Gió mùa Đông Bắc tràn về, trời đổ cơn mưa thông báo những ngày rét mướt đă đến. Ngoài phố thưa thớt người đi, chỉ c̣n những hàng cây trầm ngâm và ánh đèn nḥe nhoẹt. Đang tưởng tượng về nơi quê nhà: chắc giờ này chị đang ngồi rửa bát xuưt xoa v́ lạnh, bố đang ngồi đầu giường đội chiếc mũ lông cũ bế cái Bột trong ḷng… Ôi chao ơi, cái mùa gió lạnh này sao làm con người ta nhớ quê đến thế! Ước bây giờ ở quê, ngồi bên cái bếp trấu, bế con mèo già, cùng mẹ đun cái nồi cám lợn… Thế thôi!
Ở quê mùa này thích lắm. Cánh đồng giờ đă gặt sạch, chỉ nay mai tụi trẻ con lại tha hồ mà chạy nhảy, nào thả diều, nào đá bóng… Chả phải lo ḅ ăn lúa người ta như trước nữa. Nhiều khi đi giữa phố xá đông đúc mà cô đơn đến nao ḷng. Quay quắt nhớ một mùi khói rạ, nhớ mùi khoai, mùi sắn năm nào nướng giữa cánh đồng. Giữa cơn rét cắt da cắt thịt lại thèm về hơ tay bên ngọn lửa ấy, cái ngọn lửa đă sưởi ấm tôi suốt cả thời thơ ấu cho đến tận bây giờ.
Qua vụ chiêm vụ mùa, người lớn cũng có phần rảnh tay hơn cho đến cuối năm. Ở quê tôi người dân ít làm vụ đông, thường chỉ trồng thêm vài miếng khoai lang, hay vài luống rau cải để chờ vụ mới. Chỉ vài ba tháng nữa cánh đồng sẽ lại vàng rực rỡ bởi màu hoa cải ngồng. Tôi nhớ những bà già hay đi cắt gốc rạ về đun, từng thân rơm thân rạ cũng phải đun dè mới đủ cho tới vụ chiêm năm sau.
Những ngày gió lạnh. Ngoài vườn giờ đă tim tím màu hoa rau muống nở, nhớ bụi tre kẽo kẹt đưa gió sau nhà, chắc giờ cây bàng bờ ao đă rụng gần hết lá, chỉ c̣n lại những thân cành gầy guộc đứng co ḿnh trong từng trận gió đông rét mướt, để lại một khoảng trời trống không. Cái nắng cuối mỗi buổi chiều cũng vàng vọt, buồn như đôi mắt người yêu cũ ngày đi lấy chồng.
Tự dưng lại ngồi nhớ bà, hồi bà c̣n sống những ngày rét mướt như thế này, bà vẫn thường ngồi trong bếp lảy ngô hay đun nước. Trong tiềm thức, bà vẫn mặc chiếc áo màu nâu, đầu đội chiếc khăn mỏ quạ. Giờ bà đă theo ngọn khói bếp mà tan vào quê hương làng mạc, chỉ c̣n lại mùi khói ám vào kí ức, hồn quê xưa lạc nẻo nơi nào.
Chả có mùa đông ở đâu đẹp và buồn như mùa đông ở miền Bắc. Dù ở phố hay ở quê, ở nơi nào cũng có những cái buồn cái đẹp riêng. Nếu không tin, bạn cứ thử xa mùa đông ấy một lần thôi, bạn sẽ nhớ cái rét đến nhường nào. Con người ta thường có một nỗi nhớ chung. Kiểu như khi đi nước ngoài th́ lại nhớ Việt Nam, c̣n khi đang ở Việt Nam th́ đầu này lại nhớ đầu kia của đất nước. Cũng như tôi đang đi giữa cái lạnh của miền Bắc lại nhớ cái rét ở quê ḿnh. Con người ta dù đi bất cứ nơi đâu, phía con người ta hướng đến và nhớ về đều là phía có ngôi nhà của ḿnh. Nơi có những ǵ gần gụi thân yêu, nơi có người mẹ mỗi chiều nh́n ra ngơ, đếm từng cơn gió đông, mà bạc tóc đợi con về.
Ở trên phố mùa này các quán ngô nướng, khoai nướng vỉa hè dường như đông khách hơn th́ phải! Không biết người ta thèm chút hơi ấm giữa cái lạnh mùa đông mà rẽ vào, hay thèm mùi sắn khoai mà nhớ quê hương? T́m chút gần gụi yêu thương hay t́m một cái ǵ đó… Chả biết nữa.
Những ngày gió lạnh. Sao tự dưng lại thèm bát xôi sắn, thèm thật! Nhớ những ngày mưa dầm gió bấc ở nhà, mẹ hay thổi xôi sắn ăn sáng. Mà cũng buồn cười thật, trên này cao lương mĩ vị chả thiếu ǵ… bước chân xuống con ngơ rộng chưa đầy hai mét vuông cũng lắm món lắm rồi, nào bún chả, nào phở ḅ, nào vịt quay… Quá chân chút nữa ra tới con đường to, th́ bao quán xá nhà hàng sang trọng đập ngay vào mắt. Nhưng thường cái mà con người ta thèm thực sự rất khó hoặc chẳng thể nào có
thể mua nổi bằng tiền.
Ôi gió mùa Đông Bắc về cứ lộn xộn đầy nỗi nhớ, lộn xộn như chính căn pḥng của ta lúc này vậy. Không nghĩ ngợi nhiều nữa. Khép cửa, tắt điện, đắp chăn và đi ngủ. Mà không biết có thể ngủ nổi không, v́ tiếng mưa, tiếng mưa vẫn thầm thĩ rơi ở trên mái ngói…thể mua nổi bằng tiền.
Ôi gió mùa Đông Bắc về cứ lộn xộn đầy nỗi nhớ, lộn xộn như chính căn pḥng của ta lúc này vậy. Không nghĩ ngợi nhiều nữa. Khép cửa, tắt điện, đắp chăn và đi ngủ. Mà không biết có thể ngủ nổi không, v́ tiếng mưa, tiếng mưa vẫn thầm thĩ rơi ở trên mái ngói…