

"Nay ngoại bán bữa nữa rồi nghỉ, mà nghỉ rồi không biết làm sao, lấy cái ǵ để ăn" - ngoại Linh đưa một tay gạt nước mắt, một tay nắm xấp vé số đang bán dở, thở dài...
Với nhiều người ở Sài G̣n, vé số kiến thiết được xem là một điều may mắn, không ít người đă đổi đời nhờ những tấm vé số. Nhưng với ngoại Linh và nhiều người bán vé số khác, những tấm "giấy lộn" đầy màu sắc này là chiếc cần câu cơm, phương tiện sống duy nhất để họ có thể bám trụ ở Sài G̣n.
Những tấm vé số cuối cùng...
11h trưa ngày 31/3, đường phố Sài G̣n vắng vẻ hơn khi nhiều người đă hạn chế ra đường, hàng quán th́ treo biển đóng cửa để pḥng chống dịch Covid-19. Ngồi nép ở góc ngay ngă tư đường B́nh Quới - Thanh Đa, một cụ bà lớn tuổi, kḥm lưng đếm những tờ vé số c̣n lại trên tay, chốc chốc hướng mắt về phía những người ít ỏi đang chạy trên đường, chờ đợi.
Đă hơn 1 tuần qua, lượng vé số mà ngoại Linh (76 tuổi, quê Đắk Lắk) bán được mỗi ngày đă giảm hơn một nửa v́ vắng người mua. Nhưng v́ cuộc sống mưu sinh, ngoại vẫn bám trụ, lang thang khắp nẻo đường ở B́nh Thạnh để bán vé số, vậy mà...
"Mai dừng hẳn rồi, ngoại ở nhà không đi bán nữa, mà gạo cũng hết rồi", ngoại Linh buồn bă nói.
Dù có tận 4 người con, điều kiện kinh tế khá giả nhưng v́ buồn chuyện con cái, ngoại Linh quyết định bỏ nhà ở quê để vào Sài G̣n, tự bươn chải kiếm sống. Tuy có vất vả nhưng số tiền mà ngoại kiếm được mỗi ngày từ những tấm vé số cũng giúp ngoại có cơm no ngày ba bữa. "Ngoại nghe bên phường bảo sẽ hỗ trợ cho người bán vé số, ngoại mừng quá, ngoại biết giờ đang dịch con virus, ai cũng sợ, chỉ mong nó mau mau qua để mọi người c̣n có công ăn việc làm", ngoại Linh nói.
Cũng giống như ngoại Linh, chú Thành (bán vé số trên đường Trần Hưng Đạo, quận 1) cho biết 15 ngày tới, có thể là dài hơn là khoảng thời gian "ám ảnh" nhất mà chú sắp trải qua. Bị khuyết tật, mất cả đôi chân, chiếc xe lăn và bán vé số là cần câu cơm giúp chú bám trụ ở Sài G̣n. Giờ dừng bán ít nhất 15 ngày, chú chẳng biết tính sao...
"Nghĩ giận con virus dễ sợ, tự nhiên v́ nó mà chú được nhàn rỗi" - chú Thành cười đau xót.
Căn nhà vé số chẳng c̣n tiếng nói cười...
Nằm sâu trong con hẻm 406 (đường Nguyễn Thị Minh Khai, quận 3, TP.HCM), căn nhà trọ nhỏ là nơi sinh sống của hơn 10 người bán vé số dạo mưu sinh. Đă 5 ngày trôi qua, chú Nguyễn Thanh Hưởng (65 tuổi, quê Phú Yên) cùng 2 đồng nghiệp đành ở nhà v́ không c̣n bán vé số được nữa.
"Ra đường th́ chẳng ai mua, hàng quán đóng cửa, chú phải ở nhà thôi. Mấy người kia về quê hết rồi, chỉ c̣n 3 người chú, 1 thằng tật với 1 ông bạn già, ráng bám trụ chứ biết sao", chú Hưởng nói.
Nằm sâu trong con hẻm 406 (đường Nguyễn Thị Minh Khai, quận 3, TP.HCM), căn nhà trọ nhỏ là nơi sinh sống của hơn 10 người bán vé số dạo mưu sinh. Đă 5 ngày trôi qua, chú Nguyễn Thanh Hưởng (65 tuổi, quê Phú Yên) cùng 2 đồng nghiệp đành ở nhà v́ không c̣n bán vé số được nữa.
"Ra đường th́ chẳng ai mua, hàng quán đóng cửa, chú phải ở nhà thôi. Mấy người kia về quê hết rồi, chỉ c̣n 3 người chú, 1 thằng tật với 1 ông bạn già, ráng bám trụ chứ biết sao", chú Hưởng nói.
"Mấy ngày trước chú c̣n nói với ông già đồng nghiệp, cũng may vé số vẫn c̣n được bán, dù ế ế mà ngày nào cũng kiếm dăm bảy chục mua gạo nấu cơm, hai người c̣n cười đùa với nhau, động viên nhau ở lại Sài G̣n để bán, cái chân chú bị tật đó giờ, chỉ có cái nghề này mà mưu sinh" - chú Hưởng nói.
Ngồi trong căn nhà trọ ọp ẹp, 3 người lặng lẽ nh́n nhau, chẳng nói chẳng cười, những ngày sắp tới, họ chẳng biết sẽ sống như thế nào khi cơm ngày ba bữa chẳng c̣n đủ no.
"Mấy ngày trước chú c̣n nói với ông già đồng nghiệp, cũng may vé số vẫn c̣n được bán, dù ế ế mà ngày nào cũng kiếm dăm bảy chục mua gạo nấu cơm, hai người c̣n cười đùa với nhau, động viên nhau ở lại Sài G̣n để bán, cái chân chú bị tật đó giờ, chỉ có cái nghề này mà mưu sinh" - chú Hưởng nói.
Ngồi trong căn nhà trọ ọp ẹp, 3 người lặng lẽ nh́n nhau, chẳng nói chẳng cười, những ngày sắp tới, họ chẳng biết sẽ sống như thế nào khi cơm ngày ba bữa chẳng c̣n đủ no.