- Hôm nay em qua ủng hộ chị nhé!
Bẵng đi được mấy hôm, chị lại gọi nữa. Thật là khó xử v́ từ chối th́ chị buồn mà chạy qua ủng hộ th́ vừa xa, mất thời gian, xe cộ đông đúc, chỉ là ăn sáng thôi mà có cần thiết...
Chả là bà chị khá thân quen mới mở quán bún ḅ cách xa chỗ tôi độ 5 km.
Đến nơi, tôi thấy quán vắng hoe dù đă 8h sáng rồi. Nồi nước lèo to đang tỏa mùi thơm phức. Thấy tôi, chị mừng rỡ kéo ghế lau bàn, rối rít:
- Em ăn bún ǵ để chị làm cho?
Đem bún lên cho tôi th́ chị móc điện thoại gọi tiếp cho 5, 6 người quen nữa với vẻ sốt ruột nhưng cũng chỉ một vài người đến thôi.
Tôi ngồi nh́n ra đường người qua lại lác đác, phía quán của chị là dăy tường rào cả 100m của khu đất bỏ hoang, dân cư khá thưa thớt. Tôi thầm nghĩ thế này làm sao mà có khách được nhưng không dám nói sợ chị buồn. Nh́n qua người phụ việc cũng ngồi ngáp ruồi v́ ế khách. Dù bún chị nấu cũng không đến nổi nào nhưng vắng khách là t́nh trạng chung của nhiều quán v́ thiếu những điều kiện khác.
Tôi cũng biết một số người quen thích buôn bán mà mỗi lần sang nhượng, trả lại mặt bằng là lỗ đi một mớ nhưng vẫn theo nghề. Qui mô ngày càng nhỏ hơn và đến lúc hết vốn luôn. Khi đó quay lại làm công là một việc hết sức khó khăn.
Thực ra phải có cái "giang buôn bán" (duyên) như người ta thường nói th́ mới đươc. Ngoài món ngon phù hợp khu vực, sạch sẽ, phải chọn mặt bằng phù hợp, dân cư đông đúc người qua lại để có khách văng lai chứ cứ trông chờ người quen th́ thua ngay. Cuộc sống thời buổi công nghiệp, sáng dắt xe ra là tấp đại vô chỗ gần nhất, ăn cho xong bữa là đi làm chứ mấy ai nhớ quán người quen thân ở xa mà tới ủng hộ. Buôn bán ǵ cũng vậy, thị trường là người lạ có nhu cầu th́ mới tồn tại và sống được chớ nhắm vào người thân quen th́ dễ thất bại lắm.
Hẻm nhà tôi ở có anh bán hủ tiếu nhiều năm vẫn sống khỏe dù chưa bao giờ anh mời chào, chèo kéo hàng xóm hay người thân quen. Chiều 4h là bày ra bán đến hết mới nghỉ, thỉnh thoảng đến 1, 2 h đêm mới xong. Nhiều hôm chúng tôi ngồi nhậu ở hẻm với anh, c̣n chỉ 4, 5 tô là hết nhưng anh vẫn không mời mọc ủng hộ, vợ chồng vẫn cần mẫn chờ khách văng lai. Tất cả đều tự nhiên th́ khỏi khó xử cho nhau và chơi với nhau rất thân t́nh. Ai thích th́ ăn, không thích gọi món quán bên cạnh mà không thấy ánh mắt khó chịu là vui rồi. Ủng hộ là tự nguyện thôi.
Chuyện chơi fb, đăng bài nhất là mấy trang chung vẫn vậy, nếu bài hay hoặc giật gân cũng được, tự dưng có like, tương tác của người lạ chứ cũng đừng trách hờn người thân quen làm ǵ. Có khi thân quen họ hiểu tỏng hết bài viết của ḿnh rồi nên "sơ ư" không like, c̣m là b́nh thường. Nhiều người quay ra trách hờn người nọ, người kia chơi với nhau mà không thường tương tác ủng hộ. Trên fb vài ngàn bạn nhưng kết bạn th́ kết chứ chớ trông chờ v́ nhiều lư do: có người chỉ xem thôi, có người thích nhưng ngại ra mặt, không c̣m v́ sợ điện thoại báo miết cũng mệt, người thích nội dung này, người thích nọ... Nhiều khi để đó lát c̣m sau rồi quên luôn v́ hàng ngày biết bao nhiêu là bài nên trôi đi.
Thôi th́ hăy để tự nhiên nhẹ nhàng cho nó vui khỏe cuộc đời, tội ǵ làm khó người, khổ ḿnh!
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.