Người đàn ông trong lúc đi làm cho người ta không may bị điện giật khiến khắp cơ thể bị bỏng nặng. Để có tiền chạy chữa, gia đ́nh đă bán hết những thứ có giá trị. Đến nay, cơ thể anh đầy sẹo khiến con trai không dám đến gần.
Xót cảnh con trai 4 tuổi không dám đến gần v́ người bố đầy sẹo
Những ngày giữa tháng 5/2018, chúng tôi t́m đến căn nhà nhỏ nằm trong ấp Cây G̣n (ngụ xă Phong Thạnh, huyện Cầu Kè, tỉnh Trà Vinh), nơi 4 người nhà anh Trần Thanh Mỵ (44 tuổi) đang sống nương nhờ nhà bà con sau sự cố anh bị điện giật, nhà cửa cũng phải bán đi để chữa bệnh.
Nằm co ro trên chiếc vơng xếp, cầm trên tay ly nước vừa được con trai út rót cho, anh Mỵ cho biết từ lúc anh bị tai nạn khiến cả người bị phỏng nặng, toàn vết sẹo lồi lơm trên thân thể, bé Tín (4 tuổi) chưa bao giờ dám đến gần anh một ḿnh.
"Thằng bé sợ lắm, cứ thấy anh là nó lại chạy. Nó không dám nh́n vào người anh, khuôn mặt lại biến dạng thế này, bản thân anh c̣n sợ chứ huống ǵ là đứa trẻ", anh Mỵ nghẹn ngào nói.
Theo anh Mỵ, trong lúc anh hàn điện trên mái nhà thuê cho người ta th́ bị chập điện, tia lửa phát ra tung tóe khiến anh ngă nhào xuống đất, khắp cơ thể bị phỏng phải nhập viện cấp cứu.
Nhớ lại giây phút kinh hoàng ấy, anh Mỵ đau đớn nói: "Hôm đó đúng ngày 30-12-2017, vợ chồng anh tính đi làm rồi ngày hôm sau nghỉ để đưa các con đi chơi đón Tết Dương lịch, ai ngờ đâu lại xảy ra chuyện.
Anh cứ nghĩ hôm đó ḿnh đă chết rồi, mấy ngày sau anh mới tỉnh dậy được, người th́ cháy đen thui. Nh́n mờ mờ chỉ thấy vợ ḿnh, con ḿnh đang ̣a khóc. Cảm giác lúc đó kinh khủng lắm".
Phải mất 40 ngày nằm ĺ trong bệnh viện, t́nh trạng sức khỏe anh Mỵ mới dần ổn định. "Không biết anh đă trải qua bao nhiêu lần cắt ghép da, chỉ mê man biết là bác sĩ lấy da ḿnh chỗ này để đắp vào chỗ khác, đau đớn vô cùng.
Trong ngần ấy thời gian nằm cấp cứu, điều anh nghĩ lúc ấy là ḿnh phải sống để lo cho vợ con", nói đến đây anh Mỵ bật khóc.
Khẽ đưa chiếc khăn lên mặt lau nước mắt cho chồng, chị Nguyễn Thị Mỹ Ngọc sau những tháng dài đằng đẵng chăm anh Mỵ cũng trở nên tiều tụy.
Sống chung với nhau ngót nghét cũng hơn 20 năm, có được 2 người con, dù anh Mỵ bị bệnh nặng nhưng chưa một giây phút nào chị Ngọc cảm thấy nản ḷng.
Chị tâm sự: "Lúc ảnh trong pḥng cấp cứu, chị sợ anh ấy sẽ bỏ ba mẹ con chị mà ra đi. Cũng may ông trời thương xót, anh ấy tai qua nạn khỏi. Giờ chỉ cầu mong cho những vết thương kia được chóng lành".
Cũng v́ hoàn cảnh khó khăn, không có tiền để tiếp tục chạy chữa, cấy ghép da cho anh Mỵ nên cơ thể của anh Mỵ vẫn trong t́nh trạng bị lồi lơm, trông rất đáng sợ.
