Ông ngồi ủ rũ, lật những tờ báo đang trải dài trên cái bàn đá lạnh ngắt nơi sân nhà, những tờ báo mà thằng Tào hớt ha hớt hải mang vào chiều qua: "Maradona chết rồi ông Tư ơi, ổng bị bệnh chết".

Ảnh minh họa
Ông nhớ lại ngày ḿnh 18, thời đó, ông cùng nhiều người ở cái xóm Mù U heo hút này mỗi ngày chen chúc nhau ở nhà bà Năm Thầu đầu xóm, nhà bà có cái tivi trắng đen xem muốn nổ hột mè, đổ sọc tùy hứng, nhưng nó lại là cánh cửa duy nhất mở ra cho ông và cư dân xóm Mù U biết về thế giới bên ngoài.
Mùa đá banh, ông và đám trai mê xem đá banh Espana lắm, nhất là chàng cầu thủ lùn lùn, tṛn người, có đôi chân cùng những cú đi bóng, lừa bóng siêu hạng là Maradona. Khỏi phải nói, những gă mới lớn như ông lúc đó mê mẩn Maradona như điếu đổ. Ông nhớ buổi chiều nọ, ông bắt chước ḿnh là Maradona, vừa chạy dọc đường về vừa rê dắt cái lon sữa ḅ làm banh, mải mê chạy lừa banh lon, ông tông sầm vào một cô gái đang đạp xe ngược chiều.
Cú tông khiến ông té kềnh lên cô gái, cả hai chúi nhủi vào đám cỏ may. Chỉ chừng năm sau, tía ông đem trầu cau qua nhà cô gái mần sui.
Ông khẽ cười, ông nhớ đêm đám cưới, ông cùng đám trai làng bên ly rượu nếp, cứ gân cổ tranh căi Maradona và Pele ai giỏi hơn. Ông th́ cứ bênh Maradona, cứ căi, cứ nói, mặc đám thiêu thân đă vây kín những bóng đèn trơ trọi đêm mù... măi đến khi ai đó đuổi ông vào. Đêm động pḥng, cô dâu nh́n ông lườm trách, ông lẻn cười thủ thỉ: "Ḿnh quen nhau cũng tại Maradona mà em".
Thằng Mạnh ra đời trong nỗi lo lắng của ông bà. Nó ỏn ẻn hơn những thằng cu trong xóm. Ông lo lắm, ông đặt nó tên Mạnh để cốt chỉ mong nó sớm phương phi, cứng cáp cùng tính cùng người. Mặc ông hi vọng, thằng Mạnh cứ ẻo lả lớn lên từng ngày, nó xa lạ với đám trẻ quê luôn mải mê bờ ruộng, khúc sông, chỉ thu lu ở nhà.
Quyết uốn nắn nó, ông nói bà ra chợ xă sắm cho thằng Mạnh một trái banh mủ, một cái áo sọc xanh trắng có ghi ḍng chữ Maradona sau lưng. Thế là từ đó, ngày ngày ông lôi thằng Mạnh ra khoảng sân nhà, bắt nó làm Maradona quần thảo cùng trái banh và ông... Nhưng cũng chỉ được hai ngày, Mạnh nh́n trái banh mếu máo khóc...
Ấy vậy mà cũng hơn 40 năm, kể từ ngày ông mê làm Maradona rồi tông sầm vào bà. Thời gian thay đổi mọi thứ. Lớp người già ở xóm Mù U lần lượt qua đời. Những thanh niên đôi mươi tuổi ông thuở ấy giờ đứa bỏ xứ bôn ba, đứa la cà dặt dẹo bên ly rượu chiều trách đời. Ông với bà lầm lũi tựa nhau, cùng những câu chuyện miên man về chàng thần tượng mà ông luôn kể bà nghe cho hết ngày.
Thằng Mạnh bỏ xứ lên phố mần ăn, thi thoảng về thăm nhà. Mạnh vẫn vậy, vẫn chỉ mạnh mỗi cái tên. Lần đó nó buồn t́nh về nhà, ông lân la khuyên nhủ đủ điều. Chuyện t́nh cảm, ông mong Mạnh thương ai cũng được, nhưng đừng đứng núi này trông núi nọ, tội người ta, rồi tội cả ḿnh. Làm người khác nhau ở cốt biết ăn ở, như Maradona dù banh bóng tài năng nhưng lại sống phong lưu phóng túng, nên đâu phải ai cũng quư ông. Lúc đó, thằng Mạnh chán nản nh́n ông, rồi đứng dậy vào pḥng đóng ầm cánh cửa. Nó chẳng muốn nghe ông và cả cái từ "Maradona" cũ kỹ của ông.
Vừa rồi bà đổ bệnh. Căn nhà thênh thang như co hẹp dần, ông chỉ quẩn quanh bên giường bà, nơi ông c̣n cảm nhận được chút hơi ấm. Lúc đó, ông kể bà nghe, tận bên châu Mỹ, Maradona cũng đang ở bệnh viện để mổ năo. Ông khuyên bà đừng lo lắng, ai rồi cũng phải chết, nhưng bà chưa đi lúc này đâu, bà sẽ sống dai hơn ông và cả Maradona nữa. Những lúc như vậy, bà nh́n ông, cố ư hử: "Tui d́a với ông bà, để ông ở lại với cha nội Maradona của ông chịu hôn". Ông giận bà nói gở...
Ông nhớ đêm đó, ngồi xem tivi cạnh giường bà, người ta thông báo Maradona đă mổ năo thành công. Ông quay qua lay vai bà: "Bà nghe ǵ chưa, người ta bệnh nặng hơn bà mà c̣n sống nhăn răng ḱa". Ông cứ lay vai bà, bà bất động. Ông quay qua nh́n... trân trối. Khi màn h́nh quay cảnh người ta tặng bông mừng Maradona b́nh phục, ông nắm chặt vai bà, nước mắt nḥa đi...
Ông thở dài, gom mấy tờ báo lại, nh́n khoảng trời hoang hoải... Vậy là bà vừa đi khi chưa kịp hết thất, ông Maradona cũng đă về trời v́ biến chứng sau vụ mổ năo. Ông chặc lưỡi: "Ai rồi cũng chết". Thằng Mạnh về nhà lúc má nó mất, rồi lại tất tả đi. Ông ngồi thu lu như cố trốn tránh căn nhà quá rộng cùng cái xóm Mù U hiu hắt. Ông nhíu mày, thơng chân xỏ dép: "Ḿnh c̣n thằng Mạnh, thiệt cái thằng...".
VietBF@sưu tập