Ngày xửa ngày xưa có một cây táo lớn, tỏa cành lá xum xuê. Một cậu bé thích đến chơi đùa xung quanh cây táo. Cậu trèo lên cành cây, hái táo ăn, rồi thiu thiu ngủ dưới tán cây táo. Nó rất thích cây táo và cây táo cũng yêu quư cậu bé. Thời gian trôi đi, cậu bé lớn lên và đă không c̣n thường xuyên đến chơi với cây táo nữa. Một hôm, cậu tới chỗ cây táo với vẻ buồn rầu.
– Cây táo gọi cậu bé: hăy đến đây chơi cùng tôi đi. – Tôi đă lớn rồi, không c̣n trẻ con nữa. - Cậu bé trả lời - Tôi sẽ không chơi đùa với bạn nữa đâu. Tôi muốn có đồ chơi cơ. Tôi cần tiền để mua đồ chơi. - Xin lỗi nhé, tôi không có tiền, nhưng cậu có thể hái táo đem đi bán lấy tiền. Cậu bé lấy làm mừng rỡ, rồi hái táo đem ra chợ bán.
Sau khi đă hái hết táo, cậu bé không quay trở lại nữa. Cây táo trở nên buồn rầu. Rồi một ngày kia, cậu bé - khi đă trở thành một người đàn ông - quay trở lại chỗ cây táo. Cây táo mừng rỡ. – Hăy lại đây, hăy chơi với tôi đi! – Tôi không có thời gian để chơi với bạn nữa đâu, tôi c̣n phải làm việc để nuôi gia đ́nh, Bây giờ chúng tôi cần một mái nhà, vậy bạn có thể giúp được không? – Xin lỗi nhé, tôi không có chỗ làm mái che cho gia đ́nh cậu, nhưng cậu có thể chặt cành và dựng cho ḿnh một ngôi nhà. Người đàn ông vui sướng chặt cành táo mang về. Cây táo hân hoan khi thấy người đàn ông hạnh phúc. Nhưng kể từ ngày đó, anh ta không đến nữa. Cây táo lại trở nên cô đơn và buồn bă. Rồi vào một ngày hè nóng nực, người đàn ông quay trở lại. Cây táo lại thấy vui mừng khi gặp lại ông! – Hăy đến chơi với tôi đi! – Tôi nay đă có tuổi, tôi muốn du hành ngoài biển khơi cơ. Bạn có thể tặng cho tôi chiếc thuyền được không? – Hăy sử dụng thân cây của tôi để đóng thuyền mà đi. Hăy ra khơi để hưởng niềm vui cuộc sống. Thế là người đàn ông chặt cây táo để đóng một con thuyền. Ông làm 1 chuyến chu du ra biển khơi và rất lâu không thấy xuất hiện trở về. Thế rồi, nhiều năm sau, người đàn ông quay trở lại. – Xin lỗi nhé, bạn tôi ơi. Tôi không c̣n ǵ để cho nữa rồi - cây táo tỏ ra hối tiếc. - Không việc ǵ phải ngại cả, v́ tôi cũng chẳng c̣n chiếc răng nào để nhai táo nữa. Tôi cũng biết bạn không c̣n thân cây nữa để mà chặt… - Tôi đúng là không c̣n ǵ để tặng cho bạn nữa.
Tôi chỉ c̣n lại cái gốc cây và nó cũng đang chết lần ṃn… - Tôi không c̣n cần ǵ nữa đâu. Tôi chỉ cần có một chỗ để nghỉ ngơi. Những năm tháng qua đi đă làm tôi mệt mỏi. – Thật tuyệt vời! Gốc cây già là nơi tốt nhất để ngả lưng ngơi nghỉ đấy. Vậy hăy ngồi dựa vào tôi và nghỉ ngơi đi. Người đàn ông ngồi xuống. Cây táo thấy ḿnh vô cùng hạnh phúc và nở nụ cười dưới ḍng nước mắt.
Câu chuyện này dành cho mỗi người chúng ta. Cây táo – cũng như CHA MẸ chúng ta vậy. Khi c̣n bé, ta thích chơi đùa với cha mẹ. Khi trưởng thành, ta từ giă họ ra đi và chỉ quay trở về khi ta cần cái ǵ đó, hay là khi ta gặp rắc rối ngoài đời. Dù có thế nào chăng nữa, cha mẹ vẫn luôn đứng về phía chúng ta và làm hết sức ḿnh để cho ta hạnh phúc. Có thể nói rằng cậu bé cay nghiệt với cây táo, nhưng cũng giống như chúng ta đối xử với cha mẹ ḿnh. Chúng ta coi đó là một chuyện đương nhiên, như nó vốn phải thế và thường không bao giờ đánh giá hết những ǵ cha mẹ đă hy sinh cho ḿnh, cho đến khi quá muộn…
*VietBF@sưu tập