Không dám nh́n vào người bố, bé Tín thỏ thẻ nói: "Con sợ bố lắm, không dám đến gần bố đâu. Con muốn bố như trước kia cơ" rồi dụi mắt, nép vào ḷng mẹ.
"Em muốn nghỉ học để đi mần mướn kiếm tiền giúp bố chữa bệnh"
Kể từ ngày anh Mỵ bị tai nạn, bao nhiêu tài sản, tiền bạc mà hai vợ chồng anh tích góp bấy lâu đều dồn hết vào những đợt phẫu thuật cấy ghép da.
Đất vườn đă bán, nhà cửa cũng không c̣n, 4 người trong gia đ́nh anh Mỵ lại phải đi nương nhờ nhà người quen.
Thương mẹ sớm hôm chạy vạy khắp nơi để mần mướn kiếm tiền lo cơm ngày ba bữa cho cả nhà, bố lại phải chống chọi với cơn đau nhức mỗi khi trái gió trở trời, em Trần Tường Vy (học lớp 10, con gái đầu của anh Mỵ) nhiều lần muốn nghỉ học để đỡ đần bố mẹ.
Nắm lấy đôi bàn tay chai sần của bố, Vy tâm sự: "Thấy bố mẹ như vậy, em cũng chẳng muốn đi học nữa, em tính đi làm thuê để kiếm tiền phụ gia đ́nh nhưng bố mẹ không chịu. Bố bị như vậy, em không có sợ ǵ cả.
Nhưng em chỉ sợ một ḿnh mẹ sẽ kham không nổi, rồi vết sẹo trên cơ thể bố khó có thể khỏi được nếu không có tiền chạy chữa".
Cũng v́ hoàn cảnh khó khăn, cuộc sống bấp bênh chạy cơm ngày ba bữa nên dù đă 4 tuổi nhưng bé Tín vẫn chưa có giấy khai sinh.
"Ảnh tính qua Tết đi làm khai sinh cho thằng bé rồi cho nó đi học mẫu giáo. Giờ th́ ảnh xảy ra chuyện, chị cũng không biết khi nào Tín mới được đi học nữa", chị Ngọc chia sẻ.
Để có tiền trang trải cuộc sống, ngoài việc chăm sóc anh Mỵ, chị Ngọc phải đi làm thuê, ai kêu ǵ làm nấy, số tiền ít ỏi mỗi ngày kiếm được chỉ đủ để 4 người trong gia đ́nh chị rau cháo qua ngày.
Nh́n những vết sẹo trên khắp người anh Mỵ, chị Ngọc bật khóc: "Chị cũng không biết cách nào, làm sao để giúp anh ấy có tiền để đi phẫu thuật cấy ghép da nữa.
Số tiền vay nợ người thân, bạn bè c̣n chưa trả nổi, chị tuyệt vọng lắm. Cứ mỗi lần anh lên cơn co giật, miệng méo mó không nói thành lời, chị chỉ biết ôm ảnh mà khóc.
Có khổ đến mấy, chị cũng chấp nhận, chỉ sợ hai đứa con phải nghỉ học giữa chừng".
Theo chị Ngọc, sức khỏe anh Mỵ tạm thời ổn định, có thể di chuyển đi lại được, riêng một cánh tay phải vẫn chưa thể cử động. Mọi sinh hoạt hằng ngày của anh Mỵ đều do chị Ngọc phụ trách.
Nuốt nước mắt nh́n vợ rồi nh́n 2 đứa con khờ dại, anh Mỵ xúc động nói: "Ai lại không muốn ḿnh khỏe mạnh, được chữa trị đàng hoàng.
Nhưng số anh đă vậy, phải chấp nhận thôi. Giờ làm ǵ c̣n tiền mà tiếp tục chạy chữa, chỉ mong phép màu giúp anh được b́nh phục để khỏi làm khổ vợ con".