Vào buổi chiều cuối năm lành lạnh nhưng vẫn c̣n chút nắng vương. Cơn mưa băo của ngày hôm qua đă qua hẳn, khiến nam ca sĩ Đon Hồ nhẹ nhàng nhưng có cảm tưởng những lần đi bộ như thế này có lẽ bổ ích nhiều cho sức khỏe của mẹ. Bởi trận dịch đă kéo dài hơn 9 tháng, người lớn tuổi đă bị “nhốt ở nhà” hơn 9 tháng.

Ca sĩ Don Ho viết: “Những lần đi bộ như thế này có lẽ bổ ích nhiều cho sức khỏe của mẹ. Những câu chuyện không đâu vào đâu trên đường, nhưng c̣n nói chuyện không đâu vào đâu được là vẫn c̣n cảm thấy khỏe trong người!” (Don Ho Facebook)
Khi xưa trước dịch sáng sáng mẹ có lái xe đi tập lớp “Dưỡng Sinh” (Taichi) cho những người cùng lứa tuổi ở chùa Liên Hoa gần nhà.
Khi dịch tới, tụ họp là chuyện không nên làm, nhất là cho những người cỡ tuổi của mẹ nên từ đó có khuyến khích mẹ mở youtube lên tập theo ở nhà.
Cũng làm đâu được... sáu, bảy lần rồi sau đó thấy... tịt ng̣i.
Gặng hỏi măi mà thấy mẹ cứ ṿng vo bảo “không có thời giờ,” v́ ngày phải làm... “trăm thứ việc chứ chẳng rảnh rỗi”?!
Có lẽ mẹ nản v́ đứng tập măi với cái màn ảnh TV!
Buổi chiều trong khu có những người lớn tuổi mặc đồ x́-po (sporty), đeo khẩu trang dắt chó đi ṿng quanh khu cho đỡ cuồng chân. Góp ư nói mẹ, “Hay mẹ dắt con Mushu đi ṿng quanh giống người ta đi? Vừa hoạt động cơ thể vừa cho con Mushu đi chơi.”
Thấy đâu làm cho cũng được một, hai lần chi đó rồi cũng cho... “ch́m theo ngày nắng vội.”
Thế rồi tháng rồi mẹ phải vào pḥng cấp cứu của bệnh viện hai lần.
Một lần phải kêu xe cứu thương v́ uống sai thuốc bị phản ứng.
Một lần v́ sao đó mà cơ thể đau đớn quá không chịu nổi, bác sĩ gia đ́nh kêu phải chở vào bệnh viện.
Từ đó trở đi ngày nào cũng hồi hộp.
Cuối ngày tới khi đi ngủ mà thấy cửa pḥng mẹ vẫn đóng, bên trong ngáy đều đều nhẹ nhẹ là “t́nh h́nh yên ổn”.
C̣n cửa cứ xịch mở, đi ra đi vào là có cơ hội ... chẳng ổn, phải ... chuẩn bị sẵn!
Rồi một ngày đẹp trời khám phá ra ngay trong khu có một con đường nhỏ dành riêng cho người đạp xe đạp hay đi bộ, khá dài, len lỏi đàng sau những ngôi nhà. Rủ mẹ đi để khám phá, mẹ vui vẻ đồng ư.
Ngày đầu đi một đoạn rồi ṿng về...
Ngày hôm sau đi nốt đoạn kế.
Con đường không dài lắm, chỉ là một khúc băng qua bốn con đường mà thôi. Nhưng vừa đủ cho những người lớn muốn đi bộ tàn tàn tập thể thao.
Đi được hai lần đầu thấy mẹ có vẻ hứng thú, sắp xếp thời gian để chiều nào hai mẹ con cũng đi gần tiếng đồng hồ lúc trời chưa xụp tối.
Ban đầu chỉ có hai mẹ con, về sau hành trang cho cả ba con chó đi cùng.
Mỗi lần đi thấy mẹ vui hẳn.
Có hôm chăm chú vừa đi vừa hít thở, tay đánh cao lên. Nhưng cũng có hôm nói chuyện huyên thuyên.
Lần anh Chí Tài mất, vừa đi mẹ hỏi lung tung về đám tang anh Chí Tài.
Khi trước mẹ có gặp qua anh Tài cùng chị Phương Loan vài lần, đồng thời cũng thích anh Tài đóng hài nên mẹ quan tâm lắm. Hỏi măi tới... nhức cả đầu!
Hỏi anh Chí Tài măi rồi chuyển qua hỏi đến chị Phương Loan bé Heo.
Mẹ bảo, “Con có gọi hỏi thăm Phương Loan không?”
“Con có, nhưng chỉ nhắn tin thôi. Lúc này phone chị Loan thường tắt máy. Con nhắn tin khi nào rảnh th́ chị ấy nhắn lại...”
“Ừ con có nhắn th́ nói mẹ gửi lời thăm cùng chia buồn cùng với Phương Loan cùng gia đ́nh nhé. Tội Phương Loan quá!”
“Dạ...”
Thế rồi mấy hôm nay lại tới chú nhạc sĩ Lam Phương mất. Mẹ lại hỏi thăm.
Mẹ bảo khi xưa ông Lam Phương là một trong những người nhạc sĩ đẹp trai nhất của miền Nam. Đặt nhiều bài nhạc mà mẹ thích ghê lắm, mẹ ái mộ ông vô cùng.
Rồi mẹ bảo, mẹ muốn ghé tới viếng đám tang ông cuối tuần này...
Thằng con la bải hải, “Thôi mẹ đừng đi, con đi thế được rồi. Những chỗ đám tang đông người lắm mẹ chẳng nên đi...”
“Ừ nhỉ, mẹ quên...”
Giọng mẹ trầm xuống, buồn buồn.
Quăng đường c̣n lại của hai mẹ con bỗng như trũng buồn hẳn!
Buổi chiều cuối năm lành lạnh nhưng vẫn c̣n chút nắng vương. Cơn mưa băo của ngày hôm qua đă qua hẳn.
Nhẹ nhàng nhưng có cảm tưởng những lần đi bộ như thế này có lẽ bổ ích nhiều cho sức khỏe của mẹ. Những câu chuyện không đâu vào đâu trên đường, nhưng c̣n nói chuyện “không đâu vào đâu” được là vẫn c̣n cảm thấy khoẻ trong người!
Năm 2020 khủng khiếp quá. Chỉ c̣n một ngày nữa là qua năm mới rồi.
Vái trời cho năm mới sẽ c̣n đầy những cuộc đi bộ với những câu chuyện chẳng đâu vào đâu.
Vái trời cho những vị lớn tuổi sẽ sớm được chích ngừa dịch để cuộc sống sớm có cơ hội trở lại b́nh thường, để mẹ c̣n được tung tăng đi tiệm làm điệu uốn tóc làm móng tay.
Những ước mơ nhỏ nhoi quá mà chẳng biết bao giờ mới lại trở về lại.
2021 chắc sẽ tốt hơn, hy vọng là thế...
(Nguồn: Don Ho Facebook)